Đã bao mùa, giông bão vò duyên phận
Trả nợ tình, vẫn một kiếp say sưa
Công dã tràng, xây lầu cát trong mưa
Se hạt nhỏ, giữa sóng đời dập đổ
Ta lẳng lặng nghe hồn mình thống khổ
Đêm buông màn, tự đào hố huyệt sâu
Chôn nỗi niềm đam mê thủa ban đầu
Vào dĩ vãng nơi mộ sâu thăm thẳm
Cố ghìm chặc, nhưng lệ trào ướt đẳm
Mím vành môi đến rướm máu lòng mình
Mắt nhắm nghiền hồn thả khắp hư thinh
Mặc đau xót, đẩy nhồi cơn ân ái
Vết thương lòng, bỡi tay ai vụng dại
Cho yêu đương, thành muôn vạn niềm đau
Cay đắng nào, đời trả lại cho nhau
Để trọn kiếp, là nỗi đau hờn oán
(ST)
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: