|Có lẽ con ngưá»i tháºt khó hiểu|
======
Như cắn bút. Trước mặt Như là cả xấp bà i táºp cho kỳ thi cuối năm gần đến. Nhưng ánh mắt nó cứ vướng và o ánh đèn ngoà i cá»a sổ. Ãnh đèn phát ra từ dưới đưá»ng cá»§a cái chung cư cÅ© cả gia đình nó Ä‘ang sinh sống. Hôm nay không như những ngà y cá»§a hôm trước. Cây đèn sáng mãi chứ không sáng, tắt rồi-sáng-và tắt - cái hà nh động mà mấy hôm đầu bắt đầu ngồi há»c bà i giữa đêm là m Như bá»±c mình, đến độ muốn chạy xuống chữi té tát và o thằng con trai ngồi cạnh cây đèn trong sân chung cư. Nhưng nó chỉ tắt, sáng, tắt rồi sáng bá» mặc sá»± chỠđợi thêm má»™t lần tắt và sáng nữa cá»§a cô bé để có cá»› mắng nhiếc má»™t ngưá»i xa lạ.
Và rồi cÅ©ng thà nh quen, cứ đến 12: 30am nó lại ngồi và o bà n để được thấy… đèn tắt và sáng. Noà chÃnh xác, cÅ©ng để nó nhìn lén qua cá»a sổ má»™t chà ng trai ngồi cạnh cây đèn, trên chiếc Vespa mà u hồng nhạt.
Má»›i đầu, nó tò mò lắm. Anh đến má»™t cách Ä‘á»u đặn và hiá»n là nh. Cứ đúng 12: 30am, ngồi 30 phút và rồ gaz chạy thẳng ra cổng, rẽ phải. Lúc anh đến, hà nh động đầu tiên là báºt và tắt đèn. Anh không nhìn lên chung cư mà chỉ ngồi trên chiếc xe vá»›i khuôn mặt buồn cứ hướng vá» phiá xa xăm. Cứ như thế… 1 ngà y… 2 ngà y… và cả tuần nó Ä‘á»u thấy anh như thế. Nhưng tuyệt nhiên … chỉ như thế. Không ai xuống ngồi cạnh anh. Anh cÅ©ng không ném đá lên chung cư như Romeo đã là m. Chỉ anh, chỉ Vespa và tắt-sáng-tắt-rồi sáng!
Äôi lúc nó tò mò, Juliet cá»§a anh Vespa hồng nà y là ai. Con Bư tầng trên? Linh Ä‘iệu? Hay là Hương Nguyên? CÅ©ng có lý… Hương Nguyên là đưá xinh nhất chung cư nà y mà nó biết. Phải xinh má»›i si tình được như thế. Chứ anh Vespa hồng mà si tình vá»›i con Bư lầu trên thì nó có cÆ¡ há»™i cưa được hoà ng tá» William vá»›i tá»· lệ cá cược 1 ăn 1 chứ không phải 1 ăn mấy trăm như Britney và Paris Hilton.
Mà sao hôm nay anh không đến? Không phải hôm nay mà là hai ngà y rồi mới đúng. BỠcuộc rồi ư?
---
Bá» mặc những suy nghÄ© qua má»™t bên, Như cắm đầu và o mưá»i bà i toán trên bà n. Rồi bá»—ng ánh đèn ngoà i cá»a sổ chá»›p tắt lấy Ä‘i sá»± táºp trung nãy giá» cá»§a nó. Liếc ra ngoà i cá»a sổ. Anh và Vespa mà u hồng xuất hiện cạnh cây đèn như chưa bao giá» vắng mặt.
Vẫn tất cả. Từ ánh mắt, phong cách mặc đồ, cái cách ngồi im lìm… dưá»ng chưa bao giá» thay đổi.
Nó bá»—ng đỠmặt khi phát hiện mình nhìn anh - má»™t ngưá»i xa lạ bằng cách chăm chú thái quá. Nhưng anh tháºt khác so vá»›i moị ngưá»i, chẳng như lÅ© con trai lưá»i biếng và ngu ngốc ở lá»›p, chẳng như lão anh hai lạnh lùng cả ngà y noà được và i tiếng kế phòng… ANH NHÃŒN LÊN NÓ – nó như giáºt bắn ngưá»i. Như có dòng Ä‘iện chạy tùm lum trong ngưá»i. Cảm giác tim Ä‘áºp thình thịch trong *****g ngá»±c như muốn nhảy ra.
Thế mà … nó vẫn len lén nhìn ra ngoà i cá»a sổ má»™t lần nữa, vá» phiá cây đèn đã từng chá»›p-tắt cách đây không lâu. Anh không còn nhìn lên mà lại nhìn vá» phiá trước. Không, không đúng... Tuy nó không nhìn được mắt anh rõ nhưng nó có cảm giác anh Ä‘ang nhìn vá» má»™t nÆ¡i nà o đó xa xăm lắm. Và chắc chắn, nó không hiện hữu ở phiá hà ng rà o trước mắt anh.
Bất giác, nó muốn má»™t Ä‘iá»u dại dá»™t và là m ngay tức khách.
Ừ, anh giá» cách nó chỉ và i bước chân. “Là m gì váºy Như? Con Nguyên mà thấy thì chết…†- nhá»§ lòng nhưng bản thân thì không giữ được hai cái chân, 18 năm mà nó vẫn chẳng dạy được đôi chân là m theo ý mình.
Anh nhìn nó, hoà n toà n không có một vẻ ngạc nhiên nà o.
Nó nhìn anh, ngạc nhiên hoà n toà n. Ãnh mắt anh, cả khuôn mặt nữa. Tất cả hoà n toà n khác vá»›i góc nhìn xa, phiá trên - từ cá»a sổ phòng.
*im lặng*
*im lặng*
*nó quay lưng* xấu hổ, chẳng biết bản thân đang là m trò gì. Nó quay đi, bước vội vã như trốn tránh anh, dù chẳng biết anh là ai… dù chẳng biết tà gì vỠanh. Có đủ xấu để nó trốn chạy như thế không?
- Em sợ anh bắt cóc à ?
Nó xoay ngưá»i lại, bất ngá» má»™t tà vá»›i giá»ng noà cá»§a anh. Lần thứ 2 bất ngá» và lần thứ 3 cảm giác anh hoà n toà n khác xa tụi con trai xung quanh nó.
- Không – nó gáºt đầu đáp, mắt tìm xuống chân.
- Không thế sao lại chạy? – Anh cưá»i. Lần thứ 3 và lần thứ 4 cho bất ngá» và khác biệt.
- … À… ừm…
- Anh chỉ giỡn thôi. Không cần trả lá»i đâu.
*lại im lặng*
- Em sống ở căn há»™ trên kia à ? – Anh chỉ tay vá» phiá cá»a sổ phòng nó.
- Ừm – nó gáºt đầu – em sống ở đấy. Sao anh biết?
- Em nhìn dư nhiá»u để anh phát hiện ra.
- Em… em…
- Không sao đâu. Anh đâu có ý gì. Anh xin lỗi nếu là m em ngại.
- Äâu. Không. Em nà o có ngại gì chứ - nó lắc đầu – Nhưng… ừm. Em hoỉ anh má»™t câu được không?
- Em cứ há»i. Không sao.
- Nhưng nó có quá tò mò đối vá»›i hai ngưá»i chẳng quen không?
- Váºy thì ta là m quen trước là được chứ gì – anh cưá»i, ngừng má»™t lúc – anh tên Quân, Hà Chà Quân. 20 tuổi. Còn em? Có quá tò mò để được biết không?
- Em tên Huỳnh Như, Trần Huỳnh Như. 18 tuổi – nó dừng lại khi thấy mắt anh đưa ra sự bất ngỠ- có sao hả anh?
- Không… à không. Tên em giống giống má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a anh thôi. À, mà nó có phải là câu em đã muốn biết không?
- Æ â€¦ không. – nó lắc đầu như bông vụ dù biết anh Ä‘ang giỡn vá»›i mình – em muốn hoỉ rằng… ừ. Tại sao anh lại ở đây má»—i tối và tắt đèn 2 lần?
- Em đếm luôn à ? Giống giám thị trưá»ng anh quá. Äiểm danh nữa chứ - anh lại Ä‘uà và bất giác ngừng lại khi thấy vẻ mặt nó không hà i lòng nhiá»u cho lắm – Ok ok. Không Ä‘uà nữa. Anh không chá» ai cả, chỉ ngồi thôi…
- Còn đèn?
- Äể dụ em nhìn
*mặt nó nghệch ra*
- Äuà lần 2 haha…
Nó bắt đầu buồn cưá»i. Và hai đưá bắt đầu cưá»i. Äá»§ nhiá»u để bắt đầu má»™t sá»± quen biết.
Sau ngà y đó, nó vẫn xuống sân lúc 12: 30am. Äôi lúc, nó cÅ©ng có thắc mắc anh đến chá» ai? Chá» cái gì? Vì nếu là Hương Nguyên thì anh không thể naò chịu ngồi cùng vá»›i nó được. Nữa tiếng má»™t mình trong bóng đêm má»—i ngaỳ đâu đủ là m ngưá»i ta mất trÃ. Nhưng rồi nó cÅ©ng để những tò mò sang má»™t bên bằng má»—i cuá»™c chuyện trò vá»›i anh.
Thỉnh thoảng, anh cÅ©ng đèo nó má»™t vòng Sà i gòn. Nhá» anh mà nó biết má»™t Sà i gòn khác và o ban đêm: yên tÄ©nh và lạnh lẽo. Anh chạy cháºm mà gió rét đến tê cả da. Chưa bao giá» nó biết phiá đêm cá»§a má»™t ban ngaỳ nóng bức đến chết ngưá»i là những cÆ¡n gió lạnh rét đến buốt!
Nó để ý rằng, không bao giá» anh Ä‘i trước 1:00am như chẳng bao giá» anh Ä‘i trá»… hÆ¡n 12: 30am. Mưá»i sáu ngà y nay, chưa bao giá» anh vắng mặt buổi nà o giống như lần anh đã không có ở cạnh cây đèn nà y 2 ngà y sau 1 tuần đầu tiên. Và má»—i lần gặp, nhịp độ tim cá»§a nó nhÃch lên từng chút, từng chút vì anh.
*Từng chút đủ để biết, đủ để nhớ, và đủ để trông.*
Ừm. Từng chút đủ để phát hiện mình đã yêu anh. Äá»§ để cảm giác sá»± đẹp đẽ cá»§a tình yêu. Äá»§ để thấy được cái Ä‘au đớn cá»§a thÃch má»™t ngưá»i mà mình không có cÆ¡ há»™i cho sá»± bà y tá».
Là m sao noà cho anh biết được khi những từng chút ấy quá mong manh, quá há»i hợt. Rồi sẽ bị từ chối. Nó đủ lý trà để nháºn ra Ä‘iá»u đó.
Và i lúc nó cảm giác những lần ná»a tiếng ngồi cạnh anh cưá»i Ä‘uà như những lần ăn kem trước cổng trưá»ng. Má»›i đầu là cho Ãt sữa lên mặt kem, cà ng ngà y cà ng nhiá»u, cà ng nhiá»u… ngá»t ngà o, cà ng ngá»t ngà o và ngá»t ngà o hÆ¡n từng ngà y khiến ta muốn ăn nhiá»u nữa, nhanh nữa. Và đau buốt vì cái lạnh cá»§a kem.
Nó thÃch ăn kem vì nó thÃch sá»± ngá»t ngà o cá»§a sữa. Nhưng nó không thÃch cảm giác lạnh tê răng ấy. “Có kem naò không lạnh mà vẫn ngá»t không?†– nó nhìn anh hoỉ. “Có tình yêu nà o không có Ä‘au đớn mà vẫn nồng cháy không?†– anh để mắt và o không trung như Ä‘ang hoỉ chÃnh mình chứ không phải trả lá»i cho nó. “Hả?†– nó tròn mắt. “Không, anh noà cái đó không phải là kem mà là sữa đó em.†– anh nhìn nó cưá»i. “Nhưng em lại không thÃch sữa…†– nó là u bà u má»™t mình nhưng anh vẫn nghe thấy. “Anh cÅ©ng váºy!†– anh nháy mắt.
===
Nó cầm hai lon coca xuống sân, khó nhá»c dụ mẹ Ä‘i ngá»§ vì bà vẫn thức chá» anh hai Ä‘i chÆ¡i gì đấy chưa vá». 12:25am. Chắc anh gần đến.
Nhưng rốt cục thì anh đã không.
5 phút để đúng giá» trôi qua. 30 phút nữa. 1 tiếng nữa. Vẫn chỉ nó má»™t mình và hai lon nước ngá»t. Nó đã đóng vai anh tắt mở đèn nãy giá» cả chục lần mà vẫn váºy. Moị thứ im ắng má»™t cách đơn độc, đầy lặng lẽ đến độ nghe được cả tiếng tÃch tắc cá»§a chiếc đồng hồ Ä‘eo tay Ä‘ang ì ạch chạy.
Bây giá» nó má»›i biết được cảm giác những lần anh ngồi đây trước khi có nó. Lạnh cắt da thịt tuy nhiên... noà sao nhỉ? Những lúc có anh, đêm vẫn như thế nà y tháºm chà là hÆ¡n nhiá»u nhưng đó chỉ là ở ngoaì vì gió mà thôi.
Còn bây giá», những cÆ¡n lạnh trong lòng còn gấp bá»™i lần gió. Rét căm cả ngưá»i…
Nó lại đứng lên tắt rồi mở đèn, để biết đâu và i cÆ¡n gió giáºt mình thức giất mà thổi anh đến trong đêm thì sao. Ừ, mà chẳng biết anh mong ai đến khi ngồi má»™t mình ở đây, tắt-mở-tắt-và mở cây đèn nà y…?
*Äi lên, và o phòng và nằm khóc vô thức trong chăn*
“Ước gì mình là ngưá»i anh mong gió Ä‘em đến trong đêm…†- lảm nhảm và thiếp và o giất ngá»§ sâu không má»™ng mị…
---
Tắt-mở-tắt và mở. Nó quay phắt ra nhìn vá» cá»a sổ. Anh đến ngoaì kia? ÄÆ°a ánh mắt ra ngoaì, vá» phiá cây đèn. Äúng là anh.
Nó chạy à o xuống cạnh anh. Äứng trước mặt anh. à định há»i lý do vắng mặt hôm qua cá»§a anh đã biến thoắn Ä‘i mất khi nó nhìn và o mắt anh. Äá» hoe… tại sao, tại sao chứ… hay là …
- Anh vưà khóc à ?
- Không. Anh không khóc – anh nhìn và o mắt nó, Ä‘Ãch thá»±c mắt anh đỠvà ươn ướt mi kia kià – khi nãy chạy ngoà i đưá»ng bụi rÆ¡i và o mắt thôi – anh tiếp.
- Anh đừng giấu em. Em thấy được mà . Có chuyện gì thì chia sẽ với em, không sao đâu!
Anh nhìn nó. Nhìn nó lâu lắm. Tim nó Ä‘áºp, nhÃch dần, nhÃch dần, đến lúc nó cảm giác dưá»ng như chỉ 1 lần tăng nhịp nữa là có thể vỡ tung. Nó bắt đầu nhìn anh. Có cảm giác anh Ä‘ang muốn ôm chầm nó, mắt anh không còn giữ vững những giá»t lệ bất chợt tuông ra nữa.
Và … nó bước đến ôm anh chặt và o mình. Nó khóc. Khóc vì mình không đủ lý do để tâm sá»± vá»›i anh, để an á»§i anh. Khóc vì nó biết anh Ä‘ang khóc không phải cho nó. Khóc vì khoảng thá»i gian giữa anh và nó quá bé, quá Ãt để noà nó yêu anh, để là m thứ mà bạn gái có thể là m khi bạn trai mình khóc. Không phải cưá»i khẩy, không phải an á»§i,… mà là lặng yên ngắm nhìn.
- Em yêu … anh - bất giác môi nó tự thốt ra.
Anh đẩy vòng tay nó ra và bắt đầu nhìn nó qua những giá»t nước mắt còn sót lại.
- Em… em tháºt sá»± yêu anh. Em biết là há»i hợt quá để thú nháºn Ä‘iá»u nà y. Nhưng… - nó lúng túng.
- Không – Anh lắc đầu – không phải vì nó, không phải vì em, mà là do anh. Do anh thôi em à - những giá»t nước mắt bắt đầu rÆ¡i tiếp tục
- Vì anh và vì cả ngưá»i anh đợi má»—i tối và o giá» naỳ nữa phải không anh?
- Không. Chỉ vì anh thôi. Chỉ vì anh thôi!!!!!
- Anh noà dối
- Xem như là anh noà dối đi, nếu nó là m em ngừng yêu anh…
- Nếu không có ngưá»i đó anh sẽ yêu em chứ?
- … - anh im lặng - nếu không có ngưá»i đó anh sẽ vẫn không yêu em…
Nó sững ra, nhìn anh như thể muốn noà rằng nó Ä‘ang cố gắng để hiểu sai câu há»i. Nhưng không được. Anh vưà noà đủ rõ rà ng để nó hiểu hết những gì anh muốn cho nó biết…
- Dừng yêu anh Ä‘i. Phiá trước em còn nhiá»u Ä‘iá»u lắm. Anh biết em cÅ©ng chỉ má»›i nháºn ra em yêu anh nên em hãy dừng lại trước khi tiến thêm má»™t bước nà o nữa. Anh không thể yêu em, anh cÅ©ng không muốn yêu em… - anh ngáºp ngừng - … tốt nhất là bắt đầu từ ngà y mai, em cứ ở trên khung cá»a sổ ấy thôi…
- …
- Anh nghÄ© nó đủ xa để em không thể yêu anh! – anh nhếch môi cưá»i và leo lên xe Ä‘i. Mắt anh vẫn Ä‘ang rá»›t những giá»t nước. Mắt nó cÅ©ng váºy, mằn mặn.
- Anh có biết đêm lạnh ra sao không?.... – nó thì thầm vá»›i chÃnh mình.
---
Sau ngà y hôm ấy. Nó nhốt mình trong phòng. Mặc kệ mẹ và thằng anh hai kêu réo, khuyên răn, chữi bá»›i… cỡ nà o. Nó cÅ©ng váºy. Chẳng lẽ yêu luôn là m ngưá»i ta Ä‘au sao? Thế sao ai cÅ©ng cưá»i hạnh phúc khi yêu váºy… phải chăng há» Ä‘ang tá»± lưà dối chÃnh mình…
- Em yêu thằng con trai tắt mở đèn dưới nhà mỗi đêm hả Như? – anh hai hoỉ mà như hét và o mặt nó.
- Ai cơ… không…
- Váºy là yêu – anh hai lẩm bẩm rồi tá»± đóng cá»a phòng nó mà bước ra.
- Äồ Ä‘iên. Ai cho nhìn lén mình – nó cÅ©ng là o bà o rồi kéo chăn trùm qua mặt, nhắm mắt.
---
Moị ngà y như moị ngà y. Anh vẫn ngồi bên cây đèn từ 12 giá» rưỡi đến 1 giá». Nó nhìn lén anh qua ô cá»a sổ cạnh bà n há»c để đôi lúc tá»± biết mình thất bại khi anh nhìn lên và cưá»i vá»›i nó. Cứ má»—i lần như thế, tim nó Ä‘au đến nhói và nước mắt báºt ra tá»± lúc nà o.
Vì ai? Vì ai mà anh là m thế chứ?
Nó nhá»› đến câu noà đuà lần đầu gặp anh:†Äể dụ em nhìn.†- đủ giả dối để biết rằng không thể…
ChÃnh xác là 3 ngaỳ sau đó. Lúc nó vưà liếc mắt ra cá»a sổ khi cây đèn ấy lại tắt-mở-tắt và mở. ANH VẪY TAY BẢO NÓ XUá»NG. Nó như không tin và o mắt mình. Nhìn lại má»™t lần nữa. Thá»±c đúng là anh Ä‘ang vẫy tay và nhìn nó. Nó chạy à o xuống sân như lần đầu tiên. Và cÅ©ng như lần ấy, như không có má»™t sá»± thay đổi, anh Ä‘ang trước mặt nó.
- Äi vá»›i anh má»™t chút nhé?
- Äi đâu cÆ¡?
- Vòng vòng như lúc trước. Äi ăn và … hẹn hò.
- Hẹn hò và o mưá»i hai giá» rưỡi sáng hả? – bất ngá» nhưng nó cưá»i trước thái độ lúng túng cá»§a anh.
- Luáºt Việt Nam và cả Thế giá»›i cÅ©ng chẳng có cấm ngưá»i ta hẹn hò và o giá» naỳ bao giá» - anh nhún vai và cưá»i.
Nó gáºt đầu và trèo lên ngồi sau xe anh.
Hai đưá chạy tứ tung cả lên. Gió vẫn rét như lần đầu nó ngồi lên xe anh, nhưng không bằng lần nó ngồi đợi anh má»™t mình giữa đêm. Là m sao bằng được vì anh đã ngồi trước che cho nó cả rồi, vì tay nó Ä‘ang ôm anh chặt-tháºt-chặt từ phiá sau.
Nó phát hiện anh háo ăn quá. Trông cái bá»™ dạng anh già nh ăn cá viên chiên nó không nhịn cưá»i được.
Nó phát hiện anh ấm quá. Có lẽ vì thế anh không cảm giác lạnh khi ngồi một mình trong đêm ư?
Nó phát hiện nụ cưá»i anh tháºt…giả. Cưá»i như nhỉ là nhếch mép lên và nheo mắt lại mà thôi.
Và nó phát hiện vị ngá»t ngà o cá»§a nụ hôn. Nó đã vơà tá»›i để đặt chiếc hôn và o môi anh. Ừ, ngá»t lịm.
Lúc vỠđến chung cư. Nó còn phát hiện chữ anh tháºt đẹp khi đưa nó má»™t phong thư. Ở ngoaì bià thư ấy có để tên anh – Hà Chà Quân. Anh đưa cho nó và mÄ©m cưá»i dặn sáng mai thức dáºy rồi hãy Ä‘á»c. Rồi nó mÄ©m cưá»i chà o anh. Anh leo lên xe rồi vá»›i tay tắt-mở-tắt-mở đèn.
- Hôm nay anh đã là m 2 lần như thế rồi đấy!
- Ừ, vì có lẽ đây là lần cuối anh là m Ä‘iá»u nà y.
- à anh là …
- Má»i chuyện anh noà rõ trong thư hết rồi. Nhưng em phải hưá là không được xem bây giá» nha.
- Ừ… - nó gáºt đầu – em hưá.
Anh rồ gaz Ä‘i. Cả khoảng sân yên lặng và lạnh lẽo lại bình thưá»ng…
Nó muốn xé lá thư ra từ lúc bước và o phòng. Nhưng nó nghÄ© lá»i hưá cá»§a anh nên dừng lại. Trèo lại lên giưá»ng và nhắm mắt, lần nà y nó không khóc mà là mÄ©m cưá»i. Chưa bao giá» nó cảm giác kem chỉ ngá»t mà không lạnh tê răng như bây giá». Nó yêu kem không lạnh và nó yêu cả anh…
---
Mẹ nó lay nó dáºy. Lay mạnh đến độ nó cảm giác Ä‘au. Mở mắt ra. Bà đang khóc. Bà há»i nhiá»u thứ, những thứ nó hoà n toà n không biết, không hiểu. Nó chỉ nghe “công anâ€,â€thay đồ†và “đi ngayâ€. Và chỉ và i mươi phút sau nó có mặt ở đồn công an quáºn.
Chú công an hoỉ nó vá» anh. Há»i nó nhiá»u thứ: quan hệ vá»›i anh ra sao, có gây nhau không, sáng hôm nay đã Ä‘i đâu… vân vân và vân vân. Äể khi nó hoỉ lại, chỉ má»™t câu tưởng chừng như đơn giản:†Anh Quân đâu rồi chú?â€.
Chú ấy nhìn nó, nhìn bằng ánh mắt anh đã nhìn. Không trả lá»i mà đưa vá» nó má»™t tấm ảnh.
Một chà ng trai ngồi dựa và o ghế, trên cổ tay trái là một rạch ngang qua động mạch. Ừ, đầy máu!
Chỉ đủ để hiểu những gì Ä‘ang xãy ra. Nó ngất Ä‘i dù không leo lên giưá»ng, không tá»± động nhắm mắt mà chỉ vaì giá»t nước mắt rÆ¡i ra từ khoé mi.
Lúc tỉnh dáºy. Nó Ä‘ang nằm trên giưá»ng mình. Trong phòng mình. Mẹ đã Ä‘i là m để anh hai ở nhà chăm sóc nó. Khi nó mở mắt ra là Nhân – anh hai nó chạy ngay vá» phòng. Äúng là khác, nếu là anh – anh sẽ là m nhiá»u hÆ¡n cái chăm sóc mà thằng anh nó Ä‘ang là m.
Nhưng… nó nhớ rằng… anh đã chết…
Cố nghÄ© là má»™t giấc mÆ¡. Không, không phải. Ngay cả mÆ¡ nó cÅ©ng không mÆ¡ được như thế. Tại sao? Vì sao anh… vì sao hả Quân. Anh ra Ä‘i ai là ngưá»i báºt và tắt đèn cho em ngồi và o bà n há»c đây? Anh ra Ä‘i ai là ngưá»i noà cho em anh có thấy đêm lạnh như em đã thấy không?
Bức thư hôm qua vẫn còn nằm trên bà n, cạnh cá»a sổ. CÅ©ng Ä‘ang trông ngóng anh như nó hả thư?
Bức thư đã bị bóc.
Nó đứng ngưá»i. Äạp tung cánh cá»a phòng anh hai, chạy và o.
- ANH Äà ÄỌC LÉN THƯ CỦA EM ÄÚNG KHÔNG???? – nó hét to má»™t cách giáºn dữ.
Anh hai không buồn để nhìn… 1 giây, 2 giây … Nó nháºn ra anh hai Ä‘ang khóc. Nó nháºn thấy mắt anh hai như mắt cá»§a Quân hôm trước. Nó nháºn ra rằng có má»™t Ä‘iá»u gì đó…
Bức thư noà rằng:
Anh chết đi vì bản thân không còn đủ mạnh để chịu đựng những cơn lạnh từ phiá ngoà i và trong.
Anh chết Ä‘i vì anh không thể trả cho em yêu thương đủ nhiá»u để thoả mãn.
Anh chết Ä‘i vì anh cho thể cho ngưá»i anh yêu đủ yêu thương để cảm nháºn.
Và anh chết Ä‘i vì anh không phải là má»™t thằng đà n ông. Vì sá»± giải thoát cho chÃnh bản thân chứ không vì má»™t ai khác.
Quên anh đi như quên những con gió lạnh trong đêm…
P/s Cho 2 câu hoỉ cá»§a ngà y đầu tiên, 2 câu hoỉ đủ nhiá»u để dối em tất cả. Anh báºt tắt đèn là để là m chú ý, nhưng không phải em mà là anh em - Trần Huỳnh Nhân.
Nó buông bức thư xuống. Nhìn anh hai đang chơi cùng nước mắt. Anh hai ngước lên nhìn và o mắt nó.
- Anh cứ nghĩ để Quân yêu em là tốt cho cả ba chúng ta…
- Anh có biết đêm lạnh ra sao không? – nó nhìn anh hai – khi anh biết đêm lạnh ra sao. Anh sẽ hiểu Quân tháºm chà không nên noà chuyện chứ đừng noà yêu em.
- …
- Không phải lỗi của anh đâu. Anh đừng như thế.
- Lá»—i cá»§a anh, lá»—i cá»§a anh… Anh má»›i là ngưá»i không nên trò chuyện vá»›i Quân, không nên để Quân yêu anh…
- Không đâu… chỉ vì kem quá ngá»t và kem quá lạnh. Thế thôi…
“Äừng nên tắt-báºt đèn. Äừng nên noà chuyện vá»›i má»™t ngưá»i lạ. Äừng nên yêu má»™t ngưá»i đà n ông quá hoà n hảo. Và nên biết cách chịu lạnh trước khi ăn kem!â€
Có ai biết đêm lạnh ra sao không?
:00 (20)::00 (20)::00 (20)::00 (20)::00 (20)::00 (20):