Oliver Twist - Charles Dickens
Chương 001
Oliver Twist
Äứa trẻ được sinh ra ở má»™t Trại tế bần và mẹ nó, ngưá»i mà không ai biết tên là gì, chỉ có đủ thá»i gian để nhìn nó trước khi nhắm mắt.
Äứa trẻ tá»™i nghiệp gà o khóc hết cả hÆ¡i. Giá như nó có thể biết được rằng nó chỉ có má»™t mình ở trên Ä‘á»i, rằng nó mồ côi, rằng nó sẽ phải chịu nhiá»u Ä‘au khổ và sẽ bị đối xá» tồi tệ, chắc hẳn nó còn gà o khóc to hÆ¡n nữa.
Äứa trẻ được đặt tên là Oliver Twist. Nó không ở lại lâu trong Trại tế bần mà bị gá»i đến nhà má»™t bà già tên là Mann, ngưá»i thưá»ng nháºn được má»™t khoản tiá»n nhá» cho má»—i đứa trẻ mà bà có trách nhiệm.
Oliver Twist vừa tròn chÃn tuổi. Äó là má»™t cáºu bé xanh xao, gầy gò và nhá» bé.
Mặc dù phải chịu nhiá»u thiếu thốn và bị đối xá» tồi tệ trong ngôi nhà ngưá»i ta sắp xếp cho nó, cáºu bé vẫn có má»™t tÃnh cách lanh lợi và cương trá»±c.
Hôm đó, em bị nhốt và o hầm than cùng vá»›i hai đứa bạn khác, do đã dám liá»u lÄ©nh phà n nà n rằng mình đói.
Bá»—ng nhiên, bà Mann, chá»§ nhân khu nhà đó, ngạc nhiên bởi sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a viên thanh tra Trại tế bần, ông Bumble, Ä‘ang cố mở cánh cá»a cá»§a khu vưá»n.
- Quý hóa quá! Ngà i Bumble đấy à ?
- Bà Mann vừa nói vừa nhoà i ngưá»i ra cá»a sổ, vá» tá» vẻ rất vui mừng.
- Nhanh lên, Suzanne, cho ba thằng nhóc ra khá»i hầm than và rá»a ráy tháºt nhanh cho chúng.
Äừng để cho ông Bumble nhìn thấy chúng trong tình trạng thế nà y. Thưa ngà i Bumble, tôi tháºt lấy là m sung sướng được gặp ngà i.
ông Bumble là má»™t ngưá»i dá»… nổi nóng. Ông bắt đầu lắc mạnh chốt cá»a và đáºp ầm ầm và o cánh cá»a.
Trong thá»i gian đó, tụi trẻ được đưa ra khá»i hầm than và nhanh chóng rá»a ráy sạch sẽ.
- Tôi đây.
- Bà Mann nói.
- Má»i ngà i và o, thưa ngà i Bumble. Bà Mann dẫn ngà i thanh tra Trại tế bần và o má»™t căn buồng nhá» lát gạch. Bà ta mang đến cho ngà i thanh tra má»™t cái ghế tá»±a rồi nhanh nhảu cầm mÅ© và gáºy cá»§a ông đặt lên bà n. Ngà i Bumble lau cái trán lấm tấm mồ hôi. Ngụm rượu bà Mann má»i khiến ông hết nhăn nhó..
- Bà Mann, bà có cho lũ trẻ ăn cháo không đấy?
- Ông Bumble há»i.
- Có, tôi có cho chúng ăn.
- Bà ta nói.
- Mặc dù cháo cũng đắt đấy. Nhưng tôi không thể nhìn những đứa trẻ thân thương ấy phải khổ sở. Ngà i thấy đấy, tôi không thể kìm lòng được.
- Tốt, Ông Bumble nói, tốt lắm, bà là má»™t phụ nữ trung háºu, bà Mann ạ. Chúng tôi đã là m đúng khi giao những đứa trẻ cho bà . Nhưng tôi đến đây để nói vá» công chuyện.
- Ngà i thanh tra vừa nói vừa rút từ túi quần ra má»™t cái và da nhá».
- Äứa trẻ được đặt tên thánh là Oliver Twist đến nay đã chÃn tuổi...
- Má»™t đứa trẻ tháºt tá» tế.
- Bà Mann vừa nói vừa chùi mắt trái bằng góc chiếc tạp dỠcủa mình.
- Dù đã trao giải thưởng mưá»i bảng Anh và những cố gắng to lá»›n cá»§a Trại tế bần, Ông Bumble nói, nhưng vẫn không thể tìm ra cha đứa trẻ cÅ©ng như há» tên bà mẹ quá cố cá»§a nó. Bà Mann rất ngạc nhiên, há»i sau má»™t hồi suy nghÄ©:
- Nhưng là m thế nà o mà nó lại có một hỠđược nhỉ?
- ChÃnh tôi đã nghÄ© ra đấy chứ.
- Ngà i thanh tra vừa nói vừa vươn thẳng mình rất tự hà o.
- Ông ư, thưa ngà i Bumble?
- ChÃnh tôi đấy, bà Mann ạ. Tôi đặt há» cho lÅ© trẻ tìm thấy được theo thứ tá»± chữ cái abc, đứa gần đây đến chữ S, tôi đặt cho nó há» Swubble, và đứa nà y đến chữ T, tôi đặt là Twist. Những đứa tiếp theo là Unwin, Vilkent và tiếp tục cho đến chữ Z. Khi đến chữ cái nà y, tôi là m lại từ đầu bảng chữ cái.
- Ông đã nghÄ© kỹ tháºt đấy.
- Bà Mann nói.
- Äúng váºy, Ông thanh tra nói vẻ mãn nguyện vá» lá»i khen nà y. Uống hết cốc rượu, ông ta tiếp lá»i.
- Bây giỠOliver quá lớn để ở lại đây, hội đồng đã quyết định cho nó quay vỠtrại và tôi đến đây để tìm nó. Dẫn nó ra đây cho tôi!
- Ông sẽ gặp nó ngay thôi.
- Bà Mann nói và rá»i khá»i phòng.
- Trong lúc đó, Oliver đã được cá» rá»a sạch lá»›p cáu ghét bám đầy mặt đầy tay, và được đưa ngay và o gian phòng ông Bumble Ä‘ang ngồi.
- Oliver, hãy chà o ngà i đây.
- Bà Mann nói. Oliver kÃnh cẩn cúi rạp mình chà o ông Bumble.
- Cháu có muốn đi cùng với ta không, Oliver?
- Bà Mann không đi cùng với cháu ạ?
- Cáºu bé Oliver tá»™i nghiệp há»i.
- Không, không thể được, nhưng thỉnh thoảng bà ấy sẽ đến thăm cháu..Oliver cảm thấy nhẹ nhõm khi rá»i xa bà Mann nhưng dù còn rất nhá», em cÅ©ng đủ ý thức để giả vá» rất buồn rầu. Chẳng khó khăn lắm đối vá»›i đứa trẻ tá»™i nghiệp để là m rÆ¡i nước mắt. Cái đói cùng những đòn roi má»›i nháºn được tá» ra tháºt có Ãch khi ngưá»i ta muốn khóc và Oliver đã là m Ä‘iá»u đó theo cách tá»± nhiên nhất. Bà Mann hôn thằng bé và cho nó cái đáng giá hÆ¡n nụ hôn là má»™t lát bánh mì phết bÆ¡ để nó không có vẻ quá đói khát khi đến Trại tế bần. Oliver được ông Bumble đưa ra khá»i nÆ¡i đáng sợ nà y, nÆ¡i mà không bao giá» có má»™t lá»i nói hay má»™t ánh mắt yêu thương tô Ä‘iểm cho những năm tháng ấu thÆ¡ buồn bã cá»§a nó. Tuy nhiên, nó cÅ©ng nức nở khóc khi cánh cá»a khép lại sau lưng, bởi vì dù những ngưá»i bạn đồng hà nh bé nhá» bất hạnh mà nó rá»i xa có khốn khổ đến mấy, đó cÅ©ng là những ngưá»i bạn duy nhất nó từng quen biết. Lần đầu tiên nó cảm thấy tháºt đơn độc trên thế giá»›i nà y.
Oliver bước qua ngưỡng cá»a Trại tế bần chưa đầy mưá»i lăm phút, và chỉ má»›i nuốt xong miếng bánh thứ hai thì ông Bumble quay lại bảo nó rằng hôm đó là ngà y há»p há»™i đồng và nó phải đến đấy trình diện.
Oliver, ngưá»i chưa từng có má»™t ý tưởng cụ thể nà o vá» cái được gá»i là há»™i đồng, rất đỗi ngạc nhiên vá» cái tin đó, không biết là mình nên cưá»i hay nên khóc. Ông Bumble cầm gáºy Ä‘áºp nhẹ lên đầu nó để nó chú ý và đáºp cái nữa lên lưng để nó nhanh nhẹn lên. Ông ta ra lệnh cho nó Ä‘i theo và đưa nó và o má»™t gian phòng quét vôi trắng có khoảng má»™t chục ngà i to béo Ä‘ang ngồi quanh má»™t chiếc bà n. Má»™t ông thân hình máºp mạp béo tốt, có bá»™ mặt tròn và á»ng Ä‘á», ngồi trong má»™t chiếc ghế bà nh được kê cao hÆ¡n những ghế khác.
- Chà o hội đồng đi!
- Ông Bumble nói. Oliver chùi hai ba giá»t nước mắt và cúi chà o.
- Cáºu bé, há» cá»§a cháu là gì?
- Ông ngồi trong chiếc ghế bà nh há»i. Oliver sợ hãi khi nhìn thấy nhiá»u ông đến như váºy nên cứ câm lặng. Ông Bumble lại nện lên lưng cáºu bé má»™t lần nữa khiến nó báºt khóc, nó liá»n trả lá»i rất khẽ bằng má»™t giá»ng run rẩy. Thế là má»™t ông mặc áo gilê trắng nói rằng thằng bé nà y ngu ngốc, cần có biện pháp tuyệt vá»i để mang lại cho nó má»™t chút tá»± tin và để nó thoải mái!
- Hãy lắng nghe ta, cáºu bé, ngà i chá»§ tịch nói.
- ta cho rằng cháu biết là mình mồ côi.
- Thế là thế nà o ạ?
- Thằng bé đáng thương há»i.
- Thằng bé nà y quả là ngu ngốc, tôi dám chắc Ä‘iá»u đó.
- Ông mặc áo gilê trắng quả quyết nói..
- Suỵt!
- Ông nói đầu tiên tiếp lá»i.
- Cháu biết rằng cháu không có cả bố lẫn mẹ và cháu được nuôi nấng bằng chi phà của giáo khu chứ?
- Vâng, thưa ngà i.
- Oliver trả lá»i và cay đắng nức nở.
- Tốt!
- Ông có gương mặt đỠđắn nói.
- Cháu ở đây để được giáo dục và há»c má»™t nghá» có Ãch. Kể từ ngà y mai, cháu sẽ bắt tay và o là m việc.
Oliver quay lại Trại tế bần như váºy đó. Nó ngá»§ trên má»™t chiếc giưá»ng rất cứng trong căn phòng lá»›n cá»§a trại.
Phòng ăn cá»§a bá»n trẻ là má»™t phòng lá»›n lát gạch, phÃa cuối phòng có đặt má»™t cái chảo, nÆ¡i ngưá»i phụ trách trại Ä‘eo tạp dá» và được má»™t bà già phụ giúp phát cháo yến mạch và o giỠăn.
Má»—i đứa trẻ được nháºn má»™t tô nhá» yến mạch, không bao giá» hÆ¡n, trừ những ngà y lá»… có thêm má»™t mẩu bánh mì. Những cái bát nà y chẳng bao giá» cần lau rá»a, những đứa trẻ đã dùng thìa vét nhẵn nhụi bát cá»§a mình cho đến khi nó lại sáng loáng lên.
Thưá»ng thưá»ng, trẻ con ăn rất ngon miệng, Oliver Twist và những ngưá»i bạn cá»§a em phải chịu đựng sá»± hà nh hạ cá»§a cái đói trong ba tháng. Rốt cục thì cái đói nà y khiến má»™t cáºu bé lá»›n hÆ¡n so vá»›i tuổi cá»§a mình và không quen vá»›i cảnh sống như váºy bị thác loạn đến mức em nói cho bạn bè hiểu rằng nếu không được thêm má»™t suất yến mạch má»—i ngà y, e rằng má»™t đêm nà o đó em sẽ ăn sống nuốt tươi cáºu bé nằm chung giưá»ng vá»›i em, cáºu nà y Ãt tuổi và yếu Ä‘uối. Sau đó, chúng thảo luáºn, chúng bốc thăm để biết bữa tối nay ai phải Ä‘i xin trưởng trại thêm má»™t khẩu phần nữa. Cái thăm rÆ¡i và o Oliver Twist.
Tối đến, những đứa trẻ ngồi và o chỗ của mình, cuối bữa ăn, Oliver tiến gần đến trưởng trại:
- Thưa ông, cháu muốn thêm chút nữa ạ. Trưởng trại, má»™t ngưá»i đà n ông béo tốt, tái mặt Ä‘i sá»ng sốt. Ông ta nhìn nhiá»u lần thằng bé nổi loạn, sau đó ông dá»±a ngưá»i và o chảo cho vững.
Bà già giúp việc ngẩn ngưá»i kinh ngạc và bá»n trẻ thì ngẩn ngưá»i vì kinh hãi.
- Thế nà o?
- Trưởng trại nói, giá»ng lạc hẳn Ä‘i.
- Thưa ông, cháu muốn thêm chút nữa ạ.
- Oliver trả lá»i. Trưởng trại vụt và o đầu Oliver má»™t nhát muôi, siết chặt nó trong tay và hét to gá»i ông Bumble.
Há»™i đồng Ä‘ang trong buổi há»p long trá»ng, thì ông Bumble thở hổn hển, chạy vá»™i và o phòng, nói vá»›i ngà i chá»§ tá»a:
- Thưa ngà i Limbkins, tôi xin lá»—i ngà i. Oliver lại xin thêm cháo..Tháºt là sá»ng sốt. Sá»± ghê sợ hiện lên má»i gương mặt.
- Nó lại xin thêm nữa à ?
- Ngà i Limbkins nói.
- Tôi phải hiểu rằng nó lại xin thêm thức ăn nữa ư?
- Vâng, thưa ngà i.
- Ông Bumble trả lá»i.
- Äứa trẻ nà y rồi ra sẽ khiến ngưá»i ta phải treo cổ nó.
- Ông mặc áo gilê trắng nói.
- Äúng váºy, đứa trẻ nà y rồi sẽ bị treo cổ.
Sau khi phạm cái tá»™i không thể tha thứ được là xin thêm yến mạch, Oliver bị giam tám ngà y trong ngục tối cháºt hẹp, nÆ¡i mà lòng nhân từ và sá»± khôn ngoan cá»§a há»™i đồng đưa nó và o. Em khóc cay đắng suốt nhiá»u ngà y liá»n và khi đêm đến, em đặt đôi bà n tay nhá» bé cá»§a mình lên mắt để khá»i nhìn thấy bóng đêm và thu mình trong má»™t góc cố thiếp Ä‘i.
Má»™t ngà y kia, ngưá»i ta quyết định giao em cho má»™t thợ nạo ống khói, ngưá»i đã từng có tiếng là m chết nhiá»u cáºu há»c việc cá»§a mình.
Má»i thá»§ tục đã là m xong thì viên pháp quan, ngưá»i phải Ä‘iá»n chữ ký cuối cùng, cảm thấy Ãt nhiá»u băn khoăn khi nhìn thấy nét mặt hốc hác cá»§a Oliver, em thá»±c sá»± hãi hùng vì viá»…n cảnh phải sống dưới mệnh lệnh cá»§a ông thợ nạo ống khói.
Oliver Twist được gá»i trả lại Trại tế bần và ông Limbkins thốt lên khi trông thấy em quay lại:
- Thằng bé sẽ bị treo cổ thôi, tôi Ä‘oán chắc Ä‘iá»u đó.
- Chúng ta phải là m gì với thằng bé nà y đây?
- Má»i ngưá»i trong há»™i đồng há»i lẫn nhau.
- Giá như chúng ta có thể đuổi nó đi xa là m thủy thủ.
Nhưng chẳng có má»™t viên thuyá»n trưởng nà o muốn nháºn nó.
Cuối cùng, Oliver Twist cÅ©ng được má»™t ông bán quan tà i chấp nháºn, ông Sowerberry, ngưá»i muốn dạy nghá» nghiệp cho nó.
Má»™t lần nữa, Oliver Ä‘i cùng ông Bumble đến chá»— ở má»›i cá»§a mình. Cáºu bé tá»± đấm ngá»±c, nức nở và nhìn ông Bumble vá»›i vẻ lo âu. Ông nà y ngạc nhiên nhìn vẻ mặt thảm hại và buồn bã cá»§a cáºu bé, ông ho hai ba tiếng như má»™t ngưá»i bị khan giá»ng, lầu bầu trong kẽ răng vá» chứng ho đáng bá»±c mình, sau đó bảo Oliver lau khô mắt và hãy ngoan ngoãn lên. Rồi cầm lấy tay em ông tiếp tục lặng lẽ Ä‘i.
ông đóng áo quan vừa má»›i đóng cá»a hà ng và đang ngồi ghi chép và i khoản thu nháºp và o quyển sổ tÃnh toán cá»§a mình, dưới ánh sáng má» cá»§a ngá»n nến xấu thì ông Bumble bước và o.
- À, ông chÃnh là ông Bumble đấy ư?
- Ông ta vừa nói vừa ngước mắt nhìn lên và ngừng viết..
- Không ai khác, ông Sowerberry nà y, tôi mang đến cho ông đứa trẻ đấy.
- Viên thanh tra trả lá»i. Oliver cúi chà o.
- À, đây là đứa trẻ đã được nói đến phải không.
- Ngưá»i chuyên phụ trách ma chay cất tiếng và nhấc ngá»n nến lên để nhìn Oliver kỹ hÆ¡n. Bà Sowerberry bước ra từ má»™t phòng nhá» sau cá»a hiệu, đó là má»™t ngưá»i đà n bà thấp bé, gầy còm, khô khan, má»™t mụ đà n bà độc ác tháºt sá»±.
- Nà y em yêu, Ông Sowerberry nói vá»›i vẻ tôn kÃnh. - đây là đứa trẻ ở Trại tế bần mà tôi đã nói vá»›i mình. Oliver lại cúi chà o lần nữa.
- Chúa ơi! Sao mà nó gầy thế!
- Bà vợ thốt lên.
- Quả đúng váºy, nó không khá»e.
- Ông Bumble trả lá»i và nghiêm khắc nhìn Oliver như thể đấy là tá»™i cá»§a em.
- Phải thừa nháºn rằng nó không khá»e nhưng rồi nó sẽ lá»›n lên, thưa bà Sowerberry, nó sẽ lá»›n lên.
- Vâng, bà ta nói vá»›i vẻ cau có, nhá» và o đồ ăn thức uống cá»§a chúng tôi chứ gì. Còn kiếm được gì hÆ¡n từ những đứa trẻ ở Trại tế bần? Bao giá» chúng cÅ©ng gây tốn kém hÆ¡n giá trị thá»±c cá»§a mình. Nà o, bá»™ xương nhá», hãy xuống đây!
Sau những lá»i nói trên, bà ta mở má»™t cánh cá»a, đẩy Oliver xuống má»™t cái cầu thang thẳng đứng, dẫn đến má»™t căn hầm tối và ẩm ướt, sát cạnh chá»— để cá»§i mà ngưá»i ta gá»i là bếp, nÆ¡i có má»™t con bé bẩn thỉu, Ä‘i đôi già y mòn gót, vá»›i đôi tất thô mà u xanh rách bươm.
- Charlotte, bà Sowerberry Ä‘i theo sau Oliver nói, hãy cho cáºu bé nà y và i thứ mà chúng ta cất phần Trip, nó đã không quay vá» nhà cả ngà y hôm nay, váºy nó sẽ không cần đến chá»— thức ăn đó. Ta cho rằng cáºu sẽ không cảnh vẻ chứ, nhóc con?
Oliver mắt sáng lên vì ý nghÄ© sẽ được ăn thịt, có thể chết được vì thèm muốn ngấu nghiến thức ăn đó, trả lá»i không ạ, và má»™t đĩa thức ăn thừa tồi tệ được đặt trước mặt em. Cáºu bé lao đến ngốn ngấu đĩa thức ăn thừa mà con chó đã chê không thèm ăn.
- ÄÆ°á»£c rồi!
- Bà ta nói khi Oliver ăn xong bữa tối cá»§a mình, bà ta đã chứng kiến cảnh đó vá»›i sá»± ghê sợ lặng lẽ, kinh hoảng vì sá»± ngon miệng cá»§a cáºu bé.
- Äi vá»›i ta
- Bà nói tiếp. Bà ta cầm một cây đèn bẩn, đầy khói và dẫn em lên cầu thang.
- Giưá»ng cá»§a cáºu nằm phÃa dưới quầy hà ng. Ta cho rằng cáºu không sợ khi phải nằm giữa những.chiếc áo quan chứ? Vả lại, dù cáºu có thÃch Ä‘iá»u đó hay không, cáºu cÅ©ng sẽ không ngá»§ nÆ¡i khác được.
Oliver không đáp lại và ngoan ngoãn theo sau bà chá»§ má»›i. Còn lại má»™t mình trong cá»a hà ng đóng áo quan, Oliver đặt cây đèn lên má»™t chiếc ghế dà i, đưa mắt rụt rè nhìn xung quanh vá»›i má»™t cảm giác hoảng sợ.
Sá»›m hôm sau, cáºu bé bị đánh thức bởi tiếng chân đạp mạnh giáºn dữ lặp Ä‘i lặp lại hai mươi lăm lần phÃa ngoà i cá»a hiệu, trong khi cáºu bé vá»™i và ng mặc áo quần. Chỉ khi cáºu bắt đầu kéo chốt cá»a thì tiếng chân má»›i ngừng đạp và có tiếng nói vá»ng và o.
- Mà y có mở cá»a ra không?
- Ai đó hét lên.
- Vâng, thưa ông, ngay láºp tức.
- Oliver vừa trả lá»i vừa kéo chốt và xoay chìa trong ổ khóa.
- Mà y là đứa há»c việc má»›i ở đây phải không?
- Tiếng nói vá»ng và o qua lá»— khóa.
- Vâng, thưa ông.
- Oliver trả lá»i.
- Mà y bao nhiêu tuổi?
- Mưá»i bốn thưa ông.
- Thế thì tao phải quở trách mà y má»›i được. Oliver mở cá»a, tay run run.
Cáºu bé nhìn quanh phố, bên phải, bên trái, nghÄ© rằng ngưá»i nói chuyện vá»›i mình qua lá»— khóa chắc đã Ä‘i loanh quanh và i bước cho ấm ngưá»i. Bởi vì em không thấy ai ngoà i má»™t cáºu to xác cá»§a trưá»ng từ thiện, Ä‘ang ngồi trên má»™t cá»™t mốc trước nhà và đang báºn ăn má»™t miếng bánh mì quệt bÆ¡.
- Xin lá»—i anh, cuối cùng Oliver cất lá»i khi không trông thấy má»™t ngưá»i khách nà o khác, chÃnh anh đã gõ cá»a à ?
- Tao đạp chân đấy chứ.
- Anh kia trả lá»i.
- Anh cần một chiếc áo quan chăng?
- Oliver há»i rất ngây thÆ¡. Anh chà ng tá» ra bá»±c bá»™i.
- Chắc mà y không biết ta là ai rồi, kẻ mồ côi đáng ghét kia?
- Không, thưa anh.
- Oliver trả lá»i.
- Ta là ông Noé Claypole, anh ta tiếp lá»i, và mà y là kẻ phụ tá cho tạ Nà o, xê ra. Noé Claypole bồi cho Oliver má»™t cú đá và bước và o cá»a hiệu vá»›i vẻ đà ng hoà ng trang nghiêm, cốt mang lại cho mình vẻ quan trá»ng.
- Nà y, Noé, lại gần lá»a Ä‘i, Charlotte nói, tôi đã lấy cho anh từ bữa trưa cá»§a ông chá»§ má»™t miếng mỡ lá rồi đấy! Còn Oliver, hãy ăn mẩu bánh mì nà y Ä‘i! Cả hai liếc mắt khinh bỉ nhìn Oliver đáng thương Ä‘ang ngồi run láºp cáºp trên má»™t cái hòm và ăn phần bánh mì rắn câng còn lại mà má»i ngưá»i đặc biệt dà nh cho nó..Noé không phải là má»™t đứa trẻ nhặt được.
Mẹ nó là thợ giặt còn bố nó, cá»±u chiến binh, nát rượu, ra khá»i quân ngÅ© vá»›i má»™t chân gá»—. Noé đã từng phải chịu đựng nhiá»u lá»i chá»i rá»§a cá»§a những cáºu bé cá»a hiệu kế bên. GiỠđây, sá»± may mắn đã đặt má»™t kẻ mồ côi đáng thương, không há» tên trên con đưá»ng cá»§a nó và nó sẽ Ä‘em cáºu bé nà y ra trả háºn.
Mặc dù bị đối xá» tà n tệ và buá»™c phải tham dá»± và o nhiá»u cảnh tang tóc, Oliver Twist vẫn táºn tình phục vụ Ông chá»§ cá»§a mình.
Em Ä‘i theo những đám tang và trong những dịp như váºy, em đội má»™t chiếc mÅ© gắn băng tang, tay cầm gáºy Ä‘en. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u mãn nguyện vá» anh chà ng phu đám trẻ tuổi nà y, tuy nhiên không ai biểu lá»™ chút đồng cảm nhá» nhặt nà o đối vá»›i em.
Sau má»™t tháng há»c việc, Oliver được xác định là thợ há»c nghá», lúc đó là mùa những nạn dịch.
Và trong và i tuần lá»…, Oliver đã há»c được nhiá»u kinh nghiệm. Em vẫn tiếp tục chịu sá»± đà n áp cá»§a Noé Claypole, luôn ghen tị vá» bá»™ đồng phục cá»§a Oliver.
Má»™t hôm, Oliver và Noé cùng Ä‘i xuống bếp và o giỠăn tối quen thuá»™c để thưởng thức má»™t miệng thịt cừu nhá». Charlotte Ä‘i ra ngoà i và anh chà ng Noé Claypole cho rằng mình chẳng thể giết thá»i gian thú vị hÆ¡n ngoà i cách già y vò cáºu bé Oliver.
- Mẹ của mà y sao rồi?
- Noé há»i.
- Bà ta chết rồi.
- Oliver trả lá»i.
- Tôi xin anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Cáºu bé đỠmặt khi thốt lên những lá»i đó. Em thở gấp và Noé cho rằng em sắp òa khóc, bởi váºy nó quay lại đỠtà i đó.
- Mẹ mà y chết vì lý do gì?
- Noé há»i.
- Vì thất vá»ng, đó là những gì má»i ngưá»i nói vá»›i em.
- Oliver trả lá»i.
- Dù sao thì mẹ mà y chết đi là hơn. Chắc chắn mẹ mà y là một tên tội phạm. Mẹ mà y đáng ra phải chịu một kết cục tù tội hay bị treo cổ.
Mặt đỠrá»±c lên, Oliver lao đến, hất đổ ghế và bà n, tóm lấy há»ng Noé, lắc mạnh vá»›i vẻ giáºn dữ Ä‘iên cuồng đến ná»—i răng em Ä‘áºp và o nhau và thu má»i sức lá»±c, em đánh nó má»™t cú mạnh đến ná»—i khiến nó ngã nhà o xuống đất.
Chỉ má»™t lát trước đây, đứa trẻ nà y dù bị bao sá»± đối xỠđè nặng vẫn hết sức nhu mì nhưng cuối cùng thì lòng dÅ©ng cảm cÅ©ng trá»—i dáºy. Sá»± lăng nhục xúc phạm đến linh hồn mẹ khiến em phát khùng, tim em Ä‘áºp mạnh. Trong em tất cả đã thay đổi, giỠđây em nhìn kẻ hèn hạ vừa ngược đãi mình.Ä‘ang nằm dà i dưới chân và thách thức nó vá»›i má»™t nghị lá»±c mà chÃnh em chưa há» biết đến trước đây.
- Có kẻ giết ngưá»i!
- Noé la lên.
- Charlotte Æ¡i, bà ơi! Tên há»c việc Ä‘ang giết tôi! Cứu vá»›i! Oliver bị Ä‘iên rồi! Charlotte và bà Sowerberry lao đến đánh em má»™t tráºn nhừ tá». Há» nhốt Oliver đáng thương và o má»™t căn hầm khiến em vô cùng hoảng sợ.
- Chúng ta sẽ là m gì với kẻ điên khùng nà y?
- Bà Sowerberry há»i.
- Gá»i cảnh sát hay cáºn vệ? Hay có thể là ngà i thanh tra Trại tế bần? Ta cho rằng ý nghÄ© nà y hay đấy. Noé, hãy chạy nhanh đến Trại. Mắt cá»§a cháu không bị há»ng đấy chứ, và hãy dẫn ngà i Bumble lại đây. Nhanh lên! Noé Claypole nhảy ba bước đến Trại và nó khÃch động tất cả má»i ngưá»i. Nó không ngừng la lên:
- Oliver Twist muốn giết tôi. Nó còn muốn giết bà chá»§ cá»§a mình nữa. Ôi, tôi Ä‘au biết bao! Quyết định phải trừng trị Oliver được đưa ra ngay láºp tức và ông Bumble nháºn được lệnh không được nương nhẹ cho tên nổi loạn trẻ tuổi nà y, nó phải chịu má»™t tráºn đòn nhừ tá».
ông ta đến nhà ông Sowerberry ngay láºp tức. Oliver vẫn chưa bình tâm được, em hét như má»™t kẻ bị ma ám và giáºn dữ đạp và o cánh cá»a hầm.
- Thả tôi ra! Thả tôi ra!
- Cháu không nháºn ra giá»ng ta ư Oliver?
- Ông Bumble há»i.
- Không!
- Oliver ương ngạnh khẳng định. Má»™t câu trả lá»i tháºt khác vá»›i những gì mình chỠđợi và quen nháºn khiến ông Bumble phần nà o lúng túng. Ông bước ra xa ổ khóa cá»a, vươn thẳng ngưá»i, im lặng kinh ngạc và nhìn từng ngưá»i Ä‘ang có mặt.
- Ấy ngà i biết đấy, thưa ngà i Bumble, nói vá»›i ngà i như váºy chắc hẳn nó bị Ä‘iên rồi.
- Bà Sowerberry nói.
- Äó không phải là sá»± Ä‘iên rồ.
- Ông Bumble trả lá»i.
- Äó là do thức ăn.
- Gì cơ!
- Bà Sowerberry la lên.
- Do thức ăn.
- Ông Bumble đáp với vẻ rất nghiêm túc.
- Bà đã cho nó ăn quá nhiá»u.
- Äó là kết cục cá»§a lòng quá nhân từ đấy.
- Bà Sowerberry nói. ông Bumble thấy không nên thả ngay thằng quá»· con nà y ra, nó có vẻ rất nguy hiểm. Cuối cùng, cáºu bé cÅ©ng bị lôi cổ ra giữa ban ngà y. Má»i ngưá»i chá»i mắng em, nguyá»n rá»§a linh hồn mẹ em và bắt đầu đánh tá»›i tấp lên thân thể.nhá» bé đáng thương cá»§a em, sau đó ngưá»i ta ra lệnh cho em quay lại giưá»ng.
Trong căn phòng nhá» bé u ám và lạnh lẽo cá»§a mình, Oliver tha hồ nghÄ© ngợi vá» cuá»™c Ä‘á»i buồn khổ mình Ä‘ang sống. Hôm nay, hỠđã đối xá» vượt quá sức chịu đựng cá»§a em. Äiá»u đó không thể kéo dà i hÆ¡n nữa. Em sẽ bá» ra Ä‘i!
Chương 002
Chạy Trốn Tá»›i Luân Äôn
Khi mặt trá»i vừa ló, Oliver dáºy và kéo chốt cá»a. Em lưỡng lá»± giây lát. Ra Ä‘i ư? Äúng váºy, cuá»™c sống quá cá»±c nhá»c. Em sẽ Ä‘i đâu bây giá»? Rẽ phải hay rẽ trái? Em nhá»› lại đã từng thấy những xe chở hà ng bốn bánh leo lên đồi khi chúng ra khá»i thà nh phố. Em Ä‘i theo hướng ấy và chẳng mấy chốc đến má»™t lối mòn nhá» xuyên qua cánh đồng. Em biết rằng lối mòn nà y, Ä‘i má»™t chút sẽ dẫn ra đưá»ng cái.
Em bước lên đưá»ng cái.
Cá»™t mốc nÆ¡i em ngồi nghỉ chân chỉ rõ rằng Luân Äôn cách đó tám mươi cây số. Tại sao em lại không thá» váºn may ở thá»§ đô nhỉ? ở nÆ¡i đó Ãt ra em cÅ©ng được an toà n. Không ai, ngay cả ông Bumble có thể phát hiện ra em. Khi còn ở Trại tế bần, má»i ngưá»i đã từng nói vá»›i em vá» Luân Äôn, ngưá»i ta đã khẳng định vá»›i em rằng trong thà nh phố nà y có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i để kiếm tiá»n.
Không có gì phải lưỡng lá»± nữa, đó là nÆ¡i em phải đến. Em đứng dáºy, lòng trà n đầy dÅ©ng cảm..Em lại nhanh nhẹn lên đưá»ng, nhưng em không tưởng tượng được tất cả những gì em phải chịu đựng trước khi đạt được mục Ä‘Ãch cá»§a chuyến du hà nh.
Trong túi đồ cá»§a mình, em có má»™t mẩu bánh mì, má»™t chiếc áo sÆ¡ mi cÅ©, hai đôi tất và má»™t Ãt tiá»n mà má»™t ngà y ná», sau má»™t đám tang em đã nháºn được.
Oliver bước nhanh chân. Những cây số nà y tiếp nối những cây số khác nhưng thà nh phố lá»›n vẫn còn rất xạ Äôi khi, Oliver đói và khát, lúc đó em nhấm nháp má»™t mẩu bánh mì và há»i xin má»™t cốc nước ở những túp lá»u tranh bên đưá»ng.
Bà n chân em bắt đầu sưng phồng lên và đôi khi bắp chân yếu ớt đến nỗi chúng trở nên run rẩy.
Äêm xuống, em và o má»™t đồng cá» và thu mình dưới chân má»™t đụn cá» khá»™ CÆ¡n gió buồn rầu, rÃt trên cánh đồng vắng vẻ khiến em hÆ¡i sợ nhưng em thiếp Ä‘i nhanh chóng và vì thế quên Ä‘i những khó nhá»c cá»§a mình.
Sáng dáºy, em cảm thấy lạnh cóng cả ngưá»i. Äến ngôi là ng đầu tiên, em mua bánh mì. Hôm đó em chỉ Ä‘i được và i cây số và khi mà n đêm bao phá»§, đôi bà n chân em rướm máu.
Má»™t đêm nữa trôi qua ngoà i trá»i, thá»i tiết lạnh và ẩm ướt cuối cùng là m em kiệt sức. Em lê bước tiến lên.
