  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:09 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Hoa Mai Bạc Mệnh
			 
			 
			
		
		
		
			
			  
 
  
 
 
 
       Thành phố Bắc Kinh, thá»i vua Càn Long.   
       Äối vá»›i bà Äại Phước Tấn Tuyết Như ở Hạc  Thân Vương Phá»§ mà nói thì cái mùa thu năm ấy, hình như đến sá»›m hÆ¡n má»i năm. Má»›i  đầu tháng 8 mà sương đã sa nhiá»u. Rồi tết trung thu, lá trên cây Ngân Hạnh trổ  vàng rÆ¡i đầy trên đất. Tuyết Như ưỡn chiếc bụng sắp sinh vá» phÃa trước, ngày  tháng ảm đạm nặng ná» như đè nặng trên vai, trên trái tim trên cả đứa bé sắp sinh  và những toan tÃnh căng thẳng. Má»i thứ tháºt khó sá» gay go quá. Ná»—i lo sá»± chá»  đợi... Càng gần ngày lâm bồn, áp lá»±c càng lúc như càng nặng ná» càng trở nên mạnh  mẽ, nhiá»u lúc làm bà muốn nghẹt thở...  
       Má»i chuyện bắt đầu từ mùng 8 tháng 8,  vâng...  
       Hôm ấy là sinh nháºt cá»§a Vương Gia.   
       Trình Äại Phu và Ngô Äại Phu quả là nhiá»u  chuyện, bá»—ng nhiên rồi dâng "qùa chúc thá»" cho Vương Gia bằng má»™t đội vÅ© công 24  ngưá»i và cả Phiên Phiên nữa.  
       Phiên Phiên là cô gái ngưá»i Hồi, có biệt  tài múa bụng. Vá»›i làn da trắng nõn nà. Chiếc áo voan má»ng và ánh mắt trẻ tình,  Phiên Phiên xuất hiện trên các sàn nhảy, trên các buổi yến tiệc. Có lẽ vì những  hành vi gợi cảm cÅ©ng có thể vì má»™t chút hấp dẫn lạ cá»§a "hàng nước ngoài". Trong  phút giây Phiên Phiên đã chiếm được tình cảm cá»§a Vương Gia ngay. Và cái tên  Phiên Phiên cÅ©ng là do Vương Gia đặt cho... Liá»n lúc ấy Phiên Phiên được nháºp  cung. Và bắt đầu suốt ba tháng liá»n, Vương Gia hầu như không còn đặt chân đến  phòng cá»§a Tuyết Như nữa...  
       Äầu tháng 8 lúc cÆ¡n sương đầu mùa rÆ¡i,  thì cÅ©ng có tin là Phiên Phiên đã cấn thai. Qua tháng 9 Phiên Phiên được Vương  Gia phong chức Trắc Phước Tấn. Tuyết Như biết ngay là địa vị cá»§a mình Ä‘ang bị  lung lay.  
       ÄÆ°á»£c gả vào vương phá»§ năm 18 tuổi. Má»›i  đấy mà đã mưá»i năm. Mưá»i năm qua là mưá»i năm hạnh phúc được vương gia sá»§ng ái.  Tuyết Như đã ba lần cấn thai, ba lần liên tục mang lại cho Vương Gia ba nàng  công chúa. NghÄ©a là ba lần thất vá»ng. Nhưng vương gia vì yêu nàng nên vẫn không  nạp thêm thê thiếp. Bây giá» chiếc bào thai thứ tư sắp chào Ä‘á»i, thì Phiên Phiên  lại được tấn cung... Chuyện được Vương Gia yêu quý không nói, đàng nầy lại cấn  thai... Mà nếu như lần này... Tuyết Như lâm bồn lại sinh thêm má»™t đứa con gái,  trong khi Phiên Phiên sinh được con trai thì sao? Vấn đỠgay go là ở chá»— đó.   
       Vì váºy mùa thu năm nay... Tuyết Như phu  nhân cảm thấy tiết trá»i đặc biệt lạnh. Ngày tháng vẫn váºy mà sao nặng ná» thế?  Mặc dù cạnh Tuyết Như lúc nào cÅ©ng có Tần Má Má, ngưá»i vú già trung thành, hầu  cáºn Tuyết Như từ nhá», rồi theo Tuyết Như tiến cung, vào Vương Phá»§. Tần Má Má có  thể nói vừa là tá»› nhưng cÅ©ng như mẹ.  
       Ngay từ tháng sáu. Tần Má Má đã góp ý vá»›i  Tuyết Như, bằng má»i giá chứ không được khác! Vì tương lai cá»§a Phu Nhân có được  Vương Gia sá»§ng ái nữa không là do đây cả! 
       Tuyết Như buồn bã lắc đầu.   
       - Chuyện sinh con trai hay gái là do trá»i  sắp đặt, đâu phải do ta quyết định được đâu? 
       Tần Má Má khẽ nói: 
       - Sao lại không? Chuyện này nên má»i Äô  thống phu nhân sang đây thảo luáºn.  
       Äô thống phu nhân tức là Tuyết Tịnh, chị  ruá»™t cá»§a Tuyết Như. Hai chị em cách nhau có hai tuổi. Mặc dù là chị em nhưng hai  ngưá»i tÃnh tình lại khác nhau. Tuyết Tịnh thì cương quyết, cứng rắn, dám nghÄ©  dám làm, còn Tuyết Như thì yếu Ä‘uối nhu mì, nhiá»u lúc gần như bạc nhược. Có Ä‘iá»u  hai chị em rất thương yêu nhau.  
       - Chuyện Phiên Phiên thì cÅ©ng không thể  trách Vương Gia. Bởi vì ngưá»i năm nay đã 30 tuổi mà chưa có con trai nối dõi, dÄ©  nhiên là phải nôn nóng. Nếu chị là em thì... sá»›m đã liệu mà tìm cách... như váºy  Phiên Phiên làm sao có cÆ¡ há»™i để vào Vương Phá»§, để rồi được phong Trắc Phước  Tấn? Lần này nó lại Ä‘áºu thai... Váºy là sẽ ảnh hưởng nhiá»u đến địa vị cá»§a em đấy.   
       Tuyết Tịnh vừa nói vừa ngắm chiếc bụng  tròn của em gái. Tuyết Như băn khoăn.  
       - Tìm cách? Tìm cách nào chứ? Lần nào cấn  thai em Ä‘á»u ăn chay niệm pháºt, đến tổ miếu đốt hương... Váºy mà cÅ©ng chẳng sinh  được con trai, còn tìm biện pháp nào nữa chứ? 
       Tuyết Tịnh nhìn lên. Ãnh mắt sáng và  lạnh, làm Tuyết Như sợ hãi. Linh tÃnh cho nàng thấy có cái gì đó không hay. Và  quả tháºt má»—i lá»i cá»§a Tuyết Tịnh thốt ra như những nhát dao sắc bén.   
       - Lần sinh này, nếu là trai thì đương  nhiên là ai cÅ©ng thÃch cÅ©ng vui, nhưng nếu là gái? Bắt buá»™c phải hành động,  cương quyết, nhanh chóng không được chần chá» gì cả. Ãp dụng sách lược chuyển  phụng thành long.  
       Tuyết Như vừa nghe nói đã tái cả mặt. Mặc  dù biết chuyện đó đã từng xẩy ra trong bao nhiêu vương triá»u... Bản thân cÅ©ng tá»±  nghÄ© đến... Nhưng mà "nghÄ©" và "làm" là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. "NghÄ©"  không phạm pháp, còn "làm" là tá» tá»™i. Äó là chưa nói. Trên Ä‘á»i nầy có ai nỡ nào  cắt bá» núm ruá»™t cá»§a mình tạo ra? Äể Ä‘i ôm ấp nuôi dưỡng con cá»§a ngưá»i khác? Ta  có thể làm chuyện đó được không? Không! Không thể nào được! Không bao giá»...  Tuyết Như nghÄ©.  
       - Nếu không làm như váºy... Rá»§i sau đó  Phiên Phiên sinh con trai thì... Em cÅ©ng biết là... Vương Gia sẽ thế nào chứ?  Con trai bao giá» cÅ©ng quý... Và em sẽ bị truất để nâng địa vị cá»§a Phiên Phiên  lên... Hãy suy nghÄ© cho kỹ Ä‘i nếu em muốn bị bá» xó như má»™t góa phụ ở lãnh cung  thì tùy em hay thiếp tục được sá»§ng ái? Em đừng quên cái gương dì Hai cá»§a chúng  ta đã phải sống khổ sở thế nào suốt kiếp còn lại? Hãy suy nghÄ© cho kỹ Ä‘i! Suy  nghÄ© rồi hãy quyết định! 
       Và Tuyết Như đã suy nghÄ©. Trăn trở như  váºy suốt ba tháng trá»i. Từ mùa hạ đến mùa thu. Trong thá»i gian đó. Tần Má Má vô  cùng báºn rá»™n, Tuyết Như cÅ©ng thế. Ra vào vương phá»§ như con thoi. Vương Gia thì  suốt ngày mải mê đàn địch yến tiệc bên Phiên Phiên nên chẳng để ý đến những khác  thưá»ng đó.  
 Và rồi  ngày tháng trôi qua... Cứ váºy mà trôi qua...  
       Giữa khuya ngày 2 tháng 10. Tuyết Như lâm  bồn.  
       Hôm ấy trong phòng sinh, chỉ có Tần Má Má,  Tuyết Tịnh và Tô Má Má là vú già cá»§a Tuyết Tịnh cùng sản phụ thôi. Tô Má Má là  ngưá»i đỡ đẻ nhiá»u kinh nghiệm, đương nhiên cÅ©ng là tâm phúc cá»§a Tuyết Tịnh và  Tuyết Như. Khi đứa bé vừa oa oa chào Ä‘á»i. Tô Má Má cắt nhau rún và băng lại cho  đứa bé xong nói nhanh: 
       - Xin chúc mừng Phúc Tấn! Một vị tiểu  thiếu gia! 
       Äứa bé được Tô Má Má bế trong vòng tay bà  vừa nói vừa bước lùi ra sau. Còn Tuyết Tịnh nhanh chóng mang đứa con trai đã  chuẩn bị sẵn đến trước mặt Tuyết Như nói: 
       - Này xem Ä‘i! Mau lên ta còn phải mang ra  ngoài báo hỉ vá»›i má»i ngưá»i nữa chứ? 
       Trái tim cá»§a Tuyết Như chùng hẳn. Cái Ä‘au  vừa qua đột ngá»™t quay lại. Muốn xé nát lòng Như. Không! Không! Không! Äừng làm  thế! Như gào lên trong lòng... Ná»—i Ä‘au biến thành nước mắt. Như cố nhá»m ngưá»i  dáºy, kéo giáºt tay Tô Má Má lại.  
       - Äừng! Hãy mang con trả lại cho tôi! Trả  lại tôi...  
       Tuyết Tịnh thấy thế nghẹn lá»i.   
       - Tuyết Như này. Bây giá» có muốn thay đổi  cÅ©ng muá»™n rồi... Việc phải giải quyết nhanh chóng. Bằng không, ai đó đột ngá»™t  bước vào, thì bá»n ta chỉ có nước chết. Chị hứa vá»›i em là con gái cá»§a em sẽ được  Tô Má Má mang vào phá»§ cá»§a chị chăm sóc chu đáo như con đẻ. Thỉnh thoảng em còn  được ghé qua đó, thăm viếng nó như váºy em chẳng những không bị mất con mà còn có  thêm được má»™t đứa con trai... Còn bây giá» thì... Chuyện không thể để trá»… nải nữa  rồi. Chị sẽ bế tiểu công tá» ra gặp Vương Gia. Vì chỉ má»™t lúc nÅ©a thôi cả vương  phá»§ sẽ há»p mặt ở tiá»n sảnh. Còn Tô Má Má thì phải mau chóng mà theo cá»a sau phÃa  Tây chuồn mau. Bây giá» chưa ai để ý. Hiểu ý tôi rồi chứ? 
       Tô Má Má gáºt đầu. Tuyết Tịnh vá»™i bế đứa  con trai bước nhanh ra cá»a. Có muốn thay đổi đã muá»™n cÅ©ng không được hối háºn!  Không còn cách nào khác! Tuyết Như Ä‘au khổ dành lại Tô Má má cái sinh mệnh yếu  Ä‘uối nhá» nhoi, vô tá»™i kia, Tuyết Như ôm chặt trong lòng, nghẹn lá»i  nói: 
       - Tần Má Má! Tần Má Má! Äem cây trâm hoa  mai lại đây! Cây trâm hoa mai! Äem ngay lại đây! 
       Tần Má Má nghe gá»i vá»™i vàng bước đến bên  há»a lò, dùng kẹp lá»a khá»u than, lấy ra chiếc trâm hình cành hoa mai được nung đỠ từ lâu. Tô Má Má nhìn thấy sợ hãi.  
       - Quý vị định làm gì  đó? 
       Tuyết Như vừa chảy nước mắt, vừa nói.   
       - Tôi phải làm dấu cho con bé, để mấy  ngưá»i không còn làm chuyện tráo máºn tráo đào được nữa.  
       Tuyết Như đặt đứa nhá» lên đùi, má»™t tay ấn  lên đầu nó, má»™t tay đỡ chiếc trâm hoa mai nung Ä‘á», nhưng lại chần chừ.   
       Lúc đó bên ngoài có tiếng hò vang.   
       - Xin chúc mừng Vương Gia! Chúc mừng  Vương Gia! 
       Rồi tiếng chân bước, tiếp pháo nổ...  Tuyết Như biết không còn chần chừ được. Vá»™i in ngay chiếc trâm cháy đỠlên vai  con bé. "Xèo!" Thịt da non bị cháy phát thành tiếng, má»™t làn khói trắng bốc lên.  Äứa bé "oa! oa!" khóc nhưng may quá tiếng pháo đã át tiếng khóc. Tuyết Như run  rẩy ném cây trâm nhìn cái vết đỠtrên vai con mà Ä‘au lòng. Nước mắt không dằn  được: 
       - Con Æ¡i con! Sao con phải khổ thế này?  Äóa hoa mai nầy in trên vai con cÅ©ng đã in trên lòng me. Từ đây vá» sau, mẹ con  ta phải sống xa nhau. Nhưng mẹ mong là không xa vÄ©nh viá»…n... Mẹ ngày ngày sẽ đốt  hương cầu trá»i khấn pháºt, cầu xin trá»i xanh có mắt, để má»™t ngày nào đó giúp con  trở lại bên chân me. Chúng ta sẽ nối lại tình thâm nhe con! Lúc đó mẹ sẽ nháºn ra  con vá»›i cái ấn hoa mai này! 
       Tô Má Má thấy thá»i gian cấp bách không  đợi được nữa, xông tá»›i Ä‘oạt lấy đứa bé trong tay Tuyết Như.   
       - Bà Phước Tấn Æ¡i! Bà phải nghÄ© đến  chuyện đại cuá»™c, đừng bịn rịn nữa, phải mang nó Ä‘i ngay bây giá», bằng không chết  cả! 
       Tô Má Má đặt đứa bé lẫn vào giá» vải dÆ¡  mau chóng rá»i khá»i phòng, Ä‘i cá»a sau ra ngoài. Bà Tuyết Như phục trong lòng Tần  Má Má khóc ngất.  
       Äối vá»›i bà Tuyết Như mà nói, thì cái đêm  hôm ấy, má»™t phần cuá»™c Ä‘á»i bà đã Ä‘i theo "vết sâm hoa mai" kia rá»i khá»i Vương Phá»§  để sang Äô Thống phá»§. Mặc dù, đổi lại, bà có thêm má»™t đứa con trai kháu khỉnh dá»…  thương nhưng có thể nào thì cÅ©ng đâu bằng núm ruá»™t cá»§a  mình? 
       Äứa con trai má»›i "sinh" được Vương Gia  đặt tên là Hạo Trinh. Vương Gia rất yêu quý, vì nó là ná»—i khát khao mong đợi.  Hôm đầy tháng 1, đại yến được mở ra, má»i cả quan to quan nhá» trong triá»u. Hôm  ấy, nhà vua cÅ©ng gởi qùa đến.  
 Mà Hạo  Trinh khôi ngô tháºt. Thằng bé có đôi mắt Ä‘en nháy, có cái mÅ©i cao thẳng. Vương  Gia ngắm rồi ngợi khen hết lá»i, nào là nó giống in như cha. Má»™t đôi mày ráºm, má»™t  thiên đình cao. Váºy là thằng bé sẽ thông minh. Háºu phúc lâu dài... Tuyết Như  ngồi bên nghe mà bồn chồn. Không phải chỉ váºy còn "ná»—i lo" và "Ä‘au"... Vâng, bây  giá» có hối háºn cÅ©ng không còn kịp. Bà máºt phải giữ kÃn tháºt kÃn...   
       Và rồi mùa xuân năm sau Phiên Phiên cÅ©ng  trở bụng. CÅ©ng được má»™t đứa con trai, đặt tên là Hạo Tưá»ng. Vương Gia liên tục  có hai đứa con trai. Còn gì hÆ¡n? Lúc nào ông cÅ©ng cưá»i. Và nhá» váºy mà gia nhân  trong Vương phá»§ cÅ©ng được hưởng phúc lây.  
       Ở chốn riêng tư, Tần Má Má ká» tai Tuyết  Như nói nhá»: 
       - Äấy, phu nhân thấy chưa, may mà chúng  ta Ä‘i sá»›m má»™t bước, bằng không là nguy rồi! 
       Tuyết Như ôm lấy Tần Má Má đau  xót: 
       - Nhưng mà... nhưng mà... Thế Má Má có  thưá»ng xuyên đến Äô Thống phá»§? Có nhìn thấy nó không? Chóng lá»›n, khá»e mạnh chứ?  Tại sao bà chị cá»§a ta cứ né tránh ta mãi... Chuyện đã hÆ¡n ná»a năm rồi... Váºy mà  chẳng nghe động tịnh gì cả ta có thể qua đấy thăm nó được không? Có việc gì  không? 
       Tần Má Má ra hiệu Tuyết Như  im: 
       - Suỵt! Tai vách mạch rừng, phu nhân tốt  nhất là đừng nhắc đến, má»i chuyện đã có Äô Thống phu nhân lo cả.   
       - Nhưng mà... nhưng mà...   
       - Äừng có nhưng mà gì cả. Bên cạnh đó còn  có tôi. Äể tôi sang đấy xem xét và báo cáo lại là xong.  
       Tần Má Má sang phá»§ Äô Thống. Äi rồi vá»,  vá» rồi Ä‘i. Má»—i lần Ä‘á»u báo cáo tin hay tin đẹp. Nào là nó dá»… thương, đẹp giống  mẹ, khá»e... Nhưng Tuyết Như nào có biết đâu sau đó Tần Má Má phải quay mặt Ä‘i  giấu hai hàng nước mắt. Và chuyện lừa dối chỉ kéo dài được ná»a năm. Má»™t lần đến  BÃch Vân Tá»± dâng hương lá»… pháºt, khi Tuyết Tịnh có cÆ¡ há»™i riêng lẻ bên đứa em gái  cá»§a mình, má»›i nói: 
       - Bây giá» thì chị không muốn giấu em nữa.  Äứa bé cá»§a em, Tô Má Má mang ra ngoài xong, bá»n chị đã đặt nó vào má»™t chiếc bồn  gá»—, để nó theo giòng suối Hạnh Hoa khẽ trôi Ä‘i mất rồi. Chị cÅ©ng không có cho  ngưá»i theo dõi xem, sau đấy. Chiếc bồn kia có còn hay đã chìm mất. Äứa bé thế  nào thôi thì đành phó mặc định mệnh cá»§a nó váºy.  
       - Chị nói gì váºy? 
       Tuyết Như thấy trá»i đất như quay cuồng.   
       - Làm sao có thể như váºy được chứ? Chị đã  thá», đã hứa vá»›i em chị nói là chị sẽ yêu, sẽ đối xá» vá»›i nó như con ruá»™t do chÃnh  mình banh da xẻ thịt đẻ ra... Chị sẽ không để nó khổ... Em đã tin chị. Em má»›i  giao con cho chị. Váºy mà... Tại sao chị lại nhẫn tâm? Chị lại có thể làm má»™t  chuyện tày trá»i như váºy được chứ? 
       Tuyết Như không dằn được chụp lấy đôi vai  Tuyết Tịnh lắc mạnh. Vừa lắc vừa khóc: 
       - Em không tin, chị đã lưá»ng gạt em! Chị  đã dối em! 
       Tuyết Tịnh cũng vừa khóc vừa  nói: 
       - Chị nói tháºt đấy! Bởi vì em phải hiểu  ná»—i khổ tâm cá»§a chị, chị đã suy nghÄ© cặn kẽ, chu đáo... Chị biết là em sẽ không  bỠđược con bé. Bằng chứng là trước khi cho mang đứa nhá» Ä‘i, em còn bắt phải  đóng dấu hình hoa mai lên cánh tay cá»§a nó. Như váºy nếu để nó lại trong nhà chị  thì cái háºu há»a sau nầy khó có thể lưá»ng. Biết ai tin được ai không? Rồi em cứ  qua lại nhà chi. Tình cảm con ngưá»i yếu má»m. Má»™t lúc nào đó em lại vô tình tiết  lá»™. Chuyện vỡ lở, đến tai Vương Gia, lúc đó không những chỉ có em, mà cả chị  cÅ©ng Ä‘á»u mang há»a... Äá»u bị án tá». Em suy nghÄ© Ä‘i. Suy nghÄ© cặn kẽ Ä‘i... Trong  cái hoàn cảnh như váºy, chị làm sao dám chứa nó. Em có trách chị thế nào, có háºn  chị thế nào cÅ©ng được, chị chấp nháºn... Chị hành động như váºy là vì em! Má»™t cách  làm chẳng đặng đừng, em nên thông cảm.  
       Tuyết Như mở trừng mắt nhìn chị... nhưng  chẳng thấy gì. Nước mắt tạo thành má»™t màn sương trước mặt lòng Tuyết Như Ä‘au  quặn... Äứa con gái mà Tuyết Như mang nặng đẻ Ä‘au kia, định mệnh đã chỉ định mẹ  con phải sinh ly, cÅ©ng đồng thá»i là tá» biệt... Äá»i nàng... Từ đây đến cuối Ä‘á»i  coi như không còn cái hy vá»ng được Ä‘oàn tụ vá»›i con. Nàng cắn môi, cố không để  báºt tiếng khóc. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán...  
       - Con ơi! 
       Tuyết Như kêu lên trong lòng. Äứa con mà  ngay cả cái tên cÅ©ng chưa kịp đặt... Nó đã vÄ©nh viá»…n xa nàng... Có thể như váºy  được ư? Ta là ngưá»i mẹ không có trái tim! Và đột nhiên, Tuyết Như thấy lòng ngá»±c  Ä‘au nhói, ngã vào lòng Tuyết Tịnh khóc lá»›n. Tuyết Tịnh  nói: 
       - Em khóc đi! cứ khóc đi! Khóc cho thoải  mái! 
       Tuyết Tịnh ôm em gái trong lòng, nước mắt  lưng tròng: 
       - Em khóc cho hả hê, quên sầu. Äể má»™t lúc  nữa khi trở vá» Vương Phá»§ thì xóa hết, đừng để lá»™ má»™t chút tàn tÃch nào... Bắt  đầu từ hôm nay, em nên hiểu là đứa con gái bất hạnh kia cá»§a em nó không còn tồn  tại trên cõi Ä‘á»i này, em chỉ có ba gái trước đó và má»™t trai là Hạo Trinh  thôi! 
       Khi trở vá» Vương Phá»§... Tuyết Như không  được để lá»™ má»™t chứng tÃch gì... Phải nhá»› Hạo Trinh là trai má»›i sinh. Hạo  Trinh! 
       Ngay lúc đó gió bốn bể nổi lên. Tuyết Như  nghe như hai tiếng Hạo Trinh vang vá»ng vây chặt quanh nàng. 
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:11 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			  
 
  
 
 
 
       Năm Hạo Trinh 12 tuổi, lần đầu tiên theo  Vương Gia đến Vi Trưá»ng săn bắn.  
       Lúc đó Hạo Trinh đã là má»™t thiếu niên  dong dá»ng cao. Hạo Trinh khá»e đẹp, thông minh lại được rèn luyện văn thÆ¡ và kiếm  cung cùng lúc ngay từ nhá». Nhá» nhá»› dai, há»c mau biết, nên Hạo Trinh rất được  Vương Gia sá»§ng ái.  
       Hạo Trinh vừa giá»i chữ nghÄ©a, lại cỡi  ngá»±a, bắn tên, luyện võ Ä‘á»u hÆ¡n ngưá»i. Hạo Trinh lại chịu khó luyện táºp. Thầy  dạy võ nghệ cho Hạo Trinh có tên là A Khắc Äan. Má»™t võ sư có thân hình lá»±c  lưỡng, sức mạnh vô song. Khuôn mặt Ä‘en như lá» nồi, mày sáºm, râu hàm, tướng tá  rất hung dữ, má»—i lần mắt trợn lên là giống như hai mắt cá»p, lại Ãt ai dám gần  gÅ©i. Ông ta được chỉ định dạy võ cho Hạo Trinh từ nhá», là má»™t ngưá»i thầy táºn  tình. Yêu quý há»c trò hÆ¡n cả bản thân nên cÅ©ng được Hạo Trinh quý mến.   
       Nếu so sánh, Hạo Trinh hÆ¡n đứa em cùng  cha khác mẹ là Hạo Tưá»ng gấp bá»™i, dù chỉ lá»›n hÆ¡n có ná»a tuổi.   
       Lần này Hạo Trinh được cha cho cùng Ä‘i  săn. Hạo Trinh đã gây ấn tượng mạnh cho má»i ngưá»i để chuyện gần như trở thành  huyá»n thoại. Hôm ấy cùng Ä‘i còn có cả Hạo Tưá»ng và hÆ¡n hai trăm kỵ xạ thá»§ khác.  Mặc dù đây chỉ là má»™t cuá»™c săn nhá». Mục Ä‘Ãch chá»§ yếu cá»§a chuyến săn này, là  Vương Gia muốn hai đứa con mình làm quen vá»›i cái không khà căng thẳng cá»§a cuá»™c  săn, cÅ©ng như để kÃch thÃch bầu máu nóng cá»§a bá»n trẻ.  
       Bữa đó ở Vi Trưá»ng trá»i có sương mù. Tầm  nhìn không xa…Äoàn ngưá»i ngá»±a rong ruổi cả buổi mà chẳng bắn được con thú nào to  lá»›n. Vì váºy tất cả má»›i xuyên qua cánh rừng để đến má»™t cánh đồng cá» rá»™ng lá»›n  hoang dã.  
       ChÃnh tại đây. Hạo Trinh đã phát hiện má»™t  chú chồn lông trắng. Chú chồn này hẳn đã bị tiếng vó ngá»±a dồn dáºp làm sợ hãi,  nên nó thu ngưá»i trong bãi cá». Äôi mắt to Ä‘en hấp dẫn cá»§a nó cứ nhìn Hạo Trinh.  Nó như Ä‘ang ở tư thế chuẩn bị "sống mái".  
       Hạo Trinh phấn khởi hét to.   
       - Hay quá! Có một con chồn đây này! một  con chồn trắng! 
       Con chồn nghe động, nó vá»™i nhanh chân lá»§i  sâu vào cá».  
 Vương  Gia cũng thấy, hứng khởi vút roi.  
       - Hãy để đó cho ta, đừng để nó chạy  thoát! 
       Rồi tiếng có ngá»±a Ä‘uổi theo. Bụi bay mịt  mù. HÆ¡n hai trăm vó ngá»±a chỉ để Ä‘uổi má»™t con chồn nhá». Hạo Trinh Ä‘uổi trước.  Hình như Vương Gia có ý muốn nhưá»ng cho Hạo Trinh, để Hạo Trinh được dịp thi thố  tài nghệ, nên khoát tay không cho má»i ngưá»i dùng tên.  
       Hạo Trinh cỡi ngá»±a Ä‘uổi. Chú chồn cứ  chạy… Hạo Trinh đã mấy lần giương cung lên. Nhưng rồi có lẽ vì đôi mắt Ä‘en nháy  cá»§a con chồn trắng cứ quay lại nhìn mình. Ãnh mắt cá»§a nó như sợ hãi làm sao? Hạo  Trinh có cảm giác như nó Ä‘ang van xin… Thế là chàng lại chùn tay, không nỡ. Võ  sư A Khắc Äan chạy phÃa sau, cuối cùng không nhịn được nói.   
       - Nào để nó cho ta! 
       Hạo Trinh cuống quÃt, lên tiếng.   
       - Äừng! Äừng giết nó! Tôi muốn bắt sống  nó thôi! 
       Vương Gia cũng đồng  tình: 
       - ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Hãy bắt sống nó, đừng  để nó bị thương nhé! 
       - Bối Lạc Gia này! 
       Võ sư A Khắc Äan gá»i Hạo Trinh. Vì Hạo  Trinh là con trai trưởng cá»§a Thạc Thân Vương phá»§, nên được phong "Bối Lạc".   
       - Bối Lạc Gia nầy, nếu muốn bắt sống con  váºt này, thì xin ngưá»i hãy dùng bẫy lưới! 
       Nói xong, Võ sư tung lưới qua cho Hạo  Trinh, Hạo Trinh bắt lấy, lá»±a vị trà thuáºn lợi để ném lưới vá» hướng con váºt.  Trong khi Vương Gia và đám tùy tùng vây ngá»±a chung quanh, để cháºn đưá»ng thoát  cá»§a con váºt. Lúc đó con chồn cÅ©ng thấy không còn lối thoát. Nó dừng lại hổn hển  thở và đưa mắt nhìn quanh tìm đưá»ng. Hạo Trinh thì đã đến gần và lưới được tung  ra. Cái lưới như chiếc dù ụp xuống, đám kỵ binh phÃa sau reo hò như vỡ chợ.   
       - Bắt được rồi! Bắt được rồi! Bối Lạc Gia  là tay hảo thá»§ tháºt tuyệt! 
       Võ sư A Khắc Äan nhanh nhen nhảy xuống,  phụ kéo lưới tóm gá»n con chồn trắng, dâng lên.  
       - Xong rồi! Con chồn trắng này là chiến  lợi phẩm cá»§a Äại Thiếu Gia đấy nhé! Xin chúc mừng! 
       Vương Gia cưỡi ngá»±a chạy đến, nhìn con  chồn cưá»i.  
       - Hay lắm! Hay lắm! Chồn mà lông trắng  thế này hiếm lắm đấy! Lột da nó dùng để làm áo hoặc làm nón thì chẳng có cái nào  đẹp hơn.  
       Hạo Tưá»ng ở phÃa sau chen vào nói.   
       - Anh cả, em đang muốn có chiếc nón. Anh  cho em con chồn này đi để em may một chiếc nón trắng nhé! 
       Vương Gia quay lại trừng mắt.   
       - Äây là chiến lợi phẩm cá»§a anh con. Hãy  để anh ấy tá»± quyết định.  
       Nhìn con chồn, bất chợt Hạo Trinh rùng  mình. Con thú như có linh tÃnh, nó như hiểu được tiếng ngưá»i. Nó nghe nói bị lá»™t  da đã sợ hãi thu ngưá»i trong tay Hạo Trinh, và cái đôi mắt Ä‘en láy cá»§a nó cứ  nhìn Hạo Trinh không nháy, vừa như van xin, vừa như cầu khẩn, làm Hạo Trinh cảm  động. Hạo Trinh quay sang cha.  
       - Thưa cha! Cha vừa nói là con có toàn  quyá»n quyết định số mệnh con váºt này! 
       - Dĩ nhiên.  
       Hạo Trinh quyết  định: 
       - Váºy thì! Con sẽ thả  nó! 
       Vương Gia có vẻ bất  ngá»: 
       - Thả nó à? Äây là chiến lợi phẩm, phải  nhiá»u công khó má»›i bắt được. Sao con lại có ý tha cho nó? 
       Hạo Trinh nói: 
       - Con đã nghỉ kỹ rồi. Äây là má»™t con chồn  cái, nó Ä‘ang Ä‘i kiếm ăn chẳng may bị ta bắt! Mà cha đã từng dạy con. "Giống cái  phải phát triển giống nòi, rất hữu Ãch nên bảo tồn. Äó là luáºt tá»± nhiên cá»§a tạo  hóa". Vì váºy con nghÄ© là mình không nên làm trái tá»± nhiên. Thả nó vá» vá»›i núi  rừng thì hÆ¡n… 
       Vương Gia có vẻ suy nghÄ©, rồi gáºt gù tán  đồng. Ông có vẻ hãnh diện vá» những nháºn định vừa rồi cá»§a Hạo Trinh, nên cưá»i má»™t  cách sảng khoái.  
       - Ha! Ha! Hay lắm! Nào A Khắc Äan hãy làm  theo lá»i cá»§a Hạo Trinh, hãy thả con váºt ra! 
       - Vâng! 
       A Khắc Äan vâng lá»i, mở lưới lôi con váºt  ra, nhưng không thả ngay. Mà rút thanh mã tấu sau lưng ra, nắm lấy chiếc Ä‘uôi  cá»§a con chồn, cắt lấy má»™t chồm lông Ä‘uôi, đưa lên nói.  
       - Theo luáºt cá»§a tổ tiên, thì buổi Ä‘i săn  đầu tiên ta không được vá» tay không, váºy thì phải có cái này mang vá».   
       Sau đó, A Khắc Äan má»›i buông con thú  xuống cá». Con váºt sau má»™t vòng lăn. Nó rùng mình má»™t cái rồi như con lốc phóng  nhanh vào lùm cá» trước mặt.  
       Hạo Trinh nhìn theo vá»›i nụ cưá»i. Những  tưởng là con váºt vì quá sợ hãi chạy luôn. Nhưng không, nó chạy được má»™t khoảng  xa. Chợt dừng và quay lại nhìn Hạo Trinh rồi má»›i tiếp tục chạy. Nó làm như váºy  mấy lượt. Khiến cho Vương Gia, Hạo Trinh, A Khắc Äan và đám kỵ binh phải ngạc  nhiên. Phải chăng vì chồn là con váºt thông hiểu nhân tÃnh? Tin đồn hay tháºt?  Nhưng trong cái phút giây này. Gần như ai cÅ©ng có trá»±c giác lạ lùng. Tin hay  không tin không quan trá»ng, chỉ thấy con chồn khi được tha, đã mấy lần dừng lại  nhìn, rồi má»›i chịu mất hút trong đồng cá».  
       Chuyện Hạo Trinh lần đầu Ä‘i săn gặp chồn  linh. Chẳng mấy chốc loan truyá»n khắp kinh thành. Cái câu chuyện thần kỳ đó còn  được tô vẽ thêu dệt thêm chuyện "Bắt chồn lông trắng rồi thả chồn" là má»™t hành  vi can đảm, nhân từ, trà tuệ … Chỉ có con ngưá»i anh dÅ©ng và nhân ái má»›i làm được  Ä‘iá»u đó.  
       Rồi tin đồn thấu tai cả Hoàng Äế. Ngưá»i  đã đặc biệt triệu Hạo Trinh vào triá»u, ban thưởng cho má»™t chiếc quạt gá»i là ghi  công.  
       Vì váºy, má»›i 12 tuổi, mà Hạo Trinh đã nổi  tiếng và có được má»™t đứa con trai xuất sắc như váºy. Vương Gia còn đòi há»i gì  hÆ¡n? Tuyết Như càng tin đây là số mệnh trá»i ban và từ đó trở nên an pháºn. Như  trút hết cái tình mẫu tá» còn lại cho Hạo Trinh, bà còn lấy những chiếc lông chồn  mang vỠđó, thắt lại thành má»™t chuá»—i dây phướng cá»™t chiếc ngá»c bá»™i, lúc nào cÅ©ng  mang trên dây nịt cá»§a Hạo Trinh.  
       Từ đó… chiếc ngá»c bá»™i là gia bảo cá»§a gia  đình, nó tượng trưng cho "ân sá»§ng" cá»§a cha. "Tình yêu" cá»§a mẹ và còn có ká»· niệm  cá»§a con chồn lông trắng nữa. Hạo Trinh lúc nào cÅ©ng yêu quà nó.   
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:13 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			  
 
  
 
 
 
       Lần đầu, Hạo Trinh gặp Bạch Ngân Sương là  lúc Hạo Trinh vừa tròn 20 tuổi.  
       Bấy giá», bên cạnh Hạo Trinh bao giá» cÅ©ng  có hai cáºn vệ thân tÃn. Má»™t văn má»™t võ. Võ thì đương nhiên là A Khắc Äan. Còn  văn thì là Tiểu Khấu Tá». Tiểu Khấu Tá» tuổi Ä‘á»i nhá» hÆ¡n Hạo Trinh. Khoảng 18, 19  thôi, Tiểu Khấu Tá» từ nhỠđã theo hầu Hạo Trinh. Vì váºy nên tuy là tiểu thái  giám Tiểu Khấu Tá» cÅ©ng được há»c hành, chÆ¡i đùa chung vá»›i Hạo Trinh như là bạn.  Tiểu Khấu Tá» lại rất thông minh, lanh lợi, biết nuông chiá»u, nhưng có cái táºt là  hay nói nhiá»u, Hạo Trinh bá»±c mình không Ãt vá» chuyện đó.  
       Trưởng thành trong cái Vương Phá»§ ná» nếp,  Hạo Trinh từ cái ăn mặc đến há»c táºp lúc nào cÅ©ng có thá»i khóa biểu nghiêm khắc.  Hết há»c chữ, âm nhạc, thi ca đến há»c võ... ngày qua ngày, má»i cái láºp Ä‘i láºp  lại... Há»c mãi chẳng bao giá» dứt làm Hạo Trinh á»›n đến táºn cổ. Nên giá» Hạo Trinh  đã lá»›n, cÅ©ng muốn há»c đòi như ngưá»i bình thưá»ng, muốn hưởng thụ má»™t chút không  khi buông thả tá»± do, mà muốn váºy chỉ có cách là lén trốn ra phố...   
       Thế là hôm ấy, Hạo Trinh thay bá»™ quần áo  bình dị dẫn Tiểu Khấu Tá» ra đưá»ng. Hạo Trinh cÅ©ng chỉ muốn "thay đổi không khÃ".  Muốn tham quan cuá»™c sống Ä‘á»i thưá»ng. Ghé các cá»a hàng xem bán buôn, ghé quán  nước uống ly trà, tấp qua gánh hát sÆ¡n đông mãi võ xem làm xiếc rồi vá». Nhưng  không hiểu sao bữa đó trá»i xui đất khiến thế nào mà Hạo Trinh lại ghé Long  Nguyên Lầu ở Thiên Kiá»u.  
       Long Nguyên Lầu là má»™t tá»u lầu to, chá»— tụ  há»p cá»§a những báºc công tá» giàu sang và các lái buôn lá»›n. Vì váºy, không khà có vẻ  ná» nếp, không xô bồ như ở các quán nước nhá». Hạo Trinh tò mò ghé vào, định gá»i  má»™t Ãt thức ăn, uống tà rượu. Ngồi ở đây, đưa mắt nhìn xuống có thể nhìn thấy  cảnh quan tấp náºp dưới phố, cÅ©ng vui.  
       Vừa chá»n bàn ngồi xuống, Hạo Trinh đã  nghe bên tai có âm thanh thánh thót vang lên. Tiếng đàn! Hạo Trinh rảo mắt tìm  và dừng lại trước má»™t thiếu nữ khoảng 17, 18 tuổi. Cô gái Ä‘ang ngồi giữa thÃnh  phòng, trên tay là chiếc đàn tỳ bà Ä‘ang được thá» dây. Bên cạnh cô gái là má»™t ông  lão và chiếc đàn hồ cầm.  
 Cô gái  sau phút thá» giây xong, nhìn lên trịnh trá»ng chào thá»±c khách, rồi cất giá»ng  thanh thoát nói.  
       - Thưa quý vị, tiện nữ là Bạch Ngân  Sương, còn gia phụ đây là Bạch Thắng Linh. Hai cha con tiện nữ hôm nay xin được  hầu quý vị một số bản nhạc, nếu có gì sơ suất xin quý vị niệm tình tha  thứ! 
       Hạo Trinh ngồi yên, mắt không rá»i cô gái,  cô ta đẹp tháºt! Cái mái tóc Ä‘en dài được búi lên cao, má»™t chiếc trâm cài đầu vá»›i  những sợi kim rá»§, khuôn mặt trái xoan cá»§a cô gái rồi nước da trắng mịn, đôi mày  như há»a. Äôi mắt trong sáng như hai vì sao, còn chiếc mÅ©i dá»c dừa, chiếc miệng  nhá» hình trái ấu như cưá»i nhưng vẫn buồn. Cả khuôn mặt hài hòa nét thoát tục,  thanh thoát như lôi cuốn. Cô gái cÅ©ng bình dị trong bá»™ áo trắng thêu hoa. Dáng  dấp yên tÄ©nh cao quý như má»™t đóa hoa phù dung Ä‘ang hé nhụy.   
       Äẹp! Äẹp quá! Hạo Trinh khen thầm... Càng  ngắm Hạo Trinh càng có cảm giác quen quen. Ta đã gặp nàng ở đâu ư? Không biết.  Nhưng mà đôi mắt kia... À... Có lẽ là ở kiếp trước! Hạo Trinh tá»± diá»…u mình.   
       Bạch Ngân Sương cũng cảm thấy cái nhìn  của Hạo Trinh. Nàng nhìn lên và như chạm phải dòng điện... Cái ánh mắt của anh  chàng lạ mặt quá lôi cuốn...  
       Có tiếng hồ cầm dạo... Và Bạch Ngân Sương  bắt đầu hát: 
             Ãnh trăng  mông lung, dòng nước lung linh 
             Lòng như  sóng vỗ, bên đèn leo lét 
             Gió thổi  chẳng ngừng, cơn mộng tỉnh say 
             Ba canh  trống dục, lòng ta thêm sầu.  
             Hồn thì  dáºt dá», cánh hoa héo hon 
             Rượu dâng  lên mắt thành dòng lệ sa 
             Chẳng  thấy xuân qua, mà nay xuân vỠ
             Rượu nồng  càng uống, càng nghe xót xa 
             Ngưá»i vá»  ở đâu? Tháng năm qua mãi 
             Lầu cao  ngắm nhìn, chỉ thấy núi cây 
             Mùa thu  trãi mắt, nhạn dưới sương mù 
             Quan san  cách trở, chẳng đến được nhau 
             Xuân đi  đông đến, núi non nghìn trùng 
             Gởi lá»i  thương nhá»›, tợ tiếng hư vô 
             ÄÆ°á»£c như  cành liá»…u, mãi mãi cạnh chàng.  
       Giá»ng hát cá»§a Bạch Ngân Sương thánh  thoát, ngữ thanh rõ ràng. Tiếng đàn như nước chảy, như mưa sa. Bài hát lại là  má»™t bài thÆ¡ đẹp quyện má»™t chút ná»—i lòng buồn phiá»n. Nó giống như tÆ¡ tầm mùa xuân  từng sợi từng sợi cuá»™n lấy con tim ngưá»i nghe.  
       Hạo Trinh chưa bao giá» có cái cảm giác  xúc động như váºy. Ở trong Vương Phá»§, chung quanh chàng a hoàn, nữ tỳ rồi bá»n nô  bá»c, tùy tùng đầy ắp, chúng lúc nào cÅ©ng sẵn sàng chìu chuá»™ng. Chưa nói đã lo.  Rồi phưá»ng hát, bá»n làm trò, thÃch diá»…n các vở vui, há», giải trÃ... Chưa có má»™t  cô gái nào khiến cho Hạo Trinh động tâm như váºy.  
       Chỉ má»™t bài hát má»™t tiếng đàn mà Trinh đã  phải ngẩn ngÆ¡? Hạo Trinh chưa kịp phân tÃch tại sao mình lại như thế? Thì tiếng  vá»— tay vang lên... Rồi Bạch Ngân Sương cháºm rãi đứng dáºy vá»›i chiếc mâm trên tay,  Ä‘i đến từng bàn tiệc. Khách như chẳng biết thưởng thức há» có vẻ thá» Æ¡. Há» uể oải  ném từng đồng xu vào mâm. Bạch Ngân Sương có vẻ đã quá quen thuá»™c vá»›i cảnh này,  nên rất bình thản. Khi Bạch Ngân Sương đến cạnh cầu thang, nÆ¡i Hạo Trinh Ä‘ang  ngồi thì Hạo Trinh không nghÄ© ngợi, móc túi lấy ngay nén bạc năm lượng đặt vào.  Thái độ cá»§a Hạo Trinh làm Bạch Ngân Sương giáºt mình nhìn lên. Bốn mắt lại chạm  nhau. Lúc đó Tiểu Khấu Tá» chen vào, dục Bạch Ngân Sương.  
       - Thiếu gia cho nhiá»u váºy, sao không biết  cảm Æ¡n Ä‘i! 
       Lá»i nhắc nhở cá»§a Tiểu Khấu Tá» làm Bạch  Ngân Sương giáºt mình nhưng Hạo Trinh thì càng lúng túng hÆ¡n. Hạo Trinh cảm thấy  cái hành động ban nãy cá»§a mình có vẽ hồ đồ làm sao. Bạch Ngân Sương nào có phải  là ăn mày? Ta không khéo làm cô gái chạm tá»± ái tưởng cái hành vi cá»§a kẻ thừa  tiá»n coi rẻ danh dá»± ngưá»i. Hạo Trinh càng nghÄ© càng bối rối đến vã cả mồ hôi.  Chàng ấp úng phân bua.  
       - Xin lá»—i... Xin lá»—i... Tại cái bài hát  cá»§a cô hay quá! Tôi chưa hỠđược nghe qua. Tôi quá xúc động... Mong là cô... là  cô hiểu cho... Äây cÅ©ng không phải làm gì mạo muá»™i...  
       Ngân Sương nhìn Hạo Trinh với ánh mắt cảm  ơn, hiểu biết: 
       - Tiểu nữ Bạch Ngân Sương từ nhá» theo cha  sống bằng nghá» ca hát khi gặp được tri âm chỉ biết cảm Æ¡n chứ chẳng biết gì hÆ¡n!  Xin thành tháºt cảm Æ¡n công tá».  
       Hạo Trinh vừa định nói gì đó thì chợt có  tiếng quát tháo ồn ào.  
       - Ê này, cái con bé hát hay mà trẻ đẹp  kia đâu rồi? 
       Sau đó gã có giá»ng đồng vỡ kia xuất hiện,  hắn vừa nhìn thấy Bạch Ngân Sương là cưá»i hì hì, nắm ngay chéo áo Ngân Sương má»™t  cách không kiêng nể.  
       - Nào! Nào! Nào! Äây rồi! Hãy lên phòng  Nhã Tá»a trên lầu hát mấy bài cho ta! 
       Hạo Trinh cau mày, không khá»i bất bình.  Chàng chợt thấy quả đất này sao quá nhá» hẹp. Bởi vì cái anh chàng lá»— mãng kia  không phải ai khác hÆ¡n là má»™t "tiểu vương gia" khác hắn cÅ©ng được âm phong chức  "Bối Tá»" và có tên là Äa Long. Hắn cÅ©ng biết chàng. Có Ä‘iá»u không thân, vì hắn  là bạn cá»§a Hạo Tưá»ng. Má»™t bạn ăn chÆ¡i sa Ä‘á»a! 
       Hạo Trinh có ác cảm vá»›i Äa Long, thế mà  lại chạm mặt... ngay giữa lúc đó Ngân Sương đã rứt tay ra khá»i được Äa Long, và  lão Bạch Thắng Linh thấy ồn ào cÅ©ng đến can thiệp.  
       - Dạ thưa đại gia. Nếu đại gia muốn nghe  nhạc, hãy ở đây chúng tôi sẵn sàng phục vụ.  
       Äa Long trợn mắt: 
       - Ta muốn bá»n bây phải lên lầu hát, Ä‘i  ngay! 
       Hắn lại đưa tay ra định nắm lấy Ngân  Sương má»™t lần nữa. Bá»n tùy tùng cá»§a Äa Long ở phÃa sau cÅ©ng ùa đến.   
       - Có nghe chưa? Äi ngay! Tụi bây không  biết là ai Ä‘ang ra lệnh bây ư? Äa Long bối tá» dấy, Tiểu Vương Gia  đấy! 
       Bạch Ngân Sương cố né tránh.   
       - Xin má»i Tôn Giá ở lại đây. Có muốn nghe  bài gì, có chỉ dạy Ä‘iá»u chi, tụi tôi Ä‘á»u vâng lá»i cả.  
       Äa Long chẳng nói chẳng rằng, vung tay  tá»›i trước, lão Bạch Thắng Linh đã bị xô ngã sang má»™t bên. Ngân Sương thấy váºy cả  kinh, nhào tá»›i ôm cha.  
       - Cha! Cha! Cha có sao  không? 
       Hạo Trinh không dằn được nữa cÅ©ng quên  hẳn mục Ä‘Ãch chuyến Ä‘i là để "thay đổi không khÃ" không nên để va chạm thấu tai  Vương Gia. Chàng phóng tá»›i chụp lấy tay Äa Long, nghiến răng nói.   
       - Mi là Vương công tỠđệ, sao lại ức hiếp  dân lành? Thế nầy thì tháºt quá lắm! 
       Äa Long nhìn thấy Hạo Trinh, hắn dáºm chân  nói to.  
       - Thế nào là quá lắm, không quá lắm? Mi ở  đây làm gì? À thì ra vì phải lòng cái con bé hát rong nầy phải không? ÄÆ°á»£c rồi!  ÄÆ°á»£c rồi! Váºy cÅ©ng chẳng sao! Lên lầu nào, chúng ta cùng chia đôi. Công bằng  chứ? 
       Hạo Trinh chẳng thèm đáp, vung nắm đấm  lên đúng ngay cầm hắn văng báºt ra sau, làm ngã theo mấy chiếc bàn. Äoàn tùy tùng  cá»§a Äa Long thấy chá»§ bị trúng đòn, hò hét nhào lên. Hạo Trinh phải Ä‘em hết mấy  món nghá» cá»§a A Khắc Äan truyá»n cho ra ứng phó. Quả là tuyệt! Chẳng mấy chốc đám  tùy tùng cá»§a Äa Long cÅ©ng bị đánh bạt cả. Tài phú và tiểu nhị cá»§a quán chỉ còn  biết kêu trá»i.  
       - Äừng đánh! Äừng đánh nhau nữa... Quý vị  muốn gì thì ra ngoài, đừng để sáºp quán chúng tôi! 
       Lúc đó Äa Long cÅ©ng đã lồm cồm ngồi dáºy  má»™t bên miệng hắn sưng tÃm. Hắn vung tay vá» phÃa Hạo Trinh nói.   
       - ÄÆ°á»£c rồi! Mày hãy nhá»› cho rõ nhé! Mối  thù nầy mà không trả không phải ngưá»i. Rồi mày xem, má»™t ngày không xa, mày sẽ  quỳ dưới chân để tao trừng trị! 
       Nói xong, hắn lùi dần đến cầu thang, đám  tùy tùng thấy hắn bỠchạy, cũng rút theo. Hạo Trinh kéo thẳng lại nếp áo. Tiểu  Khấu TỠđứng cạnh có vẻ khổ sở.  
       - Thế này thì không ổn rồi. Mình ra đây  chỉ để thay đổi không khÃ, mà gây chuyện to như váºy... Nếu Vương Gia mà biết  được thì công tá» không sao, chứ còn tôi chết mất! 
       Hạo Trinh đẩy Tiểu Khấu TỠqua một  bên: 
       - Im Ä‘i! Làm gì phải sợ. Ta nháºn hết cho,  không dÃnh dáng gì tá»›i mi cả.  
       Rồi Hạo Trinh nhìn qua Bạch Ngân Sương.   
       Bấy giá» Bạch Ngân Sương cÅ©ng Ä‘ang dìu cha  cháºm chạp bước tá»›i. Cả hai đứng trước mặt Hạo Trinh thi lá»….   
       - Xin cảm Æ¡n công  tá»! 
       Hạo Trinh còn đang nghĩ ngợi, định nói,  thì Tiểu Khấu TỠđã dục.  
       - Bây giá» trá»i cÅ©ng không còn sá»›m, má»i  công tá» vá» phá»§ ngay cho.  
       Hạo Trinh móc ra một nén bạc, đưa cho tài  phú tiệm.  
       - Äây này, chúng tôi Ä‘á»n bù các thứ đổ  vỡ, ông cầm và cho xin lá»—i nhé! 
       Tài phú tiệm thấy Hạo Trinh Ä‘á»n bù cao có  vẻ bất ngá»: 
       - Dạ dạ! Xin cảm Æ¡n công tá», cảm Æ¡n! Công  tá» rõ là ngưá»i đại lượng. Võ thuáºt cao cưá»ng, lại khà khái...   
       Tiểu Khấu TỠvổ vai viên tài  phú: 
       - Thôi đủ rồi! Äá»§ rồi! Nghe đây nầy. Từ  đây vá» sau mi phải cư xá» vá»›i hai cha con cô hát rong này tốt má»™t chút, đừng có  làm khó dá»… để ngưá»i ta làm ăn, công tá» muốn ngươi phải giúp bá»n há» nghe  không? 
       Tiểu Khấu Tá» khá lanh trÃ, hắn đã thay  Hạo Trinh nói những gì mà Hạo Trinh muốn. Tay tài phú gáºt đầu lia lịa.   
       - Vâng, vâng! Tôi xin  nghe! 
       Tiểu Khấu TỠquay lại Hạo Trinh.   
       - Thôi chúng ta vỠđược rồi  chứ? 
       Hạo Trinh lại liếc sang Ngân Sương. Lúc  đó Ngân Sương đang cúi nhìn xuống vì e thẹn.  
       Hạo Trinh chần chừ một chút, rồi nói bâng  quơ.  
       - Xin hẹn gặp lại dịp  khác! 
       Rồi cùng Tiểu Khấu Tá» bước xuống lầu ra  vá».  
