21-09-2008, 09:09 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Rượu độc lóng lánh - Agatha Christie
Agatha Christie
Rượu độc lóng lánh
Dịch giả: Lê Thu HÃ
PHẦN 1: ROSEMARY(1) - Chương I
Sáu ngưá»i nghÄ© vá» Rosemary Barton, cô đã chết được gần má»™t năm…
Iris Marle nghĩ vỠchị cô Rosemary.
Trong gần má»™t năm, cô đã cố tình xua Ä‘uổi khá»i tâm trà mình hình ảnh cá»§a Rosemary. Cô không muốn nhá»› lại gì cả.
Äiá»u đó tháºt khá»§ng khiếp và đáng sợ.
Khuôn mặt tÃm tái, đôi tay cứng đỠvá»›i những ngón co quắp…
Hình ảnh đó tháºt là trái ngược vá»›i Rosemary cá»§a ngà y hôm trước vui vẻ và đáng yêu đến thế…
Nói là vui vẻ thì, cũng chưa hẳn là chinh xác…
Chị ấy vừa bị cúm, suy sụp và ủ rÅ©. Äiá»u đó đã được nhấn mạnh trong cuá»™c Ä‘iá»u tra và chÃnh Iris cÅ©ng chú trá»ng và o Ä‘iểm đó. Nó giải thÃch cho sá»± tá»± sát cá»§a Rosemary phải váºy không?
Cuá»™c Ä‘iá»u tra kết thúc: Iris đã cố gắng xua Ä‘uổi tất cả những cái đó ra khá»i tâm trÃ. Nhá»› lại có Ãch gì? Tốt nhất là hãy quên Ä‘i…
Quên Ä‘i tất cả những chuyện khá»§ng khiếp nà y. Váºy mà bây giá» cô nháºn thấy là cần phải nhá»› lại Cô nhá»› vá» quá khứ… Cô nhá»› lại cả những Ä‘iá»u lặt vặt tháºm chà cả những việc có vẻ như chẳng có Ãch lợi gì…
Cuá»™c nói chuyện lạ lùng tối hôm qua vá»›i George đã lên án anh ta. Việc đó tháºt là bất ngá» và là m đảo lá»™n tất cả… Nhưng có tháºt là cô đã bị bất ngá» không?
Chẳng phải đã có má»™t số dấu hiệu để cho cô nhìn thấy trước? Và dụ vẻ báºn rá»™n ngà y cà ng tăng cá»§a George, sá»± đãng trà cá»§a anh ta, thái độ không thể giải thÃch được cá»§a anh ta và … Chúa Æ¡i phải rồi, sá»± kỳ quặc cá»§a anh ta… Tất cả những cái đó chÃnh là những chỉ dẫn…
Và tối hôm qua, anh ta đã gá»i cô và o văn phòng và rút từ ngăn kéo ra những bức thư…
Không, giỠđây cô sẽ không thể là m việc gì khác. Cô cần phải nghĩ vỠRosemary. Ước gì cô nhớ lại được Rosemary… Chị gái của cô…
Äá»™t nhiên Iris ngạc nhiên nháºn thấy rằng đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i cô nghÄ© vá» Rosemary. Ãt nhất là cô cÅ©ng nghÄ© vá» chị cô má»™t cách khách quan như vá» má»™t ngưá»i nà o khác.
Cô đã luôn luôn chấp nháºn Rosemary mà không há» thắc mắc chút nà o vá» những lá»i gièm pha chị ấy. Ngưá»i ta không nghÄ© vá» mẹ mình, cha mình, chị mình hoặc cô mình. Há» tồn tại và chỉ có váºy thôi và ngưá»i ta cÅ©ng không đặt ra những câu há»i vá» há».
Ngưá»i ta chỉ nghÄ© vá» há» như những con ngưá»i. Ngưá»i ta tháºm chà cÅ©ng không tá»± há»i há» là ai.
Rosemary, chị ấy là ai?
Biết được Ä‘iá»u đó là rất quan trá»ng trong lúc nà y. Biết bao nhiêu việc phụ thuá»™c và o phát hiện nà y. Iris kiên quyết đưa ý nghÄ© cá»§a mình quay vá» quá khứ. Cô thấy lại mình thá»i ấu thÆ¡ - vá»›i Rosemary, chị gái hÆ¡n cô 6 tuổi.
Những mảnh vụn của quá khứ quay vỠtrong cô loang loáng như những bức tranh, những mà n kịch thoáng qua.
Cô thấy lại mình bé xÃu, Ä‘ang ngồi ăn sáng, nhúng bánh mì và o sữa. Rosemary, tóc tết bÃm Ä‘á»m đáng là m bá»™ quan trá»ng vì có bà i táºp phải là m.
Sau đó, và o mùa hè, trên bãi biển, Iris thèm muốn nhìn Rosemary, đã là "ngưá»i lá»›n" và đã biết bÆ¡i.
Rồi Rosemary và o há»c ná»™i trú và chỉ vá» nhà và o kỳ nghỉ.
Sau đó cô lại nhìn thấy chÃnh mình và o há»c ná»™i trú. Còn Rosemary, chị cô vừa kết thúc khoá há»c ở Paris. Khi ra Ä‘i chị cô còn là má»™t nữ sinh, chân tay vụng vá» lóng ngóng. Váºy mà khi trở vá» chị cô đã thay đổi hẳn. Má»™t Rosemary má»›i lạ, đáng kinh ngạc, sang trá»ng, duyên dáng, giá»ng nói mượt mà và dáng Ä‘i uyển chuyển. Chị ấy có mái tóc đẹp mà u hạt dẻ sẫm, cặp mắt to xanh biếc viá»n bởi hà ng mi dà i cong vút. Má»™t sinh linh tuyệt đẹp, chuyển động trong má»™t thế giá»›i hoà n toà n khác vá»›i thế giá»›i cá»§a Iris.
CÅ©ng từ lúc đó, há» gặp gỡ nhau rất Ãt. Chưa bao giá», chênh lệch 6 năm tuổi giữa há» lại rõ rệt như bây giá».
Iris văn Ä‘i há»c: Rosemary nếm trải má»i thú chÆ¡i "thá»i thượng". Tháºm chà khi Iris đến London, há» vẫn sống xa cách. Cuá»™c sống cá»§a Rosemary ra sao? Buổi sáng dáºy muá»™n, tiệc tùng vá»›i bạn bè và khiêu vÅ© hầu hết các tối. Còn Iris, cô ngồi trong phòng há»c vá»›i "Mademoiselle", cô gia sư ngưá»i Pháp, Ä‘i dạo vá»›i cô gia sư trong công viên Hyde Park. Ä‚n tối lúc 9 giá» và 10 giá» thì lên giưá»ng ngá»§.
Má»—i liên hệ giữa hai chị em chỉ giá»›i hạn trong những câu trao đổi ngắn ngá»§i và dụ như: "Iris, em gá»i lại cho chị được không? Em tháºt đáng yêu! Chị bị muá»™n quá mất rồi." hoặc "Em không thÃch cái váy má»›i cá»§a chị, Rosemary. Nó không hợp vá»›i chị đâu, nhiá»u thứ trang trà quá?"
Rồi Rosemary Ä‘Ãnh hôn vá»›i George Barton.
Khoảng thá»i gian sôi động: mua sắm ở các cá»a hà ng, hà ng đóng gói, bá»c trang phục cá»§a các cô phù dâu.
Tại lá»… cưới, Ä‘i trong nhà thá»i đằng sau Rosemary, cô nghe thấy tiếng thì thầm:
- Cô dâu mới xinh đẹp là m sao!
Tại sao Rosemary lại cưới George? Và o lúc ấy, Iris cÅ©ng hÆ¡i bất ngá» vá» cuá»™c kết hợp nà y. Có biết bao chà ng trai đáng yêu gá»i Ä‘iện cho Rosemary và đi chÆ¡i vá»›i chị ấy, tại sao chị lại chá»n George Barton: hÆ¡n chị tá»›i 15 tuổi? Tốt bụng, dá»… chịu, nhưng luôn u sầu đến thế!
Gorge già u có nhưng chị ấy không cưới anh ta vì tiá»n. Chị ấy cÅ©ng có tiá»n, nhiá»u tiá»n. Tiá»n cá»§a bác Paul.
Iris đắn Ä‘o tá»± há»i và thứ tách ra những gì cô biết bây giá» vá»›i những ai đã biết lúc đó vá» bác Paul, chẳng hạn.
Ông ta không phải là bác tháºt cá»§a há», cô đã biết Ä‘iá»u đó. Ngưá»i ta chưa bao giá» giải thÃch cho cô nhưng cô biết má»™t số việc. Paul Bennett đã rất say mê mẹ cá»§a hai cô. Nhưng bà đã chá»n má»™t ngưá»i đà n ông khác không già u có bằng. Paul đã chấp nháºn thất bại vá»›i má»™t thái độ như trong tiểu thuyết. Ông ở lại là m bạn cá»§a gia đình, đối vá»›i mẹ cá»§a hai có. Ông luôn táºn tuy, âu yếm mà không đòi há»i gì. Ông trở thà nh "bác Paul" và là cha đỡ đầu cá»§a đứa con đầu tiên cá»§a gia đình Rosemary.
Sau khi ông chết, ngưá»i ta phát hiện ra rằng ông đã để lại toà n bá»™ cá»§a cải cá»§a ông cho con gái nhỠđỡ đầu lúc đó là má»™t bé gái 13 tuổi.
Rosemary, ngoà i sắc đẹp cá»§a chị ấy, còn là má»™t "đám rất há»i". Và chị ấy đã cưới anh chà ng nhã nhặn và u sầu George Barton.
Tại sao? Iris đã tá»± há»i lúc đó và cả bây giá» nữa. Cô không tin rằng Rosemary lại yêu được anh ta. Váºy mà có vẻ như chị ấy hạnh phúc vá»›i chồng.
Iris đã có dịp để biết Ä‘iá»u đó: má»™t năm sau đám cưới mẹ cá»§a há», bà Viola Marle - rất tốt bụng và cÅ©ng rất yếu á»›t - đã chết, và Iris lúc đó má»›i 17 tuổi đến sống vá»›i Rosemary và chồng chị gái.
Một cô gái trẻ 17 tuổi. Iris, đã thứ tìm hiểu cô là ai? Cô giống ai và đâu là những tình cảm và suy nghĩ của cô.
Rồi cô Ä‘i đến kết luáºn rằng cô gái trẻ Iris không được thông minh cho lắm. Cô ta không suy nghÄ© gì cả và coi má»i việc đến đâu hay đến đấy. Và dụ như liệu cô đã bao giá» tá» ra bá»±c mình khi Rosemary được mẹ cưng chiá»u hÆ¡n? Có vẻ là chưa bao giá». Cô đã vui lòng chấp nháºn ý nghÄ© là Rosemary má»›i là "ngưá»i quan trá»ng". ÄÆ°Æ¡ng nhiên là mẹ phải quan tâm nhất đến con gái lá»›n. Äiá»u đó là bình thưá»ng. Rồi má»™t ngà y nà o đó cÅ©ng sẽ đến lượt Iris. Viola Marle là má»™t ngưá»i mẹ hÆ¡i xa cách luôn báºn rá»™n vá» tình trạng sức khoẻ cá»§a mình, bà phó thác lÅ© trẻ cho các bà vú nuôi, các cô giáo và trưá»ng há»c. Nhưng bà luôn tá» ra yêu quý chúng trong những khoảnh khắc hiếm hoi bà đến để gặp các con. Hector Marle chết khi Iris má»›i có 5 tuổi. Ông ta đã uống rượu quá độ, Iris biết Ä‘iá»u đó nhưng cô lại không biết rằng cô đã nháºn ra Ä‘iá»u đó như thế nà o.
Phải, cô gái mưá»i bảy tuổi Iris Marle đã chấp nháºn cuá»™c sống như nó đã vốn như váºy. Cô đã chôn cất mẹ mình đúng theo nghi lá»…. Rồi trong bá»™ tang phục, cô đã đến sống vá»›i Rosemary và chồng chị trong ngôi nhà cá»§a hỠở Elvaston Square.
Äôi khi, cuá»™c sống trong ngôi nhà nà y không thú vị chút nà o. Theo luáºt, Iris chưa đủ tuổi để ra khá»i ngôi nhà đó. Cô cần phải kiên nhẫn chá» má»™t năm nữa. Trong khi chỠđợi, cô há»c tiếng Pháp và tiếng Äức, ba buổi má»™t tuần và theo Ä‘uổi những bà i giảng vỠđối nhân xá» thế? Có những lúc cô không biết là m gì và nói chuyện vá»›i ai. George luôn tốt bụng, đối vá»›i cô như má»™t ngưá»i anh tháºt sá»±. Thái độ không bao giá» thay đổi, kể cả bây giá», còn Rosemary? Iris rất Ãt khi gặp chị. Rosemary ra ngoà i nhiá»u: hiệu may, tiệc tùng, chÆ¡i bà i. NghÄ© kỹ lại thì cô đã tháºt sá»± biết gì vá» Rosemary? à thÃch cá»§a chị, hy vá»ng cá»§a chị và cả những lo âu cá»§a chị?
Tháºt đáng sợ là ta biết quá Ãt á»i vá» những ngưá»i sống ngay cạnh ta!
Cần phải suy nghÄ© thêm để nhá»› lại, Ä‘iá»u đó là vô cùng cần thiết. Và có thể là rất quan trá»ng nữa.
Chắc chắn là Rosemary đã có vẻ hạnh phúc…
Ngưá»i ta có thể tin rằng chị ấy hạnh phúc cho đến cái ngà y mà ... Äấy là tuần lá»… trước khi… trước khi "Ä‘iá»u đó" xảy ra.
Và ngà y hôm đó. Iris sẽ không bao giỠquên.
Chẳng còn gì mỠám nữa, cô đã thấy tất cả. Tất cả những lá»i lẽ, tất cả những chi tiết: cái bà n gá»— sồi bóng loáng, cái ghế bị đẩy mạnh ra sau, những bức thư vò nát má»™t cách vá»™i vã trên trang giấy…
Iris nhắm mắt lại Cô lại trông thấy mình bước và o phòng khách nhỠcủa Rosemary.
Rồi cô chợt sững lại sá»ng sốt…
Ngồi trước bà n viết. Rosemary đang khóc, đầu vùi trong hai cánh tay, tiếng nức nở dữ dội là m rung chuyển cả thân hình Iris chưa bao giỠnhìn thấy Rosemary khóc và cảnh đó là m cô bối rối, xáo động.
Tất nhiên là Rosemary vừa trải qua má»™t tráºn cúm nặng. Chị ấy vừa má»›i bình phục được má»™t hoặc hai ngà y. Và bệnh cúm thì má»i ngưá»i Ä‘á»u biết là nó là m sa sút tinh thần kinh khá»§ng. Tháºm chà là …
Bằng giá»ng cao vút, cô gần như kêu lên:
- Nà y, Rosemary, có chuyện gì thế?
Rosemary ngẩng đầu lên lấy tay gạt những lá»n tóc rÆ¡i trên khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt. Rất nhanh, cô gắng để tá»± chá»§, chị ấy trả lá»i:
- Không có gì! không có gì hết?
- Sau đó chị lại nói thêm:
- Nà o, đừng nhìn chị như váºy!
Rồi đột ngá»™t, chị đứng dáºy, chạy qua trước mặt em gái ra khá»i phòng.
Sá»ng sốt và tò mò. Iris Ä‘i tá»›i chiếc bà n. Trên má»™t tá» giấy cô Ä‘á»c thấy tên mình và chữ viết cá»§a Rosemary. Váºy là Rosemary viết cho cô?
Cô nghiêng mình trên tá» giấy mà u xanh lÆ¡ phá»§ đầy chữ viết to tướng và vuông vức cá»§a Rosemary, nét chữ rá»i rạc hÆ¡n bình thưá»ng vì nó được nguệch ngoạc bởi má»™t bà n tay vá»™i vã, cuống cuồng.
Cô Ä‘á»c:
Iris, em yêu quý,
Äây không phải là chị viết di chúc vì đằng nà o thì tiá»n bạc cá»§a chị cÅ©ng thuá»™c vá» em, nhưng chị muốn rằng má»™t số đồ váºt cá»§a chị sẽ được Ä‘em tặng cho những ngưá»i sau đây.
Tặng George những đồ trang sức mà anh ấy đã mua cho chị và cái tráp nhá» vá»›i những đồ sứ mà anh chị đã mua cùng nhau khi Ä‘Ãnh hôn.
Tặng Cloria King cái hộp đựng thuốc lá bằng bạch kim.
Tặng Maisie con ngá»±a bằng sứ Trung quốc mà cô ấy vẫn thÃch…
Bức thư dừng lại ở đây. Ngòi bút đã để lại trên trang giấy một vết nguệch dà i khi Rosemary vứt bỠnó để vùi và o cơn khóc không cưỡng lại được.
Iris đứng tại chỗ, như hoá đá.
Cái nà y muốn nói lên Ä‘iá»u gì? Rosemary sẽ không chết chứ? Chị ấy đã bị cúm rất nặng nhưng bây giá» chị ấy đã bình phục. Vả lại không ai chết vì cúm bao giá». Có thể xảy ra nhưng hiếm lắm.
Và Rosemary hiện giỠrất khoẻ mạnh tuy vẫn gầy một chút.
Cô Ä‘á»c lại bức thư và lần nà y cô cảm thấy má»™t Ä‘oạn tách ra khá»i tổng thể, má»™t Ä‘oạn là m cô thấy ngốc nghếch:
"Vì đằng nà o thì tiá»n bạc cá»§a chị cÅ©ng thuá»™c vá» em…"
Cái đoạn nà y đã cho cô một chỉ dẫn đầu tiên là cô chưa bao giỠđược thừa kế một chút gì từ Paul Bennett. Cô đã biết từ thuở ấu thơ rằng Rosemary đã được thừa kế của cái của bác Paul, rằng Rosemary thì già u, trong khi đó thì cô tương đối nghèo.
Nhưng cho tá»›i lúc đó, chưa bao giá» cô tá»± há»i là cá»§a cải cá»§a Rosemary sẽ vá» tay ai, nếu như chị ấy chết.
Nếu ngưá»i ta há»i cô Ä‘iá»u đó thì có lẽ cô sẽ nói cô nghÄ© rằng tiá»n bạc đó sẽ vá» tay George vì anh ta là chồng chị ấy nhưng cô cÅ©ng nói thêm rằng cô thấy ná»±c cưá»i khi tưởng tượng rằng Rosemary có thể chết trước George.
Váºy mà được viết, giấy trắng má»±c Ä‘en bởi chÃnh tay Rosemary rằng tiá»n bạc sẽ vá» tay cô, Iris, khi chị ấy chết… Nhưng liệu có hợp pháp không? Má»™t ngưá»i chồng thừa kế từ vợ anh ta và ngược lại.
Ngưá»i ta không thừa kế từ chị mình. Hay nên nghÄ© rằng Ä‘iá»u khoản đó nằm trong di chúc cá»§a bác Paul? Phải, có thể như váºy. ChÃnh là bác Paul, chắc chắn thế, đã quy định rằng tà i sản cá»§a ông sẽ thuá»™c vá» Iris khi Rosemary chết. Như váºy thì má»i việc Ãt bất công hÆ¡n.
Bất công? Cô ngạc nhiên thấy từ đó luồn và o suy nghÄ© cá»§a mình. Phải chăng cô đã luôn cho rằng tháºt bất công khi Rosemary thừa hưởng toà n bá»™ tiá»n bạc cá»§a bác Paul? Cô công nháºn rằng tháºt tình cô đã nghÄ© như váºy. Vì hiển nhiên là bất công. Há» là hai chị em gái, hai đứa con cùng má»™t mẹ. Tại sao bác Paul lại để lại tất cả cho Rosemary?
Rosemary luôn có má»i thứ! Quần áo, há»™i hè, các anh chà ng si tình và má»™t ngưá»i chồng say mê chị ấy. Chẳng bao giá» có má»™t Ä‘iá»u gì khó chịu trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Rosemary ngoà i tráºn cúm vừa rồi. Mà nó cÅ©ng không kéo dà i quá tám ngà y?
Äứng cạnh cái bà n viết nhá», Iris tá»± há»i, phải chăng Rosemary đã muốn để lại tá» giấy nà y ở đây? Äể những ngưá»i trong nhà đá»u nhìn thấy nó?
Sau má»™t phút lưỡng lá»±, cô cầm lấy mảnh giấy, gáºp lại là m đôi rồi cho và o ngăn kéo…
ChÃnh ở đó nó đã được tìm thấy sau lá»… sinh nháºt thê thảm. Má»™t bằng chứng bổ sung chứng tá» rằng ngay từ thá»i Ä‘iểm đó. Rosemary suy sụp vì bệnh táºt, đã tháºt sá»± nghÄ© đến tá»± sát.
"Trầm uất tinh thần. Tiếp theo má»™t cÆ¡n cúm cấp phát…" Äấy là nguyên nhân mà cuá»™c Ä‘iá»u tra đã đưa ra. Lá»i khai cá»§a Iris đã góp phần và o việc xác định tÃnh chÃnh xác cá»§a nó. Kết luáºn nà y không vững chắc lắm nhưng ngưá»i ta vẫn chấp nháºn nó vì nó là cái duy nhất ngưá»i ta có thể tìm ra. Dịch cúm tháºt là khá»§ng khiếp và o năm đó…
Cả Iris lẫn George Ä‘á»u không thể nghÄ© ra lý do nà o khác có thể đẩy Rosemary đến chá»— tá»± sát. Ãt nhất là và o lúc đó…
Bởi vì bây giá», nghÄ© vá» Ä‘iá»u phát hiện trong tầng thượng. Iris tá»± há»i là m sao cô có thể mù quáng đến mức đó?
Tất cả đã xảy ra trước mắt cô và cô đã không nhìn thấy, nháºn thấy gì cả?
Trong má»™t thoáng ngắn ngá»§i, cô thấy lại trong đầu lá»… sinh nháºt và thảm kịch đánh dấu nó.
Nhưng không, không nên nghÄ© vá» nó nữa. Hết rồi, kết thúc rồi. Những phút giây khá»§ng khiếp hãy gạt sang má»™t bên. Và cuá»™c Ä‘iá»u tra cÅ©ng váºy, vẻ mặt Ä‘au đớn cá»§a George vá»›i cặp mắt vằn tia máu…
Cần phải nghĩ ngay đến những gì cô đã phát hiện ra trên tầng thượng.
***
Gần sáu tháng trôi qua kể từ khi Rosemary chết.
Iris tiếp tục sống trong ngôi nhà ở Elvaston Square. Sau tang lá»…, má»™t ngưá»i được uá»· nhiệm cá»§a gia đình Marle, má»™t ông già rất lịch lãm, đầu hói bóng loáng và cặp mắt đầy vẻ tinh ranh đã nói chuyện vá»›i cô má»™t lúc lâu. Ông ta đã đưa ra má»™t cách rất rõ rà ng những Ä‘iá»u khoản trong di chúc cá»§a Paul Bennett. Rosemary được thừa kế má»i tà i sản cá»§a ông ta và có trách nhiệm chuyá»n giao nó cho con cái cá»§a chị ấy sau khi chết. Nếu Rosemary chết mà không có con thì tất cả cá»§a cải đó sẽ vá» tay Iris. Ngưá»i nà y còn giải thÃch rằng đó là má»™t gia tà i đáng kể và Iris sẽ được toà n quyá»n sá» dụng nó khi cô tròn hai mốt tuổi hoặc sá»›m hÆ¡n nếu cô lấy chồng trước thá»i hạn đó.
Còn bây giá» vấn đỠđầu tiên cần giải quyết là chá»— ở cá»§a cô. Ông George Barton bà y tá» mong muốn là cô vẫn tiếp tục sống vá»›i ông ta. Má»™t bà chị gái cá»§a cha Iris, bà Drake - ngưá»i Ä‘ang gặp nhiá»u khó khăn vá» tà i chÃnh do những hà nh động ngông cuồng cá»§a con trai (sá»± hổ thẹn cá»§a gia đình), có thể đến sống vá»›i hỠđể chăm sóc cho cô gái trẻ.
Iris chấp nháºn dá»± kiến đó và hà i lòng thấy rằng vấn đỠlà m cô lo lắng đã được giải quyết. Cô nhá»› lại bà bác Lucilla, má»™t bà già không dá»… chịu cho lắm và hoà n toà n không có ý chà gì hết.
Cuá»™c sống lại tiếp tục trong ngôi nhà ở Elvaston Square. George hà i lòng vì đã giữ lại được bên mình cô em gái cá»§a vợ luôn đối xá» vá»›i cô trìu mến như má»™t ngưá»i anh trai cả vá»›i cô em út. Bà Drake tuy có kém hà o hứng hÆ¡n má»™t chút nhưng luôn phải tuân theo, không tranh cãi những thói Ä‘á»ng đảnh cá»§a Iris. Thá»i gian cứ trôi qua êm Ä‘á»m…
Thế rồi, sau khoảng sáu tháng, trong tầng thượng… Ngưá»i ta sá» dụng tầng thượng áp mái là m nÆ¡i chứa những đồ đạc cÅ©, toà n những thứ linh tinh, không dùng đến, đồ gá»— cÅ© và hà ng đông rương, hòm…
Má»™t hôm, Iris trèo lên tầng thượng, sau khi đã mất công tìm kiếm khắp nÆ¡i trong nhà , má»™t cái áo len đỠtá»± tay cô Ä‘an. George đã năn nỉ cô đứng mặc đồ Ä‘en nữa vì anh khẳng định rằng Rosemary luôn khiếp hãi những bá»™ tang phục, Iris cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó và quyết định sẽ lại ăn mặc "như trước".
Lucilla Drake phản đối Ä‘iá»u đó, bà ta luôn là kẻ thù cá»§a những "tư tưởng hiện đại" và luôn bênh vá»±c cho những "lá» thói ná»n nếp". Vá» phần bà , bà vẫn Ä‘eo băng tang để tưởng nhá»› tá»›i ông chồng đã chết từ hai mươi năm trước.
Iris nhá»› đến má»™t cái hòm chất đây những quần áo cÅ© không dùng đến, để tìm ra cái áo len, cô đã kiểm lại quần áo trong hòm. Cô tìm thấy má»™t cái áo mầu be và váy cá»§a cô: mà cô đã quên hẳn, nhiá»u đôi tất má»ng, bá»™ quần áo trượt tuyết và i cái áo tắm.
Rồi đến má»™t cái váy cÅ© mặc ở nhà cá»§a Rosemary, không hiểu sao chưa được Ä‘em cho ngưá»i nghèo như những đồ đạc khác cá»§a ngưá»i chết. Äây là má»™t chiếc váy rất độc đáo, cắt theo kiểu đà n ông vá»›i những cái túi to.
Iris giÅ© áo và nháºn thấy nó còn rất tốt, cô gáºp nó lại cẩn tháºn để cho lại và o hòm thì ngón tay sượt qua túi là m cái gì đó sá»™t soạt: Cô cho tay và o trong túi lôi ra má»™t tá» giấy nhà u nát đầy những nét chữ cá»§a Rosemary.
Vuốt nó ra, cô Ä‘á»c:
"Leopard yêu dấu cá»§a em, không phải như váºy, anh không nói tháºt… không thể như váºy được! Chúng ta yêu nhau: anh là cá»§a em, em là cá»§a anh? Äiá»u đó anh cÅ©ng biết như em và anh cÅ©ng biết rằng cả em và anh Ä‘á»u không thể nói bình thản "Tạm biệt" rồi chia tay, má»—i ngưá»i má»™t ngả.
Không thể được, tình yêu cá»§a em, anh biết Ä‘iá»u đó. Không thể được và không thể tưởng tượng nổi. Em thuá»™c vá» anh. Em là cá»§a anh… Anh mãi mãi là cá»§a em! Mãi mãi.… Em không phán Ä‘oán và em mặc kệ ngưá»i Ä‘á»i nói gì! Äối vá»›i em chỉ có má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng, tình yêu cá»§a chúng ta! Các thứ khác không tồn tại. Chúng ta sẽ cùng ra Ä‘i… và chúng ta sẽ hạnh phúc… Anh sẽ thế! Má»™t hôm anh đã nói vá»›i em rằng anh không thể sống thiếu em, rằng thiếu em thì Ä‘á»i không đáng sống nữa… anh nhá»› không, Léopard yêu quý cá»§a em? Váºy mà hôm nay, anh viết cho em mà không đùa rằng tốt hÆ¡n cả là chúng ta hay quên nhau Ä‘i…
Và điá»u đó là vì em, vì sá»± bình yên cá»§a cá nhân em? Vì em! Nhưng hãy hiểu rằng, tình yêu cá»§a em, em cÅ©ng không thể sống thiếu anh! Em đã gây nhiá»u Ä‘au khổ cho George, ngưá»i luôn rất tốt vá»›i em, nhưng em tin chắc rằng anh ấy sẽ hiểu và trả lại tá»± do cho em… Tại sao lại cứ phải cố gắng chung sống vá»›i nhau khi không còn yêu nhau nữa? Chúa đã sinh ra chúng ta để chúng ta là cá»§a nhau, anh yêu, em tin chắc rằng rồi chúng ta sẽ rất hạnh phúc! Chỉ cần má»™t chút can đảm thôi!
Vá» phần em, tá»± em sẽ nói tất cả vá»›i George vì em muốn xá» sá»± trung thá»±c vá»›i anh ấy. Nhưng em sẽ không nói gì cả trước ngà y sinh nháºt cá»§a em…
Em biết rằng: Leopard yêu quý, em phải là m những gì cần là m. Em không thể, anh hiểu chứ, sống xa anh. Em không thể… Em tháºt là ngốc phải không? Viết dà i dòng như váºy khi chỉ cần hai dòng là đủ: "Em yêu anh và em sẽ không khi nà o để anh ra Ä‘i!" Cần phải nói rõ, tình yêu cá»§a em…"
Bức thư đột ngột dừng lại ở đây.
Iris, đứng ngây ra như hoá đá, nhìn bức thư má»™t cách sững sá».
Sao ngưá»i ta lại có thể hiểu biết Ãt đến thế vá» những ngưá»i thân yêu nhất cá»§a mình!
Váºy là Rosemary có má»™t ngưá»i tình! Chị ấy viết cho anh ta những lá thư si mê và dá»± định ra Ä‘i vá»›i anh ấy. Nhưng Ä‘iá»u gì đã xảy ra? Lá thư nà y cuối cùng đã không được gá»i Ä‘i. Hay Rosemary đã gá»i má»™t lá thư khác? Và chị ấy đã viết gì? Sau cùng thì cái gì đã xảy ra giữa Rosemary và kẻ lạ mặt kia? "Leopard" sao những kẻ Ä‘ang yêu ngốc đến thế! Há» không thể tưởng tượng ra cái tên nà o ngá»™ nghÄ©nh hÆ¡n "Leopard"!
Cái tên "Leopard" nà y là ai? Anh ta có yêu Rosemary như chị ấy yêu anh không? Có thể là Rosemary đã quá sùng bái anh ta? Tuy váºy, theo lá thư, anh ta cho rằng tốt hÆ¡n cả là "quên Ä‘i".
Äiá»u đó là m ta phải suy nghĩ… Nhưng tháºt ra nên nghÄ© vá» Ä‘iá»u gì? Phải, anh ta đã rất khôn khéo.
Hiển nhiên anh ta đã viện cá»› rằng cuá»™c chia tay là cần thiết vì quyá»n lợi cá»§a Rosemary, vì sá»± bình yên cá»§a chị ấy. Nhưng kiểu nói chuyện đó không phải là cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang yêu. Äiá»u đó đúng hÆ¡n đã nói lên rằng kẻ lạ mặt đã chán Rosemary?
Không nghi ngá» gì nữa, cuá»™c phiêu lưu đó đối vá»›i anh ta chỉ là thoáng qua! Có thể anh ta chưa bao giá» thá»±c sá»± yêu Rosemary cả? Iris, tuy không biết tại sao, có cảm giác rằng ngưá»i đà n ông đó, dù là ai, đã quyết định dứt khoát cắt đứt má»™t cách vÄ©nh viá»…n.
Rosemary tuy váºy đã xét Ä‘oán theo cách khác. Không gì có thể là m chị chùn bước. Chị ấy cÅ©ng đã quyết định, má»™t cách vÄ©nh viá»…n…
Váºy mà Iris đã không biết gì, không nghi ngá» gì cả! Cô đã luôn tưởng rằng hôn nhân cá»§a George và Rosemary rất hạnh phúc. Rằng Rosemary không còn mong muốn và hy vá»ng gì khác! Váºy mà Rosemary chỉ nghÄ© đến ra Ä‘i! Cô tháºt là mù quáng vì không Ä‘oán ra gì cả!
Thế nhưng, kẻ lạ mặt đó là ai?
Cô suy nghÄ© chăm chú, nóng lòng nhá»› lại. Äã có biết bao chà ng trai vây quanh Rosemary, biết bao kẻ ngưỡng má»™ Ä‘i chÆ¡i cùng chị và gá»i, Ä‘iện cho chị mưá»i lần má»—i ngà y. Chả có ai là nổi báºt lên cả. Tuy nhiên cần phải công nháºn rằng má»™t ngưá»i trong bá»n há», không thể nhầm lẫn vá»›i nhưng ngưá»i khác và những kẻ khác, nói thẳng ra, chỉ để dá»± trữ mà thôi. Chỉ có má»™t ngưá»i, má»™t ngưá»i duy nhất đáng kể! Ai nhỉ? Iris cau mà y suy tư, đắm chìm trong ká»· niệm.
Hai cái tên được đặt ra… Phải, chỉ có thể là má»™t ngưá»i trong bá»n há». Stephen Farraday chăng…? Có thể là anh ta. Nhưng không biết Rosemary tìm thấy gì đặc biệt ở anh ta nhỉ? Äấy là má»™t ngưá»i đà n ông nghiêm nghị, tá»± tin vá» tầm quan trá»ng cá»§a mình và không còn trẻ nữa! Chắc chắn rằng ngưá»i ta cho anh ta là rất sáng giá! Má»™t chÃnh trị gia đầy triển vá»ng, có thể trở thà nh thư ký cá»§a Há»™i đồng Nhà nước má»™t ngà y gần đây.
Tháºm chà má»™t số ngưá»i, căn cứ và o mối quan hệ gia đình cá»§a anh ta vá»›i tầng lá»›p cao phán Ä‘oán rằng, anh ta sẽ trở thà nh thá»§ tướng và o má»™t ngà y nà o đó. Phải chăng Ä‘iá»u đó đã là m xiêu lòng Rosemary? Nhưng không, ngưá»i đà n ông đó lạnh lùng và Ãt khi thổ lá»™ tâm tình. Là m sao có thể nghÄ© rằng, bức thư nồng cháy nà y là dà nh cho anh ta?
Tuy nhiên, ngưá»i ta nói rằng vợ anh rất yêu anh và cô ta đã dám chống lại cả gia đình cô để cưới anh, má»™t chÃnh trị gia chưa có tên tuổi gì, chỉ nhiá»u tham vá»ng mà thôi. Má»™t ngưá»i phụ nữ đã yêu anh ta Ä‘iên cuồng, má»™t ngưá»i khác lại bắt đầu. Phải rồi, ngưá»i đà n ông đó là Stephen Farraday! Bởi vì nếu không phải là Stephen Farraday thì ắt là Anthony Browne.
Và Iris không muốn rằng ngưá»i đó là Anthony Browne! Anh ta như má»™t loại hiệp sÄ© hầu cáºn cá»§a Rosemary, gần như nó lệ cá»§a chị ấy. Anh ta có gương mặt đẹp, ngăm Ä‘en, rất dá»… thương. Nhưng sá»± táºn tuỵ cá»§a anh ta đối vá»›i chị quá lá»™ liá»…u phô trương, quá táºn tâm như muốn che giấu Ä‘iá»u gì…
Khi Rosemary chết, anh ta biến mất. Không ai gặp lại anh ta. Tháºt là lạ lùng…
Nhưng rốt cuá»™c thì Ä‘iá»u đó cÅ©ng không đến ná»—i kỳ lạ quá vì anh ta Ä‘i du lịch rất nhiá»u. Anh ta luôn miệng kể vá» các nước như Argentina, Canada, Uganda và cả nước Mỹ. Iris đã có lúc tưởng rằng anh ta là ngưá»i Mỹ hoặc Canada, mặc dù giá»ng nói cá»§a anh ta không há» có ngữ Ä‘iệu nÆ¡i đó.
Không, nếu nghÄ© lại thì cÅ©ng không đến ná»—i kỳ lạ Ä‘iá»u không ai gặp lại anh ta…
Chỉ có Rosemary là bạn gái cá»§a anh ta. Anh ta chẳng có lý do gì để đến thăm há», nhưng ngưá»i còn lại. Anh ta là bạn trai cá»§a Rosemary, không hÆ¡n. Chị ấy không muốn nhiá»u hÆ¡n tình bạn ở anh ta. Äiá»u đó có thể là m anh ta Ä‘au khổ vô cùng Ä‘au khổ?
Cô vẫn cầm tỠgiấy trong tay vò nát thà nh một cục. Bức thư nà y cần phải hủy đi, đốt đi…
Nhưng có cái gì như là bản năng ngăn cô lại.
Lá thư nà y, có thể trở nên rất quan trá»ng khi được đưa ra và o má»™t ngà y nà o đó…
Cô vuốt lại tỠgiấy, đi xuống phòng mình, rồi cất nó và o hộp đựng nữ trang.
Má»™t ngà y nà o đó, nó có thể trở nên rất quan trá»ng để chỉ ra rằng tại sao Rosemary lại tá»± tìm đến cái chết.
***
Và sau đó?
Có thể hÆ¡i kỳ cục nhưng cô vẫn cần lục lá»i trong ký ức.
Cô đã kết thúc với phát hiện đáng ngạc nhiên trên tầng thượng.
Nhưng cô không thể dừng lại ở đó.
Vì vẫn còn đó cách cư xá» ngà y cà ng lạ lùng cá»§a George. Việc nà y cÅ©ng không phải là má»›i. Äã từ lâu ở anh ta đã xuất hiện những hà nh động vụn vặt, kỳ quặc mà bây giỠđã được giải thÃch dưới ánh sáng cá»§a cuá»™c nói chuyện đáng kinh ngạc tối hôm qua. Những dấu hiệu nhá», những hà nh động nhá» ngà y nay đã có ý nghÄ©a thá»±c tế cá»§a chúng.
Lại còn sá»± trở vá» cá»§a Anthony nữa. Nó đáng được xem xét đầu tiên vì nó xuất hiện đầu tiên theo trình tá»± thá»i gian.
Nó đã xảy ra sau đúng tám ngà y kể từ khi lá thư được phát hiện.
Iris nhớ lại rất rõ…
Rosemary chết và o tháng 9. Và o tháng 5 năm sau, được Lucilla Drake tháp tùng, Iris đã chÃnh thức được ra khá»i nhà để xuất hiện trong xã há»™i.
Sau đó cô được tham dá»± các bữa tiệc, uống trà và các cuá»™c khiêu vÅ©. Tuy nhiên cô cÅ©ng không thÃch thú nhiá»u lắm. Cô đã mong đợi hÆ¡n thế và bị thất vá»ng.
Rồi một ngà y cuối tháng Sáu, trong một vũ hội khá buồn tẻ, cô đã nghe thấy sau lưng mình tiếng nói:
- Nhưng đấy chÃnh là Iris Marle!
Cô quay lại, đỠmặt và nhìn thấy Anthony.
Tony và nụ cưá»i mỉa mai cá»§a anh ta:
- Tôi không nghĩ là cô còn nhớ tôi, anh ta nói, nhưng…
Cô ngắt lá»i:
- Ồ! Có chứ, tôi nhớ anh rất rõ ấy chứ?
- Tháºt là tuyệt! Tôi e rằng cô đã quên tôi. Äã từ lâu lắm tôi không gặp lại cô!
- Phải rồi. Từ bữa tiệc tổ chức sinh nháºt cá»§a…
Cô chợt im bặt. Từ ngữ đó đã đến trên đôi môi vui vẻ má»™t cách tá»± nhiên không ngá» tá»›i. Mà u hồng biến mất trên đôi má. Cô trở nên tái nhợt như ngưá»i thiếu máu, vẻ tuyệt vá»ng hiện ra trên đôi mắt rá»™ng mở.
- Xin tha thứ cho tôi, anh ta nói. Tôi tháºt vụng vỠđã là m cô nhá»› lại…
Cổ há»ng thắt lại, cô nói:
- Không hỠgì.
Trong đầu cô, câu nói vẫn tiếp tục: "Không gặp từ sau bữa tiệc tổ chức sinh nháºt cá»§a Rosemary. Vụ tá»± sát đó tôi không muốn nghÄ© tá»›i, không muốn nhá»› lại…"
Anh ta lại xin lỗi một lần nữa và sau đó:
- Cô có vui lòng nhảy với tôi điệu nà y không?
Cô đồng ý. Mặc dù cô đã hứa nhảy Ä‘iệu nà y vá»›i ngưá»i khác.
Và cô nhảy trong vòng tay anh trước sá»± sá»ng sốt cá»§a chà ng vÅ© công trẻ tuổi vừa tìm cô. Má»™t anh chà ng vụng vá», mặt non choẹt vá»›i cái cổ áo quá to so vá»›i cái cổ gầy cá»§a anh ta. Äấy là loại bạn nhảy mà các cô gái nhá» rất thÃch, cô nghÄ© vá»›i vẻ coi thưá»ng vá» những cô gái còn Ä‘ang "táºp sá»±" khác. Bởi vì cô, thì cô Ä‘ang nhảy vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông hẳn hoi. Bạn trai cá»§a Rosemary…
à nghÄ© đó là m cô bị sốc. Bạn trai cá»§a Rosemary… Ngay tức khắc, cô nghÄ© đến lá thư. Chị ấy viết nó cho ngưá»i đà n ông Ä‘ang nhảy vá»›i cô ư? Ở anh ta có cái gì đấy tháºt là má»m mại, uyển chuyển, vẻ duyên dáng đặc trưng cá»§a giống mèo: anh hoà n toà n xứng đáng vá»›i cái tên thân máºt "Leopard",
- Anh đã ở đâu suốt thá»i gian qua? Cô há»i.
Anh ta dịch ra xa một chút để nhìn cô rõ hơn.
Anh không cưá»i nữa, trả lá»i thá» Æ¡:
- Tôi đi xa… vì công việc.
Tuy váºy, cô lại há»i tiếp:
- Váºy tại sao anh quay lại?
Lần nà y anh mỉm cưá»i, nhẹ nhà ng đáp:
- Ai biết được? Có thể là để gặp Iris Marle!
Rồi anh xiết chặt lấy cô, đưa cô lách qua các cặp nhảy khác, và o má»™t vòng quay táo bạo: cuồng nhiệt. Iris tá»± há»i tại sao và o lúc đó cô cảm thấy vừa thÃch thú lại vừa sợ hãi.
Từ đó Anthony Ä‘i và o cuá»™c Ä‘á»i cô, cô gặp anh Ãt nhất má»—i tuần má»™t lần.
Cô gặp anh trong công viên Hyde Park. Ở các buổi khiêu vũ. Trong các bữa tiệc cô ngồi bên cạnh anh.
Chỉ có má»™t nÆ¡i duy nhất anh không bao giỠđến, đây là ngôi nhà ở Elvaston Square. Anh đã khôn khéo biết bao để tránh né những lá»i má»i và từ chối chúng nên cô chỉ nháºn thấy Ä‘iá»u đó sau má»™t thá»i gian. Và khi đó, cô đã ngạc nhiên. Hay bởi vì Rosemary và anh ta?
Thế rồi, và o má»™t hôm, trước sá»± sá»ng sốt cá»§a cô, George luôn kÃn đáo và dá»… dãi, đã nói vá»›i cô vá» anh.
- Ai là cái anh chà ng Anthony Browne mà em đi cùng suốt ngà y thế? Em quen anh ta ở đâu?
Sững sá», cô trả lá»i:
- Em quen ở đâu ấy à … Äó chÃnh là má»™t ngưá»i bạn cá»§a Rosemary.
- Phải, hẳn rồi?
Giá»ng nói cá»§a George tháºt buồn bã, khuôn mặt trông Ä‘au đớn. Cô thấy muốn khóc.
- Em xin lỗi anh. George. Em không nên là m anh nhớ lại.
Anh ta lắc đầu dịu dà ng nói:
- Không sao, Iris, không! Anh không muốn rằng chúng ta quên cô ấy… Không bao gi�
Anh nói cháºm rãi, nghiêm trang, mắt nhìn xuống đất. Rồi anh ta nhìn thẳng và o mặt cô.
- Anh đòi há»i em, Iris, không bao giỠđược quên chị gái em!
Cô cảm thấy ngực mình nặng trĩu:
- Em sẽ không bao giỠquên chị ấy! - Cô tuyên bố.
Rốt lấy giá»ng khác, George nói tiếp:
- Còn vá» chà ng trai trẻ Anthony Browne, có vẻ như Rosemary đã có thiện cảm vá»›i anh ta, nhưng anh có cảm giác rằng chị ấy không biết gì nhiá»u vá» anh ta. Em cần phải tháºn trá»ng Iris. Em là má»™t cô gái trẻ rất già u có?
Cô thấy nỗi lo sợ dâng lên:
- Nhưng Tony… ChÃnh Anthony có rất nhiá»u tiá»n. Khi đến London anh ấy sống ở Claridge?
George mỉm cưá»i:
- Äấy là má»™t ngôi nhà rất đáng kÃnh và cÅ©ng rất đắt. Tuy váºy anh vẫn thấy không biết gì vá» Anthony Browne.
- Anh ấy là ngưá»i Mỹ?
- Có thể! Nhưng nếu thế thì cũng rất kỳ cục khi đại sứ quán rất dè dặt với những gì liên quan đến anh ta Chúng ta không hay gặp anh ta ở đây phải không?
- Không. Và điá»u đó không là m em ngạc nhiên nếu anh đã để cho ngưá»i khác Ä‘oán được tình cảm cá»§a anh!
Anh là m cô yên tâm:
- Anh đã thấy rõ những gì anh muốn biết? Dù sao thì Iris, anh muốn rằng em hãy cánh giác… Còn lại anh sẽ nói đôi Ä‘iá»u vá»›i bà Lucilla…
- Lucilla!
Trong lá»i đó có gì đấy coi thưá»ng khiến anh ta không yên tâm:
- Hai ngưá»i không hợp nhau nữa à ? Bà ta không là m tất cả để em khá»i buồn chán hay sao?
- Có chứ… Bà ấy luôn cố gắng là đằng khác?
- Bởi vì, em bé ạ, nếu không đúng như váºy thì em cần phải nói cho anh biết. Chúng ta sẽ tìm ra má»™t ngưá»i khác, trẻ trung hÆ¡n, nói thế nà o nhỉ, "thạo Ä‘á»i" hÆ¡n… Anh muốn em được vui vẻ, Iris?
- Nhưng em vui đây chứ, George, em rất vui!
- Váºy thì tốt rồi? Anh không thông thạo các trò giải trà và anh cÅ©ng không đến đó, nhưng anh muốn rằng em sẽ có được tất cả những gì em mong ước. Cứ vui vẻ Ä‘i… và đừng quên rằng không cần phải tiết kiệm đâu!
Äó chÃnh là George má»™t cách toà n diện: vụng vỠđến ngốc nghếch nhưng lại rất tốt bụng.
Thá»±c hiện lá»i hứa - hoặc là lá»i doạ dẫm - cá»§a mình, anh ta đã "nói đôi Ä‘iá»u" vá»›i Lucilla vá» Anthony Browne. Nhưng số pháºn đã run rá»§i cho anh ta không chá»n đúng thá»i Ä‘iểm. Và o ngà y hôm đó, tháºt không thể nà o là m cho ngưá»i phụ nữ trung háºu ấy chăm chú nghe được.
Bà ta vừa nháºn được má»™t bức Ä‘iện từ con trai, má»™t đứa vô tÃch sá»± mà bà rất quý, má»™t kẻ không biết là m gì ngoà i việc biết rõ cách đánh đúng chá»— yếu cá»§a bà mẹ nhạy cảm vì những mục Ä‘Ãch rất vụ lợi. Bức Ä‘iện viết:
"Mẹ có thể gá»i cho con 200 bảng được không? Con tuyệt vá»ng. Vấn đỠsinh tỠđấy.
Victor".
Lucilla đã khóc.
- Victor là má»™t cáºu bé rất dÅ©ng cảm, bà ta nói, nó biết giỠđây tôi Ä‘ang túng thiếu thế nà o phải cầu cứu tôi thì chắc nó Ä‘ang ở trong tình trạng khá»§ng khiếp lắm. Tôi sợ đến mức nó sẽ bắn má»™t viên đạn và o đầu!
- Không có chuyện đó đâu. - George nói bằng giá»ng bình thản nhất.
- Ông không biết nó nhưng tôi là mẹ nói tôi biết nó có thể là m được những gì. Tôi sẽ không bao giá» tha thứ cho mình là bây giá» không là m được Ä‘iá»u nó yêu cầu! Tôi có thể Ä‘i tá»›i chá»— bán cả phẩm giá cá»§a tôi.
George Barton thở dà i:
- Nghe nà y. Lucilla. Tôi sẽ đánh Ä‘iện cho nhân viên cá»§a tôi ở đó để có những thông tin chÃnh xác.
Chúng ta Ä‘á»u biết rõ Victor đã tá»± chui đầu và o rá» như thế nà o, nhưng theo ý kiến cá»§a tôi thì bà cần phải để cho nó sốt ruá»™t chỠđợi. Nó sẽ chẳng là m nên trò trống gì nếu nó không phải chịu đựng thiếu thốn, gian khổ má»™t chút.
- Ông quá cứng rắn, George! Äứa trẻ khốn khổ không gặp may bao giá»â€¦
George đã có dự kiến nhưng không nói ra. Bà n bạc với đà n bà là m gì, nên anh ta chỉ nói.
- Ruth sẽ lo việc nà y ngay. Ngà y mai chúng ta sẽ có tin tức.
Lucilla cảm thấy yên tâm một phần. George đã đạt được ý định giảm từ 200 bảng xuống 50.
Nhưng 50 bảng đó bà ta cương quyết Ä‘i gá»i…
Số tiá»n đó Iris biết là do George cung cấp. Anh ta nói vá»›i Lucilla là đã bán cổ phiếu cá»§a bà . Sá»± rá»™ng lượng cá»§a George là m Iris cảm phục và cô nói Ä‘iá»u đó vá»›i anh ta sau khi Lucilla Ä‘i khá»i.
- Hãy xem anh nhìn nháºn việc nà y thế nà o, anh ta nói. Trong các gia đình luôn tồn tại má»™t con cừu ghẻ, má»™t ngưá»i luôn cần ngưá»i khác giúp… Äó là trưá»ng hợp cá»§a Victor. Luôn phải có ngưá»i nà y hoặc ngưá»i khác táºn tâm nuôi dưỡng anh ta… và cứ thế cho đến khi anh ta chết?
- Nhưng không đâu viết rằng ngưá»i cứu giúp đó phải là anh? Hắn ta cÅ©ng đâu phải ngưá»i cá»§a gia đình anh?
- Gia đình của Rosemary cũng là của anh.
- Anh tháºt đáng mến, George! Nhưng liệu em có là m được gì cho hắn không? Anh luôn nói là em có tiá»n mà .
- Cô gái trẻ cá»§a tôi, anh ta trả lá»i, em không thể là m gì trước khi đủ 21 tuổi và nêu em biết Ä‘iá»u thì em đừng bắt đầu và o lúc nà y. Anh sẽ mách cho em má»™t mẹo nà y. Khi nà o má»™t thằng con trai đánh Ä‘iện cho em nói rằng nó sẽ chết nếu em không gá»i cho nó 200 bảng thì ngược lại em hãy tá»± bảo rằng, trong 9 trên 10 trưá»ng hợp. 20 bảng là đủ để cứu mạng nó… 20 bảng hoặc tháºm chà 10 siling cÅ©ng xong? Chúng ta không thể ngăn cản má»™t bà mẹ chi tiá»n ra, nhưng chúng ta thể, hạn chế, thiệt hại. Äừng quên Ä‘iá»u đó! Anh nói thêm rằng em cứ yên tâm: Victor không tá»± sát đâu. Những kẻ luôn doạ dẫm là sẽ tá»± sát thì sẽ không thá»±c hiện bao giá»!
Không bao giỠư? Iris lại nghÄ© vá» Rosemary. Nhưng cô xua Ä‘uổi ý nghÄ© đó ra khá»i đầu ngay.
Không phải George nghÄ© vá» chị ấy, mà vá» má»™t chà ng trai trẻ không đáng tin cáºy, hiện Ä‘ang ở Rio de Janeiro?
Thêm nữa, đối vá»›i Iris, cô đã có lợi trong câu chuyện nà y, vì quá lo lắng cho con, Lucilla đã không thể nghe được tà gì khi ngưá»i ta nói cho bà vá» mối quan hệ giữa Iris và Anthony Browne.
Cô quay sang vấn đỠthứ hai: sự thay đổi thái độ của George. Anh ta bắt đầu từ khi nà o và cô phải đổ lỗi cho cái gì?
Tháºm chà bây giá», khi nghÄ© lại, cô cÅ©ng không thể xác định ngà y nà o, từ sau cái chết cá»§a Rosemary, George có những lúc rất lÆ¡ đễnh. Anh ta đãng trà và đắm chìm trong mÆ¡ má»™ng u ám.
Anh ta có vẻ già đi và thu mình lại thì cũng là tự nhiên thôi. Nhưng đến một ngà y, cách cư xỠcủa anh ta không còn được coi là tự nhiên nữa.
Hình như sau lần nói chuyện vá» Anthony Browne, cô nháºn thấy, lần đầu tiên anh ta nhìn cô vá»›i vẻ kỳ lạ, ngây dại. Anh ta má»›i có thói quen đến phòng là m việc rất sá»›m và khoá mình trong đó. Nhưng có vẻ như anh ta không là m gì cả. Má»™t lần cô bước và o đó và thấy anh ta ngồi trước bà n, nhìn chằm chằm vá» phÃa trước, đắm chìm trong khoảng không vô định. Anh ta có vẻ như má»™t ngưá»i sắp chết. Nhưng khi cô há»i anh là m sao thì anh ta trả lá»i ngắn gá»n "Không sao cả".
Nhiá»u ngà y trôi qua. Anh ta Ä‘i lại vá»›i dáng ưu tư cá»§a má»™t ngưá»i mòn má»i vì khổ Ä‘au.
Thực ra cũng chẳng ai quan tâm. Anh ta lo buồn ư? Trong công việc thì luôn phải lo lắng…
Rồi sau đó, thỉnh thoảng, không rõ lý do, anh ta bắt đầu đặt câu há»i. Äây chÃnh là lúc cô bắt đầu nháºn thấy ở anh những thái độ kỳ quặc.
- Hãy cho anh biết, có phải Rosemary thỉnh thoảng nói chuyện với em không?
Cô sá»ng sốt nhìn anh trước khi lúng túng trả lá»i:
- Phải, tất nhiên rồi, chị ấy có đôi khi nói chuyện vá»›i em… Tháºt ra, anh muốn biết chị ấy nói gì?
- Ờ thì nói vỠcô ấy, vỠbạn bè vỠcuộc sống? Cô ấy có nói với em là cô ấy hạnh phúc hay không? Em thấy rõ…
Cô thấy như Ä‘oán được Ä‘iá»u anh ta nghÄ©. Anh ta đã nghe thấy phong thanh vá» mối tình bất hạnh cá»§a Rosemary.
Cô từ tốn nói:
- Trá»i Æ¡i! Anh cÅ©ng biết là chị ấy cÅ©ng không kể gì nhiá»u vá»›i em… Chị ấy luôn vá»™i vã luôn có ngần ấy việc phải là m…
- Ờ… vả lại lúc đó em vẫn còn là má»™t đứa trẻ… Tuy váºy có thể cô ấy đã kể Ä‘iá»u gì vá»›i em…
Có cái gì đấy như là sự van nà i trong cặp mắt anh ta. Cặp mắt của một con chó trung thà nh…
Nhưng cô không muốn là m anh đau khổ. Rốt cuộc thì Rosemary đã chưa nói gì với anh ta cả.
Cô lắc đầu rằng không.
Anh ta buông một tiếng thở dà i, rồi thì thầm chán nản:
- Äiá»u đó không còn quan trá»ng nữa…
Má»™t hôm khác, anh ta đột nhiên há»i cô: ai là những bạn gái tốt nhất cá»§a Rosemary.
Sau khi suy nghÄ©, Iris trả lá»i.
- Gloria King đầu tiên, rồi đến bà Atwell… Maisie Atwell… rồi cuối cùng là Jean Raymons…
- Cô ấy có thân máºt vá»›i há» lắm không?
- Äiá»u đó em không nói chắc được…
- Tất nhiên rồi. Nhưng em có tin rằng chị ấy có thể tâm sá»± vá»›i má»™t ngưá»i trong bá»n há» không?
- Tháºt sá»± là em không biết… Nhưng em không chắc. Anh muốn nói vá» những tâm sá»± nà o?
Ngay láºp tức, cô hối háºn vì đã nói câu đó. Cô không ngá» rằng câu trả lá»i cá»§a George lại là má»™t câu há»i má»›i:
- Rosemary có bao giỠnói với em là chị ấy sợ ai không?
- Sợ ai à ?
Cô ngạc nhiên một cách chân thà nh.
- Phải. Anh muốn nói rằng Rosemary có kẻ thủ không?
- Anh muốn nói tới kẻ thù
- Không, không phải loại kẻ thù đó, mà là kẻ thù tháºt sá»± kia. Không có ai, trong số ngưá»i quen cá»§a em, có thể muốn… giết cô ấy á?
Sự kinh ngạc của Iris lớn đến nỗi George cảm thấy hơi xấu hổ vì đã trót gây ra. Anh ta đỠmặt thì thầm:
- Anh biết, Ä‘iá»u đó tháºt ngốc nghếch, tháºt lâm ly. Tuy váºy anh vẫn tá»± há»i…
Hai hoặc ba ngà y sau, anh ta bắt đâu nói vỠgia đình Farraday.
- Rosemary có hay gặp hỠkhông?
Äiá»u đó em không biết…
- Cô ấy đôi khi có nói vỠhỠkhông?
- Không, hình như thế…
- Tuy váºy cô ấy đã rất gắn bó vá»›i há»â€¦
- Váºy là Rosemary quan tâm nhiá»u đến chÃnh trị?
- Phải. Từ khi cô ấy gặp gia đình Farraday ở Thuỵ SÄ©. Trước đó, cô ấy chán ghét chÃnh trị như ghét váºn rá»§i váºy.
- Äúng thế. Em cho rằng chÃnh Stephen Farraday đã thức tỉnh dá»± ham thÃch đó cá»§a chị ấy. Anh ta cho chị ấy mượn sách vở, tá» gấp…
- Thể Sandra Farraday nghĩ gì vỠchuyện đó?
- Chuyện gì cơ?
- Ờ thì vỠviệc cho mượn đó?
Rất lúng túng cô trả lá»i:
- Em không biết gì hết.
Và George lại tiếp tục:
- Sandra Farraday là má»™t phụ nữ rất kÃn đáo và ý tứ. Bà ấy có vẻ lạnh lùng như băng tuyết nhưng ngưá»i ta nói rằng bà ấy rất yêu chồng. Bà ấy là loại phụ nữ có thể ghen tuông cả vá»›i má»™t tình bạn vá»›i phải yếu và trả thù. Liệu Sandra Farraday có hoà hợp vá»›i Rosemary không?
- Em có cảm giác là há» không hoà hợp tà nà o. Rosemary thấy Sandra rất ná»±c cưá»i. Chị ấy nói rằng bà ta trông giống như má»™t con ngá»±a - so sánh không đến ná»—i tồi - và chị ấy nói thêm con ngá»±a đó bị nhồi nhét chÃnh trị cÅ©ng giống như má»™t con búp bê bị nhồi đầy trấu váºy.
George thốt ra một trà ng cà u nhà u không nghe rõ.
Im lặng một lúc, anh ta lại nói:
- A dạo nà y em có hay gặp Anthony Browne không?
- Có vẫn váºy.
Câu trả lá»i thốt ra má»™t cách rá»i rạc. Iris chỠđợi má»™t lá»i cảnh báo má»›i. Nhưng George, buổi tối hôm đó có vẻ quan tâm đặc biệt đến Anthony.
- Anh ta chắc đã Ä‘i nhiá»u nÆ¡i, anh nghÄ© váºy.
- Em có nói chuyện vá»›i anh ta vá» cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh ta không? Chắc là nó phải lý thú lắm?
- Anh ấy không nói gì nhiá»u vá»›i em. Nhưng anh nói đúng, anh ấy Ä‘i nhiá»u nÆ¡i.
- Vì công việc à ?
- Em nghÄ© váºy.
- Những công việc gì nhỉ?
- Em không biết.
- Có phải anh ta là m việc trong lĩnh vực sản xuất vũ khà không?
- Anh ấy không hỠnói với em.
- Trong má»i trưá»ng hợp, đừng nói vá»›i anh ta là anh đã há»i em vá» anh ta nhé. Anh há»i như váºy vì mùa thu năm ngoái anh ta đã nhiá»u lần gặp Dewsbury, ông chá»§ tịch cá»§a má»™t hãng vÅ© khÃ… Rosemary đã gặp gỡ anh ta nhiá»u lần phải không?
- Phải, phải, chị ấy đã gặp.
- Váºy mà cô ấy biết Ãt vá» anh ta. Anh ta đối vá»›i cô ấy chỉ là má»™t mối quan hệ chứ chưa hẳn là má»™t ngưá»i bạn. Anh ta tháp tùng cô ấy tá»i vÅ© há»™i phải không?
- Có lúc như thế.
- Anh cần phải thú tháºt rằng anh đã ngạc nhiên khi cô ấy má»i anh ta cùng tham gia dá»± lá»… sinh nháºt vá»›i chúng ta. Anh không biết là há» thân nhau đến thế!
- Anh ấy khiêu vũ rất tuyệt.
- Phải, đúng thế…
Má»™t bức tranh hiện ra trước mặt Iris mặc dù cô không muốn. Cô thấy lại trong đầu buổi tối sinh nháºt đó.
Khách sạn Luxembourg. Ãnh đèn mỠảo, dà n nhạc chÆ¡i những Ä‘iệu nhảy rá»™n rà ng. Và quanh chiếc bà n tròn là bảy ngưá»i: bản thân cô, Anthony Browne, Rosemary, Stephen Farraday, Ruth Lessing, George và bên phải anh ta là vợ cá»§a Farraday, bà Alexandra Farraday vá»›i mái tóc phẳng, những lá»— mÅ©i nở rá»™ng và giá»ng nói khinh Ä‘á»i.
Buổi tối hôm đó tháºt là vui vẻ, váºy mà chÃnh lúc đó Rosemary… Không, không, cô không muốn nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó? Cô chỉ muốn nghÄ© vá» niá»m vui ngáºp trà n khi Tony má»i cô nhảy. Äấy là lần đầu tiên cô tháºt sá»± gặp anh. Trước đó đối vá»›i cô, anh chỉ là má»™t cái tên, má»™t cái bóng thoáng thấy trong tiá»n sảnh, má»™t bóng dáng bước xuống các báºc thang thêm nhà để tháp tùng Rosemary ra taxi. Từ khi Tony…
Cô bá»—ng giáºt mình, đột ngá»™t quay vá» hiện tại bởi giá»ng nói cá»§a George, nhắc lại má»™t câu há»i mà cô đã không nghe thấy:
- Lạ tháºt, có phải là anh ta đã biến mất ngay sau đó? Em có biết anh ta đã Ä‘i đâu không?
- Em nghÄ© là anh ta đã Ä‘i Ceylan hoặc Ấn Äá»™.
- Má»™t chuyến Ä‘i mà anh ta đã không hé ra má»™t lá»i nà o và o buổi tối hôm đó.
- Tại sao anh ta phải nói? Và có tháºt sá»± cần thiết phải nói vá»â€¦ buổi tối hôm đó không?
Gương mặt cá»§a George đỠtÃa lên.
- Không, tất nhiên là không… Anh xin lá»—i em… Hãy má»i Browne đến ăn tối và o má»™t hôm nà o nhé. Anh sẽ vui mừng được gặp lại anh ta.
Iris lui ra, vui sướng. George đã dỗ dà nh cô.
Lá»i má»i đã được chuyển và đã được chấp nháºn, nhưng đến phút cuối cùng Anthony bị gá»i lên miá»n Bắc vì công việc nên đà nh cáo lá»—i.
***
Và o cuối tháng bảy, George đã là m cho Lucilla và Iris sá»ng sốt khi thông báo vá»›i há» rằng anh ta vừa mua má»™t ngôi nhà ở nông thôn.
Iris nghe mà bán tÃn bán nghi.
Mua một ngôi nhà ư? - Cô nói. - Nhưng em tưởng chúng ta sẽ thuê nhà ở Goring trong hai tháng cơ mà ?
- Có một biệt thự của mình thì vẫn hơn chứ… Chúng ta có thể đến đó và o cuối tuần hoặc kỳ nghỉ cuối năm.
- Nhưng nó ở đâu cơ?
- Ở Marlingham vùng Sussex. Ngôi nhà mang tên "Tu viện nhá»". Hai héc ta đất vá»›i má»™t ngôi nhà nhỠđược xây và o cuối thế ká»· trước…
- Nhưng anh đã mua nó mà không xem trước phải không?
- Äúng đấy! Äấy tháºt sá»± là má»™t dịp may. Há» vừa rao bán là anh lao đến luôn.
Tôi tưởng tượng rằng, bà Drake nháºn xét, chúng ta sẽ có nhiá»u việc phải là m lắm. Cần phải thay đổi giấy dán tưá»ng.
George ngắt lá»i bà ta má»™t cách thá» Æ¡:
- Tất cả đã xong xuôi rồi! Tôi đã yêu cầu Ruth lo việc nà y.
Không ai nói gì nữa. Ruth Lessing là thư ký cá»§a George - má»™t thư ký rất giá»i. Cô ta đã được há»c hà nh đầy đủ, đúng kiểu. Xinh đẹp, luôn mặc những chiếc váy trắng hoặc Ä‘en, cắt rất kÃn đáo, cô ta gần như là má»™t ngưá»i trong gia đình nhưng luôn cư xỠđúng má»±c và rất thạo việc. Biết bao lần ngưá»i ta nghe thấy Rosemary nói "Hãy để cho Ruth là m việc nà y! Äấy là má»™t phụ nữ tuyệt vá»i. Anh van em đấy, hãy để cho cô ta là m?"
Thá»±c tế là cô ta hoà n thà nh công việc không mấy khó khăn, cô vượt qua má»i trở ngại vá»›i nụ cưá»i trên môi như Ä‘i chÆ¡i váºy. Cô ta Ä‘iá»u hà nh văn phòng cá»§a George và ngưá»i ta ngá» rằng cô ta cÅ©ng chỉ huy cả George trên thương trưá»ng. Cô ta có vẻ như chẳng có nhu cầu gì và cÅ©ng không thÃch thú gì.
Tuy váºy lần nà y bà Drake cho rằng sá»± can thiệp cá»§a cô ta là không đúng chá»—.
- George yêu quý, bà nói, tôi không nghi ngá» những khả năng cá»§a cô Ruth, nhưng tóm lại… Trong má»™t ngôi nhà thì phụ nữ muốn được tá»± tay trang trà phòng mình. Nhẽ ra anh nên há»i ý kiến Iris trước. Sao không nói cho tôi: tôi biết là tôi không là gì cả. Nhưng đối vá»›i Iris thì tháºt là đáng tiếc.
George có vẻ xúc động.
- Äây là để là m cho má»i ngưá»i ngạc nhiên.
Bà Drake đà nh phải mỉm cưá»i.
Vả lại Iris cũng không phản đối gì cả.
- Tôi sẽ chóng quen vá»›i mầu giấy tưá»ng thôi, bà nói, tôi chắc chắn rằng Ruth có "gu" như thế sẽ chá»n chúng rất khéo. Cái tôi muốn biết là chúng ta sẽ là m gì ở đó. Hy vá»ng là có má»™t sân tennis chứ?
- Tất nhiên! Và bãi chơi golf ở cách đó 6 km, còn biển thì chỉ cách có 20 km thôi? Và hay hơn nữa là chúng ta có hà ng xóm. Nhưng theo tôi thì tốt nhất là đến một nơi mà không ai quen ta cả.
- Thế những ngưá»i hà ng xóm đó ra sao?
Iris há»i George trả lá»i mà không nhìn cô.
- Äấy chÃnh là gia đình Farraday. HỠở phÃa kia cá»§a công viên, cách gần 2 km.
Iris nghe vá»›i vẻ sá»ng sốt thá»±c sá»±. Tất cả đã rõ rà ng. Câu chuyện vá» ngôi nhà ở nông thôn, mua má»™t cách đột ngá»™t, vá»™i vã sá»a sang? Tất cả cái đó được giải thÃch bằng ná»—i mong muốn cá»§a George muốn tiến lại gần nhà Farraday. CÆ¡ ngÆ¡i cá»§a hỠở gần nhau, há» bắt buá»™c phải duy trì quan hệ hà ng xóm láng giá»ng. Quan hệ có thể thân máºt hoặc xa cách nhưng vẫn tồn tại…
Nhưng tại sao George lại phải theo dõi nhà Farraday như váºy? Anh ta muốn đưa kế hoạch nà y đến đâu, thá»±c hiện nó tháºt là tốn kém mà mục Ä‘Ãch thì tháºt bà ẩn. Ãt ra là đối vá»›i Iris. Anh ta nghi ngá» Rosemary và Stephen là bạn cá»§a nhau ư? Hay anh ta ghen vá»›i dÄ© vãng? Anh ta chỠđợi gì ở nhà Farraday? Anh ta muốn thu được gì từ há»?
Và rồi tại sao cô Iris lại cứ tá»± già y vò mình bằng những câu há»i? Từ lâu nay anh ta đã trở nên kỳ quặc là gì? Cô lại tiếp tục tá»± há»i mình và nghÄ© đến cái nhìn lỠđỠcá»§a anh ta, đôi khi bà Lucilla đã thương tình má»i anh ta hai hoặc ba ly rượu porto thượng hạng… phải, từ lâu nay anh ta đã trở nên kỳ quặc. Có những thá»i kỳ anh ta tá» ra rất phấn khÃch mà chẳng có lý do gì, rồi lại đến những giai Ä‘oạn lãnh đạm, thá» Æ¡, khi đó anh ta ngôi yên trong ghế bà nh, cặp mặt vô hồn đỠđẫn.
HỠđã đi vỠnông thôn và o hạ tuần tháng Tám.
Iris ngay láºp tức đã thấy sợ Tu viện nhá». Ngôi nhà đẹp đẽ, bà i trà hợp lý, đồ đạc dá»… ưa, lá»›p giấy dán tưá»ng trông rất vui mắt - Ruth Lessing không bao giá» mắc sai lầm - nhưng tháºt lạ là có má»™t chút gì rùng rợn, sá»± hoang vắng ngá»± trị ở đây.
Không phải há» sống ở Tu viện nhá» mà là chiếm lấy nó. Như binh lÃnh chiếm má»™t chá»— trú quân váºy. Äiá»u tệ hại hÆ¡n là há» trở thà nh nô lệ cá»§a cuá»™c sống buồn tẻ và cổ lá»— cá»§a những kỳ nghỉ hè: tiếp khách đến từ thứ bảy đến thứ hai, chÆ¡i tennis, ăn tối không kiểu cách vá»›i nhà Farraday. Sandra đã tá» ra rất dá»… thương. Bà ấy đã cư xá» không chê và o đâu được và tiếp đón những ngưá»i hà ng xóm như những ngưá»i bạn thân. Bà ta đưa há» Ä‘i xem khắp vùng, cho Iris và George mấy lá»›i khuyên vá» lÅ© ngá»±a và ngay từ lần gặp đầu tiên đã chứng tá» cho Lucilla sá»± tôn kÃnh đối vá»›i má»™t phụ nữ ở tuổi bà .
Nhưng đằng sau cái mặt nạ nhã nhặn, không thể biết bà ta nghĩ gì.
Há» cà ng ngà y cà ng Ãt gặp Stephen, ngưá»i luôn báºn bịu vá»›i chÃnh trị và thưá»ng xuyên Ä‘i vắng.
Nhưng Iris có cảm giác rằng anh ta đã là m má»i việc để có thể tránh mặt những ngưá»i ở Tu viện nhá».
Tháng 8 và tháng 9 trôi qua. Cuối cùng há» quyết định trở vá» London là m Iris thấy nhẹ cá ngưá»i, cô hy vá»ng lại được sống trong khung cảnh quen thuá»™c và George sẽ lại trở lại như xưa.
Thế rồi và o má»™t đêm mùa đông, cô chợt thức giấc bởi những tiếng gõ cá»a nhẹ. Cô báºt đèn, đồng hồ chỉ 1 giá» sáng. Cô đã Ä‘i nằm lúc 10 giá» và tưởng rằng đã muá»™n hÆ¡n nhiá»u.
Äáng nhẽ nói "má»i và o" thì cô lại khoác áo ra mở cá»a. Cô nhìn thấy George vẫn ăn mặc chỉnh tá» anh ta chưa Ä‘i ngá»§.
Hơi thở của anh ta đứt đoạn, bộ mặt tái nhợt.
- Em xuống phòng là m việc của anh được không? - Anh ta nói với cô. - Anh cần nói chuyện với em! Anh cần nói với ai đó!
Ngạc nhiên và ngái ngá»§, cô Ä‘i theo anh ta. Anh đóng cá»a phòng là m việc rồi má»i cô ngồi, đưa cho cô má»™t Ä‘iếu thuốc lá rồi châm lá»a vá»›i bà n tay run rẩy đến ná»—i phải nhiá»u lần má»›i châm nổi.
- Có việc gì không ổn hả George? - Cô lo lắng há»i - Trông anh ta như má»™t bóng ma.
Anh ta nói hổn hển từng Ä‘oạn như ngưá»i vừa chạy vá»:
- Anh không chịu đựng được nữa Iris? Anh không thể giữ riêng cho mình anh? Anh cần biết ý kiến cá»§a em… Em nói sao nếu đó là sá»± tháºt, là có khả năng?
- Nhưng… George, anh nói vỠcái gì?
- Không thể có chuyện là em đã không thấy gì, không nháºn ra gì. Cô ấy chắc đã nói má»™t Ä‘iá»u gì đó? Chắc chắn phải có má»™t lý do…
Cô nhìn anh ta sá»ng sốt.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, - anh ta nói tiếp, tay xoa lên vầng trán mướt mồ hôi - là em không hiểu anh nói vá» cái gì, anh nháºn thấy thế… Äừng hoảng sợ như thế, em gái nhá»! Em cần phải giúp anh, có thể thôi. Em cần phải nhá»› lại tất cả những gì em có thể. Phải phải, tất cả có vẻ rất rá»i rạc… Nhưng má»™t phút nữa là em hiểu ngay thôi… Chỉ cần anh cho em xem những lá thư là đủ.
Mở cái ngăn kéo của bà n giấy, anh ta rút ra hai tỠgiấy.
Hai tỠgiấy xanh lơ, trong trắng, có viết và i chữ theo kiếu chữ in:
- Hãy Ä‘á»c Ä‘i! Anh ta nói.
Ná»™i dung rất rõ rà ng, không nháºp nhằng:
TỠđầu tiên nói:
"Ông nghÄ© rằng vợ ông đã tá»± sát, sai rồi. Ngưá»i ta đã giết bà ấy!"
TỠthứ hai:
"Vợ ông đã không tự giết mình. Bà ấy đã bị ám sát"
Iris rụng rá»i, ngước mắt lên mà không thốt ra được lá»i nà o:
- Anh đã nháºn được cái nà y, từ khoảng 3 tháng nay. - George giải thÃch - Lúc đầu anh tưởng là má»™t trò đùa… má»™t trò đùa sống sượng và bỉ ổi. Rồi sau đó anh suy nghÄ©. Tại sao Rosemary lại phải tá»± sát nhỉ?
Bằng má»™t giá»ng không âm sắc, máy móc, Iris trả lá»i:
- Trầm uất tinh thần, đi sau một cơn cúm cấp phát.
- Anh biết. Nhưng xem xét lại thì Ä‘iá»u đó không có lý. Hà ng đống ngưá»i cÅ©ng đã bị cúm sau đó há» cÅ©ng Ãt nhiá»u bị trầm cảm. Nhưng há» vẫn sống… Váºy là sao?
Iris cố sức nói:
- Có thể… Có thể là chị ấy đã không hạnh phúc?
Giả thiết đó không là m cho anh ta tức giáºn.
- Có thể là như váºy, - anh ta trầm tÄ©nh nói. - Có thể như váºy, nhưng anh không tin Rosemary tá»± tá» vì cô ấy bất hạnh. Äà nh rằng cô ấy đã doạ… nhưng là m tháºt thì không!
- Tuy váºy rõ rà ng là chị ấy đã là m? George!
- Không có cách giải thÃch nà o khác! Và anh hãy nhá»› lại là ngưá»i ta đã tìm thấy thuốc độc trong túi xách cá»§a chị ấy! Anh biết. Ngưá»i ta đã giải thÃch tất cả. Nhưng từ khi anh nháºn được những lá thư, anh đã láºt ngược lại vấn đỠtrong đầu anh và cà ng suy nghÄ© thì anh cà ng tin rằng có sá»± tháºt ở trong đấy?
Tay anh ta vẫy 2 tỠgiấy xanh lơ.
Bởi váºy, anh ta nói tiếp, anh đã há»i em hà ng đống câu há»i thá»i gian vừa qua và tại sao anh đã há»i em nếu chị ấy có kẻ thù hoặc nếu em đã nghe thấy rằng chị ấy sợ ai đó. Ngưá»i ta không thể bị giết mà không có lý do.
- Nà y George, anh điên rồi!
- Có những lúc anh nghÄ© như thế… nhưng lúc khác thì anh lại tin chắc rằng mình không nhầm? Dù sao Ä‘i nữa thì anh cần phải biết! Anh phải tìm ra sá»± tháºt! Và em phải giúp anh. Iris … Cần phải nhá»› lại những gì đã xảy ra… Cần phải suy nghÄ©, em phải nhá»› lại… nhá»› lại… Phải xem xét lại tất cả những sá»± việc đêm hôm đó, Ä‘iểm lại chúng. Bởi vì em nháºn thấy không, Iris, rằng nếu chị ấy đã bị sát hại thì chắc chắn chị ấy đã bị giết bởi má»™t trong những ngưá»i ngồi cùng bà n vá»›i chúng ta đêm hôm đó. Em có thấy thế không?
Lần nà y thì cô phải chấp nháºn. Cô không còn được phép xua Ä‘uổi ká»· niệm vá» cái cảnh tượng rùng rợn đó. Cô cần phải nhá»› lại tất cả. âm nhạc, nhịp trống, Ä‘iện tắt, trò vui, sau đó đèn báºt lên.
Rosemary, gục trên bà n, vá»›i gương mặt tái xám và co giáºt…
Cô rùng mình.
Bây giá» cô thấy sợ. Sợ khá»§ng khiếp Tụy váºy cần phải nghÄ© suy Ä‘oán nhá»› lại. Cần phải nhá»› lại và không quên gì cả.
Không gì cả…
Chú thÃch:
1)Tên cô gái và cũng là tên một loà i hoa.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của khungcodangcap
Chữ ký của khungcodangcap
21-09-2008, 09:12 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 2
Ruth Lessing trong lúc giải lao cá»§a má»™t ngà y là m việc báºn rá»™n, nghÄ© vá» Rosemary Barton. Vợ cá»§a ông chá»§ cô ta, mà cô ta căm ghét khá»§ng khiếp. Cô không còn nhá»› cái buổi sáng tháng 9 mà cô đã nói chuyện vá»›i Victor Drake lần đầu tiên.
Váºy mà cuá»™c đối thoại đó vá»›i Victor đã mở đầu cho tất cả. Chỉ từ thá»i Ä‘iểm đó, cô má»›i nháºn thức được má»™t số suy nghÄ©, má»™t số tình cảm mà cô đã không biết cho đến lúc đó và tuy nhiên…
Cô rất táºn tụy vá»›i George Barton, luôn luôn như váºy Cô đã rất thạo việc khi và o tuổi 23, cô đến là m việc vá»›i anh ta. Ngay láºp tức, cô nháºn thấy rằng anh ta cần được chăm sóc. Cô đã là m Ä‘iá»u đó. Cô tiết kiệm thá»i gian, tiá»n bạc cho anh ta, hạn chế lo buồn, chá»n bạn bè cho anh ta, hướng anh vá» những cuá»™c giải trà phù hợp, ngăn anh ta lao và o những việc phiêu lưu hoặc ngược lại khuyến khÃch anh ta chấp nháºn những rá»§i ro hợp lý. Và không bao giá», trong quá trình cá»™ng tác đã khá lâu, anh ta nghÄ© rằng cô là gì khác đối vá»›i anh ngoà i má»™t nhân viên trung thà nh, hăng hái, mà anh nghÄ© có thể kiểm soát cô má»™t cách triệt để.
Anh ta luôn vui thÃch được nhìn thấy cô. Anh ta thÃch mái tóc Ä‘en óng ả cá»§a cô, những bá»™ váy áo cắt rất khéo, những chiếc áo sÆ¡ mi, những viên ngá»c trai nhá» là m nổi báºt đôi tai cong xinh xắn, rồi gương mặt thoa phấn nhẹ nhà ng, mà u hồng dịu cá»§a đôi môi tô son.
Äối vá»›i anh ta. Ruth là má»™t cô thư ký kiểu mẫu, hoà n hảo. Anh ta cÅ©ng hay nói vá»›i cô vá» những việc riêng tư. Cô chăm chú lắng nghe và đã hÆ¡n má»™t lần cho anh những lá»i khuyên tốt.
Nhưng trong hôn nhân cá»§a anh thì cô không là cái gì cả. Mặc dù không muốn, cô vẫn giúp bà Marle phần lá»›n công việc cá»§a bà và cô đã tá» ra rất năng động và được việc trong những ngà y báºn rá»™n sau lá»… cưới.
Trong những ngà y đầu tiên sau đám cưới cá»§a ông chá»§, mối quan hệ giữa Ruth và ông ta có thay đổi chút Ãt. Cô không còn được nghe tâm sá»± nữa mà hoà n toà n chú tâm và o công việc văn phòng mà George phó thác gần như toà n bá»™ cho cô.
Nhưng Rosemary đã sá»›m phát hiện ra những phẩm chất tuyệt vá»i cá»§a cô thư ký cá»§a chồng luôn dá»… chịu, tươi cưá»i - hiện nay đã 29 tuổi, nhưng cô vẫn là cô gái cá»§a 6 năm vá» trước - biết trở nên hữu Ãch bằng hà ng nghìn cách. Cô sá»›m được má»i đến ăn trưa ở Elvaston Square và theo gương George, Rosemary và Iris gá»i cô là Ruth.
George không kể gì cho cô vá» cuá»™c sống tình cảm nhưng cô đã biết anh quá rõ nên chẳng có ai qua được mặt cô. Cô biết rằng niá»m vui sướng đã lắng xuống sau những lá»i chúc tụng cao siêu trong đám cưới, cô cÅ©ng biết khi nà o niá»m vui sướng đó bị đổi chá»— bằng má»™t thứ khác khó xác định. Cô đã được cảnh báo bằng sá»± đãng trà thưá»ng xuyên cá»§a George, những chi tiết cẩu thả mà qua đó cô có thể Ä‘oán ra má»™t cách chắc chắn. Và cô luôn tá» ra kÃn đáo, Ä‘iá»u mà George biết rằng đó là đặc trưng cá»§a cô.
Và o một buổi sáng tháng 9. George nói với cô vỠVictor Drake.
- Ruth, tôi muốn giao cho cô một nhiệm vụ không mấy dễ chịu.
Cô ngước mắt nhìn anh ta, đợi lệnh sá»± phục tùng đến theo bản năng không cần nói lên lá»i.
- Trong tất cả các gia đình, anh ta nói tiếp, Ä‘á»u có những Ä‘iá»u không vui. Trong gia đình chúng tôi thì chÃnh là cáºu em há» cá»§a vợ tôi mà tôi cảm thấy rõ là má»™t tên vô lại. Hắn đã gần như là m cho mẹ hắn phá sản, bà mẹ khốn khổ, trung háºu nhưng ngốc nghếch và đa cảm vì nó, bà đã phải bán những cổ phiếu khốn khổ còn lại cá»§a bà . Hắn đã bắt đầu bóc lá»™t bà ở Oxford bằng cách giả chữ ký trên má»™t tá» ngân phiếu. Ngưá»i ta đã chặn tay hắn lại. Và từ đó hắn Ä‘i lang thang. Ngưá»i ta thấy hắn ở khắp nÆ¡i trên thế giá»›i nhưng hắn chẳng là m nên trò trống gì ở bất cứ nÆ¡i nà o.
Ruth nghe mà không thÃch thú gì. Cô biết loại ngưá»i đó. Hắn là loại ngưá»i hối hả lao và o việc trồng cam hoặc nuôi gà mà lại không biết phối hợp vá»›i những ngưá»i sản xuất thịt đông lạnh ở Nouvelle-Zélande hoặc những ngưá»i thợ săn ở Bắc Mỹ. Loại ngưá»i chẳng được tÃch sá»± gì và không ở được lâu má»™t chá»—. Loại ngưá»i luôn tìm cách nuốt không những đồng tiá»n mà ngưá»i ta đã ngốc nghếch đầu tư và o doanh nghiệp cá»§a chúng.
Những cuá»™c phiêu lưu đó không là m cho cô thÃch. Cô chỉ thÃch những ngưá»i đà n ông thà nh đạt.
- Hắn ta hiện Ä‘ang ở London. - George nói tiếp và tôi nháºn thấy hắn bắt đầu là m phiá»n vợ tôi. Cô ấy không gặp lại hắn từ khi há» còn há»c cùng vá»›i nhau nhưng Ä‘iá»u đó không ngăn được hắn viết thư xin tiá»n vợ tôi. Tôi không muốn như váºy cho nên tôi đã hẹn gặp hắn và o hôm nay. Tôi sẽ phải đến khách sạn hắn ở và o buổi trưa và tôi muốn rằng cô Ä‘i thay tôi. Äấy là má»™t tay mà tôi không muốn quan hệ. Tôi chưa bao giá» thấy hắn và cÅ©ng chả muốn thấy hắn cÅ©ng như không muốn hắn gặp Rosemary. Tôi dá»± tÃnh rằng việc nà y có thể giải quyết như má»™t thương vụ váºy. Cô thể là m được vá»›i Ä‘iá»u kiện các thương thuyết được dẫn dắt bởi má»™t ngưá»i thứ ba.
- Như váºy rõ rà ng là khôn ngoan hÆ¡n. Và việc nà y sẽ được giải quyết như thế nà o?
- Má»™t trăm bảng vá»›i Ä‘iá»u kiện hắn phải Ä‘i Rio de Janeiro. Tiá»n mặt sẽ được trao cho hắn nhưng không trước khi hắn lên tà u.
- Tháºt là tháºn trá»ng. - Ruth nháºn xét và mỉm cưá»i- Anh dứt khoát muốn hắn ra Ä‘i…
- Tôi thấy là cô đã hiểu tôi.
- Trưá»ng hợp nà y cÅ©ng không phải là hiếm.
- á»’! Äúng thế! CÅ©ng không Ãt ngưá»i được láºp theo khuôn mẫu nà y! Ãt nhất thì cô cÅ©ng chắc chắn rằng việc nà y không là m cô khó chịu chứ?
- Tất nhiên là không! Và tháºm chà tôi đảm bảo rằng tôi sẽ là m tốt thôi…
- Không có gì là không thể đối vá»›i cô cả: Ruth. Từ lâu tôi đã biết Ä‘iá»u đó là gì như phải lo việc mua vé tà u. Thá»±c ra tên hắn Victor Drake. Còn vá» vé thì nó đây rồi. Tôi đã gá»i Ä‘iện cho hãng tà u biển sáng nay. Hắn sẽ Ä‘i bằng tà u San-Cristobal, nó rá»i bến Tilbury và o ngà y mai.
Cô ta cầm lấy vé liếc nhìn thá»i hạn rồi cho và o túi:
- Tôi hiểu rồi, - cô kết luáºn, - hãy tin ở tôi! Tôi sẽ đến đó và o ban trưa. Äịa chỉ thế nà o nhỉ?
- Hắn ở khách sạn Rupert, gần Russel Square.
Trong khi cô ghi địa chỉ, anh ta nói thêm:
- Tháºt sá»± rằng. Ruth thân mến, tôi không biết sẽ ra sao nếu thiếu cô!
Anh ta thân ái đặt tay lên vai cô. Một cỠchỉ trước đó chưa bao giỠxảy ra.
- Cô là cánh tay phải của tôi. Hoặc là một "tôi" khác ấy chứ!
Cô sung sướng đỠmặt.
- Tháºt đấy! Và tôi sẽ nói cho cô biết rằng tôi luôn tá» ra coi những việc cô là m cho tôi như nhiệm vụ cá»§a cô, nhưng tôi nháºn biết rất rõ chúng. Thá»±c tế là tôi cho cô biết tất cả, tất cả và cô là cô thư ký tốt nhất trên thế giá»›i, xinh đẹp nhất và giá»i giang nhất.
Cưá»i để che giấu niá»m vui sướng và ngượng ngáºp, cô nói:
- Vá»›i những lá»i khen như thế thì anh cưng tôi quá đấy!
Anh ta phản đối:
- Äấy không phải là lá»i khen mà là sá»± tháºt. Không có cô thì tôi không biết cái hãng nà y sẽ ra sao… Và cuá»™c sống thiếu cô thì tôi không thể tưởng tượng ra.
Cô thấy rạng rỡ, há»›n hở vì những lá»i nói đó và nó vẫn vang lên trong tai cô khi cô đặt chân và o khách sạn Rupert.
Nhiệm vụ được giao không là m cô sợ và cô tin rằng sẽ vượt qua được má»i khó khăn nếu có. Những kẻ kém may mắn và những rá»§i ro cá»§a há» không là m cho cô xúc động. Cô coi việc đối thoại vá»›i Victor Drake như công việc bình thưá»ng hà ng ngà y cô vẫn là m.
Anh ta đúng như cô đã tưởng tượng. Có thể hÆ¡i dá»… thương hÆ¡n má»™t chút… Tuy váºy cô sẽ không nhầm lẫn vá» con ngưá»i anh ta mà cô đã phán xét ngay từ đầu. Ngưá»i nà y không đáng giá gì cả. Dưới cái vá» ngoà i dá»… chịu là má»™t thằng nhãi trÆ¡ tráo.
Nhưng cái mà cô không lưá»ng hết là hắn ta có khả năng Ä‘á»c được những ý nghÄ© cá»§a ngưá»i khác là m cho ngưá»i ta xúc động rồi sau đó bỡn cợt vá»›i tình cảm cá»§a há». Và cÅ©ng có thể cô đã ảo tưởng vá» sức mạnh cá»§a chÃnh mình. Victor biết cách là m ngưá»i khác thÃch. Và không nghi ngá» gì nữa vẻ duyên dáng cá»§a hắn ta đã tác động lên cô nhiá»u hÆ¡n cô tưởng…
Anh ta đón cô với sự ngạc nhiên vui nhộn:
- Má»™t sứ giả cá»§a George! Tháºt may mắn và hân hạnh biết bao?
Bằng lá»i nói vắn tắt và trịnh trá»ng, cô cho anh ta biết những Ä‘iá»u khoản cá»§a sá»± dà n xếp mà George đỠnghị. Anh ta ghi nháºn nó vá»›i nhiá»u thiện chÃ.
- Má»™t trăm bảng! Tháºt là chÃnh trá»±c! Anh chà ng George tốt bụng nà y! Tôi chỉ dám mÆ¡ tá»›i bảy mươi bảng thôi… Nhưng đừng nói lại cho anh ta nhé! Äiá»u kiện: Không quấy rà y cô chị há» Rosemary xinh đẹp, không nêu gương xấu cho Iris ngây thÆ¡. Không là m hại đến uy tÃn cá»§a George… Äồng ý vá» tất cả má»i Ä‘iểm? Váºy ai sẽ đưa tôi lên boong tà u San-Cristobal, để chắc chắn rằng đã loại trừ được Ä‘iá»u tồi tệ? Cô chăng, cô Lessing… Tôi tháºt là may mắn đủ Ä‘iá»u?
Rồi anh ta nở vá»›i cô má»™t nụ cưá»i quyến rÅ©. Anh ta có nước da rám nắng và cô thầm so sánh anh ta vá»›i má»™t hiệp sÄ© đấu bò tót. Không cần phải bà n cãi gì nữa, anh ta trông tháºt hấp dẫn. Và anh ta biết Ä‘iá»u đó!
Anh ta há»i rất đáng mến:
- Cô là m việc đã khá lâu cho Barton phải không?
- Sáu năm.
- Và anh ta không thể thiếu cô được! Tôi biết Ä‘iá»u đó? Tôi biết nhiá»u vá» cô hÆ¡n cô tưởng.
- Là m sao anh biết?
- ChÃnh Rosemary nói cho tôi.
- Rosemary ư? Nhưng…
- Äừng hoảng hốt, thưa cô. Tôi không định quấy nhiá»…u cô ấy… Mặt khác, cô ấy đối xá» rất tốt vá»›i tôi. Rất tốt… Tôi cho cô biết là cô ấy đã gợi ý má»™t trăm bảng…
- Các ngưá»i đã…
Cô chưa nói xong thì hắn đã phá lên cưá»i. Và cô thấy rằng cô cÅ©ng cưá»i theo.
- Không tốt đâu. Ông Drake ạ, cô nói.
- á»’ có chứ! Äiá»u đó chứng tá» rằng tôi rất ranh mãnh? Tôi có kỹ thuáºt rất Ä‘iá»u luyện để thúc ép. Và dụ như mẹ tôi luôn phải nhả tiá»n ra nếu tôi gá»i cho bà má»™t bức Ä‘iện là tôi sắp tá»± sát…
- Anh phải thấy xấu hổ chứ?
- Tôi có xấu hổ đấy, cô Lessing ạ. Tôi chẳng đáng giá gì, tôi biết váºy. Nhưng tôi sẽ không giáºn nếu cô tìm hiểu đôi chút vá» tôi.
- Tôi ấy à ? Nhưng tại sao? - Cô tò mò há»i.
- Tôi không biết. Có thể vì cô không giống như nhưng ngưá»i khác. Vá»›i cô, tôi sẽ không thể giở những mẹo vặt ra được… Vá»›i cặp mắt to trong sáng cá»§a cô thì không nên là m thế! Vá»›i cô thì không là m gì được! Cô không có lòng thương hại.
Gương mặt của Ruth dịu đi:
- Tôi khinh bỉ lòng thương hại.
- Váºy là má»™t trái tim đá à ?
- Không, nhưng sá»± má»m yêu không là m tôi ưa.
- Ai nói vá»›i cô là tôi má»m yếu? Không, bạn thân mến, Ä‘iá»u đó cô nhầm rồi! HÆ¡i ăn chÆ¡i má»™t chút, nhưng má»m yếu thì không? Có má»™t Ä‘iá»u tôi muốn nói…
- Äiá»u gì?
Cô mỉa mai chá» má»™t lá»i biện bạch. Lá»i biện bạch cổ Ä‘iển và không thể tránh cá»§a tất cả những kẻ thất bại.
- Tôi muốn táºn hưởng cuá»™c sống, muốn vô cùng và tôi bắt đầu hiểu rõ cuá»™c sống. Tôi đã là m đủ nghá»! Diá»…n viên, bán hà ng, bồi bà n, bốc vác, nhân viên quảng cáo trong gánh xiếc, tôi đã Ä‘i trên tà u đánh cá và ứng cá» tổng thống ở đâu đấy trên đất Nam Mỹ! Tháºm chà tôi đã ngồi tù. Tóm lại chỉ có má»™t Ä‘iá»u tôi chưa lâm là má»™t ngà y lao động chân chÃnh.
Hắn nhìn cô cưá»i. Cô cảm thấy cần phản đối lại nhưng không thấy bá»±c mình. Ở con ngưá»i nà y có cái gì đấy quá»· quyệt. Vá»›i anh ta, cái xấu không còn xấu nữa mà trở nên ngá»™ nghÄ©nh, vui vẻ…
Äoán được ý nghÄ© cá»§a cô, hắn nói:
- Äừng tá»± hà o quá thế Ruth? Cả cô nữa, cô cÅ©ng không hoà n hảo đâu? Mặc dù cô tin như váºy? Cô sùng bái sá»± thà nh công và cô là loại thư ký cuối cùng sẽ cưới ông chá»§. Vả lại chắc cô đã định là m thế vá»›i George, ngưá»i không bao giá» nên lấy là m vợ cái cô bé ngốc nghếch Rosemary ấy! Ngưá»i mà anh ta nên lấy phải là cô? Äối vá»›i anh ta thì Ä‘iá»u đó có giá trị gấp hà ng trăm lần?
- Anh không có quyá»n nói những lá»i đó!
- Rosemary là má»™t con ngốc và cô ta vẫn luôn như váºy? Äẹp như má»™t trái tim nhưng ngốc nghếch như má»™t con ngá»—ng! Äó là loại đà n bà mà ngưá»i ta dá»… say mê, nhưng cÅ©ng chóng ruồng bá». Cô… Cô lại là chuyện khác! Tôi nghÄ© rằng ai đã yêu cô thì khó lòng rá»i ra được.
Anh ta đã chạm đúng và o điểm nhạy cảm. Cô phản ứng với vẻ chân thà nh:
- Có đấy? Anh thấy là có ngưá»i vẫn không yêu tôi!
- Cô nói vá» George phải không? Như váºy tôi yên tâm! Nếu có chuyện gì xảy ra vá»›i Rosemary thì George sẽ cưới cô, Ä‘iá»u đó không khó khăn gì cả!
Anh ta nói thêm:
- Nhưng cô biết Ä‘iá»u đó rõ rà ng như tôi váºy.
Cô nghÄ© vá» bà n tay mà George đã đặt trên vai cô, vá» những lá»i tốt đẹp mà anh ta đã nói vá»›i cô vá»›i giá»ng ngá»t ngà o.
Nhưng Victor lại tiếp tục:
- Cô thấy đây, Ruth, cô cần phải tự tin ở cô hơn. Rosemary là một con ngốc và cô, có thể quấn cái anh chà ng George quanh ngón tay út của cô.
Cô phải thú tháºt là hắn nói đúng. Nếu không có Rosemary ở đó thì không có gì dá»… hÆ¡n đối vá»›i cô là dồn George đến chá»— cầu hôn cô. Và cô biết rằng cô sẽ là m cho anh hạnh phúc…
Má»™t cÆ¡n cuồng dại dâng lên trong cô, khi cô phát hiện ra những tình cảm mãnh liệt mà đến giá» cô không biết. Còn Victor Drake nhìn cô thÃch chÃ. Hắn luôn muốn nhồi nhét những ý nghÄ© và o đầu ngưá»i khác. Hoặc như hắn vừa là m là khÆ¡i dáºy những ý nghÄ© mà hỠđã có sẵn trong đầu.
***
Phải, chuyện đó đã bắt đầu như thế. Qua má»™t cuá»™c nói chuyện ngẫu nhiên vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông, ngưá»i mà ngà y hôm sau sẽ Ä‘i đến táºn cùng trá»i cuối đất. Ruth Lessing quay vá» phòng là m việc không còn hoà n toà n là cô gái ấy khi ra Ä‘i mặc dù chẳng có ai thay đổi trong vẻ bá» ngoà i cÅ©ng như phong cách cá»§a cô.
Cô vừa quay vỠkhông lâu thì điện thoại reo.
Äó là Rosemary muốn gặp chồng. Ruth trả lá»i:
- Ông Barton vừa ra ngoà i. Tôi có thể là m gì được không ạ?
- á»’ Ruth, cô tháºt tá» tế? Tôi vừa nháºn được bức Ä‘iện từ đại tá Race. Ông già đó sẽ không vá» kịp để ăn mừng sinh nháºt tôi cùng vá»›i chúng ta… Nhá» cô há»i George xem nên má»i ai thay và o đó? Chúng ta dứt khoát cần đến anh bạn nhảy thứ tư vì chúng ta có bốn phụ nữ: Iris, tôi, Sandra Farradat và … khỉ tháºt. ai là ngưá»i thứ tư nhỉ? Tôi không nhá»› nữa!
- Có vẻ như ngưá»i ấy là tôi. Bà đã có nhã ý má»i tôi...
- Ừ nhỉ, váºy mà tôi hoà n toà n quên cô?
Ruth nghe thấy tiếng cưá»i trong trẻo cá»§a Rosemary trong Ä‘iện thoại. quay hà m cô xiết chặt lại trong khi cặp má đỠtÃa lên.
Lá»i má»i đến bữa tiệc là má»™t sá»± ưu đãi mà George dà nh cho cô… "ÄÆ°á»£c thôi, chúng ta sẽ má»i cô ấy, cô Ruth Lessing cá»§a anh! Cô ta sẽ sung sướng được tá»›i và sau cùng thì cô ấy ăn mặc cÅ©ng không đến ná»—i tồi!". Và o phút đó. Ruth Lessing biết rằng cô căm thù Rosemary Barton…
Cô căm thù cô ta vì cô ta già u có, vì cô ta đẹp, không phiá»n muá»™n và không cả đầu óc. Äối vá»›i cô ấy thì chẳng cần là m việc, chẳng cần lo lắng! Tất cả Ä‘á»u được dâng cho cô ta trên má»™t cái mâm bằng bạc. Cô ta có nhiá»u ngưá»i say mê, má»™t ngưá»i chồng đứng đắn, cô ta đẹp phù phiếm, hạnh phúc…
Ruth đặt lại điện thoại và o giá, nói:
- Ước gì mà y phải chết!
Những từ đó, thốt lên to tướng là m cho cô ngạc nhiên. Sá»± bá»™t phát không giống cô. Thưá»ng ngà y, cô biết tá»± kiá»m chế… Phải, buổi chiá»u hôm đó cô đã hiểu rằng cô căm thù Rosemary Barton. Và cô còn căm thù cô ta cả hôm nay, sau má»™t năm. Có thể và o má»™t ngà y nà o đó cô sẽ quên Rosemary Barton. Nhưng ngà y ấy vẫn còn chưa đến…
Bởi váºy tại sao cô cố gắng đưa ý nghÄ© cá»§a mình vá» những sá»± kiện trong tháng mưá»i má»™t.
Cô nhìn thấy mình ngồi trước Ä‘iện thoại, trái tim chất đầy háºn thù, rồi sau đó chuyển đến cho George lá»i nhắn cá»§a Rosemary bằng má»™t giá»ng Ä‘iá»m tÄ©nh, cô đã lại tìm thấy dòng máu lạnh cá»§a mình. Tháºm chà cô còn tá»± nguyện trả lại lá»i má»i để cho số thá»±c khách trở thà nh số chẵn, nhưng George cá»±c lá»±c phản đối.
Ngà y hôm sau cô báo cho ông chá»§ rằng tà u San-Cristobal đã rá»i bến và điá»u đó là m cho ông ta thấy nhẹ ngưá»i.
- Váºy là hắn đã ra Ä‘i?
- Vâng, tôi đã đưa tiá»n cho hắn, chỉ hai phút trước khi thang lên xuống được cất Ä‘i.
Rồi sau một phút lưỡng lự, cô nói thêm:
- Khi chiếc tà u rá»i xa, hắn đã vẫy tay tạm biệt tôi và hét lên: "Hãy ôm hôn George há»™ tôi và nói rằng tôi nay tôi sẽ uống mừng sức khoẻ anh ấy?".
George há»i cô nghÄ© gì vá» hắn ta.
- Hắn đúng như tôi đã tưởng tượng. Äây là má»™t gã yếu Ä‘uối?
Cô cố gắng nói bằng giá»ng dá»ng dưng và George đã không thể Ä‘oán ra rằng cô chỉ muốn hét lên: "Tại sao anh lại gá»i tôi đến chá»— hắn ta? Anh không biết hết ná»—i Ä‘au khổ mà hắn đã gây cho tôi? Hôm nay tôi không còn được như tôi ngà y hôm qua. Tôi không còn biết tôi dám là m những gì. Bây giá» tôi tá»± thấy tôi rất nguy hiểm".
Thay vì nói váºy, cô lại lấy giá»ng bình thưá»ng để nói:
- Chúng ta là m gì với lá thư từ San Paulo đây?
Cô lại quay trở vá» cô thư ký tốt bụng và giá»i giang mà ngưá»i ta có thể phó thác tất cả…
Năm ngà y đã trôi qua.
Sau đó là ngà y sinh nháºt cá»§a Rosemary… Má»™t ngà y yên ả trong phòng là m việc, rồi đến thợ là m tóc má»™t chiếc váy Ä‘en má»›i tinh, khuôn mặt trang Ä‘iểm kỹ lưỡng hÆ¡i khác vá»›i ngà y thưá»ng. Khuôn mặt hÆ¡i buồn má»™t tý nhưng cương quyết. Má»™t lúc sau thì Rosemary ngã váºt trên bà n tiệc!
Trước khuôn mặt tái xám, biến dạng vì đau đớn của cô ta, cô không hỠcảm thấy một chút thương hại. Victor Drake đã nói đúng "Chẳng có lòng thương xót trong cô".
Ngà y hôm nay sau 1 1 tháng, cô lại nghĩ vỠRosemary Barton…
Và đột nhiên Ruth Lessing nháºn ra rằng cô thấy sợ.
Tà i sản của khungcodangcap
21-09-2008, 09:22 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 3
ANTHONY BROWNE
Anthony Browne nghĩ vỠRosemary Barton và và ng trán anh nhăn lại ưu tư.
Anh đã là má»™t thằng ngốc thô lá»—, đúng như váºy đấy? Anh đã Ä‘i lại thưá»ng xuyên vá»›i ngưá»i đà n bà đó. Tất nhiên, anh có thể bà o chữa, anh là đà n ông và cô là má»™t phụ nữ rất ưa nhìn. Ở Dorchester tối hôm đó anh chỉ nhìn thấy có cô. Äẹp không tả xiết nhưng lại ngốc nghếch?
Ngốc nghếch hay không thì anh cÅ©ng đã say mê cô ấy, rất mãnh liệt. Anh đã mất bao công sức để tìm ra má»™t ngưá»i có thể giá»›i thiệu anh vá»›i cô. Má»™t lá»—i lầm mà anh khó tha thứ cho mình. Vì công việc mà anh đã đến London và nhẽ ra anh không nên lÆ¡ là .
Phải, anh đã lãng quên nhiệm vụ. Nhưng Rosemary đẹp đến ná»—i trong thâm tâm anh không hỠân háºn? HÆ¡n nữa, tổng kết lại thì cÅ©ng chẳng có thiệt hại gì đáng kể. Sá»± duyên dáng bắt đầu giảm Ä‘i ngay khi anh nói chuyện vá»›i cô. Ngay láºp tức má»i việc lại trở vỠđúng chá»— cá»§a nó. Äấy không phải là tình yêu. CÅ©ng không phải chỉ trong chốc lát. Mà đơn giản chỉ là má»™t cuá»™c phiêu lưu nho nhá» và dá»… chịu. Không hÆ¡n không kém.
Cuá»™c phiêu lưu đó đã Ä‘em đến cho anh nhiá»u niá»m vui và đối vá»›i Rosemary cÅ©ng váºy. Cô ấy khiêu vÅ© như má»™t nà ng tiên và khi cô bước và o đâu thì ở đó đà n ông chỉ nhìn cô thôi. Tháºt vui sướng được là m ngưá»i đà n ông tháp tùng cô. Tuy váºy khi cô mở miệng thì tất cả Ä‘á»u há»ng bét. Và o lúc đó thì ngưá»i ta cảm Æ¡n trá»i đất đã để cô là m vợ má»™t ngưá»i khác! Bởi vì má»™t khi ngưá»i ta đã quen thuá»™c gương mặt và tâm thân tuyệt mỹ cá»§a cô thì cÅ©ng chẳng còn gì đáng kể để tìm hiểu thêm… Cô ta tháºm chà không biết lắng nghe và cách duy nhất để là m cô chú ý là nhắc Ä‘i nhắc lại vá»›i cô rằng cô tuyệt đẹp và ngưá»i ta có thể chết vì nụ hôn cá»§a cô? Váºy hiển nhiên là chỉ bây giá» anh má»›i nháºn ra như vây.
Còn và o lúc đó thì anh si mê cô ta điên cuồng.
Anh gá»i Ä‘iện cho cô, đưa cô đến các vÅ© há»™i, hôn cô trên taxi và cứ thế ngà y nà y qua ngà y khác. Anh tá»± mình là m mình trở nên lố bịch. Cứ thế cho đến má»™t hôm cô tiết lá»™ cho anh biết má»™t Ä‘iá»u sá»ng sốt đến ná»—i trong má»™t giây anh nghi ngá» cảm giác cá»§a mình!
Má»i chi tiết vẫn hằn sâu trong trà nhá»› anh: búp tóc đẹp rÆ¡i xuống thái dương, cái nhìn cá»§a cặp mắt tuyệt vá»i xanh biếc qua hà ng mi cong, cái bÄ©u môi duyên dáng khi nói:
- Anthony Browne là một cái tên hay!
Anh nhẹ nhà ng trả lá»i:
- Äấy là má»™t cái tên rất quen thuá»™c và đáng kÃnh. Má»™t ngưá»i tên là Anthony Browne đã là đại thần cá»§a vua Henry VIII.
Một cụ tổ của anh chăng?
- Anh không rõ lắm.
- Thế lại cà ng hay.
Anh mỉm cưá»i nói tiếp:
- Anh thuộc một chi dưới đã di cư đến các thuộc địa.
- Chắc là đến Italie?
Lần nà y anh cưá»i to:
- Chắc em bóng gió vá» nước da rám nắng cá»§a anh? Mẹ anh là ngưá»i Tây Ban Nha đấy.
- Äiá»u đó giải thÃch tất cả.
- Tất cả gì?
- Nhiá»u Ä‘iá»u lắm, ngà i Anthony Browne ạ!
- Em có vẻ thÃch cái tên cá»§a anh!
- Em đã nói đó là má»™t cái tên hay. Rồi cô tiếp, - như tiếng sấm giữa trá»i xanh.
- Hay hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Tony Morelli chẳng hạn.
Bằng giá»ng thô lá»— và doạ nạt, anh há»i cô đã lôi cái tên ấy từ đâu ra thì cô ngốc ấy lại phá lên cưá»i thÃch chà vì hiệu quả cá»§a lá»i nói đùa cá»§a cô.
- Ai đã nói cho em cái tên ấy?
- Má»™t ngưá»i quen cá»§a anh.
- Anh không đùa đâu. Rosemary… Anh phải biết!
Vẫn rất hà i lòng vá» bản thân, cô liếc nhìn anh rồi trả lá»i.
- Em đã biết nó từ ngưá»i em há» cá»§a em, má»™t kẻ hư há»ng. Victor Drake.
- Anh không quen ngưá»i nà o tên như váºy.
- Chắc hắn đã lấy cái tên khác khi gặp anh. Äể không là m liên luỵ đến gia đình…
Khi đó anh há»i cháºm rãi và nghiêm trang:
- Hay chúng tôi đã ngồi tù cùng nhau?
- Äúng váºy đấy! Em đã lên lá»›p cho Victor và nói rằng nó là ná»—i xấu hổ cá»§a gia đình. Nó không thèm nghe và khi em nói xong, nó nói: "Bà chị yêu quý chị nói như sách váºy. Nhưng vá» chị: thì em cÅ©ng nháºn xét rằng chị cÅ©ng chả hÆ¡n gì. Em đã nhìn thấy chị khiêu vÅ© vá»›i má»™t kẻ đã ngồi tù cùng em và chị có vẻ rất thÃch anh ta. Bây giá» tên anh ta là Anthony Browne nhưng khi ở tù thì tên hắn là Tony Morelli".
Vẻ vô tư, anh nói:
- Anh cần phải nối lại quan hệ vá»›i anh bạn thá»i thanh niên đó. Cần phải giao thiệp vá»›i các bạn há»c cÅ©
- Muộn quá rồi, anh ta đã đi Nam Mỹ bằng tà u thuỷ hôm qua…
Anh tỠra hơi lo lắng:
- Váºy em là ngưá»i duy nhất biết được bà máºt cá»§a anh?
- Phải. Anh yên tâm, em sẽ không nói với ai!
- Thế thì rất hay!
Rồi anh nói thêm, rất nghiêm trang:
- Nghe đây. Rosemary. Äây là má»™t bà máºt rất nguy hiểm. Chắc là em rất yêu quý gương mặt xinh đẹp cá»§a em … Váºy thì đừng quên rằng, có những ngưá»i không há» ngần ngại rạch nó bằng dao đấy. Và hãy nhá»› rằng có má»™t từ ngưá»i ta gá»i là "hạ gục"! Và điá»u đó không chỉ xảy ra trong tiểu thuyết và phim ảnh đâu, nó còn xảy ra trong Ä‘á»i thưá»ng nữa đấy.
- Tony, anh doạ em đấy à ?
- Anh chỉ cảnh báo em thôi.
Liệu cô ta có cho lá»i cảnh báo đó là nghiêm chỉnh không? Liệu cô ngốc đó có hiểu ra rằng đây là vấn đỠsống chết không? Không vá»›i bá»™ óc chim sẻ đó cô ta sẽ không bao giá» hiểu rằng đối vá»›i cô ta im lặng là má»™t sá»± cần thiết sống còn. Tháºt là mạo hiểm nếu tin tưởng ở cô ta. Tuy nhiên, anh thấy cần phải đưa Ãt nhất má»™t ý nghÄ© rõ rà ng và o cái đầu ngốc nghếch đó.
- Rosemary, cái tên Tony Morelli phải được quên đi hoà n toà n. Em hiểu chứ
- Nhưng Tony, em chẳng quan tâm Ä‘iá»u đó! Em độ lượng hÆ¡n anh tưởng và em thấy, ngược lại, rất thÃch thú được là m ngưá»i yêu cá»§a má»™t kẻ tá»™i phạm! Anh không cần phải xấu hổ đâu?
- Cô ngốc tội nghiệp!
Anh lạnh lùng ngắm cô và tá»± há»i là m thế nà o, anh ngưá»i không thể chịu được những thằng ngốc mà lại có thể si mê cô ta?
- Quên ngay Tony Morelli đi, anh nhắc lại, không được nhắc đến nó nữa, đấy là lệnh đấy!
Anh phải tìm cách ra khá»i tình thế nà y. Ngưá»i ta không thể tin tưởng và o sá»± kÃn đáo cá»§a má»™t cô ngốc như thế nà y. Má»™t hôm nà o đó hứng lên cô ta sẽ nói ra!
Cô mỉm cưá»i. Nụ cưá»i tháºt quyến rÅ© nhưng không còn là m anh xúc động nữa.
- Äừng là m mặt như váºy nữa, hãy hứa vá»›i em là chúng ta sẽ Ä‘i khiêu vÅ© ở Darrow tuần sau nhé?
- Lúc đó anh không còn ở đây. Anh phải đi!
- Äừng là m thế anh! Chúng ta sẽ tổ chức má»™t bữa tiệc nhân sinh nháºt em và em hoà n toà n nhá» cáºy anh. Äừng từ chối em! Em vừa bị ốm xong, tráºn cúm quái ác ấy và em vẫn còn rất yếu, đừng nên cãi lại em! Hãy nói là anh sẽ đến Ä‘i!
Äáng nhẽ anh đã định nhún vai, quay gót và bá» Ä‘i, nhưng qua cánh cá»a mở, anh thấy Iris Ä‘ang Ä‘i xuống cầu thang, Iris, cao và thanh mảnh vá»›i gương mặt hÆ¡i tái, mái tóc nâu và cặp mắt to mà u xám xanh, rõ rà ng không đẹp bằng Rosemary nhưng có má»™t tÃnh cách mà Rosemary không bao giá» có được.
Lúc đó, anh tá»± trách móc sá»± ngu ngốc cá»§a mình. Là m sao mà anh có thể gục ngã trước vẻ duyên dáng há»i hợt cá»§a Rosemary? Tình cảm cá»§a anh là m anh nhá»› lại nhưng tình cảm cá»§a Roméo đối vá»›i Rosalinde sau khi gặp Juliette lần đầu tiên.
Váºy là bất thình lình, anh thay đổi ý kiến.
Trong một giây, anh đã gác lại một kế hoạch hà nh động mới.
Tà i sản của khungcodangcap
21-09-2008, 09:26 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 4
GEORGE BARTON
Rosemary…
George Barton hạ bà n tay cầm cốc xuống và lÆ¡ đãng nhìn ngá»n lá»a nhảy nhót trong lò sưởi. Anh ta đã uống vừa đủ để lòng mình dịu lại.
Nà ng tháºt đáng yêu là m sao, Rosemary! Anh luôn say mê nà ng mãnh liệt. Nà ng biết Ä‘iá»u đó. Nhưng anh luôn nghÄ© là nà ng sẽ chế nhạo anh nếu anh thổ lá»™ vá»›i nà ng…
Và thế là một ngà y, tuy không tự tin lắm, anh quyết định cầu hôn nà ng…
Hôm đó, anh thấy mình đứng trước nà ng, rất ngây ngô vụng vỠvà lúng túng.
- Váºy là … Cô chỉ cần nói má»™t lá»i… Tôi biết rằng cô sẽ không nói và tôi không dám hy vá»ng. Tôi biết tôi không phải là má»™t con đại bà ng và tôi bắt đầu có bụng. Nhưng tôi muốn cô biết những tình cảm cá»§a tôi… Cô biết à ? Váºy thì tôi ở đây.: cÆ¡ may cá»§a tôi rất Ãt nhưng tôi cần phải nói vá»›i cô Ä‘iá»u đó…
Rosemary cưá»i và hôn và o trán anh, nói:
- Anh tháºt tốt bụng. George, và tôi sẽ nhá»› lá»i đỠnghị chân tháºt nà y. Nhưng hiện nay tôi chưa muốn lấy chồng.
Anh trả lá»i nghiêm trang:
- Cô nói đúng. Rosemary: Cứ thong thả và ngắm nhìn xung quanh cô? Cô chỉ cần chá»n lá»±a thôi.
Và anh không dám tin và o váºn may cá»§a mình, bởi váºy anh đã rất sá»ng sốt khi má»™t hôm nà ng nói là đã sẵn sà ng là m vợ anh.
- Äừng yêu cầu ở em má»™t tình yêu nồng nà n, nhưng cái mà em muốn, nà ng giải thÃch cho anh rất chân thà nh là má»™t ngôi nhà nÆ¡i em có thể cảm thấy yên tÄ©nh, dịu êm và hạnh phúc. Anh là ngưá»i duy nhất có thể cho em cái đó… Anh thấy đấy em đã chán ghét các cuá»™c phiêu lưu? Nó luôn đỗ vỡ và kết thúc tồi tệ? Anh rất tốt bụng, dịu dà ng và em thấy anh là má»™t ngưá»i tuyệt vá»i! Váºy thì nếu anh đồng ý.
Anh trả lá»i nồng nhiệt:
- Äồng ý! Chúng ta sẽ hạnh phúc như các ông hoà ng Anh đã không nhầm lẫn lắm. HỠđã hạnh phúc. Anh cÅ©ng không đòi há»i Ä‘iá»u không tưởng là biết rõ ngay từ đầu vá» cuá»™c sống riêng tư cá»§a nà ng. Anh biết rằng nà ng sẽ không thoả mãn vá»›i má»™t ngưá»i bình thưá»ng tháºm chà tầm thưá»ng như anh. Äôi khi nà ng vẫn còn say mê ngưá»i ná» hoặc ngưá»i kia. Äiá»u đó là không tránh khá»i và anh tá»± lý giải cho mình để chịu đựng, chỉ hy vá»ng rằng những cuá»™c phiêu lưu đó sẽ không kéo dà i quá và cuối cùng thì Rosemary lại trở lại vá»›i anh. Nếu chấp nháºn như váºy thì không gì ngăn cản được há» hạnh phúc. HÆ¡n nữa nà ng tháºt sá»± quý mến anh, má»™t tình cảm chân thà nh và sâu sắc mà những kẻ tán tỉnh và những cuá»™c phiêu lưu không là m sứt mẻ được.
Cưới má»™t phụ nữ đẹp hiếm thấy, yêu tá»± do và đầy sức sống thì anh phải nhẫn nhục, đó là điá»u tất nhiên. Thế nhưng anh đã sá»›m nháºn thấy rằng anh không biết hết những phản ứng cá»§a mình.
Những cuá»™c lăng nhăng cá»§a Rosemary vá»›i các chà ng trai trẻ thì không có gì quan trá»ng. Nhưng ngay khi George hiểu rằng có má»™t cái gì đấy nghiêm túc thì anh đã nháºn thấy có "cái gì đấy" khá nhanh.
Rosemary có vẻ như thay đổi, bồng bá»™t hÆ¡n. xinh đẹp hÆ¡n và rá»±c rỡ hÆ¡n. Nhưng gì mà anh cảm nháºn thấy theo bản năng đã được hiện thá»±c xác nháºn sau đó.
Một hôm bước và o phòng khách nhỠcủa Rosemary, anh thấy nà ng lấy tay che vội lá thư đang viết. Anh hiểu nà ng viết thư cho nhân tình.
Khi nà ng Ä‘i ra mang theo lá thư, anh đã xem xét cái giấy thấm! Soi nó trước gương để Ä‘á»c, anh thấy những từ, được viết bằng nét chữ to và vuông cá»§a nà ng: Anh thương yêu cá»§a em…
Sá»± tháºt đó là m anh bức xúc, anh cảm thấy Ä‘ang dâng lên trong mình má»™t cÆ¡n ghen cá»§a Othello. Cách giải quyết khôn ngoan nhất là chấp nháºn, chịu đựng. Nhưng ngưá»i đà n ông vẫn là ngưá»i đà n ông, không thể khác được. Anh đã ước gì được bóp cổ nà ng! Còn vá» gã đà n ông thì anh muốn giết từ từ, từng tà má»™t! Nhưng hắn là ai?
Có hai ngưá»i thưá»ng hay ngắm nà ng vá»›i những cặp mắt, phải, mắt cá»§a con cá rán! Gã Browne không biết từ đâu đến và gã Farraday cao như con sà o?
Anh nhìn thấy mặt mình trong chiếc gương. Nó xung huyết đến ná»—i anh tá»± há»i liệu mình có bị đột quỵ không.
Khi anh nhá»› lại giây phút đó, anh là m rÆ¡i cái cốc Ä‘ang cầm ở tay. Anh lại cảm thấy cái cảm giác xuất hiện lúc đó: Máu chảy giần giáºt trong tai, ngá»±c co thắt đến ngạt thở… Bây giá» cÅ©ng thế!
Anh gắng sức xua Ä‘uổi ká»· niệm ra khá»i tâm trÃ. Hết cả rồi. Anh không muốn Ä‘au khổ nữa.
Rosemary chết rồi. Nà ng yên nghỉ trong hoà bình. Và anh cÅ©ng váºy, anh cảm thấy bình yên.
Anh không đau khổ nữa.
Tháºt lạ lùng khi nghÄ©, cái chết cá»§a Rosemary đối vá»›i anh là má»™t sá»± bình yên.
Äiá»u đó anh sẽ không bao giá» nói vá»›i Ruth.
Ruth là một cô gái tốt, một cái đầu cứng rắn. Thực sự anh không biết mình sẽ ra sao nếu thiếu cô.
Cô là m việc tháºt tốt, hiểu anh và má»™t ưu Ä‘iểm nữa là cô có vẻ không có ham muốn tình dục. Äà n ông không thÃch phụ nữ như thế. Không như Rosemary.
Rosemary, anh lại thấy cô bên bà n tại khách sạn. Khuôn mặt vẫn còn gầy vì tráºn ốm, hÆ¡i mệt nhưng đẹp. Rất đẹp… Và rồi má»™t giá» sau… Nhưng không, anh không muốn nghÄ© đến cái đó! Không phải bây giá». Anh cần phải táºp trung và o dá»± định cá»§a anh. Và o kế hoạch cá»§a anh…
Äể bắt đầu, anh sẽ nói chuyện vá»›i Race và cho ông xem những lá thư. Ông ta sẽ nói gì nhỉ? Iris đã rất sá»ng sốt. Hiển nhiên là cô ta không nghi ngá» gì cả.
Sau đó, rồi sau đó anh sẽ bắt tay và o việc và đưa nó đến táºn cùng.
Kế hoạch cá»§a anh đã sẵn sà ng, ngà y tháng, địa Ä‘iểm đã được chá»n.
Ngà y mồng 2 tháng mưá»i má»™t, "ngà y cá»§a ngưá»i chết" là thÃch hợp. Còn địa Ä‘iểm vẫn là Luxembourg, tất nhiên rồi. Anh sẽ tá»± đặt vẫn cái bà n ấy. Còn vá» khách má»i, vẫn váºy: Anthony Browne, Stephen Farraday và vợ anh ta. Và tất nhiên Ruth, Iris và chÃnh anh. Äể có số lẻ sẽ má»i Race nữa.
Race - ngưá»i đáng nhẽ phải dá»± sinh nháºt Rosemary.
Một chỗ ngồi sẽ để trống.
Tháºt tuyệt và bi thương!
Tội ác được nhắc lại hoặc gần như thế!
Dù không muốn, anh lại nhá»› vá» buổi tối sinh nháºt hôm đó.
Anh lại thấy Rosemary…
Rosemary gục trên bà n và chết…
Tà i sản của khungcodangcap
21-09-2008, 09:31 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 5
STEPHEN FARRADAY
Stephen Farraday nghĩ vỠRosemary.
Thưá»ng thì anh ta xua Ä‘uổi ra khá»i đầu hình ảnh Rosemary ngay khi nó vừa xuất hiện. Nhưng ngay cả khi đã chết, cô ta vẫn dai dẳng như khi còn sống, cô từ chối biến Ä‘i.
Äối vá»›i anh ta phản ứng đầu tiên khi nghÄ© lại cảnh tượng xảy ra ở quán rượu vẫn luôn là má»™t cÆ¡n rùng mình lạnh toát sống lưng. Ãt nhất nếu anh vẫn cần phải nhá»› đến Rosemary thì anh cÅ©ng không muốn nhá»› lại cảnh đó. Anh chỉ muốn được nhìn lại Rosemary sống động, tươi cưá»i vui vẻ, má»™t cô Rosemary thÃch soi mình trong mặt anh.
Sao mà anh ta đã ngu ngốc đến thế?
Anh ta vẫn còn ngạc nhiên, tháºm chà sá»ng sốt nữa. Là m thế nà o mà chuyện đó có thể xảy ra? ÄÆ¡n giản là anh ta không hiểu. CÅ©ng như váºy nếu cuá»™c sống cá»§a anh ta chia là m hai phần: trong phần thứ nhất, dà i hÆ¡n cả, anh ta là má»™t ngưá»i cân bằng, hạnh phúc Ä‘i tiếp con đưá»ng cá»§a mình, còn trong phần thứ hai rất ngắn ngá»§i, anh ta như má»™t thằng Ä‘iên không thể chối cãi. Hai phần đó không hỠăn khá»›p nhau.
Ãt nhất, anh ta nghÄ© váºy. Bởi vì, dù rất thông minh, anh ta cÅ©ng không nháºn thấy hai phần đó rất phù hợp vá»›i nhau và phần thứ hai được lý giải bởi phần đầu tiên.
Äôi khi anh ta cÅ©ng ngoảnh lại phÃa sau để nhìn vá» quá khứ và lạnh lùng phán xét nó vá»›i má»™t cách không thiên vị nhưng cÅ©ng cảm thấy thoả mãn không há» khiêm tốn. Từ khi còn rất bé, anh ta đã muốn thà nh công và bất chấp má»i khó khăn. Thiệt thòi ban đầu, anh ta đã thà nh công. Anh đã luôn tin và o sức mạnh cá»§a những ý nghÄ© đơn giản. Anh tin tưởng và o ý chà cá»§a mình. Khi ngưá»i ta muốn thì ngưá»i ta "có thể", anh nhắc Ä‘i nhắc lại.
Ngay khi còn là má»™t cáºu bé, Stephen Farraday đã trau dồi ý chÃ. Anh biết rằng, trong cuá»™c sống, ngưá»i ta chỉ có thể tin tưởng và o chÃnh mình. Niá»m tin đó anh ta đã có khi má»›i lên bảy tuổi. Anh thấy lại mình má»™t cáºu bé trán cao, quai hà m bạnh… và ý chà vươn lên. Vươn lên tháºt cao. Bố mẹ anh đã không thể giúp gì cho anh. Mẹ anh cưới má»™t ngưá»i thấp kém hÆ¡n mình nên luôn ân háºn. Bố anh - má»™t thương gia nhá», thông minh, chăm chỉ nhưng tầm thưá»ng luôn bị vợ coi khinh… và cả con trai cÅ©ng váºy. Còn mẹ anh, không có ý chà và mục tiêu trong cuá»™c sống, tÃnh tình luôn thay đôi.
Stephen đã không biết cho đến ngà y anh thấy mẹ nằm dà i trên sà n nhà , bất tỉnh, bên cạnh má»™t lá» nước hoa rá»—ng không. Anh chưa bao giá» cho rằng tÃnh tình kỳ quặc cá»§a mẹ là do nghiện rượu: bà không bao giá» uống rượu vang hoặc rượu mùi và những cÆ¡n Ä‘au đầu cá»§a bà được giải thÃch bởi ná»—i Ä‘am mê nước hoa.
Và o giai Ä‘oạn đó, anh ta nháºn ra rằng anh ta không yêu cha mẹ mình. Anh ta trông nhá» bé so vá»›i tuổi mình, rất trầm tÃnh và đôi khi nói lắp. Vì anh ngoan và không gây ồn à o trong nhà , cha anh coi anh rất kiểu cách. Ông ta luôn thÃch má»™t đứa con nghịch ngợm. "Và o tuổi nó, ông nói, tôi nghÄ© ra lắm trò lắm". Stephen nhắc ông nhá»› lại chuyện ông đã cưới má»™t cô vợ có đẳng cấp xã há»™i cao hÆ¡n ông và nó chỉ thÃch há» hà ng nhà mẹ.
Vá»›i tinh cương quyết, trầm tÄ©nh ngà y cà ng được cá»§ng cố theo thá»i gian. Stephen đã vạch ra má»™t kế hoạch cho cuá»™c Ä‘á»i mình. Anh ta muốn thà nh công. Và như má»™t bằng chứng đầu tiên cá»§a ý chÃ, anh ta cương quyết bá» táºt nói lắp. Anh ta cố gắng nói thong thả, cháºm rãi trước má»—i từ. Anh đã bá» ra nhiá»u công sức nhưng không vô Ãch.
Rối đến một hôm, anh ta không nói lắp nữa.
Trong lá»›p, anh ta há»c chăm chỉ say sưa đến ná»—i các thầy giáo Ä‘á»u quan tâm đến anh, há» cấp há»c bổng cho anh và nói vá»›i cha mẹ anh rằng anh là má»™t đứa trẻ đầy hứa hẹn. Ông Farraday lúc đó Ä‘ang kiếm ăn bằng cách xây những khu nhà rẻ tiá»n, đã bị thuyết phục bá» má»™t số dá»± định khác để cho con trai có thể há»c lên nữa.
Và o năm 22 tuổi. Stephen rá»i Oxford vá»›i nhiá»u bằng cấp. Anh là má»™t nhà hùng biện, hoạt bát, thông minh, có năng khiếu là m báo và có má»™t số bạn hữu có thể giúp Ãch cho anh. Anh ta đã chiến thắng được tÃnh rụt rè bẩm sinh và há»c cách ứng xá» trong các phòng khách. Phong cách cá»§a anh ta rất dá»… chịu và kÃn đáo, và má»™t ngưá»i có cương vị đã nói vá» anh: "Äây là má»™t chà ng trai sẽ tiến rất xa".
ChÃnh trị lôi cuốn anh. Anh ta có khuynh hướng nghiêng vá» phái tá»± do, nhưng anh ta hiểu rằng và o thá»i Ä‘iểm đó Äảng Tá»± do còn rất yếu. Váºy là anh, ghi tên và o Công Äảng và tên anh ta nhanh chóng nổi lên như má»™t chiến sÄ© trẻ đầy hứa hẹn.
Tuy váºy, đảng nà y không là m cho anh ta thoả mãn lắm. Anh thấy nó kém cởi mở vá»›i những tư tưởng má»›i hÆ¡n đảng Bảo thá»§ và bị kìm hãm bởi các truyá»n thống cá»§a nó nhiá»u hÆ¡n là bởi các đối thá»§. Rồi sau đó, những ngưá»i bảo thá»§ tìm kiếm những tà i năng trẻ.
Há» thấy thÃch Stephen ngay tức khắc. Há» cần những ngưá»i như anh ta. Anh ta lao và o và nhảy lên được má»™t vị trà vững và ng trong đảng sau má»™t chiến dịch tranh cá» vất vả, thăng sát nút đối thá»§.
Khi anh ta và o ngồi lần đầu tiên trong Hạ nghị viện, anh ta đã có cảm giác thắng lợi. Sá»± nghiệp cá»§a anh ta đã bắt đầu và nó chÃnh là cái mà anh ta đã chá»n. Ở đó các năng khiếu cá»§a anh ta sẽ được sá» dụng và các ná»—i Ä‘am mê sẽ được thoà mãn. Anh ta cảm thấy có tà i năng cá»§a má»™t ngưá»i cầm quyá»n. Anh biết Ä‘iá»u khiển các đám đông vuốt ve hỠđúng lúc hoặc là thô bạo vá»›i há» khi cần thiết. Và o má»™t ngà y, anh ta thá» là sẽ leo lên ghế bá»™ trưởng.
Thế nhưng khi ná»—i vui mừng được ngồi ghế nghị sÄ© vừa qua Ä‘i thì anh ta cÅ©ng bị vỡ má»™ng chua chát. Cuá»™c chiến ác liệt mà anh ta tiến hà nh để già nh lấy vị trà đã là m cho anh nổi báºt lên, nhưng chỉ trong và i ngà y. Còn bây giá», anh phải đứng và o hà ng, anh ta chỉ là má»™t cá thể giữa những ngưá»i khác, má»™t cấp dưới không đáng kể, phải tuân theo ká»· luáºt cá»§a nhóm và ngồi nguyên ở vị trà cá»§a mình. Äể ra khá»i bóng tối không phải là dá»…. Ở đây tuổi trẻ là m ngưá»i ta nghi ngại, còn tà i năng thì chưa đủ… Cần phải có ngưá»i nâng đỡ…
Ngưá»i ta có thể tìm thấy ngưá»i nâng đỡ trong má»™t số nhóm cùng lợi Ãch hoặc trong các gia đình có thế lá»±c. Không có sá»± trợ giúp cá»§a há» thì cứ mãi phải ở trong bóng tối. Anh ta nghÄ© vá» hôn nhân. Cho đến lúc nà y, vấn đỠđó chưa há» là m anh quan tâm. Anh ta mÆ¡ đến má»™t sinh linh đẹp, Ä‘i cạnh anh ta, tay trong tay, chia sẻ niá»m vui và ná»—i Ä‘am mê cá»§a anh ta. Cô ấy sẽ đẻ con cho anh, anh sẽ tâm sá»± vá»›i cô những suy nghÄ©, những lo toan. Anh tưởng tượng ra má»™t ngưá»i vợ ham mê thà nh công và tá»± hà o vá» thắng lợi cá»§a chồng.
Không lâu sau thá»i kỳ đó, khi những ý nghÄ© trên đã trở nên quen thuá»™c, anh được má»i tá»i dá»± má»™t bữa tiệc lá»›n ở gia đình Kidderminster. Há» là má»™t gia tá»™c lá»›n và hùng mạnh nhất nước Anh. Gia đình cá»§a những nhà chÃnh trị từ thế hệ nà y đến thế hệ khác. Cái dáng cao lá»›n, quý tá»™c cá»§a quáºn công Kidderminster và chòm râu cằm cá»§a ông rất nổi tiếng. Nét nhìn nghiêng giống ngá»±a cá»§a phu nhân Kidderminster cÅ©ng ná»—i tiếng không kém. Bà là m chá»§ tất cả các hoạt động từ thiện, tất cả các uá»· ban trợ giúp. Há» có năm cô con gái, trong đó ba cô rất xinh và má»™t cáºu con trai còn Ä‘i há»c ở Eton.
Gia đình Kidderminster luôn chà o mừng những thà nh viên trẻ cá»§a đảng. Váºy là Stephen xứng danh được má»i.
Anh ta không quen nhiá»u ngưá»i trong phòng khách vì hai mươi phút đầu sau khi đến, anh ta đứng má»™t mình bên cạnh cá»a sổ. Rồi dần dần đám ngưá»i tản ra quanh bà n tiệc sang những phòng khác. Bên cạnh chiếc bà n dà i chỉ còn má»™t cô gái cao lá»›n mặc váy Ä‘en và có vẻ khá bối rối.
Stephen rất giá»i nhá»› mặt ngưá»i đã gặp. Sáng hôm đó, trong tà u Ä‘iện ngầm, anh ta đã nhặt được trên ghế má»™t quyển tạp chà phụ nữ mà ngưá»i khác để quên. Anh xem lướt và i trang. Ở mục "Các chuyện trên Ä‘á»i", anh ta nhìn thấy má»™t tấm ảnh, không đẹp lắm cá»§a cô Alexandra Hayle, con gái thứ ba cá»§a bá tước Kidderminster vá»›i lá»i chú thÃch: "Cô luôn e thẹn và kÃn đáo, rất yêu súc váºt, cô theo há»c những khoá há»c vá» quản lý và bà Kidderminster cho rằng các con gái cá»§a bà cần có hiểu biết sâu sắc vá» những vấn đỠtiết kiệm trong gia đình".
Váºy là chÃnh cô gái trẻ đó Ä‘ang đứng cách anh chỉ và i bước chân, cô Alexandra Hayle. Và tá» báo đã nói đúng, cô ấy e thẹn, e thẹn vì anh, anh tin thế. Và anh ta đã không lầm. Cô kém các chị em gái vá» nhan sắc và luôn thấy mặc cảm thua thiệt.
Cô được giáo dục như các cô kia nhưng chẳng bao giỠđạt được phong cách thư thái, thong dong cá»§a há». Äiá»u đó là m bà mẹ thấy đáng tiếc. "Nếu Sandra phấn chấn lên má»™t chút thì trông sẽ bá»›t vụng vá», ngượng ngáºp hÆ¡n".
Stephen không biết Ä‘iá»u đó, nhưng anh ta chắc chắn má»™t Ä‘iá»u: cô gái trẻ nà y Ä‘ang bất hạnh và cô muốn Ä‘i chá»— khác. Và đột nhiên má»™t niá»m tin chợt bùng lên, đây chÃnh là cÆ¡ may cá»§a anh. Äá»™t nhiên má»™t giá»ng cất lên "Äúng là cÆ¡ há»™i cá»§a mi đây? Hãy năm lấy nó! Äừng do dá»±, thằng ngốc? Ngay bây giá» hoặc không bao giá»?"
Anh ta tiến đến bà n tiệc, cạnh cô gái lấy má»™t cái bánh kẹp nhân rồi quay vá» phÃa cô, cố kiá»m chế xúc động rồi nói vá»›i cô:
- Xin cô thứ lá»—i và hãy cho tôi biết nếu tôi là m phiá»n cô! Tôi không quen ai ở đây và tôi cảm thấy hình như cô cÅ©ng váºy… Äừng xua Ä‘uổi tôi? Sá»± tháºt là tôi rất rụt rè… và cô cÅ©ng thế!
Anh chợt nháºn thấy táºt nói lắp từ thuở nhá» lại quay lại, tháºt đúng lúc.
Cô gái trẻ mở miệng nhưng Stephen đoán trước rằng cô ta sẽ không tìm ra từ để nói: "Tôi là cô con gái út của nhà nà y". Thay vì thế, cô nói:
- Tháºt sá»± tôi cÅ©ng rất rụt rè. Tôi luôn thế.
- Äiá»u đó tháºt khó chịu, - anh nói - Tôi không biết liệu ngưá»i ta có thể chữa táºt đó được không. Có những lúc tôi thấy như lưỡi dÃnh và o vòm miệng.
- Tôi cÅ©ng đã bị như váºy…
Anh ta lại nói, khá nhanh: đôi khi nói lắp. Bản năng ngà y nà o trá»—i dáºy. Äá»™t nhiên trong cá» chỉ và lá»i nói cá»§a anh ta có cái gì đầy trẻ trung, gần như trẻ con, má»™t sá»± bồng bá»™t và ngây thÆ¡ duyên dáng.
Anh nói vá» nhà hát vá» vở kịch Ä‘ang ăn khách. Cô cÅ©ng đã xem. Há» cùng thảo luáºn, trao đổi suy nghÄ© vá» vở kịch rồi vá» những cải cách mà anh thấy cần thiết.
Anh ta biết rất rõ anh ta muốn Ä‘i tá»›i đâu trong buổi tối hôm đó. Cho đến khi anh nhìn thấy ở đầu kia cá»§a phòng khách bá»™ mặt nghiêm khắc cá»§a bà Kiddermlnster, rõ rà ng là đang tìm con gái, thì anh ngừng lại. à định cá»§a anh ta là không giá»›i thiệu bây giá»â€¦
- Tôi rất vui sướng được nói chuyện vá»›i cô, anh nói. Buổi tối hôm nay đã là m tôi khó chịu và nó vẫn sẽ như váºy nếu không được gặp cô. Cảm Æ¡n!
Anh đi vỠnhà lòng đầy vui sướng. Anh đã đạt được bước đầu tiên và bây giỠcần phải tiến lên.
Trong những ngà y tiếp theo, anh lảng vảng xung quanh nhà cô. Má»™t lần anh nhìn thấy Sandra nhưng lại Ä‘i cùng vá»›i chị em gái. Má»™t lần khác anh thấy cô Ä‘i má»™t mình nhưng rất vá»™i vã, chắc là đến má»™t cuá»™c hẹn nà o đó. Tám ngà y sau, cuối cùng thì sá»± kiên trì cá»§a anh ta đã được Ä‘á»n bù.
Một buổi sáng, cô đi ra dắt theo một con chó, bình thản đi vỠhướng công viên Hyde Park.
Năm phút sau, anh vá»™i vã Ä‘i ngược lại phÃa cô, rồi đột ngá»™t dừng lại và reo lên vui vẻ:
- Tháºt may mắn là m sao! Tôi Ä‘ang tá»± há»i liệu tôi có thể gặp lại cô nữa không?
Có biết bao vui mừng trong giá»ng nói cá»§a anh là m cô đỠmặt.
Anh cúi xuồng vuốt ve con chó.
- Một con chó xinh quá! Tên nó là gì?
- Mac Tarish.
- Ồ một cái tên rất Ecoss.
HỠnói vỠchó trong hai phút sau đó anh nói:
- Tôi cần phải xin lỗi cô. Hôm đó tôi đã chưa tự giới thiệu. Tên tôi là Farraday. Stephen Farraday. Tôi là một nghị sĩ không tên tuổi.
Cô ta hơi đỠmặt, nói:
- Tên tôi là Alexandra Hayle.
Phản ứng cá»§a anh ta tháºt tuyệt vá»i. Má»™t tác phẩm hà i kịch nhá». Ngạc nhiên, rụng rá»i lúng túng hiện ra rõ rà ng trên mặt anh ta.
- A, anh nói. Cô là … cô là cô Alexandra Hayle… Chúa ơi, tối hôm đó chắc cô coi tôi như một thằng ngốc thảm hại!
Câu trả lá»i rất phù hợp. Sandra được giáo dục quá cẩn tháºn và quá tốt bụng để nói khác Ä‘i. Cô thá» là m anh ta bình tâm lại:
- Thực ra đó là lỗi tại tôi! Nhẽ ra tôi phải nói cho anh tôi là ai!
- Nhẽ ra tôi phải đoán ra. Chắc cô thấy tôi ngốc lắm.
- Äừng nghÄ© váºy. Äầu tiên là anh không Ä‘oán ra, rồi sau đó thì sao nà o? Äừng ân háºn nữa ông Farraday và hãy đưa tôi đến Serpentine! Xem nà y. Mac Tarish Ä‘ang lồng lên đây nà y…
Sau lần Ä‘i dạo đó, há» hay gặp nhau ở Hyde Park: Anh nói vá»›i cô vá» những Ä‘am mê cá»§a mình và há» cùng bà n luáºn vá» chÃnh trị. Anh thấy cô thông minh, nghiêm túc và dá»… thương. Cô láºp luáºn chặt chẽ và hiểu biết rá»™ng. Há» trở thà nh bạn thân.
Anh ta lại tiến thêm được bước nữa trong cái ngà y mà anh được má»i đến gia đình Kidderminster ăn tối và khiêu vÅ©. Má»™t khách má»i đã từ chối và o phút cuối cùng. Há» tìm kiếm ngưá»i thay thế và bà Kidderminster đã vắt óc suy nghÄ© mà chưa ra.
- Hay chúng ta má»i Stephen Farraday? - Sandra nói nhá».
- Stephen Farraday nà o?
Mẹ biết anh ấy… Anh ấy đã đến đây ăn tiệc tối hôm ná» và con đã gặp lại anh ấy hai hoặc ba lần từ dạo đó Khi được há»i ý kiến, quáºn công Kiddenninster đã đồng ý. Sá»± lá»±a chá»n tháºt tuyệt, cần phải để cho lá»›p trẻ vươn lên.
- Vả lại, ông nói thêm, đây là má»™t chà ng trai rất xuất sắc. Tôi không biết anh ta xuất thân từ đâu nhưng anh ta sẽ nổi tiếng! Stephen sẽ chứng minh Ä‘iá»u đó má»™t cách hoà n hảo.
Phu nhân Kidderminster tuyên bố một cách hà i hước và với một chút nâng đỡ là cái anh chà ng Farraday là một thanh niên rất khá và chúng ta có lợi khi quen biết anh ta.
Hai tháng sau. Stephen quyết định và o cuộc.
HỠngồi trên chiếc ghế, bên bỠsông Serpentine và Mac Tarish ngái ngủ đặt đuôi lên già y của Stephen.
- Sandra, anh ta nói, cô cần phải biết… Cô cần phải biết là tôi yêu cô. Tôi muốn cưới cô là m vợ. Tôi sẽ không dám nói Ä‘iá»u đó vá»›i cô nếu tôi không chắc chắn rằng tôi sẽ nổi tiếng và o má»™t ngà y nà o đó. Cô sẽ không phải đỠmặt vì sá»± lá»±a chá»n cá»§a cô đâu tôi thế đấy?
- Tôi biết Ä‘iá»u đó, cô nói đơn giản.
- Váºy thì cô muốn chứ?
- Thế anh không biết hay sao?
Anh hy vá»ng, nhưng anh không dám chắc.
- Em biết không, anh đã yêu em từ phút đầu tiên, khi anh cố gắng lấy can đảm để Ä‘i qua phòng khách đến nói chuyện vá»›i em… Anh chưa bao giá» sợ đến thế trong Ä‘á»i.
- Em nghÄ© rằng, cô nói, em cÅ©ng váºy, em yêu anh ngay từ giây phút ấy…
Khi Sandra bình thản thông báo rằng cô sẽ cưới Stephen Farraday, cả gia đình Ä‘á»u phản đối. Anh ta là ai? Cô biết gì vá» anh?
Stephen nói rất thà nh tháºt vá»›i quáºn công Kidderminster vá» nguồn gốc cá»§a mình. Anh ta cÅ©ng chưa đến mức tá»± chúc mừng mình nhưng anh ta cÅ©ng thấy rằng đỠcho các dá»± định cá»§a anh ta thà nh công thì việc bố mẹ anh ta đã chết cả là điá»u khá may mắn.
Sau cuá»™c nói chuyện đó, quáºn công Kidderminster nói vá»›i vợ: "Äiá»u nà y có thể xấu hÆ¡n đây?"
Ông biết con gái ông. Ông biết rằng dưới cái vẻ bá» ngoà i dịu dà ng là má»™t ý chà sắt đá. Cô sẽ không chùn bước. Cô thÃch chà ng trai nà y và cô sẽ lấy anh ta?
Vả lại ông nói thêm, anh ta Ä‘ang có má»™t sá»± nghiệp ở phÃa trước. Cố gắng má»™t chút, chúng ta sẽ đưa nó tiến tháºt xa. Äảng Ä‘ang cần những dòng máu má»›i. Và nếu tổng kết lại thì cái anh Farraday nà y không thiếu há»c vấn đâu!
Phu nhân Kidderminster đà nh phải đồng ý. Bà đã mơ ước cho con gái một đám khác tốt hơn.
Phải công nháºn là Sandra khó lấy chồng! Susan thì xinh đẹp. Esther thông minh ná»—i báºt. Diana - cô gái đẹp nhất trong bốn cô đã cưới chà ng quáºn công Harwich, đám tốt nhất trong năm. Còn Sandra không đẹp, rụt rè và nếu chà ng trai trẻ nà y có má»™t tương lai xán lạn như ngưá»i ta nghÄ© thì…
Bà đà nh đầu hà ng.
Chỉ có má»™t Ä‘iá»u, bà thì thầm là phải đẩy nó lên.
Và như váºy là Alexandra Hayle đã kết hợp vá»›i Stephen Leonard Farraday "Có lúc sung sướng cÅ©ng như khi Ä‘au khổ". Má»™t đám cưới to: áo cưới tuyệt đẹp bằng xa tanh và đăng ten Bỉ, sáu cô phù dâu, hai thị đồng nhá», đồ dùng lá»™ng lẫy, bữa tiệc nhá»› Ä‘á»i.
Há» Ä‘i hưởng tuần trăng máºt ở Italie và khi trở vá» há» sống trong ngôi nhà nhá» xinh xắn ở Westminster. Má»™t thá»i gian ngắn sau đó, mẹ đỡ đầu cá»§a Sandra chết, bà để lại cho cô má»™t lâu đà i nhá» tuyệt đẹp xây từ thá»i nữ hoà ng Anne. Äôi vợ chồng trẻ tháºt hạnh phúc. Stephen lao sâu và o cuá»™c sống ở nghị viện vá»›i niá»m hứng khởi vá»›i luôn được Sandra nâng đỡ và khuyên khÃch. Thỉnh thoảng Stephen thấy kinh ngạc vá» sá»± ưu đãi mà số pháºn đã dà nh cho mình. Hiện nay anh thuá»™c vá» phái mạnh nhất phái cá»§a Kidderminster. Äây là sá»± đảm bảo cá»§a sá»± thăng tiến nhanh chóng, sá»± tiếp cáºn chắc chắn má»™t số vị trà mà ở đó tà i năng cá»§a anh sẽ đưa anh trở thà nh má»™t ngưá»i phụng sá»± lá»›n, giá»i giang cá»§a nhà nước và tổ quốc.
Nhiá»u khi ngồi trước bà n ăn, ngắm nhìn vợ, anh âm thầm vui sướng vì đã tìm thấy ở cô, ngưá»i bạn đồng hà nh mà anh luôn mÆ¡ ước. Anh yêu đưá»ng nét trong trắng cá»§a cái cổ, mà u hạt dẻ cá»§a đôi mắt, cặp lông mà y cong rõ nét, vầng trán hÆ¡i cao và cái mÅ©i ương bướng giống mÅ©i ngá»±a. Anh thầm so sánh cô vá»›i má»™t con ngá»±a thuần chúng. Má»™t con ngá»±a Ä‘ua thuần khiết, quý tá»™c và tá»± hà o.
Vá»›i anh đấy là má»™t sá»± kết hợp lý tưởng. Há» cùng suy nghÄ© như nhau, như những đưá»ng thẳng song song để tiến tá»›i cùng má»™t kết luáºn.
Phải, đúng thế, anh chà ng nhá» bé Stephen Farraday ngưá»i đòi há»i nhiá»u ở cuá»™c sống, đã xoay sở không đến ná»—i tồi. Cuá»™c Ä‘á»i anh, tháºt giống Ä‘iá»u anh hằng mong muốn. Anh ta vừa má»›i đến tuổi ba mươi đã có thể ná»—i, không kiêu ngạo là anh nắm thà nh công trong tay.
Cứ như thế, hạnh phúc tuyệt đỉnh, anh ta cùng vợ Ä‘i nghỉ khoảng hai tuần ở Saint-Moritz và ở đó trong tiá»n sảnh cá»§a khách sạn, anh ta đã gặp Rosemary Barton.
Cái việc xảy ra vá»›i anh ta và o ngà y hôm đó, anh không bao giá» hiểu nổi. Như sá»± trả thù hiểm độc cá»§a số pháºn: những câu nói dối trá vá»›i ngưá»i phụ nữ khác đã trở thà nh sá»± tháºt. Anh ta Ä‘i ngang qua gian phòng và đã bị tình yêu đánh gục. Anh đã yêu sâu sắc, ngây dại và điên cuồng như má»™t cáºu há»c trò và như chưa từng thế bao giá».
Anh ta đã luôn cho rằng tình yêu mãnh liệt là không dà nh cho anh. Tình yêu đối vá»›i anh chỉ là những tình cảm thoáng qua hoặc là và i lá»i tán tỉnh nhạt nhẽo. Tình yêu xác thịt cÅ©ng không là m anh quan tâm. Äó là trò chÆ¡i thô thiển, không xứng đáng vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông thanh lịch.
Nếu ngưá»i ta há»i anh có yêu vợ không, anh sẽ trả lá»i "Có chứ!", nhưng anh biết rất rõ rằng anh sẽ chẳng bao giá» lấy cô ta nếu cô ta không có cá»§a hồi môn và không phải là con má»™t gia đình danh giá. Anh yêu cô theo cái nghÄ©a là anh khâm phục cô và mến cô chân thà nh cùng vá»›i lòng biết Æ¡n. Anh biết là anh mang Æ¡n Sandra và không chối cãi món nợ đó. Váºy thế cho nên anh đã rất sá»ng sốt phát hiện ra rằng mình phải lòng Ä‘iên cuồng Rosemary Barton. Nà ng ngá»± trị trong má»i suy nghÄ© cá»§a anh.
Anh luôn nghÄ© đến khuôn mặt xinh đẹp luôn tươi cưá»i mái tóc óng ả mà u hạt dẻ, đưá»ng cong duyên dáng cá»§a thân hình tuyệt mỹ. Anh mất ăn, mất ngá»§. Anh tháp tùng nà ng, Ä‘i trượt tuyết, khiêu vÅ© cùng nà ng và khi anh ôm nà ng và o sát mình, anh hiểu rằng anh khao khát nà ng nhất trên Ä‘á»i.
May thay anh biết giữ gìn để không đỠlá»™ tình cảm cá»§a mình. Không ai Ä‘oán ra, không ai nghi ngá» cÆ¡n khá»§ng hoảng Ä‘au đớn mà anh phải trải qua; Tất nhiên là trừ chÃnh Rosemary.
Gia đình Barton rá»i Saint-Moritz sá»›m hÆ¡n gia đình Farraday tám ngà y. Sau khi há» Ä‘i. Stephen thấy rằng nÆ¡i đó buồn chán và đỠnghị Sandra bá» dở kỳ nghỉ và quay vá» London. Cô chấp thuáºn.
Và mưá»i lăm ngà y sau khi trở vá», anh là tình nhân cá»§a Rosemary.
Äấy là thá»i kỳ lạ lùng nhất trong cuá»™c Ä‘á»i anh ta. Nó kéo dà i sáu tháng. Sáu tháng tuyệt vá»i. Trong thá»i gian đó, Stephen tiếp tục sống như trước, thăm khu vá»±c bầu cá», đặt câu há»i ở nghị viện, phát biểu trong các cuá»™c há»p, nói vá» chÃnh trị vá»›i Sandra. Là m tất cả cái đó mà không ngÆ¡i má»™t giây nghÄ© đến Rosemary.
Sáu tháng, như má»™t giấc mÆ¡ đẹp. Những cuá»™c hẹn trong căn há»™ bé nhá», những cái xiết chặt nồng nà n…
Rối giấc mÆ¡ chấm dứt, anh ta tỉnh dáºy.
Anh ta có cám giác vừa Ä‘i ra từ má»™t đưá»ng hầm dà i và đột ngá»™t nhìn thấy ánh sáng mặt trá»i.
Hôm trước anh ta còn là ngưá»i tình chỉ nghÄ© đến yêu, không lý trÃ. Hôm nay đột ngá»™t anh ta lại trở lại là Stephen Farraday. Má»™t Stephen Farraday má»›i: tá»± há»i mình liệu có nên tăng khoảng cách giữa các lần gặp Rosemary. Sau khi suy nghÄ©, anh thấy mình tháºt thiếu tháºn trá»ng và o thá»i gian cuối. Nếu Sandra nghi ngá» Ä‘iá»u gì…
HỠcùng ngồi ăn sáng và anh ngắm vợ… Không, may quá, cô ấy không nghi ngỠgì hết.
Tuy váºy anh cÅ©ng cần chú ý. Những cái cá»› mà anh đã đưa ra để giải thÃch cho sá»± vắng mặt cá»§a mình không vững chắc lắm. Má»™t số bà vợ đã có thể Ä‘oán ra. Nhưng, hạnh phúc thay, Sandra lại tin tưởng…
Anh ta thở dà i. Rõ rà ng là Rosemary và anh ta đã đùa vá»›i lá»a. Tháºt lạ lùng là anh chồng đã không tá» ra nghi ngá». Mù quáng đến thế, như bao nhiêu ông chồng khác. Anh ta già hÆ¡n nà ng nhưng là m sao mà lại không hẹn vá»›i má»™t cô vợ đáng yêu như thế được?
Anh bắt mình phải nghÄ© sang việc khác, đến bãi chÆ¡i golf. CÆ¡n gió mát rượi thổi trên những đụn cát. Sá»± vui sướng sau má»™t đưá»ng bóng thà nh công. Sá»± quay cuồng cá»§a thân mình sau cú đánh…
Những ngưá»i chÆ¡i Ä‘i từ lá»— golf nà y đến lá»— golf khác, miệng hút Ä‘iếu thuốc má»™t cách Ä‘iá»m tÄ©nh… Những ngưá»i chÆ¡i Ä‘á»u là đà n ông phụ nữ không được phép và o sân golf.
Bất thình lình, anh ta quyết định.
- Hay là chúng ta đi nghỉ và i ngà y ở Fairhaven?
Cô vợ nhìn anh ngạc nhiên:
- Anh muốn à ? Nhưng anh có thể vắng mặt à ?
- Anh có thể biến đi cho đến cuối tuần. Anh cần phải thư giãn.
- Chúng ta có thể Ä‘i ngà y mai. Em sẽ từ chối gia đình Astley và gá»i lá»i xin lá»—i. Còn gia đình Lovat…
- Cũng từ chối đi, em sẽ tìm thấy một cớ nà o đó Anh muốn đi…
Ở Fairhaven, há» lại tìm thấy những thú vui bình thưá»ng cá»§a má»™t kỳ nghỉ mà há» yêu thÃch, ngá»§ trưa dà i trên gác thượng hoặc trong vưá»n, chÆ¡i golf ở Sandley Heath và buổi tối Ä‘i dạo đến táºn trang trại vá»›i Mac Tarish theo sau sát gót. Anh như má»™t ngưá»i ốm bước và o thá»i kỳ hồi phục.
Thế rồi một lá thư đến…
Anh nhÃu mà y khi nháºn ra trên phong bì nét chữ cá»§a Rosemary. Anh đã khuyên nà ng đừng viết thư, Ä‘iá»u đó quá mạo hiểm. Sandra không phải ngưá»i vợ soi mói thư từ cá»§a chồng. Nhưng tại sao lại thiếu tháºn trá»ng như váºy? Còn chưa kể đến sá»± tò mò cá»§a bá»n ngưá»i hầu nữa.
Anh ta và o phòng rồi bá»±c tức xé phong bì. Có nhiá»u trang giấy bên trong.
Anh Ä‘á»c, dần dần lại bị xâm chiếm bởi sá»± quyến rÅ© và mê hoặc cá»§a nà ng. Nà ng yêu anh, nhiá»u hÆ¡n bao giá» hết. Nà ng không chịu được ý nghÄ© là không được gặp anh suốt năm ngà y dà i. Còn anh? Anh chà ng đẹp trai Leopard có nhá»› em gái nhá» Ethiopi không?
Anh ta mỉm cưá»i. Lại má»™t lá»i nói đùa lố bịch!
Nó đã xảy ra và o ngà y anh tặng nà ng má»™t cái váy và ng Ä‘iểm những chấm Ä‘en mà nà ng rất thÃch.
Nghịch ngợm, nà ng đặt tên anh là Leopard và anh đã gá»i nà ng là ngưá»i đẹp Ethiopi cá»§a anh.
Thá»±c sá»± thì nà ng vẫn còn là má»™t đứa trẻ. Tất nhiên là nà ng đã rất đáng yêu khi viết thư dà i đến thế. Nhưng lẽ ra nà ng không nên viết. Cần phải tháºn trá»ng. Sandra không nhắm mắt đâu. Nếu như cô ấy Ä‘oán ra Ä‘iá»u gì… Không, viết thư quá nguy hiểm. Anh đã nói vá»›i nà ng biết bao lần. Nà ng không thể chỠđến khi anh quay lại hay sao? Hai hoặc ba ngà y đâu phải là má»™t thế ká»·?
Lại một lá thư nữa và o hôm sau lúc ăn sáng? Anh rủa thầm khi nhìn thấy nó. Anh cảm thấy Sandra nhìn anh nhưng không nói gì.
Trong buổi sáng, anh lấy xe Ä‘i sang là ng bên, cách 14km. Anh không muốn gá»i Ä‘iện từ trong là ng mình. Anh gặp Rosemary ở đầu dây bên kia.
- Allo. Rosemary hả? Chà o em thân yêu, anh gá»i Ä‘iện để xin em đừng viết thư nữa?
- Stephen, tình yêu cá»§a em! Em tháºt sung sướng được nghe thấy tiếng anh.
- Cẩn tháºn đấy! Nếu ai nghe thấy em nói…
- Chả sao cả… Em nhớ anh quá, tình yêu của em? Anh có nhớ em không?
- Có chứ! Nhưng anh xin em, đừng viết thư nữa? Tháºt thiếu tháºn trá»ng!
- Hãy nói anh có thÃch lá thư cá»§a em không? Anh có hiểu là dù xa cách, em vẫn ở bên anh? Em luôn nghÄ© đến anh Còn anh có nghÄ© đến em không?
- Có nhưng đừng nói Ä‘iá»u đó qua Ä‘iện thoại!
- Tại sao lại không? Tại sao cần những lá»i khuyên tháºn trá»ng như váºy? Quan trá»ng gì cÆ¡ chứ?
- Äây là vì anh nghÄ© đến em, Rosemary. Anh rất lo lắng nếu em gặp rắc rối do lá»—i lầm cá»§a anh.
- Em chẳng quan tâm đến những gì có thể xảy ra, anh biết rồi đấy?
- Phải, em yêu quý. Nhưng anh quan tâm!
- Khi nà o anh v�
- Thứ ba.
- Váºy thì ta gặp nhau thứ tư trong căn há»™ nhé?
- Ờ, á»â€¦ Äồng ý.
- Hãy nói vá»›i em: tình yêu cá»§a em… Anh không thể bịa ra má»™t cái cá»› gì đó để vá»t vá» London hôm nay à ? Nếu anh muốn, anh yêu, thì chắc anh có thể
- Äáng tiếc là không thể được.
- Em sợ rằng sẽ nhớ anh quá!
- Äừng Ä‘iên! Em biết rõ là điá»u đó không có tháºt…
Nói chuyện xong anh ta thấy kiệt sức. Sao đà n bà lại thiếu tháºn trá»ng như váºy? Cần phải là m cho Rosemary hiểu rằng há» cần phải đỠphòng. Và cÅ©ng nên gặp nhau Ãt hÆ¡n. Khó khăn dưá»ng như xảy ra ngay. Anh ta đã có những ngà y rất báºn rá»™n và chỉ có thể dà nh rất Ãt thá»i gian cho Rosemary. Vấn đỠlà nà ng đã tá» ra không thể hiểu Ä‘iá»u đó. Anh đã giải thÃch nhưng nà ng không muốn nghe gì cả.
- ChÃnh trị ư? - Nà ng kêu lên như là điá»u đó không có gì quan trá»ng cá.
Anh phản đối. Nhưng không thể thuyết phục được nà ng. Những việc anh là m không là m cho nà ng quan tâm. Công việc cá»§a anh, ná»—i Ä‘am mê cá»§a anh sá»± nghiệp cá»§a anh, tất cả cái đó tháºt xa lạ đối vá»›i nà ng. Tất cả những gì nà ng muốn là anh nhắc Ä‘i nhắc lại vá»›i nà ng rằng anh yêu nà ng.
- Như trước chứ?… Chắc chắn chứ? Váºy thì hãy nói lại rằng anh yêu em tháºt sự…
Anh nghÄ© rằng, từ lâu nay anh đã nói Ä‘i nói lại vá»›i nà ng, nà ng muốn như váºy để tá»± thuyết phục! Nhưng không! Äấy là má»™t sinh linh tuyệt vá»i, đúng thế, nhưng tháºt là khó nói chuyện được vá»›i nà ng… Sai lầm cá»§a há» là đã gặp nhau nhiá»u quá. Há» cần phải tăng thêm khoảng cách giữa những lần gặp nhau má»™t cách từ từ…
Gợi ý đó là m cho nà ng chồm lên. Không má»™t lý lẽ nà o có thể là m cho nà ng hiểu được. Nà ng không tranh luáºn mà chỉ nhắc Ä‘i nhắc lại:
- Anh không còn yêu em như trước nữa!
Váºy là anh lại phải là m cho nà ng yên lòng và thá» rằng nà ng đã lầm. Và lần nà o cÅ©ng kết thúc bằng việc nhắc lại những ká»· niệm hay những câu mà anh đã nói.
- Anh nhá»› không, anh thân yêu, nà ng nói, cái ngà y mà anh đã nói vá»›i em rằng tháºt dịu ngá»t nếu được chết cùng nhau? ÄÆ°á»£c ngÅ© vÄ©nh viá»…n trong vòng tay nhau? Và anh có nhá»› anh đã nói là tháºt tuyệt nếu chúng ta Ä‘i theo má»™t Ä‘oà n ngưá»i và o sa mạc? Sống chỉ có hai chúng ta giữa cát trắng và xa cách ngà n trùng má»i thứ khác? Không gặp ai, quên Ä‘i tất cả. Tháºt là má»™t giấc mÆ¡!
Anh những muốn nhún vai. Tháºt là những lá»i ngu ngốc thốt ra khi Ä‘ang yêu! Ngưá»i ta đã không nháºn ra Ä‘iá»u đó khi nói chúng, nhưng khi nghe nhắc lại thì… Äà n bà lúc nà o cÅ©ng thÃch gợi lại những Ä‘iá»u ngu ngốc! Có tháºt cần thiết không khi đà n bà luôn nhắc lại cho đà n ông rằng hỠđã ngá»§ xuẩn đến thế nà o khi Ä‘ang Ä‘am mê?
Nhiá»u lần nà ng cÅ©ng đưa ra cho anh những dá»± định luôn luôn vô nghÄ©a. Và dụ má»™t hôm, nà ng đỠnghị anh Ä‘i đến miá»n Nam nước Pháp, rồi nà ng sẽ đến đó gặp anh! Hoặc là đến đảo Corse hoặc Sicile, hai nÆ¡i tuyệt vá»i, chá»— mà há» chắc chắn rằng sẽ không gặp má»™t ngưá»i quen nà o cả.
Stephen phải nói vá»›i nà ng rằng, chẳng có đâu trên trái đất nà y, trừ những xó xỉnh rất tối tăm lạc háºu, mà ngưá»i ta không có nguy cÆ¡ gặp ngưá»i quen hoặc các bạn há»c cÅ© đã không gặp lại nhau từ tám hoánh.
Nà ng bèn trả lá»i bằng má»™t câu là m anh lo lắng:
- Sau cùng thì Ä‘iá»u đó có gì quan trá»ng?
Câu há»i là m anh lạnh sống lưng.
- Em định nói gì?
Nà ng mỉm cưá»i vá»›i anh, nụ cưá»i duyên dáng luôn là m trái tim anh Ä‘áºp nhanh hÆ¡n nhưng trong lúc nà y nó là m anh dá»±ng tóc gáy.
- Leopard thân yêu cá»§a em, nà ng giải thÃch, em vẫn thưá»ng nói là chúng ta tháºt ngốc nghếch phải giấu giếm những gì chúng ta là m. Tháºt không đà ng hoà ng và vô Ãch nữa! Tại sao phải Ä‘au khổ và che giấu khi chúng ta có thể ra Ä‘i cùng nhau? Em ly dị, anh ly dị rồi chúng ta cưới nhau! Thế đấy!
Äối vá»›i anh, Ä‘iá»u đó quả là má»™t tai hoạ! Sạt nghiệp, thân bại, danh liệt là chắc chắn? Nà ng không nháºn ra Ä‘iá»u đó.
Anh nói:
- Anh không để cho em là m như váºy?
Nà ng trả lá»i ngay láºp tức:
- Nhưng anh thân yêu, Ä‘iá»u đó đối vá»›i em có quan trá»ng gì? Em sẽ là má»™t phụ nữ bá» chồng, thì sao nà o? Em mặc kệ má»i lá»i phán xét!
Nà ng chỉ nghÄ© đến bản thân thôi, tháºt ngốc nghếch!
- Äối vá»›i em, nà ng nói tiếp, Ä‘iá»u quan trá»ng nhất trong Ä‘á»i là yêu và được yêu. Má»i ngưá»i nghÄ© gì Ä‘á»u không quan trá»ng! Không quan trá»ng tý nà o!
- Äồng ý, em yêu. Nhưng đối vá»›i anh thì khác. Má»™t vụ bê bôi sẽ là m tan tà nh sá»± nghiệp cá»§a anh.
- Váºy thì, anh đừng là m chÃnh trị nữa! Còn hà ng đống việc khác mà anh có thể là m!
- Äừng nói những Ä‘iá»u ngốc nghếch như váºy!
- Vả lại anh cần gì phải là m việc? Em có tiá»n… Tiá»n cá»§a em chứ không phải cá»§a George? Chúng ta có thể Ä‘i du lịch sống hạnh phúc ở táºn cùng thế giá»›i. Ở những nÆ¡i tháºt tuyệt… Tháºm chà ở những nước mà không ai tá»›i… Em tưởng tượng ra chúng ta, anh và em, trên má»™t hòn đảo giữa Thái bình dương chẳng hạn… Tháºt là kỳ diệu? Mặt trá»i rá»±c rỡ: biển xanh thẳm, san hô trắng?
Biển cả, đại dương bây giá»! Cô ta mê sảng rồi! Cô ta nghÄ© cô ta là ai chứ?
Anh ngắm nà ng bằng con mắt ác cảm. Má»™t cô gái đẹp nhưng vá»›i bá»™ não chim sẻ! Anh như muốn phát Ä‘iên lên, bây giá» anh đã nháºn ra Ä‘iá»u đó. Anh sẽ tá»± giải phóng cho mình và không để nà ng có đủ thá»i gian để phát biểu những Ä‘iá»u tai hại hÆ¡n nữa.
Anh đã tìm ra cách giải quyết như hà ng ngà n đà n ông đã là m trước anh. Anh viết cho nà ng một lá thư là cần phải chấm dứt cuộc phiêu lưu nà y.
Äối vá»›i anh đây là má»™t vấn đỠtrung thá»±c. Anh không muốn là m hại Ä‘á»i nà ng… Hết cả rồi. Và cần phải hiểu.
Và tất nhiên là nà ng đã từ chối hiểu.
Nà ng trả lá»i anh bằng thư. Nà ng vẫn yêu anh như ngà y đầu tiên, nà ng mê đắm anh, nà ng không thể sống thiếu anh. Trong hoà n cảnh nà y nà ng chỉ còn má»™t cách là thú nháºn vá»›i George. Vá» phần anh thì anh phải nói tháºt vá»›i vợ anh.
Lá thư là m anh rụng rá»i. Cô ta đã quyết tâm là m cho anh phát Ä‘iên? Anh dưá»ng như thấy trước má»i việc sẽ diá»…n ra như thế nà o. George biết chuyện sẽ đòi ly dị và Stephen - kẻ tòng phạm sẽ bị gá»i ra trước toà . Phản ứng cá»§a Sandra thì không còn gì phải nghi ngá». Cô ấy cÅ©ng sẽ ly dị. Äấy là má»™t Ä‘iá»u chắc chắn. Anh nhá»› lại má»™t hôm, kể vá» má»™t trong số các bạn gái cá»§a mình. Sandra đã nói: "Cô ấy đã ly dị rồi. Liệu cô ấy còn là m gì khác được khi đã bị chồng lừa dối?" Sandra sẽ không ngần ngại đâu. Cô ấy quá kiêu hãnh để chịu đựng.
Và thế là hết, hết tất cả. Anh ta sẽ bị cô láºp và không còn được nâng đỡ trong đồng đảng cá»§a mình nữa, vụ bê bối sẽ nghiá»n nát anh ta. Tư tưởng bây giá» phóng khoáng hÆ¡n nhưng vẫn còn má»™t số việc mà số đông không tha thứ. VÄ©nh biệt những giấc mÆ¡, những Ä‘am mê! Anh sẽ mất tất cả. Vì sá»± sai lầm cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà .
Niá»m say đắm muá»™n mà ng, muá»™n đến hai mươi năm và sá»± Ä‘iên rồ trong và i tháng sẽ là m há»ng cả Ä‘á»i anh. Anh sẽ mất tất cả.
Tất cả.
Cả Sandra nữa…
Và đột nhiên anh kinh ngạc phát hiện ra đấy là điá»u quý giá nhất mà anh mất. Mất Sandra…
Sandra vá»›i vầng trán hÆ¡i cao và cặp mắt nâu, Sandra, ngưá»i bạn, ngưá»i cùng há»™i. Sandra kiêu hãnh và trung thá»±c cá»§a anh… Không, anh phản đối! Anh không muốn mất Sandra! Anh không thể mất Sandra.
Anh chấp nháºn tất cả, ngoà i Ä‘iá»u đó.
Anh đưa tay lên trán, nó xâm xấp mồ hôi.
Bằng má»i cách anh phải ra khá»i tình thế nà y…
Cần phải là m cho Rosemary hiểu ra lẽ phải!
Nhưng liệu có khả năng không? Rosemary và lẽ phải? Liệu cô ta có hiểu từ ngữ đó không? Hay nói vá»›i cô rằng anh yêu vợ anh? Nhưng không… cô ta sẽ không tin? Cô bé ngốc nghếch tá»™i nghiệp. Và điá»u tệ hại hÆ¡n là cô bám riết lấy anh. Và tháºt là má»™t thảm hoạ, cô lại yêu anh!
Má»™t cÆ¡n Ä‘iên giáºn dâng trà n trong anh: là m anh loá mắt. Váºy còn cách nà o để là m cho cô im lặng: ngáºm mồm lại? Anh cay đắng thú nháºn rằng kết quả đó chỉ có thể thu được vá»›i má»™t liá»u thuốc độc!
Má»™t con ong, dÃnh trong lá» mứt, kêu vù vù.
"Tá»™i nghiệp con váºt, anh nghÄ©. Bị mắc bẫy, như ta váºy… và không biết cách nà o ra khá»i!"
Nhưng tôi vá»›i anh thì có, anh sẽ ra khá»i được.
Bằng bất kỳ giá nà o.
Äầu tiên anh cần phải kéo dà i thá»i gian.
Rosemary phải nằm liệt giưá»ng bởi tráºn cúm.
Anh há»i thăm sức khoẻ nà ng má»™t cách công khai.
CÆ¡n bệnh đúng lúc đó cho anh má»™t thá»i gian tạm nghỉ. Tuần sau há» sẽ ăn tiệc. Sandra và anh, cùng vá»›i gia đình Barton. Má»™t bữa tiệc nhá» nhân sinh nháºt cá»§a Rosemary. Cho đến đó anh có thể yên tâm.
- Em chỉ nói với George sau đó thôi? - Cô tuyên bố. - Nói trước thì thô bạo quá. Anh ấy rất tốt, anh rất vui vỠbữa tiệc nà y.
Nếu như anh nói thẳng thừng với nà ng rằng tất cả đã hết, rằng anh không yêu nà ng nữa!
Không thể được. Cô ta sẽ lên cÆ¡n thần kinh là gá»i George đến cứu. Rồi cô ta sẽ tìm gặp Sandra để nói tất cả. Anh tưởng như nghe thấy tiếng cô sụt sùi "Anh ấy nói là anh ấy không yêu tôi nữa, nhưng tôi biết là không phải váºy? Anh ấy là m như thế là do cao thượng và muốn trung thà nh vá»›i chị, nhưng tôi biết là chị sẽ đồng ý vá»›i tôi là khi hai ngưá»i yêu nhau thì ngưá»i ta không có quyá»n chống lại tình yêu cá»§a há». Vì váºy tôi đến đây cầu xin chị trả lại tá»± do cho anh ấy!".
Lá»i thoại đó hoặc là tương tá»± như thế tháºt khó tránh khá»i. Và Sandra kiêu hãnh và coi thưá»ng sẽ nói đơn giản: "Anh ấy hoà n toà n tá»± do. Tôi không giữ chân anh ấy".
Cô ấy sẽ không hiểu! Nhưng liệu cô ấy phải hiểu thế nà o? Rosemary sẽ đem đến những bằng chứng, những lá thư mà anh đã viết cho nà ng…
Những lá thư ngu ngốc, đầy những lá»i nói Ä‘iên rồ… Những lá thư sẽ cà ng có sức thuyết phục Sandra hÆ¡n khi chưa bao giá» anh nói vá»›i vợ những lá»i như váºy.
Cần phải tìm ra một cái gì đó. Một cách bắt Rosemary phải im lặng.
Tháºt đáng tiếc, anh ta nghÄ© là chúng ta chôn sống cùng thá»i vá»›i gia đình Borgia(1)! Má»™t chút thuốc độc trong cốc cá»§a Rosemary và thế là vấn đỠđã được giải quyết. Rosemary sẽ im lặng má»™t lần và vÄ©nh viá»…n.
Anh ta đã nghÄ© như váºy.
"Có axit cyanhydric(2) trong cốc rượu của Rosemary và có cả trong túi xách tay của cô ta.
Trầm uất thần kinh, nối tiếp một cơn cúm cấp phát"
PhÃa trên mặt bà n, ánh mắt cá»§a anh gặp ánh mắt cá»§a Sandra.
Gần một năm đã trôi qua… và anh vẫn không thể quên.
Chú thÃch:
(1) Borgia: Má»™t dòng há» nổi tiếng trong việc Ä‘iá»u chế và sá» dụng thuốc độc để giết ngưá»i ở Pháp thế ká»· 18.
(2) Axit cyanhydric hay còn gá»i là thạch tÃn, má»™t loại thuốc cá»±c độc.
(Thạch tÃn là oxyt Asenic As2O5, còn Axit cyanhydric, HCN, là má»™t chất hữu cÆ¡, có dạng tinh thể mà u trắng trong suốt, có chút Ãt trong vá» cá»§ mì (cá»§ sắn), do váºy ngưá»i ta bị say khi ăn cá»§ mì. Muối Natri cyanua - NaCN dùng để tách và ng trong các má» và ng khai thác láºu ở Việt nam, gây ra nhiá»…m độc những dòng sông và suối thượng nguồn - chú thÃch cá»§a Mõ Hà Ná»™i)
Tà i sản của khungcodangcap