Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 20-07-2008, 12:12 AM
ruarua88 ruarua88 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
truyện đêm khuya

Lúc tôi lên bảy gia đình tôi dá»n vá» sống ở Cleveland Ohio trong má»™t khu trung cư lá»›n gá»i là Clifton Manor. Khu trung cư này đã xây lâu năm nên rất cổ xưa và cÅ© ká»· vá»›i những vòng sắt cong chạy dài theo hành lang để chắn gió bên cạnh những cánh cá»­a lá»›n Ä‘en ngòm không nhìn thấu được. Tôi không nhá»› chính xác nó có bao nhiêu tầng nhưng tôi nghÄ© là nó có khoảng 5 hay 6 tầng gì đó và ở má»—i tầng có khoảng 15 đến 20 căn.
Ãêm hôm đó là Halloween, trá»i vừa sụp tối, tôi vá»™i vã chuẩn bị đồ đạc và cái bao (áo gối) Ä‘i xin kẹo má»™t mình vì má tôi phải ở nhà chăm sóc đứa em má»›i sanh. Vá»›i lại tôi chỉ Ä‘i xin kẹo ở trong khu trung cư này thôi không cần Ä‘i ra ngoài xin để làm gì, cho nên má cá»§a tôi má»›i an tâm để tôi Ä‘i má»™t mình.
Sau khi Ä‘i được vài tầng lầu vá»›i cái bao gần đầy kẹo vác theo sau lưng, tôi bước vào thang máy để tiếp tục lên trên tầng kế tiếp. Ãến tầng trên, vừa bước ra thang máy tôi giáp mặt vá»›i Donald, con cá»§a ngưá»i cai quản khu trung cư này. Thưá»ng ngày anh ta rất cà chá»›n, vì há»c hÆ¡n tôi má»™t lá»›p nên anh ta á»· lá»›n ăn hiếp tôi, còn tôi chỉ là má»™t ngưá»i con gái nhá» con yếu Ä‘uối thưá»ng bị anh ta xô vào bụi cây trên đưá»ng từ trưá»ng vá» nhà. Theo phản ứng tá»± nhiên, khi gặp anh ta là tôi sợ rồi nhưng hôm nay lại khác, anh ta lại chuyện trò vá»›i tôi rất tá»­ tế vá» việc Ä‘i xin kẹo và anh ta còn nói rằng những ngưá»i ở tầng dưới cho kẹo chocolate bar ngon lắm, nếu muốn Ä‘i thì anh ta sẽ dẫn Ä‘i. Nghe đến những thá»i chocolate thÆ¡m ngon làm lòng ham muốn nổi dậy, tôi không đắn Ä‘o suy nghÄ© gì hết liá»n theo anh ta.
Chúng tôi vào thang máy Ä‘i xuống tận dưới tầng cuối cùng. Cái tầng này có rất nhiá»u ống dẫn nước, nước rỉ ra từ những đưá»ng rạn nứt trên tưá»ng làm cho không khí ở đây rất là ẩm ướt và ma quái vá»›i những ánh đèn vàng lá» má» dá»c theo hai bên tưá»ng. Ãồ đạc để đầy ở nÆ¡i đây được trùm bằng những tấm vải trắng trông giống như những con quái vật. Khi thấy cảnh tượng này tôi cÅ©ng hÆ¡i sợ nhưng Donald thúc giục gần sắp tá»›i rồi. Donald Ä‘i trước tôi nối gót theo sau.
Màng nhện giăng đầy dẫy khắp nÆ¡i, có đôi lúc tôi phải cuối xuống để tránh bị màng nhện bám vào đầu tóc. Cuối cùng chúng tôi đến má»™t cái cổng làm bằng gá»— vá»›i ống khóa bên ngoài (đáng lẽ tôi phải biết đây là cái cạm bẫy, nhưng vì cứ nghÄ© đến những thá»i chocolate mà không để ý gì khác). Donald cầm chùm chìa khóa cá»§a ba anh ta nãy giỠđến bây giá» má»›i dùng đến nó. Sau khi mở ổ khoá xong, anh ta từ từ kéo cánh cá»­a gá»— ra, bá»—ng dưng anh ta đổi sắc mặt vá»›i cái giá»ng cà chá»›n:.Vào trước Ä‘i. vừa nói anh ta vừa đẩy tôi thật mạnh vào bên trong căn phòng tối om. Sau đó anh ta đóng sầm cá»­a lại và khóa tôi ở trong đó. Anh ta đã bá» tôi ở trong phòng dưới tầng cuối cùng gá»i là cái hầm nhà má»™t mình... trước khi Ä‘i anh ta còn để lại má»™t tràng cưá»i khoái chí. Lúc đó tôi đã biết mình bị lừa, nhưng đã trá»… rồi....
Căn phòng tối om làm tôi sợ lắm, tôi cố gắng dồn hết sức la cho thật lá»›n, tay thì đập mạnh vào cánh cá»­a hy vá»ng có ngưá»i nghe thấy sẽ xuống nÆ¡i này mở khóa cho tôi. Sau má»™t hồi la khóc, thiếu Ä‘iá»u gần muốn đái trong quần, tôi không thấy ai đến.cứu. nên tôi nín khóc và tìm cách để ra ngoài. Tôi lấy hết can đảm cá»§a má»™t ngưá»i con nít bảy tuổi dá»±a theo cái tưá»ng trÆ¡n trượt phá»§ đầy rong rêu quá» quạng Ä‘i trong bóng tối. Càng Ä‘i vào trong càng tối, đến ná»—i để tay trước mặt còn không thấy, dÄ© nhiên tôi vẫn còn dá»±a theo bức tưá»ng Ä‘i cho an toàn, bá»—ng dưng tôi trượt chân té xuống má»™t vÅ©ng bùn lầy, ẩm ướt, và hôi hám làm tôi sợ mất hồn. Sau khi bị trượt chân tôi không thèm Ä‘i đâu mà chỉ ngồi yên má»™t chá»—, cho đến khi tinh thần kiệt quệ, tôi đổ hết kẹo trong bao gối ra rồi chui vào trong đó. Có lẽ mệt mõi vì la khóc nên vừa nằm xuống là tôi chìm vào giấc ngá»§ ngay lập tức.
Không biết mình đã ngá»§ bao lâu nhưng có gì đó đã làm tôi giật mình. Mở to đôi mắt còn ngái ngá»§ ra, tôi thấy má»™t vùng ánh sáng lá» má» cách xa chá»— tôi nằm. Lúc đó tôi nghÄ©, có lẽ trá»i đã sáng nên trong lòng cÅ©ng thấy bá»›t sợ má»™t chút. Nhưng không, ánh sáng đó từ từ tiến đến gần tôi, càng đến gần tôi càng thấy sáng hÆ¡n. Chuyện gì Ä‘ang xảy ra thì tôi không biết, tôi chỉ thấy lạ rồi sợ nên cuá»™n mình trong bao gối rồi ôm nó thật chặt. A¨nh sáng tiến đến càng gần tôi càng thấy rõ hÆ¡n, thì ra đó là má»™t ngưá»i đàn bà Ä‘ang cầm má»™t cây nến. Bà ta mặc quần áo lạ lắm không giống má tôi và những ngưá»i đàn bà khác, tóc bà ta thì bá»›i theo kiểu nào đó tôi chưa từng bao giá» thấy. Tôi nhìn bà ta thật kỹ và để ý rằng bà ta không phải Ä‘i như má»™t ngưá»i bình thưá»ng mà từ từ lướt tá»›i rất nhẹ nhàng. Khi đến gần tôi, bà ta không nói gì mà chỉ lấy tay chỉ cánh cá»­a (bây giá» tôi má»›i thấy được nhỠánh sáng cá»§a ngá»n nến), tôi Ä‘oán bà ta có thể là má cá»§a Donald xuống đây mở khoá cho tôi nên tôi vá»™i nhanh chân chui ra khá»i bao gối chạy nhanh đến cánh cá»­a lấy tay cầm cái nắm mở ra. Lúc đó tôi má»›i phát giác ra cá»­a vẫn còn khóa. Vào lúc này, tôi chỉ biết đứng đó chết trân, hai mắt chăm chăm nhìn ngưá»i đàn bà không biết từ đâu đến, nhưng chỉ trong vòng vài giây bà ta lướt đến thật nhanh rồi Ä‘i.XUYÊN. qua cánh cá»­a, sau đó tôi nghe.rắc. má»™t cái cánh cá»­a mở ra. Khi cá»­a mở, tôi phóng nhanh ra ngoài và chạy thẳng má»™t mạch vỠđến nhà mà không dám quay đầu lại. VỠđến nhà tôi má»›i biết má tôi đã gá»i cảnh sát và há» Ä‘ang lục soát tìm tôi khắp nÆ¡i trong khu trung cư tôi Ä‘ang ở kể cả những nhà hàng xóm kế bên. Vừa thở hổn hển tôi vừa kể lại những chuyện đã xảy ra cho má tôi nghe, nhưng khi má tôi nghe đến cái phần tôi gặp má»™t ngưá»i đàn bà mở khóa cho tôi thì má tôi liá»n nổi giận nói là tôi bịa chuyện, và chỉ có tôi má»›i đặt ra câu chuyện ngu xuẩn như vậy...
Rốt cuá»™c chẳng có ngưá»i nào tin tôi đến khi cảnh sát xuống dưới hầm nhà và tìm thấy trong căn phòng sau cánh cá»­a gá»— có nhiá»u bao giấy kẹo rải rác khắp nÆ¡i (bá»n chuá»™t đã có má»™t bữa ăn thả vàng), vì vậy há» má»›i tin tôi thật sá»± đã bị nhốt ở đây nhưng làm cách nào mà tôi ra khá»i đó, há» không thể nào giải thích được. Tôi không biết ngưá»i đàn bà tốt bụng đó là ai nhưng tôi xin cám Æ¡n bà ta rất nhiá»u.
Còn cái thằng Donald thì bị ba mẹ anh ta phạt ba roi vì cái tá»™i nhốt tôi. Từ đó anh ta không còn dám chá»c phá tôi nữa, không biết vì anh ta sợ bị ba mẹ đánh hay là vì sợ ngưá»i đàn bà tốt bụng theo nhát anh ta...



