  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:29 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Hạt Äáºu Tương Tư
			 
			 
			
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Buổi sớm mai. 
       Trá»i má»›i vừa hÆ¡i hừng hừng sáng. Thế  nhưng, Hạ Tâm Nhụy đã thức dáºy từ lâu rồi. Dùng tay gối đầu, nàng hÆ¡i hé mở đôi  mi cong, đôi mắt ná»a nhắm ná»a mở, chú ý nhìn vào chiếc màn cá»a màu đỠsáºm nÆ¡i  cá»a sổ, Ä‘ang từ từ bị ánh mặt trá»i buổi sáng nhuá»™m thành má»™t màu đỠtươi, sáng  láng. Trong lòng nàng Ä‘ang mÆ¡ hồ nghÄ© ngợi nhiá»u chuyện khác nhau, những chuyện  đó như những đốm sáng rá»±c rỡ, lấp lánh nhảy múa trước mặt nàng. CÅ©ng giống như  vòm trá»i cá»§a những buổi sá»›m mai nắng ấm chan hòa, màu sắc tươi vui và quyến rÅ©.  Những chuyện đó làm cho lồng ngá»±c thanh xuân cá»§a nàng, cảm thấy căng tràn nhá»±a  sống, làm cho nàng cảm thấy mình không thể nào ngá»§ tháºt say mê, không thể nào  yên lặng cho được. Cho dù nàng nằm ở đó, không nhúc nhÃch động Ä‘áºy gì hết, thế  nhưng nàng vẫn cảm thấy được máu huyết trong ngưá»i nàng Ä‘ang cuồn cuá»™n má»™t nhịp  chảy vui tươi, cÅ©ng giống như những ngá»n sóng ào ạt dâng tràn không ngừng  nghỉ. 
       Hôm nay nàng có  hẹn. 
       Hôm nay, nàng có hẹn Ä‘i chÆ¡i vá»›i anh em  nhà há» Lương, ngoài ra còn có tên ngố Triệu Chấn Ã! NghÄ© đến Triệu Chấn à là  nàng đã muốn cưá»i, đầu to, vai rá»™ng, gương mặt dài như mặt ngá»±a. Thế nhưng,  Lương Chà Trung lại thÃch hắn ta, nói rằng hắn đẹp trai, có khà chất nam nhi,  "thông minh không để lá»™", dÄ© nhiên là không để lá»™ rồi, nàng không thể nào tìm  được má»™t mảy may thông minh nào trên gương mặt đó. Lương Chà Trung, Lương Chà  Trung, Lương Chà Trung... Lương Chà Trung là gã con trai phóng khoáng, thô lá»—,  hào sảng như má»™t tên lãng tá», Triệu Chấn à là má»™t gã con trai ngốc nghếch, ngÆ¡  ngáo như má»™t thằng ngố! Như váºy, Lương Chà Văn thì sao? Không, Lương Chà Văn  không thể kể là "thằng" được, Lương Chà Văn là má»™t chàng "quân tá»" không hÆ¡n  không kém, anh ấy và Lương Chà Trung gần như không phải do má»™t mẹ sinh ra, Chà  Trung thô lá»— hào sảng, Chà Văn nho nhã khiêm tốn. Cả hai anh em, ngưá»i nào cÅ©ng  có sở trưá»ng riêng cá»§a há»! Nếu như Ä‘em cả hai ngưá»i ra, "Ä‘áºp cho bể Ä‘i, dùng  nước hòa tan", cho trở thành chỉ má»™t ngưá»i, thì chắc chắn sẽ là loại ngưá»i "tiêu  chuẩn". 
       NghÄ© đến đây, nàng bất giác cưá»i lên khúc  khÃch, tiếng cưá»i cá»§a nàng làm cho chÃnh nàng bị kinh động, lúc này, nàng má»›i  cảm thấy rằng cánh tay mình bị chÃnh cái đầu cá»§a mình đè cho tê hẳn Ä‘i. Rút cánh  tay ra, nàng nhìn nhìn đồng hồ, sao váºy? Chưa sáu giá» nữa à? Thá»i gian sao mà  qua má»™t cách cháºm chạp quá thế! Lăn ngưá»i qua, nàng đưa tay kéo chiếc má»n lên,  đắp kÃn cả ngưá»i, bây giá» không thể thức dáºy được, nếu như nàng thức dáºy giá»  này, thế nào cÅ©ng bị cha cưá»i cho, bảo rằng nàng là "con bé Ä‘iên đầu thai từ  loại mèo đêm" cho mà xem! 
       Nhắm nghiá»n mắt lại, nàng Ä‘ang định ngá»§  thêm má»™t lúc nữa, đột nhiên, chuông Ä‘iện thoại từ phÃa phòng khách ở nhà dưới  reo vang lên, tiếng chuông vang vang đánh tan Ä‘i sá»± yên tịnh cá»§a buổi sá»›m mai.  Nàng ngồi báºt dáºy từ trên giưá»ng tháºt nhanh, trá»±c giác cảm thấy rằng, hẳn là anh  em nhà há» Lương gá»i đến tìm nàng! Nhảy phóc xuống giưá»ng, nàng không kịp xỠđôi  dép vào, đã ba chân bốn cẳng xông ra hướng cá»a phòng, mở nhanh cá»a, nàng để đôi  chân trần, vừa Ä‘i vừa chạy vừa nhảy xuống cầu thang, miệng nàng bất giác không  ngưng được lá»i cằn nhằn: 
       - CÅ©ng chỉ tại mẹ rắc rối quá, không cho  để thêm Ä‘iện thoại ở phòng ngá»§, báo hại ngưá»i ta nghe cái Ä‘iện thoại cÅ©ng phải  mất công thế này! 
       Xông vào phòng khách, chuông điện thoại  đã reo chừng hơn chục tiếng, chụp nhanh lấy ống nghe, nàng thở hổn hển kêu  lên: 
       - Hello! Xin lỗi ai  đó? 
       Tiếng ngưá»i ở đầu dây bên kia tháºt nhá»  nhẹ, má»™t ngưá»i đàn bà: 
       - Hello! Xin lỗi... đây có phải là nhà hỠ Hạ không ạ? 
       Trong giá»ng nói e dè đó, hình như có xen  lẫn sá»± cấp bách và lo lắng. 
       - Äúng váºy! 
       Tâm Nhụy hÆ¡i chau đôi chân mày, trong  lòng hÆ¡i có chút bá»±c bá»™i, lại đưa mắt nhìn đồng hồ, má»›i có năm giá» năm mươi  phút! Ai mà gá»i Ä‘iện thoại đến sá»›m như thế này? 
       Giá»ng cá»§a ngưá»i bên kia có vẻ ái ngại,  thanh âm nhẹ nhàng, má»m mại, trầm ấm, nghe tháºt êm tai và quyến  rÅ©: 
       - Xin lỗi, tôi muốn được nói chuyện với  bác sĩ Sơn, bác sĩ Hạ... Hạ Hàn Sơn. 
       Tâm Nhụy nhìn vá» phÃa cầu thang, còn sá»›m  như thế này, gá»i cha thức dáºy nghe Ä‘iện thoại không phải là má»™t chuyện tàn nhẫn  lắm sao? Äêm qua, ở nhà thương lại có trưá»ng hợp khẩn cấp, làm cho cha đến ná»a  đêm má»›i vá» tá»›i nhà. 
       - á»’!... Ông vẫn còn Ä‘ang ngá»§, khoảng hai  tiếng đồng hồ nữa, bà hãy gá»i lại được không? 
       Nàng nói một cách thẳng thừng, định bỠ điện thoại xuống ngay. 
       - Ê ê... xin lá»—i cô, xin lá»—i là tôi đã  làm phiá»n, thế nhưng, tôi có chuyện khẩn cấp cần phải nói vá»›i bác sÄ©, tôi há»  Äá»—... 
       - Bà là bệnh nhân của ông  hở? 
       - Không, không, không phải tôi, mà là con  gái tôi. Xin cô... xin cô vui lòng cho tôi nói chuyện với bác sĩ, được  không? 
       Giá»ng nói cá»§a ngưá»i đàn bà đó đã chứa đầy  sá»± bồn chồn, lo lắng. 
       À, thì ra con gái bà ta bị bệnh khẩn cấp,  các bà mẹ trên cõi Ä‘á»i này Ä‘á»u giống nhau! Sá»± đồng tình thương hại đã bao trùm  lấy sá»± bất mãn và không vui cá»§a Tâm Nhụy. 
       Nàng nói tháºt  nhanh: 
       - ÄÆ°á»£c rồi, bà Äá»—, tôi Ä‘i gá»i ông ngay.  Bà đợi má»™t tà nhé! 
       Äể  ống nghe lên bàn, nàng nhanh nhẹn phóng thẳng lên lầu, chạy thẳng đến phòng cá»§a  cha mẹ, không nghÄ© đến chuyện gõ cá»a, nàng xoay mạnh tay nắm, má»™t mặt đẩy cá»a  bước vào, má»™t mặt kêu lên ầm Ä©: 
       - Ba, có má»™t bà há» Äá»— gá»i Ä‘iện thoại cho  ba, nói rằng con cá»§a bà ta bị bệnh gấp lắm, ba... 
       Thanh âm cá»§a nàng đột nhiên ngưng bặt,  vì, nàng vừa nhìn thấy cha Ä‘ang hôn mẹ! Äầu cá»§a cha và đầu cá»§a mẹ Ä‘ang tá»±a sát  vào nhau. Trá»i ạ! Thì ra cha mẹ đến từng tuổi đó, vẫn còn yêu nhau ra rÃt đấy  chứ! Nàng không dám nhìn kỹ, vá»™i vàng rút lui ra khá»i phòng, đóng sầm cá»a lại,  đứng ở ngoài dương gân cổ lên kêu: 
       - Cha mẹ "mi" nhau xong rồi gá»i con má»™t  tiếng nhé! 
       Niệm Bình đẩy chồng ra, ngồi dáºy từ trên  giưá»ng, nhìn Hạ Hàn SÆ¡n, đôi chân mày bà hÆ¡i chau lại, lá»™ vẻ bất mãn và ngượng  nghịu, bà thấp giá»ng nói như trách móc: 
       - Äã nói vá»›i anh là đừng có lá»™n xá»™n, đừng  có lá»™n xá»™n, váºy mà anh cứ không nghe! Anh xem, để cho con nó thấy, phải kỳ  không? 
       - Con gái nhìn thấy cha mẹ "mi" nhau, có  gì mà phải xấu hổ đâu! 
       Hạ Hàn SÆ¡n nói, hÆ¡i có chút thiểu não,  hÆ¡i có chút buồn bã, hÆ¡i có chút thất vá»ng. Bất giác ông đưa mắt nhìn kỹ Niệm  Bình, kỳ lạ, lấy nhau đã hÆ¡n hai mươi năm, thế mà má»—i buổi sáng, Ä‘á»u trông bà  tháºt tươi mát, như thể má»™t ly sữa tươi má»›i vừa được nặn  ra. 
       Dù đã bốn mươi tuổi, trông bà vẫn xinh  đẹp. Nét đẹp chÃn chắn, yên tÄ©nh, và Ä‘iá»m đạm. Có má»™t cảm giác Ä‘au đớn, từ trong  táºn cùng tâm hồn ông vạch ngang qua, ông chăm chú nhìn bà, bất giác buá»™t miệng  há»i má»™t câu: 
       - Em có biết đã bao lâu rồi chúng ta  không gần gũi với nhau không? 
       Niệm Bình nói như trốn  tránh: 
       - Tại vì anh báºn mà! Suốt ngày anh báºn  bịu chuyện xem mạch, khám bệnh, không đến ná»a khuya, anh vẫn chưa vá», vỠđến nhà  rồi, anh lại mệt má»i rã rá»i... 
       Ông SÆ¡n nói như giáºn  dá»—i: 
       - Nói như váºy, đó là vì anh lãnh đạm vá»›i  em à? 
       Niệm Bình nhìn ông chăm  chú: 
       - Sao váºy? Anh không cố ý gây chuyện rắc  rối phải không? Vợ chồng già vá»›i nhau rồi, chẳng lẽ anh... 
       Lá»i nói cá»§a bà bị ngắt ngang vì tiếng kêu  inh á»i cá»§a Tâm Nhụy từ phÃa ngoài vá»ng vào: 
       - Ui cha, ba mẹ còn "mi" nhau bao lâu  nữa? Ngưá»i đàn bà há» Äá»— kia nói rằng, con gái bà ta bệnh sắp chết đến nÆ¡i rồi  kìa! 
       Ngưá»i đàn bà há» Äá»—? Hạ Hàn SÆ¡n đột nhiên  như bị ong chÃch vào ngưá»i má»™t cái, ông hÆ¡i nhảy nhá»m lên, nụ cưá»i biến mất trên  môi ông. Ông đứng dáºy, khoác lên ngưá»i chiếc áo ngoài, mở cá»a phòng, ông bước ra  ngoài dưới đôi mắt theo dõi bén nhạy và dà dá»m cá»§a cô con gái. Tâm Nhụy nhìn ông  cưá»i hi hi, đôi con ngươi lém lÄ©nh xoay tròn. 
       Tâm Nhụy cưá»i hóm  hỉnh: 
       - Xin lá»—i, ba! Không phải con muốn phá  đám ba mẹ, mà là ngưá»i đàn bà há» Äá»— kia! 
       Ngưá»i đàn bà há» Äá»—! Không biết vì sao, Hạ  Hàn SÆ¡n cảm thấy trong lòng rúng động, sắc mặt tá»± dưng biến hẳn Ä‘i. Ông Ä‘i tháºt  nhanh xuống lầu, gần như muốn trốn tránh ánh mắt cá»§a Tâm Nhụy. Ông Ä‘i đến bên  chiếc bàn để Ä‘iện thoại, cầm ống nghe lên. 
       Trái tim cá»§a Tâm Nhụy Ä‘ang ca hát vui vẻ,  sá»± bất ngá» nhìn thấy cảnh thân máºt cá»§a cha mẹ làm cho nàng vô cùng vui vẻ, nhất  là buổi sáng hôm nay, khi trái tim nàng Ä‘ang căng đầy những đốm sáng tươi vui,  lấp lánh như hiện nay, sá»± ân ái cá»§a cha mẹ hình như cÅ©ng là má»™t trong những đốm  sáng đó; má»™t đốm sáng tháºt to. Miệng nàng cất tiếng hát ư ư nho nhá», Ä‘i vòng đến  phÃa sau lưng Hạ Hàn SÆ¡n, nàng chú ý nhìn phần lưng cá»§a cha. Ở vào tuổi bốn mươi  lăm, Hạ Hàn SÆ¡n vẫn còn giữ được má»™t thân hình cân đối, ông không há» máºp ra,  phần lưng cá»§a ông vẫn còn rất thẳng đứng, những đưá»ng cong trên lưng vẫn còn  tương đối rất "tiêu chuẩn", ông tháºt là "đẹp trai"! Tâm Nhụy nghÄ© ngợi, trông  ông lúc nào cÅ©ng giống như Ä‘ang ở lứa tuổi ba mươi, ông không có sá»± há»i hợt cá»§a  tuổi thanh niên, cÅ©ng không có sá»± già nua cá»§a những ngưá»i ở vào tuổi trung niên.  Ông phóng khoáng, dà dá»m, đồng thá»i rất hiểu biết ý ngưá»i. Trái tim vui ca cá»§a  nàng chứa đầy những nhiệt tình sôi nổi, làm cho nàng bất giác vòng tay ôm ngang  eo cha từ phÃa sau lưng, âu yếm đặt gương mặt mình lên phần lưng dài rá»™ng cá»§a  cha. 
       Hạ Hàn Sơn đang nói chuyện vào ống  nghe: 
       - Lại ngất Ä‘i nữa à?... Tại vì bị kÃch  thÃch! Äừng nên tá» ra nghiêm trá»ng như thế... được lắm, tôi biết rồi. Cô lấy  thuốc mà tôi cho lần trước cho nó uống tạm Ä‘i... không, tôi e rằng không thể đến  ngay đâu... tôi nháºn thấy... được... được... tôi nháºn thấy rằng không cần phải  quan trá»ng hóa vấn đỠđến như váºy... được rồi, tà nữa tôi sẽ ghé qua xem  sao... 
       Tâm Nhụy lắng nghe tiếng nói cá»§a cha,  tiếng nói đó phát ra từ trong táºn cùng thâm sâu cá»§a lồng ngá»±c, nghe như thể  tiếng vang vá»ng từ má»™t sÆ¡n cốc trống trải. Cuối cùng, Hạ Hàn SÆ¡n buông ống nghe  xuống, vá»— vá»— vào bàn tay cá»§a Tâm Nhụy Ä‘ang ôm vòng ngang eo  ông. 
       Giá»ng nói cá»§a Hạ Hàn SÆ¡n Ä‘ong đầy sá»±  thương yêu: 
       - Tâm Nhụy, năm nay con đã hai mươi tuổi  rồi phải không? 
       Tâm Nhụy hừ ra bằng giá»ng  mÅ©i: 
       - Hừ... ý ba muốn nói là, con không nên  Ä‘eo dÃnh vào ba như má»™t đứa con nÃt nữa, phải không? 
       Hạ Hàn SÆ¡n báºt cưá»i  nói: 
       - Thì ra con đã biết ý của ba  rồi! 
       Tâm Nhụy vẫn ôm cứng lấy ngang hông Hàn  SÆ¡n, thân hình xoay má»™t vòng, từ phÃa đàng sau cha, vòng qua phÃa trước mặt ông,  nàng không thấp lắm, thế nhưng vì Hàn SÆ¡n quá cao, nên trông nàng có vẻ nhá»  nhắn, nàng ngẩng khuôn mặt nhá» lên, nhìn cha cưá»i hì hì, như thể Ä‘ang nhìn ngắm  nhìn má»™t tác phẩm nghệ thuáºt thú vị. 
       - Ba, ba đã không giữ đúng lá»i  hứa. 
       - Lá»i hứa gì? 
       - Ba đã hứa vá»›i con và mẹ, thá»i gian ba ở  nhà là cá»§a hai mẹ con, không thể có bệnh nhân nào đến tìm ba, thế mà bây giá»,  lại có bệnh nhân tìm tá»›i nhà nữa rồi! Nếu như chuyện này thành má»™t cái lệ, thì  má»i ngưá»i Ä‘á»u không thể nào yên ổn được đâu. Do đó, ba phải nói vá»›i cái bà há» Äá»—  nào đó, từ đây vá» sau không được gá»i Ä‘iện thoại đến nữa đó  nhé! 
       Hàn Sơn dùng tay nâng cằm con gái  lên: 
       - Hừ! Nghe nghe xem cái giá»ng cá»§a con,  con không giống con gái cá»§a ba, mà giống như chị hai cá»§a ba không  bằng! 
       Tâm Nhụy phì cưá»i, dụi đầu vào phần ngá»±c  to rá»™ng cá»§a cha, lắc lấy lắc để. Khi ngẩng đầu lên, gương mặt trẻ trung cá»§a nàng  bừng sáng như đóa hoa rá»±c rỡ. 
       Äá»™t nhiên nàng ká»m lại nụ cưá»i, hÆ¡i chau  đôi chân mày, nàng nghiêm sắc mặt nói: 
       - Ba. Con má»›i vừa phát hiện ra là tâm lý  con hình như không được bình thưá»ng. 
       Hàn SÆ¡n giáºt nảy mình, ông trố mắt nhìn  vào gương mặt trẻ trung, nghiêm túc đó cá»§a nàng: 
       - Sao váºy? Có chuyện gì  váºy? 
       - Ba, ba có xem tiểu thuyết cá»§a Trương Ãi  Linh không? 
       (Trương Ãi Linh cÅ©ng là má»™t nữ văn sÄ© rất  nổi tiếng cá»§a Trung Hoa, cùng má»™t thá»i vá»›i Quỳnh Dao, bà sở trưá»ng vá» truyện  ngắn - chú thÃch cá»§a ngưá»i dịch) 
       Hàn Sơn nhìn trừng trừng vào con  gái: 
       - Trương Ãi Linh?... Có thể có xem, ba  không nhá»› nữa. 
       Tâm Nhụy chu mỠlên tỠdấu bất  mãn: 
       - Ngay cả Trương Ãi Linh mà ba cÅ©ng không  biết, ba tháºt là không có văn hóa chút nào! 
       Hàn Sơn nói một cách nhẫn  nại: 
       - ÄÆ°á»£c rồi, Trương Ãi Linh vá»›i tâm lý cá»§a  con có liên quan gì vá»›i nhau? 
       - Bà ấy có má»™t truyện ngắn, tá»±a đỠgá»i là  "Tâm Kinh", ba có biết không? 
       - Ba không há» có văn hóa, làm sao biết  cái gì gá»i là "tim gân"? Tháºt sá»±, trái tim không há» có gân, trên cÆ¡ thể con  ngưá»i ta, gân cốt Ä‘á»u có những vị trà nhất định cá»§a nó, thà dụ như trên chân má»›i  có gân... 
       Tâm Nhụy la toáng lên, ngắt lá»i  cha: 
       - Ba! Ba cố ý nói báºy nói bạ vá»›i con! Ba  cố ý nói vẹo Ä‘i để che cái dốt cá»§a ba... 
       Hàn Sơn tằng hắng một tiếng như cảnh cáo,  ông trừng mắt nhìn con gái: 
       - Hừm... hứ... đừng có vui miệng mà nói  quá trá»›n như váºy, ai Ä‘á»i con gái mà Ä‘i mắng cha mình dốt bao giá»? Tháºt là không  giống ai chút nào hết!... 
       Ông bắt lấy cánh tay cá»§a Tâm Nhụy, nụ  cưá»i lại hiển hiện trên môi: 
       - Tâm Nhụy, con không phải là vai nữ  chÃnh cá»§a truyện "Tâm Kinh" đâu, nếu như ba Ä‘oán không lầm, thì cô bé ấy yêu  chÃnh cha cá»§a mình, phải không? 
       Tâm Nhụy kinh ngạc trừng to mắt  lên: 
       - Ha! Ba, thì ra ba đã Ä‘á»c truyện đó  rồi! 
       Nụ cưá»i trên môi Hàn SÆ¡n càng lúc càng  rá»™ng ra, ông tiếp tục nói: 
       - Còn con ấy à, con nào có yêu "ông già"  cá»§a con đâu! Vấn đỠcá»§a con là do bởi hai anh em nhà há» Lương đấy thôi, thằng  anh cÅ©ng tốt, mà thằng em cÅ©ng không tệ, con không biết phải chá»n ai, lại không  thể nào chá»n hết cả hai... 
       -Ba!... 
 Tâm  Nhụy hét toáng lên, nàng buông vòng tay Ä‘ang ôm cha ra, quay ngưá»i xông thẳng  lên lầu, vừa chạy, vừa đỠmặt la to lên: 
       -... Con không thèm nói chuyện với ba nữa  đâu! Ba nói không có chứng cớ gì hết, chỉ đoán mò thôi! 
       Hàn SÆ¡n tá»±a ngưá»i trên ghế, ngước mắt  nhìn theo bóng dáng con gái Ä‘ang phóng Ä‘i như bay, cái thân hình mảnh mai, yểu  Ä‘iệu đó như thể má»™t cánh bướm sắc màu sặc sỡ, Ä‘ang dần dần bay khuất vào má»™t góc  cá»§a cầu thang. Ông đứng ở đó, tiếp tục nhìn vá» phÃa thang lầu, trong lòng có má»™t  thoáng ngẩn ngÆ¡, có má»™t lúc tháºt lâu, ông rÆ¡i vào trạng thái trầm tư mặc tưởng,  tâm tình hÆ¡i có chút lá»™n xá»™n. Mãi cho đến khi có những tiếng sá»™t soạt cá»§a y phục  kéo ông trở vá» thá»±c tại, ông má»›i phát hiện rằng, không biết từ lúc nào, Niệm  Bình đã từ trên lầu Ä‘i xuống, đứng ngay trước mặt ông rồi. 
       Niệm Bình há»i: 
       - Sao? Anh nói chuyện gì với con gái mà  ngẩn ngơ thế? 
       Ông bàng hoàng như tỉnh  mộng: 
       - Ừm... đúng váºy, con bé này lá»›n  rồi! 
       Niệm Bình mỉm cưá»i  nói: 
       -  Hôm nay anh mới thấy sao? 
       - Không, anh thấy từ lâu  rồi. 
       Niệm Bình Ä‘i vào phòng ăn, mở tá»§ lạnh,  lấy ra sữa tươi, bÆ¡, và bánh mì, nói má»™t cách Ä‘iá»m đạm: 
       - Äừng nên lo cho Tâm Nhụy, nó sống má»™t  cách phong phú và vui vẻ. Anh... 
       Bà nuốt vá»™i vào những lá»i muốn nói, liếc  mắt nhìn ông, ông Ä‘ang tá»±a ná»a ngưá»i vào bá»™ salon, gương mặt vẫn mang đầy nét  trầm tư mặc tưởng. Ãnh nắng mặt trá»i buổi sáng từ phÃa cá»a sổ chiếu xuyên vào,  tạo thành má»™t vệt sáng màu vàng óng ánh, di động trên khuôn mặt cá»§a ông. Bà lấy  ra lò nướng bánh mì, để hai miếng bánh mì vào, nói má»™t cách hững  há»: 
       - Anh nên Ä‘i rá»a mặt, thay đồ là vừa rồi  đó! Em làm Ä‘iểm tâm cho anh đây, nếu như đã nháºn lá»i đến nhà ngưá»i ta coi bệnh  cho con há», thì Ä‘i cho sá»›m váºy! Äể cho bà mẹ đó đỡ lo! 
       Hàn SÆ¡n giáºt nảy mình ngẩng đầu lên, nhìn  Niệm Bình chăm chú. Mái tóc Ä‘en dài cá»§a bà rá»§ xuống, như má»™t dòng suối đổ dài  trên lưng, bá»™ đồ ngá»§ bằng the má»ng, cá»™t thắt ngang lưng, bà vẫn mảnh mai, thon  nhá», vẫn quyến rÅ©, xinh tươi. Bất giác, ông tiến đến bên bà, hương thÆ¡m cá»§a  miếng bánh mì nướng tá»a lan trong phòng, thế nhưng vẫn không lấn áp được mùi  hương thoang thoảng tá»a ra từ da thịt, tóc tai bà. Ông nhìn bà chăm chú, tỉ mỉ,  bà đón lấy ánh mắt ông, cÅ©ng nhìn lại ông không chá»›p mắt. Ông lại nghe trái tim  mình thoáng qua má»™t thoáng Ä‘au nhói, bất giác, ông đưa tay ra, ôm choàng lấy bà  vào lòng, đầu ông tá»±a nhẹ vào tai bà, thì thầm: 
       - Niệm Bình, em có bao giỠnghĩ rằng,  chúng ta có thể có thêm một đứa con nữa không? 
       Niệm Bình giáºt nảy mình đẩy chồng ra,  trừng tháºt to đôi mắt: 
       - Cái gì? Anh khùng rồi à? Tại sao lại  đột nhiên nghÄ© ra chuyện kỳ cục váºy? Tâm Nhụy đã hai mươi tuổi rồi, em cÅ©ng đã  già rồi, làm sao lại sinh con nữa? Huống chi, bây giá» anh muốn có con để làm  gì? 
       Hàn SÆ¡n thở ra má»™t hÆ¡i dài tháºt  nhẹ: 
       - Từ lâu anh vẫn thÃch trẻ con, Tâm Nhụy  lá»›n rồi, thế nào rồi cÅ©ng có má»™t ngày nó sẽ rá»i khá»i chúng ta, có thể, thêm má»™t  đứa con, sẽ làm cho sinh hoạt cá»§a chúng ta thêm chút thú  vị... 
       - Anh cảm thấy rằng... sinh hoạt của  chúng ta khô khan, nhàm chán lắm sao? 
       Bà há»i, trong giá»ng nói bà chứa đựng má»™t  ná»—i sầu man mác. 
       Ông vội vàng nói:  
       - Không phải khô khan, nhàm chán! Mà là  đơn Ä‘iệu. Rất lâu rồi, sinh hoạt cá»§a chúng ta như thể má»™t chiếc đồng hồ Ä‘iện,  má»—i ngày xoay tròn Ä‘á»u đặn, không nhanh không cháºm, thứ tá»± ngăn  nắp... 
       Bà buồn bã ngắt lá»i ông, đôi mi cong cúi  thấp xuống, ná»—i sầu trong giá»ng nói cá»§a bà càng lúc càng tăng  thêm: 
       - Chỉ cần chiếc đồng Ä‘iện không dừng lại,  anh cÅ©ng không nên cảm thấy không thá»a mãn, có thể, Ä‘iá»u chúng ta thiếu sót,  không phải là trẻ con. Cuá»™c hôn nhân hai mươi năm là má»™t con đưá»ng dài thăm  thẳm, có phải là anh Ä‘i đã mệt má»i rồi không? Có thể, anh đã cảm thấy nhàm chán?  Em già rồi... 
       Ông kêu nhẹ lên, hÆ¡i  giáºn: 
       - Nói báºy! Em biết rõ rằng em vẫn còn  xinh đẹp! 
       - Thế nhưng, em không còn hấp dẫn anh  được nữa! Không còn cảm giác mới mẻ nữa... 
       - Äừng nói! 
       Ông cháºn lá»i bà, đặt bàn tay mình lên đầu  bà, vuốt ve mái tóc bà má»™t cách trìu mến. Trong nhất thá»i, cả hai Ä‘á»u cùng không  nói chuyện, chỉ yên lặng đứng đó, lặng lẽ tá»±a vào nhau, căn phòng tháºt yên tÄ©nh,  tháºt êm ả, ánh mặt trá»i chiếu đầy ánh sáng, lan tràn khắp cả  phòng. 
       Tâm Nhụy từ trong phòng ngá»§ cá»§a nàng chạy  ra ngoài, nàng đã thay xong bá»™ y phục đơn giản, gá»n ghẽ và tươi mát, chiếc áo  sá»c đỠvà cái quần jean bó sát đôi chân thon thả, chân nàng mang đôi giày boot  bằng da má»m mại. Hôm nay Ä‘i chÆ¡i ở ngoài trá»i, hôm nay Ä‘i biển ăn barberque,  nàng Ä‘eo trên vai chiếc túi bằng vải jean gá»n nhẹ, vừa Ä‘i vừa nhảy xuống cầu  thang. 
       Äá»™t nhiên, nàng dừng chân lại, chiếc túi  vải trên tay rá»›t xuống đất, lăn long lóc, phát ra tiếng bình bình lăn quay xuống  chân thang. Tiếng động đó làm cả hai vợ chồng Hàn SÆ¡n giáºt mình, há» vá»™i vàng rá»i  nhau, cùng ngẩng đầu lên, Tâm Nhụy Ä‘ang đứng như trá»i trồng trên đầu cầu thang,  chiếc miệng nhá» cá»§a nàng Ä‘ang há hốc, như thể Ä‘ang nhìn thấy chuyện gì đó tháºt  quái dị. Má»™t lúc, nàng má»›i đưa tay lên vá»— vá»— vào trán mình, bắt đầu la toáng lên  má»™t cách kinh thiên động địa: 
       - Trá»i ạ! Hôm nay là ngày gì váºy? Là ngày  cá»§a những tình nhân hở? Hay là ká»· niệm ngày cưới cá»§a ba  mẹ? 
       Gương mặt cá»§a Niệm Bình bất giác bừng đỠ lên. Äi đến bên bàn ăn, bà ngượng nghịu cầm hai miếng bánh mì lên, nói lãng  Ä‘i: 
       -  Tâm Nhụy, con ăn bánh mì không? 
       - Dạ ăn! Dĩ nhiên là ăn  chứ! 
       Tâm Nhụy cưá»i hì hì, từ cầu thang chạy  xuống, cả ngưá»i nàng toát ra má»™t sức sống trẻ trung, tươi mát, gương mặt ngây  thÆ¡ cá»§a nàng tràn đầy ánh sáng mặt trá»i, cả ngưá»i nàng như thể má»™t ngá»n gió  Xuân, mang theo hương vị quyến rÅ©, thÆ¡m tho cá»§a mùa Xuân thanh bình đôi lứa.  Nàng chạy thẳng đến bên mẹ, chụp lấy miếng bánh mì má»›i vừa nướng  xong: 
       - Con Ä‘i ngay bây giá», không làm phiá»n ba  mẹ đâu!... Ba mẹ trông giống như đôi vợ chồng má»›i cưới  quá!... 
       Nàng vừa nói, vừa nhe miệng ra cưá»i toe  vá»›i mẹ tháºt hóm hÄ©nh. Nàng bá» miếng bánh mì vào miệng nhai ngồm ngoàm, đưa mắt  nhìn nhìn mẹ, lại đưa mắt nhìn nhìn cha, thở ra má»™t hÆ¡i dài nhẹ nhàng, thá»a  mãn. 
       -... Thì ra hạnh phúc là như thế này  đây! 
       Nàng mở miệng nói, miếng bánh mì vướng  trong mồm làm cho những chữ quyện vào nhau, lùng bùng không rõ. Bước tá»›i chân  thang, nhặt chiếc túi vải cá»§a mình, nàng quay ngưá»i sang nhìn ra cá»a  sổ. 
       PhÃa ngoài cá»a sổ, là má»™t phiến nắng vàng  chan hòa, sáng láng. 
 
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:29 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Äây không phải là mùa Ä‘i biển, mùa Hè vẫn  chưa bắt đầu, ý Xuân vẫn còn Ä‘ang lan tràn khắp chốn. Trên bãi biển, gió thổi  lên ngưá»i, mang theo hÆ¡i lạnh gây gây và buốt giá. Thế như Tâm Nhụy lại không há»  sợ lạnh, nàng cởi đôi boot ra, để chân trần Ä‘i dá»c theo bá» biển, theo vết những  gợn sóng nhá» lăn tăn. Hoa sóng khi trồi khi sụt, đánh báºp bá»nh vào đôi chân nhá»  cá»§a nàng, đôi khi văng lên trên, làm ướt ống quần nàng, và ướt luôn cả áo nàng.  Tay áo nàng xăn lên táºn trên cao, vì, lâu lâu nàng lại cúi ngưá»i xuống, nhặt lên  má»™t vỠốc nhá» lá»™ trên cát sau khi nước rút, rồi lại liệng nó ra phÃa xa xa ngoài  biển. Äá»™ng tác đó cá»§a nàng, tạo nên má»™t tư thế như khiêu vÅ© tháºt tá»± nhiên, làm  cho Lương Chà Văn Ä‘ang ở bên cạnh nàng, không thể không dùng đôi mắt thưởng  thức, theo dõi những cỠđộng không há» làm dáng mà vẫn yểu Ä‘iệu, thanh thoát đó  cá»§a nàng không chá»›p mắt. 
       Tâm Nhụy lại nhặt một chiếc vỠốc lên,  nhìn chăm chú như nghiên cứu, đột nhiên nàng cất tiếng  nói: 
       - Em không thÃch các ông nhà văn, nhà  thÆ¡, bá»n há» ngưá»i nào cÅ©ng chua như dấm ấy. 
       Lương Chà Văn há»i: 
       - Em quen với bao nhiêu nhà văn, nhà  thơ? 
       - Không quen ngưá»i nào  hết! 
       - Như váºy, làm sao em biết há» chua như  dấm? 
       Tâm Nhụy hơi nhướng cao đôi chân  mày: 
       - Em Ä‘oán như váºy. Vả lại, từ xưa đến  nay, các nhà văn, nhà thÆ¡, ông nào ông nấy Ä‘á»u nghèo rá»›t mồng tÆ¡i! Cái ông già  há» Äá»— ấy, ở trong má»™t cái nhà lá, có cái nóc nhà mà cÅ©ng giữ không được, để cho  gió cuốn Ä‘i mất, lại còn rượt theo, rượt không kịp, lại còn khóc nữa chứ! Tháºt  là "dởm" hết sức! 
       Lương Chà Văn hÆ¡i chau đôi chân mày,  chàng cố nặn đầu suy nghÄ©, cuối cùng không nhịn được, chàng cất tiếng  há»i: 
       - Có chuyện như váºy sao? Ông già há» Äá»— đó  là ai váºy? 
       Tâm Nhụy nói một cách khoa  trương: 
       - Nhà thÆ¡ Äá»— Phá»§ tên tuổi như thế, mà anh  không biết à? Váºy mà anh cÅ©ng há»c Văn Khoa! 
       Lương Chà Văn mỉm  cưá»i: 
       - á»’! Thì ra từ nãy giá», em Ä‘ang nói vá»  các văn thi sÄ© thá»i xưa! Em Ä‘ang nói tá»›i bài thÆ¡ "Bát nguyệt thu cao phong ná»™  hiệu, quyện ngã ốc thượng tam trùng mao!" đấy hả? 
       Tạm dịch: 
             - Tháng  tám trá»i thu gió thổi cao, 
             Cuốn  phăng mái lá để ta rầu!  
       - Äúng váºy, mái nhà lá bị cuốn Ä‘i mất thì  mất chứ có sao đâu, ông ta còn rượt theo để làm gì? Äám con nÃt nghịch ngợm ôm  Ä‘i mất đám lá lợp nhà cá»§a ông ta, ông lại kèm rèm: "Nam thôn quần đồng hà ngã  lão vô lá»±c, nhẫn năng đối diện vi đạo tặc, công nhiên bao mao nháºp trúc khứ,  thần tiêu thiệt táo hô bất đắc,..." tháºt là dởm, tháºt là dởm vô cùng! Cái ông  già há» Äá»— ấy, vừa khó chịu, lại vừa nhá» nhen! Lại không có phong độ chút nào! Ai  cÅ©ng nói thÆ¡ cá»§a Äá»— Phá»§ hay, em thì lại không thÃch tà nào. Tụi con nÃt ôm Ä‘i  cá»§a ông ta có má»™t chút lá, ông ta đã mắng ngưá»i ta là đạo tặc, tháºt là dởm! Tháºt  là dởm! Cứ má»—i lần Ä‘á»c tá»›i bài thÆ¡ này, là em nổi giáºn ngay! Anh xem ông già há»  Lý, làm thÆ¡ có khà phách biết mấy; "Quân bất kiến Hoàng Hà chi thá»§y thượng thiên  lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi!" Äá»c lên nghe tháºt là dá»… chịu. Rồi nào là "Cụ  hoài dáºt hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt!" tháºt là hào  phóng vô cùng! Rồi thêm "Ngã bổn Sở cuồng nhân, cuồng ca tiếu Khổng  Khâu!" nghe tháºt là hay! Em thÃch ông già há» Lý, ghét ông già há»  Äá»—! 
       Tạm dịch: 
             - Bá»n trẻ  thôn Nam hiếp ngưá»i già, 
             Dám ngang  nhiên trộm trước mặt ta, 
             Ôm lá vào  rừng như chỗ trống, 
             Kêu rát  hơi tàn chẳng kẻ ra! 
             (thÆ¡ Äá»— Phá»§) 
             - Thấy  chăng dòng nước Hoàng Hà, 
             Chảy ra  biển cả, nào ca ngày vá»!  
             (thơ Lý Bạch) 
             - Ngày  tháng tiêu dao hồn vẫn tráng, 
             Muốn lên  thiên thượng ngắm trăng vàng! 
             (thơ Lý Bạch) 
             - Ta vốn  ngưá»i cuồng nước Sở, 
             Cất giá»ng  cuồng ca ngạo Khổng Khâu!  
             (thơ Lý Bạch) 
             (Khổng Khâu tức là Khổng Tá» - chú  thÃch cá»§a ngưá»i dịch) 
       Lương Chà Văn nghiêng đầu qua nhìn nàng,  chút nắng vàng còn sót lại cá»§a mặt trá»i, nhuá»™m đầy trên ngưá»i, trên mặt nàng,  làm cho toàn thân nàng như thể dát lên má»™t lá»›p hoàng kim óng ánh. Nàng có đôi  chân mày sáºm, đôi mắt to, mái tóc nàng bị gió thổi rối bá»i bá»i, đôi gò má nàng  đỠhồng hồng, chiếc miệng nhá» nhanh nhẹn di động, cả má»™t câu nói tràng giang đại  hải tuôn ra từ cá»a miệng nàng như má»™t dòng nước tuôn tuôn chảy, trÆ¡n tru như  thác nước ào đổ từ trên đỉnh cao xuống. Chàng nhìn đến ngẩn  ngÆ¡. 
       Tâm Nhụy quăng Ä‘i vỠốc nhá» trên tay  mình, rồi lại cúi ngưá»i xuống nhặt lên má»™t cái khác. Äứng thẳng ngưá»i lên, nàng  chạm phải ánh mắt chàng. Ãnh mắt chàng sâu thăm thẳm và sáng ngá»i ngá»i, má»—i lần  nàng tiếp xúc vá»›i ánh mắt chàng, nàng Ä‘á»u cảm thấy trái tim mình Ä‘áºp mạnh má»™t  cách vô duyên cá»›. Nàng cảm thấy trong ngÅ© quan cá»§a Lương Chà Văn, phần đặc biệt  nhất là đôi mắt cá»§a chàng, chúng giống như hai miệng giếng sâu thăm thẳm, nàng  không bao giá» biết được dưới đáy giếng đó chứa đựng những gì, thế nhưng lại có  thể tá»± nhiên cảm nháºn rằng, trong đó ngoại trừ cái dòng sinh mệnh cuồn cuá»™n chảy  cá»§a chàng, còn chứa đựng rất nhiá»u những bảo váºt vô cùng phong phú. Từ lúc quen  anh em nhà há» Lương đến giá», Tâm Nhụy cứ bị đôi mắt đó làm cho mê hoặc và thu  hút. Bây giá», nàng lại cảm nháºn được cái sức mạnh làm cho trái tim nàng nhảy  bình bịch đó. 
       Nàng trừng mắt nhìn Chà Văn, vì muốn che  dấu Ä‘i sá»± dao động trong táºn cùng tâm hồn mình, nàng cất tiếng nói, trong giá»ng  nói chứa đầy sá»± khiêu chiến:  
       - Anh trừng mắt nhìn em làm chi váºy?...  Em biết, anh không đồng ý vá»›i cái nhìn cá»§a em, mấy ngưá»i há»c văn chương như anh,  Ä‘á»u tôn sùng Äá»— Phá»§! Trong bụng anh thế nào cÅ©ng mắng là em không biết gì hết,  mà còn bày đặt lý luáºn, phát biểu cảm tưởng! 
       Lương Chà Văn nhìn nàng chăm chú, trong  đầu mày Ä‘uôi mắt, chứa đầy nét dịu dàng, thành tháºt, thâm trầm. Sá»± dịu dàng đó  làm cho trái tim nàng Ä‘áºp liên hồi: 
       - Không! Anh đang nghĩ, em là một cô gái  rất kỳ lạ! 
       - Tại sao? 
       - Thấy em suốt ngày hi hi ha ha như thế,  nhảy nhót nô đùa như thế, giống như má»™t đứa trẻ vô tư, không biết gì hết, thế  nhưng, em lại có thể Ä‘á»c thÆ¡ cá»§a Lý Bạch và Äá»— Phá»§ má»™t cách vô cùng lưu  loát! 
       Gương mặt của Tâm Nhụy bừng đỠ lên: 
       - Ha! Äiá»u này có gì là kỳ quái đâu! Anh  quên là mẹ em há»c Văn Há»c Trung Quốc à! Từ khi còn bé tÃ, em chưa há»c chữ, đã  theo mẹ em há»c thuá»™c lòng quyển "300 Bài ThÆ¡ ÄÆ°á»ng" rồi, sá»± nghiệp cá»§a ba càng  phát đạt, em càng há»c thuá»™c lòng thÆ¡ nhiá»u hÆ¡n! 
       - Sao váºy? 
       - Ba Ãt khi có mặt ở nhà, mẹ dùng việc  dạy em Ä‘á»c thÆ¡ làm thú tiêu khiển! 
       - Cho dù là như thế, em cũng không đơn  giản lắm đâu!... 
       Ãnh mắt cá»§a Lương Chà Văn càng thêm dịu  dàng hÆ¡n, thâm trầm hÆ¡n, dịu dàng như thể ngá»n sóng nước Ä‘ang tràn lên, bao phá»§  lấy đôi gót chân nàng. Chàng thấp giá»ng nói: 
       - Tâm Nhụy... Em biết không? Trong những  cô gái mà anh quen biết, em là ngưá»i có chiá»u sâu... 
       - Ã... 
       Tâm Nhụy kêu rú lên, vá»™i vàng dùng hai  tay bịt lá»— tai mình lại, gương mặt nàng đỠbừng lên như ánh tà dương rá»±c lá»a.  Nàng vá»™i vàng kêu lên, như đĩa dẫm phải vôi: 
       -... Anh đừng nên bao giá» nói rằng em có  chiá»u sâu, em mà nghe những câu nói đó, là tay chân em nổi da gà hết trá»i. Anh  đừng nên bị em gạt, em chỉ là đứa giá»i trò huênh hoang khoác lác mà thôi, hôm  nay nói chuyện văn chuyện thÆ¡, ngày mai nói chuyện nhạc chuyện kịch, tháºt sá»±,  biết được tên tuổi cá»§a má»™t số nhà văn, nhà thÆ¡ trong nước và ngoại quốc, không  có nghÄ©a là có chiá»u sâu, em ghét nhất là những ngưá»i làm ra vẻ trà thức, há»c  vấn cao, anh đừng bao giá» sắp em vào những hạng ngưá»i đó, em sẽ xấu hổ và giáºn  dữ ghê lắm! Em chỉ nghÄ© đến đâu là nói đến đó mà thôi, chiá»u sâu cá»§a em chỉ dầy  khoảng chừng má»™t trang giấy! Ba em nói rất đúng, em lúc nào cÅ©ng là má»™t con bé  Ä‘iên, huấn luyện như thế nào cÅ©ng không trở thành thục  nữ... 
       - Ai muốn làm thục  nữ? 
       Má»™t giá»ng nói hùng háºu, thô lá»— đột nhiên  xen vào. Tâm Nhụy chưa kịp xác định xem giá»ng nói đó là cá»§a ai, Lương Chà Trung  đã chạy vèo qua mặt nàng như má»™t cÆ¡n gió lốc, thẳng tiến vá» phÃa má»™t má»m đá nhô  ra trên bải biển gần đó. Tâm Nhụy đứng ngay lại, má»™t hình dạng to lá»›n khác lại  chạy vụt ngang mình nàng, rượt theo Chà Trung, đó chÃnh là anh chàng ngố Triệu  Chấn Ã! Hai hình bóng rượt Ä‘uổi đó thu hút sá»± chú ý cá»§a Tâm Nhụy, nàng kêu lên  tháºt to: 
       - Các anh Ä‘ang làm gì  váºy? 
       Chà Trung kêu to lên, không quay đầu  lại: 
       - Thi chạy xem ai đến má»m đá kia trước  nhất! 
       Tâm Nhụy nổi hứng lên, nàng cúi xuống xăn  ống quần, kêu lên: 
       - Em cũng muốn tham  gia! 
       Chà Trung kêu: 
       - Không cho con gái tham gia! Có té không  ai đỡ lên đâu! 
       Tâm Nhụy giáºn dữ: 
       - Ai bị té? Ai bắt mấy ngưá»i đỡ? Em nói  tham gia là em sẽ tham gia, đồng thá»i em sẽ thắng hết má»i  ngưá»i! 
       Nàng dang rộng bước chân, bắt đầu chạy vỠ hướng tảng nham thạch. 
       Chà Văn đứng như trá»i trồng ở đó, ngẩn  ngÆ¡ nhìn theo bóng dáng cá»§a Tâm Nhụy Ä‘ang chạy Ä‘i. Äôi chân nàng thon dài, cân  đối, nhanh nhẹn đạp trên làn nước chạy như bay. Chiếc áo sÆ¡ mi cá»§a nàng đã được  kéo ra bá» phÃa ngoài quần, bá»c gió quáºt phần pháºt như cây cá». Mái tóc ngắn cá»§a  nàng bay tung lên, thân hình lanh lẹ như má»™t con sóc nhá». 
       Tâm Nhụy đã rượt gần tá»›i Triệu Chấn Ã,  nàng kêu lên tháºt to từ phÃa sau lưng: 
       - Triệu Chấn Ã! 
       - Cái gì váºy? 
       Triệu Chấn à má»™t mặt tiếp tục chạy, má»™t  mặt vừa thở hồng há»™c, vừa há»i. Cái đầu to và cái thân hình to lá»›n cá»§a anh chàng,  làm cho động tác chạy nhảy cá»§a anh chàng trông tháºt vụng vá». Tâm Nhụy kêu  lên: 
       - Hạnh Tú Ä‘ang gá»i anh  kìa! 
       Bước chân cá»§a Triệu Chấn à hÆ¡i cháºm  lại: 
       - Gá»i tôi để làm  gì? 
       - Nó có chuyện muốn nói với  anh! 
       Bước chân cá»§a Triệu Chấn à càng cháºm hÆ¡n  nữa: 
       - Chuyện gì? 
       Tâm Nhụy đã rượt kịp theo hắn, kêu lên  tháºt to: 
       - Ai mà biết nó có chuyện tâm tình gì đó  muốn nói vá»›i anh! Anh mà không Ä‘i, coi chừng nó giáºn đấy! 
       - Vâng! 
       Anh chàng ngố đó dừng chân lại, vá»™i vàng  quay ngưá»i chạy ngược trở vá» hướng cÅ©. 
       Tâm Nhụy ôm bụng cưá»i nắc nẻ, vừa cưá»i  vừa thở hì hục, nàng tiếp tục rượt theo Chà Trung. Thế nhưng Chà Trung lại không  dá»… rượt như Triệu Chấn Ã, chàng rắn chắc, nhanh nhẹn và linh hoạt, đôi chân tháºt  dài, má»—i má»™t bước khoa ra Ä‘á»u dài gần gấp ba lần bước chân nàng, nàng nhìn thấy  mình đã không thể nào rượt theo kịp, bèn định làm theo má»ng cÅ©, cất tiếng kêu  lên tháºt to: 
       - Lương Chà Trung! 
       Chà Trung đã chạy đến phÃa dưới tảng nham  thạch, đối vá»›i tiếng kêu cá»§a Tâm Nhụy, anh chàng giả vá» như chẳng nghe, chàng  dùng cả hai tay, bắt đầu leo lên tảng nham thạch như con vượn rừng lanh lẹ. Tâm  Nhụy cuống lên, nàng gân cổ lên kêu tháºt to: 
       - Chà Trung! Lương Chà Trung! Äợi em má»™t  chút! 
       Chà Trung kêu vá»ng trở  lại: 
       - Còn lâu mới đợi  à! 
       Tâm Nhụy cắn răng  nói: 
       - Không đợi thì không đợi! Äể xem em có  theo kịp không thì biết! 
       Chà Trung cưá»i tháºt  to: 
       - Ha! Em muốn theo anh hả? Lương Chà Trung này số gì cũng không tốt, chỉ có số đào hoa là tốt nhất, đi đến đâu cũng  có con gái đòi theo! 
       Tâm Nhụy kêu lên giáºn  dữ: 
       - Lương Chà Trung, anh nói báºy nói bạ gì  thế? 
       - Anh nói báºy sao? ChÃnh miệng em đã nói  là muốn theo anh mà! 
       - Hứ! Tháºt là vô  duyên! 
       - Không phải anh vô duyên, mà là em không  biết xấu hổ! 
       - Tháºt là đáng  chết! 
       Tâm Nhụy giáºn dữ kêu lên, thân hình nàng  tiếp tục xông vá» phÃa trước, đột nhiên, chân nàng vấp phải má»™t khúc cây nằm láºp  lá» bên mé nước, thân hình nàng đứng không vững, miệng nàng bất giác báºt lên  tiếng rú kinh hoàng: 
       - Ui cha! Chết rồi! 
       Vừa rú xong, cả ngưá»i nàng đã ngã sóng  soài trên bãi cát. 
       Cả bá»n nhôn nhao xao động cả má»™t khu bãi  biển. 
       Tâm Nhụy nằm dài trên cát, trong nhất  thá»i, nàng đứng dáºy không nổi, chỉ cắn răng mà rên ư ư. Chà Văn, Hạnh Tú và  Triệu Chấn à đá»u ba chân bốn cẳng chạy vá» phÃa nàng, vây quanh lấy nàng. Hạnh Tú  cúi ngưá»i xuống, dùng tay ôm lấy đầu nàng, há»i bằng má»™t giá»ng lo  lắng: 
       - Sao váºy? Tâm Nhụy? Có bị thương chá»— nào  không? 
       Tâm Nhụy nhìn lên, Triệu Chấn à đang trố  mắt nhìn nàng trừng trừng, như thể Ä‘ang xảy ra má»™t tai há»a gì to lá»›n lắm. Chà  Văn hÆ¡i chau đôi chân mày, ánh mắt Ä‘ong đầy sá»± lo lắng và thương xót. Hạnh Tú  vừa cuống vừa lo, không ngừng cất tiếng há»i: 
       - Sao váºy chứ? Có bị thương chá»— nào  không? 
       Chà Văn cúi ngưá»i  xuống: 
       - Hạnh Tú, em xem xét phần đầu của cô ấy,  anh xem xét phần chân. 
       Tâm Nhụy vá»™i vã rút đôi chân lên phÃa  trên má»™t chút, miệng nàng rên rỉ lá»›n tiếng hÆ¡n nữa, tháºt là cà chá»›n, cái tên  chết bầm Chà Trung vẫn chưa chịu dẫn xác tá»›i! Nàng lặng lẽ nheo nheo mắt vá»›i  Hạnh Tú, tiếng rên rỉ từ miệng nàng lại càng to hÆ¡n nữa: 
       - Hạnh Tú, ui cha... Tao nghĩ chắc là  chân tao gảy rồi! Ui cha... tao nghĩ là tao sắp ngất đi rồi. Ui cha... ui  cha... 
       Äôi con ngươi cá»§a Hạnh Tú xoay tròn, đột  nhiên nàng vỡ lẽ ra. Thì ra con nhá» này Ä‘ang giả vá» kêu Ä‘au, nó Ä‘ang dùng kế dụ  binh! Nàng cảm thấy buồn cưá»i, gương mặt bầu bÄ©nh cá»§a nàng hiện lên hai núm đồng  tiá»n sâu hoắm. Nàng đưa mắt liếc nhìn anh Hai Chà Văn, gương mặt cá»§a chàng vì lo  lắng mà trở nên trắng bệch Ä‘i. Nàng lại đưa mắt liếc nhìn anh Ba Chà Trung cá»§a  mình; trá»i ạ! Cái thằng cha đó đã ngồi ngất ngưởng trên má»m đá cao nhất cá»§a tảng  nham thạch, bình chân như vại, Ä‘ang từ từ rút lấy chiếc khẩu cầm trong túi quần  ra, đưa lên miệng thổi má»™t cách thản nhiên như không há» có chuyện gì xảy  ra. 
       Tiếng kêu "ui cha" cá»§a Tâm Nhụy chưa dứt,  nàng đã nghe tiếng khẩu cầm cá»§a Chà Trung vang lên, hÆ¡i khá»±ng ngưá»i lại, nàng bò  rá»™t ngay dáºy, ngẩng đầu nhìn lên, Chà Trung Ä‘ang ngồi ngất nghểu trên đó, đưa  mắt nhìn vào cả bá»n cưá»i hì hì, thản nhiên thổi bài "Santalucia" như thể rất hào  hứng. Nàng tức giáºn không thể tả nổi, đưa chân dáºm tháºt mạnh xuống đất, nàng  nghiến răng nghiến lợi mắng lên má»™t câu: 
       - Äồ chết bầm! 
       Nàng lại cất bước xông thẳng vá» hướng  tảng nham thạch. Nhìn thấy nàng chạy như thế, Triệu Chấn à trợn to mắt lên, ngÆ¡  ngác há»i má»™t câu tháºt ngá»› ngẩn: 
       - Không phải cô ấy bị gãy chân rồi  sao? 
       Hạnh Tú cưá»i phì lên trừng mắt nhìn Triệu  Chấn Ã: 
       - Chân nó có gãy đâu, chỉ có anh là ngố  quá thôi! 
       Chà Văn cúi đầu xuống, dùng chân đá đá  vào cát má»™t cách vô ý thức, chàng nhìn thấy khúc cây làm vấp ngã Tâm Nhụy ban  nãy, là má»™t gốc cây đã già. Chàng cúi cong ngưá»i xuống nhặt lên khúc cây đó lên,  ngắm nghÃa, thân cây bị bám đầy rêu xanh và rong biển, chàng đưa tay cháºm chạp,  từ từ gỡ ra từng sợi rong biển, hình như muốn làm cho sạch Ä‘i. Hạnh Tú lặng lẽ  đưa mắt nhìn chàng, thấp giá»ng lầm bầm cho má»™t mình mình  nghe: 
       - Ngó bá»™, nó không hù được ngưá»i muốn hù,  mà lại làm cho ngưá»i khác bị hù! 
       Triệu Chấn à lại há»i má»™t cách ngá»›  ngẩn: 
       - Em Ä‘ang nói gì  váºy? 
       Hạnh Tú cưá»i hì hì, nàng nói tháºt  nhanh: 
       - Không có nói gì cả! Hai anh mau mau  giúp em đốt lá»a lên, chúng ta bắt đầu nướng thịt ăn là vừa rồi  đó! 
       Trên tảng nham thạch, bài "Santalucia"  cá»§a Chà Trung chỉ thổi được có má»™t ná»a, Tâm Nhụy đã leo lên được đến bên trên,  đứng đối diện vá»›i chàng. Chàng đưa mắt nhìn nhìn nàng, không nhúc nhÃch động  Ä‘áºy, chàng vẫn tiếp tục thổi cây khẩu cầm cá»§a mình. Tâm Nhụy phùng mang trợn má,  nét giáºn dữ hiện rõ trên gương mặt, đôi mắt to tròn như tóe lá»a, nhìn trừng  trừng vào chàng, gay gắt. Chàng đón nháºn ánh mắt nàng, trên gương mặt sạm màu vì  ánh mặt trá»i chiếu rá»i, có đôi mắt lấp lánh ánh sáng và nét mặt thản nhiên bất  cần Ä‘á»i. Nhìn mãi, nhìn mãi, nét giáºn dữ trong đáy mắt nàng từ từ tan Ä‘i, mà bị  thay thế bằng má»™t ánh nhìn gần như buồn bã. Nàng ngồi xuống trước mặt chàng,  dùng hai tay ôm lấy gối, nhìn thẳng vào chàng không chá»›p  mắt. 
       Chàng đã thổi xong bài hát, lấy chiếc  khẩu cầm xuống. 
       Äá»™t nhiên nàng nói: 
       -  Cái miệng anh to quá. Trông xấu vô cùng. 
       Chàng hừ lên một  tiếng: 
       - Hừ. Rất thÃch hợp để  hôn. 
       - Không biết mắc cở. Sao anh không nói là  thÃch hợp thổi khẩu cầm? 
       Chàng nhún nhún  vai: 
       - Kiểu hôn cá»§a anh hay hÆ¡n thổi khẩu cầm  nhiá»u, có muốn thá» hay không? 
       - Nghèo mà ham! 
       Chàng lại nhún nhún vai. Nàng tiếp tục  nói: 
       - Chân mày cá»§a anh Ä‘áºm quá, đôi mắt lại  không đủ to, có ai nói vá»›i anh rằng, anh không đẹp trai bằng Chà Văn  không? 
       Chàng lại nhún vai. 
       - Váºy sao?  
       Chàng há»i, thản nhiên, bất cần. Lấy khẩu  cầm lên, chàng lại đưa vào miệng, tiếp tục thổi, vừa thổi được hai nốt nhạc, Tâm  Nhụy đã đưa tay giáºt lấy cây khẩu cầm, la lên má»™t cách giáºn  dá»—i: 
       - Không được thổi  nữa! 
       Chàng chụp ngay cánh tay nàng, nói như ra  lệnh: 
       - Em cấm anh à!... Trả lại đây! Mau  lên! 
       - Không! 
       Nàng trả lá»i má»™t cách bướng bỉnh, đôi mắt  to chiếu lấp lánh trước mặt chàng. Hai ngưá»i đứng ghìm nhau, chàng nắm chặt lấy  cánh tay nàng, gương mặt cá»§a hai ngưá»i cách nhau không đầy má»™t thước, hÆ¡i thở  cá»§a cả hai thổi phà vào mặt cá»§a nhau, nóng hừng há»±c. Vệt nắng cuối cùng cá»§a ánh  tà dương còn sót lại, nhuá»™m lên sóng mÅ©i và cằm cá»§a nàng thành má»™t vệt sáng  hoàng kim óng ánh. Äôi con ngươi cá»§a nàng nhìn trừng trừng vào mặt chàng, đôi  chân mày chàng khóa chặt lại, ánh mắt sắc như dao, có chút hung hăng, có chút  hoang dại. Nàng thở ra má»™t hÆ¡i nhè nhẹ, thấp giá»ng há»i: 
       - Làm sao anh biết em giả vỠ té? 
       Chàng trả lá»i tháºt ma  mãnh: 
       - Ai nói rằng anh  biết? 
       Nàng nhìn chàng trừng trừng, hình như  muốn nhìn thấu tim gan chàng: 
       - Hừ! Anh là ngưá»i được làm bằng sắt hay  sao? Làm bằng đất hay sao? Anh không có má»™t chút lòng tiếc ngá»c thương hương gì  cả sao? 
       Chàng mỉm cưá»i: 
       - Em không phải là hương, mà cÅ©ng không  phải là ngá»c. 
       Nàng hừ bằng giá»ng mÅ©i, cÅ©ng mỉm miệng  cưá»i: 
       - Nói cho dễ nghe một chút không được  sao? 
       - Từ trước đến giá» anh nói chuyện không  dá»… nghe chút nào cả, cÅ©ng giống như gương mặt cá»§a anh váºy, xấu dữ lắm. Nếu như  em muốn nghe những lá»i dá»… nghe, thì tốt nhất là nên Ä‘i nói chuyện vá»›i Chà  Văn. 
       Ãnh mắt nàng láºp tức thoáng qua má»™t tia  sáng lấp lánh, đôi chân mày bất giác nhướng lên phÃa trên. Nàng vừa cưá»i vừa  nói: 
       - Ha! Chua dữ à! Em gần như nghĩ rằng anh  đang ganh với Chà Văn đấy chứ! 
       Chàng buông cánh tay nàng ra, liếc xéo  nàng, nụ cưá»i cá»§a chàng tháºt gian ác: 
       - Em mong anh ganh hay sao? Em lại sai  nữa rồi! Em đã tự đánh giá mình quá cao! 
       - Anh... 
       Nàng tức nghẹn lá»i, đưa tay ra, nàng đẩy  tháºt mạnh vào ngá»±c chàng. 
       - Ui cha! 
       Chàng kêu lên tháºt to, tảng nham thạch  lồi lõm không Ä‘á»u, chàng lại Ä‘ang đứng trên má»™t má»m đá không lá»›n lắm, bị đẩy  mạnh như thế, chàng bị mất thăng bằng trượt xuống, thân hình ngã nhào xuống tảng  nham thạch, lưng chàng va vào má»™t má»m đá nhô ra, chàng nằm dài ra trên tảng đá,  không động Ä‘áºy gì nữa. 
       Tâm Nhụy kinh hoàng, sắc mặt nàng trắng  bệch Ä‘i, nàng nhào đến bên cạnh chàng, run giá»ng kêu lên: 
       - Chà Trung!... Chà Trung! Chà Trung! Chà Trung!... Anh có sao không? Không phải em cố ý đâu, em không có cố ý đâu,  em... 
       Nàng cắn chặt lấy đôi môi, giá»ng nói run  run, gần như muốn khóc. 
       Chàng từ trên đất ngồi báºt dáºy, cưá»i gáºp  cả ngưá»i: 
       - Ha ha! Anh bị té rõ ràng là có thá»› hÆ¡n  em nhiá»u... 
       - Anh... anh...  anh... 
       Tâm Nhụy giáºn đến nghẹn lá»i, gương mặt  nàng trắng như tuyết, ánh mắt Ä‘en thăm thẳm, đôi môi run rẩy, miệng nàng lắp bắp  không nói được thành tiếng. Nàng trừng mắt nhìn chàng mấy giây, sau đó, lắc mạnh  đầu, nàng quay ngưá»i bá» Ä‘i má»™t nước, Ä‘i được vài bước, má»›i nhá»› lại cây khẩu cầm  Ä‘ang nằm trong tay mình, nàng quăng cây khẩu cầm tháºt mạnh lên tảng đá, sau đó  vá»™i vàng tuá»™t xuống, bước tháºt nhanh Ä‘i. 
       Mặt trá»i đã chìm xuống đáy biển. Bá»n Hạnh  Tú đã đốt xong lá»a, để cái giá sắt lên phÃa trên, sắp từng xâu thịt lên giá sắt,  mùi thịt nướng bay tản mạn cả má»™t khu bãi biển. 
       Tâm Nhụy Ä‘i từ từ đến bên chá»— nướng thịt,  từ từ ngồi xuống cạnh đống lá»a, từ từ kéo đầu gối lên, từ từ dùng tay bó gối, từ  từ để cằm tá»±a lên đầu gối, ngẩn ngÆ¡ nhìn vào ánh lá»a.  
       Chà Văn vẫn còn ngồi gỡ những rong rêu  bám trên khúc cây chàng nhặt được ban nãy, trên gương mặt chàng có một thần sắc  trầm tư, chuyên chú nào đó, hình như chàng đang suy nghĩ vỠmột vấn đỠgì.   
       - Em biết không, bài thÆ¡ "Tháng tám trá»i  Thu gió thổi cao" đó cá»§a ông già há» Äá»—, chá»§ đỠchỉ ở hai câu cuối cùng: "An  đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại há»™ thiên hạ hàn sÄ© giai hoan nhan"! Ngưá»i  Ä‘á»i sau tôn sùng Äá»— Phá»§, ngoài việc thÆ¡ cá»§a ông ta có má»™t công lá»±c thâm háºu ra,  ông ta còn có má»™t trái tim biết thương ngưá»i lầm than khốn  khó! 
       Tạm dịch: 
             - ÄÆ°á»£c  nhiá»u nÆ¡i ở an bình, 
             Khắp nÆ¡i  hàn sÄ© Ä‘á»u sinh tiếng cưá»i! 
       Tâm Nhụy hÆ¡i ngẩng ngưá»i ra, ngoẻo đầu  sang nhìn Chà Văn, trong đáy mắt nàng lấp lánh má»™t luồng ánh sáng kỳ dị. Tư  tưởng cá»§a nàng vẫn còn Ä‘ang cháºp chá»n vá» Chà Trung và chiếc khẩu cầm cá»§a chàng,  đột nhiên bị kéo trở vá» vá»›i thÆ¡ Äá»— Phá»§, làm cho nàng trong nhất thá»i cảm thấy  hÆ¡i ngẩn ngÆ¡. Nàng trừng mắt nhìn Chà Văn, tâm hồn bất  định. 
       Chà Văn ngước mắt lên, nhìn nàng má»™t cái,  nhếch miệng cưá»i tháºt nhẹ, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục báºn rá»™n vá»›i khúc cây,  khúc cây đó hình tròn và có rất nhiá»u mắc to nhá» trên đó. 
 Chàng  nói một cách ung dung: 
       - Anh nghĩ, em đã quên đi cái đỠtài mà  chúng ta nói chuyện ban nãy rồi. 
       Tâm Nhụy định thần  lại: 
       - á»’, không, chỉ có Ä‘iá»u là... ông già há»  Äá»— đó cách chúng ta quá xa rồi. 
       Nàng đưa mắt nhìn ra hướng biển, mặt biển  bị nước thá»§y triá»u làm cho cháºp chá»n, sóng sánh, dưới ánh nắng nhè nhẹ buổi  chiá»u phát ra từng đốm sáng láºp lòe. Bãi biển giá» này đã thưa thá»›t bóng ngưá»i,  gió biển thổi vào mang theo hÆ¡i lạnh gây gây da thịt, ánh tà dương đã dần dần  buông màu sẫm tối. Chà Trung Ä‘ang bước từng bước dài, từ phÃa mõm đá xa tiến dần  đến. Tâm Nhụy tá»±a cằm lên trên đầu gối, nheo đôi con mắt, nhìn hững há» vá» phÃa  Chà Trung Ä‘ang Ä‘i tá»›i. 
       Chà Văn ngẩng đầu lên, đột nhiên chàng  nói: 
       - Cho dù mộng của ta có tròn đến mấy,  chung quanh cũng chỉ là những khoảng tối không cùng. 
       Nàng láºp tức quay đầu lại nhìn Chà Văn, ánh  mắt sáng long lanh. Nàng há»i: 
       - Câu đó của ai? 
       Chàng mỉm cưá»i nói: 
       - Má»™t ngưá»i không xa lắm, Từ Chà  Ma. 
       (Từ Chà Ma là má»™t trong những nhà văn  tiên phong trong phong trào viết văn bạch thoại và thÆ¡ má»›i cá»§a ná»n văn há»c Trung  Quốc cáºn đại, ông có nhiá»u truyện ngắn và thÆ¡ rất nổi tiếng - chú thÃch cá»§a  ngưá»i dịch) 
       Nàng nhướng đôi chân mày, không hỠche  dấu sự kinh ngạc và thán phục của mình: 
       - Anh có biết không, Chà Văn? Anh rất bác  há»c, làm cho ngưá»i ta cảm thấy rất nhá» bé trước mặt anh. 
       Gương mặt chàng đỠbừng  lên. 
       Chàng bắt chước giá»ng Ä‘iệu cá»§a  nàng: 
       - Em có biết không, Tâm Nhụy? Em rất  thẳng thắn, làm cho ngưá»i ta cảm thấy rất ngượng nghịu trước mặt  em. 
       Nàng cưá»i lên. 
       - Tại sao? 
       - Giống như anh cố ý làm ra vẻ trà thức. 
       Nàng nhìn chàng trừng trừng, ánh mắt sâu  sắc và bén nhạy.       Nàng  há»i: 
       - Anh có không? 
       Chàng không hiểu: 
       - Có gì? 
       - Cố ý làm ra vẻ trà thức. 
       Ãnh mắt chàng thoáng qua má»™t chút bối rối.  Chàng nói tháºt thẳng thắn: 
       - Có. Có một chút. 
       Nàng mỉm miệng cưá»i, ánh mắt vừa thâm  trầm vừa dịu dàng, mang theo má»™t chút hÆ¡i hướm làm lòng ngưá»i ngầy ngáºt. Nàng  lẩm nhẩm Ä‘á»c: 
       - Cho dù mộng của ta có tròn đến mấy,  chung quanh cũng chỉ là những khoảng tối không cùng... 
       Nàng suy nghĩ hồi lâu, lắc lắc  đầu: 
       -... Không hay, em không thÃch, ý nghÄ© đó  tiêu cá»±c quá. Äối vá»›i em mà nói, tình trạng ngược hẳn lại. 
       - Nói như váºy là  sao? 
       Nàng nói tháºt lá»›n  tiếng: 
       - Cho dù má»™ng cá»§a ta có không tròn đến  mấy, chung quanh cÅ©ng là những đưá»ng viá»n đầy ánh sáng vàng lấp lánh. Äó má»›i là  má»™ng cá»§a em. 
       Äôi mắt nàng long lanh, gương mặt nàng  bừng sáng. 
       Chàng nói bằng má»™t giá»ng hâm má»™ và thán  phục: 
       - Nói rất hay! Tâm Nhụy, em tháºt là má»™t  ngưá»i có đầu óc bén nhạy và phong phú. 
       Nàng kêu rú lên, cưá»i nắc  nẻ: 
       - Úi cha, anh lại nói như váºy nữa rồi,  anh xem, anh làm cho tay chân em nổi da gà hết trá»i rồi  đây! 
       Nàng đưa thẳng cánh tay mình sang cho  chàng xem. 
       Chàng cÅ©ng cưá»i, dùng tay nắm lấy bàn tay  nàng Ä‘ang đưa sang. 
       Chàng nói một cách đơn giản và rõ  ràng: 
       - Äó là vì em lạnh rồi đấy! Bàn tay em  lạnh như băng đây này! 
       Chàng cởi chiếc áo khoác ngoài cá»§a mình  ra, choàng lên vai nàng, chiếc áo khoác ngoài đó mang theo hÆ¡i ấm cá»§a ngưá»i  chàng, êm ái ôm vòng lấy ngưá»i nàng. Nàng có má»™t cảm giác buông thả và lưá»i lÄ©nh  má»™t cách lạ kỳ, cảm thấy như mình Ä‘ang đắm mình trong má»™t hồ nước ấm áp, dịu  dàng, tắm mình dưới ánh trăng lành và bầu trá»i đầy tinh tú, tất cả má»i váºt chung  quanh, Ä‘á»u trở nên thần kỳ và sáng láng như "nhuá»™m đầy những đưá»ng viá»n vàng lấp  lánh". 
       Chà Trung đã Ä‘i đến gần chá»— hai ngưá»i má»™t  lúc lâu, chàng lạnh lùng đứng nhìn tất cả những chuyện Ä‘ang xảy ra. Nhìn hai  ngưá»i vừa há»i vừa đáp, lại nhìn Hạnh Tú và Triệu Chấn à đang lăng xăng lo đốt  lá»a nướng thịt, xâu thịt, chuẩn bị muá»—ng nÄ©a... chàng ngồi tháºt nặng ná» xuống  cạnh nhóm lá»a, mang theo má»™t chút tÃnh chất phá hoại, chàng đưa tay ra chụp lấy  má»™t xâu thịt treo trên giá nướng, kêu lên tháºt to rằng: 
       - Ha! Thơm dữ à, anh đói đến độ có thể ăn  hết một con trâu!  
       Hạnh Tú kêu lên: 
       - Chưa ăn được! Thịt nướng chưa chÃn  mà! 
       Nàng đưa tay giáºt lấy xâu thịt trên tay  Chà Trung, để trở lại giá nướng. 
       Chà Trung nằm báºt ra phÃa sau, tay chân  xoải thẳng ra trên bải cát, cầm chiếc khẩu cầm, chàng đưa lên miệng định thổi  tiếp. Thế nhưng chiếc khẩu cầm đã bị hư rồi, thổi không thành âm Ä‘iệu, chỉ phát  ra tiếng kêu "ung ung", Chà Trung lẩm bẩm chá»i thá»: 
       - Mẹ kiếp!  
       Triệu Chấn à nghe cả ná»a buổi, phát ra  má»™t câu phê bình: 
       - Mày thổi nghe dở  quá! 
       Chà Trung quăng cây khẩu cầm ra xa, trợn  mắt nhìn Triệu Chấn Ã: 
       - Ngưá»i xấu, không biết nói chuyện, ngay  cả khẩu cầm cÅ©ng thổi nghe quá dở, đó là tao, biết chưa? 
       Hạnh Tú đưa mắt nhìn anh Ba, lại đưa mắt  nhìn anh Hai. Thân hình nhá» bé cá»§a Tâm Nhụy, Ä‘ang lưá»i lÄ©nh tá»±a vào ngưá»i cá»§a  Chà Văn, trên gương mặt nàng có má»™t nụ cưá»i ngá»t ngào đến độ làm say đắm lòng  ngưá»i, má»™t cánh tay cá»§a Chà Văn, Ä‘ang thư thả vòng ngang lưng cá»§a nàng. PhÃa  trước mặt chàng, là khúc cây to tròn mà chàng đã bá» công ngồi gỡ hết rong rêu  cho sạch sẽ. 
       - Äây là cái gì  váºy? 
       Tâm Nhụy há»i, dùng tay mò mẫm khúc cây  đó, ngá»ng đầu lên nhìn Chà Văn, vài sợi tóc cá»§a nàng phà vào mặt chàng. Äối vá»›i  những tiếng kêu la cá»§a Chà Trung, hình như nàng không há» nghe  đến. 
       Chà Văn cầm khúc cây lên, đưa cho Tâm  Nhụy nhìn, chàng há»i: 
       - Giống đầu má»™t ngưá»i đàn bà không?...  Giống em không? 
       Tâm Nhụy ngạc nhiên, nàng nhìn khúc cây  chăm chú, há»i má»™t cách tháºt dè dặt: 
       - Äúng váºy, giống đầu ngưá»i ta, nhưng  mà... em không đến đỗi xấu như váºy chứ, phải không? 
       Chà Văn báºt cưá»i lên tháºt to. Hạnh Tú rất  Ãt khi nào nghe Chà Văn cưá»i to đến như thế, bất giác nàng ngẩng ngưá»i ra nhìn.  Chà Trung quay đầu lại nhìn khúc cây đó má»™t cái, hừ nhẹ má»™t tiếng, đôi mắt nhìn  lên trá»i, nói lầm bầm má»™t mình: 
       - Khúc cây như váºy mà dá»… coi hÆ¡n ngưá»i!  Ãt nhất, nó cÅ©ng không ngã nghiêng ngã ngá»a! 
       Tâm Nhụy như giáºt mình, nàng quay đầu lại  nhìn Chà Trung, hÆ¡i nhướng đôi chân mày, hình như định gây gá»—, đôi mắt nàng mở  tròn xoe lên, sắc mặt biến Ä‘i, Hạnh Tú vá»™i vàng vá»— vá»— hai tay vào nhau, lá»›n  tiếng kêu lên: 
       - Thịt chÃn rồi! Thịt chÃn rồi! Ai muốn  ăn thịt nướng, thì hãy mau đến đây! 
       Sá»± chú ý cá»§a Tâm Nhụy bị những xâu thịt  thu hút lấy, láºp tức, nàng cảm thấy ruá»™t gan mình kêu rồn rá»™t. Nàng nuốt vá»™i  nước miếng, nhìn những xâu thịt nướng vàng thÆ¡m bằng đôi mắt hau háu, má»i ngưá»i  Ä‘á»u vây lấy nhóm lá»a, ánh lá»a làm cho gương mặt ngưá»i nào ngưá»i nấy Ä‘á»u đỠ bừng. 
       Sắc đêm đã đến. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:30 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Äêm đã rất khuya, rất khuya  rồi. 
       Äá»— Má»™ng Thưá»ng ngồi bên cạnh giưá»ng con  gái, đưa ánh mắt thương xót, Ä‘au đớn, khổ sở nhìn trừng trừng vào VÅ© Äình Ä‘ang  nằm yên lặng trên giưá»ng. Gầy gò, xanh xao, không má»™t chút sinh khà và vô cùng  tá»™i nghiệp. Con bé nằm ở đó, mở to đôi mắt ngây thÆ¡ vô tá»™i, lặng lẽ nhìn Má»™ng  Thưá»ng. Ãnh mắt đó làm cho ngÅ© tạng lục phá»§ cá»§a Má»™ng Thưá»ng như bị vò xé nát  tan. Bà đưa tay sá» vào cằm con gái, chiếc cằm vừa nhá» vừa nhá»n, má»ng manh, yếu  Ä‘uối như thể má»™t món đồ bằng thá»§y tinh dá»… vỡ. Äúng váºy, từ nhá» VÅ© Äình đã giống  như má»™t tác phẩm nghệ thuáºt làm bằng thá»§y tinh, lung linh trong suốt, xinh đẹp  sáng ngá»i, nhưng không thể nào chịu đựng nổi những sá» mó, va chạm cá»§a những bàn  tay phàm phu tục tá», bất cứ lúc nào, ở đâu, hình như con bé cÅ©ng Ä‘á»u có thể vỡ  tan ra thành từng mảnh vụn. Sá»± suy nghÄ© đó làm cho lòng bà nhói Ä‘au, bà hÃt nhẹ  vào má»™t hÆ¡i dài lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn vào Hạ Hàn SÆ¡n Ä‘ang ngồi ở phÃa bên kia  giưá»ng. 
       Hạ Hàn SÆ¡n Ä‘ang cầm trên tay má»™t ống kim  chÃch tháºt to, tháºt thô, chuẩn bị chÃch vào tÄ©nh mạch cá»§a VÅ© Äình. Tay áo cá»§a VÅ©  Äình xăn lên đến trên vai, cái cánh tay vừa gầy, vừa nhá» cá»§a nàng hình như không  to hÆ¡n ống kim chÃch bao nhiêu, trên cánh tay trắng trẻo đó, Ä‘á»u nhìn thấy rõ  những đưá»ng gân xanh ẩn hiện. Hàn SÆ¡n tìm đưá»ng gân máu, đâm thẳng cây kim vào  đó, Má»™ng Thưá»ng vá»™i vàng đưa mắt nhìn sang chá»— khác, đôi chân mày cau lại. Ãnh  mắt cá»§a bà chạm phải ánh mắt cá»§a con gái, đôi chân mày cá»§a VÅ© Äình hÆ¡i nhướng  lên má»™t chút, kiên nhẫn chịu đựng nổi Ä‘au cá»§a cây kim vừa chÃch vào, nhìn mẹ cố  gắng nhếch miệng nở má»™t nụ cưá»i yếu á»›t như xin lá»—i. 
       Nàng đưa tay sá» soạng lấy bàn tay cá»§a mẹ,  kêu lên bằng má»™t giá»ng dịu dàng, nhá» nhẹ: 
       - Mẹ, xin lá»—i mẹ, con đã làm cho mẹ lo  lắng quá nhiá»u. 
       Má»™ng Thưá»ng cảm thấy có má»™t luồng hÆ¡i  nóng Ä‘ang dâng thẳng lên tròng mắt cá»§a mình, bà vá»™i vàng  nói: 
       - Sao con lại nói như thế? Äau yếu là  chuyện có ai muốn đâu! 
       VÅ© Äình thở dài u  uất: 
       - á»’, mẹ, mẹ đừng nên thương con quá như  váºy, con rất sợ rồi sẽ có má»™t ngày... 
       - VÅ© Äình... 
       Má»™ng Thưá»ng kêu nhẹ lên, lẹ làng đưa tay  ra Ä‘áºy lên đôi môi cá»§a VÅ© Äình, lệ, láºp tức dâng đầy tròng mắt. Bà cố gắng không  để cho nước mắt trào ra, cố gắng định tìm má»™t lá»i nào đó để an á»§i con gái. Thế  nhưng, nhìn vào ánh mắt bi ai và dịu dàng cá»§a VÅ© Äình, bà cảm thấy nghẹn ngào  không nói được nên lá»i. Mà chỉ có thể dùng răng cắn chặt lấy đôi môi, để ká»m chế  lại sá»± sợ hãi và Ä‘au đớn Ä‘ang dâng đầy ngáºp trái tim. 
       Hàn SÆ¡n chÃch xong rồi, rút ống kim ra,  ông dùng bông gòn xoa nhè nhẹ vào cánh tay VÅ© Äình, vừa xoa ông vừa quan sát sắc  mặt cá»§a VÅ© Äình, nhìn VÅ© Äình nở má»™t nụ cưá»i khuyến khÃch, nói:   
       - Từ từ rồi cháu sẽ mạnh khá»e trở lại  thôi, VÅ© Äình. Thế nhưng, trước nhất là cháu phải tá»± tin tưởng ở cháu má»›i  được. 
       VÅ© Äình nhìn Hàn SÆ¡n, ánh mắt cá»§a nàng  hòa nhã và phục tòng, thở ra má»™t hÆ¡i dài nhè nhẹ, nàng như má»™t đứa trẻ tháºt  ngoan ngoãn: 
       - Dạ, cháu biết, cháu cám Æ¡n bác sÄ© lắm,  cứ làm phiá»n bác sÄ© đến nhà xem bệnh cho cháu hoài, cháu áy náy  lắm. 
       Má»™ng Thưá»ng kéo má»n lên tá»›i táºn cằm nàng,  bà nói: 
       - Con đừng nên cảm thấy áy náy vá»›i tất cả  má»i ngưá»i, đây đâu phải là lá»—i cá»§a con. 
       VÅ© Äình thấp giá»ng: 
       - Dù sao... thì đó cũng là vì con.   
       Hàn SÆ¡n đã thu dá»n xong há»™p thuốc, ông  đứng thẳng dáºy, nói: 
       - Xong rồi, uống thuốc đúng giá», giữ cho  tâm tình vui vẻ, hai hôm nữa ta sẽ trở lại đây thăm cháu, hy vá»ng là hai hôm  nữa, cháu sẽ lại có thể vừa đàn vừa ca được nữa rồi, phải  không? 
       VÅ© Äình gáºt đầu, nhìn Hàn SÆ¡n mỉm miệng  cưá»i, nụ cưá»i đó vừa yếu á»›t, vừa thành tháºt, lại vừa chứa đầy nét tá»™i nghiệp vô  cùng: 
       - Dạ! Bác sÄ© cứ yên tâm, nhất định là  cháu sẽ "cố gắng" khá»e trở lại. 
       Hàn SÆ¡n gáºt gáºt đầu, quay ngưá»i Ä‘i ra  hướng cá»a phòng. Má»™ng Thưá»ng Ä‘i theo ông hai bước, VÅ© Äình nằm trên giưá»ng đưa  ánh mắt khẩn cầu nhìn theo bà, thấp giá»ng kêu lên: 
       - Mẹ! 
       Má»™ng Thưá»ng bất giác dừng chân lại, nói  vá»›i Hàn SÆ¡n: 
       - Ông ra ngoài phòng khách ngồi má»™t tÃ,  tôi sẽ ra ngay! 
       - ÄÆ°á»£c! 
       Hàn SÆ¡n ra khá»i phòng ngá»§. Má»™ng Thưá»ng  quay trở lại bên giưá»ng, đưa mắt nhìn con gái. VÅ© Äình yên lặng nhìn bà, đôi con  ngươi trong suốt, long lanh đó hình như Ä‘ang nói vá»›i bà má»™t cách tháºt rõ ràng  rằng: Äừng gạt con! Mẹ! Con không còn sống bao lâu nữa. Äá»™t nhiên, trái tim bà  Ä‘au buốt như bị ai xiết chặt lại, ngồi xuống bên giưá»ng, VÅ© Äình ngồi báºt dáºy,  dùng hai tay ôm choàng lấy cổ mẹ, đôi cánh tay gầy yếu, nhá» bé đó cá»§a nàng ghì  xiết lấy Má»™ng Thưá»ng, áp mặt mình vào mặt bà, nàng thấp giá»ng nói thì thầm bên  tai bà tháºt thống thiết: 
       - Mẹ, con không muốn rá»i xa mẹ, con không  muốn! Nếu như con Ä‘i rồi, có còn ai ở bên cạnh mẹ nữa, ai sẽ ca hát cho mẹ  nghe? 
       Nước mắt Má»™ng Thưá»ng không còn ká»m chế  được nữa, từng giá»t từng giá»t lăn dài trên má, bà kêu lên Ä‘au  khổ: 
       - á»’! VÅ© Äình, con đừng nên nói như thế,  không sao đâu, không bao giá» có chuyện đó đâu! Bác sÄ© SÆ¡n đã hứa vá»›i chúng ta  rồi kia mà, ông sẽ trị cho con hết bệnh thôi! 
       VÅ© Äình nằm trở lại giưá»ng, ánh mắt cá»§a  nàng trong suốt như nước. Nàng dịu giá»ng nói: 
       - Mẹ, cả mẹ và con Ä‘á»u biết rằng, bác sÄ©  SÆ¡n là má»™t ngưá»i thày thuốc tốt, thế nhưng, ông ta không phải là thượng  đế. 
       Má»™ng Thưá»ng dùng tay chụp đôi mắt lại, bà  nói bằng má»™t giá»ng yếu á»›t, như tá»± lẩm bẩm vá»›i mình: 
       - Không! Không! Ông ấy sẽ trị cho con hết  bệnh, ông ấy đã hứa rồi, ông ấy sẽ làm được, ông ấy đã hứa như thế  mà! 
       VÅ© Äình quay đầu sang má»™t bên, nàng thở  ra má»™t hÆ¡i dài u uất: 
       - Tội nghiệp mẹ  tôi! 
       Nàng mấp máy đôi môi nói má»™t câu tháºt  nhẹ. 
       Từng dòng, từng dòng nước mắt đổ dài  xuống má Má»™ng Thưá»ng, tá»™i nghiệp mẹ tôi! Trong lòng con bé không bao giá» tá»± nghÄ©  đến mình, má»—i lần bị bệnh, nó Ä‘á»u cắn răng chịu Ä‘au chịu đớn, chỉ dùng ánh mắt  xin lá»—i nhìn bà. Tá»™i nghiệp mẹ tôi! Trong trái tim hiá»n lành, dịu dàng cá»§a con  bé, chỉ có ngưá»i mẹ tá»™i nghiệp cá»§a nó! Nó không bao giá» tá»± tá»™i nghiệp mình, nó  không tá»± than thân trách pháºn, trong những ngày tháng bị cÆ¡n bệnh liên tiếp hành  hạ, trái tim trong trắng ngây thÆ¡ đó, chỉ biết có mẹ cá»§a nó! Bà đưa tay lên quệt  Ä‘i dòng nước mắt, nhìn lại VÅ© Äình, con bé đã nhắm nghiá»n mắt lại, đôi mi cong  má»ng manh rá»§ xuống, hình như đã ngá»§ rồi. Bà đứng bên giưá»ng im lặng thêm má»™t lúc  lâu, nghe hÆ¡i thở không chút Ä‘á»u đặn cá»§a VÅ© Äình, bà cảm thấy việc hÃt thở đối  vá»›i con bé cÅ©ng là má»™t thứ gánh nặng, cái cảm giác này càng làm cho bà Ä‘au đớn  thâm sâu hÆ¡n nữa. Cúi ngưá»i xuống, bà đặt lên trán VÅ© Äình má»™t cái hôn nhẹ  nhàng, con bé hÆ¡i lăn nhẹ ngưá»i qua, chép miệng nói như  mÆ¡: 
       - Mẹ, con ở bên cạnh mẹ... mẹ đừng khóc,  con ở bên cạnh mẹ mà... 
       Má»™ng Thưá»ng hÆ¡i nhắm đôi mắt lại, hàm  răng cắn chặt lấy đôi môi. Má»™t lúc sau, bà má»›i xoa dịu được tâm tình cá»§a mình,  bà rón rén đứng lên, rón rén Ä‘i đến bên cá»a sổ, rón rén buông màn cá»a xuống, và  rón rén Ä‘i ra phÃa cá»a. ÄÆ°a mắt lưu luyến nhìn VÅ© Äình thêm má»™t lần nữa, bà má»›i  rón rén Ä‘i ra khá»i phòng. 
       Hạ Hàn Sơn đang đi đi lại lại trong phòng  khách, trên tay ông đốt một điếu thuốc, ông hơi chau đôi chân mày, gương mặt  trông đầy nét đăm chiêu, ông nhả ra một ngụm khói, hình như đang bị một vấn đỠ gì đó làm cho khó nghĩ. 
       Má»™ng Thưá»ng Ä‘i đến gần bên  ông. 
       Ông đứng dừng lại, ánh mắt ông nhìn bà  tháºt bén nhạy, ánh mắt đó trông tháºt nghiêm khắc và nhìn thấu má»i sá»±. Ông  nói: 
       - Cô đã khóc. 
       Bà dùng ánh mắt u sầu nhìn ông, nghÄ© đến  những lá»i nói cá»§a VÅ© Äình: Mẹ, mẹ và con Ä‘á»u biết rằng, bác sÄ© SÆ¡n là má»™t bác sÄ©  tốt, thế nhưng, ông ta không phải là thượng đế. Bà chá»›p chá»›p mắt, nhìn tháºt sâu  vào mắt ông, hÆ¡i dá»±ng thẳng lưng lên, bà cứng rắn nâng cằm hÆ¡i cao lên, khàn  giá»ng nói: 
       - Nói cho tôi biết sá»± tháºt, nó còn sống  được bao lâu nữa? 
       Ông dụi tắt Ä‘iếu thuốc vào chiếc gạt tàn  bên cạnh, chăm chú nhìn lại bà. Trông bà không trẻ hÆ¡n Niệm Bình, và cÅ©ng không  thể nói là đẹp hÆ¡n Niệm Bình, ông mÆ¡ hồ nghÄ© ngợi. Thế nhưng, chiếc lưng vươn  thẳng đó, chiếc cằm hÆ¡i hất lên đó, đôi mắt ai oán và quyến rÅ© đó, cùng thái độ  Ä‘em tất cả váºn mệnh phó thác vào tay ông, và cái thần sắc cố gắng làm ra vẻ cứng  rắn đó cá»§a bà... tất cả, tất cả, đã tạo thành má»™t sức hấp dẫn mạnh mẽ không  duyên cá»›, hút ông dÃnh vào tháºt chặt. Má»™t ngưá»i mẹ Ä‘ang gặp nạn, má»™t ngưá»i đàn  bà cô độc, má»™t linh hồn tá»™i nghiệp, má»™t sinh mệnh can đảm... ông suy nghÄ© đến  xuất thần. 
       Sá»± im lặng cá»§a ông làm cho bà kinh hoàng  sợ hãi, má»™t cảm giác bất tưá»ng đột nhiên phá»§ trùm lấy bà từ đầu đến chân. Giá»ng  cá»§a bà run run, yếu á»›t, bà há»i: 
       - Như váºy, Ä‘iá»u tôi Ä‘oán là sá»± tháºt, phải  không? Bao lâu nay ông chỉ tìm cách an á»§i tôi, dối gạt tôi, phải không? Sá»± tháºt  thì, nó không còn sống được bao lâu nữa, phải không?... Nói cho tôi biết sá»±  tháºt, cả cuá»™c Ä‘á»i tôi, bao nhiêu cay đắng Ä‘á»u đã trải qua hết rồi, tôi chịu đựng  nổi! Thế nhưng, ông phải nói sá»± tháºt cho tôi biết! 
       Bà cắn cắn răng, đứng đó với thái độ chịu  đựng. 
       Ông trừng mắt nhìn bà. Cuối cùng ông cũng  mở miệng nói: 
       - Cô không tin tôi sao? Tôi đã nói, tôi  sẽ trị cho con bé khá»i bệnh mà! 
       Bà đưa mắt nhìn ông không chá»›p. Giá»ng nói  cá»§a ông kiên quyết đến mấy, chắc chắn đến mấy! Giá»ng nói cá»§a thượng đế, chỉ cÅ©ng  như thế là cùng chứ gì! Äôi mắt bà lại dâng đầy lệ nóng, xuyên qua màn lệ má»ng,  gương mặt cương quyết cá»§a ông hình như là má»™t váºt thể phát ra ánh sáng long  lanh, gương mặt cá»§a thượng đế, chỉ cÅ©ng như thế là cùng thôi! Bà gần như muốn  quỳ thẳng xuống, muốn khiêm tốn quỳ thẳng xuống... 
       Äá»™t nhiên, ông đưa tay ra chụp lấy tay  bà. Bàn tay cá»§a ông ấm áp và mạnh mẽ, bàn tay cá»§a thượng đế, cÅ©ng chỉ đến như  thế là cùng. 
       Ông kéo bà đến bên bá»™ ghế salon, nói má»™t  cách ngắn gá»n, như ra lệnh: 
       - Äến đây!... Ngồi  xuống! 
       Bà bị động ngồi xuống chiếc ghế trước  mặt, bị động nhìn vào ông. 
       Ông Ä‘em thùng thuốc cá»§a mình đến bên  cạnh, để lên trên chiếc bàn nhá», ông mở thùng ra, lấy ra từ trong đó má»™t xấp  phim X-ray dày cá»™m, lại lấy ra má»™t xấp hồ sÆ¡ bệnh trạng và những báo cáo kiểm  nghiệm cÅ©ng dày cá»™m. Ông bày tất cả những thứ đó lên bàn, quay đầu lại nhìn bà,  ông cất giá»ng nói; rõ ràng, bình tÄ©nh và mạnh mẽ:  
       - Äể tôi nói tháºt rõ ràng cho cô biết,  tôi đã Ä‘em tất cả những hồ sÆ¡ vá» bệnh lý cá»§a VÅ© Äình trong bao nhiêu năm nay lấy  ra hết, ngay cả những báo cáo kiểm nghiệm cÅ©ng lấy ra luôn, từ bệnh viện Äài Bắc  cho đến các phòng mạch bác sÄ© tư, con bé đã nằm tất cả mưá»i hai bệnh viện, bị  bệnh từ lúc sáu tuổi cho đến nay, coi như bệnh tất cả là mưá»i hai năm. TÃnh  trung bình, vừa đúng má»—i năm nằm má»™t bệnh viện! 
       Má»™ng Thưá»ng thở ra má»™t hÆ¡i  dài: 
       - Ồ! Tôi chưa bao giỠtổng kết lại, con  bé này, từ khi còn bé, nó đã cứ phải ra vào bệnh viện như đi  chợ. 
       - Bệnh cá»§a nó, từ những chẩn Ä‘oán cá»§a các  bệnh viện mà nói, đủ tên đủ dạng, tổng kết lại, đại khái có thiếu máu, không đủ  sức tiêu hóa, Ä‘au tim hạng nhẹ, có má»™t dạo bị viêm gan, yếu gan, và má»™t bệnh  quan trá»ng khác là thiếu dinh dưỡng má»™t cách trầm trá»ng. 
       Má»™ng Thưá»ng nói má»™t cách yếu á»›t, khổ  sở: 
       - Tôi... tôi mua cho nó uống đủ loại  thuốc bổ, má»—i ngày nấu đủ loại soup gà, soup bò, không khi nào dứt, tôi tháºt sá»±  không biết tại vì sao con bé lại bị thiếu dinh dưỡng... Trước đây, bác sÄ© Châu  có nói rằng, những cÆ¡ quan căn bản cá»§a thể chất nó bị như thế nào đó, cho nên cÆ¡  thể không hấp thu được những chất bổ dưỡng. Không hấp thu được chất bổ dưỡng, là  má»™t Ä‘iá»u nghiêm trá»ng lắm, phải không? 
       Hạ Hàn SÆ¡n nhìn bà trừng trừng. Ông nói  từng chữ, từng chữ má»™t tháºt rõ ràng: 
       - Nếu như không ăn, thì không làm cách  nào có thể hấp thu được hết. 
       Má»™ng Thưá»ng kinh ngạc ngước đôi mi lên  nhìn ông: 
       - Không ăn? Ông nói váºy là có ý gì? Ông  nghÄ© rằng tôi không làm cho nó ăn sao? 
       - Cô làm, cô nấu, thế nhưng không nhất  định là nó đã ăn! 
       Äôi mắt cá»§a Má»™ng Thưá»ng càng mở to  hÆ¡n: 
       - Tôi không hiểu. 
       Ãnh mắt cá»§a ông dừng lại trên gương mặt  cá»§a bà: 
       - Hãy để chúng ta nhá»› lại má»i chuyện từ  đầu, được không? Lần đầu tiên con bé phát bệnh là năm nó được sáu tuổi, bệnh  tình cÅ©ng tương tá»± như bây giá», nghÄ©a là đột nhiên bị ngã ra bất tÄ©nh. Hôm con  bé bị bất tÄ©nh, giữa hai mẹ con cô, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay  không? 
       Äôi con ngươi cá»§a bà đảo nhẹ má»™t vòng,  sau đó, có má»™t chút ánh hồng vương nhẹ trên đôi gò má cá»§a bà, bà thấp giá»ng  nói: 
       - Äúng váºy, đó là hôm mà từ lúc cha nó  mất Ä‘i, lần đầu tiên tôi nghÄ© đến chuyện tái giá. Có má»™t ngưá»i bạn đồng nghiệp,  cùng làm thông dịch viên vá»›i tôi trong tòa đại sứ, theo tôi rất ráo  riết... 
       Bà  dừng lại, dùng tay nâng đầu, chìm đắm vào má»™t vùng ký ức xa xưa nào đó, đôi mắt  bà dâng lên má»™t làn sương má» long lanh, huyá»n ảo, khóe miệng ẩn hiện má»™t đưá»ng  nét dịu dàng. Không hiểu tại sao, cái thần sắc đó cá»§a bà lại làm cho lòng ông  như bị nhói Ä‘au. Ông ho nhẹ má»™t tiếng, nói như nhắc nhở: 
       - Hiển nhiên, cuá»™c hôn nhân đó đã vì sá»±  phát bệnh cá»§a VÅ© Äình mà ngưng lại? 
       Bà định thần lại:  
       - Äúng váºy. Năm đó nó bệnh rất dữ, nằm  bệnh viện hết mấy lần, má»—i ngày tôi Ä‘á»u phải đưa nó Ä‘i bệnh viện, đến độ bá» cả  việc làm, cuá»™c hôn nhân đó... cÅ©ng vì váºy mà chẳng Ä‘i đến đâu. Sau này, ngưá»i  bạn đồng nghiệp đó cá»§a tôi bá» Ä‘i Mỹ, bây giỠđã vợ con đầy đàn  rồi. 
       - ÄÆ°á»£c lắm, từ lúc đó vá» sau, con bé bắt  đầu bị bệnh, cứ vài ba hôm lại ngã lăn ra bất tÄ©nh, mà bệnh viện không thể nào  tìm ra được bệnh lý má»™t cách chÃnh xác. 
       - Äúng váºy. 
       Hạ Hàn SÆ¡n không nói chuyện nữa, mà chỉ  đưa mắt bình lặng nhìn bà. Thế là, bà hÆ¡i hiểu má»™t chút, bà đón lấy ánh mắt ông,  suy tư, hồi tưởng và phân tÃch. Cuối cùng, bà từ từ lắc đầu. Bà cất tiếng  nói: 
       - Ông đang ám chỉ rằng... bệnh của con bé  không phải thuộc vỠsinh lý, mà là thuộc vỠtâm lý! 
       Hạ Hàn SÆ¡n nói má»™t cách Ä‘iá»m  đạm: 
       - Tôi không ám chỉ, mà tôi xác định rõ  ràng! 
       Bà lắc đầu tháºt kịch  liệt: 
       - Không! Không thể nào như thế được! Bệnh  vá» tâm lý không thể nào làm cho nó má»—i ngày má»™t yếu Ä‘i, chẳng lẽ ông không nhìn  thấy sao? Ngay cả đến hÆ¡i thở cá»§a nó cÅ©ng vô cùng khó khăn, nó gầy đến độ chỉ  còn da bá»c xương, nhẹ đến độ ngay cả gió cÅ©ng có thể thổi nó bay Ä‘i, đồng thá»i,  nó xanh xao như thế, tiá»u tụy như thế, tất cả những thứ đó không thể nào giả vá»  mà được... 
       Hạ Hàn SÆ¡n nói tháºt bình  tÄ©nh: 
       - Tôi không há» nói rằng nó giả vá» làm ra  vẻ như thế! Quả tháºt là con bé xanh xao, tiá»u tụy, tại vì nó vừa thiếu máu, vừa  thiếu dinh dưỡng! Nó Ä‘ang tá»± sát mãn tÃnh má»™t cách vô ý thức, làm sao mà không  xanh xao, tiá»u tụy cho được! 
       Bà kinh hoàng ngẩng ngưá»i ra, mở to đôi  mắt, không tin ở thÃnh giác cá»§a mình: 
       - Tá»± sát mãn tÃnh?... Ông nói gì váºy? Tá»±  sát mãn tÃnh? Tại sao nó lại tá»± sát mãn tÃnh? Nó mất cha từ năm lên ba tuổi, hai  mẹ con tôi sống nương tá»±a vào nhau, tôi vừa yêu thương vừa chìu chuá»™ng nó, không  có chuyện gì mà nó không vừa ý... 
       Hàn SÆ¡n ngắt lá»i  bà: 
       - Không phải không vừa ý, mà là tÃnh độc  chiếm! Từ năm con bé lên sáu tuổi, nó đã tước Ä‘oạt cái quyá»n tá»± do có bạn trai  cá»§a cô! Nó lợi dụng tình yêu cá»§a cô, để đạt tá»›i mục Ä‘Ãch độc chiếm lấy cô, nó  biết được khuyết Ä‘iểm cá»§a cô, nó bèn lợi dụng cái khuyết Ä‘iểm đó, chỉ cần nó cứ  bệnh hết ngày này sang ngày khác, cô cÅ©ng sẽ không có tá»± do hết ngày này sang  ngày khác... 
       Gương mặt của bà trở nên trắng bệch, ánh  mắt của bà trở nên âm u, ảm đạm: 
       - Ông... ông... ông không há» nhìn thấy rõ  ràng! Nói như váºy là tàn nhẫn quá, vô tình quá! Ông không hiểu được VÅ© Äình! Từ  khi còn bé, nó đã không có cái tôi cá»§a riêng mình, mà nó chỉ má»™t lòng má»™t dạ  muốn cho tôi vui, má»—i lần bị bệnh, nó Ä‘á»u nói vá»›i tôi rằng: Xin lá»—i mẹ, con ân  háºn lắm, mẹ... 
       Ông lại ngắt lá»i bà, trầm giá»ng xuống,  nói tháºt bình tÄ©nh, giá»ng Ä‘iệu gần như tàn nhẫn, vô tình: 
       - Tôi biết rõ Ä‘iá»u đó! ChÃnh tai tôi đã  nghe hằng trăm lần rồi!... Nó càng nói như thế, cô càng Ä‘au lòng, chỉ cần cô  càng Ä‘au lòng, thì cô lại càng không thể nào lìa xa nó được! Tôi đã từng có má»™t  nữ bệnh nhân, cÅ©ng dùng phương thức đó để khống chế ông chồng cá»§a mình, chỉ cần  ông chồng vá» nhà trá»… ba phút, là bà ta sẽ bị bệnh ngã nhào ra bất tÄ©nh. Tôi nói  cho cô biết, cô cần phải đối diện vá»›i sá»± tháºt, bệnh tình nghiêm trá»ng nhất cá»§a  VÅ© Äình, không phải ở thể xác nó, mà là ở tâm lý nó. Nó Ä‘ang dày vò cô, tháºm  chÃ, nó Ä‘ang hưởng thụ sá»± Ä‘au khổ cá»§a cô, hưởng thụ nước mắt cá»§a cô, hãy nhá»›  rằng, tất cả những Ä‘iá»u nó làm đó Ä‘á»u xuất phát từ vô thức, nó không há» cố ý làm  như thế, mà chỉ làm má»™t cách vô ý thức... 
       - Không!... 
       Bà thảng thốt kêu lên, không thể nào ká»m  chế được tình cảm cá»§a mình, đôi mắt bà dâng đầy lệ nóng: 
       -... Ông nói như thế là quá lạnh lùng,  quá tàn nhẫn, quá vô tình! Ông Ä‘ang trách móc nó là má»™t đứa trẻ hư đốn, Ãch ká»·,  chỉ biết có mình! Thế nhưng, nó không phải như thế! Nó vừa ngoan ngoãn, vừa nghe  lá»i, chuyện gì nó cÅ©ng chỉ nghÄ© đến ngưá»i khác, nó trong sáng như má»™t tá» giấy  trắng không vương chút bợn nhÆ¡, hiá»n lành như thể má»™t con thá» trắng nhá»! Nó  không há» biết thá»§ Ä‘oạn, không há» biết giả vá», nó là má»™t đứa con gái vừa hiếu  thảo, vừa hiểu biết! Ông nói như thế, là chỉ tại vì ông không tìm ra được căn  nguyên chứng bệnh cá»§a nó, ông bất tài, ông không phải là má»™t ngưá»i thày thuốc  tốt, các ông bác sÄ© Ä‘á»u giống nhau cả, khi ông không tìm ra được bệnh trạng, các  ông lại chụp mÅ©, cho rằng nó bị bệnh thần kinh! 
       Hạ Hàn SÆ¡n đứng ở đó, ông yên lặng nhìn  bà, yên lặng nghe những lá»i trách móc đầy kÃch động, đầy nước mắt đó cá»§a bà. Ông  không há» biện bạch cho mình, cÅ©ng không há» giải thÃch cho mình, khi Má»™ng Thưá»ng  nói ông "bất tài", ông chỉ hÆ¡i nhẹ nhàng rùng mình má»™t cái. Sau đó, ông từ từ Ä‘i  đến bên chiếc bàn nhá», Ä‘em tất cả những tài liệu, báo cáo vá» bệnh trạng, phim  X-ray, bá» trở vào trong thùng thuốc. Má»™ng Thưá»ng kêu xong hết má»™t hÆ¡i, bà cÅ©ng  tá»± mình bị những lá»i nói kịch liệt đó cá»§a mình làm cho kinh hoảng, bà ngồi chết  trân ở đó, ngÆ¡ ngẩn nhìn ông thu dá»n đồ đạc, ngÆ¡ ngẩn nhìn ông để từng món, từng  món vào thùng thuốc, đưa mắt nhìn ông đóng nắp thùng thuốc lại, đưa mắt nhìn ông  xách cái thùng lên, đưa mắt nhìn ông Ä‘i ra phÃa cá»a... đột nhiên, bà kêu to lên  không ká»m chế được: 
       - Ông đi đâu thế? 
       Ông đứng dừng lại, quay đầu qua, ánh mắt  cá»§a ông dịu dàng và chứa đầy sá»± thông cảm, giá»ng nói cá»§a ông không há» chứa đựng  má»™t chút lá»a giáºn, mà chỉ Ä‘ong đầy sá»± quan tâm và thương xót, ông thấp giá»ng  nói: 
       - Yên tâm đi, tôi sẽ trị cho nó hết  bệnh! 
       Äá»™t nhiên, bà cảm thấy cả ngưá»i mình như  tan vỡ. Bà xông thẳng đến bên ông, đứng dừng trước mặt, ngước mắt nhìn lên,  trong đôi mắt to tròn đó, Ä‘ong đầy sá»± thê lương và bất lá»±c, Ä‘ong đầy sá»± khẩn cầu  và xin lá»—i, bà mấp máy đôi môi, tiếng nói phát ra thì thầm như rên  rỉ: 
       - Tôi điên rồi, tôi không biết mình đang  nói gì! 
       Ông chú ý nhìn gương mặt thất thần, hoang  mang đó, sá»± lo lắng, buồn bã, cô đơn, bất lá»±c, khẩn cầu, van xin... Ä‘á»u hiện rõ  trên gương mặt đó. Ông lại cảm thấy cái sức hút mạnh mẽ, vô hình hiện đến, cái  sức hút không thể cưỡng chống lại được. Sau đó, ông mÆ¡ hồ cảm thấy mình bá» thùng  thuốc xuống, mÆ¡ hồ cảm thấy mình Ä‘ang kéo bà sát vào lòng, mÆ¡ hồ cảm thấy mình  Ä‘ang ôm bà, lại mÆ¡ hồ cảm thấy đôi môi mình gắn chặt trên đôi môi  bà. 
       Trong khoảnh khắc, ông ngẩng đầu lên, đôi  mắt cá»§a bà lấp lánh ánh lệ má», nhưng sáng long lanh. Trông bà có vẻ mê muá»™i, có  vẻ kinh hoàng, như loại côn trùng ngá»§ qua má»™t giấc dài cá»§a mùa Äông buốt giá,  đột nhiên bị gió Xuân thổi ngang làm cho bừng tỉnh dáºy, hình như không biết làm  thế nào để đón nháºn cái thế giá»›i má»›i này. Thế nhưng, cái không khà hoàn toàn  má»›i, cái không khà cá»§a má»™t mùa Xuân dịu dàng, đầm ấm, đã xâm nháºp vào nÆ¡i táºn  cùng thâm sâu nhất cá»§a trái tim bà, làm cho nổi dáºy những đợt sóng nhá» lăn tăn  không thể nào bình lặng được. Bà nÃn thở, hoảng hốt ngẩng nhìn ông, thấp giá»ng  há»i má»™t câu: 
       -  Tại sao lại làm như thế? 
       Ông trả lá»i tháºt thẳng thắn, hình như  cÅ©ng hoảng hốt như bà: 
       - Không biết. Äã muốn làm như thế từ lâu  lắm rồi! 
       Bà bướng bỉnh há»i  lại: 
       - Tại sao? 
       Ông thấp giá»ng thì  thầm: 
       - Trông em giống như một mùa Xuân bị băng  giá. 
       Mùa Xuân bị băng giá, đột nhiên, cái câu  nói có vẻ trừu tượng đó đánh thẳng vào trong táºn cùng tâm hồn Má»™ng Thưá»ng, làm  cho bà bàng hoàng tỉnh giấc, thấy rằng mình đã lãng phà đi biết bao nhiêu tháng  ngày quý giá cá»§a tuổi thanh xuân! Bà ngước đôi mi cong, nhìn vào ngưá»i đàn ông  trước mặt không chá»›p mắt, không, ông bác sÄ© này, chẳng những có thể trị được  bệnh hoạn, mà ông còn muốn giữ lại mùa Xuân? Äá»™t nhiên, bà có cái cảm giác cá»§a  má»™t sứ thần Ä‘i triá»u cống, sau khi trải qua những tháng ngày bước Ä‘i trên Ä‘oạn  đưá»ng dài mệt má»i, cuối cùng cÅ©ng đã tá»›i được thánh triá»u, chỉ muốn ngã nhào  xuống, ngã nhào xuống không cần biết đến gì nữa hết. Vì, thánh triá»u đã là đây,  thần linh cá»§a bà cÅ©ng là đây, thần linh cá»§a bà có thể che chở hết cho bà những  khổ nạn, Ä‘em lại cho bà hạnh phúc và mùa Xuân vốn đã bị bá» quên từ  lâu! 
       Bà cúi đầu xuống, tựa trán mình lên vai  ông, vai ông rộng và chắc chắn. Vòng tay của ông vẫn còn ôm ngang hông  bà. 
       Bà thấp giá»ng thì  thầm: 
       - Xin anh... trị cho con bé hết  bệnh. 
       Ông cũng thì thầm: 
       - Chẳng những trị hết cho con bé, mà còn  trị luôn cả em nữa! 
       - Trị cho em? 
       - Con bé bệnh ở chá»— muốn độc chiếm em, em  bệnh ở chá»— muốn bị độc chiếm. Äá»i sống con ngưá»i ta Ä‘á»u nằm trong cái vòng nhân  quả lẩn quẩn đó, má»™t ngưá»i muốn đánh, má»™t kẻ muốn chịu. Em đã cho nó quá nhiá»u  sá»± chú ý, nếu như muốn trị bệnh cho nó, trước nhất phải trị bệnh cho em. Nếu như  em không chú ý đến VÅ© Äình nhiá»u quá như thế, em sẽ thấy rằng thế giá»›i này ngoài  VÅ© Äình ra, còn có rất nhiá»u những thứ khác. Äối vá»›i VÅ© Äình mà nói, cÅ©ng như  thế, nó không thể suốt Ä‘á»i nương tá»±a vào mẹ, nó còn có cả má»™t cuá»™c Ä‘á»i rất dài  trước mặt. 
       - Má»™t cuá»™c Ä‘á»i rất  dài? 
       Bà lẩm nhẩm lại mấy chữ đó, vui mừng cảm  thấy rằng những chữ đó, hình như Ä‘ang bắt đầu chảy vào trong huyết quản cá»§a  mình, tuần hoàn khắp cả ngưá»i mình. Má»™t cuá»™c Ä‘á»i rất dài, nó sẽ không chết, nó  sẽ không chết, nó sẽ sống đến trăm tuổi! Ngẩng đầu lên, bà chú ý nhìn gương mặt  đầy nam tÃnh, chứa đầy sá»± dịu dàng xen lẫn cương nghị cá»§a ông, ai nói rằng ông  chỉ là bác sÄ© mà không phải là thượng đế? Ai nói thế? 
       Bà càng tá»±a sát vào ông hÆ¡n nữa, trong  lòng bà Ä‘ang tràn ngáºp thứ tình cảm không chỉ đơn thuần giữa hai ngưá»i nam và  nữ, mà nhiá»u hÆ¡n nữa, là sá»± cống hiến, ngưỡng má»™ và sùng bái cá»§a má»™t tÃn đồ đối  vá»›i vị thần linh cá»§a mình. 
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:31 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Khi mùa Hè đến, ánh nắng mặt trá»i càng  thêm sáng láng, gần như ngày nào trá»i cÅ©ng trải đầy ánh nắng chan hòa xuống trần  gian, trong sân trưá»ng, hoa đỗ quyên má»›i vừa tàn úa, mùi hương cá»§a hoa lài, hoa  lý đã bắt đầu lãng đãng trong không khÃ. Buổi sáng hôm đó, Hạ Tâm Nhụy đứng ở  má»™t góc trưá»ng, phát giác ra trên cây thạch lá»±u hiếm hoi cá»§a trưá»ng, có má»™t đóa  hoa nở sá»›m nằm khép nép trên cây, nàng giống như Kha Luân Bố phát hiện ra tân  đại lục, chạy Ä‘i kéo Hạnh Tú đến để thưởng thức, tay chân nàng múa may, dáng  Ä‘iệu vui mừng há»›n hở như đứa trẻ được quà. Hạnh Tú nhìn dáng Ä‘iệu tung tăng,  duyên dáng, nhìn đôi gò má đỠhồng xinh đẹp, cùng đôi mắt làm cho vô số bạn há»c  phái nam đắm Ä‘uối đó cá»§a nàng, trong lòng không thể không ngấm ngầm thở ra tán  thưởng. Từ nhá», nàng cÅ©ng đã được rất nhiá»u há» hàng thân thÃch khen tặng; "là  má»™t ngưá»i đẹp". Thế nhưng, đứng trước mặt Tâm Nhụy, nàng vẫn phải tá»± than thầm  rằng mình không bằng. Không hẳn là vì những đưá»ng nét trên gương mặt, ngoài  gương mặt ra, má»—i má»™t tiếng cưá»i giá»ng nói, từng cái quÆ¡ tay múa chân cá»§a Tâm  Nhụy, Ä‘á»u có má»™t âm Ä‘iệu ý nhị nào đó không thể diá»…n tả nổi. Bất luáºn má»™t động  tác khoa trương đến mấy, khi được nàng diá»…n tả cÅ©ng Ä‘á»u trở thành vô cùng tá»±  nhiên. Thảo nào mà hai ông anh ngốc nghếch cá»§a mình, khi gặp nàng là mất Ä‘i  những cá» chỉ tá»± nhiên ngày thưá»ng! 
       Tâm Nhụy kêu lên: 
       - Hạnh Tú, tao không há» biết rằng màu cá»§a  hoa thạch lá»±u lại sặc sỡ đến như thế, thảo nào mà ngưá»i xưa nói rằng: "NgÅ©  nguyệt lá»±u hoa hồng tá»±a há»a"! (Tạm dịch: Hoa lá»±u tháng năm đỠnhư  lá»a.) 
       Hạnh Tú nói: 
       - Mi có biết đóa hoa thạch lựu này giống  cái gì không? 
       - Giống cái gì? 
       - Giống tên của mi. Nụ hoa nở rộ vào mùa  Hè. 
       - á»’!... 
       Tâm Nhụy hiểu ra, nụ cưá»i cá»§a nàng càng  thêm rá»±c rỡ: 
       -... Äúng váºy! Hạ Tâm Nhụy, nhụy hoa tâm  Ä‘iểm cá»§a mùa Hè, mùa Hè có nhiá»u hoa nở rá»™, cÅ©ng có hÆ¡i giống đấy. Hạnh Tú, mi  cÅ©ng là ngưá»i thông minh đấy chứ! 
       Hạnh Tú cưá»i hi hi  nói: 
       - Äá»§ tư cách làm em chồng cá»§a mi rồi chứ  gì? 
       Tâm Nhụy ngÆ¡ ngác, trong nhất thá»i nàng  chưa hiểu rõ: 
       - Em chồng?... Em chồng nào?... Ui cha,  ui cha!...  
       Nàng đã nghÄ© ra rồi, kêu lên inh  á»i: 
       - Con nhỠquỷ này, cái miệng mi không bao  giỠnói chuyện đứng đắn, đàng hoàng! 
       Äôi mắt linh động cá»§a Hạnh Tú đảo má»™t  vòng trên mặt cá»§a Tâm Nhụy: 
       - Không đứng đắn, đàng hoàng à? Tao lại  nghÄ© rằng, đó là câu nói hay nhất hạng đấy chứ! Bắt đầu từ năm thứ nhất, khi tao  má»›i quen mi, tao đã nói vá»›i mình rằng, con bé Hạ Tâm Nhụy này, đáng mặt làm chị  dâu cá»§a mình lắm, nếu không, tại sao tao lại hăng hái kéo mi đến nhà tao nhiá»u  lần làm gì? Lại còn hăng hái tổ chức Ä‘i chÆ¡i ngoài trá»i bao nhiêu lần làm chi?  Khi thì Ä‘i leo núi, khi thì Ä‘i tắm biển, lúc lại Ä‘i  barberque... 
       - ÄÆ°á»£c dữ a! Thì ra mi tốt vá»›i tao, là có  mục Ä‘Ãch đó à! Mi tháºt là là là... là là... 
       Nàng nói má»™t hÆ¡i năm chữ "là", vẫn không  tìm ra "là gì", dáºm mạnh chân xuống đất, nàng nói: 
       -... Tháºt là tức chết Ä‘i được, tiếc là  cha mẹ tao chỉ sinh có má»—i mình tao, nếu như tao cÅ©ng có má»™t ngưá»i anh thì tốt  biết mấy. Ê,... 
       Äá»™t nhiên nàng đổi đỠ tài: 
       -... Mi có biết tại sao ba tao lại đặt  tên cho tao là Tâm Nhụy không? 
       - Tại sao? 
       - Ba tao thÃch trẻ con lắm, ông nói muốn  có Ãt nhất là sáu đứa con, tao là đứa đầu tiên, đặt tên Tâm Nhụy, ông dá»± định là  đứa nào cÅ©ng mang tên Nhụy hết, chỉ có chữ lót là khác nhau  thôi! 
       - Nếu là con trai cũng là Nhụy  sao? 
       - Không, nếu sinh con trai, thì chữ Nhụy  đổi thành Nhị, à Nhị chẳng hạn. 
       - Nghe cÅ©ng hay lắm đấy, thế nhưng lỡ mà  sinh nhiá»u quá, tá»›i mưá»i mấy đứa, chữ Nhụy cÅ©ng khó tìm chữ ghép lắm đấy  nhé... 
       Tâm Nhụy ôm bụng cưá»i cong cả  ngưá»i: 
       - Nói báºy, có phải heo đâu mà sinh nhiá»u  đến thế! 
       - Chuyện đó cÅ©ng khó nói lắm à! Gần nhà  tao có bà kia sinh mưá»i má»™t đứa con đấy!... 
       Hạnh Tú nói, nàng kéo đỠtài trở  lại: 
       -... Ba mi thÃch trẻ con thế, sao mà chỉ  sinh có má»™t mình mi thôi váºy? 
       - Tại mẹ tao không chịu chứ sao! Khi mẹ  tao sinh tao, thuá»™c vá» loại khó sinh, suýt chút tưởng chết rồi đấy chứ, do đó bà  sợ quá chừng, ba tao cÅ©ng sợ quá chừng. Vá»›i lại, mẹ tao thÃch giữ thân mình cho  đẹp, bà nói sinh tao xong, vòng eo tăng lên hai phân, cho nên không muốn có con  nữa. Ba tao yêu mẹ tao, mẹ nói không muốn nữa thì không muốn nữa, thế là, tao  trở thành nhụy hoa duy nhất cá»§a ba. 
       Hạnh Tú nói: 
       - Mẹ mi đẹp tháºt, khi bà đứng chung vá»›i  mi, trông giống như là hai chị em đấy. Mẹ tao thì không được như thế, trông mẹ  tao già hÆ¡n mẹ mi nhiá»u. Tuy nhiên, hoàn cảnh sinh hoạt khác nhau, ba tao suốt  má»™t Ä‘á»i làm công chức, đồng lương cháºt váºt, lại có tá»›i ba đứa  con... 
       - Do đó, mẹ tao nói rằng, đàn bà đừng nên  có nhiá»u con quá! 
       Hạnh Tú cưá»i nói: 
       - Mi đừng nên nói như thế! Nếu như mẹ tao  không sinh ba đứa, để sinh ra tá»›i tao, tao sẽ không làm bạn há»c vá»›i mi được, nếu  như tao không làm bạn há»c vá»›i mi, mi lấy ai bây giá»? 
       Tâm Nhụy kêu lên: 
       - Con nhá» này, mi nói cái quá»· gì váºy?...  Bá»™ mi nghÄ© rằng tao không lấy được ai, nhất định phải gã vá» cho nhà mi hay  sao? 
       Hạnh Tú cãi chầy cãi  chối: 
       - Tao có nói thế đâu!... Tuy nhiên, mi  cÅ©ng đừng nên xem nhẹ hai ông anh tao đấy nhé, con gái theo ngược lại mấy ông ấy  nhiá»u biết bao nhiêu! Anh Hai tao khi còn há»c đại há»c, có má»™t cô bạn há»c thầm  yêu ông ấy, đã vì ông ấy mà bá» há»c nữa chừng để Ä‘i tu đấy! Còn ông anh Ba tao,  lúc còn há»c lá»›p 11, đã có con gái viết thư tình cho ông ấy rồi  đấy! 
       Tâm Nhụy cảm thấy thÃch thú vá»›i đỠtài  này, nàng ngưng lại tiếng cưá»i, nhìn Hạnh Tú chăm chú, nói má»™t cách trầm  ngâm: 
       - Hạnh Tú, mi thÃch anh Ba mi? Hay là  thÃch anh Hai mi váºy? 
       Hạnh Tú cưá»i lên:  
       - Ha!... Äó là câu há»i mà tao Ä‘ang cứ  muốn há»i mi đây! Tại sao mi há»i ngược lại tao chứ? 
       - Hứ!... 
       Gương mặt cá»§a Tâm Nhụy bất giác đỠbừng  lên, nàng quay ngưá»i chạy vá» hướng lá»›p há»c, má»™t mặt chạy, má»™t mặt kêu to  lên: 
       - Tao không ở đây nói báºy vá»›i mi nữa, tao  Ä‘i đến dá»± lá»›p tâm lý há»c đây! 
       Hạnh Tú gá»i vá»›i  theo: 
       - Tao đợi mi đó nhé! Há»c xong rồi đến nhà  tao chÆ¡i, mẹ tao nói làm bánh cuốn cho mi ăn đấy! 
       Tâm Nhụy vừa chạy vừa  nói: 
       - Tao không đi! Tao cũng không  ăn! 
       Hạnh Tú cưá»i kêu to  lên: 
       - Tùy mi đấy! Dù sao thì tao cÅ©ng hết giá»  há»c rồi, tao cứ đợi mi ở đây, nếu như tan há»c mà mi không đến, thì tao Ä‘i mất  đó! Tao không phải là bạn trai cá»§a mi, không có kiên nhẫn chá» lâu đâu, mi có  nghe không? 
       - Không nghe! 
       Tâm Nhụy quay đầu lại cưá»i hi hi và la to  lên, xong chạy Ä‘i biệt dạng. 
       Hạnh Tú đưa mắt nhìn theo bóng dáng cá»§a  Tâm Nhụy khuất dạng sau dãy lầu cá»§a viện Văn Khoa, nàng quay ngưá»i lại, nhìn vào  đóa hoa thạch lá»±u má»™t hồi lâu. Sau đó, nàng chá»n má»™t chá»— bóng cây râm mát, ngồi  xếp bằng xuống đất. Mở quyển "Lịch Sá» Trung Quốc Cáºn Äại" ra, nàng bắt đầu Ä‘á»c  sách. Tháng sáu là lại đến kỳ thi cuối năm, chỉ chá»›p mắt là năm thứ ba lại Ä‘i  vèo nữa rồi. Nàng trừng mắt nhìn vào má»™t trang trong quyển sách, thế nhưng lại  không thấy gì hết. Trong lòng nàng Ä‘ang nghÄ© đến Tâm Nhụy, nàng và Tâm Nhụy  không há»c cùng má»™t ban, nàng há»c vá» Lịch Sá», Tâm Nhụy há»c Triết Há»c, tuy nhiên,  khi há»c năm thứ nhất, cả hai đã cùng há»c chung môn Xã Há»™i há»c và Kinh Tế há»c,  hai ngưá»i gặp nhau đã trở thành tri ká»·. Thế nhưng, nàng lại không bao giá» ngá»  rằng, Tâm Nhụy lại tạo ra má»™t đợt sóng ngầm vô hình trong gia đình nàng. Nàng  nghÄ© đến câu há»i cá»§a Tâm Nhụy: 
       - Hạnh Tú, mi thÃch anh Ba mi, hay là mi  thÃch anh Hai mi? 
       Dùng tay nâng cằm, nàng ngồi ngẩn ngÆ¡,  chìm đắm trong sá»± suy nghÄ© miên man. Nàng nghÄ© đến anh Hai Chà Văn, và anh Ba  Chà Trung. Chà Văn thâm trầm, xúc tÃch, Chà Trung hào sảng, phóng khoáng. Chà  Văn rất tỉ mỉ tinh tế đối vá»›i ngưá»i và sá»± việc, Chà Trung thì lại như thể bất  cần Ä‘á»i. ThÃch ai? Vá»›i láºp trưá»ng cá»§a má»™t cô em gái, tháºt ra rất khó nói. Nàng  thÃch sá»± thâm trầm, vững chải cá»§a anh Hai, thÃch sá»± phóng khoáng, cởi mở cá»§a anh  Ba. Thế nhưng, nếu như đặt mình vào láºp trưá»ng cá»§a Tâm Nhụy thì sao? Nàng khẽ  nghiêng nghiêng đầu, yên lặng suy nghÄ©, bất giác buá»™t miệng  nói: 
       - Mình chá»n anh  Hai! 
       Tại sao lại chá»n anh Hai? Tâm Nhụy quá  sống động, nàng cần có má»™t lá»±c lượng làm cho nàng trầm lại, và cần má»™t ngưá»i đàn  ông lá»›n hÆ¡n nàng nhiá»u tuổi má»™t chút. Chà Văn đã hai mươi bảy tuổi, Chà Trung  má»›i có hai mươi bốn. Chà Văn dịu dàng, tinh tế, biết chú ý chìu chuá»™ng phái nữ.  Chà Trung thì chưa định hình, suốt ngày cứ hi hi ha ha, đối vá»›i con gái thì chỉ  nồng nhiệt lúc ban đầu. Nàng nghÄ© đến đây, không còn ngồi được nữa, tất cả má»i  tâm tư, Ä‘á»u hướng vá» anh Hai Chà Văn. Huống chi anh Hai há»c Văn, cùng má»™t sở  thÃch vá»›i Tâm Nhụy, Chà Trung há»c ngành ká»· sư, hoàn toàn Ä‘i vá» má»™t hướng khác.  Nàng nghÄ© mãi, nghÄ© mãi, càng nghÄ© càng háo hức, thế nhưng... thế nhưng... cái  ông anh Hai nhát gái này, làm việc gì cÅ©ng cháºm như rùa bò! Äối vá»›i Tâm Nhụy,  anh ấy hữu ý hay vô tình? Tại sao mãi cho đến bây giá», vẫn chưa chịu tấn công  cho rồi Ä‘i? Có phải tại vì anh Ba không?... Có thể! Từ trước đến nay, Chà Văn  bao giá» cÅ©ng xem tình thá»§ túc nặng hÆ¡n tất cả má»i thứ trên cõi Ä‘á»i  này! 
       Nàng tự lẩm bẩm với  mình: 
       - Ngó bá»™, vị thần tình ái này cần phải  được trợ lá»±c má»™t chút, đó chÃnh là cái hay cá»§a việc có em  gái! 
       Nàng ngồi báºt dáºy từ trên cá», nghÄ© là  làm! Không có thì giỠđể do dá»± nữa. Nàng xông thẳng đến phÃa thư viện, ở đó có  Ä‘iện thoại công cá»™ng, phải đánh cho anh Hai má»™t cú Ä‘iện thoại má»›i được! Äến  trước cá»a thư viện, không ngỠđã có má»™t hàng ngưá»i đứng sắp hàng dài chỠđến  phiên gá»i Ä‘iện thoại. Äợi không được, nàng lại chạy vá» hướng căn-tin, ở đó cÅ©ng  có ngưá»i đứng chá». Nàng đứng ở đó bồn chồn chỠđợi, phải má»™t lúc lâu sau má»›i đến  phiên nàng. Nàng láºp tức quay số Ä‘iện thoại ở chá»— sở làm cá»§a Chà Văn, Chà Văn  Ä‘ang làm trợ giáo ở đại há»c xxx, đồng thá»i chàng cÅ©ng Ä‘ang làm luáºn án cho bằng  tiến sÄ© Văn Chương cá»§a mình, tiếng là làm trợ giáo, nhưng chàng được dành phần  lá»›n thì giỠđể làm luáºn án, do đó, công việc ở trưá»ng đại há»c chỉ là hình thức,  đôi khi chàng cÅ©ng có thể bá» Ä‘i trong giá» làm việc. 
       Äiện thoại phÃa bên kia, Chà Văn bắt lên,  Hạnh Tú láºp tức nói bằng má»™t giá»ng sôi nổi: 
       - Anh Hai, có thể đi ra ngoài một chút  được không? 
       - Bây giỠà? Äể làm  gì? 
       - Có chuyện vui cho  anh. 
       - Nói cho anh nghe  xem! 
       - Anh đến trưá»ng cá»§a tụi em, Ä‘i ngay bây  giá»! 
       Chà Văn im lặng hết má»™t lúc, chàng há»i  má»™t cách do dá»±: 
       - Làm gì váºy? 
       - Anh Ä‘i vào cá»a trưá»ng, quẹo ngay vào  phÃa bên phải, Ä‘i băng ngang dãy lầu thứ nhất, anh sẽ thấy má»™t cây hồng Ä‘áºu tháºt  cao, tháºt to, phÃa sau cây hồng Ä‘áºu, có hàng cây hoa đỗ quyên, bên cạnh hoa đỗ  quyên, có má»™t cây thạch lá»±u, phÃa trước cây thạch lá»±u đó, có má»™t ngưá»i Ä‘ang đợi  anh! 
       Chàng hÆ¡i nÃn thở giây lát, như thể biết  mà vẫn há»i: 
       - Ai váºy? 
       - Anh đoán đó là ai? Dĩ nhiên là nàng  rồi! 
       Chàng lại do dự hết một lúc, hình như có  hơi e ngại: 
       - Cô ấy bảo em gá»i Ä‘iện thoại cho anh  chăng? Hay là tá»± em bày ra? 
       Tháºt là tức chết! Anh ấy vẫn còn Ä‘ang do  dá»±, chưa chịu xuống cá»! Tiếng chuông tan há»c Ä‘ang reo lên, không còn thì giỠđể  nói chuyện lôi thôi nữa, nàng nói tháºt nhanh: 
       - Anh đừng há»i nữa, nếu không đến là trá»…  rồi đó. Em không nói cho anh biết là ai gá»i anh đến, mà chỉ nói vá»›i anh má»™t câu,  tình yêu là thứ không thể nhưá»ng nhịn, anh đừng nên ở đó nhưá»ng cho ngưá»i khác  như nhưá»ng thức ăn váºy! 
       Hình như Chà Văn lại nÃn thở thêm má»™t  lúc, láºp tức, giá»ng cá»§a chàng vang lên tháºt nhanh: 
       - Anh đến ngay láºp  tức! 
       Nàng dặn dò: 
       - Càng nhanh càng tốt, đừng dẫn nàng vá»  nhà, dẫn nàng Ä‘i ra ngoại ô, dẫn nàng Ä‘i ngồi quán café, hay dẫn nàng Ä‘i xem  ciné, gì cÅ©ng được. Nhưng mà đừng dẫn vá» nhà, biết chưa?... ÄÆ°á»£c rồi, anh đến  nhanh Ä‘i, em Ä‘i cháºn nàng lại cho anh! 
       BỠống nghe xuống, nàng quay ngưá»i chạy  hấp tấp vá» hướng cây thạch lá»±u. 
       Trong khi Hạnh Tú Ä‘ang Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại,  đàng này Tâm Nhụy đã trở vá» chá»— sân trưá»ng ban nãy. Nàng Ä‘i vòng qua vòng lại  phÃa trước cây thạch lá»±u mấy lần, thế nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng cá»§a  Hạnh Tú. Nàng nhìn dáo dác chung quanh, không má»™t bóng ngưá»i, nhìn nhìn đồng hồ,  nàng chẳng qua chỉ trá»… có năm phút chứ gì đâu. Nàng cắn cắn răng, bất giác buá»™t  miệng mắng má»™t câu: 
       - Nói không đợi là không đợi! Äúng là làm  phách, bá»™ nó tưởng mình ham đến nhà nó ăn bánh cuốn lắm  sao! 
       Nàng càng nghÄ© càng bá»±c bá»™i, quay ngưá»i  lại, nàng giáºn dá»—i bá» Ä‘i vá» hướng cổng trưá»ng. Nàng Ä‘i ra tá»›i cổng trưá»ng, Hạnh  Tú chạy tá»›i sân trưá»ng, hai ngưá»i chỉ cách nhau trong tÃch tắc. Ai ngá», cái tÃch  tắc đó, đã làm cho tất cả kế hoạch cá»§a Hạnh Tú đảo lá»™n hoàn  toàn. 
       Tâm Nhụy Ä‘i ra đến cổng trưá»ng, ôm đống  sách trên tay, nàng Ä‘i lững thững vá» hướng xe buýt công cá»™ng, vừa Ä‘i đến trước  trạm, có má»™t ngưá»i thanh niên, chạy má»™t chiếc xe gắn máy trông tháºt quen thuá»™c  trá» tá»›i, xông thẳng vá» hướng nàng. Nàng định thần nhìn ká»·, đó là Lương Chà  Trung! à niệm đầu tiên thoáng qua trong lòng nàng, là: À! Cái con nhá» Hạnh Tú  này Ä‘ang phá mình đây! Thảo nào mà nó không đợi! Nàng ngẩng đầu lên nhìn Chà  Trung: 
       - Sao anh không đi  làm? 
       - Hôm nay xưởng lắp cÆ¡ khÃ, cho nghÄ© việc  má»™t bữa!... 
       Chà Trung nhìn dáo  dác: 
       - Ủa, Hạnh Tú đâu? Sao nó không cùng đi  với em? 
       Còn ở đó làm bá»™ nữa! Tâm Nhụy bÄ©u môi  tháºt nhẹ, nàng há»i: 
       - Sao anh biết em ở đây mà  đến? 
       Chàng nheo mắt cưá»i, gương mặt tháºt ma  mãnh: 
       - Ai nói là anh biết? Anh chỉ tình cỠđến  thôi! 
       - Hừ!  
       Nàng hừ nhẹ má»™t tiếng, quay ngưá»i đưa  lưng vá» phÃa chàng. Chàng nói: 
       - Ê, ngồi lên phÃa sau anh Ä‘i, anh chở em  Ä‘i chá»— này! Nhanh lên! 
       Trong thanh âm chàng như có giá»ng Ä‘iệu ra  lệnh, nàng càng bá»±c bá»™i hÆ¡n nữa. 
       Nàng trả lá»i tháºt ngắn  gá»n: 
       - Không đi! 
       Chàng liếc nhìn nàng, suy nghÄ© hết hai  giây, sau đó, chàng đưa tay lên chụp lấy mái tóc bị gió thổi đến rối tung cá»§a  mình, đột nhiên cưá»i lên. Chàng cắn cắn răng nói: 
       - ÄÆ°á»£c, được, được, anh đầu hàng rồi! Anh  cố ý chá» em ở đây, được chưa? Hôm nay em há»c xong lá»›p tâm lý há»c là hết giá» rồi,  anh đã há»i thăm ká»· càng hết rồi, được chưa? 
       Ãt ra cÅ©ng phải như thế chứ, nàng báºm báºm  môi, muốn cưá»i. Nhẹ nhướng đôi mi cong, nàng liếc nhìn chàng bằng Ä‘uôi mắt, anh  chàng lãng tá» này mà cÅ©ng biết đỠmặt nữa cÆ¡ à! Äó không phải là má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ  lắm sao? Cái anh chàng Lương Chà Trung không biết sợ trá»i sợ đất, cái anh chàng  Lương Chà Trung bất cần Ä‘á»i, váºy mà cÅ©ng có má»™t giây khắc biết đỠmặt! Không  hiểu vì sao, nét mặt ngượng nghịu đỠbừng đó cá»§a Chà Trung, lại làm cho trái tim  nàng như rung động. Nàng không còn tá» ra bướng bỉnh, nàng không còn muốn kháng  cá»± nữa, bất giác, nàng leo lên phÃa đàng sau chiếc xe gắn máy, đưa tay ôm vòng  ngang eo chàng. 
       Chà Trung nổ máy, chiếc xe phóng "vút"  tá»›i phÃa trước. Gió thổi mái tóc cá»§a Tâm Nhụy bay tung lên, nàng không thể không  áp gương mặt cá»§a mình sát vào lưng Chà Trung, để cho tóc đừng bay vào mắt. Nàng  kêu to lên từ phÃa sau: 
       - Anh chở em Ä‘i đâu thế? Äến nhà anh  hả? 
       - Không! Äi hồ Thanh Thảo chèo thuyá»n! Ở  đó có má»™t loại thuyá»m buồm, chÆ¡i vui lắm! Bảo đảm là em sẽ  thÃch! 
       - Hạnh Tú nói rằng chiá»u nay mẹ anh má»i  em tá»›i ăn bánh cuốn! 
       Tâm Nhụy kêu lên, trong lòng nàng đột  nhiên thoáng qua hình ảnh má»™t ngưá»i. Có má»™t cảm giác bất an, hình như Ä‘ang len  lén xen vào tâm hồn nàng. 
       Phần lưng của Chà Trung hơi dựng thẳng  lên. 
       - Bánh cuốn của mẹ anh, lúc nào em cũng  có thể ăn được!... 
       Chàng nói má»™t cách áºm ừ, lại nói  tiếp: 
       -... Ôm chặt một tà nữa, anh tăng tốc độ  đây! 
       Chàng gia tăng thêm tốc độ, hai tay cá»§a  Tâm Nhụy ôm vòng lấy eo ếch chàng, áp gương mặt mình tháºt sát vào phần lưng to  rá»™ng cá»§a chàng. Chiếc xe phóng như bay ngang qua cổng trưá»ng, trước mắt Tâm Nhụy  như sáng lên, đột nhiên nàng nhìn thấy Chà Văn Ä‘ang từ trên má»™t chiếc xe taxi  bước xuống, có lẽ vì bị tiếng ồn cá»§a xe gắn máy thu hút, Chà Văn quay đầu lại,  vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt cá»§a Tâm Nhụy. Nàng hÆ¡i nhÃu nhÃu mày, không thể  nào lại như thế! Nhất định là nàng hoa mắt. Tuyệt đối không thể nào cả hai anh  em Ä‘á»u cùng Ä‘i tá»›i cổng trưá»ng má»™t lượt như thế! Thế nhưng, cái chạm mắt đó rất  tháºt, làm cho nàng cảm thấy tâm hồn hÆ¡i bị dao động. Chà Trung ở phÃa trước hét  lên vá»›i nàng liên tiếp mấy câu há»i, thế mà nàng lại không nghe câu nào. Cuối  cùng, Chà Trung hét tháºt to: 
       - Tâm Nhụy! 
       Nàng giáºt nảy mình, há»i  lại: 
       -  Cái gì? 
       - Em Ä‘ang nghÄ© gì  váºy? 
       - Em... em... 
       Nàng ấp úng hết vài giây, sau đó vẫn nói  ra một cách thẳng thắn: 
       -... hình như em nhìn thấy Chà Văn. 
       "Rét" má»™t tiếng vang lên tháºt nhá»n, chiếc  xe gắn máy bị thắng gấp, đứng dừng lại tháºt nhanh. Chà Trung quay đầu lại, nói  má»™t cách tháºt đơn giản: 
       - Tốt nhất là em nên đến nhà anh ăn bánh  cuốn váºy, anh không đưa em Ä‘i đâu! Anh muốn Ä‘i đến hồ Thanh Thảo chèo thuyá»n!  Nếu như em không muốn Ä‘i, anh sẽ tìm ngưá»i khác cùng Ä‘i vá»›i anh  váºy! 
       Nàng hÆ¡i khá»±ng ngưá»i lại, nói má»™t cách  yếu á»›t: 
       - Em có nói là không muốn đi  đâu! 
       Chàng dá»±ng xe thẳng lên, đứng bên lá»  đưá»ng, đôi mắt chàng sáng hừng há»±c, nhìn nàng trừng trừng, trong ánh mắt đó hình  như lại có xen lẫn chút ánh sáng hung hăng, sắc mặt chàng đứng đắn và nghiêm  trang, chưa bao giá» nghiêm trang đến như thế. Giá»ng nói cá»§a chàng cứng nhắc và  lãnh đạm: 
 - Äể  anh nói vá»›i em má»™t câu nói mà anh đã muốn nói từ lâu: giữa anh và anh Hai cá»§a  anh, quần áo có thể mặc chung, xe có thể chạy chung, sách vở có thể cùng xem  chung, chỉ có bạn gái, là tuyệt đối không thể có chung được! Nếu như em cứ tiếp  tục nghiêng qua ngã lại như thế, thì từ nay anh sẽ đứng tránh ra tháºt xa, anh sẽ  không vì em mà làm tổn thương tình nghÄ©a anh em! 
       Nàng đứng ở đó, dưới ánh nhìn hừng há»±c đó  cá»§a chàng mà cảm thấy hÆ¡i thở cá»§a mình cuống quýt lên. Ãnh mặt trá»i chiếu thẳng  trên đầu nàng, từ khi mùa Hè bắt đầu cho đến nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm  thấy sức nóng cá»§a ánh sáng mặt trá»i. Äầu nàng hình như có hÆ¡i choáng váng, đôi  môi nàng cảm thấy khô khan, mà cái thái độ nghiêm trang chưa từng thấy cá»§a chàng  lại làm cho trái tim nàng Ä‘áºp bình bịch. Äá»™t nhiên, nàng hiểu ra được má»™t Ä‘iá»u,  tên lãng tá» bất cần Ä‘á»i này, tên lãng tá» không bao giá» coi trá»ng bất cứ chuyện  gì này... Ä‘ang bày tá» tình cảm vá»›i nàng lần đầu tiên và duy  nhất! 
       Nàng hÃt vào má»™t hÆ¡i thở tháºt sâu, mở to  đôi mắt. Sao váºy? Những lá»i tá» tình trong tiểu thuyết đâu phải như thế này? Sao  váºy? Ngay cả má»™t câu nói dịu dàng cÅ©ng không há» có sao? Sao váºy? Sao chàng lại  hung hăng con bá» xÃt như thế kia? Thế nhưng, sao váºy? Mình lại thÃch những lá»i  nói cứng nhắc và lãnh đạm đó má»›i chết chứ! 
       Chàng lại há»i: 
       - Sao đây? Em muốn theo anh đi hồ Thanh  Thảo, hay là đến nhà anh ăn bánh cuốn? 
       Nàng dùng lưỡi liếm liếm đôi môi, nói tháºt  nhẹ: 
       - Bánh cuốn lúc nào cũng ăn được, phải  không? 
       Chàng trừng mắt nhìn nàng hết mấy giây,  dần dần, ánh mắt chàng chứa đầy nét cưá»i, thế nhưng, thanh âm cá»§a chàng vẫn chứa  đầy sá»± thô lá»— và mệnh lệnh, chàng nói: 
       - Lên xe! 
       - Dạ! 
       Nàng lại leo lên xe ngồi  tiếp. 
       Chỉ vài phút sau, chiếc xe gắn máy của  Chà Trung đã chạy phom phom ngoài công lộ, hướng thẳng ra vùng ngoại  ô. 
       Cùng lúc đó. Hạnh Tú và Chà Văn Ä‘ang cùng  đứng phÃa trước đóa hoa thạch lá»±u. Cả hai anh em, đưa mắt nhìn nhau, có rất  nhiá»u chuyện để nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Hạnh Tú hÆ¡i có vẻ áo  não, từ lúc nàng nghe Chà Văn nói: 
       - Anh nhìn thấy Tâm Nhụy ở phÃa trước  cổng trưá»ng, Chà Trung chở cô ấy Ä‘i mất rồi! 
       Nàng đã cảm thấy buồn bã rồi. Tháºt sá»±, cả  hai Ä‘á»u là anh cá»§a nàng, trước ngày hôm nay, nàng không há» cảm thấy Tâm Nhụy  phải nhất định thuá»™c vá» anh Hai hay anh Ba, nàng nháºn thấy rằng, cho dù anh nào  chiếm được nàng, cÅ©ng Ä‘á»u là má»™t chuyện tốt. Thế nhưng, bây giá», nàng lại cảm  thấy hình như có gì đó không ổn, có má»™t cảm giác tá»± trách tháºt mạnh mẽ, Ä‘ang vây  lấy tâm hồn nàng. 
       Cuối cùng, nàng cũng mở miệng  trước: 
       - Anh Hai, em nghÄ© tất cả cÅ©ng tại em mà  ra, em hóa khéo thành vụn! Nếu như em không Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại, nếu như em ở bên  cạnh Tâm Nhụy từ đầu chà cuối, nếu như em không rá»i khá»i cây thạch lá»±u  này... 
       Chà Văn thẩn thá» nhìn vào đóa hoa thạch  lá»±u đỠrá»±c rỡ ngay trước mặt, nhẹ nhàng ngắt lá»i nàng: 
       - Äừng nói nữa! Sao lại có thể trách em  được? Em làm má»i chuyện là vì có ý tốt thôi, chỉ tại  anh... 
       Äá»™t nhiên chàng cắn cắn răng, Hạnh Tú  nhìn thấy những sá»› thịt phÃa dưới cằm chàng Ä‘ang rung lên tháºt nhẹ, trong giá»ng  nói cá»§a chàng hình như có mang chút âm Ä‘iệu run rẩy: 
        -... Tại anh không có duyên với nàng!... 
       Chàng đưa tay ra sá» nhẹ đóa hoa thạch  lá»±u, bắt buá»™c tư tưởng mình chú ý táºp trung vào chá»— khác. Chàng khàn giá»ng  nói: 
       -... Chưa bao giỠnhìn thấy đóa hoa đẹp  như thế này! 
       Hạnh Tú buột miệng nói không suy  nghĩ: 
       - Tâm Nhụy phát giác ra đó! Em nói, nó  giống như cái tên của nàng, nụ hoa rực rỡ của mùa Hè. 
       - á»’!  
       Chà Văn vội vã rụt tay lại, hình như trên  đóa hoa đó có gai đâm phải chàng. 
       Hạnh Tú kinh ngạc nhìn Chà Văn, trong  khoảnh khắc đó, nàng má»›i cảm nháºn ra rằng cái tình cảm cá»§a Chà Văn trao gá»i cho  Tâm Nhụy đã sâu Ä‘áºm đến như thế nào! Sá»± cảm động, thương hại, xót xa... đồng  loạt áºp đến như má»™t ngá»n thá»§y triá»u dâng tràn, đầy ngáºp. Bất giác nàng  nói: 
       - Anh Hai, anh đừng nản lòng! Tâm Nhụy đi  chơi với anh Ba chưa chắc là đã có gì, anh có thể tranh đua  chứ! 
       Chà Văn nở má»™t nụ cưá»i khổ  sở: 
       - Tranh Ä‘ua?... Tranh Ä‘ua vá»›i Chà Trung?  Äể làm tổn thương tình cảm anh em? Huống chi, cho dù có làm tổn thương tình cảm  anh em, cÅ©ng chưa chắc đã chiếm được Tâm Nhụy đâu! Em không thấy cái cảnh cá»§a há»  ban nãy ở ngoài cổng trưá»ng, vừa thân máºt, vừa vui vẻ... 
       Chàng ngưng bặt lại, má»™t lúc sau, má»›i nói  tiếp bằng má»™t giá»ng trầm thấp và khàn đục: 
       -... Tháºt sá»±, hai ngưá»i đó tháºt là xứng  đôi! Cả hai Ä‘á»u cùng nghịch ngợm, hoạt bát, không câu nệ, không rụt  rè... 
       Chàng cúi đầu xuống, không nói thêm  nữa. 
       Cả hai lặng lẽ Ä‘i trong sân trưá»ng, rá»i  khá»i cây thạch lá»±u, Ä‘i ngang qua hàng cây đỗ quyên, cây hồng Ä‘áºu cao to Ä‘ang  đứng vươn thẳng những nhánh dài như lá»ng dù che phá»§. Chà Văn cúi thấp đầu xuống,  thẩn thá» Ä‘i vào phÃa dưới bóng râm cá»§a cây hồng Ä‘áºu cao to đó, cúi cong ngưá»i  xuống, chàng nhặt lên từ dưới đất má»™t trái Ä‘áºu đã chÃn khô, mở hai cánh Ä‘áºu ra,  có má»™t hạt Ä‘áºu màu đỠtươi lăn vào lòng bàn tay chàng, chàng lẩm bẩm, lầm bầm  tháºt nhá» giá»ng, Ä‘á»c ra mấy câu: 
       - Thị thùy bả  tâm lý tương tư, chá»§ng thành hồng Ä‘áºu. Äãi ngã lai chiển Ä‘áºu thành trần, khán  hoàn hữu tương tư má»™t hữu? 
       Tạm dịch: 
       z- Ai đem nỗi  nhớ trong tim, 
       zTrồng thành  hạt Ä‘áºu tương tư tháng ngày, 
       zÄể ta Ä‘em Ä‘áºu  nghiá»n xay, 
       zXem còn thương  nhớ mê say làm gì? 
       Hạnh Tú nghe không rõ chàng Ä‘ang lầm bầm  những gì, nàng há»i má»™t cách kinh ngạc: 
       - Anh Ä‘ang nói gì  váºy? 
       Chàng ngẩng đầu lên nhìn tàng cây cao to,  râm mát, nụ cưá»i héo hắt trên môi chàng hình như càng thêm héo  hắt: 
       - Anh Ä‘ang Ä‘á»c bài thÆ¡ cá»§a Lưu Äại Bạch.  Ngưá»i xưa thưá»ng hay Ä‘em cây hồng Ä‘áºu và von thành cây tương tư, tháºt sá»± đó là  hai chuyện chẳng dÃnh dáng gì vá»›i nhau. Nhưng, anh không bao giá» biết rằng, má»™t  hạt hồng Ä‘áºu nhá» tà ti như váºy, lại có thể phát triển ra thành má»™t cây to, cao  lá»›n như thế này. Chả trách gì mà ngưá»i xưa gá»i hạt hồng Ä‘áºu là hạt tương  tư. 
       Äôi tròng mắt cá»§a Hạnh Tú rươm rướm lệ.  Nàng thấp giá»ng kêu lên: 
       - Anh Hai. 
       Äá»™t nhiên Chà Văn đứng dừng lại, quay đầu  qua Hạnh Tú, nghiêm nghị nhìn nàng: 
       - Hạnh Tú, anh đã nói vá»›i em là, mùa nghÄ©  hè năm nay, anh sẽ Ä‘i lên núi viết luáºn án chưa? 
       Hạnh Tú ngẩng ngưá»i ra, kinh  ngạc: 
       - Lên núi? Tại sao lại lên núi  viết? 
       - Trên núi hÆ¡i yên lặng hÆ¡n, có thể  chuyên tâm làm việc. Sang năm, nhất định là anh phải lên báºc chứ, đâu thể nào  làm trợ giáo cả Ä‘á»i được. 
       Hạnh Tú trừng mắt nhìn chàng, ngây ngô  gáºt gáºt đầu. 
       Chàng đưa tay ra sá» sá» vào mái tóc ngắn,  bị ánh nắng mặt trá»i làm cho phát nóng cá»§a Hạnh Tú, đột nhiên chàng báºt lên  tiếng cưá»i. Cưá»i xong, chàng nghiêm sắc mặt lại nói: 
       - Em phải nhớ nói với Chà Trung, lần này,  không được chỉ nóng có ba phút thôi đấy nhé! 
       Hạnh Tú càng nhìn chàng trân trối hÆ¡n  nữa, rồi lại ngây ngô gáºt gáºt đầu. 
       Chàng nắm chặt hạt hồng Ä‘áºu, bước từng  bước tháºt dài, tháºt nhanh ra phÃa cổng trưá»ng. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:32 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Äối vá»›i Tâm Nhụy mà nói, mùa hè năm nay  tháºt là đặc biệt. Äá»™t nhiên, chá»§ nhân cá»§a những sinh hoạt hằng ngày không còn là  "mình" nữa, mà trở thành "Chà Trung". Cùng chàng Ä‘i chÆ¡i ngoài vùng ngoại ô,  cùng chàng Ä‘i vào công xưởng, nÆ¡i chàng Ä‘i làm, theo chàng làm việc, theo chàng  Ä‘i chÆ¡i, cùng chàng Ä‘i nghe tiếng gió thổi vi vu và tiếng chim kêu tÃu tÃt trong  rừng già. Chà Trung thÃch những sinh hoạt ngoài trá»i, gần như chỉ cần chàng có  ngày nghÄ©, bá»n há» Ä‘á»u dùng hết những thì giỠđó cho vùng ngoại ô hoặc ngoài bãi  biển. Sinh hoạt báºn rá»™n làm cho Tâm Nhụy gần như không có đủ thì giỠđể thở, thế  mà trong sinh hoạt báºn rá»™n đó, nàng vẫn có má»™t ná»—i ngáºm ngùi không xóa nhòa  được. Chà Văn đã Ä‘i xa. Mùa Hè vừa má»›i bắt đầu, chàng đã khăn gói Ä‘i mất. Nghe  nói chàng Ä‘i lên má»™t ngá»n núi nào đó, còn rất hoang dã, để viết luáºn án. Ba  tháng sau má»›i trở vá». Không nhìn thấy Chà Văn quen thuá»™c, lúc đầu Tâm Nhụy cứ có  cảm giác như mất mát má»™t cái gì đó. Má»—i lần nàng đến nhà há» Lương, cứ như thói  quen, vừa gặp mặt mẹ chàng là nàng cứ há»i: 
       - Thưa bác, khi nào Chà Văn mới trở  v� 
       Bà Lương lúc nào cÅ©ng tươi cưá»i, vui vẻ  nói: 
       - Không biết con ạ! Thằng nhỠđó, không  viết cả má»™t lá thư gá»i vá»! 
       Nàng há»i nhiá»u lần, Chà Trung đổ quạu, có  má»™t lần, chàng đứng chống nạnh há»i nàng: 
       - Em đến đây để tìm anh Hai, hay là để  tìm anh? 
       Nàng trừng mắt nhìn Chà Trung, thế nhưng  lại không dám nói gì thêm. Cái tÃnh tình bướng bỉnh và hướng ngoại đó cá»§a chàng,  có thể nói là đã biểu lá»™ hết vào mùa hè năm nay, đồng thá»i, chàng lại còn có  chút chuyên chế, có chút hung hăng, có chút ngược ngạo... thế nhưng, tất cả  nhá»ng thứ đó không thể kể được là khuyết Ä‘iểm cá»§a chàng, lúc đầu, cÅ©ng chÃnh là  những nét chuyên chế, hung hăng, ngược ngạo đầy khà chất nam nhi đó cá»§a chàng,  đã thu hút nàng cÆ¡ mà! 
       Hôm đó, Tâm Nhụy, Chà Trung, Hạnh Tú và  Triệu Chấn à cùng nhau Ä‘i bÆ¡i ở hồ bÆ¡i gần bãi biển. Trá»i cÅ©ng tương đối nóng,  bãi biển chen chúc những ngưá»i là ngưá»i, tuyệt đại Ä‘a số Ä‘á»u là những ngưá»i trẻ  tuổi, từng Ä‘oàn từng đám, kẻ thì Ä‘em tấm trượt nước, ngưá»i thì Ä‘em phao nổi...  há» rượt Ä‘uổi nhau, cưá»i đùa vui vẻ trên bãi biển, không khà thanh xuân chan hòa  khắp má»i nÆ¡i. 
       Tâm Nhụy mặc trên ngưá»i bá»™ bikini má»›i  toanh, màu đỠrá»±c rỡ. Nàng rất Ãt khi mặc áo tắm loại hai mảnh như thế này, bá»™  áo tắm này làm nổi lên lồ lá»™ những đưá»ng nét thiếu nữ hấp dẫn cá»§a nàng. Bá»™ ngá»±c  căng tràn nhá»±a sống, chiếc mông tròn đầy đặn, đôi chân thon dài, và vòng eo nhá»  nhắn không đầy má»™t vòng ôm cá»§a nàng... Ä‘á»u hiện rõ mồn má»™t trước mặt má»i ngưá»i,  thu hút không Ãt ánh nhìn cá»§a những ngưá»i có mặt ở đó. Tâm Nhụy Ä‘ang hưởng thụ  nét thanh xuân cá»§a mình, hưởng thụ sá»± xinh đẹp cá»§a mình, hưởng thụ sá»± hấp dẫn  cá»§a mình. Nàng nằm má»™t cách thoải mái, phóng khoáng trên chiếc phao dài, cháºp  chá»n trôi nổi theo làn nước, đầu nàng gối lên thành phao, hÆ¡i nhắm đôi mắt lại,  gương mặt nàng bị ánh mặt trá»i chiếu thành má»™t màu nâu Ä‘á». 
       Hạnh Tú ngồi trên bãi biển, nhìn vào Tâm  Nhụy, nàng không thể không cất tiếng ca ngợi một cách ngưỡng  mộ: 
       - Chỉ có Tâm Nhụy, mới xứng mặc  bikini. 
       Chà Trung nói một cách bực  tức: 
       - Anh ghét nhất là bikini! Ai bảo cô ta  chỉ mặc có má»™t chút xÃu như thế? Nếu như cô ta không dám bá» tiá»n ra mua áo tắm,  lấy chiếc khăn tay cá»§a anh Ä‘i may, còn che được nhiá»u hÆ¡n nữa  à! 
       Hạnh Tú khẽ nhÃu mày, kinh ngạc đưa mắt  nhìn Chà Trung, nàng nói: 
       - Anh tháºt là không có lương tâm chút nào  hết, Tâm Nhụy vì muốn mua bá»™ áo tắm này, không biết đã Ä‘i hết bao nhiêu tiệm  quần áo thá»i trang để tìm đấy? Bá»™ anh tưởng bikini rẻ lắm à? Mắc đến độ kinh  ngưá»i luôn đấy! Nàng muốn đẹp, chẳng qua cÅ©ng là vì anh mà  thôi! 
       Chà Trung trừng to đôi  mắt: 
       - Tại sao lại vì  anh? 
       - Kẻ sÄ© vì tri ká»· mà chết, đàn bà vì  ngưá»i yêu mà làm đẹp! 
       Chà Trung báºt cưá»i  khan: 
       - Ha! ÄÆ°á»£c rồi! Äó là vì cô ta có óc hư  vinh, cô ta cố ý muốn hấp dẫn sá»± chú ý cá»§a ngưá»i khác... em xem em xem, tháºt  là... mẹ kiếp! 
       Có hai ngưá»i thanh niên Ä‘ang bÆ¡i đến gần  bên chiếc phao nổi cá»§a Tâm Nhụy, má»—i bên má»™t ngưá»i, há» vịn vào chiếc phao, Ä‘ang  cùng Tâm Nhụy nói chuyện gì đó. Tâm Nhụy cÅ©ng cưá»i hì hì trả lá»i lại. Äá»™t nhiên  Chà Trung từ trên bãi biển ngồi báºt dáºy, chạy thẳng vá» hướng chiếc phao cá»§a Tâm  Nhụy. Hạnh Tú nhìn thấy gương mặt chàng hiện rõ nét hung hăng, nàng vá»™i vàng gân  cổ lên gá»i theo từ phÃa sau: 
       - Anh Ba, chúng ta đến đây để Ä‘i chÆ¡i,  anh đừng nên gây gổ vá»›i ngưá»i khác đấy nhé! 
       Triệu Chấn à ngồi bên cạnh Hạnh Tú, cÅ©ng  vươn dài cổ ra nhìn vá» phÃa trước, chàng nói: 
       - Anh không hiểu vì sao mà Chà Trung lại  nổi giáºn, anh không hiểu vì sao hắn lại không thÃch bikini, và anh cÅ©ng không  hiểu vì sao hắn lại mắng Tâm Nhụy! 
       Hạnh Tú trừng mắt nhìn chàng, quay đầu  sang chỗ khác, lầm bầm trong bụng một mình: 
       - Tôi không biết anh Ba tìm từ đâu ra một  tên ngố như anh, và cũng không hiểu vì sao anh ấy lại đem tôi mà nhét vào cho  anh như thế! 
  
   
       Trên mặt biển, Tâm Nhụy Ä‘ang cùng hai  ngưá»i thanh niên kia nói chuyện tháºt hào hứng, như thể vừa gặp đã vô cùng tâm  đắc, nàng cưá»i rạng rỡ như má»™t đóa hoa phù dung vừa chá»›m nở. Hai ngưá»i thanh  niên đó được đằng đầu lấn đằng chân, há» Ä‘eo gần đến độ thiếu Ä‘iá»u muốn leo lên  chiếc phao tá»›i nÆ¡i. Chà Trung từ trong làn sóng nước bÆ¡i vá»t tá»›i, lặn sâu xuống  nước, chàng bÆ¡i trong nước nhanh như rái. Chỉ vài cái hụp lặn, chàng đã lặn tá»›i  phÃa dưới chiếc phao cá»§a Tâm Nhụy, đưa tay đẩy lên phÃa trên, đột nhiên chàng  láºt chá»ng gá»ng chiếc phao lên trá»i. 
       Tâm Nhụy kêu thét lên má»™t tiếng, hoàn  toàn không há» nghÄ© rằng chiếc phao lại bị láºt ngược như thế, nguyên cả ngưá»i  nàng lá»t tá»m xuống nước, vừa đúng lúc, có má»™t ngá»n sóng to Ä‘ang tràn tá»›i, trước  khi thân hình nàng quân bình trở lại, nàng đã bị cuốn hút vào ngá»n sóng đó,  trong lòng nàng hoảng hốt, há to miệng định la lên theo bản năng, nào ngá» vừa  má»›i mở miệng, sóng biển đã tràn áºp vào, nàng uống liên tiếp hết mấy ngụm nước  biển, sợ đến hoảng kinh hồn vÃa. Chưa kịp định thần, nàng cảm thấy có ngưá»i nắm  lấy cánh tay nàng, lại nâng lấy ngưá»i nàng, đưa nàng lên trên mặt  nước. 
       Nàng đứng thẳng ngưá»i, hai chân vẫn còn  ngâm trong nước biển, nàng dùng hai tay vuốt Ä‘i những giá»t nước Ä‘á»ng trên đôi mi  cong, cuống cuồng, ngượng ngáºp mở to đôi mắt. Lúc này nàng má»›i nhìn thấy rằng,  ngưá»i kéo nàng lên chÃnh là Chà Trung, chàng Ä‘ang dùng đôi mắt hừng há»±c lá»a nhìn  nàng trân trối, bên khóe miệng, ẩn hiện má»™t nụ cưá»i ná»a như chế nhạo, ná»a như  đắc ý, ná»a như diá»…u cợt, ná»a như gian ác. 
       Chàng há»i má»™t cách lạnh  lùng: 
       - Nước biển uống ngon  không? 
       Trong đầu Tâm Nhụy có một cảm giác hơi mơ  hồ, nàng vẫn chưa biết được, tại vì sao mà mình lại té nhào như thế? Nàng nhìn  Chà Trung, nói một cách kinh ngạc: 
       -  Không biết tại vì sao, em Ä‘ang nằm đàng hoàng như thế, đột nhiên chiếc phao bị  láºt! 
       Chà Trung hừ nhẹ một tiếng trong  mũi: 
       - Không biết tại vì sao? Tôi nói cho cô  nghe, đó là tại vì tôi láºt cho nó chá»ng gá»ng lên trá»i đấy! Äể cho cô uống vài  ngụm nước biển, cho cô má»™t bài há»c, để xem từ đây vá» sau cô có còn dám nằm ở đó  trêu ong gợi bướm, như má»™t thứ gái chiêu đãi lẳng lÆ¡ nữa hay  không? 
       Tâm Nhụy trừng to đôi  mắt: 
       - Cái gì? Tại vì anh láºt nó lên đấy à?  Anh nói cái gì váºy? Anh Ä‘ang trừng phạt tôi à? Anh nói... anh nói cái quá»· gì  váºy? Anh nói tôi giống cái gì... cái gì... 
       Nàng giáºn đến độ lắp bắp không thành  tiếng. 
       Chà Trung kêu to  lên: 
       - Giống thứ gái chiêu đãi, giống loại dâm  phụ, nằm ở đó liếc mắt đưa tình với tất cả đàn ông... 
       - Anh... anh...  anh... 
       Tâm Nhụy vừa tức, vừa cuống, vừa háºn,  gương mặt nàng đỠbừng lên, nước biển từ trên đầu nàng cứ không ngừng chảy  xuống, lăn xuống đôi mi cong, che Ä‘i ánh nhìn cá»§a nàng. Nàng lắp ba lắp bắp,  lưỡi như quÃu lại, dùng sức cố gắng la lên má»™t câu: 
       -... Anh là đồ khốn  nạn! 
       Chiếc lưng cá»§a Chà Trung cÅ©ng thẳng đứng  lên, cứng ngắc, nét giáºn dữ hiện rõ trên mi trên mắt, chàng đưa tay ra chụp ngay  cánh tay nàng, la lên tháºt to: 
       - Cô dám mắng tôi khốn nạn?... Tôi cảnh  cáo cô nghe chưa, cho dù cô có là bạn gái cá»§a tôi, cô cÅ©ng không được quyá»n mắng  tôi khốn nạn! 
       Tâm Nhụy giáºn đến run ngưá»i, nàng la to  lên má»™t hÆ¡i: 
       - Anh là đồ khốn nạn! Äồ khốn nạn! Äồ  khốn nạn! Äồ khốn nạn! Äồ khốn nạn!... Anh chÃnh là đồ khốn nạn! Äồ khốn nạn  không hÆ¡n không kém! Äồ khốn nạn vô duyên nhất trên  Ä‘á»i!... 
       Những ngưá»i Ä‘ang bÆ¡i lá»™i gần đó Ä‘á»u bị  kinh động cả lên, rất nhiá»u ngưá»i quay đầu lại nhìn dáo dác, có mấy đứa trẻ tinh  nghịch, Ä‘eo phao nổi bÆ¡i đến gần, chúng bắt chước theo giá»ng Ä‘iệu cá»§a Tâm Nhụy,  kêu lên nho nhá»: 
       - Äồ khốn nạn! Äồ khốn nạn! Äồ khốn  nạn!... 
       Chà Trung giáºn đến phát run lên, đôi chân  mày chàng chau chặt lại nhau hung dữ, đôi mắt chàng trợn trắng, nhìn trừng trừng  vào Tâm Nhụy má»™t cách hung hăng, Ä‘ang định nói gì đó, hai ngưá»i thanh niên vây  lấy Tâm Nhụy ban nãy cÅ©ng nghe động chạy đến nÆ¡i. Má»™t ngưá»i trong bá»n, đưa ngay  tay ra nắm lấy cánh tay trần cá»§a Tâm Nhụy, kêu lên: 
       - Xảy ra chuyện gì  váºy? 
       Chà Trung quay sang ngưá»i thanh niên đó,  đưa mắt nhìn, hắn ta vừa cao lá»›n vừa đẹp trai, mặt mÅ©i khôi ngô, đứng ở đó, có  vẻ nổi báºt hẳn lên. Lá»a giáºn dữ và ghen tuông trong lòng chàng, bất giác bừng  lên ngá»n há»a diệm sÆ¡n bùng nổ bắn tung lên, không thể ká»m chế lại được. Chàng  nhào tá»›i ngay phÃa trước, má»™t tay chụp ngay lấy vai cá»§a ngưá»i thanh niên đó, còn  tay kia cung lại tháºt chặt, đấm má»™t quả như Ä‘iện xẹt ngay vào cằm cá»§a anh chàng  kia, miệng chàng kêu to lên: 
       - CÅ©ng tại mi! Äánh mi cho biết! Äể xem  lần sau mi có còn dám gặp con gái là nhào vô nữa hay  không? 
       Ngưá»i thanh niên đó bị đánh bất thần, trở  tay không kịp, chàng ta đứng không vững, té nhào vá» phÃa sau. Thân hình chàng té  xuống, lại đè đúng ngay lên mình má»™t ngưá»i đàn bà máºp phÃa đàng sau, ngưá»i đàn  bà máºp đó kêu thét lên inh á»i, những ngưá»i ở gần đó cÅ©ng ùn ùn la lên, quÆ¡ tay  quạt nước, tránh Ä‘i chá»— khác, Tâm Nhụy cÅ©ng cất tiếng kêu thét  lên: 
       - Anh điên rồi! Lương Chà Trung! Anh là  đồ điên khùng dở hơi! 
       Trong nhất thá»i, tiếng kêu thét, tiếng  nước khoác, nước biển văng tung tóe... làm cho cả má»™t vùng náo loạn. Ngưá»i thanh  niên đó đã bò dáºy được, ngưá»i bạn cá»§a chàng cÅ©ng Ä‘i đến nÆ¡i, ngưá»i bạn đó Ä‘eo  má»™t cặp kÃnh cáºn, trông vô cùng nho nhã thư sinh, anh ta không ngừng kêu  lên: 
       - Phương Hạo, sao mi lại Ä‘i đánh lá»™n vá»›i  ngưá»i ta làm gì váºy? Phương Hạo, có chuyện gì thì nói đàng hoàng Ä‘i mà! Phương  Hạo, mi đừng nên nổi nóng mà! Phương Hạo... 
       Anh chàng tên Phương Hạo đứng ở đó, gương  mặt mang đầy nét phẩn ná»™ và ngượng ngáºp, không biết nên khóc hay cưá»i, chàng kêu  lên: 
       - Mi nhìn cho kỹ xem, là tao muốn đánh  lá»™n, hay là ngưá»i ta muốn đánh tao? Thằng Ä‘iên này không biết má»›i từ nhà thương  Ä‘iên nào chạy thoát ra được... 
       Anh chàng chưa kịp nói dứt câu, cú đấm  thứ hai cá»§a Lương Chà Trung đã phóng ra vá» phÃa chàng. Lần này, Phương Hạo hiển  nhiên đã có chuẩn bị, chàng nhẹ nhàng nhảy ra để tránh cú đấm này, thân hình lùi  vá» phÃa sau tháºt xa, nước bắn tung tóe, Chà Trung lại nhào tá»›i phÃa chàng nữa,  cÅ©ng may, Hạnh Tú và Triệu Chấn à đá»u đã chạy đến, Hạnh Tú chỉ kêu lên má»™t câu  tháºt đơn giản: 
       - Chấn Ã, ôm anh ấy  lại! 
       Triệu Chấn à nhào thẳng lên phÃa trước,  dùng đôi cánh tay cứng như thép cá»§a chàng, từ phÃa đàng sau Chà Trung, ôm vòng  lấy thân hình Chà Trung, kẹp chàng lại cứng ngắc. Chà Trung vừa kêu vừa nhảy,  thế nhưng Triệu Chấn à cứ má»™t má»±c ôm tháºt chặt, không chịu buông tay, Chà Trung  dáºm chân kêu to: 
       - Äể cho tao đánh cái thằng nhiá»u chuyện  này! 
       - Em thấy anh má»›i là nhiá»u chuyện đó  chứ! 
       Hạnh Tú gầm lên với Chà Trung, nàng quay  đầu lại nhìn Tâm Nhụy. 
       Tâm Nhụy đứng trong nước, đang dùng bàn  tay quẹt nước mắt. Hạnh Tú quen với Tâm Nhụy bao lâu nay, đây là lần đầu tiên  nhìn thấy nàng khóc. Hiển nhiên, trông nàng vừa tức, vừa xấu hổ, vừa đau lòng,  nàng vừa lau nước mắt, vừa nói với Hạnh Tú: 
       - Hạnh Tú, đến đây tao giá»›i thiệu vá»›i mi,  đây là bác sÄ© Phương Hạo, má»›i vừa ra trưá»ng má»™t thá»i gian, Ä‘ang thá»±c táºp dưới  quyá»n cá»§a ba tao, còn đây là bác sÄ© Lá»™, cÅ©ng làm chung ở  đó... 
       Nàng lại quay sang phÃa Phương Hạo, vẫn  còn lau nước mắt: 
       - Anh Hạo, đây là cô bạn há»c thân nhất  cá»§a em, tên Lương Hạnh Tú. 
       Chà Trung ngá»› ngưá»i ra, Hạnh Tú cÅ©ng muôn  phần ngượng ngáºp, nàng quay đầu lại liếc anh Ba nàng má»™t cái nên thân, lại quay  đầu sang nhìn Phương Hạo, nói má»™t cách tiếc rẻ: 
       - Thành tháºt xin lá»—i bác sÄ©, tôi nghÄ©,  má»i ngưá»i có chút hiểu lầm nhau... 
       Phương Hạo mỉm má»™t nụ cưá»i tháºt phóng  khoáng vá»›i Hạnh Tú, hai hàm răng trắng muốt như chiếu ra ánh sáng lung linh dưới  ánh mặt trá»i, chàng vá»™i vàng nói: 
       - Cứ gá»i tôi là Phương Hạo được rồi!...  Hôm nay chúng tôi được nghỉ, nên đến đây Ä‘i bÆ¡i, không ngá» gặp Tâm  Nhụy... 
       Tâm Nhụy lại đưa tay lên quẹt nước mắt,  nàng tiếp lá»i Phương Hạo, thanh âm nàng vẫn còn mang chút nghẹn  ngào: 
       - Tao và bá»n anh Hạo quen nhau rất thân,  tình cá» gặp nhau ở đây, má»i ngưá»i Ä‘á»u rất mừng rỡ, Ä‘ang nói chuyện vui vẻ, thì  ông anh Ä‘iên khùng cá»§a mi nhào đến... 
       Äôi tròng mắt cá»§a nàng lại Ä‘ong đầy lệ,  nàng lại đưa tay lên dụi dụi mắt, giá»ng nói càng thêm tức  tưởi: 
       -... Tao chưa bao giá» bị xấu hổ trước mặt  ngưá»i khác như thế này!... Hạnh Tú, tụi bây cứ tiếp tục chÆ¡i Ä‘i, tao Ä‘i thay  quần áo, Ä‘i vá» trước! 
       Nàng cắn chặt răng, cố gắng ká»m lại tiếng  khóc. Quay ngưá»i lại, nàng Ä‘i thẳng lên phÃa bá», Hạnh Tú vá»™i vàng xông lên phÃa  trước, ôm chầm lấy nàng, nhìn nàng cưá»i vã lã nói: 
       - Äừng làm váºy mà, Tâm Nhụy. Tao thay anh  Ba xin lá»—i mi, được không? Má»i ngưá»i vui vẻ cùng nhau Ä‘i chÆ¡i, bây giá» xảy ra  chuyện như vầy làm cụt hứng biết mấy!... Trăm ngàn thứ lá»—i, cÅ©ng là do lá»—i ở  tao, lẽ ra tao phải trông chừng thằng anh lá»— mãng cá»§a tao chặt chẽ  hÆ¡n... 
       Nàng vừa xuýt xoa năn nỉ, vừa làm mặt xấu  vá»›i Tâm Nhụy. Tâm Nhụy đẩy tay nàng ra, nước mắt vẫn còn chạy vòng trong mắt  nàng. Gương mặt nàng hiện rõ nét tiêu Ä‘iá»u, buồn bã, nàng nói bằng má»™t giá»ng cố  chấp, cương quyết: 
       - Chuyện này không liên quan gì vá»›i mi  hết, mi đừng nên tá»± mình nháºn tá»™i báºy như thế. Tao tháºt sá»± muốn vá» nhà, tao  không còn má»™t chút hứng thú nào nữa cả! 
       Nàng vùng thoát khá»i bàn tay Hạnh Tú, Ä‘i  má»™t mạch lên bãi cát, cúi cong ngưá»i xuống nhặt chiếc khăn tắm cá»§a mình lên,  bước Ä‘i tháºt nhanh vá» hướng phòng thay quần áo. 
       Hạnh Tú nhìn thấy má»i chuyện đã không còn  phương cứu vãn, nàng biết má»™t khi Tâm Nhụy đã bướng bỉnh lên, thì chÃn trâu mưá»i  ngá»±a cÅ©ng kéo nàng không nổi. Nàng quay đầu lại nhìn Chà Trung, nheo mắt ra dấu  vá»›i chàng, Chà Trung đứng chết trân ở đó, cả ngưá»i u u mê mê như chưa tỉnh hẳn  dáºy. Hạnh Tú không thể không kêu lên: 
       - Trá»i Æ¡i! Anh còn chưa chịu chạy theo  năn nỉ nữa sao? 
       Câu nói nhắc nhở đó làm Chà Trung giáºt  mình tỉnh lại, chàng cất to bước xông thẳng vá» hướng Tâm Nhụy. Thế nhưng hai  cánh tay mạnh như cá»p cá»§a anh chàng Triệu Chấn Ã, vẫn còn xiết chặt lấy chàng  không chịu buông, chàng vùng vẫy lên, nói: 
       - Triệu Chấn Ã! Mi còn chưa chịu buông  tay váºy! 
       Triệu Chấn à đưa mắt nhìn Hạnh Tú, há»i  má»™t cách tháºt ngây ngô: 
       - Hạnh Tú, anh có thể buông hắn ra được  chưa? 
       Hạnh Tú dáºm chân la  lên: 
       - Trá»i ạ! Buông tay ra Ä‘i! Ngố Æ¡i! Má»™t  ngưá»i thì ngố, má»™t ngưá»i thì hồ đồ, trá»i ạ, có chết không  chứ! 
       Triệu Chấn à vâng lệnh buông tay ra, Chà  Trung phóng vá»t vá» hướng bãi biển như má»™t mÅ©i tên bắn. Phương Hạo chăm chú nhìn  cái hoạt cảnh vừa xảy ra đó, tuy rằng tá»± dưng bị má»™t cú đấm tháºt vô duyên, nhưng  hình như chàng không há» có chút giáºn dữ nào, mà lại còn cảm thấy vô cùng má»›i lạ.  Nhất là, khi Hạnh Tú ngẩng đầu lên nhìn chàng, đôi mắt Ä‘en lay láy và sáng long  lanh cá»§a nàng dịu dàng hướng vá» chàng, đôi môi nhá» má»ng manh hÆ¡i hướng cong vá»  phÃa trên, nàng cho chàng má»™t nụ cưá»i xin lá»—i tháºt ngá»t ngào, chàng cảm thấy cả  ngưá»i mình nhẹ nhàng phÆ¡i phá»›i như áng mây trắng Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên lưng chừng  trá»i. 
       Giá»ng cá»§a nàng thanh tao và yểu  Ä‘iệu: 
       - Xin lỗi anh nhé, anh Hạo! Nhất định là  anh có thể hiểu được... anh của em đối với Tâm Nhụy... anh ấy... anh  ấy... 
       Nàng không biết phải dùng những lá»i lẽ  nào, bèn nhoẻn miệng cưá»i tháºt xinh xắn. 
       Phương Hạo bất giác đưa tay lên sỠcằm,  chàng vội vàng nói: 
       - Tôi hiểu, tôi hoàn toàn hiểu được  chuyện đó! Không đánh không quen, phải không? 
       Hạnh Tú nhìn chàng, nàng cảm thấy thÃch  sá»± phóng khoáng cá»§a chàng, và cÅ©ng thÃch cả sá»± hiá»n hòa cá»§a chàng, nét cưá»i trên  môi nàng càng sâu hÆ¡n nữa. 
       Bác sÄ© Lá»™ từ nãy giá» vẫn đứng bên cạnh  Phương Hạo, nhìn má»i việc xảy ra, lúc này, bá»—ng nhiên chàng nắm lấy Phương Hạo,  kéo chàng ra xa mấy bước, há»i nhá» bên tai chàng rằng: 
       - Phương Hạo, mi có được mấy cái  cằm? 
       - Một cái! 
       Phương Hạo lại đưa tay ra sỠsỠ cằm. 
       - Ban nãy mi bị cú đấm đó là còn nhẹ đấy,  lần này, có lẽ mi muốn bị một cú nặng hơn, mi mà bị một cú nữa, tao bảo đảm là  cái cằm mi sẽ bị chẻ làm đôi. 
       - Sao váºy? 
       - Mi không nhìn thấy cái thằng má»i da đỠ ở phÃa sau lưng cô ta hay sao? 
       Phương Hạo đưa mắt nhìn vá» phÃa Hạnh Tú,  thân hình rắn chắc như pho tượng đồng Ä‘en cá»§a Triệu Chấn à đang đứng sừng sững ở  đó, hai cánh tay vừa thô vừa Ä‘en vừa cứng cáp, như hai cây côn bằng sắt. Chàng  hÆ¡i suy nghÄ© má»™t lúc, vẫn cất từng bước tháºt dài tiến lên phÃa trên, không nhìn  Hạnh Tú, chàng Ä‘i thẳng đến bên Triệu Chấn Ã, mÄ©m cưá»i đưa tay  ra: 
       - Xin lá»—i anh, tôi vẫn chưa biết phải gá»i  anh là gì? 
       - Tôi tên là Triệu Chấn  Ã! 
       Triệu Chấn à nói má»™t cách thẳng thắn, láºp  tức đưa tay ra bắt lấy tay Phương Hạo má»™t cách tháºt nồng nhiệt, đối vá»›i bất cứ  bàn tay thân thiện nào, chàng cÅ©ng Ä‘á»u xiết tháºt chặt, không chịu  buông. 
       Hạnh Tú lặng lẽ cúi thấp đầu xuống, dùng  ngón chân dà dà vào những hoa sóng lăn tăn trên mặt nước, để dấu Ä‘i nụ cưá»i nhẹ  nhàng trên đôi môi không ká»m chế được cá»§a nàng. Bởi vì, chỉ có nàng chú ý nhìn  thấy rằng, khi Phương Hạo đưa bàn tay phải ra cho Triệu Chấn Ã, bàn tay trái kia  cá»§a chàng Ä‘ang nắm chặt lấy chiếc cằm cá»§a mình! 
  
   
       Trong khi bá»n Phương Hạo Ä‘ang trao đổi  tình bạn ngoài bãi biển, đàng này, Chà Trung đã rượt theo kịp Tâm Nhụy trên bá».  Chàng đứng cháºn ngay trước mặt nàng, gương mặt trắng bệch nhìn nàng trừng  trừng: 
       - Em muốn đi đâu? 
       - Thay quần áo, vỠ nhà! 
       Nàng nói cá»™c lốc, giá»ng nàng lạnh tanh,  đôi tròng mắt đỠhoe, nước mắt vẫn còn Ä‘ang Ä‘á»ng trên đôi mi lóng lánh. Chàng  khàn giá»ng nói: 
       - Không được đi! 
       - Hứ! 
       Nàng hất mạnh đầu sang má»™t bên, quẹo qua  má»™t hướng khác, tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trước. 
       Chàng bước ngang qua má»™t bước, lại chặn  lấy nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, kêu lên bằng má»™t giá»ng giáºn  dữ: 
       - Anh muốn gì đây? Anh làm cho tôi xấu hổ  trước mặt thiên hạ chưa đủ, phải không? Anh muốn dùng võ lực với tôi, phải  không? Anh tránh ra chỗ khác! Tôi muốn vỠnhà! 
       Chàng trừng mắt nhìn nàng, không động  Ä‘áºy, và cÅ©ng không nói chuyện, cả hai ngưá»i cùng đứng sá»±ng như thế hết mấy giây,  mặt đối mặt. Cuối cùng, chàng bước tránh sang má»™t bên, thấp giá»ng  nói: 
       - Nếu như em nhất định phải Ä‘i, thì hãy  Ä‘i Ä‘i váºy! Nếu như ngay cả chuyện tại vì sao anh nổi nóng, tại vì sao anh lại ra  tay đánh ngưá»i khác, mà em cÅ©ng không hiểu, thì anh có giữ em lại cÅ©ng chẳng Ãch  lợi gì. Em có muốn Ä‘i, thì cứ Ä‘i váºy! 
       Thanh âm cá»§a chàng lúc này, khác vá»›i  giá»ng Ä‘iệu hung hăng thưá»ng ngày, mà trở nên trầm thấp và buồn bã. Giá»ng Ä‘iệu đó  láºp tức đánh ngã được ngay Tâm Nhụy. Nàng dùng răng cắn chặt lấy đôi môi, đột  nhiên cảm thấy trái tim mình dâng tràn niá»m chua xót, những giá»t nước mắt má»›i  lại tràn vào đôi tròng mắt, bất giác nàng lại hÃt hÃt mÅ©i, rồi lại đưa tay lên  dụi dụi mắt. Nhìn thấy dáng Ä‘iệu nàng như thế, Chà Trung bá»±c bá»™i dáºm dáºm chân  xuống đất, giá»ng chàng tháºt thô: 
       - Em đừng nên khóc nữa! Em mà khóc nữa,  anh... 
       Chàng dùng tay ôm lấy đầu, đi vòng vòng  trên bãi biển: 
       -... Anh... mẹ kiếp! Em mà khóc nữa, khóc  nữa, khóc nữa anh sẽ... 
       Chàng bất giác cất cao giá»ng, cái giá»ng  Ä‘iệu hung hăng cố hữu lại xuất hiện. Nàng há»i: 
       - Anh sẽ làm sao? 
       - Anh sẽ... anh sẽ nhảy xuống  biển! 
       Chàng buột miệng  nói. 
       Nàng cảm thấy vô cùng bất ngá», trừng to  đôi mắt, nàng nhìn chàng, không tin ở những gì mình vừa má»›i nghe. Chàng báºm môi  phùng má, gương mặt đỠbừng như trái gấc chÃn. Có lẽ chàng cÅ©ng không ngá» mình  lại phung ra má»™t câu nói như thế, do đó cảm thấy ngượng ngáºp đến không còn đất  dung thân. Nàng nhìn thấy gương mặt đỠbừng đó cá»§a chàng, cùng dáng Ä‘iệu hối háºn  khôn cùng cá»§a chàng, không còn nhịn được nữa, nàng báºt cưá»i phì lên, nước mắt  vẫn còn dÃnh trên đôi má đào! Chàng trừng mắt nhìn nàng má»™t cái, quay lưng vá»  phÃa nàng, miệng chàng lầm bầm nói: 
       - Vừa khóc vừa cưá»i, ăn mưá»i cục  kÃt! 
       Nàng há»i: 
       - Anh lại nói báºy nói bạ gì nữa  váºy? 
       Chàng ngẩng đầu lên nhìn trá»i,  nói: 
       - Không, không có. Anh chỉ động Ä‘áºy cái  miệng thôi mà! 
       - Hứ! 
       Nàng lại hứ lên má»™t tiếng, nhưng trong  tiếng "hứ" này, đã Ä‘ong đầy sá»± dịu dàng và nét cưá»i tha thứ  rồi! 
       Chàng nói giá»ng tháºt thô:   
       - ÄÆ°á»£c rồi! Em kiếm chuyện như thế đã đủ  chưa? Nếu đủ rồi thì chúng ta Ä‘i bÆ¡i váºy! 
       Nàng vừa tức vừa buồn  cưá»i: 
       -  Em kiếm chuyện đủ chưa à? Anh nghĩ kỷ lại xem, anh kiếm chuyện hay là em kiếm  chuyện? 
       Chàng chau đôi chân mày, nói một cách bực  bội: 
       - ÄÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Cho dù là em kiếm  chuyện, hay là anh kiếm chuyện, Ä‘á»u cÅ©ng đã đủ rồi! Chúng ta trở ra biển bÆ¡i  váºy! 
       Chàng đưa tay ra chụp lấy cánh tay  nàng. 
       Nàng vùng ra khá»i  chàng: 
       - Em không đi! Xấu hổ chết đi  được! 
       Chàng kêu lên: 
       - Hừ! Em lại không chịu Ä‘i nữa rồi? Váºy  thì em muốn gì chứ? 
       - Em chỉ muốn đi vỠ thôi! 
       Nàng lại cất bước Ä‘i vá» hướng phòng thay  quần áo. Chàng lại cháºn ngay trước mặt nàng, đôi chân mày chàng nhướng cao lên,  lại hiện nguyên hình, chàng nói: 
       - Em dám! Tốt nhất là em đừng nên làm cho  anh nổi nóng lên đấy! 
       Nàng khá»±ng ngưá»i lại, đứng thẳng  lên. 
       Nét cưá»i trong đáy mắt nàng mất Ä‘i, nàng  đứng ở đó, như má»™t bức tượng đá lạnh lùng, ánh mắt nàng Ä‘au thương và buồn bã  dừng trên khuôn mặt chàng, giá»ng nói cá»§a nàng trở nên âm u và thê lương, nàng  nói: 
       - Em biết rồi! 
       Chàng không hiểu: 
       - Em biết cái gì? 
       - Anh sẽ vÄ©nh viá»…n không bao giá» sá»a đổi  được! Anh là má»™t bạo chúa, là má»™t ngưá»i tá»± cho mình là trung tâm cá»§a vÅ© trụ, anh  không há» thÃch hợp có bạn gái! Anh không biết dịu dàng, không biết nuông chìu,  không biết nghÄ© thay cho ngưá»i khác! Anh cÅ©ng không cần có bạn gái, mà ngưá»i anh  cần, là má»™t thứ nữ nô lệ nói gì cÅ©ng nghe theo, nói gì cÅ©ng phục tòng! Thế  nhưng, em không thể là má»™t nữ nô lệ cá»§a anh, lòng tá»± tôn cá»§a em quá mạnh, anh...  anh... anh chá»n lầm ngưá»i rồi! 
        Nàng nói má»™t mạch xong, cất bước xông thẳng vá» phÃa phòng thay quần  áo. 
       Chàng đứng chết trân ở đó, lặng lẽ gáºm  nhấm những lá»i nàng vừa nói, lặng lẽ suy nghÄ© vá» những lá»i nàng vừa nói, ánh  nắng mặt trá»i chiếu gay gắt xuống ngưá»i chàng, thế nhưng chàng không há» nhúc  nhÃch. Sau đó, chàng nhìn thấy nàng đã thay xong quần áo, từ trong phòng Ä‘i ra.  Hình như nàng không há» nhìn thấy chàng, nàng Ä‘i ngang qua ngưá»i chàng, bước  thẳng vá» hướng chiếc cổng ra vào to lá»›n. 
       Chàng kêu lên như ra  lệnh: 
       - Äợi má»™t chút! 
       Nàng hÆ¡i rung động, cả ngưá»i khá»±ng lại,  do dá»±, nhưng chỉ trong tÃch tắc, nàng lại bước chân Ä‘i thẳng, như thể không há»  nghe thấy. Chàng xông lên phÃa trước, đưa tay ra nắm lấy bá» vai nàng, nàng quay  đầu lại, nhìn chàng. Nàng há»i: 
       -  Anh muốn dùng võ lực chăng? 
       Chàng nhìn nàng trừng trừng, trong đáy  mắt chứa đầy nổi khổ sở. Äôi môi chàng hÆ¡i rung dá»™ng, nói ra hai chữ không thành  tiếng, nàng không hiểu chàng nói gì, đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn chàng,  há»i: 
       - Anh nói gì váºy? 
       Chàng lại động Ä‘áºy đôi môi. Nàng  nói: 
       - Em không nghe! 
       Thế là, chàng nói ra tháºt nhá»  tiếng: 
       - Anh sá»a! 
       Nàng nÃn thở hết vài giây, nhìn chàng  trân trối. 
       Chàng láºp lại thêm má»™t lần nữa, giá»ng  chàng thấp như thể lá»i thì thầm bên tai: 
       - Anh sá»a, em mắng rất đúng, anh sá»a. Em  đừng bá» Ä‘i, hãy cho anh cÆ¡ há»™i. 
       Nàng phát ra má»™t tiếng kêu mừng rỡ, nồng  nàn, cho dù dưới ánh mắt cá»§a biết bao nhiêu ngưá»i chung quanh, Ä‘ang kinh ngạc  quay lại nhìn há», nàng vẫn ngã nhào vào lòng chàng, dùng hai tay ôm vòng ngang  eo chàng. Nàng áp mặt vào lồng ngá»±c trần Ä‘ang bị ánh nắng mặt trá»i chiếu lên  nóng bá»ng cá»§a chàng, kêu lên liên tiếp: 
       - Chúng ta đừng nên cãi nhau nữa! Äừng  nên cãi nhau nữa! Äừng nên cãi nhau nữa! Äừng nên cãi nhau  nữa! 
       Chàng ôm lấy nàng, đưa tay ra sỠlên mái  tóc ngắn cũn cỡn vừa mới gội nước của nàng, nói lẩm bẩm:  
       - Anh bảo đảm, anh sẽ sá»a đổi lại cho tốt  hÆ¡n, nhất định là anh sẽ sá»a! Từ đây vá» sau anh sẽ không dá»… dàng nổi nóng nữa,  anh không đánh lá»™n, không mắng ngưá»i báºy bạ, và cÅ©ng không... làm cho em nổi  giáºn nữa! 
       Nàng càng tá»±a sát vào chàng hÆ¡n, trong  lòng nàng dâng tràn niá»m xúc động, xen lẫn vá»›i ná»—i vui mừng. Äúng váºy, chàng  sá»a, chàng sẽ sá»a... há» sẽ suốt Ä‘á»i, vÄ©nh viá»…n ân ân ái ái, yêu thương vui vẻ  bên nhau... 
       Thế nhưng, có tháºt như váºy không? Hai  ngày cuối cùng cá»§a mùa Hè năm đó, lại xảy ra má»™t chuyện không thể nào tha thứ  được. 
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |