Khi tôi cưới Marlène, cô ấy không đòi hỏi gì nhiều. Cô nói rằng cô sẽ tự kiếm sống và chúng tôi sẽ có con, với một điều kiện:
- Anh là thợ đồng hồ, anh phải lấy trộm thời gian ba phút tặng em.
Tôi cứ ngỡ rằng thoả mãn sự đỏng đảnh này cũng dễ thôi. Tôi đang làm việc tại một nhà máy sản xuất đồng hồ, nhưng tôi không là người định việc đo thời gian cho những chiếc đồng hồ mà đó là chất thạch anh. Tuy nhiên tôi sẵn sàng dành cho Marlène những giờ thuộc về hai chúng tôi. Nhưng tôi đã nhầm. Thời gian cô ấy yêu cầu không phải là những cuộc hẹn hò tình tứ, cũng không phải là những giây phút giành giật từ cuộc sống bận rộn hàng ngày. Cô ấy thật sự muốn tôi làm thời gian dừng lại cho cô.
Nhiều lần tôi những tưởng đã đi đến đích. Có một lần trên bãi biển vắng người ở ý, ôm hôn nhau khi mặt trời lặn, tôi bâng quơ:
- Em không thấy rằng thời gian đã dừng lại rồi ư? Cứ như thể chúng ta đang đắm chìm trong cảm giác phi thời gian ấy.
- Vâng, cô trả lời, mắt nhìn vào kim giây đồng hồ đeo tay, thời gian vẫn trôi.
Một lần khác, trong một phòng trọ, sau khi đặt chiếc đồng hồ lên bàn ở đầu giường, ở trần bên nhau, tôi bảo:
- Này em, chúng ta đang ở ngoài thời gian và gần như ngoài không gian.
- Có thể, cô ấy trả lời, nhưng những người hàng xóm thì không thấy như thế.
Quả thật, chúng tôi nghe thấy ở phòng bên có tiếng chuông điện thoại cầm tay.
Tôi gợi ý:
- Dù vậy, em không muốn chúng mình có một đứa con sao? Có thể khi có con cái, chúng ta không thấy thời gian trôi.
- Không, anh phải lấy cho em vài phút của thời gian. Không có vài phút đó, sẽ không có chuyện có con.
- Em muốn bao nhiêu phút?
- Ba phút là đủ.
Tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng. Tôi đã ao ước biết bao được làm cha. Cuối cùng thì một ý tưởng cũng đến. Tôi sẽ tặng vợ tôi một chiếc đồng hồ, nó sẽ chạy nhanh mỗi ngày nửa giây. Sau một tháng, sẽ nhanh 15 giây và sau một năm, có thể nhanh 3 phút. Và vì rằng Marlène luôn chỉnh đồng hồ theo chuông nhà thờ, tôi chỉ cần chỉnh cho đồng hồ trên gác chuông sai đi là có thể có được 3 phút một năm.
Ngày sinh nhật của Marlène, tôi tặng cô một chiếc đồng hồ, và nói rằng cô ấy có thể chỉnh đồng hồ theo giờ của đồng hồ gác chuông. Sáu tháng sau, khi nhận thấy mục điểm báo lúc 20h00 lại muộn hơn đồng hồ của mình và đồng hồ gác chuông, Marlène ngạc nhiên nhận xét:
- Em nhận thấy rằng thời gian ở nước mình chậm hơn là thời gian của chúng mình đấy.
Tất cả có vẻ tốt đẹp hơn. Marlène không tỏ ra nghi ngờ gì về mưu mẹo của tôi. Đến lần sinh nhật sau, tôi nhẹ nhàng ôm hôn Marlène rồi thông báo rằng 3 phút đang tới sẽ chỉ là của cô ấy, ba phút lấy trộm được từ thời gian. Đầu tiên, cô không tin, sau cười, và rồi tức giận. Cô ấy cho rằng tôi đã ăn gian. Vì rằng thời gian là chung cho cả thế giới, nó phải chung cho mọi người và không có chuyện thay đổi thước đo thời gian cho riêng một người.
- Lần này không tính, chúng ta vẫn sẽ không có con.
Tôi sụp xuống, van xin cô ấy đừng dùng thuốc tránh thai. Càng ngày tôi càng yêu Marlène và mong muốn có với cô một bé gái, hoặc bé trai cũng được Cô ấy không hề lay chuyển. Chúng tôi vẫn ngủ với nhau mà không có con.
Có sao đâu, tôi tìm cách hoàn chỉnh chiến lược của mình. Với sự giúp đỡ của ông chủ tôi, ông là chủ ngân hàng hơn là nhà sản xuất đồng hồ, chúng tôi đưa ra một chiến dịch quảng cáo:“Hãy giành lấy thờigian, các bạn hãy tặng cho mình mỗi năm 3 phút”.Chúng tôi nhắm vào các cặp vợ chồng trẻ, dù đã có con hay không. Chúng tôi khuyến khích họ sống nhanh hơn một chút so với mọi người để đón chào năm mới sớm hơn người khác. Chúng tôi ký thoả thuận để đồng hồ ở những nơi chính thức chạy nhanh hơn thường lệ. Hàng trăm làng mạc trong cả nước đã đồng tình tiếp đón những người tự tặng mình “3 phút được sống trong cảm giác phi thời gian”. Ba phút này họ chẳng nợ ai, trừ người bạn đời trung thành, người đã dành cho họ ba phút đi trước mọi người. Nhà thờ cũng đồng tình với chúng tôi - bởi, có thể nói - xưa nay - chính họ đã điều khiển thời gian. Ở thời Trung cổ, đêm rồi ngày được chia thành 2 lần 12 giờ với độ dài không ngừng thay đổi. Các giáo sĩ Babylon thường xuyên thêm vào mỗi năm một tháng trong khi các giáo sĩ khác đơn giản là chỉ quên thêm số 0 vào giữa năm thứ nhất trước công nguyên và năm đầu tiên sau công nguyên.
Kiểu đồng hồ này đem lại thành công lớn. Chỉ trong 6 tháng 3 triệu chiếc đồng hồ đã được bán ra. Người ta sôi sục lên vì hâm mộ một cái gì đó đi ngược lại với sự chính xác của giờ giấc, một cảm giác sống ngoài vòng pháp luật nhưng không thái quá. Những người là đệ tử của trào lưu này, được gọi là “những kẻ giữ lại (thời gian)”, đã gần như trở thành một giáo phái với khẩu hiệu “thưa BS Scheweizer, bây giờ là 12 giờ đêm kém 3” và dấu hiệu để nhận ra nhau là một chiếc đồng hồ hoá lỏng như một Dali dưới ánh mặt trời.
Một vài ngôi làng nghỉ mát lại chuyên tổ chức những cuộc hội hè đình đám phi thời gian trong thời gian 3 phút, những cuộc hội hè này thường được thông báo từ trước rất lâu. Các hãng du lịch thì hứa dành cho “những kẻ giữ lại” một sự bất ngờ sẽ xảy ra dưới gác chuông nhà thờ, chẳng hạn vào tối thứ bẩy, vào lúc nửa đêm. Vài tên bợm lại còn bán lại cả vài phút lấy được cho những cặp vợ chồng đang thiếu cảm giác mạnh. Giới chức sắc nhà thờ đã can thiệp để cách tính giờ này không trở thành cách tính giờ bất hợp pháp. Không thể nghĩ ra hết được những trò ngớ ngẩn mà người ta có thể làm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế. Các hãng bảo hiểm cũng kiện lên toà án những người đốt ô tô, viện cớ là giờ ghi trong tờ biên bản lập tại hiện trường để phục vụ việc đền bù sau này không bao giờ có thể được xác định chính xác. Sau một cuộc nổi loạn đặc biệt dữ dội của “những kẻ giữ lại”, nhiều quyết định được ban hành để mọi người lại sống theo thời gian như trước.
Song với Marlène thì chẳng có vấn đề gì. Trên màn hình vô tuyến, kim giây đồng hồ vẫn tiếp tục quay sau lưng phát thanh viên theo nhịp thời gian từ lâu nay vẫn thế. Vậy là tôi vẫn bị mất quyền làm cha. Dù sao thì tôi cũng không mất hy vọng làm cho cả thế giới này công nhận một cách ứng xử mới với thời gian.
Muốn ăn ngon thì phải mất nhiều thời gian, muốn có ý tưởng tốt cũng vậy. Kế hoạch đã bắt đầu tiến triển. Chẳng cần xem có nên xua đuổi “những kẻ giữ lại” ra khỏi đất nước hay không, Đảng Bảo thủ đã phátđộng chiến dịch với chủ đề “Đã đến lúc phải có thời gian để nói lêntiếng nói của mình”.Điều này rõ ràng là để ám chỉ đến vấn đề một vài phút chênh lệch. Ngay lập tức Đảng Tiến bộ lên tiếng: “Thời gian của chúng tôi, chính là thời gian của các bạn, thời gian để đưa ra lá phiếu bầu của mình”. Nhờ có những hoạt động bầu cử này, tôi cầm chắc rằng ngay cả chiếc đồng hồ báo giờ chính thức cũng sẽ tham dự vào trò chỉnh lại thời gian. Còn Đài truyền hình quốc gia thì cuối cùng cũng phải chiều theo sở thích chung.
- Cả nước hoà nhập vào thời gian của những khu trung tâm”, đó là nội dung bài diễn văn chúc mừng năm mới của Tổng thống đã thu vào băng nhưng đến thời điểm chót thì Hội Đồng bảo an Liên hiệp quốc lớn tiếng: Không được đùa với thời gian.
Tổng thống của chúng tôi cũng phải lui bước trước ý kiến của cộng đồng quốc tế cho rằng việc làm rối loạn thời gian sẽ dẫn đến những thảm hoạ hàng không, đường sắt. Tình trạng hỗn loạn có nguy cơ đè nặng lên các quan hệ quốc tế, và tốt nhất là nên tuân theo chuẩn thời gian của toàn thế giới.
Sau đó là sự thức tỉnh kinh hoàng. Đầu tiên, chính quyền tung ra chiến dịch tuyên truyền có tên: hiểu biết khoa học cho toàn dân. Đồng hồ đeo tay, đồng hồ báo chuông, đồng hồ treo tường của “những kẻ giữ lại” đều bị cấm. Đầu tiên là cấm bán, sau đó ai có phải nộp cho chính quyền. Đồng hồ nào bằng gỗ thì bị thiêu công khai, những cái khác thì bị nghiền nát bởi xe lăn đường tại các quảng trường công cộng. Hai chiếc đồng hồ gác chuông nổi tiếng cũng bị nổ tung trước ống kính vô tuyến truyền hình. Ngay cả chiếc đồng hồ hoa của thành phố, dù nó chưa làm ai khó chịu bao giờ, trong một buổi lễ lớn, cũng bị ông thị trưởng giẫm đạp lên trước mắt mọi người. Nghĩa vụ với thế giới mà.
Vợ tôi, cái cô Marlène ấy, trước khi bỏ tôi để lấy một đồng nghiệp của tôi ở ban đồng hồ cơ khí, còn nhạo tôi lần cuối:
- Em sẽ trở lại đẻ cho anh một đứa con, khi nào anh có thể cho em chỉ ba giây thật sự.
Tôi đã phải mất nhiều năm mới bình phục sau cuộc hôn nhân thất bại. Một cuộc đời hoàn toàn dành cho việc tìm cách xoay chuyển thời gian có nguy cơ dẫn đến bệnh viện tâm thần. Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Khi nhìn Marlène thu xếp đồ đạc đi theo người chồng mới, tôi đã thề trả thù, dù phải trả giá bằng phần đời còn lại của mình.
Tôi điểm lại những ý tưởng khác chẳng lấy gì làm hay ho trước đây đã thoáng qua trong đầu tôi để lấy lại Marlène và có với cô ta một đứa con. Cuối cùng thì tôi cũng chọn con đường dài nhất, song chắc chắn nhất. Tôi đã trở nên một nhân viên mẫu mực trong tổ chức phát hiện những kẻ đang sưu tầm bất hợp pháp những chiếc đồng hồ chạy lệch thời gian. Dần dần thì tôi cũng lấy lại lòng tin của ông chủ. Tôi được chuyển sang bộ phận thông tin, từ bỏ những người đồng nghiệp điều chỉnh đồng hồ thủ công để chuyển sang làm việc với đồng hồ kỹ thuật số. Tôi đã bỏ ra nhiều thời gian, công sức nghiên cứu để thực hiện kế hoạch mới của tôi. Một mưu đồ nhất quyết phải thực hiện.
Hiện tại, thước đo các chuẩn mực thời gian là do 12 chiếc đồng hồ nguyên tử nằm rải rác trên toàn thế giới quyết định. Nhờ có chất Césium 133 có tần số đặc biệt ổn định, sau khi đối chiếu thời gian ở các đồng hồ nguyên tử, người ta đã định ra một thời gian trung bình. Để thời gian của các đồng hồ đó trùng khớp nhau, những chiếc đồng hồ này trao đổi với nhau các chương trình tin học phức tạp. Sau năm năm, tôi được chuyển sang bộ phận kiểm tra thời gian, nơi chuẩn bị loại hình trao đổi này. Mọi người đó quên rằng tôi đã từng tham gia vào vụ làm đồng hồ chạy nhanh trước đó. Mất mười năm phấn đấu, tôi được cất nhắc vào vị trí phụ trách chương trình đối chiếu thời gian. Tôi được phụ trách các chuyến đi có hướng dẫn cho cả thế giới - ít ra là cho những ai là khán giả truyền hình - bằng cách nào toàn thể nhân loại vượt lên trên những ngẫu nhiên để định ra được thời gian cho riêng mình, được tiếp cận sát với chất Césium 133, và các chuyến du ngoạn dài trên chương trình điều chỉnh và chuyển phát thời gian được chia nhỏ tới một phần triệu giây. Ở mức dộ này, ngay cả chuyển động Trái Đất cũng không còn đều nữa để được coi làm điểm tham chiếu chuẩn về mặt thời gian. Ngày nay chúng ta còn chính xác hơn cả vòng quay của hệ mặt trời trong không gian. Là nhà khoa học, tôi đã có thể trao đổi hàng giờ, hàng giờ về chiến công của khoa học thời gian, môn khoa học, trải qua bao thế kỷ, đã làm cho lý trí mang nhịp điệu của mình.
Tôi diễn giải, diễn giải, nhưng tôi không quên được Marlène, tình yêu của tôi, tôi vẫn giữ ảnh của cô nơi đầu giường. Tôi còn dành thêm nhiều năm nữa chuẩn bị tỉ mỉ cho kế hoạch của tôi. Rồi tôi cũng đã tìm ra nơi sơ hở. Tôi đã làm được cái việc làm đổi hướng thời gian do so sánh giữa các máy tính nhanh lên được một vài phần nghìn giây.
Nhờ có mẹo này, cộng thêm lòng kiên nhẫn và hàng chục năm nữa, tôi đã thúc đẩy cuộc sống của những người cùng thời với tôi nhanh hơn ít ra là 3 giây mà không ai biết. Tôi sống một mình, không con cái, thỉnh thoảng đi diễn giải triết học về đo lường vạn vật, Tôi lập luận “sự vượt quá thước đo, so với thước đo, chính là cái rốn nằm ở rốn”. Chẳng ai hiểu được công thức xuẩn ngốc này, ngay cả các nhà khoa học đồng nhiệm với tôi cũng chịu. Tôi dự định sẽ bỏ việc sau khi đã hoàn thành yêu sách của Marlène. Vấn đề chỉ còn là báo cho cô ấy biết.
Đã 35 năm nay tôi không có tin tức gì về Marlène, tôi đang lo lắng xoay sở kiếm tìm cho bằng được để thông báo tin tốt lành này thì một người dẫn chương trình truyền hình đã giúp tôi. Trong chương trình “Thời gian trôi đi” của mình, người dẫn chương trình mong muốn giúp cho những người lâu nay bặt tin nhau có cơ hội được gặp lại nhau.
Tôi đang có mặt tại chương trình, ở đây tôi thật lòng nói cho toàn thể nhân loại biết rằng nhân loại đang sống sau thời gian thật ba giây. Đó là một tội tày trời vì rằng thế giới ngày nay cùng chung số phận. Toàn cầu lại càng thích những cái chuẩn chung vì chúng độc đoán. Tôi thậm chí đã đề nghị người dẫn chương trình sẽ tổ chức vào một ngày gần đây 3 giây nghỉ ngơi trên toàn thế giới để lấy lại thời gian đã mất, và tôi sẽ tặng chúng cho Marlène. Tôi tin chắc rằng khi kết thúc chương trình Marlène sẽ đến bên tôi, giàn giụa nước mắt và vô cùng cảm động trước các khản giả truyền hình.
- Ông đã sẵn sàng chưa? Người dẫn chương trình hỏi.
- Tôi đã sẵn sàng, nếu ông đã tìm lại được Marlène, thì đây sẽ là ngày đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Rồi chín tháng nữa tôi sẽ làm cha.
Người dẫn chương trình, một kẻ hoài nghi công nghệ, nói vài điều do dự có tính chất thông lệ để giải thích rằng khoa học cũng không thể dừng lại được thời gian, ngay cả khi có sự nhầm lẫn về đo lường. Tôi chẳng buồn nghe anh ta nói nữa, mắt dán lên tấm màn nhung nơi Marlène lộng lẫy mà tôi cuối cùng cũng tìm thấy xuất hiện.
Có tiếng trống dồn, tiếng tù và réo, màn sân khấu được kéo sang hai bên. Một bà già lưng còng gập, khuôn mặt nhăn nheo, hiện rõ niềm tin cười nhìn tôi. Bà ta mơ hồ giống Marlène. Chúng tôi nhìn nhau. Tôi khóc trước ống kính quay phim vì hìểu rằng cái người có tên Marlène đó không còn khả năng mang thai được nữa. Tôi có 3 giây để dâng hiến cho nàng, nhưng biết bao thời gian đã đông cứng lại trên lưỡi hái thời gian đồ sộ trên lưng người đàn bà kia. Nếu bạn là tôi, bạn sẽ làm gì?
Tôi đứng lặng, buông thõng hai tay.
Họ cắt chương trình, họ không muốn có thời gian chết. Tôi ngoan ngoãn để họ dìu tôi về phòng tẩy trang.
Tôi đã đánh cắp thời gian, còn thời gian thì đã đánh cắp Marlène của tôi. Chúng tôi hết nợ.