 |
|

01-09-2008, 04:20 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Tìm trong ná»—i nhá»›_ Lê Ngá»c Mai
Tác phẩm "Tìm trong ná»—i nhá»›" cá»§a Lê Ngá»c Mai đã đạt giải nhì cuá»™c thi tiểu thuyết lần thứ 2 cá»§a HNV. NMS xin gá»i đến các bạn tác phẩm nà y.
Chương 1
1
Äó là má»™t ngà y mùa hè nắng chói chang cách đây vừa đúng hai mươi năm. Chiếc xe commăngca dã chiến bạt sá»n, sÆ¡n lở mà bố tôi mượn cá»§a cÆ¡ quan chở ba bố con tôi ra sân bay Ná»™i Bà i. Tôi lên đưá»ng Ä‘i há»c đại há»c ở Nga, bố và em trai Ä‘i tiá»…n. Äây là lần đầu tiên tôi rá»i Việt Nam. Mưá»i tám tuổi, bốn mươi ba cân, hà nh lý là má»™t chiếc vali lèn đầy quần áo và các mặt hà ng tạp hóa. Son phấn Thái (xịn), kimono Nháºt (rởm), áo phông nữ "cà nh mai", áo phông nam "cá sấu"..., má»—i loại xếp thà nh má»™t xấp. Má»™t đống quần lót "hoa hồng" xanh đỠtÃm và ng vá»›i số lượng thừa thãi cho cả năm năm đại há»c. Hai bức tranh sÆ¡n mà i mà u sắc na ná như nhau, đỠđá», xỉn xỉn, má»™t bức "chăn trâu thổi sáo" và má»™t bức "vịnh Hạ Long". Và i tấm tranh lụa, cái nà o cÅ©ng tre, chim vá»›i thiếu nữ áo dà i (khi tre chim nhiá»u thì áo dà i Ãt, khi tre, chim Ãt thì áo dà i nhiá»u). Dăm gói bá»™t nghệ, má»™t lô dầu cao "Sao Và ng", mấy há»™p "sâm quy bổ tháºn" (thà nh phần ghi ngoà i vá» há»™p gồm nhiá»u loại cây thuốc nghe tên rất đáng nể, nhưng không thấy có sâm.)
Số hà ng hóa nà y không phải là dà nh cho tôi, tức là không phải để tôi dùng. Phần tôi, chỉ có và i bá»™ quần áo và hai táºp từ Ä‘iển Nga-Việt dà y cá»™p. Còn lại, quần áo, son phấn, thuốc thang là để xuất khẩu sang thị trưá»ng Nga vá»›i mục Ä‘Ãch đổi vá» bà n là , nồi hầm, ấm Ä‘iện, tá»§ lạnh... Các tác phẩm nghệ thuáºt thì dà nh để khi có dịp dùng là m quà tặng thầy giáo, bạn bè (ngưá»i Nga, tất nhiên, chứ ngưá»i mình có ai treo những thứ nà y trong nhà .) Suốt cả tuần lá»… trước ngà y tôi lên đưá»ng, chiá»u nà o sau giá» là m việc cô tôi cÅ©ng phải lăn lóc lượn Ä‘i lượn lại Hà ng Ngang, Hà ng Äà o để kiếm cho đủ chá»§ng loại, số lượng hà ng hóa cần thiết. Cô nhất quyết dà nh cái công việc khổ sai nà y vá» phần mình vì không tÃn nhiệm bố con tôi. "Lù đù như bố con mà y, không mua nhầm hà ng rởm thì cÅ©ng bị chúng nó chém cho, thôi cứ để đấy cô lo, cô có kinh nghiệm mua đồ cho thằng V. Ä‘i Hung năm ngoái rồi". Những túi to, bá»c nhá» mà cô hì hụi vác đến là m bố tôi phát hoảng: "Con L. C. Ä‘i há»c chứ có Ä‘i buôn đâu mà cô bắt nó tha Ä‘i nhiá»u thứ thế!" " Ai cÅ©ng mang Ä‘i như váºy cả, tá»™i gì không mang", cô tôi gạt phắt.
Äúng, ai cÅ©ng mang Ä‘i như váºy cả. Lúc kiểm tra ở hải quan, hÆ¡n ba chục cái vali cá»§a cả Ä‘oà n mở ra, cái nà o cÅ©ng có ngần ấy thứ: "cà nh mai", "cá sấu", phấn "con bướm", xi lÃp "hoa hồng"... Mấy cáºu bạn tôi, trong lúc xếp lại đồ đạc, vụng vá» là m tung ra ngoà i xấp quần lót nữ mà u sặc sỡ, mặt đỠlá»±ng lên ngang mà u đỠcá»§a bông hồng thêu trên quần lót (thá»i ấy khái niệm "đỠmặt" còn tương đối thông dụng.)
Trong vali cá»§a tôi có má»™t thứ mà chắc chẳng ai trong Ä‘oà n cùng Ä‘i hôm ấy có. Không, không phải là má»™t mặt hà ng "độc" mang láºu qua hải quan. Äó chỉ là má»™t tá» giấy đơn sÆ¡ vá»›i và i hà ng chữ viết to, đưá»ng nét rắn rá»i, tá»± tay bố tôi viết và dán và o mặt trong cá»§a nắp vali cho tôi trước hôm tôi lên đưá»ng. "TÃnh con hay quên nên bố dán và o đây cho khá»i thất lạc, và để má»—i lần con mở vali ra thì lại thấy ngay", bố tôi bảo. Ná»™i dung tá» giấy là những Ä‘iá»u bố tôi căn dặn cô con gái lần đầu tiên Ä‘i há»c xa nhà . Ông đánh số cẩn tháºn, có bảy Ä‘iá»u cả thảy.
Hai mươi năm đã qua, chiếc vali cÅ© mòn và quê kệch cá»§a chuyến xuất ngoại đầu tiên đã bị quẳng từ lâu ra bãi rác, nhưng tá» giấy ấy thì đến giá» tôi vẫn giữ. á» và ng, mép giấy chá»— sá»n má»ng tang, chá»— cá»™m vệt hồ dán, nó nằm sâu trong má»™t ngăn tá»§ cá»§a tôi, kẹp giữa cuốn sổ thÆ¡ thá»i sinh viên. Bây giá» Ä‘á»c lại, thấy thương bố đến nao lòng.
Nhưng ngà y đầu tiên ở MatxcÆ¡va, lúc mở vali ra, Ä‘áºp và o mắt những lá»i dặn dò cá»§a bố, tôi chỉ thấy buồn cưá»i. Từ khi mẹ tôi mất, má»i ná»—i lo toan cho hai đứa con dồn cả lên vai bố tôi, ông đâm ra thà nh ngưá»i kỹ tÃnh. Con gái đã mưá»i tám tuổi mà bố phải dặn chi li từ chuyện ăn, chuyện mặc. Mặc đủ ấm khi trá»i lạnh... (Ông già không yên tâm vá»›i cô con gái chá»§ trương ăn mặc vị nghệ thuáºt, bất chấp thá»i tiết. "Mặc gì" luôn luôn là đỠtà i tranh luáºn nảy lá»a giữa hai bố con, những sáng mùa đông trước giá» Ä‘i há»c, kể từ khi tôi bắt đầu trở thà nh má»™t cô bé thÃch là m Ä‘iệu, lá»›n lên giữa Hà Ná»™i đói nghèo cá»§a thá»i bao cấp mà khái niệm "ấm" và khái niệm "đẹp" chẳng mấy khi may mắn Ä‘i đôi được cùng nhau.) Ä‚n uống Ä‘iá»u độ... (chứ đừng thỉnh thoảng lại bá» bữa ban ngà y, lục cÆ¡m nguá»™i ăn đêm, như hồi ôn thi đại há»c!) Chịu khó táºp thể thao... (đây là điá»u mà cụ vẫn phà n nà n rằng con chẳng giống cha: bố thì hăng hái hết chạy lại bÆ¡i, con thì rảnh rá»—i chỉ thÃch nằm dà i ra Ä‘á»c truyện.) Há»c táºp là nhiệm vụ chÃnh, không được để các hoạt động khác là m ảnh hưởng đến việc há»c... (Các hoạt động khác? Hẳn cụ muốn nói đến "hoạt động thương mại"? Nghe nói sinh viên Việt Nam ở Liên Xô và Äông Âu bây giá» buôn bán rầm rầm, bố tôi chỉ sợ con gái theo Ä‘uôi bạn bè mà xao lãng chuyện há»c. Nếu không có cô tôi vừa thuyết phục vừa trách móc thì bố tôi đã quyết không cho tôi mang Ä‘i những mặt hà ng "chiến lược" kể trên. ("DÃnh và o chuyện buôn bán phức tạp lắm, nhà mình không có khiếu Ä‘i buôn!"). Tôi Ä‘ang háo hức vá»›i chuyến Ä‘i, thấy bố bảo sao cÅ©ng sẵn sà ng nghe váºy, nhưng cô tôi đã đưa ra má»™t lý lẽ đơn giản: "Anh có lo được cho con L.C. không, mà không để nó tá»± lo cho nó? Mấy năm nữa nó há»c xong vá» nước, lấy chồng đẻ con, anh muốn nó cÅ©ng sống cá»±c như anh bây giá» Ã ?". Bố tôi láºp tức đầu hà ng, những rõ rà ng trong lòng vẫn không yên.) Tuyệt đối tránh quan hệ yêu đương vá»›i ngưá»i nước ngoà i... A, đây má»›i là vấn đỠmấu chốt!
"Tình không biên giá»›i" là ná»—i lo sợ ám ảnh hầu hết các ông bố bà mẹ có con Ä‘i du há»c thá»i bấy giá». ÄÆ°Æ¡ng nhiên, ở má»™t cái xứ, má»™t cái thá»i, mà việc cô con gái Hà Ná»™i lấy chồng Nghệ TÄ©nh đôi khi cÅ©ng đủ là m nên má»™t bi kịch gia đình, thì chuyện dâu tây rể tây phải bị coi là đại há»a. Vả lại, ai cÅ©ng biết rằng Ä‘i du há»c mà "lấy tây" thì chẳng còn đưá»ng vá» nước: đương sá»± bị coi như kẻ đà o ngÅ©, bố mẹ mất con, gia đình mất danh dá»±. Äây má»›i là điá»u đáng sợ nhất đối vá»›i các báºc phụ huynh. Hai tiếng "lưu vong" thá»i ấy nghe giống như má»™t án tù. Những trưá»ng hợp "lưu vong ái tình" trong giá»›i lưu há»c sinh má»›i chỉ xảy ra hiếm hoi lẻ tẻ, nhưng cÅ©ng đủ để treo gương tà y liếp.
Cuá»™c Ä‘á»i luôn luôn có những biến động bất ngá». Thế hệ cá»§a chúng tôi, lá»›p du há»c sinh ra Ä‘i và o những năm tám mươi, sẽ mở đầu cho má»™t là n sóng lưu vong má»›i mà "ái tình" không phải là nguyên nhân và con đưá»ng duy nhất như các năm vá» trước. Nhưng và o thá»i Ä‘iểm đó, đứng chen chúc trên sân bay Ná»™i Bà i, nhá»… nhại mồ hôi trong cái oi ả cá»§a má»™t ngà y cuối tháng tám, không ai trong chúng tôi có thể ngá» trước được Ä‘iá»u nà y. Vali đầy ắp hà ng và đầu đầy ắp ước mÆ¡, chúng tôi ra Ä‘i, để lại sau lưng mình quê hương mà sau nà y đối vá»›i nhiá»u ngưá»i mãi mãi sẽ chỉ còn là má»™t chốn để thương để nhá»›.
Äêm đầu tiên ở MatxcÆ¡va, trá»i cuối hè bắt đầu se lạnh. Mệt phá» ngưá»i sau má»™t chuyến bay dà i và má»™t lô thá»§ tục hà nh chÃnh rắc rối, nhưng không sao ngá»§ được, tôi và T.H. ra đứng bên cá»a sổ, nhìn xuống thà nh phố lấp lánh dưới ánh đèn. Choáng ngợp trước vẻ đẹp lá»™ng lẫy cá»§a đêm MatxcÆ¡va, choáng ngợp vì nhiá»u cảm xúc mÆ¡ hồ, lẫn lá»™n, choáng ngợp vá»›i những dá»± cảm vá» má»™t tương lai còn chưa rõ nét nhưng chÃnh vì váºy mà lại có vẻ đẹp huyá»n bà đến nao lòng. Còn gì rạo rá»±c hÆ¡n khi ngưá»i ta mưá»i tám tuổi, thả hồn bay bổng đến má»™t vùng trá»i mà má»i mÆ¡ ước Ä‘á»u được phép, má»™t vùng trá»i bà ẩn có cái tên gá»i rất quyến rÅ© là Tương Lai.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

01-09-2008, 04:21 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Mùa đông bao giá» cÅ©ng là mùa cá»a hà ng vắng khách nhất trong năm. Kỳ nghỉ Noel đến gần, thiên hạ nô nức Ä‘i mua sắm quà cáp, các cá»a hà ng quần áo, già y dép, đồ chÆ¡i...ở trung tâm thà nh phố đông nghịt ngưá»i. Hiệu sách to đùng bên cạnh cÅ©ng kẻ ra ngưá»i và o tấp náºp, nhưng cá»a hà ng cá»§a Lan Chi thì vắng hắt vắng hiu. Văn hóa à đông không phải là má»™t món quà Noel thÃch hợp đối vá»›i cả ngưá»i Âu lẫn ngưá»i Ã.
Cả buổi sáng nay cánh cá»a ra và o cá»a hà ng được đẩy ra có năm lần. Äầu tiên, má»™t ngưá»i Âu và o mua má»™t quyển sách vỠđạo Pháºt. Tiếp đến là ba ngưá»i à Äông cùng Ä‘i vá»›i nhau, mua má»™t quyển truyện ở ngăn "văn há»c Thái Lan". Rồi má»™t tốp năm ngưá»i à Äông nữa, cưá»i rất to, tranh luáºn rất ồn à o (bằng má»™t thứ tiếng mà Lan Chi không hiểu), nhưng không mua gì hết. Sau khi nhóm ngưá»i nà y Ä‘i ra, cá»a hà ng rÆ¡i và o trạng thái lặng như tỠđến gần má»™t tiếng, rồi có má»™t phụ nữ tóc và ng và o mua má»™t bức tượng gá»—. Äến quá trưa, khi Lan Chi chuẩn bị kết thúc ca là m việc cá»§a mình, thì má»™t đôi nam nữ thanh niên đẩy cá»a bước và o. Chà ng trai tóc Ä‘en, rõ là dân châu Ã. Cô gái tóc nâu, nhưng mặt mÅ©i cÅ©ng không Âu gì hÆ¡n. Căn cứ và o hai đĩa nhạc Việt Nam mà há» mua, Lan Chi giả thiết rằng há» là đồng hương cá»§a mình. Nhưng vì đã có kinh nghiệm cay đắng nên tất nhiên cô không thốt ra má»™t câu tiếng Việt nà o. Äôi thanh niên nhìn cô vẻ dò há»i, mỉm cưá»i thân thiện, nhưng có thể vì há» cÅ©ng có kinh nghiệm cay đắng như cô, hay vì má»™t lý do gì khác mà cô không rõ, há» chỉ trao đổi vá»›i Lan Chi và i câu ngắn gá»n bằng tiếng Pháp.
Má»™t giá» trưa, Lan Chi bà n giao cá»a hà ng cho Julie, cô bạn ngưá»i Pháp là m ca chiá»u. Cả Lan Chi lẫn Julie Ä‘á»u chá»n là m việc theo hình thức "mi-temps", tức là chỉ là m ná»a ngà y. Là m như váºy thu nháºp Ãt, nhưng lại có thá»i gian và sức lá»±c để chăm sóc chồng con. Lan Chi chá»§ trương là m việc "tà tà ", vì vá»›i cái nghá» bán sách cá»§a cô, dù có là m cả ngà y, hay tháºm chà là m cả đêm Ä‘i nữa, thì cÅ©ng đến thế mà thôi. ÄÆ°á»ng công danh có gì hứa hẹn đâu mà phải cố.
VỠđến nhà , việc đầu tiên cá»§a Lan Chi là báºt máy vi tÃnh lên. Sau đó, cô mở tá»§ lạnh nhặt ra và i thứ, đặt và o máy vi sóng cho nóng lại, rồi Ä‘em ra bà n là m việc, vừa ăn, vừa dán mắt và o mà n hình vi tÃnh. Trung đã Ä‘i là m, ăn trưa ở bệnh viện. Ba đứa con ăn ở trưá»ng. Có má»™t mình, Lan Chi chỉ ăn qua quýt và i miếng cho xong chuyện.
Nếu không kể thá»i gian ngá»§ mà sáng nà o Lan Chi cÅ©ng phải rá»i bá» vá»›i rất nhiá»u lưu luyến, thì quãng thá»i gian từ hai giá» chiá»u đến bốn giá» chiá»u là quãng thá»i gian mà cô cho là "xa xỉ" nhất trong hai mươi tư tiếng đồng hồ cá»§a má»™t ngà y, tức là quãng thá»i gian mà cô có thể yên tâm dà nh hoà n toà n cho những sở thÃch cá nhân cá»§a riêng cô.
Ba mươi phút đầu, Lan Chi dùng để xem e-mail, trả lá»i thư từ, và và o những địa chỉ yêu thÃch trên Internet để xem bà i vở, tin tức. Tuy đã qua cái tuổi dá»… bị mốt ảnh hưởng, nhưng cô vẫn không tránh được cái bệnh dịch thá»i đại Ä‘ang lan nhiá»…m toà n cầu, tức là căn bệnh "nghiện Internet". Ngà y nà o không mò được và o mạng má»™t chút là cô ăn không ngon, ngá»§ không yên, cảm giác như là mình bá»—ng trở thà nh Robinson sống giữa đảo hoang, bị cắt đứt má»i liên lạc vá»›i thế giá»›i loà i ngưá»i. Lòng dạ bồn chồn như thể có biến cố gì vÄ© đại lắm Ä‘ang diá»…n ra, mà mình lại bị đẩy ra ngoà i cuá»™c, không được ai cho biết.
Có hai bức e-mail nằm trong há»™p thư cá»§a Lan Chi hôm nay. Bức đầu là cá»§a Thanh Hoa. Cô bạn thông báo rằng đến kỳ nghỉ Noel sắp tá»›i sẽ cùng chồng con Ä‘i xuống miá»n Nam trượt tuyết ở vùng núi Alpes, nếu tiện thì lúc vá» sẽ lái xe Ä‘i vòng và i trăm cây số để đến thăm gia đình Lan Chi. "Nếu tiện", cô bạn nhấn mạnh. "Nhất định phải tiện", Lan Chi viết trả lá»i, bá»—ng thấy cồn lên trong lòng niá»m ước muốn được gặp lại cô bạn cÅ©, để trò chuyện, hà n huyên, kể lể... Hay tháºm chà là để không nói gì hết, chỉ khóc má»™t chút thôi cho vợi bá»›t ná»—i lòng. Thanh Hoa là nhịp cầu duy nhất ở đây nối Lan Chi vá»›i khoảng trá»i xưa, vá»›i cái thá»i tuổi trẻ xa quá mà thương quá.
Bức thư thứ hai là cá»§a cáºu em trai ở Berlin, giục chị đến kỳ nghỉ thì Ä‘em lÅ© nhóc sang Äức chÆ¡i vá»›i hai đứa em hỠở Äức, cho chúng nó luyện tiếng Việt vá»›i nhau, "cố sang nhé, chị hứa nhiá»u lần rồi đấy!". Lan Chi biết là mình lại phải khất thêm lần nữa. " Năm nay chị không thu xếp Ä‘i được. Hay vợ chồng em Ä‘em bá»n trẻ sang đây chÆ¡i?"
Thư từ xong, dạo má»™t vòng qua mấy site Internet, biết thế giá»›i vẫn không có gì đặc biệt, tức là vẫn động đất ở chá»— nà y, lÅ© lụt ở chá»— kia, khá»§ng bố ở má»™t (hay và i) nÆ¡i khác, các loại tá»™i phạm giết ngưá»i, trá»™m cắp... ở khắp má»i nÆ¡i, Lan Chi thở dà i, gạt ra khá»i đầu má»™t triết lý sáo mòn vá» nhân tình thế thái mà bao giá» cÅ©ng hiện đến vá»›i cô ngoà i ý muốn, những lúc cô và o Internet Ä‘á»c tin. Rồi Lan Chi ngắt mạng và nhấn con chuá»™t, mở ra má»™t cá»a sổ má»›i trên mà n hình vi tÃnh.
Cái cá»a sổ nà y là bà máºt cá»§a Lan Chi, ná»—i Ä‘am mê cá»§a cô, niá»m hạnh phúc cá»§a cô. Cô giấu nó vá»›i chồng như ngưá»i vợ ngoại tình giấu thư cá»§a tình nhân. Cô giấu nó vá»›i tất cả ngưá»i quen như má»™t ngưá»i đà n bà đoan chÃnh giấu thói nghiện rượu hay thói ham cá» bạc cá»§a mình. Má»—i ngà y, cô chỉ dà nh cho cái ô cá»a ấy chừng má»™t tiếng rưỡi đồng hồ, nhưng đó là những giá» phút cô sống mãnh liệt nhất, hết mình nhất, những giá» phút mà quá khứ, tương lai, hiện tại hòa trá»™n và o nhau, hiện thá»±c và ước mÆ¡ không còn ranh giá»›i. Ở ô cá»a nà y, Lan Chi viết và lưu giữ má»™t bản thảo Ä‘ang dở dang cá»§a cô.
Lan Chi chưa bao giá» là nhà văn. Cô chưa biết nên gá»i bản thảo Ä‘ang viết dở là gì. Nó bắt đầu từ những hồi ức xa xưa, nhưng không hẳn là hồi ký: Lan Chi muốn hình dung lại cái không khà chung cá»§a má»™t thá»i đã sống, chứ không định ghi lại chÃnh xác má»™t trăm phần trăm từng chi tiết, từng sá»± kiện. Vả lại, Lan Chi không định dừng câu chuyện cá»§a mình lại trong quá khứ, cô vẫn còn chưa biết sẽ kéo dà i nó đến táºn đâu. Thôi thì cứ tạm gá»i đó là má»™t cuốn tiểu thuyết tá»± truyện.
Äây là lần đầu tiên Lan Chi viết tiểu thuyết. Dá»± định vá» cuốn tiểu thuyết ấy cô đã ấp á»§ rất lâu rồi, nhưng sau khi xóa Ä‘i viết lại nhiá»u lần và bá» dở ná»a chừng, cô chỉ má»›i thá»±c sá»± bắt đầu lại cách đây có và i tháng. Cô chưa há» nghÄ© đến chuyện mình sẽ gá»i in ở đâu (tháºm chà có gá»i in hay không cÅ©ng chưa nghÄ© đến), chỉ thấy có sức mạnh vô hình nà o cứ thôi thúc mình phải viết. Viết như má»™t sá»± giải thoát. Viết để sống lại vá»›i quá khứ, để nhìn lại con đưá»ng Ä‘i cá»§a mình và bạn bè, má»™t thế hệ mà cô cho rằng có số pháºn tháºt là đặc biệt (thá»±c ra, thế hệ nà o mà chẳng coi số pháºn cá»§a há» là đặc biệt?) Và có lẽ còn viết để thá»±c hiện những ước mÆ¡ thầm kÃn mà cô không thể thá»±c hiện được ngoà i Ä‘á»i.
Ngưá»i duy nhất được Lan Chi tiết lá»™ vá» cuốn tiểu thuyết nà y là Thanh Hoa. ChÃnh Thanh Hoa là ngưá»i đầu tiên đã gieo và o đầu Lan Chi cái ý định viết tiểu thuyết. Từ hồi há»c cấp ba, cô bạn đã ngưỡng má»™ Lan Chi như má»™t " tà i năng văn há»c", vì đợt thi báo tưá»ng nà o cá»§a trưá»ng lá»›p há» cÅ©ng giáºt giải nhá» những bà i thÆ¡ vần Ä‘iệu du dương cá»§a Lan Chi (những câu thÆ¡ đại loại như "Con đưá»ng má» sương ngà y ta Ä‘i há»c", hay "Là n tóc em bay, mát cả trá»i chiá»u"... má»™t thá»i đã khiến cho các cáºu con trai trong trưá»ng ra ngẩn và o ngÆ¡, chốc chốc lại tìm dịp nhìn trá»™m nữ thi sÄ© má»™t cái, - cá»§a đáng tá»™i, không có thÆ¡ thì cÅ©ng đã khối ngưá»i muốn liếc trá»™m cô rồi). Trong má»™t lần ngồi trò chuyện vá»›i nhau, nhắc đến bạn bè giỠđây chỉ có và i đứa còn ở trong nước, còn thì tung tán khắp má»i nÆ¡i, Nga, Pháp, Anh, Äức, Mỹ, Nháºt... nÆ¡i nà o cÅ©ng có, Thanh Hoa chợt buá»™t miệng nói: "Tao mà có tà i như mà y thì tao sẽ viết má»™t cuốn tiểu thuyết vá» thế hệ bá»n mình. Mà sao mà y không viết Ä‘i, tha hồ lắm chuyện giáºt gân."
Váºy là Lan Chi viết tiểu thuyết. Viết má»™t cách giấu giếm vì cô không muốn trở thà nh lố bịch dưới mắt ngưá»i Ä‘á»i (đặc biệt là dưới mắt chồng). Thá»i buổi nà y tiến sÄ© tâm lý há»c Ä‘i bán sách thì chẳng ai ngạc nhiên, chứ cô bán sách mà lại viết tiểu thuyết thì đúng là là m trò cưá»i cho thiên hạ.
Äúng bốn giá» chiá»u, chuông đồng hồ reo vang, Lan Chi rá»i máy vi tÃnh đứng dáºy nhưng mắt vẫn mÆ¡ mà ng như ngưá»i chưa tỉnh ngá»§. Cô phải đặt chuông đồng hồ, nếu không thì thể nà o cÅ©ng mê mải viết mà quên Ä‘i giá» giấc. Cô dà nh ná»a tiếng để dá»n dẹp nhà cá»a trước giá» Ä‘i đón con ở trưá»ng. Ná»a tiếng ấy cÅ©ng là để cho Lan Chi hồi tỉnh, bứt ra khá»i cái trạng thái như ngưá»i lên đồng mà cô thưá»ng có trong khi viết, để trở vá» vá»›i hiện thá»±c. Ká»· luáºt nà y Lan Chi đặt ra cho mình sau má»™t lần suýt phải trả giá đắt: lần ấy, quá ham viết, cô ngồi lỳ trước máy vi tÃnh cho đến táºn bốn giá» rưỡi má»›i hốt hoảng báºt dáºy chạy Ä‘i đón con, và vừa Ä‘i vừa chìm trong dòng suy nghÄ© như má»™t kẻ má»™ng du, cô đã lững thững bước qua đưá»ng giữa lúc chưa có đèn xanh cho ngưá»i Ä‘i bá»™. Nếu ngưá»i lái chiếc xe ô tô hôm ấy không phanh két lại kịp thá»i (kèm theo má»™t câu gắt gá»ng), thì có lẽ giỠđây ba đứa con cô đã mồ côi mẹ.
Lan Chi đến trưá»ng mẫu giáo đón hai bé sinh đôi trước, rồi dẫn hai đứa sang trưá»ng tiểu há»c đón cu Nam. Bốn mẹ con thong thả Ä‘i bá»™ vá» nhà . Không ai chạy như lúc sáng nữa, vì bây giá» chẳng có gì mà vá»™i. Vả lại, sau má»™t ngà y ở trưá»ng cả ba đứa trẻ Ä‘á»u đã thấm mệt.
Má»›i quãng năm giá» chiá»u mà trá»i đã xâm xẩm tối. Thà nh phố bắt đầu lên đèn. Còn hÆ¡n chục ngà y nữa má»›i đến Noel, nhưng phố xá đã chăng đèn kết hoa rá»±c rỡ. Gió thổi vù vù là m những chuá»—i dây đèn mà u chao Ä‘i đảo lại. Trá»i lạnh buốt, bốn mẹ con bước co ro, chỉ mong chóng vỠđến nhà . Vẫn là con đưá»ng Ä‘i buổi sáng, mà sao như dà i ra gấp đôi. Lan Chi bá»—ng thấy thèm má»™t và i bông tuyết rÆ¡i, tháºt nhẹ, tháºt má»m, để xóa má» Ä‘i cái vẻ nghiệt ngã cá»§a thà nh phố mùa đông mà tất cả những chùm đèn lấp lánh kia cÅ©ng không sao là m dịu được.
Mùa đông năm nay tháºt lạ. Trá»i lạnh đến thế rồi mà sao vẫn chưa có tuyết rÆ¡i?
|

01-09-2008, 04:23 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
Tuyết rÆ¡i nhiá»u, rất nhiá»u, mùa đông năm ấy ở MatxcÆ¡va.
Äầu tháng mưá»i má»™t, tuyết bắt đầu rÆ¡i, như thưá»ng lệ năm nà o cÅ©ng váºy. Tinh khiết và dịu dà ng, những bông tuyết đầu mùa rÆ¡i tháºt cháºm trong không trung, lượn lá» mãi rồi má»›i thong thả ngáºp ngừng đáp xuống. Äất và trá»i hòa lẫn và o nhau trong má»™t mà u trắng muốt tinh khôi.
Nhưng rồi tuyết cứ rÆ¡i mãi, má»—i lúc má»™t hối hả hÆ¡n, dạn dÄ© hÆ¡n, đáo để hÆ¡n. RÆ¡i như không có cách nà o ngừng lại được.Từ ngà y nà y qua ngà y khác, từ tháng nà y qua tháng khác, từ phố nà y qua phố khác..., ngưá»i ta có cảm giác như không Ä‘i đâu cho thoát nổi cái mà u trắng ấy, đơn Ä‘iệu đến mức tẻ ngắt, buồn bã đến độ thê lương.
Äó là má»™t mùa đông khắc nghiệt cá»§a tôi. Tôi bước và o năm cuối đại há»c. Kỳ thi tốt nghiệp đến gần, và lấp ló ngay sau đó là ngà y vá» nước. Äi cùng vá»›i khái niệm " vá» nước" là khái niệm "gá»i hà ng biển". Äi cùng vá»›i khái niệm "gá»i hà ng biển" là khái niệm "magazin" Vấn đỠnan giải đặt ra là là m sao có đủ thá»i gian để vừa há»c thi và là m luáºn văn tốt nghiệp, vừa Ä‘i magazin kiếm đồ lấp cho đầy thùng hà ng sẽ được gá»i vá» nước bằng đưá»ng biển. Sau má»™t mùa đông há»›t hải chạy trên những con đưá»ng ngáºp tuyết theo lá»™ trình "trưá»ng-thư viện-cá»a hà ng-nhà ", ngưá»i cứng đỠvì lạnh, ê ẩm vì những cú trượt chân, tuyết Ä‘á»ng trên má, trên mi và táo tợn chui và o táºn cổ..., tôi thôi không là m thÆ¡ vá» những bông tuyết dịu dà ng trong trắng nữa. Và cứ nghe nói đến từ magazin là ngao ngán cả ngưá»i.
Tháºm chà cho đến táºn mấy năm sau, cứ nghe nhắc tá»›i từ magazin là tôi vẫn còn thấy chóng mặt. Thấy hiện lên trước mắt những cá»a hà ng rá»™ng thênh thang hà ng Ãt, ngưá»i nhiá»u. Thấy hà ng trăm con ngưá»i nhẫn nhục đứng chá» từ giá» nà y sang giá» khác trong giá lạnh, xếp thà nh những cái Ä‘uôi rồng rắn dá»… đến và i cây số. Thấy những cảnh ẩu đả loạn xị ngáºu, võ mồm và võ tay chân, trên cái ná»n là má»™t bản hợp âm nhiá»u thứ tiếng (Việt, Nga và gì gì nữa), nhiá»u thứ giá»ng ( Ä‘anh đá, hăm dá»a, than thở, phân bua và gì gì nữa)...., tất cả là để bảo vệ chá»— đứng chÃnh đáng cá»§a mình trong hà ng, để duy trì niá»m mÆ¡ ước cÅ©ng vô cùng chÃnh đáng là má»™t cái ấm Ä‘iện. Thấy nụ cưá»i khoái trá má»™t cách độc ác cá»§a cô bán hà ng trước sá»± tẽn tò, thất vá»ng cá»§a đám dân Ä‘en khi bá»—ng nhiên nghe ngưá»i nắm trong tay niá»m mÆ¡ ước cá»§a mình dõng dạc tuyên bố: "Hôm nay thôi không bán nữa!" Thấy mình thiểu não ra vá», mặt mÅ©i bÆ¡ phá», nhân cách tÆ¡i tả...
"Chiến hữu" gần gÅ©i nhất cá»§a tôi, ngưá»i luôn luôn ká» vai sát cánh vá»›i tôi trong những chiến dịch "đánh quả" là T.H. Äó là cô bạn gái thân từ hồi há»c cấp ba, đến khi sang Nga thì hai đứa lại may mắn được há»c cùng trưá»ng (tuy khác ngà nh nhau). T.H. nhanh nhẹn, xông xáo hÆ¡n tôi, cho nên cô giữ vai trò thá»§ lÄ©nh trong má»i " phi vụ thương mại" mà chúng tôi thá»±c hiện. Nhưng cô cÅ©ng gầy và nhá» như tôi, nên má»—i khi may mắn "trúng quả" thì hai đứa Ä‘á»u thở không ra hÆ¡i lúc chuyên chở chiến lợi phẩm vá». Hồi đó bá»n tôi nghèo lắm, toà n lấy công là m lãi, đâu dám động tà bá» tiá»n ra Ä‘i taxi như những lá»›p sinh viên vá» sau. Mùa đông, đưá»ng tháºt trÆ¡n, gió tháºt lạnh, tay xách nách mang, hai đứa Ä‘i lò dò như rÃu và o nhau, chỉ sợ ngã. Nhưng ngã còn không Ä‘au bằng thỉnh thoảng bắt gặp những cái nhìn thiếu thiện cảm cá»§a dân Nga ném và o mình. Chạm trán các đấng mà y râu đồng hương, cÅ©ng còm và là m thân ngá»±a thồ như mình, thì chẳng hy vá»ng gì được há» giúp, mà còn phải nghe há» chá»›t nhả: “Xinh thế mà sao không có anh nà o giúp?â€
Ừ, sao không có anh nà o giúp? LÅ© bạn gái cùng trưá»ng bảo tôi và T.H. khổ vì quá kiêu, bao nhiêu thằng theo, sao không nháºn đại má»™t thằng là m bồ để nó Ä‘i đánh quả há»™ cho khá»i nhá»c thân. Thì ai chả biết rằng là m thân con gái đã muốn đánh quả mà không có bồ là rất thiệt. Nhìn chị em phụ nữ ở đây thì thấy ngay, ngưá»i nà o có bồ tháºt đúng như có cánh. Bà n là , nồi hầm... cứ tá»± dưng bay vèo vèo vá» nhà .
Nhưng "nháºn đại" thì tôi và T.H. chịu không là m được. Thâm tâm cÅ©ng muốn có bồ, nhưng trong đám con trai lượn lá» xung quanh, chẳng thấy ai là m mình rung động. Hai đứa Ä‘á»u được coi là xinh xắn, dá»… thương, nhưng há»c đến năm cuối đại há»c rồi, bạn gái có đứa đã thay đến bồ thứ ba, mà tôi vá»›i T.H. thì vẫn "trÆ¡ thổ địa".
Má»™t trong những vệ tinh lượn quanh tôi dai dẳng nhất hồi ấy là T., thưá»ng được bạn bè gá»i là T. "á»§ng", còn bản thân anh ta thì luôn luôn tá»± giá»›i thiệu mình bằng tên kép như nghệ sÄ© là S.T.
T. hÆ¡n tôi bốn tuổi, là nghiên cứu sinh ngà nh kinh tế. Äẹp trai, dân Hà Ná»™i gốc ba Ä‘á»i là Ãt (bố mẹ anh ta có cá»a hà ng buôn bát rất phát đạt ở khu Hà ng Ngang, Hà ng Äà o), chỉ riêng hai ưu Ä‘iểm ấy đã đủ để T. lá»t và o mắt xanh cá»§a nhiá»u cô gái. Má»™t ưu Ä‘iểm cá»±c kỳ quan trá»ng nữa cá»§a T. là anh ta rất già u (cái nà y khiến nhiá»u chị em chết hẳn!). Già u vì được hưởng lá»™c nhà thì đã đà nh, nhưng anh ta còn giầu thêm gấp nhiá»u lần do tà i là m kinh tế. Äó là má»™t nhà kinh tế bẩm sinh mà ảnh hưởng rất Ä‘áºm nét trong hoạt động thương mại cá»§a sinh viên Việt Nam ở Nga lúc bấy giá»: anh buôn gì là nhân dân à o à o buôn theo. Từng là trùm buôn "sâm bổ tháºn" (nhà anh ta có thá»i giống như kho chứa hà ng cá»§a xà nghiệp dược phẩm, thuốc "bổ tháºn" xếp chót vót đến táºn trần), T. lại là ngưá»i đầu tiên đánh hÆ¡i thấy rằng mặt hà ng nà y đã bão hòa trên thị trưá»ng Nga. Trong lúc nhiá»u ngưá»i còn lóc cóc vác thuốc "bổ tháºn" từ Việt Nam sang Nga, để rồi ế chá»ng ế trÆ¡ tiếc cá»§a đà nh Ä‘em ra tá»± uống (háºu quả thế nà o có trá»i mà biết được!), thì T. đã nhanh nhẹn chuyển sang lÄ©nh vá»±c khác: anh ta trở thà nh ngưá»i Ä‘i tiên phong trong việc buôn bao cao su, mặt hà ng cá»§a thá»i kỳ "háºu bổ tháºn". ChÃnh vì phát hiện ra mặt hà ng bao cao su nà y mà T. được gá»i là T. "á»§ng", chứ anh ta hoà n toà n không có quan hệ gì vá»›i loại già y cao cổ Ä‘i mưa.
Tôi không hiểu sao má»™t ngưá»i như váºy lại mê tôi, má»™t đứa con gái chẳng có gì đặc biệt ( thá»±c lòng, tôi biết mình cÅ©ng dá»… thương, nhưng trong số con gái mê anh ta có cô còn xinh hÆ¡n tôi), đã thế còn hết sức lá»› ngá»› trong chuyện là m ăn. Bạn gái thì bao nhiêu đứa bảo:"Gáºt nhanh Ä‘i kẻo hết rồi lại tiếc". Äến T.H., tuy không tá» thái độ vun và o, cÅ©ng nói: "Mà y mà lấy T. thì đúng là chuá»™t sa chÄ©nh gạo nhé".
Nhưng tôi không chịu được T. Không chịu được cái vẻ đẹp trai trÆ¡ trẽn và lá»c lõi cá»§a anh ta. Không chịu được cái lối cưá»i hÆ¡ há»› vừa tá»± mãn, vừa khả ố cá»§a anh ta. Không chịu được cái thói suồng sã, gặp con gái chưa quen biết gì mà đã xưng "anh, em" xoen xoét.
Phải công nháºn là T. rất kiên nhẫn vá»›i tôi. Dù cho tôi đã nói hết sức thẳng thắn vá» tình cảm cá»§a mình, dù cho anh ta cá»±c kỳ báºn vá»›i các hoạt động kinh tế, T. vẫn Ä‘á»u đặn má»™t tuần má»™t buổi đến thăm tôi rất đúng lịch. Lần nà o đến thăm anh ta cÅ©ng có hai thứ quà , lãng mạn và hiện thá»±c: nước hoa thì Ä‘i cùng bà n là , sôcôla thì cặp đôi vá»›i ấm Ä‘iện. Ngà y mùng 8 tháng 3 năm trước, anh ta mang tặng tôi má»™t bó hoa hồng to tướng, kèm theo má»™t cái nồi hầm. Tất nhiên, bao giá» tôi cÅ©ng tìm cách từ chối lịch sá»± nhưng kiên quyết. T. chẳng há» chạnh lòng, không nháºn thì thôi, anh ta gói lại cẩn tháºn để mang vá», rồi thản nhiên ngồi nói chuyện như không có việc gì xảy ra (và lần sau đến lại tiếp tục mang theo quà khác). Tán chuyện cÅ©ng là má»™t cái tà i cá»§a T., mồm anh ta dẻo quèo quẹo, ngồi mấy tiếng cÅ©ng không hết chuyện. Äối vá»›i tôi, ngồi tiếp chuyện T. quả là má»™t cá»±c hình, nhưng may quá cá»±c hình đó không kéo dà i lắm. Tôi nhanh chóng nháºn ra lịch đến thăm cá»§a T.: tuần nà o cÅ©ng đúng tối thứ sáu. Thế là tôi chỉ việc Ä‘i lánh nạn sang nhà T.H. và o tối thứ sáu hà ng tuần. Sau nhiá»u lần đến hụt, để lại những mẩu giấy đầy tình cảm (âu yếm, trách móc như đã là gì cá»§a nhau!), T. có thỠđến thăm tôi má»™t cách thất thưá»ng, không theo lịch, và bắt gặp tôi ở nhà được và i lần. Nhưng hình như việc Ä‘i thăm tôi thất thưá»ng như váºy là quá sức đối vá»›i T., má»™t nhà kinh doanh mà thá»i giá» hết sức khÃt khao và kế hoạch đã lên trước đến cả tháng. Thà nh thá» những chuyến viếng thăm cá»§a anh ta cuối cùng thưa dần Ä‘i, chỉ còn được ở mức khoảng má»—i tháng má»™t lần.
Thá»i ấy, T.H. cÅ©ng thưá»ng được hưởng những chuyến viếng thăm Ä‘á»u đặn như tôi, nhưng cây si trung thà nh cá»§a cô là má»™t đối cá»±c cá»§a T "á»§ng". Không dám nói là quy luáºt, nhưng tôi nghiệm ra rằng những chà ng đáo để đôi khi hay mê những cô gái hiá»n hiá»n, nhà là nh, còn ngược lại những chà ng là nh như bụt thì cứ thấy các cô gái sắc sảo là y như rằng bị hút hồn, không tránh và o đâu được. Tá»™i nghiệp Q., anh hoà n toà n như bị thôi miên, không còn sức kháng cá»± trước cô bạn thông minh, lém lỉnh cá»§a tôi.
Q. bằng tuổi tôi và T.H., há»c cùng năm, cùng trưá»ng, nhưng khác khoa. Anh cÅ©ng đẹp trai, nhưng là má»™t vẻ đẹp trà thức hÆ¡i "cây cảnh". Anh cÅ©ng nổi tiếng lẫy lừng như T. "á»§ng", nhưng không phải vì tà i là m ăn, mà vì há»c giá»i. Q. đã từng được giải cao trong má»™t kỳ thi toán quốc tế, tên và ảnh cá»§a anh có thá»i đã từng xuất hiện trên nhiá»u tá» báo lá»›n nhỠở Việt Nam. Vá»›i những chi tiết có tháºt và không có tháºt vá» Q., báo chà đã là m cho anh trở thà nh má»™t nhân váºt gần như huyá»n thoại trong giá»›i sinh viên, anh Ä‘i đến đâu là con gái ở đấy đổ xô ra xem mặt. Nhưng bụt chùa nhà không thiêng, tuần nà o T.H. cÅ©ng được nhìn mặt Q. Ãt nhất là và i lần rồi, nên cô không thấy ở anh có gì là huyá»n thoại cả.
Thá»±c tình, tôi thấy Q. có rất nhiá»u ưu Ä‘iểm. Anh không chỉ há»c giá»i mà còn có máu nghệ sÄ©, đà n ngá»t, hát hay. Há»™i diá»…n văn nghệ nà o cá»§a trưá»ng mà không có Q. lên sân khấu thì đám con gái bá» vỠđến má»™t ná»a. Có lần tôi nói vá»›i T.H., ná»a đùa ná»a tháºt: " Tao không hiểu mà y còn chê gì nữa. Tao mà là mà y thì đã đổ từ lâu." T.H. trả lá»i tỉnh bÆ¡: "Thằng nà y còn non lắm, phải dạy dá»— nhiá»u má»›i cho Ä‘i lấy vợ được." Tôi biết, trong thâm tâm T.H. cÅ©ng quý Q., nhưng gá»i là tình yêu thì chưa phải, hoà n toà n không phải. Cho nên cô cứ để lá»ng lÆ¡ con cá và ng mãi, không từ chối mà cÅ©ng chẳng nháºn lá»i. Nói đúng ra thì cÅ©ng có lá»i gì mà nháºn đâu, Q. chưa bao giỠđủ can đảm thốt lên má»™t câu tá» tình vá»›i T.H. Lá»—i chÃnh là tại T.H. thôi: vá»›i loại nhát gái tầm cỡ như Q. mà T.H. lại nhất quyết không chịu báºt đèn xanh thì Ä‘á»i nà o anh dám tiến.
Váºy là trong khi tất cả sinh viên Việt Nam ở MatxcÆ¡va Ä‘á»u biết là Q. chết mê chết mệt vì T.H., tháºm chà thỉnh thoảng có ngưá»i gặp anh còn há»i thăm "bao giá» cưới", Q. vẫn không há» dám thổ lá»™ vá»›i T.H. vá» tình cảm cá»§a mình. Cứ và i tối anh lại đến thăm cô má»™t lần, sau mấy câu ấp úng há»i thăm sức khá»e, bà n chuyện thá»i tiết, anh bèn ngồi và o bà n giở báo ra Ä‘á»c. Bao giá» T.H.cÅ©ng để sẵn trên bà n má»™t chồng báo dầy cá»™p, "cho hắn có việc mà là m". Äá»c hết xấp báo, uống xong bốn cốc nước chè to tướng (T.H. phải đổ thêm nước Ãt nhất là hai lần và o bình trà ), Q. nhìn quanh quất dưá»ng như để tìm xem có cá»› gì ngồi thêm nữa không. Vì việc tìm cái cá»› nà y đối vá»›i Q. cÅ©ng khó ngang việc kiếm hà ng "độc" ở MatxcÆ¡va thá»i ấy, cho nên nói chung Q. thưá»ng phải ngáºm ngùi đứng dáºy ra vá» sau cốc nước chè thứ tư, miệng là nhà và i lá»i "chúc ngá»§ ngon nhé".
Thỉnh thoảng tôi cÅ©ng gặp Q. trong những tối sang nhà T.H. để tránh mặt T. "á»§ng". Bình thưá»ng, Ä‘i tán gái mà lại gặp phải bạn gái cá»§a đối tượng ngồi lù lù ra ở đấy thì ai chẳng bá»±c mình (còn là m ăn gì được nữa!), nhưng Q. thì ngược lại: anh có vẻ thoải mái hẳn lên vá»›i sá»± có mặt cá»§a tôi.. Chưa đủ bản lÄ©nh để mặt đối mặt vá»›i ý trung nhân, khi chỉ có má»™t mình vá»›i T.H., dáng Ä‘iệu Q. cứ như ngưá»i xấu hổ vì có ba tay bốn chân thừa thãi quá không biết để đâu. Tấm thân mét bảy cá»§a anh cứng đỠra má»—i khi chạm phải ánh mắt tinh quái cá»§a nà ng. Cái không khà căng thẳng nà y được phá vỡ vá»›i sá»± xuất hiện cá»§a má»™t ngưá»i thứ ba: thần kinh cá»§a Q.được giải tá»a khá»i trạng thái ức chế. Chồng báo bị bá» rÆ¡i, trà chỉ nhấp và i ngụm rất phong thái con ngưá»i lịch lãm, óc hà i hước được phát huy hết sức triệt để, Q. trở nên dạn dÄ© hẳn, đến mức đã và i báºn dám liá»u mình nhìn thẳng và o mắt nà ng má»™t cái ( công nháºn là má»™t cái nhìn hãy còn ngắn, và chưa thể hiện được hết độ sâu tình cảm, nhưng như váºy đã hứa hẹn lắm rồi). Nói chung là tình hình tá» ra có rất nhiá»u triển vá»ng. Từ lúc nà o không biết, tôi nháºn thấy mình đã bất giác trở thà nh đồng minh cá»§a Q.: tôi đâm ra mến anh và rất muốn tác thà nh anh vá»›i cô bạn thân nhất cá»§a mình.
Những buổi tối ngồi nói chuyện trong căn phòng ấm áp cá»§a T.H. tháºt thoải mái, dá»… chịu, nhưng đỠtà i rồi cÅ©ng đến lúc cạn dần. Từ chuyện hà i hước đến chuyện nghiêm chỉnh, từ tình hình chÃnh trị Việt Nam và quốc tế đến tình hình buôn bán cá»§a dân ta ở Nga...., tóm lại, chỉ còn thiếu má»—i đỠtà i tình yêu thôi, còn thì không đỠtà i nà o là không được lôi ra phân tÃch hết sức kỹ lưỡng. Q. bắt đầu rÆ¡i và o tình trạng phải đối đầu vá»›i nguy cÆ¡ lặp lại những Ä‘iá»u "biết rồi, khổ lắm, nói mãi". Hoặc là đà nh trở vá» vá»›i chồng báo mà Ãt lâu nay đã bị lãng quên. Cả hai nguy cÆ¡ nà y Ä‘á»u Ä‘e dá»a những thà nh quả rất đáng khÃch lệ đã đạt được.
Thêm nữa, căn phòng của T.H. ấm thì có ấm, nhưng trong khi chưa chuyển sang được giai đoạn "hai trái tim và ng", thì khung cảnh lâu dần đâm trở nên đơn điệu. Không thể trông chỠbất cứ một sự thăng hoa tình cảm nà o diễn ra ở đây.
Q. nháºn thấy rằng thá»i cÆ¡ đã chÃn muồi cho má»™t cuá»™c nhảy vá»t má»›i vá» chất. Anh quyết định rá»§ T.H. Ä‘i xem phim.
Sau ba lần rình đợi trên con đưá»ng Ä‘i há»c quen thuá»™c cá»§a T.H. để "tình cá»" gặp nà ng má»™t mình, sau ba lần ném cho nà ng má»™t cái nhìn theo dá»± định là dà i và đắm Ä‘uối, nhưng không hiểu sao lại biến thà nh má»™t cái cụp mắt hướng xuống đất quá nhanh, sau ba lần lá»i má»i Ä‘i xem phim (đã ôn luyện trước cả đêm) tá»± dưng biến thà nh má»™t câu há»i ngá»› ngẩn và ấp úng "T.H. Ä‘i đâu đấy?", Q. hiểu rằng thá»i cÆ¡ vẫn chưa chÃn muồi cho má»™t cuá»™c Ä‘i xem phim chỉ có nà ng và anh, vai ká» vai, mặt đối mặt. Anh bèn gá»i Ä‘iện thoại cho tôi.
Sứ mệnh lịch sá» mà Q. muốn giao phó cho tôi thá»±c ra rất đơn giản: tôi phải chuyển há»™ Q. lá»i má»i Ä‘i xem phim đến T.H., đồng thá»i chÃnh tôi cÅ©ng là ngưá»i được má»i Ä‘i. “Mình sẽ rá»§ thêm mấy thằng bạn nữa, -Q. bảo, - cả há»™i sẽ cùng Ä‘i cho vui, còn lúc vá» thì mình sẽ Ä‘i tiá»…n T.Hâ€.
Kế hoạch như váºy là đã được suy tÃnh khá chặt chẽ. Tôi thá»±c hiện nhiệm vụ cá»§a mình không chút khó khăn. Gì chứ chuyện vui chÆ¡i giải trà thì cô bạn tôi rất Ãt khi từ chối, nhất là khi có tôi cùng tham dá»±.
Äiểm hẹn để cùng xuất phát là trước cổng B cá»§a tòa nhà chÃnh trưá»ng bá»n tôi. Khi tôi và T.H. đến nÆ¡i thì Q. đã có mặt ở đó, dáng Ä‘iệu không giấu được vẻ bồn chồn. Tôi nháºn thấy cái gá»i là "mấy thằng bạn" cá»§a Q.thá»±c ra chỉ là má»™t nhân váºt không dưới 1m75, mái tóc bá»m xá»m nuôi Ãt ra đã được ba tháng, ánh mắt tò mò hướng vá» T.H. và nụ cưá»i tá»§m tỉm cho thấy đây là má»™t ngưá»i ý thức rất rõ vá» vai trò ông mối cá»§a mình. Q. giá»›i thiệu: "K., bạn mình, há»c bên trưá»ng kiến trúc."
Q. chá»n má»™t rạp chiếu bóng khá xa trưá»ng, hẳn là do đặt nhiá»u hy vá»ng và o mà n "đưa em vá» trong tuyết lạnh". Phải chuyển tuyến tà u Ä‘iện ngầm hai báºn, Ä‘i mất chừng bốn mươi phút má»›i tá»›i được rạp. Hai tiếng đồng hồ ngồi trong rạp trôi nhanh, rất nhanh đối vá»›i Q., lần đầu tiên được ngồi bên nà ng cùng xem má»™t bá»™ phim tình yêu khá lâm ly.
ÄÆ°á»ng vá», chúng tôi Ä‘i cùng má»™t Ä‘oạn rồi phải chia đôi ngả, vì T.H. và tôi tuy há»c cùng trưá»ng nhưng sống ở hai ký túc xá khác nhau. Mạnh dạn má»™t cách đáng ngạc nhiên ( chắc là do tác động cá»§a bá»™ phim vừa xem), Q. nháºn đưa T.H. vá», và đương nhiên, theo phép lịch sá»±, K. nói sẽ Ä‘i tiá»…n tôi. Giá» G. đã Ä‘iểm, chúng tôi tạm biệt nhau, và không ai bảo ai, tôi và K. cùng gá»i cho Q. má»™t cái nháy mắt tinh nghịch.
K. tiá»…n tôi vá». Dá»c đưá»ng anh bảo: “Q. tÃnh hay lắm đấy, phải cái mê cô bạn cá»§a L.C. quá rồi thà nh ra cứ như thằng mất hồn, mà cái cô T.H. nà y xem chừng nói năng đáo để ra phết nhỉ, cô ấy thương cho thì thôi, chứ muốn hà nh kiểu gì thì thằng Q. cÅ©ng phải chịu.†“T.H. dá»… thương lắm, - tôi cãi, - mồm miệng nó loe toe như váºy, chứ nó rất tốt bụng và tình cảm.†“Q. thá»±c sá»± là loại thiên tà i hiếm có đấy, -K. tiếp, - cô nà o vá»› được nó thì bằng trúng số độc đắc.†“Thì T.H. cÅ©ng lắm tà i, - tôi lại nói, - cả thà nh phố nà y kiếm được má»™t đứa con gái tà i sắc vẹn toà n như nó chẳng phải dá»… đâu.†Câu chuyện cứ thế tiếp tục. K. khen Q. hết lá»i, tôi khen T.H. hết lá»i, cuối cùng chúng tôi nhất trà vá»›i nhau ở chá»— mong sao cho trai anh hùng chiếm được trái tim cá»§a gái thuyá»n quyên.
Hết chuyện ngưá»i đến chuyện mình. Tôi được biết K. cÅ©ng là ngưá»i Hà Ná»™i như tôi. Anh đã tốt nghiệp đại há»c từ năm ngoái, hiện là nghiên cứu sinh năm thứ nhất ở trưá»ng kiến trúc. Thấy tôi bảo há»c ngà nh tâm lý, K. kêu sợ quá, kiểu nà y mình nghÄ© gì L.C. biết hết phải không? “Việc gì mà sợ, -tôi cưá»i, - cây ngay đâu có sợ chết đứng, nếu K. không nghÄ© gì xấu thì chẳng có gì phải lo.†“Biết thế nà o là tốt là xấu,- K. nói,- tốt xấu nhiá»u khi phụ thuá»™c và o quan niệm cá»§a má»—i ngưá»iâ€. Sá»±c nhá»› mình Ä‘ang phải là m má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra xã há»™i há»c vá» "quan niệm tình yêu và hôn nhân" để lấy tà i liệu cho luáºn văn tốt nghiệp, tôi bèn há»i K. có nháºn phát giùm tôi khoảng và i chục tá» anketa cho các bạn trai cá»§a anh được không. K. đồng ý ngay. Chúng tôi thá»a thuáºn là K. sẽ phát há»™ tôi hai mươi tá», cho các sinh viên hoặc nghiên cứu sinh nam độ tuổi từ 20 đến 25, nếu được mưá»i ngưá»i Việt và mưá»i ngưá»i Nga là tốt nhất.
K. đưa tôi lên đến táºn phòng để nháºn anketa. Tôi cám Æ¡n anh rồi tiá»…n anh ra thang máy. Trong lúc đợi thang máy, K. bảo tối nay Ä‘i xem phim vui quá nhỉ, có khi lần sau thì lại đến lượt mình phải nhá» Q. má»i L.C. và T.H. Ä‘i xem phim má»›i được. “K. cứ phát anketa há»™ mình Ä‘i cái đã, chuyện xem phim sẽ bà n sauâ€, tôi nói. K. định đáp lại Ä‘iá»u gì, nhưng thang máy đã đến, anh bước và o, mỉm cưá»i và chà o tôi "hẹn gặp lại". Cánh cá»a tá»± động đóng sáºp ngay tức khắc, mang theo nụ cưá»i rất tươi cá»§a anh. Tôi nháºn thấy K. có nụ cưá»i tháºt dá»… thương
Äúng hẹn, má»™t tuần sau, K. đến tìm tôi để đưa cho tôi táºp anketa đã Ä‘iá»n câu trả lá»i. Thay và o hai mươi tá» như tôi chỠđợi, K. chỉ chìa ra được có năm tá».
- Tại mấy thằng bạn mình ẩu quá, - K. thanh minh, - đã hứa như Ä‘inh đóng cá»™t là cháºm nhất chiá»u nay sẽ đưa, váºy mà cuối cùng thằng thì quên, thằng thì biến đâu mất hút, chịu không tìm ra được. Vì đã hẹn nên mình phải đến kẻo L.C. lại trách. Thôi, nhất định lần sau mình sẽ mang đến đủ những tá» còn lại. Còn bây giá» có cái nà y để Ä‘á»n cho L.C. đây.
Nói rồi, K. chìa ra má»™t bông hoa. Chỉ má»™t bông hoa thôi, chứ không phải cả má»™t bó to đùng như T. "á»§ng" tặng tôi hồi trước, nhưng đó là má»™t bông hồng nhung tuyệt đẹp. Trên cái cá»ng rất thẳng và cứng cáp là má»™t cái nụ vừa má»›i chúm chÃm hé nở thà nh hoa, đỠthắm và óng ả, tháºt hợp vá»›i lá» hoa xinh xinh cá»§a tôi. Má»i lá»i trách móc cá»§a tôi tiêu tan hết, tôi chỉ còn biết mỉm cưá»i và cám Æ¡n K.
Ngồi nói chuyện trên trá»i dưới biển thế nà o mà ba tiếng đồng hồ trôi vèo qua chẳng ai kịp nháºn thấy. Äã đến lúc K. phải ra vá». Chia tay, anh hứa Ä‘i hứa lại mấy lần là nhất định tuần sau tôi sẽ có đủ các bản anketa mong đợi.
Má»™t tuần nữa trôi qua. Và o buổi tối mà K. hẹn đến, tôi nháºn thấy mình nhấp nhổm đứng ngồi không yên trước đó cả tiếng đồng hồ. Chốc chốc lại đứng dáºy nhìn qua cá»a sổ hoặc vểnh tai lên khi nghe thấy tiếng ồn cá»§a thang máy, tiếng bước chân ngoà i hà nh lang. Äúng tám giá» có tiếng gõ cá»a. Tôi ra mở cá»a và thấy trước mắt mình là má»™t bông hoa. Má»™t bông hồng nhung tuyệt đẹp vừa hé nở, đỠthắm và óng ả, tháºt hợp vá»›i lá» hoa xinh xinh cá»§a tôi.
- Sao, lại lỡ hẹn nên phải Ä‘á»n lần nữa à ? - Tôi vừa cưá»i vừa há»i.
- Chịu L.C. tháºt, đúng là nhà tâm lý há»c, chỉ cần nhìn hoa là đoán ngay được tá»™i lá»—i cá»§a kẻ tặng hoa. Lần nà y mình chỉ Ä‘em thêm được tám tá» nữa thôi. Tại mấy thằng bạn mình ẩu quá... - K. lại bắt đầu thanh minh, ná»™i dung không có gì má»›i hÆ¡n là những lý do lần trước.
Bông hồng được Ä‘em cắm ngay và o lá», thay cho bông hôm nỠđã bắt đầu tà n mà lúc trước tôi còn lưu luyến chưa muốn bá» Ä‘i. "Lá» hoa đẹp thế nà y thì phải luôn luôn có hoa tươi má»›i xứng", K. bảo.
Hai ngà y trước buổi hẹn lần thứ ba vá»›i K., tôi được biết là đúng buổi tối hôm đó tôi sẽ không rảnh. Ông thầy cá»§a tôi bảo tôi đến là m việc vá»›i ông và o buổi chiá»u, sau đó ở lại ăn cÆ¡m luôn vá»›i gia đình ông buổi tối. Lý do là vì nhân dịp má»™t giáo sư ngưá»i Anh cùng chuyên môn vá»›i thà y trò tôi Ä‘ang dá»± há»™i nghị ở MatxcÆ¡va, ông thầy tôi có má»i vị giáo sư nà y đến nhà ăn tối, và ông muốn tôi có mặt để tham gia câu chuyện.
Tôi gá»i Ä‘iện thoại cho K. để đổi lại ngà y hẹn. Tìm mãi không thấy ngà y nà o thÃch hợp, hôm tôi rảnh thì K. báºn, lúc tôi báºn thì K. rảnh, mà đợi thêm má»™t tuần nữa thì cả tôi và K. Ä‘á»u không muốn. Cuối cùng chúng tôi thá»a thuáºn là vẫn giữ nguyên ngà y cÅ©, nhưng thay và o việc đến nhà tôi buổi tối thì K sẽ đợi tôi ở ga tà u Ä‘iện ngầm "Thư viện Lênin". Buổi chiá»u tôi phải Ä‘á»c tà i liệu ở thư viện đó, đến năm giá» rưỡi thì có hẹn ở nhà thầy giáo. Vá» phần K., quãng bốn rưỡi năm giá» chiá»u anh cÅ©ng có việc Ä‘i vá» phÃa nà y. Vì váºy, chúng tôi hẹn nhau và o lúc năm giá» kém mưá»i lăm ở trước cá»a ga tà u Ä‘iện ngầm ấy để K. trao táºp anketa cho tôi, xong xuôi tôi vẫn còn hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ, đủ thá»i gian thong dong đến nhà ông giáo (cÅ©ng nằm trên tuyến đưá»ng đó, chỉ cách có và i bến tà u). "Liệu có phải để lại và i tỠđến lần sau không?", tôi há»i qua Ä‘iện thoại, ná»a đùa ná»a tháºt. " Äừng lo, sẽ thanh toán dứt Ä‘iểm lần nà y. Lần sau thì để dà nh cho chuyện khác", K. trả lá»i.
Chúng tôi đến chá»— hẹn gần như cùng má»™t lúc. Khi tôi Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa cá»a ga thì thấy K. từ trong ga Ä‘i ra. Nhìn thấy trong tay anh không có hoa, tôi cưá»i bảo:
- May quá, không mang cái gì để Ä‘á»n thế nà y thì chắc là đã có đủ anketa?
- Không phải váºy đâu. Mình không mang hoa tặng L.C. là vì biết L.C. phải đến nhà ông thầy ngay nên không tiện, chứ chuyện nà y chẳng liên quan gì đến mấy tá» anketa cả.
- Váºy K. có mang được đủ tất cả các tá» còn lại cho mình không? - tôi há»i.
- Có chứ, - K. trả lá»i, tay lục lá»i trong cặp, - tức là chỉ còn thiếu má»™t tá» thôi.
- Lại thiếu một t� Chắc vẫn còn một thằng bạn ẩu quá!
- Không, bá»n bạn mình lần nà y chu đáo hết ý, chẳng có thằng nà o ẩu cả, - K. cưá»i hì hì trả lá»i.- Thiếu má»™t tá», nhưng là má»™t tá» có thể giải quyết ngay tại chá»—, tức là tá» cá»§a mình ấy mà . Mình sẽ Ä‘iá»n anketa cho L.C. ngay bây giỠđây.
K. há»i nhà ông thầy tôi ở chá»— nà o. “Phố Arbatâ€, tôi đáp. “Mình cÅ©ng có việc phải Ä‘i vá» hướng đó,- K. nói như reo lên,- váºy mình sẽ Ä‘iá»n anketa cho L.C. lúc ngồi đợi tà u và trong khi tà u chạy.â€
Chúng tôi cùng Ä‘i và o ga. K. ngồi viết hà hoáy trong lúc đợi tà u, vẻ mặt rất táºp trung khiến tôi không dám nói chuyện. Tà u đến, K. ngẩng lên, tôi há»i anh đã là m xong chưa. “Còn má»™t câu cuối cùng thôiâ€, K. đáp.
Giá» cao Ä‘iểm, trong tà u đông nghẹt ngưá»i. Có chá»— đứng là may, hy vá»ng gì viết lách được. K. bảo: “Mình sẽ viết nốt khi xuống tà u, được không?†“Tất nhiên là đượcâ€, tôi trả lá»i.
Tà u đến nÆ¡i. Chúng tôi Ä‘i ra. K. rút tá» giấy, viết thêm và i chữ rồi đưa cho tôi và bảo: “L.C. Ä‘á»c há»™ mình xem đã đạt yêu cầu chưa?†“K. Ä‘iá»n câu trả lá»i thế nà o chẳng được, là m gì có chuyện đạt hay không đạt ở đâyâ€, tôi đáp. “Thì L.C. cứ Ä‘á»c thá» xem, biết đâu có câu há»i mình hiểu sai thì còn chữa lại được kịp thá»iâ€, K.nhất quyết nà i.
Tôi vừa Ä‘i vừa Ä‘á»c, K. Ä‘i theo. Rẽ và o phố Arbat thì tôi Ä‘á»c đến câu há»i thứ năm: Mẫu ngưá»i yêu lý tưởng cá»§a bạn? Có ba câu trả lá»i cho sẵn để lá»±a chá»n và má»™t dòng thứ tư để trống cho ngưá»i là m test tá»± viết ý cá»§a mình, nếu cảm thấy không thÃch hợp vá»›i cả ba câu trả lá»i trên. Tôi Ä‘á»c thấy tên tôi ở dòng thứ tư, viết bằng nét chữ to và đáºm: L.C.
Có lẽ chỉ có tuổi sinh viên cách đây hai mươi năm má»›i tá» tình ngây thÆ¡ và vòng vo như váºy. Có lẽ, chỉ cần thêm và i năm nữa, nếu má»™t tá» giấy như váºy rÆ¡i và o tay tôi thì tôi sẽ dứt khoát coi đó là má»™t trò đùa ngá»› ngẩn. Có lẽ, và o ngay thá»i Ä‘iểm nà y, nếu ngưá»i trao cho tôi tá» giấy là T. "á»§ng" chứ không phải là K, thì láºp tức anh ta sẽ bị tôi cưá»i khẩy và o mặt và dán ngay cho cái nhãn "lố bịch" to tướng. Nhưng lúc nà y đây, ở bên tôi là K., căng thẳng, đợi chá» và hÆ¡i hốt hoảng, hệt như má»™t chú bé vừa má»›i đánh liá»u châm và o ngòi nổ cá»§a quả pháo đùng. Sá»± hốt hoảng cá»§a K. lan sang tôi.
- Sao K. lại viết thế? - Tôi lúng búng nói má»™t câu tháºt vô nghÄ©a, giá»ng hÆ¡i lạc Ä‘i.
Giá»ng nói cá»§a K. cÅ©ng lạc Ä‘i không khác gì tôi:
- Tại vì, tại vì... anh yêu em, - anh nói như hụt hơi.
Chúng tôi dừng lại bên má»™t cây đèn lồng. Tôi ngước mắt nhìn K., đầu óc rối loạn, chưa biết đáp lại thế nà o thì anh đã cúi xuống, đôi môi ká» sát miệng tôi. Câu nói chưa kịp thốt lên vụt tắt ngấm, ngưá»i tôi như tan Ä‘i trong má»™t cái hôn dà i.
Khi tôi mở mắt ra, hoà ng hôn hình như vừa buông xuống. ÄÆ°á»ng phố bồng bá»nh trong má»™t mà u tÃm hồng huyá»n ảo, ánh chiá»u Ä‘ang lịm dần phÃa trên những ngá»n đèn đưá»ng còn chưa kịp sáng lên.
MatxcÆ¡va bắt đầu và o tháng ba, tuyết Ä‘ang tan, trá»i rất trong, rất dịu.
|

01-09-2008, 04:25 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Trá»i rất trong, rất dịu khi Lan Chi bước ra đưá»ng và o buổi sáng hôm nay. Cô Ä‘ang có tâm trạng khá vui vẻ. Chỉ còn má»™t hôm nữa thôi là hai tuần nghỉ lá»… sẽ bắt đầu, lÅ© trẻ nhà cô sẽ được nghỉ ở nhà , Lan Chi cÅ©ng không Ä‘i là m vì và o dịp nà y cá»a hà ng cá»§a cô bao giá» cÅ©ng đóng cá»a cùng má»™t lúc vá»›i các trưá»ng há»c. Và sau đó, và o giữa kỳ nghỉ, Thanh Hoa sẽ cùng chồng con đến chÆ¡i vá»›i gia đình Lan Chi chừng bốn, năm hôm. Má»™t kế hoạch chu đáo đến từng chi tiết cho dịp há»™i ngá»™ nà y đã được vạch ra. Lần đầu tiên sau rất nhiá»u năm hoà n toà n dá»ng dưng vá»›i Noel, Lan Chi nháºn thấy mình bị cuốn và o không khà náo nức, há»™i hè cá»§a dân châu Âu từ lúc nà o không biết.