Gặp má»™t nhà trá», Oliver nhìn má»i ngưá»i qua lại má»™t cách rất thảm hại cho tá»›i khi ông chá»§ ra lệnh cho đầy tá»› cá»§a mình Ä‘uổi thằng bé khốn cùng nà y Ä‘i. NÆ¡i khác, ngưá»i ta dá»a thả chó ra Ä‘uổi em hoặc dá»a giao em cho chÃnh quyá»n địa phương.
Äiá»u đó đủ là m em chạy trốn tháºt nhanh.
Em lại tiếp tục lên đưá»ng và há»i xin má»™t chút bánh mì ở những nÆ¡i có thể, vì ở nhiá»u cổng là ng, em kinh hãi Ä‘á»c những biển thông báo rằng ngưá»i nà o Ä‘i ăn xin sẽ bị giam và o ngục.
Em còn phải ngá»§ nhiá»u lần nữa ngoà i trá»i, và sức em bắt đầu cạn kiệt nghiêm trá»ng. Chắc chắn rằng nếu không có lòng tốt cá»§a má»™t ngưá»i gác chắn đưá»ng và má»™t bà già thì những ná»—i Ä‘au khổ cá»§a Oliver đã bị rút ngắn lại như bà mẹ đáng thương cá»§a em. Em tá»›i má»™t thà nh phố nhá» tên là Barnet.
Oliver Twist, ngưá»i đầy bụi, ngồi bệt xuống những báºc thá»m lạnh lẽo như má»™t kẻ ăn mà y. ChÃnh lúc đó, em là m quen được vá»›i má»™t nhân váºt lạ lùng Ä‘ang thÃch thú quan sát em.
Anh thanh niên tiến đến gần em và há»i:
- Chuyện gì xảy ra vá»›i em váºy?
- Em đói, em lạnh, em đã Ä‘i bá»™ bảy ngà y trá»i. à , chà ng thanh niên nói, cảnh sát Ä‘ang Ä‘uổi theo em à ? Em vừa vượt ngục chăng? Không ư! Tốt! Anh sẽ cho em ăn uống sau đó chúng ta sẽ.cùng nhau đến Luân Äôn. Anh có quen má»™t ông già có thể sẽ vui lòng cho em trú ngụ.
Oliver biết tên ngưá»i bạn má»›i cá»§a mình là Jack Dawson và tên thân máºt là gã Láu Cá. Há» Ä‘i đến Luân Äôn. Jack dẫn em qua nhiá»u khu phố bẩn thỉu, nghèo khổ, đầy trẻ con Ä‘ang thi nhau la hét.
Oliver tá»± há»i liệu có nên chuồn Ä‘i không. Cuối cùng hỠđến trước má»™t cánh cá»a, gã Láu Cá đẩy ra sau khi đã huýt sáo.
- Ai đấy?
- Tiếng ai đó cất lên từ phÃa trong.
- Tôi mang đến một thà nh viên mới đây.
- Jack cầm tay Oliver trả lá»i. Oliver được đưa và o trong túp lá»u rách, và được giá»›i thiệu vá»›i má»™t ông già Do Thái da nhăn nheo tên là Fagin, lão bèn vừa cưá»i vừa nhăn nhó Ä‘iệu bá»™.
- Chà o mừng anh bạn má»›i đến. Hãy nhìn xung quanh mình xem. Oliver ngạc nhiên nháºn ra năm hay sáu nam nữ thanh niên trạc tuổi gã Láu Cá Ä‘ang uống rượu, hút thuốc và trên má»™t sợi dây có nhiá»u khăn choà ng.
Tất cả những cái đó có nghĩa gì nhỉ?
Lão già Do Thái nét mặt gá»›m guốc cho Oliver ăn và mang cho em má»™t cốc rượu đỗ tùng. Kiệt sức vì mệt má»i và xúc động, em nhanh chóng thiếp Ä‘i.
Sáng hôm sau, tỉnh dáºy, qua mi mắt khép há» em thấy chỉ có má»™t mình lão Do Thái. Lão Ä‘i lại trong phòng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vá» cái giưá»ng tồi tà n nÆ¡i em Ä‘ang nằm. Oliver không động Ä‘áºy vá» như Ä‘ang ngá»§.
Lão già , yên tâm bởi sá»± bất động cá»§a cáºu bé, lôi ra từ sau má»™t cánh cá»a kéo trên trần nhà má»™t chiếc há»™p nhá» rồi đặt rất cẩn tháºn lên bà n.
Há»™p đựng chiếc đồng hồ và ng rất đẹp, lão già Do Thái bắt đầu ngắm nghÃa, sau đó lão lại nhìn những chiếc đồng hồ khác và nhiá»u đồ trang sức cùng vá»›i má»™t vẻ sung sướng hân hoan như váºy.
Chợt, lão nháºn thấy Oliver Ä‘ang quan sát mình.
Lão đóng vội chiếc hộp, vớ lấy một con dao và la lên:
- Mà y đã nhìn thấy tao! Tao sẽ giết mà y! Mà y đã trông thấy tao! Äó là kho báu cá»§a tao!
Lão già Do Thái giáºn dữ đứng dáºy, lão run đến ná»—i đứa trẻ có thể nhìn thấy lưỡi dao chao đảo.
- Tại sao mà y lại rình mò tao, đồ súc sinh vô lại? Tại sao lại quan sát tao thay vì ngon giấc như ngưá»i ta ra lệnh cho mà y? Mà y nói ngay cho tao biết mà y đã trông thấy gì?... Nà o, nói Ä‘i, mà y đã thấy gì? Nói nhanh và không được nói dối! Hãy nghÄ© rằng cuá»™c sống cá»§a mà y Ä‘ang gặp nguy hiểm đấy!
- Lẽ ra cháu muốn ngá»§ lâu hÆ¡n, Oliver bình tÄ©nh nói, nhưng cháu không thể ngá»§ được nữa. Cháu không há» có ý không vâng lá»i ông. Cháu xin ông tha lá»—i nếu cháu đã gây cho ông má»™t tổn hại nà o đó.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi.
- Lão Fagin vừa nói vừa bình tĩnh hơn một chút.
- Ta tin cháu.
- Cám ơn ông.
- Và may cho cháu đó.
- Lão già độc ác vừa tiếp lá»i vừa nghịch con dao.
- Bình tÄ©nh nà o, cháu thấy rõ ta chỉ muốn là m cháu sợ mà thôi. Ta đã muốn thá» thách cháu, cháu hiểu chứ, ta muốn xem xét lòng dÅ©ng cảm cá»§a cháu. Và ta khen ngợi cháu, cháu tháºt can đảm, anh bạn nhá», cháu tháºt dÅ©ng cảm, Oliver ạ! Chúng ta chỠđợi nhiá»u ở cháu!
Vừa nói, lão Fagin vừa đặt con dao lên bà n, rồi xoa tay, nhưng lão không để chiếc há»™p đựng kho báu cá»§a lão lá»t khá»i tầm nhìn và thỉnh thoảng lại liếc nó vá»›i ánh mắt lo âu.
- Nói cho ta biết, lão Do Thái vừa nói vừa tiến gần cáºu bé, cháu đã thấy cái gì đó phải không, cháu đã thấy những cái ta có trong há»™p chứ? Bây giá» cháu có thể nói mà không há» sợ sệt cháu đã nhìn thấy cá»§a cải cá»§a ta phải không?
- Vâng, thưa ông.
- Oliver thà nh tháºt nói khi thấy cÆ¡n lôi đình cá»§a lão già đã hạ xuống.
- À, cháu đã thấy kho báu cá»§a ta... Hãy nghe đây Oliver, tất cả những thứ đó thuá»™c vá» ta, đó là cá»§a cải cá»§a tạ Ta chỉ có Ãt cá»§a để dà nh nà y để sống khi ta quá già nuạ Ta sẽ chỉ có nó mà thôi khi ta không thể là m việc được nữa.
Oliver nghÄ© rằng lão Fagin phải rất hà tiện má»›i sống trong má»™t căn nhà ổ chuá»™t như váºy khi lão có má»™t gia tà i như thế.
- Dáºy thôi!
- Lão Fagin nói, nhấc hÅ© nước nằm sau cánh cá»a.
- Ta sẽ đưa cho cháu má»™t cái cháºu để cháu rá»a mặt. Äứa trẻ vâng lá»i. Khi em quay lại chá»— lão già , em thấy chiếc há»™p đã được cất Ä‘i.
Oliver rá»a mặt cẩn tháºn và sắp xếp má»i thứ tráºt tá»± như lão Fagin bảo, lão còn ra lệnh cho em hắt hết nước trong cháºu qua cá»a sổ.
Má»™t lát sau, Láu Cá quay vá» nhà vá»›i má»™t thanh niên mà Oliver đã thoáng nhìn thấy và ngưá»i ta giá»›i thiệu vá»›i em anh chà ng nà y tên là Charlot Bates. Má»i ngưá»i ngồi và o bà n ăn và Oliver không há» là m khách, bữa ăn gồm cà phê và bánh mì nóng.
Em ngạc nhiên nháºn thấy rằng Láu Cá đã mang vá» thịt giăm bông cất trong đáy mÅ©.
- Ta rất hà i lòng được trông thấy các cháu.
- lã o Fagin nói với Charlot và Láu Cá.
- Ta đã không nói dối khi khẳng định rằng sáng nay các cháu đã là m việc tốt. Chắc là các cháu đã là m việc chứ?
- DÄ© nhiên, Láu Cá trả lá»i, và là m tháºt đẹp.
- Vâng, một công việc khó khăn!
- Charlot thêm và o..
- Nà o, hãy nói đi! Các cháu có gì đưa cho ta nà o?
- Hai cái vÃ.
- Láu Cá tá»± hà o trả lá»i.
- Rất nặng chứ?
- lão Do Thái há»i.
- Vâng, vâng, cháu xem chúng có vẻ dà y cộm đấy.
- Láu Cá nói và lôi chúng ra khá»i túi cá»§a mình.
- Chuyện nà y có thể tốt hơn.
- lão già Do Thái nháºn xét sau khi đã xem xét hai cái vÃ.
- Nhưng cÅ©ng có thể tồi hÆ¡n. Và chỉ má»›i được sá» dụng và ngưá»i sản xuất ra chúng là má»™t anh thợ tốt, đã dùng những váºt liệu cá»±c kỳ. Phải không, Oliver?
- Vâng, thưa ông.
- Oliver đáp. Những lá»i nói cá»§a cáºu bé tá» ra ngây thÆ¡ đến ná»—i Charlot ôm bụng báºt cưá»i.
- Khá ồn đấy, lão già nói, Charlot, còn cháu mang vỠcái gì thế?
- Bốn chiếc khăn taỵ
- Chà ng thanh niên trả lá»i.
- ÄÆ°a chúng đây.
- Lão Do Thái nói và xem xét chúng cẩn tháºn.
- Chúng đẹp đấy, nhưng cần phải dùng kim tháo "mác" ra. Äó là má»™t công việc cần thiết mà Oliver có thể là m được. Chúng ta sẽ chỉ cho nó cách là m như thế nà o. Phải không Oliver? Công việc nà y sẽ là m cháu hà i lòng, anh bạn cá»§a tạ Chúng ta đồng ý chứ?
- Vâng, thưa ông, cháu sẽ vâng lệnh ông.
- Cáºu bé nhẹ nhà ng trả lá»i.
- Ta chắc là , lão Do Thái nói tiếp, cháu sẽ tá»± hà o được là m việc như Charlot Bates và mang vá» những chiếc khăn taỵ Nà o, trả lá»i Ä‘i!
- Cháu sẽ cố gắng hết sức, nếu ông cho cháu những lá»i khuyên và chỉ bảo cho cháu.
- Oliver nói. Câu trả lá»i cá»§a cáºu bé có vẻ thú vị đến độ Charlot phá lên cưá»i má»™t lần nữa và hắn suýt sặc khi nuốt ngụm cà phê.
- Xin lá»—i.
- Hắn nói vá»›i cả bá»n.
- Tôi đã không thể nhịn được, tôi chưa bao giá» thấy má»™t đứa trẻ nà o ngây thÆ¡ đến như váºy! Láu Cá không nói má»™t lá»i nà o, gã chỉ lùa tay và o tóc Oliver, là m nó bù xù lên và xõa xuống mắt em.
- Nó sẽ nhanh biết thôi.
- Charlot tiếp lá»i.
- Hãy chuyển sang những chuyện nghiêm túc.
- Lão Fagin vừa nói vừa chuẩn bị những việc rất kÃch thÃch sá»± tò mò cá»§a cáºu bé Oliver. Lão già Do Thái dưá»ng như sá»a soạn chÆ¡i vá»›i hai anh chà ng thanh niên. Lão để má»™t há»™p đựng thuốc rê và o trong má»™t túi quần má»™t quyển sổ và o túi kia. Má»™t chiếc đồng hồ lá»›n được đặt trong túi con ở quần có Ä‘Ãnh dây xÃch an toà n chắc chắn; áo sÆ¡ mi cá»§a lão được tô Ä‘iểm thêm bởi má»™t cái kẹp ánh lên như và ng. Fagin cà i cúc áo lên tÃt cao và không quên bá» và o túi áo vét cái há»™p kÃnh và chiếc khăn tay. Sau đấy, lão bắt đầu Ä‘i lại quanh phòng vá»›i bá»™ dạng những quý ông Ä‘ang dạo mát trên đại lá»™.
Cứ như thế lão già Do Thái đóng kịch và Char
- lot theo dõi cả những cá» chỉ nhá» nhất cá»§a lão vá»›i sá»± chú ý cao độ. Lão già cầm cây gáºy chống và bước Ä‘i đưá»ng hoà ng như má»™t ngưá»i đà n ông lương thiện Ä‘ang vui sống. Lão Ä‘i dá»c, Ä‘i ngang, dừng lại trước lò sưởi, sau đó lại tiếp tục dạo quanh phòng và dừng lại trước cá»a. Lão cúi xuống như thể Ä‘ang ngắm nghÃa những gian hà ng lá»™ng lẫy.
Oliver không rá»i mắt khá»i lão. Äôi khi, lão già Fagin nhìn quanh như thể lão sợ kẻ trá»™m. Lão sá» túi như sợ mất cái gì đó và cá» chỉ cá»§a lão rất buồn cưá»i, dáng vẻ cá»§a lão tá» ra hà i hước đến ná»—i Oliver cưá»i chảy cả nước mắt và cáºu bé tá»± há»i trò chÆ¡i vui nhá»™n nà y sẽ kết thúc như thế nà o. Cáºu sẽ biết ngay thôi.
Charlot và Láu Cá theo sau ngưá»i Ä‘i dạo, chúng cÅ©ng tiến má»™t bước khi ngưá»i nà y tiến và cố gắng lại gần ngưá»i đó hết mức có thể. Nhưng lão già không để mình mắc bẫy, lão đột ngá»™t quay lại và hai anh chà ng nà y lẩn Ä‘i, nhanh chóng đến kinh ngạc.
Trò chÆ¡i còn tiếp tục má»™t lát nữa, sau đó, lão Fagin bị chặn trước, chặn sau, má»™t anh giẫm lên chân lão, anh kia xô lão và tất cả những gì lão Do Thái mang theo: khăn tay, há»™p kÃnh, cái kẹp sáng lấp lánh, há»™p đựng thuốc rê, sổ, đồng hồ... bị tước mất khá»i lão như má»™t phép kỳ diệu.
Trò chơi lại bắt đầu. Khi lão già cảm thấy một bà n tay đang thò và o một trong những chiếc túi của mình, lão nói luôn. Thế là , trò chơi dừng và tất cả bắt đầu lại. Lão Fagin tiếp tục dạo quanh và hai anh bạn không ngừng theo sát lão và lột những gì mà lão có.
Oliver vui đùa như Ä‘iên rồ và ngầm thÃch thú vá»›i ý định má»™t ngà y nà o đó có thể bắt chước Char
- lot và Láu Cá. Má»™t lát sau, có hai ngưá»i đà n bà trẻ tuổi tên là Betty và Nancy đến. Oliver nháºn thấy ngay rằng già y cá»§a há» Ãt được lau chùi cẩn tháºn và áo váy cá»§a hỠđáng ra nên chữa lại. Hai cô má»›i đến nà y không đẹp nhưng há» ngẩng cao đầu và có vẻ trâng tráo.
Dưá»ng như không có gì là m há» hoảng sợ. Cả hai cô nói cùng má»™t lúc và cung cách cá»§a há» là m Oliver thÃch thú, em tá»± nhá»§:
- Các cô nà y có vẻ dá»… thương. Cuá»™c viếng thăm kéo dà i và các cô nói rằng dạ dà y cá»§a hỠđã đóng băng. Ngay láºp tức, rượu mùi được mang ra và cuá»™c nói chuyện cà ng lúc cà ng trở nên sôi nổi. Äến má»™t lúc, Charlot tuyên bố:
- Các bạn, đến giá» váºn dụng cặp giò rồi! Oliver không hiểu ngay ý nghÄ©a cá»§a câu nói nhưng sau đó, khi nhìn thấy hai chà ng nà y Ä‘i ra cùng vá»›i hai cô, em biết rằng "váºn dụng cặp giò" nghÄ©a là "Ä‘i ra ngoà i." Oliver thấy lão Do Thái đưa cho các cô cáºu nà y Ãt tiá»n, chắc là để há» có thể giải trà chút đỉnh trên đưá»ng, như má»™t ông bố cư xá» vá»›i con cái.
- Thế nà o? Anh bạn thấy ra sao?
- Lão Fagin há»i khi còn lại má»™t mình vá»›i cáºu bé Oliver.
- Äó là má»™t cách sống là m nhiá»u ngưá»i thÃch thú. Hãy nghÄ© rằng hỠđược tá»± do Ä‘i đâu tùy thÃch. Äiá»u đó không cám dá»— cháu ư?
- Thế hỠđã là m xong công việc của mình rồi ạ?
- Oliver há»i.
- Dĩ nhiên.
- Lão Do Thái trả lá»i.
- Nhưng có thể từ giỠđến tối, chúng tìm thấy Ä‘iá»u gì đó để là m. Cháu hiểu rằng chúng sẽ không để lỡ cÆ¡ há»™i. Ta khuyên cháu hãy theo gương chúng. Hãy bắt chước chúng, xin chúng lá»i khuyên, cháu sẽ không thiệt đâu. Vừa nói, lão già vừa nhen lại lá»a và những nhát xẻng lão giáng xuống là tăng thêm sức mạnh cho lá»i lẽ cá»§a lão.
- Hãy nghe đây, Oliver!
- Lão tiếp lá»i.
- Hãy là m những gì chúng sẽ nói với cháu, đừng cằn nhằn khi chúng ra cho cháu một mệnh lệnh. Luôn để mắt đến Láu Cá, nó quả là có tà i và nó sẽ trở thà nh một vĩ nhân. Nếu cháu theo gương nó, cháu có thể chắc chắn rằng tương lai của mình được bảo đảm và cháu sẽ không bao giỠđói.
- Liệu cháu có há»c được cách chÆ¡i như lúc nãy ông đã là m không ạ?
- Oliver ngây thÆ¡ há»i.
- Ấy, có chứ!
- Lão Fagin vừa nói vừa mỉm cưá»i.
- Hãy nhìn xem, khăn tay cá»§a ta lòi ra khá»i túi má»™t chút, cháu có thấy không?
- Có, thưa ông.
- Thế thì nà y, để là m tốt, cần phải lấy nó mà ta không há» nháºn thấy... như những đứa khác đã là m sáng naỵ Cháu đã quan sát chúng khá kỹ. Nà o hãy thá» xem. Oliver là m hết sức mình, em cố gắng là m hà i lòng lão già và xoáy được chiếc khăn tay khá khéo léo như em đã thấy Láu Cá và Charlot là m.
- ÄÆ°á»£c chưa cháu?
- Lão Fagin há»i.
- Khăn tay đây!
- Cáºu bé tá»± hà o trả lá»i.
- Ta khen ngợi cháu Oliver, hiếm khi ta thấy kẻ nà o khéo léo như cháu. Nà y, ta thưởng cho cháu má»™t đồng xụ Nếu cháu tiếp tục, cháu cÅ©ng trở thà nh má»™t vÄ© nhân. Bây giá», hãy lại gần ta, ta sẽ dạy thêm cho cháu má»™t bà i há»c nữa. Cháu sẽ biết tháo nhãn những chiếc khăn tay ngay thôi. Oliver đã không hiểu được rằng ăn cắp là công việc duy nhất cá»§a lão Fagin và đồng bá»n. Em ngạc.nhiên tá»± há»i là m thế nà o có thể trở nên nổi tiếng chỉ bằng cách nẫng nhẹ những chiếc khăn tay.
- NÃ y!
- Lão già Do Thái kêu lên.
- Äừng ngồi ì ra không là m gì, đến đây, đây là những chiếc khăn tay, hãy nhìn xem là m thế nà o ta bá» Ä‘i nhãn mác cá»§a chúng và hãy khéo léo bắt chước ta hết mức có thể. Lão Do Thái giam giữ Oliver trong nhiá»u ngà y. Lão cấm em ra ngoà i và luôn theo sát em từ sáng đến tối. Những chiếc khăn tay đổ dồn và o nhà lão già và Oliver không có má»™t phút nà o rảnh rá»—i nếu em muốn tháo nhãn tất cả những chiếc khăn. Äôi khi, em cÅ©ng có và i phút nghỉ ngÆ¡i khi lão Fagin, Charlot và Láu Cá lao và o trò chÆ¡i mà chúng tôi đã miêu tả ở trên. Má»—i buổi sáng, lão Do Thái lại Ä‘i dạo quanh phòng và hai anh chà ng cố gắng lấy gá»n nhiá»u thứ chất đầy túi lão. Sá»± khéo léo cá»§a các anh chà ng nà y khiến Oliver thÃch thú ngưỡng má»™.
Sau má»™t thá»i gian, cáºu bé thấy Ä‘au khổ vì bị giam giữ, em bắt đầu thèm khà trá»i và nhiá»u lần em xin phép lão già Fagin cho ra ngoà i và đi là m như hai anh bạn đồng hà nh cá»§a mình.
Oliver cà ng muốn được sá» dụng má»™t cách hiệu quả hÆ¡n vì em có thể thấy sá»± nghiêm khắc cá»§a lão già . Má»—i lần, Láu Cá và Charlot trở vá» tay không và o buổi tối, lão lại nói dà i dòng vá» tÃnh chất có hại cá»§a sá»± lưá»i biếng. Lão cho các anh chà ng thấy sá»± cần thiết cá»§a má»™t cuá»™c sống năng động bằng cách bắt các anh Ä‘i ngá»§ không ăn tối. Tháºm chÃ, lão còn Ä‘i đến mức đẩy các anh ngã xuống cả má»™t loạt báºc thang. Oliver muốn tá» ra có Ãch đối vá»›i má»™t ông chá»§ khó tÃnh đến như váºy.
Cuối cùng, và o má»™t buổi sáng, lão Fagin gá»i cáºu bé Oliver đến.
- Thằng bé nghịch ngợm, hãy lại đây, ta báo cho cháu má»™t tin trá»ng đại.
- Cháu xin nghe, thưa ông.
- Hôm nay, ta cho phép cháu ra ngoà i. Ta hy vá»ng cháu sẽ xứng đáng vá»›i những bà i há»c và lá»i khuyên mà ta đã cho cháu. Ta đặt cháu dưới sá»± trông chừng cá»§a Charlot và Láu Cá. Cháu biết giá trị cá»§a chúng mà . Hãy vâng lệnh chúng và cố gắng hết sức để bắt chước chúng..
Chương 003
Ăn Cắp Trước Quầy Sách
Charlot và Láu Cá xếp Oliver ở giữa hai đứa và cả bá»n tiến và o thà nh phố. Bá»™ ba trông rất buồn cưá»i. Láu Cá xắn cao tay áo và để mÅ© che gần kÃn má»™t bên tai. Còn Charlot, anh chà ng cho tay và o túi quần và hếch mÅ©i tiến vá» phÃa trước.
- Chúng ta đi đâu đây?
- Oliver há»i nhưng em không nháºn được má»™t câu trả lá»i nà o cả.
- Chúng ta sẽ là m công việc gì? Những anh bạn đồng hà nh cá»§a em không hé răng và Oliver không nà i há»i nữa.
Em thấy Láu Cá lấy mÅ© cá»§a những đứa trẻ Ä‘i ngang qua và ném mÅ© Ä‘i bất kỳ đâu. Những đứa trẻ òa khóc nhưng nước mắt cá»§a chúng không khiến anh chà ng nà y dừng tay. Äiá»u đó có nghÄ©a gì nhỉ?
Oliver còn ngạc nhiên hÆ¡n khi trông thấy Charlot, vá»›i tà i khéo léo chẳng ai bì, nẫng nhẹ những quả táo và các loại hoa quả trên giá cá»§a những ngưá»i bán hà ng. Äồ ăn cắp được giấu trong những chiếc túi dưá»ng như rất rá»™ng. Oliver không há» thÃch thú kiểu đùa giỡn nà y và chuẩn bị thổ lá»™ sá»± bất bình cá»§a mình vá»›i hai anh bạn; em sắp tuyên bố vá»›i chúng rằng em muốn quay vá» nhà ngay láºp tức, thì bá»—ng nhiên em bị cuốn hút bởi dáng vẻ cá»§a Láu Cá.
Anh chà ng vừa dừng lại đột ngột và đặt tay lên môi.
- Suỵt!
- Gã nói khẽ.
- Hãy yên lặng lùi lại!
- Có chuyện gì váºy?
- Oliver há»i, em không nháºn thấy Ä‘iá»u gì bất thưá»ng.
- Suỵt, im lặng, bảo thế mà !
- Láu Cá nói thêm.
- Thế em không nhìn thấy con chim bồ câu Ä‘ang đứng trước cá»a hà ng sách à ?
- Một con chim bồ câu?
- Oliver kêu lên.
- Em chỉ thấy má»™t ông già đứng bên kia đưá»ng.
- Äúng váºy, em đã nhìn thấy rõ!
- Láu Cá tiếp lá»i.
- Nà o chúng ta sẽ cho lão một vố.
- Cho ông ấy một vố ư?
- Oliver ngạc nhiên.
- Ủ, đúng váºy!
- Äến lượt Charlot nói.
- Món nà y quả là bở. Äừng ngần ngại gì cả! Oliver rất ngạc nhiên và tá»± há»i không biết hai anh bạn cá»§a mình muốn gì, thì em nhìn thấy bá»n há» qua đưá»ng cÅ©ng tháºn trá»ng như khi há» Ä‘i theo lão Fagin trong phòng... Charlot và Láu Cá tiến sát.sau lưng ông già lúc nà y Ä‘ang xem những cuốn sách cá»§a tiệm bán sách.
Oliver tiến lên và i bước nhưng em không biết phải là m gì. Em phải đứng lại ở đây chăng? Hay em phải Ä‘i theo những anh bạn cá»§a mình? Äiá»u gì sẽ xảy rả Em thấy đứng lại và quan sát thì tháºn trá»ng hÆ¡n.
Öng già có vẻ là ngưá»i ham thÃch sách, ăn mặc hết sức chỉnh tá» và đeo kÃnh gá»ng và ng. Tấm áo mà u xanh lá cây được tô Ä‘iểm thêm bằng chiếc cổ nhung Ä‘en, quần trắng và cây gáºy tre tạo cho ông dáng vẻ cá»§a má»™t ngưá»i già u có. Ông lấy má»™t quyển sách trên giá và chăm chú láºt từng trang như thể ông Ä‘ang ngồi trong phòng là m việc cá»§a mình. Ông láºt từng trang hết sức cẩn tháºn đến độ không cảm thấy hai anh chà ng đã đến ngay phÃa sau.
Cáºu bé Oliver rất đỗi ngạc nhiên và lo sợ khi thấy bà n tay cá»§a Láu Cá luồn và o trong túi cá»§a ông già , lôi ra má»™t chiếc khăn tay, và ngay láºp tức được chuyá»n qua cho Charlot.
Xong phi vụ hai anh chà ng tẩu thoát.
Trước mắt Oliver dưá»ng như má»™t tấm mà n vừa được xé ra. Cuối cùng, em đã hiểu Ä‘iá»u bà ẩn cá»§a những chiếc khăn tay, những cái đồng hồ và đồ nữ trang. GiỠđây, em biết được lão già Do Thái sống nhá» cái gì, em đột ngá»™t hiểu ra công việc mà lão giao phó cho đồng bá»n cá»§a lão là cái gì. Em Ä‘ang sống vá»›i má»™t băng trá»™m cắp.
Cáºu bé Oliver đáng thương không cá»±a quáºy được nữa vì ná»—i sợ hãi quá lá»›n, máu em dưá»ng như đông đặc lại trong tÄ©nh mạch, nhưng em nhanh chóng tÄ©nh trà và cho rằng tốt nhất là vắt chân lên cổ và biến tháºt nhanh.
Và o lúc chưa quyết định chạy trốn thì ông lão đột ngá»™t quay đầu lại. Ông đã phát hiện ra khăn tay biến mất và nhìn thấy trước mặt mình má»™t thằng bé Ä‘ang tẩu thoát. DÄ© nhiên ông nghÄ© rằng em lấy cắp và chẳng kịp xếp lại quyển sách Ä‘ang xem, ông bèn vừa Ä‘uổi theo Oliver vừa la to: "Kẻ cắp! Bắt nó lại!" Má»i ngưá»i chạy theo ông và săn lùng kẻ Ä‘ang trốn chạy.
Oliver đáng thương chạy nhanh như tia chá»›p và ná»—i sợ hãi đã chắp cánh cho em. Em nghe thấy phÃa sau mình bước chân cá»§a đám đông và tiếng la hét ngà y cà ng nhiá»u hÆ¡n. Quả váºy, ai cÅ©ng bá» dở công việc cá»§a mình và không ngần ngại tham gia cuá»™c săn Ä‘uổi. Má»i ngưá»i ồn à o xông lên, anh thợ thì bỠđồ nghá», há»c sinh bá» chÆ¡i bi, ngưá»i chuyên chở hà ng cÅ©ng mặc kệ những gói hà ng, tất cả cùng la to: "Kẻ cắp!." ấy thế mà , chỉ có má»™t đứa trẻ mồ côi bất hạnh, má»™t kẻ vô tá»™i mệt đứt hÆ¡i, kiệt sức vì mệt và gần như xỉu Ä‘i vì sợ hãi. Äôi chân dưá»ng.như không đỡ nổi thân em. Äiá»u phải đến, đã đến.
Chẳng mấy chốc em bị Ä‘uổi kịp và bao vây, nhưng em không còn đủ sức đứng thẳng, em ngã gục xuống đất. Ai cÅ©ng cố chen lên hà ng đầu để nhìn mặt tên trá»™m. Tiếng la hét từ tứ phÃa:
- Cho tôi lên đi!
- Tránh ra, anh là m nó nghẹt thở mất!
- Dà o ôi! Thêm hay bớt một tên kẻ cắp thôi mà !
- Nhưng ai bị mất cắp?
- Một ông già .
- Ông lão đây nà y.
- Ông Æ¡i, lại đây! ông có nháºn ra kẻ đê tiện đã ăn cắp cá»§a ông không? ông già ung dung tiến lại gần và đưa mắt nhìn Oliver trông như con thú bị sa bẫy, Ä‘ang hoảng hốt nhìn quanh. Cáºu bé côi cút, nằm dà i dưới đất, ngưá»i phá»§ đầy bụi bặm và khóe miệng trà o ra má»™t Ãt máu. ông già nhìn em rất lâu và lòng thương hại hiện lên trên gương mặt ông:
- Ông có nháºn ra nó không?
- Má»i ngưá»i há»i.
- Tôi sợ rằng không phải là nó.
- Ông trả lá»i nhẹ nhà ng.
- Ông nhầm to khi thương hại cho số pháºn cá»§a kẻ bất lương nà y!
- Cáºu bé đáng thương, Ông tiếp lá»i, nó đã bị thương khi ngã.
- Không, chÃnh tôi đã đánh nó và là m nó ngã. ChÃnh nhá» tôi mà ngưá»i ta bắt được nó.
- Má»™t ngưá»i đà n ông nói và chắc là hy vá»ng nháºn được má»™t khoản tiá»n thưởng. ông già khinh bỉ nhìn ngưá»i đó. Ông hy vá»ng rằng câu chuyện sẽ dừng ở đó thì má»™t viên cảnh sát Ä‘i tá»›i.
- Có chuyện gì váºy? Hãy giải thÃch Ä‘i.
- Viên cảnh sát vừa xô má»i ngưá»i ra vừa túm lấy Oliver.
- Nà o, đứng dáºy Ä‘i, kẻ tồi tệ!
- Thưa ông, cháu không phải là thủ phạm, cháu xin thỠvới ông, cháu đã không là m gì cả. Thủ phạm của vụ trộm là hai thanh niên. Chắc là hỠkhông ở xa đây đâu.
- Nà o đứng dáºy, nhanh lên Ä‘i chứ! Và đừng có bịa chuyện nữa.
- Äừng thô bạo vá»›i nó.
- Ông già nói.
- Hãy nhẹ tay thôi, đứa trẻ nà y rất yếu.
- Ông đừng e ngại.
- Viên cảnh sát nói tiếp và túm lấy cáºu bé má»™t cách cá»™c cằn đến ná»—i là m áo em rách toang đến giữa lưng.
- Tôi biết loại khách hà ng nà y và không cần dạy tôi cách cư xỠvới chúng.
Nà o nhanh lên, đồ nhóc nham hiểm!
Oliver bị viên cảnh sát túm lấy cổ áo lôi Ä‘i ông già đi theo há».
Sở cảnh sát cách đấy không xạ Ngưá»i ta dắt em Ä‘i qua má»™t vòm cá»a thấp, sau đó băng qua má»™t khoảnh sân bẩn, em gặp má»™t ngưá»i đà n ông vạm vỡ có bá»™ râu quai nón ráºm.
- Có gì mới không?
- Ngưá»i đà n ông nà y vừa há»i vừa lúc lắc chùm chìa khóa.
- Không có gì đặc biệt cả. Tôi dẫn đến một tên trộm nhóc con.
- Viên cảnh sát trả lá»i.
- ChÃnh ông đã bị mất cắp à ?
- Ngưá»i đà n ông râu quai nón há»i ông già .
- Vâng, chắc chắn là ngưá»i ta đã ăn cắp cá»§a tôi nhưng tôi không dám chắc chÃnh cáºu bé nà y là m Ä‘iá»u đó. Chúng ta không thể dẹp bá» chuyện đáng buồn nà y ư?
- Ông già đáp.
- Không, không được, cần phải đi trình quan tòa. Lát nữa quan tòa sắp rảnh và ngà i sẽ vui lòng xét xỠkẻ đáng treo cổ nà y.
Oliver bị lục soát như má»™t tên côn đồ bị tình nghi có mang vÅ© khÃ, sau đó, ngưá»i ta dẫn em và o xà lim rồi chốt khóa cẩn tháºn. Xà lim giống như má»™t cái hầm. ánh sáng chỉ hÆ¡i lá»t và o và mặt đất rải rác cặn bã cá»§a những tên say rượu và những kẻ gian phị Ông lão sầu não khi nhìn thấy cáºu bé bị giam như má»™t kẻ tá»™i phạm.
Không hiểu tại sao gương mặt cáºu bé nà y khiến ta quan tâm?
- Ông lão nghÄ© thầm, Ta không thể tin rằng cáºu bé đã ăn cắp chiếc khăn tay cá»§a tạ Có Ä‘iá»u gì mỠám trong chuyện nà y, mà ta không thấy rõ. Äứa trẻ nà y khiến ta nghÄ© đến ai nhỉ? Ta đã gặp má»™t gương mặt giống như gương mặt nà y ở đâu nhỉ?
Ông lão mất công lục trong trà nhá»› những gương mặt mà ông quen biết, gương mặt cá»§a bè bạn, cá»§a kẻ thù, gương mặt những ngưá»i không còn nữa, nhưng ông không thể nhá»› ra Oliver giống ai.
Tuy nhiên... Viên cai ngục vá»— nhẹ lên vai ông lão kéo ông ra khá»i suy tư.
- Äi theo tôi, tôi sẽ dẫn ông và o phòng xỠán, nÆ¡i ông Fang xét xá». ông Fang có chiá»u cao trung bình, gần như thấp nhá» và hói đầu. Nét mặt ông khắc nghiệt và chỉ nhìn ông ngưá»i ta cÅ©ng cảm thấy rõ là ông rất khó má»§i lòng.
Ngưá»i ta dẫn Oliver và o và cho em ngồi trên má»™t chiếc ghế gá»—..a.ng già lịch sá»± chà o viên thẩm phán:
- Äây là tấm danh thiếp có tên và địa chỉ cá»§a tôi.
- Ông già nói vá»›i viên thẩm phán Ä‘ang Ä‘á»c báo và tá» vẻ khó chịu vì bị quấy rầy.
- Ông là ai?
- Ông ta há»i ông già song ông nà y chỉ đưa ra tấm danh thiếp.
- Cảnh sát đâu! Ngưá»i nà y tên gì?
- Ông Fang vừa hét to vừa ném sang một bên cả báo và cả tấm danh thiếp.
- Tôi tên là Brownlow.
- Ông già nói và chẳng hỠmất bình tĩnh.
- Cảnh sát đâu!
- Viên thẩm phán nói tá»
- Ngưá»i nà y có tá»™i gì?
- Ngưá»i ta không trách cứ gì ông ta cả.
- Viên cảnh sát trả lá»i.
- Không phải ông ấy là thá»§ phạm. ông ấy bị thằng bé nà y ăn cắp và luáºt pháp cần phải trừng trị nó.
- à ! ông kiện thằng bé nà y trước tòa à , ông phải nói cho rõ chứ.
- Ông Fang vừa nói vừa nhìn ông lão không thiện cảm.
- Nà o, ông phải tuyên thệ đi!
- Tôi sẽ tuyên thệ.
- Ông lão nói.
- Nhưng trước tiên tôi muốn tuyên bố rằng...
- Không má»™t lá»i nà o hết. Nếu ông không im lặng, tôi kết cho ông tá»™i chá»i rá»§a thẩm phán trong khi thi hà nh công vụ. ông Brownlow bất bình nhưng ông kiá»m chế khi nghÄ© rằng số pháºn cáºu bé Ä‘ang được xem xét và không nên là m cho viên thẩm phán chống lại em, vì thế, ông tuyên thệ.
Ông Brownlow bắt đầu trình bà y những gì ông biết, nhưng ngay từ những lá»i đầu tiên, ông đã bị viên thẩm phán cắt ngang vì ông ta muốn được nghe viên cảnh sát đã bắt Oliver nói trước. Viên cảnh sát tá» vẻ rất sợ sệt ngà i thẩm phán, nói rằng sau khi bắt đứa trẻ, hắn đã nhanh chóng lục soát em cẩn tháºn nhưng không tìm thấy gì khả nghi trong túi cá»§a em.
- Dẫn những nhân chứng ra đây.
- Viên thẩm phán nói.
- Chỉ có ông nà y đây.
- Viên cảnh sát nói.
- Má»—i mình ông ta má»›i biết được Ä‘iá»u đó.
- Nà o, khiếu nại Ä‘i... Có hay không! ông muốn giải thÃch vụ nà y không? Nếu ông không đưa ra đủ chứng cứ, tôi buá»™c phải trừng trị Ông vá» tá»™i thiếu tôn trá»ng tòa án. ông Brownlow kể hết những gì mình biết bất chấp những lúc cắt ngang cá»§a viên thẩm phán.
- Tôi đã rất ngạc nhiên, Ông lão nói, và tôi chỉ Ä‘uổi theo đứa trẻ nà y vì tôi thấy nó chạy trốn. Có lẽ cáºu bé không phải là tên ăn cắp. Có lẽ.nó chỉ là đồng bá»n cá»§a những kẻ ăn cắp thá»±c sá»±.
Trong trưá»ng hợp nà y, thưa ngà i thẩm phán, tốt hÆ¡n là không nên để cáºu bé phải chịu sá»± hà khắc cá»§a pháp luáºt. Nó bị thương, cáºu bé tá»™i nghiệp và tôi cho rằng nó cần được chăm sóc. Tôi trông nó có vẻ ốm lắm. Nó cần má»™t ông bác sÄ© chứ không phải má»™t viên cai ngục.
- Phải, phải, tôi biết loại ngưá»i nà y.
- Ông Fang đáng sợ nói.
- Tên du đãng nà y có nhiá»u trò quá»· quyệt. Nhưng những trò nà y không lừa được tôi đâu. Nà y, mà y há» gì?
Oliver cố hết sức trả lá»i nhưng sá»± xúc động là m em nghẹn há»ng và không thốt lên được má»™t tiếng.
- Mà y hỠgì, tên vô lại!
- Viên thẩm phán giáºn dữ hÆ¡n nhắc lại.
- Không ai biết há» cá»§a tên vô lại nà y ư? Cảnh sát, buá»™c nó phải nói! Viên cảnh sát vừa được gá»i đến liá»n cúi xuống sát bị cáo và há»i em nhưng ông ta thấy rõ là đứa trẻ không đóng kịch và em tháºt sá»± thấy bất ổn ông biết rằng sá»± im lặng cá»§a cáºu bé sẽ là m nổ ra cÆ¡n giáºn dữ cá»§a viên thẩm phán nên ông trả lá»i hú há»a:
- Nó nói rằng nó tên là Tom White, thưa ngà i thẩm phán.
- Nó sống ở đâu?
- Ở nơi nà o có thể, thưa ngà i thẩm phán. Nó không có chỗ trú ngụ cố định.
- Thế còn bố mẹ nó?
- Nó khẳng định rằng nó không há» biết há». Nó đã mồ côi từ khi còn bé thÆ¡. Lúc nà y, Oliver ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó em khe khẽ há»i xin cốc nước.
- Nà o, tất cả chỉ toà n là những chuyện ngu ngốc và sự nhăn nhó giả bộ.
- Ông Fang nói.
- Tôi biết rõ và tôi không để bị lừa...
- Tôi thấy dưá»ng như thằng bé nà y không phải là má»™t kẻ giả vá».
- Viên cảnh sát nói thêm.
- Tôi cho rằng nó bị á»m tháºt sá»±.
- Không, không!
- Ông Fang nói.
- Hãy tin tôi, tôi biết phải xỠtrà thế nà o.
- Ôi!
- Ông Brownlow la lên, hãy cẩn tháºn, cáºu bé tái lợt rồi, nó sắp ngã đấy.
- Äể mặc nó!
- Viên thẩm phán nói một cách phũ phà ng.
- Nó cứ ngã nếu nó thÃch. Cáºu bé Oliver tá»™i nghiệp đã đến giá»›i hạn cá»§a sá»± chịu đựng. Em không thể chống chá»i lại lâu hÆ¡n nữa và em nặng ná» ngã lăn ra sà n nhà . Không má»™t ai động Ä‘áºy và cáºu bé nằm đó, sóng soà i, bất tỉnh..
- Các ông thấy chưa.
- Viên thẩm phán nói.
- Nó Ä‘ang đóng kịch đấy! Äừng động và o nó. Nó sẽ tá»± đứng dáºy khi thấy chán đánh lừa chúng ta.
- Thế ngà i sẽ là m gì nó ạ?
- Viên cảnh sát há»i nhá».
- Dù sao cũng cần phải đưa ra một quyết định.
- Quyết định sẽ được đưa ra ngay đây.
- Ông Fang tuyên bố.
- Tôi kết án nó ba tháng tù giam kèm thêm lao động cưỡng bức, rõ rà ng như thế rồi. Bây giá» má»i ngưá»i hãy để tôi yên và nhanh chóng giải tán khá»i phòng nà y Ä‘i.
Cá»a phòng vừa được mở ra và ngưá»i ta Ä‘ang chuẩn bị khiêng Oliver và o xà lim thì má»™t ngưá»i đà n ông xuất hiện và lại gần bà n cá»§a ông Fang.
Ngưá»i má»›i đến nà y ăn mặc khá chỉnh tá» nhưng không cầu kỳ. Má»i ngưá»i nháºn thấy ông đã phải chạy và khá xúc động. Äó là ngưá»i bán sách.
- Dừng lại, hãy dừng lại!
- Ông la to
- Các ngà i sắp phạm phải một sự nhầm lẫn. Hãy đợi đã, hãy cho tôi nói!
- Ngưá»i đà n ông nà y là ai váºy? Äuổi hắn Ä‘i! Hắn không có quyá»n xuất hiện ở đây! Tôi đã ra lệnh giải tán khá»i phòng rồi mà !
- Tôi sẽ nói, ngưá»i má»›i đến tuyên bố, và tôi sẽ không ra khá»i đây khi chưa được là m Ä‘iá»u đó. Tôi đến để là m chứng! Má»i ngưá»i hãy cho tôi tuyên thệ và hãy lắng nghe tôi nói!
Lần nà y, ông Fang thấy vụ việc có vẻ rất nghiêm túc. Ông ta cho ngưá»i bán sách tuyên thệ rồi há»i anh cần nói những gì.
- Thế nà y, anh bán sách sung sướng tuyên bố vì đã đạt mục Ä‘Ãch, có ba thanh niên trên đưá»ng phố. Cáºu bé nà y đứng lại ở vỉa hè đối diện và chÃnh hai đứa kia đã lấy cắp chiếc khăn cá»§a ngà i đây, tôi đã nhìn thấy chúng.
- Äáng ra anh phải đến đây sá»›m hÆ¡n.
- Ông Fang nháºn xét.
- Tôi phải tìm ngưá»i thay tôi ở cá»a hà ng.
- Anh bán sách đáp.
- Tôi đã đến đây nhanh hết mức có thể. Tất cả má»i ngưá»i đã lao và o truy Ä‘uổi cáºu bé.
- Nếu như tôi hiểu rõ Ä‘iá»u gì đã xảy ra, Ông Fang nói, Ông nà y Ä‘ang Ä‘á»c sách thì bị mất cắp.
- Vâng, anh bán sách nói, ngà i đây Ä‘ang Ä‘á»c quyển sách mà ngà i hãy còn cầm trên tay đấy ạ.
- À, à , viên thẩm phán Ä‘ang theo Ä‘uổi tiếp ý nghÄ© cá»§a mình nói thêm, thế quyển sách nà y đã được trả tiá»n chưa?
- Chưa, chưa đâu.
- Anh bán sách đáp.
- Quả thá»±c, Ông Brownlow nói, tôi tháºt sá»± không có thá»i gian trả tiá»n cho thứ tôi muạ.
- Thế thì ngưá»i buá»™c tá»™i đến lượt mình lại bị buá»™c tá»™i.
- Ông Fang nói vẻ đắc thắng.
- Ông đây phà n nà n đã bị mất chiếc khăn tay nhưng lại không khai báo mình đã lấy Ä‘i quyển sách má»™t cách đáng khiển trách. Nếu anh bán sách muốn, anh có thể sẽ khiếu nại ông khách hà ng Ãt nghiêm túc nà y. Äây quả là má»™t bà i há»c cho các ông! Nà o, tôi rút lại lá»i tuyên án buá»™c tá»™i đứa trẻ và tất cả má»i ngưá»i hãy giải tán. ông Brownlow muốn nói vá»›i viên quan tòa những suy nghÄ© vá» cách xá» lý cá»§a ông ta, nhưng ông không thể là m được.
- Giải tán! Giải tán!
- Viên thẩm phán nhắc lại. ông già bị dẫn ra ngoà i vá»›i gáºy, sách... và má»™t sá»± giáºn dữ không tả được. Nhưng ông bình tÄ©nh ngay khi nháºn thấy cáºu bé Oliver đáng thương vẫn nằm sóng soà i trên ná»n gạch. Cáºu bé tá»™i nghiệp nhợt nhạt như xác chết và áo em bị rách toang. Em run rẩy. Cáºu bé dưá»ng như Ä‘ang lên má»™t cÆ¡n sốt khá»§ng khiếp.
- Cáºu bé đáng thương! Cáºu bé đáng thương!
- ạng Brownlow nói.
- Ai Ä‘i kiếm cho tôi má»™t chiếc xe nà o, nhanh lên! Má»™t cá»— xe tiến đến. Má»i ngưá»i cẩn tháºn đặt Oliver lên má»™t chiếc gối dá»±a và ông Brownlow ngồi cạnh em.
- Ông có muốn tôi đưa ông vỠkhông?
- Anh bán sách há»i.
- Rất vui lòng, anh bạn, Ông Brownlow đáp ngay, má»i anh lên xe. Tôi không để quên quyển sách cá»§a anh đâu. Nà o lên Ä‘i! Äừng để mất má»™t phút nà o nếu chúng ta muốn cứu cáºu bé nà y.
Cá»— xe dừng lại trước thá»m ngôi nhà xinh xắn gần Pentonville trong má»™t phố yên tÄ©nh. Ngưá»i ta chuẩn bị má»™t chiếc giưá»ng và đặt Oliver nằm xuống.
Oliver Twist đã và o nhà ông Brownlow như váºy đó..
Chương 004
Một Bức Chân Dung Giống Hệt
Oliver bị sốt mê man trong nhiá»u ngà y và em không biết gì cả. Khi tỉnh lại, em thấy má»™t bà già phúc háºu thức trông nom em như thể em là con cá»§a bà .
Ngưá»i đà n bà tốt bụng nà y tên là Bedwin, bà đã không rá»i em má»™t phút nà o.
Ba ngà y sau, ngưá»i ta đặt Oliver lên má»™t chiếc ghế tá»±a dà i chất đầy gối trong phòng bà Bedwin. Em ngồi trước lò sưởi.
- Bà tháºt là tốt bụng, thưa bà .
- Oliver nói.
- Äừng nói chuyện đó nữa và hãy uống ngay bát canh bác sÄ© đã kê cho cháu. Ông Brownlow chắc sẽ đến thăm cháu hôm nay và cháu cần phải tươi tỉnh vá»›i ông ấy.
Oliver bắt đầu ngắm chăm chú bức chân dung treo trên tưá»ng trước mặt em.
- Cháu thÃch tranh lắm à ?
- Bà Bedwin há»i.
- Cháu không biết, cháu hầu như chưa bao giá» thấy chúng. Nhưng gương mặt cá»§a bà nà y có vẻ tháºt hiá»n dịu.
- À, há»a sÄ© biết cách là m đẹp thêm cho phụ nữ. Äấy là nghá» cá»§a há».
- Thế bức tranh có giống ai không, thưa bà ?
- Cáºu bé há»i.
- Dĩ nhiên, đó là một bức chân dung mà .
- Của ai, thưa bà ?
- Cáºu bé vá»™i và ng há»i.
- Ta không biết rõ lắm.
- Bà vui vẻ đáp.
- Má»™t ngưá»i mà cả cháu và ta Ä‘á»u không biết, ta nghÄ© váºy. "Ngưá»i nà y tháºt đẹp." Oliver nghÄ©. Em vừa uống xong thìa canh cuối cùng thì có tiếng gõ cá»a.
- Má»i và o.
- Bà nói. ông Brownlow bước và o và ngắm Oliver rất lâu. Cáºu bé cố đứng dáºy nhưng lại ngã xuống ghế bà nh. Ông già rất xúc động vá» Ä‘iá»u nà y.
- Cáºu bé đáng thương.
- Ông ta lặp lại nhiá»u lần.
- Cháu nó vừa uống hết một bát canh ngon tuyệt đấy.
- Bà Bedwin nói.
- Và cốc rượu mùi sẽ khiến cháu khá»e nhanh hÆ¡n nữa phải không, Tom White?
- Cháu tên là Oliver Twist, thưa ông.
- Cáºu bé bị á»m ngạc nhiên nói..
- Một cái tên kỳ cục. Tại sao cháu lại khai với thẩm phán cháu tên là Tom Whitẻ
- Ông già nói.
- Cháu không nói váºy, thưa ông.
- Oliver ngạc nhiên đáp. ông Brownlow nghiêm khắc nhìn Oliver, cho rằng em nói dối nhưng ông Ä‘á»c thấy trên gương mặt em rằng em nói tháºt. Bá»—ng nhiên, mắt ông Brownlow dừng lại trên bức chân dung ngưá»i đà n bà trẻ mà Oliver Ä‘ang ngắm. Xúc động khiến ông chao đảo.
- Lạy Chúa!
- Ông ta kêu lên.
- Bà Bedwin nà y! Tôi thấy gì váºy! Bà hãy nhìn đây! ông lần lượt chỉ tay lên bức chân dung và gương mặt cáºu bé, đấy là bản sao sống động cá»§a bức chân dung: mắt ấy, mÅ©i ấy, các nét ấy. Sá»± giống nhau nổi báºt.
Oliver chăm chú nhìn theo những động tác của ông già . Mặt em nhợt nhạt và ngất đi.
Trong khi đó, những anh bạn đồng hà nh đáng trách của Oliver ra sao?
Láu Cá và Charlot, sau khi ăn cắp chiếc khăn tay cá»§a ông Brownlow, đã thấy rõ Ä‘iá»u xảy đến vá»›i Oliver.
Chúng hùa và o đám đông Ä‘uổi theo Oliver và thế là chúng không bị ai chú ý đến. Khi thấy cáºu bé bị bắt và ngưá»i ta lôi em và o đồn cảnh sát, chúng chạy vá» nhà mình bằng con đưá»ng ngắn nhất. Sau khi chạy qua nhiá»u phố nhá» cháºt hẹp, quanh co, chúng dừng chân dưới má»™t mái hiên thấp.
- Tháºt là má»™t vụ là m ăn kỳ cục!
- Bates vừa la lên vừa cưá»i vang.
- Mà y cưá»i gì váºy?
- Láu Cá há»i.
- Ha! Ha! Ha!
- Thằng kia hét lên.
- Im ngay!
- Láu Cá quát.
- Mà y muốn bị bắt à ?
- Tao không là m được.
- Charlot nói.
- Mà y đã thấy thằng Oliver chạy như thế nà o rồi đấy, và chúng ta cÅ©ng Ä‘uổi theo nó vá»›i chiếc khăn ăn cắp trong túi... Tao không kìm được, tao phải cưá»i!
Charlot lại ôm bụng cưá»i và nghÄ© đến sá»± rá»§i ro cá»§a Oliver.
- Lão Fagin sẽ nói gì nhỉ?
- Láu Cá há»i. Gã không thể chia sẻ niá»m vui cá»§a tên tòng phạm.
- Gì cở
- Thằng kia há»i.
- Phải, cái gì?
- Láu Cá há»i lần nữa.
- Thế nà y, lão Fagin có thể nói gì? Tao tá»± há»i mình Ä‘iá»u đó. ý kiến cá»§a mà y thế nà o? Láu Cá không trả lá»i, nó vuốt tóc, nhăn nhó, nhún vai và lao ra sân. Charlot buá»™c phải chạy theo nó..Trong thá»i gian đó, lão già Fagin ngồi cạnh đống lá»a đối diện chiếc bình thiếc, ăn dồi heo và bánh mì. Nghe thấy tiếng động ở cầu thang, má»™t nụ cưá»i gá»›m guốc hiện lên trên gương mặt tái mét cá»§a lão, và đôi mắt lão long lên dưới cặp lông mà y ráºm.
Bước chân cá»§a Charlot và Láu Cá lại gần và chẳng mấy chốc đã nghe thấy ngay phÃa đầu cầu thang.
Lão già đặt dao xuống, để lại miếng dồi và chỠđợi.
Khi Charlot và Láu Cá bước và o, lão Do Thái há»i chúng Oliver đâu.
- Nó đã bị sa và o bẫy chuột rồi.
- Láu Cá nói. Sá»± giáºn dữ cá»§a lão già Fagin tháºt là kinh khá»§ng, lão lắc mạnh hai tên ăn cắp trẻ tuổi và ném và o đầu Charlot chiếc bình thiếc đầy bia.
ChÃnh lúc đó má»™t nhân váºt má»›i tên là Guil - laume Sikes bước và o, hắn há»i ngay nguyên do cá»§a sá»± á»’n à o. Láu Cá thuáºt lại đầy đủ má»i chi tiết lý do và hoà n cảnh việc Oliver bị bắt giữ.
- Tôi sợ, lão Do Thái nói, nó sẽ khai ra và kéo cả lũ chúng ta và o chuyện lôi thôi đây.
- Có khả năng thế đấy.
- Sikes trả lá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i ranh mãnh.
- Thế là ông đã rơi và o một chuyện rắc rối rồi đấy, ông Fagin ạ!
- Nếu tôi bị bắt, hoà n cảnh của ông cũng không khá hơn đâu.
Bằng cách dá»a nạt, rồi tán tỉnh, cả bá»n khiến Nancy đồng ý đến chá»— Oliver dò há»i tin tức.
Nancy đến đồn cảnh sát, nÆ¡i ngưá»i ta đã dẫn Oliver đến. Cô Ä‘i thẳng đến chá»— viên cảnh sát và khóc nức nở đòi gặp Oliver, cô nói nó là em trai cô.
- Nó không ở đây, cô bé.
- Viên cảnh sát nói.
- Thế nó ở đâu?
- Nancy hốt hoảng kêu lên.
- Ông già đã mang nó đi rồi.
- Viên cảnh sát đáp.
- Ông nà o, ôi trá»i Æ¡i, ông nà o?
- Nancy la lên. Viên cảnh sát thông báo cho ngưá»i chị tá»™i nghiệp Ä‘ang khóc sướt mướt rằng Oliver được tòa án tha bổng bởi vì má»™t nhân chứng đã chứng tá» em vô tá»™i và em được ông khiếu nại mang Ä‘i khi Ä‘ang bất tỉnh. Viên cảnh sát đã nghe thấy ông già nói vá»›i ngưá»i đánh xe ngá»±a đến Pentonvillẹ Chắc là Oliver Ä‘ang ở đấy.
Nancy quay trở lại nhà lão Fagin và nói cho đồng bá»n biết sá»± việc. Chúng tranh luáºn sôi nổi rất lâu.
Trong khi những cách sắp xếp được đưa ra tại nhà cá»§a lão Do Thái, Oliver đã dứt cÆ¡n sốt. Em quyết tâm sau nà y sẽ há»i thêm nhiá»u chi tiết vá» bức.chân dung đã mang đến cho em ấn tượng mạnh mẽ đến thế, còn giỠđây em hà i lòng được nghe những câu chuyện thú vị mà bà lão Ä‘ang chăm sóc em kể cho em nghe không mệt má»i.
Äó là chuá»—i ngà y hạnh phúc, chuá»—i ngà y bình phục cá»§a Oliver. Em nháºn được áo quần má»›i, mÅ© lưỡi trai, già y và bà lão Bedwin tốt bụng không ngừng ngây ngất cảm kÃch trước bá»™ dạng khá»e khoắn cá»§a cáºu bé.
Khoảng má»™t tuần sau khi xảy ra câu chuyện vá» bức chân dung, Oliver được má»i đến phòng là m việc cá»§a ông Brownlow, ông há»i em đến từ đâu, ai đã nuôi em, và là m thế nà o em quen được những ngưá»i mà em ở cùng.
Oliver sắp bắt đầu kể chuyện Ä‘á»i mình thì ông bạn cá»§a ông Brownlow, ông lão Grinwig xuất hiện.
- Cháu sẽ kể cho chúng ta nghe chuyện đó và o sáng mai, Ông Brownlow nói, cháu đừng ngạc nhiên vá» tÃnh cách hÆ¡i thô lá»— cá»§a ông Grinwig. Quả váºy, ông nà y phà n nà n đã nhìn thấy ở cầu thang má»™t miếng vá» cam nhá» và suýt nữa ông bị ngã gãy chân..., sau đó ông nhìn thấy cáºu bé Oliver.
- Thế nà o, cáºu đã khá»e chưa, cáºu bé?
- Ông Grinwig nói.
- Cám Æ¡n ông, cháu đỡ nhiá»u rồi.
- Oliver đáp.
- Ông nghĩ gì vỠanh bạn trẻ của tôi.
- Ông Brownlow há»i.
- Ông đã cứu bộ đồ ăn bằng bạc của mình à ?
- Ông kia thô bạo đáp.
- Tôi dè chừng những thanh niên lêu lổng và ông nên bắt chước tôi, nếu không, tôi báo cho ông biết là ông sẽ chịu đau khổ vỠchuyện đó.
- Không, Ông Brownlow bình tÄ©nh đáp, tôi có những lý do để đặt lòng tin và o cáºu bé. Nà y, ông có muốn chúng ta thá» thách cáºu ta không? Tôi sẽ giao cho nó má»™t gói sách và má»™t Ãt tiá»n để mang đến cho anh bán sách.
- Nó sẽ không quay lại đâu.
- Ông Grinwig nói.
- Vâng, thưa ông, hãy để cháu mang sách đi.
- Oliver nói.
- Cháu xin ông, cháu sẽ chỉ chạy đến đó.
Ông lão định nói rằng Oliver rất tốt bụng nhưng sau khi suy nghÄ©, ông cho rằng tốt hÆ¡n là không nên để em ra ngoà i má»™t mình, thì lúc đó ông Grinwig khá»c khá»c ho vá»›i vẻ tinh quái. Äể chứng minh cho ông bạn già cá»§a mình thấy rằng những nghi ngá» cá»§a ông là không có cÆ¡ sở
- Ông lão quyết định giao cho cáºu bé việc nà y.
- Cháu sẽ đi, anh bạn ạ.
- Ông nói với Oliver.
- Những quyển sách ở trên má»™t chiếc ghế tá»±a, cạnh bà n là m việc cá»§a tạ Nà o, cháu Ä‘i tìm chúng Ä‘i. Oliver, hân hoan vì thấy mình có Ãch, quay lại rất nhanh, sách cắp dưới nách và chỠđợi sẵn sà ng ra Ä‘i theo lệnh cá»§a ông Brownlow.
- Cháu sẽ nói rằng, Ông lão nói, cháu mang những quyển sách do ta gá»i đến và cháu đến trả món nợ cá»§a tạ Äây là má»™t tấm ngân phiếu.
- Cám Æ¡n ông, cháu không Ä‘i tá»›i mưá»i phút đâu.
- Oliver đáp. Em bá» tấm ngân phiếu và o túi quần, cà i nút áo vét cẩn tháºn, kÃnh cẩn cúi chà o và bước Ä‘i.
Bà Bedwin tiá»…n em ra táºn cá»a để chỉ cho em con đưá»ng ngắn nhất, tên cá»§a anh bán sách, tên phố và sau khi nhắc lại nhiá»u lần rằng cẩn tháºn kẻo bị sổ mÅ©i, bà già tháºn trá»ng cuối cùng cÅ©ng để em Ä‘i khá»i.
- Cáºu bé yêu quý, bà vừa nói vừa dõi theo cáºu bé Ä‘ang bước dần xa, ta không muốn để cháu Ä‘i như váºy trong thà nh phố. Oliver quay lại, vui vẻ ra dấu tạm biệt trước khi biến mất khá»i khúc quẹo cá»§a con đưá»ng. Bà lão rất vui sướng vì Ä‘iá»u đó, hÆ¡i lấy lại bình tÄ©nh, bà khép cá»a và bước và o phòng.
- Nà o, Ông Brownlow vừa nói vừa lôi đồng hồ ra đặt lên bà n, nó sẽ vỠđây trong vòng hai mươi phút nữa, đến lúc đó, trá»i sẽ tối.
- Ông luôn nghĩ rằng nó sẽ quay lại à ?
- Ông Grinwig há»i.
- Äúng váºy, Ông Brownlow đáp, còn ông, ông vẫn nghi ngá» sao?
- Vâng, tôi rất nghi ngá» vá» Ä‘iá»u đó. Cáºu bé được mặc má»™t bá»™ áo quần hoà n toà n má»›i, mang Ä‘i những quyển sách có giá trị, nó còn nháºn được má»™t tấm ngân phiếu kha khá. Theo ý tôi, nó sẽ gia nháºp lại đám bạn trá»™m cướp và chế giá»…u ông đấy. Ngưá»i ta cứ chặt đầu tôi Ä‘i nếu nó lại đặt chân vỠđây!
Ông Grinwig tiến lại gần bà n và hai ngưá»i bạn ngồi im lặng, mắt nhìn chăm chăm chiếc đồng hồ và chỠđợi cáºu bé quay lại.
Ông Grinwig không phải là ngưá»i có ác ý, nhưng muốn tá» ra mình có lý, ông không muốn đứa trẻ quay lại, ngay cả khi Ä‘iá»u đó khiến ông bạn Brownlow buồn rầu.
Trong thá»i gian đó, Oliver Twist Ä‘i vá» phÃa cá»a hà ng sách. Em Ä‘i nhầm đưá»ng và đi và o má»™t phố không được phác há»a trong chặng đưá»ng Ä‘i cá»§a mình. Em nháºn thấy ngay nhưng không muốn quay lại. Con đưá»ng nà y dù sao cÅ©ng dẫn em đến đúng chá»—. Em xét thấy tháºt vô Ãch nếu quay lại và em tiếp tục Ä‘i nhanh hết mức có thể.
- Mình tháºt là hạnh phúc, em nghÄ©, mình đã tìm thấy má»™t gia đình. Mình không mong muốn gì hÆ¡n. Mình được bao bá»c bởi những con ngưá»i trung háºu, yêu thương mình. Mình sẽ là m gì đây để há» hà i lòng vá» mình?.Em bị kéo ra khá»i những suy nghÄ© mÆ¡ mà ng cá»§a mình bằng tiếng kêu to cá»§a má»™t cô gái trẻ.
- Ôi! Em tôi! Äây là em tôi! Em vừa ngước mắt lên xem thá» Ä‘iá»u đó có nghÄ©a gì thì em đã bị giữ chặt bởi hai cánh tay mạnh mẽ.
- Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi không có chị! Tôi không biết cô!
- Em la lên. Äể trả lá»i, cô gái Ä‘ang giữ em, chÃnh là Nancy, bắt đầu than thở và rá»n rÄ©:
- Ôi! Oliver! Cuối cùng chị cÅ©ng tìm thấy em! Là m thế nà o mà em có thể để cho chúng ta rÆ¡i và o bao lo âu như váºy? Nhưng mà chị vui mừng đến ná»—i không đủ can đảm để trách mắng em. Hãy Ä‘i nhanh vá» nhà ! Má»i ngưá»i sẽ hà i lòng như thế nà o khi gặp lại em!
Nancy đóng kịch rất giá»i, sau tất cả những lá»i không mạch lạc thốt lên, cô lại bắt đầu rá»n rÄ© đến độ nhiá»u ngưá»i Ä‘ang chứng kiến cảnh ấy cho rằng cô sắp bị á»m.
- Cô ấy sắp ngất xỉu mất.
- Một bà nói.
- Có nên gá»i má»™t bác sÄ© chăng?
- Má»™t ngưá»i khác thêm và o.
- Äừng, anh bán thịt nói, không có gì gấp gáp lắm đâu. Tôi biết Ä‘iá»u ấy mà , má»™t phút nữa, sẽ ổn thôi.
- Cám Æ¡n, Nancy nói, tôi đã thấy khá hÆ¡n rồi, không cần thiết phải phiá»n má»™t bác sÄ© đâu. Tôi sẽ vá» nhà vá»›i em trai mình. Nà o, Ä‘i thôi, cáºu bé há»—n láo!
- Chuyện gì xảy ra vá»›i em cô váºy?
- Má»™t phụ nữ há»i.
- Bà hãy hình dung xem nó trốn khá»i nhà , cách đây đúng má»™t tháng để đến sống vá»›i má»™t băng kẻ cắp. Bà có hiểu được ná»—i Ä‘au khổ cá»§a bố mẹ nó, những ngưá»i thợ trung háºu. Mẹ nó suýt chết vì buồn phiá»n.
- Má»™t cáºu con trai hư đốn!
- Bà ta nói.
- Tháºt khốn khổ.
- Ngưá»i khác đệm thêm.
- Má»i ngưá»i nhầm rồi, đấy không phải là tôi.
- Oliver run rẩy nói.
- Tôi không há» có chị gái lẫn bố mẹ. Tôi mồ côi, ngưá»i ta đã nháºn nuôi tôi. Äể cho tôi quay vá» nhà mình!
- Tháºt trÆ¡ tráo!
- Nancy kêu lên.
- Nancy, Oliver nói, chị biết rõ là tôi không hỠbịa gì cả.
- Má»i ngưá»i thấy rõ là nó biết tôi, phải không?
- Nancy vừa nói vừa quay lại vá»›i những ngưá»i đứng xem. Có ai có lòng tốt giúp tôi đưa nó vá» nhà không? Nếu nó còn trốn Ä‘i lần nữa, nó sẽ là nguyên nhân cái chết cá»§a bố nó, mẹ nó và sẽ khiến tôi tuyệt vá»ng..Lúc đó, má»™t ngưá»i đà n ông dẫn theo con chó bước ra khá»i quán rượu và tiến đến đám đông. Äó là Guillaume Sikes, ngưá»i đã chứng kiến cảnh đó từ nãy và đợi lúc can thiệp và o.
- Có chuyện gì ở đây váºy? Nà o nà o, hắn kêu lên, cáºu bé Oliver! Cháu có muốn vá» nhà không, vá» vá»›i bà mẹ đáng thương cá»§a cháu, cáºu bé hư há»ng!
- Cứu tôi vá»›i! Cứu vá»›i! Tôi không quen các ngưá»i! Thả tôi ra! Cứu tôi vá»›i! Nhưng cáºu bé uổng công chống cá»±, Guillaume Sikes giữ chặt lấy em để em không thoát khá»i sá»± ghì chặt cá»§a hắn.
- Cứu tôi vá»›i, mà y dám kêu cứu à ? ChÃnh tao đến cứu giúp Nancy, nhóc con bịp bợm! Mà y cầm cái gì kiả Chắc là sách mà y lấy cắp được phải không? ÄÆ°a chúng cho tao! Dứt lá»i, hắn lôi tuá»™t những quyển sách cáºu bé Ä‘ang cầm và đánh em lên đầu dữ dá»™i.
- Phải là m váºy.
- Má»™t ngưá»i đứng xem nói.
- Äây là má»™t biện pháp tốt để dạy những đứa trẻ nổi loạn.
- Äúng váºy.
- Một anh chà ng thợ mộc to con vụng vỠthêm và o.
- Không có biện pháp mạnh, chẳng là m gì được.
- Äiá»u đó tốt cho nó.
- Các bà nói
- Nó chỉ còn cách vâng lá»i.
- Äúng quá rồi!
- Sikes nói và bắt đầu đánh cáºu bé Oliver khốn khổ.
- Nà o, giá» thì Ä‘i Ä‘i, đồ vô lại, đồ du thá»§ du thá»±c. Hoà n toà n choáng váng vì những cú đánh, kinh hoà ng trước sá»± tà n bạo cá»§a ngưá»i đà n ông, bị Ä‘e dá»a bởi con chó không ngừng nhe nanh ra, run sợ nhất là chắc chắn không má»™t ai giúp mình, Oliver cảm thấy suy sụp. Cáºu bé tá»™i nghiệp có thể là m gì đây? GiỠđây, mà n đêm đã buông xuống, khu phố trở nên vắng tanh. Má»i sá»± chống cá»± là vô Ãch. Em bị lôi và o trong má»™t mê cung những đưá»ng phố tối tăm, cháºt chá»™i. Em còn cất lên và i tiếng kêu la, do lại bị ăn đòn, sau đó, kiệt sức vì mệt má»i, sợ hãi và xúc động, em bị buông trôi theo số pháºn đáng buồn cá»§a mình. Khắp thà nh phố, những ngá»n đèn khà đã thắp lên. Bà Bedwin lo lắng chỠđợi trước cá»a ngôi nhà . Hai mươi lần, bà tưởng chừng như trông thấy Oliver. Trong phòng là m việc tối om, hai ông già khăng khăng chỠđợi. Và ngưá»i ta chỉ nghe thấy tiếng tÃc tắc cá»§a chiếc đồng hồ.
- Sikes, Nancy và Oliver bước cháºm lại khi đến má»™t khoảnh đất hình tròn dùng là m nÆ¡i buôn bán gia súc.
- Cầm lấy tay Nancy!
- Sikes thô bạo ra lệnh cho Oliver và đưa tay kia cho tao. Nếu mà y kêu.lên má»™t tiếng, con chó nà y sẽ nhảy lên cổ há»ng mà y. Tao nghÄ© rằng mà y đã hiểu. Oliver đã hiểu rất rõ. Há» Ä‘ang ở má»™t chá»— hẻo lánh, xa tất cả những ngưá»i khách qua đưá»ng, sá»± chống cá»± là không thể được. Há» Ä‘i bá»™ trong vòng ná»a giá» qua những phố bẩn thỉu và Ãt ngưá»i qua lại, sau đó dừng lại trước má»™t cá»a háºu khép kÃn, bá» ngoà i như bị bá» hoang. Nancy bấm chuông. Cánh cá»a mở nhẹ nhà ng.
- Lão già có ở đây không?
- Sikes há»i.
- Có, tiếng nói đáp lại, Ông ta sẽ vui mừng khi gặp các bạn. Lão sốt ruá»™t chá» các bạn đấy. Láu Cá dẫn cả bá»n và o trong má»™t căn phòng thấp, nÆ¡i lão Fagin ngồi cùng đồng bá»n.
- Vui mừng được gặp lại anh bạn.
- Lão Do Thái nói.
- Hãy gá»i trả lại sách và tiá»n cho ông già .
- Oliver nói.
- Ông ta sẽ cho rằng cháu là má»™t kẻ ăn cắp, cháu xin ông. Những lá»i nói nà y được đón nháºn bằng những nụ cưá»i mỉa. Oliver định chạy trốn nhưng nhanh chóng bị tóm lại. Äể em mất hẳn ý muốn bá» trốn, lão Fagin quyết định cho em và i gáºy. Lão nện mạnh má»™t gáºy xuống vai Oliver và khi lão giÆ¡ lên để lại bắt đầu thì Nancy lao và o lão, giằng lấy cây gáºy.
- Tôi không muốn các ngưá»i là m đứa trẻ nà y Ä‘au.
- Bình tĩnh nà o, Sikes nói, chẳng lẽ em lại trở thà nh bạn của thằng nhóc vô lại nà y ư?
- Äúng váºy, và tôi lấy là m tiếc đã giao nó cho các ngưá»i. Các ngưá»i đã khiến tôi trở thà nh má»™t con ăn cắp và các ngưá»i cÅ©ng muốn là m váºy vá»›i đứa trẻ nà y à .
Cả bá»n khiến Nancy câm miệng và chúng lá»™t áo quần đẹp khá»i ngưá»i Oliver.
Sau bao hạnh phúc, Oliver lại má»™t lần nữa chìm đắm trong ná»—i Ä‘au khổ tuyệt vá»ng..
Chương 005
Ông Bumble Ở Luân Äôn
Má»™t sá»›m tinh mÆ¡, ông Bumble bước ra khá»i nhà và bắt đầu Ä‘i ngược lên con phố lá»›n bằng những bước oai vệ. Trong ánh nhìn cá»§a ông có vẻ gì sâu lắng và bước chân ông biểu lá»™ vẻ tá»± hà o cho thấy nhiá»u suy nghÄ© quan trá»ng Ä‘ang thoáng hiện trong tâm trà ông.
Ông không dừng lại trên đưá»ng trò chuyện vá»›i và i ngưá»i tiểu thương Ä‘ang kÃnh cẩn chà o ông. Ông chỉ trả lá»i há» bằng má»™t cá» chỉ nhanh nhẹn. Ông Bumble đến nhà bà Mann trong chung cư được sắp xếp cho những đứa trẻ nghèo khổ.
Khi bà Mann thoáng thấy ông, bà nghÄ© thầm: "Quá»· thần Æ¡i, má»™t lão đến thăm viếng! Äịa ngục hãy mở ra dưới chân lão Ä‘i!" nhưng bà lại đón tiếp ông bằng những lá»i lẽ khác:
- À! Ngà i Bumble đấy ạ, tôi dám chắc đấy là ngà i! Tháºt vui mừng được trông thấy ngà i sá»›m như váºy! Má»i ngà i và o!
- Xin chà o, bà Mann.
- Xin chà o, ngà i Bumble, tôi hy vá»ng ngà i vẫn khá»e đấy chứ?
- Thưá»ng thôi, thưa bà , thưá»ng thôi! Tôi có má»™t cuá»™c sống rất cá»±c nhá»c. Tôi thấy rất mệt má»i.
- Tôi biết Ä‘iá»u đấy, ngà i Bumble ạ.
- Tôi đến báo vá»›i bà má»™t tin quan trá»ng.
- Ôi! Chúa Æ¡i! Äiá»u gì váºy?
- Ngà y mai tôi sẽ Ä‘i Luân Äôn, bà Mann ạ.
- Äi Luân Äôn ư, ngà i Bumble!
- Vâng, thưa bà , tôi sẽ dẫn theo hai đứa trẻ nghèo khổ của Trại tế bần mà chúng ta đã quyết định chuyển chúng đến nơi khác.
- Thế thì ngà i sẽ đi xe khách ư?
- Bà lại nói.
- Thưá»ng thì ngưá»i ta chuyển những đứa trẻ nghèo khổ Ä‘i bằng xe bò.
- Chúng Ä‘ang ở trong tình trạng tồi tệ và chúng tôi đã tÃnh toán rằng chi phà váºn chuyển Ãt tốn kém hÆ¡n là phà mai táng. Tôi hy vá»ng rằng chúng tôi sẽ Ä‘i đến nÆ¡i đến chốn, trừ phi là chúng chết dá»c đưá»ng để gây cho chúng tôi chuyện buồn bá»±c.
Và ông Bumble bắt đầu cưá»i như thể đó là má»™t chuyện hóm hỉnh.
- Chúng ta đừng quên công chuyện đấy, Ông nói tiếp, tôi mang đến cho bà tiá»n trợ cấp hà ng tháng như đã thá»a thuáºn. ông Bumble rút ra mấy đồng bạc trong túi và yêu cầu bà Mann viết ngay láºp tức giấy biên nháºn..
- Những đứa trẻ thế nà o?
- Ông Bumble há»i.
- Những kho báu thân yêu! Chúng rất khá»e, trừ hai đứa bị chết tuần trước và má»™t đứa bị á»m.
- Phải, tôi cho rằng chuyện Oliver Twist từng đến ở ngôi nhà nà y tháºt là tai hại, nó đã là m bá»n trẻ mất tinh thần.
- Tôi đồng ý với ông, ngà i Bumble ạ.
- Tôi cần phải báo tình cảnh nà y cho hội đồng quản trị.
- Tôi hy vá»ng rằng các ngà i ấy sẽ hiểu rằng đấy không phải là lá»—i cá»§a tôi.
- Bà Mann sụt sùi.
- Hãy yên tâm, thưa bà , há» sẽ biết chÃnh xác vụ việc và tôi sẽ tìm ra lá»i lẽ cần thiết để thuyết phục há» vá» sá»± táºn tình cá»§a bà . Ông Bumble cáo biệt bà ta, quay vá» nhà để chuẩn bị cho chuyến du lịch.
Sáng hôm sau, và o lúc sáu giá», ông Bumble, sau khi trùm kÃn ngưá»i bằng chiếc áo choà ng mà u xanh da trá»i, trèo lên xe chở hà nh khách, cùng Ä‘i có hai đứa trẻ mà đám hà nh khách muốn gạt bá».
Ông đến Luân Äôn không có chuyện gì khó chịu lắm trừ cá» chỉ đáng ghét cá»§a hai đứa trẻ cứ nhất định run láºp cáºp. Ông rÅ© bá» hai đứa trẻ khốn khổ và đến trỠỞ má»™t khách sạn nÆ¡i chiếc xe đỗ lại.
Ngay láºp tức, ông gá»i cho mình và i lát thịt ngon rồi ông dùng vá»›i má»™t chai rượu vang. Sau đó, ông dịch chiếc ghế dá»±a lại gần lò sưởi, đặt lên lò sưởi má»™t cốc rượu pha chanh và sau má»™t và i ngẫm nghÄ© đạo lý vá» xu hướng tá»™i lá»—i cá»§a má»i ngưá»i cứ thÃch than phiá»n, ông thoải mái Ä‘á»c tá» báo.
Bà i đầu tiên Ä‘áºp và o mắt ông là thông cáo sau:
Má»™t khoản tiá»n thưởng lá»›n Má»™t cáºu bé tên là Oliver Twist đã biến mất khá»i chá»— ở từ tối thứ năm và ngưá»i ta không biết cáºu đã ra sao. Má»™t khoản tiá»n thưởng sẽ được giao cho ai cung cấp những thông tin có thể giúp tìm thấy cáºu bé Oliver Twist, hay rá»i má»™t ánh sáng nà o đấy lên câu chuyện cá»§a em mà tác giả cá»§a thông tin nà y rất muốn biết." Kèm theo là má»™t và i đặc Ä‘iểm chÃnh xác cá»§a Oliver vá»›i những chi tiết vỠáo quần cÅ©ng như con ngưá»i em và cả địa chỉ cá»§a ông Brownlow.
Ông Bumble mở to mắt cháºm rãi và chăm chú Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại ba lần bà i báo. Không nghi ngá» gì nữa, bà i báo nói vá» cáºu bé Oliver. à ! ông biết và i thông tin vá» cáºu bé vô ká»· luáºt nà y! ông chỉ cần lục lá»i trong trà nhá»› cá»§a mình! ông có thể kể cho ông Brownlow nà y khối chuyện đây! Và ông sẽ bá» túi má»™t khoản tiá»n ra trò! Äừng để mất má»™t phút nà o cả!
Năm phút sau, ông tìm đến địa chỉ đó, chẳng kịp uống hết cốc rượu chanh của mình.
- Ông Brownlow có thể tiếp tôi được không?
- Ông há»i chị giúp việc ra mở cá»a..
- Cuộc viếng thăm của ông có lý do gì?
- Tôi là Bumble, nhưng tên tôi chẳng nói vá»›i chị Ä‘iá»u gì cả đâu. Tôi mang đến những tin tức vá» cáºu bé Oliver Twist.
- Má»i và o, má»i và o, bà Bedwin nói, tôi biết rõ rằng chúng tôi sẽ có tin cá»§a cáºu bé đáng thương nà y. Tôi chắc chắn vá» Ä‘iá»u ấy, tôi đã nói mà .
Bà già tốt bụng không kiá»m chế nổi sá»± xúc động cá»§a mình, bà nhanh chóng quay vá» phòng, buông mình xuống chiếc ghế dá»±a, và khóc lóc, trong khi đó cô hầu còn giữ được tinh thần, vá»™i và ng chạy Ä‘i báo cho ông Brownlow biết.
Cô quay lại ngay và đỠnghị Ông Bumble đi theo cô.
- Ông Brownlow muốn nghe ông ngay láºp tức.
- Cô nói. Cô dẫn ông và o căn phòng là m việc nhỠnơi ông Brownlow và ông bạn Grinwig đang ngồi.
- Thưa ông, má»i ông ngồi. Chắc hẳn ông đã Ä‘á»c mẩu tin mà tôi đã cho đăng trên báo phải không?
- Vâng, thưa ông, và nhá» và o mẩu tin đó mà tôi biết được địa chỉ cá»§a ông. Tôi đã không để cháºm má»™t phút nà o.
- Thế ông biết gì vá» cáºu bé?
- Ông Brownlow há»i.
- GiỠnó thế nà o rồi?
- Tôi không biết gì vỠchuyện đó.
- Ông Bum- ble đáp.
- Tôi xin ông hãy nói đi, nói đi!
- Chắc hẳn ông không có gì tốt đẹp để nói đâu nhỉ.
- Ông Grinwig nháºn xét vá»›i vẻ chế giá»…u.
- Ông có lý đấy.
- Ông Bumble vừa nói vừa lắc đầu. ông Brownlow lo ngại nhìn vẻ mặt phấn khởi của vị khách.
- Nà o, hãy nói cho tôi biết, đừng ngần ngại gì cả, tất cả những gì ông biết vá» Oliver. Ông Bumble để mÅ© xuống đất, từ tốn cởi nút áo choà ng, khoanh tay lại, tá»± hà o ngá»a cổ ra phÃa sau và sau má»™t hồi suy nghÄ©, bắt đầu kể lể. Ông ta nói suốt hai mươi phút.
Ông tuyên bố rằng ông biết đứa trẻ nà y từ khi nó còn rất nhỠvì nó được sinh ra ở Trại tế bần.
Không ai biết cha mẹ cá»§a nó và chắc rằng đức hạnh cá»§a há» cÅ©ng rất khả nghị Äứa trẻ nà y chỉ thể hiện, ngay từ khi má»›i biết Ä‘i, biết nói, toà n những chuyện đạo đức giả, vô Æ¡n, độc ác. Nó đã là m gì? Trước tiên là những trò nghịch ngợm tồi tệ nhất, đó chỉ là má»™t chuyện tồi tệ vá»› vẩn, song nó còn suýt giết chết má»™t gã trai tháºt hiá»n là nh vô hại và nhiá»u ngưá»i táºn tâm phải can thiệp nhanh chóng má»›i tránh được má»™t tai há»a. Äó chưa phải là hết. Má»™t đêm, nó còn trốn khá»i nhà ông chá»§, ngưá»i tháºt là .tá» tế vá»›i nó. Ông Bumble bà y ra trên bà n các giấy tỠđể chứng minh cho những gì vừa nói.
Nói hết những gì cần nói, ông Bumble lại khoanh tay và chỠđợi những nháºn xét cá»§a ông Brownlow.
- Tôi e rằng tất cả những Ä‘iá»u nà y Ä‘á»u quá đúng.
- Ông già Brownlow nói giá»ng buồn rầu, sau khi đã xem xét những giấy tá».
- Äây là số tiá»n đã hứa cho những thông tin cá»§a ông, nhưng tôi thá» vá»›i ông rằng tôi sẽ đưa nhiá»u gấp ba lần số tiá»n nà y cho những tin tức có lợi cho đứa trẻ.
Ông Bumble tiếc là đã không nói khác Ä‘i vỠđứa trẻ nhưng giỠđây đã quá muá»™n. Ông cúi rạp ngưá»i chà o, bá» tiá»n và o túi và bước ra.
Ông Brownlow Ä‘i dá»c quanh phòng trong và i phút. Trên gương mặt ông hiện lên ná»—i buồn sâu lắng nhất. Cuối cùng, ông quyết định gá»i bà Bedwin đến. Ông bảo bà :
- Tôi phải báo cho bà rằng chúng ta đã nhầm lẫn vá» thằng bé. Oliver Twist là má»™t kẻ nói dối, má»™t đứa trẻ đầy tháºt xấu. Tôi có bằng chứng chắc chắn vá» Ä‘iá»u đó.
- Không thể như thế được! Không thể như thế được!
- Bà lão nước mắt lưng tròng la lên.
- Tôi phải tuyên bố vá»›i bà rằng tôi vừa có chứng cá»› cho thấy đó chỉ là má»™t kẻ dối trá, má»™t tên giết ngưá»i, má»™t thằng lêu lổng, và còn những gì nữa tôi chưa biết.
- Tôi không thể tin được, thưa ông, dù tôi rất kÃnh trá»ng ông.
- Chao ôi!
- Äến lượt ông Grinwig nói.
- Phụ nữ các bà không có cùng lý lẽ như chúng tôi. Các bà chỉ tin và o những chuyện hoang đưá»ng là m ngưá»i ta buồn hay tin và o bá»n lang băm. Má»™t ngưá»i đà n ông nghiêm túc mang đến cho bà chứng cứ sá»± việc, bà lại kêu lên: "Không thể tin được!" Tôi thì tôi biết chuyện nà y từ lâu rồi và tôi cÅ©ng chẳng cần đến sá»± viếng thăm cá»§a cái nhà ông Bumblẹ Tôi đã nháºn xét thằng Oliver đúng như giá trị cá»§a nó. Các vị chỉ cần há»i tôi ngay từ đầu. Như váºy lẽ ra các vị tránh được bao chuyện buồn phiá»n. Nhưng thằng bé lại bị sốt phải không, thằng bé yêu quý tá»™i nghiệp bị á»m! Cần phải chăm sóc nó. Bệnh táºt khiến nó đâm ra thú vi...
- Ông Grinwig, bà lão kiên quyết nói, tôi cÅ©ng biết vá» trẻ con nhiá»u như ông. Tôi nháºn thấy rằng Oliver là má»™t đứa trẻ hiá»n và biết hà m Æ¡n.
Tôi tiếp xúc vá»›i trẻ con từ hÆ¡n bốn mươi năm nay và tôi có nhiá»u kinh nghiệm hÆ¡n ông. Äấy là ý kiến cá»§a tôi, tôi không ngần ngại gì mà không cho ông biết: tốt hÆ¡n là ông nên im lặng. Vả lại...
Bà Bedwin chuẩn bị tiếp tục và ông Grinwig sắp bị đè nén bởi sức mạnh cá»§a những lá»i trách móc thì ông Brownlow buá»™c bà phải im lặng.
- Bà hãy im đi!
- Ông giả vá» cáu giáºn, sá»± cáu giáºn nà y ông đâu có muốn.
- Äừng bao giỠđể tôi nghe đến tên đứa trẻ nà y nữa. Bà có thể Ä‘i được rồi, bà Bedwin ạ.
Tối hôm đó, một không khà u buồn bao trùm ngôi nhà ông Brownlow.
Cùng lúc diá»…n ra những sá»± kiện có thể khiến cho Oliver hết sức phiá»n muá»™n nếu em biết được những gì má»i ngưá»i nói vá» em, cáºu bé đáng thương vẫn còn ở trong sà o huyệt cá»§a lão Fagin.
Lão ăn cắp đợi lúc đồng bá»n vắng mặt để thuyết giáo cho Oliver má»™t bà i giảng dà i vá» tá»™i vô Æ¡n:
- Chúng ta đã tiếp đón cháu, lão nói vá»›i cáºu bé, dù sao chúng ta cÅ©ng cứu sống cháu, còn cháu, cháu chạy trốn khá»i há»™i những ngưá»i bạn má»›i cá»§a cháu và đặt há» và o sá»± lo âu đến váºy. Tháºt là không tốt sau tất cả những gì chúng ta đã là m cho cháu.
Lẽ nà o ta đã không tá» ra vá»›i cháu tình thân ái? Ta đã không cho cháu trú ngụ khi cháu có thể chết vì đói và mệt ư? Nà o, trả lá»i Ä‘i. Chẳng lẽ ta đã không dạy cho cháu má»™t nghá» tốt mà không bao lâu có thể giúp cháu trở nên già u có?
Oliver không trả lá»i, em đưa mắt nhìn xuống và không má»™t nét nà o trên gương mặt em cỠđộng.
Lão già độc ác lại tiếp tục bà i diá»…n văn Ä‘ang trở nên Ä‘e dá»a hÆ¡n.
- Nghe đây, Oliver, đây không phải là lần đầu tiên ta đón nháºn trẻ con. Má»™t ngà y ná», có má»™t cáºu bé trạc tuổi cháu đã được cứu giúp bởi lòng thương hại, trong hoà n cảnh tương tá»± như cháu. Lúc đầu, ta rất yêu quý nó nhưng nó đã tá» ra không xứng đáng vá»›i lòng tin yêu cá»§a tạ Ta được biết rằng nó đã cố quan hệ vá»›i cảnh sát và nó muốn tố cáo chúng ta; nhưng nó lại bị rÆ¡i và o cái bẫy cá»§a bản thân mình và chÃnh nó đã bị cảnh sát bắt giữ. Ngưá»i ta đã treo cổ nó lên như má»™t tên tá»™i phạm. Có lẽ đó cÅ©ng là số pháºn Ä‘ang đợi cháu nếu cháu tiếp tục không nghe lá»i... Ta đã từng giúp đỡ cảnh sát chút Ãt để bắt được cái thằng bé muốn phản bá»™i chúng tạ Äối vá»›i ta, đó là má»™t sá»± độc ác cần thiết, nhưng cháu phải hiểu rằng ta cần nghÄ© đến an toà n cá»§a mình và đồng bá»n. Ta hy vá»ng cháu biết Ä‘iá»u gì nên là m. Giá treo cổ không có gì vui vẻ cả và ta hy vá»ng sẽ không buá»™c phải gá»i cháu đến đó...
Vừa lắng nghe lão già Do Thái nói, cáºu bé Oliver vừa run rẩy toà n thân. Em không hiểu được tất cả những gì lão già nói nhưng em đủ lá»›n và có khá nhiá»u kinh nghiệm để có thể hiểu rằng công lý có thể lẫn lá»™n ngưá»i vô tá»™i và kẻ tá»™i phạm. Em cÅ©ng cảm thấy rằng lão Fagin có khả năng tố cáo vá»›i cảnh sát những ngưá»i gây phiá»n hà cho lão hoặc không còn là m lão vui lòng nữa.
Em ngước mắt lên và bắt gặp cái nhìn dò xét cá»§a lão Do Thái. Em có cảm giác rằng sá»± sợ hãi cá»§a mình không thoát khá»i lão già đểu cáng Ä‘ang.tá» ra rất mãn nguyện vá» xúc cảm mà Oliver thể hiện.
Má»™t nụ cưá»i thoáng hiện trên gương mặt cá»§a lão Fagin, lão Ä‘áºp nhẹ tay lên đầu cáºu bé.
- Nếu cháu biết Ä‘iá»u, nếu cháu muốn há»c nghá» cá»§a bá»n ta, chúng ta sẽ là bạn tốt cá»§a nhau... và cháu sẽ không phải phà n nà n đâu. Bây giá», ta Ä‘i đây, cháu sẽ ở lại đây má»™t mình. Hãy táºn dụng sá»± cô đơn để nghÄ© ngợi vá» những gì ta đã nói vá»›i cháu.
Cáºu bé đáng thương quên ngay bà i diá»…n văn cá»§a lão cai ngục. Em lại nghÄ© vá» những ngưá»i bạn tháºt sá»± đã chăm sóc em và đối xá» tháºt tốt vá»›i em.
Em sẽ là m thế nà o đây để gặp lại há» và há» nghÄ© gì vá» em nhỉ? Miá»…n rằng hỠđừng nghi ngá» em là má»™t kẻ ăn cắp! Nếu thế thì tháºt là khốn khổ!
GiỠđây Oliver đã có thể ra khá»i phòng, ngưá»i ta để em Ä‘i lại trong nhà và em táºn dụng Ä‘iá»u đó để nháºn rõ chốn nà y. Em leo lên gác xép và mở má»™t cánh cá»a tò vò. Liệu em có thể ra hiệu được cho ai không nhỉ? Nhưng cáºu bé uổng công ngồi phÃa sau những chấn song đã hoen gỉ, uống công nhìn ra bên ngoà i hà ng giá», em chỉ thấy má»™t đám há»—n độn mái nhà và ống khói.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng má»™t mái tóc hoa râm lại hiện ra ở ô cá»a tò vò cá»§a má»™t ngôi nhà đằng xa, nhưng sá»± hiện diện đó rất ngắn ngá»§i.
Oliver nhanh chóng nháºn ra rằng em không thể là m thế nà o cho ai đó nhìn thấy hoặc nghe thấy mình.
Äó là cuá»™c sống buồn tẻ mà em Ä‘ang phải chịu đựng giữa những mạng nhện giăng khắp nhà . Thỉnh thoảng, trong suốt má»™t ngà y, em chỉ nhìn thấy má»™t con chuá»™t nhắt chạy lon ton trên sà n nhà , cách em không xa nó sợ sệt lẩn trốn và o chá»— trú ẩn ngay khi có tiếng động khả nghi nhá» nhất.
Má»™t hôm gã Láu Cá phải Ä‘i chÆ¡i tối ở ngoà i, anh chà ng tắm rá»a và nhá» Oliver đánh xi già y há»™. Oliver vâng lá»i. Äiá»u đó khiến em được giải trà chút Ãt và rồi, cáºu thiếu niên thÃch tá» ra có Ãch bởi như váºy em có dịp lấy lòng những ngưá»i chá»§ cá»§a mình.
- Tháºt đáng tiếc, Láu Cá nói vá»›i em, rằng cáºu không cùng nghá». Chúng tôi đáng ra sẽ có hứng thú được là m việc cùng nhau. Cáºu tháºt ra không phải là má»™t anh bạn tồi. Thế thì cáºu chỠđợi gì trước khi quyết định? Oliver chẳng trả lá»i.
- Nhưng, tá»› lại nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó, Láu Cá tiếp lá»i, cáºu có biết được nghá» nà y là gì không đã?
- Em nghÄ© là có, cáºu bé vừa trả lá»i, vừa ngẩng đầu lên, Ä‘iá»u đó là ăn cắp... nghÄ©a là điá»u mà ngà y nà o các anh cÅ©ng là m..
- Äúng đấy, anh bạn, cáºu đã thấy đúng. Äấy chÃnh là nghá» cá»§a bá»n nà y và mình tá»± hà o vá» nó, đó cÅ©ng là nghá» cá»§a tất cả những ngưá»i mà cáºu gặp ở đây... Thế thì, cáºu quyết định bắt chước bá»n ta chứ?
- Không, cáºu bé trả lá»i rất đơn giản, Ä‘iá»u đó không khiến em thÃch và em muốn Ä‘i khá»i đây.
- Chúng ta biết rõ nhưng lão Fagin thÃch em ở lại hÆ¡n. Hãy lắng nghe tiá»n kêu leng keng trong túi tá»›. Ai lại từ chối má»™t cuá»™c sống tươi đẹp. Cáºu quả là ngốc nghếch nếu cáºu không muốn cùng chung cuá»™c sống ấy vá»›i bá»n tá»›... nhưng rồi lão Fagin sẽ ép buá»™c được cáºu. Oliver không nói gì cả và tiếp tục đánh xi đôi già y cá»§a Láu Cá và gã nà y lại láºp tức tấn công.
- Thế thì, cáºu tháºt không có trái tim, cáºu không có lòng tá»± trá»ng. Cáºu ở lại đây và chúng ta sẽ buá»™c phải nuôi cáºu. Cáºu sẽ sống dá»±a và o những ngưá»i bạn cá»§a cáºu. Tá»› thì tá»› không thể sống như váºy. Không đâu! Nà y, hãy nhìn tiá»n chất đầy túi tá»›, hãy lắng nghe tiếng leng keng cá»§a những đồng xu xinh đẹp. Kho tà ng nÆ¡i tá»› đã lấy số tiá»n nà y vẫn chưa cạn kiệt đâu. Váºy mà cáºu không muốn có nhiá»u tiá»n như váºy, rõ đồ ngu! Láu Cá mãn nguyện ngắm nhìn đôi già y cá»§a mình, Oliver đã là m cho chúng bóng loáng lên.
- Cáºu chắc không được giáo dục tốt, Láu Cá tiếp lá»i, cáºu không biết thế nà o là cuá»™c sống nhưng lão Fagin sẽ dạy cho cáºu, cáºu có thể tin chắc và o Ä‘iá»u đó, hoặc cáºu là ngưá»i đầu tiên, bằng những bước tiến bá»™, không đáp ứng sá»± khôn khéo trong cách chỉ đạo cá»§a lão. Nà y, Oliver, hãy bắt tay và o việc ngay Ä‘i, sá»›m hay muá»™n thì cáºu cÅ©ng sẽ là m váºy, mà cáºu không ngá», cáºu Ä‘ang để mất thá»i gian trong khi chỠđợi. Hãy suy nghÄ©, Oliver, chúng ta Ä‘á»u đã từng ở và o hoà n cảnh cá»§a cáºu, Ä‘iá»u tốt nhất cáºu nên là m là hãy tá» ra xứng đáng vá»›i sá»± tá» tế cá»§a lão Fagin. Và hãy nhá»› cho kỹ nếu cáºu không thó đồng hồ và khăn choà ng thì những ngưá»i khác sẽ là m, ngưá»i ta mặc xác cáºu nếu cáºu không có khả năng là m gì cả.
Lúc đó, lão già Fagin bước và o cùng với một anh chà ng tên là Tom Chitling, kẻ mới đến nà y đã trải qua và i tuần trong nhà giáo dưỡng. Lão Do Thái bảo:
- Ta thấy rằng Láu Cá biết việc cá»§a mình và thông thạo những mánh khóe trong nghá». Tốt lắm, ta khen ngợi cáºu ấy. Bây giá», chúng ta hãy đến ngồi bên lò sưởi và Oliver sẽ ngồi cạnh chúng ta. Tom Chitling trạc tuổi mưá»i tám. Nó đội má»™t chiếc mÅ© lông thú, mặc má»™t cái áo vét mà u sẫm bằng nhung kẻ, má»™t cái quần dÃnh đầy dầu mỡ và má»™t cái tạp dá». Phải nói thẳng rằng bá»™ áo quần cá»§a nó khá tồi tê...
- Oliver, cháu cho rằng anh chà ng nà y từ đâu đến?
- Lão Do Thái vừa há»i vừa cưá»i gằn.
- Cháu... cháu không biết, thưa ông.
- Oliver đáp.
- Ai váºy?
- Tom Chitling vừa há»i vừa ném cho Oliver má»™t cái nhìn khinh bỉ.
- Một anh bạn trẻ của tôi, anh bạn thân mến ạ.
- Lão Do Thái trả lá»i.
- Thế thì, nó có may mắn đấy.
- Anh chà ng mới đến vừa nói tiếp vừa nhìn lão Fagin.
- Tôi cuá»™c má»™t đồng couronne rằng anh chà ng nà y sẽ tìm ra cách để đến nÆ¡i mà tôi vừa thoát khá»i.
Từ lúc đó, lão Do Thái hướng cuá»™c trò chuyện sang chá»§ đỠdá»… khiến thÃnh giả cá»§a mình quan tâm hÆ¡n cả. Lão nói dà i dòng vá» những lợi thế to tát cá»§a nghá» nghiệp, vá» sá»± khéo léo cá»§a Láu Cá, vá» tÃnh tình vui vẻ cá»§a má»™t đứa khác và má»—i đứa Ä‘á»u được và i lá»i khen ngợi.
Oliver gần như không bao giỠở má»™t mình, em liên tục gặp gỡ những tên kẻ cắp má»—i sáng Ä‘á»u đến luyện táºp vá»›i lão Fagin để là m sao ăn cắp nhanh mà không gây tiếng động.
Oliver chứng kiến các bà i há»c. Thỉnh thoảng, lão già vô lại dừng các thao tác và kể những câu chuyện lừa đảo vá»›i đầy vẻ hà o hứng và hà i hước khiến Oliver không tà i nà o nhịn được cưá»i và bất chấp sá»± tế nhị trong tình cảm cá»§a mình, em đã tá» ra thÃch thú vá»›i những câu chuyện kể nà y.
Lão khốn kiếp giăng bẫy cáºu bé. Dần dần, cáºu bé Oliver đáng thương bị những gá»ng kìm xiết chặt lại..
Chương 006
Má»™t Cuá»™c Thám Hiểm Bi Äát
Và o má»™t đêm mưa tối trá»i, lão già Do Thái rá»i khá»i sà o huyệt cá»§a mình. Lão dừng chân má»™t lát trước ngưỡng cá»a trong khi phÃa sau lão, ngưá»i ta cẩn tháºn khóa cá»a và đẩy chốt khóa.
Äi được má»™t lúc, lão dừng lại trước má»™t ngôi nhà . Lão gõ cá»a, ở phÃa trong, ngưá»i ta nghe thấy tiếng chó gừ gừ.
- Tôi đây, Guillaume, tôi đây mà .
- Lão Do Thái nói.
- Má»i và o.
- Guillaume Sikes nói.
- Nằm xuống, con chó chết tiệt, mà y không nháºn ra lão quá»· dữ nà y khi lão mặc áo choà ng à ? Lão Fagin bước và o, chà o Guillaume và Nancy, kể từ ngà y cô bắt được Oliver, đây là lần đầu tiên lão gặp lại cô ta.
- Trá»i lạnh tháºt đấy, Nancy ạ.
- Lão Do Thái nói.
- Tôi lạnh cóng đến táºn xương tá»§y.
- Không sợ cái lạnh thấu đến tim đâu, Guil - laume Sikes thêm và o vá»›i giá»ng mai mỉa.
- Nà o, Nancy, hãy rót cho chúng tôi chút gì để uống Ä‘i. Sau khi uống xong, Guillaume lại tiếp lá»i.
- Tại sao ông đến đây? Chắc không phải vì thú vui đến thăm tôi đâu nhỉ?
- Anh đã nói cho ta biết vỠmột ngôi nhà , một biệt thư...
- Hãy nói rõ hÆ¡n Ä‘i. Không phải chÃnh ông là ngưá»i đầu tiên đã có ý định vá» vụ ăn cắp nà y à ? Hãy giải thÃch Ä‘i, mẹ kiếp!
- Bình tÄ©nh, Guillaume, và hãy tháºn trá»ng, ngưá»i ta có thể nghe thấy chúng ta đấy.
- Tốt thôi! Cho ngưá»i ta nghe thấy chúng ta!
- Sikes đáp.
- Äối vá»›i tôi có quan trá»ng gì?
- Nà o, nà o, đừng có đùa vá»›i lá»a. Nói nhá» thôi, hãy nói vá» ngôi nhà đó Ä‘i. Khi nà o chúng ta thá»±c hiện phi vụ nà y? Tôi không thể không nghÄ© vỠđống đồ ăn bằng bạc, vá» cái kho báu đẹp đẽ sắp thuá»™c vá» chúng ta.
- Không thể là m gì được đâu.
- Sikes đáp lạnh lùng.
- Thế nà o, không có gì để là m ư?
- Äó không phải là má»™t phi vụ dá»… nuốt. Äã mưá»i lăm ngà y nay, Tobie Crackit lảng vảng xung.quanh ngôi nhà nà y và gã không thể đặt mối quan hệ nà o vá»›i những tên đầy tá»›.
- Sao lại thế được?
- Tôi cho rằng chỉ có hai tên đầy tá»›. Chúng đã phục vụ bà già nà y từ hÆ¡n hai mươi năm nay và không có gì trên Ä‘á»i khiến chúng có thể phản bá»™i bà nà y.
- Tháºt đáng tiếc, lão già Fagin buồn rầu nói, bị mất nhiá»u cá»§a cải đến thế khi mà chúng ta tin rằng đã nắm được!
- Ủ, chúng ta quả là Ãt may mắn. Má»™t khoảng yên lặng kéo dà i và má»—i ngưá»i trầm ngâm trong suy nghÄ© cá»§a mình.
- Chúng ta có tất cả những công cụ, nhưng chúng ta còn thiếu một đứa trẻ.
- Sikes nói.
- Má»™t đứa trẻ! Äể là m gì váºy?
- Äể và o được ngôi nhà , cần phải chui qua má»™t cánh cá»a tò vò hẹp. Chỉ má»™t đứa trẻ không lá»›n lắm má»›i có thể là m được chuyện nà y.
- Ủ nhỉ, ta hiểu rồi.
- Lão Do Thái nói. Lão Fagin ra hiệu cho Nancy đi ra.
- Ông có thể nói mà không sợ gì cả, cô nà y nói, tôi biết chắc rằng ông sẽ nói đến cáºu bé Oliver chứ gì.
- Cô tinh ranh lắm.
- Lão Fagin nói.
- Ủ, Oliver có thể là m được việc nà y. Nó sẽ là m những gì các ngưá»i muốn vá»›i Ä‘iá»u kiện các ngưá»i là m nó sợ.
- Tại sao lại là Oliver? Có hà ng chục nhóc con lang thang trên đưá»ng má»—i tối và chúng có thể là m tốt vụ nà y.
- Không, lão Do Thái nói, những thằng nhóc ấy chẳng là m được việc gì tốt đâu. Má»™t khi bị tóm, thần sắc chúng là m chúng bị lá»™. Theo ý tôi, Oliver có thể giúp chúng ta khối việc nhưng cần phải buá»™c nó lại vá»›i chúng tạ Äể nó tham gia và o má»™t vụ ăn cắp, để nó bị liên lụy và lúc đó ta sẽ là m gì nó tùy ý!
- Thế khi nà o tiến hà nh?
- Nancy há»i, cô không thÃch thú thấy cuá»™c trò chuyện cứ xoay quanh mãi má»™t chá»§ Ä‘á».
- Ngà y kia.
- Guillaume trả lá»i.
- Tobie đã đồng ý.
- ÄÆ°á»£c, lão Do Thái nói, tất cả đã sắp xếp tốt rồi chứ?
- Ủ, tối mai hãy dẫn thằng bé đến đây. Tôi phụ trách phần còn lại.
- Oliver sẽ tá» ra ghê tởm chút Ãt đối vá»›i phi vụ nà y.
- Lão Do Thái nói tiếp.
- Nhưng tôi cho rằng nó sẽ Ä‘i theo Nancy hÆ¡n bất kỳ ai khác bởi vì gần đây cô ta đã can thiệp để bênh nó. Bây giá» tôi Ä‘i đây. Chà o tất cả má»i ngưá»i. Fagin lại vá» hang ổ tối tăm cá»§a mình, nÆ¡i Láu Cá Ä‘ang nóng lòng chỠông chá»§ quay vá».
- Oliver đã ngủ chưa?
- Lão há»i khi vừa má»›i bước qua ngưỡng cá»a.
- Rồi, Láu Cá đáp, từ lâu rồi. Nó đây nà y. Oliver nằm dà i trên má»™t tấm đệm đặt ở góc phòng. Cáºu bé đáng thương xanh xao như má»™t xác chết. Lão Do Thái nhìn em má»™t lúc.
- Hãy để cho nó ngủ, nó sắp cần đến tất cả sức lực của nó.
Sáng hôm sau tỉnh dáºy, Oliver ngạc nhiên thấy phÃa chân giưá»ng mình má»™t đôi già y đế tá» Lúc đầu em thÃch thú, hy vá»ng rằng đó là dấu hiệu báo trước em sắp được tá»± dá» Nhưng hy vá»ng nà y nhanh chóng biến thà nh thất vá»ng. Và o bữa ăn trưa, khi em ngồi má»™t mình vá»›i lão Do Thái, lão ta nói vá»›i em bằng má»™t giá»ng Ä‘iệu và vẻ mặt khiến em thêm lo sợ, rằng tối nay, má»i ngưá»i sẽ dẫn em tá»›i nhà Guillaume Sikes.
- Äể cháu ở lại đấy à ?
- Oliver lo âu há»i.
- Không, không đâu anh bạn, chúng ta không muốn mất cháu. Äừng sợ, Oliver, cháu sẽ quay lại vá»›i chúng ta. Lão già , vừa chế giá»…u Oliver, vừa thu mình trước lò sưởi vì Ä‘ang báºn nướng má»™t lát bánh mì.
- Ta thiết nghÄ© rằng, lão vừa tiếp lá»i vừa nhìn thẳng và o em, ta cho rằng cháu muốn biết tại sao cháu lại đến nhà Guillaume Sikes phải không? Mặt Oliver đỠgay lên khi em thấy rằng lão già đã Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a mình. Em trả lá»i không lưỡng lá»±:
- Vâng, cháu muốn biết Ä‘iá»u đó.
- Cháu không nghi ngá» Ä‘iá»u gì có thể xảy ra à ?
- Lão Fagin vừa há»i vừa cố tránh né vấn Ä‘á».
- Không, tháºt ra cháu không há» có má»™t ý tưởng nà o.
- Oliver đáp và tỠvẻ không quan tâm đến vấn đỠlắm.
- ÄÆ°á»£c, lão Do Thái nói tiếp, Guillaume sẽ nói cho cháu ngay thôi. Fagin tá» ra pháºt ý khi thấy Oliver không tá» ra tò mò hÆ¡n vá» chá»§ đỠnà y. Tháºt ra, em rất lo lắng, đến ná»—i không dám há»i thêm vỠđỠtà i nà y. CÆ¡ há»™i không đến nữa: lão Do Thái im lặng cho đến tối và khi mà n đêm buông xuống, lão chuẩn bị ra Ä‘i.
- Cháu có thể châm má»™t cây đèn cầy lên, lão già vừa nói vừa đặt cây đèn xuống bà n, và đây là má»™t quyển sách để cháu giải trà cho tá»›i khi ngưá»i ta đến tìm cháu. Chà o nhé!
- Chà o ông.
- Oliver nhá» nhẹ đáp..Cáºu bé đăm chiêu suy nghÄ© trong và i phút, sau đó, mở quyển sách lão Fagin để lại cho em và bắt đầu Ä‘á»c lướt qua. Lúc đầu, em lÆ¡ đãng láºt từng trang, sau đó, em rÆ¡i ngay và o má»™t Ä‘oạn thu hút tâm trà em. Em Ä‘ang hoà n toà n chìm đắm và o trang sách thì bá»—ng nhiên má»™t tiếng động nhá» khiến em giáºt mình.
- Ai đấy?
- Oliver há»i khi thoáng thấy má»™t bóng ngưá»i đứng sau cánh cá»a.
- Tôi đây.
- Má»™t giá»ng run rẩy lên tiếng. Oliver đưa cây đèn cầy lên cao trên đầu và nháºn ra Nancy.
- Chị được Guillaume cỠđến đây. Em sẽ đi với chị.
- Äể là m gì?
- Oliver vừa nói vừa lùi lại.
- Không có gì xấu đâu.
- Cô vừa nói vừa nhìn xuống.
- Em nghi ngá» Ä‘iá»u đó.
- Oliver nói và chăm chú quan sát cô.
- Nghe đây, Oliver, chị đã tránh cho em những sự đối xỠtồi tệ.
- Cô nói.
- Chị sẽ còn tránh cho em những Ä‘iá»u khác. ChÃnh vì thế chị đến đây. Nếu em không vâng lá»i chị, chị có nguy cÆ¡ chịu nhiá»u phiá»n phức má»›i đấy. Hãy nhìn những gì chị đã phải chịu đựng vì em nà y. Vừa nói, cô ta vừa chỉ cho Oliver thấy những vết tÃm bầm khắp cổ và tay.
- Nà o, hãy Ä‘i vá»›i chị và đừng chống cá»± nữa. Cô nắm lấy bà n tay mà Oliver đưa ra má»™t cách máy móc, thổi ngá»n đèn và đưa cáºu bé ra ngoà i. Má»™t cá»— xe ngá»±a Ä‘ang đợi há». Nancy nhanh chóng đẩy Oliver lên xe, cô ngồi cạnh em và hạ bức mà nh xuống. Chỉ sau má»™t giây, con ngá»±a phóng vụt Ä‘i.
Oliver chỉ kịp thoáng nghÄ© đến những gì Ä‘ang xảy ra vá»›i em, cá»— xe đã dừng lại trước cá»a ngôi nhà mà lão Do Thái đến hôm trước. Oliver định bá» chạy nhưng Nancy xin em hãy bước và o và đừng gây ra chuyện gì cả. Cánh cá»a khép lại sau lưng em.
- Tốt lắm, em đã mang chú dê con vỠđấy à ?
- Sikes há»i.
- Nó đây.
- Nancy đáp.
- Nó đã đi ngoan ngoãn chứ?
- Sikes há»i.
- Như một con cừu non.
- Nancy đáp.
- Tháºt tốt khi biết Ä‘iá»u thế.
- Sikes vừa nói vừa nhìn cáºu bé vá»›i vẻ nghiêm khắc.
- Mà y biết cái nà y chứ?
- Gã vừa há»i vừa chỉ cho em thấy má»™t khẩu súng lục.
- Vâng.
- Äứa trẻ đáp..
- Thế thì nà y, tên cướp nói, nghe cho rõ đây. Khi chúng ta ra khá»i đây, nếu mà y chống cá»± lại, ta sẽ bắn má»™t viên đạn nà y và o đầu mà y mà không há» báo trước má»™t lá»i. Nà o! Bây giỠđã đến lúc ăn và là m má»™t giấc trước khi lên đưá»ng.
Bữa ăn khuya kết thúc, Guillaume Sikes nốc hai cốc rượu, và vừa lăn ra giưá»ng vừa ra lệnh cho Nancy gá»i gã dáºy và o lúc năm giỠđúng. Lão lệnh cho Oliver mặc cả áo quần ngá»§ trên má»™t tấm đệm.
Cô gái khÆ¡i lá»a lên và ngồi trước lò sưởi để sẵn sà ng đánh thức má»i ngưá»i và o giỠđược yêu cầu. Oliver cuối cùng cÅ©ng chợp mắt. Khi em thức dáºy, bình trà đang ở trên bà n và Guillaume Sikes Ä‘ang báºn nhét nhiá»u thứ khác nhau và o trong túi áo choà ng lá»›n cá»§a hắn. Nancy Ä‘ang chuẩn bị bữa ăn. Bên ngoà i trá»i còn tối. Má»™t cÆ¡n mưa dữ dá»™i Ä‘áºp và o cá»a kÃnh.
- Nà o, dáºy thôi! Năm giá» rưỡi rồi đấy! Nhanh lên hoặc là mà y sẽ không có thá»i gian để ăn đâu. Buổi sáng há» lên đưá»ng trá»i mưa buồn bã. Há» Ä‘i bá»™ trong nhiá»u giá». Oliver cà ng lúc cà ng ê ẩm hÆ¡n. Sikes bước cháºm lại và chá» cho má»™t chiếc xe bò trống không Ä‘ang tiến đến phÃa sau, Ä‘uổi kịp há». Gã há»i ngưá»i đánh xe, vá»›i tất cả sá»± lá»… phép hắn có thể có, xem liệu anh ta có thể đưa hỠđến Isle
- worth được không.
- Trèo lên đi.
- Anh đánh xe nói.
- Äấy là con ông à ?
- Vâng.
- Sikes vừa nói vừa liếc nhìn Oliver và cho tay và o túi để khẩu súng lục.
- Cha cháu Ä‘i quá nhanh đối vá»›i cháu phải không, cáºu bé?
- Anh đánh xe há»i.
- Không nhanh tà nà o hết.
- Sikes đáp lại.
- Nà o, đưa tay cho ta, Edouard. Trèo lên nhanh Ä‘i! Oliver trèo lên chiếc xe bò và ngồi lên má»™t đống bao để nghỉ ngÆ¡i. Cuối cùng hỠđến nÆ¡i. Cả bá»n tiến đến má»™t quán trá» mà bảng hiệu đã bị xóa sạch và bảo chá»§ quán dá»n bữa ăn tối trong bếp, bên lò sưởi. Chá»§ quán mang ra món thịt nguá»™i. Sau bữa tối, Sikes hút ba, bốn tẩu thuốc và ngồi ở bà n lâu đến ná»—i Oliver tưởng rằng há» sẽ không Ä‘i xa hÆ¡n nữa. Em thiếp và o giấc ngá»§ rất sâu. Äêm đã xuống khi Sikes đánh thức em dáºy. Gã Ä‘ang trò chuyện vá»›i má»™t anh nông dân và cùng uống vá»›i anh ta má»™t cốc vại bia.
- Anh có thể đưa tôi đến Shepperton được không?
- Guillaume há»i.
- Tuân lệnh ngà i.
- Ngưá»i kia đáp. Trá»i rất tối. Má»™t đám sương mù dà y đặc trải lên cánh đồng. Trá»i lạnh cắt da cắt thịt. Má»i váºt Ä‘á»u tối tăm và sầu thảm. Những ngưá»i khách địđưá»ng không ai nói vá»›i ai câu gì, anh đánh xe hÆ¡i thiu thiu ngá»§ còn Sikes hoà n toà n không muốn bắt chuyện. Oliver, ngồi nép ở má»™t góc, lo lắng cao độ, em tưởng như nhìn thấy những con ma trên những cà nh cây Ä‘ang Ä‘ung đưa má»™t cách buồn bã.
Äến Shepperton, cả bá»n xuống xe và tiếp tục Ä‘i đến má»™t ngôi nhà cách biệt, hoang tà n. Sikes, luôn nắm tay Oliver, tiến đến gần cánh cá»a, giáºt chốt, cánh cá»a hé mở, và cả bá»n bước và o.
- Ai đi đấy?
- Má»™t giá»ng cục cằn vang lên.
- Äừng là m ồn như váºy.
- Sikes nói.
- Tobie, thắp đèn lên đi.
- À, à , cáºu đấy à , anh bạn.
- Giá»ng nà y nói tiếp.
- Barney, thắp đèn lên Ä‘i. Ngưá»i ta nghe thấy tiếng già y nện trên sà n nhà và sau đó, má»™t ngá»n đèn được thắp lên phÃa bên phải.
- Chà o Sikes!
- Barney kêu lên.
- Má»i và o!
- Nà o, tiến lên đi!
- Sikes vừa nói vừa đẩy Oliver lên phÃa trước. Vừa cà u nhà u vá» sá»± cháºm chạp cá»§a cáºu bé, Sikes vừa đẩy em và o má»™t căn phòng thấp. Trên má»™t trưá»ng ká»· má»t ruá»—ng, má»™t ngưá»i ngồi chân ghếch cao hÆ¡n đầu, Ä‘ang hút má»™t ống Ä‘iếu bằng đất. Hắn mặc má»™t bá»™ y phục mà u hạt dẻ, cắt may theo mốt má»›i nhất, thắt caravát mà u cam, mặc gilê mà u lòe loẹt có nẹp láºt và má»™t cái quần mà u xám. Tóc cá»§a Tobie Crackit thưa nhưng lại có mà u hung đỠvà được uốn loăn quăn thà nh từng lá»n.
- Thằng bé đây.
- Sikes vừa đáp vừa xÃch chiếc ghế lại gần lò sưởi.
- Má»™t trong những thằng há»c nghá» cá»§a lão Fagin.
- Barney vừa nói vừa cưá»i.
- Äể xem xem nó có khả năng gì khác ngoà i chuyện Ä‘i nẫng cá»§a các bà già .
- Crackit nói. Sau khi ăn tối xong, chúng chợp mắt Ãt phút.
Oliver ngồi gần lò sưởi và Barney trùm kÃn chăn, nằm dà i trên sà n nhà , gần bếp lò.
Tobie Crackit chợt tỉnh giấc và tuyên bố rằng đã một giỠrưỡi rồi.
Trong giây lát, những kẻ Ä‘ang ngá»§ ngồi cả dáºy.
- Tất cả Ä‘á»u chuẩn bị đâu ra đấy.
- Sikes nói.
- Barney, hãy mang cho chúng ta những cây gáºy. Chúng ta chỉ còn thiếu thứ đó. Sikes nắm lấy tay Oliver và cả hai bước ra cùng Tobie. Bóng tối thăm thẳm, sương mù còn dà y đặc hÆ¡n lúc mà n đêm vừa buông xuống. Cả bá»n rảo bước, rá»i đưá»ng lá»›n và đi và o má»™t hẻm nhá» bên tay trái. Chẳng bao lâu, chúng dừng lại trước má»™t ngôi nhà tách biệt có tưá»ng bao quanh vưá»n. Trong giây lát, Tobie đã trèo lên tưá»ng..
- ÄÆ°a thằng bé cho tôi.
- Hắn nói với Sikes.
Trước khi Oliver kịp nháºn ra sá»± việc, em cảm thấy mình bị kẹp chặt dưới những cánh tay và được đẩy qua phÃa tưá»ng bên kia. Sikes bám theo ngay và cả bá»n tiến lại phÃa ngôi nhà .
Thế là Oliver sợ hãi hiểu rằng mục Ä‘Ãch cá»§a chuyến Ä‘i nà y là má»™t vụ ăn cắp, tháºm chà có thể là má»™t vụ giết ngưá»i. Mồ hôi lạnh toát ra đầy mặt, chân em luýnh quýnh và em ngã khụy xuống.
- Äứng lên! Nghe cho rõ nà y, ranh con.
- Sikes nói.
- Ta sẽ đưa mà y qua cá»a sổ nà y, mà y sẽ cầm lấy cây đèn, bước nhẹ nhà ng lên những tầng cấp trước mặt, băng qua chá»— để áo, và mở cá»a chÃnh cho chúng ta.
- PhÃa trên cao cánh cá»a có má»™t chốt khóa mà mà y có thể tìm thấy ngay. Mà y trèo lên má»™t cái ghế.
- Tobie nói.
- Im đi, nếu có thể được.
- Sikes nói.
- Cá»a phòng mở phải không?
- Mở to, Tobie đáp.
- Tháºt hay là ngưá»i ta luôn để cá»a hé mở để con chó có thể tha hồ chạy rông khi nó không ngá»§. Tối nay Barney đã tống khứ nó giúp chúng ta rồi. Sikes ra lệnh cho nó im lặng và bắt đầu bắt tay và o việc. Tobie vâng lệnh và đặt cây đèn xuống đất. Nó đứng sát tưá»ng, dưới cánh cá»a sổ nhá», tay chống gối sao cho lưng nó là m thà nh cái thang. Sikes trèo lên ngưá»i nó, cho ngưá»i Oliver qua cá»a sổ và không buông em ra, mà thả cho em đặt chân xuống.
- Cầm cây đèn nà y.
- Gã vừa nói với em vừa nhìn và o trong phòng.
- Mà y có thấy cái cầu thang ngay trước mặt không?
- Có.
- Oliver sợ hãi đáp. Sikes hất nòng súng, chỉ cho em thấy cánh cá»a chÃnh và nhắc nhở em rằng lúc nà o em cÅ©ng ở trong tầm ngắm cá»§a gã. Nếu em là m Ä‘iá»u gì sai, em sẽ bị chết ngay láºp tức.
- Ta thả mà y ra đây! Äi thẳng, việc nà y chỉ được là m trong má»™t phút.
- Cái gì váºy?
- Crackit thì thầm. Cả bá»n chăm chú lắng nghe.
- Không có gì cả.
- Sikes vừa nói vừa thả Oliver ra.
- Nà o, và o việc Ä‘i. Oliver đã quyết tâm, tháºm chà nếu Ä‘iá»u đó có khiến em thiệt mạng, là tiến vá» phÃa cầu thang và báo động. Em rón rén tiến vá» phÃa những báºc tam cấp.
- Lại đây!
- Sikes bỗng đột ngột la lên.
- Quay lại đây nhanh. Tiếng la thốt lên bất thần giữa không gian im lặng như tỠvà tiếp theo là tiếng thét xé tai khiến.Oliver kinh hoảng đến nỗi là m rơi cây đèn cầy. Em không biết mình nên tiến hay lùi lại nữa.
Má»i ngưá»i nghe thấy tiếng kêu thứ hai. Má»™t ánh đèn rá»i sáng phÃa trên cầu thang, hai ngưá»i đà n ông sợ hãi xuất hiện ở đầu cầu thang... Äứa trẻ thoáng thấy ánh sáng lóe lên... thấy khói... em nghe má»™t tiếng nổ. Em lảo đảo và ngã lá»™n xuống.
Sikes đã biến đâu má»™t lúc. Hắn quay lại ngay và trước khi khói tan hết, hắn đã nắm lấy cổ áo đứa trẻ. Hắn xả súng và o hai ngưá»i đà n ông đã Ä‘ang rút lui và mang Oliver Ä‘i.
- Hãy giữ chặt lấy tạ
- Sikes vừa nói vá»›i em vừa đẩy em qua cá»a sổ.
- Tobie, đưa cho tao cái khăn choà ng. Thằng bé trúng đạn. Nhìn xem nó chảy máu kìa.
Tiếng chuông rung mạnh hòa vá»›i tiếng súng nổ, tiếng la thét cá»§a má»i ngưá»i trong nhà . Oliver cảm thấy ngưá»i ta Ä‘ang mang em Ä‘i. Tiếng ồn xa dần. Rồi em bất tỉnh.
Äêm hôm sau, lão già Fagin ngồi trong sà o huyệt cá»§a mình cùng vá»›i các tên đà n em hiểm ác cá»§a lão: Láu Cá, Charlot Bates và Chitling. Chúng nóng lòng chá» tin cá»§a Sikes. Như má»i khi, chúng cãi nhau, đấm đá nhau, bá»—ng nhiên chuông cá»a reo.
Láu Cá Ä‘i ra xem có ai đến và o má»™t giá» muá»™n như váºy, và quay lại nói tháºt khẽ và o tai lão già Do Thái rằng Tobie Ä‘ang ở đó.
- Một mình thôi à ?
- Vâng, mỗi một mình!
- Cho nó và o, nhưng hãy để Charlot và Chitling rá»i khá»i nÆ¡i nà y đã. Láu Cá lại quay ra, trong khi đó Charlot và Chitling Ä‘i ra bằng má»™t cánh cá»a bà máºt. Nó quay lại cùng vá»›i Tobie, nhợt nhạt, đầu tóc, áo quần rối bù. Tobie thả mình xuống ghế dá»±a, để đôi chân đầy bùn lên những thanh cá»§i cá»§a lò sưởi.
- Tôi không thể nói chuyện công việc trước khi ăn và uống.
- Hắn tuyên bố. Tobie có vẻ mệt má»i rÅ© rượi. Hắn ăn ngấu nghiến phần thức ăn được đặt trước mặt, trong khi lão Do Thái nóng lòng nhìn hắn dò xét. Sau khi ăn xong, lấy lại sức, Tobie há»i:
- Trước khi bắt đầu, Guillaume Sikes thế nà o rồi?
- Cái gì?
- Lão già Do Thái la lên.
- Lão không có tin gì vỠnó à ?
- Tobie nói mặt tái mét.
- Không! Chúng ở đâu! Sikes và đứa trẻ? Tại sao chúng không ở đây?
- Phi vụ bị há»ng rồi.
- Tobie rụt rè nói: hỠđã bắn và thằng bé bị thương. Bá»n tôi đã chạy băng qua cánh đồng, nhảy qua những đưá»ng hà o, những bá» rà o, mang theo thằng Oliver. Ngưá»i ta Ä‘uổi theo bạn tôi... Guillaume đã cõng thằng bé nhưng rồi buá»™c phải bá» nó lại, nằm sóng soà i, chết hay sống mặc, trong má»™t cái hố, vì sá»± tồn tại cá»§a bá»n tôi.
Ngưá»i ta bám theo gót chân tụi tôi và rồi cả bá»n có nguy cÆ¡ bị treo cổ...
Lão già Fagin hét lên má»™t tiếng khá»§ng khiếp, vò đầu bứt tai và nhảy vá»t ra đưá»ng.
Lão già , dần dần lấy lại được bình tĩnh, tiến lại gần một khu phố nổi tiếng bất lương, nhan nhản những kẻ chứa hà ng gian và những tên trộm cướp.
Lão và o má»™t quán cà phê, nÆ¡i mà lão biết rằng Guillaume Sikes thÃch đến. Không má»™t ai thấy hắn và Fagin mất công dò há»i nhiá»u ngưá»i nhưng lão không biết thêm gì má»›i.
Lão còn há»i thêm có phải má»™t ngưá»i đà n ông tên là Monks sẽ đến đây tối nay không, khi má»i ngưá»i khẳng định rằng hắn ta sắp đến, lão Do Thái nói rằng lão không có thá»i gian để đợi hắn nữa nhưng ngà y mai lão sẽ vui lòng gặp hắn tại nhà lão.
Lão già Fagin bước ra và tiến vỠchỗ ở của Guillaume Sikes, nhưng lão chỉ tìm thấy mỗi Nancy.
Cô gái đang ngồi một mình, đầu tì trên bà n, tóc xõa tung...
Cô chỉ hÆ¡i nhúc nhÃch khi lão Fagin cho cô biết những tin má»›i nhất. Cô không biết Guillaume có thể ở đâu, còn vá» cáºu bé, cô thÃch biết tin em chết còn hÆ¡n là tin em rÆ¡i và o tay lão Do Thái và bè bạn cá»§a lão.
Äiá»u đó không lá»t tai lão Fagin, lão giáºn đỠmặt và tuyên bố rằng đứa trẻ có thể mang lại cho lão hà ng nghìn frăng và nếu do lá»—i cá»§a Sikes mà lão mất cÆ¡ há»™i tốt đẹp để là m già u, thì lão Fagin nà y có thể báo thù má»™t cách tà n ác và tố cáo Sikes trước tòa án, tòa đã dà nh cho gã má»™t giá treo cổ ra trò từ lâu rồi.
Nancy không buồn cãi lại, cô chỉ nói đơn giản rằng Guillaume chắc cÅ©ng xoay xở tốt như Tobie và má»i ngưá»i sẽ thấy gã quay vá» ngay thôi.
Và o khoảng má»™t giá» sáng, đến góc phố nÆ¡i mình ở, lão Fagin lục túi lấy chìa khóa nhà , lúc đó má»™t nhân váºt bước ra từ dưới má»™t mái hiên, băng qua đưá»ng và lẻn nhanh vá» phÃa lão trong yên lặng.
- Fagin!
- Má»™t giá»ng nói thì thầm và o tai lão.
- A! Anh bạn!
- Lão Do Thái nói.
- Tôi đã chá» lão hai giá» rồi đấy. Quá»· thần Æ¡i, lão ở đâu váºy?
- Ta đi lo việc của anh.
- Lão Fagin vừa tiếp lá»i vừa nhìn đồng bá»n cá»§a mình vẻ bối rối..Cả hai bước và o nhà lão Fagin. Bá»n chúng thì thầm vá»›i nhau má»™t lát. Lão Do Thái cà ng kể chuyện cá»§a mình, ngưá»i lạ mặt tên là Monks cà ng tá» vẻ giáºn dữ khá»§ng khiếp. Hắn nói cao giá»ng:
- Ta nhắc lại vá»›i lão rằng chuyện đó đã được tiến hà nh tháºt trái khoáy. Tại sao không giữ đứa trẻ đó ở đây cùng những đứa khác? Tại sao không biến nó thà nh má»™t kẻ cắp ngay?
- Ta thấy, lão Do Thái đáp, rằng không dễ bắt nó và o việc đâu. Chuyến đi đầu tiên với Láu Cá và Charlot suýt nữa nguy hại đến chúng ta.
- Tuy nhiên các ông phải thà nh công.
- Monks nói tiếp.
- Anh muốn nó trở thà nh một thằng ăn cắp.
- Lã o Do Thái đáp.
- Nếu nó sống, ta có thể hứa với anh rằng sẽ rèn nó... và nếu nó chết...
- Äó sẽ không phải là lá»—i cá»§a tôi.
- Monks vừa nói với vẻ sợ hãi vừa run rẩy xiết chặt cánh tay lão Fagin.
- Tôi chẳng dÃnh dáng gì và o đó. Tất cả, trừ cái chết, tôi đã nói trước rồi. Tôi không muốn đổ máu. Cuối cùng chúng ta bị phát hiện. Äó không phải là lá»—i cá»§a tôi. Cái gì váºy?
- Gì cở
- Lão Do Thái há»i.
- Ở đằng kia!
- Tên kia vừa đáp vừa chỉ bức tưá»ng trước mặt.
- Tôi thấy bóng cá»§a má»™t phụ nữ. Chúng lao vá»™i ra khá»i phòng. Cây đèn cho phép chúng nhìn thấy chiếc cầu thang trống không.
- Anh mơ rồi.
- Lão Do Thái quay vá» phÃa tên kia nói.
- Tôi thỠmà .
- Monks nói. Lão Fagin khinh bỉ nhìn bá»™ mặt tái mét cá»§a Monks. Chúng nhìn và o tất cả các phòng. Tất cả Ä‘á»u lạnh lẽo, trÆ¡ trá»i và trống không. Chúng lại Ä‘i xuống phòng ngoà i và từ đó, đến hầm rượu. Rêu xanh bám đầy phÃa tưá»ng thấp, những vệt ốc sên bò sáng lên nhấp nhoáng dưới ánh đèn má», nhưng ở khắp má»i nÆ¡i chỉ có sá»± im lặng như tá».
- Nà o bây giỠanh nghĩ gì?
- Lão Do Thái nói khi cả hai quay lại phòng ngoà i.
- Ngoà i chúng ta, trong nhà chỉ có và i thằng nhóc và chúng nó thì yên tâm đi. Tôi đã nhốt chúng và o để chúng ta có thể nói chuyện thoải mái. Và lão rút hai chìa khóa ở túi ra.
- Lão có lý đấy, tất cả chỉ có thể là kết quả của trà tưởng tượng ở tôi mà thôi.
- Monks nói. Cuối cùng thì hắn cÅ©ng yên tâm và cưá»i vá» sá»± sợ hãi cá»§a mình. Chúng chia tay nhau và o khoảng hai giá» sáng..
Chương 007
Ở Gia Äình Maylie
Äiá»u gì đã xảy ra khi Guillaume Sikes vừa chạy trốn vừa mang theo cáºu bé Oliver đáng thương? Giữa sương mù và bóng tối bao phá»§, Sikes nghe thấy tiếng những ngưá»i Ä‘uổi theo mình: không chỉ tiếng những ngưá»i nông dân mà còn có tiếng chó sá»§a giáºn dữ.
Tobie ở cách đấy không xạ Guillaume nghe thấy nó la lên:
- Mạnh ai nấy chạy, Guillaume! Thả thằng bé lại và chuồn thôi! Sikes thả thằng bé và o trong má»™t cái hố, chạy dá»c hà ng rà o, như để đánh lạc hướng những ngưá»i Ä‘uổi theo, nó dừng lại má»™t lát trước má»™t hà ng rà o khác vuông góc vá»›i hà ng rà o đầu tiên, xả súng chỉ thiên và sau đó vắt chân lên cổ chạy.
Lúc đó, má»™t tiếng nói cất lên gá»i những con chó lại, những chú chó không tá» ra hà o hứng mấy trong việc Ä‘uổi bắt những tên trá»™m, chạy ngay vá» phÃa những ông chá»§ đã dừng lại trên cánh đồng để tranh luáºn.
- Chúng đã nổ súng!
- Má»™t ngưá»i nói.
- Theo ý tôi thì tốt hơn chúng ta nên quay vỠnhà .
- Anh chà ng đô con nhất tên Giles nói.
- Anh Giles có lý đấy.
- Ngưá»i thứ ba Ä‘ang run lên vì sợ tiếp lá»i.
- Anh Giles biết những gì chúng ta phải là m.
- Anh sợ đấy à , Brittles?
- Giles há»i.
- Không, không đâu, không chút nà o...
- Có đấy...
- Giles nhấn mạnh.
- Tôi nói với anh là không phải mà .
- ChÃnh anh Ä‘ang nói dối đấy chứ, Brittles!
- Giles nói tiếp.
- Thá»±c tế, anh thứ ba kết luáºn, tất cả chúng ta Ä‘á»u sợ.
- Äúng đấy.
- Anh đầu tiên nói.
- Không có gì phải xấu hổ khi sợ hãi trong những tình huống như váºy.
- Giles nháºn xét. Và cả ba cùng quay đầu lại và chạy tháºt nhanh đến mức mà Giles, Ä‘ang cầm cây Ä‘inh ba, phải yêu cầu dừng lại má»™t lát để lấy lại hÆ¡i.
Sau đó, há» tiến đến má»™t gốc cây nÆ¡i hỠđể lại cây đèn. Há» vá»™i vã thổi tắt ngá»n đèn, sợ rằng.ánh sáng chỉ dẫn cho những tên trá»™m Ä‘iểm cần nổ súng.
Ngay sau đó, là ng quê lại trở nên im ắng và vắng vẻ. Má»™t là n mưa nhá» bắt đầu rÆ¡i nhưng Oliver không há» cảm nháºn thấy. Em nằm sóng soà i trên ná»n đất ướt.
Khi trá»i sáng, má»™t tiếng kêu Ä‘au đớn, yếu á»›t phá tan sá»± im lặng. Oliver tỉnh lại. Cánh tay trái cá»§a em được băng bó qua loa trong chiếc khăn san thấm đầy máu lá»§ng lẳng bên cạnh em. Em khó nhá»c đứng dáºy, tiến bước vô định, chẳng biết mình Ä‘ang Ä‘i đâu.
Em đến má»™t con đưá»ng và nhìn thấy không xa má»™t ngôi nhà và em lê bước đến đó.
Vừa tiến lại gần, em vừa có cảm giác mÆ¡ hồ rằng mình đã thấy ngôi nhà nà y và em ngạc nhiên xiết bao khi nháºn ra chÃnh là nÆ¡i mà những tên cướp đã định ăn trá»™m. Em muốn bá» chạy nhưng không còn đủ sức. Em chỉ có thể đẩy cánh cá»a khu vưá»n, bước lên các báºc tam cấp và gõ nhè nhẹ và o cánh cá»a.
Lúc đó, hai anh hầu, Giles và Brittles và anh bán chảo cùng Ä‘i vá»›i há» Ä‘ang ngồi uống chè và ăn bánh ngá»t để lấy lại sức sau những mệt má»i hồi đêm. Há» kể cho nhau nghe những gì mình đã là m, đã nhìn thấy và nghe thấy. Cô là m bếp và cô hầu phòng vừa lắng nghe, vừa rùng mình.
Äá»™t nhiên, Giles kêu lên:
- Có ai gõ cá»a. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u tái mặt Ä‘i. Cuối cùng, cả nhóm, dẫn theo chó, tiến vá» phÃa cá»a và phát hiện thấy cáºu bé bị thương.
- Chúng ta tóm được nó rồi!
- Giles kêu lên.
- Äó là má»™t trong những tên ăn trá»™m! ChÃnh tôi đã bắn nó!
- Có chuyện gì váºy?
- Má»™t giá»ng nữ cất lên từ phÃa đầu cầu thang.
- Các ngưá»i lại là m khuấy động dì cá»§a ta, ngưá»i chỉ vừa má»›i bá»›t xúc động. Giles giải thÃch cho cô chá»§ trẻ tuổi những gì Ä‘ang diá»…n ra.
-Ừ, hãy đối xỠtốt với nó.
- Cô nói.
- Giles, hãy bế nó cẩn tháºn và o phòng anh và Brittles, Ä‘i tìm ngay bác sÄ© Losberne và báo cho các nhà chức trách. Bác sÄ© Losberne nhanh chóng đến ngaỵ Ông kÃnh cẩn chà o bà lão Maylie, chá»§ ngôi nhà và cô Rose xinh đẹp mà bà xem như cháu gái, sau đó, ông chăm sóc vết thương cho cáºu bé.
Sau khi ông là m xong, Oliver thiếp Ä‘i. Rose, bước nhẹ đến ngồi ở cạnh giưá»ng cáºu bé, vén những sợi tóc Ä‘ang lòa xòa trên gương mặt em và để rÆ¡i và i giá»t nước mắt lên trán em.
Oliver rùng mình trong giấc mợ Bà Maylie và cô cháu gái không thể tin được cáºu bé nà y là đồng bá»n vá»›i những tên trá»™m.
- Cần phải là m gì với nó nhỉ?
- Há» há»i ông bác sÄ©.
- Hãy khuyên chúng tôi Ä‘i! Ông bác sÄ© tuyên bố là cần phải há»i cáºu bé khi nó thức dáºy nhưng trước hết, nó cần phải lấy lại sức đã. Oliver ngá»§ trong nhiá»u giá» và khi tỉnh giấc, em kể cho hai ngưá»i phụ nữ Ä‘ang xúc động đến rÆ¡i lệ và ông bác sÄ© Ä‘ang vụng vá» giấu Ä‘i cảm xúc cá»§a mình, ná»—i thống khổ mà em phải chịu kể từ khi chà o Ä‘á»i. Em không giấu gì, kể cả sá»± bất hạnh và đau khổ mà những kẻ độc ác đã khiến em phải chịu đựng.
Khi Oliver đã phân trần xong, và em lại thiếp Ä‘i, ông bác sÄ© lau nước mắt, tuyên bố cần phải là m tất cả để cứu Oliver, không nên tố cáo em là đồng bá»n cá»§a bá»n trá»™m cướp.
ông bác sÄ© Ä‘i xuống bếp, nÆ¡i mà những sá»± kiện tối qua vẫn còn là chá»§ đỠtrong má»i cuá»™c trò chuyện. Giles hà o hứng nói vá» sá»± nhanh trà cá»§a mình và Brittles, cốc bia cầm tay cÅ©ng phụ há»a theo.
- Các anh đừng báºn tâm nữa.
- Ông bác sĩ nói và khoát tay ra hiệu.
- Kẻ bị thương nay ra sao rồi?
- Giles há»i.
- Không khá»e lắm.
- Ông bác sĩ đáp.
- Tôi sợ rằng anh sẽ bị vướng và o một vụ đáng bực đấy, anh Giles ạ.
- Tôi hy vá»ng, thưa ông, rằng nó sẽ không chết.
- Giles vừa nói vừa run.
- Tôi sẽ không bao giỠnguôi được. Tôi không muốn mình là nguyên nhân cái chết của một đứa trẻ, dù có được toà n bộ chén đĩa bạc trên thế giới.
- Vấn đỠkhông phải như váºy.
- Ông bác sÄ© nói tiếp vá»›i giá»ng thịnh ná»™.
- Anh có thể khẳng định rằng đứa trẻ Ä‘ang nằm trong phòng kia cÅ©ng chÃnh là đứa chui qua cá»a sổ nhá» tối qua chứ? Nà o, trả lá»i Ä‘i!
Ông bác sÄ© vốn nổi tiếng trong vùng bởi đức tÃnh dịu dà ng. Vì thế Giles và Brittles sá»ng sốt vá» vẻ bá»±c tức cá»§a ông. Há» nhìn nhau sững sá».
- Äây là má»™t ngôi nhà bị tấn công.
- Ông bác sÄ© tiếp lá»i.
- Bị bối rối bởi sá»± tấn công nà y, hai ngưá»i đà n ông thoáng thấy má»™t đứa trẻ trong bóng tối, qua là n khói thuốc súng. Ngà y hôm sau, má»™t đứa trẻ xuất hiện cÅ©ng trong ngôi nhà nà y, và bởi vì em có má»™t cánh tay bị băng bó, hai ngưá»i đà n ông nà y thô bạo tóm lấy em. Bằng cách là m nhá»±váºy, há» khiến cuá»™c sống cá»§a em bị hiểm nguỵ Há» cam Ä‘oan em là tên trá»™m. Hãy xem há» có lý không, và trong trưá»ng hợp ngược lại, hãy xem xem hỠđặt mình và o tình thế nà o.
- DÄ© nhiên, Giles nói, tình thế được trình bà y như váºy thì rất khác.
- Tôi lại há»i các anh.
- Ông bác sĩ kêu lên.
- Các anh có thỠrằng đứa trẻ nà y là tên trộm của các anh không? Brittles và Giles nhìn nhau do dự.
- Tháºt ra...
- Giles bắt đầu. CÅ©ng chÃnh lúc đó, há» nghe thấy tiếng gõ cá»a.
- Cảnh sát đấy!
- Brittles kêu lên, thở phà o vì tình huống không ngỠnà y.
- Cảnh sát nà o?
- Ông bác sÄ© Losberne há»i. Äến lượt mình lại bị bối rối.
- Cảnh sát của phố Bow
- Street.
- Brittles trả lá»i.
- Anh Giles và tôi đã báo cho há» sáng nay. Tình thế trở nên gay gá» Chắc chắn là những anh chà ng cảnh sát sẽ khó thao túng hÆ¡n những gia nhân. Brittles ra mở cá»a và thấy trước mặt mình là má»™t ngưá»i cao lá»›n, mặc chiếc áo khoác dà i không há» nói năng gì Ä‘ang bước và o, đến chùi chân trên tấm thảm rÆ¡m. Cùng Ä‘i vá»›i anh ta còn có má»™t viên cảnh sát khác, Ä‘ang đặt đôi cùm tay lên bà n.
- Nà o, hãy nói vỠtên tội phạm đi.
- Viên cảnh sát đầu tiên tên là Blathers nói, khi hai ngưá»i phụ nữ và ông bác sÄ© xuất hiện. Ông Losberne muốn kéo dà i thá»i gian liá»n kể chi tiết vụ việc trong khi hai viên cảnh sát trao đổi vá»›i nhau và i tÃn hiệu.
- Nhưng tốt hÆ¡n là hãy nói cho chúng tôi, Blathers ngắt lá»i, cáºu bé bị thương ấy là ai? Liệu đó có phải là đồng bá»n cá»§a những tên trá»™m hay không?
- Những anh hầu đã nhầm.
- Ông bác sĩ nói.
- Cáºu bé Ä‘ang nằm trong phòng trên kia bị trúng đạn cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘i săn. Vụ đột nháºp tối qua là m xáo trá»™n chút Ãt tâm trà há» và lá»i há» hÆ¡i bá»™p chá»™p khi kết tá»™i má»™t ngưá»i lương thiện.
- Một anh hầu đã bắn phải không?
- Má»™t trong hai viên cảnh sát há»i.
- Vâng, và đây là khẩu súng anh ấy đã sỠdụng...
- NÃ y!
- Blathers kêu lên.
- Khẩu súng lục nà y chỉ nhét có thuốc súng và giấy xám, nó chỉ gây tiếng động, không có gì khác. Không có chuyện là m ai đó bị thương!
Giles hết sức ngạc nhiên. Anh không hiểu rõ lắm nhưng anh nhẹ nhõm vì nghĩ rằng không phải mình là m đứa trẻ bị thương..Cần phải biết rằng, ông bác sĩ, một lát trước đây đã khéo léo lôi viên đạn còn lại ra và thay và o đó bằng một mẩu giấy vô hại.
Những viên cảnh sát vừa rút lui vừa tuyên bố rằng Oliver không liên can gì đến chuyện nà y. Oliver bình phục cháºm chạp dù má»i ngưá»i chăm sóc em rất chu đáo và sau nhiá»u tuần em má»›i có thể ra khá»i nhà được.
Khi em đã hồi phục, ông bác sÄ© Losberne dẫn em đến nhà ông Brownlow, ngưá»i mà cáºu bé thiết tha muốn gặp. Má»™t thất vá»ng lá»›n Ä‘ang chá» em.
Căn nhà trống không và có má»™t tấm biển lá»›n đỠlà nhà cho thuệ Oliver nhìn qua cá»a sổ nước mắt lưng tròng.
- Hãy gõ cá»a nhà hà ng xóm.
- Ông Losberne vừa nói vừa choà ng lấy Oliver và há»i xem ông Brownlow sống ra sao rồi.
- Tôi không biết, má»™t cô hầu đáp, nhưng nếu các ông muốn, chá» má»™t lát, tôi sẽ Ä‘i há»i xem. Cô quay lại và nói rằng ông Brownlow đã bán tất cả gia tà i và chuyển đến miá»n Äông ấn Äá»™. Oliver vặn hai bà n tay và o nhau và cảm thấy choáng váng.
- Bà quản gia cũng đi rồi ư?
- Ông Losberne há»i sau má»™t hồi im lặng.
- Vâng, thưa ông, cô hầu đáp, Ông lão, bà quản gia và một ông nữa, bạn của ông Brownlow, tất cả đi cùng nhau.
- Cám Æ¡n cá»™ Bây giá», Oliver, chúng ta vá» thôi.
- Hay là chúng ta đến nhà anh bán sách đã đến là m chứng ở đồn cảnh sát hôm cháu bị bắt? Cháu xin ông, chúng ta hãy đến gặp anh ta đi.
- Cháu bé đáng thương cá»§a ta, Ông bác sÄ© nói, thế là đã có khá nhiá»u thất vá»ng cho má»™t ngà y rồi đấy. Nếu chúng ta đến nhà anh bán sách, có lẽ chúng ta sẽ được biết tin anh ấy hoặc chết, hoặc bị cháy nhà hoặc đã bá» Ä‘i. Không, chúng ta Ä‘i thẳng vá» nhà thôi.
Thất vá»ng cay đắng nà y khiến Oliver buồn ghê gá»›m. Nhiá»u lần, trong cÆ¡n bệnh, em đã vui thÃch khi tưởng nhá»› đến những gì ông Brownlow và bà Bedwin đã nói vá»›i em, đến niá»m thÃch thú được kể vá»›i há» rằng em đã trải qua nhiá»u ngà y dà i đêm thâu để nhá»› lại những gì hỠđã là m cho em. Và bây giá», em không chịu đựng nổi ý nghÄ© là hỠđã Ä‘i tháºt xa, và mang theo ý kiến rằng em chỉ là má»™t tên lừa dối và ăn cắp. Liệu có khi nà o em có cÆ¡ há»™i để minh oan chăng?
Khi thá»i tiết lại trở nên đẹp đẽ và ấm áp, khi cây cối bắt đầu ra lá non, những ngưá»i nữ ân nhân cá»§a Oliver chuẩn bị rá»i nÆ¡i ở thưá»ng xuyên cá»§a.mình trong và i tháng. Trước hết, há» gá»i ngân hà ng bá»™ đồ ăn bằng bạc đã kÃch thÃch lòng tham cá»§a lão già Do Thái và băng đảng cá»§a lão, sau đó há» Ä‘i vỠđồng quê mang theo cả Oliver.
Không ai có thể mô tả niá»m thÃch thú, sá»± thanh thản trong tâm hồn và sá»± yên tÄ©nh nhẹ nhà ng mà cáºu bé cảm nháºn được giữa chốn thiên nhiên quyến rÅ© nà y.
NÆ¡i ở cá»§a hỠđẹp mê hồn và Oliver, ngưá»i trước đây luôn sống giữa những con ngưá»i chẳng ra gì, ngỡ rằng mình bước và o má»™t cuá»™c sống má»›i.
Oliver thỉnh thoảng cÅ©ng nhá»› đến ngưá»i mẹ em chưa từng biết mặt và nức nở không để ai nhìn thấy, nhưng Ä‘iá»u đó không ảnh hưởng đến niá»m hạnh phúc cá»§a em. Nhiá»u ngà y trôi qua yên bình và đêm đến em không còn sợ hãi, cÅ©ng chẳng lo lắng nữa.
Hà ng ngà y, em đến nhà má»™t ông lão tóc bạc trắng nháºn dạy em há»c và rèn luyện cho em Ä‘á»c và viết. Sau đó, em cùng Ä‘i dạo vá»›i bà Maylie và cô Rose.
Ba tháng trôi qua như váºy, đối vá»›i Oliver là ba tháng hạnh phúc trá»n vẹn. Cáºu bé mồ côi lấy lại được niá»m tin cuá»™c sống và em dà nh cho các nữ ân nhân cá»§a mình má»™t tình thương yêu vô bá». Há» còn yêu em nhiá»u hÆ¡n và tá»± hà o vá» em.
Nhưng má»™t hôm, và o cuối mùa hè, cô Rose bị bệnh và cần phải khẩn trương gá»i bác sÄ© Losberne.
Ông nà y chẩn Ä‘oán ngay rằng cô gái bị má»™t cÆ¡n sốt nguy hiểm và cuá»™c sống cá»§a cô lâm nguy. Tin nà y khiến cả nhà kinh hoà ng. Oliver lại má»™t lần nữa cảm nháºn cÆ¡n gió cá»§a bất hạnh Ä‘ang lướt qua bên mình. Trong nhiá»u ngà y, cô Rose ở trong tình trạng nguy kịch giữa sá»± sống và cái chết và bà Maylie quyết định gá»i thư cho Henry, Maylie, con trai mình.
Oliver chạy đến nhà trá» tìm gặp má»™t kỵ mã nháºn chuyển giúp thư.
Vừa ra khá»i đó, cáºu bé có má»™t cuá»™c gặp gỡ kỳ lạ, em vô ý xô phải má»™t ngưá»i đà n ông cao lá»›n vừa bước và o quán trá». Oliver xin lá»—i, ngưá»i má»›i đến có vẻ nháºn ra em và kêu lên:
- Khỉ tháºt! Lại gặp thằng bé nà y trên đưá»ng cá»§a mình! Äồ chết tiệt! Nhân váºt nà y không phải ai khác ngoà i gã Monks bà hiểm. Gã tiến đến Oliver, như để giáng cho em má»™t đòn tháºt mạnh nhưng gã bá»—ng ngã sóng soà i, ngưá»i co giáºt và giáºn dữ sùi bá»t mép.
Oliver chạy trốn nhanh hết mức có thể, và vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nghÄ© đến dáng Ä‘iệu kỳ lạ cá»§a ngưá»i đà n ông mà em vấp phải. Tuy nhiên, cuá»™cđụng độ nà y không khiến em báºn tâm lâu. Tình trạng sức khá»e cá»§a cô Rose khiến em lo nghÄ© nhiá»u hÆ¡n.
Cô Rose suýt chết, nhưng sức xuân cá»§a cô đã thắng bệnh táºt. Má»™t hôm, ông bác sÄ© có thể thông báo chắc chắn rằng cô đã được cứu sống.
Oliver sá»ng sốt, hạnh phúc quá chăng, em không thể nói cÅ©ng không thể khóc mà chỉ Ä‘i ngay ra cánh đồng hái và i bông hoa để trang trà cho phòng cô Rose.
Trên đưá»ng quay vá», em gặp cá»— xe Ä‘ang chở Giles và Henry Maylie vá» nhà . Em sung sướng thông báo vá»›i há» tin tốt là nh nà y.
Cuộc gặp gỡ giữa hai mẹ con khá xúc động.
Sau những thổ lộ đầu tiên, Henry trách mẹ đã báo cho anh muộn quá.
- Mẹ có nghÄ© đến ná»—i Ä‘au cá»§a con nếu bất hạnh nà y xảy rả Con có lẽ sẽ chết mất vì buồn, vì mẹ biết rằng con yêu Rose và hy vá»ng má»™t ngà y nà o đó sẽ cưới cô ấy.
- Anh nói.
- Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau.
- Bà mẹ đáp.
- Rose sẽ tá»± quyết định. Cô ấy rất táºn tụy vá»›i chúng ta và chẳng thá» Æ¡ vá»›i con đâu, nhưng cô ấy cho là mình có xuất thân quá tầm thưá»ng. Cuá»™c chuyện trò dừng ở đó, và Henry Maylie tá»± nhá»§ là sẽ tìm cách quay lại đỠtà i nà y má»™t ngà y nà o đó.
Cuộc sống lại gần như theo nhịp cũ.
Oliver không ngà y nà o quên mang những bông hoa xinh đẹp và o tặng cô Rose, cô vẫn chưa thể ra khá»i phòng nhưng sức khá»e cá»§a cô Ä‘ang hồi phục nhanh chóng.
Oliver tiếp tục thu nháºn những bà i há»c quý giá và em lao và o há»c táºp vá»›i má»™t niá»m hăng hái đáng kinh ngạc. Căn phòng nhá» nÆ¡i em ngồi há»c nhìn ra má»™t vưá»n cây cảnh sau nhà . Má»™t hôm khi mà n đêm buông xuống, Oliver đầu cúi xuống trang sách, Ä‘ang chăm chú Ä‘á»c thì có hai cái bóng in hình trên khung cá»a sổ.
- Suỵt!
- Má»™t trong hai ngưá»i nói.
- ChÃnh nó đấy! Những lá»i nà y khiến cáºu bé giáºt bắn mình, sá»ng sốt kinh hoà ng. Em nháºn ra dáng hình đê tiện cá»§a lão già Fagin và bóng dáng nhân váºt có những nét dữ tợn mà em đã va phải trong sân quán trá».
Em chỉ thấy chúng trong giây lát bởi vì sau đó nhanh như chớp, chúng biến mất.
Chúng đã nháºn ra cáºu bé nhưng cả em cÅ©ng nháºn ra chúng. Gương mặt cá»§a lão già Do Thái đã hằn sâu và o tâm trà em như thể nó được tạc trên ná»n đá hoa cương..Oliver đứng dáºy, nhảy và o trong vưá»n, và dùng hết sức kêu cứu.
Má»i ngưá»i trong nhà , nghe tiếng kêu cá»§a Oliver, chạy và o ngay và thấy mặt cáºu bé tái nhợt, hoảng hốt, vừa chỉ tay vá» phÃa bãi cá» sau nhà vừa nói: "Lão Do Thái! Lão Do Thái!."
Ngay láºp tức, má»i ngưá»i hiểu chuyện gì Ä‘ang xảy ra.
- Lão ta chạy theo hướng nà o?
- Henry Maylie là má»™t trong những ngưá»i đến đầu tiên há»i.
- Hướng kia.
- Oliver đáp.
- Chúng chỉ vừa mới khuất tầm nhìn của em.
- Thế thì, anh sẽ tìm thấy chúng trong con hà o thôi!
- Henry nói và tá»± trang bị cho mình má»™t cây gáºy nặng trịch.
- Hãy theo tôi và chạy sát cạnh tôi hết mức có thể nhé. Henry phóc qua hà ng rà o, chạy nhanh đến mức những ngưá»i khác khó khăn lắm má»›i theo kịp anh. Chạy đằng sau anh là Giles, anh hầu và Oliver. Ông lão Losberne, vừa quay vá» nhà sau khi Ä‘i dạo má»™t vòng phÃa ngoà i, cÅ©ng nhảy băng qua hà ng rà o và chạy theo hướng đó vá»›i má»™t tốc độ đáng kinh ngạc. Ông hét đến Ä‘inh tai nhức óc để há»i xem chuyện gì Ä‘ang xảy ra.
Khi Henry chạy đến góc cánh đồng mà Oliver chỉ, anh bắt đầu lục soát kỹ cà ng đưá»ng hà o và hà ng rà o bên cạnh. Những ngưá»i khác Ä‘uổi kịp anh và Oliver giải thÃch cho ông Losberne chuyện gì đã xảy ra.
Má»i ngưá»i tìm kiếm mãi, nhưng chẳng thấy gì. Không nhìn thấy má»™t vết chân nà o. Äoà n ngưá»i Ãt á»i trèo lên đỉnh má»™t ngá»n đồi nhá» nÆ¡i có thể nhìn bao quát cả cánh đồng.
- Em không nằm mơ đấy chứ, Oliver?
- Henry Maylie há»i.
- Quanh vùng nà y chừng và i cây số không có ai khả nghi đâu.
- Không!
- Cáºu bé vừa đáp vừa rùng mình nhá»› lại chuyện đã xảy ra.
- Em đã trông thấy cả hai như hiện giá» em thấy anh đứng trước mặt váºy.
- Ai đi cùng với lão Do Thái?
- Ông Losberne há»i.
- Ngưá»i đà n ông mà cháu đã gặp ở quán trá» hôm ná». Cháu không thể nhầm được. Cháu đã nháºn ra hắn mà . Không thể nghi ngá» gì vá» lòng thà nh tháºt cá»§a Oliver. Sá»± tháºt thà và niá»m tin chắc hiện rõ trên gương mặt em. Tuy nhiên, không thấy ở nÆ¡i đâu dấu tÃch dù nhá» nhất cá»§a những kẻ chạy trốn.
- Chuyện nà y tháºt là lạ lùng.
- Henry nói..
- Äúng váºy, tháºt kỳ lạ.
- Ông bác sĩ lặp lại.
- Con chó săn tinh anh nhất cÅ©ng không hiểu tý gì vá» việc đó. Má»i ngưá»i tiếp tục tìm kiếm cho đến khi mà n đêm buông xuống. Tháºm chà Giles còn được phái đến tất cả những tá»u quán trong là ng, nhưng anh ta quay vá» mà không có tin tức gì có thể là m sáng tá» Ä‘iá»u bà ẩn. Hôm sau, má»i ngưá»i lại tiếp tục tìm kiếm nhưng cÅ©ng không có gì khả quan hÆ¡n. Hôm sau nữa, Oliver và Henry Maylie Ä‘i ra chợ cá»§a thà nh phố lân cáºn và há»i thăm nhiá»u ngưá»i, không má»™t ai đã nhìn thấy lão Do Thái và tên đồng bá»n cá»§a lão.
Sau nhiá»u ngà y, sá»± việc đó bắt đầu Ä‘i và o quên lãng và cuá»™c sống lại trở vá» nhịp bình thưá»ng.
Ngưá»i ta lại nghe thấy tiếng nói cưá»i trong ngôi nhà . Tuy nhiên, Oliver cÅ©ng nháºn ra có sá»± thay đổi trong tÃnh cách cá»§a nhiá»u thà nh viên trong gia đình.
Bà Maylie và con trai thưá»ng khép kÃn cá»a trong nhiá»u giá». Cô Rose, Ä‘ang bình phục, đôi khi có đôi mắt đỠhoe như thể cô vừa má»›i khóc. Äiá»u gì đã là m khuấy động sá»± yên bình cá»§a cô gái trẻ nà y?
Sức khá»e cá»§a cô Rose đã hồi phục, Henry phải nghÄ© đến việc ra Ä‘i. Anh yêu cầu gặp cô gái và ngá» lá»i cầu hôn vá»›i cá»™ Rose tá» ra cương quyết trong quyết định cá»§a mình. Cô nói:
- Em không thể chấp nháºn niá»m hạnh phúc nà y! Em thì nghèo khổ còn anh lại già u có. Vinh quang Ä‘ang chỠđợi anh và há» cá»§a em có má»™t tì vết mà sau nà y có thể gây tổn thương đến anh.
- Anh sẽ còn quay lại, Henry nói, và anh sẽ cầu xin em một lần cuối.
- Tùy anh, Rose nói, nhưng rồi chỉ thêm má»™t thá» thách Ä‘au khổ nữa mà thôi. Cô đưa tay ra. Nhưng chà ng trai lại kéo cô sát ngá»±c mình, và sau khi đã hôn lên trán cô, anh bước nhanh ra khá»i phòng. Hôm sau, trước khi lên đưá»ng, anh gá»i Oliver lại.
- GiỠthì em biết viết rồi phải không?
- Henry vừa nói vừa đặt tay mình lên cánh tay của em.
- Em hy vá»ng như váºy.
- Oliver đáp.
- Có thể là anh sẽ không quay vá» nhà trong má»™t thá»i gian, anh muốn em viết thư cho anh mưá»i lăm ngà y má»™t lần theo địa chỉ văn phòng bưu Ä‘iện trung tâm Luân Äôn.
-Ừ! Em sẽ vui sướng hoà n thà nh nhiệm vụ nà y..
- Em sẽ kể cho anh nghe vá» sức khá»e cá»§a mẹ anh và cô Rose, xem há» có hạnh phúc và khá»e mạnh không. Äừng nói gì vá»›i há» cả. Äây là bà máºt cá»§a riêng chúng ta thôi!
Oliver, hân hoan vì vinh hạnh được giao, thá» rằng sẽ viết thư cho anh thưá»ng xuyên và giữ bà máºt.
Chương 008
Những Tiết Lộ Mới
Ông Bumble đã trở thà nh giám đốc Trại tế bần và đã cưới bà Corneỵ Hạnh phúc cá»§a há» kéo dà i trong sáu tuần, sau đó cặp vợ chồng nà y bắt đầu cãi cá». Ông Bumble thưá»ng chịu thua trước bà vợ hay cáu giáºn cá»§a mình.
Má»™t hôm, sau khi cãi nhau dữ dá»™i mà bất lợi vẫn lại quay vá» phÃa mình, ông Bumble ra khá»i nhà để lấy lại bình tÄ©nh. Ông ta Ä‘i dá»c má»™t phố rồi má»™t phố khác, qua nhiá»u tá»u quán. Cuối cùng, ông quyết định và o má»™t quán rượu khi mưa bắt đầu rÆ¡i nặng hạt.
Trong quán, có má»™t ngưá»i đà n ông cao lá»›n, khoác áo choà ng rá»™ng Ä‘ang ngồi. Gã giáºt bắn mình khi thấy ông Bumble bước và o nhưng chỉ kÃn đáo đáp lại lá»i chà o cá»§a ông.
Há» ngồi và i phút không nói gì cả, sau đó, ngưá»i lạ mặt tiến vá» phÃa ông Bumblẹ.
- Ông có phải là thanh tra của Trại tế bần không?
- Gã há»i.
- GiỠđây tôi là m giám đốc rồi.
- Ông Bumble vừa nói vừa ưỡn ngực ra oai.
- Tôi đang tìm ông.
- Ngưá»i lạ mặt tiếp lá»i.
- Äang bước và o phòng trong lúc tôi Ä‘ang nghÄ© đến ông! Tôi muốn há»i ông má»™t tin tức. DÄ© nhiên, chuyện đó xứng đáng được thưởng. Ông cầm lấy những đồng và ng nà y Ä‘i.
- Cám ơn.
- Ông Bumble nói đơn giản và nhanh chóng bá» và o túi những đồng tiá»n.
- Hãy rót cho ngà i đây đầy cốc.
- Ngưá»i lạ mặt vừa nói tiếp vừa đưa cái cốc rá»—ng cho bồi bà n.
- Cho ngà i đây chút gì mạnh và nóng nhé. Anh bồi biến mất và quay lại ngay với một cốc đầy nghi ngút khói. Vừa hớp ngụm đầu tiên, nồng độ của rượu mùi khiến ông Bumble chảy cả nước mắt.
- Giá» thì xin hãy nghe tôi, ngưá»i lạ mặt nói, tôi muốn biết những gì ông hay vá» bà mẹ cá»§a Oliver Twist. Äứa trẻ nà y đã sống trong Trại tế bần mà hiện ông Ä‘ang là m giám đốc. Ông có thể giúp tôi chứ?
- Cá nhân tôi thì không nhưng tôi biết má»™t bà biết nhiá»u vá» vụ nà y. ông Bumble nghÄ© đến vợ mình, ngưá»i năm ngoái, đã chứng kiến lúc lâm chung cá»§a má»™t bà lão đáng thương, từng có mặt và o lúc sinh ra bé Oliver và lúc bà mẹ cá»§a bé lìa Ä‘á»i.
- Là m thế nà o tôi có thể gặp bà tả
- Ngưá»i lạ mặt há»i.
- Ông phải nhỠqua sự môi giới của tôi.
- Ông Bumble đáp.
- Khi nà o?
- Ngưá»i lạ mặt vá»™i há»i.
- Ngà y mai.
- Ông Bumble đáp.
- ÄÆ°á»£c, và o chÃn giá» tối nhé.
- Ngưá»i lạ mặt nói.
- Hắn lôi trong túi ra má»™t mảnh giấy và ghi lên đó địa chỉ cá»§a má»™t ngôi nhà nằm gần bá» sông. Tôi yêu cầu ông giữ bà máºt. Äiá»u đó có lợi cho ông đấy. Nói xong, hắn Ä‘i ra phÃa cá»a, sau khi đã trả tiá»n đồ uống. Hắn Ä‘ang Ä‘i ra xe thì ông Bumble gá»i giáºt lại.
- Thế ông còn muốn gì nữa?
- Gã nà y vừa nói vừa quay ngoắt lại.
- Chỉ má»™t từ thôi, Ông Bumble nói, tôi sẽ há»i ai đây?
- Monks!
- Ngưá»i lạ mặt đáp và rảo bước tháºt nhanh ra xẹ.Tối hôm sau, hai vợ chồng đến nhà gã Monks, gã vẫn đặt lại câu há»i đó.
- Tôi có biết Ä‘iá»u gì đó, bà Bumble nói, nhưng ông sẽ cho tôi cái gì? Tôi không nói nếu không được gì cả. Giá cả được thá»a thuáºn, và sau khi đã nháºn được những đồng tiá»n và ng, bà Bumble kể lại câu chuyện Ä‘au buồn cá»§a bà mẹ trẻ đã chết ở Trại tế bần khi vừa sinh ra má»™t thằng bé. Cô ta đã giao cho bà già chăm sóc cô má»™t món đồ trang sức để bà đưa lại cho con trai cô khi nó lá»›n. Bà nà y đã giữ nó và khi túng tiá»n đã Ä‘em cầm ở tiệm cầm đồ. Trước khi nhắm mắt, bà già đã thú tháºt tất cả vá»›i bà Bumble và để lại cho bà nà y hóa đơn cá»§a hiệu cầm đồ.
- Äây là đồ váºt đó.
- Bà Bumble nói.
- Tôi đã mua lại nó. Monks chộp ngay lấy hình trái tim đeo ảnh, mở ra và thấy trong đó đựng hai món tóc và một chiếc nhẫn cưới.
- Có đỠhỠvà ngà y đấy.
- Ông Bumble nhắc.
- Ủ, Monks nói, tôi Ä‘á»c thấy "Agnès" và má»™t ngà y và o khoảng má»™t năm trước ngà y sinh đứa trẻ. Giá» thì tôi đã có cái mình muốn. Hắn mở má»™t cánh cá»a sáºp lá»›n ở ná»n nhà . Ông bà Bumble cúi xuống nhìn. Há» thấy dòng nước xiết cá»§a con sông chảy qua phÃa dưới ngôi nhà trước đây được dùng là m cối xay. Trước khi há» có kịp thá»i gian để phản ứng, Monks ném món đồ trang sức mà há» vừa đưa cho hắn xuống dòng nước.
- Thế là ngưá»i ta sẽ không bao giá» tìm thấy món đồ trang sức nà y. Còn hai ngưá»i hãy chuồn Ä‘i tháºt nhanh.
- Monks nói vá»›i vẻ dá»a nạt.
- Hãy vui lên vì ta còn để cho các ngưá»i sống. Ông Bumble và bà vợ xứng đáng cá»§a mình không để phải nà i, há» vắt chân lên cổ chuồn nhanh đến mức suýt ngã chúi đầu xuống cầu thang. Trong thá»i gian đó, lão già Fagin và đồng bá»n cá»§a lão ra sao?
Guillaume Sikes bị á»m và được Nancy chăm sóc, Ä‘iá»u đó cÅ©ng không cản trở hai ngưá»i cãi nhau như chó vá»›i mèo.
Trong những ngà y đầu tiên hồi phục, Sikes nháºn được cuá»™c viếng thăm không ngá» tá»›i cá»§a lão Fagin và Láu Cá. Chúng đến tháºt đúng lúc để cứu Nancy vừa má»›i ngã ngất xỉu sau khi cãi nhau vá»›i bạn mình.
- Ngá»n gió nà o đưa ông tá»›i đây váºy?
- Guil - laume Sikes há»i.
- Ngá»n gió tốt là nh, lão già đáp, lão mang đến cho anh cái anh thÃch thú đây..Quả váºy, chúng lần mở má»™t gói nhỠđược bá»c trong tấm khăn trải bà n cÅ© và lôi ra má»™t tảng patê thịt thá» to tướng, chè, đưá»ng, bánh mì, pho mát và rượu vang. Khi bữa ăn kết thúc, Sikes nằm dà i trên giưá»ng và bắt đầu tán gẫu vá»›i lão Fagin.
- Ông đã là m đúng khi đến đây Fagin ạ. Tôi sẽ chết mất vì không có lương thá»±c và tiá»n. Ông đã mang đến cho tôi thức ăn ngon, liệu tôi có thể há»i xin ông Ãt tiá»n được chăng?
- Tôi không mang theo gì hết, vả lại, tôi cũng kiết xác.
- Tôi cần tiá»n trước tối nay... Nancy sẽ Ä‘i đến chá»— lão lấy tiá»n và tôi chá» món tiá»n đó. Nancy và lão Do Thái bước ra và tiến vá» ngôi nhà có Tobie và Chitling, hai đứa nà y được lệnh biến. Fagin Ä‘ang chuẩn bị đưa cho Nancy và i đồng tiá»n thì lão nghe thấy có tiếng động phÃa cầu thang.
- Äừng nhúc nhÃch nhé, Nancy! Và đừng nói lá»i nà o vá» lý do dẫn cô đến đây. Má»™t ngưá»i đà n ông bước và o không há» gõ cá»a. Äó là Monks, hắn lùi lại má»™t chút khi thoáng thấy ngưá»i lạ.
- Äây là má»™t trong những đệ tá» cá»§a tạ
- Lão Do Thái nói.
- Nancy, cô có thể ở lại.
- Tôi có tin đây, Monks nói, nhưng tôi muốn nói chuyện với lão mà không bị quấy rầy.
- ÄÆ°á»£c thôi! Chúng ta lên Ä‘i! Nancy, hãy đợi chúng ta ở đây nhé! Hai ngưá»i đà n ông leo lên cầu thang, nhưng Nancy cởi già y ra, nhẹ nhà ng bám sát chúng không má»™t tiếng động. Khi cô quay xuống trước chúng, mặt cô tái nhợt như xác chết.
Monks chuồn ngay và cô gái nháºn tiá»n từ lão Do Thái. Khi ra đến đưá»ng, sá»± hoảng loạn tăng dần. Cô lao mình vá» hướng ngược lại vá»›i nhà cá»§a Guillaume Sikes, sau đó, cô dừng lại, suy nghÄ© để rÆ¡i và i giá»t nước mắt và quyết định quay lại. Cô vỠđến nhà cá»§a Sikes ngay.
Nancy trằn trá»c cả đêm và ngà y hôm sau, Guil-laume đã có tiá»n để mua rượu uống mà không để ý thấy sá»± căng thẳng cá»§a cô bạn.
Buổi tối, Nancy rót một ly rượu mùi cho Guil-laume và hắn lăn ra ngủ ngaỵ Cô nói:
- À! Thuốc ngá»§ đã có hiệu lá»±c rồi. Nà o, khẩn trương lên miá»…n là không quá muá»™n. Cô vừa ra khá»i nhà vừa chạy. Cô lướt trên vỉa hè, va và o những ngưá»i Ä‘i đưá»ng, Ä‘i ngang qua mà chẳng ngại những phố đông cháºt bá»™n bá». Chẳng mấy chốc cô đã đến khu phố sang trá»ng cá»§a thà nh phố và tìm nhà bà Maylie. Cô đã nghe thấy địa chỉ nà y trong cuá»™c nói chuyện mà cô rình được giữa Fagin và Monks. Nancy dừng ở phòng ngoà i. NÆ¡i ở cá»§a ngưá»i gác cổng vắng tanh. Cô tiến đến cầu thang.
- Nà y, cô gái! Cô muốn gì?
- Tôi muốn nói chuyện với một quý cô đang sống trong ngôi nhà nà y.
- Quý cô nà o?
- Cô Mayliẹ
- Nancy nói.
- Tôi phải báo là ai đã đến đây?
- Ngưá»i hầu nói vá»›i vẻ khinh khỉnh.
- Tên hỠcủa tôi thì vô nghĩa.
- Cũng không nói lý do nà o dẫn cô đến đây ư?
- Không, tôi nhất thiết phải gặp cô chủ.
- Nà o, ngưá»i hầu vừa nói vừa đẩy cô ra cá»a, má»i cô Ä‘i Ä‘i cho.
- Anh phải vác tôi ra khá»i cá»a má»›i xong!
- Cô gái giáºn dữ nói.
- Không ai có thể nhắn tin giùm cô gái đáng thương nà y ư?
- Tôi nghi ngá» rằng cô nhà tôi sẽ không tiếp má»™t ngưá»i như cô, nhưng nếu cô muốn thế! Tôi phải nói gì vá»›i cô chá»§ đây?
- Anh nói rằng có má»™t cô gái, yêu cầu được khẩn cấp nói chuyện riêng vá»›i cá»™ Nếu cô ấy ưng thuáºn lắng nghe chỉ má»™t từ tôi nói, thì sau đó, cô có thể nghe tiếp hoặc tống tôi ra khá»i cá»a như má»™t kẻ dối trá cÅ©ng được.
Anh hầu bước lên thang gác. Nancy chỠđợi, lo lắng gần như không thở được. Cuối cùng thì anh hầu cũng bước xuống và thông báo rằng cô có thể lên.
- Tháºt rất khó khăn má»›i gặp được cá»™
- Nancy nói khi cô Rose bước và o phòng.
- Nếu tôi đã Ä‘i khá»i đây như nhiá»u ngưá»i có thể là m váºy, má»™t ngà y nà o đó cô sẽ hối tiếc vá» Ä‘iá»u nà y.
- Rất tiếc là má»i ngưá»i đón tiếp cô không tá» tế.
- Rose đáp.
- Nhưng tốt hÆ¡n là hãy nói cho tôi biết Ä‘iá»u khiến cô đến đây. Cô có chắc là muốn nói chuyện vá»›i chÃnh tôi chứ. Nancy bị xáo động bởi vẻ dịu dà ng và sá»± tá» tế cá»§a cô gái trẻ và cô òa khóc.
- Thưa cô, tôi có Ä‘iá»u hệ trá»ng muốn nói vá»›i cá»™ Tôi chÃnh là cái kẻ khốn nạn đã ép cáºu bé Oliver quay lại nhà lão già Do Thái Fagin khi em rá»i ngôi nhà cá»§a ông già đã đón nháºn em ở Pen - tonville.
- Oliver đã kể cho chúng tôi nghe chuyện nà y. Nhưng tại sao cô lại đến đây kể tất cả những chuyện đó?.
- Tôi hối háºn vá» những gì mình đã là m. Tôi không muốn há» là m khổ Oliver nữa. Khi tôi rình nghe được má»™t cuá»™c chuyện trò có liên quan đến em, tôi đã quyết định đến nói chuyện đó vá»›i cô. Monks đã nói ra địa chỉ cá»§a cô...
- Tôi không biết ngưá»i đà n ông nà y.
- Có thể đó không phải là tên tháºt cá»§a hắn. Tôi đã nhiá»u lần rình hắn nhưng hắn rất dè chừng. Hôm qua, Nancy nói tiếp, tôi đã nghe thấy những gì Monks nói vá»›i lão Fagin: "Tôi đã thá»§ tiêu những bằng chứng duy nhất chứng tá» nguồn gốc cá»§a đứa trẻ... và tôi sẽ là chá»§ má»™t gia tà i là nó mà không bị quá nguy hiểm, nhưng tôi sẽ vui sướng hoà n toà n nếu chúng ta có thể biến thằng bé thà nh má»™t tên ăn cắp. Äiá»u đó sẽ phá»§ nháºn những hy vá»ng đã khiến ông bố viết bản chúc thư!"
- Thế là thế nà o?
- Cô Rose nói.
- Chưa hết đâu... Monks còn tuyên bố với lão Do Thái rằng hắn sẽ giương bẫy cho Oliver, em trai của hắn.
- Em trai hắn ư?
- Vâng, đó là những lá»i do chÃnh hắn nói.
- Hắn đã nói thêm rằng, ông trá»i hay đúng hÆ¡n là quá»· dữ đã chống lại hắn bởi vì Oliver đã rÆ¡i trúng và o tay cô.
- Cô cho rằng hắn nói nghiêm túc chứ?
- Rose há»i lại thêm.
- Vâng, hãy tin tôi. Hắn ghét Oliver. GiỠthì tôi phải đi đây.
- Sao cÆ¡, cô sẽ quay lại vá»›i bá»n cướp à ?
- Thưa cô, cô tháºt tốt bụng nhưng cuá»™c sống cá»§a tôi là ở đó. Nếu cô cần đến tôi, các tối chá»§ nháºt, từ mưá»i má»™t giỠđến ná»a đêm, tôi sẽ đứng trên cầu Luân Äôn. Hôm sau, cô Rose định viết thư cho Henry để há»i ý kiến thì cáºu bé Oliver bước và o rạng rỡ.
- Em đã nhìn thấy ông già tốt bụng Brownlow. ông vừa đi du lịch vỠvà em đã có địa chỉ của ông.
- Em đã gặp ông ấy ở đâu?
- Ông bước xuống xe.
- Oliver vừa đáp vừa già n giụa những giá»t nước mắt hạnh phúc.
- Em đã nháºn ra ông đúng lúc ông bước và o nhà và em ngạc nhiên đến độ không thể kêu lên hay ra hiệu gì cả. Nà y, chị hãy mở tá» giấy nà y ra, đây là địa chỉ cá»§a ông ấy. Em muốn chạy ngay đến đấy.
- Chúng ta sẽ tìm má»™t chiếc xe ngá»±a, cô Rose nói, cô là ngưá»i biết quyết định nhanh chóng, chúng ta sẽ cùng Ä‘i. Oliver không để nói đến lần thứ hai, và i phút sau, em đã lên đưá»ng cùng cô Rose đến nhà ông Brownlow..Khi đến nÆ¡i, Rose để Oliver ngồi lại trong xe và má»™t mình đến bấm chuông ngôi nhà cáºu bé chỉ.
Quả váºy, đó chÃnh là nÆ¡i mà ông Brownlow ở.
Rose yêu cầu được nói chuyện gấp vá»›i ông và cô hầu láºp tức đưa cô lên gác, và o phòng ông chá»§.
Cô được ông Brownlow tiếp đón và má»i ngồi.
Cô Rose nhìn thấy má»™t ông lão khác ngồi trong góc phòng. Hai tay ông tì trên chiếc gáºy lá»›n và ông có vẻ không tươi tỉnh lắm.
- Tôi muốn thưa chuyện với ông Brownlow.
- Tôi đây, thưa cô, và đây là ông Grinwig bạn tôi.
- Chắc chắn ông sẽ rất ngạc nhiên, thưa ông. Tôi mang đến cho ông những tin tức vá» má»™t cáºu bé mà ông từng rất yêu quý.
- Không thể được!
- Ông Brownlow kêu lên.
- Äó là Oliver Twist!
- Cô Rose nói tiếp. Nghe tiếng nà y, ông Grinwig đứng báºt dáºy, rồi lại thả mình nặng ná» xuống chiếc ghế dá»±a. Sá»± sá»ng sốt tá»™t độ hiện rõ trên gương mặt ông. ông Brownlow cÅ©ng không kém phần ngạc nhiên.
- Cô hãy nói nhanh lên, nhanh lên, nhất là nếu cô có những thông tin có thể thay đổi ý kiến bất lợi mà tôi từng có vá» cáºu bé đáng thương ấy.
- VỠthằng vô lại ranh con ấy.
- Ông Grinwig nói.
- Äó là má»™t cáºu bé trung háºu, tháºt thà và dịu dà ng.
- Cô Rose nói tiếp.
- Hãy kể cho tôi nghe những gì cô biết, đừng bá» sót gì cả. Tôi đã cố là m má»i cách để tìm lại nó. Cô Rose kể lại câu chuyện vá» cáºu bé được mình che chở từ khi em rá»i ngôi nhà cá»§a ông Brownlow và bảo đảm vá»›i ông lão rằng ná»—i buồn phiá»n duy nhất cá»§a cáºu từ nhiá»u tháng nay là không thể gặp được ân nhân cÅ© cá»§a mình.
- Tháºt là má»™t niá»m hạnh phúc lá»›n!
- Ông Brownlow kêu lên.
- Nhưng cô đã không nói cho tôi biết giỠcháu ở đâu.
- Em ở dưới kia, thưa ông, đang ngồi trong xe đợi cháu ra hiệu cho em lên.
- Nó ở dưới kia!
- Ông già kêu lên và chạy ra khá»i phòng. ông lao bổ xuống cầu thang và chỉ lát sau ông đã đến gần chiếc xe. Cô Rose và ông Grinwig không.phải đợi lâu. Ông quay lại ngay cùng vá»›i Oliver và ông Grinwig cÅ©ng vui mừng chà o đón em.
- Chúng ta đừng quên bà Bedwin.
- Ông Brownlow vừa nói vừa rung chuông. Má»™t cô hầu xuất hiện ngay sau tiếng gá»i và ông Brownlow yêu cầu cô Ä‘i tìm bà Bedwin.
Khi bà nà y xuất hiện, rất sá»ng sốt vì được cho gá»i, ông Brownlow há»i xem mắt bà đã đỡ chưa.
- Vâng, thưa ông, ở tuổi tôi, tháºt không hy vá»ng là nh hẳn.
- Bà Bedwin đáp.
- Váºy thì bà hãy Ä‘eo kÃnh và o, tôi muốn biết liệu bà có Ä‘oán được tại sao tôi cho gá»i bà đến không. Bà Bedwin lục túi tìm nhưng Oliver không thể đợi lâu hÆ¡n nữa, em sà và o vòng tay bà bạn già cá»§a mình.
- À, tôi biết là nó sẽ quay lại mà !
- Bà kêu lên vô cùng vui sướng.
- Thế cháu đã Ä‘i đâu lâu váºy? Nó đã đỡ xanh xao hÆ¡n! Mắt nó đỡ buồn hÆ¡n. Ôi, tôi hạnh phúc quá! Như thể tôi đã tìm lại được má»™t đứa con cá»§a mình. Cô Rose cho ông Brownlow biết cuá»™c trò chuyện cá»§a mình vá»›i Nancy.
- Tất cả Ä‘iá»u đó tháºt đáng ngại.
- Ông nói.
- Tôi cần phải thống nhất vá»›i bác sÄ© Losberne và chúng tôi sẽ tìm má»™t kế hoạch hà nh động. Ngà y mai tôi sẽ Ä‘i gặp ông ấy ngaỵ Cháu có thể giải thÃch rõ cho ông ấy biết chuyện gì xảy ra chứ?
Cô Rose và Oliver quay trở vá» nhà và khi có dịp, cô gái liá»n trò chuyện vá»›i bác sÄ© Losbernẹ Khi ông nà y biết được những âm mưu Ä‘ang được vạch ra trong bóng tối, ông nổi giáºn đùng đùng và tuôn ra nhiá»u lá»i Ä‘e dá»a khá»§ng khiếp. Ông tuyên bố rằng cách duy nhất đúng là phải quyết liệt và ông sẽ tìm kiếm thêm tiếp viện để dạy má»™t bà i há»c ra trò cho bá»n trá»™m cướp cố tình xông và o hại má»™t đứa trẻ vô tá»™i. Cô Rose khiến ông bình tÄ©nh chút Ãt và khi ông Brownlow xuất hiện, má»i ngưá»i có thể bà n luáºn ung dung hÆ¡n.
- Cần phải hà nh động nhẹ nhà ng và tháºn trá»ng.
- Ông Brownlow tuyên bố.
- Theo ý tôi, tôi sẽ gá»i tất cả bá»n chúng đến...
- Cần phải xem, Ông Brownlow đáp, nếu gá»i bá»n chúng đến nÆ¡i ông nói, chúng ta có đạt được mục Ä‘Ãch hay không.
- Mục Ä‘Ãch nà o?
- Biết được bố mẹ cá»§a Oliver, chá»c thá»§ng tấm mà n bà máºt xung quanh sá»± ra Ä‘á»i cá»§a em và trao trả cho em những quyá»n em bị mất..
- Ông nói có lý, Ông Losberne nói, tôi đã không nghÄ© đến tất cả những Ä‘iá»u nà y.
- Chúng ta sẽ không tiến xa hÆ¡n được khi cho bắt những kẻ tà n ác nà y, Ä‘iá»u quan trá»ng trước tiên là lá»™t mặt nạ gã Monks và điá»u đó thì không dá»… gì. Thá»±c chất, chúng ta có thể trách cứ hắn Ä‘iá»u gì đây? Chúng ta không có má»™t bằng chứng chống lại hắn. Tháºm chà hắn còn không tham gia và o má»™t vụ cướp nà o dù nhá» nhất. Nếu chúng ta vụng vỠđể hắn lo lắng, hắn có thể khép mình trong im lặng tuyệt đối và mang bà máºt cá»§a hắn xuống mồ mất.
- Thế phải là m gì đây?
- Theo ý tôi, chúng ta phải gặp lại cô gái và yêu cầu cô ấy cho chúng ta biết gã Monks nà y. Chúng ta sẽ cố gắng Ä‘iá»u đình vá»›i hắn mà không cần cảnh sát can thiệp. Ông Losberne chấp nháºn kế hoạch nà y dù ông rất muốn hà nh động tức thá»i. Cần phải chỠđợi nhiá»u ngà y trước khi gặp lại Nancy và khoảng thá»i gian nà y đối vá»›i ông quả là dà i.
Ông Brownlow còn tuyên bố rằng trước khi tiến hà nh bất cứ việc gì, ông sẽ há»i ý kiến ông bạn Grinwig, ngưá»i thưá»ng cho những lá»i khuyên bổ Ãch.
- Äồng ý, Ông Losberne nói, còn vá» phÃa tôi, tôi sẽ há»i ý kiến bà Maylie, cô Rose và cÅ©ng không quên Henry Maylie, ngưá»i sẽ mang đến cho chúng ta má»™t sá»± giúp đỡ quý giá.
- Lát nữa, Ông Brownlow nói tiếp, tôi sẽ nói cho ông biết tại sao tôi lại đến ấn Äá»™. Trong khi chỠđợi, chúng ta hãy ăn tối Ä‘i, bữa ăn đã sẵn sà ng...
Chương 009
Noé Claypole
ChÃnh và o cái buổi tối mà Nancy tuân theo tiếng gá»i cá»§a con tim đến nhà cô Rose thì có hai ngưá»i Ä‘i đến Luân Äôn bằng con đưá»ng chÃnh phÃa Bắc.
Gã đà n ông là má»™t ngưá»i cao, gầy gò, còm nhom và xương xẩu rất khó Ä‘oán tuổi tác. Cô ả còn trẻ nhưng chắc nịch, khá»e mạnh, cứ nhìn và o cái bá»c to tướng Ä‘eo sau lưng ả thì biết. Anh bạn cá»§a ả chỉ mang má»™t túi hà nh lý nhẹ hÆ¡n nhiá»u.
- Em tháºt là đại lãn đấy, Charlotte ạ!
- Vì em mang nặng ra trò đấy chứ, anh Noé!
- Cô ả đáp. Hai nhân váºt nà y chÃnh là Noé Claypole và Charlotte, chúng đã bá» trốn khá»i nhà ông Sower - berry, ngưá»i bán quan tà i, sau khi đã lấy cắp cá»§a ông.
Cuối cùng, chúng dừng lại ở quán rượu "Ba tên thá»t." Barney, ông chá»§ quán, dẫn chúng và o má»™t gian phòng hẹp, cách biệt, nằm ở phÃa sau và dá»n cho chúng má»™t bữa ăn.
Nấp sau tấm rèm nhá», Barney Ä‘ang theo dõi những vị khách lữ hà nh, thì lão Fagin bước và o quán để tìm gặp và i tên đệ tá» cá»§a mình.
- Suỵt, Barney nói, có hai ngưá»i lạ Ở phòng bên đấy. Lão Fagin bắt đầu lắng nghe cuá»™c trò chuyện giữa Noé và Charlottẹ Lão hiểu rằng đó là những kẻ Ãt trung thá»±c có thể giúp Ãch cho lão. Lão Fagin tiến đến bà n cá»§a hai vị khách và má»i há» uống.
- Ta thiết tha khuyên các bạn, lão Fagin nói vá»›i Claypole, nên cá»™ng tác vá»›i má»™t trong những ngưá»i bạn cá»§a ta, ngưá»i đó sẽ biết sá» dụng tà i năng cá»§a các bạn. Trong lÄ©nh vá»±c trá»™m cắp, có nhiá»u việc để là m và nhiá»u thứ để kiếm tiá»n. Nếu Ä‘iá»u nà y thÃch hợp vá»›i các bạn, ngà y mai ta sẽ giá»›i thiệu vá»›i các bạn ngưá»i được ta tin tưởng hoà n toà n.
Sau khi Claypole nói rằng nó tên là Maurice Bolter, vụ việc được thá»a thuáºn và cuá»™c hẹn định và o ngà y hôm sau. Hôm sau, Claypole đến địa chỉ được đưa, hắn đã gặp lão già Do Thái.
- Thế nà o, lại chÃnh là ông à ?
- Claypole nói.
- Má»—i ngưá»i Ä‘á»u là bạn thân cá»§a chÃnh mình, anh bạn thân mến ạ.
- Lão Fagin nói.
- Anh hiểu.rằng cần phải tháºn trá»ng. ChÃnh anh cÅ©ng đã chá»n cách che giấu há» cá»§a mình mà . Cuá»™c trò chuyện bị gián Ä‘oạn bởi sá»± xuất hiện cá»§a Charlot Bates vá»›i bá»™ mặt tiu nghỉu.
- Chấm hết rồi, Fagin ạ.
- Charlot nói sau khi được giới thiệu với Claypole cũng là Bolter.
- Mà y nói gì?
- Lão Do Thái run láºp cáºp há»i.
- Ngưá»i ta đã tìm thấy cái ông có há»™p thuốc. Nhiá»u nhân chứng đến minh oan cho ông tạ Jack Dawkins, tên Láu Cá, tên có tà i nhất trong bá»n ta cÅ©ng đã bị rÆ¡i và o tay cảnh sát.
- Hôm nay, bằng má»i cách cần phải nắm tin tức cá»§a hắn.
- Lão Fagin nói.
- Bây giỠlà m thế nà o nhỉ?
- Liệu tôi có đến đấy được không?
- Bates há»i.
- Không có chuyện ấy! Mà y không thể đến được. Qúa nhiá»u ngưá»i biết mà y. Tháºt là ngu xuẩn khi mà y dấn thân và o chá»— đó. Lão Fagin quay lại phÃa Noé Claypole.
- Ở đấy không ai biết anh. Anh sẽ đến dự phiên tòa và sẽ kể lại cho chúng tôi biết chuyện đã xảy ra ở đấy.
- Äồng ý!
- Claypole rốt cục nói sau khi cân nhắc đôi chút. Lão Fagin khuyên hắn thay đổi y phục và giả trang thà nh anh đánh xe ngá»±a. Lão già Do Thái đưa cho Claypole má»™t áo choà ng, quần nhung, đôi ghệt dạ Ngưá»i ta mang đến cho hắn má»™t chiếc mÅ© phá»›t và má»™t ngá»n roi đánh xe. ÄÆ°á»£c trang bị như váºy, hắn có thể không ngại ngùng bước và o đồn cảnh sát. Không ai có thể nghi ngá» lai lịch má»›i cá»§a hắn.
Ngưá»i ta mô tả cho hắn rất cụ thể vá» Láu Cá, sau đó dẫn hắn qua nhiá»u con đưá»ng ngoằn ngoèo để đến khu lân cáºn đồn cảnh sát và ở đó, ngưá»i ta để mặc hắn xoay xở.
Má»i sá»± diá»…n ra như đã dá»± Ä‘oán. Bolter dá»… dà ng tìm thấy phòng xét xá» mà không phải há»i má»™t ai và cÅ©ng không gặp má»™t trắc trở nhá» nà o. Căn phòng bẩn thỉu, má»™t đám đông chen chúc trong đó và Claypole cùng hòa và o đấy như thể má»™t nông dân Ä‘i chợ và tò mò muốn tham dá»± má»™t phiên tòa.
PhÃa cuối phòng nhô lên má»™t cái bục có hà ng rà o bao quanh. Ở đó, có chiếc ghế dà i dà nh cho can phạm, lúc nà y chỉ có hai ngưá»i phụ nữ ngồi.
Claypole tìm Láu Cá khắp phòng nhưng không trông thấy ai giống như chỉ dẫn của lão Fagin.
Hắn quyết định chá» má»™t lát. Thẩm phán Ä‘ang buá»™c tá»™i những ngưá»i phụ nữ. Há» bước ra vá»›i vẻ thách thức tất cả má»i ngưá»i, và má»™t phạm nhân khác đến thay thế há» trên chiếc ghế băng ô nhục.
Äó chÃnh là Láu Cá, ngưá»i vừa bình thản bước và o.phòng. Hắn đứng kiêu hãnh, tay trái đút túi, tay phải cầm mÅ©. Hắn vá»™i và ng há»i vá»›i giá»ng to và rõ rà ng vì lý do gì mà má»i ngưá»i dám đặt hắn và o má»™t tình cảnh nhục nhã đến váºy.
- Im đi!
- Ngưá»i cai ngục nói.
- Tôi vẫn là má»™t công dân tá»± do! Má»i ngưá»i phải tuân theo pháp luáºt chứ!
- Äợi đấy, má»i ngưá»i sẽ tuân theo pháp luáºt và anh sẽ được phục vụ.
- Chúng ta sẽ xem sao.
- Láu Cá còn ương ngạnh nói.
- Chúng ta sẽ xem ngà i bá»™ trưởng là m gì khi tôi đệ đơn kêu oan. Thưa các ngà i thẩm phán, tôi xin các ngà i hãy giải quyết vụ cá»n con nà y. Tôi có hẹn vá»›i má»™t nhân váºt rất quan trá»ng và tôi không thÃch thú phải để ông ấy chá», bởi lẽ tôi là ngưá»i trá»ng lá»i hứa.
- Im lặng!
- Ngưá»i cai ngục quát.
- Chuyện gì váºy?
- Má»™t viên thẩm phán há»i.
- Má»™t vụ ăn cắp, thưa ngà i chá»§ tá»a.
- Một quan tòa khác nói.
- Anh nà y đã khi nà o ra trước tòa chưa?
- Có thể ở đây thì không nhưng chắc chắn là nÆ¡i khác. Rất nhiá»u ngưá»i biết gã nà y, thưa ngà i chánh án.
- À, ông biết tôi à .
- Láu Cá nói.
- Tháºt là chuyện vu khống trắng trợn.
- Im lặng!
- Ngưá»i cai ngục lại hét lên.
- Nhân chứng đâu?
- Viên lục sá»± há»i.
- Tôi cÅ©ng tò mò muốn biết há».
- Láu Cá nói thêm. Má»i ngưá»i dẫn má»™t viên cảnh sát và o, anh nà y khai:
- Tôi đã trông thấy rõ bị cáo thò tay và o túi má»™t ngưá»i qua đưá»ng và lấy ra má»™t chiếc khăn tay. Chắc hẳn chiếc khăn tay quá cÅ©, bởi vì sau khi dùng xong, bị cáo lại bá» lại và o túi cá»§a ngưá»i chá»§. Tôi đã bắt tên ăn cắp và khi lục soát hắn, tôi đã tìm thấy trên ngưá»i hắn má»™t há»™p thuốc có tên và địa chỉ...
- Anh có muốn nói thêm gì để bảo vệ mình không?
- Viên thẩm phán há»i Láu Cá.
- Tôi sẽ không hạ mình để trả lá»i những lá»i nói bóng gió kiểu như váºy.
- Láu Cá đáp.
- Tôi khuyên anh nên nói.
- Ngưá»i cai ngục bảo.
- Không, tôi sẽ không nói gì cả. Lúc nà y, luáºt sư cá»§a tôi chắc Ä‘ang ăn trưa vá»›i ngà i phó chá»§ tịch Nghị viện. Tôi sẽ nói ở nÆ¡i khác và bạn bè tôi sẽ biết cách hà nh động. Chúng tôi sẽ khÃên những kẻ lắm lá»i thấy được là chúng tôi có khả năng tá»± bảo vệ. Chúng hãy liệu hồn đấy!
- Hãy dẫn anh nà y trở lại nhà ngục, viên lục sự nói, tòa án duy trì lệnh tạm giam anh ta.
Láu Cá bị túm cổ áo và lôi ra phÃa ngoà i nhưng hắn không ngừng dá»a nạt những viên thẩm phán và ngưá»i cai ngục. Hắn chêm và o lá»i lẽ những cái nhăn mặt và những trà ng cưá»i.
Claypole cÅ©ng ra khá»i phòng như thể không có chuyện gì, và hắn Ä‘i kể lại cho lão già Do Thái tất cả những gì đã nghe và nhìn thấy.
- Láu Cá đã là m vẻ vang cho sự giáo dục của ta, ta chúc mừng hắn.
- Lão Fagin kết luáºn. Tối chá»§ nháºt, khi đồng hồ nhà thá» Ä‘iểm chuông mưá»i má»™t giá», lão Fagin đến thăm nhà Guil - laume Sikes.
- Äây là má»™t đêm tốt là nh cho những phi vụ.
- Guillaume Sikes nói với lão già .
- Äúng váºy, cần phải nghiêm túc bắt tay và o công việc. Lão Fagin kéo tay áo Sikes để chỉ cho hắn thấy Nancy lợi dụng lúc há» trò chuyện đã đội mÅ© và o và tiến vá» phÃa cá»a.
- Em Ä‘i đâu muá»™n như váºy?
- Guillaume há»i.
- Không xa đâu.
- Trả lá»i thế đấy à ? Nói cho anh biết em Ä‘i đâu.
- Em cần hÃt thở không khÃ.
- Nancy đáp.
- Hãy mở cá»a sổ và hÃt thở cho thoải mái.
- Sikes nói.
- Thế không đủ, em cần ra ngoà i đưá»ng.
- Thế thì, em hãy nhịn đi!
- Sikes đáp. Hắn đứng dáºy, đóng khóa cá»a hai vòng, rút chìa ra khá»i ổ và ném chiếc mÅ© cá»§a Nancy lên trên tá»§.
Cô gái thất vá»ng vì không thể đến báo cho Rose biết những gì mình đã khám phá. Sikes thô bạo ôm chặt lấy cô, ép cô ngồi xuống ghế. Nancy chống cá»± và cầu xin tên cướp. Sau và i phút, cuối cùng cô cÅ©ng nản lòng. Guillaume lại quay vá» phÃa lão Do Thái.
- Äồ chết tiệt!
- Hắn vừa nói vừa lau mồ hôi Ä‘ang chảy thà nh từng giá»t trên mặt.
- Tháºt là má»™t con bé kỳ lạ!
- Äúng thế, tất cả chuyện nà y rất kỳ lạ.
- Lão Fagin nói vá»›i vẻ lo âu. Cô gái lại đến ngồi gần chúng. Mắt cô đỠngầu và sưng húp. Cô bắt đầu Ä‘ung đưa mình, lúc lắc đầu. Sau đó, cô phá lên cưá»i khanh khách.
- Cô nà ng chuyển từ cá»±c nà y sang cá»±c khác như váºy đấy.
- Sikes nói.
- Cô ta tháºt lạ lùng. Chuông Ä‘iểm mưá»i hai giỠđêm! Qúa muá»™n cho cuá»™c hẹn trên cầu Luân Äôn. Lão Fagin cầm mÅ© và chà o tạm biệt. Lão dừng lại trước ngưỡng cá»a và há»i xem có ai soi đưá»ng cho lão xuống cầu thang..
- Hãy rá»i đưá»ng cho lão tạ
- Sikes vừa nói vừa nhồi thuốc và o tẩu. Nancy cầm đèn theo lão xuống táºn chân cầu thang. Lão Fagin trên đưá»ng vá» rất lo lắng bởi sá»± cố lão vừa gặp trong phòng cá»§a tên cướp. Cô gái nà y chắc chắn Ä‘ang giấu Ä‘iá»u gì đó. Sáng hôm sau, lão Fagin dáºy từ tá» má» sáng và nóng lòng ngồi đợi kẻ má»›i nháºp há»™i cá»§a mình.
- Tôi đây.
- Claypole nói và bà y ra thà nh quả cướp được: tiá»n, ba bình thiếc và má»™t há»™p sữa.
- Tốt đấy!
- Lão Do Thái công nháºn.
- Nhưng ta cần anh cho một phi vụ khác.
- Äừng giao trước khi tôi nghiến ngấu cái gì đó.
- Noé đáp.
- Ta có thể giải thÃch công việc trong khi anh ăn chứ?
- Lão Fagin nói và thầm nguyá»n rá»§a thói háu ăn cá»§a anh bạn trẻ.
- Ông sẽ không giao cho tôi một vụ nguy hiểm đấy chứ?
- Claypole đã run bắn lên há»i.
- Không có gì nguy hiểm đâu, chỉ phải theo dõi má»™t ngưá»i đà n bà thôi!
- Một bà già ư?
- Noé há»i.
- Nancy, một cô gái trẻ. Ta muốn biết cô ta đi đâu, gặp ai và nói những gì.
- Tuân lệnh! Khi nà o tôi phải tiến hà nh?
- Ta sẽ nói cho anh sau. Hãy sẵn sà ng và o má»—i tối. Tất cả các buổi tối, tên gián Ä‘iệp giả trang anh đánh xe bò, sẵn sà ng ra Ä‘i theo lệnh cá»§a lão Fagin. Sáu buổi tối đằng đẵng trôi qua như váºy. Lần nà o lão Fagin cÅ©ng trở vá» nhà vá»›i vẻ thất vá»ng và tuyên bố rằng không phải lúc. Và o buổi tối thứ bảy và tối chá»§ nháºt, lão quay vá» sá»›m hÆ¡n và tá» vẻ rất mãn nguyện.
- Cô ả sẽ đi ra ngoà i tối naỵ
- Lão Fagin nói.
- Chắc chắn là vì chuyện đó. Cô ta ở má»™t mình cả ngà y và anh bạn sẽ không quay lại trước ngà y mai. Trong nháy mắt, Noé đứng báºt dáºy. Chúng bước ra khá»i nhà không má»™t tiếng động và đi qua nhiá»u phố ngoằn ngoèo. Chúng đến gần má»™t ngôi nhà và giấu mình trong góc tối. Khi vừa qua mưá»i má»™t giá», thì cánh cá»a báºt mở. Má»™t cô gái bước ra.
- Äó chÃnh là cô nà ng mà tôi phải theo dõi phải không?
- Claypole thì thầm há»i.
- ChÃnh cô ta! Äừng để mất hút nhé. Äi theo cô gái là má»™t trò trẻ con đối vá»›i Clay
- pole, cô dẫn hắn lên cầu Luân Äôn nÆ¡i cô sẽ gặp má»™t quý cô và má»™t ông lão tóc hoa râm. Trá»i tối đến ná»—i tên gián Ä‘iệp quyết định ngồi trong má»™t xó nÆ¡i có thể nghe thấy cuá»™c trò chuyện..
- Äừng nói ở đây, Nancy bảo, chúng ta hãy xuống chân cầu.
- Cô cần cho chúng tôi cơ hội để bắt gã Monks.
- Ông già cất tiếng khi bá»n há» cho rằng đã và o nÆ¡i kÃn đáo.
- ÄÆ°á»£c thôi, Nancy nói, nhưng tôi e rằng hắn sẽ khai ra và cả băng nhóm bị bắt. Dù sao thì tôi cÅ©ng có những ngưá»i bạn ở đó.
- Chúng tôi sẽ thu xếp má»i chuyện, Ông già tiếp lá»i, nhưng chúng tôi cần Monks. Nancy tả nhân váºt nà y, hắn có má»™t vết sẹo đỠở cổ, báo trước những chá»— hắn lui tá»›i và địa chỉ cá»§a lão Do Thái.
- Cám Æ¡n cô, Ông già nói, cô đã giúp đỡ chúng tôi má»™t việc quan trá»ng. Cô có thể tin ở chúng tôi. Tôi có thể tặng cô cái gì chăng?
- á»’ không, cám Æ¡n! Tôi không muốn gì cả, nhất là tiá»n. Và cô gái từ biệt quý cô và ông già đang vá»™i và ng rá»i khá»i khu vá»±c nguy hiểm nÆ¡i diá»…n ra cuá»™c gặp gỡ. Nancy lắng nghe bước chân há» xa dần, cô cúi đầu để rÆ¡i và i giá»t nước mắt, ròi quay trở vá» mà không há» nghi ngá» có má»™t tên gián Ä‘iệp đã không bá» sót Ä‘iá»u gì trong cuá»™c gặp gỡ vừa rồi và hắn đã cao chạy xa bay vá» căn nhà cá»§a lão Do Thái.
Khi lão Fagin biết được sá»± phản bá»™i cá»§a Nancy, ngưá»i đã láºt đổ kế hoạch cá»§a hắn, và khiến hắn có nguy cÆ¡ bị bắt, hắn nổi cÆ¡n thịnh ná»™ và quyết định chá» Sikes quay lại.
Khi tên nà y quay lại cùng khá nhiá»u chiến lợi phẩm, hắn bắt gặp lão Do Thái Ä‘ang ở trong tình trạng giáºn dữ đến ná»—i không thể thốt lên lá»i nà o.
- Cái gì váºy?
- Sikes nói.
- Có chuyện gì mà lão nhìn tôi như váºy? Nà o! Nói Ä‘i chứ! Lão Do Thái biết những gì mình phải là m nên không trả lá»i ngay láºp tức. Sá»± giáºn dữ cá»§a Guillaume tăng lên. Nó đạt đến đỉnh Ä‘iểm thì lão Fagin cho gá»i Claypole và tên nà y kể lại những gì hắn biết vá» Nancy và cuá»™c trò chuyện cá»§a cô vá»›i hai ngưá»i lạ mặt trên cầu Luân Äôn.
- Cô ta đã nói vỠtôi à ?
- Sikes há»i.
- Äúng váºy, cô ả tháºm chà còn kể rằng để có thể Ä‘i ra ngoà i, má»™t tối, cô ả đã buá»™c phải cho ông uống thuốc ngá»§. Sikes không muốn nghe thêm gì nữa. Hắn nhảy ra khá»i phòng và chạy như má»™t thằng Ä‘iên đến nhà Nancy.
- Äứng dáºy!
- Hắn nói.
- Guillaume!
- Nancy kêu lên.
- Anh là m sao váºy? Anh là m em sợ đấy! Em đã là m gì anh nà o?
- Mà y biết rõ Ä‘iá»u đấy, đồ khốn kiếp!
- Tên trá»™m cướp đáp và cầm lấy khẩu súng..Nhưng hắn không bắn vì nghÄ© rằng nếu bóp cò, ngay láºp tức hắn sẽ bị phát hiện, thế là hắn lấy báng súng dùng hết sức Ä‘áºp và o đầu Nancỵ Cô gái ngã lăn ra và mất rất nhiá»u máu.
Thế là tên sát nhân nắm lấy má»™t cái dùi cui to, nặng kết liá»…u Ä‘á»i cô nạn nhân bất hạnh. Khi mặt trá»i chiếu sáng gian phòng nÆ¡i Nancy nằm bất động, Sikes vẫn không rá»i chá»—, hắn sợ hãi phải trốn chạy. Có lúc hắn tưởng như Nancy động Ä‘áºy. Phải chăng chÃnh cô Ä‘ang rên khe khẽ? Sá»± hoảng sợ khiến hắn chôn chặt chân tại chÃnh nÆ¡i đã xảy ra án mạng.
ánh mặt trá»i xua tan bóng tối, trả lại cho hắn chút tá»± tin. Hắn quẹt diêm châm lá»a, và vứt cái dùi cui và o đấy. Chẳng mấy chốc cây gáºy gãy thà nh nhiá»u mẩu nhá» mà Sikes gom lại trên than hồng để tiêu há»§y toà n bá»™ ra tro.
Hắn rá»a tay cẩn tháºn và cá» quần áo nhưng không thể là m mất hẳn má»™t và i vết. Toà n bá»™ căn phòng đầy máu và ngay cả chân con chó cÅ©ng dÃnh bê bết.
- Ta sẽ chạy trốn, hắn nghÄ©, đã đến lúc vá» quê thôi. Sá»›m muá»™n gì thì tá»™i ác cÅ©ng bị phát hiện. Liệu ta có thể rá»i khá»i nhà mà không bị nhìn thấy, không lôi cuốn sá»± chú ý cá»§a ai không nhỉ? Hắn nhìn lần cuối thi thể cá»§a Nancy bất hạnh Ä‘ang nằm sóng soà i ngay gần cá»a sổ. Nhưng cảnh tượng gá»›m ghê nà y không dấy lên nÆ¡i hắn chút hối háºn nà o. Không má»™t sá»± thương hại nà o trá»—i dáºy trong trái tim hắn. Hắn nhún vai, vứt cái chăn phá»§ lên cô gái bất hạnh, dắt chó và ra Ä‘i mà không bị ai chú ý.
Hắn vá»™i và ng vá» tá»›i là ng quệ Hắn nghỉ ngÆ¡i chút Ãt bằng cách Ä‘i dá»c theo má»™t hà ng rà o, sau đó, trong nhiá»u giá», hắn bắt đầu Ä‘i lang thang qua những cánh đồng.
Khi kiệt sức, hắn đến được má»™t ngôi là ng và bước và o má»™t tá»u quán nhá», nhưng hắn chỉ dừng lại chút Ãt vì má»™t anh bán hà ng rong Ä‘ang rao bán những bánh xà phòng nhá», muốn chứng tá» chất lượng cao cá»§a mặt hà ng mình cứ đòi tẩy Ä‘i những vết bẩn đáng ngá» thấy rõ trên mÅ© Sikes.
Sikes giáºt chiếc mÅ© khá»i tay anh chà ng, lao ra ngoà i quán rượu. Hắn Ä‘i vá» phÃa Luân Äôn, sau đó lại quay bước và dấn ngà y cà ng sâu hÆ¡n và o má»™t con đưá»ng vắng quạnh hiu.
GiỠđây, hắn sợ, sợ đêm tối, sợ những ngưá»i có thể Ä‘ang Ä‘uổi theo hắn. ảnh truy nã hắn chắc đã được tung ra trên má»i ngả đưá»ng.
Trong má»™t là ng ná» hắn nghe thấy má»™t ngưá»i đà n ông nói vá» vụ ám sát. Hắn khẳng định rằng cảnh sát Ä‘ang bám sát hắn và hắn rồi cÅ©ng sẽ bị bắt thôi..Còn con chó cá»§a hắn? Má»i ngưá»i chắc hẳn sẽ phát hiện thấy sá»± hiện diện cá»§a con chó bên cạnh hắn. Con chó có nguy cÆ¡ là m hắn bị lá»™. Hắn quyết định dìm nó xuống cái ao gặp đầu tiên.
Vừa bước Ä‘i, hắn vừa nhặt má»™t hòn đá lá»›n và gói và o chiếc khăn taỵ Con váºt nhìn ông chá»§ chuẩn bị và bản năng mách bảo cho nó biết nguy hiểm Ä‘ang đến. Nó cẩn trá»ng lùi lại phÃa sau. Khi ông chá»§ dừng lại bên bá» má»™t cái ao và gá»i nó, nó đứng khá»±ng lại:
- Äến đây, nà o đến đây!
- Sikes la lên. Con váºt vốn quen vâng lá»i tiến lại gần Sikes nhưng khi tên nà y cúi xuống để buá»™c chiếc khăn tay quanh cổ nó, nó kêu ăng ẳng, và lùi lại và i mét.
- Äến đây, nà o đến đây!
- Sikes la lớn cà ng lúc cà ng cáu.
Con váºt tiến lên má»™t chút, dừng lại, lưỡng lá»± rồi chuồn tháºt nhanh.
Sikes huýt gá»i nhiá»u lần, hắn ngồi phịch xuống và nghÄ© rằng nó sẽ quay lại.
Tên cướp uổng công chá» vô Ãch và rốt cục hắn lại phải lên đưá»ng.
Chương 010
Lá»i Thú Tá»™i Cá»§a Monks
Trá»i bắt đầu tối khi ông Brownlow bước xuống từ má»™t cá»— xe ngá»±a đỗ trước cá»a nhà . Cá»a mở, má»™t ngưá»i đà n ông vạm vỡ xuống xe, đứng ngay ở báºc thá»m trong khi đó má»™t ngưá»i đà n ông khác Ä‘ang ngồi trên ghế cÅ©ng bước xuống đứng cạnh ngưá»i kia. Há» lôi từ trong xe ra má»™t nhân váºt thứ ba, đặt hắn và o giữa cả hai ngưá»i và dùng sức kéo hắn và o trong nhà . Nhân váºt được nói đến nà y chẳng là ai khác ngoà i Monks.
Há» bước lên cầu thang và và o má»™t căn phòng nhá». Monks không chịu bước tá»›i đã chống cá»±.
- Nếu nó chống cá»± lần nữa và còn khẽ động Ä‘áºy, hãy lôi nó ra ngoà i đưá»ng, gá»i cảnh sát và há» sẽ bắt nó như má»™t tay là m hà ng giả.
- Ông Brownlow giáºn dữ thốt lên.
- Ông lấy quyá»n gì mà cho ngưá»i bắt tôi ngay giữa đưá»ng?
- Monks há»i. Hắn bắt đầu nháºn thấy má»i sá»± chống cá»± là vô Ãch..
- Lấy quyá»n riêng cá»§a tạ
- Ông già đáp.
- Ta chịu trách nhiệm vá» hà nh vi nà y. Ta nhắc lại vá»›i anh rằng vì quyá»n lợi cá»§a mình, anh nên ở cho yên, nếu không ta giao anh và o tay cảnh sát. Hãy ngồi và o chiếc ghế bà nh nà y. Nó đợi anh từ hai ngà y nay rồi đấy.
Monks nhìn ông lão với vẻ lo lắng. Thấy thái độ cương quyết của ông, hắn bước và o phòng và ngồi lên chiếc ghế mà ông Brownlow đã chỉ.
- Là bạn cÅ© cá»§a bố tôi, Monks vừa nói vừa cởi mÅ© và áo khoác ra, mà ông đối xá» vá»›i tôi theo kiểu lạ lùng tháºt.
- ChÃnh vì ta từng là bạn cá»§a bố anh, Ông Brownlow nói tiếp, chÃnh vì những kỳ vá»ng cá»§a ta thá»i trẻ đã đặt và o ông và cô em gái, sinh linh tuyệt mỹ mà Chúa đã gá»i vá» vá»›i Ngưá»i đúng và o ngà y tôi cưới nà ng, chÃnh bởi những ká»· niệm đó luôn trà n ngáºp tâm hồn ta mà ta má»›i có thể nói vá»›i anh như thế nà y, Edouard Leeford. Anh phải hổ thẹn vì đã là m ô danh dòng há» cá»§a cha anh và em gái ông ấy.
- Thế nà o mà hỠcủa tôi lại can thiệp và o chuyện nà y?
- Äấy chÃnh là há» cá»§a em gái bố anh, và dù nhiá»u năm đã trôi qua, ta vẫn không thể thốt lên nó mà không xúc động. Ta Ä‘au khổ thấy tên há» nà y bị vấy bẩn bởi má»™t ngưá»i như anh.
- Tất cả chuyện nà y hay đấy nhỉ!
- Monks nói.
- Nhưng ông muốn đi đến cái gì chứ?
- Anh có má»™t ngưá»i em trai.
- Ông Brownlow vừa nói vừa cố che giấu cảm xúc.
- Tôi không có em trai.
- Monks đáp.
- Ông biết rõ rằng tôi là con trai duy nhất. Sau và i năm kết hôn, bố mẹ tôi do Ãt hòa thuáºn đã chia tay nhau. Sau đấy Ãt lâu bố tôi mất.
- Bố anh trẻ hÆ¡n mẹ anh rất nhiá»u. Ông ấy bị bố ép buá»™c lấy mẹ anh. Sau nhiá»u cuá»™c cãi vã, mẹ anh tìm thấy những trò giải trà phù phiếm ở đại lục, còn bố anh kết thân vá»›i nhiá»u bạn má»›i ở Anh.
- Tất cả những Ä‘iá»u đó có liên quan gì đến tôi?
- Monks vừa há»i vừa nhún vai.
- Ông ấy trở thà nh bạn cá»§a má»™t sÄ© quan hà ng hải vá» hưu góa vợ có hai cô con gái, má»™t cô mưá»i chÃn tuổi còn cô kia chỉ khoảng hai hay ba tuổi. Bố anh yêu cô gái trẻ. Cô gái trong trắng và ngây thÆ¡ nà y cÅ©ng chia sẻ tình cảm đó.
- Câu chuyện của ông không kết thúc ở đó chứ.
- Câu chuyện nà y kết thúc má»™t cách bi thương. Bố anh phải tá»›i Rome, ở đấy ông đã bị nhiá»…m má»™t căn bệnh chết ngưá»i. Khi biết được tin nà y, mẹ anh vá»™i vã dẫn anh đến đấy. Bố anh qua Ä‘á»i mà dưá»ng như không hỠđể lại má»™t di chúc nà o nên toà n bá»™ tiá»n bạc cá»§a ông ấy thuá»™c vá» mẹ anh và anh..Monks lắng nghe rất chăm chú.
- Trước khi ra Ä‘i, bố anh đã đến gặp ta ở Luân Äôn. Ông bá»™c bạch vá»›i ta tình yêu cá»§a mình vá»›i cô gái trẻ. Ông nói vá»›i ta rằng ông không thể cưới cô ấy vì quyết định ly dị giữa ông và vợ vẫn chưa được tuyên bố. Tuy nhiên ông muốn bảo đảm cho cô ấy má»™t tương lai chắc chắn. Ông không thổ lá»™ vá»›i ta đầy đủ hÆ¡n. ông Brownlow trầm ngâm má»™t lúc lâu.
- Sau khi hay tin ông từ trần, Ông nói tiếp, ta quyết định đến thăm cô gái và gia đình cá»™ HỠđã rá»i bá» quê hương và ta không há» biết lý do cá»§a chuyến Ä‘i ấy. Monks hÃt thở thoải mái hÆ¡n và nhìn quanh vá»›i vẻ đắc thắng.
- Ta đã mất công tìm kiếm cô gái. Bố anh giao cho ta bức chân dung cá»§a cá»™ Tuy váºy, ta được biết rằng cô ấy Ä‘ang mang thai và bố cá»§a cô ấy đã chết vì buồn phiá»n. Má»™t ngà y, tình cá» khiến ta gặp Oliver, cáºu bé giống đến ngạc nhiên bức chân dung mà bố anh đã trao gá»i cho tạ Äó chỉ có thể là con trai cá»§a bố anh và cô gái trẻ tên là Agnès.
- Ông không hỠcó một chứng cứ nà o vỠnhững gì ông đưa ra.
- Monks đáp với vẻ gây gổ.
- Rồi chúng ta xem xem, anh bạn. Trước hết anh biết rằng bố anh đã để lại má»™t di chúc nhưng mẹ anh đã tiêu há»§y nó và lúc hấp hối bà đã thổ lá»™ bà máºt nà y cho anh... Sau đó, anh có biết sá»± tồn tại cá»§a em mình bởi vì anh đã đến nÆ¡i cáºu bé sinh ra và anh đã đạt được việc chiếm Ä‘oạt những chứng từ vá» nguồn gốc cá»§a em mình. Äây là những gì anh đã nói vá»›i lão Fagin, tên đồng lõa xấu xa cá»§a anh: "Những chứng cá»› duy nhất vá» lai lịch cá»§a thằng bé đã nằm dưới đáy sông." Monks cà ng lúc cà ng tá» vẻ hoảng hốt trước những tiết lá»™ cá»§a ông Brownlow.
- Edouard Leeford, không có má»™t từ nà o mà ta không biết. Cô gái đã nghe anh nói tất cả những lá»i đó vá»›i lão Fagin đã dÅ©ng cảm kể hết cho chúng tạ Cô ấy đã bị sát hại và anh dÃnh lÃu đến vụ đấy vá» phương diện tinh thần nếu không nói là thá»±c tế.
Monks bị đánh quỵ.
- Nếu anh bằng lòng tá»± tay viết những lá»i thú tá»™i đầy đủ và trao trả lại cho cáºu bé phần tà i sản thuá»™c vá» cáºu ấy, chúng ta sẽ thả anh tá»± do.
- Tôi đồng ý.
- Rốt cục Monks nói. Monks vừa Ä‘i quanh phòng vừa suy nghÄ© đến lá»i đỠnghị mà hắn vừa má»›i chấp nháºn thì cánh cá»a bá»—ng nhiên báºt mở và bác sÄ© Losberne bước và o trong trạng thái rất kÃch động.
- Tên kia sẽ bị bắt!
- Ông kêu lên.
- Tối nay hắn sẽ bị bắt..
- Kẻ sát nhân ư?
- Ông Brownlow há»i.
- Vâng.
- Ông bác sĩ đáp.
- Ngưá»i ta đã nhìn thấy con chó cá»§a hắn lảng vảng quanh má»™t ngôi nhà đổ nát. Chá»§ nó chắc phải trốn ở đó. Ngà i tỉnh trưởng treo giải thưởng má»™t trăm li
- vrÆ¡ sterling cho ngưá»i sẽ bắt được hắn.
- Tôi sẽ tặng thêm năm mươi li - vrơ nữa.
- Ông Brownlow tuyên bố.
- Không biết anh Maylie đâu nhỉ?
- Henry ư? Anh ta đã đến chá»— má»i ngưá»i Ä‘ang lùng bắt tên sát nhân. Monks bị giam trong phòng sau khi hắn hứa sẽ không tẩu thoát... và ông Brownlow Ä‘i đến đồn cảnh sát.
Má»™t cuá»™c truy quét chống lại bá»n trá»™m cướp Ä‘ang lâm và o cảnh khốn đốn được khởi xướng. Lão già Fagin bị bắt đúng và o bữa ăn chiá»u cùng thá»i Ä‘iểm vá»›i Claypole.
Tobie Crackit và Chitling tẩu thoát và tìm chốn nương náu trong má»™t căn nhà tồi tà n trên đảo Jacob. Äó là má»™t khu xấu xa nÆ¡i chỉ có những kẻ có những lý do mỠám khiến phải lẩn trốn má»›i đến trú ngụ.
Chúng cùng Ä‘i vá»›i má»™t tên trá»™m trạc năm mươi tuổi, hắn vừa bị dáºp mÅ©i trong má»™t tráºn ẩu đả. Tên nà y tên là Kags.
- Lão Fagin bị bắt khi nà o nhỉ?
- Tên nà y há»i hai tên vô lại.
- Äúng và o lúc ăn chiá»u, và o khoảng hai giá». Chúng tao cùng vá»›i Charlot thoát thân được nhá» cái ống khói.
- Thế Charlot đang ở đâu?
- Kags há»i.
- Chắc hắn lảng vảng đâu đó quanh đây, nhưng hắn sẽ không cháºm trá»… đến đây đâu. Trong lúc bá»n chúng Ä‘ang trò chuyện thì má»™t tiếng động lạ vang lên trong cầu thang và con chó cá»§a Sikes lao và o phòng.
- Äiá»u nà y có nghÄ©a gì nhỉ?
- Tobie nói.
- Không thể có chuyện hắn đến đây được. Tao hy vá»ng rằng hắn sẽ không đến đây.
- Nếu hắn mà đến đây, hắn sẽ cùng đến vá»›i con chó chứ. Chắc hắn đã Ä‘i ra nước ngoà i được rồi. Không má»™t đứa nà o trong bá»n trá»™m cướp dám nhắc tên cá»§a Guillaume Sikes. Bá»n nà y, tuy rằng đã quen vá»›i cái ác, cÅ©ng kinh hoà ng trước tá»™i ác tà n bạo cá»§a hắn.
Äêm đến. Cả bá»n đóng chặt cá»a và thắp đèn. Cả ba chỉ dám nói chuyện thì thầm, chúng cùng giáºt bắn ngưá»i vì má»™t tiếng động nhá» nhất. Bá»—ng nhiên, có ngưá»i gõ cá»a má»™t cách nà i nỉ.
- Anh chà ng Charlot đấy mà .
- Kags nói để có thêm can đảm..Crackit Ä‘i ra cá»a sổ, nhoà i ngưá»i nhìn xuống xem ai và nhảy lùi ra phÃa sau. Con chó bắt đầu gầm gừ.
- Phải mở cá»a cho hắn thôi.
- Tobie vừa nói vừa cầm cây đèn.
- Nhất thiết phải thế à ?
- Chitling há»i.
- Ủ, chúng ta không có sá»± chá»n lá»±a ở đây. Crackit Ä‘i xuống mở cá»a và quay lại, theo sau là má»™t gã đà n ông che mặt bằng má»™t chiếc khăn taỵ Hắn kéo chiếc khăn ra để lá»™ má»™t gương mặt nhợt nhạt vô hồn, hai gò má hốc hác, bá»™ râu lâu ngà y chưa cạo. Äó chỉ còn là cái bóng cá»§a Sikes mà thôi.
Hắn bồn chồn và nhìn quanh phòng. Yên lặng tháºt nặng ná». Cả ba tên rùng mình khi Sikes há»i bằng má»™t giá»ng đùng đục là là m thế nà o con chó cá»§a hắn đến đây được.
- Nó đến đây má»™t mình lúc ba giá».
- Crackit đáp.
- Bản tin tối thông báo rằng lão Fagin đã bị bắt rồi.
- Sikes nói tiếp.
- Äúng váºy à ?
- Hoà n toà n chÃnh xác. Sá»± im lặng lại bao trùm.
- Quá»· thần đưa cả lÅ© bá»n mà y Ä‘i Ä‘i!
- Sikes nói.
- Tụi bay không có gì nói vá»›i tao à ? Cả bá»n nhìn nhau lúng túng không đáp lại.
- Bá»n mà y có ý định giao ná»™p tao hay cho tao má»™t chá»— nương thân để đợi giông tố qua Ä‘i.
- Anh có thể ở lại đây, nếu anh muốn.
- Crackit đáp sau má»™t hồi lưỡng lá»±. Äúng lúc đó Charlot Bates đến. Vừa thoáng thấy Sikes, hắn giáºt lùi lại.
- À, nà y Charlot, Sikes vừa nói vừa tiến đến, mà y không nháºn ra tao à ?
- Ta nháºn ra ngươi quá rõ, má»™t con quá»·, kẻ sát hại cô Nancy đáng thương. Hắn lao và o tên Sikes vạm vỡ má»™t cách bất ngỠđến ná»—i tên nà y ngã nhà o xuống đất. Hắn sắp đánh tên nà y thì Crackit đến lôi tay hắn ra và chỉ cho hắn phÃa cá»a sổ vá»›i vẻ kinh hãi. ánh sáng láºp lòe ngoà i đưá»ng. Nhiá»u tiếng động đến gần. Ngưá»i ta Ä‘áºp mạnh và o cá»a. Chúng nghe thấy những tiếng la hét giáºn dữ đáng sợ.
- Cứu tôi với!
- Charlot Bates dùng hết sức hét tá»
- Hắn ở đây! Tiếng la hét lại vá»ng lên: "Äốt nhà đi! Hãy bắn và o tên sát nhân!" Má»™t ngưá»i đà n ông cưỡi ngá»±a tặng má»™t khoản tiá»n lá»›n cho ai mang đến cho anh cái thang.
Cuối cùng thì cánh cá»a cÅ©ng bị báºt tung và đám đông trà n và o nhà ..Sikes trốn trên mái nhà tìm cách tẩu thoát. Hắn không còn cách nà o khác. Hắn chỉ còn má»™t cÆ¡ may có thể thoát khá»i đám ngưá»i Ä‘ang truy bắt nhưng muốn váºy, hắn phải nhảy xuống từ mái nhà và băng qua con kênh ngăn cách hắn vá»›i đất liá»n.
Hắn tìm thấy trên gác xép má»™t cái dây thừng, hắn Ä‘em thừng buá»™c và o ống khói và thắt nút thòng lá»ng ở đầu kia. Hắn ngồi ở mép hiên ngoà i và ngay lúc hắn chui đầu qua nút thòng lá»ng để thắt cái nút dưới nách, thì hắn là m lỡ má»™t động tác và bị lÆ¡ lá»ng trên không.
Sikes, tên sát nhân đã bị treo cổ. Công lý được thực hiện!
Äã hai ngà y trôi qua kể từ những sá»± kiện bi thương nà y. Oliver Ä‘ang ngồi trong phòng vá»›i cô Rose và bà Maylie. Há» thấy bác sÄ© Losberne và ông Grinwig bước và o theo sau là ông Brownlow cùng vá»›i má»™t nhân váºt mà vừa trông thấy Oliver đã thét lên kinh ngạc. Äó chÃnh là kẻ có thái độ tháºt lạ lùng mà em đã gặp khi ra khá»i quán trá» cách đây Ãt lâu. Gã nà y nhìn Oliver vá»›i ánh mắt đầy thù háºn và ngồi xuống.
ông Brownlow cất lá»i.
- Ta muốn anh nhắc lại trước mặt tất cả chúng ta những gì anh đã thú nháºn.
- Ông vừa nói vừa nhìn Monks hay chÃnh là Edouard Leeford.
- Tôi đã viết ra tất cả rồi.
- Monks nói.
- Cáºu bé nà y, Ông Brownlow nói tiếp và đặt tay lên vai Oliver, là em trai anh, đấy là con trai cá»§a bố anh, Edwin Leeford, ngưá»i mà ta đã từng rất gắn bó, và cá»§a cô Agnès Fleming đáng thương, ngưá»i đã mất khi sinh ra em.
- Äúng.
- Monks vừa nói vừa nhìn Oliver đang run bắn toà n thân.
- Hãy kể phần còn lại của câu chuyện.
- Ông Brownlow nói với vẻ nghiêm khắc.
- Bố tôi bị á»m ở Rome, Monks nói, mẹ tôi đã ly thân vá»›i ông từ lâu, đến tìm lại ông và dẫn tôi theo cùng. Khi đến nÆ¡i, ông đã bất tỉnh và hôm sau thì qua Ä‘á»i. Chúng tôi tìm thấy má»™t bức thư và má»™t tá» di chúc.
- Bức thư đó dà nh cho ai?
- Ông Brownlow há»i.
- Cho cô bạn Agnès cá»§a ông. Ông bảo đảm vá»›i cô ấy rằng nếu ông chết, ông sẽ thu xếp để cô và đứa con cô Ä‘ang mang thai có thể sống được tươm tất. Tất cả những Ä‘iá»u đó được khẳng định trong tá» di chúc mà ông để lại phần lá»›n gia tà i cá»§a mình cho cô Agnès Fleming và cáºu bé mà cô sắp sinh. Mẹ tôi, Monks tiếp tục, đốt tá» di chúc và bức thư không đến tay ngưá»i nháºn. Bà đến Anh để gặp cô Agnès và kể lể những Ä‘iá»u vu khống tồi tệ nhất vá» cá»™ Cô gái trốn khá»i nhà , Ãt lâu sau ông bố qua Ä‘á»i để lại cô con gái nhá» ba tuổi mồ côi..Má»™t khoảnh khắc im lặng ngắn ngá»§i. Ai nấy chăm chú lắng nghe.
- Mẹ tôi chết ở Pháp sau nhiá»u Ä‘au đớn. Bà tiết lá»™ cho tôi những bà máºt cá»§a bà . Bà biết chắc rằng Agnès đã có má»™t cáºu con trai và cáºu bé còn sống. Tôi đã thá» sẽ tìm kiếm nó và trút lên nó sá»± háºn thù cá»§a mình bằng cách biến nó thà nh má»™t tên bất lương. Tôi chỉ có má»™t mong muốn duy nhất là nhìn thấy nó lá»§ng lẳng ở đầu dây cá»§a giá treo cổ. Monks bắt đầu tuôn ra những lá»i chá»i bá»›i và nguyá»n rá»§a là m kinh hãi tất cả má»i ngưá»i.
- Những bằng chứng vá» sá»± ra Ä‘á»i cá»§a đứa trẻ, cái nhẫn và khung ảnh nhá» Ä‘eo cổ giá» ra sao rồi?
- Ông Brownlow há»i.
- Chúng được viên giám đốc Trại tế bần và vợ hắn bán cho tôi. Bá»n hỠđã Ä‘oạt được chúng từ má»™t bà y tá già cá»§a Trại, bà ấy lấy chúng từ thi thể cá»§a Agnès. Tôi đã vứt những chứng cá»› nà y xuống sông để thá»§ tiêu chúng.
Ngưá»i ta dẫn ông bà Bumble và o, há» hung hăng chối việc dÃnh lÃu đến vụ nà y. Má»i ngưá»i cho hỠđối chất vá»›i hai bà già từng nghe được cuá»™c trò chuyện giữa bà y tá Ä‘ang hấp hối và bà Bumble.
- Ông bà có muốn cho má»i viên quản lý cá»§a hiệu cầm đồ đến không?
- Ông Brownlow há»i.
- Chắ c chắn ông ta nhớ rằng bà Bumble đã đến tìm những đồ trang sức nà y.
- Không cần thiết đâu.
- Ông Bumble nói.
- Tất cả những chuyện đó là ý tưởng của vợ tôi đấy.
- Ông bà đã giúp sức trong việc tẩu tán những tang chứng vỠnguồn gốc đứa trẻ nà y.
- Ông Brownlow nói với vẻ nghiêm khắc.
- Hãy đi ngay đi! ông Bumble và vợ ngượng ngùng, cúi đầu xuống đi ra ngoà i.
- Anh còn má»™t chi tiết quan trá»ng để nói đấy.
- Ông Brownlow nói với Monks.
- Cha cá»§a cô Agnès bất hạnh có hai cô con gái. Cô thứ hai giá» như thế nà o rồi, khi ông bố qua Ä‘á»i cô ta vẫn chỉ còn là má»™t đứa trẻ.
- Äứa trẻ nà y, Monks đáp, không còn gia đình nữa và được má»™t gia đình nông dân nghèo khổ nháºn nuôi. Ông đã mất công tìm kiếm dấu tÃch cá»§a cô ta nhưng mẹ tôi và tôi đã tìm thấy. Sau và i năm, những ngưá»i nông dân đó không thể nuôi cô bé được nữa, cô lại được má»™t quý bà sống ở Chester nháºn nuôi. Bất chấp má»i cố gắng cá»§a chúng tôi, đứa trẻ nà y vẫn ở lại nhà quý bà nà y và sống hạnh phúc. Tôi đã mất hút cô bé cách đây và i năm và tôi má»›i chỉ tìm thấy dấu tÃch cá»§a cô từ và i tháng nay.
- Cô ta giỠở đâu?
- Ông Brownlow há»i.
- Cô ấy Ä‘ang tá»±a và o cánh tay ông..Cô em cá»§a Agnès không ai khác chÃnh là cô Rose.
- Nhưng cô ấy chẳng vì thế mà không là cháu gái của ta!
- Bà Maylie kêu lên và xiết chặt Rose trong vòng tay mình.
- Äấy là đứa con rất yêu quý cá»§a ta.
- Bà đã từng là ngưá»i bạn duy nhất cá»§a cháu, Rose nói, ngưá»i bạn tốt nhất.
- Nà o, tình yêu cá»§a ta, bà Maylie vừa nói vừa âu yếm ôm cô, hãy cùng nghÄ© đến cáºu bé tá»™i nghiệp nà y, cáºu Ä‘ang muốn ôm xiết cháu và o lòng đấy. Oliver lao và o vòng tay cá»§a ngưá»i cô má»›i.
- Ôi, cô Rose, cô không phải là cô cá»§a cháu mà là má»™t ngưá»i chị lá»›n. Từ khi nhìn thấy chị, em đã yêu chị như má»™t đứa em trai yêu chị gái. Lúc đấy Henry Maylie vừa đến.
- Em Rose thân yêu, anh vừa biết được bà máºt vá» nguồn gốc cá»§a em. Cha em là má»™t ngưá»i đáng kÃnh. Cuối cùng em đồng ý lấy anh chứ hay em còn bắt anh phải Ä‘au khổ đến bao giá» nữa.
- Ôi Henry, Henry!
- Cô gái nói trong nước mắt già n giụa.
- Em không muốn gì khác ngoà i hạnh phúc cá»§a anh dà nh cho em. Trong khi những cảnh tượng cảm động hạnh phúc nà y diá»…n ra thì Tòa án cấp cao Luân Äôn Ä‘ang xét xá» Fagin và đồng bá»n. Căn phòng cháºt nÃch ngưá»i: Lão Do Thái dưá»ng như không biểu lá»™ má»™t chút lo âu nà o. Khi những vị quan tòa và luáºt sư nói lão vẫn lặng thinh bất động.
Cuối cùng thì bồi thẩm Ä‘oà n sau khi đã rút và o bà n luáºn, quay trở lại phòng và tuyên án lão phạm tá»™i. Lão Fagin bị kết án treo cổ.
Noé Claypole được ân xá vì đã tố cáo lão Do Thái. Hắn đánh giá rằng nghá» nà y không chắc ăn như hắn tưởng, nên đã tìm cách khác để kiếm tiá»n mà không chịu quá nhiá»u cá»±c nhá»c và cuối cùng bước và o ngà nh công an máºt. Có dịp, hắn lại bá» túi và i khoản tiá»n phạt do những chá»§ quán bán nước uống không được phép ná»™p.
Charlot Bates kinh hoà ng bởi tá»™i ác cá»§a Sikes cÅ©ng tá»± há»i liệu có tốt hÆ¡n chăng nếu từ nay trở Ä‘i sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i lương thiện. Bước khởi đầu quả là khó khăn. Nhưng hắn biết yên pháºn chút Ãt và tá» rõ thiện ý cá»§a mình. Sau khi Ä‘i là m công ở trang trại rồi đánh xe bò, hắn trở thà nh má»™t gã chăn nuôi vui vẻ nhất cá»§a vùng Northamptonshire.
Ông bà Bumble bị cách chức ở Trại tế bần.
Cuá»™c Ä‘á»i há» sống trong cảnh khốn cùng và được chấp nháºn và o Trại tế bần nÆ¡i há» từng lãnh đạo...Má»i ngưá»i để lại cho Monks má»™t phần cá»§a thừa kế để hắn có cÆ¡ may là m lại cuá»™c Ä‘á»i. Hắn đến châu Mỹ dưới má»™t cái há» khác. Tại đây hắn tiêu pha nhanh chóng gia tà i cá»§a mình và quay lại con đưá»ng cÅ©. Hắn bị bắt giam bởi những trò lừa gạt má»›i và chết trong tù.
Ba tháng sau những sá»± kiện bi đát mà chúng tôi đã kể, cô Rose Fleming và ông Henry Maylie kết hôn ở nhà thá» cá»§a là ng. Cùng ngà y đó, há» dá»n đến ngôi nhà má»›i đầy hạnh phúc cá»§a mình.
Bà Maylie đến ở cùng con trai và con dâu để được sống yên bình những năm cuối Ä‘á»i và vui ngắm hạnh phúc cá»§a những đứa con bà từng chăm nom chu đáo hết lòng.
Giles và Brittles vẫn giữ công việc cÅ©. GiỠđây, ngưá»i nà y đã hói đầu còn ngưá»i kia tóc bạc trắng nhưng há» vẫn luôn táºn tụy vá»›i bà Maylie và các con cá»§a bà .
Ông bác sÄ© Losberne vá» nghỉ ở Chertseỵ Ông nhưá»ng khách hà ng cá»§a mình cho má»™t anh bạn đồng nghiệp trẻ tuổi và thuê má»™t ngôi nhà gần ngay cổng là ng. Ông bắt đầu thú vui là m vưá»n, trồng cây, câu cá và đóng đồ gá»—. Ông kết thân chân thà nh vá»›i ông Grinwig và ông nà y chẳng bá» lỡ dịp nà o đến thăm ông bạn.
Ông Brownlow nháºn nuôi Oliver và há» cùng chung sống vá»›i bà Bedwin nhân háºu, chỉ cách nÆ¡i cặp vợ chồng trẻ định cư má»™t cây số. Vì váºy, Oliver có thể đến thăm há» thưá»ng xuyên.
Ông Brownlow ngà y cà ng gắn bó hÆ¡n vá»›i Oliver, cáºu còn là má»™t cáºu bé có tà i và việc há»c táºp cá»§a cáºu tá» ra xuất sắc.
Hạnh phúc cá»§a Oliver gần như hoà n hảo. Nhưng em thưá»ng hay nghÄ© đến bà mẹ cá»§a mình vá»›i ná»—i buồn man mác và thưá»ng chiêm ngưỡng chân dung cá»§a mẹ. ông Brownlow đã nháºn ra Ä‘iá»u nà y và ông có má»™t ý tưởng tinh tế là láºp tại nhà thá» là ng bên má»™t tấm bia má»™ trên đó chỉ ghi má»™t cái tên duy nhất, tên cá»§a mẹ Oliver "Agnès."
Có lẽ hình bóng cá»§a ngưá»i phụ nữ nà y thỉnh thoảng vẫn đến nÆ¡i linh thiêng ấy và bao bá»c Oliver trong sá»± che chở và tình thương yêu cá»§a bà chăng?.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký của quykiemtu