 |
|

06-08-2008, 06:42 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Giao điểm mùa thu_Phan Hồn Nhiên
Giao điểm mùa thu
Something
Cuối tháng 9. Bá»—ng dưng, công việc ở văn phòng tư vấn kiến trúc khiến tôi chán ngấy. Những chiếc áo chemise sẫm mà u. Những đôi già y Ä‘en sạch tinh không tiếng động trên thảm. Các cuá»™c Ä‘iện thoại, thoải mái hoặc bà máºt, từ các bà n là m việc Ä‘an thà nh tấm lưới trong suốt, bá»§a vây trên không trung. Nhóm há»a viên do tôi Ä‘iá»u hà nh hoà n tất đúng hạn 63 bản vẽ cho má»™t dá»± án lá»›n. Và o tuần trước, tôi được tăng lương lần thứ ba. Nhìn bá» ngoà i, má»i việc ổn thá»a và đáng mÆ¡ ước vá»›i má»™t kiến trúc sư má»›i ra trưá»ng là m việc chưa đầy hai năm. Tuy nhiên, trong cá»— máy hoạt động Ä‘á»u đặn, chừng như có má»™t bánh xe nhá» bong khá»i vị trà an toà n và o thá»i Ä‘iểm mÆ¡ hồ nà o đó.
Má»™t buổi sáng, dừng bên cá»a sổ, áºp đến tôi má»™t ý nghÄ© bất thưá»ng. Bấm số Ä‘iện thoại gá»i và o văn phòng. Truởng văn phòng dá»… dà ng tiếp nháºn lý do tôi sốt cao vì cảm lạnh. Chẳng cần tôi phải giả vá» ho khan hay thở dốc và o ống nghe, ông ta tá»± tìm thấy giải thÃch thá»a đáng: “Tôi hiểu. Tình trạng kiệt sức sau thá»i gian dà i táºp trung cao cho công việc!â€. “Tôi vắng mặt hai ngà y†- Lại má»™t quyết định mau chóng. “Máy tÃnh đã ghi nháºn. Kiến trúc sư Phan. Hai ngà y. Okay, hãy nghỉ ngÆ¡i, anh bạn trẻ!†- Giá»ng nói Ä‘á»u Ä‘á»u, như âm vá»ng bình thản cá»§a chuá»—i thông tin nhạt nhẽo. à nghÄ© mình là kẻ nói dối trắng trợn xóa má» cảm giác vui thÃch vá»›i thá»i gian tá»± do vừa tìm được. Bản Something tôi má»›i cà i đặt và o mobile thình lình vang lên. Thư muốn gặp tôi. Tháºt lạ lùng. Bình thưá»ng, cô báºn rá»™n đến ná»—i chúng tôi chỉ có thể gặp nhau và o buổi tối cuối tuần. “Ừm... Chỉ là đột nhiên sáng thức giấc, em muốn nhìn thấy anh†- Giá»ng nói trầm mượt thoáng bối rối - “Em có ná»a giá» trước khi và o cÆ¡ quanâ€. Dù yêu nhau lâu, chừng như vẫn tháºt khó khăn vá»›i Thư khi phải bá»™c lá»™ xúc cảm. Äiá»u nà y giống như má»™t bà ẩn quen thuá»™c, nhưng mãi gây kinh ngạc.
Chúng tôi gặp tại quán cà phê cóc gần trưá»ng đại há»c, nÆ¡i hẹn quen từ thá»i sinh viên. Ban ngà y, trông Thư tháºt khác lạ. Dưá»ng như là má»™t ngưá»i khác. Cô ngồi bên tôi, đôi bà n tay là m việc nhiá»u thả trên đầu gối, gầy guá»™c như tay trẻ con. Mùa thu. Äôi mắt cô trong hÆ¡n. Thảng khi cô ngước nhìn mông lung và o mắt tôi, như tìm kiếm má»™t cái gì chưa nắm bắt được. Mấy lúc như thế, tôi chợt thấy cô đơn và buồn bã.
“Em định nói gì vá»›i anh?†- Tôi thá» mỉm cưá»i.
Thư nói khẽ: “Có Ä‘iá»u gì đó sắp sá»a xảy ra vá»›i chúng ta, em biếtâ€. Tôi giáºt mình, lắc đầu. Äồng hồ chỉ tám giá». “Dù việc ấy tốt hay xấu, hãy gá»i cho emâ€. - Thư ôm táºp tà i liệu dịch thuáºt dà y cá»™p ra xe, chạy đến công ty. Tôi đã không hé lá»™ chút thông tin nà o vá» thá»i gian tá»± do cá»§a riêng mình. Phải chăng là vấn đỠcá»§a bánh xe vô hình bong ra khá»i vị trà quen thuá»™c.
Sau khi trả tiá»n bữa sáng, tôi gá»i xe, Ä‘i bá»™ vá» khu vá»±c các trưá»ng đại há»c danh tiếng. Bãi giữ xe đông đúc lấn trà n vỉa hè. Những sinh viên năm nhất ngượng nghịu Ä‘eo trên vai những cái túi vải má»›i cứng, to cồng ká»nh. Má»™t hai năm nữa, há» sẽ đến giảng đưá»ng chỉ mang theo cuốn táºp quăn nhà u. Báºt cưá»i vá»›i ý nghÄ© thoáng qua, tôi vấp phải đôi chân Ä‘ung đưa cá»§a má»™t cô gái mặc áo chói mắt mà u da cam, in số to tướng cả trước và sau như cầu thá»§ bóng rổ, ngồi vắt vẻo trên tưá»ng rà o khá cao. Cô ta nhà o xuống, lảo đảo, nhưng mau chóng đứng thẳng trước mặt tôi.
- Xin lá»—i! - Tôi thở phà o nhẹ nhõm khi thấy nữ sinh viên không bị thương tÃch.
- Giúp em lên lại chá»— cÅ© nà o! - Cô gái có giá»ng nói tươi tắn đặc biệt.
Cầm bà n tay mát lạnh cá»§a cô, giúp lấy đà , bá»—ng dưng tôi có cảm giác bị Ä‘iện giáºt. Tôi rụt phắt tay lại, choáng váng. Hình như cô gái cÅ©ng bị hệt như thế. Cô tá»±a hẳn và o khoảng tưá»ng rêu, kinh hoà ng nhìn tôi bằng đôi mắt rá»™ng, cách xa nhau. Tôi xin lá»—i má»™t lần nữa, quay lưng chuếnh choáng bước Ä‘i. Má»™t ai đó phÃa sau. Tôi ngoảnh lại đột ngá»™t. Cô gái áo da cam tấp ngay sau bảng quảng cáo trạm chá» xe bus. Tôi đứng im cho đến khi cô ta đà nh thò đầu ra, bối rối Ä‘i vá» phÃa tôi.
- Cô muốn gì? - Tôi cau mà y
- Không gì cả! - Cô gái mái tóc ngắn trước trán, nhăn nhó kỳ khôi - Tá»± nhiên em thấy thÃch Ä‘i sau lưng má»™t ai đấy, anh Phan ạ.
- Cô biết tên tôi sao? - Tôi hơi ngạc nhiên.
- Em từng gặp anh má»™t và i lần. Khi anh tốt nghiệp, em Ä‘ang há»c năm thứ nhất. Em tên Lưu An. Chúng ta há»c cùng khoa. Nhưng chắc chắn là anh không bao giỠđể mắt đến em. - Cô gái cưá»i, và bắt đầu tiến lại. - Hôm nay lá»›p em được nghỉ đột xuất và o buổi sáng. Má»i ngưá»i rá»§ nhau Ä‘i câu. Nhưng những con cá là m em chán ngấy. Hôm nay anh không Ä‘i là m? Anh đã hoà n tất dá»± án chưa? Anh có nhìn thấy tòa nhà cao tầng hình bản má»ng Ä‘ang xây đằng kia chưa?
Bao nhiêu là câu há»i. Tôi trả lá»i lần lượt. Cảm giác khoan khoái nhẹ nhà ng khi nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i biết lắng nghe, am hiểu chuyên môn và luôn đưa ra những câu há»i tò mò thông minh. Giữa má»™t nắm câu há»i cá»§a Lưu An, tôi lá» má» nháºn ra cô ta biết khá rõ vá» tôi. Tuy nhiên câu chuyện cứ tá»± nhiên cuốn Ä‘i. Phần sau đó cá»§a buổi sáng, chúng tôi và o rạp xem phim hà i cá»§a Pháp, ghé CD shop xem các album má»›i nháºp. Cô thÃch những đĩa nhạc tôi thÃch. Cô ta nhắc tên nhân váºt trong cuốn sách tôi Ä‘á»c gần đây. Trùng hợp khác thưá»ng. Lưu An không mảy may báºn tâm. Cô nheo mắt nói chuyện, không ngừng ngáºt cổ cưá»i, thoải mái cà o mái tóc rối tinh. Sức sống sôi nổi lạ lùng ấy truyá»n sang tôi, xóa tan cảm giác chán nản, kiệt sức...
Lúc chia tay, Lưu An nói đơn giản: “Chiá»u nay, em sẽ phone cho anh!†Khi Lưu An biến mất, tôi má»›i sá»±c nhá»› cô ta chưa ghi số Ä‘iện thoại cá»§a tôi. Cái áo cầu thá»§ bóng rổ in con số 63. Äó là số bản vẽ cần hoà n tất đã ám ảnh tôi suốt ba tháng vừa qua.
Yesterday
Ngưá»i ta thưá»ng nhầm lẫn vá» xúc cảm cá»§a nhau. Khi tôi sợ hãi nói liến thoắng trong bước tiếp cáºn đầu tiên, có thể Phan nghÄ© tôi là má»™t nữ sinh viên há»i hợt, nhà n tản và trẻ ranh. Tôi Ä‘iện thoại cho đà n anh má»™t lần nữa và o chiểu tối, như đã hẹn. HÆ¡i vá»™i vã, Phan hẹn gặp ở quán ăn nhá» gần trưá»ng đại há»c, lúc 7h. Tôi ngồi bó gối trên sà n, chưa tin sá»± may mắn có thể giản đơn như thế. Äứng trước tá»§ quần áo, tôi vô cùng rối trÃ. Rốt cuá»™c, tôi chá»n bá»™ trang phục kiểu rock chick - chiếc pull ngắn mà u Ä‘en in hình Manowar và quần jeans rá»™ng mang cùng sneaker xanh nhạt. Không nữ tÃnh, không khÆ¡i gợi, những bá»™ trang phục cho tôi chút Ãt tá»± tin. GiỠđây, má»i thứ đã diá»…n ra đúng như kế hoạch, tôi nhất định không thể sÆ¡ xuất. Suốt buổi ăn tối, tôi bá»—ng nói rất Ãt. Má»i ngôn từ, các câu chuyện pha trò hà i hước bay biến. Những xúc cảm thoát ra ngoà i lá»›p vá» tinh nghịch thưá»ng ngà y, lướt Ä‘i nhẹ nhõm và xoay tròn tá»±a cÆ¡n lốc vô hình. Chóng mặt quá, tôi vịn chặt cạnh bà n. Khi mở mắt, gương mặt Phan hướng vá» tôi. Vầng trán phẳng. Äôi mắt cáºn thị mang contact lens xám tro. Mái tóc lòa xòa phá»§ qua vai. “Em ổn chứ?†- Äà n anh chăm chú tìm đôi mắt tôi dưới lá»›p kÃnh xanh. Tôi gáºt đầu. Anh chợt nghiêm giá»ng :
- Bây giỠthì nói đi, Lưu An. Là m thế nà o em có được số mobile của tôi?
- Em há»i qua cáºu sinh viên từng là m đà n em phụ vẽ cho anh! - Tôi nói dối khó khăn
- Cáºu ta là bạn trai cá»§a em, đúng không? - Phan phá»ng Ä‘oán, cưá»i.
Tôi lắc đầu. Nhưng cố gắng để không khóc. Khoảng hÆ¡n 8h, Phan nháºn má»™t cú Ä‘iện thoại. Anh cho biết phải vá» nhà có việc.
- Nói dối - Tôi kêu lên - Chẳng phải anh nghỉ là m hai ngà y đấy!
Phan giáºt mình. Tôi đón má»™t chiếc taxi vá» nhà . ÄÆ°á»ng phố lấp loáng ánh đèn. Má»™t tráºn mưa nhá» là m mặt đưá»ng óng ánh trÆ¡n mướt. Tôi ngồi nép băng ghế sau, khóc nức nở, khịt mÅ©i và o mẩu khăn giấy. Ông lái xe quan sát tôi qua kÃnh chiếu háºu, cất giá»ng há»i to: “Nà y cô nhóc, có việc gì thếâ€. Nếu bạn là tôi, giây phút ấy bạn cÅ©ng sẽ muốn dốc hết vá»›i má»™t ai đó, xa lạ cÅ©ng được, bà máºt suốt ba năm qua. Bắt đầu từ ngà y đầu tiên và o trưá»ng đại há»c, tình cá» chạm mặt đà n anh nổi báºt. Anh đã mỉm cưá»i vá»›i bạn. Nụ cưá»i bảo bạn đừng sợ hãi, cứ há»c Ä‘i, má»i khó khăn sẽ tá»± tan biến. Má»™t buổi tối bạn chạy qua hà nh lang lá»›p trên, bắt gặp đà n anh còn cặm cụi bên bà n vẽ sáng đèn. Bạn nép ngoà i cá»a, nhìn trá»™m giá»t mồ hôi rất to trên vầng trán tái xanh, lăn xuống mắt kÃnh má» hÆ¡i nóng. Bạn lắng nghe bản rock giao hưởng đà n anh báºt lá»›n trong dà n máy cá»§a phòng há»c. Äể từ đó, bạn không chá»n nghe má»™t dòng nhạc nà o khác. Bao nhiêu Ä‘iá»u nhá» xÃu cứ thế dần xâm chiếm bạn. Cho đến má»™t ngà y kia, bạn giống như má»™t chiếc tá»§ mà mở bất kỳ ngăn kéo nà o cÅ©ng nhìn thấy hình ảnh cá»§a anh ta. Nhưng bạn là m gì được chứ? Äà n anh báºn rá»™n. Äà n anh há»c xuất sắc. Rồi thêm cô bạn gái bá»—ng xuất hiện. Cô ta ngồi cạnh đà n anh trong quán cóc gần cổng trưá»ng, vị trà hà ng trăm lần bạn ao ước...
Tôi đã kể gần như tất cả vá»›i ngưá»i tà i xế xa lạ, buồn bã nhìn ra mặt đưá»ng. Ông tà i xế cho xe chạy chầm cháºm, chợt lên tiếng: “Tình thế tồi tệ tháºt! Tuy nhiên, nếu yêu má»™t ai đó, hãy để ngưá»i ta biết. Có thể không được đáp lại. Nhưng mai sau, cháu sẽ không bao giá» hối tiếc...â€
VỠđến nhà lúc 9h, tôi tá»± nhá»§ sẽ là m xong các bà i táºp phần má»m ACAD má»›i. Buồn rầu hay dằn vặt đến đâu, tháºt Ä‘iên khùng nếu buông lÆ¡i há»c hà nh. Trước khi tắt máy, tôi nảy ra ý định và o net. Má»™t ngưá»i Ä‘ang online. Là Thư.
Tôi là m quen chị ta cách đây hai năm. ước muốn được biết thông tin vỠđà n anh khiến tôi liá»u lÄ©nh. Má»™t tuần bốn lần, cả hai chat vá»›i nhau những chuyện nhá». CÅ©ng có khi tôi và chị ta gặp nhau ở thư viện ngoà i trưá»ng. Thư giản dị, hÆ¡i lÆ¡ đễnh. Tháºt kỳ quặc. Thư không mảy may nghi ngá» Ä‘iá»u gì ẩn sau chuá»—i tò mò bất táºn cá»§a tôi. Như lúc nà y, khi tôi thăm dò chị có gặp Phan không, câu trả lá»i hiện nhanh trên mà n hình: “Äã gặp lúc sáng sá»›mâ€. “Thá»i gian cả hai dà nh cho nhau quá Ãt?†- Tôi nháºn xét. Thư đáp: “Tôi xem tình yêu là má»™t phần, chứ không phải tất cả Ä‘á»i sống. Nó quan trá»ng, nhưng đừng để nó là m tổn thương. Sức lá»±c cần chia và o nhiá»u việc khácâ€. “Chị không sợ má»™t kẻ lạ xen và o?â€. Dấu hiệu nụ cưá»i: “Kẻ lạ là ai?â€. Tôi chấm dứt cuá»™c trò chuyện. Câu há»i cuối cùng cá»§a Thư treo lÆ¡ lá»ng. Rõ rà ng trò chÆ¡i tôi tá»± xếp đặt Ä‘ang trở nên nguy hiểm.
Let it be
Gió bá»—ng lùa vá» bầu trá»i thà nh phố những vệt mây và ng đồng. Chúng như từ phương Bắc xa xăm, má»™t cánh rừng đã chÃn, bắt đầu tán sắc rá»±c rỡ lên trá»i cao. Không khà dịu xuống, đôi khi buổi sáng lạnh đến Ä‘au nhói. Tôi không cho phép mình ốm. Có quá nhiá»u thứ phải là m và suy nghÄ©.
Rắc rối bắt đầu và o thá»i Ä‘iểm hai ngà y Phan được nghỉ việc ở văn phòng. Ai cÅ©ng có đôi lúc gặp vấn đỠvá»›i công việc, cần khoảng khắc thay đổi, được ở má»™t mình, suy nghÄ© vá» thá»i gian sống và những Ä‘iá»u quan trá»ng cần thá»±c hiện. Tuy nhiên, sá»± im lặng, gần như che giấu những vấn đỠcá»§a anh là m tôi tổn thương. Phải chăng mối quan hệ cá»§a chúng tôi, sau thá»i gian gắn bó, Ä‘ang dần dần mất mà u. Khi biết nguy hiểm đâu đây mà không tìm thấy cách hóa giải, nguy hiểm sẽ đến, gõ cá»a và o má»™t buổi sáng không chỠđợi.
Cuối cùng, cô bạn Lưu An đã hà nh động. Má»™t khi hà nh động, cÆ¡ há»™i sẽ mở ra. Trong tình yêu, lợi thế không dà nh cho riêng ai. Má»™t dây rà ng buá»™c, sá»± gần gÅ©i nhiá»u năm có thể tan biến chỉ sau cuá»™c chạm mặt tình cá» vá»›i má»™t cô gái xa lạ, cạnh bức tưá»ng rêu cá»§a trưá»ng đại há»c. Quả rất lạ lùng. Nhưng sá»± tháºt là thế. Tôi lá» má» nháºn ra mối quan tâm khác thưá»ng cá»§a Lưu An thông qua tôi để hướng tá»›i Phan từ hÆ¡n má»™t năm trước. Thoạt tiên tôi buồn cưá»i. HÆ¡i khó chịu. Trong thá»i gian dà i, tôi vẫn vững tin mình có thể kiểm soát tình thế. Tuy nhiên, đến lúc má»™t Ä‘iá»u gì đó đột nhiên trượt ra ngoà i đưá»ng ray.
Trưa thứ bảy. Sau khi gá»i Ä‘i xong các tà i liệu dịch thuáºt, tôi online. Lưu An láºp tức kết nối. Cô đỠnghị gặp tôi, có má»™t và i chuyện cần nói. Cô bạn nhá», cô muốn rà soát phản ứng cá»§a tôi? Cô cho rằng tôi vẫn chưa biết gì? Tôi bình thản cho biết có thể gặp nhau ở khu vưá»n thư viện trong ná»a giá» nữa. Ở đó, luôn có ngưá»i qua lại. Ãt nhất, tôi không phạm sai lầm có thể nuối tiếc sau nà y. Lúc tôi đến, Lưu An đã chá» tôi ở băng ghế giữa thảm cá». Hoà n toà n khác biệt tôi hình dung, không có sá»± ngạo mạn hay tia nhìn thô bạo. Chỉ là cô gái trẻ ngồi so vai, trà n đầy sợ hãi lẫn âu lo.
- Bà máºt cần tiết lá»™ là gì? - Tôi mỉm cưá»i.
- Em xin lá»—i là m chị tổn thương. Nhưng tháºt kinh khá»§ng nếu lừa dối ngưá»i khác, vì bất cứ lý do nà o. Hãy nghe em nói... - Ãnh sáng trong đôi mắt xa nhau cá»§a Lưu An chao đảo tháºt đáng sợ.
Những câu nói không trình tá»± buá»™t ra. Hầu hết sá»± tháºt tôi Ä‘á»u đã biết, qua lá»i bạn bè, qua việc tá»± liên kết các sá»± kiện rá»i rạc. Nhưng khi chiếu rá»i dưới cái nhìn cá»§a ngưá»i đối diện, chúng bá»—ng nhá»n hoắt như những mÅ©i kim là m tôi tê liệt. Bá»™ phim hà i pháp. Bá»™ prorock má»›i cá»§a Manowar. Cái siết tay nóng hổi dưới mái hiên ướt mưa. Cảm xúc mạnh mẽ tá»a sáng.... Tôi bá»—ng thốt lên: “Äừng nói nữa. Là m Æ¡n!â€. Cô gái im lặng, gò má trắng bệch, bà ng hoà ng.
Phan đến, theo yêu cầu cá»§a tôi qua Ä‘iện thoại. Nháºn ra tôi và Lưu An ngồi cạnh nhau, anh hÆ¡i ngạc nhiên, nhưng không bất ngá». Cần láºp tức tránh xa tình thế khó xá» á»§y mị. Tôi tiến vá» phÃa anh: “Anh sẽ Ä‘i cùng cô ấy, phải không?â€. Phan gáºt đầu. “Tại sao?â€. “Vì anh cần được thay đổi, cần yêu, cần cảm nháºn cuá»™c sống theo cách nó Ä‘ang diá»…n ra. Từ lâu, chúng ta đã chẳng còn hi vá»ng vá» nhau nữa. Em biết Ä‘iá»u ấy, phải không?â€. Tôi ngồi im. Giống như tất cả các cÆ¡n gió mùa thu cô đặc lại, đặt lên vai tôi. Phan đến gần Lưu An, cúi xuống cầm tay cô, rá»i khá»i khu vưá»n yên tÄ©nh.
Giống như con hươu, sau khi sáºp bẫy thói quen cá»§a chÃnh mình, tôi cần nhá»m dáºy và tiếp tục cuá»™c chạy trên trảng cá» rá»™ng lá»›n. Thỉnh thoảng, giữa công việc báºn bịu, tôi nghe lại Beatles. Có khác thưá»ng không khi mùa thu, bá»—ng nhiên tôi tìm thấy trong những ca khúc quen thuá»™c ẩn ý giản dị nhói Ä‘au, và cả những mách bảo sáng suốt, hy vá»ng.
HẾT
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by Memory; 10-08-2008 at 08:46 PM.
|

06-08-2008, 07:29 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Afica_Phan Hồn Nhiên
Afica
1.
Ban mai xám xanh ngà y thứ bảy. Má»™t chiếc thang dây được thả xuống giữa bức tưá»ng tòa nhà lá»›n bên kia đại lá»™.
Nhìn qua cá»a sổ, Vinh đã không biết sá»± hiện diện cá»§a bức tưá»ng, từ khi anh chuyển đến sống nÆ¡i nà y. Vì nó có sẵn. Hoặc tại bức tưá»ng trắng, rá»™ng và không phản chiếu. Cái thang giống như bá»™ xương sống mà u nâu thẫm, đột ngá»™t đẩy khoảng trống vô hình và o tầm quan sát cá»§a mắt.
Vinh rá»i giưá»ng, đứng im bên cá»a sổ và hút thuốc. Là n không khà lạnh buốt tháng hai là m các hình thù co lại, hÆ¡i méo mó. Má»i thứ sạch sẽ, nhẵn nhụi. Những đưá»ng nét đô thị tẻ nhạt nhưng cÅ©ng tháºt tuyệt. Vinh búng mạnh đầu mẩu thuốc. Äốm sáng đỠbay theo đưá»ng vòng cung, như má»™t con Ä‘om đóm hoảng hốt, rồi tắt ngấm. Anh rót má»™t cốc to từ máy pha cà phê, quay vá» ngồi ở mép giưá»ng.
Äiện thoại mà u trắng rung nhẹ dưới thảm. Mất má»™t lúc, Vinh má»›i nháºn ra giá»ng An, trong suốt, không ngái ngá»§. Cô xin lá»—i đêm qua bá» vá» không để lại tin nhắn. Em nghÄ© không cần thiết đánh thức anh lúc hai giá» sáng. Dù sao anh cÅ©ng đã giao em chìa khóa nhà . Cưá»i khẽ. Sau đó, cô há»i kế hoạch cho những ngà y nghỉ cuối tuần. Vinh im lặng. Anh không dá»± định gì cả. Äầu dây bên kia lặng Ä‘i, lùi xa. “Em sẽ qua anh bất cứ lúc nà o, được không?†- Lá»i đỠnghị thẳng thắn phảng phất sợ hãi.
“Ừ!†Vinh đáp. Anh ngoảnh nhìn phÃa trong giưá»ng.
Äêm qua, sau khi Ä‘i nghe hòa nhạc, há» cùng vá» nhà anh, uống đôi chút, lại nghe nhạc, rồi ngá»§. Khoảng nệm An nằm còn má» dấu. Tháºt lạ lùng, thế mà anh đã quên bẵng, tá»±a hồ buổi tối dịu dà ng đêm qua chưa từng đến. Và ngay chÃnh An, cÅ©ng chưa từng có mặt trong cuá»™c Ä‘á»i anh.
“Xảy ra chuyện gì ư? Anh là m sao ư?†- Giá»ng cô gái vang lên to hÆ¡n, như bị cà o xước. “Không gì cả!†- Vinh uống cạn cốc cà phê, gác ống nghe. Cảm giác bứt rứt vô cá»› vẫn Ä‘eo bám. Anh và o phòng tắm, mở nước, chăm chú quan sát gương mặt trống rá»—ng phản chiếu trong gương, đột ngá»™t nhúng đầu và o bồn rá»a đầy trà n.
Äồng hồ Ä‘iểm tám giá». Vinh tìm thấy cái mobile đêm qua đánh rÆ¡i sau bà n ngá»§. Anh báºt lại mobile. Cảm giác nhẹ nhõm lan tá»a. Sống trong mối liên kết rá»™ng khắp vá»›i thế giá»›i bên ngoà i Ä‘em lại niá»m tin.
Rót thêm má»™t cốc cà phê nữa, Vinh ngồi và o PC. Lần lượt các há»™p thư được mở lên. Ngoà i đống bulk vô số, không tin tức gì đáng kể. Ở há»™p thư sau chót, hiếm khi anh kiểm tra vì địa chỉ rất cÅ©, thông báo có thư má»›i. Vinh mở hú há»a. Má»™t cái tên hiện ra. Mất lúc lâu, anh má»›i hiểu rõ tình thế cá»§a mình. Hoan cho biết cô ta vá» nước hÆ¡n má»™t tháng, hiện ở cùng thà nh phố vá»›i anh. Thá»i Ä‘iểm vá» nước, cô đã nghÄ© giữa hai ngưá»i không có gì để trao đổi. Tuy nhiên giỠđây, khi các vấn đỠcá»§a cô ta, và cá»§a anh, Ä‘á»u được sắp xếp và o những ô ngăn kéo ổn thá»a, thì má»™t số nguy cÆ¡ tổn thương xưa cÅ© không còn quan trá»ng. Và việc gặp lại nhau, dưới lá»›p vá» bá»c má»›i, có thể xem như cảm giác khám phá dá»… chịu, giữa những ngưá»i quen biết cÅ©, sáng suốt và biết lãng quên. Cuối e-mail, Hoan cho anh số mobile má»›i.
Vinh Ä‘á»c lướt, bá» qua ý định lưu giữ. Không nên lặp lại kinh nghiệm nguy hiểm.
Äóng nhanh các há»™p thư Ä‘iện tá», anh chuyển sang tìm kiếm tà i liệu đối chiếu cho bản thiết kế mặt ngoà i tháp thà nghiệm bằng kÃnh và kim loại, do hãng dược phẩm Äức đặt hà ng, má»™t dá»± án theo phong cách biểu hiện, căng thẳng nhưng tháºt sá»± quyến rÅ©.
HÆ¡n 10 giá», Vinh nghỉ giải lao, nhấp nốt chá»— cà phê nguá»™i. Bất giác, dãy số mobile hiện trước mắt anh, rõ đến mức như được khắc và o võng mạc bằng mÅ©i dao nhá»n.
Vinh đứng trước cá»a sổ, hút thuốc. Các là n khói trở lại bình thản. Anh nhìn chăm chú bức tưá»ng ban sáng. Khoảng tưá»ng trắng lóa, phẳng mịn, không má»™t vết nứt hay ố nước mưa.
Tháºt lạ lùng, sá»± trống rá»—ng bắt đầu từ vẻ hoà n hảo. Anh đưa ra má»™t và i phá»ng Ä‘oán vá» sá»± xuất hiện cá»§a chiếc thang dây.
2.
Một tuần trôi qua trong yên tĩnh.
Äá»u đặn các chiá»u tối, từ văn phòng đại diện hãng dược phẩm, nÆ¡i An là m nhân viên dịch thuáºt, cô ghé qua nhà Vinh. Äúng sáu giá», cô có mặt, dá»n dẹp nhà cá»a, xếp và o tá»§ đá theo thứ tá»± chuẩn xác những gói thá»±c phẩm đông lạnh bá»c trong lá»›p nylon xanh nhạt, mua từ siêu thị, sau đó nấu và i món trong căn bếp rá»™ng và đợi anh vá».
Thỉnh thoảng, bước qua dãy hà nh lang, anh bắt gặp An quay lưng, tá»±a trán và o ô kÃnh gần bếp. Cánh tay cô vòng qua đầu, các ngón xòe rá»™ng, gần giống má»™t dáng vẻ kêu cứu câm lặng. Vinh luôn nhá»› vá» cô trong tư thế chÃnh xác ấy, chứ không phải gương mặt hay hÆ¡i thở run rẩy khi cô nép sát và o anh trong những đêm tháng hai giá lạnh.
Nghe tiếng chân Vinh, cô sẽ quay lại, cưá»i. Nụ cưá»i dịu dà ng như má»™t bông hoa xanh lÆ¡ trôi bồng bá»nh trong những căn phòng.
Bữa cÆ¡m trôi qua trong im ắng. Tìm Ä‘iá»u gì để nói tháºt khó khăn. Ngoà i ô kÃnh, má»™t chiếc phi cÆ¡ vừa bay qua, bá» lại hai vệt khói má»ng xám trắng trôi song song, hình dáng chiếc thang dây giăng ngang khoảng trá»i mà u thép.
Vinh lên tiếng :
- Em có muốn trèo thỠchiếc thang kia không, nếu được?
- Không.
- Em sợ ư?
- Nhiá»u thứ để sợ hÆ¡n. Nhưng bất ổn là cảm giác không dá»… chịu, dù ngắn ngá»§i.
- Äúng rồi.
- Tại sao chúng ta ưa thÃch đặt ra các câu há»i nguy hiểm để rồi kinh hoà ng?
- Ãt ra, nó khiến ngưá»i ta nghÄ© mình không hèn nhát. - Vinh hÆ¡i so vai.
Tia mắt An ngỠvực xuyên qua khoảng không trên đầu anh.
Sau bữa tối, cô thu dá»n chén bát, trả má»i thứ vá» tráºt tá»± sạch bong quen thuá»™c. Vinh ngồi và o PC, tiếp tục tìm kiếm số liệu đối chiếu cho tòa tháp bằng thép và kÃnh xanh. An quỳ bên mép giưá»ng, đặt và o máy album xưa cÅ© cá»§a Lewis Allen. Giai Ä‘iệu bà i Strange fruit trầm mượt chÆ¡i trên double bass lặp Ä‘i lặp lại. Äó là bản nhạc há» từng nghe, tối đầu tiên bên nhau. Vinh há»i: “Tối em có ở lại đây không?†An thì thầm: “Anh muốn được má»™t mình?â€. Anh gáºt đầu và chăm chú là m việc. Không má»™t tiếng động, An khép cá»a, rồi cô biến mất và o khoảng tối.
Những biến động nhịp Ä‘iệu uể oải, dà i dặc đến phát Ä‘iên cá»§a Lewis Allen rốt cuá»™c cÅ©ng chấm dứt. Rá»i mắt khá»i mà n hình, Vinh bà ng hoà ng, lao đến cá»a sổ, va mạnh và o khoảng kÃnh đóng chặt. Mặt trá»i lúc mưá»i má»™t giá» khuya. Ãnh nắng kỳ dị xâm chiếm toà n bá»™ khoảng không bên ngoà i ô cá»a. Hệt như vạn váºt bị nhúng và o thứ nước quả dầm dáºy men, và ng sóng sánh. Nhưng chỉ là ánh sáng nhân tạo đặc biệt cá»§a má»™t ngá»n đèn đưá»ng vừa lắp đặt.
Khoảng tưá»ng đối diện, dưới hiệu ứng nguồn sáng cao áp, hiện ra má»™t châu Phi tá»a sáng, chói chang. Phải rất lâu, Vinh má»›i nguôi choáng váng vì hình ảnh tình cá» cá»§a khoảng sÆ¡n chưa hoà n tất trên tưá»ng. Châu Phi. Vá»›i vịnh Ghinê giáºt mình lõm sâu. ÄÆ°á»ng thẳng muá»™n phiá»n dá»c theo biển Äá». Và mÅ©i Hảo Vá»ng cong nhẹ thá» Æ¡. Miá»n đất cá»§a những mÆ¡ má»™ng bà ẩn Ä‘ang thở pháºp phồng...
Vinh chùi hÆ¡i ẩm là m má» kÃnh. Và o má»™t thá»i Ä‘iểm nà o đó trong Ä‘á»i, anh từng Ä‘á»c hà ng chồng sách, xem vô số tranh ảnh vá» châu Phi. Bao nhiêu ngưá»i đã Ä‘i qua. Những tình cảm không trở lại. Bao nhiêu thá»i gian đã mất trong Ä‘á»i kể từ ngà y ấy...
Má»™t Ä‘iá»u gì như cú đấm mạnh. Khi nhấc Ä‘iện thoại và bấm số mobile cá»§a Hoan, Vinh vẫn không thể rá»i mắt khá»i khoảng tưá»ng có chiếc thang dây. Má»™t châu Phi tá»a sáng trong bóng đêm tháng hai lạnh giá phương Bắc.
3.
Giống như số Ãt ngưá»i mà Vinh từng biết, đến má»™t giai Ä‘oạn nà o đó trong Ä‘á»i, má»i thứ ở Hoan hoà n toà n thay đổi, không báo trước, không giải thÃch. Cái buổi chiá»u cuối cùng bốn năm trước, không, có thể lâu hÆ¡n thế nữa, Hoan đột ngá»™t hẹn gặp anh ở má»™t quán cà phê nhá» gần viện Nghiên cứu kiến trúc. Bức tưá»ng kÃnh bá»c quán và o bầu không khà im ắng, tá»±a bể cá hà n kÃn, bÆ¡m căng nước.
Thoáng sốt ruá»™t, Vinh há»i cô vì lẽ gì hẹn gặp bất thưá»ng. Hoan cưá»i rạng rỡ: “Chúng ta chia tay, anh nhé. Äến lúc rồiâ€. Lặng Ä‘i hồi lâu, anh thốt lên khó nhá»c: “CÅ©ng được!â€. “Gần đây, em tá»± há»i mối quan hệ chúng ta rồi sẽ đến đâu. Nếu thấy bất ổn, thì nên dừng lại!†“Bất ổn nằm ở chá»— nà o?†“Sau khi tốt nghiệp đại há»c, em có má»™t chá»— là m tốt. Anh luôn bên em. Những thứ trước kia thèm muốn em cÅ©ng đã tìm được. Không có gì phải phà n nà n. Nhưng sau nà y, em lá» má» cảm thấy em Ä‘ang thiếu má»™t thứ gì đó, rất quan trá»ng. Và em muốn biết Ä‘iá»u ấy là gì. Tất nhiên là phải tìm kiếm...†Vinh hÆ¡i khó chịu: “Tình yêu có liên quan gì ở đây?†Duá»—i thẳng cánh tay trên mặt bà n, Hoan đáp cháºm rãi: “Tình yêu cÅ©ng là má»™t thói quenâ€. Vinh im lặng, chấm dứt các câu há»i nặng ná».
Hai tháng sau, Hoan quyết định ná»™p đơn cho má»™t vị trà nhá» tại văn phòng đại diện công ty đóng ở Nga. Äó là thá»i Ä‘iểm thá»±c sá»± khó khăn. Vinh sống trong cảm giác cô độc và bị lãng quên. Cái buổi chiá»u ngồi trong quán cà -phê mùa thu thưá»ng xuyên quay trở vá», nhói Ä‘au.
Anh tìm thấy gì ở Hoan? Chắc chắn, có nhiá»u phụ nữ đẹp hÆ¡n, thông minh và tá»a ra tình yêu sâu Ä‘áºm hÆ¡n cô. Nhưng, phải chăng, tÃnh lÆ¡ đãng, các câu nói bất thưá»ng hay cái thói là m há»—n loạn má»i thứ cá»§a cô ta cÅ©ng là má»™t sức mạnh không cần cố gắng?
Suốt thá»i gian dà i, má»™t và i phụ nữ lần lượt đến vá»›i anh, sống thá»i gian ngắn rồi chia tay. Má»i thứ không bá» lại tăm tÃch. Giữa năm ngoái, anh gặp An, trong há»™i thảo kiến trúc quốc tế. Hiá»n dịu, nhạy cảm, An mang lại cho anh hÆ¡i ấm an toà n.
Há» không đả động đến tình yêu hay sá»± chung sống dà i lâu. Äôi lần, Vinh nghÄ© anh tháºt sá»± cần An. Nhưng, má»™t châu Phi đã hiện ra từ khoảng trắng vô hình. Và Hoan trở vá». Cô ta muốn gặp anh. Luôn là như váºy, và o thá»i Ä‘iểm không thể Ä‘oán trước, sẽ xảy ra chuyện gì đó, xô lệch các dá»± định tốt là nh.
Quán cà phê cÅ©. Vinh đến sá»›m, đưa mắt nhìn quanh. Chẳng có gì là m báºn tâm hay mệt má»i nữa, anh tá»± nhá»§. Tuy nhiên, khi vỉa hè hiện ra mái tóc ngắn rối tung lên dưới cÆ¡n gió tháng hai, khi cánh tay gầy rắn chắc và nóng ấm xuyên qua là n không khà giá buốt chạm và o tay anh, cảm giác choáng váng đột ngá»™t xâm chiếm.
Äôi mắt to mà u xám tro soi thẳng và o mắt Vinh: “Em nhá»› anh khá»§ng khiếp...†“Hoan, em đã vá». Tháºt váºy!†- Vinh thì thầm. Há» ngồi bên nhau, tay nắm chặt tay. Như thá»i má»›i yêu, trong sáng, chân thà nh. Như chưa bao giá» xa cách, chưa buồn bã và chưa già đi.
Hoan lên tiếng phá vỡ im lặng: “Tháng sau em nháºn công việc má»›i tại Nam Phi. Em gặp anh, vì em muốn anh Ä‘i cùng em. Suốt năm năm sống ở Nga, em luôn tá»± há»i tại sao ngà y ấy đã không can đảm đòi anh Ä‘i cùng...â€. Ngưá»i đà n ông trẻ lặng Ä‘i. “Anh có muốn đến nÆ¡i ấy không?†- Bà n tay ấm áp tin cáºy siết nhẹ lòng tay anh. “Có!†- Vinh đáp. Tình yêu. CÆ¡ há»™i mong manh. Anh có nó. Äánh mất nó. Rồi buổi sáng bất thưá»ng, nó trở vá».
Trong niá»m xúc động sâu xa, Vinh nghÄ© vá» sá»± trùng hợp lạ lùng. Anh sẽ đến châu Phi. Châu Phi hiện ra từ bức tưá»ng vô hình, tá»a sáng, như dấu hiệu tiên Ä‘oán thông minh và chất đầy sướng vui.
4.
Trong các giấc mÆ¡ gần đây, Vinh thưá»ng bắt gặp má»™t Nam Phi ngà y cà ng rõ rệt hÆ¡n. Các địa danh xa xôi Pretoria, Cape Town hay Johannesburg dần dần trở nên gần gÅ©i, tá»±a như âm vá»ng say mê từ những Ä‘oạn nhạc Kwela cá»§a ngưá»i Afrikaans dá»™i và o giấc ngá»§ khuya, lặp Ä‘i lặp lại không mệt má»i.
Có đêm, Vinh nhìn thấy anh xuyên qua vùng duyên hải mênh mông trên chiếc xe cÅ©, dừng ở má»™t cá»a biển gần Cape Town và lặng ngắm mặt trá»i má»c lên từ Äại Tây Dương trong buổi ban mai ấm áp. Khi tỉnh dáºy, dư vị mằn mặn cá»§a muối biển và âm vang cá»§a còi tà u băng ngang mÅ©i Hảo Vá»ng như vẫn còn váng vất.
Äá»i sống bá»—ng trở nên Ä‘iá»u gì tháºt đáng giá. Viá»…n cảnh chuyển dịch thoát ra khá»i nếp quen nhà m chán khiến má»i thứ biến hình từng ngà y.
Xếp qua má»™t bên các bản vẽ thiết kế ngôi tháp thà nghiệm bằng thép và kÃnh, Vinh hối hả lùng kiếm trên net má»™t và i cÆ¡ há»™i việc là m cá»§a má»™t công ty xây dá»±ng nà o đó ở Nam Phi. Ngay cả việc tìm kiếm ngỡ như vô vá»ng nà y cÅ©ng ẩn giấu trong nó sức thách đố đầy quyến rÅ©.
Tại phòng tư vấn Vinh là m việc, đồng nghiệp há»i thẳng liệu anh có say rượu hay Ä‘iên rồ dùng ma túy loại nhẹ hay không. Vinh thản nhiên: “Không lâu nữa, tôi sẽ rá»i bá» công việc nÆ¡i đâyâ€. Äôi mắt lồi ra cá»§a ngưá»i đối diện tô Ä‘áºm trong anh cảm giác khoan khoái.
Má»™t chiá»u giữa tuần, 6 giá» anh vá» nhà , An đã đến. Cô vẫn mua thá»±c phẩm đông lạnh và xếp và o tá»§ đá. Lần theo các bao nhá»±a căng phồng như những bông hoa xanh lÆ¡ bay rải rác trên sà n, Vinh và o bếp. Anh hoảng hốt kéo mạnh khá»i đầu An má»™t cái bao lá»›n vốn dùng để đựng táo. “Anh đừng sợ. Em chỉ thá» cảm giác ngá»™t ngạt trong giây lát!†- An nói Ä‘á»u Ä‘á»u. “Hứa vá»›i anh là em sẽ không hà nh động Ä‘iên rồ!†- Vinh thoáng run sợ. Cô gáºt đầu, sau đó ra vá», đặt chìa khóa nhà anh trên mặt bà n. Äó là chi tiết duy nhất là m bức phác thảo rá»™ng lá»›n mang tên châu Phi u ám thoáng qua.
Hoan Ä‘ang tá»± há»c thêm tiếng Afrikaans. Há» thưá»ng hẹn nhau ở má»™t quán cà phê bất kỳ. Cô Ä‘á»c cho Vinh nghe từng mẫu câu ngắn, báºt cưá»i, lắng nghe ngân vang cá»§a những nguyên âm khoái trá rung trên đầu lưỡi. Các táºp sách tìm được từ thư viện ngà y cà ng mang tá»›i hình ảnh châu Phi sắc nét, rõ rà ng hÆ¡n.
Má»™t sá»± phấn khÃch kỳ dị cả hai cùng chia sẻ khi đắm mắt và o những bức vẽ khắc trên núi đá Drakensburg cá»§a thổ dân, nụ cưá»i mÆ¡ hồ tá»a ra từ các cô gái da mà u lai Trung Hoa, ánh nhìn lạnh cóng kim loại cá»§a các võ sÄ© da Ä‘en trên hè phố...
“Em đã xem kỹ bản đồ Johannesburg. NÆ¡i chúng ta ở nằm trong khu vá»±c ngưá»i Hoa. Äó là má»™t cuá»™c sống hoà n toà n khác...†Hoan thưá»ng nhắc Ä‘i nhắc lại Ä‘iá»u ấy.
Tuy nhiên, đôi khi Vinh bồn chồn. Cho tới lúc nà y, anh vẫn chưa tìm thấy công việc nà o khả dĩ ở nơi sắp đến.
Má»™t buổi chiá»u, khi Hoan bà n bạc đến há»™ chiếu và vé máy bay, Vinh nói vá»›i cô vá» ná»—i âu lo. Cô nhìn sâu mắt anh: “Chúng ta cùng đến châu Phi. Anh dám phiêu lưu không?†“Có lẽ anh nên nghÄ© kỹ hÆ¡n vá» Ä‘iá»u nà y!†- Bá»—ng nhiên Vinh cảm thấy rất lạnh. Giá»ng Hoan tỉnh táo: “Những Ä‘iá»u chưa biết phÃa trước, việc chia tay vá»›i ngôi nhà tiện nghi, công việc ổn định hiện thá»i là m anh sợ ư?†Vinh lặng thinh. Hoan quay vá» bà i há»c tiếng Afrikaans, Ä‘á»c khe khẽ. Goeie dag... Goeie dag... “Cụm từ ấy nghÄ©a là gì?†- Vinh đột ngá»™t cắt ngang. Cô gái ngước nhìn lên, nhợt nhạt: “Chúc má»™t ngà y tốt là nhâ€.
5.
Cuối con dốc, các đỉnh cây cổ thụ Ä‘ung đưa cháºm rãi. Xe bus dÃnh đầy mưa và vẩy lá rụng, như con váºt to lá»›n, chuyển động rụt rè trong cánh rừng cá»§a những tòa nhà mà u và ng thuá»™c địa. Những con ngưá»i hối hả, không má»™t tiếng động, chạy xuyên qua vệt đưá»ng xanh vert.
Vinh vá» nhà . Anh chỠđợi má»™t tiếng động hay mùi vị nà o đó tá»a ra từ bếp. Nhưng không gì cả. Máy pha cà phê rầm rì. Nhạc mobile rung lên khe khẽ. An gá»i.
Vinh thở mạnh, mở máy :
- Em qua đây vá»›i anh, được không? - Em gá»i để nói vá» việc chia tay.
- Anh không bay sang châu Phi nữa. Em không cần bỠđi...
- Tháºt ư? - An thì thầm sau hồi lâu im lặng - Rốt cục, chúng ta không can đảm.
- Ừ.
- Äôi khi em tá»± há»i những kẻ như anh và em tháºt sá»± cần gì?
- NghÄ© nhiá»u vá» những Ä‘iá»u đó chẳng đến đâu. Vì chúng ta không là m gì cả...
Vinh Ä‘i qua các phòng, mở đèn, chá» An quay trở lại. Sau đó, anh đứng bên cá»a sổ nhìn qua khoảng tưá»ng. Sợi thang dây cá»§a ngưá»i thợ sÆ¡n đã biến mất. Bức tưá»ng được phá»§ kÃn lá»›p sÆ¡n chống thấm. Mà u xám ghi bình thản, như là n nước biển mùa đông dà y đặc, nhấn chìm châu Phi và ng rá»±c, chói chang.
Nhiá»u năm sau, đôi khi Vinh nhắm nghiá»n mắt. Cái tháng hai lạnh lẽo năm đó giống như má»™t tráºn gió. Sá»± tháºt thì gió không mạnh, nhưng nó để lại các dấu vết sống động kỳ lạ. Trong khoảng lõm tối Ä‘en cá»§a ký ức, má»™t châu Phi cháºm rãi quay trở lại, tá»a sáng đắm say, khiến anh gần như kiệt sức. Xuyên qua là n ánh sáng đỠthắm ấy, Hoan bước đến gần anh, đôi mắt to mà u xám tro hÆ¡i buồn rầu, không ngừng tìm kiếm và chỠđợi.
Khi mở mắt ra, Vinh lá» má» nháºn ra Hoan đã lấy Ä‘i má»™t Ä‘iá»u gì đó, khiến anh vô cùng cô đơn. Thưá»ng khi ấy thì đêm đã rất khuya.
HẾT
Last edited by Memory; 10-08-2008 at 08:48 PM.
|

06-08-2008, 07:36 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Tuyển táºp truyện ngắn Phan Hồn Nhiên
Anh và em sinh đôi
Sinh đôi nhưng anh trai em gái. Anh hai tên Nhô, cao ká»u, cáºn thị, suốt ngà y dà mÅ©i và o mà n hình vi tÃnh hoặc má»™t quyển sách dà y cá»™p, tai Ä‘eo headphones nghe rock. Äiểm duy nhất em gái giống anh là gầy kheo khư, còn lại khác biệt hoà n toà n. Äôi mắt Chi sẫm Ä‘en, tò mò, không có gì thoát khá»i cái máy ghi hình to tướng ghê gá»›m ấy. Khuôn miệng nhá» Chi hồi bé dá»… thương, giống như trái sÆ¡-ri thế nhưng giỠđây tất táºt những gì được phát ra từ trái sÆ¡ -ri đó Ä‘á»u trở nên lạc sá»± tháºt và đầy nguy cÆ¡ khiến thằng Nhô Ãt nói bị trừng phạt – trừng phạt oan uổng. Từ lúc bé xÃu xiu, anh em sinh đôi đánh nhau như cÆ¡m bữa. Các tráºn giao chiến kinh hoà ng. Thưá»ng khi ngưá»i lá»›n gỡ được cặp giò hoặc hà m răng cá»§a con em bách chiến bách thắng ra khá»i cần cổ thằng anh nằm bẹp dà dưới đất, cả hai đứa Ä‘á»u không thể nhá»› nổi Ä‘iá»u gì khiến tráºn đấu nổ ra. Vá» sau, Nhô luyện được tÃnh nhẫn nhịn. Cáºu tá»± nhá»§ chỉ và i năm nữa, khi nhá» em quái váºt lá»›n lên, cáºu sẽ xui ngưá»i nhà gả quách nó cho thằng Cá»§n máºp, con bà bác sÄ© gần nhà vẫn hay rối rÃt ngợi khen sá»± “toà n diện†hiếm có khó tìm cá»§a con Chi khiến mắt mẹ sáng ngá»i lên như báºt đèn, thằng Cá»§n cưá»i toe toét má»™t cách ngốc ngếch còn mặt con Chi vênh váo như cán chổi. Thế nhưng ngà y ấy chưa kịp tá»›i mà má»i chuyện chuyển hướng “bi thảm†hÆ¡n, khi cả hai anh em và o há»c cấp ba...
Anh Hai đỗ và o trưá»ng chuyên khoa Tin. Nhá» Chi lên hệ trung cấp piano, theo há»c văn hóa luôn trong nhạc viện. Tưởng thở phà o vì chỉ phải chịu đựng sá»± quấy nhiá»…u cá»§a nhá» em buổi tối mà thôi, nhưng bất ngá» bà mẹ đã biến chiếc cúp 81 - Phần thưởng cho việc trúng tuyển và o trưá»ng chuyên thà nh má»™t gánh nặng tai há»a đặt lên vai ông anh số pháºn Ä‘en đủi. Hà ng ngà y, thay vì thư thả tà n tà n lướt xe máy tá»›i trưá»ng, Nhô phải dáºy sá»›m, chở nhá» em và o Nhạc viện và xế trưa, vừa tan há»c, cáºu ta phải đến đúng boong giỠđón nó vá». Thoạt đầu, thằng anh giãy nãy, bảo nhá» Chi hãy tá»± đạp xe như xưa nay vẫn thế hoặc nếu không, nó nhưá»ng luôn cái 81 cho con em, phần nó chạy cái địa hình cÅ©ng được. Vừa nghe thoáng qua đỠxuất trên, bà mẹ hốt hoảng tưởng tượng ra hà ng đống tai nạn mà con bé em sẽ gặp phải giữa tình hình đưá»ng phố bát nháo hiện nay, mắt rÆ¡m rá»›m: “Con có tim không hả Nhô?â€. Thằng anh nÃn thinh thầm nghÄ© giá mà trái tim là m bằng cao su chứ đừng yếu má»m kÃn đáo thế nà y, con em nghiệp chướng sẽ chẳng có cÆ¡ là m Ä‘á»i nó te tua thêm lần nà o nữa. Tay nhá» Chi gõ đà n ùng oà ng như sa mưa giông, nhưng má»™t cách lén lún, cặp mắt bá»± cá»§a nó le lé ngó trá»™m ông anh Ä‘ang tiu nghỉu như mèo cắt tai, trông gian Æ¡i là gian. Kể từ đó, các buổi trưa nóng ná»±c rồi cả các chiá»u mưa tầm tả, Nhô đứng chóc ngóc trước cổng Nhạc viện chá» tha nhá» em vá». Ngồi tò ho yên sau, con em nhìn ngang nhìn dá»c, bình luáºn linh tinh hết thảy những gì lá»t và o†máy quayâ€. Thằng anh áºm ừ cho qua chuyện. Khi bắt đầu hiểu biết vá» việc váºn hà nh má»™t cái xe có gắn động cÆ¡, bá»—ng dưng nhá» Chi “má»c†ra ná»—i ham thÃch Ä‘á»u khiển thằng anh cách luồn lách và chạy nhanh trên đưá»ng. Nó túm chặt lưng áo anh, ra hà ng đống mệnh lệnh: “Chạy vượt cái phÃch đỠmau lên!†Hoặc: “Äừng hèn nhát chạy sát lá» như thế, hãy là m cho hai thằng đầu dế kia bị chóng mặt Ä‘i!â€... Má»›i đầu Nhô nhẫn nại là m theo, tuy nhiên sau má»™t phen cả hai Ä‘o đưá»ng vì bị cái xÃch lô húc phải thì nó bá» ngoà i tai những gì con em hò la, vặc lại: “Mà y ngon thì tá»± lái Ä‘i, đừng lái tao nữa!â€. Con nhá» ngồi sau nÃn re, tá»›i khi xe ngừng trước cổng thì thằng anh má»›i phát hiện ra nước mắt nước mÅ©i nó chảy ròng ròng. Bà mẹ thảng thốt nhảy bổ ra, xót xa :
- Ai là m gì con thế?
- Anh Hai chạy ẩu ngoà i đưá»ng. Con sợ quá nhắc chừng, ảnh còn quay lại nhéo con nữa đó mẹ... - Chi nức nở vu vạ, chìa cho mẹ con vết đỠbầm trên chiếc tay.
Khi Nhô còn Ä‘ang trố mắt sững sá» thì má»™t gá»ng kìm đã kẹp chặt tai cáºu, xoắn mạnh đến ná»—i mắt cáºu đổ sao. Tá»›i lúc hiểu ra con em đã tá»± “hà nh xác†để giá há»a cho kẻ khác thì Nhô không kịp thanh minh nữa. Mẹ đã dẫn Chi và o nhà , chùi mặt cho nó và hứa không bắt nó táºp đà n buổi tối. Nhô thở dà i. Äiá»u đó đồng nghÄ©a vá»›i việc tối nay quái váºt sẽ dà nh máy vi tÃnh để chÆ¡i game. Cáºu lầm bầm: “Äồ khô cá sặc đáng ghét!â€. Bà mẹ bất giác nghe được câu nói lén, không nổi giáºn bênh vá»±c, chỉ nhìn Nhô bằng cặp mắt buồn lạ lùng: “Con thương em hÆ¡n nữa, được không?â€. Thương hÆ¡n nữa ư? Tháºt khá»§ng khiếp! Thà bảo cáºu nuốt chá»ng má»™t con cóc xem chừng còn dá»… thi hà nh.
Má»™t Ä‘iá»u lạ lùng, lạ lùng đến mức má»™t thằng con trai thá» Æ¡ như Nhô cÅ©ng ngá» ngợ nháºn ra là con Chi quá gầy gò. Khi mà tụi con gái cùng tuổi anh em nó Ä‘á»u lá»›n phổng lên, trông lạ hẳn Ä‘i thì đứa em gái cá»§a Nhô vẫn chẳng khác gì nhiá»u năm trước, chỉ có Ä‘iá»u nó dà i thượt ra và những bá»™ áo quần nó mặc - dù mẹ rất chăm chút chá»n kiểu - luôn khiến ngưá»i ta để tâm hÆ¡n sá»± còm nhom đặc biệt cá»§a đứa con gái 16 tuổi. Hôm chương trình nhạc thÃnh phòng phát trên truyá»n hình có nhá» Chi biểu diá»…n, nhà náo loạn. Mẹ gá»i Ä‘iện thoại qua nhà bác sÄ© mẹ thằng Cá»§n máºp, đầy tá»± hà o thông báo giá» phát sóng và nhắc Ä‘i nhắc lại tên bản nhạc ê-tuýt, ê-toát gì đó mà con nhá» sẽ chÆ¡i. Khi nhá» Chi vừa hiện lên mà n hình, bà mẹ báºt cá»a phòng Nhô, lôi xá»nh xệch cáºu con tá»›i trước mà n hình TV, giá»±t khá»i tay nó cái headphones, hoan hỉ: “Ra xem em diá»…n, nhanh Ä‘i con!â€. Nhô hét toáng lên nó phải giải cho xong bà i táºp nhưng chừng như mẹ chẳng hiểu gì cả, cứ nắm chặt tay Nhô, bà n tay nóng hổi run nhè nhẹ. Anh Hai nhìn lÆ¡ láo lên mà n hình, nghe bản nhạc rối rắm không lá»i, chẳng hiểu gì ráo, chỉ thấy con em quen thuá»™c hà ng ngà y tối nay lên “tà ng hình†trông cà ng... xấu tệ. Ai Ä‘á»i gì mà cặp mắt to tướng cá»§a nó chẳng thèm nhìn và o quyển sách nhạc mở trước mặt, lại ra vẻ xa xăm mÆ¡ mà ng cứ như má»™t con cá và ng vừa được ăn no. Tay nó lướt trên phÃm đà n má»›i gá»›m chứ, luyện bà i quá chừng Ä‘iếc tai ông anh mà ... hà ng đống ý nghÄ© chê bai cứ ngá» nguáºy trong đầu Nhô nhưng vì có mẹ và trái sÆ¡-ri chua ngồi gần nên thằng anh im tịt. Tuy nhiên, khi bản nhạc dà i ngoằng chấm dứt và ngưá»i nhà vá»— tay òa lên, không nhịn nổi nữa, thằng anh buông thõng má»™t câu :
- Æ , sao con Chi nhà mình mặc lá»™n áo dà i cá»§a bà ná»™i thế kia? - Cả nhà giáºt bắn ngưá»i.
- Äâu nà o? Cái thằng Nhô chỉ nói tầm báºy. Em nó xinh thế kia mà ...
- Chắc váºy - Nhô tỉnh rụi - Có lẽ vì con chưa từng thấy đứa con gái nà o mặc áo giống... Bao Công như thế bao giá», thiếu má»—i cái niá»ng xe đạp là m Ä‘ai thôi.
Con em nhìn sang mẹ, mắt lại ướt nhoèn, sụt sịt. Thế nhưng chưa gà o váng lên cầu cứu như thưá»ng khi thì tháºt đột ngá»™t, nó ngã quay ra đất, toà n thân trắng bệch, như thể tất cả máu trong ngưá»i nó cạn kiệt, thình lình. Mẹ, tháºt kỳ lạ, không hoảng loạn lên như lẽ ra, chỉ nhìn qua Nhô, ra lệnh bằng giá»ng nói buốt lạnh :
- Con điện thoại sang nhà mẹ thằng Củn, nhanh lên!
Nhô run rẩy bấm số, nghe thằng Cá»§n vô duyên tệ cưá»i hi hi trong máy :
- Chi hả? Chi đà n hay mê ly luôn đó nghe.
- Không phải Chi, cho gặp bác sĩ đi!
- Ã! - Thằng Cá»§n hét lên, tức thá»i giá»ng nói trầm đục cá»§a bà bác sÄ© thay chá»— - Äặt con bé và o chá»— thoáng! Tôi qua ngay...
Bác sÄ© sang, cùng ngưá»i lá»›n ở trong phòng con Chi lâu. Má»™t lúc sau khi má»i việc vẻ như tạm ổn, nhá» em lò dò chui ra. Thằng anh liếc sượt qua, nhăn mÅ©i :
- Sao váºy?
Nhá» em lè dà i lưỡi, không thèm trả lá»i. “Hừ! Chỉ có tà i giả bá»™ là m má»i ngưá»i hết hồn là chẳng ai bằng!â€. Hôm sau chá»§ nháºt, con em được mẹ dẫn Ä‘i chợ, bà bà máºt máºt tha vá» má»™t gói kÃn bưng, nho nhá». Tuần sau, Nhô vẫn chở nhá» Chi Ä‘i há»c trên Nhạc viện ngà y hai buổi như lệ thưá»ng. Nó cảm thấy con em bá»—ng dưng có gì đó vênh váo không chịu được. Con nhá» ngồi thẳng đằng yên sau, thôi đưa ra các mệnh lệnh ngu ngốc. Mấy thằng con trai Ä‘i cùng chiá»u hay đưa mắt nhìn hai anh em, cưá»i má»™t cách ngá»› ngẩn rồi rồ ga chạy mất tăm. Thằng anh cà u nhà u: “Mà y là m trò gì mà tụi kia cưá»i chá»c quê váºy?â€. “Ai mà biết! Chắc tụi nó thấy em dá»… thương đó thôi†- Giá»ng con em chua loét. Ãt lâu sau, má»™t hôm thằng anh tranh thá»§ bá» mấy cái áo trắng vô máy giặt chung vá»›i đồ nhà . Cái máy Ä‘ang ngon trá»›n chạy êm bá»—ng dưng lá»c xá»c, gõ cồng cá»™c rồi dừng phắt lại. Nhô dỡ hết áo quần đầy xà - bông ra cháºu, xả nước, tìm cách sá»a máy má»™t mình. Lúc nó sắp sá»a tháo tung há»™p máy thì phát hiện trong thùng giặt có má»™t số khung sắt hình bán nguyệt. Mồ hôi ướt đẫm trán Nhô. Cái chi tiết máy ở đâu long ra nó chưa từng thấy? Sau hồi lâu đánh váºt vá»›i chiếc máy giặt gần như tháo tung, Nhô thò đầu và o phòng khách, nÆ¡i nhá» Chi Ä‘ang trổ tà i đánh piano trước khách quý là bà bác sÄ© và thằng Cá»§n máºp, chìa ra mấy cái vòng sắt mảnh khảnh bà máºt, há»i tuyệt vá»ng :
- Mẹ ơi, mấy chi tiết máy nà y gắn và o đâu mẹ biết không?
Trong khi hai bà mẹ cùng đỠbừng mặt má»™t cách kỳ lạ thì nhá» Chi tuá»™t khá»i ghế, úp mặt trong lòng tay rồi chạy vụt ra khá»i phòng. Chỉ có thằng Cá»§n máºp ngoác mồm ra cưá»i như má»™t cánh rừng đầy khỉ: “He he, có thế mà cÅ©ng không biết. Äó là gá»ng sắt trong mấy các áo đồ gian đồ giả cá»§a tụi con gái đó. Tui giặt đồ cho má lượm được mấy thứ nà y hoà i chứ gì...â€. Ở phòng kế bên, tiếng con Chi khóc váng lên, tức giáºn và xấu hổ. Nhô tẽn tò chuồn ra sau bếp. Hồi lâu suy nghÄ©, nó cảm thấy tháºt khoái trá. Lần đầu tiên đã là m cho con em quái quá»· “co vòiâ€, cái Ä‘iá»u mà bao nhiêu ná»— lá»±c xưa nay nó không thể thá»±c hiện được. Hừ, bà y đặt há»c đòi là m ngưá»i lá»›n...
Khi sắp há»c xong lá»›p 10 thì con Chi phải nháºp viện. Mẹ bảo nó bị bệnh máu trắng. Con em bắt đầu gầy Ä‘i, tất cả mõm xương dưá»ng như muốn đâm xuyên qua lá»›p da má»ng mảnh trắng xanh. Nó nằm im trên giưá»ng bệnh, đột nhiên như má»™t ngưá»i khác hẳn, im lặng, nghe lÆ¡ mÆ¡ mấy bản nhạc cổ Ä‘iển từ cái headphones mà ông anh Hai cho mượn. Thằng Cá»§n hay ghé thăm, dẫn Chi Ä‘i tha thẩn trong vưá»n. Nhô nhìn quang cảnh tÄ©nh lặng và xa vá»i đó, tá»± nhá»§ mình có lẽ sẽ chẳng bao giá» còn dịp đối xá» tốt hÆ¡n vá»›i con em sinh đôi, cái đứa mưá»i mấy năm nay vẫn là nguồn gốc bao ná»—i khốn khổ cá»§a nó... Mẹ ngồi trong góc phòng, bất động. Bà biết hết, từ lâu, nhưng bà giữ bà máºt, để bá»n trẻ con được lá»›n lên, được sống tá»± nhiên như những đứa trẻ khác... Nhô Ä‘i há»c, Ä‘i chÆ¡i má»™t mình, nhưng sá»± tá»± do không dá»… chịu như nó vẫn ao ước.
Bà bác sÄ© mang và o má»™t túi hồ sÆ¡. Mẹ và bác sÄ© ngồi xem tà i liệu, trao đổi thầm thì, thi thoảng nhìn nhanh vá» phÃa Nhô. Tối hôm ấy, khi cáºu ngồi trước máy tÃnh, nghe Ä‘i nghe lại Don’t cry cá»§a Guns N Roses, mẹ khẽ gá»i cáºu ra ngoà i. “Có má»™t hy vá»ng cuối cùng để cứu em. Tất cả chỉ còn dá»±a và o con...â€. Nhô thở nhè nhẹ: “Mẹ nói Ä‘i!â€. “Nếu con cho em tá»§y sống, có thể thay đổi tình hình - Mắt mẹ trở nên trong suốt - Nhưng là m Ä‘iá»u đó rất Ä‘au, rất Ä‘au Nhô ạ...â€. Nhô lặng Ä‘i. “Khi nà o thì con có thể và o bệnh viện là m xét nghiệm hả mẹ?†- Giá»ng Nhô bá»—ng tháºt trầm. Mẹ thì thầm: “Ngà y mai...â€. Những giá»t nước chảy dà i từ Ä‘uôi mắt Nhô, nó không bao giá» khóc cả. Thế mà những viên nước mắt ngoà i mong muốn cứ lăn Ä‘i, ấm nóng, dịu dà ng, hy vá»ng.
HẾT
Last edited by Memory; 10-08-2008 at 08:41 PM.
|

10-08-2008, 08:51 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Ão bông chần Ä‘á»
Gã tóc nâu đứng chếch ngưỡng cá»a, đầu thuốc lá lóe sáng khi gã rút từ dưới áo ngắn khẩu súng lục, Ä‘iá»m tÄ©nh nheo mắt ngắm bắn hai phát. Ngưá»i trúng đạn vẫn ngồi trên yên cho tá»›i khi con ngá»±a rống lên má»™t tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất hất theo ngưá»i kỵ mã xấu số. Anh ta nằm ngá»a, cặp mắt mở hé phản chiếu ánh mặt trá»i. Má»™t nhánh hoa dại Ä‘u đưa trước gương mặt dần dần bình thản. Ngưá»i kỵ mã gượng hé mắt lần nữa, cưá»i nuối tiếc, thì thà o: “Số pháºn an bà i. Nhưng Ä‘á»i đẹp quá!†Các vệt mây trắng và dòng chữ cuối phim chạy dá»c mà n ảnh. Những ngưá»i trong phòng chiếu lục tục đứng dáºy, tiến vỠô cá»a sáng.
Cô gái Ä‘i cùng khoác nhẹ tay Vinh. Dư vị u hoà i từ bá»™ phim vương vất trong anh: đồng cá» hoang, ngá»±a, các cuá»™c sống lang bạt ngắn ngá»§i. Ra khá»i rạp, Vinh má»›i tìm thấy má»™t câu khả dÄ©: “Em thÃch bá»™ phim chứ?†An mỉm cưá»i, giá»ng hÆ¡i khà n cá»§a ngưá»i nhiá»…m lạnh: “Em sẽ không quên buổi chiếu nà y...†Rất nhiá»u lúc trong cuá»™c sống, Ä‘oạn cuối bá»™ phim cao bồi hiện ra trước mắt Vinh, và âm vá»ng tiếng An lặp lại câu thoại kỳ lạ: “Số pháºn an bà i. Nhưng Ä‘á»i đẹp quá...â€
* * * * *
Ở bất cứ đâu, những phòng chá» sân bay cà ng vá» khuya cà ng trở nên trống rá»—ng. Tiếng ầm ì ngoà i đưá»ng băng khiến các khối không khà giao động mạnh, như thể cả thế giá»›i chao đảo bay trong khoảng không ướt át thốc đầy gió. Giá»ng nói trên loa vang lên đột ngá»™t cho biết máybay vừa tiếp đất an toà n. Cho tá»›i khi hà nh khách mệt má»i cuối cùng ra khá»i trạm kiểm soát, vẫn chưa thấy ngưá»i cá»™ng sá»± xuất hiện. Vinh lo lắng vòng qua mấy cây cá»™t. Anh đón má»™t cá»™ng sá»± chưa biết mặt bay ra từ phương Nam. Cô gái mảnh khảnh ngồi trên cái va-li xanh da trá»i, má»› tóc thẳng vén qua tai. Vẻ như cô ta không còn trông đợi gì cả. Vinh tá»›i gần, há»i: “Chuyến vừa rồi có ai bá» bay, tên An, cô biết không?†Cô gái lắc đầu: “Không rõ. Nhưng tôi cÅ©ng tên An...†Cảm giác ngạc nhiên vì nhầm lẫn tai hại. Tuy nhiên Vinh chỉ nói đơn giản: “Xin lá»—i. Tháºt khó nháºn ra cô là ngưá»i cần đónâ€. “Có há» gì. Nhiá»u ngưá»i nghÄ© tên tôi như đà n ôngâ€. - An đáp.
Taxi chở há» và o thà nh phố. Cô gái lẩm bẩm trong bóng tối: “Ban nãy tôi cứ nghÄ© máy bay Ä‘i lạc...†Anh đưa cô ta mảnh khăn chùi mắt. Các mẩu thông tin rá»i rạc giữa há» xóa má» cảm giác xa lạ. An vừa ra trưá»ng nhưng là m thiết kế đã ba năm. Chưa bao giá» cô Ä‘i xa. Vinh là trưởng phòng, phụ trách thiết kế đồ há»a. Anh sẽ liên hệ máºt thiết vá»›i ngưá»i cá»Ã¢ng sá»± nà y, theo yêu cầu công việc. “Hãng Ä‘ang phát triển. Việc chúng ta sẽ nhiá»u và nặng - Anh nói bình thản - Cô kham nổi chứ?†Ãnh tá»± hà o lan trên mặt An: “Tôi 23 tuổi rồi!†“Bằng vợ sắp cưới cá»§a tôi. - Vinh nháºn xét - Nhưng cô ấy can đảm hÆ¡n cô nhiá»u...†Cô gái cưá»i. Nụ cưá»i trong trẻo giữa bóng tối mùa thu khiến Vinh bà ng hoà ng. Xe và o ná»™i ô. Những mái ngói trÄ©u nâu. Loáng thoáng cây như ngưá»i xanh tái mất ngá»§. Tất cả bao phá»§ bởi vô số là n gió dÃnh nước. Khi taxi đỗ trước khách sạn, cô thảng thốt: “Mùi gì thế?†Vinh hiểu ra: “Hoa sữa. Cô sao váºy?†An cho biết hÆ¡i khó thở rồi đẩy va-li và o thang máy cổ, cảm Æ¡n Vinh đã tá»›i đón và đóng chốt, cháºm rãi bốc lên cao sau dãy chấn song cÅ© xưa.
Hai tuần tiếp sau Vinh không nói chuyện riêng vá»›i An. Cô ngồi giữa các nhân viên đồ há»a, là m quen má»™t số yêu cầu thiết kế chuyên biệt, viết chương trình là m việc phối hợp cho văn phòng đại diện ở phương Nam. Má»™t cách kÃn đáo, ngưá»i chung quanh cưá»i giá»ng nói du dương cùng cá» chỉ hÆ¡i khác thưá»ng nÆ¡i An. Sáng An tá»›i hãng sá»›m, áo khoác cÅ©, tha cái túi lá»›n đựng bản vẽ. Hết giá», cô chạy đón xe bus vá» khách sạn tồi tà n.
Má»™t buổi chiá»u rá»i văn phòng muá»™n, Vinh phóng sượt qua cô gái xanh cóng vì gió. Anh dừng lại, gá»i: “Äi uống chút gì chứ?†Cô giữ khoảng cách lặng re sau anh. CÆ¡n mưa ngắt quãng từ sáng đến giá» tạnh hẳn. Những vệt mây ướt sÅ©ng tan ra thà nh là n hÆ¡i xam xám. Äám lá khô như tá» báo cÅ© vụn vỡ cuốn tung theo gió... Mùa đông lá» má» phÃa chân trá»i. “Bây giá» cô thÃch nghe gì?†- Vinh chợt há»i. “Rock - An thở dà i - Mấy tuần tôi chưa nghe nóâ€. Há» và o phố trung tâm, lên gác má»™t ngôi nhà cổ, luồn và o căn phòng đầy ngưá»i. Còn hai ghế ở ban-công nhìn xuống mặt hồ lặng im xanh. Các bản ballad giống dòng nước mà u hổ phách xuyên qua các câu chuyện. An uống cốc cà phê to, bối rối trả lá»i và i câu há»i từ Vinh. Cô không tá»± tin. Cô có và i bạn thân. Ở trong kia cô sống má»™t mình...
- Anh gần kết hôn ư? - An há»i khẽ.
- Hai tháng nữa - Vinh báºt cưá»i - Vợ cá»§a tôi rất đẹp, giá»i nữa. Cô thấy lạ ư?
Cô gái lắc đầu :
- Sống vá»›i má»™t ngưá»i, Ä‘iá»u ấy tháºt đáng kể.
Vinh cưá»i to hÆ¡n. An co lại, gương mặt á»ng Ä‘á».
- Cô yêu ai bao giỠchưa? - Vinh tò mò.
Không có trả lá»i. Bản ballad dâng cao trong quán tối. Lúc xuống cầu thang, Ä‘iá»u gì xui khiến anh cầm cánh tay An buông lÆ¡i?
Há» Ä‘i bá»™ cháºm rãi đưá»ng quanh hồ. Gió má»ng. Má»™t cÆ¡n mưa không nhìn thấy, chỉ ướt. “Mùa lạnh thÃch quá!†- Cô gái thì thà o, rồi run run nắm chặt bà n tay anh. HÆ¡i thở nhẹ. Nụ cưá»i yên tÄ©nh tinh khiết. Trạng thái tá»± do. Tuổi trẻ. Kinh nghiệm non ná»›t... Nhưng cùng chuá»—i xúc cảm tha thiết ấy, sá»± trống trải má»c lên trong Vinh. Anh biết đừng là m sai lạc thứ tá»± đã xếp đặt trong cuá»™c sống. Gắn bó vá»›i má»™t ngưá»i là trò chÆ¡i nguy hiểm... Hồ như Ä‘á»c được dòng suy nghÄ© im lặng, An rùng mình, khẽ khà ng: “Tuần sau tôi bay vá» thì hÆ¡n. Công việc tạm ổn rồiâ€. Há» lên xe. Chẳng có vấn đỠgì được đặt ra. Nhưng tất cả bắt đầu thay đổi...
Những ngà y mùa đông, trá»i xám xanh như bá»c thép. Các tráºn gió trà n vá» là m huyên náo má»i đỉnh cây cả đêm và ngà y. Không khà lạnh buốt đầy hÆ¡i ẩm. Vinh đưa ngưá»i cá»™ng sá»± tá»›i trạm xe hà ng không, từ đấy cô sẽ ra sân bay má»™t mình. Trạm chá» vắng hoe. Ông tà i xế ngồi quán chè chén ven đưá»ng rÃt thuốc là o, bảo ná»a giá» nữa xe má»›i chạy. Vinh Ä‘iện thoại hoãn giá» há»p chiá»u, ở lại vá»›i An những phút cuối cùng. An ngồi im dưới tấm bạt, nhìn mưa lưa thưa trên các chùm dâu gia xoan chảy xuống ngói cÅ©. Nháºn ra cô gái run rẩy dưới áo khoác má»ng, Vinh phóng vá»™i vá» nhà , tìm thấy má»™t áo bông chần nằm cÅ© đáy rương. Ão bông chần quả trám Ä‘á», gấu cÅ©ng cạp Ä‘iá»u. Anh mua cho An thanh kẹo lạc và nhắc cách thức phối hợp công việc. An gáºt đầu, đôi mắt xám tro tá»±a hai mặt hồ thảng thốt. Há» bồn chồn, cùng dá»± Ä‘oán sá»± lãng quên nay mai. Ngưá»i ra trạm xe đông dần. Cô gái trùm tấm áo cổ xưa kỳ dị, lên xe, vẫy Vinh. Tà i xế nhấn hồi còi buồn rầu, cho xe lăn bánh.
Cuối năm ấy, Vinh là m đám cưới vá»›i ngưá»i vợ anh Ä‘Ãnh hôn, theo đúng trình tá»± được nhìn thấy trước.
* * * * *
Trong suốt 12 tháng há» hầu như không gặp nhau. Thi thoảng qua Ä‘iện thoại, An trao đổi công việc bằng giá»ng nói lÆ¡ đãng, như quãng thá»i gian bất ổn kia chưa từng tồn tại giữa hai ngưá»i. Má»i thứ trôi Ä‘i bình thưá»ng, Vinh đổi lên ngôi nhà lá»›n khu trung tâm. Vợ anh trầm tÄ©nh, chu toà n má»i việc và vừa sinh má»™t con gái. Lâu lâu anh bay ra nước ngoà i, thá»±c hiện chương trình quảng cáo đặt hà ng. Cuá»™c sống không có gì phà n nà n. Tuy nhiên má»™t buổi sáng, băng ngang gác quán năm trước từng ngồi vá»›i An, Ä‘oạn ballad quen thuá»™c tình cá» vướng và o tâm trà Vinh. Các hình ảnh An dá»™i và o ký ức Vinh như sóng biển. Từ cô, anh thấm đầy tình yêu cuá»™c sống lạ lùng, ná»—i khao khát là m việc, lòng tá»± trá»ng đến e ngại là m tổn thương ngưá»i khác. Tuy nhiên các ý thức ấy không bá»n trước thói quen thá»a hiệp cá»§a cuá»™c sống. Rốt cuá»™c, anh phó mặc thá»i gian cá»§a mình cho đủ thứ ngẫu nhiên... Bản nhạc vẫn tá»a ra từ căn gác. Ná»—i nhá»› An lá»›n dáºy bất thần, cồn cà o. Anh rút Ä‘iện thoại bấm số văn phòng trong Nam. An ở đầu dây. Sá»± im lặng thông hiểu kinh ngạc. Vinh cho biết tối mai anh bay và o. Cô không nói gì...
“Anh cần em biết bao!†Vinh thốt lên khi nhánh dâu da xoan mảnh dẻ mặc áo bông chần đỠùa tới, nhớ nhung, ấm áp nép và o anh ở ga đến sân bay.
... Không ai biết mối quan hệ bà ẩn giữa há». Từ phương Bắc thi thoảng Vinh Ä‘iện thoại và o cho An, cô trả lá»i máy, không lúc nà o không xúc động. Cô không than phiá»n vá» ná»—i cô đơn, không đặt ra những câu há»i khiến anh cảm thấy phiá»n toái. Má»™t cách tinh tế, cô chưa bao giỠđả động tá»›i vợ hay con gái anh, như thể há» thuá»™c vá» má»™t thế giá»›i hoà n toà n khác và anh thưá»ng xuyên sống nÆ¡i ấy là điá»u tháºt bình thưá»ng. Vá»›i cả sá»± xa cách và gần gÅ©i, giữa hai ngưá»i chầm cháºm Ä‘an nên mối cảm thông, sá»± táºn tưá»ng tâm hồn và cả ná»—i xót thương nhau đến thắt Ä‘au. Những sáng hiếm hoi cùng ngồi trên vỉa hè thà nh phố uống cà phê, An nói vá»›i anh vá» công việc, các sá»± cố vụn vặt mà cô vượt qua ổn thá»a, rồi nhẹ nhà ng: “Chẳng nên buá»™c mình và o mối phụ thuá»™c là m gì, phải không?†Vinh nhìn mắt cô, thá» mỉm cưá»i: “Có ai đấy ngá» lá»i vá»›i em ư?†An lắc đầu. Những lúc như thế anh thương cô xiết bao. Cô không bao giá» gá»i Ä‘iện cho anh, để tránh má»i nghi ngá». Các vấn đỠcuá»™c sống cô tá»± giải quyết. Có lần Vinh liên lạc văn phòng trong Nam há»i má»™t bản mẫu trá»… hạn, ngưá»i ta cho biết cô ốm đã ba ngà y. Gá»i vá» nhà , cô chỉ nói: “Em sốt, thưá»ng thôi...†“An nà y - Anh nói khó nhá»c - Giá như anh ở cạnh em bây giá»!†“Không cần phải như váºy đâu†- Cô thầm thì, cưá»i, rồi lặng lẽ khóc. Cuá»™c sống há» hồ như thẫm mà u. An còn trẻ, đã là nữ thiết kế hà ng đầu trong hãng, thá»i gian phÃa trước còn nhiá»u hy vá»ng, thế mà vì mối liên hệ bất an, cô bá» qua bao nhiêu cÆ¡ há»™i hạnh phúc. An há»i: “Ngoà i ấy ra sao?†Vinh kể cho cô nghe là n không khà tươi tắn có thể uống đầy phổi, dưới những tán cây vẫn mát lạnh khi ngoà i phố nắng hoe, mà u lá óng xanh lần cuối trước khi ngả và ng... “Anh đừng kể nữa - Cô run lên bên đầu dây - Em bá»—ng chẳng biết là m gì.†Há» cùng im lặng. Hoà n cảnh buồn rầu khiến cả hai trở nên lặng lẽ. Há» cảm thông vá»›i những bất thưá»ng chung quanh, Ãt than phiá»n. Vinh thá»±c hiện các dá»± án, Ä‘i từ thà nh công nà y sang thà ng công khác. An thưá»ng vẽ những phác thảo bám đầy ý tưởng kỳ lạ. “Ở lẽ nà o đấy em biết Æ¡n cuá»™c sống - Má»™t lần cô nói vá»›i Vinh - Nhiá»u khi em hạnh phúc.†Câu nói giản dị khiến Vinh xúc động sâu xa, tá»›i mức anh chẳng thể nghÄ© rằng sá»± thể cần thay đổi.
Những đợt công tác được thầm lặng trông chá». Tuy nhiên má»—i lần bay và o, anh nháºn ra gương mặt An Ä‘ang trở nên giống đầu tượng nữ được đẽo gá»t tinh tế, định hình. Äó là sá»± thanh mảnh kÃn đáo, như thể An tháºn trá»ng tá»± cất mình và o khoảng không hẹp bằng vẻ gầy gò lạ lùng. Chỉ có đôi mắt vẫn váºy, trong sáng, chân thà nh. Má»™t lần cùng dá»± há»p ở phương Nam, Vinh nháºn ra nhiá»u ngưá»i lưu tâm cô. Lúc vá» anh bảo An Ä‘iá»u trên, cô dịu dà ng: “Anh biết không, các nháºn xét như váºy khiến em thấy mình khốn khổ. Em tá»± do, váºy là ổn. Anh đừng nhắc những chữ thiệt thòi hay vô vá»ng. Chúng là m cho quan hệ cá»§a anh và em đặt dưới ánh sáng tồi tệ...†Anh giữ cô trong tay. Tinh mÆ¡ thức giấc đột ngá»™t, anh cảm thấy An ngồi bên cá»a sổ tối om, mảng thẫm cá»§a áo bông khoác há» trên đôi vai trần ánh đỠcô độc. Còn lâu má»›i có tiếng đưá»ng phố. Sá»± yên tÄ©nh thấm và o khoảng không giữa há». “Em nghÄ© gì váºy?†- Vinh gá»i. “Không gì cả - An bất động - Anh ngá»§ thêm Ä‘i. Chiá»u ra sân bay...†Thá»i gian còn lại trong buổi sáng An đỠnghị Ä‘i xem phim cao bồi. Trong rạp chiếu, cô chăm chú nhìn mà n ảnh, căng thẳng, có lúc cưá»i to. Vinh linh cảm Ä‘iá»u bất ổn. Sau khi chia tay, anh vá» khách sạn sá»a soạn hà nh lý bay. Mối quan hệ cá»§a há» bình lặng nhưng bắt đầu nhuốm âu lo, hồ như vì má»™t bá»™ phim.
* * * * *
Rất nhiá»u lúc trong cuá»™c sống Vinh, âm vá»ng tiếng An lặp lại câu thoại bà ẩn: “Số pháºn an bà i. Nhưng Ä‘á»i đẹp quá...†Giải pháp giản dị nhất thưá»ng là giải pháp hiếm khi nghÄ© tá»›i. Hình ảnh gã tóc nâu và ngưá»i trúng đạn ngã ngá»±a trong bá»™ phim thưá»ng xuyên trở vá» trong tâm trà Vinh, như má»™t dấu hiệu đầy ám chỉ. Anh là ai, do đâu anh luôn nháºn từ cuá»™c sống bao nhiêu ân huệ. Còn vì anh và sá»± gắn bó vô vá»ng vá»›i anh, tuổi trẻ cá»§a An Ä‘ang nhạt phai? Anh quan tâm tá»›i cô nhiá»u hÆ¡n, dá»± định cuối năm thu xếp chuyến du lịch. Khi nghe anh bà n, An thá» Æ¡: “Tại sao phải như váºy?†Câu há»i tá»±a mÅ©i dao am tưá»ng. Thi thoảng há» thá» nói vá» má»™t cuá»™c chia tay giả định. Câu chuyện bá» lá»ng lưng chừng...
Những ngưá»i thiết kế bá»—ng xôn xao vá» má»™t đồng nghiệp ở văn phòng đại diện sáng nay đã nghỉ việc. Là An. Các ná»— lá»±c liên lạc riêng cá»§a Vinh Ä‘á»u thất bại. Vinh giữ vẻ bình thản bá» mặt, giải quyết các vấn đỠcông việc êm xuôi. Chỉ đến tối, khi ngồi ở quán gác quen, anh sắp xếp lại các dữ kiện. NghÄ© táºn cùng, phải chăng anh vẫn thầm mong má»™t ngà y trở vá» cuá»™c sống an toà n, cắt lìa các báºn tâm buồn bã? Còn An lại Ä‘á»c được suy nghÄ© chìm sâu... Vinh cảm thấy ngá»™t ngạt, dù bên hồ gió thổi mạnh. Äiện thoại. Giá»ng nói An vang lên đột nhiên :
- Em vẫn bình thưá»ng. Chẳng có gì phải lo âu cả...
- Tại sao lại thế? - Gần như Vinh hét lên.
- Em không biết - Giá»ng nói bắt đầu lùi xa, mÆ¡ hồ - Phần quan trá»ng nhất chúng ta thuá»™c vá» nhau, nhưng tất cả còn lại thì không.
Vinh rá»i quán. Gió vẫn không ngưng thổi rá»—ng các vòm cây mùa đông. Cuá»™c sống ngà y mai phẳng lặng. Và An, vá»›i những ô quả trám trống không, cô cÅ©ng khởi sá»± cuá»™c sắp đặt khác. Má»i việc lại và o trình tá»± mong muốn. Thế nhưng từ sâu thẳm, Vinh biết má»™t mảnh cuá»™c sống anh - cái phần chân thà nh, đẹp đẽ và bị cấm Ä‘oán - đã không còn nữa.
Nhánh hoa dại bình thản Ä‘u đưa. Nó có nhìn thấy mảnh trá»i xanh lÆ¡ trong mắt ngưá»i cao bồi mặc áo bông chần đỠtrúng đạn không?
|

10-08-2008, 08:52 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Bay vỠphương Bắc
Ký ức vẫn lưu giữ trong VÄ©nh dư vị êm đẹp khoảng thá»i gian hai năm trước, ngà y há» má»›i quen. Các buổi trò chuyện gấp gáp đầy ắp chi tiết hà i hước. Hoặc đôi khi, má»™t cuá»™c hẹn hò đột xuất gây cảm động. VÄ©nh 32 tuổi, chuyên viên thiết kế bá»™ nhá»› flash MCU cho hệ thống Ä‘iện tá» dùng trong xe hÆ¡i.
Việc cung cấp những hệ thống giải pháp kỹ thuáºt đòi há»i đầu óc sáng suốt, và khả năng lãng quên mau chóng những gì thuá»™c vá» ngà y hôm qua. Di chuyển và sống qua nhiá»u nÆ¡i chốn, anh há»c được khả năng phòng vệ, tá»± ngăn cách trước những kẻ xa lạ là m phiá»n nhiá»…u, dá»… dà ng thÃch ứng nhiá»u loại hoà n cảnh. Cà ng vá» sau, anh cà ng vững tin và o má»™t thế giá»›i có thể kiểm soát. Ở má»™t lẽ nà o đó, VÄ©nh biết anh an toà n. Hầu hết các Ä‘iểm mấu chốt trong cuá»™c sống Ä‘á»i anh dưá»ng như đã láºp trình sẵn, má»™t cách hoà n hảo.
Anh gặp San trong bữa tiệc buffet xã giao. Ngồi khuất trong góc phòng, gần các nhạc công, cô gái trẻ giữ ly coktail xanh lÆ¡ bằng những ngón tay mảnh khảnh hiếm thấy. Cô ta ăn liên tục ba con tôm tẩm bá»™t và những bánh ngá»t bé bằng đồng xu. Khi San ngước nhìn, đôi mắt to mà u xám tro Ä‘ang chuyển sang mà u sắc kỳ dị cá»§a thứ rượu pha. Bằng trá»±c cảm sáng rõ, VÄ©nh biết đây chÃnh là ngưá»i anh cần. Anh bắt chuyện vá»›i cô ta. San miá»…n cưỡng trả lá»i, tung ra má»™t nắm thông tin mù má».
Vá» sau, có thể do tác động từ cốc rượu ngá»t, San dá»… chịu hÆ¡n. Cô nói Ä‘á»u Ä‘á»u như máy vá» má»™t phần má»m đồ há»a nà o đó. VÄ©nh ngá» vá»±c San thuá»™c vá» những kẻ phi thá»±c tế vẫn còn rÆ¡i rá»›t trong và i ngóc ngách cá»§a thế giá»›i nà y. Designer cao cấp thiết kế nhân váºt cho phim hoạt hình, cô gắn bó vá»›i thế giá»›i ảo nhiá»u hÆ¡n mức cần thiết cá»§a lòng má» say nghá» nghiệp. VÄ©nh tức khắc hút và o câu chuyện. Má»i thứ, dù tầm thưá»ng nhất, khi lá»c qua mắt San Ä‘á»u bị khúc xạ, nở phồng lên và biến hình: Bầu trá»i vô táºn, nhiá»u lá»›p trong suốt tạo nên bởi vô và n những hạt li ti tinh khiết xanh lÆ¡. Cô ta nói vá» mấy đóa cúc dại vá»› vẩn nà o đó hệt như bông hoa kỳ bÃ, có mùi hương ngạt thở tìm thấy trong rừng mưa Amazon. Ảo giác Ä‘iên rồ có thể chấp nháºn được cá»§a mẫu ngưá»i cô độc, bị chấn thương vì khối lượng công việc khổng lồ, VÄ©nh tá»± nhá»§.
Sau buổi tiệc xã giao nhà m chán, anh đưa cô Ä‘i xem phim. Bên trong rạp tối om, mặt sà n dâng lên hÆ¡i ẩm thấp mù mịt. Má»™t bá»™ phim 3D dà i lê thê, đầy rẫy tình tiết phi lý nhưng khiến San hưng phấn. Mắt dán lên mà n hình, cô để mặc anh cầm những ngón tay xanh biếc đưa lên môi hôn nhẹ. Cô ngoảnh sang VÄ©nh, đột ngá»™t cưá»i: “Anh muốn hôn lên trán em, đúng không?â€. VÄ©nh bà ng hoà ng. Anh hôn cô, hay đúng hÆ¡n, cháºm rãi là m theo chỉ dẫn cá»§a cô. Anh nháºn xét: “Chúng ta chá» nhau đã rất lâu!â€. “Hẳn là váºy!†- cô gái gáºt đầu, đồng ý dá»… dà ng. Sau đó há» im lặng xem phim, không nói gì thêm.
Theo thá»i gian, vệt sáng mê hoặc bao phá»§ tình yêu giữa há» nhạt má». Có thể bắt đầu và o thá»i Ä‘iểm San chuyển đến ở cùng anh. Những chi tiết khôi hà i cảm động xếp và o nhịp sống quen thuá»™c trở nên bình thưá»ng như má»i Ä‘iá»u bình thưá»ng. Há» chia sẻ vá»›i nhau bản tin thá»i tiết, cách bà i trà ná»™i thất kiểu má»›i, những bá»™ phim Ä‘ang công chiếu, các đĩa nhạc Ä‘ang được ưa chuá»™ng...Từng chút má»™t, hà ng ngà n chi tiết vụn vặt tÃch tụ, khiến há» giống như hai vÅ©ng nước sau mưa, yên tÄ©nh và thăng bằng, nhưng không còn nghe thấy âm thanh cá»§a nhau. Äôi khi, VÄ©nh tá»± há»i anh còn muốn gì hÆ¡n nữa. Chẳng phải trạng thái yên bình và má»™t cuá»™c sống không biến động là điá»u anh cố gắng xếp đặt đấy ư. Thảng hoặc, anh gợi ý vá» má»™t đám cưới cần thiết, việc sống chung lâu dà i, và có thể sinh con. Con ngưá»i xám tro mắt cô lấp lánh đầy lân tinh. Mấy lúc như thế, VÄ©nh không khá»i cảm thấy nặng ná» :
- Em vừa lòng vá»›i tình trạng bấp bênh? Sao em không đặt ra Ä‘iá»u kiện nà o. Em im lặng suốt, đến ná»—i anh cảm thấy em cÅ©ng không muốn anh nữa...
- Chúng ta sẽ thay đổi khi cần thay đổi. Sống được vá»›i nhau gần hai năm qua là vì mình không có rà ng buá»™c nà o cả. Chẳng phải anh luôn biết rõ Ä‘iá»u ấy hÆ¡n em?
- Sắp tá»›i chúng ta nên Ä‘i đâu đó - VÄ©nh thừa nháºn - Sau đó sẽ tÃnh tiếp.
- Váºy cÅ©ng được.
Cá»a sổ kÃnh phòng là m việc há» mở hé, đôi lúc Ä‘áºp nhẹ vòa khung gá»—. Vệt sáng phản chiếu mặt trá»i hoà ng hôn quệt mạnh trên tưá»ng rồi biến mất, như má»™t con cá chép đỠthắm bay vá»t lên, bắn và o không gian những hạt nước lạnh toát trước khi lặn xuống mặt hồ rá»—ng sâu thẳm.
Sân bay vỠđêm biến thà nh má»™t khối vuông căng phồng, như sắp vỡ tung bởi thứ ánh sáng trắng dồn nén bên trong. Giá»ng Ä‘á»c thông báo âm oang trên những cái loa vô hình tô Ä‘áºm cảm giác lạnh và căng thẳng. Trên các băng ghế, nhiá»u gương mặt ngái ngá»§ thá» Æ¡. Tại quầy check in, VÄ©nh đã gá»i Ä‘i chiếc vali lá»›n, bên trong lèn đầy quần áo ấm cá»§a hai ngưá»i. Sau đó anh mua gói thuốc lá, tìm hai chá»— ngồi bên khu vá»±c hút thuốc, đốt má»™t Ä‘iếu, hoà n toà n bình thản. San ngồi bên anh, nhìn mặt đồng hồ Ä‘iện tá» treo trên lối ra máy bay, chăm chú đếm thá»i gian trôi qua. “Sao chúng ta không gá»i nốt món nà y?†- VÄ©nh đưa mắt nhìn cái vali vuông mà u Ä‘en San để dưới chân. Cô hÆ¡i bối rối: “Máy ảnh, laptop và và i quyển sách. Em sợ lạc những thứ ấy!â€. VÄ©nh nhÃu mà y, chiếc khóa số trên vali lóe lên tia sáng lạnh.
VÄ©nh đốt Ä‘iếu thuốc khác, Ä‘á»c lướt guide book vá» các tỉnh phÃa bắc đảo Nháºt Bản. Những chuyến bay vô số theo yêu cầu công việc từ lâu khiến VÄ©nh vô cảm. Lần nà y thì khác. Ngoà i cuá»™c há»p thưá»ng niên tại trụ sở công ty ở Nháºt, anh tranh thá»§ đưa San Ä‘i theo du lịch. San chưa từng ngồi máy bay, cÅ©ng chưa bao giá» ra nước ngoà i nên chưa có passport. Tháºt kỳ quặc là San nói tiếng Anh gần như hoà n hảo, biết rõ các vùng đất trên thế giá»›i, vá»›i đủ chi tiết vặt vãnh. Hình như cô thu nhặt chúng thông qua việc ngấu nghiến sách vở đủ loại và xem game show truyá»n hình.
Và i khám phá nho nhá» trên là m VÄ©nh thoáng buồn. Há» sống cùng nhau, nhưng biết vá» nhau quá Ãt. Viá»…n cảnh bay đến Nháºt mùa đông khiến San phấn khÃch. Dò xem cặn kẽ bản đồ vùng Sapporo, cô nói rà nh rá»t vá» món mì miso, cá nướng vá»›i Ä‘áºu và các loại tương hạt cải cá»§a xứ tuyết. Thế nhưng, mấy thá»§ tục đơn giản để có thể xuất cảnh thì San không há» biết mảy may. VÄ©nh vá»™i vã lo há»™ chiếu và xin visa cho San. Các tối sau nà y, anh trở vá» nhà sá»›m hÆ¡n thưá»ng lệ. San ngồi trên giưá»ng, ngáºp trong đống quần áo xá»›i tung, gương mặt đỠá»ng lấm tấm mồ hôi, nụ cưá»i hà o hứng như đứa bé con khiến VÄ©nh xúc động. Giá như biết má»™t chuyến du lịch là m cô hạnh phúc thế, anh đã thu xếp đưa cô Ä‘i từ lâu.
Mưa lá»›n. Trong là n nước dà y đặc bên ngoà i bức tưá»ng kÃnh, những vệt Ä‘en và ng sáºm nhấp nháy, chao đảo dữ dá»™i. Các đợt gió liên tục đổi chiá»u xóa nhòa hình khối các cụm nhà và những chiếc máy bay rải rác ngoà i đưá»ng băng. San ngoảnh sang VÄ©nh. Anh khoác nhẹ lên vai cô, trấn an: “Mươi phút nữa sau khi cất cánh, máy bay sẽ ra khá»i vùng mưa bãoâ€. Tiếng loa yêu cầu hà nh khách đáp chuyến bay Ä‘i Nháºt ra cổng, lên đưá»ng dẫn và o máy bay. VÄ©nh thoáng khó thở. San kéo chiếc vali nhá», rảo bước trước má»™t quãng. Bất chợt cô dừng giữa lối Ä‘i, chỠđợi, mặt không gợn chút mệt má»i. Anh bước kịp San, nhấc lên chiếc vali và cùng cô rảo bước.
Máy bay cất cánh. Trong khoang, hÆ¡i lạnh máy bay là giữa giữa các lối Ä‘i. VÄ©nh mở mà n hình trước mặt, bấm nút chá»n hú há»a má»™t phim. Bá»™ phim 3D vá»›i các tình tiết phi lý anh và San từng xem và o ngà y há» quen nhau. Sá»± trùng hợp lạ lùng. Ãp mặt và o ô kÃnh, xuyên qua là n mưa ảm đạm, San nhìn ra ngoà i trá»i tối Ä‘en. TÄ©nh mịch. Thi thoảng má»›i vẳng đến tiếng động cÆ¡ rÃt lên khe khẽ. Hà nh khách vặn nhỠđèn, đắp chăn, chìm và o giấc ngá»§. Sá»± yên ắng bao trùm. Có má»™t lúc, VÄ©nh Ä‘á»c được cảm giác sợ hãi trong San, ná»—i kinh hoà ng khi ở bên trong má»™t váºt thể đơn độc, lao giữa bóng đêm vô táºn. Anh cầm bà n tay cô, siết nhẹ, thì thầm:
- Ngủ một chút đi, thương yêu!
- Có gì đó bất ổn ngoà i kia. - Äôi mắt xám tro căng thẳng.
- Không có gì hết.
VÄ©nh đổi chá»— cho cô. Cà i lại khóa an toà n. Anh đóng sáºp cánh cá»a, che ô kÃnh. Má»i phiá»n toái đã được cắt đứt. Anh Ä‘á»c tà i liệu thêm má»™t chút nữa rồi nhắm mắt. HÆ¡i thở San nhè nhẹ, nhưng rõ rà ng cô không ngá»§. Khoảng ná»a đêm, đèn bá»—ng sáng bất thưá»ng. Máy bay đột ngá»™t chao nghiêng. Các tiếp viên túa ra, bước nhanh trên lối Ä‘i. Hà nh khách tỉnh giấc: “Chuyện gì váºy?†- VÄ©nh há»i. Nữ tiếp viên mỉm cưá»i căng thẳng: “Xin ngồi yên và thắt dây an toà n. Chỉ là máy bay rÆ¡i và o má»™t vùng xoáy bất ổn, thưa ôngâ€. Khi phát âm từ “vùng xoáyâ€, cô ta thoáng nghẹn lá»i. Äá»™t nhiên, nữ tiếp viên ngã sấp vá» phÃa trước. Máy bay rung lắc dữ dá»™i. Cảm giác Ä‘iên cuồng lao xuống vá»±c thẳm. Và i tiếng thét nghẹn ngà o từ phÃa dưới Ä‘uôi máy bay dá»™i lên. San ngồi im, mắt mở to, nhưng không nhìn gì cả.
- Äừng sợ! - VÄ©nh nói khẽ.
- Em không sợ đâu! - cô ngoảnh sang anh thì thầm.
- Sẽ sớm qua thôi!
- Vâng, chắc là váºy. Nhưng, dù chuyện gì xảy ra, cÅ©ng không có gì đáng tiếc.
CÅ©ng như anh, San hiểu chẳng có gì nghiêm trá»ng, nên cÅ©ng chẳng có gì quá tha thiết trong cuá»™c Ä‘á»i nà y. Máy bay lại lao lên, dốc ngược. Ãp suất gần như biến mất. Không khà dồn nén trong các lá phổi, khiến anh như sắp vỡ tung. Mặt nạ dưỡng khà bung xuống, lÆ¡ lá»ng trước mặt. Bá»—ng, trạng thái cân bằng trở lại, cÅ©ng đột ngá»™t như khi nó biến mất. Có má»™t tiếng lắc rắc nhẹ. Khoang hà nh lý ngay phÃa trên chá»— ngồi San báºt nắp. Chốt khóa gãy, VÄ©nh chỉ kịp nhìn ổ khóa lóe lên tia sáng lạnh, khi chiếc vali Ä‘en cỡ nhá» cá»§a há» rÆ¡i thẳng lên đầu San, khiến cô ngất Ä‘i.
Máy bay transit ở Hong Kong. VÄ©nh và má»™t nhân viên hà ng không đưa San thẳng đến bệnh viện cấp cứu. Tình hình không có gì rõ rà ng. San tỉnh lại sau 6 tiếng. Cô không rên la, không phà n vì chuyến bay bá» dở giữa chừng. Cô chỉ yêu cầu được tháo dải băng Ä‘en khá»i mắt. Vấn đỠlà chẳng có dải băng nà o cả.
Vá» sau nà y, VÄ©nh thưá»ng tá»± há»i, thá»i Ä‘iểm khó khăn đó, anh hay San kinh hoà ng hÆ¡n? San tức khắc hiểu ngay tai há»a cô Ä‘ang mắc kẹt. Im lặng, tháºm chà cô còn mỉm cưá»i, nụ cưá»i nhợt nhạt dá»ng dưng, treo lÆ¡ lá»ng theo suốt chuyến bay vá» nhà . Bác sÄ© cho biết má»™t khối tụ máu nhỠđè lên thần kinh thị giác. Bất kể lúc nà o, cô cÅ©ng có thể chấm dứt tình trạng nà y. Nhưng nó cÅ©ng có thể kéo dà i không hạn định. Mất khoảng má»™t tuần, để San quen vá»›i tình thế má»›i. Cô Ä‘i men theo các đồ đạc trong căn nhà rá»™ng. Cô bắt đầu thà nh thạo việc tiếp xúc cá»§a ngón tay và lòng bà n tay, táºp lắng nghe, khám phá bà ẩn cá»§a thuáºt định hướng bằng mùi hương.
VÄ©nh biết, má»i thứ trở nên hết sức khó khăn vá»›i má»™t ngưá»i vốn dÄ© là m việc và xây dá»±ng thế giá»›i chung quanh bằng các hình ảnh thị giác. Có lần, vá» nhà sá»›m, anh nháºn ra cô Ä‘i lang thang trong vưá»n, đặt chân lên chÃnh xác trên từng phiến đá viá»n theo hồ cá. Giống như má»™t đứa trẻ vô tư lá»±, hÆ¡i lÆ¡ đãng, đốm tóc hung mà u sẫm cá»§a San khuất sau tán lá, lúc ẩn lúc hiện, di chuyển từ Ä‘iểm nà y sang Ä‘iểm khác, từ vệt nắng nà y sang vệt nắng khác...VÄ©nh bá»—ng quên mất cô mù lòa. Khi anh cất tiếng gá»i, cô giáºt mình, trượt chân, ngã thẳng xuống hồ. Máu dưới da VÄ©nh đông cứng lại. Chưa bao giá» anh khiếp đảm như thế.
Má»i việc được sắp xếp lại, bắt đầu từ Ä‘i và o nếp quen. Việc San mù lòa được giữ kÃn ở mức có thể. Công ty chế tác phim há»at hình cho cô nghỉ không lương ná»a năm. VÄ©nh duy trì má»i thứ như cÅ©, giảm thiểu má»i dấu hiệu khiến San nặng ná». San chỉ yêu cầu má»™t việc duy nhất. Cô vẫn muốn cảm giác rà nh rẽ vá» má»i thứ hiện diện, cả gần và xa, bằng đôi mắt anh. Dần dần, VÄ©nh nháºn ra anh Ä‘ang nhìn má»i thứ chung quanh má»™t cách khác hẳn: Chúng được quan sát chÃnh xác đến từng chi tiết, nổi rõ như chạm lên võng mạc bằng mÅ©i dao nhá»n. Hệt như anh không còn là anh nữa. Mà San Ä‘ang sá» dụng đôi mắt cá»§a anh, theo ý muốn cá»§a cô ta. Há» nói chuyện vá»›i nhau nhiá»u hÆ¡n. San chăm chú lắng nghe, đôi mắt hướng vá» anh, thu hút ánh sáng bên ngoà i mà không thể hắt ra chút từ bên trong. Má»™t con mắt không có cái nhìn. VÄ©nh thoáng rùng mình. San đưa tay chạm nhẹ gương mặt anh :
- Anh sợ em, đúng không?
- Ừ. Một chút thôi.
San lặng lẽ khóc. VÄ©nh cảm thấy nặng ná» khá»§ng khiếp. Anh ra khá»i nhà , Ä‘i ngược lên phố. Anh ghé và o má»™t tiệm đĩa nhạc, uống cà phê, rồi lại Ä‘i mãi đến chiá»u tối. Tráºn mưa ấp đến, dữ dá»™i như hôm anh và San chuẩn bị lên máy bay. Anh vá»™i vã xuyên qua mưa, rảo bước vá» nhà . Những ngưá»i Ä‘i ngược chiá»u đột nhiên giống những bóng Ä‘en cao vút, lướt ngang qua anh như các thân cây biến Ä‘i. VÄ©nh chạy. San vẫn đứng bên kia cá»a sổ, kiên nhẫn. “Anh vá» rồi đây!†- VÄ©nh nói to.
Cô nắm tay anh, thở nhè nhẹ. HỠăn vá»™i bữa tối, bá» qua các chương trình thá»i sá»± trên TV, và o giưá»ng sá»›m. Bá»—ng dưng, vẻ lÆ¡ đãng nÆ¡i San tan biến. Cô sống động khác thưá»ng. Là n da trắng mÆ¡ trong bóng tối. Ãnh trăng phản chiếu và o mắt, lấp lánh như Ä‘om đóm mùa thu. Những ngón tay bấu chặt và o anh, tá»™t cùng kinh hãi, tá»™t cùng cô độc. Tất cả thấm đẫm sinh khà khác lạ. Äêm không lạnh, nhưng San nép sát anh mãi, kiếm tìm má»™t thứ gì đó. Giữ cô trong tay, anh áp môi lên vầng trán phẳng. Chuyển động cháºm rãi, yên ả. Hệt như anh Ä‘ang Ä‘i xuyên qua má»™t đưá»ng hầm xanh dịu, bất táºn. San thở nhẹ, nghiêng đầu gối lên cánh tay anh.
Ngoà i cá»a sổ, và i vệt mây như Ä‘an lên ná»n trá»i tÃm thẫm. Há» thoáng nghe âm thanh rì rầm vẳng đến cá»§a những chiếc xe tải. Rồi đột nhiên, nối lên tiếng kêu cá»§a má»™t con nhạn biển lạc qua thà nh phố. Tất cả những thứ ấy vừa có tháºt, vừa đáng nghi hoặc, khiến thế giá»›i xung quanh há» cháºm rãi biến hình thà nh má»™t bức tranh trên tấm vải vẽ khổng lồ.
Cuối tháng mưá»i hai, má»™t bác sÄ© nhãn khoa khám và đồng ý thá»±c hiện phẫu thuáºt. Cô có thể tìm lại ánh sáng. Nhưng cÅ©ng có thể mù vÄ©nh viá»…n. Chẳng có gì chắc chắn cả. San lảng tránh nói vá» cuá»™c phẫu thuáºt. Nhưng các đòi há»i cá»§a cô vá»›i VÄ©nh gắt gao hÆ¡n. Nghe mô tả hình khối, đưá»ng nét vá» ngưá»i hay váºt nà o đó, cô thưá»ng hét lên, yêu cầu anh dừng lại. Cô muốn hình dung nó tháºt chi tiết, tháºt rõ nét. Bà n tay cô run bắn lên như phát sốt. Cách duy nhất chống cá»± vá»›i ná»—i tuyệt vá»ng cá»§a cô là những câu chuyện bịa đặt.
Má»i thứ quanh VÄ©nh chao đảo. Anh chẳng có gì để bám và o, giúp anh có má»™t chá»— tá»±a và định hướng. Sá»± mù lòa cá»§a San buá»™c anh phải nhìn theo cách khác. Anh nháºn ra má»i thứ bấy lâu nay không đúng như anh tưởng. Chẳng có gì rõ rà ng. Tất cả Ä‘á»u cháºp chá»n. Má»™t thế giá»›i không thể kiểm soát. Các láºp trình đầy biến cố không ngá». Và vì thế, anh không há» an toà n. Khám phá nà y thoạt tiên là m anh tức giáºn ngạt thở. Sau đó, cảm giác buồn bã xâm chiếm. Nhưng anh thấy dá»… chịu hÆ¡n.
Có má»™t lần, San đột ngá»™t nhắc đến chuyến du lịch. Theo quy ước mÆ¡ hồ, sau tai nạn cá»§a San, há» lảng tránh hết thảy những gì gợi nhá»› chuyến Ä‘i dang dở. Nhưng giỠđây, há» nói vá» nó dá»… dà ng. Cô mỉm cưá»i :
- Em đã rất tiếc. Nhưng sau nà y, em hiểu, mù lòa cũng là cách của Chúa muốn em thay đổi, phải nhìn lại cuộc sống bằng cách khác.
- Bằng chÃnh anh?
- Em không rõ. Nhưng em biết anh thương yêu em.
- Ừ.
- Anh sẽ đưa em đến bệnh viện, ngồi chá» khi em là m phẫu thuáºt chứ?
- ÄÆ°á»£c rồi. Sau Ä‘o, ta sẽ mau vé máy bay, du lịch. Không nên ở má»™t chá»— lâu quá.
- Sẽ bay vỠphương Bắc. Khi lên máy bay, em sẽ nắm tay anh.
- Ừ.
|
 |
|
| |