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của ruarua88

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #2  
Old 20-07-2008, 12:13 AM
ruarua88 ruarua88 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Má»™t ngôi nhà xanh hai tầng, má»™t gác xép, má»™t khu vưá»n, má»™t nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Ngưá»i ta gá»i là ngôi nhà xanh vì những cánh cá»­a sÆ¡n xanh. Ông và Baoman ở đây đã nhiá»u năm, đã sÆ¡n Ä‘i sÆ¡n lại cá»­a nhiá»u lần đến mức tưá»ng đá cÅ©ng có màu xanh nhạt.
Rặng cây cũng xanh, và những tấm màn cũng xanh.
Một ngôi nhà đẹp, vì một mối tình đã năm mươi năm, từ năm 1941. Mácta và Giuliút Baoman không có con nhưng hạnh phúc. Giulíut nguyên giám đốc ngân hàng, nghỉ hưu và Macta làm bánh nhân anh đào. HỠnghe đài, đôi khi cũng cùng nhảy một điệu van cũ thành Viên hoặc một bài tăng gô Achentina.
Trong khu nhà ở ngoại ô Äenve này, dưới chân những ngá»n núi đá, vợ chồng Baoman được nhiá»u ngưá»i biết, được ngưỡng má»™. Há» sống thật hạnh phúc nên cÅ©ng vui khi thấy há»c khoác vai nhau cùng nhau Ä‘i dạo thanh thản. Giulíut bảy mươi ba tuổi, Macta bảy mươi hai.
Macta bước xuống thang, đôi chân còn nhanh nhẹn. Bà vừa bận quần áo để Ä‘i dạo chÆ¡i và gá»i:
- Giulíut, ông xong chưa?
- Tôi đã chỠbà rồi đây...
Macta Baoman cất tiếng cưá»i vui, bá»—ng Giulíut nghe chuyển thành tiếng kêu. Rồi má»™t tiếng ngã lăn, má»™t tiếng kêu nữa và im bặt. Ông vá»™i chạy vào phòng, thấy vợ ông nằm dài trên ná»n, thở hổn hển, mặt nhăn nhó Ä‘au đớn...
- Macta, có việc gì xảy ra thế?
- Tôi ngã từ thang gác... Lạy Chúa, tôi có cảm giác chân tôi bị hất lên... như có ngưá»i không cho tôi đặt chân xuống đất... Ông Giulíut, tôi Ä‘au lắm.
Ông Baoman gá»i hàng xóm đến cứu. Ông hÆ¡i sợ, Macta chắc chắn bị gãy chân, cong ngưá»i lại má»™t cách kỳ lạ. Hàng xóm, má»™t đôi vợ chồng trẻ hÆ¡n gá»i xe cấp cứu và ổn định tinh thần ông già.
- Thôi nào, ông Baoman... một chân gãy thì có sao...
- Há» sẽ đưa bà ấy Ä‘i bệnh viện, ông bà không biết chứ. Bà ấy không bao giá» rá»i tôi... và tuổi ấy mà bị gãy chân...
Bác sỹ thì đỡ lo hơn.
- Một chân gãy, dù ở tuổi bà ấy, cũng giải quyết được thôi, ông Baoman, vợ ông có sức khoẻ.
Thế là ông Baoman đưa bà vợ Ä‘i bệnh viện, chiá»u vá» buồn bã, cô đơn đến ná»—i ông bà hàng xóm thương hại.
- Ông sang nhà tôi ăn tối với chúng tôi... đỡ cô đơn.
- Bà ấy phải nằm lại bệnh viện mưá»i lăm ngày...
- Ông cứ ăn bên chúng tôi trong mưá»i lăm ngày.
Giulíut Baoman biết Æ¡n, nhận lá»i. Và tám ngày tiếp đó cứ đúng bảy giá», ông sang ăn tối.
Ngày thứ chín, ông sang chậm; bà hàng xóm lo ngại mất nửa tiếng.
- Äể tôi sang xem ông ấy Ä‘ang làm gì.
Chồng bà nhún vai.
- Ông ấy ở bệnh viện vỠchậm, hoặc đang ngủ...
- Ông ấy không hay chậm giá». Tôi sang xem.
Bà choàng chiếc áo mưa, thắt khăn quàng cổ và Ä‘i ra trong gió lạnh mùa thu. Äi qua bãi cá» cách nhà bà vá»›i nhà Baoman, bà hÆ¡i run rẩy.
Không có ánh đèn, cá»­a đóng. Bà đứng dưới mái cổng nhìn vào nhà xe, thấy có xe, như vậy là Giulíut có ở nhà... Trong khu này ngưá»i ta không Ä‘i bá»™ ra ngoài, nhất là buổi tối. Thành phố và hàng quán ở cách đó hÆ¡n sáu cây số. Má»™t số quán hiếm hoi thì giá» này đã đóng cá»­a. Bà bấm chuông không có trả lá»i, ngẩng đầu lên nhìn cá»­a sổ tầng hai... Hình như má»™t tấm màn lau động, nhưng đây là do được chiếu sáng; má»™t chiếc xe vừa chạy qua hắt má»™t luồng ánh sáng vào ngôi nhà rá»™ng.
Bà hàng xóm đánh trống ngá»±c, không biết vì sao. Ngôi nhà thưá»ng ngày dá»… mến, êm dịu vá»›i má»i màu xanh, tối nay giống như má»™t ngôi nhà có ma. Trống trải, sầu thảm, hung gở. Bà Ä‘i má»™t vòng nhìn xem các cá»­a sổ khác. Tất cả Ä‘á»u đóng kín, chỉ những cánh bên ngoài không khép. Cá»­a ra vào bếp và phòng khách gần khu vưá»n cÅ©ng vậy. Tất cả Ä‘á»u đóng.
Một chiếc xe khác đi qua, chiếu sáng vào cửa sổ. Bà lợi dụng ánh đèn xe ngó vào khe hở ở phòng khách.
Má»™t tiếng kêu sợ hãi mắc trong há»ng.
Bà đã thấy ông Baoman nằm dài trên sàn, bất động, trong tư thế trông thật đáng sợ... Bà chạy, chạy dưới trá»i mưa bụi nhá»›p nháp. Bà có cảm giác ông Baoman đã chết. Bà biết vậy. Má»™t thứ linh tính...
Mưá»i phút sau khi hàng xóm báo tin, đội trưởng cảnh sát Äon CarudÆ¡ cùng hai nhân viên vào ngôi nhà xanh.
Äon CarudÆ¡ cao lá»›n, má»™t loại chim có cái nhìn sắc xảo, giá»ng nói nghiêm khắc. Quỳ xuống bên cạnh ngưá»i Giulíut, ông càu nhàu:
- Nói với bác sỹ không vội, ông già chết được một lúc rồi.
Giulíut mặc quần nhung và áo trong nhà. Tay phải ông cầm một khẩu súng ngắn, một mảng máu bắt đầu đông lại phía sau đầu.
Äon CarudÆ¡ vẫn lẩm bẩm:
- Ông già không kịp bắn, khốn khổ... này, anh bạn tìm cho tôi cái gì đó nặng gây ra vết thương này...
Rồi Äon CarudÆ¡ Ä‘i quanh nhà trong lúc hai ngưá»i cá»§a ông lục lá»i cẩn thận. Ông cÅ©ng có má»™t cảm giác lạ.
- Bà hàng xóm này... bà nói cửa đóng bên trong cả à?
- Vâng, trừ cánh bên ngoài.
- Như vậy là ông già bị giết khi trá»i còn sáng. Äiá»u tôi băn khoăn là kẻ sát nhân. Hoặc hắn còn ở trong nhà, hoặc có chìa khoá.
- Chẳng ai có chìa khoá. Chúng tôi cũng không.
- Thế tên kia đóng tất cả bên trong bằng cách nào?
Äon CarudÆ¡ nhìn ngó, kiểm tra... làm ông bà hàng xóm sợ.
- Ông nghĩ trong lúc này hắn ta đang ở trong nhà?...
- Nếu có, chúng ta sẽ tìm ra...
Pegasus
02-22-2005, 10:43 AM
Một nhân viên bước ra:
- Thủ trưởng, chúng tôi tìm được cái này trên tủ gần lò sưởi ở phòng khách.
"Cái này" là má»™t sắt thá»c lá»­a to lá»›n, đẫm máu. Má»™t mảng da và má»™t số tóc còn dính ở đó.
Äon CarudÆ¡ lại quỳ xuống quan sát vết thương rồi lục túi ông già, lấy ra chiếc ví, tiá»n nong. ở tay trái ông già còn Ä‘eo đồng hồ, chiếc đồng hồ có giá các nhân viên tặng lúc vá» hưu. Như vậy kẻ sát nhân muốn gì? Nhà không bị lục lá»i, không có gì bị đảo lá»™n. Chẳng bị lấy trá»™m vật gì.
Tên kia chắc gây ra tiếng động, ông già Ä‘i lấy khẩu súng trong ngăn kéo tá»§ hiện vẫn mở. Ông chưa kịp bắn. Sau đó hắn bá» Ä‘i vì mấy ngưá»i lục lá»i khắp nhà chẳng thấy ai, không má»™t dấu vết chạy trốn. Như vậy hắn có chìa khoá. Äon CarudÆ¡ suy Ä‘i nghÄ© lại những tình huống, không thấy giả thuyết nào khác vấn đỠcó chìa khoá. Chắc hắn không biết ông Baoman Ä‘ang có ngưá»i chỠăn tối, hy vá»ng còn lâu má»›i bị phát hiện; không rõ vì động cÆ¡ gì.
- Ông bà già có kẻ thù không?
- Ông cũng biết là không... Ông biết rõ hỠnhư chúng tôi. HỠđáng kính phục đến thế kia mà.
Bà Baoman khốn khổ nằm trong bệnh viện không biết gì cả. Cảnh sát tìm tòi xong, thi thể ông Baoman được đưa Ä‘i. Ngôi nhà được đóng kín cùng Ä‘iá»u bí mật cá»§a nó.
Vì có má»™t Ä‘iá»u bí mật. Cái gì đó mà những ngưá»i cảnh sát không thấy. Mặc dù xảy ra rất gần...
Ngôi nhà xanh im lìm, má»i cá»­a kính đóng dưới mưa thu. ở nhà mình, bà hàng xóm Ä‘oán vậy sau bức màn cây và nói vá»›i chồng:
- Một ngôi nhà bất hạnh.
- Nào, bà, vấn đỠtrộm cướp thôi.
- Tôi nói với ông là ngôi nhà bất hạnh, lởn vởn như có bóng ma...
- ÄÆ°á»£c rồi, chỉ còn thiếu Ä‘iá»u đó... Bà say sưa khen ngôi nhà như má»i ngưá»i trong khu phố... và bây giá» lại là ngôi nhà có ma? Bà có thấy ma không?
- Không... nhưng tôi có một cảm giác kỳ cục, viên cảnh sát cũng thế. Giống như có một sự hiện diện vô hình.
- Tốt lắm, bà cứ thêm Ä‘iá»u đó vào ná»—i Ä‘au khổ cá»§a và Macta Baoman thì sá»± việc sẽ hoàn chỉnh.
Bà Macta khốn khổ đúng là bị cắm chặt ở bệnh viện, thậm chí không thể dá»± lá»… tang chồn. Khi ra viện vá»›i đôi nạng, bà đến mặc niệm trước má»™ chồng và quyết định đến sống vá»›i bạn ít lâu ở Caliphocnia. Äể thoát khá»i những ká»· niệm trước mắt và hạnh phúc đã mất trong ngôi nhà xanh.
Việc Ä‘iá»u tra không làm sáng tỠđược gì. Vẫn hoàn toàn bí mật. Macta không thể nói rõ gì hÆ¡n vá»›i cảnh sát mà ngược lại. Bà không thấy ai có thể có chìa khoá nhà mình. Nếu có ngưá»i nào đó có là há» làm trá»™m. Giuliust có lẽ biết nhưng ông chết rồi, không nghÄ©a lý gì cả. Không có động cÆ¡ rõ ràng.
Ngôi nhà xanh bá» trống trong nhiá»u tháng. Mùa đông tá»›i, khu vưá»n âm u, cây cối trụi lá, những gian phòng rá»™ng rãi, ná»™i thất trang trí theo lối cổ không còn vang tiếng cưá»i cá»§a Macta, vắng tiếng nhạc, nhảy múa, hạnh phúc. Vào mùa xuân, bà Baoman trở vá» nhà được nhiá»u ngưá»i chào há»i. Ông bưu tá là ngưá»i gặp bà trước tiên, thái độ kín đáo nói vá»›i bà:
- Bà biết không... nhà bà... ai cũng bảo là có ma...
Macta Baoman khẽ cưá»i:
- Ông nói gì thế? Ma à? Nó ở đây suốt mùa đông, đúng không?
- Tôi nói để bà biết, thế thôi...
- Nhưng biết việc gì? Ông nhận thấy có vấn đỠgì à?
- Tôi thì không, nhưng những ngưá»i hàng xóm cá»§a bà có đấy... và cả những ngưá»i khác nữa... rồi bà sẽ thấy...
Macta Baoman không tin vào ma quá»·. Bà vững vàng vá» thể chất và tinh thần. Sá»± goá bụa là má»™t bất hạnh lá»›n nhưng bà can đảm chịu đựng, lạc quan, yêu cuá»™c sống như xưa nay và mê say hạnh phúc. Bà sống má»™t mình vá»›i ká»· niệm vá» Giuliust và những năm qua... vì số phận đã định thế. Äừng ai nói vá»› bà vá» ma quá»·. Äúng ra là cảnh sát phải tìm ra kẻ giết ngưá»i.
Bà hàng xóm đến thăm. Lại nói vỠma.
- Bà cũng nghĩ thế à?
- Không, tôi cÅ©ng như bà, không tin vào ma quá»·; đêm đó tôi có cảm giác không hay nhưng hết rồi. Chính bá»n trẻ con phao đồn chuyện này. Chúng bảo nhiá»u lần thấy có ánh đè trong đêm, ở cá»­a sổ gác xép. Cảnh sát cÅ©ng Ä‘i tuần vài lần nhưng có lẽ chỉ là ảo giác... Chắc đèn ô tô... có Ä‘iên chúng má»›i để đèn trên đó...
Pegasus
02-22-2005, 10:44 AM
Một ông hàng xóm khác sang chào bà Baoman và cũng nói chuyện vỠma.
- Bà biết không, chắc vợ tôi không nói vá»›i bà vì sợ là kỳ cục nhưng má»™t hôm Ä‘i qua nhà bà, bà ấy thấy má»™t chuyện lạ. Lúc đó bà chưa vá». Má»™t buổi sáng, Ä‘i chợ vá» qua nhà bà, bà ấy rú lên chạy vá» tận nhà như ngưá»i Ä‘iên, nói rằng thấy má»™t khuôn mặt nhìn ra từ cá»­a sổ gác xép. Má»™t khuôn mặt trắng bệch như bóng ma cá»§a ông nhà. Bà ấy rất xúc động nhưng bây giá» công nhận có thể là nạn nhân cá»§a ám ảnh. Vá»›i những chuyện nhà có ma ngưá»i ta kể từ trước đến nay, bà đã cho lục soát hết má»i xó xỉnh cá»§a ngôi nhà chưa?
- Tôi không chỉ cho lục soát mà còn quét dá»n. Tôi thuê má»™t bà giúp việc làm; ở tuổi này tá»± mình không chăm lo được nữa, nhà rá»™ng quá. Tôi Ä‘oán chắc vá»›i ông chẳng thấy con ma nào trên gác xép hoặc phía sau tá»§.
Bà Baoman bá» qua Ä‘iá»u bí mật, không để ý đến nữa. CÅ©ng như những nhân viên cảnh sát vậy.
Bà tá» ra vô cảm vá» không khí kỳ lạ quanh mình. Thá»±c ra có nhiá»u nguyên nhân. Có lẽ vì bà nguyên là giáo viên vỠđịa lý, tính tình lạc quan, có đầu óc thá»±c tế và những chiếc bàn quay ma quá»· hoặc có sá»± hiện hình không xâm nhập vào thế giá»›i trí thức. Macta chỉ sợ những việc thật. Như ngã trên cầu thang chẳng hạn. Chân bà không vững vàng và bà tránh lên xuống cầu thang. Má»™t vấn đỠnữa là dù không muốn chấp nhận, bà đã thành nặng tai theo thá»i gian. Trở ngại đó không làm bà băn khoăn nhưng làm bà ngạc nhiên vá» những ý nghÄ© cá»§a bà giúp việc:
- Thưa bà... tôi nghe có tiếng bước chân trên kia...
Cô gái Mêhicô trẻ, búi tóc Ä‘en như má»±c, ở má»™t phòng trên tầng gác từ khi đến giúp việc bà Baoman. Như má»i ngưá»i Mêhicô, cô quan niệm vá» cái chết rất đặc biệt. Thần chết hiện diện hàng ngày trong cuá»™c sống, những ngưá»i chết luôn ở bên ta và bóng ma ông Giuliút Baoman đối vá»›i cô hoàn toàn có thể có thật.
- Thưa bà... Bà có nghe thấy không?
- Không, gì thế nữa cô?
- Như có ai bước đi trên kia... Tôi nghe tiếng động...
- Nào, cô bạn, cô tưởng tượng ra đấy.
Và bà Baoman lại tiếp tục Ä‘á»c sách, Ä‘an áo hoặc nghe nhạc cổ Ä‘iển.
Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tưá»ng nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rá»™ng và đồ đạc cÅ© trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dá»… sợ.
Cô giúp việc lắng nghe, thấy, cảm nhận, phá»ng Ä‘oán và má»™t hôm tuyên bố:
- Thưa bà, nhà có ma, tôi, tôi không ở lại được...
Äến văn phòng thu xếp việc làm, bà Baoman xin má»™t ngưá»i má»›i vá»›i đỠnghị cụ thể:
- Tôi không đảng phái cÅ©ng không phân biệt chá»§ng tá»™c chút nào nhưng tôi không thích ngưá»i giúp việc Mêhicô. Há» rất mê tín, ông hiểu chứ?
Không thật sá»± hiểu vì chẳng quan trá»ng gì, văn phòng tìm việc giá»›i thiệu cho bà Baoman má»™t quản gia chá»§ng tá»™c Anglô-Xaxông, ngưá»i vạm vỡ, quả quyết, chân to, tóc ngắn, có thói quen cá»§a những ngưá»i đứng tuổi và làm cả má»™t Ä‘oàn ma sợ hãi. Không vì thế mà chỉ sau má»™t tuần làm việc bà rá»i bá» bà Baoman. Bà đến cÆ¡ quan cảnh sát.
- Nhiệm vụ tôi là phải nói. Tôi thấy một con ma. Nó đi dưới chân cầu thang lên gác. Một loại thật gớm guốc. Tôi kêu lên và nó biến mất.
Viên cảnh sát ghi lá»i tố cáo, bỡn cợt há»i:
- Bà kiện nó chứ?
Nhưng Äon CarudÆ¡, ngưá»i trước đây má»™t năm được cá»­ Ä‘iá»u tra vá» cái chết Giulíut Baoman, chú ý lắng nghe. Ông đến thăm bà Baoman.
- Ông nói có má»™t con ma gá»›m guốc ở nhà tôi à? Ông đội trưởng... Ông cÅ©ng tin có ma quá»· ư... Cái chết cá»§a ông nhà tôi không được làm sáng tá», tôi không trách nhưng tôi nghÄ© Ä‘iá»u bí ẩn đó gây nên những ý nghÄ© ngu ngốc trong khu. Tôi đơn độc đã khá vất vả rồi và nếu những chuyện đồn đại đó cứ tiếp tục, tôi chẳng biết tìm ai giúp đỡ nữa...
- Không phải thế, bà Baoman... Tôi muốn biết bà có chắc chắn không có ai thỉnh thoảng lẻn vào nhà mà bà không biết không?
- Tôi đã nói Ä‘i nói lại, ông đội trưởng. Tôi chưa bao giá» thấy có gì không bình thưá»ng. Nếu có ai ở trong nhà thì tôi phải biết chứ...
- Có vấn đỠhôm xảy ra vụ án mạng má»i cá»­a ngõ Ä‘á»u chốt bên trong... Äiá»u đó lúc nào cÅ©ng làm tôi day dứt.
- Ngưá»i cá»§a các ông lúc đó đã lục soát từ trên xuống dưới rồi còn gì...
- Tôi biết... Bà có cho phép tôi tìm kiếm lại không?
- Nếu ông thấy cần và nếu việc làm đó chấm dứt được những lá»i đồn đại ngu ngốc... tôi đồng ý. Vá»›i Ä‘iá»u kiện ngưá»i cá»§a ông đừng làm hư há»ng gì. Tôi Ä‘ang chá» má»™t bà quản gia má»›i mấy ngày nữa sẽ tá»›i, các ông chá» cho đến khi bà ấy tá»›i để sắp xếp lại trật tá»± sau khi các ông lục soát.
Äon CarudÆ¡ nhận lá»i. Hẹn trong tám ngày nữa.
à nghÄ© cá»§a viên cảnh sát cÅ©ng có lý phần nào. Bà già nặng tai, má»™t tên vô lại có thể lợi dụng ngôi nhà rá»™ng rãi này mà ẩn náu dá»… dàng. Vào ra bà ta không biết. Có thể là kẻ giết ngưá»i... Có thể chỉ là ngưá»i lợi dụng ngôi nhà trống sau vụ sát hại... vì những chuyện ma quá»· nảy sinh trong lúc bà Baoman Ä‘i vắng.
Nhưng hôm sau, sá»± việc đến nhanh hÆ¡n. Äon Ä‘ang ngồi trong văn phòng, má»™t nhân viên chạy gấp vào:
- Thá»§ trưởng, bào Baoman gá»i Ä‘iện thoại. Bà lại ngã cầu thang! Bà lê được đến bên máy. Ngưá»i ta đã cho xe cấp cứu đến; trong lúc chỠđợi bà ấy muốn nói chuyện vá»›i ông. Äon cầm máy, nghe giá»ng nói hổn hển cá»§a bà Baoman:
- Tôi nghÄ© ông có lý, ông đội trưởng... Tôi bắt đầu thấy sợ... có Ä‘iá»u gì đó... đỠnghị ông tá»›i cho...
- Tôi sẽ tới!
Mấy phút sau viên cảnh sát đã đến bên cạnh bà già khốn khổ. Nằm dài trên cáng, nhăn mặt đau đớn, bà giải thích:
- Vẫn cái chân ấy... Ông biết lần trước chứ, tôi nhá»›... rất lạ vá» cách bị ngã... tôi đã nói vá»›i ông nhà tôi... như có ai ngoặc chân tôi, hoặc ngăn cản tôi đặt chân xuống bậc thang... cảm giác kỳ lạ, nhưng khi ngã lăn qua nhiá»u bậc thì quên hết má»i chuyện.
- Lần này thì thế nào, bào Baoman, bà có thấy ai không?
- Không, ông đội trưởng ạ, nhưng trước khi ngã tôi cảm thấy có cái gì đó đụng vào mắt cá...
- Lúc ấy bà ở đâu, trên gác, gác xép hay tầng trệt?
Pegasus
02-22-2005, 10:45 AM
Há»i câu đó khi Ä‘ang đứng ở sân trước, Äon máy móc nhìn lên bao lÆ¡n và ngây ngưá»i. Ông vừa thấy má»™t bàn tay trắng, gầy, thong thả nâng tấm màn cá»­a sổ trên tầng và bá» nhanh xuống.
Bây giỠthì ông chắc chắn. Mẹ kiếp, có kẻ nào đó ở trong nhà này, sống ở đó, ẩn náu, mà bà Macta Baoman không biết.
- Có gì vậy, ông đội trưởng, ông thấy gì à?
- Không, không, nhưng nếu có ngưá»i nào đó chúng ta sẽ tìm ra, bà đừng lo...
Chẳng làm bà già lo lắng thêm vô ích, nhất là bác sỹ bảo lần trật khá»›p này nặng hÆ¡n, bà ấy chắc chắn không bao giá» Ä‘i lại bình thưá»ng được.
Ông ra hiệu cho xe cấp cứu đi và chạy ra cổng ra lệnh cho một nhân viên đi theo ông.
- Trên kia có một tên. Anh cẩn thận, chắc hắn nguy hiểm đấy.
Hai ngưá»i rút súng ra. Nhân viên Ä‘i vá»›i ông ngưá»i to cao, má»™t mét chín mươi, hàng ngày vẫn luyện tập ở câu lạc bá»™ thể thao cá»§a cÆ¡ quan. Không phải tình cá» mà Äon chỉ định anh.
Há» cùng leo nhanh lên cầu thang, lục tìm khắp căn phòng rồi Ä‘i vào má»™t hành lang tối sát gác xép, có vẻ không dẫn Ä‘i đến đâu. Bá»—ng Äon nhận thấy phía cuối cùng có má»™t tấm ván che như má»™t cánh cá»­a nhá», động đậy... Má»™t bàn chân trần xuất hiện, mò tìm thanh thứ nhất má»™t chiếc thang dây. Äon ra hiệu cho nhân viên, lặng lẽ...
Anh này lại gần, hÆ¡i chúi chân lấy đà rồi dÆ¡ hai tay nhảy tá»›i chá»™p lấy bàn chân Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng. Trong bóng tối, Äon không trông rõ lắm nhưng hình như anh nhân viên đã nắm được, vì anh để treo ngưá»i má»™t lúc rồi rống lên Ä‘au đớn. Tên kia chắc đã đánh mạnh vào tay anh, anh phải thả ra và rÆ¡i nặng ná» xuống đất.
- Trá»i, anh sao vậy?
Äon leo ngay lên thang dây, đến mấy nấc trên cao thì bắt kịp chân kẻ kia. Ông kéo mạnh và tất cả nhào xuống kêu lên Ä‘au đớn. Ông, thang dây, kẻ kia mà ông vẫn nắm chặt chân.
Trên sàn gác xép, má»™t bóng ngưá»i cá»±a quậy yếu á»›t. Hai ngưá»i cảnh sát cúi nhìn. Äó là má»™t con ma. Khuôn mặt như xác chết, râu ria xồm xoàm, tóc dài, đôi mắt Ä‘iên dại, thân hình gầy gò, quần áo tả tÆ¡i để lá»™ chân tay khẳng khiu. Con ma không cá»±a quậy nữa, nhắm mắt bất tỉnh. Trong lúc chá» xe cấp cứu, Äon quan sát chá»— ẩn cá»§a con ma. Má»™t góc nhá» sát mái, mạng nhện giăng đầy, chỉ có thể ngồi hoặc nằm. Có má»™t chá»— như giưá»ng nằm, là chăn đệm cÅ© chất lại, cùng những há»™p bìa dày, chai không. Diện tích toàn bá»™ dài không đến má»™t mét rưỡi và rá»™ng ná»­a chừng ấy.
Có tấm ván má»ng có lẽ để đấy đã lâu che kín hốc chuá»™t đó lên đến mái nhà. Trước đây chắc có lá»— cá»­a nhưng đã bị bịt lại. Con ma ẩn náu trong ấy. Äã từ lâu nhưng không ai để ý đến tấm ván vì quá nhá», ngưá»i ta không hình dung có ngưá»i sau đó. HÆ¡n nữa ván cùng màu vá»›i gác xép, đầy bụi và có vẻ được đóng chặt vào tưá»ng.
Một nhân viên cảnh sát nhớ lại:
- Thá»§ trưởng, lần đầu khi lục soát ngôi nhà, hôm xảy ra án mạng, tôi đã thấy chá»— này. Tôi gõ vào tấm ván, thá»­ kéo ra không được... không ngá»...
Không ai ngá», bà Baoman càng ít chú ý hÆ¡n. Hốc này đã bịt lại từ lâu rồi.
Con ma được bác sỹ khám; ông thấy không có trưá»ng hợp nào tương tá»±.
- Anh ta trong tình trạng quá yếu, do thiếu ăn uống và chắc có vấn đỠở phổi. Cú rơi xuống sàn làm anh ta hầu như hết sống. Nếu tỉnh lại tôi nghĩ còn lâu ông mới thẩm vấn được.
Äon cho chụp mấy tấm ảnh nÆ¡i ẩn náu cá»§a con ma và bản thân con ma, đưa lại cho bà Baoman xem.
Bà Baoman suy nghÄ©... Khuôn mặt hốc hác, đầy râu, gần như chết rồi, không nói lên Ä‘iá»u gì vá»›i bà... hay là... nhưng...
- Trá»i Æ¡i, không thể... giống như là GiăcxÆ¡n. Êđua GiăcxÆ¡n... chúng tôi biết anh ta lúc mưá»i tám tuổi...
- Ông bà có quan hệ với anh ta như thế nào?
- Anh ta chÆ¡i đàn, chúng tôi thích anh đến chÆ¡i. Anh ở xa đến đây vì tình trạng sức khoẻ, bệnh lai, cần không khí miá»n núi... Má»™t hôm chúng tôi không nghe nói vá» anh nữa. Anh biến mất, chúng tôi nghÄ© đã vá» vá»›i mẹ. Mấy năm sau chúng tôi gặp anh, đã trở thành đại diện thương mại, bảo vẫn khoẻ. Anh lại biến mất trong hai năm... và khi chúng tôi gặp lại, anh đã thay đổi ghê ghá»›m. Khoảng ba mươi lăm tuổi mà có vẻ như đã năm mươi. Gầy còm, thất vá»ng, cô đơn... bà mẹ chết rồi. Như chúng tôi hiểu, bà ấy bị ngưá»i chồng thứ hai lá»™t sạch, chàng trai không còn má»™t xu. Chúng tôi muốn giúp đỡ anh ta từ chối. Chúng tôi vẫn yêu mến anh ấy, việc từ chối đó làm chúng tôi ngạc nhiên. Rồi anh bá» Ä‘i, chúng tôi không bao giá» gặp lại anh ta nữa.
Tuy vậy, có đấy, hỠvẫn gặp lại nhưng không biết thôi.
Mấy ngày sau báo chí đăng những lá»i khai cá»§a Êđua GiăcxÆ¡n vá»›i cảnh sát. Anh ta được mệnh danh "Ngưá»i trên tầng cao". "Ngưá»i trên tầng cao" ghét ông bà Baoman vì há» sống hạnh phúc. Chỉ có thế. Anh ta có định kiến vá» hạnh phúc không chịu nổi ấy, nghÄ© mình là má»™t con ngưá»i bị đày Ä‘oạ, không yêu thương, bị má»i ngưá»i bá» rÆ¡i. Má»™t tình trạng Ä‘iên cuồng thá»±c sá»±. Nếu ngưá»i ta nói nhá» gần anh, anh cho là nói xấu anh, nhìn anh cưá»i là ngưá»i ta chế nhạo anh. Ngưá»i ta quên chào anh vì anh đáng ghét; nếu bắt tay anh thì chỉ vì thương hại.
Thể bệnh tâm thần này thật đáng sợ. Vì chá»§ thể nghÄ© mình sáng suốt, có ý thức, chá»§ động. HÆ¡i có má»™t cá»­ chỉ hoặc lá»i nói cá»§a ngưá»i khác thì cho là công kích mình.
Êđua GiăcxÆ¡n bị hấp dẫn bởi hạnh phúc cá»§a ông bà Baoman và ngôi nhà xanh đồng thá»i căm ghét hạnh phúc đó. Äấy là má»™t loại tá»± ká»· ám sá»± suy sụp. Nguồn gốc ám ảnh bị đầy Ä‘oạ từ chá»— đó.
Lần cuối cùng đến thăm ông bà Baoman, anh ta nhận thấy nguồn dá»± trữ thá»±c phẩm bao giá» cÅ©ng đầy đủ. Vá» hưu, đã có tuổi, Giulíut và Macta rất ít Ä‘i mua bán. Trong bếp, chiếc tá»§ lạnh luôn đầy cÅ©ng dá»… lấy để dùng, cÅ©ng như chiếc bàn cá»§a ông Baoman bao giá» cÅ©ng có má»™t ít tiá»n mặt.
Êđua bèn quyết định lẩn tránh má»i ngưá»i, đến sống ở nhà há», bí mật, trong gác xép.
Anh ta sống ở đó nhiá»u tuần, nhiá»u tháng trong góc nhá» kín đáo dưới mái nhà mặc nắng hạ rét đông. Từng lúc anh ta Ä‘i ăn, lấy trá»™m thức ăn trong tá»§ lạnh, mượn má»™t cuốn sách, ngá»n đèn chạy pin. CÅ©ng từng lúc, nhất là sau cái chết cá»§a Giulíut, anh nhìn qua cá»­a sổ trong ngôi nhà trống vắng... vá»›i khuôn mặt ma, trong má»™t giây rồi chẳng làm gì nữa.
Một hôm căm ghét bệnh hoạn anh tuồn một chiếc gậy vào giữa chân bà Baoman và bậc thang gác.
Khi bà Ä‘i bệnh viện, ở nhà má»™t mình vá»›i Giulíut trong ngôi nhà hạnh phúc, anh ta bá»—ng nhận ra mình có thể phá tan hạnh phúc đó. Anh theo Giulíut, im lặng như chiếc bóng, từ phòng này đến phòng kia, tạm thá»i rá»i bá» cảnh cô đơn. Nhưng như vậy, má»™t hôm anh gặp nguy hiểm. Giulíut thấy anh, không nhận ra anh, rất sợ chạy Ä‘i lấy súng.
Êđua đánh ông bằng que sắt thông lò. Ông chết ngay.
Rồi anh tiếp tục sống như má»™t con chuá»™t trong ngôi nhà hạnh phúc, bà Baoman trở vá», lòng căm ghét lại dấy lên, càng độc địa hÆ¡n. Ngưá»i đàn bà này muốn tiếp tục sống, can đảm vượt lên sá»± goá bụa, vẫn luôn nghe nhạc, Ä‘á»c sách, thêu Ä‘an, cưá»i nói... Thật không thể chịu được. Bà ta không có quyá»n chế nhạo anh. Bà vẫn đầy Ä‘oạ anh vì hạnh phúc tìm lại đó.
Thế là anh lại chơi trò ngáng ở cầu thang. Nhưng lần này... chiếc gậy dấu không kỹ lắm. Bà Baoman cảm thấy con ma làm hại mình...
Giá»›i báo chí say sưa vá» "Ngưá»i trên tầng cao" được toà án xem là tỉnh táo... Có nghÄ©a là ý thức được hành động cá»§a mình khi thá»±c hiện. Nhưng khái niệm tỉnh táo có thể đến bất chợt, lúc có lúc không.
Dù sao thì anh ta cÅ©ng bị tù chung thân, trở thành ngưá»i thá»§ thư cá»§a nhà tù và sống cuá»™c Ä‘á»i còn lại ở đấy.
Bao giỠcũng như một con chuột.
Tài sản của ruarua88

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #3  
Old 20-07-2008, 12:13 AM
ruarua88 ruarua88 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Má»™t ngôi nhà xanh hai tầng, má»™t gác xép, má»™t khu vưá»n, má»™t nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Ngưá»i ta gá»i là ngôi nhà xanh vì những cánh cá»­a sÆ¡n xanh. Ông và Baoman ở đây đã nhiá»u năm, đã sÆ¡n Ä‘i sÆ¡n lại cá»­a nhiá»u lần đến mức tưá»ng đá cÅ©ng có màu xanh nhạt.
Rặng cây cũng xanh, và những tấm màn cũng xanh.
Một ngôi nhà đẹp, vì một mối tình đã năm mươi năm, từ năm 1941. Mácta và Giuliút Baoman không có con nhưng hạnh phúc. Giulíut nguyên giám đốc ngân hàng, nghỉ hưu và Macta làm bánh nhân anh đào. HỠnghe đài, đôi khi cũng cùng nhảy một điệu van cũ thành Viên hoặc một bài tăng gô Achentina.
Trong khu nhà ở ngoại ô Äenve này, dưới chân những ngá»n núi đá, vợ chồng Baoman được nhiá»u ngưá»i biết, được ngưỡng má»™. Há» sống thật hạnh phúc nên cÅ©ng vui khi thấy há»c khoác vai nhau cùng nhau Ä‘i dạo thanh thản. Giulíut bảy mươi ba tuổi, Macta bảy mươi hai.
Macta bước xuống thang, đôi chân còn nhanh nhẹn. Bà vừa bận quần áo để Ä‘i dạo chÆ¡i và gá»i:
- Giulíut, ông xong chưa?
- Tôi đã chỠbà rồi đây...
Macta Baoman cất tiếng cưá»i vui, bá»—ng Giulíut nghe chuyển thành tiếng kêu. Rồi má»™t tiếng ngã lăn, má»™t tiếng kêu nữa và im bặt. Ông vá»™i chạy vào phòng, thấy vợ ông nằm dài trên ná»n, thở hổn hển, mặt nhăn nhó Ä‘au đớn...
- Macta, có việc gì xảy ra thế?
- Tôi ngã từ thang gác... Lạy Chúa, tôi có cảm giác chân tôi bị hất lên... như có ngưá»i không cho tôi đặt chân xuống đất... Ông Giulíut, tôi Ä‘au lắm.
Ông Baoman gá»i hàng xóm đến cứu. Ông hÆ¡i sợ, Macta chắc chắn bị gãy chân, cong ngưá»i lại má»™t cách kỳ lạ. Hàng xóm, má»™t đôi vợ chồng trẻ hÆ¡n gá»i xe cấp cứu và ổn định tinh thần ông già.
- Thôi nào, ông Baoman... một chân gãy thì có sao...
- Há» sẽ đưa bà ấy Ä‘i bệnh viện, ông bà không biết chứ. Bà ấy không bao giá» rá»i tôi... và tuổi ấy mà bị gãy chân...
Bác sỹ thì đỡ lo hơn.
- Một chân gãy, dù ở tuổi bà ấy, cũng giải quyết được thôi, ông Baoman, vợ ông có sức khoẻ.
Thế là ông Baoman đưa bà vợ Ä‘i bệnh viện, chiá»u vá» buồn bã, cô đơn đến ná»—i ông bà hàng xóm thương hại.
- Ông sang nhà tôi ăn tối với chúng tôi... đỡ cô đơn.
- Bà ấy phải nằm lại bệnh viện mưá»i lăm ngày...
- Ông cứ ăn bên chúng tôi trong mưá»i lăm ngày.
Giulíut Baoman biết Æ¡n, nhận lá»i. Và tám ngày tiếp đó cứ đúng bảy giá», ông sang ăn tối.
Ngày thứ chín, ông sang chậm; bà hàng xóm lo ngại mất nửa tiếng.
- Äể tôi sang xem ông ấy Ä‘ang làm gì.
Chồng bà nhún vai.
- Ông ấy ở bệnh viện vỠchậm, hoặc đang ngủ...
- Ông ấy không hay chậm giá». Tôi sang xem.
Bà choàng chiếc áo mưa, thắt khăn quàng cổ và Ä‘i ra trong gió lạnh mùa thu. Äi qua bãi cá» cách nhà bà vá»›i nhà Baoman, bà hÆ¡i run rẩy.
Không có ánh đèn, cá»­a đóng. Bà đứng dưới mái cổng nhìn vào nhà xe, thấy có xe, như vậy là Giulíut có ở nhà... Trong khu này ngưá»i ta không Ä‘i bá»™ ra ngoài, nhất là buổi tối. Thành phố và hàng quán ở cách đó hÆ¡n sáu cây số. Má»™t số quán hiếm hoi thì giá» này đã đóng cá»­a. Bà bấm chuông không có trả lá»i, ngẩng đầu lên nhìn cá»­a sổ tầng hai... Hình như má»™t tấm màn lau động, nhưng đây là do được chiếu sáng; má»™t chiếc xe vừa chạy qua hắt má»™t luồng ánh sáng vào ngôi nhà rá»™ng.
Bà hàng xóm đánh trống ngá»±c, không biết vì sao. Ngôi nhà thưá»ng ngày dá»… mến, êm dịu vá»›i má»i màu xanh, tối nay giống như má»™t ngôi nhà có ma. Trống trải, sầu thảm, hung gở. Bà Ä‘i má»™t vòng nhìn xem các cá»­a sổ khác. Tất cả Ä‘á»u đóng kín, chỉ những cánh bên ngoài không khép. Cá»­a ra vào bếp và phòng khách gần khu vưá»n cÅ©ng vậy. Tất cả Ä‘á»u đóng.
Một chiếc xe khác đi qua, chiếu sáng vào cửa sổ. Bà lợi dụng ánh đèn xe ngó vào khe hở ở phòng khách.
Má»™t tiếng kêu sợ hãi mắc trong há»ng.
Bà đã thấy ông Baoman nằm dài trên sàn, bất động, trong tư thế trông thật đáng sợ... Bà chạy, chạy dưới trá»i mưa bụi nhá»›p nháp. Bà có cảm giác ông Baoman đã chết. Bà biết vậy. Má»™t thứ linh tính...
Mưá»i phút sau khi hàng xóm báo tin, đội trưởng cảnh sát Äon CarudÆ¡ cùng hai nhân viên vào ngôi nhà xanh.
Äon CarudÆ¡ cao lá»›n, má»™t loại chim có cái nhìn sắc xảo, giá»ng nói nghiêm khắc. Quỳ xuống bên cạnh ngưá»i Giulíut, ông càu nhàu:
- Nói với bác sỹ không vội, ông già chết được một lúc rồi.
Giulíut mặc quần nhung và áo trong nhà. Tay phải ông cầm một khẩu súng ngắn, một mảng máu bắt đầu đông lại phía sau đầu.
Äon CarudÆ¡ vẫn lẩm bẩm:
- Ông già không kịp bắn, khốn khổ... này, anh bạn tìm cho tôi cái gì đó nặng gây ra vết thương này...
Rồi Äon CarudÆ¡ Ä‘i quanh nhà trong lúc hai ngưá»i cá»§a ông lục lá»i cẩn thận. Ông cÅ©ng có má»™t cảm giác lạ.
- Bà hàng xóm này... bà nói cửa đóng bên trong cả à?
- Vâng, trừ cánh bên ngoài.
- Như vậy là ông già bị giết khi trá»i còn sáng. Äiá»u tôi băn khoăn là kẻ sát nhân. Hoặc hắn còn ở trong nhà, hoặc có chìa khoá.
- Chẳng ai có chìa khoá. Chúng tôi cũng không.
- Thế tên kia đóng tất cả bên trong bằng cách nào?
Äon CarudÆ¡ nhìn ngó, kiểm tra... làm ông bà hàng xóm sợ.
- Ông nghĩ trong lúc này hắn ta đang ở trong nhà?...
- Nếu có, chúng ta sẽ tìm ra...
Pegasus
02-22-2005, 10:43 AM
Một nhân viên bước ra:
- Thủ trưởng, chúng tôi tìm được cái này trên tủ gần lò sưởi ở phòng khách.
"Cái này" là má»™t sắt thá»c lá»­a to lá»›n, đẫm máu. Má»™t mảng da và má»™t số tóc còn dính ở đó.
Äon CarudÆ¡ lại quỳ xuống quan sát vết thương rồi lục túi ông già, lấy ra chiếc ví, tiá»n nong. ở tay trái ông già còn Ä‘eo đồng hồ, chiếc đồng hồ có giá các nhân viên tặng lúc vá» hưu. Như vậy kẻ sát nhân muốn gì? Nhà không bị lục lá»i, không có gì bị đảo lá»™n. Chẳng bị lấy trá»™m vật gì.
Tên kia chắc gây ra tiếng động, ông già Ä‘i lấy khẩu súng trong ngăn kéo tá»§ hiện vẫn mở. Ông chưa kịp bắn. Sau đó hắn bá» Ä‘i vì mấy ngưá»i lục lá»i khắp nhà chẳng thấy ai, không má»™t dấu vết chạy trốn. Như vậy hắn có chìa khoá. Äon CarudÆ¡ suy Ä‘i nghÄ© lại những tình huống, không thấy giả thuyết nào khác vấn đỠcó chìa khoá. Chắc hắn không biết ông Baoman Ä‘ang có ngưá»i chỠăn tối, hy vá»ng còn lâu má»›i bị phát hiện; không rõ vì động cÆ¡ gì.
- Ông bà già có kẻ thù không?
- Ông cũng biết là không... Ông biết rõ hỠnhư chúng tôi. HỠđáng kính phục đến thế kia mà.
Bà Baoman khốn khổ nằm trong bệnh viện không biết gì cả. Cảnh sát tìm tòi xong, thi thể ông Baoman được đưa Ä‘i. Ngôi nhà được đóng kín cùng Ä‘iá»u bí mật cá»§a nó.
Vì có má»™t Ä‘iá»u bí mật. Cái gì đó mà những ngưá»i cảnh sát không thấy. Mặc dù xảy ra rất gần...
Ngôi nhà xanh im lìm, má»i cá»­a kính đóng dưới mưa thu. ở nhà mình, bà hàng xóm Ä‘oán vậy sau bức màn cây và nói vá»›i chồng:
- Một ngôi nhà bất hạnh.
- Nào, bà, vấn đỠtrộm cướp thôi.
- Tôi nói với ông là ngôi nhà bất hạnh, lởn vởn như có bóng ma...
- ÄÆ°á»£c rồi, chỉ còn thiếu Ä‘iá»u đó... Bà say sưa khen ngôi nhà như má»i ngưá»i trong khu phố... và bây giá» lại là ngôi nhà có ma? Bà có thấy ma không?
- Không... nhưng tôi có một cảm giác kỳ cục, viên cảnh sát cũng thế. Giống như có một sự hiện diện vô hình.
- Tốt lắm, bà cứ thêm Ä‘iá»u đó vào ná»—i Ä‘au khổ cá»§a và Macta Baoman thì sá»± việc sẽ hoàn chỉnh.
Bà Macta khốn khổ đúng là bị cắm chặt ở bệnh viện, thậm chí không thể dá»± lá»… tang chồn. Khi ra viện vá»›i đôi nạng, bà đến mặc niệm trước má»™ chồng và quyết định đến sống vá»›i bạn ít lâu ở Caliphocnia. Äể thoát khá»i những ká»· niệm trước mắt và hạnh phúc đã mất trong ngôi nhà xanh.
Việc Ä‘iá»u tra không làm sáng tỠđược gì. Vẫn hoàn toàn bí mật. Macta không thể nói rõ gì hÆ¡n vá»›i cảnh sát mà ngược lại. Bà không thấy ai có thể có chìa khoá nhà mình. Nếu có ngưá»i nào đó có là há» làm trá»™m. Giuliust có lẽ biết nhưng ông chết rồi, không nghÄ©a lý gì cả. Không có động cÆ¡ rõ ràng.
Ngôi nhà xanh bá» trống trong nhiá»u tháng. Mùa đông tá»›i, khu vưá»n âm u, cây cối trụi lá, những gian phòng rá»™ng rãi, ná»™i thất trang trí theo lối cổ không còn vang tiếng cưá»i cá»§a Macta, vắng tiếng nhạc, nhảy múa, hạnh phúc. Vào mùa xuân, bà Baoman trở vá» nhà được nhiá»u ngưá»i chào há»i. Ông bưu tá là ngưá»i gặp bà trước tiên, thái độ kín đáo nói vá»›i bà:
- Bà biết không... nhà bà... ai cũng bảo là có ma...
Macta Baoman khẽ cưá»i:
- Ông nói gì thế? Ma à? Nó ở đây suốt mùa đông, đúng không?
- Tôi nói để bà biết, thế thôi...
- Nhưng biết việc gì? Ông nhận thấy có vấn đỠgì à?
- Tôi thì không, nhưng những ngưá»i hàng xóm cá»§a bà có đấy... và cả những ngưá»i khác nữa... rồi bà sẽ thấy...
Macta Baoman không tin vào ma quá»·. Bà vững vàng vá» thể chất và tinh thần. Sá»± goá bụa là má»™t bất hạnh lá»›n nhưng bà can đảm chịu đựng, lạc quan, yêu cuá»™c sống như xưa nay và mê say hạnh phúc. Bà sống má»™t mình vá»›i ká»· niệm vá» Giuliust và những năm qua... vì số phận đã định thế. Äừng ai nói vá»› bà vá» ma quá»·. Äúng ra là cảnh sát phải tìm ra kẻ giết ngưá»i.
Bà hàng xóm đến thăm. Lại nói vỠma.
- Bà cũng nghĩ thế à?
- Không, tôi cÅ©ng như bà, không tin vào ma quá»·; đêm đó tôi có cảm giác không hay nhưng hết rồi. Chính bá»n trẻ con phao đồn chuyện này. Chúng bảo nhiá»u lần thấy có ánh đè trong đêm, ở cá»­a sổ gác xép. Cảnh sát cÅ©ng Ä‘i tuần vài lần nhưng có lẽ chỉ là ảo giác... Chắc đèn ô tô... có Ä‘iên chúng má»›i để đèn trên đó...
Pegasus
02-22-2005, 10:44 AM
Một ông hàng xóm khác sang chào bà Baoman và cũng nói chuyện vỠma.
- Bà biết không, chắc vợ tôi không nói vá»›i bà vì sợ là kỳ cục nhưng má»™t hôm Ä‘i qua nhà bà, bà ấy thấy má»™t chuyện lạ. Lúc đó bà chưa vá». Má»™t buổi sáng, Ä‘i chợ vá» qua nhà bà, bà ấy rú lên chạy vá» tận nhà như ngưá»i Ä‘iên, nói rằng thấy má»™t khuôn mặt nhìn ra từ cá»­a sổ gác xép. Má»™t khuôn mặt trắng bệch như bóng ma cá»§a ông nhà. Bà ấy rất xúc động nhưng bây giá» công nhận có thể là nạn nhân cá»§a ám ảnh. Vá»›i những chuyện nhà có ma ngưá»i ta kể từ trước đến nay, bà đã cho lục soát hết má»i xó xỉnh cá»§a ngôi nhà chưa?
- Tôi không chỉ cho lục soát mà còn quét dá»n. Tôi thuê má»™t bà giúp việc làm; ở tuổi này tá»± mình không chăm lo được nữa, nhà rá»™ng quá. Tôi Ä‘oán chắc vá»›i ông chẳng thấy con ma nào trên gác xép hoặc phía sau tá»§.
Bà Baoman bá» qua Ä‘iá»u bí mật, không để ý đến nữa. CÅ©ng như những nhân viên cảnh sát vậy.
Bà tá» ra vô cảm vá» không khí kỳ lạ quanh mình. Thá»±c ra có nhiá»u nguyên nhân. Có lẽ vì bà nguyên là giáo viên vỠđịa lý, tính tình lạc quan, có đầu óc thá»±c tế và những chiếc bàn quay ma quá»· hoặc có sá»± hiện hình không xâm nhập vào thế giá»›i trí thức. Macta chỉ sợ những việc thật. Như ngã trên cầu thang chẳng hạn. Chân bà không vững vàng và bà tránh lên xuống cầu thang. Má»™t vấn đỠnữa là dù không muốn chấp nhận, bà đã thành nặng tai theo thá»i gian. Trở ngại đó không làm bà băn khoăn nhưng làm bà ngạc nhiên vá» những ý nghÄ© cá»§a bà giúp việc:
- Thưa bà... tôi nghe có tiếng bước chân trên kia...
Cô gái Mêhicô trẻ, búi tóc Ä‘en như má»±c, ở má»™t phòng trên tầng gác từ khi đến giúp việc bà Baoman. Như má»i ngưá»i Mêhicô, cô quan niệm vá» cái chết rất đặc biệt. Thần chết hiện diện hàng ngày trong cuá»™c sống, những ngưá»i chết luôn ở bên ta và bóng ma ông Giuliút Baoman đối vá»›i cô hoàn toàn có thể có thật.
- Thưa bà... Bà có nghe thấy không?
- Không, gì thế nữa cô?
- Như có ai bước đi trên kia... Tôi nghe tiếng động...
- Nào, cô bạn, cô tưởng tượng ra đấy.
Và bà Baoman lại tiếp tục Ä‘á»c sách, Ä‘an áo hoặc nghe nhạc cổ Ä‘iển.
Ban đêm, gió lay động màn cây in bóng cành lá lên tưá»ng nhà. Những chiếc đèn pha ô tô đôi khi hắt mạnh ánh sáng vào những gian phòng rá»™ng và đồ đạc cÅ© trong nhà như xuất hiện từ bóng tối, có những hình thù lạ và dá»… sợ.
Cô giúp việc lắng nghe, thấy, cảm nhận, phá»ng Ä‘oán và má»™t hôm tuyên bố:
- Thưa bà, nhà có ma, tôi, tôi không ở lại được...
Äến văn phòng thu xếp việc làm, bà Baoman xin má»™t ngưá»i má»›i vá»›i đỠnghị cụ thể:
- Tôi không đảng phái cÅ©ng không phân biệt chá»§ng tá»™c chút nào nhưng tôi không thích ngưá»i giúp việc Mêhicô. Há» rất mê tín, ông hiểu chứ?
Không thật sá»± hiểu vì chẳng quan trá»ng gì, văn phòng tìm việc giá»›i thiệu cho bà Baoman má»™t quản gia chá»§ng tá»™c Anglô-Xaxông, ngưá»i vạm vỡ, quả quyết, chân to, tóc ngắn, có thói quen cá»§a những ngưá»i đứng tuổi và làm cả má»™t Ä‘oàn ma sợ hãi. Không vì thế mà chỉ sau má»™t tuần làm việc bà rá»i bá» bà Baoman. Bà đến cÆ¡ quan cảnh sát.
- Nhiệm vụ tôi là phải nói. Tôi thấy một con ma. Nó đi dưới chân cầu thang lên gác. Một loại thật gớm guốc. Tôi kêu lên và nó biến mất.
Viên cảnh sát ghi lá»i tố cáo, bỡn cợt há»i:
- Bà kiện nó chứ?
Nhưng Äon CarudÆ¡, ngưá»i trước đây má»™t năm được cá»­ Ä‘iá»u tra vá» cái chết Giulíut Baoman, chú ý lắng nghe. Ông đến thăm bà Baoman.
- Ông nói có má»™t con ma gá»›m guốc ở nhà tôi à? Ông đội trưởng... Ông cÅ©ng tin có ma quá»· ư... Cái chết cá»§a ông nhà tôi không được làm sáng tá», tôi không trách nhưng tôi nghÄ© Ä‘iá»u bí ẩn đó gây nên những ý nghÄ© ngu ngốc trong khu. Tôi đơn độc đã khá vất vả rồi và nếu những chuyện đồn đại đó cứ tiếp tục, tôi chẳng biết tìm ai giúp đỡ nữa...
- Không phải thế, bà Baoman... Tôi muốn biết bà có chắc chắn không có ai thỉnh thoảng lẻn vào nhà mà bà không biết không?
- Tôi đã nói Ä‘i nói lại, ông đội trưởng. Tôi chưa bao giá» thấy có gì không bình thưá»ng. Nếu có ai ở trong nhà thì tôi phải biết chứ...
- Có vấn đỠhôm xảy ra vụ án mạng má»i cá»­a ngõ Ä‘á»u chốt bên trong... Äiá»u đó lúc nào cÅ©ng làm tôi day dứt.
- Ngưá»i cá»§a các ông lúc đó đã lục soát từ trên xuống dưới rồi còn gì...
- Tôi biết... Bà có cho phép tôi tìm kiếm lại không?
- Nếu ông thấy cần và nếu việc làm đó chấm dứt được những lá»i đồn đại ngu ngốc... tôi đồng ý. Vá»›i Ä‘iá»u kiện ngưá»i cá»§a ông đừng làm hư há»ng gì. Tôi Ä‘ang chá» má»™t bà quản gia má»›i mấy ngày nữa sẽ tá»›i, các ông chá» cho đến khi bà ấy tá»›i để sắp xếp lại trật tá»± sau khi các ông lục soát.
Äon CarudÆ¡ nhận lá»i. Hẹn trong tám ngày nữa.
à nghÄ© cá»§a viên cảnh sát cÅ©ng có lý phần nào. Bà già nặng tai, má»™t tên vô lại có thể lợi dụng ngôi nhà rá»™ng rãi này mà ẩn náu dá»… dàng. Vào ra bà ta không biết. Có thể là kẻ giết ngưá»i... Có thể chỉ là ngưá»i lợi dụng ngôi nhà trống sau vụ sát hại... vì những chuyện ma quá»· nảy sinh trong lúc bà Baoman Ä‘i vắng.
Nhưng hôm sau, sá»± việc đến nhanh hÆ¡n. Äon Ä‘ang ngồi trong văn phòng, má»™t nhân viên chạy gấp vào:
- Thá»§ trưởng, bào Baoman gá»i Ä‘iện thoại. Bà lại ngã cầu thang! Bà lê được đến bên máy. Ngưá»i ta đã cho xe cấp cứu đến; trong lúc chỠđợi bà ấy muốn nói chuyện vá»›i ông. Äon cầm máy, nghe giá»ng nói hổn hển cá»§a bà Baoman:
- Tôi nghÄ© ông có lý, ông đội trưởng... Tôi bắt đầu thấy sợ... có Ä‘iá»u gì đó... đỠnghị ông tá»›i cho...
- Tôi sẽ tới!
Mấy phút sau viên cảnh sát đã đến bên cạnh bà già khốn khổ. Nằm dài trên cáng, nhăn mặt đau đớn, bà giải thích:
- Vẫn cái chân ấy... Ông biết lần trước chứ, tôi nhá»›... rất lạ vá» cách bị ngã... tôi đã nói vá»›i ông nhà tôi... như có ai ngoặc chân tôi, hoặc ngăn cản tôi đặt chân xuống bậc thang... cảm giác kỳ lạ, nhưng khi ngã lăn qua nhiá»u bậc thì quên hết má»i chuyện.
- Lần này thì thế nào, bào Baoman, bà có thấy ai không?
- Không, ông đội trưởng ạ, nhưng trước khi ngã tôi cảm thấy có cái gì đó đụng vào mắt cá...
- Lúc ấy bà ở đâu, trên gác, gác xép hay tầng trệt?
Pegasus
02-22-2005, 10:45 AM
Há»i câu đó khi Ä‘ang đứng ở sân trước, Äon máy móc nhìn lên bao lÆ¡n và ngây ngưá»i. Ông vừa thấy má»™t bàn tay trắng, gầy, thong thả nâng tấm màn cá»­a sổ trên tầng và bá» nhanh xuống.
Bây giỠthì ông chắc chắn. Mẹ kiếp, có kẻ nào đó ở trong nhà này, sống ở đó, ẩn náu, mà bà Macta Baoman không biết.
- Có gì vậy, ông đội trưởng, ông thấy gì à?
- Không, không, nhưng nếu có ngưá»i nào đó chúng ta sẽ tìm ra, bà đừng lo...
Chẳng làm bà già lo lắng thêm vô ích, nhất là bác sỹ bảo lần trật khá»›p này nặng hÆ¡n, bà ấy chắc chắn không bao giá» Ä‘i lại bình thưá»ng được.
Ông ra hiệu cho xe cấp cứu đi và chạy ra cổng ra lệnh cho một nhân viên đi theo ông.
- Trên kia có một tên. Anh cẩn thận, chắc hắn nguy hiểm đấy.
Hai ngưá»i rút súng ra. Nhân viên Ä‘i vá»›i ông ngưá»i to cao, má»™t mét chín mươi, hàng ngày vẫn luyện tập ở câu lạc bá»™ thể thao cá»§a cÆ¡ quan. Không phải tình cá» mà Äon chỉ định anh.
Há» cùng leo nhanh lên cầu thang, lục tìm khắp căn phòng rồi Ä‘i vào má»™t hành lang tối sát gác xép, có vẻ không dẫn Ä‘i đến đâu. Bá»—ng Äon nhận thấy phía cuối cùng có má»™t tấm ván che như má»™t cánh cá»­a nhá», động đậy... Má»™t bàn chân trần xuất hiện, mò tìm thanh thứ nhất má»™t chiếc thang dây. Äon ra hiệu cho nhân viên, lặng lẽ...
Anh này lại gần, hÆ¡i chúi chân lấy đà rồi dÆ¡ hai tay nhảy tá»›i chá»™p lấy bàn chân Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng. Trong bóng tối, Äon không trông rõ lắm nhưng hình như anh nhân viên đã nắm được, vì anh để treo ngưá»i má»™t lúc rồi rống lên Ä‘au đớn. Tên kia chắc đã đánh mạnh vào tay anh, anh phải thả ra và rÆ¡i nặng ná» xuống đất.
- Trá»i, anh sao vậy?
Äon leo ngay lên thang dây, đến mấy nấc trên cao thì bắt kịp chân kẻ kia. Ông kéo mạnh và tất cả nhào xuống kêu lên Ä‘au đớn. Ông, thang dây, kẻ kia mà ông vẫn nắm chặt chân.
Trên sàn gác xép, má»™t bóng ngưá»i cá»±a quậy yếu á»›t. Hai ngưá»i cảnh sát cúi nhìn. Äó là má»™t con ma. Khuôn mặt như xác chết, râu ria xồm xoàm, tóc dài, đôi mắt Ä‘iên dại, thân hình gầy gò, quần áo tả tÆ¡i để lá»™ chân tay khẳng khiu. Con ma không cá»±a quậy nữa, nhắm mắt bất tỉnh. Trong lúc chá» xe cấp cứu, Äon quan sát chá»— ẩn cá»§a con ma. Má»™t góc nhá» sát mái, mạng nhện giăng đầy, chỉ có thể ngồi hoặc nằm. Có má»™t chá»— như giưá»ng nằm, là chăn đệm cÅ© chất lại, cùng những há»™p bìa dày, chai không. Diện tích toàn bá»™ dài không đến má»™t mét rưỡi và rá»™ng ná»­a chừng ấy.
Có tấm ván má»ng có lẽ để đấy đã lâu che kín hốc chuá»™t đó lên đến mái nhà. Trước đây chắc có lá»— cá»­a nhưng đã bị bịt lại. Con ma ẩn náu trong ấy. Äã từ lâu nhưng không ai để ý đến tấm ván vì quá nhá», ngưá»i ta không hình dung có ngưá»i sau đó. HÆ¡n nữa ván cùng màu vá»›i gác xép, đầy bụi và có vẻ được đóng chặt vào tưá»ng.
Một nhân viên cảnh sát nhớ lại:
- Thá»§ trưởng, lần đầu khi lục soát ngôi nhà, hôm xảy ra án mạng, tôi đã thấy chá»— này. Tôi gõ vào tấm ván, thá»­ kéo ra không được... không ngá»...
Không ai ngá», bà Baoman càng ít chú ý hÆ¡n. Hốc này đã bịt lại từ lâu rồi.
Con ma được bác sỹ khám; ông thấy không có trưá»ng hợp nào tương tá»±.
- Anh ta trong tình trạng quá yếu, do thiếu ăn uống và chắc có vấn đỠở phổi. Cú rơi xuống sàn làm anh ta hầu như hết sống. Nếu tỉnh lại tôi nghĩ còn lâu ông mới thẩm vấn được.
Äon cho chụp mấy tấm ảnh nÆ¡i ẩn náu cá»§a con ma và bản thân con ma, đưa lại cho bà Baoman xem.
Bà Baoman suy nghÄ©... Khuôn mặt hốc hác, đầy râu, gần như chết rồi, không nói lên Ä‘iá»u gì vá»›i bà... hay là... nhưng...
- Trá»i Æ¡i, không thể... giống như là GiăcxÆ¡n. Êđua GiăcxÆ¡n... chúng tôi biết anh ta lúc mưá»i tám tuổi...
- Ông bà có quan hệ với anh ta như thế nào?
- Anh ta chÆ¡i đàn, chúng tôi thích anh đến chÆ¡i. Anh ở xa đến đây vì tình trạng sức khoẻ, bệnh lai, cần không khí miá»n núi... Má»™t hôm chúng tôi không nghe nói vá» anh nữa. Anh biến mất, chúng tôi nghÄ© đã vá» vá»›i mẹ. Mấy năm sau chúng tôi gặp anh, đã trở thành đại diện thương mại, bảo vẫn khoẻ. Anh lại biến mất trong hai năm... và khi chúng tôi gặp lại, anh đã thay đổi ghê ghá»›m. Khoảng ba mươi lăm tuổi mà có vẻ như đã năm mươi. Gầy còm, thất vá»ng, cô đơn... bà mẹ chết rồi. Như chúng tôi hiểu, bà ấy bị ngưá»i chồng thứ hai lá»™t sạch, chàng trai không còn má»™t xu. Chúng tôi muốn giúp đỡ anh ta từ chối. Chúng tôi vẫn yêu mến anh ấy, việc từ chối đó làm chúng tôi ngạc nhiên. Rồi anh bá» Ä‘i, chúng tôi không bao giá» gặp lại anh ta nữa.
Tuy vậy, có đấy, hỠvẫn gặp lại nhưng không biết thôi.
Mấy ngày sau báo chí đăng những lá»i khai cá»§a Êđua GiăcxÆ¡n vá»›i cảnh sát. Anh ta được mệnh danh "Ngưá»i trên tầng cao". "Ngưá»i trên tầng cao" ghét ông bà Baoman vì há» sống hạnh phúc. Chỉ có thế. Anh ta có định kiến vá» hạnh phúc không chịu nổi ấy, nghÄ© mình là má»™t con ngưá»i bị đày Ä‘oạ, không yêu thương, bị má»i ngưá»i bá» rÆ¡i. Má»™t tình trạng Ä‘iên cuồng thá»±c sá»±. Nếu ngưá»i ta nói nhá» gần anh, anh cho là nói xấu anh, nhìn anh cưá»i là ngưá»i ta chế nhạo anh. Ngưá»i ta quên chào anh vì anh đáng ghét; nếu bắt tay anh thì chỉ vì thương hại.
Thể bệnh tâm thần này thật đáng sợ. Vì chá»§ thể nghÄ© mình sáng suốt, có ý thức, chá»§ động. HÆ¡i có má»™t cá»­ chỉ hoặc lá»i nói cá»§a ngưá»i khác thì cho là công kích mình.
Êđua GiăcxÆ¡n bị hấp dẫn bởi hạnh phúc cá»§a ông bà Baoman và ngôi nhà xanh đồng thá»i căm ghét hạnh phúc đó. Äấy là má»™t loại tá»± ká»· ám sá»± suy sụp. Nguồn gốc ám ảnh bị đầy Ä‘oạ từ chá»— đó.
Lần cuối cùng đến thăm ông bà Baoman, anh ta nhận thấy nguồn dá»± trữ thá»±c phẩm bao giá» cÅ©ng đầy đủ. Vá» hưu, đã có tuổi, Giulíut và Macta rất ít Ä‘i mua bán. Trong bếp, chiếc tá»§ lạnh luôn đầy cÅ©ng dá»… lấy để dùng, cÅ©ng như chiếc bàn cá»§a ông Baoman bao giá» cÅ©ng có má»™t ít tiá»n mặt.
Êđua bèn quyết định lẩn tránh má»i ngưá»i, đến sống ở nhà há», bí mật, trong gác xép.
Anh ta sống ở đó nhiá»u tuần, nhiá»u tháng trong góc nhá» kín đáo dưới mái nhà mặc nắng hạ rét đông. Từng lúc anh ta Ä‘i ăn, lấy trá»™m thức ăn trong tá»§ lạnh, mượn má»™t cuốn sách, ngá»n đèn chạy pin. CÅ©ng từng lúc, nhất là sau cái chết cá»§a Giulíut, anh nhìn qua cá»­a sổ trong ngôi nhà trống vắng... vá»›i khuôn mặt ma, trong má»™t giây rồi chẳng làm gì nữa.
Một hôm căm ghét bệnh hoạn anh tuồn một chiếc gậy vào giữa chân bà Baoman và bậc thang gác.
Khi bà Ä‘i bệnh viện, ở nhà má»™t mình vá»›i Giulíut trong ngôi nhà hạnh phúc, anh ta bá»—ng nhận ra mình có thể phá tan hạnh phúc đó. Anh theo Giulíut, im lặng như chiếc bóng, từ phòng này đến phòng kia, tạm thá»i rá»i bá» cảnh cô đơn. Nhưng như vậy, má»™t hôm anh gặp nguy hiểm. Giulíut thấy anh, không nhận ra anh, rất sợ chạy Ä‘i lấy súng.
Êđua đánh ông bằng que sắt thông lò. Ông chết ngay.
Rồi anh tiếp tục sống như má»™t con chuá»™t trong ngôi nhà hạnh phúc, bà Baoman trở vá», lòng căm ghét lại dấy lên, càng độc địa hÆ¡n. Ngưá»i đàn bà này muốn tiếp tục sống, can đảm vượt lên sá»± goá bụa, vẫn luôn nghe nhạc, Ä‘á»c sách, thêu Ä‘an, cưá»i nói... Thật không thể chịu được. Bà ta không có quyá»n chế nhạo anh. Bà vẫn đầy Ä‘oạ anh vì hạnh phúc tìm lại đó.
Thế là anh lại chơi trò ngáng ở cầu thang. Nhưng lần này... chiếc gậy dấu không kỹ lắm. Bà Baoman cảm thấy con ma làm hại mình...
Giá»›i báo chí say sưa vá» "Ngưá»i trên tầng cao" được toà án xem là tỉnh táo... Có nghÄ©a là ý thức được hành động cá»§a mình khi thá»±c hiện. Nhưng khái niệm tỉnh táo có thể đến bất chợt, lúc có lúc không.
Dù sao thì anh ta cÅ©ng bị tù chung thân, trở thành ngưá»i thá»§ thư cá»§a nhà tù và sống cuá»™c Ä‘á»i còn lại ở đấy.
Bao giỠcũng như một con chuột.
Tài sản của ruarua88

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #4  
Old 20-07-2008, 12:14 AM
ruarua88 ruarua88 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Có thể nào má»™t bài hát làm cho ngưá»i nghe nó phải chết không? Nghe có vẻ phi lý, nhưng đó là sá»± thật đối vá»›i má»™t bài hát mang tên Gloomy Sunday.

"Gloomy Sunday" là tên của một bài hát kể vỠ1 tình yêu đã mất. Thật đúng như tựa đỠcủa nó, bài hát được viết vào một ngày Chúa Nhật thật ảm đạm của tháng 12 năm 1932 bởi 1 nhà soạn nhạc tên là Reszo Seress.

Reszo thưá»ng nằm nguyên ngày trong căn phòng cá»§a mình ở thá»§ đô Paris. Ngưá»i phụ nữ anh yêu vừa cá»± tuyệt tình yêu cao thượng cá»§a anh. Reszo luôn luôn tôn thá» tình yêu cá»§a mình, nên vì vậy anh đã phải Ä‘au khổ thật nhiá»u khi tình yêu cá»§a anh bị từ chối. Trong ná»—i thất vá»ng, anh đã sáng tác ra bài hát sầu thảm nhất trong Ä‘á»i. Khi bài nhạc được hoàn thành, Reszo cảm thấy nhẹ nhàng hÆ¡n đôi chút trong lòng. Tuy nó không bù vào ná»—i mất mát tình yêu to lá»›n kia, nhưng bài hát cá»§a anh ta thật hay - đủ hay để được đưa vào dÄ©a nhạc thá»i bấy giá».

Khi Reszo cố gắng bán "Gloomy Sunday", thoạt đầu anh đã gặp nhiá»u khó khăn khi tìm ngưá»i tiêu thụ. Các nhà sản xuất dÄ©a nhạc cho rằng bài hát nghe rất lạ và quá buồn thảm để trở thành 1 dÄ©a nhạc có giá trị.

Má»™t nhà sản xuất đã viết rằng: " Có cả má»™t mối tuyệt vá»ng bị cưỡng ép thật kinh khá»§ng trong bài hát ấy. Tôi không nghÄ© rằng nó sẽ Ä‘em lại Ä‘iá»u gì hay ho cho ngưá»i nào nghe bài hát ấy."

Nhưng không vì thế mà Reszo ngừng cố gắng để tìm mối tiêu thụ. Cuối cùng, anh ta đã tìm được má»™t nhà sản xuất chịu phát hành nhạc cá»§a anh. Khi bài hát được tung ra thị trưá»ng cÅ©ng là lúc nhiá»u sá»± việc lạ lùng bắt đầu xảy ra.

Má»™t ngưá»i đàn ông Ä‘ang ngồi trong 1 quán café đông đúc tại Budapest đòi ban nhạc chÆ¡i bản "Gloomy Sundaỵ" Ngưá»i đàn ông ngồi tại bàn ông ta vừa nhấp rượu champagne vừa lắng nghe bài nhạc. Khi bản nhạc chấm dứt, ngưá»i đàn ông trả tiá»n, rá»i khá»i quán, và vẫy 1 chiếc xe taxi. Vừa ngồi vào trong xe, ông ta liá»n lôi ra 1 khẩu súng và tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình.

Vài ngày sau đó, một cô gái bán hàng thật trẻ đã tự treo cổ tại Berlin. Nằm phía dưới chân của cô gái là tỠnhạc của bài "Gloomy Sunday".

Một cô thư ký xinh đẹp tại New York tự tử trong căn apartment bằng hơi ga đã để lại một mẩu giấy nhỠxin yêu cầu bản nhạc "Gloomy Sunday" được chơi vào buổi lễ an táng cô.

Khắp thế giá»›i, có nhiá»u bài tưá»ng trình vá» những cái chết liên quan đến bài hát ấỵ Ca sÄ© chết trong lúc hát. Ngưá»i ta chết trong lúc nghe.

Cuối cùng thì công ty truyá»n thông Anh Quốc phải cấm hẳn bài "Gloomy Sunday" vào những buổi phát thanh thưá»ng lệ trên làn sóng. Công ty này không thể làm ngÆ¡ trước những lá»i phiá»n hà đến từ bài hát ấy.

Nhiá»u hệ thống viá»…n thông Hoa Kỳ cÅ©ng nhanh chóng làm giống vậỵ Mưá»i lăm quốc gia khác đã đâm đơn kiện bài hát. Các luật sư quanh thế giá»›i đã tranh luận
rằng ngưá»i soạn nhạc cá»§a bài hát có nên chịu trách nhiệm cho hàng loạt cái chết là hậu quả cá»§a sá»± sáng tạo cá»§a anh ta hay không. Nhưng khi các đài radio cố gắng há»§y bá» bài hát thì nó càng trở nên phổ biến hÆ¡n. Ngưá»i ta còn cản thấy hào hứng hÆ¡n khi nghe bài hát "tá»± tá»­" này (suicide song).

Bài hát dưá»ng như ảnh hưởng má»i ngưá»i không phân biệt gì đến tuổi tác hay tầng lá»›p. Má»™t ngưá»i đàn ông 80 tuổi tá»± há»§y diệt Ä‘á»i mình bằng cách nhảy từ cánh cá»­a sổ lầu bảy xuống trong khi bài nhạc Ä‘ang hát. Má»™t cô gái 14 tuổi chết Ä‘uối khi trong tay còn cầm má»™t bản copy cá»§a bài "Gloomy Sunday".

Má»™t nạn nhân trẻ tuổi khác, má»™t cậu bé sai vặt ngưá»i Ã, Ä‘ang Ä‘i ngang má»™t ngưá»i ăn xin trên lỠđưá»ng Ä‘ang hát bản nhạc "Gloomy Sunday" đột nhiên dừng lại, để chiếc xe đạp cá»§a cậu sang má»™t bên, tiến dần đến chá»— ngưá»i ăn xin và cho ông ta hết số tiá»n mà cậu Ä‘ang có. Sau đó chẳng má»™t lá»i nào, cậu bé Ä‘i đến má»™t cây cầu gần đấy và tá»± nhảy xuống tìm lấy cái chết.

Báo chí lượm lặt hết tất cả những câu chuyện và gá»­i phóng viên đến phá»ng vấn Reszo và há»i anh ta nghÄ© gì vá» Ä‘iá»u ấỵ Nhưng Reszo cÅ©ng bàng hoàng như bao ngưá»i khác. Anh ta cÅ©ng chẳng hiểu vì sao bài hát cá»§a mình đã gây ra nhiá»u Ä‘iá»u bất thưá»ng đến vậy.
Pegasus
02-22-2005, 10:21 AM
Từ đó, ngưá»i soạn nhạc dưá»ng như bị truyá»n nhiá»…m những Ä‘iá»u bất lành theo sau bài nhạc bất cứ khi nào và nÆ¡i đâu khi bản nhạc được chÆ¡i lên. Khi bài "Gloomy Sunday" trở thành má»™t "top hit" trong tuần, Reszo đã viết má»™t lá thư gá»­i cho ngưá»i yêu cÅ© cá»§a chàng và xin thêm má»™t cÆ¡ há»™i nữa để nối lại mối duyên xưa.

Ngày hôm sau, ngưá»i ta tìm thấy thi hài cá»§a cô gái trẻ đã chết vì uống thuốc quá liá»u lượng. Bên cạnh cô ta là má»™t tá» giấy vá»›i nét chữ nghệch ngoạc trên ấy nhưng còn có thể Ä‘á»c được. Äó là tên cá»§a bài nhạc "Gloomy Sunday".

Äến lúc này thì Reszo chẳng còn nghi ngá» gì vá» bài hát mang đầy tính nguyá»n rá»§a cá»§a chính mình. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Reszo cố gắng thu hồi lại bài nhạc để nó khá»i bị lan ra nhiá»u thêm. Nhưng tất cả má»i nổ lá»±c cá»§a anh Ä‘á»u không thành. Bài hát càng bị cấm, nó lại càng trở nên phổ biến hÆ¡n. Những bản copy lậu được bày bán trên đưá»ng phố như má»™t loại trái cấm.

Trong má»—i quốc gia, số ngưá»i chết lại càng gia tăng. Bài hát đã Ä‘em lại nhiá»u lá»i đồn đãi chết ngưá»i đến ná»—i các nhạc sÄ© không dám chÆ¡i bài ấy hay thậm chí các ca sÄ© cÅ©ng sợ không dám hát.

Thá»i gian trôi quạ Chiến tranh thế giá»›i lần thứ 2 bùng nổ và ngưá»i ta cÅ©ng bắt đầu quên Ä‘i bài hát ấỵ Dần dần, cÆ¡n sốt bài hát được lắng dịu xuống.

Vào thá»i Ä‘iểm này CÆ¡ Quan Truyá»n Thông Anh Quốc quyết định ná»›i lá»ng lệnh cấm bài hát. Äài BBC cho phát thanh "Gloomy Sunday" trên làn sóng Ä‘iện, nhưng bấy giá» bài nhạc chỉ còn là má»™t hợp tấu khúc (orchestral piece). Từ ấy bài hát được sá»­a lại theo lối hoà âm hợp khúc này.

CÅ©ng bài nhạc được sá»­a lại theo kiểu version má»›i này được phát ra và cứ lập Ä‘i lập lại hàng giá» trong má»™t căn apartment nhá». Ngưá»i cảnh sát Ä‘i tuần gần đấy cứ phải nghe mãi má»™t bài hát và lấy làm lạ. Tiếng âm nhạc phát ra từ cánh cá»­a sổ cá»§a má»™t há»™ apartment trên con phố mà ngưá»i cảnh sát tuần tiểu. Cảm thấy lạ vì ngưá»i nào có thể nghe mãi má»™t bài hát cứ hát Ä‘i hát lại mãi thật nhiá»u lần mà không ngừng nghỉ, ngưá»i cảnh sát cuối cùng quyết định Ä‘iá»u tra.

Khi viên cảnh sát bước vào căn nhà, "Gloomy Sunday" Ä‘ang được hát trên dàn máy hát xoay tròn tá»± động. Thân thể cá»§a má»™t thiếu phụ Ä‘ang nằm cạnh chiếc bàn nÆ¡i để chiếc máy hát Ä‘ang chạỵ Ngưá»i thiếu phụ đã chết vá»›i má»™t liá»u thuốc ngá»§ cá»±c mạnh.

Äây má»›i chỉ là má»™t bắt đầu cá»§a hàng loạt cuá»™c tá»± tá»­ khác nối tiếp. Má»™t lần nữa, CÆ¡ Quan Truyá»n Thông Anh Quốc phải ra cấm lệnh đối vá»›i bài hát.

GiỠđây thì Reszo Seress đã trở thành má»™t ngưá»i luôn bị ám ảnh bởi những cái chết do bài hát cá»§a anh ta gây nên.

Có hÆ¡n 100 ngưá»i chết sau khi nghe bài hát "Gloomy Sunday". Bài hát vẫn có thể được nghe từ thá»i này sang thá»i khác. Gần đây, số tưá»ng trình vá» những cái chết liên quan đến bài hát ấy không còn nữạ Có lẽ lá»i nguyá»n năm xưa đã hết linh nghiệm chăng? Có thể là vậỵ Nhưng nếu bạn Ä‘ang ở trong má»™t quán bar nào đó và khi nghe ngưá»i disc jockey bảo rằng bài nhạc cÅ© kỳ lạ "Gloomy Sunday" sắp được chÆ¡i, tôi thành thật khuyên bạn nên bước ra ngoài và tham gia những trò chÆ¡i khác thì tốt hÆ¡n.
Tài sản của ruarua88

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #5  
Old 20-07-2008, 05:37 PM
ruarua88 ruarua88 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 26
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Bác sĩ Mac Lane đặt tay lên điện thoại. Tôi nheo mắt:

- Ông định làm trò dại dột gì thế?

- Gá»i cảnh sát. Tôi không muốn bị tống tiá»n!

- Ông cuồng trí hay sao thế, bác sÄ©. Má»™t trong những chuyên gia vá» tim giá»i nhất nước như ông lại há»§y hoại sá»± nghiệp vì món tiá»n cá»n con năm nghìn đô-la. Thật dại quá!

- Tôi chẳng ngu đến ná»—i tin rằng đưa tiá»n cho ông là xong đâu. Ông còn trở lại hạch sách nữa đấy.

- Ừ nhỉ, đúng thật. Thế mà mình không nghĩ ra - tôi đáp - Tôi đâu phải hạng tham lam. Năm nghìn đô-la với tôi là quá đủ.

Ông ta nhìn tôi lúc lâu:

- Làm thế nào mà ông lại biết được vỠtôi?

Tôi mỉm cưá»i :

- Trong ngành chúng tôi, ai cÅ©ng là chuyên viên cả, bác sÄ© ạ. Ông đã nghe hàng nghìn quả tim đập rồi và chắc chắn chúng cÅ©ng nói vá»›i ông nhiá»u Ä‘iá»u. Tôi cÅ©ng thế, cÅ©ng lắng nghe, nghiên cứu và ghi nhá»›. Má»™t luật sư tốt phải biết lắng nghe, nghiên cứu và ghi nhá»›. Äể giữ thể diện, tôi cÅ©ng có văn phòng trong thành phố.

Tôi tá»± cho phép mình mÆ¡ má»™ng đôi chút, nhưng chỉ đôi chút thôi và lại há»i:

- Ông đã ngồi tù ba năm, đúng không? Ở Larency thì phải?

Ông ta đỠmặt:

- Chuyện xảy ra hơn ba mươi năm rồi. Tôi vô tội!

- Ai biết được! - Tôi đánh lưỡi - Thôi, trở lại chuyện cÅ© nào. Äiá»u quan trá»ng là ông đã nằm khám. Tôi nghÄ© rằng khách cá»§a ông chẳng thích chuyện ấy đâu.

Ông ta nhìn tôi và chợt thổn thức:

- Ông nói phải. Sá»± vô tá»™i và những gì còn lại, ích lợi gì đâu cÆ¡ chứ... Tôi là ngưá»i sưu tập tiếng tim đập. Như ông đã nói, tôi đã nghe hàng nghìn lần... Cả tiếng tim tôi nữa. Bây giá», ai nghÄ© gì, mặc kệ. Tôi chỉ còn hai tháng để mà sống.

Và ông lại nhắc ống nghe ra khá»i giá đỡ:

- Tôi muốn cứu những nạn nhân bất hạnh khác của ông.

Mạch máu thái dương cá»§a tôi đập mạnh. Lão già ngu dại này sắp làm hư bá»™t hư đưá»ng hết. Bao nhiêu năm trá»i miệt mài. Tay tôi lần chiếc gạt tàn lá»›n... Khi tôi đánh Mac Lane, ông ta vừa quay được má»™t con số. á»ng nghe rÆ¡i xuống. Tôi đập nữa, đến khi ông ta đổ vật ra đất.

Lúc hiểu ra mình vừa làm gì, cÆ¡n giận tan biến đâu mất, chỉ còn ná»—i sợ cứng ngưá»i. Ngồi sụp xuống cạnh vị bác sÄ©, tôi sá» tay lên ngá»±c ông ta: không má»™t tiếng đập. Mac Lane đã chết. á»ng nghe lÆ¡ lá»­ng đầu dây. Tôi gác nó vào giá đỡ và bước ra cá»­a, nhưng chợt dừng lại. Còn Collins, tay thư ký riêng cá»§a bác sÄ© Mac Lane. Ban nãy, khi tôi bấm chuông cá»­a, Collins đã Ä‘i ra. Anh ta vừa hết việc.

Tôi lục khăn tay và lau trán. Không thể chạy trốn ngay được. Phải cân nhắc. Tôi bước qua phòng khách ngổn ngang. Má»™t cánh cá»­a mở vào phòng làm việc. Äấy là căn phòng có kích thước trung bình. Chiếc bàn giấy lá»›n. Hai dãy kệ đựng hồ sÆ¡ đóng liá»n tưá»ng. Chiếc máy hát có nắp đậy... Tôi liếc bức tưá»ng và chợt nảy ra má»™t ý. Thá»±c hiện thì khó thật, nhưng chẳng còn lối thoát nào nữa. Tôi gá»i Ä‘iện cho Walt Matson và cho ông ta địa chỉ bác sÄ© Mac Lane :

- Ông phải đến gặp tôi ngay. Äừng có xin lá»—i gì hết...

- Tôi không thể gặp ông ngay được. Chiá»u nay, có phiên há»p...

Tôi cấu mạnh ống nghe:

- Tôi không xin xá», Walt, tôi ra lệnh đấy!

- Nhưng phiên há»p này quan trá»ng lắm và ...

- Này, - tôi cất giá»ng lạnh lùng - nếu thế thì cả lô ngưá»i sẽ vô cùng sung sướng khi biết Walt Matson, Chá»§ tịch Há»™i đồng Thị chính đã ăn tiá»n hoa hồng má»—i lần thành phố tìm được thị trưá»ng đấy.

Im lặng thật lâu. Và tiếng Matson:

- Tôi sẽ đến.

Tôi gác máy và gá»i luôn cho Mona Saunders. Cô ta cÅ©ng không muốn gặp tôi ngay, nhưng tôi đã làm cô ta phải đổi ý. Hai mươi phút chỠđợi lê thê. Tôi liếc đồng hồ không ngá»›t. Cuối cùng, tám giá» rưởi, tiếng chuông cá»­a vang lên.

Chưa mở cá»­a, tôi đã biết ngay là Mona Saunders. Ãnh mắt cô ta đầy vẻ thù hận, giận dữ:

- Ông quấy rầy tôi vì cái gì thế? Tôi báo trước, đừng hòng xoay ở chồng tôi một xu nào!

Ngay lúc khép cá»­a, tôi đã thấy xe cá»§a Walt Matson đậu ngay trước xe Mona. Chẳng buồn trả lá»i cô ta, tôi hé cá»­a đợi. Walt là ngưá»i phục phịch, mặt đỠửng:

- Khổ quá! Sao lại phải đến ngay thế? Tôi đã bảo đừng có dồn tôi đến chân tưá»ng, và...

- Vào đi - tôi cắt ngang.

Vừa vào đến phòng khách, hỠđã sững ngưá»i vì thấy xác bác sÄ© Mac Lane. Trong khi Walt tái mặt, Mona chẳng há» sá»­ng sốt. Äây không phải lần đầu cô ta trông thấy ngưá»i chết. Mona nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Thế là sao?

- Hai ngưá»i sẽ làm chứng cho tôi: Trong lúc xảy ra vụ án, tôi không có mặt ở đây.

Walt mở to đôi mắt kinh hoàng:

- Tôi không thể làm gì cho cậu được đâu. Rất tiếc... làm sao bao che tá»™i giết ngưá»i được...

- Ông còn đưá»ng nào lá»±a chá»n nữa không? NghÄ© kỹ Ä‘i, ông hưởng thụ quen rồi.

- ...

- Tôi nghĩ, ông chẳng muốn nằm tù đâu, nếu tôi có bỠgì, tôi sẽ kéo theo cả hai vị đấy.

Mona nhìn xác chết lúc lâu. Gần ba mươi tuổi, cô vẫn còn đẹp. Äiá»u ấy làm tôi tin cô ta rất có quyá»n lá»±c vá»›i chồng - ông già Wayne. Mona há»i:

- Làm gì đây?

Tôi bước vỠcuối phòng khách và mở cửa phòng làm việc của vị bác sĩ:

- Lúc bác sĩ bị giết, cả ba chúng ta đang ở trong này.

Mona gượng cưá»i:

- Sao lại trong ấy? Tôi biết cảnh sát sẽ thắc mắc đấy.

Tôi sỠlên cổ để tin rằng đầu mình vẫn còn trên ấy. Tôi không thích nghe ai nhắc đến hai chữ "cảnh sát" trước mặt mình. Tôi đáp:

- Báo đã đưa tin: Mac Lane Ä‘ang vận động chiến dịch xây dá»±ng má»™t bệnh viện ở phía Nam thành phố. Nhưng ông ta không đủ tiá»n... Kết luận: Mona và tôi đến trấn an ông ta. Mona sẽ góp phần vào việc xây dá»±ng ấy.

Nụ cưá»i cá»§a Mona trở nên cay đắng và nghẹn ngào:

- Thật là oái oăm. Dá»… gì Wayne chịu bá» tiá»n ra, dù đây là việc từ thiện.

- Tôi cóc cần biết lão ta có xùy tiá»n ra hay không. Quan trá»ng là ở chá»— cô đã thuyết phục được lão cởi hầu bao bởi vì đấy là con ngưá»i hào hiệp, sẵn sàng giúp ngưá»i khác bằng tiá»n cá»§a mình.

Tôi lần lượt nhìn hỠvà tiếp:

- Tôi là luật sư, chính vì vậy mà các vị yêu cầu tôi má»i chi tiết. Tôi đã gặp bác sÄ© Mac Lane và cho má»™t cuá»™c hẹn, vì các vị muốn gặp riêng ông ta. Còn ông, Walt ạ, tôi đã yêu cầu ông đến đây, vì ông là má»™t nhân viên nhà nước. Tôi đã gợi ý vá»›i bác sÄ© rằng: Nên há»i ý kiến ông vá» chá»— xây bệnh viện...

Tôi lục lại trong óc, xem còn gì nói với hỠnữa không. Chợt nhớ đến Collins, tay thư ký của bác sĩ, tôi nghĩ ra: anh ta luôn ghi những cuộc hẹn vào sổ tay, tôi nói ngay:

- Không ai trong hai vị có hẹn trước. Tôi đã gá»i Ä‘iện cho hai ngưá»i sau khi nói chuyện vá»›i bác sÄ©.

Walt ưng thuận, nhưng đôi má phị vẫn run bần bật. Mắt Mona lấp lánh. Cô ta lên tiếng trước, giá»ng hài lòng:

- Tôi nghÄ© rằng chúng ta %C 4�óng kịch khéo đấy. Bây giỠđến lượt ông luồn lụy mua vui cho bá»n này.

Tôi mỉm cưá»i:

- Tôi chẳng luồn lụy bao giá», Mona ạ! Sao cô lại nghÄ© thế nhỉ? Lúc nào tôi cÅ©ng có thể báo cảnh sát. Há» sẽ đào thấy xác ông chồng trước nghèo kiết xác và từ chối ly dị khi cô gặp Wayne...

Có lẽ cô ta đã nhớ, vì đã gật đầu:

- Chúng tôi sẽ nghe lá»i ông.

- Thế chứ! Bây giá» nghe đây. Cả ba chúng ta Ä‘ang bước vào phòng làm việc thì chuông cá»­a reo. Bác sÄ© xin lá»—i, vì tay thư ký đã vá», ông ta phải đích thân ra mở cá»­a. Ông ta má»i chúng ta vào đợi trong phòng làm việc. Cả ba bước vào và khép cá»­a lại...

Tôi thở dồn dập, câu chuyện không đến nỗi nào...

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, chúng ta không biết ai đã nhấn chuông - Tôi tiếp - Và cÅ©ng chẳng thấy gì. Chúng ta nói chuyện vá»›i nhau khoảng hai mươi lăm phút và bắt đầu thắc mắc: Bác sÄ© làm gì lâu thế? Chính ông, Walt ạ, ông đã mở cá»­a vào phòng khách... Và cả ba Ä‘á»u thấy xác chết. Trong chúng ta, không ai ở má»™t mình cạnh bác sÄ© bao giá». Äấy. Nhá»› kỹ vào và đừng chua thêm má»™t lá»i nào nữa. Càng kín tiếng, càng ít há»›.

Khuôn mặt chảy xệ của Walt đẫm mồ hôi:

- Thế ông không nghĩ rằng chúng ta phải nghe thấy tiếng động sao? Tiếng xác chết ngã xuống chẳng hạn?

Tôi suy nghĩ như chớp :

- Không. Chúng ta Ä‘ang trong làm việc mà cá»­a lại đóng. Căn phòng hầu như cách âm tuyệt đối. Nếu chúng ta nghe được bất cứ tiếng gì, cảnh sát sẽ thắc mắc: Tại sao chúng ta không ra ngay và cố nhận mặt kẻ giết ngưá»i?

HỠđã hết câu há»i. CÅ©ng chẳng còn gì gợi ý. Tôi nhấc ống nghe và xin tổng đài được nói chuyện vá»›i cảnh sát.

- Tối khẩn đấy! - Tôi lấy giá»ng thảng thốt.



***


Trung sĩ Harrison nhìn tử thi được đem đến trong chiếc giỠmây:

- Lạ nhỉ. Chẳng ai trong số các vị nghe thấy tiếng động nào... Lẽ ra phải nghe tiếng kêu, hay tiếng xác chết đổ vật xuống chứ?

Mona lắc đầu:

- Không, chúng tôi có nghe thấy gì đâu.

Harrison quay lại Collins - thư ký của bác sĩ:

- Ông chắc rằng bác sĩ đây không có kẻ thù chứ?

Collins là má»™t ngưá»i nhá» thó, rụt rè. Sau khi được tin, cảnh sát đã đến nhà anh ta ngay. Collins lắc đầu:

- Ai đã quen biết bác sÄ© Mac Lane Ä‘á»u yêu mến ông ấy.

Harrison gật gù:

- Phải gan cóc lắm má»›i dám giết ngưá»i trong khi ở phòng bên, còn những ba ngưá»i nữa.

Tôi cố giữ giá»ng bình thản:

- Nếu chúng tôi không nghe thấy gì, tức là kẻ giết ngưá»i cÅ©ng chẳng biết có chúng tôi ở bên. Chắc hắn cho rằng bác sÄ© ở nhà má»™t mình.

Äôi mắt xanh cá»§a Harrison thoáng vẻ mÆ¡ hồ, ông ta bước đến phòng làm việc và mở cá»­a:

- Các vị thử vào xem... (Ông ta quay sang một cảnh sát viên mặc đồng pohục) - Khi cửa đã đóng, cậu hãy thử quăng vài quyển sách nhé...

Chúng tôi vào, Harrison khép cửa lại. Lát sau, một tiếng động lớn vang lên từ phòng khách.

- Căn phòng này không hoàn toàn cách âm như ông nghĩ đâu - Viên trung sĩ nhìn tôi.

Tôi gượng cưá»i:

- Trung sĩ ạ, ông quên rồi. Chúng tôi đang nói chuyện mà. Bởi thế, có nghe ra gì đâu.

Tiếng động đinh tai lại vang lên. Lần này càng nghe rõ mồn một. Tôi nói:

- Trung sÄ©, ông giả sá»­ rằng: Bác sÄ© đã kêu lên và ngã xuống ná»n nhà. Nhưng biết đâu má»i việc xảy ra hoàn toàn khác.

Tôi chợt nghĩ: Câu nói này có thể làm ông ta nghi ngỠthêm. Walt chợt mất bình tĩnh và lắp bắp:

- Máy... máy hát đang chạy... Vì thế mà không nghe thấy gì cả.

Phải khó khăn lắm, tôi má»›i dằn xuống được. Äồ ngu! Càng lắm lá»i, ngưá»i ta càng kiểm tra nhiá»u... Nhưng câu nói cá»§a Walt đã lôi cả lÅ© vào và tôi phải xác nhận thôi.

- Ồ, đúng rồi! Tôi quên khuấy đi mất. Máy hát đang chạy... Lúc chúng tôi vừa vào đây thì nó đang hát mà.

Harrison mỉm cưá»i nghi hoặc, ngước nhìn trần nhà lẩm bẩm:

- Trong lúc máy đang chạy mà nói chuyện được thì hay thật...

Tôi cố bình thản:

- Máy chạy khẽ lắm, trung sĩ ạ. Thoang thoảng thôi...

Một ánh chớp vụt qua mắt Collins, anh ta như hé môi định nói gì và lại thôi. Harrison nhìn tôi:

- Ông có nhớ máy đang hát bài gì không?

Tôi lắc đầu. Mona tiếp tay:

- Tôi cũng không nhớ nổi, thưa trung sĩ. Tiếng nhạc nhỠquá... Ông biết đấy, tôi chỉ có một tai mà nghe nhạc...

Tôi chợt buông một câu:

- Mà Ä‘iá»u đó can hệ gì cÆ¡ chứ?

- Tôi nghÄ© là không... Tôi chỉ thu thập và kiểm tra sá»± việc thôi. - Viên trung sÄ© lại cưá»i.

Walt chúm đôi môi dày và phán một câu, trong khi chẳng ai yêu cầu:

- Tôi nhớ... tôi nhớ đấy là nhạc cổ điển.

Trá»i ạ! Suýt chút nữa thì tôi tống má»™t quả vào mặt gã. Collins chợt nói:

- Bác sĩ Mac Lane có cả một bộ dĩa nhạc cổ điển. Ông ấy thích loại nhạc này lắm!

Harrison bước lại chiếc máy và mở nắp. Trên đó chẳng có chiếc dĩa nào. Tôi nghẹn thở:

- Tôi đã cất hết dÄ©a vào tá»§ trong phòng khách... Lý ra, có thể làm khác... Có lẽ vá»›i ông, đây là chi tiết quan trá»ng... Tôi đã phạm tá»™i sao?

- Không. - Harrison đáp.

Collins rụt rè mỉm cưá»i:

- Äúng đấy, bác sÄ© có cả bá»™ sưu tập dÄ©a hát, nhưng có thể để đâu đây...

- Thế anh bảo những cái dĩa ấy là gì? - Tôi mạnh dạn chỉ hai hộc tủ.

Collins bước vỠđó. Anh nhìn qua và rút ra một chiếc dĩa:

- Cái này thích hợp lắm đấy... Bác sĩ là nhà sưu tập, nhưng bộ sưu tập này cũng là nghỠnghiệp của ông ấy đấy. Rất cần cho công việc... Nghe thử xem... Dĩa này có tên là Bác sĩ James Mac Lane. Anh ta lắp dĩa và cho máy chạy. Tôi lắng nghe vài giây tiếng động lạ và chợt nhảy nhổm như bị đâm vào ngực. Chết rồi... Collins chỉ cho viên trung sĩ dãy kệ:

- Bác sÄ© là má»™t chuyên gia vá» tim rất giá»i. Ông ấy sưu tập tiếng tim đập cá»§a bệnh nhân, tiếng tim cá»§a những ngưá»i nổi tiếng, cá»§a thú vật, cá»§a cả ông ấy ...

Tôi nhìn sững Mona và Walt. Trông gã càng tiá»u tụy. Còn Mona, tôi Ä‘á»c được trong mắt cô ta: chẳng quan tâm gì vá» tôi và ná»—i lo sợ cá»§a tôi. Chỉ nghÄ© vỠông chồng trước cá»§a mình và những gì phải kể vá»›i cảnh sát vá» cái chết cá»§a ông ta.

Harrison nhìn tôi và mỉm cưá»i.

Trong gian phòng, chẳng còn gì ngoài tiếng đập cá»§a má»™t quả tim ngưá»i chết!
Tài sản của ruarua88

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àíèìå, êëèòîð, ïåñåí



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™