  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:14 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Khoảng cách tình yêu
			 
			 
			
		
		
		
			
			Chương 1
 
  
  
 
 
  
 
Äã mưá»i năm rồi mớà có được má»™t ngày vui vẻ như thế nàỵ Gian  phòng khách ồn ào vá»›i số bạn bè đến dá»± vượt quá số thiệp gá»i đị Trong mươì năm  qua, tôi chuyển nhà vài ba lần, thế mà bạn bè tôi vẫn tìm được địa chỉ. Còn gì  cảm động cho bằng bạn bè đến được đông đủ, dù có ngưá»i không được mơì. Và nhất  là trong má»™t đêm đông gió mưa sụt sùi như đêm nay, bạn bè tôi vẫn không ngại  ngần, cứ lặn lá»™i tìm đến. 
 Nhóm lá»a lò sưởi lên, không phải vì sợ lạnh, mà vì muốn được  trông thấy cảnh quây quần quanh nhaụ Ngá»n lá»a báºp nùng soi sáng từng khuôn mặt,  cá»™ng thêm tiếng cươì đùa vui vẻ cá»§a nhóm bạn xưa, càng làm gian phòng cá»§a tôi  sống động hẳn lên. 
 Ba chàng "Ngá»± lâm pháo thá»§" đến cùng má»™t lúc. Bao giá» há» cÅ©ng  thế, rất xăng xái và nhiệt tình trong công việc chung và lạ thay, đến bây giá»  "pháo đài" cá»§a há» vẫn vững chắc, chưa có má»™t ngưá»i đẹp nào có đủ sức mạnh để lá»t  váo mắt xanh cá»§a há» cả. Äã có thơì, chúng tôi tưởng rằng cô bé Lan sẽ là cá»§a má»™t  trong ba chàng. Nhưng không hiểu vì saá» Có lẽ tình bạn mạnh hÆ¡n tình yêu nên há»  cứ nhưá»ng nhịn cho nhau, sau này, vì chá» không được Lan đã ôm cầm sang thuyá»n  khác. Khi ba chàng hiểu ra thì đã muá»™n, chỉ còn biết nhìn theo tiếc rẻ ngáºm ngùị  Giá» Lan đã có được cô bé gái lên sáu tuổi, ngưá»i máºp ra chút Ãt, nhưng nhìn càng  có vẻ quyến rÅ© hÆ¡n. 
 Äằng kia, hai chị em Thu Vân vá Äan Vân ngôì vá»›i nhau, há» vẫn  yêu mến và khăng khÃt như ngày nàỠMôà tình tay ba giữa hai chị em và Nguyá»…n  Hưng giá» trở thành ká»· niệm. Cách đây bảy năm, Thu Vân và Nguyá»…n Hưng đã lâý nhaụ  Còn Äan Vân thì lâý má»™t chàng trai khác. HỠđã có vớà nhau má»™t bé traị Những lần  há»p mặt nhứ thế này, Äan Vân chỉ đến má»™t mình. Nàng không muốn dẫn ngưá»i ấy đến,  có lẽ để tránh những cảnh ngượng ngùng, xa lạ có thể xảy rạ Nguyá»…n Hưng ngôì  trên ngế salon, vẫn cươì nói ồn áo như thuở còn Ä‘i há»c. Chỉ có Ä‘iêù bây giá»  chàng có phần chững chạc và đứng đắn hÆ¡n nhiêù. Dù sao thì Hưng cÅ©ng là cha cá»§a  hai chú nhóc sinh đôi rồị 
 Ngôì giữa đám chúng tôi là cô bé dá»… thương và nhà nhảnh.  Äó là Thu Phương. Thu Phương và Tuấn  Phong là cặp vợ chồng xứng đôi nhất, đẹp nhất và có lẽ là hạnh phúc nhất. Hai  ngưá»i yêu thương nhau tha thiết và từ ngày Ä‘Ãnh hôn rồi thành vợ chồng đến giá»,  há» luôn luôn hạnh phúc bên nhaụ 
 Rất lâu mơà có  được ngày vui vẻ thế này, tôi vui mừng song không khá»i luống cuống. Bạn bè má»—i  ngưá»i mang đến má»™t Ãt: Hạt dưa, khô bò, trái cây bày ra đầy ngá»™n trên bàn. Và dù  rằng tuổi đã qua ngoài ba mươi, nhưng cả bá»n, ai nâý cÅ©ng đêù ăn uống ngon miệng  lắm 
 Thu Phương nắ m  lâý tay tôi nói: 
 - Thảo ngôì xuố  ng đây đị Nêú Thảo muốn đãi tụi này, thì bán cả cái nhà náy Ä‘i cÅ©ng chưa đủ.  Thảo xem ba chàng "Ngá»± lâm" kìa, đúng là "Äạo ăn uống" phải không? Hèn chi cho  đến bây giá», chả có nàng nào nâng khăn sá»a túi cả. 
 Dũng tròn mắt  nhìn Thu Phương: 
 - Nói gì mà ác  khẩu váºá»µ Mơà có "mở máy ăn" chút đỉnh mà đã bị trù ẻo rồị Làm như ăn hết cá»§a nhà  mi không bằng. Lúc nào cÅ©ng kêu than, trong khi mi và Phong má»—i ngày má»™t phát  tướng. . . 
 Tuấn Phong vội  ngắ t lơì: 
 - Thôi xin, thôi  xin. Má»™t ngưá»i chưa đủ sao mà còn lại kéo ta vào nữạ Bá»™ muốn "dò chưởng" hay sao  đâỷ 
 Dũng chỉ  Tuấn Phong nói: 
 - Ghê ghê.  Bênh vợ dữ quá ta, đúng là vợ chồng nhà sam có khác, chẳng lúc nào rá»i  nhaụ 
 Trưá»ng tiếp  lơì: 
 - Phải,  chẳng thế má khi Thu Phương giÆ¡ súng lên nhắm "đùng" là trái tim chàng rá»›t  liá»n. 
 Thu Vân xen  vào: 
 - Thôi, xan  can. . . chuyện gì mà có "ba chàng Ngá»± lâm" dÃnh vào là ồn ào như ong vỡ tổ.  Thảo nào mà cho đến bây giá» há» vẫn phòng không, nhà trống  váºá»µ 
 Trưá»ng vẫn  giữ thói quen xưa, khi nói là đưa tay lên gãi đâù: 
 - Váºy hả.  Thế thì tụi tui xin rút váºá»µ Ở đây má»i ngưá»i vào đôi, có lưá cả rồị Tụi tui xin  ra Ä‘i đưá»ng tìm bạn bốn phương? 
