 |
|

07-09-2008, 07:16 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Cánh diá»u mÆ¡ ước_ Kim Hà i
Má»™t
Năm nay, mùa hè đến sớm.
Nắng tháng Tư trà n trỠđổ xuống khắp nÆ¡i, dát và ng từng khóm tre già , chan hòa những gốc rạ vá»›i đất cà y đến ná»—i nhìn xa khó thể phân biệt được đâu là rạ, đâu là đất mà u nhá»™m nắng. Không khà thÆ¡m thÆ¡m mùi máºt hoa, cây cá». Lá tươi xanh há»›n hở chuyện trò xôn xao vá»›i gió. Con đưá»ng nhá» bao quanh là ng sáng lên như má»™t dải bạc, vòng vèo rồi mất hút và o lÅ©y tre sẫm mà u, xa tÃt.
Tôi ngồi trên đám cá» tóc tiên má»m mại. Cái đầm lá»›n ven đưá»ng đến khúc nà y bắt đầu cạn dần, sen súng chen nhau nở đầy che giấu lá»›p bùn sánh bên dưới. Những tiếng động bà ẩn đâu đó thỉnh thoảng lại nổi lên phá tan cảnh thinh lặng cá»§a buổi xế đưá»ng quê. Tôi chá» mặt trá»i xuống. Cái mâm đồng rá»±c rỡ kia còn chói chang trên bầu trá»i xanh ngắt. Bây giá», nó Ä‘ang sáng ngá»i như má»™t tấm kÃnh lá»a hừng há»±c, nhưng lát nữa đây, những tia lá»a ấy sẽ thu lại, mà u và ng chói sẽ dịu Ä‘i, Ä‘áºn hÆ¡n rồi chuyển thà nh mà u và ng cam. Cái và nh tròn mặt trá»i hiện rõ như và nh nón lá và sẽ không còn hắt và o mắt tôi những sợi và ng nóng bá»ng. Tôi có thể nheo mắt nhìn thẳng và o nó, mặt đối mặt thách thức. Rồi sung sướng biết bao khi nó thua cuá»™c lẩn trốn dần sau ngá»n núi Phước Tưá»ng. Cảnh tượng tuyệt vá»i ấy, niá»m vui bà ẩn ấy thu hút tôi không rá»i cho đến khi bầu trá»i chỉ còn mà u xanh ngá»± trị vá»›i những đám mây và ng đầu núi chuyên chở chút hà o quang còn sót lại.
Mặt trá»i vẫn còn ngạo nghá»… đổ nắng. Tôi thì thầm má»™t mình “Hãy đợi đấy!†Rồi xê dịch ra phÃa bỠđầm để tìm theo dấu má»™t con ếch và ng vừa nhảy xuống.
- Tìm con ếch hả?
Tiếng thì thầm ngáºp ngừng bên tai là m tôi giáºt nẩy ngưá»i. Má»™t chú bé trạc bằng tuổi tôi Ä‘ang dõi mắt theo vệt Ä‘i cá»§a con ếch. Có lẽ là má»™t đứa chăn trâu. Cái quần Ä‘en bạc mà u, cái áo ca rô lem luốc hở bụng, tay vung nhè nhẹ má»™t cây roi bằng tre nhá» rÃ. Xế xế đó, dưới cánh đồng trÆ¡ trụi, má»™t con trâu đứng thảnh thÆ¡i nhai cá» từ lúc nà o bên bỠđắp. Tất cả chứng tá» tôi Ä‘oán không sai. Tôi không quen nó và cÅ©ng chẳng chịu nghÄ© rằng mình quen biết vá»›i má»™t thằng bé chăn trâu, nhưng giữa cảnh thinh lặng êm ả cá»§a má»™t buổi chiá»u dá»… chịu như hôm nay, tôi đâm mau mắn gáºt đầu :
- Ừa, nó chui xuống dưới cái lá sen có hột nước to ở trển đó... chắc nó bơi xa rồi.
Äể trả lá»i tôi, chú bé nhảy ngay xuống đầm. Äôi chân lún bùn lá»™p á»™p theo má»—i bước Ä‘i. Nó vặn vẹo thân hình, nhanh nhẹn vạch những lá sen to.
- Thoát đâu cho khá»i.
Thoắt má»™t cái, chú bé đã vin bá», nhún ngưá»i phóc lên, tay cầm chặt con ếch và ng Ä‘ang vươn chân giãy giụa.
- Trá»i Æ¡i, mầy là m gì váºy? Sao bắt nó?
- Nấu cháo. Con ếch ngon bá cháy. Con nà y máºp quá. Có lấy không?
Cả nhà vẫn chê tôi là má»™t thằng bé á»§y mị nếu không muốn nói là nhát gan. Bố tôi thưá»ng đùa bảo tôi cốt con gái, do sá»± lần lẫn hoặc gì đó, mụ bà đã nắn lá»™n. Thá»±c sá»±, tôi không thÃch trò đùa tinh nghịch, ác độc cá»§a lÅ© bạn cùng tuổi. Äối vá»›i tôi, má»—i sinh váºt, cây cá» Ä‘á»u giống như tôi, nghÄ©a là có tiếng nói riêng, Ä‘á»i sống riêng theo cách cá»§a chúng. Tôi không hiểu vì đâu tôi lại có ý nghÄ© đó, nhưng quả tháºt khi nhìn lÅ© kiến, đôi chim, quan sát chúng, tôi hình như đã nghe được phần nà o mẩu chuyện mà chúng kể cho nhau. Hoặc nhìn dòng nhá»±a chảy từ thân cây bị chặt gãy, tôi nghe như có tiếng kêu than, Ä‘au đớn qua tiếng xà o xạc cá»§a lá. Bố cho là tôi nhiá»u tưởng tượng, nhưng tôi tin đó là có tháºt. Vì váºy, giỠđây nhìn thằng bé chăn trâu kẹp chặt con ếch giữa mấy ngón tay và nghe tiếng rin rÃt nho nhá» cùng bốn cái chân quÆ¡ đạp, chắp lại như cầu van vỉ, lòng tôi bừng lên ná»—i giáºn tức. Tôi đứng thẳng dáºy, nói như hét :
- Mầy có thả nó ra không? Thả ra, tao bảo mầy thả ra. Äồ độc ác.
Thằng bé ngỡ ngà ng nhìn tôi. Có lẽ vì quá ngạc nhiên hÆ¡n là hiểu lá»i tôi nói, nó lá»ng tay buông rÆ¡i con ếch xuống đất. Con ếch ngã ngá»a bụng, loi choi chòi đạp. Thuáºn chân, thằng bé đá phóc má»™t cái, con ếch văng xuống đầm, biến mất dưới đám lá sen xanh ngắt.
- Tui... tui có là m gì đâu?
Thằng bé ấp úng phân bua. CÆ¡n giáºn trong tôi vẫn chưa nguôi. Tôi quay phắt ngưá»i Ä‘i không thèm nói thêm lá»i nà o nữa. Thằng bé lần chần má»™t chút rồi lá»§i thá»§i Ä‘i vá» phÃa con trâu. Tiếng nghé Ỡồm ồm như lá»i chà o há»i thân máºt. Tôi quay lại. Thằng bé Ä‘ang vuốt ve lưng trâu và ghé sát và o tai trâu như thì thầm chuyện gì. Thỉnh thoảng, nó giáºt lên má»™t nhúm rạ khô chà xát bụng trâu. Con váºt ý chừng thá»a mãn, nghểnh đầu, vừa nhai vừa kêu lên những tiếng nghé á». Cảnh tượng ấy khêu gợi óc tò mò, tôi quên mất câu chuyện vừa rồi, há»i to :
- Mầy nói chuyện gì vá»›i con trâu váºy?
Thằng bé nhìn tôi toét miệng cưá»i :
- Tui biểu nó ăn cho no, cho lẹ còn vỠchuồng.
- Vá» chi sá»›m váºy? Mặt trá»i chưa lặn mà .
- Chá» mặt trá»i lặn là trá»… rồi.
Hai ba câu chuyện, chúng tôi lại ngồi im vì không biết nói với nhau gì nữa.
Mặt trá»i xuống cháºp chạp quá chừng, mắc dù ánh sáng đã dịu Ä‘i nhiá»u. Thằng bé bắt đầu dẫn trâu lên mặt đưá»ng. Nó vừa Ä‘i vừa nhìn tôi tò mò há»i :
- Ủa, không vỠhả? Bộ chỠnơm cá hả? Ừa, bữa nay không có trăng, khẩm đó.
Tự nhiên tôi buột miệng :
- Äâu có, chá» mặt trá»i lặn.
Thằng bé thá»™n mặt nhìn tôi. Má»™t lát nó toét miệng cưá»i :
- Giả bộ hoà i.
Nói xong, nó thót lên lưng trâu, miệng suỳ, Ỡthúc trâu đi. Con trâu thủng thỉnh bước như một kẻ nhà n du.
Bóng thằng bé và con trâu xa dần. Con đưá»ng nhá» trở nên im vắng. Mặt trá»i Ä‘ang khuất dần sau núi. Tôi ngẩn ngưá»i nhìn. Tấm gương mà u và ng cam rá»±c rỡ như má»™t khối lá»a má»m sóng sánh vẫn bà máºt và huy hoà ng như má»i ngà y. Tôi muốn có má»™t ai đó bên cạnh để nói lên những ý nghÄ© cá»§a mình, để cùng chiêm ngưỡng và đồng cảm vá» má»™t cảnh váºt tuyệt vá»i, lạ lẫm và vô cùng bà ẩn.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

07-09-2008, 07:16 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Hai
“Ếch nhái là những động váºt có xương sống, có cấu tạo thÃch nghi vá»›i Ä‘á»i sống vừa ở nước, vừa ở cạn. Chúng là những động váºt có bốn chân đầu tiên có khả năng di chuyển và hô hấp ngoà i môi trưá»ng nước...
Ếch nhái là những động váºt có Ãch cho nông nghiệp vì chúng tiêu diệt được rất nhiá»u sâu bá»...
Các em nhá»› vẽ cẩn tháºn và o vở chu trình phát triển và sinh sản cá»§a ếch, dùng bút chì mà u ghi rõ thứ tá»± từng giai Ä‘oạn...â€
Tôi chăm chú vẽ, cố tô Ä‘áºm cái Ä‘uôi cá»§a các chú nòng ná»c con. Cái Ä‘uôi trong hình vẽ thì cứng còng, nhưng dưới đầm nước, chúng di chuyển linh động và má»m dẻo lạ thưá»ng. Tôi nhá»› đến những cái chấm Ä‘áºm tròn trÄ©nh như hạt Ä‘áºu, ngoe nguẩy cái Ä‘uôi ti tẹo bÆ¡i lá»™i lăng xăng như báºn rá»™n chuyện gì quan trá»ng lắm. Trái vá»›i chú ếch con, khi đã rụng Ä‘uôi lên bá» và phát triển khá lá»›n, chúng đưá»ng bệ tá»±a má»™t lão già máºp béo.
Nhưng con ếch chiá»u hôm qua thì á»§ rÅ© và hoảng loạn. Bị má»™t phen sợ hãi, giá» nà y chắc anh chà ng hú vÃa không dám dạo chÆ¡i lăng nhăng nữa. NghÄ© váºy tôi bất giác mỉm cưá»i má»™t mình.
- Ê Linh, khoái chà cái gì mà cưá»i mỉm chi hoà i váºy?
Tôi ngước nhìn Hoà i, nó đang loay hoay vẽ con ếch nhưng nom chẳng khác nà o củ khoai lang có chân. Vừa vẽ nó vừa nhìn sang vở tôi với vẻ cảm phục. Tôi đùa :
- Cưá»i con ếch cá»§a mầy chá»› cưá»i ai. Con ếch cá»§a mầy là kỳ quan thứ 8 trên thế giá»›i nếu nó thá»±c sá»± có trên Ä‘á»i nà y.
Hoà i đẩy quyển vở ra thở dà i :
- Tao chán môn sinh váºt quá, vẽ hoà i vẽ mãi...
Có tiếng thước gõ nhè nhẹ lên mặt bà n.
- Các em im lặng vẽ và nhá»› ghi và o vở kẻo quên, tuần sau giá» thá»±c táºp sinh váºt, má»—i tổ kiếm má»™t con ếch để mổ quan sát cấu tạo bên trong.
Thằng Hoà i khá»u tôi :
- Äến phiên mầy đó, nhưng số mầy sướng, ếch mùa nà y thiếu gì. Äi rảo bỠđầm là có cả chục. Là m biếng bá» tiá»n ra chợ mua, tha hồ lá»±a. Tháng trước tao nhằm con chuá»™t, thứ đó linh dá»… sợ nó trốn biệt tÃch, ba ngà y liá»n không ra má»™t con, cuối cùng tao phải lén má mở nắp há»§ gạo má»›i bắt được má»™t chú chuá»™t nhắt. Bữa đó, má tao la tao quá trá»i còn bắt lợm *** chuá»™t trong gạo nữa.
- Thôi im đi, chép bà i kìa, cô xuống đó.
Tôi không muốn nói chuyện thêm, má»™t phần sợ cô la, má»™t phần Ä‘ang lo ngay ngáy chuyện bắt ếch. Tôi sợ phải tá»± tay bắt các con váºt nhá» bé rồi đưa chúng và o chá»— chết. Từ hồi đầu năm tá»›i nay, tôi toà n đùn đẩy cho các bạn, lần nà y không chạy thoát vì chỉ còn tôi là đứa duy nhất chưa là m bổn pháºn trong tổ.
Tôi vừa sợ vừa không thÃch là m Ä‘au các con váºt. Nhưng biết là m sao, chúng tôi phải há»c. Má»—i lần nhìn thấy ánh mắt đỠđẩn cá»§a má»™t con váºt hoặc nhìn trái tim tà xÃu cá»§a chúng Ä‘áºp dồn dáºp giữa lồng ngá»±c phanh nát, ngưá»i tôi như Ä‘ang bị cá»±c hình, bụng nóng bá»ng ná»—i thương hại nhưng lại không dám nói ra vì sợ bạn cưá»i là vá»› vẩn, chết nhát.
Còn bây giỠtôi phải là m sao đây khi tự mình sẽ tìm bắt một con ếch rồi mổ xẻ nó.
- Em là m sao mà mặt tái mét váºy? Äau hả?
Tiếng cô giáo ân cần há»i bên tai. Tôi ấp úng lắc đầu :
- Dạ thưa cô, không có gì.
- Cô nháºn xét thấy em hÆ¡i yếu vá» phần thá»±c táºp sinh váºt đó. Em nên táºp mổ trước ở nhà cho thuần tay, và o lá»›p có chá»— nà o sai sót cô hướng dẫn cho. Em phải ráng lên, mai mốt thà nh bác sÄ© giải phẫu, em có thÃch là m bác sÄ© không?
Tôi mÃm môi lắc đầu :
- Em sẽ là m thầy giáo dạy há»c...
Cô cưá»i :
- Nghá» giáo nghèo và vất vả lắm. Nghe các em thich theo nghá», cô mừng. Nhưng không biết có bao nhiêu ngưá»i giữ được nghá»...
Tôi chắc chắn :
- Em nhứt định mà cô, nhưng em chỉ là m thầy giáo môn Văn chứ không...
Tôi muốn nói đến môn Sinh váºt... nhưng đã kịp thá»i ngăn mình lại.
- Nè, nhá»› bắt con ếch bá»± bá»± đó nghe. Äừng là m như con chuá»™t nhắt cá»§a thằng Hoà i, mổ cá»±c thấy bà , ruá»™t gan tà tẹo dÃnh vô nhau, thấy á»›n.
Tiếng thằng Hoà i lải nhải dặn dò. Tôi tức mình cự nự :
- Bắt được con gì xà i con đó. Tao đâu có đẻ ra ếch.
- Mầy là loại gan cóc tÃa chứ ở đó mà là m mẹ ếch. Tuần trước má»›i rứt cái Ä‘uôi con thằn lằn mà mặt mà y xanh lét còn hÆ¡n da thằn lằn nữa là .
Thằng Hoà ng trả treo hÆ¡i to tiếng nên bá»n con gái ngồi đằng trước nghe được cưá»i rúc rÃch. Tôi đỠbừng mặt nhưng không biết phải trả đòn thế nà o. Vả lại, Hoà ng nói đúng, tôi không có gan bình thản khi nhìn những cảnh tượng đó. Biết chá»— yếu cá»§a mình, tôi cố gắng trấn tÄ©nh, nhưng trái tim tôi vẫn không là m việc theo ý muốn. Vì váºy, cả lá»›p ai cÅ©ng biết chuyện. Chỉ có cô giáo và Chi, cô bé ngồi ở góc phải dãy bà n hai là không chế giá»…u tôi.
Chi là má»™t há»c sinh giá»i toán, nhưng vá»›i môn sinh váºt, Chi luôn luôn xếp hạng kém ở phần thá»±c táºp. Hôm là m thá»±c táºp bá»™ máy tiêu hóa cá»§a chuá»™t, Chi gần như ngất xỉu. Sắp đến lại mổ ếch chắc cô bé sợ lắm.
GiỠra chơi, tôi gặp Chi đang năn nỉ Hoà ng :
- Hoà ng là m Æ¡n bắt giùm Chi má»™t con ếch hay mua cÅ©ng được, Chi sẽ trả tiá»n, miá»…n là Hoà ng Ä‘em con ếch đến táºn lá»›p giùm Chi.
Thằng Hoà ng cưá»i nhÆ¡n nhÆ¡n :
- Kỳ nà y tui khá»i phải lo ếch nên đâu có Ä‘i bắt hoặc ra chợ. Chi ra chá»— nà o có nước, nhiá»u cây, chỠđến tối, ếch nhảy ra cả đám.
Chi run run vò nát chéo khăn tay, cố thuyết phục Hoà ng nhưng thằng láu cá cứ cưá»i giá»…u. Tôi bá»±c mình xấn lại :
- Mà y giúp bạn Chi má»™t chút không được sao? Tinh thần Äá»™i bá» Ä‘i đâu rồi?
Thấy tôi, thằng Hoà ng ha hả :
- Bắt đúng đà i rồi. Chi nhỠLinh đi. Kỳ tới đến phiên Linh mang ếch lại mổ đó. NhỠLinh bắt thêm một con nữa có sao đâu.
Chi ngần ngại nhìn tôi ná»a tin ná»a ngá», trong lúc tôi bối rối nhìn sang chá»— khác. Thằng Hoà ng khÃch :
- Nhà Linh ở gần đầm sen nhiá»u ếch lắm. Bắt thêm má»™t con cho bạn đâu mắc công gì nhiá»u. Chi đừng lo, Linh sẽ mang ếch đến cho Chi.
Chi mỉm cưá»i ngần ngại :
- Nhưng... tá»± hồi nà o... Linh đâu... có thÃch... Chi ngại...
A, như váºy là Chi không tin tôi sẽ là m được việc đó. Tá»± ái dồn dáºp. Nhưng nghÄ© đến lúc phải bắt ếch, tôi ngáºp ngừng, áºm ừ...
Thằng Hoà ng lại phang một câu :
- Không lẽ Chi không tin Linh có thể bắt được má»™t con ếch. Chuyện con nÃt cÅ©ng là m được. Phải không Linh.
Hai bÃm tóc cá»§a Chi lúc lắc nhè nhẹ. Không thấy tôi nói gì, Chi nhìn Hoà ng khẩn cầu. Có lẽ theo Chi, tôi là đứa không thể nhá» vả được. Thêm nữa, thằng Hoà ng cứ bÆ¡ bÆ¡ vác mặt lên trá»i không đếm xỉa gì lá»i yêu cầu cá»§a Chi, tôi tức mình, chồm ngưá»i ra phÃa trước, nói đĩnh đạc :
- Linh sẽ bắt giùm Chi một con ếch. Chi đừng lo.
Mắt Chi sáng rỡ ná»a ngạc nhiên, ná»a cảm phục :
- Thiệt không Linh? Giữ lá»i hứa nghen.
Tôi vênh mặt vá»›i thằng Hoà ng, rồi trịnh trá»ng như Ä‘ang tuyên thệ :
- Äã hứa là là m thôi.
Chi láºp Ä‘i láºp lại :
- Cảm Æ¡n Linh nghe! Cảm Æ¡n nhiá»u nghe!
Mấy câu cảm Æ¡n ngá»t xá»›t là m tôi phấn chấn. Nhưng chỉ được má»™t phút sau khi Chi trở lui nháºp bá»n vá»›i đám con gái, tôi bắt đầu lo âu, hối háºn vì lá»i hứa cá»§a mình. Song khó thể thoái thác mà không tổn hại đến danh dá»± cá»§a đứa con trai. Tôi chỉ còn má»™t con đưá»ng là tìm cách nà o để có được hai con ếch.
|

07-09-2008, 07:17 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Ba
Chá»§ nháºt là má»™t ngà y rảnh rá»—i. Lẽ ra tôi có thể thong dong dạo chõi nếu mẹ tôi không có sáng kiến tảo thanh vệ sinh nhà cá»a. Mẹ lôi ra đủ má»i thứ, nà o mà n, chiếu, chăn, nệm, lại thêm má»™t đống đồ nhá»±a, bình sứ, ấm trà lỉnh khỉnh. Suốt buổi sáng tôi không rá»i nhà má»™t bước. Ngồi hì hục cá» rá»a các thứ bằng cái nùi giẻ chấm cát, tôi nóng ruá»™t, nhấp nhá»m không yên như ngồi phải bá»ng. Dù muốn dù không tôi phải tìm bằng được hai con ếch cho buổi thá»±c táºp thứ hai. Cả tuần nay, tôi lần lữa mãi, ná»a muốn ná»a không. Tôi không chút thÃch thú gì khi tìm bắt những con váºt bé nhỠđáng thýõng rồi đưa chúng đến cái chết. Tôi đã từng căm ghét những đứa bạn giết bừa bãi các con váºt nhá» tá»™i nghiệp. Nhưng lần nà y tôi không còn đưá»ng thoái thác. Chỉ nghÄ© đến Ä‘iểm không cho tôi, cho cả đám bạn cùng tổ, rồi cả Chi và sáu đứa con gái trong tổ Chi nếu tôi không kiếm ra hai con ếch, là tôi đã phát hoảng lên. Äấy là chưa kể sáu cái mồm ấy xô và o mắng má» kẻ thất hứa, tưởng tượng không thôi cÅ©ng đủ lạnh ngưá»i, hÆ¡n cả lúc nhìn thấy thằng Hoà ng mổ ngá»±c con chuá»™t nhắt.
Sau bữa ăn trưa, bố và o giưá»ng nằm nghỉ, mẹ loay hoay ở sau bếp. Trông trước trông sau, tôi chạy vụt ra khá»i nhà không kịp mang theo mÅ©. CÅ©ng may trá»i không nắng to, chỉ hanh hanh dìu dịu. Qua khá»i khúc quanh nhà bác Ba bán tạp hóa, khuất tầm mắt cá»§a nhà tôi, tôi dừng lại má»™t chút để thở. PhÃa trước mặt con đưá»ng là ng trắng chói lẩn quất sau hà ng tre xanh mướt.
CÅ©ng tháºt lạ, đằng sau xóm Cồn đông đúc ồn à o lại mở ra cảnh là ng que yên tÄ©nh mà không có má»™t lằn ranh nà o hết. Nhà cá»a cứ tá»± nhiên thưa Ä‘i, đất rá»™ng dần, cây cối um tùm hõn. PhÃa đằng nà y còn ồn à o vá»›i tiếng chà y giã bá»™t ở lò là m bún, tiếng cãi cá» om sòm, tiếng trẻ con la khóc, tiếng ca vá»ng cổ buồn thiu phát ra từ chiếc loa phóng thanh mắc trên cà nh sầu đông cao vượt mái nhà . Nhưng phÃa kia, bầu trá»i đột nhiên mở rá»™ng, đưá»ng mòn im vắng rợp mát dưới bóng tre. Äầm sen xanh nở hoa trắng vá»›i nhụy và ng. Cánh đồng trải ô vá»›i những gốc rạ khô. Chỉ nghe tiếng chim hót, tiếng dế, côn trùng ran ran, gió thổi xà o xạc là m những thân tre cá» xát nhau kêu ken két, cá»™ng thêm vá»›i bao mùi vị ngá»t ngà o cá»§a đất, hương hoa, cây trái.
Vá»›i tôi, cảnh là ng quê yên tÄ©nh tháºt thú vị. Tôi không bị ai quấy rầy, mắng má», chá»c ghẹo. Ở đây trà tưởng tượng cá»§a tôi tha hồ bay bổng, tha hồ phiêu du theo những mÆ¡ ước đầu Ä‘á»i.
Nhưng hôm nay, tháºt tình tôi mất Ä‘i má»™t phần hứng thú vì trà óc chỉ nghÄ© đến chuyện kiếm cho được hai con ếch. Tôi Ä‘i dá»c theo bỠđầm. Nước lên sóng sánh xô đẩy những chiếc lá sen báºp bá»nh. Má»—i lá lại Ä‘iểm dăm ba hạt nước tròn trÄ©nh tá»±a như những viên ngá»c trong suốt.
Chẳng có má»™t con ếch nà o xuất hiện. Tôi Ä‘i đến cuối đầm, chá»— giáp những cánh đồng, nõi tôi vẫn ngồi chá» xem mặt trá»i lặn. Tôi cảm thấy mệt má»i và thất vá»ng. Kiếm má»™t chá»— cá» sạch, tôi ngồi xuống, tì cằm lên gối đăm đăm nhìn chá»— nước cạn còn trõ bùn Ä‘en nhánh. Có tiếng sáo vá»ng lại xa xa dìu dặt. Mắt tôi má»i dần rồi cụp xuống. Tôi thiếp ngá»§ lúc nà o không hay.
- Nè... nè... dáºy Ä‘i, nắng tá»›i rồi đó.
Tôi giáºt mình tỉnh dáºy, dụi mắt. Ãnh sáng ngáºp trà n chói chang. Nhắm nhắm mở mở mấy lần tôi má»›i thấy được thằng bé chăn trâu hôm ná» Ä‘ang ngồi chồm hổm bên tôi nhe răng cưá»i.
- XÃch vô trong má»™t chút nắng tá»›i rồi.
Tôi không nhìn bóng nắng, cÅ©ng không để ý đến việc dá»i chá»—, chỉ nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u là m tôi mừng khấp khởi, có thể nhá» thằng nhá» nà y bắt giùm hai con ếch. Tôi buá»™t miệng :
- May quá!
Thằng bé ngạc nhiên lặp lại :
- May quá? May cái gì?
- Tui....
Tôi chợt im vì ngại ngùng không biết nói thế nà o. Nhớ đến lần gặp đầu, tôi đã quát mắng nó khi nó bắt một con ếch. Bây giỠthiệt khó mở miệng.
Thằng bé có cảm giác tôi sắp thố lộ một chuyện gì đó, nó tò mò ghé lại gần thầm thì :
- Có chuyện gì váºy? Ma hả?... Trưa trưa dá»… có ma lắm nhen. Tui bị nó đè má»™t lần, chÃnh chá»— nà y nè, may nhá» con Nâu cắn áo lôi, má»›i tỉnh được đó.
- Con Nâu...?
- Ừa nó tá».
Thằng bé đưa roi chỉ vá» phÃa con trâu Ä‘ang ăn cá». Như để tán thà nh câu nói cá»§a thằng bé, con Nâu kêu lên mấy tiếng.. á»... á» rồi thản nhiên cúi xuống gặm cá». Tôi báºt cưá»i :
- Thiệt không? Xạo hoà i.
- Thiệt mà ... À, mà anh ra đây là m chi sá»›m váºy? Mặt trá»i còn lâu má»›i lặn mà . Chắc anh cắm câu, đúng không?
A, thằng bé còn nhớ câu chuyện tôi nói với nó bữa trước. Hết e ngại, tôi nói thiệt :
- Äịnh bắt hai con ếch vá» há»c. nhưng không biết là m sao bắt được, mà cÅ©ng chẳng gặp con nà o. Rầu quá!
Thằng bé xởi lởi :
- Tưởng chuyện gì chá»› thứ đó dá»… ợt, bữa nà o tôi cÅ©ng bắt mấy con vá» cho ba tui nháºu...
Nói ná»a chừng nó chợt ngưng ngang, chắc nó nhá»› lại thái độ cá»§a tôi lần trước khi nó bắt được con ếch và ng.
Nghe nói bắt ếch nấu cháo, tôi xốn xang buột miệng :
- Bắt ếch ăn ác chết.
Thằng bé trố mắt nhìn :
- Váºy sao anh bắt?
Tôi ấp úng :
- Tao bắt là để há»c mà , chá»› đâu phải ăn thịt.
Thằng bé gáºt gù :
- A, tui hiểu rồi... cÅ©ng như bắt chuồn chuồn cho nó cắn rún để há»c bÆ¡i chá»› gì. Nhưng... bắt ếch há»c gì... váºy?
Bị há»i khó, tôi bá»±c lắm, nhưng chỉ sợ thằng bé không bắt ếch thì nguy, nên tôi áºm ừ cho qua chuyện.
- Há»c vá» con ếch chá»› há»c gì... Thôi, bắt giùm Ä‘i... mà mầy có chắc từ giỠđến chiá»u mầy bắt được hai con ếch không?
- Chắc mà ... để tui...
Vừa nói, thằng bé vừa bước ra phÃa bỠđầm. Má»™t thoáng, nó đã khuất sau những lùm cây chuối nước bên kia bá».
Lâu lắm, cả tiếng đồng hồ hơn, thằng bé mới trở lại, mặt hớn hở, tay cầm xâu dây chuối cột hai con ếch xấu số. Tôi mừng rỡ chạy lại :
- Mầy tà i thiệt, không có cần câu mà cũng bắt được hai con.
Mặt mà y đỠlá»±ng, nở nang vì được khen, thằng bé cưá»i cưá»i :
- Hai đứa đang bắt cặp nhau nên tui chụp được.
Hai con ếch thẳng cẳng không cục cá»±a, hai chân thòng lòng thả lá»ng, xuôi xị. Tôi tá»™i nghiệp đặt cặp ếch xuống bãi cá».
- Chắc nó Ä‘ang oán mình lắm phải không. Nhưng cá»±c chẳng đã chá»› tao chẳng muốn chút nà o. Tao phải há»c.
- Há»c ếch? Thiệt tui má»›i nghe lần đầu.
Nói xong, thằng bé cưá»i thoải mái. Tôi tá»± ái trợn mắt :
- Bá»™ mầy nghÄ© tao bắt ếch vỠăn hả? Mầy không biết gì hết, ngu quá. Tao há»c môn Sinh váºt, há»c con nà o phải thá»±c táºp vá» con đó, để xem tưá»ng táºn từng bá»™ pháºn má»™t.
- Váºy anh có xem ruá»™t gan nó không?
- Có chá»›... phải mổ bụng, banh ra... - Tôi nuốt nước bá»t, lưng á»›n á»›n lạnh - Tôi... mầy.. á», mà mầy tên gì? Nói tên cho dá»… kêu. Tao tên Linh.
Thằng bé ngần ngừ má»™t chút rồi nhe răng cưá»i :
- Ba tui đặt tên là Chuột. Tui là Chuột anh, thằng em tui là Chuột em.
Tôi buồn cưá»i quá :
- Chắc là tên ở nhà chá»› ai đặt tên khai sanh kỳ váºy. Váºy chá»› Ä‘i há»c mầy tên gì?
Thằng bé gục đầu xuống, cái roi vạch những vạch ngang dá»c trên ná»n đất.
- Tui không được Ä‘i há»c.
Tôi chưng há»ng vì chưa bao giá» nghÄ© rằng có những đứa trẻ trạc bằng tuổi tôi mà không được cắp sách đến trưá»ng.
- Ủa bá»™ ba má mầy không cho mầy Ä‘i há»c sao?
Chuá»™t anh lắc đầu rồi lại gáºt đầu. Tôi chắc mình Ä‘oán đúng, lẩm bẩm :
- Sao ác váºy, còn nhá» phải được Ä‘i há»c chá»›. Có há»c má»›i nên khôn mà .
Câu nói sau là cá»§a mẹ tôi, bà vẫn thưá»ng khuyên như thế khi thấy tôi chán nản hay lÆ¡ là việc há»c.
- Không phải đâu, tại ba má tui không có tiá»n, nghéo lắm.
Tôi sá»±c nhá»› há»i vặn Chuá»™t anh :
- Nghèo mà táºu được trâu hả?
Chuột anh khoát tay :
- Äâu phải trâu nhà tui. Trâu nhà ông Ninh ở đầu xóm chùa đó, ổng bà con vá»›i ba tui, nhưng già u lắm. Nhà ổng có tá»›i bốn con trâu. á»”ng không có con, không coi xuể nên ba tui cho tui tá»›i chăn trâu giùm ổng.
- Váºy là ở mướn chá»› gì?
Thằng Chuột đỠmặt, vung tay cãi :
- Äâu phải, tui chăn trâu ăn công mà . Chiá»u tắt nắng tôi dắt trâu vá» chuồng rồi sau đó vá» nhà . Tui có ở đợ đâu.
Tôi ngẫm nghÄ© cố phân biệt là m mướn vá»›i là m công ra sao. Äúng là thá»i buổi nà y đâu còn kiểu ở đợ như “Chị Dáºu†trong “Tắt đèn†cá»§a Ngô Tất Tố, nhưng phải Ä‘i là m công kiếm sống, bá» cả há»c hà nh như Chuá»™t anh, tôi thấy thương quá.
- Tui thấy được Ä‘i há»c như anh mà sướng mê, nhưng kỳ lắm, chữ nó không vô đầu tui. Cứ thấy chữ là mắt tui nhÃp lại, gục liá»n. Ba tui nói, mầy không có số há»c hà nh, không có chà nên há»c không được, ở nhà là m ruá»™ng, là m nghá» thôi.
- Nhưng sao mầy không chịu há»c? Há»c để biết Ä‘á»c biết viết vá»›i ngưá»i ta chá»›. Tao có nhiá»u báo hay lắm, giá mầy biết Ä‘á»c tao cho mầy mượn.
Chuột anh rụt rè :
- Báo có hình vẽ không, tui coi được hình vẽ mà .
Rồi nó nà i nỉ :
- Nhen, cho tui mượn má»™t chút thôi. Tôi thÃch lắm.
Tôi se sẽ gáºt đầu. Nhìn gưá»ng mặt rạng rỡ vui mừng cá»§a Chuá»™t anh tôi cÅ©ng cảm thấy hứng khởi. Giá như mà nó biết Ä‘á»c nhỉ, chắc nó còn thÃch mê những quyển sách cá»§a tôi có ở nhà , nhhững quyển sách hay cá»±c kỳ. Loại truyện tranh là thứ tôi đã chê từ lâu, cá»§a trẻ con tiểu há»c. Còn tôi, cáºu há»c sinh trung há»c, đã bắt đầu Ä‘á»c những sách văn chương tuyệt hay. Biết bao giá» thằng bé chăn trâu nà y má»›i được như tôi nhỉ. So sánh mình vá»›i thằng bé tôi thấy mình lá»›n và hÆ¡n nó nhiá»u quá. Lòng tôi chợt nảy ra ý định “từ biâ€. Phải là m má»™t cái gì cho Chuá»™t anh chứ. Dù sao nó cÅ©ng tốt vá»›i tôi, mà những ngà y sắp tá»›i, có lẽ tôi còn gặp nó và nhá» nó dà i dà i. Tôi suy nghÄ©, hay là mình bá»›t tiá»n ăn sáng cho Chuá»™t anh. Không được, má vẫn bảo cho tiá»n ngưá»i, dù là kẻ nghèo cÅ©ng dá»… gây những hiểu lầm và giáºn dá»—i. Hay mình mua bánh cho Chuá»™t anh, mua những thứ ngon ngoà i phố, chắc nó chả được nếm bao giá». CÅ©ng không được vì mình đâu có nhiá»u tiá»n đến váºy.
Cánh đồng hanh nắng nhuốm mà u và ng nhợt nhạt. Gió mát rượi. Không khà như chuyển động ráºp rá»n. Tôi lim dim mắt, căng đầu suy nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u tốt cho Chuá»™t anh, nhưng đầu óc như đặc cứng. Khi tôi quay lại, Chuá»™t anh đã xuống ruá»™ng tá»± lúc nà o, tay cầm má»™t nắm rÆ¡m khô chà xát bụng con trâu. Con trâu đã ngứa, ngừng ăn, mõm đưa vá» phÃa trước, mắt lá» Ä‘á», Ä‘uôi phe phẩy. Sá»±c nhá»› đến cặp ếch, tôi nhìn quanh tìm. Chuá»™t anh đã cẩn tháºn phá»§ lên hai con ếch má»™t nắm rong xanh ướt rượt.
- Chuột anh... lên đây, tao mới nghĩ được chuyện nà y hay lắm.
Chuá»™t anh ngạc nhiên, nhưng cÅ©ng dừng tay Ä‘i nhanh vá» phÃa tôi.
- Mầy có muốn há»c không?
- Há»c? Bá»™ anh không nghe chuyện tui mÃt đặc, há»c không vô nữa.
- Chẳng phải váºy, để tao thá» coi, bá» gì mầy cÅ©ng phải biết Ä‘á»c biết viết chứ.
Chuá»™t anh nhe răng cưá»i :
- Ai lại không muốn váºy, nhưng ba tui đâu có cho tui vô trưá»ng. Vá»›i lại tiá»n đâu mua táºp vở, bút, má»±c, đóng tiá»n, tiá»n hầm bà lằng... Khó lắm...
Tôi vênh mặt vì ý nghÄ© hay ho cá»§a mình, hắng giá»ng nói :
- Không sao, tao sẽ dạy mầy. Má»—i chiá»u, tao ra đây dạy mầy há»c. Chịu không? Há»c dá»… lắm mà .
Chuá»™t anh há hốc mồm vì bất ngá». Nhưng chỉ được và i giây rồi mặt nó xịu xuống tá» vẻ không tin. Tôi nói thêm để động viên nó :
- Mầy khá»i lo sách vở gì ráo. Dạy vần thì dá»… rồi. Ở nhà tao dạy cho em tao hoà i. Vở cÅ© tao vẫn còn nhiá»u giấy trắng, để tao cho mầy.
Chuột anh ấp úng :
- Tui... anh thiệt chớ... anh...
Cao hứng vì việc là m tốt cá»§a mình tôi cưá»i xởi lởi :
- Anh iếc cái gì, tao vá»›i mầy cùng tuổi nhau. Tụi mình là bạn. Cứ kêu nhau như tao gá»i mầy đó. Từ chiá»u mai, cỡ giá» nà y, tao ra đây há»c bà i rồi dạy mầy há»c luôn. Nhá»› phải siêng há»c. Là m biếng là bị phạt đó.
Chuá»™t anh gáºt đầu lia lịa :
- Tui nhớ mà ...
- Nhưng đừng cho ai biết hết nghe!
Tôi sợ những ngưá»i khác biết được sẽ cưá»i nhạo bởi má»™t thằng nhóc má»›i há»c lá»›p tám đã đòi là m thầy.
Tuy cÅ©ng có cảm giác mình lên gân quá Ä‘ang, nhưng tá»± trong thâm tâm tôi, má»™t niá»m vui nhẹ nhà ng trong sáng cứ gợn lên như sóng nước. Mẹ tôi thưá»ng nói: “Nếu ta là m được má»™t việc tốt, lòng ta sẽ hân hoang vui mừngâ€. Có lẽ việc tôi Ä‘ang là m là việc tốt đây, nhưng không biết kết quả sẽ ra sao.
Mặt trá»i Ä‘ang lặn. Những tia nắng cuối ngà y là m ngá»i sáng những đám mây trên đỉnh núi và cái viá»n và ng cam chói lá»i trông tá»±a má»™t sợi dây lá»a bao quanh mặt trá»i. Thoáng chốc, tôi quên hết má»i việc, trong đầu chỉ còn má»—i thắc mắc :
- Trong đó có cái gì nhỉ? Nếu mình được đến gần một chút, nếu mình được nằm trong đám mây kia?
- Chiá»u rồi, tui vá»...
Tiếng Chuá»™t anh loáng thoáng bên tai, tôi mải ngắm cảnh chẳng nghe thấy gì cả. Äến khi quay lại, Chuá»™t anh đã cùng con trâu cháºm rãi Ä‘i trên đưá»ng là ng, nó vẫn còn quay đầu lại, cái roi phe phẩy như lá»i chà o tạm biệt. Tôi cÅ©ng sá»a soạn trở vá», dưới mấy cánh rong ướt hai con ếch vẫn nằm yên, soải chân, mắt tròn xoe không hiểu nhìn và o đâu, chỉ có cái bụng pháºp phồng như bụng trống. Tôi ngắt má»™t lá sen to, cho hai con ếch và o rồi túm lại xách trở vá» nhà .
|

07-09-2008, 07:18 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Bốn
Suốt đêm tôi trằn trá»c không yên. Hồi chiá»u, bị thôi thúc bởi bổn pháºn và trách nhiệm, tôi cố tìm má»i cách để có được hai con ếch cho buổi thá»±c táºp ngà y mai. Nhưng giỠđây, khi ếch đã bắt được, lòng tôi lại bứt rứt. Tiếng ếch nhái, côn trùng nỉ non trong đêm như trách cứ. Tôi nhá»› cái bụng pháºp phồng cá»§a hai con ếch, nhá»› mấy cái chân xuôi xị tuyệt vá»ng hoặc chụm lại ở tư thế van xin cầu khẩn. Chắc có lẽ chúng Ä‘ang nguyá»n rá»§a tôi bởi tôi đã phá nát cảnh yên vui cá»§a chúng, đã đưa chúng ra khá»i chá»— quen thuá»™c, và tham hÆ¡n nữa là đến chá»— chết. Ôi, chắc bố mẹ chúng Ä‘ang lo âu khổ sở vì mất con hoặc con cái chúng Ä‘ang khóc lóc vì mất bố mẹ. Cảnh nà o cÅ©ng buồn bã và gây cho tôi cảm giác hối háºn. Nhưng tôi có thể là m được gì? Nếu tôi thả hai con ếch thì có đến hÆ¡n mưá»i đứa bị Ä‘iểm không, nhưng Ä‘iá»u đó không kể gì so vá»›i việc tôi sẽ mất Ä‘i mưá»i đứa bạn, cả trai lẫn gái, trong đó có Chi. Äấy là chưa kể danh dá»± tôi tiêu ma vì tôi không tròn trách nhiệm và bổn pháºn cá»§a mình.
Sá»± mất mát quá lá»›n là m tôi phân vân, khổ tâm. Có tiếng oà m oạp rá»i rạc ở góc phòng, tôi lồm cồm bò dáºy. Cá»a sổ để mở, ánh trăng soi tá» gần hết căn phòng. Cái lá sen tuá»™t dây bung ra nhưng hai con ếch vẫn còn nguyên chá»—, chỉ khác là chúng không nằm sá»ac mà ngồi chồm hổm như sắp nhảy. Bốn con mắt như bốn hạt cá»m Ä‘en thẫm dưới ánh trăng. Tôi lặng lẽ nhìn chúng.
- Ếch Æ¡i, mầy có giáºn tao không?
Tôi chợt thốt nên lá»i và trông ngóng ếch sẽ mở lá»i như trong truyện cổ tÃch. Chú ếch lá»™t xác đứng dáºy thà nh ngưá»i. Lúc đó lòng tôi sẽ nhẹ biết bao, chẳng ai trách tôi được , kể cả cô giáo. Nhưng cặp ếch vẫn im thin thÃt, cả thân hình chúng cÅ©ng không nhúc nhÃch, ngoại trừ chá»— khoang cổ phồng ra thót và o nhịp nhà ng không nghỉ. Chợt thấy sợi dây cá»™t bụng ếch thÃt quá chặt, tôi lần nút mở. Äôi mắt ếch vẫn hướng vỠđằng trước như không biết mình vừa thoát khá»i rà ng buá»™c, vướng vÃu. Tôi nhìn quanh, cá»a phòng đóng, chỉ mở cá»a sổ. Sáng mai, tôi sẽ lùa chúng và o bao, Ä‘em xuống lá»›p. Tôi nhắn nhá»§ vá»›i cặp ếch, má»™t phần cÅ©ng để yên bụng mình :
- Tụi bây theo tao xuống lá»›p, nếu đã có nhiá»u ếch, tao sẽ nói tụi bạn thả hai đứa bây ra.
Trước khi thiếp ngá»§, tôi còn nhổm dáºy nhìn cặp ếch, chúng vẫn ngồi im trên chiếc lá sen, trầm ngâm như má»™t nhà hiá»n triết nhìn ra cá»a sổ đón ánh trăng đêm.
Khi tôi thức dáºy, trá»i đã sáng bét tá»± lúc nà o. Tiếng rao bánh giò nóng nghe rất gần. Má»i ngà y, khi tiếng rao bánh cất lên là tôi đã tá» chỉnh quần áo, cặp vở.
Hôm nay không khéo lại trá»… há»c mất. Tôi vá»™i và ng là m vệ sinh buổi sáng rồi xuống bếp.
- Có xôi mẹ má»›i nấu kìa, ăn nhanh rồi Ä‘i há»c.
- Sao mẹ không đánh thức con sớm.
- Ừa, lúc mẹ và o phòng con má»›i hÆ¡n 5 giá», định để con ngá»§ thêm má»™t chốc nữa, nhưng lu bu mẹ lại quên mất. Nhưng cÅ©ng chưa trá»… lắm đâu.
Tôi dạ nhá» rồi nuốt vá»™i cục xôi Ä‘ang muốn nghẹn ở cổ. Trong khoảnh khắc, tôi chợt nhá»› đến hai con ếch. Vá»› cái bao nilông để trên chạn thức ăn, tôi chạy vá»™i vá» phòng mình. Không có gì cả, ngay cả cái lá sen cÅ©ng biến mất tăm như chưa bao giá» có nó. NgÆ¡ ngác, tôi bò xuống gầm giưá»ng, tìm trong kẹt cá»a. Không có gì, tôi nhảy qua cá»a sổ ra vưá»n. Vưá»n yên lặng, mấy bụi ngải cứu rung rinh như chế nhạo má»—i lần tôi thô bạo vạch chúng ra để tìm cặp ếch.
- Con tìm gì váºy? Sao chưa Ä‘i há»c?
- Hai con ếch của con... Hôm qua con để ở đây.
Mẹ tôi lắc đầu :
- Mẹ có thấy ếch nhái gì đâu.
- Có mà ... con để trong chiếc lá sen... nhưng cái lá sen cũng đâu mất.
- Lá sen? Có... nhưng mẹ gom và o thùng rác rồi.
Tôi cố há»i :
- Không có hai con ếch trong chiếc lá sen chứ?
Mẹ tôi gáºt đầu. Tôi bối rối nhìn đồng hồ. Kém 5 phút đầy 7 giá». Tôi chạy tá»›i chạy lui mò mẫm, sục sạo. Cuối cùng tôi đà nh ôm cặp ra khá»i nhà cùng vá»›i ná»—i thất vá»ng và lo lắng. Mẹ ái ngại vá»›i theo :
- Có cần lắm không để mẹ đi chợ mua cho cặp khác?
Tất cả đã trá»… rồi. Tôi trả lá»i như khóc :
- Thôi, mẹ à ạ..
Miệng nói cứng, nhưng đầu tôi rối tung rối mù như má»™t má»› bòng bong. Giá như tôi không tháo dây buá»™c ếch. Giá như tôi không nháºn lá»i Chi, hẳn tôi Ãt lo hÆ¡n. Tháºt không hiểu tại sao tôi lại nháºn lá»i cô bạn trong khi bản thân mình không đủ can đảm để là m chuyện đó. Cứ để Chi nhá» má»™t ngưá»i nà o đó hoặc ra chợ mua, má»i việc hẳn đỡ rắc rối hÆ¡n. Tụi thằng Hoà ng bao giá» cÅ©ng xoay được , tháºm chà có bị cô cho Ä‘iểm không. Nhưng còn Chi... từ lâu trong lá»›p tụi bạn đã đồn đại tôi là má»™t đứa chết nhát, gan thỠđế. Giá» chuyện như váºy, hẳn chúng còn cưá»i giá»…u tá»›i bến.
Mải suy nghÄ© tôi đến trưá»ng lúc nà o không biết. Chi là ngưá»i thấy tôi trước nhất. Cô bé reo lên :
- A, Linh đến rồi. Bạn có đêm ếch theo không?
Thằng Hoà ng giáºt cái cặp trên tay tôi cà u nhà u :
- Mầy đựng ếch trong cặp, nó ngộp chết còn chi... Thằng ngu thiệt.
Câu nói cá»§a nó chá»±ng lại ná»a chừng khi chiếc cặp tôi mở miệng trống huếch chỉ toà n sách vở. Thằng Hoà i la lên :
- Thôi chết rồi, không có ếch... Mầy không đi bắt ếch hả?
Chi lo âu nhìn tôi, mặt tái lại.
Tôi ấp úng trong cổ há»ng những ra đầu ra Ä‘uôi, phân trần sá»± việc, nhưng chẳng đứa nà o tin. Mặt Chi xịu xuống.
- Chuyện chút xÃu cÅ©ng không xong, thiệt có ngu má»›i chung tổ vá»›i nó.
Thằng Hoà ng đay nghiến :
- Váºy mà hôm trước nó còn tá» tà i ra tay nghÄ©a hiệp vá»›i Chi nữa chá»›. Coi như ăn há»™t vịt hết nghe mấy bạn. Chẳng đáng mặt là m trai chút nà o.
Tôi im lặng nháºn lá»—i. Giá như Chi mắng má», trách móc tôi như tụi thằng Hoà ng, có lẽ tôi sẽ thấy dá»… chịu hÆ¡n. Äằng nà y, Chi im lặng Ä‘i không cả ngoái nhìn tôi má»™t lần.
Tiếng chuông reng và o lá»›p bắt đầu tác động lên nhịp Ä‘áºp cá»§a trái tim tôi. Cổ há»ng tôi se lại, có tiếng tra vặn Chi ở góc tổ bạn gái. Tiếng lanh canh cá»§a kéo, cá»§a panh-xÆ¡ chạm và o thà nh cháºu. Tiếng rì rầm nói chuyện, tiếng phấn miết trên bảng Ä‘en theo đưá»ng vẽ cá»§a cô giáo. Má»i thứ cứ inh inh và o đầu tôi, và o tim tôi là m căng phồng sá»± chỠđợi, chỠđợi cÆ¡n giáºn cá»§a cô giáo khi cô nhìn thấy hai cái cháºu thá»±c táºp trống rá»—ng.
- Linh, lại đây.
Thằng Hoà ng chìa ra một con ếch, có lẽ đã chết.
- Nè, ghim nó và o miếng cao su, để tao mổ.
Tôi thụt lùi. Cặp mắt cá»§a con ếch bạc phếch và vô hồn, bốn cái chân ép sát ngưá»i trong má»™t tư thế chồng chéo mà chỉ có những con váºt chết má»›i như váºy.
Tiếng nói nghiêm nghị của cô giáo vang lên sau lưng tôi :
- Con ếch nà y bị ngá»™p rồi. Các em sẽ không thấy được trái tim ếch Ä‘áºp như thế nà o. Có thể quan sát ở tổ bên cạnh cÅ©ng được.
Cả tổ dạ tháºt to thoát nạn. Chúng tôi bắt đầu mổ ếch theo đúng hướng dẫn trên bảng.
Trong lúc tôi dùng chiếc kéo nhá» cẩn tháºn cắt phụ lá»›p mỡ bụng ếch cho Hoà ng, Hoà i hÃch tôi ra hiệu. Cô giáo Ä‘ang dừng lại ở bà n thá»±c táºp cá»§a tổ Chi.
- Thưa cô, lá»—i cá»§a Chi. Kỳ nà y đến phiên Chi phải Ä‘em ếch để thá»±c táºp. Nhưng...
- Em quên à ! Cô đã dặn dò các em trước cả tuần váºy mà vẫn không xong. Không lẽ các em coi thưá»ng giá» thá»±c táºp sinh váºt. Như váºy thá»±c là sai lầm. Há»c sinh váºt đâu phải chúi đầu và o sách vở mà phải quan sát, tìm hiểu trên mẫu thá»±c. Cô rất buồn khi các em không ý thức Ä‘iá»u đó.
Chi khóc nấc lên, không nói được lá»i nà o.
Cô giáo thở dà i rồi bước lên bục giảng.
- Cô ghi tên tổ các em để cảnh cáo lần đầu. Nếu các em Æ¡ há» má»™t lần nữa cô sẽ trừ và o Ä‘iểm há»c kỳ. Còn bây giá», em tản ra các tổ khác, xem các bạn mổ.
Tôi thở phà o, cÅ©ng chưa trầm trá»ng lắm. Nhưng Chi vẫn tấm tức khóc. Tôi phải là m là nh bằng má»™t cá» chỉ đẹp, hẳn Chi sẽ bá»›t giáºn. NghÄ© váºy, tôi đưa kéo cho Hoà i rồi đến bên Chi :
- Bạn Chi tới tổ mình quan sát đi. Nếu bạn muốn mổ, để Linh nói với Hoà ng...
- Äồ xạo.
Chi ném qua tôi cái nhìn giáºn dá»—i rồi bá» Ä‘i. Tôi buồn rầu trở vá» chá»— cá»§a mình cùng vá»›i nổi ấm ức không bà y tỠđược.
Hoà i cưá»i nhạo :
- Là m ơn mắc oán nghe mà y. Nhưng nghĩ cũng đáng kiếp lắm.
Bị chế thêm dầu và o lá»a, tôi sừng lên :
- Cũng tại tụi bây hết. Không có, chịu không có, kiếm đâu ra con ếch chết nà y có phải như trêu gan tụi nó không?
Hoà ng cưá»i khúc khÃch :
- Chắc tổ con Chi thấy mình có ếch tức lắm. Nó sẽ nghĩ thằng Linh chơi xỠtụi nó. Tội nghiệp mầy ghê, muốn là m anh hùng một lần mà không xong.
Thằng Tuấn nhăn mặt :
- Bữa sau nhớ rút kinh nghiệm nghe em.
Mặc cho tụi bạn chá»c quê, tôi không buồn đáp thêm nữa. Kể ra tụi nó cÅ©ng có lý, bởi tháºt lòng tôi không dám, mà cÅ©ng không muốn bắt những con váºt bé nhá» kia dù là để thà nghiệm. Trái lại, cái chất anh hùng nghÄ©a hiệp trong tôi lại muốn bừng lên láºp công.
Bên kia bà n, chá»— thá»±c táºp cá»§a tổ con Oanh, Nhung, Thục Ä‘ang thì thầm chỉ trá» vá» phÃa tôi. Biết chúng Ä‘ang nói xấu mình, tôi tức Ä‘iên lên, lầm bầm vá»›i Hoà i :
- Cạch lần nà y, chả thèm dÃnh tá»›i bá»n con gái nữa.
Buổi thá»±c táºp như kéo dà i đến vô táºn. Con ếch đã bị mổ banh, ruá»™t gan được kéo ra ngoà i ghim bằng cây kim gút, nổi lình bình trên mặt nước.
- Bá cháy chưa, không sứt một chút ruột nà o. Tụi bây coi đi.
Äiểm 8 cho bà i thá»±c táºp vỠếch không là m tôi vui. Té ra má»—i khi không thá»±c hiện đúng lá»i hứa vá»›i ai, lương tâm khó mà yên ổn.
Hồi chuông tan há»c reo vang. Tôi cháºm chạp đứng dáºy, mệt má»i và buồn bã.
|

07-09-2008, 07:19 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Năm
Nếu không có bà i hát “Ai bảo chăn trâu là khổ?..†vang vang từ chiếc máy phát thanh nhà hà ng xóm thì tôi đã quên bẵng lá»i hứa dạy cho Chuá»™t anh há»c. Nhưng nhá»› để mà nhá»›, tôi vẫn chưa muốn rá»i giưá»ng. Giấc trưa chưa rá»i khá»i đôi mắt. Tôi cố mở mắt ngồi dáºy, nằm váºt xuống, rồi ngồi dáºy, lưá»i biếng chồm há»—m ở ngạch cá»a. Nắng bên ngoà i và ng óng như máºt ong nguyên chất. Tháºt là má»™t buổi chiá»u đẹp. Tôi vươn vai, nhảy nhảy và i cái để xua tan cảm giác ngầy ngáºt, rồi cố gắng lên tinh thần bằng cách uống má»™t ly nước lạnh đầy.
Tôi kiếm cho Chuá»™t anh má»™t mẩu bút chì và má»™t cuốn táºp dở dang để dà nh là m nháp. Có đủ má»i thứ xong tôi lại chần chừ không muốn Ä‘i vì nhá»› lại còn bao nhiêu bà i phải há»c. Nà o là bà i táºp Lý, ngữ vá»±ng tiếng Anh, bà i Sá» dà i tá»›i mấy trang chưa há»c má»™t chữ. Váºy mà tôi lại Ä‘i lo chuyện bao đồng, dạy há»c cho ngưá»i khác, lại dạy cho thằng bé chăn trâu nhếch nhác má»›i quen có hai bữa, thiệt không thể hiểu nổi mình nữa.
NghÄ© váºy, tôi lại ngồi thừ ra, đầu óc lan man nghÄ© vá» câu chuyện hồi sáng. Tá»± trách mình, nhưng tôi cÅ©ng rất buồn khi tụi bạn cứ Ä‘inh ninh tôi là má»™t đứa thất hứa, hèn nhát. Thá»±c tế, tôi đã cố hết sức mình mà chúng chẳng hiểu gì cả.
Äã hứa là phải giữ lá»i. Tôi sá»±c nhá»› mình đã hứa vá»›i Chuá»™t anh, lòng cảm thấy nhá»™t nhạt vì mình Ä‘ang có ý thất hứa vá»›i nó. Không thể thế được. Gương mặt giáºn há»n cá»§a Chi như hiện rõ trước mắt tôi. Tôi phải chứng tá» cho Chi, cho chúng nó biết tôi là đứa biết giữ lá»i hứa, dù là hứa vá»›i má»™t thằng bé nhà que, nhếch nhác, ngu ngốc, thất há»c.
Lúc đến chá»— hẹn, Chuá»™t anh đã có mặt ở đó từ lúc nà o. Nó Ä‘ang nằm ngá»a, tay gối đầu, chân vắt chữ ngÅ©, chiếc nón rách tênh nhênh bên cạnh, giống như cảnh vẽ trong các bức tranh đồng quê.
- Nè, ai bảo chăn trâu là khổ...
Chuá»™t anh nhổm dáºy, nhe răng cưá»i :
- Tui chá» anh quá trá»i...
Tôi ngồi sà xuống, cảm giác bá»±c bá»±c lại xuất hiện, tôi xẵng giá»ng :
- Bộ tưởng tao ngồi không như mầy đấy à . Biết bao nhiêu là việc phải là m. Mầy ngồi chơi chỠmột chút có sao, còn không chỠđược thì thôi, ai ép...
Chuột anh quýnh quáng xua tay :
- Không... không đâu... tui chỠmấy cũng được mà ...
ÄÆ°á»£c thế tôi cà ng là m già :
- Bá»™ tưởng tao ham là m thầy mầy lắm hả? Chà ... tụi bạn tao mà nó biết tao là m thầy mà y chắc nó cưá»i tao thúi đầu.
Chuột anh năn nỉ :
- Tui biết...
Chợt nhìn thấy cuốn sách vần trên bãi cá», Chuá»™t anh mừng rỡ cầm lấy :
- Tui há»c sách nà y phải không? Äúng rồi, giống y như sách con bà Dư há»c... Trá»i Æ¡i, hình vẽ đẹp quá... Tôi biết chữ nà y nè... Chữ O, tròn vo... phải không anh...?
Nhìn gương mặt tươi rói cá»§a Chuá»™t anh, tôi cÅ©ng thấy vui theo. Thế là má»i bá»±c bá»™i như tan biến hết. Cảnh thinh lặng cá»§a ruá»™ng đồng, mà u xanh cá»§a lá, mùi thÆ¡m dịu cá»§a hương sen là m tâm hồn tôi sảng khoái.
- Nói rồi, kêu mầy tao Ä‘i, anh em nghe ngượng thấy mồ. Kêu như tụi bạn lá»›p tao kêu tao váºy.
- Trá»i, anh là thầy tôi chứ bá»™, lẽ ra tui phải kêu là thầy.
Tôi cảm thấy hãnh diện :
- Bà y đặt, chưa dạy chữ nà o mà thầy vá»›i cô. Bá» cái thầy Ä‘i, ai nghe được há» cưá»i tao. Há»c chưa ra hồn còn đòi là m thầy thiên hạ. Má»›i hồi sáng đây chá»› đâu xa, sém chút nữa bị ăn há»™t vịt lá»™n rồi.
Chuột anh tròn mắt :
- Anh không thuộc bà i hả?
ÄÆ°á»£c khÆ¡i dòng tâm sá»±, tôi kể lể hết cho Chuá»™t anh nghe, Ãt ra nó cÅ©ng biết được Ä‘oạn đầu và thấy rằng tôi đã chuẩn bị giữ lá»i hứa vá»›i các bạn như thế nà o. Nghe xong. Chuá»™t anh tặc lưỡi :
- Xui thiệt... nhưng anh... (tôi chen và o: đã nói là mầy tao, kêu cho nó tá»± nhiên, anh anh em em tao thấy mắc cỡ cái miệng quá). Ờ váºy... à ... mầy dở ẹt hà . Có hai con ếch mà cÅ©ng để nó sút mất. Cứ cá»™t cứng ngắc thì nó chạy đâu được...
Có lẽ nhá» gá»i mầy, tao dá»… nói chuyện hÆ¡n nên Chuá»™t anh cao hứng vung tay vung chân, chê bai tôi đủ Ä‘iá»u... Nà o là không biết ếch nó khôn lắm, biết giả bá»™ khiến mình tưởng nó yếu xìu, sắp chết... nà o là tôi không biết cách cá»™t ếch nên tưởng ếch sẽ Ä‘au khi bị cá»™t như váºy... Tôi bị ếch lừa mà không biết, cứ tưởng ếch chịu ngồi yên má»™t chá»— khi được tá»± do...
Cáu quá, tôi quát :
- Ờ thì tao dở, mầy giá»i kiếm đứa nà o giá»i dạy há»c... đã ngu còn nói chuyện khôn.
Chuột anh hoảng hốt xua tay, giả lả :
- Hông... tui nói chÆ¡i váºy thôi... Æ ... mai mốt có bắt con gì há»c kêu tui bắt cho. Tui Ä‘an má»™t cái giá» mây nhốt lại là xong, chẳng mất Ä‘i đâu được.
Tôi còn bực nên trả treo :
- Tao ghét thói bắt mấy con váºt nhỠđể hà nh tá»™i nó.
Chuá»™t anh xua tay :
- Tui bắt cho anh há»c mà .
Nói xong, nó ngồi xuôi xị. Quyển sách vần bị gió thổi láºt tung. Chuá»™t anh dán mắt và o những hình vẽ con bò, con cá, quả na, kèm theo vần, nhưng không dán mở lá»i.
Hai đứa tôi cứ ngồi váºy má»™t lúc lâu. Cuối cùng tôi nháºn ra sá»± vô lý cá»§a mình. Tôi giở sách ra, ra hiệu cho Chuá»™t anh :
- Nè, ngó cho rõ chữ nà y nè... Chữ O... O tròn như quả trứng gà ... O.
- A, chữ nà y tui biết, chữ O tròn vo nè... Nhưng nó đâu giống như quả trứng gà . Quả trứng gà đâu tròn như váºy...
Äúng là quả trứng gà không tròn vo như chữ O, nhưng tôi đã há»c theo cách nà y từ lâu lắm rồi, mà tôi vẫn không hiểu được. Còn Chuá»™t anh, sao nó cứ cắc cá»›. Bá»±c mình tôi gắt :
- Không biết gì hết. Trứng tròn là tròn, chữ O giống như trứng, biết váºy là được rồi. Nó giống như váºy... ai nói là không giống hả?
Chuá»™t anh định cãi, nhưng thấy bản mặt tôi gưá»m gưá»m nó cúi đầu lẩm nhẩm Ä‘á»c theo.
- Chữ nà y dá»… quá, mầy cÅ©ng biết rồi, há»c sang chữ khác Ä‘i. Nè, chữ nà y giống cái móc, thấy không, cái móc có dấu chấm trên đầu, Ä‘á»c là chữ i, i thì có móc... nhá»› chưa?
Gió mÆ¡n man. Bầu trá»i xanh ngắt. Trong lúc Chuá»™t anh láºp Ä‘i láºp lại những vần cÆ¡ bản, tôi nằm xuống cá», vòng tay là m gối, rồi ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nà o không biết. Khi tôi tỉnh dáºy, mặt trá»i xế gần đỉnh núi. Chuá»™t anh ngồi ở mé đầm lẩm nhẩm. Tôi sá»±c nhá»› đến bà i vở phải là m, hốt hoảng kêu Chuá»™t anh :
- Trá»i đất, sao thấy tao ngá»§ mà mầy không kêu?
Chuột anh lúng túng :
- Bị anh ngá»§ say quá trá»i. Tui tưởng anh chá» mặt trá»i lặn chá»›.
- Lặn lặn cái gì, còn cả đống bà i táºp ở nhà .
Chuá»™t anh bối rối nhìn tôi vá»›i tâm trạng cá»§a ngưá»i có lá»—i. Tôi không nói không rằng thu dá»n đám vở bút rồi đưa cho Chuá»™t anh cuốn táºp vần.
Vẻ mặt Chuá»™t anh tươi lên, nó cầm lấy cuốn táºp khẽ khà ng :
- Chiá»u mai mình há»c tiếp nghe!
Äang lo lắng, tôi bá»±c mình gắt :
- Khá»i. Vá» Ä‘i, dạy mầy mà mầy chẳng biết lo giùm tao.
Chuá»™t anh buồn bã quay Ä‘i. Mặt trá»i bắt đầu xuống dần sau đỉnh núi. Có tiếng sáo cá»§a ai thổi lên theo gió vi vu. Tôi muốn ở lại quá, nhưng không dám chần chừ. Äằng kia Chuá»™t anh Ä‘ang ôm cổ trâu thầm thì. Khi tôi Ä‘i đến khoảng gữa đầm, có tiếng nghé á» vá»›i theo như lá»i chà o từ giã. Tôi nhìn lại, bóng Chuá»™t anh vắt vẻo trên lưng trâ in Ä‘áºm trong bóng chiá»u. Thằng bé lúi húi cúi mình, có lẽ nó Ä‘ang xem cuốn vần. Tôi quay lưng vá»™i bước. Con đưá»ng mòn đìu hiu vắng ngưá»i. Mấy rặng tre kẽo kẹt theo gió. Lòng tôi không yên. Hình như tôi vừa là m má»™t việc gì không công bằng thì phải.
Chiá»u hôm sau, tôi tá»›i chá»— cÅ© trá»… hÆ¡n. Bà i há»c Anh văn hÆ¡i khó, tôi cố há»c và là m bà i táºp cho xong. Có lẽ Chuá»™t anh không nghÄ© rằng tôi sẽ đến bởi tôi thấy con trâu Ä‘ang ăn cá» tÃt ở bá» ruá»™ng bên kia. Chuá»™t anh ngồi cạnh trâu, bóng nó nhá» thó lẫn lá»™n giữa các mô đất gáºp ghá»nh, chỉ có cái nón cá»i và chiếc áo ca rô bạc mà u là nổi báºt và chỉ định nó mà không lầm lẫn vá»›i ai khác. Tôi rướn ngưá»i bắt tay là m loa kêu :
- Ê... Ê...
Chuột anh quay lại, cay roi tre trong tay nó vung vẩy vui mừng :
- Mình há»c hé...?
Vừa thở, Chuá»™t anh vừa ngồi xuống cạnh tôi, tay rút từ thắt lưng ra cái mo cau gói cuốn táºp.
- Thuộc hết chưa?
- Khá»i nói, O trứng gà , i lưỡi câu, Ô đội nón... lẽ ra đội mÅ© nhưng tui há»c đội nón cho dá»… nhá»›. Tui không có mÅ©, ở nhà cÅ©ng chẳng ai có, dá»… quên lắm.
Thà nh quả bước đầu cá»§a Chuá»™t anh là m tôi phấn khởi. Tôi mau mắn dạy chó nó táºp ghép vần.
- I thì có móc, tá» thì có ngang... Nè, chữ t giống như chữ i, nhưng không có cái chấm phÃa trên mà thêm và o cái gạch ngang... Há»c lại Ä‘i i thì có móc, t thì có ngang...
Thằng Chuột láu lỉnh :
- I lưỡi câu, t đòn gánh. Chữ tỠcó cái vạch nà y giống đòn gánh quá.
- Ờ cÅ©ng được, miá»…n mầy nhá»› ra đó là chữ tá». Bây giá» ghép vần nè.. tá»... i... i... tá».. tá» i ti...
Chuá»™t anh cà ng há»c cà ng hăng, tôi hết nhiệm vụ, để mặc Chuá»™t anh lẩm nhẩm còn mình thÆ¡ thẩn dạo quanh. Sen súng chen nhau nở trắng mặt đầm xanh. Hương thÆ¡m nhè nhẹ lẫn trong mùi đất cà y vỡ, mùi rạ khô, mùi bùn nước, cây cá». Má»™t con nhái bén nhảy lót tót trên mặt lá sen là m tôi nhá»› đến hai con ếch và ng hôm trước. Không biết Chi đã hết giáºn tôi chưa? Thằng Hoà i an á»§i tôi :
- Tụi con gái hay là m ao là m xách lắm. Kệ nó. Mình là m ơn mắc oán. Nhưng tôi vẫn có cảm giác mình có lỗi dù rất nhỠvới các bạn.
- Ê... nè... tui thuá»™c rồi... i nè... tá»... nè... tá» i ti... Äể tui viết chữ i nghe.
Vừa nói Chuá»™t anh vừa cầm cây roi vẽ lên mặt đất má»™t chữ i run rẩy nhưng đúng là má»™t chữ i. Tôi gáºt đầu động viênChuá»™t anh. Nó lại há»c và táºp viết và o quyển táºp nháp tôi cho nó nhưng chữ xiên quẹo, nét bút Ä‘áºm nhạt những chữ cong quèo. Nhưng cuối cùng nét chữ cÅ©ng bắt đầu ngay ngắn. Váºy là tiến bá»™ rồi. Cả thầy và trò Ä‘á»u hể hả, mặt mà y nở nang. Tôi đùa :
- Phải đãi thầy đó nghe.
Chuá»™t anh bối rối má»™t giây rồi chợt như nhá»› ra, nó đứng dáºy chạy vụt Ä‘i không để tôi kịp ngăn. Nhưng Chuá»™t anh chạy không xa, chỉ cách tôi khoảng 50 thước, nó đứng lại men các bụi, gầm mặt xuống như ngưá»i đánh hÆ¡i.
- Äây rồi... má»™t chùm tổ nái...
Tiếng reo cá»§a Chuá»™t anh gợi trà tò mò. Tôi chạy đến bên nó. Má»™t mùi thÆ¡m dịu dà ng, ngá»t ngà o trong tay Chuá»™t anh. Chùm quả chÃn và ng như kén tằm, nhưng đốt trái tròn lẳng mịn mà ng.
Chuột anh dà dà chùm trái và o mũi tôi :
- Ä‚n Ä‘i, há»c trò cho thầy đó, hết cả chùm.
Mùi thÆ¡m tá»a ra từ chùm trái tháºt quyến rÅ© :
- Trái gì váºy? Ä‚n được không?
- Không biết hả? Trái dá»§ dẻ đó. Ngon lắm. CÆ¡m Ãt nhưng thịt thÆ¡m miệng lắm.
- A, dủ dẻ.
Tôi đưa chùm trái lên quan sát. Tôi từng biết hoa dá»§ dẻ, những đóa hoa nhá» tá»±a hoa mai, mà u và ng nhạt, cánh tẻ như hoa hồng, nhưng dà y và thÆ¡m nức mÅ©i. Bá»n con gái hay Ä‘em cà i và o tóc để là m duyên. Nhưng trái dá»§ dẻ thì tôi chưa từng biết.
- Ăn đi.
Chuá»™t anh lại hối thúc. Tôi cầm má»™t quả, tháºn trá»ng cho và o miệng. Từng trái, từng trái. Chuá»™t anh đứng nhìn như tên lÃnh canh, mặt tươi cưá»i hả hê.
- Khó kiếm lắm nghen. Bị nó thÆ¡m quá nên má»›i chÃn đã bị hái rồi.
Tôi cưá»i đùa :
- Không phải, tại tụi con gái hết trÆ¡n, nó cứ kiếm hoa bá» vô áo quần, cà i lên tóc, thì lấy hoa đâu để Ä‘áºu trái.
Chuột anh ngạc nhiên :
- Thiệt không, tụi con gái xóm trá»ng có là m váºy đâu. Tụi nó há»i đã rồi vứt tùm lum chá»› có cà i lên đầu lên cổ gì đâu.
Tôi là m thinh. Chuá»™t anh nhà quê quá đâu biết mấy chuyện đó. Nhưng chùm quả thì tuyệt tháºt. Tôi há»i nó :
- Có loại quả nà o y như váºy không?
- á»”i sẻ chÃn và ng cÅ©ng thÆ¡m váºy đó.
- Không, cây ở bụi... lạ lạ... chớ còn ổi sẻ ai mà không biết.
Chuột anh gãi đầu :
- CÅ©ng có nhiá»u thứ... nhưng có những thứ má»c sát đất qua như trái lồng đèn, trái móc... sợ rắn nó phì ná»c hoặc trâu nái, chó đái... dÆ¡ và hôi lắm.
- Nói nghe ghê.
Bây giá» thì Chuá»™t anh có vẻ tá»± nhiên hÆ¡n. Äể mặc con trâu nhẩn nha gặm cá», Chuá»™t anh há»i han tôi đủ má»i chuyện.
- Sao chiá»u nà o anh... a... mầy cÅ©ng thÃch nhìn mặt trá»i lặn. Có gì trên đó không? Tui chỉ khoái mặt trá»i lặn là được trả trâu vá» ngá»§.
Tôi nói vá»›i Chuá»™t anh đó chỉ là má»™t khối lá»a nóng chảy chứa rất nhiá»u bà máºt. Nhưng Chuá»™t anh tá» vẻ không tin, nó không thể nà o tưởng tượng rằng đấy chỉ là má»™t quả cầu lá»ng sôi sùng sục vá»›i má»™t nhiệt độ cá»±c lá»›n. Cái đầu nhá» bé cá»§a nó nhìn thấy mà không suy nghÄ©. Nhưng vá»›i những vì sao thì lại khác, Chuá»™t anh hùng hồn nói :
- Má»—i ngôi sao là má»™t linh hồn. Khi có má»™t ngưá»i chết Ä‘i, ngôi sao sẽ rụng tắt. Ngà y nà o cÅ©ng có ngưá»i chết, ngà y nà o cÅ©ng có sao băng.
Tôi ráng sức Ä‘em những gì mình há»c được trong lá»›p ra để giải thÃch cho nó Chuá»™t anh :
- Äó chỉ là chuyện mê tÃn dị Ä‘oan thôi. Các ngôi sao kia là những hà nh tinh, những định tinh, những mặt trá»i trong vÅ© trụ, nhưng vì ở xa quá nên chúng nhá» và không tá»a sáng như mặt trá»i.
- Kỳ quá hén. Nói tháºt hay nói chÆ¡i đó. Xa là xa bao nhiêu? Bằng đây ra Huế không?
Tôi cưá»i :
- Gấp tỷ tỷ lần..
- Tỷ là gì...
Khó có thể trả lá»i tưá»ng táºn những thắc mắc cá»§a Chuá»™t anh bởi nó dốt quá, chẳng biết gì mà tôi thì chỉ giá»›i hạn sá»± hiểu biết cá»§a má»™t cáºu bé lá»›p tám. Tôi kiếm chuyện đánh trống lảng :
- Ai thả diá»u đẹp qua?
Chuá»™t anh che mắt nhìn vá» phÃa tôi chỉ. Trên cao, má»™t con Ä‘á»u vá»›i những dải Ä‘uôi đủ mà u phất phÆ¡ uốn éo Ä‘ang bay lượn. Tiếng sáo diá»u nghe vi vu êm ái xa gần theo cÆ¡n gió. Tôi mê quá! Äã bao lần tôi cố hoà n chỉnh má»™t con diá»u, nhưng há»… bay lên cỡ chục thước, diá»u lại váºt vá» chao đảo trông chán hết sức.
- á»i thứ diá»u vuông đó, là m dá»… ẹt.
Hình như Chuá»™t anh có rà nh vá» loại diá»u. Cứ nghe giá»ng nói và cách bÄ©u môi che bai cá»§a nó thì biết. Tôi ngá» ngợ há»i :
- Tao cÅ©ng là m toà n diá»u vuông, nhưng đâu có lên được như váºy.
Chuột anh trỠmôi :
- Diá»u đó cho con nÃt chÆ¡i chá»› cỡ mình chÆ¡i diá»u én hoặc diá»u chuồn chuồn má»›i thú. Còn cùng lắm diá»u vuông nhưng phải vuông đôi má»›i hay.
- Tao chẳng biết là m mấy thứ đó. Nó có lên cao không?
- Tất nhiên nó bay chót vót. Diá»u nà o cÅ©ng váºy, ăn thua lúc cá»™t dây lèo. Dây diá»u phải chắc, sưá»n vót Ä‘á»u đặn mà nhẹ. Tui là m trăm con lên cả trăm. Còn gắn sáo vô nữa. Nhứt là sáo cồng, nghe dòn trai, đã lắm.
Tôi ngÆ¡ ngẩn nghe Chuá»™t anh diá»…n tả tỉ mỉ cách là m diá»u. Cà ng nói cà ng hăng, nó hươi tay hươi chân quay vòng, chạy tá»›i chạy lui, là m Ä‘iệu bá»™ để tôi hiểu rõ cách cầm sợi dây lèo sao cho căng, cách chÃch từng phân dây khi diá»u gặp gió, cách ghì diá»u để nó không tạt vá» phÃa mình không muốn mà dây không bị đứt.
Tôi khấp khởi mừng, váºy là tụi thằng Hoà ng sẽ hết cưá»i nhạo má»—i khi thấy con diá»u cá»§a tôi đứt dây quay mòng mòng như vụ trên đầu hà ng phượng thấp ở sân trưá»ng.
- Té ra thằng nà y cũng có chỗ nhỠđược.
Tôi nhá»§ thầm trong bụng vá»›i sá»± ngạc nhiên vì những Ä‘iá»u vừa khám phá.
Nhưng cà ng ngà y, Chuá»™t anh cà ng là m tôi ngẩn ngÆ¡ hÆ¡n vì những hiểu biết cá»§a nó vá» thiên nhiên. Tháºt tình đôi lúc tôi cảm thấy hÆ¡i tá»± ái vì mang tiếng là “thầy†mà cái gì cÅ©ng không tưá»ng táºn. Con bướm nà y đực hay cái. Là m sao tôi có thể phân biệt được khi chúng giống nhau như hệt, mà u sắc rá»±c rỡ và ráºp rình không biết má»i trên những bụi cây.
- Là m gì mà chạy? Con rắn nước mà .
Tôi định thần nhìn kỹ. Äúng là con rắn nước. Váºy mà trông gà hóa cuốc. Nhiá»u lần vẻ ngẩn ngÆ¡ cá»§a tôi đã khiến Chuá»™t anh cưá»i nghiêng ngả. Tôi tức mình, chỉ muốn đấm cho nó má»™t cái. Äôi lúc cáu quá tôi chì chiết :
- Thôi đi, dốt mà hay bà y đặt.
Lúc nghe câu mắng, nụ cưá»i trên miệng Chuá»™t anh rụng Ä‘i. Mắt nó chá»›p chá»›p, gương mặt Ä‘en như sáºm mà u hÆ¡n, đầu cúi gằm và o trang sách và dáng vẻ cá»§a nó là thằng Chuá»™t anh tá»™i nghiệp hồi má»›i gặp tôi. Thấy váºy, tôi đâm hối háºn và lảng sang chuyện há»c hà nh, bà y cho Chuá»™t anh và i chữ má»›i.
Cứ váºy, những buổi chiá»u rảnh rá»—i, cạnh cái đầm sen ngà o ngạt hương hoa, tôi thá»±c hiện mÆ¡ ước là m thầy giáo cá»§a mình bên đứa há»c trò không trưá»ng, không lá»›p. Tôi vui sướng khi Chuá»™t anh đã Ä‘á»c được những chữ ghép hai hoặc ba vần, là m được và i con tÃnh cá»™ng, trừ đơn giản. Song công bằng mà nói, không phải chỉ có muốn là m thầy mà tôi siêng năng ra bỠđầm. ChÃnh cÅ©ng bởi những Ä‘iá»u Chuá»™t anh truyá»n đạt cho tôi má»™t cách dung dị theo kinh nghiệm cá»§a riêng nó, vá» cây cá», sinh váºt ở ruá»™ng đồng, mà tôi trở nên bạo dạn hÆ¡n khi tiếp xúc vá»›i các thú váºt bé nhá», biết cách quan sát thá»±c tiá»…n để bổ sung và o bà i há»c ở trưá»ng. Tất nhiên thiên nhiên có nhiá»u Ä‘iá»u mà cô giáo chưa giảng hết, và Chuá»™t anh thì chỉ lặp lại “cái kinh nghiệm lâu Ä‘á»i cá»§a ông bà ...†(Chuá»™t anh vẫn thưá»ng nói như váºy khi bị tôi gặn há»i tại sao Chuá»™t anh lại biết được). Tôi đã biết cách bắt má»™t con ếch tháºt dá»… dà ng như lấy đồ trong túi mà con ếch không bị Ä‘au đớn, giãy giụa. Tôi cÅ©ng đã biết phân biệt con kỳ nhông vá»›i con tắc kè qua tiếng kêu cá»§a chúng, biết loại bướm nà o thÃch hương hoa cây nà o, bị ong chÃch phải là m sao. Cách sá» dụng cây cá» má»±c khi bị té ngã, gá»i được tên hầu hết các loại cá» má»c chung quanh tưởng là vô danh v..v..
Äổi lại, các hình vẽ trong sách sinh váºt cá»§a tôi Ä‘em lại cho Chuá»™t anh sá»± ngạc nhiên lạ lùng. Nó há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn mà ná»a tin ná»a ngá». Và sách sinh váºt cÅ©ng hấp dẫn Chuá»™t anh không khác táºp há»c vần.
Hôm được cô giáo sinh váºt khen trước lá»›p vì sá»± tiến bá»™ rõ rệt cá»§a tôi ở môn há»c nà y, tôi vui vẻ kể lại cho Chuá»™t anh nghe và hứa vá»›i Chuá»™t anh - coi như lá»i cảm Æ¡n vá» những đóng góp cá»§a nó cho sá»± thà nh công bước đầu cá»§a tôi :
- Äể vá» nhà tao tìm cuốn truyện cổ tÃch bằng hình tặng mầy. Äẹp lắm, chữ to mà dá»… Ä‘á»c.
Chuá»™t anh cưá»i nở nang :
- Nhá»› chắc nghen. Mà cuốn đó kể chuyện gì váºy?
Tôi nhịp bà n chân lên thảm cá», lắc đầu ra vẻ bà máºt :
- Mầy phải đánh vần Ä‘á»c cho ra. Chữ nà o không biết tao sẽ chỉ. Äá»c xong kể lại coi có đúng không.
Chuột anh le lưỡi :
- Chà , khó nhai nghe... Nhưng... quyển đó có mắc không... Tui sợ tốn tiá»n...
- Thì mầy trả nợ tao bằng cách đãi tao ăn cái gì đi, như dủ dẻ chẳng hạn.
Chuột anh tươi nét mặt :
- À, tui sẽ đãi một món nà y, ngon bá cháy luôn.
Thế là hôm sau, tôi nôn nóng ra chá»— hẹn sá»›m hÆ¡n má»i ngà y. Phải nháºn là các món cây trái đồng quê cá»§a Chuá»™t anh khác hẳn vị cây trái tôi vẫn ăn ở các gánh quà rong. Chuá»™t anh Ä‘ang ở đó tá»± bao giá». Má»™t đống rạ đốt dở bốc khói, uốn éo theo chiá»u gió vẽ lên trên không trung muôn và n hình ảnh biến hóa mà u xám.
Chuá»™t anh ngồi quay lưng ra bỠđưá»ng, nó Ä‘ang lúi húi gì đó bên cạnh đống rÆ¡m ùn khói. Tôi se sẽ lại gần hy vá»ng khám phá được cái bà máºt cá»§a Chuá»™t anh trước khi nó biết tôi đến, để hù nó má»™t mẻ. Nhưng gì thế nà y? Sống lưng tÆ¡i lạnh toát vì kinh tởm. Trong tay Chuá»™t anh là má»™t đống lông lá, bầy nhầy máu me, gan ruá»™t lòng thòng. Má»™t con mắt tròn bạc phếch bất động ngước nhìn tôi. Tôi lùi bước kêu lên thảng thốt :
- Ê, mầy là m cái quá»· gì váºy?
Chuá»™t anh quay lại nhe răng cưá»i :
- Chuá»™t đồng, máºp dá»… sợ, tao để ý cái hang cá»§a nó mấy bữa nay rồi, phải hun khói cả tiếng má»›i thá»p được nó. Äấy mầy coi, mỡ và ng lưá»m.
Vừa nói Chuá»™t anh vừa chìa vá» phÃa tôi cái đống thịt đẫm máu. Tôi hét lên :
- Mầy là m cái gì váºy? Trá»i Æ¡i...
Không hiểu gương mặt tôi nhăn nhó ra sao mà Chuột anh tái mặt thụt lùi. Chắc nó nhớ lại câu chuyện hồi mới gặp tôi. Luống cuống, nó giấu con chuột sau lưng, cố gắng phân trần :
- Tao định nướng... mà mầy không thÃch thì thôi.
Tôi nhá»› lại đôi mắt bạc phếch cá»§a con váºt tá»™i nghiệp. Tôi tưởng tượng đến tiếng kêu cứu van xin cá»§a con váºt lúc sắp chết. Váºy mà nó định đãi tôi ăn. Nó gieo tiếng ác cho tôi chứ đãi đằng gì. Cà ng nghÄ© cà ng giáºn, tôi trừng mắt mắng má» :
- Mầy thiệt là đứa bất nhân. Tao nói bao nhiêu lần, mầy đừng ác như váºy. Mầy ham ăn ham uống quá mà . Bá»™ không biết kiếm gì ăn sao. Thiệt là đồ... đồ...
Chuột anh xanh mặt lắp bắp :
- Tui chỉ muốn đãi anh. Bị món nà y ai cÅ©ng thÃch. Nó ngon... ngon.
- Ai mượn, muốn đãi hả, má»i tao ra chợ Ä‘i... Mầy, mầy vừa ác lại vừa má»i rợ.
Chuột anh hốt hoảng thực sự, nó quẳng con chuột và o đống rơm đang cháy, chùi hai bà n tay và o gốc rạ, và o cái quần đen.
Tôi nhổ nước miếng tởm lợm cố mắng mỠthêm cho hả cơn bực tức :
- Tao biết mầy ác độc như váºy chẳng thèm dạy mầy há»c là m chi. Mầy khá»i há»c nữa. Tao vá».
Tôi quà y ngưá»i chạy thẳng. Chuá»™t anh ấm ứ không ra tiếng. Nó không dám Ä‘uổi theo, không dám năn nỉ, đứng chết trân má»™t chá»—. Äến cuối bỠđầm, tôi ngoảnh lại, Chuá»™t anh vẫn còn đứng chá»— cÅ©. Tôi nhổ nước miếng liên tục mà vẫn không mất cảm giác khó chịu ở cổ há»ng. Tôi gà o lên :
- Äồ chó chết.
|
 |
|
| |