 |
|

17-07-2008, 11:00 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Kiếm hoa yên vÅ© Giang Nam (Äá»§ bá»™)
KIẾM HOA YÊN VŨ GIANG NAM
Tác giả: Cổ Long
Dịch: Quần Xà Lá»n
Hồi 1
Nháºn diện đà o hoa
Tiêm Tiêm cúi đầu bước qua ngưỡng cá»a, bước trên tấm thảm đỠviá»n tua Ä‘en, tóc nà ng vấn cao Ä‘iểm trang má»™t cà nh kim thoa Ä‘iêu khắc hình chim phượng.
Mặt mà y bất động, cước bá»™ nà ng như vÄ©nh viá»…n uyển chuyển Ä‘á»u Ä‘á»u.
Bá»n nà ng tám ngưá»i bước và o, nhưng toà n bá»™ mục quang trong đại sảnh chỉ táºp trung trên ngưá»i nà ng.
Nà ng biết, nhưng tư thế khoan thai cá»§a nà ng ở đây hay ở chá»— không ngưá»i, cÅ©ng không có gì khác biệt.
Tiêm Tiêm vừa mỹ lệ, vừa trang trá»ng, ai ai cÅ©ng tán thưởng tôn sùng. Trên cao nến đỠtá»a bừng, sáng lạng huy hoà ng soi rá»i dáng dấp má»™t lão nhân lá»›n tuổi, chừng như chÃnh là Lôi Kỳ Phong, Lôi lão thái gia.
Hiện tại, lão nở mặt cưá»i tươi, Ä‘ang nhìn thê tá» sá»§ng ái nhất cá»§a lão dẫn hai hà ng a hoà n đến bái thá» lão. Tám ả a hoà n quỳ bái trước mặt lão, nhưng nụ cưá»i cá»§a lão phảng phất chỉ hướng vá» má»™t mình Tiêm Tiêm trong đám. Lão cÅ©ng vẫn là đà n ông.
Nhãn quan cá»§a má»™t nam nhân sáu chục tuổi, cÅ©ng không khác gì cá»§a má»™t nam nhân mưá»i sáu.
Tiêm Tiêm biết, tịnh không cưá»i đáp lá»…. Rất Ãt ai thấy qua nà ng cưá»i.
Nà ng rất hiểu thân pháºn cá»§a mình, má»™t nữ nhân như nà ng, không thể có hoan lạc, cÅ©ng không thể có thống khổ, vì sinh mệnh cá»§a nà ng hoà n toà n lệ thuá»™c và o ngưá»i ta.
Cho nên nà ng vô luáºn là muốn tươi cưá»i hay muốn òa khóc, Ä‘á»u nÃn nhịn chỠđến lúc đêm khuya không ngưá»i.
Tiêm Tiêm cúi đầu, bước ra khá»i ngưỡng cá»a Ä‘i vá» hướng hà nh lang. Ngoà i ngõ mưa xuân tầm tả, Giang Nam xuân vÅ©.
Mưa xuân là m cho ngưá»i ta buồn bã, xuân vÅ© lịnh nhân sầu, má»™t thiếu nữ mưá»i bảy mưá»i tám chưa xuất giá, gặp thá»i tiết nà y, luôn có những cảm giác ưu lá»± không thể an á»§i khuyên giải được.
Tiêm Tiêm là má»™t thiếu nữ mưá»i bảy mưá»i tám, cÅ©ng chưa xuất giá, nhưng bất cứ thá»i tiết nà o, bất cứ nÆ¡i nà o, nà ng cÅ©ng có vẻ trầm tÄ©nh khánh trá»ng. Äi qua hà nh lang, không nghe tiếng ai nói, hoa xuân ngoà i vưá»n xòe cánh đón mưa rá»§ rê đưa đón. Äám nữ nhân bắt đầu nói nói cưá»i cưá»i.
Bá»n há» tuy là a hoà n, cÅ©ng không thể từ chối chút hoan lạc thanh xuân, bởi váºy cả đám động tay động chân, xắn tay áo khoe là n da non má»ng, vói ra ngoà i lan can ngắt mấy đóa hoa, lá»±a chá»n tinh hoa hoan lạc thanh xuân cá»§a há».
Chỉ có Tiêm Tiêm, từ đầu tá»›i cuối không má»™t lần nhìn ra ngoà i lan can, vẫn cúi đầu, trầm mặc Ä‘i vá» phÃa trước.
Cả đám nhìn cái bóng thon thả cá»§a nà ng, có má»™t ả cưá»i mỉa, cong môi thốt :
- Ả ta không phải là ngưá»i, là má»™t khúc cây.
- Nhìn đằng trước ả cũng thẳng đuột không khác gì một khúc cây, ả có đẹp tới cỡ nà o, tôi nếu là nam nhân, quyết không muốn ả.
- Nữ nhân như váºy, ôm và o lòng, cÅ©ng nhất định giống hệt ôm má»™t khúc cây.
Cả đám nữ nhân cưá»i ngất, cÆ¡ hồ má»™t đám ong máºt khoái trá.
Tiêm Tiêm cúi đầu, nhẹ nhà ng mở cá»a. Nà ng bước và o má»™t căn phòng nhá» rất ấm cúng, rất im ắng.
Cuối cùng nà ng cÅ©ng vá» tá»›i bạch ká»· thiên địa cá»§a nà ng. Ở đây, không có ai quấy nhiá»…u nà ng. Nà ng nhẹ nhà ng cà i then cá»a, quay mình từ từ Ä‘i tá»›i cá»a sổ, nhìn ra ngoà i.
Trên khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ đột nhiên á»ng hồng. Ngay lúc đó, thân thể nà ng chừng như thay đổi hoà n toà n.
Nà ng nhanh nhẹn cởi cái áo ngoà i thẳng thá»›m, để lá»™ áo lót má»ng manh mát mẻ.
Nà ng rút cây kim thoa cà i trên đầu, hất đầu má»™t cái, mái tóc dà i Ä‘en nhánh gieo phá»§ bá» vai, liếc ngắm dáng đà i trang trong tấm gương lăng hoa má»™t hồi, đột nhiên lần tay trước ngá»±c, ná»›i rá»™ng dây vải trắng bó sát. Äợi đến lúc đó, bá»™ ngá»±c thẳng băng cá»§a nà ng hốt nhiên phồng lên như má»™t kỳ tÃch.
Nà ng thở ra khoan khoái, nhìn và o gương, là m xấu trong gương đã Ä‘á»i, nà ng quay lại mở cá»a sổ, đứng trên giưá»ng nhìn ra ngoà i, nhìn bốn phÃa không thấy ai, nhẹ nhà ng phóng ra ngoà i.
Tháng ba cuối xuân, thảo trưá»ng oanh phi. Thảm cá» xanh ngá»i, chừng như sau cÆ¡n mưa xuân, má»m mại ôn nhu không khác gì mái tóc tình nhân.
Tiêm Tiêm má»™t tay vuốt vuốt tóc, má»™t tay cởi già y, chân không chạy trên thảm cá» xanh dá»n.
Bụi mưa thấm ướt tóc nà ng, nà ng không để ý. Ngón chân nà ng thanh tú nhỠnhắn, cỠdại đâm cắt lòng bà n chân, ngứa ngáy khó chịu, gai góc khó chịu, nà ng cũng không để ý.
Hiện tại, nà ng cÆ¡ hồ như má»™t con hoà ng oanh sổ lồng tung cánh, không để ý chuyện gì khác, trong tâm chỉ tưởng vá» ngưá»i bạn lòng xuân thì cá»§a mình. Dòng suối sÆ¡n khê trong trẻo, bụi mưa lững lá» bên trên, Ä‘iểm chấm những vòng nước lăn tăn dà o dạt như trái tim thiếu nữ xuân thì.
Nà ng chạy nhanh dá»c theo con suối trong, trên triá»n núi thấp thoáng má»™t mảnh rừng đà o hoa.
Táºn trong rừng hoa, má»™t thiếu niên váºn y phục đỠthắm, móc chân trên cà nh, treo mình trên cây chổng ngược đầu, muốn dùng miệng cắn và o má»™t đóa đà o hoa.
Hắn là má»™t ngưá»i như váºy đó, lúc nà o chá»— nà o cÅ©ng biến động, vÄ©nh viá»…n không thể an tÄ©nh má»™t giây.
Mặt mà y sáng sủa thông minh, nhãn tình giống như một hà i tỠbướng bỉnh tinh nghịch.
Tiêm Tiêm cưá»i, nụ cưá»i ngá»t ngà o, đẹp tuyệt. Hắn nhảy xuống đất, trong miệng còn ngáºm má»™t đóa đà o hoa.
Hai tay chống nạnh đứng đó, hắn nhìn nà ng. Má»™t khi vừa nhìn thấy hắn, nà ng không nhịn được cưá»i toe toét.
Nà ng phóng mình vá» phÃa hắn, giang tay ôm chặt hắn, hạnh phúc trà n đầy :
- Tiểu Lôi... Tiểu Lôi...
Má»—i lần nà ng ôm hắn, chừng như ôm má»™t ngá»n lá»a, chừng như nà ng cÅ©ng hóa thà nh má»™t ngá»n lá»a.
Ôm nhau nồng cháy, ai cũng muốn đối phương tan chảy ra.
Nhưng lần nà y, thân thể hắn lại lạnh như băng, cứng như sắt, hoà n toà n không phản ứng.
Hôm nay là ngà y mừng thỠsáu mươi tuổi của cha hắn, hắn vốn đáng lẽ phải ở nhà .
Hắn vốn thÃch bằng hữu, vốn thÃch nhiệt náo, nhưng hắn lại chá»n ở đây đợi nà ng trong cÆ¡n mưa tầm tã.
NghÄ© tá»›i đó, trong tim nà ng nhiệt khà chợt trà o dâng, cà ng ôm hắn chặt hÆ¡n, cắn nhẹ và o tai hắn, thố lá»™ ná»—i niá»m tương tư.
Một ngà y không gặp hắn, nỗi tương tư của nà ng cà ng dà y.
Bá»™ ngá»±c má»m mại cá»§a nà ng ép chặt và o ngá»±c hắn, lúc trước má»—i lần như váºy hắn nhiệt tình như ná»™ hải ba đà o.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên xô nà ng ra. Nà ng trân trân ngây ngưá»i, đôi má nóng bá»ng cÅ©ng đột nhiên giá lạnh. Äợi khi hoà n hồn, nà ng lúc đó má»›i thấy trên áo hắn đằng trước ngá»±c có vấy chút máu.
Vết máu trên y phục Ä‘á», vốn không dá»… bị phát hiện. Chỉ có ngưá»i cẩn trá»ng để tâm má»›i có thể phát hiện, chỉ có tình nhân má»›i cẩn trá»ng để tâm như váºy.
Tiêm Tiêm biến sắc :
- Chà ng đã đánh nhau bên ngoà i...
Tiểu Lôi lắc đầu.
Tiêm Tiêm cắn môi :
- Chà ng đừng giấu tôi nữa, trên áo chà ng có máu.
Tiểu Lôi cưá»i :
- Nà ng chắc nhớ máu của nà ng cũng đã từng nhuộm trên áo ta?
Hắn cưá»i đắc ý, lãnh đạm, cÆ¡ hồ má»™t mÅ©i dao đâm thẳng và o tim nà ng.
Toà n thân nà ng chừng như đột nhiên cứng ngắc, nhãn tình trừng trừng nhìn hắn :
- Ngươi... ngươi ra ngoà i gần gũi với nữ nhân khác?
Tiểu Lôi Ä‘iá»m đạm cưá»i :
- Ta không thể có nữ nhân khác sao?
Thân thể Tiêm Tiêm bắt đầu run rẩy, lệ chảy dà i trên má, còn lạnh hÆ¡n cả những giá»t mưa xuân :
- Nhưng... nhưng ngươi không tự nhiên quên, ta đang có mang hà i tỠcủa ngươi chứ?
Tiểu Lôi đột nhiên nhảy dá»±ng, má»™t chưởng tát và o mặt nà ng, cưá»i lạnh :
- Ta là m sao biết được là con ai? Ta chỉ biết ngươi là một con a đầu.
Hắn cưá»i cuồng dại như má»™t con thú hoang.
Nà ng trừng trừng nhìn hắn, thối lui một bước, hốt nhiên phát hiện đang đối diện một kẻ lạ mặt bỉ ổi còn hơn cả loà i súc sinh. Nước mắt nà ng chợt khô cạn, máu huyết cũng khô cạn, thần hồn chừng như đã vụt bay lìa bỠcái xác trống rỗng vô tâm.
Tiểu Lôi thản nhiên dương dương tự đắc :
- Ta nghÄ© ngươi nên Ä‘i nhanh, Ä‘i cho khuất mắt ta, ta còn phải gặp ngưá»i khác.
Tiêm Tiêm nắm chặt tay, móng tay đâm sâu và da thịt, nhưng nà ng chưa đi, trừng mắt nhìn hắn, nói từng tiếng :
- Ta chắc chắn phải Ä‘i, ngươi không cần để tâm, ta từ nay vá» sau không há» muốn tái kiến ngươi, nhưng ta phát thệ, má»™t ngà y, ngươi sẽ phải hối háºn.
Nà ng đột nhiên quay mình, vụt chạy mất dạng.
Tiểu Lôi đứng yên, cũng không nhìn theo nà ng. Khuôn mặt hắn chợt có hai dòng nước lăn dà i trên má, không biết là mưa xuân, hay là lệ nóng?
* * * * *
Äại sảnh vẫn thắp đèn sáng loáng huy hoà ng, mưa đã dứt. Tiểu Lôi chầm cháºm Ä‘i xuyên khu vưá»n băng qua cây cầu bước và o vòm đại sảnh, kiếm cái ghế sát trong góc, ngồi nhìn đám khách say sưa nói cưá»i.
Chung quy cÅ©ng có ngưá»i phát hiện hắn, “đại thiếu gia đã vá» tá»›iâ€, ai ai cÅ©ng kÃnh cẩn nghiêng mình.
Tiểu Lôi lạnh lùng cưá»i thốt :
- Các ngưá»i uống cạn chén nà y xong, cứ tá»± tiện rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Ai ai cÅ©ng giáºt mình ngÆ¡ ngẩn, chừng như đột nhiên bị tát đỠmặt tÃa tai. CÅ©ng không biết là ai đã đứng lên trước hết, tất tả Ä‘i ra không quay đầu trở lại.
Trên mặt Tiểu Lôi không có một chút biểu tình, lạnh lùng thốt :
- Lôi Thăng, mở cổng tiễn khách.
Không ai còn có thể ngồi xuống. Từ háºu Ä‘iện Lôi lão thái gia đã quá bá»™ ra ngoà i, vừa nghe chuyện đã vá»™i và ng Ä‘i ra, sắc mặt xanh dá»n.
Tiểu Lôi đứng dáºy nghênh tiếp ngay láºp tức, má»™t má»±c kéo phụ thân ra đằng sau bình phong.
Lão thái gia dáºm chân, nóng giáºn tá»›i mức giá»ng run lẩy bẩy :
- Bá»™ ngươi muốn Ä‘uổi hết ngưá»i cá»§a ta Ä‘i sao?
Tiểu Lôi lắc đầu đáp :
- Không.
Lão thái gia phẫn ná»™ há»i dằn :
- Ngươi điên rồi à ?
Tiểu Lôi lắc đầu :
- Không.
Lão thái gia nắm lấy áo hắn :
- Ngươi muốn là m cho ta nhục nhã vá»›i ngưá»i ta hả?
Nhìn qua kẽ hở trên tấm bình phong, đám tân khách trong đại sảnh đã tẩu tán gần hết.
Một hồi lâu sau, Tiểu Lôi đột nhiên nói từng tiếng :
- Bởi vì đêm nay, không nên giữ ai ở lại, bất cứ ai cÅ©ng phải Ä‘i khá»i chá»— nà y.
- Tại sao?
- Vì bá»n chúng đã đến.
Lôi Kỳ Phong đột nhiên biến sắc :
- Ngươi nói gì?
Tiểu Lôi không đáp, nhưng thò tay và o ngá»±c lấy ra má»™t bà n tay. Má»™t bà n tay bị chặt xuống không Ä‘á»u đặn, máu đã khô cứng.
Lưng bà n tay khô héo, xâm hình má»™t con máºt phong, má»™t con ong máºt mặt ngưá»i.
Da cÅ©ng đã khô, cho nên con nhân diện máºt phong cÅ©ng đã biến hình, giống như má»™t cái mặt quá»· tà n độc nhe nanh.
Khuôn mặt Lôi Kỳ Phong đột nhiên cÅ©ng biến hình, toà n thân đột nhiên lảo đảo, tá»±a hồ thất kinh hồn vÃa.
Tiểu Lôi vá»™i đỡ ngưá»i phụ thân, bà n tay cá»§a hắn vững và ng ổn định.
Thanh âm của hắn cũng vững và ng ổn định không kém :
- Chuyện phải đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Lôi Kỳ Phong chung quy cÅ©ng gáºt đầu, thiểu não thốt :
- Không sai. Äã phải đến, lúc nà o đến cÅ©ng tốt.
Lão như muốn nói vá»›i chÃnh mình. Bởi vì trong thâm tâm lão vốn nháºn biết, má»™t khi ngưá»i đó báo phục, sẽ khá»§ng khiếp thống khổ tá»›i mức nà o.
- Mưá»i ba năm, đúng mưá»i ba năm, lần nà y bá»n chúng dám tá»›i, nhất định đã chuẩn bị kỹ cà ng. Cho nên ngoà i há» Lôi chúng ta ra, vô luáºn là ai cÅ©ng không thể ở lại đây, trên giang hồ ai ai cÅ©ng biết, nếu chúng đến nÆ¡i nà o, má»™t cá»ng cá» cÅ©ng không sống nổi.
Lão thái gia đột nhiên nắm chặt tay con mình :
- Con hãy Ä‘i nhanh Ä‘i, ngưá»i chúng muốn tìm là cha.
Tiểu Lôi mỉm cưá»i. Äấy không còn là nụ cưá»i dã thú nữa, má»™t nụ cưá»i thần thánh.
Trên khuôn mặt cưá»i tươi đó biểu lá»™ sá»± tá»± tin, quyết tâm, và dÅ©ng khÃ, má»™t nụ cưá»i hy sinh bất chấp tất cả, không chịu khuất nhục thống khổ.
Phụ thân đương nhiên rất hiểu thấu con mình, cho nên bóp chặt tay hắn :
- Con Ãt ra cÅ©ng phải sống để lưu háºu cho Lôi gia.
- Lôi gia đã có lưu háºu.
- Ở đâu?
- Trong ngưá»i Tiêm Tiêm.
Phụ thân hắn kinh ngạc, hoan hỉ, không thể nhịn được, lo lắng :
- Nhưng nó... nó còn ở...
- Con đã kêu nà ng đi rồi. Nà ng đã tự nguyện đi rồi.
Tiểu Lôi gáºt đầu. Chỉ tá»›i bây giá», trên mặt hắn má»›i xuất hiện má»™t ná»—i thống khổ ghê gá»›m.
Bởi vì hắn biết nà ng không bao giá» chịu Ä‘i, cho nên hắn không do dá»± dùng thá»§ Ä‘oạn tà n nhẫn nhất để tạo vết thương trong tâm can nà ng, là m cho nà ng háºn oán mà đi.
Trái tim hắn lúc đó cÅ©ng vỡ thà nh muôn mảnh. Hắn là m thương hại tá»›i nà ng, tháºm chà còn thương hại tá»›i chÃnh mình nhiá»u hÆ¡n.
Lôi Kỳ Phong nhìn và o mắt con mình, thấy được nỗi bi thương thống khổ đó :
- Con... con để cho nó Ä‘i má»™t mình như váºy?
- Con đã sai Äà o Phong ngầm bảo vệ nà ng.
Äà o Phong là bằng hữu cá»§a hắn, hắn tháºm chà có thể phó thác sinh mạng mình cho dạng bằng hữu như váºy, hiện tại hắn đã giao sinh mạng cá»§a mình cho gã.
Hắn tin rằng một khi hắn còn chưa chết, nhất định sẽ gặp lại Tiêm Tiêm. Lôi Kỳ Phong thở dà i, không nói gì nữa, lão biết sự quyết tâm của con lão, lão biết sự quyết tâm đó không một ai có thể cải biến.
Tất cả đám gia bá»™c bị triệu táºp ra đại sảnh, má»—i ngưá»i được phân chia má»™t bá»c ngân lượng :
- Các ngươi phải mau chóng rá»i khá»i chá»— nà y ná»™i trong đêm nay, không ai được ở lại.
Lôi Kỳ Phong tịnh không giải thÃch lý do tại sao muốn há» ra Ä‘i, nhưng ai ai cÅ©ng thấy được, Lôi gia nhất định sẽ có biến cố rất lá»›n. Lôi gia đãi bá»n há» không tệ bạc, cho nên có không Ãt ngưá»i trung thà nh, quyết tâm ở lại, cùng Lôi gia tồn vong.
Nhưng đám ngưá»i không trung thà nh, cÅ©ng ngượng ngịu bước ra nhanh chóng, Lôi phu nhân mắt ngấn lệ nhìn bá»n há».
Lôi phu nhân hiá»n từ Ä‘oan trang, hiện tại váºn kình trang gá»n ghẽ, trong tay đỠthanh nhạn linh Ä‘ao bén nhá»n.
Sắc mặt lợt lạt, bà đanh giá»ng thốt :
- Ngưá»i nà o nếu còn ở lại đây, ta láºp tức tá»± tá» trước mặt các ngưá»i.
Câu nói chém đinh chặt sắt của bà , tuyệt không có chút xảo trá, tuyệt không một ai hoà i nghi.
Lôi Thăng nghiến răng, quỳ xuống, “binh binh binh†dáºp đầu lạy ba cái, đột nhiên quay mình, không nói má»™t lá»i, bước dà i ra cổng. Chỉ bất quá khi hắn quay mình, lệ rÆ¡i như mưa.
Hắn là nô bá»™c trung thà nh nhất cá»§a Lôi gia, cÅ©ng chỉ có hắn biết được, ngưá»i cá»§a Lôi gia nói lá»i nà o, nhất định là là m.
Cho nên hắn không thể không đi.
Bên ngoà i cổng má»™t mà u tối tăm u ám, bóng đêm nặng ná» không khác gì tâm tình bá»n há».
Tất cả quay đầu nhìn hắn bước đi. Một khi hắn bước đi, ai ai cũng bước đi.
Lôi phu nhân nhìn ngưá»i nô bá»™c trung thà nh nhất cháºm chạp lê chân và o bóng tối, trong tim không khá»i nghẹn ngà o Ä‘au đớn.
Ngay lúc đó, thình lình một tia hà n quang chớp hiện, thân hình Lôi Thăng đột nhiên từ trong bóng tối bay vụt trở lại, ngã ụp trên sân.
Máu bắn tung tóe khắp nÆ¡i. Thân thể gã vừa khi ngã xuống, láºp tức đứt Ä‘oạn thà nh năm mảnh.
Máu đỠtươi bám trên gạch đá xám xanh, từ từ chảy xuống, chảy trúng chân má»™t ngưá»i.
Ngưá»i nà y đột nhiên chừng như bị trúng tên, cả ngưá»i nhảy dá»±ng la hoảng chạy nhanh.
Hà n quang lại như Ä‘iện chá»›p thoáng hiện. Thân thể gã bay vá» ngay láºp tức, ụp mặt ngã xuống, toà n thân cÅ©ng bị Ä‘oạn thà nh năm phần.
Máu đỠtươi, cÅ©ng chảy trên ná»n gạch xám xanh.
Trong đại sảnh tÄ©nh lặng, tháºm chà có thể nghe được tiếng máu nhá» giá»t, thanh âm là m cho ngưá»i ta hồn phi phách tán.
Lôi Kỳ Phong nắm chặt song quyá»n, cÆ¡ hồ muốn chạy thẳng và o bóng đêm quyết tá» chiến vá»›i ác ma sát nhân đó má»™t tráºn, nhưng Tiểu Lôi đã nhanh tay nắm giữ phụ thân lại.
Tay hắn rất vững và ng, chầm cháºm nói :
- Cá»u u nhất oa phong đến đây, má»™t cá»ng cá» cÅ©ng không lưu lại, hà huống là ngưá»i.
Trong bóng đêm đột nhiên có tiếng cưá»i, tiếng cưá»i như quá»· khốc, ác quá»· từ cá»u u địa ngục, tiếng cưá»i thê lệ kinh hồn.
Giữa trà ng cưá»i, bên ngoà i cổng xuất hiện má»™t ngưá»i, váºn y phục và ng, viá»n Ä‘en nÆ¡i cổ tay, quà ng má»™t vòng vải trắng qua cổ, trên vòng vải còn treo thá»ng cánh tay đã bị chặt cụt bà n tay đến táºn cổ tay. Không ai có thể thấy được mặt hắn.
Trên mặt gã có Ä‘eo má»™t cái mặt nạ đồng, mặt nạ không đáng sợ lắm, nhưng ánh mắt đằng sau mặt nạ má»›i tháºt sá»± kinh tâm.
Ãnh mắt chứa đầy oán độc cừu háºn. Gã chầm cháºm Ä‘i tá»›i, nhãn quang từ đầu đến cuối chằm chằm nhìn lên mặt Tiểu Lôi.
Äám nô bá»™c chạy trốn và o má»™t góc đại sảnh tụ cả đám, chỉ còn lại Lôi gia ba ngưá»i hoà n lưu tại mặt đại sảnh, tình thế phải nói là cô láºp không ai trợ giúp.
Gã váºn áo và ng Ä‘i xuyên qua đại sảnh, đến trước mặt Tiểu Lôi, chằm chằm nhìn hắn, má»™t hồi lâu sau, chầm cháºm nói lấp lá»ng :
- Là ngươi?
Tiểu Lôi gáºt đầu.
Gã áo và ng cÅ©ng chầm cháºm gáºt đầu :
- Rất tốt, trả tay lại cho ta.
Thanh âm hắn đơn Ä‘iệu lãnh đạm, nhưng nhãn tình gã lại chẳng khác gì độc há»a từ địa ngục.
Tiểu Lôi nhìn và o mắt gã, đột nhiên mỉm cưá»i :
- Bà n tay nà y không còn có thể giết ngưá»i, nếu ngươi muốn, cứ lấy.
Hắn vừa phẩy tay môt cái, bà n tay bị chặt đã bay vá» phÃa gã áo và ng.
Gã áo và ng giơ tay trái, chụp lấy bà n tay phải đó, cúi đầu nhìn, đột nhiên cắn lên bà n tay bị chặt đứt.
Ai cũng có thể nghe tiếng răng cắn cạ và o xương.
Có ngưá»i bắt đầu má»a, có ngưá»i xỉu, Lôi phu nhân cúi đầu, nhìn xuống thanh Ä‘ao trên tay. Nhạn linh Ä‘ao như thu thá»§y sâu thẳm, mÅ©i Ä‘ao lại run run. Chỉ có Tiểu Lôi, đứng bất động nhìn, nhìn gã áo và ng nuốt bà n tay bị chặt đứt.
Tiếp đó, gã ngẩng đầu, nhìn Tiểu Lôi chằm chằm, nói từng tiếng :
- Bà n tay đó không ai có thể lấy đi nữa.
Tiểu Lôi gáºt đầu :
- ÄÃch xác không thể.
Gã áo và ng cÅ©ng gáºt đầu :
- Rất tốt.
Gã không nói thêm má»™t tiếng, quay ngưá»i, chầm cháºm Ä‘i ra. Gã Ä‘i rất cháºm, nhưng không có ai cản bước gã.
Gã bước cháºm, nhưng má»—i bước chân như dẫm đạp lên gân khá»›p cá»§a má»i ngưá»i.
Có ngưá»i ngã xuống, ói lên cả mình mẩy, gân khá»›p cÆ¡ hồ tê liệt, không thể đứng dáºy nổi.
Lôi Kỳ Phong nhìn gã áo và ng đi ra, cũng không xuất thủ ngăn trở.
Mưá»i ba năm chỠđợi, đã dạy lão biết nhẫn nại kiên trì. Mưá»i ba năm kiên nhẫn, đã dạy lão cách đối đãi đó.
Hiện tại lão tuy thấy con độc xà , chưa thấy nanh con độc xà , cho nên cũng phải đợi.
Lão nếu xuất thủ, chiêu pháp tất phải đánh trúng chỗ yếu hại của con độc xà , tuyệt không thể để cho con độc xà phản chiêu.
Ngay lúc đó chỉ nghe bốn tiếng “cụp cụp cụp cụpâ€, bá» tưá»ng đối diện chợt có bốn sợi dây dà i phi nháºp đại sảnh, đầu dây có gắn loan Ä‘ao, “cụpâ€, ghim chặt và o xà nhà .
Tiếp đó, có bốn ngưá»i trưá»n theo dây từ xa kéo và o. Bốn ngưá»i chết.
Bốn ngưá»i đã chết rất lâu, thi thể hoà n toà n khô cứng, nhưng được tẩm dược váºt bảo tồn rất kỹ.
Không ai thấy được mặt há», may mắn không ai thấy được mặt há». Vô luáºn bốn cái mặt nạ có ghê gá»›m tá»›i cỡ nà o, cÅ©ng tuyệt không thể so sánh được vá»›i mặt mà y đáng sợ cá»§a há». HỠđã chết mưá»i ba năm rồi, và o má»™t đêm trăng mưa gió bão bùng. Lôi Kỳ Phong nháºn ra há», lão tuy không nhìn mặt há», nhưng nháºn ra bá»n há».
Trang phục và mặt nạ Cá»u u nhất oa phong chừng như giống nhau như đúc, nhưng trên má»—i cái mặt nạ, có má»™t tiêu chà đặc biệt.
Lôi Kỳ Phong nháºn ra tiêu chà cá»§a há». Vì mưá»i ba năm trước, lão chÃnh tay giở mặt nạ cá»§a bốn ngưá»i, cẩn tháºn quan sát rất lâu. Bốn ngưá»i nà y đã chết dưới tay lão. Kỳ trung má»™t ngưá»i chÃnh thị là Phong háºu cá»§a Cá»u u nhất oa phong. Trên mặt nạ Phong háºu có má»™t đóa đà o hoa nho nhá».
* * * * *
Nhân diện đà o hoa phong trong giang hồ - là điá»m đại hung.
Lôi Kỳ Phong nhìn thấy cái mặt nạ đà o hoa, nhìn thấy đóa đà o hoa trên mặt nạ, bao tá» láºp tức co thắt, gần như không nhịn được muốn má»a.
Trên giang hồ có rất nhiá»u ngưá»i biết lão giết nà ng, nhưng không ai biết lão đã phải đánh đổi hy sinh bằng má»™t giá cao thảm thiết.
Mưá»i ba năm sau, lão má»™t khi nhá»› tá»›i chuyện đêm hôm đó, cÆ¡ hồ không nhịn được muốn má»a.
Äêm hôm đó bá»n ngưá»i há» bao vây tổ oa phong, cá»™ng lại gồm mưá»i má»™t ngưá»i.
Mưá»i má»™t vị võ lâm cao thá»§, không má»™t ai sống sót trừ má»™t mình lão.
Tráºn chiến bi tráng thảm liệt, nhiá»u năm sau, lão vẫn tưởng chừng không dám nghÄ© tá»›i.
May mắn hiện tại Nhân diện đà o hoa phong nà y, chỉ bất quá là một thi thể.
Thi thể không hồn.
Lôi Kỳ Phong vá»— vai con trai lão, trong tâm hãnh diện vô cùng. Bởi vì chà ng thiếu niên nà y váºn khà tốt không thua gì váºn khà lão, không phải gặp nà ng lúc nà ng còn sống.
Lúc Nhân diện đà o hoa phong còn sống, những thiếu niên nhìn thấy nà ng Ä‘á»u phải chết, má»™t cái chết rất đặc biệt.
Má»™t khi nghe tiếng cưá»i cá»§a nà ng, là đủ để vÄ©nh viá»…n Ä‘á»a địa ngục, vạn kiếp vô phương cứu vãn.
Ngưá»i chết đương nhiên không thể cưá»i.
Lôi Kỳ Phong vừa má»›i thở phà o nhẹ nhõm, liá»n sau đó huyết dịch toà n thân đột nhiên đông cứng như băng.
Lão đột nhiên nghe có ngưá»i cưá»i, tiếng cưá»i thÃch thú kiá»u mị, như hoa mùa xuân, như máºt trong hoa. Tiếng cưá»i cá»§a Nhân diện đà o hoa phong.
Không ai có thể hình dung tiếng cưá»i đó. Tuyệt không phải là tiếng cưá»i cá»§a ngưá»i chết, cà ng không phải là tiếng cưá»i từ địa ngục phát lên.
Tiếng cưá»i đó nếu tháºt sá»± là tiếng cưá»i bị giam cầm trong địa ngục, cÅ©ng nhất định có vô số ngưá»i sẵn sà ng xuống địa ngục kiếm tìm.
Lôi Kỳ Phong hét lớn :
- Ngươi là ai?
Tiếng cưá»i cà ng ngá»t ngà o hÆ¡n :
- Ngươi không nháºn ra ta? Ta thì lại không quên ngươi, không quên mưá»i ba năm trước má»™t đêm tại phong lâm.
- Ngươi không phải là nà ng, ngươi không thể gạt ta được. Mưá»i ba năm trước nà ng đã chết.
- Không sai, mưá»i ba năm trước, ta đã chết, cho nên hiện tại ta muốn ngươi trả mạng ta.
Tiếng cưá»i cá»§a nà ng ta như tiên tá» trong truyện cổ tÃch, ngoại trừ ba tiếng thanh âm như quá»· khốc: “Trả mạng ta, trả mạng taâ€.
Gió thổi xà o xạc. Những thi thể giữa không trung lắc lư đong đưa trong gió.
Tiểu Lôi chợt bước qua, hoà nh thân đứng chắn trước ngưá»i phụ thân.
Thanh âm của hắn rất trấn định :
- Äáng tiếc, tay đã trả, nhưng không có cách nà o trả mạng được.
Nhân diện đà o hoa phong cưá»i ngá»t, gằn từng tiếng :
- Váºy thì dùng chÃn mươi bảy mạng toà n gia lá»›n nhỠđể Ä‘á»n mạng.
Mục quang của Lôi phu nhân ngưng chú trên mũi đao, đột nhiên lạnh lùng thốt :
- Mạng có thể trả, chỉ bất quá...
Nhân diện đà o hoa phong há»i :
- Bất quá là m sao?
Lôi phu nhân đáp :
- Bất quá ta phải há»i ngươi má»™t câu.
Nhân diện đà o hoa phong thốt :
- Bà cứ há»i.
Lôi phu nhân há»i :
- Cái đêm mưá»i ba năm trước, các ngươi ở phong lâm đã là m chuyện gì?
Nhân diện đà o hoa phong cưá»i mê hồn :
- Äó đương nhiên là má»™t chuyện đáng hổ thẹn, má»™t ngưá»i vợ thông minh như bà hà tất phải há»i má»™t câu hồ đồ như váºy.
Lôi phu nhân đột nhiên quay ngưá»i, mặt đối mặt vá»›i trượng phu, khuôn mặt trắng nhợt như tá» giấy :
- Ông má»™t má»±c che giấu sá»± tháºt không cho tôi biết, má»™t má»±c lừa gạt tôi, ông vốn không hạ sát ả.
Lôi Kỳ Phong đỠmặt, gầm :
- Bà tin ả, hay là bà tin tôi?
Lôi phu nhân thốt :
- Tôi chỉ muốn nghe sá»± tháºt.
Lôi Kỳ Phong tức giáºn dáºm chân, nói :
- Chúng ta hơn ba chục năm phu thê chồng vợ, bà hiện tại vẫn còn ghen tuông.
Lôi phu nhân nghiêm mặt, lạnh lùng nói :
- Phu thê mấy chục năm cũng ghen tuông như xưa.
Lôi Kỳ Phong nói gấp :
- Bà có ghen tuông, hiện tại không phải là lúc để ghen tuông.
Lôi phu nhân trầm giá»ng :
- Không cần biết hiện tại ra sao, tôi không thể đợi. Nếu ông không nói ra sá»± tháºt, tôi trước tiên quyết sống chết vá»›i ông má»™t tráºn.
Äà n bà ghen tuông như hÅ© dấm chua. Quả tháºt bất cứ chuyện gì xảy ra, vô luáºn ngưá»i đà n bà có thông đạt minh lý tá»›i cỡ nà o, há»… tá»›i lúc ghen tuông như hÅ© dấm chua, không có lá»i lý giải nà o có thể thay đổi được.
Lôi Kỳ Phong thở dà i, cưá»i khổ :
- ÄÆ°á»£c, tôi nói cho bà biết, cái đêm hôm đó...
Nói tá»›i đây lão đột nhiên nhìn vợ nháy mắt. Trải qua bao nhiêu hoạn nạn, phu thê sinh tá» tương thá»§, láºp tức đồng xuất thá»§.
Hai lưỡi Ä‘ao láºp tức đồng thá»i hướng vá» phÃa Nhân diện đà o hoa phong đâm tá»›i.
Nhạn linh đao vốn là loại đao khinh xảo nhất, nhưng xuất chiêu trong tay Lôi gia phu phụ, uy lực lắm chỗ không tương đồng.
Bôn Lôi Ä‘ao pháp cá»§a Lôi Kỳ Phong cha truyá»n con nối mấy Ä‘á»i, không những tấn cấp vạn biến, bá» ngoà i cÅ©ng mạnh bạo bá uy.
Hai lưỡi Ä‘ao như kinh hồng giao tiá»…n. Hai ngưá»i há» như tâm ý tương thông, Ä‘ao cá»§a há» phối hợp như thiên ý vô phùng.
Thân thể Nhân diện đà o hoa phong treo lá»§ng lẳng trên dây, nhìn tá»±a hồ triệt để không có cách nà o chống đỡ được. Nhưng ngay trong lúc đó, bốn sợi dây nhất thá»i chuyển động, bốn ngưá»i trên dây láºp tức như tên bắn hồi khứ.
Trong nháy mắt, bốn xác ngưá»i ra tá»›i bên ngoà i vẫn còn chưa khuất dạng trong mà n đêm.
Lôi phu nhân thốt gá»n :
- Äuổi theo.
Cha con Lôi Kỳ Phong đồng khai khẩu :
- Äuổi theo không được, bất tất Ä‘uổi theo.
Mấy đưá»ng dây lại rung động, bốn ngưá»i trên dây đột nhiên nhanh như chá»›p lại bay và o như sao sa.
Äằng sau lưng bốn ngưá»i hiển nhiên có bánh xe ròng rá»c, đột nhiên ra và o nhanh như quá»· mị.
Lôi phu nhân cưá»i lạnh hươi Ä‘ao. Má»™t Ä‘ao nà y cà ng nhanh nhẹn hÆ¡n, Ä‘ao quang lóe chá»›p, nghinh đón Nhân diện đà o hoa phong bên trên.
Ngưá»i nà y Ä‘eo mặt nạ diêu hoa phong, tá»± nhiên không thối lui má»™t bước.
“Bạch†má»™t tiếng, lưỡi Ä‘ao chém lên ngưá»i ngưá»i đó như chém lá, thân mình bị chẻ ra ngay láºp tức, chẻ là m hai.
Má»™t đám khói mà u hồng đà o giống như má»™t đóa kỳ hoa túa ra tức khắc, đến lúc Lôi phu nhân phát giác mình trúng kế, bà đã ngã ngá»a trên mặt đất.
Nhân diện diêu hoa phong nà y không những không phải là ngưá»i sống, mà cÅ©ng không phải là ngưá»i chết. Ngưá»i treo trên dây lúc nãy, khi vỠđến bóng tối, đã được thay thế bằng má»™t ngưá»i giả kỳ bÃ.
Äao cá»§a Lôi Kỳ Phong cÅ©ng gần chém xuống má»™t thi thể khác, phát hiện biến hóa, láºp tức đình chiêu ngay láºp tức.
Ai biết được thi thể đó chưa chết, hay không phải là giả. Äao phong cá»§a lão má»™t khi đình đốn, cổ tay láºp tức bị ngưá»i nắm giữ, bán thân tê liệt liá»n. Tiểu Lôi cất bước chạy tá»›i, nhưng hai cái thây nằm trên dây kia bốn chân liên hoà n nhắm và o hắn xuất cước.
Thân hình hắn xoay ná»a vòng tránh ngay được thế đá, nhưng hai chân cá»§a má»™t thi thể lại dá»… dà ng lạng thẳng và o hai chân kia.
“Bạch†một tiếng, một ống chân đã bị đá bể, lại một là n khói mà u hồng đà o phún ra.
Hai thi thể đó tá»± nhiên cÅ©ng là giả, chân giả, mượn sức ngưá»i Ä‘iá»u khiển dây xuất cước.
Tiểu Lôi phi thân lên không ba trượng.
Hắn tuy tránh được tráºn khói độc, nhưng cha hắn đã bị ngưá»i khác khống chế.
Tiếng cưá»i như quá»· khốc, Lôi Kỳ Phong sắc mặt trắng nhợt, buông Ä‘ao nhìn chằm chằm và o mặt nạ quá»· nhãn cá»§a ngưá»i nà y.
Quá»· nhãn phong cưá»i hắc hắc :
- Trả mạng cho ta.
Thân hình gã co rút lại, tá»±a hồ muốn lôi kéo Lôi Kỳ Phong trở vá». Ai biết được ngay lúc đó, ba gã gia nô áo xanh nằm xỉu ở góc đại sảnh, đột nhiên huy thá»§, vô số Ä‘iểm hà n tinh bá»™c xạ bắn tá»›i.
Thân thể Quá»· nhãn phong láºp tức thá»§ng lá»— chá»— như tổ ong, gà o la thảm thiết liên hồi.
Lôi Kỳ Phong xoay cổ tay đón thanh đao Tiểu Lôi vừa quăng tới, phản thủ một đao.
Máu tươi đẫm ướt, hai chân gã bị chặt đứt, hai chân có máu có thịt.
Gã cụt chân gà o la thảm thiết, trưá»n trên đưá»ng dây tháo lui, máu bắn khắp nÆ¡i, chẳng khác nà o Ä‘ang vẽ má»™t bức tranh đà o hoa.
Tiểu Lôi đã hạ mình. Lôi phu nhân thần sắc và ng như nghệ.
Lôi Kỳ Phong trầm giá»ng há»i :
- Ngươi là ai?
Tiểu Lôi nghiến chặt răng, gân xanh lồi ra trên trán. Ba gã gia nô vụt vùng mình đứng dáºy, dà n thà nh má»™t hà ng ngang trước ngưá»i cha con há» Lôi, xé toạt áo gia nô bên ngoà i, để lá»™ túi da mà u tÃm trên thắt lưng cÅ©ng bằng da.
Ba bà n tay án trên túi da, ngón tay gầy guá»™c, dà i thượt, đầy oai lá»±c, móng tay cắt ngắn. Bà n tay cá»§a ám khà danh gia, thưá»ng giống như váºy.
Trong bóng đêm phát ra tiếng cưá»i tiêu hồn :
- Mãn thiên hoa vÅ©, Bình gia tam huynh đệ, sao lại Ä‘i là m nô tà i cho ngưá»i ta?
Quả là một chuyện không ai biết được.
Bình gia tam huynh đệ âm trầm không để lộ một biểu tình gì cả.
Muốn phóng ám khÃ, đòi há»i phải có bà n tay ổn định, muốn có bà n tay ổn định, trước hết phải có thần kinh ổn định.
Tiếng cưá»i cá»§a Nhân diện đà o hoa phong không ngưng :
- Lôi Kỳ Phong đúng là một lão hồ ly già , thần không biết, quỷ không thông, mướn Bình gia tam huynh đệ tà ng ẩn trong trang, ta phải bội phục ngươi.
Tiếng cưá»i cá»§a nà ng mỹ miá»u duyên dáng, Lôi Kỳ Phong đơn giản không thèm nghe. Äối vá»›i lão, trên thế gian nà y không có âm thanh nà o có thể so sánh vá»›i hÆ¡i thở cá»§a thê tá», hÆ¡i thở ngắt quảng cá»§a Lôi phu nhân. Tiểu Lôi ngẩng đầu nhìn phụ thân hắn.
Lôi Kỳ Phong quỳ xuống, quỳ cạnh tấm thân gầy cá»§a thê tá», cúi thấp thì thầm và o tai Lôi phu nhân :
- Nhân diện đà o hoa phong mưá»i ba năm trước đã chết, kẻ hiện tại là giả.
Khuôn mặt Lôi phu nhân cứng như đá, mục quang ôn nhu như nước suối.
Bà nhìn lão, không những là trượng phu, mà còn là bằng hữu đồng hoạn nạn sinh tá» có nhau. Bà tin lão cÅ©ng như tin chÃnh mình. Hiện tại bà biết phải lìa bá» lão mà đi, nhưng trong ánh mắt đầy nghÄ©a tình không có má»™t chút sợ hãi.
Có ngưá»i tuy bi ai nhưng tuyệt không có má»™t chút sợ hãi. Äối diện cái chết tịnh không má»™t chút sợ sệt.
Má»™t nữ nhân được chết trong vòng tay cá»§a má»™t ngưá»i chồng trung tháºt, có còn muốn gì hÆ¡n?
Lôi Kỳ Phong nắm nhẹ tay bà , mục quang bà chuyển sang hướng Tiểu Lôi.
Trong cổ há»ng bà đột nhiên phát xuất thanh âm - má»™t lá»±c lượng vÄ© đại giúp bà có thể lên tiếng.
Lực lượng đó nhất định là tình cảm, tình mẫu thân :
- Con không thể chết - con phải tìm được Tiêm Tiêm, nà ng rất tốt... - Nà ng nhất định có thể nuôi nấng một đứa cháu ngoan cho ta.
Tiểu Lôi gục đầu và o lòng mẫu thân :
- Con nhất định gặp lại nà ng, nhất định dẫn hà i tỠcủa chúng con đến gặp mẹ.
Ãnh mắt cá»§a Lôi phu nhân dịu dà ng, nở má»™t nụ cưá»i, muốn giÆ¡ tay ôm lấy con bà .
Bà tịnh không thể giơ tay, vĩnh viễn không thể.
Lồng ngá»±c mẫu thân đã giá lạnh. Tiểu Lôi quỳ đó, quỳ bất động, lồng ngá»±c ngưá»i mẹ giá lạnh thì tâm can nhi tá» cÅ©ng thấu lạnh.
Cả Bình gia tam huynh đệ cÆ¡ hồ cÅ©ng rÆ¡i lệ Ä‘oạn trưá»ng, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại. Há» không thể quay đầu.
Trên những sợi dây lại có bốn ngưá»i từ từ kéo và o, không ai biết lần nà y bốn ngưá»i có tháºt hay không? Là giả? Äã chết? Hay còn sống?
Ba anh em Bình gia không thể phóng ám khÃ. Khói độc trong đại sảnh quá dà y.
Tiểu Lôi đột nhiên lượm thanh Ä‘ao cá»§a mẫu thân, phi thân lên không, ngưng trá»ng thân mình cách mặt đất bốn trượng, Ä‘ao quang chá»›p má»™t cái, bốn sợi dây bị cắt Ä‘oạn liá»n.
Bốn ngưá»i trên dây đồng loạt rá»›t xuống, “bịch bịch†có tiếng thân mình chạm mặt đất, nằm yên bất động, là bốn ngưá»i giả.
Ãm khà cá»§a ba anh em Bình gia bay ra, khói độc trong đại sảnh nồng nặc khiến không ai thở được.
Phấn hoa oa phong tuy sặc mùi, nhưng không hôi thối - phấn hoa máºt phong tuy độc, độc nhất vẫn là gai ong. Bốn ngưá»i ngã xuống đất, bất động dưới ánh đèn, đột nhiên đồng nhảy và o bóng đêm láºp tức.
Chợt có tiếng la thảm khốc. Chưa có ai từng nghe nhiá»u ngưá»i đồng thét la thảm khốc như váºy, đó không còn là tiếng gà o la cá»§a con ngưá»i, mà là tiếng gà o rú cá»§a dã thú.
Tiếng gà o rú cá»§a dã thú Ä‘ang chết. Má»™t tiếng cÅ©ng đủ là m cho ngưá»i ta muốn má»a, đừng nói gì má»™t trà ng liên tu bất táºn.
Có lẽ so với những tiếng gà o rú kinh hãi đó, chỉ có một thứ đáng sợ hơn, những thanh âm đó đột nhiên đình chỉ.
Chừng như một đao chặt đứt dây đà n, đột nhiên đình chỉ, thanh âm đao chém và o thịt, thanh âm xương vỡ, thanh âm trong yết hầu khựng lại đột ngột.
Những thanh âm nà y tưởng như không ai nghe rõ được, không có cách nà o nghe rõ được, bởi vì những tiếng gà o rú còn vang vá»ng. Tiếng gà o rú vang vá»ng chấm dứt, những thanh âm khác cÅ©ng chấm dứt. Không ai biết những thanh âm nà y lại đình đốn cùng má»™t lượt như váºy.
Ai biết được bóng tối hắc ám lại trở nên tĩnh tại? Ai biết được cả một tiếng rên cũng không có?
CÅ©ng không ai biết bao lâu sau, trong bóng tối đột nhiên tá»a sáng má»™t ngá»n đèn.
Ãnh đèn tÃm thảm lắc lư chầm cháºm từ ngoà i ngõ, ngưá»i cầm đèn, là má»™t ngưá»i thân thể ốm gầy váºn hoà ng y.
Ãnh sáng soi rá»i cảnh tượng trong đại sảnh, lồng đèn chợt rá»›t xuống, cháy bừng trên mặt đất, ngưá»i cầm đèn ôm miệng má»a.
Vô luáºn là ai thấy cảnh tượng trong đại sảnh, cÅ©ng không thể nhịn được phải má»a.
Trong đại sảnh không có má»™t ngưá»i còn sống.
Ngá»n lá»a soi rá»i trên mặt Bình gia tam huynh đệ, trên mặt há» hiện lên má»™t biểu tình kỳ quái, chừng như chết mà vẫn không tin mình có thể chết vì ám khà cá»§a ngưá»i khác.
Ãm khà chÃnh là máºt phong độc châm, máºt phong đến từ địa ngục, hiện tại trả ngưá»i vá» lòng đất.
Lôi Kỳ Phong nằm dà i, trong tay vẫn còn nắm chặt thanh nhạn linh đao.
Lão nằm ká» thân xác thê tá», đương nhiên cho tá»›i chết lão vẫn không rá»i bà ná»a bước.
Tiểu Lôi nằm giữa vũng máu, máu bầm đen, máu độc.
Cuối cùng bốn ngưá»i trên dây lúc nãy cÅ©ng phi thân và o, hạ mình xuống chá»— khi nãy hỠđã rá»›t xuống.
Bá»n há» không phải là ngưá»i giả, hiện tại cÅ©ng không phải là ngưá»i chết. Không đủ ngưá»i chết rồi sao?
Hiện tại bên ngoà i cá»a sổ lá»a đã bốc cháy, thiêu cháy cá»a sổ, thiêu cháy lầu trang.
Không ai thèm nhìn, thèm để ý cái lồng đèn đang cháy rụi.
“Má»™t cá»ng cá» cÅ©ng không lưu lạiâ€, chỉ có ngá»n lá»a vô tâm má»›i có thể há»§y diệt nÆ¡i nà y hoà n toà n.
Má»™t hồi lâu sau, giữa ánh lá»a bừng bừng, xuất hiện má»™t bóng ngưá»i.
Nhân ảnh mỹ miá»u thon thả, trên mặt nạ, có má»™t đóa đà o hoa bị há»a quang soi tá» bừng chiếu ánh hồng.
Nà ng đứng bất động trước cổng, lạnh lùng nhìn nhất phiến thi sÆ¡n, nhất phiến huyết hải, nà ng không nôn má»a.
Nà ng có còn là ngưá»i hay không? Nà ng tháºt sá»± là má»™t ác quá»· phục lai từ địa ngục, hiện tại đến nÆ¡i đây đổ trà o ngá»n lá»a nóng như địa ngục, bi thảm như địa ngục, nà ng tá»± nhiên ra và o địa ngục nà y, cháºm rãi khoan thai bước tá»›i, gót già y nhuá»™m mà u đỠvì biển máu lan trà n, Ä‘ao trong tay loang loáng ánh lá»a.
Dõi theo ánh lá»a lung linh, nà ng ngưng thị nhìn lên đầu Lôi Kỳ Phong. Äây là cái đầu cá»§a cừu nhân, nà ng phải Ä‘em đầu vá» tế thân mẫu nà ng.
Cừu háºn căm thù bừng cháy trong tâm can má»™t ngưá»i, còn dá»… sợ hÆ¡n ngá»n lá»a hung mãnh Ä‘ang thiêu rụi cả sÆ¡n trang, còn ghê gá»›m hÆ¡n.
Ngưá»i đã khuất vấn lưu lại hạt giống háºn thù, mầm non háºn thù.
Nà ng Ä‘i từng bước đến chá»— Lôi Kỳ Phong, không ai trên thế gian nà y có thể ngăn cháºn nà ng. Nhưng có lẽ cÅ©ng còn có má»™t.
Chỉ có má»™t ngưá»i! Giữa vÅ©ng máu đột nhiên có má»™t ngưá»i đứng dáºy, chặn đưá»ng nà ng, nhìn thẳng mặt nà ng.
Trên mặt ngưá»i nà y cÆ¡ hồ cÅ©ng có Ä‘eo mặt nạ, không phải là mặt nạ đồng, mà là mặt nạ máu.
Máu không chỉ bao phủ diện mạo hắn, biểu tình của hắn, ngay cả tình cảm của hắn cũng bị bao phủ, tư tưởng của hắn cũng bị bao phủ.
Hắn giống như má»™t ngưá»i chết Ä‘ang nhìn nà ng, tuy không thấy mặt nà ng, chỉ thấy cái mặt nạ đà o hoa.
Tròng mắt nà ng co thắt, má»™t hồi lâu sau, phát xuất má»™t nụ cưá»i tiêu hồn :
- Ngươi còn chưa chết sao?
Hắn tháºt sá»± chưa chết, hắn không thể chết.
- Cha mẹ ngươi đã chết, ngươi sống có ý nghĩa gì? Không muốn chết chung với hỠsao?
Nà ng biết hắn là ngưá»i, nhưng không biết hắn là ngưá»i như thế nà o. Ãt có ai biết hắn là ngưá»i như thế nà o, rất Ãt ai hiểu thấu được hắn.
Máu chảy nhễ nhại từ từ trên mặt hắn. Trên mặt hắn không có nước mắt. Chỉ có máu.
Nhưng trong ngưá»i hắn đâu còn máu để chảy, hiện tại máu lưu thông trong huyết quản cá»§a hắn, chỉ bất quá là má»™t lá»±c lượng rất giống lá»±c lượng cá»§a nà ng, rất bình thưá»ng như lá»±c lượng cá»§a nà ng, lá»±c lượng từ địa ngục, lá»±c lượng cừu háºn.
Thế lá»a cà ng lá»›n, đại sảnh đã cháy.
Nà ng thở dà i nhè nhẹ :
- Ngươi tuy chưa chết, ngưá»i đứng nhìn ta vốn không còn là ngươi.
Nà ng nói chua dứt lá»i, nà ng đã xuất thá»§, lưỡi Ä‘ao trong tay nà ng không khác gì gai độc cá»§a máºt phong.
Hắn không di chuyển, không chống đỡ, đến khi thanh Ä‘ao đâm và o xương sưá»n hắn, da thịt hắn ôm nÃu mÅ©i Ä‘ao, hắn má»›i đột nhiên xuất thá»§.
“Cách†má»™t tiếng, xương sưá»n cá»§a hắn đã gãy, cổ tay cá»§a nà ng cÅ©ng đồng thá»i bị đánh gãy, đây không phải là võ công, trên thế gian tuyệt không có thứ võ công như váºy.
Äây chÃnh là lối đánh cá»§a con dã thú cùng đưá»ng, tà n khốc độc ác còn hÆ¡n dã thú.
Vì trong tráºn chiến sinh tồn cá»§a con dã thú đó, trong tâm hắn hoà n toà n không nghÄ© tá»›i sinh tá». Có khi nhân loại bị dồn ép phục hồi cái bản tÃnh dã thú tà n khốc đó.
Tá»›i lúc đó mục trung cá»§a nà ng má»›i lá»™ hiển vẻ sợ hãi, đột nhiên há»i lá»›n :
- Ngươi không thể không giết ta?
Tiểu Lôi đáp gá»n như mÅ©i Ä‘ao Ä‘ang ấn sâu và o sưá»n hắn :
- Äúng.
- Tại sao? Trả thù cho phụ mẫu ngươi? Ngươi có thể trả thù cho cha mẹ, tại sao ta lại không thể? Ta nếu có là m sai cái gì, ngươi cũng là m sai không khác.
Câu nói cá»§a nà ng cÅ©ng bén nhá»n như Ä‘ao kiếm.
Bà n tay Tiểu Lôi bóp chặt cổ tay gãy của nà ng, toà n thân nà ng vặn vẹo run rẩy trong đau đớn.
Nhưng nà ng vẫn ráng miễn cưỡng nhẫn nại chi trì, đã từ lâu nà ng quá quen nhẫn nại chi trì nỗi thống khổ và sợ hãi :
- Hà huống ta rõ rà ng không giết ai, tay ta chưa dÃnh máu ngưá»i nà o, mẫu thân ta lại bị chÃnh cha ngươi giết, ta táºn mắt thấy lưỡi Ä‘ao cá»§a cha ngươi đâm và o yết hầu mẹ ta.
- Ngươi thấy táºn mắt?
Nà ng gáºt đầu, mục trung chứa đầy ná»—i oán độc cừu thù :
- Ngươi muốn nhìn rõ mặt ta?
Nà ng đột nhiên giáºt mặt nạ xuống, phô bà y khuôn mặt tháºt.
Khuôn mặt nà y vốn là một bức tranh mỹ lệ tuyệt đỉnh, vốn hiệu lệnh nam nhân khắp thiên hạ điên đảo thần hồn.
Nhưng dưới góc độ hiện tại, cÆ¡ hồ có ngưá»i ngu ngốc hoạch má»™t đưá»ng trên tấm tuyệt đại danh há»a đó.
Ai thấy mặt nà ng, cÅ©ng không thể không cảm thấy tá»§i háºn bi thương cho nà ng.
Lưỡi Ä‘ao đó không chỉ phá há»§y dung nhan cá»§a nà ng, còn phá há»§y cả cuá»™c Ä‘á»i nà ng.
Nà ng chỉ tay lên vết thẹo Ä‘ao chém trên mặt, nghiến răng, cưá»i lạnh :
- Ngươi có biết ai lưu vết chém nà y cho ta? Còn ai khác ngoà i cha ngươi. Lúc đó ta mới năm tuổi, có ai tưởng tượng được “thần đao đại hiệp†lại hạ độc thủ với đứa nhỠnăm tuổi?
Tiểu Lôi nhìn mặt nà ng, bà n tay nắm chặt đột nhiên thả lá»ng. Hắn đột nhiên cÅ©ng có cảm giác muốn má»a.
Nà ng nhìn hắn đăm đăm, thốt từng tiếng :
- Hiện tại ngươi không còn muốn giết ta sao? Không còn muốn trả thù cho phụ mẫu sao?
Tiểu Lôi đột nhiên quay mình, không dám nhìn lên mặt nà ng lần nữa. Toà n thân hắn cơ hồ muốn ngã quỵ.
Nà ng vẫn còn nhìn hắn, lạnh lùng thốt :
- Ta nói những lá»i nà y, chỉ muốn cho ngươi biết, Lôi Kỳ Phong đương nhiên tịnh không phải là thần, ngươi đương nhiên không thể tưởng tượng được thần thánh vÄ© đại lại Ä‘i giết mẹ ta, mà nguyên nhân bất quá là vì...
Tiểu Lôi thình lình la lớn :
- Äi, cút Ä‘i, từ nay đừng để ta gặp lại ngươi.
Nà ng cưá»i, vết thẹo Ä‘ao chém chạy ngang khóe miệng, là m cho nụ cưá»i cá»§a nà ng như Ä‘ang chế giá»…u hắn :
- Ngươi không dám nghe ta nói, ta cũng không thèm nói, nói ra cà ng là m ta cảm thấy ghê tởm.
Nà ng chầm cháºm quay mình bước ra, không quay đầu nhìn lại má»™t lần. Tiểu Lôi cÅ©ng không quay đầu nhìn nà ng Ä‘i ra má»™t lần.
Hắn thất thần đứng yên, chẳng khác nà o huyết lệ lẫn tư tưởng đã cạn kiệt.
Ngá»n lá»a vẫn thiêu cháy. Xà nhà đã cháy rụi, mái nhà ngã sáºp, Ä‘áºp lên ngưá»i hắn.
Hắn vẫn đứng yên.
Vô luáºn ngá»n lá»a mãnh liệt tá»›i cỡ nà o, cuối cùng cÅ©ng phải dứt, toà n tòa sÆ¡n trang hùng vÄ© khôi quý, bị thiêu thà nh má»™t đống tro tà n táºn gốc.
Những thi thể sinh mệnh máu huyết, cÅ©ng bị thiêu khô cạn kiệt. Chỉ có má»™t thứ chém cÅ©ng không chém đứt, đốt cÅ©ng không đốt rụi. Äó là cảm tình cá»§a con ngưá»i.
Ân cừu ái háºn... má»™t khi thế gian còn có nhân loại tồn tại, nhất định có những cảm tình nà y tồn tại. Phẫn ná»™, bi thương, dÅ©ng khÃ, cÅ©ng được sinh ra từ những cảm tình nà y.
Hiện tại, ngá»n lá»a tuy đã tà n lụi, câu chuyện cá»§a chúng má»›i chỉ bắt đầu.
Ãnh dương, má»™t ngà y nắng đẹp.
Nắng đẹp tá»a trên những đóa đà o hoa đỠnhư lá»a. Äà o hoa vẫn như cÅ©, còn ngưá»i dưới hoa?
Hết hồi 1.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by phamhau1986; 17-07-2008 at 11:33 PM.
|

17-07-2008, 11:03 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 2
Tiêm Tiêm
Tiêm Tiêm cúi đầu nhìn xuống chân mình. Trên bà n chân mỹ miá»u thanh tú, huyết tÃch loang đầy từ những vết gai đâm, đá chém, là m cho nà ng thấu hiểu những Ä‘au đớn vừa qua mà nà ng đã chịu đựng.
Nhưng vô luáºn vết thương ngoà i da có nặng tá»›i cỡ nà o, cÅ©ng không thể so sánh vá»›i vết thương thống khổ trong tim nà ng.
Nà ng cuồng dại cắm đầu chạy, không biết đến thá»i gian, không biết đến phương hướng. Nhưng nà ng cho dù quên hết những thứ đó, cÅ©ng không thể quên được Tiểu Lôi.
Trái tim nà ng vỡ vụn thà nh ngà n mảnh nhá», mưá»i ngà n mảnh, má»—i mảnh vẫn khắc ghi bóng dáng Tiểu Lôi.
Cái bóng dáng vừa đáng thương vừa đáng háºn đó, háºn đã sâu Ä‘áºm hÆ¡n thương.
“Tại sao hắn muốn ta như vầy? Tại sao lại đột nhiên tà n nhẫn với ta?†Nà ng không biết, nà ng muốn biết, muốn móc trái tim hắn ra nhìn cho rõ để mà hiểu thấu.
Nhưng nà ng vô năng vô lá»±c, không có cách nà o. Những lá»i thệ hải minh sÆ¡n ngà y trước tá»±a như thu thá»§y nhu tình, giỠđây đã biến thà nh vết thương trong tim.
Những lá»i nói ngá»t ngà o ôm ấp như máºt hoa ngà y trước hiện tại chỉ còn là trăm ngà n vết thương.
Nà ng thà hy sinh tất cả, để quay vỠnhững phút giây hạnh phúc đầm ấm ngà y xưa, dù chỉ là trong một chốc lát.
Nhưng những gì đã qua vÄ©nh viá»…n không thể tái hồi, nà ng muốn Ä‘áºp đầu và o tưá»ng, muốn té tan xác, nhưng cÅ©ng không là m được.
Hiện tại ngay bây giá», là ná»—i bi ai tháºt sá»±, là ná»—i thống khổ tháºt sá»±.
Ná»—i thống khổ nà y má»™t má»±c xâm nháºp và o máu, và tá»§y.
Mùa xuân, gió xuân buổi sớm rất mát.
Trên ngưá»i nà ng chỉ khoác y phục má»ng manh, chân đỠhoét, bá»™ y phục má»ng manh nà y là tất cả những gì nà ng có.
Những thứ còn lại, nà ng đã để lại phÃa sau, để lại phÃa sau cho hắn. Hiện tại, có lẽ chỉ có cái chết, chỉ có cái chết má»›i giải thoát được nà ng, nhưng nà ng không muốn chết.
“... Má»™t ngà y, ta sẽ bắt ngươi hối háºnâ€. Tình yêu sâu sắc đã biến thà nh háºn thù sâu sắc, yêu đã sâu, háºn lại cà ng sâu hÆ¡n.
Cho nên nà ng nhất định phải báo phục. Là m cách nà o để báo phục? Thiên địa mênh mông, nơi nà o nà ng có thể tìm chỗ dung thân? Nà ng không muốn òa khóc, nhưng nước mắt cứ chảy liên hồi.
Tiếp đó, nà ng nghe có ngưá»i kêu tên nà ng :
- Tiêm Tiêm.
“Tiêm Tiêmâ€, dưới hoa, dưới ánh trăng, Tiểu Lôi lúc nà o cÅ©ng gá»i nà ng như váºy.
Nà ng lúc đó bá» quên đằng sau những bi thương, những thống khổ, chỉ cần hắn trở vá», nà ng có thể tha thứ má»i lá»—i lầm cá»§a hắn ngay láºp tức, à o ngay và o lòng hắn.
Nhưng nà ng thất vá»ng. Ngưá»i nà ng thấy không phải là Tiểu Lôi, là Kim Xuyên.
Kim Xuyên có tà i, lại khác ngưá»i. Kim Xuyên ngưá»i nho nhã, tư văn lịch sá»±.
Äầu tóc cá»§a y luôn luôn chảy chuốt gá»n gà ng, chỉnh tá», y phục cá»§a y vÄ©nh viá»…n sạch sẽ, luôn luôn vừa vặn.
Y và Tiểu Lôi gần như là hai ngưá»i hoà n toà n trái nghịch, nhưng y lại là bằng hữu thân tÃn nhất cá»§a Tiểu Lôi.
Tiêm Tiêm đương nhiên nháºn ra y, mối tình bà máºt cá»§a nà ng và Tiểu Lôi, cÅ©ng chỉ có y biết đến.
“Có phải Tiểu Lôi muốn anh Ä‘i kiếm tôi không?†Trái tim nà ng Ä‘áºp thình thịch, không nhịn được, há»i, “Anh đến đây là m chi?â€
Kim Xuyên cưá»i như má»™t thiếu nữ :
- Äể kiếm cô.
- Kiếm tôi? Anh là m sao biết tôi ở đây?
- Bá»n tôi bảo há»™ cô suốt dá»c đưá»ng.
Tim nà ng Ä‘áºp cà ng nhanh, chỉ hy vá»ng y nói cho nà ng biết, chÃnh Tiểu Lôi muốn y là m như váºy. Nhưng y hoà n toà n không nói gì nữa.
Tiêm Tiêm cắn môi, không nhịn được phải há»i :
- Anh có gặp hắn?
Kim Xuyên lắc đầu.
- Anh không biết chúng tôi... chúng tôi đã chia tay rồi sao?
Kim Xuyên lại lắc đầu, trái tim cá»§a Tiêm Tiêm chùn xuống, má»™t hồi lâu sau, ngẩng đầu lên, đột nhiên phát giác Kim Xuyên Ä‘ang nhìn đôi chân nà ng. Bà n chân nà ng vốn vô cùng thanh tú, nhu mỹ như ngá»c, vết máu và vết thương, chỉ là m cho đôi chân đó cà ng động lòng ngưá»i.
Bất cứ nam nhân nà o nhìn thấy đôi chân đó, cÅ©ng nhất định không nhịn được phải nhìn lần thứ nhì - chân nữ nhân tá»±a hồ tổng hòa tất cả những nét thần bÃ, có những liên hệ thần bÃ.
Nà ng láºp tức muốn dùng áo choà ng che giấu đôi chân, nhưng ngay lúc đó, trong mắt nà ng chợt phát ra má»™t tia oán độc: “Ta nhất định phải là m cho hắn hối háºn, nhất định phải báo phụcâ€.
Chỉ có tình yêu sâu sắc như váºy má»›i trồi mình chuyển biến thà nh ná»—i háºn thù có thể là m cho má»™t nữ nhân lương thiện nhất trở thà nh má»™t con rắn độc.
Thanh âm của Kim Xuyên cũng ôn nhu như thiếu nữ :
- Cô muốn vỠnhà ?
Tiêm Tiêm cúi đầu, thanh âm thê lương :
- Tôi không có nhà .
- Váºy thì... cô muốn Ä‘i đâu?
Tiêm Tiêm cúi đầu thấp hÆ¡n, nà ng biết sá»± thông cảm thông thưá»ng không thể nà o tách rá»i vá»›i tình ái, nà ng hiểu là m cách nà o để có thể là m cho đà n ông đồng tình thông cảm.
Kim Xuyên quả nhiên biểu hiện sắc thái đồng tình thông cảm trên mặt, thở dà i, nói nhẹ :
- Vô luáºn ra sao, tôi Ãt nhất trước tiên phải đưa cô Ä‘i thay quần áo, ăn uống gì đó trước khi Ä‘i.
Có một chuyện mà nam nhân trăm ngà n lần không thể quên, sự trả thù của nữ nhân, tuyệt đối bất chấp thủ đoạn.
* * * * *
Nắng đẹp chiếu trên đà o hoa, đỠnhư lá»a, Tiểu Lôi mở mắt, thấy má»™t cây đà o hoa đỠthắm.
Có má»™t ngưá»i dá»±a và o thân cây, má»™t bạch y nhân ngưá»i thon thả, tóc mây cuá»™n cao, trên mặt phá»§ má»™t tấm khăn voan trắng như tuyết.
Hoa đỠcả rừng, thân cá»§a nà ng lại trắng như tuyết, đây có phải là cảnh ngưá»i phà m gặp được đà o hoa tiên tá».
Tiểu Lôi ráng ngồi dáºy. Y phục trên ngưá»i hắn đẫm sương sá»›m, nhưng toà n thân lại nóng bá»ng không khác gì ngá»n lá»a.
Hắn cố ngồi dáºy, nhưng sá»± Ä‘au đớn là m cho toà n thân quằn quại, cÆ¡ hồ muốn ngất xỉu.
Thiếu nữ váºn bạch y như tuyết đảo cặp mắt thu thá»§y nhìn hắn :
- Ngươi bị thương rất nặng, tốt nhất là nằm xuống tÄ©nh tại, đừng vá»ng động.
Giá»ng nói cá»§a nà ng nhu hòa mà lãnh đạm, phảng phất từ xa vá»ng tá»›i.
Tiểu Lôi nhắm mắt, trong lòng láºp tức nghÄ© vỠđêm hôm qua, má»i chuyện láºp tức quay lại trong đầu hắn.
Äao quang, huyết ảnh, lá»a...
Cái cuối cùng hắn nhá»› là má»™t cá»™t lá»a bay và o ngưá»i hắn, toà n thân hắn chừng như bị thiêu rụi xuống địa ngục trầm luân vạn kiếp không phục hồi.
Nhưng hiện tại, gió xuân hôn lên hương cỠhoa xanh mướt, nước chảy róc rách bốn phương.
Cây hoa.
Tiểu Lôi mở mắt một lần nữa :
- Ta... ta là m sao lại đến đây? Nà ng đã cứu ta?
Tuyết y thiếu nữ gáºt gáºt đầu.
- Nà ng là ai?
Tuyết y thiếu nữ dịu dà ng xoay mình, giống như một vầng mây viễn sơn phiêu động.
Nà ng ngắt một đóa đà o hoa cà i lên tóc, đóa đà o hoa đỠthắm giữa tấm khăn voan trắng muốt, khuôn mặt mỠmỠsau là n voan trắng, cũng giống như hoa tươi giữa sương mù.
“Nhân diện đà o hoaâ€, Tiểu Lôi không nhịn được la thất thanh, “ngươi chÃnh là y thịâ€.
Tuyết y thiếu nữ mỉm cưá»i, tiếng cưá»i như gió xuân, như tiếng chuông bạc giữa gió xuân :
- Ta biết ngươi sá»›m muá»™n gì cÅ©ng nháºn ra ta.
Thân mình Tiểu Lôi đột nhiên cứng ngắc :
- Ngươi... Tại sao ngươi lại cứu ta?
Tuyết y thiếu nữ cưá»i đáp :
- Sát nhân phạm pháp, cứu nhân cũng phạm pháp à ?
Nà ng dịu dà ng chuyển mình để lá»™ bà n tay giấu kÃn nãy giá», má»™t tấm vải trắng quấn phá»§ bà n tay. Bà n tay nà y đã bị Tiểu Lôi bẻ gãy.
Tiểu Lôi cả cưá»i :
- Ngươi muốn ta trả lại bà n tay cho ngươi, cho nên bắt ta đến đây.
Tuyết y thiếu nữ Ä‘iá»m đạm thốt :
- Ngươi vốn nợ ta một bà n tay, hiện tại nợ ta cả sinh mạng.
Tiểu Lôi nói :
- Ngươi cứ tự tiện lấy.
Hắn nói má»™t cách đĩnh đạc tá»± nhiên, chừng như cho dù có bốn ngưá»i Ä‘ang cấu xé y phục rách rưới cá»§a hắn cÅ©ng váºy.
Tuyết y thiếu nữ nhìn hắn, nhìn tháºt lâu, đột nhiên há»i má»™t câu rất kỳ quái :
- Ngươi có tháºt là con cá»§a Lôi Kỳ Phong?
Tiểu Lôi đáp :
- Ừm.
Tuyết y thiếu nữ há»i tiếp :
- Ngươi biết cha ngươi đã chết?
Tiểu Lôi đáp :
- Biết.
Tuyết y thiếu nữ lại há»i :
- Ngươi biết gia trang của ngươi đã bị thiêu rụi hủy diệt hoà n toà n?
Tiểu Lôi đáp :
- Biết.
Tuyết y thiếu nữ thở dà i :
- Nhưng ngươi lúc nà y tại sao có vẻ như không biết gì hết?
Tiểu Lôi thốt :
- Muốn ta phải có vẻ như thế nà o? Muốn ta đấm ngá»±c dáºm chân? Muốn ta khóc trà o nước mắt?
Tuyết y thiếu nữ nhìn hắn một hồi lâu, thốt :
- Hiện tại ngươi không còn cái gì, chỉ còn lại một cái mạng.
Tiểu Lôi thốt :
- á»’?
Tuyết y thiếu nữ nói :
- Ngươi biết vô luáºn là ai cÅ©ng chỉ có má»™t mạng?
Tiểu Lôi đáp :
- Biết.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Ngươi vẫn chưa biết hiện tại ta lúc nà o cũng có thể lấy mạng ngươi?
Tiểu Lôi đáp :
- Biết.
Tuyết y thiếu nữ thở dà i :
- Nhưng ngươi có vẻ không táºn không tưá»ng.
Tiểu Lôi nói :
- Tôi vốn là như váºy.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Bất kể có chuyện gì, ngươi cÅ©ng có vẻ như váºy?
Tiểu Lôi đáp :
- Nếu ngươi không thÃch vẻ cá»§a ta, ngươi bất tất phải nhìn.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Ngươi không phải là ngưá»i?
Tiểu Lôi đáp :
- Hình như váºy.
Tuyết y thiếu nữ nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên thở dà i, quay mình đi.
Tiểu Lôi thốt :
- Äợi má»™t chút.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Äợi cái gì? Ngươi muốn ta ở lại hầu bồi ngươi?
Tiểu Lôi thốt :
- Ta còn nợ ngươi, tại sao ngươi không lấy mạng ta đi?
Tuyết y thiếu nữ mỉm cưá»i, đáp :
- TÃnh mạng cá»§a ngươi, ngươi không coi trá»ng, ta còn muốn dùng là m gì nữa?
Tiểu Lôi thốt :
- Nhưng...
- Ta sẽ vỠnếu ngươi muốn đợi.
Nà ng quả tháºt đã Ä‘i không quay đầu.
Tiểu Lôi nhìn theo thân ảnh thon thả thanh tú cá»§a nà ng tiêu thất trong rừng đà o hoa sâu thẳm. Hắn nằm đó, nằm bất động, nhưng hiện tại trên mặt hắn không còn dÃnh máu, mà là nước mắt.
Má»™t cÆ¡n gió thổi qua, những cánh hoa đà o rÆ¡i trên mình hắn, trên mặt hắn. Hắn vẫn không nhúc nhÃch. Nước mắt hắn tháºt sá»± đã khô cạn.
“Hiện tại ngươi không còn cái gì, chỉ còn lại cái mạngâ€. Thiếu nữ đó Ä‘Ãch xác đã lấy tất cả những gì hắn có, lại cứu mạng hắn.
Tại sao nà ng là m váºy? Muốn hắn sống trong Ä‘au khổ?
“TÃnh mạng cá»§a ngươi, ngươi không coi trá»ng, ta còn muốn dùng là m gì nữa?â€
Hắn vốn quả tháºt không để ý đến chuyện sinh tá» cá»§a chÃnh mình.
Thiếu nữ đó không những đã lấy tất cả những gì hắn có, còn hủy diệt trong tâm tư hắn một hình tượng thần thánh nhất, hình tượng cha mẹ của hắn.
Äứng giữa vÅ©ng máu cá»§a cha hắn, lắng nghe nà ng kể bà máºt lúc xưa, lúc đó, hắn quả tháºt chỉ hy vá»ng được chết để giải thoát.
Nhưng hiện tại thần tình cá»§a hắn lại bình ổn, không còn kÃch động như hồi nãy, hắn đột nhiên phát giác hắn không còn muốn chết.
“Con nhất định phải Ä‘i tìm Tiêm Tiêm, nà ng là má»™t ngưá»i tốt, nhất định sinh hạ má»™t đứa cháu tốt cho Lôi gia chúng taâ€.
“Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm...†Hắn thì thầm trong tâm, cái tên đó là niá»m hy vá»ng duy nhất cá»§a hắn... là toà n bá»™ hy vá»ng cá»§a hắn.
* * * * *
Nước chảy trong suốt, trên dòng nước trôi dạt một cánh hoa.
Tiểu Lôi cắn môi.
Nước lạnh như băng, không những là m giảm cái nóng thống khổ trong ngưá»i hắn, lại còn là m cho đầu óc hắn thanh tÄ©nh.
Hắn ngâm mình trong nước, hy vá»ng có thể quên hết má»i thứ, không suy nghÄ©, nhưng hắn không thể.
Tiá»n trần vãng sá»±, hà ng trăm hà ng ngà n chuyện phức tạp, đột nhiên dâng trong tâm não hắn, dồn ép trái tim hắn gần như vỡ tan thà nh muôn mảnh.
Hắn giống như chạy trốn má»™t con quái thú tà n độc Ä‘ang cấu xé hắn, chạy ra khá»i dòng nước.
Trên da thịt không cần biết bị đâm bị cà o sâu tới cỡ nà o, hắn vẫn chịu đựng tất cả.
Hắn chạy như Ä‘iên dại dá»c theo con suối, vượt qua khá»i rừng hoa, dãy núi xa xa hiện ra xanh tươi thoát tục.
Dưới chân núi có má»™t sÆ¡n thôn nho nhá», trong thôn có má»™t quán rượu nho nhá», nÆ¡i đó có rượu thuần trong tinh khiết như dãy núi xanh thẳm xa xa.
Hắn có lần dẫn Tiêm Tiêm đến đây, gõ cá»a quán rượu rất khuya, đợi hắn ở đó là bằng hữu chà thân cá»§a hắn, Kim Xuyên.
Rồi cả ba cùng uống, như ba tên tá»u quá»· xướng ẩm, như ba đứa trẻ táºn tình vui đùa, lúc đó tháºt là thá»i gian khoái lạc nhất cá»§a hắn.
Hai tình nhân tương tâm tương ý, hảo hữu can đảm tương chiếu, mỹ tá»u thanh liệt phân lao... Trên Ä‘á»i nà y, còn có gì bằng được?
“Dặn Tiêm Tiêm đợi tôi ở đây, vô luáºn là bao lâu cÅ©ng đợi, cho dù nà ng muốn Ä‘i, anh cÅ©ng phải dùng trăm phương nghìn kế giữ nà ng lạiâ€. Äó là lá»i hắn dặn Kim Xuyên tối hôm qua.
Hắn dặn không Ãt hÆ¡n ba lần, cÅ©ng không nói tại sao phải là m váºy. Kim Xuyên không há»i. Há» chừng như rất tin tưởng lẫn nhau.
Núi xa vẫn còn là núi xa. Tiểu Lôi chỉ hy vá»ng tìm được má»™t cá»— xa mã. Không có xe. Không có ngá»±a.
Trên mặt hắn còn nhuốm máu, nhuốm mồ hôi, xương cốt toà n thân như rã rá»i vì ná»—i thống khổ lan trà n.
Nhưng vô luáºn xa tá»›i cỡ nà o, đưá»ng xá gian khổ tá»›i cỡ nà o, má»™t khi quyết chà đi, cÅ©ng có lúc đến.
Liễu xanh thắm. Hắn chung quy có thể thấy rặng liễu thăm thẳm đằng trước tấm bảng hiệu mà u xanh dương của quán rượu.
Tịch dương lá»™ng lẫy tráng lệ, rá»i lên tấm bảng hiệu xanh dương má»›i tinh đó. Lan can vòng cung là m bằng tre xanh, cÅ©ng ngá»i ánh tịch dương giống hệt bÃch ngá»c.
Lan can vây quanh ba, năm cái cá»a sổ sáng trưng, từ cá»a sổ nhìn và o, tá»u khách không có mấy ngưá»Ã.
Äây tịnh không phải là má»™t con đưá»ng trá»ng yếu phải Ä‘i qua, cÅ©ng không phải là má»™t thôn trấn phồn vinh. Tá»u khách đến đây, tất cả chỉ vì má»™ danh má»™t ngưá»i.
Rượu cá»§a Hạnh Hoa Ông, cho dù không thể nói là nổi tiếng nhất xa gần, nhưng Ä‘Ãch xác quá đủ cho túy nhân.
Hạnh Hoa Ông đầu tóc bạc trắng, nhà n nhã ngồi trên ghế dựa và o quầy rượu, phủi phủi cái ghế bằng cái phất trần lông ngựa, đuổi mấy con bỠxanh từ mấy cây dương liễu bay và o.
Trên quầy rượu có đồ ăn cùng năm, sáu loại rượu, Ä‘áºp nắp xanh, nhìn không những thÆ¡m ngon mà còn ưa mắt.
Chủ nhân nhà n nhã, du khách nhà n nhã, đây vốn là một nơi thanh nhã du nhà n.
Nhưng khi Tiểu Lôi tiến và o, chá»§ nhân lẫn tá»u khách Ä‘á»u không thể không thất sắc.
Nhìn thấy sắc mặt cá»§a ngưá»i ta, hắn lúc đó má»›i biết hắn trông đáng sợ tá»›i chừng nà o, túng quẫn tá»›i chừng nà o.
Nhưng hắn không thèm để ý. Ngưá»i ta nhìn hắn như thế nà o, hắn hoà n toà n không thèm để ý.
Hắn chỉ lo lắng: “Tại sao Kim Xuyên và Tiêm Tiêm không có ở đây? Äi đâu?â€
Hắn chạy tá»›i quầy, Hạnh Hoa Ông muốn giÆ¡ tay đỡ hắn, nhưng thấy ngưá»i hắn nóng hổi, rụt tay lại, thất thanh há»i :
- Ngươi là m sao mà ra nông nỗi nà y? Chuyện gì đã xảy ra?
Tiểu Lôi đương nhiên chưa hồi đáp, hắn muốn biết chuyện khác :
- Ta hy vá»ng ông còn nhá»› đến hai ngưá»i bạn lần trước cùng ta đến đây lúc ná»a đêm?
Hạnh Hoa Ông cưá»i khổ :
- Ta là m sao quên được.
- Hôm nay hỠkhông ghé qua đây sao?
- Hồi sáng hỠcó đến.
- Hiện tại hỠở đâu?
- Äã Ä‘i rồi.
Tiểu Lôi chụp lấy tay Hạnh Hoa Ông, thanh âm thay đổi hẳn :
- Có ai bức bách hỠđi?
- Không, há» uống hai chén Chúc Liên Tá»u, sau đó ra Ä‘i.
- Tại sao hỠlại muốn đi? Tại sao hỠkhông đợi ta?
Hạnh Hoa Ông nhìn hắn, dÄ© nhiên nghÄ© rằng câu há»i đó quá quái lạ, thiếu niên nà y lúc nà o cÅ©ng xá» sá»± Ä‘iên Ä‘iên cuồng cuồng, nhưng không dám nói ra :
- HỠkhông nói, tôi không biết tại sao hỠphải đi.
Tiểu Lôi buông tay, thối lui, há»i lá»›n :
- HỠđi khi nà o?
- Äi đã rất lâu rồi, chỉ uống xong má»™t chén là đi liá»n.
- Äi vá» hướng nà o?
Hạnh Hoa Ông ngẫm nghĩ, lắc đầu không nhớ.
Tiểu Lôi láºp tức truy vấn :
- HỠcó nhắn ta gì không?
Câu trả lá»i cá»§a Hạnh Hoa Ông rất quả quyết :
- Không có.
Bên ngoà i lan can, nhà nh liá»…u nhẹ nhà ng đẩy đưa trong gió, hoà ng hôn ngá»i khắp chân trá»i, tịch dương vẩn vÆ¡, trong sÆ¡n thôn, nhà nhà trên nóc khói bếp bay tá»a.
Xa xa văng vẳng tiếng chó sá»§a, tiếng trẻ khóc, có tiếng vợ gá»i chồng đứt quãng.
Äây vốn là nÆ¡i yên bình tÄ©nh lặng, đây vốn là thế giá»›i yên bình tÄ©nh lặng, nhưng trong tâm Tiểu Lôi, chừng như có thiên binh vạn mã Ä‘ang giao đấu trong má»™t trưá»ng huyết chiến.
Hắn ngồi phịch xuống cái ghế trúc, xoay mặt ra đằng trước, uống hai chén rượu, nghÄ© thầm có lẽ há» sẽ quay trở vá».
Tiểu Lôi lắng nghe, nhưng chỉ nghe được câu há»i trong lòng cá»§a hắn há»i chÃnh hắn :
- “Tại sao há» lại không chá»?â€
Hắn tin tưởng Kim Xuyên, Kim Xuyên không bao giá» thất tÃn vá»›i hắn, rượu hòa nước mắt, hắn uống cạn trong thống khổ.
Äợi chá» là m cho rượu cà ng đắng hÆ¡n. Tịch dương hạ sÆ¡n, bóng đêm bao trùm trái đất, trăng đêm xuân lấp ló sau cà nh liá»…u phất phÆ¡.
Há» chưa đến, Tiểu Lôi đã say bà tỉ. Chỉ đáng tiếc rượu nồng không thể giải thoát hắn, tịnh không thể giải quyết vấn đỠgì, câu há»i gì.
Hạnh Hoa Ông nhìn hắn, mục trung lộ nét thông cảm, đôi mắt đã từng kinh qua bao tang thương bão tố của lão, chừng như ẩn ước thấu hiểu nỗi khổ của hắn :
- Nữ nhân, nữ nhân luôn luôn là há»a thá»§y, tại sao không có gã thiếu niên nà o có thể minh bạch được đạo lý đó? Tại sao luôn luôn phải vì nữ nhân mà thống khổ não sầu?
Lão thở dà i, Ä‘i tá»›i, ngồi đối diện Tiểu Lôi, đột nhiên há»i :
- Vị bằng hữu của ngươi, có phải hỠKim?
Tiểu Lôi gáºt đầu.
Hạnh Hoa Ông nói :
- Nghe nói y là ngưá»i phương xa đến ẩn cư Ä‘á»c sách há»c kiếm, cư trú tại tiểu hoa phố sau Quan Âm am.
Tiểu Lôi gáºt đầu.
Hạnh Hoa Ông nói tiếp :
- HỠđã trở vá», tại sao ngươi không đến đó tìm?
Tiểu Lôi uống má»›i ná»a chén, đột nhiên tỉnh táo, láºp tức chạy Ä‘i liá»n.
Hạnh Hoa Ông nhìn hắn kháºp khiá»…ng chạy, thở dà i lẩm nhẩm :
- Hai gã đà n ông, má»™t ả đà n bà ... Ôi, chuyện nà y là m sao mà không lâm cảnh phiá»n hà ?
* * * * *
Tiểu hoa phố hoa lá ráºm rạp, nhưng lại rất rá»™ng rải sáng sá»§a. Kim Xuyên là má»™t tà i tá», không những là m thÆ¡ chÆ¡i đà n, mà còn có há»c vấn trồng hoa uyên thâm.
Mở cái cá»a tre, thảm cá» xanh mướt liá»…u rÅ© bên trên tạo cho khách có má»™t cảm giác thần tiên không thể tả.
Nhưng lần nà y Tiểu Lôi không để ý tá»›i, hắn đẩy mạnh cá»a, toà n thân xông và o, chạy khắp nÆ¡i.
Thư phòng tinh trà thanh tịnh không khác gì Kim Xuyên, là m ai nhìn cÅ©ng thÃch.
Trong góc có cái giưá»ng, trước cá»a sổ có cái bà n, trên bà n có cầm nhiếp thư há»a, trên tưá»ng có treo má»™t thanh cổ kiếm.
Nhưng hiện tại, không còn những thứ đó trong phòng, chỉ còn chừa lại má»™t ngá»n cô đăng, má»™t ngá»n cô đăng không được thắp.
Tiểu Lôi Ä‘i và o, ngồi xuống, ngồi trên giưá»ng, nhìn bốn bức tưá»ng ảm đạm.
Ãnh trăng chiếu từ cá»a sổ và o, rá»i và o ngá»n cô đăng trên bà n, rá»i và o con ngưá»i cô độc trước đèn.
“Kim Xuyên đã Ä‘i, Ä‘em theo Tiêm Tiêm Ä‘iâ€. Hắn tháºt sá»± không dám nghÄ© tá»›i chuyện đó, không muốn tin chuyện đó.
Nhưng hắn không thể không tin, lệ quang lạnh hÆ¡n cả nguyệt quang, hắn có nước mắt, nhưng chưa ứa trà o. Khi má»™t ngưá»i tháºt sá»± bi thống, không thể nà o òa khóc. Hắn vốn có má»™t gia đình ấm cúng, có cha mẹ hiá»n từ, có tình nhân hạnh phúc, có bằng hữu trung tháºt.
Nhưng hiện tại, hắn còn có gì? Một cái mạng, hắn hiện tại chỉ còn mạng sống.
Thứ sống nà y cũng không đáng để sống.
Minh nguyệt lấp đầy cá»a sổ. Hắn chầm cháºm nằm xuống giưá»ng cá»§a bằng hữu hắn - bằng hữu đã phản bá»™i hắn, má»™t cái giưá»ng cứng lạnh.
Xuân phong lấp đầy cá»a sổ, ngá»n cô đăng chưa thắp, dầu trong đèn chắc cÅ©ng đã cạn.
Gió xuân gì đây? Trăng sáng gì đây? Cuộc sống gì đây?
Cánh cá»a cà i hé gió len lén luồn qua, chợt “tách†má»™t tiếng, mở toang.
Bên ngoà i cá»a xuất hiện má»™t bóng ngưá»i. Bóng ngưá»i thon thả váºn y phục trắng như tuyết.
Tiểu Lôi ngẩng đầu nhìn, nhưng biết nà ng sẽ và o. Bởi vì nà ng đã bước và o, Ä‘i đến đứng trước giưá»ng nhìn hắn.
Ãnh trăng soi dáng phong tư cá»§a nà ng, soi và o ánh mắt nà ng đằng sau tấm khinh sa che mặt, tuyệt đẹp như xuân dạ nguyệt quang.
Bên ngoà i cá»a sổ cà nh liá»…u phất phÆ¡, vuốt ve dịu dà ng lên giấy cá»a sổ như thiếu nữ vuốt ve mặt tình nhân.
Trá»i đất má»™t mảnh yên bình tÄ©nh lặng, cÅ©ng không biết có bao nhiêu trái tim hòa nhịp trong đêm xuân như vầy, cÅ©ng không biết có bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ hòa quyện trong lồng ngá»±c tình nhân.
“Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm, nà ng Ä‘ang ở đâu? Ngưá»i nà ng Ä‘ang ở đâu? Tim nà ng Ä‘ang ở đâu?â€
Hắn tịnh không khiển trách nà ng. Nà ng đã chịu sá»± thống khổ cùng cá»±c, vô luáºn nà ng là m gì, tất cả cÅ©ng phải được tha thứ.
Có lẽ Ä‘au đớn hÆ¡n là nà ng không bao giỠđược biết tại sao hắn phải thương tổn tá»›i nà ng, vÄ©nh viá»…n không thể biết, hắn là m váºy vá»›i nà ng, chỉ vì quá yêu thương nà ng.
Chỉ cần nà ng biết má»™t Ä‘iá»u, vô luáºn gian khổ bi thống tá»›i cỡ nà o, hắn có thể chịu đựng tất cả, ngay cả bị bằng hữu phản bá»™i vẫn chịu đựng.
Tuyết y thiếu nữ ngồi xuống giưá»ng, trong tay dịu dà ng vuốt ve đóa đà o hoa vừa má»›i hái, nà ng lại không nhìn đóa đà o hoa, mà nhìn hắn.
Nà ng đột nhiên há»i :
- Ngưá»i như ngươi, đương nhiên có tình nhân, nà ng ta là ai?
Tiểu Lôi nhắm mắt, ngáºm miệng.
Nà ng cưá»i, nói tiếp :
- Ta tuy không biết nà ng ta là ai, vẫn biết ngươi vốn ước hẹn gặp nà ng ta ở quán Hạnh Hoa.
- Ngươi còn biết gì nữa?
- Ta cũng biết nà ng ta tịnh không đợi ngươi ở đó, bởi vì ngươi còn có một hảo bằng hữu.
Nà ng ngá»t ngà o nói tiếp :
- Hiện tại tình nhân của ngươi và hảo bằng hữu của ngươi đi chung, ngươi không biết hỠđi đâu.
Tiểu Lôi đột nhiên mở mắt :
- Ngươi biết?
- Ta không biết, dù có biết, cũng không nói cho ngươi biết.
Tiểu Lôi chầm cháºm gáºt đầu, chầm cháºm thốt :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, ngươi không thể nói cho ta biết.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Váºy hiện tại ngươi còn lại gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Một mạng sống.
Tuyết y thiếu nữ nói :
- Äừng quên ngay cả mạng sống cÅ©ng đã là cá»§a ta, huống hồ, mạng sống cá»§a ngươi tối Ä‘a bất quá chỉ còn phân ná»a.
Tiểu Lôi thốt :
- á»’?
Tuyết y thiếu nữ nói :
- Xương sưá»n cá»§a ngươi bị gãy, trên mình vết thương Ä‘ao đâm là m ngưá»i ngươi nóng sốt, ngươi sống tá»›i giá» nà y, cÅ©ng là má»™t kỳ tÃch rồi.
Tiểu Lôi thốt :
- á»’?
Thanh âm của Tuyết y thiếu nữ ôn nhu, nói :
- Ta nếu là ngươi, không chừng đã ngà n vạn lần quỳ xuống cầu ta, đừng cứu ngươi sống lại.
Tiểu Lôi nói :
- Ngươi không phải là ta, ta không phải là ngươi.
Tuyết y thiếu nữ thốt :
- Ngươi còn muốn sống?
Tiểu Lôi đáp :
- Ừm.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Sống váºy có ý nghÄ©a gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Không có ý nghĩa gì.
Tuyết y thiếu nữ thốt :
- Nếu không có ý nghĩa, sống để là m gì?
- Không để là m bất cứ cái gì.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Váºy tại sao ngươi nhất định phải sống?
Tiểu Lôi đáp :
- Bởi vì ta còn sống - má»™t ngưá»i má»™t khi còn sống, phải nhất định sống.
Thanh âm cá»§a hắn rất bình tÄ©nh, bình tÄ©nh đến rợn ngưá»i, quá bình tÄ©nh.
Tuyết y thiếu nữ nhìn hắn, thở dà i nhè nhẹ :
- Có má»™t câu ta muốn há»i ngươi.
Tiểu Lôi thốt :
- Ngươi cứ há»i.
Tuyết y thiếu nữ nói :
- Ngươi không còn là con ngưá»i? Không còn là con ngưá»i Ä‘ang sống?
Tiểu Lôi đáp :
- Hiện tại thì không.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Váºy ngươi là gì?
Tiểu Lôi mở to mắt, nói từng tiếng :
- Cái gì cũng không.
- Cái gì cũng không?
- Ừm.
- Câu đó có nghĩa gì?
- Nghĩa là , ngươi có thể cho ta là bất cứ cái gì.
- Ta nếu gá»i ngươi là đồ súc sinh?
- Thì ta là đồ súc sinh.
Hắn đột nhiên kéo tay nà ng, dùng hết sức kéo tay nà ng. Nà ng ngã ngưá»i, ngã và o lòng hắn.
HÆ¡i lạnh đầu xuân, gió đêm cà ng lạnh hÆ¡n. Thân thể nà ng lại êm ái, má»m mại, ấm áp.
Ãnh trăng tươi sáng dạo ngang cá»a sổ, soi lên áo trắng ở góc giưá»ng, áo trắng như tuyết, xuân tuyết, xuân thiên mỹ lệ, có bao nhiêu ngưá»i không thể say trong ánh trăng mỹ lệ đó? Có lẽ chỉ có má»™t ngưá»i.
Tiểu Lôi vùng đứng dáºy, đứng ở đầu giưá»ng, nhìn lên khuôn mặt đằng sau tấm khăn voan.
Hắn hiện tại vốn không nên đứng lên, không nên đi. Nhưng hắn đột nhiên quay mình, bước đi.
Nà ng kinh ngạc, ngẩn ngơ, không tin :
- Ngươi hiện tại bỠđi?
- Äúng.
- Tại sao?
Tiểu Lôi không quay đầu, nói từng tiếng :
- Vì ta nhớ trên mặt ngươi có một vết thẹo xấu xa.
Thân thể ấm áp má»m mại cá»§a nà ng đột nhiên cứng lạnh như băng. Hắn bước ra tá»›i cổng, bước và o ánh trăng, vẫn còn nghe nà ng mắng :
- Ngươi quả nhiên không phải là ngưá»i, là súc váºt.
Khóe miệng Tiểu Lôi nở má»™t nụ cưá»i tà n khốc, Ä‘iá»m đạm thốt :
- Ta vốn là súc váºt.
Gió thổi lên vết thương trên ngực, không khác gì dao đâm. Nhưng Tiểu Lôi ưỡn ngực.
Hắn không ngá» cÅ©ng còn sống, không ngá» cÅ©ng có thể ưỡn ngá»±c mà đi, quả tháºt là má»™t kỳ tÃch. Sức mạnh nà o đã tạo ra kỳ tÃch đó?
Ãi? Háºn? Bi ai? Phẫn ná»™? Những sức mạnh đó quả tháºt luôn luôn đủ sức tạo ra kỳ tÃch.
* * * * *
Quan Âm am vẫn còn thắp đèn, pháºt Ä‘iện thông thưá»ng có má»™t ngá»n minh đăng thắp sáng suốt ngà y đêm trước tượng pháºt.
Hắn Ä‘i ngang qua, Ä‘i ngang qua bụi trúc đằng trước Quan Âm am, hắn chưa bao giá» tin thần pháºt, cho đến hiện tại, chưa bao giá» tin trên trá»i dưới đất có thần thánh.
Nhưng hiện tại, hắn cần một lực lượng thần kỳ hỗ trợ, hắn đã gần quỵ ngã.
Con ngưá»i khi cô độc không ai giúp đỡ, luôn luôn kiếm tìm má»™t cái gì để ký thác, nếu không rất nhiá»u ngưá»i phải quỵ ngã.
Trong vưá»n cÅ©ng có trồng trúc, ẩn ước trong pháºt Ä‘iện phiêu diêu khói hương, hắn Ä‘i qua vưá»n, bước và o pháºt Ä‘iện.
Tượng Quan Âm đại sÄ© trang nghiêm, Ä‘Ãch xác là m cho tâm hồn con ngưá»i bình an tÄ©nh tại.
Hắn quỳ tại pháºt Ä‘iện, bình sinh hắn chỉ quỳ trước cha mẹ, lần nà y, hắn quỳ tại pháºt Ä‘iện.
Khi hắn quỳ xuống, nước mắt cÅ©ng trà o dâng, bởi vì tá»›i lúc đó hắn biết, những gì hắn cầu xin, vÄ©nh viá»…n cả cuá»™c Ä‘á»i nà y không thể có.
Hắn không phải cầu xin già u sang, không phải cầu xin hạnh váºn. Chỉ bất quá cầu xin ná»™i tâm được thanh thản tÄ©nh tại.
Tuy đó là thứ duy nhất thần pháºt có thể ban tặng ngưá»i Ä‘á»i, hắn lại vÄ©nh viá»…n không thể có được.
Quan Âm đại sÄ© thùy mi liá»…m mục, chừng như nhìn hắn đăm đăm - trá»n pháºt Ä‘iện chỉ nhìn má»™t mình hắn đăm đăm.
Sau lưng hắn đột nhiên có cảm giác rất lạnh lẽo kỳ quái, lần nà y không phải là lần đầu tiên hắn có cảm giác đó.
Lần đầu hắn có cảm giác đó là lúc hắn bảy tuổi.
Lần đó có má»™t con rắn độc, chầm cháºm bò trên thảm cá» dà y, chầm cháºm trưá»n vá» phÃa hắn.
Hắn tịnh không thấy con rắn đó, cũng không nghe tiếng gì, nhưng đột ngột phát sinh cảm giác sợ hãi, sợ gần như muốn khóc lớn.
Nhưng hắn miá»…n cưỡng nhẫn nại chịu đựng, dù hắn sợ hãi tá»›i mức toà n thân lạnh như băng, vẫn nghiến răng chịu đựng, tá»›i khi con rắn quấn chân hắn, hắn má»›i dùng hết sức lá»±c, Ä‘áºp đầu nó.
Từ đó trở Ä‘i, hắn đã có kinh lịch qua nhiá»u biến cố như váºy, má»—i lần nguy hiểm tìm đến, hắn luôn có cảm giác như váºy.
Cho nên hắn cho tới nay vẫn còn sống.
Äến lần nà y không phải má»™t con rắn, là ba ngưá»i, bá»n ngưá»i áo xám còn độc hÆ¡n cả rắn.
Chức nghiệp cá»§a bá»n chúng là đi sát nhân, giết ngưá»i trong bóng tối, dùng má»i phương pháp để sát nhân.
Vô luáºn bá»n chúng xuất hiện ở đâu, chỉ có má»™t mục Ä‘Ãch, hiện tại bá»n chúng sao lại xuất hiện ở đây?
Ba đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, những ánh mắt mang ý tứ coi như hắn là ngưá»i chết.
Tiểu Lôi thong thả tay chân, đột nhiên cưá»i, nói :
- Ba ngưá»i đến đây để giết ta?
Má»™t ngưá»i áo xám nhanh nhẹn đáp :
- Không nhất định.
Tiểu Lôi nhướng mà y há»i lại :
- Không nhất định?
Ngưá»i áo xám thốt :
- Bá»n ta chỉ muốn ngươi trở lại.
Tiểu Lôi há»i :
- Trở lại? Trở lại đâu?
Ngưá»i áo xám đáp :
- Trở lại chá»— ngưá»i vừa Ä‘i ra hồi nãy.
Tiểu Lôi há»i :
- Tại sao lại phải trở lại?
Ngưá»i áo xám đáp :
- Có má»™t ngưá»i Ä‘ang đợi.
Tiểu Lôi há»i :
- Ai?
Ngưá»i áo xám thốt :
- Ngưá»i trả tiá»n.
Tiểu Lôi há»i tiếp :
- Y trả tiá»n các ngươi?
Ngưá»i áo xám đáp :
- Ừm.
Tiểu Lôi há»i :
- Hắn đợi ta đến là m chi?
Ngưá»i áo xám đáp :
- Äể giết ngươi.
Tiểu Lôi chá»›p mắt, há»i nữa :
- Hắn muốn chÃnh tay hắn giết ta?
Ngưá»i áo xám đáp :
- Nếu không hiện tại ngươi đã là ngưá»i chết.
Tiểu Lôi cưá»i, thốt :
- Nhưng ta có muốn đợi kẻ khác giết ta không?
Ngưá»i áo xám nói :
- Bởi vì chúng ta muốn ngươi đợi.
Tiểu Lôi cưá»i, há»i :
- Ngươi một mực quyết ch�
Ngưá»i áo xám thốt :
- Luôn luôn, đặc biệt khi đối phó vá»›i loại ngưá»i như ngươi.
Tiểu Lôi nói :
- Ngươi biết ta là loại ngưá»i gì?
Ngưá»i áo xám thốt :
- Loại ngưá»i còn tồi tệ hÆ¡n ta.
Tiểu Lôi thốt :
- á»’?
Mục quang cá»§a ngưá»i áo xám lãnh khốc, gằn từng tiếng :
- Ta Ãt ra không bán đứng bằng hữu, Ãt ra không lấy tám chục vạn lượng bạc mà bằng hữu phó thác để Ä‘i trốn.
Tiểu Lôi đột nhiên cưá»i to, chừng như chợt nghe chuyện đáng cưá»i nhất trên Ä‘á»i, chuyện nà y quả tháºt đáng cưá»i.
Hắn chịu oan uổng đã nhiá»u. Hắn chưa bao giá» chịu đứng trước mặt ngưá»i ta giải thÃch chuyện nà y chuyện ná».
Ngưá»i áo xám nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói :
- Ngươi hiện tại nên biết ai đang kiếm ngươi.
Tiểu Lôi lắc đầu. Ngưá»i áo xám há»i :
- Ngươi có trở vỠkhông?
Tiểu Lôi lắc đầu. Ngưá»i áo xám trầm giá»ng :
- Ngươi muốn bá»n ta khiêng ngươi vá»?
Tiểu Lôi lại lắc đầu, nhưng lần nà y hắn lắc đầu, thân hình hắn đột nhiên vá»t lên như má»™t quả cầu, giống như má»™t mÅ©i tên vừa lìa dây cung, hướng vá» phÃa ngưá»i áo xám phóng tá»›i.
Vô luáºn là ai Ä‘ang lúc nói chuyện, Ä‘a số tâm thần Ä‘á»u bị phân tán, trong mắt ngưá»i khác đó cÅ©ng là má»™t mục tiêu xạ tiá»…n tốt nhất, kiếm cá»§a ngưá»i nà y lại ở trong tay.
CÅ©ng không biết có phải vì hắn chỉ lo mà i lưỡi, cho nên kiếm cá»§a hắn cùn, thân thể Tiểu Lôi vá»t qua, kiếm cá»§a hắn lúc đó má»›i giÆ¡ lên, kiếm quang triển động, Tiểu Lôi xông thẳng và o kiếm quang.
Hắn tịnh không huy quyá»n, vết thương Ä‘ao chém trên ngá»±c là m cho hắn không còn đủ sức để huy quyá»n.
Nhưng thân thể hắn như má»™t cây thiết chùy đánh thẳng và o ngá»±c ngưá»i đó, kiếm quang lóe má»™t cái, trưá»ng kiếm đã bay ra khá»i tay.
Thân thể gã ta bay ngược vá» phÃa sau, ngưá»i vừa chạm đất, máu sặc ra tung tóe như vòi nước từ miệng, đợi đến khi thân thể gã hoà n toà n ngã xuống sà n, vòi máu phún ra như mưa đẫm ngưá»i gã, đẫm bá»™ ngá»±c vỡ nát cá»§a gã.
Trên ngá»±c Tiểu Lôi cÅ©ng dÃnh đầy máu, vết thương cá»§a hắn vì bị động cho nên lại vỡ ra, nhưng hắn vẫn đứng thẳng.
Hai lưỡi kiếm ép trên cổ hắn, kiếm khà lạnh lẽo, đụng và o da thịt hắn tạo cảm giác rùng mình kinh sợ.
Khi hai ngưá»i nà y xuất chiêu, hắn đã tÃnh toán chiêu thức chống đỡ, nhưng vì ná»™i lá»±c cá»§a hắn bị tiêu tán khi máu tươi từ vết thương trà o ra, cổ cá»§a hắn cÅ©ng rướm máu.
Hắn tháºm chà có cái cảm giác lưỡi kiếm đã chém và o cổ hắn, da thịt Ä‘au đớn tê dại.
Nhưng hắn vẫn đứng rất thẳng - hắn thà chết chứ không quỳ gối.
Gã áo xám nằm trên vũng máu, đã tắt thở.
Ngưá»i áo xám đứng đằng sau chợt nói, thanh âm lãnh khốc, chỉ nói hai chữ :
- VỠkhông?
Tiểu Lôi vốn không nên lắc đầu, bởi vì hắn không thể lắc đầu, hắn một khi lắc đầu, hai lưỡi kiếm hai bên cổ có thể cắt và o máu thịt của hắn.
Ngưá»i áo xám kia cưá»i lạnh :
- Lần nà y để coi hắn lắc đầu hay gáºt đầu.
Tiểu Lôi đột nhiên cưá»i. Hắn cưá»i, vừa cưá»i vừa lắc đầu, lắc đầu, máu theo kiếm chảy nhá» giá»t.
Hắn cưá»i nói :
- Ta luôn luôn cao hứng muốn đi đâu, thì ta đi đó.
Ngưá»i áo xám cưá»i lạnh :
- Nhưng chân cá»§a ngươi sợ không Ä‘iá»u khiển được.
Tiểu Lôi láºp tức cảm thấy bắp chân Ä‘au nhói, toà n thân quỵ xuống.
Ngưá»i áo xám kia đè lưỡi kiếm trên cổ hắn :
- Ngươi có vỠkhông?
Tiểu Lôi đáp gá»n :
- Không vá».
Ngưá»i áo xám nghiến răng :
- Tên nà y không phải muốn chết sao?
- Chừng như chết trong tay chúng ta, luôn luôn tốt hơn là chết trong tay Long Tứ.
- Ta không để hắn chết dá»… dà ng như váºy, phải bắt hắn quay vá».
Lưỡi kiếm chém thẳng và o lưng, toà n thân hắn bắt đầu co giáºt.
Äầu hắn bị ép xuống đất :
- Ngươi có vỠkhông?
Hắn đột nhiên mở miệng, liếm khóe miệng mằn mặn đầy cát bụi, ho và i tiếng, lại cố gắng trả lá»i :
- Ta không vá».
Câu trả lá»i cá»§a hắn chỉ có ba tiếng. Không ai có thể thay đổi được.
Cho dù có cắt hắn ra thà nh từng miếng, má»™t khi hắn còn mở miệng được, hắn chỉ trả lá»i có ba chữ đó.
Ngưá»i áo xám nắm chặt cán kiếm trong tay, gân xanh lồi ra, gân xanh run run.
Mũi kiếm cũng run run.
Máu không ngừng chảy ra theo mÅ©i kiếm, mÅ©i kiếm vừa rung lên, kéo theo ná»—i Ä‘au đớn tá»›i táºn xương tá»§y.
Ngưá»i áo xám nhìn máu trên lưng hắn, mục quang lãnh khốc bá»—ng nóng bừng.
Tên kia đột nhiên nói :
- Ná»›i tay má»™t chút, đừng quên ngưá»i ta muốn hắn sống.
Ngưá»i áo xám cưá»i lạnh :
- Ngươi đừng lo, chỉ chút nữa, hắn không còn ương bướng váºy đâu.
Tên kia thốt :
- Ngươi đâm lần nữa, muốn sống cũng sợ khó sống được.
Ngưá»i áo xám cưá»i nói :
- Ta muốn hắn...
Câu nói đột nhiên ngừng giữa chừng.
Tiếng vó ngá»±a rất gần, má»™t con đến ngoà i tưá»ng, từ từ dừng lại.
Má»™t con khác lại phóng gấp hÆ¡n, đến ngoà i tưá»ng, không ngừng hẳn.
Äá»™t nhiên nghe má»™t tiếng ngá»±a hà vang, má»™t con kiện mã Ä‘en bóng, như thiên mã hà nh không, phóng thẳng qua bức tưá»ng cao tám thước tiến và o.
Kim quang trên lưng ngá»±a lóe ngá»i.
Kiện mã hà thêm một tiếng, đi tới ba bước, đứng yên trên đất.
Trên lưng ngá»±a là má»™t lão già đầu bạc, ngồi yên bất động trên yên, lưng thẳng đứng, kim quang lóe chá»›p hồi nãy đã tiêu tán, thấy rõ trên tay lão má»™t cây trưá»ng thương dà i má»™t trượng tư.
Trưá»ng thương “đinh†má»™t tiếng, cắm trên đất, cắm sâu bốn thước.
Kiện mã tới lui lộp cộp, chừng như cũng dán bốn chân trên đất.
Äầu thương gắn tua hồng anh, phất phÆ¡ trong gió, chòm râu cá»§a lão nhân dà i mượt bạc trắng, chẳng khác nà o thiên tướng thần thoại, vân phi giáng phà m.
Ngưá»i áo xám thở dà i má»™t tiếng, thốt :
- Chung quy cũng đã đến rồi.
“Äến rồi†hai chữ vừa ra khá»i miệng, bên ngoà i tưá»ng có má»™t bóng ngưá»i phi thân và o, ngưá»i còn ở trên không trung đã quát há»i :
- Ngưá»i ở đâu?
Ngưá»i áo xám hươi kiếm quang chỉ :
- Tại đây.
Lão già đầu bạc nhìn thân thể Tiểu Lôi đẫm máu, trầm giá»ng há»i :
- Còn sống hay chết?
Ngưá»i áo xám đáp :
- Ông muốn còn sống, bá»n ta giao hắn còn sống.
Trưá»ng kiếm cá»§a hắn vừa nâng lên, đá má»™t cái, toà n thân Tiểu Lôi bị đá bay qua.
Ngưá»i từ ngoà i tưá»ng phi thân và o, không những nói nhanh, mà xuất thá»§ cÅ©ng nhanh, y nổi tiếng trên giang hồ nhá» và o động tác thần tốc, hà nh sá»± kÃch liệt, xứng vá»›i cái tên Âu Dương Cấp.
Hiện hắn không đợi thân thể Tiểu Lôi rá»›t xuống, phi thân chá»™p lấy thân ngưá»i hắn, vừa nhìn má»™t cái đã biến sắc, la thất thanh :
- Lầm to rồi.
Lão già đầu bạc động dung :
- Lầm chuyện gì?
Âu Dương Cấp dáºm chân :
- Lầm ngưá»i.
Ngưá»i áo xám ngạc nhiên :
- Là m sao lầm được, ngưá»i nà y từ trong chá»— đó bước ra, bá»™ còn ngưá»i khác sao.
Âu Dương Cấp dá»±ng ngưá»i Tiểu Lôi dáºy, hét lá»›n :
- Ngươi là ai? Là m sao lại từ chỗ đó ra? Hắn ở đâu?
Tiểu Lôi lạnh lùng nhìn y, máu dÃnh đầy mặt, không lá»™ má»™t biểu tình gì.
Âu Dương Cấp lại cà ng há»i gấp :
- Ngươi không trả lá»i à ?
Tiểu Lôi nhìn y, đột nhiên mỉm cưá»i :
- Các ngươi nháºn lầm ngưá»i? Còn há»i ta?
Âu Dương Cấp ngáºm câm, y tuy đã giáºn dữ, nhưng câu há»i nà y không thể trả lá»i.
Khóe miệng Tiểu Lôi nhăn nhúm vì quá Ä‘au đớn, máu không ngừng trà o ra, nhưng vẫn cưá»i :
- Nếu ngươi đã biết mình lầm, tại sao không khách khà mà còn vô lễ với ta?
Âu Dương Cấp nhìn hắn, song quyá»n từ từ ná»›i lá»ng, đột nhiên nói lá»›n :
- Vô luáºn là gì, ngươi cÅ©ng là bằng hữu cá»§a hắn.
Tiểu Lôi thở dà i :
- Ta váºy, còn ngươi?
Âu Dương Cấp do dự, cánh tay buông thõng, thối lui hai bước.
Ngưá»i áo xám khoa chân Ä‘i đến trước mặt y, lạnh lùng nói :
- ÄÆ°a đây.
- ÄÆ°a cái gì?
- Một vạn lượng.
- Má»™t vạn lượng? Bắt lá»™n ngưá»i cÅ©ng muốn má»™t vạn lượng?
Ngưá»i áo xám cưá»i lạnh, nói :
- Ngươi lầm, không phải bá»n ta, ngươi chỉ muốn ngưá»i trong nhà , muốn bắt sống, ta đã giao hắn chưa chết, cÅ©ng không có lầm lẫn gì.
Âu Dương Cấp thốt :
- Nhưng...
Lão già đầu bạc đột nhiên ngắt lá»i y, trầm giá»ng :
- ÄÆ°a cho hắn.
Âu Dương Cấp mặt đỠbừng, thốt :
- Ãt không nói gì, má»™t vạn lượng...
Lão nhân đầu bạc trầm giá»ng :
- ÄÆ°a cho hắn.
Âu Dương Cấp dáºm chân tháo cái túi trên hông, chừng như má»™t cái túi da rất nặng.
Ngưá»i áo xám giÆ¡ tay tiếp nháºn, khóe mắt lướt qua Tiểu Lôi :
- Các ngươi tìm ngưá»i nà y?
- Không.
Ngưá»i áo xám gáºt đầu, thốt :
- Nếu không phải, ngưá»i nà y chúng ta sẽ dẫn Ä‘i.
- Tại sao?
Khóe miệng ngưá»i áo xám nở má»™t nụ cưá»i tà n độc :
- Hắn giết ngưá»i cá»§a bá»n ta, phải chết dưới kiếm cá»§a bá»n ta.
Lão già đầu bạc đột nhiên nói :
- Hắn nhất định phải sống.
Ngưá»i áo xám đột nhiên ngẩng đầu, há»i :
- Ai nói?
Lão già đầu bạc đáp :
- Ta nói.
Ngưá»i áo xám biết lá»i nói cá»§a Long Tứ gia, Ä‘Ãch xác là nhất ngôn cá»u đỉnh tại giang hồ.
Ngưá»i áo xám Ä‘iá»m đạm nói :
- Nhưng hắn đã giết ngưá»i cá»§a bá»n ta, không thể không chết.
Long Tứ gia trầm giá»ng, thốt :
- Câu nói đó là ai nói?
Ngưá»i áo xám đáp :
- Lão gia tá» nói, các hạ nếu không để bá»n ta Ä‘em hắn vá», trước mặt lão gia tá» là m sao bá»n ta giải thÃch.
Long Tứ gia thốt :
- Váºy có thể dùng gì để giải thÃch?
Ngưá»i áo xám trầm ngâm, thốt :
- Chỉ sợ là ...
Thanh trưá»ng kiếm cá»§a hắn vừa rút ra, toà n thân đột ngá»™t bay bổng lên không :
- Cần cái mạng ngươi.
Long Tứ gia thấy kiếm quang như cầu vồng đột nhiên bay tá»›i, vẫn ngồi bất động trên yên ngá»±a, trấn định ổn tá»a.
Hữu thá»§ cá»§a lão đột nhiên vá»›i vỠđằng sau, nhanh nhẹn rút trưá»ng thương, mÅ©i trưá»ng thương như con rắn trên cây bắn vá» phÃa trước.
MÅ©i thương sáng nhoáng như tuyết viá»n tua hồng anh, lướt gió trên không đâm vá» phÃa ngưá»i áo xám.
Ngưá»i áo xám gồng mình huy kiếm, chỉ nghe má»™t tiếng “bốcâ€, há»a tinh bắn tứ phÃa.
Thanh kiếm đã bay khá»i tay gã, hổ khẩu băng liệt, ná»a ngưá»i chấn động tê dại, ngã ụp mặt xuống đất, muốn bò dáºy cÅ©ng không nổi.
Cây trưá»ng thương uốn lượn như con rắn, từ mÅ©i cho tá»›i cán, lại quay đầu trở vá» chá»— cÅ©.
Mũi thương vẫn rung rung chưa dứt, tạo thà nh âm thanh vi vu trong gió, tua hồng anh phất phơ như những tia máu.
Long Tứ gia trầm giá»ng :
- Tình trạng của ngươi có thể đem vỠhồi báo được chưa?
Ngưá»i áo xám nghiến răng, nhìn hổ khẩu tét phún máu, không nói nên lá»i.
Trưá»ng kiếm rÆ¡i xuống đất, kiếm quang lóe sáng, rá»i khuôn mặt xanh dá»n cá»§a hắn.
Hắn thở dà i, đột nhiên đứng dáºy, giÆ¡ tay ra lượm thanh kiếm. Lần nà y hắn không còn xuất thá»§ tấn công Long Tứ gia, kiếm quang vừa lóe lên, đâm thẳng tá»›i Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi yếu ớt gần như muốn ngã quỵ, là m sao có thể chống đỡ.
Ngay lúc đó, chỉ nghe má»™t tiếng nổ như sấm, trưá»ng thương cá»§a Long Tứ gia lại bay ra như chá»›p.
PhÃch lịch nhất hưởng, thiểm Ä‘iện phi kÃch.
MÅ©i thương sáng nhoáng, xuyên qua xương bả vai phải cá»§a ngưá»i áo xám, cả ngưá»i hắn bị nhấc bổng.
Äầu thương Ä‘eo tua hồng anh vừa lắc má»™t cái, toà n thân hắn bay ngược lại, văng à o ra ngoà i trúng và o bụi trúc, “đinh†má»™t tiếng, trưá»ng thương ghim chặt xuống đất, ghim cả ngưá»i hắn.
Long Tứ gia má»™t tay nắm trưá»ng thương, ngồi yên trên lưng ngá»±a, nhìn vá» phÃa gã áo xám còn lại, nói :
- Ngươi đem chuyện nà y vỠhồi báo.
Ngưá»i nà y mặt mà y trắng nhợt như gần chết, không nói tiếng nà o, quay đầu Ä‘i thẳng.
Âu Dương Cấp quay lại, chừng như muốn đuổi theo.
Long Tứ gia khoát tay :
- Äể hắn Ä‘i.
Âu Dương Cấp há»i :
- Tại sao lại thả hắn đi?
Long Tứ gia vuốt râu, chầm cháºm nói :
- Ai nên giết đã giết, không nên giết thì không được giết, sống chết là má»™t chuyện qua trá»ng, ở đây đã có má»™t lá»—i lầm rồi.
Âu Dương Cấp dáºm chân thở dà i :
- Äể cho hắn Ä‘i, thế nà o cÅ©ng có phiá»n hà .
Long Tứ gia đột nhiên ngẩng mặt cưá»i, thốt :
- Huynh đệ chúng ta, lúc nà o mà không gặp phiá»n hà ?
Tiếng cưá»i như chuông lá»t và o tai Tiểu Lôi, lại chừng như vá»ng từ xa xa, rất mÆ¡ hồ.
Hắn chừng như nghe Long Tứ gia nói với Âu Dương Cấp :
- Mang bằng hữu nà y vá», hắn không là m Ä‘iá»u gì sai, ngà n vạn lần không thể chết được.
Rồi hắn cảm thấy ai đó đang khiêng hắn.
Hắn muốn xô ngưá»i nà y ra, muốn đứng lên.
-- Muốn đứng, tự mình đứng, nếu không thì thà nằm tại đây.
Hắn nhá»› cả Ä‘á»i hắn, chưa bao giỠđể ai đỡ hắn.
Chỉ đáng tiếc hiện tại tay chân lẫn lưỡi hắn, hắn không còn có thể Ä‘iá»u khiển.
Tháºm chà mở mắt cÅ©ng váºy.
Hắn muốn mở mắt, nhưng bóng đêm đã bao trùm hắn.
Trong bóng đêm hắc ám vô biên, phảng phất chỉ có má»™t Ä‘iểm sáng, giữa Ä‘iểm sáng chừng như có bóng dáng má»™t ngưá»i.
“Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm...â€.
Hắn muốn nhà o tới, nhưng điểm sáng duy nhất đó đã tiêu thất.
Hắn vùng vẫy gá»i, nhưng Ä‘iểm sáng duy nhất đó đã tan biến không còn thấy nữa.
Chỉ còn lại bóng tối vô biên.
Không ai biết đợi tới chừng nà o điểm sáng mới quay trở lại.
* * * * *
- Ngưá»i nà y là má»™t ngưá»i rất bất khuất.
- Nhưng trong tâm tư hắn chừng như có ná»—i bi thống sâu Ä‘áºm.
- Ná»—i thống khổ cá»§a ngưá»i bất khuất vốn cÅ©ng giống như cá»§a ngưá»i thưá»ng, chỉ bất quá bình thá»i hắn nhất định giấu rất kỹ, rất sâu, cho nên ngưá»i khác khó biết được.
Câu đó là câu cuối cùng hắn nghe được.
Câu cuối cùng Long Tứ gia nói, nghe như vang vá»ng từ cõi xa xăm, nhưng trong tim hắn đột nhiên rỉ ứa sá»± ấm áp, sá»± cảm kÃch.
Hắn biết hắn không bị bá» rÆ¡i hoà n toà n, thế giá»›i còn có ngưá»i hiểu thấu hắn. Cho nên hắn tin tưởng vô luáºn bóng tối hắc ám có thâm sâu tá»›i đâu, có lâu dà i tá»›i đâu, quang minh sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ đến. Chỉ cần nhân tâm còn ấm áp, cảm kÃch còn tồn tại, quang minh nhất định sẽ đến.
Hết hồi 2.
|

17-07-2008, 11:16 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 3
Mỹ nhân như ngá»c
Tiêm Tiêm cúi đầu lắng nghe tiếng tim mình Ä‘áºp.
Tim cá»§a Kim Xuyên cÅ©ng Ä‘áºp mạnh, Ä‘áºp còn nhanh hÆ¡n cả tim nà ng.
Nà ng biết tại sao tim y Ä‘áºp nhanh, cÅ©ng biết trong tâm y Ä‘ang nghÄ© gì.
Äây là má»™t tiểu khách sạn rất tÄ©nh tại, tuy nhá», lại rất tinh trÃ, rất sạch sẽ.
Nhìn ra cá»a sổ, có thể thấy rặng núi xa xa Ä‘ang nuôi tình, cÅ©ng có thể thấy ngá»n gió Ä‘ang ôm ấp hoa cá».
Äặc biệt và o lúc hoà ng hôn như bây giá», thanh sÆ¡n tại hồng hà , bÃch thiên tại thanh sÆ¡n ngoại, đứng tại song cá»a, đợi mà n đêm giáng lâm, đợi các vì sao từ từ má»c.
Chỉ tá»›i lúc đó má»›i thấu hiểu minh bạch, thế gian đẹp đến dưá»ng nà o.
Một nam nhân cô độc, dẫn một nữ nhân cô độc đến đây, trong tâm hắn đang nghĩ gì?
“NÆ¡i đây rất yên tÄ©nh, nà ng có thể nghỉ ngÆ¡iâ€.
“Ta ở lại đây, để chăm sóc nà ng nếu cầnâ€.
Kim Xuyên nói câu đó, từ giá»ng nói tá»›i mặt mà y Ä‘á»u lá»™ vẻ dịu dà ng thông cảm.
Tiêm Tiêm cúi đầu lắng nghe, liếc mắt tá» vẻ cảm kÃch, nhưng trong tâm lại cảm thấy rất tức cưá»i.
Nà ng không còn là má»™t đứa trẻ, tâm lý nam nhân lại tưởng như váºy, nà ng biết rõ còn hÆ¡n Ä‘a số nữ nhân khác.
Äêm xuống, đèn đã thắp.
Kim Xuyên Ä‘á»c sách dưới đèn, phảng phất Ä‘á»c tá»›i nháºp thần.
Nhưng dám đánh cá, trong sách có viết gì, y má»™t chữ Ä‘á»c cÅ©ng không thông.
Y cố ý là m ra vẻ nghiêm trang trân trá»ng, chỉ bất quá là muốn ở lại trong phòng không ra ngoà i, má»™t khi có thể ở gần ká» thân nà ng, sá»›m muá»™n gì cÆ¡ há»™i cÅ©ng sẽ đến.
Nà ng không nói chuyện với hắn, cũng không có ý muốn y phải đi ra.
Bởi vì hiện tại nà ng đang cần y, đang muốn lợi dụng y, lợi dụng y để trả thù Tiểu Lôi, lợi dụng y là m công cụ sinh tồn.
“Ôi, má»™t nữ nhân cô đơn, muốn cất tiếng trên thế gian nà y, không phải là dá»…â€.
Tiêm Tiêm cúi đầu, tiếp tục may vá y phục.
Bộ y phục nà y không phải của nà ng, là của y.
Bá»™ y phục nà y vốn không bị rách, nà ng trong lúc sắp xếp đồ đạc, đã cố ý bà máºt xé rách má»™t miếng.
Má»™t ngưá»i đà n bà nếu muốn biểu thị tình ý vá»›i ngưá»i đà n ông, có chuyện gì có thể so sánh vá»›i chuyện may vá quần áo, có gì dá»… dà ng hÆ¡n?
Kim Xuyên liếc mắt bà máºt nhìn nà ng.
Nà ng biết. Nà ng vốn muốn tạo cơ hội để y nhìn, tạo dũng khà cho y, hiện tại cơ hội xem chừng đã đến.
Ãnh đèn chiếu lên mặt nà ng, soi rõ nét á»ng hồng trên má nà ng.
Nà ng cố ý phải để y biết rằng nà ng đã nháºn ra y Ä‘ang nhìn lén nà ng, cho nên mặt nà ng tá»›i lúc đó má»›i á»ng hồng, không những á»ng hồng, tim Ä‘áºp loạn, cho nên bất cẩn, mÅ©i kim đâm và o tay.
Kim Xuyên quả nhiên quăng sách láºp tức, chạy qua, có vẻ lo lắng, quan tâm.
Vì quá lo lắng, quá quan tâm, cho nên không nhịn được nắm lấy tay nà ng, thốt :
- Nà ng coi nà ng kìa, là m mà không cẩn tháºn, Ä‘au lắm không?
Tiêm Tiêm lắc đầu, hai má đỠhồng như giá»t máu rỉ ra trên đầu ngón tay.
Kim Xuyên cắn môi, phảng phất lo lắng tới mức muốn cắn cả môi mình chảy máu :
- Vầy mà không đau? Máu chảy ra rồi kìa.
- Má»™t và i giá»t máu, đâu có quan hệ gì.
Nà ng dịu dà ng vùng vằn, là m như vùng vằn muốn rụt tay lại, nhưng vùng vằn đương nhiên tịnh không dùng lực.
Bà n tay của Kim Xuyên lại cố nắm chặt hơn :
- Nà ng vì ta mà bị thương, ta... ta là m sao mà an tâm?
Y đột nhiên cúi đầu dịu dà ng mút giá»t máu trên ngón tay nà ng.
Toà n thân nà ng chừng như má»m nhÅ©n, rên nho nhá», đột nhiên, hai giá»t nước mắt trong veo lưu lạc duyên dáng trên má, rÆ¡i xuống lưng bà n tay.
Kim Xuyên ngẩng đầu :
- Nà ng... nà ng khóc? Tại sao váºy?
Tiêm Tiêm cúi đầu cà ng thấp :
- Tôi... tôi đang nghĩ...
- Nghĩ cái gì?
- Tôi nghĩ rằng, tôi cho dù có chặt bà n tay cho hắn, hắn cũng không thèm để ý.
Kim Xuyên thở dà i ảm đạm, phảng phất Ä‘ang tìm cách biện há»™ giải thÃch cho “hắnâ€, nhưng không nói được.
Tiêm Tiêm cũng cắn môi, lệ lại tuôn trà o :
- Anh biết, hắn nếu có thể tốt vá»›i tôi phân ná»a như anh, tôi cho dù phải cắt cả hai tay cho hắn, cÅ©ng tá»± nguyện.
- Ta biết... ta biết...
Kim Xuyên chợt nói lớn :
- Nhưng, nà ng biết, nà ng đối vá»›i ta nếu chỉ bằng má»™t ná»a đối vá»›i hắn, ta... ta tình nguyện... tình nguyện chết vì nà ng.
Y lại là m như không thể khống chế nổi mình, đột nhiên quỳ xuống trước nà ng, ôm chặt lấy hai đầu gối nà ng.
Thân thể nà ng láºp tức run rẩy, thở hổn hển :
- Äừng... xin chà ng... đừng là m váºy.
Kim Xuyên cà ng ôm chặt hÆ¡n, những thanh âm cá»§a nà ng cà ng là m hắn kÃch động hÆ¡n :
- Tại sao? Nà ng còn đang nghĩ vỠhắn?... Tại sao chúng ta không thể quên hắn?
Tại sao phải nà ng phải vì hắn?
Nà ng vốn muốn đẩy y ra, nhưng đột nhiên, nà ng nằm xuống ngưá»i hắn, khóc rưng rức.
Kim Xuyên dịu dà ng vuốt ve tóc nà ng, tiếng nói thì thà o thổi và o tóc nà ng còn dịu dà ng hơn cả gió xuân :
- Nếu nà ng nguyện ý, chúng ta có thể sống khoái khoái lạc lạc, quên đi tất cả những thống khổ trước đây.
Tiêm Tiêm ôm mặt :
- Tôi muốn... tôi muốn... Chúng ta nhất định phải sống hạnh phúc.
Nà ng là m như không tự chủ được, ôm hắn bằng cả hai tay.
Nhãn tình cá»§a Kim Xuyên như muốn ôm ấp mặt nà ng, không khác gì hôn lên những giá»t lệ trong mắt nà ng :
- Ta phát thệ, suốt Ä‘á»i nà y sẽ đối đãi tốt vá»›i nà ng, vÄ©nh viá»…n không để nà ng phải rá»›t thêm má»™t giá»t nước mắt.
Mặt Tiêm Tiêm nóng bừng.
Äôi môi cá»§a Kim Xuyên bắt đầu di chuyển, trà n ngáºp khuôn mặt nà ng tìm kiếm đôi môi nà ng.
Äôi môi nà ng nóng bừng, nhưng ngưá»i nà ng đột nhiên đứng dáºy ráng sức đẩy y ra.
Kim Xuyên gần té, miá»…n cưỡng ngồi dáºy, kinh ngạc nhìn nà ng :
- Nà ng... nà ng đổi ý?
Tiêm Tiêm cúi thấp đầu :
- Tôi không có đổi ý, nhưng hôm nay... đêm nay không tốt.
- Sao váºy?
- Chúng ta sau nà y sẽ sống chung suốt Ä‘á»i, tôi... tôi không muốn để chà ng coi tôi là má»™t ngưá»i đà n bà tùy tiện.
Nước mắt nà ng như gần trà o :
- Chà ng nếu tháºt sá»±... tháºt sá»± tốt vá»›i tôi, nên hiểu thấu ý tứ cá»§a tôi.
Kim Xuyên ngẩn ngÆ¡, má»™t hồi lâu sau, chung quy cÅ©ng gáºt đầu, miá»…n cưỡng cưá»i nói :
- Ta đương nhiên hiểu ý tứ của nà ng.
- Chà ng không trách tôi?
- Nà ng vốn lo nghĩ cho tương lai của chúng ta, ta là m sao mà trách nà ng được.
Tiêm Tiêm nở má»™t nụ cưá»i, ngá»t ngà o nói :
- Má»™t khi chà ng hiểu tâm ý tôi, con ngưá»i tôi... sá»›m muá»™n gì tôi cÅ©ng thuá»™c vá» chà ng mãi mãi.
Nà ng chừng như không cầm được, cúi ngưá»i xuống, hôn lên tóc y, nhưng láºp tức khống chế, nói dịu dà ng :
- Tôi muốn đi ngủ, chà ng vỠphòng đi, sáng sớm mai, tôi sẽ đến tìm chà ng.
Kim Xuyên chầm cháºm gáºt đầu, nắm tay nà ng, dịu dà ng vuốt ve, rồi im lặng Ä‘i ra, im lặng đóng cá»a.
Y tịnh không miễn cưỡng nà ng.
Bởi vì y biết, nếu muốn hoà n toà n lấy được má»™t ngưá»i đà n bà , đôi khi cần chịu đựng má»™t cách nhẫn nại tinh quái.
Nếu không, cho dù có lấy được ngưá»i nà ng, cÅ©ng có thể đánh mất trái tim nà ng.
Hôm nay thu hoạch tuy không được nhiá»u, nhưng cứ từ từ, chỉ cần tiếp tục phát triển theo đà nà y, nà ng sá»›m muá»™n gì cÅ©ng là cá»§a y.
Tinh quang sáng lạn, đêm mát mẻ như nước.
Y lần đầu tiên phát giác ban đêm rất mỹ lệ.
Y cưá»i, răng trắng hếu, trong bóng đêm lóe sáng như loà i lang sói.
Tiêm Tiêm cúi đầu, nhìn y Ä‘i ra, nhìn y đóng cá»a.
Nà ng biết ngưá»i đà n ông nà y đã từng bước từng bước rÆ¡i và o lưới cá»§a nà ng - khi y nghÄ© nà ng đã khuất phục, y vốn đã nằm trong cái lưới cá»§a nà ng.
Äó là cái tâm cá»§a nam nhân.
Má»™t khi thấu hiểu tâm lý nam nhân, sẽ phát giác ra bá»n há» vốn không khó đối phó lắm.
Trong tâm nà ng muốn cưá»i, trong dạ dà y lại muốn nôn má»a.
Bởi vì khi nà ng nhìn y, nà ng nhìn thấy cái thứ đà n ông bán đứng bằng hữu.
Nhưng nà ng phải là m váºy.
Phải sống mạnh, sống để tìm Tiểu Lôi.
Nà ng tin tưởng có đủ năng lá»±c, “má»™t ngà y, ta sẽ là m cho hắn hối háºnâ€. Nà ng cÅ©ng cưá»i.
Nà ng cưá»i, nước mắt cÅ©ng đồng thá»i trà o dâng.
Má»™t ngưá»i đà n bà muốn tranh đấu má»™t mình trên thế gian, không phải là dá»….
* * * * *
“Ngưá»i nà y là má»™t ngưá»i rất bất khuấtâ€.
Nhưng có ai biết, má»™t ngưá»i muốn bất khuất phải trả má»™t cái giá lá»›n dưá»ng nà o?
Tiểu Lôi mở mắt, ánh mặt trá»i ngáºp trà n khung cá»a sổ.
Bóng tối cuối cùng đã tiêu tán, quang minh đã đến.
Long Tứ gia đầu bạc trắng, trong dương quang nhìn như những sợi tơ bạc.
Khóe mắt cá»§a lão đầy vết nhăn thâm sâu, khuôn mặt tiá»u tụy nhợt nhạt, có vẻ mệt má»i.
Nhưng khi lão ngồi dưới ánh mặt trá»i, toà n thân lão chừng như sung mãn sinh khÃ, sung mãn ná»™i lá»±c, cÆ¡ hồ vÄ©nh viá»…n không già chút nà o.
Nhãn tình lão không thấy già chút nà o, đang nhìn Tiểu Lôi đăm đăm, đột nhiên thốt :
- Hiện tại ngươi không thể nói chuyện?
Tiểu Lôi đáp :
- Có thể.
Long Tứ há»i :
- Ngươi hỠLôi?
Tiểu Lôi đáp :
- Äúng váºy.
Long Tứ lại há»i :
- Ngươi biết Kim Xuyên tên tháºt là gì không?
Tiểu Lôi nói :
- Không biết.
Long Tứ thốt :
- Nhưng ngươi lại kết bằng hữu với y.
Tiểu Lôi nói :
- Äúng váºy.
Long Tứ tiếp :
- Ngươi không biết y vốn là loại ngưá»i gì, lại coi y như bằng hữu.
Tiểu Lôi đáp :
- Äúng váºy.
Long Tứ há»i :
- Tại sao?
Tiểu Lôi nói :
- Tôi kết bạn vá»›i y, là vì cá nhân y, không phải vì thân pháºn y, không phải vì tên tuổi y.
Long Tứ há»i :
- Cũng không cần biết y đã là m chuyện gì trước đây?
Tiểu Lôi đáp :
- Chuyện trước đây đã là quá khứ.
Long Tứ há»i :
- Còn hiện tại? Y có còn là bằng hữu của ngươi?
Tiểu Lôi đáp :
- Còn.
Long Tứ há»i nữa :
- Cho dù y có là m lỗi với ngươi, ngươi vẫn đối xỠvới y như bằng hữu?
Tiểu Lôi đáp :
- Äúng.
Long Tứ không hiểu :
- Tại sao?
Tiểu Lôi đáp :
- Bởi vì y là bằng hữu của tôi.
Long Tứ thốt :
- Cho nên y vô luáºn là m gì, ngươi cÅ©ng tha thứ cho y?
Tiểu Lôi nói :
- Có lẽ y có chuyện bất đắc dĩ, có nỗi khổ riêng - ai ai mà không có chuyện bất đắc dĩ, có nỗi khổ riêng.
Long Tứ há»i :
- Cho dù y có phản bá»™i ngươi, dụ dá»— cướp lấy cái ngươi yêu thÃch nhất, ngươi cÅ©ng không để ý?
Lão há»i câu đó, giống như cây trưá»ng thương cá»§a lão, bén nhá»n, sắt đá, tuyệt bất lưu tình.
Tròng mắt Tiểu Lôi co thắt, con tim cũng co thắt, một hồi lâu sau, nói từng tiếng :
- Ông há»i tôi những câu đó, tôi vốn bất tất phải hồi đáp má»™t câu nà o.
Long Tứ gáºt đầu, thốt :
- Ta biết.
Tiểu Lôi tiếp lá»i :
- Tôi trả lá»i những câu há»i cá»§a ông, cÅ©ng không phải vì tôi sợ ông, cÅ©ng không phải vì tôi cảm kÃch ông đã cứu tôi.
Long Tứ há»i :
- Váºy ngươi vì cái gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Äó chỉ bất quá là vì tôi nháºn thấy ông hoà n toà n là má»™t con ngưá»i.
Mục quang Long Tứ lóe chớp, thốt :
- Hiện tại ngươi không muốn trả lá»i câu há»i cá»§a ta nữa.
Tiểu Lôi nói :
- Ông há»i đã quá nhiá»u rồi.
Long Tứ gia há»i :
- Ngươi có biết tại sao ta lại há»i ngươi nhiá»u như váºy?
Tiểu Lôi đáp :
- Không biết.
Long Tứ gia đột nhiên thở dà i, nói :
- Ta cũng như ngươi, cũng đã từng bị y phản bội.
Tiểu Lôi thốt :
- á»’?
Long Tứ gia nói :
- Cho nên ta hiểu, bị bằng hữu thân tÃn nhất phản bá»™i, thống khổ tá»›i cỡ nà o.
Tiểu Lôi thốt :
- á»’.
Long Tứ gia tiếp :
- Ta há»i ngươi những câu đó, chỉ vì ta muốn biết ngươi cÅ©ng có những ná»—i thống khổ như ta hay không.
Lão nhìn Tiểu Lôi đăm đăm, thở dà i nói :
- Hiện tại ta má»›i biết, ta còn thua ngươi, còn thua cả y, y có thể có má»™t bằng hữu như ngươi, quả tháºt là hạnh váºn cá»§a y.
Tiểu Lôi cÅ©ng nhìn lão đăm đăm, bên ngoà i cá»a sổ dương quang vẫn còn sáng như nãy giá».
Nhưng lão cÆ¡ hồ già hÆ¡n, những nếp nhăn nÆ¡i khóe mắt thâm sâu hÆ¡n, nhiá»u hÆ¡n.
Trên bà n có rượu, Long Tứ gia uống cạn một chén, thở dà i nói :
- Tâm ta vốn eo hẹp chưa từng nghĩ qua có thể hắn cũng có nỗi khổ riêng.
Tiểu Lôi há»i :
- Còn hiện tại?
Long Tứ gia đáp :
- Hiện tại ta đã biết, má»™t khi có thể tha thứ ngưá»i ta, tâm địa mình có thể thay đổi, khai thông tươi sáng, má»i phiá»n não thống khổ, láºp tức bị quét Ä‘i.
Mục quang Tiểu Lôi lóe sáng, há»i :
- Ông đang nghĩ ông đã là m sai lúc trước?
Long Tứ gia đáp :
- Äúng.
Tiểu Lôi thốt :
- Ông tịnh không sai.
Long Tứ gia lắng nghe.
Tiểu Lôi chầm cháºm nói tiếp :
- Bị bằng hữu bán đứng, vốn là má»™t ná»—i Ä‘au không thể xua Ä‘uổi ra khá»i tâm trÃ, chỉ bất quá tà ng ẩn sâu trong tim, có chết cÅ©ng không muốn nói ra.
Long Tứ gia kinh ngạc nhìn hắn, không nói tiếng nà o một hồi lâu.
Tiểu Lôi nói tiếp :
- Con ngưá»i có thể trước mặt ngưá»i khác thừa nháºn sá»± sai lầm và ná»—i thống khổ cá»§a mình, không phải là má»™t chuyện dá»… dà ng, là m váºy không những cần phải có tâm địa khai khoát, mà còn cần phải có dÅ©ng khà hÆ¡n ngưá»i.
Long Tứ gia im lặng một hồi lâu, đột nhiên thốt :
- Những câu nà y ngươi vốn bất tất phải nói.
Tiểu Lôi chầm cháºm gáºt đầu, thở dà i :
- Tôi tháºt sá»± bất tất phải nói.
Long Tứ gia nói :
- Nếu không có tâm địa khai khoát và dÅ©ng khà hÆ¡n ngưá»i, những câu nói đó cÅ©ng không nói ra được.
Tiểu Lôi Ä‘iá»m đạm thốt :
- Ông nhìn lầm tôi rồi.
Long Tứ gia đột nhiên đứng dáºy, cưá»i lá»›n :
- Ta nhìn lầm ngươi? Ta có thể nhìn lầm ngươi... nhưng ta Long Tứ gia nếu có thể kết bằng hữu với ngươi, chết cũng không hối tiếc.
Tiểu Lôi lạnh lùng thốt :
- Chúng ta không phải là bằng hữu.
Long Tứ gia nói :
- Hiện tại có lẽ là chưa, nhưng sau nà y...
Tiểu Lôi ngắt lá»i lão, lạnh lùng thốt :
- Sau nà y cũng không.
Long Tứ gia há»i :
- Tại sao?
Tiểu Lôi thốt :
- Bởi vì chúng ta vốn không có chuyện sau nà y.
Long Tứ gia đột nhiên đi tới, nắm lấy tay hắn, nói :
- Huynh đệ, ngươi còn trẻ, tại sao...
Tiểu Lôi thốt :
- Tôi không phải là huynh đệ của ông.
Mặt hắn chợt biến thà nh lạnh lùng, đứng dáºy Ä‘i ra ngay láºp tức.
Long Tứ gia nắm vai hắn, gượng gạo cưá»i nói :
- Cho dù ngươi không là huynh đệ của ta, cũng lưu lại đây và i ngà y chứ.
Tiểu Lôi thốt :
- Rồi cũng phải đi, tại sao lại ở lại?
Long Tứ gia thốt :
- Ta... ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.
Tiểu Lôi trầm ngâm, chung quy cÅ©ng dừng chân, Ä‘iá»m đạm nói :
- ÄÆ°á»£c, ông cứ nói, tôi Ä‘ang lắng nghe.
Long Tứ gia cÅ©ng trầm ngâm, như Ä‘ang tìm cách và o Ä‘á», là m sao cho Tiểu Lôi chịu nghe. Má»™t hồi lâu sau, lão chầm cháºm thốt :
- Kim Xuyên vốn không phải là tên tháºt, tên tháºt cá»§a hắn là Kim Ngá»c Hồ, chÃnh là đứa con duy nhất cá»§a Kim Tam ca cá»§a ta, Kim Tam ca đã qua Ä‘á»i, ta...
Tiểu Lôi đột nhiên ngắt lá»i lão, nói :
- Quan hệ cá»§a các ngưá»i tôi Ä‘á»u biết.
Long Tứ gia thốt :
- á»’?
Tiểu Lôi tiếp :
- Ông là tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tứ đại phiêu cục, y và Âu Dương Cấp vốn là tả hữu thủ của ông. Có một lần y dẫn đầu đoà n bảo tiêu, số hoà ng hóa trị giá tám chục vạn lượng từ kinh thà nh đến Cô Tô, toà n đội bảo tiêu bị hạ độc thủ, y tự nghĩ không thể trở vỠgặp mặt ông, cho nên kiếm chỗ ẩn cư lánh mặt.
Long Tứ gia đang lắng nghe.
Tiểu Lôi nói tiếp :
- Nhưng ông lại tưởng số hà ng hóa bị y biển thủ, nghĩ rằng y phản bội ông, cho nên dương ngôn thiên hạ, tuyệt không tha y.
Long Tứ gia cưá»i khổ.
Tiểu Lôi tiếp lá»i :
- Lần nà y Âu Dương Cấp vô tình phát hiện chá»— ở cá»§a y, trở vá» báo tin cho ông, lại sợ y chạy trốn, cho nên bá» ra má»™t vạn lượng mướn ba ngưá»i canh giữ y, chuyện ngoà i ý muốn, đến khi ba ngưá»i đó tá»›i, y đã Ä‘i rồi.
Thanh âm cá»§a hắn rất bình tÄ©nh, nhưng khi nói tá»›i ba chữ “ngoà i ý muốnâ€, trên mặt hắn lá»™ rõ nét thống khổ.
Mục quang cá»§a Long Tứ gia lóe sáng, há»i :
- Chuyện nà y y kể cho ngươi nghe?
Tiểu Lôi đáp :
- Äúng váºy.
Long Tứ gia thốt :
- Hắn dám khai bà máºt đó cho ngươi biết, không trách ngươi đối đãi hắn như má»™t bằng hữu.
Lão không để Tiểu Lôi mở miệng, nói tiếp :
- Nói như váºy, khi ba ngưá»i đó đến tìm ngươi, ngươi đã biết hỠđến tìm lầm ngưá»i?
Tiểu Lôi đáp :
- Äúng.
Long Tứ gia há»i :
- Tại sao ngươi không giải thÃch cho há» biết?
Tiểu Lôi cưá»i lạnh :
- HỠkhông xứng.
Long Tứ gia há»i :
- Ngưá»i nà o má»›i xứng?
Tiểu Lôi lạnh lùng đáp :
- Có lẽ có ngưá»i sinh ra có cái tÃnh ương bướng như con la, cho dù bị ngưá»i ta trách lầm má»™t vạn lần, cÅ©ng không muốn giải thÃch má»™t chữ.
Äá»™t nhiên nghe má»™t ngưá»i nói lá»›n :
- Ngưá»i đó không phải ương bướng, là má»™t con lừa ngu si.
Câu nói chưa dứt, Âu Dương Cấp đã và o tá»›i. Gã Ä‘i tá»›i đâu cÅ©ng như má»™t ngá»n gió lá»›n thổi tá»›i đó, nói cái gì, cÅ©ng như má»™t tráºn mưa to à o xuống, cho dù có mưá»i ngưá»i hợp lại muốn ngắt lá»i gã, cÅ©ng không thể xen miệng và o.
“Y rõ rà ng đã bán đứng ngươi, tại sao ngươi vẫn muốn tin y?â€
“Ngưá»i Ä‘i chung vá»›i y, ai cÅ©ng chết, y còn sống phây phây được sao?â€
“Long Tứ gia luôn đối đãi y như là má»™t đứa con ruá»™t, y cho dù có là m sai Ä‘iá»u gì, cÅ©ng nên quay vá» giải thÃch, sao lại bá» Ä‘i như váºy?â€
“Ngươi có biết Long Tứ gia là thá»§ lãnh thì phải hứng chịu hết? Äể Ä‘á»n bồi tám chục vạn lượng nà y, Ä‘em hết trên dưới bao nhiêu ngưá»i cá»§a tiêu cục, cÅ©ng không bồi thưá»ng đủâ€.
Gã nói liá»n má»™t hÆ¡i bảy tám câu, xong hết má»›i hổn hển thở lấy hÆ¡i.
Tiểu Lôi lạnh lùng nhìn gã, im lặng nghe gã nói, sau đó lạnh lùng há»i :
- Là m sao ngươi biết y phản bội ta? Ngươi thấy?
Âu Dương Cấp ngáºm câm.
Tiểu Lôi nói tiếp :
- Cho dù ngươi có thấy táºn mắt, cÅ©ng không nhất thiết tất cả là tháºt, cho dù y có tháºt sá»± phản bá»™i ta, cÅ©ng không thể chứng minh y đã biển thá»§ tám mươi vạn lượng bạc đó.
Âu Dương Cấp ngáºm miệng má»™t hồi lâu, đột nhiên thốt má»™t tiếng thở dà i, thì thầm :
- Quả tháºt trên thế gian có ngưá»i sinh ra đã ương bướng như con la.
* * * * *
“Äây là đâu?â€
“Khách sạnâ€.
“Những ngưá»i trong chuyện, tại sao cÆ¡ hồ luôn luôn ra vô khách sạnâ€
“Bởi vì há» là những ngưá»i lưu lãngâ€.
“Bá»n há» không có nhà ?â€
“Có ngưá»i không có nhà , có ngưá»i nhà bị há»§y diệt, có ngưá»i không vá» nhà đượcâ€.
Nếu độc giả cÅ©ng lãng tÃch tại thiên nhai, độc giả cÅ©ng váºy, cÅ©ng ra và o tá»u lâu, khách sạn, hoang thôn, dã Ä‘iếm, am vắng, chùa cổ.
“Ra và o ân oán phiá»n hà , ra và o hư không tịch mịchâ€.
Trong khu vưá»n cá»§a khách sạn, đã đầy nghẹt những cá»— tiêu xa, những thùng gá»— in tiêu chà ngôi sao bạc đã được khiêng xuống, Ä‘em và o ba căn phòng phÃa đông phòng thá»§ nghiêm ngặt, ba mươi ba vị tiêu sư kinh nghiệm phong phú thay nhau trấn giữ, chia là m ba tốp, ngà y đêm luân phiên canh giữ.
Bên ngoà i cổng lá»›n cắm bốn ngá»n tiêu kỳ đầy mà u sắc, trên lá cá» thêu hình ngÅ© trảo kim long. Tiêu kỳ nghinh phong tá»±a hồ con thần long đằng vân phi khứ.
Äây chÃnh thị ngá»n Phong Vân Kim Long kỳ uy trấn hắc bạch lưỡng đạo, tuy nhiên, Phong Äại, Vân Nhị, Kim Tam Ä‘á»u đã qua Ä‘á»i, chỉ còn lại Long Tứ hoà n lưu tại giang hồ.
Long Tứ đã già , vẫn là má»™t lão anh hùng, hùng phong không thua gì lúc còn trẻ, nhưng nhá»› vá» quá khứ ngà y trước, truy niệm chuyện xưa, không khá»i cảm khái muôn trùng.
Äêm khuya. Cá»a lá»›n, cá»a nhá» những căn phòng phÃa đông Ä‘á»u đã đóng kÃn, ánh đèn má» má», trừ tiếng ống khóa Ä‘áºp lá»™c cá»™c và o cá»a, tuyệt không nghe tiếng động nà o khác. Tuy là má»™t đêm xuân, nhưng khu vưá»n nà y lại đầy cảm giác chết chóc.
Ai cũng biết giang hồ là một cái chén lớn mà rượu là máu nhỠtừ đao của anh hùng hà o kiệt, mỗi ngà y qua lại cà ng khẩn trương, mỗi ngà y qua lại cà ng gian khổ. Suốt năm suốt tháng, khó kiếm một ngà y nghỉ ngơi thoải mái, cùng thê tỠan an ổn ổn giấc nồng.
Cho nên, Ä‘a số bá»n há» không có nhà , cÅ©ng không thể có nhà , má»™t ngưá»i đà n bà thông minh, có ai tá»± nguyện cưới bá»n hỠđể can đảm chịu đựng cái nguy cÆ¡ má»™t ngà y biến thà nh má»™t quả phụ?
Nhưng trên giang hồ, sinh hoạt cÅ©ng quả tháºt Ä‘a thái Ä‘a tư, là m cho tâm tư con ngưá»i xua Ä‘uổi hết má»i gian khổ. Cho nên có rất nhiá»u ngưá»i, thà hy sinh cuá»™c sống an định hạnh phúc, để đánh đổi lấy tia chá»›p nhất thá»i đó.
Căn phòng phÃa tây, cá»a vẫn mở, Long Tứ gia và Âu Dương Cấp Ä‘ang ngồi kế cá»a sổ uống rượu, hai ngưá»i đã uống rất nhiá»u, trong tâm chừng như có nhiá»u cảm khái.
Âu Dương Cấp nhìn đám tiêu xa ngoà i vưá»n, đột nhiên thốt :
- Chúng ta đã nằm ở đây hết bốn ngà y rồi.
Long Tứ gia nói :
- Ừm, đã bốn ngà y.
Âu Dương Cấp thốt :
- Äợi như vầy, đám huynh đệ chỉ e tê Ä‘iếng hết.
Long Tứ gia mỉm cưá»i, nói :
- Ngươi nghĩ ai cũng nóng nảy như ngươi?
Âu Dương Cấp nói :
- Nhưng chuyến hà ng nà y một ngà y chưa đến nơi, đám huynh đệ vai kỠvai không thể ngơi nghỉ, hỠđã muốn uống cho đã, muốn ôm mấy ả a đầu cho đã. Miệng hỠtuy không dám nói ra, trong tâm chắc cũng đã nóng nảy như tôi.
Gã cà ng nói cà ng nóng nảy, uống cạn chén, lại nói tiếp ngay láºp tức :
- Hà huống, ngưá»i ta đã nói rõ, phải chuyển hà ng trước cuối tháng, trá»… má»™t ngà y, phạt ba ngà n lượng, trá»… hai ba ngà y, tÃnh ra cÅ©ng tốn má»™t vạn lượng, coi như trắng tay.
Long Tứ gia thốt :
- Những Ä‘iá»u ngươi nói ta hiểu, nhưng...
Âu Dương Cấp thốt :
- Nhưng vết thương của hỠLôi còn chưa là nh, chúng ta phải lưu lại đợi hắn.
Long Tứ gia thở dà i :
- Äừng quên ngưá»i khác nếu không phải vì chúng ta, cÅ©ng không bị thương nặng như váºy.
Âu Dương Cấp cũng thở dà i, đứng lên đi hai vòng, chán nản nói :
- Kỳ tháºt tôi nghÄ© vết thương cá»§a hắn đã đỡ nhiá»u, muốn Ä‘i thì cứ Ä‘i, tại sao...
Long Tứ gia ngắt lá»i gã, cưá»i nói :
- Ngươi nên biết, hắn tuyệt không phải là ngưá»i không chịu Ä‘i, hắn muốn Ä‘i, chúng ta có muốn giữ cÅ©ng không được.
Âu Dương Cấp há»i :
- Ông nghĩ chừng nà o hắn đi?
Long Tứ gia chầm cháºm uốn cạn chén, chầm cháºm nói :
- CÅ©ng sắp rồi, có lẽ tối nay, có lẽ ngay bây giá».
Ãnh mắt lão nhìn đăm đăm ra ngoà i cá»a sổ, trên mặt lá»™ vẻ kỳ quái, Âu Dương Cấp đột nhiên quay lại, thấy má»™t ngưá»i vừa Ä‘i ra khá»i phòng, chầm cháºm Ä‘i qua vưá»n, hắn Ä‘i tuy cháºm, nhưng ngá»±c ưỡn thẳng, vô luáºn là trong bất cứ trưá»ng hợp nà o, Ä‘á»u không cúi mình.
Long Tứ gia nhìn hắn đăm đăm, thở dà i, thì thà o :
- Ngưá»i là quả tháºt là má»™t ngưá»i bất khuất.
Âu Dương Cấp chợt cưá»i lạnh má»™t tiếng như muốn chạy ra.
Long Tứ gia cản gã, trầm giá»ng thốt :
- Ngươi muốn là m gì? Muốn giữ hắn lại?
Âu Dương Cấp đáp :
- Tôi phải há»i hắn và i câu.
Long Tứ gia há»i :
- Há»i chuyện gì?
Âu Dương Cấp thốt :
- Ông đợi cho hắn khá»e, tốt hay xấu gì thì cÅ©ng đã cứu mạng hắn, hắn lại bá» Ä‘i như váºy, không nói má»™t lá»i nà o, bằng hữu loại gì đây chứ?
Long Tứ gia cưá»i khổ nói :
- Hắn vốn không thừa nháºn là bằng hữu cá»§a chúng ta.
Âu Dương Cấp chợt há»i :
- Tại sao chúng ta lại đối vá»›i hắn như váºy?
Ãnh mắt cá»§a Long Tứ gia nhìn xa xăm, chầm cháºm nói :
- Có lẽ đó chỉ vì ngưá»i như hắn trong giang hồ không có mấy ngưá»i.
Lão không đợi Âu Dương Cấp mở miệng, nói tiếp :
- Hà huống, hắn tháºt sá»± không phải không muốn kết giao bằng hữu vá»›i chúng ta, hắn là m váºy, chỉ vì hắn không muốn là m liên lụy đến ta.
Âu Dương Cấp thốt :
- á»’?
Long Tứ gia ảm đạm nói :
- Hắn không những tao ngá»™ chuyện cá»±c kỳ bi thảm, tâm tình lại cá»±c kỳ thống khổ, hÆ¡n nữa, nhất định có những mối ẩn tình bi thống, sở dÄ© váºy cho nên không muốn tái giao bằng hữu.
Âu Dương Cấp há»i :
- Ông nói hắn không muốn là m liên lụy đến ông, nhưng hắn không phải đã là m liên lụy đến ông sao, hắn điểm nà y phải biết chứ?
Long Tứ chầm cháºm lắc đầu, thốt :
- Có nhiá»u chuyện, ta còn muốn hắn không biết.
Âu Dương Cấp nói :
- Ông vì hắn, không do dự đả thương môn hạ của Huyết Vũ môn, hắn không thấy sao? Huyết Vũ môn chỉ sợ đã kết thù, nhất định sẽ quấy nhiễu, hắn còn không biết chuyện đó sao?
Long Tứ gia im lặng má»™t hồi lâu, lại chầm cháºm thốt :
- Äừng có nghÄ© hắn chỉ là má»™t thiếu niên sÆ¡ xuất, có nhiá»u chuyện, ngươi cÅ©ng chưa biết.
Âu Dương Cấp há»i :
- Chuyện gì?
Mục trung Long Tứ gia đột nhiên đầy vẻ bi phẫn oán độc, nói từng tiếng :
- Ngươi không biết bá»n Phong đại ca, tại sao mà chết?
Âu Dương Cấp nhìn thấy ánh mắt cá»§a lão, đột nhiên như lạnh run, há»i :
- Có phải... có phải bị bá»n Huyết VÅ© môn hạ thá»§?
Long Tứ gia không trả lá»i, chén rượu trong tay “tách†má»™t tiếng bể nát.
Âu Dương Cấp thối lui một bước, thét lớn :
- Ông biết? Tại sao chỠtới bây giỠmới nói ra?
Long Tứ gia nắm chặt hai tay, đáp :
- Bởi vì ta sợ ngươi đi trả thù.
Âu Dương Cấp thốt :
- Tại sao lại không thể trả thù?
Lá»™ Tiểu Giai đột nhiên nắm quyá»n Ä‘áºp lên bà n, trầm giá»ng thốt :
- Ân còn chưa báo, là m sao đi báo thù?
Âu Dương Cấp chấn động toà n thân, lùi thêm má»™t bước, ngã phịch trên ghế, mồ hôi xuất ra như mưa. Long Tứ gia chầm cháºm mở bà n tay, máu chảy đầy tay, ghim đầy những mảnh chén.
Lão nhìn chằm chằm lên bà n tay bê bết máu, gằn từng tiếng :
- Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu, hiá»m má»™t ná»—i đại ân, chưa thể Ä‘á»n được.
Chúng ta cho dù có cùng Huyết VÅ© môn huyết chiến, đồng quy ư táºn, nhưng ân tình cá»§a ngưá»i, ai sẽ trả đây?
Âu Dương Cấp đột nhiên đứng dáºy, nói lá»›n :
- Tôi đã minh bạch, chúng ta trước hết phải báo ân, sao đó mới báo thù.
Long Tứ gia đột nhiên vá»— bà n má»™t cái, mặt nở má»™t nụ cưá»i tươi, thốt :
- Không sai, đó má»›i chân chÃnh là bản sắc nam nhân.
* * * * *
Không nói lá»i từ biệt, không nói lá»i cảm tạ, ngay cả má»™t chữ cÅ©ng không nói, Tiểu Lôi rá»i khá»i khách sạn như thế đó.
Trước mặt hắn, cũng là một bóng đêm. Khi hắn đi đến chân núi, thì đã sáng.
Sương mỠmỠsáng sớm, phủ đầy mặt đất, rặng núi nhuộm dương quang một mà u và ng chói như đồng lúa tươi mát.
Hắn Ä‘i chầm cháºm trên núi, dáng Ä‘iệu vẫn không khác lúc Ä‘i ra khá»i khách sạn, ngá»±c vẫn ưỡn thẳng.
Vết thương đang nhói đau, nếu cúi mình đi lên, nhất định thoải mái hơn.
Nhưng hắn muốn ưỡn ngá»±c. Äi dá»c theo con suối trong vắt cạnh bìa rừng. Cánh rừng đà o hoa vẫn y như cÅ©, còn ngưá»i?
Hắn đứng dưới má»™t cây dương hoa nở rá»™, phảng phất như có chút dư hương cá»§a nà ng, nhưng còn ngưá»i nà ng?
RÆ¡i xuống dòng suối đưa đẩy đến táºn chân núi, đưa đẩy đến nÆ¡i xa xăm, nhưng đóa hoa rÆ¡i cÅ©ng còn có thể nở. Ngưá»i nà ng má»™t khi Ä‘i, chỉ sợ không bao giá» trở lại.
Ngực Tiểu Lôi ưỡn thẳng, cố sức, vết thương cơ hồ vỡ ra. Hắn không chùn chân.
Hắn không sợ lưu huyết, chỉ sợ òa khóc. Hắn Ä‘i bước dà i, không quay đầu, Ä‘i qua khá»i rừng đà o, trước mặt là nhà cá»§a hắn.
Äây vốn đã từng là má»™t nÆ¡i đầy ấm áp, hạnh phúc, hiện tại đã thà nh má»™t đống gạch vụn.
Hắn bất nhẫn hồi lai, bất cảm hồi lai. Nhưng hắn phải trở vá».
Vô luáºn có sợ hãi hiện thá»±c tá»›i cỡ nà o, luôn luôn phải có lúc đối diện nó.
Trốn tránh vÄ©nh viá»…n không có dụng Ä‘Ãch, cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không bao giá» giải quyết được vấn Ä‘á». Tình huống hiện tại, hắn tháºt sá»± chÆ¡i trò cút bắt, tịnh không phải vá»›i ngưá»i khác, mà là vá»›i chÃnh hắn.
Không ai có thể trốn tránh chÃnh mình. Hắn nghiến răng, bước trên con đưá»ng vá» nhà , con đưá»ng quen thuá»™c.
Nhưng thân thể phụ mẫu hắn, đã bị thiêu rụi, nhất định không thể nháºn ra. Hắn trở vá», chỉ để là m tròn bổn pháºn cá»§a má»™t hiếu tá».
Có thể phụ thân hắn lúc sinh thá»i đã bá» qua quá nhiá»u chuyện, sau nà y có lẽ những chuyện hắn nghe quá bi oán thống khổ. Nhưng hiện tại, tất cả Ä‘á»u đã là quá khứ...
Tất cả đã là quá khứ, nÆ¡i há»a hoạn cÅ©ng đã được dá»n dẹp, vẫn còn trên bá» núi xanh thẳm, nhiá»u ngôi má»™ má»›i.
Một lão già đầu bạc lưng gù, đang vải rượu trên mồ cúng tế. Tiểu Lôi ngừng chân.
Ai đã lo liệu những chuyện nà y cho hắn, ân tình nà y là m sao hắn có thể hồi đáp?
Lão già chầm cháºm quay đầu, trên mặt toà n nếp nhăn, nở má»™t nụ cưá»i cay đắng.
Hạnh Hoa Ông, con ngưá»i trượng nghÄ©a không ngá» chÃnh là Hạnh Hoa Ông chá»§ quán rượu. Tiểu Lôi nhìn lão, hắn cảm thấy cổ há»ng nghẹn ngà o, má»™t tiếng cÅ©ng không nói được.
Hạnh Hoa Ông Ä‘i tá»›i, mục trung cÅ©ng không ngăn được nước mắt nóng hổi trà o dâng, dịu dà ng vá»— vay hắn, miá»…n cưỡng cưá»i nói :
- Ngươi đã vá», rất tốt, cuối cùng ngươi cÅ©ng vá».
Tiểu Lôi nghiến chặt răng, thốt :
- Tôi...
Hạnh Hoa Ông nói :
- Ta biết tâm tình cá»§a ngươi, ngươi không cần nói gì, cÅ©ng bất tất phải cảm kÃch ta, những chuyện nà y ta không là m nổi cho ngươi đâu.
Tiểu Lôi không nhịn được, há»i :
- Không phải ông? Là ai?
Hạnh Hoa Ông thốt :
- Hắn vốn không muốn ta cho ngươi biết, cÅ©ng không muốn ngươi cảm kÃch hắn, nhưng ta...
Lão thở dà i, nói tiếp :
- Ngưá»i nghÄ©a khà như váºy, má»™t hảo hán trên giang hồ có huyết tÃnh như váºy, cả mấy chục năm nay ta chưa há» thấy qua, ta nếu không muốn dây dưa vá»›i ngươi, sẽ không để ngươi giao du bằng hữu vá»›i hắn, ta tháºt sá»± an tâm...
Tiểu Lôi nắm vai lão, há»i :
- Tháºt ra ngưá»i nà y là ai?
Hạnh Hoa Ông thốt :
- Long Tứ gia.
Tiểu Lôi đột nhiên ná»›i lá»ng tay, thốt :
- Là ông ta?
Hạnh Hoa Ông đáp :
- Ông ta đến chá»— ta, há»i vá» lai lịch ngươi, nhưng nếu ta không nói cho ngươi biết, có lẽ ngươi không bao giá» biết ông ta quan tâm đến ngươi.
Tiểu Lôi ngẩng đầu lên trá»i, thì thầm :
- Tại sao ông ta lại phải là m váºy? Tại sao...
Hạnh Hoa Ông thốt :
- Bởi vì ông ta nghĩ ngươi cũng là một hảo nam nhi, ông ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi.
Tiểu Lôi nắm chặt tay, không biết hắn là m sao có thể khống chế, mục trung cá»§a hắn đầy lệ nóng, má»™t giá»t cÅ©ng không trà o ra.
CÅ©ng không biết bao lâu sau, hắn má»›i chầm cháºm Ä‘i đến hà ng má»™ má»›i, quỳ xuống đằng trước.
Bia mộ đá xám, chữ mới khắc, nhưng hắn không thấy rõ, mắt hắn đã nhạt nhòa.
Hạnh Hoa Ông nhìn hắn đăm đăm, đột nhiên nói :
- Khóc Ä‘i, muốn khóc thì hãy khóc, trên thế gian vốn chỉ có những nam nhi đầy huyết tÃnh, đầy dÅ©ng khÃ, má»›i dám khóc to.
Tiểu Lôi nắm chặt tay, móng tay đâm sâu và o da thịt, vết thương trước ngực cũng vỡ ra.
Ngực hắn ưỡn thẳng, máu đã nhuộm đỠáo hắn, nhưng nước mắt hắn, cũng vẫn còn giấu trong nhãn tình, giấu trong tim, những nơi không ai thấy được. Hắn thà lưu huyết, tuyệt bất lưu lệ.
Trên thế gian nà y nước mắt nà o có thể bi thảm hơn cảnh nà y?
Gió thổi qua, gió rất lạnh. Hạnh Hoa Ông im lặng gạt nước mắt, quay đầu, nhìn đống gạch vụn trên đất.
Gió lùa hương thơm từ dãy núi xa xa đến, mang theo những hạt giống phương xa.
Hạnh Hoa Ông trầm tư, hồi lâu lẩm bẩm :
- Năm nay chưa dùng được, đợi xuân sang năm, một mảnh tro tà n nà y, nhất định có thể khai hoa kết trái.
Thế gian má»™t khi còn có gió, còn có đất, nhân loại tá»±u trung còn hy vá»ng tồn hữu.
Vô luáºn là lá»±c lượng đáng sợ nà o, cÅ©ng vô phương há»§y diệt hoà n toà n.
Äêm, trên núi không có ngưá»i.
Giữa ngá»n gió đêm lại truyá»n vang tiếng khóc bi ai, như sói hú giữa băng nguyên, như khỉ gá»i bầy giữa hoang vu.
Hạnh Hoa Ông chống gáºy, má»™t mình dưới chân núi bao la trong đêm tối, nếp nhăn ngang dá»c trên khuôn mặt già cá»—i.
Lão tháºt sá»± không thể hiểu được thiếu niên cô độc quáºt cưá»ng đó.
Tiếng khóc vẫn chưa dừng, thiếu niên đó vẫn còn trà n đầy bi phẫn sầu khổ, khóc suốt đêm trưá»ng.
Hạnh Hoa Ông lẩm bẩm :
- Hà i tỠkhỠdại, tại sao ngươi lại phải đợi không còn ai rồi mới khóc? Tại sao ngươi lại phải chịu đựng một mình?...
Hết hồi 3.
|

17-07-2008, 11:18 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 4
Hữu tình
Tiêm Tiêm cúi đầu, từ từ nhấp chén rượu.
Rượu mà u thúy lục, ánh hồng tá»a ra từ cái lồng đèn má»ng như cánh con ve sầu, rá»i lên bà n tay nà ng. Bà n tay thanh tú má»m mại.
Äôi mắt cá»§a Kim Xuyên, chằm chằm nhìn thẳng lên bà n tay nà ng. Hiện tại y không còn nhìn lén nữa. Y muốn nhìn chá»— nà o, tá»± tiện nhìn chá»— đó.
Hiện tại thá»i gian y ở trong phòng nà ng, cÅ©ng cà ng lúc cà ng lâu hÆ¡n, muốn Ä‘uổi y ra, không phải dá»… dà ng. Y từ từ coi nà ng như là đã thuá»™c vá» y.
Tiêm Tiêm cúi đầu, nhìn lên y phục trên ngưá»i. Y phục mà u bÃch lục như hồ thá»§y, viá»n mà u phỉ thúy, không những chất liệu cao quý, thá»§ công cÅ©ng rất tinh trÃ. Bá»™ y phục nà y y mua cho nà ng.
Những ngà y qua, nà ng ăn, mặc, dùng, tất cả Ä‘á»u bắt nguồn từ cái túi da Ä‘eo bên hông y. Nà ng cÅ©ng biết muốn Ä‘uổi y ra không phải dá»… dà ng.
Tối nay, y chừng như quyết tâm lưu lại phòng nà ng, y uống rất nhiá»u.
Vô luáºn là ai muốn đạt được cái gì, cÅ©ng phải trả má»™t cái giá.
Äặc biệt muốn là m cho đà n ông hy sinh vì mình, ngưá»i đà n bà cÅ©ng nhất định phải thà nh má»™t con váºt hiến tế, trên má»™t phương diện nà o đó.
Tiêm Tiêm thở dà i trong tâm, nà ng đã chuẩn bị hy sinh. Nhưng sự hy sinh của nà ng có đáng không?
Ãnh đèn cÅ©ng soi trên mặt Kim Xuyên. Y quả tháºt là má»™t hảo nam nhân, vừa anh tuấn, vừa thanh tú, lại vừa rất dịu dà ng, hÆ¡n nữa còn rất thấu hiểu thông cảm, rất thấu hiểu cách là m cho nữ nhân hoan hỉ.
Y cÆ¡ hồ vÄ©nh viá»…n bình tịnh. Nhưng bên trong thân thể yên tịnh hấp dẫn đó, tà ng khá»a má»™t tâm địa ra sao?
Tiêm Tiêm không dám nghÄ©. Nà ng sợ nghÄ© nhiá»u sẽ thấy ra những Ä‘iá»u ghê tởm.
Hiện tại không phải nà ng nên nghÄ© y là ngưá»i đà n ông đáng tin cáºy nhất sao? Không phải chân tâm đối xá» vá»›i nà ng sao? Không phải có má»™t gia thế rất tốt sao?
Mục quang cá»§a nà ng len lén liếc cái túi da Ä‘eo bên hông y. Những ngà y qua, má»i chi tiêu, Ä‘á»u từ cái túi da đó mà ra.
Y tịnh không nhăn nhó, nhưng hiện tại trong cái túi da đó còn bao nhiêu?
Nghĩ tới chuyện đó, nà ng chợt cảm thấy xấu hổ, nhưng nà ng vốn không thể không nghĩ tới.
Nà ng có thể bá» quên chuyện gì khác, nhưng không thể không tìm má»™t ngưá»i cha đáng tin cáºy cho hà i tá» trong bụng.
Nếu là Tiểu Lôi, đương nhiên hoà n toà n khác. Vì hắn, nà ng có thể nằm ngủ trong chuồng ngựa, mỗi ngà y chỉ uống nước lã, bởi vì nà ng yêu hắn.
Má»™t ngưá»i đà n bà vì ngưá»i đà n ông mình yêu thương, vô luáºn khổ cá»±c tá»›i cỡ nà o, vô luáºn bất cứ cái gì, vẫn tình nguyện cam tâm chịu đựng.
Nhưng nà ng nếu không tháºt sá»± thÃch ngưá»i đà n ông Ä‘ang muốn nà ng hy sinh, phải đòi há»i má»™t cái giá rất cao.
Và o những lúc nà y, sá»± cân nhắc cá»§a đà n bà chu máºt hÆ¡n cá»§a đà n ông rất nhiá»u, cÅ©ng vô cùng lãnh khốc, tà n nhẫn.
Tiêm Tiêm cúi đầu, nhìn đăm đăm trước cái chén không. Kim Xuyên cÅ©ng Ä‘ang nhìn nà ng đăm đăm, đột nhiên mỉm cưá»i, nói :
- Nà ng Ä‘ang nghÄ© gì váºy? Không muốn cùng Ä‘i vá»›i ta sao?
Tiêm Tiêm cúi thấp đầu, nói nhỠ:
- Tôi muốn đi với chà ng, nhưng...
- Nhưng là m sao?
- Tôi... tôi luôn luôn nghĩ rằng, đại sự như vầy, quyết không nên quyết định vội vã, luôn luôn trước tiên nên vỠnói với phụ mẫu chà ng một tiếng.
Kim Xuyên trầm mặc.
- Tôi biết chà ng chắc nghĩ tôi quá đa sự, nhưng, tôi là một nữ nhân linh đinh cô khổ, cũng không có bằng hữu, không có thân nhân, sau nà y nếu chà ng...
Nà ng đỠmặt, cắn nhẹ môi :
- Sau nà y nếu chà ng ăn hiếp tôi, tôi cũng còn có chỗ nương thân.
Lý lẽ cá»§a nà ng, rất uyển chuyển thuyết phục, nhưng ý nghÄ©a quá rõ rà ng, nếu anh muốn lấy tôi, phải có mệnh cá»§a cha mẹ, có tiếng môi giá»›i, phải danh chÃnh ngôn thuáºn chÃnh thức thà nh hôn.
Äiá»u kiện nà y kỳ thá»±c tÃnh toán cÅ©ng không thái quá, Ä‘a số nữ nhân khi chuẩn bị hy sinh, cÅ©ng dùng Ä‘iá»u kiện tương tá»±.
Kim Xuyên trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên thở dà i một tiếng :
- Thân thế của ta, hình như chưa hoà n toà n kể rõ cho nà ng biết.
- Chà ng chưa kể.
- Ta cÅ©ng như nà ng, là má»™t cô nhi không có cha mẹ, ngay cả quan hệ bằng hữu cÅ©ng không có nhiá»u.
Tâm tư Tiêm Tiêm chìm xuống, cÆ¡ hồ như má»™t ngưá»i chìm nhanh xuống biển sâu, đột nhiên phát hiện má»™t cà nh cây nắm lấy để gượng mình, kỳ trung cÅ©ng không được, lại chìm nhanh.
Kim Xuyên nhìn nà ng, mục trung để lộ một sự đắc ý xảo quyệt, thanh âm lại cà ng dịu dà ng hơn :
- Cả hai ta Ä‘á»u cô khổ như nhau, cho nên cà ng phải tương ứng há»— trợ nhau, nà ng nói có phải không?
Tiêm Tiêm không nói gì, nà ng không biết nên nói gì? Bên ngoà i hiện giỠđột nhiên có tiếng vó ngá»±a, tiếng chuông, tiếng chuông nho nhỠêm dịu như kim ngá»c. Tâm Tiêm Tiêm giáºt thót, nà ng biết là ai.
Trưa nay, bá»n há» Ä‘ang nghỉ chân uống trà trên đưá»ng, đã thấy nhóm ngưá»i đó.
Thá»±c ra nà ng chỉ thấy có má»™t ngưá»i.
Ngưá»i nà y niên ká»· không lá»›n lắm, so vá»›i những ngưá»i trong nhóm còn trẻ hÆ¡n nhiá»u, nhưng theo cách cư xá» cá»§a những ngưá»i khác, gã nhất định là chá»§ nhân cá»§a há».
Äó không phải là vì những gì trên ngưá»i gã toà n là đồ hoa quý đắt giá hÆ¡n ngưá»i khác, cÅ©ng hoà n toà n không phải vì trên ngá»±a cá»§a gã có gắn chuông và ng, không phải vì gã ngồi trên yên ngá»±a Ä‘eo má»™t thanh trưá»ng kiếm bảo thạch.
Äó chỉ là vì phong váºn cá»§a gã, khà chất cá»§a gã. Có ngưá»i trá»i sinh ra đã phảng phất cao quý hÆ¡n ngưá»i khác má»™t nấc, gã là dạng ngưá»i nà y. Gã rất quý phái, đứng giữa đám đông, giống như con hạc giữa đám gà .
Khuôn mặt hắn cÅ©ng rất thanh tú, nhất cá» nhất động tuyệt không vượt quá quy cá»§, nhưng thần khà tá»± nhiên xung động nói lên má»™t ngạo khà ngút trá»i, tá»±a chừng trong mắt không há» có bóng ai.
Nhưng lần đầu tiên thấy nà ng, đôi mắt hữu thần đó liá»n chằm chằm đóng Ä‘inh trên cÆ¡ thể nà ng, không má»™t chút rụt rè nhút nhát, không má»™t chút cố kỵ.
Má»™t ngưá»i nhìn ngó ngưá»i ta như váºy, nếu không muốn chiếm hữu lấy, tuyệt không ra tay, gã không muốn chiếm hữu lấy nà ng sao?
Tiêm Tiêm hốt nhiên thở gấp. Nà ng đương nhiên thấy đám ngưá»i đó ra Ä‘i, hiện tại sao lại quay đầu trở lại?
Trở lại vì nà ng?
Kim Xuyên cÅ©ng nghe tiếng chuông bên ngoà i, đột nhiên đứng dáºy, kéo cá»a sổ xuống, khóa cá»a. Sắc mặt y chừng như có chút xám xanh.
Tiêm Tiêm đột nhiên nhớ lại, hồi trưa khi y thấy gã công tỠquý phái, sắc mặc cũng có chút thay đổi, lại còn kéo nà ng đi nhanh, đi và o phòng.
Y không phải sợ ngưá»i đó sao? Ngưá»i đó là ai?
Tiêm Tiêm chừng như nghe ai đó gá»i gã là “tiểu hầu giaâ€, nà ng chừng như thấy đám tùy tòng cá»§a gã trên vá» Ä‘ao có khắc má»™t chữ “Triệu†rất lá»›n.
Nà ng tịnh không nghe thấy rõ mà cÅ©ng không nhìn thấy rõ, má»™t ngưá»i con gái, nếu muốn thể hiện ý tứ tốt đẹp, không thể nhìn, cÅ©ng không thể nghe chuyện cá»§a ngưá»i ta.
Nhân mã đã an đốn, bên ngoà i lại tĩnh tại.
Khuôn mặt tái mét của Kim Xuyên, lúc đó mới phục hồi chút huyết sắc. Uống không biết bao nhiêu chén rượu rồi, ho khẽ :
- Ta hồi nãy há»i nà ng, nà ng không trả lá»i sao?
- Chà ng... chà ng há»i cái gì?
- Hai ta giống như má»™t loà i, trá»i sinh ra để cùng nhau ứng thá»§ cùng má»™t chá»—, ta dù có đối xá» vá»›i nà ng không tốt, nhưng cÅ©ng có mặt để nói chuyện... Nà ng còn lo lắng gì nữa?
Bà n tay cá»§a Kim Xuyên, đột nhiên giÆ¡ ra nắm lấy tay nà ng, nà ng để y nắm, vô luáºn ra sao, nà ng không thể đối vá»›i y má»™t cách lãnh đạm.
Nhưng thân ngưá»i cá»§a y cÅ©ng xà đến gần, còn bà n tay kia, ôm lấy eo nà ng :
- Nà ng biết mà , ta lần đầu gặp nà ng, liá»n thương nà ng.
Thanh âm của y dịu dà ng như đang thì thầm :
- Từ ngà y đó trở Ä‘i, ta không thể quên được nà ng, mÆ¡ cÅ©ng mÆ¡ vá» nà ng, ta thưá»ng nghÄ© giá như nà ng...
Äêm xuân, u thất, hôn đăng, không có nhiá»u nữ nhân có thể kháng cá»± lại những lá»i đưá»ng máºt cá»§a nam nhân như váºy.
Nhưng Tiêm Tiêm lại ngắt chặn những lá»i ngá»t ngà o cá»§a y :
- Chà ng thưá»ng thưá»ng không phải nghÄ© rằng, hy vá»ng tôi tức giáºn Tiểu Lôi cà ng nhiá»u, tạo cÆ¡ há»™i tốt để chà ng chiếm giữa lấy tôi.
Kim Xuyên biến sắc, miá»…n cưỡng cưá»i :
- Nà ng đã hứa với ta, vĩnh viễn không nhắc đến hắn, vĩnh viễn không còn nghĩ vỠhắn.
Thần sắc ôn nhu của Tiêm Tiêm, chợt biến thà nh lạnh lùng như băng giá :
- Tôi vốn không muốn nghÄ© tá»›i hắn nữa, nhưng má»™t khi tôi gặp mặt chà ng, liá»n nghÄ© tá»›i hắn, bởi vì chà ng vốn là hảo bằng hữu cá»§a hắn, chà ng vốn không nên đối vá»›i tôi như vầy.
Sắc mặt cá»§a Kim Xuyên chung quy hoà n toà n biến đổi giống như đột nhiên bị ngưá»i ta tát và o mặt má»™t chưởng, Tiêm Tiêm cưá»i lạnh nhìn y.
Nà ng vốn theo y chỉ vì má»™t Ä‘iểm, để sống, vì tương lai cá»§a đứa trẻ, tháºm chà nà ng có lẽ còn chịu cho hắn chiếm lấy tất cả.
Trên thế gian là m sao mà không có chuyện đà n bà vì sinh sống mà để cho má»™t ngưá»i đà n ông xấu xa chiếm lấy hiện tại.
Tình huống chừng như đột nhiên cải biến.
Nà ng chợt có má»™t cảm giác kỳ diệu, cảm thấy mình cao quý hÆ¡n ngưá»i, tốt đẹp hÆ¡n ngưá»i. Cái cảm giác đó có từ khi nà o? Nà ng không rõ lắm. Ngưá»i đà n bà vốn thưá»ng có những cảm giác lạ lẫm diệu kỳ giống như bản năng cá»§a dã thú. Bá»n há» nếu không có những cảm giác như váºy để sống trong cái thế giá»›i cá»§a nam nhân nà y, là m sao có thể dá»… dà ng hÆ¡n được.
Tiêm Tiêm không còn cúi đầu, đầu của nà ng ngẩng cao.
Kim Xuyên trừng mắt nhìn nà ng, trong mắt cơ hồ chứa đầy tia máu, thốt :
- Nà ng nói ta không nên đối xá» vá»›i nà ng như vầy, nhưng nà ng có biết tại sao ta có thể đối xá» vá»›i nà ng như váºy?
- Tại sao?
- ChÃnh là vì nà ng, chÃnh là nà ng muốn ta đối xá» vá»›i nà ng như váºy, vốn chÃnh là nà ng đã cám dá»— ta.
Tiêm Tiêm cưá»i, cưá»i lạnh - đà n bà nếu cưá»i lạnh để hồi đáp, nếu là má»™t ngưá»i đà n ông thông minh, tốt hÆ¡n hết là chạy xa.
Kim Xuyên chừng như thấy nà ng cưá»i mỉa :
- Nà ng nếu không vì muốn cám dỗ ta, sao lại xếp y phục cho ta, sao lại lén cố ý xé rách bộ y phục đó?
Tiêm Tiêm ngáºm câm.
Kim Xuyên đột nhiên cưá»i cuồng dại, cưá»i cuồng dại, chỉ mặt nà ng :
- Nà ng nghĩ ta cái gì cũng không biết? Nà ng nghĩ ta là một ngốc t� Nà ng nghĩ ta đã bị nà ng mê hoặc?
Tiêm Tiêm nhìn y, chỉ cảm thấy ngưá»i mình Ä‘ang nhìn, chưa có ai lạ mặt hÆ¡n.
Nà ng quả tháºt lần đầu tiên nhìn thấy rõ ngưá»i nà y.
Dưới cái vỠbình tịnh tốt đẹp của y, tà ng ẩn một tâm địa, không những xấu xa hơn những gì nà ng có thể tưởng tượng, mà còn xảo quyệt hơn những gì nà ng tưởng tượng được.
Äiá»u gì đã là m cho y lá»™ rõ bá»™ mặt tháºt? Vì rượu? Hay là vì y biết không còn phương pháp nà o lừa gạt được nà ng hòng lấy được nà ng?
Vô luáºn như thế nà o, nà ng phát giác hoà n toà n không quá trá»….
Nà ng bình tÄ©nh đứng dáºy, hiện tại nà ng không thèm nói vá»›i hắn, hiện tại đã đến lúc bước Ä‘i.
Tựu toán nà ng có biết một khi đi ra, không thể sống nổi, nà ng cũng phải đi ra. Bởi vì nà ng đã chết trong tâm của hắn.
Kim Xuyên trừng trừng nhìn nà ng, đột nhiên hét lớn :
- Nà ng muốn đi?
Tiêm Tiêm mỉm cưá»i, Ä‘iá»m đạm mỉm cưá»i. Giây phút nà y, nà ng cưá»i đơn giản không khác gì má»™t lá»i vÅ© nhục.
Nà ng tiếp tục bước, nhưng y chạy tới, nắm lấy nà ng, ôm chặt.
Bà n tay hắn cÅ©ng láºp tức vÅ© nhục nà ng, thở hổn hển, cưá»i thô bỉ :
- Äây vốn là nà ng muốn, nà ng oán ta không được.
Tiêm Tiêm vùng vẫy, vùng vẫy cũng không thoát được, cuối cùng nhịn không được phải la lớn :
- Buông ta ra, để cho ta đi...
Ngay lúc đó, cánh cá»a chợt mở rá»™ng.
Cánh cá»a bên trong có cà i then, lúc nà y không biết vì sao, then cà i cÆ¡ hồ đã mục nát. Ãnh đèn rá»i qua khung cá»a, rá»i trên bóng dáng má»™t ngưá»i.
Ngưá»i nà y cao ráo anh tuấn, y phục trắng như tuyết, tay chống nạnh, trên hông Ä‘eo dây lưng bạch ngá»c, ngoà i ra, trên ngưá»i không có trang sức nà o khác, gã không cần trang sức nà o khác.
Gã chống cả hai tay, đứng tÄ©nh tại ngoà i cổng, tÄ©nh tại nhìn Kim Xuyên, mục quang ba phần khinh miệt, bảy phần kinh tởm, Ä‘iá»m đạm thốt :
- Nà ng nói ngươi không nghe sao?
Kim Xuyên nhìn thấy ngưá»i nà y, thần sắc biến đổi ngay láºp tức, toà n thân cÆ¡ hồ cứng ngắc, má»™t hồi lâu sau, má»›i miá»…n cưỡng gáºt đầu.
Tim Tiêm Tiêm Ä‘áºp mạnh, nà ng quả nhiên không tÃnh sai, gã quả nhiên trở lại tìm nà ng, quả nhiên kịp thá»i xuất hiện. Nà ng cÅ©ng biết gã trở lại để mang nà ng Ä‘i, tuyệt không thể để nà ng Ä‘i mất.
“Tiểu hầu gia thiếu nữ tâm độngâ€.
Hà huống gã còn là má»™t mỹ nam tá» lâm phong ngá»c thụ. Tiêm Tiêm nhắm mắt, nà ng nhắm mắt tưởng tượng, tất cả những gì tiếp cáºn sắp nắm lấy, nà ng hoà n toà n chưa tiếp cáºn qua.
Hầu Môn vinh hoa phú quý, sống má»™t lối sống xa hoa, trang hoà ng châu quang bảo khà - nà ng hiện tại gần như thấy được để nắm lấy, tháºm chà tiếp xúc để nắm lấy.
Nhưng không biết vì cái gì, má»™t khi nà ng nhắm mắt, trong tâm nà ng lại chỉ có bóng dáng má»™t ngưá»i.
Má»™t ngưá»i quáºt cưá»ng, cô độc, kiêu ngạo, má»™t ngưá»i vÄ©nh viá»…n bất khuất. Tiểu Lôi.
Nà ng cho dù có cả thế gian, chỉ cần má»™t khi Tiểu Lôi vẫy tay gá»i nà ng, nà ng cÅ©ng có thể bá» tất cả, cùng hắn lưu lãng thiên nhai.
Háºn thâm sâu, yêu cÅ©ng thâm sau, giây phút nà y tình yêu lẫn háºn cừu khắc sâu và o tâm tưởng, là m nhòa những hứng thú khác cá»§a nà ng.
“Tuyệt không thể nghÄ© vá» hắn, hiện tại tuyệt không thể nhá»› vá» hắnâ€. CÆ¡ há»™i đã đến rồi, nà ng nhất định nắm cho được.
Bà n tay cá»§a Kim Xuyên đã ná»›i lá»ng, nà ng thoát thân ngay láºp tức, đứng đằng sau tiểu hầu gia, nhè nhẹ nắm tay gã, giá»ng run rẩy :
- Xin Ä‘uổi hắn Ä‘i Ä‘i, Ä‘i ngay láºp tức.
Tiểu hầu gia lạnh lùng nhìn Kim Xuyên, lãnh đạm thốt :
- Nà ng nói ngươi không nghe sao?
Kim Xuyên nghiến răng, trong mắt ánh đầy giáºn dữ thù ghét, chung quy miá»…n cưỡng gáºt đầu.
Tiểu hầu gia há»i lại :
- Nà ng nói gì?
Kim Xuyên đáp :
- Nà ng... Nà ng muốn ta đi.
Nói xong, toà n thân hắn run rẩy vì giáºn dữ thống khổ, run như con chó má»›i thoát khá»i băng thá»§y.
Hắn chung quy cÅ©ng thấu đáo được cảm giác bị ngưá»i ta phản bá»™i, chung quy cÅ©ng thấu đáo cái cảm giác đó Ä‘au đớn đến chừng nà o.
Tiểu hầu gia Ä‘iá»m đạm nói :
- Nà ng muốn ngươi đi, sao ngươi không đi?
Kim Xuyên nắm chặt song quyá»n, tá»±a hồ háºn không thể má»™t quyá»n đấm vỡ mặt cá»§a gã thiếu niên ngạo mạn lạnh lùng đó.
Tiểu hầu gia chừng như không thèm để mắt tới y, quay đầu, nhìn Tiêm Tiêm chằm chằm.
Thấy lệ ngân trên má nà ng, mục quang cá»§a gã láºp tức hóa thà nh ôn nhu.
Tiêm Tiêm tấm tức khóc, nhưng ai biết được những giá»t lệ kia rÆ¡i vì ai? Má»™t khi Tiểu Lôi có thể nhìn nà ng giống như gã ta, má»™t khi... - ná»—i thống khổ trong tâm nà ng đột nhiên như cÆ¡n bão xô thân nà ng té dá»±a và o ngưá»i gã, òa khóc nức nở.
Tiểu hầu gia im lặng rút ra má»™t cái khăn tay lụa, dịu dà ng chùi sạch lệ trên mặt nà ng. Bá»n há» chừng như không biết trong phòng còn có má»™t kẻ thứ ba.
Kim Xuyên nghiến răng, trừng trừng nhìn bá»n há», toà n thân cÆ¡ hồ muốn nổ tung, nhưng cuối cùng, y thở ra, cúi đầu :
- ÄÆ°á»£c, ta Ä‘i.
Chỉ mới trước đó, cả căn phòng như thuộc vỠy.
Nhưng tình huống chợt cải biến, không còn gì liên quan đến y, má»™t ngưá»i vốn sắp thà nh vợ y, hiện tại nhìn y như nhìn má»™t con chó - má»™t con chó lạ.
Bầu trá»i đầy sao, đêm mát như nước. Kim Xuyên cúi đầu, chầm cháºm Ä‘i ra - Ä‘i ngang qua bá»n há».
Không ai thèm để ý tới y, không ai nhìn y một lần.
Chỉ có cơn gió thổi từ nơi xa tới, thổi và o mặt y, lạnh như băng đá. Thế gian đột nhiên như đã bỠrơi y.
Bị ngưá»i ta bá» rÆ¡i, bị ngưá»i ta bán đứng, nguyên lai vốn thê lương, vốn thống khổ như váºy.
Hiện tại y cuối cùng cũng thấu hiểu, nhưng trong tâm y nhất định không có một tia hối cải, chỉ có oán độc. Y chỉ muốn báo phục.
Thị trấn tối đen, đạo lộ tối đen. Nhìn hoà n toà n không có một ánh đèn.
Bên đưá»ng có má»™t trà đình thô kệch, trong bình nếu còn trà , chắc cÅ©ng đã nguá»™i lạnh.
Kim Xuyên bước và o, ngồi trên lan can võng xuống.
Gió thổi xòa và o cây bạch dương, một con chó hoang cụp đuôi từ tà ng cây chạy ra, vốn như muốn cầu xin y trợ giúp, nhưng nhìn y hai cái, tự nhiên cụp đuôi bỠđi.
Thế giá»›i nà y tại sao quá lãnh khốc? Ai gây ra háºu quả nà y? Có phải là y không?
Y đương nhiên không muốn nghÄ© như váºy, chỉ có má»™t ngưá»i thông minh nhất, thà nh tháºt nhất, tao ngá»™ đả kÃch lá»›n như váºy, má»›i có thể tá»± kiểm thảo lấy mình.
Y có lẽ rất thông minh, nhưng tuyệt không thà nh tháºt.
- “Vô luáºn không còn ai có quan hệ vá»›i ta, ta cÅ©ng còn cái nà y...â€
NghÄ© tá»›i đây, khóe miệng y không nhịn được nở má»™t nụ cưá»i thá»a mãn, không cầm được tay thò và o cái túi da bên hông.
Túi da có một nhúm trân châu trong vắt, một sấp ngân phiếu mới tinh.
Y rá» những thứ đó nhè nhẹ, láºp tức có má»™t cảm giác ấm áp thá»a mãn truyá»n từ đầu ngón tay đến táºn cùng ná»™i tâm sâu thẳm.
Thứ cảm giác tháºm chà có thể so sánh vá»›i chuyện vuốt ve bá»™ ngá»±c cá»§a thiếu nữ, có thể là m cho y thá»a mãn cùng cá»±c.
Y hoà n toà n trầm túy trong thứ cảm giác đó, y bắt đầu mơ tưởng đến bỠngực tròn trịa căng đầy.
* * * * *
Tiểu Lôi nằm phục trên đất, không biết đã khóc bao lâu rồi, đã bắt đầu nghe được cả tiếng khóc cá»§a chÃnh mình, liá»n cảm thấy kinh ngạc.
Hắn không bao giá» nghÄ© mình có thể khóc thất thanh, không bao giá» tưởng tiếng khóc cá»§a mình đáng sợ như váºy. Bao nhiêu năm qua, hắn chỉ nghe được má»™t thanh âm giống như váºy.
Hắn thấy ba con sói hoang bị thợ săn truy cản, bức nháºp tuyệt lá»™, loạn tiá»…n láºp tức như mưa bão bắn tá»›i, hai con sói già , má»™t con đực và má»™t con cái ranh khéo trốn mình và o sÆ¡n huyệt, chung quy thoát thân được.
Nhưng con sói nhỠhiển nhiên kiệt lực, hà nh động trì hoãn, đến được động khẩu, đã bị ba mũi tên găm và o mình.
Con son cái hiển nhiên là con mẹ, cho nên lúc đó bất chấp nguy hiểm, từ trong sÆ¡n huyệt phóng ra, ngáºm đứa con thụ thương trong miệng Ä‘i và o chá»— an toà n.
Tá»›i lúc đó bá»n thợ săn đã quất ngá»±a theo kịp, má»™t Ä‘ao chém thẳng lên mình sói mẹ.
Trong miệng còn ngặm con thÆ¡, quỵ ngưá»i trên đất, quỵ giữa vÅ©ng máu, vẫn không ngừng vùng vẫy Ä‘i tá»›i.
Chỉ tiếc sức lực đã chảy theo huyết dịch. Tuy chỉ còn cách động khẩu có hai tấc, không còn đủ sức để tiến và o.
Con sói cha đó, nhìn vợ mình vùng vẫy chịu khổ, trong đôi mắt xám thê lương chừng như hình thà nh lệ châu tuyệt vá»ng.
Ná»—i thống khổ cá»§a hùng lang còn kịch liệt hÆ¡n, thân thể run rẩy, đột nhiên phóng ra khá»i động, cắn và o yết hầu thư lang, giải thoát ná»—i thống khổ cá»§a thê tá», lúc đó thì bá»n thợ săn đã vây chặt, con sói nhìn thi thể thê tá» thêm má»™t lần, đột nhiên ngẩng đầu hú thảm.
Sau nhiá»u tiếng hú thê lương ngút trá»i, đám thợ săn nghe không khá»i động dung, hắn từ xa nhìn thấy, không những mắt đẫm lệ, dạ dà y cÅ©ng co thắt, ói cả ná»a canh giá» má»›i hết.
Hiện tại hắn phát giác, tiếng khóc cá»§a mình hiện giá», không khác gì tiếng sói tru hôm đó, hắn gần như nhịn không được muốn nôn má»a.
Lệ đã khô, máu lại chảy. Khóc, cÅ©ng là má»™t sá»± váºn động kịch liệt.
Má»™t ngưá»i tháºt sá»± khóc cay đắng, không chỉ dốc toà n tâm toà n ý, mà còn dốc toà n sức lá»±c.
Tiểu Lôi khóc như váºy.
Mặt mà y hắn chà trên đá trên cát, cũng bắt đầu rớm máu. Hắn không để ý.
Bóng tối trầm sâu, hắn không còn biết hắn đã ăn hồi nà o, uống hồi nà o. Hắn không để ý.
Nhưng hắn tháºt sá»± để ý lo lắng chuyện gì? Tại sao hắn lại khóc?
Hắn không phải là má»™t con thú hoang, hắn cÅ©ng không phải là má»™t khúc gá»—, chỉ bất quá hắn tá»± cưỡng bách mình tiếp thụ mệnh váºn bi thảm như loà i dã thú, tá»± cưỡng bách mình để má»i ngưá»i thấy mình như là má»™t khúc gá»—, chuyện đó không phải dá»… dà ng.
Trong gió chợt truyá»n đến má»™t mùi thÆ¡m, không phải mùi thÆ¡m cá»§a lá, cÅ©ng không phải mùi thÆ¡m từ núi xa.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy nét thương hại trên mặt ngưá»i đứng đằng trước bia má»™, má»™t thân hình trắng như tuyết.
Nà ng cơ hồ hồi phục vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhãn tình mỹ lệ không còn vẻ thông cảm, cũng không còn vẻ trắc ẩn, chỉ một mực lạnh lùng nhìn hắn.
Äợi tá»›i lúc hắn ngẩng đầu, nà ng má»›i lãnh đạm há»i :
- Ngươi khóc xong chưa?
Tiểu Lôi phảng phất biến thà nh một khúc gỗ.
Tuyết y thiếu nữ thốt :
- Nếu khóc xong rồi, thì nên đứng lên.
Tiểu Lôi gắng gượng. Toà n thân hắn yếu ớt như một đứa trẻ sơ sinh, nhưng hắn đã đứng lên.
Tuyết y thiếu nữ cưá»i lạnh, thốt :
- Ta không ngá» súc váºt cÅ©ng biết khóc.
Tiểu Lôi chầm cháºm gáºt đầu, nói :
- Súc sinh vốn có thể khóc, con chó cái cũng có thể khóc.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Con chó cái?
Tiểu Lôi đáp :
- Ta là loà i súc sinh, ngươi là con chó cái.
Sắc mặt tuyết y thiếu nữ biến thà nh tái nhợt, nhưng lại không phát ná»™, lại mỉm cưá»i :
- Ngươi nháºn ra nữ nhân toà n là chó cái, có lẽ ngươi không nên khóc thương tâm như váºy.
Tiểu Lôi nhìn nà ng, hiển nhiên chưa hiểu nà ng nói gì.
Tuyết y thiếu nữ thốt :
- Con chó cái nà y Ãt ra chung thá»§y, Ãt ra không Ä‘i vá»›i ngưá»i khác.
Äồng tá» Tiểu Lôi đột nhiên co thắt, tiến tá»›i má»™t bước nhanh, song thá»§ bóp chặt yết hầu cá»§a nà ng. Nà ng không động Ä‘áºy, không chống đỡ.
Trên khuôn mặt tươi cưá»i có ý nhạo báng, lạnh lùng thốt :
- Ngươi bóp gãy tay ta, hiện tại lại còn mắng chá»i ta, coi bá»™ cÅ©ng nên bóp cổ ta đến chết.
Móng tay Tiểu Lôi đầy cát đất, đâm và o da thịt trắng như tuyết trên cổ nà ng, nhưng mồ hôi lạnh lại chảy dầm dá» trên ngưá»i hắn.
Tuyết y thiếu nữ Ä‘iá»m đạm thốt :
- Ta để cho ngươi bẻ tay, để cho ngươi vũ nhục, cũng thà để cho ngươi bóp cổ chết, ngươi có biết tại sao không?
Tiểu Lôi không thể hồi đáp, không ai có thể hồi đáp. Nà ng vốn có nhiá»u cách giết hắn, nhưng lại tình nguyện để cho hắn vÅ© nhục, để là m gì?
Tuyết y thiếu nữ lạnh lùng nói tiếp :
- Ta là m như váºy, chỉ vì ta thương xót cho ngươi, chỉ vì ngươi không đáng để ta động sát thá»§.
Tay Tiểu Lôi đột nhiên bóp chặt, hô hấp của tuyết y thiếu nữ từ từ khốn đốn, để lộ những vệt gân xanh.
Nhưng khuôn mặt tươi cưá»i cá»§a nà ng vẫn trà n đầy ý tứ khinh thị chế giá»…u, miá»…n cưỡng cưá»i lạnh nói từng tiếng :
- Ngươi không xứng để cho ai giết ngươi, bởi vì ngươi đã tá»± há»§y diệt mình, kẻ khác nằm trên giưá»ng cưá»i to, ngươi chỉ là má»™t con chó hoang nằm ở đây khóc rống.
Trong cổ há»ng Tiểu Lôi cÅ©ng phát ra tiếng nghẹn, chừng như có đôi tay vô hình bóp chặt :
- Kẻ khác? Ngươi nói ai là kẻ khác?
- Ngươi nên tự biết là ai.
- Ngươi... ngươi thấy h�
Tuyết y thiếu nữ thở hổn hển, nghiến răng đáp :
- Hiện tại ta chỉ thấy đôi tay ngươi.
Tiểu Lôi nhìn tay mình, nhìn và o móng tay đầy cát đất, chung quy cÅ©ng chầm cháºm ná»›i lá»ng tay.
Hắn nhìn tay mình, tá»±u tượng như nhìn thấy bà n tay ngưá»i lạ, hắn gần như không thể tin đây là tay mình.
Äợi tá»›i lúc hắn có thể thấy được chÃnh mình, tâm lý hắn sẽ có cảm giác ra sao?
Có thể tin đây chÃnh là hắn hay không?
Tuyết y thiếu nữ dựa và o bia mộ, thở gấp lấy hơi, nhẹ nhà ng xoa vuốt những dấu ngón tay in hằn trên cổ.
Má»™t hồi lâu sau, nà ng mỉm cưá»i :
- Ta đã thấy bá»n chúng, cÅ©ng thấy ả - ả đúng là má»™t con chó cái ghê gá»›m nhất, cÅ©ng là má»™t con chó cái đói khát nhất.
Tiểu Lôi giơ tay lên, nhưng bà n tay không tát và o mặt nà ng.
Hắn đột nhiên bỠđi. Khi bà n tay hắn hạ xuống, như hỉ mũi cho sạch, đi không quay đầu lại, còn tà n khốc hơn là vết đao chém trên mặt nà ng, lệ nà ng đã rơi.
“Ngươi cho dù không muốn gặp lại ta, không muốn nghe ta nói gì, cÅ©ng Ãt ra nên há»i tên cá»§a ta chứâ€.
“Ta cho dù là tình nhân cá»§a ngươi, hay là cừu nhân cá»§a ngươi, ngươi cÅ©ng Ãt ra nên há»i tên cá»§a ta chứâ€.
“Trong tâm cá»§a ngươi, không coi ta ra gì sao?â€.
“Không lẽ ngươi đã quên hẳn ân oán tình cừu giữa chúng ta?â€
Tâm nà ng đổ lệ, mắt nà ng lại khô ran. Nà ng đột nhiên ngẩng đầu, đối diện thiên thượng phù vân, hét lớn :
- Ta là má»™t con ngưá»i, ta có tên tuổi, tên ta là Äinh Tà n Diá»…m...
* * * * *
Tiêu kỳ bay phất phới. Phất phới tiêu kỳ, cắm trên một cây đại thụ cao năm trượng.
Nhân mã nghỉ ngÆ¡i dưới tà ng cây. Trong trà đình đối diện có sáu bảy bà n, hoà n toà n bị bá»n ngưá»i cá»§a tiêu cục chiếm cứ, hiện tại đã tá»›i giỠăn, trong trà đình không chỉ có trà , còn có đồ ăn và rượu.
Long Tứ ngồi ở bà n ngoà i cùng nhất, nhìn ra ngoà i lan can, nhìn thiên thượng phù vân, không biết đang nghĩ gì.
Âu Dương Cấp không ngừng gấp rút hối thúc tiểu nhị bưng rượu thịt ra, ăn uống nhồm nhoà m, như muốn lên đưá»ng mau chóng.
Khi dÄ©a bưng lên tá»›i bà n, bá»n há» thấy Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi trên ngưá»i đầy huyết tÃch, đây đó còn dÃnh đầy cá», cát, đá, nhìn giống như má»™t tên lưu lãng tiá»u tụy ốm đói.
Nhưng trong mắt hắn, vÄ©nh viá»…n ánh lên biểu tình kiên quyết bất khuất. Cho dù hắn quả tháºt tiá»u tụy, mệt má»i, nhưng hắn vẫn cưá»ng ngạo không đổi. Bất cứ má»™t ai, bất cứ chuyện gì cÅ©ng không thể là m hắn thay đổi.
Long Tứ thấy hắn, trên mặt láºp tức lá»™ vẻ hoan hỉ, đứng dáºy vẫy tay hô to :
- Huynh đệ, Lôi huynh đệ, Long Tứ ở đây.
Lão không cần phải hô to, Tiểu Lôi đã Ä‘i và o, Ä‘i qua ngá»n tiêu thương bên ngoà i, lạnh lùng thốt :
- Tôi không phải là huynh đệ của ông.
Long Tứ vẫn cưá»i tươi, chạy tá»›i đón, vừa cưá»i vừa nói :
- Ta biết, chúng ta không phải là bằng hữu, cũng không phải là huynh đệ, nhưng ngươi đến uống một chén, không được sao?
Tiểu Lôi đáp :
- ÄÆ°á»£c.
Hắn bước dà i và o trà đình, ngồi xuống, đột nhiên thốt :
- Tôi vốn đến tìm ông.
Long Tứ ngạc nhiên, ngạc nhiên một cách hoan hỉ :
- Tìm ta?
Tiểu Lôi nhìn chén trà , một hồi lâu sau, nói từng tiếng :
- Tôi không bao giỠmuốn nợ tình cảm của ai.
Long Tứ nói ngay láºp tức :
- Ngươi không nợ ta.
Tiểu Lôi thốt :
- Có.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Long Tứ chằm chằm :
- Chỉ vì ngưá»i cá»§a Lôi gia, tôi lại để cho ngưá»i há» Long mai táng.
Long Tứ lắc lắc đầu, cưá»i khổ :
- Ta vốn biết lão đầu tỠđó không thể tránh khá»i nói quá nhiá»u, trên thế gian ngưá»i có thể giữ bà máºt hình như cà ng ngà y cà ng Ãt.
Câu nói cá»§a lão chưa dứt, Âu Dương Cấp đã gấp rút ngắt lá»i, nói lá»›n :
- Äây tịnh không phải là má»™t chuyện xấu, nếu có ngưá»i mai táng ngưá»i nhà ta, ta cảm kÃch không hết.
Tiểu Lôi không một lần nhìn gã, lạnh lùng nói :
- Lần tá»›i có bao nhiêu ngưá»i nhà ngươi chết, ta cÅ©ng có thể chôn há» cho ngươi.
Âu Dương Cấp đỠmặt, ngồi không yên, đứng cũng không yên.
Tiểu Lôi lại nói :
- Chỉ đáng tiếc ta không phải là ngươi, ta má»™t má»±c không có táºp quán đó.
Âu Dương Cấp nói :
- Ngươi... ngươi muốn gì? Nhất định muốn cả gia đình ta chết để ngươi mai táng, váºy má»›i huỠđược?
Tiểu Lôi không thèm để ý đến gã, ngẩng đầu nhìn Long Tứ, thốt :
- Tôi nợ ông mối ân tình nà y, nếu có trăm ngà n lượng, nhất định hoà n trả, vì tôi không có, cho nên tôi trả bằng sự hy sinh.
Thanh âm của hắn rắn như mũi cương đao, nói từng tiếng :
- Vô luáºn ông muốn tôi là m gì, chỉ cần mở miệng nói má»™t tiếng.
Long Tứ cưá»i, thốt :
- Ngươi có nợ ta chút ân tình cũng tốt, không nợ cũng tốt, một khi có thể uống cùng ta và i chén, tâm của Long Tứ nà y cũng mãn nguyện lắm rồi.
Tiểu Lôi nhìn lão đăm đăm, má»™t hồi lâu sau, đột nhiên Ä‘áºp bà n :
- Mang rượu.
Rượu cay, Tiểu Lôi đổ đầy chén lá»›n, tay không ngừng, rượu cÅ©ng không ngừng, uống má»™t hÆ¡i mưá»i ba chén.
Mưá»i ba chén rượu Ãt ra cÅ©ng sáu bảy cân. Sáu bảy cân rượu cay nóng đổ và o dạ dà y, mặt cá»§a hắn lại hoà n toà n không cải sắc.
Âu Dương Cấp nhìn hắn, mục trung lá»™ vẻ kinh dị, đột nhiên Ä‘áºp bà n má»™t cái, nói lá»›n :
- Hảo hán tá» Ä‘o bằng tá»u lượng, Âu Dương Cấp ta cÅ©ng nên kÃnh ngươi ba chén.
Long Tứ vuốt râu cưá»i lá»›n, thốt :
- Ta nghÄ© không ra ngươi cÅ©ng có lúc phục ngưá»i khác.
Âu Dương Cấp la :
- Phục thì phục, bất phục thì bất phục.
Long Tứ nói :
- ÄÆ°á»£c, vì câu nà y, ta cÅ©ng kÃnh ngươi ba chén.
Thêm sáu chén nữa, thần sắc Tiểu Lôi trắng nhợt không còn má»™t chút huyết sắc, mục quang vẫn quáºt cưá»ng kiên định.
Hắn không còn uống rượu, mà uống nước mắt. Chén rượu nóng phù trợ dồn nước mắt theo rượu và o bao tá».
Những giang hồ hà o kiệt ngồi xung quanh, bá»n tiêu sư ngồi xung quanh, bắt đầu bao vòng quanh, trên mặt không thể giấu vẻ ngưỡng má»™. Äá»™t nhiên có má»™t ngưá»i trong đám Ä‘i ra, đứng trong trà đình, là má»™t lão nhân tóc bạc ốm o.
Trong tay lão giÆ¡ lên má»™t bao vải bố dà i mà u và ng, bên trong hình như tà ng chứa má»™t binh khà nhá»n sắc.
Những cặp mắt cá»§a đám tiêu sư thấy có ngưá»i nghênh ngang đứng ra như váºy, liá»n há»i :
- Bằng hữu và o đây là m gì?
Lão già trầm mặt, thốt :
- Nơi đây không đến được ư?
Äám tiêu khách cÅ©ng trầm giá»ng há»i :
- Cái bao vải của ngươi có gì trong đó?
Lão già cưá»i lạnh :
- Ngươi há»i là m gì? Chỉ bất quá là chân tướng kẻ sát nhân.
Gã tiêu khách cưá»i mỉa :
- Nguyên lai nếu bằng hữu đến đây tìm phiá»n hà , thì quá dá»… dà ng.
Thân ngưá»i gã ta à o tá»›i, túm lấy ngá»±c áo cá»§a lão già .
Ai ngỠđược tay của hắn vừa giơ ra, lão nhân đã cầm cái bao tránh qua một bên, miệng la lớn :
- Không trách ngưá»i ta nói bảo tiêu cÅ©ng giống hệt cưá»ng đạo, nếu ngươi muốn cái chân tướng nà y, ta giao cho ngươi cÅ©ng không quan hệ gì.
Lão ta vừa la lớn vừa quay đầu chạy.
Gã tiêu sư muốn rượt theo, Long Tứ đã nhướng mà y thốt :
- Äể ngưá»i ta Ä‘i, mở coi trong bá»c có gì?
Trong bá»c vải chỉ bất quá có má»™t bức há»a. Trên bức há»a bám đầy bụi bặm, gã tiêu sư dụng lá»±c lắc lắc, nhướng mà y thổi, nhưng cÅ©ng là m không gá»n, đột nhiên nhảy mÅ©i.
Bụi bặm chắc là m mũi gã khó chịu.
Long Tứ đón lấy bức há»a, chỉ nhìn má»™t cái, thần sắc đột nhiên biến đổi.
Trên bức hoạ là một lão nhân áo xanh đầu bạc trắng, một mình độc hà nh giữa sơn đạo, trong tay cầm cây dù giấy dầu.
Trên trá»i đầy mây Ä‘en, mưa rÆ¡i lất phất, trong mây thấp thoáng xÃch long trảo, cái Ä‘uôi rồng tà ng ẩn, chừng như đã bị chặt đứt, máu nhá» giá»t xuống, nhá» xuống cái dù giấy dầu trên tay lão già . Mưa cÅ©ng chừng như hòa vá»›i máu, biến thà nh mà u hồng Ä‘á».
Thần thái lão già nà y rất nhà n nhã, ngẩng đầu nhìn trá»i, khóe miệng lá»™ rõ nụ cưá»i.
Nhìn kỹ mặt lão ta, rõ rà ng là lão đầu tỠmang bao và o.
Long Tứ biến sắc, nhìn chằm chằm lão già trong tranh, mắt cá»§a Âu Dương Cấp hằn lá»™ những tia máu Ä‘á», trên trán lá»™ sát khÃ, nắm chặt song quyá»n, cưá»i lạnh thốt :
- Rất tốt, quả nhiên đã đến, đến còn hơi sớm.
Câu nói của hắn chưa dứt, gã tiêu sư hồi nãy đột nhiên ngã gục, trên mặt hiện đầy biểu tình kinh hãi, một tiếng nói cũng không ra. Âu Dương Cấp tái mặt :
- Ngươi là m sao váºy?
Trong cổ há»ng gã tiêu sư nghèn nghẹn ấp úng, nhưng má»™t tiếng cÅ©ng không nói được.
Long Tứ Ä‘iá»m tÄ©nh, trầm giá»ng thốt :
- Gã chắc trên đưá»ng bị trúng nắng, nằm nghỉ cÅ©ng tốt.
Âu Dương Cấp như muốn nói gì, nhưng bị ánh mắt của Long Tứ ngăn cản.
Tiểu Lôi cầm chén rượu, uống cạn chén, chừng như hoà n toà n không quan tâm gì đến sự việc.
Long Tứ đột nhiên mỉm cưá»i, thốt :
- Lôi công tá» tá»u lượng quả là giang hải chi lượng, không ai sánh bằng, chỉ đáng tiếc tại hạ không thể phụng bồi.
Lão dù Ä‘ang cưá»i, nhưng cách xưng hô đã cải biến, câu nói cÅ©ng lãnh đạm cắt há»ng.
Tiểu Lôi không hồi đáp, nâng hồ rượu, uống má»™t hÆ¡i, “bình†má»™t tiếng, những giá»t rượu bắn tung tứ phÃa, Ä‘áºp bà n đứng dáºy, thốt :
- ÄÆ°á»£c, Ä‘i.
Long Tứ đáp :
- Lôi công tỠxin cứ tự tiện.
Tiểu Lôi há»i :
- Tự tiện là nghĩa gì đây?
Long Tứ miá»…n cưỡng cưá»i :
- Lôi công tá» và tại hạ vốn không cùng Ä‘i chung đưá»ng, hiện giá» cÅ©ng đã là giá» tốt, chia tay được rồi.
Tiểu Lôi nhìn lão đăm đăm, má»™t hồi lâu sau đột nhiên tươi cưá»i, thốt :
- Tốt, hảo bằng hữu, Long Cương Long Tứ gia quả nhiên là một hảo bằng hữu.
Long Tứ tự nhiên trầm mặt, thốt :
- Chúng ta không phải là bằng hữu.
Tiểu Lôi thốt :
- Phải.
Long Tứ lại thốt :
- Không phải.
Tiểu Lôi nói :
- Chúng ta không phải là bằng hữu cÅ©ng tốt, phải cÅ©ng tốt, tôi Ä‘i chung má»™t đưá»ng vá»›i ông.
Long Tứ thốt :
- Không được.
Tiểu Lôi đáp :
- ÄÆ°á»£c.
Long Tứ nhìn hắn chằm chằm, một hồi lâu sau, đột nhiên ngẩng mặt thở dà i :
- Ngươi sao lại nhất định muốn đi với ta?
Tiểu Lôi đáp :
- Bởi vì ta là loại ngưá»i trá»i sinh có cái tÃnh ương bướng như con la.
Hắn vỗ vai Âu Dương Cấp, thốt :
- Ngươi không phải đã nói váºy sao?
Âu Dương Cấp đáp :
- Không.
Tiểu Lôi thốt :
- Có.
Long Tứ nói :
- Là m con la nhất định không có lợi.
Tiểu Lôi thốt :
- Ãt ra có lợi má»™t Ä‘iểm.
Long Tứ thốt :
- á»’?
Tiểu Lôi nói :
- Con la Ãt ra không bán đứng bạn bè, khi bạn bè gặp nguy hiểm, nó không thể bá» Ä‘i, cho dù ông có lấy roi đánh nó, nó cÅ©ng không nói gì, không bá» Ä‘i.
Long Tứ nhìn hắn, trong mắt cơ hồ đẫm lệ, đột nhiên ôm chặt hắn.
BỠhỠkhông phải nói gì nữa.
Hữu tình vÄ© đại như váºy, có ai có thể nói gì.
Hết hồi 4.
|

17-07-2008, 11:21 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 5
Huyết dư lệ
Tiêm Tiêm cúi đầu, phảng phất không dám nhìn tiểu hầu gia Ä‘ang ngồi đối diện, đáp lại câu há»i cá»§a gã :
- Tôi hỠTạ.
* * * * *
Má»™t lão nhân đầu bạc trắng váºn thanh sam, độc hà nh nhà n nhã trên sÆ¡n đạo, khóe miệng hé má»™t nụ cưá»i thần bà quá»· quyệt.
Äám mây Ä‘en trên trá»i đột nhiên phát ra má»™t tiếng sét Ä‘inh tai, chá»›p từ trên mây kÃch hạ, sáng chói như kim long.
Kiện mã chùn vó, ngưá»i đứng lặng, đội ngÅ© tiêu xa láºp tức đình đốn.
Long Tứ ngưá»i ướt sÅ©ng, những giá»t mưa tà tách rÆ¡i, đã thấm và o áo mưa. Thân ngưá»i lão cÆ¡ hồ bị may dÃnh trên yên ngá»±a, động cÅ©ng không động, nhãn tình động cÅ©ng không động nhìn chằm chằm lên ngưá»i lão nhân váºn thanh sam đằng trước.
Lão nhân chừng như không thấy cả Ä‘oà n nhân mã, chỉ ngẩng đầu lên nhìn trá»i, thì thầm :
- Lạ tháºt, ai nói có phi long tại thiên? Ta có thấy đâu? Chỉ bất quá thấy má»™t con rồng chết.
Âu Dương Cấp hét lớn :
- Con rồng nà y không chết.
Nói dứt lá»i, trong tay gã đã rút ra ngá»n Ô Sao Tiên nhắm hướng lão nhân quất tá»›i, quả nhiên giống như má»™t con độc long bay lượn.
Hai ngưá»i chỉ cách nhau chừng hai khúc roi, Ô Sao Tiên lại có bốn khúc, đầu roi linh xảo uốn lượn như muốn quấn và o cổ lão nhân.
Lão nhân vẫn từ từ Ä‘i tá»›i, mắt thấy Ô Sà o Tiên quyện tá»›i, cây dù là m bằng giấy dầu trong tay đột nhiên phóng ra, chÄ©a xuống, lướt dá»c theo trưá»ng tiên. Chá»›p mắt má»™t cái, ngá»n roi đã quấn ba vòng xung quanh cây dù.
Cây dù cá»§a lão nhân chợt bung ra, chỉ nghe “băng†má»™t tiếng, phần đầu ngá»n roi nhu nhuyá»…n đã bị đứt thà nh bảy tám Ä‘oạn. Âu Dương Cấp tái mặt, Long Tứ cÅ©ng không khá»i động dung.
Lão nhân nheo mắt mỉm cưá»i, nhìn trên mấy Ä‘oạn roi rÆ¡i rá»›t, thì thầm :
- Con rồng nà y vốn phải chết.
Âu Dương Cấp thét lớn :
- Ngươi hãy coi lại lần nữa.
Thân ngưá»i hắn rướn lên, chân nhún trên bà n đạp, toà n thân rá»i khá»i yên, tà tà bay lên má»™t trượng, lăng không phiên thân, giang rá»™ng tay chân, cả mấy chục Ä‘iểm hà n tinh bắn ra như bão táp từ lưng, hông, áo, tay, chân.
Äệ nhất tiêu sư cá»§a Trung Nguyên tứ đại nhiếp cục, tuy nóng tÃnh, võ công lại cá»±c kỳ thâm háºu, lại còn là má»™t cao thá»§ ám khÃ.
Vô luáºn ai chỉ trong má»™t sát na có thể phóng ra mấy chục mÅ©i ám khÃ, cÅ©ng không phải là má»™t chuyện dá»… dà ng.
Lão nhân nheo mắt nhìn, từ đầu đến chân không có má»™t cỠđộng, nhưng cây dù giấy dầu trong tay lại đột nhiên xoay vòng như cối xay, xoay nhanh tá»›i mức như hóa thà nh má»™t cái vòng sáng choang. Chỉ nghe “đinh Ä‘inh Ä‘inh†liên hồi, mấy chục mÅ©i ám khà đó đã bị hút và o vòng chấn động văng ra tứ phÃa.
Thá»§ pháp phóng ám khà cá»§a Âu Dương Cấp rất nhiá»u cách, có cái xoay vòng, có cái bay thẳng, có cái nhanh, có cái cháºm, có cái háºu phát tiên chÃ, có cái tại không trung tương kÃch.
Vô luáºn dùng cách nà o để phóng ám khÃ, má»™t khi vừa đụng và o cây dù giấy dầu, láºp tức bị chấn bay trở lại.
Bay trở lại đưá»ng cÅ©, muốn bắn và o Âu Dương Cấp cÅ©ng bắn không được. Âu Dương Cấp đã hạ mình trở lại trên yên ngá»±a, trừng mắt nhìn lão nhân, cây dù kỳ diệu trong tay lão ta, vô luáºn ai hiện tại cÅ©ng thấy, đương nhiên không phải là má»™t cây dù che nắng che mưa bình thưá»ng.
Long Tứ trầm ngâm, đột nhiên thốt :
- Nguyên lai các hạ chÃnh là “Diêm La Tản†Triệu Phi Liá»…u Triệu đại tiên sinh.
Lão nhân nheo mắt cưá»i cưá»i, nói :
- Long Tứ gia quả nhiên có nhãn lá»±c phi thưá»ng.
Long Tứ cưá»i lạnh, nói :
- Triệu đại tiên sinh tá»± nhiên cÅ©ng đã gia nháºp Huyết VÅ© môn, quả là má»™t chuyện không thể tưởng.
Diêm La Tản thốt :
- Chỉ sợ chuyện ngươi không nghÄ© ra có quá nhiá»u.
Lão nhân chợt chỉ tay vá» phÃa con đưá»ng đằng sau lưng kế vách núi, há»i :
- Ngươi coi lại coi ai đó?
Dốc dá»±ng đứng, cây cá» không sống ná»—i, có ngưá»i nà o đâu? Nhưng lão nhân vừa nói dứt lá»i, đột nhiên nghe “ùm†má»™t cái, há»a tinh bắn tứ phÃa.
Má»™t váºt bay tà tà trên dốc, ghim thẳng và o vách núi cứng như sắt, nhìn kỹ chÃnh là má»™t cây Tuyên Hoa Äại Phá»§.
Tiếp đó, ở vách núi đối diện, bay ra má»™t sợi dây dà i, quấn quyện và o đầu búa, căng ra thẳng thá»›m, cháºn ngang đưá»ng.
Trưá»ng sách Ä‘en sì hắt ánh thiểm quang, lá»™ rõ những khúc bện chặt chẽ.
Bốn ngưá»i từ xa xa Ä‘i trên dây, cÆ¡ hồ như là đi trên mặt đất bằng phẳng.
Ngưá»i đầu tiên mắt beo râu xồm, áo phạch ngá»±c, để lá»™ bá»™ ngá»±c lông lá Ä‘en thui, phảng phất cố ý phÆ¡i bà y phô trương lông ngá»±c như dã thú cá»§a y, phô trương khà khái nam tÃnh.
Ngưá»i thứ hai cao ráo đẹp mã, mặt trắng không râu, mặc trưá»ng bà o dà i thượt, Ä‘i cháºp chững, thắt lưng quấn má»™t thanh kiếm má»ng ẻo lả.
Äá»™ chừng bốn mươi lăm tuổi, vô luáºn là có râu má»c dà i hay không có râu cÅ©ng không giấu được tuổi tác.
Ngưá»i thứ ba là má»™t đại hán cao ốm, mặt và ng như nghệ, trên lưng mang má»™t thanh quá»· đầu Ä‘ao.
Ngưá»i thứ tư cÅ©ng cao ốm, nhìn chẳng khác gì má»™t hoạt quá»·.
Bốn ngưá»i nà y thản nhiên nhà n nhã Ä‘i xuống từ vách núi bên kia, tướng mạo tuy không là m kinh ngưá»i, nhưng khà phái không phải nhá».
Âu Dương Cấp cưá»i lạnh :
- Nguyên lai NgÅ© Ä‘iện Diêm La toà n bá»™ đã gia nháºp Huyết VÅ© môn, quả là má»™t chuyện đáng ăn mừng.
Triệu đại tiên sinh nheo mắt cưá»i cưá»i :
- Äã thấy Diêm La Tản, ngươi cÅ©ng nên biết Diêm La Phá»§, Diêm La Kiếm, Diêm La Äao, Diêm La Sách, tất cả cÅ©ng sẽ đến đây chứ.
Âu Dương Cấp thốt :
- Äây không phải là âm ty quá»· ngục, sao lại có nhiá»u diêm la đến váºy?
Triệu đại tiên sinh đáp :
- Äến vì muốn cái tiêu kỳ và tiêu xa cá»§a bá»n ngươi.
Âu Dương Cấp nói :
- Không nhiá»u lắm, không biết bá»n ngươi còn muốn cái gì?
Triệu đại tiên sinh đáp :
- Má»™t khi tiêu kỳ và tiêu xa lưu tại đây, má»—i ngưá»i để lại má»™t tay má»™t chân, ân oán giữa các ngươi và Huyết VÅ© môn coi như thanh toán xong.
Âu Dương Cấp há»i lại :
- Bằng không?
Triệu đại tiên sinh trầm mặt, thốt :
- Bằng không, ba mươi sáu cái đầu cá»§a bá»n ngươi, toà n bá»™ rÆ¡i xuống.
Âu Dương Cấp đột nhiên cưá»i cuồng dại, thốt :
- ÄÆ°á»£c, đầu cá»§a bá»n ta còn trên cổ, ngươi cứ qua lấy.
Triệu đại tiên sinh lạnh lùng thốt :
- Chuyện đó không khó gì mấy.
Long Tứ bất động, ngồi yên trên lưng ngựa, đột nhiên vẫy tay, hét to :
- Thương.
Văn tứ trưá»ng thương, mÅ©i thương cá»™t tua hồng anh đỠnhư máu. “Äinh†má»™t tiếng, trưá»ng thương găm trên đất, Long Tứ hét lá»›n :
- Long mỗ vốn muốn lãnh giáo tuyệt kỷ của Ngũ điện Diêm La, vị nà o muốn lên trước?
Triệu đại tiên sinh đáp :
- Cả năm.
Lão ta nheo mắt cưá»i cưá»i, thốt :
- Cuá»™c tá»· võ nà y, việc chặn đưá»ng nà y, bất kỳ phương pháp nà o cÅ©ng dùng.
Chữ cuối cùng vừa thoát khá»i miệng lão, Diêm La Kiếm trên dây đột nhiên phiêu phiêu phi khởi, chá»›p mắt má»™t cái, đã thâm nháºp và o đội tiêu xa. Ãnh kiếm nhoáng lên, má»™t tiếng la thất thanh, huyết quang bắn túa, thân ngưá»i từ từ hạ xuống.
Ngưá»i nà y tuy Ä‘i trên dây cháºp chững, xuất thá»§ cá»±c kỳ triệt để, cá»±c kỳ chuẩn xác.
Äại hán mặt và ng cÅ©ng phi thân lên, má»™t Ä‘ao chém xuống Âu Dương Cấp. Diêm La Sách uốn mình nhún trên trưá»ng sách, cây Tuyên Hoa Äại Phá»§ trên vách núi bay ra.
Diêm La Phá»§ giÆ¡ tay tiếp nháºn, chém ngược má»™t búa, chém từ trên đầu cá»§a Âu Dương Cấp chém xuống.
Âu Dương Cấp vừa tránh được một đao, hô thảm một tiếng té xuống đất.
Trưá»ng sách cá»§a Diêm La Sách quấn vòng quanh tiêu kỳ, uốn cong tiêu kỳ.
Bên kia Triệu đại tiên sinh tiếp trưá»ng thương cá»§a Long Tứ gia. Trưá»ng thương tuy bay lượn như du long, nhưng thân hình cá»§a Triệu đại tiên sinh cÅ©ng nhanh nhẹn như tia chá»›p, xuyên trảo không môn, nhất thá»i thương pháp cá»§a Long Tứ không thể thi triển được.
Hà huống lão không những phải lo cho những ngưá»i ká» cạnh, mà còn phải lo cho con ngá»±a bên dưới mình.
Lúc nà y Diêm La Phá»§ đã xâm nháºp và o giữa đội ngÅ© trấn xa, má»™t kiếm má»™t búa, má»™t cương má»™t nhu. Có tiếng la thảm, lại có năm ngưá»i ngã gục.
Trưá»ng sách quấn quanh tiêu kỳ, má»™t tiêu sư láºp tức nghênh đón, dùng thân bảo vệ tiêu kỳ, ai biết được trưá»ng sách vừa má»›i rụt lại, đã quấn chặt yết hầu cá»§a gã.
Chỉ nghe má»™t tiếng “cáchâ€, cái đầu cá»§a gã đã ngoẹo vá» má»™t bên, toà n thân má»m nhÅ©n.
“NgÅ© Ä‘iện Diêm La†đồng xuất đồng tiến, thân kinh bách chiến liên thá»§ công kÃch phối hợp rất chặt chẽ.
Huống hồ tráºn chiến nà y, thá»i gian, địa Ä‘iểm, tất cả Ä‘á»u do bá»n chúng chá»n lá»±a, có lẽ má»—i bước Ä‘i Ä‘á»u đã kinh qua má»™t kế hoạch chu máºt, cho nên xuất thá»§ chiếm hẳn ưu thế. Tráºn chiến nà y đối vá»›i Long Tứ mà nói, quả tháºt không tốt chút nà o.
Tiểu Lôi ngồi trên yên ngá»±a, quan sát. Tráºn huyết chiến tuy đã khai diá»…n, nhưng không biết vì sao, không có tá»›i má»™t binh khà hướng vá» phÃa hắn.
Có lẽ vì hắn quá ốm o, quá dÆ¡ bẩn, quá ốm dÆ¡ cho nên ngưá»i ta nghÄ© rằng hắn không xứng để ra tay.
Hắn cũng chỉ ngồi đó, quan sát, con ngựa có nhảy dựng, hắn cũng vẫn ngồi bất động, chớp mắt cũng không chớp.
Thần kinh trên ngưá»i hắn nếu không phải sắt đá, chắc hoà n toà n tê liệt. Nhưng hắn thản nhiên bất động, tại sao lại đến đây?
Hắn có phải chỠđợi cÆ¡ há»™i? Diêm La Kiếm kiếm quang như dãy lụa trắng, đông tây nam bắc tung hoà nh, đột nhiên bước mạnh ba bước, phản thá»§ đâm má»™t nhát dưới xương sưá»n cá»§a hắn.
Không thể thả hắn đi - ba mươi sáu mạng, tất cả phải lưu hạ.
Tiểu Lôi nhướng mà y, nhưng cÅ©ng không chống đỡ, đột nhiên thấy tua hồng anh phất phá»›i, mÅ©i trưá»ng thương tà tà đâm tá»›i, đỡ lấy trưá»ng kiếm.
Long Tứ hét lớn :
- Hắn không phải là ngưá»i cá»§a tiêu cục, các ngươi không thể đả thương hắn...
Thanh âm đột nhiên đình đốn, chân trái đẫm máu. Lão tuy đã đỡ má»™t kiếm cho Tiểu Lôi, chân lại bị Diêm La Tản rạch má»™t đưá»ng bảy tấc trà o máu, nếu không phải nhá» lão ngồi trên lưng con ô tuấn mã đã kinh qua trăm tráºn, cái chân nà y đã bị chặt đứt.
Tiểu Lôi nghiến chặt răng, mục trung tựu đầy nhiệt lệ.
Tá»›i lúc nà y Diêm La Phá»§ hãm nháºp trùng vây, Diêm La Kiếm trưá»ng bà o nhất triển, láºp tức tả xung hữu đột, khai mở má»™t huyết lá»™.
Diêm La Sách Ä‘iá»u khiển trưá»ng sách, chung quy cÅ©ng quấn quyện quanh tiêu kỳ, rung tay má»™t cái, tiêu kỳ vá»t lên bay theo trưá»ng sách.
Tiêu kỳ nà y nếu lá»t và o tay gã ta, chiêu bà i cá»§a tiêu cục tÃnh ra coi như đã mất phân ná»a.
Tiêu sư canh giữ tiêu kỳ đôi mắt đỠngầu, thét má»™t tiến lá»›n, toà n thân hướng vá» phÃa tiêu kỳ bá»™c phát. Ai ngá» trưá»ng sách lăng không lắc má»™t cái, như con độc xà quấn chặt yết hầu cá»§a vị tiêu sư.
Tả thá»§ cá»§a Diêm La Sách giÆ¡ ra đón lấy tiêu kỳ, hữu thá»§ Ä‘iá»u khiển trưá»ng sách trên yết hầu cá»§a vị tiêu sư, toà n thân vị tiêu sư láºp tức từ trên không trung rá»›t xuống, lưỡi thè ra, chừng như sợ hãi kinh dị.
Diêm La Sách không nhìn vị tiêu sư tá»›i má»™t lần, tay phải không ngừng siết dây, mắt nhìn lên ngá»n tiêu kỳ trong tay trái chằm chằm, khóe miệng không nhịn được hé má»™t nụ cưá»i thá»a mãn.
Mắt Âu Dương Cấp đỠngầu, rống cuồng dại phóng ngưá»i tá»›i, nhưng thanh quá»· đầu Ä‘ao phÃa trước không để cho gã có má»™t giây thở lấy hÆ¡i, trong chá»›p mắt đã chém tá»›i bảy tám Ä‘ao.
Lúc nà y, giữa đao quang kiếm ảnh chợt có một nhân ảnh như mũi tên phóng tới, giơ một tay bấu lấy mạch môn của Diêm La Sách.
Diêm La Sách má»™t tay cầm tiêu kỳ, má»™t tay Ä‘ang siết chặt trưá»ng sách, Ä‘ang đắc ý, Ä‘ang hoan hỉ, là m sao có thể chống đỡ chiêu thức cá»§a dạng cao thá»§ như Tiểu Lôi.
Gã tháºm chà chưa thấy rõ ngưá»i đó là ai, mạch môn đã bị nắm giữ, tả thá»§ cỠđộng theo quán tÃnh, cầm tiêu kỳ như má»™t Ä‘oản mâu, đâm và o ngá»±c ngưá»i đó.
Chỉ đáng tiếc bây giá» ná»a thân phải cá»§a gã đã tê liệt, cỠđộng cá»§a tả thá»§ cÅ©ng không còn linh hoạt như bình thưá»ng, -- cổ tay trái cá»§a hắn Ä‘ang đâm tá»›i cÅ©ng bị nắm lấy, toà n thân bị ngưá»i ta giở hổng lên không trung.
Tiểu Lôi chung quy đợi cho đến cÆ¡ há»™i nà y, hắn vừa xuất thá»§, coi như đã chế trụ cả song thá»§ cá»§a Diêm La Sách, nhấc bổng ngưá»i gã lên, thốt :
- Các ngươi nhìn coi ai đây?
Triệu đại tiên sinh quay đầu nhìn, láºp tức biến sắc, phi thân thối lui.
Hai ngưá»i má»™t Ä‘ao má»™t búa cÅ©ng ngừng tay, thối lui hai trượng, khuôn mặt ba ngưá»i chứa đầy vẻ hoà i nghi kinh ngạc.
Ai có thể nghÄ© má»™t kẻ ốm o dÆ¡ bẩn như váºy, lại có thứ võ công đó.
Triệu đại tiên sinh trầm mặt, trầm giá»ng :
- BỠy xuống, chúng ta để cho ngươi đi.
Tiểu Lôi Ä‘iá»m đạm thốt :
- Nếu ta muốn đi, đã đi rồi.
Triệu đại tiên sinh há»i :
- Ngươi có thả y xuống không?
Tiểu Lôi há»i lại :
- Nếu ta thả hắn, các ngươi có thả má»i ngưá»i không?
Triệu đại tiên sinh đáp :
- Ngươi muốn gì? Ngươi nếu thả y xuống, chúng ta sẽ đi, ngươi thấy thế nà o?
Tiểu Lôi đáp :
- ÄÆ°á»£c.
Chữ “được†vừa ra khá»i miệng, thân mình hắn đã hướng vá» phÃa Triệu đại tiên sinh phóng tá»›i.
Triệu đại tiên sinh nhìn Diêm La Sách nhấc bổng trên tay hắn, không biết nên nghênh đón, hay là thối lui.
Ai lại Ä‘oán được thân hình Tiểu Lôi chợt chuyển hướng, dùng Diêm La Sách là m vÅ© khÃ, quay vòng vòng quáºt vá» phÃa đại hán mặt và ng.
Äại hán mặt và ng giáºt mình, không tá»± chá»§ được vung Ä‘ao đón đỡ, quên bẵng binh khà cá»§a đối phương chÃnh là huynh đệ cá»§a mình.
Chỉ nghe một tiếng la thảm, vai phải của Diêm La Sách đa bị lưỡi đao chém phặp và o, máu tươi phún ra như mưa, tạt và o mặt đại hán mặt và ng.
Äại hán mặt và ng hét lên má»™t tiếng cuồng dại, buông Ä‘ao, giang tay đỡ thân ngưá»i Diêm La Sách, hét thảm :
- Ngươi...
Äại hán mặt và ng nói được chữ đầu, không nói được chữ thứ hai.
Tiếng la thảm chưa dứt, Tiểu Lôi lại nhấc bổng Diêm La Sách lên, ngưá»i cá»§a hắn hướng vá» phÃa Diêm La Phá»§ bá»™c phát.
Tá»›i lúc nà y, lưỡi Ä‘ao cá»§a đại hán mặt và ng đã lìa khá»i tráºn mưa máu trên ngưá»i huynh đệ cá»§a gã, Diêm La Phá»§ kinh hãi.
Äợi đến lúc gã phát giác có ngưá»i nhảy tá»›i, đến khi búa chém xuống, toà n thân Tiểu Lôi đã áºp và o, cùi chõ tay trái đánh và o hông gã, tay phải bẻ cổ tay trái cá»§a gã.
Diêm La Kiếm biến sắc, la hoảng :
- Buông tay ra!
Kiếm quang như thiểm điện, đâm và o vai Tiểu Lôi, xuyên từ sau lưng ra đằng trước, Tiểu Lôi vẫn không buông tay, “cách†một tiếng, cột sống của Diêm La Phủ đã gãy là m đôi, toà n thân cũng bị nhấc bổng. Diêm La Kiếm mặt tái mét, muốn rút kiếm đâm tới nữa.
Ai biết được Tiểu Lôi lại dùng huyết nhục cá»§a mình để Ä‘iá»u khiển kiếm phong, thân ngưá»i hắn quay sang trái, Diêm La Kiếm cÅ©ng bị kéo theo, chỉ nghe tiếng kiếm phong cạ và o xương cốt cá»§a Tiểu Lôi, như tiếng dao cạo thịt cháy khét.
Nếu không táºn tai nghe, là m sao hiểu thấu được thanh âm đó đáng sợ tá»›i cỡ nà o.
Diêm La Kiếm có cảm giác nhức nhối như tá»§y răng bị sâu, bà n tay đã má»m nhÅ©n ná»›i lá»ng phần nà o, đơn giản không thể tin được mÅ©i kiếm Ä‘ang đâm và o má»™t ngưá»i sống.
Tiểu Lôi là má»™t ngưá»i sống. Khi Diêm La Kiếm tỉnh lại sau má»™t giây Ä‘iếng hồn, thì đã quá trá»….
Thân ngưá»i Tiểu Lôi đột nhiên thối lui ra sau, phóng ngược vá» hướng kẻ cầm kiếm.
Trên vai hắn mÅ©i kiếm lúc trước chỉ ló ra sáu bảy phân, lưỡi kiếm dà i ba thước bảy phân hoà n toà n xuyên vai hắn, lút tá»›i cán. Diêm La Kiếm nhìn lưỡi kiếm ló ra từ ngưá»i hắn, trong mắt lá»™ vẻ kinh hoà ng.
Tiếp đó, gã nghe tiếng xương mình gãy rôm rốp. Vừa khi hai thân hình chạm và o nhau, cùi chõ của Tiểu Lôi đã đánh và o giữa ngực hắn.
Thân hình gã, đột nhiên ngã bịch giống như má»™t cái bao cát, má»m nhÅ©n, ngã lên ngưá»i cá»§a Diêm La Phá»§ má»›i từ không trung rá»›t xuống, hai mặt đâu và o nhau. Cả hai mặt mang má»™t mà u trắng tái dưới má»™t biểu tình kinh hãi khá»§ng bố.
Bá»n há» không thể tin được trên thế gian nà y có loại ngưá»i như váºy, chết rồi vẫn chưa tin. Má»i chuyện phát sinh, trong má»™t sát na phát sinh - đột nhiên phát sinh, đột nhiên kết thúc.
Trưá»ng kiếm còn ghim trên mình Tiểu Lôi, máu theo mÅ©i kiếm chÄ©a xuống nhá» giá»t.
Tiểu Lôi khuôn mặt trắng nhợt, méo mó vì thống khổ, nhưng thân thể lại đứng thẳng như ngá»n tiêu thương cắm trên đất.
Triệu đại tiên sinh nhìn hắn, cơ hồ kinh khiếp. Ai cũng sợ, ngay cả Âu Dương Cấp.
Bá»n há» kinh hãi tịnh không phải vì hắn xuất thá»§ quá nhanh, nhưng vì hắn liá»u mạng bất chấp nguy hiểm.
Tròng mắt Tiểu Lôi từ từ đóng đinh, đóng đinh trên khuôn mặt tái mét của Triệu đại tiên sinh.
Triệu đại tiên sinh thốt :
- Chúng ta đã đồng ý, ngươi bá» y xuống, chúng ta Ä‘i liá»n.
Tiểu Lôi thốt :
- Ta đã bỠy xuống rồi.
Hắn tháºt sá»± đã quăng Diêm La Sách xuống đất, máu cá»§a gã ướt đẫm thân mình đại hán mặt và ng.
Triệu đại tiên sinh mắt láo liên, há»i :
- Nhưng tại sao ngươi phải xuất thủ?
Tiểu Lôi há»i lại :
- Ta có hứa với ngươi không xuất thủ sao?
Triệu đại tiên sinh biến sắc, từ trắng chuyển qua xanh, từ xanh chuyển sang Ä‘á», nghiến răng thốt :
- Äúng, ngươi đúng, rất đúng...
Tiểu Lôi há»i :
- Ngươi ở lại đây không muốn đi sao?
Triệu đại tiên sinh nhìn những thi thế nằm giữa vÅ©ng máu, nhìn sang Long Tứ, cưá»i há»i :
- Ta đi được chứ?
Long Tứ thốt :
- Hắn nói ngươi có thể Ä‘i, ngươi có thể Ä‘i, hắn vô luáºn nói cái gì Ä‘á»u giữ lá»i.
Äôi mắt há» Long đỠngầu, lệ chảy thà nh dòng.
Triệu đại tiên sinh nhìn hắn, đột nhiên dáºm chân, thốt :
- ÄÆ°á»£c, ta Ä‘i.
Tiểu Lôi tiếp lá»i :
- Tốt hơn hết là đi xa, cà ng xa cà ng tốt...
Lão ta chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, rÃt lên :
- Nhưng, ngươi là ai?
Tiểu Lôi đáp :
- Ta... ta cũng hỠLong, Long Ngũ.
Triệu đại tiên sinh ngẩng mặt thở dà i, nói :
- Long Ngũ, hảo Long Ngũ, hảo Long Ngũ... Nếu biết trước có Long Ngũ, cần gì khổ công đi tìm Long Tứ...
Thanh âm cá»§a lão ta cà ng lúc cà ng nhá», đột nhiên dáºm chân, thốt :
- ÄÆ°á»£c, Ä‘i, Ä‘i cà ng xa cà ng tốt, Giang Nam có má»™t ngưá»i như Long NgÅ©, cÅ©ng phải có đưá»ng cho bá»n ta bá» Ä‘i.
Máu còn chưa cạn hết trên đất, nhưng tráºn huyết chiến đã kết thúc.
Tiểu Lôi nhìn bá»n Triệu đại tiên sinh Ä‘i xa, chân hắn đột nhiên lảo đảo, chừng như ráng chi trì mà đứng không nổi. Hắn vẫn còn là ngưá»i, không phải hoà n toà n là sắt thép.
Long Tứ buông trưá»ng thương chạy đến đỡ hắn, trong mắt lão ngấn lệ, mãn tâm cảm kÃch, run rẩy thốt :
- Ngươi...
Cổ há»ng cá»§a lão như bị nghẹn.
Trên mặt Tiểu Lôi trắng nhợt không còn má»™t chút huyết sắc, mồ hôi lạnh đóng giá»t còn to hÆ¡n giá»t mưa, chợt há»i :
- Tôi nợ ông, nợ biết bao nhiêu?
Long Tứ đáp :
- Ngươi... ngươi chưa bao giỠnợ ta.
Tiểu Lôi nghiến răng, thốt :
- Nợ.
Long Tứ có vẻ thống khổ, thở dà i nói :
- Cho dù có nợ, hiện tại cũng đã trả dứt rồi.
Tiểu Lôi thốt :
- Trả dứt cũng tốt.
Long Tứ há»i :
- Chúng ta có là bằng hữu không?
Tiểu Lôi đáp :
- Không.
Mặt Long Tứ hiện nét thống khổ, thốt :
- Ta...
Tiểu Lôi chợt ngắt lá»i lão, nói :
- Äừng quên ông là Long Tứ, tôi là Long NgÅ©.
Long Tứ nhìn hắn, lệ nóng chung quy cÅ©ng trà o dâng, chợt cưá»i má»™t trà ng dà i, thốt :
- Chúng ta không còn là bằng hữu, là huynh đệ, hảo huynh đệ, hảo huynh đệ...
Tiểu Lôi nở má»™t nụ cưá»i tươi tắn trên khuôn mặt Ä‘au khổ, thì thà o :
- Tôi chưa bao giỠcó huynh đệ, hiện tại đã có...
Thân ngưá»i hắn đột nhiên ngã quỵ, ngã và o vai Long Tứ. Âu Dương Cấp nhìn há», bá»n tiêu sư cÅ©ng nhìn há», trong mắt từng ngưá»i Ä‘á»u ươn ướt, không biết là vì nước mưa, hay là vì nước mắt.
Trên mặt đất máu còn chưa cạn, lại đón nháºn những giá»t lệ. Hữu tình cá»§a bá»n há», ai đã thấy qua dạng bằng hữu phát sinh từ giữa huyết lệ như váºy? Dạng bằng hữu như váºy, trên thế gian nà y có bao nhiêu ngưá»i?
* * * * *
Lưỡi kiếm đã rút ra, rút ra đã ba ngà y. Tiểu Lôi vẫn còn hôn mê. Lệ của hắn đã cạn, máu cũng đã cạn.
Hắn đã là m chuyện mà hắn nên là m, nhưng hắn cũng đã trả dứt nợ. Hắn không còn muốn sống nữa sao?
Ba ngà y, trá»n ba ngà y, linh hồn và thể xác hắn cháy bá»ng trong má»™t ngá»±a lá»a, trong lúc hôn mê cÅ©ng không ngừng cuồng hống, nói trong mÆ¡, không ngừng hô hoán tên hai nguá»i.
“Tiêm Tiêm - ta có lá»—i vá»›i nà ng, vô luáºn là nà ng là m gì đối vá»›i ta, ta cÅ©ng coi như là má»™t vết thương nhá»â€.
“Long Tứ, đệ vẫn còn nợ huynh, vÄ©nh viá»…n không trả hếtâ€.
Những câu nói nà y, hắn liên tục lảm nhảm, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, Long Tứ đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Lão ngà y đêm đợi bên giưá»ng bệnh, má»—i lần nghe, lệ cá»§a lão không nhịn được cứ chảy dà i.
Trên mặt lão những nếp nhăn cà ng thâm sâu. Nhãn tình từ từ đỠđẫn, tóc bạc cÅ©ng bÆ¡ phá». Ba ngà y, trá»n ba ngà y, lão chưa nhắm mắt má»™t lần.
Âu Dương Cấp tÄ©nh tá»a bên giưá»ng, gã khuyên Long Tứ vá» phòng ngã lưng, không biết đã khuyên bao nhiêu lần.
Hiện tại gã không còn khuyên vấn nữa, bởi vì gã đã thấu hiểu, trên thế gian nà y, không có lá»±c lượng nà o có thể khiêng Long Tứ Ä‘i khá»i cái giưá»ng bệnh nà y.
Cho dù cắt chân cá»§a lão, khiêng lão Ä‘i, lão cÅ©ng bò vá», phải bò vá».
Âu Dương Cấp nhìn há», trong tâm không biết cảm động ra sao? Khó chịu? Hay hoan hỉ?
Nhìn thấy con ngưá»i mà gã kÃnh trá»ng suốt Ä‘á»i có thể kết giao được má»™t bằng hữu như vầy, má»™t ngưá»i đã quỵ xuống, tÃnh mạng má»ng như tÆ¡, còn má»™t ngưá»i cầm giữ được bao lâu? Hắn...
Tiểu Lôi Ä‘ang nằm yên, đột nhiên vùng vẫy lăn lá»™n, cÆ¡ hồ Ä‘ang váºt lá»™n vá»›i quá»· dữ.
Khuôn mặt nhợt nhạt bị cÆ¡n sốt nóng thiêu cháy đỠá»ng, mặt toát đầy mồ hôi lạnh :
- Tiêm Tiêm... Tiêm Tiêm... Ta có một đứa con... Nà ng và con ở đâu?
Hắn chừng như có má»™t bà n tay vô hình đỡ dáºy, vùng ngồi lên muốn chạy ra.
Long Tứ nghiến răng, cháºn hắn lại, dụng hết sức lá»±c nắm hắn lại.
Tiểu Lôi chợt mở bừng mắt, trong mắt hoà n toà n chứa đầy những tia máu đỠhoét, hét cuồng dại :
- Thả ta ra, ta phải Ä‘i tìm há»...
Long Tứ nghiến răng, thốt :
- Äệ nằm xuống đã, huynh sẽ Ä‘i tìm há» cho đệ, nhất định tìm ra.
Tiểu Lôi trừng mắt nhìn lão, há»i :
- Ông là ai?
Long Tứ đáp :
- Huynh là Long Tứ, đệ là Long Ngũ, đệ quên rồi sao?
Tiểu Lôi ngẫm nghÄ© má»™t hồi lâu, chừng nhưng chung quy cÅ©ng nháºn ra lão, thì thà o :
- Äúng, huynh là Long Tứ... Äệ là Long NgÅ©... Äệ nợ huynh, không thể trả hết.
Äôi mắt hắn từ từ khép lại, hôn hôn mê mê ngã xuống, Long Tứ ngẩng mặt thở dà i, chợt ngã ngưá»i trên ghế, trên mặt cÅ©ng đầy nước mắt.
Âu Dương Cấp cũng thở dà i, ảm đạm nói :
- Ông nói đúng, trong tâm cá»§a hắn quả tháºt chứa đựng quá nhiá»u thống khổ, tôi chỉ... chỉ sợ...
Long Tứ nắm chặt hai tay :
- Sợ cái gì?
Âu Dương Cấp đáp :
- Hắn nếu không muốn sống, không ai có thể cứu hắn.
Long Tứ đột nhiên hét lớn :
- Hắn nhất định sống, nhất định sống... Hắn không thể chết...
Âu Dương Cấp ảm đạm nói :
- Vô luáºn là ông là m gì cho hắn, hắn cÅ©ng không thèm cảm Æ¡n Ä‘i mất, nếu ông lỡ gặp nguy hiểm, ông có Ä‘uổi hắn Ä‘i, hắn lại không Ä‘i - thứ bằng hữu như váºy quả tháºt không có nhiá»u, quả tháºt không thể chết, chỉ bất quá...
Long Tứ há»i :
- Chỉ bất quá cái gì?
Âu Dương Cấp thốt :
- Chỉ bất quá khà huyết quá suy, sức lá»±c khô kiệt, có thể cứu được hắn, có lẽ chỉ có má»™t ngưá»i.
Long Tứ há»i :
- Ai?
Âu Dương Cấp thốt :
- Tiêm Tiêm.
Long Tứ nắm tay gã, há»i :
- Ngươi... Ngươi biết nà ng ta là ai? Ngươi có thể kiếm ra nà ng ta?
Âu Dương Cấp thở dà i lắc đầu.
Long Tứ buông tay gã, sắc mặt cà ng âm u, ảm đạm thốt :
- Nếu tìm ra Tiêm Tiêm, hắn...
Thanh âm đột nhiên đình đốn, miệng ngáºm câm, khóe miệng trà o má»™t chút máu tươi.
Âu Dương Cấp kinh hãi :
- Ông...
Long Tứ giÆ¡ tay ngắt lá»i gã, quay lại giưá»ng Tiểu Lôi, lắc đầu.
Ngay lúc đó chợt có tiếng ngưá»i lạnh lùng thốt :
- Tiêm Tiêm đương nhiên cÅ©ng không phải là má»™t danh y, cho dù tìm không ra ả, còn có ngưá»i có thể cứu há» Lôi kia.
Long Tứ chưa thấy ngưá»i Ä‘ang nói, nhịn không được hả miệng há»i :
- Ai?
Ngưá»i đó đáp :
- Ta.
Trong cái vưá»n trong khách sạn nà y, cá»a vốn đã khóa chặt.
Hiện tại cá»a lại mở rá»™ng, má»™t ngưá»i đứng trước cá»a, bóng in dà i trên đất, áo quần trắng như tuyết, trên mặt cÅ©ng che má»™t tấm khinh sa, không ai khác hÆ¡n chÃnh là tuyết y thiếu nữ.
Nà ng không phải tuyệt sắc nhất nhân gian sao? Hay là một tiên nữ hạ phà m?
Long Tứ nhìn nà ng, từ từ đứng dáºy.
Âu Dương Cấp há»i gấp :
- Ngươi là ai?
Äinh Tà n Diá»…m Ä‘iá»m đạm đáp :
- Má»™t ngưá»i muốn đến để cứu ngưá»i.
Âu Dương Cấp há»i :
- Ngươi có thể cứu hắn?
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Nếu không ta đến là m gì?
Long Tứ hiện nét vui mừng, nói :
- Cô nương nếu có thể cứu được hắn, Long Tứ ta...
Äinh Tà n Diá»…m ngắt lá»i :
- Ông là m gì? Trả cho ta một vạn ngân lượng?
Nà ng lạnh lùng nói tiếp :
- Cứu má»™t mạng ngưá»i, bằng giá giết má»™t mạng ngưá»i, ông không thấy quá nhiá»u chứ?
Long Tứ tái mặt, gượng cưá»i :
- Một khi cô nương có thể cứu hắn, Long Tứ ta cho dù mất cả gia sản, cũng không từ chối.
Äinh Tà n Diá»…m há»i :
- Tháºt không?
Long Tứ thốt :
- Không sai một chút.
Äinh Tà n Diá»…m Ä‘iá»m đạm nói :
- Chừng như Long Tứ ông quả tháºt xứng đáng là má»™t hảo bằng hữu cá»§a hắn, chỉ đáng tiếc má»™t Ä‘iểm, gia tà i, tôi không thèm để mắt tá»›i.
Long Tứ há»i :
- Váºy cô nương muốn gì? Muốn cái mạng cá»§a Long Tứ ta?
Äinh Tà n Diá»…m cưá»i lạnh :
- Cái mạng cá»§a ông có giá váºy sao?
Âu Dương Cấp gân xanh lồ lộ, rống :
- Cô nương muốn gì?
Long Tứ thốt :
- Xin cô nương cứ phân phó.
Äinh Tà n Diá»…m đáp :
- Äể ta Ä‘em gã há» Lôi Ä‘i, ta sẽ cứu hắn, ngươi khá»i cần há»i.
Long Tứ biến sắc :
- Ngươi... Ngươi muốn đem hắn đi đâu?
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Äó là chuyện cá»§a ta.
Long Tứ thối lui và i bước, ngã ngưá»i trên ghế, khuôn mặt ảm đạm.
Äinh Tà n Diá»…m lạnh lùng nhìn hắn, thốt :
- Ngươi chịu cũng được, không chịu cũng được, không liên quan gì tới ta, ta chỉ bất quá nói cho ngươi biết, khà huyết của gã hỠLôi đã cạn kiệt, mạng yếu như sợi tơ, ngươi cho dù có tìm ra danh y đại phu, tuyệt không một ai có thể cứu hắn.
Long Tứ trầm ngâm, há»i :
- HỠcủa cô nương là gì?
Äinh Tà n Diá»…m đáp :
- Äinh.
Long Tứ há»i tiếp :
- Äại danh?
Äinh Tà n Diá»…m cưá»i lạnh :
- Ta nhất định không phải là Tiêm Tiêm.
Long Tứ ngẩng đầu, nhìn nà ng đăm đăm, chầm cháºm thốt :
- Äinh cô nương đối vá»›i chuyện cá»§a vị huynh đệ nà y cá»§a ta, chừng như biết không Ãt.
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Chuyện cá»§a ông tôi cÅ©ng biết không Ãt.
Long Tứ miá»…n cưỡng cưá»i, há»i :
- Cô nương nháºn ra hắn?
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Tôi cÅ©ng nháºn ra ông, ông là Long Cương.
Nhãn tình Long Tứ đột nhiên phát xuất ánh sáng khiếp ngưá»i, trầm giá»ng thốt :
- Cô nương vốn có quan hệ với hắn... có thù với hắn?
Äinh Tà n Diá»…m cÅ©ng trừng mắt, thốt :
- Ông nghÄ© tôi có cừu thù vá»›i hắn? Cho nên muốn lừa gạt Ä‘em hắn Ä‘i, để thu tháºp hắn?
Long Tứ nói :
- Ta...
Äinh Tà n Diá»…m cưá»i lạnh :
- Ta nếu muốn thu tháºp hắn, tùy thá»i tùy nÆ¡i có thể động thá»§ bất cứ lúc nà o, không cần Ä‘em hắn Ä‘i, hà huống, ngưá»i cá»§a hắn vốn Ä‘ang chết dần, ta cÅ©ng không cần động thá»§.
Long Tứ quay đầu, nhìn Tiểu Lôi đang hôn mê, đột nhiên ho khan.
Tuyết y thiếu nữ há»i :
- Tôi chỉ há»i ông... ông có chịu không? Nếu không chịu, tôi láºp tức Ä‘i ra.
Long Tứ thở dà i, thốt :
- Cô nương xin cứ tự tiện.
Äinh Tà n Diá»…m chừng như biến sắc, há»i :
- Ông muốn tôi đi? Ông thà thấy hắn chỠchết ở đây?
Long Tứ bình tÄ©nh, chầm cháºm nói :
- Cô nương ta chưa từng gặp qua. Hắn vá»›i ta lại là huynh đệ, ta là m sao có thể giao hắn cho ngưá»i lạ?
Äinh Tà n Diá»…m cưá»i lạnh :
- ÄÆ°á»£c, váºy thì ông nên mau chóng lo háºu sá»± cho hắn Ä‘i.
Nói xong, nà ng quay đầu bỠđi.
Long Tứ nắm chặt song quyá»n, đợi cho nà ng Ä‘i sáu bảy bước, đột nhiên la lá»›n :
- Cô nương xin đứng lại.
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Tôi không có thá»i gian để đợi ông.
Miệng nà ng nói váºy, chân lại ngừng bước.
Long Tứ thốt :
- Cô nương nhất định phải Ä‘em hắn Ä‘i, chỉ như váºy má»›i tá»± nguyện cứu hắn?
Äinh Tà n Diá»…m không quay đầu, đáp :
- Tôi hồi nãy đã nói rất rõ rồi.
Long Tứ nhìn lưng nà ng, hốt nhiên liếc mắc sang Âu Dương Cấp, hai ngưá»i vai ká» vai ba mươi năm nay, tâm ý tương thông, đột nhiên đồng thá»i phóng tá»›i. Âu Dương Cấp năm ngón tay như ưng trảo, nhanh như chá»›p chụp và o vai trái cá»§a nà ng. Long Tứ xuất thá»§ như Ä‘iện, Ä‘iểm nhanh và o ba đại huyệt Hồn Môn, Thiên Tôn, và Thần ÄÆ°á»ng trên lưng nà ng. Ai ngá» lưng nà ng giống như có cặp mắt, phất tay áo má»™t cái, lăng không phi thân phóng ngưá»i qua đầu há», hạ mình xuống đầu giưá»ng cá»§a Tiểu Lôi.
Long Tứ thất thá»§ lần đầu, liá»n chuyển thân, tiến tá»›i, Äinh Tà n Diá»…m hạ tay án trên yết hầu cá»§a Tiểu Lôi, ngay trên huyệt Thiên Äá»™t, lạnh lùng nói :
- Ta hiện tại muốn thu tháºp hắn, không phải là rất dá»… sao?
Long Tứ nhìn bà n tay trắng muốt cá»§a nà ng, trên mặt không còn má»™t giá»t máu, không nói được má»™t lá»i.
Äinh Tà n Diá»…m cưá»i lạnh :
- Bằng và o sức lá»±c cá»§a hai ngưá»i, nếu muốn chế trụ ta, bắt ta cứu hắn, e chỉ là má»™t giấc mÆ¡.
Nà ng nói xong, xông thẳng ra cá»a.
Long Tứ trên mặt vẫn trắng nhợt, đột nhiên hét lớn :
- Cô nương xin dừng bước, đợi một chút.
Äinh Tà n Diá»…m lần nà y lại không thèm để ý tá»›i lão, cứ tiếp tục Ä‘i.
Long Tứ phải quay mình chạy ra cá»a, thốt :
- Xin cô nương hồi lại, ta để cho cô nương đem hắn đi.
Äinh Tà n Diá»…m cuối cùng cÅ©ng quay lại, là nh lạnh cưá»i, thốt :
- Ông nên chịu từ đầu.
Bên ngoà i khách sạn, có má»™t cá»— xa mã rất hoa quý, má»™t tiểu cô nương tóc dà i thắt bÃm mở cá»a xe cho hắn.
Long Tứ táºn tay ẳm Tiểu Lôi lên xe, thấy ngưá»i Tiểu Lôi Ä‘ang nóng như lá»a đột nhiên lại lạnh như băng.
Lão dịu dà ng đặt thân ngưá»i lạnh như băng nằm xuống, nắm chặt đôi tay lạnh như băng, không dứt ra được má»™t hồi lâu.
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Ông không an tâm tôi dẫn hắn đi?
Long Tứ thở dà i, chung quy cũng buông tay, quay lại, thốt :
- Cô nương... Äinh cô nương...
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Có chuyện gì nói mau đi.
Long Tứ thốt thảm :
- Huynh đệ nà y của ta... xin giao thác hoà n toà n cho cô nương lo liệu.
Äinh Tà n Diá»…m nhìn lão, ánh mắt đằng sau tấm khinh sa lá»™ vẻ thương xót, xem chừng ươn ướt, cắn môi che giấu, thốt :
- Ông có thể yên tâm, tôi không ngược đãi hắn đâu, một khi vết thương của hắn là nh lại, ông có thể gặp lại hắn.
Long Tứ thốt :
- Äa tạ cô nương...
Thanh âm của lão nức nở, một hồi lâu ráng nói thêm :
- Hà n xá tại kinh thà nh ở hẻm Hồ Äồng có con thiết sư tá» trước cổng, mong cô nương nói cho huynh đệ nà y cá»§a ta biết, kêu hắn...
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Tôi sẽ kêu hắn đi tìm ông.
Long Tứ nói :
- Ta còn có cái nà y, cũng mong cô nương đợi cho thương thế của hắn bình phục, chuyển giao cho hắn.
Äinh Tà n Diá»…m há»i :
- Cái gì?
Long Tứ vẫy tay, có ngưá»i dắt con tuấn mã Ä‘en tuyá»n đến.
Äinh Tà n Diá»…m không nhịn được, há miệng khen :
- Ngựa tốt...
Long Tứ miá»…n cưỡng cưá»i, nói :
- Chỉ có huynh đệ anh duy như váºy má»›i xứng đáng cỡi con ngá»±a nà y.
Äinh Tà n Diá»…m dịu giá»ng, thốt :
- Ông cho hắn con ngựa nà y, không phải là để hắn phi nhanh vỠkiếm ông?
Long Tứ thốt :
- Hắn so với ta còn cần con ngựa nà y hơn, bởi vì hắn cũng còn phải đi tìm...
Nói tá»›i đây, thanh âm cá»§a lão chợt đình đốn, bởi vì lão ẩn ước có cảm giác, vị Äinh cô nương nà y phảng phất không thÃch nghe ai nói tá»›i cái tên “Tiêm Tiêmâ€.
Thanh âm cá»§a Äinh Tà n Diá»…m quả nhiên lãnh đạm trở lại, lạnh lùng nói :
- Ta chỉ lo cho thương thế của hắn vì ta cao hứng, một khi thương thế của hắn bình phục, tùy tiện đi kiếm ai không quan hệ gì tới ta.
Long Tứ chầm cháºm gáºt đầu, gáºt gáºt đầu cung tay vái :
- Huynh đệ nà y của ta... xin giao thác hoà n toà n cho cô nương lo liệu.
Lão nói câu đó, mỗi chữ nói ra chừng như cà ng nặng nỠhơn chữ trước. Lão quay đầu, bước đi không trở lại.
Ô tuấn mã đột nhiên ngưỡng cổ hà một hơi dà i, tiếng hà thê lương, cơ hồ biết mình phải chia tay với chủ nhân.
Long Tứ không quay đầu, không nhìn lại, nhưng trên mặt hai hà ng lệ chảy dà i lưu luyến.
Tiểu Lôi cuộn tròn trong xe, hơi thở yếu ớt.
Tiểu cô nương tóc thắt bÃm mở to mắt nhìn hắn, đột nhiên cưá»i cưá»i, nói :
- Ngưá»i nà y vốn không phải là hấp dẫn dá»… nhìn lắm sao?
Äinh Tà n Diá»…m dá»±a và o thà nh xe, mặt hướng ra ngoà i, si si dại dại nhìn mặt trá»i Ä‘ang lặn, cÅ©ng không biết nói gì.
Má»™t hồi lâu sau, nà ng má»›i gáºt đầu, thốt :
- Hắn quả tháºt rất hấp dẫn dá»… nhìn.
Tiểu cô nương nhướng mà y, nói :
- Nhưng hắn bị thương quá nặng, tôi chưa bao giá» thấy ngưá»i nà o chịu đựng nhiá»u vết thương như váºy.
Äinh Tà n Diá»…m lạnh lùng thốt :
- Äó là vì hắn luôn luôn thÃch vì ngưá»i khác mà táºn sức.
Tiểu cô nương chá»›p mắt, há»i :
- Tại sao? Táºn sức có phải là má»™t chuyện thÃch thú vui vẻ không? Tại sao hắn lại thÃch táºn sức?
Äinh Tà n Diá»…m thở dà i nhè nhẹ, thốt :
- Có quá»· má»›i biết tại sao hắn thÃch là m váºy.
Tiểu cô nương chá»›p chá»›p mắt, đột nhiên lại há»i :
- Tiểu thư tháºt sá»± tin chắc có thể chữa vết thương cá»§a hắn?
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Không.
Tiểu cô nương mở tròn mắt :
- Vết thương cá»§a hắn không chắc có hy vá»ng chữa trị?
Äinh Tà n Diá»…m đáp :
- Không.
Tiểu cô nương tái mặt, không nhịn được, há»i :
- Nếu không thể chữa trị, tại sao tiểu thư lại muốn đem hắn v�
Tấm khinh sa trên mặt Äinh Tà n Diá»…m chợt thoáng lay động, má»™t hồi lâu sau, má»›i tÄ©nh tại trở lại.
Thêm một hồi lâu sau nữa, rất lâu, nà ng mới nói từng tiếng :
- Bởi vì ta muốn thấy hắn chết.
Tiểu cô nương kinh hãi :
- Thấy hắn chết?
Äinh Tà n Diá»…m nắm chặt tay, nắm chặt ngá»±c áo, ngón tay biến thà nh trắng nhợt, run rẩy.
Thanh âm của nà ng cũng run rẩy từng cơn :
- Bởi vì ta không thể để hắn chết trong vòng tay kẻ khác, hắn muốn chết, cũng phải chết trước mặt ta.
Hết hồi 5.
|
 |
|
| |