 - Ghê chưả  - Äan Vân từ nãy giá» im lặng bá»—ng đứng lên nói như ra  lệnh. 
 - Không  được đi đâu hết cả. Chưa nói được chuyện gì đã đòi đi . .  đị 
 Äan Vân  dừng lại, nhìn quanh phòng rồi há»i: 
 - Äến đủ  chưa nàỠ
 Nguyá»…n Hưng  cháºm rãi đáp: 
 - Còn thiêú  "Thá»§y Ngá»c" và "Lăng Xăng". 
 - Có ai báo  tin cho hai ngưá»i đó không? Äan Vân há»i 
 Từ nãy giá»,  tá»± nhiên Äan Vân giư chức "chá»§ tịch" nhóm, mặc dù chẳng ai bâù. DÅ©ng và Tuấ n  Phong đưa tay lên: 
 - Chúng tôi  đã báo tin cho há». 
 - Váºy mình  đợi hai ngưá»i ấy đến rồi hãy bàn - Lan nóị 
 - Äợi à,  nhưng đợi ai cÆ¡ chứ ? 
 Có tiếng ai  nói ở cá»a ra vào, chúng tôi nhìn ra, thì ra "Lăng Xăng" vưà tÆ¡Ã, chàng Ä‘ang đừng  dáºm chân, cho chiếc áo mưa mặc trên ngưá»i ráo bá»›t nước. PhÃa sau "Lăng Xăng" cô  bé ngưá»i làm tên Tù vưà mỉm cươì vừa nói: 
 - Thưa cô  có khách ạ! 
 Anh chàng  "Lăng Xăng" vưà bước vào đã bị ngay đòn tấn công của Hà: 
 - Sao, làm  gì mà bao giỠcũng đến trễ thế. Bộ lại đến nhà bảo sanh nữa  saỠ
 "Lăng Xăng"  tên tháºt là Ngô Ngá»c Quang - ngày còn Ä‘i há»c, chỉ vì lúc nàu cÅ©ng làm ra vẻ báºn  rá»™n, hết chạy nÆ¡i này đến nÆ¡i khác, chuyện gì cÅ©ng góp mặt, như không có lúc nào  rảnh rá»—i vì váºy bị bạn bè gắn cho cái biệt hiệu "Lăng Xăng". Sáu năm trước,  "Lang Xăng" cươà vợ, vợ chàng là con gái cá»§a má»™t tiểu thương. Hai vợ chồng phải  nói là cái máy sản xuất nhanh nhất trong cả nhóm. Chỉ trong vòng sáu năm mà đã  có tơà bốn mặt con rồị Từ đó, cuá»™c Ä‘á»i liá»n vá»›i nhà bảo sanh, tã lót, đưá»ng sưã.  . . và cái biệt hiệu "Lăng Xăng" lại càng đúng vá»›i chàng. 
 - Thôi chứ.  Äể ngưá»i ta thở má»™t chút có được không? 
 "Lăng Xăng"  vưà cởi chiếc aó mưa ra vừa nói, rồi chiếc aó mưa cho nhỠtúi mang ra ngoài và  bước vào nhà. Chàng nói như reo: 
 - Vào đây  tự nhiên thấy ấm hẳn lên. Ở ngoài đi mưa lạnh muốn chết. 
 Nói Ä‘á»an  "Lăng Xăng" nhón má»™t miếng khô bò bá» váo miệng, tay đón ly trà nóng cá»§a bàn,  "khà" má»™t tiếng rồi nói: 
 - Cám Æ¡n  ThảỠThảo bao giá» cÅ©ng là ngưá»i chu đáo nhất bá»n. 
 Thu Phương  đẩy chiếc ghế tơà gần: 
 - Ngôì  xuống đây Ä‘i ông. Äứng gì mãi thế - Rôì Thu Phương há»i tiế  p. 
 - Bà xã đâu  Quang? Có mạnh không? 
 "Lăng Xăng" ngôì  xuống lắc đâù: 
 - Không được khá»e  cho lắm! 
 Thu Phương  chau mày: 
 - Tại  saỠ
 - Vưà mơà bị sẩy . . 
 Äan Vân kêu  lên: 
 - Trơì ơi!  Sao lại lắm con thế ? 
 Lăng Xăng  nhăn mặt: 
 - Tăng gia  sản xuất để xây dựng đất nước mà lạị 
 Äan Vân trá»  môi: 
 - Hứ  ! 
 Lăng Xăng  nói: 
 - Thôi trở  lại vấn đỠđị Mấy bạn cho gá»i tôi đến đây có phải để bàn việc đón rước Trần Hoài  Nam không? Anh chàng Nam bây giá» có vẻ oai ghê, tất cả các báo hôm nay đêù chạy  tÃt lá»›n nÆ¡i trang ba báo tin hắn vá» nước. 
 - Nhất định  là phải thế rồi - Dũng xen váo 
 - Dù sao đi  nữa Nam cũng là một nhạc sĩ tài danh cơ mà. 
 Nguyễn Hưng tiếp lơì: 
 - Tôi đã Ä‘oán là nhấ t định Nam phải có ngày hôm nay, vì Nam  là ngưá»i đặt biệt nhất trong bá»n chúng tạ 
 Anh chàng Lăng Xăng tỠvẻ bồn chồn: 
 - Äừng Ä‘i xa quá vấn Ä‘á», bây giá» cho biết làm cách nào đón  ông ấy trước cái đã. 
 Trưá»ng nói: 
 - Äừng hấp tấp, Thá»§y Ngá»c còn chưa đến kia mà. 
 Như để trả lơì cho câu nói cá»§a Trưá»ng, có tiếng Tú đứng ngoài  cá»a nói vào: 
 - Thưa cô, lại có khách ạ. 
 Thá»§y Ngá»c từ tố n bước vàỠMươì năm trơì trôi qua đã mang đến  cho nàng bao nhiêu sá»± thay đổị Lâý chồng rồi ly dị, xuất ngoại lại trở vá». Nhưng  lúc nào cô này cÅ©ng vẫn giữ được nét linh hoạt như gịot nước. Chiếc áo dài màu  Ä‘en bó sát ngưá»i, má»™t làn phấn thoa nhẹ trên mặt, không má»™t món đồ trang sức,  nhưng nổi báºt hẳn trong gian phòng. Thá»§y Ngá»c đưa mắt nhìn quanh phòng  há»i: 
 - SaỠđến đủ cả rồi ư? 
 - Có lẽ chưạ Nguyễn Hưng đáp - Còn thiêú ông Nguyễn và Tùng,  và Mỹ Linh nữa, từ ngày lâý chồng đến nay vẫn biệt tăm. 
 Lan cháºm rãi: 
 - Còn nữa chứ ! Trần Hoài Nam nữa chị 
 Tiếng nói của Nguyễn Hưng nhẹ hẳn xuống. 
 - Và cả Thanh Thương nữạ 
 Trần Hoài  Nam? Thanh Thương? Hình ảnh cá»§a mươì hai năm trước lại trở vá» trong trà nhá»› má»—i  ngưá»á»‹ . . 
   
   
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:15 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2
  
  
  
 
 
  
 
Chúng tôi tốt nghiệp tại má»™t trưá»ng trung há»c. Ngày bãi  trưá»ng, trong buổi tốt nghiệp, chúng tôi đã cùng nhau hợp ca bản "Xa mái  trưá»ng", mà đến nay tôi vẫn còn nhá»›. 
 Tiếng ca sâù gợi tiếng đàn rung 
 Äâu như có tiếng tÆ¡ trùng 
 Nay còn gần gũi, mai xa cách 
 Xa cách cho lòng thêm nhớ nhung. . . 
 Chúng tôi cùng ca, cùng nghẹn ngào tiếng ca buồn man mác.  Hướng vá» tương lai, lo lắng nhiêù hÆ¡n là sướng, vì cuá»™c sống phÃa trước báo hiệu  có nhiêù khó khăn trắc trở. Sá»± chia ly làm chúng tôi bàng hoàng, theo tôi nghÄ©,  không có má»™t lá»›p há»c nào Ä‘oàn kết hÆ¡n lá»›p há»c cá»§a chúng tôi, cÅ©ng không có lá»›p  há»c nào mà má»i ngưá»i yêu thương lẫn nhau hÆ¡n lá»›p chúng tôị Sau buổi lá»…, chúng  tôi phân tán ra ngoài sân và hành lang, buồn bã nhá» to, không má»™t tiếng cươì,  không má»™t hy vá»ng, chỉ có khoảng trống trong lòng vá»›i bao ná»—i băn  khoăn. 
 Trong lá»›p, tình giữa tôi vá»›i Thu Phương là đẹp nhất. Ngôì  dươà tàn cây phượng, đôà mặt nhau trong yên lặng, má»—i đưá theo Ä‘uổi bao nhiêu ý  nghÄ© vẩn vÆ¡. Ba năm há»c chung ở trung há»c, bao nhiêu là vất vả nên ai cÅ©ng mong  được sá»›m ra trưá»ng. Nhưng đến ngày tốt nghiệp, thì lại lo sợ phải xa nhaụ Trong  lúc chúng tôi Ä‘ang ngôì trầm lặng thì Thanh Thương đến, bước chân thoăn thoắt  tiế n gần, đôi má á»ng hồng vì những tia nắng mặt trơì. Thanh Thương có vẻ tươi  vui vô tư lá»±. Lúc nàu cÅ©ng như lúc nào, hình như cô bé này không há» biết buồn là  gì. Äứng trướ c mặt tôi cô nàng lá»›n tiếng: 
 - Phương Æ¡i, Thảo Æ¡i! Äừng buồn nữa đứng dáºy Ä‘i tao có ý kiến  này hay lắm. 
 - à kiến gì đâỷ 
 Tôi lÆ¡ là há»i, vì biết Thanh Thương không bao giá» có má»™t ý  kiến gì ra hồn hết ngoại trừ các trò đùa để chá»c phá thiên hạ. 
 - Mình có cách để chúng ta sẽ không phải xa  nhaụ 
 - Ồ! Thu Phương la to - à kiến có hay đâý nhé! 
 Gương mặt Thanh Thương đỠhồng lên nàng hấp  tấp: 
 - Các bạn đừng cươì, tháºt đâý, bây giá» tôi nói rồi các bạn sẽ  góp ý saụ Mình đỠnghị là từ rày vá» sau, bất luáºn là chúng ta ở nÆ¡i nào trưá»ng  nào chúng ta vẫn phải liên lạc vá»›i nhau rồi lợi dụng những ngày nghỉ lá»… hay nghỉ  hè ta há»p mặt nhau lại, Ä‘i picnic tổ chức du ngoạn hay ngôì tán dóc. Những cuá»™c  há»p bạn này có thể tổ chức cứ má»—i mươi ngày má»™t lần, như thế chúng ta se không  bao giá» xa nhau nữa, phải không các bạn? 
 - Hay  tuyệt! Phong bước đến, chàng hét to - Tôi xin nháºp bá»n  ngaỵ 
 - Tớ nữa  chứ ! Nguyễn Hưng đưa tay - nào bây giỠchúng ta chồng tay lên nhau  nào! 
 - Äừng bá»  rÆ¡i bá»n này! 
 DÅ©ng,  Trưá»ng và Hà, ba chàng ngá»± lâm đặt tay lên những bàn tay cá»§a chúng  tôị 
 - Tôi  nữa! 
 - Chúng tôi  nữa! 
 Anh cháng  Lăng Xăng và chị em Vân nóị 
 - Còn  tôi! 
 - Và tôi  nữa 
 - Cho tá»›  nháºp bá»n vá»›i! 
 Trong má»™t  thoáng, bóng ngưá»i từ các phÃa trong trưá»ng đổ xô đến, những bán tay chồng lên  nhau cao ngất. 
 Cứ thế, cái  vòng thân ái cá»§a chúng tôi đã thành hình. Lúc đâù, có tấ t cả ba mươi mâý há»™i  viên, hâù như cả lá»›p đêù đến tham dá»±. Nhưng sau cuá»™c thì vào đại há»c, thì chiếc  vòng thưa dần. Ngươì Ä‘i vào Nam, kẻ bá» há»c không muốn gặp bạn cÅ©. Sá»± liên lạc  mất dần. Sau cùng, số ngưá»i còn lại chỉ là mươì lăm mươì sáu  ngưá»á»‹ 
 Khoảng thơì  gian ấy, tuổi trẻ chưa há» sâù thảm, nhưng cÅ©ng đã bắt đâù ưu tư. Chúng tôi bất  cần đến thóì gian, đến vÅ© trụ, vui đùa bên nhaụ Dù má»—i ngưá»i má»—i ngã, nhưng cần  hô lên má»™t tiếng cho biết nÆ¡i tụ há»p, là không ai bảo ai, má»i ngưá»i đêù đến chá»—  hẹn tháºt đúng giá». Chúng tôi cùng nhau vui đùa, cùng nhau du ngoạn, nói chuyện  tầm phào . . Và cÅ©ng bắt đâù chÆ¡i trò chÆ¡i  "cút-bắt-ái-tình". 
 "Cút-bắt-ái-tình" câu nói ấy là do Thanh thương  nghÄ© ra, mặc dù tôi có cảm tưởng như có má»™t sá»± bất ổn và xâm phạm. Nhưng mặc, vì  lơì nói nào cá»§a Thanh Thương cÅ©ng thế cả. Trong mươì câu là hết tám câu sai văn  phạm. Lúc đâù má»i ngưá»i đêù thấy là lạ, nhưng lâu dần cÅ©ng quen  đị 
 Trong một  nhóm mươì lăm mươì sáu thanh niên nam nữ quân quấn, một thứ tình cảm kỳ diệu nào  đó đã đến. Trò chơi cút-bắt-ái-tình diễn rạ Hôm nay A ân cần với B, ngày mai B  lại sốt D, cứ thế lẩn quẩn. Có lần Thanh Thương đã nói riêng với tôi  rằng: 
 - Hãy nhìn  xem, Thảo, chúng ta có khác chi đang diễn kịch. Không biết rồi những năm vỠsau,  màn kịch sẽ kết thúc như thế nàỠ
 Hẳn nhiên  là thế, làm sao có ai biết được chuyện ngày saủ 
 Chúng tôi  cÅ©ng váºy, không biết, hay là không muốn biết? Chỉ mong vui vẻ táºn hưởng những  tháng ngày sung sướng. Cho đên bây giá», tôi vẫn còn nghi ngá», không hiểu lúc  Thanh Thương nói câu nói đó, nàng đã linh cảm được Ä‘iêù gì rồi chăng? Nàng có  biết vai trò nàng sẽ nháºn lâý ở Ä‘á»an kết vở kịch không? Thanh Thương thuở xưa là  má»™t đưá ồn ào vô tư nhất, lúc nào cÅ©ng nói cươì luôn miệng, chỉ cần có sá»± hiện  diện cá»§a nàng, là thế nào cÅ©ng nghe tiếng cươì đùa quen  thuá»™c. 
 - Ha ha,  nham nhở tháºt, nham nhở đến chết mất được. 
 "Nham nhở"  và "chết mất được" là hai từ quen thuá»™c cá»§a Thanh Thương, lúc nào cÅ©ng nghe nàng  nói đến những tiếng ấy, bất luáºn trong việc gì. Nhìn thấy chú cá lá»™i trong nước,  nàng cÅ©ng bảo nham nhở, thấy ông nông phu Ä‘ang làm ruá»™ng, cÅ©ng bảo nham nhở. Má»™t  Ä‘oá hoa đẹp, cÅ©ng bảo nham nhở, đến cả lơì than cÅ©ng nghe nham nhở. Thanh Thương  lại bắt chướ c giá»ng văn xưa, càng làm cho câu nói trở nên khôi hàị Vì thế Thá»§y  Ngá»c thưá»ng hay chá»c quê Thanh Thương. 
 - Tháºt nham  nhở, có gì đáng đâu mà cươì dữ váºá»· 
 Con ngưá»i  cá»§a Thanh Thương thì như thế đó. Thành tháºt mà nói, nàng là ngưá»i bạn dá»… mến. Vì  có nàng, má»™t bâù không khà vui vẻ bao trùm cả má»i ngưá»i, con trai con gái ngưá»i  nào cÅ©ng thÃch Thanh Thương. Nhưng vá»›i bản tÃnh tinh nghịch này, Thanh Thương  thưá»ng khiế n cho nhiêù kẻ phải dở khóc dở cươì, nhất là vá»›i những gã con trai  muốn Ä‘eo Ä‘uổi tán tỉnh. Có má»™t lần, Nguyá»…n thì thầm Ä‘iêù gì bên tai nàng. Thanh  Thương làm tỉnh gáºt đâù, rồi lại lép nhép câu gì bên tai Nguyá»…n. Suốt ngày hôm  ấy, Nguyá»…n có vẻ vui sướ ng cươì nói luôn miệng, mắt thì cứ mãi liếc vá» phÃa  Thanh Thương. Má»™t lúc, chúng tôi ngưá»i nào cÅ©ng được Thanh Thương rỉ  taị 
 - Tôà nay  mơì các bạn đến táºp há»p tại rạp Quốc Tế, anh Nguyá»…n sẽ mơì tấ t cả xem  hát. 
 Chúng tôi,  ai ai cÅ©ng đêù thÃch trò đùa vô hại, hình như sợ không làm thế, xã há»™i sẽ yên  tịnh mất. Do đó, khi anh chàng Nguyá»…n vưà đặt chân đến trước rạp Quốc Tế , thì  đã thấy lù lù má»™t lÅ© mươì lăm mạng đứng chá», chàng ta ngỡ ngàng mở to mắt, lắp  bắp há»i : 
 - Ủa . . .  chuyện gì váºá»· 
 Thanh  Thương gỉa vỠkhông hiểu: 
 - Anh mơì  tất cả má»i ngưá»i xem hát mà tôi đã mơì đủ cả, anh mua vé chưa, nhanh  lên! 
 - A! Mà. .  . mà. . . 
 Nguyễn tỠ vẻ lúng túng nói không ra lơì chàng bứt đâù bứt cổ trước vẻ mặt tỉnh bơ của  Thanh Thương một cách tội nghiệp. Một lúc Nguyễn đau khổ  nói: 
 - Tớ có mơì  các bạn hôì nào đâủ 
 Thanh  Thương vênh mặt lên: 
 - Anh bảo  tôi mơì tất cả má»i ngươì mà thế mà giá» này vẫn chưa mua vé, còn đợi đến giá» nào  nữả 
 Nguyễn lắp  bắp: 
 - Thương. .  . Thương có nghe lộn chăng? 
 Thanh  Thương chau mày, nàng làm ra vẻ giáºn dữ: 
 - Chỉ giá»i  tài nói báºy không. Hay là anh muốn cho chúng tôi ăn thịt thá»? Làm thế xem sao  được, phim sắp chiêú rồi, bây giá» anh cho chúng tôi biết anh có chịu mua vé  không nàỠ
 - Thôi  được, để tớ muạ 
 Nguyên vá»™i  vàng đáp, anh cháng chạy nhanh Ä‘i mua vé - nghe nói là làm văng hết má»™t trá»n  tháng lương - còn Thanh Thương? Nàng núp vào má»™t bên, ôm bụng cươì  lăn. 
 Sau khi  chuyện xảy ra, Nguyá»…n đã cắn răng nuốt háºn. 
 - Cái con  bé chết bầm náy, có ngày rồi nó cÅ©ng bị ngưá»i ta trêu phá cho mà  biết. 
 Nhưng Thanh  Thương là đưá lanh lợi và thông minh, khó có ai trêu được nàng. Vả lại, nét ngây  thÆ¡ và dá»… thương cá»§a con bé dá»… gây cho má»i ngưá»i má»™t tình cảm êm Ä‘á»m, ai mà đành  lòng chá»c phá cô tạ Ngoại trừ định mệnh. 
 Chúng tôi  cứ thế vui đùa bên nhaụ Trần Hoài Nam lúc đó còn là kẻ ngoại cuộc chàng chỉ tham  dự vào cuộc chơi của chúng tôi sau nàỵ 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:16 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3
  
  
  
 
 
  
 
Má»™t buổi tôà mùa hạ, chúng tôi kéo đến há»p mặt nhà  Phong. 
 Phong là đưá con trai trơì sinh ra để sung sướng. Gia Phong danh vá»ng. Cha là ngươì  nổi tiếng trong giơà doanh thương, mẹ là ngươì đàn bà hiá»n lành dá»… thương. Phong  lại là con trai duy nhất trong gia đình, trên hắn còn ba ngươì chị, nhưng đêù có  chồng cả, nến hắ n được tưng tiu như trứng má»ng. Gia đình giàu có, vì thế trong  túi lúc nào cÅ©ng có tiá»n xài không hết, bản tÃnh lại phong nhã hiêú khách nên  được lòng má»i ngươÃ. Chúng tôi thÃch đến nhà Phong tụ táºp vì ở đây được tá»± do  không bị ngươì quâý nhiá»…u, lại luôn luôn đầy đủ thức ăn. 
 Hôm âý,  trơì tháºt nóng, không khà như lắng Ä‘á»ng, Chúng tôi Ä‘oán là sẽ có má»™t tráºn mưa tá»  Nhưng mãi đế n tôà mà mưa đâu cÅ©ng chẳng thâý. May nhá» phòng khách nhà Phong có  máy lạnh - là cái món mà chúng tôi ưa thÃch hÆ¡n cả hạt dưa vơà thịt bò  khô. 
 Tôi ngôì  cạnh Thu Phương. Căn phòng ồn ào hẳn vơà tiếng cươì nói cá»§a những ngươì đến dá»±.  Äiêù này làm tôi thâý yên ổn, vì bản tÃnh từ lúc thiêú thơì tôi đã sợ cô đơn.  Nhưng ở nÆ¡i đông ngươì quá, tôi lại có ý muốn thoát khá»i sá»± ồn ào má»™t cách kỳ  quặc. Äiêù này, có lẽ liên hệ đến bi kịch cá»§a gia đình tôị Năm lên sáu, cha mẹ  ly dị. Cha dẫn theo anh trai còn sống đơn côi vơà mẹ. Mẹ không chịu bước thêm  bước nưã, không phải vì không có cÆ¡ há»™i mà tại vì có tôị Ngươì thưá»ng  nóị 
 - Thảo con,  không bao giỠcó ai thương con hơn mẹ cả. 
 Mẹ vì tôi  mà không chịu lâý chồng nhưng bây giá» tôi đã lá»›n rôì bắ t đâù có cuá»™c sống riêng  tư, có thú vui riêng rẽ. Tôi không có thơì giỠđể đến bên mẹ nưã . Vì váºy, má»—i  lần ở trong đám đông náo nhiệt, là tôi lại nghÄ© ngay đến mẹ, nghÄ© ngay đế n căn  gác nóng hầm, nghÄ© ngay đến gian nhà cô đơn. Thu Phương thưá»ng bảo tôi có vẻ  trầm lặng và nghiệm nghị, nhưng cÅ©ng là ngươì dá»… má»m lòng nhất, dá»… rÆ¡i lệ nhất,  chỉ cần má»™t chuyện nhá» thôi, là nước mắt tôi như sẵn sàng tuôn trào rạ Nàng  bảỠ
 - Thảo, mơà  nhìn bá» ngoài ai cÅ©ng tưởng là ngươì con gái cương nghị nhất, nhưng tháºt sá»± ra  Thảo là ngươì có đầy đủ nữ tÃnh, hÆ¡n cả Thá»§y Ngá»c nưã. 
 "Thá»§y Ngá»c"  là biệt hiệu cá»§a Hoàng Lâm, nhưng cái tên này không được ai gá»i đến, mà chỉ gá»i  nàng bằng biệt hiệụ Lâm tháºt đẹp, nước da trắ ng và mịn, tươi mát như chưá đầy  nước, cá»™ng thêm cái đôi mắt long lanh và cái miệng có nụ cươì giòn tan như dòng  nước vỡ. Äây là những từ ngữ so sánh do Thanh Thương nghÄ© ra trong má»™t kỳ du  ngoạn. Thanh Thương bảo: 
 - Con Lâm  lạ tháºt, đôi mắt lúc nào cÅ©ng ướt, cÅ©ng long lanh như ngá»c, nụ cươì và tiếng nói  cÅ©ng giống như những gịot nước, có lẽ nó là "Thá»§y Ngá»c" bá»n mày  ạ! 
 Từ đó danh  từ "thá»§y Ngá»c" được gán cho Hoàng Lâm, Lâm được nhóm chúng tôi thương như Thanh  Thương. Nhưng sá»± thương này hoàn toàn khác hẳn. Thanh Thương được yêu mến như  má»™t chú há» múa rôÃ, còn "Thá»§y Ngá»c" thì được cả nhóm kÃnh trá»ng nâng niu như má»™t  món quà pha lê dá»… vỡ. 
 Hình ảnh  của hai đưá trong lòng chúng tôi có thể nhìn thâý rõ rệt qua khung cảng gian  phòng khách này, cả nhóm gần như chia làm hai phe, một phe đang vây quanh Thanh  Thương, một phe quây quần bên Hoàng Lâm. 
 Äám ngươì  bên "Thá»§y Ngá»c" thì Ä‘ang ngôì yên lặng nghe nhạc, trong khi đám kia ồn ào cãi  lẫy, tiếng hét cá»§a Thanh Thương nghe rõ hÆ¡n cẠ
 - Tôi nói  được là được. 
 Tôi quay  sang há»i Thu Phương: 
 - Chuyện gì  mà Thương nói được đâý? 
 Thu Phương  cươì đáp: 
 - Bà chàng  ngự lâm bảo là đứng một chân vưà xoay tròn vưà cúi ngươì xuống là một việc làm  khó khăn. Nhưng Thanh Thương nhất quyết là chuyện âý hắn có thể làm  được. 
 Nàng  tiếp: 
 - Äể rôì  xem, thế nào má»™t lúc nưã chúng ta cÅ©ng sẽ xem, được má»™t màn biểu diá»…n độc  đáỠ
 Dũng, một  trong ba chàng ngự lâm, nói to: 
 - Thương mà  làm được, tá»› sẵn sàng lăn tròn dươà đất từ dươà đất từ phòng khách ra đến đưá»ng  âý. 
 Thanh  Thương chống nạnh lên: 
 - Anh noà  tháºt không đâý? 
 - Tháºt như  váºá»µ 
 - Thế các  bạn ở đây làm chứng cho Thương nhé. Nêú Dũng mà không lăn tớ sẽ xô Dũng ngã để  hắn phải lăn. 
 Thanh  Thương tiếp: 
 - Bây giá»  các bạn tránh ra nào, để tôi làm thá», nhất định là phải làm được  mà. 
 Má»i ngươì  vui vẻ tránh ra, Thanh Thương đứng giưã tấ m thảm ở phòng khách. Nàng rút má»™t  chân lên, xoay tròn ngươì rôì từ từ cúi ngươì xuống. DÅ©ng đứng bên cạnh nói lá»›  n: 
 - Cúi cháºm  má»™t tà chứ , cúi nhanh quá không chịu nghẹ 
 Thân chưa  cúi được xuống thấ p, thì mặt cá»§a Thanh Thương đã á»ng đỠcả lên, mắt nàng long  lanh những hạt mồ hôi hiện đầy trán, nhưng Thanh Thương vẫn không chịu thôi cố  gắng, cố gắng. . . 
 Lan đứng  cạnh tôi, hét to: 
 - Thôi đừng  để nó làm nưã. Khổ quá! 
 Thanh  Thương hổn hển đáp: 
 - Äừng lo,  tao nhất định được mà. 
 Tháºt tình  Thanh Thương đã sắp đạt đến vị trà thành công, Bổng nhiên chúng tôi nghe tiế ng  thét "ai da" cá»§a Thanh Thương, rôì "đùng" cô bé ngã lăn trên thảm, má»i ngươì  cươì ôì, trong lúc DÅ©ng huýt sáo tháºt to, hắ n nói: 
 - Hay quá!  Hay quá! 
 Tôi chạy  vội đến đỡ Thanh Thương lên, nhưng cô nàng vẫn đứng lên không nổi, cô nàng vừa  đưa tay xoa lâý đùi vưà nói: 
 - Ui da! Chân tao  bị vá»p bẻ rôì. Ui dạ 
 Chân Thanh Thương  thưá»ng hay bị vá»p bẻ, Lan, Lâm, Vân đêù chạy đế n váºy quanh, má»i ngươì tiếp tay  xoa bóp. Thanh Thương vưà hÃt hà, vưà nhăn mặt, cô bé có vẻ Ä‘au đớn lắ m khiến  Lan vưà cươì vưà tá»™i nghiệp, nàng nói: 
 - Tôi đã bảo bạn  đừng thá», bạn không nghe, rõ khổ ! 
 - Ây da! Khó chịu  quá! Hừ! Hừ! 
 Thanh Thương có  vẻ chịu không thâú cÆ¡n Ä‘au, nghiến răng rên rÃ, Thu Phương mang cồn đến, Phong  Ä‘i tìm bông để xoa bóp cho cô tạ Má»i ngươì vây quanh lo lắng, nhưng cÅ©ng không  giâú được tiếng cươì. Trong lúc âý, cá»a bá»—ng mở. Nguyá»…n Hưng đưa ngươì con trai  lạ mặt bước vàỠ
 - Tôi xin phép  mang đế n cho các bạn má»™t ngươì bạn mÆ¡Ã, đây là anh. . . 
 Äang nói tơà đây,  Hưng bá»—ng yên bặt, chàng có vẻ ngạc nhiên mở to mắt: 
 - Sao đó? Có án  mạng xảy ra ư? 
 Phong  đáp: 
 - Thanh Thương  bốc đồng nên bị vá»p bẻ. 
 - Có dùng cồn xoa  rôì chưả 
 - Äang thỠđây  nè. 
 Nguyễn Hưng  đáp: 
 Dũng  bảo: 
 - Hay là chúng ta  dùng sức kéo mạnh, không chừng lại hết ngaỵ 
 Hà tÃnh lợi dụng  cô há»™i, hắn bảo: 
 - ÄÆ°á»£c rôì, để  tôi ôm chặt cô ta, DÅ©ng kéo chân cho tháºt mạnh nhé? 
 Thanh Thương đoán  biế t được, nàng trừng mắt nhìn Hà: 
 - Tôi thách anh  đâý, Ba ngươì các anh không tốt lành gì cẠ
 Vưà nói nàng vưà  trá» môi, cÆ¡n giáºn chưa hết lại bị má»i ngươì chế nhạỠThanh Thương muốn khóc.  Thá»§y Ngá»c vá»™i ôm nàng, nhẹ nhàng bảo: 
 - Nầy đừng có  khóc, khóc xem chẳng đẹp tà nào hết. 
 Thu Vân tiếp lơì  chị : 
 - Giỡn chÆ¡i cÅ©ng  vưà phải thôi chứ , có đâu ngươì ta bị vá»p bẻ rôì còn đùa được nưã  ư? 
 Dũng nhìn thâý  tình hình có vẻ căng thẳng, vội nói: 
 - Thôi được rôì.  Lá»—i tại tá»› cả, tá»› báºy quá! 
 Chiếc miệng meó  xệch cá»§a Thanh Thương càng meó hÆ¡n, muốn khóc thì lại khó coi, nàng Ä‘ang cố nhìn  xuống. Má»i ngươì xúm lại an á»§i rôì quay sang mắng DÅ©ng, khiến chàng càng quýnh  quáng. 
 - ÄÆ°á»£c rôì, tôi  chịu thua, bảy giá» Thanh Thương có muốn tôi lăn dươà đất không  nàỠ
 Thanh  Thương mở to miệng, nàng hét: 
 - Lăn ngay  ra mặt đưá»ng! 
 CÆ¡n giáºn đã  tan dần trong lòng Thanh Thương. 
 - À mà. . . mà. .  . 
 DÅ©ng có vẻ ngại  ngùng, Thu Vân đạp mạnh cho hắn má»™t cái, Ä‘au quá, DÅ©ng vá»™i gáºt  đâù. 
 - Thôi được, được  rôì muốn ta lăn thì lăn váºá»µ 
 Thanh Thương có  vẻ vui sướng, ngôì nhanh dáºá»µ 
 - Äâý nhé, má»i  ngươì ở đây làm chứng cho hắn không thể chôà được nưã. 
 Tất cả cơn đau  lẫn nước mắ t của Thanh Thương đã trôi mất. Dũng đứng nhìn nàng một lúc, bỗng  nói: 
 - á»’" Thì ra mi  giá vá» vá»p bẻ phải không? 
 Tất cả má»i ngươì  nhìn nhau, ai cÅ©ng không ngá» mình vưà bị Thanh Thương dôà gạt vưà chỉ nàng vừa  cươì vừa mắ ng, trong lúc Thanh Thương vẫn tỉnh bÆ¡ nắm lâý áo cá»§a DÅ©ng, nàng  hét: 
 - Lăn! Lăn mau!  Lăn nhanh lên! 
 Dũng ức lý trợn  mắt: 
 - Không được, đâý  là mi gạt ta! 
 Thanh  Thương hét: 
 - Anh chôà hả, anh phải lăn mơà được, ở đây ai cũng nghe hưá, anh không lăn không  được. 
 Lan chen vào: 
 - Thôi anh Dũng, anh lăn ngay đi, coi bộ điệu này anh không  thể không trả nợ được rôì. 
 Thế là trước sá»± tránh đưá»ng cá»§a má»i ngươì, DÅ©ng đưa tay lên  che đâù, lăn mình ra ngoài cá»a, má»i ngươì ôm bụng cươì ngất, Thanh Thương vẫn  không buông tha, ngôì trên ngế nệm nói vơà theo: 
 - Tháºt nham nhở, nham nhở chết được! 
 DÅ©ng đừng dáºy, cúi đâù trước mặt Thanh Thương: 
 - Thương Æ¡i! Tá»› mong có má»™t ngày nào đó Thương sẽ bị vá»p bẻ  chết luôn cho bõ ngét! 
 Thanh Thương không vưà, nàng gáºp mình lạị 
 - Thành tháºt cám Æ¡n lơì chúc tụng vưà rôì cá»§a  anh. 
 Má»i ngươì cùng cươì. Nhìn Thanh Thương không hiểu tại sao tôi  thâý bất bình trước trò đùa vưà rôì giưã nàng ta và DÅ©ng. Ãnh mắ t tôi chợt chạm  phải má»™t ngươì, đó là ngưóì trai mơà đế n. Chàng đứng đâý, dáng ngươì cao vơà  khuôn mặt gầyy và má»™t đôi mắt sâu vơì vợị Hình như chàng ta Ä‘ang cươì vơà đám  ngươì ôm đồm, nụ cươì âý ẩn hiện má»™t thứ tình cảm nhiệt thành và cảm mến, tôi  vá»™i lên tiếng: 
 - Anh Hưng ơi, chúng ta đã bỠquên ngươì bạn mơà của chúng ta  rôì! 
 Má»i ngươì ngừng bặt tiếng cươì. Không hẹn cùng ngẩng đâù nhìn  chàng traị Gian phòng hÆ¡i lắng xuố ng, chàng thanh niên lạ trở thành môt nhân  váºt quan trá»ng. Chàng trai đứng đâý thản nhiên má»™t cách đầy tin tưởng. rôì chàng  gáºt nhẹ đâù chào má»i ngươì. 
 - Tôi tên là Trần  Hoài Nam. 
 - Nhớ vỠ Nam? Thanh Thương nghiêng ngiêng đâù nhìn chàng trai, vụt nói - Chắc có lẽ anh  có một ngươì cha trà thức và thi sĩ lắm nhỉ ? 
 Trần Hoài  Nam cươì, nụ cươì điểm chút tinh nghịch: 
 - Trái lai,  cha tôi chỉ là một bác sĩ thú ỵ 
 Tôi bỗng  buột miệng: 
 - Có lẽ ông  âý đã nhìn thấu hay đã giải phẫu được đơì sống con ngươì, và má»i váºt nên mơà đặt  cho anh cái tên như thế. 
 - Tháºt  không? Chàng thanh niên nhìn tôi má»™t cách chăm chú. 
 - Tôi thì  không nghÄ© như váºy, cha tôi chỉ là má»™t bác sÄ© giá»i, ông nhìn thâú và giải phẫu  được ngươì và loại váºt chá»› không phải là cuá»™c sống cá»§a nhân  loạị 
 Nói xong  chàng lại cươì, không hiểu tại sao, tôi bỗng có cảm tưởng như nụ cươì của chàng  có vẻ buồn bã làm sao âý. 
 Thanh  Thương chen vào: 
 - Trơì Æ¡i  Thảo, sao mâý ngươì mải bàn vá» cuá»™c sống như váºá»µ Không biết tiếc cảnh đẹp như  váºy ư? Ta Ä‘i chÆ¡i chứ  ? 
 Äoạn cô ta đưa  tay ra cho Hoài Nam, nói: 
 - Xin chào ngươì  bạn mớ nhớ vỠNam. 
 Nam vá»™i Ä‘Ãnh  chÃnh: 
 - Không phảị Trần  Hoài Nam ạ. 
 - Trần Hoài Nam  ư? Thanh Thương nhún vai - ÄÆ°á»£c rôì, Trần Hoài Nam thì cÅ©ng thế, chúng tôi vẫn  hoan nghênh như thưá»ng - Quay sang đám đông. Thanh Thương há»i : 
 - Phải  không các bạn? 
 - Vâng,  chúng tôi chỉ sợ không ai chịu nháºp há»™i cá»§a mình thôị 
 Và như thế,  Nam đã gia nháºp nhóm cá»§a chúng tôi từ đâý. 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:16 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4
  
  
  
 
 
  
 
Trần Hoài Nam là bạn vơà Nguyá»…n Hưng, nhưng há»c hai trưá»ng  khác nhaụ Hưng theo văn khoa, còn Nam thì há»c nhạc. Hai ngươì cá tÃnh hoàn toàn  khác biệt, nhưng không hiểu tại sao há» lại có thể thân như váºy được. Lúc mơà đến  vơà nhóm chúng tôi, Nam có vẻ không thÃch hợp mâý, ngôì lẳng lặng má»™t bên nhìn  má»i ngươì cươì nói như kẻ bàng quan. Äiêù này khiến cho Thanh Thương có lần phải  trá» môi bảo tôị 
 - Tao thâý anh chàng Nam này có thể Ä‘i đóng phim trinh thám  được đâý. Nhìn tướng gã làm ra vẻ trịnh trá»ng, kẻ cả thế kia trông tháºt dá»…  quê. 
 Tháºt sá»±, Nam có vẻ hÆ¡i khác ngươì, chàng không bao giỠăn mặc  cẩu thả xốc xếch như bao nhiêu ngươì con trai khác, lúc nào cÅ©ng phục chỉnh tá»,  không lá»›n tiếng cãi lẫy, vơà chúng tôi có má»™t khoảng cách. Chúng thôi biết gia  đình Nam giàu có, chàng lại là con trai độc nhất, nên thái độ có vẻ "thượng lưu"  hÆ¡n. Thói quen con ngươì tháºt khó sá»a đổi, vì thế Nam không thể trong phút chốc  đồng hóa ngay vơà trong giây phút ưa thÃch chàng ngaỵ Mà phải đợi cho đến ngày  má»™t, ngày hai rôì sá»± thay đổi cÅ©ng đến. 
 Hôm âý, má»™t đêm màu hạ, trơì sáng trăng, thành phố nóng như  bị đóng há»™p. Chúng tôi cùng nhau đế n hồ Xuân Hương chèo thuyá»n, Nam cÅ©ng Ä‘i  theá» Trên mặt hồ gió mát, trăng sáng, phong cảnh thÆ¡ má»™ng như má»™t bức há»áº¡ Chúng  tôi mướn má»™t chiếc thuyá»n lá»›n, bốn chiếc thuyá»n nhá»: mươì lăm mươì sáu ngươì tụ  há»p lạị Chiếc thuyá»n to dẫn đâù, bố n chiếc thuyá»n nhỠđược cá»™t vào nhau bằng  sợi dây thừng chỉ có những ngươì ngôì trên hai thuyá»n ngoài là phải chèo thôị  Trăng sáng trên khoảng trơì rá»™ng Ãt sao, tiếng mái chèo va vào nước tạo nên  những âm thanh êm Ä‘á»m, chúng tôi tuy không uống rượu nhưng tất cả hâù như saỵ  Những hòn núi mỠảo xa xa mặt hồ, má»™t thứ không khà yên lặng bao trùm cả cảnh  váºt, tuy không hẹn, nhưng má»i ngươì đêù không nói gì cả. 
 Trong lúc đó, Nam bá»—ng huýt sáo má»™t bản nhạc âm thanh tháºt  ấm, tháºt dôì dào lúc cao nhưng chúng tôi đêù công nháºn là rất haỵ Và bóng trăng,  núi, cây cá» chung quanh bá» hồ trở nên huyá»n ảỠTiếng sáo Nam húyt như má»™t thứ  lơì ru ngá»§, kéo dài, cuốn hút, lúc khoan lúc nhặt. Chàng huýt tháºt lâu, sau má»™t  âm thanh cao vút rôì im bặt. Tất cả trở vá» yên lặng, sông, núi, cây cá» và cả  chúng tôi cÅ©ng không thốt nên má»™t lơì nàỠCon thuyá»n lững lá» trôi qua bóng núi,  chú lái đò đã ngá»§ gục từ bao giá». 
 Sự yên lặng  kéo dài rất lâu, cho đến lúc Nguyễn Hưng nhẹ nhàng bảo: 
 - Nam! Ca  một bản nghe chơị 
 Nam không  đáp, yên lặng. Nguyễn Hưng tiếp: 
 - Hát đi!  Hát cho chúng tôi nghe đị 
 Nam áºm ừ  má»™t vài tiếng, rôì yên lặng. Trên mÅ©i thuyá»n, má»™t chiếc đèn gió, bốn mặt kÃnh,  bên trong có thắp má»™t cây nến leo lét. Nam ngẩng đâù lên nhìn, những tia sáng  yêú lanh. Khuôn mặt chàng trở nên sống động vơà cảm giác mÆ¡ màng. Má»i tia mắt  đêù hướ ng vá» phiá Nam, mong má»i được nghe chàng hát. 
 Nam bắ t  đâù cấ t cao giá»ng, chúng tôi hôì nào tơà giá» không ngá» chàng ca hay như thế.  Lại má»™t bản nhạc mÆ¡Ã. Nhưng hay tuyệt vơì, lơì ca như bóp tan từng mảnh tim.  Chúng tôi chết dươà trong lơì cạ 
 Có ngươì  bảo tôi, thế gian này thuộc vỠanh. 
 Nhưng sao  trong đám đông ồn ào, tôi lại đánh rơi mình đâu mất. 
 Có ngươì  bảo tôi, niá»m tươi vui mất mãi thuá»™c vá» anh 
 Nhưng bôn  ba khắp bốn phương trơì. 
 Trong bao  tiếng cươì không thâý dáng tôi 
 Có ngươì  bảo tôi, ánh mặt trơì Ä‘ang rá»i vào tôị 
 Tôi tìm  mãi, tìm mãi không thôị 
 Mà sao vẫn  không thâý dáng mình trong âý. 
 Thế thì tôi  Ä‘ang ở đâu ? Äang ở đâu đây ? 
 Ai có thể  cho tôi được biết ? 
 Tôi ở đâu  đây ? Tôi ở đâu đây ? 
 Làm sao tìm  thâý bóng hình tôị 
 Ai là ngươì  mách giúp giùm tôi ? 
 Giá»ng ca  cá»§a chàng chưá đầy má»™t thứ tình cảm xung động và cứng cá»i, khiến chúng tôi nghe  lặng cả ngươì. Những câu cuôà cùng "Ai là ngươì mách giúp giùm tôi" dồn dáºp mạnh  mẽ lại chưá đầy ai oán, như xông lên từ đáy nước như tràn lan vào táºn núi sâụ  Chúng tôi nÃn cả hÆ¡i thở không thốt nên lơì, hình như lơì ca có má»™t ma lá»±c nào  đó đã cháºn kÃn chúng tôi, má»™t lúc sau, anh chàng Lăng Xăng mơà nói  lá»›n: 
 - Hay  tuyệt! 
 Thế là  chúng tôi cùng vá»— tay, hét lên tán thưởng. Má»™t thứ tình cảm phấn khởi, khÃch  động khiến má»i ngươì nhốn nháo cả lên. Từ những chiếc thuyá»n nhá», hỠđổ dồn qua  thuyá»n lá»›n, vây kÃn lâý Trần Hoài Nam. Sá»± ồn ào xảy ra trên mươì phút mơà trở vá»  yên lặng. Nam bá»—ng bá» rôi đám đông, chàng lặng lẽ đến ngôì trên mÅ©i  thuyá»n. 
 Thuyá»n đã  qua khá»i bóng núi, mặt trăng lại hiện ra, chúng tôi tắm dươà ánh trăng, vẻ mặt  má»i ngươì đêù phấn khởi và yên tịnh. Lúc âý Nam ngôì trước mặt chúng tôi, không  còn là má»™t con ngươì tấm thưá»ng nưã, mà chàng đã được bao phá»§ bởi lá»›p hào  quang. 
 Thanh  Thương chen tơà trước, giá»ng xúc động há»i Nam: 
 - Ai dạy  cho anh hát váºy ? 
 - Không ai  dạy cả. 
 Thu Vân  há»i: 
 - Còn lơà ca của aỉ 
 Nam đáp  gá»n: 
 -  Tôị 
 Thanh  Thương lại há»i: 
 - Còn  nhạc? 
 - Cũng  tôị 
 Má»i ngươì  yên lặng, nghi ngá», có vẻ không tin, nhưng cÅ©ng có ngươì lá»™ vẻ khâm phục. Riêng  Nam, chàng vẫn ngôì đó yên lặng gương mặt thản nhiên không má»™t chút kiêu căng,  làm như việc đặt nhạc và lơì ca kia là được. Ãnh trăng tạo nên những phần sáng  trên phần mặt cá»§a chàng, trông tháºt tình. Tình cảm chàng như không giữ kÃn trong  thân, mà toát ra cả chung quanh. 
 Tôi lặng lẽ  rôì xa đám đông, tiếng hát làm tôi cảm động, ánh trăng và bóng đêm làm tôi xúc  cảm, bá»—ng nhiên tôi muốn khóc. Muốn khóc vô cùng, bước vá» phÃa tàu, tôi ngôì  quay lưng lại, ngắm lâý những Ä‘iểm sáng lung linh trong nước. Mắt tôi bắt đâù  ướt, phÃa sau lưng tôi, đám đông vẫn còn vây quanh Nam há»i han đủ chuyện. Những  tiếng ồn ào, cươì đùa vui vẻ. 
 Tiế p đó,  Nam lại hát, lần này chàng hát má»™t bản nhạc êm Ä‘á»m, nhẹ nhàng, giá»ng ca chàng  thấp, lơì ca tháºt rõ ràng, tháºt xúc cảm. 
 Anh có rấ t  nhiêù mộng 
 Trong âý  bóng em không hỠphai 
 Anh có biết  bao ảo tưởng 
 Ảo tưởng  tràn đầy cả dáng ai 
 Äã có trăm  lần anh nguyện câù 
 Nguyện câù  định mệnh ban phép mâù 
 Äể anh được  nhìn em được nghe em và được em 
 Äể được  trao em cả môà tình 
 Nhưng mà em  ở phương nào hỡi em ? 
 Tôi chầm  cháºp gạt những giá»t nước mắt trên mặt. Em là ai đây trong bài hát cá»§a chàng ? Ai  ? Má»™t kẻ may mắn nào đã được tôn thá», đã được yêu má»™t cách đánh ngét như thế ?  Ai ? Nàng ở đâu  ? 
 Bài hát nài lại  được má»i ngươì tán thưởng, tất cả tình cảm cá»§a má»i ngươì như bị chàng nắm gá»n  trong taỵ Há» la, há» hét, há» khen gợi đến đỗi lão chèo thuyá»n phải lá»›n tiế ng  phản đôÃ, vì sợ làm đắm thuyá»n. 
 Tôà hôm âý, ánh  trăng như tràn đầy cả niá»m vui và cảm thông. Trần Hoài Nam ca say sưa trước bao  nhiêu khách má»™ Ä‘iệu Ä‘ang hò hét, khâm phục. Chàng hát má»™t lúc nhiêù bản có bản  cá»§a mình, cÅ©ng có bản cá»§a các nhạc khác. Sau đó, chúng tôi biết Nam là má»™t chàng  đàn Piano, Giutar và thổi khẩu cầm nưã. Tôà hôm âý, Nam say sưa hát khiến trăng,  nước, núi sông và chúng tôi đêù như mê mẩn. 
 Khi du khách trên  hồ Xuân Hương đã ra vá», mặt hồ chỉ còn lại chúng tôi, không hẹn, má»i ngươì cùng  hát bản nhạc vuị 
 Khi chúng ta cùng  ngôì bên nhau, ngôì bên nhaụ 
 Khi chúng ta cùng  há»p thành Ä‘oàn. Vui vẻ làm sao! 
 Anh vơà tôi cùng  cươì, ha, hạ 
 Tôi vơà anh cùng  cưá»i, hi, hị 
 Khi chúng ta cùng  ngôì bên nhau, tháºt vui sướng! 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:17 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5
  
  
  
 
 
  
 
Má»™t lần sau cuá»™c vui tôi mệt má»i trở vá» nhà. Những khi âý tôi  thưá»ng cảm thâý hôà háºn vơà mẹ. Lúc nào mình cÅ©ng biết sợ cô đơn và trống trải,  thế còn mẹ, mẹ không biết sợ ư? Nh t là những bưã vá» khuya, bất luáºn giá» phút  nào, tôi luôn luôn thâý mẹ ngôì dươà ngá»n đèn chỠđợị Má»™t bức há»a tháºt linh động  cứ mãi tiế p diá»…n. Ngá»n đèn treo trên bàn há»c, mẹ vơà đôi kÃnh cáºn ngôì chăm chú  sá»a bài há»c sinh, má»™t quyển rôì má»™t quyển. Bình má»±c đỠtrên bàn, vở há»c, sách. .  .Cứ thế mang Ä‘i ngày tháng cá»§a ngươì, má»™t năm rôì má»™t năm trôi đị Thuở nhá», tôi  vẫn chưa hiểu được ná»—i cô đơn và buồn bã cá»§a mẹ Bây giá», đã lá»›n khôn, đã hiểu,  thế mà tôi cÅ©ng không lấp được khoảng trống cho ngươì. Tôi chỉ nghÄ© đến tôi má»™t  cách Ãch ká»·. Không chịu nhÃn tà thơì gian để ká» cáºn mẹ. Qá»§a tháºt trên thế gian  này, tình con yêu mẹ không bao giá» so sánh được vơà tình mẹ thương  con. 
 Bước vào phòng mẹ, liệng xách tay xuống, vưà mệt má»i vưà vui  sướ ng, tôi gá»i: 
 - Mẹ! Mẹ đợi con đâý hả ? 
 - Không phải đâu - Mẹ nhìn tôi, thái độ dò xét 
 - Vì mẹ còn quá nhiêù vở để sá»a, nên ngá»§ sá»›m không được đâý  chứ . 
 Tôi mỉm cươì: 
 - Äể khi nào con ra trưá»ng xong, con sẽ nuôi mẹ, mẹ khá»i cần  phải dạy há»c nưã mẹ nhé. 
 - Thế lúc âý mẹ sẽ làm gì? Ở nhà làm một ba già vô dụng à?  Thôi, mẹ không chịu đâụ 
 - Số mẹ cực khổ quá, không rảnh rỗi được. 
 Tôi nói, Ä‘oạn ngã xoài lên giưá»ng mẹ, sá»± mệt má»i và biếng  lươì lan dần từ tứ chi đến thân thể, mắ t tôi má» muốn không lên. Duá»—i hai tay  hai chân ra tứ phiá, mắt hướ ng lên trần nhà, nÆ¡i chiếc đèn lá» má» treo lá»§ng  lẳng. Mẹ bước đến, ngôì cạnh giưá»ng, nắm lâý tay xoa nhẹ, Ä‘oạn nhìn tôi  há»i: 
 - Äi chÆ¡i có vui không con ? 
 - Vui lắ m  mẹ. 
 - Thế có bạn trai  nào vưà ý chưả Mẹ thá» Æ¡ há»i, đưa tay vuố t nhẹ gáy tôị 
 - Có  rôì. 
 - Cho mẹ biết  vÆ¡Ã. 
 - Nhiêù lắ  m. 
 - Nói khùng. Tôi  nhá»m ngươì lên, ôm lâý đôi vai mẹ hôn nhẹ . 
 - Me ơi, con  thương mẹ lắm, mẹ có thương con không ? 
 - Tháºt là khùng,  ra ngoài đưá»ng thì có vẻ chững chạc ngươì lá»›n lắ m, vá» nhà lại nhá» như trẻ ba  tuổi không bằng. 
 - Con biết, mẹ  thương con, mẹ chìu con phải không ? 
 - Rôì sao  nưã? 
 Tôi ngôì nhá»m  dáºy, chống cằm trên gôÃ, hai tay ôm lâý chân, suy nghÄ© má»™t lúc, lại  nói: 
 - Chắc con không  yêu ai nưã đâu mẹ. Mẹ có vẻ ngạc nhiên: 
 - Tại sao  ? 
 - Vì con có nhiêù  mộng tưởng quá, con mong được một ngươì đàn ông mà trên đơì này khó có được, hỠ phải có nội tâm, lại phong nhã, tế nhị, không khó chịu, ngoài ra con còn muốn  ngươì âý phải yêu con tha thiết và lại . . có tài nưã. 
 Mẹ  nói: 
 - Con tham lam  quá, đám bạn của con có ai hội đủ đêù kiện đó không ? 
 - Không có. Rôì  bá»—ng nhiên tôi yên bặt. Có tháºt sá»± không có chăng ? 
 Tôi ngôì đâý yên  lặng nhìn ngươì. Sau cùng mẹ nói: 
 - Äâý là dì con,  chị ruá»™t cá»§a mẹ. 
 - Thế tại sao cha  con không cươà dì con ? 
 - Tại vì lúc âý  dì con đã chết - Mẹ chăm chú nhìn lên ngá»n đèn, ngươì nói: 
 - Cái gì mà mình  không bao giỠchiế m được thì nó vẫn đẹp. 
 Äó là má»™t câu  chuyện tháºt giản dị, má»™t bi kịch hôn nhân tháºt tấm thưá»ng, tôi lặng lẽ ngôì đâý,  bóng cá»§a mẹ do ngá»n đèn dá»i lên vách, ốm, dài và cô độc. Tim tôi tràn má»™t thứ  tình cảm lạ lùng, vưà chua xót, vưà khó chịụ Má»™t lúc sau, mẹ bá»—ng quay đâù lại  nhìn tôị 
 - Thảo, sao con  chưa chịu đi ngủ đi ? 
 Tôi đứng dáºy, Ä‘i  vá» hướng cá»a, đến trước ngưỡng cá»§a, tôi đứng lại, quay đâù sang  há»i: 
 - Còn má»™t câu nưã  mẹ cho con há»á»‹ Thế mẹ có yêu cha con không ? 
 Mẹ nhìn tôi, đôi  mắt tràn đầy nỗi sâù thảm: 
 - Nêú mẹ không  yêu, thì đơì nào mẹ chịu lâý cha con. 
 - Nhưng mà . . .  Tôi hơi ngượng. 
 - Tại sao laị ly  dị ? 
 - Thảo, con làm  sao hiểu được nỗi khổ của một ngươì phải giành giựt nhiêù năm vơà một kẻ thứ ba  vô hình. Hơn nưã cuộc sống đồng sàng dị mộng còn đau khổ gấp trăm ngàn lần việc  ly dị. Hôn nhân là việc không thể lầm lẫn, nêú đã lầm lẫn ngay từ đâù thì không  còn cách nào cưú chưã được. 
 - Nhưng mà. . .  mẹ . . . 
 - Con hôm nay sao  lạ thế ? - Mẹ như phát giác ra má»™t Ä‘iêù gì, chợt há»á»‹ 
 - Tại sao hôm nay  con há»i nhiêù quá váºy ? Rôì nhìn thẳng vào mắt tôi: 
 - Tôà nay con đã  đến đâu chơi ? Có phải nhà anh chàng. . . 
 - Mẹ muố n đến  Phong đâý ư ? Không phải, chúng con Ä‘i dạo thuyá»n. 
 - Dạo như thế nào  ? 
 - Thì chúng con  bÆ¡i thuyá»n rôì hát. 
 - Thế cáºu bé tên  Phong âý, ngươì có vẻ dá»… thương không ? 
 - á»’ - Tôi kêu lên  - Mẹ nghÄ© gì thế ? Phong và Thu Phương là cặp xứng đôi nhấ t, con Ä‘oán có lẽ há»  sẽ Ä‘Ãnh hôn nhau trong năm naỵ 
 - Thế thì cáºu  Nguyá»…n. . . Nguyá»…n gì đó ? 
 - Nguyá»…n Hưng ư ?  - Tôi thở má»™t hÆ¡i dài - Gã Ä‘ang tán tỉnh Ãan Vân, nhưng Thu Vân cÅ©ng có vẻ yêu  hắn lắ m. 
 - Váºy thì anh  chàng ốm ốm há» Ngô gì đó ? 
 Mẹ như cố gắng  moi móc hết trà nhớ vỠcái nhóm của chúng tôị Tôi cươì: 
 - Có phải anh  chàng Lăng Xăng không ? Hắn nghịch ngợm lắm, giống như thằng  há». 
 - Váºy chắc có lẽ  ngươì bạn nào mơà nháºp bá»n ? 
 - Hả ? - Tôi thâý  như mắc nghẹn, bước vội tơà hôn mẹ một cái, tôi mỉm cươì 
 - Mẹ định khám  phá Ä‘iêú gì ư ? Sao lại hạch há»i con như khảo tá»™i thế ? Thôi mẹ ngá»§ ngon, con  vào giưá»ng đâỵ 
 Vơà lâý xách tay  đặt trên bàn mẹ, tôi chạy bay vê phiá cá»a phòng, mẹ mỉm cươì nhìn theá» Khép cá»a  lại giùm mẹ xong, bước vá» phòng mình, vặn đèn lên thay áỠVưà thay tôi vưà hát  nhá» má»™t bản nhạc, mà má»™t lúc sau tôi mơà thâý mình ca tráºt ca nhịp, bản nhạc âý  vơà những lơì cạ 
 Anh có rấ t nhiêù  giấc mộng 
 Trong âý bóng em  không hỠphai 
 Anh có biế t bao  ảo tưởng 
 Ảo tưởng tràn đầy  cả dáng ai 
 Äã trăm lần anh  nguyện câù 
 Nguyện câù định  mệnh ban phép mâù 
 Äể được nhìn em,  được nghe và được em 
 Äể được trao em  cả môà tình 
 Nhưng mà, em ở  phương nào hỡi em ? 
 Tôi ngừng ngay  tiếng hát, ngắm mình trong gương, trong đó một gương mặt lo lắng vơà đôi mắt e  dè sợ hãi và một đôi môi hé mở hoang dạị 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |