26-09-2008, 04:29 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Äóa Lan Rừng Nổi Loạn - James Hadley Chase 
			
			 
			
		
		
		
			
			Chương 1 
 
 
 
 
 
1 
 
Má»™t tiếng rú lên đâu đó, xuyên qua các bức tưá»ng đệm, vang lên giữa cÆ¡n bão tố tung hoành làm rung chuyển các cá»a mở cá»§a khu nhà. Tiếng thét, không giống ngưá»i, không phải tiếng kêu Ä‘au khổ, sợ hãi, mà là tiếng má»™t kẻ đần độn, khùng Ä‘iên. Nó bùng ra càng lúc càng cao trong tắc nghẹn rồi chuyển sang Ä‘iệu rá»n rÄ© bi thương cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘iên than vãn vá» số pháºn cá»§a mình. 
 
Lúc ấy cô y tá xinh đẹp xuất hiện nÆ¡i góc tối hành lang rá»™ng chạy xuyên suốt ngôi nhà. Cô mang khay thức ăn, dừng lại trước má»™t cánh cá»a, đặt khay lên chiếc bàn tráng men kê dá»±a vào tưá»ng. 
 
Cùng lúc ấy, má»™t ngưá»i đàn ông rắn chắc, máºp mạp, chiếc hàm Ä‘iểm hai răng vàng, vừa bước đến khúc quanh hành lang, thấy cô y tá liá»n nở nụ cưá»i. Nhưng hắn chuyển ngay sang nhăn nhó: ngưá»i phụ nữ Ä‘iên ở tầng trên vừa kêu rú trở lại. 
 
Hắn vừa kéo lê đôi chân vừa nói: 
 
- Con nhỠlàm tôi điên lên được. Giá như tôi túm được, nó tha hồ mà kêu. 
 
Cô y tá vuốt các lá»n tóc dưới chiếc mÅ© choàng trắng ôm khuôn mặt xinh xắn: 
 
- á»’ lúc nào cÅ©ng chỉ là số 10 thôi! Cứ trá»i giông là cô ta rú lên như thế. Nhốt cô ta giữa các bức tưá»ng có nệm chắn là phải thôi. 
 
- Äáng lẽ phải cho nó ngá»§ Ä‘i, - ngưá»i máºp mạp nói. – Nó làm tôi khiếp quá. Biết thế này tôi không nháºn làm ở đây. 
 
- Không nên quan tâm đến Ä‘iá»u đó, anh Joe ạ, - cô y tá thản nhiên nói. – Ở nhà thương Ä‘iên thì chỉ có thế thôi chứ có gì nữa đâu? 
 
Joe lắc đầu: 
 
- Không phải đâu. Nó làm đầu óc tôi rối tung lên. Sáng nay nó muốn móc mắt tôi, cô chưa biết sao? 
 
- Ai cÅ©ng biết rồi. – Cô y tá trả lá»i nhạo báng. – Hình như lúc đó anh run lên như tàu lá! 
 
 
- Tôi không có cách nào khác là nốc cả ly cô-nhắc cá»§a bác sÄ© Travers. – Joe gắng gượng mỉm cưá»i. – Thế mà lão còn nhạo tôi nữa. – Rồi hắn im lặng má»™t lúc, nén ná»—i cay đắng và tiếp. – Cô có nghe tiếng gió thổi không? Cảnh ở đây đã thừa ảm đạm mà gió còn rên như hồn ma kêu khóc. 
 
- Anh cứ Ä‘á»c sách mãi. – cô y tá nói. – Tôi thì không ưa tiếng gió nổi lên. 
 
Tiếng kêu cá»§a ngưá»i Ä‘iên bá»—ng đổi khác: bây giá» là từng loạt tiếng cưá»i chát chúa, dồn dáºp, không vui, không buồn, không có dấu vết gì cá»§a sá»± sống, nghe mà sởn da gà, nhất là vào lúc giông tố nổi lên như thế này. 
 
- Cô có ưa tiếng cưá»i đó không?. – Joe há»i, miệng khô khốc, mắt lÆ¡ láo. 
 
- CÅ©ng thế thôi, - cô y tá trả lá»i vá»›i vẻ dạn dị. – Ngưá»i Ä‘iên giống như đứa trẻ, há» kêu thét như thế chỉ là má»™t cách phát biểu thông thưá»ng thôi. 
 
- Con nhỠđó phát biểu hay lắm! Äáng phục đấy! 
 
Má»™t thoáng im lặng, rồi cô y tá lên tiếng há»i: 
 
- Lúc này anh có báºn không? 
 
Joe nhìn cô, dáng suy nghÄ©, ná»a giá»…u cợt ná»a thân máºt, rồi tiến lại há»i: 
 
- Sao? Má»i à? 
 
Cô y tá cưá»i lên, làm vẻ tiếc rẻ: 
 
- E rằng không phải đấy, Joe. Tôi còn phải mang 8 phần ăn tối nữa. Ãt ra phải mất má»™t tiếng đồng hồ. 
 
Joe hÃt mÅ©i, mắt nhìn vào mâm thức ăn: 
 
- Này, há» nuôi bá»n Ä‘iên khá quá. – hắn vừa nói vừa nhón má»™t cá»ng cần tây trong tô canh, nhai nhấm nháp. – Trước khi vào đây, tôi cứ tưởng ngưá»i ta tá»ng thịt sống qua hàng rào sắt cho há» chứ. 
 
- Chớ động vào bữa ăn tối của bệnh nhân!. – cô y tá la lên. – Cung cách gì lạ thế! Ở đây không ai cư xỠnhư thế cả. 
 
- ÄÆ°á»£c thôi. – Joe không chút mếch lòng. – Ngon lắm. Vá»›i lại con nhá» Ä‘iên kia vá»›i cả đống tiá»n, không cần ngá»n rau này má»›i làm nó nóng ngưá»i lên đâu. 
 
- Này, này! Hình như anh biết hết má»i chuyện rồi. 
 
Joe liếc nhìn cô y tá: 
 
- á»’, cô biết đấy. Không có gì qua mắt tôi đâu. Lúc nào bác sÄ© Travers rống lên trong máy Ä‘iện thoại là tôi cÅ©ng áp tai vào khóa cá»a nghe hết. Sáu triệu đô la đấy! Cá»§a Blandish để lại cho cô ta phải không?. – Äôi môi hắn chúm lại huýt má»™t tiếng sáo nhẹ. – NghÄ© xem... Sáu triệu! 
 
Cô y tá cầm khay ăn lên: 
 
- Äể tôi làm tiếp công việc. Nào, tối nay tôi không gặp anh ư?. – Cô nhìn vá»›i vẻ láu lỉnh. – Anh định nằm không cả buổi tối nay à? 
 
Joe nhìn như muốn lột trần cô ra: 
 
- Äồng ý. Tám giá», nhưng nhá»› đừng để tôi đợi nhé. Chúng ta ra ngoài xe hÆ¡i ở gara. Nếu không có việc gì khác thì tôi có thể dạy cô lái xe được. – Hắn nháy mắt. – Thế còn hÆ¡n là uống ruợu. 
 
Hắn bước Ä‘i, báºn kéo lê tấm thân máºp mạp không còn nhá»› gì đến sá»± chinh phục nữa. 
 
Cô y tá nhìn theo hắn thở dài, tay sá» chiếc chìa khóa treo vòng ngang lưng thân mình. Trên lầu má»™t ngưá»i Ä‘iên lại rú lên. Hình như cô ta đã lấy lại sức lá»±c vì tiếng kêu thét át cả tiếng mưa ào ào Ä‘áºp vào tưá»ng. Gió đã dịu dần, rá»n rÄ© trong ống khói nhà bếp. 
 
Cô y tá mở cá»a bước vào má»™t gian phòng bày đồ đạc sÆ¡ sài. Má»™t cái bàn kim khà kê gần cá»a sổ, má»™t chiếc ghế dá»±a kê trong ra cá»a, ả 2 Ä‘á»u được vÃt chặt vào sàn. Trên trần, má»™t ngá»n đèn có khung sắt bao quanh. Tưá»ng màu xanh dịu được đệm lót dầy. Chiếc giưá»ng kê sát tưá»ng ỡ mãi phÃa trong có má»™t ngưá»i đàn bà hình như Ä‘ang ngá»§. Äầu óc cô y tá lúc ấy vẫn còn nghÄ© ngợi vá» Joe, cô đặt khay thức ăn lên bàn, bước lại gần giưá»ng, gá»i cá»™c lốc: 
 
- Dáºy Ä‘i! Giá» này cấm ngá»§! Này dáºy Ä‘i, bữa tối đây! 
 
Thân hình ngưá»i trên giưá»ng không cỠđộng và bá»—ng nhiên cô y tá thấy rá»n rợn. 
 
- Dáºy Ä‘i kìa!. – Cô lặp lại, giá»ng cứng rắn hÆ¡n và lấy ngón tay đẩy vào ngưá»i nằm. Nhưng cô chỉ nháºn ra chiếc gối bông má»m và chợt hiểu... Cô rùng mình, giáºt chiếc chăn ra. Vừa thấy chiếc gối và chiếc chăn quấn trên giưá»ng thay chá»— ngưá»i bệnh nằm thì những ngón tay cứng như sắt từ gáºm giưá»ng thò ra nắm lấy cổ chân lôi mạnh làm cô báºt ngá»a ngưá»i. 
 
Cô nghẹn tiếng kêu và trong má»™t khoảnh khắc tưởng như vô táºn, cố gượng lấy lại thăng bằng nhưng vẫn ngã lăn ra, đầu và lưng Ä‘áºp lên tấm thảm rất mạnh làm cô phát nôn má»a. Cô hoảng hốt, không nghÄ© ra được kế gì, thế rồi cảm thấy mình Ä‘ang đứng trước má»™t con bé Ä‘iên nguy hiểm, cô lấy can đảm gượng đứng dáºy. Cô mÆ¡ hồ thấy má»™t cái bóng Ä‘en cúi xuống, tay chân cô không cỠđộng được, chỉ có thể rên lên những tiếng hãi hùng. Liá»n đó cái mâm vá»›i thức ăn, bát đĩa úp mạng lên mặt cô. 
 
2 
 
Ngưá»i Ä‘iên trên lầu má»™t lại cất lên cưá»i, tiếng cưá»i ngây dại, thê thảm như tiếng tru cá»§a chó rừng. Joe co đầu lại như sợ ai Ä‘áºp, rảo bước dá»c theo hành lang dài tối Ä‘en và bước xuống thang đến tầng hầm. Hắn sung sướng khi đến được phòng Sam Garland, ngưá»i lái xe cá»§a bác sÄ© Travers. 
 
- Tháºt là má»™t đêm ghê rợn nhất. – Joe tiếp lá»i và đến ngồi cạnh lò lá»a. – Trên kia có má»™t con mẹ cưá»i rống lên đủ cho mày nổi da gà đấy. Tao phát Ä‘iên lên được. 
 
- Ta nghe rồi. Này, nếu như cô ta thoát ra được và lén đến đây thì sao nhỉ?. – Garland cưá»i gượng. – Mày có nghÄ© đến chuyện đó không Joe? Cô ta có thể lẻn đến đây trong đêm tối và cầm dao cứa cổ chúng ta. Chà, có chuyện cho cô ta cưá»i đấy! 
 
Nhưng Joe không nghe nữa, hắn Ä‘ang cúi vá» phÃa trước nhìn ra ngoài cá»a. Garland ngạc nhiên há»i: 
 
- Cái gì đấy? 
 
- Hình như có ai đi đằng kia!. – Joe thì thầm. 
 
- Chắc là Boris Carloff. – Garland nói nhưng không mỉm cưá»i nữa. – Ra ngoài Ä‘i, xem ai dấy. 
 
- Mày ra Ä‘i. – Joe nói nhá». – Cho vàng tao cÅ©ng không ra! 
 
Rồi hai ngưá»i cùng nÃn lặng. 
 
Má»™t bàn tay sá» soạng nÆ¡i cá»a lá»›n và có tiếng miếng ván kêu lên. Tiếng chân bước nổi lên ngoài hành lang khiến há» vùng dáºy. Vài giây sau, tiếng cánh cá»a sau Ä‘áºp lại và má»™t luồng gió lạnh ùa mạnh vào hành lang. Joe há»i: 
 
- Ai đấy nhỉ? 
 
- Chắc có ai đó đi ra ngoài, đồ nhát gan! 
 
Garland càu nhàu và nằm xuống. – Thế mày tưởng là ai? Cứ thế này thì mày làm tao lộn tiết lên mất. 
 
Joe đưa tay lên vuốt tóc công nháºn: 
 
- á»’! Không hiểu sao tối nay tao rối quá. Chỉ tại nghe con nhá» rống lên, lại thêm cÆ¡n giông ná»a. 
 
Hắn vẫn nhìn vá» phÃa cá»a lắng nghe. Garland cáu kỉnh: 
 
- Äừng hoảng hốt nữa không thì tao lại phải nhốt mày đấy. 
 
- Im!. – Joe nói. – Lần này mày nghe gì không? Chó. Nghe đi! 
 
Má»™t con chó tru lên ghê rợn đâu đó trong vưá»n. Gió đưa giá»ng rá»n rÄ© Ä‘i xa. Garland khó chịu nói: 
 
- Nếu con chó muốn tru thì sao nó lại không có quyá»n tru lên? 
 
- Không phải đâu. – Joe nói mặt mày căng thẳng. – Con chó chỉ tru như thế khi nó sợ thôi. 
 
Hai ngưá»i lắng nghe tiếng chó rá»n rÄ© và bá»—ng nhiên Garland cÅ©ng thấy rùng mình. Hắn nổi giáºn nói: 
 
- Lạ tháºt, đến lượt tao rồi. – Hắn đứng dáºy đến bên cá»a sổ nhìn ra đêm tối. – Không có gì hết. Ta ra ngoài má»™t lát Ä‘i. Xem thá» tại sao chó lại tru? 
 
- Thôi, chịu thôi. Tối quá, Các vàng cũng không. 
 
Bá»—ng chuông réo giáºt giá»ng, nổi lên khiến Joe báºt dáºy. Garland kêu lên, thá»c tay vào áo: 
 
- Báo động! Äi, Joe, nhanh lên! 
 
- Báo động à?. – Joe ngẩn ngưá»i, má»™t cảm giác lạnh chạy suốt sống lưng lên đến chân tóc. – Báo động cái gì thế? 
 
- Má»™t tên Ä‘iên trốn. – Garland xô Joe tung ngưá»i ra cá»a. – Mày thÃch hay không cÅ©ng phải ra thôi. 
 
- Äúng là tại sao con chó lại tru lên. – Joe nói và từ từ bước ra. Nhưng Garland đã chạy dá»c hành lang và Joe sợ ở lại má»™t mình cÅ©ng Ä‘uổi theo cho kịp 
 
Con chó vẫn tru lên giữa tiếng mưa gió xô bồ, ào ạt. 
 
 
Cảnh sát trưởng Kamp giÅ© nước trên chiếc mÅ© dạ rồi theo cô y tá vào văn phòng bác sÄ© Travers. Ông bắt tay ngưá»i bác sÄ© vừa tiến tá»›i: 
 
- Lại có chuyện không ổn ở đây, phải không bác sĩ? Bệnh nhân của ông bỠtrốn? 
 
Travers gáºt đầu xác nháºn. Mắt ông hằn sâu lá»™ vẻ lo lắng. Ông nói: 
 
- Nhân viên cá»§a tôi Ä‘ang Ä‘i tìm nhưng chúng tôi cần má»i sá»± giúp đỡ. Chuyện tháºt đơn giản: con nhá» trốn ấy rất nguy hiểm. 
 
Cảnh sát trưởng đưa tay sá» ria, mắt lá»™ vẻ ngạc nhiên, dò há»i: 
 
- Chuyện này có hợp pháp không? 
 
- Tôi lâm vào má»™t tình thế tháºt khó! Nếu chuyện này lá»™ vá»›i giá»›i báo chà thì tôi sạt nghiệp. HÆ¡n nữa, bệnh nhân là ngưá»i mà tôi không được quyá»n để sổng. 
 
- Tôi sẽ hết sức giúp ông. Cứ tin ở tôi. 
 
- Tôi biết. – bác sÄ© Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, rồi nói tiếp. – Nữ bệnh nhân là ngưá»i kế nghiệp John Blandish. Ông hiểu không? 
 
Kamp nhÃu mày: 
 
- John Blandish? Cái tên nghe quen quen. Có phải là nhà triệu phú có ngưá»i con gái bị bắt cóc 20 năm vá» trước không? 
 
- Äúng đấy. Chúng ta phải bắt cô ta lại trước khi tin này loan ra ngoài. Xin ông lưu ý đến sá»± ồn ào quanh cái chết cá»§a John Blandish năm ngoái! Nếu chuyện này lá»™ ra thì tiếng ồn năm ngoái tái diá»…n và tôi chỉ có cách đóng cá»a. 
 
- Bác sÄ© yên tâm. – Kamp bình tÄ©nh nói. – Chúng tôi sẽ bắt lại được cô ta. – Ông vuốt hàm ria và nói tiếp. – Bác sÄ© nói cô ta là ngưá»i kế nghiệp cá»§a John Blandish. Sao ông ta lại để gia tài cho má»™t ngưá»i Ä‘iên? Tháºt khó hiểu quá! 
 
- Cô ta là cháu ngoại... cháu ngoài hôn thú. – Travers hạ giá»ng. – Chuyện này chỉ nói riêng vá»›i ông thôi đấy. 
 
Kamp vụt nhá»m dáºy: - Ông nói sao? 
 
- Cô gái Blandish bị má»™t tên bụi Ä‘á»i bắt cóc, tên này bị truy tố vá» tá»™i giết ngưá»i. – Travers ngáºp ngưng hồi lâu má»›i nói. – Cô ta đã ở vá»›i tên cướp má»™t thá»i gian dài. Sau đó cô ta nhảy qua cá»a sổ tá»± váºn, ông nhá»› chứ? – Ờ, tôi có biết. – Kamp nói vẻ nôn nóng. 
 
- Nhưng có má»™t Ä‘iá»u mà ông không biết, đó là việc cô ta sinh má»™t đứa con gái rồi má»›i chết. Cha đứa bé là tên bắt cóc: Grisson! 
 
Kamp huýt sáo miệng: 
 
- Và hơn nữa, bệnh nhân của ông... là con bé ấy phải không? 
 
Travers xác nháºn: - Con bé Carol giống mẹ như đúc nên Blandish không chịu được má»—i khi nhìn nó. Nó sống ở nhà cha mẹ nuôi, Blandish không bao giỠđến thăm nhưng không để nó thiếu thốn thứ gì. Vì ngưá»i cha là má»™t tên nguy hiểm nên phải dè chừng cả Carol. Tám năm đầu, không có dấu hiệu gì tá» ra con bé thừa hưởng tÃnh tình hung bạo cá»§a cha nó cả. Nhưng ngưá»i ta vẫn phải trông chừng và khi được 10 tuổi, nó bá»—ng trở chứng không chÆ¡i vá»›i bạn bè nữa, trở nên âu sầu, thỉnh thoảng nổi cÆ¡n hung dữ, nóng giáºn. Ngưá»i ta báo cho Blandish gá»i má»™t y tá đặc biệt đến săn sóc nó. Vì thế nó càng nổi giáºn và không thể nào để nó ở bên cạnh ngưá»i yếu hÆ¡n nó. Äến 19 tuổi, ngưá»i ta nhốt nó vào bệnh viện. Từ đó, chÃnh tôi chữa cho nó, đã năm năm rồi. 
 
- Ông vừa nói đến chữ “nguy hiểm†là vì sao? 
 
- Tháºt khó trả lá»i. Các chuyên viên trông coi cô ta lúc nào cÅ©ng phải đỠphòng. Ông chá»› nghÄ© là lúc nào cô ta cÅ©ng nổi xung nguy hiểm đâu. Lúc thưá»ng, đó là má»™t cô gái duyên dáng, xinh đẹp. Cô ta tá» ra tháºt bình thưá»nng trong nhiá»u tháng nên chuyện nhốt cô ta bên trong cá»a sắt là việc làm quá độc ác. Thế rồi không có dấu hiệu gì báo trước, cô ta tấn công ngưá»i canh giữ nào đứng cạnh cô. Má»™t ca Ä‘iên tháºt lạ lùng, má»™t hình thức nhị trùng nhân cách. – Thấy Kamp há miệng nhìn, bác sÄ© nói tiếp. – Äây là trưá»ng hợp hai con ngưá»i hung dữ, lương thiện ở cùng trong má»™t thân xác. Hình như có má»™t miếng sắt Ä‘áºp vào đầu cô ta mà khi không khiến cô ta trở thành kẻ hung ác, có ý muốn giết ngưá»i. Buồn nhất là ở cô ta không có dấu hiệu gì báo trước rằng cô ta là má»™t kẻ nguy hiểm. Như tôi đã nói vá»›i ông, nếu cô ta được tá»± do... thì Carol sẽ tấn công bất cứ ai vá»›i má»™t sức mạnh hung dữ lạ thưá»ng. Khi nổi cÆ¡n, cô ta có thể đánh gục bất cứ ngưá»i đàn ông nào. 
 
- Cô ta đã giết ai chưa? – Kamp há»i, vẫn mân mê bá»™ ria. 
 
Chưa, nhung đã có trưá»ng hợp xảy ra khiến phải nhốt cô ta. Lần vừa qua là khi cô ta thấy ngưá»i ta Ä‘áºp má»™t con chó. Cô ta rất yêu súc váºt. Ngưá»i nữ y tá chưa kịp làm gì hết đã thấy cô ta nhảy tá»›i cào vào mặt ngưá»i kia. Tay cô ta tháºt ghê gá»›m, ngưá»i ấy há»ng má»™t mắt trong vụ đó. Cô y tá và vài ngưá»i có mặt lúc đó phải vất vả lắm má»›i lôi được cô ta ra. Không có há» thì chắc cô ta đã giết gã kia rồi. Gã này đâm đơn kiện và chúng tôi buá»™c phải nhốt cô ta lại. Vụ này đã ổn thá»a nhưng khá tốn kém cho Blandish. Và bây giá» thì tha hồ cô ta muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, ai gặp cô ta chắc không ngá» là há» có thể bị nguy hiểm. 
 
- Chà, má»™t trưá»ng hợp gay go. – Kamp kêu lên. – Thế nhưng, trá»i Æ¡i, đâu có dá»… tìm ra cô ta giữa cÆ¡n giông bão này! 
 
- Phải tìm cô ta tháºt nhanh và kÃn tiếng - Travers nói. – ông nên biết là bản chúc thư cá»§a Blandis vừa đến thá»i gian có hiệu quả là việc quản lý gia tài cá»§a cô ta phải chuyển qua má»™t há»™i đồng quản trị. Gia tài đó trên 6 triệu đô la. Nếu ngưá»i ta biết Carol thoát ra Ä‘i lang thang trong vùng thì bất cứ tên khốn nạn nào cÅ©ng muốn chá»™p lấy cô ta để kiếm tiá»n. 
 
- Nhưng nếu gia tài đó có ngưá»i quản lý rồi thì số tiá»n coi như đã yên ổn chứ gì? 
 
- Không đâu. Luáºt pháp ở bang này hÆ¡i lạ. Nếu má»™t ngưá»i Ä‘iên thoát ra ngoài bệnh viện sống tá»± do trong 14 ngày thì muốn nhốt lại, phải qua má»™t há»™i đồng y tế xét. Thêm nữa, trong di chúc cá»§a Blandish thì nếu cháu ngoại ông ra rá»i bệnh viện, không bị nhốt lại thì cô ta được hưởng ngay gia tài và những ngưá»i quản trị sẽ không còn lý do lưu lại ná»a. Blandish tin rằng cô cháu không thể nào khá»i bệnh được... Tôi nghÄ© ông ta đã hối tiếc là không săn sóc cô cháu lúc nhá» nên bây giá» muốn chuá»™c lại lá»—i lầm. 
 
- Như thế có nghÄ©a là nếu sau 14 ngày nữa mà không tìm ra cô ta thì ông không được quyá»n giữ cô ta ở lại đây phải không? 
 
- Trừ phi có lệnh cá»§a tòa án cho phép và lệnh này phải có chữa ký cá»§a hai bác sÄ©, không kể các giấy chứng nháºn trước kia nữa. Còn nếu cô ta Ä‘i qua bang khác thì giấy tỠđó không có giá trị gì hết. 
 
- Váºy phải tìm ra cô ta tháºt nhanh. – Kamp nói. – Cô ta có mang tiá»n không? 
 
- Không. 
 
- Ông có bức ảnh của cô không? 
 
- Không. 
 
- Ông cho biết nhân dạng của cô gái này. – Kamp vừa nói vừa rút ra quyển sổ nhàu nát. 
 
Travers xịu mặt: 
 
- Tháºt khó tả. Thế này: tôi chỉ có thể nói là cô ta cao khoảng 1,65 mét, tóc hung, mắt xanh to. Cô ta đẹp lạ lùng, thân hình đầy đặn, duyên dáng. Cô ta thưá»ng nhìn ngưá»ii khác má»™t cách tháºt lạ, mắp hÆ¡i sụp xuống vá»›i vẻ ranh mãnh khó chịu. Cô ta hay máy môi bên phải, hình như đó là dấu hiệu duy nhất bên ngoài vá» sá»± khá»§ng hoảng tinh thần. 
 
Kamp vừa ngoáy trong sổ vừa lầm lầm: 
 
- Còn dấu hiệu nào đặc biệt nữa không? 
 
- Má»™t vết sẹo hình ngôi sao trên cưá»m tay trái. Lúc má»›i vào đây cô ta lên cÆ¡n và định cắt mạch máu tá»± tá». Lạ kỳ nhất là mái tóc, mái tóc hung chưa bao giá» tôi nhìn thấy. Tháºt đẹp, màu tóc tinh tế không gì tả nổi. 
 
- Khi trốn cô ta ăn mặc ra sao? 
 
- Ở đây thiếu má»™t áo dài len xang Ä‘áºm và đôi giày tháºt chắc. Ngoài ra ngưá»i tài xế vừa phát hiện bị mất cái áo mưa hắn treo trên hành lang ngoài cá»a phòng, chắc cô ấy lấy Ä‘i. 
 
Kamp đứng lên: 
 
- OK. Ta có thể bắt đầu. Tôi sẽ ra lệnh cho cảnh sát chặn các đưá»ng trong khi đó ta tổ chức cuá»™c lùng trên các vùng trên các vùng đồi quanh đây. Bác sÄ© đừng lo, chúng tôi sẽ tìm ra. 
 
Khi xe của cảnh sát trưởng đi xa rồi thì Travers có linh cảm hỠsẽ không bao giỠtìm lại được Carol. 
3 
 
Chiếc xe cam nhông cháºm lại và dừng trước cá»a quán Andy. Nick Burns khó nhá»c bước ra khá»i ghế ngồi, trượt lên vÅ©ng nước, cúi đầu tránh gió và mưa quất tá»›i. Hắn đẩy cá»a lần mò tìm lối Ä‘i trong căn phòng nồng nặc hÆ¡i nóng và khói thuốc rồi bước đến má»™t cái bàn ở gần lò lá»a. 
 
Ông chủ quán Andy thân mình đầy mồ hôi, vui vẻ: 
 
- Chào Nick! Rất sung sướng được gặp lại anh. Chà, bết quá! Anh không đi đâu đêm nay phải không? Ai cũng nghỉ lại hết. Có chỗ cho anh đấy. 
 
- Tôi phải Ä‘i. – Nick nói, mặt dài ra vì mệt nhá»c, mắt nặng ná». – Cho má»™t ly cà phê Andy, và lẹ lên, mai tôi phải có mặt ở Oakville rồi. 
 
- Dóc tổ!. – Andy nói vá»›i giá»ng coi thưá»ng. Lão biến Ä‘i rồi quay lại ngay vá»›i tách cà phê. – Dân chạy xe các anh toàn loại Ä‘iên hết. Tại sao không ngá»§ má»™t giấc? Tôi cam Ä‘oan là anh đã thức từ ngày này sang ngày khác rồi. 
 
- Äúng váºy!. – Nick vừa nói vừa đổi thế ngồi. – Mưa dá»… sợ! 
 
- Suốt đêm đấy! Nên cẩn tháºn, anh bạn ạ. 
 
- Hẳn rồi. Thôi chào. Hẹn lần sau nếu tôi gặp được món hàng béo bở. 
 
- ÄÆ°á»£c mà!. – Andy nói giá»ng thân máºt. – Lên núi nhá»› mà mở mắt ra. – Lão nhặt tiá»n cá»§a Nick vừa ném lên bàn. – Tạm biệt Nick! 
 
Sau ly cà phê ấm ngưá»i, Nick lại thấy lạnh khi ngồi vào cabin, nhưng thấy đầu óc đã tỉnh hẳn. Hắn mở máy, nhấn ga, chiếc cam nhông ầm ầm lao vào đêm mưa giông. 
 
Bá»—ng hắn nghiêng ngưá»i nhìn vào đêm tôi tối, phÃa trước là má»™t cô gái đứng bên bỠđưá»ng. Hình như cô gái không biết đến trá»i mưa và không cỠđộng khi thấy chiếc xe lao tá»›i. 
 
Nick cho xe Ä‘áºu ngay trước mặt cô gái. Hắn chỉ thấy lá» má» má»™t cô gái không mÅ© nón, tóc bết vào mặt vì mưa. Nick lạ lùng và ngạc nhiên, hắn rống lên qua tiếng gió: 
 
- Cô lên xe không? 
 
Hắn mở cá»a xe. Cô gái không nhúc nhÃch. Hắn nháºn ra khuôn mặt nhợt nhạt và cảm thấy má»™t đôi mắt vô hình dò xét mình. Hắn láºp lại: 
 
- Cô lên xe không? Cô làm gì ở đây? Không thấy trá»i mưa sao? 
 
- Vâng, để tôi lên. – giá»ng cô gái Ä‘á»u Ä‘á»u, dá»ng dưng. Hắn nghiêng mình nắm tay kéo cô gái lên ngồi cạnh, nói: 
 
- Mưa... mưa dữ quá! 
 
Hắn chồm qua cô gái kéo xáºp cá»a. Dưới ánh đèn má» trong cabin, hắn nháºn ra cô mặc chiếc áo mưa đàn ông. Cô nói: 
 
- Ồ, một đêm tồi tệ quá! 
 
- á»’, đúng váºy. – Nick lặp lại, vẫn còn thắc mắc. Hắn nhấn ga, chiếc xe gầm lên sang số và con đưá»ng loang loáng ánh đèn, chiếc xe chạy giữa đêm tối. 
 
Hình như có tiếng chuông yếu ớt từ xa vẳng tới. Hắn vểng tai nghe. - Gì thế? Tiếng chuông à? 
 
- Äó là tiếng chuông báo động trong nhà thương Ä‘iên. – cô gái trả lá»i. – Có kẻ nào vừa trốn thoát nÆ¡i ấy. – Rồi cô gái cưá»i, tiếng cưá»i âm vang làm Nick thấy khó chịu. 
 
Tiếng chuông theo gió đuổi theo xe. 
 
- Cô nói có kẻ Ä‘iên trốn à?. – Nick há»i giá»ng ngạc nhiên. Hắn tháºn trá»ng dò tìm trong bóng tối, cứ sợ có má»™t bóng ngưá»i la hét vung vẩy từ trong bụi ráºm nhảy nhào ra trước xe. – Nhất định cô thấy mừng khi tôi đến phải không? Cô Ä‘i đâu? 
 
- Äâu cÅ©ng được!. – Cô gái trả lá»i, nghiêng mình phÃa trước cố sức nhìn qua tấm kÃnh ròng ròng nước mưa. Ãnh đèn sáng cá»§a bản đồng hồ chiếu lên 2 bàn tay thon dài mảnh mai và Nick nhìn thấy nÆ¡i cổ tay trái cô gái có má»™t vết sẹo sâu và trắng nhợt. Nick nghÄ© “Gần nÆ¡i động mạch, chắc cô ấy phải sợ lắm khi bị như váºy.†
 
- Äâu cÅ©ng được ư?. – Nick lặp lại. – Chà, xa lắm! 
 
- Lúc này tôi không biết vỠđâu, tôi không là ai hết!. – Cô gái nói giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u, cứng cá»i lá»™ rõ ý tưởng cay đắng. 
 
- Kiểu này là kiểu bảo mình tá»± lo lấy thân thôi. – Nick nghỉ rồi cất tiếng. – Không phải tôi tò mò đâu. Tôi Ä‘i Oakville, không biết có cùng đưá»ng vá»›i cô không? 
 
- ÄÆ°á»£c thôi. – Cô vẫn nói giá»ng dá»ng dưng rồi im bặt. 
 
Xe bắt đầu lên dốc, máy nóng lên tràn hÆ¡i ná»±c ná»™i khắp cabin. Nick vẫn tiếp tục lái, càng lên cao càng thấy buồn ngá»§, như là lúc đỠđẫn bên bếp lá»a. Hắn buồn ngá»§, Nick lái xe như cái máy quên cả cô gái ngồi cạnh bị xóc giáºt lên như má»™t con búp bê. 
 
Äã bốn ngày ròng rã hắn chỉ ngá»§ được có 6 tiếng đồng hồ nên kiệt sức. Mắt cứ muốn nhắm lại nhưng hắn vẫn giữ đầu thẳng và nhìn đưá»ng qua khe mi mắt. Rồi hắn không giữ được, gục đầu trên vô lăng. Hắn tỉnh ngay, lầm bầm chá»i rá»§a. LỠđưá»ng như dồn vá» phÃa hắn. Hắn bám lấy vô lăng, chiếc cam nhông lết bách rÃt lên... Bánh xe ngoài leo lá» má»™t chút rồi trở lại xuống đưá»ng. Chồng giá» trái cây phá»§ dưới bạt rung rinh tháºt nguy hiểm. Má»™t thoáng như là má»™i cÆ¡n ác mông. Nick tưởng xe láºt nhưng nó lấy lại được thăng bằng và tiếp tục lăn bánh. 
 
- Lạy chúa! Xin lá»—i. – hắn lắp bắp, hú vÃa. – Chắc là tôi vừa chợp mắt. – hắn liếc nhìn cô gái tưởng cô sợ chết Ä‘iếng nhưng vẫn thấy cô nhìn qua kÃnh chắn lặng lẽ, bình tÄ©nh như không có gì xảy ra hết. Hắn há»i: 
 
- Cô không sợ ư? Suýt nữa thì chúng ta toi mạng. 
 
- Cái chết phải không?. – Cô gái nói rất nhá» (hắn phải cố gắng lắm má»›i nghe được qua tiếng gió Ä‘áºp vào xe). – Anh có sợ chết không? 
 
Nick nhăn mặt: 
 
- Äi trên xe không nên nói như váºy, xui lắm Ngày nào chẳng có ngưá»i lái xe bá» mạng.... 
 
Hắn giảm tốc độ Ä‘i vào đưá»ng cua. Xe Ä‘i vào đưá»ng núi. 
 
- Äến lúc phải leo đèo rồi. – hắn tiếp, hÆ¡i nhổm dáºy để nắm chắc tay lái. – Cô xem: con đưá»ng chó chết này đáng nhìn lắm. 
 
Xe Ä‘i vào khúc đưá»ng hẹp: bên phải là bức tưá»ng núi đá, bên trái là vá»±c sâu đổ xuống thung lÅ©ng. Nick vào số 2. Xe ì ạch lên dốc, máy nổ vang rá»n. 
 
- Lên dốc gió mạnh lắm. – Nick rống lên vá»›i cô gái, Äúng là gió đã mạnh lên. Äâu đó có những tảng đá rá»i vách lăn xuống vá»±c. – Gió thổi ngược lên núi. Năm ngoái tôi đã Ä‘i qua quãng đưá»ng này và bị pan xe. 
 
Cô gái không nói gì hết, tháºm chà quay đầu nhìn cÅ©ng không. Hắn nghÄ©, con nhá» này tháºt kỳ. Mình mong thấy mặt nó rõ hÆ¡n. Hình như nó khá đẹp. Hắn ngáp dài và ghì vô lăng. “Tôi không là ai hết và không ở đâu hết.†Nó nói gì lạ thế. Chắc nó Ä‘ang bị kẹt. Rất có thể nó trốn nhà. Nick lắc đầu, cô gái làm hắn bối rối. 
 
Xe cua vào Ä‘oạn vòng, hắn không lưu ý đến cái gì ngoài vô lăng. Lúc ấy gió Ä‘áºp vào xe rất dữ. Máy tắt, chiếc xe không chịu tiến lên nữa. Chiếc xe như húc phải má»™t bức tưá»ng trong lúc chúi đầu lao vào mưa gió. Mưa ròng ròng Ä‘áºp vào mặt kÃnh trước. Sấm nổi ù ù, không còn trông thấy gì. 
 
Hắn chá»i thá», mở máy vào số má»™t. Chiếc xe cam nhông rung toàn thân và bắt đầu lắc lư chồm lên tháºt nguy hiểm. Ào! Äống giá» trái cây trên xe bị gió gạt ra lăn xuống đưá»ng. 
 
- Mẹ kiếp!. – Nick gầm lên. – Hàng rơi rồi! 
 
Cái giỠtiếp tục lăn. Hắn từ từ lui xe tìm chỗ núp. 
 
- Ta sắp tráºt ra khá»i đưá»ng rồi. – hắn nghÄ© mà run, muốn mở cá»a bá» xe chạy thoát má»™t mình nhưng lại không dám. 
 
Chiếc xe trượt từ từ ra khá»i đưá»ng, cố sức bám lấy đưá»ng trong khi Nick đạp mạnh cần số. Chiếc xe nhảy má»™t cái trên 3 bánh xe. Chiếc bánh thứ tư giÆ¡ lên trá»›i và tấp trong hốc đá. 
Hắn phănh xe và tắt máy, không dám tin là 2 ngưá»i vừa thoát nạn. Hắn ngồi xuống ghế, miệng khô khốc, bắp thịt còn run rẩy. Hắn láºt chiếc mÅ© kết ra phÃa sau, đưa cánh tay áo lên lau mồ hôi. 
 
- Khiếp tháºt! Tà nữa là Ä‘i Ä‘á»i! 
 
- Bây giỠông tÃnh sao?. – Cô gái há»i vá»›i vẻ hoàn toàn tỉnh táo. 
 
Hắn không còn đủ sức để lên tiếng, lẳng lặng bước ra xem xét. NhỠánh đèn, hắn thấy các giá» trái cây tung tóe khắp mặt đưá»ng. Hắn nghÄ©: Thôi chỉ còn cách chá» trá»i sáng. 
 
Cô gái lạ mặt từ bóng tối hiện ra dưới ánh đèn pha như má»™t bóng ma làm hắn giáºt mình... 
 
- Tôi bị pan xe, cô hãy vào cabin mà ngồi. Äể tôi thắp đèn báo hiệu, nhặt lại các giá» trái cây rÆ¡i. 
 
- Ta không Ä‘i tiếp sao?. – Cô gái há»i, ghé sát vào mặt hắn để hắn nghe được qua tiếng gió. 
 
- Không!. – Hắn rống lên, ná»—i tức giáºn vô cá»›. – Lên xe Ä‘i! Trá»i ạ! Äể tôi yên má»™t chút! 
 
Hắn đốt đèn khà đá lên, ánh sáng trắng soi rõ cho thấy hàng bị mất hoàn toàn. Hắn chỉ kịp thu dá»n qua loa trên đưá»ng thì lá»a đã tắt. Hắn run lên bần báºt, mệ nhá»c lách vào cabin. Cô gái đã ngồi trước vô lăng nhưng hắn mệt quá không bảo được cô ta đổi chá»—. Hắn ngồi đầu gục xuống thiếp Ä‘i. 
 
Hắn lại nằm mÆ¡ thấy mình lái xe Ä‘i dưới ánh mặt trá»i chiếu sáng, gió thổi nhẹ mÆ¡n nam, chiếc xe xuống phÃa dốc bên kia, lượn qua các khúc quanh tháºt dá»… dàng. Lái như thế má»›i tháºt khoái. Không mệt tà nào. máy chạy Ä‘á»u, kim chỉ đến 110km, Connie. – vợ hắn. – và con hắn ngồi bên cạnh, mỉm cưá»i nhìn hắn Ä‘iá»u khiển chiếc xe tháºt Ä‘iệu. Thằng bé còn bảo chạy nhanh lên, Ä‘ua vá»›i gió nữa. 
 
Rồi bá»—ng nhiên giấc mÆ¡ chuyển sang cÆ¡n ác mông. Vô lăng nát ra trong tay hắn như làm bằng giấy và chiếc xe cam nhông chồm lên lá», lao xuống vá»±c càng lúc càng sâu hÆ¡n. Nick tỉnh dáºy, lạnh mình run rẩy còn nghe tiếng Connie hét bên tai. 
 
Lúc đầu, hắn tưởng chiếc xe còn rÆ¡i xuống vá»±c vì máy còn nổ và xe còn gáºp gá»nh. Nhưng hắn nháºn ra rằng chiếc xe cam nhông Ä‘ang xuống dốc vù vù, ánh đèn pha loang loáng quét trước mặt, nhấp nhô trong đên tối. Trong cÆ¡n tê Ä‘iếng vì sợ hãi, hắn mò mẫm tìm vô lăng còn chân thì tìm bàn đạp. Äến lúc này hắn má»›i thấy không phải hắn lái xe mà cô gái lạ lùng Ä‘ang cầm vô lăng. Chưa kịp tỉnh hẳn, hắn đã nghe má»™t tiếng động khác: tiếng còi hụ cá»§a cảnh sát phÃa sau. 
 
Bây giá» thì hắn đã hoàn toàn tỉnh, ná»—i tức giáºn lo sợ khiến hắn hét lên: 
 
- Không được! Cô có điên không đấy? Dừng lại! Hàng tôi đổ hết rồi còn cảnh sát thì đuổi theo sau kìa! Cô có nghe không? Dừng lại! 
 
Cô gái không thèm nghe hắn, nắm chặt vô lăng, ngồi yên như một pho tượng, chân nhấn ga, thúc máy càng nhanh đến nỗi xe rung lên. 
 
- Cô Ä‘iên rồi à?. – Nick rống lên mà không dám đụng đến cô sợ lạc tay bánh tuôn qua lá». – Cô định cho chúng ta xuống hố hết à? Äồ ngu! 
 
Nhưng cô ta vẫn không chịu nghe và chiếc xe chồm tá»›i lao gáºp ghá»nh xuống dốc giữa gió mưa trong đên tối. 
 
PhÃa sau còi hụ rú lên, Nick nghiêng mình ra cá»a nhìn vá» phÃa sau trong cÆ¡n mưa quất vào mặt. Chỉ có má»™t ánh đèn lấp loáng đằng xa. Má»™t lão cá»›m Ä‘uổi bằng mô tô. Hắn quay sang cô gái hét rống lên: 
 
- Bá»n cá»›m Ä‘uổi theo phạt ta chạy quá tốc độ. Không thể bá» rÆ¡i hắn được đâu. Dừng lại, nghe không? 
 
- Nó không Ä‘uổi kịp ta đâu. – cô gái cất cao giá»ng giá»a tiếng máy nổ và tiếng gió rÃt. Rồi cô cưá»i, tiếng cưá»i như sắt thép làm Nick thên nhức nhối. 
 
- Äừng có ngốc. – hắn nghiêng ngưá»i lại gần cô gái. – Coi chừng tông vào má»™t cái gì đó. Cam nhông này không thể chạy nhanh hÆ¡n tên cá»›m được đâu. Nào, stốp! 
 
Trước mặt con đưá»ng vụt mở rá»™ng ra thêm. Nick nghÄ©, lão cá»›m sẽ vượt lên và chặn xe mình lại. Chẳng sao, cô ta lái chứ không phải mình. Con bé tháºt ngốc. Äúng là đồ Ä‘iên! 
 
Sá»± việc xảy ra đúng như hắn nghÄ©: có tiếng máy gầm lên đèn pha sáng loáng rồi lão cá»›m vượt qua, má»™t hình ngưá»i máºp mạp, áo da Ä‘en, đầu chồm lên tay lái. Nick rống lên: 
 
- Dừng lại Ä‘i! Hắn sẽ sẽ chạy ra giữa đưá»ng để chặn ta. Cô dừng lại nếu không thì cán lão ta mất! 
 
- Tôi sẽ cán!. – cô gái nói giá»ng bình tÄ©nh. 
 
Nick nhìn thẳng vào cô, cảm thấy là cô sẽ làm thực. 
 
- Cô có mất trà không?. – Hắn rống lên má»™t cách sợ hãi: Glenview... tiếng chuông... có kẻ trốn... tiếng cưá»i lanh lảnh kỳ lạ... Tôi không là ai hết, không từ đâu đến hết... Rồi tôi sẽ cán hắn... Trá»i Æ¡i, cô gái này Ä‘iên, đúng rồi. Lão cá»›m rượt Ä‘uổi là để bắt cô gái vá» Glenview! 
 
Nick nảy ngưá»i ra phÃa sau, mắt muốn lồi ra, sợ muốn chết. Không thể ở đâymà không làm gì cả. Cô ta cán xong lão cá»›m, sẽ giết mình, rồi tá»± tá». Phải cúp công tắc thôi. Nhưng hắn có dám làm không? Nếu cô ta sợ thì xe sẽ đổ. Bên trái là má»™t hàng rào chắn bằng gá»— sÆ¡n trắng ngăn các tay lái xe. Nếu láºt qua trái thì xe cháy, láºt qua phải thì may hÆ¡n, tuy may không nhiá»u nhưng còn có thể được, đủ để hai ngưá»i nhảy ra trước khi bình xăng bắt lá»a. 
 
Hắn thấy lão cá»›m ra dấu dừng lại. PhÃa sau mô tô có bảng hiệu sáng lên lá» má»: "Cảnh sát! dừng lại!" Hắn kêu lên tuyệt vá»ng: 
 
- Dừng lại! Lão không gây chuyện với cô đâu, mà với tôi. Cô không sợ gì hết à? 
 
Cô gái cưá»i không thành tiếng khi nhìn thấy bảng hiệu. Hình như cô ta nhắm thẳng vào chiếc mô tô. Nick thấy xe trước ghìm tốc độ, chiếc xe cam nhông tiến lại. Ãnh đèn pha Ä‘áºp vào lưng lão. Äồ ngu, Nick nghÄ©. Lão phải biết đây là con mẹ Ä‘iên chứ. Lão phải biết là nó sẽ cưá»i lên lão chứ! Hắn chồm ra ngoài xe rống lên vá»›i bóng ngưá»i cúi gáºp trên chiếc mô tô: 
 
- Tránh Ä‘i! Nó sắp cán anh đấy! Tránh Ä‘i! Äồ ngu! 
 
Gió thổi tạt lá»i hắn bay Ä‘i. Lão cá»›m cứ giảm thêm tốc độ và chạy ngay giữa đưá»ng. Äèn cam nhông đã chiếu lên ngưá»i, đầu xe chỉ cách lão độ mươi thước. 
 
Nick hoảng lên, quay lại cúp máy nhưng mấy ngón tay như cái vuốt đã cào vào mặt hắn. Trong khi bât. ra sau để tránh, đầu hắn Ä‘áºp vào thành xe, chiếc xe leo lên bá» cá» rồi lại vòng xuống đưá»ng. Vừa kinh hoàng vừa Ä‘au buốt, Nick úp mặt vào tay, máu chảy ròng ròng qua kẽ ngón. 
 
Khi ngẩng lên hắn đã thấy chuyện gì xảy ra. Lão cá»›m liếc ra phÃa sau, hình như đã cảm thấy được nguy hiểm. Nick thấy khuôn mặt lão cá»›m mang cặp kÃnh to tướng dÃnh đầy bùn, miệng há hốc vẻ lo sợ không thành lá»i. Cô gái nhấn hết ga. Trong má»™t lúc cả hai chiếc xe hình như lÆ¡ lá»ng trên không, chiếc mô tô tìm cách tránh nhưng chiếc cam nhông đã bắt kịp và đè nghiến nó. Thế rồi, chiếc cam nhông chồm mạnh lên Ä‘áºp vào mô tô, tung nó lên trá»i. 
 
Vượt lên cả tiếng gầm cá»§a gió, Nick nghe má»™t tiếng kêu kinh hoàng cá»§a ngưá»i cảnh sát, tiếng chiếc mô tô Ä‘áºp vào vách núi, hắn thấy chiếc xe bốc lá»a. Rồi lại thấy má»™t khối Ä‘en nặng ná» lăn trên đưá»ng ngay trên lối đèn pha. Hắn úp mặt vào tay la lên: 
 
- Coi chừng! 
 
Ngưá»i cảnh sát cố gượng đứng lên vào lúc chiếc xe đè lên ngưá»i y. Có tiếng va nhẹ, bánh phải hình như hÆ¡i nhỉnh lên. Có váºt gì đó Ä‘áºp vào càng bánh, tung má»™t vệt màu đỠgặp mưa loãng ngay. Bánh sau trượt má»™t chút trên váºt gì má»m má»m. Rồi con đưá»ng trước mặt mở rá»™ng ra, vắng vẻ như cÅ©. Nick gào lên: 
 
- Cô giết ông ra rồi! Äồ khốn! 
 
Không kịp suy nghÄ©, hắn chồm tá»›i chụp chiếc chìa khóa công tắc, tránh né được bàn tay nhá»n hoắt tấn công cá»§a cô gái, nắm được vô lăng xoay mạnh cho xe hướng vá» phÃa sưá»n núi. Nhưng cô gái rất khá»e. Chiếc xe vòng vèo trên đưá»ng trong khi hai ngưá»i giành nhau vô lăng. 
 
Khuôn mặt Nick gần sát vá»›i mặt cô gái, hắn thấy mắt cô lóe lên như hai ngá»n đèn nhá» sau miếng kÃnh cá»a xe. Hắn chá»i thá» Ä‘áºp cô má»™t cái nhưng xe hất làm hắn đánh lệch sang bên. Bị đánh cô gái như nghẹn thở thế là cô bá» vô lăng nhào tá»›i hắn. Mấy móng tay chụp ngay vào hắn, xé rách mi làm hắn không nhìn thấy gì. Hắn thấy máu chảy tràn ra, gục xuống, la hét Ä‘au đớn, vung tay Ä‘áºp Ä‘iên cuồng không còn biết gì nữa. 
 
Cô gái Ä‘iên rá»i vô lăng, chồm lên hắn bóp cổ, báºp các ngón tay vào thá»› thịit. 
 
Chiếc xe vượt lá», nhảy qua hàng rào chắn. Ãnh đèn pha lá»t thõm vào vá»±c sâu hun hút. Äá sạn kêu rÃt lên dưới cái chắn bùn. Bánh xe không còn bám được mặt đất. Trong má»™t giây chiếc cam nhông hình như đứng giữa khoảng không, rồi chồm lên lao vào bóng tối dưới vá»±c thung lÅ©ng. 
 
o0o 
 
4 
 
Chiếc xe Buick lá»›n sá»a thành xe chở hàng nhá» mui sáng lên dưới ánh sáng mặt trá»i ban mai, thảnh thÆ¡i leo lên dốc quanh co khe núi. 
 
Steve Larson ngồi lái, ngưá»i bên cạnh anh là Roy. Không có nét nào chứng tá» hai ngưá»i là anh em. Steve to lá»›n, lá»±c lưỡng, tóc vàng hoa, mắt xanh như cưá»i, nước da rám nắng, trông có vẻ trẻ hÆ¡n tuổi 32 cá»§a anh. Anh váºn quần nhung và sÆ¡ mi xắn tay để lá»™ hai cánh tay nổi bắp và rám nắng. 
 
Roy, ngưá»i anh, tóc nâu, thấp hÆ¡n ngưá»i em má»™t cái đầu, đôi môi má»ng mấp máy, mắt xanh màu lam ngá»c. Hắn có dáng hấp tấp, bất thưá»ng, lá»™ cho thấy đó là má»™t con ngưá»i bắt đầu mất tinh thần sau má»™t thá»i gian dài chịu đựng. Bá»™ cánh dân thành phố sang trá»ng nổi báºt trên vùng núi non này. 
 
Steve rá»i nÆ¡i nuôi chồn ở phÃa vùng đỉnh Núi Xanh trên kia để ra ga đón Roy từ New York đến. Äã mấy năm, hai anh em chưa gặp nhau và Steve cÅ©ng tá»± há»i sao Roy lại thình lình quá bá»™ đến nÆ¡i đây như váºy. Ở nhà ga, Stever ngạc nhiên thấy Roy á»§ rÅ© và trong mấy cây số đầu trên đưá»ng vá», hai anh em nói chuyện vá»›i nhau má»™t cách há»i hợt. Roy lo lắng nhìn qua cá»a kÃnh háºu như để tin chắc không có ai Ä‘uổi theo. Cách thức lén lút đó làm cho Steve bá»±c mình nhưng vì biết ông anh hay cáu bẳn nên anh không tiện há»i thêm. 
 
Anh cố gắng gợi chuyện: 
 
- Anh trông khá»e khoắn đấy. Ở New York anh sống dá»… chịu chứ? 
 
- CÅ©ng tàm tạm thôi - Roy càu nhàu lên tiếng, cổ cứ xoay mãi vá» phÃa sau. 
 
- Này, sau mấy năm xa cách, em thá»±c vui vẻ được gặp lại anh - Steve tiếp tục nói nhưng cảm thấy mình không thành thá»±c lắm - Sao bá»—ng nhiên anh lại có ý muốn đến đây chÆ¡i thế? - Steve nghÄ© rằng nếu Roy giấu giếm Ä‘iá»u gì thì đây là lúc thÃch hợp nhất để tâm sá»±. 
 
Nhưng Roy vẫn lảng tránh: 
 
- Anh nghÄ© là nên đổi không khà má»™t chút. Ở New York nóng quá. - Hắn bá»±c bá»™i ngắm các đỉnh núi đá ở phÃa chân trá»i. Xe quay qua hướng nào cÅ©ng thấy núi nổi lên đỉnh nhá»n, đỉnh tròn, nứt nẻ, phá»§ băng tuyết trông tháºt rá»±c rỡ dưới ánh sáng mặt trá»i. Hắn không ká»m được xúc động: 
 
- Xứ của chú hơi rợn đấy! 
 
- Tháºt tráng lệ! - Steve trả lá»i - Nhưng chắc là buồn hÆ¡n so vá»›i New York. Nhà láng giá»ng gần em nhất cÅ©ng cách xa 20 dặm và có khi nhiá»u tuần lá»… không ai đến thăm. 
 
- Hợp vá»›i anh đấy. Anh có ý định nghỉ ngÆ¡i má»™t thá»i gian. - Hắn lại loay hoay nhìn vá» phÃa sau. Con đưá»ng vắng vẻ như má»™t dải lụa trải dài phÃa sau làm hắn thÃch thú. - Ừ, tháºt tuyệt đối vá»›i anh. - Hắn suy nghÄ© má»™t lát rồi tiếp: 
 
- Nhưng anh không ở đây suốt cả Ä‘á»i đâu. Còn chú, chú thÃch ở đây má»™t mình à? Không chán sao? 
 
- Em quen rồi. Tất nhiên là cÅ©ng có lúc thấy hÆ¡i buồn nhưng em có nhiá»u việc lắm. Phải coi sóc hÆ¡n 100 con chồn mà chỉ có mình em thôi. 
 
Roy nhìn Steve dáng lạ lùng: 
 
- Nếu chú cần đàn bà thì chú làm sao ở cái xứ này? 
 
- Em không cần, - anh biết tÃnh Roy đối vá»›i đàn bà như thế nào rồi. 
 
- Chuyện đàn bà chú dở quá - Roy nói và lại quay ra phÃa sau - Chẳng lẽ chú ở đây năm này sang năm khác không cần đàn bà sao? 
 
- Em chỉ má»›i ở đây có má»™t năm thôi và cÅ©ng không còn thì giá» nghÄ© tá»›i nữa - Steve trả lá»i vắn tắt. 
 
Roy càu nhàu: - Äáng lẽ anh phải mang theo má»™t con nhá». Anh cứ tưởng chú có sẵn cả bầy rồi chứ. 
 
HỠđi đến một ngã ba, Steve thay đổi câu chuyện: 
 
- Ta Ä‘i qua phải, phÃa trái là đưá»ng xuống thung lÅ©ng. ÄÆ°á»ng ấy xe cam nhông nhiá»u lắm. Äi phÃa này thì ta vào núi. 
 
- Hình như có chiếc cam nhông bị láºt phÃa bên kia, - Roy bá»—ng giÆ¡ tay chỉ. 
 
Steve nhìn theo và dừng xe lại. Anh nghiêng ngưá»i ra cá»a nhìn theo sưá»n dốc lên đến con đưá»ng khoảng 600 mét trên cao. 
 
Äúng là có chiếc cam nhông bị láºt. Nó bị kẹt giữa 2 cây tùng. Roy càu nhàu: 
 
- Sao chú dừng lại? Bộ chú chưa từng thấy xe đổ sao? 
 
- Tất nhiên là thấy rồi, - Steve trả lá»i và mở cá»a nhảy xuống đưá»ng. - Thất nhiá»u là khác. Cho nên em má»›i lại thá» xem sao. Biết đâu chẳng có kẻ bị thương. Äêm bão vừa qua chắc chưa ai thấy đâu. 
 
- Tinh thần Ä‘oàn kết cá»§a dân rừng đấy, - Roy cưá»i nhạo. - ÄÆ°á»£c rồi. Tôi theo chú. Tôi cuồng chân cả thế ká»· rồi đây. 
 
Há» lên đến chá»— xe cam nhông sau khi mệt nhá»c luồn qua cá» và các bụi ráºm. 
 
Steve đứng trên chiếc cam nhông nhìn vào cá»a kÃnh vỡ. Roy dá»±a vào xe thở dốc. Steve kêu lên: 
 
- Anh giúp em má»™t tay. Có má»™t ngưá»i lái xe và má»™t phụ nữ. Hình như há» chết rồi, nhưng để xem. 
 
Anh bước vào trong, nắm tay ngưá»i đàn ông lạnh ngắt: 
 
- Äúng là chết rồi! 
 
- Anh đã nói rồi mà! - Roy thốt lên - Thôi rá»i khá»i nÆ¡i này Ä‘i! 
 
Từ chá»— đứng, hắn nhìn thấy con đưá»ng ngoằn ngoèo quanh núi dài hàng cây số. Từ nhiá»u tuần nay bây giá» hắn má»›i thấy an tâm. 
 
Steve cúi xuống sá» ngưá»i phụ nữ nằm cạnh tài xế. Cô ta còn ấm. 
 
- Ê, Roy! Äừng Ä‘i! Giúp em má»™t tay đã. 
 
Roy càu nhàu bước lên nhìn qua vai Steve rồi nhìn trở lại con đưá»ng. - ÄÆ°á»£c rồi. Không thể má»c rá»… mãi ở đây được. 
 
Steve nâng ngưá»i phụ nữ lên chuyển cho Roy qua cá»a. Trong khi Roy để cô gái dá»±a vào thành xe, hắn nhìn thấy ngưá»i lái xe, hắn kêu lên: 
 
- Trá»i! Nhìn xem mặt gã kìa. 
 
- Hình như gã váºt lá»™n vá»›i con mèo, - Steve nói và vá»™i vã nhảy ra khá»i xe. 
 
Roy cầm tay cô gái giở lên: 
 
- Con mèo cá»§a chú đấy. Trên móng tay cô ta còn dấu máu và thịt đây. Biết sao không? Chắc gã lái xe muốn đùa tà chÆ¡i vá»›i con nhá» nên bị nó cào cho Ä‘ui mắt và xe bị láºt. - Hắn nhìn kỹ cô gái. - Này, con nhá» tháºt đẹp. Anh cam Ä‘oan là gã lái xe tưởng vá»› được món bở. Äẹp tháºt. Gã kia không nhầm đâu. Theo chú thì sao? 
 
- Mang cô ta đi. - Steve nói khô khốc. 
 
Cả hai khiêng cô gái đặt lên lá»›p cá». Steve quỳ xuống cạnh cô còn Roy khoanh tay đứng nhìn. Steve nói: 
 
- Cô ta bị vết thương nặng phÃa sau đầu. Phải chữa ngay má»›i được. 
 
- Bá» Ä‘i! - Roy bá»—ng lên giá»ng giáºn dữ. - Bá» nó đây thôi. Nó biết cách lo liệu. Má»™t con bé biết Ä‘i nhá» xe thì có thể xoay sở được. Chẳng nên báºn rá»™n vá» bá»n đàn bà. Thế nào cÅ©ng có kẻ tìm thấy nó và khoái lắm. 
 
Steve nhìn hắn không nói rồi quyết định: 
 
- Không có chuyện bỠcô ta lại. Cô ta bị thương nặng lắm. 
 
- Thế thì mang nó xuống đưá»ng rồi quẳng nó ở đấy. Sẽ có kẻ Ä‘i qua thôi. - Roy nói mặt xanh mét, giáºt giáºt bắp thịt. - Tao không muốn dây vào chuyện này. 
 
- Phải chữa cho cô ta ngay. - Steve bình tÄ©nh nói. - Từ đây vá» trại không có chá»— nào tôi có thể gá»i cô ta lại được. Äể tôi mang vá» nhà và má»i bác sÄ© Fleming. Anh không phản đối chứ? 
 
Gương mặt Roy héo quắt Ä‘i vì ná»—i tức giáºn kiá»m chế, hắn kêu lên: 
 
- Này, này! Tao hiểu mày rồi. Mày giống mấy thằng thá»™n, cả Ä‘á»i ở trong cái xó này, thấy cái váy nào Ä‘i qua là chá»™p ngay. Äi tìm bác sÄ©!... Sao? Mày cảm thương cho con ** này à? Chắc lúc nãy mày chỉ nó ba láp thôi phải không? Há»… có cái gì đến tay là mày đâu có tha! 
 
Steve bá»—ng đứng dáºy. Thoáng má»™t lúc anh có ý định nện Roy nhưng lại nén lại được và kinh bỉ nói: 
 
- Anh vẫn thế, không thay đổi được chút nào. Nhưng anh không làm tôi đổi ý đâu. Không bao giá» anh chịu hiểu gì hết. Äầu óc anh chỉ là má»™t thứ rá»—ng tuếch. 
 
Anh quay sang cô gái sá» nắn chân tay xem có chá»— nào bị gãy không và thấy cô gái giáºt mình. Roy nhạo: 
 
- Sao không lá»™t nó ra mà cứ mò mẫm hoài váºy? 
 
Steve ra dáng không nghe thấy gì nhưng gáy đỠrần. Anh sá» mạch thấy còn Ä‘áºp. Roy tiếp giá»ng má»m má»ng: 
 
- Chú nên để cô ta lại không sau này sẽ hối háºn đấy. 
 
- Xì! Làm đi! - Steve gắt và ôm cô gái lên. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi! Chá»› trách là tao không báo trước. - Roy tiếp và nhún vai mặc kệ - Tao linh cảm con nhá» này sẽ mang nhiá»u chuyện rắc rối đến tao và mày. Nhưng tao cóc cần. Tại mày. 
 
Steve bước Ä‘i chầm cháºm, tháºn trá»ng trở vá» xe mình. 
5 
 
Trang trại Chồn Bạc ở trong má»™t thung lÅ©ng sau cá»§a vùng Núi Xanh, cao hÆ¡n hai nghìn mét so vá»›i mặt biển. Phải theo lối rẽ từ đưá»ng lá»›n quanh co 9 đến 10 cây số giữa các chồng đá ngổn ngang và rừng thông má»›i tá»›i được căn nhà cá»§a Steve Larson nằm bên má»™t cái hồ đầy lươn núi. 
 
Má»™t năm trước, Steve quyết định bá» nghá» chạy mối bảo hiểm để Ä‘i nuôi chồn. Anh dành được má»™t số tiá»n và khi tìm được chá»—, anh mua ngay và dá»n đến ở. Việc chăn nuôi chỉ má»›i bắt đầu nhưng Steve hy vá»ng sẽ đủ tiá»n để mướn thêm ngưá»i làm. Äiá»u bết nhất ở đây là hoang vắng: không có ai để giao tiếp ngày này qua ngày khác, trừ con chó. 
 
Roy đến là dịp để giải quyết được vấn đỠnhưng Steve chỉ thấy ngay ngưá»i anh Ä‘em đến rắc rối nhiá»u hÆ¡n là má»™t kẻ đồng hành. Steve bắt đầu không ưa chuyến thăm viếng này. 
 
Roy nhìn quanh khu nhà, mắt tối sầm và không nói gì, sau đấy đến nằm dài bên bá» hồ để mặc Steve ôm cô gái còn mê man vào nhà. Nhưng khi Steve vừa Ä‘i khuất thì hắn đến chiếc Buick, liếc mắt nhìn vào già, giở mui xe lên, mở vÃt, cắt cần chì lấy bá»™ công tắc bá» túi, hạ mui xuóng rồi ra hiên ngồi. Hắn nghe ngưá»i em Ä‘i qua Ä‘i lại bên trong. Hắn lẻn vào nhà, ngắm nhìn tiện nghi đơn giản và Ä‘i thẳng đến tá»§ đựng vÅ© khÃ, khóa lại lấy chìa khóa bá» vào túi. 
 
Má»™t lát sau, Steve Ä‘i vào phòng. Roy há»i giá»ng láu lỉnh: 
 
- Chú ru con nhỠngủ rồi à? 
 
- Dẹp Ä‘i! - Steve cắt ngang. - Lối nói cá»§a anh không ai ưa chút nào cả. Tôi không thÃch cái tác phong cá»§a anh. 
 
Roy cưá»i nhạo nhìn theo ngưá»i anh. Hắn thấy Steve leo lên xemở máy. Hắn vẫn đứng dá»±a cá»a khi Steve giáºn dữ chạy ngược lên báºc tam cấp đến đứng ngay trước mặt: 
 
- Anh phá xe phải không? 
 
- Chắc váºy! Rồi sao nữa? 
 
Steve cố giữ bình tĩnh: 
 
- Anh đã lấy bá»™ đánh lá»a rồi. Anh nên đưa ngay đây! 
 
- Tao giữ. Tao đã bảo mày đừng đem con nhỠđó vỠnhà mà mày không nghe. Chừng nào tao còn ở đây thì không ai được đến nơi này hết và ai đi ra ngoài cũng phải có lệnh tao. 
 
Steve nắm chặt tay: - Này Roy, tôi không biết anh định làm cái gì nhưng tôi sẽ không để anh tá»± ý làm báºy như váºy. ÄÆ°a bá»™ đánh lá»a đây hay để tôi tá»± Ä‘i lấy? Tôi không muốn làm găng nhưng tôi không chịu được cái lối này cá»§a anh nữa rồi. 
 
- A! Äúng váºy sao? - Roy lùi lại - Tao muốn như thế thì sao? - Khẩu súng nảy báºt trong tay hắn, má»™t khẩu tá»± động 38 to gá»™c, cái miệng hoác ra. - Sao? Vẫn muốn giữ ý định cÅ© chứ? - Vừa nói hắn vừa chÄ©a súng vào ngá»±c Steve. 
 
- Trá»i! Anh Ä‘iên rồi, bá» súng cho tôi nhá»! 
 
- Bây giỠđến lúc mày cần biết chuyện này. - Roy nói giá»ng nhát gừng, trầm hẳn xuống. - Nghe đây: tao sẽ nã má»™t phát vào ngưá»i mày như Ä‘áºp má»™t con ruồi, chẳng anh em gì hết. Äối vá»›i tao, mày chỉ là má»™t tên thô lá»— rừng rú thôi. mày mà nhúc nhÃch thì sẽ thấy. - Hắn lại lùi, ngồi trên bệ thá»m, tay hững há» mân mê khẩu súng rồi vá»›i giá»ng dịu dàng hắn nói: - Anh Ä‘ang bị nguy hiểm nên má»›i đến đây... Chá»— này đúng là nÆ¡i ẩn nấp lý tưởng không ai nghÄ© đếnd dây tìm anh hết. Cho nên sẽ không có ông bác sÄ© Fleming nào đó Ä‘i kể cho má»i ngưá»i biết anh ở đây. Chú không bằng lòng cÅ©ng váºy thôi. Con bé và chú phải ở đây cho đến khi anh trốn Ä‘i nÆ¡i khác. Và, - hắn gằn giá»ng, - chá»› có giở trò ranh ma! Khẩu súng tao nó tá»± nổ đấy, tao có kinh nghiệm vá»›i nhiá»u đứa rồi. 
 
Steve đã lấy lại bình tÄ©nh nhưng vẫn không tin rằng ngưá»i anh nói thá»±c: 
 
- Nhưng mà anh Ä‘iên rồi Roy! Tôi phải Ä‘i má»i bác sÄ© đến chữa cho cô gái. Thôi đưa cái vÃt lá»a ấy đây cho tôi! 
 
- Mày cháºm hiểu tháºt! - Roy nhạo - Nghe đây, tao làm việc vá»›i Bernie - cướp - nhà - băng, mày hiểu gì không? 
 
Steve có Ä‘á»c báo nói vá» Bernie - cướp - nhà - băng, tên tháºt là John Dillinger. Anh nói: 
 
- Anh nói gì thế? Bernie là tên giết ngưá»i!... Cảnh sát Ä‘ang lùng hắn đấy! 
 
Roy cưá»i to: - Năm ngoái tao cướp nhà băng. Nhiá»u tiá»n lắm. Tao là tay chân cá»§a Bernie. Chà, bá»™n xu! 
 
- A! Váºy ư? - Steve nói giá»ng ngạc nhiên pha lẫn sá»± khinh miệt. - Äáng lẽ tôi phải nghi ngá» anh đã móc nối vá»›i bá»ng găngxÆ¡ chứ! Anh thì mãi mãi vẫn là má»™t đứa không ra sao cả! 
 
Roy bá» súng vào túi dưới sưá»n nói: 
 
- Tao làm ăn khá lắm. Tao cÅ©ng có lúc thấy chán nhưng không lâu, vá»›i lại tao sẽ có đủ tiá»n tiêu xài và để dành. Tao không như mày chúi vào cái xó hóc này làm bạn vá»›i bá»n chồn cáo. Tao biết cách sống. 
 
Steve từ từ bước tới nói: 
 
- Thôi, tốt hơn hết là anh nên đưa khẩu súng cho tôi. 
 
Roy hÆ¡i nhếch mép cưá»i, tay vung ra, má»™t lằn sáng lóe lên. Tiếng nổ vang dá»™i sang bên kia hồ, có váºt gì đó vù nhẹ bên mep tai Steve. Roy nói: 
 
- Tao sẽ nhét một viên vào đầu mày dễ như thế đó. Nếu mày lộn xộn là tao làm thịt. Bây giỠmày đã thấy rõ chưa? 
 
Hắn quay vào nhà đến ngồi trên chiếc ghế đu. 
 
Steve vẫn đứng giữa nắng, vẻ lưỡng lự. Lần này anh đã biết: Roy sẽ làm đúng như hắn nói. Anh không nghĩ tới mình mà lo cho cô gái đang nằm trong nhà. Phải lo săn sóc cho cô vì bác sĩ Fleming sẽ không đến được. May là Steve có một hộ thuốc cứu thương và biết cách băng bó. 
 
Khi đi qua phòng khách, anh nghe Roy nói: 
 
- Tao khóa cái khẩu Eureka cá»§a mày rồi. Nếu cần có ngưá»i bắn thì ngưá»i đó chÃnh là tao. 
 
Steve lẳng lặng đi vỠphòng. Anh xem xét vết thương nơi đầu cô gái rồi đi tìm hộp thuốc, nước và khăn. Anh vừa băgn xong thì cô gái thở nhẹ ra và mở mắt nhìn. Anh nói: 
 
- Sao? Cô thấy đỡ không? 
 
Cô mở to mắt nhìn anh rồi đưa tay lên đầu: 
 
- Äau lắm! Chuyện gì đấy? Tôi ở đâu váºy? 
 
- Tôi thấy cô trong núi, bị xe cam nhông láºt. Cô đừng báºn tâm. Cô bị thương nÆ¡i đầu nhưng không sao đâu. 
 
- Cam nhông? - Cô lẩm bẩm, mắt mơ màng. - Cam nhông nào? Tôi không nhớ ra... 
 
Cô bá»—ng muốn ngồi dáºy nhưng Steve ngăn lại: 
 
- Tôi không nhớ, không biết gì cả, cái đầu tôi làm sao ấy! 
 
- Cô chớ lo, - Steve dịu dàng nói, - Rồi cô sẽ nhớ. Cố gắng ngủ đi một chút, cô sẽ thấy khá hơn. 
 
- Nhưng tôi không nhớ chuyện gì xảy ra cả, - Cô gái kêu lên, nắm chặt tay Steve - Tôi sợ... Tôi không biết mình là ai nữa... 
 
- Rồi cô sẽ khá»i thôi. Cô nên nghỉ và nhất là không nên báºn tâm. Khi thức dáºy, cô sẽ nhá»› lại hết, cô sẽ đỡ ngay. 
 
Cô nhắm mắt lại, dịu dàng nói: 
 
- Ông tốt quá. Xin ông ở bên tôi, đừng rá»i tôi. 
 
- Tôi ở đây, cô chớ lo. 
 
Cô nằm im một lút rồi ngủ thiếp đi. 
 
Bên kia phòng Roy ngồi suy nghÄ© trên chiếc ghế. Nếu không có chuyện con nhá» này thì chắc hắn sẽ không nói gì vá»›i ngưá»i em, nhưng thôi, từ nay hắn sẽ đỠphòng. Steve cÅ©ng đáng lo đấy và nếu anh hành động bất chợt thì hắn sẽ tiêu. Có váºt gì động Ä‘áºy ngoài cá»a. Roy giáºt nảy mình tay sá» khẩu súng. Má»™t con chó to tướng chạy vào phòng vẫy Ä‘uôi. Roy cưá»i gượng: 
 
Hắn đá c on chó má»™t cái và nhìn nó chạy dá»c hành lang Ä‘i tìm chá»§. Steve lại gặp phải vấn đỠkhó vào úc con chó chạy đến. Anh định không để cô gái măc. nguyên cả quần áo mà nằm ngá»§ nhưng lại dùng dằng không thể cởi ra. Nhưng không còn cách nào khác. Ngưá»i phụ nữ sống gần anh nhất ở cách xa 30 dặm, vả lại anh không có cách nào Ä‘i đến đó cả. 
 
Con chó chạy vào làm anh nhẹ ngưá»i. Anh kêu lên: 
 
- Chào Spot! Mày đến đúng lúc tháºt. 
 
Nhưng con chó cỠnhỠđi thụt lùi, lông dựng lên. Steve ngạc nhiên nói: - Mày làm sao thế, đồ đần! 
 
Con chó chỉ nhìn cô gái, nó thụt lùi từ từ rồi sủa lên một tiếng như khóc, chạy ra hành lang rồi nhảy phóc ra ngoài. 
 
Steve càu nhàu: - Trá»i, cả nhà Ä‘iên hết rồi. 
 
Anh mở tá»§ lấy bá»™ pijama lụa trắng, cắt bá»›t tay áo, ống quần rồi ướm nhìn thân hình cô gái cảm thấy như vừa vặn. Anh mong cô gái không tỉnh dáºy vào úc này. Anh mở nút áo cô, trong cánh tay áo anh thấy có chiếc khăn thêu chữ Carol. Anh xoay xoay trong tay. Carol, Carol gì? Cô là ai? Cô từ đâu đến? Cô có tháºt mất trà nhá»› không? Có tháºt cô không nhá»› gì xảy ra không? Cô không biết mình là ai? Anh nhìn lại cô nằm dài trên giưá»ng. Cô tháºt xinh. 
 
Cô không phải là loại đón xe ngoài đưá»ng Ä‘i nhá». 
 
Cả má»™t màn bà máºt bao trùm lên cô gái! 
 
~*~*~*~*~* 
 
  
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 04:32 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
 
 
 
 
 
6 
Một tuần lễ đã qua. 
 
Má»™t tuần lá»… cá»±c nhá»c đối vá»›i Steve, vá»›i đủ công viêc. ở trại, phải nấu nướng và chăm sóc Carol. Roy không bao giá» giúp anh, cả ngày hắn chỉ leo lên má»™t má»m đá nhìn xuống đưá»ng dò xét, đứng ở đấy hàng giá» nhìn đămd dăm, sững sá» xuống vùng thung lÅ©ng vắng ngưá»i. 
 
Steve Ä‘oán có lẽ ai đấy đã Ä‘e dá»a hắn nên hắn má»›i hốt hoảng như váºy. 
 
Anh Ä‘oánd dúng, bởi vì sau 3 ngày không thấy có gì, Roy có vẻ như đỡ căng và cuối cùng không ra ngoài trông chừng nữa. Äến cuối tuần hắn trở nên dá»… chịu, Ãt ra là trong chừng má»±c cá»§a má»™t con ngưá»i Ãch ká»·, đồi bại cá»§a hắn. Tuy nhiên hắn vẫn cương quyết ngăn không cho Steve rá»i vùng núi xanh và anh buá»™c phải nghe theo. 
 
Vì Carol ở trong phòng Steve nên hai anh em phải ở chung vá»›i nhau trong má»™t buồng khác và Steve có dịp thấy ná»—i hoang mang lo sợ cá»§a anh mình. Roy rất Ãt ngá»§, cứ trằn trá»c mãi và khi ngá»§ thì chỉ cần có tiếng động nhẹ cÅ©ng làmhắn nhá»m dáºy ngay. 
 
Carol lành vết thương tháºt nhanh. Hai ngày đầu cô rất yếu nên Steve phải luôn luôn ở bên cạnh cô. Khi cÆ¡n sốt lui, vết thương bắt đầu lành, cô bắt đầu hồi sư"c. 
 
Tuy nhiên, cô vẫn chưa lấy lại được trà nhá»›. Cô không nhá»› gì vá» chuyện trước kia, vá» Glenview, không nhá»› mình là ai. Cô đã bắt đầu tin cáºy ở Steve và câu chuyện giữa anh và Carol má»™t thêm thân máºt khiến cho Steve có cảm tình sâu Ä‘áºm vá»›i Carol dể dần dần đổi thành tình yêu. 
 
Từ khi đứng dáºy được, Carol theo sát bên Steve từng bước, cô chỉ thấy vui sướng được ở bên anh. 
 
Steve không biết gì vá» sá»± lệch lạc tâm trà cá»§a Carol mà cho rằng thái độ đó là do vết thương trên đầu làm Carol mất trà nhá»›, mất cả sá»± dè dặt cá»§a ngưá»i lá»›n, chỉ còn lại tâm não cá»§a trẻ con. Anh tá»± nhá»§ rằng trong tình trạng như thế thì không nên đáp lại tình cảm... Vì thế anh tá»± nén mình, và nghÄ© rằng má»™t tình yêu như thế chỉ là má»™t thoáng lạc lõng lạ kỳ cá»§a tâm hồn rồi nó sẽ mất Ä‘i khi cô ấy lấy lại trà nhá»›. 
 
Ngược lại, Roy thấy ngay Carol là một con mồi dễ dàng và luôn luôn nghĩ tới cô. Carol không lưu ý đến hắn, tâm trà hoàn toàn bị Steve thu hút, nhưng hắn tin rằng nếu có dịp thì cô sẽ không từ chối. 
 
Má»™t buổi sáng trong khi mÆ¡ màng bên hồ, hắn thấy Carol Ä‘i xuống giữa các hàng thông. Steve báºn việc trong nhà nên Roy bạo dạn tiến đến chặn cô lại, nhìn thẳng vào cô nóiI: 
 
- Chào! Cô đi đâu vỠđấy? 
 
Gương mặt cô sáng rá»±c lên giữa ánh mặt trá»i nhợt nhạt khiến hắn thấy rạo rá»± c. Carol trả lá»i bằng má»™t giá»ng bình thản Ä‘á»u Ä‘á»u: - Äi cho chồn ăn. Tôi Ä‘i gặp Steve. Äừng chặn đưá»ng tôi! 
 
- Nhưng tôi muốn nói chuyện vá»›i cô. - Roy tiến gần lại. - Äã đến lúc chúng ta cần làm quen vá»›i nhau rồi đấy. 
 
- Tôi đi tìm Steve. - Cô lặp lại và tìm cách lánh sang bên nhưng Roy đã chặn lối. 
 
- Mặc Steve! Này, cô nên dá»… thương má»™t chút. Cô đẹp lắm! Tôi Ä‘iên vì cô đấy. Tháºt mà. 
 
Hắn nắm tay cô kéo lại gần. Carol vẫn để mặc hắn làm gì thì làm, không kháng cá»±, không thÃch thú, mắt vẫn nhìn vá» hướng nhà. Roy siết chặt cô, ngá»i hương tóc thoảng ra. Hắn có cảm tưởng như Ä‘ang ôm má»™t hình ná»™m bán ở cá»a hàng. Ba tuần lá»… xa đàn bà đối vá»›i hắn là quá lắm. Cho nên hắn không cần quan tâm đến thái độ hoàn toàn dá»ng dưng cá»§a cô. Carol nói giá»ng nghiêm nghị: - Bá» tôi ra, tôi còn Ä‘i tìm Steve. 
 
- Nó không bay mất đâu. - Roy vụt vặn ngưá»i Carol trong tay. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt không hồn mở rá»™ng rồi ép môi lên môi Carol. Miệng cô gái vẫn ngáºm kÃn, tay cô cứng đơ không xuôi theo ngưá»i. Cô không dâng hiến mà cÅ©ng không chống cá»±. 
 
Máu sôi lên trong ngưá»i Roy khi hắn sá» soạng thân hình Carol rồi lại siết chặt thêm. 
 
Bá»—ng hắn thấy mình bị lôi mạnh ra, phải buông Carol và lại thấy khuôn mặt giáºn dữ cá»§a Steve. Chưa kịp rút súng ra thì Steve đã tương má»™t quả đấm trúng hàm làm hắn ngã lăn ra. 
 
- Anh còn tái diá»…n cái trò này là tôi vặn cổ đấy. - Steve bình tÄ©nh nói rồi ôm ngang ngưá»i Carol dẫn Ä‘i. 
 
- Tôi đưa cô vỠnhà. 
 
Carol sung sướng đi bên Steve, cô nói: 
 
- Sao anh đánh hắn? Tôi chẳng thấy có gì cả. 
 
- Tôi không muốn hắn làm cô sợ, - Steve trả lá»i, liếc mắt ngạc nhiên. 
 
- Tôi không sợ. Nhưng tôi không thÃch hắn. Nếu anh không thÃch hắn đối xá» vá»›i tôi như thế thì lần sau tôi sẽ ngăn cản hắn. Tôi không biết như thế làm anh giáºn. 
 
- Thôi... - Steve trả lá»i và ngẫm nghÄ© vá» lá»i lẽ đó. - Tôi không muốn hắn tái diá»…n... 
 
Roy nhìn há» Ä‘i xa rồi từ từ ngồi dáºy. Hắn cảm thấy sung sướng khi Carol không chống cá»± gì, đến ná»—i hắn quên cả cú đấm cá»§a Steve. Hắn vừa hôn Carol! Tháºt là phỉnh trẻ con cho kẹo. Nếu Steve không ra thì xong rồi... 
 
Äêm đến lặng lẽ và bình yên. Gió nhẹ lay động lá và nước vá»— ráºp rình dưới chân thá»m bến nhá». 
 
Roy nghÄ© tá»›i Carol. Hắn không biết làm sao rá»i phòng mà không làm cho Steve tỉnh giấc. Nếu đến được phòng Carol thì má»i việc xong hết. Hắn nhổm dáºy nhìn Steve. Cùng lúc hắn cảm thấy có váºt gì Ä‘ang di động bên ngoài. Ná»—i ham muốn tan biến, hắn ngồi lại giưá»ng, tim Ä‘áºp mạnh. 
 
Má»™t bóng ngưá»i Ä‘i qua khung cá»a sổ mở: má»™t cái bóng vụt nhanh, lặng lẽ, thoáng hiện rồi biến Ä‘i không kịp trông thấy. Roy ngây ngưá»i như pho tượng. Hắn nghe có bước chân nhẹ trên thá»m rồi má»™t tiếng nữa. Má»™t tiếng ván gá»— kêu răng rắc và bước chân tiến lại gần. 
 
Roy lay mạnh Steve. Anh vá»™i ngồi dáºy, bàn tay Roy bấu chặt lấy ngưá»i anh. Nhìn vẻ mặt tái nhợt cá»§a Roy, Steve há»i nhá»: - Cái gì thế? 
 
- Có ai ở bên ngoài - giá»ng Roy run lên. - Nghe Ä‘i! 
 
Äàng xa phÃa ngoài hồ, con Spot tru lên ghê rợn. Steve nhảy ra khá»i giưá»ng và dừng ngay lại khi thấy cái bóng Ä‘i qua khung cá»a sổ: 
 
- Carol đấy, đồ ngu! Tỉnh trà lại đi. 
 
Roy vẫn còn nghẹt thở, hắn nói nghe như tiếng rÃt qua răng: 
 
- Carol? Nó làm gì thế? Chú có chắc không? 
 
- Tôi trông rõ Carol mà! - Steve trả lá»i, dá»±a mình vào cá»a sổ. 
 
Sau má»™t lúc lưỡng lá»±, Roy đến bên Steve. Carol Ä‘i từng bước dá»c dài hành lang. Cô mặc chiếc áo pijama cá»§a Steve, chân Ä‘i đất. Roy nói nhá»: 
 
- Con chó chết! Nó làm tôi hoảng lên. Nó làm gì ngoài đó? 
 
- Im di! - Steve thì thầm - Có lẽ cô ta mắc bệnh mộng du. 
 
Roy gừ gừ. Bây giá» thì hắn không còn sợ nữa. Hình ảnh Carol Ä‘i chân đất trong bá»™ pijama lụa trắng, để làn tóc xõa xuống bá» vai làm hắn thấy bừng bừng trong ngưá»i. 
 
- Cảnh tháºt tuyệt! - Hắn thốt lên - Con bé có thân hình hấp dẫn làm sao! 
 
Steve ra hiệu im lặng. Anh lo lắng tá»± há»i. Rằng cô Ä‘i Ä‘i lại lại như thế để làm gì. Carol bá»—ng nhìn vá» phÃa hai ngưá»i và cảm thấy mình Ä‘ang bị theo dõi. Ãnh trăng chiếu rõ khuôn mặt khiến hai ngưá»i giáºt mình vì thấy khác lạ hẳn: bá»™ mặt co rúm ró, đưá»ng nét méo mó khiến cô trông có vẻ tinh ma yêu quái. Bên mép cô giáºt giáºt và đôi mắt Ä‘en thá»§y tinh không hồn. Steve khó nháºn ra đó là Carol. 
 
Spot tru lên thê thảm nÆ¡i má»™t góc sân bên kia khiến Carol quay phắt lại vá» phÃa nó. Cả cá» chỉ cá»§a cô có cái gì lén lút, lanh lẹ, tinh ma và nguy hiểm nữa... Thế rồi trong khi con Spot tru lên thì cô leo qua cá»a sổ vào phòng. 
 
Roy nói vá»›i giá»ng run rẩy: 
 
- Chú nghĩ sao? Có thấy bộ mặt của nó không? Con mắt nữa. 
 
- Thấy rồi. - Steve lo lắng. - Äể tôi đến xem sao. 
 
- Coi chừng nó móc mắt chú đấy, - Roy vừa nói vừa cưá»i gượng gạo, - Cứ theo kiểu cách đó thì nó dám làm lắm! 
 
Steve mặc áo, lấy đèn bấm đến phòng Carol mở nhẹ cá»a, Carol đã nằm xuống, nhắm mắt, để ánh trăng soi rõ mặt. Cô vẫn đẹp, trong trắng hÆ¡n lúc nào hết và khi Steve gá»i, cô không nhúc nhÃch. Anh đứng nhìn má»™t lúc rồi khép cánh cá»a trở vá». 
 
Äêm ấy anh cÅ©ng mất ngá»§ như Roy. 
 
o0o 
 
Sam Garland và Joe Ä‘ang lau rá»a chiếc xe cứu thương cá»§a bệnh viện Glenview. 
 
- Äừng quay lại. Tên nhà báo chuyên chó má lại đến kia kìa! 
 
Joe nhe mấy chiếc răng vàng: 
 
- Tao khoái hắn. Hắn giá»i theo dõi lắm. Mày xem tao có thể rút được ở hắn tà tiá»n nào không? 
 
- Äồng ý, - Sam vừa nói vừa lùi lại ngắm 2 đèn pha bóng loáng. 
 
Phil Magarth, ngưá»i dong dá»ng cao, dáng hÆ¡i lãng tá», tiến tá»›i vá»›i vẻ hững há». Cả tuần, anh Ä‘i dạo quanh vùng để săn tin tức vá» cô gái Ä‘iên nhưng ngoài lá»i bày tá» ngắn ngá»§i cá»§a bác sÄ© Travers - không cho anh biết gì - và câu: "Äi chá»— khác để tôi yên" cá»§a viên Cảnh sát trưởng thì anh không còn biết gì hÆ¡n nữa. 
 
Magarth là phóng viên trong vùng đồng thá»i cÅ©ng là thông tÃn viên cho nhiá»u tá» báo ở vùng Trung Tây, anh rất nhạy bén trong việc móc ra những tin tức hấp dẫn và tin rằng thưá»ng có những chuyện lý thú ẩn sau các sá»± kiện rá»i rạc này... Sau khi mò mẫm khắp nÆ¡i, anh quyết định moi móc từ Garland và Joe. 
 
- Chào các bạn! Äã tìm ra con nhá» chưa? 
 
- Há»i bá»n tôi thì cÅ©ng vô Ãch thôi, - Garland lại cúi xuống lau chùi. - Bá»n này chỉ là dân làm công mà. Phải không Joe? 
 
- Äúng váºy! - Y trả lá»i và nháy mắt vá»›i Magarth. 
 
- Tôi nghÄ© chắc anh có biết, - Magarth nói tay xóc cóc cho mấy đồng bạc trong túi kêu lên. - Tên con bé là gì nhỉ. Sổ tÃnh tiá»n cá»§a tòa soạn đặt cho tôi vẫn còn dư, nếu các anh khoái nó. 
 
Vẻ mặt dá»ng dưng cá»§a Sam và Joe biến tháºt nhanh. 
 
- Dư bao nhiêu? - Sam tháºn trá»ng há»i. 
 
- Còn khá. Nếu có cái gì, các anh cho biết đi. 
 
- Chúng tôi cÅ©ng muốn lắm. Có 100 đô la thì báºt mà phải không Joe? 
 
- Äúng lắm! - Joe xoa tay. 
 
Magarth rút trong túi một cuộn giấy đếm bốn tỠ25 đô la: 
 
- Tôi đi đâu cũng mang bánh theo hết. Thế nào ta cũng hiểu được nhau mà. Tôi nghe đây. 
 
- Äó là ngưá»i thừa hưởng gia tài cá»§a Blandish, - Sam chá»™p lấy tiá»n. - Sao, được không? 
 
Magarth la lên: 
 
- Anh nói gì thế? Chuyện tào lao gì váºy? 
 
- Äúng y boong! - Sam vừa nói vừa đưa 2 tá» cho Joe. - Ông có nghe nói vá» John Blandis chưa? Lão ta có co n gái bị bắt cóc đấy...7 
 
Hôm sau Steve và Carol ăn sáng không có Roy. Hắn Ä‘i câu. Steve rót cà phê và há»i vẻ tá»± nhiên: 
 
- Äêm qua cô ngá»§ có ngon không? 
 
- Tôi nằm mơ. Lúc nào cũng nằm mơ. 
 
- Cô có thức dáºy không? - Steve mỉm cưá»i nhìn cô - Tôi nghe hình như có ai Ä‘i lại trong nhà. Không biết chừng chÃnh tôi nằm mÆ¡ cÅ©ng nên. 
 
- Ồ không! - Những ngón tay xinh xắn đặt vào thái dương. - Chắc có chuyện gì đấy, tôi không thể nào nhớ hết được. Tôi sợ lắm - Cô vươn cánh tay qua bàn nắm lấy tay Steve. - Tôi không biết ra sao nếu như không có anh. Ở bên anh, tôi thấy yên lành làm sao! 
 
Steve vuốt ve tay cô, mỉm cưá»i ngượng ngáºp: 
 
- Thế nào cũng tốt đẹp cả thôi. Cô mơ thấy gì thế? 
 
- Tôi không nhá»› rõ nữa. Tôi có cảm giác như lúc nào cÅ©ng chỉ có giấc mÆ¡. Má»™t cô y tá. Tôi không biết cô ta làm gì nhưng luôn luôn thấy cô ấy. Mắt nhìn hung dữ, cô t alúc nào cÅ©ng cúi đầu xuống tôi. Tôi sợ đến ná»—i giữa cÆ¡n mÆ¡ tôi tỉnh dáºy, hoảng hốt, tim Ä‘áºp mạnh và đêm tối càng làm tôi sợ thêm. 
 
Cả ngày Steve cứ báºn tâm suy nghÄ© vá» Carol cho đến khi Roy quay vá». Hắn giữ im lặng, cau có. Roy luôn liếc trá»™m Carol. 
 
Giữa đêm, hắn ngồi dáºy, khẽ gá»i ngưá»i em. Không thấy trả lá»i, hắn liá»n giở chăn ra, len lén bước Ä‘i. Phòng Carol ở đầu kia hành lang. Chỉ có tiếng gió xào xạc qua lá và tiếng sóng vá»— lên bỠđá. 
 
Carol nằm dài, tay trần, tóc xõa như má»™t vành ánh lá»a trên gối; ánh trăng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp và khi hắn bước vào, cô mở mắt. Hình như cô không sợ sệt gì. Äôi mắt to lặng yên. 
 
Roy nói: - Chào cô bé! 
 
Hắn không tìm được câu gì để nói, ngưá»i nóng ran: 
 
- Tôi đến để làm bạn với cô bé đây. 
 
Carol không trả lá»i, chăm chú nhìn hắn lại gần. 
 
- Xin cô chớ sợ tôi. 
 
- Ồ không! - Cô dịu dàng nói. - Tôi nghĩ rằng anh sẽ đến. Tôi mơ thấy anh. 
 
Roy như không tin ở tai mình. Hắn ngồi bên mép giưá»ng. 
 
- Cả ngày tôi luôn luôn nghÄ© tá»›i cô. - Hắn cầm bàn tay ấm má»m - Tôi muốn hôn cô. 
 
- Steve không thÃch đâu. 
 
- Steve không biết đâu. Chú ấy ngủ. Chắc cô bằng lòng phải không? 
 
Hắn áp sát mặt vào Carol, tay để lên ngực Carol. Cô không cỠđộng gì nhưng cứ nhìn trân trân. Hắn nói: 
 
- Cởi cái này ra, - tay hắn chỉ hàng nút áo pijama. - Cởi ra, Carol, tôi không làm gì hại cô hết. 
 
Cô gái cởi áo và tay hắn cảm thấy làn da má»m ấm. Mắt cô má» Ä‘i nhưng vẫn nhìn thẳng. Hắn luồn tay vào sau lưng cô nâng lên. Bá»—ng nhiên Carol cưá»i lanh lảnh, tiếng cưá»i làm Roy sá»ng sốt, ngỡ ngàng. 
 
- Cưá»i quái gì mà cưá»i? - Hắn nổi giáºn và ngáºm chặt môi cô. 
 
Trong một khoảnh khắc cô không chút cỠđộng nào, rồi bỗng nhiên cánh tay cô duỗi ra như cái lò xo thép, lướt qua sau gáy hắn, bấu lấy vai, cổ và há răng cắn chặt môi hắn. 
 
Ở phòng bên, Steve giáºt mình tỉnh dáºy. Anh thắc mắc. Cái gì khiến mình thức dáºy như thế này? Carol Ä‘i ra ngaòi sao? Có phải vì thế mà mình sá»±c tỉnh không? 
 
Anh Ä‘i lại bên cá»a sổ. Không có ai ngoài hiên. Con chó Spot ở phÃa nhà kho nhìn vào nhà im lặng. Steve lắc đầu, cái gì đó thúc đẩy, anh nhìn vào giưá»ng Roy: trống không. Anh chỉ có má»™t ý nghÄ©: Carol, và phóng mình ra cá»a. Cùng lúc ấy, má»™t itếng kêu thét Ä‘au đớn nghe rợn ngưá»i nổi lên. Im lặng tiếp theo rồi có tiếng khóc lóc, rên rỉ, đứt quãng: 
 
- Steve! Steve! Cứu! 
 
Tóc Steve dá»±ng đứng lên và anh chạy vụt trên hành lang. Roy chạy đến anh, khom mình, tay bụm mặt, máu loang ra qua kẽ tay, rÆ¡i từng giá»t xuống đất.. 
 
- Mắt tôi! Nó làm tôi mù rồi! Cứu anh, Steve! Trá»i, làm sao cứu tôi! 
 
Steve nắm tay hắn: - Anh làm gì cô ta rồi? 
 
Anh chạy đến phòng Carol thấy phòng trống, vụt ra cá»a sổ và sững ngưá»i. Carol đứng trên báºc thá»m Ä‘ang nhìn lại phÃa anh. Ná»a thân trên trần ra, đôi mắt dưới ánh trăng loang loáng như mắt mèo. 
 
Steve lặng ngưá»i: chưa bao giá» anh thấy cô đẹp kỳ diệu, hoang dại đến như thế. Mái tóc Carol loáng lên như màu đồng đỠdưới ánh trăng xanh nhạt, làn da cô ánh má»™t màu trắng lạnh giá nổi lên ná»n sẫm. Cô đứng đấy, ngá»±c vươn căng, tay giÆ¡ ra như vuốt loài thú, đứng đấy rình ráºp. Cảnh tượng đó làm Steve sững sá» nhưng cÅ©ng kÃch thÃch anh đến tá»™t độ. 
 
Thế rồi cô quay lại, bước xuống tam cấp, băng qua sân gần như chạy. Steve nghiêng mình gá»i: 
 
- Carol! Carol, trở lại đi! 
 
Nhưng cô đã biến mất sau rặng thông. 
 
Anh không biết nên làm gì, nghe tiếng Roy rên rỉ, anh quay ra hành lang. 
 
- Bình tĩnh lại đi. Anh có đau gì lắm mà phải rên xiết như thế? 
 
- Tao lại còn phải nói vá»›i mày là nó móc mắt tao à? Trá»i! - Roy rống lên và mở tay ra. 
 
Steve lùi lại, kinh hoàng. Äôi mắt Roy ngáºp đầy máu. Những vệt móng tay tàn nhẫn vạch trên mắt, trên trán, trên má Roy. Hắn đứng dá»±a vào cách rên rỉ, run bắn lên. 
 
- Cứu anh vá»›i! Äừng để anh bị mù. Steve đừng rá»i anh. Nó trở lại đấy... Nó là con Ä‘iên, má»™t đứa sát nhân... 
 
Steve nắm lấy hắn, gần như lôi hắn vá» giưá»ng, nói vắn tắt: 
 
- Anh bình tÄ©nh. Äể tôi băng cho. Chắc là tại chảy máu nên không nhìn thấy gì. - Steve Ä‘i lấy há»™p cứu thương. 
 
- Chá»› rá»i anh. Con nhá» nó trở lại bây giá». Anh biết là Ä‘ui rồi. Chá»› rá»i anh. Bá»n nó bám sát anh... Chúng sẽ giết nếu tìm thấy anh. Bây giá» anh không tá»± vệ được nữa rồi... 
 
- Ai bám sát anh? 
 
- Bá»n Sullivan! - Roy thú nháºn trong khi mò mẫm tìm bàn tay ngưá»i em - Chú không biết bá»n chúng đâu. Chúng là bá»n giết mướn. Bernie - cướp - nhà - băng mướn chúng giết anh. 
 
- Chúng không thể biết ở đây mà đến giết anh được. Ở đây anh được an toàn. Äể tôi rá»a mắt, anh sẽ bá»›t Ä‘au. 
 
Khi thấy Roy bá»›t hoảng hốt, Steve há»i: 
 
- Anh làm gì Carol thế? 
 
- Không làm gì hết! Nó muốn anh đến! Nó nói rõ mà! Nó để anh hôn. Trá»i! Nó mạnh làm sao! Nó cắn vào miệng anh, túm cổ... Äáng sợ tháºt!... Mắt nó lóe sáng lên. Anh giãy giụa sắp thoát được ra thì nó lấy tay quào mặt. Giống như là vuốt cá»p! Nó là con Ä‘iên... con thú hoang! 
 
- Cô ta sợ hãi đấy, - Steve nói mà tim thắt lại. - Tôi đã dặn anh đừng luẩn quẩn bên cô ta mà! 
 
- Nếu bây giá» bá»n Sullivan đến thì làm sao? Steve, chú không thể để bá»n chúng giết anh được. 
 
Roy ngồi xuống, loay hoay tìm dưới gối: 
 
- Súng anh đây. Thấy chúng thì bắn ngay. Chú gặp chúng là biết liá»n à. 
 
- Anh yên tâm đi. Ở đây thì anh đừng sợ gì hết. 
 
- Chú không biết chúng đâu. Bá»n chúng là những tên dao búa chuyên nghiệp. Không bao giá» chúng để những ngưá»i bị thuê giết chạy thoát cả. Bernie trả tiá»n chúng háºu lắm. Anh biết, anh tin chắc chúng sẽ tìm ra anh. 
 
- Nhưng tại sao chúng lại phải giết anh? 
 
Roy nắm áo em: - Bernie và anh cướp má»™t nhà băng lá»›n. Anh ẵm toàn bá»™ tiá»n trốn luôn. Bernie nhiá»u lần bảo anh trả lại nhưng anh trả lá»i cứ lên trá»i mà đòi! Hai mươi nghìn đô la! Anh cất kÃn rồi và Bernie thuê bá»n Sullivan giải quyết vấn Ä‘á». H ắn biết bá»n chúng sẽ lá»™t da anh, chắc chắn lắm. 
 
o0o 
 
8 
 
Hai con quạ... 
 
Hình ảnh này rất thÃch hợp vá»›i bá»n Sullivan. Chúng mặc áo choàng Ä‘en, quần ống loe, giày Ä‘en mÅ©i nhá»n, mÅ© phót Ä‘en, đúng là má»™t cặp cô hồn. Quanh cái cổ to tướng, cả hai Ä‘á»u quấn má»™t khăn quàng lụa Ä‘en. 
 
Vài năm trước chúng theo một gánh xiếc rong, trình diễn vài tiết mục với biệt danh Anh em nhà Sullivan. Nhưng không phải anh em thực, một đứa tên là Max Geza, còn đứa kia là Frank Kurt. 
 
Äó hai hai tay phóng dao lành nghá», bắn súng thiện nghệ. Tiết mục ăn khách nhất là màn trình diá»…n ném dao vào vạch dạ quang vẽ quanh thân hình cô gái chỉ cách vài phân. Trò tháºt hấp dẫn, gây cảm giác mạnh mẽ có thể kéo dài nhiá»u năm nếu chúng không thấy chán nghá» và chán cả ngưá»i đồng diá»…n. 
 
Cô gái này tá» ra thân thiện vá»›i chúng nhưng hết trò thì thôi không chú ý gì đến chúng nữa. Cô Ä‘em lòng yêu môt. anh há». Bá»n Sullivan cố tìm má»™t ngưá»i khác nhưng vá»›i số tiá»n chúng định bá» ra, chúng không thể tìm được ngưá»i nào chịu cho chúng ném dao tá»›i tấp, lại càng không thể cho chúng dòi há»i này khác. Mặt khác, việc Ä‘á»u Ä‘á»u làm chúng sinh chán, chúng nói vá»›i ngưá»i quản lý là sẽ bá» Ä‘i nhưng gánh xiếc hưng thịnh nhá» màng đó nên ngưá»i quản lý không chịu há»§y bá» hợp đồng. 
 
Äể giải quyết vấn Ä‘á», vào má»™t buổi tối Max ném vào vào mục tiêu rõ rệt: con dao rung lên cắm pháºp vào cổ cô gái. Thế là xong buổi diá»…n, xong ngưá»i đồng diá»…n và cÅ©ng xong luôn cả khế ước... Max ngạc nhiên, chuyện dá»… như thế mà mãi hắn nghÄ© không ra. 
 
Lại cÅ©ng chÃnh Max nghÄ© tá»›i chuyện giết mướn. Cái chết hấp dẫn hắn. Frank không phải là má»™t tay nhiá»u sáng kiến nhưng nhiệt tình, gã đồng ý cá»™ng tác vÆ¡i Max. Chúng tuyên bố làm việc cho bất cứ; ai trả 3,000 đô la má»—i vụ, cá»™ng thêm tiá»n chi phà 100 đô la má»—i tuần. 
 
ChÃnh bá»n Sullivan cÅ©ng ngạc nhiên khi có nhiá»u khách làng làm chúng báºn rá»™n luôn luôn. 
 
Chúng Ä‘i từ nÆ¡i này đến nÆ¡i khác trong chiếc xe Packard Ä‘en như 2 con quạ lặng lẽ gieo rắc cái chết. Cảnh sát không biết, vì nạn nhân không dám tố cáo để nhá» chÃnh quyá»n che chở. Có khi nạn nhân nghe tin và trốn mă"t. Nhưng cÅ©ng không thoát khá»i tay bá»n Sullivan. Chúng chỉ đòi ngưá»i thuê má»™t tấm hình và địa chỉ cuối cùng cá»§a "khách hàng", thế thôi. Còn kết quả là phần cá»§a bá»n chúng. Chúng không tiêu gì nhiá»u. Chi phà 100 đô la má»—i tuần là quá đủ cho bá»n chúng. Số tiá»n 3,000 đô la chúng để dành, gom góp lại để đạt ước mong cuối cùng là láºp má»™t trang trại nuôi chim rá»™ng lá»›n. 
 
Bernie - cướp - nhà - băng tìm bá»n Sullivan từ lúc Roy ôm trá»n số tiá»n cướp được. Bá»n Sullivan nháºn khá» Roy vá»›i giá tiá»n 5,000 đô la vì ông chá»§ Bernie vá»›i đầy đủ bá»™ sáºu mà phải thuê chúng thì công việc đúng là khó nhá rồi. 
 
Roy biết Bernie săn Ä‘uổi nên trốn ngay không dám lãng vãng những nÆ¡i quen thuá»™c. Äiá»u tra kỹ, ngưá»i ta được biết Roy đã rá»i New York, đến ga Pensylvanie thì mất dấu. Nhưng chuyện khó vá»›i ai chứ không khó vá»›i anh em Sullivan. Chúng tìm ra Roy có ngưá»i em năm trước còn là tay môi giá»›i bảo hiểm ở Cansas City. Chúng lặn lá»™i tá»›i nÆ¡i và được biết Larson đã bá» Ä‘i nuôi chồn còn nuôi ở đâu thì không ai biết. 
 
Suốt cả tuần, bá»n Sullivan thay nhau gá»i Ä‘iện Ä‘i các nÆ¡i bán váºt dụng nuôi chồn để há»i han vá» Steve Larson vá»›i lý do Steve được hưởng má»™t gia tài lá»›n nên muốn liên lạc vá»›i anh. Biện pháp đơn giản đó đã thành công: má»™t hiệu buôn ở Bonner Springs đã cung cấp cho Steve nhiá»u váºt dụng nên cho chúng địa chỉ. 
 
Ba ngày sau, má»™t chiếc Packard Ä‘en du lịch dừng trước má»™t biệt thá»± cách đèo lên Núi Xanh khoảng 45 cây số. Bá»n Sullivan bước xuống Ä‘i vào má»™t quán trang hoàng đúng kiểu cổ Ä‘iển cá»§a Viá»…n Tây. Thói quen hành động chung khiến má»i cá» chỉ cá»§a chúng Ä‘á»u rất khá»›p nhau. Kẻ này đúng là bóng dáng cá»§a ngưá»i kia. Bá»™ quần áo Ä‘en, thái độ nghênh ngang cá»§a chúng khiến má»i ngưá»i trong quán đặc biệt chú ý và há» cảm thấy Thần Chết vừa theo chúng vào. 
 
Từ lúc còn ở gánh xiếc, chúng đã cố làm cho giống nhau: cÅ©ng để bá»™ ria mảnh, cÅ©ng cắt tóc ngắn. Nhưng nhìn kỹ thì Max thấp hÆ¡n Frank 2 phân, khuôn mặt hẹp và tái mét vá»›i làn môi má»ng, còn Frank máºp hÆ¡n, dá»… kÃch động hÆ¡n, mÅ©i khoằm, miệng dầy dặn và có thói quen liếm môi má»—i khi nói. 
 
Bá»n Sullivan kéo ghế cao đặt bàn tay Ä‘i găng lên quầy. Ngưá»i bán rượu nghÄ© chúng có dáng hai con chim âm hồn nhưng không muốn lôi thôi nên cố nở nụ cưá»i há»i: 
 
- Hai ông uống gì? 
 
- Hai ly nước chanh, - Max nói giá»ng nhá» nhẹ mà gắt. 
 
Ngưá»i bán phục vụ xong định lui thì Max ngoắc lại: 
 
- Ở đây, có chuyện gì thế? Chúng tôi không phải là dân ở đây nên không biết. 
 
- Chà, thành phố Ä‘ang sôi động ồn ào, - ngưá»i bán rượu có dịp kể lại câu chuyện xảy ra trong ngày. - Ngài mai là các báo trong nước sẽ đưa tin ở trang nhất vá» việc này, tôi vừa được nghe má»™t tay phóng viên cho biết như váºy. 
 
- Chuyện gì thế? 
 
- Má»™t nữ bệnh nhân tâm thần vừa trốn khá»i viện. Hình như đó là kẻ sẽ hưởng 6 triệu đô la đấy. 
 
- Viện tâm thần ấy ở đâu? 
 
- PhÃa trên kia, cách đây 5 dặm, trên đưá»ng Ä‘i Oakville. Con nhá» theo xe cam nhông đến táºy đây. Nhưng xe tải láºt ở cách đây má»™t dặm, hình như nó đã giết tài xế. 
 
- Ngưá»i ta có tìm được con nhá» không? - Frank há»i sau khi hút hết ly nước chanh và lấy mu bàn tay chùi mép. 
 
- Chưa thấy. Ngưá»i ta Ä‘ang tìm. Sáng nay lÅ© cá»›m có đến đây. Xưa nay chưa từng thấy nhiá»u cá»›m như váºy. 
 
Max nháy mắt: 
 
- Tại sao má»™t con nhá» Ä‘iên lại có nhiá»u tiá»n như váºy? 
 
- Tiá»n cá»§a John Blandish, ông vua thịt. Các ông có nhá»› vụ Blandish không? Con nhá» là cháu ngoại cá»§a lão đó. 
 
- Tôi nhá»› ra rồi, - Frank nói - Chuyện cách đây gần 20 năm là Ãt. 
 
- Äúng rồi. Con nhá» là con gái cá»§a tên bắt cóc... thằng kia là dân anh chị... và con bé thừa hưởng tÃnh nết cá»§a cha. Nếu trong vòng 14 ngày không tìm được nó thì không thể bắt con nhá» quay vá» viện tâm thần được. Luáºt cá»§a tiểu bang này là như thế. Và rồi cô ta được hưởng cả gia tài không ai có quyá»n ngăn được. ChÃnh vì thế má»›i có chuyện ồn ào. 
 
- Cô ta có tháºt Ä‘iên... có nguy hiểm không? - Max há»i. 
 
Ngưá»i bán rượu gáºt đầu: 
 
- Sao lại không? Cô ta từng giết ngưá»i. 
 
- Nếu tình cá» gặp thì làm sao nháºn ra? 
 
- Hình như cô ta tóc hoe, nhá» nhắn dá»… thương như má»i ngưá»i. Ngoài ra có cái sẹo nÆ¡i cưá»m tay. 
 
- Thế thì dá»… nháºn ra thôi, - Frank nói và đặt tá» 100 đô la trên bàn há»i vá»›i giá»ng tá»± nhiên. - Xung quanh đây có ai nuôi chồn không? 
 
Ngưá»i bán rượu trả lại tiá»n: 
 
- Có đấy. Trại Chồn Bạc của Steve Larson, bên trên đèo Núi Xanh kia. 
 
- Xa không? 
 
- Khoảng 20 dặm. 
 
Max nhìn đồng hồ chỉ chÃn giá» rưỡi. Hắn nói vá»›i giá»ng tháºn trá»ng: 
 
- Chúng tôi đi mua lông chồn, phải lên trên ấy xem sao? Xem chủ trại có bán không? 
 
Chúng gáºt đầu chào, bước ra cá»a rồi quay lại, Max nhẹ nhàng há»i: 
 
- Anh chàng đó ở một mình phải không? 
 
- Chắc ông há»i ông ấy lo việc chăn nuôi má»™t mình phải không? Äúng váºy, nhưng lúc này ông ta có má»™t ngưá»i nữa. Khoảng 8 ngày trước, tôi thấy ngưá»i ấy Ä‘i qua. 
 
Bá»n Sullivan tỉnh bÆ¡: "Chào!" rồi chúng bước ra xe. 
 
Phil Magarth đứng dá»±a vào má»™t cái cây nhìn chúng bước Ä‘i. Anh tráºt chiếc mÅ© ra sau gáy rồi bước vào gáy. 
 
- Thế nào Tom? - Phil kéo ghế thả bịch ngưá»i, vẻ hÆ¡i má»i mệt. - Còn uytxki không? Tôi muốn uống hết hầm rượu cá»§a anh đấy. 
 
- Chào ông Magarth! Không có tin gì vỠcon nhỠkhùng ấy à? 
 
- Không có gì cả! - Magarth cầm chai rượu rót ra. 
 
- Tôi vừa nói chuyện ấy vá»›i hai ngưá»i khách. Ông thấy hai ngưá»i mặc đồ Ä‘en không? 
 
- á»’! 
 
Ngưá»i bán rượu gãi đầu: 
 
- Thấy dáng mà sợ... Theo hỠnói thì hỠbuôn lông chồn. 
 
- Tháºt không? - Magarth ngẩng đầu lên há»i, vẻ quan tâm - Chúng có dáng dân buôn lông chồn cÅ©ng như tôi có dáng làm phó mát ấy mà! Tôi gặp chúng rồi. Äúng là gặp ba lần trong hai năm. Và má»—i lần như thế lại có má»™t ngưá»i bị giết thê thảm. Anh thấy có lạ không? 
 
Ngưá»i bán rượu tròn mắt nhìn: 
 
- Ông nói gì thế, ông Magarth? 
 
- Tôi cÅ©ng không biết nữa, - Magarth thú nháºn. - Nhưng chuyện này thì không thể quên được. Anh có nghe nói vá» anh em Sullivan không? 
 
- Tôi không tin! 
 
- Có thể là há» không có trên Ä‘á»i này nhưng có tin đồn chúng là những tay giết mướn nhà nghá». Chúng ghé thăm chÆ¡i nhà má»™t kẻ nào đó c''o thể là kẻ ấy Ä‘i Ä‘á»i nhà ma luôn. Không biết hai gã kia có phải là bá»n Sullivan không? (Anh tá»± nói vá»›i mình). Há» muốn gì thế? 
 
- Há» há»i thăm Steve Larson, - ngưá»i hầu bàn nói vá»›i vẻ lo lắng. - Há» há»i ông ta ở má»™t mình phải không? 
 
- Ngưá»i nuôi chồn trên đèo Núi Xanh kia? 
 
- Vâng, đúng đấy! Ông ta tháºt dá»… chịu! Thưá»ng uống rượu ở đây. Khoảng má»™t tháng thì đến má»™t lần. Tuần vừa qua tôi thấy ông ta nhưng ông ta không ghé vào vì Ä‘i cùng vá»›i má»™t ngưá»i. 
 
- Tháºt ư? Và hai gã kia há»i vá» há»? 
 
Ngưá»i hầu bàn gáºt đầu xác nháºn: 
 
- Theo ông nghĩ thì... 
 
- Tôi không nghÄ© gì hết, tôi chỉ cố Ä‘oán mà tìm thôi. Khi tìm được tôi má»›i ngồi trước bàn máy chữ gõ thành má»™t má»› để anh nuốt thêm vá»›i bữa sáng đấy. Tháºt khổ như chó! 
 
Anh bước Ä‘i ra cá»a rồi quay lại: 
 
- Có thể là anh không Ä‘á»c. Tom, kÃn miệng Ä‘i, đừng nói cho ai biết việc này. 
 
Rồi anh vội vã đi.9 
 
Cặp mi mắt cá»§a Roy sưng phồng lên khiến cho Steve không biết bên trong mắt có bị phạm không, anh ngăn được máu chảy và cố thu xếp cho ngưá»i anh được khá lên. Xong anh nói: 
 
- Äể tôi Ä‘i tìm Carol. Tôi không thể. 
 
Nhưng Roy đã nhổm dáºy, ngắt lá»i: 
 
- Không, chú không thể để tôi ở đây một mình như thế này được. Không biết chừng nó nấp ở đâu đó chỠcho anh đi để nó thanh toán tôi đấy. 
 
- Äừng nói nhảm nào, - Steve nghiêm giá»ng. - Tôi nhất định Ä‘i. Tốt hÆ¡n là anh bá»›t than vãn Ä‘i! 
 
- Äừng có Ä‘iên, Steve! - Roy loay hoay rá» rẫm chung quanh. - Nguy hiểm lắm. Nó giết chú mất. Nó sẽ cào chú như đã cào tôi đấy. 
 
Steve nhìn vào trá»i đêm đầy ánh trăng. Anh không thÃch chui vào vạt rừng tối om nhưng anh không thể để Carol lang thang như thế mà không Ä‘i tìm. Anh nghÄ© tá»›i đôi mắt ngưá»i lái xe cam nhông, nghÄ© tá»›i nét mặt tinh ranh cá»§a Carol mà anh bắt gặp đêm trước. Anh cúi xuống nhìn cái thân hình tồi tệ, run rẩy, cầu khẩn anh đừng bá» hắn má»™t mình. Carol có nguy hiểm không? Có Ä‘iên tháºt không? Có phải cú sốc trên đầu đã biến cô thành bất thưá»ng không? Không phải. Äiên là má»™t trạng thái di truyá»n. Äầu bị Ä‘áºp không thể khiến ngưá»i ta giết ngưá»i. Chắc là sá»± lo sợ làm cô ta Ä‘iên. Äúng rồi! Ngưá»i lái xe muốn hiếp cô và bây giá» là Roy. Äáng Ä‘á»i lắm. Cho nên anh không có gì để lo sợ vá» cô. Anh không làm cô sợ thì má»i việc êm xuôi cả. Steve lấy khẩu súng đặt vào tay Roy: 
 
- Cầm lấy đi. Cầm lấy này. Nếu cô ấy trở lại thì bắn lên trần nhà. Tôi không đi xa đâu. 
 
Anh cầm lấy đèn bấm rồi bước ra sân. Má»i váºt yên tÄ©nh. Trăng sáng trên đầu ngá»n thông và bóng cây ngả Ä‘áºm màu trên đất. Steve không thấy Spot đâu và cảm thấy đơn độc. Anh bước đến bá» hồ, đứng yên bên bá» nước lắng nghe phÃa rừng. Cô ta Ä‘i vá» phÃa ấy. Không biết Ä‘ang rình mình ở chá»— nào? 
 
Anh Ä‘i dá»c theo bá» hồ, tim Ä‘áºp mạnh. Con đưá»ng ở khoảng này Ä‘i thẳng vào rừng. Steve dừng lại phân vân không muốn rá»i ánh trăng để chui vào khoảng tối Ä‘en ngòm kia. 
 
Anh kêu lên tháºt to: 
 
- Steve đây! Cô ở đâu, Carol? 
 
Tiếng vá»ng từ bên kia hồ đưa sang: Cô ở đâu, Carol! 
 
Âm thanh lạc di, như ma quái nhạo cợt anh. Anh bước tá»›i giữa bóng tối vây quanh. Bây giá» anh không thấy được gì cả, phải bấm đèn lên. Ãnh sáng chói lòa soi trên con đưá»ng hẹp. Các cành thông trên cao như muốn đè siết lấy anh. Chốc chốc anh dừng lại nghe ngóng. Thế rồi anh cảm thấy quái đấy Ä‘ang rình anh nên quay phắt lại, soi sáng bá» cây, bụi cá» nhưng vẫn không thấy gì. Tiếng anh hÆ¡i run: 
 
- Carol, cô ở đấy phải không? Steve đây! 
 
Sau lưng anh, má»™t bóng Ä‘en từ má»™t bụi cây bước lại gần anh. PhÃa trước mặt Steve, má»™t cành cây gãy. Anh soi đèn vá» phÃa ấy và nÃn thở: má»™t bóng ngưá»i đứng đấy, mặc toàn đồ Ä‘en, tay cầm khẩu súng lục to tướng: 
 
- Giơ tay lên, Larson! - Max nói nhẹ nhàng. 
 
Hai bàn tay từ phÃa sau sá» túi anh. Anh nhìn ngoái lại, thấy lạnh buốt sống lưng, lại cÅ©ng má»™t gã toàn đồ Ä‘en, đứng sát bên cạnh, đó là Frank. 
 
"Hai con quạ Ä‘en, bá»n Sullivan!" Steve tá»± nói thầm và thấy cổ khô khốc. Nhưng anh lấy lại được bình tÄ©nh: 
 
- Các anh là ai? 
 
- Câm cái mồm mày lại! - Max thá»c khẩu súng vào hông Steve. - Äể lÅ© ta nói. Carol là ai? Còn mày làm gì ở đây? 
 
- Cô bạn ở chung vá»›i tôi, - Steve trả lá»i. - Tôi Ä‘ang Ä‘i tìm cô ta. 
 
Max và Frank nhìn nhau rồi Max nhẹ nhàng há»i: 
 
- Roy Ỡtrên kia với mày phải không? 
 
Steve lưỡng lá»± nhưng biết nói dối cÅ©ng vô Ãch: 
 
- Vâng. 
 
- Frank, coi chừng thằng này. Tao lên lo thằng Roy. 
 
- Còn con bé? 
 
- Nếu nó không lá»™ ra thì không quan trá»ng. Nếu nó đến thì sẽ hay. Äem nó Ä‘i. 
 
Rồi Max bước gấp vỠngôi nhà. Frank thúc súng vào Steve: 
 
- Bước tới! Không được lộn xộn gì hết. Tao biết hết. Cũng không được la lên khi gần tới nhà, trừ phi mày muốn ăn đất. 
 
Steve bước Ä‘i sau Max. Anh biết chắc sau khi chúng thanh toán xong Roy thì đến lượt anh nhưng anh không nghÄ© cho mình mà xúc động khi nghÄ© đến Carol. Dù thế nào cÅ©ng không thể để cô lá»t vào tay bá»n này. 
 
- Các anh không thể để chúng tôi yên sao? Chúng tôi có làm gì các anh đâu? 
 
- Câm đi, - Frank quát lên. - Không phải mày, chúng tao tìm thằng Roy thôi. 
 
- Nhưng anh tôi đã làm gì các anh? - Steve há»i. - Chúng tôi có tiá»n. Các anh không cần phải giết. 
 
- Há» trả tiá»n cho bá»n tao giết. - Frank trả lá»i - Äã lÄ©nh tiá»n thì phải làm. Tao chỉ hiểu lý lẽ như váºy thôi. 
 
Trong giá»ng nói thản nhiên cá»§a gã, Steve thấy tháºt dứt khoát, không có cách nào biện minh cho anh mình được. Anh bước Ä‘i vá»›i cảm giác cá»§a má»™t ngưá»i thấy má»™ng dữ trong má»™t thá»±c tế thê thảm. Trên con đưá»ng đến nhà, anh thấy chiếc Packard Ä‘en Ä‘áºu ở đấy, đầu quanh vá» phÃa thung lÅ©ng. Anh nghÄ© giá mình nhảy được vào trong ấy thì có thể thoát, nhưng mình không làm gì được cho Roy hết. 
 
Max đã đứng ở khung cá»a sổ nhìn vào thấy Roy nằm dài ở trên giưá»ng, tay nắm chặt khẩu súng, gã nhón bước lên báºc tam cấp, không má»™t tiếng động dưới đôi giày đế crếp. Roy căng đầu óc rình ráºp, cổ khô đắng, cứ chỠđợi Carol trở lại để thanh toán. Hắn không nghÄ© tá»›i bá»n Sullivan vì nghÄ© rằng bá»n chúng thưá»ng hành động rất rất nhanh, nay đã không tìm thấy thì chắc chúng chịu thua rồi. 
 
Steve vắng mặt lâu làm Roy ngạc nhiên, không biết ngưá»i em ra sao. Äôi mắt hắn không còn nhức nhiá»u nữa, nhưng đầu hắn tháºt nặng và buốt. Hắn cảm thấy vừa sợ vừa tá»± thương thân. 
 
Max bước nhẹ vào phòng, thấy tay Roy nắm khẩu súng lục. Gã mỉm cưá»i độc ác, tiến sát giưá»ng. Giết Roy tháºt quá dá»…. Max không thÃch ngưá»i ta chết dá»… dàng quá như thế. 
 
Roy càu nhàu một mình, buông khẩu súng, tay ôm lấy đầu. Max nhặt khẩu súng lên nhét vào túi, đứng nhìn suy nghĩ đến phản ứng của Roy khi thấy mất súng. 
 
Má»™t lúc sau, Roy thả tay xuống tìm vÅ© khÃ. Bàn tay hắn sá» soạng bên trái, bên phải, miệng càu nhàu rồi lại mò kiếm lần nữa. Hắn ngồi dáºy. Mồ hôi túa ra. 
 
Max nhè nhẹ lấy chiếc ghế để sát cạnh giưá»ng và ngồi xuống. Hắn tháºt thÃch thú được trông thấy nạn nhân cá»§a hắn càng lúc càng hoảng hốt mà không thấy kẻ thù cá»§a mình. 
 
Roy lẩm bẩm cúi xuống: 
 
- Chắc nó trơi trên sàn. 
 
Max ngồi im khoanh tay trên đầu gối, chăm chú nhìn má»™t cách tò mò và khoái trá. Mấy ngón tay cá»§a Roy sá» soạng lướt qua mÅ©i giày cá»§a Max, dừng lại, rồi lui lại chầm cháºm. Mấy ngón tay lại chạm vào chiếc giày lần này lên tá»›i ống quần. Thế là Roy run lên, thở rÃt qua hàm răng. 
 
Có ngưá»i ngồi cạnh giưá»ng hắn! 
 
Hắn bá»—ng rút tay lại, vịn vào tưá»ng đứng lên, há»i vá»›i giá»ng lạc như giá»ng vẹt nói tiếng ngưá»i: 
 
- Ai đấy? 
 
- Bá»n Sullivan đây! - Max nhẹ nhàng nói. 
 
Má»™t lúc sau, Roy cố dán mình vào tưá»ng đứng lên, thở không ra hÆ¡i, mặt xanh mét, mồ hôi chảy ướt lá»›p vải băng mắt. Rồi hắn hét lên Ä‘iên khùng: 
 
- Steve! Nhanh lên! Cứu! 
 
- Nó không làm gì cho mày nữa được đâu. Frank túm gáy nó rồi. Không ai cứu được mày hết. Bá»n tao tá»›i thăm mày má»™t chút. 
 
- Các anh không nên giết má»™t ngưá»i mù, - Roy van vỉ, - Tôi Ä‘ui rồi. Các anh xem, tôi tàn phế rồi. Các anh không thấy tôi tàn rồi hay sao? Tôi hết Ä‘á»i rồi... 
 
Max nhìn miếng băng: 
 
- Lấy cái giẻ này ra. Tao không tin cái chuyện đui của mày. 
 
- Äúng tháºt mà! - Roy Ä‘áºp tay xuống giưá»ng nói tiếp - Tôi không thể lấy ra được. Máy lại chảy ra. 
 
Max cưá»i nhạo vươn tay giáºt miếng băng ra: 
 
- Thì cho nó chảy! 
 
Roy rú lên. Frank nói vá»ng từ thá»m vào. 
 
- Mày vui đùa thÃch nhé! 
 
Max sững sỠnhìn vào mắt của Roy: 
 
- Này Frank! Ngó chút coi! Nó bị móc mắt rồi! 
 
- Tao báºn. Anh bạn này và tao Ä‘ang ở đây dá»… chịu lắm rồi. 
 
- Này, nó đang thoải mái. - Max vừa nói vừa vỗ nhẹ lên Roy. - Làm sao đến nỗi này hả anh bạn? 
 
Roy muốn nắm tay Max nhưng hắn đẩy ra. 
 
- Tại con nhá»... Con nhá» Ä‘iên tháºt ghê gá»›m. 
 
- Ai thế? - Max há»i, chút tia sáng lóe lên từ đôi mắt không hồn cá»§a hắn. 
 
- Con Carol đó! Chúng tôi gặp nó trong má»™t chiếc cam nhông đổ láºt bên đưá»ng. Steve săn sóc nó thế mà nó hại tôi. 
 
Max nghiêng mình: - Nó ra làm sao? 
 
- Con nhá» tóc hoe, - Roy kêu lên. Khuôn mặt hắn bóng lên đầy máu trở thành má»™t thứ mặt nạ không ra dáng ngưá»i. Máu trong mồm, trong răng phun cả vào mặt Max khi hắn nói. 
 
Max thở nhẹ, lấy tay chùi mặt rồi bước ra thá»m. Frank ngạc nhiên nói: 
 
- Mày làm mất thì giỠquá! 
 
Max nói vá»›i giá»ng xúc động cố ghìm nén: 
 
- Con bé Ä‘iên 6 triệu đô la. Con bé mà ngưá»i bán rượu nói, Ä‘ang có mặt ở đây. 
 
Frank đằng hắng, lấy mũi súng cỠvào lưng Steve. 
 
- Chúng ta tháºt may. Sao, chú bé, có thấy chúng ta gặp may không? Con bé ở đâu? Mày giấu nó đâu rồi? 
 
- Tôi không hiểu các anh nói gì hết. - Steve ngạc nhiên nói. 
 
- Äúng rồi, con bé tóc hoe. Tên nó là Carol phải không? Nó ở đâu? 
 
- Cô ấy chạy đâu mất. Tôi đang tìm thì các anh đến. 
 
- Có phải nó móc mắt Roy không? 
 
Steve nghiêng đầu: 
 
- Nhưng cô ta không điên. Cô chỉ sợ hãi thôi... 
 
- ÄÆ°á»£c, được. Cô ta không Ä‘iên. - Max nháy mắt vá»›i Frank. - Nhưng phải tìm cho ra cô ta. - Gã nhìn vá» phÃa hồ, qua bên sưá»n núi xa.- Cho 6 triệu đô la Ä‘i chÆ¡i trong núi thì quả là Ä‘iên tháºt. 
 
- Mày nói có lý nhưng công việc trước đã. Mày tÃnh làm gì thằng kia? - Frank há»i. 
 
- á»’, tao không quên đâu. Giải quyết cho xong việc trước đã. Mày tÃnh làm thế nào? 
 
- Bernie muốn nó phải chết từ từ. Và phải làm cho gá»n. Äem nó nháºn nước được không? 
 
- Mày thì chỉ nhìn có thế thôi. Trước hết muốn nháºn chìm má»™t đứa, mày sẽ bị ướt. Mày vụng chuyện này lắm. Còn nhá»› con nhá» mình phải làm lúc nó Ä‘ang tắm không? Lại cÅ©ng sáng kiến cá»§a mày đấy. Nước chảy tràn cả phòng tắm. Mình mệt ngất Ä‘i được. Rồi tao lại bị cảm cả tuần nữa. Không, nháºn nước không phải là biện pháp tao ưa. 
 
- Tao quên, - Frank nói như xin lỗi. - Cắt cổ nó chăng? 
 
- Như thế thì nhẹ quá mà lại vấy dÆ¡ nữa. Tao có ý này. Khi thanh toán hai đứa này xong, tao muốn nghỉ ở đây Ãt ngày. Tao ưa chá»— này cho nên đừng làm hư nhà. 
 
- Có phải mày định nói gữ con bé ở đây cho qua 14 ngày phải không? - Frank há»i. 
 
- Äúng rồi. Rồi sau đó ta sẽ trông chừng nó... trông chừng tiá»n cá»§a nó. 
 
Frank loay hoay tìm kế: 
 
- Hay là ta giúi đầu nó vào thùng máºt đưá»ng. Nó sẽ ngợp thở. 
 
Hắn há»i Steve: 
 
- Mày có máºt không? 
 
Steve lắc đầu. Anh liếc mắt thấy Roy lần mò Ä‘i dá»c theo hành lang. Anh há»i to: 
 
- Tại sao các anh không dành cho anh ấy một lối thoát. Anh ấy có làm gì hại các anh đâu? 
 
Roy đứng dừng lại, nấp sau tưá»ng nhà. Bá»n Sullivan quay lưng phÃa Roy nhưng hắn không thấy. 
 
- Hay là ta dùng lá»a? - Max gợi ý như không thèm nghe lá»i Steve. 
 
- Chà, số zách! - Frank la lên - Như váºy khá»i cần chôn. 
 
Cùng lúc ấy Roy liá»u: hắn lén chạy qua hành lang, nhảy qua lan can rồi chạy như má»™t tên Ä‘iên. Bá»n Sullivan thấy rồi. Steve la lên: 
 
- Chạy qua trái! 
 
Roy nghe lá»i hướng vá» phÃa rừng thông. Max rút súng ra: 
 
- Nó tưởng? 
 
Steve làm má»™t cỠđộng nhưng mÅ©i súng cá»§a Frank ép sát vào sưá»n. Má»™t tiếng nổ khan, và Roy gục xuống. Hắn nằm im trong vài giây rồi nhá»m dáºy, cố lết tá»›i, chân trái kéo lê trên đất. 
 
- Thôi, để tao thanh toán nó cho xong. - Max bước xuống thá»m đến bên Roy đá vài cái tháºt mạnh rồi bước tá»›i xe. 
 
Frank nói với Steve: 
 
- Mày đứng đây nhìn, má»™t phút nữa sẽ thấ ỵ Max nó có nhiá»u ý kiến hay lắm. Mày sẽ thấy cái hay tá»™t bá»±c cá»§a nó. 
 
Roy tuyệt vá»ng lết vá» phÃa hồ, kéo má»™t vệt máu dài trên cát. Max lấy trong xe ra má»™t thùng xăng và quay lại Roy. Roy nghe gã bước tá»›i, la lên và cố sức lết nhanh hÆ¡n nhưng cuối cùng nằm bệt dưới đất. Hắn la lên khi Max đến gần: 
 
- Chá»› đụng đến tôi! Äể tôi yên. Trá»i ạ! Tha cho tôi! 
 
- Bernie muốn cho mày chết rục trong điạ ngục. - Vừa nói Max vừa rưới xăng lên tấm thân run rẩy của Roy. 
 
- Không, - Roy rú lên khi xăng chảy lên mặt hắn. - Các anh không nên làm như thế! Steve, cứu anh! 
 
Max lục túi tìm diêm đánh vào đế giày rồi cưá»i: 
 
- Äây này, anh bạn! 
 
- Mày có bao giá» thấy má»™t thằng bị thiêu không? - Frank há»i Steve. - Dù chết rồi hắn vẫn còn nhảy, vẫn còn uốn éo như con gà bị cắt đầu. Cách đây 15 ngày, chúng tao đã đốt má»™t đứa. Nó nhảy lên trá»i như cái há»a tiá»…n và chạy thẳng vá» nhà đốt luôn cả cái nhà, cả vợ con. - Frank hất đầu, - Nhìn xem má»™t chút. Äó, cái đó chúng tao gá»i là cái hôn. Nó bị quay tháºt đẹp. Không, xem nó chạy kia kìa... Nó vẫn chạy... Này, này, tao đã nói rồi. Mày nhìn xem... 
 
Steve nhắm mắt, đưa ngón tay lên đút nút lỗ tai. 
 
o0o 
 
10 
 
Trong đầu Carol như có cái gì vừa báºt ra. Giống như là bá»™ não vừa xoay má»™t cái "rắc" Ä‘iếc tai: tức khắc thế giá»›i đầy hình bóng cô vừa sống trong giây phút trước bá»—ng trở nên linh động, bừng sống. Những váºt vừa phút qua chỉ có dáng má» nhạt, màu sắc không rõ rệt, âm thanh nhạt nhòa, tiếng động lá» má», tất cả bá»—ng trở thành rõ nét, hình dáng, màu sắc, tiếng ồn... như khi ngưá»i ta sá»a lại Ä‘iểm Ä‘iá»u chỉnh đặt sai. Carol như được ngoi lên không khà sau má»™t lúc lâu ngáºp chìm trong làn nước xanh đục lặng lẽ. 
 
Lúc trước cô nghÄ© rằng mình đã nằm mÆ¡ thấy Ä‘i vào rừng, thế mà bây giá» cô Ä‘ang ở trong cÆ¡n mÆ¡ ấy. Cô ngạc nhiên là tại sao mình thấy bình tÄ©nh và đủ sức nhìn quanh để tìm đưá»ng vá» nhà. Cô nhìn xuyên qua hàng cây thất mặt hồ lấp lánh ánh trăng nên bước vá» phÃa ấy. 
 
Dá»c đưá»ng cô nhá»› lại giấc mÆ¡. Cô cảm giác mÆ¡ hồ là Roy bước vào phòng cô. ChÃnh vào lúc đó trong đầu cô nảy ra má»™t tiếng "rắc", chắc có chuyện gì xảy ra, giống như má»™t cánh cá»a đóng sáºp xuống. Hình như chuyện này đã có má»™t lần xảy ra trong quá khứ... Nhưng, lúc nào? Cô không nhá»› rõ. Má»—i khi cố nhá»› thì cô lại mÆ¡ hồ thấy má»™t gian phòng lót nệm màu xanh, bóng đèn Ä‘iện treo trên cao, có bao khung sắt... má»™t cô y tá gương mặt dữ dằn... 
 
Cô tá»± há»i vì sao mình lại Ä‘i vào rừng và hốt hoảng nháºn ra mình Ä‘ang ở trần. Steve đã thấy cô vắng nhà, Ä‘ang Ä‘i tìm, cô vá»™i vã Ä‘i vỠđể mặc lại áo, không hiểu vì sao lại mất Ä‘i. Cô cảm thấy là lạ, hÆ¡i mắc cỡ, bối rối khi nghÄ© nếu Steve tìm được cô ở trong tình trạng ở trần như thế này. Lạ thá»±c, không biết Steve có thể giải thÃch cho cô rõ chuyện gì đã xảy ra... 
 
Trên đưá»ng ra hồ, cô thấy bá»n Sullivan đứng bên hồ Ä‘ang tranh cãi mà không thấy cô. Dưới ánh trăng, cô thấy được dáng cô hồn cá»§a chúng. Cô liá»n nấp sau má»™t cái cây, tay ấp lên ngá»±c. Cô thấy chúng Ä‘i vào rừng nhanh nhẹn, lặng lẽ vượt qua chá»— cô. 
 
Cô thấy bá»™ mặt tái mét cá»§a chúng, những bá»™ mặt như khắc vào bồ hóng và cô rùng mình nghÄ© bá»n chúng sắp Ä‘em lại cái chết và ná»—i Ä‘au khổ cho con ngưá»i. Cô chỉ nghÄ© đến Steve và bá»§n rá»§n khi cho rằng chúng có thể làm hại đến Steve cá»§a cô. Cho nên khi chúng vừa Ä‘i khuất, cô chạy vá» nhà trống ngá»±c Ä‘áºp thình thình. 
 
Khi chạy qua sân, cô thấy Roy: chỉ còn là má»™t váºt không hình dạng Ä‘ang còn co giáºt con glên vì sức nóng, má»™t váºt góc cạnh chỉ có dáng hình ngưá»i. Äối vá»›i Carol, cái váºt không tên, cháy Ä‘en đó không là gì hết và cô chỉ nhìn qua. Trong đầu cô chỉ có má»™t ý nghÄ© là chạy vào trong nhà xem Steve cá»§a cô có bình yên không. 
 
Steve còn đó trong căn phòng đèn sáng, tay chân bị trói. Cô đứng phắt lại quên mình ở trần, miệng há hốc nhìn lá»›p dây trói trên ngưá»i Steve. 
 
Nhìn cô đứng đó, dáng đẹp man dại, nhìn nước da màu trắng ngà cá»§a Carol, Steve nháºn rõ anh yêu cô đến thế nào, yêu ngay từ lúc tìm thấy cô trong chiếc cam nhông bị láºt. Không, anh không thể dối lòng được, cô là ngưá»i phụ nữ yêu thương nhất trên Ä‘á»i. Anh nói: 
 
- Carol, nhanh lên, em yêu! Mở trói cho anh. 
 
Cô chạy đến, quỳ xuống ôm lấy cổ anh: 
 
- Anh có bị thương không? Anh không bị thương đấy chứ? 
 
- Không, không sao hết, nhưng em mở trói cho anh đi. Chúng ta đang bị nguy đấy, em bé ạ. 
 
- Steve thân yêu! - Cô ép môi vào môi anh. - Em sợ quá! 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, nhưng mở trói cho anh Ä‘i! 
 
Cô kéo mạnh sợi dây nhưng nút thắt quá chặt nên phải vào bếp lấy con dao. Lúc trở ra, cô chụp lấy áo vét cá»§a anh mà choàng vào ngƯá»i. 
 
- Nhanh lên, Carol. Chúng trở lại đấy. 
 
Cô cắt dây, Steve xoa cưá»m tay rồi mỉm cưá»i: 
 
- Tốt lắm, nhưng phải nhanh lên. 
 
Cô chạy đến ôm cổ anh: 
 
- Em yêu anh, Steve. Thấy hai ngưá»i kia em sợ quá. Em tưởng là.. em không biết sẽ ra sao nếu không có anh. 
 
Anh ôm lấy cô hôn. Hai ngưá»i đứng im sát nhau, môi liá»n môi, rồi anh đẩy nhẹ cô ra: 
 
- Anh yêu em từ giây phút đầu. Nhưng bây giỠta không thể để mất một giây phút nào hết. Phải chạy trốn đi. Mặc quần áo nhanh, Carol. 
 
Cô chạy vào phòng và Steve Ä‘i ra hành lang. Không có bóng bá»n Sullivan. Carol ra theo, mặc áo len, mắt sáng lên đầy tin tưởng. Steve choàng qua ngưá»i Carol: 
 
- Ta phải lấy xe bá»n chúng. Chúng ta nấp trong bóng tối và chạy... 
 
Há» cùng nhau chạy xuống báºc cấp, Ä‘i qua sân. PhÃa đầu đưá»ng là chiếc Packard. 
 
- Chúng ta sẽ thoát thôi, - anh ôm xốc Carol chạy dưới ánh trăng. 
 
Bá»n Sullivan vừa ra khá»i rừng, thấy há», Max kêu lên. 
 
- Nhanh lên, Carol, - Steve thở dốc. - Em biết lái không? 
 
- Biết, nhưng chúng ta phải đi cùng, em không thể bỠanh ở lại được. 
 
- Anh sẽ đến nhưng em chạy trước đi. Anh cầm chân chúng. Em mở máy. Chạy nhanh lên. 
 
- Äứng lại! Äứng lại! - Max kêu lên Ä‘e dá»a. 
 
Steve dừng lại nhìn bá»n chúng. Bá»n Sullivan chạy tá»›i. Steve nghe Carol mởmáy, anh quay chạy vá» phÃa xe. Max bắn ngay từ trong núi - Steve loạng choạng ngã nÆ¡i cá»a xe trong khi Max bắn phát thứ hai. 
 
- Anh bị rồi, - Steve thở dốc, lăn vào xe. Máu thấm ướt tay cô gái. 
 
Cô vá»™i vã kéo Steve lên trong lúc bá»n Sullivan chạy qua sân sáng trăng. Máy rồ lên, chiếc xe chồm mà phóng tá»›i trước. 
 
Max dừng lại, giơ súng nhưng Frank ngăn lại: 
 
- Chá»›, nhẹ tay má»™t chút. Äừng bắn cô ta, đừng bắn 6 triệu đô la. 
 
- Nhưng cô ta chạy mất rồi, - Max nhún vai dáng khinh bỉ. 
 
- Ta sẽ tìm được mà, lúc nào cÅ©ng tìm được. Cô đáng cho ta mệt má»™t chút, mệt vì tiá»n cá»§a cô ta. 
 
Chúng đứng đó nhìn ánh đèn đỠsau chiếc Packard xa dần trên đưá»ng núi, hướng vá» thung lÅ©ng. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 04:33 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
 
 
 
11 
 
PhÃa Bắc cá»§a MÅ©i Gió Biển, trên các tầng đất thấp dưới chân núi rải rác nhà riêng nghỉ mát cá»§a các tay triệu phú. 
 
Phil Magarth lái xe hết tốc lá»±c trên má»™t con đưá»ng cá»§a vùng ấy, anh bẻ cua mạnh chiếc Cadillac cÅ© kỹ đến ná»—i bốn bánh cá»§a nó rÃt lên rồi lăn vào má»™t lối khúc khuá»·u dẫn đến nhà Ved Blandish, má»™t ngôi biệt thá»± kiểu Tây Ban Nha - Ả Ráºp vá»›i tưá»ng vôi trắng, mái ngói Ä‘á». 
 
Veda được gá»i là "ngưá»i đàn bà khó ưa" cá»§a vùng MÅ©i nhưng cô được má»i ngưá»i mến yêu và sống rất sung sướng. Cô coi sóc tháºt giá»i các đồn Ä‘iá»n trồng cam rá»™ng hai nghìn hecta. Cô yêu Phil đắm Ä‘uối và hy vá»ng lấy anh. 
 
Magarth dừng xe lại trước cổng chÃnh và nhìn theo đồng hồ chỉ ba giá» rưỡi sáng. Anh mở cổng và lách vào sân trước lát gạch trắng. Nhà chìm trong bóng tối nhưng anh đã biết Veda ngá»§ ở phòng nào. Anh bước nhanh qua sân giữa đầy hoa và leo bốn báºc cấp lên đến hàng hiên để rồi dừng trước má»™t cá»a mở. 
 
- Em thức đấy phải không? - Anh há»i, mắt cố tìm trong bóng tối nÆ¡i chiếc giưá»ng Veda nằm. 
 
Không có tiếng trả lá»i. Anh bước tá»›i ngồi bên giưá»ng, tay thò vào chăn. Má»™t tiếng kêu tắc nghẹn và bóng ngưá»i quẫy mạnh. Veda nhá»m dáºy báºt đèn lên. 
 
- Ủa, - cô kêu lên và ngả mình xuống giưá»ng. - Lần này thì quá lắm. Sao anh lại dám đến đây giá» này? 
 
- Sao mà quá? - Magarth nói vá»›i nụ cưá»i thuyết phục. - Em nói là lúc nào cÅ©ng thÃch có anh, bây giá» anh ở đây rồi, em cứ vui Ä‘i. 
 
Veda ưỡn mình ngáp. Magarth say sưa ngắm nhìn thân hình đầy hấp dẫn của cô: 
 
- Em tháºt tuyệt! Äẹp đến muốn cắn cho má»™t miếng. Nhưng thôi, nhiá»u chuyện xảy ra lắm. Cái sá» dữa rá»—ng có tên là cái đầu cá»§a em đã tỉnh chưa? 
 
- Em cứ nghÄ© là không biết sao lại cứ phải bị thu hút vá» phÃa anh - Cô nói và vá»›i tay lấy tấm gương - Nhưng Ãt ra thì em cÅ©ng không ngu lắm. - Nói rồi cô lại ngả mình xuống. - Cô độ 25 tuổi là nhiá»u. Chiếc áo ngá»§ trá»… xuống may bằng lụa tàu có viá»ng đăng ten Ä‘en. 
 
Magarth đứng dáºy đến tá»§ lấy ra má»™t chai Canadian Rye và má»™t cái ly. 
 
- Rượu dá»± trữ Ãt Ä‘i rồi. Em nên đặt mua thêm. 
 
- Äồng ý, - Veda trả lá»i mắt nhìn Magarth say đắm - Cho em Ä‘iếu thuốc, đồ thô lá»—! 
 
Magarth trở lại vá»›i chai rượu, lấy thuốc cho Veda, uống má»™t ly rồi châm thuốc cho mình. Anh ngồi xuống giưá»ng: 
 
- Anh Ä‘ang theo Ä‘uổi má»™t vụ tháºt hay. Nếu anh thành công thì sẽ đủ tiá»n để cưới em đấy! Em lắng nghe cho kỹ nhé. 
 
Äầu thò ra ngoài chăn, Veda nói má»™t cách giá»…u cợt: 
 
- Em nghe câu ấy nhiá»u đến ná»—i em có thể đồng diá»…n vá»›i anh được. 
 
- Nhưng lần này thì tháºt đấy. Anh Ä‘ang theo vết cá»§a cô bé Blandish. 
 
- Anh Ä‘ang... anh nói gì thế? - Veda ngồi báºt dáºy, mắt mở to vẻ sững sá». 
 
- Äừng rối lên như thế. Chuyện này phải giữ tháºt kÃn. Bắt đầu từ mai, nếu sáu ngày nữa mà Carol không bị bắt thì cô ta sẽ được hưởng trá»n gia tài. Ban đầu anh có ý nghÄ© là giúp cô ta lấy lại được gia tài và viết tháºt chi tiết câu chuyện này để cho in thành sách. Sau anh lại nghÄ© thêm, anh sẽ giúp cô ta được tá»± do, lấy lại gia tài. Nếu khéo léo thì tất nhiên cô ta biết Æ¡n anh. Anh sẽ ở má»™t vị trà tuyệt vá»i. Cả châu Mỹ Ä‘á»u muốn biết cô ta sẽ làm gì vá»›i số tiá»n... 6 triệu đô la đó. Anh biết làm gì rồi. Anh sẽ dẫn cô ta đến đây vá»›i em. Khi chúng ta lấy được tiá»n, sẽ dẫn cô ta Ä‘i chÆ¡i, mua cho cô xe hÆ¡i, nhà cá»a, áo quần... Chúng ta sẽ dẫn theo má»™t chuyên viên quay phim. Tuyệt tháºt. Và anh sẽ đành độc quyá»n chuyện này cho nhà xuất bản cá»§a anh. Anh có quyá»n đặt Ä‘iá»u kiện. 
 
Veda nhắm mắt, nói má»i mệt: 
 
- Em chắc là được. Vá» chuyện đó thì không ai ngu ngốc hÆ¡n anh. Cô bé mắc bệnh Ä‘iên khùng! Nhá» Æ¡i! Cô ta tháºt nguy hiểm. Cô ta có thể giết chúng mình. Bá»™ anh tưởng em muốn cho ngưá»i ta giết chúng mình à? 
 
Magarth thốt ra má»™t tiếng càu nhàu coi thưá»ng: 
 
- Em tưởng là anh có thể lùi bước trước một chi tiết nhỠbé như thế à? Em nhỠơi, anh đã có lần ngồi hai tiếng đồng hồ trong chuồng con dê dã nhân để viết các bài nổi tiếng đấy. 
 
- Trá»i, con dã nhân bây giá» chưa vào chuồng thì em không biết phải đánh công việc như thế nào! 
 
- Không sao hết, - Magarth nói có vẻ mất kiên nhẫn - Dù sao thì anh cÅ©ng không sợ môt. cô gái nhá». Anh cao bằng cây sào... 
 
- Em biết... em nghe anh nói thế nhiá»u lần rồi. Nhưng chuyện này thì không liên quan gì đến.. 
 
- Không. Anh đã bắt chuyện má»™t Ãt vá»›i ngưá»i nữ y tá chăm sóc cô gái. Cô y tá tháºt thạo việc. 
 
- Cô ta nói sao? 
 
- Theo cô ta thì Carol bị bệnh nhị trùng nhân cách. Bệnh nhân chỉ lâu lâu má»›i nổi lên má»™t lần. Nhiá»u tháng cô xá» sá»± như má»™t cô gái bình thưá»ng, tâm thần, thể xác lành mạnh, rất dịu dàng, dá»… thương, chỉ cần canh chừng cô ta là được. Mà em biết, trông chừng má»™t cô gái tÃnh tình dịu dàng thì đúng là nghá» cá»§a anh rồi. 
 
Veda đá một cái từ trong chăn: 
 
- Anh tháºt là xấu xa! 
 
- Äừng ngắt lá»i anh, - Magarth nghiêm khắc nói - Simon là ngưá»i quản lý tài sản cá»§a cô, má»™t lão mắt như trái chanh héo vừa má»›i đến viện an dưỡng. Cô y tá nói, lão gần như Ä‘iên lên khi biết Carol trốn thoát. Lão thấy rõ là miếng bánh cá»§a lão chảy tan và 6 triệu đô la tuá»™t qua kẽ tay lão rồi! Anh còn có thể nói vá»›i em Ä‘iá»u này nữa: anh không tin là cô ta Ä‘iên như ngưá»i ta nói. Anh không tin cô ta đến ná»—i phải bị nhốt vào nhà thương Ä‘iên. Anh cho rằng cô ta bị đưa nhanh đến đó chỉ vì lão già Harthman muốn hưởng 6 triệu đô la. 
 
- Anh đừng ngốc thế, - Veda nói giá»ng dấm dẳn. - ChÃnh là John Blandish đã đưa cô ta đến đó 3 hay 4 năm trước. 
 
- Blandish không biết gì đâu. Ông ta không quan tâm đến việc đó. ChÃnh là Hartman đã làm thế vì chÃnh lão ta trông coi sản nghiệp cá»§a Blandish. Cô bé bị nhốt vì đã móc mắc má»™t kẻ đánh chó dã man. Em không làm như thế ư? 
 
Veda mở to mắt nhìn anh: 
 
- Nhưng cô ta là con ngưá»i nguy hiểm. Anh hãy nhá»› đến chuyện ngưá»i lái xe cam nhông. 
 
Magarth vung tay gạt đi hình ảnh đó: 
 
- Cô ta bảo vệ danh dá»± cá»§a mình. Em có thể không hiểu Ä‘iá»u đó nhưng cho phép anh nói là có nhiá»u cô gái cho chuyện đó quan trá»ng lắm. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, - Veda thở dài, có vẻ không muốn tranh cãi nữa. - Tùy anh. Vả lại anh chưa tìm ra được cô ta cÆ¡ mà. 
 
- Nhưng anh đã tìm được nơi cô ta nghỉ mấy ngày nay rồi. 
 
- Trá»i! - Veda càu nhàu - Em phải uống má»™t ly uytxki má»›i được. Thần kinh em căng ra rồi. 
 
- Äừng, đừng làm anh phà thá»i gian. Em ngồi lại nghe anh đây. Lúc tối, anh thấy hai gã Ä‘i chiếc Pakard Ä‘en há»i thăm Steve Larson nuôi chồn phÃa trên kia. 
 
- Em thấy anh ta rồi, - Veda sôi nổi nói - Anh ta cao lớn, tóc hung, rất dễ thương... Chỉ nhìn anh ta thôi cũng đã thấy hồi hộp rồi. 
 
- Dẹp cái vẻ dá»… thương cá»§a anh ta sang má»™t bên Ä‘i, - Magarth nói vẻ dắm dẳn ngá»t ngào - Chắc là mẹ em trước kia đẻ em có sá» quần đàn ông đấy. Trong đầu em thì lúc nào cÅ©ng chỉ có đàn ông thôi. Äể anh nói tiếp được không? 
 
- Thôi, ráng nghe còn hơn là chịu điếc, - cô nhắm mắt lại. 
 
- Hai gã há»i thăm Larson và anh nháºn ra ngay bá»n chúng. Anh chắc đó là bá»n Sullivan, bá»n giết ngưá»i nhà nghá». 
 
- Anh nói gì thế? - Veda há»i, mở mắt choàng dáºy. 
 
- Nếu ai cần thá»§ tiêu má»™t ngưá»i nào đó thì chỉ việc đưa tiá»n cho chúng, chúng sẽ lo liệu. Không phải chuyện tào lao đâu! Anh đã lên đến nhà Larson. Nhà bá» hoang, đèn sáng, cá»a mở, chiếc Buick trong gara, con chó sợ hãi chui nấp trong chuồng. Anh Ä‘i khắp nhà và tìm thấy cái này. - Magarth đưa ra chiếc khăn tay. - Anh cam Ä‘oan là cá»§a Carol Blandish. Em thấy tên cô ta nÆ¡i góc khăn chứ! Váºt khác nữa: anh thấy chiếc áo Ä‘i mưa cá»§a ngưá»i lái xe cho bác sÄ© Travers, chiếc áo mà Carol đã mượn khi trốn khá»i bệnh viện. 
 
Veda có vẻ chú ý: 
 
- Nhưng rồi anh làm gì nữa? 
 
Magarth gãi đầu: 
 
- Anh không biết, nhưng ở đây chỉ má»›i là bắt đầu. Larson chắc chắc đã giấu Carol. Hai tên Sullivan chắc đã bứng anh ta khá»i ổ. Chuyện này quan trá»ng đấy. Hiện giá» há» Ä‘ang ở ngoài đưá»ng. Bá»n Sullivan có Ä‘uổi theo hay không, anh không được biết. Nếu anh gặp được Carol anh sẽ đưa cô ta vỠđây. Không ai có thể ngá» cô ta ở đây cả. Nếu anh không tìm được cô ta thì chuyện hôn nhân cá»§a chúng ta phải xem xét lại thôi. 
 
Veda ôm lấy anh, choàng tay vào cổ, nhấm nháp vành tai anh và dịu dàng nói: 
 
- Tại sao hả Phil? Em đưa hết tiá»n bạc cho anh, chúng ta sẽ sống sung sướng và sẽ có nhiá»u con. 
 
Magarth đẩy cô ra, đứng dáºy, cởi cà vạt: 
 
- Có thể anh là má»™t thằng ngu nhưng anh cÅ©ng phải có tá»± ái má»™t chút. Em tưởng rằng anh có thể chịu để ngưá»i ta nói rằng anh lấy em vì tiá»n chăng? Không bao giá»! Bây giá» anh phải ngá»§ má»™t chút. 
 
o0o 
 
12 
 
Carol nắm chặt vô lăng chiếc Packard, mắt nhìn thẳng vào con đưá»ng sáng ánh đèn chạy dài trước mặt, qua những khúc quanh đến rợn ngưá»i. 
 
Tim cô như cứng lại, đầu óc tê liệt vì sợ hãi. Ãnh đèn nÆ¡i bảng chỉ dẫn soi rõ khuôn mặt nhợt nhạt cá»§a Steve nằm trên sàn, mắt nhắm lại. Cô muốn dừng nhưng sợ bá»n Sullivan Ä‘uổi theo nên phải tiếp tục nhấn ga. Con đưá»ng tháºt đẹp, quanh co ngăn cô tăng tốc độ nhưng cô báºm gan chạy nhanh hết sức, tìm lối Ä‘i gáºp ghá»nh, tâm trà chỉ có má»™t Ä‘iá»u ám ảnh duy nhất: trốn tháºt xa để bá»n Sullivan không bắt kịp được. 
 
Cô ra đến đưá»ng cái lá»›n và có thể nhấn ga. Khoảng hÆ¡n má»™t dặm cô tìm chá»— Ä‘áºu xe lại. Trước mặt là má»™t khoảng rừng thưa có má»™t nhà gác rừng bá» hoang. Cô lách xe vào má»™t lối gáºp ghá»nh đến chá»— vài túp lá»u gần đổ nát, chắc là cá»§a những ngưá»i kiếm cá»§i. Ở đây khuất đưá»ng lá»›n, xe dừng lại. Carol nghiêng mình xuống Steve. Cô tá»± bảo: Ta phải tháºt bình tÄ©nh, tháºt tá»± chá»§. Cô run lên, hàm răng đánh cầm cáºp nghÄ© tá»›i chuyện Steve bị thương nặng hay chết rồi. Cô áp sát vào mặt Steve: 
 
- Anh thân yêu! Anh nói đi! Sao thế anh? Anh bị thương nặng lắm phải không? 
 
Steve không trả lá»i và khi cô nâng đầu anh lên, anh lại ngả ra, không động Ä‘áºy. Carol lặng ngưá»i, tay nắm chặt, cố nÃn cho khá»i báºt tiếng khóc. Cô mở cá»a xe, chân đất giẫm trên lá»›p trái thông nhá»n, đứng dá»±a vào xe, ghìm mình cho khá»i ngất Ä‘i. 
 
Cô lảo đảo Ä‘i vòng xe, mở cá»a, đỡ cho Steve khá»i ngã lăn ra. Carol cố kéo anh ra ngoài đặt nằm dưới đất. Cô Ä‘iá»u chỉnh đèn pha chiếu sáng lên ngưá»i Steve và kinh hoàng thấy máu chảy thấm ướt chiếc áo sÆ¡ mi cá»§a anh. 
 
Äặt tay lên ngá»±c, thấy tim còn Ä‘áºp, cô nén tiếng khóc. Steve còn sống. Nhưng phải tìm cách cứu ngay, không thì anh sẽ chết bất cứ lúc nào. Máu vẫn chảy, phải tìm cách ngăn lại. 
 
Cô chạy vá» phÃa xe. Trong thùng xe phÃa sau cô thấy hai chiếc va li, cô run rẩy mở ra, lấy sÆ¡ mi, xé khăn tay nối thành cuá»™n băng. 
 
- Carol! - Steve gá»i vá»›i giá»ng yếu á»›t. 
 
Cô khẽ kêu lên rồi chạy tá»›i. Anh hấp háy mắt vì ánh đèn nhưng không cỠđộng. Ãnh mắt như không còn sức sống. 
 
Carol quỳ xuống: 
 
- Ôi anh yêu! Em làm gì bây gi� Anh đau lắm phải k hông? Em đang tìm cách cầm máu đây. 
 
- Em tháºt tốt, - Steve thì thầm, mặt nhăn nhó vì Ä‘au đớn. - Anh Ä‘au... đâu đó trong ngá»±c. 
 
Cô mất bình tĩnh, ôm mặt khóc vùi. 
 
- Thôi em bé, - Steve thở hồng hộc. - Anh hiểu. Nhưng em cố trấn tĩnh đi. Xem thỠcó cầm máu cho anh được không? 
 
- Vâng, - cô lau mắt, cắn môi - Äể em sẽ băng lại. Ôi... anh... em không biết phải làm sao hết. 
 
Cô chạy đến xe cầm má»› băng vừa làm, mở áo anh. Máu đóng vảy, vải áo vấy máu làm cô rợn ngưá»i nhưng sợ anh chết khiến cô cố lấy lại bình tÄ©nh. Tuy nhiên, khi thấy hai lá»— Ä‘en ngòm trên ngá»±c anh, máu chảy thánh thoát từng giá»t, cô thấy trá»i tối sầm lại, cô gục xuống hai tay ôm mặt run rẩy. Cô kêu lên: 
 
- Phải tìm ngưá»i cứu anh thôi. Em phải Ä‘i đâu đây hở Steve? Em phải chở anh Ä‘i đâu đây? 
 
Steve cố suy nghĩ. Hình như ngực anh mở ra trong làn gió có muối sát vào thịt, vào dây thần kinh đau buốt. 
 
- Bác sÄ© Fleming, - anh cố gắng nói lên trong tiếng thầm thì mà Carol chỉ nghe thoảngqua. - Em theo đưá»ng cái thẳng đến MÅ©i Gió Biển, chá»— quẹo trái thứ hai. Có má»™t ngôi nhà bên trong đưá»ng. - Anh nén cÆ¡n Ä‘au rồi nói tiếp: - Khoảng 20 dặm. Không còn nÆ¡i nào khác. 
 
- 20 dặm. - Carol bấu chặt tay. - Xa quá... Äể em Ä‘i, nhưng trước hết phải băng cho anh đã. - Rồi cô lại nghÄ©: "Phải Ä‘em anh Ä‘i. Không thể để anh ở đây được. - Cô cúi xuống: - Anh yêu, chúng ta Ä‘i chung vá»›i nhau. Nếu anh có thể nâng ngưá»i lên má»™t chút, em sè đỡ anh lên xe. 
 
- Tốt hÆ¡n là nên để anh ở đây, - Steve nói, mồm đầy máu. - Anh chảy máu bên trong. Tốt hÆ¡n là anh không nên động Ä‘áºy lúc này. - Máu chảy tràn lên cằm mặc dù anh đã quay Ä‘i để Carol khá»i sợ. 
 
Cô gái khóc nấc lên: - ÄÆ°á»£c rồi anh yêu. Em sẽ làm tháºt nhanh. - Cô lấy khăn tay lau máu. - Ôi anh Steve! Nếu có bá» gì... Em muốn nói là... Ôi, em yêu anh biết chừng nào. Chỉ có anh thôi... Em sợ còn lại má»™t mình... Äừng bá» em... 
 
Steve cố mỉm cưá»i, vuốt ve tay cô: 
 
- Không, anh không bỠem đâu. Anh hứa... nhưng em nhanh lên. 
 
Khi nâng anh lên để cởi áo thì mặt Steve trắng bệch, bấu chặt cánh tay Carol rồi ngất đi. 
 
Carol hấp tấp bó vết thương tháºt chặt. Cô chạy lại xe mang đến tấm chăn, cái quần cuá»™n thành gối để đặt Steve nằm yên. Äể anh ở lại đây mình tháºt không yên tâm nhưng không còn cách gì khách. Carol cúi xuống hôn anh rồi bước lên xe sau khi quay lại nhìn anh lần cuối. 
 
Cô không hiểu làm cách nào mà mình đến được MÅ©i Gió Biển. Cô phóng tháºt nhanh trong đầu chỉ có má»™t ý tưởng duy nhất là đón bác sÄ© Fleming đến chá»— Steve. 
 
ÄÆ°á»ng vắng chỉ má»™t lần cô suýt va chạm vào xe khác (xe cá»§a Magarth đến nhà Larson)! Nhưng chỉ vụt qua là mất hút nhau. Cô đến MÅ©i Gió Biển chỉ mất có ná»a giá». 
 
Cô tìm ngay nhà bác sÄ© và Ä‘áºp cá»a liên hồi. Má»™t phụt nữ đứng tuổi, mặt mày nhăn nhó, răn reo, tóc rối bù hiện ra. Bà ta khoác chiếc áo choàng dÆ¡ dáy quấn trên bá»™ ngá»±c lép kẹp. Bà nói giá»ng giáºn dữ: 
 
- Làm gì ồn thế? Cô có biết cô làm gì không? 
 
- Xin bà, - Carol cố bình tÄ©nh. - Tôi muốn gặp bác sÄ©, có má»™t ngưá»i bị bệnh nặng, bị thương... Bác sÄ© đâu? 
 
Ngưá»i phụ nữ đưa các ngón tay xương xẩu luồn vào mái tóc khá dÆ¡ bẩn. 
 
- Tá»›i đây vô Ãch thôi. - Bà ta muốn đóng cá»a lại. - Bác sÄ© Ä‘ang bệnh. á»’n quá Ä‘i. Cô tưởng cô là ai thế? 
 
- Có ngưá»i bị thương, - Carol xoắn tay cầu khẩn - Má»™t ngưá»i sắp bị chết. Xin bà cho tôi gặp bác sÄ©. Tôi có xe... không lâu đâu... 
 
- Không thể giúp cô được, - ngưá»i phụ nữ nổi giáºn - Bác sÄ© già rồi, ông Ä‘ang bị cúm, không thể ra Ä‘i vào đêm khuya này được. Tìm nÆ¡i khác thôi. 
 
- Nhưng Ä‘i để cứu ngưá»i bị thương. Anh ấy bị mất nhiá»u máu lắm. Bác sÄ© sẽ Ä‘i nếu bà nói thá»±c cho ông ấy biết. Anh ấy mất máu... 
 
- Rồi Carol khóc nấc lên - Tôi yêu anh ấy biết bao! 
 
- Cô đi đi - bà ta tàn nhẫn nói. - Ở đây không giúp được gì cho cô hết. 
 
Carol cố đè nén ná»—i kinh hoàng trong ngưá»i: 
 
- Nhưng tìm ở đâu... Không để mất thì giỠđược. Máu chảy.... 
 
- Có nhà thương ở Waltonville và bác sĩ Kobe ở Eastlake. Lão sẽ đi, lão là dân Do Thái. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi Ä‘i. Eastlake ở đâu? Làm sao tá»›i đó được? 
 
Ngưá»i phụ nữ chợt nhìn thấy dấu sẹo nÆ¡i cưá»m tay Carol. Bà ta quay nhanh mặt Ä‘i: 
 
- Cách đây năm dặm. Tôi sẽ chỉ bản đồ cho cô. Cô vào không? 
 
- á»’!... Nhưng xin bà nhanh lên. Äáng lẽ tôi không nên để anh ấy ở lại đó. 
 
- Vào Ä‘i, vào Ä‘i! - Ngưá»i phụ nữ nói - Tối như thế này thì không thể chỉ đưá»ng cho cô được. Phải vào chá»— sáng chứ. 
 
Bà ta quay vào và má»™t lúc thì đèn sáng trong hành lang. Carol đứng sát bên ngưỡng cá»a và ngưá»i đàn bà chợt quay lại, mặt kÃch động. 
 
- Trá»i, tóc cô đẹp quá, không biết chừng bác sÄ© sẽ Ä‘i vá»›i cô, vào Ä‘i, vào Ä‘i. 
 
Giá»ng nói và sá»± vồn vã thay đổi bất chợt khiến Carol ngá» vá»±c nhưng không thể làm khác được. Dù sao cÅ©ng phải lo cứu Steve. Cô theo ngưá»i phụ nữ vào má»™t phòng đợi nhá» có 3 cái ghế và trên bàn có dăm tá» tạp chà cÅ©. Căn phòng tá» dấu nghèo nàn và hoang vắng. 
 
- Äể tôi Ä‘i báo cho ông, cô em ạ. Cô ngồi xuống Ä‘i. Không lâu đâu. 
 
- Xin bà nhanh lên. - Carol khẩn khoản. 
 
- Cô cứ yên tâm, - ngưá»i phụ nữ mở cá»a nhìn Carol rồi bước Ä‘i. Trong ánh mắt cá»§a bà ta có cái gì làm cô rùng mình và lắng nghe: ngưá»i phụ nữ chạy lên gác. Carol cảm thấy bị sa bẫy: con mụ này định làm hại mình đây! 
 
Cô mở nhẹ cánh cá»a nghe ngưá»i phụ nữ nói giá»ng cao và rõ: - Äúng là con nhá» Ä‘iên ở Glenview rồi. Nó Ä‘ang ở dưới nhà. 
 
- Sao? Nói to lên! - (Giá»ng đàn ông vẻ tức giáºn) -. Bà nói thì thầm gì thế? Glenview? Ai? 
 
- Con Ä‘iên... Carol Blandish... con Ä‘iên ngưá»i ta Ä‘ang lùng. Ông Ä‘i xuống nói chuyện vá»›i nó Ä‘i. Tôi gá»i ông Cảnh sát trưởng. Nhanh lên. 
 
- Nhưng ngưá»i ta bảo là nó Ä‘iên. Bà nói chuyện vá»›i nó Ä‘i. Tôi già rồi không nên xen vào mấy chuyện này được. Tôi không muốn gặp nó. 
 
- Xuống Ä‘i. - Ngưá»i phụ nữ nạt - Ông biết rõ là ông không gá»i Ä‘iện thoại được. Bắt nó được thưởng 5,000 đô la! Không hiểu sao, đồ khốn! 
 
Má»™t hồi im lặng dài và ngưá»i đàn ông tiếp: 
 
- ÄÆ°á»£c. Tôi quên. Tôi phải xuống má»›i được. 
 
Carol nhắm mắt lại. Chắc là ta lại nằm mÆ¡. Giấc mÆ¡ lần này sao thá»±c hÆ¡n nhiá»u. Biết đâu Steve không bị thương. Biết đâu hai gã mặc đồ Ä‘en cÅ©ng chỉ là cÆ¡n mÆ¡ dữ và Carol sẽ tỉnh dáºy trong cabin xe tuy sợ hãi mà yên lành. 
 
Con nhá» Ä‘iên... Carol Blandish... Con nhá» ngưá»i ta Ä‘ang truy tìm... 
 
Carol rùng mình cố gắng tỉnh dáºy mong sao mở mắt ra là thấy mình nằm trên giưá»ng, nhưng căn phòng nhá» nhÆ¡ nhá»›p này vẫn còn đấy. Thá»±c đấy! Có tiếng bước chân kéo lên xuống cầu thang. Äâu đó trong nhà có chuông Ä‘iện thoại reo. 
 
Ông xuống vá»›i nó... Tôi gá»i Ä‘iện thoại cho ông Cảnh sát trưởng... 5,000 đô la nếu bắt được nó... 
 
Ãc má»™ng hay không thì cÅ©ng phải rá»i nhanh ngôi nhà nhá» này. Ngưá»i ở đây muốn hại cô! HỠđã không muốn cứu Steve lại còn muốn giữ cô trong khi Steve Ä‘ang chết. Nhưng ná»—i sợ đã làm cô tê liệt, không cỠđộng, tim Ä‘áºp mạnh, khóe môi giáºt giáºt. 
 
Cá»a từ từ mở, má»™t ông già to lá»›n Ä‘i vào, sói đầu, mệt má»i nặng ná», mÅ©i thẳng to tướng, hàm râu dÃnh đầy tàn thuốc lá. Nhưng Ä‘iá»u làm Carol sợ nhất là con mắt phải: lão hình như chỉ có má»™t con mắt như má»™t cục đất sét vàng, má»™t cục má»§... xuyên vào ngưá»i cô như má»™t cái dây xoắn bám. 
 
Lão già mặc má»™t cái áo choàng trong nhà loang lổ, bên trong đệm má»› áo lót không lấy gì làm sạch lắm. Lão dá»±a vào cá»a, má»™t chiếc khăn tay chặn lên con mắt trái ướt. 
 
Carol thu mình lại thêm chút nữa: 
 
- Ông là bác sĩ? 
 
- Äúng, - lão già nói - Tôi là bác sÄ© Fleming. - Lão lấy khăn tay chấm lên thái dương nÆ¡i những giá»t mồ hôi chảy dài theo má. 
 
Carol nghĩ: Lão trông gớm ghiếc quá. Không thể dẫn đến Steve được, không thể tin được lão. 
 
- Tôi lầm rồi. Tôi không cần ông. Äáng lẽ tôi không nên đến đây! 
 
Fleimng bá»—ng thấy hoảng hốt. Carol hiá»n thế nhưng chÃnh Ä‘iá»u này lại khiến lão lo sợ hÆ¡n. Lão nằn nì: 
 
- Cô đừng vá»™i. Tôi già nhưng giá»i. Chắc là tại con mắt tôi làm cô khó chịu phải không? Không đâu. Chỉ tại miếng cưá»m tôi muốn cắt mà chưa có dịp đấy thôi. 
 
Bàn tay lão run rẩy sá» soạng trên áo trông như những con nhện. Ãnh sáng đèn Ä‘iện lòa sáng thêm những sợi lông trên các ngón tay. Lão nói tiếp: 
 
- Con mắt kia của tôi cũng không gây khó khăn gì... Ồ, mà sao cô không ngồi xuống... Xin cô nói cho tôi biết, có chuyện gì... 
 
Carol lắc đầu: 
 
- Không, để tôi Ä‘i. Äáng lẽ tôi không nên làm báºn ông. Xin cảm Æ¡n ông đã tiếp tôi, - giá»ng nói cá»§a cô tắc nghẹn. 
 
Cô rá»i bức vách chầm cháºm bước tá»›i ngáºp ngừng. 
 
- Cô ở lại Ä‘i. Chúng tôi mong cô ở lại (rồi lão lấy thân hình to lá»›n đứng chắn nÆ¡i cá»a, cố ráng cưá»i mỉm nhưng không giấu được vẻ sợ hãi)... xin cô dùng chút cà phê... Vợ tôi... Cà phê sẽ làm cô đỡ mệt hÆ¡n. (Lão giÆ¡ hai bàn tay khẳng khiu như con nhện, hình như cầu khẩn cô đứng im đó đừng làm lão sợ hãi thêm). 
 
Carol nÃn thở rồi vụt thét lên. Cô thấy hình như chưa lúc nào cô tống hết hÆ¡i trong lồng ngá»±c ra như thế, nhưng thá»±c ra thì tiếng kêu cá»§a cô quá nhá» như tiếng thá» kêu khi bị sa bẫy. Fleming nói: 
 
- Không, xin cô. Má»i sá»± Ä‘á»u tốt đẹp hết, không có chuyện gì hết. Chúng tôi là những ngưá»i đàng haòng, chúng tôi chỉmuốn tránh cho cô má»i sá»± nguy hiểm thôi... 
 
Có tiếng cào nÆ¡i phÃa ngoài cá»a và khuôn mặt lão già đương trắng như tá» giấy bá»—ng tươi trở lại. Lão tránh ra cho ngưá»i vợ bước vào. Mụ nhìn Carol há»i: 
 
- Có gì thế? Sao cô không ngồi? Chồng tôi... - Mụ nhìn chồng. - Sao ông không Ä‘i vá»›i cô ấy? Cô có ngưá»i nhà bệnh. 
 
- Vâng, vâng, đúng thế, - lão bá»—ng ngồi sụp xuống ghế - Cô ấy đổi ý. - Lão đưa tay chẹn cổ - Cô làm tôi bối rối. Marth, lẽ ra tôi không nên xuống. Chắc dùng má»™t Ãt cognac thì... 
 
- Ông ngồi đó đi, - mụ gắt lên - Ông thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến rượu chè... 
 
- Äể tôi Ä‘i, - cô đứng gần chiếc bàn, miệng nhăn nhó sợ hãi đến tê cứng - Tôi không muốn làm báºn bịu ông bà. 
 
- Ơ, bác sĩ mặc quần áo nhanh lên, - mụ vội nói - Chỉ một phút thôi. Bạn cô bệnh phải không? Bạn tình của cô phải không? 
 
Tim Carol thắt lại... Phải rồi, không biết mình tÃnh ra sao nữa. Ngón tay cô đưa lên thái dương. Phải, anh bị mất nhiá»u máu quá. Nhưng sao bác sÄ© vẫn ngồi đây? Sao ông không Ä‘i? 
 
- Ông đi đi! - Mụ già nói với Fleming. - Mặc quần áo vào để tôi pha cà phê cho cô ấy. 
 
Fleming vẫn ngồi yên, dán mình trên ghế, thở nặng ná». Rồi lão lên tiếng: 
 
- Äể cho cô ta Ä‘i. Tôi không muốn số tiá»n ấy đâu, tôi chỉ muốn yên thân thôi. Tôi già rồi. Äể cô Ä‘i cho yên lành. Bà nhá»› chuyện cô ta vá»›i ngưá»i lái xe như thế nào không? 
 
- Äi lên cho rồi, đồ khốn! - Mụ già quát nhặng lên. - Ông không biết gì hết! 
 
- Äể ông ấy yên, - Carol nói - Tôi phải Ä‘i. 
 
Cô từ từ bước qua căn phòng má»™t cách cương quyết. Fleming lấy tay che khuôn mặt má»m oặt cá»§a lão. Mụ vợ hÆ¡i lưỡng lá»± rồi né sang bên, nép vào tưá»ng, đôi mắt rá»±c lên vì giáºn dữ và sợ hãi. 
 
- Cô nên ở lại. Chúng tôi biết cô là ai rồi. Tốt hơn cô đừng làm ồn ào. Cô không thể đi được. 
 
Carol mở cá»a rồi quay lại: 
 
- Tôi không hiểu các ngưá»i muốn gì? Tôi cứ nghÄ© các ngưá»i giúp tôi. 
 
Cô chạy nhanh ra cá»a ngoài nhưng cá»a khóa. Cô quay lại nhìn mụ già Ä‘ang quan sát cô. Mặt Carol xám lại vì sợ. 
 
- Mở cá»a này ra! 
 
- Kìa cô đừng rối! - Mụ già nói - Sao cô không ngồi xuống? Äể tôi pha cà phê cho cô... 
 
Cô chạy vụt theo hành lang, vượt qua mụ già tìm má»™t cá»a khác - chắc là cá»a ra vuá»n, nhưng nó cÅ©ng khóa. Fleming bưóc tá»›i đứng sau lưng vợ, con mắt phải cá»§a lão thu hồn. Carol đứng đấy đầu óc rối bá»i giữa hai cánh cá»a khóa chặt. Mụ già dịu dàng nói: 
 
- Cô thấy không, cô không thể nào ra được. Các bạn cô sẽ đến ngay, cô cứ an tâm. 
 
Carol bá»—ng thấy má»™t cá»a khác, nhá», lấp má»™t ná»a sau tấm màn cách cô khoảng má»™t mét. Cô vẫn nhìn hai ngưá»i đứng trong khung cá»a rồi nhanh chóng mở cánh cá»a nhá». Cùng lúc mụ già nhào tá»›i. Carol kêu lên má»™t tiếng, muốn lùi lại, tay đưa vá» phÃa trước đẩy mụ già nhưng mụ xô cô má»™t cái. Äất trá»i như sụp xuống. Carol thấy mình rÆ¡i trong khoảng không. 
13 
 
Cảnh sát trưởng Kamp nằm dài ngá»§ trên giưá»ng ngáy vang không nghe tiếng Ä‘iện thoại reo cÅ©ngnhư tiếng George Staum, ngưá»i phụ tá rá»i ghế càu nhàu. Má»™t hay hai phút sau, cá»a vụt mở, Staum lay ngưá»i Kamp. Ông đẩy Staum nói: 
 
 
- Ê! Không làm sao ngủ yên ở đây được. 
 
Staum ghé khuôn mặt tròn và bẹt cá»§a hắn xuống, khÃch động kêu lên: 
 
- Tìm được cô ta rồi! Bắt được cô ta rồi (hắn kông tìm ra được chữ để nói nữa). 
 
- Bắt được cô ta? Bắt được à? - Kamp há»i giá»ng ngái ngá»§, rồi bá»—ng nhảy phắt lên nắm áo Staum: 
 
- Anh nói sao? Cô ta? Ai giữ được đấy? 
 
- Bác sÄ© Fleming! Bà vợ vừa gá»i Ä‘iện thoại đến đây. 
 
- Trá»i! - Kamp xá» chân vào ống quần - Lão Fleming ngu đần ấy! 5,000 đô la! Äúng là tiá»n trên trá»i rÆ¡i xuống cho lão. Cả Ä‘á»i hắn không được tÃch sá»± gì hết và bây giá» lại tìm ra cô nàng. 
 
- Bà Fleming bảo phải nhanh lên, bà ta sợ có chuyện gì xảy ra đấy! 
 
- Không thể nào nhanh hÆ¡n được, - Kamp vừa gài nút vừa càu nhàu. - Gá»i Hartman! Gá»i các phóng viên! Phải lợi dụng ngay câu chuey^.n này. Fleming, trá»i! Chắc là lão ta không động đến các ngón tay cÅ©ng được. 
 
- Ông muốn tôi Ä‘i cùng không? - Staum há»i. 
 
- Anh Ä‘i sau. Gá»i Hartman, gá»i báo chÃ, rồi đến ngay Ä‘i! Ôi! Tôi muốn có cả má»™t tay quay phim nữa. Nếu không được 5,000 đô la thì Ãt ra tôi cÅ©ng có hình đăng báo khắp nÆ¡i! 
 
Rồi Kamp chụt mũ lên đầu vừa đi vừa chạy. 
 
o0o 
 
14 
 
Simon Hartman trằn trá»c không ngá»§ được. Lão ngồi trên chiếc ghế êm ấm trong khách sạn tiện nghi nhất thành phố, hút thuốc, ly rượu để trên bàn trước mặt. 
 
Hartman ngưá»i nhá» con, mặt xanh mét, nhăn nheo, trông già trước tuổi 50. Cái nhìn tháºt lạnh lùng, khóe môi trá»… xuống dáng khinh miệt. Dù đã 3 giá» sáng, lão vẫn không ngá»§ được. Äã nhiá»u năm nay, lão mất ngá»§, cứ cháºp chá»n. 
 
Hartman là cá»™ng sá»± chÃnh cá»§a văn phòng pháp luáºt "Simon Hartman và Richards" nổi danh như những nhà luáºt sư ở New York xưa kia. Nhưng từ khi Richards rút lui, hãng càng ngày càng suy sụp. Hartman là tay Ä‘am mê cá» bạc nên dấn thân vào việc mua bán chứng khoán vá»›i tiá»n cá»§a khách hàng và lão má»›i đây thua má»™t món tiá»n lá»›n. 
 
Lão sắp vỡ nợ thì John Blandish chết, phải láºp môt. há»™i đồng giám há»™. Lão không bá» qua dịp may hiếm có này. Richards và lão được bầu làm ngưá»i quản lý tài sản và vì Richards khôn thiết gì đến công việc nên cả gia tài vào tay Hartman. 
 
Chuyện Carol trốn thaót là má»™t cú kinh khá»§ng đối vá»›i lão. Lão biết rằng nếu Carol không bị bắt lại sau 14 ngày thì cô sẽ hưởng trá»n gia tài và những gì còn lại. Bởi vì má»›i chưa đầy hai năm mà lão đã tiêu lạm khá nhiá»u tiá»n cá»§a Blandish. 
 
Cho nên phải bắt con nhá» lại. Hartman không muốn bị sạt nghiệp. Lão tá»± Ä‘iá»u khiển cuá»™c săn bắt. Lão cảnh sát trưởng là thằng khốn! Bác sÄ© Travers là đồ vô tÃch sá»±. Cảnh sát chẳng làm được cái quái gì. Phải thúc há» làm! ChÃnh lão hứa thưởng 5,000 đô la cho ai tìm được Carol. Thế là ở MÅ©i Gió Biển, má»i ngưá»i đổ xô Ä‘i săn lùng. 
 
Chỉ còn sáu ngày nữa thôi. á»’! Sáu ngày còn làm được nhiá»u việc lắm. 
 
Khi lão giơ tay cầm lấy ly rượu thì chuông điện thoại reo. Hartman ngừng lại, nhắm mắt rồi thong thả cầm máy lên: 
 
- Alô! Gì thế? 
 
- Chúng tôi chộp được cô ta rồi! - Staum kêu lên bên kia máy. - Ông cảnh sát trưởng bảo tôi báo cho ông biết. 
 
- Äừng rống lên như thế, tôi không đến đâu. - Hartman lạnh lùng nói nhưng mắt sáng lên - Cô ta ở đâu? 
 
- ChÃnh bác sÄ© Fleming bắt. Ông Cảnh sát trưởng đã Ä‘i thẳng đến đấy, bảo ông đến gặp ông ta. 
 
- Nhất định rồi. Nhà bác sÄ© ở đâu váºy? 
 
Staum nói rõ địa chỉ. 
 
- Cám ơn. Tôi đến ngay. - Rồi lão gác máy. 
 
o0o 
 
15 
 
Má»™t chiếc cam nhông trống dừng trước tiệm cà phê mở cá»a suốt đêm ở phÃa ga chia đưá»ng cá»§a MÅ©i Gió Biển. Ngưá»i tài xế nói: 
 
- Tôi không đi xa hơn. Các ông thấy sao? 
 
Bá»n Sullivan bước xuống. Frank nói: 
 
- Tốt lắm. Xin cám ơn. 
 
- Khá»i cần, - ngưá»i lái xe mở máy, đưa xe Ä‘i qua dãy hàng rào gá»— ngăn đưá»ng. 
 
- Chúng ta tháºt may má»›i gặp gã đó, - Frank vừa nói vừa ngáp. 
 
- Câm Ä‘i! - Max sá»§a lên, bước qua đưá»ng vào quán. Frank hÆ¡i nhăn mặt Ä‘i theo. 
 
Chiếc Packard bị mất làm Max tức giáºn. Frank thì bình tÄ©nh hÆ¡n. Äối vá»›i hắn, tiá»n bạc, tiện nghi chẳng quan trá»ng gì mấy. Vá»›i hắn chỉ có đàn bà. Äầu óc gã ám ảnh mãi hình bóng đàn bà. Gã để mặc Max láºp chương trình kế hoạch, quyết định hàng ngày. 
 
Chúng đến trước quầy gá»i cà phê. Cô hầu bàn xấu nhưng thân hình hấp dẫn. Frank muốn khen Ãt câu vá»›i Max nhưng vụt thấy không phải là lúc nói đùa. Max Ãt lưu tâm đến đàn bà, chỉ coi há» như bữa ăn: cần thiết nhưng không quan trá»ng. 
 
Bá»n Sullivan khiến cô hầu bàn sợ hãi nên khi mang cà phê xong, cô lỉnh vào bếp. Trong quán không còn má»™t ai, Max nói dáng trầm ngâm: 
 
- Không biết hắn có chết không? Tao bắn hai phát vào ngá»±c nhưng hắn khá»e lắm. Äáng lẽ nên bắn vào đầu. 
 
- Äừng báºn tâm tá»›i nó, - Frank nói - Tao chỉ nghÄ© tá»›i con nhá» thôi. Con nhá» thât. tuyệt, tóc nó đỠau... 
 
- Nếu thằng kia còn sống thì mình mệt với nó lắm. Lần này ta để sót một đứa duy nhất làm chứng vỠvụ thằng Roy. Nguy đất! 
 
Frank không nghÄ© ra Ä‘iá»u này. 
 
- Thế thì phải tìm cho ra nó, - Max càu nhàu... - D... không thể thức mãi được, con ngưá»i không phải làm bằng sắt... Ngá»§ ở đâu bây giá»? 
 
Max tụt xuống chiếc ghế cao Ä‘i ra phÃa sau. Cô hầu bàn Ä‘ang ngồi vá»›i ngưá»i bếp da Ä‘en. Cả hai sợ hãi nhìn Max, tròng trắng ngưá»i da Ä‘en cứ đảo tròn. Max há»i cô gái: 
 
- Có chỗ nào trỠkhông? 
 
- Có khách sạn ở góc đưá»ng kia, gần nhà lao đấy. 
 
- O. K. - Max ném tiá»n lên bàn, - còn bệnh viện ở đâu? 
 
- Ở đây không có. Gần nhất là Waltonville cách đây 5 dặm. 
 
Max càu nhàu bước ra gá»i Frank: 
 
- Xéo thôi, tao buồn ngủ quá rồi. 
 
Chúng Ä‘i trên con đưá»ng vắng tanh. Max nói: 
 
- Có khách sạn gần nhà lao. 
 
Frank nhạo: 
 
- Tháºt là tiện. 
 
Äến chá»— rẽ, Max bá»—ng dừng lại, nắm lấy tay Frank: 
 
- Cái gì đằng kia kìa! 
 
Chúng lùi lại: ông Cảnh sát trưởng Kamp chạy xuống và đến mở cá»a gara, cá» chỉ tháºt hấp tấp. Má»™t lúc sau, má»™t chiếc Ford đã tàng chạy ra đưá»ng mở hết tốc lá»±c. 
 
- Ông Cảnh sát trưởng hấp tấp dữ! - Frank vừa nói vừa kéo sụp mũ xuống. 
 
- Có chuyện gì đấy, ta tới xem. 
 
- Nhưng mày buồn ngủ mà, - Frank càu nhàu. 
 
- Ta đến xem. 
 
Chúng lại bước đi, lần này bước gấp. 
 
o0o 
 
16 
 
Chuông Ä‘iện thoại trên bàn kêu reng reng. Veda nói giá»ng ngái ngá»§: 
 
- Kệ nó. Lại có anh chàng nào yêu em đến nỗi đêm không ngủ được. 
 
Magarth ngóc đầu, nhăn nhó nói: 
 
- Anh đến đây là để ngủ một chút. Em không bảo hắn buông ra được à? 
 
- Äừng có làm ông bố bẳn tÃnh, anh yêu ạ. Hắn sẽ chán rồi Ä‘i ngá»§ ngay đấy! 
 
Magarth giụi mắt ngồi vụt dáºy: 
 
- Em im Ä‘i. Không biết chừng lại là gá»i anh. - Anh cầm lấy máy nghe. 
 
- Nhưng không ai biết anh ở đây... em chắc thế. - Veda lo ngại nói. 
 
- Ông chá»§ bút anh biết hết. - Magarth trả lá»i và gá»i alô trong máy. 
 
- Magarth đấy à? 
 
Magarth nháºn ra ngay tiếng cá»§a ông chá»§ bút. Anh ngáp: 
 
- Hình như thế. Hay là kẻ giống tôi hết sức đấy. 
 
- Chắc là anh đang ngủ với cô ấy. 
 
- Thế anh cho là tôi ngủ với ai? Với con ngựa chắc? 
 
- Nếu váºy thì dáºy Ä‘i, thằng vô tÃch sá»±. Tìm ra con bé Blandish rồi. 
 
- Sao? - Magarth la lên. 
 
- Sở Cảnh sát vừa gá»i Ä‘iện thoại đến tôi. Cô ta Ä‘ang bị nhốt trong hầm rượu nhà bác sÄ© Fleming. Chạy nhanh đến chụp vài pô Ä‘i. Kamp chá» anh đến má»›i hành động. Con heo đó muốn có hình chụp trong lúc làm pháºn sá»±. Hartman cÅ©ng có ở đấy nữa. Ai cÅ©ng có mặt ở đấy hết trừ có má»—i mình anh. 
 
- Tôi sẽ đến, - Magarth kêu lên, ném ông nghe xuống và nhảy ra khá»i giưá»ng - Trá»i Æ¡i là trá»i, - anh rên rÄ© - Há» tìm ra được cô ta rồi. Há» tìm được trong khi tôi lăn lá»™n trên giưá»ng! Äáng Ä‘á»i! - Anh xá» vá»™i chiếc áo. - Bây giá» tôi phảilàm sao đây? Trá»i! Hư đốn hết mức! 
 
- Anh yêu, bình tÄ©nh Ä‘i, - Veda cuá»™n tròn trong chăn. - Rồi má»i sá»± êm thấm cả thôi. 
 
- Êm thấm! Em cứ nói! - Magarth xỠtay vào áo vét. - Nếu chúng đem được cô ta vào nhà thương điên thì bài phóng sự của anh coi như tiêu... Anh phải tìm cách cứu cô ta mới được. 
 
Anh chạy vụt ra ngoài, Veda chạy theo: 
 
- Này, anh! Chớ cuống lên! Anh quên chưa mặc quần đấy! 
17 
 
Tại nhà bác sÄ© Fleming, lối Ä‘i giữa cá»a chÃnh và cá»a sau cháºt nÃch ngưá»i. Bác sÄ© và mụ vợ đứng á» dưới thang gác. Simon Hartman đứng ở ngưỡng cá»a phòng che. Magarth cầm máy ảnh có flash dá»±a vào cá»a sau, hai viên Cảnh sát trấn phÃa cá»a trước. Ông Cảnh sát trưởng và Staum nhìn vào cá»a nhà hầm. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, bầy trẻ, chá»› động Ä‘áºy, - Kamp nói - Phải coi chừng, cô ta rất nguy hiểm. - Ông ta liếc nhìn Magarth: - Nhá»› bấm má»™t pô lúc tôi lôi cô ta ra. 
 
- Chưa được đâu, - Magarth nhắc nhỠ- Không biết chừng cô ta lại làm chúng ta chạy ra đấy. Ông cần phải có một cái lưới và một cái chĩa ba mới được. 
 
Kamp vá» như không nghe thấy, gõ vào cá»a tầng hầm, kêu lên: 
 
- Tôi biết cô ở đâu rồi. Nhân danh pháp luáºt, tôi má»i cô ra! 
 
Carol nép mình thêm trong bóng tối. Từ khi hoàn hồn sau khi rá»›t xuống cầu thang, Carol biết mình bị mắc bẫy rồi. Rá» rẫm quanh tưá»ng, cô thấy chỉ có má»™t lối thoát trên cao nhưng lúc này nó đã bị khóa. Nếu không nghÄ© đến Steve bị thương thì cô đã hàng. Nhưng tình yêu thêm sức mạnh, cô nghÄ© là thế nào cÅ©ng thoát, thế nào cÅ©ng tìm được Steve cá»§a cô, không ai ngăn được cô cả. 
 
Cô tìm được núm đèn Ä‘iện và báºt lên. Tầng hầm ẩm ướt nhá» bé, chứa đủ má»i thứ vặt vãnh, có cả cầu chì và đồng hồ Ä‘iện. Khi Kamp mở cá»a, cô đứng dưới chân cầu thang, nép mình vào vách, bàn tay đặt lên công tắc, chỠđợi. Äèn trong hầm đã tắt nên cô thấy rõ Kamp còn Kamp thì không thấy gì trong bóng tối. 
 
Kamp quát lên, mặt xanh lè: - Ra đi! - Rồi ông nói theo thói quen: - Cả nhà bị bao vây rồi! 
 
Không thấy động tĩnh gì hết. 
 
- Ông hãy tá» ra là đàn ông Ä‘i, bước xuống tìm cô ta chứ! Ông sẽ được chôn cất rầm rá»™ lắm, - Magarth vừa hù dá»a vừa suy nghÄ© cách cứu Carol thoát. 
 
- Nào ra Ä‘i! - Kamp nhá» nhẹ nói. Tấn công má»™t ngưá»i Ä‘iên, ông ta không khoái tà nào. Ông quay nhìn Hartman ở sau lưng: 
 
- Theo ông thì tôi phải xuống đấy lôi cô ta lên à? 
 
- Tất nhiên rồi, - Hartman nhấm nhẳn trả lá»i - Nhưng đừng có thô bạo. Tôi không muốn cô ta bị hành hạ. 
 
Magarth cưá»i ghê rợn: 
 
- Cô bé đó tốt lắm. Chưa biết mèo nào cắn xỉu mèo nào đấy! 
 
Khi thấy ông sếp nhắc lại, Staum lảng đi, dứt khoát: 
 
- Không được đâu. Tôi sợ bá»n Ä‘iên lắm... Tôi không chui được vào trong bóng tối đâu. Ông hãy nhá»› đến ngưá»i lái xe cam nhông Ä‘i! 
 
Kamp ngần ngừ: 
 
- Äáng lẽ ra những ngưá»i ở Viện tâm thần phải đến dẫn cô ta Ä‘i má»›i phải. Có ai gá»i Ä‘iện thoại cho há» chưa? 
 
- Không ai hết, - Magarth nói giá»ng khuyến khÃch. - Äể tôi Ä‘i vá»›i ông, Kamp. Tôi không sợ. Ông Ä‘i trước rồi tôi theo sau. 
 
Kamp thở ra một hơi dài: 
 
- Thế thì ta Ä‘i, - rồi ông lại ngáºp ngừng bước tá»›i, mắt nhìn chăm chăm vào căn hầm tối Ä‘en. - Có ai mang đèn bấm theo không? 
 
Không ai hết cho nên Hartman tuy bối rối cÅ©ng bước theo Kamp gá»i là để làm trá»n pháºn sá»±. 
 
Vào ngay lúc Kamp cúi đầu lướt qua khung cá»a thấp thì Carol gỡ ngay cầu dao cá»§a công tÆ¡, chá»™p lấy ông đẩy ngã rúi rụi xuống chân cầu thang. Ông Cảnh sát trưởng rú lên lăn vào trong khoảng không. 
 
Magarth hiểu ngay và quyết tâm làm hỗn loạn đến cùng cực. Anh rên lên một tiếng ghê hồn rồi húc mạnh vào Geroge Staum, để hắn xô vào hai viên Cảnh sát đang lần mò trong tối. Magarth ré lên: 
 
- Coi chừng! Coi chừng! Cô ta bên cạnh đấy! 
 
Staum mất tinh thần, đấm đá lung tung, hạ Ä‘o ván má»™t cảnh sát rồi vượt cầu thang chạy lên. Viên cảnh sát kia vung dùi cui nện túi bụi trong không khÃ. Magarth tiếp tục rú lên và chỉ trong má»™t sá»± há»—n loạn lên đến cùng cá»±c. 
 
Như thế là đủ cho Carol rồi. Cô chạy lên hành lang và trong lúc nghe đánh nhau ở phÃa trước, cô chạy ra cá»a, lẻn ra vưá»n. Magarth thấy được, chạy theo. 
 
Carol chạy như Ä‘iên theo đưá»ng, quẹo sang phải khi nghe tiếng chân cá»§a Magarth ở phÃa sau. Cô tăng tốc độ, chân như không bám đất. Không để Magarth Ä‘uổi kịp. Nhưng anh vẫn gan lì theo miết trong bụng tá»± há»i không biết viên Cảnh sát trưởng có Ä‘uổi theo há» không? 
 
Carol chạy thẳng đến má»™t khóm cây bên cạnh con đưá»ng lá»›n dẫn đến MÅ©i Gió Biển. Nhưng Carol không biết Ä‘iá»u đó, chỉ nghÄ© rằng khi đã chạy thoát vào rừng thì không ai Ä‘uổi theo được. Quá tá»± tin, cô không đỠphòng, vấp vào má»™t rá»… cây và ngã lăn ra. 
 
Cô suýt ngất Ä‘i nhưng khi gắng nhá»m dáºy đã thấy Magarth ở bên cạnh cúi xuống nhìn: 
 
- Cô đừng sợ, đừng sợ tôi! Tôi muốn giúp cô! ChÃnh nhá» tôi mà cô thoát đấy. Chá»› hoảng quá như thế. 
 
Má»›i đầu Carol gạt Ä‘i nhưng sau lại cảm thấy có chút Ãt tin cáºy. Cô thở hồng há»™c: 
 
- Ông là ai? Ông muốn gì tôi? 
 
- Tôi tên là Phil Magarth, tôi là phóng viên. Còn cô, cô là Carol Blandish phải không? 
 
- Tôi không biết, - Carol nói, hai tay ôm lấy đầu. - Tôi không biết mình là ai? Tôi bị tai nạn. Tôi mất trà nhớ. 
 
Carol ngồi dáºy, cầm tay Magarth: 
 
- Ông muốn giúp tôi thực không? Steve... anh ấy bị thương nặng lắm. Ông đi với tôi không? 
 
Magarth nhÃu mày: 
 
- Steve Larson? Có phải anh ấy không? 
 
- Ồ đúng rồi. Ông biết anh ấy à? 
 
- Biêt'' chứ! Chúng tôi còn là bạn thân nữa kia. Chuyện gì thế? Có phải hai gã mặc đồ đen... 
 
Carol rùng mình: 
 
- Vâng, chúng bắn Steve. Tôi đi tìm bác sĩ Fleming, chắc lão điên, lão lại nhốt tôi trong hầm... 
 
Magarth nhìn cô sững sá»: 
 
- Cô có tháºt là Carol Blandish không? Cô xá» sá»± tháºt bình thưá»ng. Không có dấu hiệu gì tá» ra là mất trà hết. - Anh nắm lấy tay cô. - Ừ, đúng là cái sẹo đây rồi... Váºy thì có đúng là cô bị mất trà tháºt không? - Anh há»i - Có phải đúng là cô không biết mình là ai không? 
 
- Äúng, nhưng xin ông, nếu muốn giúp tôi thì không nên để mất thì giá». Anh ấy bị thương nặng lắm. Ông muốn Ä‘i vá»›i tôi không? Ông giúp tôi không? 
 
- Còn nói gì nữa! - Magarth vừa nói vừa đỡ cô dáºy - Anh ta Ä‘ang ở đâu? 
 
- Trên kia, trong đưá»ng núi. NÆ¡i trại cá»§a những ngưá»i kiếm cá»§i. Tôi bá» anh ấy ở đó. 
 
- Tôi biết chá»— ấy rồi, - Magarth vừa nói vừa nhìn quanh. - Trá»i sắp sáng. Không nên để há» thấy ta. Äể tôi Ä‘i lấy xe. Cô nên chá» tôi ở đây. Tôi chỉ Ä‘i khoảng 10 phút thôi. Cô nghe tôi không? 
 
- Nghe! - Carol cảm thấy tin tưởng ở nÆ¡i anh - Nhưng ông Ä‘i nhanh lên. Tôi sợ quá... Anh ấy chắc mất nhiá»u máu rồi... 
 
- Cô chá»› lo! - Magarth thân máºt nói - Chúng ta sẽ cùng săn sóc anh ấy. Cô nấp Ä‘i và đợi tôi. 
 
Ở lại má»™t mình, Carol thấy lo sợ lại đến. Trong khi bước vào lùm cây, cô linh cảm má»™t mối nguy hiểm sẽ đến, tim Ä‘áºp liên hồi. Cô tiếc là đã không Ä‘i theo Magarth. Cô cố sức lấy can đảm để bước tá»›i, chỉ má»™t thaóng ngắn nữa thôi là đến con đưá»ng lá»›n thấp thoáng sau hàng cây. 
 
Bá»—ng cô dừng lại. Có váºt gì động Ä‘áºy phÃa trước mặt. Cô nÃn thở căng măt'' nhìn. Sau má»™t gốc cây to lá»™ ra má»™t vành mÅ© đàn ông. Cô sững ngưá»i, không nhúc nhÃch gì được. Má»™t ngưá»i mặc áo choàng Ä‘en, mÅ© phá»›t Ä‘en rá»i gốc cây ra đứng trước mặt cô: Max. Gã dịu dàng nói: 
 
- Tôi đi tìm cô. Không được rắc rối. 
 
Trong má»™t giây, cô nhìn gã, tim giá lạnh vì sợ hãi rồi cô kêu lên má»™t tiếng yếu á»›t tung mình định vùng chạy trở lại. Nhưng Frank đã đứng phÃa sau chặn đầu, gã ngả mÅ© chào. Max nói tiếp: 
 
- Không được rắc rối! 
 
- Không, không, - Carol lùi lại kêu lên - Chá»› động đến tôi. Äi Ä‘i, xin các ông Ä‘i Ä‘i. Tôi chá» má»™t ngưá»i, ông ta sẽ trở lại ngay... Các ông Ä‘i Ä‘i. 
 
- Không được rắc rối, - Max láºp lại - chúng tôi tìm cô. 
 
Carol lùi lại, chạy vá» phÃa Frank. Cô quay lại lần nữa rồi đứng yên. Max há»i: 
 
- Larson ở đâu? Chúng tôi cũng đi tìm hắn nữa! 
 
- Tôi không biết. Tôi không biết gì hết. 
 
- Rồi cô sẽ nhá»› lại thôi, - Max nói giá»ng rất lịch sá»±. - Chúng tôi biết cách gợi chuyện vá»›i phụ nữ lắm. Hắn ở đâu? 
 
- Ôi, để tôi yên. - Carol nhìn quanh vá»›i đôi mắt con váºt bị săn Ä‘uổi và hét lên. 
 
Frank nhảy lại luồn những ngón tay to lá»›n cá»§a gã vào má»› tóc Ä‘en cá»§a Carol, láºt ngá»a đầu cô ra. 
 
- Äáºp! - Gã nói vá»›i Max. 
 
Max tiến lại. Carol thấy hắn nắm tay gã giÆ¡ lên. Cô kêu lên má»™t tiếng thất thanh muốn lấy tay che mặt nhưng Max đã gạt ra rồi má»™t nắm tay Ä‘áºp vào quai hàm cô.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 04:34 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
 
 
 
 
18 
 
Magarth bước ra khá»i nhà đến hàng hiên tràn đầy ánh nắng. Anh ngồi xuống, duá»—i hai chân, nhắm mắt lại, cố nén má»™t cái ngáp. 
 
- Má»™t ly cà phê Ä‘áºm Ä‘iểm vài giá»t cognac chắc sẽ làm anh tỉnh ra. Nhưng ngá»§ là cần hÆ¡n hết. Anh phải Ä‘i tìm ông Kamp ngay. 
 
- Anh sẽ có cà phê, cưng cứ chá». - Veda nói - Nhưng trước khi Ä‘i, anh phải giải thÃch cho em má»™t chút. Anh biến nhà em thành má»™t cái bệnh viện, chắc có lý do cần thiết, nhưng phải cho em biết chuyện gì đã xảy ra. 
 
Magarth mở má»™t mắt mỉm cưá»i. Trông Veda tháºt đẹp vá»›i chiếc áo lụa màu hoa đào. Anh vuốt ve tay cô: 
 
- HỠvây nhốt cô ta trong nhà hầm của bác sĩ Fleming. Khi ông Cảnh sát trưởng muốn xuống đưa cô lên thì cô tắt đèn và anh làm rối loạn để cô thoát ra ngoài. Anh theo được cô và cả hai trở thành thân thiện. Anh đi tìm chiếc xe để mang Carol đến chỗ giấu Larson nhưng khi trở lại thì cô đã biến mất. Cho nên anh đi chở Larson vỠđây. Bác sĩ Kober nói sẽ cho ta biết tình trạng anh ấy khi khám xong. 
 
- Thế sao anh không mang anh ta đến bệnh viện? Tại sao anh lại mang vỠđây? 
 
Magarth cố sức kiên nhẫn: 
 
- Anh ta đang bị nguy! Em không hiểu gì vỠhai thằng cắt cổ ấy cả. 
 
- Hai thằng cắt cổ nào? - Veda sá»ng sốt há»i. 
 
- Bá»n Sullivan, hai đứa giết mướn. Nếu lá»i đồn chỉ đúng má»™t ná»a thì bá»n chúng đã có tá»›i hàng tá nạn nhân bị giết mà không để lại dấu vết gì. Chỉ có lần này, chúng má»›i để sÆ¡ hở: Larson đã thấy chúng giết ngưá»i anh trai, anh ta đã nói vá»›i anh trước khi ngất Ä‘i. Nhân chứng đó đủ cho bá»n chúng lên ghế Ä‘iện rồi. Cho nên chúng phải tìm má»i cách để khá» anh ta và trước nhất là tìm ở bệnh viện. Cho nên phải giấu kÃn anh ta trướ ckhi anh ta có thể khai báo. 
 
Veda gáºt đầu: 
 
- Nhưng anh có tin hai tên kia không thể nào tìm ra được Steve ở đây không? 
 
- Chắc rồi! Làm sao chúng lại nối kết Larson với ngôi nhà này? 
 
- Tốt lắm. Bây giỠanh nói vỠcô bé Blandish đi. Có chuyện gì xảy ra cho cô ta thế? 
 
- Anh không biết nữa, - Magarth lo lắng nói - Hoặc cô ta không tin anh lắm hoặc là... - Magarth lắc đầu. - Lúc đến nhà bác sÄ© Fleming, anh thấy má»™t chiếc Packard to tướng. Nôn nóng vào nhà, anh cÅ©ng không để ý lắm. Nhưng khi trở lại lấy xe thì chiếc Packard không còn nữa. Chắc bá»n Sullivan mang cô ta Ä‘i rồi. 
 
- Anh cứ bị ám ảnh bởi bá»n Sullivan mãi, cưng à. Chúng đâu phải chá»— nào cÅ©ng có, lúc nào cÅ©ng có mặt. 
 
- Em lầm rồi. Anh Ä‘i báo vá»›i Kamp. Chúng ta cần có bảo vệ, chuyện gì cÅ©ng có thể xảy ra hết. Nếu cô ta ở trong tay bá»n chúng, thì trá»i... Æ¡i... 
 
- Nhưng anh chưa nói vá»›i em biết cô ta thế nào? - Veda nói vá»›i giá»ng tò mò và có dáng thông cảm - Anh có tháºt bắt chuyện được vá»›i cô ta không? 
 
- Äã hẳn rồi! Theo anh thì cô ta cÅ©ng bình thương như em váºy thôi. Anh không hiểu vì sao cô ta lại đẹp lạ lùng. Rõ ràng là cô ta chết mê mệt Larson. Äây là loại phụ nữ chỉ yêu má»™t lần, má»™t lần thôi. 
 
- Như em đấy, - Veda dịu dàng nói - Chỉ tiếc là cái con heo em yêu lại không chịu hiểu gì hết. 
 
- Äừng nói đến heo, đó là những con ngưá»i rất dá»… thương, rất rụt rè, không muốn ai nói đến hết. 
 
- Em thấy rằng đêm đến thì mấy ngưá»i ấy không rụt rè chút nào đâu, - Veda vẫn giá»ng dịu dàng nói. 
 
Vào lúc ấy thì bác sĩ Kober bước tới nói ngay: 
 
- Mạch Larson xuống thấp lắm. TÃnh mạng anh ta như treo chỉ mành. Ba ngày nữa má»›i biết anh ta có thoát được hay không. Äem Ä‘i bệnh viện thì tốt hÆ¡n đấy. 
 
- Nhưng ở đấy anh ta không được bảo đảm an ninh. - Magarth nói - Tôi sẽ Ä‘i gặp ông Cảnh sát trưởng đây bác sÄ© ạ. Nhất định hai con váºt kia sẽ hành động đến cùng cho nên phải để anh ta ở lại đây. Cô Blandish sẻ trả má»i phà tổn, bác sÄ© cứ chữa hết sức Ä‘i. Bác sÄ© có thể túc trá»±c ở đây được không? 
 
- Không được, - Kober trả lá»i. - Nhưng má»—i ngày tôi đến đây hai lần. Cô y tá biết việc. Vá»›i tình trạng hiện nay thì không có cách nào chữa thêm. Tất cả còn tùy vào sá»± đỠkháng cá»§a anh ta. Khả năng đó có vẻ khá lắm. Tôi phải làm. Tôi phải làm báo cáo đấy, anh Magarth ạ. 
 
- Äể tôi Ä‘i theo ông, - Magarth đứng lên - Xin ông chá» tôi hai phút, uống má»™t ly cà phê thôi. 
 
- Tôi sẽ chỠanh ở ngoài xe, - bác sĩ nói và chào Veda. 
 
- Này anh yêu, anh cứ tự nhiên như ở nhà! - Veda nói khi bác sĩ đi khuất. - Nếu anh có bạn bè nào cần một căn phòng thì... 
 
Magarth nuốt vội ly cà phê và ôm Veda: 
 
- Äừng giáºn, em. Em sẽ có hình đăng lên báo má»™t khi công việc xong xuôi, má»i ngưá»i sẽ cho em là má»™t nữ anh hùng. Vá»›i lại nếu chuyện xong xuôi như anh tÃnh thì bạn bè anh và anh sẽ dá»n đến đây ngay. Em thÃch không, em yêu? 
 
o0o 
19 
 
Ông Cảnh sát trưởng ngồi trong văn phòng nhỠđầy bụi, miệng ngáºm Ä‘iếu xì gà đã tắt. Simon Hartman bước ra chấm dứt má»™t cuá»™c ồn ào. Hartman tố cáo Kamp có âm mưu để Carol trốn thoát, ông ta cÅ©ng tố cáo Kamp bất lá»±c và dá»a rằng ông sẽ báo vá»›i má»™t nhân váºt cấp cao. Kamp lo lắng nghÄ© còn có sáu ngày nữa, không biết phải làm thế nào. 
 
Ông giáºn dữ khi thấy Magarth bước vào cái hang cá»§a ông. Ông Ä‘áºp chân xuống sàn: 
 
- À! Lại anh! Tôi Ä‘ang muốn gặp anh đây! ChÃnh anh đã để cho con bé thoát. 
 
Magarth kéo chiếc ghế ngồi lên, cháºm rãi đốt thuốc: 
 
- Tôi không làm gì nên tá»™i hết, tuy có mất tinh thần má»™t Ãt. Nhưng nhân viên cá»§a ông thì cÅ©ng không hÆ¡n gì. Ông không nên đổ tá»™i cho tôi. 
 
- Sai rồi, đúng là tôi sắp sá»a kết tá»™i anh đó. Hartman vừa ở đây má»›i ra. Lão sùi bá»t mép muốn anh chết quách cho rồi. 
 
- Ông có há»i tại sao không? - Magarth bình tÄ©nh há»i. - Lão xanh mặt khi con nhá» sắp lấy lại gia tài. Tôi dám cá là lão đã moi khá tiá»n cá»§a con bé mà lão quản lý, Ä‘ang lo sợ bị mở cuá»™c Ä‘iá»u tra đấy. 
 
Kamp mở to mắt: 
 
- Coi chừng! Vu cáo là tội nặng đấy. 
 
- Tôi biết, nên tôi không nói vá»›i ai ngoài ông. Có thể tôi lầm nhưng tôi không tin lão. Ông chá»§ tôi Ä‘ang mở cuá»™c Ä‘iá»u tra kÃn vá» Hartman và chúng ta sẽ biết ngay thôi. Nhưng thôi, ta có chuyện khác quan trá»ng đáng đồng tiá»n bát gạo hÆ¡n. Ông có nghe đến bá»n Sullivan không? 
 
- Hẳn rồi! Nhưng đó là chuyện tào lao ngưá»i ta dá»±ng đứng lên thôi. Không có bá»n Sullivannào cả. Há» bịa ra để giải thÃch vá» những vụ giết ngưá»i mà không tìm ra thá»§ phạm. 
 
- Ông hãy xóa ý nghÄ© sai lầm đó Ä‘i! - Magarth vừa nói vừa dá»±a ngưá»i vào ghế. - Chẳng những bá»n Sullivan có tháºt mà hiện nay chúng còn luẩn quẩn quanh đây. Chúng vừa má»›i giết ngưá»i anh cá»§a Steve Larson đêm qua và bắn bị thương Steve đấy. 
 
- Tôi không nghe nói Steve có anh em gì đâu! - Kamp giãy nãy lên. 
 
- Nếu chuyện gì ông cÅ©ng biết thì ông làm tổng thống mất - Magarth trả lá»i - Larson có ngưá»i anh vốn là má»™t tay găngxÆ¡ loại xoàng xung đột vá»›i gã Bernie - cướp - nhà - băng. Bá»n Sullivan được thuê giết hắn nên hắn trốn ở nhà ngưá»i em, tuy váºy chúng vẫn tìm ra. Còn chuyện khác nữa: Má»™t tuần trước Steve Larson đã tìm thấy cô Carol Blandish trong chiếc cam nhông láºt và Ä‘em cô ta vá» nhà cho đến đêm hôm nay. 
 
- Sao? - Kamp nhảy dựng lên, gầm hét. 
 
- Ông coi chừng bị nhồi máu đấy - Magarth không nÃn được cưá»i khi thấy viên cảnh sát trưởng Ä‘iên lên. - Larson chẳng biết chút gì vá» thân thế con nhá» cả. Roy ngăn không cho anh ta ra bên ngoài nên anh ta không biết chÃnh cô là cô gái thoát ra từ Viện tâm thần. Còn cô ta bị Ä‘áºp đầu vào xe nên mất trà nhá»›, cô không nhá»› mình là ai nữa. 
 
- Sao anh lại biết đủ chuyện như thế? - Kamp há»i và rÆ¡i mình xuống ghế. 
 
- Tôi tìm được Larson và anh ta nói cho tôi biết. Bá»n Sullivan đêm qua đến nhà, giết Roy và muốn mang Carol Ä‘i nhưng Larson đã trốn được cùng vá»›i cô gái ngay trên chiếc xe cá»§a bá»n chúng. Có Ä‘iá»u là Larson bị bắn trá»ng thương ngay khi xe nổ máy. Cô gái phải để anh nằm lại ở trong rừng để Ä‘i tìm bác sÄ©. Bà Fleming nháºn ra cô và phần sau thì ông biết rồi. Larson bây giỠở trên kia, trong nhà cô Blandish, rất nguy kịch, không thể khai báo gì được. Nhưng khi anh ta nói lên thì ta sẽ có đủ cÆ¡ sở để đưa bá»n Sullivan lên ghế Ä‘iện... vá»›i Ä‘iá»u kiện ta bắt được chúng. Ông thá» tưởng tượng chuyện này sẽ thú vị như thế nào? Hai con quạ đó gây ra má»™t loại vụ án giết ngưá»i khắp xứ. Nếu ta bắt được chúng thì ông vá»›i tôi, danh nổi như cồn và ông sẽ chẳng phải sợ gì má»™t ngưá»i như Hartman cả. 
 
- Tháºt là dịp may đã đến đúng lúc, - Kamp kêu lê n, giở chiếc mÅ© cáu bẩn để gãi đầu. - Còn con nhá»? Cô ta ra sao rồi? 
 
- Tôi e rằng cô ta bị bá»n Sullivan bắt mất rồi, - Magarth nói và kể cho Kamp nghe chuyện gặp gỡ vá»›i Carol. Anh nói tiếp: - Chúng Ä‘i trên chiếc xe Ä‘en, - anh ghi số xe trên giấy và đưa cho Kamp. - Ông có thể cho Cảnh sát bám chúng không? Như thế là ông ném hòn đá trúng hai con chim đấy. Còn chuyện này nữa: tôi muốn ông cá» ngưá»i đến ganh gác nhà cô Blandish. Tôi không biết chúng có phát hiện ra Larson ở đấy không nhưng nếu biết thì thế nào chúng cÅ©ng mò đến. Ta phải lo đỠphòng. 
 
Kamp nhảy dựng lên: 
 
- Äồng ý. Äể tôi làm, tôi bắt tay làm ngay. Tôi sẽ cá» Staum và hai hay ba viên cảnh sát đến ngay và giương bẫy bắt bá»n Sullivan. 
 
*** 
 
Chiếc Packard Ä‘en to tướng chồm chồm trên con đưá»ng nhỠđầy sống trâu rẽ từ đưá»ng lá»›n vào, Ä‘i giữa đồng cá» lát, bụi gai. Trá»i trưa nóng bức, bá»n Sullivan phải cởi áo choàng ra. Chúng ngồi ghế trước, Max lái xe. PhÃa ghế sau, Carol nằm ngất ngư, tay chân bị trói, miệng dán băng keo, má»™t tấm thảm lông dày phá»§ lên ngưá»i. 
 
Bây giá» bá»n Sullivan cách MÅ©i Gió Biển đến hàng ngàn dặm. Chúng Ä‘i vá» phÃa bắc, vùng trồng bông tránh xa cách thành phố nhá», chịu Ä‘i vòng hÆ¡n là để ngưá»i ta bắt gặp. Và bây giá», sau tám tiếng đồng hồ chạy xe Ä‘iên cuồng, chúng đã đến nÆ¡i. 
 
Trong suốt thá»i gian đó, Max gần như không hé môi. Gã luôn luôn nghÄ© tá»›i Larson. Nếu Larson khai ra thì chúgn Ä‘i Ä‘á»i. Max biết rõ tài bắn cá»§a mình nên chắc Larson bị thương nặng, có thể là gần chết nữa. Váºy Steve không thể khai gì được trong vòng ná»a tháng tá»›i. Phải hết sức tránh sao cho Steve không thể đứng nháºn mặt trước má»™t hàng ngàn ngưá»i tình nghi. Khai báo, chứng cá»› ngoại phạm, tất cả Ä‘á»u có thể tránh né được nhưng nguy hiểm hÆ¡n là tình cảnh đối chất theo kiểu đó. Bây giá» lo nhốt con nhá» vào má»™t chá»— chắc chắn rồi quay lại thanh toán Steve, đó là biện pháp duy nhất. 
 
Ngôi nhà chúng nhắm ở trên má»™t đỉnh đồi trá»c, cách xa thành phố, xa lá»™ cả vài dặm. Äây là ngôi nhà cá»§a ngưá»i khẩn hoang tuy sắp sụp đổ nhưng còn bá» thế. 
 
Má»™t vành sân rá»™ng bao quanh nhà nhưng hàng lan can thiếu mất má»™t cổng chắn và mặt tiá»n nhà trải qua năm tháng tàn phá đã bạc màu, lở lói. Hai bên nhà có vài mảnh đất trồng trá»g làm cho ta phải ngạc nhiên trước cảnh hoang tàn này. Má»™t bầy gà mái bá»›i đất trên lối vào nhà, chúng chạy táo tác khi chiếc Packard đỗ ngay trước thá»m. 
 
Khi bá»n Sullivan bước xuống xe, má»™t bóng ngưá»i hiện ra trong khu nhà âm u, đừng lại trước báºc gá»—. Ông ta khaá»ng 60 tuổi, cao lá»›n, thẳng ngưá»i, ngá»±c nở nang, nước da rám nắng, hàm râu lởm chởm vài ngày chưa cạo, tóc chải ngược ra sau, chân Ä‘i đất và chỉ mặc độc má»™t cái áo choàng khá dÆ¡ bẩn. Con ngưá»i tháºt lạ lùng: má»›i nhìn qua nhất là nhìn áo quần, ta cứ tưởng là dân du đãng, sống cuá»™c Ä‘á»i không chút hy vá»ng nào. Thế mà nhìn vào khuôn mặt, ta thấy ngay đôi mắt, đôi mắt tháºt nghiêm vá»›i nét dữ dằn và nghÄ© rằng trước Ä‘dó con ngưá»i này đã từng chỉ huy, từng có uy quyá»n. Mà đúng như thế tháºt. 
 
Tex Sherill từng là thầy dạy thú trong Ä‘oàn xiếc há»™i chợ bá»n Sullivan cá»™ng tác hồi xưa. Lúc đó ông là con ngưá»i Ä‘iển trai, hào hoa có má»™t vài tÃnh cách như bá»n Sullivan: ý thức độc láºp hoàn toàn, chỉ chịu tuân theo những nguyên tắc bản thân đỠra mà thôi. Khi bá»n Sullivan rá»i gánh, Sherill cÅ©ng cảm thấy tiếc và ganh tị vá»›i chúng đã tránh được cuá»™c sống lang thang. Bây giỠông nấu rượu láºu, bán trong vùng đủ sống cuá»™c Ä‘á»i độc láºp và gìn giữ ngôi nhà. 
 
Bá»n Sullivan biết ông từ giã Ä‘oàn nên đến thăm ông. Theo chúng, trang trại là má»™t nÆ¡i ẩn nấp lý tưởng khi bị nguy. Chúng đỠnghị thẳng vá»›i Sherill như bàn chuyện làm ăn thông thưá»ng. Sherill chấp nháºn để lấy má»™t số tiá»n kah khá. Cho nên lần này chúng Ä‘em Carol đến nhốt ở đây trong khoảng sáu ngày cần thiết để cô gái được gia tài và chúng tá»± quyá»n quản lý. HÆ¡n nữa, vì cần phải thanh toán Larson, chúng yên tâm giao Carol cho Sherill vì ông này khi nháºn làm thì lam` đến cùng. 
 
Sherill đứng dá»±a cá»™t thá»m nói: 
 
- Chào các bạn trẻ. Có việc gì thế? 
 
Không nói má»™t lá»i, Max mở cá»a sau xe lôi Carol ra. Sherill giáºt mình: 
 
- Gì thế? Bắt cóc à? - Ông vừa nói vưa thá»c ngón tay vào dây trói. 
 
- Không được. - Max xốc Carol vác lên báºc thá»m. - Cô Lolly đâu? 
 
- Ở trong rừng. - Sherill trả lá»i, hai tay giăng ngang cá»a. - Max, tôi không chịu dÃnh gì đến việc bắt cóc đâu. Chuyện tá» hình đấy. 
 
- Không phải chuyện bắt cóc! - Max trả lá»i ngắn gá»n. - Äể tôi mang cô ta vào nhà rồi nói chuyện sau. 
 
- Không, không được vào nhà, - Sherill cương quyết nói - Äặt cô ta vào ghế dá»±a đằng kia! Tôi thấy rõ là chuyện bắt cóc rồi. 
 
Max đặt Carol trên chiếc ghế sá»n cÅ© vì sương gió. Ghế kêu răng rắc và trong khi Carol tìm cách ngồi xuống thì Max đẩy mạnh vào mặt cô má»™t cái làm ghế bât. ngá»a, Carol ngã lăn ra đất, chiếc ghế đổ lên ngưá»i. 
 
- Trông chừng nó Ä‘i! - Gã nói vá»›i Frank và lôi Sherill qua bên kia sân. Sherill há»i: 
 
- Chuyện gì thế Max? Nếu anh làm những chuyện này thì... 
 
- Hạ cÆ¡n xuống Ä‘i! - Max nói giá»ng hung hăng - Chúng tôi trả tiá»n để sá» dụng nhà cá»§a anh phải không? Trả đủ, không thiếu má»™t xu! Váºy thì tôi phải dùng nó. Äây không phải là má»™t vụ bắt cóc. Cô ta trốn khá»i nhà thương Ä‘iên, chúng tôi che chở cho cô ta. Không phải bắt cóc. 
 
Sherill nhìn qua chỗ khác. Bàn chân đất của ông ta cứng như da thuộc, gãi gãi trên đất: 
 
- Sao?... Con nhỠBlandish đấy à? 
 
Max cưá»i không vui, lạnh lùng, dữ tợn: 
 
- À, anh biết chuyện rồi! 
 
- Không phải đâu. Chỉ biết qua báo thôi. Bây giỠanh định làm gì con nh� 
 
- Anh nói gì thế? Cô ta được hưởng 6 triệu đô la trong sáu ngày nữa. Hẳn là cô ta cảm ơn chúng tôi. 
 
Sherill liếc nhìn vá» phÃa Carol: 
 
- Bị bó tròn như thế mà cô ta sẽ cảm ơn anh à? 
 
- Cô ta khùng - Max kiên nhẫn giải thÃch. - Cô ta không nhá»› gì cả. Cần đối xá» vá»›i bá»n Ä‘iên như là vá»›i súc váºt: càng cho ăn uống thì chúng càng bám theo ta. Ta làm gì cÅ©ng được. 
 
- Anh có vẻ không biết gì vá» bá»n Ä‘iên cả, - Sherill nói và nhổ nước miếng qua hàng lang can, - Thôi, đó là chuyện cá»§a anh. Thế tôi được chia bao nhiêu nào? 
 
- Anh được má»™t phần tư cá»§a bá»n tôi. 
 
- Như thế thì hoặc là quá nhiá»u, hoặc là không có gì hết. - Sherill trả lá»i vẻ bối rối. - Các anh không mang cô ta đến đây thì hÆ¡n. Äem đến chỉ tổ gây chuyện khó khăn thôi. 
 
- á»’ câm Ä‘i! (Max thá»c tay vào túi áo, bẳn gắt nhìn khu vưá»n đầy cá» hoang). 
 
Sherill không ngớt nhìn Max, ông ta nhún vai nói: 
 
- Hình như cô ta nguy hiểm lắm. Cô ta có thể giết ngưá»i đấy! 
 
Max cưá»i to: 
 
- Äồ trẻ con! Ngưá»i từng dạy sư tá» như anh thì thừa sức. Cô Lolly và anh thì thừa sức săn sóc cô ta. 
 
Gương mặt của Sherill căng ra: 
 
- Không biết cô Lolly có bằng lòng không? Mấy ngày nay cô ta tháºt lạ. Tôi nghÄ©, cô ta cÅ©ng bắt đầu có cÆ¡n rồi đấy. 
 
- Lần trước tôi thấy cô ta bình thưá»ng mà, - Max thản nhiên nói. - Có chuyện gì váºy? 
 
- Chắc là thần kinh căng thẳng. Cô ta sống khó quá! 
 
- Thôi dẹp cô ta Ä‘i, - Max khó chịu nói - Anh có má»™t căn phòng nào nhốt con bé không? Má»™t chá»— tháºt an toàn? 
 
- Phòng chứa đồ trên gác. Cá»a có chắn song. Anh chá»n chá»— ấy Ä‘i. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, phải nhốt cô ta. Tôi còn phải trở lại MÅ©i Gió Biển nữa. 
 
- Anh không ở lại đây à? - Sherill sững ngưá»i há»i. 
 
- Tôi có việc phải làm cho xong. Tôi sẽ trở vỠtrong hai hay ba ngày nữa. 
 
Gã bước lại gần Carol, Shrill đi theo. Max nói với Frank: 
 
- Mở miệng nó ra! 
Frank ngồi tá»±a vào chân Carol, đầu đặt vào tay ghế, mắt mÆ¡ màng, miệng hÆ¡i mỉm cưá»i. Khi nghe Max nói, gã nắm lấy má»™t phÃa băng keo giáºt mạnh khiến đầu cô gái Ä‘áºp vào tưá»ng. Cô Ä‘au đớn kêu lên, ngồi thẳng ngưá»i nhìn bá»n Sullivan. 
 
- O. K. Bây giỠnói đi. - Max quát. - Larson ở đâu? Cô để hắn ở đâu? 
 
- Tôi không chỉ cho ông biết đâu. - Carol nói giá»ng khàn khàn. - Tôi không bao giá» nói. Ông muốn làm gì tôi thì làm. Tôi không bao giá» nói. 
 
Max mỉm cưá»i nói nhá» nhẹ: 
 
- Rồi cô sẽ nói. Cô chớ sợ. 
 
Rồi gã quay lại Sherill: 
 
- Ta lên trên kia xoay cô ta một chút. 
 
Má»™t bước chân phÃa sau làm chúng quay lại: má»™t ngưá»i đàn bà - hay nói đúng hÆ¡n là má»™t kẻ ăn mặc như đàn bà - bước tá»›i, má»™t con ngưá»i kỳ lạ, thấy dá»… sợ gá»›m ghiếc nhưng đồng thá»i có má»™t vẻ đáng thương lạ lùng. Cô ta - bởi vì đúng là má»™t ngưá»i đàn bà tuy có bá»™ râu dài trên mặt - cô ta mặc má»™t chiếc áo dài lấm láp, cÅ© kỹ. Äôi chân chỉ xá» vào má»™t đôi bốt nhá» loại đàn ông, bước Ä‘i lá»™p cá»™p. PhÃa dưới khuôn mặt gầy ốm xanh xao giấu sau bá»™ râu bá» bá»™n buông xuống dài đến gần hai tấc. 
 
Mặc dầu cô Lolly ngày nay đã đến bốn mươi lăm tuổi, bá»™ râu vẫn không có má»™t sợi trắng là cái Ä‘Ãch say mê bệnh hoạn cá»§a hàng vạn ngưá»i khi cô theo Ä‘oàn xiếc há»™i chợ Ä‘i khắp nÆ¡i, gần suốt cả cuá»™c Ä‘á»i cô độc. 
 
Cô bước tá»›i ngáºp ngừng, mắt nhìn vào Carol, đôi mắt có vẻ buồn thảm nhất Ä‘á»i. Má»i ngưá»i im lặng, cảm thấy khó chịu, ngượng ngùng và sá»± im lặng bị xé toang vì tiếng thét cá»§a Carol. 
 
Frank cưá»i tháºt to. 
 
- Cô ta không thÃch vẻ đẹp cá»§a cô đấy, - Gã nói vá»›i cô Lolly, mặt đỠá»ng lên và lùi lại. 
 
- Nào, - Max nói vẻ nôn nóng. - Äem nó lên kia. - Gã cúi xuống cắt dây trói chân và dá»±ng cô đứng lên. 
 
Cô Lolly đứng nhìn chúng lôi cô gái đang giãy giụa vào nhà. Cô nghe những bước chân nặng nỠtrên thang gác. Carol kêu thét lên khi bị kéo qua dãy hành lang tối om. 
 
Lolly căm ghét sá»± hung bạo và cô lùi vá» căn phòng bếp rá»™ng thênh thang. Ngồi rá»a rau cô vẫn nghÄ© vá» cô gái xấu số. Cô ta tháºt đẹp, đẹp chưa bao giá» thấy. Mái tóc! Äôi mắt! Lolly cảm thấy buồn khi Carol tá» vẻ ghê sợ mình. Nhưng chẳng có Ä‘iá»u gì phải giáºn, phải ghét cả: má»™t con ngưá»i đẹp tuyệt vá»i như thế thì sợ hãi, ghê tởm cô là Ä‘iá»u tất nhiên thôi. Hai dòng nước mắt chảy dài trên má Lolly. Tại sao bá»n Sullivan mang cô ta đến đây? Cô khiếp sợ bá»n chúng, căm ghét chúng. Chúng tháºt tàn bạo, hung dữ, nguy hiểm, lúc nào chúng cÅ©ng chế giá»…u cô. 
 
Cá»a phòng bếp mở ra, Sherill bước vào, lưỡng lá»± nhìn cô, mắt lo lắng. Lolly vừa cho nước vào chảo vừa há»i: 
 
- Ai đấy? 
 
- Cô bé Blandish, - Sherill trả lá»i. - Cô bé trong tá» báo Ä‘á»c sáng nay đấy! 
 
Cô Lolly thả cái chảo quay lại: 
 
- Cô gái Ä‘iên ngưá»i ta tìm khắp nÆ¡i đấy à? Bá»n chúng muốn gì ở cô ta? - Mắt cô Lolly lá»™ vẻ sợ hãi, tay nắm chặt. - Má»™t cô bé như thế cần được săn sóc váºy mà bá»n chúng... Cô ta cần má»™t ngưá»i tốt, hiểu biết... 
 
Má»™t tiếng kêu khá»§ng khiếp xé tan bầu không khà yên tÄ©nh trong ngôi nhà. Mặt Lolly trắng bệch, cô bước tá»›i má»™t bước. Sherill nhÃu mày, vẫn cúi xuống nhìn chân. Má»™t tiếng kêu nữa vang lên xuyên qua lá»›p trần gá»— làm cô Lolly lạnh ngưá»i: 
 
- Chúng làm gì cô ấy? 
 
Lolly bước thêm bước nữa nhưng bị Sherill ngăn lại: 
 
- Cô phải ở lại đây. Cô nên biết bá»n Sullivan không ưa kẻ khác chen vào công việc cá»§a chúng. 
 
- Ôi! Tôi không muốn chúng hành hạ cô ta! - Cô Lolly vừa nói vừa run run luồn bàn tay xương xẩu vào chòm râu tơ. - Tôi không chịu nổi cảnh cô ta bị đau đớn... 
 
- Tôi xin các ông! Äừng làm nữã - Tiếgn Carol rú lên xuyên qua lá»›p vách gá»— rung chuyển cả gian nhà. 
 
- Cô Ä‘i ra vưá»n. - Sherill bá»—ng quát. - Äi Ä‘i! 
 
Rồi ông nắm tay cô Lolly lôi ra ngoài cá»a sau. 
 
- Ra đây, đừng đứng đó nghe ngóng. Chúng ta càng Ãt biết thì càng có lợi nếu hai thằng khốn đó bị tóm. 
 
Cô Lolly bước theo ông. Cô lau nước mắt, lắp bắp: 
 
- Äẹp quá! Phụ nữ chúng tôi tháºt khốn khổ, lúc nào cÅ©ng phải chịu Ä‘au khổ... 
 
HỠđứng ngoài vưá»n, thấy bá»n Sullivan bước ra. Chúng đã trút bá»™ đồ Ä‘en, mặc bá»™ cômlê xám, mÅ© phá»›t xám, giày vàng trông như mấy tay nhà đòn Ä‘i nghỉ hè. 
 
Frank leo lên chiếc Packard lái vá» phÃa nhà khô ở đằng sau. Max ngồi trên báºc tam cấp hút thuốc, nét mặt tháºt hung dữ. Sherill bước tá»›i há»i: 
 
- Các anh đi? 
 
- Phải. Nó ở khu Kiểm lâm trên vùng Núi Xanh, hơi xa đấy. 
 
Sherill không há»i xem nó là ai. Ông ta đã táºp quen không há»i han gì... 
 
- Cô ta đã nói ra rồi ư? 
 
- Rốt cuộc thì con nhóc cũng phải nói ra. Ai thì cũng phải có chút suy nghĩ hết. 
 
Có tiếng xe mở máy sau nhà. Frank lái chiếc xe Buick lá»›n màu xanh đến dừng lại gần Max, nghiêng mình ra cá»a: 
 
- Xong hết cả rồi. 
 
Sherill nháºn ra chúng đã thay đổi y phục, xe cá»™: 
 
- Các anh sợ gặp rắc rối à? 
 
- Chúng tôi trở vá» chá»— đã ra Ä‘i, - Max trả lá»i khi bước lên xe. - Không bao giá» diá»…n lại má»™t vở tuồng cÅ© cả. 
 
Mặc dù trút bá»™ đồ Ä‘en, chúng vẫn toát ra má»™t vẻ gì Ä‘e dá»a. Sherill há»i: 
 
- Chừng nào các anh v� 
 
- Hai hay ba ngày nữa hoặc hơn không biết chừng. Sớm hơn nếu có còn ở đó nhưng không chắc đâu. 
 
- Chỉ vì váºy mà con nhá» không chịu nói, - Frank nháºn xét. - Con nhỠđó không Ä‘iên chút nào. 
 
- Ừ để rồi xem... Này Sherill. 
 
- Sao? 
 
- Trông chừng cô ta. Khi tôi bảo "trông chừng" thì anh hiểu ra sao rồi. Nếu khi chúng tôi vỠnhà mà không thấy cô ta thì cũng mong không gặp anh nữa. 
 
- Chắc chắn cô ta sẽ còn ở đây. - Sherill nói gá»n. 
 
- Lên đưá»ng! - Max quay sang nói vá»›i Frank. 
 
Frank chồm qua ngưá»i Max nói vá»›i Sherill: 
 
- Anh trông chừng cho kỹ, Tex ạ. Con nhá» tôi thÃch lắm đó. Không nên bá» qua cÆ¡ há»™i này. Nó vừa vá»›i tôi đấy, hiểu chưa? 
 
- Äể tao cho mày vừa má»™t chá»— khác. Äồ chó đái! - Max sá»§a lên - Mày thì lúc nào cÅ©ng đàn bà. 
 
- Không thể khác được. - Frank cưá»i rá»™ lên và lái chiếc xe tung bụi mù trên đưá»ng vắng. 
 
Cô Lolly lên gác vào căn phòng riêng nhá» bé. Cô run rẩy ngồi xuống má»™t lúc má»›i đến bên chiếc tá»§ con được. Cô chải gỡ đầu tóc, bá»™ râu, mặc quần áo chỉnh tá». Lúc bước ra, Sherill đã đứng trên cầu thang há»i: 
 
- Cô định sao bây gi� 
 
- Äi thăm cô ta, - Lolly cuống quÃt trả lá»i. - Cô ta cần má»™t ngưá»i đàn bà săn sóc. 
 
- Cô mà là đàn bà? - Sherill cưá»i nhạo. - Là con bù nhìn rách thì có. Cô chỉ làm cô ta sợ thôi. 
 
Cô Lolly nhăn mặt đau khổ, lặp lại: 
 
- Tôi đến với cô ta. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, nhưng không được sinh chuyện đấy. Cô nghe Max nói gì chưa? 
 
- Tôi không muốn chen vào chuyện đó. Tôi chỉ muốn tá» tế vá»›i cô ta thôi. Nếu quả thá»±c con bé khốn khổ đó hÆ¡i mất trà thì cÅ©ng nên có lá»i nói dịu an á»§i cho nó bá»›t khổ. 
 
Sherill rút chiếc chìa khóa đưa cho cô: 
 
- Chán rồi thì nhốt nó lại. Tôi đi làm công việc đây. 
 
Má»™t lúc sau cô Lolly bước vào phòng Carol, tim Ä‘áºp mạnh. Căn phòng nhá» trống trÆ¡n, nóng bức ghê gá»›m vì mặt trá»i chiếu thẳng lên lá»›p ngói đá bảng. Chiếc cá»a sổ độc nhất trổ ra vưá»n có hai chấn song sắt. Carol nằm trên giưá»ng, tay buông xuôi, chân thẳng như má»™t cái xác ướp. Äôi mắt không hồn chỉ là hai lá»— mắt sâu hoắm trên khuôn mặt tái xanh. Nghe tiếng chìa khóa mở, cô không quay lại nhưng nghe tiếng động, cô cong ngưá»i lại và không tá»± chá»§, miệng cô kêu lên. Cô Lolly lúng túng nói bên ngưỡng cá»a. 
 
- Chỉ có tôi đây thôi. Tôi là Lolly. 
 
Carol rùng mình từ từ quay đầu lại trông thấy con quái váºt đáng thương đứng lúng túng ghìm những giá»t nước mắt thương hại: 
 
- Cô Ä‘i Ä‘i, má»i cô Ä‘i Ä‘i, - Carol nói và ôm mặt khóc. 
 
Cô Lolly quay đầu lại ngóng tai nghe. Chiếc thang gác không ngưá»i. Sherill cưa gá»— đâu đó ngoài vưá»n, ở xa hÆ¡n có con chó nào sá»§a Ä‘iên khùng. Cô buồn bã nói tiếp: 
 
- Tôi không muốn làm cô sợ, cô bạn nhỠạ. Tôi không phải loại dữ, ngày xưa tôi ở cùng Ä‘oàn xiếc vá»›i chúng thôi, bá»n Max và Frank ấy. 
 
- Cô không làm cho tôi sợ đâu. Chỉ là... tôi chỉ muốn ở đây một mình... 
 
- Cô có uống má»™t chút cà phê không?... Hay là trà? Tôi rất buồn cho cô. Chúng ta Ä‘á»u là phụ nữ... bá»n đàn ông chúng nó... phải không? Bao giá» chúng ta cÅ©ng phải hy sinh cho há». Tôi, ngày xưa tôi cÅ©ng có ngưá»i yêu... Chắc cô không tin đâu... Äáng lẽ há» không nên Ä‘em cô đến đây.... Cô xinh quá! 
 
Carol vụt ngồi nhá»m dáºy la lên: 
 
- Cô là ai? Cô muốn gì tôi? 
 
Cô Lolly nhÃu mày hÆ¡i lùi lại: 
 
- Tôi là Lolly, cô còn nhá» quá không biết tôi đâu. Lolly Prairie... ngưá»i đàn bà có bá»™ râu nổi tiếng. Tôi là má»™t nghệ sÄ©, má»™t nghệ sÄ© thá»±c thụ. Phải là nghệ sÄ© chân chÃnh má»›i chịu đựng ná»—i cay đắng như tôi. Tôi không ghét cô, tôi chỉ muốn tốt vá»›i cô má»™t chút. Cô đẹp quá... Khi tôi nghe cô la lên.... tôi không biết có thể giúp gì cho cô được không? Không thể làm gì cho cô được, nhưng là phụ nữ vá»›i nhau phải biết giúp nhau lúc khốn khó. 
 
Carol lại ngả mình xuống giưá»ng rên rỉ: 
 
- Tôi đã chỉ cho bá»n nó chá»— anh ấy rồi. Tôi cứ tưởng là không Ä‘á»i nào nói ra nhưng tôi không đủ sức. Tôi đành phải nói. Chúng đã Ä‘i giết anh ấy. Tôi yêu anh ấy quá Ä‘i thôi! 
 
Cô Lolly bước lại: - Cô chá»› nên quá khÃch động. Tôi có nghe chúng kháo nhau khó mà tìm được anh ấy. Äể tôi pha cho cô ly cà phê. 
 
Carol nhá»m dáºy kêu lên: 
 
- Cô hãy giúp tôi ra khá»i nÆ¡i này. Tôi van cô, cho tôi trốn Ä‘i, ngăn bá»n chúng đừng nhốt tôi. Tôi phải trở vá» gần vá»›i Steve. Chúng bắn vào anh ấy! Tôi đã để anh ấy ngoài rừng và bây giá» chúng quay lại giết anh chết hẳn. 
 
Mắt Lolly thoáng vẻ sợ hãi. Cô hấp tấp nói: 
 
- Tôi không thể nào chen vào chuyện này được. Tôi chỉ muốn giúp những ngày cô ở đây được đỡ khổ thôi. Tôi không thể giúp cô trốn vì như thế là chen vào... 
 
- Tôi chắc là cô hiểu được tôi. Cô vừa nói là cô đã từng có ngưá»i yêu. Cô phải biết thế nào khi ngưá»i ta yêu. Tôi đã chỉ cho bá»n chúng chá»— anh ấy, tôi không có cách nào khác. (Tay Carol ấp vào mặt). Ôi! Cô không biê"t chúng hành hạ tôi như thế nào! 
 
- Cô em tá»™i nghiệp cá»§a tôi, - cô Lolly cố cầm nước mắt. - Tôi tháºt hết sức muốn giúp cô. Không biết là... cô yêu anh ấy lắm phải không? (Lolly liếc nhanh vá» phÃa sau). Nhưng tôi không thể đứng đây nói chuyện vá»›i cô được... Äể tôi Ä‘i pha trà cho cô. Uống xong cô sẽ thấy khá hÆ¡n Äây ra tá»›i đưá»ng cái cÅ©ng khá xa. - Cô nói như không có ý định gì rõ rệt. - Chắc là có tiá»n trên chiếc móc áo nÆ¡i tiá»n sảnh... - Thế rồi cô bước ra khép cá»a chạy vá»™i xuống cầu thang. 
 
Carol vẫn nằm đấy mắt nhìn ra cá»a. Bá»—ng nhiên tim cô muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c. Cô không nghe Lolly xoay chìa khóa. Cô từ từ ngồi dáºy. Chân cô má»m oặt và khoảng cách giữa giưá»ng tá»›i cá»a tháºt dài làm sao. Cô nắm tay cá»a xoay, cá»a mở ra. Carol nhìn theo dãy hành lang dÆ¡ bẩn, không ngá» cond dưá»ng trốn chạy lại mở ra không có ai ngăn cản. 
 
Cô nhẹ bước trên báºc xuống cầu thang nhìn xuống phÃa dưới. Äâu đó trong vưá»n có ai cưa gá»—, còn trong bếp có tiếng chén bát va chạm. 
 
Cô nÃn thở, tim Ä‘áºp mạnh, lặng lẽ bước xuống. 
 
o0o 
20 
 
Trong má»™t túp lá»u đổ nát cá»§a khu Kiểm lâm bá» hoang ở Núi Xanh có má»™t lão già được gá»i là ông ná»™i Humphrey: má»™t lão già kém suy nghÄ©, khốn khổ, tồi tàn nhưng lại có nghá» há»›p hồn chim chóc. Lão nhút nhát như con chuá»™t nên má»›i chui vào ở cái xó hoang này. Lão tháºt sá»± rối lên vì việc Carol vá»›i chiếc Packard Ä‘en đặt Steve ở đây và lại phóng vụt Ä‘i. 
 
Ông ná»™i Humphrey len lén đến gần Steve rồi vá»™i vã vá» nhà chá» xem sá»± thể xảy ra tiếp theo. Äang ngá»§ say, lão giáºt mình thấy chiếc xe CaÄ‘illac xịch đến. Phil Magarth ôm Steve vào xe rồi mở máy Ä‘i. Ngày hôm sau lúc Ä‘ang nấu nồi xúp thì cánh cá»a bá»—ng mở ra và bá»n Sullivan kéo vào. 
 
Bá»n Sullivan không thấy Steve nhưng chúng theo đưá»ng lối quen thuá»™c: tìm lại dấu vết ngay từ chá»— nạn nhân thấy lần cuối cùng. 
 
Khi thấy khói thuốc bếp luồn qua ống khói túp lá»u, chúng nhìn nhau rồi nhẹ nhàng bước tá»›i. 
 
- Chào! - Frank đá hất cánh cá»a khép lại. 
 
Ông ná»™i Humphrey Ä‘ang ngồi xổm trước bếp, khuôn mặt khô héo, già nua nhăn lại vì sợ. Max dá»±a lưng vào ống kói thong thả phun khói thuốc. Ãnh lá»a chiếu trên đôi mắt như hai cục thá»§y tinh đẽo, Ä‘en và không hồn. Gã bảo Frank: 
 
- Nói với lão đi! 
 
Frank ngồi trên thùng cây láºt úp, sát bên lão già, nụ cưá»i cá»§a gã khiến lão già lạnh thấu xương. 
 
- Chúng tao đi tìm một tên, một tên bị bệnh. Nó ra sao rồi? 
 
- Tôi không biết ngưá»i bị bệnh nào hết, - lão rên lên. - Tôi chỉ muốn yên thân thôi. 
 
- Nào, lão biết rõ vá» nó rồi. Chúng tao không nói giỡn đâu. Äừng làm khó. Nó không là gì vá»›i lão hết. 
 
Lão già không hé răng. Frank hất nhẹ vào chân lão, giá»ng vẫn có chút vui đùa: 
 
- Nào, nói đi. Gã mắc bệnh ra sao rồi? 
 
- Tôi không thấy gã mắc bệnh nào, tôi chỉ lo việc tôi thôi. 
 
Max giáºt cái chảo khá»i tay lão ném Ä‘i. Frank cưá»i rá»™ lên: 
 
- Gã bị bệnh sao rồi? 
 
Lão nhìn cái chảo lăn trong xó, tay ôm lấy bộ râu: 
 
- Tay nhà baó mang hắn đi rồi. Tôi chỉ biết có thế. 
 
- Gã nhà báo nào? - Max há»i. 
 
- Magarth, - lão lắp bắp. - Hắn đã một lần quấy rầy tôi. Ai cũng quấy rầy tôi hết. Sao hỠkhông chịu để tôi yên? 
 
Frank đứng dáºy bước ra cá»a nói dịu dàng: 
 
- Sẽ không còn ai quấy rầy lão nữa đâu! 
 
Lão quay ra kéo lết đôi giày méo mó, tay túm chiếc áo choàng tả tơi. Max nói: 
 
- Nhắm mắt lại! Chúng ta không muốn lão nhìn theo. 
 
- Thưa ông, tôi không nhìn đâu. 
 
- Nhắm mắt lại, - Max nhẹ nhàng nhắc. 
 
Äôi mi nhÆ¡ bẩn, nhăn nhúm sụp xuống như hai cánh cá»a hạ nÆ¡i má»™t ngôi nhà trống rá»—ng. 
 
Max rút khẩu súng lục dưới cánh tay đặt nhẹ nòng lên trán lão rồi bấm cò. 
 
o0o 
 
21 
 
Äi đến giữa chừng cầu thang thì chiếc đồng hồ bung ra má»™t tiếng rè rè và bắt đầu đánh giá». Carol sững ngưá»i. Cô tưởng chừng sắp ngã lăn xuống phÃa dưới. Tuy nhiên, cô phải bám vào tay vị vì đôi chân cứ muốn khuỵy xuống. Mò mẫm trong bóng tối má»™t lúc rồi cô cÅ©ng lần ra được tiá»n sảnh và dừng lại dõng tai nghe ngóng. Cô Lolly Ä‘ang đổ nước sôi vào bình trà, đặt lên mâm chiếc tách, há»™p đưá»ng và ly sữa. Trong má»™t vài phút nữa cô sẽ mang khay ra. 
 
Carol lặng lẽ nhanh chóng đến chiếc móc áo gá»— sồi, có tá» giấy 10 đô la. Chắc có tiá»n nÆ¡i móc áo, cô Lolly đã nói như thế. Carol nhón lấy tá» giấy bạc rồi bước đến cá»a. Tiếng cá»a kêu kèn kẹt, bắp thịt cô co rút lại. Cô ngoái vá» phÃa sau. 
 
Cô Lolly đứng trước cá»a nhà bếp nhìn Carol bước Ä‘i. Cô ta khóc, đôi dòng nước mắt chảy trên gương mặt nhăn nhúm vá»›i hàm râu kỳ cục đến thê thảm. 
 
Hai ngưá»i phụ nữ nhìn nhau: ná»—i sợ hãi, cảm tình trao cho nhau lấp đầy hố sau ngăn cách há»... Thế rồi, Carol chạy tháºt nhanh mang theo ná»—i mừng và ná»—i Ä‘au đớn cá»§a cô Lolly. 
 
Tiếng cưa xiết vào gá»— đâu đó gần nhà làm mất sá»± vắng lặng xung quanh. Carol dừng lại tìm lối Ä‘i: má»™t con đưá»ng cá» má»c đầy dẫn đến má»™t hàng rào sÆ¡n trắng. Bên phÃa kia đưá»ng Ä‘i vào trong cát, có dấu xe xuyên qua nắng bụi.Chỉ Ä‘i má»™t Ä‘oạn ngắn thôi là tá»›i đưá»ng cái, cô Lolly đã nói thế. 
 
Tiếng cưa ngừng bặt: sá»± im lặng nặng ná» dưới ánh nắng mặt trá»i chiếu xuống ngôi nhà. Nhanh và dứt khoát Carol bước qua sân đến bốn báºc tam cấp ra đưá»ng. Äến đây cô dừng lại để nghe ngóng. 
 
Cô không trông thấy Sherill đã Ä‘i vòng sau má»™t nhà chặn đưá»ng cô. Ông ta đứng đấy vừa sợ hãi vừa tức giáºn như không tin vào mắt mình nữa. Sau thân hình to lá»›n cá»§a ông ta là đưá»ng cái, là tá»± do. 
 
- Cô quay vỠphòng ngay! 
 
Carol nhìn quanh rồi la lên: 
 
- Không được động đến tôi. Äể tôi Ä‘i. Ông không thể giữ tôi lại được. 
 
- Cô không Ä‘i đâu hết. Tôi không muốn thô bạo vá»›i cô nhưng nếu cô không nghe lá»i, tôi buá»™c phải dùng tá»›i vÅ© lá»±c. 
 
NghÄ© đến phải chịu Ä‘au đớn lần nữa, Carol như muốn ngất Ä‘i, nhưng cô vẫn không nhúc nhÃch. Khi Sherill tháºn trá»ng tiến tá»›i, cô vẫn đứng im. Ông ta nắm tay cô: 
 
- Vào đi! 
 
Thế là Carol đánh mạnh, Ä‘áºp vào má Sherill k hông Ä‘au mà làm ông bất ngá». Sherill đã nắm được cô, chặn được những cú đánh đạp làm cô nghẹt thở. Ông ta Ä‘áºp cô má»™t cái, thêm lần nữa khiến cô muốn ngất xỉu và đành để ông ta lôi Ä‘i. Äến tiá»n sảnh, Sherill sững ngưá»i. Cô Lolly đứng trước mặt ông ta, chÄ©a khẩu súng săn vào ngưá»i. Cô nói vá»›i giá»ng cương quyết: 
 
- Thả cô ta ra. Tex, tôi van anh. Thả ra. 
 
- Cất nó đi, - Sherill càu nhàu - Cô cũng điên nốt. 
 
Cô Lolly chĩa nòng súng vào ngực Sherill: 
 
- Anh đừng để tôi phải hạ anh, - cô Lolly khẩn cầu, mắt lóe lên ná»—i sợ hãi. - Phải để cô ta Ä‘i. Chúng ta không có quyá»n giữ cô ta lại đây! 
 
Carol vùng thaót ra và chạy như con điên đến hàng rào trắng. 
 
- Cô biết cô vừa làm gì không? Äồ con già ngu làm chuyện tình cảm. Äáng lẽ tao không nên tin ở mày. 
 
Ông nhìn theo Carol đang chạy bay biến. Không thể đuổi kịp cô, nhhưng ông nghĩ ngay đến con chó. 
 
Carol vẫn chạy mãi. Chugn quanh cô, cây cối bụi ráºm, cá» cao vây cô như trong má»™t mê cung. Cô chạy mãi, càng xa ngôi nhà càng tốt, cô tưởng từ đây tá»›i MÅ©i Gió Biển có xa là bao. Cô chỉ biết chiếc Packard đưa cô Ä‘i rất lâu. Nhưng có tiá»n thì cô có thể Ä‘i xe đò hay xe lá»a. 
 
Cô suy tÃnh rằng bá»n Sullivan chỉ Ä‘i trước cô Ãt phút. Chúng có xe hÆ¡i nhưng chắc chúng không thể nào tìm ngay được Steve. Magarth nhất định không bá» Steve. Cô có thể đến MÅ©i Gió Biển ngay trước khi bá»n Sullivan tìm ra anh. 
 
Bá»—ng cô sững ngưá»i, tim Ä‘áºp mạnh. Má»™t tiếng chó sá»§a vá»ng lên phÃa sau. Cô nhìn quanh cố tìm má»™t cái gáºy hay má»™t váºt gì đó. Con chó đã trông rõ, tháºt to lá»›n, Ä‘en ngòm, dáng hung dữ, Ä‘uôi dài, mắt lóe sáng. Cô nÃn thở không biết phải làm gì, như trong má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Mặt trá»i chiếu xuống rá»i cái bóng dài cá»§a cô như má»™t ngá»n giáp lao vá» phÃa con váºt. Thấy cô, con chó chạy cháºm lại, từng bước má»™t, mõm ngá»i đất, Ä‘uôi căng ra, dáng Ä‘e dá»a. 
 
Carol như không còn thở nữa, căng mắt nhìn con chó, như cả thân mình đã thành đá. Con chó lại Ä‘i cháºm hÆ¡n nữa và nhe răng ra, những cái răng to tướng, nhá»n hoắt trắng toát. Lông nó dá»±ng đứng lên, nó dừng lại, ngồi xuống, không biết có nên chồm tá»›i không. 
 
Carol coi như là dịp may cuối cùng để thoát, cố sức tìm cách cho con chó dừng lại ở đó. Cô bước gần lại: con chó lùi lại phÃa sau như má»™t khúc phim quay ngược. Trong má»™t phút cả hai nhìn nhau, thế rồi con chó cúp Ä‘uôi xuống, thái độ không còn vẻ quyết liệt nữa và bá»—ng nó quay lại phóng mình Ä‘i. Carol thở phào khóc nấc lên. 
 
o0o 
 
22 
 
Sherill Ä‘ang kéo lê trên đưá»ng thì con chó vụt qua. Mặt ông không còn giá»t máu, không thể nào bắt Carol lại được nữa rồi. Trong má»™t lúc, ông không còn nghÄ© được gì nữa. Nếu chúng tôi vá» mà không thấy cô ta thì cÅ©ng không mong gặp anh nữa.Max đã nói như thế. Bá»n Sullivan không dá»a suông bao giá». Sherill từ từ bước qua hàng rào chắn trở vào vưá»n. 
 
Cô Lolly mặt cứng cõi nhưng không giấu vẻ sợ hãi, liếc nhìn Sherill. Ông ta Ä‘i thẳng vào nhà. Cô cảm thấy từ khi thả Carol, cô đã tạo ra má»™t khúc quanh cho cuá»™c Ä‘á»i khốn khổ cá»§a cô rồi. 
 
Má»™t lát sau Sherill lại hiện ra, trong bá»™ com - lê sá»c xám Ä‘en, mang giày bôt'' Má»…, mÅ© phá»›t trắng. Cô Lolly nhá»› lại chiếc mÅ© ấy đã hấp dẫn cô ngày ông ta được nháºn vào Ä‘oàn xiếc, vá»›i khuôn mặt trẻ trung đầy nhiệt tình đã khiến con tim cô hồi há»™p. 
 
Sherill nói mà không nhìn cô:- Cô nên thu dá»n đồ đạc Ä‘i. Phải trốn thôi, - Rồi ông Ä‘i khuất ra nhà kho. 
 
Cô Lolly vẫn ngồi đấy, nước mắt long lanh. Trên kia đồng hồ đổ 12 tiếng. Chiếc đồng hồ đó ngày trước đặt trong xe kéo Lolly Ä‘i khắp cùng trá»i cuối đất. Má»i thứ trong nhà dù Ãt á»i nhưng đầy ắp ká»· niệm vá»›i cô. 
 
Má»™t con bướm to hai màu đến Ä‘áºu trên lan can gần Lolly. Cô nhìn nó chấp chá»›i bay Ä‘i trong bầu trá»i sáng ấm, lặng yên, thÆ¡m lành mà nghÄ© đến Carol. Cái đẹp không thể bị nhốt ở má»™t nÆ¡i. Ta có lý, ta đã làm đúng rồi! 
 
Sherill lái chiếc xe Ford cam nhông, đứng trước cá»a nhà tắt máy, nói vá»›i Lolly mà mắt không nhìn cô: 
 
- Chúng ta có thể chất nhiá»u đồ đạc vào xe. Cô giúp tôi. 
 
Lolly dịu dàng nói: 
 
- Tôi ở lại đây. Äây là nhà cá»§a tôi. 
 
- Tôi biết rồi, - Sherill giáºn dữ nói - Nhưng cô làm há»ng hết rồi. Phải Ä‘i thôi. Cô biết bá»n Sullivan mà! 
 
- Anh Ä‘i má»™t mình. - Lolly trả lá»i trong khi nghÄ© đến con bướm. - Tôi thÃch ở lại đây, dù chỉ má»™t hay hai ngày cÅ©ng được. Tôi thấy sung sướng khi ở đây. 
 
Sherill nhìn Lolly hồi lâu rồi nhún vai: 
 
- ÄÆ°á»£c rồi. Tùy cô. Còn tôi, tôi phải Ä‘i. 
 
Cô Lolly ngước mắt nhìn lên, bình thản nói: 
 
- Tôi đã xá» sá»± đúng đấy, Tex ạ. Tháºt là sai... 
 
- Äúng rồi, cô làm rất phải, - Sherill gáºt đầu vá»™i vã. - Thôi, chào vÄ©nh biệt Lolly! 
 
- Chào anh, chúc may mắn, Tex. 
 
Cô nhìn ông xếp hành lý lên xe và trèo vào cabin. Sherill báºt công tắc và nói: 
 
- Chúng sè quay trở vỠđây khoảng hai hay ba ngày đấy. 
 
- Thế cũng đủ với tôi. 
 
o0o 
23 
 
Carol chỉ còn cách MÅ©i Gió Biển chưa tá»›i 25 dặm thì dịp may không còn nữa. Lúc này cô buá»™c phải dùng nhiá»u phương tiện giao thông để đến vá»›i Steve. Trá»i đã tối, cô tháºt khó kiếm được ngưá»i lái xe nào chịu chở Ä‘i. 
 
Há» có thể cho má»™t ngưá»i đàn ông Ä‘i nhá» nhưng phụ nữ thì không. Äa số lái xe Ä‘á»u trên đưá»ng vá» nhà nên không nghÄ© đến chuyện vui chÆ¡i hay chuốc lấy những sá»± phiá»n toái. Má»™t hay hai ngưá»i ngần ngừ, cho xe chạy chầm cháºm để xem ngưá»i Ä‘i nhá» có phải là má»™t cô gái đẹp không, hòng lợi dụng tà chút, nhưng chá»— này đưá»ng tối quá nên há» nghÄ© ngưá»i Ä‘i nhá» chỉ là má»™t con mụ lang than g. Bất chợt ý thức đạo đức cẩn trá»ng nổi lên trong lòng há», thế là há» lại phóng vụt Ä‘i để mặc cô đứng trÆ¡ trÆ¡ đó. 
 
Carol mệt má»i quá rồi. Lúc đầu má»i việc Ä‘á»u suông sẻ. Má»™t xe tải cho cô Ä‘i nhá» trên xa lá»™, ngưá»i lái xe cư xỠđàng hoàng má»i cô dùng bữa trưa khá thừa thải vá»›i ông ta và huyên thuyên kể đủ má»i thứ chuyện trong cuá»™c sống tù túng cá»§a ông. Sau khi để cô xuống ở má»™t ngã tư, ông chỉ đưá»ng Ä‘i và chúc cô may mắn. 
 
Không đầy vài phút sau, chiếc xe tải chưa khuất bóng sau luồng khói, má»™t ngưá»i Ä‘i chào hàng lại cho cô Ä‘i tiếp. Không, ông ta không đến MÅ©i Gió Biển nhưng có thể cho cô Ä‘i Kampville. 
 
Ông tá» ra tò mò hÆ¡n ngưá»i lái xe tải, há»i han má»i chuyện. Vì sao cô phải Ä‘i nhá» xe? Có phải cô trốn khá»i nhà không? Cô có biết cô rất xinh không? Cô trở vá» nhà không tốt lành hÆ¡n ư? Nhưng Carol nói lảng sang chuyện khác khiến ông đành nói vá» mình. 
 
Äến Kampville, ông cho cô năm đô la. 
 
- Cô bé, cô sẽ cần đấy. - Ông nói và mở cá»a xe. - Cứ giữ lấy! Tôi kiếm cÅ©ng khá. Nếu việc cho cô chút tiá»n làm tôi vui thì tại sao tôi lại không làm? Äể trả tiá»n ăn bữa tối. Chào cô và chúc may mắn! 
 
Trong quán ăn nhỠở má»™t đưá»ng phố chÃnh, Carol được biết bá»n Sullivan vừa qua đây. Chúng cÅ©ng dừng xe ở đây trước đó độ bốn tiếng đồng hồ để uống cà phê. Tin này làm cô tăng thêm nghị lá»±c, cô dùng xong bữa và Ä‘i xe đò đến Kinston, má»™t chặng ngắn trong cuá»™c hành trình. 
 
Ở Kinston, cô phải chá» má»™t tiếng má»›i có phương tiện Ä‘i tiếp. Ngưá»i ta cho cô biết Kinston cách MÅ©i Gió Biển 20 dặm nhưng không có xe chạy thẳng đến đó. Xe chỉ tá»›i Hồ Con Gấu, qua phà rồi phải chá» má»™t tiếng rưỡi nữa má»›i có xe thư chở Ä‘i. 
 
Má»™t thanh niên mặc bá»™ com - lê xanh, mÅ© phá»›t xám, chú y ''lắng nghe câu chuyện và gã cho biết cÅ©ng Ä‘i đến MÅ©i Gió Biển và không mong gì hÆ¡n là đưa Carol Ä‘i cùng. Cô đồng ý và hai ngưá»i rá»i Kinston lúc chạng vạng tối. 
 
Gã phóng xe rất nhanh, yên lặng không nói lá»i nào, rÃt thuốc liên tục. Hắn lái xe má»™t tay, luồn lách qua những xe khác cố vượt má»i xe, phóng như Ä‘iên qua các giao lá»™. 
 
Hắn làm Carol lo sợ vì thái độ im lặng hÆ¡n là sá»± liá»u mạng cá»§a hắn. 
 
Khi xe chạy đến giữa cánh đồng, bất chợt hắn dừng xe bên má»™t bá» cá». Hắn quăng Ä‘iếu thuốc và ôm chặt lấy Carol. 
 
Hắn rất khá»e và biết cách cưỡng Ä‘oạt. Hắn tá»›i tấp hôn, Carol không mảy may chống cá»±. Hắn lặng lẽ làm cô mệt đừ, không còn hÆ¡i sức đâu để mà kêu nữa. 
 
Hắn đã chiếm đoạt được cô, sau đó hắn quẳng cô vào một góc, châm thuốc hút. 
 
Carol mở cá»a xe, bước ra chuệnh choạng trên bãi cá». Không thèm nhìn cô, hắn rồ máy phóng xe tháºt nhanh, đốm lá»a nhá» trên Ä‘iếu thuôc'' khÃt rịt ở môi lấp lóe như má»™t con mắt dá»a nạt. 
 
Carol hết gặp may rồi. Cô phải mất má»™t thá»i gian để lấy lại can đảm ra đứng vẫy xe Ä‘i nhá» nhưng không má»™t chiếc xe nào dừng lại. 
 
Ão rách tả tÆ¡i, chiếc tất tụt xuống, nước mắt rưng rưng trông cô tháºt thảm thương khiến các tay lái xe phải phóng tháºt nhanh. 
 
Cuối cùng, cô đành bỠý định vẫy xe Ä‘i nhá» và thất thểu bước dù đôi chân đã tê dại. Con đưá»ng vắng ngắt và tối, trá»i đêm trở lạnh, cô vẫn tiếp tục Ä‘i, tâm trà nghÄ©i tá»›i Steve và chắc là bá»n Sullivan đã tá»›i Ä‘Ãch. 
 
Bất chợt có tiếng phanh xe đột ngá»™t và má»™t chiếc xe tải nhá» (dầu sao trong đêm tối cô cÅ©ng có thể nháºn ra hình dáng cá»§a nó) dừng lại trước mặt Carol trong khi ngưá»i lái bấm đèn chiếu vá» phÃa cô. 
 
Carol quá mệt má»i, quá hoảng hốt cho nên không chú ý đến tiếng kêu ngạc nhiên cá»§a ngưá»i lái xe. 
 
- Nào cô bé - hắn nói, - má»i cô lên. 
 
Cô nháºn lá»i, không băn khoăn vá» chuyện gì sẽ đến trên đưá»ng Ä‘i tá»›i MÅ©i Gió Biển. 
 
Ngưá»i lái bước ra khá»i ghế ngồi, tiến lại gần cô, hắn mặc chiếc vét trắng. 
 
- Hôm nay tôi gặp may, - hắn nhếch mép cưá»i lá»™ vẻ mừng rỡ và khôn khéo chá»™p tay cô, cô không còn hÆ¡i sức gỡ ra nhưng hắn không làm cô Ä‘au. 
 
Hắn lôi cô ra phÃa sau xe: 
 
- Ở trong xe có một bà cũng dở điên dở dại đấy, nhưng bà ta bị trói rồi. Các bà đừng có mà đánh nhau! 
 
Carol không nháºn ra được hắn, chẳng phải ai khác chÃnh là Sam Garland ở bệnh viện tâm thần Glenview. Hắn từ Kinston trở vá» chở má»™t bệnh nhân. Carol ngỡ hắn say nên la lên. 
 
- Cô đừng hoảng hốt, - hắn lịch sá»± nói rồi mở cá»a đẩy cô vào trong xe, đèn chiếu má» má». Hắnd dóng sáºp cá»a lại, leo lên ghế và cho xe chạy. 
 
Carol ngồi ngay ngắn lại và bất chợt cô cứng ngưá»i vì hoảng sợ. Trên má»™t chiếc băng ca trong xe, có má»™t phụ nữ, má»™t bà mặt mÅ©i xấu xÃ, má»› tóc dài Ä‘en vắt trên vai. Bà ta bị giữ chặt bởi má»™t chiếc áo bó cứng không cho cá»±a quáºy, hai cổ chân bị buá»™c chặt vào hai thành băng ca. 
 
Äôi mắt nhá» bé cá»§a bà nhìn Carol vá»›i dáng Ä‘iên loạn. 
 
~*~*~*~*~*  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				26-09-2008, 04:36 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5 
 
 
 
 
 
24 
 
Bầu không khà lo âu đè nặng lên MÅ©i Gió Biển như má»™t lá»›p bụi má»ng: khi Ä‘i vào đưá»ng phố chÃnh, bá»n Sullivan đã cảm thấy ngay. Tuy nhiên không có gì khác thưá»ng rõ rệt. Bóng đêm bao trùm lấy MÅ©i Gió Biển, trừ ở mấy quán ba, quán cà phê đêm và hiệu tạp hóa. Nhưng cảm giác khÃch động vẫn có, vẫn cảm thấy, toát ra từ những khu nhà tối Ä‘en, treo lÆ¡ lá»ng trong màn đêm giá lạnh. 
 
Bá»n Sullivan cảm thấy hoang mang nhưng không nói cho nhau biết, sợ bị chê là nhát gan. Hai mươi bốn giá» qua chúng chưa được ngá»§ và chúng mÆ¡ ước giá như được chợp mắt má»™t chút thì hay quá. 
 
Frank lái chiếc xe Buick quay lại đưá»ng phố lá»›n, nÆ¡i góc đưá»ng có khách sạn và nhà tù. Gã cho xe chạy cháºm khi nhìn thấy đám ngưá»i tụ táºp trước nhà tù. Bất giác Max cho tay vào cò súng, ánh mắt cảnh giác, nhưng đám đông thá» Æ¡ nhìn chúng rồi quay ngay đầu lại. 
 
- Có chuyện gì xảy ra đấy? - Frank buá»™t miệng há»i. 
 
- Không liên quan đến mình! - Max gạt Ä‘i - Chắc phÃa sau khách sạn có gara. Cất xe thôi. 
 
Chúng gá»i xe ở gara và quay lại khách sạn. Chúng cẩn tháºn nép mình trong bóng tối nhưng đám đông Ä‘ang quá báºn rá»™n theo dõi nhà tù nên không quan tâm đến chúng. 
 
Nhân viên khách sạn ở phòng giao tiếp là má»™t ngưá»i nhá» thó ốm yếu, môi trên có má»™t hàng ria Ä‘en nhánh như lá»›p bồ hóng. Ông ta đưa bút và đẩy quyển sổ ghi danh vá» phÃa Max. 
 
- Má»™t buồng hai giưá»ng hay hai buồng má»™t giưá»ng? 
 
- Buồng hai giưá»ng, - Max nói và ký tên. 
 
Frank cầm lấy bút Ä‘á»c thấy tên bịa cá»§a Max trên quyển sổ và đến lượt mình cÅ©ng ghi má»™t tên bịa đặt vào đấy. 
 
- Vào lúc tám giỠrưỡi sáng mai, mang cho cà phê, bánh mì nóng và báo. 
 
Nhân viên ghi lại rồi bấm chuông. 
 
Gã phục vụ là má»™t tay nhá» thó, vẻ mặt cằn cá»—i, mắt sụp xuống. Y mang chiếc va li bằng da beo cá»§a bá»n Sullivan và dẫn chúng đến má»™t thang máy cổ lá»— sÄ©. 
 
Trong khi thang máy cháºm chạp Ä‘i lên, có tiếng búa Ä‘áºp chan chát trong bầu không khà yên lặng cá»§a khách sạn. 
 
- Ngưá»i ta Ä‘ang dá»±ng cá»™t đấy, - ngưá»i phục vụ nói, đôi mắt đục sáng lên trong giây lát. 
 
- Cái gì? - Frank há»i mặc dù gã biết rõ. 
 
- Giá treo cổ! - Ngưá»i phục vụ nói và cho thang máy dừng lai mở cá»a cabin ra. - Các ông không biết gì à? 
 
Bá»n Sullivan nhìn y không đáp và bước ra lối hành lang. 
 
Ngưá»i phục vụ mở cá»a và báºt đèn. Äó là má»™t căn buồng vừa tầm cho má»™t khách sạn thuá»™c loại này. Äồ đạc bày theo lối hà tiện hết sức hÆ¡n là để mong có tiện nghi. Ngưá»i ta khó mà ở đây được. 
 
- Treo cổ ai? - Frank lặp lại và khép cá»a. 
 
Ngưá»i phục vụ chùi tay vào đũng quần dáng như má»™t kẻ Ä‘em tin vui đến: 
 
- Kẻ sát nhân ở Waltonville. Các ông không Ä‘á»c báo à? Trong cùng má»™t tối hắn đã thịt ba con bé rồi tá»± ná»™p mình cho cảnh sát. 
 
- Ra đi! - Max nói mà không nhìn y. 
 
- Nhưng thưa ông, chuyện tôi nói... 
 
- Cút đi. - Max nhắc lại. 
 
Y vâng lá»i và khi ra đến cá»a lại ngần ngừ quay mặt vá» phÃa bá»n chúng. Chúng chăm chú nhìn y, vẻ mặt bất động, yên lặng. Ở con ngưá»i chúng có cái gì làm y sợ. HÆ¡i giống như khi ngưá»i ta bị lạc đưá»ng trong bóng tối và bất chợt nháºn ra mình Ä‘ang ở trong má»™t nghÄ©a địa. 
 
Khi y Ä‘i rồi, Max cầm lấy va li quẳng lên giưá»ng. 
 
Frank đứng im lìm giữa phòng, tiếng gõ chan chát của chiếc búa vẫn thu hút tâm trà gã. 
 
Bất chợt gã nói: 
 
- Bị treo cổ thì cảm giác ra sao nhỉ? 
 
- Tao không bao giỠnghĩ đến chuyện đó, - Max nói nhưng trong khoảnh khắc gã chợt ngừng tay tháo hành lý. 
 
- Trong khi bị nhốt mà nghe tiếng búa biết há» chuẩn bị cho mình, những tiếng búa vá»ng tá»›i xà lim mà không thể làm gì được, - Frank khẽ nói. - Y như má»™t con thú trong chuồng. 
 
Max không nói lá»i nào, hắn cởi quần áo. 
 
- Max, Ä‘iá»u đó sẽ không đến vá»›i ta, - Frank tiếp và những giá»t mồ hôi Ä‘á»ng lại trên khuôn mặt béo phị và xanh xao cá»§a gã. 
 
- Ngủ đi, - Max nói. 
 
Chúng yên lặng một lát, rồi tiếng Max vang lên trong bóng tối: 
 
- Tìm Magarth ở đâu nhỉ?... Nhưng việc này không phức tạp lắm. Äiá»u khó khăn là tìm thấy nÆ¡i hắn giấu Larson, không biết Laron đã khai báo gì chưa? 
 
Frank không nói gì, gã vẫn lắng nghe tiếng búa và há»i: 
 
- mày nghĩ hỠcòn tiếp tục công việc này trong bao lâu nữa? 
 
Vốn rất tinh tế, Max nháºn thấy giá»ng Frank hÆ¡i run run: 
 
- Cho tới khi cái cột đứng vững. Thôi ngủ đi! 
 
Nhưng Frank không sao ngá»§ được. Tiếng búa làm gã Ä‘au đầu, ngay cả hÆ¡i thở nhẹ nhàng cá»§a Max cÅ©ng làm gã khó chịu. Frank cáu kỉnh nghÄ©: Làm sao mà ngá»§ được trong má»™t đêm như thế này? Gã giáºn dữ vì thần kinh không cứng rắn bằng cá»§a Max. Gã sợ. 
 
Cuối cùng tiếng búa im bặt nhưng Frank không sao nhắm mắt được. Bất chợt có tiếng ầm ầm dá»±ng gã dáºy và gã vá»™i vã báºt đèn: 
 
- Chuyện gì đấy? - Gã mất tinh thần kêu lên. 
 
Từ trạng thái ngá»§ Max chuyển sang trạng thái thức cÅ©ng nhanh như ánh đèn Ä‘iện, bình thản trả lá»i: 
 
- Há» thá» chiếc cá»a sáºp đấy. 
 
- Tao không nghĩ ra, - Frank nói và tắt đèn. 
 
Nhưng sau đó không gã nào ngá»§ được. Frank nghÄ© tá»›i kẻ bị kết án và gã nhá»› l.i trong quá khứ khuôn mặt cá»§a những ngưá»i đàn ông, đàn bà mà gã đã giết, xuất hiện trong bóng tối bao quanh gã, vây chặt lấy gã. 
 
Max cÅ©ng không ngá»§, nằm nghÄ© vá» Frank. Ãt lâu nay, gã dò xét thằng bạn. Tất nhiên gã không để lá»™ vẻ gì. Max nghi ngá» Frank mất bình tÄ©nh. Gã tá»± há»i Frank có thể còn cá»™ng tác vá»›i gã trong bao lâu nữa. à nghÄ© này làm gã lo ngại, gã biết Frank từ lâu. Cả hai cùng biểu diá»…n tiết mục quăng dao mà chúng luyện táºp từ hồi còn Ä‘i há»c. 
 
Nhưng đến gần sáng thì cả hai Ä‘á»u ngá»§ mê mệt cho tá»›i tám giá» rưỡi má»›i thức dáºy khi má»™t phụ nữ hầu phòng mang cà phê và bánh mì. 
 
Max ngồi trên giưá»ng rót cà phê và đưa má»™t ly cho Frank. 
 
- Chắc vài phút nữa hỠsẽ dẫn kẻ tỠtù ra, - Frank noi, biểu lộ mối lo nghĩ vẫn ám ảnh gã. 
 
- Bánh nguội quá, chẳng ra sao cả. - Max càu nhàu đi vào buồng tắm. 
 
Khi gã cạo râu xong thì chiếc cá»a sáºp rá»›t xuống. Tiếng đổ ầm không làm gã báºn tâm. Gã tiếp tục lau c hùi bá»™ dao cạo, gương mặt xanh xao vẫn lạnh lùng, vẫn thản nhiên như má»i ngày. Sau khi chiếc cá»a sáºp hoạt động má»™t lát, tiếng reo hò vá»ng lên từ dưới đưá»ng truyá»n qua cá»a sổ. Gã nhìn thấy má»™t đám đông chen chúc nhau trước cá»a nhà tù. 
 
- Tháºt là má»™t đám kên kên, - gã nghÄ© và cảm thấy má»™t sá»± căm ghét lạ lùng vá»›i đám đông, vá» tÃnh tò mò tệ hại cá»§a há». Gã nhổ nước miếng qua cá»a sổ. 
 
Khi gã quay vào phòng. Frank vẫn yên lặng, vẫn nằm trên giưá»ng. Chiếc gối ướt đẫm mồ hôi nhá» giá»t từ khuôn mặt và nước da nhá»›p nhúa bóng lên dưới ánh mặt trá»i. 
 
Hai ngưá»i không nói gì vá»›i nhau, Max nháºn thấy Frank không động đến bữa ăn sáng. 
 
Khi Max mặc quần áo, chúng nghe thấy bước chân của đám đông tản đi xa dần. Frank chăm chú nhìn lên trần, hai tai vểnh lên nghe tiếng động của đám đông và mồ hôi vẫn rơi xuống ghế. 
 
Từ ngưỡng cá»a Max nói: 
 
- Chốc nữa tao quay lại. Mày cứ ở đây chỠtao. 
 
o0o 
 
25 
 
- Có tin gì không? - Magarth đẩy cá»a, bước vào há»i. 
 
Kamp ngẩng đầu lên: 
 
- Tôi vừa ở chá»— xá» tá» vá», - nước da ông ta bình thưá»ng hồng hào lúc này có vẻ hÆ¡i xanh xao. Năm nay má»›i có buổi hành hình và cảnh này làm ông xúc động. Ông nhăn mặt nói tiếp: 
 
- Tôi được báo cáo cho biết chiếc Packard đã Ä‘i qua Kinston trưa hôm qua vá» hướng Kampville nhưng sau đó không biết thêm gì nữa, cÅ©ng không má»™t dấu vết nào cá»§a con nhá». Ông Cảnh sát trưởng Crainville đã được thông báo. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ biết ngay. 
 
Magarth ngồi lên mép bàn: 
 
- Không biết chúng có bắt cóc cô gái không? - An nói vá»›i giá»ng lo âu. - Viêc. chúng rá»i khá»i vùng này tôi thấy có vẻ kỳ lạ thế nào ấy. Tôi cá rằng chúng muốn khá» Larson đấy! Tất nhiên là nếu tóm được Carol, chúng phải giấu cô ở má»™t chá»— nào ta không ngá» tá»›i. Sau đó chúng quay lại lo nốt chuyện Larson. Có nên lùng sục khắp má»i nÆ¡i quanh Kampville không? 
 
- Chúng tôi Ä‘ang lo việc ấy, - Kamp đáp - Tất cả những con đưá»ng Ä‘i tá»›i MÅ©i Gió Biển Ä‘á»u được canh gác, đặc Ä‘iểm chiếc Packard đã được thông báo phòng khi chúng lén lút quay vá». 
 
- Hoan hô, - Magarth tán thành. - Chúng ta không thể làm gì hÆ¡n được. Tôi sẽ đến nhà cô Blandish xem ở đó có ổn không. Tôi vừa gặp bác sÄ© cho biết Larson chỉ có má»™t phần mưá»i hy vá»ng thoát chết nhưng cần phải tỉnh dưỡng Ãt lâu... Tôi đã cá» anh thanh niên Riley đến trang trại cáºu ta để trông nom lÅ© chồn rồi. 
 
- Hartman vừa mới đến gặp tôi, - Kamp lo lắng nói. 
 
- Việc đó làm tôi nhá»› lại tôi đã báo vá»›i ông là chúng tôi khởi sá»± tiến hành Ä‘iá»u tra vá» hoạt động cá»§a Hartman. Chúng tôi vừa nháºn được má»™t bản báo cáo: lão đã mua chứng phiếu, bị lá»— lá»›n nhưng vẫn còn gượng dáºy. Tuy nhiên lão cứ suy sụp dần. Không má»™t ai biết lão rút tiá»n từ đâu ra, nhưng tôi, tôi biết mà!... Nếu đến tuần sau ngưá»i ta không bắt được con nhá» Carol thì sẽ là má»™t việc rất hay. Lúc đó cô ta sẽ được quyá»n sá» dụng số tiá»n thừa kế và ta cần phải tiến hành Ä‘iá»u tra tỉ mỉ vá» Hartman hÆ¡n nữa... Tôi nghÄ© là sẽ phát hiện ra những Ä‘iá»u đủ để đưa ngay hắn ra tòa. 
 
- Nhà báo các anh Ä‘á»u thế cả, các anh là những ngưá»i Ä‘a nghi nhất thế gian, - Kamp vừa nói vừa sá» bá»™ ria mép. - Nhưng dù sao con nhá» rất nguy hiểm. Cần phải tìm ra cô ta tháºt nhanh. 
 
- Nguy hiểm? Tôi không tin! - Magarth bác Ä‘i. - Theo tôi, cô ta tháºt bình thưá»ng khi nói chuyện vá»›i tôi. 
 
- Bác sÄ© Travers đã giải thÃch cho tôi vá» trưá»ng hợp cô ta. Cô ta có hai tÃnh cách trong cùng má»™t con ngưá»i. Trong má»™t thá»i gian dài, cô ta cư xá» như má»™t con ngưá»i bình thưá»ng, thế rồi má»™t cÆ¡n Ä‘au xuất hiện, cô ta trở nên rất nguy hiểm. 
 
- Tôi khó lòng mà tin được, - Magarth bướng bỉnh nói. - Tôi đã nói chuyện vá»›i cô ta, còn ông thì chưa. - Anh nhún vai rồi đứng lên. - Tôi Ä‘i đây. Nếu ông nháºn thêm được tin gì thì gá»i Ä‘iện vá» nhà cô Blandish cho tôi biết. Cả buổi sáng nay tôi ở đấy. 
 
Khi anh chạy nhanh xuống bặc cấp thì Jedson, chá»§ má»™t xưởng gara lá»›n bên nhà muốn gặp anh. Max Ä‘ang ở thá»m khách sạn, nghe thấy Jedson gá»i Magarth, gã vá»™i đứng nấp má»™t cách tá»± nhiên sau cây côt. hàng hiên. Gã thấy Magarth trao đổi vài lá»i vá»›i Jedson rồi bước lên chiếc Cadillac cÅ© kỹ mở máy. 
 
Jedson Ä‘i vá» phÃa khách sạn. Max bước xuống các báºc cấp để gặp ông ta. 
 
- Ông đó là nhà báo Magarth phải không? - Max há»i khi Jedson Ä‘i tá»›i gã. 
 
- ChÃnh ông ta đấy, - ông này nói và định tiếp tục Ä‘i. 
 
- Tháºt may cho tôi, - Max reo lên - Tôi Ä‘ang cần ông đấy. Tôi má»›i tá»›i đây lần đầu. Ông biết ông ta Ä‘ang Ä‘i đâu không? 
 
- Chắc ông ta đến nhà cô Blandish. Nếu cần ông cứ gá»i Ä‘iện vỠđấy. 
 
- Cám Æ¡n ông. - Max nói - Cám Æ¡n nhiá»u. 
 
Jedson nhìn gã bước vào khách sạn, leo nhanh lên thang lầu. Ông đẩy chiếc mÅ© ra sau gáy gãi trán và băn khoăn tá»± há»i: 
 
- Gã này là ai nhỉ? 
 
o0o 
 
26 
 
Trong lúc bá»n Sullivan ngá»§ vùi, Sam Garland lái chiếc xe cứu thương phóng nhanh vá» hướng MÅ©i Gió Biển. Hắn cảm thấy mình tháºt quan trá»ng. Khi ánh đèn bấm chiếu thẳng vào ngưá»i Carol và nháºn ra má»› tóc hung đỠhắn vụt phanh xe lại. Trong vùng không thể có hai cô gái có mái tóc giống nhau như váºy! Chắc là Carol Blandish! Và khi chiếu đèn bấm vào ngưá»i cô thì hắn nháºn ra ngay. 
 
Và bây giá» cô ta Ä‘ang bị nhốt trong xe, hắn vẫn chưa dám tin là váºy may đã đến. 5,000 đô la giải thưởng vẫn luôn luôn còn đó... số tiá»n này sẽ vào tay hắn... và 5000 đô la quả là món tiá»n lá»›n. 
 
Sam nghÄ© nên trói Carol vào giưá»ng có hÆ¡n không? Mấy con mẹ Ä‘iên thì làm gì mà chẳng được! Garland đã làm y tá qua nhiá»u năm hắn thấy mệt má»i nên xin lái xe cho bác sÄ© Travers và lái chiếc xe cứu thương này. Hắn đã quen vá»›i những ngưá»i Ä‘iên nổi giáºn, vẫn không làm hắn ngán. Hắn ngần ngừ định đỗ xe lại để trói Carol. Nhưng thấy trong xe vẫn yên lặng, hắn quyết định phóng tháºt nhanh vá» Glenview. Chà, Joe mà thấy thì chắc nó phải ngá»› ngưá»i ra! 
 
Nhưng Garland không hay biết gì vá» những lá»i thì thầm bên trong chiếc xe. Ngưá»i Ä‘iên Ä‘i cùng Carol tên là Hatty Summers, bà ta ở trong Viện Tế Bần nhiá»u năm. Lúc đầu ngưá»i Ä‘iên tá» ra vô hại nhưng sau má»™t thá»i gian bà có những biểu hiện giết ngưá»i nên ngưá»i ta buá»™c phải có những biện pháp đỠphòng cần thiết bằng cách chuyển bà từ bệnh viện tâm thần Kiston đến bệnh viện tâm thần Glenview, nÆ¡i có khả năng chữa những trưá»ng hợp khó khăn. 
 
Ngay khi Carol nháºn thấy Hatty Summers, cô hiểu mình đã bị nhốt chung vá»›i má»™t ngưá»i Ä‘iên và cô rùng mình khiếp sợ. 
 
- Như váºy là hắn tóm được cô rồi, - Hatty thì thầm và cưá»i. - Hắn nhặt được cô ở dá»c đưá»ng phải không? Hắn nháºn ra cô ngay láºp tức. Giá»i tháºt! 
 
Carol co quắp ngưá»i, tránh càng xa càng tốt đôi mắt long lanh như muốn soi suốt ngưá»i cô. Má»™t lần nữa cô lại có cảm giác như Ä‘ang sống trong cÆ¡n ác má»™ng. Hatty nói tiếp: 
 
- Hắn Ä‘ang đưa cô đến Glenview để nhốt cô lại. Tôi đã nghe hắn nói vá» Glenview... ChÃnh tôi cÅ©ng đến đấy vì những cô y tá ở Kinston Ä‘á»u sợ tôi! - Bà ngẩng đầu lên nói thêm. - Và há» có l''y do để sợ tôi. 
 
Bà lại cưá»i và tiếp: 
 
- Ở Glenview tháºt hay, nhưng tôi không thÃch bị nhốt nữa. Tôi muốn tá»± do, muốn làm gì thì làm. 
Glenview! 
 
Cái tên đó vá»ng lên mÆ¡ hồ, gợi lên trong ký ức cá»§a cô hình ảnh má»™t căn buồng tưá»ng quét vôi xanh, má»™t cô y tá nhìn cô vá»›i vẻ hung dữ mà không nói má»™t lá»i. Cô nói tháºt to: 
 
- Tôi cần phải ra thôi. Tôi cần phải ra trước khi xe đến. 
 
Cô chạy ra cá»a xe cố mở nhưng những ngón tay trượt trên mặt nhẵn. 
 
- Hắn không cho cô chuồn đâu! - Hatty nói và vặn vẹo ngưá»i. - Cô cÅ©ng là thứ Ä‘iên như tôi. Cô không thể làm gì được. 
 
Carol quay phắt lại, dá»±a lưng vào cánh cá»a kêu lên: 
 
- Tôi không phải là ngưá»i Ä‘iên! 
 
- Có mà, có mà! Tôi, tôi biết rõ mà. Cô thuá»™c loại tinh quái. Cô có thể bịp má»™t số ngưá»i nhưng đối vá»›i tôi thì không. 
 
- Tôi không phải là ngưá»i Ä‘iên! - Carol lặp lại và đưa hai bàn tay bưng lấy mặt. 
 
- Có mà, có mà! - Hatty thì thầm. - Cô muốn xem mình thế nào thì tùy nhưng cô vẫn cứ là kẻ điên như tôi! Tôi không bao giỠnhầm đâu! 
 
- Tôi không Ä‘iên! - Carol lặp lại lần nữa nhưng tim cô thắt lại như có bàn tay lạnh giá bóp mạnh. Cô tá»± há»i: - Mình có Ä‘iên tháºt không? Có phải vì thế mà có sá»± việc kỳ lạ lâu nay đến vá»›i mình không? Những chuyện đó có phải là do má»™t tâm trà bệnh hoạn nghÄ© ra không? Có phải vì váºy mà mình không thể nhá»› ra tên mình không? Có phải vì thế mà đôi khi trong đầu mình có tiếng động kỳ lạ làm biến đổi hình dáng má»i chuyện như trong má»™t cuốn phim quay cháºp choạng không? 
 
- Cô cÅ©ng không biết mình ra sao nữa! - Hatty reo lên và chăm chú dò xét cô. - Äừng thất vá»ng. Tôi không muốn làm cho cô khổ sở. 
 
- á»’, bà đừng nói nữa! - Carol la lên và hai tay bắt đầu Ä‘áºp vào cá»a xe. 
 
- Suỵt! Con bé ngu ngốc! - Hatty nói - Cách đó không có kết quả gì hết! Hắn chỉ mở cá»a cho cô ra khi xe đến Glenview và khi đó thì quá muá»™n. Cô có muốn trốn không? 
 
- Tôi cần phải trốn!... 
 
- Cả hai chúng ta có thể làm được! Hắn tinh ranh nhưng lại tá»± tin quá. Nhưng trước hết cô cởi trói cho tôi, cái áo bó chặt ngưá»i này đã. 
 
- Ồ không! - Carol run rẩy lùi lại. 
 
- Cô sợ tôi à? - Bà ta vừa cưá»i vừa há»i, - Chúng ta cùng má»™t cảnh ngá»™, không làm hại nhau đâu! Nào, làm Ä‘i đừng sợ! 
 
Carol rùng mình: 
 
- Tôi xin bà, bà đừng nói vá»›i tôi như váºy! Tôi không Ä‘iên. Tháºt là độc ác nếu bảo tôi Ä‘iên... 
 
- Cô đừng cáu. Nếu cô muốn trốn, cô tháo cho tôi cái áo này và phải khẩn trương lên! Lúc này chúng ta không còn ở xa nhà thương nữa. Má»™t khi chúng nhốt được cô trong bốn bức tưá»ng thì không bao giá» cô thoát được đâu. 
 
Carol bước lại gần cúi xuống nhìn bà: 
 
- Thế, nếu tôi cởi áo cho bà thì làm sao tôi trốn chạy được? Cô há»i và cảm thấy lo ngại trước ánh mắt thâm độc cá»§a Hatty. 
 
- Thái cáo áo này Ä‘i, - Hatty thì thầm, - và sau đó cô la lên, Ä‘áºp vào thành xe. Hắn phải đến xem có sá»± gì xảy ra. Và trong lúc hắn báºn bịu vá»›i cô thì tôi sẽ nhào lên ngưá»i hắn. Hai chúng ta hợp lại thì có thể thoát. 
 
Sam Garland còn cách MÅ©i Gió Biển má»™t dặm thì tiếng Ä‘áºp phá nổi lên. Hắn cau mày ngáºp ngừng má»™t lát rồi dừng xe lại. Hắn không muốn cho Carol sây sát, hắn muốn giao cô cho bác sÄ© Travers trong tình trạng tốt nhất để ngưá»i ta không làm khó dá»… hắn trong việc lãnh lương 5,000 đô la. 
 
Hắn nhảy bổ ra khá»i xe vừa lẩm bẩm chá»i thá» vừa chạy tá»›i mở cá»a nhìn vào trong xe lÆ¡ `mỠánh đưá»ng. 
 
Carol xô ngưá»i vào thành xẽ phÃa trong và những tiếng la cá»§a cô vang lên trong khoảng không cháºt hẹp. 
 
Garland liếc nhìn Hatty Summers. Dưới chiếc chăn, bà ta nhìn trá»™m hắn và mỉm cưá»i thÃch thú, nhưng ngoài chuyện đó ra bà có vẻ yên lặng. Hắn trèo lên xe mở toang cá»a mà không khép lại, nắm lấy cổ tay Carol vặn chéo ra sau. 
 
- Yên nào! - Hắn nói - Ngá»§ Ä‘i, cô bé. Cô khÃch động quá đấy! 
 
Mặc dù chống cá»± quyết liệt nhưng cô cảm thấy khiếp sợ vì không có gì tá»± vệ đối vá»›i đôi tay cá»§a Garland và hắn nhanh chóng kéo cô lại gần chiếc giưá»ng đối diện vá»›i giưá»ng cá»§a Hatty. 
 
- Buông tôi ra, - Carol hổn hển nói. - Äừng có sá» vào ngưá»i tôi! 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, bé con. - Garland nói giá»ng dá»— dành. - Cô nổi giáºn cÅ©ng vô Ãch thôi. Nằm xuống Ä‘i, tôi sẽ thu xếp cho cô nằm thoải mái. 
 
Bàn tay to lá»›n cá»§a hắn tóm gá»n hai cổ tay Carol và cúi xuống đặt tay kia choàng qua dưới đầu gối bế thốc cô lên giưá»ng. Äúng lúc đó Hatty tung chăn vùng dáºy. 
 
Không buông cổ tay Carol, hắn quay ngưá»i vá» phÃa Hatty: - Nào, bà! Hãy tá» ra biết Ä‘iá»u nào, bà ở đấy Ä‘i. - Hắn dịu dàng nói. Hắn không lo ngại nhưng hắn biết cần phải khẩn trương má»›i hy vá»ng giải quyết xong hai con mụ Ä‘iên này! - Bà nằm nghỉ trên giưá»ng Ä‘i! - Hắn ra lệnh và khi buông cổ tay Carol ra, hắn nhảy vá»™i đến cá»a xe. 
 
Trong xe cháºt hẹp khiến hắn không thể xoay xở dá»… dàng, hÆ¡n nữa Hatty đã đứng lên rồi. Bà giữ chặt tay hắn, xoay ngưá»i hắn lại, cưá»i mÅ©i vào mặt hắn và nhào lên cổ hắn. 
 
Carol vá»™i vã nhảy chồm ra khá»i giưá»ng, cô đẩy Garland ra để tá»›i cá»a nhưng bị hắn đẩy lại và vừa chá»i thá» vừa cố thoát khá»i tay Hatty. 
 
Äúng lúc đó, Carol nắm tay hắn, đánh Ä‘u lên ngưá»i trong khi Hatty nhào vào lần nữa, đôi mắt long lên. Hắn lảo đảo, hai vai chạm vào thành giưá»ng. Hắn hụt chân ngả trong khi Hatty reo lên đắc thắng lại nhào vào bóp cổ hắn. 
 
Garland không mất bình tÄ©nh, đầu hắn rụt lại, gáy cứng ra, hắn nện Hatty ác liệt, đẩy bà lùi ra và hắn lanh lẹ nhảy tá»›i cá»a thoát ra ngoài. 
 
Carol nhảy theo hắn và bắt đầu chạy. Cô má»›i chạy được mưá»i bước thì má»™t bàn tay nắm lấy cổ chân khiến cô ngã bổ xuống đất. 
 
Äến lượt Hatty cÅ©ng thoát ra khá»i xe trong khi Garland nhá»m dáºy, bà nhảy lên, hai bàn chân đạp vào ngá»±c hắn. Garland ngã lăn chiêng ra đất. 
 
Hắn không cần quan tâm đến việc Hatty chạy thoát nhưng con nhá» Blandish không thể thoát như váºy được, nếu hắn còn có thể ngăn cản. Dưới con mắt hắn, cô là biểu hiện cho số tiá»n 5,000 đô la và số tiá»n này gần như đã cầm chắc trong tay. Hắn tá»± nhá»§ nếu buông tha Hatty để bà ta chạy thoát, hắn chỉ còn lo đối phó vá»›i Carol mà thôi, nhưng đó chÃnh là sá»± sai lầm cá»§a hắn. Hatty thù ghét hắn ghê gá»›m. 
 
Khi hắn đẩy lùi bà ta lần nữa và Ä‘uổi theo Carol, Hatty dừng lại má»™t lát, tay bà mò mẫm trong đám cỠở vệ đưá»ng để tìm má»™t hòn đá lá»›n. Phải mất má»™t lát bà má»›i tìm thấy má»™t hòn đá lá»a to nặng, lúc ấy Garland đã bắt được Carol, lôi cô vá» xe. 
 
Carol la lên như ngưá»i bị ma ám nhưng không thể chống lại được vá»›i sức lá»±c đàn ông, khi hắn dừng chân đạp cánh cá»a cho mở ra thì cô tuyệt vá»ng không muốn chống cá»± nữa. 
 
Hatty chá» cho Garland nâng Carol lên... Lúc đó bà má»›i nhón gót chân nhẹ nhàng đến sau lưng và táºn lá»±c choang hòn đá vào đầu hắn. 
 
27 
 
Buổi trưa. Ãnh nắng chói chang tràn ngáºp đồn Ä‘iá»n trồng cam và tòa nhà màu trắng xây trên đỉnh đồi. 
 
George Staum, viên phụ tá cảnh sát trưởng ngồi ở sân trước, mÅ© hất sau gáy, Ä‘iếu thuốc trên môi. Hắn tá»± nhá»§, đây má»›i tháºt là cuôc. sống! Canh phòng ở má»™t nÆ¡i như thế này!... Vá»›i má»™t nữ chá»§ nhân tháºt xinh đẹp và tháºt hiếu khách như Veda Blandish! Thât. là má»™t niá»m vui tháºt sá»±! Lạ còn hÆ¡n thế nữa: Không có gì phải làm, ngoài việc ngồi ở má»™t góc, khẩu súng trong tay và tắm nắng. Má»™t cuá»™c sống tháºt an nhàn, đế vương. Staum luôn mÆ¡ ước được sống như váºy. Staum phụ trách việc canh gác đỠphòng sá»± xâm nháºp có thể xảy ra cá»§a bá»n Sullivan nhưng hắn biết chắc không làm gì có bá»n Sullivan cả! Tuy nhiên, Kamp vẫn tin là có bá»n chúng nên buá»™c hắn, Staum, phải ngồi dưới ánh nắng để quan sát má»™t vùng xung quanh, thế thì cÅ©ng được thôi. Hắn hy vá»ng Kamp cứ tiếp tục tin vào huyá»n thoại anh em nhà Sullivan và như váºy Staum có thể ở đây cho đến hết mùa hè... 
 
Ai có thể tin được má»™t gã trÆ¡ trẽn như Magarth lại lao vào chuyện ba láp như váºy! Staum duá»—i dài đôi chân và lắc đầu. Äiá»u đó chứng tá» những kẻ quá ranh ma nhiá»u khi cÅ©ng có thể bị nhầm. 
 
Staum không an nhàn nằm dưới ánh nắng như váºy nếu hắn nhìn thấy bá»n Sullivan! Khuất dưới đám cá» cao cách Staum Ãt ra là 200 mét, bá»n Sullivan có mặt ở đây đã hÆ¡n ná»a giá» rồi, gương mặt. xanh xao, căng thẳng, theo dõi má»i hoạt động xung quanh ngôi nhà lá»›n này. 
 
- Tao chắc Larson lẩn trốn trong nhà này, - Max nói. - Nếu không tại sao ngôi nhà lại phải canh gác? 
 
- Mày định làm gì? - Frank lo ngại há»i. Ãnh nắng chiếu thẳng vào lưng khiến hắn thấy khát. 
 
- Cứ ở đây, - Max nói. - Tao cần biết chúng có bao nhiêu ngưá»i. 
 
Trong ngôi nhà mát mẻ, Magarth mÆ¡ màng trên Ä‘i văng, tay cầm ly rượu. Anh vừa ở chá»— đóng gói trái cây vá», Veda mỉm cưá»i bước vào. 
 
- A! Anh đến rồi à! Em tưởng trưa nay không được gặp anh. Anh có đủ những thứ cần thiết chưa? 
 
- Rót thêm cho anh Ãt nữa. - Magarth nói và đưa chiếc ly cho cô. - Anh đến xem ngưá»i bệnh ra sao. Cô y tá cho biết đêm qua anh ta ngá»§ yên. 
 
- Anh ta sẽ khá thôi, - Veda đáp và rót thêm uytxki vào ly rồi đưa cho anh. - Vẫn không có tin gì của cô bé Blandish à? 
 
- Không, cả bá»n Sullivan nữa. 
 
- Staum không tin là bá»n Sullivan có tháºt, - cô vừa nói vừa đến ngồi bên cạnh Magarth. 
 
- Hắn không bao giá» tin cái gì cả... Nhưng hắn sẽ đổi ý ngay nếu bá»n chúng mò tá»›i đây... anh mong Ä‘iá»u này sẽ không bao giá» xảy ra. 
 
Tiếng chuông điện thại bên Magarth reo nhè nhẹ: cô hầu phòng đã nối liên lạc. 
 
Kamp gá»i, Magarth lắng nghe giá»ng nói to và trầm, anh gáºt đầu lia lịa: 
 
- ỌK. Tôi sẽ đến ngay. Cám ơn sếp. - Rồi anh cúp máy. 
 
- Chuyện gì thế? - Veda há»i. - Anh luôn luôn Ä‘i vào lúc má»™t mình anh ở bên em. 
 
- Lại thêm má»™t phụ nữ Ä‘iên chạy thoát, - Magarth nhăn mặt nói. - Ở Kinston không đủ Khả năng chữa trị nên bà ta được chuyển vá» Glenview chiá»u tối qua nhưng đã trốn thoát sau khi giết ngưá»i há»™ tống. Ngưá»i ta Ä‘ang lùng bắt. Ông cảnh sát trưởng anh quan tâm tá»›i vụ này. Anh đâu muốn Ä‘i nhưng phải chiá»u lòng ông ta thôi. 
 
Anh đứng lên và nói tiếp: 
 
- Chiá»u nay anh sẽ quay lại nếu không có gì xảy ra. Em hài lòng chứ? 
 
- Chắc thế, - Cô nói và ôm ngang ngưá»i anh kéo ra tá»›i sân trước. 
 
Magarth há»i Staum: 
 
- Ông thấy thÃch chứ? 
 
Staum mở mắt gáºt đầu: 
 
- Còn phải nói. Ở đây tốt lắm! 
 
- Này, đừng có mà ngá»§ nhé! Ông đến đây để canh chừng bá»n Sullivan đấy! 
 
- DÄ© nhiên rồi - Staum cố nặn ra nụ cưá»i - Tôi vẫn canh chừng chúng đấy! 
 
Khi Magarth leo lên xe, Veda há»i: 
 
- Anh tin chúng sẽ đến à? 
 
- Anh không biết, nhưng chúng ta phải hết sức đỠphòng. Anh cho là chúng đã rá»i khá»i vùng này rồi. Tạm biệt em yêu. Hẹn chiá»u gặp lại nhé! 
 
Bá»n Sullivan thấy anh phón xe Ä‘i. 
 
QUa ống nhòm, Frank nhìn Veda và reo lên: 
 
- Trông ngon mắt quá! Chẳng cần phải dá»n nhà đến đây má»›i đè được cô ta ra! 
 
Max cầm chai nước chanh lên báºt nắp rồi tu ừng á»±c. 
 
- Thôi Ä‘i! - Gã nói và đưa chai nước còn lại cho Frank. - Mày lúc nào cÅ©ng chỉ nghÄ© đến bá»n đàn bà thôi. 
 
- Thế thì phải nghĩ chuyện gì? - Frank ủ ê nói - Mày có định thịt thằng cha đó không? 
 
Max bình thản nói: 
 
- Nếu tìm thấy nó ở đây. Cần phải giết nó trừ phi mày muốn má»c rêu trong xà lim và nghe bá»n chúng dá»±ng giá treo cổ cho mày dùng. 
 
Mặt mày Frank nhăn nhó, gã nói vá»›i giá»ng khàn khàn: 
 
- Sau vụ này tốt nhất là mình nên nghỉ tay thôi. Cho đến bây giá» mình luôn luôn gặp may! Mình đã có khá nhiá»u tiá»n rồi. Nên buông thì hÆ¡n. 
 
Max cưá»i mỉm má»™t mình. Trong thá»i gian gần đây, gã chỠđợi Frank nói lên lá»i đó. Gã nóiI: 
 
- Tao chưa muốn vỠhưu. 
 
Yên lặng má»™t lát, má»™t lát tháºt lâu. Max bình tÄ©nh nói: 
 
- Ch''nh tao là ngưá»i chỉ đạo má»i chuyện làm ăn. ChÃnh tao là ngưá»i khởi sá»± thì cÅ©ng chÃnh tao là ngưá»i quyết định thá»i Ä‘iểm nào thì nên dừng. 
 
Frank không dám cãi, gã cúi mặt xuống nhìn Staum Ä‘ang nằm thoải mái trên chiếc giưá»ng xếp. 
 
Max nói thêm: 
 
- Và thá»i Ä‘iểm đó chưa đến đâu. 
 
Magarth huýt sáo nho nhá» trong khi lái xe phóng nhanh trên con đưá»ng dẫn xuống MÅ©i Gió Biển. Má»™t ý nghÄ© bất chợt đến vá»›i anh, nếu anh nháºn làm quản lý đồn Ä‘iá»n trồng cam cá»§a Veda, anh có thể ở nhà cô, thưá»ng xuyên ở bên cô mà vẫn giữ được tá»± do. Anh không biết gì vá» việc sản xuất nhưng Ä‘iá»u này không làm anh lo ngại. Veda biết quá rành vá» chuyện này và có thể phụ trách việc đó. Còn anh, anh sẽ cưỡi má»™t con ngá»±a tháºt đẹp chạy khắp đồn Ä‘iá»n động viên khÃch lệ công nhân. Anh tá»± há»i Veda có tiếp nháºn ý kiến hay ho này không và chắc cô sẽ đồng ý ngay. 
 
Nếu anh tìm thấy cô bé Blandish và thành công trong việc cô để anh quản lý quyá»n sở hữu số tiá»n cá»§a cô, anh sẽ giao kế hoạch dá»± định trên cho Veda, nhưng trước hết phải tìm cho ra cô bé Blandish đã. Cô đã được tá»± do chÃn ngày rồi, chỉ còn năm ngày nữa là có quyá»n đòi há»i cả tá»± do lẫn tiá»n tài!I... Magarth mỉm cưá»i nghÄ© tá»›i Hartman chắc giá» này lão Ä‘ang mắm môi mắm lợi bá»±c tức. 
 
Bất chợt anh phanh gấp dừng xe ngay trước miệng hố. 
 
Anh đứng sững như không tin vào mắt mình nữa. Anh reo lên má»™t tiếng rồi mở cá»a xe chạy đến trước mặt Carol Ä‘ang chuệnh choạng lê bước vá» phÃa anh, đầu tóc rối bù, gương mặt mệt má»i, áo rách tả tÆ¡i. 
 
Magarth ôm lấy cô sắp sá»a ngất. Anh nói và đỡ cô lên: 
 
- Tốt rồi, cô bé! Äừng nói gì nữa. Bây giá» cô thoát rồi. Bình tÄ©nh lại Ä‘i. 
 
Cô thì thầm: 
 
- Steve! Steve! Anh ấy ở đâu? Sức khá»e ra sao? Xin ông cho tôi biết? 
 
Magarth dìu cô vào xe và nói: 
 
- Anh ấy đã khá rồi, tuy vẫn còn phải chăm sóc nhưng thoát cơn nguy rồi. Tôi da6~n cô đến gặp anh ấy ngay. 
 
Carol tấm tức khóc, đầu tựa vào đệm ghế: 
 
- Tôi không hy vá»ng được gặp anh ấy. Tháºt khá»§ng khiếp biết bao... Tôi nghÄ© là không thể tìm thấy anh ấy nữa... 
 
Magarth quay xe lại phóng hết tốc lực vỠGrass Hill. 
 
o0o 
 
28 
 
Vào lúc má»™t giá» trưa, Hatty Summers vừa bước ra khá»i quán rượu ở giáp giá»›i MÅ©i Gió Biển thì bị bắt. 
 
Bà khoái uống rượu rum nguyên chất và đã uống thá»a thÃch vá»›i số tiá»n tìm thấy ở ngưá»i Sam Garldand. 
 
Bà còn cố tá» ra dá»… thương và vô hại khi má»i ngưá»i vây quanh. Bà chỉ cho há» xem hòn đá dÃnh đầy máu đã nện nát đầu gã lái xe khốn khổ và vui sướng khi thấy hòn đá đã gây sá»± chú ý đối vá»›i má»i ngưá»i; bà Ä‘i diá»…u giữa đám đông đầy kinh hoàng. 
 
Bác sÄ© Travers vá»›i hai y tá mặc blu trắng chá»™p lấy bà nhanh chóng và đẩy vào chiếc xe cứu thương Ä‘ang chá» sẵn, đóng chặt cá»a và mặc ngay cho bà chiéc áo bó chặt lấy ngưá»i. 
 
Cảnh sát trưởng, ông Kamp lúc này Ä‘ang kiếm hoài Magarth. Ông phàn nàn vá»›i má»™t trong những ngưá»i phụ tá: 
 
- Thằng cha này không bao giá» có mặt khi ngưá»i ta cần hắn. Tôi muốn hắn chụp cho tôi bức hình trong khi bắt giữ con mụ quái váºt này. Thằng cha quỉ quái ở đâu nhỉ? 
 
Bác sÄ© Travers hấp tấp bước ra khá»i xe và chạy đến gặp viên Cảnh sát trưởng. 
 
- Bệnh nhân vừa cho biết Garland đã nhặt được cô Carol Blandish ở cách Mũi Gió Biển vài dặm, bà ta giết Garland xấu số là để giúp Carol chạy thoát. 
 
Kamp nhấp nháy đôi mi: 
 
- Bà ta có nhớ mình nói gì không? 
 
- Thì bà ta tả Carol chÃnh xác mà. Hình như cô gái này tìm cách quay trở lại MÅ©i Gió Biển. 
 
Kamp đẩy chiếc mũ cáu bẩn ra sau gáy, gãi đầu: 
 
- Tôi sẽ lo chuyện này ngay láºp tức. 
 
Äúng lúc ông ta định Ä‘i thì Simon Hartman xÃch tá»›i trên chiếc Cadillac bóng loáng. 
 
Gương mặt xầu lại, Travers nói: 
 
- Ông Hartman kìa! Ông có biết ông này không? 
 
- Biết ông ta quá mà, - Kamp làu bàu trong khi hai ngưá»i nhìn Hartman Ä‘i tá»›i. 
 
Hartman nói không cần chào há»i: 
 
- Hình như ngưá»i ta bắt lại được má»™t phụ nữ Ä‘iên? Có phải Carol không? 
 
Ông bác sÄ© trả lá»i: 
 
- Không, thưa ông Hartman! Äó là ngưá»i bệnh khác cá»§a tôi. 
 
Hartman nói rÃt lên, khuôn mặt cau có vì tức giáºn và thất vá»ng: 
 
- Hình như lÄ©nh vá»±c chuyên môn cá»§a ông là chuyên để lạc bệnh nhân. Äến khi nào thì ông má»›i tìm lại được cô gái bảo há»™ cá»§a tôi? 
 
Travers nói: 
 
- Chúng tôi vừa được biết cô ta đã quay vỠMũi Gió Biển. Ông Cảnh sát trưởng đang tổ chức một cuôc. tìm kiếm khắp nơi. 
 
Hartman khinh bỉ nhìn Kamp: 
 
- Những vụ truy tìm của ông cho đến nay có vẻ lãng mạn kỳ lạ! 
 
Rồi lão đổi đỠtài, há»i: 
 
- Gã Steve ấy?... Hắn ở đâu? 
 
Kamp tá» vẻ hững há»: 
 
- Có lẽ ở bệnh viện Waltonville. Ông há»i làm gì? 
 
- Theo tôi hiểu qua lá»i bà Fleming thì Carol yêu say đắm gã này. Có thể cô ta muốn tìm lại gã. Ông có thể cá» ngưá»i chỠở bệnh viện phòng xa cô ấy đến đó. 
 
Kamp vuốt râu mép nói: 
 
- Ờ, để tôi làm. 
 
- Váºy thì làm ngay Ä‘i, - Hartman sá»§a lên. - Äáng lẽ phải tìm ra con nhá» nhiá»u ngày nay rồi. Cho ngưá»i cá»§a ông bắt tay vào việc Ä‘i! Nhất định là trước cuối tuần này phải tìm cho ra, nếu không tôi sẽ tìm cách để ông không còn dịp phá bÄ©nh công việc nữa đấy, - Lão quay sang Travers: - Ông bác sÄ©, tôi có chuyện muốn nói vá»›i ông. 
 
Kamp nhìn theo hai ngưá»i, bá» mÅ© nháy mắt vá»›i viên phụ tá và trầm ngâm nói: 
 
- Lão ta bắt đầu bị lá»a đốt Ä‘Ãt rồi. Có lẽ tôi nên báo cho Magarth biết thì hÆ¡n! 
 
Viên phụ tá há»i: 
 
- Tôi có phải đến bệnh viện Waltonville không? 
 
Kamp lắc đầu: 
 
- Không. Tôi chắc Larson không nằm ở đấy. - Ông nói, nháy mắt lần nữa và sải bước chân Ä‘i vá» phÃa văn phòng. 
 
o0o 
 
29 
 
Magarth ngồi trầm ngâm trong phòng khách nhá», thấy Veda bước vào. Cô há»i: 
 
- Cô ta tháºt tuyệt vá»i! Cô ta vừa vào thăm Steve, nhìn anh ấy nằm ngá»§ vá»›i đôi mắt chan chứa tình thương yêu!... Khi nào anh ốm, không biết em có nhìn anh vá»›i ánh mắt như váºy được không! 
 
Magarth nói: 
 
- Anh cÅ©ng váºy, và anh mong sẽ không ốm nặng đến ná»—i không thể cảm nháºn được má»™t niá»m yêu thương như thế. Sức khá»e cô ta ra sao? 
 
- Cô ta đã trải qua nhiá»u ná»—i gian truân nhưng nếu nghỉ ngÆ¡i chắc sẽ lại sức thôi. - Veda đáp và ngồi lên tay ghế. - Anh yêu, cho em uống thứ gì Ä‘i. Chuyện này làm em thấy bàng hòang. 
 
Magarth rót một ly Martini không pha: 
 
- Cô ta đang làm gì? 
 
- Äang tắm. Có nên má»i bác sÄ© khám cho cô ta không? Có thể bác sÄ© sẽ cho cô ta uống thuốc gì đó để an thần. 
 
Magarth đưa ly rượu cho Veda và nói: 
 
- Không cần uống thuốc đâu! Không nên để bất cứ một bác sĩ hay y tá quanh quẩn bên mình cô ta. HỠcó thể làm cô ta hoảng hốt và bệnh cũ lại tái phát. 
 
- Em cÅ©ng nghÄ© cô ta không có bệnh gì hết. Sau khi nói chuyện vá»›i cô, em thấy anh nói đúng. Cô ta cư xá» bình thưá»ng cÅ©ng như anh hay em thôi. Má»™t cô gái tháºt khả ái! 
 
Magarth càu nhàu: 
 
- Tốt nhất em nên thưá»ng xuyên để ý đến cô ta thì hÆ¡n. Nhưng anh cÅ©ng đồng ý vá»›i em: cô ta không có chút gì nguy hiểm cả. 
 
Ãnh mắt Veda nhìn Magarth qua ly rượu: 
 
- Anh suy nghĩ gì thế? Chắc lại có chuyện gì? 
 
- Carol cho anh biết bá»n Sullivan đã đến MÅ©i Gió Biển từ tối qua. Làm thế nào chúng lén lút vượt qua các trạm gác cá»§a Kamp được nhỉ? Má»i con đưá»ng Ä‘i đến thành phố Ä‘á»u được canh gác cẩn máºt cÆ¡ mà? 
 
Veda băn khoăn há»i: 
 
- Liệu chúng có biết Steve ở đây không nhỉ? Có phải đó là Ä‘iá»u làm anh báºn tâm suy nghÄ© không? 
 
- Äúng đấy. ChÃnh Ä‘iá»u đó làm anh lo ngại mặc dù anh vẫn không tin chúng đến táºn đây, - Magarth vừa nói vừa rót cho mình thêm ly uytxki nữa. - Ta không nên đánh giá thấp hai con quạ đó ( Anh uống má»™t hÆ¡i và đặt ly lên bàn). - Anh lây bệnh thần kinh căng thẳng cá»§a em rồi đó. Äể anh nhắc nhở Staum vài Ä‘iá»u, nhồi vào đầu hắn và những ngưá»i gác rằng chuyện này tháºt quant rá»ng nên phải căng mắt ra mà canh phòng. 
 
Chuông điện thoại reo. 
 
- Chắc gá»i anh. - Veda nói - Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết anh ở đây.... 
 
- Và anh cá rằng há» xanh xám mặt mày vì ghen tức, - Magarth cưá»i vá»›i Veda trước khi nhấc máy. 
 
Ông Cảnh sát trưởng nói chuyện với anh: 
 
- Tại sao tôi má»i mà anh không đến, - Kamp nói vá»›i giá»ng trách móc, - Äáng lẽ tôi có được má»™t bức ảnh ngon rồi! 
 
- Tôi còn nhiá»u việc quan trá»ng phải làm hÆ¡n là chụp cái mặt xấu xà cá»§a ông. Có tin gì má»›i lạ không? 
 
- Có tin vá» con nhá» Blandish đấy. Hình như cô ta quay trở vá» thành phố, - Kamp nói tiếp và ông ta kể lại lá»i cá»§a Hatty Summers nói vá»›i bác sÄ© Travers - lão Hartman nghÄ© cô ta cố Ä‘i tìm Steve. 
 
- Thế ông định làm gì? 
 
- Chúng tôi vẫn tiếp tục lùng sục khắp vùng này. Tôi báo choa nh biết phòng khi cô ta tìm đến chỗ anh. 
 
- Tôi biết phải làm gì rồi. 
 
- Anh vẫn luôn cần đến ngưá»i cá»§a tôi chứ? 
 
- Sao lại không? Tôi cần hỠcho tới khi Steve có thể ra làm nhân chứng. 
 
- O. K. - Kamp nói. - Vụ này gây khó cho tôi nhưng chẳng có ai quan tâm đến chuyện của lão già này cả! 
 
- Tôi là ngưá»i đầu tiên đấy. - Magarth nói rồi cúp máy. 
 
- Ông ta còn muốn gì nữa đấý? - Veda há»i. - Không có tin gì xấu chứ? 
 
- Không. Chắc ông ta khoái nghe giá»ng nói cá»§a anh thôi. - Magarth đứng lên nói. - Em nên ở cạnh Carol phòng có chuyện gì xảy ra. Anh đến gặp Staum má»™t lát. 
 
Từ chá»— núp, bá»n Sullivan nhìn thấy Magarth đến ngồi bên cạnh viên phụ tá. 
 
Max tin chắc Steve trốn trong tòa nhà này. Gã biết được cả Steve nằm phòng nào vì nhiá»u lần thấy cô y tá Ä‘i qua lại trước cá»a sổ ở lầu má»™t. 
 
Mặc dù dò xét gắt gao, chúng vẫn không nhìn thấy Magarth đưa Carol vá» nhà. Äể tránh Staum và hai ngưá»i gác cá»§a hắn biết sá»± có mặt cá»§a Carol trong ngôi nhà này, Magarth đã đưa cô Ä‘i vòng vèo trong đồn Ä‘iá»n và theo má»™t lối nhá» Ãt ngưá»i qua lại để vào nhà. 
 
Nằm dài trên bãi cá», Max nói: 
 
- Ngay khi trá»i tối, ta chuyển sang hành động. Bá»n gác hạ dá»… dàng thôi. 
 
- Thế mày định giết chút à? - Frank há»i. 
 
- Cái đó còn tùy. Trong vụ này cần phải dứt khoát. Nếu không chỉ cần một chút sơ hở cũng đủ làm cho cuộc phiêu lưu này trở thành lần cuối cùng. 
 
Frank nói: 
 
- Kiếm chỗ nào đớp thôi! Tao chán ngấy dò xét cái nhà này rồi. 
30 
 
Carol chợt thức dáºy. Trá»i bắt đầu tối, cô ngồi hẳn lên, cảm thấy má»™t ná»—i lo sợ mÆ¡ hồ. Trong má»™t hay hai phút cô không thể nhá»› mình dang ở đâu, cô ngắm căn phòng trang hoàng lá»™ng lẫy vá»›i cặp mắt hoảng sợ và trống rá»—ng. THế rồi cô nhá»› lại, tâm trà cô lại quấn quýt vá»›i hình ảnh Steve, cô khoan khoái nằm xuốn. 
 
Việc gì có thể làm được cho Steve thì ngưá»i ta đã làm rồi. Tuy đã thoát khá»i cÆ¡n nguy kịch nhưng anh còn yếu lắm. Cô thầm bảo nguy hiểm đã hết rồi, chẳng phải Magarth đã cam Ä‘oan vá»›i cô bá»n Sullivan không bao giá» dám bén mảng đến ngôi nhà lá»›n đầy tiện nghi để tìm cô và Steve nữa là gì. Anh giải thÃch cho cô rõ, suốt ngày đêm ngôi nhà này Ä‘á»u có ngưá»i canh gác, tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy lo sợ như có linh tÃnh vá» má»™t ná»—i hiểm nguy sắp đến. 
 
Cô ngắm hoàng hôn phá»§ đầy bầu trá»i rồi bất chợt nhá»m dáºy khoác vá»™i áo choàng cá»§a Veda và đứng bên cá»a sổ. 
 
Trước mắt cô, đồn Ä‘iá»n trồng cam trải dài ra xa những ngá»n cây tạo thành môt. vệt Ä‘en sẫm đầy sương, những quả cam chÃn vàng không nhìn thấy dưới ánh sáng còn sót lại cá»§a buổi hoàng hôn. Ngay phÃa dưới là sân trước rá»™ng lá»›n, cô nhìn thấy má»™t ngưá»i đứng gác, súng cầm tay, Ä‘i Ä‘i lại lại. 
 
Từ khung cá»a sổ, tim thắt lại vì lo sợ, Carol ngắm nhìn bóng tối chỠđợi má»™t chuyện gì mà cô tin chắc nó sẽ xảy ra. 
 
Trong khi cô đứng rình ráºp như váºy thì Veda mở cá»a bước vào: 
 
- A! Cô đã dáºy rồi ư? Cô muốn báºt đèn hay thÃch đứng trong bóng tối? 
 
- Xin chị đừng báºt đèn, - Carol nói, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn trong bóng tối bên ngoài. 
 
- Cô lo ngại chuyện gì thế? - Veda Ä‘i đến bên cô dịu dàng há»i. 
 
- Nguy hiểm Ä‘ang ở ngoài kia! - Carol trả lá»i và vẫn đứng im như bức tượng. 
 
Veda bất chợt cảm thấy lo ngại nói: 
 
- Tôi gá»i anh Phil nhé! Tôi có cần phải gá»i anh Phil đến đây không?... - Cô ngừng bặt vì Carol vừa cầm lấy tay cô chợt la lên và run rẩy: 
 
- Nhìn kìa! Chị có thấy cái gì ở dưới kia không, chỗ gần đám cây ấy? 
 
Veda cố căng mắt nhìn vào bóng đêm nhưng không một tiếng động, không một tiếng xào xạc, ngay cả gió cũng im lặng. 
 
- Không có gì đâu, - Veda nói giá»ng vá»— vá». - Ta xuống dưới nhà thôi. Dưới đó có lẽ dá»… chịu hÆ¡n. (158) 
 
- Chúng kia kìa, ở bên ngoài... bá»n Sullivan ấy... Tôi chắc chắn chúng Ä‘ang ở đó! - Carol kêu lên. 
 
Veda Ä‘iá»m tÄ©nh nóiI: 
 
- Tôi chạy Ä‘i báo cho Phil biết. Cô mặc quần áo vào Ä‘i. Quần áo tôi sắp sẵn rồi chắc cô mặc vừa. Cô mặc nhanh lên trong khi tôi Ä‘i gá»i Phil... - Cô vuốt ve Carol như để trấn an và chạy ra cá»a. - Nhanh lên nhé!... 
 
Từ đầu thang gác cô gá»i: - "Phil!" 
 
Magarth từ trong phòng khách Ä‘i ra ngẩng đầu lên há»i: 
 
- Có chuyện gì thế? 
 
- Carol cho rằng bá»n Sullivan Ä‘ang ở bên ngoài! - Trong giá»ng nói cá»§a Veda có má»™t thoáng run rẩy. 
 
Magarth lao vá»™i lên lầu, nhảy bốn báºc má»™t, vá»™i vã há»i: 
 
- Ai nói cho cô ta biết váºy? 
 
- Cô ấy nói chÃnh mắt cô nhìn thấy chúng. Em không nhìn thấy gì cả... Chắc cô ấy quá hoảng hốt. 
 
- Anh Ä‘i nhắc nhở những ngưá»i gác. Bảo cô ta mặc quần áo nhanh lên và xuống ngay phòng khách. - Magarth nói vắn tắt và lao nhanh ra ngoài. 
 
Bóng tối má»™t thêm dày đặc, bá»n Sullivan như hai bóng ma lặng lẽ tiến lại gần ngôi nhà. 
 
Magarth thấy Staum Ä‘ang ngồi thoải mái trên chiếc ghế trong nhà bếp, hắn vừa ăn tối xong, tá» ra vẻ hài lòng và mắt muốn rÃp lại. Bà hầu phòng vừa trò chuyện vá»›i hắn và Ä‘ang lấy lại mÅ© áo chuẩn bị ra vá». 
 
Staum giáºt mình ngồi thẳng lên khi nhìn thấy Magarth. 
 
- Ông cần tôi? - Hắn vừa nói vừa đứng lên. 
 
- Phải. - Magarth hất hàm ra phÃa cá»a. 
 
Staum Ä‘i theo anh ra hành lang. Magarth há»i: 
 
- Ngưá»i cá»§a ông vẫn đứng gác chứ? 
 
Staum cau mày nói: 
 
- DÄ© nhiên rồi. Có chuyện gì váºy? 
 
- Có thể có chuyện đấy. Tôi muốn cùng ông đi xem lại một lượt. 
 
Staum kêu lên: 
 
- Lạy chúa tôi! Vừa má»›i ăn khá»i mồm. Không được yên thân lúc nào! Ông không thể ngồi yên má»™t chá»— được à? Nếu ông lo lắng vá» bá»n Sullivan thì ông chỉ làm mất thì giá» cá»§a ông và cá»§a tôi thôi. Tôi đã chẳng nói vá»›i ông là không làm gì có bá»n Sullivan nào trên Ä‘á»i cả. Chuyện tầm phào thôi! 
 
- Nếu ông không chấp hành nhiệm vụ tôi sẽ gá»i ông Cảnh sát trưởng đỠnghị thay thế ngay. - Magarth giáºn dữ nói. 
 
- Không ai có thể bắt tôi làm Ä‘iá»u kỳ cục. - mặt hắn đỠlên, ánh mắt tức tối, cãi lại. - Nếu Kamp thÃch thì cứ việc làm những chuyện ngu ngốc, nhưng còn tôi thì không! Tôi nhắc lại vá»›i ông là không làm gì có bá»n Sullivan cả. Những ngưá»i như ông có thể làm cái gì tốt hÆ¡n là cuống Ä‘Ãt lên vá» cái chuyện ba bị này. 
 
- Nếu như đó là ý kiến thực của ông thì ông nên đi chỗ khác. 
 
- Tôi không nháºn lệnh cá»§a má»™t tay phóng viên, - Staum nói và cảm thấy hÆ¡i bối rối - Chừng nào tôi còn được giao nhiệm vụ ở đây thì chừng đó tôi còn nắm quyá»n chỉ huy. 
 
Magarth đi qua trước mặt hắn và cầm máy điện thoại: 
 
- Tôi xem ông Cảnh sát trưởng nói gì vỠchuyện này. 
 
Anh đứng yên một lát, ống nghe để ở tai rồi cau mày: 
 
- Hình như không có Ä‘iện trên đưá»ng dây. 
 
Anh Ä‘áºp giá Ä‘iện thoại vài lần, lại quay maniven, chá» má»™t lát đành cúp may và lẩm bẩm nói: 
 
- Không lẽ... 
 
Staum cưá»i chế nhạo: 
 
- Nào nói ra Ä‘i. Chắc ông nghÄ© bá»n Sullivan cắt đưá»ng dây chứ gì? 
 
- Äúng như thế, - Magarth nói và bất chợt cảm thấy lo ngại, anh nói tiếp: - Staum, tôi cần má»™t khẩu súng. Nếu ông không muốn thi hành công việc thì tôi sẽ làm thay cho ông. 
 
Staum cáu kỉnh nói: 
 
- Ai nói là tôi không thá»±c hiện nhiệm vụ cá»§a tôi? Ông hãy cẩn tháºn lá»i nói. Tôi không cho ông mượn súng đâu. Ông chưa có giấy phép xá» dụng... 
 
Magarth cố nén cÆ¡n tức giáºn Ä‘ang muốn bùng ra: 
 
- Cãi nhau có Ãch gì? Cô Blandish nhìn thấy hai gã đàn ông lảng vảng quanh đây. Cô ấy sợ. Có thể không phải là bá»n Sullivan nhưng cÅ©ng nên ra ngoài xem sao. 
 
- Cần gì phải bảo! - Staum Ä‘i ra cá»a - Nếu chúng đến đây tôi sẽ làm nhiệm vụ. - Hắn nói thêm sau má»™t lát im lặng: - Ông có thá»±c tin chúng cắt dây Ä‘iện không? 
 
- Có lẽ đúng váºy! - Magarth vá»™i vã nói và Ä‘i theo Staum ra hàng hiên. 
 
Mason - tên má»™t ngưá»i gác - tá»±a lưng vào tưá»ng, miệng ngáºm Ä‘iếu thuốc, khẩu súng hững há» cầm ở tay. Khi nhìn thấy Staum, y há»i: 
 
- Chào George! Bao giỠthì tôi được đớp đây? 
 
- ChỠlệnh của tôi, - Staum càu nhàu nói. - Anh có nhìn thấy ai không? 
 
- Ông muốn nói đến bá»n Sullivan? Không, tôi nghÄ© bá»n Sullivan chưa dám khua chiêng đánh trống đâu. 
 
Staum nói: 
 
- Bà chủ nhà nhìn thấy hai gã đàn ông luẩn quẩn trong khu vực này. Anh canh phòng tốt chư"? 
 
- Còn thế nào nữa? Tuyệt đối không nhìn thấy gì? Có thể bà chá»§ tượng tượng như váºy thôi! 
 
- Phải, tôi cÅ©ng nghÄ© như váºy, - Staum liếc nhìn Magarth nói vá»›i vẻ chua chát: - Ông thấy đã đủ rồi chứ? 
 
- Không, - Magarth nói. - Anh bạn này cháºp chá»n ná»a thức ná»a ngá»§. Tôi nhắc lại cho cáºu biết có ngưá»i nhìn thấy hai gã đàn ông. - Anh vá»— ngá»±c Mason. - Mở to mắt ra anh bạn, không phải là chuyện đùa đâu! 
 
Staum giải thÃch: 
 
- Ông này nghÄ© là bá»n Sullivan đến há»i thăm sức khá»e cá»§a cánh ta đấy. 
 
- Ghế gá»›m thế kia à! - Mason cưá»i nhạo. - Tôi mong chúng chá» tôi đớp xong bữa đã 
 
Magarth nhún vai vẻ chán nản bước đi, theo sau là Staum. 
 
- Ngưá»i gác kia đâu? 
 
- PhÃa sau nhà. Ông có muốn gặp hắn không? 
 
- Có chứ! - Magarth nói và bắt đầu cảm thấy hốt hoảng. 
 
Nếu Staum cứ ương bướng tin rằng không thể nào có những mối nguy hiểm nghiêm trá»ng sắp xảy ra thì chuyện gì cÅ©ng có thể đến được cả. 
 
Cùng lúc đó, phÃa sau nhà đã có chuyện rồi. Nó đến quá nhanh, quá lặng lẽ đến ná»—i Magarth và Staum lần mò trong bóng tối mà không hay biết gì hết. 
 
Bá»n Sullivan đã vào sân sau. Max cầm cái thanh thép má»™t đầu buá»™c dây thòng lá»ng. Chúng đứng im rình ngưá»i gác mất cảnh gaÃc. Y ngồi trên bao lÆ¡n, hai chân buông thõng, súng để bên cạnh, y hát nho nhá» thỉnh thoảng lại sốt ruá»™t giÆ¡ tay lên xem mặt đồng hồ dạ quang: y cÅ©ng Ä‘ang chá» bữa ăn tối. 
 
Max chạm vào tay Frank, hai gã hiểu quá rõ những gì chúng định làm. Frank dừng lại, khẩu súng nặng ná» cầm tay trong khi Max rón rén vá» phÃa trước, đôi gày đế crếp không phát ra tiếng động nào trên sàn lót gạch ô vuông trắng. Gã cầm sợi dây thép như ngưá»i ta cầm lá cá» hiệu trong má»™t đám rước. Còn cách ngưá»i gác vài mét thì gã dừng lại. 
 
GiÆ¡ cao chiếc thòng lá»ng, Max hạ xuống từ từ, nhẹ nhàng cho tá»›i khi chỉ còn cách đầu ngưá»i gác vài centimet. Thế rồi má»™t tay vẫn cầm thanh sắt, má»™t tay cầm thòng lá»ng, Max kéo sợi dây mở rá»™ng đủ qua được chiếc vành má»§. Rồi nhanh nhẹn như má»™t con rắn uốn mình lướt tá»›i, Max hạ thấp thòng lá»ng và giáºt mạnh. Cùng lúc đó Frank như má»™t chiếc bóng lặng lẽ ma quái chồm tá»›i giáºt khẩu súng cá»§a ngưá»i gác Ä‘ang sững sá». 
 
Bị sợi dây thép siết chặt, ngưá»i gác không thể thốt ra má»™t tiếng kêu nào, ngưá»i báºt ngá»a ra, y cố tuyêt. vá»ng giãy giụa thoát khá»i sợi dây thép má»ng Ä‘ang cứa sâu vào da thịt. Y chống chá»i trong khoảng mươi giây rồi thân hình trở nên má»m nhÅ©n, máu trào ra nÆ¡i khóe miệng. 
 
Max thả chùng chiếc thòng lá»ng, Frank tháo sợi dây khá»i cổ há»ng ngưá»i gác. Ngay tức khắc, Max thu vá» chiếc thanh thép đã gấp lại chỉ còn dài bằng chiếc ống nhòm rồi cùng vá»›i Frank khiêng xác chết Ä‘i vào khu vưá»n tối. 
 
 
Vài giây sau, Magarth và Staum từ góc nhà quặt ra và Ä‘i trên sân trước trải dài ra phÃa sau. Magarth nói: 
 
- Không thấy y đâu cả! Tôi cá là y lỉnh Ä‘i ngá»§ hay làm cái gì tương tá»± như váºy rồi! 
 
Staum khô khan bác đi: 
 
- Chắc chắn y phải ở đây. Y không thể bá» vị trà nếu không có lệnh chÃnh thức cá»§a tôi, - Cất cao giá»ng, hắn gá»i: 
 
- Ê! O'' Brien! Lại đây! Có việc cần! 
 
Hai ngưá»i im lặng đứng chá» trong bóng tối. 
 
Không má»™t cỠđộng, không má»™t tiếng động! Trong khi đó bá»n Sullivan như những cái bóng chuồn ra đằng trước và bò lại gần Mason Ä‘ang châm Ä‘iếu thuốc má»›i. 
 
Magarth cáu kỉnh nói: 
 
- Äồ gác hạng bét! Khi nào gặp ông Cảnh sát trưởng tôi sẽ làm cho ra chuyện... 
 
Staum lo ngại: 
 
- Y phải ở đây chứ! - Hắn thì thầm và Ä‘i đến cuối sân trước để gá»i tháºt to lần nữa: "O '' Brien". 
 
Magarth chua chát nói: 
 
- Chắc y lại chui vào xó bếp rồi. - Anh quay trở vào nhà. 
 
Bá»n Sullivan chỉ vừa đủ thá»i gian giấu xác Mason nhưng còn chiếc mÅ© và khẩu súng vẫn còn lăn lóc ở dưới đất. 
 
- Này, Mason cÅ©ng váºy, y chuồn rồi! - Magarth kêu lên và cố tìm đốm lá»a cá»§a đầu thuốc. - Ê! Mason anh ở đâu váºy? 
 
Staum vừa đuổi kịp anh: 
 
- Ông nói gì váºy? Ông dám ám chỉ Mason bá» vị trà gác à? 
 
- Có thể đúng như váºy đấy! - Magarth nói và cảm thấy á»›n lạnh xương sống. - Tôi không nhìn thấy y đâu cả. 
 
Staum rút cây đèn bấm khá mạnh lia ánh đèn trong hàng hiên. Bất chợt hai ngưá»i lặng nhìn chiếc mÅ© và khẩu súng nằm trên hàng gạch trắng. 
 
- Mason! - Staum la lên vì sợ hãi. 
 
- Vô Ãch! Tắt đèn Ä‘i! - Magarth cúi xuống nhặt khẩu súng. - Nhanh lên, quay vào nhà ngay! 
 
Staum không chá» phải nhắc thêm lần nữa. Hai ngưá»i không nói vá»›i nhau lá»i nào cho đến khi Magarth dóng được cá»a ra vào và chèn thêm cái then an toàn nữa. 
 
Staum run run nói: 
 
- Số pháºn há» ra sao nhỉ?... 
 
- Tôi đã báo cho ông là bá»n Sullivan có mặt ở đây rồi... ông có cần thêm bằng chứng nữa không? - Magarth nói và đẩy viên phụ tá Ä‘ang sững sá», miệng há hốc sang má»™t bên. Phil chạy vào bếp rồi vào tiá»n sảnh nói vá»›i Staum. 
 
- Ông ở đây và căng mắt ra mà nhìn. Tôi lên lầu. Chúng Ä‘ang theo vết Larson nhưng nhất định chúng không thể bắt được anh ta. Ông láºp hàng phòng ngu8. thứ nhất. Chú ý theo dõi đừng để chúng tóm được ông. 
 
Anh buông Staum quá sợ hãi để chạy lên lầu. Veda chỠanh ở đầu thang gác: 
 
- Má»i chuyện ổn chứ? - Cô há»i nhưng nhìn thấy vẻ mặt Magarth, cô cầm tay anh: - Có chuyện gì váºy? 
 
- Nhiá»u chuyện lắm! - Anh hạ thấp giá»ng trả lá»i. - Chúng ở ngoài kia, ngay gần đây thôi và đã giết hai viên cảnh sát rồi. Chỉ còn lại Staum,em, anh, Carol và cô y tá thôi. Chúng cắt đứt dây Ä‘iện thoại, chúng ta hoàn toàn bị cô láºp, trừ phi... 
 
Không đợi anh nói hết, Veda bảo: 
 
- Äể em Ä‘i! Em chạy băng qua đồn Ä‘iá»n gá»i ngưá»i quản lý và công nhân đến đây. 
 
Magarth ôm chặt cô: 
 
- Tuyệt lắm! Nhưng hãy chá» má»™t lát. Không nên liá»u mạng má»™t cách vô Ãch. Nếu chúng tóm được em thì ta nguy mất. Tốt hÆ¡n là chá» khi chúng nó tìm cách đột nháºp vào nhà rồi em hãy lén chạy ra lối sau. 
 
- Vâng, nhưng như thế thì cháºm mất. Ãt nhất phải mất mưá»i phút em má»›i chạy qua đồn Ä‘iá»n. Äi ngay bây giá» thì tốt hÆ¡n! 
 
- Em chưa được Ä‘i trước khi anh không biết Ä‘Ãch xác chúng ở đâu! - Magarth kiên quyết nói. - Còn Carol đâu? 
 
- Äang ở bên Steve. 
 
- Tốt, chúng ta phải ở sát bên anh ta. Anh ta là ngưá»i chúng định giết, nếu chúng lá»t được vào nhà thì chúng đến phòng Steve ngay. 
 
Từ dưới chân cầu thang, Staum nói giá»ng van lÆ¡n: 
 
- Ông không thể để tôi một mình ở dưới này... 
 
Magarth gạt Ä‘i: - Tại sao không? Bá»n Sullivan chỉ là đồ ba bị chuyên Ä‘i dá»a con nÃt thôi mà!... Mà anh đâu phải là con nÃt! 
 
Anh nắm tay Veda đưa cô Ä‘i dá»c hành lang vào buồng Steve. 
 
Hai ngưá»i thấy Carol ngồi ở đầu giưá»ng, duyên dáng trong chiếc rốp cá»§a cô Veda bằng luạ. Cô y tá cao lá»›n, tóc hoa râm, cô ra hiệu cho hỠđừng nói gì. 
 
Steve xanh xao, mở mắt nhìn Magarth và Veda đến bên giưá»ng. 
 
Magarth cưá»i: 
 
- Nào, anh chàng ốm yếu! Cô ấy đây! Có đúng là cô bạn anh không? 
 
Steve gáºt đầu xác nháºn: 
 
- Phil, má»i chuyện Ä‘á»u nhá» anh cả, - anh vừa nói vừa cầm tay Carol. - Chỉ cần nhìn thấy cô là tôi thấy khá»e rồi. 
 
Cô y tá nói với Magarth: 
 
- Ông Larson chưa được phép nói chuyện ông vẫn còn yếu lắm. 
 
- Äúng rồi! - Magarth nói và lùi lại má»™t bước và ra hiệu cho Carol. 
 
- Em sẽ trở lại ngay! - Cô nói vá»›i Steve và vuốt ve tay anh rồi theo hai ngưá»i ra hành lang. 
 
Magarth nói thât. nhanh: 
 
- Cô nghe này! Cô nói đúng: bá»n Sullivan đã ở ngoài kia, bá»n chúng đã sát hại hai ngưá»i cảnh sát rồi. Cô phải ở bên cạnh Steve. Tôi sẽ đứng gác ở đây, ngay trước cá»a phòng, Staum trấn ở dưới chân cầu tahng thôi do đó cô cài chặt. cá»a và đừng có sợ. Chúng không tóm được cáºu ta đâu! 
 
Carol xanh mặt nhưng ánh mắt lộ vẻ cương quyết, cô nói: 
 
- Không, chúng không thể giết được anh ấy đâu. 
 
- Hoan hô cô bé dÅ©ng cảm! Cô quay lại vá»›i Steve Ä‘i, để tôi lo má»i chuyện còn lại. 
 
Anh đẩy nhẹ cô vào buồng và quay sang nói với Veda: 
 
- Chúng ta chỉ có thể làm được đến thế thôi. bây giỠchỉ còn chỠxem chúng giở trò gì ra. 
 
- Phil, thôi em Ä‘i nhé. Dù bịt mắt em vẫn có thể lần ra lối Ä‘i. Tháºt Ä‘iên rồ nếu cứ để mặc chúng tá»± do tấn công! Ta phải gá»i cứu viện. 
 
- Có lẽ anh nên đi thì hơn. (Magarth không yên tâm, bàn tay anh lùa vào mái tóc). Anh không muốn để em đi một mình. 
 
- Em đã nói để em Ä‘i. Không tranh luáºn nữa. Mở cá»a cho em. 
 
Äó chÃnh là Ä‘iá»u bá»n Sullivan mong đợi. 
 
Frank đứng trong bóng tối ngay gần cổng sau, còn Max nép mình vào tưá»ng cách cá»a trước má»™t mét. Chúng không vá»™i, chúng biết công nhân ở phÃa cuối đồn Ä‘iá»n và Magarth muốn cầu cứu há» thì phải cá» ngưá»i Ä‘i ra ngoài. 
 
Magarth nói: 
 
- Ta thá» ra cá»a phòng bày thức ăn. Anh ra trước xem có thể Ä‘i được không. Sau đó, Veda, em phải chạy tháºt nhanh, chạy nhanh như ma Ä‘uổi ấy. 
 
- Em sẽ chạy nhanh. Anh đừng lo. 
 
Magarth nói vá»›i Staum Ä‘ang đứng dá»±a vào tưá»ng, mồ hôi chảy ròng ròng. 
 
- Cô Blandish Ä‘i gá»i cứu viện. Cần nhất anh đừng có rá»i chá»— đó. Tôi quay lại ngay. 
 
- Ông có tin cô thành công không? 
 
- Thành công chứ! - Magarth nói quả quyết mặc dù trong thâm tâm anh cũng không tin tưởng. 
 
Veda và anh bước vào gian bếp, hai ngưá»i Ä‘i mò mẫm trong bóng tối đến cá»a sổ. 
 
- Äừng để chúng nhìn thấy em! - Magarth thì thầm. Qua cá»a kÃnh, anh chăm chú nhìn sân trước tối om, cố phân biệt má»™t cái gì trong bóng tối. Anh chá» thêm vài phút nữa không thấy Ä‘iá»u gì khác lạ để anh lo ngại. 
 
Frank nấp sau cái cá»™t theo dõi hai ngưá»i, thấy Magarth xuất hiện nÆ¡i cá»a sổ, gã mỉm cưá»i chế nhạo và nằm sát xuống đất chỠđợi. 
 
Magarth mở cá»a bước ra sân trước quan sát xung quanh. Thần kinh căng thẳng,a nh Ä‘i đến bao lÆ¡n, đứng đó cách chá»— nấp cá»§a Frank chừng má»™t mét. Cảm thấy yên tâm vì không có tiếng động, anh quay lại ra hiệu cho Veda lại gần. Anh thì thầm bên tai cô: 
 
- Tốt rồi, có lẽ chúng ở đằng trước. Chạy mau lên em yêu, cố đừng gây ra tiếng động. 
 
Với cỠchỉ tự nhiên, anh ôm cô hôn, giữ trong tay một lát rồi nhìn cô chạy vụt đi, lặng lẽ và nhanh chóng. Cô mất hút ngay trong đêm tối. 
 
Toàn bá»™ ngôi nhà lá»›n tháºt yên lặng. Cô y tá đã quay vá» phòng riêng để Carol ở lại chăm sóc Steve. 
 
Ngồi ở đầu cầu thang, khẩu súng đặt ở đầu gối, Magarth yên lặng chá». Staum ngồi ở báºc cầu thang đầu tiên dưới nhà. Kim đồng hồ treo ở ngay cá»a ra vào chỉ 11 giá» 10. Veda đã Ä‘i được 16 phút. Magarth tràn đầy hy vá»ng nghÄ© là chỉ vài phút nữa sẽ có cứu viện kéo đến. Như váºy thì tại sao phải ngồi yên má»™t chá»— chá» bá»n chúng tấn công trong khi ta có thể xông vào bóng tối đánh Ä‘uổi bá»n Sullivan Ä‘i. 
 
Trong phòng, Steve mở mắt. Anh đã ngá»§ đủ giấc, ngưá»i đỡ mệt, anh cầm tay Carol và cưá»i vá»›i cô: 
 
- Anh nhá»› em biết bao! Trong những ngày dưỡng thương, hình ảnh em luôn hiện trong óc anh. Carol, em biết anh yêu em chứ? Anh không có gì để tặng em... ngaòi trang trại. NÆ¡i đó tháºt đẹp và Ãt lâu nữa... 
 
- Anh chưa được nói chuyện mà, - Carol ngắt lá»i và cúi xuống hôn anh. - Anh yêu, anh cần phải nghỉ ngÆ¡i. Em muốn anh chóng khá»i biết bao. 
 
Steve quả quyết nói: 
 
- Anh khá rồi mà! Anh cảm thấy trong ngưá»i rất khá»e. Anh muốn nói chuyện. Anh muốn biết em là ai, biết vì sao em lại ở trong chiếc xe tải... Em Ä‘i đâu?.... 
 
Một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm Carol: 
 
- á»’, không! Em xin anh! Äừng nói chuyện này nữa. Em sợ... em sợ khi anh biết vá» thân thế em... Ngưá»i phụ nữ ở đằng kia nói rằng em là ngưá»i Ä‘iên. 
 
Cô đẩy lui chiếc ghế, vòng tay ôm cổ Steve, áp đầu anh vào ngực: 
 
- Anh có nghĩ em điên không? Có phải vì em điên nên mới không nhớ em là ai không? Em sợ quá... Anh có hiểu em không, Steve? Nếu... nếu em không thể lấy được anh? 
 
Anh gạt đi: 
 
- Em không Ä‘iên chút nào đâu! Sá» em bị má»™t vết rạn thôi. Anh tin chắc ngưá»i ta có thể chữa được và em lại tìm thấy trà nhá»› thôi. Carol, em đừng quá lo nghÄ© vá» chuyện này. 
 
Vẫn ôm chặt anh sát vào ngưá»i, Carol nhá»› tá»›i bá»n Sullivan Ä‘ang phục kÃch bên ngoài và cô chợt rùng mình. 
 
- Em yêu, em lo sợ chuyện gì thế? Má»i việc sẽ giải quyết êm đẹp mà. Ngay khi anh lành vết thương, chúng ta sẽ Ä‘i nghỉ ngÆ¡i má»™t thá»i gian... chỉ hai chúng mình thôi. Anh đã suy nghÄ© má»i chuyện... trong khi chỠđợi em, anh chỉ nghÄ© đến chuyện đó thôi. 
 
Carol càng siết chặt. anh vào ngưá»i không cho anh nhìn thấy cô khóc. 
31 
 
Viên cảnh sát trưởng nóng nảy nói vá»›i cô Ä‘iện thaá»i viên: 
 
- Thá» gá»i há» lần nữa xem! Tôi biết ở đó có ngưá»i mà. 
 
(Ông nhìn ngưá»i phụ tá: má»™t tay cao, gầy có biêt. hiệu là Lofty). Cô ta cho biết không có ai trả lá»i cả. Lofty nói: 
 
- Tôi cá là con nhá» quay lá»™n số rồi. Mấy con nhỠđó Ä‘á»u thế cả thôi. 
 
Sau môt. lát cô Ä‘iện thoại viên cho biết đưá»ng dây đã bị cắt. 
 
- Thá» bằng đưá»ng dây đặc biệt và cho tôi biết kết quả! - Kamp càu nhàu nói và cúp máy. Ông ta lá»™ vẻ lo ngại. 
 
- Theo ông thì có chuyện gì không ổn không? - Lofty há»i và châm thuốc. 
 
Kamp lộ vẻ khó chịu: 
 
- Không biết nữa. Cáºu George không phải loại tháo vát lắm... Tôi ra lệnh cho hắn cứ hai tiếng lại gá»i thế mà hắn không làm gì cả! Bá»n Sullivan... 
 
Ông ngừng lá»i, lấy tay vê vê bá»™ ria. 
 
Lofty nói: 
 
- Tôi không muốn có chuyện gì xảy ra vá»›i cô Blandish! Má»™t cô gái tháºt đáng yêu... Hay ta phóng xe đến đó? 
 
- Xa quá! Äêm khuya rồi. Tôi không biết... tôi không.... 
 
Chuông điện thoại reo. Kamp nghe, làu nhàu rồi cúp máy. 
 
- ÄÆ°á»ng dây bị cắt rồi! 
 
Lofty với lấy chiếc dây lưng: 
 
- Äi thôi! 
 
- Ừ, tôi nghĩ như thế thì tốt hơn! - Kamp nói và cầm lấy khẩu súng đặt ở giá ngay sau chiếc ghế. - Có sự lộn xộn trên đó rồi. 
 
Äêm không trăng không sao, chạy trên con đưá»ng nhá» ra tói đồn Ä‘iá»n, Veda có cảm giác như Ä‘i trong đưá»ng hầm. 
 
Cô dừng lại má»™t chút nhìn ánh đèn hắt qua các khung cá»a sổ và chÆ¡t. cảm thấy má»™t bóng Ä‘en lén lút tiến lại gần cô. 
 
Veda không thiếu can đảm nhưng dù sao cô cÅ©ng đứng sững trong môt. hay hai giây đồng hồ rồi báºt lên má»™t tiếng kêu khẽ, cô vùng chạy như Ä‘iên. 
 
Chưa được mưá»i mét thì Frank đã túm được cô, các ngón tay gã bấu chặt vai, xoay ngưá»i cô lại. Cô chỉ nháºn ra gã qua hình ngưá»i lá» má» và ngá»i thấy mùi dầu thÆ¡m gã xức trên đầu. Sợ đến ná»—i không kêu được, cô sững sá» nhìn gương mặt âm thầm và dữ dằn cá»§a gã. 
 
Frank giÆ¡ tay lên, bàn tay trái chạm vào mặt cô và cô chưa ịp nháºn ra bàn tay phải thì gã đã nện chiếc dùi cui vào đầu cô. 
 
o0o 
 
George Staum đứng lên, vươn vai ưỡn ngưá»i. Hắn không có gan ở má»™t mình trong tiá»n sảnh lá»›n và muốn tÃnh bài chuồn. Hai ngưá»i gác biến mất má»™t cách âm thầm và lặng lẽ khiến hắn hoảng lên tháºt sá»±. Hắn tưởng như lúc nào cÅ©ng thấy bá»n Sullivan từ trong bức tưá»ng bước ra. 
 
Hai bàn tay đẫm mồ hôi nắm chặt khẩu súng khiến hắn cảm thấy các bắp thiịt Ä‘au nhức. Äôi mắt khiếp đảm lÆ¡ láo nhìn khắp nÆ¡i và hắn cảm thấy muốn nôn má»a. 
 
Hắn nghe tiếng bước chân Magarth Ä‘i Ä‘i lại lại ở phÃa trên cầu thang và thỉnh thoảng hắn lại cất tiếng gá»i anh cho đỡ sợ. Lúc này Staum cảm thấy hối tiếc vì đã được chỉ định làm công tác này, hắn sẵn sàng mất má»™t tháng lương để đổi lại được ngồi yên trong văn phòng ông Cảnh sát trưởng. 
 
Max theo dõi hắn qua cá»a phòng khách cách Staum có vài bước. Xa hÆ¡n chút nữa, trong hành lang tối thui, Frank mon men bá» tưá»ng thong thả bước vá» phÃa hắn. 
 
Staum cảm thấy ngay sá»± nguy hiểm sắp sá»a xảy ra. Hắn thấy ngạt thở, cố dá»ng tai nghe, gương mặt căng cứng vì sợ hãi. 
 
Má»™t tiếng động nhẹ giống như tiếng gáºm nhấm cá»§a lÅ© chuá»™t nhắt khiến hắn vá»™i quay đầu vá» phÃa hành lang: Frank đã Ä‘i đến công tÆ¡ Ä‘iện... bàn tay nắm lấy cầu dao giáºt ra. 
 
- Ai đấy? - Staum há»i vá»›i giá»ng tắc nghẹn. 
 
Cả tòa nhà chìm trong bóng tối. 
 
Magarth cúi ngưá»i trên tay vịn cầu thang, kêu to: 
 
- Staum? Cái gì thế? 
 
- Có kẻ nào ở đây, sát cạnh tôi, - Staum thì thầm giá»ng rên rỉ. - Xuống đây!... Mau lên!... 
 
Magarth vẫn không nhúc nhÃch. 
 
Staum bá»—ng kêu lên má»™t tiếng thất thanh và trong bóng tối, Magarth nghe thấy tiếng khò khè dá»… sợ cá»§a má»™t ngưá»i bị bóp cổ. 
 
Anh không thể làm gì được để cứu Staum. Nhưng cần phải báo cho Carol biết. Dù váºy anh không dám rá»i đầu cầu thang. Từ chiếc cầu thang này bá»n Sullivan sẽ tiếp cáºn được Steve. Không, không thể bá» vị trà phòng ngá»± thứ hai này được. Anh nằm sắp xuống, khẩu súng để trước mặt và chỠđợi, cố gắng má»™t cách tuyệt vá»ng láºp má»™t chướng ngại váºt cuối cùng giữa bá»n Sullivan và miếng mồi cá»§a chúng. 
 
Carol và Steve đang nói chuyện thì đèn tắt. Biết là có chuyện, Carol muốn xỉu đi nhưng ý thức duy nhất là phải bảo vệ được Steve đã ngăn cản không để cô ngất. 
 
Steve vẫn thản nhiên: 
 
- Chắc dây chì bị đứt. Ngưá»i ta sẽ thay ngay bây giá». 
 
Carol chợt nháºn ra phải nói cho anh biết hết. 
 
- Không, anh thân yêu, không phải nổ dây chì đâu, - Cô vừa nói vừa ôm chặt lấy anh. - Bá»n Sullivan Ä‘ang ở trong nhà. 
 
Steve vuốt tóc cô nói: 
 
- Em biết rồi à? Anh có cảm giác đúng la em đang lo sợ chuyện gì. Magarth có ở đây không? 
 
- Có, cả viên phụ tá cho ông Cảnh sát trưởng nữa! - Carol cố gắng nói không để lá»™ giá»ng run rẩy. - Steve, em sợ quá... 
 
- Em ra cá»a xem có chuyện gì xảy ra. Em gá»i Magarth Ä‘i. 
 
Ở tầng trệt, đứng trong phòng khách, đằng sau cá»a đã đóng, Max nói vá»›i Frank: 
 
- Gã phóng viên chắc đứng trấn ở đầu cầu thang rồi. Mày theo dõi hắn. Tao vòng ra đằng sau nhà. Từ trên mái nhà, tao nhảy chụp xuống lưng nó. Mày đánh động để làm nó chú ý. 
 
Carol mở khóa và hé cá»a, cô thì thầm: 
 
- Magarth... ông có ở đấy không? 
 
Magarth thì thầm đáp lại: 
 
- Cô cứ ở nguyên đấy. Chúng Ä‘ang ở tiá»n sảnh. Staum bị giết rồi. 
 
Carol đau lòng: 
 
- Như váºy... còn má»—i mình ông thôi. 
 
- Cô đừng lo cho tôi. Tôi đủ sức để tá»± giải quyết. Äóng chặt cá»a buồng lại! 
 
Carol cầu khẩn: 
 
- Ông đừng để chúng lại gần anh ấy. 
 
Magarth gắt lên: 
 
- Tin tôi Ä‘i. Veda đã Ä‘i xin cứu viện. Cả hai ngưá»i, cứ ẩn núp cho kỹ vào! 
 
Trong tiá»n sảnh có tiếng động làm anh đứng lên, chăm chú nhìn vào bóng tối. Anh tiến lên má»™t chút chú ý lắng nghe. Khi đã ra ngoài, Max trèo lên chiếc mái thấp leo lên ống khói dá»… dàng như Ä‘i trên thang gác, những ngón tay gã luồn vào rãnh cá»a khung cá»a sổ nâng lên và vá»›i sá»± cố gắng, gã Ä‘u ngưá»i lên báºu cá»a sổ. 
 
Carol mò mẫm quay trở vỠbên Steve. 
 
- Ông ấy vẫn ở đấy nhưng chỉ còn mình ông ấy thôi - Cô vừa nói vừa cầm tay Steve, - nhưng ông ta cho biết chúng không thể lên tới đây được. 
 
Steve hất tấm chăn ra nói: 
 
- Anh không thể để ông ta bị giết vì anh! - Không! - Carol vội vã kêu lên. - Anh thân yêu, không thể được! Anh đương bị thương mà... em xin anh... hãy nằm xuống đi!... 
 
Steve đặt hai chân xuống đất, nắm chặt tay Caro, cố gượng đứng lên. 
 
- Anh không thể nằm yên được... chúng muốn lá»™t da anh.... anh biết như váºy mà. - Anh siết chặt Carol nói: - Carol, nếu có chuyện không may xảy ra, hãy nhá»› là anh yêu em. Em là ngưá»i anh tôn thá» nhất, quà mến nhất, em là ngưá»i tốt đẹp nhất mà anh được biết... 
 
- Steve, anh thân yêu! - Carol bám lấy anh và kêu lên. - Em xin anh, hãy ở đây vá»›i em... anh đừng ra.... đó là Ä‘iá»u chúng mong muốn! 
 
- Carol, em hãy nói là em yêu anh đi! 
 
Cô nức nở khóc: 
 
- Nhất định là em yêu anh rồi! Nhưng anh không thể nào ra khá»i nÆ¡i đây. Anh đừng có tạo Ä‘iá»u kiện cho chúng! 
 
Nằm dán ngưá»i xuống sàn, chăm chú nhìn vào trong bóng tối, Magarth không hay biết gì có chuyện sắp đến vá»›i anh. Max bò vá» phÃa anh và nhìn thấy đầu anh khá phân biệt vá»›i khoảng tối sẫm cá»§a khung cầu thang. Gã nện thẳng cánh không để cho Magarth có thì giá» quay đầu lại chống cá»±. Khi thấy anh ngất xỉu, Max lấy chiếc đèn bấm báºt lên theo tÃn hiệu gã đã qui ước vào Frank cah.y lên thang bác bốn báºc má»™t. 
 
o0o 
 
33 
 
Chiếc xe Ford cổ lá»— sÄ© rá»i MÅ©i Gió Biển và lao nhanh trên con đưá»ng núi. Lofty lái xe, đôi mắt ánh lên vẻ nôn nóng. Äến chá»— ngoặt, anh cho xe nghiêng Ä‘i trên hai bánh chồm ra giữa đưá»ng và lại phóng hết tốc lá»±c. 
 
- Hê! - Kamp la lên sợ hãi - Cẩn tháºn nào! Tôi không muốn đến nÆ¡i mà thây phanh ra thành từng mảnh! 
 
- Còn tôi, tôi không muốn có chuyện gì xảy ra vá»›i cô Blandish! - Lofty cãi lại và tiếp tục phóng. - Sếp, ta cần phải đến tháºt nhanh. Cứ tin vào tài nghệ lái xe cá»§a tôi. 
 
Kamp bÃu lấy cá»a như ngưá»i chết Ä‘uối vá»› được tấm ván. 
 
- Lofty, chiếc xe không thể chịu nổi đâu. Anh cứ phóng như thế này nó sẽ bung ra mất. 
 
- Thây kệ! Sếp sẽ có xe mới. Ta cần phải đến thât. nhanh. 
 
Kamp nhắm mắt rên rỉ: 
 
- Äá»™ng cÆ¡ nóng khá»§ng khiếp rồi. Anh có nhìn thấy nắp bình nước sắp tung lên rồi không? 
 
- Cứ cho nó tung đi! - Lofty đạp chân lên cần sang số - Chạy nữa đi, hỡi đống sắt vụn này! Cho tao xem mày có cái gì trong bụng! 
 
o0o 
 
34 
 
Äôi chân Carol bá»—ng má»m nhÅ©n và cô ngã váºt xuống giưá»ng trong khi đó bóng tối trong phòng như càng tối tăm hÆ¡n. Thế rồi có má»™t Ä‘iá»u gì kỳ lạ xuất hiện và hoạt động trong đầu cô: bá»™ não hình như lần lượt giãn ra và co lại như nó biết thở... hai bàn tay cô đặt lên thái dương... mÆ¡ hồ thấy Steve đã rá»i cô và lần mò ra cá»a. Anh cháºm chạp lê bước, rất cháºm, má»—i bước đòi há»i má»™t sá»± cố gắng kỳ diệu như anh tiến lên giữa cÆ¡n giông tố Ä‘iên cuồng. Carol rên rỉ: 
 
- Steve... xin anh đừng bỠem... 
 
Nhưng anh đã ra tá»›i cá»a, vặn nắm cá»a và mở ra... 
 
Trong hành lang bá»n Sullivan đã chá» sẵn ở đó. Max chiếu ánh đèn nhạt nhòa vào thẳng ngá»±c Steve. Trong vài giây đồng hồ, không má»™t ngưá»i nào cỠđộng. Steve thẳng cứng ngưá»i, thá»§ thế vẻ thách thức vô Ãch. 
 
Max dịu dàng nói: 
 
- Larson, cái này dành cho mày! 
 
Má»™t ánh lá»a lóe loang loáng trong bóng tối, má»™t ánh lá»a nữa, lại thêm nữa, những tiếng nổ làm rung chuyển các ô cá»a kÃnh. 
 
Steve tiến lên má»™t bước, hai tay vung lên như má»™t ngưá»i mù rồi gục xuống khi Max vẫn tiếp tục bắn. 
 
Phát súng đầu tiên xảy ra cùng lúc vá»›i má»™t cái gì như tráºt ra trong đầu Carol. 
 
Trong khoảnh khắc, má»i thứ Ä‘ang xảy ra chung quanch cô, Steve ngã xuống, khẩu súng cá»§a Max, cái đầu cá»§a Frank, ánh sáng đèn pin loang loáng, tất cả Ä‘á»u như ngưng lại. Má»™t loáng, tất cả đối vá»›i cô như đã định hình trên má»™t tấm ảnh rồi tất cả trở lại hoạt động tiếp, nhưng vá»›i Carol, thế giá»›i đã đổi thay hết rồi. Má»i thứ Ä‘á»u xáo lá»™n, mù má», tắc nghẹn. 
 
Ná»—i sợ hãi rá»i bá» cô như chiếc áo choàng rÆ¡i xuống. Cô đứng lên, lướt dá»c theo bức tưá»ng, tiến vá» phÃa bá»n Sullivan Ä‘ang cúi xuống nhìn xác Steve. 
 
Bàn tay thành thạo của Max sỠvào ngực Steve. 
 
- O. K. - Gã vừa nói vừa đứng lên. - Chuồn thôi. 
 
Frank hơi rùng mình nói: 
 
- Max, đây là việc làm cuối cùng cá»§a bá»n mình. Sau chuyện này tao buông hết. 
 
- Chuồn Ä‘i! - Max nhắc lại và Ä‘i ra cá»a. 
 
Bên ngoài có tiếng nổ ầm ầm cá»§a động cÆ¡, tiếng rÃt chói tai cá»§a bá»™ phanh xe bất chợt vang lên trong đêm tối: Lofty đã dừng xe trước tòa nhà. 
 
- Chạy vá» phÃa sau! - Max nói và vá»™i vã chạy dá»c hành lang. 
 
Frank định chạy theo Max thì má»™t bàn tay vô hình từ trong bóng tối thò ra nắm lấy tay gã. Trong má»™t thoáng, gã hoảng hôt'' tưởng Larson sống dáºy nên quay lại, miệng khô đắng vì sợ. 
 
Gã chẳng thấy gì ngoài bóng đêm nhưng bên cạnh, gã nghe có tiếng thở... và các ngón tay như vuốt loài thú, bấu chặt lấy cánh tay gã. 
 
- Max! - Gã rống lên kinh hoàng, đấm đá lung tung rồi mất đà ngã lăn ra. 
 
Móng tay cá»§a Carol lướt trên mặt Frank tháºt nhanh, tháºt nhẹ như má»™t làn gió hay đúng hÆ¡n là má»™t tấm mạng nhện quét vào mặt... Frank lùi lại, Ä‘iếng hồn... 
 
Max nôn nóng, đứng ở cầu thang gá»i gã: 
 
- Äi mau! 
 
- Có ai ở đây... Frank lắp bắp, lần mò trong bóng tối. 
 
- Nhanh lên, đồ khốn! - Max nói tháºt nhanh nhưng lại sững ngay tại chá»—: Frank vừa la lên má»™t tiếng lạnh buốt cả ngưá»i. 
 
Nghe tiếng la ấy, bá»™ thần kinh thép cá»§a Max cÅ©ng phải lung lay và gã ngây ra như tượng đá. Có thứ gì vụt qua gần gã, gã vá»™i nhảy vụt ra sau. Nhưng các móng tay quắm vừa chá»™p lấy gáy gã, gã vá»™i bấm cò không cần suy nghÄ©. Tiếng nổ ầm vang cả nhà. Gã nghe có bước tiếng chân nhẹ Ä‘i lần xuống thang. Gã bắn thêm phát nữa, phát này tiếp phát khác trong cÆ¡n hoảng hốt lá»›n dần trong ngưá»i. NÆ¡i tiá»n sảnh có tiếng súng đáp trả lại: Kamp và Lofty vừa chạy xô vào nhà. 
 
Max quay lại, chạm phải Frank, nắm tay gã nhưng Frank chợt rống lên. Không trù trừ, Max trở báng súng Ä‘áºp vào mặt Frank rồi cúi xuống xốc gã lên, tuôn chạy theo hành lang. Max đến bên cá»a sổ đẩy Frank lên mái nhà và nhảy qua. 
 
Frank nằm dài trên mái ngói, gần ngất đi, rên rĩ: 
 
- Tao đui rồi... cặp mắt tao... con nhỠnó móc mắt tao rồi!...  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu