 |
|

18-09-2008, 09:14 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Khói lam cuộc tình
Chương 1
Tâm Hồng rón rén bước vá» phÃa hà nh lang, hà nh lang dà i hun hút, tối Ä‘en và lạnh lẽo những chiếc cá»™t trụ to dá»c theo bá» tưá»ng, cháºp chá»n những chiếc bóng Ä‘en ngã dà i theo bước Ä‘i tạo má»™t cảm giác thê lương. Äôi chân trần đặt trên ná»n đất lạnh, Ngá»n bạch lạp trên cánh tay nhá», toà n thân run rẩy trong chiếc áo ngá»§ mà u trắng, Tâm Hồng rón rén Ä‘i tá»›i trước. Ná»—i lo sợ, kinh hãi và sá»± mong muốn mãnh liệt trà n ngáºp tâm hồn nà ng. Nhìn quanh tứ phÃa, dá»c theo hà nh lang, sao nhiá»u cá»a quá thế nà y ? Nhưng hỠđã dấu mẹ Ở nÆ¡i nà o đây ? Mẹ Æ i! Mẹ! Bốn bá» vẫn yên lạnh, yên lặng má»™t cách lạ lùng ghê sợ! Mẹ Æ i! Mẹ! Má»™t giá»t nến nóng bá»ng nhá» xuống tay, Hồng giáºt thót mình lên, Trá»i Æ¡i! Mẹ Æ i! Mẹ! Hồng dừng lại, nghe nghóng. Bá»—ng từ bên trong má»™t cánh cá»a phát ra má»™t tiếng kêu dá»… sợ, tiếng kêu như muốn xé nát tim ngưá»i. Mẹ Æ i! Mẹ! Hồng chạy tá»›i, Ä‘áºp mạnh lên tiếng cá»a, gà o to:
- Mẹ Æ i! Mẹ Æ i! Mẹ.
Cá»a mở, dáng Cha Hồng cao và gầy cháºn ngay cá»a, dáng dấp nhá» bé cá»§a Hồng được nâng cao lên. Giá»ng nói cá»§a cha mệt má»i và đau thương:
- Tâm Hồng, ngoan nà o! Không thể và o đây được, mẹ con mất rồi!
- Mẹ Æ i! Mẹ Hồng khóc tháºt to, vùng vẫy trong tay Cha - Con chỉ muốn mẹ à ! Con chỉ muốn và o vá»›i me.
Mẹ Æ i! Mẹ! Äầu Hồng nặng trÄ©u ngã sang má»™t bên. Mẹ Æ i! Mẹ! Ngoà i hang lang dà i tiếng vang dá»™i lại. Mẹ Æ i! Mẹ... Hồng như rÆ¡i và o lòng bể băng giá, nà ng thấy mình tháºt yêu á»›t, cô độc và mất cả Ä‘iểm tá»±a. Mẹ Æ i! Mẹ! Nà ng vùng vẫy, la hét không thôi. Nà ng muốn bá» chạy ra khá»i hà ng lang nà y, nà ng vùng vẫy, vùng vẫy...
- Tâm Hồng! Hồng! Thức dáºy Ä‘i con, lại nằm chiêm bao nữa ư ? Hồng!
Má»™t bà n tay tháºt ấm ve vuốt trán nà ng, Hồng chợt tỉnh, nà ng thở phà o nhẹ nhõm. Äôi mắt vẫn mở trừng trừg chưa hết vẻ kinh hãi. Äèn trong phòng tháºt sáng, bốn bên vách dán đầy giấy hoa hồng chá»› nà o có chiếc hà ng lang âm u nà o đâu ? Chiếc mà n cá»a mà u đỠsáºm vẫn lá»ng lÆ¡ trên cá»a sổ. Ngá»n đèn pha lê trên trần vẫn tá» xuống những tia sáng dịu dà ng ấm cúng. Hồng quấn tròn ngưá»i trong chăn, trên tay đâu có vết nến nà o đâu ? Nà ng cÅ©ng không phải là cô bé bốn tuổi tìm mãi không thấy mẹ vì mẹ nà ng, mẹ nà y Ä‘ang ngồi cạnh nà ng đây mà ! Bà đang mỉm cưá»i hiá»n từ nhìn nà ng vá»›i đôi mắt lo lắng. ÄÆ°a tay lau những hạt mồ hôi trên trán Tâm Hồng, mẹ há»i:
- Là m sao đấy hở Hồng ?
- Dạ! Không có chi mẹ. Cơn ác mộng đáng ghét quá! Hồng nói
- Dạ! Không có chi mẹ. Cơn ác mộng đáng ghét quá! Hồng nói nhưng vẫn không tránh được cơn run rẩy - Con có hét lên nữa hả mẹ ?
- Äúng thế, mẹ nghe tiếng con hét nên chạy vá»™i qua xem chuyện gì, con thấy gì hở con ?
- Không... không có gì cả, con không nhớ. Tâm Hồng thỠơ đáp, bất giác nhẹ chau đôi mà y.
Bà Linh Phương buồn bã nhìn con. Bà biết Hồng vẫn nhá»›, vì nói đã gá»i mẹ kia mà . Tiếng gá»i tháºt thê thảm, tháºt cô độc cá»§a má»™t con bé trong đêm khuya. Nhưng bà cảm thấy hình như Hồng đã gá»i ngưá»i mẹ khác chứ không phải gá»i bà . Bất giác bà rùng mình, lắc đầu để xua Ä‘uổi bao nhiêu tư tưởng hắc ám và miá»…n cưỡng cưá»i vá»›i con:
- Thôi ngủ lại đi con! Nhưng nhớ đừng nằm mộng nữa nhé. Ờ hồi tối con uống thuốc chưa ?
- Uống rồi mẹ ạ.
Bà Linh Phương cúi xuống đắp lại chăn cho Hồng:
- Váºy thì ngá»§ Ä‘i, đừng nghÄ© ngợi nhiá»u quá nghe con.
Tâm Hồng nhìn mẹ, cưá»i ngượng:
- Con xin lỗi đã là m mẹ thức giấc.
Bà Linh Phương lắc đầu không đáp. Tiếng "Con xin lá»—i là m mẹ thức giấc" kia lá»… phép lắm, nhưng tại sao bà cảm thấy nó ngá» ngợ khách sáo và thiếu tình thân máºt mẹ con thế nà o ấy. Vá»›i Tâm Hà thì khác, nó sẽ ngã ngay và o lòng bà , nÅ©ng nịu nắm áo bà và không để cho bà đi, hoặc hét to: "Con không muốn mẹ Ä‘i, con muốn mẹ ngá»§ vá»›i con hà ! ". DÄ© nhiên, có lẽ cÅ©ng vì Hà chỉ má»›i mưá»i chÃn tuổi, còn Hồng thì đã hai mươi bốn tuổi rồi! Không nghÄ© ngợi thêm, bà Linh Phương liếc nhìn con vá»›i cái nhìn buồn bã, rồi lặng lẽ bước ra ngoà i.
Tâm Hồng nhìn theo bóng mẹ. Mãi đến lúc cánh cá»a đóng chặt lại, nà ng xô chăn qua bên và ngồi dáºy. Khum ngưá»i ôm chân, tá»±a cằm lên gối nà ng ngồi thẫn thá» má»™t lúc, rồi lại quay nhìn đồng hồ. Ba giá» sáng rồi, Hồng biết mình sẽ phải trằn trá»c đến sáng. Gần đây, thuốc an thần hình như đã mất hết hiệu lá»±c. Má»—i đêm sá»± trằn trá»c đến sáng dã trở thà nh thói quen. Äêm khuya sao lại dà i dằng dặc thế nà o ?
Äẩy gối má»n sang má»™t bên. Tâm Hồng bước xuống giưá»ng, thay áo ngá»§, cá»™t chặt thắt lưng, đến đứng cạnh cá»a sổ, kéo mà n sang má»™t bên. CÆ¡n gió mùa thu phất và o ngưá»i là m Hồng phải rùng mình mất lượt. Äêm lạnh như cắt. Khoanh tay trước ngá»±c, nà ng ngắm bóng đêm trước mặt, trên khoảng trá»i rá»™ng bao la, trăng sắp rụng và sao lấp lánh lưa thưa. Ngắm mãi cánh sao trá»i Hông vẫn không biết mình định tìm kiếm cái gì đó. Gió đêm vi vu bên sưá»n núi xa xa. Cuối thu rồi, đêm sắp tà n rồi. Còn bao lâu nữa thì trá»i lại sáng ? Hồng vẫn mÆ¡ mà ng nhìn sao.
Má»™t lúc sau ánh sao lặn trong bình minh, gió lại đến, Hồng nhắm mắt lại hÃt má»™t hÆ¡i dà i, lòng chợt lá» má» nghÄ© đến lá»i bản trưá»ng háºn ca.
Tịch điện dinh phi tư tiêu nhiên
Cô đăng đà o táºn vị thà nh miên
Thất thất chung cổ sÆ¡ trưá»ng da.
Cảnh cảnh tinh hà dục sở thiên
Uyên ương ngõa lãng sương huê trá»ng
Phỉ thúy cẩm hà n thụy dữ cộng ?
Tu tu sinh tỠbiệt kinh miên
Hồn phách bất tăng lại pháºp phồng
Tạm dịch:
Cung Ä‘iện tối táºp lòe Ä‘om đóm
Trằn trá»c hoà i bên ánh dầu hao
Tiếng chuông đâu từng tiếng buông mau
Khung trá»i rá»™ng ngà n sao lấp lánh
Trên mái ngói rơi đầy sương lạnh
Ão tÆ¡i nà y đơn lẻ ai chung ?
Cách xa nhau đã mấy năm tròn ?
Sao biá»n biệt bóng ngưá»i không lại ?
Má»™t thứ tình cảm chua xót theo từng câu thÆ¡ len lá»i và o táºn đáy lòng nà ng. Bất giác Hồng cúi đầu, đưa tay ôm mặt nức nở khóc. Má»™t lúc sau nà ng má»›i buông tay ra, thẫn thá» Ä‘i vá» phÃa bà n trang Ä‘iểm. Ngồi xuống ghế, ngắm mình trong gương mặt trắng bệch vá»›i đôi khoen đỠkia trong tháºt đẹp nhưng cÅ©ng tháºt bi thương ? Tại sao ? Tại vì sao đây ? Từ xa vợi, Tâm Hồng nghe như có tiếng nói, tháºt nhẹ nhưng cÅ©ng tháºt buồn vang vang bên tai:
- Anh sẵn sà ng chết vì em! anh sẵn sà ng chết vì em!
Hồng lắc đầu tháºt mạnh, tiếng nói kia chợt tắt. Tại sao ? Tại sao lại lạ lùng thế nà y ? Tâm Hồng chưa há» có bạn bè nà o chết Ä‘i, chưa há» có! Váºy thì tất cả chỉ là ảo tưá»ng, Phải, nà ng biết tất cả chỉ là ảo tưởng. Những cÆ¡n ác má»™ng, ảo tưởng và tâm thần bất ổn như những mà ng nhện lúc nà o cÅ©ng vây chặt không để nà ng thoát khá»i. Như váºy sẽ có ngà y rồi nà ng sẽ phải chết trong ấy. Trá»i Æ¡i! Không thể như thế được nà ng phải cố gắng tranh đấu, chống trả. Tâm Hồng nhá»› đến ngà y mình vừa ra khá»i bệnh viện, bác sÄ© Lý đã bảo:
- Cô Hồng, đừng nghÄ© nhiá»u vá» những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n, phải vui lên, tìm thêm má»™t số bạn bè, vui hưởng nhiá»u má»™t chút!
- Äúng chăng ? Không có Ä‘iá»u gì đáng phiá»n cả à ! Tâm Hồng chau mà y, má»™t bóng dáng lá» má» thoáng qua, chiếc bóng tháºt xa vá»i mà nà ng bắt mãi không kịp, nhưng vẫn hiển hiện trong đầu. Tâm Hồng lo lắng sợ hãi. Có ai bên ngoà i cá»a sổ, ai váºy ? Tiếng vá»ng tháºt buồn, tháºt cô đơn như thoát lên từ địa ngục:
- Tâm Hồng! Hãy theo anh, hãy đi theo anh.
Hồng hoảng hốt Ä‘i nhanh ra cá»a sổ, giương đôi mắt rá»™ng nhìn ra ngoà i. Vưá»n cây um tùm. Trong bóng đêm, chỉ có cá» cáºy lay động. Tiếng vang đã biến mất chỉ còn tiếng gió vu vi lảng vảng thổi vá» vùng núi xa xa.
Tia sáng đầu tiên báo hiệu bình minh đã đến.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

18-09-2008, 09:16 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Khi ông Lương Dáºt Châu xuống lầu dùng Ä‘iểm tâm, gian phòng ăn vẫn còn lạnh lẽo, chỉ có bà Linh Phương Ä‘ang ngồi nướng bánh mì và bà vú Cao đứng bên phụ giúp. Ông bước totá»›i ngồi xuống ghế, bà vú mang sữa và trứng sáng đến cưá»i há»i:
- Ông chủ cần chi nữa không ?
- Thôi đủ rồi. Ông liếc nhìn bà Linh Phương nói - Cho tôi hai miếng bánh, nhớ...
- Nướng cho khét má»™t tÃ, bà Linh Phương tiếp lá»i, rồi quay lại nhìn chồng, hai ngưá»i cùng cưá»i - sống vá»›i nhau đã bao nhiêu năm rồi mà má»—i lần ăn anh cứ má»—i lần nhắc, bá»™ sợ em quên thói quen cá»§a anh à ?
Lấy má»™t miếng bánh, bà Linh Phương cháºm rãi trét bÆ¡ lên. Ông Châu nhìn vợ ngạc nhiên tại sao đã hai mươi mấy năm dà i mà bà vẫn có thể là m cho tim ông rung động. Sáng nay trông bà hÆ¡i tiá»u tụy, ống biết suốt đêm rồi bà không ngá»§ được... Ngẩng đầu lên, nhìn vá» phÃa cầu thang ông có vẻ bá»±c mình:
- Tôi thấy coi bá»™ nhà chúng ta không bao giá» má»i được má»i ngưá»i cùng ăn sáng. Tụi nhá» hình như biếng lưá»i hÆ¡n lÅ© già nà y sao ấy!
Linh Phương nói tháºt nhanh:
- Äừng đòi há»i quá anh! Chúng nó vẫn còn con nÃt mà .
- Con nÃt ? Ông Châu trừng mắt - Äừng ăn nói hồ đồ như váºy, tụi nó đã không còn là con nÃt từ lâu rồi. Tâm Hà trên mưá»i chÃn tuổi, Tâm Hồng hÆ¡n hai mươi bốn tuổi rồi còn gi ? Nếu Hồng nó chịu lấy chồng sá»›m thì chúng ta đã là ông bà ngoại rồi. Tôi thấy bà cà ng ngà y cà ng dung túng cho con cái!
Bà Linh Phương nhẹ chau mà y:
- Äừng nói váºy ông, ông cÅ©ng biết là ... Bà Linh Phương chợt dừng ở giữa câu, má»™t ná»—i buồn thoáng qua, hiện lên khuôn mặt. Bà trao miếng bánh đã trét bÆ¡ cho chồng, nói tiếp - Tâm Hồng cÅ©ng đáng tá»™i lắm anh ạ...
Ông Châu cắt ngang:
- Tôi đã nói vá»›i bà lá»—i tại đâu ? Tại ta nuông chiá»u, chá»› nếu bà nghe lá»i tôi thì...
- Anh Châu! Bà Linh Phương cầu khẩn kêu lên.
Ông Châu ngừng lại, tiếp nháºn ánh mắt đâu khổ cá»§a vợ, tim ông chợt nhói Ä‘au. Bất giác ông đặt tay lên tay bà Linh Phương, nhẹ nhà ng nói:
- Linh Phương, cho anh xin lỗi, đúng ra anh không nên tránh em.
Bà Phương nhìn chồng, mỉm cưá»i:
- Em biết, em đã nói với anh, dù sao việc đã xảy ra rồi, rồi tình thế sẽ tốt đẹp hơn...
- Anh tin lá»i em. Ông Châu rút tay vá», đưa miếng bánh mì và o miệng, mắt vẫn nhìn Linh Phương - Còn má»™t việc nữa mà anh chưa cho em biết, nhà há» Äịch hôm nay sẽ dá»n và o nông trại đấy.
Bà Linh Phương chau mà y:
- Hôm nay à ? Anh có cho ông Äịch... Äịch gì đó ?
- Äịch quân Phục. Anh chưa nói cho ông ta Ä‘iá»u gì cả.
Linh Phương có vẻ bất an:
- Em hy vá»ng rằng... em mong rằng chúng ta không lầm...
- Em yên tâm Ä‘i. Ông Châu vừa ăn vừa nói. Ông Phục không phải là kẻ ưa xen và o chuyện ngưá»i, ông ta là ngưá»i có đầu óc và thân trá»ng, dầu ông ta có nghe ngưá»i ta nói thế nà o Ä‘i nữa cÅ©ng không thÃch tò mò đâu...
Bà Linh Phương bắt đầu ăn:
- Em nghÄ© anh tÃnh cÅ©ng đúng. Dầu sao, để nông trại bá» trống mãi cÅ©ng không hay, sá»± tháºt thì... Bà nhá» giá»ng - Äúng ra ta nên cho thuê tháºt sá»›m, như thế có lẽ đã...
Câu nói cá»§a bà lÆ¡ lá»ng, chưa kết thúc, thì đã có tiếng chân chạy nhanh từ trên cầu thang lầu xuống. Bà Linh Phương xoay ngưá»i lại, Tâm Hà đang nhanh chân chạy vá»™i xuống từng hai báºc má»™t, trên tay má»™t chồng sách dà y, chiếc áo lông Ä‘á», quần Ä‘en và mái tóc bồng ôm lấy má»™t khuôn mặt tươi mát, trẻ trung, trông cô bé trà n đầy sức sống. Vừa chạy đến bà n ăn, Tâm Hà đưa tay bốc ngay má»™t miếng bánh bá» và o miệng, ngồm ngoà n nói:
- Ba má Æ¡i, con không ăn sáng đâu, trá»… há»c mất, vả lại còn đón xe buýt nữa!
- Hà ! Nghiêm chỉnh má»™t tà xem có được không nà o ? Ông Châu nói - Ä‚n uống cho đà ng hoà ng, má»™t lúc cha đến sở là m sẽ cho con quá giang đến trưá»ng.
- Tháºt à ? Tâm Hà nhướng mà y lên há»i - Cha nà ng tháºt tình cho nà ng quá giang ư ?
Ông Châu lúc nà o cÅ©ng chá»§ trương là phải táºp cho con cái chịu đựng cá»±c khổ không thể tạo thói quen cho chúng má»—i lần đến trưá»ng là phải có xe đưa rước. Hà bước nhanh vá» phÃa Cha, Ä‘oạn mỉm cưá»i:
- Váºy má»›i đúng là cha dá»… thương cá»§a con chá»›! Nói tháºt vá»›i cha nếu cha không thể để con quá giang xe cha thì quả tháºt là điá»u bất lợi.
- Lại nói chuyện vô Æ¡n nữa rồi! Ông Châu háºm há»± nhưng không thể là m vẻ nghiêm khắc được vá»›i đứa con hồn nhiên má»™t cách dá»… thương cá»§a mình:
- Cô nhớ là dầu sao cô cũng là sinh viên rồi nhé!
Tâm Hà vừa cắn một miếng bánh, vừa nhai vừa nói:
- Bây giỠcon vẫn là con của cha mẹ chớ đâu có là m ông nội bà ngoại gì đâu mà cha cứ mãi nhắc nhở việc con là sinh viên mãi thế.
Bà Linh Phương chen và o:
- Äừng có vừa ăn vừa nói như thế vô phép lắm con.
- Mẹ! Mẹ có biết không ? Là m cha mẹ hình như ngưá»i nà o cÅ©ng có táºt là thÃch nói tao không thÃch cái nà y... tao không thÃch thế kiạ...
Bà Linh Phương cưá»i:
- Con nhá» nà y tháºt không giống ai hết, sao mà lại dám phê bình cả cha mẹ nữa chứ ?
- Äó cÅ©ng tại...
- Bà hay nuông chiá»u...
Ông Châu vừa mở miệng nói câu đó cÅ©ng tại... thì Tâm Hà đã tiếp theo ngay câu bà hay nuông chiá»u kiến cho bà Linh Phương không nÃn được cưá»i, Tâm Hà đưa mắt trêu cha là m cho cả bà vú đứng cạnh cÅ©ng báºt cưá»i to, cả gian phòng đầy tiếng cưá»i. Từ cầu thang, có tiếng động nhẹ, Tâm Hồng cháºm rãi bước xuống, nà ng mặc bá»™ áo dà i tây phương mà u Ä‘en, mái tóc Ä‘en xõa dà i bao trùm lên khuôn mặt trắng, dáng dấp gầy ốm, di chuyển nhẹ nhà ng như má»™t chú mèo con. Ông bà Châu và cả Tâm Hà đá»u hướng mắt nhìn lên, tiếng cưá»i chợt tắt, gian phòng trà n ngáºp tiếng cưá»i ban nãy, giá» lại rÆ¡i và o sá»± yên lặng nặng ná».
Tâm Hồng vừa bước đến bà n ăn láºp tức nháºn ngay ra không khà đổi khác, nà ng liếc mắt nhìn má»i ngưá»i, miá»…n cưỡng nở nụ cưá»i nhưng nụ cưá»i chưa thoát ra khá»i miệng đã chợt tắt. Hồng khẽ nói:
- Xin chà o cha, chà o mẹ.
Tâm Hà đứng báºt lên, nhương ghế cho chi.
- Ngồi xuống đây chị. Rồi ngá»t ngà o nói - Chị nên uống nhiá»u sữa, sẽ máºp ra ngay.
Ông Châu đưa mắt nhìn Tâm Hồng:
- Äêm hôm ngá»§ được không con ?
Sá»± tháºt câu nói có vẻ thừa thải, gương mặt thất thần cá»§a Hồng đủ tố giác giấc ngá»§ cá»§a nà ng không được yên là nh cho lắm.
- CÅ©ng tạm được, thưa cha, Hồng nói, giá»ng tháºt nhá», tháºt êm, tiếng nói như bóp nhói tim ông Châu. Hồng! Má»™t đứa con gái nhút nhát cá»§a ông.
Bà Linh Phương trét bơ lên miếng bánh xong trao cho Hồng:
- Con phải ăn nhiá»u má»™t chút!
Tâm Hồng nói tháºt nhá»:
- Nhưng con không thÃch bÆ¡!
Bà Linh Phương lo lắng nhìn con, bà có vẻ buồn:
- Ráng Ä‘i con. Coi như uống thuốc váºy nhé!
- Ờ... thôi được Tâm Hồng mỉm cưá»i yếu á»›t, cầm miếng bánh mì trên tay. Bà vú Cao vừa chiên xong quả trứng đã vá»™i và ng mang đến đặt trước mặt Hồng, Hồng chau mà y kêu lên - á»’... Vú...
Bà Vú mỉm cưá»i có vẻ cầu khẩn nhìn Hồng:
- Thưa Cô!
- Thôi được! Tâm Hồng chỉ biết thở dà i - Nhìn tình hình nà y, tôi biết má»i ngưá»i ai cÅ©ng muốn biến tôi thà nh bà máºp cả. Cúi đầu xuống Hồng bắt đầu ăn, hÆ¡i nóng cá»§a sữa bốc lên mặt, khiến cho mắt nà ng lá» má».
Tâm Hà tay ôm cặp sách, nà ng có vẻ nôn nóng:
- Cha Æ¡i, cha ăn xong chưa ? Nếu cha không nhanh lên có lẽ con sẽ trá»… há»c mất.
- Thôi xong rồi! Ông Châu vá»™i đứng dáºy. Bà vú Æ¡i, bác tà i đã sá»a sá»an xe xong chưa ?
- Dạ xong lâu rồi ạ!
Tâm Hà quay sang Tâm Hồng, cô bé nở nụ cưá»i tháºt tươi:
- Chị có cần em mang thức ăn gì vỠcho chị không ?
- Không, chị không muốn ăn gì cả.
- Váºy thì, để em vá» sá»›m chÆ¡i vá»›i chị nhé. Thôi em Ä‘i há»c đây.
- Ờ!
- Cha! Nhanh lên Ä‘i chứ, Tâm Hà hối thúc ông Châu, má»™t mặt đưa tay nắm lấy cổ tay cha lôi nhanh vá» phÃa cá»a. Ông Châu có vẻ không bằng lòng hét:
- Coi kìa! con quá»· nà y không giống ai cả! Lá»›n rồi mà vẫn không nên nết, nữa sau nà y gả Ä‘i rồi mà vẫn chứng nà o táºt ấy thì còn ra giống gì nữa chứ!
- Con không thèm lấy ai hết
- Hừ! Nói thì nhớ nhé, tao nghe đây
- Ha! ha! ha!
Tâm Hà cưá»i tháºt dòn, bóng hai cha con khuất dần ngoà i cá»a. Tiếng xe hÆ¡i rồ máy vá»ng lại, hỠđã Ä‘i mất.
Sau khi Tâm Hà bá» Ä‘i, gian phòng lại rÆ¡i và o sá»± yên lặng. Hông cúi xuống, lẳng lặng dùng bữa Ä‘iểm tâm. Bà Linh Phương cÅ©ng không nói gì cả, ngồiyên nhìn con gái mình dùng bữa vá»›i đôi mắt dò xét. Hồng quá kÃn đáo, quá trâm lặng, trên đôi mi dà i kia như vương vấn má»™t đám mây buồn, trên đôi mắt Ä‘en nháy kia như đáng che phá»§ bởi má»™t thần thái bất định mông lung.
Rất nhanh, Hồng đã dùng xong Ä‘iểm tâm, chùi sạch miệng, nà ng đứng dáºy nói vá»›i mẹ:
- Con Ä‘i dạo tÃ, mẹ nhé!
Bà Linh Phương hÆ¡i ngẩn ngưá»i ra, chợt kêu lên:
- Tâm Hồng!
- Việc gì đấy mẹ!
- Äừng đến ná»™ng trại nữa, ông há» Äịch hôm nay sẽ dá»n đến ở đấy!
- Hả! Tâm Hồng có vẻ ngạc nhiên, đứng sá»±ng lại, yên lặng má»™t lúc má»›i há»i - Äịch gia là ngưá»i thế nà o hả mẹ ? Tại sao ông ta lại thÃch má»™t nÆ¡i hoang dã như nông trại cá»§a chúng ta chứ ?
- Cha con nói ông ta là má»™t nhà văn nổi tiếng cần nÆ¡i yên tÄ©nh để viết lách, chúng ta cÅ©ng thÃch có má»™t láng giá»ng như thế chứ! Bằng không để trống nông trại, nhà cá»a sẽ hoang phế cả.
Tâm Hồng nghĩ ngợi một lúc:
- Nhà văn nổi tiếng ? Thế bút hiệu của ông ta là gì ?
- Việc đó... mẹ cũng không biết
- Không lẽ... Ông tạ lại cÅ©ng thÃch nông trại nữa ư ? Tâm Hồng như tá»± há»i chÃnh mình, quay lưng lại không buồn nói thêm câu nà o vá»›i mẹ nữa nà ng bước ra khá»i nhà .
Những ngá»n gió mùa thu phe phẩy chung quanh, buổi sáng trong thung lÅ©ng trá»i có vẻ lạnh, Ngôi nhà nà y cất giữa những ngá»n núi, nên có vẻ đơn lạnh, nhưng bù lại sá»± yên ả, vẻ xanh tươi cá»§a khu rừng Phong chung quanh ngôi nhà đã tạo cho khung cảnh nÆ¡i đây thêm tuyệt vá»i. Mùa thu đến, lá phong chuyển mà u Ä‘á», khiến cả thung lÅ©ng đỠhồng cà ng là m cho cảnh sắc nên thÆ¡. Vì váºy, ông Châu đã chá»n cho ngôi nhà nà y má»™t cái tên đầy thi vị là "Vưá»n Sa Mù"/ Lấy ý từ câu thÆ¡ Nhiêu lai thụy nhiá»…m sương lâm túy.
Vá»›i Tâm Hồng, nà ng trá»±c giác thấy rằng cha nà ng không những chỉ là má»™t nghiệp chá»§ giá»i mà còn là má»™t thi sÄ©, má»™t há»c giả tà i ba nữa. Nếu loại bá» má»™t bản tÃnh nóng nảy và cứng cá»i ra thì quả tháºt ông Châu sẽ là má»™t ngưá»i tháºt hoà n toà n.
Bước ra khá»i cổng lá»›n cá»§a Vưá»n Sa Mù, sẽ gặp ngay con lá»™ chạy thẳng đến Äà i Bắc, và nếu Ä‘i ngược lại, sẽ gặp những đưá»ng núi khúc khuá»·u như rắn bò Ä‘i sâu và o núi hay Ä‘i thẳng lên nông trại ở trên đỉnh. Tâm Hồng lá»±a con đưá»ng nhá», hai bên đưá»ng là những loà i hoa dại cánh tim quen thuá»™c hay những đám cá» mà u đỠtươi. Ngắt má»™t cá»ng cá» Ä‘uôi chó bên vệ đưá»ng Hồng xé nhá» má»™t cách vô ý thức rồi cháºm rãi bước Ä‘i.
Xuyên qua ngõ núi, đến má»™t sÆ¡n cốc bằng phẳng, nÆ¡i đây có vẻ phì nhiêu nhất, má»™t cây và i cây phong đứng sững trên bãi cá». Những tảng đó lá»›n nằm rãi rác khắp nÆ¡i, mặt đá phẳng có thể ngồi hay nằm lên được. Giữa khoảng cách cá»§a những hòn đá là những đám cá» mướt, trên ấy những chiếc lá phong và ng uá rụng đầy. Các loại hoa cúc dại như phổ công anh vá»›i vá»›i những đóa hoa và ng Ä‘iểm tô trên đám cá» xanh, rung rinh theo từng cÆ¡n gió lướt quá.
Tâm Hồng bước tá»›i lá»±a má»™t tảng đá bằng phẳng ngồi xuống đưa mắt nhìn chung quanh, những hạt sương còn Ä‘á»ng trên lá Ä‘ang lấp lánh. Xa xa đám sa mù che phá»§ từng cà nh cây, từng hòn đá, phá»§ lên giải núi xanh, như má»™t chiếc mà n lá»›n, phá»§ má» cả cảnh váºt. Chỉ có buổi trưa là tia nắng mặt trá»i có chiếu rá»i được - Äầy đủ sÆ¡n cốc. Vì váºy có thể nói lúc nà o cÅ©ng như lúc nà o, cả sÆ¡n cốc Ä‘á»u chìm trong khói sương, đây chÃnh là điá»u mà Hồng yêu thÃch và say mê. Nà ng đã đặt cho nó má»™t cái tên là "Thung LÅ©ng Sa Mù". Nà ng ngồi hà ng giá» như thế như cÆ¡n sốc, đôi khi quên cả sá»± hiện diện cá»§a chÃnh mình trong ấy.
Bây giá», Tâm Hồng lại rÆ¡i và o trạng thái như bị mê hoặc bởi cảnh váºt, Hướng vá» phÃa trước mặt, nà ng có thể nhìn thấy nông trại trên đỉnh núi. Bá»n bá» vá»±c là hà ng lan can chạy dà i, má»™t cây phong to lá»›n chìa thân qua khá»i rà o. Tâm Hồng ngẩn ngÆ¡ nhìn, nà ng như mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, quên cả cả chÃnh mình, quên cả cảnh váºt. Hà ng lan can, cây phong to lá»›n và nông trại... tất cả như má» Ä‘i trong trà nà ng. Rồi bên tai hình như có tiếng nói, vừa diu. dà ng vừa thúc dục:
- Hồng! Hãy theo anh! Hồng hãy đi với anh đi em!
Tâm Hồng hoảng hốt, nhảy nhá»m lên, nà ng quay đầu lại, chung quanh vẫn yên tÄ©nh, ngoại trừ những tảng đá to và rừng cây, không còn bóng dáng má»™t ngưá»i nà o nữa, Hồng run rẩy đưa tay xoa lên trán, mồ hôi lạnh xuất hiện, cái lạnh nổi da gà len lá»i và o xương sống.
|

18-09-2008, 09:17 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
Sau ba ngà y mệt nhá»c, Äịch Quân Phục rồi cÅ©ng sắp đặt được nhà cá»a má»™t cách ngăn nắp. Nông trại thiết láºp trên đỉnh cao, biệt láºp vá»›i má»i ngưá»i, không khà sÆ¡n dã tinh khiết, tiếng trúc reo hòa lẫn tiếng chim hót. Äịch Quân Phục cảm thấy mình như vừa tìm được phục hồi sinh lá»±c. Không phải chỉ có mình chà ng, mà ngay cả bé Nhụy, đứa con con gái sáu tuổi cá»§a chà ng cÅ©ng cảm thấy như thế, nó vui lắm, lúc nà o cÅ©ng hét vang vang:
- Cha Æ¡i! Ở đây vui quá vui quá! Con hái được nhiá»u quả hồng, nhiá»u hoa lắm, nà y cha xem.
Tháºt váºy, chung quanh sưá»n núi, hình như lúc xưa đã được vun trồng, nên đầy rẫy những cây chuối xứ, hoa tóc tiên, rau cần và là i. Äến bây giá», tuy đã bị bá» phế, nhưng hoa vẫn bừng nở khắp nÆ¡i bên sắc đỠcá»§a rừng phong. Quả lại đà o nguyên ngoại giá»›i. Äịch Quân Phục mong cái thể xác mệt má»i cá»§a chà ng sẽ được yên ghỉ trong thế giá»›i thần tiên nà y và lần hồi chà ng sẽ khôi phục lại được con ngưá»i thá»±c cá»§a mình. Chà ng cÅ©ng mong bé nhụy sẽ manh khá»e hÆ¡n. Nếu không vì bé, có lẽ Phục cÅ©ng quyết định dứt khoát việc dá»n nhà đến đây. Vị y sÄ© đã cảnh cáo:
- Äứa bé nà y rất cần ánh nắng mặt trá»i, cần được ở nÆ¡i cao ráo má»™t thá»i gian. Bệnh nà y rất nhạy cảm, không thể ở nÆ¡i ẩm thấp, anh phải chăm sóc nó kỹ lưỡng hÆ¡n, nó ốm yếu lắm đấy!
Thế là Phục đã don đến nÆ¡i nà y, Äối vá»›i chà ng sau bốn mươi năm bây giá» chỉ còn bé Nhụy là hết. Chà ng không thể để mất luôn đứa con gái duy nhất cá»§a chà ng, nhất định là không! Phục có thể hy sinh tất cả để chỉ mong bé Nhụy được vui vẻ, bình yên. Má»›i có ba ngà y mà mặt con bé rám nắng đỠhồng. Phục vừa cảm thấy an á»§i, vừa xót xa. Vì ngoà i ánh nắng ra chà ng biết nó còn cần cái khác nữa. Mỹ Như! Äúng ra em không nên bá» Ä‘i như váºy.
Äến ở nông trại ngưá»i pháºt ý nhất là bà cô và Liên, cô tá»› gái. Bạn cá»§a cô ta Ä‘á»u ở Äà i Bắc và Phục má»—i tháng cho cô ta nghỉ hai ngà y, vả lại từ nông trại đến Äà i Bắc ngồi xe đò không đếm má»™t giá» là đến nÆ¡i. Liên và o phụ giúp gia đình Phục đã năm năm, cô ta cÅ©ng rất mến bé Nhụy vì cô đã bồng ẵm từ thuở còn trong nôi và cô phải miá»…n cưỡng Ä‘i theo. Còn bà cô ? Ngưá»i đã Ä‘em gần hết quãng Ä‘á»i mình để chăm sóc cho Phục, chỉ biết cằn nhằn:
- Phục, mà y thấy bất tiện không ? Tao không biết rồi đây là m sao Ä‘i chợ, từ đây xuống tá»›i chợ Ãt nhất cÅ©ng phải trên hai mươi phút chá»› đâu Ãt á»i gì.
- Nhưng chúng ta có tá»§ lạnh mà , cô Liên chỉ cần Ä‘i chợ má»™t tuần má»™t lần là được rồi, Ä‘i bá»™ nhiá»u đối vá»›i những ngưá»i trẻ tuổi như cô Liên cà ng tốt chá»› có sao đâu ?
Khi vừa dá»n đến được hai hôm có má»™t công nhân khoảng năm mươi tuổi, từ đưá»ng mòn dưới núi lên nông trại, tay xách má»™t giá» lá»›n đầy thức ăn, vừa cưá»i vừa nói:
- Tôi là Cao, tà i xế cá»§a ông Lương, bà chá»§ tôi nghÄ© ông má»›i dá»n đến chưa rõ đưá»ng Ä‘i nước bước, bảo tôi mang đến má»™t Ãt đồ dùng cho ông... Vợ tôi cÅ©ng là m cho ông bà Lương, cứ cách ba hôm là tôi lái xe đưa Ä‘i chợ má»™t lần. Bà chá»§ nói nếu ông cảm thấy việc Ä‘i chợ mua thức ăn bất tiện thì tôi có thể mang vá» dùm.
Bà Lương quả tháºt chu đáo, gói quà toà n là những thức ăn ngon từ trứng gà , đùi heo, xúc xÃch đên cả thịt tươi. Bà cô sung sướng lắm không cằn nhằn việc chợ búa khó khăn nữa. Và trong cuá»™c sống hằng ngà y sau nà y, quả tháºt việc Ä‘i chợ không còn là má»™t vấn đỠphiá»n phức cho gia đình.
Rồi ngà y qua ngà y Phục biết có má»™t con lá»™ lá»›n ăn thông ra chợ quáºn, rồi từ đấy có thể Ä‘i xe đến Äà i Bắc. Nhưng nếu muốn đến Vưá»n Xa Mù thì chỉ cần qua con đưá»ng nà y có th ể dẫn sâu và o những dãy núi sâu thẳm. Cảnh sắc đẹp như má»™t bức tranh. Phục kÃnh nể ông Châu vì ông đã dám mua cả vùng núi nà y để láºp nên nông trại to lá»›n trong hai mươi năm nay. Mặc dù trên phương diện nông nghiệp ông ta đã thất bại, bá» dở cả đám bò sữa, dê, gà để nhảy và o thương trưá»ng. Tuy nhiên Vưá»n Sa Mù đã được xây cất đẹp đẽ. Núi non hoang vu đã được khai thác, những con đưá»ng mòn ngoằn nghoèo khắp nÆ¡i, Ä‘á»u dẫn đến những vùng triỠđẹp đẽ đầy hoa thÆ¡m cá» lạ. Chỉ má»›i có ba ngà y, mà Äịch Quân Phục đã hoà n toà n bị khung cảnh chinh phục.
Váºt liệu kiến trúc nông trại phần lá»›n là những thân má»™c thÆ¡ sÆ¡. Cây cá»™t tháºt to, cánhcá»a nặng ná» vá»›i những song cây thô kệch. Gá»— lại giữ nguyên mà u, không sÆ¡n phết, ngay cả những cánh cá»a cÅ©ng thế, nhưng lại tạo cho ngưá»i má»™t cảm giác gần thiên nhiên. Trong nhà , bà n ghế cÅ©ng tháºt nặng ná», những chiếc ghế gá»— thấp và nặng, vững và ng. Chiếc phòng khách thênh thang không gây cho ngưá»i cảm giác cháºt hẹp khó chịu. Äối vá»›i những ngưá»i thÃch xu thá»i, gian nhà nà y quá lạnh lùng, quá thô kệch. Nhưng vá»›i Phục thì chà ng cảm thấy không có gì là m chà ng hà i lòng hÆ¡n. Nông trại rất lá»›n, ngoại trừ gian phòng khách, còn năm gian phòng khác cÅ©ng tháºt rá»™ng.
Äịch Quân Phục đã dùng má»™t căn lá»›n là m thư phòng, chà ng xếp tất cả sách vở lên những ngăn tá»§ trên vách. Äối vá»›i chà ng, ngoà i bé Nhụy chỉ có sách là đáng kể, đáng quà mà thôi. Bốn gian còn lại phân phối là m phòng ngá»§ cá»§a chà ng, bé Nhụy, bà cô và Liên.
Ngoà i những phòng nà y ra, nông trại còn có má»™t căn gác lá»ng trên chất đầy những váºt dụng cÅ©. Äịnh Quân Phục vì không cần dùng thêm nên cÅ©ng không tìm đến để là m gì. PhÃa sau nông trại là gian nhà chất cá»§i, cá» rÆ¡m và cây vụn, bên cạnh đó hà ng rà o, có lẽ đã được dùng là m chuồng nuôi bò, dê. Chồng nuôi gà ở táºn phÃa sau bây gi á» bá» trống.
Trước nông trại, chiếc sân rá»™ng trồng má»™t và i cây cổ thụ to, má»™t cây hồng phong, lá rụng đầy mặt đất. Sau nông trại là khu rừng phong vá»›i những thân cây tháºt to, hướng những chiếc lá vá» tia nắng lấp lánh, đỠnhư lá»a nhưng ráng chiá»u, như bầu trá»i trước hoà ng hôn. Bìa rừng phong là má»™t vá»±c thẳm, được ngăn bằng má»™t hà ng lan can dầy và chắc, chỉ có hà ng lan can dầy là được là được sÆ¡n mà u đỠtươi. Hà ng lan can còn má»›i, có lẽ vừa được xây lại để ngăn vá»›i vá»±c sâu. Äịch Quân Phục nghÄ© rằng trước khi giao nhà cho chà ng ở, ông Châu biết chà ng có đứa con sáu tuổi nên má»›i cho ngưá»i đến xây chiếc lan can nà y.
Dá»n nhà là má»™t việc là m cá»±c nhá»c, nhất là đối vá»›i ngưá»i đà n ông thì cà ng rắc rối hÆ¡n. Không có bà cô, chà ng sẽ không biết phải là m thế nà o má»›i đúng. Nhá»c nhằn báºn rá»™n suốt ba ngà y. Buổi hoà ng hôn hôm nay, má»›i được rảnh rá»—i bách bá»™ quan sát khung cảnh chung quanh má»™t chút.
Theo đưá»ng mòn, Äịch Quân Phục cháºm rãi bước Ä‘i, những đám hoa kèn nở đầy trên triá»n núi, rung rinh theo từng cÆ¡n gió, ngã lùa như những dợn sóng nhấp nhô trông tháºt sống động. Lá phong khô dòn rÆ¡i ngáºp đưá»ng đất. Hai chú bướm trắng Ä‘uổi bắt nhau trên ngá»n cá», lúc cao lúc thấp lúc xa lúc gần, ánh nắng lấp lánh hồng đôi cánh nhá». Buổi hoà ng hôn mùa thu, mây núi, cá» cây khiến ngưá»i ngây ngất.
Phục thÆ¡ thẩn Ä‘i sâu và o núi. Trong khung cảnh vắng lặng, vá»›i cÆ¡n gió nhẹ mùa thu cùng những tia nắng cuối cùng cá»§a má»™t ngà y sắp tắt, má»™t thứ tình cảm nhè nhẹ pha lẫn chua xót len và o hồn chà ng. Bất giác Phục nghÄ© đến câu thÆ¡ tiá»n nhân:
Tiá»n bất kiến cổ nhân
Háºu bất kiến lai gia?
Niệm thiên địa chỉ tutu
Äá»™c thương nhiên nhi khấp ha.
Tạm dịch:
Trước chẳng thấy ai qua
Sau không hay ai tới
Ngước mắt nhìn trá»i đất
Mà lòng thấy xót xa
Phục như cảm thấy cảnh núi rừng đang cuốn hút lấy mình.
Trước mặt chà ng má»™t hòn đá to chắn ngang, cá» má»c ráºm rạp che khuất hẳn lối Ä‘i và o thung lÅ©ng, rải rác đây đó những tảng đá to nhá» nằm dà i. Phục đứng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trá»i cao, từng cụm cây bị ráng chiá»u nhuá»™m Ä‘á». Thung lÅ©ng trầm mặc quá, sương núi tá»a ra che má» cảnh váºt, bóng tảng đá nằm dà i trên mặt đất, gió luồn qua khe nÃu tạo nên những âm thanh trầm buồn, đôi bướm trắng giỠđã bay Ä‘i mất.
Phục rÆ¡i và o trạng thái lâng lâng. Trong khoảnh khắc chà ng lại nhá»› đến Mỹ Như. Nếu Mỹ Như ở đây, nà ng sẽ nghÄ© thế nà o ? Nà ng sẽ thÃch chăng ? Chà ng biết rằng, sá»± tháºt đã khác hẳn, trá»i đất bao la mà bạn tri âm đâu sao chẳng thấy ? Tim chợt nhói Ä‘au, cảm giác bà ng hoà ng chợt đến.
Bá»—ng má»™t tiếng động là m Phục giáºt mình, hình như có tiếng thở dà i, xa vắng và buồn bã. Trong thung lÅ©ng nà y còn có ngưá»i khác ngoà i chà ng nữa sao ? Chà ng giáºt mình đứng thẳng ngưá»i lên, lắng tai nghe không có má»™t tiếng gì ngoà i tiếng gió thổi. Hay là ảo giác ? Phục lắng nghe thêm má»™t lúc quả tháºt không có má»™t tiếng động nà o nữa cả. Chà ng quay lại nhìn vá» hướng nông trại, đứng ở đây có thể thấy rõ hà n glan can sÆ¡n đỠcá»§a nông trưá»ng vá»›i mái ngói ẩn sau tà n cây phong. Má»™t luồng khói lam từ nóc nhà đang bốc lên. Có lẽ cô Liên Ä‘ang báºn là m cÆ¡m tối, chà ng cÅ©ng nên trở vá» nhà là vừa.
Nhón gót lên sá»a sá»an bước Ä‘i, bá»—ng tiến gthở dà i ban nãy lại vá»ng lên. Phục dừng chân lại lần nà y chà ng có thể cam Ä‘oan quyết mình không còn lầm lẫn mà đây là má»™t sá»± tháºt vì sau tiếng thở dà i là giá»ng Ä‘á»c thÆ¡ cá»§a má»™t ngưá»i con gái vang lên, ấm và thanh vá»›i những lá»i thÆ¡ chà ng nghe hình như là "Tháºt buồn khi đến lầu Tây" gì đó. Phục yên lặng nghe ngóng.
Nước sông còn có khi ngăn
Äá cao có lúc lăn xuống đèo
Buồn nà y đã tự hôm nao... ?
Chỉ những câu nà y, cÅ©ng đủ là m tim Phục Ä‘áºp nhanh phải chăng ngưá»i thiếu nữ đã hiểu thấy tâm trạng cá»§a chà ng ? Phục rất tá»± hà o vá» cái Ä‘á»c sách uyên bác cá»§a chà ng, thế mà vẫn chưa tìm ra được xuất sứ cá»§a những câu thÆ¡ trên. Chà ng tiếp tục nghe ngóng, tiếng Ä‘á»c thÆ¡ lại tiếp tục:
Nước sông còn có khi ngăn
Äá cao có lúc lăn xuống đèo
Buồn nà y đã tự hôm nao... ?
Vẫn còn canh cánh là m sao dứt đà nh
Cạn ly ngà y tháng qua nhanh
Mà sao còn đó bóng hình chưa phai
Lá phong rụng ngáºp lối nà y
Những mong mượn lá đỠvà i câu thơ
Nhưng là n gió núi thoảng qua
Äã mang chiếc lá bay xa phương nà o
Tiếng Ä‘á»c vừa dứt, tiếp theo là dư âm cá»§a tiếng thở dà i trầm trặc, như má»™t thứ uẩn ức khôn cùng. Phục không ngăn nổi tò mò, bước tá»›i trước. Như bị thu hút, Phục bước vòng qua tảng đá và đưa mắt tìm kiếm.
Vừa bước qua khá»i tảng đá lá»›n, Phục đã nháºn ra dáng dấp thiếu nữ Ä‘á»c thÆ¡ ban nãy. Nà ng ngồi trên má»™t tảng đá mặt hướng vá» phÃa Phục, nà ng mặc áo dà i, mái tóc tung bay theo gió, trên đầu gắn má»™t nÆ¡ Ä‘en. Gương mặt thanh tú trắng trẻo kia có lẽ vì sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a Phục chợt hiện rõ nét kinh hoà ng, đôi mắt nà ng mở rá»™ng, đôi mắt tháºt tuyệt vá»i dù trà n đầy ngÆ¡ ngác, khiến Phục có cảm giác như mình là kẻ có tá»™i Chà ng thấy tháºt ân háºn vì đã phá vỡ sá»± yên tÄ©nh, đã xâm phạm và đá»i tư cá»§a ngưá»i khác.
- Xin lỗi cô.
Phục bối rối nói, chà ng không còn dám bước tới thêm bước nà o nữa cả, vì hình như cô thiếu nữ đang ở trong trạng thái kinh hoà ng tột đô.
- Sá»± tháºt tôi không có ý quấy rầy cô. Tôi là ngưá»i má»›i dá»n đến đây, tôi ở trên nông trại trên kia.
Thiếu nữ vẫn tiếp tục nhìn chà ng, hình như cô bé không hỠđể ý đến lá»i nói cá»§a Phục tà nà o cả. Äôi mắt vẫn chưa tan vẻ kinh hãi, đôi tay ghì chặt quyển sách trên gối, má»™t quyển sách bá»c vải hình như đã cÅ©.
- Thưa cô! Phục tiếp, chà ng cố gắng bước đến gần cô má»™t chút - Tôi há» Äịch, Äịch Quân Phục.
Phục bước vá» phÃa thiếu nữ, bây giá» chà ng Ä‘ang đứng trước mặt cô bé. Thiếu nữ cà ng lá»™ vẻ hốt hoảng, bất giác bước lùi vá» phÃa sau, rồi hét má»™t tiếng tháºt to, quyển sách trên tay rÆ¡i xuống đất, không buồn lượm lên, cô bé quay đầu chạy mất. Cô ta chạy tháºt nhanh, chỉ má»™t thoáng là chiếc bóng đã khuất sau đám cá» rừng cá»§a ngá»n núi Ä‘ang trà n ngáºp sa mù.
Phục ngÆ¡ ngác, chà ng không hiểu hình dáng cá»§a chà ng có gì là m cho cô bé hoảng hốt đến độ như váºy ? Dù chà ng không đẹp trai lắm nhưng cÅ©ng đâu đến độ xấu xà như quái váºt đâu. Äứng ngÆ¡ ngẩn nhìn vá» phÃa núi đồi, tháºt khó hiểu. Phục lắc đầu, không hiểu những gì mình vừa thấy ban nãy có phải là ảo giác hay không ? Hay là bá»™ Óc mãi lo cấu tạo nhân váºt tiểu thuyết cá»§a chà ng đã bị những ảo giác ám ảnh. Hay nà ng là yêu nữ trong rừng. Những hình ảnh trong truyện liêu trai nhu váºy vây kÃn lấy chà ng. Nhưng chợt nhá»› tá»›i quyển sách rÆ¡i trên bãi cá», quyển sách mà cô bé đã bá» lại. Hiển nhiên là có má»™t thiếu nữ đã hoảng sợ bá» chạy vì chà ng.
Phục hÆ¡i hoảng hốt, chà ng buồn bã không ngá» mình lại đáng sợ như váºy. Cúi xuống lượm quyển sách lên. Hà ng chữ bên ngoà i bìa đỠLịch Triá»u danh nhân thi tuyển. Trang đầu, trên phần giấy trắng có nét bút lông Ä‘á»:
Tặng Tâm Hồng, đứa con gái yêu quà của cha.
Mùa Giáng Sinh năm 1965
Tâm Hồng ? Có phải đây là tên cá»§a cô bé đó chăng ? Hay là tên cá»§a má»™t ngưá»i nà o khác ? Lòng Phục chợt rung động khi nghÄ© đến "Vưá»n Xa Mù". Vì chỉ có nÆ¡i đó má»›i phù hợp vá»›i cách phục sức cá»§a cô bé và ná»™i dung quyển sách. Như váºy thì cô bé nà y là con cá»§a ông Châu ư ? Trong má»™t phút, Phục chợt có ý Ä‘em quyển sách đến Vưá»n Sa Mù trả lại cho cô chá»§, nhưng rồi lại nghÄ© lại chà ng lại thôi. Bởi vì mặt trá»i đã lặn Ä‘i tá»± bao giá» rồi, mà n đêm Ä‘ang kéo đến, che khuất cả núi đồi cây cá». ÄÆ°á»ng mòn đã mất dấu, biết đâu Phục sẽ bị lạc trong thung lÅ©ng nà y. Vả lại, gió đêm trong núi đã thổi đến mang theo hÆ¡i lạnh buốt ngưá»i.
Cầm quyển sách trên tay, Phục trở vá» nông trại. Bé Nhụy đứng tá»±a cá»a Ä‘ang chá» chà ng. CÆ¡m tối đã dá»n sẵn trên bà n, mùi thÆ¡m phưng phức cá»§a thức ăn như đợi chá» ngưá»i cầm đũa. Phục bây giá» má»›i thấy rằng mình quả tháºt Ä‘ang đói đến cồn cà o.
CÆ¡m xong, Phục cho bé Nhụy ôn bà i vở, vì cÆ¡ thể bé Nhụy quá yếu, phải nghỉ há»c, nhưng chà ng không muốn để nó quên hết chữ nghÄ©a nên má»—i ngà y Ä‘á»u phải ôn bà i, ôn xong, chà ng sẽ đùa vui vá»›i nó má»™t lúc, rồi cho Ä‘i ngá»§.
Phục trở vá» thư phòng, báºt đèn lên, ngồi xuống ghế tá»±a, láºt quyển "Lịch triá»u danh nhân thì tuyển" ra. Äây là quyển thÆ¡ được tuyển chá»n từ Ä‘á»i nhà Thanh, những bà i thÆ¡ Ä‘á»u được chá»n má»™t cách kỹ lưỡng, có lẽ gồm rất nhiá»u quyển nà y.
Lặng lẽ láºt má»™t và i trang, quyển sách đã được chá»§ nhân xá» dụng quá nhiá»u, được chú thÃch chi chÃt bằng những gạch má»±c. Phục Ä‘á»c thá» má»™t và i Ä‘á»an, và bị cuốn hút ngay không rá»i được khá»i quyển sách. Nét chữ rất đẹp, khiến cho chà ng ngạc nhiên. Äây không phải là lá»i bình giải mà là những cảm nghÄ© cá»§a ngưá»i Ä‘á»c.
Hầu như tất cả văn há»c nghệ thuáºt chỉ bà n vá» vấn đỠtình cảm. Nhưng tình cảm con ngưá»i là gì ? Nó chẳng qua nguyên nhân cá»§a sá»± Ä‘au khổ ? Tình cảm chân tháºt lúc nà o cÅ©ng bị rà ng buá»™c vá»›i niá»m Ä‘au, phải chăng đây là sá»± bi thảm cá»§a nhân loại? ?
Nhưng không có tình cảm, thì là m sao có cuá»™c sống cá»§a con ngưá»i ? Là m sao có lịch sá» và văn há»c nghệ thuáºt ?
thế hệ chúng ta rất Ä‘ang buồn, đáng tá»™i, tất cảnhững lá»i hay, tiếng đẹp đã được tiá»n nhân xá» dụng cả. Ta sinh ra quá muá»™n ư ? Hay là vì không sáng tạo được cái gì đẹp ?
Trà thức là sợi dây trói buá»™c con ngưá»i, cà ng Ä‘á»c sách nhiá»u ta sẽ cà ng cảm thấy mình tháºt bé nhá».
Quả tá»™i cho Liá»…u Vình, nếu có thêu thùa bầu bạn cùng chà ng, tiếc cho niên thiếu má»™t thá»i trôi mau thì tại sao chẳng Ä‘em yên lụa khóa kÃn Ä‘i, để cho Yến Tô bịn rịn vá»›i cuá»™c sống ?
Lá»i thÆ¡ tháºt đẹp, nhưng tiêu cá»±c. Tôi nghÄ© rằng những tình cảm đẹp như thế nà y tháºt sá»± không có ở thế gian nà y.
Bên trong, còn có những câu không liênhệ gì đến thÆ¡ văn cả, mà chỉ là những lá»i phát biểu vá» tình cảm.
Những ngưá»i sống mà không hiểu tình cảm là gì thì Ä‘á»i tháºt vô nghÄ©a, tháºt ngu đần. Trái lại những kẻ sống nhiá»u cho tình cảm thì lại quá khổ sở, Ä‘au đớn. Vì váºy, tốt nhất nên là chú lừa ngu đần sướng hÆ¡n. Nhưng là m ngưá»i, ai lại chịu hồ đồ như thế ?
Lợi dụng tình cảm như má»™t công cụ để đạt đến mục Ä‘Ãch cá»§a mình. Những ngưá»i như váºy đáng giết!
Những kẻ coi tình cảm như má»™t trò đùa - Äáng giết.
Nhừng kẻ vô tình mà là m như hữu tình - đáng giết.
Má»™t lô những chữ đáng giết khiến Phục ngạc nhiên, chà ng láºt thêm và i trang, cà ng láºt cà ng bị thu hút cà ng thấy lạ lùng. Má»—i má»™t hà ng chữ hình như là đá»u chứa đựng những tình cảm tháºt bồng bá»™t, tháºt nóng nảy, như má»™t váºt nguy hiểm sắp nổ tung, như má»™t tâm hồn Ä‘ang tuyệt vá»ng!
Phục đóng sách lại nghĩ ngợi, chà ng hồi hộp lo lắng ở bà i sau cuốn sách, có một bà i thơ ngắn viết bằng chữ nho.
Nhìn tháng ngà y đi nhanh vùn vụt
Nỗi cô đơn đã nặng bỠvai
Bâng khuâng nhớ chuyện xa xôi
à xuân nồng đã tà n phai bao giá»
Khúc nhạc và ng giây tơ đã đứt
Cánh diá»u bay vun vút bên song
Khu vưá»n bát ngát lá»i chim
Chung quanh những cánh hoa tim nở đầy
Lòng tÆ¡ tưởng vá» ngưá»i còn nặng
Ná»—i niá»m riêng canh cánh khôn nguôi
Nà o ai đã biết sầu Ä‘á»i
Xin cho tôi được giải bà y niá»m riêng
Äây không phải là má»™t trái tim lạc lõng, mà còn là má»™t trái tim cô đơn. Phục nhìn lên ngá»n đèn, tai lắng nghe tiếng hạc đêm réo gá»i vá»›i tiếng gió u hoà i bên song, chà ng bị rÆ¡i và o ná»—i ưu tư vá»i vợi.
|

18-09-2008, 09:18 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Buổi sáng, Phục dáºy muá»™n. Suốt đêm không ngá»§, đầu óc nghe nặng ná» là m sao! Vừa thức giấc đã nghe tiếng cá»§a bé Nhụy vang vang ngoà i phòng khách. Phục không hiểu con bé nà y có Ä‘iá»u gì vui đến độ cưá»i to như thế ? Gì thế nà y ? Chà ng nghe má»™t giá»ng nói con gái, giá»ng nói rất xa lạ, hình như Ä‘ang nói chuyện vá»›i bé Nhụy. Má»›i sáng sá»›m mà nhà đã có khách rồi ư ? Tiếng há»i cá»§a bé Nhụy vang lên:
- Nhụy quên rồi. Nhuỵ kêu... bằng gì chớ ?
- Kêu bằng dì Hà , dì Hà nhé!
Tiếng nói cá»§a thiếu nữ rất nhẹ, tháºt trong. Có phải đây là ngưá»i thiếu nữ chiá»u qua chà ng vừa gặp ở trong núi chăng ?
- Nhà dì ở bên Vưá»n Sa Mù, vưá»n có nhiá»u hoa đẹp lắm, em xin cha hôm nà o dẫn em sang đấy chÆ¡i.
Tiếng bé Nhụy vui mừng tÃu tÃt:
- Dì cho con Ä‘i ngay bây giá» Ä‘i! Rồi nó gá»i và o trong:
- Bà ơi! Con theo dì Hà đi chơi nghe bà .
Tiếng thiếu nữ nhẹ nhà ng và rõ rà ng:
- Bây giá» không được đâu, dì Hà phải Ä‘i há»c... ÄÆ°á»£c rồi, cha chưa thức hở bé ? Dì vá» nhé, nói vá»›i cha, tối nạy...
Phục thay áo tháºt nhanh, Ä‘i ngay ra phòng khách. Không thể được, không thể để cô bé nà y vá» ngay được, nếu quả đây là cô bé chiá»u qua! Vừa bước đến phòng khách Phục gặp ngay ngưá»i Ä‘ang nói chuyện. Không phải tháºt, đây không phải là ngưá»i con gái kỳ quái hôm qua mà là má»™t cô bé trà n đầy vẻ tươi mát, hồn nhiên, trẻ trung. Phục đứng đấy nhìn đôi mắt to Ä‘en Ä‘ang hướng má»™t cách ngang bướng vá» phÃa mình, đôi mắt không giấu được vẻ tò mò vá»›i nụ cưá»i tinh nghịch:
- Cô đây là -
- Dạ tôi tên là Lương Tâm Hà . Cô bé mỉm cưá»i nói, đôi mắt vẫn không rá»i nhìn Phục - Cha tôi là ông Lương Dáºt Châu.
- A! Chà o cô Hà , Phục nhìn Hà dò xét, cô bé mặc áo hồng quần Ä‘á», bên ngoà i khoác thêm chiếc Pull mà u sáºm hÆ¡n, trên tay má»™t chồng sách dầy, trong ánh nắng ban mai nổi báºt má»™t thân hình khá»e mạnh.
- Sao không ngồi xuống chÆ¡i cô Hà ? Nhụy con và o nhà bảo chị Liên pha nước ra má»i khác nhé con. Bà cô đâu rồi? ?
- Dạ bà cô đang nấu cơm, chị Liên đi chợ.
Bé Nhụy vừa nói vừa ánnh mắt khâm phục nhìn Hà . Ngay cả con bé tà teo mà cũng biết ngưỡng mộ cái đẹp toà n thiện nữa ư ? Hà xen và o:
- Dạ thưa thôi, tôi phải Ä‘i ngay bây giá» vì sắp tá»›i giá» há»c rồi. Quay nhìn chung Hà tiếp - Nhà cÅ©ng không thay đổi gì.
- Vâng, tôi cÅ©ng cố gắng hết sức để giữ cho không khà cÅ© được sống tháºt
Hà gáºt gù rồi ngẩng lên nhìn Phục:
- Thưa ông, tôi đến đây vá»›i hai mục Ä‘Ãch. Má»™t là cha mẹ bảo tôi đến má»i ông và bé Nhụy tối nay đến Vưá»n Sa Mù dùng cÆ¡m tối vá»›i chúng tôi, vì bây giá» chúng ta là láng giá»ng vá»›i nhau rồi.
- Vâng, ông bà ở nhà khách sáo quá.
Hà dặn dò:
- Tối nay ông đến nhé, nhá»› đến sá»›m má»™t tÃ, vì cha tôi thÃch nói chuyện vá»›i ông ngoà i ra... Nụ cưá»i trên môi Hà chợt tắt, tia mắt vui vẻ như bị che khuất bởi là n sương mù, nà ng nhìn thẳng và o mắt Phục, nói nhá» - chị tôi nhá» tôi đến há»i, có phải ông nhặt được quyển sách cá»§a chị ấy không ?
Phục ngạc nhiên:
- Cô ấy là chị của cô à ?
- Vâng, chị Tâm Hồng bảo là hôm qua gặp ông, trong núi và chị nghĩ rằng có lẽ ông nhặt được quyển sách của chị.
- À... Phục trở vá» vá»›i thá»±c tế. Thì ra, quả đúng là con gái cá»§a ông Lương, nhưng mà tại sao khi nhắc đến chị mình, Hà lại có vẻ bà máºt, u sầu như váºy ? - Vâng, tôi có nhặt được, có phải là quyển thi tuyển hay không ? Cô đợi má»™t tÃ, tôi mang ra ngay nhé!
Phục bước và o thư phòng lấy quyển sách ra trao cho Hà . Hà nhét và o giữa chồng sách, ngẩng đầu nhìn Phục rồi cưá»i nói:
- Cảm ơn ông, bây giỠxin phép ông tôi đi, tối nhất định ông phải đến với chúng tôi nhé!
- Vâng, chúng tôi sẽ đến. Phục nắm tay bé Nhụy đưa Hà ra cá»a - Äể tôi đưa cô Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng. Cô xuống phố đón xe ư ?
- Vâng, nhưng không dám phiá»n ông.
- Sáng sá»›m tôi thÃch Ä‘i bá»™ má»™t lúc.
Theo đưá»ng xuống phố, há» bước Ä‘i. Chỉ má»›i và i bước là bé Nhuỵ bị ngay má»™t chú chuồn chuồn đỠlôi cuốn. Nó bá» tay cha ra, rượt Ä‘uổi theo chú chuồn chuồn xuống núi. Nhìn bé Nhụy tung tăng đà ng xa, Hà thấp giá»ng như giải bà y:
- Chị tôi rất sợ gặp ngưá»i lạ mặt.
Phục ngần ngừ:
- Thế à ... váºy ra ngà y hôm qua tôi đã là m cô ta khiếp sợ lắm ư ?
Hà gượng cưá»i:
- Tôi chỉ sợ chị ấy... là m cho ông không vừa lòng thôi.
- Sao váºy ? Tôi tưởng là ... thế cô ấy không Ä‘i há»c hay Ãt khi xuống phố lắm ư ?
- Không phải thế, chị ấy đã ra trưá»ng nghà nh Văn Há»c Trung Quốc ở Äại há»c. Cha tôi bảo chị ấy là ngưá»i có thiên tà i trong gia đình chúng tôi. Nhưng cách đây hÆ¡n má»™t năm... Hà ngưng lại rồi tiếp - chị ấy bị Ä‘au thần kinh, bệnh rất nặng, tuy đã nằm bệnh viện má»™t thá»i gian dà i nhưng thần trà vẫn ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn. Tuy gần bình phục, nhưng chị ấy hay sợ ngưá»i lạ mặt. Bác sÄ© bảo rồi từ từ sẽ hết.
À thì ra là thế. Phục nghĩ lại, hèn gì cô bé có vẻ sợ hãi một cách thất thần như thế.
Bé Nhụy từ triá»n núi chạy trở vá», cô bé thở hà o hển, chú chuồn chuồn không thấy đâu. Hai gò má hồng cá»§a nó đẫm mồ hôi, nắm tay Phục, nó nói liá»n má»™t hÆ¡i:
- Cha ơi con đói quá
Hà đứng lại:
- ÄÆ°á»£c rồi, cảm Æ¡n ông, tối nay ông nhá»› đến vá»›i chúng tôi nhé!
Phục cưá»i trả lá»i:
- Vâng, tối gặp lại
Hà vẫy tay chà o tạm biệt bé Nhụy, xong quay lưng bước nhanh. Chiếc bóng đỠlần khuất trong đám cá» xanh. Phục nắm tay con, chầm cháºm bước vá» nông trại. Bà cô Ä‘ang đứng nÆ¡i bá»±c thá»m ngóng đợi.
Äiểm tâm xong, Phục bước và o thư phòng sắp soạn lại bản thảo đã viết. Việc nhà cá»a xem như đã hoà n tất, bây giá» là lúc phải bắt đầu lại công việc. Phục đắm chìm trong cá cnhân váºt cá»§a chÃnh mình tạo nên, quên mất khung cảnh chung quanh. Cho mãi đến trưa, khi bà cô đẩy cá»a bước và o, trên tay chiếc áo cá»§a bé Nhụy Ä‘ang kết dở:
- Nghe nói tối nay nhà há» Lương má»i con và bé Nhụy dùng cÆ¡m tối phải không ?
- Vâng, Phục ngẩng đầu lên, nhưng đầu óc chà ng vẫn mải mê.
Bà cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nghÄ© ngợi. Phục sau nhiá»u năm sống bên bà , chà ng có biết là bà có việc muốn nói vá»›i chà ng. Bà cô là em ruá»™t cá»§a cha Phục, anh em rất thương yêu nhau. Khi cha Phục lấy vợ, tình cảm đó vẫn không sút giảm, cho mãi đến lúc bà cô lấy chồng. Rồi ba năm sau bà lâm và o cảnh góa phụ, cha Phục thấy tá»™i cho hoà n cảnh không may cá»§a em, lại rước vá». Từ đó, bà cô không rồi nhà há» Äịch nữa. Có thể nói Phục đã được bà cô nuôi nấng từ nhỠđến khi cha mẹ cá»§a chà ng qua Ä‘á»i và cho tá»›i nay, cuá»™c sống cá»§a Phục và bé Nhụy tươm tất Ä‘á»u nhá» má»™t tay bà . Vì váºy đối vá»›i bà cô, ngoà i tình cảm nương tá»±a, Phục còn má»™t thứ tình khÃch cảm đặc biệt vá»›i ngưá»i cô lá»›n tuổi nà y. Trông thấy bà cô tư lá»±, Phục buông bút xuống há»i:
- Có chuyện gì không cô ?
Phục biết, bà cô nhất định có Ä‘iá»u gì bất mãn khi nghe tin nhà há» Lương má»i mình dùng cÆ¡m tối.
- Không, không có gì. Bà cô đáp, nhưng thần sắc bất an, bà ngần ngừ một chút rồi bỗng nói: - Con có quen lắm với... gia đình hỠLương nà y không ?
- Cũng không thấn lắm! Có chuyện gì thế cô ?
- Thế quen đã bao lâu mà dám dá»n đến nÆ¡i nà y ở chứ ?
- Chỉ má»›i gần ná»a năm thôi. Lần đầu gặp trong buổi tiệc, ông ấy bảo là thÃch tiểu thuyết cá»§a con. chúng con nói chuyện vá»›i nhau rất hợp ý, thế là thỉnh thoảng gặp nhau luôn. Mấy tháng trước con có ngỠý muốn tìm má»™t ngôi nhà ở nhà quê đủ ánh sáng và cao ráo để cho bé Nhụy dưỡng bệnh và yên tÄ©nh cho việc viết sách cá»§a con, thì ông ấy có đỠcáºp đến nông trại nà y, há»i con có muốn dá»n đến chăng ? Ông Lương Dáºt Châu cÅ©ng có bảo là ông bá» trống cÅ©ng váºy, vì thế ôn sẵn sà ng cho con ở tạm. Ông ấy thÃch có má»™t ngưá»i láng giá»ng như con, con đến coi qua thấy ưng ý là dá»n đến ở ngay. Không lẽ mình dá»n đến ở không coi sao được nên con cÅ©ng là m giấy mướn nhà cho có hình thức. Chá»› tháºt ra đâu dá»… gì tìm được ngôi nhà vừa thÃch hợp vừa rẻ mạt như váºy ?
- Nhưng mà ... ngưá»i cô ngần ngừ má»™t chút, mÅ©i kim ngưng lại ná»a chừng - con Liên hôm nay xuống chợ nghe ngưá»i ta bà n tán rất nhiá»u vá» nông trại nà y...
Phục nghiêm mặt lại:
- Chuyện dị nghị à ? Chợ búa lúc nà o chả là nơi để mấy bà mấy cô soi bói chuyện tầm phà o.
- Nhưng biết đâu... bà cô già do dự.
- Thế thì... chuyện gì đấy ?
- Há» ngạc nhiên sao chúng ta dám dá»n đến đây ở. Theo há» nÆ¡i đây là má»™t ngôi nhà ... ngôi nhà dữ dằn lắm.
- Ngôi nhà dữ dằn ? Nhưng có bằng chứng gì vá» chuyện không hiá»n cá»§a nó ở đây chứ ?
- Có nhiá»u lắm, nhiá»u câu chuyện truyá»n miệng kể nhau nghe vá» ngôi nhà nà y.
- Ma quỷ gì chăng ?
Bà cô chau mà y:
- Không phải thuộc loại đó, nhưng có liên hệ đến một cái chết.
- Váºy thì ngôi nhà nà y đã có ngưá»i chết chứ gì ?
- Tao cÅ©ng không biết rõ, con Liên nói mấy ngưá»i đó nói chuyện cÅ©ng mÆ¡ hồ. Chỉ biết rằng nhà há» Lương là má»™t gia đình nguy hiểm, ở gần há» có thể không hay. ÄÆ°Æ¡ng lúc mấy ngưá»i đó nói chuyện thì bà Cao là m công cho gai đình ông Châu trở lại, nên há» ngưng ngang câu chuyện.
- Ha ha ha! Phục cưá»i to - Thưa cô, đừng nghÄ© ngợi gì vá» chuyện ấy nữa. Con bảo đảm không sao hết, không có chuyện gì bị hại đâu, hÆ¡i đâu mà mà nghe lá»i đồn đại cá»§a những ngưá»i nhà quê đó.
Bà cô già mỉm cưá»i:
- Tao biết mà y không tin, nên mà y má»›i nói váºy. Tao cÅ©ng mong má»i chuyện được như mà y nghÄ©.
Phục cưá»i dá»… dãi:
- Vâng, thì cô cứ nghÄ© như cháu Ä‘i đừn gđể ý là m gì đến những kẻ ăn không ngồi rồi nói chuyện thiên hạ như váºy. Gia đình há» Lương sống ở nÆ¡i nà y. Có lẽ không thÃch hợp vá»›i lối sống cá»§a dân quên nên há» má»›i dị nghị như thế. Biết dâu rồi chúng ta lại rÆ¡i và o tình trạng tương tá»± như thế.
- Nhưng đối vá»›i vưá»n Sa Mù thì...
- Vưá»n Sa Mù thì sao ?
Bà cô già rùng mình đứng dáºy:
- Thôi tao không nói nữa đâu. Nói ra rồi mà y lại cho là ... chuyện tà o phà o. Thôi để tao xuống bếp xem con Liên nấu ăn xong chưa ?
Phục chau mà y, không yên dạ:
- Chuyện là m sao thế ? Nói cho con nghe xem cô ?
- Há» bảo là ... là ... Vuá»n Sa Mù có má»™t con quá»·, má»™t con tinh cái hay má»™t bà già điên gì đó mà cách đây má»™t năm đã giết chết má»™t ngưá»i trên nông trại nà y...
- Thế à ? Phục kinh ngạc nhìn bà cô.
- Ờ... bà cô bước ra khá»i phòng, đấy chẳng qua là những lá»i bà n tán cá»§a há», còn sá»± tháºt thì không biết ra sao. Há» nói sao tạo nói lại cho mà y nghe như váºy. Bây giỠđể tao Ä‘i tìm con Liên vá»›i bé Nhụy.
Bà cô hấp tấp bước ra như chạy trốn, bà ngại nhất là lúc thấy Phục chau mà y, vì đó là lúc chà ng giáºn dữ. Bà hÆ¡i hối háºn, đúng ra không nên kể cho nó nghe chuyện như váºy, chỉ lo chuyện bao đồng.
Phục nhìn theo dáng bà cô bước Ä‘i, chà ng không còn viết lách gì được nữa. Má»™t buổi sáng yên tÄ©nh đã mất. Chà ng đứng dáºy bước vá» phÃa cá»a sổ, hướng mắt nhìn vá» phÃa rừng cây ráºm rạp. Không thể tin được ở má»™t nÆ¡i rừng sâu núi thẳm, đẹp đẽ như thế nà y lại ẩn dáºt tá»™i ác ? Ngần ngừ, Phục quay đầu lại nói lá»›n và o trong:
- Tầm báºy, chỉ nói báºy! Tiếng hét cá»§a Phục tháºt to, khiến chÃnh Phục phải giáºt mình. Quay đầu lại dao dác nhìn, gian phòng vẫn hoà n toà n yên lặng, chà ng chợt thấy thá»i tiết hình như Ä‘ang trở lạnh.
|

18-09-2008, 09:18 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
Chiá»u xuống Phục đưa bé Nhụy đến Vưá»n Sa Mù. ÄÆ°á»ng núi khúc khuá»·u, cá» dại trà n ngáºp, khung trá»i được Ä‘iểm tô vá»›i những mà u sắc rá»±c rỡ cá»™ng thêm vẻ yên tÄ©nh cá»§a cảnh váºt là m say lòng ngưá»i. Phục như rÆ¡i và o trạng thái xúc cảm mãnh liệt. Còn bé Nhụy ? Nó vui sướng lắm, bá» tay cha chạy tung tăng tìm kiếm những hạt cá» mà u Ä‘á», hay ngắt hoa dại. Chỉ má»™t lúc là hai tay nó đầy hoa, rồi lại chạy theo những chú chuồn chuồn bay đầy trá»i. Chiếc bóng bé nhá» cá»§a nó đôi lúc khuất mất trong lùm cá», khiến Phục phải đứng đợi, hay phải hét to.
- Nhụy Æ¡i! Äừng chạy xa nhé con, cá» ráºm lắm, rắn rÃt trong đó nhiá»u lắm, nà y coi chừng vấp đá té bây giá»!
Bé Nhụy má»™t mặt dạ to, má»™t mặt Ä‘i khuất hẳn trong tảng đá lá»›n. Nó vừa nhìn thấy má»™t chú bướm Ä‘en tháºt to, Phục nhìn theo dáng con, lòng chợt thoáng qua niá»m chua xót. Äể sá»a soạn cho bé Nhụy đến Vưá»n Sa Mù dùng cÆ¡m, bà cô đã chưng diện cho bé xinh xắn. Ão trắng, áo khoác Ä‘á», bÃt tất trắng vá»›i già y da Ä‘á», lại còn cho đội thêm chiếc má»§ vải đỠsáºm, giống như dáng dấp cá»§a cô bé quà ng khăn đỠtrong truyện cổ tÃch. Nó tháºt đẹp, đẹp như mẹ nó, đôi mắt to Ä‘en, chiếc mÅ©i nhá» nhắn, má lúm đồng tiá»n... ráºp khuôn mặt cá»§a mẹ. Nhưng bây giá» mẹ nó đâu rồi? ? Phục chợt nhá»› đến câu chuyện buổi tối hôm ấy, Mỹ như vừa khóc vừa nói vá»›i chà ng:
- Anh Phục, em yêu anh tháºt tình yêu anh nhưng nếu cứ tiếp tục sống chung vá»›i anh như thế nà y, chắc có lẽ em chết mất. Anh hãy tha thứ cho em hãy buông tha em! Em biết em không xứng đáng vá»›i tình yêu cá»§a anh.
Phục tháºt buồn, anh đã trả lá»i má»™t cách chua xót. Không hiểu nà y có biết chà ng đã nói gì hay không ?
- Mỹ Như, anh không há» có ý dùng tình yêu cá»§a chÃnh mình để giết chết em, nếu anh quả tháºt như Ä‘iá»u em nói thì... em hãy Ä‘i Ä‘i, hãy xa anh Ä‘i!
Thế là nà ng đã bá»Ä‘i! Bá» Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông khác. Phục tháºt yên lặng, yên lặng cách yếu á»›t. Chà ng biết rằng chung quanh có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang chế diá»…u sá»± bất lá»±c và cái tÃnh anh hùng rÆ¡m cá»§a chà ng. Chỉ có mình là hiểu được mình, Phục nghÄ© trái tim rướm máu cá»§a mình không giữ được Mỹ Như, thì hãy để nà ng ra Ä‘i, không thể trách nà ng được Vá»›i Mỹ Như, Phục chỉ có thể cống hiến cho nà ng quả tim. Còn nà ng trá»i đã cho má»™t sắc đẹp tuyệt vá»i, cao ngạo được má»i ngưá»i chung quanh xùng bái, Mỹ Như nói tháºt nà ng không thể chỉ vì má»™t trái tim mà sống. Mỹ Như ra Ä‘i! Äiá»u mà Phục ngạc nhiên nhất là tại sao mình lại không oán trách sá»± ra Ä‘i đó ? Không giáºn, không há»n, chỉ biết yên lắng trong Ä‘au khổ. Có lẽ Mỹ Như cÅ©ng không há» biết rằng sá»± ra Ä‘i cá»§a nà ng là đã mang theo sinh lá»±c Ä‘á»i Phục.
Bé Nhụy từ sau tảng đá lớn, quay trở lại con bé vừa chạy vừa hổn hển thở, trên tay cỠđỠđang tách dở, chiếc áo trắng được thổi tung thà nh hình chiếc dù con. Hình ảnh một thiên thần đang tung hoa xuống thế. Bé Nhụy chạy vội vã, cuống quýt, gương mặt trắng xanh.
- Cha ơi! Cha
Phục hoảng hốt ôm chầm lấy con:
- Gì váºy hở ? Con lại bị suyá»…n nữa rồi à , con ngá»i nhằm hoa phấn hả.
Äứa bé lắc đầu, đôi mắt kinh hoà ng mở lá»›n:
- Không phải, không phải váºy
Phục nắm tay con, há»i dồn dáºp:
- Thế thì chuyện gì ? Con gặp rắn à ? Nó có cắn không ? ở đâu con ?
- Không phải cha Æ¡i! Con bé chỉ nhanh vá» phÃa tảng đá - Ở đằng kia... có má»™t ngưá»i.
- Má»™t ngưá»i à ! Phục ngạc nhiên nhưng rồi lại phì cưá»i - Ngưá»i ta thì có gì đáng sợ đâu hở con ? Ngưá»i Ä‘i chÆ¡i núi ấy mà .
- Nhưng ngưá»i nà y nhìn vá» phÃa nhà cá»§a mình trừng trừng, trông dá»… sợ lắm cha Æ¡i.
- Thế à ? Phục quay đầu lại quả tháºt từ đây có thể nhìn thấy ngôi nhà và cả lan can sắt sÆ¡n mà u Ä‘á». CÅ©ng tại thung lÅ©ng nà y, hôm qua chà ng đã gặp Tâm Hồng. Tim Ä‘áºp mạnh, Phục há»i con: Có phải ngưá»i đà n bà không con ?
- Váºng má»™t ngưá»i đà n bà mặc đồ Ä‘en.
- À! Thì ra nó gặp Tâm Hồng đấy mà . Phục nắm lấy bé Nhụy, bước nhanh vá» phÃa tảng đá, vừa Ä‘i vừa nói:
- Nà o chúng ta đến đấy xem!
Bé Nhụy sợ sệt, nói chùn chân lại:
- Không, con không dám đi đâu!
Phục cưá»i nói:
- Äừng con, đừng sợ dì ấy sẽ không là m gì con đâu.
Nắm tay con Phục bước đến phÃa sau tảng đá, nÆ¡i đây là má»™t sân cá» bằng phẳng, mÆ¡/ đầy loà i hoa sắc tÃm vá»›i má»™t đôi cây phong lá Ä‘á», tất cả tháºt yên lặng khôang má»™t bóng ngưá»i. Phục dáo dác nhìn quanh, những tảng đá im lìm trong bóng cây ráºm rạp.
- Nhụy Æ¡i! có có hoa mắt không ? đâu có ngưá»i nà o đâu ?
Bé Nhụy cãi lai:
- Có mà , có mà . Bà ấy đứng dưới gốc cây phong nà y, đôi mắt... đôi mắt dễ sợ.
Phục nhún vai, nếu quả tháºt Tâm Hồng bạn nãy có đứng đây thì cô bé cÅ©ng trốn từ lâu rồi. Vá»— nhẹ tay bé Nhụy, Phục cưá»i nói:
- Äừng sợ con nhé, dì ấy đâu có đáng sợ đâu ? Dì ấy đẹp lắm, Tóc dà i nữa nè. phải không con ?
- Không phải, không phải. Bé Nhụy lắc đầu - Bà già cơ!
- Má»™t bà già à ? Nụ cưá»i trên môi Phục chợt tắt, tuy Tâm Hồng có vẻ tiá»u tụy nhưng cÅ©ng đâu đến ná»—i giống như má»™t bà già ? Phục nhìn con bé lắc đầu. Coi bá»™ con bé nà y có khả năng tưởng tượng đấy, có lẽ do tÃnh di truyá»n ? Biết đâu nó chẳng là má»™t nhân tà i sau nà y ?
- Thôi được! Bà lão mặc bà lão. Chúng ta nhanh lên nà o để không ngưá»i ta chá».
Chỉ má»™t lúc sau, Phục và con đã đứng trước cổng lá»›n cá»§a Vưá»n Sa Mù, cánh cổng sắt kiểu cá» ngăn chặn má»™t rừng cây cá» sinh tươi và khu nhà tÄ©nh mịch vá»›i bên ngoà i. ÄÆ°a tay bấm chuông, ngưá»i mở cá»a là bà Cao quen thuá»™c. Cúi đầu tháºt thấp chà o Phục, bà nói:
- Chà o ông. Ông chủ tôi đang chỠông trong nhà .
Có lẽ gia đình ông Lương đã mang bà Cao từ đại lục ra đây, nên bà ta vẫn giữ lá»… chá»§ tá»› như xưa. Phục dẫn con theo bà Cao, băng qua vưá»n hoa rá»™ng thÆ¡m ngát, bước và o phòng khách khang trang.
Kiến trúc cá»§a vưá»n Sa Mù so vá»›i nông trại quả tháºt là hai thế giá»›i khác biệt Nông trại có vẻ cổ lá»— hoang dã, còn ở đây pha lê treo cao vá»›i bao nhiêu váºt dụng quà giá trang trÃ, cá»™ng thêm chiếc lò sưởi tân tiến, tạo cho má»i ngưá»i cảm giác thoải mái dá»… chịu.
Ông Lương hiểu được sá»± so sánh cá»§a Phục, đứng dáºy bắt tay chà ng cưá»i nói:
- Anh thấy đấy ở đây khác xa nông trại phải không ? Tôi biết anh thÃch nông trại hÆ¡n vì ở đây có vẻ má»›i quá.
Phục cÅ©ng cưá»i đáp:
- Má»—i nÆ¡i má»—i vẻ chá»›, tôi thấy ông tháºt biết cách sống! Kéo bé Nhụy tá»›i trước, Phục bảo:
- Nhụy ơi chà o bác đi con!
- Gá»i thế không được! Có tiếng vang và thanh vá»ng lại, Phục quay đầu lại nhìn thì ra Tâm Hà , Ä‘ang cưá»i chạy đến bên bé Nhụy, nắm tay con bé - Hồi sáng nói đã gá»i con là dì Hà rồi, bây giỠđâu thể gá»i cha là bác ? Gá»i tầm báºy tầm bạ váºy sao được
Ông Châu phì cưá»i:
- Chỉ giá»i nói báºy! Sao lại dám tá»± phong mình lên chức dì váºy ? Cô bé gá»i con là chị thì đúng, và con phải gá»i là ông Phục đây là bác má»›i phải chứ ?
Phục vội can ngay:
- Là m thế coi sao được ông, tôi đâu có giá quá thế ? Äừng gá»i tôi bằng bác, Hà nhé. Tôi không xứng vá»›i tiếng kêu đó.
- Thôi được như váºy để bé Nhụy gá»i tôi là chị nhưng ngược lại tôi gá»i ông là ông Äịch, vì ông đâu có hÆ¡n tôi bao nhiêu đâu.
- Con nhá» nà y tháºt không giống ai hết, lá»›n rồi mà cÅ©ng chẳng nên thân. Ông Châu tuy miệng nói thế, nhưng vẫn không giấy được nụ cưá»i, quay lại nhìn bà vợ Ä‘ang đứng cạnh bên, ông bảo - Linh Phương cÅ©ng tại em, con gái gì mà không dạy bảo nên thân, nuông chiá»u để...
- Nó hư đốn!
Lá»i ông Châu chưa dứt thì Tâm Hà đã nhanh miệng kết thúc. Ông Châu chỉ biết lắc đầu cưá»i há»i Phục:
- Ông có thấy con cái như váºy bao giá» chưa ?
Phục mỉm cưá»i, chà n nghìn thấy gia đình yên ấm và trà n ngáºp hạnh phúc, Ngh lại lá»i dị nghị cá»§a bà cô, bất giác nụ cưá»i trên môi chợt tắt. Bao nhiêu ám ảnh bị quét sạch, nhìn bà Châu, chà ng vui vẻ há»i:
- Thưa có phải đây là à Châu không ạ ?
Ông Châu chợt tỉnh:
- Chà , quên mất. Quay sang Linh Phương, ông giá»›i thiệu - Äây là ông Äịch Quân Phục, má»™t nhà văn tên tuổi, bút hiệu Kiá»u Phong mà em thưá»ng Ä‘á»c đó.
Bà Châu mỉm cưá»i:
- Xin chà o ông. Ở đây chúng tôi Ä‘á»u là độc giả ruá»™t cá»§a ông đấy! Bà đứng đấy, dáng dấp ốm gầy, gương mặt cao quà và trang nhã.
- Dạ không dám, tôi viết còn nông cạn lắm, bà nói thế là m cho tôi gượng.
- Qua đây ngồi Ä‘i anh Phục. Ông Châu má»i - Bây giá» anh là láng giá»ng cá»§a tôi, chúng ta xưng hô thế cho thân máºt nhé.
Cả hai ngồi xuống ghế salon, bà Châu đưa nước đến. Tâm Hà dẫn bé Nhụy đến trước mặt bà Châu:
- Mẹ xem nè, con có gạt mẹ đâu. Con bé đẹp như cô công chúa. Hai mắt to nhé, chiếc mÅ©i dá»c dừa. Lông mi dà i đến độ con nghÄ© nếu bây giỠđặt cây bút chì kên cÅ©ng không rÆ¡i. Mẹ có thấy con ai đẹp thế nà y chưa ? Rồi Tâm Hà lại nói nhá» thêm má»™t câu dÄ© nhiên là phải không kể con lúc còn nhá».
Ông Châu xen và o:
- Xem kìa, nói mà không biết gượng, lá»›n rồi mà cứ như trẻ nÃt không bằng.
Tâm Hà len lén trá» môi, khiến cả phòng ai cÅ©ng cưá»i lá»›n. Bây giá» Phục má»›i phát giác ra sá»± vắng mặt cá»§a Tâm Hồng. Con bé lảng vảng trong thung lÅ©ng hoà ng hôn chưa vá» ? Như để trảo lá»i cho sá»± suy Ä‘oán cá»§a Phục có tiếng bước chân nhẹ nhà ng từ cầu thang vá»ng xuống, Phục ngẩng đầu lên, Tâm Hồng bước xuống, nà ng mặc chiếc áo trắng viá»n Ä‘en, tóc đượcbá»›i cao để lá»™ thân cổ trắng nuá»™t nà . Dáng dấp nhẹ nhà ng, không có vẻ gì là vừa từ bên ngoà i vá» cả. Nhìn Phục, Hồng xá»±ng lại má»™t chút, nét mắt hẳn lên vẻ bối rối, khó khăn.
- Không ngá» khách lại đến sá»›m thế! Giá»ng nói tháºt nhẹ tháºt nhanh.
Bà Châu vồn vã:
- Hồng con, chà o ông Phục Ä‘i con, văn sÄ© Kiá»u Phong mà con biết đấy.
Tâm Hồng do dự, nà ng nhìn Phục đăm đăm thia mắt có một ánh mắt sợ sệt. Ông Châu nhìn Hồng bảo:
- Ngá»§ suốt buổi chiá»u chưa đủ sao ? Nếu con không dáºy, có lẽ cha đã bảo Hà nó lên nắm chân con lôi xuống rồi. Nà o lại đây xem, con thÃch xem tiểu thuyết, thÃch viết lách thì cứ đến ông Phục sẽ chỉ dạy cho.
Hồng rụt rè, nà ng mắc cở nhìn Phục bây giỠthì không còn sợ hãi nữa nà ng nhỠnhẹ nói:
- Dạ thưa cha, con đã gặp ông Phục rồi.
- Tháºt à ? ông Châu ngạc nhiên.
- Vâng! Phục nói - Hôm qua chúng tôi đã gặp nhau trong thung lũng.
Ông Châu vui vẻ:
- Thế thì cả hai đứa con gái cá»§a tôi ông Ä‘á»u quen cả rồi. Hai đứa là hai bầu trá»i. Hồng Ãt nói bao nhiêu thì Hà nghịch ngợm bấy nhiêu.
- Con phản đối lá»i cha vừa nói - Hà kêu lên.
- Äó ông thấy không ? Nó còn phản đối nữa chứ. Không bao giá» tôi nghe nó "nói" thá» coi, chỉ thấy kêu không hà .
Äôi mắt cá»§a Hồng như bị bé Nhụy thu hút. Nà ng bước đến, cúi ngưá»i xuống nắm tay bé Nhụy, đôi chân mà y cong vút chá»›p nhanh:
- Con đẹp quá. Ông Phục đây là con gái của ông à ?
- Vâng, bé Nhụy, con thưa dì!! Phục vừa nói vừa nhìn Hồng và bé Nhụy. Nếu quả tháºt buổi chiá»u hôm nay Hồng ngá»§ yên trong phòng thì ngưá»i đà n bà mà bé Nhụy gặp là ai ? Bé Nhụy vẫn cưá»i đùa vá»›i Hồng. Váºy thì nó chưa há» biết đến cô bé nà y. Phục có thể quả quyết như thế. Nhất định là nó chưa há» trông thấy Hồng. Nụ cưá»i nó ngá»t và tươi, con bé nà y quả giống mẹ nó không sai. Ai cÅ©ng khen nó đẹp, đó là má»™t sá»± tháºt chá»› không phải má»™t lá»i khen lấy lòng. Tiếng trẻ thÆ¡ trong vắt:
- Thưa Dì!
- Không được, phải gá»i là chị chá»›!! Ông Châu chen và o, con bé vá»™i thay đổi cách xưng hô ngay:
- Thưa chị!
Má»i ngưá»i cưá»i ồ lên, bà Châu nói:
- Coi kìa, mấy ngưá»i là m con bé quýnh quáng. Không biết phải xưng hô là gì nữa.
Tâm Hồng đứng lên, khẽ liếc Phục hình như cô nà ng đang cố gắng khắc phục vẻ ngỡ ngà ng, sợ sệt của mình, vỗ nhẹ lên vai bé Nhụy, Hồng nói:
- Mẹ của Nhụy đâu, sao không đến ?
Ông Châu tằng hắng má»™t tiếng, không khà gian phòng như cô Ä‘á»ng lại, Hồng liếc nhanh vá» phÃa mẹ và cha, nà ng hiểu rằng mình vừa lỡlá»i, thốt má»™t lá»i không nên nói, bất giác gương mặt nà ng đỠhồng.
Phục không hiểu phải nói là m sao. Má»—i lần có ngưá»i há»i đến Mỹ Như là hình như chà ng thấy lòng mình tháºt khó chịu, nhất là khi trước mặt lại có ngưá»i hiểu rõ tâm sá»± cá»§a mình lên tiếng cản ngăn câu há»i. Phục không yên tâm. Khi nhìn xuống nét mặt nối tiếc và lo ngại cá»§a Hồng, hình như cô bé nà y có cảm nghÄ© mình vừa phạm phải má»™t lá»—i lầm khó tha thứ. Nhưng chà ng cÅ©ng không biết phải là m thế nà o để cứu cô bé thoát khá»i hoà n cảnh sống sượng kia đấy.
CÅ©ng may đúng lúc Cao bước và o má»i má»i ngưá»i qua phòng ăn. Tình trạng căng thẳng trên chợt mất. Gian phòng ăn có cách bà i trà tương tá»± như phòng khách, hai phòng chỉ ngăn cách nhau bằng má»™t chiếc bình phong kiểu cách.
Trên bà n ăn, thức ăn đã sẵn sà ng, ông Châu cưá»i bảo:
- Bà Cao nà y ở vá»›i chúng tôi lâu lắm rồi đấy, từ Äại Lục theo đến đây, lúc Hồng chỉ má»›i 12 tuổi đến giá», ở lâu nên cÅ©ng như là ngưá»i nhà cả. Anh thá» dùng những món nà y xem sao, bà Cao là m cả đấy.
Phục mỉm cưá»i nhìn bà Cao, dáng dấp máºp máºp lùn lùn, vá»›i gương mặt tròn lúc nà o cÅ©ng như Ä‘ang mỉm cưá»i, đây quả là má»™t ngưá»i đà n bà điển hình cho nếp sống lương thiện
Ngồi xuống ghế, má»i ngưá»i bắt đầu dùng cÆ¡m. Bà châu hình như táºp trung cả sá»± nuông chiá»u cá»§a mình vá» phÃa bé Nhụy. Gắp cho nó từ món ăn, gỡ lấy xương cá... má»™t cách chu đáo. Tâm Hà Thì lúc nòa cÅ©ng há»at náo viên là nh nghá», ngồi trên bà n ăn, tiếng cưá»i cá»§a cô lấn át hết những câu nói cá»§a ngưá»i khác, chỉ có Tâm Hồng là yên lặng má»™t cách lạ lùng. Suốt bữa cÆ¡m, hình như nà ng không há» mở miệng nói lấy má»™t lá»i nà o cả. Äối mắt mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, hết nhìn ngưá»i nà y đến ngưá»i khác, như không ở trong thế giá»›i hiện hữu. Phục có vẻ thú vị khi khám phá ra là những ngưá»i xung quanh bà n tiệc, đối vá»›i Hồng chỉ là má»™t sá»± bà i trÃ. Khi Phục vô tình há»i:
- Cô Hồng, có tốt nghiệp ở Äại Há»c nà o váºy ?
Hồng giáºt mình, cảm thấy khó chịu khi biết có ngưá»i Ä‘ang để ý đến mình, áºm ừ má»™t lúc lâu không nói gì cả. Bà Châu vá»™i đáp ngay:
- Ở trưá»ng đại há»c Äà i Bắc ông ạ.
Tâm Hồng miá»…n cưỡng mỉm cưá»i, cúi đầu nhìn xuống. Phục cÅ©ng không muốn quấy rầy cô bé nữa, chà ng quay qua ông Châu, bà n tán vá»›i nhau má»™t và i dữ kiện má»›i vá» văn há»c nghệ thuáºt, Tâm Hà ngồi bên, thỉnh thoảng ghé miệng và o, không há»i vá» Ä‘á»i sống gia đình cá»§a Phục thì lại há»i vá» vấn đỠsáng tác lúc nà y ra sao ? Cho mãi đến lúc phát giác ra Phục hình như không chú ý lắm đến câu há»i cá»§a mình, nà ng cụt hứng. Phục cưá»i bảo:
- Tôi chỉ là má»™t ẩn sÄ© trong là ng văn, kể từ ngà y có chút tiếng tăm là tôi chỉ sống riêng trong thế giá»›i cá»§a mình, không còn biết gì vá» thế giá»›i cá»§a ngưá»i khác. Có ngưá»i bảo rằng tôi là ngưá»i cao ngạo, nhưng sá»± tháºt ra tôi chỉ thu ẩn trong vỠốc cá»§a mình mà thôi.
Äôi mắt cá»§a Hồng nhẹ nhà ng rÆ¡i trên ngưá»i Phục, từ lúc xuống lầu đến giỠđây là lần đầu tiên cô bé dám nhìn thẳng và o ngưá»i chà ng. Nhưng khi Phục ngẩng lên thì ánh mắt cá»§a cô bé lại lảng Ä‘i nÆ¡i khác.
Bữa cÆ¡m kết thúc trong bầu không khà thâm máºt. Trở vá» phòng khách, bà Cao lại mang đến cho má»—i ngưá»i tách trà nóng. Phục và ông Châu lại tiếp tục bà n luáºn vá» các tiểu thuyết gia cáºn đại như William Soroyan, Kafka và chá»§ nghÄ©a hiện tháºt.
Äịch Quân Phục ngạc nhiên trước kiến thức rá»™ng rãi vá» lãnh vá»±c văn há»c cá»§a ông Châu. Há» bà n cãi nhau má»™t cách tháºt tâm đầu ý hợp. Bé Nhụy đã được được Hà đưa lên lầu, tiếng cưá»i đùa cá»§a hai ngưá»i tháºt ròn rã. Tâm Hồng cÅ©ng lên lầu lúc nà o không biết. Ngồi nói chuyện má»™t lúc, Phục má»›i thấy trá»i đã khuya, chà ng định nói và i lá»i tạm biệt chá»§ nhân, thì ông Châu sau má»™t phút tÃnh toán, chợt nói:
- Anh Phục, anh ở nông trại có thấy Ä‘iá»u chi không hà i lòng không ?
Phục ngạc nhiên chợt hiểu ông Châu có ý gì muốn bà n:
- Có chuyện gì chăng ? Tôi thấy tình trạng tháºt tốt chá»› đâu có gì ?
Ông Châu cháºm rãi:
- Váºy cÅ©ng tốt, nhưng... nhưng nếu anh có, nghe ngưá»i ta nói má»™t Ä‘iá»u gì đó, tôi khuyên anh đừng nên để ý đến. Ở đây là má»™t địa phương nhá» bé, dân cư thưá»ng có... thưá»ng có nhiá»u Ä‘iá»u...
Ông Châu ngưng lại má»™t chút, hình như Ä‘ang chá»n từ ngữ để diá»…n tả ý định. Phục chen và o;
- Tôi hiểu rồi... xin ông cứ yên tâm
Ông Châu quay đầu lại, nói nhanh:
- Tháºt ra, tôi cần nói hết cho anh nghe, nói cho anh nghe má»™t câu chuyện mà anh cần biết.
Câu nói cá»§a ông Châu chưa dứt, thì đã có tiếng chân từ trên lầu vá»ng xuống. Tâm Hà tay nắm lấy bé Nhụy bước xuống cầu thang. Ông Châu ngưng ngay câu chuyện, chỉ nói thòng thêm má»™t câu:
- CÅ©ng không có việc chi quan trá»ng, sau nà y tôi sẽ nói cho anh nghe.
Phục nghi nhưng không tiện há»i thăm. Bé Nhụy chạy đến bên Cha ngáp dà i. Äêm đã khuya bé Nhụy cần ngá»§ sá»›m. Phục đứng dáºy xin phép vá». Bà Châu mang đến cho chà ng cây đèn bấm.
- Trá»i tối đưá»ng núi khó khăn, ông có cần lão Cao đưa đưá»n gkhông ?
- CÅ©ng không cần lắm, vì đưá»ng cÅ©ng không xa, không lạc được đâu.
Nắm tay bé Nhụy, Phục bước ra khá»i Vưá»n Sa Mù. Ông Châu và Tâm Hà đưa ra táºn cổng. Nhụy vẫn còn báºn bịu vá»›i chị Hà lắm, cứ đưa tay vẫy mãi. Nói đã gá»i Hà là chị, chứ không gá»i là dì Hà . Phục cảm thấy lòng mình Ä‘ang âm thầm thất vá»ng, vì đôi mắt mÆ¡ má»™ng cá»§a ngưá»i con gái mà chà ng mong đợi, lại không cùng ông Châu đưa mình vá».
Men theo con đưá»ng mòn, cháºm rãi bước vá» phÃa nông trại. Hôm nay, trăng tháºt sáng, cảnh váºt như má»™t bức há»a thần tiên, con đưá»ng nhá» hiện ra trước mặt, không cần đèn bấm cÅ©ng nhìn ra lối Ä‘i. Buổi tối trong rừng núi có vẻ yên tÄ©nh chi lạ. Bóng cây êm Ä‘á»m dưới ánh trăng, bên bá» núi đá cao vút, má»™t lá»›p sa mù che phá»§ cả thung lÅ©ng khiến cảnh váºt cà ng mỠảo. Cá» non dưới chân đã đẫm ướt sương đêm.
Sương đêm là nh lạnh, nhẹ nhà ng thổi phá»›t qua ngưá»i chà ng. Bé Nhụy nắm lấy tay cha, miệng không ngừng ngáp. Ãnh trăng chiếu rá»i chiếc bóng đổ dà i trên đưá»ng trông gầy guá»™c, má»™t chiếc là đẫm sương rÆ¡i trên áo, Phục chợt rùng mình. Những chú Ä‘om đóm nhá», cháºp chá»n trên đám cá» như những chiếc đèn trá»i lung linh.
Bước qua vùng đất dốc, hà ng lan can cá»§a nông trại dưới ánh trăng vẫn tá» rõ, bước chân cá»§a bé Nhụy có vẻ nặng ná». Phục sợ sương có thể là m thấm vướt vá»› con, chà ng cúi xuống há»i bé Nhụy có mệt không, bé Nhụy ngoan ngoãn lắc đầu, nó Ä‘i tháºt sát và o ngưá»i chà ng. Phục vừa định quì xuống bồng con lên thì chà ng chợt giáºt mình, trên bãi cá» má»™t bóng ngã dà i bất động. Ngẩng đầu lên, vừa kịp nhìn thấy dáng ngưá»i vừa ẩn sau tảng đá to, Phục định rượt theo nhưng lại sợ là m con giáºt mình, chà ng xiết chặt con và o lòng, đôi mắt vẫn đăm đăm hướng vá» phÃa chiếc bóng vừa khuất. Dưới ánh trăng, hòn đá to vẫn sừng sững bên cạnh những bóng cây lay động theo gió. Chung quanh mà n Ä‘en phá»§ đầy, mà bóng ngưá»i ban nãy đâu thấy. Nhưng Phục vẫn có cảm giác là bóng đêm kia Ä‘ang có má»™t đôi mắt lạnh lùng Ä‘ang theo dõi cha con chà ng.
Ãnh trăng vằng vặc, gió lạnh cà ng lúc cà ng to, Phục bước nhanh vá» phÃa nông trại. Bé Nhụy đã ngá»§ mê trên vai chà ng từ lúc nà o không rõ.
|
 |
|
| |