 |
|

09-09-2008, 05:02 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
BÃch Vân Thiên_ Quỳnh Dao
Chương 1
Cả phòng há»c yên lặng.
Bên ngoà i mưa vẫn rÆ¡i, những hạt mưa nhá» và dầy Ä‘an trong không gian lạnh. Năm mươi mấy cô há»c trò ngồi cắm cúi viết. Äây là giá» Luáºn. Chỉ có tiếng mà i má»±c, tiếng láºt giấy và những lá»i xì xà o nho nhá».
Con gái mưá»i sáu, mưá»i bảy mà ngoan thế nà y tháºt khó thấy. Những cô bé...Tiêu Y Vân vừa nghÄ© đến ba chữ đó đã thấy ngượng. Há» là những cô bé? Thế ta là gì? Má»™t cô giáo vừa tốt nghiệp ở đại há»c, chân ướt chân ráo ra Ä‘á»i. Khoảng cách cao lắm là năm đến sáu tuổi. Chỉ được thế đứng trên bục gá»— mà đã trở thà nh ngưá»i lá»›n thá»±c thụ rồi sao?
Vâng, chỉ má»›i ngà y qua, ta chỉ là má»™t nữ sinh bé bá»ng, thế hôm nay... Vân phì cưá»i. Má»™t cô giáo! Dù chỉ là má»™t cô giáo dạy thế và i giá». Trình độ lá»›p mưá»i má»™t khá cao. Nếu lÅ© há»c trò có nghịch thì Vân cÅ©ng đà nh chịu. Bốn năm tuổi chưa đủ để tạo uy kẻ cả. Nhưng may quá, lÅ© chúng vẫn ngoan, ngoan má»™t cách dá»… thương lạ lùng. Không rắc rối, đùa cợt, nghịch ngợm như nà ng ngà y cÅ©. Vân cưá»i xòa khi nghÄ© đến hình ảnh xa xưa, liếc nhanh qua những mái tóc ngắn, mắt chợt dừng trước má»™t cô bé tay chống cằm ngẩn ngưá»i ra trước bảng Ä‘en - Du BÃch Hà n.
Du BÃch Hà n cắn bút. Äá» luáºn khiến nà ng bỡ ngỡ. Äăm đăm nhìn lên bảng, cầm chắc số zero trong tay.
Không phải là Hà n không nghÄ© ra được Ä‘iá»u phải viết, hà ng trăm, hà ng ngà n tư tưởng như những con ngá»±a Ä‘ua tung gió trong đầu, có Ä‘iá»u, chúng chạy má»™t cách lá»™n xá»™n, chứ không Ä‘i theo má»™t hướng nhất định khiến Hà n không biết phải bắt đầu thế nà o. "Cô giáo sư trẻ dá»… thương có lẽ Ä‘ang nghÄ© là ta bÃ", Hà n tá»± nhá»§
- Các em đừng nghÄ© là tôi muốn là m khổ mấy em, tháºt ra luáºn văn chẳng qua chỉ là má»™t môn há»c táºp cho chúng ta những thói quen phát biểu, suy tư vá» những gì ta nghÄ©. Vì váºy, đỠtà i hôm nay là má»™t đỠtà i rất rá»™ng các em cứ tá»± ý bà y tá», tôi muốn hiểu các em tháºt nhiá»u.
Trên bảng Ä‘en vá»›i má»™t chữ "Tôi" duy nhất như má»™t ám ảnh. Tôi? Tôi? Du BÃch Hà n cắn lấy môi. Tôi? Nhá» nhắn? Cát bụi? Má»™t cái gì vÄ© đại? Không? Tại sao cái không bao giá» muốn tồn tại trên cõi Ä‘á»i nà y mà vẫn cứ tồn tại? Tại sao? Tại sao? Tôi từ đâu đến và rồi sẽ đến đâu? Tôi..Tôi...Tôi... Cái tôi sao lúc nà o cÅ©ng là cái trái ngược vá»›i má»i ngưá»i. Phải viết thế nà o đây? Phải là m sao cho ngưá»i ta hiểu? Ngà y từ lúc còn ở tiểu há»c, Hà n đã sợ nhất những bà i luáºn có tá»±a Ä‘á»: Cha tôi, mẹ tôi, gia đình tôi... Ngay cả những cái như: Ước muốn cá»§a tôi, tương lai, hy vá»ng.. Tất cả những cái gì đó liên quan đến "cái tôi" là Hà n sợ hãi.
Thế mà ... bây giá», không ngá»... Chữ "Tôi" tháºt to trên bảng như má»™t thứ đùa dai.
- Thế nà y là kể như tiêu rồi.
Hà n cúi đầu, ánh mắt thu gá»n trên trang giấy trắng chưa có lấy má»™t chữ. Những ô vuông đầy đặn cần nhét đầy má»±c. 50 mái đầu chung quanh Ä‘ang cắm cúi viết. Tại sao há» Ä‘á»u là m được, còn ta lại không?
Hà n lắc đầu, thở ra... "Tôi" là má»™t đứa kỳ cục, má»™t thứ cô đơn, buồn tá»§i, tôi chỉ là má»™t đám mây, má»™t ánh sao, má»™t cÆ¡n gió, má»™t là n khói, má»™t chiếc lá đã lìa cà nh, má»™t cá»ng cá»... Nhưng tôi cÅ©ng không là gì hết. Tôi là ngưá»i, má»™t ngưá»i con gái 17 tuổi. 17 năm trước, như má»™t thứ tình cá», tôi đã sinh ra... Có lẽ như váºy.. Hà n lắc đầu lại thở ra... Cuá»™c Ä‘á»i là những thai đố dà i và "cái tôi" có lẽ là má»™t câu đố gút mắt nhất, có nhiá»u dấu há»i nhất...Phải không? Thế nà y thì tiêu rồi!
Bóng Ä‘en chá»n vá»n trước mắt. Hà n giáºt mình ngẩng đầu lên. Cô giáo trẻ tuổi có đôi mắt tháºt nhạy đứng trước mặt vá»›i chiếc sổ Ä‘iểm danh trên tay:
- Em tên Du BÃch hà n?
Khuôn mặt tái dần, khuôn mặt đáng tôi cá»§a má»™t cô bé nhiá»u tình cảm. Äôi mắt to Ä‘en mở rá»™ng:
- Dạ
Hà n đứng lên, chỠđợi lá»i Ä‘ay nghiến trách mắng.
Sao? Thái độ ta hung dữ lắm à ? Sao lại khiến con bé lại phải khiếp đến độ như thế. Nụ cưá»i hiện lên môi Vân, nụ cưá»i trấn an hiá»n hòa.
- Sao em không là m luáºn Ä‘i? Viết không ra à ?
Mắt cô há»c trò chá»›p nhẹ, những âm thanh là nhà trong cổ:
- Không phải em viết không ra, nhưng em không hiểu phải trình bà y con ngưá»i mình thế nà o cho đúng lẽ.
Câu nói như má»™t sá»± suy tư vững chãi. Cô giáo Vân bà ng hoà ng. Má»™t tia sáng lóe nhanh qua óc. Ai bảo tuổi 17 là tuổi chưa trưởng thà nh? Những tư tưởng chÃn mùi trong bá»™ óc nhá». Vân cố lấy lại bình thản, 22 tuổi dạy ngưá»i quá sá»›m, ta chưa đủ khả năng.
Má»™t lúc, Vân đặt tay lên vai cô há»c trò:
- Em ngồi xuống Ä‘i, em nói thế là em đã trình bà y cho tôi biết con ngưá»i em rồi đấy, em có thể không ná»™p bà i, tôi vẫn không cho Ä‘iểm xấu em đâu.
Hà n liếc nhanh cô giáo trẻ:
- Cô muốn nói.. Em chỉ có khối óc trống rỗng?
Vân tròn mắt:
- Em nghĩ thế?
- Dạ không. Hà n cưá»i, nụ cưá»i dá»… thương - Em không thấy đầu trống rá»—ng, em biết khối óc em như mảnh giấy đầy ô vuông nà y, em sẽ cố gắng viết đầy. Thưa cô, cô cứ yên tâm, em sẽ ná»™p bà i đầy đủ cho cô.
Cô nữ sinh ngồi xuống, lặng lẽ cầm bút lên và bắt đầu viết. Vân trở vá» phÃa bục gá»—, nà ng không trở lại ghế mà bước đến bên cá»a sổ. Mưa phùn vẫn rÆ¡i Ä‘á»u, cảnh váºt lá» má». Báºy tháºt, nếu biết thế ta đã không chá»n ban Văn Chương, phải chá»n Triết. Cuá»™c Ä‘á»i là cả má»™t bức tranh phức tạp. Ta có khả năng dạy há»c không? Má»›i ngà y đầu đã lãnh há»™i được má»™t bà i há»c khai hóa cá»§a cô há»c trò. Du BÃch Hà n! Du BÃch Hà n! Vân lẩm bẩm, nà ng liếc nhẹ vá» phÃa cô há»c sinh, con bé Ä‘ang say sưa viết. Viết gì mà say sưa thế?
Äá»™t ngá»™t, Vân thấy mình tháºt vô duyên, chá»n má»™t đỠtà i quá trừu tượng. Tôi? Tôi là cái gì? Má»™t trang giấy có ô vuông đầy đặn rồi sẽ nhét đầy chữ? Thế còn ta? Còn gì được không? Hay cÅ©ng vẫn thế? 22 tuổi còn quá trẻ! HÆ¡n được những cô bé nà y má»™t tà xÃu thôi. Vân cưá»i vá»›i chÃnh mình, vá»›i cả đám mưa phùn nhẹ bay.
Tiếng chuông ra chÆ¡i reo vang, Vân trở lại vá»›i thá»±c tế. Äám há»c trò ùn ùn kéo lên ná»™p bà i, phòng há»c không còn sá»± yên lặng cá»§a giá» há»c, tuổi trẻ vá»›i những tiếng cưá»i rá»™n rã chim quyên. Vân ôm chồng táºp, liếc nhanh vá» bé Hà n, cô há»c trò Ä‘ang đứng tá»±a bá» tưá»ng, nhìn nà ng vá»›i nụ cưá»i e ngại. Nụ cưá»i lan trong tim Vân má»™t thứ tình êm Ä‘á»m. Ôm chồng vở, Vân bước ra khá»i lá»›p. BÃch Hà n, cô há»c trò ngá»™ nghÄ©nh. Vân thấy bắt đầu thÃch cô bé, không phải cái ưa thÃch cá»§a má»™t cô giáo vá»›i má»™t há»c trò, mà là má»™t bà chị cả vá»›i đứa em ngoan. Chị cả? Ta lá»›n hÆ¡n Hà n bao nhiêu mà bà y trò thế? Y Hà cÅ©ng chỉ lá»›n hÆ¡n ta chỉ có 6 tuổi..
Thôi kể như chị em váºy.
Trở lại văn phòng, Vân không chỠđược lôi ngay quyển luáºn cá»§a Hà n ra, nà ng muốn biết ngay con bé đã viết gì trong ấy.
"Tôi.
Trước khi đủ trà khôn để phản đối sá»± hiện diện cá»§a mình trên cõi Ä‘á»i nà y, thì tôi đã có mặt. Có lẽ đó là ná»—i bi đát cá»§a Ä‘á»i tôi, cÅ©ng có lẽ là sá»± may mắn cá»§a Ä‘á»i sống. Vì tháºt ra, sá»± hiện diện cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i là má»™t hà i kịch hay bi kịch, câu há»i cÅ© kỹ đó mãi đến giá» vẫn chưa ai tìm ra được giải đáp. Riêng tôi, tương lai sẽ ra sao? Chỉ có định mệnh quyết định.
Tương lai! Vá»›i tôi đó chỉ là những dấu há»i tháºt lá»›n. Còn quá khứ! Vá»›i tôi lại là những dấu chấm than dà i, tôi có thể xác định cuá»™c Ä‘á»i mình bằng gì? Có lẽ chỉ nên dà nh cho định mệnh.
Năm lên 2, cha qua Ä‘á»i. Năm lên 4, mẹ tái giá, tôi theo chân mẹ đến nhà cha nuôi. Lại thêm má»™t cáºu em trai, má»™t đứa em gái.
Năm lên 8, mẹ lại theo cha ruá»™t. 10 tuổi, cha nuôi lại có mẹ nuôi, hai cô em gái nữa và má»™t cáºu em trai. Như váºy có nghÄ©a là gia đình tôi có tất cả hai em trai, ba em gái. Má»™t gia đình "toà n vẹn", "đầy đủ", má»™t "gia đình lá»›n".
Tôi có bổn pháºn phải là m cho vui lòng cha mẹ và chăm sóc bầy em.
Do đó, tôi là đứa phải suy nghÄ© nhiá»u và suy tư xa hÆ¡n bao nhiêu đứa cùng lứa. Dấu há»i lá»›n lúc nà o cÅ©ng hiện diện trong tôi. Rousseau nói đúng: Ta tư duy, ta hiện diện. Chỉ có những lúc báºn rá»™n vá»›i tư tưởng, tôi má»›i cảm thấy sá»± có mặt cá»§a mình trên cõi Ä‘á»i nà y. Có Ä‘iá»u sá»± hiện diện kia có ý nghÄ©a không? Äó lại là chuyện khác.
Bà i luáºn kỳ cục được kết thúc bằng hà ng chục cái dấu há»i. Trừng mắt nhìn những chiếc dấu cong queo, Vân thẫn thá». Äá»c mấy lượt, Vân má»›i lá» má» hiểu được gia cảnh cá»§a Hà n, Vân ngạc nhiên trước nhiá»u sá»± khó hiểu lạ lùng cá»§a Ä‘á»i sống. Sá»± u ám và tuyệt vá»ng cá»§a má»™t ná»—i buồn vô cá»› cháºp chá»n.
Äá»i sống có trá»n vẹn và hạnh phúc không?
Ngồi yên lặng suy tư, mãi đến lúc có ngưá»i chạm vai, Vân má»›i chợt tỉnh.
- Cô Vân.
Vân ngẩng đầu lên, bà Vương - Vị giáo sư đã giá»›i thiệu, Vân đứng dáºy.
- Äi dạy lần đầu, thấy thế nà o?
- CÅ©ng qua. Vân cưá»i - Chỉ có má»™t chút bối rối.
- Ai cÅ©ng váºy cả, nhưng lá»›p cô vừa dạy nổi danh là ngoan nhất trưá»ng đấy, đừng ngại gì hết, lúc trước bà Lý cứ luôn mồm ca mãi.
Vân há»i:
- Bà Lý khá»e chứ?
Nữ giáo sư Lý Nhã Quyên là giáo sư quốc văn cÅ© cá»§a lá»›p Vân vừa dạy, vì lý do sinh đẻ, đã xin trưá»ng nghỉ phép má»™t tháng, và Vân má»›i có lý do chen chân và o đây.
- Vâng, bà ấy cÅ©ng khá»e. Bà Vương nhÃu mà y - Có Ä‘iá»u lại thêm má»™t đứa con gái, khiến bà ta phải khóc sưng cả mắt.
Vân ngạc nhiên:
- Sinh con gái có gì đâu lại phải khóc?
- Chồng bà Lý muốn con trai. Ông nội, bà nội lũ trẻ cũng thế, bà Lý không mong sao được? Rốt cuộc lại cũng con gái, ăn là m sao? nói là m sao với bên chồng chứ?
Vân kêu lên:
- Trá»i Æ¡i, bây giá» là thế ká»· 20 mà ? Sinh trai hay gái, ngưá»i mẹ là m sao biết trước được? Äâu phải thá»i thượng cổ đâu mà vẫn còn chuyện trá»ng nam khinh nữ?
- Em còn nhá» quá chưa biết. Bà Vương cưá»i nói - Mặc dù là đang ở thế ká»· 20, dù là dân trà thức, nhưng vấn đỠtrá»ng nam khinh nữ vẫn là vấn đỠquan niệm tổ tiên lưu truyá»n, nó đã má»c rá»… trong đầu dân ta, không là m sao nhổ bỠđược. Vì váºy, chuyện chị Lý sinh con gái cÅ©ng đồng nghÄ©a vá»›i tá»™i lá»—i, có lúc chị ấy đã nghÄ© đến chuyện Ä‘em con cho ngưá»i khác...
Tiêu Y vân ngỡ ngà ng. Không phải thái độ khó xá» cá»§a bà Lý mà là hoà n cảnh cá»§a đứa bé sÆ¡ sinh. Má»™t mầm sống không được mẹ cha hân hoan đón nháºn.. Biết đâu rồi 16, 17 năm sau, lại có má»™t giáo sư đưa ra má»™t đỠluáºn tổng quát "Tôi" cho con bé.
"Tôi"
"Trước khi có đủ trà khôn để khước từ sá»± hiện diện cá»§a mình trong Ä‘á»i, thì tôi đã có mặt trên xã há»™i..."
Hướng mắt vá» khung trá»i đầy mưa bụi ngoà i cá»a, hồn Vân như phiêu lãng tháºt xa, nà ng quên hết sá»± hiện diện cá»§a ngưá»i chung quanh. Äá»i sống như má»™t vết thương kỳ lạ. Giá» dạy đầu tiên vá»›i bao nhiêu gặp gỡ lạ lùng mà 20 năm qua chưa há» gặp.
Mưa bụi vẫn bay, cây đa to bên ngoà i có những chồi non đang nhú dần trên nhánh lá. Sống là gì? Vân ngỡ ngà ng rơi và o trầm tư.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

09-09-2008, 05:05 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Trên đưá»ng vá», Vân vẫn bị dấu há»i vá» chuyện "sống để là m gì" váºy hở? Thẫn thá» lên xe lại xuống xe, mãi đến lúc vỠđến cổng cư xá Vân má»›i tỉnh hẳn. Chỉ có mẹ, phải ta phải nhỠđến mẹ, kẻ đã tạo ra Ä‘á»i sống ta, sẽ xác định sá»± hiện hữa và giải thÃch rõ rà ng.
Ôm chồng vở cá»§a đám há»c sinh ngoan ngoãn, Vân bước nhanh và o thang máy. Sá»± vá»™i vã khiến nà ng va phải má»™t ngưá»i đứng sẵn trong buồng thang máy. Chồng vở rÆ¡i vãi xuống đất.
- Là m gì mà bÃt lối như váºy, nép má»™t bên không được sao để ngưá»i ta phải rÆ¡i đổ thế nà y?
Thói quen chua ngoa không đợi xác định đối phương, Vân đã lớn tiếng hùng hổ, gã con trai lui vỠsau mấy bước:
- á»’! Xin lá»—i, Xin lá»—i cô! Tại tôi không ngá» cô lại xông và o buồng thang máy nhanh như đầu chiếc xe há»a váºy.
Giá»ng nói khá quen thuá»™c. Tiểu Y Vân ngỡ ngà ng ngẩng đầu lên. Gã con trai nhìn nà ng xa lạ, rồi cúi xuống lượm vở. Tim Vân Ä‘áºp mạnh. Chà ng đây sao? Tháºt sao? Thân hình gầy cao lá»ng khá»ng, xuá» xòa vá»›i chiếc pull Ä‘á», quần ống rá»™ng... Vẫn tác phong ngà y nà o. Äôi mà y sáºm, đôi mắt rá»±c sáng và nụ cưá»i bâng quÆ¡ trên môi. Vân mở to mắt.
Gã đã lượm xong vở, đứng lên trao cho Vân:
- Cho tôi xin lỗi một lần nữa nhé. Cô lên tầng thứ mấy?
Äúng rồi! ChÃnh chà ng! Tim Vân muốn ngừng Ä‘áºp. Sao chà ng chẳng nhìn ra được ta? Mấy năm rồi? Ngà y Thiên rá»i khá»i Äà i Loan, Vân chỉ 15 tuổi, má»™t nữ sinh tóc ngắn đệ nhất cấp, chẳng vương vấn được gì trong tim chà ng. Chỉ có chị Hà - Tiêu Y Hà , "Công chúa ngá»§ trong rừng", bà chị lúc nà o cÅ©ng được chà ng ca ngợi. còn Tiêu Y Vân? Chỉ là "nhóc con" ! "Công chúa ngá»§ trong rừng" bây giỠđã là mẹ, còn "nhóc con" ngà y nà o thì nay cÅ©ng đã là cô giáo - Dù chỉ là cô giáo trong má»™t ngà y. Thế còn chà ng? Vẫn như ngà y xưa, thá»i gian như chưa há» là m hao mòn tuổi trẻ.
- Cô nà y. Chà ng mở miệng, đôi mắt tinh nghịch dò xét - Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?
- Cái gì? Máu ranh mãnh lại chảy trong tim - Tôi nghĩ hình như chưa thì đúng hơn.
- Váºy à ? chà ng là m bá»™ gãi đầu - Có lẽ tôi lầm, trông cô giống cô em gái cá»§a ông bạn tôi quá.
- Hừ! Vân lạnh lùng ôm lấy chồng vở, quay mặt ra phÃa cá»a thang - Ông là m Æ¡n nhấn nút lầu năm giùm tôi.
- May quá! Tôi cũng lên lầu năm.
Ai lại không biết anh lên đấy, Vân báºm môi. Biết ngay là sẽ lên nhà tôi mà , tìm anh cả. Hình ảnh đám Tứ Quái ngà y nà o lại hiện ra trong óc Vân. Chà ng và anh cả là hai cây cá»™t trụ nghịch phá nhất trưá»ng. Bây giá», há» sắp tụ há»™i. Nhưng lạ quá! Tại sao chẳng nghe anh cả nói gì đến chuyện vá» nước cá»§a chà ng?
Thang đã ngừng chạy.
- Cô là m Æ¡n cho há»i, nhà số 5F Ä‘i vá» hướng nà o?
Chà ng há»i. Vân tròn mắt, vẫn ra vẻ xa lạ:
- Ông má»™t mình tìm không được sao, phải há»i?
- á»’, xin lá»—i! Nụ cưá»i khó giáºn lại nở trên môi - Tại tôi tưởng cô biết đấy chứ.
- Không biết gì hết.
- Váºy thì xin lá»—i má»™t lần nữa. Chà ng nháy mắt, là m bá»™ hạ thấp giá»ng đủ để Vân nghe - Hôm nay xui tháºt, ra đưá»ng gặp ma quá»· gì không.
Chà ng giả vỠrẽ sang một hướng khác, Vân tức lý:
- Ông kia, đứng lại!
Chà ng đứng lại, ra vẻ ngạc nhiên:
- Cái gì nữa đây?
Vân trừng mắt:
- Tại sao ông chá»i ngưá»i ta?
- Tôi không ngá» tai cô lại thÃnh như váºy. Nhưng tôi có chá»i cô cái gì đâu?
- Ông nói ông gặp ma quá»·, không phải là ông muốn chá»i tôi đó sao?
Anh chà ng nhún vai:
- Tôi nói tôi gặp ma quỷ, chứ có bảo cô là quỷ đâu?
Vân tái mặt:
- Ông là quỷ chứ ai nữa mà nói.
Chà ng quay trở lại, đứng chắn ngang mặt Vân:
- Thôi đừng đóng trò nữa, nhóc con ạ!
Giá»ng nặng và ồ á», tháºt xúc động:
- Cô vừa bước chân và o thang máy là tôi đã nhìn ra ngay. Nhóc con! Không ngỠnhóc con lại mau lớn thế nà y.
Mắt Vân tròn xoe:
- Ông cÅ©ng váºy, ông lãnh tụ đảng Tứ Quái "cao bằng trá»i", ông cÅ©ng đóng kịch khá lắm chứ!
- Ợ. á»›, cái gì lại cao bằng trá»i?
- Thôi đừng đóng kịch nữa ông Æ¡i. Vân cưá»i to - Lúc xưa ông có biệt danh là Thiên Hảo Cao (cao bằng trá»i), anh cả là Phong Tại Tiêu (gió Ä‘ang rÃt). Ngoà i ra còn hai ông nữa, má»™t ông là VÅ© Trung Nhân (ngưá»i trong mưa). ChÃnh ông VÅ© Trung Nhân nà y đã há»›p hồn chị Hà khiến Thiên Hảo Cao buồn tình bá» ra ngoại quốc.
Mặt chà ng đỠnhư gấc:
- Ã...á, cái cô nà y vẫn không bỠđược cái táºt chua ngoa, nói năng tầm báºy tầm bạ, đè xuống đánh mấy roi bây giá», lá»›n mặc lá»›n.
- Không được! Không được!
Vân vừa hét vừa chạy, sách vở lại được dịp đổ đầy trên đất.
- Äấy, bắt Ä‘á»n đấy, anh đến đâu là như sao chổi trên đất.
Lại má»™t mà n cúi xuống lượm sách vở. hai đôi mắt bất chợt lại gặp nhau, nụ cưá»i tắt Ä‘i trên môi Thiên:
- Bao lâu rồi mới lại gặp nhau, Vân nhỉ?
- 7 năm. Vân nghĩ ngợi một chút nói - Năm anh xuất ngoại em mới 15 tuổi.
- À, má»›i đây mà đã 7 năm. Chà ng thở ra và đưa chồng vở cho Vân - Äừng bảo anh là bây giá» em đã là thầy rồi nhé.
- Nhưng đó là sá»± tháºt. Vân đứng dáºy - Thế còn anh? Mấy năm nay anh là m gì?
- Há»c, rồi Ä‘i là m. Bây giá» anh là kỹ sư hãng X.
- Anh vỠnước nghỉ hè?
- Không, ở luôn, anh được má»i vá» nước phục vụ.
- Thế còn vợ anh? Cũng vỠchứ?
- Vợ nà o? Chà ng ngạc nhiên - Còn chỠem giới thiệu đấy.
Vân trợn mắt:
- Mấy ông bây giá» sao ưa độc thân thế? Anh cả cÅ©ng váºy, em dẫn vá» giá»›i thiệu cho ông ấy hÆ¡n chục cô thế mà cô nà o ông ta cÅ©ng chê tuốt, anh tin không?
Chà ng cưá»i:
- Bây giá» có anh nữa thêm vui, Vân đừng quên tên anh là "Cao bằng trá»i" nhé.
Quên sao được? Thiên Hảo Cao, cái tên mà trong phút tinh nghịch Vân đã nghÄ© ra bằng cách đảo ngược ngôn tá»± Cao Hạo Thiên thà nh Thiên Hảo Cao. Anh cả Tiêu Chấn Phong đã bị lái thà nh Phong Tái Tiêu, Nháºm Trung VÅ© thà nh VÅ© Trung Nhân, chỉ có anh chà ng Triệu Chà Viá»…n là Vân lái thế nà o cÅ©ng không thà nh chữ, vì váºy má»›i giữ yên tên tá»™c.
Lúc đó, 4 ông đà n anh vá»›i biệt danh Tứ Quái đã kết hợp nhau, Triệu Chà Viá»…n là anh Cả, Tiêu Chấn Phong anh Hai, Cao Hạo Thiên anh Ba và Nháºm Trung VÅ© anh Tư, cả bốn Ä‘á»u là sinh viên đại há»c Y khoa, ngoà i những giá» váºt lá»™n vá»›i sách vở, há» Ä‘á»u là những tay chÆ¡i lẫy lừng, và căn nhà cá»§a cha mẹ nà ng trở thà nh tổng hà nh dinh cá»§a bá»n Tứ Quái. Chị Hà lá»›n, được nháºp bá»n vá»›i những trò chÆ¡i ngưá»i lá»›n: khiêu vÅ©, đánh cá», picnic, du ngoạn... những trò chÆ¡i hấp dẫn mà Vân chỉ có quyá»n nép má»™t bên góc nhà nhìn lén. Mưá»i bốn tuổi "Nhóc con" . "Búng ra sữa"... không có quyá»n tham dá»± má»™t cuá»™c vui nà o hết. Những đêm Noel chÆ¡i suốt sáng và Vẫn vẫn là đứa con nÃt há»c đòi. Chỉ có chà ng... Cao Hạo Thiên là còn nghÄ© đến nà ng thôi.
- Nà y nhóc con, lại đây ta dạy một bản Valse nhé!
Và không đợi Vân can đảm, Thiên đã đưa nà ng ra piste. Từ đó.. không bao giá» Vân quên những bước chân đầu tiên trong Ä‘á»i Cao Hạo Thiên. Trước mặt chị Hà , lúc nà o Thiên cÅ©ng được Vân tán dương, nhưng cuối cùng rồi chị Hà cÅ©ng yêu Nháºm Trung VÅ© và Cao Hạo Thiên đã bá» ra nước ngoà i trong năm chị Hà nháºn lá»… nhà há» Nháºm. Anh hai bảo đó là tại Thiên thất tình, như chị Hà lại khăng khăng cãi:
- "Ông "Cao bằng trá»i" đó có bao giá» mát Ä‘iện vá»›i em đâu mà bảo là thất tình. Ông ấy chưa tá» bà y yêu em, cÅ©ng như em chưa há» cảm ông ấy thì không có chuyện vô lý đó. Vá»›i những ngưá»i tÃnh tình dở dở, ương ương như váºy, em dám chắc suốt Ä‘á»i ông ta cÅ©ng không có vợ".
Có đúng váºy không? Thiên sẽ không bao giá» láºp gia đình? Chuyện đó thế nà o, Vân cÅ©ng không biết? Hôn nhân có phải là đoạn kết cá»§a má»™t Ä‘á»i lãng du không? Vân cÅ©ng không dám nghÄ©. Chuyện ngưá»i lá»›n, trẻ con chỉ có quyá»n dá»±a cá»™t nghe và chấp nháºn là trẻ con suốt Ä‘á»i.
Bây giá» thì trẻ con cÅ©ng đã trưởng thà nh, anh chà ng "Cao bằng trá»i" vẫn không thấy gì thay đổi.
Vân ngắm gã con trai trước mặt vá»›i nụ cưá»i hồi tưởng:
- Anh Hai có biết anh đến không?
- Biết. Ãnh mắt cá»§a Thiên vẫn không rá»i nà ng - Vá» nước gần tháng mà hôm nay má»›i tìm ra số dây nói cá»§a nhà Vân. Ban nãy tôi có nói chuyện vá»›i anh Hai, anh ấy hét to trong máy: " Äến ngay đây chứ còn chần chá» gì nữa" và tôi ngoan ngoãn đến ngay.
Vân cố nÃn cưá»i:
- Äáng Ä‘á»i, ai biểu mấy năm nay ở nước ngoà i anh không gởi tin tức gì vá» hết chi? Anh Hai cho là anh đã thất tình, ai cÅ©ng tưởng anh quên hết bạn bè rồi chứ.
- Ở nước ngoà i, lúc nà o cÅ©ng bị quay cuồng theo cuá»™c sống, tôi lại lưá»i có tiếng thì lấy gì viết thư? Vả lại nhà Vân cứ dá»n mãi, liên lạc bị cắt đứt, đà nh chịu, nhưng vừa vỠđến Äà i Loan là tôi đã nghÄ© ngay đến anh Hai và mấy cô rồi đấy chứ.
- Nghĩ đến ai nói lại xem, chị Hà thì có.
- Thôi mà cứ đùa mãi, à mà Hà đã được mấy cháu rồi?
- Hai. Một trai một gái.
- Anh chà ng VÅ© Trung Nhân váºy mà tốt phúc tháºt.
Äúng như váºy không? Vân cÅ©ng không biết. Chị Hà và anh Nháºm Trung VÅ© như đóng kịch, cứ cách ngà y là má»™t cuá»™c cãi vã. Nhưng đằng sau sá»± cãi vã lại má»™t sá»± là m là nh. Tình yêu như má»™t bà i toán bà hiểm.
- Má»›i bá» nước Ä‘i 7 năm, không ngá» vá» thấy toà n nhà cao cá»a rá»™ng, bà n bè cÅ© Ä‘á»u dá»n vô cư xá hết. Hẻm hóc cÅ© cÅ©ng thay đổi khiến tôi nhiá»u lúc phải lạc đưá»ng.
Thiên khẳng khái. Vân mở cá»a rồi chạy vá»™i và o trong hét to:
- Anh Hai ơi, anh Hai, mau ra đây xem. Lạ lắm nà y!
Tiếng gá»i cá»§a Vân chưa dứt, thì Tiêu Chấn Phong đã như má»™t cÆ¡n lốc cuá»™n ra. Nhìn thấy Thiên, chà ng chụp lấy đôi vai bạn lắc mạnh:
- Thằng mắc dịch, là m gì mà mất tÃch lâu thế? Cáºu muốn quên tôi à ? Äấm má»™t đấm cho vỡ mặt bây giá».
Những cái lắc mạnh của Phong lại khiến mấy quyển vở trên tay Thiên vãi đầy ra đất. Nhìn những cuốn sách đáng thương, Vân lẩm bẩm:
- Sao lại cứ đổ thế nà y? Äiệu nà y chắc chức thầy cá»§a ta cÅ©ng không vững lâu đâu.
Xem Tiếp Chương 3
|

09-09-2008, 05:08 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
Tối đến, gia đình Vân nhá»™n hẳn vì sá»± có mặt cá»§a anh chà ng "Cao bằng trá»i". Chị Hà và chồng Ä‘á»u vỠđến. Hai đứa bé, Văn Văn 4 tuổi và cáºu nhóc Võ Võ hai tuổi rÃu rÃt bên cạnh cha. Tình bạn ngà y cÅ© lại được hâm nóng. Thiên gặp VÅ© như cá gặp nước, những cái ồn à o thá»i sinh viên vui nhá»™n trở vá». Anh cả Tiêu Chấn Phong luôn mình tiếc rẻ.
- Báºy tháºt, còn thiếu má»™t thằng Triệu Chà Viá»…n thôi, nếu hắn lại vá» nước thì nhóm Tứ Quái chúng ta lại trùng
phùng rồi.
- Triệu Chà Viá»…n ở Gia Nã Äại. Thiên nói - năm trước đến Montreal tôi gặp hắn. Mấy ngưá»i biết hắn bây giá» thế nà o không? Ông chá»§ má»™t tiệm Ä‘iện, có vợ mÅ©i cao, ba đứa con lai đứa nà o đứa nấy cÅ©ng đẹp như búp bê. Như váºy thì chắc hắn phải má»c rá»… ở đấy rồi, không hẹn ngà y trở vỠđâu.
- Váºy là cà ng báºy. Tiêu Chấn Phong lắc đầu - Con ngưá»i không thể quên nguồn cá»§a mình, tôi ghét nhất là những đứa bán rể ở ngoại quốc, lấy vợ mÅ©i cao. Hạo Thiên, cáºu có địa chỉ hắn đấy không, đưa đây tôi viết thư chá»i hắn má»™t tráºn xem.
Cao Hạo Thiên lắc đầu:
- Ông lúc nà o cÅ©ng váºy, động tà là đòi chá»i ngưá»i.
- Còn gì nữa. Nháºm Trung VÅ© chen và o - Má»›i tháng trước còn chÆ¡i tay đôi vá»›i má»™t ông tà i xế taxi, kéo nhau đến bót má»›i giải quyết xong đấy chứ.
Thiên cưá»i:
- Váºy là cái tên Tiêu Chấn Phong hay Phong Tái Tiêu (gió Ä‘ang rÃt) mà nhóc Vân đặt cho ông ấy má»›i đúng chứ. Äến đâu là có chuyện tá»›i đó, con gái thấy phải bá» chạy, bây giá» già đầu rồi má»›i không có vợ đó chứ.
Lá»i cá»§a Thiên khiến cả nhà phì cưá»i, cả cha mẹ Vân cÅ©ng bị lây cái vui cá»§a tuổi trẻ.
- Thế còn cáºu? Tiêu Chấn Phong trả đũa - Tên cáºu đẹp quá mà sao vẫn mồ côi như váºy chứ?
- Ai bảo anh là tên tôi đẹp? Thiên nhún vai - Thiên Hảo Cao. Anh không nghe ngưá»i ta nói: Chỉ sợ lầu cao gác ngá»c, đêm khuya lạnh lẽo u hoà i, trên trá»i cao quá là m sao có đà n bà mà cưới là m vợ? Ngoà i má»™t Hằng Nga
trên cung Quảng, nhưng năm trước, phi thuyá»n Mỹ chở anh chà ng Amstrong lên mặt trăng, bá»™ vó thô kệch xấu xà cá»§a hắn là m cô ta hoảng bá» chạy mất rồi.
Cả nhà lại cưá»i, Y Hà thúc nhẹ chồng:
- Tóm lại chỉ có mình anh, "ngưá»i Ä‘i trong mưa" là có phúc nhất, phải không?
Hạo Thiên không đợi Vũ lên tiếng nói:
- Còn gì nữa? Không phải hắn chỉ có vợ thôi mà lại còn Văn Võ song toà n.
Thiên chỉ bé Văn Văn và Võ Võ, Nháºm Trung VÅ© chỉ cưá»i. Má»—i khi nghe ai nhắc đến hai con, chà ng chỉ biết
phản ứng như váºy, dù trong lòng ngáºp đầy tình thương hai con.
Mấy năm rồi, gia đình há» Tiêu má»›i được má»™t ngà y vui thế nà y. Trên bà n cÆ¡m tối, ông Tiêu Thà nh Âm khui má»™t chai rượu mạnh, đặc biệt cho phép đám con tá»± do uống. Mẹ Vân lúc nà o cÅ©ng chứng tá» là ngưá»i đà n bà tế nhị, bà thông cảm vá»›i tuổi trẻ, nên tiếng cưá»i lúc nà o cÅ©ng ngáºp đầy nhà . Nhìn khuôn mặt đỠvì rượu cá»§a Hạo Thiên, bất giác bà nghÄ© tá»›i chuyện ngà y xưa. Bà đã từng mong má»i Hạo Thiên sẽ là rể nhà bà thay vì VÅ© nhưng Y Hà đã chá»n VÅ©.
- “Mẹ, anh VÅ© tuy Ãt mồm Ãt miệng, nhưng anh ấy tháºn trá»ng, thá»±c tế, còn Hạo Thiên chỉ được nước xông xáo ở mặt ngoà i, những ngưá»i như váºy, thưá»ng Ãt chung thá»§y vá»›i má»™t ngưá»i nà o cảâ€.
Và , kết cục, Hà chá»n VÅ©. Bao nhiêu năm đã trôi qua, bà Tiêu nghÄ© con gái nói đúng, nhưng hôm nay, trước
mặt Hạo Thiên, nhìn ngưá»i con trai dá»… thương ngà y cÅ©, bà không là m sao dấu được xúc động.
- Cáºu Thiên, mấy năm rồi, bao nhiêu tuổi rồi sao cáºu không láºp gia đình Ä‘i, không lẽ tim cáºu chưa có hình
bóng nà o cả sao?
Hạo Thiên xoa xoa tóc:
- Không phải là không có, nhưng nhiá»u quá nên không biết chá»n ngưá»i nà o. Thiên cưá»i hì hì - Phải không bác? Có ai lại cưới hết những con gái mình thÃch trên Ä‘á»i đâu?
Y Hà trợn mắt:
- Mẹ xem anh ấy kìa, không bỠđược tÃnh xạo chẳng qua sợ mất tá»± do nên không cưới vợ thì có.
Mặt Hạo Thiên đỠgay:
- Cô Hà nói cũng đúng, trước mặt bạn bè cũ con coi bộ nói dối không xong, nhưng mà ...
Mắt Thiên chăm chăm nhìn ly rượu trên bà n:
- Có lẽ, tôi cũng sắp mất tự do đến nơi rồi đấy.
- Tháºt không?
- Ai váºy Thiên?
Anh cả vui vẻ há»i, Nháºm Trung VÅ© hét:
- Tá»›i bây giá» má»›i chịu nói ra, có phải cáºu vá» nước lần nà y là để cưới vợ không?
- Là m gì mà lại quýnh lên cả thế? Hạo Thiên cưá»i - Chưa có gì hết mà là m như đất đã vỡ.
- Váºy chuyện xảy ra thế nà o, thuáºt lại xem?
Chấn Phong há»i, Thiên cháºm rãi:
- Chẳng qua đó là ý cá»§a ông già bà già . Ngưá»i lá»›n muốn có cháu bế, trong khi mình lại là con trai duy nhất do đó chẳng ai có thể thay thế để là m hà i lòng cha mẹ, vì váºy... Hạo Thiên nhún vai - Các bạn thá» nghÄ© xem, con ngưá»i tân tiến như tôi, hấp thụ ná»n giáo dục má»›i mẻ như vầy thì là m sao chạy được sá»± rà ng buá»™c. Cả tháng nay báºn rá»™n mãi không đến vá»›i quý vị được, tại sao hiểu không? Äi tìm bạn đấy.
Hạo Thiên cưá»i lá»›n:
- Mẹ tôi dá»a, nếu lần nà y mà không xong thì bà sẽ tá»± tá», dá»… sợ không?
Mẹ Vân cưá»i:
- Bác ấy vì cáºu đấy chứ, con cái bây giá» khó chịu cảm thông vá»›i cha mẹ.
- Thế còn bác? Hạo Thiên nhìn mẹ Vân - Bác cũng ráng kiếm cháu nội đi chứ để anh Phong một mình mãi sao?
- Tôi thì khác. Mẹ Phong nói - Chuyện hôn nhân cá»§a con cái là chuyện cả Ä‘á»i chúng, chứ không phải cá»§a tôi. Tôi để chúng tá»± do lá»±a chá»n, còn chuyện bồng cháu ná»™i, thôi đà nh phó mặc cho tá»± nhiên váºy.
Hạo Thiên hét to:
- Bác như váºy là nhất rồi, mẹ con còn lạc háºu quá, phải má»i bà ấy đến đây nói chuyện vá»›i bác má»›i được.
Tiêu Chấn Phong chen và o:
- Không được đâu, mẹ cáºu vá»›i mẹ tôi là hai thái cá»±c, đến không dung hòa nhau được mà còn nổ to nữa thì khổ.
Bà Tiêu nhăn mặt với con trai:
- Phong, sao con lại chẳng ý tứ tà nà o cả.
- Anh Phong nói đúng. Hạo Thiên can thiệp: - Mẹ con thì cố chấp dễ sợ lắm.
Bà Tiêu lắc đầu:
- Tuổi trẻ bây giỠdễ sợ quá, cứ bêu xấu cha mẹ. Sau lưng bác, thằng Phong cũng dám nói bác cổ hủ lắm.
- Dạ không bao giá» có chuyện đó, con xin thá». Chấn Phong nói - Mẹ con lúc nà o lại chẳng dá»… thương nhất trên
Ä‘á»i.
- Thôi cáºu Æ¡i, đừng cho tôi uống nước đưá»ng. Bà Tiêu mắng yêu Phong, nhưng lòng sung sướng vô ngần.
Hạo Thiên nhìn cảnh ấm áp cá»§a gia đình bạn, nụ cưá»i biến Ä‘i lúc nà o không hay.
- Thấy gia đình bác sao con thèm quá.
- Tháºt không? Bà Tiêu cảm động - Váºy thì cứ đến đây chÆ¡i nhé?
- Dạ, chắc từ nà y vá» sau bác phải bá»±c mình nhiá»u rồi, con sẽ tá»›i chÆ¡i luôn, bác còn nhá»› chuyện tụi con tháo
cá»a đốt lá»a không?
- Sao lại không? Bà Tiêu cưá»i - Lần đó bác Ä‘i công chuyện vừa vỠđến nhà . Thuở đó còn ở nhà giấy theo kiểu Nháºt, các con lúi húi ngoà i sân nướng thịt. Vừa đến cá»a bác đã nghe thằng Phong nói - " Tháo tấm cá»a nà y ra Ä‘i, nhà Nháºt có cá»a hay không cÅ©ng không có gì thay đổi". Bác Ä‘i và o, thấy cảnh xÆ¡ xác trong nhà mà ngÆ¡ ngác. mấy đứa đã gỡ hết hai cánh cá»a và đang sá»a soạn gỡ cánh thứ ba.
Chuyện cÅ© được nhắc lại, những tiếng cưá»i gợi quá khứ tươi mát là m má»i ngưá»i trẻ Ä‘i. Mắt Thiên bất chợt va mạnh sóng mắt Vân. Cô bé nãy giá» yên lặng. Chỉ có những nụ cưá»i thoáng trên môi nhưng đủ là m Thiên lảo đảo. "Nhóc con!"...Äôi mắt to long lanh, má»™t chút tinh nghịch trong trái chÃn trưởng thà nh. Hình ảnh con bé 14, 15 tuổi ngà y nà o quấn quÃt bên chân, đòi quà vặt, nhè...trêu ghẹá».. Hiện rõ trong trà Thiên
- Vân!
- Dạ.
Vân giáºt mình chỠđợi.
- Cô còn nhớ bà i vè lúc xưa cô đặt ra để phá tụi nà y không?
- Nhớ chứ.
- Váºy thì Ä‘á»c lại xem.
Y Vân ngẩn ngẩn đầu, suy nghĩ một chút, rồi lớn tiếng:
- Anh Hai thấy ngưá»i hét hét hét.
Anh Ba thấy ngưá»i nhảy nhảy nhảy.
Anh Tư thấy ngưá»i cưá»i cưá»i cưá»i.
Anh Năm thấy ngưá»i thét thét thét.
Bốn chú khỉ đột thá»t thá»t nhảy.
Bốn con quạ đen quạ quạ kêu.
Bốn ông ruồi lằn bay ồn nhà .
Bốn ngà i gấu chó dữ nhất nhà .
Má»™t ông há» Tiêu, ông há» Nháºm
Một ông hỠCao, ông hỠTriệu.
Biệt danh nghe đến đã rùm nhà .
Vân Ä‘á»c hết bà i vè, gian nhà ngáºp đầy tiếng cưá»i, Thiên lắc đầu nói:
- Vân đúng là thiên tà i, chỉ cần mấy câu vớ vẩn kéo cả đám tụi nà y và o xiếc ngay.
Hạo Phong phản đối:
- Không được, cáºu nói thế cáºu nháºn chúng mình là khỉ, là quạ, là gấu sao? Tôi không nháºn đâu, những đứa con gái mà đanh đá như váºy chỉ có nước ở nhà thôi, chứ ai mà dám đụng đến.
Y Vân tròn mắt:
- Anh Phong, anh muốn gì?
- Thôi, thôi, tôi chịu thua. Chấn Phong đưa ra hai tay - Tôi sợ cô rồi, là m cô giáo mới có một ngà y đã có khác.
Câu nói cá»§a Phong như nhắc nhở má»i ngưá»i sá»± tháºt. Trá»ng tâm câu chuyện đổ dồn vá» phÃa Vân nhưng Vân khôn khéo tránh né, và Thiên trở thà nh Ä‘inh cá»§a bà n ăn. Sau bữa cÆ¡m, má»i ngưá»i kéo lên phòng khách.
Cô tớ mang bé Võ Võ và o, thằng bé khóc Y Hà ru con:
- Thôi nÃn Ä‘i, con ngoan mà , Võ Võ đừng khóc mẹ yêu.
Bé Văn Văn vá»›i hai chiếc bÃnh nhá» nhắn, yên lặng nép bên đùi cha như chú chim non bên tổ. Nhìn cảnh đầm
ấm của gia đình bạn, bất giác Hạo Thiên thở dà i:
- Là m cha sướng không hở Trá»ng VÅ©?
Nháºm Trung VÅ© bị há»i bất thình lình chỉ ngẩn ra, nụ cưá»i phức tạp má»™t lúc lâu má»›i hiện trên môi:
- Giống như lúc ta bưng ly nước ká» lên miệng, nóng hay lạnh chỉ có má»™t mình ta hiểu thôi. Trung VÅ© nhìn Thiên -Bao giá» cáºu láºp gia đình, được là m cha, cáºu má»›i hiểu được ngá»t bùi cá»§a chuyện đó.
Tiêu Y Vân nhìn hai đứa cháu, bất giác nghÄ© đến chuyện xảy ra trong lá»›p há»c. Äá»i sống là gì? Vân ngẩn ra. Nà ng như lạc và o má»™t khung cảnh khác, mặc những ngưá»i chung quanh sôi nổi vá»›i quá khứ, tương lai và hiện tại... Từ thá»i sá»±, chÃnh trị, kinh tế quốc ná»™i đến quốc tế... câu chuyện cà ng lan rá»™ng ra. Thá»i gian qua nhanh, mà n đêm đã phá»§ xuống tá»± bao giá», bé Võ đã ngá»§ yên trong lòng Hà , bé Văn thì Ä‘ang mắt nhắm mắt mở...Hạo Thiên đột ngá»™t đứng dáºy đòi vá», Nháºm Trung VÅ© và Y Hà cÅ©ng đứng lên rút lui...Không khà ồn à o trở lại... Vân vẫn ngồi yên, mãi đến lúc Hạo Thiên dừng trước mặt nà ng.
- Có ai bảo cho Vân biết Vân là má»™t con ngưá»i đầy mâu thuẫn không?
- Hả?
Vân ngạc nhiên hồi tỉnh.
- Lúc vui trông Vân giống như con láºt Ä‘áºt, trái lại lúc có chuyện suy nghÄ©, Vân bình lặng như đáy hồ tháºt sâu.
Vân ngẩng đầu lên và trong thoáng giây nà ng Ä‘á»c được rất nhiá»u Ä‘iá»u trong mắt Thiên. Tim Ä‘áºp mạnh máu cứ đổ dồn lên đầu là m đôi má nóng bá»ng:
- Không có gì có cả lá»a vá»›i nước ở chung cả.
- Nhưng Vân là một sự kết hợp kỳ lạ đó.
Thiên nói, Vân nhìn thẳng và o mắt chà ng. Suốt buổi, Thiên ồn à o ăn nói, nhưng Vân hiểu chà ng đã thầm
lặng theo dõi mình. Cái nhìn cá»§a má»™t ngưá»i lá»›n, quan sát má»™t ngưá»i lá»›n, chứ không phải cái nhìn dà nh cho má»™t nhóc con. Vân cúi đầu chá»›p nhanh mắt.
Khách lần lượt rút lui, kể cả Thiên.
Äêm hôm ấy, Vân nằm ngay trên giưá»ng, tay gối đầu, mắt mở to nhìn lên trần nhà , nà ng không là m sao ngá»§ được. Và khi tiếng chân bà Tiêu vang ngoà i cá»a, nà ng vá»™i gá»i:
- Mẹ ơi?
Bà Tiêu bước và o, nụ cưá»i trên môi, ngồi xuống cạnh giưá»ng:
- Gì đấy con?
Vân nghÄ© đến Du BÃch Hà n, đến giáo sư Lý nhã Quyên, đến thái độ nôn nóng có cháu ná»™i cá»§a mẹ Thiên, đến bé Văn Văn và Võ Võ.
- Mẹ, nếu mẹ không có anh Hai con, mẹ có buồn không?
- Tại sao con lại đỠcáºp đến anh Hai? Bà Tiêu ngạc nhiên - Không sinh được bất cứ má»™t đứa nà o trong các con mẹ Ä‘á»u buồn cả.
- Nghĩa là mẹ muốn có sự hiện diện của các con?
- Ờ. Tại sao con lại há»i lẩn thẩn thế?
- Nhưng anh Hai là con trai mà .
Bà Tiêu phì cưá»i:
- Äối vá»›i mẹ, trai hay gái cÅ©ng coi như nhau cả.
- Nhưng không phải ai cÅ©ng nghÄ© như mẹ hết đâu. Vân nói và nghÄ© đến bà Lý Nhã Quyên và đứa con gái má»›i sinh - Mẹ, mẹ cho con biết, Ä‘á»i sống cá»§a má»™t ngưá»i bao hà m ý nghÄ©a gì? Ngưá»i ta sống để là m gì thế mẹ?
Bà Tiêu yên lặng nhìn Vân, một lúc lâu mới nói:
- Mẹ cÅ©ng không biết trả lá»i con thế nà o, nhưng vá»›i mẹ thì sống là má»™t niá»m vui.
- Nhưng không phải vá»›i ngưá»i nà o cÅ©ng thế, phải không mẹ?
Bà Tiêu yên lặng:
- Theo con thì sao?
Y Vân chá»›p mắt, nhìn lên trần nhà . Nhìn ra cá»a sổ, những hạt mưa long lanh bám trên khung kÃnh. Äêm thầm lặng nhưng vẫn rá»±c rỡ qua ánh đèn dưới phố. Nà ng chợt cưá»i, ngồi dáºy ôm lấy mẹ:
- Cám Æ¡n mẹ đã cho con sống, con yêu Ä‘á»i vô cùng.
Mắt bà Tiêu đẫm ướt:
- Con bao giỠcũng ngu ngơ kỳ lạ, đầu con lúc nà o cũng chứa những tư tưởng lạ lùng, mẹ chịu..., không hiểu con, nhưng mẹ rất yêu con.
- Con cũng thế, con yêu mẹ khôn cùng.
Bà Tiêu xiết chặt con:
- Vân, ban nãy con há»i mẹ Ä‘á»i có ý nghÄ©a gì, phải không? Mẹ không đáp được, nhưng bây giá» mẹ đã hiểu ra rồi.
- Thế nà o mẹ?
- Trong câu nói cá»§a con đấy. Con yêu mẹ, mẹ yêu con. Y Vân, chÃnh vì tình yêu mà đá»i sống cứ tiếp nối không ngừng.
Có đúng như váºy không? Vân cÅ©ng không biết. Vì có nhiá»u ngưá»i cứ mong má»i cuá»™c sống kéo dà i, nhưng cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i cứ mong trá»i chu đất diệt, sá»›m đến ngà y táºn thế. Äá»i sống phải chăng chỉ tồn tại trong tình yêủ Vân nhìn mẹ mi?m cưá»i. Thế nà o Ä‘i nữa thì mẹ vẫn là ngưá»i mẹ đáng quý, đáng kÃnh, Vân không muốn mẹ phải rối trà nhiá»u vá»›i những câu há»i lẩm cẩm cá»§a nà ng. Ta tá»± tìm hiểu, tá»± phân tÃch, tá»± định lấy Ä‘á»i mình là m ngá»n Ä‘uốc soi tìm sá»± tháºt.
- Con nghĩ, mẹ nói đúng.
- Váºy thì, ngá»§ Ä‘i nhé!
Và Vân đã ngá»§, mắt nhắm chặt, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng. Äá»i sống chỉ tồn tại trong tình thương, trong niá»m vui, ta sẽ Ä‘i tìm Du BÃch Hà n, nói cho con bé biết, mặc nó tin hay không tin... Ngà y mai, mong là trá»i sẽ không mưa, trá»i đẹp. Mai... Anh chà ng " cao bằng trá»i" sẽ còn đến nữa không? Chúi đầu và o gối, giấc ngá»§ từ từ đến.
|

09-09-2008, 05:10 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Trá»i tá» má» sáng, Du BÃch Hà n giáºt mình thức giấc. CÆ¡n ác má»™ng chưa rá»i. Nhìn chiếc đồng hồ dạ quang trên đầu giưá»ng: 5 giá» 10 phút. Lại trá»… nữa rồi! Du BÃch Hà n nhảy vá»™i xuống giưá»ng, có quá nhiá»u công việc phải thanh toán. Những bước chân trần trên ná»n đất lạnh gây cảm giác buốt giá. Hà n nhẹ bước, sợ tiếng động đánh thức cô em gái khác cha, sợ là m rá»™n cha mẹ phòng bên cạnh và đứa em trai chưa đầy thôi nôi...
Thay áo, tay chân Hà n lạnh phát cóng. Trá»i mùa đông dà i như vô táºn. Bên ngoà i song, mưa rÆ¡i rả rÃt.
Cơn mưa sẽ kéo dà i đến bao gi� Hà n quay lại nhìn đứa em, con bé vẫn ngủ ngon, nhưng có lẽ lạnh, thân hình co rúm. Hà n cúi xuống khoác chiếc chăn của mình cho em, những cỠđộng nhẹ đủ là m cho cô bé thức giấc.
- Chị.
- Suyt.! Hà n cháºn ngón tay lên miệng em. Ngá»§ tiếp Ä‘i BÃch Hà , trá»i chưa sáng mà , bao giá» sáng chị sẽ gá»i em.
BÃch Hà quay lại:
- Em muốn thức để... phụ chị.
Con bé lẩm bẩm nhưng mắt vẫn mở không lên. Hà n thở dà i. Má»›i mưá»i má»™t tuổi! Tuổi cá»§a má»™t đứa con nÃt, tuổi cá»§a ngá»c ngà không phải gánh trách nhiệm, chỉ biết có bướm, có hoa, có bánh trái và tiếng cưá»i... Những quyển tiểu thuyết mà Hà n có dịp Ä‘á»c qua Ä‘á»u thấy thế. Nhưng hôm qua, khi tan há»c vá», nhìn vết bầm trên má cá»§a em, Hà n không há»i, cÅ©ng biết chuyện gì xảy ra. Những ngón tay an á»§i nhẹ xoa trên má cÅ©ng đủ là m Hà sa và o lòng chị vá»›i những giá»t nước mắt vỡ đê.
- Chị Hà n ơi! Chị Hà n!
Hà n xiết chặt ngưá»i em khác cha, nà ng muốn khóc nhưng không dám. Nước mắt chỉ gây đến sá»± bá»±c mình cá»§a mẹ. Bà mẹ kế cá»§a Hà n, đứng ngoà i cá»a sổ nhìn và o.
- Hừ! Bà tằng hắng rồi đẩy cá»a - Chúng mà y lại là m trò gì nữa đó? Suốt ngà y cứ thấy bá»™ mặt rầu rầu như bị ức hiếp không bằng, không lẽ tao ở ác vá»›i bây lắm sao? Ãc bao giá»? Nói Ä‘i! Nói Ä‘i! Xem thá» mấy đứa ở hà ng xóm, có đứa nà o được há»c đến tú tà i không chứ? ÄÆ°á»£c cho Ä‘i há»c lại còn bà y bá»™ bà y tịch...
BÃch Hà run rẩy trong lòng chị, con bé sợ Hà n bị vạ lây, quệt nước mắt:
- Thưa mẹ, đâu có gì đâu, con chỉ ôm chị Hà n chơi thôi.
Tá»™i nghiệp! Má»›i từng ấy tuổi mà đã phải nói dối, phải đóng kịch. Hà n xiết chặt em, nhưng cÆ¡n giáºn cá»§a bà mẹ nuôi vẫn chưa nguôi.
- ChÆ¡i thôi à ? Hừ, chị em chúng bây thì bao giá» chẳng váºy, tao là đầy tá»› mà , suốt ngà y đầu tắt mặt tối để mấy tiểu thÆ¡ rong chÆ¡i suốt ngà y. Phải mà , ai cÅ©ng đẻ bá»c Ä‘iá»u hết, còn tao là đầy tá»›. Suốt ngà y Ä‘i há»c, vỠđến nhà lại giả vá» há»c bà i, giải trÃ. Còn con mụ nà y vô phúc, lấy chồng đâu chẳng lại chá»n nhằm nhà há» Du nà y. Äâu có phải nợ đâu mà trả hoà i không dứt?
Những tiếng oán thoát ra khá»i miệng bà như máy phát thanh. Từng cuá»™n băng dà i tiếp tục lăn, hết cuá»™n nà y đến cuá»™n khác, Hà n chỉ còn biết buông bé Hà ra và chạy nhanh xuống bếp nấu cÆ¡m.
Suốt đêm hôm qua, má»™t đêm dà i trằn trá»c vá»›i bấy nhiêu tiếng lải nhải, mãi đến khuya má»›i ngá»§ được. Tá»™i nghiệp bé Hà ! Ra Ä‘á»i chỉ được hai năm là mẹ mất, không biết mặt mẹ lại phải bị chÃn ép hÆ¡n những đứa bé đồng lứa.
- Chị Hà n, mẹ ruột chúng ta đẹp không hở chị?
Bé Hà cứ há»i mãi như váºy, thừa lúc không có mẹ nuôi, Hà n má»›i trả lá»i:
- Äẹp lắm! Không những đẹp mà lại hiá»n nữa.
- Em đã Ä‘oán như váºy. BÃch Hà mở to mắt. Nhìn chị em đã suy ra mẹ, chắc chắn là mẹ vá»›i chị phải giống nhau.
Hà n bà ng hoà ng, má»—i lần nghe Hà nói thế, nà ng chỉ biết phản ứng như váºy. Vâng, Hà n giống mẹ Nhưng mẹ yêu con như trá»i như biển, cáºn ká» chăm sóc chu đáo cho lÅ© con. Còn nà ng? Nà ng không thể thay thế vị trà cá»§a mẹ Nhiá»u lúc nhìn những đứa em lem luốc, lòng ray rứt khôn cùng.
Thở dà i, Hà n hiểu rằng không phải là lúc nghÄ© vẩn vÆ¡ nữa. Hôm nay dáºy trá»…, nếu cứ đứng đỠra thế nà y thì lại trá»… há»c nữa thôi. NghÄ© đến chuyện trá»… há»c, Hà n lại nhá»› đến quyển sổ hạnh kiểm cá»§a mình, nó đã bị gạch nát bằng những dấu tháºp đỠvì những lần và o muá»™n. Cách đây hai hôm, thầy giám thị Ngô còn gá»i Hà n lên bà n giấy:
- Du BÃch Hà n! Tại sao em cứ đến trá»… mãi thế, còn muốn Ä‘i há»c nữa không?
Muốn Ä‘i há»c không? Là m sao lại chẳng muốn Ä‘i há»c, chÃnh vì nó mà Hà n tốn bao nhiêu công lao, bao nhiêu nước mắt để tranh đấu. Không là m sao quên được ngà y chuẩn bị lên lá»›p mưá»i, những ngà y dà i chỠđợi như vô táºn, Hà n đã phá»§ phục dưới chân cha mẹ nuôi:
- Nếu cha mẹ cho con được tiếp tục há»c, con sẽ nhá»› Æ¡n cha mẹ suốt Ä‘á»i. Con hứa, Ä‘i há»c vá» là sẽ nấu cÆ¡m, là m hết việc nhà , sáng sẽ dáºy sá»›m giặt rá»a, nấu nướng, con van cha mẹ!
- Hừ! Mẹ kế đã khó chịu - Gia đình nà y không phải là triệu phú, cÅ©ng không mong có con là m nữ bác sÄ©, bác há»c gì cả. Con gái mà , cần gì há»c nhiá»u, há»c cho nhiá»u rồi cÅ©ng lấy chồng, đẻ con như ngưá»i ta thôi.
Trong khi cha nuôi Hà n thực tế hơn:
- BÃch Hà n, cha tuy không phải là cha ruá»™t con nhưng cÅ©ng có công nuôi dưỡng. Thuở nhá» cha không được há»c nhiá»u, vì váºy chỉ được là m cai thợ cho hãng thầu thôi, do đó cha không có nhiá»u tiá»n, con thì lại đông. Ngoà i đồng tiá»n nuôi cÆ¡m không cÅ©ng đủ chạy không kịp thở, lấy gì có tiá»n cho con tiếp tục há»c? Vả lại con cÅ©ng đã lá»›n rồi, cha cần con phụ giúp.
- Thưa cha, Hà n khẩn khoản - Con van cha, cha hãy cho con há»c, con sẽ không để cha tốn tiá»n thêm, con sẽ xin há»c bổng cá»§a nhà trưá»ng. Hãy để con há»c, bao giá» có bằng tú tà i xong, con Ä‘i là m được nhiá»u tiá»n hÆ¡n, con sẽ Ä‘á»n đáp công Æ¡n cha mẹ.
Sá»± thà nh khẩn, tha thiết cá»§a Hà n sau cùng rồi cÅ©ng khiến cho trái tim cá»§a cha nuôi má»m Ä‘i, ngưá»i chấp thuáºn sau tiếng thở dà i. Hà n lại được tiếp nối con đưá»ng há»c vấn, nhưng sá»± chua ngoa cá»§a mẹ nuôi lại cà ng ngà y cà ng gia tăng:
- Lạ tháºt! Nó đâu phải con ruá»™t ông đâu mà ông chìu quá thế? Thứ cá»§a lượm ngoà i đưá»ng mà tâng tiu như búp bê không bằng. Tôi thấy ông hình như chưa quên được ngưá»i vợ đã tan xương cá»§a ông. Nếu váºy ông còn cưới tôi là m gì chứ?
Ngưá»i cha nuôi yếu á»›t chống trả:
- Chuyện cho tiếp tục há»c là tôi nghÄ© tá»›i tương lai con BÃch Hà n, vả lại nó má»›i 15 tuổi đã là m gì được đâu?
- Sao lại không? Tại ông chẳng chịu mở to mắt đó thôi. Bà kế mẫu lại lá»›n tiếng - Không thấy con Lan ở kế nhà mình đó sao? Ngưá»i ta cÅ©ng chỉ má»›i 15 tuổi thôi mà đã có công ăn chuyện là m rồi.
Con Lan ở cạnh nhà ! Má»—i lần nghe mẹ nuôi nhắc đến là Hà n lại rùng mình. Có công ăn chuyện là m? Nghá» gì? Má»—i tối phấn son lòe loẹt xuống phố, tá»›i sá»›m má»›i vác bá»™ mặt mệt má»i vá» nhà . Mẹ nuôi cÅ©ng muốn ta là m thế? Má»—i lần nhá»› tá»›i là Hà n lại thấy vị trà cá»§a mình trong nhà lung lay. Nà ng cố gắng, ra sức há»c. Thá»i gian há»c rồi sẽ không còn bao lâu nữa.Không thể so sánh vá»›i bạn bè. Cho con Ä‘i há»c là má»™t trách nhiệm cá»§a cha mẹ? Phải không? Phải không? Hay chỉ là má»™t sá»± bố thà bất đắc dÄ©? Ta phải gắng há»c vì ta cần há»c. Hà n nhá»› tá»›i má»™t lần bị đưa lên văn phòng. Thầy giám thị Ngô đã trừng mắt nhìn nà ng: "Em không muốn há»c nữa phải không?" Trá»i Æ¡i! là m gì có chuyện đó? Tại sao giữa con ngưá»i vá»›i nhau vẫn không có được má»™t chút cảm thông? Có ai hiểu được hoà n cảnh cá»§a ta không?
Bước và o nhà bếp, công việc thứ nhất là phải vo gạo nấu cÆ¡m sáng. Lúc nồi cÆ¡m đã lên bếp, thì thau quần áo bẩn sẽ được mang ra. Má»™t nhà 8 ngưá»i mà phải giặt má»™t thau quần áo lá»›n, vò vò xả xả. Nhanh lên! Nhanh lên! Sau thau áo quần còn phải soạn cÆ¡m cho mấy đứa em mang đến trưá»ng. Con ngưá»i chỉ có hai tay thôi! Äống bá»t xà phòng trong thau cà ng lúc cà ng vun cao, trà n ra ngoà i. Mưa ngoà i trá»i vẫn cứ rÆ¡i, mái ngói thấp không đủ che kÃn, thỉnh thoảng những giá»t mưa theo gió tạt và o bay bám trên cổ, trên mặt Hà n.
Bà n tay cá»a động Ä‘á»u Ä‘á»u, máy móc. Hà n nghÄ© đến cô giáo tên Vân. Vị nữ giáo sư trẻ tuổi mà hai hôm trước đã bất ngá» gá»i nà ng và o phòng riêng cá»§a giáo chức, và đã nồng nhiệt ca ngợi Ä‘á»i sống cá»§a con ngưá»i. Äá»i sống là vinh quang, là tình yêu, là hy vá»ng.. Hà n không bao giá» quên được đôi mắt rá»±c sáng say sưa kể cá»§a cô giáo trẻ.
Sá»± sống? Cuá»™c Ä‘á»i? Những ngôn từ hoa mỹ chá»n lá»±a, tÃch trữ không biết tá»± bao giỠđã được dịp tuôn ra...
Bà n tay lạnh cóng trong nước, má»i nhừ vá»›i công việc... Mưa vẫn rÆ¡i... nhưng hình như rÆ¡i trên mắt.
"- Du BÃch Hà n, em cần phải tin tưởng, Ä‘á»i dù có khốn khổ đến cỡ nà o, hoà n cảnh dù có cay nghiệt đến đâu thì cuá»™c sống cá»§a em vẫn có nghÄ©a. Lá»i cá»§a vị giáo sư trẻ tuổi, cô Vân, vẫn còn mênh mang bên tai vá»›i đôi mắt tin Ä‘á»i - Em má»›i 17 tuổI, cuá»™c Ä‘á»i má»›i bắt đầu, rồi hoa sẽ nở, rồi trái sẽ được hái và bấy giá» khi nhìn lại, em má»›i thấy giá trị cá»§a cuá»™c Ä‘á»i."
Tháºt không? Có phải rồi sá»± tháºt sẽ như váºy không? Hà n nghÄ© đến ngà y xa rá»i khổ cá»±c, đến lúc tươi cưá»i ngoảnh lại vá»›i dÄ© vãng. Có tháºt ta sẽ được như váºy không? Cô Vân có vẻ tin tưởng quá. Hà n nghÄ© đến cô giáo. Cô vẫn trẻ thế tại sao lại chẳng bi quan như ta? Hà n ngồi thẳng lưng ra nhìn những chiếc bá»t xà phòng vun đầy nghÄ© ngợi. Mà u trắng đẹp, quá đẹp, đẹp má»™t cách tinh khiết, nhưng sao chẳng vÄ©nh viá»…n tồn tại? Từng chiếc trương đầy rồi vỡ tan. Cuá»™c Ä‘á»i khác xa bá»t xà phòng, nó có tháºt và đẹp. Hà n nghÄ©, tôi sẽ đặt từng bước, từng bước chân lên đấy thá» thách, đợi chá», thụ hưởng... Hà n như rÆ¡i và o cÆ¡n má»™ng kết đầy hoa...
- BÃch HÃ n!
Tiếng hét to lôi Hà n ra khá»i má»™ng tưởng. Mùi cháy khét thoảng qua mÅ©i cho biết tai há»a lại đến. Bá» thau áo quần, Hà n tuôn chạy và o bếp. Mẹ nuôi Ä‘ang đứng chỠở cá»a vá»›i đứa em chưa đầy thôi nôi trên tay.
Äôi mắt tóe lá»a trừng lá»›n bên dưới mái tóc rối bù.
- Và o đây xem trò mà y là m nè. Bà lớn tiếng hét - Chỉ có một nồi cơm thôi mà lo chẳng xong, còn muốn là m gì nữa chứ?
BÃch Hà n vá»™i lách ngưá»i và o bếp, nà ng định nắm lấy quai xách nồi cÆ¡m xuống, nhưng hà n quên quai nồi bị xứt từ lâu, mấy ngón tay vừa đụng và o thà nh nồi đã như bị Ä‘iện giáºt rát bá»ng. Vá»™t đặt nồi xuống bên lò, không ngá» nồi lại mất thăng bằng đổ ụp xuống, phần lá»›n cÆ¡m trắng đổ ụp xuống tro.
- Mà y cố ý muốn là m thế phải không? Bà mẹ nuôi cá»§a Hà n xông đến, và những cái tát như trá»i giáng - Tao biết mà y cố tình mà . Äồ khốn nạn! Äồ mất dạy!
- Không phải, thưa mẹ không phải ạ! Hà n cố gắng biện minh, những giá»t nước mắt chảy dà i xuống má. - Con xin lá»—i mẹ, tại con sÆ¡ ý chứ con không bao giá» muốn như váºy cả.
- Mà y còn cãi à ? Äồ khốn nạn!
Mẹ nuôi Hà n nghiến răng, những cái tát như trá»i giáng lại rÆ¡i xuống mặt. BÃch Hà n hốt hoảng thụt lùi vá» phÃa bếp tránh đòn, nồi cÆ¡m lại ụp ngã lần thứ hai.
Äứa con trai bà chợt òa lên khóc, cả ngôi nhà bị đánh thức, khuôn mặt cha Hà n hiện ra ở cá»a:
- Chuyện gì thế? Má»›i sáng mà đã là m dáºy trá»i dáºy đất rồi.
- Äấy ông coi. Mẹ nuôi Hà n chỉ chiếc nồi cÆ¡m Ä‘ang đổ ụp trên bếp - Thà nh tÃch cá»§a con gái cưng ông đấy, thấy cÆ¡m khét má»›i rầy má»™t tiếng nó đã cho đổ cả nồi cÆ¡m. Quá rồi! Váºy mà ông còn cố gắng là m lụng cá»±c nhá»c để mong ngà y nó đáp Ä‘á»n ông? Äó, ông mở to mắt ra mà nhìn Ä‘i, nó đã Ä‘á»n đáp ông rồi đấy.
- Không phải con cố ý muốn váºy.. BÃch Hà n ngước mắt đẫm lệ nhìn cha nuôi giải thÃch - Con lỡ tay...
- Nói cho đà ng hoà ng, là m gì khóc. Cha Hà n nổi nóng - Má»›i sáng sá»›m mà y đã chá»c tao rồi phải không? Là m gì mà chẳng để ý được nồi cÆ¡m chứ?
- Con... Con báºn giặt quần áo. Hà n nói trong tiếng nấc.
Äừng khóc, đừng khóc, cha bá»±c nhất là sáng sá»›m thức dáºy đã thấy ai khóc. Hà n cố gắng Ä‘iá»m tÄ©nh, nhưng lệ cứ rÆ¡i dà i.
- Mà y giặt quần áo à ? Mẹ nuôi Hà n không đợi cha nà ng phản ứng, đã nhanh chân bước ra sà n nước, giá»ng hét thé thé lại vá»ng và o - Trá»i Æ¡i! Bô muốn nhà nà y mạt sao mà ? Ão quần chưa giặt được cái nà o hết đã đổ cả thau xà phòng...
Chết rồi! Mấy chiếc bá»t xà phòng lại gây khổ nữa rồi. Hà n biết mẹ nà ng sẽ chẳng bao giá» hiểu cho là nước xà phòng đó đã dùng xong và bị đổ Ä‘i.
Bà mẹ nuôi lại trở và o bếp, xông vá» phÃa Hà n vá»›i đôi mắt đổ lá»a:
- Mà y giặt quần áo như thế đấy à ? Giặt gì chứ? Những cái tát như trá»i giáng vung lên, Hà n né tránh khiến bà trợt chân trên bãi cÆ¡m rÆ¡i, ôm cả thằng bé trong tay ngã xuống đất. Cả má»™t sóng chén đổ nhà theo, những âm thanh đổ vỡ khiến thằng bé òa khóc.
BÃch Hà n sợ xanh mặt, vá»™i vã đỡ bà mẹ nuôi dáºy, định bế lấy thằng bé, nhưng cha Hà n đã xồng xá»™c xông tá»›i giáºt lấy thằng bé. Mẹ nuôi Hà n được dịp bù lu, bù loa:
- Trá»i Æ¡i! Nó cố tình xô tôi ngã mà , nó muốn giết tôi. Äồ tạp chá»§ng con **! Äịnh hại mẹ con tôi mà ! á»i! á»i! Chắc tôi chết mất quá! á»i! Nó dám xô ngã cả tôi.
BÃch Hà n khiếp đảm xanh mặt:
- Dạ, con không có.. Con không bao giá» dám như váºy.
Cha Hà n đặt thằng bé lên giưá»ng, đứa bé không bị Ä‘au mà chỉ sợ nên khóc théo lên thôi, chỉ má»™t lúc là im tiếng.
Giữa lúc Hà n còn ngỡ ngà ng thì cha Hà n bước tá»›i, những cái tát lại đổ dồn trên mặt, tai Hà n lùng bùng vá»›i những âm thanh mưa rà o. Hà n định kêu lên nhưng kêu không được. Mưa đòn vẫn tiếp tục rÆ¡i trên đầu, lên mặt, lên thân. Äầu óc Hà n quay cuồng, choáng váng.
- Con van cha, con xin cha đừng đánh chị Hà n nữa.
BÃch Hà , đứa em gái khác cha đã chạy tÆ¡i ôm chầm lấy chị đỡ đòn cho Hà n.
- Äừng đánh nữa, đừng đánh chị con nữa cha Æ¡i!
Bà n tay cá»§a cha nuôi Hà n có vẻ má»m Ä‘i, cÆ¡n mưa đòn thưa thá»›t rồi ngưng hẳn. Nhìn hai chị em khác cha chúng quá yêu nhau, lòng ông chợt xúc động:
- Äúng là oan gia! Cá»§a oan gia mà !
Tấm thân ốm yếu cá»§a Hà vẫn còn run rẩy, bà n tay nhá» nhắn cá»§a nó vẫn còn để yên trên ngưá»i chị khác cha.
- BÃch Hà n! Hôm nay mà y không được Ä‘i há»c, giặt hết đống quần áo đó xong, giặt tiếp tã lót cá»§a em bé. Còn nữa, mà y phải nhịn cÆ¡m má»™t ngà y.
Äấy là những lá»i sau cùng cá»§a cha, trước khi lên nhà trên.
BÃch Hà n trở ra sà n nước, ngồi xuống tiếp vá»›i đống quần áo. Hà bước theo vá»›i chiếc ghế nhá» ngồi xuống cạnh chị Hà n cản ngăn:
- Hà , em chuẩn bị Ä‘i há»c Ä‘i chứ!
- Không, BÃch Hà cương quyết lắc đầu- Em ở nhà phụ chị giặt áo quần à .
- Em là m sao giặt được. Nước mắt lại rÆ¡i xuống má Hà n - Nghe lá»i chị Ä‘i, sá»a soạn Ä‘i há»c Ä‘i em ạ.
Hà sụt sùi:
- Em ở nhà phụ chị à , đừng bảo em Ä‘i há»c, em ở nhà sẽ giúp được chị nhiá»u thứ.
Hà n đưa tay vuốt tóc em, nước mắt vá»n quanh vá»›i gióng máu rỉ bên môi.
- Chị bị chảy máu rồi.
- Không sao hết, chị không đau.
BÃch Hà sụt sùi:
- Em ghét ba quá.
- Äừng, em đừng ghét ba. BÃch Hà n chà mạnh lên vải, những chiếc bá»t xà phòng lại vun đầy - Cha là m việc nhiá»u, khổ cá»±c má»›i có tiá»n nuôi chúng ta, cha đáng thương hÆ¡n là đáng ghét.
- Váºy thì em ghét mẹ
- Suỵt.! BÃch Hà n đưa ngón tay lên miệng - Em không nên nói thế. Và chùi nhẹ những giá»t nước mắt trên má đứa em khác cha - Äừng khóc nữa Hà nhé.
BÃch Hà vẫn thút thÃt, nó ngước mắt nhìn chị Gương mặt ngây thÆ¡ đáng tá»™i. Hà n gượng cưá»i an á»§i:
- Nghe chị nà y Hà , em đừng nên buồn nữa, vì..... BÃch Hà n cúi xuống nhìn những chiếc bá»t xà phòng. Cuá»™c Ä‘á»i bao giá» cÅ©ng thế, có buồn nhưng cÅ©ng có vui, sau nà y tất cả rồi cÅ©ng sẽ tốt đẹp, sáng lạng hết...
BÃch Hà ngồi mở mắt, nó ngÆ¡ ngác không hiểu chị Ä‘ang nói gì. Nhưng nó chợt thấm thÃa khi trông thấy những giá»t nước mắt to như những giá»t sương muối dang từ mắt chị lăn dà i và rÆ¡i tròn xuống thau xà phòng sá»§i bá»t.
|

09-09-2008, 05:11 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Ba ngà y liá»n chẳng thấy Du BÃch Hà n đến lá»›p. Äối vá»›i má»™t nhà giáo "tạm", "tà i tá»" như Vân, đúng ra sá»± có hay vắng mặt cá»§a há»c trò chẳng liên hệ tà nà o đến nà ng cả. Dạy má»™t tháng, hết má»™t tháng là há»c trò lại trở vá» vá»›i nữ giáo viên Lý Nhã Quyên rồi. Nếu phải quan tâm, thì bà Quyên má»›i đúng là ngưá»i đáng quan tâm. Nhưng chẳng hiểu sao trước mặt Vân cứ cháºp chá»n mãi hình ảnh đôi mắt đây tư lư, nụ cưá»i ngượng ngùng bối rối cá»§a BÃch Hà n.
Qua ngà y thứ tư, chỗ ngồi của Hà n vẫn trống. Tiêu Y Vân đứng trên bục gỗ nhìn xuống, chau mà y:
- Có em nà o biết tại sao trò Du BÃch Hà n vắng mặt không?
- Em biết. má»™t đứa há»c trò nhanh nhẹn, ngồi gần đấy, Hà Tâm Như đáp - Hôm nay em có Ä‘i thăm Hà n.
- Tại sao Hà n vắng mặt? Bệnh à ?
- Dạ không. má»™t chút căm há»n hiện lên đôi mắt nhá» - Hà n bảo có lẽ Hà n phải nghỉ há»c luôn.
- Tại sao váºy? Y Vân ngạc nhiên - Bà i vở khá, há»c há»i tốt, lại không bệnh hoạn, tại sao Hà n lại muốn nghỉ há»c?
- Thưa cô, nó đã lỡ là m mẹ nó giáºn.
Tiêu Y Vân ngạc nhiên:
- Em nói gì lạ thế, tôi không hiểu?
- Thưa cô, Hà n bảo nó là m sai khiến mẹ nó giáºn, và trước khi mẹ nó hết giáºn, nó không là m sao đến trưá»ng được. Hà Tâm Như nhanh nhẩu - Thưa cô, tại cô không hiểu đấy chứ, bà ấy không phải là mẹ ruá»™t cá»§a Hà n, lại mắt phải chứng bệnh sadiem.
Bệnh sadiem? Bệnh hà nh hạ ngưá»i khác? Tầm báºy. Con nÃt biết gì mà nói chuyện đó? Nhưng sống trong má»™t gia đình phức tạp như gia đình cá»§a Hà n, cÅ©ng dám có những chuyện phiá»n muá»™n xảy ra. Tóm lại là Hà n Ä‘ang gặp cảnh rắc rối. Nhưng ta cÅ©ng không nỡ để con bé đáng thương kia phải nghỉ há»c. Là m chuyện tầm phà o? Mặc, cô giáo không có quyá»n can thiệp và o chuyện gia đình riêng tư cá»§a há»c sinh.
Nhưng đến giá» tan há»c, Vân cầm địa chỉ BÃch Hà n mà Hà Tâm Như đã cho nà ng, gá»i chiếc taxi qua bao con đưá»ng ngách nhá»: Khu Tùng SÆ¡n. Vân ngạc nhiên vá»›i cảnh mai bên đưá»ng, những ngôi nhà gá»— lụp xụp giống như những chiếc há»™p quẹt chồng chất lên nhau. Thà nh phố dÆ¡ bẩn bên những vÅ©ng nước Ä‘á»ng. Chắc chắn phải là những căn nhà cất bất hợp pháp, tối tăm, mịt mù. Äá»i sống nhiá»u khi lạ lùng, má»c từ những u ám. Trẻ con đông quá, quần áo rách rưới, chân trần Ä‘uổi nhau trong mưa.
Và rồi xe ngừng, bác tà i xế đưa mảnh giấy lại cho Vân:
- Äến rồi, cô ạ.
Y Vân do dá»± má»™t chút, rồi xuống xe. Nhà cá»§a BÃch Hà n cÅ©ng giống như bao nhiêu căn nhà khác chung quanh. Nhà gá»—, cá»a mở, bên trong má»™t ngưá»i đà n bà trên 30 Ä‘ang cho con bú vá»›i chiếc vú vạch trần, thản nhiên nhìn Y Vân bước tá»›i vá»›i đôi mắt tò mò, xa lạ.
- Dạ xin há»i có phải đây là nhà cá»§a cô Du BÃch Hà n không ạ?
Ngưá»i đà n bà nheo mắt rồi mở to lạ lùng:
- Cô là ai? Tìm nó có việc gì?
- Tôi là cô giáo cá»§a Hà n. Äá»™t nhiên Vân thấy bá»±c mình trước thái độ bất lịch sư đến sá»— sà ng cá»§a ngưá»i đà n bà trước mặt. - Tôi muốn ghé qua thăm cô ấy thế thôi.
- Váºy à ? Ngưá»i đà n bà tò mò - Cô là cô giáo sao? Giáo sư gì mà trẻ tuổi như váºy?
Nụ cưá»i ngu ngÆ¡ trên môi. Y Vân không hiểu ngưá»i đà n bà đối diện Ä‘ang mỉa mai hay ca tụng mình.
- Xin bà cho biết, cô BÃch Hà n có phải ở đây không?
- Phải. Ngưá»i đà n bà nép sang má»™t bên, để lá»™ ná»n xi măng sần sùi bên trong - Tôi chÃnh là mẹ nó đây, cô tìm nó có việc gì?
Ngưá»i đà n bà thế nà y mà là mẹ BÃch Hà n được à ? Y Vân tròn mắt:
- Thưa bác, thế Hà n có ở nhà giỠnà y không ạ?
- Có.
Ngưá»i đà n bà trả lá»i cụt ngá»§n vá»›i cái nhún vai, nhưng chẳng có ý gì má»i Y Vân và o nhà cả.
- Thế, tôi...tôi có quyá»n nói chuyện vá»›i cô ấy má»™t chút không ạ?
Ngưá»i đà n bà tảng lá» như chẳng nghe thấy, thay đầu vú cho đứa bé:
- Cô muốn gặp nó là m gì? Con BÃch Hà n nhà tôi đến trưá»ng hay không đâu có liên hệ gì vá»›i trưá»ng há»c đâu?
Câu trả lá»i như Ä‘inh nhá»n, Vân ngẩn ra má»™t chút vá»›i giáºn dữ, bản tÃnh ương ngạnh, cứng đầu, tá»± ái cao khiến nà ng không chịu thua, nà ng sấn đại và o nhà vừa nói:
- Vâng, nhưng tôi muốn gặp cô ấy một chút.
- á»’ lạ chưa! Ngưá»i đà n bà kêu lên! Cô giáo gì mà ngang thế, muốn và o nhà ai thì và o sao?
Vân tảng lá» như tai Ä‘iếc, nhưng vừa xông khá»i cá»a, nà ng đã va mạnh và o đứa bé Ä‘ang ùa đến, vết bẩn trên đôi tay nhá» bé in rõ trên ná»n áo trắng tinh. Vân né sang bên, vừa kịp nhìn thấy má»™t đứa bé khác chạy Ä‘uổi tá»›i. hai đứa nhá» như chÆ¡i trò cút bắt, vừa Ä‘uổi, vừa la, vừa hét, nên xi măng lấm lem nước. Ngưá»i đà n bà xông và o, vừa đưa cao tay đánh, vừa mắng:
- BÃch Hà n, BÃch Hà n đâu rồi? Mà y là m cái giống gì mà chết trong nhà thế? Bảo tắm cho mấy đứa nhá» cÅ©ng tắm không xong.
Du BÃch Hà n xuất hiện, mãi đến bây giá» má»›i chịu xuất hiện, vừa chạy vừa phân bua:
- Con đang chuẩn bị đó chứ, tại nước chưa nóng, con lại đang nấu ăn...
Vừa nói đến đây nó đã phát giác ra sự hiện diện của Y Vân, những bước chân chùn lại:
- Ủa.. Mà ... Mà sao cô đến đấy?
Du BÃch Hà n. Y Vân ngắm cô há»c trò đáng thương trước mắt, chiếc áo má»ng dánh, váy ngắn... Trong khi trá»i
buốt giá thế nà y, không có lấy một chiếc áo len. Chiếc mũi đỠnhư quả cà , những vết bầm xanh trên mặt, Tiêu Y Vân thở dà i:
- Du BÃch Hà n! Thấy vắng, cô tá»›i thăm em, tại sao em lại bá» há»c váºy?
- Dạ... Dạ... Tại vì Du BÃch Hà n có vẻ lúng túng - Cô... cô... Cô đến là m chi váºy?... Má»i cô và o nhà trong ngồi.
Hà n vừa nói, vừa đưa mắt nhìn bà mẹ ghẻ:
- Thưa mẹ, đây cô giáo của con.
- Biết rồi! Ngưá»i đà n bà lạnh lùng - Äến thăm? Cô giáo rảnh rá»—i đến thăm há»c trò? Có chuyện đó nữa sao? Thôi đừng má»i ngưá»i ta và o nhà ngồi, nhà dÆ¡ bẩn như váºy không sợ cô giáo ngưá»i ta cưá»i sao?
- Mẹ! Du BÃch Hà n nhìn mẹ như khẩn cầu, rồi quay sang Vân vá»›i cái nhìn hối tiếc, vừa cảm động - Bao giá» rảnh má»i cô và o dùng trà .
- Trà à ? Ngưá»i đà n bà lại kêu lên - Nhà nà y là m gì có trà , thôi đừng là m bá»™ là m sang nữa cô Æ¡i.
- ÄÆ°á»£c rồi, Hà n a. Y Vân nói nhanh, nà ng không muốn ngưá»i đà n bà kỳ cục nà y chen và o nữa, sá»± chen và o cá»§a bà ta chỉ tổ là m Hà n khó xá» thêm thôi - Tôi thÃch ở ngoà i nà y hÆ¡n, tôi đến đấy chẳng qua chỉ muốn biết tại sao Hà n không đến trưá»ng? Vẫn khá»e mạnh như thưá»ng phải không? Váºy mai tiếp tục Ä‘i há»c chứ?
- Da. ... Da. ... BÃch Hà n lấm lét nhìn bà mẹ kế - Thưa mẹ ...
- Gá»i gì đấy? Ngưá»i đà n bà quắc mắc - Ai là mẹ cá»§a mà y? Bà ta chết từ khuya rồi.
- Dạ... Hà n bước tá»›i, quỳ xuống - Xin mẹ tha cho con, để mai con được Ä‘i há»c.
- Trá»i đất Æ¡i! Mi là m gì váºy? Ngưá»i đà n bà the thé giá»ng - Quỳ là m gì? Äóng kịch hả? Äóng kịch để cô giáo mà y thấy là tao bạc đãi, ăn ở tệ bạc vá»›i mà y phải không? Ãc vừa vừa thôi chứ!
Du BÃch Hà n vá»™i vã đứng dáºy, nhưng vẫn khẩn cầu:
- Con xin mẹ mà !
Tiêu Y Vân không nhịn được, bước tới:
- Thưa bà . Nà ng cháºn đứng cÆ¡n lá»a Ä‘ang bốc lên trong tim - Trẻ con có là m Ä‘iá»u gì không phải, bà rầy phạt nó thế nà o cÅ©ng được, sao lại cấm nó há»c? BÃch Hà n là đứa há»c trò ngoan, xin bà rá»™ng lượng má»™t chút, tha thứ cho nó...
- Cái gì? Ngưá»i đà n bà ngoạc mồm - Ai không cho nó Ä‘i há»c? Tôi là m gì có quyá»n đó? Cô giáo, cô đừng để há»c trò nó qua mặt, nói khoác. Con Hà n không đến trưá»ng có liên hệ gì đến tôi đâu? Tôi có cá»™t cẳng cá»™t tay nó bao giỠđâu? Muốn trốn há»c là tá»™i cá»§a nó chứ? Cái con khốn nạn nà y nà y, giả vá» hay lắm, nó muốn hại tôi, muốn tôi mang tiếng ác mà ...
Máy đã mở thì lá»i sẽ không bao giá» dứt. Tiêu Y Vân xiết mạnh tay Hà n:
- Du BÃch Hà n, mai em cứ Ä‘i há»c, mẹ em đã bằng lòng rồi đấy, chắc chắc không nói ngược lại đâu, có gì cần, cô sẽ cố gắng giúp em.
Nói xong, Vân bước nhanh ra cá»a, nhưng vừa ra khá»i nhà , Vân đã nghe tiếng những tát tai như mưa, nà ng hoảng hốt quay lại, ngưá»i đà n bà chưa kịp rút tay vá»...
- Tại sao bà lại đánh ngưá»i váºy?
- Trá»i Æ¡i! Ngưá»i đà n bà trợn mắt - Có ai lại cấm mẹ đánh con bao giá»? Cô là cô giáo mà không biết chuyện đó sao? Tôi không phải há»c trò cô mà ? Cô giáo mặc cô giáo chứ. Tôi đánh con tôi mà ...
Ngưá»i đà n bà sấn tá»›i, chống nạnh như sẵn sà ng ăn thua đủ.
- Tôi đánh nó đó, rồi là m gì tôi? Là m gì tôi?
Y Vân muốn ngất xỉu, chưa bao giá» nà ng gặp má»™t ngưá»i đà n bà đanh đá như váºy.
- Bà ...Bà đánh cô ấy nữa, tôi sẽ đi kêu cảnh sát cho coi.
- Kêu cảnh sát hả? Hứ! Ngưá»i đà n bà cưá»i nhạt thách thức - Äi kêu Ä‘i! Äi kêu Ä‘i! Tôi đánh con tôi chứ có giáºt chồng cô bao giỠđâu mà tôi sợ.
Chưa bao giá» Vân nghe má»™t lá»i chói tai thô lá»— như váºy:
- Bà ...Bà nói gì?
Nhưng Hà n đã bước tới, nó đẩy mạnh tay Vân, với ánh mắt cầu khẩn van xin:
- Cô ơi! Em van cô! Cô đừng đôi co nữa! Tội nghiệp cô, ở lại chỉ tổ nghe thêm những danh từ chẳng đẹp thôi.
Những giá»t nước mắt đã trà o ra mắt, lăn khá»i má:
- Em xin lỗi cô! Xin lỗi cô! Cô vỠđi!
Y Vân nhìn khuôn mặt Ä‘au khổ cá»§a há»c trò:
- Tại sao em có thể ở mãi trong má»™t gia đình thế nà y chứ? Tại sao em không chống đối, vùng dáºy? Y Vân nói má»™t cách xúc động - Tại sao em có thể chịu đựng má»™t cách khổ sở như vầy?
BÃch Hà n ngước mắt nhòa lệ:
- Tại cô không hiểu. Äây là nhà em, em đã lá»›n lên. Dù không đẹp, không hoà n toà n nhưng Ãt ra nó đã che chở.. Nếu rá»i khá»i nÆ¡i nà y, em sẽ ở đâu?
Câu nói khiến Y Vân bừng tỉnh. Phải, rá»i khá»i nhà nà y rồi, Hà n sẽ ở đâu? Nhìn khuôn mặt yếu Ä‘uối, nhịn nhục cá»§a đứa há»c trò, đột nhiên Vân thấy mình còn ngây thÆ¡ quá. Ta chỉ thấy xã há»™i là má»™t bức tranh tuyệt vá»i, má»™t kiệt tác toà n vẹn cá»§a vÅ© trụ. Nhưng thá»±c tế? Ta có thể giúp được gì cho Hà n? Những lá»i an á»§i trống không? Hoà n toà n vô dụng.
- Thôi được rồi. Y Vân nuốt nước bá»t - Mai đến trưá»ng, ta sẽ nói chuyện vá»›i nhau nhiá»u hÆ¡n.
Du BÃch Hà n gáºt nhẹ đầu.
Nhìn cô bé ngây thÆ¡ vô tá»™i, bất giác Vân vuốt nhẹ cánh tay xương xẩu, ná»—i Ä‘au dâng đầy tim. Nà ng cởi chiếc áo choà ng má»›i cá»§a mình ra, đắp lên vai đứa há»c trò bất hạnh.
- Ở nhà cô còn nhiá»u áo lắm, em cứ mặc áo nà y Ä‘i. Vân nói - Cố giữ cho vững tinh thần, đừng để bị vấp ngã. - Mặc Ä‘i mà . Y Vân nói như ra lệnh - Em mặc ngay cho tôi.
Và không đợi con bé đủ kịp để khước từ, Y Vân rảo nhanh ra hẻm. Nà ng không muốn bị giữ lâu bên ngôi nhà kinh tởm và con bé bất hạnh. Vân muốn rá»i ngay khá»i thế giá»›i khổ Ä‘au.
Du BÃch Hà n vá»›i chiếc áo trên vai, ngẩn ngÆ¡ nhìn theo cô giáo trẻ đến lúc chiếc bóng nhá» cô Ä‘i và mất hút. Mưa vẫn lất phất rÆ¡i, từng hạt nước nhá» như bụi triá»n miá»n trên áo, trên cổ, nhưng Hà n không thấy lạnh, vì đã có má»™t tâm hồn hiểu nà ng, yêu nà ng.
- BÃch HÃ n!
Tiếng gá»i tháºt lá»›n ở phÃa sau kéo Hà n ra khá»i thế giá»›i mÆ¡ má»™ng.
- Dạ!
Hà n quay lại, chưa kịp bước thì bà mẹ nuôi đã đến trước mặt, giáºt mạnh chiếc áo trên vai:
- Hừ! Cô giáo tốt quá hả? Má»™t chiếc áo tốt như vầy mà muốn cho là cho, ngưá»i ta có tiá»n rá»™ng rãi quá hả?
Bà ta đưa cao chiếc áo lên ngắm nghÃa:
- May quá, tao cũng đang muốn được một chiếc áo như vầy, tiếc là mà u trắng mau bẩn quá!
- Mẹ! Hà n kêu lên, nước mắt lại trà o ra mắt - Chiếc áo nà y, chiếc áo nà y... Hà n nói không ra lá»i. Sá»± tiếc rẻ không phải ở chiếc áo quý mà ở tấm lòng.
- Sao? Bà mẹ ghẻ trừng mắt - Chiếc áo nà y rồi là m sao chứ? Tao mặc không được à ? Nuôi mà y tốn bao nhiêu cÆ¡m, bao nhiêu gạo, lấy có chiếc áo cÅ©ng không được sao? Thứ đồ bá», mặc không được thì tao xé.
- Äừng, đừng mẹ! Mẹ cứ lấy mặc Ä‘i. Hà n hoảng hốt - Mẹ cứ mặc Ä‘i, đừng xé!
- Ờ, váºy có phải được hÆ¡n không? Bà mẹ nuôi nhướng mà y, mặc chiếc áo và o ngưá»i, rồi bế đứa nhá» lên, - Có chiếc áo nà y, mai mà y Ä‘i há»c được rồi đấy.
Rồi bà bỠvà o nhà . Hà n cúi mặt, những hạt nước mắt chảy dà i như cơn mưa.
|
 |
|
| |