  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				07-09-2008, 05:36 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Bạch kiếm linh mã
			 
			 
			
		
		
		
			
			BẠCH KIẾM LINH MÃ 
 
Tác giả: Khuyết Danh 
CHƯƠNG MỘT 
MÃU NHUỘM DƯỚI BIA CHÃNH NGHĨA 
 
 
  
 
Mặt trá»i chói chang ngay giữa đỉnh đầu. Trá»i xanh bao la, đồi núi cháºp chùng vô cùng hiểm trở.  
 Äây chÃnh là chốn sau mạn đông Thái sÆ¡n.  
 Gió thu hiu hắt, lá vàng rá»i cành lả tả rÆ¡i, chiếc nào may mắn là trở vá» cá»™i, còn không thì rÆ¡i xuống vá»±c sâu thăm thẳm, rá»i xa mãi mãi nÆ¡i mình đã má»™t thá»i phồn vinh.  
 NÆ¡i đây dưá»ng như không bao giá» có sá»± tranh chấp cá»§a nhân loại, chưa từng có nhuốm máu loài ngưá»i, song đó chẳng qua chỉ là “dưá»ng như†mà thôi, bởi lẽ…  
 Từ xưa tá»›i nay sá»± tranh chấp loài ngưá»i chưa bao giá» ngưng nghỉ, mặc dù máu loài ngưá»i hầu hết Ä‘á»u rÆ¡i đổ nÆ¡i thành thị đông đúc, song cÅ©ng có lúc rÆ¡i đổ nÆ¡i hoang sÆ¡n tuyệt cốc, nÆ¡i thắng cảnh thiên địa.  
 Hãy nhìn xem, những giá»t máu tươi theo từng bước chân cá»§a há» rÆ¡i trên lá»›p lá vàng dưới đất, sÆ¡n cốc này tuy không phải lần đầu tiên má»›i có loài ngưá»i đặt chân đến, song đây là lần đầu tiên vấy máu loài ngưá»i.  
 Äó là tám ngưá»i gồm cả nam nữ lão ấu, ngoài má»™t lão hòa thượng mày từ mắt thiện, trông qua cÅ©ng biết tất cả là má»™t đại gia đình tam đại đồng đưá»ng.  
 Y phục sang trá»ng thể hiện há» là má»™t gia đình giàu có, trông há» dắt dìu nhau má»™t cách thân thiết và quan hoài, chứng tá» há» là má»™t gia đình hết sức là hoà thuáºn và êm ấm.  
 Thế nhưng giỠđây đã trở thành quá khứ, bởi qua bước chân loạng choạng xiêu vẹo của hỠchứng tỠthương thế chẳng phải nhẹ, ắt hẳn không thể trở vỠnhà đoàn tụ được nữa.  
 Ngưá»i Ä‘i đầu là má»™t lão nhân tuổi trạc lục tuần, râu tóc bạc phÆ¡, mặc vuông mắt hổ, cánh tay trái đã đứt lìa, má»™t thanh trưá»ng kiếm cắm vào trước ngá»±c phải, thân kiếm chỉ còn ló ra ngoài hÆ¡n thước, đủ biết cắm vào sâu đến mức nào, máu cÆ¡ hồ nhá»™m đỠtoàn thân theo góc áo từng giá»t rÆ¡i xuống đất.  
 Lão nhân ấy được ngưá»i dìu đỡ, song sắc mặt tái nhợt vẫn ngáºp đầy ngạo khà khiếp ngưá»i, bất khả xâm phạm.  
 Ngưá»i dìu lão nhân ấy là má»™t ngưá»i đàn bà tuổi trạc 50, mày ngài mắt phụng, tuy thá»i gian đã cướp Ä‘i vẻ thanh xuân song vẫn không che lấp được khà chất Ä‘oan trang tú lệ cá»§a bà. Mặt dù trên ngưá»i bà cÅ©ng rất nhiá»u thương tÃch, nhưng so vá»›i lão nhân kia còn nhẹ hÆ¡n nhiá»u.  
 Bên phải hai ngưá»i là má»™t thiếu phụ chừng 24, 28 mày ráºm, mắt to, mÅ©i thẳng môi hồng, Ä‘ang dìu má»™t thư sinh anh tuấn mày kiếm mắt sao, tuổi trạc trên dưới 30.  
 Chàng thư sinh ấy tay trái ôm ngá»±c, máu từ kẽ tay rÄ© ra, hiển nhiên thương thế cÅ©ng hết sức trầm trá»ng.  
 Ngưá»i thiếu phụ ấy tay trái dắt theo má»™t đứa bé chừng 4, 5 tuổi mặc nguyên bá»™ quần áo bằng Ä‘oạn trắng, mày dài mắt sao, mÅ©i thẳng môi hồng, hệt như là kim đồng trên đài sen.  
 Bên trái lão nhân tóc bạc là má»™t lão nhân mày ráºm mắt to, miệng rá»™ng râu rồng, tuy râu tóc đã bạc song vẫn đầy vẻ cương liệt, hai tay bồng má»™t đứa bé chừng hÆ¡n 10 tuổi ngưá»i đã cứng Ä‘á», hai mắt giăng đầy tia máu, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn đứa bé đã chết trong tay.  
 Trước bảy ngưá»i ấy là má»™t lão hòa thượng áo xám râu bạc, má»™t tay để trước ngá»±c cháºm rãi tiến bước, gương mặt hồng hào ra chiá»u hết sức bình thản, miệng không ngá»›t khẽ niệm Pháºt hiệu.  
 Vượt qua má»™t con mương rá»™ng hÆ¡n thước, phÃa trước là má»™t vách núi thẳng đứng cao hằng trăm trượng, lão hòa thượng bá»—ng chững bước, ngoảnh lại trầm giá»ng nói:  
- Vân lão thà chá»§, trên kia đã là ChÃnh NghÄ©a Nhai, địa Ä‘iểm cá»§a Huyết Bi (bia máu).  
Sáu ngưá»i nghe nói láºp tức phấn chấn tinh thần, lão nhân cụt tay ngước lên nhìn, bá»—ng kÃch động cưá»i vang:  
- Ha ha… “Trấn Bát Phương†Vân Phong Kỳ này cuối cùng cÅ©ng đã đến được ChÃnh NghÄ©a Nhai, lão phu phải đặt Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ ở trước Huyết Bi để xem ai dám ra tay cướp Ä‘oạt.  
Niá»m kÃch động đã khiến máu trong ngưá»i chảy nhanh hÆ¡n, nên nÆ¡i vết thương máu ra nhiá»u hÆ¡n.  
- Phong Kỳ, đây vẫn chưa phải là chốn an toàn, chúng ta hãy tìm cách lên ChÃnh NghÄ©a Nhai trước, trên ấy có ngưá»i bảo vệ cho chúng ta.  
Lão hòa thượng buôn tiếng thở dài nặng ná»:  
- Vân thà chá»§, Huyết Bi đã thống trị toàn võ lâm trung nguyên hằng trăm năm qua, má»i tấc đất Ä‘á»u nằm dưới sá»± quản hạt, chốn nào mà chẳng an toàn, kể chi chúng tranh Ä‘oạt, mà ngay sá»± tranh chấp thông thưá»ng cÅ©ng chẳng ai dám gây ra. Vân thà chá»§ tưởng sá»± việc hôm nay xảy ra là do ngẫu nhiên hay sao?  
Trừ lão hán râu rồng và đứa bé bốn năm tuổi, bốn ngưá»i kia thảy Ä‘iá»u biến sắc mặt, như đã hiểu ra ẩn ý trong câu nói cá»§a lão hoà thượng.  
“Trấn Bát Phương†Vân Phong Kỳ run giá»ng nói:  
- Äại sư ý muốn nói là Huyết Bi đã biến chất phải không?  
Má»i ánh mắt Ä‘á»u táºp trung vào lão hoà thượng, khiến ông cảm thấy mình Ä‘ang gánh lấy má»™t trách nhiệm hết sức nặng ná», bởi tia hy vá»ng duy nhất cá»§a há» chỉ còn gởi gắm vào Huyết Bi trên ChÃnh NghÄ©a Nhai mà thôi.  
Thế nhưng ông chẳng thể không nói, bởi ông muốn cho há» phải có sá»± chuẩn bị, bèn vá»›i giá»ng nặng ná» nói:  
- Vân thà chá»§, đó chẳng qua là sá»± suy Ä‘oán cá»§a lão nạp nghÄ© rằng Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ trong khắp thiên hạ chẳng ai là không sợ, cho nên…  
Thư sinh trung niên bỗng ngước đôi mà mắt trĩu nặng lên, gắng gượng nói:  
- Gia đình há» Vân ta đến đây là để hiến dâng Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ cho chá»§ nhân Huyết Bi, chấm dứt vÄ©nh viá»…n má»i tranh chấp trong chốn võ lâm. Võ công trên Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ không bao giá» xuất hiện ở ngưá»i cá»§a gia đình há» Vân ta huống hồ luyện võ công này phải có tư chất khác thưá»ng và có ná»™i công từ trăm năm trở lên, ai có thể luyện thành kia chứ?  
 Lão hòa thượng nhếch môi cưá»i luyến tiếc, đôi mắt hiá»n từ bá»—ng nhìn chăm chăm vào mặt đứa bé, vá»›i giá»ng cảm thái nói:  
- Vân thà chá»§, chá»§ nhân Huyết Bi đại biểu cho chÃnh nghÄ©a, không bao giá» chịu nháºn Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ đâu, mà lệnh lang lại có thiên phú lạ thưá»ng để luyện Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ. Ôi quả là kiếp số.  
 Há» vốn là ngưá»i thông minh, nhưng chẳng qua bởi trong cÆ¡n nguy nan nên nhất thá»i đầu óc mụ mẫm, giá» nghe lão hòa thượng nhắc nhở, má»i ngưá»i láºp tức hiểu ra.  
 Thế là niá»m hy vá»ng duy nhất liá»n tức tiêu tan, cõi Ä‘á»i tuy bao la nhưng không có chá»— đứng cho há», bởi kẻ cầm đầu trong việc táºn diệt gia đình há» chÃnh là chá»§ nhân Huyết Bi, kẻ thống trị toàn thể võ lâm.  
 Niá»m bi phẫn và háºn thù hoàn toàn biến thành tuyệt vá»ng lẫn chán chưá»ng, Vân gia tuy là bá chá»§ hùng cứ má»™t vùng, phụ tá» hai Ä‘á»i võ công Ä‘á»u đứng hàng thứ nhất trong giá»›i võ lâm, song há» biết mình quyết chẳng phải là địch thá»§ cá»§a chá»§ nhân Huyết Bi, há» chỉ còn biết bùi ngùi Ä‘au xót, không còn hy vá»ng báo thù được nữa.  
 Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ ngá»a mặt buông tiếng thở dài não ruá»™t, ngáºm ngùi nói:  
- Váºy là trá»i dứt dòng há» Vân ta rồi! Ôi, trẻ con có tá»™i tình chi mà gặp hoàn cảnh bi thảm thế này?  
 Má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng trÆ¡ ra, có lẽ bởi quá nhiá»u ná»—i Ä‘au nên vẻ mặt đã không còn đủ để biểu hiện nữa.  
 Gương mặt bình lặng cá»§a lão hòa thượng bá»—ng hiện lên vài đưá»ng xếp nếp, dưá»ng như hoàn cảnh tuyệt vong cá»§a gia đình ba Ä‘á»i này đã khiến cõi lòng ông không khá»i gợn sóng.  
 Lão hòa thượng vá»›i giá»ng Ä‘au xót khẽ nói:  
- Vân thà chá»§, còn sống là còn hy vá»ng, má»i ngưá»i vốn là bình đẳng nhau, chỉ có đức Pháºt má»›i có thể phân phán sá»± thiện ác cá»§a chúng sinh và thấy rõ được nhân quả, Vân thà chủ…  
 ‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ như chợt nhá»› ra ngắt lá»i:  
- Hải Tuệ đại sư thấy còn bao lâu nữa thì hỠđuổi đến đây?  
Lão hòa thượng thoáng ngẩn ngưá»i:  
- Có lẽ không còn bao lâu nữa, Vân thà chá»§ há»i váºy để làm gì?  
‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ cưá»i héo hắt:  
- Äại sư giàu lòng từ bi, đã giúp gia đình Vân má»— đến đây. Vân má»— biết kiếp này không thể báo đáp được, hiện nay gia đình Vân má»— đã trở thành tai há»a, ai gần gÅ©i giúp đỡ Ä‘á»u bị thương vong, Äại sư nên rá»i khá»i thì hÆ¡n!  
 Hải Tuệ đại sư vá»›i ánh mắt cảm động nhìn chằm chặp vào mặt Vân Phong Kỳ trầm giá»ng nói:  
- Vân thà chá»§, tôn chỉ cá»§a đức Pháºt là cứu tế chúng sinh lão nạp đã noi theo tất nhiên là phải gác bá» sá»± sống chết. Vân thà chá»§ trong lúc lâm nguy mà cÅ©ng không quên lão nạp, đủ thấy lá»i đồn đại trên chốn giang hồ bảo thà chá»§ nhân háºu quả là không ngoa, Vân thà chá»§ xin hãy nghe lão nạp má»™t lá»i, trá»i cao không bao giá» dồn con ngưá»i vào đưá»ng cùng, lão nạp nguyện giúp thà chá»§ tìm nÆ¡i ẩn nấu.  
 ‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ quét mắt nhìn má»™t vòng, bá»—ng tái mặt, nhếch môi cưá»i chua chát nói:  
- Äại sư hãy nhìn xung quanh thá»!  
 Hải Tuệ đại sư và má»i ngưá»i nghe nói thảy Ä‘á»u giáºt mình, cùng nhìn xung quanh thấy trên đưá»ng dẫn đến cách ngoài trăm trượng đã xuất hiện hàng mấy mươi bóng ngưá»i, thân pháp ngưá»i nào cÅ©ng hết sức nhanh nhẹn, nhìn qua cÅ©ng biết toàn là hạng cao thá»§ báºc nhất võ lâm.  
 Hải Tuệ đại sư trầm giá»ng:  
- A Di Äà Pháºt! Gieo nhân tá»™i ắt gặp quả ác, lòng ngưá»i sao lại chấp mê bất ngá»™ như thế?  
 ‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ mắt bá»—ng rá»±c sáng, tạt sang trái hai bước, vùng khá»i tay lão bà dìu đỡ, trầm giá»ng nói:  
- Phương Lan hãy dẫn theo Long nhi, Lôi Bằng bá» thi thể Thông nhi xuống, cùng thiếu chá»§ mẫu lên ChÃnh NghÄ©a Nhai mau!  
 Thiếu phụ xinh đẹp giáºt nảy mình, vụt quay lại toàn thân run rẩy, sụt sùi khóc vá»›i giá»ng khẩn cầu nói:  
- Công công, hiện nay khắp thiên hạ đã không còn chá»— đứng cho Vân gia nữa, công công bảo chúng con lên ChÃnh NghÄ©a Nhai, váºy khác nào cốt nhục phân ly, xin công công hãy để cho Lan nhi ở lại đây sống chết cùng nhau.  
 Lão hán râu rồng đặt thi thể thiếu chá»§ xuống đất. giáºn dữ gầm to:  
- Lão chá»§ nhân, Thần quyá»n tướng Lôi Bằng này quyết chẳng lẩn tránh lÅ© lòng lang dạ sói ấy nữa đâu, cứ thẳng thắn đối mặt vá»›i chúng, có chết cÅ©ng cam.  
Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ trừng mắt quát:  
- Ai dám không vâng lá»i lão phu, bắt các ngươi phải Ä‘i là phải Ä‘i, nếu còn chần chừ, lão phu sẽ chết ngay cho các ngươi xem.  
 Thư sinh trung niên cưá»i chua xót, đưa mắt nhìn thiếu phụ xinh đẹp, ngáºm ngùi nói:  
- Lan muá»™i hãy Ä‘i Ä‘i! Vạn lý quan san cÅ©ng không cản được những linh hồn oan ức… Rồi đây hai ta sẽ gặp lại nhau trên đưá»ng xuống suối vàng. Huyết Bi, khá khen cho má»™t nÆ¡i mệnh danh vì chÃnh nghÄ©a…  
 Cáºu bé vá»›i đôi mắt to trắng Ä‘en rõ ràng hết nhìn mẹ lại nhìn cha, lần đầu tiên cáºu má»›i trông thấy cảnh tượng này, nó không hiểu cha nó đã nói gì, nhưng câu cuối cùng thì cáºu nghe rất rõ ràng, giá»ng nói ngáºp đầy bi phẫn xót xa lẫn tuyệt vá»ng.  
 Những bóng ngưá»i kia đã đến gần còn gần 50 trượng nữa, há» tượng trưng cho sá»± tàn độc và máu lạnh.  
 Thiếu phụ xinh đẹp đứng đỠđẫn, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, vá»›i giá»ng run rẩy và yếu á»›t gắng gượng nói:  
- Lan nhi xin bái biệt công công, bà bà…  
Vân Phong Kỳ và lão phụ nhân cùng ngoảnh mặt Ä‘i, trầm giá»ng nói:  
- Tốt lắm, nhanh lên đi, đã cấp bách lắm rồi!  
 Giá»ng nói vẫn hết sức rắn rá»i, song đến mấy tiếng sau cùng thì đã trở nên nghẹn ngào.  
 Thiếu phụ xinh đẹp không nén được niá»m xúc động, nhào vào lòng thư sinh trung niên khóc oà lên nói:  
- Vân ca… thiếp chẳng thể nào rá»i xa chàng được.  
 Thư sinh trung niên hôn lên từng giá»t lệ trên má ái thê, cá» chỉ hết sức tá»± nhiên và não ná», hai ngưá»i như hoàn toàn quên mất thá»±c tại.  
 Bỗng nghe đứa bé ngây thơ nói:  
- Cha, mẹ khóc rồi kìa, sao cha không dá»— dành như má»i khi nữa, bá»™ cha không thương mẹ nữa sao?  
 Thư sinh trung niên giáºt mình, vá»™i buông nhẹ ái thê ra, khẽ nói:  
- Lan muá»™i, hãy dẫn Long nhi Ä‘i Ä‘i, cầu mong cõi Ä‘á»i mênh mông sẽ có chá»— đứng cho con chúng ta, váºy là đủ mãn nguyện lắm rồi…  
 Thiếu phụ xinh đẹp cắn mạnh răng, như cố gom hết lòng can đảm, nắm lấy tay con thơ đi tới nghẹn ngào nói:  
- Tiểu Long nhi, hãy chào gia gia, nãi nãi và phụ thân đi…  
 Tiểu Long nhi ngước gương mặt bầu bÄ©nh lên, trố to đôi mắt Ä‘en láy ngÆ¡ ngẩn nhìn ngưá»i mẹ Ä‘ang khóc rấm rức, tuy cảm thấy khác lạ, xong cõi lòng ngây thÆ¡ trong trắng cá»§a nó làm sao hiểu được đây là cuá»™c chia tay sinh ly tá» biệt, bèn ngoan ngoãn gáºt đầu, thấp giá»ng nói:  
- Mẹ đừng khóc nữa, Tiểu Long nhi nhất định vâng lá»i mà!  
 Äoạn ngoái lại ngÆ¡ ngẩn nói:  
- Gia gia, nãi nãi, phụ thân, ca ca, Lôi thúc thúc, chúng ta Ä‘i đâu váºy..  
 Tiếng gá»i cá»§a cháu thÆ¡, cá»§a con dại, càng gợi lên nhiá»u nước mắt và máu. Tổ mẫu thân yêu ngoảnh mặt Ä‘i, cha già Ä‘oạn trưá»ng lệ tuôn xối xả, chỉ có tổ phụ lòng dạ rắn rá»i là vá»›i giá»ng Ä‘au xót nói:  
- Tiểu Long nhi hãy nhá»› cho kỹ: bá»n chúng, bá»n ngưá»i đã vây đánh chúng ta. Gia gia, gia gia nháºn thấy dòng há» Vân ta không thể nào Ä‘oạn háºu được. Tiểu Long nhi, có thể cuá»™c sôÌng cô đơn và những tháng ngày phiêu linh Ä‘ang chỠđợi ngươi, thôi hãy Ä‘i Ä‘i!  
 Tiểu Long ngÆ¡ ngác nhìn vào gương mặt ràn rụa nước mắt và Ä‘au khổ cá»§a mẫu thân, thắc mắc há»i:  
- Mẹ, gia gia nói gì váºy hở?  
 Thiếu phụ xinh đẹp khóc nất lên, nghẹn ngào nói:  
- Tiểu Long nhi, nếu như…nếu như ngươi được có ngày khôn lá»›n.. rồi ngươi hiểu hết má»i sự…  
 Äoạn cúi xuông bồng con thÆ¡ lên ôm vào lòng, ngoảnh lại quyến luyến nhìn lần cuối má»i ngưá»i cùng đứa con trai đã chết dưới đất rồi thì tung mình phi thân lên núi.  
 Thần quyá»n tướng Lôi Bằng vá»›i đôi mắt đỠnhư lá»a nhìn chốt vào mặt lão chá»§ nhân đã Ä‘i theo hàng mấy mươi năm, đôi môi kiên nghị bặm chặt thành hình vòng cung, như chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u chi đó, lá»›n tiếng nói:  
- Lão chá»§ nhân, Lôi Bằng xin tạm biệt. Nhà há» Vân quả cần phải giữ lại má»™t ngưá»i để đòi nợ, xin lão chá»§ nhân hãy chỠđợi Lôi Bằng dươÌi chốn suối vàng…  
 Ä‘oạn láºp tức sải bước Ä‘i vá» phÃa thiếu chá»§ mẫu.  
 Trên mặt Hải Tuệ đại sư vút qua chút vẻ tức giáºn khổ thê trông thấy, giá»ng rắn rá»i nói:  
- Vân thà chá»§, dưới ChÃnh NghÄ©a Nhai có má»™t TrÃch Huyết Cốc, có lẽ đó là mảnh đất duy nhất để cho ngưá»i cá»§a Vân gia đứng chân, mặc dù trong bao năm qua, những ngưá»i đã vào cốc vì TrÃch Huyết kiếm chẳng má»™t ai sống còn, song lão nháºn thấy ta cÅ©ng nên vào đó thá» xem.  
 Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ cùng má»i ngưá»i mặt thoáng qua vô vàn cảm khái lẫn thê lương, vào TrÃch Huyết Cốc chưa biết sống chết ra sao, song vẫn còn hÆ¡n hoàn toàn vô vá»ng.  
 Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ mặt lộ vẻ ái ngại, bùi ngùi nói:  
- Äại sư, chá»§ nhân Huyết Bi sẽ không buông tha cho đại sư đâu!  
 Hải Tuệ đại sư cưá»i thản nhiên:  
- Có thể lắm! Háºu quả mà hỠđáng nháºn được là nÆ¡i lão nạp đây, xin nguyện cầu đức Pháºt từ bi. Vân thà chá»§, mợi ngưá»i hãy mau chuẩn bị, há» chỉ còn cách chừng ba mươi trượng nữa thôi.  
 Äoạn quay ngưá»i phóng đến cạnh thiếu phụ xinh đẹp, nắm lấy tay trái cá»§a Tiểu Long nhi trầm giá»ng nói:  
- Äi lên!  
 Tung mình phu nhân lên đỉnh núi. Ngá»n núi này tuy cao hằng trăm trượng, nhưng má»—i cách năm trượng là có má»™t báºc đá đặt chân tiếp sức, há» Ä‘á»u là cao thá»§ báºt nhất trong võ lâm má»™t cái tung mình năm trượng dÄ© nhiên không thành vấn Ä‘á».  
 Dưới chân núi đã vang lên tiếng binh khà chạm nhau chan chát và tiếng quát tháo inh á»i, không cần nhìn cÅ©ng đủ biết những kẻ Ä‘uổi theo tá»›i đã động thá»§ vá»›i ngưá»i cá»§a Vân gia.  
 Tiếng binh khà hoà cùng tiếng quát tháo, tiếng gào rú rung chuyển cả núi rừng, Quách Phương Lan nếu không vì loÌ€ng thiết tha báo thù thì sá»›m đã rÆ¡i xuống giữa chừng rồi. Ngay khi chân nàng vừa đặt lên đỉnh núi bên tai bá»—ng nghe má»™t tiếng rú thảm quen thuá»™c, láºp tức mặt mày xâu xẩm, ngưá»i báºt ngã ra sau.  
 Thần quyá»n tướng Lôi Bằng vá»™i đưa tay nắm giữ lại, trầm giá»ng nói:  
- Thiếu chá»§ mẫu hãy kiên cưá»ng lên, phải biết bất kỳ sinh mạng cá»§a ngưá»i nào cá»§a Vân gia Ä‘á»u vô cùng quà giá  
 Giá»ng nói ông ngáºp đầy căm há»n, Quách Phương Lan chầm cháºm ngẩn lên, đôi mắt xinh đẹp cá»§a nàng ngây dại và trống rá»—ng, nghẹn ngào nói:  
- Vâng. Lão Lôi Bằng!  
 Äứa bé kháu khỉnh Tiểu Long nhi bá»—ng như nhá»› ra gì đó, đôi mắt to Ä‘en lẳng lặng nhìn xuống mấy mươi gương mặt dưới chân nó Ä‘ang ngước nhìn mà không dám lên. Nó nhá»› lá»i cá»§a gia gia, hãy nhìn kỹ bá»n há».  
 Hải Tuệ đại sư quét mắt nhìn quanh đỉnh núi, bá»—ng giáºt mình, chầm cháºm nhắm mắt lại thấp giá»ng nói:  
- A Di Äà Pháºt! Thiện tai, thiện tai!  
 Äây là má»™t ngá»n núi đá bằng phẳng như gương, trống trÆ¡n không má»™t ngá»n cá», rá»™ng chừng ba muÆ¡i trượng, dài hÆ¡n năm mươi trượng, táºn cùng là má»™t má»m núi nỉ thẳng Ä‘uá»™t, duá»›i chân má»m núi có má»™t tấm bia bằng đá Äại Lý trắng dài chừng hai mươi trượng, rá»™ng mưá»i trượng, trên đầu bia đá có hai chữ Huyết Bi màu Ä‘á». Hai bên bia đá có khắc hai câu đối chữ to như nắm đấm là:  
 Công đoạn võ lâm oan uất sự  
 Diệt tuyệt thăng bằng nhiễu loạn nhân.  
 Từ phải sang trái, từ trên xuống dưới khắc rất nhiá»u tên ngưá»i, gần đây còn trông thấy vết máu trên chữ, lâu ngày thì chỉ còn lại vết lõm vào bởi gioÌ mưa gá»™i rá»a.  
 Äó chÃnh là Huyết Bi mà võ lâm trung nguyên đã trông chỠđể giữ gìn sá»± bình yên hàng trăm năm qua, ngưá»i đứng sau chá»§ trì Huyết Bi không ai được biết, chỉ biết có má»™t ChÃnh NghÄ©a Ä‘oàn chịu sá»± chỉ huy cá»§a Huyết Bi. Sau khi trÃch huyết minh oan, trước khi vết máu phai Ä‘i, má»i phải trái Ä‘á»u được Ä‘iá»u tra minh bạch, tuyệt đối không có sá»± oan ức, kẻ phạm tá»™i Ä‘á»u bị mang đến trước Huyết Bi xá» tá».  
 Hai bên Huyết Bi xương trắng chất chồng, trên đầu má»—i bá»™ xương Ä‘á»u có cắm má»™t bia đá nhá» hình chữ nháºt khắc tên ngưá»i chết, số lượng chẳng thể nào đếm xuể.  
 Quách Phương Lan và Thần quyá»n tướng Lôi Bằng ngÆ¡ ngẩn quét mắt nhìn quanh, niá»m Ä‘au quá độ trong cõi lòng đã khiến hai ngưá»i mất Ä‘i sá»± cảm nháºn cá»§a tai mắt, há» ra chiá»u hết sức bình thản.  
 Tiểu Long nhi bỗng vùng khá»i tay Hải Tuệ đại sư chạy đến trước mặt Quách Phương Lan, giáºt nhẹ vạt áo mẫu thân nói:  
- Mẹ, cha và má»i ngưá»i sao chưa lên hở mẹ?  
 Dưá»ng như cáºu bé có cảm giác gì vá» những bá»™ xương trước mắt.  
 Quách Phương Lan cưá»i héo hắt, nụ cưá»i chứa đựng biết bao Ä‘au xót lẫn chua cay, chẳng những cáºu bé Tiểu Long nhi không nháºn ra mà ngay Tuệ Hải đại sư già đạo kinh nghiệm Ä‘á»i cÅ©ng chá»› há» hay biết, đôi môi nàng tái nhợt xót xa nói:  
- Tiểu Long nhi, phụ thân và má»i ngưá»i đã đến… đến má»™t nÆ¡i xa…xa lắm…  
 Nói đến đó nước mắt nàng tuôn rÆ¡i xối xả, không thể nào kiá»m chế được.  
 Hải Tuệ đại sư buông tiếng thở dài nặng nỠnói:  
- Thà chá»§ có muốn đến xem TrÃch Huyết cốc chăng?  
 Quách Phương Lan cưá»i não rưột, dắt Tiểu Long nhi Ä‘i tá»›i, Thần quyá»n tướng Lôi Bằng liá»n theo sau, Hải Tuệ đại sư Ä‘i trước dẫn đưá»ng.  
 Vượt qua bãi xương trắng, còn cách TrÃch Huyết cốc không đầy bảy trượng nữa.  
 Hải Tuệ đại sư bá»—ng chững bước, trầm giá»ng nói:  
- Thà chủ hẳn đã chỠở đây lâu lắm rồi phải không?  
 Liá»n tức tiếng cưá»i hăng hắt vang lên, từ dưới núi phóng lên ba bóng ngưá»i thân pháp nhanh khôn tả, nhất là ngưá»i Ä‘i giữa thân pháp nhanh đến mức không thể nào trông thấy rõ.  
 Thoáng chốc ba bóng ngưá»i đó đã dừng lại trước mặt Hải Tuệ đại sư cách ngoài bốn thước, ngưá»i Ä‘i giữa lạnh lùng nói:  
- Äã lên ChÃnh NghÄ©a Nhai hẳn là có oan khúc trá»ng đại, ba vị không trÃch huyết ghi tên lên bia mà lại tiếng thẳng vào TrÃch huyết cốc, phải chăng có sá»± hoài nghi vá» Huyết Bi?  
 Hải Tuệ đại sư quét mắt nhìn, những thấy ba ngưá»i Ä‘á»u khăn Ä‘en bịt mặt, không sao nháºn diện. Bá»—ng ánh mắt Hải Tuệ đại sư thoáng rá»±c lên, chằm chặp nhìn vào má»™t chiếc khuy áo ngưá»i đứng giữa, trầm giá»ng nói:  
- Biến cố xảy ra dưới ChÃnh NghÄ©a Nhai, Huyết Bi thống lÄ©nh từng tấc đất khắp võ lâm lẽ nào lại không biết, váºy mà lại làm ngÆ¡ không màng đến, có lưu danh thì cÅ©ng vô Ãch.  
 Ngưá»i bịt mặt đứng giữa quắc mắt Ä‘anh giá»ng:  
- Hải Tuệ, lão dám phê bình Huyết Bi ư?  
 Quách Phương Lan vá»›i giá»ng Ä‘au xót trả lá»i:  
- Huyết Bi chá»§ trì chÃnh nghÄ©a võ lâm khắp thiên hạ Ä‘á»u biết, váºy mà lại làm ngÆ¡ trước cuá»™c chiến đẫm máu, trÆ¡ mắt nhìn Vân gia bị táºn diệt, chẳng hay Huyết Bi chá»§ trì chÃnh nghÄ©a ở đâu?  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en bịt mặt tức giáºn, đồng thanh quát:  
- Tiện phụ, trên ChÃnh NghÄ©a Nhai đâu thể để ngươi buông lá»i xấc xược váºy được, hãy nằm xuống cho ta.  
 Dứt lá»i liá»n tung mình lao tá»›i, vung chỉ Ä‘iểm vào yếu huyệt nÆ¡i cổ Quách Phương Lan, như quyết lòng hạ sát nàng ngay tức khắc.  
 Há» ra tay quá đột ngá»™t, ba ngưá»i Ä‘á»u không thể nào ngá» tá»›i, Quách Phương Lan kinh hoảng vá»™i lướt lùi ra sau, nhưng thấy bóng ngưá»i thấp thoáng, Tiểu Long nhi đã lá»t vào tay ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa.  
 Thân pháp ngưá»i áo Ä‘en ấy quả nhanh đến kinh ngưá»i, ngay trình độ võ công như Hải Tuệ đại sư mà cÅ©ng không trông rõ được y đã sá» dụng thân pháp gì.  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en kia tuy ra tay hung hiểm, song không phải tháºt sá»± muốn lấy mạng Quách Phương Lan, vừa thấy đồng bá»n đắc thá»§ liá»n thu thế nhảy lùi vá» cạnh ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa.  
 Hải Tuệ đại sư trên mặt bá»—ng hiện lên vài đưá»ng nhăn kỳ lạ, song chỉ trong má»™t khoảng khắc, ông dưá»ng như đã quyết định má»™t đại sá»±.  
 Nhà tan, cá»a nát, ngưá»i thân thương vong, giá» lại gặp đột biến này Quách Phương Lan và Thần quyá»n tướng Lôi Bằng Ä‘á»u sững ngưá»i, hai ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rá»—ng.  
 Hải Tuệ đại sư ánh mắt ngáºp vẻ sắc lạnh rợn ngưá»i nhìn chốt vào ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa, Ä‘anh gioÌ£ng nói:  
- Mai thà chá»§ hiệu xưng là Di Thế Tẩu lẽ ra phải quên hết má»i sá»± trên hồng trần, vá»›i thân pháºn và danh vá»ng cá»§a thà chá»§ mà lại hạ thá»§ vá»›i má»™t phụ nữ nhà tan chồng chết, đành lòng được sao?  
 Ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa không ngá» Hải Tuệ đại sư lại nháºn ra mình, nghe nói không khá»i giáºt mình, bất giác đưa tay sá» vào chiếc khuy áo thứ nhất trước ngá»±c, thế là y đã hiểu, bởi đó là chiếc khuy áo bằng trân châu ngÅ© sắc đã đại biểu cho thân phận cá»§a y hồi bốn mươi năm trước, bèn cưá»i u ám nói:  
- Hải Tuệ, nhãn lá»±c cá»§a ngươi khá lắm! Hừ, ngươi đã nháºn ra lão phu, lẽ ra không nên xen vào việc này, Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ võ lâm chà bảo, kể chi lão phu chỉ là ngưá»i phàm, e dù là Äại La Kim Tiên cÅ©ng phải động lòng.  
 Hải Tuệ đại sư nghiêm giá»ng:  
- Mai thà chủ ẩn cư đã lâu, có từng nghĩ đến sự tuần hoàn vỠnhân quả chăng?  
 Ngưá»i áo Ä‘en đưa mắt nhìn Tiểu Long nhi trong tay ra chiá»u kinh ngạc, lạnh lùng nói:  
- Lão phu Ä‘iá»u chi cÅ©ng đã nghÄ© đến, chỉ có Ä‘iá»u ấy là chẳng nghÄ© bao giá».  
 Hải Tuệ đại sư thăm dò:  
- Mai thà chủ, Huyết Bi ở gần ngay đây, thà chủ công lực tuy cao, nhưng e rằng chưa phải là đối thủ của chủ nhân Huyết Bi, đúng chăng?  
 Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i lạnh tanh:  
- Hải Tuệ, vá» Ä‘iểm ấy lão phu cÅ©ng khá bá»™i phục sá»± suy Ä‘oán cá»§a ngươi ở dưới ChÃnh NghÄ©a Nhai.  
 Hải Tuệ đại sư giáºt nảy mình, chỉ ná»™i câu ấy cÅ©ng đủ biết ba ngưá»i đã theo dõi há» khá lâu, váºy thì mục Ä‘Ãch cá»§a chúng bắt giữ Tiểu Long nhi chÃnh là đã biết trong mình cáºu bé có Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ.  
 Hải Tuệ đại sư trầm giá»ng thở dài nói:  
- Ôi! tháºt không ngá» vì má»™t bức Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ mà đã khiến cho chÃnh nghÄ©a bị biến mất vì khiếp sợ, đến ná»—i phải liên kết vá»›i đồng đạo thiên hạ táºn diệt má»™t gia đình tốt đẹp trong chốn võ lâm.  
 Ngưá»i áo Ä‘en bá»±c tức Ä‘anh giá»ng:  
- Hải Tuệ, ngươi biết võ công cá»§a lão phu cao hÆ¡n ngươi, khôn hồn thì hãy rá»i khá»i đây ngay thì hÆ¡n.  
 Hải Tuệ đại sư cưá»i thản nhiên:  
- Mai thà chá»§, thuốc chữa bệnh không chết, Pháºt độ ngưá»i hữu duyên. Lão nạp chứng kiến các viÌ£ gieo nhân nhưng chưa thấy các vị gặt quả, do đó lão nạp chưa thể rời khá»i đây được.  
 Ngưá»i áo Ä‘en ngửa mặt cưá»i vang vẻ khinh miệt nói:  
- Hải Tuệ, ngươi tá»± tin có khả năng ban bố thành quả đáng để nháºn lãnh cho lão phu ư?  
 Hải Tuệ đại sư đưa tay chỉ Tiểu Long nhi, thản nhiên cưá»i nói:  
- Mai thà chá»§, ngưá»i gặt quả là cáºu bé đó, lão nạp chẳng qua chỉ muốn độ y qua khá»i hoạn nạn này mà thôi. Lão nạp tin rằng Pháºt Môn Tam Thức có thể hoàn thành được tâm nguyện ấy.  
 Ngưá»i áo Ä‘en bất giác ngoảnh lại nhìn xuôÌng TrÃch huyết cốc, đôi mắt âm trầm cá»§a y bá»—ng ngáºp đầy sát cÆ¡, y nháºn thấy nên sá»›m kết liá»…u mầm hoạ này Ä‘i thì hÆ¡n.  
 Bá»—ng, má»™t tiếng quát như sấm rá»n vang lên:  
- Lão tặc lòng lang dạ sói, hãy nạp mạng đây!  
 Vừa dứt tiếng Thần quyá»n tướng Lôi Bằng đã lao tá»›i, vung chưởng như vÅ© bão tấn công ngưá»i áo Ä‘en đưÌng giữa.  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en hai bên liá»n tức quát lá»›n, bốn chưởng cùng lúc vung ra, xuất chiêu nhanh khôn tả, như còn trước Thần quyá»n tướng Lôi Bằng và vô cùng hung mãnh.  
 Thế nhưng có kẻ còn nhanh hÆ¡n ba ngưá»i nữa, chỉ nghe “bùng†má»™t tiếng vang rá»n, tiếp theo là má»™t tiếng há»± Ä‘au đớn, Thần quyá»n tướng Lôi Bằng mÅ©i miệng máu phun xối xả, ngã lăn ra đất.  
 Thần quyá»n tướng Lôi Bằng cố ngước đôi mắt đỠđẫn lên nhìn Quách Phương Lan Ä‘ang đứng sững sá», uất háºn nói:  
- Thiếu.. chủ mẫu…, lão … lão Lôi Bằng…không…không còn…phân ưu…với…thiếu chủ mẫu được nữa…  
 Äôi mắt đỠquạch cá»§a ông nhoà lệ, nhưng chưa kịp tuôn ra thì đã trút hÆ¡i thở cuối cùng.  
 Nước mắt không rá»a sạch được những tia căm háºn trong mắt ông, hàm răng trên cắm pháºp vào môi dưới, mưá»i ngón tay cắm sâu vào đá, ánh mắt đỠđẫn nhưng trông ghê rợn, biết đó chỉ là biểu hiện cho lòng căm thù vô biên, mặc dù ông không phải là ngưá»i cá»§a Vân gia.  
 Mắt thấy ngưá»i nhà há» Vân lần lượt ngã gục, tâm linh yếu Ä‘uối cá»§a Quách Phương Lan không còn chịu đựng nổi nữa, đôi mắt đẹp cá»§a nàng đã bị lá»a thuÌ€ thiêu Ä‘á», giỠđây đã đên lúc phải thà mạng rồi.  
 Hải Tuệ đại sư mặt thoáng co giáºt, chầm cháºm dồn hết công lá»±c toàn thân vào hai tay trầm giá»ng nói:  
- Mai thà chá»§ công lá»±c đã tinh tiến hÆ¡n xưa nhiá»u và lòng dạ cÅ©ng càng thêm độc ác  
 Ngưá»i áo Ä‘en liệu trước diễn biến sắp đến, cưá»i khẩy nói:  
- Äại sư quá khen…  
 Bỗng nghe một tiếng quát lanh lảnh:  
- Phổ độ chúng sinh!  
 Quách Phương Lan vá»›i Tuệ Hải đại sư cÆ¡ hồ như cùng má»™t lúc lao bổ vào ba ngưá»i áo Ä‘en.  
 Quách Phương Lan như thể Ä‘iên cuồng, chá»›p nhoáng đã liên tiếp công ra bảy chưởng, chiêu nào cÅ©ng Ä‘á»u là sát thá»§, chá»› há» lo phòng thá»§ cá»§a bản thân.  
 Hải Tuệ đại sư thì chưởng pháp biến hoá khôn lưá»ng mắt vẫn luôn chú ý đến Tiểu Long nhi Ä‘ang bị khống chế.  
 Có lẽ Äạt ma tam chiêu, Pháºt môn tam thức đã khiến cho nhân váºt võ lâm hết sức e sợ, lại thêm Hải Tuệ đại sư ra tay đột ngá»™t, khiến đối phương không có thá»i gian suy nghÄ©, hai ngưá»i áo Ä‘en hai bên nóng nảy nhảy vá» hai phÃa, ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa hoảng kinh, vá»™i vung song chưởng cùng má»™t lúc.  
 Hải Tuệ đại sư chợt động tâm, thầm niệm má»™t tiếng pháºt hiệu, song chưởng chợt biến, đánh vào Tiểu Long nhi, để lá»™ cả toàn thân, chỉ nghe ông trầm giá»ng quát:  
- Tiểu thà chủ, hãy chạy thoát thân mau!  
 “Ầm†má»™t tiếng vang dá»™i, Tiểu Long nhi bị đánh văng bay bổng lên cao hÆ¡n trượng, rÆ¡i thẳng xuống TrÃch huyết cốc, ngay trong khoảng khắc ấy, Tiểu Long nhi thấy mẫu thân bị đánh văng ra xa ngoài năm trượng và cÅ©ng thấy Hải Tuệ đại sư bị ngưá»i áo Ä‘en đánh ngã lăn ra đất. Trong lúc mÆ¡ màng cáºu bé chỉ nghe thấy tiếng rú thảm thiết khắc cốt ghi tâm, rồi thì đã bị sương mù nuốt chá»ng.  
 Bên trên, Quách Phương Lan gắng gượng ngoảnh lại, thất khiếu máu tuôn xuối xả, trong cÆ¡n mÆ¡ màng, phát hiện ái tỠđã biến mất, nàng nhếch môi cưá»i hài lòng lẫn chua xót, gắn gượng nói:  
- Äại sư… cả gia đình … nhà há» Vân… dưới chÃn… suối Ä‘á»u vô vàn …cảm kÃch… ân cá»§a đại sư…  
 Rồi thì ngã úp mặt xuống đất. Nàng tuổi trẻ như váºy mà đã từ giã cõi Ä‘á»i, chỉ để lại vô vàn thù oán.  
 Hải Tuệ đại sư gắng gượng dáºy ngồi xếp bằng, ông đã không còn đủ sức để phá»§i bụi trên áo, ánh mắt đỠđẫn quét nhìn hai thi thể chết không nhắm mắt, Ä‘oạn nở nụ cưá»i kỳ dị nói:  
- Mai thà chá»§, giang hồ đồn đại TrÃch Huyết kiếm ở trong TrÃch Huyết cốc dưới TrÃch Huyết nhai, nhưng không môt ai đặt chân vào rồi trở ra được, do đó lão nạp đã đưa Vân tiểu thà chá»§ xuống dưới đó, trên mình y có Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ. Mai thà chá»§, chÃnh mắt các vị đã trông thấy tổ phụ cá»§a y đã để vào, lão nạp tin rằng má»™t ngày nào đó y sẽ trùng hiện trên chốn võ lâm. Bởi Huyết Bi đã thay đổi, y cần phải cứu giúp sinh linh.  
 Mặc cho ná»™i phá»§ đã lệch vị, khoé miệng rỉ máu, song trên gương mặt trắng bệch không há» có chút sợ hãi cá»§a ngưá»i sắp Ä‘i vào cõi chết.  
 Ba ngưá»i áo Ä‘en thẩy Ä‘á»u sững sá», há» không ngá» rằng Hải Tuệ đại sư chá»› há» biết vá» Äạt ma tam chiêu và cÅ©ng chẳng bao giá» ngá» tá»›i lão hòa thượng lại xả thân cứu ngưá»i.  
 Ngưá»i áo Ä‘en buông giá»ng sắc lạnh:  
- Tên tặc trá»c Hải Tuệ, ngươi không còn trông thấy ngày đó nữa đâu.  
 Hải Tuệ đại sư chầm cháºm quét mắt nhìn ba ngưá»i, Ä‘oạn nhắm mắt lại bình thản nói:  
- Äức Pháºt phải trông thấy thôi!  
 Äoạn trút hÆ¡i thở cuôÌi cùng, trên môi vẫn coÌ€n treo má»™t nụ cưá»i hết sức bình thản, không há» có chút oán há»n.  
 Ba ngưá»i áo Ä‘en cùng đưa mắt nhìn nhau, vẻ đắc ý trước đây đã hoàn toàn biến mất, ngưá»i nào cÅ©ng cảm thấy lòng trÄ©u nặng như tảng đá ngàn cân đè lên, mặc dù há» biết rõ rÆ¡i xuống TrÃch huyết cốc rất Ãt có hy vá»ng sống, song lại không đủ can đảm để ngoảnh lại nhìn đã phi thân bá» Ä‘i.  
 Trên đỉnh núi để lại ba tỠthi, hiện tại cái chết của hỠtuy chẳng chút giá trị, nhưng trong tương lai ai biết rồi sẽ ra sao?
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by hoangcongthanh; 01-10-2008 at 05:36 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				07-09-2008, 05:39 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			BẠCH KIẾM LINH MÃ 
 
Tác giả: Khuyết Danh 
CHƯƠNG HAI 
VIÊM DƯƠNG THẤT HUYỄN HIỆN THÃI SÆ N 
 
 
  
 
Thá»i gian trôi qua thấm thoát, sông núi vẫn như xưa, nhưng nào ai biết nó đã bao lần thay đổi thá»i trang xanh vàng  
Ngá»n Thái SÆ¡n vẫn im lìm đứng sừng sững, Huyết Bi vẫn có ngưá»i trÃch huyết lưu danh, từ máu thịt biến thành xương khô. Trên ChÃnh NghÄ©a Nhai không ngừng gia tăng vong hồn, có Ä‘iá»u là chẳng ai biết há» có đáng tá»™i hay không. Thế nhưng, ngưá»i trên chốn giang hồ Ä‘á»u tin là những bá»™ xương khô trên ChÃnh NghÄ©a Nhai tất thảy Ä‘á»u đáng tá»™i chết.  
Vào cuối tháng ba, mặt đất vừa thay vào má»™t chiếc áo má»›i màu lục. Lúc này chÃnh là dịp má»i ngưá»i du sÆ¡n ngoạn thuá»·, song tháºt khác thưá»ng, nÆ¡i đây lại hết sức vắng vẻ, đó chẳng phải bởi cảnh sắc không đẹp, mà là vì núi non hiểm trở, du khách chẳng thể nào vượt qua Quang Nháºt Phong mà đến nÆ¡i này, đó chÃnh là nguyên nhân chá»§ yếu thiết láºp ChÃnh NghÄ©a Nhai.  
Thốt nhiên, má»™t chuá»—i cưá»i dài đầy đắc ý, tà ác và tàn bạo vang lên từ sau má»™t tảng đá quái dị, rồi thì má»™t bóng ngưá»i như thể u linh phóng lên tảng đá, nhưng thấy đó là má»™t hán tá» tuổi trạc ba mươi, mặt mày hung tợn, ánh mắt đầy vẻ tà ác chòng chá»c nhìn vá» phÃa má»™t đống loạn thạch cách ngoài mưá»i trượng, vá»›i giá»ng âm trầm nói:  
- Sở cô nương, thôi đừng trốn nữa. Hắc hắc, nÆ¡i đây chỉ có má»—i mình Thần SÆ¡n Äiêu Vu Hoá Vân này, hắc hắc, thị hầu đại gia má»™t ngưá»i còn hÆ¡n chá» bá»n chúng kéo đến đây hết. Hắc hắc, nàng không ra đây chả lẽ còn phải chá» Vu đại gia động thá»§ nữa hay sao? Vu đại gia nóng tÃnh, trong đống đá ấy không có gì để lót, mùi vị chẳng dá»… chịu đâu.  
Trong đống loạn thạch không có tiếng trả lá»i.  
Thần SÆ¡n Äiêu Vu Hoá Vân đảo quanh đôi mắt tà ác, lại buông tiếng cưá»i hăng hắc theo thói quen, tung mình phóng xuống tảng đá, Ä‘i vá» phÃa đống loạn thạch.  
Ngưá»i trong đống loạn thạch như không dằn nén được, những thấy phóng ra má»™t thiếu nữ áo xanh tóc tai rÅ© rượi, phi thân phóng vá» phÃa ChÃnh NghÄ©a Nhai, nàng váºn dụng hết sức bình sanh, song má»™t cái tung mình cÅ©ng chỉ vượt xa chừng hai trượng.  
Trần SÆ¡n Äiêu cưá»i khoái chÃ, không Ä‘uổi theo ngay, đôi mắt dâm tà trông theo bóng sau lưng thiếu nữ áo xanh, lá»›n tiếng nói:  
- Cưng Æ¡i, chân sen nàng Ä‘i đứng bất tiện, từ Quan Nháºt Phong chạy miết đến đây cÅ©ng đã mệt lắm rồi. Hắc hắc, hãy dành chút sức lá»±c để còn hầu tiếp đại gia nữa chứ!  
Thiếu nữ áo xanh tảng lá», vẫn cố hết sức bá» chạy, bá»—ng má»™t bóng Ä‘en phóng lướt qua đầu thiếu nữ áo xanh, đáp xuống trước mặt nàng cách ChÃnh NghÄ©a Nhai chừng hÆ¡n mưá»i trượng.  
Những thấy đó là má»™t hán tá» mặt xanh răng hô, gã cưá»i dâm ác nói:  
- Cưng ơi, hãy mau lo việc nghiêm chỉnh với chúng đại gia thì hơn, đừng làm mất thì giỠnữa!  
Thiếu nữ áo xanh kinh hãi, vá»™i quay sang hướng chÃnh đông, nhưng chưa kịp cất bước, bá»—ng nghe má»™t giá»ng ồ ồ cưá»i nói:  
- Hô hô, thôi đừng chạy lòng vòng nữa, nơi đây bằng phẳng còn chỗ nào hơn được nữa đâu.  
Không cần nghÄ© cÅ©ng biết má»™t ngưá»i trong số nhất định Ä‘ang ở hướng chÃnh tây, song thiếu nữ áo xanh vẫn theo bản năng quay ngưá»i lại, láºp tức trông thấy má»™t gương mặt xám ngắt như xác chết, đôi mắt trắng nhiá»u hÆ¡n Ä‘en cÅ©ng rá»±c vẻ dâm ác như ba ngưá»i kia.  
Láºp tức, thiếu nữ áo xanh tay chân lạnh ngắt, sững ngưá»i đứng yên tại chá»—.  
Thế là bốn gã hán tỠlại càng nhìn thấy rõ ràng hơn, vóc dáng yểu điệu kia, làn tóc óng mượt kia, chiếc eo thon thả kia… cơ hồ chẳng chỗ nào là không hấp dẫn mê hồn.  
Gã có bá»™ mặt xác chết hai mắt trợn trừng, nuốt nước miếng ừng á»±c, ra chiá»u thèm thuồng đến cá»±c độ.  
Thiếu nữ áo xanh tháºt cÅ©ng quá xinh đẹp, tuy lúc này mặt mày trắng nhợt, song làn da non mượt, đôi mày Ä‘en cong cong, đôi mắt to sáng mÆ¡ màng, hai làn mi dài cong vút, chiếc mÅ©i thon nhá» vẻ tinh nghịch, chiếc miệng nhá» nhắn hồng hào, cÆ¡ hồ má»i Ä‘iểm trên mặt nàng Ä‘á»u đặn đến ná»—i không bút má»±c nào tả xiết.  
Bốn chiếc miệng thèm thuồng cùng há hốc, tám con mắt dâm tà nhìn chòng chá»c vào ngưá»i thiếu nữ áo xanh, có lẽ chúng Ä‘uổi theo nàng từ Quan Nháºt Phong đến đây, chưa ngưá»i nào được trông thấy rõ toàn thân nàng.  
Lúc này cho dù ngá»n Thái sÆ¡n có đổ sụp thì mặt há» cÅ©ng không đổi sắc, chẳng phải há» gan dạ đến váºy, mà là há» không màng đến nữa.  
Thốt nhiên một tiếng chuông lảnh lót vang lên, tuy đột ngột và rất gần, song chẳng một ai đếm xỉa đến, gã mặt như xác chết nuốt nước miếng đánh ực, hối hả nói:  
- Này, các ngươi nghe đây, hôm nay cho dù phải chết thì Äiếu Khách Tinh này cÅ©ng phải hưởng trước món này, rồi kể từ đây ngoài lão này ra, tất cả những con bé khác như thế nào cÅ©ng được.  
Dứt lá»i chẳng cần biết ý kiến cá»§a ba ngưá»i kia. Láºp tức cất đôi chân sung sướng đến run run Ä‘i đến gần thiếu nữ áo xanh.  
Qua ánh mắt gần như cuồng si và giá»ng nói Ä‘anh thép cá»§a Äiếu Khách Tinh, ba ngưá»i kia cÅ©ng có phần e sợ, may mà chúng chưa trông thấy mặt thiếu nữ áo xanh, nên lòng tuy bất mãn song cÅ©ng còn có thể nhẫn nhịn.  
Thiếu nữ áo xanh hoảng kinh lùi ra sau hai bước, đảo mắt nhìn quanh chợt nảy ý nói:  
- Äứng… đứng lại, các ngươi biết ta hẹn ai lên Quan Nháºt Phong chăng?  
Äiếu Khách Tinh trợn đôi mắt lá»™, toét miệng cưá»i nói:  
- Có phải nàng đã trông thấy cái này nên mới tưởng là Vân lão nhi đã ước hẹn nàng đến đây chứ gì?  
Äoạn từ trong lòng lấy ra má»™t tấm bạch ngá»c bài có khắc ba chữ Trấn Bát Phương ném xưống trước mặt thiếu nữ áo xanh.  
Vừa trông thấy tấm ngá»c bài, thiếu nữ áo xanh liá»n tái mặt, hiểu ngay đây là việc gì, song vẫn buá»™t miệng nói:  
- Sao…? Các ngươi đã giả tạo tÃn phù cá»§a Vân gia gia để phỉnh gạt cha ta ư?  
Bốn ngưá»i cùng cưá»i vang đầy đắc ý lẫn hiểm độc, như muốn nói giá» nàng hiểu ra thì đã quá muá»™n màng.  
Thiếu nữ áo xanh tuyệt vá»ng nhìn Äiếu Khách Tinh đã đến gần chừng năm trượng, gằn giá»ng nói:  
- Äây là ChÃnh NghÄ©a Nhai, các ngươi dám cả gan lá»™ng hành, ta đã phái ngưá»i báo vá»›i cha ta rồi, há»â€¦ sẽ đến đây ngay…  
Bóng ngưá»i lao tá»›i nhanh như chá»›p, võ công ngưá»i này quả là cao siêu, thiếu nữ áo xanh báºt lên tiếng kêu kinh hãi, chưa kịp né tránh thì cổ tay đã bị Äiếu Khách Tinh nắm giữ.  
Chỉ nghe gã cưá»i to đầy dâm tà nói:  
- Cưng Æ¡i, ChÃnh NghÄ©a Nhai không bao giá» can thiệp vào chuyện vặt vãnh cá»§a Nam Thiên Môn bá»n ta đâu. Ngưá»i cá»§a Vạn Liá»…u Bảo mà đến đây thì càng tốt, nhân tiện khiêng nàng vỠđể dưỡng sức, khi nào chúng đại gia đổi hứng lại sẽ tìm đến nàng… Ủa, sao lại xỉu mất rồi? Mẹ Kiếp, rõ là mất hứng?  
Thì ra thiếu nữ áo xanh bởi quá khiếp hãi nên đã ngất xỉu  
Thần SÆ¡n Äiêu vá»™i giục:  
- Lão Tứ, thôi thì mặc kệ, hãy động thủ đi, còn đến những ba ả đang chỠkia nữa.  
Äiếu khách Tinh nhướng cao đôi mày chữ bát, đặt thiếu nữ áo xanh nằm ngữa trên đất má»™t cách thô bạo, Ä‘oạn nói:  
- Lão đại, mẹ kiếp đâu phải là ngươi không biết, mấy cái chuyện này gấp gáp thì đâu có hứng thú, ráng chỠmột chút đi!  
Äoạn chầm cháºm ngồi xổm xuống, hai mắt gã đỠngầu.  
Thần SÆ¡n Äiêu là lão đại mà không được ưu tiên hưởng trước, trong bụng đã bá»±c tức, nghe nói liá»n như lá»a đổ thêm dầu, toan làm ra vẻ đại ca…  
Ngay khi ấy, sau lưng ba ngưá»i bá»—ng vang lên ba tiếng chuông lảnh lót, lần này thì đã nghe thấy rõ ràng, ba ngưá»i láºp tức quay phắt vá» phÃa phát ra tiếng chuông.  
Nhưng thấy má»™t con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, uy nghi đứng cách Thần SÆ¡n Äiêu chừng mưá»i trượng, cao những tám thước, lông bá»m dài hÆ¡n thước phá»§ xoà lên cổ, đùi dài chân nhá», tai nhá»n mắt sáng, ngưá»i bảo ngá»±a cao tám thước tức là rồng, con ngá»±a này quả xứng đáng là má»™t long câu.  
Trên dây cương có buá»™c chÃn chiếc chuông bạc rất tinh xảo.  
Yên da trắng, bàn đạp bạc, tất cả má»i thứ trên long câu thảy Ä‘á»u má»™t mầu trắng, kể cả ngưá»i cưỡi trên ngá»±a cÅ©ng không ngoại lệ.  
Toàn thân bạch y phối hợp vá»›i gương mặt hồng hào anh tuấn trông hết sức hài hoà, mặc dù đôi mắt sắc lạnh, khoé môi treo má»™t nụ cưá»i tàn bạo, có phần không tương xưÌng vá»›i gương mặt anh tuấn ấy  
Äó là má»™t gương mặt đẹp phi thưá»ng, đôi mày cao xếch, mắt sáng như sao lạnh, mÅ©i cao và thẳng thá»›m, đôi môi hồng như được thoa son.  
Bạch mã ngẩng cao đầu nhìn vá» cõi xa, như chá»› há» báºn tâm đến những gì trước mặt. Ngưá»i ngồi trên ngá»±a lặng yên cưá»i lạnh lùng, song ánh mắt sắc lạnh không rá»i khá»i khiến ba ngưá»i rùng mình  
Thần SÆ¡n Äiêu buông tiếng ho mạnh, Ä‘oạn phun ra má»™t bãi đàm nồng đặc, hùng hổ lá»›n tiếng quát:  
- Gã má»t sách kia, mẹ kiếp ngươi, nhắm mắt nhắm mÅ©i lá»§i đến đây, chắc là không tìm được chá»— chết phải không?  
Äiếu Khách Tinh nghe nói giáºt nẩy mình, cánh tay phải đưa tá»›i trước mặt thiếu nữ áo xanh toan cởi áo, láºp tức rụt trở vá», quay phắt lại nhìn, bất giác ngá»› ngưá»i.  
Ngưá»i ngồi trên ngá»±a khoé môi vẫn treo nụ cưá»i lạnh lùng và tàn bạo, phát ra má»™t tiếng hừ ghê rợn như rÃt qua kẽ răng, đôi môi động Ä‘áºy nói:  
- Kẻ này đến để cầu hồn!  
Äoạn khẽ vá»— lên cổ ngá»±a dịu dàng nói:  
- Hồng Ảnh, tiến tới vài bước nữa đi!  
Bạch mã như muốn thị uy, giẫm mạnh vó sắt lên mặt đất, phát ra những tiếng vang lảnh lót  
Äiếu Khách Tinh tức giáºn quát:  
- Mẹ kiếp, các ngưá»i đứng đó làm gì thế hả? Mau thu dá»n tên tiểu tá» này Ä‘i.  
Ba ngưá»i cùng đưa mắt nhìn nhau, má»i khi vá»›i chiêu bài cá»§a Nam Thiên Môn tung hoành khắp nÆ¡i, để giết ngưá»i như rạ, hôm nay chẳng hiểu sao cứ cảm thấy bối rối lạ.  
Thần SÆ¡n Äiêu theo thói quen cưá»i hăng hắc nói:  
- Tiểu tá», hãy báo ra danh tánh để chúng đại gia đưa ngươi lên đưá»ng cho sá»›m, hắc hắc!  
Vó sắt vẫn nện trên mặt đất phát ra những tiếng lảnh lót, thiếu niên áo trắng ngồi trên ngá»±a chầm cháºm đưa tay lên cao, bá»—ng trên cổ tay chàng có thêm má»™t chiếc vòng đỠnhư máu  
Thiếu niên áo trắng nói ngắn gá»n:  
- Nháºn ra váºt này rồi thì há»i đến danh tánh!  
Bốn ngưá»i cùng chúi mắt vào chiếc vòng Ä‘eo tay, nhưng thấy nó trong sáng như ngá»c, đỠtươi như máu, mặt ngoài nhô ra năm nhánh như chuôi kiếm thu nhá» dài chừng ná»a tấc, ngoài ra chăng có gì khác biệt cả.  
Ngưá»i áo Ä‘en đứng bên phải Thần SÆ¡n Äiêu, bá»—ng nhổ nhổ toẹt má»™t bãi nước miếng, lao bổ vào thiếu niên áo trắng, lạnh lùng quát:  
- Mẹ kiếp, chúng đại gia đâu phải kẻ buôn bán đồ cổ, làm sao biết được những cái thứ phế váºt ấy, xuống đây ngay!  
Dứt lá»i thì ngưá»i lao tá»›i, nhanh như chá»›p vung trảo chụp vào yết hầu thiếu niên áo trắng, thân thá»§ quả thuá»™c hạng đệ nhất cao thá»§ võ lâm.  
Bạch mã tá»±a hồ chẳng thông linh và không biết sống chết, vẫn cháºm rãi nện vó xuống đất, ung dung tiến bước  
Cánh tay phải Ä‘ang giÆ¡ cao cá»§a thiếu niên áo trắng cháºm rãi dịch vá» phÃa ngưá»i áo Ä‘en Ä‘ang lao tá»›i, những nghe: bụp má»™t tiếng, rồi thì má»™t tiếng rú thảm thiết vang lá»›n, bạch mã bá»—ng giÆ¡ cao hai vó trước.  
Liá»n sau đó là má»™t tiếng bịch, rồi tất cả trở lại yên lặng  
Bạch mã vẫn cháºm rãi nện vó, song dưới đất đã có thêm má»™t tá» thi bị vó ngá»±a dẫm nát sá», và nÆ¡i yết hầu có má»™t lá»— thá»§ng cỡ ngá»n bút, máu tuôn xối xả  
Tá» thi đó không phải là thiếu niên áo trắng, mà là ngưá»i áo Ä‘en lao tá»›i.  
Thiếu niên áo trắng đã thu tay phải vá» song trên mắt vẫn treo má»™t nụ cưá»i lạnh bạo trông đến rợn ngưá»i.  
Äiếu Khách Tinh vẫn chưa nguôi lòng dục, còn hai ngưá»i kia thì kinh hoảng đến hai mắt trợn ngược  
Bá»—ng, Thần SÆ¡n Äiêu kinh hãi nói:  
- Ãnh Huyết Hoàn, ngươi… ngươi từ trong TrÃch Huyết cốc ra, trên lưng là TrÃch Huyết Kiếm phải không?  
Không sai, trên lưng thiếu niên áo trắng có một thanh kiếm, đôi ngù mầu trắng nơi chuôi kiếm tung bay theo gió.  
Äiếu Khách Tinh vừa cất bước tiến tá»›i nghe nói liá»n rụt chân vá», sáu tiếng Ãnh Huyết Hoàn và TrÃch Huyết Kiếm đã khiến gã bàng hoàng khiếp hãi  
Thiếu niên áo trắng cưá»i u ám, đôi mày kiếm bá»—ng nhướng lên, Ä‘anh giá»ng nói:  
- Thần SÆ¡n Äiêu, những gì ngươi muốn biết rồi đây Diêm Vương sẽ noÌi, hãy giết hai ngưá»i kia Ä‘i, rồi sau đó ngươi tá»± sát trước bạch mã cá»§a ta.  
Äoạn khẽ vá»— lên cổ ngá»±a, bạch mã láºp tức chững bước, giá» khoảng cách chỉ còn chừng bảy thước nữa thôi  
Thần SÆ¡n Äiêu mặt mày tái ngắt, trán đẫm mồ hôi, bao oai trước đây hoàn toàn tan biến, ôm quyá»n trầm giá»ng nói:  
- Bằng hữu, ngưá»i cá»§a Nam Thiên Môn chưa từng đắc tá»™i vá»›i bằng hữu chứ?  
Sau cùng thì gã cÅ©ng lôi Nam Thiên Môn ra làm bình phong. Thiếu niên áo trắng khẽ nhướng mày, buông giá»ng gá»n lá»n:  
- Thần SÆ¡n Äiêu động thá»§ Ä‘i!  
Như biết ba tiếng Nam Thiên Môn không Ä‘e dá»a được đối phương, song lại không can đảm xuôi tay chịu chết, Thần sÆ¡n Äiêu ngoảnh lại nhìn Äiếu Tinh Khách, lạnh luÌ€ng nói:  
- Lão Tứ, lại đây!  
Äiếu Khách Tinh nhìn thiếu nữ áo xanh nằm dưới đất, Ä‘oạn cất bước Ä‘i vá» phÃa hai ngưá»i  
Thiếu niên áo trắng nhếch môi cưá»i lạnh bạo, song không có vẻ gì muốn động thá»§  
Ngay khi ấy đột nhiên từ trên ChÃnh NghÄ©a Nhai vang lên hai tiếng quát to:  
- Ngưá»i nào dám cả gan cưỡng hiếp phụ nữ tại đây?  
Tiếng quát vừa dứt đã thấy từ trên núi lao vút xuống hai ngưá»i khăn Ä‘en bịt mặt  
Thiếu niên áo trắng chẳng chút vẻ kinh ngạc, môi vẫn treo nụ cưá»i lạnh bạo, chỉ có Ä‘iá»u khác là là ánh mắt bừng dáºy sát cÆ¡ lạnh ngưá»i  
Ba gã nam Thiên Môn quay phắt lại, ngay lúc hai ngưá»i bịt mặt vừa đáp xuống đất  
Vẻ căng thẳng trên mặt Thần SÆ¡n Äiêu liá»n thư giãn, gã vá»™i ôm quyá»n thi lá»… nói:  
- Chúng tôi là ngưá»i cá»§a Nam Thiên Môn, nhị vị…  
Hai ngưá»i bịt mặt chân vừa chạm đất, láºp tức cùng lao bổ tá»›i quát:  
- Cưỡng hiếp phụ nữ, tá»™i đáng muôn thác, dưới ChÃnh nghÄ©a Nhai đâu thể để cho các ngươi lá»™ng hành.  
Thân pháp há» nhanh khôn tả, chá»›p nhoáng bóng chưởng quái dị và hung mãnh đã từ trên phá»§ chụp xuống, cuồng phong ào ạt, tiếng động như sấm rá»n, quả là khá»§ng khiếp  
Ba ngưá»i như không ngá» tá»›i đối phương lại nhắm vào há», quá đột ngá»™t làm sao ứng biến cho kịp, huống hồ võ công cá»§a hai ngưá»i lại cao hÆ¡n há» nhiá»u  
Ba tiếng rú thảm khốc vang lên cÆ¡ hồ như trong cùng má»™t lúc, ba bóng ngưá»i như diá»u đứt dây văng bắn ra xa bảy thước, rÆ¡i xuống đất, thất khiếu rỉ máu chết ngay tức khắc  
Bóng chưởng vụt tắt, hai ngưá»i áo Ä‘en bịt mặt sóng vai đứng trước bạch mã cách chừng năm thước, bốn luồn ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt thiếu niên áo trắng, láºp tức hai ngưá»i cùng giáºt mình  
Mặt chàng vẫn hết sức bình thản, song ánh mắt ngáºp đầy sát cÆ¡ khiếp ngưá»i.  
Ngưá»i áo Ä‘en bên phải hắng giá»ng, Ä‘oạn trầm giá»ng nói:  
- Võ lâm trung nguyên nghiêm cấp tá»± xung đột bằng võ lá»±c. Váºy mà ngươi lại cả gan dám giết ngưá»i tại dưới ChÃnh NghÄ©a Nhai, lẽ ra phải y luáºt nghiêm trị, song nghÄ© ngươi có lòng hiệp nghÄ©a cứu ngưá»i nên không bắt tá»™i, hay mau đưa thiếu nữ kia vá» Ä‘i. Äoạn cùng nhau quay ngưá»i toan bá» Ä‘i.  
Thiếu niên áo trắng bá»—ng nói rÃt qua kẽ răng:  
- Nhị vị bằng hữu lại bỠđi thế này sao?  
Hai ngưá»i bất giác rùng mình quay phắt lại, ngưá»i áo Ä‘en bên trái lạnh lùng nói:  
- Ngươi có biết luáºt lệ võ lâm chăng?  
Thiếu niên áo trắng cưá»i khẩy:  
- Nhị vị biết, nhưng rất tiếc là nhị vị đã sắp lên đưá»ng rồi!  
Hai ngưá»i áo Ä‘en sá»ng sốt, như hÆ¡i nghi ngá» thÃnh giác cá»§a mình, ngưá»i bên phải nói:  
- Ngươi nói gì hả?  
Ngay khi ấy, thiếu nữ áo xanh bá»—ng phát ra má»™t tiếng thở dài Ä‘au tá»§i, hiển nhiên trong tiá»m thức nàng ngá» mình đã gặp bất hạnh rồi  
Tiếng thở dài tuy rất khẽ, song thiếu niên áo trắng đã nghe thấy hết sức rõ ràng, lòng chàng bất giác rung động, sát cÆ¡ trên mặt càng gia tăng. Chàng không muốn cho thiếu nữ áo xanh trông thấy võ công cá»§a mình, bởi chàng định thăm dò Vân gia gia mà nàng đã đỠcáºp đến xem đó là ai. 
Thiếu niên áo trắng ánh mắt sắc lạnh quét qua mặt hai ngưá»i áo Ä‘en, bá»—ng buông tiếng quát lanh lảnh, ngưá»i từ trên ngá»±a vá»t thẳng lên không, vá»›i giá»ng lạnh tanh nói:  
- Nhị vị hà tất vỠvĩnh nữa?  
Hai ngưá»i áo Ä‘en sá»›m đã váºn công, tuy hỠở trên núi chưa trông thấy rõ ngưá»i cá»§a Nam Thiên Môn đã chết như thế nào, song qua thá»i gian ngắn ngá»§i mà xét Ä‘oán, há» biết võ công cá»§a chàng thiếu niên này quyết không kém hÆ¡n mình.  
Hai ngưá»i cùng ngước mắt lên, những thấy thiếu niên áo trắng, vá»t lên cao nhưng bảy tám trượng, lượn quanh má»™t vòng lá»›n trên không, chưa kịp xuất chiêu, chợt nghe đối phương quát vang, bóng đỠlấp lóe, hiện ra má»™t vòng tròn to lá»›n đưá»ng kÃnh cả trượng, chu vi là bóng chưởng đỠlòm.  
Vòng tròn thu nhỠdần, và trong chớp nhoáng cả vòng tròn đã phủ đầy bóng chưởng, chỉ còn thấy một vòng tròn đỠtừ trên chụp xuống nhanh như chớp.  
Chỉ vá»›i má»™t bàn tay mà có thể tạo ra má»™t vòng tròn đưá»ng kÃnh cả trượng, cái khác không kể, ná»™i tốc độ ấy nếu không có ná»™i lá»±c từ trăm năm trở lên thì đừng mong đạt được.  
Hai gã áo Ä‘en tuy chưa nháºn ra đó là võ công gì, song qua tốc độ thế kia há» cÅ©ng đủ biết vá»›i sức hai ngưá»i không thể nào đương cá»± nổi, cÆ¡ hồ cùng má»™t lúc vung song chưởng đẩy lên, nhào xuống đất lăn ra xa, tuy đó là má»™t hành động nhục nhã đối vá»›i nhân váºt võ lâm, song ngoài cách ấy ra quả tháºt không còn con đưá»ng né tránh nào khác.  
Hai ngưá»i áo Ä‘en lăn Ä‘i nhanh khôn tả, thoáng chốc đã lăn vá» hai phÃa ra xa hÆ¡n má»™t trượng.  
Ngay khi hai ngưá»i tưởng đâu mình đã thoát hiểm, vừa đứng báºt dáºy, bá»—ng từ tâm vòng chưởng đỠhiện ra má»™t bàn tay mầu cam, rồi thì nhanh như chá»›p xoay theo hướng ngược lại, tốc độ còn nhanh hÆ¡n chưởng Ä‘á».  
Hai ngưá»i áo Ä‘en thấy váºy bất giác rùng mình, toan né tránh, song đã muá»™n, cùng kinh hoàng hét lên:  
- Ô! Viêm Dương Thất Huyễn…  
Liá»n thì hai tiếng rú thảm khốc vang lên, hai ngưá»i áo Ä‘en cùng lúc báºt ngã ra đất, không há» văng Ä‘i lấy má»™t tấc, dưá»ng như chưởng lá»±c cá»§a thiếu niên áo trắng chẳng có chút sức mạnh nào cả.  
Vòng bóng chưởng cam và đỠcÅ©ng liá»n biến mất, thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng hạ xuống đất, trên môi vẫn treo nụ cưá»i lạnh bạo, song sát cÆ¡ trong mắt đã tan biến.  
Chàng đưa tay phải lên nhắm ngay mặt hai ngưá»i áo Ä‘en phất nhẹ, khăn Ä‘en láºp tức bay Ä‘i, hiện ra hai gương mặt xám ngắt tuổi đã ngoài năm mươi, trên trán có xăm ba chữ “ChÃnh NghÄ©a Nhai†mầu Ä‘á», tuy bàn tay mầu cam gưá»ng như nhá» Ä‘i má»™t chút song vẫn phá»§ che lên ba chữ ấy.  
Bá»—ng nghe má»™t tiếng thét kinh hoàng, thiếu nữ áo xanh từ dưới đất đứng phắt dáºy, việc đầu tiên là đưa tay lên sá» khuy áo, Ä‘oạn quay ra nhìn sau lưng, ngoại trừ y phục dÃnh đầy bụi đất, toàn thân chẳng có gì khác lạ. Thế là nàng má»›i yên tâm, thở hắt ra má»™t hÆ¡i dài.  
Sau đó, nàng đảo mắt nhìn quanh, láºp tức sững sá». Trước tiên nàng phát hiện bốn tá» thi ngưá»i cá»§a Thiên Nam Môn nằm sõng soài dưới đất, ba ngưá»i thất khiếu lưu huyết, hiển nhiên do ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai đã giết. Song còn hai tá» thi kia là ai, nàng chẳng thể nháºn ra được.  
Tiếp đến, nàng trông thấy con bạch mã hùng dÅ©ng kia, sau cùng là thiếu niên áo trắng dáng ngưá»i mảnh khảnh Ä‘ang đứng quay lưng vá» phÃa nàng.  
Láºp tức nàng nghÄ© những ngưá»i đã chết nhất định là do chàng thiếu niên này đã giết bởi khi hai tiếng rú thảm khốc vừa vang lên là nàng đã hồi tỉnh, chá»› há» trông thấy má»™t ngưá»i nào rá»i khá»i.  
Thế là nàng liá»n nghÄ©, tất cả những gì đã xảy ra ban nãy hẳn là chàng ta đã trông thấy hết, bất giác mặt đỠbừng, thẹn thùng khẽ nói:  
- Tiểu nữ xin bái tạ ơn cứu giúp!  
Tiếng nói nàng êm nhẹ như gió thoảng, lảnh lót như tiếng oanh ca, chỉ nghe âm thanh ấy cũng đủ tưởng tượng ra sắc đẹp khuynh thành của nàng.  
Thiếu niên áo trắng chầm cháºm quay ngưá»i lại, cảm thấy hÆ¡i hoa mắt, chỉ lướt nhìn qua gương mặt diá»…m kiá»u kia, nụ cưá»i lạnh lùng trên môi giảm Ä‘i phần nào, Æ¡ há» nói:  
- Cô nương nghĩ tất cả đây là hành động của tại hạ ư?  
Thiếu nữ áo xanh chợt cảm thấy trước mắt loé sáng và lòng thoáng sao động, gương mặt này như đã gặp qua, nhưng sục tìm hết trà nhớ vẫn không nghĩ ra được đã gặp tại đâu.  
Thế là nàng nghÄ© đến trong má»™ng mị. Không sai, con gái chỉ có trong giấc ngá»§ cháºp chá»n đã từng há»™i ngá»™ vá»›i má»™t bạch mã hoàng tá», song không được rõ ràng như váºy.  
Bỗng dưng, trà thông minh của nàng biến đâu mất, ấp úng nói:  
- Váºy… công tá» hẳn đã trông thấy ngưá»i đã cứu giúp tiểu nữ?  
Thiếu niên áo trắng lắc đầu cưá»i:  
- Khi tại hạ đến đây thì chỉ trông thấy những ngưá»i này thôi.  
Äoạn đưa tay chỉ những tá» thi đưới đất, sau đó thoáng chau mày vá» thắc mắc há»i:  
- Cô nương đến đây một mình ư?  
Thiếu nữ áo xanh tức tưởi lắc đầu:  
- Không, nguyên có bốn tỳ nữ Ä‘i cùng, tiểu nữ lên Quan Nháºt Phong để gặp Vân gia, không ngá» lại gặp bốn tên ác nhân này làm cho má»i ngưá»i tan rã, tiểu nữ má»›i bá» chạy đến đây… À phải rồi tiểu nữ chưa thỉnh giáo công tá» quý tánh?  
Giá»ng Ä‘iệu rất tá»± nhiên và phóng khoáng.  
Thiếu niên áo trắng lại lướt mắt nhìn thiếu nữ áo xanh, đoạn nói:  
- Tại hạ hỠVân, nguyên quán Hàng Châu!  
Thiếu nữ áo xanh kinh ngạc buá»™t miệng há»i:  
- Công tá» có biết phÃa đông thành Hàng Châu có má»™t vị Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ gia gia chăng?  
Thiếu niên áo trắng rung động cõi lòng, song ngoài mặt vẫn Ä‘iá»m nhiên nói:  
- Hình như có nghe hồi mưá»i ba năm trước quả có má»™t ngưá»i như váºy, nhưng khi tại hạ trưởng thành thì chẳng rõ há» Ä‘i đâu mất.  
Chàng nói đến tiếng sau cùng dưá»ng như có phần uất nghẹn.  
Thiếu nữ áo xanh vá»›i đôi mắt đẹp mÆ¡ màng thoáng nhìn thiếu niên áo trắng, Ä‘oạn vá»›i giá»ng cảm thán nói:  
- Má»i ngưá»i trong giá»›i võ lâm Ä‘á»u bảo Vân gia gia đã có được má»™t bức Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ, cả gia đình dá»n hết vào thâm sÆ¡n nghiên cứu và luyện táºp. Gia phụ nhất quyết không tin nên đã từng phái ngưá»i tìm há» khắp má»i nÆ¡i, nhưng suốt mưá»i ba năm qua không chút tin tức. Gần đây, gia phụ bá»—ng nháºn được má»™t bức thư có dấu ngá»c phù cá»§a Vân gia gia, bảo cần gặp tiểu nữ trên Quan Nháºt Phong. Do đó gia phụ đã suất lÄ©nh mấy vị thúc thúc đến Thất Long Bảo cá»§a Hàn thúc thúc trên Thái SÆ¡n ở tạm, tiểu nữ cùng bốn nữ tì lên Quan Nháºt Phong.  
Thiếu niên áo trắng bá»—ng nghe má»™t tiếng động rất khẽ, chàng thoáng Ä‘anh mặt như chợt hiểu ra Ä‘iá»u chi, nghiêm giá»ng nói:  
- Sở cô nương, theo tại hạ thấy Vân lão anh hùng đã biệt vô âm tÃn hẳn là có Ä‘iá»u chi bất ẩn, kể từ nay lệnh tôn cÅ©ng đừng nhá»c lòng tìm kiếm nữa, kẻo rá»§i ro lại gặp…  
Bá»—ng ngưng lại cưá»i ảo não nói:  
- Äể tại hạ đưa cô nương má»™t Ä‘oạn đưá»ng nhé!  
Äoạn quay ngưá»i gá»i bạch mã đến gần, dắt đến bên thiếu nữ áo xanh, thái độ hết sức tá»± nhiên.  
Lúc này ngoài xa có tiếng ồn ào vá»ng đến, thiếu nữ áo xanh loáng thoáng nghe thấy tiếng gá»i lo lắng cá»§a phụ thân, song nàng vẫn chẳng chút gì do dá»± gáºt đầu đồng ý, đứng lên má»™t tảng đá cao chuẩn bị lên ngá»±a.  
Thiếu niên áo trắng vỗ cổ ngựa, dịu dàng nói:  
- Hồng Ảnh hãy đưa vị Sở cô nương này má»™t Ä‘oạn đưá»ng.  
Bạch mã như hiểu tiếng ngưá»i, hà khẽ má»™t tiếng và gáºt đầu lia lịa. Thiếu nữ áo xanh tung mình lên ngá»±a, vừa má»›i ngồi vững bá»—ng cất tiếng nói:  
- Vân công tá», lá»i dặn cá»§a công tá» hẳn là phải có lý do, có thể trá»±c tiếp nói vá»›i gia phụ chăng? Bởi gia phụ từng cam Ä‘oan vá»›i Hàn thúc thúc Thất Long Bảo là sá»± thất tung cá»§a Vân gia gia quyết không phải vì luyện Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ như lá»i Hàn thúc thúc đã nói. Do đó tiểu nữ e không lay chuyển được tâm ý cá»§a gia phụ.  
Thiếu niên áo trắng bỗng ánh mắt nhìn lên, chưa kịp lên tiếng thì thiếu nữ áo xanh đã nói:  
- Vân công tá», tiểu nữ là Sở Má»™ng Bình. Tiểu nữ có thể biết đại danh cá»§a công tá» chăng? À, sao công tá» biết tiểu nữ há» Sở váºy?  
Nói song nàng thẹn thùng cúi gầm mặt mặc dù gom hết can đảm há»i cái Ä‘iá»u tha thiết muốn biết, song vẫn không đủ can đảm nhìn vào mặt chàng.  
Thiếu niên áo trắng thoáng giáºt mình má»›i hay khi nãy mình đã lỡ lá»i, thoáng đỠmặt nói:  
Tại hạ là Vân Dáºt Long, cô nương hãy đón lấy dây cương.  
Äoạn trao dây cương qua mà không trả lá»i câu há»i sau cùng cá»§a nàng.  
Tiếng ồn ào đã đến gần hÆ¡n, hai ngưá»i đã nghe thấy rõ ràng má»™t tiếng gá»i hùng hồn, chÃnh vì váºy mà Sở Má»™ng Bình đã không chú ý đến việc Vân Dáºt Long không trả lá»i hết câu há»i cá»§a mình.  
Nàng biết rõ phụ thân đã đến, song vẫn còn lưu luyến tiếc không muốn xuống ngá»±a, đưa cánh tay thon thả và nõn nà ra đón lấy dây cương. Bá»—ng nàng chằm chặp nhìn vào chiếc vòng ngá»c đỠnhư máu trên cổ tay Vân Dáºt Long, đôi môi mấp máy nhưng không lên tiếng, như sợ mình lắm lá»i sẽ khiến đối phương không bằng lòng.  
Ngay khi ấy, một tiếng nói lanh lảnh reo lên:  
- Cô trượng (dượng) xem kìa, đó chẳng phải Bình hiá»n tá»· là gì?  
Vân Dáºt Long Æ¡ há» quét mắt nhìn, những thấy ngoài hai trượng, hai thiếu niên trang phục võ sinh má»™t lam má»™t xanh Ä‘ang tranh nhau phóng tá»›i như bay, má»™t cái tung mình đến những năm trượng.  
Hai thiếu niên ấy Ä‘á»u khá anh tuấn, thiếu niên áo xanh khóe môi hÆ¡i trệ xuống đượm vẻ kiêu ngạo, thiếu niên áo lam thì mắt láo liên như rất Ä‘a nghi.  
Hai ngưá»i như cố ý trổ tài trước mặt Má»™ng Bình, cố thi triển hết công lá»±c toàn thân song chẳng ai hÆ¡n ai cả.  
Theo sau là hai ngưá»i đàn ông tuổi trạc tứ tuần Ä‘ang vẻ rất thư thái ung dung, má»™t áo vải thư sinh, mày kiếm mắt sao, phong độ nho nhã, vai trái ló ra má»™t chiếc cán roi mầu vàng kim.  
Ngưá»i kia võ phục mầu xám, dưới cằm là bá»™ râu dê, mày nhá» mắt ưng, ánh mắt sắc bén. Theo sau nữa là mấy hán tá» khinh trang, dưá»ng như là tuỳ tùng.  
Vân Dáºt Long cưá»i lạnh, ngước mắt Æ¡ há» nói:  
- Sở cô nương, trong số đó có lẽ có lệnh tôn, tại hạ quả đã làm một việc thừa thãi.  
Sở Má»™ng Bình bàng hoàng, giá»ng u oán khẽ nói:  
- Vân tướng công… muốn tiểu nữ xuống ngựa ư?  
Bá»—ng, hai bên Vân Dáºt Long vang lên hai tiếng quát vang:  
- Tặc tỠcả gan dám lộng hành ở đây!  
Vừa dứt tiếng thì kình phong đã áºp tá»›i, cùng công vào hai bên tả hữu huyệt Thái Dương cá»§a Vân Dáºt Long, ra tay vô cùng hiểm độc.  
Vân Dáºt Long trên môi vẫn treo má»™t nụ cưá»i bình thản và lạnh lùng, dưá»ng như chẳng việc gì trên cõi Ä‘á»i này có thể khiến chàng biến sắc mặt, chàng không động Ä‘áºy, lòng chỉ cân nhắc xem có nên bá»™c lá»™ võ công hay không?  
Sở Má»™ng Bình tái mặt, buông tiếng quát lanh lảnh, bất chấp sá»± sống chết phi thân rá»i khá»i lưng ngá»±a, phóng ra song chưởng vá» phÃa hai thiếu niên đó, tuy công lá»±c cá»§a nàng kém hÆ¡n há» nhiá»u, nhưng lúc này nàng đã quên mất Ä‘iá»u ấy.  
Hai tiếng hét thảng thốt kèm theo hai tiếng quát thấp trầm, “ầm ầm†hai tiếng vang dá»™i, hai thiếu niên áo lam và áo xanh cùng văng ra xa năm thước, hai bên tả hữu Vân Dáºt Long xuất hiện hai ngưá»i đàn ông trung niên.  
Sở Má»™ng Bình chân vừa chạm đất, láºp tức quay nhìn vào mặt Vân Dáºt Long vá»›i ánh mắt quan hoài, dịu dàng nói:  
- Vân tướng công có bị thương không váºy?  
Vân Dáºt Long bình thản và cảm động lắc đầu, Æ¡ há» quét mắt nhìn hai gã thiếu niên những thấy ánh mắt cá»§a há» càng lá»™ vẻ căm thù hÆ¡n vừa rồi, chàng chẳng hiểu đó là vì lẽ gì?  
Bá»—ng má»™t giá»ng nói trầm hùng vang lên:  
- Chàng trai kia, chÃnh tiểu huynh đệ đã giết những ngưá»i này và cứu Bình nhi phải không?  
Ngưá»i lên tiếng là văn sÄ© trung niên. Vân Dáºt Long vá»›i ánh mắt hoà nhã lướt nhìn ông, qua lá»i nói cá»§a Sở Má»™ng Bình, chàng biết trên cõi Ä‘á»i mênh mang chỉ có ông má»›i hiểu và thông cảm cho gia đình há» Vân. Do đó chàng hết sức kÃnh trá»ng và cảm kÃch ông, bèn khẽ khom mình ỡm á» nói:  
- Äại thúc chá»› báºn tâm!  
Sở Mộng Bình vội nói:  
- Thưa cha quả đúng là vị Vân tướng công này đã cứu Bình nhi, nhưng những ngưá»i này không phải Vân tướng công đã giết, bởi Vân tướng công không biết võ công.  
Văn sÄ© trung niên nghe ba tiếng “Vân tướng công†liá»n thoáng cau mặt, ngay khi ấy bá»—ng nghe ngưá»i trung niên kia sá»ng sốt nói:  
- á»’, đây là ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai, hỠđã chết bởi Viêm Dương Thất Huyá»…n chưởng.  
Äoạn quay phắt lại, nhìn chòng chá»c vào Vân Dáºt Long. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				07-09-2008, 05:40 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			BẠCH KIẾM LINH MÃ 
 
Tác giả: Khuyết Danh 
CHƯƠNG BA 
ÂM MƯU HẠI NGƯỜI, Tá»° TÃNG MẠNG 
 
 
  
 
Văn sÄ© trung niên nghe nói giáºt nẩy mình, bất giác nhìn chằm chặp vào mặt Vân Dáºt Long. Song trên gương mặt anh tuấn bình thản đến lạnh lùng ấy, ông chẳng tìm được chút biểu hiện Vân Dáºt Long là ngưá»i biết võ công.  
Vả lại ngưá»i biết sá» dụng võ công trên Viêm Dương Thất Huyá»…n đó ắt hẳn ná»™i công cao thâm khôn lưá»ng, lẽ nào lại không nháºn ra chút gì cả?  
Thế là lòng hoài nghi liá»n tan biến, lòng cảm kÃch láºp tức nảy sinh, vá»™i ôm quyá»n cưá»i nói:  
- Tiểu huynh đệ đã trượng nghÄ©a cứu giúp tiểu nữ, tại hạ vô vàn cảm kÃch, kể từ nay, nếu tiểu huynh đệ có gặp gì khó khăn, chỉ cần má»™t lá thư báo, Vạn Liá»…u Bảo ắt sẽ táºn lá»±c tương trợ, tại hạ chÃnh là vạn Liá»…u Bảo chá»§ Sở Nam Nhạn.  
Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i:  
- Äại thúc đã nói quá trịnh trá»ng.  
Ngưá»i trung niên áo xám vẫn nhìn chốt vào mặt vân Dáºt Long, lạnh lùng nói:  
- Tại hạ là Thất Long bảo chá»§ Hàn Thá»§y Äông. Vân công tá» kÃn đáo sâu sắc tháºt khó lòng thá»±c hư. Khuyển tá» Ngá»c Hổ vừa rồi đã không lượng sức mình, Ä‘a tạ huynh đài đã nương tay cho.  
Sở Mộng Bình vội phân bua:  
- Hàn thúc thúc, Vân công tá» không biết võ công tháºt mà.  
Thất Long Bảo chá»§ Hàn Thá»§y Äông mắt vút qua vẻ nham hiểm, nhìn Sở Má»™ng Bình rồi lại nhìn thiếu niên áo lam Hàn Ngá»c Hổ, Ä‘oạn đưa tay lên vuốt nhẹ hàm râu dê, cưá»i nói:  
- Hàn thúc thúc chỉ nói đùa thế thôi. Tuy nhiên, một thư sinh như Vân công tỠmà có thể cưỡi con long câu này, nếu kẻ không hiểu hẳn không tin Vân công tỠlà một thư sinh.  
Thì ra chÃnh vì con bạch mã này mà hắn đã hoài nghi Vân Dáºt Long là má»™t ngưá»i có công lá»±c cá»±c cao.  
Vạn Liá»…u bảo chá»§ Sở Nam Nhạn như đã nháºn thấy gì đó trong ánh mắt cá»§a Hàn Thá»§y Äông, hoảng kinh vá»™i nói:  
- Tiểu huynh đệ hẳn là đến đây du sÆ¡n ngoạn thá»§y, tại hạ là hạng biá»n suốt ngày báºn rá»™n, không thể hầu tiếp tiểu huynh đệ. Hôm nào tiểu huynh đệ có dịp ngang qua Vạn Liá»…u Bảo, mong hãy ghé chÆ¡i để cho tại hạ tá» bầy tấc dạ.  
Äiá»u Sở Má»™ng Bình lo lắng là phải chia biệt Vân Dáºt Long, nàng nào hiểu được lòng tố cá»§a phụ thân, nghe váºy liá»n vá»™i nói:  
- Trá»i đã xế chiá»u rồi, còn gì mà để vui chÆ¡i nữa, hãy cùng Ä‘i vá» thì hÆ¡n.  
Thất Long bảo chá»§ Hàn Thá»§y Äông thấy Sở Má»™ng Bình biểu lá»™ ná»—i quan hoài đối vá»›i Vân Dáºt Long quá rõ rệt, bèn so sánh ái tá» vá»›i vân Dáºt Long, đành rằng tục ngữ có câu “con mình là hÆ¡n hếtâ€, song y vẫn nháºn thấy ái tá» so vá»›i Vân Dáºt long như thiếu cái gì đó.  
Y biết con trai mình tranh giành vá»›i biểu ca cá»§a Sở Má»™ng Bình là Quý Thế Phương thì còn có hy vá»ng thắng, nếu lại thêm Vân Dáºt Long sâu sắc đã là tiá»m ẩn sát cÆ¡, chứ chẳng phải là y tháºt sá»± có nhãn lá»±c như váºy.  
Sở má»™ng Bình vừa dứt lá»i, Hàn Thá»§y Äông liá»n xởi lởi nói:  
- Sở huynh, huynh đệ ta còn gì mà phân biệt nữa. Vân công tỠđã có Æ¡n cứu giúp Bình nhi, nếu chỉ cảm tạ bằng miệng thì quả là tệ bạc, Sở huynh đã cư trú tại hàn xá cá»§a tiểu đệ, sao không để cho tiểu đệ tròn pháºn địa chá»§, và đồng thá»i cÅ©ng để tạ tá»™i đã không bảo vệ chu toàn.  
Äoạn không chá» Sở Nam Nhạn có ý kiến, quay sang gá»i hai thiếu niên đến gần, nhìn Sở Má»™ng Bình nói:  
- Bình nhi, hãy giá»›i thiệu há» vá»›i nhau Ä‘i! Sở huynh, giá» chúng ta hãy bàn việc cá»§a Vân Kỳ Phong, rất có thể chÃnh y đã hạ sát những ngưá»i này.  
Dứt lá»i liá»n nắm tay Sở Nam Nhạn Ä‘i vá» phÃa hai tá» thi.  
Sở Má»™ng Bình thấy cha chỉ buông tiếng thở dài chứ không lên tiếng phản đối, lòng hết sức vui mừng, song vẫn sợ Vân Dáºt Long lên tiếng từ chối, nàng chẳng đếm xỉa đến hai gã thiếu niên kia, quay sang Vân Dáºt Long cưá»i ngá»t ngào nói:  
- Vân công tá», hôm nay chúng ta hãy ở lại Thất Long bảo má»™t đêm, ngày mai hãng cùng gia phụ vá» Thê Hà LÄ©nh nhé? Cảnh sắc ở đó đẹp lắm, nhất là lên trên Phong Hà LÄ©nh ngắm ráng chiá»u, tháºt còn hÆ¡n tiên cảnh. Khi nào vỠđến tiểu nữ sẽ đưa công tá» Ä‘i, tin chắc công tá» sẽ ưa thÃch.  
Nói song, mặt đầy vẻ ao ước nhìn Vân Dáºt Long. Nụ cưá»i ngá»t mê hồn phối hợp vá»›i tiếng nói lảnh lót như oanh ca, từng cá» chỉ đỠbiểu hiện nàng Ä‘ang vui sướng đồng thá»i càng tăng thêm lòng ghen tức cá»§a hai gã thiếu niên kia đối vá»›i Vân Dáºt Long.  
Vân Dáºt Long vá»™i lảng tránh gương mặt quyến rÅ© kia, chàng thầm cảnh cáo mình:  
- Ngươi không được thưá»ng xuyên gần gÅ©i nàng, ngươi Ä‘ang mang nặng huyết hải thâm thù, chẳng những bản thân ngươi không tìm được hạnh phúc mà còn kéo má»™t cô gái hồn nhiên ngay thÆ¡ vào vòng Ä‘au khổ.  
Äoạn chàng bèn cưá»i nhạt nói:  
- Sở cô nương, ngày mai tại hạ còn có việc cần, e không thể đến Thê Hà được. Tuy nhiên, tại hạ tin là một ngày nào đó hẳn sẽ đến Thê Hà du ngoạn một chuyến, chẳng qua sớm hay muộn mà thôi.  
Dứt lá»i, chàng cúi xuống nắm lấy dây cương ngá»±a, trong khoảng khắc mắt chàng bá»—ng rá»±c lên sắc lạnh rồi tan biến ngay, Ä‘oạn nói tiếp:  
- Tuy nhiên, tối nay tại hạ cũng muốn quấy rầy Hàn phủ một phen.  
Thiếu niên áo xanh thở hắt ra má»™t hÆ¡i dài, thiếu niên áo lam Hàn Ngá»c Hổ mắt vút qua vẻ nham hiểm, cưá»i nói:  
- Huynh đệ Hàn Ngá»c Hổ xin thay mặt gia phụ rất hân hạnh được đón tiếp Vân công tỠđến hàn xá qua đêm.  
Sở Má»™ng Bình tuy hÆ¡i cảm thấy thất vá»ng nhưng không sá»n lòng, nghÄ© hãy còn thá»i gian má»™t đêm, nếu Vân Dáºt Long không cùng nàng vá» Thê Hà thì nàng sẽ cùng chàng lo liệu xong việc cần rồi hãng cùng vá» má»™t thể, nghÄ© váºy bèn nhoẻn cưá»i nói:  
- À, đúng rồi, Má»™ng Bình xin giá»›i thiệu, đây là Vân Dáºt Long công tá»; còn đây là biểu ca (anh cô cáºu hay bạn gì) Má»™ng Bình, giá»›i giang hồ gá»i là “Hàn Thuá»· Ly†Quý Thế Phương, có thể lặn dưới nước cả má»™t ngày má»™t đêm; còn vị này là công tá» cá»§a Hàn thúc thúc, “Ngá»c Toan Nghê†(sá» tá») Hàn Ngá»c Hổ, má»™t nhân váºt kiệt xuất trong giá»›i trẻ chốn võ lâm hiện nay.  
Quý Thế Phương và Hàn Ngá»c Hổ nghe ngưá»i mình yêu ca ngợi như váºy, bèn cùng cưá»i đắc ý.  
“Hàn Thuá»· Ly†Quý Thế Phương vì muốn đả kÃch Vân Dáºt Long, bèn vòng tay cưá»i nói:  
- Xin Vân công tá» chỉ giáo cho! Chẳng hay giá»›i giang hồ đã tặng cho công tá» nhã hiệu gì váºy?  
Vân Dáºt Long cưá»i Æ¡ há», chàng nháºn thấy Quý Thế Phương tuy long dạ hẹp hòi, nhưng còn có thể biểu lá»™ ý nghÄ© trong lòng, hãy còn chá»— đáng quý, bèn nói:  
- Tại hạ lần đầu tiên má»›i bước chân ra ngoài chốn giang hồ, quý công tá» cùng lệnh biểu muá»™i tháºt là xứng đôi.  
“Hàn Thá»§y Ly†Quý Thế Phương không ngá» Vân Dáºt Long lại ca tụng mình như váºy, không khá»i đâm ra ngại ngùng đỠmặt, song trong lòng lại sung sướng khôn cùng.  
Sở Má»™ng Bình láºp tức sầm nét mặt, hừ má»™t tiếng nói:  
- Vân công tá», chúng ta chỉ má»›i gặp nhau đây, sao công tá» lại thốt ra những lá»i như váºy?  
“Ngá»c Toan Nghê†Hàn Ngá»c Hổ vốn Ä‘ang bá»±c tức, nghe Sở Má»™ng Bình nói váºy liá»n tiêu tan ngay và thầm vui mừng.  
Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i, quay sang Sở Má»™ng Bình vòng tay vẻ biết lá»—i nói:  
- Tại hạ nghÄ© sao nói váºy nên đã lỡ lá»i xin Sở cô nương đừng trách.  
Äoạn khẽ vá»— cổ ngá»±a, lặng nhìn không nói nữa.  
Bá»—ng nghe Thất Long bảo chá»§ Hàn Thá»§y Äông nói:  
- Sở huynh, ta vá» bảo Ä‘i thôi! Trong mưá»i ba năm qua có lẽ Vân Phong Kỳ đã luỵên thành võ công trên Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ rồi, rất có thể sẽ đến tìm hai ta chẳng bao lâu nữa.  
Sở Nam Nhạn nói:  
- Hàn lão đệ, Vân lão bá không phải là hạng ngưá»i thấy lợi quên nghÄ©a đâu. Vá» Diêm Vương Thất Huyá»…n Äồ lẽ ra Vân lão bá đã có thể đến Thái SÆ¡n lấy hồi năm trước, váºy mà ba năm sau ông ta má»›i đến lấy, đủ chứng tỠông ta không xem trá»ng lắm.  
Hàn Thá»§y Äông cưá»i to:  
- Lòng ngưá»i rất khó lưá»ng, Sở huynh không thấy là mình quá vÅ© Ä‘oán hay sao? Ha ha... Ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai đã có thương vong, dÄ© nhiên sẽ có ngưá»i tìm ra được ông ta, thôi ta đừng đỠcáºp đến việc ấy nữa.  
Äoạn quay sang thá»§ hạ dặn bảo:  
- Các ngưá»i hãy cho ba ngưá»i trở vá» trước để sá»a soạn yến tiệc.  
Láºp tức, ba đại hán khinh trang phi thân phóng Ä‘i.  
Sở Má»™ng Bình thấy Vân Dáºt Long cứ lặng thinh mãi, sợ chàng hiểu lầm mình, trong lòng hết sức ấm ức, song lại không dám kéo dài sá»± im lặng, bèn ngẩng lên vá»›i giá»ng ao ước nói:  
- Vân công tá», Má»™ng Bình... cưỡi ngá»±a cá»§a công tỠđược không?  
Quý Thế Phương buột miệng:  
- Bình biểu muá»™i cưỡi ngá»±a cá»§a Vân công tá», rồi Vân công tá» biết Ä‘i bằng gì?  
Sở Mộng Bình chẩu môi:  
- Hai ngưá»i cưỡi chung mà!  
Dứt lá»i liá»n tức đỠbừng mặt, như biết đã lỡ lá»i.  
Bá»—ng nghe Sở Nam Nhạn trầm giá»ng nói:  
- Bình nhi chá»› tinh nghịch, lại đây phụ thân dắt ngươi Ä‘i. Vân công tá», con ngá»±a này chở công tá» Ä‘i trên đưá»ng núi gáºp ghá»nh như váºy có được không?  
Dứt lá»i đã phi thân tá»›i nắm lấy tay Sở Má»™ng Bình.  
Vân Dáºt Long không nhìn Sở Má»™ng Bình, gáºt đầu cưá»i nói:  
- Có lẽ cũng tạm được!  
Äoạn chân phải Ä‘iểm xuống đất, tung mình lên ngá»±a. Má»i ngưá»i Ä‘á»u sá»ng sốt, song lại không tiện lên tiếng há»i.  
Hàn Thuá»· Äông chợt động tâm, trầm giá»ng quát:  
- Äi thôi!  
Äoạn dẫn trước phi thân phóng theo lối đá núi gáºp ghá»nh, định tâm như thế nào thì đã rõ.  
Sở Nam Nhạn cÅ©ng có ý muốn thá» thách con ngá»±a trắng này, bèn liá»n theo sau phóng Ä‘i, và những ngưá»i khác cÅ©ng không ngoại lệ, chỉ trừ Sở Má»™ng Bình là lo bấn cả lên.  
Vân Dáºt Long bèn cưá»i khẩy, dịu dàng khẽ nói:  
- Hồng Ảnh, hỠmuốn thỠthách mi đấy hãy trổ tài cho hỠxem!  
Má»™t tiếng hà khẽ, láºp tức cất bốn vó phóng Ä‘i vun vút, vượt núi qua đồi như thể đất bằng, khiến những ngưá»i phÃa trước vì quá sức nên thảy Ä‘á»u thở hào hển.  
Ra khá»i Thái SÆ¡n thì mặt trá»i đã lui xuống đến đầu núi, trước mặt là bãi bình nguyên bát ngát. Vân Dáºt Long khẽ vá»— lên ngá»±a, bạch mã láºp tức giảm tốc độ, những chiếc chuông bạc lảnh lót reo vang, tăng thêm rất nhiá»u sinh khà cho bãi bình nguyên hoang vu vào buổi chiá»u hôm.  
Thất Long bảo chá»§ Hàn Thuá»· Äông ngoái lại nhìn, bất giác giáºt nẩy mình, thầm nhá»§:  
- Quả đúng là thần mã, nhưng qua thái độ Ä‘iá»m tÄ©nh cá»§a hắn, quyết chẳng phải ngưá»i không biết võ công. Hắc hắc, váºy là ta có cá»› để Ä‘oạt lấy thần mã rồi.  
Lại tiếp tục phóng Ä‘i trên bình nguyên chừng ná»a giá» nữa, từ xa xuất hiện má»™t toà trang viện rá»™ng lá»›n, lầu cao nối liá»n, chiếm đất hàng trăm mẫu, không có bá» tưá»ng nữa chỉ có những ngá»n cây thấp vây quanh.  
Tiếp theo vài mươi trượng nữa, Vân Dáºt Long đã trông thấy xung quanh có con sông vây bá»c, bởi còn khá xa nên chưa nháºn định được chiá»u rá»™ng cá»§a con sông.  
Lúc này Ä‘ang có chừng ba mươi đại hán khinh trang tay cầm trưá»ng thương xếp hàng đứng hai bên, song chiếc cầu treo nÆ¡i cá»§a bảo chưa được buông xuống.  
Hàn Thuá»· Äông phá»›t cưá»i âm trầm, mãi đến khi chỉ còn cách chừng năm trượng, y má»›i quát to:  
- Này, sao các ngưá»i không hạ cầu xuống, chả nhẽ không thấy Vân công tá» cưỡi ngá»±a hả?  
Vân Dáºt Long quét mắt nhìn, thấy con song rá»™ng sáu trượng, bèn thầm cưá»i khẩy, hai tay nhấc dây cương lên, chỉ thấy bạch mã cất tiếng hà dài, bốn vó tung bụi mù, phóng vút đến bá» sông, hai chân trước giÆ¡ lên, như chiếc cầu vồng trắng bay qua bên bá».  
Vân Dáºt Long giáºt dây cương, bạch mã giÆ¡ cao chân trước đứng thẳng như núi, rồi thì hạ xuống đứng vững vàng.  
Hàn Thuá»· Äông thoáng biến sắc mặt, Ä‘oạn bá»—ng cưá»i vang:  
- Ha ha... Vân công tá» cưỡi ngá»±a tài tháºt!  
Sở Má»™ng Bình mặt lướt qua vẻ sung sướng vô vàn, còn Quý Thế Phương và Hàn Ngá»c Hổ thì lá»™ vẻ ghen tức tá»™t cùng.  
Ngay khi ấy, má»™t chuá»—i cưá»i như sấm rá»n vang lên từ sau lưng má»i ngưá»i:  
- Ha ha... thì ra Hàn lão nhi hôm nay có khách quý đến viếng, kẻ không bao giá» ngá»§ này cùng lão ma men đến đây tháºt đúng lúc.  
Tiếng nói hết sức hùng hồn, công lá»±c như không dưới Hàn Thuá»· Äông và Sở Nam Nhạn.  
Hàn Thuá»· Äông quét mắt nhìn, thấy hai mươi mấy gã tráng hán Ä‘á»u ra chiá»u ngÆ¡ ngác, như không ngá» hai ngưá»i này lại chưa há»™i kiến vá»›i bảo chá»§, bèn thầm nhá»§:  
- NÆ¡i đây bình nguyên bát ngát không có chá»— ẩn nấp, hiển nhiên Thụy Cái (ăn mày ngá»§) và Tuý Luý Càn Khôn đã Ä‘i theo mình từ Thái SÆ¡n. Giá» này trá»i đã tối, hai ngưá»i đến viếng hẳn là có lý do.  
NghÄ© Ä‘oạn bèn quay lại cưá»i nói:  
- Cơn gió nào đã đưa hai vị đến đây thế?  
Vân Dáºt Long chầm cháºm quay ngá»±a lại, đưa mắt nhìn, những thấy bốn luồng ánh mắt sáng quắt chốt chặt vào mặt mình, hai ngưá»i ấy đứng cách hàn Thuá»· Äông chừng năm thước, má»™t là lão hành khất đầu tóc như tổ quạ, hai mắt ti hÃ, miệng méo mÅ©i xếch, mặt đầy dầu mỡ, quần áo vá vúi trăm mảnh. Ngưá»i kia thì ngÅ© quan khá Ä‘oan chÃnh, mắc áo vải mầu lam, mắt hấp him vẻ say sưa, tá»±a như má»™t vị tú tài [x], hại ngưá»i Ä‘á»u trạc tuổi ngÅ© tuần và không mang vÅ© khÃ.  
Hai ngưá»i vừa tiếp xúc vá»›i ánh mắt cá»§a Vân Dáºt Long, liá»n cảm thấy có phần thất vá»ng, ngưá»i dáng vẻ tú tài cất tiếng nói:  
- Ma men này tin là kẻ đến đây không chỉ bấy nhiêu đâu thôi, có Ä‘iá»u bá»n này vì nghÄ© đến việc ăn uống nên má»›i nhanh chân đến trước, phen này thì Hàn lão nhi phải tốn kém nhiá»u đó.  
Hàn Thuá»· Äông thoáng biến sắc:  
- Lão ma men chá»› có ỡm á», mấy bữa cÆ¡m rượu thì có chi đáng kể? Anh hùng các nÆ¡i kéo đến Thất Long Bảo này phải chăng trong khu vá»±c Thái SÆ¡n đã sảy ra đại sá»± gì rồi?  
Lão tú tài say lướt nhìn Vân Dáºt Long, Ä‘oạn nghiêm mặt nói:  
- Hàn huynh, nghiêm chỉnh mà nói, việc ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai bị ngưá»i dùng Viêm Dương Thất Huyá»…n chưởng đánh chết, chả lẽ Hàn huynh không biết uh?  
Má»i ngưá»i cùng kinh ngạc, Hàn Thuá»· đông nghiêm chỉnh nói:  
- Hàn má»— cùng Sở huynh chẳng những biết mà còn táºn mắt chứng kiến thi thể bị đánh chết nữa, có Ä‘iá»u là bá»n này đã đến muá»™n má»™t bước nên không được gặp hung thá»§, hai vị đến đây...  
Lão tú tài say như đã tỉnh rượu, mắt loé sáng nói:  
- Ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai đã lục soát khắp lân cáºn cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai, quan sát từ trên cao, lùng sục ở dưới thấp, ngay như chim cÅ©ng không thoát khá»i tầm mắt, trừ phi ngưá»i đó biết phép độn thổ, bởi hàn huynh có mặt tại hiện trưá»ng cho nên...  
Hàn Thuá»· Äông Ä‘anh giá»ng:  
- Sao? Các vị hoài nghi đó là hành động của Hàn mỗ uh?  
Lão khất cái tá»± nãy giá» im lặng, bá»—ng quét mắt nhìn Vân Dáºt Long rồi nói:  
- Hàn lão nhi, dù lão có táºn mắt nhìn nháºn là do mình gây ra thì giá»›i võ lâm ai mà tin được? Má»i ngưá»i đến đây chẳng qua là để Ä‘iá»u tra giúp cho Hàn huynh. Lân cáºn Thái SÆ¡n chỉ có hai đại bá chá»§, nếu không có ở nÆ¡i Hàn huynh thì là ở Cá»u Trùng Thiên, má»i ngưá»i đã không đến Cá»u Trùng Thiên trước mà lại đến chá»— Hàn huynh, quả tình là do bởi hảo ý.  
Sở Nam Nhạn chợt động tâm thầm nhủ:  
- Nói dá»… nghe quá, hai huynh muá»™i Cá»u Trùng Thiên, trong khắp thiên hạ ai dám trêu vào? Kể gì gian tế, dù là nhân váºt võ lâm đến bái viếng, há» có cho vào hay không cÅ©ng còn là má»™t vấn Ä‘á».  
Hàn Thuá»· Äông vẻ mặt thoáng hoà hoãn hÆ¡n, trầm giá»ng nói:  
- Cũng may là Hàn mỗ chưa vào bảo, hai vị có cần khám xét chăng?  
Tuý Tú Tài cưá»i:  
- Ngoài vị công tỠáo trắng này ra, đây toàn là ngưá»i quen cả, không cần khám xét. Tuy nhiên, Hàn huynh chá»› nên hiểu lầm, ChÃnh NghÄ©a Nhai vì bảo vệ an ninh cho toàn thể võ lâm, có kẻ nhiá»…u loạn dÄ© nhiên chúng ta cÅ©ng phải có trách nhiệm, Tuý Luý Càn Khôn này và Thụy Cái chÃnh là Ä‘a phụng mệnh thi hành pháºn sá»±.  
Vân Dáºt Long khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng lướt qua má»™t tia sát cÆ¡, cách con sông sáu trượng, cưá»i lạnh lùng nói:  
- ChÃnh NghÄ©a Nhai đã có thể bảo vệ an ninh cho toàn thể võ lâm ắt là có bản lÄ©nh thông thiên, má»™t hung thá»§ cá»n con thì hà tất phaỉ làm phiá»n đến đại chúng. Vả lại, ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai còn không trị nổi kẻ ấy, má»i ngưá»i có tìm gặp thì cÅ©ng chỉ uổng phà sinh mạng mà thôi. Huống hồ, ai phải ai trái hiện còn chưa biết cÆ¡ mà?  
Tiếng nói khàn đục, chẳng như ngưá»i luyện võ chút nào cả.  
Tuý Luý Càn Khôn mắt loé sáng, lạnh lùng nói:  
- Công tá» nói váºy là định khuyến cáo bá»n này chăng?  
Vân Dáºt Long cưá»i lạnh nhạt:  
- Phàm làm việc gì cÅ©ng phải suy nghÄ© cho cặn kẽ, bằng không sau này hối háºn thì đã muá»™n. Tại hạ tuy má»›i lần đầu gặp gỡ chư vị, nhưng quả tình đó là vì hảo ý, cứ kể như là khuyến cáo chư vị trước khi xảy ra chuyện Ä‘i!  
Sở Má»™ng Bình nghe nói không khá»i lo sợ đến tái mét, hết nhìn ngưá»i này lại quay sang nhìn kẻ khác, giá mà có thể được thì nàng đã sang bên kia bụm miệng Vân Dáºt Long lại để khá»i làm cho các vị tiá»n bối thành danh võ lâm này nổi giáºn mà rức lấy hoạ sát thân.  
Má»i ngưá»i quả Ä‘á»u tái mặt, song chẳng ai phát tác cả, bởi há» chẳng qua chỉ hoài nghi, còn qua nháºn xét bằng mắt thì há» chẳng thể nào tin được chàng thiếu niên này có công lá»±c từ trăm năm trở lên.  
Thụy Cái mắt vút qua vẻ nham hiểm, cưá»i to nói:  
- Công tá» quả là ngưá»i thẳng thắn và mau mắn, tháºt đáng cảm động. Này, Hàn lão nhi, chẳng lẽ lại để cho bá»n này đứng đây ăn sương uống gió hay sao?  
Tuý Luý Càn Khôn chỉ lạnh lùng buông tiếng hừ mÅ©i, trong lòng dưá»ng như đã có quyết định khác.  
Hàn Thuá»· Äông trong lòng thầm khoái trá, tá»± nhá»§:  
- Tên tiểu tá» này quả là có mắt không tròng, lại dám buông lá»i xúc phạm đến hai cao thá»§, tá»± cao tá»± đại này, váºy thì mình cÅ©ng đỡ phiá»n nhá»c sức. Hắc hắc, chắn chắn Ngá»c nhi sẽ cưới được Sở nha đầu rồi!  
Äoạn bèn cưá»i vang cởi mở nói:  
 - Ha ha… có lý, có lý, xin má»i chư vị vào!  
Sở Nam Nhạn đã thầm hiểu, bèn Ä‘i trước nắm tay ái nữ phi thân qua sông, đồng thá»i truyá»n âm nói:  
- Vân công tá», giá»›i giang hồ rất quá»· quyệt, chẳng bao lâu nữa đây sẽ trở thành nÆ¡i tụ há»™i cá»§a nhân váºt võ lâm. Hoàn cảnh cá»§a công tá» hiện nay rất nguy hiểm, Sở má»— ngưá»i sức yếu, tối nay công tá» không nên ở lại đây, hãy sá»›m tìm cÆ¡ há»™i rá»i khá»i thì hÆ¡n.  
Dứt lá»i đã sang đến phÃa bên kia bá», Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i, mặt chẳng biểu lá»™ vẻ lo lắng cả, còn niá»m cảm động trong lòng thì chẳng ai trông thấy được.  
Lúc này Thụy Cái, Túy Lý Càn Khôn, Quý Thế Phương và má»i ngưá»i đã lần lượt sang sông, theo sau là hai cha con há» Hàn cùng chừng ba mươi đại hán khinh trang.  
Äứng trong những đại hán kinh trang ấy tuổi tác chẳng cao, song kinh công quả là khinh ngưá»i, con sông rá»™ng sáu trượng chỉ má»™t cái tung mình nhẹ nhàng là qua được ngay.  
- Thất Long Bảo xưng bá má»™t phương quả chẳng phải là ngẫu nhiên mà được, mình phải hết sức tháºn trá»ng kẻo làm liên lụy đến cha con Sở Má»™ng Bình.  
Bá»—ng nghe Hàn Thá»§y Äông trầm giá»ng nói:  
- Bay đâu, mau dắt long câu của Vân công tỠchăm sóc cho chu đáo.  
Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i, nhìn gã hán tá» Ä‘ang Ä‘i tá»›i nói:  
- Con ngá»±a này hoang lắm, để tại hạ dắt thì hÆ¡n, chỉ xin phiá»n huynh đài đưa tại hạ đến chuồng ngá»±a được rồi.  
Thụy cái mắt hấp him như buồn ngủ nói:  
- Ngá»±a quý biết chá»§ cÅ©ng như bảo kiếm chá»n chá»§. Vân công tá» chúng tôi xin chỠđại giá ở khách sảnh.  
Trong khi nói, đôi mắt ti hà thèm thuồng nhìn chằm chặp vào chuôi kiếm trên lưng Vân Dáºt Long, song vì kẽ mắt y quá nhá» nên không ai phát hiện ra.  
Vân Dáºt Long Æ¡ há» nói:  
- Chư vị xin tự tiện.  
Hàn Thá»§y Äông biết Thụy Cái ắt có Ä‘iá»u chi muốn nói, nên bèn không phản đối, để cho gã hán tá» kia đưa Vân Dáºt Long Ä‘i vá» bên phÃa đông.  
Sở Má»™ng Bình vốn định Ä‘i theo, song thấy phụ thân nghiêm nghị nên nàng không dám lên tiếng, chỉ dõi theo mắt theo bóng dáng cá»§a Vân Dáºt Long.  
Như có ý kéo dài thá»i gian, Vân Dáºt Long Ä‘Ãch thân sắp xếp chá»— nghÄ© và cho bạch mã ăn uống xong thì đã hÆ¡n má»™t giá», khi chàng đến đại sảnh thì má»i ngưá»i đã yên vị, và thức ăn đã bày sẵn trên bàn.  
Vân Dáºt Long vừa bước vào đại sảnh, tiếng xầm xì láºp tức ngưng bặt.  
Chàng thầm cưá»i khảy quét mắt nhìn, những thấy nÆ¡i là Hàn Thá»§y Äông, thu vị bá» trong, tiếp đến là Túy Lý Càn Khôn, Thụy Cái, Sở Nam Nhạn, Sở Má»™ng Bình, cách má»™t chiếc ghế là Quý Thê Phương.  
Sở Má»™ng Bình như chỠđợi quá lâu, vừa trong thấy Vân Dáºt Long bước vào láºp tức đứng lên nói:  
- Vân công tỠhãy đến đây ngồi!  
Äoạn nghiêng ngưá»i vá»— vá»— lên chiếc ghế bên cạnh.  
Sở Nam Nhạn bởi Vân Dáºt Long đã cứu giúp ái nữ lúc này chỉ lo sá»± an nguy cá»§a chàng nên không há» chú ý đến sá»± thất thái cá»§a Sở Má»™ng Bình ánh mắt ông ngáºp đầy vẻ lo lắng.  
Hàn Thá»§y Äông thoáng biến sắc mặt đứng lên nói:  
- Vân công tá» xin má»i đến đây ngồi.  
Äá»an đưa tay chỉ vào ghế thượng vị.  
Vân Dáºt Long lúc này có phần trắng nhợt, ra chiêu hết sức mệt nhá»c nhếch môi cưá»i nói:  
- Xin đa tạ thịnh ý của bảo chủ, bởi tại hạ hơi cảm thấy buồn nôn ăn uống không trôi, có thể xin bảo chủ cho mượn gian phòng nghĩ tạm được không?  
Sở Nam Nhạn vội nói:  
- Hẳn là công tá» Ãt khi Ä‘i xa nên không khá»i mệt má»i, nghỉ ngÆ¡i má»™t hồi hẵng đến cÅ©ng được.  
Thụy Cái bực tức thầm mắng:  
- Tiểu tỠchớ làm bộ làm tịch, tối nay ngươi chết chắc rồi.  
Äá»an cưá»i to nói:  
- Công tỠđã quen sạch sẽ, trông thấy lão ăn mày này hẳn là nuốt không trôi rồi. Hàn lão nhi, hãy cho má»™t mâm khác dá»n vào phòng cá»§a Vân công tá» Ä‘i.  
Vân Dáºt Long cưá»i khảy:  
- Tại hạ quả tình là đã quen sạch sẽ.  
Thụy Cái mắt vút qua sát cÆ¡, Hàn Thá»§y Äông thì có sá»± toan tÃnh riêng, không muốn động võ tại đây bèn vá»™i nói:  
- Vân công tá» hãy Ä‘i nghỉ rồi hẵng ăn cÅ©ng được. Bay đâu đưa Vân công tá» sang gian phòng khách có hoa viên ở chÃnh đông, để khá»i lát nữa vui say ồn ào làm mất giấc ngá»§ cá»§a công tá».  
Láºp tức má»™t gã đại hán xuất hiện nÆ¡i cá»a, cung kÃnh chỠđợi. Dưới ánh mắt thất vá»ng cá»§a Sở Má»™ng Bình, Vân Dáºt Long bước ra khá»i đại sảnh, theo gã đại hán Ä‘i vá» phÃa chÃnh đông.  
Khi Ä‘i chừng mưá»i trượng trong đại sảnh vá»ng đến tiếng sầm sì bàn tán, tuy tiếng nói rất khẽ, nhưng không qua được đôi tai linh mẫn cá»§a Vân Dáºt Long.  
Chỉ nghe Tuý Lý Càn Khôn trầm giá»ng nói:  
- Tên tiểu tỠáo trắng này chÃnh là má»™t trong số những hung thá»§ mà ChÃnh NghÄ©a Nhai đã hoài nghi, nếu không phải là hắn thì ắt hắn là ngưá»i cá»§a Cá»u Trùng Thiên. Xưa nay giá»›i võ lâm chưa ngưá»i nào được đặt chân vào Cá»u Trùng Thiên, má»i ngưá»i chỉ biết hai huynh muá»™i há» võ công cao thâm không lưá»ng, chứ không ai biết vá» nguồn gốc võ há»c cá»§a há».  
Sở Mộng Bình vội phân bua:  
- Túy bá bá, trông Vân công tá» yếu Ä‘uối thế kia, sao lại là ngưá»i thân hoài tuyệt há»c được? Bình nhi dám lấy cái đầu trên cổ bảo đảm, quyết không phải là Vân công tá».  
Vân Dáºt Long hết sức cảm động, thầm nhá»§:  
- Rõ là má»™t ngưá»i con gái ngây thÆ¡, vì sao nàng lại bênh vá»±c cho ta thế này? Nàng có biết như váºy sẽ càng gây khó khăn cho hành động cá»§a ta chăng?  
Bá»—ng, Thụy Cái cưá»i âm trầm nói:  
- Sở cô nương, có phải y hay không lát nữa thỠrồi sẽ rõ ngay.  
Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i, mắt sáng rá»±c sát cÆ¡.  
Ngay khi ấy, gã đại hán dẫn đưá»ng bá»—ng kinh ngạc nói:  
- TÄ©nh thất cá»§a bảo chá»§ luyện công sao lại có ngưá»i nhỉ? Công tá» hãy xem, gian nhà nhá» có ánh đèn, nằm ở cuối bên phÃa đông, trước mặt có ba cây bách to chÃnh là tÄ©nh thất luyện công cá»§a lão gia trước đây, bên trong những ngá»n cây thấp lia là má»™t hoa viên. Vân công tá», đây là lần đầu tiên bảo chá»§ đã nhưá»ng gian tỉnh thất ấy cho khách cư trú đấy.  
Vân Dáºt Long thoáng kinh ngạc, chợt nảy ra ý bèn cưá»i nhẹ nói:  
- Äã có ngưá»i tất nhiên là cá»a mở, váºy thì không cần làm phiá»n huynh đài nữa, tại hạ tá»± Ä‘i đến đó được rồi!  
Äoạn liá»n sải bước Ä‘i tá»›i. Gã đại hán Ä‘ang mong chàng nói váºy, bèn liá»n khom mình chào rồi bá» Ä‘i ngay.  
Vân Dáºt Long đảo mắt nhìn quanh, thấy ngoài bảo lại có ba, bốn ngưá»i phóng như bay vá» hướng này, chàng biết đó là các nhân váºt giang hồ đến Thất Long Bảo tụ há»p để chuẩn bị truy tra hung thá»§, bất giác thầm cưá»i khảy, phi thân vá» phÃa TÄ©nh thất.  
Khi gần đến cá»a hoa viên Vân Dáºt Long liá»n chững ngưá»i, giả vá» thả nặng bước Ä‘i vào. Những thấy bên trong đầy kỳ hoa dị thảo. Có cả giả sÆ¡n và suối phun, nÆ¡i chÃnh diện là má»™t gian nhà tưá»ng trắng nhá» xinh, hoa cá» bao phá»§ chung quanh trong rất thanh nhã.  
Vân Dáºt Long vừa má»›i bước vào vưá»n, chợt nghe trên mái nhà vang lên má»™t tiếng cưá»i khảy, liá»n thì bóng lam nhấp nhoáng Hàn Ngá»c Hồ đáp xuống trước mặt cách chừng năm thước, tay phải hắn cầm má»™t ngá»n phân thá»§y thÃch, ánh mắt âm độc nhìn chốt vào mặt Vân Dáºt Long, cưá»i khảy nói:  
- Vân công tỠcó lẽ không ngỠkẻ chỠđợi tại đây là Hàn đại công tỠphải không† 
Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i, mặt chá»› há» có vẻ kinh hoảng, Ä‘iá»m nhiên cưá»i khảy nói:  
- Vân má»— đã biết trước là ngươi rồi! Gã đại hán dẫn đưá»ng chÃnh do hai cha con ngươi đã sắp đặt chứ gì?  
Hàn Ngá»c Hồ thoáng kinh hãi, sá»± bình tÄ©nh cá»§a Vân Dáºt Long quả là đáng nói. Hắn nhìn Vân Dáºt Long từ đầu đến chân song chẳng nháºn thấy được chá»— nào là có võ công cả, thế là lại trở nên bạo dạn, cưá»i gằn nói:  
- Vân Dáºt Long, quả đúng là thiên đưá»ng có lối ngươi không Ä‘i, địa ngục không cá»a ngươi lại mò vào. Hừ, lẽ ra ngươi không nên anh tuấn hÆ¡n Hàn đại gia, giành mất trái tim cá»§a mỹ nhân. Phàm những ai muốn cướp Ä‘oạt nàng thảy Ä‘á»u táng mạng trong sá»± toan tÃnh cá»§a Hàn đại gia, ngươi có nháºn ra ngá»n Phân thá»§y thÃch này chăng? Äây là cá»§a Quý Thế Phương, ngày mai khi gia nhân phát hiện thi thể cá»§a ngươi, đồng thá»i cÅ©ng phát hiện ra ngá»n Phân thá»§y thÃch này, váºy thì hung thá»§ giết ngưá»i sẽ không phải là Hàn đại gia mà là Quý Thế Phương, hắc hắc….  
Vân Dáºt Long cưá»i lạnh lùng, ánh mắt bá»—ng rá»±c sáng, sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Hàn Ngá»c Hổ, Ä‘iá»m tỉnh nói:  
- Hàn Ngá»c Hổ, quá»· kế cá»§a hai cha con ngươi, ngươi đã thổ lá»™ quá rõ ràng rồi. giỠđây đã đến lúc ngươi lên đưá»ng, hẳn là ngươi không ngá» tá»›i, Viên Dương Thất Huyá»n chưởng lần thứ nhì xuất hiện lại trong Thất Long Bảo cá»§a ngươi phải không?  
Qua ánh mắt sắc lạnh kia, qua thái đội Ä‘iá»m tÄ©nh và giá»ng Ä‘iệu như má»™t vị chúa tể, Hàn Ngá»c Hổ chợt hiểu ra, má»™t ngưá»i không đủ sức trói gà không bao giá» bình tÄ©nh được đến váºy.  
Nhưng Ä‘iá»u khiến hắn kinh hoàng nhất là má»i ngưá»i Ä‘ang còn bàn bạc vá» việc tìm hung thá»§ đã sá» dụng Viên Dương Thất Huyá»n chưởng thì ở đây lại xuất hiện chân dung.  
Hàn Ngá»c Hổ chợt nghÄ© ra, vẻ kinh hoàng trên mặt liá»n tan biến, cưá»i nham hiểm nói:  
- Vân Dáºt Long, có lẽ ngươi chỉ nghe nói đến cái tên Viên Dương Thất Huyá»n chưởng phải không nào?  
Vân Dáºt Long không muốn hắn chết tại nÆ¡i này, cưá»i lạnh lùng nói:  
- Hàn Ngá»c Hổ, ngươi hãy xem đây!  
Äoạn song chưởng chầm cháºm đưa lên những thấy hai bàn tay chành đỠnhư lá»a, rồi vụt biến thành màu cam, lại trở nên màu vàng.  
Hàn Ngá»c Hổ không còn đủ sức cam đảm xem tiếp nữa, buông tiếng gầm vang, phi thân vượt qua bá» tưá»ng, chạy vá» phÃa đại sảnh chá»›p mắt đã vượt xa gần sáu trượng.  
Vân Dáºt Long buông tiếng cưá»i sắc lạnh loáng cái đã đến gần sau lưng Hàn Ngá»c Hổ chừng má»™t trượng, cứ thể Ä‘uổi theo.  
NÆ¡i đây cách đại sảnh hÆ¡n trăm trượng kẻ chạy ngưá»i trốn thoáng chốc đã vượt qua năm mươi trượng.  
Bá»—ng, Hàn Ngá»c Hổ la to:  
- Cứu mạng với… Viêm Dương….  
Vân Dáºt Long không ngá» còn cách xa như váºy mà hắn lại tri hô, bất giác giáºt nẩy mình, vá»™i liá»n tung mình lướt đến trên đầu Hàn Ngá»c Hổ, chỉ thấy má»™t vòng tròn màu đỠxoay nhanh, Hàn Ngá»c Hổ chưa kịp dứt câu, bá»—ng rú lên thảm thiết, báºt ngưá»i ngã ra đất, má»™t dấu bàn tay in ngay ngắn trên trán.  
Ngay khi ấy, bỗng nghe ngoài đại sảnh Tuý Lý Càn Khôn hô to:  
- Viên Dương Thất Huyá»n chưởng, ngăn hung thá»§ lại mau!  
Láºp tức, tám chÃn ngưá»i từ trong đại sảnh ùa ra và phi thân đến…..  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Adayroi; 07-09-2008 at 08:50 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				07-09-2008, 05:42 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			BẠCH KIẾM LINH MÃ 
 
Tác giả: Khuyết Danh 
CHƯƠNG Bá»N 
KỊP THỜI THAY THẾ, KHỎI LỘ CHÂN TƯỚNG 
 
 
  
 
Vân Dáºt Long đảo mắt nhìn, những thấy ngưá»i dẫn đầu lại là Vạn Liá»…u bảo chá»§ Sở Nam Nhạn tay dắt ái nữ, không khá»i khó xá» nghÄ© nhanh:  
 - Hai cha con Sở Má»™ng Bình luôn bênh vá»±c cho mình, nhất laÌ€ Sở Má»™ng Bình lại chịu lấy đầu bảo đảm cho mình, nếu giỠđây mình thẳng thắn đối phó bằng võ công ắt sẽ gây phiá»n phức cho há», thôi thì nhẫn nhịn nhất thá»i thì hÆ¡n.  
 Lúc này Sở Nam Nhạn Ä‘ã ra khá»i đại sảnh mưá»i trượng. Vân Dáºt Long vá»™i nhanh như chá»›p phi thân ra ngoài bảo, tốc độ quả là kinh ngưá»i.  
 Hai cha con há» Sở vừa đến nÆ¡i thì những ngưá»i theo sau cÅ©ng lần lượt có mặt, Hàn Thá»§y Äông vừa trông thấy ái tá» mặt đầy kinh hoàng nằm sóng soài dưới đất, hốt hoảng vá»™i cúi ngưá»i đưa tay sá» mÅ©i, chẵng coÌ€n chuÌt hÆ¡i thở, quá Ä‘au xót lẫn kinh hãi, hai mắt trợn trừng đứng ngây ra tại chá»—.  
 Äôt nhiên, Tuý Lý CaÌ€n Khôn kinh hãi la lÆ¡Ìn:  
 - Xem kìa, trên traÌn y coÌ má»™t dấu baÌ€n tay Ä‘á», đó là Viên Dương ….Thất Huyá»n…. chưởng…..  
 Vẻ say sưa cá»§a y như hoàn toàn tan biến, song lá»i nói lại coÌ€n khoÌ nhá»c hÆ¡n lúc say nhiá»u.  
 Má»i ngưá»i láºp tức đưa mắt nhìn vaÌ€o traÌn HaÌ€n Ngá»c Hổ, bất giaÌc thảy Ä‘á»u biến sắc.  
 Vạn Liá»…u bảo chá»§ Sở Nam Nhạn cảm khaÌi noÌi:  
 - Tháºt không ngá» chuÌng ta Ä‘ang định tìm y thì y lại tìm đến chúng ta trước, ngưá»i nay công lá»±c tuy cao, nhưng hiện chưa thể Ä‘i xa, ta Ä‘uổi theo ngay coÌ€n kịp.  
 Thất Long bảo chá»§ Hàn Thá»§y Äông lúc này tháºt muốn băm vằm hung thá»§ ra làm muôn mảnh, nghe nói liá»n đứng phắt dáºy, mắt rá»±c hung quang, nghiến răng nói:  
- GiỠta đi ngay!  
 Äoạn phi phân vá» hướng khuất dạng cá»§a ngưá»i áo trắng.  
 Bá»—ng Thụy CaÌi trầm giá»ng noÌi:  
 - Bảo chá»§, trước hết chúng ta nên đến xem Vân công tá» ngá»§ nghỉ ra sao để táºn tình địa chá»§, thế nào?  
 Äoạn vá»›i ánh mắt thâm hiểm liếc nhìn vá» phÃa hai cha con Sở Nam Nhạn.  
 Những ngưá»i hiện diện thảy Ä‘á»u là nhân váºt lão luyện giang hồ, nghe noÌi lại lẽ naÌ€o không hiểu?  
 Sở Nam Nhạn lạnh luÌ€ng noÌi:  
 - Cái huynh cho đây là hành vi của Vân công tỠư?  
 Thụy Cái cưá»i u ám:  
 - Ngưá»i kia phi thân ra khá»i bảo, muốn quay vá» trước hết phải tránh không cho phoÌ€ng vệ trông thấy, như váºy phải cần đến má»™t thá»i gian khá lâu, mà chúng ta chỉ cách ngôi nhà trắng kia có năm mươi trượng, ha ha….  
 Chưa dứt tiếng cưá»i, không chá» phản ứng cá»§a Sở Nam Nhạn, Ä‘ã dẫn trước phi thân vá» phÃa ngôi nhà trắng.  
 Ngoại trừ hai cha con Sở Nam Nhạn, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u hoài nghi hung thá»§ chÃnh là Vân Dáºt Long, bèn lục tục theo chân Thụy Cái ngay.  
 Má»™t boÌng trắng phi thân lên ngá»n cây baÌch cao to phÃa sau ngôi nhaÌ€ trắng, chá»› há» gây ra má»™t tiếng động. Song lúc này lại chẳng nào vào trong nhà được, bởi vì cá»a sổ thảy Ä‘á»u đóng kÃn, bắt buá»™c phải Ä‘i vào bằng lối cá»a chÃnh, nhưng lúc này Thuỵ Cái Ä‘ã xuất hiện tại cá»a vaÌ€o hoa viên.  
 Thụy CaÌi chẳng chuÌt chần chừ, phi thân lướt đến bên cá»a sổ, đưa mắt nhìn vaÌ€o, theo ý nghÄ© thì đây chỉ là má»™t cá» chỉ thừa thãi, bởi vì Vân Dáºt Long không thể naÌ€o coÌ€n coÌ mặt trong nhaÌ€ được. Thế nhưng, y vừa nhìn vaÌ€o liá»n tức ngây ngưá»i ra tại chá»—.  
 Những thấy trong nhà má»™t ngá»n đèn dầu leo lét, dưới ánh sáng lá» má» thấy má»™t chiếc áo trắng treo trên ghế dá»±a, trên giưá»ng rõ raÌ€ng coÌ má»™t ngưá»i Ä‘ang nằm, tuy mặt quay vào trong, nhưng qua chiếc áo dài trắng kia, ai dám bảo đó không phải là Vân Dáºt Long? Bởi Thất Long Bảo canh phoÌ€ng rất nghiêm ngặt, không thể nào có ngưá»i lẻn vào dá»… dàng váºy được.  
 Lúc này má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ã đến sau lưng Thụy Cái, thấy bá»™ mặt dầu mỡ cá»§a Thụy Cái đầy vẻ ngượng ngùng, Sở Nam Nhạn liá»n nghe loÌ€ng nhẹ nhõm, cưá»i khảy nói:  
 - CaÌi huynh, Vân công tá» không coÌ á»Ÿ trong ấy hả?  
 Thụy CaÌi cưá»i gượng:  
 - Ra laÌ€ lão ăn mày này Ä‘ã quaÌ Ä‘a nghi!  
 Bá»—ng như nhá»› ra gì đó, vẻ thâm độc trong mắt cá»§a y càng Ä‘áºm nồng hÆ¡n.  
 Sở Má»™ng Bình cÅ©ng cưá»i nhẹ, song lại cảm thấy hÆ¡i thất vá»ng. Lúc đầu thì naÌ€ng lo Vân Dáºt Long laÌ€ hung thá»§ tháºt, song giỠđây nàng lại mong chàng quả có tuyệt kỹ Viên Dương Thất Huyá»n chưởng chấn động võ lâm.  
 Sở Nam Nhạn cưá»i khảy:  
 - Dưá»ng như chúng ta không nên ở đây lâu kẻo mất thá»i gian.  
 Thất long bảo chá»§ Hàn Thá»§y Äông lúc này loÌ€ng rối bá»i, nghe noÌi liá»n bất mãn lạnh luÌ€ng noÌi:  
 - Chúng ta đến đây vốn đã là thừa thãi rồi, đi thôi!  
 Äoạn liá»n phi thân phóng Ä‘i ra ngoài bảo.  
 Thụy Cái mặt vút qua má»™t tia sát cÆ¡, nhìn vaÌ€o cá»a sổ nhếch môi cưá»i thâm hiểm, rồi theo sau má»i ngưá»i cùng ra khá»i bảo.  
 Má»™t bóng trăÌng như thể u linh từ trên ngá»n cây bách phóng xuống trước nhà, ngưá»i ấy chÃnh là Vân Dáºt Long Ä‘i rồi lại quay vá», bởi phải tránh tai mắt cá»§a bá»n thá»§ vệ Thất Long Bảo nên chàng vỠđến nÆ¡i thì Ä‘ã cháºm hÆ¡n Thụy Cái má»™t bước. Do đó ná»—i hoài nghi cá»§a chàng coÌ€n hÆ¡n cả Thụy Cái, bởi chàng không thể nào nghÄ© ra được ai Ä‘ã thay thế chaÌ€ng, đến cả Thụy Cái mà cÅ©ng chẳng nháºn ra được.  
 Phi thân vào trong nhà, lướt tá»›i trước cá»a phoÌ€ng ngá»§, Vân Dáºt Long vừa định đưa tay xô cá»a, bá»—ng nghe má»™t giá»ng trong trẻo hốt hoảng nói:  
 - Không được vào!  
 Rồi thì tiếng mặc aÌo sá»™t soạt vang lên. Qua tiếng noÌi hiển nhiên laÌ€ má»™t phụ nữ, nhưng Vân Dáºt Long chẳng há» lấy làm lạ, bởi chàng Ä‘ang kinh dị bởi võ công cao siêu cá»§a ngưá»i trong phoÌ€ng, bước chân chàng không há» phát ra tiếng động, váºy mà đối phương cÅ©ng phát giaÌc ra.  
 Cá»a phoÌ€ng vụt mở, liá»n tiếp đó má»™t luồng chưởng kình vô cuÌ€ng hung mãnh tôÌng thẳng vaÌ€o ngá»±c Vân Dáºt Long Ä‘ang đứng thừ ra.  
 Theo phải ứng cá»§a bản năng, Vân Dáºt Long kinh hãi vụt luÌ€i sau năm thước, đứng ngay giữa nhà, tay phải tiện thế đưa lên nhưng không phát chưởng, bởi vì chưởng kình cá»§a đối phương Ä‘ã tan biến rồi.  
 Vân Dáºt Long đưa mắt nhìn, bất giaÌc ngẩn ngưá»i, bởi chàng Ä‘ã nháºn lầm tiếng noÌi cá»§a đối phương.  
 Thì ra xuất hiện nÆ¡i cá»a phoÌ€ng laÌ€ má»™t thiếu niên tuổi chừng hai mươi, mày ngài mắt sáng, mÅ©i cao môi đào, hai hàng mi Ä‘áºm dài và cong vút, mình mặc chiếc aÌo daÌ€i trắng nho sinh, nếu gương mặt y mà có thêm chút sinh khà nữa thì e rằng trên cõi Ä‘á»i này chẳng coÌ€n ai đẹp trai hÆ¡n.  
 Chàng ta đưa mắt nhìn vaÌ€o mặt Vân Dáºt Long, bá»—ng như chạm Ä‘iện vá»™i ngoảnh phắt Ä‘i, song laÌ£i không tá»± chá»§ được liá»n ngoảnh trở laÌ£i, mặt đỠbừng lên.  
 Vân Dáºt Long cưá»i lạnh lùng noÌi:  
 - Äà vaÌ€o phoÌ€ng ngưá»i mà coÌ€n lại xuất thá»§ công kÃch, nếu tại haÌ£ không traÌnh kịp thì e Ä‘ã taÌng mạng rồi.  
 Mỹ thiếu niên cÅ©ng lạnh luÌ€ng noÌi:  
 - Ai bảo không chịu lên tiếng maÌ€ lại toan xá»™c vaÌ€o phoÌ€ng ngưá»i ta chứ?  
 Vân Dáºt Long lạnh luÌ€ng queÌt mắt nhìn mỹ thiếu niên:  
 - Tại hạ muốn xem thá» ngưá»i nào lại dám giả mạo Vân má»— ở đây đánh lừa bá»n ngưá»i kia?  
 - Nếu không nhá» kẻ này giả mạo ở đây thì e rằng hai cha con ngưá»i đẹp cá»§a các hạ Ä‘ã chuốc lấy hoÌ£a saÌt thân rồi!  
 Giá»ng nói cá»§a mỹ thiếu niên tuy lạnh lùng, song dưá»ng như có đượm chút ghen há»n.  
 Vân Dáºt Long đưa mắt nhìn mỹ thiếu niên từ đầu đến chân, như nghÄ© ra Ä‘iá»u chi đó bá»—ng khoé môi lại nở nụ cưá»i lạnh bạo, rắn giá»ng nói:  
 - Các hạ khá»i phải nói những lá»i vu vÆ¡ váºy, tại hạ tin rằng các hạ Ä‘ã vaÌ€o trong bảo lâu lắm rồi, vaÌ€ mục Ä‘Ãch cá»§a các hạ chÃnh là để chỠđợi Vân má»—, coÌ€n như việc giả mạo chẳng qua là có lợi cho cả hai bên, bởi các hạ cÅ©ng chẳng muốn ngưá»i cá»§a Thất Long Bảo nháºn ra mình.  
 Mỹ thiếu niên giáºt nẩy mình, y rất lấy laÌ€m lạ chaÌ€ng thiếu niên naÌ€y tuổi chừng mưá»i bảy mưá»i tám sao lại có sá»± suy nghÄ© nhạy bén và chu máºt đến váºy, song y cÅ©ng là má»™t nhân váºt lãnh tụ má»™t vuÌ€ng, loÌ€ng kinh hãi nhưng chưa biểu hiện ra mặt, chỉ cưá»i khảy nói:  
 - Các hạ đã đoán đúng!  
 Vân Dáºt Long cưá»i sắc lạnh:  
 - Theo tại hạ thấy thì tôn giaÌ mặt aÌo Ä‘en thì đúng hÆ¡n.  
 Mỹ thiếu niên chưng há»ng:  
 - Sao váºy?  
 Vân Dáºt Long mắt rá»±c vẻ ghê rợn, cưá»i âm trầm:  
 - Bởi ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai thảy Ä‘á»u mặt áo Ä‘en, và đó cÅ©ng chÃnh là tang phục.  
 Mỹ thiếu niên vừa tiếp xúc vá»›i ánh mắt cá»§a Vân Dáºt Long bất giác rúng động cõi loÌ€ng aÌnh mắt bá»—ng lá»™ vẻ u oaÌn, trong tiá»m thức y nháºn thấy Vân Dáºt Long không nên nhìn mình như váºy, bởi y không há» coÌ aÌc yÌ vá»›i chaÌ€ng, beÌ€n giáºn dá»—i noÌi:  
 - Sao các hạ lại vÅ© Ä‘oán như váºy?  
 Vân Dáºt Long cưá»i khảy:  
 - Bởi ChÃnh NghÄ©a Nhai Ä‘ã hồi nghi tại hạ rất coÌ thể ở tại Thất Long Bảo, maÌ€ ngưá»i má»›i đến đây chỉ có má»—i mình Vân má»—, vì váºy tôn giaÌ Ä‘ã tìm đến Vân má»—, đúng chăng? 
 Mỹ thiếu niên bực tức:  
 - ChÃnh NghÄ©a Nhai ngoại trừ hồi nghi Thất Long Bảo coÌ gian tế, chẳng hay coÌ€n hồi nghi gì nữa?  
 Vân Dáºt Long buá»™t miệng:  
 - Cá»u TruÌ€ng Thiên!  
 Mỹ thiếu niên ra chiá»u khÃch động và tức giáºn:  
 - Chả lẽ ngưá»i ta không thể từ Cá»u Trùng Thiên đến hay sao?  
 Vân Dáºt Long ngẩn ngưá»i, bá»—ng cưá»i khảy nói:  
 - Vân má»— không há» coÌ Ã¢n oaÌn vá»›i Cá»u TruÌ€ng Thiên, Cá»u TruÌ€ng Thiên tìm Vân má»— để làm gì?  
 Mỹ thiếu niên hơi bình tĩnh hơn, lạnh lùng nói:  
 - Tôn giá Ä‘ã saÌt hại ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai, lẽ ra không nên dấu đầu loÌ€i Ä‘uôi, báºc đại trượng phu dám làm dám chịu, giấu giếm giá hoạ cho ngưá»i đâu phải là hành vi cá»§a báºc quân tá». Tôn giá tuy kÃn đáo sâu sắc nhưng chỉ có thể đánh lừa được bá»n bị túi cÆ¡m kia chứ đâu qua mặt được kẻ này. Do đó mục Ä‘Ãch kẻ này đến đây là….  
 Bỗng ngưng bặt, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt dần tan biến, không sao nói tiếp được nữa.  
 Vân Dáºt Long cưá»i khảy:  
 - Do đó ngưá»i cá»§a Cá»u Trùng Thiên đến tìm Vân má»—, theo tại hạ suy Ä‘oán, có lẽ tôn giá chÃnh laÌ€ ca ca cá»§a hai huynh muá»™i kia.  
 Mỹ thiếu niên thoáng đỠmặt, có vẻ thèn thẹn nói:  
 - Các hạ Ä‘ã Ä‘oán đúng, tuy nhiên kẻ này không tìm caÌc hạ không phải laÌ€ trợ giuÌp cho ChÃnh NghÄ©a Nhai, maÌ€ laÌ€ muốn baÌo cho caÌc hạ biết, hiện caÌc hạ Ä‘ã Ä‘em đến cho Cá»u Trùng Thiên sá»± phiá»n phức và hung hiểm vô cùng. CÅ©ng như các hạ Ä‘ã noÌi, Cá»u TruÌ€ng Thiên không há» coÌ oaÌn thuÌ€ vá»›i caÌc hạ. váºy thì trên mặt đạo nghÄ©a các hạ phải có sá»± trả lá»i minh bạch. Do đó tại hạ đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch là yêu cầu các hạ hãy hiện ra mặt tháºt. Bằng không, trước khi ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai đến đây, tại hạ san bằng Thất Long Bảo trước, đó gá»i là tiên hạ thá»§ vi cưá»ng, bởi Cá»u Trùng Thiên chưa biết sợ bao giá».  
 Trước tiên, Vân Dáºt Long nghÄ© đến hai cha con há» Sở, tấm loÌ€ng lương thiện kia, đôi mắt xinh đẹp chứa chan tình ý kia, đó chÃnh là nguyên nhân duy nhất Ä‘ã khiến chaÌ€ng không thể naÌ€o động thá»§ tại Thất Long Bảo. Do đó chàng không muốn mỹ thiếu niên giết ngưá»i trong Thất Long Bảo.  
 Tuy nhiên trên mặt đạo nghÄ©a chàng cÅ©ng có phần Ä‘uối lý vaÌ€ aÌi ngại!  
 ChaÌ€ng neÌm cho Mỹ thiếu niên caÌi nhìn rồi noÌi:  
 - Chẳng hay há» Ä‘ã xâm phạm Cá»u TruÌ€ng Thiên bao giá» váºy?  
 Mỹ thiếu niên mắt vuÌ£t qua má»™t vẻ kỳ lạ buá»™t miệng noÌi:  
 - Tối mai, các hạ định đến đó ư?  
 Vân Dáºt Long gáºt đầu:  
 - Chỉ cần tối nay tôn giaÌ không giết ngưá»i trong Thất Long Bảo, khi đến lúc tại hạ nhất định sẽ bày tá» sá»± tháºt để xóa bá» sá»± phiá»n phức mà tại hạ Ä‘ã vô ý gây ra cho hiá»n huynh muá»™i, tôn giaÌ nghÄ© sao?  
 Mỹ thiếu niên aÌnh mắt lá»™ vẻ aÌy naÌy, y biết Vân Dáºt Long vốn không há» muốn trốn traÌnh việc laÌ€m cá»§a mình, song chỉ cần chaÌ€ng vá»›i mặt tháºt xuất hiện tại Cá»u TruÌ€ng Thiên, toaÌ€n thể võ lâm ắt sẽ nhắm cả vaÌ€o má»—i mình chaÌ€ng. Uy vá»ng cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai Ä‘ã đứng vững vàng trong giá»›i võ lâm haÌ€ng trăm năm qua, chẳng dá»… gì lung lay được.  
 Mỹ thiếu niên coÌ phần e sợ noÌi:  
 - Các hạ…có thể không cần đến đó, và tối nay tại hạ cÅ©ng không giết người tại đây. Tốt hÆ¡n hết các hạ nên sá»›m rá»i khá»i đây, khắc má»™t canh ba, ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai sẽ đến đây tìm caÌc hạ, đó là tại hạ Ä‘ã nghe Thụy CaÌi noÌi.  
 Vân Dáºt Long như vừa quyết định má»™t đại sá»±, đưa mắt nhìn ra ngoaÌ€i trá»i, luÌc naÌ€y coÌ nghÄ©a Ä‘ã gần canh ba, chaÌ€ng nhếch môi cưá»i nói:  
 - Vân má»— Ä‘ã noÌi laÌ€ thá»±c haÌ€nh, chẳng phải vì Cá»u TruÌ€ng Thiên maÌ€ laÌ€ trên mặt đạo ý tại hạ cần phải đến. Giữa hai ta chưa ai ban Æ¡n cho ai. Trước khi những ngưá»i kia kéo đến Cá»u Trùng Thiên, tại hạ sẽ bá»™c bạch sá»± tháºt cho há», không để Cá»u Trùng Thiên phải thương tổn má»™t ngưá»i nào cả, xin má»i tôn giá.  
 Mỹ thiếu niên mấp máy đôi môi nhá» nhắn hồi lâu, song chẳng thốt lên được má»™t lá»i mặc dù trong loÌ€ng coÌ rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói, bởi y nháºn thấy dù là giao tình, thá»i Ä‘iểm và thể diện Ä‘á»u không cho phép y thổ lá»™ những gì trong loÌ€ng, beÌ€n nhoẻn cưá»i nói:  
 - Vân công tá», tại hạ có thể biết đại danh cá»§a công tá» không?  
 Vân Dáºt Long thoáng ngạc nhiên Ä‘oạn Æ¡ há» nói:  
 - Tại hạ laÌ€ Vân Dáºt Long!  
 Mỹ thiếu niên lẩm nhẩm lặp lại, bỗng đỠmặt nói:  
 - Vân công tá», xin hẹn tái ngá»™, tốt hÆ¡n hết công tá» hãy rá»i khá»i đây trước canh ba, song quyá»n nan địch tứ thá»§, hảo hán khó chống nổi số đông. Tất cả những gì tại hạ Ä‘ã noÌi Ä‘á»u do tá»± đáy loÌ€ng, xin công tá» chá»› traÌch, Nhạc Phụng Linh xin caÌo từ!  
 Vân Dáºt Long kinh ngạc trong loÌ€ng thầm nhá»§:  
 - Nhạc Phụng Linh, cái tên giống như con gái quá!  
 Äoạn cÅ©ng phi thân ra khá»i nhà, lúc này Ä‘ã gần canh ba, aÌnh mắt chaÌ€ng ngáºp đầy sát cÆ¡ phi thân vá» phÃa đại sảnh.  
 Vân Dáºt Long như má»™t luồng sáng trắng đáp xuống trước cá»a đại sảnh, quét mắt nhìn những thấy bên trong không má»™t boÌng ngưá»i, thức ăn trên bàn vẫn coÌ€n, đủ thấy khi nghe hung tin, má»i ngưá»i tại đây thảy Ä‘á»u trở vá» ngay vị trà cá»§a mình.  
 Vân Dáºt Long vào trong sảnh khiêng má»™t chiếc ghế dá»±a to đặt ngay giữa trước cá»a sảnh, ngồi xuống quay mặt ra ngoài, đầu hÆ¡i chồm tá»›i trước, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra cổng bảo.  
 Tiếng trống vừa Ä‘iểm canh ba, hai bóng ngưá»i từ ngoài bảo như chim lướt vào, Vân Dáºt Long nhìn qua cÅ©ng đủ biết há» là ngưá»i từ ChÃnh NghÄ©a Nhai đến, bởi hai ngưá»i Ä‘á»u mặc y phục và che mặt bằng vải Ä‘en.  
 Má»™t gã phoÌ€ng vệ từ trong tối phi thân ra cản đưá»ng, như há»i vài câu gì đó, bèn đưa hai ngưá»i phóng Ä‘i vá» phÃa đại sảnh.  
 Vân Dáºt Long vẫn ngồi yên trên ghế dá»±a như pho tượng, nhưng ánh mắt lại càng lá»™ vẻ ghê rợn hÆ¡n.  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en bịt mặt dừng lại trước mặt Vân Dáºt Long cách chừng năm thước, ngưá»i bên phải lạnh lùng nói:  
 - Các hạ có phải là ngưá»i trong bảo không?  
 Vân Dáºt Long không đáp chỉ buông tiếng cưá»i sắc lạnh, gã phoÌ€ng vệ mắt vuÌ£t qua má»™t tia thâm độc vá»™i nói:  
 - Äó là Vân công tá», hôm nay má»›i từ Thái SÆ¡n đến!  
 Vân Dáºt Long nháºn ra gã phoÌ€ng vệ ấy, bởi chÃnh gã đưa chàng đến ngôi nhà trắng.  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en cùng đưa mắt nhìn nhau, dưá»ng như y nói:  
 - Quả đúng là hắn!  
 Ngưá»i áo Ä‘en bên phải mắt rá»±c lên, trở giá»ng nói:  
 - Äứng lên, chúng đại gia có Ä‘iá»u cần há»i.  
 Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i:  
 - Hai vị nên biết laÌ€ thá»i gian coÌ hạn, haÌ€ tất laÌ€m bá»™ laÌ€m tịch chứ.  
 Äoạn chầm cháºm ngước mặt lên song vẫn ngồi yên.  
 Ngưá»i áo Ä‘en bên phải mắt bừng sát cÆ¡ dưá»ng như toan động thá»§, ngưá»i áo Ä‘en bên trái vá»™i nắm tay áo giữ lại, vá»›i giá»ng sắc lạnh nói:  
 - Bằng hữu từ Thái SÆ¡n ChÃnh NghÄ©a Nhai đến, có biết hai ngưá»i trên ChÃnh NghÄ©a Nhai laÌ€ do ai hạ saÌt không? Bằng hữu nên biết Ä‘iá»u, ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai Ä‘ã lưu ý đến các hạ, tất nhiên là phải nắm vững sá»± thành bại, bằng hữu đừng tá»± chuốc khổ vào thân.  
 Vân Dáºt Long chầm cháºm đứng lên, môi nở nụ cưá»i lạnh bạo, nhạt nhẽo noÌi:  
 - Hai vị tin là Vân má»— có bản lÄ©nh như váºy ư?  
 Ngưá»i bên phải cưá»i khảy:  
 - Võ công coÌ nhiá»u chừng má»±c, bằng hữu tuy trông yếu Ä‘uối như chưa từng há»c võ, nhưng nếu võ công đạt tá»›i mức độ cao thì coÌ thể phản phaÌc quy chân chẳng khaÌc naÌ€o văn nhân, bằng hữu hẳn laÌ€ tá»± hiểu.  
 Vân Dáºt Long bá»—ng cất tiếng cưá»i dài Ä‘inh tai, mặt ngáºp đầy sát cÆ¡, lạnh lùng nói:  
 - Ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai quả là danh bất hư truyá»n, tại hạ cÅ©ng muốn xem bá»™ mặt tháºt cá»§a hai vị.  
 Äoạn thản nhiên Ä‘i vá» phÃa hai ngưá»i, ra chiá»u hết sức khinh miệt.  
 Qua tiếng cưá»i Ä‘inh tai nhức óc và ánh mắt sáng rá»±c kia, chẳng ai tin chàng là má»™t thư sinh yếu Ä‘uối.  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en bịt mặt vốn rất mong Vân Dáºt Long chÃnh là hung thá»§ trên ChÃnh NghÄ©a Nhai, song bây giỠđây há» lại hy vá»ng chàng quả đúng là má»™t thư sinh yếu Ä‘uối, bở há» vừa chợt nghÄ© đến háºu quả.  
 Hai ngưá»i bất giác thoái lùi má»™t bước đồng thanh nói:  
 - Như hai vị đã nghĩ, Vân mỗ đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, hai vị không đủ khả năng đương cự với Vân mỗ đâu!  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en như chợt nhá»› ra đồng thanh nói:  
 - Ngươi hỠVân, Vân Phong Kỳ là….  
 Bá»—ng ngưng bặt, hiển nhiên hai ngưá»i Ä‘ã biết mình lỡ lá»i.  
 Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i đắc ý vaÌ€ taÌ€n độc, Ä‘anh giá»ng nói:  
 - Hai vị Ä‘ã Ä‘oán đúng, mưá»i ba năm trước ở dưới ChÃnh NghÄ©a Nhai, chúng ta vốn Ä‘ã biết nhau rồi, Ä‘iá»u khác nhau là lúc bấy giá» hai vị chỉ chịu sá»± sai khiến cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai, mà bây giá» lÅ© loÌ€ng lang dạ soÌi caÌc ngưá»i đến đây để đại biểu cho chÃnh nghÄ©a gì, ha ha…quả baÌo tuần hoaÌ€n, hôm nay Ä‘ã đến ngày các ngưá»i Ä‘á»n trả rồi!  
 Tiếng nói chàng lạnh đến thấu xương, ná»—i kinh khiếp trong loÌ€ng Ä‘ã khiến hai ngưá»i hoàn toàn mất Ä‘i vẻ oai phong trước đây, lại cùng lùi sau má»™t bước, ý liá»u mạng chợt nảy sinh, bởi biết chẳng coÌ€n caÌch naÌ€o hÆ¡n.  
 Ngưá»i áo Ä‘en bên phải gắng gượng nói:  
 - Kẻ chúng đại gia cần tìm chÃnh laÌ€ ngươi.  
 Gã phoÌ€ng vệ thấy tình thế không ổn, beÌ€n len leÌn luÌ€i sau hai bước, vụt quay ngưá»i bá» chạy ra ngoài bảo.  
 NaÌ€o ngá» gã vừa quay ngưá»i, chợt nghe má»™t chuá»—i cưá»i sắc lạnh vang lên sau lưng nói:  
 - Bằng hữu lẽ ra đã phải chết từ lâu rồi!  
 Vừa dứt tiếng, sau lưng hai ngưá»i áo Ä‘en Ä‘ã vang lên bình má»™t tiếng, liá»n sau đó là má»™t tiếng há»± khô khan, rồi thì tất cả trở vá» yên lặng.  
 Những thấy bóng trắng nhấp nhoáng ngưá»i tuy Ä‘ã váºn công sẵn saÌ€ng, nhưng ngay ý nghÄ© ra tay chưa kịp chá»›m lên thì Vân Dáºt Long Ä‘ã biến mất rồi.  
 Hai ngưá»i cùng lúc quay phắt lại, láºp tức kinh hãi luÌ€i sau hai bước, thì ra Vân Dáºt Long Ä‘ang đứng sau lưng há» chỉ cách chừng năm thước, sau lưng chàng là gã phoÌ€ng vệ nằm ngay đơ dưới đất, trên trán hằn rõ má»™t dấu baÌ€n tay đỠnhư máu, hiển nhiên sá»›m Ä‘ã tắt thở rồi.  
 Vân Dáºt Long hai mắt ngáºp lá»a thuÌ€ queÌt nhìn hai ngưá»i áo Ä‘en Ä‘ang đứng thá»™n ra, vá»›i giá»ng sắc lạnh nói:  
 - Hai vị sẽ không chết nhanh chóng như y đâu, tại hạ mong là hai vị có đủ cam đảm để chịu đựng.  
 Äoạn cất bước tiến tá»›i gần, bước chân vẫn thản nhiên đầy khinh miệt.  
 Qua thân pháp vừa rồi cá»§a Vân Dáºt Long, hai ngưá»i áo Ä‘en biết có chạy cÅ©ng chẳng thoát, nên ý định liá»u mạng lại càng kiên quyết, cùng đưa mắt nhìn nhau. Ngay khi Vân Dáºt Long đặt chân phải xuống, chân trái vừa cất lên, cùng lúc buông tiếng quát vang, chia ra tả hữu đồng thá»i ra tay tấn công, thân thá»§ nhanh khôn tả.  
 Tá»±a như thể hai cánh dÆ¡i Ä‘en không lồ, cháºp chá»n bất định, khiến ngưá»i hoa cả mắt, hai ngưá»i bốn chưởng liên hoàn tung ra, tạo thành màng lưới chưởng từ tả hữu áºp tá»›i, chưởng phong cuốn tung cát đá, gió rÃt ào ào, uy lá»±c qua kinh ngưá»i.  
 Vân Dáºt Long thốt giáºt mình, đôi mày kiếm nhướng lên, đứng má»™t chân xoay nhanh, láºp tức biến thành má»™t cái bóng trắng cháºp chá»n, động taÌc coÌ€n nhanh hÆ¡n cả ý niệm cá»§a hai ngưá»i.  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en chỉ thấy trước mắt hoa lên, thế chưởng Ä‘ã đánh vào khoảng không. Ngay trong khoảng khắc ấy, trên không bá»—ng vang lên tiếng quát cá»§a Vân Dáºt Long:  
 - Äã đến lúc rồi.  
 Hai ngưá»i vừa ngước lên, những thấy má»™t voÌ€ng troÌ€n đỠđưá»ng kÃnh hÆ¡n trượng chụp xuống đỉnh đầu, đó chẳng phải là chiêu khởi đầu cá»§a Viên Dương Thất Huyá»…n chưởng là gì?  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en theo bản năng sinh tồn phóng chưởng đánh vào voÌ€ng troÌ€n Ä‘á», đồng thá»i liá»n vá»™i tung mình ra sau, phản ứng cá»±c nhanh.  
 Ngay khi ấy trên mái đại sảnh bỗng vang lên một tiếng trong trẻo kinh ngạc nói:  
 - Ủa, Hồng Luân aÌnh Thần Châu?  
 Vân Dáºt Long như không ngá» có ngưá»i lại biết tên gá»i cá»§a chiêu này, bất giác giáºt mình, chiêu thế cÅ©ng liá»n cháºm lại, nhá» váºy hai ngưá»i áo Ä‘en má»›i thoát khá»i phạm vi cá»§a voÌ€ng troÌ€n Ä‘á».  
 Vân Dáºt Long quét mắt tháºt nhanh lên mái đại sảnh, song chẳng thấy bóng dáng má»™t ai cả.  
 Hai ngưá»i áo Ä‘en vừa thoát hiểm, láºp tức lao tá»›i tấn công, những thấy chàng tung mình lên không, lần naÌ€y thì voÌ€ng troÌ€n Ä‘ã trở nên maÌ€u cam.  
 Trên mái đại sảnh lại vang lên tiếng trong trẻo nói:  
 - Tranh Quang Triệt Như U!  
 Vân Dáºt Long tảng lá», voÌ€ng troÌ€n cam như cÆ¡n gió xoáy Ä‘ã phá»§ chụp xuống.  
 Liá»n thì, hai tiếng ruÌ thảm khốc phaÌ vỡ đêm không tÄ©nh mịch, hai ngưá»i áo Ä‘en Ä‘ang lao tá»›i cùng báºt ngá»a ra sau, trên trán má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t dấu bàn tay màu cam, thá»§ng qua khe Ä‘en che mặt.  
 Vân Dáºt Long chá»› hỠđếm xỉa đến hai ngưá»i áo Ä‘en nằm dưới đất, liá»n tức nhún mình phi thân lên maÌi nhaÌ€, hai chân vừa chạm trên mái ngoÌi, bá»—ng thấy má»™t bóng đỠphóng hướng ra ngoài bảo, thân pháp nhanh khôn tả.  
 Vân Dáºt Long giáºt mình thầm nhá»§:  
 - Khinh công ngưá»i này chẳng kém hÆ¡n mình, nếu cÅ©ng laÌ€ kẻ địch thì mai sau hắn sẽ gây trở ngại cho mình không Ãt, chẳng thể buông tha dá»… dàng như váºy.  
 Äoạn vừa định Ä‘uổi theo, bá»—ng thấy xung quanh ùa ra không dưới năm mươi ngưá»i, tất cả cùng lao vá» phÃa đại sảnh.  
 - Vân Dáºt Long liá»n chững ngưá»i, lẩm bẩm má»™t mình:  
 - Ngưá»i này nếu quả là kẻ địch thì mai sau cÅ©ng sẽ coÌ ngaÌ€y gặp lại, nếu ta hiện thân lúc này bắt buá»™c phải tiêu diệt cả Thần Long Bảo. Lúc bấy giá» nếu không hạ sát hai cha con ngưá»i há» Sở, hắn sẽ khiến há» bị hoài nghi mà mang há»a sát thân, thôi thì ta đành dằn nén thêm váºy.  
 Äoạn liá»n tìm ngay má»™t chá»— tối ngồi xổm xuống.  
 Ngưá»i cá»§a Thất Long Bảo ai nấy Ä‘á»u võ công cao cưá»ng, ngưá»i áo đỠtuy khinh công nhanh nhẹn cÅ©ng khó tránh khá»i tai mắt, láºp tức có ngưá»i la to:  
 - Äuổi theo mau, gian tế đào tẩu ra ngoài bảo kia!  
 Ngay tức khắc, tất cả Ä‘á»u Ä‘uổi theo vá» hướng mất dạng cá»§a ngưá»i áo Ä‘á».  
 Vân Dáºt Long cháºm rãi đứng lên, nhưng thấy bóng đỠđã ra khá»i bảo, dưá»ng như không muốn bá» rÆ¡i những ngưá»i Ä‘uổi theo, y giảm tốc độ hÆ¡n trước rất nhiá»u.  
 Vân Dáºt Long hoang mang trông theo bóng đỠxa dần, loÌ€ng thầm nhá»§:  
 Qua hành động cá»§a ngưá»i naÌ€y, rõ raÌ€ng laÌ€ y coÌ Ã½ giải vây cho mình. Nhưng khắp trong thiên hạ chỉ có ba ngưá»i biết thân pháºn cá»§a Vân Dáºt Long này và há» Ä‘ã chết, ngoaÌ€i ra chẳng coÌ€n ai khaÌc, ngưá»i này tháºt ra là ai váºy nhỉ?  
 Vân Dáºt Long nghÄ© mãi vẫn không coÌ Ä‘Æ°á»£c lá»i giải đáp. Thá»i gian lặng lẽ trôi qua chàng ngước mắt lên, ngoài Thất Long Bảo Ä‘ã coÌ boÌng ngưá»i thấp thoáng, hiển nhiên là má»i ngưá»i Ä‘ã quay trở vá».  
Vân Dáºt Long bèn phi thân xuống đất trở vá» ngôi nhà trắng. sau đó lại từ ngôi nhà trắng đủng đỉnh Ä‘i vá» phÃa đại sảnh, ước lượng qua khoảng cách, chàng biết khi mình đến thì hỠắt Ä‘ã coÌ mặt tại đại sảnh.  
 Quả nhiên, chàng chưa Ä‘i đến cá»a đại sảnh thì Ä‘ã nghe tiếng Thụy CaÌi lạnh luÌ€ng noÌi: 
 - Tháºt không ngá» Viêm Dương Thất Huyá»n Chưởng lại di chuyển đến Thất Long Bảo nhanh chóng thế naÌ€y, theo sá»± suy tÃnh cá»§a lão ăn mày này, ngưá»i áo trắng thoạt tiên dùng kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n, ngưá»i áo đỠsau má»›i chÃnh thá»±c là chá»§ hung. Rất tiếc là chưa trông rõ được mặt tháºt cá»§a hắn, không thì má»i sá»± Ä‘ã ra lẽ rồi.  
 Vân Dáºt Long rúng động cõi loÌ€ng, ná»—i hoài nghi vá» ngưá»i áo đỠlại càng cá»™ng thêm thắc mắc. chàng biết vá»›i công lá»±c và khinh công cá»§a ngưá»i áo Ä‘á», nếu không muốn cho má»i ngưá»i trông thấy, ắt chẳng thể nào trông thấy được.  
 Tuý Lý CaÌ€n Khôn cũng cưá»i khảy nói:  
 - Tháºt chẳng ngá» ngưá»i này lại coÌ€n coÌ trợ thá»§, nhất định hắn có cả má»™t đại gia đình hẳn đây là hai cha con.  
 Thụy Cái đôi mắt ti hà quét mắt nhìn hai cha con Sở Nam Nhạn noÌi:  
 - Nếu như Sở huynh không trách, lão ăn mày này tháºt muốn Ä‘oán há» chÃnh là hai cha con há» Vân. Tuy nhiên, má»™t ngày nào đó rồi má»i sá»± sẽ rõ trắng Ä‘en, lão ăn mày này tin là sẽ gặp hai cha con há» trong má»™t ngày gần đây, và sẽ đương nhiên cÅ©ng có thể là lão ăn mày này Ä‘ã lầm.  
 Vạn Liá»…u bảo chá»§ Sở Nam Nhạn naÌ€o chịu keÌm, liá»n trừng mắt noÌi:  
 - Cái huynh nói năng lên giữ lá»i má»™t chút, con trai Vân Phong Kỳ là bạn tri giao cá»§a Sở mỗ, trước khi chưa rõ sá»± tháºt, tôn giaÌ hồi nghi tri giao cá»§a Sở mỗ tức laÌ€ không tin tưởng Sở mỗ. Váºy thì hai cha con Sở mỗ chẳng tiện ở lại đây nữa, xin cáo từ!  
 - Thất Long Bảo chá»§ HaÌ€n Thá»§y Äông trong má»™t đêm Ä‘ã Ä‘au loÌ€ng mất aÌi tá», giá» lại coÌ ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai chết trong Thất Long Bảo, Ãt ra y cÅ©ng phải gánh lấy ná»a phần trách nhiệm. bởi lẽ cùng chết vá»›i hai ngưá»i cá»§a ChÃnh NghÄ©a Nhai chỉ có má»—i tên phoÌ€ng vệ, không khá»i khiến y hết sức Ä‘au đầu, tháºt sá»± chẳng biết nên xá» trà thế nào cho phải. Mặc dù trong loÌ€ng nháºn thấy Thụy CaÌi vaÌ€ Tuý LyÌ CaÌ€n Khôn Ä‘á»u noÌi có lý, nhưng trước khi có bằng chứng cụ thể, y cÅ©ng chẳng phải dám đắc tá»™i vá»›i Sở Nam Nhạn trong lúc này, nên bèn lưỡng lá»± nói:  
 - Sở huynh…  
 Bá»—ng nghe Tuý Lý CaÌ€n Khôn cưá»i khảy nói:  
 - Ô! Hai ngưá»i chết thì ra laÌ€ “Chấn SÆ¡n chưởng†Từ Tá» Liêm và Phiêu SÆ¡n Äiêu Liá»…u Thanh Phong. Hắc hắc, dưá»ng như khi xưa Vân lão đầu có hiá»m khÃch vá»›i hai ngưá»i này thì phải?  
 Sở Nam Nhạn nghe noÌi liá»n nghe loÌ€ng trÄ©u nặng, ngoảnh mặt nhìn, quả đúng là hai ngưá»i ấy, ông rầu rÄ© thầm nhá»§:  
 - Váºy laÌ€ duÌ€ mình coÌ trăm miệng cÅ©ng khó mà biện bạch được cho Vân lão baÌ, thôi thì rá»i khá»i đây là hÆ¡n!  
 Tất cả má»i ngưá»i liá»n táºp trung ánh mắt vào hai cha con Sở Nam Nhạn, luÌc naÌ€y aÌnh mắt cá»§a há» không chỉ hồi nghi maÌ€ coÌ€n…..  
 Hàn Thá»§y Äông mặt co giáºt dữ dá»™i má»™t hồi, Ä‘oạn lạnh lùng nói:  
 - Sở huynh, Hàn mỗ xin phép không đưa tiễn!  
 Sở Nam Nhạn tức giáºn cưá»i khảy:  
 - HaÌ€n huynh khá»i khaÌch saÌo, khi naÌ€o má»i sá»± saÌng tá» Sở má»— sẽ tÆ¡Ìi viếng Thất Long Bảo, xin caÌo từ!  
 Äoạn liá»n nắm tay Sở Má»™ng Bình toan bước Ä‘i.  
 Bỗng Sở Mộng Bình reo lên:  
 - Ô, Vân công tỠđến kìa! Vân công tá», chuÌng ta cuÌ€ng rá»i khá»i đây nhé?  
 Má»i ngưá»i nghe nói liá»n cùng ngoảnh lại nhìn, quả thấy Vân Dáºt Long Ä‘ang từ ngoài hai trượng đủng đỉnh Ä‘i tá»›i. chàng thá» Æ¡ quét mắt nhìn những tá» thi dưới đất, rồi lại đảo mắt nhì má»i ngưá»i má»™t lượt, dừng lại hai cha con Sở Nam Nhạn, vá»›i giá»ng đượm vẻ an á»§i nói:  
 - Sở bá bá và Sở cô nương đi ngay bây gi� Vân mỗ cũng định ra đi ngay đây, nhị vị hãy đi trước một bước, hôm nào tại hạ sẽ đến Vạn Liễu Bảo bái viếng.  
 Sở Má»™ng Bình vá»›i giá»ng như nài nỉ:  
 - Vân công tá», hãy Ä‘i cùng cha con tiểu nữ, váºy cÅ©ng tiện bá» trông nom lẫn nhau.  
 Vân Dáºt Long cưá»i cảm kÃch và sâu sắc noÌi:  
 - Sở cô nương, mai này khi tại hạ đến Thê Hà LÄ©nh, cô nương đừng quên đưa tại hạ Ä‘i ngắm ráng chiá»u. Bởi trong vài ngày tá»›i coÌ€n coÌ má»™t số bạn beÌ€ cần gặp tại hạ tại lân cáºn Thi SÆ¡n, quả tình mình không thể phân thân được, xin cô nương hãy Ä‘i trước!  
 Sở Nam Nhạn thầm trầm queÌt mắt nhìn má»i ngưá»i nói:  
 - Vân công tá», nÆ¡i nên ở thì ở, chá»— nên Ä‘i thì Ä‘i, Sở má»— không muốn nhiá»u lá»i, hãy cuÌ€ng Sở má»— Ä‘i thôi!  
 Sở Má»™ng Bình nhìn đăm đăm vào mặt Vân Dáºt Long, ánh mắt ngáºp đầy ao ước, van cầu, như muốn bằng đôi mắt truyá»n đạt, bằng lá»i tha thiết trìu mến sang cho Vân Dáºt Long, không há» chuÌ Ã½ đến "Hàn Thá»§y Lý" Quý Thế Phương mắt rá»±c vẻ ghen tức đứng bên cạnh.  
 Thụy CaÌi queÌt mắt nhìn Túy Lý CaÌ€n Khôn, bá»—ng cưá»i sắc lạnh nói:  
 - Vân công tá» là văn nhân, không hiểu Vân công tá» cảm nghÄ© như thế nào vá» những ngưá»i này?  
Vân Dáºt Long cưá»i nhạt:  
 - Äá»i ngưá»i ai cÅ©ng má»™t lần chết, sách có câu "Thiện ác đáo đầu chung hữu báo", chết chẳng có gì sợ, đúng chăng?  
Äoạn hướng vá» cha con Sở Nam Nhạn nói tiếp:  
 - Thôi được, chúng ta hãy cuÌ€ng rá»i khá»i đây. Hàn bảo chá»§, Vân má»— sẽ không quên mối thịnh tình ngaÌ€y hôm nay đâu!  
 Hàn Thá»§y Äông vút qua má»™t vẻ mặt u ám, trầm giá»ng quát:  
 - Hãy đem ngựa của Vân công tỠđến ngay!  
 Vân Dáºt Long cưá»i lạnh lùng:  
 - Con ngá»±a ấy hung tÃnh lắm, Vân má»— tá»± Ä‘i dắt lấy thì hÆ¡n!  
 Hàn Thá»§y Äông cưá»i khảy:  
 - Váºy thì HaÌ€n má»— xin tạm biệt! Bay đâu, truyá»n lệnh hạ cầu treo xuống.  
 Sở Má»™ng Bình há»›n hở nhảy đến bên cạnh Vân Dáºt Long, vừa Ä‘i vừa nói huyên thuyên, bảo chàng dạy cho cách thuần phục bạch mã, khiến "HaÌ€n Thá»§y Lý" Quý Thế Phương tức sôi gan, càng thêm căm háºn Vân Dáºt Long.  
 Thụy Cái trông theo bóng dáng má»i ngưá»i khuất dạng, Ä‘oạn nắm tay Túy Lý CaÌ€n Khôn quay sang Hàn Thá»§y Äông nói:  
 - Hàn lão nhi, lão ăn mày cùng lão ma men xin đi trước một bước, hẹn gặp ngày sau tại nơi đã định.  
 Äoạn kéo Túy Lý CaÌ€n Khôn cuÌ€ng rá»i khá»i bảo.  
 Hàn Thá»§y Äông buông tiếng cưá»i khảy, lẽ dÄ© nhiên y rất hiểu ý đồ cá»§a hai ngưá»i.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Adayroi; 07-09-2008 at 08:52 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				07-09-2008, 05:44 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			BẠCH KIẾM LINH MÃ 
 
Tác giả: Khuyết Danh 
CHƯƠNG NĂM 
"BẠCH KIẾM LINH MÃ" HIỆN, ÃC Äá»’ TÃNG MẠNG 
 
 
  
 
Trước buổi bình minh, đêm càng thêm u ám và thê lương.  
Äá»™t nhiên, hai bóng ngưá»i như thể u linh loáng cái đã khuất dạng trong cánh rừng tùng trên má»™t ngá»n đồi, thân pháp nhanh đến ná»—i như có hình mà không có trá»ng lượng.  
Cánh rừng này trải dài đến táºn Thái SÆ¡n, chẳng rõ được trồng vào thá»i kỳ nào. Trước rừng có má»™t lối dẫn nhá» vào, hai bóng Ä‘en kia chÃnh là đã Ä‘i theo lối này, nÆ¡i đây cách Thất Long Bảo chừng trăm dặm đưá»ng.  
Äêm tối mịt mùng, tÄ©nh lặng đến nghẹt thở.  
Bá»—ng tiếng chuông lảnh lót vang lên phá tan bầu không khà tÄ©nh mịch cá»§a trá»i đêm, qua tiếng chuông Ä‘á»u đặn và nhịp nhàng, đủ biết kỵ sỹ không há» giục ngá»±a phi nhanh.  
Chốc lát sau trong rừng bá»—ng vang lên má»™t giá»ng nham hiểm nói:  
- Lão ma men, không sai chứ? Ta biết trước thế nào hắn cÅ©ng Ä‘i đến Cá»u Trùng Thiên mà. Hắc, hắc, thanh kiếm kia...  
Rõ ràng là tiếng nói của Thụy Cái.  
Một tiếng khác nói:  
- Lão ăn mày, chúng ta phải ra tay càng nhanh càng tốt, kẻo trá»i sáng ngưá»i trông thấy thì cái chiêu bài hiệp nghÄ©a cá»§a hai ta sẽ mang vứt Ä‘i. Còn nữa, khi lấy được kiếm rùi, ngươi cần phải thay gù kiếm ngay, không thì, hừ, Sở lão quá»· chẳng phải dá»… trêu đâu.  
Ngưá»i này chÃnh là Túy Lý Càn Khôn.  
Thụy Cái cưá»i u ám:  
- Tên tiểu tá» này tay không có sức trói gà, lấy mạng hắn tháºt dá»… như trở bàn tay, nhưng ngươi hãy cẩn tháºn con ngá»±a đó đấy.  
- Äiá»u ấy thì không đáng ngại, ta chỉ lo là làm thế nào để xá» lý thi thể cá»§a tên tiểu tỠấy đây.  
Thụy Cái như đã lo toan trước, liá»n nói ngay:  
- Äiá»u ấy lão ăn mày này đã nghÄ© trước hồi còn ở Thất Long Bảo rồi. Lúc đầu ta chỉ lo tên tiểu tá» này võ công đã luyện đến mức phản phác quy chân mà không thể hạ thá»§ được, mãi đến tối qua đến chá»— hắn ngá»§, hắn không há» hay biết ta má»›i yên tâm. Ngay lúc ấy là ta đã sắp đặt kế hoạch rồi, chúng ta chỉ cần làm cho hắn thất khiếu lưu huyết, món nợ này dÄ© nhiên chá»§ nhân Huyết Bi sẽ gánh chịu thay chúng ta. Hắc, hắc, kế này thế nào?  
Tiếng chuông rõ dần, hòa cùng tiếng vó ngựa lộp độp, hiển nhiên khoảng cách chẳng còn xa lắm.  
Túy Lý Càn Không ngẫm nghĩ một hồi đoạn nói:  
- Lão ăn mày, kế ấy đành rằng cÅ©ng hay, nhưng mà ta giá há»a cho Huyết Bi thì không ổn đâu.  
Thụy Cái cưá»i đắc ý:  
- Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng đã khiến cho há» Ä‘iên đầu rối trà rồi, còn đâu thì giá» mà chú ý đến những việc vặt vãnh này nữa. Lão ma men, đây gá»i là thừa nước đục thả câu mà. Ủa, lạ tháºt, tiếng chân ngá»±a cháºm thế kia, sao ngá»±a lại đến nhanh thế này, mẹ kiếp, rõ là quái đản.  
Thụy Cái vừa dứt lá»i, bá»—ng nghe má»™t tiếng hú dài như thể long ngâm, kèm theo tiếng vó ngá»±a dồn dáºp như bão táp, má»™t cái bóng trắng đã từ ngoài mưá»i trượng lao vút tá»›i.  
Hai ngưá»i cùng sá»ng sốt, bá»—ng nghe Thụy Cái cưá»i to:  
- Ha ha... Vân công tá», tệ nhân đã chỠđây lâu lắm rùi, sao lại đành tâm Ä‘i qua vá»™i vã thế này?  
Äồng thá»i hai bóng ngưá»i lanh lẹ lách sang bên, má»™t phải má»™t trái đứng hai bên lối Ä‘i, váºn công sẵng sàng.  
Bạch mã loáng cái đã đến nÆ¡i, hai chân trước giÆ¡ lên cao, đứng thẳng nhu ngưá»i, khi hai chân trước hạ xuống thì đã đứng yên tại chá»—.  
Túy Lý Càn Khôn định thần nhìn kỹ, liá»n kinh ngạc nói:  
- Trên ngá»±a không có ngưá»i.  
Thụy Cái cÅ©ng thấy rõ, đôi mắt ti hà đảo tròn, Ä‘oạn cưá»i khảy nói:  
- Hẳn là Hàn lão nhi đã phỗng tay trên rồi cố ý đánh ngựa đến đây để trêu cợt chúng ta. Nào, ta đi tìm y.  
Nói xong, ra chiá»u hết sức tức giáºn. Túy Lý Càn Khôn chòng chá»c nhìn con bạch mã, ánh mắt càng lúc càng sáng, cuối cùng vẻ say sưa hoàn toàn biến mất, mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay, thá» thẫn nói:  
- Lão ăn mày, ta bá»—ng nghÄ© đến má»™t ngưá»i.  
Thụy Cái Ä‘ang tức tối vì chưa được toại nguyện, nghe váºy liá»n sẵng giá»ng nói lá»›n:  
- Trước hết hãy Ä‘i tìm gặp Hàn lão nhi giải quyết xong việc rùi hẵng nói đến những Ä‘iá»u không quan trá»ng khác.  
Túy Lý Càn Không mắt vẫn chòng chá»c nhìn vào bạch mã, vẻ đỠđẫn trên mặt trở nên khiếp hãi. Y hÃt sâu má»™t hÆ¡i dài cố trấn tÄ©nh lại, song chiếc lưỡi vẫn không chịu nghe theo sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a y, lắp bắp nói:  
- Nếu đúng là ngưá»i đó thì khu rừng này chÃnh là nÆ¡i chôn thây cá»§a hai ta.  
Mãi đến lúc này Thụy Cái má»›i phát hiện ra giá»ng nói cá»§a đồng bá»n có vẻ khác lạ, bèn ngoảnh lại nhìn thấy vẻ khiếp hãi cá»§a Túy Lý Càn Khôn, bất giác giáºt nảy mình. Hai ngưá»i gần gÅ©i bên nhau đã nhiá»u năm nên rất hiểu tÃnh nhau, bởi dáng vẻ cá»§a Túy Lý Càn Khôn, cÆ¡n tức giáºn cá»§a Thụy Cái hoàn toàn tan biến, buá»™t miệng há»i:  
- Lão ma men đã nghÄ© đến ai váºy? Äại giang nam bắc, tung hoành Thần Châu, hai ta sợ ai bao giá»?  
Túy Lý Càn Khôn đưa lưỡi liếm làn môi khô khốc, giá»ng cứng ngắc nói:  
- Ngươi còn nhá»› hai câu thÆ¡ mà các báºc tiá»n bối vẫn hay nhắc không? "Thất hải dược (nhảy) linh mã, bạch kiếm tảo thiên hạ" Kim BÃch Cung Chá»§ trước khi giết ngưá»i chẳng phải là linh mã xuất hiện trước hay sao?  
Thụy Cái liá»n tái mặt, buá»™t miệng:  
- Äi, ta Ä‘i thôi.  
Äoạn tung mình ngược ra sau, không dám tiến tá»›i vì y nghÄ© rằng nhất định là ngưá»i ở sau ngá»±a.  
Nào ngá» y vừa tung ngưá»i lên, láºp tức bị má»™t bức tưá»ng khà cản lại, rÆ¡i xuống ngay vị trà cÅ©, rồi thì má»™t giá»ng nói lạnh tanh vang lên:  
- "Thất hải dược linh mã, bạch kiếm tảo thiên hạ", hai vị chẳng phải Ä‘ang muốn lấy TrÃch Huyết Kiếm và Chiêu Hồn Mã ư? Sao lại bá» Ä‘i thế này?  
Ngưá»i lên tiếng là má»™t thiếu niên anh tuấn tuyệt luân, chẳng rõ tá»± lúc nào đã đứng sau lưng hai ngưá»i cách chừng bảy thước, chàng chÃnh là Vân Dáºt Long.  
Vân Dáºt Long lúc này khác hẳn vá»›i Vân Dáºt Long khi ở Thất Long Bảo, ánh mắt sắc lạnh đã xua tan vẻ yếu Ä‘uối cá»§a chàng, gương mặt lạnh lùng và ngáºp đầy sát cÆ¡ chứ không hiá»n lành như trước đây nữa.  
Thụy Cái cố định thần, đánh bạo cưá»i khảy, nói:  
- Vân công tá», lão ăn mày đã lầm, thì ra công tá» là ngưá»i võ công cao cưá»ng. Tuy nhiên Kim BÃch Cung Chá»§ không phải ai muốn mạo nháºn cÅ©ng được đâu. Theo xuẩn kiến cá»§a lão ăn mày này, công tá» hãy nói ra sư thừa thì hÆ¡n.  
Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i:  
- Kim BÃch Cung Chá»§ hiện nay chÃnh là thiếu gia, hà tất phải mạo nháºn.  
Túy Lý Càn Khôn đưa mắt nhìn kỹ Vân Dáºt Long, thấy chàng còn trẻ tuổi, y bèn bạo dạn cưá»i khẩy nói:  
- Kim BÃch Cung Chá»§ có ba đại cáºn vệ không bao giá» rá»i xa. Vân công tá» lẽ ra nên tìm hiểu cho rõ ràng địa Ä‘iểm cá»§a Kim BÃch Cung cùng hành vi khi xưa cá»§a Kim BÃch Cung Chá»§, như váºy thì giả mạo má»›i giống.  
Vân Dáºt Long chầm cháºm đưa tay rút lên, nắm lấy chuôi kiếm trắng trên lưng, cưá»i gằn nói:  
- Qua thanh kiếm này, hai vị sẽ biết được địa Ä‘iểm cá»§a Kim BÃch Cung, còn vá» ba vị cáºn vệ chỉ e trong kiếp này hai vị không thể gặp được đâu.  
Äoạn nhướng mày, tay phải rút lên "choang" má»™t tiếng như long ngâm, má»™t thanh trưá»ng kiếm sáng choang đã hiện ra trước mặt hai ngưá»i.  
Bốn luồng ánh mắt lẹ làng lướt qua thanh kiếm, vẻ hoài nghi và khinh bỉ trên mặt láºp tức trở nên khiếp hãi, bởi thanh kiếm này chÃnh là khà giá»›i và cÅ©ng là lệnh phù chà cao vô thượng cá»§a Kim BÃch Cung Chá»§, tuyệt đối không thể nào ngụy tạo được.  
Trên hai sống kiếm, má»—i bên Ä‘á»u có má»™t đưá»ng máu mảnh như tÆ¡ nhện, to dần từ chuôi đến mÅ©i kiếm, rồi tụ nÆ¡i mÅ©i kiếm thành má»™t Ä‘iểm đỠcỡ hạt Ä‘áºu phá»™ng, tá»±a như má»™t giá»t máu. Do đó, giá»›i võ lâm Ä‘á»u gá»i là TrÃch Huyết Kiếm mà rất Ãt ai biết thanh bạch kiếm trong "Bạch Kiếm Linh Mã" chÃnh là thanh TrÃch Huyết Kiếm. Bởi lẽ Kim BÃch Cung Chá»§ chưa từng để má»™t ai sống sót dưới TrÃch Huyết Kiếm, cho nên giá»›i võ lâm chỉ biết ông Ä‘eo má»™t thanh kiếm chuôi và vá» toàn trắng, qua đó mà gá»i là "Bạch Kiếm Linh Mã".  
Hai ngưá»i kinh hoàng lùi sau má»™t bước, mắt luôn nhìn vào trong rừng tùng, hiển nhiên hỠđã có ý đào tẩu.  
Vân Dáºt Long môi vẫn treo nụ cưá»i, lạnh nhạt nói:  
- Hồi trăm năm trước, lúc Huyết Bi chưa thành láºp, "Bạch kiếm linh mã" đã từng tung hoành võ lâm, càn quét thiên hạ, nay tuy đã sau trăm năm, song uy lá»±c cá»§a "Bạch kiếm linh mã" lại càng trá»™i hÆ¡n xưa. Hai vị chá»› nên có ý định đào tẩu, bằng không hai vị sẽ uổng phà má»™t thân võ công. Còn Ä‘iá»u này nữa, Vân má»— cần phải cho hai vị biết, ngưá»i duy nhất còn trong gia đình Trấn Bát Phương chÃnh là Vân má»—, và Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng cÅ©ng là do Vân má»— đã thi thố, để hai vị chết được nhắm mắt, hãy ra tay Ä‘i.  
Thụy Cái và Túy Lý Càn Khôn bàng hoàng, đào tẩu khó thoát mà động thá»§ cÅ©ng không có hy vá»ng chiến thắng, trong khoảnh khắc ấy cuá»™c sống đối vá»›i hai ngưá»i lại càng tá» sức quyến rÅ© mãnh liệt.  
Sá»± im lặng ghê rợn bao trùm lấy hai ngưá»i.  
Vân Dáºt Long đưa mắt nhìn trá»i, thầm nhá»§:  
- Hàn Thá»§y Äông đã ngầm phái ngưá»i bám theo mình, bản thân y có lẽ cÅ©ng sắp đến rồi.  
Äá»™t nhiên má»™t giá»ng nói hùng hồn từ trong rừng vang lên:  
- "Hồng luân ánh thần châu, Tranh quang triệt cá»u u"...  
Vân Dáºt Long liá»n biến sắc mặt, đây là lần thứ hai chàng có ngưá»i Ä‘á»c ra tên chiêu thức cá»§a Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng, và qua tiếng nói rõ ràng là do má»™t ngưá»i phát ra.  
Thụy Cái và Túy Lý Càn Khôn từ nãy giá» vẫn chằm chằm nhìn vào mặt Vân Dáºt Long, thấy chàng biến sắc liá»n mừng rỡ, cÆ¡ hồ cùng má»™t lúc tung mình lên, lao nhanh vào rừng tùng cách đó tám thước.  
Theo há» nghÄ©, Vân Dáºt Long tuy võ công cao cưá»ng, nhưng hai ngưá»i cÅ©ng chẳng phải là hạng vô danh, thừa lúc chàng phân tâm, khoảng cách tám thước loáng là đến ngay, đào thoát hẳn không thành vấn Ä‘á».  
Nào ngá» thá»±c tế lại khác, há» vừa động Ä‘áºy thì Vân Dáºt Long đã như bóng theo hình Ä‘uổi tá»›i, chẳng trông thấy rõ thanh TrÃch Huyết Kiếm trong tay đã sá» dụng chiêu thức gì, chỉ thấy tay phải chàng vung lên, má»™t thanh kiếm trắng bá»—ng hóa thành má»™t màng lưới kiếm nhanh như chá»›p chụp tá»›i.  
Chẳng cần nghÄ© nhiá»u cÅ©ng biết chẳng thể nào phá được chiêu kiếm ấy, hai ngưá»i vá»™i vã nhảy xuống đất lăn vào rừng, phản ứng nhanh khôn tả, chứng tá» hai ngưá»i quả là lão luyện giang hồ, từng trải qua nhiá»u cuá»™c chiến đấu.  
Vân Dáºt Long thoáng sá»ng sốt, sát cÆ¡ ngày càng gia tăng, chàng buông tiếng quát lanh lảnh, trầm khà hạ xuống đât, lúc này hai ngưá»i đã lăn đến còn cách rừng tùng chừng hai thước nữa thôi.  
Bạch kiếm đã lẹ làng biến thế, kèm theo hai tiếng rú thảm khốc, hai cái xác to ká»nh cá»§a Thụy Cái và Túy Lý Càn Khôn tung lên, bay thẳng vào trưá»ng kiếm cá»§a Vân Dáºt Long.  
Ngưá»i ngầm ra tay dưá»ng như đã dùng sức quá mạnh, tốc độ hai ngưá»i bay trở vá» còn nhanh hÆ¡n cả lúc há» vào rừng.  
Vân Dáºt Long giáºt mình, vá»™i thu kiếm và tạt chéo sang bên bảy thước, thân pháp nhanh kinh ngưá»i.  
Trong rừng vang lên tiếng trong trẻo, nói:  
- Ô, khá lắm.  
"Bịch, bịch" hai tiếng, Thụy Cái và Túy Lý Càn Khôn rÆ¡i xuống ngoài ba trượng không hỠđộng Ä‘áºy nữa.  
Vân Dáºt Long không khá»i giáºt mình, thầm nhá»§:  
- Ngưá»i này ra tay nặng tháºt, chỉ má»™t đòn đã lấy mạng hai ngưá»i, tiếng nói này dưá»ng như mình đã nghe ở Thất Long Bảo, chẳng lẽ lại là ngưá»i áo Ä‘á»?  
Äoạn đưa mắt nhìn vào rừng tùng, lạnh lùng nói:  
- Bằng hữu, Vân má»— không há» bá» tiá»n ra thuê tôn giá giết ngưá»i giùm, sao không ra đây để cho Vân má»— nói lá»i cảm tạ?  
Trong rừng vá»ng ra tiếng cưá»i lanh lảnh nói:  
- Các hạ còn nhiá»u việc phải làm, hà tất uổng phà thá»i gian? Äúng ra ngưá»i phải cảm tạ là kẻ này, bởi chưa từng có ai dám trêu vào nhân váºt đứng sau hai ngưá»i đó, váºy mà các hạ lai...ha ha ha... xin Ä‘a tạ.  
Vừa dứt tiếng, ngưá»i đã ở sâu trong rừng ngoài trăm trượng.  
Qua đó, Vân Dáºt Long biết khinh công ngưá»i này quyết chẳng kém hÆ¡n mình bao nhiêu, dẫu là nÆ¡i trống trải cÅ©ng khó có thể Ä‘uổi kịp trong thá»i gian ngắn, huống hồ là ở trong rừng ráºm bát ngát.  
Thế là chàng bèn quay trở vá» vá»›i lá»i nói cá»§a đối phương thầm nghÄ©:  
- Qua lá»i lẽ, rõ ràng là y muốn giá há»a cho mình, nÆ¡i đây không má»™t bóng ngưá»i, váºy ai biết được hai ngưá»i này là do mình hạ sát?  
Chàng chợt vỡ lẽ:  
- Phải rồi. Nhất định là y biết có ngưá»i cá»§a Thất Long Bảo Ä‘i theo sau há». Nhưng mà váºy thì có Ãch gì? Nhân váºt đứng đằng sau hai ngưá»i này đã không có ai dám trêu vào, tất nhiên là rất có lai lịch, lẽ nào lại nghe theo lá»i nói má»™t chiá»u. Vả lại, Hàn Thá»§y Äông cÅ©ng chẳng dám nói ra là mình biết rõ nguyên nhân.  
Lúc này ngoài xa đã có tiếng phóng Ä‘i rất khẽ vá»ng đến, dưá»ng như không dưới mưá»i ngưá»i.  
Bá»—ng giá»ng nói hùng hồn lại từ trong rừng vang lên:  
- "Hoàng lãng hồng ba nguyên (sóng to cuồn cuộn), lục thủ thần quỷ sầu".  
Vân Dáºt Long thoáng biến sắc, lẩm bẩm:  
- Ngưá»i này liên tiếp Ä‘á»c tên chiêu thức Viêm Dương Thất Huyá»…n Chưởng, hiển nhiên là có ý dẫn dụ mình, sao không tiến vào xem thá»?  
Chàng võ cao gan cả, nghĩ là làm, bèn quay lại cầm dây cương nói:  
- Hồng Ảnh, nào!  
Bá»—ng chàng trông thấy dấu chân ngá»±a trên mặt đất, bất giác rung động cõi lòng, láºp tức mắt rá»±c lá»a giáºn và ngáºp đầy sát cÆ¡, lẩm bẩm:  
- Âm mưu ghê gá»›m tháºt, lúc ở Thất Long Bảo dÄ© nhiên Hồng Ảnh đã có để lại dấu chân, đối chiếu vá»›i dấu chân tại đây là rõ ngay chÃnh mình đã giết hai ngưá»i này. Vì sợ mình bá» Ä‘i sẽ có lý do biện bác, nên lại dẫn dụ mình vào rừng để lưu lại dấu chân ngá»±a, như váºy chứng cứ lại càng đầy đủ hÆ¡n, kế hoạch quả là chu đáo.  
Vân Dáºt Long nghÄ© xong, sát cÆ¡ trong mắt càng gia tăng, lạnh lùng nói:  
- Vẫn má»— đã quyết tâm giết há» thì chẳng sợ nhân váºt đứng sau. Tuy nhiên, Vân má»— cÅ©ng chẳng phải là ngưá»i dá»… bị lợi dụng đâu. Hừ, các vị đã chá»n nhầm đối tượng rồi.  
Äoạn liá»n dắt Hồng Ảnh Ä‘i vào rừng. Bên trong, khoảng cách giữa các cây tùng tuy khá xa, nhưng không ngay hàng thẳng lối, cây nào cÅ©ng to cả vòng tay ôm, cành lá ngổn ngang ráºm rạp, tiến vào chừng ba mươi trượng thì không còn trông thấy được gì ở bên ngoài nữa.  
Lần theo tiếng nói, Vân Dáºt Long tiến vào thêm mưá»i mấy trượng nữa, vẫn chẳng thấy gì.  
Äá»™t nhiên, má»™t giá»ng nói hùng hồn từ bên trái cách chừng ba trượng liá»n vang lên:  
- "Lam chưởng đảo âm dương, Äỉnh sắc phân há»—n độn".  
Vân Dáºt Long thoáng ngẫn ngưá»i, nhưng không quay lại ngay, chàng buông tiếng cưá»i khẩy, cháºm cháºm ngoảng lại nhìn, láºp tức sững ngưá»i.  
Những thấy má»™t vị hòa thượng mặt mày hồng hào và từ thiện, đôi mày trắng dài hÆ¡n tấc, râu bạc phá»§ ngá»±c Ä‘ang ngồi xếp bằng dưới má»™t ngá»n tùng to.  
Lão hòa thượng vá»›i ánh mắt hiá»n từ nhìn vào mặt Vân Dáºt Long, khẽ nhướng mày cưá»i, nói:  
- "TỠmang điên càn khôn". Tiểu đàn việt, câu tiếp theo có phải là "Viêm Dương võ lâm tôn"?  
Vân Dáºt Long ngÆ¡ ngẩn, lá»a giáºn và sát cÆ¡ trong mắt sá»›m đã tan biến. Bởi qua vẻ mặt bình lặng, trầm tÄ©nh và từ bi cá»§a lão hòa thượng này, khiến chàng chợt nghÄ© đến Hải Tuệ thiá»n sư hồi ba mươi năm trước.  
Chàng lạnh nhạt nói:  
- Không, bây giá» là "Kim BÃch võ lâm tôn".  
Lão hòa thượng như rúng động cõi lòng, hai mắt chiếu ra hai luồng sáng kỳ lạ, nhưng tức khắc tan biến ngay, trầm giá»ng nói:  
- "Thất hải dược linh mã, bạch kiếm tảo thiên hạ". Ngày nay, sau trăm năm "Bạch kiếm linh mã" tái hiện giang hồ, phải chăng là tiểu đàn việt?  
Vân Dáºt Long há» hững gáºt đầu:  
- Äại sư hãy Ä‘i Ä‘i, Vân Dáºt Long không giết ngưá»i trong Pháºt môn.  
Lão hòa thượng cưá»i cưá»i:  
- Lão nạp đến đây chủ ý là để gặp thà chủ đấy.  
Vân Dáºt Long lạnh lùng:  
- Việc đại sư muốn Vân má»— gánh chịu, Vân má»— đã gánh chịu thay đại sư rồi, bởi đại sư là ngưá»i trong Pháºt môn, nên đã khiến cho Vân má»— thay đổi ý định.  
Lão hòa thượng nghiêm chỉnh:  
- Tiểu đàn việt, Ä‘iá»u ấy không liên can gì đến lão nạp. Tuy nhiên, vị thà chá»§ kia quả chu máºt, ngay cả ngưá»i xuất gia như lão nạp cÅ©ng bị lợi dụng.  
Vân Dáºt Long sá»ng sốt:  
- Äại sư không há» biết trước ư?  
Lão hòa thượng thành tháºt:  
- Ngưá»i xuất gia không bao giá» nói dối. Tiểu đàn việt, lão nạp đến đây là vì phụng mệnh tiên sư huynh. Khi xưa, lúc rá»i chùa Thiếu Lâm, tiên sư huynh có căn dặn, nếu sau má»™t tháng mà không trở vá» tức là đã giã từ cõi Ä‘á»i. Tiên sư huynh đã dặn là mưá»i ba năm sau, nếu chùa Thiếu Lâm có ngưá»i lên Thái SÆ¡n, lão nạp phải ngầm Ä‘i theo để vãn hồi má»™t tai kiếp cho Pháºt môn.  
Vân Dáºt Long bá»—ng cảm thây đầu óc trống rá»—ng, tưởng chừng tiếng nói phẫn háºn cá»§a lão nhân tá»™i nghiệp kia lại văng vẳng bên tai:  
- Ha ha...Thiên Ngu quả nhiên thá»§ tÃn, đã hy sinh tÃnh mạng để mang đến má»™t đồ nhi tuyệt vá»i cho lão phu. Mưá»i ba năm sau, mưá»i ba năm sau Kim BÃch Cung sẽ tái hiện giang hồ. Tiểu cung chá»§, lão phu đã chuẩn bị sẵn sàng những tùy tùng trung thành cùng vá»›i tất cả những gì lão phu có được, kể ca hy sinh mạng.  
Thế là chàng nghĩ đến...  
Cuá»™c tai biến cá»§a Kim BÃch Cung hồi trăm năm trước...  
Hải Tuệ đại sư vì sao phụng mệnh su phụ Thiên Ngu hy sinh tÃnh mạng để đổi lấy má»™t đệ tá» cho Kim BÃch Cung...  
Hẹn kỳ mưá»i ba năm, bản chất cá»§a Huyết Bi...  
Và cuộc chia biệt lặng lẽ của lão nhân...  
Má»™t tiếng động khẽ đã kéo Vân Dáºt Long trở vá» vá»›i thá»±c tại, chàng hÃt sâu má»™t hÆ¡i dài, khôi phục lại vẻ bình thản trước đây. Cảnh ngá»™ thá»i thÆ¡ ấu đã tạo cho chàng có những suy nghÄ© vượt qua tuổi tác, bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể trấn tÄ©nh được bản thân.  
Vân Dáºt Long nhếch môi cưá»i:  
- Äại sư xưng hô là gì? Lệnh sư huynh phải chăng là Hải Tuệ thiá»n sư?  
Lão hòa thượng thoáng giáºt mình:  
- Lão nạp là Hải Ngu, sao thà chủ lại biết sư huynh lão nạp?  
Vân Dáºt Long quét mắt nhìn quanh:  
- Tại hạ từng gặp lệnh sư huynh hồi mưá»i ba năm trước. Äại sư, tất cả đã trở thành quá khứ, đừng nhắc lại nữa. Chẳng hay đại sư cần gặp Vân Dáºt Long có Ä‘iá»u chi?  
Lúc Vân Dáºt Long Ä‘ang nói, ánh mắt Hải Ngu đại sư ánh lên vẻ kỳ dị như Ä‘ang suy nghÄ© vá» má»™t vấn đỠkhó khăn, bá»—ng cất tiếng há»i:  
- Thà chá»§, Hải Tuệ sư huynh chết rồi phải không? Và ná»›i chết phải chăng là ChÃnh NghÄ©a Nhai.  
Vân Dáºt Long bình thản, cưá»i:  
- Äại sư, Pháºt môn rất chú trá»ng nhân quả, tại hạ tin là Hải Tuệ lão thiá»n sư rất hiểu đạo lý vá» nhân quả, đại sư chưa trả lá»i câu há»i cá»§a tại hạ kia mà.  
Mặc dù Vân Dáºt Long không thẳng thắn trả lá»i, song vì đó là ná»—i thắc mắc mà Hải Ngu đại sư đã suy nghÄ© từ nhiá»u năm qua, nên liá»n hiểu ngay cÆ¡ sá»±, ánh mắt ông ngáºp đầy vẻ áy náy, như lẩm bẩm má»™t mình, nói:  
- Lão nạp đã hiểu vì lẽ gì mà tiên sư không truyá»n chức Chưởng môn cho sư huynh mà lại truyá»n cho lão nạp, và máºt lệnh không trao cho Chưởng môn mà lại trao cho sư huynh. Tiểu đàn việt là háºu duệ cá»§a Vân Phong Kỳ phải không? Có lẽ nhà há» Vân cÅ©ng chỉ còn má»—i mình thà chá»§. Theo sá»± suy Ä‘oán cá»§a lão nạp, chÃnh gia sư huynh đã đưa thà chá»§ xuống TrÃch Huyết Cốc...  
- Äại sư chưa trả lá»i câu há»i cá»§a tại hạ.  
Hải Ngu đại sư cháºm rãi đứng lên, chắp tay nói:  
- Tiểu đàn việt, gia sư huynh Hải Trà vì sá»± an nguy cá»§a Thiếu Lâm sẽ tìm đến thà chá»§ tối nay, mục Ä‘Ãch cá»§a lão nạp cần gặp thà chá»§ là muốn thỉnh cầu thà chá»§ hãy buông tha cho y má»™t phen.  
Vân Dáºt Long đảo mắt nhìn quanh, rồi há»i:  
- Chẳng hay Thiếu Lâm đã có bao nhiêu đệ tỠđi cùng với Chưởng môn nhân?  
Hải Ngu đại sư quay nhìn xung quanh, lắc đầu nói:  
- Lão nạp chỉ đơn thân một mình.  
- Váºy thì xin má»i đại sư, kiếp váºn cá»§a Thiếu Lâm đã giải trừ rồi. Äại sư, trong cá»a Pháºt sẽ không đổ máu, Vân Dáºt Long gánh chịu được hết tất cả, mong đại sư hãy ước thúc đệ tá» Thiếu Lâm cho nghiêm cẩn, xin đại sư hãy lên đưá»ng.  
Hải Ngu đại sư đảo mắt nhìn chàng thiếu niên mặt đầy sát khà này, lòng không khá»i vô cùng Ä‘au xót, gáºt đầu vá»›i giá»ng thành khẩn nói:  
- Tiểu đàn việt, trăm năm vá» trước "Bạch kiếm linh mã" thiên hạ vô địch, nhưng vá» sau tuyệt tÃch giang hồ. GiỠđây, sá»± xuất hiện cá»§a thà chá»§ sẽ khiến toàn thể võ lâm chÄ©a mÅ©i kiếm vào thà chá»§, thà chá»§ đơn thân độc mã, xin hãy tháºn trá»ng.  
Vân Dáºt Long cưá»i ngạo nghá»…, khóe môi nở nụ cưá»i lạnh lẽo, trầm giá»ng nói:  
- Äại sư, xin hãy ghi nhá»› lá»i nói cá»§a Vân má»—, ước thúc đệ tá» Thiếu Lâm, xin má»i.  
Hải Ngu đại sư rúng động cõi lòng, ông tháºt hết sức kinh ngạc, chàng thiếu niên trông bá» ngoài yếu Ä‘uối này lại dám buông lá»i kiêu ngạo đến thế, mỉm cưá»i, quan tâm nói:  
- Lão nạp sẽ thá»±c hành đúng theo lá»i dặn cá»§a thà chá»§, mong thà chá»§ hãy hết sức cẩn tháºn và nhá»› đỠphòng Cái Vương và Túy Thần, bởi thà chá»§ đã hạ sát đệ tá» cá»§a há», mà hai ngưá»i ấy cùng Tứ Äại Thiên Môn Ä‘á»u không nằm trong sá»± quản thúc cá»§a Huyết Bi. Lão nạp xin cáo từ.  
Äoạn vá»™i vã rá»i khá»i rừng. Vân Dáºt Long vá»›i nụ cưá»i thân thiết và kÃnh trá»ng, dõi nhìn theo bóng dáng Hải Ngu đại sư khuất dạng. Lúc này đã có ánh sáng xuyên vào rừng, hiển nhiên màn đêm đã bị bình minh xua tan.  
Äá»™t nhiên, Vân Dáºt Long quay phắt ngưá»i lại, buông tiếng cưá»i sắc lạnh và rÃt qua kẽ răng nói:  
- Các vị bằng hữu đã đến đây vì Vân má»—, ẩn núp như váºy thì làm được gì nào?  
Liá»n tức, tiếng cưá»i Ä‘inh tai vang lên, rồi thì má»™t giá»ng thô bạo nói:  
- Chúng huynh đệ ẩn núp quả chẳng thể làm gì được, ra hết đi.  
Vừa dứt tiếng, từ trên ngá»n tùng to đối diện Vân Dáºt Long cách ngoài hai trượng phóng xuống má»™t đại hán mặt Ä‘en ngưá»i cao tám thước, vóc dáng ká»nh càng, mày ráºm mắt to, mÅ©i lân miệng rá»™ng, má»—i tay cầm má»™t ngá»n đại chùy hình tròn, nặng Ãt ra cÅ©ng hàng trăm cân.  
Tả hữu đại hán mặt Ä‘en má»—i bên là má»™t lão nhân tuổi Ä‘á»u trên thất tuần, má»™t ngưá»i tóc bạc mày Ä‘en năm chòm râu dài phá»§ ngá»±c, má»™t ngưá»i đầu trá»c, mày ráºm mắt lá»™, trông qua biết là ngưá»i rất nóng tÃnh.  
Theo sau đó xung quanh ngoài hai trượng đồng thá»i xuất hiện mưá»i tám gã đại hán kình trang, ngưá»i nào cÅ©ng có mang theo vÅ© khà như gặp đại địch.  
Vân Dáºt Long khẽ vá»— lên cổ ngá»±a, buông lá»ng dây cương trong tay, cưá»i sắc lạnh nói:  
- Bằng hữu hãy báo danh trước đi, được các vị tiếp đón nồng nhiệt thế này khiến Vân mỗ ái ngại quá.  
Äại hán mặt Ä‘en quan sát Vân Dáºt Long má»™t hồi, không trả lá»i chàng, mà quay sang lão nhân râu bạc, nói:  
- Này lão Bạch Sâm, thấy tên tiểu tỠnày thế nào?  
Lão nhân râu bạc nghiêm nghị đáp:  
- Công tá», y rất xứng đáng là nhân trung long phụng, nhưng không dá»… trêu đâu. Công tá», chúng ta nên nghe lá»i tiểu thư, hãy tháºn trá»ng thì hÆ¡n.  
Tiếng nói của lão rất khẽ, kẻ khác không sao nghe thấy được.  
Äại hán mặt Ä‘en trừng mắt:  
- Ha ha... lão Bạch Sâm, quả đúng là tư tưởng cá»§a má»™t báºc anh hùng giống như nhau, má»— cÅ©ng biết gã tiểu tá» này rất khá, nháºn xét cá»§a muá»™i má»— quả không sai. Tuy nhiên chúng ta phải thá» thách hắn má»›i được.  
Äoạn quay lại nói:  
- Này, hãy nghe đây, má»— là Nhạc Phụng Hùng, chá»§ nhân Cá»u Trùng Thiên. Tiểu tá», Phùng má»— muốn xem ngươi có bản lãnh là bao?  
Vân Dáºt Long kinh ngạc, thầm nhá»§:  
- Mình nghe nói ngưá»i cầm đầu Cá»u Trùng Thiên là hai huynh muá»™i, huynh trưởng thì mình đã gặp rùi, sao bây giá» lại có má»™t nam chá»§ nhân nữa thế này? Chả lẽ mình đã nghe lầm ư?  
Äoạn cưá»i khảy, nói:  
- Há» Nhạc kia, chả phải Vân má»— sợ ngươi đâu, mà là vì đạo nghÄ©a nên Vân má»— đã hứa sẽ bày tá» sá»± tháºt trước quần hào xâm phạm Cá»u Trùng Thiên, các hạ định gây sá»± vá»›i Vân má»— thế này là nghÄ©a lý gì?  
Hai lão nhân nghe nói Ä‘á»u giáºt mình, thầm nhá»§:  
- Nếu tiểu thư mà không mau ra mặt thì rắc rối to, biết phải làm sao đây?  
Lão nhân trá»c đầu vá»™i nói:  
- Bẩm công tá», Vân công tá» nói rất hữu lý.  
Nhạc Phụng Hùng trừng mắt, ngoảnh lại nói:  
- Láo, việc cá»§a Cá»u Trùng Thiên đâu phải chỉ nói bằng miệng là xong.  
Äoạn vung song chùy lên, sải bước tiến gần Vân Dáºt Long, gằn giá»ng nói:  
- Tiểu tá», việc cá»§a Cá»u Trùng Thiên chẳng phải bất kỳ ai cÅ©ng có thể giúp được, trước hết bổn đại gia phải thá» xem ngươi có đủ tư cách đặt chân đến Cá»u Trùng Thiên hay không, mau tuốt kiếm ra Ä‘i.  
Vân Dáºt Long cưá»i khảy:  
- HỠNhạc kia, đó là tự ngươi chuốc lấy, chớ trách Vân mỗ ra tay tàn độc, hãy động thủ đi.  
Nhạc Phụng Hùng vốn tÃnh nóng nảy, hÆ¡n nữa y cÅ©ng chẳng định tâm hạ sát Vân Dáºt Long, sở dÄ© y ép buá»™c như váºy là có ý đồ khác, bèn cưá»i to nói:  
- Tiểu tỠngông cuồng.  
Dứt lá»i, tay phải láºp tức vung lên, ngá»n thiết chùy vá»›i chiêu "Thái sÆ¡n áp đỉnh" giáng thẳng xuống đỉnh đầu Vân Dáºt Long, đồng thá»i ngá»n chùy bên trái cÅ©ng đã thá»§ thế sẵn sàng.  
Chiêu chùy áy chỉ sá»± dụng sáu thành công lá»±c, song vẫn gió rÃt vùn vụt, lá»±c đạo Ãt ra cÅ©ng trên ngàn cân, qua đó đủ biết võ công cá»§a y chẳng phải tầm thưá»ng.  
Vân Dáºt Long buông tiếng cưá»i khảy, ngưá»i bá»—ng vá»t lên cao, tả chưởng xoay má»™t vòng, má»™t luồng kình phong đã áºp xuống đỉnh đầu đối phương.  
Nhạc Phụng Hùng đánh hụt má»™t chiêu, thoáng giáºt mình thầm nhá»§:  
- Ngưá»i này quả cÅ©ng có vài miếng, chiêu vừa rồi mình đã đánh giá hắn quá thấp.  
Trong khi ấy đã nhanh nhẹn lướt chân tá»›i trước, lại múa tÃt song chùy, lao tá»›i tấn công như vÅ© bão.  
Vân Dáºt Long lúc này ngưá»i Ä‘ang bay xuống đất, thấy đối phương phản ứng nhanh đến váºy, bất giác giáºt mình kinh hãi, vá»™i ngã ngưá»i ra sau, chân phải giẫm lên chân trái, ngưá»i liá»n vá»t ra sau hÆ¡n trượng, hạ xuống dưới má»™t ngá»n tùng to.  
Tiếng reo hò vang dá»™i xung quanh, những đại hán kình trang thảy Ä‘á»u ra chiá»u hết sức đắc ý.  
- Tiểu thư bảo ngưá»i này anh hoa ná»™i uẩn, võ công cao thâm khôn lưá»ng, ta thấy hắn có vấn Ä‘á».  
Bạch Sâm lo lắng, lắc đầu:  
- Tiểu thư quả là không lầm, chàng thiếu niên này ra tay chừng má»±c, bởi công tá» chúng ta hành động như váºy chẳng qua là tình thân hữu thôi.  
Lão nhân đầu trá»c ngạc nhiên:  
- Tình thân hữu sao kia?  
Bạch Sâm nghiêm giá»ng:  
- Lúc tiểu thư trở vá», cứ má»—i lần đỠcáºp đến chàng thiếu niên này là thần sắc hết sức khác lạ, công tá» chúng ta mặc dù hào phóng đến mức gần như đần độn, nhưng đôi khi cÅ©ng khá là tinh tế. Thá» nghÄ©, có lẽ nào công tá» lại để cho má»™t ngưá»i văn võ song toàn Ä‘i lấy má»™t ngưá»i chỉ có vẻ bá» ngoài hay sao?  
Lão nhân trá»c đầu vỡ lẽ:  
- Phải rồi, thảo nào xưa nay công tỠđâu có ngang ngược đến thế, mà hôm nay lại đổi khác như váºy.  
Lúc này tiếng hoan hô cá»§a quần hùng càng làm tăng thêm hào khà cá»§a Nhạc Phụng Hùng, đồng thá»i cÅ©ng khiến cho Vân Dáºt Long bừng lá»a giáºn và mặt rá»±c sát cÆ¡.  
Chàng buông tiếng cưá»i sắc lạnh, khé môi bá»—ng nở nụ cưá»i tàn bạo, trầm giá»ng nói:  
- HỠNhạc kia, Vân mỗ đang chỠchiêu tiếp theo đây.  
Nhạc Phụng Hùng cưá»i to  
- Mỗ biết, hãy đón lấy.  
Lại vung song chùy lao tới như vũ bão.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Adayroi; 07-09-2008 at 08:53 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		4vn.eu, âèêèïåäèÿ, âîðîíåæ, áðèòíè, bac kiem linh ma, bacch ma linhh kiem, bach iem linh ma, bach khem linh ma, bach kiêÌm linh mã, bach kiêm linh ma, bach kiem kinh ma, bach kiem li.h ma, bach kiem linh bay, bach kiem linh ma, bach kiem linh ma 4, bach kiem linh ma 4vn, bach kiem linh ma chm, bach kiem linh ma hoi 1, bach kiem linh ma prc, bach kiem linh ma tronbo, bach kiem linh ma-4vn.eu, bach kiem linh ma.prc, bach kiem linh ma/, bach kiem linhma, bach kiem lonh ma, bach kienm linh ma, bach klem linh ma, bach linh ma anh 4vn, bach ma kiem, bach ma kiem linh, bach ma kiem the, bach ma linh kiem, bachkiêmlinhma, bachkiemlinhma, bachkiemlinhma tronbo, bachmalinhkiem, baÌ£ch kiêÌm linh ma, baÌ£ch kiêÌm linh mã, baÌ£ch kiêÌm linh mả, bạch kiếm linh mã, bạch kiếm linh mã -, bạch mã kiếm, bạch mã linh kiếm, chuyen bach kiem linh ma, doc truyen bach linh ma, download bach ma kiem, kiem linh 4vn, kiem the bach ma, kiem the bạch ma, kiemthe bach ma, linh kiem bach ma, ñìåøàðèêè, truyện kiếm bach ma, truyen bach kiem linh ma, truyen bach linh kiem ma, truyen bach ma kiem linh, truyen bach ma linh kiem, truyen bich kiem lien ma, truyenbach kiem linh ma, truyenbachkiemlinhma, vu dong can khon, www.bach kiem linh ma   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |