 |
|

01-08-2008, 09:16 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hẹn với tỠthần
Dịch giả : Nguyễn Minh Thảo
Phần I - Chương 1
Nguyên bản tiếng Anh : Appointment With Death
Tiếng Pháp: Rendez-vous avec la mort
Em cÅ©ng biết rằng bà ta sẽ phải chếtâ€.
Câu há»i báºt ra trong trá»i đêm tÄ©nh lặng, hình như lÆ¡ lá»ng ở đó má»™t chút rồi tan biến và o trong bóng đêm đạt vá» phÃa biển Chết.
Hercule Poirot dừng lại rồi đặt tay lên chiếc móc trên cá»a sổ.
HÆ¡i nhăn mặt, rồi bằng má»™t động tác quyết Ä‘oán, ông giÆ¡ tay đóng cánh cá»a lại, đó là cách để thoát khá»i cái khà trá»i chẳng mấy trong là nh đêm nay. Hercule Poirot lá»›n lên và tin rằng khà trá»i chỉ tháºt tốt khi chúng còn ở bên ngoà i cánh cá»a mà không khà trá»i đêm đó thì lại đặc biệt có hại cho sức khá»e.
Ông mỉm cưá»i độ lượng vá»›i chÃnh mình khi đưa tay kéo chiếc rèm che gần kÃn hết cá»a sổ rồi Ä‘i vá» phÃa giưá»ng ngá»§ cá»§a mình
“Em cÅ©ng biết là bà ta sẽ phải chết?â€
Hercule Poirot , má»™t nhà thám tá», đã tình cá» nghe được câu há»i gợi trà tò mò nà y và o má»™t đêm đầu tiên ông ở lại Jesusalem
“Chắc chắn rồi, bất cứ nÆ¡i nà o mình đến, Ä‘á»u có má»™t cái gì đó nhắc nhở mình vá» những tá»™i ác!†Ông lẩm bẩm.
Trên môi vẫn nguyên nụ cưá»i khi nãy. Hercule Poirot nhá»› lại má»™t câu chuyện mà ông đã từng được nghe vá» tiểu thuyết gia Anthony Trollope. Lúc đó Trollope Ä‘ang trên má»™t chuyến tà u vượt Äại Tây Dương và tình cá» nghe thấy hai hà nh khách Ä‘ang bà n tán vá» má»™t phần cuốn tiểu thuyết má»›i được đăng báo gần đây cá»§a ông.
- “Rất hay, má»™t ngưá»i tuyên bố, “Nhưng lẽ ra ông ta phải cho cái mụ đà n bà khó chịu đó chết quách thì hÆ¡nâ€.
Tiểu thuyết gia cưá»i rất thoải mái và nói vá»›i há»:
- Thưa các ngà i, tôi rất biết Æ¡n các Ngà i! Tôi sẽ Ä‘i giết bà ta ngay láºp tức!.
Hercule Poirot băn khoăn không hiểu cái gì đã khiến ông cứ nhớ mãi cái câu nói mà ông tình cỠnghe được. Có thể đó là sự liên tưởng tới một vở kịch hoặc một cuốn sách nà o đó.
Vừa vẩn vÆ¡ sưy nghÄ©, ông vừa mỉm cưá»i.
- Một ngà y nà o đó mình sẽ nhớ ra câu nói nà y, và chắc hẳn là nó còn bao hà m một ý nghĩ xấu xa nữa.
Äây rồi, Hercule Poirot đã nhá»› lại, má»™t giá»ng nói mạnh mẽ nhưng đầy lo lắng và rất kỳ lạ - má»™t chấn động ám chỉ sá»± căng thẳng tá»™t độ cá»§a cảm xúc. Giá»ng nói cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông hay là cá»§a má»™t cáºu bé ….
Hercule Poirot tá»± nhá»§ khi đưa tay tắt ngá»n đèn ngá»§ đầu giưá»ng:
“Mình phải nhá»› ra cái giá»ng nói nà y má»™t lần nữa …â€.
*
Tì tay trên báºu cá»a sổ, đầu cúi sát và o nhau, Raymond và Carol Boyton nhìn chăm chú và o bầu trá»i đêm xanh thăm thẳm. Má»™t cách lo lắng, Raymond nhắc lại những gì mà anh vừa nói:
- Em biết là bà ta phải chết đúng không ?
Carol Boyton hÆ¡i động Ä‘áºy. Cô nói, giá»ng cô trầm và khà n khà n
- Tháºt kinh khá»§ng …
- Nó sẽ không kinh khủng hơn thế nà y đâu!
- Em nghĩ là không nên …
Raymond giáºn dữ nói:
- Không thể mãi như thế nà y được, không thể được … Chúng ta phải là m một cái gì đó … và chúng ta không thể có cách nà o khác nữa đâu …
Carol nói nhưng lần nà y giá»ng cô tá» ra không chắc chắn và cô hiểu là tại sao.
- Giá như chúng ta có thể trốn đi được nhỉ …?
- Nhưng chúng ta không thể. Giá»ng Raymond trống vắng và tuyệt vá»ng. Carol, em biết là chúng ta không thể mà …
Cô gái khẽ rùng mình.
- Em biết thế. Ray. Em biết.
Ray bá»—ng báºt cưá»i cay đắng.
- Má»i ngưá»i sẽ là chúng ta bị Ä‘iên, không thể là m được gì kể cả việc được Ä‘i chÆ¡i.
Carol cháºm rãi nói:
- Có thể là chúng ta bị điên lắm chứ!
- Anh khẳng định như thế đấy. Äúng, anh dám chắc là chúng ta bị Ä‘iên. Dù sao Ä‘i nữa, không sá»›m thì muá»™n kết cục cÅ©ng thế mà thôi … Má»i ngưá»i ta cho chúng ta bị Ä‘iên từ lâu tồi. Chúng ta ở đây, bình thản, lạnh lùng suy tÃnh má»™t kế hoạch để giết mẹ cá»§a chÃnh mình!
Carol lạnh lùng nói:
- Bà ta không phải là mẹ của chúng mình!
- Không, đó là sá»± tháºt.
Cả hai bá»—ng im bặt và rồi Raymond lên tiếng, anh nói bằng cái giá»ng thản nhiên như không ?
Carol, em có đồng ý không?Carol cháºm rãi trả lá»i :
- Em nghÄ© là bà ta đáng chết. Äúng váºy …
Rồi cô bá»—ng báºt nói :
- Bà ta bị Ä‘iên … Em cho là thế … bà .. Bà ta không thể hà nh hạ chúng ta như thế nà y nếu như bà ta không Ä‘iên. Nhiá»u năm qua, em và anh, chúng ta đã nói mãi rằng : « Việc nà y không thể cứ tiếp diá»…n ! » Nhưng rồi nó vẫn cứ tiếp diá»…n. Chúng ta nói rằng : « Rồi bà ta sẽ chết » Nhưng bà ta không chết ! Bà ta sẽ không chết đây, trừ phi …
Raymond cháºm rãi nói thêm :
- Trừ phi chúng ta giết bà ấy …
- Äúng váºy.
Cô nắm chặt tay và o báºu cá»a sổ trước mặt.
Anh trai cô tiếp tục nói, giá»ng lạnh lùng, hÆ¡i run run - sá»± run rẩy đó chỉ là khẳng định thêm má»™t sá»± kÃch động mạnh mẽ Ä‘ang cuá»™n lên trong anh:
- Em có biết tại sao má»™t trong hai ta phải là m việc đó không? Nếu kéo Lennox và o thì Nadine cần phải có ngưá»i chăm sóc. Và chúng ta cÅ©ng không để cho Jinny dÃnh và o vụ nà y.
Carol rung mình.
- Ôi Jinny, Jinny tội nghiệp … Em sợ lắm …
- Anh biết. Má»i việc ngà y cà ng trở nên tồi tệ hÆ¡n phải không em? Vì thế chúng ta phải tiến hà nh ngay láºp tức, trước khi bà ta kịp Ä‘oán ra.
Carol bá»—ng đứng dáºy, đưa tay vuốt lại mái tóc mà u hạt dẻ Ä‘ang lòa xòa trước trán.
- Ray, cô nói. Anh không nghĩ việc nà y là rất sai trái sao?
Anh trai cô trả lá»i vẫn bằng cái giá»ng bình thản như lúc trước.
- Không, anh không nghÄ© như váºy. Việc đó đơn giản giống như giết má»™t con chó dại. Bất cứ cái gì là m tổn hại đến thế giá»›i nà y Ä‘á»u phải bị xóa bá». Và đó là cách duy nhất để chấm dứt má»i việc xấu xa.
Carol thì thà o:
- Nhưng há» sẽ … Há» sẽ đưa chúng ta lên ghế Ä‘iện giống như là … Em muốn nói là chúng ta sẽ không thể giải thÃch cho há» hiểu bà ta như thế nà o … Vì như váºy nghe có vẻ rất quái gở …Dù sao Ä‘i nữa thì anh cÅ©ng biết đấy, chuyện nà y chỉ có mình chúng ta biết thôi!
Raymond trả lá»i em gái:
- Sẽ không ai biết cả. Anh đã có kế hoạch rồi. Anh đã suy nghÄ© rất nhiá»u. Chúng ta sẽ hoà n toà n bình yên vô sá»±.
Carol bỗng quay mặt lại nhìn anh:
- Ray, không hiểu vì lẽ gì mà anh đã hoà n toà n thay đổi. Có chuyện gì đó đã xảy ra vá»›i anh … Cái gì đã khiến anh nghÄ© tá»›i tất cả những việc nà y váºy?
- Tại sao em lại nghĩ là đã có chuyện gì đó xảy ra đối với anh?
Ray quay đầu đi và nhìn chằm chặp và o mà n đêm.
- Bởi vì thực sự là đã có chuyện gì đó … Ray, có phải là vì cô gái trên tà u không?
- Không, tất nhiên là không rồi. Tại sao lại phải như thế chứ? Ôi Carol, em đừng nói linh tinh như thế nữa. Chúng ta hãy quay trở lại với …. với …
- Với kế hoạch của anh ư? Anh có chắc rằng đó là một kế hoạch hoà n hảo không?
- Có, anh nghÄ© thế … Tất nhiên là chúng ta sẽ phải đợi thá»i cÆ¡ hợp lý. Và rồi, nếu má»i việc suông sẻ, chúng ta sẽ được tá»± do. Tất cả chúng ta.
- Tá»± do ư? Carol khẽ thở dà i. Cô ngước mắt lên nhìn những vì sao lấp lánh trên trá»i.
Carol bá»—ng òa khóc, cả ngưá»i cô run lên bần báºt.
- Carol, sao váºy?
Cô nức nở, giá»ng ngắt quãng:
- Tá»± do tháºt tuyệt vá»i. Mà n đêm, bầu trá»i và những ngôi sao. Giá như chúng ta có thể là má»™t phần cá»§a nó … Giá như chúng ta có thể sống như những ngưá»i bình thưá»ng khác chứ không phải như chúng ta như bây giá», toà n nghi ngá», thiên lệch và sai trái.
- Nhưng chúng ta sẽ là m được như thế. Äúng rồi, khi nà o bà ta chết Ä‘i!
- Anh có chắc không? Không phải là đã quá muộn rồi sao? Liệu chúng ta sẽ không bao giỠcòn phải nghi ngỠnữa chứ?
- Äúng, đúng váºy.
- Nhưng em e là …
- Carol, nếu như em không muốn …
Cô đẩy cánh tay an á»§i cá»§a ngưá»i anh ra.
- Không, em sẽ ở bên anh. Chắc chắn là như váºy ! Bởi vì tất cả những ngưá»i khác, nhất là Jinny. Chúng ta phải cứu Jinny ?
Raymond im lặng một lúc rồi anh nói.
- Thế nà o ? Chúng ta sẽ tiến hà nh chứ ?
- Vâng !
- Tốt lắm, anh sẽ cho em biết kế hoạch của anh …
Và hai anh em cô cùng cúi đầu bà n tÃnh.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

01-08-2008, 09:17 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 2
Äứng cạnh cái bà n trong phòng khách cá»§a khách sạn Solomon, ở Jerusalem, Sarah King, má»™t cá» nhân y khoa Ä‘ang lưá»i biếng giở hết tá» bà o nà y đến tá» tạp chà ná». Cặp lông mà y nhÃu lại là m cô trông có vẻ rất báºn rá»™n.
Má»™t ngưá»i Pháp to lá»›n, tầm trung niên bước và o phòng từ phÃa há»™i trưá»ng. Ông đã kịp quan sát cô trước khi rảo bước vá» phÃa bên kia cá»§a chiếc bà n. Khi mắt há» gặp nhau, Sarah hÆ¡i mỉm cưá»i như má»™t cá» chỉ là m quen. Cô nhá»› ra rằng chÃnh ngưòi đà n ông nà y đã giúp đỡ cô khi há» Ä‘i tà u từ Cario tá»›i và ông đã xách há»™ cô má»™t chiếc va li khi không má»™t ngưá»i khuân vác nà o xuất hiện lúc đó cả.
- Cô thÃch Jesuralem chứ? Tiến sÄ© Gerard há»i sau khi hỠđã là m quen vá»›i nhau.
- CÅ©ng không hẳn váºy, đôi khi Jerusalem cÅ©ng không được đẹp cho lắm. Sarah trả lá»i, cô còn nói thêm:
- Tôn giáo ở đây tháºt kỳ lạ!
Ngưá»i đà n ông Pháp nhìn cô thÃch thú.
- Tôi hiểu ý cô muốn nói gì. Ông nói bằng tiếng Anh, phát âm gần như hoà n hảo. Ở đây, má»i giáo phái mà ngưá»i ta có thể tưởng tượng ra được Ä‘á»u xung đột, gây sá»± lẫn nhau.
- Và những thứ mà hỠxây dựng ở đây thì cũng khiếp chứ. Sarah nói.
- Vâng, quả đúng là như váºy.
Sarah thở dà i.
- Hôm nay hỠđã tống cổ tôi ra khá»i má»™t nÆ¡i chỉ bởi vì tôi mặc chiếc váy không tay. Sarah rầu rÄ© nói: Rõ rà ng là đấng toà n năng không ưa gì cái cánh tay cá»§a tôi cho dù chÃnh ông ta là ngưá»i đã tạo ra nó.
Tiến sÄ© Gerard phá ra cưá»i. Rồi ông nói:
- Tôi Ä‘ang định gá»i cà phê đây. Cô có muốn dùng má»™t chút không, thưa cô … ?
- King, tên tôi là Sarah King.
- Còn tôi là … cho phép tôi.
Rồi ông đưa tay rút nhanh ra một tấm danh thiếp. Cầm lấy tấm danh thiếp, đôi mắt Sarah mở ta đầy vẻ vui mừng thán phục.
- Tiến sÄ© Theodore Gerard ư? Ôi! Tôi rất sung sướng được gặp ông. Tất nhiên là tôi đã Ä‘á»c hết các công trình nghiên cứu cá»§a ông. Quan Ä‘iểm cá»§a ông vá» bệnh tâm thần phân liệt cá»±c kỳ thú vị.
- Thế ư? Gerard nhướn lông mà y lên vẻ dò há»i.
Sarah rụt rè giải thÃch.
- Ông biết đấy, bản thân tôi cũng là một bác sĩ. Tôi vừa mới tốt nghiệp cỠnhân y khoa.
- A, tôi hiểu rồi.
Tiến sÄ© Gerard gá»i cà phê và há» cùng ngồi xuống ở má»™t góc phòng đợi cá»§a khách sạn. Ngưá»i đà n ông Pháp tá» vẻ quan tâm tá»›i mái tóc Ä‘en rẽ ngôi rất thẳng và đôi môi xinh đẹp cá»§a Sarah nhiá»u hÆ¡n là những thà nh tÃch há»c táºp y khoa cá»§a cô. Ông rất thÃch thú khi nháºn ra cái vẻ thán phục lá»™ liá»…u cá»§a cô đối vá»›i mình.
- Cô ở đây có lâu không? Ông há»i hoà n toà n xã giao.
- Chỉ Ãt ngà y thôi ạ. Sau đó tôi sẽ Ä‘i Petra.
- Thế hả? Tôi cÅ©ng định Ä‘i tá»›i đó nếu như việc Ä‘i lại không tốn quá nhiá»u thá»i gian. Cô biết đấy, ngà y 14 nà y là tôi phải quay trở vá» Paris rồi.
- Tôi nghÄ© nhiá»u nhất có thể là khoảng 1 tuần, 2 ngà y Ä‘i, 2 ngà y vá» và 2 ngà y ở đó.
- Thế thì sáng mai tôi sẽ đến văn phòng du lịch xem có thể thu xếp như thế nà o.
Má»™t Ä‘oà n ngưá»i rồng rắn tiến và o phòng đợi rồi ngồi xuống. Sarah nhìn há» vá»›i vẻ thÃch thú. Cô thì thà o há»i Gerah:
- Những ngưá»i má»›i đến kia kìa. Ông có nháºn ra há» cÅ©ng Ä‘i cùng chuyến tà u vá»›i chúng ta không? Há» cÅ©ng rá»i Cairo đúng hôm ấy.
Tiến sÄ© Gerard gắn mắt kÃnh lên và hướng cái nhìn cá»§a ông bao quát căn phòng.
- Ngưá»i Mỹ à ?
Sarah gáºt đầu.
- Vâng, má»™t gia đình ngưá»i Mỹ. Nhưng … gia đình nà y có cái gì đó không bình thưá»ng.
- Không bình thưá»ng? Không bình thưá»ng như thế nà o?
- Ông hãy nhìn há» mà xem, nhất là ngưá»i đà n bà kia kìa.
Tiến sÄ© Gerard là m theo. Äôi mắt nghá» nghiệp cá»§a ông thÃch thú lướt qua khuôn mặt cá»§a từng ngưá»i má»™t.
Ông chú ý đầu tiên tá»›i má»™t ngưá»i đà n ông cao, nhưng hÆ¡i ẻo lả chừng 30 tuổi. Khuôn mặt dá»… chịu nhưng yếu á»›t, anh ta tá» ra rất đỗi thá» Æ¡. Tiếp theo là hai thiếu niên rất dá»… thương, cáºu con trai có khuôn mặt cá»§a ngưá»i Hy Lạp. “Chà ng nà y chắc cÅ©ng có vấn đỠgì đóâ€. Tiến sÄ© Gerard nghÄ© bụng. “Äúng, trạng thái thần kinh căng thẳngâ€. Còn cô con gái rõ rà ng là em cá»§a cáºu ta, há» rất giống nhau và cô ta cÅ©ng Ä‘ang ở trong trạng thái kÃch động. Má»™t cô gái khác nữa, trẻ hÆ¡n có mái tóc mà u đồng như vầng hà o quang. So vá»›i má»i ngưá»i trong gia đình thì cô nổi báºt nhất. Hai bà n tay cô gái vặn vẹo không ngừng, chúng Ä‘ang giằng, xé, co kéo chiếc khăn tay nhá». Tiếp đến là má»™t ngưá»i phụ nữ trẻ trung nhưng trầm tÄ©nh. Cô có mái tóc Ä‘en vá»›i khuôn mặt Ä‘iá»m đạm phÆ¡n phá»›t mà u kem rất giống Luini Madonna, chỉ có Ä‘iá»u khuôn mặt ấy bây giá» Ä‘ang tái nhợt. Ở ngưá»i phụ nữ nà y không có gì đặc biệt. Và chÃnh giữa đám đông – “Chúa Æ¡i! tiến sÄ© Gerard báºt kêu lên, không thèm che dấu sá»± ghê tởm lá»™ liá»…u kiểu Pháp. “Bà ta tháºt quái dịâ€. Ngưá»i đà n bà đó ngồi ngay giữa đám đông, không động Ä‘áºy, già cá»—i. Thân hình bà ta trương lên như má»™t con nhện to béo nằm giữa cái mạng giang mắc chằng chịt cá»§a mình!
Quay vá» phÃa Sarah, tiến sÄ© Gerard há»i:
- La maman ( bà mẹ) kia không được xinh đẹp cho lắm?
Rồi ông nhún vai.
- Ông có thấy bà ta nham hiểm không? Cô há»i.
Tiến sÄ© Gerard lại chăm chú nhìn ngưá»i đà n bà . lần nà y ông quan sát bà ta vá»›i con mắt nghá» nghiệp nhiá»u hÆ¡n là đánh giá thẩm mỹ.
- Bị phù, tim có vấn Ä‘á». Ông đưa ngay ra chẩn Ä‘oán.
- á»’, đúng rồi! Sarah không quan tâm tá»›i lá»i nháºn xét nghá» nghiệp cá»§a ngưá»i đối thoại. “Ông có cho rằng có cái gì đó không bình thưòng trong cách cư xá» cá»§a há» vá»›i bà ta không?
- Há» là ai váºy, cô có biết không?
- Gia đình nhà Boynton tìm hiểu thế giới;
- Äúng, nhưng cái cách há» nhìn nháºn thế giá»›i lạ lắm. Há» chẳng bao giá» bắt chuyện vá»›i bất kỳ má»™t ngưá»i lạ. Há» không được là m bất cứ việc gì nếu như bà mẹ chưa cho phép!
- Bà ta thuá»™c tÃp phụ nữa ưa chỉ bảo, Gerard suy tư nói.
- Bà ta là bạo chúa thì đúng hÆ¡n. Sarah đưa ra nháºn xét.
Tiến sÄ© Gerard nhún vai. Theo ông, phụ nữ Mỹ má»›i chÃnh là những ngưá»i thống trị thế giá»›i và điá»u nà y thì ai cÅ©ng biết.
- Äống ý là thế, nhưng bà ta còn hÆ¡n thế cÆ¡. Sarah khăng khăng. Bà ta …ôi, « Bà ta biến há» thà nh những con bò ngu ngốc, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh cá»§a mình bà ta mà thôi. Tháºt là , tháºt là quá quắt ! »
- Nắm quá nhiá»u quyá»n lá»±c trong tay tháºt chẳng hay ho gì cho ngưá»i phụ nữ. Tiến sÄ© Gerard hưởng ứng vá»›i má»™t vẻ nghiêm túc bất ngá». Rồi ông lắc đầu nói tiếp : « Nhưng hiếm má»™t ngưá»i phụ nữ nà o lại không lạm dụng quyá»n lá»±c cá»§a mình ».
Ông liếc nhìn vá» phÃa Sarah. Cô Ä‘ang mãi ngắm nhìn gia đình nhà Boynton – hay đúng hÆ¡n, cô Ä‘ang chăm chú theo dõi má»™t thà nh viên cá»§a gia đình đó. Tiến sÄ© Gerard mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i Gô Loa ( Gauloise : Gốc ngưá»i Pháp) hiểu biết. À, hóa ra là thế nà y đây.
Ông há»i cô má»™t cách thăm dò.
- Cô đã nói chuyện với hỠrồi chứ ?
- Vâng, Ãt nhất là vá»›i má»™t ngưá»i trong số há».
- Có phải là vá»›i chà ng trai trẻ kia - cáºu con trai thứ cá»§a bà ta phải không ?
- Vâng, trên chuyến tà u từ Kantara đến đây. Lúc đó anh ta đang đứng ở hà nh lang và tôi bắt chuyện.
Trong cách xá» sá»± cá»§a mình. Sarah không há» biểu lá»™ có chút e dè, ngại ngùng. Hay nói đúng hÆ¡n, không há» có sá»± e dè nà o trong thái độ cá»§a cô đối vá»›i cuá»™c Ä‘á»i. Cô quan tâm tá»›i con ngưá»i, luôn tá» ra rất thân thiện cho dù tÃnh khà có đôi chút nóng nảy.
- Thế cái gì đã khiến cô bắt chuyện vá»›i anh ta váºy? Gerard há»i.
Sarah nhún vai:
- Tại sao không nhỉ? Tôi thưá»ng hay bắt chuyện vá»›i những ngưá»i cùng Ä‘i. Tôi thÃch quan tâm tá»›i há», tá»›i những gì há» là m và tâm tư cá»§a há».
- Tôi có thể tuyên bố rằng, cô đã đặt há» dưới đôi mắt kÃnh hiển vi quan sát cá»§a mình !
- Ông nói thế cÅ©ng được. Cô gái thừa nháºn.
- Thế cô thấy chuyện như thế nà o ?
- À, cô gái hÆ¡i lưỡng lá»±. câu chuyện nghe có vẻ kỳ cục … Lúc chúng tôi má»›i bắt chuyện vá»›i nhau, anh ta đỠcả mặt mÅ©i tÃa tai lên.
- Chuyện đó thì ấn tượng lắm à ? Gerard lạnh nhạt há»i.
Sarah phá lên cưá»i.
- à ông cho là anh ta sẽ nghÄ© tôi là má»™t đứa con gái trÆ¡ tráo đến mức cố tình là m quen vá»›i anh ta trước phải không ? á»’ không đâu. Tôi tin là anh ta không cho là như váºy. Có phải lúc nà o đà n ông cÅ©ng mở mồm bắt chuyện trước đâu, phải không ?
Cô nhìn ông, má»™t cái nhìn dò há»i thẳng thắn. Tiến sÄ© Gerard gáºt đầu :
- Tôi có ấn tượng là , Sarah nói cháºm rãi, lông mà y hÆ¡i nhÃu lại : Anh ta … nói thế nà o nhỉ ? Rất bị kÃch động và sợ hãi. KÃch động má»™t cách quá mức và sợ hãi tá»™t độ. Äiá»u nà y là không bình thưá»ng bởi tôi luôn thấy ngưá»i Mỹ rất tá»± chá»§. Ở tuổi 20, thanh niên Mỹ luôn luôn tá»± hà o nói rằng hiểu biết cá»§a há» vá» thế giá»›i, cách xá» sá»± cá»§a há» hÆ¡n hẳn đám thanh niên Anh cùng tuổi. Còn anh chà ng nà y thì chắc chắn phải hÆ¡n 20 hÆ¡n.
- Khoảng 23, 24 gì đó, tôi nghĩ thế.
- Nhiá»u đến thế ư ?
- Thì tôi cho là thế.
- Vâng, có thể là ông đúng … chỉ có Ä‘iá»u trông anh ta trẻ quá …
- Ở anh ta có sá»± sai lệch vá» tâm tÃnh. TÃnh cách con trẻ vẫn thể hiện rất rõ ở anh ta.
- Thế có nghÄ©a là tôi đúng ? Tôi đã đúng khi nói rằng ở anh ta có ciá gì đó không bình thưá»ng ?
Tiến sÄ© Gerard nhún vai, mỉm cưá»i vì sá»± sốt sắng cá»§a cô.
- Thưa cô tiểu thư yêu quý cá»§a tôi, ai trong số chúng ta hoà n toà n bình thưá»ng nà o ? Nhưng tôi cÅ©ng phải thừa nháºn vá»›i cô ở anh ta có biểu hiện loạn thần kinh chức năng.
- Chắc chắn là có liên quan tới cái bà già kinh khủng kia.
- Cô có vẻ rất không thÃch bà ta. Tiến sÄ© Gerard nói và nhìn cô dò há»i.
- Äúng váºy, tôi không thÃch bà ta. Bà ta có … đôi mắt rất ác !
Gerard thì thà o :
- Thì bà mẹ nà o chẳng thế khi mà con trai mình cứ dán mắt và o những cô tiểu thư quyến rũ cơ chứ.
Sarah nhún vai má»™t cách nóng nảy. Ngưá»i Pháp nà o cÅ©ng giống nhau cả, cô nghÄ©, luôn bị ám ảnh bởi chuyện tình ái! Dù váºy, vá»›i tư cách là má»™t bác sÄ© tâm lý táºn tụy vá»›i nghá». Sarah cÅ©ng phải thừa nháºn rằng tình dục luôn là yếu tố cÆ¡ bản trong hầu hết má»i hiện tượng. Sarah cứ lan man suy nghÄ© như váºy.
Cô bừng tỉnh khá»i những suy nghÄ© mông lung khi nhìn thấy Raymond Boynton Ä‘ang Ä‘i ngang qua căn phòng tiến vá» phÃa chiếc bà n đặt ở giữa. Anh ta chá»n lấy má»™t cuốn tạp chÃ. Khi anh quay vá» ngang vá» ngang qua chiếc ghế cô Ä‘ang ngồi. Sarah ngước nhìn anh ta và nói:
- Hôm nay anh Ä‘i thăm quan được nhiá»u chứ?
Cô ngẫu nhiên báºt ra câu há»i đó nhưng mục Ä‘Ãch chÃnh là để xem chúng Ä‘uợc tiếp nháºn như thế nà o.
Raymond đứng sựng lại, mặt đỠlên, rồi đưa mắt sợ hãi liếc vỠđám đông gia đình mình. Anh ta nói khẽ:
- Ồ, ồ vâng … chắc chắn rồi. Tôi …
Rồi đột nhiên như bị ai chÃch, anh ta vá»™i rảo bước, tay nắm chặt quyển tạp chÃ.
Ngưá»i đà n bà kỳ quặc Ä‘ang ngồi im như bức tượng Pháºt giÆ¡ bà n tay múp mÃp cá»§a mình ra đón quyển sách. Khi bà ta cầm lấy nó, Tiến sÄ© Gerard để ý, bà ta nhìn chằm chặp và o chà ng trai mồm khẽ lầm bầm cái gì đó, chắc chắn không phải là những lá»i cảm Æ¡n. Äầu bà ta khẽ ngá» nguáºy và tiến sÄ© Gerard nháºn thấy bà ta Ä‘ang nhìn Sarah vẻ khó chịu. Khuôn mặt bà ta bất động, không má»™t cảm xúc. Hoà n toà n không thể Ä‘oán được cái gì Ä‘ang diá»…n ra trong đầu ngưá»i đà n bà nà y.
Sarah cúi xuống nhìn đồng hồ và báºt kêu lên:
- Ôi tôi bị muá»™n quá rồi. Cô đứng dáºy. “Cảm Æ¡n ông rất nhiá»u, Tiến sÄ© Gerard, vì đã má»i tôi cà phê. Còn bây giá» thì tôi phải viết và i bức thư.â€
Ông đứng dáºy bắt tay cô.
- Tôi hy vá»ng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Ông nói:
- Ồ, vâng. Ông có thể sẽ đi Petra chứ?
- Tôi sẽ hết sức cố gắng.
Sarah mỉm cưá»i vá»›i ông rồi quay Ä‘i. Cô Ä‘i ngang qua gia đình nhà Boynton.
Tiến sÄ© Gerard dõi theo. Ông thấy ánh mắt bà Boynton chuyển sang nhìn con trai mình. Ông còn thấy chà ng trai đưa mắt nhìn mẹ. Khi Sarah Ä‘i qua, Raymond Boynton quay đầu lại nhưng không phải vá» phÃa cô mà vá» phÃa hướng ngược lại … Cá» chỉ cá»§a anh cháºm chạp và miá»…n cưỡng, nó chứng minh má»™t Ä‘iá»u rằng, bà Boynton đã giăng má»™t sợi dây vô hình và o đó giữa há»
Sarah King nháºn thấyvẻ lảng tránh đó. Cô còn quá trẻ và quá nhạy cảm để không bị sá»± lảng tránh đó là m rầu lòng. HỠđã nói chuyện vá»›i nhau rất thân máºt bên ngoà i cái hà nh lang lắc lư trên tà u. HỠđã trao đổi thư từ vá»›i nhau vá» Ai cáºp, đã cưá»i phá lên vì cái ngôn ngữ ngá»™ nghÄ©nh cá»§a cáºu bé chăn lừa và những ngưá»i bán hà ng rong trên phố. Sarah đã kể lại chuyện má»™t thằng bé chăn lạc đà đã ngạc nhiên ra sao khi nó trân tráo há»i cô: “Cô tiểu thư Anh hay Mỹ†và nháºn được câu trả lá»i : “ Không ngưá»i Trung Quốc†cá»§a cô. Và cô đã vui vẻ như thế nà o khi thấy nó nhìn cô chằm chặp vẻ cá»±c kỳ bối rối. Cô nghÄ© đến cái vẻ háo hức cá»§a nó như đứa trẻ được lần đầu tá»›i trưá»ng – có cái gì đó tháºt cảm động trong cái vẻ háo hức chỠđợi cá»§a nó. Còn bây giá», anh ta trá» nên bẽn lẽn, vụng vá», cá»±c kỳ thô lá»— chẳng vì bất kỳ má»™t lý do nà o cả.
- Mình không thèm quan tâm tá»›i anh ta nữa. Sarah nói đầy sá»± tức giáºn.
Nếu bá» Ä‘i được cái tÃnh tá»± kiêu tá»± đại quá mức, thì ở Sarah chẳng có gì đáng chê trách cả. Cô tá»± biết mình có má»™t vẻ ngoà i hết sức quyến rÅ© và cô cÅ©ng không định từ chối bá» Ä‘iá»u đó.
Có lẽ bởi cô đã tỠra quá thân thiện với anh ta chỉ vì những lý do rất mực mơ hồ, cô thấy thương hại anh ta.
Nhưng giỠđây, rõ rà ng là anh ta chỉ là một tên Mỹ, tà tuổi đầu mà đã thô lỗ, ngạo mạn và quê mùa!
Thay cho việc viết thư như đã định, Sarah King lại ngồi xuống trước bà n trang Ä‘iểm, chải lại mái tóc Ä‘en mượt cá»§a mình. Cô nhìn và o đôi mắt nâu buồn phiá»n trong gương và điểm lại quãng Ä‘á»i trước đó.
Sarah vừa trãi qua má»™t cú sốc tình cảm sâu sắc. Má»™t tháng trước đây, cô đã há»§y bá» hôn ước vá»›i má»™t bác sÄ© hÆ¡n cô bốn tuổi. HỠđã từng gắn bó vá»›i nhau nhưng lại quá giống nhau vá» tâm tÃnh. bất đồng, cãi cá» thưá»ng xuyên xảy ra. Sarah thì quá độc Ä‘oán để có thể chịu đựng được má»™t sá»± quyết Ä‘oán chuyên quyá»n khác. CÅ©ng như bao ngưá»i phụ nữ can đảm khác, Sarah tin rằng cô say mê sức mạnh. Cô luôn tá»± nhá»§ rằng cô muốn bị thu phục. Nhưng khi gặp được những đà n ông mà cô tin là có thể kiá»m chế được mình thì cô lại nháºn ra rằng cô chẳng thÃch Ä‘iá»u đó chút nà o! ÄÆ°a ra quyết định há»§y hôn ước đã là m trái tim cô tan nát, nhưng bù lại cô nháºn ra rằng trong tình yêu Ä‘Ãch thá»±c chỉ có hấp dẫn nhau thôi thì chưa phải là cÆ¡ sở vững chắc để tạo dá»±ng nên má»™t hạnh phúc vÄ©nh cá»u. Cô đã tháºn trá»ng chá»n cho mình má»™t chuyến Ä‘i du lịch ra nước ngoà i để quên Ä‘i tất cả trước khi thá»±c sá»± bắt tay và o công việc.
Những suy nghĩ của Sarah quay trở vỠvới thực tại.
- “Không hiểu,†cô nghÄ©, “tiến sÄ© Gerard có cho phép mình há»i vá» công việc cá»§a ông ấy không nhỉ? Ông ấy đã là m được những Ä‘iá»u kỳdiệu. Nếu như ông ấy để ý đến mình nhỉ … Có thể lắm nếu như ông cÅ©ng tá»›i Petra.â€
Rồi cô lại nghÄ© đến chà ng trai ngưá»i Mỹ vụng vá», xa lạ kia.
Không còn nghi ngá» gì nữa sá»± hiện diện cá»§a gia đình là nguyên nhân cá»§a những hà nh vi lạ kỳ cá»§a anh ta, biết váºy nhưng cô vẫn cảm thấy hÆ¡i khinh bỉ anh ta. Lúc nà o cÅ©ng bị gia đình lấy quyá»n kiểm soát thì quả là lố bịch, nhất lại là đối vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông!
Nhưng rồi …
Má»™t cảm giác nghi ngá» lướt qua đầu Sarah. Có cái gì đó khác thưá»ng trong tất cả chuyện nà y?
Cô bỗng bất nói lớn:
- Anh ta muốn đưá»c cứu giúp! Mình sẽ tìm hiểu chuyện nà y!
|

01-08-2008, 09:18 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 3
Khi Sarah đã rá»i khá»i phòng chỠđợi cá»§a khách sạn, tiến sÄ© Gerard vẫn còn ngồi lại thêm má»™t lúc nữa. Rồi ông tiến vá» phÃa chiếc bà n đặt ở giữa phòng, đưa tay lấy tá» Thá»i báo buổi sáng má»›i nhất lên và đi vá» phÃa chiếc ghế chỉ cách gia đình Boynton và i bước. Trà tò mò cá»§a ông nổi lên.
Äầu tiên ông thấy thÃch thú trước sá»± quan tâm thái quá cá»§a má»™t cô gái ngưá»i Anh tá»›i má»™t gia đình ngưá»i Mỹ. Ông cho mối quan tâm nà y bắt nguồn từ sá»± chú ý đặc biệc tá»›i má»™t thà nh viên cụ thể cá»§a gia đình. Còn bây giá» thì ông quan tâm bởi có Ä‘iá»u gì đó bất bình thưá»ng trong gia đình nà y. Ông cảm thấy rõ đó là mối quan tâm vế tâm lý.
Giấu mặt sau tá» báo, ông kÃn đáo quan sát từng ngưá»itrong gia đình Boynton. Äầu tiên ông chú ý tá»›i chà ng trai mà cô gái ngưá»i Anh rất quan tâm. Äúng váºy, ông nghÄ©, anh ta thuá»™c tÃp ngưá»i dá»… gây được cảm tình đối vá»›i má»™t cô gái có tÃnh khà thất thưá»ng như Sarah. Sarah King có sức mạnh – cô biết tá»± là m chá»§, cô dà dá»m nhưng cương quyết. Còn chà ng trai kia, Tiến sÄ© Gerard đánh giá anh ta là má»™t ngưá»i nháºy cảm, ham hiểu biết, hÆ¡i rụt rè và không kiên định. Là má»™t bác sÄ©, ông thấy rằng anh ta có biểu hiệu cá»§a sá»± căng thẳng thần kinh cá»±c độ. Tiến sÄ© Gerard thắc mắc, không hiểu vì sao lâu như váºy. Anh ta rất bối rối. Tại sao má»™t thanh niên trẻ có má»™t sức khá»e dồi dà o như thế lại Ä‘i nghỉ ở nước ngoà i trong tình trạng sá»± suy sụp vá» tâm thần có thể áºp đến bất cứ lúc nà o?
Tiến sÄ© Gerard quan sát những ngưá»i khác trong gia đình nà y. Cô gái có mái tóc mà u hạt dẻ rõ rà ng là em gái cá»§a Raymond. Há» có vẻ ngoà i quý tá»™c đặc biệt giống nhau, xương nhá» và dáng đẹp. Há» giống nhau từ đôi bà n tay búp măng mảnh khảnh, hà m răng trắng Ä‘á»u tá»›i cái đầu hoà n hảo trên chiếc cổ cao thon thả. Và cô gái cÅ©ng váºy, cÅ©ng có vẻ lo lắng … Cô cỠđộng cứng ngắt, căng thẳng. Trong đôi mắt Ä‘ang sáng rá»±c lên kia là má»™t sá»± u ám nà o đó. Khi nói, cô nói rất nhanh và như bị hụt hÆ¡i. Con ngưá»i cô toát lên sá»± cảnh giác, căng thẳng và gò bó.
-“Cô gái nà y cÅ©ng Ä‘ang sợ hãiâ€. Tiến sÄ© Gerard khẳng định. “Äúng, cô ấy có chuyện gì sợ hãi!â€
Sau đó ông vô tình nghe được câu chuyện giữa há», má»™t cuá»™c đối thoại hết sức bình thưá»ng.
- Có thể chúng ta sẽ đi thăm cả chuồng ngựa của Solomon - Liệu đi như thế có quá sức cho mẹ không?
- Äi thăm bức tưá»ng Than khóc và o buổi sáng à ? “Tất nhiên là có Ä‘i thăm Äá»n thá» rồi. Há» nói là nhà thá» Omar. Sao há» lại gá»i thế nhỉ?†– “Bởi vì nó thuá»™c vá» má»™t nhà thá» Hồi giáo, có thế thôi Lennox ạ.â€
Má»™t cuá»™c há»™i thoại chỉ xoay quanh các Ä‘iểm du lịch thông thưá»ng. Tuy nhiên tiến sÄ© Gerard vẫn có cảm giác nghi ngá» rằng những gì mà ông nghe được chỉ là giả tạo. Äúng, đó là những chiếc mặt nạ. Những chiếc mặt nạ để che giấu Ä‘i má»™t cái gì đó Ä‘ang trà o dâng lên, Ä‘ang váºt vã trong lòng há», má»™t cái gì đó quá lá»›n lao, quá to tát để có thể diá»…n tả hết bằng lá»i…
Lại má»™t lần nữa, từ sau tấm lá chắn là tá» Thá»i báo buổi sáng, Gerard đưa mắt nhìn vá» phÃa gia đình ngưá»i Mỹ.
Lennox? Äó là tên cá»§a ngưá»i anh cả. Ngưá»i ta có thể nháºn ra những nét giống nhau giữa những ngưá»i cá»§a má»™t gia đình. Nhưng ở con ngưá»i nà y lại khác. Lennox không bị trói chặt, mà anh ta, theo Gerard, không bị quá căng thẳng. Nhưng anh ta cÅ©ng có gì đó bất bình thưá»ng cho dù không bị căng thẳng thần kinh tá»™t độ như hai ngưá»i em. Anh ta ngồi thoải mái và uể oải. Gerard bối rối, lục tìm lại trong trà nhá»› má»™t bệnh nhân cá»§a mình cÅ©ng ngồi kiểu ngồi như thế, ông nghÄ© : « Anh ta kiệt sức. Äúng rồi, kiệt sức vì phải chịu đựng. Ãnh mắt anh ta nhìn kìa. Ãnh mắt mà ngưá»i ta chỉ có thể thấy ở má»™t con chó bị thương hay ở má»™t con ngá»±a bị ốm. Má»™t khả năng chịu đựng âm thầm chỉ tồn tại ở loà i váºt … Không bình thưá»ng, đó là … Nếu nói vá» mặt thần kinh thì anh ta chẳng có gì khác thưá»ng cả … Tuy váºy, không còn nghi ngá» gì nữa, anh đã phải chịu đựng quá nhiá»u, chịu đựng sá»± tra tấn vá» tinh thần. Bây giá» anh ta không còn chịu đựng được nữa mà anh ta câm lặng cam chịu. Mình cho là anh ta Ä‘ang chỠđợi má»™t cú đấm giáng xuống … cú đấm nà o nhỉ ? Có phải mình Ä‘ang cố tình tưởng tượng ra những chuyện nà y không ? Không, ngưá»i đà n ông kia Ä‘ang chỠđợi má»™t cái gì đó, chỠđợi má»™t kết cục. Những bệnh nhân ung thư cÅ©ng thế, há» cứ nằm và chỠđợi, hy vá»ng má»™t cái gì đó sẽ giúp há» giảm bá»›t được chút Ãt ná»—i Ä‘au đớn khá»§ng khiếp ... »
Lennox Boynton đứng dáºy và nhặt cuá»™n len mà bà mẹ vừa đánh rÆ¡i lên.
- Äây thưa mẹ.
- Cảm ơn con.
Bà ta – cái mụ già bất động, trÆ¡ khấc như bức tượng kia Ä‘ang Ä‘an cái gì nhỉ ? Má»™t cái gì đó tháºt đầy và tháºt thô. Gerard nghÄ© bụng « Chắc bà ta Ä‘ang Ä‘an găng tay hở ngón cho cái trại tế bần cá»§a mình ! » và ông mỉm cưá»i vì những suy nghÄ© đó.
Ông chuyển hướng chú ý sang ngưá»i con gái trẻ nhất cá»§a gia đình đó, cô gái có mái tóc mà u đồng độ 17 tuổi. Cô có là n da má»ng trong suốt thưá»ng hay thấy ở những ngưá»i tóc Ä‘á». Khuôn mặt cô tháºt xinh đẹp cho dù hÆ¡i quá gầy. Cô Ä‘ang ngồi và mỉm cưá»i má»™t mình, cưá»i vá»›i khoảng không gian trước mặt. Cả trong nụ cưá»i cá»§a cô gái cÅ©ng gợi chút gì đấy khác thưá»ng. Nụ cưá»i đó xa xăm quá, tháºt cách xa khách sạn Solomon, xa hẳn Jerusalem … Nụ cưá»i gợi cho tiến sÄ© Gerard nhá»› lại má»™t cái gì đó … mà bây giá» nó chỉ có thể vụt qua trong óc ông như má»™t chá»›p sáng mà thôi. Äó là nụ cưá»i thánh thiện, xa vắng, là nụ cưá»i đã quyến rÅ© các cô gái đồng trinh cá»§a thà nh vệ Aten thá»i cổ đại. Má»™t chút gì đó xa vá»i, đáng yêu và hÆ¡i độc ác … Nụ cưá»i quyến rÅ©, vẻ tÄ©nh lặng trang nhã cá»§a cô gái khiến tim ông Ä‘au nhói.
Và ông gần như bị sốc khi nhìn xuống hai bà n tay cô gái. Chúng được giấu dưới gầm bà n như để xa lánh đám đông chung quanh, nhưng từ chỗ ngồi, ông vẫn có thể nhìn chúng rất rõ. Ẩn trong vạt váy, hai bà n tay cô gái đang giằng, đang xé chiếc khăn tay nhỠxinh xắn ra thà nh từng mảnh.
Những gì được chứng kiến gây cho Gerard một cơn sốc khủng khiếp.
Má»™t nụ cưá»i xa vắng. Má»™t thân hình bất động và hai bà n tay báºn rá»™n giằng xé.
|

01-08-2008, 09:19 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 4
Má»™t tiếng đằng hắng khò khè cá»§a ngưá»i mắc bệnh hen suyển vang lên rồi cái bức tượng Ä‘ang ngồi Ä‘an báºt nói :
- Ginevra, con mệt rồi đấy. Con nên đi nghỉ thì hơn.
Cô gái giáºt mình, ngón tay thôi là m những động tác máy móc.
- Con không mệt đâu thưa mẹ.
Gerard hà i lòng nháºn thấy cô gái có má»™t giá»ng nói trong vắt và du dương như tiếng nhạc. Nó ngá»t ngà o như lá»i hát là m tăng thêm vẻ huyá»n diệu cá»§a má»—i từ cô phát âm.
- Không, con mệt rồi. Mẹ luôn biết như váºy. Mẹ nghÄ© là con không thể Ä‘i thăm quan ngà y mai được đâu.
- Ôi mẹ ! Con đi được mà . Con không sao đâu mẹ.
Bằng má»™t giá»ng nói khà n khà n nặng trịch, gần như là rÃt lên, mẹ cô gái nói tiếp:
- Không, con không đi được đâu. Con sẽ bị ốm đấy.
- Không, con sẽ không ốm đâu, con sẽ không sao cả.
Cô gái bắt đầu run lên dữ dội.
Bá»—ng nhiên má»™t giá»ng nói bình thản, má»m mại vang lên:
- Chị sẽ đi cùng em, Jinny.
Äang tiến vá» phÃa cô gái là má»™t ngưá»i phụ nữ trẻ, Ãt nói có đôi mắt xám to đầy vẻ suy tư. Mái tóc Ä‘en cá»§a cô được buá»™c gá»n đằng sau.
Bà Boynton ra lệnh:
- Không, để nó tự đi một mình.
Cô gái báºt khóc:
- Con muốn Nadine đi cùng!
- Tất nhiên rồi, chị sẽ Ä‘i cùng em. Ngưá»i phụ nữa trẻ tiến lên thêm má»™t bước.
Bà Boynton ngá»t nhạt xen và o:
- Trẻ con thưá»ng hay thÃch Ä‘i má»™t mình. Äúng không con, Jinny?
Không khà bá»—ng dưng chùng xuống; Ginevra Boynton cất tiếng nói, giá»ng nói uể oải và trống rá»—ng.
- Vâng, thưa mẹ, đúng là con thÃch Ä‘i má»™t mình hÆ¡n. Cám Æ¡n chị Nadine.
Cô gái bước Ä‘i. Thân hình cô gầy gò là thế mà bước Ä‘i lại uyển chuyển đến không ngá».
Tiến sÄ© Gerard hạ thấp tá» báo xuống và liếc nhìn bà Boynton má»™t cách thá»a mãn. Bà ta Ä‘ang dõi mắt nhìn theo cô con gái, khuôn mặt phì ná»™m nhăn nhúm lại trong má»™t nụ cưá»i kỳ cục, má»™t bức biếm há»a cá»§a nụ cưá»i đáng yêu mà vừa má»›i đây thôi đã là m thay đổi khuôn mặt cô gái. Sau đó bà ta hướng cái nhìn nhá»n hoắt sang Nadine, ngưá»i vừa má»›i ngồi lại xuống. Nadine nhướng mắt lên và bắt gặp cái nhìn cá»§a mẹ chồng. Vẻ mặt cô không chút bối rối trước cái nhìn độc ác cá»§a bà ta.
Tiến sĩ Gerard nghĩ:
“Má»™t trò đùa ngá»› ngẩn cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà độc ác!
Bà Boynton bá»—ng nhiên quay ngoắt nhìn vá» phÃa Gerard, khiến bất giác tiến sÄ© phải má»™t lần thót tim. Hai con mắt bà ta Ä‘en và nhá» nhưng từ đó thoát lên sức mạnh, quyá»n lá»±c và sá»± độc ác giống như cá»§a má»™t con quá»·. Tiến sÄ© Gerard cÅ©ng biết Ãt nhiá»u sức mạnh tÃnh cách cá»§a con ngưá»i. Ông nháºn ra rằng đó không phải là ý thÃch bất chợt cá»§a má»™t ngưá»i tà n táºt được nuông chiá»u, coi sá»± tà n bạo cá»§a mình đối vá»›i ngưá»i khác như má»™t chiến lợi phẩm. Ngưá»i đà n bà đó có má»™t quyá»n lá»±c rõ rà ng. Sá»± thâm hiểm thể hiện qua cái nhìn giáºn dữ cá»§a bà ta giống như ná»c cá»§a má»™t con rắn độc. Bà Boynton có thể là già cả, yếu Ä‘uối và xám ngoét vì bệnh táºt, nhưng con ngưá»i bà ta thể hiện sức mạnh cá»§a quyá»n lá»±c. Bà ta hiểu ý nghÄ©a cá»§a quyá»n lá»±c, đã trải qua những quãng thá»i gian được thể hiện cái quyá»n lá»±c đó, bà ta chưa bao giá» phải mảy may hoà i nghi vá» sức mạnh thá»±c sá»± cá»§a mình. Có lần tiến sÄ© Gerard được xem má»™t nữ nghệ sÄ© chuyên biểu diá»…n những mà n xiếc gay cấn và nguy hiểm vá»›i bầy hổ. Những con thú to lá»›n hung dữ phải cam chịu bò và o vi trà cá»§a mình, phải biểu diá»…n những trò mua vui là m thấp giá trị cá»§a chúng. Những con hổ thể hiện sá»± căm ghét - sá»± căm ghét hòa trá»™n vá»›i cay đắng qua ánh mắt và những tiếng gầm gừ khe khẽ. Nhưng chúng buá»™c phải tuân lá»i, buá»™c phải khúm núm. Ngưá»i phụ nữ trẻ kia cÅ©ng váºy. Cô có vẻ đẹp kiêu sa, lá»™ng lẫy nhưng những gì thể hiện trong đôi mắt cô là sá»± căm thù giống như cá»§a loà i hổ váºy.
“Une dompteuse – cô ấy có khả năng biến đổi má»i việcâ€, tiến sÄ© gerard tá»± nhá»§.
Và bây giá» thì ông đã hiểu ý nghÄ©a cá»§a những lần há»™i thoại tuởng như vô tá»™i vạ cá»§a gia đình Boynton. Äó là lòng căm ghét, má»™t dòng xoáy cá»§a sá»± thù háºn sâu sắc.
Ông tự nhủ:
“Má»i ngưá»i sẽ nghÄ© mình bị dở hÆ¡i và ngá»› ngẩn. Äây chỉ là má»™t gia đình ngưá»i Mỹ hết sức bình thưá»ng, Ä‘i du lịch tá»›i, Palestine và mình đã thêu dệt lên những chuyện vá»› vẩn chunh quanh há»!
Ông thÃch thú theo dõi ngưá»i phụ nữ trẻ Ä‘iá»m đạm tên là Nadine. Tay trái cô Ä‘eo nhẫn cưới, và khi Ä‘ang nhìn cô, ông nháºn thấy cô liếc nhanh vá» phÃa ngưá»i thanh niên tóc sáng, vẻ yếu á»›t. Äó là Lennox. Ông biết. Nhưng sao …
Há» là má»™t cặp vợ chồng. Nhưng những gì ông thấy trong ánh mắt cá»§a Nadine vá»›i chồng là sá»± quan tâm, lo lắng như cá»§a bà mẹ đối vá»›i đứa con thương yêu cá»§a mình. Và ông còn biết thêm má»™t Ä‘iá»u nà y nữa: không giống như những thà nh viên khác trong gia đình. Nadine Boynton không bị ảnh hưởng bởi quyá»n lá»±c cá»§a bà mẹ chồng. Cô có thể không thÃch bà mẹ chồng cá»§a mình, nhưng cô không sợ bà ta. Quyá»n lá»±c cá»§a bà ta không thể chạm tá»›i cô.
Cô không hạnh phúc, lúc nà o cũng lo lắng cho chồng mình, nhưng cô rõ rà ng là một ngưòi hoà n toà n tự do.
Tiến sĩ Gerard tự nhủ:
“ Tất cả những chuyện nà y tháºt là thú vị.â€
|

01-08-2008, 09:20 AM
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bà i gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngà y 0 giá» 18 phút
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Trong cái thế giá»›i tưởng tượng Ä‘en tối thì má»™t hÆ¡i thở nhẹ cÅ©ng tạo ra những hiệu quả đáng buồn cưá»i.
Má»™t ngưá»i đà n ông bước và o phòng đợi, nháºn ra gia đình Boynton và đi vá» phÃa há».
Äó là má»™t ngưá»i Mỹ ưa nhìn, trung niên thuá»™c tuýp ngưá»i cổ. Ông ta có khuôn mặt dà i nhẫn nhụi, ăn mặc chải chuốt. Ông ta nói nhá», giá»ng trầm, dá»… chịu hÆ¡i Ä‘á»u Ä‘á»u.
- Tôi tìm má»i ngưá»i ở khắp nÆ¡i, ông ta nói.
Ông bắt tay từng ngưá»i trong gia đình má»™t cách kỹ lưỡng.
- Bà thấy trong ngưá»i thế nà o thưa bà Boynton? Chuyến Ä‘i không là m bà quá mệt má»i chứ ạ?
Gần như là yểu Ä‘iệu, ngưá»i đà n bà cất tiếng khò khè nói:
- Không sao đâu, cám Æ¡n ông rất nhiá»u. Ông cÅ©ng biết đấy tôi thì có bao giá» khoẻ đâu.
- á»’, sao váºy, vâng tất nhiên rồi, tháºt là tồi tệ, tồi tệ quá.
- Nhưng tôi cũng không tệ hơn thế đâu.
Mụ Boynton cháºm rãi nở má»™t nụ cưá»i cá»§a loà i rắn độc:
- Có Nadine ở đây luôn chăm sóc tôi chu đáo, phải váºy không con Nadine?
- Con chỉ là m những gì có thể thôi. Giá»ng nói cá»§a cô chẳng diá»…n đạt Ä‘iá»u gì cả.
- Sao không, tôi cuá»™c là cô rất cố gắng. Ngưá»i lạ nhiệt tình nói.
- Thế nà o Lennox, anh nghĩ sao vỠthà nh phố của vua David?
- Ồ, tôi cũng chẳng biết nữa.
Lennox thá» Æ¡ trả lá»i, không tá» ra thÃch thú.
- Anh thất vá»ng vì thà nh phố nà y quá phải không? Tôi cÅ©ng xin thú tháºt là hồi đầu má»›i đến đây tôi cÅ©ng có cảm giác tương tá»±. Nhưng có lẽ bởi vì anh chưa Ä‘i thăm thú được nhiá»u đấy thôi?
Carol Boynton xen và o:
- Chúng tôi không Ä‘i được nhiá»u lắm vì sợ mẹ mệt.
Bà Boynton giải thÃch thêm:
- Äi ngắm cảnh và i giá» má»—i ngà y đã là quá sức đối vá»›i tôi rồi.
Ngưá»i lạ nồng nhiệt nói:
- Tất cả những gì bà cố gắng là m được trong vòng sức lá»±c cá»§a mình đã là tuyệt vá»i lắm rồi, thưa bà Boynton.
Bà Boynton khò khè đằng hắng, gần như là hể hả.
- CÆ¡ thể tôi chẳng quan trá»ng, mà quan trá»ng phải là cái đầu. Dúng, phải có cái đầu …
Giá»ng nói bà ta nhá» dần. Tiến sÄ© Gerard thấy Raymond Bounton giáºt mình lo lắng và anh cất tiếng há»i:
- Thế ông đã tá»›i Bức tưá»ng than khóc chưa, thưa ông Cope?..
- Tại sao lại chưa? Äó là má»™t trong những nÆ¡i đầu tiên mà tôi đến thăm. Tôi hy vá»ng là trong vòng và i ngà y nữa ở đây tôi sẽ khám phá Jerusalem được nhiá»u hÆ¡n. Äến Cook, tôi đã bá» ngang hà nh trình sắp sẵn để khám phá vùng Thánh Äịa nà y được kỹ lưỡng hÆ¡n – Bethlehem, Nazareth, Tiberias, biển Galie. Tất cả những địa danh đó có má»™t sức hấp dẫn mạnh mẽ đối vá»›i tôi. Rồi Jerash; ở đó có những công trình kiến trúc thá»i La Mã cổ đại bị đổ nát nhưng cÅ©ng rất thú. Tôi rất muốn được chiêm ngưỡng thà nh phố Hoa Hồng Nhung Petra, đó là má»™t trong những kiệt tác được thiên nhiên sáng tạo ra mà cho đến bây giá» vẫn chưa bị xuống cấp, tôi có thể nói như váºy. Nhưng mà để thăm quan kỹ lưỡng nÆ¡i đó thì chắc phải mất gần má»™t tuần cả Ä‘i cả vá».
Carol nói xen và o:
- Tôi rất muốn tới đó, thà nh phố nghe mới tuyệt là m sao?
- Vâng, phải nói là các vị rất nên Ä‘i thăm thà nh phố nà y. Ông Cope hÆ¡i ngáºp ngừng khi bắt gặp cái nhìn không mấy đồng tình cá»§a bà Boynton nhưng rồi ông vẫn tiếp tục nói tuy không mấy chắc chắn lắm. Gerard cho là như váºy.
- Tôi Ä‘ang không hiểu là liệu có thuyết phục được ai trong số các vị đây Ä‘i cùng vá»›i tôi hay không? Tôi biết, bình thưá»ng ra thì bà không phải cố gắng nhiá»u như thế nà y đâu, thưa bà Boynton và theo lẽ đương nhiên thì phải có má»™t ai đó trong gia đình sẽ ở lại vá»›i bà ; nhưng nếu bà cho phép há» cùng Ä‘i vá»›i tôi thì hay quá, bà thấy thế nà o?.
Ông Cope ngừng lá»i. Tiến sÄ© Gerard tháºm chà còn nghe được cả tiếng que Ä‘an cá»§a bà Boynton và và o nhau kêu lách cách. Rồi bà ta lên tiếng:
- Tôi không nghĩ là gia đình chúng tôi sẽ chia nhau ra để đi thăm quan đâu. Chúng tôi luôn luôn ở bên nhau. Bà ta ngẩng lên : Các con thấy thế nà o?
Giá»ng nói cá»§a bà ta tháºt giả tạo. Và câu trả lá»i báºt ra gần như ngay láºp tức.
- Không, thưa mẹ - Không đâu ạ - Tất nhiên là không rồi.
Bà Boynton nói và nở nụ cưá»i quái dị cá»§a mình:
- Äấy ông thấy không? Các con tôi không muốn xa tôi. Thế còn con thì sao Nadine? Con chả nói gì cả?
- Không, cám Æ¡n mẹ, con sẽ không Ä‘i nếu Lennox không thÃch Ä‘i.
Bà Boynton cháºm rãi quay vá» phÃa ngưá»i con trai cả.
- Thế nà o Lennox, con nghĩ sao? Sao con và Nadine không đi đi? Nadine có vẻ muốn đi đấy.
Anh ta ngước mắt nhìn mẹ, mồm lắp bắp:
- Con, à không. Con …nghĩ là tất cả chúng ta nên ở lại đây thì hơn.
Ông Cope vẫn nhẹ nhà ng thuyết phục.
- Tôi biết các bạn là má»™t gia đình rất Ä‘oà n kết, rất chu đáo! Nhưng trong giá»ng nói nhẹ nhà ng cá»§a ông không giấu nổi sá»± gượng gạo và trống rá»—ng.
- Chúng tôi rất gắn bó với nhau. Bà Boynton nói trong khi tay cuộn tròn cuộn len lại.
- Nhân tiện đây, Raymond, mẹ muốn biết cô gái nói chuyện vá»›i con khi nãy là ai váºy?
Raymond lo lắng trả lá»i. Khuôn mặt anh ta vụt đỠtÃa tai rồi chuyển sang tái mét.
- Con … con không biết tên cô ấy. Cô ấy … cô ấy cùng đi trên chuyến tà u hôm trước.
Bà Boynton ngá» nguáºy, cố gắng từ từ đứng lên khá»i chiếc ghế.
- Mẹ nghÄ© là chúng ta chẳng có việc gì dÃnh dáng tá»›i cô ta đâu. Bà ta nói.
Nadine đứng dáºy và giúp bà ta cháºt váºt đứng dáºy khá»i ghế. Vẻ thà nh thạo khéo léo cá»§a cô khiến Gerard để ý.
- Thôi đến giỠđi ngủ rồi các con. Bà Boynton nói – Chúc ông ngủ ngon nhé ông Cope.
- Vâng, chúc bà ngủ ngon, bà Boynton. Chúc bà ngủ ngon, bà Lennox.
Rồi há» Ä‘i khá»i, trông như má»™t đám rước nhá». Có vẻ như không má»™t ngưá»i trẻ tuổi nà o trong cái gia đình đó muốn ở lại. Bị bá» lại má»™t mình, ông Cope nhìn theo há». Vẻ mặt ông tá» ra tháºt lạc lõng nÆ¡i nà y. Theo kinh nghiệm cá»§a riêng mình, tiến sÄ© Gerard hiểu rằng, ngưá»i Mỹ không có khuynh hướng thân thiện vá»›i ngưá»i khác. Há» không có vẻ nghi ngá», xét nét đến mức khó chịu như những ngưá»i Brio di cư sống ở Anh thá»i La Mã đô há»™. Äối vá»›i má»™t ngưá»i tế nhị như tiến sÄ© Gerard, là m quen được vá»›i ông Cope không phải là chuyện đơn giản. Ngưá»i Mỹ thưá»ng cô độc và giống Ä‘a phần chá»§ng tá»™c cá»§a mình, há» có khuynh hướng không thÃch sá»± thân thiện. Tấm danh thiếp cá»§a tiến sÄ© Gerard lại được rút ra má»™t lần nữa.
Jefferson Cope tỠra chẳng mấy ấn tượng với cái tên được in trên tấm các .
- á»’, tháºt váºy sao tiến sÄ© Gerard, vừa má»›i đây thôi, ông đã tá»›i nước Mỹ rồi sao?
- Mùa thu nắm ngoái. Tôi đi giảng ở Ha Vớt.
- Tất nhiên rồi. Tiến sĩ Gerard là một trong những tên tuổi lừng danh trong giới y khoa. Ông là số một vỠchuyên môn ở Paris.
- á»’ thưa ông kÃnh mên. Ông đừng nói quá như thế! Tôi không được như ông nghÄ© đây.
- Không, không. Tháºt là má»™t đặc ân đối vá»›i tôi được gặp gỡ ông ở đây. Thá»±c ra, má»™t số nhân váºt có tiếng tăm khác cÅ©ng Ä‘ang có mặt tại đây, tại Jerusalem. Ông là má»™t, quáºn công Welldon và Nam tước Gabriel Steinbaum, má»™t nhà tư bản tà i chÃnh. Rồi nhà cá»±u khảo cổ há»c ngưá»i Anh, nam tước Manders Stone. Quý bà Westholme, má»™t nhân váºt lá»—i lạc trên chÃnh trưá»ng Anh Quốc. À, còn có thám tá» nổi tiếng ngưá»i Bỉ, Hercule Poirot nữa.
- Hercule Poirot bé nhá», ông ta cÅ©ng ở đây ư ?
- Tôi Ä‘á»c thấy tên ông đăng trên tá» báo địa phương vừa tá»›i khi nãy. Dưá»ng như cả thế giá»›i Ä‘ang táºp trung hết vỠđây, tại khách sạn Solomon nà y. Má»™t khách sạn đẹp, trang trà cÅ©ng rất vừa mắt đấy chứ ?
Ông Jefferson Cope rõ rà ng là đang rất thÃch thú. Còn tiến sÄ© Gerard thì tá» ra là má»™t ngưá»i dá»… gần. Ông có thể là m được như thế bất cứ khi nà o ông ta muốn. Trước đó thì hai ngưá»i đà n ông đã rá»i ra quầy rượu để nói chuyện.
Sau khi hỠđã uống cạn và i ly whisky pha sô Ä‘a, Gerard má»›i há»i :
- Cái gia đình mà ông gặp lúc nãy có được coi là một gia đình Mỹ điển hình không ?
Jefferson Cope suy tư nhấp má»™t ngụm rượu. Rối ông cháºm rãi trả lá»i :
- Không, không thể nói đó là một gia đình điển hình được.
- Không sao, cho dù hỠrất gắn bó với nhau ?
Ông Cope cháºm rãi há»i :
- Có phải ý ông muốn nói là há» cứ luôn xoắn xuýt bên ngưá»i phụ nữ đó chứ gì? Äúng đấy, nhưng ông cÅ©ng biết bà ta rất khác thưá»ng rồi còn gì?
- Tháºt váºy sao?
Ông Cope chẳng cần đợi gợi ý thêm, chỉ má»™t mà o đầu nhẹ nhà ng cá»§a ngưá»i đối thoại là đủ.
- Tôi chẳng ngại khi nói vá»›i ông chuyện nà y, tiến sÄ© Gerard ạ. Gia đình đó luôn luôn ám ảnh đầu óc tôi. Tôi đã luôn đối xá» tốt vá»›i gia đình nà y. Tôi luôn nghÄ© đến há». Nếu nói ra được Ä‘iá»u nà y, đầu óc tôi chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hÆ¡n rất nhiá»u. Ông sẽ không phiến chứ, nếu tôi kể ra tất cả?
Tiến sÄ© Gerard nói ông không phiá»n gì cả. Và Jefferson Cope từ tốn kể, khuôn mặt nhẳn nhụi ưa nhìn cá»§a ông nhăn lại, bối rối.
- Tôi sẽ nói thẳng vá»›i ông là tôi lo lắm. Bà Boynton, ông biết đấy, là má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a tôi. Có nghÄ©a là , không phải là bà mẹ đâu mà là ngừơi phụ nữ trẻ ấy, cô Lennox Boynton.
- À, đúng rồi. Cô gái trẻ có mái tóc đen quyến rũ.
- Äúng rồi; đó là Nadine, Nadine Boynton. Tiến sÄ© Gerard ạ, Nadine là má»™t ngưá»i rất đáng yêu. Tôi biết cô ấy trước khi cô ấy lấy chồng. Lúc đó, cô ấy là m ở bệnh viện và đang cố gắng để trở thà nh má»™t y tá có bằng cấp. Sau đó cô Ä‘i nghỉ phép vá»›i gia đình Boynton và cô đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i Lennox.
- Tháºt váºy sao ?
Ông Jefferson Cope nhấp thêm một ngụm rượu, rồi nói tiếp :
- Tiến sÄ© Gerard ạ, tôi muốn nói vá»›i ông má»™t đôi Ä‘iá»u vá» gia dinh Boynton.
- Vâng, tôi rất quan tâm đây.
- Ông biết đấy. Lúc sinh thá»i, ông Elmar Boynton quá cố là má»™t ngưá»i nổi tiếng rất quyến rÅ©, ông ta có hai bà vợ. Bà vợ đầu tiên cá»§a ông ta chết khi Carol và Raymond má»›i biết Ä‘i. Bà vợ thứ hai là bà Boynton mà tôi vừa nói. Khi má»›i kết hôn vá»›i ông Elmer, bà Boynton là má»™t ngưá»i phụ nữ đẹp cho dù không còn trẻ lắm. Äiá»u nà y nghe hÆ¡i lạ tai phải không khi ông nhìn ta bây giá». Nhưng đó là những gì mà tôi biết theo má»™t má»™t nguồn tin đáng tin cáºy. DÄ© nhiên là bà ta rất được chồng yêu và chấp nháºn ý kiến cá»§a bà ta trong hầu hết má»i chuyện. Ông Elmer bị ốm và phải nằm bất động mấy năm rồi má»›i chết. Bà ta tháºt sá»± là m chá»§ cái gia đình ấy. Bà ta là má»™t phụ nữ năng động, có đầu óc kinh doanh. Bà ấy đồng thá»i cÅ©ng là má»™t con ngưá»i hết sức táºn tâm. Sau khi ông Elmer chết Ä‘i, bà ta dà nh hết tình cảm cá»§a mình cho con cái. Ông bà cÅ©ng có má»™t ngưá»i con riêng. Äó là Ginevra, cô gái tóc đỠbé nhá» nhưng rất thanh tú. À mà tôi Ä‘ang nói đến Ä‘oạn bà Boynton đã hy sinh tất cả vì cái gia đình đó. Bà hoà n toà n không quan hệ vá»›i thế giá»›i bên ngoà i. Tôi không hiểu là ông cho chuyện nà y như thế nà o. Tiến sÄ© Gerard ạ, nhưng tôi không cho đó là má»™t việc là m tốt đâu.
- Tôi cÅ©ng đồng ý vá»›i anh. Là m như váºy quả là không tốt cho sá»± phát triển trà tuệ.
- Vâng, nói như váºy tôi muốn nói rằng bà Boynton đã giam hãm các con mình tách biệt khá»i thế giá»›i bên ngoà i và không cho phép há» có bất kỳ má»™t liên lạc nà o vá»›i bên ngoà i. Kết quả là há» lá»›n lên nhút nhát. Há» luôn hoảng hốt, chắc ông hiểu ý tôi muốn nói gì. Há» không thể là m quen được vá»›i ngưá»i lạ. Tháºt là tồi tệ.
- Äúng váºy, chẳng tốt đẹp tà nà o.
- Tôi chẳng nghi ngỠý tốt cá»§a bà Boynton. Äó là sá»± hy sinh rất lá»›n từ phÃa bà ta mà thôi.
- Thế hỠở nhà suốt ngà y sao ? Tiến sÄ© Gerard há»i.
- Vâng.
- Không cáºu con trai nà o Ä‘i là m ?
- Không, tại sao phải váºy. Ông Elmer Boynton là má»™t ngưá»i già u có. Khi chết Ä‘i ông ta để hết lại tà i sản cho bà Boynton. Số tiá»n đó được hiểu là tiá»n dùng trong sinh hoạt gia đình.
- Thế có nghÄ©a là há» phải phụ thuá»™c tà i chÃnh và o bà ta ?
- Äúng váºy. Và bà ta khuyến khÃch hỠở nhà , không cần phải ra ngoà i, không cần phải kiếm việc. á»’, có lẽ Ä‘iá»u đó là đúng đắn, há» có rất nhiá»u tiá»n. Há» không cần phải Ä‘i là m, nhưng theo tôi là m việc sẽ là má»™t thang thuốc bổ đối vá»›i cánh đà n ông trong gia đình đó. Còn má»™t Ä‘iá»u nà y nữa. Chẳng ai trong số há» có má»™t sở thÃch nà o cả. Há» không chÆ¡i gôn. Há» không tham gia bất cứ câu lạc bá»™ nà o. Há» cÅ©ng chẳng Ä‘i khiêu vÅ© hay tham gia bất cứ má»™t hoạt động nà o vá»›i những thanh niên khác. Ngôi nhà cá»§a hỠở đằng sau má»™t hà ng rà o lá»›n trên đưá»ng ra thà nh phố, cách xa má»i thứ xung quanh đến hà ng dặm. Tiến sÄ© ạ, tôi thấy tất cả chuyện đó là rất sai trái.
- Tôi cũng thấy thế. Tiến sĩ Gerard nói.
- Chẳng ai trong số há» có má»™t hiểu biết tối thiểu vá» xã há»™i. Há» thiếu cả cái được gá»i là tinh thần cá»™ng đồng. Há» có thể là má»™t gia đình rất Ä‘oà n kết nhưng chỉ là há» tá»± khép kÃn mình lại mà thôi.
- Thế chẳng ai trong số hỠcó ý kiến gì sao ?
- Ngoại trừ những gì mà tôi vừa nghe thấy còn lại hỠchỉ có ngồi suốt ngà y.
- Thế ông đổ lỗi chuyện đó cho bản thân hỠhay cho bà Boynton ?
Jefferson Cope khó nhá»c chuyển động.
- Vâng, nói má»™t cách nà o đó, tôi cho rằng bà ta không Ãt thì nhiá»u cÅ©ng phải chịu trách nhiệm vá» việc nà y. CÅ©ng váºy, khi má»™t ngưá»i con đến tuổi trưởng thà nh, thì tá»± bản thân há» phải vượt qua cái trở ngại cá»§a mình. Không má»™t ngưá»i con trai nà o bị buá»™c phải bám váy mẹ. Tá»± anh ta phải chá»n cách sống độc láºp.
Tiến sĩ Gerard suy tư nói:
- Äiá»u đó đối vá»›i há» có lẽ là không thể được.
- Tại sao là không thể được.
- Ông Cope ạ, ngưá»i ta có những phương pháp để ngăn không cho má»™t cái cây lá»›n thẳng.
Ông Cope trố mắt nhìn Gerard.
- Nhưng thưa tiến sĩ, hỠhoà n toà n khoẻ mạnh mà .
- Tinh thần cÅ©ng có thể bị cằn cá»—i và mắc bệnh giống y như thể xác váºy.
- Nhưng đầu óc há» cÅ©ng rất bình thưá»ng.
Gerard khẽ thở dà i.
Jeffrson Cope tiếp tục:
- Không thưa tiến sÄ©, hãy xem ngay bản thân tôi đây nà y, má»™t ngưá»i đà n ông phải biết là m chá»§ được số pháºn cá»§a chÃnh mình bằng chÃnh bà n tay cá»§a mình. Má»™t ngưá»i đà n ông biết tôn trá»ng bản thân mình thì cÅ©ng phải là ngưá»i biết vượt ra khá»i chÃnh bản thân mình và là m cái gì đó cho cuá»™c Ä‘á»i mình. Anh ta không thể chỉ có ngồi và vặn vẹo các ngón tay được. Không má»™t ngưá»i phụ nữ nà o phải tôn trá»ng những ngưá»i đà n ông như thế.
Gerard nhìn ông ta một cách tò mò. Rồi ông nói:
- Tôi biết ông muốn ám chỉ ai, ông muốn nói tới Lennox Boynton phải không?
- Äúng, tôi nói đến Lennox Boynton đấy. Raymond thì vẫn chỉ là má»™t đứa trẻ, nhưng Lennox thì không, anh ta đã ba mươi tuổi, dù tuổi để anh ta là m được cái gì đó, chứng minh bản thân mình.
- Cuộc sống không mấy dễ chịu cho vợ anh ta phải không?
- Tất nhiên cô ấy chẳng sung sướng tà nà o! Nadine là má»™t cô gái tốt bụng. Tôi không biết phải thán phục cô ấy như thế nà o. Cô ấy chưa bao giá» phà n nà n Ä‘iá»u gì cả. Nhưng tôi biết cô ấy không hạnh phúc, tiến sÄ© Gerard ạ. Cô ấy không được hạnh phúc đâu.
Gerard gáºt đầu.
- Tôi không biết là ông nghÄ© gì, tiến sÄ© Gerard, nhưng tôi nghÄ© sức chịu đựng ở ngưá»i phụ nữ cÅ©ng chỉ có hạn thôi ! Nếu là Nadine, thì tôi đã bá» phéng Lennox từ lâu rồi cho dù anh ta có bắt tay và o là m việc và chứng minh được bản thân mình hay không. Cô ấy có thể là m được má»™t Ä‘iá»u gì khác nữa …
- Äiá»u gì khác nữa, ông nghÄ© là cô ấy nên bá» Lennox ư ?
- Cô ấy còn phải sống cuá»™c sống cá»§a riêng mÃnh chứ, tiến sÄ© Gerard . Nếu Lennox không coi trá»ng cô ấy như cô ấy đáng được như thế thì, những ngưá»i đà n ông khác có thể là m được Ä‘iá»u đó há»™ anh ta.
- Và dụ như ông có phải không ?
Khuôn mặt cá»§a ngưá»i đà n ông Mỹ phút chốc á»ng Ä‘á». Rồi ông ta nhìn thẳng và o ngưá»i nói chuyện vá»›i mình vá»›i má»™t sá»± khẳng định giản dị nhưng chắc chắn.
- Äúng thế, ông ta nói. Tôi không cảm thấy xấu hổ vì những tình cảm mà tôi dà nh cho cô ấy. Tôi tôn trá»ng cô ấy và tôi rất, rất gắn bó vá»›i cô ấy. Tất cả những gì tôi muốn là cô ấy phải được hạnh phúc. Và nếu như cô ấy hạnh phúc vá»›i Lennox thì tôi sẽ rút lui và sẽ quên chuyện nà y Ä‘i ngay láºp tức.
- Còn nếu không ?
- Còn nếu cô ấy không hạnh phúc, tôi sẽ đứng bên cạnh cô ấy ! Nếu cô ấy cần tôi, tôi luôn luôn bên cạnh cô ấy !
- Ông đúng là má»™t ngưá»i kỹ sÄ© hà o hoa tuyệt vá»i đấy. Gerard lầm bầm.
- Xin lỗi ông, nhưng sao cơ ?
- Thưa ông thân mến, thá»i bây giá», những ngưá»i hà o hoa phong nhã chỉ có ở nước Mỹ mà thôi ! Ông hà i lòng được phục vụ ngưá»i phụ nữ mà mình yêu bất chấp việc cô ấy có yêu ông hay không ! Äiá»u đó tháºt đáng ca ngợi ! Thế chÃnh xác ra là ông muốn là m gì cho cô ấy ?
- à tưởng của tôi là sẽ ở đây, ngay cạnh cô ấy bất cứ khi nà o cô ấy cần đến tôi.
- Thế, xin lá»—i nếu tôi há»i thế nà y, thái độ cá»§a bà mẹ đối vá»›i ông như thế nà o ?
Jefferson Cope cháºm rãi trả lá»›i :
- Tôi chưa bao giá» hiểu được bà ta. Như tôi vừa nói vá»›i ông, bà ấy không thÃch giao tiếp vá»›i bên ngoà i. Nhưng đối vá»›i tôi thì khác, bà ta luôn tá» ra dịu dà ng và đối xá» vá»›i tôi như ngưá»i trong gia đình váºy.
- Trên thá»±c tế bà ta chấp nháºn mối quan hệ cá»§a ông vá»›i bà Lennox ?
- Äúng váºy.
Tiến sĩ Gerard khẽ nhún vai.
- Äiá»u đó nghe có lẽ là hÆ¡i không bình thưá»ng ?
Jefferson Cope cứng rắn nói :
- Tôi xin đảm bảo với ông. Tiến sĩ Gerard ạ, chẳng có gì là sai trái trong mối quan hệ của chúng tôi cả. Nó hoà n toà n thuần khiết.
- Thưa ông, tôi tin tưởng và o chuyện đó. Tôi xin nhắc lại, dù bà Boynton có khuyến khÃch mối quan hệ nà y thì đó cÅ©ng chÃnh là má»™t hà nh động không bình thưá»ng cá»§a bà ta. Ông biết đấy, ông Cope, bà Boynton là m tôi rất chú ý. Bà ta khiến tôi tò mò ghê gá»›m.
- Bà ta chắc chắn không phải là má»™t con ngưá»i dá»… quên. Bà ta có má»™t tÃnh cách mạnh mẽ, má»™t cá tÃnh ná»—i báºt. Như lúc nãy tôi có nói, ông Elmer Boynton chẳng phải rất tuân theo má»i xét Ä‘oán cá»§a bà ta đó sao ?
- Ông ta chắc chắn hẳn đã hà i lòng khi phó thác cuá»™c sống cá»§a những đứa con cho bà ta. Theo luáºt pháp ở nước tôi, ông Cope ạ, Ä‘iá»u đó là hoà n toà n không thể được.
Ông Cope lên tiếng.
- Ở Mỹ, ông nói. Chúng tôi có quyá»n tá»± do tuyệt đối.
Tiến sÄ© Gerard lá»›n tiếng đáp lại. Ông không quan tâm đến chuyện nước Mỹ. Ông đã từng nghe rất nhiá»u ngưá»i ở nhiá»u nước khác nhau nói như thế. Cái ảo tưởng rằng tá»± do là đặc quyá»n cá»§a con ngưá»i rất phổ biển ở bất cứ nÆ¡i đâu.
Tiến sÄ© Gerard lá»›n tiếng đáp lại. Ông không quan tâm đến chuyện nước Mỹ. Ông đã từng nghe rất nhiá»u ngưá»i ở nhiá»u nước khác nhau nói như thế. Cái ảo tưởng rằng tá»± do là đặc quyá»n cá»§a con ngưá»i rất phổ biến ở bất cứ nÆ¡i đâu.
Tiến sÄ© Gerard khôn ngoan hÆ¡n. Ông biết rằng không má»™t chá»§ng tá»™c nà o, không má»™t đất nước nà o và không má»™t cá nhân nà o được coi là hoà n toà n tá»± do. Và ông cÅ©ng biết rằng ở má»—i nước, sá»± lệ thuá»™c cÅ©ng tồn tại ở các mức độ khác nhau. Ông Ä‘i ngá»§ vá»›i nhiá»u suy nghÄ© thÃch thú trong đầu.
|
 |
|
| |