Má»™t tiếng đồng hồ sau, bên ngoà i cá»a sổ tình hình thá»i tiết và không khà đưá»ng phố dưá»ng như vẫn không có gì thay đổi, nhưng tâm trạng cá»§a Lan Chi thì đã không còn dấu vết gì cá»§a sá»± vui vẻ lúc trước. Nguyên nhân cá»§a sá»± biến chuyển đột ngá»™t nà y là hai cú Ä‘iện thoại mà cô vừa nháºn được. Cú đầu tiên cho Lan Chi biết rằng kỳ nghỉ nà y nhà cô sẽ không có những ngưá»i khách Ä‘ang mong đợi: hai đứa con cá»§a Thanh Hoa tá»± dưng lăn ra ốm là m cho kế hoạch Ä‘i nghỉ cá»§a cả gia đình phải há»§y bá». Cú thứ hai thông báo má»™t sá»± kiện bất ngá»: bà mẹ chồng sẽ từ Paris xuống miá»n Nam nghỉ Noel đợt nà y vá»›i gia đình Lan Chi. Qua Ä‘iện thoại, cô em chồng giải thÃch má»™t cách rất dà i dòng lý do dẫn đến chuyến Ä‘i Mỹ ngoà i dá»± kiến cá»§a vợ chồng mình và o đúng dịp Noel, thổ lá»™ má»™t cách rất thân tình rằng để má lại má»™t mình ở Paris và o dịp lá»… tết nà y thì tá»™i quá, em đã tÃnh hay Ä‘em má Ä‘i chÆ¡i cùng, mà nhiá»u việc quá lo không kịp, mà má cÅ©ng đâu có muốn... Rồi, sau khi thông báo rằng em đã mua vé máy bay cho má xuống chá»— anh chị ngà y mai, cô em như sá»±c nhá»› ra bèn há»i bằng giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i đã biết trước câu trả lá»i: “Má xuống chÆ¡i đưá»ng đột váºy có phiá»n anh chị quá không?†“Phiá»n gì đâuâ€, Lan Chi đáp lại bằng giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i biết rằng mình không có cách trả lá»i nà o khác.
Trưa hôm sau, hết ca là m việc, Lan Chi không vá» nhà mà lái xe ôtô ra thẳng sân bay đón mẹ chồng. Như thưá»ng lệ, ban ngà y Trung không có được má»™t phút rảnh rá»—i, nếu không báºn rá»™n ở bệnh viện thì lại có ngưá»i bệnh đợi ở phòng khám, vì váºy, buổi sáng trước khi Ä‘i là m, anh giao hẹn vá»›i Lan Chi là để lại cho cô chiếc ôtô cùng vá»›i nhiệm vụ Ä‘i đón mẹ.
Máy bay từ Paris đến cháºm hai mươi phút. Hai mươi phút ngồi đợi ở sân bay, không mang theo cái gì để Ä‘á»c, đầu óc Lan Chi chỉ có má»—i má»™t việc để nghÄ© là cuá»™c giáp mặt sắp tá»›i vá»›i mẹ chồng. Lần cuối cùng cô gặp bà cách đây đã năm năm, khi hai bé sinh đôi ra Ä‘á»i và bà ná»™i từ Paris xuống thăm cháu, đánh dấu sá»± kết thúc thá»i kỳ chiến tranh lạnh dai dẳng nhiá»u năm giữa mẹ chồng và nà ng dâu. Từ đó đến nay, quan hệ cá»§a há» vẫn chỉ dừng lại ở và i câu trao đổi ngắn gá»n, lạnh lùng nhưng lịch sá»± qua Ä‘iện thoại. Äôi lần, vợ chồng Lan Chi cÅ©ng đã dá»± định thu xếp má»™t kỳ nghỉ nà o đó đưa lÅ© trẻ lên Paris chÆ¡i vá»›i bà ná»™i, nhưng rồi cô luôn luôn có những lý do chÃnh đáng để hoãn lại chuyến Ä‘i, nhiá»u khi và o phút cuối cùng. Thưá»ng thì năm nà o Trung cÅ©ng có việc phải Ä‘i Paris Ãt nhất má»™t lần, kết hợp luôn ghé thăm mẹ, nhưng gần má»™t năm nay anh quá báºn công việc ở đây nên chưa Ä‘i được, có lẽ đó cÅ©ng là má»™t trong những lý do cá»§a việc mẹ anh đột ngá»™t quyết định đến chÆ¡i và o kỳ nghỉ cuối năm nà y.
Phút đầu gặp lại diá»…n ra hÆ¡i sượng sùng. "Thằng Trung đâu?", bà mẹ chồng há»i thay câu chà o, tuy đã biết từ trước là con trai báºn không ra sân bay được. "Dạ, giá» nà y anh ấy báºn ở bệnh viện. Má đưa vali con xách cho", Lan Chi nói rồi tá»± cảm thấy cái từ "má" phát ra bằng chất giá»ng Hà Ná»™i trăm phần trăm cá»§a mình nghe giả dối đến ná»—i cô bá»±c bá»™i cắn và o lưỡi mình má»™t cái.
Ngồi và o ôtô, hai bên trao Ä‘i đổi lại những lá»i thăm há»i. Äầu tiên, mẹ chồng há»i lÅ© nhá» có khá»e không, có ngoan không, có nhanh lá»›n không. Lan Chi túm ngay lấy cÆ¡ há»™i kể lể vá» con để chuyển cách xưng hô, vẫn xưng "con" nhưng gá»i mẹ chồng là "bà ", cái lối gá»i thay con nà y là m cô nhẹ nhõm hẳn. Nói được chừng năm phút thì Lan Chi nháºn thấy mẹ chồng bắt đầu lÆ¡ đãng nhìn ra ngoà i cá»a sổ, cô bèn chuyển đỠtà i, há»i thăm tình hình gia đình cô em chồng ở Paris. Câu há»i nà y Ä‘em lại cho cô hÆ¡n mưá»i phút khá»i động não tìm chuyện để nói, chỉ việc nghe mẹ chồng kể vá» lÅ© cháu ngoại má»™t cách say sưa, say sưa đến mức tá»± dưng cô đâm chạnh lòng nghÄ© đến mấy đứa con mình chẳng còn bà ngoại. Rồi Lan Chi há»i thăm đến gia đình ông chú ruá»™t chồng và được biết tiệm ăn cá»§a bà thÃm dạo nà y không còn đông khách như trước, cáºu em há» sắp cưới đến nÆ¡i thì chả biết bị bồ bá» hay bá» bồ, giá» lại cặp vá»›i má»™t cô bồ khác, lần nà y là tây..."Váºy cái cô định cưới thì là ngưá»i Việt ạ?", Lan Chi há»i. "Ờ,... mà không, con trước cÅ©ng tây, nhưng con trước nữa thì là Việt. Con nhá» nhà ông Tư Bình đó. Hai nhà ưng lắm rồi mà hai đứa nó lại chẳng chịu nhau..." Câu chuyện được chuyển sang nhà ông Tư Bình. Lan Chi thoáng nghÄ© không biết ông Tư Bình là ai nhỉ, tuy váºy cô không há»i để mẹ chồng khá»i mất hứng. Äiểm má»™t vòng hết tình hình bà con, ngưá»i quen và không quen ở Paris, thêm được mưá»i phút nữa mà vẫn chưa vỠđược tá»›i nhà . Mấy phút im lặng nặng ná», rồi mẹ chồng kêu buồn ngá»§ và ngả ngưá»i và o lưng ghế lim dim mắt.
Và o đến trung tâm thà nh phố, ôtô giảm tốc độ rồi lăn từng tà má»™t như bò trên những đưá»ng phố tắc nghẽn xe và đông nghịt ngưá»i qua lại. Ở má»—i ngã tư, đèn hiệu mà u xanh lấp lóe như trêu ngươi: cứ má»—i má»™t lần ôtô nhÃch lại được đến gần thì nó láºp tức chuyển sang thà nh mà u Ä‘á». Mưá»i phút đã trôi qua mà ôtô cá»§a Lan Chi vẫn chưa ra khá»i được cái đại lá»™ chỉ dà i có quãng ná»a cây số. Không khà nhốn nháo ngoà i đưá»ng là m sá»± im lặng trong xe trở nên má»—i lúc má»™t ngá»™t ngạt hÆ¡n. Lan Chi hạ cá»a kÃnh xuống, gió lạnh và và những âm thanh đưá»ng phố há»—n độn áºp và o. Mắt vẫn nhắm lim dim, ngưá»i vẫn ngả trên lưng ghế, mẹ chồng bá»—ng nói như than: "Chá»— nà y tỉnh lẻ mà sao cÅ©ng đông dữ váºy!" "Dạ, sắp đến Noel nên ngưá»i ta Ä‘i mua sắm", Lan Chi đáp bằng má»™t giá»ng chán nản. Noel, sao Noel nà o cÅ©ng váºy, cứ đến cái thá»i Ä‘iểm mà thiên hạ vui vẻ nhất thì cô lại thấy lòng mình cô độc nhất.
Cuối cùng thì ngôi nhà nhá» nằm nép mình buồn bã trong má»™t góc phố vắng cÅ©ng hiện ra. Lan Chi nhìn đồng hồ: ba giá» mưá»i lăm, còn hÆ¡n má»™t tiếng nữa má»›i đến giá» Ä‘i đón bá»n trẻ ở trưá»ng vá». Ä‚n trưa giá» nà y đã muá»™n nhưng tối qua Lan Chi biết trước là buổi trưa sẽ cáºp ráºp nên đã cẩn tháºn nấu nướng sẵn và i món. Cô vừa và o bếp định là m nóng lại thức ăn thì mẹ chồng nói ngay là không đói, đã ăn trên máy bay rồi. Bà kêu mệt và muốn Ä‘i nằm. Lan Chi đà nh tá»± thưởng thức má»™t mình những món ăn mà cô đã lụi hụi là m cả tối hôm qua, món nà o cÅ©ng cho đưá»ng ngá»t lá»± để chứng tá» thiện chà vá»›i mẹ chồng.
Cây thông cao mét rưỡi đã được dá»±ng lên ở má»™t góc phòng khách từ cách đây mấy hôm. Thông nhá»±a, nhưng nhìn xa cÅ©ng na ná như thông tháºt. Äèn mà u nhấp nháy, dây kim tuyến lóng lánh, những đồ trang trà hình quả thông, quả chuông, hình ông già Noel... đủ mà u sắc treo lá»§ng lẳng khá vui mắt trên những cà nh thông. Kỳ nghỉ đã bắt đầu. Không khà Noel cuối cùng cÅ©ng đã lan được đến đây.
Sáng 24 tháng 12, tuy không phải Ä‘i đâu nhưng Lan Chi dáºy rất sá»›m. Trung vẫn phải Ä‘i là m như thưá»ng lệ, sáu giá» rưỡi sáng đã vừa ngáp ngắn ngáp dà i vừa là u bà u than thở rồi chui ra khá»i giưá»ng. Ở phòng bên cạnh, mẹ chồng cÅ©ng cá»±a mình, lục đục. Lan Chi báºt dáºy theo Trung, xăng xái Ä‘i pha cà phê và là m mấy lát bánh cho chồng ăn sáng, mặc dù anh đã ra sức can ngăn "ngá»§ tiếp Ä‘i, anh tá»± là m lấy được mà ". Trung Ä‘i rồi, ba đứa con còn ngá»§ say sưa, Lan Chi bèn tranh thá»§ dá»n dẹp nhà cá»a. Bữa ăn Noel tối nay sẽ đặc biệt hÆ¡n má»i năm: ngoà i mẹ chồng ra, nhà còn có thêm má»™t vị khách nữa là bà hà ng xóm Xvetlana. Cô đã có lá»i má»i bà đến ăn tối Noel vá»›i gia đình cô từ tuần trước, sau khi tình cá» biết rằng dịp nghỉ lá»… nà y cô con gái duy nhất cá»§a bà có việc báºn nên không vá» thăm mẹ được.
Lan Chi vừa đặt và o dưới gốc thông và i gói quà mua sẵn từ hôm trước cho lÅ© trẻ thì mẹ chồng từ phòng ngá»§ bước ra. Nhìn thấy những gói quà bá»c giấy mà u bóng bẩy và thắt nÆ¡ diêm dúa, bà sá»±c kêu lên: "Mấy thứ đồ chÆ¡i mua ở Paris lại đưa ngay cho sắp nhá» từ hôm trước mất rồi, tối nay váºy là không còn gì hết trÆ¡n cho tụi nó". Cô con dâu phải ra sức can ngăn bà má»›i đà nh từ bỠý định chạy ra cá»a hà ng mua thêm quà khác cho cháu, bụng vẫn áy náy không yên, bảo váºy là tối nay lÅ© trẻ chỉ có quà cá»§a ba mẹ chúng thôi mà không có quà cá»§a bà . “Quà Noel thì phải để tối Noel má»›i mở chá»›â€, bà nói. Rồi bà lại băn khoăn há»i: “Không biết để quà dưới gốc thông váºy đã đúng chưa, hay phải cho và o trong cái già y cao cổ? Mà là đưa ngay cho tụi nó tối nay, hay phải giấu Ä‘i đợi đến sáng ngà y mai má»›i đúng? Có phải thuê ông già Noel đến đưa quà không? Vợ chồng con Hạnh ở Paris năm nà o cÅ©ng thuê ngưá»i là m ông già Noel mang quà đến táºn nhà cho bá»n nhỠđó.â€
“Mấy thứ thá»§ tục ấy con cÅ©ng không rõ lắm, - Lan Chi nói. - Thôi thì cứ có quà cho bá»n trẻ con nó vui là được rồi, cho nó khá»i thấy khác biệt con nhà ngưá»i ta. Chứ còn truyá»n thống cá»§a ngưá»i ta, phong tục cá»§a ngưá»i ta, mình là m sao biết hết, theo hết được. Bá»n con cứ phiên phiến thôi bà ạ.â€
Bảo là phiên phiến nhưng bữa ăn tối nay vẫn phải có sâm banh và má»™t con gà tây rôti nhồi thịt băm to đùng cho đúng lệ. Trung thắp mấy cây nến thÆ¡m tá»a hương ngà o ngạt để tạo thêm không khà Noel. Mẹ anh bảo đã thắp nến rồi sao còn để đèn Ä‘iện là m gì. Cu Nam nghe bà nói liá»n nhanh nhảu chạy Ä‘i tắt đèn. Má»i ngưá»i ngắm nghÃa má»™t hồi rồi quyết định phải châm thêm cây nến nữa không thì tối quá. Trung châm thêm luôn hai ngá»n nến cuối cùng còn sót lại trong nhà . Cả nhà lại ngắm nghÃa thêm lần nữa rồi quyết định báºt đèn lên, vừa nến vừa đèn cà ng tốt.
Äúng bảy giá» rưỡi tối thì có tiếng chuông. Lan Chi ra mở cá»a. Bà hà ng xóm Xvetlana xuất hiện vá»›i má»™t chiếc bánh gatô rất to. “Gatô tôi là m theo kiểu Nga đấy,- bà nói,- chắc cô đã ăn loại nà y rồi chứ nhỉ?†“Cám Æ¡n bác, cháu cÅ©ng không nhá»› nữa bác ạ, lâu quá rồi mà , để tà nữa ăn thá» có khi lại nhá»›â€, Lan Chi vừa đáp vừa nháºn chiếc bánh từ tay bà hà ng xóm rồi mang và o bếp.
Trung giá»›i thiệu bà Xvetlana vá»›i mẹ. Sau và i câu chà o há»i xã giao, mẹ anh ồ lên sá»ng sốt khi biết bà hà ng xóm là ngưá»i Nga.
- Bà nói tiếng Pháp hay quá, hệt như ngưá»i Pháp váºy, - mẹ Trung khen bà khách bằng má»™t thứ tiếng Pháp ngá»ng nghịu.
- Tôi sống ở đây gần bốn chục năm rồi, toà n nói tiếng Pháp chứ có mấy dịp để nói tiếng Nga đâu, muốn nói tiếng Nga ở nhà vá»›i chồng con cÅ©ng khó thì còn nói ở đâu được nữa, - bà hà ng xóm cưá»i trả lá»i.
- Váºy ông nhà là ngưá»i Pháp? - mẹ Trung há»i.
- Ông ấy cÅ©ng ngưá»i gốc Nga, nhưng sinh ở Pháp. Ông ấy mất mưá»i năm rồi.
Mẹ Trung có vẻ định há»i tiếp Ä‘iá»u gì, nhưng xem ra phải diá»…n đạt bằng má»™t câu tiếng Pháp không đơn giản, cho nên bà nhăn mặt lại, căng thẳng lá»±a lá»i, rồi sau má»™t hồi áºm ừ đà nh bá» cuá»™c. Äể lấp chá»— trống trong lúc đợi ngưá»i đối thoại tìm được má»™t câu khác dá»… nói hÆ¡n, bà Xvetlana quay sang chỉ và o Lan Chi và nói rất âu yếm:
- Cô Lan Chi thì nói tiếng Nga giá»i lắm. Từ khi quen cô ấy, tôi lại có thêm dịp nói tiếng Nga.
Mẹ chồng ném cho con dâu má»™t cái nhìn lạ lẫm nhưng không bình luáºn gì mà quay sang há»i thăm chuyện con cái cá»§a bà hà ng xóm. Äá» tà i "mấy con, mấy cháu" rõ rà ng là vừa đơn giản vá» mặt ngôn ngữ, vừa thÃch hợp vá» mặt tuổi tác và giá»›i tÃnh đối vá»›i cả hai ngưá»i, cho nên câu chuyện lại có cÆ¡ kéo dà i thêm được.
Bà Xvetlana là ngưá»i hà ng xóm duy nhất ở phố nà y mà Lan Chi có quen thân. Những ngưá»i khác thì quan hệ nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ ở mức má»™t câu chà o khi thỉnh thoảng chạm trán nhau ngoà i phố. Trong hai năm đầu Lan Chi sống ở đây, quan hệ cá»§a cô vá»›i bà Xvetlana thá»±c ra cÅ©ng chỉ có váºy. Bà sống ở ngay ngôi nhà bên cạnh, hà ng ngà y Lan Chi vẫn nhìn thấy bà đi ra Ä‘i và o, nhưng cô không há» biết Ä‘iá»u gì vá» bà , tháºm chà đến cả cái tên cÅ©ng không biết. Thế rồi má»™t hôm cô vừa vỠđến cá»a thì gặp bà đi chợ vá». Hai tay xách khệ nệ hai túi to, bà trượt chân ngã là m cà chua, cà rốt, khoai tây... rÆ¡i ra vỉa hè tung tóe. Lan Chi vá»™i chạy đến đỡ bà già dáºy, giúp bà nhặt các thứ đồ ăn xếp lại và o trong túi. Rồi tiện thể, cô xách há»™ luôn cả hai cái túi đến táºn cá»a nhà bà . Trong lúc bà già cám Æ¡n Lan Chi rối rÃt thì tình cá» cô nhìn thấy cái tên đỠtrên má»™t khung giấy nhá» phÃa dưới nút bấm chuông ở cá»a: Xvetlana Popova. Má»™t cái tên Nga chÃnh hiệu không lẫn Ä‘i đâu được. Lan Chi buá»™t miệng há»i bằng tiếng Nga: "Bác là ngưá»i Nga ạ?" " Vâng", bà già ngẩn ngưá»i ra sững sá», đáp lại câu đầu bằng tiếng Pháp, rồi láºp tức chuyển sang tiếng Nga: "Sao cô lại nói được tiếng Nga?" "Cháu đã há»c ở Nga tám năm". "Những tám năm cÆ¡ à ? Váºy cô há»c ở thà nh phố nà o?" "Ở MatxcÆ¡va ạ." "Tôi là ngưá»i MatxcÆ¡va đây", bà già nói và đột nhiên cầm lấy tay Lan Chi, miệng cưá»i như mếu, rồi nhất định kéo cô và o nhà chÆ¡i, "để nói chuyện vá» MatxcÆ¡va má»™t chút cho đỡ nhá»›". Äang có thá»i gian rảnh, Lan Chi theo bà hà ng xóm và o nhà ngay. Cô cÅ©ng muốn nói chuyện vá» MatxcÆ¡va má»™t chút cho đỡ nhá»›.
Ngồi ná»a tiếng vá»›i bà Xvetlana, Lan Chi đã biết rất nhiá»u Ä‘iá»u vá» bà . Biết rằng bà đến Paris và o đầu những năm sáu mươi, khi Ä‘ang là sinh viên Pháp văn, được gá»i qua Pháp thá»±c táºp. Chỉ định Ä‘i có má»™t năm thôi, rồi lấy chồng là ngưá»i gốc Nga (bố mẹ ông ấy sang Pháp sống ngay sau cuá»™c cách mạng năm 1917), thế rồi ở lại Pháp mãi cho đến táºn bây giá». Mấy năm trước chồng bà chết vì tai nạn ôtô. Cô con gái duy nhất lấy chồng ngưá»i Pháp, hiện sống ở Lille, má»™t thà nh phố táºn cá»±c bắc nước Pháp, thỉnh thoảng má»›i Ä‘em con vá» thăm bà . "Sao bác không chuyển đến đó ở cho gần con cháu?", Lan Chi há»i. "Tôi sống ở đây mấy chục năm rồi. Nhà cá»a ở đây, thói quen cÅ©ng ở đây, không nhổ rá»… Ä‘i đâu được nữa. Nếu Ä‘i được thì tôi đã vá» MatxcÆ¡va sống chứ chẳng Ä‘i chá»— khác. Bao nhiêu năm nay lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đợi thêm Ãt nữa rồi vá» Nga hẳn, váºy mà cuối cùng có vỠđược đâu."
Từ đó há» thưá»ng xuyên qua lại thăm nhau. Äể chia xẻ vá»›i nhau những hồi ức vá» má»™t thà nh phố xa xăm trong quá khứ. MatxcÆ¡va, thá»i thÆ¡ ấu cá»§a bà . MatxcÆ¡va, tuổi trẻ cá»§a cô. Äôi lúc, nhìn cặp mắt long lanh ngấn lệ cá»§a bà khi nhắc tá»›i những tên đưá»ng, tên phố, Lan Chi tá»± há»i không biết đằng sau những cái tên ấy bà cất giữ những ká»· niệm gì. Còn cô, ở má»—i má»™t con đưá»ng xưa cô Ä‘á»u nhìn thấy bóng hình Kiên. Ở góc phố nà y là nụ hôn đầu cháy bá»ng cá»§a anh, má»™t ngà y cuối đông tuyết tan. Ở vỉa hè kia, dưới má»™t hà ng hiên, cô đã nép trong vòng tay anh để tránh má»™t cÆ¡n mưa tầm tã đến hÆ¡n tiếng đồng hồ, hai đứa trò chuyện huyên thuyên, trá»i tạnh lúc nà o không biết. Còn ở con đưá»ng nhá» rợp bóng cây ấy, cô đã gục và o vai anh khóc nức nở sau má»™t tráºn cãi nhau kịch liệt rồi lại là m là nh, hai tháng trước ngà y há» chia tay mãi mãi... Bà Xvetlana rất ngạc nhiên và cảm động khi thấy Lan Chi biết rõ cả cái phố nhá» cá»§a bà , má»™t phố hoà n toà n chẳng có gì đặc biệt ở gần ga Kiev. Äà nh rằng Lan Chi đã sống ở thà nh phố nà y tám năm, nhưng MatxcÆ¡va rá»™ng mênh mông, nhiá»u ngưá»i sống ở đó cả Ä‘á»i cÅ©ng chưa chắc đã biết được hết tất cả các phố. Mà phố cá»§a bà thì có danh lam thắng cảnh gì đâu. Lan Chi chỉ cưá»i, không dám khai tháºt rằng cô hay lui tá»›i nÆ¡i nà y, vì ở gần đó có má»™t "danh lam thắng cảnh" rất quan trá»ng đối vá»›i cô: má»™t cá»a hà ng bán dụng cụ gia đình khá lá»›n, nÆ¡i thưá»ng bán nhiá»u mặt hà ng được dân Việt Nam hồi đó ưa chuá»™ng. Có những buổi chiá»u cùng Kiên Ä‘i "đánh quả" ở đó nhưng chẳng kiếm được gì, cô và anh bèn Ä‘i dạo lang thang và bao giá» cÅ©ng tạt và o cái phố nhá» nà y, má»™t con phố vắng lặng và thÆ¡ má»™ng, tách biệt hẳn thế giá»›i náo động bên ngoà i, dưá»ng như được là m ra để dà nh riêng cho các cặp tình nhân. Nếu cô không lầm thì hỠđã từng có lần dừng lại hôn nhau ngay trước ngôi nhà mà có thá»i đã là nhà cá»§a bà . Có phải nhà số sáu mươi cá»§a bác là cái nhà bốn tầng có cây phong trước cá»a, hà ng rà o xanh, cá»a sổ xanh không ạ? Cây phong thì có đấy, còn hà ng rà o, cá»a sổ tôi cÅ©ng không dám chắc nữa cô ạ. Bao nhiêu năm rồi, chắc ngưá»i ta đã sÆ¡n lại nhiá»u lần. Bao nhiêu năm rồi còn gì...
Các món ăn đã được dá»n lên bà n. Sâm banh sá»§i bá»t trong các ly dà nh cho ngưá»i lá»›n. Nước cam và ng óng trong những cốc nhá» cá»§a lÅ© trẻ con. Má»i ngưá»i cùng nâng cốc, chẳng biết chúc gì đặc biệt và o lá»… Noel, cho nên cuối cùng tất cả Ä‘á»u chúc nhau Ä‘iá»u có thể chúc và o bất cứ dịp nà o là sức khá»e. Hai bé sinh đôi là hăng hái nhất vá»›i việc chạm cốc: chúng nhất định đòi Ä‘áºp cốc rõ to và o ly cá»§a từng ngưá»i má»™t, không chịu bá» sót má»™t ai.
Câu chuyện được đưa ra khai mà o ở bữa ăn tiện nhất tất nhiên vẫn là chuyện thá»i tiết. Lan Chi nói: “Sao Noel năm nay buồn quá nhỉ, chẳng có lấy má»™t bông tuyết rÆ¡i.†Trung bảo: “Hình như ở Paris mấy hôm rồi cÅ©ng có tuyết đấy, phải không má (mẹ anh gáºt đầu), nhưng tuyết thì có gì hay đâu, ở đây miá»n Nam ấm áp sướng hÆ¡n nhiá»u chứ.†“Äúng là vùng nà y ấm áp dá»… chịu hÆ¡n Paris, - bà hà ng xóm góp chuyện,- nhưng Noel mà lại không có tuyết thì tôi thấy không giống Noel. Ở Nga và o dịp nà y thì tuyết phá»§ trắng đưá»ng.†“Năm nà o cÅ©ng váºy hả bà â€, mẹ Trung há»i. “Vâng, năm nà o cÅ©ng váºy, tuyết rÆ¡i suốt bốn tháng mùa đôngâ€, bà hà ng xóm trả lá»i. Cu Nam hóng chuyện đến đây bèn kêu lên là bốn tháng tuyết rÆ¡i liá»n thì thÃch quá nhỉ, con thÃch Ä‘i trượt tuyết lắm. Trung bèn vá»— và o vai con trai rồi hứa để kỳ nghỉ sau ba sẽ đưa cả nhà lên núi Pyrenees trượt tuyết, chịu không?
Chuyện tuyết đến đây hình như là cạn ý. Má»i ngưá»i bèn cúi đầu và o đĩa chăm chú ăn. Mẹ Trung ăn và i miếng rồi ngẩng lên, quay sang nói vá»›i con trai bằng tiếng Việt:
- Cái món gà tây rôti nà y ăn và i miếng thì được, chá»› ăn nhiá»u ngán thấy mồ, sao Noel nà o, nhà nà o cÅ©ng cứ ăn hoà i váºy?
- Thì nó đã thà nh tục lệ rồi, là m sao bỠđược. CÅ©ng như bánh chưng bánh tét cá»§a mình đó má, - ông con trai trả lá»i.
- Bánh tét cá»§a mình ngon chá»›, ăn đâu có ngán. So váºy sao được, - bà mẹ cãi.
Thấy tiếng nói chuyện, bà hà ng xóm bèn ngẩng lên nhìn chăm chú. Nháºn ra là ngưá»i ta nói má»™t thứ tiếng mà mình không hiểu, bà mỉm cưá»i hÆ¡i ngượng nghịu rồi quay sang Lan Chi:
- Cái món gà tây nà y cô là m ngon quá, ăn nhiá»u cÅ©ng không sợ ngán, có phải cô là m theo kiểu Việt Nam không, lúc nà o bà y cho tôi cách là m vá»›i nhé.
- Không phải kiểu Việt Nam đâu bác ạ, - Lan Chi trả lá»i. - Cách là m nà y cháu há»c theo má»™t quyển sách Pháp thôi. Thá»±c ra vá» cÆ¡ bản cÅ©ng như cách là m thông thưá»ng, chỉ đặc biệt ở chá»— có má»™t và i loại gia vị lạ và phải bÆ¡m thêm rượu và o dưới da gà cho đỡ ngán. Còn ở Việt Nam thì không có lệ ăn gà tây và o lá»… Noel đâu, đúng hÆ¡n là không có ăn mừng Noel gì cả.
- Thế à ! - bà Xvetlana tá» ra sá»ng sốt.
- Vâng, à mà cháu cÅ©ng không biết chắc. Hồi trước thì không có, còn bây giá» thì không biết thế nà o. Nghe nói ở châu Âu có gì Việt Nam bây giá» có hết. Nghe nói váºy thôi, chứ cháu Ä‘i lâu rồi nên cÅ©ng không biết nữa.
- Ở Nga bây giá» cÅ©ng thay đổi nhiá»u lắm, - bà hà ng xóm thở dà i. - Không như cái hồi xưa tôi ở đó...
Câu chuyện lại rá»™ lên quanh bà n ăn. Ở góc nà y mẹ Trung kể vá»›i con trai (bằng tiếng Việt) rằng nhà cô em gái anh ở Paris Noel năm ngoái cÅ©ng là m con gà tây to lắm, dá»… đến bốn cân, cả nhà ăn hai ngà y không xong, ngán quá phải Ä‘em vứt Ä‘i đến gần má»™t ná»a. Rồi bà kể tiếp đến chuyện nhà ông chú, xong chuyển sang nhắc đến ngưá»i quen nà o đó còn sống ở Sà i Gòn, xong lại sá»±c nhá»› đến má»™t ngưá»i bà con bên Mỹ... Ở má»™t góc bà n khác, bà Xvetlana và Lan Chi hồi tưởng (bằng tiếng Pháp, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng Nga) những Noel ở MatxcÆ¡va. Rồi cô kể cho bà nghe Noel ở Hà Ná»™i cá»§a cô, không có tuyết nhưng cÅ©ng lạnh cắt da và thỉnh thoảng lại mưa phùn bác ạ, ngưá»i ta không ăn gà tây ở nhà , nhưng thanh niên Ä‘i ra đưá»ng đông như trảy há»™i, vui lắm, quanh Hồ Gươm đông nghịt toà n ngưá»i là ngưá»i...
Sau lá»… Noel, Trung được nghỉ hai ngà y liá»n. Lâu lắm rồi bữa ăn sáng má»›i quây quần cả nhà đông vui như váºy. Sáng hôm ấy, trong lúc ngồi ăn, mẹ Trung bảo: “Mai là ngà y rằm, má ăn chay đó.†Rồi bà há»i: "Hai đứa xem liệu ngà y mai có đưa má lên chùa được không, à mà ở đây có cái chùa nà o không váºy?" Chuyện chùa chiá»n thì vợ chồng Lan Chi chịu không có khái niệm gì. Trung bèn gá»i Ä‘iện há»i bà Thanh, má»™t ngưá»i quen, sống ở thà nh phố nà y đã mấy chục năm. May quá túm đúng được chuyên gia. "Chùa thì thiếu gì, - bà Thanh bảo, - nhưng má cháu muốn Ä‘i chùa nà o?" "Chùa nà o cÅ©ng váºy thôi, - Trung lúng túng, - có cái nà o gần gần cá»§a ngưá»i Việt mình là được". "Ấy, không đại khái váºy được đâu, - bà Thanh kêu lên trong Ä‘iện thoại. - Thì toà n là chùa cá»§a ngưá»i Việt mình đó chá»›, nhưng có đến năm bảy cái, năm bảy há»™i khác nhau, ông nà o cÅ©ng thá» Pháºt hết nhưng má»—i ông thá» má»™t kiểu, cách thức khác nhau, khác nhau nhiá»u thứ lắm, há»™i nà o Ä‘i chùa cá»§a há»™i đó thôi. Váºy má cháu thưá»ng Ä‘i chùa nà o ở Paris?" Äến đây thì Trung đà nh chịu, anh chuyển máy cho mẹ anh nói chuyện trá»±c tiếp vá»›i bà Thanh. Hóa ra mẹ anh cÅ©ng là ngưá»i đã dạn dà y kinh nghiệm và chÃnh kiến vững chắc trong lÄ©nh vá»±c nà y. Hai bà trao đổi vá»›i nhau sôi nổi má»™t hồi, rồi cuối cùng mẹ Trung cÅ©ng chá»n được má»™t cái chùa phù hợp. HÆ¡i xa má»™t tÃ, cÆ¡ ngÆ¡i thì cÅ©ng hãy sÆ¡ sà i, chỉ là má»™t căn phòng ở tầng trệt cá»§a má»™t cư xá thôi, nhưng các mặt khác thì Ä‘á»u hợp ý bà cả. Váºy là tốt rồi, thá» Pháºt tại tâm chá»› đâu phải hÆ¡n kém nhau cái chá»— chùa to chùa nhá».
Sáng hôm sau, Trung đưa mẹ lên chùa. Lan Chi và o phòng ngá»§ thắp má»™t nén hương trên cái tá»§ thấp kê ở góc phòng. Ở đó có tấm ảnh đã ố và ng cá»§a má»™t ngưá»i phụ nữ ba mươi nhăm tuổi, trẻ hÆ¡n cô hiện nay. Mấy chục năm rồi, và o ngà y nà y bao giá» Lan Chi cÅ©ng thắp hương. Bao giá» cô cÅ©ng khóc. Mấy chục năm rồi, vết thương chỉ dịu Ä‘i chứ không là nh hẳn được.
Hai mẹ con Trung Ä‘i chùa vá» khi Lan Chi Ä‘ang lúi húi chuẩn bị bữa ăn trưa trong bếp. Vừa bước và o cá»a, mẹ Trung nháºn ngay ra mùa hương. Bà thắc mắc sao ở nhà lại cÅ©ng thắp nhang váºy? Trung thoáng giáºt mình, hình như lúc nà y anh má»›i nhá»› ra, anh hạ giá»ng nói vá»›i mẹ rằng hôm nay là ngà y giá»— bà ngoại lÅ© nhỠđó. Mẹ Trung im lặng không nói gì. Không ai nói gì nữa cả. Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết mẹ Lan Chi mất năm 1972 ở Hà Ná»™i, trong má»™t tráºn bom B52.
Bữa trưa, món gà tây Noel còn thừa lại được bê ra. Lan Chi rán thêm mấy cái nem vì lÅ© trẻ không muốn ăn gà tây nữa. Mẹ Trung ăn chay thì có đĩa rau và đĩa Ä‘áºu phụ riêng. Mùa hương từ phòng ngá»§ đưa ra là m không khà trầm lắng hẳn. Chỉ có ba đứa trẻ là đùa nghịch trêu ghẹo nhau chà chóe, còn ngưá»i lá»›n ai nấy ngồi ăn chẳng nói năng gì. Cuối bữa, mẹ Trung buông đũa rồi quay sang bảo con trai: "Tháng sau là giá»— ba mà y. Äịnh là m ở nhà chú Cừ cho nó tiện và má»i được bà con đông đủ. Con tÃnh xem rồi cố thu xếp để lên Paris. Năm nay là vừa đúng hai mươi năm rồi đó."
Hai mươi năm trước, mẹ Trung được gá»i đến nháºn và i thứ ká»· váºt cá»§a ba anh, sÄ© quan cá»§a quân đội Sà i Gòn cÅ©, chết bệnh trong má»™t trại cải tạo ở vùng núi phÃa Bắc. Sau ngà y nà y, cả gia đình Trung rá»i Việt Nam.
Trung không lên Paris ngà y giá»— ba anh được. Bệnh viện Ä‘ang lúc thiếu ngưá»i, không thể tìm được má»™t bác sÄ© khác để tạm thay anh dù chỉ má»™t hôm. Mẹ anh buồn. Trung cÅ©ng buồn và áy náy, nhưng anh hứa vá»›i mẹ là Ãt ngà y nữa, đến Tết ta, anh sẽ đưa cả nhà lên Paris cùng ăn Tết, rồi thắp nhang luôn cho ba. Tết âm lịch năm nay rÆ¡i đúng và o kỳ nghỉ đông tháng hai cá»§a bá»n trẻ con, Lan Chi không phải Ä‘i là m, Trung cÅ©ng đã xin được nghỉ và o ngà y hôm đó.
Váºy là đúng ngà y ba mươi Tết cả nhà có mặt ở Paris. Äi máy bay thì chỉ hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ, nhưng lÅ© trẻ cứ nhất quyết đòi Ä‘i tà u há»a. Lan Chi cÅ©ng cùng ý thÃch như con nên Trung đà nh miá»…n cưỡng đầu hà ng. Kết quả là hôm đó cả nhà phải dáºy từ sáng sá»›m, chỉ kịp ăn sáng qua quýt và i miếng rồi chạy vá»™i ra ga, váºy mà đến quá trưa bầu Ä‘oà n thê tá» má»›i lếch thếch kéo nhau tá»›i Paris được.
Hạnh, em gái Trung, ra đón anh chị và các cháu ở ga rồi lái xe chở má»i ngưá»i vá» thẳng nhà mình. Gia đình cô sống trong má»™t căn há»™ bốn phòng, ở tầng ba cá»§a má»™t tòa nhà xây theo kiểu cÅ©, trần rất cao. Mẹ Trung cÅ©ng sống trong tòa nhà nà y, bà có căn há»™ má»™t phòng ở ngay tầng trệt. Thà nh thá», tuy là con gái đã lấy chồng, ở riêng, mà mẹ con bà cháu vẫn được gần nhau.
Và o đến nhà Hạnh, láºp tức thấy mùi phở bò thÆ¡m ngà o ngạt. Hạnh bảo biết anh chị Ä‘i tà u mệt và háo lắm, nên em nấu phở bò cho nó dá»… ăn, còn cá»— giao thừa thì tối nay mình qua ăn bên chú Cừ, chú thÃm đã hẹn trước rồi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u đói ngấu nên ngồi và o ăn ngay, không đợi má»i đến lần thứ hai. Trung ăn nhoáng má»™t cái đã xong bát phở to đùng, cô em gái lại tất tả là m thêm bát khác. Bốn mẹ con Lan Chi ăn từ tốn hÆ¡n. Lan Chi ăn cháºm phần vì còn mệt, phần vì thói quen, còn ba đứa trẻ thì rõ rà ng không thÃch ăn phở lắm. Chẳng cần tinh ý cô Hạnh cÅ©ng nháºn thấy Ä‘iá»u nà y, cô há»i:
- Sao, ba đứa không thÃch ăn phở hả? Có phải tại phở cô nấu khác phở mẹ nấu không?
- Không phải váºy đâu, - Lan Chi trả lá»i thay con.- Tại bá»n nà y nó không thÃch ăn những món nhiá»u nước lõng bõng. Phở, bún hay miến mì gì cÅ©ng váºy thôi.
- Váºy thì cÅ©ng giống con Linh nhà nà y, - cô Hạnh bảo. Rồi cô động viên lÅ© trẻ: - Các con ráng ăn má»™t chút cho đỡ đói nghen, ngoan rồi mai cô cho Ä‘i ăn McDonald vá»›i thằng Vinh, con Linh.
Trẻ con cả hai nhà vừa a lên mừng rỡ thì bà chúng đã lừ mắt bảo con gái: "Mai mùng má»™t Tết, thiếu gì cái ăn, sao lại Ä‘i ăn McDonald? " "Tại con quên mất", Hạnh cưá»i xà xóa rồi quay sang há»i Lan Chi:
- Phở em nấu kiểu Sà i Gòn váºy chị ăn được không?
- Ä‚n được chứ, - Lan Chi trả lá»i. - Có phở ăn là thÃch rồi. Phở Sà i Gòn hay phở Hà Ná»™i thì mình Ä‘á»u thấy ngon cả..
- Dân Bắc nhiá»u ngưá»i ăn phở Sà i Gòn riết rồi lại ghiá»n hÆ¡n phở Hà Ná»™i đó, - Hạnh nói. - Ngưá»i ta cứ bảo phở Hà Ná»™i thanh, chá»› em thấy nó hÆ¡i lạt lẽo, lại Ãt rau, chỉ có và i cá»ng hà nh lÆ¡ thÆ¡, không Ä‘áºm đà phong phú như phở Sà i Gòn.
"Äừng có dại mà sa và o cái tráºn chiến muôn thuở nà y", Lan Chi tá»± nhá»§. NghÄ© váºy, nhưng nuốt miếng phở Ä‘ang ăn dở trong miệng xong, cô lại quay sang nhìn em chồng, cưá»i tháºt hiá»n rồi nói rất nhẹ nhà ng:
- Ừ, đúng đấy, phở Sà i Gòn ai ăn quen như mình thì thấy cÅ©ng ngon lắm. Nhưng ngưá»i không quen thì há» kêu là cho nhiá»u đưá»ng thà nh ra hÆ¡i ngá»t lợ. Vá»›i lại ăn kèm giá nó không hợp, cứ tanh tanh thế nà o ấy. Rau cho đủ loại cÅ©ng hÆ¡i hổ lốn, chả vị nà o ra vị nà o cả.
Trung vừa giải quyết xong hai bát phở bèn ngẩng lên cưá»i bảo: "Lại bắt đầu rồi. Thôi dẹp Ä‘i hai bà . Hôm nay ngà y Tết đó. Tranh luáºn mấy cái thứ nà y thì và i chục năm nữa cÅ©ng chưa xong."
Và i chục năm nữa thì chưa biết có đúng không, nhưng trên thá»±c tế cuá»™c tranh luáºn nà y suýt nữa đã kéo dà i từ năm cÅ© sang năm má»›i. Bữa ăn tất niên ở nhà ông chú, nó lại tháºp thò xuất hiện ở bà n tiệc, lúc thì dưới dạng cụ thể "bánh tét - bánh chưng", lúc thì ở mức khái quát "Tết Nam - Tết Bắc". Nhưng lần nà y Lan Chi nhất quyết không chịu tham chiến, phần vì đã ngán, phần nữa lại biết mình thân cô thế cô, sức mấy đỠlại được vá»›i má»™t lá»±c lượng áp đảo dá»… đến hai chục ngưá»i cá»§a bà con há» hà ng nhà chồng. Cô bèn đóng vai gái ngoan nghe lá»i chồng dạy, đáp lại má»i nháºn xét có tÃnh chất "khiêu chiến" bằng má»™t nụ cưá»i tá»§m tỉm, chẳng ra phản đối, chẳng ra đồng tình. Cuá»™c tranh luáºn được nhen lên nhưng thiếu ngưá»i đối đáp nên đâm ra chết yểu.
Cảm giác rõ rệt nhất mà Lan Chi lưu giữ lại từ bữa tiệc tất niên nà y là quá đông và quá ồn à o. HÆ¡n hai chục ngưá»i dá»± tiệc trong căn phòng rá»™ng thênh thang, tiệm ăn cá»§a nhà ông chú: bà thÃm đã đóng cá»a tiệm để ăn tết trong gia đình. Nhưng bữa tiệc gia đình nà y không có gì giống vá»›i những bữa ăn đêm ba mươi Tết đầm ấm ở nhà Lan Chi ngà y xưa. Ngoà i bánh tét cÅ©ng có cả bánh chưng (không biết vì má»i ngưá»i thÃch ăn cả hai thứ bánh, hay chỉ do chiếu cố đến cô con dâu Bắc Kỳ?), nhưng bánh chưng Paris ăn không thấy giống bánh chưng Hà Ná»™i, không buá»™c lạt, mà lại buá»™c bằng dây nylon. Lại thêm mấy quả dưa hấu to đùng, kiếm được ở Pháp mùa nà y là má»™t thà nh tÃch không nhá». Trung bảo ăn dưa hấu nhá»› Tết Sà i Gòn quá, nhưng đối vá»›i Lan Chi, quả dưa ngà y Tết nà y chẳng khác gì món gà tây Noel.
Vui nhất có lẽ chỉ là khi bữa tiệc đã tà n, lÅ© trẻ con trổ tà i biểu diá»…n múa hát. Äầu tiên, bà thÃm Ä‘em cô cháu ngoại ra khoe: cô bé sáu tuổi, xinh như má»™t con búp bê, mắt Ä‘en láy trong veo, giá»ng hát cÅ©ng trong veo và đặc biệt là hát rất diá»…n cảm và đúng nhạc.Äiệu đà ng trong chiếc áo dà i mà u đỠxinh xắn may vừa khÃt, cô bé hát luôn ba bà i, hai bà i tiếng Pháp và má»™t bà i tiếng Việt vá» trăng Trung Thu, không hợp cảnh lắm, nhưng hát tiếng Việt mà hay được như thế thì đã là quá giá»i. Tất cả má»i ngưá»i vá»— tay nhiệt liệt. Thế là trẻ con các nhà khác, được bố mẹ chúng khuyến khÃch, cÅ©ng hăng hái xông ra. Sau khi hai đứa con cá»§a Hạnh trình diá»…n xong má»™t tiết mục song ca, Hạnh bèn quay sang há»i: “Ba anh em cu Nam chắc cÅ©ng biết hát chá»›?†Ba đứa đã nhấp nha nhấp nhổm muốn lên biểu diá»…n từ lâu, nhưng còn e ngại vì là ngưá»i lạ, nay thấy cô há»i váºy phấn khởi đứng lên ngay. Cu Nam chá»n bà i hát và lÄ©nh xướng, hai bé sinh đôi ra sức gân cổ hát theo anh. Ba đứa say sưa hát liá»n má»™t lúc ba bà i hát trẻ con tiếng Pháp, hết "Au clair de la lune†đến "Il était un petit navireâ€, xong lại "Joli tambour". ÄÆ°á»£c má»i ngưá»i cổ vÅ© bằng những trà ng pháo tay sôi nổi, cu Nam phấn khởi bèn quyết định gây ấn tượng vá»›i dân Paris bằng bà i hát tá»§ cá»§a mình: ba anh em liá»n hát tiếp bà i hát thứ tư, má»™t bà i hát ngưá»i lá»›n mà chúng rất thÃch và thuá»™c là u do nghe đĩa CD cá»§a mẹ: " À toutes les filles que j ai aimées avantâ€. Khá»i phải nói bà i hát đã thu được thà nh công lá»›n đến thế nà o: má»i ngưá»i vừa cưá»i nghiêng ngả vừa vá»— tay không ngá»›t, mà ngưá»i vá»— tay to nhất có lẽ là ông bố cá»§a ba đứa. Khi tiếng vá»— tay lắng lại, bà ná»™i há»i: "Ba đứa có biết bà i hát tiếng Việt nà o không? Hát hay lắm, nhưng Tết ta sao toà n hát bà i tây váºy? Má bầy nhá» không dạy con hát tiếng Việt à ?". Lan Chi cưá»i chống chế: " Hồi nhá» bá»n nó cÅ©ng biết nhiá»u bà i hát tiếng Việt lắm ạ. Con có mấy cái băng nhạc cÅ© mang Ä‘i từ Việt Nam, bá»n nó nghe rồi hát theo được hết. Nhưng lá»›n lên, Ä‘i há»c ở trưá»ng cả ngà y, chúng nó đâm ra quên dần bà i hát Việt Nam." Cu Nam cãi lại ngay: "Có bà i con vẫn thuá»™c đấy chứ mẹ!". "Bà i nà o, hát thá» coi", bà ná»™i bảo. " Bà i "Hà Ná»™i, niá»m tin và hy vá»ng", cu Nam trả lá»i. Má»™t thoáng im lặng. Rồi bà ná»™i bá»—ng à lên như vừa má»›i sá»±c nhá»› ra, bà bèn quay sang nhắc cô Hạnh tuần sau phải gá»i thợ đến sá»a lại cho bà cái lò sưởi. Trung và Lan Chi cưá»i cưá»i nhìn con trai, chưa biết nói sao thì cu Nam chạy đến bên mẹ, bảo: "Con thuá»™c tháºt đấy, ba mẹ không tin con hát cho mà xem". Lan Chi dịu dà ng vuốt nhẹ tóc con: "Mẹ tin, mẹ tin chứ. Nhưng hôm nay hát thế nhiá»u rồi. Äể lần sau con nhé."
Mùng má»™t Tết là ngà y chá»§ nháºt. Äêm hôm trước, sau bữa tiệc tất niên, lúc vợ chồng nằm trong giưá»ng, Lan Chi vừa định nói chuyện vá»›i Trung thì anh đã Ä‘oán ngay được ý vợ và bảo: "Mình còn ở đây nốt ngà y mai thôi. Mai em tranh thá»§ ghé thăm Thanh Hoa Ä‘i. Äể con anh giữ cho. Anh sẽ dẫn bá»n nhá» Ä‘i chÆ¡i vá»›i lÅ© con nhà Hạnh."
Äể Ä‘á»n bù cho lÅ© trẻ chuyện không được Ä‘i ăn McDonald ngà y mùng má»™t Tết, Hạnh và Trung quyết định cho chúng Ä‘i chÆ¡i Disneyland. Lan Chi ấn và o tay chồng má»™t cái túi to, nà o khăn mùi xoa, nà o nước uống, nà o bánh phòng khi bá»n trẻ đói, nà o áo quần dá»± trữ nhỡ đứa nà o ngã bẩn hay uống nước rá»›t ra còn có cái thay... Trung phải sốt ruá»™t kêu lên:" Mấy ba con Ä‘i chÆ¡i không có mẹ má»—i má»™t buổi thôi mà mẹ là m như xa cả năm váºy." Sau khi lặp lại đến lần thứ ba những lá»i dặn dò cho cả bốn bố con, Lan Chi tiá»…n Trung và ba đứa trẻ cùng mẹ con Hạnh ra ôtô rồi Ä‘i đến nhà Thanh Hoa bằng tà u Ä‘iện ngầm.
Bốn năm rồi hỠmới lại gặp nhau. Thanh Hoa nhìn Lan Chi vẻ xót xa rồi bảo:
- Tao thấy mà y hơi gầy đi đấy.
- Một chồng ba con rồi còn béo là m sao được, - Lan Chi đáp. - Mà mà y cũng gầy đi thì phải. Có sụt cân không?
- Sụt hai cân so vá»›i trước đây và i năm. Thôi thế là vừa. Khá»i phải thể dục, khá»i phải ăn kiêng để giữ co nữa nhé.
- Tuổi bá»n mình bây giá» phải béo má»›i sang Hoa ạ. Gầy như tao vá»›i mà y vá» nước thế nà o cÅ©ng bị chê là số vất vả.
- Thì vất vả tháºt chứ còn gì, - Thanh Hoa cưá»i.- Chục năm rồi chẳng được ăn má»™t cái Tết nà o cho ra hồn. Ở Việt Nam có ai vất vả đến thế không?
Rồi Thanh Hoa than thở: "Hôm qua mua má»™t cái bánh chưng ở chợ vá», thấy sao mà quái dị. Äã má»™t lá»›p lá bên trong, lại phải thêm má»™t lá»›p giấy nylon bên ngoà i. Mở ra ăn, thấy nếp đỗ thịt đủ cả, không biết thiếu cái gì, mà sao ăn chẳng giống bánh chưng. Bá»±c mình chỉ muốn mua gạo mua lá vá» tá»± gói, nhưng chồng con có ai thÃch ăn đâu, ăn má»™t mình thì chẳng bõ công gói. Äấy, mấy hôm vừa rồi thấy thèm canh măng quá bèn ninh má»™t nồi rõ to cho có không khà Tết, mà chồng con má»—i ngưá»i chỉ nếm thá» má»™t hai thìa rồi thôi, mình tao ăn chắc phải đến Tết sang năm má»›i xong. Tết năm ngoái Ä‘i chợ thấy có quả gấc đẹp quá lại còn hứng chà vác vá» nấu đĩa xôi, lão kia (Thanh Hoa hất đầu chỉ vá» phÃa ông chồng Ä‘ang ngồi Ä‘á»c báo ở góc phòng) ăn má»™t miếng tà teo rồi lịch sá»± rút lui chẳng phát biểu gì. Còn mấy đứa nhóc không được lịch sá»± như bố nó nên bảo thẳng: "Khiếp, mẹ nấu món gì mà kinh thế." Từ đó tao cạch, không trổ tà i nấu các món ăn dân tá»™c nữa mà y ạ. Chả ai hưởng ứng mình cả, mà mình thì Noel nà o cÅ©ng chịu khó gặm gà tây vá»›i chúng đấy chứ, mà y bảo thế có bất công không? À, may còn món nem thì cả nhà đá»u thÃch, nên tao phải tÃch cá»±c là m nem cho bố con nó ăn, chứ không dám mua ở chợ. Nem mua chợ há» cho đưá»ng ăn ngá»t khé cổ, há»ng khẩu vị Ä‘i mình..."
Pascal, "lão kia", ngồi Ä‘á»c báo, chẳng hiểu được câu tiếng Việt nà o, nhưng chắc nghe giá»ng Ä‘iệu cá»§a Thanh Hoa, rồi nhìn vẻ mặt cá»§a cô và cái hất đầu hướng vá» phÃa anh, anh cÅ©ng đủ hiểu là vợ mình Ä‘ang kể khổ, và kẻ phải chịu trách nhiệm vá» ná»—i thống khổ bao la ấy Ä‘Ãch thị là mình chứ không còn ai khác. Hẳn là để láºp công chuá»™c tá»™i (hay cÅ©ng có thể do đã bà n trước vá»›i Thanh Hoa?), anh đứng dáºy lại gần hai ngưá»i, mỉm cưá»i ra chiá»u thông cảm và bảo rằng hôm nay là Tết Việt Nam, lại chẳng mấy khi có Lan Chi đến chÆ¡i, nếu Thanh Hoa muốn dẫn bạn Ä‘i chÆ¡i Paris thì anh xung phong quản lý lÅ© nhóc và chịu trách nhiệm cÆ¡m nước, cứ Ä‘i Ä‘i rồi tà nữa vá» là có cÆ¡m ăn. Thanh Hoa bảo anh trông hai đứa trẻ không để xảy ra chuyện gì là được rồi, còn ăn uống thì bá»n nà y Ä‘i chÆ¡i tiện đâu ăn đấy (cô quay lại thì thầm vá»›i Lan Chi: "Äừng có dại ăn cÆ¡m lão ấy nấu!"). Lan Chi há»i: "Mà y định Ä‘i đâu?" "Äi dạo loăng quăng ngoà i đưá»ng má»™t chút cho thoáng, đâu chả được. Hôm nay mùng má»™t, Ä‘i hái lá»™c!"
Gá»i là hái lá»™c chứ lấy đâu ra lá»™c mà hái. Hai ngưá»i Ä‘i lang thang trên đưá»ng phố, nhìn bất cứ cái gì cÅ©ng nhá»› đến Tết ở quê hương. Ngà y chá»§ nháºt, ngưá»i Ä‘i chÆ¡i ngoà i đưá»ng khá đông vui, Lan Chi bảo nếu mình ở Hà Ná»™i thì giá» nà y cÅ©ng Ä‘ang Ä‘i chúc Tết đấy. Thấy má»™t quầy bán hoa, Thanh Hoa kêu nhá»› cái lần cuối bá»n mình cùng Ä‘i chợ hoa Hà ng Lược quá, hôm ấy hai đứa mua được hai cà nh đà o đẹp ghê ngưá»i, chỉ phải cái hÆ¡i đắt, Chi nhá»› không, cứ như má»›i ngà y nà o Chi nhỉ. HÆ¡n hai chục năm rồi, còn má»›i mẻ gì nữa, hồi ấy bá»n mình chỉ có mưá»i bảy tuổi thôi mà Hoa... Rẽ và o má»™t phố vắng, Ä‘i ngang qua má»™t biệt thá»±, thấy trong vưá»n nhà ngưá»i ta có cây gì nở hoa na ná giống hoa đà o, Thanh Hoa bảo: "Bây giá» già rồi nên bắt buá»™c phải đứng đắn, chứ không tao đã nhảy và o kia bẻ trá»™m má»™t cà nh vá» cắm cho đỡ nhá»› hoa đà o. Không có ngà y nà o trong năm thấy nhá»› nhà như ngà y Tết ta, Chi ạ."
Äi má»™t lúc đã đến giữa trưa, Thanh Hoa nói xem gần đây có hiệu nà o ăn được thì ghé và o ăn tạm. "Hôm nay Tết ta, mình và o ăn quán Việt Nam Ä‘i", Lan Chi đỠnghị. "Thôi, ăn Việt Nam là m gì chán lắm, - Thanh Hoa gạt Ä‘i. - Gá»i là Việt Nam chứ ta chẳng ra ta, Tà u chẳng ra Tà u. Món nà o cÅ©ng có, món nà o cÅ©ng hÆ¡i giông giống, nhưng chẳng món nà o đúng hẳn, ăn cứ như ăn cá»§a giả. Ngà y Tết ăn như thế cà ng thêm nhá»› nhà . Muốn ăn món ta thì để khi nà o vá» Hà Ná»™i ăn cho bõ. Còn bây giỠở đây mình Ä‘i ăn món Pháp cho xong."
Và o má»™t hiệu ăn tình cỠở dá»c đưá»ng, Lan Chi chá»n món cá hấp, Thanh Hoa gá»i miếng thịt bò bifteck nướng đúng kiểu Pháp, bên trong còn hồng hồng, nước đỠchảy ra. "Không sợ bò Ä‘iên à ?", Lan Chi há»i. "Sợ gì, bây giá» muốn Ä‘iên cÅ©ng không phải dá»… đâu", Thanh Hoa cưá»i đáp.
- Vợ chồng mà y dạo nà y thế nà o?, - ăn được má»™t chút, Thanh Hoa bá»—ng há»i.
- À, bình thưá»ng thôi, vẫn chịu đựng được nhau, - Lan Chi trả lá»i.
- Chịu được nhau là tốt rồi. Tao vá»›i Pascal cÅ©ng váºy. Thế mẹ chồng mà y bây giá» ra sao?
- Không có vấn đỠgì.
- Quá trình hòa giải hòa hợp dân tá»™c váºy là tiến triển tốt hả? - Thanh Hoa cưá»i há»i.
- Sá»± thể đã thế, không hòa giải thì mà y bảo còn là m gì nữa? - Lan Chi cÅ©ng cưá»i theo. Rồi bá»—ng nhiên, cô đổi đỠtà i:
- Lâu nay mà y có tin tức gì của Quân không, Hoa?
- Hình như hiện giá» hắn dạy đại há»c ở Mỹ hay CanaÄ‘a ấy, tao cÅ©ng không rõ lắm. Mấy năm trước thì hình như ở Anh. Nghe nói hắn có vợ và má»™t con trai rồi thì phải. Toà n là nghe nói thôi, chứ hÆ¡n chục năm rồi có lúc nà o thư từ cho nhau đâu mà biết rõ được. Còn Kiên ra sao, mà y biết tin tức gì cá»§a hắn không?
- CÅ©ng toà n tin cÅ© và tin "nghe nói" thôi. Thấy bảo Kiên vẫn ở Hà Ná»™i, vợ con đỠhuá», là m giám đốc công ty gì đó, có biệt thá»± to hÆ¡n đứt bá»n mình ở đây.
Im lặng một chút, rồi Thanh Hoa thở dà i:
- Tao không bao giá» hiểu nổi vì sao hồi đó mà y và Kiên lại bá» nhau. Yêu nhau dữ dá»™i như Romeo và Juliette, váºy mà đùng má»™t cái...
- Thá»i đại nà y chết vì tình hết mốt rồi. Cà ng Romeo - Juliette thì lại cà ng dá»… tan.
- Nhưng tại sao bá»n mà y lại bá» nhau? Có chuyện gì váºy? Bao nhiêu năm rồi, tại sao không khi nà o mà y chịu kể cho tao nghe chuyện gì đã xảy ra?
- Tại vì chÃnh tao cÅ©ng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, - Lan Chi nói. - Có lẽ vì tất cả. Vì Kiên, vì tao, vì hoà n cảnh. Má»i sá»± đã thay đổi rất nhiá»u sau khi mà y rá»i khá»i MatxcÆ¡va, Hoa ạ.
|

01-09-2008, 04:27 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Má»i sá»± đã thay đổi rất nhiá»u sau khi T.H. rá»i khá»i MatxcÆ¡va.
Trước đó má»™t năm, chúng tôi cứ tưởng mình không còn có thể hạnh phúc hÆ¡n được nữa. Tốt nghiệp đại há»c xong, vá» nước nghỉ ngÆ¡i được và i tháng thì cả tôi, T.H. và Q. Ä‘á»u được trở lại MatxcÆ¡va là m tiếp nghiên cứu sinh. Ba đứa lại cùng Ä‘i má»™t chuyến máy bay, lần nà y có cảm giác như trở vá» nhà . Sau năm năm, MatxcÆ¡va đã trở nên thân thương vá»›i đầy ká»· niệm.
K. ra đón tôi ở sân bay. Anh ôm ghì lấy tôi rồi kêu sao có mấy tháng mà em gầy Ä‘i thế. “Tại mùa hè nóng quá, em chưa quen lại được vá»›i khà háºu ở nhà â€, tôi bảo. Tôi không muốn thú nháºn vá»›i K. rằng lý do chÃnh là vì tôi chưa quen sống xa anh. Kể từ buổi hoà ng hôn trên phố Arbat ấy, tôi như bị cuốn theo K. và o má»™t cÆ¡n bão lốc. Tình yêu cá»§a anh mạnh mẽ, à o ạt đến ná»—i tôi không có lúc nà o dừng lại để thở, để suy nghÄ©, để nhìn ra xung quanh. Lúc nà o cÅ©ng chỉ thấy có K. trước mắt. Äi đâu cÅ©ng có anh ở bên. Tôi ngồi nhà viết luáºn văn tốt nghiệp, K. mang tà i liệu sách vở cá»§a anh đến nhà tôi, ngồi bên cạnh, nói là để cùng "thi Ä‘ua" há»c táºp. Nhưng chốc chốc anh lại rá»i sách ra, lúc thì vuốt tóc tôi rồi bảo:"Cứ viết Ä‘i, đừng để ý gì đến anh", lúc khác lại năn nỉ: "L.C. Æ¡i, cho anh hôn má»™t cái, má»™t cái thôi, không thì anh chết mất!" "Hôn lên trán thôi nhé", tôi đùa. "Hôn trán thì chán chết", K. cưá»i, rồi tá»± coi là đã được phép, anh nghiêng ngưá»i vá» phÃa tôi, sách vở cá»§a hai đứa rÆ¡i rà o rà o xuống sà n nhà và phải đến mưá»i lăm phút sau má»›i được K. cúi xuống nhặt lên đặt lại và o chá»— cÅ©. Kết quả là chương cuối cùng trong luáºn văn cá»§a tôi bị ông thầy bắt viết lại lần thứ hai và kêu là mắc nhiá»u lá»—i chÃnh tả vá»› vẩn ("Có chuyện gì thế? Những chương trước khó hÆ¡n thì em lại viết rất tốt, và hầu như không có lá»—i", - ông thầy tôi ngạc nhiên bảo). May mà trước đó tôi đã viết xong những phần cÆ¡ bản, cho nên cuối cùng cÅ©ng hoà n thà nh được luáºn văn và tốt nghiệp đại há»c vá»›i bằng Ä‘á». Nháºn bằng, vừa mừng vừa lo sợ vì không hình dung nổi vá» nước sẽ sống ra sao khi không có K.bên cạnh. Thá»i hạn nghiên cứu sinh cá»§a anh còn hai năm nữa má»›i xong. Tôi và anh Ä‘á»u không dám nghÄ© đến chuyện phải sống xa nhau những hai năm. Cả hai đứa Ä‘á»u bám và o niá»m hy vá»ng là mấy tháng sau tôi sẽ được quay lại để há»c tiếp. "Nhưng nếu em không được sang lại thì sao?", tôi há»i. "Thì đến kỳ nghỉ Noel anh sẽ vá» Hà Ná»™i. Chúng mình sẽ là m đám cưới", K. trả lá»i chắc như Ä‘inh đóng cá»™t. Tôi ngả đầu và o vai anh, mÆ¡ mà ng tưởng tượng đến lá»… cưới cá»§a mình ở Hà Ná»™i, tưởng tượng đến má»™t bé con sẽ ra Ä‘á»i chÃn tháng sau đó, tưởng tượng rằng cái nhìn sâu thẳm và nụ cưá»i dá»… thương cá»§a bé, giống hệt như K., sẽ giúp cho tôi chịu đựng nốt má»™t năm cuối cùng sống xa anh.
Nhưng niá»m hy vá»ng cá»§a bá»n tôi váºy là đã thà nh hiện thá»±c. Trước mắt chúng tôi còn có hai năm sống bên nhau ở MatxcÆ¡va. Kế hoạch vá» lá»… cưới và "baby" tạm gác lại, bây giá» chuyện cần phải lo là há»c hà nh, thi cá», luáºn án. "Chỉ hoãn lại ba năm, đợi em há»c xong thôi đấy nhé", K. cảnh cáo tôi. Rồi nghÄ© ngợi má»™t lúc, anh hăng hái bảo:"Mà sao phải hoãn lại nhỉ? Chúng mình cứ là m luôn đám cưới ở MatxcÆ¡va ngay bây giá» Ä‘i!" Anh đâm ra phấn khởi vá»›i sáng kiến đó tá»›i mức ngà y nà o cÅ©ng nhắc Ä‘i nhắc lại đến mấy lần, là m tôi sốt cả ruá»™t. "Thì cứ từ từ, để em thở má»™t cái đã, rồi chúng mình tÃnh sau", tôi bảo.
TÃnh Ä‘i tÃnh lại tôi vẫn muốn đợi lúc há»c xong vá» Hà Ná»™i má»›i là m đám cưới. Tôi muốn lá»… cưới cá»§a tôi phải có mặt bố tôi, có mặt cô tôi mà từ khi mẹ tôi mất đã thương yêu chăm sóc chị em tôi như mẹ, có mặt đông đủ bạn bè há»c cùng từ phổ thông đến đại há»c. Vả lại có gì mà vá»™i? Cưới hay không thì lúc nà o K. cÅ©ng vẫn ở bên tôi. "Mà y có Ä‘uổi hắn cÅ©ng chẳng chịu Ä‘i đâu, việc gì phải lo giữ", T.H. xui. Lúc tưởng rằng sẽ phải sống xa K. lâu thì tôi phát hoảng, sẵn sà ng cưới ngay, sẵn sà ng có con ngay. Bây giá» anh Ä‘ang ở bên, tôi lại nấn ná chưa muốn vá»™i bước và o cuá»™c sống đó. Tôi luyến tiếc cái thá»i lãng mạn, tán tỉnh, tặng hoa... "Cưới rồi thì anh vẫn tặng hoa cho em hà ng ngà y", K. thá» thốt. Tôi bèn cò kè mặc cả: "Thôi, không phải ba năm, mà chỉ hai năm nữa thôi nhé. Khi nà o anh bảo vệ xong vá» nước, thì em sẽ xin vá» phép cùng vá»›i anh. Chúng mình cưới ở Hà Ná»™i rồi em quay sang há»c tiếp. Anh ở lại nhà chẳng biết có đủ sức thá»§ tiết đợi em má»™t năm không?" "Äợi em thì mấy chục năm anh cÅ©ng đợi được. Nhưng giá em đừng bắt anh đợi ngà y nà o thì hÆ¡n", K. bảo. Nhưng rồi cuối cùng anh cÅ©ng đồng ý vá»›i "kế hoạch hai năm" cá»§a tôi, chỉ bảo thêm rằng nếu em thay đổi ý kiến, muốn cưới sá»›m hÆ¡n thì nói ngay vá»›i anh nhé, anh lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng "ná»™p mạng" cho em
Tạm thá»i thì hầu như ngà y nà o K. cÅ©ng đã đến "ná»™p mạng" ở nhà tôi. Ngoảnh Ä‘i ngoảnh lại, tá»± nhiên tôi thấy căn phòng nhá» cá»§a mình bị lấn chiếm từ lúc nà o không biết, khắp nÆ¡i bừa bá»™n sách vở đồ đạc cá»§a K. Äầu tiên chỉ là mấy quyển sách thôi, K. mang đến Ä‘á»c (vẫn vá»›i tinh thần "thi Ä‘ua" như trước), rồi buổi tối đứng dáºy ra vá» thì bảo:"Anh để sách lại đây L.C. nhé. Mai anh đến Ä‘á»c tiếp". Dần dần, hình như cả tá»§ sách cá»§a K. đã được chuyển hẳn vá» nhà tôi. Sau thì đến các loại quần áo, đồ dùng, cÅ©ng xâm nháºp bằng cách ấy. Cuối cùng đến lượt cái giá vẽ cồng ká»nh vá»›i tất cả đống phụ tùng kèm theo. Hôm K. vác cái đống lỉnh kỉnh nà y và o nhà , tôi vừa định mở miệng phản đối thì anh chặn há»ng ngay:
- Thiếu những thứ nà y anh không sống thoải mái được. Cảm thấy hình như không phải là nhà của mình nữa!
- Thì tất nhiên đây không phải là nhà cá»§a anh. Em nhắc cho anh nhá»› đây vẫn là nhà em đấy nhé, - tôi nháºn xét.
- Ừ nhỉ, dạo nà y ngà y nà o cÅ©ng ở đây từ sáng đến tối nên đâm ra quên mất, cứ tưởng bở, - K. cưá»i xòa. - Nhưng mà không có em thì anh cà ng không sống thoải mái đựợc, thấy rõ rà ng không phải là nhà cá»§a mình. Hay là em chuyển đến chá»— anh ở Ä‘i, anh sẽ mang đồ cá»§a anh vỠđó ngay.
Tôi lắc đầu.
- Thấy chưa, - K. đắc thắng. - Chuyển mấy thứ đồ nà y dễ hơn là chuyển em.
Tôi đà nh chấp nháºn cho cái giá vẽ vị trà thứ nhì trong Ä‘á»i K., sau tôi, và chia sẻ căn phòng cháºt chá»™i cá»§a mình vá»›i nó. NhỠđó mà tôi biết được niá»m Ä‘am mê lá»›n cá»§a anh: vẽ. Vẽ chỉ là má»™t say mê nghiệp dư cá»§a K., ngà nh há»c cá»§a anh là kiến trúc, nhưng đôi khi tôi có cảm giác là anh dà nh nhiá»u tâm huyết cho hoạt động nà y hÆ¡n cho ngà nh há»c chÃnh cá»§a mình. Anh có thể vẽ hầu như má»i lúc: lúc vui, lúc buồn, lúc gặp bế tắc trong luáºn án, lúc nghÄ© ra má»™t ý tưởng hay. Tranh cá»§a K. rất trừu tượng, khó hiểu. Tôi vốn đã mù tịt vá» há»™i há»a, xem tranh cá»§a anh cứ thấy đầu óc mình sao mà u u mê mê. Nhưng cà ng không hiểu thì lại cà ng ngưỡng má»™. K. bảo, từ khi anh gặp tôi, trong tranh nà o cá»§a anh cÅ©ng có tôi. Anh nói váºy thì tôi sung sướng tin là váºy, chứ thá»±c ra nhìn căng cả mắt tôi cÅ©ng không dám quả quyết là có mình trong tranh cá»§a anh. Giữa những bố cục kỳ lạ, đôi khi thấy thấp thoáng mỠảo cái gì đó giống như má»™t bá» vai gầy vá»›i mái tóc Ä‘en dà i buông xõa, má»™t thân hình thon thả vá»›i vạt váy trong gió bay bay, hay là má»™t đôi mắt to, to quá khổ... Tất cả Ä‘á»u là tôi, theo như K. nói. Tôi gáºt gù đồng tình và nói vá»›i vẻ mãn nguyện:"Ãt nhất thì những đứa béo quay và tóc ngắn cÅ©ng không thể nháºn vÆ¡ là được anh vẽ. Mấy cô tây tóc và ng cÅ©ng không có cá»› để nháºn xằng!" Rồi tôi chỉ và o bức tranh có đôi mắt to và há»i: "Mắt em thô lố như thế nà y à ?" "Mắt em mênh mông như thế đó", K. cưá»i và cúi xuống hôn và o mắt tôi.
T.H. và Q. đến chÆ¡i, sá»ng sốt khi thấy căn phòng cá»§a tôi đã biến thà nh xưởng vẽ vá»›i ngổn ngang đồ đạc.
- Chết tháºt!- cô bạn tôi thốt lên. - Hai vị nà y đã xây tổ ấm ở đây rồi đấy hả? Sao không báo cho bà con biết để ăn mừng?
Tôi hÆ¡i ngượng, chưa biết nói sao thì K. đã nhanh nhảu trả lá»i:
- Chưa xây gì đâu. Má»›i chỉ là tổng diá»…n táºp thôi. Mục Ä‘Ãch là để huấn luyện L.C. dần dần. Tại vì L.C. kêu sợ cuá»™c sống gia đình, tiếc thá»i lãng mạn, nên phải có thá»i kỳ quá độ.
- Thằng cha nà y số đỠtháºt, - Q. bình luáºn rồi liếc xéo T.H. má»™t cái. - Thá»i kỳ quá độ như thế nà y thì mình cÅ©ng muốn tiến và o lắm, mà không biết là m sao để tiến được.
Quan hệ giữa Q. và T.H. vẫn Ä‘ang ở giai Ä‘oạn máºp má» khó hiểu. Tất nhiên, cái thá»i chà ng không dám nhìn thẳng và o mắt nà ng thì từ lâu đã thuá»™c vá» cổ tÃch. Hai ngưá»i dạo nà y thưá»ng hay Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhau, nhưng má»—i khi tôi há»i đến, T.H. Ä‘á»u khăng khăng bảo: "Bạn thân thôi, không có gì khác đâu". Giá»›i tá»± cho là thạo tin trong trưá»ng nói rằng Q. Ä‘ang ở bước Ä‘i ban đầu cá»§a thá»i kỳ quá độ. Nhưng K., nguồn tin sát nhất vá»›i Q., lại ngao ngán bảo tôi rằng: "Cái thằng lóng ngóng ấy bao nhiêu lâu rồi vẫn chỉ giÆ¡ chân ra, chứ đã bước được bước nà o đâu. Dạy mãi rồi mà cÅ©ng không khá lên được".
Cái giá»ng kẻ cả cá»§a má»™t kẻ dà y dạn kinh nghiệm trong tình trưá»ng ấy, K. má»›i sắm được kể từ ngà y có tôi. Lắm lúc tôi bá»±c mình, chỉ muốn dẹp ngay cái giá»ng nà y Ä‘i. Nhưng khổ ná»—i, chẳng là m sao dẹp nổi, vì bá»n con trai ở đây thán phục thà nh tÃch "đánh nhanh thắng nhanh" cá»§a K. đã đồng loạt tôn anh lên là m sư phụ. Thỉnh thoảng lại có má»™t kẻ thất tình đến há»i ý kiến quân sư. Gì chứ vá» khoản lá»i khuyên thì bao giá» K. cÅ©ng rá»™ng rãi ban phát. Rồi, sau khi kẻ Ä‘i "thỉnh kinh" đã ra vá», anh lại quay sang tôi, nói vá»›i má»™t vẻ rất hoà i nghi:" Chỉ bảo cho cu cáºu cặn kẽ lắm rồi đấy, nhưng chẳng biết có ăn thua gì không. Chuyện nà y nhiá»u khi há»c mấy cÅ©ng không đủ. Còn phải có khiếu nữa!"
Q. được K. xếp và o loại "há»c trò" đặc biệt không có khiếu cá»§a anh. Vá» mặt chuyên cần há»c há»i và tinh thần cầu tiến thì đố ai dám chê Q. Äá»™ng có vấn đỠgì là anh lại há»›t hải đến thỉnh ý quân sư ngay láºp tức. Nhiá»u khi hai gã ngồi bà y mưu tÃnh kế cả buổi. K. phán gì, Q. cÅ©ng ngoan ngoãn nuốt lấy từng lá»i. Váºy mà trá»i chẳng Ä‘á»n đáp cho cái công khó nhá»c ấy. Cứ má»—i lần tôi há»i thăm K. vá» tình hình "há»c trò" anh thì anh lại thở dà i: "Thê thảm lắm L.C. ạ. Theo Ä‘uổi gần hai năm rồi mà vẫn chưa hôn được cái nà o thì đúng là tuyệt vá»ng!" "Lá»—i tại thầy trước hết, - tôi nói. - Anh từ chức Ä‘i cho Q. kiếm thầy khác". "Vấn đỠkhông phải là ở thầy, -K. phản đối.- Nói em đừng bảo là tá»± kiêu, chứ thầy giá»i tầm cỡ như anh thì cả Mat nà y không kiếm được ngưá»i thứ hai đâu. Tại cái thằng Q. ấy chứ, lý thuyết thì há»i đến đâu nói vanh vách đến đó, mà thá»±c hà nh thì chả biết gì sất cả. "
Quả tháºt, lá»—i không phải ở thầy. Nhưng theo tôi, lá»—i cÅ©ng không phải ở trò nốt. Sau khi gặng há»i T.H. nhiá»u lần, tôi ngá» rằng nguyên do chá»§ yếu là tại cô bạn tôi Ä‘á»c quá nhiá»u tiểu thuyết. Từ lâu, T.H. đã mắc phải má»™t khuyết Ä‘iểm rất lá»›n là có sá»± ham mê thái quá đối vá»›i các loại truyện tình yêu lâm ly đẫm nước mắt. Äá»c nhiá»u, rồi so sánh vá»›i tình cảm cá»§a mình và Q., cô nháºn thấy là hình như nó không giống. "Không giống cái gì?", tôi há»i. "Không giống tình yêu", T.H. trả lá»i. "Không tình yêu thì là tình bạn à ?", tôi lại há»i. "Hình như cÅ©ng không phải là tình bạn", T.H. áºm ừ nói. Tôi phì cưá»i: "Không tình yêu, không tình bạn, thế thì mà y bảo là tình gì?"
Vấn đỠhóa ra là không đơn giản tà nà o. Theo như T.H. nói thì cô rất quý mến Q. Äi chÆ¡i vá»›i Q. thấy rất thoải mái. Lâu không gặp cÅ©ng thấy trống trải, vắng vẻ. Như váºy chắc là hÆ¡n tình bạn rồi. Khốn ná»—i, gá»i là trống trải vắng vẻ, nhưng có lần Q. báºn việc phải Ä‘i xa, không gặp nhau đến hai tuần mà vẫn cứ chịu được. Không há» thấy khắc khoải Ä‘au thương như trong sách tả. Lúc gặp lại nhau thì quả là có vui mừng, nhưng không thấy tim mình Ä‘áºp loạn xạ gì hết. Váºy chắc chưa phải là tình yêu.
Tình hình đã phức tạp như váºy thì tôi và K. lại vô tình là m rối thêm. Vẫn theo T.H., thì sau khi nhìn tôi vá»›i K., cô má»›i hiểu thế nà o là tình yêu Ä‘Ãch thá»±c, mãnh liệt, say đắm và v.v... (vân vân ở đây là nhiá»u tÃnh từ mạnh khác.) Tình cảm vá»›i Q. lại bị T.H. Ä‘em ra so sánh thêm lần nữa, rồi bị nháºn thêm má»™t dấu há»i to đùng.
- Thế mà y định thế nà o? - tôi há»i.
- Chưa định gì hết, - T.H. trả lá»i.
- Gì thì cÅ©ng nên quyết định sá»›m Ä‘i cho Q. nó được nhá», - tôi bảo. - Nếu không xÆ¡ múi gì thì nó còn được giải phóng để Ä‘i kiếm chá»— khác. Cứ om nó mãi thế tá»™i nghiệp.
- Tao có om gì đâu, - T.H. cãi. - Tao đã nói hết vá»›i Q. như vừa nói vá»›i mà y ấy. Nhưng Q. vẫn hy vá»ng là sẽ có lúc tao hiểu ra rằng đó là tình yêu Ä‘Ãch thá»±c. Tháºt tình, tao cÅ©ng hy vá»ng như váºy.
Tất cả chúng tôi Ä‘á»u hy vá»ng như váºy. Nhưng cuá»™c Ä‘á»i đã quyết định theo kiểu khác, bằng cách đưa và o má»™t nhân tố má»›i.
Nhân tố má»›i nà y là má»™t nhà khoa há»c Pháp đến là m việc ba tháng trong phòng thà nghiệm cá»§a T.H., theo chương trình hợp tác khoa há»c Pháp - Nga (T.H. há»c ngà nh sinh há»c phân tá»). Cùng vá»›i ông thầy cá»§a mình, T.H. là má»™t trong những ngưá»i tham gia trá»±c tiếp và o chương trình nà y. Vì ông thầy cá»§a T.H., má»™t giáo sư có tên tuổi khá uy tÃn, còn báºn rất nhiá»u việc khác, nên nói chung ông chỉ đứng tên và o đỠtà i là chÃnh, còn má»i công việc "trâu bò" thì giao cả cho T.H. Lại vì đỠtà i luáºn án cá»§a T.H. gắn liá»n vá»›i chương trình hợp tác nà y, cho nên quyá»n lợi thiết thân cá»§a mình khiến cô phải hùng hục kéo cái cà y ông thầy giao cho má»™t cách vui vẻ, tá»± nguyện. Thà nh thá», cuối cùng, ngưá»i đại diện cho ná»n khoa há»c Nga để là m việc vá»›i ná»n khoa há»c Pháp, trên thá»±c tế chÃnh là cô bạn T.H. cá»§a tôi.
Sứ giả cá»§a ná»n khoa há»c Pháp là má»™t giáo sư tiến sÄ© có những công trình nghiên cứu nghe nói rất đáng nể, nhưng lại hiện diện dưới cái lốt cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông trẻ, tuổi má»›i ngoà i ba mươi. Giáo sư hãy còn độc thân vui tÃnh, lại rất say mê khoa há»c, thà nh ra suốt ba tháng ở MatxcÆ¡va ông chẳng còn biết là m gì, ngoà i việc miệt mà i tối ngà y trong phòng thà nghiệm. Äá» tà i nghiên cứu nghe nói rất lý thú. Äại diện cho ná»n khoa há»c Nga thì rõ rà ng vừa có tà i, vừa duyên dáng, xinh tươi. Giáo sư không còn muốn rá»i phòng thà nghiệm ra nữa. Ngà y nà o ông cÅ©ng yêu cầu đồng nghiệp ở lại là m việc cùng ông đến táºn gần ná»a đêm. Má»™t sá»± táºn tụy vá»›i khoa há»c như váºy hiển nhiên sẽ dẫn đến những kết quả tuôn ra à o ạt. Ào ạt đến ná»—i là sau khi thá»i hạn ba tháng kết thúc, giáo sư Pháp cho rằng sẽ có tá»™i vá»›i khoa há»c nếu dừng chương trình hợp tác lại ở đây. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhất trà là phải tiếp tục chương trình nà y, nhưng địa Ä‘iểm cá»§a sá»± hợp tác sắp tá»›i sẽ chuyển từ MatxcÆ¡va sang Paris.
Giáo sư Pháp đúng là ngưá»i có tác phong là m việc khoa há»c, nhanh nhẹn. Vá» Pháp được má»™t tháng, ông đã dà n xếp xong chuyến Ä‘i Paris cá»§a các nhà khoa há»c Nga. Ông thầy cá»§a T.H. báºn đủ thứ việc nên chỉ nháºn lá»i Ä‘i má»™t tháng. Vá» phần T.H. thì lá»i má»i cá»§a giáo sư Pháp quả thá»±c là hÆ¡i bất ngá»: ông không má»i cô Ä‘i hợp tác nghiên cứu ngắn hạn, mà đỠnghị cô chuyển hẳn sang là m tiếp luáºn án ở phòng thà nghiệm cá»§a ông. Ông đã kiếm được cho cô má»™t há»c bổng để là m luáºn án tiến sÄ© ở Paris, thá»i hạn ba năm.
T.H. tá»± dưng bị đặt trước sá»± lá»±a chá»n MatxcÆ¡va -Paris. Má»™t bên giống như ngôi nhà thân thương vá»›i những thói quen, bạn bè, thầy cô, ká»· niệm..., nhưng Ä‘i cùng vá»›i nó là cuá»™c sống vất vả: vừa là m khoa há»c lại phải vừa lo "đánh quả" để có "lương khô" vá» nước ăn dần. Bên kia là chân trá»i má»›i choáng ngợp, niá»m mÆ¡ ước cá»§a bao ngưá»i, và quan trá»ng nhất là ở đó, chỉ vá»›i khoản tiá»n há»c bổng cá»§a mình, T.H. cÅ©ng đã có thể yên tâm vá»›i công việc nghiên cứu khoa há»c, không phải lo nghÄ© nhiá»u đến chuyện "dá»± trữ" cho tương lai. Vả lại (cái "vả lại" nà y chỉ là má»™t lý do tiện thể nói thêm, nhưng xem chừng cÅ©ng hÆ¡i quan trá»ng), như T.H. tâm sá»± vá»›i tôi, thì cô thấy mình là m việc vá»›i ông thầy hiện nay tuy cÅ©ng tốt, nhưng không được ăn ý như khi là m việc vá»›i Pascal (giáo sư tiến sÄ© Durant, chỉ sau ná»a tháng hợp tác khoa há»c, đã bị đồng nghiệp hạ bệ xuống thà nh "Pascal" cụt lá»§n). T.H. cÅ©ng có nghÄ© đến Q., nhưng những tình cảm mÆ¡ hồ cá»§a cô đối vá»›i anh không đủ sức nặng để thay đổi cán cân lá»±c lượng. Sá»± lá»±a chá»n như váºy là đã rõ. Ông thầy cá»§a T.H. phải trả giá cho sá»± hợp tác vá»›i ná»n khoa há»c Pháp bằng việc mất cô há»c trò cưng. Nhưng sá»± mất mát nà y là m sao so sánh nổi vá»›i sá»± mất mát cá»§a Q.
T.H. Ä‘i rồi, Q. gần như suy sụp hẳn. Má»™t trong những mục tiêu phấn đấu chÃnh cá»§a Ä‘á»i anh, tưởng như đã ở trong tầm tay đến nÆ¡i, đùng má»™t cái lại tá»± nhiên biến mất, thá» há»i là m sao mà không suy sụp được? Ngoà i những bà i toán yêu quý cá»§a mình ra, từ nay thế là Q. không còn có chá»— nà o để tiêu hao cho hết thá»i gian và năng lượng. Thỉnh thoảng buồn quá không chịu nổi, Q. lại mò đến nhà tôi để ăn vạ ông bạn thân thiết nhất cá»§a mình. K. bị mất vai trò "cố vấn ái tình", nhưng anh láºp tức và o vai "chị Thanh Tâm", an á»§i, động viên rất khá, cho nên dần dần thì ná»—i buồn cá»§a Q. cÅ©ng có vẻ phần nà o nguôi Ä‘i. Mà nguôi Ä‘i là phải, vì đã là đà n ông chân chÃnh thì không nên để cho những chuyện tình cảm nhá» má»n ấy nó là m ảnh hưởng đến sá»± nghiệp lá»›n cá»§a mình, cà ng không nên chấp nhặt hay luyến tiếc cái bá»n đà n bà nhẹ dạ, không biết đâu là giá trị Ä‘Ãch thá»±c (câu nà y là cá»§a K. nói vá»›i Q., sau khi nhìn quanh quất và hạ giá»ng thì thà o, tưởng rằng tôi không nghe thấy, và được Q. cho là rất chà lý).
Thá»i gian có lẽ sẽ là m là nh má»i vết thương. Cuá»™c sống có lẽ sẽ trở lại vá»›i dòng chảy bình thưá»ng cá»§a nó.
Nhưng má»i sá»± đã thay đổi rất nhiá»u sau khi T.H. rá»i khá»i MatxcÆ¡va.
Tất cả chúng tôi Ä‘á»u bước và o thá»i kỳ báºn rá»™n vá»›i việc là m luáºn án: năm đầu thong dong đã trôi qua, thá»i hạn cà ng rút ngắn Ä‘i thì sức ép lại cà ng lá»›n.
Trong ba ngưá»i chúng tôi thì K. là ngưá»i báºn nhất. Anh há»c trên Q. và tôi má»™t năm, thá»i hạn bảo vệ luáºn án cá»§a anh đã đến gần, chỉ còn tÃnh bằng từng tháng.
Thá»±c ra, những phần cÆ¡ bản trong luáºn án cá»§a K. cÅ©ng đã hòm hòm, anh có thể ung dung hoà n chỉnh nốt những phần còn lại nếu không bị các công việc khác chi phối. Có Ä‘iá»u, bao giá» cÅ©ng váºy, bảo vệ luáºn án xong là phải nghÄ© đến chuyện vá» nước, phải lo đến cuá»™c sống tương lai ở Việt Nam. Vá»›i K., ná»—i lo nà y còn nhân lên gấp bá»™i, vì cái dá»± định lá»… cưới đã ôm ấp từ hai năm nay. Chà ng há»a sÄ© chuyên vẽ tranh siêu thá»±c và trừu tượng cá»§a tôi giỠđây đã không còn tâm trà và thá»i gian để ngó ngà ng đến giá vẽ. Trong đầu anh lúc nà y, chỉ còn bức tranh rất hiện thá»±c và rất cụ thể vá» má»™t ngôi nhà nhá», tổ ấm tương lai cá»§a chúng tôi.
"Anh muốn chúng mình cưới xong phải có nhà ở riêng. Anh không muốn em vá» nước phải vất vả, lam lÅ©, đầu tắt mặt tối. Anh muốn anh vá»›i em có tiá»n đủ sống để là m công việc chuyên môn cá»§a mình. Anh không muốn nhìn thấy em phải Ä‘i nuôi lợn, nuôi gà , hay gò lưng may thuê, Ä‘an thuê. Anh muốn con mình sinh ra phải được nuôi nấng tá» tế..." Äể giải quyết những cái "muốn" và "không muốn" nà y, lúc đó K. chỉ còn má»™t cách là lao đầu và o "đánh quả".
Nhưng "đánh quả" ở MatxcÆ¡va trước đã không đơn giản, đến thá»i kỳ nà y lại cà ng rắc rối. Nước Nga Ä‘ang ở những ngà y cuối cùng trước khi Liên Xô sụp đổ. Các cá»a hà ng hầu như trống rá»—ng. Tình hình xã há»™i bắt đầu rối ren. Thá»i thế thay đổi, những ngưá»i Việt Nam tháo vát cÅ©ng tìm đến những phương án là m ăn khác, chẳng mấy khi buồn bá» thá»i gian Ä‘i lùng sục cá»a hà ng để chầu chá»±c mua và i thứ đồ lặt vặt như trước nữa. Hoạt động thương mại cá»§a ngưá»i Việt ở Nga đã chuyển sang giai Ä‘oạn "là m ăn lá»›n" vá»›i nhiá»u cách thức phức tạp mà tôi chỉ có má»™t khái niệm hết sức mù má», vì K. kiên quyết không cho tôi tham gia và o những hoạt động nà y.
Anh bảo, những việc nà y hoà n toà n không thÃch hợp vá»›i loại con gái chân yếu, tay má»m, ngÆ¡ ngác như em. Anh bảo, anh không muốn em là m những cái trò đó vì sợ em sẽ không còn là em nữa. Thế nhưng anh lại bảo, những việc ấy sẽ cho chúng mình nhiá»u tiá»n để sống thoải mái ở Việt Nam, vì váºy anh không thể bá» lỡ cÆ¡ há»™i. Tôi không hiểu mình phải là m gì, không thể và không dám ngăn cản anh, chỉ còn biết thương xót nhìn anh gầy rá»™c Ä‘i giữa những chuyến Ä‘i, những chuyến hà ng và bản luáºn án.
Rồi cuối cùng, đúng hạn, K.cÅ©ng bảo vệ thà nh công luáºn án phó tiến sÄ©. Ngà y anh bảo vệ, lại có những đóa hồng nhung thắm Ä‘á», nhưng lần nà y, lần đầu tiên, ngưá»i tặng là tôi, còn ngưá»i nháºn là anh. Có lẽ đến khi tôi bảo vệ thà nh công luáºn án cá»§a mình, tôi cÅ©ng không thể mừng hÆ¡n thế được. Má»™t năm nay, tôi luôn luôn trong tình trạng căng thẳng, nÃn thở lo sợ nhìn anh chÆ¡i trò xiếc leo dây, Ä‘i chênh vênh giữa công việc nghiên cứu khoa há»c và hoạt động kinh tế. Nhiá»u lúc đứng tim lại vì tưởng thấy anh ngã lá»™n nhà o đến nÆ¡i. Nhưng bây giá», tất cả những ná»—i lo sợ nà y đã chấm dứt, chấm dứt má»™t cách may mắn. K. sẽ vá» nước vá»›i tấm bằng phó tiến sÄ© và má»™t khoản tiá»n, không nhiá»u lắm nhưng cÅ©ng đỡ được phần nà o cho cuá»™c sống tương lai cá»§a chúng tôi. Má»™t ná»—i buồn áºp đến khi tôi nghÄ© rằng mình sẽ còn phải ở lại MatxcÆ¡va há»c tiếp má»™t năm nữa, xa K. Nhưng tôi tá»± an á»§i mình là tôi sẽ chỉ xa anh sau khi đã là m đám cưới. Má»™t năm sẽ trôi qua rất nhanh. Tôi sẽ trở vá» vá»›i anh. Chúng tôi sẽ có má»™t cuá»™c sống gia đình thá»±c sá»± ở Hà Ná»™i. Những bé con xinh xắn, giống anh và giống tôi, sẽ ra Ä‘á»i. Sau má»™t "thá»i kỳ quá độ" được K. "huấn luyện", tôi cảm thấy mình đã hoà n toà n sẵn sà ng cho cuá»™c sống đó.
Thế nhưng, ngưá»i chưa sẵn sà ng bây giá» lại là K.
Ở MatxcÆ¡va, K. đã nháºn bằng. Ở Hà Ná»™i, bố mẹ anh đã đến gặp bố tôi để là m lá»… ăn há»i và bà n chuyện tổ chức đám cưới. Má»i việc Ä‘á»u phải lo tÃnh trước tháºt chu đáo, vì tôi chỉ được vá» phép Ãt ngà y, cưới xong là phải quay lại MatxcÆ¡va ngay.
Äá»™t nhiên, K. tuyên bố là anh chưa muốn vá» nước lúc nà y. Anh muốn ở lại MatxcÆ¡va, đợi tôi bảo vệ xong thì hai đứa vá» luôn má»™t thể. Anh đã xin được giấy tỠđể ở lại thêm má»™t năm nữa, dưới dạng "cá»™ng tác viên khoa há»c". Nhưng anh cÅ©ng nói thẳng vá»›i tôi rằng chuyện "cá»™ng tác" ấy chỉ là hình thức. Lý do chÃnh cá»§a việc anh ở lại đây, ngoà i chuyện muốn được ở gần tôi ra (K. nhấn mạnh Ä‘iá»u nà y), là vì anh Ä‘ang có má»™t mối là m ăn rất tốt, bá» Ä‘i bây giá» thì quá phÃ. "Chỉ cần thêm má»™t năm nữa thôi, anh sẽ kiếm thừa tiá»n cho chúng mình vá» nước sống thoải mái, rồi em xem", K. bảo. Rồi, nhìn thấy vẻ mặt băn khoăn cá»§a tôi, anh há»i: "Em không thÃch anh ở lại đây vá»›i em à ?"
Tất nhiên là tôi thÃch, nhưng cái thÃch ấy không đủ để bóp nghẹt ná»—i sợ trong tôi. Tôi sợ khi thấy anh quyết định bá» ra má»™t năm để toà n tâm toà n ý dấn thân và o cái thế giá»›i là m ăn ngà y cà ng trở nên kinh khá»§ng ấy. Gần đây, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tin hãi hùng. Những chuyện trấn lá»™t, đâm chém, giết ngưá»i xảy ra trong giá»›i là m kinh tế. Tôi sợ cho anh, cho tôi.
Suốt má»™t năm tiếp đó, tôi triá»n miên sống trong ná»—i buồn và ná»—i sợ. K. nói là chưa vá» nước vá»™i để được ở lại gần tôi, nhưng công việc là m ăn cứ buá»™c anh phải Ä‘i vắng suốt. Những chuyến Ä‘i ngà y má»™t xa hÆ¡n, ngà y má»™t kéo dà i hÆ¡n. Äầu tiên chỉ là đi đến các thà nh phố khác, và i ngà y thôi. Rồi sau đó anh bắt đầu phải Ä‘i xa hÆ¡n, sang Ba Lan. Äá»™ dà i cây số kéo theo độ dà i thá»i gian. K. bắt đầu vắng mặt má»™t tuần, hai tuần, rồi đôi khi thà nh cả tháng.
Nếu không có bản luáºn án phải hoà n thà nh mà thá»i hạn bảo vệ ngà y cà ng đến sát, thì có lẽ sá»± đợi chá» căng thẳng đã là m cho tôi phát Ä‘iên lên. Tôi vùi đầu và o luáºn án, tá»± nhá»§ rằng má»™t khi tôi bảo vệ xong, thì má»i chuyện Ä‘iên rồ nà y sẽ chấm dứt.
Sau má»—i chuyến Ä‘i vá», giỠđây K. đến ở hẳn nhà tôi. Căn phòng cá»§a anh bây giá» hoà n toà n bá» trống, kể cả ban đêm.
Lần đầu tiên chuyện đó xảy ra là khi K. trở vá» sau má»™t phi vụ là m ăn ở má»™t thà nh phố phÃa Nam. Chuyến tà u cá»§a anh quá ná»a đêm má»›i vỠđến MatxcÆ¡va. Gần má»™t giá», khi tôi đã lên giưá»ng ngá»§, nhưng chưa tà i nà o ngá»§ được vì những ná»—i lo cho K. ám ảnh trong đầu, thì anh Ä‘áºp cá»a và à o và o như má»™t cÆ¡n gió lốc. Anh bảo, anh nhá»› em quá không chịu được nên phải đến đây ngay. Anh bảo, anh không muốn má»™t mình vá» ngá»§ trong căn phòng lạnh lẽo trống hÆ¡ trống hoác cá»§a anh nữa. Anh bảo, em nhìn bạn bè mà xem, má»i ngưá»i có cần đợi cưới đâu mà đá»u đã sống hẳn vá»›i nhau rồi. Anh bảo, chúng mình đã ăn há»i, lẽ ra là đã cưới, thá»±c chất cÅ©ng sắp cưới, anh có Ä‘iên má»›i trở vá» ngá»§ má»™t mình ở cái căn phòng đáng ghét ấy. Anh bảo... rất nhiá»u thứ, tôi không kịp nghe, không kịp hiểu, không kịp có ý kiến, chỉ còn kịp nháºn thấy những cái hôn cá»§a anh tá»›i tấp phá»§ khắp ngưá»i mình. Ná»—i mừng được gặp lại anh, ná»—i nhẹ nhõm vì anh đã trở vá» nguyên vẹn, tình yêu dâng lên trà n ngáºp khiến tôi không còn đủ sức kháng cá»±, không còn ý định kháng cá»±. Tôi để yên cho anh kéo mình và o má»™t cÆ¡n xoáy lốc Ä‘iên cuồng.
Buổi sáng tỉnh dáºy, má»™t cảm giác dịu dà ng trà n ngáºp ngưá»i tôi. Bà n tay anh Ä‘ang nhẹ nhà ng nghịch má»™t túm tóc tôi. Mở mắt ra, tôi nháºn thấy anh Ä‘ang nhìn tôi đăm đắm. "Sáng dáºy, ngái ngá»§ trông em xinh quá!", anh nói. Tôi mỉm cưá»i, định đáp lại là trông anh cÅ©ng rất "xinh", nhưng anh đã cắt ngang câu nói cá»§a tôi bằng má»™t nụ hôn cuồng nhiệt.
Ngà y hôm ấy, chúng tôi nằm lỳ trong giưá»ng đến hÆ¡n mưá»i má»™t giá» sáng. K. bảo hôm nay anh quyết định nghỉ ngÆ¡i, không là m việc gì cả. Tôi cÅ©ng không muốn là m việc, bản luáºn án cứ để nằm đấy đợi tôi thêm má»™t ngà y cÅ©ng chẳng sao. Hai đứa chúng tôi nói đủ thứ chuyện linh tinh. Anh há»i: “Tình hình luáºn án cá»§a em bây giá» ra sao, có cần anh phát há»™ anketa nữa không?†Tôi bảo: “Bây giá» mà còn đợi anh giúp thì chắc luáºn án cá»§a em toi mất rồi anh ạ.†Rồi tôi há»i vá» những chuyến Ä‘i cá»§a anh. K. kể cho tôi vá» những thà nh phố mà anh đến, vá» những câu chuyện buồn cưá»i mà anh gặp ở dá»c đưá»ng, vá» ná»—i nhá»› tôi, ná»—i nhá»› đã là m anh khổ sở ra sao..., nhưng không đả động má»™t câu nà o đến những chuyện là m ăn cá»§a anh. Sau nà y cÅ©ng váºy, không bao giá» anh hé răng nói má»™t lá»i đến chuyện đó. Tôi có gặng há»i thì anh cÅ©ng dứt khoát gạt Ä‘i bằng má»™t câu trả lá»i ngắn gá»n là anh không muốn tôi phải dÃnh và o những chuyện như thế.
Lâu lắm rồi chúng tôi má»›i lại cảm thấy hạnh phúc đến như váºy. K. không muốn xa tôi ná»a bước. Như thá»i xưa, anh lại luẩn quẩn bên tôi khi tôi ngồi viết luáºn án. Nhưng bây giá» K. đã bảo vệ luáºn án rồi, anh không còn gì để "thi Ä‘ua" vá»›i tôi, thà nh thá» anh bèn trở vá» vá»›i niá»m say mê cá»§a mình là cái giá vẽ. Và thế là tôi lại được dịp căng mắt ra để tìm những đưá»ng nét cá»§a mình trong bức tranh khó hiểu cá»§a anh.
Má»™t tuần sau đó, lẽ ra K. lại có việc phải Ä‘i xa. Nhưng Ä‘ang ở trạng thái ngất ngây như trong tuần trăng máºt, anh quyết định tung hê tất cả. Anh bảo anh không thÃch Ä‘i đâu bây giá», thế thôi, muốn ra sao thì ra. Sau má»™t cú Ä‘iện thoại gá»i đến má»™t nÆ¡i nà o đó, thuyết phục, cãi cá» má»™t hồi, cuối cùng K. bảo tôi rằng anh đã giải quyết xong việc nà y. Chuyến Ä‘i đã hoãn lại. Tuần nà y, anh sẽ ở nhà vá»›i em, đồng ý không L.C.?
Ngà y tôi bảo vệ luáºn án, K. không ở nhà vá»›i tôi. Tôi khóc, khi nháºn những bông hoa hồng nhung do bạn bè tặng. K. Ä‘ang có việc báºn ở Ba Lan. Cách đó và i ngà y, anh còn gá»i Ä‘iện thoại cho tôi, bảo rằng nhất định anh sẽ vá». Rằng anh không thể vắng mặt trong má»™t ngà y như váºy được. Nhưng cuối cùng anh đã vắng mặt.
Hai ngà y sau anh má»›i trở vá». Vá»›i má»™t đống quà , má»™t bó hồng nhung đồ sá»™ và hà ng trăm lá»i thanh minh, hà ng ngà n lá»i xin lá»—i. Rằng anh bị giữ lại đúng phút cuối cùng. Rằng nếu anh bá» Ä‘i lúc đó thì há»ng hết cả, bao nhiêu công lao cá»§a mình bấy lâu nay sẽ thà nh công cốc... Tôi thấy mình quá mệt má»i, những lá»i anh nói nghe báºp bùng chẳng lá»t và o tai. Äợi cho anh nói xong, tôi há»i:
- Bao giỠchúng mình vỠnước?
- Từ từ cái đã, để anh giải quyết xong mấy việc rồi tÃnh sau, - K. hÆ¡i bối rối.
- Anh đã nói là đợi em bảo vệ luáºn án xong thì chúng mình sẽ cùng vá» nước. Em đã bảo vệ xong rồi. Váºy bao giá» thì chúng mình vá»? - tôi nhắc lại.
- Anh nghÄ© là chỉ khoảng hai tháng nữa là anh giải quyết xong má»i chuyện. Äợi anh hai tháng nữa thôi, L.C. nhé.
Tôi đã đợi anh hai tháng. Tôi lại đợi anh thêm hai tháng nữa. Những tháng ngà y dà i dằng dặc sau khi bảo vệ luáºn án. Không còn có việc gì là m cho khá»i Ä‘iên đầu. Tôi sống váºt vá» giữa những chuyến Ä‘i cá»§a anh, giữa những ngà y nhá»› nhung lo sợ dà i lê thê, và những đêm yêu đương cuồng nhiệt ngắn ngá»§i.
Loáng thoáng đến tai tôi những tin đồn thá»±c hư chẳng biết ra sao. Ngưá»i ta bảo là K. gần đây "đánh quả" bị lừa mất sạch hết tiá»n. Rồi có cô bạn cùng trưá»ng lại nói vá»›i tôi, vẻ rất thương hại, rằng thấy bảo hình như K. đã từng qua đêm ở đâu đó, vá»›i má»™t cô gái nà o đó, trong há»™i cùng Ä‘i "đánh quả". "Nghe đồn váºy thôi, chứ chẳng có gì chắc chắn đâu. Nhưng L.C. cÅ©ng nên biết để đỠphòng. Khi ngưá»i ta Ä‘i là m ăn xa nhà thì những chuyện như váºy cÅ©ng dá»… xảy ra lắm", cô bạn bảo.
Sức chịu đựng của tôi đã đến lúc cạn kiệt.
Anh lại trở vá» sau má»™t chuyến Ä‘i, áºp và o nhà , ôm ghì lấy tôi, dữ dá»™i và cuồng nhiệt như lần nà o cÅ©ng váºy.
Tôi quay mặt đi để tránh cái hôn của anh.
- Có chuyện gì thế, L.C.? - anh sững sá» há»i.
- Bao giá» chúng mình vá» nước? - tôi trả lá»i bằng má»™t câu há»i khác.
- Sao em cứ há»i mãi má»™t câu ấy thế, - K. nói vá»›i vẻ chán nản. - Anh đã bảo đợi thêm má»™t thá»i gian nữa, anh giải quyết xong má»i việc thì chúng mình vá».
- Em không muốn đợi thêm nữa, - tôi nói gay gắt.
- Váºy em muốn gì? - K. bá»±c bá»™i há»i.
- Anh không biết là em muốn gì à ? - tôi gà o lên. - Em muốn chúng mình vỠnước. Em muốn chúng mình là m lễ cưới. Em muốn đi là m. Em muốn có một gia đình. Em muốn có con. Em muốn có con!
Chợt nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai Ä‘ang uống giở để trên cái tá»§ nhá» phÃa đầu giưá»ng, tôi chá»™p lấy, giÆ¡ lên và nói vẻ hăm dá»a:
- Em nói cho anh biết, em không nuốt cái cá»§a nà y và o ngưá»i nữa đâu!
Rồi tôi xăm xăm cầm vỉ thuốc ra bá» tá»t và o sá»t rác.
K. đứng đỠngưá»i ra, nhìn tôi kinh hãi. Anh chưa bao giá» nhìn thấy tôi hung hăng như váºy cả. Anh lúng búng:
- L.C, nghe anh nói đây...
Nhưng tôi không còn muốn nghe gì nữa. Tôi khóc òa lên, vá»› lấy cái áo khoác rồi chạy ra ngoà i cá»a.
K. chạy theo tôi. Tôi lao và o thang máy, ấn nút. Cánh cá»a tá»± động đóng sáºp lại trước mặt anh.
Khi bước ra khá»i thang máy, tôi nghe tiếng K. gá»i từ cầu thang vá»ng xuống. Phòng chúng tôi ở trên tầng thứ bảy, không biết bằng cách nà o mà anh đã chạy được gần xuống tá»›i tầng trệt.
Ngưá»i tôi mụ mẫm Ä‘i, không còn suy nghÄ© được gì. Tôi cứ vừa khóc vừa lao ra đưá»ng, mặc cho K. Ä‘uổi theo gá»i đằng sau. Trong đầu tôi bây giá» chỉ còn má»™t ý muốn là hà nh hạ anh cho bõ ghét.
Má»™t chiếc xe buýt xịch đến, tôi nhảy vá»™i lên ngay. Khi xe bắt đầu chạy tiếp, tôi ngoái lại nhìn qua cá»a kÃnh, thấy K. Ä‘ang vẫy má»™t chiếc taxi.
Xe Ä‘i qua bao nhiêu bến tôi cÅ©ng không nhá»› nữa. Äứng dá»±a và o thà nh xe, nhìn ra ngoà i đưá»ng, tôi thổn thức, mặc kệ những cái nhìn tò mò cá»§a hà nh khách trên xe.
Khi xe dừng lại ở má»™t phố nhá» rợp bóng cây, mấy hà nh khách đứng sau tôi lách ra để xuống. Tôi bèn xuống theo há», thẫn thá» bước Ä‘i, như má»™t cái máy, chẳng hiểu mình định Ä‘i đâu.
Có tiếng bước chân chạy phÃa sau tôi. Tôi chẳng buồn quay lại mà vẫn biết đó là ai. Rồi K. chạy tá»›i gần. Anh thở hổn hển, đặt tay lên vai tôi và bảo: "L.C., tha lá»—i cho anh. Anh biết anh là m khổ em nhiá»u lắm. Nhưng anh không bao giá» muốn như thế cả. Äó là vì hoà n cảnh. Có những chuyện không may..."
Không đợi K. nói hết câu, tôi gục đầu và o vai anh, khóc như mưa như gió.
Äêm, nằm trên giưá»ng, trong vòng tay K., tôi lặp lại câu há»i cÅ©:" Bao giá» chúng mình vá» nước?" "Cho anh thêm má»™t tháng nữa, anh sẽ cố thu xếp xong má»i việc, rồi chúng mình vá»", K. hứa. Rồi anh nói rằng chÃnh anh cÅ©ng rất muốn vá», muốn chúng tôi là m lá»… cưới, muốn có con vá»›i tôi... "Em sẽ sinh ngay cho anh má»™t thằng cu tháºt giống anh", tôi bảo. "Không, con trai để sau. Anh muốn đứa đầu cá»§a chúng mình là con gái. Má»™t bé gái giống hệt như em. Nước da trắng mịn như thế nà y nà y. Hà ng mi rợp như thế nà y nà y. Và đôi mắt phải đúng như thế nà y nà y, mênh mông, mênh mông... " Và K. kết thúc bà i văn tả chân dung cá»§a mình bằng những cái hôn cuồng nhiệt như thưá»ng lệ.
Một tháng sau đêm đó, K. lại đang trong một chuyến đi xa.
Tôi đi mua một vé máy bay vỠHà Nội. Ngà y bay ghi trên vé là đúng một tháng sau. Tôi đã cho anh một tháng như anh yêu cầu. Tôi lại sẽ cho anh thêm một tháng nữa. Nhưng đây là lần cuối cùng.
Má»™t tuần lá»… trôi qua, K. trở vá». Tôi lẳng lặng đưa vé máy bay cá»§a mình cho anh xem. Mặt K. nhợt Ä‘i.
- Sao em tự ý mua, không bà n bạc gì với anh cả?
- Anh đi đánh quả có bao giỠbà n bạc gì với em không?
Im lặng má»™t lúc, rồi K. lại há»i:
- Em định bá» anh tháºt đấy à , L.C.?
- Không. Em không bao giỠbỠanh cả. Em chỉ vỠHà Nội thôi. Anh cũng vỠvới em đi.
- Nhưng anh không vỠđược, lúc nà y anh không thể vỠđược, - K. nói như rên lên.
- Tại sao thế? Anh có vay nợ gì ai không? - tôi há»i.
- Có những khó khăn, - K. lấp lá»ng. Rồi anh lại giở bà i ca quen thuá»™c cá»§a mình: - Anh không muốn em phải dÃnh và o những chuyện như thế nà y. Em biết cÅ©ng chẳng Ãch gì, chỉ tổ Ä‘au đầu. Äể đó rồi dần dần anh sẽ giải quyết xong.
- Váºy thì anh cứ giải quyết Ä‘i, - tôi nói. - Nhưng nhanh nhanh lên. Em sẽ đợi anh ở Hà Ná»™i. Äừng bắt em phải đợi cả Ä‘á»i.
- Sao em không ở lại đây đợi anh? Trả vé máy bay lại đi, L.C., trả vé lại đi, anh xin em, - anh nhìn tôi với một vẻ van xin, tội nghiệp đến nỗi tôi suýt khóc.
- Em không thể chịu đựng nổi cuá»™c sống như thế nà y nữa. Nếu em không vá», anh sẽ chẳng bao giá» vá» cả. Em phải vỠđể kéo anh ra khá»i cái vÅ©ng lầy ấy, - tôi nói.
K. không nà i nỉ gì thêm nữa. Anh ngồi ngả lưng và o ghế, nhắm mắt lại, vẻ hết sức mệt má»i.
Ba tuần cuối cùng trước khi tôi vá» Hà Ná»™i, K. không Ä‘i đâu xa cả. Anh cùng tôi Ä‘i mua sắm những đồ linh tinh vá»› vẩn, giúp tôi thu dá»n đồ đạc, già nh lấy việc xếp vali cho tôi. Anh nhét và o vali cá»§a tôi má»™t xấp phong bì đã có sẵn tem Nga, ghi sẵn tên và địa chỉ cá»§a anh, và dặn:" Nếu có ai Ä‘i Nga thì em nhá» gá»i thư cho nhanh nhé, còn nếu không cứ bá» bưu Ä‘iện ở Hà Ná»™i cÅ©ng được, đừng để anh đợi lâu". Anh có vẻ khá là bình thản. Tôi nghÄ©, anh đã hiểu quyết định vá» Hà Ná»™i cá»§a tôi là đúng.
K. giữ được vẻ bình thản ấy cho đến táºn lúc tiá»…n tôi ra sân bay. Nhưng đến khi chuẩn bị chia tay, chúng tôi hôn nhau lần cuối, cái hôn từ biệt, thì tá»± nhiên anh xiết chặt lấy tôi, chặt đến ná»—i là m tôi phát Ä‘au lên, và toà n thân anh run lên trong những tiếng nức nở cố ghìm.
- Anh không muốn mất em, - anh nói bằng má»™t giá»ng khà n khà n, đứt Ä‘oạn.
- Nhưng anh có mất em đâu, - tôi đáp, nước mắt rơi lã chã. - VỠvới em đi. Em chỠanh ở Hà Nội.
Tôi đợi K. nói rằng anh sẽ vá» ngay đây, ngay trong chuyến bay sau. Nhưng anh đứng đỠđẫn, không nói gì hết cả, nước mắt chảy rà n rụa trên mặt chẳng buồn lau. Äây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Từ trước đến giá», chỉ có tôi chuyên lấy nước mắt để dá»a anh.
Tôi vừa bước lên máy bay vừa khóc, nhưng vẫn tin rằng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lại gặp anh. Tôi biết anh không thể chịu đựng nổi cuá»™c sống xa tôi quá lâu. Anh sẽ vứt bá» tất cả để vá» Hà Ná»™i vá»›i tôi, cháºm nhất thì cÅ©ng chỉ thêm và i tháng nữa. Tôi tin chắc là như váºy.
|
 |
|
| |