27-07-2008, 05:12 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Lão Hạc (Nam Cao)
LÃO HẠC
Lão Hạc thổi cái mồi rÆ¡m, châm đóm. Tôi đã thông Ä‘iếu và bá» thuốc rồi. Tôi má»i lão hút trước. Nhưng lão không nghe...
- Ông giáo hút trước đi
Lão đưa đóm cho tôi...
- Tôi xin cụ...
Và tôi cầm lấy đóm, vo viên má»™t Ä‘iếu. Tôi rÃt má»™t hÆ¡i xong, thông Ä‘iếu rồi má»›i đặt và o lòng lão. Lão bá» thuốc, nhưng chưa hút vá»™i. Lão cầm lấy đóm, gạt tà n, và bảo:
- Có lẽ tôi bán con chó đấy ông giáo ạ!
Lão đặt xe Ä‘iếu, hút. Tôi vừa thở khói, vừa gà gà đôi mắt cá»§a ngưá»i say, nhìn lão, nhìn để là m ra vẻ chú ý đến câu nói cá»§a lão đó thôi. Tháºt ra thì trong lòng tôi rất dá»ng dưng. Tôi nghe câu ấy đã nhà m rồi. Tôi lại biết rằng: lão nói là nói để có đấy thôi; chẳng bao giá» lão bán đâu. Vả lại, có bán tháºt nữa thì đã sao? Là m quái gì má»™t con chó mà lão có vẻ băn khoăn quá thế!...
Lão hút xong, đặt xe Ä‘iếu cuống, quay ra ngoà i, thở khói. Sau má»™t Ä‘iếu thuốc là o, óc ngưá»i ta tê dại Ä‘i trong má»™t ná»—i đê mê nhẹ nhõm. Lão Hạc ngồi lặng lẽ, hưởng chút khoái lạc cá»n con ấy. Tôi cÅ©ng ngồi lặng lẽ. Tôi nghÄ© đến mấy quyển sách quý cá»§a tôi. Hồi bị ốm nặng ở Sà i Gòn tôi bán gần hết cả áo quần, nhưng vẫn không chịu bán cho ai má»™t quyển. ốm dáºy, tôi vá» quê, hà nh lý chỉ vẻn vẹn có má»™t cái va-ly đựng toà n những sách. Ôi những quyển sách rất nâng niu! Tôi đã nguyện giữ chúng suốt Ä‘á»i, để lưu lại cái ká»· niệm má»™t thá»i chăm chỉ, hăng hái và tin tưởng đầy những say mê đẹp và cao vá»ng: má»—i lần mở má»™t quyển ra, chưa kịp Ä‘á»c dòng nà o, tôi đã thấy bừng lên trong lòng tôi như má»™t rạng đông, cái hình ảnh tuổi hai mươi trong trẻo, biết yêu và biết ghét... Nhưng Ä‘á»i ngưá»i ta không chỉ khổ má»™t lần. Má»—i lần cùng đưá»ng đất sinh nhai, và bán hết má»i thức rồi, tôi lại phải bán Ä‘i má»™t Ãt sách cá»§a tôi. Sau cùng chỉ còn có năm quyển, tôi nhất định, dù có phải chết cÅ©ng không chịu bán. ấy thế mà tôi cÅ©ng bán! Má»›i cách đây có hÆ¡n má»™t tháng thôi, đứa con nhá» cá»§a tôi bị chứng lỵ gần kiệt sức... Không! Lão hạc Æ¡i! Ta có quyá»n giữ cho ta má»™t tý gì đâu? Lão quý con chó và ng cá»§a lão đã thấm và o đâu vá»›i tôi quý năm quyển sách cá»§a tôi...
Tôi nghÄ© thầm trong bụng thế. Còn lão Hạc, lão nghÄ© gì? Äá»™t nhiên lão bảo tôi:
- Nà y! Thằng cháu nhà tôi, đến một năm nay, chẳng có giấy má gì đấy, ông giáo ạ!
À ! Thì ra lão Ä‘ang nghÄ© đến thằng con lão. Nó Ä‘i cao su năm sáu năm rồi. Hồi tôi má»›i vá», nó đã hết má»™t hạn công-ta. Lão Hạc, Ä‘em thư cá»§a nó sang, mượn tôi xem. Nhưng nó xin đăng thêm má»™t hạn nữa... Lão vá»™i cắt nghÄ©a cho tôi hiểu tại sao lão Ä‘ang nói chuyện con chó, lại nhảy vá»t sang chuyện thằng con như váºy:
- Con chó là của cháu nó mua đấy chứ!... Nó mua vỠnuôi, định để đến lúc cưới vợ thì giết thịt...
Ấy! Sá»± Ä‘á»i lại cứ thưá»ng như váºy đấy. Ngưá»i ta đã định rồi chẳng bao giá» ngưá»i ta là m được. Hai đứa mê nhau lắm. Bố mẹ đứa con gái biết váºy, nên cÅ©ng bằng lòng gả. Nhưng há» thách nặng quá: nguyên tiá»n mặt phải má»™t trăm đồng bạc, lại còn cau, còn rượu... cả cưới nữa thì mất đến cứng hai trăm bạc. Lão Hạc không lo được. ý thằng con lão, thì nó muốn bán vưá»n, cố lo cho bằng được. Nhưng lão không cho bán. Ai lại bán vưá»n Ä‘i mà lấy vợ? Vả lại bán vưá»n Ä‘i, thì cưới vợ vá», ở đâu? Vá»›i lại, nói cho cùng nữa, nếu đằng nhà gái há» cứ khăng khăng đòi như váºy, thì dẫu có bán vưá»n Ä‘i cÅ©ng không đủ cưới. Lão Hạc biết váºy đấy, nhưng cÅ©ng không dám xẵng. Lão tìm lá»i lẽ giảng giải cho con trai hiểu. Lão khuyên nó hãy dằn lòng bỠđám nà y, để rồi gắng lại Ãt lâu, xem có đám nà o khác mà nhẹ tiá»n hÆ¡n sẽ liệu: chẳng lấy đứa nà y thì lấy đứa khác; là ng nà y đã chết hết con gái đâu mà sợ?... Lạy trá»i lạy đất! Nó cÅ©ng là thằng khá, nó thấy bố nói thế thì nó thôi ngay, nó không đả động đến việc cưới xin nữa. Nhưng nó có vẻ buồn. Và lão biết nó vẫn theo Ä‘uổi con kia mãi. Lão thương con lắm. Nhưng biết là m sao được?... Tháng mưá»i năm ấy, con kia Ä‘i lấy chồng; nó lấy con trai má»™t ông phó lý, nhà có cá»§a. Thằng con lão sinh phẫn chÃ. Ngay, hôm sau, nó ra tỉnh đến sở má»™ phu, đưa thẻ, ký giấy xin Ä‘i là m đồn Ä‘iá»n cao su...
Lão rân rấn nước mắt, bảo tôi:
- Trước khi Ä‘i, nó còn cho tôi ba đồng bạc, ông giáo ạ! Chả biết nó gá»i thẻ xong, vay trước được mấy đồng, mà đưa vá» cho tôi ba đồng. Nó đưa cho tôi ba đồng mà bảo: "Con biếu thầy ba đồng để thỉnh thoảng thầy ăn quà : xưa nay con ở nhà mãi cÅ©ng không nuôi được bữa nà o, thì con Ä‘i cÅ©ng chẳng phải lo, thầy bòn vưá»n đất vá»›i là m thuê là m mướn thêm cho ngưá»i ta thế nà o cÅ©ng đủ ăn; con Ä‘i chuyến nà y cố chà là m ăn, bao giá» có bạc trăm con má»›i vá», không có tiá»n, sống khổ sống sở ở cái là ng nà y, nhục lắm!...". Tôi chỉ còn biết khóc, chứ còn biết là m sao được nữa? Thẻ cá»§a nó, ngưá»i ta giữ. Hình cá»§a nó, ngưá»i ta đã chụp rồi. Nó lại đã lấy tiá»n cá»§a ngưá»i ta. Nó là ngưá»i cá»§a ngưá»i ta rồi, chứ đâu còn là con tôi?...
***
Lão Hạc Æ¡i! Bây giá» thì tôi hiểu sao lão không muốn bán con chó và ng cá»§a lão. Lão chỉ còn má»™t mình nó để là m khuây. Vợ lão chết rồi. Con lão Ä‘i bằn bặt. Già rồi mà ngà y cÅ©ng như đêm, chỉ thui thá»§i má»™t mình thì ai mà chả phải buồn? Những lúc buồn, có con chó là m bạn thì cÅ©ng đỡ buồn má»™t chút. Lão gá»i nó là cáºu Và ng như má»™t bà hiếm hoi gá»i đứa con cầu tá»±. Thỉnh thoảng không có việc gì là m, lão lại bắt ráºn cho nó, hay Ä‘em nó ra ao tắm. Lão cho nó ăn cÆ¡m trong má»™t cái bát như má»™t nhà già u. Lão ăn gì cÅ©ng chia cho nó cùng ăn. Những buổi tối, khi lão uống rượu, thì nó ngồi ở dưới chân, Lão cứ nhắm và i miếng lại gắp cho nó má»™t miếng, như ngưá»i ta gắp thức ăn cho con trẻ. Rồi lão chá»i yêu nó, lão nói vá»›i nó như vá»›i má»™t đứa cháu bé vá» bố nó. Lão bảo nó thế nà y:
- Cáºu có nhá»› bố cáºu không? Hả cáºu Và ng? Bố cáºu lâu lắm không có thư vá». Bố cáºu Ä‘i có lẽ được đến ba năm rồi đấy... HÆ¡n ba năm... Có đến ngót bốn năm... Không biết cuối năm nay bố cáºu có vá» không? Nó mà vá», nó cưới vợ, thì nó giết cáºu. Liệu hồn cáºu đấy!
Con chó vẫn hếch mõm lên nhìn, chẳng lá»™ má»™t vẻ gì: lão lừ mắt nhìn trừng trừng và o mắt nó, to tiếng dá»a:
- Nó giết mà y đấy! Mà y có biết không? Ông cho thì bỠbố!
Con chó tưởng chủ mắng, vẫy đuôi mừng, để lấy lại lòng chủ. Lão Hạc nạt to hơn nữa:
- Mừng à ? Vẫy Ä‘uôi à ? Vẫy Ä‘uôi thì cÅ©ng giết! Cho cáºu chết!
Thấy lão sừng sá»™ quá, con chó vừa vẫy Ä‘uôi, vừa chá»±c lảng. Nhưng lão vá»™i nắm lấy nó, ôm đầu nó, Ä‘áºp nhè nhẹ và o lưng nó và dấu dÃ:
- À không! à không! Không giết cáºu Và ng đâu nhỉ!... Cáºu Và ng cá»§a ông ngoan lắm! Ông không cho giết... Ông để cáºu Và ng ông nuôi...
Lão buông nó ra để nhấc chén, ghé lên môi uống. Lão ngẩn mặt ra má»™t chút, rồi bá»—ng nhiên thở dà i. Rồi lão lẩm bẩm tÃnh. Äấy là lão tÃnh tiá»n bòn vưá»n cá»§a con...
Sau khi thằng con Ä‘i, lão tá»± bảo rằng: "Cái vưá»n là cá»§a con ta. Hồi còn mồ ma mẹ nó, mẹ nó cố thắt lưng buá»™c bụng, dè sẻn mãi, má»›i để ra được năm mươi đồng bạc táºu. Hồi ấy, má»i thức còn rẻ cả... Cá»§a mẹ nó táºu, thì nó hưởng. Lá»›p trước nó đòi bán, ta không cho bán là ta cố ý giữ cho nó, chứ có phải giữ để ta ăn đâu? Nó không có tiá»n cưới vợ, phẫn chà bước ra Ä‘i, thì đến lúc có tiá»n để lấy vợ, má»›i chịu vá». Ta bòn vưá»n cá»§a nó, cÅ©ng nên để ra cho nó: đến lúc nó vá», nếu nó không đủ tiá»n cưới vợ thì ta thêm và o vá»›i nó, nếu nó có đủ tiá»n cưới vợ, thì ta cho vợ chồng nó để có chút vốn mà là m ăn...". Lão tá»± bảo lão như thế, và lão là m đúng như thế. Lão là m thuê để kiếm ăn. Hoa lợi cá»§a khu vưá»n được bao nhiêu lão để riêng ra. Lão chắc mẩm thế nà o đến lúc con lão vá», lão cÅ©ng có được má»™t trăm đồng bạc...
Lão lắc đầu chán nản bảo tôi:
- Ấy thế mà bây giá» hết nhẵn, ông giáo ạ! Tôi chỉ ốm có má»™t tráºn đấy thôi. Má»™t tráºn đúng hai tháng mưá»i tám ngà y, ông giáo ạ! Hai tháng mưá»i tám ngà y đã không là m được má»™t xu, lại còn thuốc, lại còn ăn... Ông thá» tÃnh ra xem bao nhiêu tiá»n và o đấy?...
Sau tráºn ốm, lão yếu ngưá»i Ä‘i ghê lắm. Những công việc nặng không là m được nữa. Là ng mất vê sợi, nghá» vải đà nh phải bá». Äà n bà rá»—i rãi nhiá»u. Còn tà việc nhẹ nà o, há» tranh nhau là m mất cả. Lão Hạc không có việc. Rồi lại bão. Hoa mà u bị phá sạch sà nh sanh. Từ ngà y bão đến nay, vưá»n lão chưa có má»™t tà gì bán. Gạo thì cứ kém mãi Ä‘i. Má»™t lão vá»›i má»™t con chó, má»—i ngà y ba hà o gạo, mà gia sá»± vẫn còn đói deo đói dắt...
- Thì ra cáºu Và ng cáºu ấy ăn khá»e hÆ¡n cả tôi ông giáo ạ. Má»—i ngà y cáºu ấy ăn thế, bá» rẻ cÅ©ng mất hà o rưỡi, hai hà o đấy. Cứ mãi thế nà y thì tôi lấy tiá»n đâu mà nuôi được? Mà cho cáºu ấy ăn Ãt thì cáºu ấy gà y Ä‘i, bán hụt tiá»n, có phải hoà i không? Bây giá» cáºu ấy béo trùng trục, mua đắt, ngưá»i ta cÅ©ng thÃch...
Lão ngắt lại một chút, rồi tắc lưỡi:
- Thôi thì bán phắt Ä‘i! Äỡ được đồng nà o, hay đồng ấy. Bây giá» tiêu má»™t xu cÅ©ng là tiêu và o tiá»n cá»§a cháu. Tiêu lắm chỉ chết nó. Tôi bây giá» có là m gì được đâu?
***
Hôm sau, lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay:
- Cáºu Và ng Ä‘i Ä‘á»i rồi, ông giáo ạ!
- Cụ bán rồi?
- Bán rồi? HỠvừa bắt xong.
Lão cố là m ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cưá»i như mếu và đôi mắt lão ẩng áºng nước, tôi muốn ôm choà ng lấy lão mà òa lên khóc. Bây giá» thì tôi không xót xa năm quyển sách cá»§a tôi quá như trước nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Hạc. Tôi há»i cho có chuyện:
- Thế nó cho bắt à ?
Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Những vết nhăn xô lại vá»›i nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo vá» má»™t bên và cái miệng móm mém cá»§a lão mếu như con nÃt. Lão hu hu khóc...
- Khốn nạn... Ông giáo Æ¡i! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gá»i thì chạy ngay vá», vẫy Ä‘uôi mừng. Tôi cho nó ăn cÆ¡m. Nó Ä‘ang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà , ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục vá»›i thằng Xiển, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay má»™t lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bấy giá» cu cáºu má»›i biết là cu cáºu chết! Nà y! Ông giáo ạ! Cái giống nó cÅ©ng khôn! Nó cứ là m in như nó trách tôi: nó kêu ư á», nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: "A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở vá»›i lão như thế mà lão xá» vá»›i tôi như thế nà y?". Thì ra tôi già bằng nà y tuổi đầu rồi còn đánh lừa má»™t con chó, nó không ngá» tôi nỡ tâm lừa nó!
Tôi an ủi lão:
- Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt? Ta giết nó chÃnh là hóa kiếp cho nó đấy, hóa kiếp để cho nó là m kiếp khác.
Lão chua chát bảo:
- Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hóa kiếp cho nó để nó là m kiếp ngưá»i, may ra có sung sướng hÆ¡n má»™t chút... kiếp ngưá»i như kiếp tôi chẳng hạn!...
Tôi bùi ngùi nhìn lão, bảo:
- Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?
- Thế thì không biết nếu kiếp ngưá»i cÅ©ng khổ nốt thì ta nên là m kiếp gì cho tháºt sướng?
Lão cưá»i và ho sòng sá»c. Tôi nắm lấy vai gầy cá»§a lão, ôn tồn bảo:
- Chẳng kiếp gì sung sướng tháºt, nhưng có cái nà y là sung sướng: bây giá» cụ ngồi xuống phản nà y chÆ¡i, tôi Ä‘i luá»™c mấy cá»§ khoai lang, nấu má»™t ấm nước chè tươi tháºt đặc; ông con mình ăn khoai, uống nước chè, rồi hút thuốc là o... Thế là sướng.
- Vâng! Ông giáo dạy phải! Äối vá»›i chúng mình thì thế là sung sướng.
Lão nói xong lại cưá»i đưa đà . Tiếng cưá»i gượng nhưng nghe đã hiá»n háºu lại. Tôi vui vẻ bảo:
- Thế là được, chứ gì? Váºy cụ ngồi xuống đây, tôi Ä‘i luá»™c khoai, nấu nước.
- Nói đùa thế, chứ ông giáo cho để khi khác?...
- Việc gì còn phải chỠkhi khác?... Không bao giỠnên hoãn sự sung sướng lại. Cụ cứ ngồi xuống đây! Tôi là m nhanh lắm..
- Äã biết, nhưng tôi còn muốn nhỠông má»™t việc...
Mặt lão nghiêm trang lại...
- Việc gì thế, cụ?
- Ông giáo để tôi nói... Nó hÆ¡i dà i dòng má»™t tÃ.
- Vâng, cụ nói.
- Nó thế nà y, ông giáo ạ!
Và lão kể. Lão kể nhá» nhẹ và dà i dòng tháºt. Nhưng đại khái có thể rút và o hai việc. Việc thứ nhất: Lão thì già , con Ä‘i vắng, vả lại nó cÅ©ng còn dại lắm, nếu không có ngưá»i trông nom cho thì khó mà giữ được vưá»n đất để là m ăn ở là ng nà y. Tôi là ngưá»i nhiá»u chữ nghÄ©a, nhiá»u lý luáºn, ngưá»i ta kiêng nể, váºy lão muốn nhá» tôi cho lão gá»i ba sà o vưá»n cá»§a thằng con lão, lão viết văn tá»± nhượng cho tôi để không ai còn tÆ¡ tưởng dòm ngó đến; khi nà o con lão vá» thì nó sẽ nháºn vưá»n là m, nhưng văn tá»± cứ để tên tôi cÅ©ng được, để thế để tôi trông coi cho nó... Việc thứ hai: Lão già yếu lắm rồi, không biết sống chết lúc nà o; con không có nhà , lỡ chết không biết ai đứng ra lo cho được; để phiá»n cho hà ng xóm thì chết không nhắm mắt: lão còn được hăm nhăm đồng bạc vá»›i năm đồng vừa bán chó là ba mươi đồng bạc, muốn gá»i tôi để lỡ có chết thì tôi Ä‘em ra, nói vá»›i hà ng xóm giúp, gá»i là cá»§a lão có tà chút, còn bao nhiêu đà nh nhá» hà ng xóm cả.
Tôi báºt cưá»i bảo lão:
- Sao cụ lo xa quá thế? Cụ còn khá»e lắm, chưa chết đâu mà sợ! Cụ cứ để tiá»n ấy mà ăn, lúc chết hãy hay! Tá»™i gì bây giá» nhịn đói mà tiá»n để lại?
- Không, ông giáo ạ! Ăn mãi hết đi thì đến lúc chết lấy gì mà lo liệu?
- Äã đà nh rằng là thế, nhưng tôi bòn vưá»n cá»§a nó bao nhiêu, tiêu hết cả. Nó vợ con chưa có. Ngá»™ nó không lấy gì lo được, lại bán vưá»n thì sao?... Tôi cắn rÆ¡m, cắn cá» tôi lạy ông giáo! Ông giáo có nghÄ© cái tình tôi già nua tuổi tác mà thương thì ông giáo cứ cho tôi gá»i.
Thấy lão nằn nì mãi, tôi đà nh nháºn váºy. Lúc lão ra vá», tôi còn há»i:
- Có đồng nà o, cụ nhặt nhạnh đưa cho tôi cả thì cụ lấy gì mà ăn?
Lão cưá»i nhạt bảo:
- ÄÆ°á»£c ạ! Tôi đã liệu đâu và o đấy... Thế nà o rồi cÅ©ng xong.
Luôn mấy hôm, tôi thấy lão Hạc chỉ ăn khoai, rồi thì khoai cũng hết. Bắt đầu từ đấy, lão chế tạo được món gì, ăn món ấy... Hôm thì lão ăn củ chuối, hôm thì lão ăn sung luộc, hôm thì ăn rau má, với thỉnh thoảng một và i của ráy, hay bữa trai, bữa ốc. Tôi nói chuyện lão với vợ tôi. Thị gạt phắt đi:
- Cho lão chết! Ai bảo lão có tiá»n mà chịu khổ! Lão là m lão khổ chứ ai là m lão khổ! Nhà mình sung sướng gì mà giúp lão? ChÃnh con mình cÅ©ng đói...
Chao ôi! Äối vá»›i những ngưá»i ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu há»,thì ta chỉ thấy há» gà n dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi... toà n những cá»› để cho ta tà n nhẫn; không bao giá» ta thấy há» là những ngưá»i đáng thương: không bao giá» ta thương... Vợ tôi không ác, nhưng thị khổ quá rồi. Má»™t ngưá»i Ä‘au chân có lúc nà o quên được cái chân Ä‘au cá»§a mình để nghÄ© đến má»™t cái gì khác đâu? Khi ngưá»i ta khổ quá thì ngưá»i ta chẳng còn nghÄ© gì đến ai được nữa. Cái bản tÃnh tốt cá»§a ngưá»i ta bị những ná»—i lo lắng, buồn Ä‘au Ãch ká»· che lấp mất. Tôi biết váºy, nên tôi chỉ buồn chứ không nỡ giáºn. Tôi giấu giếm vợ tôi, thỉnh thoảng giúp ngấm ngầm lão Hạc. Nhưng hình như lão cÅ©ng biết vợ tôi không ưng giúp lão. Lão từ chối tất cả những cái gì tôi cho lão. Lão từ chối má»™t cách gần như là hách dịch. Và lão cứ xa tôi dần dần...
Lão không hiểu tôi, tôi nghÄ© váºy, và tôi cà ng buồn lắm. Những ngưá»i nghèo nhiá»u tá»± ái vẫn thưá»ng như thế. Há» dá»… tá»§i thân nên rất hay chạnh lòng. Ta khó mà ở cho vừa ý há»... Má»™t hôm, tôi phà n nà n vá» việc ấy vá»›i binh Tư. Binh Tư là má»™t ngưá»i láng giá»ng khác cá»§a tôi. Hắn là m nghỠăn trá»™m nên vốn không ưa lão hạc bởi vì lão lương thiện quá. Hắn bÄ©u môi và bảo:
- Lão là m bá»™ đấy! Tháºt ra thì lão chỉ tâm ngẩm thế, nhưng cÅ©ng ra phết chứ chả vừa đâu. Lão vừa xin tôi má»™t Ãt bả chó...
Tôi trố to đôi mắt, ngạc nhiên. Hắn thì thầm:
- Lão bảo có con chó nhà nà o cứ đến vưá»n nhà lão... Lão định cho nó xÆ¡i má»™t bữa. Nếu trúng, lão vá»›i tôi uống rượu.
Hỡi Æ¡i lão Hạc! Thì ra đến lúc cùng lão cÅ©ng có thể là m liá»u như ai hết... Má»™t ngưá»i như thế ấy!... Má»™t ngưá»i đã khóc vì trót lừa má»™t con chó!... Má»™t ngưá»i nhịn ăn để tiá»n lại là m ma, bởi không muốn liên lụy đến hà ng xóm, láng giá»ng... Con ngưá»i đáng kÃnh ấy bây giá» cÅ©ng theo gót binh Tư để có ăn ư? Cuá»™c Ä‘á»i quả tháºt cứ má»™t ngà y má»™t thêm đáng buồn...
***
Không! Cuá»™c Ä‘á»i chưa hẳn đã đáng buồn, hay vẫn đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo má»™t nghÄ©a khác. Tôi ở nhà binh Tư vỠđược má»™t lúc lâu thì thấy những tiếng nhốn nháo ở bên nhà lão Hạc. Tôi mải mốt chạy sang. Mấy ngưá»i hà ng xóm đến trước tôi Ä‘ang xôn xao ở trong nhà . Tôi xồng xá»™c chạy và o. Lão Hạc Ä‘ang váºt vã ở trên giưá»ng, đầu tóc rÅ© rượi, quần áo xá»™c xệch, hai mắt long sòng sá»c. Lão tru tréo, bá»t mép sùi ra, khắp ngưá»i chốc chốc lại bị giáºt mạnh má»™t cái, nảy lên. Hai ngưá»i đà n ông lá»±c lưỡng phải ngồi đè lên ngưá»i lão. Lão váºt vã đến hai giỠđồng hồ rồi má»›i chết. Cái chết tháºt là dữ dá»™i. Chẳng ai hiểu lão chết vì bệnh gì mà đau đớn và bất thình lình như váºy. Chỉ có tôi vá»›i binh Tư hiểu. Nhưng nói ra là m gì nữa! Lão Hạc Æ¡i! Lão hãy yên lòng mà nhắm mắt! Lão đừng lo gì cho cái vưá»n cá»§a lão. Tôi sẽ cố giữ gìn cho lão. Äến khi con trai lão vá», tôi sẽ trao lại cho hắn và bảo hắn: "Äây là cái vưá»n mà ông cụ thân sinh ra anh đã cố để lại cho anh trá»n vẹn; cụ thà chết! chứ không chịu bán Ä‘i má»™t sà o...".
Nam Cao
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của phongvan
Last edited by khungcodangcap; 01-10-2008 at 10:18 AM .
27-07-2008, 05:14 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Chà Phèo (Nam Cao)
CHà PHÈO
Hắn vừa Ä‘i vừa chá»i . Bao giá» cÅ©ng thế, cứ rượu xong là hắn chá»i . Bắt đầu chá»i trá»i . Có há» gì ? Trá»i có cá»§a riêng nhà nà o ? Rồi hắn chá»i Ä‘á»i . Thế cÅ©ng chẳng sao: Ä‘á»i là tất cả nhưng chẳng là ai . Tức mình hắn chá»i ngay tất cả là ng VÅ©-đại . Nhưng cả là ng VÅ©-đại ai cÅ©ng nhá»§, "Chắc nó trừ mình ra!" Không ai lên tiếng cả . Tức tháºt! á»’! Thế nà y thì tức tháºt! Tức chết Ä‘i được mất! Ãã thế, hắn phải chá»i cha đứa nà o không chá»i nhau vá»›i hắn. Nhưng cÅ©ng không ai ra Ä‘iá»u . Mẹ kiếp! Thế thì có phà rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nà o đẻ ra thân hắn cho hắn khổ đến nông ná»—i nà y ? A ha! Phải đấy, hắn cứ thế mà chá»i, hắn cứ chá»i đứa chết mẹ nà o lại đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chà Phèo! Hắn nghiến răng và o mà chá»i cái đứa đã đẻ ra Chà Phèo . Nhưng mà biết đứa nà o đã đẻ ra Chà Phèo ? Có trá»i mà biết ! Hắn không biết, cả là ng VÅ©-đại cÅ©ng không ai biết...
***
Má»™t anh Ä‘i thả ống lươn, má»™t buổi sáng tinh sương đã thấy hắn trần truồng và xám ngắt trong má»™t váy đụp để bên má»™t lò gạch bá» không, anh ta rước lấy và đem vá» cho má»™t ngưá»i đà n bà góa mù . Ngưá»i đà n bà góa mù nà y bán hắn cho má»™t bác phó cối không con, và khi bác phó cối nà y chết thì hắn bÆ¡ vÆ¡, hết Ä‘i ở cho nhà nà y lại Ä‘i ở cho nhà ná» . Năm hai mươi tuổi, hắn là m canh Ä‘iá»n cho ông lý Kiến, bấy giá» cụ bá Kiến, ăn tiên chỉ là ng. Hình như có mấy lần bà ba nhà ông lý, còn trẻ lắm mà lại hay ốm lá»ng, bắt hắn bóp chân, hay xoa bụng, đấm lưng gì đấy . Ngưá»i ta bảo ông lý ra đình thì hách dịch, cả là ng phải sợ, mà vá» nhà thì lại sợ cái bà ba còn trẻ nà y . Ngưá»i bà ấy phốp pháp, má bà ấy hây hây, mà ông lý thì hay Ä‘au lưng lắm; những ngưá»i có bệnh Ä‘au lưng hay sợ vợ mà chúa Ä‘á»i là khoẻ ghen. Có ngưá»i bảo ông lý ghen vá»›i anh canh Ä‘iá»n khoẻ mạnh mà sợ bà ba không dám nói . Có ngưá»i thì bảo anh canh Ä‘iá»n ấy được bà ba quyá»n thu quyá»n bổ trong nhà tin cẩn nên lấy trá»™m tiá»n trá»™m thóc nhiá»u . Má»—i ngưá»i nói má»™t cách. Chẳng biết đâu mà lần. Chỉ biết má»™t hôm Chà bị ngưá»i ta giải huyện rồi biệt tăm đến bảy, tám năm rồi má»™t hôm, hắn lại lù lù ở đâu lần vá» . Hắn vá» lá»›p nà y trông khác hẳn, má»›i đầu chẳng ai biết hắn là ai . Trông đặc như thằng sắng cá ! Cái đầu thì trá»c lốc, cái răng cạo trắng há»›n, cái mặt thì Ä‘en mà rất câng câng, hai mắt gưá»m gưá»m trông gá»›m chết! Hắn mặc quần áo nái Ä‘en vá»›i áo Tây và ng. Cái ngá»±c phanh, đầy những nét chạm trổ rồng, phượng vá»›i má»™t ông thà y tướng cầm chuỳ, cả hai cánh tay cÅ©ng thế . Trông gá»›m chết!
Hắn vá» hôm trước hôm sau đã thấy ngồi ở chợ uống rượu vá»›i thịt chó suốt từ trưa cho đến xế chiá»u . Rồi say khướt, hắn xách má»™t cái vá» chai đến cổng nhà bá Kiến, gá»i táºn tên tục ra mà chá»i . Cụ bá không có nhà . Thấy Ä‘iệu bá»™ hung hăng cá»§a hắn, bả cả đùn bà hai, bà hai thúc bà ba, bà ba gá»i bà tư, nhưng kết cục chẳng bà nà o dám ra nói vá»›i hắn má»™t và i lá»i phải chăng. Mắc phải cái thằng liá»u lÄ©nh quá, nó lại say rượu, tay nó lại nhăm nhăm cầm má»™t cái vá» chai, mà nhà lúc ấy toà n đà n bà cả ... Thôi thì cứ đóng cái cổng cho tháºt chặt, rồi mặc thây cha nó, nó chá»i thì tai liá»n miệng ấy, chá»i rồi lại nghe . Thà nh thá» chỉ có ba con chó dữ vá»›i má»™t thằng say rượụ Tháºt là ầm ỹ ! Hà ng xóm phải má»™t bữa Ä‘iếc tai, nhưng có lẽ trong bụng thì há» hả : xưa nay há» má»›i chỉ được nghe bà cả, bà hai, bà ba, bà tư nhà cụ bá chá»i ngưá»i ta, bây giá» há» má»›i được nghe ngưá»i ta chá»i lại cả nhà cụ bá . Mà chá»i má»›i sướng miệng là m sao! Má»›i ngoa ngắt là m sao! Há» bảo nhau : phen nà y cha con thằng bá Kiến đố còn dám vác mặt Ä‘i đâu nữa! Mồ mả tổ tiên đến lá»™n lên mất. CÅ©ng có ngưá»i hiá»n là nh hÆ¡n bảo, "Phúc Ä‘á»i nhà nó, chắc ông lý không có nhà ...". Ông lý đây là ông lý Cưá»ng, con giai cụ bá nổi tiếng là hách dịch, coi ngưá»i như rÆ¡m rác. Phải ông lý Cưá»ng thá» có nhà xem nà o ! Quả nhiên há» nói có sai đâu ! Ãấy, có tiếng ngưá»i sang sảng quát , " Mà y muốn lôi thôi gì ? Cái thằng không cha không mẹ nà y ! Mầy muốn lôi thôi gì ?..." Ãã bảo mà ! Cái tiếng quát tháo kia là tiếng lý Cưá»ng. Lý Cưá»ng đã vá» ! Lý Cưá»ng đã vá» ! Phải biết... A ha! Má»™t cái tát rất kêu . Ôi! Cái gì thế nà y ? Tiếng đấm, tiếng đá nhau bình bịch. Thôi cứ gá»i là tan xương! Bá»—ng "choang" má»™t cái, thôi phải rồi, hẳn Ä‘áºp cái chai và o cá»™t cổng... á»’ hắn kêu ! Hắn vừa chá»i vừa kêu là ng như bị ngưá»i ta cắt há»ng. á»’ hắn kêu!
- Ôi là ng nước ôi! Cứu tôi vá»›i ... Ôi là ng nước ôi! Bố con thằng Kiến nó đâm chết tôi! Thằng lý Cưá»ng nó đâm chết tôi rồi, là ng nước ôi!... Và há» thấy Chà Phèo lăn lá»™n dưới đất, vừa kêu vừa lấy mảnh chai cà o và o mặt. Máu ra loe loét trông gá»›m quá! Mấy con chó xông xáo quanh hắn, sá»§a rất hăng. Lý Cưá»ng hÆ¡i tái mặt, đứng nhìn mà cưá»i nhạt, cưá»i khinh bỉ . Hừ! Ngỡ là gì, chẳng hoá ra nằm ăn vạ! Thì ra hắn định đến đây nằm vạ!
Ngưá»i ta tuôn đến xem. Mấy cái ngõ tối chung quanh đùn ra biết bao nhiêu là ngưá»i! Tháºt ồn à o như chợ. Bà cả, bà hai, bà ba, bà tư nhà cụ bá vững dạ vì có anh lý, cÅ©ng xưng xỉa ra chá»i góp. Tháºt ra, các bà muốn xem Chà Phèo ra là m sao ? Không khéo nó có ý gieo vạ cho cụ ông phen nà y ...
Nhưng kia cụ ông đã vá» . Cụ cất tiếng rất sang há»i: "Cái gì mà đông như thế nà y ?" Chá»— nà y "lạy cụ" chá»— kia "lạy cụ", ngưá»i ta kÃnh cẩn đứng giãn ra, và Chà Phèo bá»—ng nằm dà i không nhúc nhÃch rên khe khẽ như gần chết.
Thoáng nhìn qua, đã hiểu cơ sự rồi . Là m lý trưởng rồi chánh tổng, bây giỠlại đến lượt con cụ là m lý trưởng, những việc như thế nà y cụ không lạ gì . Cụ hãy quát mấy bà vợ đang xưng xỉa chực tâng công với chồng:
- Các bà đi và o nhà : đà n bà chỉ lôi thôi, biết gì ?
Rồi quay lại bá»n ngưá»i là ng, cụ dịu giá»ng hÆ¡n má»™t chút:
- Cả các ông các bà nữa, vỠthôi đi chứ! Có gì mà xúm lại như thế nà y ?
Không ai nói gì, ngưá»i ta lảng dần Ä‘i . Vì nể cụ bá cÅ©ng có, nhưng vì nghÄ© đến sá»± yên ổn cá»§a mình cÅ©ng có: ngưá»i nhà quê vốn ghét lôi thôi . Ai dại gì đứng ỳ ra đấy, có là m sao há» triệu mình Ä‘i là m chứng. Sau còn trÆ¡ lại Chà Phèo và cha con cụ bá . Bây giá» cụ má»›i lại gần hắn, khẽ lay và gá»i:
-- Anh Chà ơi! Sao anh lại là m ra thế ?
Chà Phèo lim dim mắt, rên lên:
- Tao chỉ liá»u chết vá»›i bố con nhà mà y đấy thôi . Nhưng tao mà chết thì có thằng sạt nghiệp, mà còn rÅ© tù chưa biết chừng.
Cụ bá cưá»i nhạt, nhưng tiếng cưá»i giòn giã lắm: ngưá»i ta bảo cụ hÆ¡n ngưá»i cÅ©ng chỉ bởi cái cưá»i .
- Cái anh nà y nói má»›i hay! Ai là m gì anh mà anh phải chết? Ãá»i ngưá»i chứ có phải con ngoé đâu ? Lại say rồi phải không?
Rồi đổi giá»ng cụ là m thân máºt há»i:
- Vá» bao giá» thế ? Sao không và o tôi chÆ¡i ? Ãi và o nhà uống nước.
Thấy Chà Phèo không nhúc nhÃch, cụ tiếp luôn:
- Nà o đứng lên Ä‘i . Cứ và o đây uống nước đã . Có cái gì ta nói chuyện tá» tế vá»›i nhau . Cần gì phải là m thanh động lên như thế, ngưá»i ngoà i biết, mang tiếng cả .
Rồi vừa xốc Chà Phèo, cụ vừa phà n nà n:
- Khổ quá! Giá có tôi ở nhà thì đâu đến ná»—i . Ta nói chuyện vá»›i nhau, thế nà o cÅ©ng xong. Ngưá»i lá»›n cả, chỉ má»™t câu chuyện vá»›i nhau là đủ . Chỉ tại thằng lý Cưá»ng nóng tÃnh không nghÄ© trước nghÄ© sau . Ai, chứ anh vá»›i nó còn có há» kia đấy .
Chà Phèo chả biết há» hà ng ra là m sao, nhưng cÅ©ng thấy lòng nguôi nguôi . Hắn cố là m ra vẻ nặng ná», ngồi lên. Cụ bá biết rằng mình đã thắng, đưa mắt nháy con má»™t cái, quát :
- Lý Cưá»ng đâu ! Tá»™i mà y đáng chết. Không bảo ngưá»i nhà đun nước, mau lên !
Cụ dắt Chà Phèo đứng dáºy, giục thêm và i tiếng nữa, và Chà Phèo chịu Ä‘i; hắn chỉ cố kháºp khiá»…ng cái chân như bị què . Là vì lúc ấy trong ngưá»i hắn rượu đã hÆ¡i nhạt rồi, không còn kêu gà o chá»i bá»›i ; và không còn nghe kêu gà o chá»i bá»›i, hắn thấy hình như không hăng hái nữa . Sá»± ngá»t ngà o là m má»m nhÅ©n, vả lại những ngưá»i đứng xem vá» cả rồi, hắn thấy hắn hình như trÆ¡ trá»i . Cái sợ cố hữu trong lòng thức dáºy, cái sợ xa xôi cá»§a ngà y xưa, hắn thấy quá táo bạo . Không táo bạo mà dám gây sá»± vá»›i cha con bá Kiến, bốn Ä‘á»i là m tổng lý . Và nghÄ© thế, hắn thấy hắn cÅ©ng oai . Hắn là m cái ông gì ở là ng nà y ? Không vây cánh, không há» hà ng thân thÃch; anh em không có, đến bố mẹ cÅ©ng không... Ờ, thế mà dám độc lá»±c chá»i nhau vá»›i lý trưởng, chánh tổng, bá há»™ tiên chỉ là ng VÅ©-đại, Chánh Há»™i đồng kỳ hà o, huyện hà o, Bắc kỳ nhân dân đại biểu, khét tiếng đến cả trong hà ng huyện. Thá» há»i đã có mặt nà o trong cái là ng hÆ¡n hai nghìn xuất Ä‘inh nà y là m được thế ? Kể là m rồi có chết cÅ©ng là cam tâm. Váºy mà không: cái cụ bá thét ra lá»a ấy lại xá» nhÅ©n, má»i hắn và o nhà xÆ¡i nước. Thôi cÅ©ng hả, đã xá» nhÅ©n thì hắn và o . Nhưng bá»—ng hắn lại hÆ¡i ngần ngại: biết đâu cái lão cáo già nà y nó chả lại lừa hắn và o nhà rồi lôi thôi ? á»’ mà tháºt, có thể như thế lắm! Nà y nó hãy lôi ngay mấy cái mâm cái nồi hay đồ và ng, đồ bạc ra khoác và o cổ hắn, rồi cho vợ ra kêu là ng lên rồi cá»™t cổ hắn và o, chần cho má»™t tráºn om xương, rồi vu cho là ăn cướp thì sao ? Cái thằng bá Kiến nà y, già đá»i đục khoét, còn đớn cái nước gì mà phải chịu lép như trấu thế? Thôi dại gì mà và o miệng cá»p, hắn cứ đứng đây nà y, cứ lăn ra đây nà y, lại kêu toáng lên xem nà o . Nhưng nghÄ© ngợi má»™t tÃ, hắn lại bảo: kêu lên cÅ©ng không nước gì ! Lão bá vừa nói má»™t tiếng, bao nhiêu ngưá»i đã ai vá» nhà nấy, hắn có lăn ra kêu nữa, liệu có còn ai ra ? Vả lại bây giá» rượu nhạt rồi, nếu lại phải rạch mặt thêm mấy nhát thì cÅ©ng Ä‘au . Thôi cứ và o ! Và o thì và o, cần quái gì . Muốn Ä‘áºp đầu thì và o ngay giữa nhà nó mà đáºp đầu còn hÆ¡n ở ngoà i . Cùng lắm, nó có giở quẻ, hắn cÅ©ng chỉ đến Ä‘i ở tù . Ở tù thì hắn coi là thưá»ng. Thôi cứ và o ...
Và o rồi, hắn má»›i biết những cái hắn sợ là hão cả . Bá Kiến quả có ý muốn dà n xếp cùng hắn tháºt. Không phải cụ đớn, chÃnh tháºt cụ khôn róc Ä‘á»i, thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ hai sợ kẻ cố cùng liá»u thân. Chà Phèo không là anh hùng, nhưng nó là cái thằng liá»u lÄ©nh. Liá»u lÄ©nh thì còn ai thèm chấp ! Thế nà o là má»m nắn rắn buông? Cái nghá» là m việc quan, nếu nhất nhất cái gì cÅ©ng đè đầu ấn cổ thì lại bán nhà đi cho sá»›m. Cụ và o bảo lý Cưá»ng như thế đấy . VÅ© dÅ©ng như hắn mà là m được lý trưởng là nhá» có cụ . Cụ mà chết Ä‘i rồi "chúng nó" lại không cho ăn bùn.
Tiếng váºy, là m tổng lý không phải việc dá»… . Ở cái là ng nà y, dân quá hai nghìn, xa phá»§ xa tỉnh, kể ăn thì cÅ©ng dá»… ăn nhưng không phải há»… là m lý trưởng thì cứ việc ngồi mà khoét. Hồi năm ná», má»™t thầy địa lý qua đây có bảo đất là ng nà y và o cái thế "quần ngư tranh thá»±c", vì thế mà bá»n đà n anh chỉ là má»™t đà n cá tranh mồi . Mồi thì ngon đấy, nhưng mà năm bè bảy mối, bè nà o cÅ©ng muốn ăn. Ngoà i mặt tá» tế vá»›i nhau, nhưng tháºt ra trong bụng lúc nà o cÅ©ng muốn cho nhau lụn bại để cưỡi lên đầu lên cổ . Ngay thằng Chà Phèo nà y đến đây sinh sá»± biết đâu lại không có thằng nà o ẩy đến? Nếu cụ không chịu nhịn, là m cho to chuyện có khi tốn tiá»n. Cái nghá» quan bám thằng có tóc ai bám thằng trá»c đầu ? Bá» tù nó thì dá»… rồi; nhưng bá» tù nó, cÅ©ng có ngà y nó được ra, liệu lúc ấy nó có để yên mình không chứ ? Cụ phải cái vụ thằng Năm Thá», mãi đến bây giá» chưa quên.
Năm Thá» vốn là má»™t thằng đầu bò đầu bướu . Hồi ấy, bá Kiến má»›i ra là m lý trưởng, nó hình như kình nhau vá»›i lão ra mặt; lý Kiến muốn trị nhưng chưa có dịp. ÃÆ°á»£c Ãt lâu, hắn can dá»± và o má»™t vụ cướp bị bắt giam; lý Kiến ngấm ngầm váºn động cho và o tù . Vẫn tưởng má»™t ngưá»i vai vế như Năm Thá» mà thất cÆ¡ lỡ váºn đến ná»—i tá»™i tù là m gì còn dám vác cái mặt mo vá» là ng? Lý Kiến mừng thầm rằng đã nhổ được cây Ä‘inh trước mắt. Nà o ngá» má»™t buổi tối lý Kiến Ä‘ang ngồi má»™t mình soạn giấy má thì Năm Thá» vác dao xá»™c và o . Nó đứng chặn lấy cá»a và bảo: nếu kêu lên má»™t tiếng thì đâm chết liá»n, thì ra nó vượt ngục và vỠđây nhỠông lý má»™t cái thẻ mang tên má»™t ngưá»i lương thiện và má»™t trăm đồng bạc để trốn Ä‘i . Nó bảo: nghe nó thì nó Ä‘i biệt, mà không nghe nó thì nó đâm chết, rồi muốn ra sao thì ra; còn muốn sống vá»›i vợ con thì nghe nó .
Lẽ tất nhiên là lý Kiến nghe, Năm Thá» Ä‘i phen ấy là mất tăm, cÅ©ng không bao giá» vá» nữa tháºt. Nhưng thói Ä‘á»i, tre già măng má»c, có bao giá» hết những thằng du côn? Năm Thá» vừa Ä‘i, lại có binh Chức ở đâu lần vá» . Mà thằng nà y lúc nó còn ở nhà , nà o nó có ngạo ngược gì cho cam! Ngưá»i ta đã phải gá»i hắn là cục đất. Ai bảo sao thì ư hữ là m váºy, má»›i quát má»™t tiếng, thì đã đái ra cả quần, thuế bổ má»™t đồng thì đóng quá hai, đến ná»—i có con vợ hay hay mắt, bị ngưá»i ta ghẹo cÅ©ng chỉ im im rồi vá» nhà hà nh vợ chứ chẳng dám ho hoe gì, thế đấy: cái nghá» Ä‘á»i hiá»n quá cÅ©ng hoá ngu, ở đâu chứ ở đất nà y đã ngu, đã nhịn thì chúng nó ấn cho đến không còn ngóc đầu lên được. Hắn là m thì là m cáºt lá»±c mà quanh năm nghèo rá»›t mồng tÆ¡i; chỉ vì má»™t miếng cÅ©ng không giữ được mà ăn; đứa nà o nó vá»› nó cÅ©ng xoay, mà đứa nà o xoay cÅ©ng chịu . Sau cùng bá»±c quá, hắn ra Ä‘i lÃnh. Lại cà ng thêm tá»™i ! Không bá»±c còn được vợ, tuy rằng thỉnh thoảng có bị sây sá»›t ra ngoà i, những vẫn còn là vợ mình. Bá»±c thì hoá ra mất vợ . Bởi vì chị vợ ở nhà còn trẻ, má»›i hai con, cái mắt sắc như dao lại hồng hồng đôi má, bá»—ng nhiên lại sinh ra vắng chồng, cá»§a ngon trá» trá» ngay trước mắt, ai mà chịu được?
Nhà chị binh ở gần đưá»ng. Ông phó Ä‘i đánh bạc ban đêm vá» cÅ©ng tạt và o; anh trương tuần Ä‘i tuần cÅ©ng tạt và o; anh hà ng xóm cÅ©ng mò sang, tháºm chà đến cái thằng hương Ä‘iá»n, đầu hai thứ tóc, già đá»i là m đầy tá»› cho các ông lý trưởng, cÅ©ng mon men và o gạ gẫm. Vợ binh Chức đã nghiá»…m nhiên thà nh má»™t con nhà thổ không phải trả tiá»n để bá»n lý dịch lá»›n nhá» trong là ng chuyên đổi . ChÃnh ngay lý Kiến, tuy hồi ấy đã có đến ba vợ, cÅ©ng không nỡ bá» hoà i cái cá»§a không dưng được trá»i cho; và không bá» hoà i, ông còn được lợi . Má»—i lần chị binh Ä‘i lÄ©nh lương hay lÄ©nh măngda cá»§a chồng, phải mượn ông lý Ä‘i nháºn thá»±c. Không ông lý nà o vác cá»§a nhà đi ăn mà nháºn thá»±c cho ngưá»i ta, Ä‘iá»u ấy đã cố nhiên. Nhưng vá»›i lý Kiến thì không những cÆ¡m rượu tiá»n túi, còn phải cho ngồi chung xe và còn ở lại tỉnh nữa . Thế là mấy đồng bạc lương Ä‘i Ä‘á»i; mấy đứa con cá»§a chị ngà y mai chỉ được mấy cái kẹo đạn mút, hay háºu hÄ©nh ra thì được mấy cặp bánh giầy giò ăn. Thà nh thá» công lao anh binh, rút lại chỉ cho chị binh má»—i tháng má»—i lần hưởng những cuá»™c vui vá»›i ông lý nhà .
Chẳng hiểu anh ta cÅ©ng biết thế mà chán cảnh nhà hay sao mà mãn hạn ba năm cÅ©ng không thấy vá» . Rồi Ãt lâu sau, có trát vá» là ng bắt tróc nã và áp giải tên Trần Văn Chức. Lý Kiến khai tên ấy thuá»™c hạng dân lưu tán không vá» là ng. Nhưng khai hôm trước thì hôm sau hắn vá» . Lý Kiến sai đầy tá»› Ä‘em trát đến nhà đòi hắn. Hắn đến ngay, nhưng lại dẫn theo cả vợ và hai con. Không đợi ông lý nói má»™t câu, hắn rút má»™t con dao chá»c tiết lợn ra, nhăm nhăm cầm ở tay mà bảo rằng: "Chẳng nói dấu gì ông, tôi can án giết ngưá»i . Nếu ông không thương, mà bắt giải thì vợ con tôi chết đói . Thôi thì đằng nà o chúng nó cÅ©ng chết, tôi đâm chúng nó chết ở đây rồi ông bắt Ä‘i ở tù luôn thể". Mắt hắn đỠngầu; lưỡi dao hắn hoa lên loang loáng, chỉ trông cÅ©ng lạnh gáy . Hắn có thể giết ngưá»i được lắm, mà không phải chỉ giết có vợ và con thôi, khi hắn đã có gan đâm chết vợ con hắn thì hắn có kiêng gì đến cái cổ cá»§a ngưá»i khác nữa ? Lý Kiến nghÄ© ngợi má»™t lúc rồi bảo cứ vá» rồi ông liệu . Ông liệu nghÄ©a là ông che Ä‘áºy cái án cá»§a hắn cho không ai biết và má»—i lần có trát vá» nhắc, ông lại khai rằng: vẫn chưa có tên Chức vá» . Thế là hắn cứ nghiá»…m nhiên sống ở ngay chÃnh giữa quê hương hắn. Và bây giá» ngưá»i ta thấy vợ hắn rất chÃnh chuyên mà lại trung thà nh, thị chăm chỉ là m để nuôi hắn. Những ông trưởng, ông phó tá»± nhiên nghÄ© bụng rằng: ngưá»i ta có chồng rồi mà còn chà ng mà ng thì phải tá»™i; ai cÅ©ng sinh tá» tế cả chỉ trừ anh binh, bởi vì Chức bây giá» lại rất má»±c là ngang ngược. Hắn ăn vưá»n đấy, nhưng chẳng chịu ná»™p thuế cho ai . Thúc hắn thì hắn chá»i, cắm vưá»n hắn thì hắn chém, sinh chuyện vá»›i hắn thì chÃnh lý trưởng là ng có lá»—i bởi vì cố ý ẩn láºu hắn là má»™t tên can phạm. Ấy thế mà hắn cÅ©ng chưa vừa lòng đâu . Má»™t hôm, không hiểu nghÄ© ngợi thế nà o, hắn vác dao đến bảo thẳng và o mặt lý Kiến rằng:
- Hồi tôi còn tại ngÅ©, tôi gởi vá» nhà có trăm. Không biết vợ tôi có tiêu pha gì, hay là cho trai mà không còn má»™t đồng nà o cả . Tôi há»i thì nó bảo: ở nhà , đà n bà con gái má»™t mình, không dám giữ tiá»n, được đồng nà o mang gá»i ông lý cả . Tôi sợ nó bịa ra nên đã trói sẵn nó ở nhà . Bây giá» tôi đến thưa vá»›i ông, tÃnh toán xem được bao nhiêu cho Ä‘em vá» nuôi cháu . Thiếu má»™t đồng thì tôi không để yên cho chúng nó .
Lý Kiến hiểu rằng: "chúng nó" đây có thể gồm cả ông. Ông cưá»i nhạt bảo rằng:
- Thế nà y nà y anh binh ạ: chị ấy gá»i tôi thì quả là không có ...
Hắn trợn mắt lên quát:
- Thế thì thằng nà o ăn đi ?
Lý Kiến vội nói lấp ngay:
- Thế nhưng mà anh có thiếu tiá»n thì cứ bảo tôi má»™t tiếng. Chị ấy trót tiêu Ä‘i rồi thì có giết cÅ©ng chẳng ra . Lôi thôi là m gì sinh tá»™i .
Ông mở tráp ra quăng hắn năm đồng bạc. Hắn cầm lấy, "lạy ông" tá» tế, rồi xách dao ra vá» . Từ hôm ấy hắn thà nh tá» tế vá»›i lý Kiến, nháºn là chá»— đầy tá»› chân tay, nhưng lý Kiến thỉnh thoảng vẫn phải cho hắn tiá»n. Cho mãi đến năm ngoái đây, hắn chết...
***
Thì năm nay lại nảy ra Chà Phèo, má»™t thằng hiá»n là nh như đất - tá»™i nghiệp cho hắn, có lần lý Kiến thấy hắn vừa bóp đùi cho bà ba, vừa run run! Bá»—ng nhiên vùng dáºy, giở toà n những giá»ng uống máu ngưá»i không tanh. Thì ra già néo đứt dây . Cụ tiên chỉ là ng VÅ©-đại nháºn ra rằng: đè nén con em đến ná»—i nó không chịu được phải bá» là ng Ä‘i là dại . Mưá»i thằng đã Ä‘i ra thì chÃn thằng trở vá» vá»›i cái vẻ hung đồ, cái tÃnh ương ngạnh há»c được từ phương xa . Má»™t ngưá»i khôn ngoan chỉ bóp đến ná»a chừng. Hãy ngấm ngầm đẩy ngưá»i ta xuống sông, nhưng rồi lại dắt nó lên để nó Ä‘á»n Æ¡n. Hãy Ä‘áºp bà n Ä‘áºp ghế đòi cho được năm đồng, nhưng được rồi thì lại vất trả lại năm hà o "vì thương anh túng quá" ! Và cÅ©ng phải tùy mặt nữa: những thằng có máu mặt, vợ đẹp, con đà n, chÃnh là những thằng sợ quan và dá»… bóp; trái lại, những thằng tứ cố vô thân, giết chúng nó thì dá»…, nhưng được chỉ còn có xương; mà gây vá»›i chúng là mở má»™t dịp tốt để cho các phe nghịch xoay lại mình. Là ng nà o cÅ©ng có nhiá»u cánh, má»—i cánh kết bè đảng chung quanh má»™t ngưá»i: cánh cụ bá Kiến, cánh ông đội Tảo, cánh ông Tư Ãạm, cánh ông Bát Tùng... Bằng ấy cánh du lại vá»›i nhau để bóc lá»™t con em, nhưng ngấm ngầm chia rẽ, nhè từng chá»— hở để mà trị nhau . Cụ lại nháºn ra rằng: ở cái đất nhà quê, bá»n dân hiá»n là nh chỉ è cổ là m nuôi bá»n lý hà o, nhưng chÃnh bá»n lý hà o, nhiá»u khi lại phải ngáºm miệng cung cấp cho những thằng cùng hÆ¡n cả dân cùng liá»u lÄ©nh, lúc nà o cÅ©ng có thể cầm dao đâm ngưá»i hay đâm mình.
Nhưng cụ không phải là má»™t ngưá»i ưa than thở . Than thở chẳng Ãch gì cho ai, cái bá»n dân Ä‘inh suốt Ä‘á»i bị đè nén kia sỡ dÄ© bị đè nén suốt Ä‘á»i chỉ vì khi bị đè nén chúng chỉ biết than thở chứ không biết là m gì khác. Cụ bá Kiến không cần than thở : trị không lợi thì cụ dùng. Cụ nghÄ© bụng cÅ©ng phải có những thằng đầu bò chứ ? Không có những thằng đầu bò thì lấy ai mà trị những thằng đầu bò ? Thế lá»±c cá»§a cụ sở dÄ© lấn át được các vây cánh khác, má»™t phần lá»›n cÅ©ng bởi cụ biết má»m biết cứng, biết thu phục những thằng bạt mạng không sợ chết và không sợ Ä‘i tù . Những thằng ấy chÃnh là những thằng được việc. Khi cần đến, chỉ cho nó dăm hà o uống rượu, là có thể sai nó đến tác hại bất cứ anh nà o không nghe mình. Gặp ngưá»i bướng bỉnh, Ä‘anh thép thì nó lừa đốt nhà hay cho mấy lát dao; gặp ngưá»i non mặt, thì nó quăng chai rượu láºu, hay gây sá»± rồi lăn ra kêu là ng. Có chúng nó sinh chuyện thì má»›i có dịp mà ăn, nếu không thì giữa đám dân hiá»n là nh và yên pháºn nà y, khéo lắm chỉ bóp nặn được và o vụ thuế . Thuế má»™t năm có má»™t lần nếu chỉ trông và o đấy thì bán cha Ä‘i cÅ©ng không đủ để bù và o chá»— ba, bốn nghìn bạc chạy chá»t để tranh triện đồng.
Vì thế, đêm hôm ấy, ở nhà bá Kiến ra vá», Chà Phèo vô cùng hả hê ! Bá Kiến đã không vu vạ gì cho hắn, lại còn giết gà mua rượu cho hắn uống, xong lại đãi thêm đồng bạc để vá» uống thuốc. Ãồng bạc, là m gì đến thế ? Hắn loạng choạng vừa Ä‘i vừa cưá»i; hắn chẳng cần đến ba xu . Lúc ngồi tù, hắn có há»c mót được mấy bà i thuốc giấu: chỉ và i nắm lá, là mặt hắn lại đâu và o đấy ngay . Còn đồng bạc lại để Ä‘i uống rượu ...
***
Hắn uống được có vừa ba hôm, hôm thứ tư thì hắn trợn mắt lên, bảo con mẹ hà ng rượu rằng:
- Hôm nay ông không có tiá»n; nhà mà y bán chịu cho ông má»™t chai . Tối ông mang tiá»n đến trả .
Mụ hà ng rượu hÆ¡i ngần ngừ . Thế là hắn rút bao diêm đánh cái xòe, châm lên mái lá»u cá»§a mụ . Mụ hoảng hốt kêu la om xòm vá»™i dáºp tắt được ngá»n lá»a vừa má»›i cháy . Rồi khóc khóc mếu mếu, mụ đưa chai rượu . Hắn hầm hầm, chÄ©a và o mặt mụ bảo rằng:
- Cái giống nhà mà y không ưa nhẹ! Ông mua chứ ông có xin nhà mà y đâu! Mà y tưởng ông quỵt hở ? Mà y thá» há»i cả là ng xem ông có quỵt cá»§a đứa nà o bao giá» không? Ông không thiếu tiá»n! Ông còn gá»i đằng cụ bá, chiá»u nà y ông Ä‘i lấy vỠông trả .
Mụ vừa kéo vạt áo lên quệt nước mũi, vừa bảo:
- Chúng cháu không dám chắc lép, nhưng quả là Ãt vốn.
Hắn quát lên:
- Ãt vốn chỉ tối nay ông trả . Nhà mà y đã chết ngay bây giá» hay sao ?
Rồi hắn xách chai ra vá» . Hắn vá» cái miếu con ở bá» sông, vì vốn từ trước đến nay không có nhà . Lúc Ä‘i đưá»ng hắn đã vặn được ở nhà nà o đó bốn quả chuối xanh, và bốc cá»§a má»™t cô hà ng xén má»™t rúm con muối trắng. Bây giá» hắn uống rượu vá»›i chuối xanh chấm muối trắng và thấy rằng cÅ©ng ngon. Hắn uống rượu vá»›i cái gì cÅ©ng ngon.
Uống xong hắn chùi miệng, rồi ngáºt ngà ngáºt ngưỡng đến nhà bá Kiến. Gặp ai hắn cÅ©ng bảo: hắn đến nhà bá Kiến đòi nợ đây! Má»›i trông thấy hắn và o đến sân, bá Kiến đã biết hắn đến sinh sá»± rồi . Cái mắt thì ngầu lên, hai chân thì Ä‘i lảo đảo, cái môi bầm lại mà run bần báºt. CÅ©ng may, hắn không cầm vá» chai, bá Kiến cÅ©ng dõng dạc há»i:
- Anh Chà đi đâu đấy ?
Hắn chà o to:
- Lạy cụ ạ . Bẩm cụ ... Con đến cá»a cụ để kêu cụ má»™t việc ạ ! Giá»ng hắn lè nhè và tiếng đã gần như méo mó . Nhưng bá»™ Ä‘iệu thì lại như hiá»n là nh; hắn vừa gãi đầu gãi tai, vừa lải nhải:
- Bẩm cụ từ ngà y cụ bắt Ä‘i ở tù, con lại sinh ra thÃch Ä‘i ở tù, bẩm có thế, con có nói gian thì trá»i tru đất diệt, bẩm quả Ä‘i ở tù sướng quá! Ãi ở tù còn cÆ¡m để mà ăn, bây giá» vá» là ng vá» nước, má»™t thước cắm dùi không có, chả là m gì nên ăn. Bẩm cụ, con lại đến kêu cụ, cụ lại cho con Ä‘i ở tù ...
Cụ bá quát, bắt đầu bao giá» cụ cÅ©ng quát để thá» dây thần kinh cá»§a ngưá»i .
- Anh nà y lại say khướt rồi .
Hắn xông lại gần, đảo ngược mắt giÆ¡ tay lên ná»a chừng:
- Bẩm không ạ, bẩm tháºt là không say . Con đến xin cụ cho con Ä‘i ở tù mà nếu không được thì ... thì ... thưa cụ ...
Hắn móc đủ má»i túi, để tìm má»™t cái gì, hắn giÆ¡ ra: đó là má»™t con dao nhá», nhưng rất sắc. Hắn nghiến răng nói tiếp:
- Vâng, bẩm cụ không được thì con phải đâm chết dăm ba thằng, rồi cụ bắt con giải huyện.
Rồi hắn cúi xuống, tần mần gá»t cạnh cái bà n lim. Cụ bá cưá»i khanh khách - cụ vẫn tá»± phụ hÆ¡n Ä‘á»i cái cưá»i Tà o Tháo ấy - cụ đứng lên vá»— vai hắn mà bảo rằng:
- Anh bứa lắm. Nhưng nà y, anh Chà ạ, anh muốn đâm ngưá»i cÅ©ng không khó gì . Ãá»™i Tảo nó còn nợ tôi năm mươi đồng đấy, anh chịu khó đến đòi cho tôi, đòi được tá»± nhiên có vưá»n.
Ãá»™i Tảo là má»™t tay vai vế trong là ng. Vây cánh ông ta mạnh, vẫn kình nhau vá»›i cánh nhà cụ bá mà cụ bá thưá»ng phải chịu bởi hắn là cá»±u binh, lương hưu trà nhiá»u, quen thuá»™c nhiá»u, lại ăn nói giá»i . Hắn vay cụ bá năm mươi đồng đã từ lâu, bây giỠđột nhiên trở mặt vá»— tuá»™t, lấy cá»› rằng số tiá»n ấy tÃnh và o món tiá»n chè lý Cưá»ng ra là m lý trưởng, chưa tạ hắn. Cụ bá tức như chá»c há»ng, nhưng chưa biết là m thế nà o, bởi vì thằng binh Chức, đầy tá»› chân tay cá»§a cụ, khả dÄ© đương đầu vá»›i hắn được, chết năm ngoái rồi . Bây giá» cụ má»›i lại gặp được Chà Phèo, có thể thay cho binh Chức. Cụ thá» nói khÃch xem sao . Nếu nó trị được đội Tảo thì tốt lắm. Nếu nó bị đội Tảo trị thì cụ cÅ©ng chẳng thiệt gì, đằng nà o cÅ©ng có lợi cho cụ cả .
Chà Phèo nháºn ngay ! Hắn tức khắc đến nhà đội Tảo, và cất tiếng chá»i ngay từ đầu ngõ . Giá gặp phải hôm khác, thì có án mạng rồi : đội Tảo cÅ©ng có thể đâm chém được, chưa bao giá» chịu hà ng trước cuá»™c giao tranh. Nhưng phúc Ä‘á»i cho hắn, hay là cho Chà Phèo, hôm ấy hắn ốm liệt giưá»ng, không sao nhắc mình dáºy được, có lẽ hắn cÅ©ng không biết Chà Phèo chá»i hắn. Vợ hắn, thấy Chà Phèo thở ra mùi rượu, và biết rõ đầu Ä‘uôi món nợ, lấy năm mươi đồng giấu chồng đưa cho ngưá»i nhà đi theo Chà Phèo . Ãà n bà vốn chuá»™ng hoà bình ; há» muốn yên chuyện thì thôi, gai ngạnh là m gì cho sinh sá»± . Vả lại, bà đội cÅ©ng nghÄ© rằng chồng mình Ä‘ang ốm ... chồng mình có nợ ngưá»i ta hẳn hoi ... Và năm chục đồng bạc đối vá»›i nhà mình là mấy, lôi thôi lại chả tốn đến ba lần năm chục đồng!
Vì thế, Chà Phèo má»›i được vênh vênh ra vá»: hắn thấy hắn oai thêm báºc nữa . Hắn tá»± đắc: "anh hùng là ng nà y cóc có thằng nà o bằng ta !" Cụ bá thấy mình thắng bên địch mà không cần đến há»™i đồng là m biên bản xem chừng thÃch chà . Cụ đưa luôn cho anh đầy tá»› chân tay má»›i luôn năm đồng.
- Cả năm chục đồng nà y phần anh, nhưng nếu anh lấy cả thì chỉ ba hôm là tan hết. Váºy anh cầm lấy chá»— nà y uống rượu còn để tôi bán cho anh mảnh vưá»n; không có vưá»n đất thì là m ăn gì ?
Chà Phèo "vâng dạ" ra vá» . Mấy hôm sau, cụ bá bảo lý Cưá»ng cho hắn năm sà o vưá»n ở bãi sông cắm thuế cá»§a má»™t ngưá»i là ng hôm ná» . Chà Phèo bá»—ng thà nh ra có nhà . Hồi ấy hắn má»›i đâu hăm bảy hay hăm tám tuổi ...
***
Bây giá» thì hắn đã thà nh ngưá»i không tuổi rồi . Ba mươi tám hay ba mươi chÃn? Bốn mươi hay là ngoà i bốn mươi ? Cái mặt hắn không trẻ cÅ©ng không già : nó không còn phải là mặt ngưá»i: nó là mặt cá»§a má»™t con váºt lạ, nhìn mặt những con váºt có bao giá» biết tuổi ? Cái mặt hắn và ng và ng mà lại muốn xạm mà u gio; nó vằn dá»c vằn ngang, không thứ tá»±, biết bao nhiêu là vết sẹo . Vết những mảnh chai cá»§a bao nhiêu lần ăn vạ kêu là ng, bao nhiêu lần, hắn nhá»› là m sao nổi ? Bao nhiêu việc ức hiếp, phá phách, đâm chém, mưu hại ngưá»i ta giao cho hắn là m! Những việc ấy chÃnh là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a hắn; cuá»™c Ä‘á»i mà hắn cÅ©ng chả biết đã dà i bao nhiêu năm rồi . Bởi vì ngay đến cái thẻ có biên tuổi hắn cÅ©ng không có, trong sổ là ng ngưá»i ta vẫn khai hắn và o hạng dân lưu tán, lâu năm không vá» là ng. Hắn nhá»› mang máng rằng có lần hắn hai mươi tuổi, rồi hắn Ä‘i ở tù, rồi hình như hắn hăm nhăm không biết có đúng không? Bởi từ đấy thì đối vá»›i hắn không còn ngà y tháng nữa . Bởi vì từ đấy hắn bao giá» cÅ©ng say . Nhưng cÆ¡n say cá»§a hắn trà n cÆ¡n nà y qua cÆ¡n khác, thà nh má»™t cÆ¡n dà i, mênh mông, hắn ăn trong lúc say, thức dáºy vẫn còn say, Ä‘áºp đầu rạch mặt chá»i bá»›i, dá»a nạt trong lúc say, uống rượu trong lúc say, để rồi say nữa, say vô táºn. Chưa bao giá» hắn tỉnh và có lẽ hắn chưa bao giá» tỉnh táo, để nhá»› rằng có hắn ở Ä‘á»i . Có lẽ hắn cÅ©ng không biết rằng hắn là con quá»· dữ cá»§a là ng VÅ©-đại, để tác quái cho bao nhiêu dân là ng. Hắn biết đâu hắn đã phá bao nhiêu cÆ¡ nghiệp, Ä‘áºp nát bao nhiêu cảnh yên vui, đạp đổ bao nhiêu hạnh phúc, là m chảy máu và nước mắt cá»§a bao nhiêu ngưá»i lương thiện. Hắn biết đâu vì hắn là m tất cả những việc ấy trong khi ngưá»i hắn say; hắn say thì hắn là m bất cứ cái gì ngưá»i ta sai hắn là m. Tất cả dân là ng Ä‘á»u sợ hắn và tránh mặt hắn má»—i lần hắn qua .
Vì thế cho nên hắn chá»i hay là chẳng vì cái gì hắn cÅ©ng chá»i, cứ rượu xong là hắn chá»i . Hắn chá»i như những ngưá»i say rượu hát. Giá hắn biết hát thì có lẽ hắn không cần chá»i . Khổ cho hắn và cho ngưá»i hắn lại không biết hát. Thì hắn chá»i, cÅ©ng như chiá»u nay hắn chá»i ...
Hắn chá»i trá»i và đá»i . Hắn chá»i cả là ng VÅ©-đại . Hắn chá»i tất cả những đứa nà o không chá»i nhau vá»›i hắn. Nhưng cÅ©ng mặc, ai mà hoà i hÆ¡i, tức mình hắn chá»i đứa nà o đẻ ra chÃnh hắn, lại cà ng không ai cần! Và hắn lấy thế là m ức lắm; bởi vì ngưá»i ta không thể chá»i nhau má»™t mình; chá»i nhau má»™t mình thì còn văn vẻ gì! Thế là chắc chắn dã có má»™t cá»› để tức tối, má»™t cá»› rất chÃnh đáng để hắn có thể hùng hổ Ä‘i báo thù . Phải, hắn phải báo thù, báo thù và o bất cứ ai . Hắn phải và o nhà nà o má»›i được, bất cứ nhà nà o . Hắn sẽ rẽ và o bất cứ ngõ nà o hắn gặp để Ä‘áºp phá đốt nhà hay lăn ra kêu là ng nước. Phải đấy, hắn sẽ rẽ và o bất cứ ngõ nà o hắn gặp... Ã, đây kia rồi, mau mau ...
Nhưng mà mặt trăng lên, mặt trăng rằm và nh và nh. Và ánh trăng chảy trên đưá»ng trắng tinh. á»’, cái gì đây, Ä‘en và méo mó trên đưá»ng trăng nhá»… nhại ? Nó xệch xạc vá» bên trái, thu gá»n và o rồi lại dà i loang ra, xé rách ra và i chá»— . Nó cứ quần quáºt dưới chân Chà Phèo . Chà Phèo đứng lại và nhìn nó và hắn bá»—ng nghiêng ngả cưá»i . Hắn cưá»i ngặt nghẽo, cưá»i rÅ© rượi . Giá hắn cứ chá»i lại còn dá»… nghe! Cái váºt xệch xạc trên đưá»ng là bóng hắn. Thế là hắn cưá»i, và hắn quên báo thù: hắn Ä‘i qua ngõ đầu tiên rồi . Bây giá» thì đến ngõ nhà tá»± Lãng, má»™t anh thầy cúng có má»™t bá»™ râu lá» phá» . Chà phèo bá»—ng nảy ra má»™t ý: tạt và o đây và đáºp cái bà n chầu văn cá»§a lão tá»± ná»a mùa nà y ra . Bởi vì lão tá»± nà y vừa là m thầy cúng lại vừa là m nghá» hoạn lợn. Cái đà n cá»§a lão lừng phừng, nghe còn chối tai hÆ¡n là lợn kêu . Nhưng lúc và o thì lão tá»± lại Ä‘ang uống rượu; lão uống rượu ngay ở sân, vừa uống vừa vuốt râu, vừa rung rung cái đầu . Chà Phèo đứng lại nhìn, thấy lão cÅ©ng hay hay . Rồi đột nhiên hắn khát, trá»i Æ¡i sao mà khát! Khát đến như cháy há»ng... Không do dá»±, hắn lại bên lão tá»±, nhắc lấy chai rượu ngá»a cổ dốc và o mồm tu . Lão tá»± duá»—i cái cổ gà vặt lông ra, trố mắt lên, nhưng không nói gì . Lưỡi lão rÃu lại rồi, còn nói là m sao được? Lão đã uống hết hai phần chai . Còn má»™t phần thì Chà Phèo tu nốt. Hắn tu có má»™t hÆ¡i, rồi khà má»™t cái, chép cái miệng như còn thèm. Rồi hắn nắm lấy mấy cái râu lá» phá» cá»§a lão tá»±, nâng soi lên trăng mà cưá»i . Lão tá»± cÅ©ng cưá»i . Hai thằng say rượu ngả và o nhau mà cưá»i, như má»™t đôi tri ká»· cuồng. Rồi tá»± Lãng và o nhà xách hai chai rượu nữa; lão còn đúng hai chai nữa, lão má»i Chà Phèo uống nữa, uống tháºt say, không cần gì . Cứ việc uống, đừng có lo ngại gì đấy! Vợ lão chết đến bảy tám năm nay rồi, con gái lão chá»a hoang bá» lão Ä‘i, lão chỉ có má»™t mình, không còn vợ con nà o mè nheo cả, lão muốn uống đến bao giá» thì uống. Cứ uống! Cứ uống, cứ uống Ä‘i ông bạn lạc đưá»ng ở cung trăng xuống ạ! Uống tháºt tợn, uống đến đái ra rượu thì má»›i thÃch. Nhịn uống để là m gì ? Có già u có sang, có là m nên ông cả bà lá»›n nữa, chết cÅ©ng không ai gá»i là "cụ lá»›n mả" ! Lão sống có đến hÆ¡n năm mươi rồi mà chưa thấy má»™t cụ lá»›n mả nà o sống sót! Chỉ có cái mả, cái mả đất. Ai chết cÅ©ng thà nh cái mả, say sưa chết cÅ©ng thà nh cái mả, lo gì ? Cứ say !
Chưa bao giá» Chà Phèo được thá»a thuê đến thế! Hắn lấy là m lạ sao mãi đến hôm nay má»›i ngồi uống rượu vá»›i thằng cha tá»± nà y . Chúng uống vá»›i nhau rất là nhiá»u . Và rất là nhiá»u . Ngưá»i ta tưởng như cả là ng VÅ©-đại phải nhịn uống để đủ rượu cho chúng uống.
Ãến lúc hết cả hai chai thì tá»± Lãng đã bò ra sân. Lão bò như cua và há»i Chà Phèo rằng: ngưá»i ta đứng lên bằng cái gì ? Chà Phèo vần ngá»a lão ra, vuốt cái râu lá» phá» cá»§a lão mấy cái, rồi để mặc lão thế, hắn lảo đảo ra vá» . Hắn vừa Ä‘i vừa phanh ngá»±c ra mà gãi . Hắn gãi ngá»±c rồi gãi cổ, gãi mang tai và gãi lên cả đầu . Có lúc hắn phải đứng lại giữa đưá»ng mà gãi, ghệch chân lên mà gãi, hắn bứt rứt quá, ngứa ngáy quá, và chợt nghÄ© đến cái bá» sông gần nhà . Bởi vì cái vưá»n cá»§a hắn ở gần má»™t con sông con, nước lặng và trong, khắp bãi trồng toà n dâu, gió đưa đẩy những thân má»m oặt ẹo, cuá»™n theo nhau thà nh là n. Duy có vưá»n nhà hắn trồng toà n chuối, ở má»™t góc vưá»n có túp lá»u con. Những đêm trăng như đêm nay, cái vưá»n phẳng ngổn ngang những bóng chuối Ä‘en Ä‘en như những cái áo nhuá»™m vắt tung trên bãi . Và những tà u chuối nằm ngá»a, ưỡn cong cong lên hứng lấy trăng xanh rá»i rợi như là ướt nước, thỉnh thoảng bị gió lay lại giẫy lên đà nh đạch như là hứng tình.
Chà Phèo vừa tò mò nhìn những tà u chuối vừa Ä‘i xuống vưá»n. Nhưng hắn không và o cái túp lá»u úp xúp mà ra thẳng bá» sông. Hắn định sẽ nhảy xuống tắm cho khá»i ngứa rồi lăn ngay ra vưá»n mà ngá»§ . Tá»™i gì chui và o lá»u, bức đến không còn mà thở được. Má»™t thằng như hắn, Ä‘áºp đầu không chết, huống hồ là gió sương... Ãến bá» sông hắn dừng lại, vì hình như có ngưá»i . Có ngưá»i tháºt, và hắn ngây ra nhìn.
Hắn nhìn giữa hai lá» nước và tá»±a lưng và o gốc chuối, má»™t ngưá»i đà n bà ngồi tênh hênh. ChÃnh là ngưá»i đà n bà , hắn biết váºy là nhá» mái tóc dà i buông xõa xuống vai trần và ngá»±c... Hai tay trần cá»§a mụ buông xuôi, cái mồm mụ há hốc lên trăng mà ngá»§ hay là chết. Ãôi chân thì duá»—i thẳng ra trước mặt, cái váy Ä‘en xá»™c xệch... Bên kia, có lẽ vì mụ giẫy cái yếm xẹo xỠđể tráºt ra cái sưá»n nây nây . Tất cả những cái ấy phÆ¡i ra trăng, rưá»i rượi những trăng là m trắng những cái đó có lẽ ban ngà y không trắng; trăng là m đẹp lên. Chà Phèo tá»± nhiên thấy ứ đầy miệng bao nhiêu là nước dãi, mà cổ thì lại khô, hắn nuốt ừng á»±c, hắn thấy cái gì rá»™n rạo ran khắp ngưá»i . Bá»—ng nhiên hắn run run. á»’ tại sao lại như thế được? Ãáng nhẽ chÃnh ngưá»i đà n bà khốn nạn kia phải run má»›i phải, cái ngưá»i đà n bà dại dá»™t đã nằm á»nh ệch mà ngá»§ ngay gần nhà hắn nà y .
Nhưng ngưá»i đà n bà ấy là thị Nở, má»™t ngưá»i ngẩn ngÆ¡ như những ngưá»i đần trong cổ tÃch và xấu ma chê quá»· há»n. Cái mặt cá»§a thị thá»±c là má»™t sá»± mỉa mai cá»§a hóa công: nó ngắn đến ná»—i ngưá»i ta có thể tưởng bá» ngang lá»›n hÆ¡n bá» dà i, thế mà hai má nó lại hóp và o má»›i tháºt là tai hại, nếu má nó phinh phÃnh thì mặt thị lại còn được hao hao như mặt lợn, là thứ mặt vốn nhiá»u hÆ¡n ngưá»i ta tưởng, trên cổ ngưá»i . Cái mÅ©i thì vừa ngắn, vừa to, vừa Ä‘á», vừa sần sùi như vá» cam sà nh, bà nh bạnh muốn chen lẫn nhau vá»›i những cái môi cÅ©ng cố to cho không thua cái mÅ©i: có lẽ vì cố quá cho nên chúng nứt nở như rạn ra . Ãã thế thị lại ăn trầu thuốc, hai môi dà y được bồi cho dà y thêm má»™t lần, cÅ©ng may quết trầu sánh lại, che được cái mà u thịt trâu xám ngoách. Ãã thế những cái răng rất to lại chìa ra: ý hẳn chúng nghÄ© sá»± cân đối chữa được má»™t và i phần cho sá»± xấu . Ãã thế thị lại dở hÆ¡i, đó là má»™t ân huệ đặc biệt cá»§a Thượng đế chà công: nếu sáng suốt thì ngưá»i đà n bà ấy sẽ khổ sở ngay từ khi mua cái gương thứ nhứt. Và thị lại nghèo, nếu trái lại, Ãt nhất đã có má»™t đà n ông khổ sở . Và thị lại là dòng giống cá»§a má»™t nhà có mả há»§i : cái nà y khiến không má»™t chà ng trai nà o phải phân vân. Ngưá»i ta tránh thị như tránh con váºt nà o rất tởm. Ngoà i ba mươi tuổi, thị vẫn chưa có chồng. Ở cái là ng VÅ©-đại nà y ngưá»i ta kết bạn từ khi lên tám, và có khi có con từ lúc mưá»i lăm; không ai đợi đến năm hai mươi đẻ đứa con thứ nhất. Cứ nhìn tình hình ấy thì ta nói quách: thị Nở không có chồng. Mà thị cÅ©ng không còn ai thân thÃch, trừ má»™t ngưá»i cô đã có thể gá»i được là già , và đã không chồng như thị . Số trá»i định thế, để không ai phải trÆ¡ trá»i trên Ä‘á»i nà y . Ngưá»i cô là m thuê cho ngưá»i đà n bà buôn chuối và trầu không xếp tà u Ä‘i Hải Phòng, có khi Ä‘i táºn Hòn Gai, Cẩm Phả . Còn thị sống bằng những nghá» lặt vặt ở là ng. Hai cô cháu ở trong má»™t cái nhà tre cách vưá»n cá»§a Chà Phèo bởi má»™t con đê; hắn ở ngoà i bãi, hai ngưá»i ở trong xóm. Có lẽ chÃnh vì thế mà thị Nở không sợ cái thằng mà cả là ng sợ hắn. Gần gÅ©i lâu cÅ©ng sinh quen, mà quen thì Ãt khi còn sợ . Những ngưá»i trông coi vưá»n bách thú thưá»ng bảo rằng hổ báo hiá»n y như mèo . Vả lại có lý nà o để thị sợ hắn đâu ? Ngưá»i ta không ai sợ kẻ khác phạm đến cái xấu, cái nghèo, cái ngẩn ngÆ¡ cá»§a mình, mà thị lại chỉ có ba cái ấy ... Má»™t phần nữa cÅ©ng bởi Chà Phèo Ãt khi ở nhà , mà hắn ở nhà lại hiá»n là nh, ai có thể ác trong khi ngá»§ ? Hắn chỉ vá» nhà để ngá»§ .
Ngà y nà o thị Nở cÅ©ng phải qua vưá»n nhà hắn hai ba lần, là vì qua vưá»n nhà hắn có má»™t lối Ä‘i nhá» ra sông; trước kia, cả xóm vẫn dùng cái ngõ ấy để ra sông tắm, giặt hay kÃn nước. Nhưng từ khi hắn đến ngưá»i ta thôi dần, tìm má»™t lối khác Ä‘i xa hÆ¡n. Trừ thị Nở, thì đã bảo thị là ngưá»i dở hÆ¡i, thị không thÃch là m như kẻ khác. Quá tin ở ngưá»i, quá tin ở mình liá»u lÄ©nh, bướng bỉnh hay có lẽ chỉ không chịu rá»i thói quen. Nhưng hãy biết thị cứ Ä‘i ngõ ấy và vẫn chẳng là m sao cả . Thế rồi quen Ä‘i . Có lần trong lúc Chà Phèo ngá»§, thị lại và o cả nhà hắn để rá»i nhá» lá»a nữa, có lần thị xin cá»§a hắn má»™t Ãt rượu vỠđể bóp chân; hắn mải ngá»§ cà u nhà u bảo thị rằng: ở xó nhà ấy, muốn rót bao nhiêu thì rót, để yên cho hắn ngá»§ . Và lắm lúc thị ngạc nhiên: sao ngưá»i ta ghê hắn thế ?
Chiá»u hôm ấy thị Nở cÅ©ng ra sông kÃn nước như má»i chiá»u . Nhưng chiá»u hôm ấy, trăng lại sáng hÆ¡n má»i chiá»u, trăng tá»a trên sông và sông gợn biết bao nhiêu gợn và ng. Những và ng ấy rung rinh má»›i trông thì đẹp, nhưng trông lâu má»i mắt. Gió lại mát như quạt hầu, thị Nở thấy muốn ngáp mà mà mắt thì nặng dần, toan dÃp lại . Thị vốn có má»™t cái táºt không sao chữa được, có lúc đột nhiên muốn ngá»§, bất cứ ở đâu hay Ä‘ang là m gì . Bà cô thị bảo thị là má»™t ngưá»i vô tâm. Ngáp má»™t cái, thị nghÄ© bụng: hãy khoan kÃn nước, hãy để lá» xuống ngồi nghỉ đây . Bởi vì thị đã luáºt quáºt Ä‘áºp đất từ trưa tá»›i giá» . Mà mấy khi được má»™t nÆ¡i mát thế, mát rợn da rợn thịt, sung sướng quá! Mát y như quạt hầu . Thị cởi áo ra ngồi tá»±a và o gốc chuối, dáng ngồi không kÃn đáo, nhưng không bao giá» thị biết thế nà o là lả lÆ¡i . Con ngưá»i vô tâm, không hay nghÄ© xa xôi mà . Vả lại ở đây chẳng có ai . Chà Phèo đã vỠđâu, mà hắn có vá» thì cÅ©ng say khướt đã ngá»§ từ ná»a đưá»ng và tá»›i nhà tức khắc chúi đầu và o ngá»§ nốt. Hắn ra là m gì đây, cho có ra nữa thì đã sao ? Thị không thể sợ hắn có thể phạm đến thị bởi lẽ rất giản dị là thị chưa thấy ai phạm đến thị bao giá» . Tháºt ra thì thị cÅ©ng chẳng nghÄ© ngợi nhiá»u đến thế . Trong óc thị đã có má»™t bóng Ä‘en lan rồi . Thị không ngồi thì không chịu được.
Ngồi má»™t lúc thị thấy rằng: nếu cứ ngồi mãi thì ngá»§ mất. Nhưng thị đã ngá»§ đến hai phần rồi . Và thị nghÄ© : thì ngá»§, ngá»§ thì đã là m sao! Vá» nhà thì cÅ©ng chỉ ngá»§, ngá»§ ngay đây cÅ©ng váºy . Bà cô Ä‘i theo hà ng Ãt ra cÅ©ng dăm hôm má»›i vá» . Thị cứ ngồi đây cho mát. Và thị ngá»§ . Thị ngá»§ ngon là nh và say sưa .
Chà Phèo vẫn say say nhìn và run run. Bá»—ng nhiên hắn rón rén lại gần thị Nở: lần đầu tiên hắn rón rén, từ khi vá» là ng. Thoạt tiên, hắn hãy xách cái lỠđể xa xa, rồi hắn lẳng lặng ngồi xuống bên sưá»n thị
Và thị Nở giáºt mình. Thị Nở má»›i kịp giáºt mình thì thằng đà n ông đã bám bÃu lấy thị ... Thị vùng vẫy đẩy ra, thị mở mắt, thị tỉnh hẳn, thị nháºn ra Chà Phèo . Thị vừa thở, vừa váºt nhau vá»›i hắn vừa hổn hển: "Ô hay ... Buông ra ... Tôi kêu ... Tôi kêu là ng... Buông ra . Tôi kêu là ng lên bây giá»!" Thằng đà n ông lại phì cưá»i . Sao thị lại kêu là ng nhỉ ? Hắn vẫn tưởng chỉ có hắn má»›i kêu là ng thôi, ngưá»i ta lại kêu tranh cá»§a hắn, bá»—ng nhiên hắn la lên, kêu là ng. Hắn kêu như má»™t kẻ bị đâm vừa kêu vừa dằn ngưá»i đà n bà xuống. Thị Nở trố hai mắt ngây ra nhìn. Thị Nở kinh ngạc: sao hắn lại kêu là ng nhỉ ? Mà hắn vẫn chưa chịu thôi kêu là ng. CÅ©ng may ngưá»i quanh đây không có ai lạ gì tiếng hắn, mà khi hắn kêu là ng thì không ai cần động dạng, há» lạu bạu chá»i rồi lại ngá»§, hắn kêu là ng cÅ©ng như ngưá»i khác buồn, hát ngao . Ãáp lại hắn chỉ có lÅ© chó cắn xao lên trong xóm.
Thị Nở bá»—ng nhiên báºt cưá»i . Thị Nở vừa rá»§a vừa Ä‘áºp tay lên lưng hắn. Nhưng cái đó là cái Ä‘áºp yêu, bởi vì Ä‘áºp xong, cái tay ấy lại giúi lưng hắn xuống.... Và chúng cưá»i vá»›i nhau ...
Bây giá» thì chúng ngá»§ bên nhau ... đứa bé bú no thì ngá»§ . Ngưá»i ta ngá»§ say sau khi là m việc yêu . Chúng ngá»§ như chưa bao giỠđược ngá»§ ... Trăng vẫn thức vẫn trong trẻo ... Trăng rắc bụi trên sông, và sông gợi biết bao nhiêu và ng. Nhưng gần đến sáng, bá»—ng nhiên Chà Phèo chống má»™t tay xuống đất, ngồi lên má»™t ná»a . Hắn thấy nôn nao, chân tay bá»§n rá»§n, như đến ba ngà y nhịn đói . Thế mà bụng lại phinh phÃnh đầy, hình như bụng hÆ¡i Ä‘au . Còn hình như gì nữa, thôi đúng Ä‘au bụng rồi . Ãau tháºt, Ä‘au má»—i lúc má»™t dữ! Nó cứ cuồn cuá»™n lên. À mà trá»i là nh lạnh. Há»… có gió thì kinh kinh. Má»—i lần gió, hắn rươn rướn ngưá»i . Hắn muốn đứng lên. Sao đầu nặng quá mà chân thì bẩy rẩy . Mắt hắn hoa lên. Bụng quặn lại, Ä‘au gò ngưá»i . Hắn oẹ . Hắn oẹ ba bốn cái . Oẹ mãi . Giá má»a ra được thì dá»… chịu . Hắn cho má»™t ngón tay và o móc há»ng. Hắn oẹ ra má»™t cái to hÆ¡n, ruá»™t hình như lá»™n lên. Nhưng cÅ©ng chỉ nhổ ra toà n nước dãi . Hắn nghỉ má»™t tà rồi lại cho tay và o mồm. Lần nà y thì má»a được. Trá»i Æ¡i! Má»a thốc, má»a tháo, má»a ồng á»™c, má»a đến cả ruá»™t. Ãến ná»—i ngưá»i đà n bà phải dáºy . Thị ngồi nhá»m dáºy và ngÆ¡ ngác nhìn. Cái óc nặng nỠấy phải lâu má»›i nhá»› ra và lâu má»›i hiểu .
Bây giá» thì Chà Phèo đã má»a xong. Hắn mệt quá, lại váºt ngưá»i ra đất. Hắn đỠhai mắt ra khẽ rên; hắn chỉ còn đủ sức để rên khe khẽ . Từ đống má»a bay lại má»™t mùi gì thoảng như mùi rượu, hắn bá»—ng nhiên rùng mình.
Thị Nở lại đặt má»™t tay lên ngá»±c hắn (thị suy nghÄ© đến bây giá» má»›i xong). Thị há»i hắn:
- Vừa thổ hả ?
Mắt hắn đảo lên nhìn thị, nhìn một loáng rồi lại đỠra ngay .
- Ãi và o nhà nhé ?
Hắn là m như gáºt đầu . Nhưng cái đầu không động Ä‘áºy, chỉ có cái mà mắt là nhÃch thôi .
- Thì đứng lên.
Nhưng hắn đứng lên sao được. Thị quà ng tay và o nách hắn, đỡ cho hắn gượng ngồi . Rồi thị kéo hắn đứng lên. Hắn Ä‘u và o cổ thị, hai ngưá»i lảo đảo rồi Ä‘i vá» lá»u .
Không có giưá»ng, chỉ có má»™t cái chõng tre . Thị để hắn nằm lên và đi nhặt nhạnh tất cả những manh chiếu rách đắp lên cho hắn. Hắn hết rên. Hình như hắn ngá»§ . Thị cÅ©ng lim dim chá»±c ngá»§ . Nhưng trong nhà nhiá»u muá»—i quá. Muá»—i nhắc cho thị cái áo quên ngoà i vưá»n. Thị ra vưá»n. Ãôi lá» nhắc cho thị việc Ä‘i kÃn nước, thị mải mốt mặc áo, kÃn nước, rồi xách đôi lá» nước Ä‘i vá» nhà .
Trăng chưa lặn, không chừng trá»i còn khuya . Thị lên giưá»ng định ngá»§ . Nhưng lại nhá»› việc lạ lùng tối qua . Thị cưá»i . Thị thấy không buồn ngá»§, và thị cứ lăn ra lăn và o .
Khi Chà Phèo mở mắt thì trá»i đã sáng lâu . Mặt trá»i đã cao, và nắng bên ngoà i chắc là rá»±c rỡ . Cứ nghe chim rÃu rÃt bên ngoà i đủ biết. Nhưng trong cái lá»u ẩm thấp vẫn chỉ hÆ¡i tá» má» . Ở đây ngưá»i ta thấy chiá»u lúc xế trưa và gặp đêm thì bên ngoà i vẫn sáng. Chưa bao giá» Chà Phèo nháºn thấy thế bởi chưa bao giá» hết say .
Nhưng bây giá» thì hắn tỉnh. Hắn bâng khuâng như tỉnh dáºy, hắn thấy miệng hắn đắng, lòng mÆ¡ hồ buồn. Ngưá»i thì bá»§n rá»§n, chân tay không buồn nhấc, hay là đói rượu, hắn hÆ¡i rùng mình. Ruá»™t gan lại nôn nao lên má»™t tý . Hắn sợ rượu cÅ©ng như ngưá»i ốm thưá»ng sợ cÆ¡m. Tiếng chim hót ngoà i kia vui vẻ quá! Có tiếng nói cá»§a những ngưá»i Ä‘i chợ . Anh thuyá»n chà i gõ mái chèo Ä‘uổi cá . Những tiếng quen thuá»™c ấy hôm nà o chả có . Nhưng hôm nay hắn má»›i nghe thấy ... Chao ôi là buồn!
- Vải hôm nay bán mấy ?
- Kém ba xu dì ạ!
- Thế thì còn ăn thua gì!
- Cố kéo co mới được một tấm năm xu .
- Tháºt thế đấy . Nhưng chẳng lẽ rằng lại chÆ¡i .
Chà Phèo Ä‘oán chắc rằng má»™t ngưá»i đà n bà há»i má»™t ngưá»i đà n bà khác Ä‘i bán vải ở Nam Ãịnh vá» . Hắn nao nao buồn, là vì mẩu chuyện ấy nhắc cho hắn má»™t cái gì rất xa xôi . Hình như có má»™t thá»i hắn đã ao ước có má»™t gia đình nho nhá» . Chồng cuốc mướn cầy thuê, vợ dệt vải, chúng bá» lại má»™t con lợn nuôi để là m vốn liếng. Khá giả thì mua dăm ba sà o ruá»™ng là m.
Tỉnh dáºy hắn thấy già mà còn cô độc. Buồn thay cho Ä‘á»i! Có lý nà o như thế được? Hắn đã già rồi hay sao ? Ngoà i bốn mươi tuổi đầu ... Dẫu sao, đó không phải tuổi mà ngưá»i ta má»›i bắt đầu sá»a soạn. Hắn đã tá»›i cái dốc bên kia cá»§a Ä‘á»i . Ở những ngưá»i như hắn, chịu đựng biết bao nhiêu là chất độc, đầy Ä‘á»a cá»±c nhá»c mà chưa bao giỠốm, má»™t tráºn ốm có thể gá»i là dấu hiệu báo rằng cÆ¡ thể đã hư há»ng nhiá»u; nó là má»™t cÆ¡n mưa gió cuối thu cho biết trá»i gió rét, nay mùa đông đã đến. Chà Phèo hình như đã trông trước thấy tuổi già cá»§a hắn, đói rét ốm Ä‘au, và cô độc, cái nà y còn đáng sợ hÆ¡n đói rét và ốm Ä‘au .
CÅ©ng may thị Nở và o . Nếu thị không và o, cứ để hắn vẩn vÆ¡ suy nghÄ© mãi, thì đến khóc được mất. Thị và o cắp má»™t cái rổ, trong có má»™t nồi gì Ä‘áºy vung. đó là má»™t nồi cháo hà nh còn nóng nguyên. Là vì lúc còn đêm, thị trằn trá»c má»™t lát, thị bá»—ng nhiên nghÄ© rằng: cái thằng liá»u lÄ©nh ấy kể ra thì đáng thương, còn gì đáng thương bằng Ä‘au ốm mà năm còng queo má»™t mình. Giá thỠđêm qua không có thị thì hắn chết. Thị kiêu ngạo vì đã cứu sống má»™t ngưá»i . Thị thấy như yêu hắn: đó là má»™t cái lòng yêu cá»§a má»™t ngưá»i là m Æ¡n. Nhưng cÅ©ng có cả lòng yêu cá»§a má»™t ngưá»i chịu Æ¡n. Má»™t ngưá»i như thị Nở cà ng không quên được. Cho nên thị nghÄ©: mình bá» hắn lúc nà y thì cÅ©ng bạc. Dẫu sao cÅ©ng đã ăn nằm vá»›i nhau ! Ä‚n nằm vá»›i nhau như "vợ chồng". Tiếng "vợ chồng", thấy ngưá»ng ngượng mà thinh thÃch. Ãó vẫn là điá»u mong muốn âm thầm cá»§a con ngưá»i khốn nạn ấy chăng ! Hay sá»± khoái lạc cá»§a xác thịt đã là m nổi dáºy những tÃnh tình mà thị chưa bao giá» biết ?
Chỉ biết rằng thị muốn gặp Chà Phèo, gặp hắn mà nhắc lại chuyện đêm qua thì chắc buồn cưá»i lắm. Gá»›m ! Sao lại có thứ ngưá»i đâu mà lì quá thế ! Ngưá»i ta ngồi đấy mà dám xán lăn ngay và o, nó chả ngang ngược mà ngưá»i ta kêu bé, nó lại là m to hÆ¡n. Mà kể thì cÅ©ng ngù ngá» . Cái thằng trá»i đánh không chết ấy, nó còn sợ ai mà hòng kêu . Nhưng mà đáng kiếp. Thổ tráºn ấy tháºt là phải biết. Cứ gá»i hôm nay nhá»c đừ . Phải cho hắn ăn tà gì má»›i được. Ãang ốm thế thì chỉ ăn cháo hà nh. Ra được mồ hôi thì là nhẹ nhõm ngưá»i ngay đó mà ... Thế là vừa sáng thì đã chạy Ä‘i tìm gạo . Hà nh thì nhà thị may lại còn. Thị nấu bá» và o cái rổ, mang ra cho Chà Phèo .
Thằng nà y rất ngạc nhiên. Hết ngạc nhiên thì hắn thấy mắt mình ươn ướt. Bởi vì lần nà y là lần thứ nhất hắn được má»™t ngưá»i đà n bà cho . Xưa nay, nà o hắn có thấy ai tá»± nhiên cho cái gì . Hắn vẫn phải doạ nạt hay là giáºt cướp. Hắn phải là m gì cho ngưá»i ta sợ . Hắn nhìn bát cháo bốc khói mà bâng khuâng. Thị Nở thì chỉ nhìn trá»™m hắn, rồi lại toe toét cưá»i . Trông thị thế mà có duyên. Tình yêu là m cho có duyên. Hắn thấy vừa vui vừa buồn. Và má»™t cái gì nữa, giống như ăn năn. CÅ©ng có thể như thế lắm. Ngưá»i ta hay hối háºn vá» tá»™i ác khi không đủ sức mà ác nữa . Thị Nở giục hắn ăn nóng. Hắn cầm lấy bát cháo đưa lên mồm. Trá»i Æ¡i cháo má»›i thÆ¡m là m sao! Chỉ khói xông và o mÅ©i cÅ©ng đủ là m ngưá»i nhẹ nhõm. Hắn húp má»™t húp và nháºn ra rằng: những ngưá»i suốt Ä‘á»i không ăn cháo hà nh không biết rằng cháo ăn rất ngon. Nhưng tại sao lại mãi đến bây giá» hắn má»›i nếm vị mùi cháo .
Hắn tá»± há»i rồi lại tá»± trả lá»i: vì có ai nấu cháo cho ăn đâu ? Mà còn ai nấu cho mà ăn nữa! Ãá»i hắn chưa bao giỠđược săn sóc bởi má»™t tay "đà n bà ". Hắn nhá»› đến "bà ba", cái con quá»· cái hay bắt hắn bóp chân mà lại bóp lên trên, trên nữa, nó chỉ nghÄ© đến sao cho thá»a nó chứ có yêu hắn đâu . Hồi ấy hắn hai mươi . Hai mươi tuổi, ngưá»i ta không là đá, nhưng cÅ©ng không toà n là xác thịt. Ngưá»i ta không thÃch cái gì ngưá»i ta khinh. Vả lại bị má»™t con đà n bà gá»i đến nhà mà bóp chân! Hắn thấy nhục hÆ¡n là thÃch, huống hồ lại sợ . Quả tháºt, từ khi biết rằng con vợ chá»§ sai hắn là m má»™t việc không chÃnh đáng, hắn vừa là m vừa run. Không là m thì không được: má»i việc trong nhà , quyá»n đà n bà . Chứ hắn, hắn có lòng nà o đâu . Ãến ná»—i ngưá»i đà n bà phát cáu . Bà thấy xa xôi không được, phải là m đến nÆ¡i . Bà bảo hắn rằng: "Mà y thá»±c thà quá! Con trai gì hai mươi tuổi mà đã như ông già ". Hắn vẫn giả vá» không hiểu . Bà lẳng lÆ¡ bảo: "Chả nhẽ tao gá»i mà y và o chỉ để bóp chân thế nà y thôi ư ?..." và thấy hắn giùng giằng bà mắng xÆ¡i xÆ¡i và o mặt. Hắn chỉ thấy nhục, chứ yêu đương gì . Không, hắn chưa được má»™t ngưá»i đà n bà nà o yêu cả . Vì thế mà bát cháo hà nh cá»§a thị Nở là m hắn suy nghÄ© nhiá»u . Hắn có thể tìm bạn được, sao lại chỉ gây kẻ thù ?
Bát cháo húp xong rồi, thị Nở đỡ lấy bát cháo và múc thêm bát nữa. Hắn thấy mình đẫm bao nhiêu mồ hôi . Mồ hôi chảy ra trên đầu, trên mặt, những giá»t to như giá»t nước. Hắn đưa tay áo quệt ngang má»™t cái, quệt mÅ©i, cưá»i rồi lại ăn. Hắn cà ng ăn, mồ hôi lại cà ng nhiá»u . Thị Nở nhìn hắn, lắc đầu thương hại . Hắn thấy lòng thà nh trẻ con. Hắn muốn là m nÅ©ng vá»›i thị như vá»›i mẹ . Ôi sao mà hắn hiá»n, ai dám bảo đó là thằng Chà Phèo vẫn Ä‘áºp đầu, rạch mặt mà đâm chém ngưá»i ? Ãó là cái bản tÃnh cá»§a hắn, ngà y thưá»ng bị lấp Ä‘i . Hay tráºn ốm thay đổi hẳn vá» sinh lý, cÅ©ng thay đổi cả tâm lý nữa . Những ngưá»i yếu Ä‘uối vẫn hay hiá»n là nh. Muốn ác, phải là kẻ mạnh. Hắn đâu còn mạnh nữa . Và có lúc hắn ngẫm mình mà lo . Xưa nay hắn chỉ sống bằng giáºt cướp và dá»a nạt. Nếu không còn sức mà giáºt cướp, dá»a nạt nữa thì sao ? Ãã đà nh, hắn chỉ mạnh vì liá»u . Nhưng hắn mÆ¡ hồ thấy rằng sẽ có má»™t lúc mà ngưá»i ta không thể liá»u được nữa . Bấy giá» má»›i nguy! Trá»i Æ¡i! Hắn thèm lương thiện, hắn muốn là m hòa vá»›i má»i ngưá»i biết bao! Thị Nở sẽ mở đưá»ng cho hắn. Thị có thể sống yên ổn vá»›i hắn thì sao ngưá»i khác lại không thể được. Há» sẽ lại nháºn hắn và o cái xã há»™i bằng phẳng, thân thiện cá»§a những ngưá»i lương thiện... Hắn băn khoăn nhìn thị Nở, như thăm dò . Thị vẫn im lặng, cưá»i tin cẩn, hắn thấy tá»± nhiên nhẹ ngưá»i . Hắn bảo thị:
- Giá cứ thế nà y mãi thì thÃch nhỉ ?
Thị không đáp, nhưng cái mÅ©i đỠcá»§a thị như cà ng bạnh ra . Hắn thấy thế cÅ©ng không có gì là xấu . Bằng má»™t cái giá»ng nói và má»™t vẻ mặt rất phong tình theo ý hắn, hắn bảo thị:
- Hay là mình sang đây ở với tớ một nhà cho vui .
Thị lưá»m hắn. Má»™t ngưá»i tháºt xấu khi yêu cÅ©ng lưá»m. Hắn thÃch chà khanh khách cưá»i . Lúc tỉnh táo, hắn cưá»i nghe tháºt hiá»n. Thị Nở lấy là m bằng lòng lắm. Bấy giá» thì mấy bát cháo ý chừng đã ngấm. Hắn thấy lòng rất vui. Hắn bẹo thị Nở má»™t cái là m thị giẫy nẩy ngưá»i lên. Và hắn cưá»i, hắn lại bảo:
- Ãằng ấy còn nhá»› gì hôm qua không ?
Thị phát khẽ hắn má»™t cái, là m cái vẻ không ưa đùa . Sao mà e lệ thế . Xấu mà e lệ thì cÅ©ng đáng yêu . Hắn cưá»i ngất, và muốn là m thị thẹn thùng hÆ¡n nữa, hắn véo thị má»™t cái tháºt Ä‘au và o đùi . Lần nà y thì không những thị nẩy ngưá»i . Thị kêu lên choe choé . Thị nắm cổ hắn mà giúi xuống. Chúng tá» tình vá»›i nhau, không cần đến những cái hôn. Ai lại hôn, khi có những cái môi nức nẻ như bá» ruá»™ng và o kỳ đại hạn và cái mặt rạch ngang dá»c như mặt thá»›t. Vả lại, có những cách âu yếm bình dân hÆ¡n, chúng cấu véo hoặc phát nhau ... thiết thá»±c biết mấy ...
Chúng sẽ là m thà nh má»™t cặp rất xứng đôi . Chúng cÅ©ng nháºn thấy thế, và nhất định lấy nhau . Như thế năm ngà y chẵn, thị ở nhà hắn cả ngà y lẫn đêm, trừ những lúc Ä‘i kiếm tiá»n. Hắn không còn kinh rượu nhưng cố uống cho tháºt Ãt. Ãể cho khá»i tốn tiá»n, nhưng nhất là để tỉnh táo mà yêu nhau . Ãà n bà không có men như rượu, nhưng cÅ©ng là m ngưá»i say . Và hắn say thị lắm. Nhưng thị lại là ngưá»i dở hÆ¡i . Ãến hôm thứ sáu, thì thị bá»—ng nhá»› rằng thị có má»™t ngưá»i cô ở Ä‘á»i . Ngưá»i cô ấy ná»™i ngà y nay sẽ vá» . Thị nghÄ© bụng: hãy đừng yêu, để há»i cô thị đã .
Thấy thị há»i, bà già kia báºt cưá»i . Bà tưởng cháu bà nói đùa . Nhưng chợt nhá»› ra rằng cháu bà vốn dở hÆ¡i . Bà bá»—ng trở nên hoảng hốt. Bà nhục cho ông cha nhà bà . CÅ©ng có lẽ bà tá»§i thân bà . Bà nghÄ© đến cái Ä‘á»i dà i dằng dặc cá»§a bà , không có chồng. Bà thấy chua xót lắm. Bà uất ức, uất ức vá»›i ai không biết. Nhưng rồi đổ cái uất ức ngay lên cháu bà ! Ngưá»i đà n bà đức hạnh thấy cháu bà sao mà ** thế ! Tháºt đốn mạt. Ngoà i ba mươi tuổi mà chưa trót Ä‘á»i . Ngoà i ba mươi tuổi ... ai lại còn Ä‘i lấy chồng. Ai Ä‘á»i lại còn Ä‘i lấy chồng ! Ừ ! mà có lấy thì lấy ai chứ ?... Ãà n ông đã chết hết cả rồi hay sao, mà lại đâm đầu Ä‘i lấy má»™t thằng không cha . Ai lại Ä‘i lấy thằng chỉ có má»™ t nghá» là rạch mặt ra ăn vạ . Trá»i Æ¡i ! Nhục nhã Æ¡i là nhục nhã ! Hỡi ông cha nhà bà ! Bà gà o lên như con mẹ dại . Bà xỉa xói và o mặt cái con cháu gái ba mươi tuổi mà chưa trót Ä‘á»i . Bà bảo phắt nó:
- Ãã nhịn được đến bằng nà y tuổi thì nhịn hẳn, ai lại Ä‘i lấy thằng Chà Phèo !
Thị nghe thấy thế mà lá»™n ruá»™t. Nhưng thị biết cãi bà là m sao . Con ngưá»i ấy có quyá»n nói thế, bởi con ngưá»i ấy năm mươi tuổi rồi còn ai lấy chồng. Thị biết cãi là m sao . Mà không cãi được thì giáºn dữ nổi lên đùng đùng. Thị tức lắm ! Thị tức lắm ! Thị cần đổ cái tức ấy lên má»™t ngưá»i . Thị lon ton chạy sang nhà nhân ngãi . Thị thấy hắn đương uống rượu, và vừa uống vừa lầm bầm chá»i thị vá» nhà lâu . Hắn không quen đợi; bởi phải đợi, hắn lại lôi rượu và uống cho đỡ buồn. Uống và o thì phải chá»i, quen mồm rồi ! Nhưng chá»i thị ? á»’, thị Ä‘iên lên mất ! Thị giẫm chân xuống đất, rồi lại nhảy cẫng lên như thượng đồng. Hắn thú vị quá, lắc lư cái đầu cưá»i . Lại còn cưá»i ! Nó nhạo thị, trá»i Æ¡i ! Thị Ä‘iên lên mất. Trá»i Æ¡i là trá»i ! Thị chống hai tay và o háng, vênh vênh cái mặt, và đớn cái môi vÄ© đại lên, trút và o mặt hắn tất cả lá»i bà cô . Hắn nghÄ© ngợi má»™t tà rồi hình như hiểu . Hắn bá»—ng nhiên ngẩn ngưá»i . Thoáng má»™t cái, hắn lại như hÃt hÃt thấy nồi cháo hà nh. Hắn cứ ngồi ngẩn mặt, không nói gì . Thị trút xong giáºn rồi . Cái mÅ©i đỠcá»§a thị dị xuống rồi lại bạnh ra . Thị hả hê lắm. Thị ngoay ngoáy cái mông Ä‘Ãt ra vá» . Hắn sá»ng sốt, đứng lên gá»i lại . Ai mà thèm lại ! Còn muốn lôi thôi gì ? Hắn Ä‘uổi theo thị nắm lấy tay . Thị gạt ra, lại giúi thêm cho má»™t cái . Hắn lăn khèo xuống sân. Ãã lăn ra thì hắn phải kêu: bao giá» chả thế . Hắn nhặt má»™t hòn gạch vỡ, toan Ä‘áºp đầu . Nhưng hình như hắn chưa tháºt say . Vì hắn nghÄ© Ä‘áºp đầu ở đây chỉ thiệt: Ä‘áºp đầu ở đây để mà nằm ăn vạ ai ? Hắn tá»± phải đến cái nhà con ** Nở kia . Ãến để đâm chết cả nhà nó, đâm chết cái con khá»m già nhà nó . Nếu không đâm được, lúc ấy hãy Ä‘áºp đầu kêu là ng. Muốn Ä‘áºp đầu, phải uống tháºt say . Không có rượu, lấy gì là m cho máu nó chảy ? Phải uống thêm chai nữa . Và hắn uống. Nhưng tức quá, cà ng uống cà ng tỉnh ra . Tỉnh ra, chao Æ¡i buồn! HÆ¡i rượu không sặc sụa . Hắn cứ thoang thoảng thấy hÆ¡i cháo hà nh. Hắn ôm mặt khóc rưng rức. Rồi lại uống. Hắn ra Ä‘i vá»›i má»™t con dao ở thắt lưng. Hắn lảm nhảm: "Tao phải đâm chết nó!" Nhưng hắn lại cứ thẳng đưá»ng mà đi . Cái gì đã là m hắn quên rẽ và o nhà thị Nở ? Những thằng Ä‘iên và những thằng say rượu không bao giá» là m những cái mà lúc Ä‘i chúng định là m.
Trá»i nắng lắm, nên đưá»ng vắng. Hắn cứ Ä‘i, cứ chá»i và dá»a giết "nó", và cứ Ä‘i . Bây giỠđến ngõ nhà cụ Bá . Hắn xông xông Ä‘i và o . Cả nhà đi là m đồng vắng, chỉ có mình cụ Bá Ä‘ang nằm nghỉ trưa ? Nghe hắn, cụ thấy bá»±c mình quá ! ChÃnh tháºt thì cụ đã Ä‘ang bá»±c mình. Bởi cụ thấy đầu hÆ¡i nhức. Cụ Ä‘ang muốn có má»™t bà n tay man mát xoa cái đầu . CÅ©ng có lẽ, cụ chỉ muốn bà Tư đừng Ä‘i lâu quá thế, không biết rằng Ä‘i đâu ? Sao bà ấy còn trẻ quá! Gần bốn mươi rồi mà trông còn phây phây . Còn phây phây quá Ä‘i nữa! Cụ năm nay đã ngoà i sáu mươi . Già yếu quá, nghÄ© mà chua xót. Già thế thì bà ấy chỉ cÅ©ng già cho xong. Bà ấy lại cứ trẻ, cứ phây phây, cứ đẹp như má»›i ngoà i hai mươi tuổi, mà sao Ä‘a tình. Nhìn thì thÃch nhưng mà tưng tức lạ . Khác gì nhai miếng thịt bò lá»±t xá»±t khi rụng gần hết răng. Mắt bà , miệng bà có duyên, nhưng trông ** lắm. HÆ¡i má»™t tà là cưá»i toe toét, tÃt cả mắt lại, cái má thì hây hây . Mà thấy ghét những thằng trai trẻ, giá là m con bà không đáng, mà thấy đâu cÅ©ng đùa . Chúng đùa nhạt như nước ốc, chỉ được cái thô tục, mà gặp ai đâu cÅ©ng cưá»i! Chẳng nghÄ© đến địa vị cả, ngưá»i đâu mà vô tâm ! Tức lạ ! Cụ chỉ muốn cho tất cả những thằng trai trẻ Ä‘i ở tù ... Những lúc như thế, thì má»™t ngưá»i dẫu khôn ngoan cÅ©ng không bình tÄ©nh được. Nhất là khi trông thấy má»™t thằng chỉ đến vòi tiá»n uống rượu như Chà Phèo . Tuy váºy, cụ cÅ©ng móc sẵn năm hà o . Thà móc sẵn để tống nó Ä‘i cho chóng. Nhưng móc rồi, cụ cÅ©ng phải quát má»™t câu cho nhẹ ngưá»i:
- Chà Phèo đấy hở ? Lè bè vừa chứ tôi không phải là cái kho .
Rồi ném bẹt năm hà o xuống đất, cụ bảo hắn:
- Cầm lấy mà cút Ä‘i cho rảnh. Rồi là m mà ăn chứ cứ báo ngưá»i ta mãi à ?
Hắn trợn mắt chỉ tay và o mặt cụ:
- Tao không đến đây xin năm hà o !
Thấy hắn toan là m dữ cụ đà nh dịu giá»ng:
- Thôi cầm lấy váºy, tôi không còn hÆ¡n.
Hắn vênh cái mặt lên, rất kiêu ngạo:
- Tao đã bảo không đòi tiá»n.
- Giá»i! Hôm nay má»›i thấy anh không đòi tiá»n. Thế anh cần gì ?
Hắn dõng dạc:
- Tao muốn là m ngưá»i lương thiện !
Bá Kiến cưá»i ha hả:
- Ồ tưởng gì! Tôi chỉ cần anh lương thiện cho thiên hạ nhỠ.
Hắn lắc đầu:
- Không được! Ai cho tao lương thiện? Là m thế nà o cho mất được những vết mảnh chai trên mặt nà y ? Tao không thể là ngưá»i lương thiện nữa . Biết không! Chỉ có má»™t cách... biết không ! Chỉ có má»™t cách là ... cái nà y biết không !
Hắn rút dao ra, xông và o . Bá Kiến ngồi nhá»m dáºy, Chà Phèo đã văng dao tá»›i rồi . Bá Kiến chỉ kịp kêu má»™t tiếng. Chà Phèo vừa chém túi bụi vừa kêu là ng tháºt to . Hắn kêu là ng, không bao giá» ngưá»i ta vá»™i đến. Bởi thế khi ngưá»i ta đến thì hắn cÅ©ng Ä‘ang giẫy đà nh đạch ở giữa bao nhiêu là máu tươi . Mắt hắn trợn ngược. Mồm hắn ngáp ngáp, muốn nói nhưng không ra tiếng. Ở cổ hắn, thỉnh thoảng máu vẫn còn ứ ra .
***
Cả là ng VÅ©-đại nhao lên. Há» bà n tán rất nhiá»u vá» vụ án không ngỠấy . Có nhiá»u kẻ mừng thầm, không thiếu kẻ mừng ra mặt! Có ngưá»i nói xa xôi: "Trá»i có mắt đấy, anh em ạ!" Ngưá»i khác thì nói toạc: "Thằng nà o chứ hai thằng ấy chết thì không ai tiếc! Rõ tháºt bá»n chúng nó giết nhau, nà o có cần phải đến tay ngưá»i khác đâu". Mừng nhất là bá»n kỳ hà o ở trong là ng. Há» tuôn đến để há»i thăm, nhưng chÃnh là để nhìn lý Cưá»ng bằng những con mắt thá»a mãn và khiêu khÃch. Ãá»™i Tảo, không cần kÃn đáo, nói toang toang ngay ngoà i chợ, trước mặt bao ngưá»i: "Thằng bố chết, thằng con lá»›p nà y không khá»i ngưá»i ta cho ăn bùn". Ai chả hiểu "ngưá»i ta" đó là chÃnh ông. Bá»n đà n em thì bà n nhá»: "Thằng má»t già ấy chết, anh mình nên ăn mừng". Những ngưá»i biết Ä‘iá»u thì hay ngá» vá»±c, há» chép miệng nói: "Tre già măng má»c, thằng ấy chết, còn thằng khác, chúng mình cÅ©ng chẳng lợi tà gì đâu ..."
Bà cô thị Nở chỉ và o táºn mặt cháu mà đay nghiến:
- Phúc Ä‘á»i nhà mà y, con nhé! Chả ôm lấy ông Chà Phèo .
Thị cưá»i và nói lảng:
- Hôm qua là m biên bản, lý Cưá»ng nghe đâu đã tốn gần má»™t trăm. Thiệt ngưá»i lại thiệt cá»§a .
Nhưng thị lại nghĩ thầm:
- Sao có lúc nó hiá»n như đất.
Và nhớ lại những lúc ăn nằm với hắn, thị nhìn trộm bà cô rồi nhìn nhanh xuống bụng:
- Nói dại, nếu mình chá»a, bây giá» hắn chết rồi, thì là m ăn thế nà o ?
Ãá»™t nhiên thị thấy thoáng hiện ra má»™t cái lò gạch cÅ© bá» không, xa nhà cá»a và vắng ngưá»i lại qua ...
Tháng 2-1941
Nam Cao
Tà i sản của phongvan
Last edited by khungcodangcap; 01-10-2008 at 10:27 AM .
27-07-2008, 05:16 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Äôi Mắt (Nam Cao)
ÄÔI MẮT
Anh thanh niên là ng chỉ má»™t cái cổng gạch nhá», quay lại bảo tôi:
- Ngõ nà y đây, ông Hoà ng ở đây.
- Cám ơn anh nhé. Lát nữa tôi sẽ sang nhà anh chơi.
Tôi vá»— vai anh bảo váºy. Tôi toan và o. Anh vá»™i ngăn tôi lại:
- Khoan đã. Anh để em gá»i cho anh trong nhà xÃch con chó lại. Con chó to và dữ lắm.
Tôi mở to đôi mắt, khẽ reo lên một tiếng thú vị. Tôi nhớ đến những lần đến chơi nhà anh Hoà ng ở Hà Nội. Bấm chuông xong, bao giỠtôi cũng phải chỠanh Hoà ng thân hà nh ra nắm chặt cái vòng da ở cổ một con chó tây to bằng con bê, dúi đầu nó và o gầm cái cầu thang, rồi mới có đủ can đảm bước vội qua đằng sau cái đuôi nó để và o phòng khách.
Tôi rất sợ con chó giống Ãức hung hăng ấy. Sợ đến ná»—i má»™t lần đến chÆ¡i, không thấy anh Hoà ng ra đứng tấn để giữ nó lại buồn rầu báo cho tôi biết nó chết rồi, thì mặc dầu có là m ra mặt tiếc vá»›i anh, tháºt tình thấy nhẹ cả ngưá»i. Con chó chết và o giữa cái hồi đói khá»§ng khiếp mà có lẽ đến năm 2000, con cháu chúng ta vẫn còn kể lại cho nhau nghe để rùng mình. Không phải vì chá»§ nó không tìm nổi má»—i ngà y và i lạng thịt bò để nó ăn. Anh Hoà ng là má»™t nhà văn, nhưng đồng thá»i cÅ©ng là má»™t tay chợ Ä‘en rất tà i tình. Khi chúng tôi đến nÆ¡i chỉ còn má»™t dúm xương và rất nhiá»u bản thảo chẳng biết bán cho ai, anh Hoà ng vẫn phong lưu, con chó cá»§a anh chưa phải nhịn bữa nà o. Nhưng xác ngưá»i chết đói ngáºp phố phưá»ng. Nó chết có lẽ vì chén phải thịt ngưá»i ươn hay vì hút phải nhiá»u xú khÃ. Thảm hại thay cho nó.
Thế mà bây giỠđến thăm anh Hoà ng ở chá»— gia đình anh tản cư vá», cách Hà Ná»™i hà ng trăm cây số, tôi lại được nghe đến má»™t con chó dữ. Tháºt là thú vị!... Tôi cưá»i nho nhá». Chẳng biết tôi cưá»i gì, anh thanh niên cÅ©ng nhe răng ra cưá»i. Ãáp lại tiếng anh gá»i, tiếng những chiếc guốc má»ng mảnh quét trên sân gạch nổi lên, lẹc khẹc và mau mắn. Má»™t thằng bé mÅ© nồi Ä‘en, áo len xám, chạy ra. Má»™t đôi mắt Ä‘en lay láy nhìn tôi...
- Bác Ãá»™, ba Æ¡i! Bác Ãá»™!...
Thằng Ngữ, con anh Hoà ng. Nó chẳng kịp chà o tôi, ngoắt chạy trở và o, reo rối rÃt.
- Cái gì? Cái gì? Hừm!
Tiếng trầm trầm nhưng lại có vẻ nạt ná»™ cá»§a anh Hoà ng há»i nó. (Bao giá» nói vá»›i con, anh Hoà ng cÅ©ng có cái giá»ng dáºm doạ buồn cưá»i ấy). Thằng bé lÃu rÃu những gì tôi nghe không rõ. Rồi thấy tiếng thanh thanh cá»§a chị Hoà ng giục con:
- Ngữ xÃch con chó lại. XÃch con chó lại cái cá»™t tÃt đằng kia.
Anh Hoà ng Ä‘i ra. Anh vẫn bước khệnh khạng, thong thả, bởi vì ngưá»i khà béo quá, vừa bước vừa bÆ¡i hai cánh tay ká»nh khệnh ra hai bên, những khối thịt ở bên dưới nách ká»nh ra và trông tá»§n ngá»§n như ngắn quá. Cái dáng Ä‘iệu nặng nỠấy, hồi còn ở Hà Ná»™i anh mặc quần áo tây cả bá»™, trông chỉ thấy là chững chạc và hÆ¡i bệ vệ. Bây giá» nó lá»™ ra khá rõ rà ng trong bá»™ áo ngÅ© mà u xanh nhạt, phá»§ má»™t cái áo len trắng nó nịt ngưá»i anh đến ná»—i không còn thở được.
Anh đứng lại bên trong cổng, má»™t bà n tay múp mÃp hÆ¡i chìa vá» phÃa tôi, đầu hÆ¡i ngá»a vỠđằng sau, miệng hé mở, bá»™ Ä‘iệu má»™t ngưá»i ngạc nhiên hay mừng rỡ quá. Tôi có thì giá» nháºn rõ má»™t sá»± thay đổi trên bá»™ mặt đầy đặn cá»§a anh: trên mép má»™t cái và nh móng ngá»±a ria, như má»™t cái bà n chải nhá».
Sá»ng ngưá»i ra má»™t lúc, rồi anh má»›i lâm li kêu lên những tiếng ở trong cổ há»ng:
- á»i giá»i Æ¡i! Anh! Quý hoá quá!
Anh quay lại:
- Mình Æ¡i! Anh Ãá»™ tháºt. Xa thế mà anh ấy cÅ©ng chịu khó đến thăm chúng mình.
Chị Hoà ng lúc bấy giỠđã chạy ra, tay còn Ä‘ang cà i nốt khuy chiếc áo dà i mà u gạch vừa má»›i mặc vá»™i và o để ra đón khách. Ngưá»i đà n bà vồn vã:
- Mong bác mãi. Lúc thằng cháu má»›i chạy và o, nhà tôi cứ tưởng nó trông nhầm. Cứ tưởng bác ở cách hà ng mưá»i lăm hai mươi cây số...
Bắt tay tôi xong, anh Hoà ng dịu dà ng đẩy tôi Ä‘i trước. Chị vợ đã nhanh nhẹn chạy trước và o nhà , dá»n bà n dá»n ghế. Sao lại có sá»± săn đón cảm động như thế được? Tôi đâm ngá» những ý nghÄ© không tốt cá»§a tôi vá» anh, từ hồi Tổng khởi nghÄ©a trở Ä‘i. Sau Tổng khởi nghÄ©a, anh Hoà ng đối vá»›i tôi đột nhiên nhạt hẳn Ä‘i. Mấy lần tôi đến chÆ¡i vá»›i anh, định để xem anh thay đổi thế nà o trong cuá»™c thay đổi lá»›n cá»§a dân tá»™c chúng ta, nhưng Ä‘á»u không gặp anh. Cá»a nhà anh đóng luôn luôn. Thằng nhá» nhà anh đứng bên trong cái cá»a nhìn qua má»™t lá»— con, bao giá» cÅ©ng há»i cặn kẽ tên tôi, để má»™t lúc sau ra bảo tôi rằng ông nó không có nhà .
Mấy lần Ä‘á»u như váºy cả nên tôi đã sinh nghi. Lần cuối cùng, trước khi bấm chuông, tôi còn nghe thấy tiếng vợ chồng anh. Nhưng thằng nhá» vẫn quả quyết rằng ông bà nó vá» trại những từ tối hôm trước kia rồi. Ãã Ä‘Ãch xác là anh không muốn tiếp tôi. Chẳng hiểu vì sao. Nhưng từ đấy tôi không đến nữa. Má»—i lần gặp nhau ở ngoà i đưá»ng, chúng tôi chỉ bắt tay nhau má»™t cách rất lạnh lùng, há»i thăm nhau má»™t câu chiếu lệ, rồi ai Ä‘i đưá»ng nấy. Tôi đã biết Hoà ng vẫn có tÃnh tá»± nhiên "đá" bạn má»™t cách đột ngá»™t, vì những cá»› mà chỉ mình anh biết. Có khi chỉ là vì má»™t tác phẩm cá»§a ngưá»i bạn ấy được cảm tình cá»§a má»™t nhà phê bình đã chê má»™t và i tác phẩm cá»§a anh. Có khi cÅ©ng chẳng cần đến thế. Anh có thể là má»™t ngưá»i bạn rất thân cá»§a anh Hoà ng khi anh chỉ là má»™t nhà văn ở tỉnh xa chỉ góp mặt vá»›i Hà Ná»™i bằng những bà i gá»i vỠđăng báo, nhưng nếu anh lại vá» sống hẳn ở thá»§ đô, giao thiệp vá»›i Ãt nhiá»u nhà văn khác, anh sẽ không phải là bạn anh Hoà ng nữa. Có lẽ anh Hoà ng biết cái giá»›i văn nghệ sÄ© Hà Ná»™i chá»i anh nhiá»u quá.
Riêng tôi, trước đây, tôi vẫn không hiểu sao ngưá»i ta có thể khinh ghét anh nhiá»u thế. Táºn đến lúc bị anh đá tôi má»›i hiểu. Tôn còn được hiểu rõ rà ng hÆ¡n. Và o cái hồi quân đội Ãồng minh và o giải giáp quân Nháºt ở nước ta, má»™t số gái kiếm tiá»n trút bá»™ đầm ra để mặc bá»™ áo Tầu. Còn anh bạn cá»§a tôi, chẳng biết bám được ông má chÃn nà o, ra má»™t tá» báo hằng ngà y để chá»i vung lên. Chá»i hết cả má»i ngưá»i rồi anh má»›i lôi đến má»™t số bạn cÅ© cá»§a anh ra. Toà n là những ngưá»i hiá»n là nh, xưa nay chưa há» chạm đến má»™t sợi tóc cá»§a anh. Nhưng tên há» trên những tá» báo cá»§a phong trà o giải phóng quốc gia được hoan nghênh là m ngứa mắt anh. Anh hằn há»c gi mỉa há» là những nhà văn vô sản và cho há» là má»™t bá»n khố rách áo ôm đã đến ngà y mả phát, ăn mặc và tẩm bổ hết cả phần thiên hạ. Tôi cưá»i nhạt. Không phải tôi khó chịu vì những lá»i vu cáo cá»§a anh. Tôi khó chịu chÃnh vì thấy đến táºn lúc ấy mà vẫn còn má»™t số nhà văn Việt Nam dùng ngòi bút mình để là m những việc đê tiện thế. Anh Hoà ng vẫn là con ngưá»i cÅ©. Anh không chịu đổi. Tôi đã tưởng anh vá»›i tôi chẳng bao giá» còn thân máºt vá»›i nhau trở lại... Nhưng sao gặp tôi lần nà y anh lại hân hoan đến thế? Anh đã đủ thì giỠđể lá»™t xác rồi chăng? Hay cuá»™c kháng chiến mãnh liệt cá»§a dân ta đã quét sạch khá»i đầu anh những cái gì cÅ© còn sót lại? Tháºt tình, tôi rất cảm động khi nghe thấy anh kể lể:
- Chẳng ngà y nà o chúng tôi không nhắc đến anh. Nguyên má»™t hôm xem tá» báo cá»§a ông hà ng xóm thấy có bà i cá»§a anh, tôi Ä‘oán anh là m tuyên truyá»n ở tỉnh nà y. Tiện gặp má»™t cán bá»™ vá» là ng, tôi nhá» gá»i cho anh má»™t bức thư. CÅ©ng là gá»i cầu may. Tháºt không dám chắc thư đến tay anh. Mà có đến, có lẽ anh nhiá»u việc, cÅ©ng khó lòng vá» chÆ¡i vá»›i chúng tôi. Thế mà lại được gặp anh. Trông anh không lấy gì là m khoẻ mà sao anh Ä‘i bá»™ tà i thế? Mà sao anh lại tìm và o được đúng là ng nà y? Hồi má»›i đến đây, tôi ra khá»i nhà độ mươi bước là đã lạc. Nhiá»u ngõ quá mà ngõ nà o cÅ©ng giống ngõ nà o. Có khi ra đồng vá» cÅ©ng nhầm ngõ...
Cái nhà Hoà ng ở nhá» có thể gá»i là rá»™ng rãi. Ba gian nhà gạch sạch sẽ. Hà ng hiên rá»™ng ở ngoà i. Sân gạch, tưá»ng hoa. Má»™t mảnh vưá»n trồng rau tươi rưá»i rượi. Xinh xắn lắm. ThÃch nhất là gia đình anh được ở cả nhà . Chá»§ nhân cÅ©ng là ngưá»i buôn bán trên Hà Ná»™i. Ông thưá»ng nhá» vốn liếng và mối hà ng cá»§a vợ chồng anh. Còn gì hÆ¡n là lúc nà y trả nghÄ©a lại nhau. Ông đã dá»n sang nhà ông bố ở liá»n bên, nhưá»ng lại nhà cho anh hoà n toà n sá» dụng. Anh cho tôi biết thế và bảo tiếp:
- Giá chúng tôi chưa tìm được nhà ông thì chưa biết ra sao. Tôi thấy nhiá»u ngưá»i tản cư khổ lắm. Anh tÃnh có Ä‘á»i nà o anh ruá»™t tản cư vá» nhà em mà đến lú vợ đẻ, em bắt ra má»™t cái lá»u ngoà i vưá»n để đẻ!
Tôi cho anh biết ngưá»i nhà quê mình có tục kiêng...
- Thì đã đà nh là váºy... Anh nói giá»ng tức tối và bất bình - Thì đã đà nh là váºy, nhưng lúc nà y còn kiêng kỵ gì? Mà có những thế thôi đâu! Thấy anh bây giá» khổ sở, em đã chẳng thương, lại còn xỉa xói, nhắc đến những lúc hoang phà trước để mà xỉ vả. Nà o "lúc có tiá»n thì chẳng biết ăn biết nhịn để dè, chỉ biết nay gà mai chó!", nà o "lúc buôn bán phát tà i, bảo gá»i tiá»n vá» quê táºu ruá»™ng vưá»n thì bảo không cần vưá»n ruá»™ng, để táºu nhà ở tỉnh kia, bây giá» không bám lấy nhà ở tỉnh Ä‘i?..." Tệ lắm! Anh tÃnh mấy Ä‘á»i má»›i có má»™t phen loạn lạc thế nà y? Có tiá»n, thằng nà o chẳng ăn chÆ¡i? Có mấy ngưá»i cứ còm cá»m là m như trâu, ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc, ở thì chui rúc thế nà o cho xong thôi, để tiá»n mà táºu vưá»n, táºu ruá»™ng như há»?
Chị Hoà ng tiếp lá»i chồng:
- Há» là m chÃnh chúng tôi cÅ©ng đâm lo. Có thể nói rằng trong má»™t trăm ngưá»i thì chÃn mươi ngưá»i cho rằng Tây không Ä‘á»i nà o dám đánh mình. Mãi đến lúc có lệnh tản cư tôi vẫn cho là mình tản cư để doạ nó thôi. Thế rồi đùng má»™t cái, đánh nhau. Chúng tôi chạy được ngưá»i chứ cá»§a thì chạy là m sao kịp? May mà còn vá»›t vát được Ãt tiá»n, má»™t Ãt hà ng để ở cái trại cá»§a chúng tôi, ở ngoại thà nh. Khéo lắm thì ăn được độ má»™t năm. Ãến lúc hết tất nhiên là phải khổ rồi. Chỉ sợ đến lúc ấy, há» lại mỉa lại. Thà nh thá» bây giá», lý ra thì có muốn ăn má»™t con gà chưa đến ná»—i không mua nổi mà ăn, nhưng ăn lại sợ ngưá»i ta biết, sau nà y ngưá»i ta nói cho thì nhục.
HỠtà n nhẫn lắm cơ, bác ạ!
Anh Hoà ng cưá»i:
- Mà sao hỠđã báºn rá»™n nhiá»u đến thế mà vẫn còn thì giá» chú ý đến những ngưá»i chung quanh nhiá»u đến thế? Anh chỉ giết má»™t con gà ngà y mai cả là ng nà y đã biết. Nà y, anh má»›i đến chÆ¡i thế mà lúc nãy tôi đã thấy có ngưá»i nấp nom rồi. Ngà y mai thế nà o chuyện anh đến chÆ¡i tôi cÅ©ng đã chạy khắp là ng. Há» sẽ kể rất rạch ròi tên anh, tuổi anh, anh béo gầy thế nà o, có bao nhiêu nốt ruồi ở mặt, có mấy lá»— rách ở ống quần bên trái.
Tôi mỉm cưá»i, cắt nghÄ©a cho anh hiểu: lúc nà y há» cần để ý đến những ngưá»i lạ mặt tá»›i là ng. Tôi chắc mấy ngưá»i nấp nom tôi là mấy ngưá»i có trách nhiệm trong uá»· ban mấy anh tá»± vệ.
- Lại còn các ông á»§y ban vá»›i các bố tá»± vệ nữa má»›i chết ngưá»i ta chứ! Há» vừa ngố vừa nhặng sị. Ãà n bà chá»a mà đến ná»—i cho là có lá»±u đạn giắt trong quần! HỠđánh vần xong má»™t cái giấy Ãt nhất phải mất mưá»i lăm phút, thế mà động thấy ai Ä‘i qua là há»i giấy. Anh Ä‘i, há»i. Anh vá», há»i, há»i nữa. Anh vừa ra khá»i là ng, sá»±c nhá»› quên cái mÅ©, trở lại lấy, cÅ©ng há»i rồi má»›i cho và o. Lát nữa anh ra, lại há»i. Hình như há» cho cái việc há»i giấy là thú lắm.
Anh cưá»i gằn má»™t tiếng, nhìn bao trùm cả ngưá»i tôi, há»i:
- Anh sống ở nhà quê nhiá»u, anh có hiểu tâm lý cá»§a há» không?
Anh thỠcắt nghĩa hộ tôi tại là m sao hỠlại nhiêu khê đến thế?
Từ trước đến nay, tôi chỉ hoà n toà n ở Hà Ná»™i, thà nh thá» chỉ má»›i biết những ngưá»i nhà quê qua những truyện ngắn cá»§a anh. Bây giá» gần há», tôi quả là thấy không nhịn được. Không chịu được!
Ná»—i khinh bỉ cá»§a anh phì cả ra ngoà i theo cái bÄ©u môi dà i thưá»n thượt. MÅ©i anh nhăn lại như ngá»i thấy mùi xác thối. Vợ chồng anh thi nhau kể tá»™i ngưá»i nhà quê đủ thứ. Toà n là những ngưá»i đần độn, lá»— mãng, Ãch ká»·, tham lam, bần tiện cả. Cha con, anh em ruá»™t cÅ©ng chẳng tốt vá»›i nhau. Các ông thanh niên, các bà phụ nữ má»›i bây giá» lại cà ng lố lăng. Viết chữ quốc ngữ sai vần mà lại cứ hay nói chuyện chÃnh trị rối rÃt cả lên. Mở miệng ra là thấy đỠnghị, yêu cầu, phê bình, cảnh cáo, thá»±c dân phát xÃt, phản động, xã há»™i chá»§ nghÄ©a, dân chá»§ vá»›i cả dân tân chá»§ nữa má»›i khổ thiên hạ chứ! Há» mà tóm được ai thì có mà chạy lên trá»i! Thế nà o há» cÅ©ng tuyên truyá»n cho hà ng giá». Có lẽ há» cho những ngưá»i ở Hà Ná»™i vá» như vợ chồng anh Ä‘á»u lạc háºu, chưa giác ngá»™ nên há» không bá» lỡ má»™t dịp nà o để tuyên truyá»n vợ chồng anh. Mà tuyên truyá»n như thế nà o!...
Anh trợn mắt bảo tôi:
- Tôi kể cho anh nghe chuyện nà y thế nà o anh cÅ©ng cho là bịa. Nhưng tôi có bịa má»™t tà nà o, tôi chết. Má»™t hôm, tôi Ä‘i chợ huyện chÆ¡i. ở nhà đã há»i đưá»ng cẩn tháºn rồi, nhưng đến má»™t ngã ba, lại quên béng mất, không biết phải rẽ lối nà o. Ãà nh đứng lại, chá» có ngưá»i Ä‘i qua thì há»i. Chá» mãi má»›i thấy má»™t ông thanh niên nghá»…u nghện vác má»™t bó tre Ä‘i tá»›i. Tôi chà o rồi há»i: "Ãi chợ huyện lối nà o, ông là m Æ¡n chỉ giúp tôi!" Anh ta trố mặt nhìn tôi chẳng rằng chẳng nói, như nhìn má»™t giống ngưá»i lạ má»›i từ Hoả tinh rÆ¡i xuống. Tôi biết hiệu, rút giấy đưa cho anh xem rồi lại há»i. Bây giá» anh ta má»›i bảo: "Ông cứ Ä‘i lối nà y, đến chá»— có má»™t cây Ä‘a to thì rẽ vá» tay phải, Ä‘i má»™t quãng lại rẽ vá» tay trái, qua má»™t cách đồng, và o đưá»ng gạch là ng Ngò, vòng qua đằng sau đình, rẽ vá» tay phải, Ä‘i má»™t quãng nữa là đến chợ". Ãại khái thế, chứ không hoà n toà n đúng thế. Chỉ biết là nó lôi thôi rắc rối, nhiá»u bên phải bên trái quá, đến ná»—i tôi không tà i nháºn nháºn được. Anh ta bà y cho tôi má»™t cách: đứng đợi đấy, gặp ai gánh hà ng Ä‘i chợ thì theo. Tôi cho là phải. Anh ta cưá»i bảo: "Thôi thế chà o ông. Cháu vô phép ông Ä‘i trước. Cháu vá»™i lắm. Cháu phải vác ngay bó tre nà y lên Thượng để là m công tác phá hoại, cản cÆ¡ giá»›i hoá tối tân cá»§a địch. Cuá»™c trưá»ng kỳ kháng chiến cá»§a ta phải chia là m ba giai Ä‘oạn: giai Ä‘oạn phòng ngá»±, giai Ä‘oạn cầm cá»±, giai Ä‘oạn tổng phản công. Giai Ä‘oạn phòng ngá»± nghÄ©a là ..." Anh ta cứ thế, Ä‘á»c thuá»™c lòng cho tôi nghe cả má»™t bà i dà i đến năm trang giấy.
Chị Hoà ng cưá»i rú lên. Tôi cÅ©ng cưá»i, nhưng có lẽ cái cưá»i chẳng được tươi cho lắm. Anh thấy cần phải thá» lần nữa:
- Tôi có bịa thì tôi chết. Mà tôi lại thá» vá»›i anh rằng lúc ấy tôi ngạc nhiên quá, không còn cưá»i được, vả lại cÅ©ng không dám cưá»i. Cưá»i, nhỡ anh ta đánh cho thì tai hại. Nhưng từ hôm ấy ngà y nà o tôi cÅ©ng bắt nhà tôi đóng cổng suốt ngà y không dám Ä‘i đâu nữa.
Tôi cưá»i gượng. Ãiá»u muốn nói vá»›i anh, tôi đà nh giấu kÃn trong lòng không nói nữa. Tôi biết chẳng Ä‘á»i nà o anh nháºn là m má»™t anh tuyên truyá»n nhãi nhép như tôi. Vả lại dầu có rá»§ được anh là m như tôi, khoác cái ba lô lên vai, Ä‘i hết là ng nỠđến là ng kia để nháºn xét nông thôn má»™t cách kỹ cà ng hÆ¡n cÅ©ng chẳng Ãch gì. Anh đã quen nhìn Ä‘á»i và nhìn ngưá»i má»™t phÃa thôi. Anh trông thấy anh thanh niên Ä‘á»c thuá»™c lòng bà i "ba giai Ä‘oạn" nhưng anh không trông thấy bó tre anh thanh niên vui vẻ vác Ä‘i để ngăn quân thù. Mà ngay trong cái việc anh thanh niên Ä‘á»c thuá»™c lòng bà i báo như má»™t con vẹt biết nói kia, anh cÅ©ng chỉ nhìn thấy cái ngố bá» ngoà i cá»§a nó mà không nhìn thấy cái nguyên cá»› tháºt đẹp đẽ bên trong. Vẫn giữ đôi mắt ấy để nhìn Ä‘á»i thì cà ng Ä‘i nhiá»u, cà ng quan sát lắm, ngưá»i ta chỉ cà ng thêm chua chát và chán nản.
Tôi biết lắm. Trước mặt ngưá»i đà n anh trong văn giá»›i ấy, tôi chỉ là má»™t kẻ non dại, má»›i táºp tá»ng há»c nghá». Bởi váºy tôi không dám nói hết những ý nghÄ©a cá»§a tôi ra. Tôi chỉ rụt rè và đưa ra và i Ä‘iểm nháºn xét:
- Có nhiá»u cái kỳ lạ lắm. Ngưá»i nhà quê dẫu sao thì cÅ©ng còn là má»™t cái bà máºt đối vá»›i chúng ta. Tôi gần gÅ©i há» rất nhiá»u. Tôi dã gần như thất vá»ng vì thấy há» phần đông dốt nát, theo nhếch, nhát sợ, nhịn nhục má»™t cách đáng thương. Nghe các ông nói đến "sức mạnh quần chúng", tôi rất nghi ngá». Tôi vẫn cho rằng Ä‘a số nước mình là nông dân, mà nông dân nước mình thì vạn kiếp nữa cÅ©ng chưa là m cách mạng. Cái thá»i Lê Lợi, Quang Trung, có lẽ đã chết hẳn rồi, chẳng bao giá» còn trở lại. Nhưng đến hồi Tổng khởi nghÄ©a thì tôi đã ngả ngá»a ngưá»i. Té ra ngưá»i nông dân nước mình vẫn có thể là m cách mạng, mà là m cách mạng hăng hái lắm. Tôi đã theo há» Ä‘i đánh phá»§. Tôi đã gặp há» trong mặt tráºn Nam Trung Bá»™. Vô số anh răng Ä‘en, mắt toét, gá»i lá»±u đạn là "ná»±u đạn", hát Tiến quân ca như ngưá»i buồn ngá»§ cầu kinh, mà lúc ra tráºn thì xung phong can đảm lắm. Mà không há» báºn tâm đến vợ con, nhà cá»a, như há» vẫn thưá»ng thế nữa. Gặp há», anh không thể tưởng tượng được rằng chÃnh những ngưá»i ấy, chỉ trước đây dăm tháng, giá có bị anh lÃnh lệ ghẹo vợ ngay trước mặt cÅ©ng chỉ đà nh im thin thÃt mà đi, Ä‘i má»™t quãng tháºt xa rồi má»›i dám lẩm bẩm chá»i thầm và i tiếng, còn bao nhiêu ghen tức đà nh là đem vá» nhà trút và o má vợ.
Hoà ng nhếch một khoé môi lên, gay gắt:
- Nhưng anh vẫn không thể chối được rằng há» có nhiá»u cái ngố không chịu được. Tôi thấy có nhiá»u ông tá»± vệ hay cả vệ quốc quân nữa táy máy nghịch súng hay lá»±u đạn là m chết ngưá»i như bỡn. Nhiá»u ông cầm đến má»™t khẩu súng kiểu lạ, không biết bắn thế nà o. Nước mình như váºy, suốt Ä‘á»i không được mó đến khẩu súng thì là m gì biết bắn, hỠđánh mãi rồi cÅ©ng biết. Thì cứ để cho hỠđánh Tây Ä‘i! Nhưng tai hại là ngưá»i ta lại cứ muốn cho há» là m uá»· ban ná», uá»· ban kia nữa, thế má»›i chết ngưá»i ta chứ! Nói thà dụ ngay như cái thằng chá»§ tịch uá»· ban khu phố tôi ở Hà Ná»™i lúc chưa đánh nhau, nó là má»™t anh hà ng cháo lòng. Bán cháo lòng thì nó biết đánh tiết canh, chứ biết là m uá»· ban thế nà o mà bắt nó là m uá»· ban? Ông chá»§ tịch là ng nà y, xem giấy cá»§a nhà tôi, thấy đỠNguyá»…n Thục Hiá»n, cứ nhất định bảo là giấy mượn cá»§a đà n ông. Theo ông ấy, thì đà n bà ai cÅ©ng phải là thị nà y, thị ná». Chị Hoà ng cưá»i nhiá»u quá, phát ho, chảy cả nước mắt ra. Rút khăn tay lau nước mắt xong, chị chép miệng lắc đầu, bảo tôi:
- Giá bác ở đây thì nhiá»u lúc bác cÅ©ng cưá»i đến chết. Thế mà ông chá»§ tịch ấy cứ nằn nì mãi hai ba lượt, yêu cầu nhà tôi dạy bình dân há»c vụ hay là m tuyên truyá»n giúp.
Anh chồng tiếp:
- Tôi chẳng có việc gì là m, lắm lúc cÅ©ng buồn. Nhưng công tác vá»›i những ngưá»i như váºy thì anh bảo công tác là m sao được? Ãà nh để các ông ấy gá»i là phản động.
Muống lảng chuyện, tôi há»i:
- Lúc nà y nhiá»u thì giá» thế, chắc anh viết được. Anh đã viết được cái gì thú chưa?
- Chưa, bởi vì ngay đến má»™t cái bà n viết ra hồn cÅ©ng không còn nữa. Nhưng thế nà o chúng mình cÅ©ng phải viết má»™t cái gì để ghi lại cái thá»i nà y. Nếu khéo là m còn có thể hay bằng mấy cái "Số Ä‘á»" cá»§a VÅ© Trá»ng Phụng. Phụng nó còn sống đến lúc nà y phải biết!
CÆ¡m chiá»u xong và o lúc bốn giá», Hoà ng má»i tôi cùng Ä‘i vá»›i vợ chồng anh đến chÆ¡i nhà mấy ngưá»i ở phố cÅ©ng tản cư vá». Có đâu má»™t ông tuần phu vá» hưu, má»™t ông đốc há»c bị thải hồi vì má»™t vụ hiếp há»c trò, má»™t cụ phán già trước đây chuyên môn sống vá» nghá» lo kiện, hay chạy cá»u phẩm cho thiên hạ. Anh chẳng ưa gì há» bởi vì há» chẳng biết gì đến văn chương nghệ thuáºt, chỉ tổ tôm là giá»i.
Nói chuyện vá»›i há» chán phè. Nhưng nếu chẳng giao thiệp vá»›i há» thì cÅ©ng chẳng biết đến chÆ¡i nhà ai được nữa... Anh vừa Ä‘i vừa tâm sá»± nhá» vá»›i tôi như váºy, và thì hầm ká» sát tai tôi những cái thối nát, ngu ngốc, gà n dở, rởm Ä‘á»i cá»§a từng ngưá»i má»™t, trong khi chúng tôi bước chầm cháºm để đợi chị Hoà ng ra sau chúng tôi má»™t chút.
Chị Hoà ng rảo bước để theo kịp chúng tôi. Hai má đỠứng vì lá»a bếp. Chị cắt nghÄ©a sá»± cháºm trá»… cá»§a chị:
- Tôi xem lại nồi khoai lang vui, để lát nữa vỠăn. ở đây cao lương mỹ vị chẳng có gì, nhưng được cái thức ăn vặt thì sẵn. Bác ở chÆ¡i đây, mai tôi xem nhà ai có mÃa to mua mấy cây vỠướp hoa bưởi ăn thÆ¡m lắm.
Ãến má»™t cái cổng gạch lá»›n có dây leo, anh Hoà ng giáºt dây chuông.
Một thằng bé chạy ra, lễ phép chà o:
- Lạy ông!
- Không dám. Cụ Phạm có nhà không cáºu?
- Bẩm ông, cụ sang bên ông đốc.
- Sao thấy nói ông đốc ở đây từ sáng?
- Bẩm không ạ! Sáng nay không thấy ông đốc sang chơi bên nà y.
Chúng tôi quay trở lại. Qua mấy cái ngõ ngoằn ngoèo khác, đến một cái cổng gạch có dây leo khác. Một chị vú ẵm em đứng cổng:
- Lạy ông! Lạy bà !
- Không dám. Ông đốc có nhà hay đi chơi vắng?
- Bẩm ông, ông đốc con sang cụ tuần.
- Sao bên cụ tuần bảo sang đây?
- Bẩm ông, không ạ!
Anh Hoà ng quay ra. Ãi được mấy bước, anh quay lại khẽ bảo vợ:
- Các bố lại tổ tôm. Mụ Yên Kỷ cũng không có nhà , phải không?
Con mụ ấy cÅ©ng là đệ tá» tổ tôm hạng nặng. Chắc há» tụ táºp ở đây hay ở bên nhà cụ Phạm, sai ngưá»i gác cổng.
Chị Hoà ng không có ý kiến gì. Anh Hoà ng vỗ vai bảo tôi:
- Anh nghĩ có buồn không? Tri thức thì thế đấy. Còn dân thì... như anh đã biết.
Tôi thầm rá»§a sá»± tình cá» sao lại xô đẩy anh vỠđây cùng vá»›i bằng ấy thứ cặn bã cá»§a giá»›i thượng lưu trà thức. Sao anh không Ä‘i theo bá»™ đội, Ä‘i diá»…n kịch tuyên truyá»n nháºp bá»n vá»›i các Ä‘oà n văn hoá kháng chiến để được thấy những sinh viên, công chức sung và o vệ quốc quân, những bác sÄ© sốt sắng là m việc trong các viện khảo cứu hay các viện quân y, những bạn văn nghệ sÄ© cá»§a anh Ä‘ang mê mải Ä‘i sâu và o quần chúng để há»c há» và dạy há», đồng thá»i tìm những cảm hứng má»›i cho văn nghệ?
Tôi cưá»i nhạt:
- Nghe anh nói, tôi nản quá. Như váºy cuá»™c kháng chiến cá»§a ta có lẽ đến há»ng à ?
Anh chộp lấy câu của tôi, nhanh như một con mèo vồ con chuột:
- Ấy đấy, tôi bi lắm. Cứ quan sát kỹ thì rất nản. Nhưng tôi chưa nản có lẽ chỉ vì tôi tin và o ông Cụ. Tôi cho rằng cuá»™c Cách mạng tháng Tám cÅ©ng như cuá»™c kháng chiến hiện nay chỉ ăn vì ngưá»i lãnh đạo cừ. Hồ Chà Minh đáng lẽ phải cứu vãn má»™t nước như thế nà o kia, má»›i xứng tà i. Phải cứu má»™t nước như nước mình kể cÅ©ng khổ cho ông Cụ lắm. Anh tÃnh tượng trưng cho phong trà o giải phóng cả má»™t cái đệ tứ cưá»ng quốc là Ãại Pháp, mà chỉ có đến thằng Ãá»-Gôn.
Tôi nhắc đến tên mấy nhân váºt kháng chiến khác cá»§a Pháp, còn đáng tiêu biểu bằng mấy Ãá»-Gôn. Anh lắc đầu:
- Bằng thế nà o được Hồ Chà Minh!
Và anh tiếp:
- Ông Cụ là m những việc nó cừ quá, đến ná»—i tôi cứ cho rằng dù dân mình có tồi Ä‘i nữa, ông Cụ xoay quanh rồi cÅ©ng cứ độc láºp như thưá»ng. Những cú như cú Hiệp định sÆ¡ bá»™ mồng 6 tháng 3 thì đến chÃnh thằng Mỹ cÅ©ng phải lắc đầu: nó cho rằng không thể nà o bịp ông già nổi. Thằng Pháp thì nghÄ©a là gì? Bệt lắm rồi. Không có thằng Mỹ xúi thì là m gì Pháp dám trở mặt phản Hiệp định mồng 6 tháng 3? Mình cho nó như váºy đã là phúc Ä‘á»i nhà nó lắm rồi. Ãáng lẽ nó phải bám chằng chằng lấy chứ?
Buổi tối ăn khoai vùi xong, uống mấy tuần trà rồi Ä‘i nằm sá»›m. Anh sợ tôi đã Ä‘i hà ng mưá»i cây số, lại ngồi nói chuyện suốt từ lúc đến, chắc không thể ngồi được nữa. Vả lại tuy chưa buồn ngá»§ nhưng nằm đắp chăn cho ấm và buông mà n cho khá»i muá»—i thì vẫn tốt. Hai cái giưá»ng nhá» ká» song song, cách nhau có má»™t lối Ä‘i nhá». Mà n tuyn trắng toát. Chỉ trông cÅ©ng đã thấy thÆ¡m tho và thoải mái.
Hoà ng vá»›i tôi Ä‘i nằm trước. Má»™t gói thuốc lá thÆ¡m và má»™t bao diêm đặt ở bên cạnh cái đĩa gạt tà n thuốc lá ở đầu giưá»ng. Tôi để nguyên cả quần áo tây và chỉ ngay ngáy lo đêm nay má»™t và i chú ráºn có thể rá»i sÆ¡-mi tôi để du lịch ra cái chăn bông thoang thoảng nước hoa. Má»i hôm tôi vẫn đắp chăn chung vá»›i anh em thợ nhà in, cái giống ký sinh trùng hay phản chá»§ ấy, ở ngưá»i tôi, không dám cam Ä‘oan là tuyệt nhiên không có.
Chị Hoà ng thu dá»n đồ đạc, đóng cá»a, rồi Ä‘em má»™t cây đèn to lại chá»— cây giưá»ng chúng tôi, lấy ra má»™t cái chai. Anh Hoà ng trông thấy, há»i:
- Mình thắp đèn to đấy à ?
- Vâng, tôi đổ thêm dầu đã.
Anh Hoà ng há»i tôi:
- Anh có thÃch Ä‘á»c Tam Quốc không?
Tôi thú tháºt là chưa bao giỠđược xem trá»n bá»™.
- Thế thì tháºt là đáng tiếc. Trong tất cả các tiểu thuyết Ãông Tây, có hai quyển tôi mê nhất là Tam Quốc và Ãông Chu Liệt Quốc. Vá» cái môn tiểu thuyết thì thằng Tà u nhất. Nhưng cÅ©ng chỉ có hai bá»™ ấy thôi. Thuá»· Há» cÅ©ng hay, chẳng kém Tam Quốc và Ãông Chu Liệt Quốc. Những tiểu thuyết khác hay đến đâu, anh cÅ©ng chỉ Ä‘á»c má»™t câu. Ãá»c đến lần thứ hai là giảm thú rồi. Nhưng Tam Quốc vá»›i Ãông Chu thì Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại mãi vẫn thấy thú như má»›i Ä‘á»c.
- Anh có hai bộ ấy ở đây không?
- Bá»™ Ãông Chu mất ở Hà Ná»™i, không Ä‘em Ä‘i được. Thế má»›i sầu Ä‘á»i chứ! Háºn quá, may mà bá»™ Tam Quốc lại để ở ngoại thà nh, Ä‘em Ä‘i được. Nếu không thì buồn đến chết.
Anh gạt tà n thuốc lá rồi bảo tiếp:
- Sở dÄ© lúc nà y tôi há»i anh là có thÃch Ä‘á»c Tam Quốc không là vì má»—i tối trước khi Ä‘i ngá»§, chúng tôi có cái thú Ä‘á»c má»™t và i hồi Tam Quốc rồi má»›i ngá»§. Nhưng hôm nay anh không biết có nên bá» cái lệ ấy Ä‘i không? Nếu anh thÃch nói chuyện thì nghỉ má»™t tối để chúng mình nói chuyện cÅ©ng chẳng sao.
Cố nhiên là tôi má»i vợ chồng anh cứ giữ lệ thưá»ng. Anh có vẻ mừng rỡ lắm:
- Vâng, nếu anh cho phép thì ta cứ Ä‘á»c. Chúng mình cùng nghe rồi lúc nà o buồn ngá»§ thì ta ngá»§. Tôi trông anh hÆ¡i mệt có lẽ cần ngá»§ sá»›m. Không biết đèn sáng lại Ä‘á»c thế có phiá»n anh không?
Tôi cho anh biết là tôi vẫn ngá»§ ngay trong nhà in, đèn sáng và máy chạy ầm ầm, ở đây chăn ấm thế nà y thì dẫu súng có nổ ngay ở liá»n bên tôi vẫn ngá»§ ngon là nh lắm... Anh cưá»i cùng cục trong cổ như má»™t con gà trống:
- Vâng, thế thì ta cứ Ä‘á»c. Mình lấy ra Ä‘i.
Chị Hoà ng chạy lại bÃp lấy má»™t quyển sách bìa dà y, gáy da, Ä‘em lại.
- Mình Ä‘á»c hay tôi Ä‘á»c?
- Mình Ä‘á»c Ä‘i.
Chị để cây đèn lên trên cái đôn thấp ở đầu giưá»ng, cởi áo dà i lên giưá»ng nằm cạnh thằng con đã chui và o chăn trước.
- Hôm qua Ä‘á»c đến đâu rồi nhỉ. Hình như...
- Không cần, mình Ä‘á»c lại cái Ä‘oạn thằng Tà o Tháo nó tán Quan Công ấy. Thế nà o? Theo ý anh thì Tà o Tháo có giá»i không?
Tôi trả lá»i qua loa cho xong chuyện:
- Tôi thấy nói là nó giá»i.
- Giá»i lắm anh ạ! Giá»i nhất Tam Quốc. Sao nó tà i đến thế.
Chị Hoà ng đã tìm thấy, bắt đầu cất tiếng thanh thanh Ä‘á»c. Anh Hoà ng vừa hút thuốc lá vừa nghe. Má»—i khi Ä‘á»c đến Ä‘oạn hay anh lại vá»— đùi kêu:
- Tà i tháºt! Tà i tháºt! Tà i đến thế là cùng! Tiên sư anh Tà o Tháo.
Nam Cao
1948
Tà i sản của phongvan
Last edited by khungcodangcap; 01-10-2008 at 10:30 AM .
27-07-2008, 05:20 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Äá»i Thừa - Nam Cao
Từ ngẩng đầu lên nhìn Há»™ ba lần. Ba lần, Từ muốn nói nhưng lại không dám nói. Hắn Ä‘ang Ä‘á»c chăm chú quá. Ãôi lông mà y ráºm cá»§a hắn châu đầu lại vá»›i nhau và hÆ¡i xếch lên má»™t chút. Ãôi mắt sáng quắc có vẻ lồi ra. Cái trán rá»™ng hÆ¡i nhăn. Ãôi lưỡng quyá»n (1) đứng sừng sững trên bá» hai cái hố sâu cá»§a má thì bóng nhẫy. Cả cái mÅ©i cao và thẳng tắp cÅ©ng bóng lên như váºy. Cái mặt hốc hác ấy, nghiêng nghiêng bên trên quyển sách, trông khắc khổ đến thà nh dữ tợn. Từ thấy sợ...
Từ yêu chồng bằng má»™t thứ tình yêu rất gần vá»›i tình cá»§a má»™t con chó đối vá»›i ngưá»i nuôi. Từ bản tÃnh rất dịu dà ng, rất táºn tâm. Vả lại Há»™, đối vá»›i Từ, còn là má»™t ân nhân nữa. Há»™ đã cúi xuống ná»—i Ä‘au khổ cá»§a Từ. Há»™ đã cúi xuống và đã đưa má»™t bà n tay cầm lấy cái bà n tay má»m yếu cá»§a Từ, giữa lúc Từ Ä‘au đớn không bá» bến: Từ bị tình nhân bá» vá»›i má»™t đứa con vừa má»›i đẻ. Gã tình nhân vô liêm sỉ (2) ấy, Từ đã yêu hắn bằng cả tấm lòng yêu lúc ban đầu. Từ đã tin như ngưá»i ta tin má»™t vị thần. Từ đã hiến mình má»™t cách dè dặt tâm hồn và xác thịt. Và khi biết mình sắp có má»™t đứa con, Từ không há» hối háºn má»™t mảy may: Từ rất bằng lòng. ấy thế mà hắn đã phụ từ, phụ má»™t cách hèn nhát và khốn nạn, ngay chÃnh và o lúc Từ cần đến hắn để bảo tồn sá»± sống và danh dá»±, lúc đứa con ra Ä‘á»i. Từ sá»ng sốt vô cùng. Từ không tin ở sá»± tháºt rà nh rà nh. Rồi khi sá»± sá»ng sốt qua thì Từ khóc. Từ khóc như mưa, khóc tưởng chẳng bao giá» còn lặng được. Từ khóc, và ôm con ngồi nhịn đói, bởi vì Từ chẳng còn biết trông cáºy và o ai, trừ bà mẹ già mù và quanh năm nay ốm, mai Ä‘au, mà Từ vẫn phải nuôi. Bà mẹ già biết là m sao? Bà chỉ còn má»™t cách là còn được Ãt nước mắt nà o thì rá» cả ra mà khóc vá»›i con, và cả mẹ lẫn con chỉ có má»™t cách là khóc cho đến khi nà o bao nhiêu xương thịt Ä‘á»u chảy ra thà nh nước mắt hết, để rồi cùng chết cả. Giữa lúc ấy thì Há»™ mở rá»™ng đôi cánh tay, đón lấy Từ. Há»™ nuôi Từ, nuôi mẹ già , con dại cho Từ. Há»™ nháºn là m bố cho đứa con thÆ¡. Vì muốn yên á»§i Từ và cứu lấy danh dá»± cá»§a Từ, Há»™ đã chÃnh thức nháºn Từ là m vợ. Rồi Há»™ đứng ra là m ma cho bà mẹ Từ, khi bà cụ mất. Biết bao nhiêu là ân nghÄ©a! Từ có yêu Há»™ đến đâu, có chịu khó đến đâu, có là m nô lệ cho Há»™ suốt Ä‘á»i Từ nữa, thì cÅ©ng chưa đủ để Ä‘á»n Æ¡n. Bởi thế, nên luôn mấy năm trá»i, Há»™ thấy Từ là má»™t ngưá»i vợ rất ngoan, rất phục tùng, rất táºn tâm. Và đáng lẽ thì Há»™ phải sung sướng lắm.
Nhưng Há»™ chỉ sung sướng được Ãt lâu thôi. Sau cái hà nh vi đẹp cá»§a hắn, và cái hà nh vi ấy được trả công bằng má»™t tình yêu rất êm Ä‘á»m, hắn chỉ còn nghÄ© đến gia đình, chỉ cốt là m sao nuôi được gia đình. Há»™ vốn nghèo. Hắn là má»™t nhà văn, trước kia, vá»›i cách viết tháºn trá»ng cá»§a hắn, hắn chỉ kiếm được vừa đủ để má»™t mình hắn sống má»™t cách eo hẹp, có thể nói là cá»±c khổ. Nhưng bấy giá» hắn chỉ có má»™t mình. Ãói rét không có nghÄ©a lý gì đối vá»›i gã trẻ tuổi say mê lý tưởng. Lòng hắn đẹp. Ãầu hắn mang má»™t hoà i bão lá»›n (3). Hắn khinh những lo lắng tá»§n má»§n vá» váºt chất. Hắn chỉ lo vun trồng cho cái tà i cá»§a hắn ngà y má»™t thêm nảy nở. Hắn Ä‘á»c, ngẫm nghÄ©, tìm tòi, nháºn xét và suy tưởng không biết chán. Ãối vá»›i hắn lúc ấy, nghệ thuáºt là tất cả; ngoà i nghệ thuáºt không còn gì đáng quan tâm nữa. Hắn băn khoăn nghÄ© đến má»™t tác phẩm nó sẽ là m má» hết các tác phẩm khác cùng ra má»™t thá»i... Thế rồi, khi đã ghép Ä‘á»i Từ và o cuá»™c Ä‘á»i cá»§a hắn, hắn có cả má»™t gia đình phải chăm lo. Hắn hiểu thế nà o là giá trị cá»§a đồng tiá»n; hắn hiểu những ná»—i Ä‘au khổ cá»§a má»™t kẻ đà n ông khi thấy vợ con mình đói rách. Những báºn rá»™n tẹp nhẹp, vô nghÄ©a lý, nhưng không thể không nghÄ© tá»›i, ngốn má»™t phần lá»›n thì giá» cá»§a hắn. Hắn phải cho in nhiá»u cuốn văn viết vá»™i và ng. Hắn phải viết những bà i báo để ngưá»i ta Ä‘á»c rồi quên ngay sau lúc Ä‘á»c. Rồi má»—i lần Ä‘á»c lại má»™t cuốn sách hay má»™t Ä‘oạn văn ký tên mình, hắn lại đỠmặt lên, cau mà y, nghiến răng vò nát sách và mắng mình như má»™t thằng khốn nạn... Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn thay cho hắn! Bởi vì chÃnh hắn là má»™t thằng khốn nạn! Hắn chÃnh là má»™t kẻ bất lương! Sá»± cẩu thả trong bất cứ nghá» gì cÅ©ng là má»™t sá»± bất lương rồi. Nhưng sá»± cẩu thả trong văn chương thì tháºt là đê tiện. Chao ôi! Hắn đã viết những gì? Toà n những cái vô vị, nhạt nhẽo, gợi những tình cảm rất nhẹ, rất nông, diá»…n má»™t và i ý rất thông thưá»ng quấy loãng trong má»™t thứ văn bằng phẳng và quá ư dá»… dãi. Hắn chẳng Ä‘em má»™t chút má»›i lạ gì đến văn chương. Thế nghÄ©a là hắn là má»™t kẻ vô Ãch, má»™t ngưá»i thừa. Văn chương không cần đến những ngưá»i thợ khéo tay, là m theo má»™t và i kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp những ngưá»i biết đà o sâu, biết tìm tòi, khÆ¡i những nguồn chưa ai khÆ¡i, và sáng tạo những cái gì chưa có... Hắn nghÄ© thế và buồn lắm, buồn lắm! Còn gì buồn hÆ¡n chÃnh mình lại chán mình? Còn gì Ä‘au đớn hÆ¡n cho má»™t kẻ vẫn khát khao là m má»™t cái gì nâng cao giá trị Ä‘á»i sống cá»§a mình, mà kết cục chẳng là m được cái gì, chỉ những lo cÆ¡m áo mà đủ mệt? Hắn để mặc vợ con khổ sở ư? Hắn bá» liá»u, hắn ruồng rẫy chúng, hắn hy sinh như ngưá»i ta vẫn nói ư? Ãã má»™t và i lần hắn thấy ý nghÄ© trên đây thoáng qua đầu. Và hắn nghÄ© đến câu nói hùng hồn cá»§a má»™t nhà triết há»c kia: "Phải biết ác, biết tà n nhẫn để sống cho mạnh mẽ". Nhưng hắn lại nghÄ© thêm rằng: Từ rất đáng yêu, rất đáng thương, hắn có thể hy sinh tình yêu, thứ tình yêu vị ká»· Ä‘i; nhưng hắn không thể bá» lòng thương; có lẽ hắn nhu nhược, hèn nhát, tầm thưá»ng, nhưng hắn vẫn còn được là ngưá»i: hắn là ngưá»i chứ không phải là má»™t thứ quái váºt bị sai khiến bởi lòng tá»± ái. Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai kẻ khác để thá»a mãn lòng Ãch ká»·. Kẻ mạnh chÃnh là kẻ giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai mình. Và lại hèn biết bao là má»™t thằng con trai không nuôi nổi vợ, con thì còn mong là m nên trò gì nữa?... Hắn tá»± bảo: "Ta đà nh phà đi má»™t và i năm để kiếm tiá»n. Khi Từ đã có má»™t số vốn con để là m ăn! Sá»± sinh hoạt lúc nà y chẳng dá»… dà ng đâu!". Từ khi đứa con nà y chưa kịp lá»›n lên, đứa con khác đã vá»™i ra, mà đứa con nà o cÅ©ng nhiá»u đẹn, nhiá»u sà i, quấy rức, khóc mếu suốt ngà y đêm và quanh năm uống thuốc. Từ săn sóc chúng đã đủ ốm ngưá»i rồi, chẳng còn có thể là m thêm má»™t việc khác nữa. Há»™ Ä‘iên ngưá»i lên vì phải xoay tiá»n. Hắn còn Ä‘iên lên vì con khóc, nhà không lúc nà o được yên tÄ©nh để cho hắn viết hay Ä‘á»c sách. Hắn thấy mình khổ quá, bá»±c bá»™i quá. Hắn trở nên cau có và gắt gá»ng. Hắn gắt gá»ng vá»›i con, vá»›i vợ, vá»›i bất cứ ai, vá»›i chÃnh mình. Và nhiá»u khi, không còn chịu nổi cái không khà bá»±c tức ở trong nhà , hắn Ä‘ang ngồi bá»—ng đứng phắt lên, mắt chan chứa nước, mặt hầm hầm, vùng vằng Ä‘i ra phố, vừa Ä‘i vừa nuốt nghẹn. Hắn Ä‘i lang thang, không chá»§ Ä‘Ãch gì. Rồi khi gió mát ở bên ngoà i đã là m cái trán nóng bừng nguá»™i bá»›t Ä‘i và lòng trút nhẹ được Ãt nhiá»u uất giáºn, hắn tạt và o má»™t tiệm giải khát nà o mà uống má»™t cốc bia hay cốc nước chanh. Hắn tìm má»™t ngưá»i bạn thân nà o để nói chuyện văn chương, ngỠý kiến vá» má»™t và i quyển sách má»›i ra, má»™t và i tên ký má»›i trên các báo, phác há»a má»™t cái chương trình mà hắn biết ngay khi nói là chẳng bao giá» hắn có thể thá»±c hà nh, rồi lặng lẽ nghÄ© đến cái tác phẩm dá»± định từ mấy năm nay để mà chán ngán. Hắn thừ mặt ra như má»™t kẻ phải Ä‘i đà y, má»™t buổi chiá»u âm thầm kia, ngồi trong má»™t là n khói nặng u buồn mà nhá»› quê hương. Hắn cÅ©ng nhá»› nhung má»™t cái gì rất xa xôi... những má»™ng đẹp ngà y xưa... má»™t con ngưá»i rất đáng yêu đã chẳng là mình nữa. Hắn lắc đầu tá»± bảo: "Thôi thế là hết! Ta đã há»ng! Ta đã há»ng đứt rồi". Và hắn nghÄ© đến cái tên hắn Ä‘ang má» dần đằng sau những tên khác má»›i trồi ra, rá»±c rỡ hÆ¡n... Rồi hắn ra vá», thá» thẫn. Những sá»± bá»±c tức đã chìm Ä‘i. Lòng hắn không còn sôi nổi nữa, nhưng rÅ© buồn...
***
Ãt lâu nay, má»—i lần ra Ä‘i, Há»™ không chỉ trở vá» buồn bã mà thôi. Hắn say má»m. Thưá»ng thưá»ng hắn đã ngá»§ má»™t ná»a ngay từ khi còn ở dá»c đưá»ng; và vừa vỠđến nhà , chưa kịp thay quần áo, tháo già y, đã đổ như má»™t khúc gá»— xuống bất cứ cái giưá»ng nà o, ngá»§ say như chết. Từ phải chá» khi con ngá»§ mê, rón rén lừa con, dáºy lại tháo già y, cởi quần tây cho hắn, luồn má»™t cái gối xuống gáy hắn, và cố nhấc chân, nhấc tay hắn, đặt cho hắn nằm ngay ngắn lại... Nhưng cÅ©ng có đêm hắn chưa ngá»§ vá»™i. Hắn lảo đảo bước và o nhà , mắt gưá»m gưá»m, đôi môi mÃm chặt. Hắn Ä‘i thẳng lại trước mặt Từ. Hắn cúi xuống, quắc mắt nhìn Từ, gõ gõ má»™t ngón tay trá» và o trán Từ và dá»a như ngưá»i ta dá»a trẻ con:
- Ngà y mai... mình có biết không?... Chỉ ngà y mai thôi! Là tôi Ä‘uổi tất cả mấy mẹ con mình ra khá»i cái nhà nà y... Tôi Ä‘uổi tất, không chừa má»™t đứa nà o, kể cả con bé Thảo là con ngoan nhất... Mấy đứa kia Ä‘á»u đáng váºt má»™t nhát cho chết cả! Chúng nó chỉ biết ăn vá»›i hét! Cả con mẹ nữa, con mẹ là mình ấy... cÅ©ng đáng váºt má»™t nhát cho chết cả! Chúng nó chỉ biết ăn rồi ngồi ôm con như nhện ôm khư khư bá»c trứng, không chịu là m thêm việc gì cho có tiá»n. Chỉ khổ thằng nà y thôi!
Hắn rÃt lên như váºy. Rồi hắn mÃm chặt môi, đôi mắt ngầu ngầu nhìn và o táºn mắt Từ. Từ chẳng dám cãi ná»a lá»i, chỉ lẳng lặng cúi mặt nhìn xuống, như má»™t đứa trẻ con biết mình có lá»—i khi nghe ngưá»i ta quở phạt. Bởi váºy hắn trừng trá»™ má»™t lúc rồi quay ra, loạng choạng cởi quần, cởi áo, hắn vất bừa bá»™n xuống giưá»ng. Rồi hắn tháo già y, quăng từng chiếc má»™t và o má»™t xó nhà . Có khi máy tay, hắn quăng cả những váºt gì thấy trên bà n, rồi lải nhải mắng Từ vá» tá»™i không biết thu dá»n nhà cho gá»n ghẽ. Hắn nói chán rồi Ä‘i ngá»§. Bấy giá» Từ má»›i dám đứng lên, treo quần áo cho hắn lên mắc và thu dá»n tất cả những thức hắn đã vứt lổng chổng ra đầy nhà .
Lần đầu, Từ sá»ng sốt. Từ chẳng hiểu ra sao. Từ Ä‘oán chồng nghe ai nói nên ghen bóng, ghen gió chi đây. Từ khóc suốt đêm và dá»± định sẵn những câu để sáng hôm sau nói. Nhưng sáng hôm sau, hắn không để cho Từ phải nói. Hắn bẽn lẽn kêu mình đã quá chén hôm qua, há»i Từ vá» những thá»§ Ä‘oạn vÅ© phu cá»§a mình rất buồn cưá»i, rồi xin lá»—i Từ, hôn hÃt các con như má»™t ngưá»i cha tốt. Hắn tuyên bố từ giá» chừa rượu và giữ được khá lâu, nhưng rồi lại uống và say như lần trước để là m những trò vừa buồn cưá»i, vừa đáng sợ như lần trước. Cứ thế mãi, Từ quen Ä‘i, không giáºn nữa. Nhưng Từ lá» má» hiểu ná»—i Ä‘au khổ mà có lẽ chÃnh Từ đã gây ra cho chồng. Từ hiểu và Từ buồn lắm, buồn lắm lắm. Còn gì buồn cho bằng mình biết mình là m khổ cho ngưá»i mà mình yêu? Nhưng Từ biết là m sao được? Ãã nhiá»u lần Từ muốn ẵm con Ä‘i. Ãã nhiá»u lần, Từ muốn bá» liá»u con để Ä‘i là m, Từ muốn hy sinh. Nhưng lòng Từ má»m yếu biết bao! Từ là vợ! Từ là mẹ. Từ sống vá»›i những tình cảm thông thưá»ng cá»§a đà n bà . Từ rất yêu chồng và thưá»ng nháºn ra rằng chồng Từ cÅ©ng yêu Từ, cÅ©ng muốn có Từ. Những khi Từ ốm Ä‘au chẳng hạn. Há»™ lo xanh mắt và thức suốt đêm để trông coi thuốc thang cho vợ. Ãối vá»›i các con cÅ©ng váºy. Chỉ xa chúng mấy ngà y, Há»™ đã nhá»› và lúc vá» thấy các con chạy ra reo mừng và nắm lấy áo mình, thưá»ng thưá»ng Há»™ cảm động đến ứa nước mắt. Hắn hôn hÃt chúng vồ váºp lắm... Biết đâu hắn sẽ sung sướng khi không con, không vợ? Từ nghÄ© vá» hắn: nghÄ© thế nhưng Từ cÅ©ng chẳng dám tìm cách mà xa hắn. Má»›i nghÄ© đến sá»± xa hắn, Từ đã phải thổn thức đến báºt tiếng khóc ra được rồi... Từ đà nh chỉ cố ngoan ngoãn hÆ¡n, đáng yêu hÆ¡n. Từ nhịn mặc, nhịn ăn để bá»›t những món tiêu. Từ thu xếp cá»a nhà ngăn nắp, sạch sẽ, gá»n gà ng. Nhất là Từ hết sức ngăn những tiếng khóc, tiếng nô đùa cá»§a lÅ© con. Từ sợ cả nói vá»›i chồng. Bởi váºy ba lần nhìn chồng để toan nói, Từ thấy chồng Ä‘ang Ä‘á»c sách chăm chú quá, không dám nói lại cúi mặt xuống nhìn đứa con Ä‘ang nằm trong lòng Từ.
CaoNhưng Há»™ bá»—ng ngoảnh mặt lên. Hắn vừa gặp được má»™t Ä‘oạn hay lắm nên ngừng Ä‘á»c, ngẫm nghÄ© và để cho cái khoái cảm ngân ra trong lòng. Ãôi mắt hắn, tuy má»›i rá»i trang sách đã nhìn ngay lại phÃa Từ. Hắn mỉm cưá»i, Từ cÅ©ng mỉm cưá»i. Hắn bảo:
- Nà y, Từ ạ... NghÄ© cho kỹ, Ä‘á»i tôi không đáng khổ mà hóa khổ, chÃnh tôi là m cái thân tôi khổ, tôi mê văn quá nên má»›i khổ. ấy thế, mà tuy khổ thì khổ tháºt, nhưng thá» có ngưá»i già u bạc vạn nà o thuáºn đổi lấy cái địa vị cá»§a tôi, chưa chắc tôi đã đổi. Tôi cho rằng: những khi được Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn văn như Ä‘oạn nà y, mà lại hiểu được tất cả cái hay, thì dẫu ăn má»™t món ăn ngon đến đâu cÅ©ng không thÃch bằng. Sướng lắm! Sao thiên hạ lại có ngưá»i tà i đến thế? Mình tÃnh: ngưá»i ta tả cái cảnh má»™t ngưá»i nhá»› quê hương chỉ mất có ba câu, đúng ba câu!... Mình có hiểu không? ... Ba câu giản dị má»™t cách không ngá» mà hay được đến như thế nà y...
Hắn Ä‘á»c lại Ä‘oạn văn. Hắn định nghÄ©a để Từ nghe. Hắn giảng giải cho Từ. Tuy Từ chẳng hiểu được bao nhiêu, nhưng cÅ©ng tin lá»i hắn lắm. Từ giữ mãi nụ cưá»i hiá»n dịu trong khi nghe hắn nói. Khi hắn ngừng nói đã được má»™t lúc khá lâu, Từ má»›i là m như chợt nhá»› ra:
- Có lẽ hôm nay đã là mồng hai, mồng ba tây rồi, mình nhỉ?
- À phải! Hôm nay mồng ba... Giá mình không há»i tôi thì tôi quên... Tôi phải Ä‘i xuống phố.
Từ nhắc khéo:
- Hèn nà o mà em thấy ngưá»i thu tiá»n nhà sáng nay đã đến...
Hộ sầm mặt lại:
- Tiá»n nhà ... tiá»n giặt... tiá»n thuốc... tiá»n nước mắm... Còn chịu tất! Tháng vừa rồi tiêu tốn quá, má»›i mồng mưá»i đã hết tiá»n. May mà còn có đất mua chịu được.
Hắn nghÄ© đến món tiá»n hắn đã tiêu phà mấy hôm đầu tháng. Má»—i lần hắn bá»±c tức hay chán nản, hắn lại Ä‘i uống rượu, thà nh thá» hết tiá»n sá»›m. Từ không hé môi phà n nà n ná»a tiếng, nhưng cả tháng Từ ăn và bắt các con ăn kham khổ, thưá»ng thưá»ng đói nữa! Quà sáng thì bá» hẳn, có khi bữa tối cÅ©ng chịu nhịn cÆ¡m, ăn cháo. Há»™ trông thấy thế, thương vợ, thương con quá, và ân háºn vì mình đã tiêu quá trá»›n. Bởi váºy suốt từ mồng mưá»i đến hết tháng, hắn không ra khá»i nhà để chẳng phải tiêu thêm tà gì...
Hắn vừa mặc quần áo, vừa nhắc thầm trong trÃ:
- Nhất định hôm nay không Ä‘i đâu cả... Lấy tiá»n xong là vá» ngay...
Nhưng Từ bảo:
- Mình Ä‘i phố thì Ä‘i ăn nhé. Còn có Ãt gạo chỉ đủ cho lÅ© trẻ. Em chả Ä‘ong thêm nữa, để mai trả tiá»n rồi lấy thêm luôn má»™t thể... Em không để cÆ¡m mình đâu đấy... Nhà chẳng còn gì ăn...
Há»™ hÆ¡i cau mà y. Bởi vì hắn sợ bước và o tiệm ăn lắm. Hắn có thể gặp ở đây má»™t và i ngưá»i bạn... và khi ấy thì... ôi thôi! Mặc kệ gia đình và những cái gì còn lại!... Hắn sẽ uống rất khá»e, nói toà n những chuyện vá trá»i lấp biển, rồi Ä‘i la cà đến hết đêm má»›i vá». Hắn nghÄ© ngợi má»™t chút rồi hắn bảo:
- ÃÆ°á»£c! Tôi sẽ mua cái gì vỠđể cả nhà cùng ăn.
- Ãừng phiá»n nữa! Em cứ cho chúng nó ăn cÆ¡m trước rồi Ä‘i ngá»§.
- Ãừng ăn trước... Ãợi tôi Ä‘em thức ăn vá», ăn má»™t thể. Tôi vá» sá»›m. Cả tháng chúng nó đói khát, khổ sở, hôm nay có tiá»n cÅ©ng nên cho chúng nó má»™t bữa ăn ra hồn.
- Vẽ chuyện!
Hắn mỉm cưá»i, đáp lại. Hắn lại gần Từ, cúi xuống nắm lấy tay đứa bé và gá»i nó. Mặt hắn và mặt Từ ghé sát. Hắn cố ý khẽ chạm môi mình và o má Từ má»™t cái. Từ vá» giÅ© mấy cái bụi ở tay áo hắn. Vợ chồng nhìn nhau âu yếm. Hắn vuốt má Từ má»™t cái rồi ra Ä‘i.
Ở tòa báo ra, Há»™i Ä‘i thẳng tá»›i má»™t hiệu thịt quay. Hắn định mua mấy hà o thịt, và i cái bánh tây, gói Ä‘em vá». Lòng hắn sáng bừng. Hắn tưởng tượng ra cái cảnh lÅ© con háu ăn và đói khát, rón thịt bằng tay và ăn những miếng bánh tháºt to, miệng phụng phịu và môi bóng nhá»n những mỡ. Cái cảnh thô tục và cảm động! Hắn sẽ cưá»i thá»a thÃch. Còn Từ sẽ ngồi bên hắn mà nhìn chúng, đôi mắt sung sướng và thương hại loang loáng ướt... Ãến trước cá»a hiệu thịt quay, Há»™ dừng lại. Hắn cẩn tháºn nhìn trước, nhìn sau, trước khi và o. Má»™t ngưá»i quen có thể Ä‘i qua, và nếu há» bắt gặp hắn Ä‘ang cố nhét má»™t gói thịt và o túi áo!... Không! Không có gì đáng ngại, ngoà i đưá»ng phố... Nhưng trong hiệu, má»™t thiếu nữ đẹp Ä‘ang mặc cả... Hắn đà nh đợi váºy. Trong khi đợi, hai tay chắp sau lưng, hắn là m ra vẻ đợi má»™t ngưá»i bạn vừa và o má»™t nhà nà o gần đấy. Bá»—ng má»™t bà n tay Ä‘áºp và o vai khiến hắn giáºt mình quay lại. Trung nhếch cưá»i lặng lẽ và Mão cưá»i ầm Ä©, cùng đưa tay cho hắn bắt:
- Mải ngắm nà ng thÆ¡ nà o mà ngây ngưá»i ra thế?
Hộ ấp úng:
- À! Các anh!...
- Không theo gót sen nà o đấy chứ?
- Cái ấy không quan hệ! Thi sÄ© là ngưá»i giữ được mình trẻ mãi và đến muôn năm cÅ©ng vẫn còn trinh bạch.
- Cũng may tôi lại cũng không là thi sĩ nốt.
- Nghĩa là chẳng theo nà ng nà o cả?
- Chẳng theo nà ng nà o cả!
- Thế thì đi theo hai thằng nà y!
Há»™ nhìn Trung và Mão má»™t thoáng rồi má»›i há»i:
- LÃ m chi?
- Chẳng là m chi cả!
- Thế thì đệ kiếu. Ãệ phải vá» kẻo hết tà u Ä‘iện.
Trung cau mà y nhìn Hộ một cách kinh ngạc và khinh bỉ:
- Sao lại có ngưá»i Ä‘iên đến thế? Vá» giữa lúc chiá»u thì đẹp mà phố thì vui thế nà y!
Hộ trở nên đứng đắn:
- Không đùa nữa... Tháºt ra thì tôi có việc phải vá», thế thôi.
- á»! Nói váºy còn dá»… nghe... Thôi thế anh vá» nhé!... Nhưng mà ... nà y! Anh đã biết gì chưa?
Hộ đã toan đi, quay đầu lại nhìn Trung...
- "ÃÆ°á»ng vá»" sắp được dịch ra tiếng Anh đấy nhé! Bản quyá»n (4) tác giả ba nghìn đồng.
Há»™ trợn mắt lên. Ngưá»i hắn bổi hổi. Má»™t lúc lâu hắn má»›i há»i được Trung:
- Có Ä‘Ãch không?
- ÃÃch xác rồi. ChÃnh Quyá»n đưa cái thư Ä‘iá»u đình cho chúng tôi xem.
Hộ có vẻ hoà i nghi:
- Không mà lại!... Tôi biết lắm... Nhưng lại đằng nà y đã, vỠlà m gì vội? Chúng mình là m cốc bia...
Há»™ đã quên hẳn vợ con. Hắn chỉ còn háo hức muốn biết thêm vá» việc quyển "ÃÆ°á»ng vá»" cá»§a Quyá»n được dịch ra tiếng Anh. Hắn bám lấy Mão và Trung. Ba ngưá»i và o má»™t tiệm giải khát ở Bá» Hồ. Và chỉ độ ná»a giá» sau, Mão và Trung đã thấy Há»™ đỠtai, giá»™ng má»™t cái vá» chai bia xuống mặt bà n:
- Cuốn "ÃÆ°á»ng vá»" chỉ có giá trị địa phương thôi, các anh có hiểu không? Ngưá»i ta dịch nó vì muốn biết phong tục cá»§a má»i nÆ¡i. Nó chỉ tả được cái bá» ngoà i cá»§a xã há»™i. Tôi cho là xoà ng lắm! Má»™t tác phẩm tháºt giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả các bá» cõi và giá»›i hạn, phải là má»™t tác phẩm chung cho cả loà i ngưá»i. Nó phải chứa đựng được má»™t cái gì lá»›n lao, mạnh mẽ, vừa Ä‘au đớn, lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác ái (5), sá»± công bình... Nó là m cho ngưá»i gần ngưá»i hÆ¡n. Như thế má»›i tháºt là má»™t tác phẩm hay, các anh có hiểu không? Tôi chưa thất vá»ng đâu! Rồi các anh xem... Cả má»™t Ä‘á»i tôi, tôi sẽ chỉ viết má»™t quyển thôi, nhưng quyển ấy sẽ ăn giải Nobel (6) và dịch ra đủ má»i thứ tiếng trên hoà n cầu!
Trung gáºt gù cưá»i, vẫn cái cưá»i lặng lẽ cá»§a y. Mão thì cưá»i hô hố. Há»™ không cưá»i, mặt căng lên vì hứng khởi (7). Hắn nói say sưa lắm. Và đến lúc đèn phố báºt, Trung và Mão muốn vá», Há»™ bảo luôn:
- Thong thả đã! Ãi đâu mà vá»™i? Chúng mình Ä‘i uống rượu... Tôi có tiá»n...
***
Sáng hôm sau. Hắn thức dáºy trên cái giưá»ng nhà hắn. Hắn thấy mình mẩy Ä‘au như dần, đầu nặng, miệng khô và đắng. Cổ thì ráo và rát cháy. Hắn đưa tay vá»›i ấm nước ở trên bà n để uống. ấm nước đầy và nước hãy còn ấm. Ãó là sá»± ý tứ cá»§a Từ. Há»™ hiểu thế, và lòng buồn nao nao. Bởi hắn lá» má» nhá»› ra rằng: hình như đêm qua hắn say rượu, Ä‘i la cà chán rồi vá», lại gây sá»± vá»›i Từ; hình như hắn lại đánh cả Từ, Ä‘uổi Từ Ä‘i, rồi má»›i đóng cá»a lại và đi ngá»§... Hắn đột nhiên hoảng sợ, nhổm dáºy, mắt nhá»›n nhác tìm Từ. Nhưng không! Từ vẫn còn nhà ... Chắc hẳn trong lúc quá say, hắn gà i cá»a nhưng chưa gà i được, thà nh thá» khi thấy hắn ngá»§ mệt rồi, Từ lại bế con và o. Bây giá» Từ Ä‘ang thiếp Ä‘i trên võng, đứa con nhá» nằm bên. Từ vốn dáºy sá»›m quen. Sáng nay, chắc Từ mệt quá, vừa má»›i lịm Ä‘i, nên má»›i ngá»§ trưa như thế. Ãầu Từ ngoẹo vá» má»™t bên. Má»™t tay Từ tráºt ra ngoà i mép võng, sã xuống, cái bà n tay hÆ¡i xòe ra lá»ng lẻo. Dáng nằm tháºt là khó nhá»c và khổ não. Hắn bùi ngùi. Chao ôi! Trông Từ nằm tháºt đáng thương! Hèn chi mà Từ khổ cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i! Cái tướng vất vả lá»™ ra cả đến trong giấc ngá»§. Há»™ nhá»› ra rằng: má»™t đôi lúc, nếu nhìn kỹ thì Từ khó mặt lắm. Ãá»™t nhiên Há»™ nảy ra ý muốn lại gần Từ, nhìn kỹ xem mặt Từ lúc bây giá» ra sao? Hắn rón rén, Ä‘i chân không lại. Hắn ngồi xổm ngay xuống đất, bên cạnh võng và cố thở cho tháºt khẽ. Hắn ngắm nghÃa mặt Từ lâu lắm. Da mặt Từ xanh nhợt; môi nhợt nhạt; mi mắt hÆ¡i tim tÃm và chung quanh mắt có quầng, đôi má đã hÆ¡i hóp lại khiến mặt hÆ¡i có cạnh. Há»™ khẽ thở dà i và lắc đầu ái ngại. Hắn dịu dà ng nắm lấy tay sã xuống cá»§a Từ. Cái bà n tay lá»§ng cá»§ng rặt những xương! Trên mu bà n tay, những đưá»ng gân xanh bóng ra, là n da má»ng và xanh trong, xanh lá»c. Cái cổ tay má»ng manh. Tất cả lá»™ má»™t cái gì má»m yếu, má»™t cái gì ẻo lả, cần được hắn che chở và bênh vá»±c... má»™t vẻ bạc mệnh, má»™t cái gì Ä‘au khổ và cháºt váºt, cần được hắn vá»— vá» an á»§i... Thế mà hắn đã là m gì để cho Ä‘á»i Từ đỡ khổ hÆ¡n? Hắn đã là m gì để cho Từ khá»i khổ? Nước mắt hắn báºt ra như nước má»™t quả chanh mà ngưá»i ta bóp mạnh. Và hắn khóc... Ôi chao! Hắn khóc! Hắn khóc nức nở, khóc như thể không ra tiếng khóc. Hắn ôm chặt lấy cái bà n tay bé nhá» cá»§a Từ và o ngá»±c mình mà khóc. Từ thức dáºy, Từ hiểu ngay, không cần há»i má»™t câu nà o cÅ©ng hiểu. Và Từ cảm động. Mắt Từ già n giụa nước. Từ khẽ rút tay ra, vòng lên cổ chồng, nhẹ nhà ng núi hắn và o, để hắn gục đầu lên cạnh ngá»±c Từ. Hắn lại cà ng khóc to hÆ¡n và cố nói qua tiếng khóc:
- Anh... anh... chỉ là ... một thằng... khốn nạn!...
- Không!... Anh chỉ là má»™t ngưá»i khổ sở!... ChÃnh vì em mà anh khổ...
Từ bảo thế. Tay Từ nÃu mạnh hÆ¡n má»™t chút. Ngá»±c Từ thổn thức. Từ chá»±c ngả đầu sát và o vai Há»™. Nhưng đứa con, bị giằng, khóc thét lên. Từ vá»™i buông chồng ra để vá»— con. Tiếng vẫn còn ướt lệ, Từ dá»— nó:
- A! Mợ đây! Mợ đây mà ! Ôi chao! Con tôi nó giáºt mình... Mợ thương...
Hộ đã tránh chỗ để Từ đưa võng... Từ vừa đưa vừa hát:
Ai là m cho gió lên giá»i,
Cho mưa xuống đất, cho ngưá»i biệt li;
Ai là m cho Nam, Bắc phân kỳ,
Cho hai hà ng lệ đầm đìa tấm thân...
Nam Cao
Chú giải
(1) Lưỡng quyá»n: hai gò má.
(2) Vô liêm sỉ: không biết xấu hổ là gì; trơ trẽn.
(3) Hoà i bão: ấp á»§ trong lòng ước muốn là m má»™t Ä‘iá»u lá»›n lao, tốt đẹp nà o đó.
(4) Bản quyá»n: quyá»n, quyá»n lợi cá»§a tác giả vá» tác phẩm cá»§a mình được pháp luáºt quy định.
(5) Bác ái: lòng yêu thương rộng lớn.
(6) Giải Nobel: giải thưởng quốc tế hà ng năm, được đặt ra từ năm 1901, theo di chúc cá»§a nhà hóa há»c và công nghệ Thụy Ãiển Alfred Nobel (1837-1896); ông đã dùng gia sản cá»§a mình để đặt giải thưởng cho những ngưá»i có cống hiến xuất sắc đáp ứng những nhu cầu lá»›n cá»§a nhân loại: gồm má»™t giải vá» váºt lý, má»™t giải hóa há»c, má»™t giải y há»c, má»™t giải hòa bình và má»™t giải văn chương. Giải văn chương do Viện hà n lâm Thụy Ãiển trao tặng và o ngà y 10 tháng 12 hằng năm là ká»· niệm ngà y mất cá»§a A. Nobel.
Tà i sản của phongvan
Last edited by phongvan; 28-07-2008 at 01:23 PM .
28-07-2008, 12:01 PM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
Äiếu Văn - Nam Cao
ÄIẾU VÄ‚N
Thế là xong. Anh chết rồi đấy nhỉ? Không lẽ tôi lại vui khi được má»™t cái tin như thế. Nhưng tháºt tôi cÅ©ng không biết có nên buồn không đấy. Có ngưá»i bảo: "Sống khổ đến đâu, cÅ©ng còn hÆ¡n chết; cái tâm lý chung cá»§a ngưá»i Ä‘á»i như váºy".
Tuy váºy, tôi đã buồn. Buồn đến ná»—i suốt má»™t đêm không ngá»§ được. Tháºt đấy, anh Phúc ạ. Ngưá»i ta thưá»ng trách tôi vô tình cảm. Nhầm. Tôi chỉ gá»›m ghét sá»± giả trá mà thôi. Mà bởi ghét giả trá quá, tôi lại thà nh ra giả trá. Có Ä‘iá»u tôi giả trá theo cách khác: tôi cố ý đóng cÅ©i sắt tình cảm tôi. Thấy ngưá»i ta thương xót quá dá»… dà ng, tôi quá sợ lòng thương; thấy nhiá»u ngưá»i khóc quá tà i tình, tôi bá»—ng xấu hổ má»—i khi chá»±c khóc. Tôi có đến đưa ma anh cÅ©ng bằng thừa. Äã có khối ngưá»i thương tiếc anh. Äã có ngưá»i vợ trẻ cá»§a anh quăn ngưá»i lại như má»™t chiếc vá» bà o, và khóc nỉ non như má»™t bản âm nhạc má»›i. có lẽ chỉ có hai đứa con anh là chúng không là m thảm thiết quá thôi. Chúng không gà o. Chúng không lăn lá»™n trên đưá»ng như má»™t con đỉa phải vôi. Chúng không chép miệng, ngoẹo đầu. Chúng ngây ngây, giương đôi mắt ngẩn ngÆ¡. Thỉnh thoảng, nước mắt chúng má»›i ứa ra, thì chúng lại vá»™i quệt ngang tay áo. Ấy thế mà chúng má»›i chÃnh là những kẻ thương anh nhất. Chúng biết Ä‘á»i anh là đá»i chúng. Anh chết Ä‘i, chúng chỉ còn má»™t cách, là đi ăn mà y.
Anh Phúc Æ¡i! Anh đã thấy chưa? Tôi không lẫn lá»™n và o trong bá»n ngưá»i Ä‘i đưa đám ma anh, nhưng hồn tôi theo đám ma anh. Tôi giống như cô gái ngây thÆ¡ má»›i bắt đầu yêu. Cô vá» không để ý, khi ngưá»i yêu Ä‘i ngang qua cá»a nhà cô; nhưng lại len lén nhìn theo rất lâu khi chà ng Ä‘i khá»i. Tôi cÅ©ng thế. Tôi cố là m thinh khi ngưá»i ta khóc đưa anh. Nhưng bây giỠđây, khi má»i ngưá»i đã im rồi, tôi đóng kÃn cá»a phòng, ngồi má»™t mình trước bà n viết cá»§a tôi, bùi ngùi đưa đám ma anh trong tâm tưởng. Cái đám ma cÅ©ng đưá»ng trưá»ng lắm. Tôi theo dõi anh, từ lúc chúng ta má»›i quen nhau cho đến táºn lá»— huyệt ngưá»i ta vừa vùi anh xuống. Như váºy há»a chăng má»›i có thể gá»i là trá»n nghÄ©a.
Tôi gần gÅ©i anh, hồi còn nhá». Chúng ta sống cạnh nhau mấy năm trá»i tại nhà má»™t bà bác tôi. Anh ở thuê. Tôi nhá» vả. Chúng ta hiểu vá»›i nhau rằng: hai chúng ta cùng khổ. Không, anh Phúc ạ! Chúng ta phải công bằng má»›i được. Bà bác tôi không phải là ngưá»i ác nghiệt đâu. Có Ä‘iá»u bà khổ quá nhiá»u rồi. Khi ngưá»i ta phải rá» từng giá»t máu ra để kiếm đồng tiá»n, thì lẽ tá»± nhiên là ngưá»i ta phải quý tiá»n ngang vá»›i máu. Chồng bà mất sá»›m. Äã nhiá»u lần, bà toan bước Ä‘i bước nữaÄ‘, nhưng chỉ vì tiếc cá»§a, lại thôi. Anh thá» nghÄ© xem. Äối vá»›i má»™t thiếu phụ đương xuân, còn cái gì khổ hÆ¡n sá»± lẻ loi. Ấy thế mà bà cam pháºn lẻ loi để khư khư giữ lấy tiá»n ở chÃnh tay bà , không muốn để lá»t tay ai. Bà mặc lòng bà héo hắt Ä‘i. Bà đà y Ä‘á»a thân bà . Có phải bà cay nghiệt ngay từ vá»›i chÃnh bà mà trở Ä‘i không? Còn trách gì cái cách bà đối đãi vá»›i chúng ta! Bà keo cú và tham việc lắm. . . Bà có má»—i má»™t mống con thôi. Ai chả tưởng: quà hÆ¡n và ng. Có lẽ bà cÅ©ng quà con. Nhưng không phải vì thế mà bà ná»›i tay vá»›i con đâu. Má»—i bữa ăn bà giao hẹn vá»›i con má»—i miếng Ä‘áºu kho hay má»—i con tôm phải ăn hết má»™t bát cÆ¡m. Không đủ mặc thây. Nó cứ việc ăn cÆ¡m nhạt hoặc chan vá»›i cái thứ mắm tép mặn hÆ¡n cá muối, mà cả nhà phải ăn quanh năm, suốt tháng. Con đẻ đứt ruá»™t ra còn thế, còn nói gì tá»›i cháu và đứa ở! Chắc anh cá»±c lắm đấy, anh Phúc nhỉ? Là m gì tôi chả biết. . .
Hãy nói ngay rằng: bà bác tôi coi anh không bằng con trâu anh thưá»ng dắt Ä‘i chăn. Con trâu là má»™t món tiá»n to. Nó là m lợi rất nhiá»u. Nó chết, ngưá»i ta phải bá» ngay ngót trăm đồng bạc táºu con khác vá» thay nó. Bởi váºy ngưá»i ta cần chăm chút nó. Còn anh, anh chỉ là má»™t thằng hèn. Anh Ä‘i còng còng như má»™t ông lão tám mươi. Cái cổ anh thụt và o giữa hai cái vai rúm ró và xo. Äầu anh ngoẹo vá» má»™t bên để cái cằm nhá»n hếch lên phÃa bên kia. Cả má»™t cái thân hình á»p ẹp cá»§a anh không đáng má»™t đồng xu. Ngưá»i ta có cảm tưởng như nuôi anh là má»™t sá»± là m phúc đó thôi. Anh chết Ä‘i, chẳng thiếu gì đứa nhanh nhẹn, cứng cát bằng vạn anh. Anh chỉ là đồ ăn hại. . . Ôi chao! Anh ăn hại những gì? Sáng ngà y ra, anh uống nước lã cầm hÆ¡i. Bữa trưa, anh được ba lùm lùm bát cÆ¡m ngô hoặc cÆ¡m khoai. Bữa tối, ngưá»i ta lại cho anh và i nắm ngô rang hoặc và i cá»§ khoai, cá»§ ráy. Kể ra thì bữa nà o cÅ©ng thòm thèm cả. Chỉ có công việc và những lá»i chá»i rá»§a thì bao giá» cÅ©ng thừa bứa tứa tát. XÆ¡i không kịp! Anh thức dáºy trước gà và ngá»§ có lẽ còn sau bá»n tuần sương. Biết mình cháºm chạp vụng vá», lại yếu á»›t quá không thể xốc vác như ngưá»i ta, anh chỉ chăm chăm chúi chúi là m suốt ngà y, không má»™t phút nà o dám nghỉ ngÆ¡i. Anh là m cả vỠđêm. Anh mong lấy sá»± cố gắng cá»§a chÃnh anh để bù lại sá»± kém cá»i tá»± trá»i sinh; là cốt lấy sá»± chăm chỉ, sá»± kiên nhẫn và nhẫn nại để gợi lòng thương cá»§a chá»§. Khổ thân anh quá! Tôi thương anh nhất và o những lúc trở trá»i hay những tháng mùa đông. Bệnh hen cá»§a anh lại dấy lên. Anh thở cÅ©ng đã là má»™t việc khó nhá»c lắm rồi. Thế mà anh vẫn dáºy sá»›m, thức khuya, là m hết việc nhà đến việc đồng, chỉ khác ngà y thưá»ng má»™t cái là thỉnh thoảng anh ngừng lại để ho sù sụ, thở rÃt lên như tiếng bá»…, gà gà mắt ra như ngưá»i say thuốc là o. Trông anh những lúc ấy chẳng khác gì má»™t con cò chết rét. Có lần tôi ái ngại quá, bảo anh:
- á»m quá thế thì nằm nhà đắp chiếu mà nghỉ có hÆ¡n không? Mình ốm, ai nỡ nói?
Anh lắc đầu, nói như ngưá»i chá»±c khóc:
- Äã đà nh, ốm thì chắc ngưá»i ta cÅ©ng phải lo cho mình nghỉ. Nhưng má»™t lần, hai lần còn được, chứ nay ốm, mai ốm thì coi sao tiện? Ngưá»i ta thuê mình cho mình là m chứ không phải là để cho mình đắp chiếu nằm như bố già ngưá»i ta. Thiệt đến ngưá»i ta thì ngưá»i ta phải xót. . . Vả lại mình ăn cÆ¡m, lấy công cá»§a ngưá»i ta, thì mình phải nghÄ©.
Tôi chỉ chép miệng, không còn biết nói sao. Ngừng lại một lát để thở, rồi anh lại thong thả tiếp:
- Ấy, tôi đã phải nghÄ© thế mà cÅ©ng không xong đấy. Tôi có dám lưá»i đâu? Thế mà lắm lúc bà ấy còn nói cho như là móc há»ng, đến gần phải má»a cÆ¡m ra mà trả lại!
Thoáng thấy bóng bà chá»§, anh lại vá»™i và ng là m rất khá»e ra bá»™ mình chẳng còn ốm Ä‘au gì cả
Mấy năm sau, tuy chẳng bà n nhau mà chúng ta bá» nhà bà bác tôi cùng má»™t độ. Tôi ra tỉnh há»c. Anh tá»± liệu không đủ sức để theo nghá» là m ruá»™ng, Ä‘i há»c nghá» thợ may. Tuy chẳng còn mấy khi được gặp anh, nhưng xa xa tôi vẫn nháºn được những tin tức vá» anh. Tôi biết đại khái tình cảnh anh cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì trước mấy. Thôi thì cÅ©ng phải vắt mÅ©i đút miệng, được bữa hôm lo bữa mai, nhưng cái kiếp chúng mình thì chỉ có thế thôi, mong hÆ¡n là m sao được? Má»™t năm kia, ngưá»i ta bảo tôi rằng: anh mua lại được má»™t cái máy khâu cÅ© sáu mươi đồng, nhá» chút tiá»n dà nh dụm được từ khi cầm nổi cái kim và ba, bốc chục nỡ lãi hay tiá»n nợ non gì đấy. CÅ©ng đáng mừng cho anh lắm! Từ đấy, hình như việc là m ăn cá»§a anh có dá»… chịu hÆ¡n lá»›p trước. Má»™t hôm, có chút việc phải vá» quê, tôi gặp anh, quấn áo trắng bông, đầu chải mượt, chân kéo lê đôi guốc sà gòong lá»™c cá»™c. NghÄ©a là anh "diện" lắm. Tôi lấy là m ngạc nhiên. Tôi tá» sá»± ngạc nhiên ấy vá»›i mấy ngưá»i hà ng xóm. Há» mỉm cưá»i, bảo tôi:
- Ai? Phúc ấy à ? . . . Còn phải nói! Bây giá» cáºu ấy tÆ¡ tuốt ghê lắm nhé! Chết cái không tÆ¡ tuốt, lại sợ vợ nó chê, nó phải lòng thằng khác thì há»ng cả.
Tôi sá»ng sốt:
- Anh ta cưới vợ rồi! Lấy ai?
- Cái Thá»a, con nhà chú Thuáºn lùn ấy mà ! . . . Con bé tình ra phết! Mà phải biết là đá»ng đảnh. Lúc nà o cÅ©ng cái áo cánh cát bá, cái yếm cổ xây tháºt trắng, cái quần lụa buông chùng xuống táºn gót chân, vá»›i chùm chìa khoá lúc la lúc lắc. . . Ná»™i bà lý, bà phó trong là ng nà y cÅ©ng không ăn báºn sang như nó. Cô đầu cÅ©ng không ăn đứt.
- Thế mà nó chịu lấy anh ta?
- Thì còn lấy chó nà o được mà chả lấy? Nó ** bá» cha Ä‘i ấy! Hai cái mắt thì lúc nà o cÅ©ng tÃt Ä‘i, hai cái má thì đỠtÃa tia, cái mồm thì toe toét; động ai hÆ¡i nói đùa, nói bỡn má»™t tà đã hÆ¡ há»› cưá»i. Nó nhân tình nhân vá»›i trăm thằng, bá»n lý dịch chẳng anh nà o không tháºm thá»t ra và o nhà nó.
Anh cu Phúc thì mê nó tợn, cho nó nà o quần lụa, nà o áo cánh xát xi, nà o yếm vải phin. . . lại cả tiá»n nữa ấy! Có thế nó má»›i lấy cu cáºu váºy, chứ không thì Ä‘á»i nà o nó lấy. Trông anh chà ng như con giun chết, không thương được. Cu cáºu há»i năm, sáu đám, có đứa nà o nó chịu lấy đâu? Mà toà n những đứa xấu xÃ, vấy bá» tre bảy ngà y không ai buồn nhặt. Ấy thế mà thánh nhân đãi khù khá», tá»± nhiên vá»›i ngay được má»™t con tháºy đẹp! ...
Há» nói câu cuối vá»›i má»™t vẻ gì mỉa mai. Tôi buồn rầu, há»i:
- Thế từ ngà y lấy nhau đến giá», chị vợ có chịu . . . là m ăn đứng đắn hÆ¡n không?
- Là m? Là m gì? Nó thì chẳng bao giỠlà m cả.
- Không! ... Tôi nói... NghÄ©a là ... chị ta có tu tỉnh lại, vá» cái đưá»ng kia khác, hay là vẫn chứng nà o táºt ấy?
- À! Kể thì cÅ©ng đỡ... bởi vì anh chồng chiá»u tợn nó chẳng bắt là m gì cả, chỉ nhong nhóng suốt ngà y, cÆ¡m bưng nước rót đến táºn mồm, lắm khi cái quần cái áo thay ra cÅ©ng anh chồng giặt há»™.
Ôi thôi! Thế thì há»ng mất! Tôi đã gần buá»™t miệng kêu lên thế. Bởi vì tôi vốn biết anh là má»™t ngưá»i hay gắng gượng. Anh đã gắng gượng lấy sá»± chăm chỉ, sá»± nhẫn nhục để bù lại cái sức yếu cá»§a anh để gợi lòng thương cá»§a bà chá»§ ngà y xưa, thì bây giá» anh lại gắng gượng lấy sá»± nuông chiá»u, sá»± hạ mình cố bù lại sá»± kém cá»i vá» dung mạo cá»§a mình, để mong giữ được lòng yêu cá»§a cô vợ đẹp. Gợi lòng thương cá»§a má»™t ngưá»i chá»§ tham lam còn khó lắm thay! Còn nói gì đến sá»± gợi lòng yêu cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà đẹp, lẳng lÆ¡ và nhẹ dạ? Hỡi ôi! Trá»i tháºt bất công khi dá»±ng ra cái đẹp và cái xấu. Loà i ngưá»i thÃch đẹp, ghét xấu đã phụ há»a và o sá»± bất công cá»§a trá»i! Trong lúc thương anh quá, tôi nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn, đến mất cả lý trà và gần thà nh má»™t thằng dở hÆ¡i...
Bẵng Ä‘i má»™t dạo rất lâu, tôi không trở lại quê nhà , để bây giá» lại vỠở hẳn đây, như má»™t ngưá»i già cả. Tôi đã gần quên hẳn anh rồi. Nà o có phải là tôi là ngưá»i chóng nhạt tình đâu, nhưng bây giá» tôi cÅ©ng đã có vợ, có con, có cả má»™t gia đình. Tôi có bao nhiêu cái khổ cá»§a tôi. Chúng hút tất cả ý nghÄ© cá»§a tôi, khiến tôi sống như kiểu má»™t ngưá»i Ãch ká»·. Óc tôi chẳng còn má»™t phút nà o được rảnh rang để nhá»› đến ngưá»i bạn khổ sở hồi thÆ¡ ấu...
Bá»—ng đùng má»™t cái, tôi nghe tin anh chết. Mà chết như thế nà o!... Anh ốm bốn tháng nay. Cái bệnh hen kinh niên lại phát ra, như thưá»ng lệ má»i năm, nhưng lần nà y dữ dá»™i hÆ¡n. Anh chỉ còn là m được má»™t việc thở mà thôi. Tiá»n dà nh dụm mòn dần, rồi hết hẳn. Rồi cái máy cÅ©ng phải bán Ä‘i. Ngưá»i vợ đẹp cá»§a anh, hai con rồi mà vẫn còn trẻ mau mảu, vẫn phải ăn, phải tiêu, phải mặc áo yếm trắng bong và quần lụa chùng sát đất. Anh không thể cung cấp cho thị nữa, thì đã có má»™t anh thợ húi đầu cung cấp. Thị bá» anh nằm chết khô, chết ná» Ä‘i suốt ngà y đêm. Hai đứa con anh, ẻo lả như má»™t cái lá úa và buồn như má»™t tiếng thở dà i ngồi cá»§ rá»§ nhìn anh bằng đôi mắt dại Ä‘i vì đói quá. Chúng ngáp luôn luôn. Gian nhà tối ẩm, đầy mùi bệnh táºt và bừa bá»™n rác rưởi, muá»—i ruồi. Chỉ có những con ruồi là còn có vẻ sống, có vẻ hoạt động và khá»e mạnh giữa cái thế giá»›i ốm yếu ấy, đã chìm má»™t ná»a và o cõi chết. Ngưá»i ta nghe thấy những tiếng thở rốc lên, những tiếng rên và những tiếng chép miệng liên hồi. Anh nhạt miệng hay chán nản cho số kiếp? Thỉnh thoảng đôi mắt gà gà cá»§a anh lại cố mở to ra, lần lượt đưa vá» phÃa hai đứa trẻ rồi đưa ra phÃa cá»a. Bên ngoà i trá»i rất đẹp. Nắng tưng bừng. Má»™t đà n sẻ chà choé cãi nhau như má»™t lÅ© trẻ con táºp là m ngưá»i lá»›n: chúng xỉa xói, chúng chanh chua, chúng cướp lá»i nhau má»™t cách vui vẻ và ầm ỹ. Chim đực, chim cái gá»i nhau. Những con chim non cÅ©ng Ä‘ua đòi. Má»™t con ve lanh lảnh nà y trả lá»i con ve lanh lảnh khác. Ôi chao! Äá»i vui quá! Muôn loà i sống mạnh mẽ và sung sướng. Không gian là má»™t đám há»™i xôn xao và rá»±c rỡ. Anh nằm trong đây, như má»™t cái xác chết trong mả lạnh, chua chát nghÄ© rằng: mình không ăn nháºp gì đến cảnh đùa vui cá»§a ngưá»i.... Äôi mắt anh chìm dần, chìm dần để má» Ä‘i. Äôi mi tÃm nhạt đã căng lên. Chúng che cảnh hiện tại Ä‘i để má»™t cảnh khác tá»a ra. Anh mÆ¡ hồ nghe tiếng trống chèo ở xa văng vẳng. Ấy là anh Ä‘ang nằm nhá»› lại những ngà y là ng và o đám. Chung quanh đình tấp náºp... Ngưá»i vợ anh cưá»i cợt giữa chá»— đông đảo ấy vá»›i những anh trai là ng chá»›t nhả bẻm mép... Còn anh thui thá»§i nằm nhà để quạt cho hai con ngá»§, để khà n khà n ru má»—i khi thằng bé giẫy, và để thỉnh thoảng thở dà i khi hÆ¡i thở nhẹ nhà ng cá»§a nó lại trở nên Ä‘á»u Ä‘á»u.... Anh đã chịu đựng tất cả những ná»—i Ä‘au đớn âm thầm ấy, không má»™t lần hé răng oán thán. Nhưng lúc nà y, cái lúc anh gần chết mà vợ anh vẫn không Ä‘oái tưởng đến anh má»™t chút, anh thấy nghẹn ngà o, uất tức. Cổ anh tắc lại. HÆ¡i thở bị nghẽn má»™t lúc rồi lại báºt được ra, rốc lên hÆ¡n trước. Ngá»±c anh như có má»™t phiến đá nặng đè lên. Chân tay anh lạnh toát Ä‘i. Ngưá»i anh bá»™n rá»™n bồi hồi. Mồ hôi lạnh dâm dấp trán. Äá»m kéo lên sòng sá»c trong cuống há»ng. Anh chết mất! Anh chết mất! Anh không còn thở được!... Äôi mắt hoảng hốt cá»§a anh chá»±c mở ra. Nhưng mà mắt nặng lắm rồi: anh phải cố má»›i gạt được chúng lên. Äôi mắt mất thần cuống quÃt tìm hai đứa trẻ. Mồm anh ú á»›... Giữa lúc ấy thì cái phên liếp động. À! Vợ anh, ngưá»i vợ đẹp cá»§a anh đã vá». Anh lịm ngưá»i Ä‘i, chẳng biết vì sao. Äôi mắt anh nhắm lại. Anh không muốn nhìn mặt nó? Nhưng kìa nó đã lại đầu giưá»ng anh vá»›i má»™t vẻ buồn rầu giả dối. Cái thứ tiếng ngá»t như đưá»ng cá»§a nó lại gá»i anh:
- Thầy em ơi!
Äôi mắt anh mở từ từ. Chúng trợn ngược lên để nhả tất cả ná»—i oán trách và o mắt nó. Trong lúc ấy nó nghÄ© gì? Rồi không biết nó còn tìm đâu được mấy giá»t nước mắt để vãi ra. Nó đặt bà n tay lên ngá»±c anh và mếu máo:
- Thầy em ơi! Thầy em ơi!...
Tiếng gá»i thất thanh cá»§a nó là m anh thổn thức. Anh nức nở trong ngá»±c. Anh đã lại muốn tha thứ, tha thứ hết. Nước mắt anh ứa ra đầy mắt...
- Thầy em ơi! Thầy em là m sao thế?
Anh lắc đầu... Không phải là cái lắc đầu giáºn dá»—i đâu. Äó là cái lắc đầu thất vá»ng. Anh biết anh không còn sống nữa. Anh tiếc vợ. Anh tiếc Ä‘á»i... Nhưng chút tình thương - thà nh thá»±c hay giả trá - cá»§a con vợ đẹp đã là m anh sống lại. Anh lại nói được, và anh nói:
- Tôi chết mất! Thế nà o tôi cũng chết... Tôi chỉ còn thèm một bát chè đỗ đen. Nếu có thì bu em cho tôi một bát để tôi ăn cho mát ruột rồi tôi chết.
- Nhà không có đưá»ng. Mà nấu cÅ©ng không kịp. Äể tôi Ä‘i xem đâu có, mua cho thầy em má»™t bát...
Vừa nói nó vừa mải mốt Ä‘i lấy bát. Nó tong tả chạy ra khá»i cá»a. Anh nghe tiếng vạt áo nó bay soà n soạt và chân nó chạy bình bịch. Chưa bao giá» nó tá» tế vá»›i anh như váºy, nhưng anh đã quên tất cả, và cứ tưởng tượng suốt Ä‘á»i nó toà n tá» tế vá»›i anh như váºy. Anh cà ng thêm tiếc Ä‘á»i....
Chao ôi! Giá anh đã được ăn bát chè kia! Biết đâu anh đã chẳng mát lòng, mát ruá»™t mà sống được? Nhưng vợ anh Ä‘i lâu quá. Nó đã gặp gỡ má»™t cái gì ở trên đưá»ng là m nó lãng quên anh. Hay má»™t kẻ nà o đã ngăn cản nó là m bổn pháºn cuối cùng đối vá»›i má»™t ngưá»i chồng đã hết lòng vá»›i nó? Anh không còn sức đợi. Cái chết bị kìm lại trong má»™t phút, lại bắt đầu chuyển động. Nó tiến dần, tiến dần, từ chân lần tá»›i đùi, rồi tá»›i bụng, rồi tá»›i ngá»±c... Anh lại hoảng hốt. Äôi mắt anh cố nhìn mãi... Nhưng anh đã chẳng còn nhìn rõ nữa. Ãnh sáng lung linh, lung linh. Không gian báºp bá»nh như má»™t cái thuyá»n. Mắt anh loá ra. Chúng má» Ä‘i. Má»i váºt xóa nhoà . Có lẽ nà o như thế được? Anh uất ức. Anh ứ nghẹn. Anh cố kêu lên má»™t tiếng, nhưng không được. Anh u ú ằng ặc. Äá»m đã bịt chặt ống khà quản rồi. Anh ngạt thở. Anh cuống cuồng, anh sợ hãi, anh bứt rứt, anh choáng váng.... Ôi thôi! Anh chết rồi!
Bây giá» thì sá»± im lặng bất tuyệt đã bịt chặt đôi tai anh, chán nghe những lá»i mai mỉa cá»§a Ä‘á»i rồi. Bóng tối phá»§ kÃn đôi mắt anh, mở thao láo nhiá»u đêm để nhìn trong bóng tối những cảnh nó là m anh nhục nhã. Anh đã có thể dá»ng dưng đối vá»›i những chuyện cá»§a loà i ngưá»i. Váºy thì anh Phúc Æ¡i! Anh hãy nghỉ cho yên! Những chuyện Ä‘á»i nà y bây giá» chỉ còn là cá»§a chúng tôi. Chúng tôi, những kẻ đã Ä‘au khổ, đã uất ức, đã ước ao, đã khát thèm, đã thất vá»ng và vẫn hy vá»ng mãi và phải hy vá»ng mãi. Sá»± Ä‘á»i không thể cứ mù mịt mãi thế nà y đâu. Tương lai phải sáng sá»§a hÆ¡n. Má»™t rạng đông đã báo rồi. Má»™t mặt trá»i má»›i sẽ má»c lên trên nấm mồ anh và bên trên đầu hai đứa con côi anh để lại. Má»™t bà n tay bè bạn sẽ nắm lấy bà n tay chúng và dắt chúng cùng Ä‘i tá»›i má»™t cuá»™c Ä‘á»i đẹp hÆ¡n.
Nam Cao
Tà i sản của phongvan
Last edited by khungcodangcap; 01-10-2008 at 11:46 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
àâòîðàäèî , cac truyen ngannam cao , êíèæíûé , êîðîëü , ìåáåëü , íàëîãîâûé , ïèäîðû , lão haÌ£c nam cao , lão hạc nam cao , nam cao truyen ngan , ñòðèæêè , truen ngan nam cao , truyện ngan nam cao , truyện ngắn nam cao , truyện ngăn nam cao , truyeb ngan nam cao , truyen ngan hay nam cao , truyen ngan nam cai , truyen ngan nam cao , truyen ngan namcao , truyen ngan nan cao , truyen ngan năm cao , truyen ngannam cao , truyen ngsn nsm cao , truyenj ngắn năm cao , truyenngannamcao , tryen ngan nam cao