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:14 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Bắt đầu từ hôm đó, Hạo Trinh gần như  thưá»ng xuyên ghé qua Long Nguyên Lầu. Mấy ngày liá»n, Hạo Trinh ở đấy mãi đến  hoàng hôn, chàng chẳng lên Nhã Tá»a lầu ngồi mà chỉ chá»n má»™t góc nhỠở Äại thÃnh  phòng. Ngồi uống tà rượu, lắng nghe tiếng hát thánh thoát cá»§a Ngân Sương. Chỉ  ngồi lẳng lặng nghe chứ không dám cả chuyện má»i chào Ngân Sương đến bàn mình  dùng má»™t ly rượu. Hạo Trinh cảm thấy như váºy là thô bạo gần như trở thành xúc  phạm. Bởi vì ngay từ nhá», Hạo Trinh đã được giáo dục nghiêm khắc. Hạo Trinh hiểu  chốn trà đình tá»u Ä‘iếm là chá»— tạm dừng chân. Hạo Trinh cÅ©ng nghÄ© Ngân Sương ở  đấy chỉ vì nghá» nghiệp bắt buá»™c chứ không mê gì chá»— trà đình tá»u Ä‘iếm nên để tôn  trá»ng chàng chỉ lặng lẽ đến, rồi lặng lẽ rút lui. Hạo Trinh không há» mở lá»i nói  vá»›i Ngân Sương má»™t Ä‘iá»u gì, chứ đừng nói là làm gì. Chàng ngồi nghe cô gái hát,  lặng lẽ xem và như bảo vệ. A Khắc Äan thì từ cái hôm Hạo Trinh đụng độ vá»›i Äa  Long, đã gần như có mặt thưá»ng xuyên bên cạnh Hạo Trinh và Tiểu Khấu Tá».   
       Tuy không dám nói Hạo Trinh Ä‘iá»u gì,  nhưng Khắc Äan đã mấy lần trách Tiểu Khấu Tá».  
       - Mi tháºt quá đáng, đưa Bối Lạc Gia ra  phố uống rượu rồi gây chuyện. Mà gây chuyện vì má»™t cô gái hát rong nữa chứ? Äể  đến đổi kết thù kết oán vá»›i Äa Long Bối Tá»... Mi gây toàn chuyện rắc rối... Thá»  đưa tay sỠđầu xem. Tại sao ngu quá váºy? Äụng vá»›i ai không nói. Vá»›i Äa Long Bối  Tá» hắn sẽ không bá» qua đâu... Rồi sẽ có nhiá»u chuyện nẩy sinh. Äánh không lại há»  bắn lén, lúc đó ai thiệt. Có phải là công tá» nhà ta thiệt  không? 
       Tiểu Khấu Tá» không có gì hối háºn, lại còn  pha trò.  
       - ChÃnh vì váºy mà... má»›i má»i sá»± phụ cùng  ra đây cho vui có sư phụ thì không còn gì phải sợ cả... còn tôi là thứ ăn hại,  chỉ được cái mồm mép. Má»i sá»± trông đợi ngài.  
       A Khắc Äan trừng  mắt: 
       - Mi còn đùa nữa à? Sao mồm mép giá»i váºy  mà không khuyên Bối Lạc Gia đừng đến Long Nguyên lầu nữa  Ä‘i? 
       Tiểu Khấu TỠlàm ra vẻ sợ  hãi: 
       - Chuyện đó... chuyện đó... Tôi không  dám! Nếu ông muốn cứ nói vá»›i công tá»! 
       A Khắc Äan là ngưá»i trá»±c ngôn nên cÅ©ng  muốn khuyên bảo nhưng vừa mở lá»i, thì Hạo Trinh vá»›i thái độ rất là hòa nhã, đã  lái câu chuyện sang hướng khác.  
       - á»’, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có số mệnh... Chẳng  hạn có ngưá»i sinh ra đã được hưởng vinh hoa phú quý, trái lại có ngưá»i phải sống  cảnh lưu lạc giang hồ... Chúng ta là những ngưá»i có phúc có phần nên có bổn pháºn  chia sẽ, giúp đỡ những ngưá»i gặp cảnh bất hạnh.  
       Thế là A Khắc Äan chưa nói được gì đã  phải tịt ngòi. Mặc dù vá»›i cái kinh nghiệm từng trải, ông biết là chuyện Hạo  Trinh vá»›i Ngân Sương không phải là chuyện đùa. Hạo Trinh Ä‘ang động lòng tháºt  tình đây. Nhưng còn Ngân Sương? Cô gái hát dạo này cÅ©ng rất kỳ lạ. Mấy lần cùng  đến đây vá»›i Hạo Trinh, ông thấy là Ngân Sương rất nghiêm chỉnh, chứ không há» lá»™  má»™t ý gì là lÆ¡i lả định rù quyến Hạo Trinh. Cô ta chỉ lo việc đàn ca kiếm tiá»n.  Còn vá»›i Hạo Trinh? Chẳng qua chỉ là má»™t ngưá»i khách, má»™t khán thÃnh giả như bao  nhiêu khán thÃnh giả khác. Có chăng thỉnh thoảng trao đổi má»™t ánh mắt tình cảm  váºy thôi. Váºy thì... Äâu có thể kết luáºn má»™t cách bừa bãi. CÅ©ng chẳng có lý do  can thiệp. A Khắc Äan chỉ còn biết đứng khoanh tay sau lưng Hạo Trinh như má»™t  bức chắn. Hạo Trinh thÃch nghe hát và ông có bổn pháºn như má»™t ngưá»i bảo vệ thôi.   
 CÅ©ng  gần như cùng lúc đó, Vương phá»§ nháºn được má»™t tin quá vui. Nó còn hÆ¡n tiếng pháo  chiến thắng, làm rung chuyển cả phá»§. Vương Gia nháºn tin thì mừng cá»±c Ä‘iểm. Còn  Phước Tấn, Hạo Trinh, Hạo Tưá»ng... Thì có ngưá»i lo, có ngưá»i mừng.   
       Äó là Hoàng Äế vừa giáng chỉ. Hạo Trinh  đã lá»t vào mắt xanh cá»§a Hoàng Thượng, ngưá»i hạ bút phê chuẩn, chỉ định Hạo Trinh  sẽ là phò mã tương lai. Hạo Trinh được thành hôn vá»›i Lan công chúa.   
       Lan công chúa còn có tên gá»i là Lan Thanh  mặc dù không phải là con ruá»™t cá»§a hoàng đế mà là con gái cá»§a Tá» Vương Phá»§ nhưng  vì mất mẹ cha từ nhá», được hoàng háºu mang vá» và nháºn làm con nuôi mà Lan công  chúa rất ngoan, được hoàng đế và hoàng háºu quý yêu như con ruá»™t. Vì váºy biết bao  vương tôn công tá» có tham vá»ng Ä‘á»u ngắm nghé. Váºy mà không ngá» cái vinh dá»± đó  lại lá»t vào tay Hạo Trinh. Má»™t kẻ không chá» mà được.  
       Tin đó làm cho Vương Gia lúc nào cÅ©ng  cưá»i toe toét, ông ta gặp ai cÅ©ng khoe.  
       - Quý vị biết không? Mấy ngày trước, khi  Hoàng Thượng hạ chỉ xuống là muốn triệu kiến má»™t số thân vương tỠđệ tôi đã nghi  ngá», sau đó đặc biệt lại gặp ta, ngưá»i lại nhắc đến chuyện "Tay Ä‘i săn bắt được  chồn lông trắng rồi lại thả chồn". Bấy giá» ta cÅ©ng ngá» ngợ có chuyện, nhưng  không dám Ä‘oán. Bây giá» thì quả tháºt! Hồng phúc to tát lại rÆ¡i vào tay Hạo Trinh  nhà ta.  
       Và rồi ông nắm lấy tay bà Tuyết Như xiết  chặt.  
       - Phải nói là cảm Æ¡n phu nhân! Rất cảm Æ¡n  phu nhân! Phu Nhân cho ta má»™t thằng con trai vẹn toàn như váºy.   
       Bà Tuyết Như ngồi yên, trái tim Ä‘áºp mạnh.  Mắt ứa lệ không biết nên buồn hay vui.  
       Trong lúc cả nhà hoan hỉ, như chưa bao  giỠđược hoan hỉ, thì Hạo Trinh lại tá» ra bình thản phải nói là gần như dá»ng  dưng. Tại sao? Chẳng ai biết chuyện hôn nhân chỉ định. Lan công chúa, Hoàng  Thượng ban chức phò mã... vá»›i Hạo Trinh gần như chỉ là những danh từ xa lạ...  Không dÃnh dấp đến mình mặc dù không phải chỉ bây giá», mà ngay khi má»›i lá»›n. Hạo  Trinh đã biết, hôn nhân vá»›i những ngưá»i ở Vương Phá»§. Không phải chỉ là chuyện  lứa đôi cá»§a hai ngưá»i, mà nó còn là đại sá»± cá»§a cha me. Ngưá»i lá»›n tùy nghi sắp  đặt con cái phải nghe theo vì ngoài chuyện môn đăng há»™ đối. Vá»›i dân tá»™c Äại  Thanh, huyết thống cÅ©ng là má»™t vấn đỠquan trá»ng chuyện đôi lứa phải được kiểm  soát chặt chẽ. Không phải tá»± ý muốn thế nào cÅ©ng được, hôn nhân cá»§a chÃnh mình  lại không nằm trong tay cá»§a mình, muốn có ý kiến cÅ©ng vô Ãch. Vì váºy Lan công  chúa có đẹp xấu thế nào thì Hạo Trinh cÅ©ng phải nháºn. ChÃnh vì váºy mà Hạo Trinh  làm sao vui cho nổi? Nên Vương phá»§ nháºn được giáng chỉ, đốt pháo ăn mừng, thì  Hạo Trinh lại ở trong cái tâm trạng "Ão mão cân Ä‘ay rá»±c rỡ mà lòng tÆ¡i tả ai  hay".  
       Sau khi có giáng chỉ, Hạo Trinh cÅ©ng  không được rảnh rá»—i nữa, những thá»§ tục kế tiếp làm Hạo Trinh báºn rá»™n hẳn Hạo  Trinh phải tiến cung nầy, rồi tạ ân, bái bá»™i, thết tiệc đãi thân nhân, bạn bè...  Hạo Trinh càng nổi báºt như má»™t Ä‘iểm sáng ở kinh thành thì càng bị quay tròn  trong cái hào quang vua ban cho.  
       CÅ©ng vì váºy mà Hạo Trinh cÅ©ng không có  thì giỠđể đến Long Nguyên Lầu nữa? 
       Cho đến lúc rảnh rá»—i. Lúc nghỉ đến chuyện  ghé thăm Long Nguyên Lầu trở lại, thì thá»i gian đã là má»™t tháng sau.   
       Äứng trước tòa đại thÃnh phòng Hạo Trinh  vô cùng ngạc nhiên. Tiếng đàn tiếng hát và cha con ngưá»i hát rong cÅ©, nay vắng  bóng. Tài phú tiệm phát hiện khách quen, đã vá»™i vã đón chào, được há»i, ông chỉ  cháºm chân thở dài.  
       - á»’! Công tá»! Tại công tá» lâu quá không  ghé qua nên không biết. Cô nương Ngân Sương tháºt là đáng tá»™i...   
       - Sao? Chuyện gì xảy ra? Cô ấy bây giỠ đâu rồi? 
       Hạo Trinh giáºt mình há»i tá»›i tấp khi linh  tÃnh báo cho biết đã có chuyện không hay.  
       - Mi kể hết ta nghe xem? Nhưng trước đó  ta nhớ đã căn dặn là phải bảo vệ đối xỠtốt với cha con cô ấy  mà? 
       Lão tài phú thở dài.   
       - Biết là váºy, nhưng tôi biết làm sao  hÆ¡n? Ở đây có ai dám đụng tá»›i Äa Long bối tá» chứ? 
       A Khắc Äan gầm lên: 
       - Lại Äa Long bối tá» nữa? Hắn đã làm gì  cô ấy? 
       Lão tài phú vá»™i khoát tay, Ä‘Ãnh  chÃnh: 
       - Dạ cô ấy không sao, nhưng đã có án mạng  xảy ra.  
       Hạo Trinh choáng  váng: 
       - Cái gì? Ông nói sao? Ãn mạng? Ãn mạng  gì chứ? 
       Tiểu Khấu TỠbước tới chụp lấy ngực ông  tài phú tiệm.  
       - Mi nói nhanh lên. Chuyện xảy ra thế  nào, kể xem? 
       Lão tài phú, sợ hãi kể.   
       - Vâng, vâng! Äể tôi nói! Nguyên là thế  nầy, cách đây khoảng bảy tám hôm trước, cái vị Äa Long Bối Tá» hôm ná» lại đưa má»™t  đám tùy tùng đến đây. Chúng la hét om xòm làm đám bảo vệ cá»a hàng phải sợ hãi  tránh Ä‘i hết. Bạch cô nương không tránh kịp, bị bá»n chúng chụp lại lôi Ä‘i. Nhưng  Bạch cô nương không chịu vừa la hét vừa vùng vẫy. Bạch lão ông thấy con gái mình  bị ngưá»i ta bắt Ä‘i, bất kể thân già, xông đến ngăn cháºn. Cá»± không lại ông lá»›n  tiếng chá»i rá»§a. Cái tay Äa Long Bối Tá» kia nổi nóng, vung tay đấm ông lão mấy  đấm rồi còn đá lá»t xuống thang lầu. Tá»™i nghiệp lão già đã ngoài 70 làm sao chịu  nổi đòn nặng nên thổ huyết tại chá»— rồi bất tỉnh nhân sá»±. Lúc đó tên Äa Long thấy  mình đã gây há»a trà mạng ngưá»i khác. Má»›i bảo bá»n thuá»™c hạ rút lui. Nhưng lão già  mặc dù được thầy thuốc hết lòng cứu chữa, vẫn không qua khá»i. Ngay đêm ấy ông ta  đã lìa Ä‘á»i.  
       Hạo Trinh đứng lặng ngưá»i. Câu chuyện là  cả má»™t ná»—i bức xúc. Tiểu Khấu Tá» há»i tiếp.  
       - Rồi sau đó? Ta muốn há»i là sau khi ông  lão từ trần thì cô nương kia thế nào? Mi có phụ ngưá»i ta lo chuyện ma chay tống  táng không? 
       Lão tài phú méo mặt.   
       - Äại gia Æ¡i đại gia! Các vị nên hiểu cho  là. Bá»n tôi mở quán ăn là để kiếm sống, chứ đâu có mục Ä‘Ãch gì khác? ÄÆ°á»£c các  vương tôn công tá» quý nhân chiếu cố là bá»n tôi mừng vô cùng. Chẳng dám làm mÃch  lòng ai. Chuyện má»i phưá»ng hát rong vào hát trong quán cÅ©ng là để tăng cái không  khà vui vẻ, tăng số thu cho quán. Chẳng ai muốn có chuyện không hay xảy ra cả.  Còn có chuyện chết ngưá»i trong quán? Rõ là xui xẻo. Bá»n tôi chỉ muốn má»i sá»± êm  đẹp. Chứ nếu sá»›m biết thế nầy. Mưá»i tôi cÅ©ng chẳng dám má»i cái cô Bạch cô nương  kia hát đâu.  
       A Khắc Äan giáºn dữ, trợn  mắt: 
       - Mi chỉ khéo nói năng lằng nhằng. Bây  giỠông lão hỠBạch kia đã được tống táng chưa? Còn cái cô nương hát rong kia  nữa, ở đâu? Mi nói ngay, đừng có quanh co nữa.  
       Ông tài phú lắp  bắp: 
       - ÄÆ°á»£c rồi, để tôi nói! Tôi nói! Lúc đó  tôi cÅ©ng không biết làm sao hÆ¡n, là dùng má»™t tấm cá»a gá»— đặt xác ông lão lên rồi  cho ngưá»i khiêng ra chùa Pháp Hoa Tá»± ở ngoại ô thành phố tạm liệm. Còn cái cô  Bạch cô nương kia thì... thì nghe nói là sau đó, ngày ngày ra chợi Thiên Kiá»u,  ngồi bán mình lấy tiá»n chôn cha.  
       A Khắc Äan đẩy mạnh làm lão tài phú chúi  nhá»§i: 
       - Hừ! Mi làm váºy mà xem được à? Mi có  trái tim không khi tống khứ ra khá»i quán, để ngưá»i ta bÆ¡ vÆ¡  váºy? 
       Hạo Trinh thì chẳng thiết gì ở lại để há»i  tiếp, chàng quay ngưá»i vá»™i vã bước ra cá»a. A Khắc Äan và Tiểu Khấu Tá» phải Ä‘i  theo, lầm lÅ©i hướng vá» phÃa chợ Thiên Kiá»u.  
       Äến chợ, Hạo Trinh thấy ngay Ngân Sương.  Ngưá»i con gái trông bá»™ quần áo vải thô, đầu chÃt khăn trắng Ä‘ang quỳ thẳng ở đó;  trên khuôn mặt xanh xao khô quánh kia có má»™t ná»—i buồn phảng phất. Cây đàn tỳ bà  trong lòng Ngân Sương đáng phát ra tiếng đàn não ruá»™t.  
             Nhà miên  viá»…n há» phương trá»i xa.  
             Äá»i lạc  loài há» toan xót xa.  
             Lưu lạc  phương trá»i há» sương gió.  
             Cha đã  mất hỠkiếp bơ vơ.  
             Cây muốn  lặng hỠgió không ngừng.  
             Con muốn  nuôi hỠcha không ở.  
             Trước mắt  vô thân hỠtang thương.  
             Muốn ngỠnỗi lòng hỠbàng hoàng.   
       Lá»i hát đầy nước mắt. Hạo Trinh bước tá»›i  đứng trước mặt Ngân Sương. Dưới chân Suong có má»™t mảnh vải trắng. Trên đó có  viết mấy chữ.  
             "Ngân  Sương nầy cùng cha sống bằng nghá» hát rong. Äá»i chỉ còn má»™t con má»™t cha. Trên  đưá»ng lần trở vá» quê, thì gặp chuyện không may. Cha qua Ä‘á»i. Tứ cố vô thân, lại  chẳng có cá»§a cải, nên hiện xác cha còn quàng nÆ¡i miếu lạnh, chưa được chôn cất.  Lòng Ngân Sương nầy Ä‘ang nóng như lá»a. Mong quý nhân quân tá» qua đưá»ng, ra tay  nghÄ©a hiệp, rá»™ng lòng giúp đỡ, để tiện nữ có đủ phương tiện chôn cất cha trả  hiếu: Sau đó xin làm kiếp nô tỳ trả Æ¡n".  
       Trên tấm vải đó. Hạo Trinh còn trông thấy  mấy đồng xu lẻ. Chứng tá» ngưá»i qua lại đông, há» sẵn sàng bố thà má»™t Ãt, chứ  chẳng ai giúp đỡ nhiá»u.  
       - Ngân Sương này! 
       Hạo Trinh lần đầu tiên gá»i Ä‘Ãch danh cô  gái. Ngân Sương nhìn lên, cô ta đã trông thấy Hạo Trinh. Bốn mắt nhìn nhau,  chẳng má»™t lá»i nói, nhưng trong cái ánh mắt trao đổi kia, những giá»t lệ đã chảy  ra.  
       Hạo Trinh đưa tay ra, nghẹn giá»ng.   
       - Hãy đứng dáºy Ä‘i, đừng có quỳ mãi thế.  Cô không phải hát hò gì nữa. Ta tháºt lấy làm tiếc... Vì đến quá  muá»™n! 
       Ngân Sương nhắm mắt lại. Ná»—i tá»§i nén  trong lòng bấy lâu được tuôn trào. Lệ lại chảy dài thấm ướt cả áo sô. Nhưng Ngân  Sương biết mình đã gặp ngưá»i tế độ. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:15 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Thi hài ông lão Bạch Thắng Linh được chôn  cất ở khu công má»™ vùng Hương SÆ¡n. Bạch Ngân Sương thì sau đó dá»n vào má»™t căn nhà  nhá» vùng Mao Nhi phÃa đông thành Bắc Kinh. Ngôi nhà nhá» này do Tiểu Khấu Tá» giá»›i  thiệu. Nó là cá»§a má»™t ngưá»i há» xa vá»›i Tiểu Khấu Tá», vì dư xài, bá» trống đã lâu.  Bây giá» muốn tăng thêm thu nháºp nên mang ra cho thuê. Ngân Sương đến kịp lúc.  Ngưá»i đứng ra thuê nhà là Hạo Trinh.  
       Ngôi nhà không rá»™ng lắm, nhưng cÅ©ng có đủ  ba gian. Phòng khách, phòng ngá»§ và phòng ăn. Vá»›i Hạo Trinh thì váºy là hẹp. Nhưng  trong cái hoàn cảnh bức bách bấy giá». Không thể chá»n lá»±a? Còn vá»›i Ngân Sương?  Thế này là quá, nào dám đòi há»i gì hÆ¡n.  
       Má»i chuyện tiến hành nhanh chóng. Từ  chuyện tang ma đến dá»n vào nhà má»›i diá»…n ra chỉ trong vòng ba ngày. Má»i chuyện  tiến hành như váºy vì nhiá»u nguyên do.  
       Trước nhất. Ông lão Bạch Thắng Linh chết  đã lâu ngày, không thể để quàng lâu được. Chá»n được ngày lành là chôn ngay. A  Khắc Äan phụ trách chá»n Ä‘iểm đào huyệt xây mô. Còn Ngân Sương. Bây giỠđơn  chiếc. Thân gái cÅ©ng không thể ở mãi lỠđưá»ng. Mà con ngưá»i có an cư rồi má»›i lạc  nghiệp. Ngân Sương có chá»— cư ngụ vững vàng rồi muốn làm gì cÅ©ng dá»…. ChÃnh vì  váºy, mà Hạo Trinh đã hối thúc A Khắc Äan và Tiểu Khấu Tá» sắp xếp má»i thứ nhanh  chóng.  
       Thế là Ngân Sương đã có một mái nhà tươm  tất.  
       Nhưng có nhà rồi không lẽ lại ở má»™t mình?  Thế là Tiểu Khấu Tá» lại có việc. Khấu Tá» nhá» ngưá»i thiếm thứ ba cá»§a mình đến ở  chung vá»›i Ngân Sương. Sau đó chá»n cho Ngân Sương má»™t a đầu lanh lợi làm bạn. Thế  là nhà đã có ba ngưá»i ở chung. A đầu này tên là Hương Kỳ.  
       Chuyện sắp xếp để Ngân Sương có má»™t chá»—  dung thân tuy là việc thiện. Nhưng A Khắc Äan vẫn cảm thấy bất an thế nào đấy. A  Khắc Äan là ngưá»i thầy cÅ©ng là má»™t ngưá»i tá»› trung thành. Nên lúc nào cÅ©ng coi  chuyện "an nguy" cá»§a chá»§ là cá»§a mình. Khắc Äan thấy quả là Hạo Trinh Ä‘ang đùa  vá»›i lá»a. Vì Hạo Trinh vừa được vua "chỉ hôn" để sắp được làm phò mã. Chuyện chưa  tá»›i đâu mà Hạo Trinh lại vướng vÃu chuyện "cứu ngưá»i đẹp" để rồi khó tránh khá»i  "xây tổ uyên ương ở chốn tư riêng". Thế này quả là không ổn... Nên khi ở chá»—  riêng rẽ, ông đã gá»i Tiểu Khấu Tá» ra mắng.  
       - Mi là cái thằng lắm chuyện. Sao ưa bày  vẽ thế? Bày đặt chỉ chá»— cho thuê nhà, rồi kéo thêm thÃm Ba mi vào cuá»™c. Bây giá»  chuyện thế này rồi biết thu xếp ra sao? Lỡ thấu tai Vương Gia có phải là khó  giải thÃch, chuyện lá»t vô cung nữa thì... Mi và ta càng thêm đổ nợ.   
       Tiểu Khấu TỠlắc đầu  nói: 
       - Biết làm sao bây giá»? Ông có trách thì  tôi đành chịu. Chuyện này hoàn toàn do ông trá»i sắp đặt. Thá» nghÄ© xem. Chúng ta  chỉ có má»™t tháng vắng mặt ở Long Nguyên Lầu, thì gia đình cá»§a Bạch cô nương đã  tan nát... Ông không thấy tình trạng cá»§a Bối Lạc Gia ư? Ông ấy bức rức khổ sở.  Nếu mà chúng ta chỉ đứng khoanh tay ngồi nhìn, không phải là khéo vô tình ư?  Bạch cô nương thân gái yếu Ä‘uối. Lại lâm vào tình cảnh khốn khổ. Ta không thể  không cảm thông. Còn Bối Lạc Gia thì... Ông cÅ©ng phải thấy ngưá»i đã tháºt sá»± động  lòng... Mà chuyện các vương tôn công tá» năm thê bảy thiếp là chuyện thưá»ng  tình... Có ai ngăn được há»?... Nói chi là phò mã tương lai... Tôi nghÄ© là nhà  vua rồi cÅ©ng không trách vì ngay nhà vua cÅ©ng có những tam cung lục viện, 72 phi  tần mỹ nữ nữa là... Vì váºy... Vì váºy... ông cÅ©ng không phải lo nhá»c công. Cứ cư  xá» tốt vá»›i Bach cô nương để công tá» hài lòng là được.  
       Lá»i cá»§a Tiểu Khấu Tá» có lý! Vá»›i cái đầu  đơn giản cá»§a A Khắc Äan thì Tiểu Khấu Tá» rõ là không sai. Lý luáºn, giải thÃch  hoàn toàn đúng. Chỉ cần Bối Lạc Gia vui là được. Nhưng rồi ở chá»— riêng tư. A  Khắc Äan cÅ©ng thấy nó làm sao đấy, vì trá»±c giác cho ông thấy. Trong chuyện này  có tiá»m tàng má»™t mối nguy, má»™t sai lầm nào đó! Không phải chỉ có A Khắc Äan, mà  cả Ngân Sương cÅ©ng nháºn thấy như váºy.  
       Sau khi chôn cất cha xong. Ngân Sương  thấy chuyện "trả Æ¡n" cho Hạo Trinh là chuyện phải làm. Nhưng mà trả Æ¡n bằng cách  nào? Mãi đến giá» này. Ngân Sương không rõ lý lịch cá»§a Hạo Trinh, ngay cái tên  cá»§a chàng Ngân Sương cÅ©ng không biết. Có Ä‘iá»u nhìn cái hành vi dÅ©ng cảm, có kiến  thức cá»§a Hạo Trinh, rồi Ä‘i bên chàng lúc nào cÅ©ng có hai vệ sÄ©. Ngân Sương cÅ©ng  Ä‘oán được cái xuất thân cao quý cá»§a Hạo Trinh. Chắc là ngưá»i cá»§a nhà cao cá»a  rá»™ng, phải báºc Vương Gia công tá», ở những ngưá»i này há» rất cần có nữ tỳ, A hoàn  hầu hạ. Váºy thì...  
       Một bữa, Ngân Sương đã quỳ trước mặt Hạo  Trinh.  
       - Công tá». Xin công tá» hãy để tiện nữ này  vá» dinh làm a đầu. Tiện nữ hứa là sẽ phục vụ hết lòng, hoàn thành nhiệm vụ mà  công tá» giao phó.  
       A Khắc Äan đứng cạnh đó không đợi Hạo  Trinh mở miệng, đã nói ngay: 
       - Không được! Cô không thể vào Vương phủ  được! 
       Ngân Sương ngạc nhiên chưa biết lý do gì  thì Hạo Trinh đã nói.  
       - Chuyện xuất tiá»n để chôn cất cho cha cô  chỉ là má»™t chuyện giúp đỡ nhá» trong lúc cô hoạn nạn, còn cái chuyện tôi cần trả  Æ¡n thì không có. Nếu cô nghÄ© váºy thì cô đã quá xem thưá»ng tôi.   
       Ngân Sương lúng túng.   
       - Nhưng dù công tá» không đòi há»i, thì đó  là bổn pháºn cá»§a tôi. Tôi đã viết Ä‘iá»u đó minh bạch trên mảnh vải lúc ngồi trước  chợ cÆ¡ mà "Muốn bán mình để chôn cha". Vì váºy, nếu công tá» chê. NghÄ© tôi cÅ©ng  không đủ tư cách để làm má»™t đứa a đầu... thì tôi cÅ©ng sẵn sàng làm công việc  khác thấp hÆ¡n. Chẳng hạn như bá»a cá»§i, gánh nước hay làm bất cứ má»™t công việc  nặng ná» khác để hoàn trả lại...  
       - Không phải! Không phải! Cô hoàn toàn  hiểu sai rồi! 
       Hạo Trinh vá»™i vã giải thÃch.   
       - Tôi làm sao dám coi nhẹ cô như váºy? Cô  đừng để tôi phải khó xá»... Chuyện trả Æ¡n không cần thiết, còn lý lịch tôi ư? Tôi  thuá»™c hàng hoàng thân quý tá»™c. Cha tôi chÃnh là Thạc Thân Vương, riêng tôi là  má»™t vương hầu báºc Bối Lạc, tên là Hạo Trinh.  
       Ngân Sương ngẩn ra nhìn Hạo Trinh. Nàng  tháºt không ngá». Dù đã nhiá»u lần Ngân Sương Ä‘oán, nhưng Ngân Sương đâu nghÄ© Hạo  Trinh lại ở vị trà quá cao như váºy? Ngân Sương chưa biết cư xá» ra sao, thì Tiểu  Khấu TỠđã nói.  
       - Không phải chỉ có váºy thôi đâu. Bối Lạc  Gia cá»§a ta, tháng trước còn được Hoàng Thượng chỉ hôn để gả Lan công chúa cho  nên chẳng bao lâu nữa, ngưá»i sẽ trở thành phò mã rồi đấy.  
       Ngân Sương càng ngạc nhiên hÆ¡n nữa. Rồi  chợt nhiên má»™t ná»—i buồn vô cá»› xuất hiện. Thì ra... Vị công tỠđẹp trai nầy không  phải ngưá»i thưá»ng. Ngân Sương thấy mình thấp hèn trước má»™t danh gia chói sáng...   
       Tiểu Khấu TỠlại tiếp.   
       - Äể cô biết rõ hÆ¡n, tôi nói cho mà biết.  Cái thứ nhất là quy luáºt trong Vương phu rất là nghiêm ngặt không phải ai muốn  vào muốn ra lúc nào thì rạ Ä‘iá»u thứ hai. Chuyện Bối Lạc Gia nhà tôi trốn ra khá»i  Vương Phá»§ đến Long Nguyên Lầu uống rượu rồi đánh lá»™n là má»™t chuyện tối bà máºt  không được để vương gia biết. Äiá»u thứ ba là bây giá» cô Ä‘ang có tang cha. Mà  ngưá»i có tang đâu thể đến nhà ngưá»i khác, đó là Ä‘iá»u cấm kỵ thứ ba... Nên cô  không thể vào Vương Phá»§ cá»§a chúng tôi được, hiểu chưa? 
       Ngân Sương liếc nhanh vá» phÃa Hạo  Trinh: 
       - Nếu váºy thì... Váºy thì... Tôi phải làm  sao bây giá»? Tôi chỉ là kẻ tứ cố vô thân không nhà, không cá»a, tôi lại mang Æ¡n  công tá»... Nếu mà công tá»... á»’ không phải, nếu mà Bối Lạc Gia muốn tôi sống chết  thế nào... Thì tôi cÅ©ng xin vâng lá»i để trả Æ¡n nầy. Bằng không tôi không dám ở  đây làm phiá»n thêm.  
       Ngân Sương rưng rưng nước mắt nói.   
       - Váºy thì mấy lạy nầy xin bái biệt... Tôi  xin Ä‘i! 
       Hạo Trinh chụp tay Ngân Sương giữ lại.   
       - Cô định đi đâu  chứ? 
       - Dạ... Còn cây đàn tì bà, má»™t cây đàn  nguyệt, rồi cây hồ cầm cá»§a cha tôi để lại. Thì có Ä‘i bốn phương trá»i, chắc tôi  cÅ©ng không đến ná»—i đói.  
       Hạo Trinh cháºn lại: 
       - Không được! Cô không thể Ä‘i như váºy.  Tôi không đành lòng để cô sống như thế, cô cứ tạm sống ở đây rồi tôi sẽ định  liệu sau.  
       Thế là Ngân Sương ở lại trong căn nhà nhá»  vá»›i thiếm ba cá»§a Tiểu Khấu Tá» tên là Thưá»ng Má và cả Hương Kỳ.   
       Bắt đầu từ đó... Cuá»™c Ä‘á»i Ngân Sương đã  thay đổi. Không còn là cô gái hát rong mà là chá»§ cá»§a má»™t cái nhà có kẻ hầu ngưá»i  ha. Ngân Sương cÅ©ng có bạn.  
       Hạo Trinh cứ vài ba ngày là ghé thăm qua  má»™t lần, má»—i lần ghé, chàng thưá»ng hay Ä‘em chuyện ở Vương Phá»§, từ Vương Gia,  Phúc Tấn phu nhân, chuyện Hạo Tưá»ng rồi còn bàn luáºn cả thế sá»±, thiên hạ sá»± ra  nói. Äáp lại Ngân Sương cÅ©ng Ä‘em chuyện mình kể lại cho Hạo Trinh nghe. Từ  chuyện nhá» xÃu đã theo cha mẹ Ä‘i giang hồ... Những tháng ngày gian khổ lầm  than... Năm mưá»i tuổi mất mẹ chỉ còn dá»±a vào sá»± chăm sóc cá»§a cha. Chuyện cá»§a  Ngân Sương hoàn toàn má»›i lạ vá»›i Hạo Trinh, nhưng không vì thế mà há» ngăn cách,  trái lại hình như hỠđã tìm thấy ở đó má»™t sá»± cảm thông tương đắc, tri âm nhưng  rồi Ngân Sương vẫn thấy bất an, vì cái thân pháºn mình. Ở đây chá»§ chẳng ra chá»§,  mà tá»› cÅ©ng không ra tá»›. Hạo Trinh tuy đối vá»›i nàng má»™t má»±c thiết tha nhưng lúc  nào cÅ©ng có má»™t khoảng cách. Äiá»u đó thế nào? Có ý hay vô tình? Cuá»™c sống tạm  thá»i như an ổn, nhưng còn lâu dài? Dần dần Ngân Sương lại thấy. Khi Hạo Trinh  không đến thì lòng như trống vắng, chỠđợi. Còn Hạo Trinh đến Ngân Sương vui  tươi, nhưng cái vui rất mong manh. ChỠđợi cÅ©ng khổ, mà vui cÅ©ng không trá»n vẹn.  Cuá»™c sống cứ phân thân, như bá»nh bồng, má»™ng mà không thá»±c... Vì váºy, khi đàn,  Ngân Sương thưá»ng hay hát cho Hạo Trinh nghe bản "Tây Giang Nguyệt" sau đây.   
             "Äàn khảy  lên, hãy khảy đàn lên, nguyệt cầm cá»§a ta.  
             Và hát  vang bản Tây Giang Nguyệt cho nàng.  
             Vuốt tóc  mai làm duyên 
             Kẻ mắt  nhạt cho tình 
             Khói  hồng, sương xanh phủ  
             Tất cả  bá»nh bồng như trong mÆ¡ 
             Gặp nhau  như không gặp 
             Hữu tình  hay chỉ vô tình 
             Tiếng  tiêu tàn, cơn say tỉnh 
             Äình viện  trăng soi vẫn lặng yên 
             Äàn khảy  lên, có khảy lên tiếng đàn Nguyệt 
             Rồi hát  thêm khúc Tây Giang Nguyệt cho chàng.  
             Má»i chàng  lắng nghe.  
       Má»—i lần Ngân Sương hát bản đó. Hạo Trinh  chỉ yên lặng lắng nghe chàng nháºn ra cái thiết tha trong cuá»™c Ä‘á»i nầy chỉ có má»™t  Bạch Ngân Sương má»›i Ä‘em lại được cho chàng. Nhưng liệu nó có là cá»§a chàng  chăng? 
       Hạo Trinh vá»›i Bạch Ngân Sương được kết  hợp nhau lại là nhá» cái con chồn lông trắng nhiá»u năm trước.   
       Thế mới lạ kỳ! 
       Hôm ấy, chợt nhiên Ngân Sương để ý đến  chiếc ngá»c bá»™i cá»™t ở thắt lưng cá»§a Hạo Trinh.  
       Bên dưới chiếc ngá»c bá»™i là chuá»—i sợi thắt  bằng lông chồn Ngân Sương hiếu kỳ, từ nào đến giá» có ai lấy lông chồn làm chùm  sợi trang trà cho ngá»c bá»™i đâu? Hạo Trinh thấy Ngân Sương chú ý, nên tháo chiếc  ngá»c bá»™i kia ra, đưa cho Ngân Sương xem. Tiện thể chàng kể lại câu chuyện "Bắt  chồn rồi thả chồn" cho nghe. Ngân Sương say mê theo dõi, đôi mắt chá»›p chá»›p má»™t  cánh cảm động. Nghe xong Ngân Sương lại ngồi suy nghÄ©.  
       Hạo Trinh cưá»i.  
       - Cô đang nghĩ ngợi gì  đó? 
       - Em Ä‘ang nghÄ© vá» con chồn lông trắng.  Nhất là cái hình ảnh lúc nó được tha. Trước khi chạy nó còn quay đầu nhìn lại  nhiá»u lần. Chứng tá» là nó đã định cảm Æ¡n công tá» mà không nói được.   
       Rồi nghĩ đến chuyện gì đó. Ngân Sương  chợt đỠnghị.  
       - Công tá» có thể chia má»™t ná»a lông chồn  trắng kia cho thiếp được không? 
       Hạo Trinh ngạc nhiên.   
       - Cô thÃch chùm lông nầy à? Cô định dùng  nó làm gì? 
       Ngân Sương cầm chuá»—i sợi trên tay, vừa  cưá»i vừa nói: 
       - Xin công tỠđừng há»i. Có lẽ vì em cần  có nó.  
       Hạo Trinh cÅ©ng cưá»i  nói: 
       - Thôi được! Äể khá»i phải tháo ra tháo vô  rắc rối, ta để cả chiếc ngá»c bá»™i này ở đây. Lần sau khi ta đến, trả lại cho ta  cÅ©ng được! 
       Lần sau, cách đấy mấy hôm, Hạo Trinh đến.  Hôm ấy không biết có chuyện gì mà Hạo Trinh có vẻ không vui. Lúc há»i ra thì má»›i  biết, trong Vương Phá»§ vừa má»›i xảy ra má»™t chuyện không vui chút nào.   
       Lý do là cách đây Ãt lâu bên Ná»™i vụ Phá»§  có gởi qua Vương Phá»§ má»™t ca nhi trẻ tên là Tiểu Tần, để nhá» Phiên Phiên huấn  luyện. Không biết vì lý do gì lại lá»t vào mắt xanh cá»§a Hạo Tưá»ng. Mà Hạo Tưá»ng  thì đã quen thói ngang ngược, thÃch chuyện nài hoa ép liá»…u. Cái cô bé Tiểu Tần  lại thuá»™c loại tiết liệt, nên không chấp nháºn chuyện đó. Vì váºy khi bị bức bách  đã nhảy xuống hồ tá»± vẫn. Chuyện vỡ lở. Phiên Phiên thương con, bao che, nháºn hết  tá»™i lá»—i. Hạo Trinh tuy biết rõ chuyện, nhưng vì muốn êm đẹp lại không muốn  chuyện xấu loan truyá»n ra ngoài bất lợi cho Vương Gia, nên đã giúp Phiên Phiên  che giấu sá»± tháºt. Thế mà Hạo Tưá»ng không biết, còn lá»›n tiếng vá»›i Hạo Trinh.   
       - Mi đừng tưởng là mi con cá»§a chÃnh thất,  rồi muốn xỠép ta thế nào cÅ©ng được. Lâu nay ta đã bá»±c mi lắm rồi. Ta muốn phát  Ä‘iên lên vì cứ phải sống lu má» dưới hào quang cá»§a ngươi. Tại sao mẹ mi là má»™t  chÃnh danh hoàng tá»™c, còn mẹ ta chỉ là má»™t cô gái dân tá»™c Hồi? Tại sao nhà vua  gả công chúa Lan cho ngươi mà chẳng gả cho ta? Ta buồn quá! Tháºt buồn! Vì váºy mà  ta má»›i tìm đến Tiểu Tần để giải khuây, ta cÅ©ng đâu có ngá» cái con nhỠđó cứng cổ  như váºy? Hừ... Mi đừng ham lên mặt dạy Ä‘á»i... Ta mà làm những chuyện đó cÅ©ng do  há»c theo mi thôi.  
       Sao nghÄ© váºy? Hạo Tưá»ng quả là lầm lẫn  con ngưá»i khi sinh ra Ä‘á»i đâu có thể tá»± lá»±a chá»n? Nếu thế thì làm gì có kẻ con  bụi Ä‘á»i, ngưá»i phú quý? Tất cả trá»i chỉ định, không thể Ä‘em nó ra làm cái cá»› để  oán trách, bá»±c dá»c... Dù biết là bất công, nhưng đó là bất công an bài sẵn.   
       Hạo Tưá»ng cÅ©ng nào có khổ? Hắn sung sướng  hÆ¡n chán vạn ngưá»i khác nhưng á»· lại vào cái giàu có cá»§a mình mà xem thưá»ng phẩm  giá ngưá»i khác để đưa đến cái chết cá»§a ngưá»i ta thì không nên. Vì như váºy là  càng bất công.  
       Càng nghÄ© Hạo Trinh càng buồn bá»±c. Và  chàng tìm đến Ngân Sương để khuây khá»a ná»—i lòng. Không ngỠđến nÆ¡i, sân vưá»n  vắng lặng. Thưá»ng má bước ra cho biết.  
       - Bạch cô nương và Hương Kỳ ra phố rồi.   
       - Äi đâu biết  không? 
       - Dạ không nghe nói nên không biết.   
       - Äi được bao lâu  rồi? 
       - Sau khi dùng cÆ¡m chiá»u. Gần hai tiếng  đồng hồ rồi, chắc sắp vỠđấy.  
       Hạo Trinh nhăn mặt. Sao lại Ä‘i lâu thế?  Hạo Trinh định bước vào phòng khách định chá» Ngân Sương vá». Trong khi A Khắc Äan  lại nôn nóng.  
       - Nếu Bach cô nương không có ở nhà thì  chúng ta cÅ©ng nên vá» thôi, mấy hôm rày ở Vương Phá»§ có nhiá»u chuyện không vui xảy  ra. Công tỠở đây đợi, sợ Vương Gia có việc tìm công tá» không gặp rồi rắc rối...   
       Hạo Trinh đang bực, gắt.   
       - Mi muốn vá» thì vá» trước Ä‘i. Ta ngồi đây  chá», bao giá» Ngân Sương vá» ta má»›i vá».  
       A Khắc Äan đành ngồi im cùng Tiểu Khấu Tá»  đứng phÃa sau như hai bức tượng.  
       Và Hạo Trinh cứ thế chá», cứ đợi thêm hai  tiếng đồng hồ trôi qua... Hạo Trinh đã uống hết ba bình trà... Nóng nảy Ä‘i tá»›i  Ä‘i lui. Váºy mà cÅ©ng không thấy bóng Ngân Sương quay vá».  
       Trá»i bắt đầu tối. Äèn được khÆ¡i ngá»n. Rồi  bên ngoài mưa rá»›t hạt. Chưa bao giá» Hạo Trinh lại có cảm giác căng thẳng và bá»±c  dá»c như vầy. Hay là Ngân Sương gặp chuyện gì không hay? Cái cô gái tứ cố vô thân  nầy đã gặp quá nhiá»u trắc trở. Rất có thể bị trêu ghẹo giữa đưá»ng vá»›i những tay  háo sắc cÆ¡? Äa Long? NghÄ© đến chuyện đó Hạo Trinh càng đứng ngồi không yên...   
       Sau cùng rồi Ngân Sương cÅ©ng trở vá» vá»›i  Hương Kỳ, cả hai ướt như chuá»™t nghe Thưá»ng Má nói lại là Hạo Trinh chỠđã khá  lâu. Ngân Sương vá»™i vã chạy ngay vào phòng khách. Trên tay còn ôm túi vải màu  xanh.  
       Vừa nhìn thấy cái bóng sũng ướt của Ngân  Sương, Hạo Trinh bất bình, vỗ bàn nói.  
       - Như vầy còn chưa hài lòng nữa à? Sao  váºy? 
       Ngân Sương giáºt mình, chưa biết chuyện gì  xảy ra thì Hạo Trinh nói tiếp liá»n má»™t hÆ¡i: 
       - Ä‚n uống, đồ dùng trong nhà Ä‘á»u đầy đủ,  chẳng thiếu má»™t cái gì! Mà nếu có thiếu Ä‘i nữa, cÅ©ng có thể bảo Hương Kỳ hoặc  Thưá»ng má ra ngoài mua cÅ©ng được mà? Cô cần gì phải Ä‘Ãch thân ra ngoài chứ? Còn  nếu có muốn ra ngoài thì cÅ©ng nên liệu mà vá» sá»›m chút. Bên ngoài thì trá»i tối  Ä‘en lại mưa gió nữa. Rá»§i gặp phải kẻ xấu, có phải là gây chuyện rắc rối không?  Lúc đó tÃnh sao? Chưa hẳn là cô sẽ gặp được má»™t Hạo Trinh thứ hai như lần trước  đến kịp lúc cứu vãn tình thế! Cô có biết không? Có rõ  không? 
       Ngân Sương vá»™i vã gáºt đầu, vá»›i ánh mắt  hối lá»—i: 
       - Dạ... Dạ... Tôi biết mình sai rồi, lần  sau sẽ không thế nầy nữa đâu.  
       - Nếu cô nghÄ© là ở nhà buồn quá, muốn Ä‘i  ra ngoài, thì Ãt ra cô cÅ©ng nên chá» tôi. Có ngưá»i Ä‘i vá»›i cô dù gì cÅ©ng hay hÆ¡n,  phải không? Vã lại lúc này cô Ä‘ang có tang mà, vui gì mà ra ngoài nên ở nhà chứ?  Ra đưá»ng chỉ tổ gây sá»± chú ý cá»§a ngưá»i khác. Có hay không có việc tốt nhất là  nên ở nhà... Äi nhởn nhÆ¡ ngoài đưá»ng vô bổ. Cô cÅ©ng đâu như lúc trước phải hát  rong...  
       Ngân Sương nghe Hạo Trinh nói đến chuyện  đó, bất giác hai dòng nước mắt chảy dài. Hương Kỳ đứng cạnh đấy, thấy Hạo Trinh  trách như hơi bất mãn, nên bước tới đỡ lấy túi vải xanh trên tay Ngân Sương mở  ra. Trước mặt Hạo Trinh là một bức gấm thêu hình tròn. Hương Kỳ đưa cho Hạo  Trinh và nói.  
       - Tiểu thÆ¡ vá»›i con Ä‘i ra tiệm bán tranh,  nhá» hỠđồ há»a bức thêu nầy, nhưng vì ông chá»§ thấy phiá»n phức không chịu, nên  tiểu thư phải năn nỉ rất lâu bên cạnh đó vì không dám bá» hàng ở đấy sợ mất, nên  hai cô cháu phải ngồi đợi, má»›i mất thì giá», má»›i phải dầm mưa mãi đến bây giá» má»›i  vỠđược nhà đấy thiếu gia ạ.  
       Hạo Trinh cầm lấy bức tranh thêu nhìn má»›i  giáºt mình. Trên bức gấm, má»™t con chồn lông trắng, Ä‘ang ở tư thế chạy vá»›i chiếc  Ä‘uôi vểnh cao, đầu Ä‘ang ngoái nhìn lại. Con chồn có đôi mắt Ä‘en sống động.   
       Tim Hạo Trinh Ä‘áºp mạnh trong lồng ngá»±c.  Con chồn lông trắng! Ký ức chuyến Ä‘i săn đầu tiên. Nét tranh rất sống động. Hạo  Trinh nhìn lên chưa kịp nói gì, thì đã nghe Hương Kỳ nói tiếp.   
       - Hôm trước khi Bối Lạc Gia để miếng bá»™i  ngá»c nầy lại, tiểu thư nhà tôi đã bá» công mấy đêm liá»n không ngá»§, để thêu đêm  thêu ngày cho được bức tranh nầy. Bối Lạc Gia không thấy tiểu thư gầy Ä‘i, mắt  thâm quầng ư? Ngưá»i cố gắng làm kịp bức thêu để tặng cho Bối Lạc Gia, chứ nào có  ý định vui chÆ¡i gì đâu mà Bối Lạc Gia nghi oan cho như  váºy? 
       Hạo Trinh nghe nói quay qua nhìn Ngân  Sương. Ngân Sương nhìn đáp lại. Hạo Trinh chợt cảm thấy hối háºn. Äúng rồi cái  dáng dấp bÆ¡ phá», cái đôi mắt thâm quầng vì nhiá»u đêm mất ngá»§ kia. Tất cả chỉ vì  để ta hài lòng, váºy mà ta lại không hiểu. Ta Ãch ká»· và nghÄ© xấu cho ngưá»i...  khác.  
       Hạo Trinh đặt cái bức gấm thêu ấy xuống  không dằn được cảm xúc, bước tới dang đôi tay ra ôm lấy Ngân Sương vào lòng.   
       - Ngân Sương! Ngân Sương! Chưa bao giá»  như bây giá»! Anh ước chi mình không phải là ngưá»i cá»§a hoàng tá»™c... Mà chỉ là má»™t  công dân bình thưá»ng... bình thưá»ng như bao nhiêu ngưá»i khác, anh đã hạnh phúc  hÆ¡n bao nhiêu ngưá»i. Thế nầy là đã thiên đàng rồi. á»’! Ngân Sương... Em có biết  là em đã chiếm hữu hẳn trái tim cá»§a anh rồi không? 
       Ngân Sương nép trong lòng Hạo Trinh.  Không dằn được nước mắt tuôn trào.  
       A đầu Hương Kỳ đã lặng lẽ rút lui ra  ngoài. Còn Tiểu Khấu Tá» va A Khắc Äan thì đưa mắt nhìn nhau. Rồi lại nhìn ra  ngoài trá»i. Äêm đã khuya, tháºt vắng chỉ có tiếng mưa Ä‘áºp lên tàu lá chuối, thá»i  gian qua như ngưng Ä‘á»ng... thế nầy thì chuyện gì rồi sẽ đến? Không biết nhưng  nếu có, phải chấp nháºn thôi...  
       Äêm ấy, Hạo Trinh ở lại ngôi nhà nhá» tại  Mao Nhi.  
       Trong phòng riêng của Ngân Sương. Màn  buông rủ, chỉ có ánh đèn mỠvới hai kẻ yêu nhau.  
       Hạo Trinh ôm Ngân Sương trong vòng tay,  má»i thứ như mÆ¡ chứ không thá»±c. Hạnh phúc bất chợt và mong manh dá»… mất. Chàng  trân trá»ng cái Ä‘ang có và không muốn nghÄ© đến cái xa vá»i, Hạo Trinh hôn lên từng  phần da thịt trên mặt Ngân Sương quên bẵng không gian và thá»i gian, quên bẵng cả  chuyện bản thân mình là Bối Lạc Gia, quên cả chuyện công chúa, nhà vua, Vương  Gia... Trước mặt chàng chỉ có má»™t Ngân Sương. Má»™t tình yêu tháºt sá»± và duy nhất  và chàng Ä‘ang có.  
       Rồi Hạo Trinh từ tốn cởi nhẹ cúc áo trên  ngưá»i Ngân Sương. Cô gái nằm yên. Hạo Trinh cúi xuống hôn phần cổ nõn nà... Bất  chợt Hạo Trinh dừng lại vì chàng vừa thấy cái vết sẹo trên bả vai mặt cá»§a Ngân  Sương. Nó có hình tròn như má»™t cánh hoa, Hạo Trinh há»i.  
       - Cái nầy là gì  váºy? 
       Ngân Sương đưa tay vết sẹo cưá»i nói.   
       - Mẹ bảo, lúc mới sinh ra, em đã mang sẵn  dấu sẹo nầy.  
       Hạo Trinh nói nhưng rồi lại thắc  mắc: 
       - À... váºy có nghÄ©a là má»™t vết chàm!  Nhưng tại sao lại có vết chàm lồi chứ? Äể ta xem kỹ lại xem  nào? 
       Rồi Hạo Trinh kéo Ngân Sương đến trước  đèn, dưới ánh đèn quan sát kỹ, Hạo Trinh nói.  
       - Nó nằm ở vị trà nầy, em hẳn là nhìn  không rõ, nhưng ta đã thấy, nó có dạng một đóa hoa mai.  
       Ngân Sương thẹn thùng  nói: 
       - Vâng. Mẹ em trước đó cũng có cho em  biết nó hình hoa mai.  
       Hạo Trinh đặt đèn xuống rồi ôm lấy Ngân  Sương: 
       - À! Thế thì có nghÄ©a kiếp trước em hẳn  là má»™t cô tiên hoa mai sau đó đầu thai xuống trần. Vì váºy má»›i có ký hiệu nầy  trên tay. Hèn gì nhìn em đã thấy cái cốt cách cá»§a má»™t tiên nữ, thoát phàm! Äúng  là như váºy! 
       Hạo Trinh lại hôn lên cánh tay hoa mai  đó. Chàng hôn nhiệt tình và chân tháºt.  
       - Ngân Sương nầy! Anh chưa bao giỠlại  thấy mình hạnh phúc thế nầy. Anh hứa với em! Từ đây vỠsau anh sẽ trung thành  với em! 
       Và Hạo Trinh bế Ngân Sương lên giưá»ng.   
       Tạo hóa rõ là khéo bày. Như váºy là ta đã  biết Ngân Sương chẳng phải ai khác hÆ¡n là đứa con gái cá»§a Tuyết Như mất tÃch 20  năm qua.  
       Và thượng đế rõ cÅ©ng khéo xếp đặt. Con  ngưá»i có tÃnh toán sắp xếp thế nào thì cÅ©ng không qua được ý trá»i. Ngân Sương có  thả trôi theo suối cÅ©ng quay lại để gặp lại ngưá»i trong Vương Phá»§.   
       Có Ä‘iá»u cái lương duyên nầy có thành đạt  có xuông sẻ không đó là chuyện khác. Chuyện xảy ra thế nào ta hãy chá»  xem! 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |