 |
|

17-10-2008, 09:59 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Thủy Vân giang - Quỳnh Dao
Thủy Vân giang
Tác giả: Quỳnh Dao
Chương 1
Lần gặp gỡ đầu tiên giữa Mai Nhược Hồng và Ãá»— Tiên Tiên, ở ngay tại Tô Ãá», trên chiếc cầu mang tên "Vá»ng SÆ¡n Kiá»u". Sau đó, Mai Nhược Hồng vẫn thưá»ng nghÄ©, chuyện nà y cÅ©ng giống như Hứa Tiên gặp Bạch Tố Trinh ở "Ãoạn Kiá»u", trong truyện Bạch Xà Thanh Xà . "Vá»ng SÆ¡n Kiá»u" và "Ãoạn Kiá»u" cá»§a Tây Hồ, Ä‘á»u đã được định sẵn, là sẽ viết lại váºn mệnh cá»§a má»™t số ngưá»i. Ãiá»u không giống nhau là , truyện Bạch Xà Thanh Xà chỉ là truyá»n thuyết, vai nữ chÃnh dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t con rắn, không phải là ngưá»i. Còn "Vá»ng SÆ¡n Kiá»u", thì lại dẫn ra câu chuyện cá»§a má»™t đám ngưá»i sống động, câu chuyện cá»§a "ngưá»i".Hôm ấy, là ngà y tụ há»p định kỳ cá»§a "Túy Mã Há»a Há»™i" ở "Yên VÅ© Lầu"...
***************
Dân Quốc năm thứ mưá»i tám, Tây Hồ Hà ng Châu.
Lần gặp gỡ đầu tiên giữa Mai Nhược Hồng và Ãá»— Tiên Tiên, ở ngay tại Tô Ãá», trên chiếc cầu mang tên "Vá»ng SÆ¡n Kiá»u". Sau đó, Mai Nhược Hồng vẫn thưá»ng nghÄ©, chuyện nà y cÅ©ng giống như Hứa Tiên gặp Bạch Tố Trinh ở "Ãoạn Kiá»u", trong truyện Bạch Xà Thanh Xà . "Vá»ng SÆ¡n Kiá»u" và "Ãoạn Kiá»u" cá»§a Tây Hồ, Ä‘á»u đã được định sẵn, là sẽ viết lại váºn mệnh cá»§a má»™t số ngưá»i. Ãiá»u không giống nhau là , truyện Bạch Xà Thanh Xà chỉ là truyá»n thuyết, vai nữ chÃnh dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t con rắn, không phải là ngưá»i. Còn "Vá»ng SÆ¡n Kiá»u", thì lại dẫn ra câu chuyện cá»§a má»™t đám ngưá»i sống động, câu chuyện cá»§a "ngưá»i".
Hôm ấy, là ngà y tụ há»p định kỳ cá»§a "Túy Mã Há»a Há»™i" ở "Yên VÅ© Lầu".
Từ sá»›m, Mai Nhược Hồng đã hăng hái, há»›n hở, Ä‘em giá vẽ, bảng vẽ, mà u, giấy... máng toà n bá»™ trên chiếc xe đạp á»p ẹp, cÅ© kỹ cá»§a chà ng. Hôm đó, tinh thần cá»§a chà ng vô cùng sảng khoái, vì, trá»i má»›i vừa tá» má» sáng, từ cá»a sổ cá»§a căn nhà bằng gá»— nhá» bé, chà ng đã thấy được mặt trá»i má»c lên ở Tây Hồ. Căn nhà bằng gá»— cá»§a chà ng tá»a lạc trên bá» hồ phÃa Tây cá»§a Tây Hồ, đối diện vá»›i Tô Ãá», má»—i lần, mặt trá»i má»c ở Tây Hồ Ä‘á»u Ä‘em đến cho chà ng má»™t sá»± chấn động má»›i mẽ. Nước hồ, có khi sương khói giăng đầy, có khi sóng gợn lăn tăn, có khi lung linh mỠảo, có khi trong vắt lặng lá». Má»™t năm ba trăm sáu mươi lăm ngà y, nước hồ bao giá» cÅ©ng có diện mạo không giống nhau, má»—i lần mặt trá»i má»c cÅ©ng Ä‘á»u không giống nhau. Buổi sáng hôm ấy, Mai Nhược Hồng đã "chụp bắt" được má»™t mặt trá»i lên hoà n toà n "má»›i mẽ". Chà ng vẽ được má»™t bức há»a tháºt vừa ý! Cuá»™n tròn bức há»a "Mặt trá»i lên" má»›i ra lò thà nh má»™t cuá»™n, chà ng không đợi được giây phút Ä‘em bức há»a nà y đến Túy Mã Há»a Há»™i để cho các bạn cá»§a chà ng xem, nhất là , phải đưa cho anh em Uông Tá» Mặc và Tá» Tuyá»n xem!
Thế là , leo lên chiếc xe đạp máng đầy những thứ đồ nghá» há»™i há»a lỉnh kỉnh, cặp dưới nách bức há»a "kiệt tác" cá»§a mình lúc ban sáng, chà ng, miệng huýt sáo, lái chiếc xe đạp bằng má»™t tay, hướng vá» phÃa "Yên VÅ© Lầu", đạp Ä‘i bằng má»™t tốc độ tháºt nhanh.
Lúc đó Ä‘ang là đầu tháng Ba, tất cả hoa đà o bên bá» Tây Hồ Ä‘á»u nở rá»™. Trên Tây Hồ, má»™t cây hoa đà o má»™t cây liá»…u, sắc hồng hồng trắng trắng cá»§a hoa đà o, sắc xanh xanh lục lục cá»§a liá»…u rÅ©, cá»™ng thêm nét hùng tráng cá»§a cây cầu, cá»™ng thêm khói sóng giăng giăng cá»§a Tây Hồ, tháºt là cảnh đẹp như trong tranh vẽ! Mai Nhược Hồng tiếc sao mình không có ngà n cánh tay, như Thiên Thá»§ Quan Âm. Như váºy, má»—i cánh tay chà ng, sẽ cầm những cây cá» và má»±c khác nhau, phác há»a hết tất cả sắc nước mà u hoa cá»§a Xuân Hạ Thu Ãông trên mặt Hồ Tây! Chà ng đã từng viết hai câu thÆ¡, dán trên tưá»ng nhà mình:
- Sắc viết do ta múa,
Phác há»a má»™t phiến trá»i.
Chỉ tiếc, chà ng không thể nà o có má»™t ngà n cánh tay, cho dù phác há»a đến thế nà o, cÅ©ng không phác ra được má»™t phiến trá»i cao rá»™ng!
Hai câu thÆ¡ trên tưá»ng đó, đã được Tá» Mặc thêm và o phÃa trước hai câu:
- Ãem rượu buổi hoà ng hôn,
Nằm say nơi mây nước!
Tá» Mặc thêm và o tháºt là hay, chà ng tháºt hiểu chà ng quá rõ. Do đó Mai Nhược Hồng thưá»ng hay nói:
- Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu được ta là Tá» Mặc váºy!
Thế nhưng, khi Tá» Tuyá»n xem xong, nà ng lại không cho đó là đặc sắc, mà lại Ä‘em hai câu thÆ¡ cá»§a Tá» Mặc đổi thà nh:
- Ãi hết chốn hồng trần,
Kết thà nh nơi mây nước!
Tháºt là má»™t Tá» Tuyá»n thông minh biết mấy! Nà ng đã Ä‘em cuá»™c Ä‘á»i lang bạt giang hồ cá»§a Mai Nhược Hồng trong mưá»i năm vừa qua, giải thÃch tháºt gá»n đẹp trong hai câu thÆ¡ nà y.
Từ đó, Mai Nhược Hồng bèn đặt cho căn nhà gá»— nhá» bé cá»§a mình, cái tên "Thá»§y Vân Gian" (nÆ¡i mây nước)! Những ngưá»i bạn thân cá»§a chà ng như Diệp Minh và Chung Thư Kỳ v.v... đã dá»±ng thêm má»™t hà ng rà o bằng trúc, phÃa ngoà i là má»™t cánh cổng, trên cổng, Tá» Mặc tá»± tay đỠra ba chữ tháºt to: "Thá»§y Vân Gian". Tá» Tuyá»n lại Ä‘em đến má»™t cái chuông gió, treo dưới mái hiên nhà , phÃa dưới cái chuông gió, treo lá»§ng lẳng má»™t miếng cây má»ng, trên đó cÅ©ng viết ba chữ "Thá»§y Vân Gian".
Thế là , đối vá»›i Túy Mã Há»a Há»™i mà nói, căn "Thá»§y Vân Gian" đơn sÆ¡, giản dị dá»±ng nên bởi những mảnh gá»— mong manh cá»§a Mai Nhược Hồng, cÅ©ng có má»™t địa vị tương đồng vá»›i căn "Yên VÅ© Lầu" có lâu đà i đình các, trang viện thâm sâu cá»§a Tá» Mặc, cÅ©ng là nÆ¡i má»i ngưá»i tụ há»p chuyện vãn vá»›i nhau. Thế nhưng, nếu nói vá» Ä‘iá»u kiện là m "há»a thất", thì dÄ© nhiên là Yên VÅ© Lầu tốt hÆ¡n nhiá»u, huống chi má»—i lần tụ há»p ở Yên VÅ© Lầu, má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể vẽ Tá» Tuyá»n. Tá» Tuyá»n tháºt là dá»… thương biết mấy, không bao giá» nà ng tiếc rẽ vóc dáng cá»§a mình, gương mặt cá»§a mình, tư thế cá»§a mình, nét thanh xuân cá»§a mình... là m như tất cả những thứ đó Ä‘á»u thuá»™c vá» những ngưá»i trong há»a há»™i! Tá» Tuyá»n tháºt là má»™t "kỳ nữ"! Chỉ đáng tiếc là nà ng lại Ä‘i theo cái ngưá»i không biết chút gì vá» nghệ thuáºt là Cốc Ngá»c Nông!
Và cứ như thế, Mai Nhược Hồng nghÄ© vá» "Mặt trá»i lên" cá»§a chà ng, nghÄ© đến tình bạn cá»§a Tá» Mặc, nghÄ© đến những buổi tụ há»p ở Yên VÅ© Lầu, nghÄ© đến sá»± phóng khoáng cá»§a Tá» Tuyá»n... chà ng đạp xe, lên đến Tô Ãá». Ãi qua cây cầu thứ nhất, lại Ä‘i qua cây cầu thứ hai, Tô Ãá» có tất cả là sáu cây cầu, Mai Nhược Hồng không bao giá» nhá»› được tên cá»§a tất cả các cây cầu đó. Khi Ä‘i ngang cây cầu thứ ba, bổng dưng chà ng cảm thấy trước mặt mình như lóe sáng, không biết nguyên do, hình như có má»™t váºt gì Ä‘ang chiếu ánh sáng lấp lánh trên cầu. Chà ng vá»™i và ng đạp cháºm lại theo bản năng, định thần nhìn ká»·. Chỉ thấy má»™t thiếu nữ trẻ tuổi, mặc chiếc áo mà u hồng cam có những chấm hoa nho nhá», bên dưới là chiếc váy dà i mà u hồng cam, Ä‘ang đứng dá»±a lan can cầu nhìn vá» phÃa xa xa. Hình như thiếu nữ nghe tiếng động gì đó, nà ng đột nhiên quay đầu lại, gương mặt hướng thẳng vá» phÃa Mai Nhược Hồng; trá»i ạ! Mai Nhược Hồng láºp tức bị "chấn động", trên thế gian nà y sao lại có má»™t nhan sắc tuyệt vá»i đến thế! à niệm đầu tiên thoáng qua trong óc chà ng là : phải Ä‘em nà ng vá» Yên VÅ© Lầu, cho má»i ngưá»i mở con mắt ra!
Chiếc xe đạp cá»§a chà ng đã Ä‘i đến cuối cầu, hướng vá» phÃa dốc cầu xông thẳng xuống má»™t cách trÆ¡n tru, chà ng vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn ngưá»i đẹp, không hỠđể ý đến má»™t thằng bé con Ä‘ang thả diá»u, chạy thẳng lên cầu. Nà ng "mỹ nữ" đó nhìn thấy chiếc xe đạp cá»§a Mai Nhược Hồng, Ä‘ang đâm thẳng và o hướng thằng bé con, nà ng kêu lên thất thanh:
- Tiểu Huy! Coi chừng xe đạp! Coi chừng kìa!
Nhược Hồng kinh hoảng, quay đầu nhìn lại, lúc nà y chà ng má»›i thấy mình đã xông thẳng tá»›i trước mặt thằng bé con, chà ng giáºt thót mình, cuống quýt bẻ vá»™i đầu xe để tránh. Cái tránh nà y, là m cho nguyên chiếc xe đâm ngay và o cá»™t cầu. "Bình" má»™t tiếng, chiếc xe ngã bổ nhà o, viết, cá», tất cả những dụng cụ lỉnh kỉnh dùng để vẽ, đổ đầy ra đất, chà ng cÅ©ng té nhà o xuống, té đến độ đầu hoa mắt váng. Lồm cồm bò dáºy, chà ng nhìn thấy thằng bé con đó Ä‘ang cầm con diá»u trên tay, đứng nhìn chà ng toét miệng cưá»i tháºt rá»™ng. Chà ng còn Ä‘ang định hả miệng quát mắng, thì lại nhìn thấy ngay bức há»a kiệt tác "Mặt trá»i lên" cá»§a mình, Ä‘ang tung bay theo gió. Chà ng vá»™i và ng vươn dà i tay ra, định chụp lại bức há»a, thế nhưng gió lúc đó Ä‘ang to, "Mặt trá»i lên" cứ cháºp chá»n theo chiá»u gió, bay là đà lên trá»i như thể diá»u đứt dây, chà ng ngá»ng đầu lên, nhìn theo bức há»a, rượt theo lên cầu, suýt chút lại đụng và o nà ng "mỹ nữ". Sau đó, chà ng chỉ biết đưa mắt nhìn bức há»a kiệt tác cá»§a mình, rÆ¡i từ từ xuống dưới mặt hồ.
Chà ng vá»™i và ng cúi ngưá»i xuống lan can cầu, hướng vá» chiếc du thuyá»n phÃa dưới, kêu lên ầm Ä©:
- Ê! Mấy ngưá»i trên thuyá»n kia! Là m Æ¡n chụp lấy bức há»a dùm tôi! Nhìn thấy không? Bức há»a Ä‘ang rÆ¡i xuống đó...
Những ngưá»i du khách trên thuyá»n, ngẩng đầu lên nhìn chà ng bằng con mắt kinh ngạc. Ông lái đò, vẫn ung dung nhà n nhã đưa đẩy tay chèo. Còn bức há»a đó, từ từ, cháºm rãi, bay ngang qua vai những ngưá»i du khách, tà tà đáp xuống mặt hồ.
Mai Nhược Hồng dáºm chân kêu to lên, trong lòng tiếc hùi hụi:
- Æ ... Æ¡... tại sao các ngưá»i lại không chụp? Ãó là bức há»a cá»§a tôi, bức há»a đẹp nhất cá»§a tôi đó!
Má»™t ngưá»i khách trên chiếc du thuyá»n lại trả lá»i má»™t câu:
- Cho dù là gieo tú cầu, cũng không nhất thiết phải chụp đâu!
Bức há»a đã theo sóng nước trôi Ä‘i, thuyá»n cÅ©ng đã chèo Ä‘i ra xa rồi!
Mai Nhược Hồng vừa dáºm chân, vừa thở dà i tức tối, trong lòng áo não vô cùng. Quay ngưá»i lại, chà ng nhìn thấy ngay nà ng mỹ nữ đã báo hại chà ng bị đụng xe, mất há»a, Ä‘ang nắm tay thằng bé con "đồng phạm", cả hai Ä‘á»u Ä‘ang mở tháºt to đôi mắt, nhìn chà ng má»™t cách hiếu kỳ.
Chà ng nhìn ngay thằng bé con la lối:
- Hừ hừ hừ! Ãó là bức há»a mà tôi vừa ý nhất trong Ä‘á»i, em có biết không? Tại sao em lại đột nhiên nhà o tá»›i? Báo hại bức há»a cá»§a tôi bị bay Ä‘i mất! Chá»— nà o không bay! Lại bay ngay và o Tây Hồ, có muốn cứu cÅ©ng cứu không kịp!
Thằng bé con bị bộ vó "hung hăng" của chà ng là m cho sợ hãi, nó hơi thụt lùi lại, ngẩng đầu kêu lên:
- Chị!
Ãôi mắt cá»§a nà ng mỹ nữ cà ng trợn to hÆ¡n nữa, cả gương mặt cá»§a nà ng là má»™t sá»± kinh ngạc táºn cùng:
- Ê! Cái anh nà y là m gì váºy? Rõ rà ng tá»± má»™t mình anh không nhìn trước nhìn sau, đạp xe đạp mà nhìn Ãông nhìn Tây... đã váºy còn hung hăng con bá» xÃch nữa... bức há»a bay Ä‘i mất thì bay Ä‘i mất, là m gì mà quan trá»ng quá thế?
Rút cuộc nà ng cũng đã mở miệng nói chuyện, vừa mở miệng đã xổ một trà ng dà i như súng liên thanh.
Mai Nhược Hồng nhướng đôi chân mà y, trái tim chà ng cảm thấy Ä‘au hÆ¡n tất cả má»i thứ trên Ä‘á»i:
- Cô không biết! Cô hoà n toà n không hiểu đâu! Tôi trông cho có buổi mặt trá»i lên đẹp như thế nà y, trông đã mòn con mắt, lại cÅ©ng không dá»… gì có được cái hứng như hôm nay. "Mặt trá»i lên" và "hứng thú" Ä‘á»u là những thứ vừa thoáng qua đã mất, chỉ có thể gặp mà không thể cầu... má»™t bức há»a như thế, cho dù tôi có vẽ lại ngà n lần vạn lần, cÅ©ng chưa chắc gì có thể vẽ lại được nữa.
Nà ng thiếu nữ đó đứng nghe, nét "hiếu kỳ" trên gương mặt nà ng cà ng lúc cà ng Ä‘áºm, nà ng cúi đầu xuống nhìn thằng em trai, tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Tiểu Huy à , em có biết xứ Hà ng Châu cá»§a chúng ta có gì nhiá»u nhất không?
Tiểu Huy chá»›p chá»›p đôi mắt ngây thÆ¡ nhìn nà ng, trả lá»i:
- Em không biết!
- Xứ Hà ng Châu cá»§a chúng ta ấy hả? Nước nhiá»u! Cầu nhiá»u! Cây nhiá»u! Hoa nhiá»u! Còn gì nhiá»u nữa? Là há»a sÄ© cÅ©ng nhiá»u! Em có thể đụng má»™t cái, là đụng phải ngay má»™t anh chà ng há»a sÄ©!
Hay tháºt! Mai Nhược Hồng nghÄ© thầm má»™t cách kinh ngạc, không ngá» má»™t cô gái trông có vẻ "liá»…u yếu đà o thÆ¡" như thế nà y, mà lại có cái miệng chanh chua, Ä‘anh đá đến như thế. Vả lại, phản ứng cá»§a nà ng tháºt nhanh nhẹn, không há» là m bá»™ là m tịch, giả vá» như e thẹn, rụt rè. Chà ng thÃch loại con gái như thế!
Chà ng tiếp lá»i:
- Thôi được rồi, được rồi! Cô cứ ở đó mà cưá»i tôi Ä‘i! Cô có biết không? ChÃnh tại vì nhìn thấy cô, mà tôi má»›i nhìn trước không nhìn sau đó chứ... ngó bá»™ cô rảnh rang dữ Ä‘a, leo lên cầu đứng là m gì váºy?
- Uả, ngộ không? Tôi đứng trên cầu, cũng là m trở ngại cho anh hay sao?
- Ãiá»u đó dÄ© nhiên. Cô có nghe câu nói: "Ngưá»i đẹp không tá»±a cầu, tá»±a cầu sông nước lạnh" không? Câu đó có nghÄ©a là : Ngưá»i đẹp không được đứng trên cầu, để khá»i là m cho sắc hồ mà u nước bị ảm đạm Ä‘i!
Nà ng há»i má»™t cách kinh ngạc:
- Tháºt váºy sao? ThÆ¡ cá»§a ai váºy? Tôi chưa nghe bao giá»!
- DÄ© nhiên là cô chưa nghe bao giá», đó là hai câu thÆ¡ tức cảnh sinh tình cá»§a Mai Nhược Hồng nà y, đợi đến khi tôi vẽ ra bức tranh đó, đỠlên hai câu thÆ¡ nà y, rồi đến khi bức há»a đó nổi tiếng, thì cô sẽ biết hai câu thÆ¡ đó ngay!...
Chà ng cưá»i cưá»i, cảm thấy là đã tá»›i lúc phải tá»± giá»›i thiệu mình:
- ... Tôi tên là Mai Nhược Hồng, còn cô?
Nà ng chưa kịp trả lá»i, Tiểu Huy đã tiếp lá»i:
- Chị cá»§a em tên là Ãá»— Tiên Tiên, em là Ãá»— Tiểu Huy!
Nà ng thiếu nữ đó... Ãá»— Tiên Tiên, vá»™i và ng kéo tay Tiểu Huy:
- Chúng ta Ä‘i! Ãừng thèm nói gì đến ngưá»i nà y! Nói chuyện không đứng đắn gì cả!
Mai Nhược Hồng vá»™i và ng bước lên phÃa trên cản lại, chà ng cuống quýt:
- Ãừng nên hiểu lầm! Cô đừng nên hiểu lầm! Tôi chưa bao giá» tùy tiện nói chuyện vá»›i con gái, là tại vì sợ mình nói ra là m pháºt lòng các cô, nhưng không biết vì sao hôm nay lại nhiá»u chuyện như thế, không nghÄ© ngợi gì là lá»i nói đã tuôn ra. Cô đừng nên giáºn... nếu như cô xem tôi thuá»™c vá» hạng ngưá»i khinh bạc không đứng đắn đà ng hoà ng, thì chúng ta là m sao có thể kết bạn vá»›i nhau được!
Ãá»— Tiên Tiên cà ng thêm kinh ngạc:
- Kết bạn? Ai là bạn của anh?
Chà ng gáºt đầu má»™t cách nhiệt liệt:
- Ãúng, đúng, đúng! Chẳng những chúng ta là bạn, mà tôi còn giá»›i thiệu cô vá»›i tất cả những ngưá»i bạn khác cá»§a tôi nữa! Cô có biết không? Trong Túy Mã Há»a Há»™i cá»§a chúng tôi, cứ thứ hai, thứ tư, thứ sáu là táºp há»p nhau ở Yên VÅ© Lầu để vẽ tranh, cô có chịu Ä‘i đến Yên VÅ© Lầu vá»›i tôi, có chịu để cho má»i ngưá»i vẽ cô không?
Ãá»— Tiên Tiên hình như hÆ¡i có vẻ thÃch thú:
- Túy Mã Há»a Há»™i? Thì ra anh là ngưá»i trong Túy Mã Há»a Há»™i? Có phải là Túy Mã Há»a Há»™i cá»§a Uông Tá» Mặc không?
- Cô có quen TỠMặc?
Gương mặt của Tiên Tiên mang đầy nét tôn sùng:
- Không, tôi không quen, tuy nhiên, ông ta nổi tiếng lắm mà ! Cha tôi rất thÃch tranh cá»§a ông ta, thưá»ng mua tranh cá»§a ông ta lắm, ông nói rằng trong đám há»a sÄ© trẻ má»›i nổi lên ở Hà ng Châu, ông ta là ngưá»i tà i hoa nhất! Ngay cả ngưá»i ngoại quốc cÅ©ng mua tranh cá»§a ông ấy đấy!
Mai Nhược Hồng nghÄ© đến Tá» Mặc, lá»i nói cà ng thêm nồng nhiệt:
- Ãúng váºy! Anh ấy là má»™t ngưá»i rất tà i hoa, mưá»i mấy tuổi đã nổi danh rồi! Nếu như cô đã biết Uông Tá» Mặc, dÄ© nhiên cÅ©ng hiểu rằng tôi không phải là ngưá»i xấu rồi, Ä‘i Ä‘i Ä‘i! Theo tôi đến Yên VÅ© Lầu, Ä‘i ngay bây giá»!
Thân hình cá»§a Tiên Tiên lui lại, sắc mặt nghiêm nghị, trong đáy mắt đầu mà y, láºp tức hiện lên nét Ä‘oan trang bất khả xâm phạm:
- Như váºy sao được! Không thể tùy tiện theo ngưá»i không quen, Ä‘i đến chá»— không quen biết!
Mai Nhược Hồng thở ra một hơi dà i:
- á»’... ồ... ban nãy khi cô nói chuyện vá»›i tôi, có nghiêm trá»ng như thế đâu! Con ngưá»i, từ chá»— không quen trở thà nh quen biết nhau, bây giá» là thá»i đại gì rồi! Huống chi chúng ta lại ở ngay tại xứ Hà ng Châu, thá»§ đô nghệ thuáºt khai phóng nhất nước! Cô đừng nên chần chá» nữa, hãy mau theo tôi đến Yên VÅ© Lầu! Nếu cô đến, hẳn là má»i ngưá»i sẽ mừng ghê lắm... tuy nhiên, cô phải hứa vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»u; là để cho má»i ngưá»i vẽ cô!
Ãá»— Tiên Tiên có vẽ hÆ¡i ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Mai Nhược Hồng, cảm thấy anh chà ng nà y tháºt là kỳ cục.
Nà ng trợn to đôi mắt lên nói:
- Vẽ tôi? Tôi có nói với anh là tôi đi đâu!
Mai Nhược Hồng lại cà ng thêm nồng nhiệt:
- Cô nhất định phải Ä‘i, phải Ä‘i! Ãó là chá»— dá»… thương nhất trên Ä‘á»i nà y, đám ngưá»i tụ há»p ở đó cÅ©ng rất dá»… thương, ở đó, cô muốn là m gì cÅ©ng được, cầm, kỳ, thi, há»a, uống rượu, ca hát, nói chuyện, đấu láo vung vÃt... ồ, cô đừng nên bá» qua, bá» qua rất uổng!
Lá»i má»i gá»i nồng nhiệt như thế, là m cho trái tim trẻ trung cá»§a Tiên Tiên có hÆ¡i dao động. Chưa kịp nói gì, thằng bé Tiểu Huy bên cạnh, đã vừa lôi vừa kéo lấy tay Tiên Tiên:
- Ãi Ä‘i! Ãi Ä‘i! Chị! Vá» nhà giá» nà y cÅ©ng không có gì là m! Nhìn thấy dì Khanh, chị lại nổi giáºn lên, rồi lại gây lá»™n nữa...
Mai Nhược Hồng tiếp lá»i tháºt nhanh:
- Nói rất phải!...
Cái gì mà "nói rất phải"? Ãôi mắt cá»§a Tiên Tiên, cà ng trừng to hÆ¡n nữa, nhìn và o gương mặt trẻ tuổi, trà n đầy sức sống, trà n đầy sá»± tá»± tin, và tá»a đầy ánh sáng cá»§a Mai Nhược Hồng, đột nhiên nà ng như bị lây cái nhịp sống trà n trá», phóng khoáng hà o sảng cá»§a chà ng. Tất cả những sá»± phòng bị, cùng sá»± do dá»± vì mình là gái cá»§a nà ng như tan biến hết. Sá»± dạy bảo cá»§a cha, lá»i dặn dò cá»§a mẹ... cÅ©ng Ä‘á»u bay Ä‘i tháºt xa, tháºt xa...
Nà ng thấp giá»ng nói:
- Yên VÅ© Lầu... có phải là ngôi biệt thá»± cổ kÃnh tháºt to nằm bên cạnh Tây Hồ đó không?
- Ãúng! Ãó là nhà cá»§a Uông Tá» Mặc, và cÅ©ng là trụ sở cá»§a Túy Mã Há»a Há»™i chúng tôi! Tôi nói cho cô nghe...
Chà ng vừa nói, vừa cúi xuống nhặt những món đồ vẫn bị đổ đầy ra đất, chất lại trên chiếc xe á»p ẹp cá»§a mình:
- ... Cha mẹ cá»§a Tá» Mặc dá»n Ä‘i Bắc Kinh ở rồi, để lại nguyên căn nhà to lá»›n đó cho anh em Tá» Mặc và Tá» Tuyá»n, do đó, cho dù chúng ta có náo loạn bể nhà , cÅ©ng không có ngưá»i lá»›n nà o rầy la chúng ta hết, cô nói như thế có "tuyệt" không?
Nghe thì có vẻ "tuyệt" tháºt đó, Tiên Tiên nhoẽn miệng cưá»i.
Nà ng đã cưá»i rồi, Nhược Hồng cÅ©ng cưá»i theo.
Nhược Hồng đưa tay đẩy chiếc xe đạp:
- Ãi thôi! Chúng ta Ä‘i từ từ qua đó, ná»a tiếng là tá»›i ngay thôi!
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

17-10-2008, 10:01 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 2
Và như thế, Ãá»— Tiên Tiên Ä‘i theo Mai Nhược Hồng, đến Yên VÅ© Lầu. Câu chuyện xảy ra ở Yên VÅ© Lầu hôm ấy, tháºt sá»± là m cho Tiên Tiên cả Ä‘á»i cÅ©ng không thể nà o quên được.
Bước và o chiếc cổng chÃnh, là má»™t con đưá»ng dà i quanh co khúc khuá»·u, trong khu vưá»n, có hồ, có cầu, có lâu đà i, đình các. Nguyên cả Yên VÅ© Lầu chia ra rất nhiá»u phần. Mai Nhược Hồng vừa Ä‘i vừa giá»›i thiệu; phần thứ nhất là phòng khách và phòng ăn, phần thứ hai gồm có hai tầng, trên lầu là phòng ngá»§ cá»§a hai anh em Tá» Mặc và Tá» Tuyá»n, căn phòng to nhất dưới lầu là há»a thất, còn những phòng khác là phòng Ä‘á»c sách cá»§a anh em Tá» Mặc, Tá» Tuyá»n. Phần thứ ba đối diện vá»›i Tây Hồ, có thể nhìn thấy mà u hồ sắc núi, phần nà y có cái tên là "Thá»§y Tâm Các". PhÃa bên ngoà i Thá»§y Tâm Các là má»™t khoảng sân trống bằng phẳng, sát liá»n vá»›i hồ, có bến tà u nho nhá», buá»™c chiếc thuyá»n con, có thể Ä‘i trá»±c tiếp từ đó ra hồ.
Tiên Tiên kinh ngạc nhìn những lâu đà i đình các, đưá»ng nhá» quanh co đó, trong lòng thÃch thú không cùng. NghÄ© thầm căn biệt thá»± nguy nga cá»§a nhà mình, ở Hà ng Châu đã thuá»™c vá» loại sang trá»ng hiếm có, thế nhưng nếu so vá»›i Yên VÅ© Lầu, thì trông tầm thưá»ng hÆ¡n nhiá»u. Ãâu được trang nhã như căn kiến trúc thuần Ãông Phương nà y! Bước chân và o đó, nà ng có cái cảm giác như bước chân và o bức tranh "thá»§y mặc" đặc biệt mang mà u sắc cổ kÃnh cá»§a Trung Quốc váºy, đẹp đến độ có cảm giác đây không phải là tháºt!
Vừa bước chân và o căn há»a thất to rá»™ng, Mai Nhược Hồng đã cất to giá»ng kêu lên:
- Quý vị, quý vị! Tôi Ä‘em đến đây cho má»i ngưá»i má»™t cô ngưá»i mẫu tháºt xuất sắc đây! Má»i ngưá»i dừng lại má»™t chút, dừng lại má»™t chút... tôi giá»›i thiệu vá»›i má»i ngưá»i, Ãá»— Tiên Tiên!
Tiên Tiên định thần đưa mắt nhìn quanh, thì thấy có năm, sáu ngưá»i đà n ông Ä‘ang đứng bên giá vẽ, từ những góc cạnh khác nhau, Ä‘ang vẽ má»™t thiếu nữ trẻ tuổi trước cá»a sổ. Tiên Tiên đưa mắt nhìn nà ng thiếu nữ rõ hÆ¡n, nà ng giáºt nảy mình kinh hoảng. Thì ra, nà ng thiếu nữ đó có mái tóc dà i buông xá»a xuống vai, phÃa trước ngá»±c nà ng khoác má»™t tấm lụa trắng, cả ngưá»i nà ng lõa thể! Nà ng nằm nghiêng trên má»™t chiếc ghế dà i, tấm lụa trắng chỉ che phá»§ được má»™t phần rất nhá» trên cÆ¡ thể nà ng, cặp đùi thon dà i cá»§a nà ng, hoà n toà n để lá»™ ra ngoà i.
Tiên Tiên kêu lên nho nhá»:
- Trá»i ạ! Thì ra "ngưá»i mẫu" là phải như thế, chắc chắn là tôi không là m được rồi! Tiểu Huy, chúng ta Ä‘i vá» mau thôi!
Nà ng quay đầu lại định "bỠchạy".
Tiểu Huy đứng đó nhìn, thằng bé há hốc mồm kinh ngạc, mở to miệng, nó la lên kinh hoà ng:
- Chị, chị ấy Ä‘ang tắm kìa, tắm trong căn phòng to như thế nà y, lại mở cá»a sổ ra, không sợ bị lạnh sao?
Lá»i nói cá»§a thằng bé vừa dứt, cả phòng cưá»i ồ lên. Ngay cả cô gái lõa thể bên cạnh cá»a sổ, cÅ©ng cất tiếng cưá»i theo má»i ngưá»i, nụ cưá»i cá»§a nà ng tháºt phóng khoáng và tá»± nhiên, không có má»™t chút e thẹn gì cả.
Mai Nhược Hồng đã đứng chặn đưá»ng ra cá»§a Tiên Tiên:
- Không phải tất cả các cô ngưá»i mẫu Ä‘á»u phải để cho ngưá»i khác há»a thân thể cá»§a mình đâu! Cách ăn mặc cá»§a cô hiện nay, rất Trung quốc, rất Ãông Phương. Khác rất xa vá»›i cái đẹp quyến rÅ©, khá»e mạnh cá»§a Tá» Tuyá»n, má»—i ngưá»i má»™t nét! Tá» Mặc, anh nói có đúng không?
Chà ng vừa nói, vừa tiến tá»›i kéo tay Tá» Mặc qua, cuống quýt há»i ý kiến.
Tá» Mặc cưá»i tháºt tươi, chà ng đưa mắt nhìn Tiên Tiên từ đầu đến cuối, trong ánh mắt hiện lên nét khen tặng nhan sắc cá»§a nà ng, đôi môi chà ng trà n đầy nét cưá»i thà nh khẩn. Tiên Tiên cÅ©ng bất giác chăm chú nhìn lại Tá» Mặc, không ngá» chà ng há»a sÄ© đã có tiếng nà y, lại còn trẻ đến như thế. Trong tất cả những ngưá»i đà n ông có mặt trong căn phòng nà y, chà ng là ngưá»i duy nhất mặc đồ tây. Ãôi kÃnh cáºn gá»ng và ng trên gương mặt, là m cho chà ng trông có vẻ tháºt nho nhã thư sinh, phong lưu hà o sảng.
Tá» Mặc há»i:
- Ãá»— Tiên Tiên? Chẳng lẽ cô là con gái cá»§a Ãá»— Thế Toà n?
Tiên Tiên vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ:
- Ãúng váºy? Anh có quen vá»›i cha tôi à ?
- Không quen. Nhưng cha của cô quá nổi tiếng ở Hà ng Châu nà y! Cự phú vỠhà ng hải mà !
Tiên Tiên vội và ng nói:
- Không phải là cá»± phú, chỉ có mấy chiếc thuyá»n thôi!
Một anh chà ng cao nhồng kêu lên kinh ngạc:
- á»’! Thì ra là Ãá»— Tiên Tiên, cô tiểu thư khuê các nổi tiếng nhất cá»§a Hà ng Châu! Nhược Hồng, sao mà cáºu lại có bản lÄ©nh tìm được Ãá»— Tiên Tiên để dẫn đến đây váºy? Tháºt là má»™t thiên tà i đấy nhé!
Má»™t ngưá»i khác mặc áo đỠtiếp lá»i:
- Ãâu chỉ là thiên tà i? Có thể kể là ưu tú đấy chứ!
Má»™t ngưá»i khác mặc áo dà i mà u xám nói:
- Ãâu chỉ là ưu tú? Có thể kể là bất há»§ đấy chứ!
Trong nhất thá»i, tất cả các ngưá»i đà n ông trong phòng Ä‘á»u vây lại. Tất cả Ä‘á»u đưa mắt nhìn Tiên Tiên từ đầu chà chân, ngưá»i thì khen thưởng, ngưá»i thì há»i chuyện, ngưá»i thì tá»± giá»›i thiệu mình.
Anh chà ng cao nhồng nói:
- Tôi là Diệp Minh!
Chà ng áo đỠnói:
- Tôi là Thẩm Chà Văn!
Chà ng áo dà i xám nói:
- Tôi là Lục Tú Sơn!
Tá» Mặc chen và o, nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Khoan đã khoan đã, các cáºu như thế nà y là m sao cô ấy phân biệt cho được? Ãể tôi giá»›i thiệu đà ng hoà ng vá»›i cô ấy thì tốt hÆ¡n!...
Chà ng quay sang Tiên Tiên, chỉ và o từng ngưá»i nói:
- ... Tôi là Uông Tá» Mặc, cô gái ngồi trước song cá»a đó là em gái cá»§a tôi tên Uông Tá» Tuyá»n, há»a há»™i cá»§a chúng tôi gồm có sáu nam má»™t nữ, trong sáu ngưá»i nam, ngoà i tôi và Nhược Hồng ra, còn lại bốn ngưá»i, chúng tôi gá»i há» là "nhất kỳ tam quái". Nhất kỳ là chỉ Chung Thư Kỳ, tại vì trong cái tên cá»§a cáºu ấy có chữ "Kỳ" trong đó. Tam quái là Diệp Minh, Thẩm Chà Văn và Lục Tú SÆ¡n. Tháºt sá»± bá»n há» không há» "quái" chút nà o, chỉ tại vì muốn tương ứng vá»›i nhất kỳ, nên đặt ra cho há» là tam quái. Trong nhất kỳ tam quái đó, Chung Thư Kỳ là ngưá»i trá»ng nguyên tắc nhất, có cá tÃnh mạnh mẽ nhất, cô xem, anh ta không há» bị xúc động vì nhan sắc cá»§a cô, mà vẫn còn ở đó miệt mà i há»a kia! Còn như Mai Nhược Hồng, trong há»a há»™i cá»§a chúng tôi, cáºu ấy được kể là có thiên tà i nhất, cô đã quen vá»›i cáºu ấy rồi, không cần phải giá»›i thiệu nữa. Há»a há»™i nà y cá»§a chúng tôi, dương thịnh âm suy, má»i ngưá»i vẽ Tá» Tuyá»n, vẽ đến chán chê rồi! Rất hoan nghinh cô gia nháºp và o, trở thà nh ngưá»i nữ thứ hai trong há»a há»™i cá»§a chúng tôi!
Tá» Tuyá»n ngồi nÆ¡i đó, sợ tấm lụa sẽ rá»›t xuống đất, không dám di động. Thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u vây lấy Tiên Tiên, nà ng khẽ mỉm miệng cưá»i, nhặt lấy cây bút than Ä‘ang nằm bên cạnh mình, thảy vá» phÃa Tá» Mặc, cây bút than bay vèo tá»›i, trúng ngay và o sóng mÅ©i cá»§a Tá» Mặc.
- Anh gì mà kỳ váºy, thấy gái đẹp trước mắt, đã quên Ä‘i tình thá»§ túc!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i à o lên.
Mai Nhược Hồng lại hứng chà xen và o:
- Má»i ngưá»i xem có phải Ãá»— Tiên Tiên có nét đẹp rất Ãông Phương? Rất Trung Quốc? Vừa cổ Ä‘iển, vừa nhu nhã, phối hợp vá»›i lâu đà i, đình các trong Yên VÅ© Lầu cá»§a chúng ta, sẽ là má»™t bức há»a "mỹ nữ đồ" đầy thi vị, các vị thÃch há»a nhân váºt phen nà y có phúc đấy nhé!
Tá» Tuyá»n lại mỉm miệng cưá»i, cất cao giá»ng phản đối:
- ÃÆ°á»£c rồi, được rồi, Ãá»— Tiên Tiên đăng đà n, Uông Tá» Tuyá»n thoái vị! Bây giá», đã có nét "đẹp" Ãông Phương, Trung Quốc đến đây, thì cái "xấu" không Ãông không Tây cá»§a em đà nh phải lùi lại phÃa sau sân khấu phải không?
Ngưá»i được gá»i là nhất kỳ Chung Thư Kỳ bây giá» má»›i mở miệng nói, tuy nhiên ánh mắt từ đầu chà cuối chỉ dừng lại trên ngưá»i Tá» Tuyá»n:
- Tá» Tuyá»n "ghen" rồi đấy!
Mai Nhược Hồng kêu tháºt lá»›n tiếng:
- Thì phải để cho cô ấy "ghen" má»›i được! Ngà y thưá»ng chỉ có má»™t mình cô ấy là gái, trở thà nh áp trại phu nhân cá»§a há»a há»™i, gần như được chúng ta chìu chuá»™ng đến độ không còn trá»i còn đất gì nữa!
Tá» Tuyá»n nói từng chữ:
- Mai Nhược Hồng, anh có lương tâm không?
Mai Nhược Hồng trả lá»i má»™t cách trÆ¡n tru:
- Tâm nà o tôi cũng có! Hồng tâm, khổ tâm, an tâm, ái tâm... chỉ thiếu có mỗi một cái lương tâm!
Tất cả má»i ngưá»i trong phòng lại cưá»i à o lên, Tá» Tuyá»n cÅ©ng cưá»i. Cong ngưá»i xuống, nà ng cưá»i như nắc nẻ, cưá»i tháºt vui, tay nà ng vịn và o phÃa trên ngá»±c, sợ rằng tấm lụa má»ng nhẹ đó sẽ rá»›t xuống. Tiên Tiên nhìn hết ngưá»i nà y, lại nhìn sang ngưá»i khác, nà ng chưa bao giá» tiếp xúc vá»›i những ngưá»i như thế, phóng khoáng buông thả, không câu không thúc. Nà ng như bị nhiá»…m lây cái không khà hoan lạc ở đây, đối vá»›i cô "áp trại phu nhân" Uông Tá» Tuyá»n, bất giác nảy sinh ra má»™t thứ tình cảm ngưỡng má»™ đặc biệt. Nà ng sinh hoạt ở giữa đám đà n ông như thế nà y, đúng là má»™t Ä‘iểm son giữa đám cá» lá xanh rì, có được sá»± "hâm má»™" cá»§a bao nhiêu "há»a sÄ©" như thế nà y, tháºt là hạnh phúc lắm thay!
Hình như sự "ngưỡng mộ" của Tiên Tiên đến hơi quá sớm.
Tiếng cưá»i cá»§a má»i ngưá»i chưa kịp chấm dứt, đột nhiên, phÃa ngoà i vưá»n đã truyá»n và o má»™t loạt tiếng kêu dáºy trá»i dáºy đất. Ông quản gia già há» Lục cá»§a nhà há» Uông Ä‘ang la lên tháºt to:
- Dượng Ba! Dượng không là m được như váºy à ! Dượng không được Ä‘em ngưá»i khác và o đây để phá rối chứ... dượng Ba! Dượng là m gì váºy? Là m gì váºy...
Tiếng cưá»i trong phòng chỉ thoáng chốc đã mất hết cả. Sắc mặt cá»§a Tá» Mặc hÆ¡i sá»±ng lại, chà ng đưa mắt sang nhìn Tá» Tuyá»n má»™t cái tháºt nhanh:
- Cái tên Cốc Ngá»c Nông nà y tháºt là như oan hồn vất vưởng Ä‘eo theo không tan không biến, không để cho chúng ta sống yên gì hết!
Nói chưa dứt lá»i, má»™t ngưá»i thanh niên trẻ tuổi mà y ráºm mắt to, đã dẫn bốn ngưá»i cảnh sát, à o và o phòng má»™t lượt. Ngưá»i thanh niên đó xông thẳng đến trước mặt Tá» Tuyá»n, đôi mắt gần như tóe lá»a. Anh ta chỉ và o những ngưá»i đà n ông trong phòng, nghiến răng nghiến lợi la ầm lên:
- ChÃnh chúng nó! Chúng nó dụ dá»— vợ tôi, đến đây để là m cái chuyện phá hoại thuần phong mỹ tục, không biết liêm sÄ© như thế nà y đây!
Tiên Tiên ngạc nhiên thụt lùi lại phÃa sau, vá»™i và ng kéo Tiểu Huy đến phÃa trước mình. Nà ng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thì ra, Tá» Tuyá»n đã có chồng rồi!
Tá» Tuyá»n đã nhảy xuống ghế, nà ng dùng tấm lụa trắng quấn tháºt chặt quanh ngưá»i, kêu lên tháºt giáºn dữ:
- Cốc Ngá»c Nông! Anh là m như vầy là như thế nà o?
Tên Cốc Ngá»c Nông đó gầm trở lại:
- Tôi muốn há»i cô là như thế nà o đây chứ? Ban ngà y ban mặt như vầy, cô lại như thế nà y trước má»™t đám đà n ông con trai, cô có còn nhá»› mình là má»™t ngưá»i đã có chồng rồi không?
Gương mặt Tá» Tuyá»n đỠbừng lên, nà ng vừa tức, vừa cuống, vừa Ä‘au khổ tiếp lá»i:
- Tôi đã ly dị vá»›i anh từ lâu rồi! TÃnh tình chúng ta không hợp nhau, quan niệm không giống nhau, không có cách chi sống chung vá»›i nhau được, tôi đã dá»n trở vá» Yên VÅ© Lầu, tách rá»i anh rồi, tại sao anh vẫn không chịu để yên cho tôi?
Cốc Ngá»c Nông la ầm lên, đưa tay ra kéo Tá» Tuyá»n:
- Cái gì gá»i là ly dị? Cái gì gá»i là tách rá»i? Tôi nghe mà không hiểu gì hết! Tốt nhất là cô nên mặc quần áo và o, theo tôi vá» nhà , để tránh chuyện khó coi cho tất cả má»i ngưá»i!
- Anh là m ầm Ä© lên như thế, xông và o Yên VÅ© Lầu là m loạn lên như váºy, váºy mà anh vẫn còn mặt mÅ©i để mà nói đến chuyện khó coi hay không khó coi à !
Tá» Tuyá»n tức giáºn đến độ run rẩy cả ngưá»i, nà ng vừa nói, vừa xông và o phÃa sau bức bình phong, mặc y phục và o.
Tá» Mặc vá»™i và ng xông lên phÃa trước má»™t bước, kéo lấy Cốc Ngá»c Nông, đẩy hắn ra phÃa ngoà i cá»a:
- Ngá»c Nông, đây là chá»— cá»§a tôi, không có sá»± chấp thuáºn cá»§a tôi, tốt nhất là cáºu đừng nên kiếm chuyện như váºy, hãy mau mau dẫn mấy ngưá»i bạn cảnh sát cá»§a cáºu Ä‘i Ä‘i!
Cốc Ngá»c Nông đưa tay đẩy ngay Tá» Mặc ra:
- ChÃnh tại vì có má»™t ngưá»i anh như anh ở đây dẫn đầu, cho nên Tá» Tuyá»n má»›i phóng túng như thế! Nà ng má»›i dám bá» nhà ra Ä‘i, đến đây để chung chạ vá»›i đám đà n ông loạn xạ như thế nà y!
- Câm cái miệng bẩn của ngươi lại!
Má»™t tiếng gầm tháºt to vang lên, Tiên Tiên nhìn sang, đó là anh chà ng "nhất kỳ", anh ta xông lên trên, nắm ngay lấy cổ áo cá»§a Cốc Ngá»c Nông:
- Ngươi nhìn kỹ lại xem, nếu như chúng ta là những ngưá»i đà n ông loạn xạ, thì nhà ngươi được xếp và o hạng nà o? Nhà ngươi không biết nghệ thuáºt thì thôi cÅ©ng chẳng nói là m gì, đối vá»›i Tá» Tuyá»n, Ãt nhất nhà ngươi cÅ©ng phải có chút tôn trá»ng tối thiểu chứ, ngươi dẫn cảnh sát đến như thế, tháºt là không có phong độ chút nà o!
- Ta không có phong độ thì không có phong độ, tại vì nà ng là vợ cá»§a ta, đợi đến khi mi cưới vợ rồi, hãy để cho má»i ngưá»i nhìn ngắm!
- Nếu như Tá» Tuyá»n là vợ cá»§a ta, ta rất vui mà để cho má»i ngưá»i há»a nà ng!
- Rất tiếc nà ng không phải là vợ của ngươi!
Hai ngưá»i đà n ông, mặt đối mặt, mÅ©i đụng mÅ©i, đôi mắt trừng đôi mắt, mạnh ai nấy gầm nấy la. Tá» Mặc lại đưa tay ra đẩy Cốc Ngá»c Nông, Nhược Hồng cÅ©ng nhảy và o vòng chiến, chà ng la toáng lên:
- Ãi Ä‘i Ä‘i! Tá» Tuyá»n là má»™t thà nh viên trong há»a há»™i cá»§a chúng tôi, nà ng tham gia và o sinh hoạt há»™i há»a, không liên quan gì đến sinh hoạt gia đình cá»§a ngươi, nhà ngươi không thể đến há»a há»™i cá»§a chúng tôi, để dở trò hiếp đáp thà nh viên cá»§a chúng tôi!
Thẩm Chà Văn kêu lên:
- Ãúng!
Diệp Minh cũng kêu lên:
- Ãúng!
Trong nhất thá»i, má»i ngưá»i Ä‘á»u công phẫn. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u xông lên phÃa trước, muốn đẩy Cốc Ngá»c Nông ra ngoà i. Cốc Ngá»c Nông buông tiếng la lên tháºt lá»›n:
- Nhanh lên! Bắt chúng nó lại hết Ä‘i! Ãem vợ tôi Ä‘i vá» ...
Cốc Ngá»c Nông má»™t mặt kêu lên, má»™t mặt cung tay đưa ra má»™t quyá»n nhanh như chá»›p, "bình" má»™t cái, đánh trúng ngay dưới cằm cá»§a Mai Nhược Hồng. Mai Nhược Hồng không há» phòng bị, nguyên cả ngưá»i chà ng té văng ra phÃa sau, kéo nhà o theo má»™t giá vẽ gần đó, há»™p mà u, viết, cá» văng ra đầy đất. Và như thế, "nhất kỳ tam quái" tá» ra vô cùng kÃch động, ngưá»i nà o cÅ©ng cung tay thá»§ thế, dứ dứ cú đấm, vừa gầm vừa la, muốn rượt theo đánh Cốc Ngá»c Nông, trong phòng náo loạn hẳn lên. Tá» Tuyá»n mặc xong quần áo, từ phÃa sau bình phong Ä‘i ra, nhìn thấy tình hình như thế, nà ng tức đến độ dáºm chân la toáng lên:
- Ngá»c Nông! Anh Ä‘iên rồi phải không? Anh là m như thế, cả Ä‘á»i tôi cÅ©ng không thèm nói đến anh nữa...
Tá» Tuyá»n chưa kịp nói hết câu, hai ngưá»i cảnh sát đã bước nhanh tá»›i bên nà ng, má»™t trái má»™t phải, nắm ngay lấy cánh tay nà ng, kéo nà ng Ä‘i vá» phÃa trước cá»a.
Tá» Tuyá»n kêu rú lên:
- Cứu tôi vá»›i! Anh! Cứu em vá»›i! Thư Kỳ! Cứu em vá»›i! Nhược Hồng! Cứu em vá»›i... má»i ngưá»i cứu tôi vá»›i...
Trong thoáng chốc, há»a thất rối loạn đến không thể nà o nói ná»—i. Chung Thư Kỳ và Mai Nhược Hồng, Ä‘á»u cùng nhau chạy rượt theo hai ngưá»i cảnh sát. Tá» Mặc không nhịn nổi nữa, chà ng cùng Cốc Ngá»c Nông bắt đầu quần đánh nhau, hai ngưá»i từ trong phòng đánh ra tá»›i phÃa ngoà i phòng. Tam quái: Diệp Minh, Thẩm Chà Văn, Lục Tú SÆ¡n, đâu thể nà o để cho Tá» Mặc chịu thiệt thòi, bá»n há» Ä‘á»u rượt theo đánh Cốc Ngá»c Nông, ngưá»i thì tung quyá»n ra đánh, ngưá»i thì dÆ¡ chân ra đá, náo loạn hẳn lên. Hai ngưá»i cảnh sát kia nhìn thấy cảnh tượng như thế, bèn nhà o tá»›i bắt tam quái. Ai ngá», Lục Tú SÆ¡n cÅ©ng có chút đỉnh công phu vá» quyá»n cước, anh ta gầm lên má»™t tiếng lá»›n, nhảy dá»±ng ngưá»i lên, quÆ¡ tay đấm chân Ä‘áºp lá»™n vá»›i hai ngưá»i cảnh sát.
Tiểu Huy có bao giỠđược thấy mà n đấm đá ngoạn mục đến như thế? Thằng bé cũng chạy theo ra đến bên ngoà i, nó nhảy cỡn lên hứng chà la à o ạt:
- Ãánh hay lắm! Ãấm vá» phÃa bên trái! Ãấm thêm má»™t cái qua bên phải! Ãánh cho tÆ¡i bá»i hoa lá hết Ä‘i! Hay quá! Tháºt là hay quá xá!
Tiên Tiên vá»™i và ng kéo Tiểu Huy tránh ra chá»— khác, nà ng không biết nên là m thế nà o cho phải. Không bao giá» nà ng nghÄ© rằng chuyến viếng thăm Yên VÅ© Lầu lần đầu tiên cá»§a mình, lại được mục kÃch má»™t cảnh tượng ngoạn mục đến như thế.
Trong khu vưá»n, bốn ngưá»i cảnh sát cá»™ng vá»›i Ngá»c Nông, cùng bá»n Tá» Mặc, Mai Nhược Hồng v.v... chia thà nh hai nhóm, đánh đến trá»i long đất lở. Còn Ä‘ang lúc ấu đả loạn xạ đến như thế, đột nhiên có má»™t ngưá»i cảnh sát rút ra cây súng, chỉa lên trá»i bắn má»™t phát.
Tiếng súng nổ ầm tháºt lá»›n nà y, là m cho tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u giáºt mình kinh hoảng, má»i ngưá»i không ai bảo ai Ä‘á»u đồng loạt dừng tay lại, ai nấy nhìn nhau ngÆ¡ ngác.
Ngưá»i cảnh sát nổ súng mở miệng ra mắng vung vÃt:
- Mẹ kiếp! Bá»n văn hóa lưu manh chúng bây! Dương cây cá» nghệ thuáºt là m dáng, để là m chuyện đồi trụy! Rõ rà ng là hà nh động treo đầu dê bán thịt chó! Bây giá» lại còn dám đánh nhau vá»›i cảnh sát, ta bắt tất cả chúng bây vá» trạm cảnh sát! Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u dừng tay lại cho ta! Nếu không, ta sẽ nhắm ngưá»i mà bắn đấy nhé, ai không sợ chết thì hãy thá» xem sao!
Mai Nhược Hồng là ngưá»i không sợ sá»± dá»a nạt, chà ng vẫn cứ má»™t má»±c xông tá»›i, kêu lên:
- Các ngưá»i là cảnh sát, là để bảo vệ nhân dân, không phải để hiếp đáp nhân dân...
Ngưá»i cảnh sát đó láºp tức lên cò, bắn liá»n má»™t phát, viên đạn vù má»™t cái bay ngang đỉnh đầu cá»§a Mai Nhược Hồng. Tim gan cá»§a Tá» Tuyá»n như bể tan ra từng mảnh vụn, nà ng kêu lên thất thanh:
- Nhược Hồng!
Mai Nhược Hồng bị tiếng súng nổ ầm tháºt to là m cho ngẩn ngưá»i ra. Trong nhất thá»i, má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng trở lại, dưới sá»± hăm dá»a cá»§a há»ng súng, không còn má»™t ai dám vá»ng động.
Sau đó, cảnh sát lấy ra mấy cây còng, còng Tá» Mặc, Nhược Hồng cùng bá»n "nhất kỳ tam quái" lại hết cả. Cốc Ngá»c Nông chụp lấy Tá» Tuyá»n, nói vá»›i bá»n cảnh sát:
- Bá»n lưu manh nà y các ông cứ Ä‘em Ä‘i, tôi Ä‘em vợ tôi vá» nhà !
Tá» Tuyá»n ra sức kháng cá»±, vừa đá vừa kêu, dùng hết sức bình sinh ra phản đối:
- Thà rằng tôi đi ngồi tù, thà rằng tôi đi lên đoạn đầu đà i, chứ tôi cũng không theo anh vỠnhà ! Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!
Gương mặt Cốc Ngá»c Nông xanh mét, nhìn trừng trừng và o Tá» Tuyá»n, bị ánh mắt lạnh lùng căm phẩn cá»§a nà ng đánh cho ngã gục. Anh ta đẩy Tá» Tuyá»n má»™t cái tháºt mạnh, cho nà ng ngã chúi vá» phÃa mấy ngưá»i cảnh sát, nói má»™t cách giáºn dữ:
- Cô muốn ngồi tù như váºy, tôi sẽ cho cô vừa ý ngay!...
Hắn nhìn mấy ngưá»i cảnh sát:
- ... Dẫn cô ta vỠbót luôn đi!
Tiên Tiên nhìn thấy tình thế bất lợi, sợ rằng mình sẽ bị há»a lây, nà ng vá»™i và ng kéo Tiểu Huy, lặng lẽ lùi vá» phÃa sau hòn giả sÆ¡n. Nà ng đứng đó, trÆ¡ mắt nhìn bốn ngưá»i cảnh sát, Ä‘em tất cả thà nh viên cá»§a "Túy Mã Há»a Há»™i" tống lên xe bÃt bùng như những tá»™i phạm nặng ná», sau đó chiếc xe gầm gừ kêu thét, xông thẳng vá» phÃa trước chạy Ä‘i mất.
Ãối vá»›i Ãá»— Tiên Tiên mà nói, chuyến Ä‘i "Yên VÅ© Lầu" nà y, so vá»›i sinh hoạt yên lặng thưá»ng nháºt cá»§a nà ng, tháºt là má»™t sá»± gặp gỡ là m cho kinh tâm động phách. Lần đầu tiên quen biết vá»›i má»™t đám đông nghệ thuáºt gia, lần đầu tiên nhìn thấy "nhân thể há»a", lần đầu tiên gặp gỡ má»™t cô gái dám vùng thoát ra khá»i chiếc khóa hôn nhân, lần đầu tiên mục kÃch mà n ấu đả táºp thể, và cÅ©ng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát bắn súng thị uy để bắt ngưá»i... trong vô số "lần đầu tiên" đó, nà ng cÅ©ng "lần đầu tiên" thể nghiệm ra rằng, cái sinh hoạt bình lặng cá»§a má»™t tiểu thư khuê các, sang già u, tháºt là quá nghèo nà n, quá đơn Ä‘iệu, quá không "có má»™t mà u sắc" gì cả!
|

17-10-2008, 10:03 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 3
Các há»™i viên cá»§a Túy Mã Há»™i Há»a, chỉ bị ngồi tù có má»™t ngà y, buổi chiá»u ngà y hôm sau, hỠđược phóng thÃch toà n bá»™. Khi đám anh em "cùng chung hoạn nạn" nà y, cùng Ä‘i vá»›i Tá» Tuyá»n ra ngoà i, ngưá»i đầu tiên mà há» nhìn thấy là Tiên Tiên.
Mai Nhược Hồng vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ nói:
- Tiên Tiên! Cô đang đợi chúng tôi chăng?
- Ãúng váºy!...
Tiên Tiên cưá»i, nụ cưá»i nà ng rạng rỡ như ánh mặt trá»i. Nà ng bắt đầu đếm đầu ngưá»i:
- ... Má»™t, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, không thiếu má»™t ngưá»i nà o hết, phải không?
TỠMặc nhìn Tiên Tiên chăm chú:
- á»’! Thì ra là cô! Thảo nà o... tôi nói mà ? Tại sao há» lại thả chúng ta ra má»™t cách dá»… dà ng như thế? Cô dùng phương pháp gì để thuyết phục ông cảnh sát trưởng ngoan cố và cứng nhắc kia váºy?
Mai Nhược Hồng không tin:
- Tháºt là cô không? Tôi lại cứ nghÄ© là nhỠở bà i diá»…n thuyết hùng hồn cá»§a tôi, là m ông cảnh sát trưởng bị cảm hóa chứ!
Lục Tú SÆ¡n tiếp lá»i:
- Tôi lại ngở là nhỠở "khà thế anh hùng" của Lục đại hiệp tôi, là m cho ông ta bị "chấn động" đấy chứ!
Trong nhất thá»i, anh má»™t câu, tôi má»™t tiếng, má»i ngưá»i cùng sôi nổi bà n luáºn đủ thứ vỠông cảnh sát trưởng kia. Tiên Tiên chỉ mÄ©m cưá»i đứng đó, nhìn má»i ngưá»i. Tá» Tuyá»n Ä‘i qua, nà ng chân thà nh nắm lấy bà n tay cá»§a Tiên Tiên, nói má»™t cách cảm kÃch:
- Nhược Hồng quả tháºt không uổng công dẫn chị vá» Yên VÅ© Lầu, má»›i gặp mặt lần đầu tiên, mà chị đã chịu ra sức giúp đỡ như váºy, tháºt là quý hóa lắm!
Má»i ngưá»i cùng há»i:
- Sao mà cô lại là m được chuyện nà y váºy?
Tiên Tiên vừa cưá»i vừa nói:
- Tháºt sá»±, má»i ngưá»i phải cám Æ¡n Tiểu Huy má»›i đúng! Nó vừa má»›i vá» nhà ấy à , sá»± phấn khởi không biết là m sao mà diá»…n tả nổi, thế là nó vẽ hưu vẽ vượn, thêm mắm thêm muối, Ä‘em những chuyện các anh ra sức chống lại ác bá như thế nà o, kể hết cho cha tôi nghe. Tôi bèn nhân dịp đó, năn nỉ cha tôi gá»i má»™t cú Ä‘iện thoại cho ông cảnh sát trưởng, vì há» là bạn thân vá»›i nhau. Ãúng ra cha tôi không chịu, lại còn lên lá»›p tôi hết má»™t phát. Thế nhưng ông lại chịu không được Tiểu Huy, nên rút cuá»™c cÅ©ng phải đánh Ä‘iện thoại Ä‘i. Khi ông cảnh sát trưởng nháºn được cú Ä‘iện thoại cá»§a cha tôi, ông thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhẹ nhõm, nói rằng: á»’! Mấy ông nghệ thuáºt gia nà y, tháºt là rắc rối quá lắm, mấy ông ấy nói chuyện cÅ©ng nhiá»u, mà kiếm chuyện cÅ©ng hay, toà n là những lý luáºn méo mó, là m cho ông cảm thấy đầu hoa mắt váng lên hết rồi, vả lại, chuyện gia đình riêng tư cá»§a thiên hạ, những ngưá»i bạn dân như ông cÅ©ng khó mà xen và o giải quyết, cách tốt nhất là thả ra hết cho rồi, do đó, má»i ngưá»i bèn được thả ra hết đấy thôi!
Tiên Tiên nói má»™t mạch, má»i ngưá»i má»›i hiểu ra. Thì ra là váºy! Má»i ngưá»i vây lấy Tiên Tiên, cưá»i nói, cám Æ¡n, há»i han... vô cùng náo nhiệt.
Ãnh mắt cá»§a Chung Thư Kỳ, cứ má»™t má»±c chăm chú nhìn Tá» Tuyá»n, lúc nà y, anh chà ng má»›i Ä‘i đến bên cạnh Tá» Tuyá»n, há»i nhá» nà ng má»™t câu:
- Bá»n chúng nhốt em trong má»™t căn phòng khác, có là m gì em không?
Tá» Tuyá»n hÆ¡i ngá»› ngưá»i ra, sau đó bèn ngá»a cổ lên cưá»i tháºt to, nà ng nói bằng má»™t giá»ng khoa trương: - Có chứ! Trước nhất hỠđổ nước và o em! Sau đó lại kẹp móng tay em, lại còn dùng cây kẹp sắt nung lá»a đỠđốt em nữa!
Sắc mặt Chung Thư Kỳ sa sầm xuống, ánh mắt trở nên ảm đạm:
- Anh tháºt sá»± quan tâm đến em! Em đừng có đùa giỡn như váºy, nếu như tụi cảnh sát có ức hiếp gì em, thì cho dù anh có phải hy sinh cái mạng nà y, cÅ©ng nhất định phải là m cho ra lẽ má»›i được!
Tá» Tuyá»n nhìn thấy Chung Thư Kỳ tháºt sá»± quan tâm đến mình như thế, nà ng vô cùng cảm động. Nà ng nói:
- Thư Kỳ, anh an tâm Ä‘i! Bá»n há» nhìn thấy em có nhiá»u "bạn trai" như thế nà y, hỠđã sợ bắt chết, không má»™t ai dám đụng tá»›i em cả!
Diệp Minh đi tới, đẩy Chung Thư Kỳ qua một bên không chút khách sáo:
- Anh nghÄ© là bá»n chúng cÅ©ng không dám! Ai mà dám đụng tá»›i má»™t sợi lông tay cá»§a Tá» Tuyá»n, anh sẽ không tha cho chúng đâu!
Tiên Tiên kinh ngạc nhìn hai ngưá»i đà n ông, công khai tá» lá»™ sá»± ân cần cá»§a mình đối vá»›i Tá» Tuyá»n, từ nhỠđến lá»›n, nà ng chưa há» thấy chuyện như thế bao giá»! Thá» nghÄ© xem, Tá» Tuyá»n lại còn có má»™t ông chồng nữa kia! Ông chồng đó tuy rằng có hÆ¡i độc Ä‘oán má»™t chút, nhưng xem ra vẫn còn yêu nà ng lắm, không chịu buông xuôi! Sao lại có má»™t ngưá»i đà n bà như thế nhỉ?
Nà ng nhìn Tá» Tuyá»n chăm chú: đôi chân mà y cong cong, đôi mắt sáng long lanh, sóng mÅ©i xinh thẳng tắp, đôi môi nho nhá», thân hình cân đối, đôi chân thon dà i... trá»i ạ! Nà ng tháºt là đẹp!
Tá» Tuyá»n đưa tay ra đẩy đẩy nà ng, nhoẽn miệng cưá»i xinh xắn:
- Thôi được rồi! Tiên Tiên! Là m gì mà nhìn tôi dữ váºy, chị tìm gì trên gương mặt cá»§a tôi?
Tiên Tiên hÆ¡i ngá»› ngưá»i ra, gương mặt nà ng đỠbừng lên:
- Tôi... tôi Ä‘ang nghÄ©, chị... chị... tháºt là "khác ngưá»i"!
Thẩm Chà Văn láºp tức kêu lên:
- Ãâu phải chỉ má»™t mình Tá» Tuyá»n "khác ngưá»i" không đâu! Mà tất cả chúng ta má»—i ngưá»i Ä‘á»u "khác ngưá»i" cả!
Lục Tú SÆ¡n cưá»i nói:
- Tháºt là không biết khiêm nhượng chút nà o cả!
Mai Nhược Hồng xen và o tháºt hà o sảng:
- Ai mà thèm khiêm nhượng? Khiêm nhượng là cái gì? Khiêm là nhún, nhượng là nhưá»ng, hai chữ nà y cá»™ng lại, đã hại bá»n sÄ© phu chúng ta, để cho thiên hạ đè đầu đè cổ bao nhiêu năm nay...
Má»i ngưá»i ùn ùn phụ há»a, khà thế rợp trá»i:
- Ãúng! Ãúng! Ãúng!
TỠMặc đưa tay ra, là m dấu chặn lại:
- Thôi đừng la nữa! Ãừng la nữa! Các cáºu còn ở đó la lối rùm trá»i như thế, cái ông cảnh sát trưởng kia lại chụp cho chúng ta cái mÅ© "phá rối trị an" lên đầu nữa bây giá»! Tôi xem, má»i ngưá»i nếu như có hứng như thế, thì trở vá» Yên VÅ© Lầu váºy! Ãể ăn mừng má»i ngưá»i được phóng thÃch hôm nay, và cÅ©ng để hoan nghinh Tiên Tiên gia nháºp và o há»™i cá»§a chúng ta, hôm nay chúng ta phải ăn má»™t bữa cho thá»a thÃch, không say không vá», được không?
Má»i ngưá»i hoan hô ầm Ä©, còn to hÆ¡n lúc nãy:
- ÃÆ°á»£c quá Ä‘i chứ! ÃÆ°á»£c quá! ÃÆ°á»£c quá! Chúc mừng sống lại, không say không vá»!
***
Thế là , Tiên Tiên Ä‘i theo má»i ngưá»i, lại trở vá» Yên VÅ© Lầu.
Hôm đó, má»i ngưá»i ai cÅ©ng Ä‘á»u rất vui vẻ. Trên chiếc sân nhá» bên cạnh hồ, bá»n hỠđốt lá»a lên, má»i ngưá»i ngồi quây quần bên đống lá»a, ăn thịt nướng, uống rượu, nói chuyện phiếm. Má»i ngưá»i Ä‘á»u tá» ra hứng khởi, má»i ngưá»i Ä‘á»u hi hi ha ha. Cái bóng âm u cá»§a Cốc Ngá»c Nông, đã bị bá» lại sau lưng, quên Ä‘i mất biệt. Bóng tối đã bao trùm vạn váºt, ánh lá»a là m hồng gương mặt cá»§a má»i ngưá»i, ánh trăng chiếu sáng nụ cưá»i cá»§a má»i ngưá»i. Tiên Tiên chưa từng tham dá»± má»™t buổi tiệc "tưng bừng" như thế nà y bao giá», nà ng uống hết má»™t chút rượu, đã cảm thấy say túy lúy. Không biết tại sao, nà ng cứ cưá»i mãi, cưá»i không ngừng. Tá» Tuyá»n uống rất khá»e, rượu đưa tá»›i là cạn ly ngay, nà ng cụng ly cÅ©ng như đám đà n ông, hà o khà ngất trá»i. Sau khi đã uống liên tiếp nhiá»u ly, nà ng kêu lên:
- Lấy cây trúc ra! Em muốn nhảy điệu múa trúc.
Thẩm Chà Văn và Lục Tú SÆ¡n lấy ra bốn cây trúc dà i, nhất kỳ tam quái bèn ngồi nhịp trúc trên chiếc sân nhỠđó, Tá» Tuyá»n cởi già y ra, để chân trần nhảy và o, đôi gót chân trắng hồng nho nhá» cá»§a nà ng, nhảy tá»›i nhảy lui giữa những cây trúc đưa lên đưa xuống nhịp nhà ng, trông tháºt đẹp mắt. Tiên Tiên gần như ngẩn ngÆ¡ trước cảnh tượng như thế. Má»i ngưá»i cất cao giá»ng ngân nga bà i từ cá»§a Tô Ãông Pha:
- Minh nguyệt ká»· thì hữu? Bả tá»u vấn thanh thiên, bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên? Ngã dục thừa phong quy khứ, duy khá»§ng quỳnh lầu ngá»c vÅ©, cao xứ bất thắng hà n...
Tạm dịch:
- Bao giá» trăng sáng tá»? Ãem rượu há»i trá»i xanh, không biết trên cung đình, đêm nay là bao năm? Tôi muốn theo gió trở vá», chỉ e lầu và ng gác ngá»c, nÆ¡i cao lạnh vô cùng...
Má»i ngưá»i dùng nhịp tháºt cháºm Ä‘á»c má»™t lần, sau đó lại dùng nhịp nhanh Ä‘á»c thêm má»™t lần, tốc độ cá»§a những cây trúc phối hợp vá»›i nhịp đếm, từ cháºm sang nhanh. Má»i ngưá»i cà ng Ä‘á»c cà ng to tiếng, cà ng Ä‘á»c cà ng nhanh, Tá» Tuyá»n cÅ©ng cà ng nhảy cà ng nhanh...
Tiên Tiên ngồi nhìn, trong lòng rúng động, nà ng nhảy lên nói:
- Tôi cũng muốn nhảy!
Tá» Tuyá»n reo lên:
- Và o đây, và o đây! Chỉ cần nắm lấy nhịp đếm, là sẽ nhảy được thôi, không khó đâu!
Tiên Tiên cÅ©ng bắt đầu nhảy, má»i ngưá»i Ä‘á»c nhịp cháºm lại, Tiên Tiên há»c rất nhanh, chỉ má»™t chốc là thuá»™c ngay. Hai cô gái nhảy tháºt lả lướt, chiếc váy đầm tung bay, trông tháºt đẹp mắt. Mấy cây trúc nhịp từng nhịp tháºt Ä‘á»u, má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘á»c má»™t cách say sưa:
- Chuyển châu các, đệ á»· há»™, chiêu vô miên, bất ứng hữu háºn, hà sá»± trưá»ng hướng biệt thì viên...
Tạm dịch:
- Sang gác ngá»c, đến lầu mÆ¡, không sao ngá»§ được canh dà i, đừng nên nuối tiếc xa vá»i ngà y xanh...
Tiếng Ä‘á»c cà ng lúc cà ng nhanh, cà ng lúc cà ng to, hai ngưá»i con gái giống như bướm vá»n hoa, quay tÃt giữa những cây trúc nhịp nhà ng, cả hai cô Ä‘á»u mệt nhoà i, hÆ¡i thở hà o hển, lâu lâu lại phát ra tiếng kêu rú lên kinh hoà ng vì muốn té, là m cho bá»n đà n ông cà ng thêm phấn khởi, cuối cùng, ngay cả tốc độ Ä‘á»c bà i thÆ¡ cÅ©ng nhanh đến độ không còn dấu chấm phẩy gì nữa:
- Nhân hữu bi hoan ly hợp nguyệt hữu âm tÄ©nh viên khuyết thá» sá»± cổ nan toà n đản nguyện nhân trưá»ng cá»u a...
Tạm dịch:
- Ngưá»i có vui buồn tan hợp, trăng có sáng tối khuyết tròn, Ä‘iá»u nà y vốn khó vẹn toà n, mong sao ngưá»i mãi muôn Ä‘á»i...
Má»i ngưá»i kêu lên kinh hoảng, thì ra bà n chân cá»§a Tiên Tiên rút cuá»™c cÅ©ng đã vướng phải mấy cây trúc, nguyên cả ngưá»i đứng không vững, ngã bổ nhà o xuống. Mai Nhược Hồng và Tá» Mặc cùng nhà o lên phÃa trước đỡ lấy nà ng, Tiên Tiên ngã nhà o và o lòng cá»§a Mai Nhược Hồng. Tá» Mặc chụp và o khoảng không.
Tiên Tiên ngước mắt lên nhìn, ánh mắt nà ng chạm ngay phải ánh mắt cá»§a Mai Nhược Hồng. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u cùng chấn động, chỉ trong cái khoảnh khắc nhanh như Ä‘iện xẹt đó, hai ngưá»i đã từ trong ánh mắt cá»§a nhau, Ä‘á»c được má»™t thứ tình cảm nà o đó là m cho há» cùng bà ng hoà ng, rung động. Và như thế cả hai Ä‘á»u có má»™t khoảnh khắc sá»ng sá» và quên Ä‘i ngoại cảnh, há» Ä‘á»u cùng nhìn trừng trừng và o đối phương, quên Ä‘i chung quanh mình còn có bao nhiêu đôi mắt nhìn chăm chú. Má»i ngưá»i bắt đầu ùn ùn hoan hô, reo hò, cố ý kéo dà i giá»ng ngâm nga, cùng nhau kêu ầm Ä©:
- Thiên... lý... cá»™ng... thuyá»n... quyên...
Tạm dịch:
- Dù xa xôi vẫn cùng nhìn ánh trăng.
Tiên Tiên e thẹn đỠá»ng cả mặt, vá»™i và ng vùng dáºy khá»i vòng tay cá»§a Nhược Hồng. Má»i ngưá»i vừa kêu, vừa la, vừa vá»— tay, không khà gần như cuồng nhiệt hẳn lên. Tá» Tuyá»n nhìn nà ng cưá»i nắc nẻ, lại quay sang nhìn Mai Nhược Hồng cưá»i nắc nẻ, cưá»i mãi không ngừng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u say cả rồi.
Sau đó, má»i ngưá»i quây quần bên ánh lá»a, chÆ¡i "Phi Hoa Lệnh", chÆ¡i "Tiếp Thà nh Ngữ" v.v... chÆ¡i mãi đến đêm cà ng lúc cà ng sâu. Tiên Tiên tháºt sá»± vui vô cùng, nà ng quên cả thá»i gian, quên luôn gia giáo, quên luôn cả cha mẹ, cả ngưá»i nà ng Ä‘á»u đắm chìm và o ná»—i vui cuồng nhiệt mà suốt cả cuá»™c Ä‘á»i chưa bao giá» trải qua.
Ãêm đó, má»i ngưá»i chÆ¡i rất nhiá»u trò chÆ¡i, Tiên Tiên không còn nhá»› gì nhiá»u. Nà ng chỉ nhá»›, cuối cùng, không biết vì sao Nhược Hồng và Tá» Mặc cùng nhau thách đố, cả hai cùng thi nói câu thà nh ngữ có bốn chữ, mà chữ thứ nhất phải là chữ "đông", chữ thứ ba phải là chữ "tây". Nếu nói không ra thì sẽ bị phạt rượu. Thế là hÆ¡n má»™t chục câu thà nh ngữ có hai chữ "đông" và "tây" trong đó Ä‘á»u được hai ngưá»i lôi ra nói hết. Tiên Tiên nghe đến độ gần như bị mê hoặc, chưa bao giá» nà ng biết rằng có quá nhiá»u đông đông tây tây như thế. Cái đầu nà ng quay qua quay lại mòng mòng theo Nhược Hồng và Tá» Mặc, má»™t lúc lại nhìn sang nhược Hồng, má»™t lúc lại nhìn sang Tá» Mặc.
Tiếp đến cuối cùng, cả hai Ä‘á»u gần hết chữ, má»i ngưá»i la ầm lên, bắt há» phải uống rượu liên tiếp, hai ngưá»i má»™t mặt tiếp tục uống, má»™t mặt vẫn tiếp tục "chiến đấu":
TỠMặc nói:
- Ãông tránh Tây trốn!
Nhược Hồng nói:
- Ãông là m Tây nói!
TỠMặc nói:
- Ãông nghe Tây ngá»i!
Nhược Hồng nói:
- Ãông sang Tây tiến!
TỠMặc nói:
- Ãông vặn Tây vẹo!
Nhược Hồng nói:
- Ãông nhìn Tây nhìn!
TỠMặc kêu to lên:
- Không được không được! Câu nà y không phải là thà nh ngữ, phạt rượu!
Tá» Tuyá»n kêu lên:
- ÃÆ°á»£c! ÃÆ°á»£c! ÃÆ°á»£c!
Tiên Tiên cũng kêu theo:
- ÃÆ°á»£c! ÃÆ°á»£c! ÃÆ°á»£c!
TỠMặc nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Cáºu có thể Ãông nhìn Tây nhìn, thì tôi cÅ©ng có thể Ãông Ä‘i Tây Ä‘i!
Nhược Hồng cưá»i tháºt to:
- Cáºu có thể Ãông Ä‘i Tây Ä‘i, tôi cÅ©ng có thể Ãông chạy Tây chạy!
TỠMặc nói:
- Váºy thì tôi có thể Ãông đánh Tây đánh!
Nhược Hồng nói:
- Như váºy tôi đà nh phải Ãông tránh Tây tránh!
TỠMặc nói:
- Váºy thì tôi phải Ãông rượt Tây đá!
Nhược Hồng cưá»i đến độ thở không ra hÆ¡i:
- Khiếp tháºt! Tôi đà nh phải Ãông trốn Tây trốn!
TỠMặc nói:
- Cáºu Ãông trốn Tây trốn, tôi sẽ Ãông Ä‘uổi Tây rượt!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đã ôm bụng cưá»i bò lăn bò cà ng, ly chén ngổn ngang, cả má»™t sá»± hổn loạn. Tiên Tiên cưá»i đến nước mắt trà o ra, Tá» Tuyá»n cưá»i đến độ ôm bụng thở không ra hÆ¡i.
Nhược Hồng vừa cưá»i vừa nói:
- Cáºu rượt kiểu đó, tôi chỉ còn có cách Ãông bò Tây bò váºy!
Tá» Mặc vừa cưá»i vừa há»i:
- Sao mà cáºu đến nước bò rồi váºy?
- Ãã bị cáºu rượt Ä‘uổi đến độ Ãông té Tây té rồi!
- Tôi vẫn chưa thi thố Ãông quyá»n Tây chưởng ra đấy nhé!
Nhược Hồng cưá»i tháºt to, đưa hai tay lên đầu hà ng:
- Tôi đà nh phải Ãông bái Tây bái cáºu váºy, đừng có Ãông chém Tây giết nữa!
Má»i ngưá»i cưá»i ồ lên từng cháºp, không còn biết được ai thắng ai thua. Hai ngưá»i cÅ©ng chẳng cần má»i ngưá»i biết ai thắng ai thua, há» tá»± mình cầm rượu lên nốc ừng á»±c.
Sau đó, khi trăng đã chìm dần vá» phÃa Tây, lá»a cÅ©ng bắt đầu tà n rụi Ä‘i, má»i ngưá»i bèn quyết định, cùng nhau đưa Tiên Tiên vá» nhà .
Thì ra, nhà há» Uông có nuôi hai con ngá»±a, lại có cả má»™t cá»— xe có mái che theo kiểu xe ngá»±a Tây Phương, thưá»ng ngà y, há» vẫn cùng nhau ngồi trên xe ngá»±a, cùng ra ngoà i Ä‘i chÆ¡i. Bây giá», má»i ngưá»i cùng chen chúc và o trong cá»— xe ngá»±a nà y. Tá» Mặc đánh xe, tiếng vó ngá»±a lóc cóc lóc cóc vang lên, hướng vá» phÃa nhà há» Ãá»—. Má»i ngưá»i lên ngồi trên xe rồi vẫn chưa chịu yên, há» cùng nhau hát má»™t bà i hát có nhịp Ä‘iệu nhanh nhẹn, vui tươi, lá»i cá»§a bà i hát như thế nà y:
- Núi a... núi a.. núi trùng trùng!
Mây a... mây a... mây ngà n ngà n!
Nước a... nước a... nước róc rách!
Liễu a... liễu a... liễu như sương!
Cùng nhau cùng nhau cùng kết đoà n,
Cưá»i vui cưá»i vui cưá»i vang vang!
Ngưá»i Æ¡i ngưá»i Æ¡i ngưá»i say vùi,
Trăng ơi trăng ơi trăng sáng trăng!
Và như thế, má»i ngưá»i mang nét say túy lúy, mang niá»m vui hoan hỉ, trên đưá»ng Ä‘i, cùng nhau cất tiếng ca vang, đưa Tiên Tiên vỠđến táºn cổng nhà . Khi vú Phước từ trong nhà chạy há»™c tốc ra mở cá»a, nhìn thấy má»™t chiếc xe ngá»±a và má»™t đám đà n ông Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng trên đó, bà kinh hoà ng đến độ mất hồn mất vÃa.
Tiên Tiên xuống xe, còn ôm lấy vú Phước, giá»›i thiệu vá»›i má»i ngưá»i:
- Ãây là vú Phước, vú nuôi cá»§a em!
Má»i ngưá»i cùng nhau kêu to lên:
- Chà o vú Phước!
Vú Phước vá»™i và ng, cuống quýt đóng chiếc cổng lại, đóng luôn cả má»™t cá»— xe đầy ngưá»i phÃa ngoà i cánh cổng. Chụp lấy Tiên Tiên lúc đó đã say túy lúy, bà thấp giá»ng nói má»™t cách cuống cuồng:
- Mau mau nhè nhẹ Ä‘i lên lầu cho vú, đừng có là m kinh động đến lão gia và phu nhân! Trá»i ạ! Sao mà uống đến độ say như thế nà y, có còn giống má»™t "tiểu thư" nữa không?
|

17-10-2008, 10:05 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 4
Và như thế Tiên Tiên cùng vá»›i nhóm Túy Mã Há»a Há»™i trở nên thân thiết, nà ng chÃnh thức trở thà nh má»™t phần tá» cá»§a há»a há»™i nà y.
Nhà há» Ãá»— ở Hà ng Châu thuá»™c và o hà ng thế gia vá»ng tá»™c, Ãá»— Thế Toà n tuy rằng không phải là ngưá»i già u nhất Hà ng Châu, nhưng cÅ©ng là má»™t trong những nhân váºt đứng và o hà ng nhất nhì cá»§a xứ nà y. Ông là chá»§ nhân cá»§a "Công ty chuyển váºn Tứ Hải", nói là chuyển váºn, nhưng chá»§ yếu là đi theo dòng Trưá»ng Giang và những nhánh sông phụ. Chỉ có thuyá»n ná»™i địa, chứ không có thuyá»n Ä‘i biển. Công việc cá»§a công ty ông là chuyển váºn hà ng hóa từ tỉnh nà y sang tỉnh khác. Và o thá»i đó, những ngưá»i là m nghá» nà y rất hiếm, mà có thể là m được đến có tiếng có tăm như thế lại cà ng hiếm hÆ¡n. Cái tên Ãá»— Thế Toà n, ở Hà ng Châu là má»™t cái tên rất nổi. Tháºt sá»±, tổng công ty cá»§a Công ty chuyển váºn Tứ Hải ở Thượng Hải, chỉ vì quê quán cá»§a Ãá»— Thế Toà n ở Hà ng Châu, do đó, Hà ng Châu cÅ©ng có má»™t chi nhánh.
Ãá»— Thế Toà n là má»™t ngưá»i rất kỳ lạ, tuy rằng ông là m nghá» buôn bán, thế nhưng tá»± bản thân ông lại có nét cá»§a má»™t thư sinh, từ dáng dấp cho đến tÃnh tình, ông rất yêu thÃch những truyá»n thống cá»§a ná»n văn hóa Trung Quốc. Tất cả những nhân viên trong công ty cá»§a ông, phần lá»›n Ä‘á»u mặc đồ Tây, thế nhưng ông thì vÄ©nh viá»…n chỉ mặc toà n má»™t loại áo dà i, ngay cả gặp mặt khách hà ng bên ngoà i cÅ©ng không thay đổi. Ông bước chân ở giữa ranh giá»›i cá»§a má»™t Trung Quốc cÅ© và Trung Quốc má»›i, khi là m việc tương đối quả quyết, vô cùng sống động, năng lá»±c dồi dà o, chịu ảnh hưởng Tây Phương rất sâu Ä‘áºm. Thế nhưng, trên quan niệm và tư tưởng, ông lại rất bảo thá»§, vẫn là má»™t ngưá»i Trung Hoa không thêm không bá»›t, tháºm chà còn là má»™t ngưá»i Trung Hoa cá»§a thá»i đại cÅ©.
Vì sá»± nghiệp thà nh công, gia đình già u có, bên mình cá»§a ông dÄ© nhiên có hằng hà sa số nô tỳ. Ãiá»u nà y, đã là m cho ông trở nên má»™t ngưá»i chuyên quyá»n, tÃnh tình vô cùng nóng nảy, đối vá»›i ông, cả nhà đá»u phải phục tòng mệnh lệnh đưa ra, không ai được quyá»n cãi lại. Trong công ty, ông là chá»§ nhân, ở nhà , ông là "chá»§ gia đình". Ông chá»§ gia đình nà y tương đối uy quyá»n! Thế nhưng đối vá»›i hai đứa con trai và con gái cá»§a mình, ông lại thương yêu rất má»±c. Và vì rất má»±c thương yêu, nên cÅ©ng có khi ông chìu chuá»™ng quá đáng, mà đã chìu chuá»™ng, thì những "nguyên tắc" cá»§a ông cÅ©ng lá»™n xá»™n theo. Ông là má»™t ngưá»i như thế: ná»a cÅ© ná»a má»›i, ná»a Ãông ná»a Tây, khi thì cứng rắn quá mức, khi thì má»m má»ng quá mức!
Trong khoảng thá»i gian Tiên Tiên bị cuốn hút và o trong sinh hoạt cá»§a Túy Mã Há»a Há»™i, Ãá»— Thế Toà n má»›i vừa cưới ngưá»i vợ thứ ba cá»§a ông - Tố Khanh. Ngưá»i vợ lá»›n cá»§a Ãá»— Thế Toà n là à Liên, vốn là má»™t ngưá»i đà n bà vô cùng hiá»n thục, hiểu biết lá»… nghÄ©a phép tắc, bà chỉ sinh được má»™t mình Tiên Tiên là gái, rồi không sinh được thêm má»™t ngưá»i con nà o nữa. Vì thế, Ãá»— Thế Toà n có đầy đủ lý do, cưới thêm má»™t bà vợ thứ hai - Tâm Như, sinh ra Tiểu Huy. Nà o ngá» Tâm Như không thá», đã chết hai năm vá» trước.
Ông chịu đựng hết hai năm, cuối cùng chịu đựng không nổi nữa, ông lại lấy thêm má»™t cô gái Thượng Hải là Tố Khanh là m ngưá»i vợ thứ ba. Lúc đó, ông má»›i vừa Ä‘em ngưá»i vợ thứ ba nà y vá» Hà ng Châu, cứ Ä‘inh ninh rằng à Liên sẽ tiếp nháºn Tố Khanh như đã tiếp nháºn Tâm Như. Ai ngá», phản ứng cá»§a à Liên lại khác hẳn, bà cứ buồn bá»±c không vui. Tiên Tiên đã mưá»i chÃn tuổi, xót xa cho mẹ, do đó hoà n toà n bà i bác sá»± hiện diện cá»§a Tố Khanh. Cáºu bé Tiểu Huy má»›i chÃn tuổi, cÅ©ng đứng vá» phÃa chị và má lá»›n, ngay cả tiếng "dì Khanh" cÅ©ng gá»i má»™t cách tháºt miá»…n cưỡng. Rồi thêm, Tố Khanh lại là má»™t ngưá»i đà n bà có nhiá»u tham vá»ng, thÃch chiếm Ä‘oạt, thưá»ng hay dá»±a và o sá»± sá»§ng ái cá»§a Ãá»— Thế Toà n mà tá» ra kiêu ngạo, không bao giá» chịu nhưá»ng nhịn. Thế là , trong nhà bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể xảy ra chiến tranh, ba ngưá»i đà n bà , à Liên, Tố Khanh và Tiên Tiên cải nhau chà chóe. Cải đến độ ngưá»i đà n ông rất có quyá»n uy là Ãá»— Thế Toà n cÅ©ng phải đầu hoa mắt váng. Do đó, khi Tiên Tiên thưá»ng hay Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i, khi thì tham dá»± há»a há»™i, lúc lại Ä‘i há»c há»a v.v..., Ãá»— Thế Toà n cứ Ä‘inh ninh rằng con gái mình không chịu nhìn Tố Khanh, muốn tránh khá»i cái "nhà " nà y. Ông "lên lá»›p" nà ng hết mấy câu, rồi cÅ©ng chẳng có thá»i giá» và tâm trà để ý đến nà ng nữa.
Và với tình hình như thế, Tiên Tiên mới được tự do đến Yên Vũ Lầu, dĩ nhiên, nà ng cũng đến cả "Thủy Vân Gian".
***
Lần đầu tiên Tiên Tiên đến "Thá»§y Vân Gian", là do Tá» Tuyá»n dẫn Ä‘i.
Hôm ấy, Tá» Tuyá»n chuẩn bị má»™t giá» thức ăn, Ä‘em mấy thứ đã do chị Lục chuẩn bị sẵn từ nhà bếp như cá nướng, trứng muối, thịt bò xà o, thịt bò khô, má»±c nướng v.v... đủ món đủ loại, sắp sẵn và o má»™t giá», nà ng cùng vá»›i Tiên Tiên, tản bá»™ đến Thá»§y Vân Gian.
Mai Nhược Hồng cá»§a ngà y hôm ấy, Ä‘ang có má»™t "ngà y xui" tháºt Ä‘iển hình.
Buổi sáng sau khi thức dáºy, chà ng má»›i phát giác ra rằng há»§ gạo đã trống trÆ¡n không còn má»™t há»™t, trong nhà ngoà i nước lã ra, hình như tìm không ra má»™t thứ gì có thể là m cho ngưá»i ta đỡ đói. Thôi được, váºy thì vẽ tranh trước cái đã! Vẽ đến buổi trưa, đói quá sức, má»›i sá»±c nhá»› ra rằng mình còn có má»™t con gà mái biết đẻ trứng, mấy hôm nay để dồn lại, hẳn là cÅ©ng có không Ãt trứng, chà ng bèn chạy ra ngoà i vưá»n chá»— chuồng gà thò tay và o tìm, hừ! Không có cái trứng nà o cả! Lại tiếp tục vẽ nữa, má»›i phát giác ra giấy để vẽ không còn má»™t tấm nà o, há»™p mà u cÅ©ng không còn lại bao nhiêu. Chà ng bèn quyết định Ä‘i ra ngoà i tìm biện pháp, chà ng cuá»™n má»™t cuá»™n những bức tranh do chà ng vẽ mấy hôm nay, đến tiệm bán tranh "Mặc Hiên" đã lâu năm ở phÃa thà nh Tây, định dùng tranh để cầm thế, đổi má»™t số giấy vẽ và há»™p mà u, nà o ngá» lại bị thằng bé giúp việc trong tiệm tranh đó mắng cho má»™t tráºn, bảo rằng nếu chưa thanh toán xong nợ cÅ©, thì đừng hòng mượn nợ má»›i! Nó không thèm cả đưa mắt nhìn mấy bức há»a cá»§a chà ng, quả là dân phản nghệ thuáºt quá xá cỡ! Không biết là m sao hÆ¡n, chà ng đà nh phải trở vá» nhà . Trên đưá»ng vá», trong lúc Ä‘ang đạp xe trên con đưá»ng đê nhá», không hiểu tại sao chà ng và má»™t ông nông phu Ä‘i ngược đưá»ng, không ai chịu nhưá»ng ai, thế là hai ngưá»i bắt đầu cải nhau, ông nông phu gánh hai thùng nước đầy, cứ nghêng ngang chen bước trên con đưá»ng đê cháºt hẹp, đẩy chà ng lá»t luôn xuống ruá»™ng, cả ngưá»i bê bết đất bùn. VỠđến Thá»§y Vân Gian, chà ng cắn răng quyết định, Ä‘em con gà mái già ra là m thịt để giải quyết cái bao tá» lép xẹp, nhưng khi đưa tay và o lồng gà định túm lấy nó, thì hỡi Æ¡i, con gà mái già đó đã biến đâu mất biệt, "gà đi lồng trống" mất rồi!
Khi Tiên Tiên và Tá» Tuyá»n cùng nhau kết bè Ä‘i đến đó, Mai Nhược Hồng Ä‘ang bò trên khoảng sân cá» cá»§a khu vưá»n, vạch cá» vạch cây tìm kiếm con gà mái già , miệng chà ng không ngừng kêu lên "cúc cúc cúc, cúc cúc cúc" để gá»i con gà mái già yêu dấu cá»§a mình.
- Cúc cúc cúc! Mi mau mau ra đây! Sao mi lại nở lòng vong ân bội nghĩa như thế, chưa đẻ ra cái trứng nà o đã bỠta mà đi? Cúc cúc cúc...
Tiên Tiên trợn to đôi mắt, nà ng gần như kinh ngạc đến độ nói không nên lá»i. Sau khi đã nhìn thấy lâu đà i đình các cá»§a "Yên VÅ© Lầu", nà ng cứ Ä‘inh ninh rằng "Thá»§y Vân Gian" cÅ©ng là má»™t căn "kiến trúc" cổ Ä‘iển to lá»›n, nà o ngỠđó lại chỉ là má»™t căn "nhà tranh vách lá" như thế nà y! Nà ng chưa kịp nhìn "Thá»§y Vân Gian" má»™t cách tỉ mỉ, ánh mắt đã bị thu hút bởi Mai Nhược Hồng lúc đó vẫn còn Ä‘ang bò trên mặt đất. Nà ng há»i tháºt kinh ngạc:
- Anh bò trên mặt đất là m gì váºy?
Tá» Tuyá»n thì hình như đã quen vá»›i những chuyện "kỳ lạ" như thế, nà ng chỉ ung dung mỉm miệng cưá»i nói:
- Nhược Hồng, em tháºt sá»± phục anh hết sức, anh ở đây có má»™t mình mà cÅ©ng có thể tá»± tìm nguồn vui được, tháºt là hay quá!
Nhược Hồng ngẩng đầu lên nhìn hai ngưá»i, kêu lên như cầu cứu:
- á»’, các cô đến vừa đúng lúc, mau mau phụ anh tìm cúc cúc cúc xem, tá»± dưng nó biến đâu mất tiêu rồi! Váºy mà anh cứ mong rằng nó sẽ đẻ trứng cho anh ăn chứ? Thế nhưng bây giá» nó lại bá» ra Ä‘i không nói má»™t lá»i từ giã!
Tiên Tiên há»i má»™t cách ngây thÆ¡:
- Cúc cúc cúc là con gà do anh nuôi chăng? Nhất định là phải dá»… thương lắm hở? Ãể em tìm giúp anh cho!
Nói xong, nà ng hăng hái nhìn quanh nhìn quất, láºt láºt bên Ãông, vạch vạch bên Tây, ngay cả nắp lu nước cÅ©ng dở lên xem, là m như con gà mái già có thể trốn xuống đáy nước váºy!
Tá» Tuyá»n cố nhịn cưá»i nói:
- Thôi được rồi! Nhược Hồng! Anh đừng nên "đà y Ä‘á»a" Tiên Tiên như thế! Nói cho em nghe, là m sao mà ngưá»i anh lại bê bết đất bùn như thế?
Nhược Hồng đứng dáºy, bắt đầu kể lại:
- Thì xui chứ sao! Trước nhất là tìm không ra cái trứng nà o, sao đó cầm đồ không được! Tiếp theo đó đấy hả, gặp phải má»™t ông nông phu hung hăng, ông ta chen cho anh lá»t ngay xuống ruá»™ng! Trở vá» nhà xem lại, trá»i ạ! Cúc cúc cúc đã "tung cánh gà " bay mất, thế là , anh trở thà nh như thế nà y đây!
Tiên Tiên tháºt sá»± "chưa từng nghe qua", cÅ©ng "chưa từng thấy qua" bao giá», chá»›p chá»›p đôi mắt to tròn và sáng long lanh cá»§a nà ng, Tiên Tiên chỉ chăm chú nhìn Nhược Hồng mà không nói được tiếng nà o. Nhược Hồng nhìn thấy nà ng tá» ra "kinh ngạc" như thế, bèn phá ra cưá»i ha ha tháºt to, nói rằng:
- Tháºt sá»± cÅ©ng chẳng có gì, những chuyện nà y tháºt bình thưá»ng, đối vá»›i anh mà nói thì nó xảy ra cÅ©ng như cÆ¡m bữa ấy mà , lần trước anh lá»t xuống hồ Tây, suýt chút đã chết chìm, lần nà y lá»t xuống ruá»™ng, có thấm và o đâu!
Tá» Tuyá»n nói vá»›i Nhược Hồng;
- Anh mau mau đến bên lu nước rá»a ráy lại cho sạch sẽ chút Ä‘i! CÅ©ng đừng nên tìm con gà già đó là m gì nữa, không biết anh không cho nó ăn đã bao lâu rồi, chắc là nó đã tá»± tìm cách Ä‘i giang hồ rồi!
Nhược Hồng tiếp lá»i má»™t cách mỉa mai:
- Anh xem, chắc là nó chịu không nổi cảnh phòng không chiếc bóng, cho nên đã vân du thiên hạ, đi tìm gà trống mất rồi!
Tá» Tuyá»n phá ra cưá»i tháºt to:
- Như váºy cÅ©ng tốt đấy chứ! Có can đảm Ä‘i tìm sá»± tá»± do luyến ái, nó quả là má»™t con gà mái hiếm có đáng quý! Cần phải ban phát cho nó cái huy chương anh dÅ©ng bá»™i tinh má»›i được!
Tiên Tiên nhìn hai ngưá»i, tháºt là hợp "gu", tháºt là tri ká»·, như là ngưá»i trong gia đình, cái không khà đó là m cho nà ng tháºt cảm động. Bá»n há» vừa nói chuyện vừa Ä‘i, lúc nà y đã vòng đến trước cá»a chÃnh cá»§a Thá»§y Vân Gian. Chiếc chuông gió treo dưới mái hiên nhà đang lay động trong gió, vang lên từng tiếng leng keng thanh thoát như má»™t khúc nhạc vui tai. Nà ng đưa tay chụp lấy tấm bảng cây nhá» phÃa dưới chiếc chuông, lẩm bẩm Ä‘á»c:
- Thủy Vân Gian, cái tên đẹp quá!
Tiên Tiên nói, đưa mắt nhìn bốn bá»; trá»i xanh bát ngát, mây trắng giăng giăng. Mặt nước Tây Hồ trong vắt như gương, Tô Ãá» trải dà i như từng chuá»—i xÃch mắc liá»n và o nhau thẳng tắp. PhÃa xa xa núi xanh ẩn hiện, khói sóng mang mang. Tháºt là ngưá»i trong cảnh vẽ, má»›i có thể lÄ©nh há»™i được sá»± quyến rÅ© cá»§a "Thá»§y Vân Gian".
- Tại sao lại đặt tên chỗ nà y là Thủy Vân Gian? Có ý nghĩa gì đặc biệt chăng?
Nhược Hồng cưá»i tháºt phóng khoáng, chỉ và o nước và trá»i:
- Thá»§y là Tây Hồ, Vân là trá»i cao kia, căn nhà nhá» cá»§a anh ở giữa Tây Hồ và trá»i cao, Mai Nhược Hồng nà y ở giữa nước và mây, cho nên gá»i là "Thá»§y Vân Gian"!
Tiên Tiên bị cái tình cảm phóng khoáng đó, cái phong cảnh đầy thi ý đó, và cái hiện thá»±c tiêu Ä‘iá»u đó là m cho chấn động má»™t cách mạnh mẽ. Mang theo cái tâm tình mê hoặc đó, bá»n há» Ä‘i và o căn nhà nhá», ánh sáng trà n ngáºp má»i nÆ¡i, chiếu lóng lánh khắp cả phòng. Thì ra giữa những khoảng cây là khe hở, ánh sáng xuyên qua những khe hở đó, chiếu thẳng lên giưá»ng, lên bà n, lên giá vẽ, lên tưá»ng... trông tháºt đẹp mắt. Tiên Tiên không thể không nghÄ©, khi trá»i mưa to, những khe hở nà y sẽ như thế nà o?
Ãồ đạc trong phòng vô cùng đơn giản, tất cả chỉ là má»™t căn phòng to, bên cạnh cá»a sổ là bà n há»c kiêm bà n há»a, bên cạnh là má»™t cái giá vẽ to tướng. Dá»±a tưá»ng, là má»™t hà ng kệ sách, trên đó, ngoà i những quyển sách ra, còn có những chai những lá», to to nhá» nhá». Trong những chai những lỠđó, có cái đựng bút vẽ, đựng cá», có cái đựng kéo, đựng thước, tất cả những dụng cụ dùng để vẽ tranh, ngoà i ra còn có má»™t cái lỠđựng trà đã trống không, trong đó cắm má»™t bó hoa lau. Ở má»™t góc nhà có má»™t cái giá» mây hình ống tháºt to, trong đó toà n là những bức há»a đã há»a xong, cuá»™n tròn lại từng cuá»™n. Còn như bảng vẽ, thì chá»— tưá»ng nà o cÅ©ng có, ngay cả trên chiếc giưá»ng cây kia, cÅ©ng chất đầy những bức há»a. Ở má»™t góc quẹo cá»§a căn phòng là nhà bếp, có lò đất, có ấm nước, cùng má»™t số nồi niêu son chảo tháºt đơn giản, dùng để nấu ăn.
Tá» Tuyá»n Ä‘i đến bên bà n há»c, Ä‘em tất cả những thức ăn trong giá» bà y hết lên bà n. Nhược Hồng rá»a mặt mà y tay chân sạch sẽ, Ä‘i đến bên bà n há»c đưa mắt nhìn, láºp tức la to lên quên cả má»i sá»±:
- Tá» Tuyá»n, cô tháºt là tri âm cá»§a anh đấy nhé!
Tá» Tuyá»n cưá»i cưá»i nói:
- Ãúng váºy! Em còn Ä‘ang ở ngoà i mấy dặm là đã nghe cái bụng anh kêu rá»™t rạt rồi! Ãúng ra em đã định đến đây từ ngà y hôm qua kia, thế nhưng Cốc Ngá»c Nông lại đến, cứ nÃu lấy em đòi giảng hòa, hôm trước bị anh ấy là m rùm lên như thế, là m sao còn có thể giảng hòa được nữa chứ? Do đó mà để đến hôm nay má»›i tá»›i... Ê! Nhược Hồng, anh đừng nên tá»± ngược đãi mình như thế nữa được không? Khi em mắc báºn, anh phải chịu khó Ä‘i Yên VÅ© Lầu chứ, được không?
- Anh đã có hết má»™t ná»a ngà y là đóng đô ở Yên VÅ© Lầu rồi mà !...
Nhược Hồng ngồi xuống, cầm đũa lên, chà ng bắt đầu gắp từng món ăn bỠvà o mồm nhai ngấu nghiến:
- Ồ! Ngon quá sức! Các cô cũng nhà o vô ăn đi! Nếu không anh là m một chút là sạch láng đấy, các cô có muốn ăn cũng không còn đâu!
Tiên Tiên vội và ng nói:
- Em đã ăn xong rồi!
Nà ng đưa mắt nhìn Nhược Hồng một cách hiếu kỳ.
Nhược Hồng ăn một cách tưng bừng, phấn khởi;
- á»’! Có thức ăn ngon như thế nà y, không có rượu sao được? Tá» Tuyá»n, rượu đâu? Cô có Ä‘em rượu đến cho anh không?
Anh chà ng nà y lại "được voi đòi tiên" chứ!
Tá» Tuyá»n mỉm cưá»i, nà ng lấy từ trong giá» thức ăn ra má»™t chai rượu Thiệu Hưng nhá», để ngay lên bà n.
Nhược Hồng hoan hô lên má»™t tiếng tháºt to, nhảy dá»±ng ngưá»i lên, nắm lấy hai tay cá»§a Tá» Tuyá»n, quay má»™t vòng trong phòng. Hình như chà ng tiếc sao mình không ôm được Tá» Tuyá»n, đưa lên trên cao.
Buông Tá» Tuyá»n ra, đôi mắt chà ng long lanh ánh sáng vui mừng, nói bằng má»™t giá»ng vừa cảm động vừa nhiệt tình:
- Cái xui xẻo cá»§a cả má»™t buổi sáng, Ä‘á»u được em quét sạch Ä‘i hết rồi! Lúc nà y khi nà y, anh tháºt sá»± muốn ôm hết cả thế giá»›i! Tưởng tượng xem, Mai Nhược Hồng nà y quả tháºt là má»™t ngưá»i rất già u, tháºt sá»± già u đấy nhé!
Tiên Tiên nhìn cái ngưá»i "rất già u" nà y má»™t cách chăm chú, lại nhìn sang Tá» Tuyá»n Ä‘ang cưá»i tháºt tươi, trong lòng vô cùng rúng động. Ãá»™t nhiên nà ng hiểu được rằng, Tá» Tuyá»n ngoà i việc chiếm hữu được tình yêu cá»§a Cốc Ngá»c Nông, Chung Thư Kỳ, Diệp Minh v.v..., nà ng còn có được cả mối tình "tri ngá»™" cá»§a Mai Nhược Hồng nữa. Sá»± thông cảm, sá»± hà i hòa giữa hai ngưá»i nà y, không hiểu tại sao, lại là m cho trái tim tinh tế cá»§a Tiên Tiên, cảm thấy hÆ¡i Ä‘au nhói lên má»™t cách không duyên cá»›.
***
Mấy hôm sau, Tiên Tiên lại đến Thủy Vân Gian thăm Nhược Hồng. Nà ng mang theo một giỠgà mái, có khoảng hơn hai chục con.
Nà ng kêu lên bằng má»™t giá»ng phấn khởi:
- Nhược Hồng! Anh xem! Bao nhiêu con cúc cúc cúc nà y, sẽ không sợ nó chạy đi mất nữa!
Nhược Hồng trợn to đôi mắt:
- Trá»i đất Æ¡i! Ãá»— đại tiểu thư, cô tháºt là ăn to xà i lá»›n dữ Ä‘a! Chẳng lẽ cô không biết rằng, chỉ má»™t con gà mái già mà tôi nuôi còn không nổi, nuôi đến độ nó phải bá» nhà đi giang hồ! Bây giá» cô Ä‘em đến đây nguyên má»™t giá», cô bảo tôi là m sao nuôi đây?
Tiên Tiên hÆ¡i ngẩng ngưá»i ra, bất giác cÅ©ng cưá»i phì lên:
- á»’! Em đâu có nghÄ© đến chuyện đó! Không sao, em sẽ đưa thêm má»™t bao gạo đến đây, như váºy, anh cÅ©ng sẽ có ăn, mà đám gà cÅ©ng sẽ có ăn!
Mai Nhược Hồng khá»±ng ngưá»i lại, sắc mặt chà ng láºp tức ảm đạm hẳn Ä‘i, trong đáy mắt, thoáng hiện má»™t sá»± tổn thương tháºt sâu Ä‘áºm, chà ng nói má»™t cách mỉa mai:
- Cô Ä‘ang là m gì váºy? Vừa Ä‘em gà vừa Ä‘em gạo, cô Ä‘ang phát chẩn há»?
Tiên Tiên không hiểu:
- Phát chẩn? Phát chẩn cái gì?
Chà ng kêu to lên, gương mặt đỠbừng:
- Cô Ä‘ang cứu tế tôi! Ãá»— Tiên Tiên, tôi nói cho cô nghe, Ä‘á»i sống cá»§a tôi là má»™t Ä‘á»i sống tiêu dao tá»± tại, cô đừng nên Ä‘em sá»± bố thà cá»§a đại gia tá»™c há» Ãá»— cá»§a cô ra mà nhục mạ tôi!
Tiên Tiên cuống quýt, nước mắt nà ng láºp tức dâng lên:
- Cái gì là cứu tế? Cái gì là nhục mạ? Sao mà anh lại nói những chữ khó nghe như thế? Em đặc biệt Ä‘i ra tá»›i chợ, mua mấy con gà nà y, rồi lại xách Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng dà i để Ä‘em đến cho anh, đó là hảo ý cá»§a em! Anh không tiếp nháºn thì thôi cÅ©ng chẳng nói là m gì, tại sao lại trở nên giáºn dữ như thế, lại còn cố ý bóp méo ý nghÄ© cá»§a em nữa! Anh... anh tháºt là quá quắt lắm!
Mai Nhược Hồng đứng chết trân tại chá»—, nhìn và o đôi mắt to Ä‘en xinh đẹp Ä‘ang long lanh ngấn lệ cá»§a Tiên Tiên. Trong đôi mắt to đó, chà ng nhìn thấy má»™t thứ tình cảm dịu dà ng mê đắm là m cho cả tâm hồn chà ng Ä‘á»u rúng động. Chà ng bà ng hoà ng, hoảng sợ, thối lui, trốn tránh... Không được! Không được! Tiên Tiên quá hoà n hảo, Tiên Tiên quá xinh đẹp, sẽ là m cho chà ng tá»± ti mặc cảm vô cùng!
Chà ng nói tháºt gấp rút, tháºt mê loạn:
- Cô Ä‘i Ä‘i! Ãem những con gà cá»§a cô Ä‘i luôn! Tôi Mai Nhược Hồng... vô công không nháºn lá»™c!
Chà ng thốt lên câu cuối cùng một cách cay đắng.
Nước mắt cá»§a Tiên Tiên, trong thoáng chốc đã trà o ra như đê vỡ bá», lăn dà i xuống má:
- Anh không công bình! Rõ rà ng là em nhìn thấy Tá» Tuyá»n Ä‘em cÆ¡m Ä‘em rượu cho anh kia mà ! Tại sao Tá» Tuyá»n là m được, mà em không được là m?
- Tá» Tuyá»n... và cô không giống nhau...
- Tại sao lại không giống?
Nà ng tiến đến gần bên chà ng, đôi mắt to Ä‘ong đầy ngấn lệ, phát ra ánh sáng long lanh. Ãôi mắt đó mang theo má»™t lá»±c lượng tháºt to lá»›n, úp chụp lấy chà ng.
Chà ng miá»…n cưỡng nói, bằng má»™t giá»ng rối loạn:
- Tá» Tuyá»n và tôi, là ngưá»i cùng má»™t nước. Cô khác hẳn, cô đến từ má»™t nước khác! Tôi có thể tiếp nháºn ná»™i viện, như không thể tiếp nháºn ngoại viện! Nếu không... nếu không, tôi sẽ là má»™t ngưá»i không có chút lòng tá»± trá»ng nà o cả!
- ÃÆ°á»£c! Em biết rồi!
Tiên Tiên dáºm chân tháºt mạnh, nà ng quay đầu bá» Ä‘i, Ä‘i đến bên lồng gà , nà ng giáºn dữ mở toang chiếc cá»a lồng, Ä‘uổi hai mươi mấy con gà ra ngoà i, bay tán loạn. Nà ng quÆ¡ hai tay vá» phÃa mấy chục con gà , miệng la toáng lên:
- Ãi Ä‘i Ä‘i! Ãi tìm tá»± do Ä‘i! Ãi tìm gà trống Ä‘i! Ãi Ä‘i Ä‘i! Ãi mau Ä‘i mau! Ãi mau Ä‘i mau...
Trong nhất thá»i, nguyên cả má»™t khu vưá»n đầy những gà là gà , tiếng kêu cúc cúc cúc vang lên ầm trá»i, bay qua bay lại, gần như kinh thiên động địa. Nhược Hồng kinh hoà ng quá đỗi, chà ng la lên:
- Cô là m gì váºy?
Tiên Tiên trừng mắt nhìn chà ng, hất cằm lên nói:
- Em Ä‘em tất cả "ngoại viện", Ä‘uổi cổ ra ngoà i hết rồi! Bây giá», anh đã yên tâm an dạ rồi chứ gì! Và cái ngưá»i "ngoại quốc" là em, cÅ©ng rút lui luôn, để khá»i phải "xâm phạm" lãnh thổ cá»§a anh!
Nói xong, nà ng quay đầu bỠđi một nước.
- Tiên Tiên! Tiên Tiên!
Chà ng rượt theo hai bước, rồi dừng lại má»™t cách cứng nhắc. Trong lòng chà ng sôi sục ầm Ä©, Ä‘ang trà o dâng má»™t ngá»n thá»§y triá»u vá»›i từng âm thanh vang dá»™i. Má»™t cô gái như thế, miệng mồm lanh lẹ như thế, chà ng rất thÃch! Chà ng thÃch quá sức Ä‘i chứ!
Không được! Không được! Chà ng lùi lại, lùi mãi đến lúc đụng và o bức tưá»ng cá»§a Thá»§y Vân Gian, chà ng bèn dá»±a và o tưá»ng, cả ngưá»i tuá»™t ngồi xuống đất, dùng hai tay ôm lấy đầu tháºt chặt. Trong táºn cùng ký ức cá»§a chà ng, có má»™t khoảnh trá»i âm u Ä‘ang che phá»§ tất cả. Không được không được! Chà ng có tư cách gì để theo Ä‘uổi nà ng, để yêu thÃch nà ng chứ?
Và như thế, có má»™t thứ cảm giác thất bại tháºt khó giải thÃch, à o ạt đổ tá»›i bao trùm lấy cả ngưá»i chà ng.
|

17-10-2008, 10:06 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 5
Mấy hôm sau, trong má»™t buổi há»p mặt ở Yên VÅ© Lầu, cái cảm giác thất bại đó lại má»™t lần nữa bao phá»§ lấy Nhược Hồng.
Hôm ấy, má»i ngưá»i Ä‘á»u tụ há»p lại ở há»a thất, chỉ có má»™t mình Tiên Tiên không đến. Tá» Mặc Ä‘i ra ngoà i hà nh lang trông ngóng hết năm lần bảy lượt, cuối cùng là m cho má»i ngưá»i Ä‘á»u chú ý. Anh chà ng Uông Tá» Mặc nà y, năm nay đã hai mươi tám tuổi, nhưng vẫn còn đơn thân độc mã. Thưá»ng ngà y, chà ng vẫn thưá»ng nói là chà ng ôm "chá»§ nghÄ©a độc thân", không tin rằng trong nhân gian lại có chuyện "thiên trưá»ng địa cá»u", do đó, chà ng không tin tưởng ở hôn nhân. Kể ra thì cÅ©ng tháºt là "ngá»™", tất cả đà n ông trong Túy Mã Há»a Há»™i nà y Ä‘á»u là những ngưá»i độc thân, Ä‘á»u đã ngoà i hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa má»™t ai láºp gia đình. Nhưng, má»i ngưá»i không giống như Tá» Mặc, há» Ä‘á»u là những ngưá»i "sá»± nghiệp chưa thà nh, công danh chưa toại", Ä‘á»u là những ngưá»i nghèo rách mồng tÆ¡i, lại Ä‘á»u là những ngưá»i từ những tỉnh khác đến Hà ng Châu để há»c há»i, sau đó ở lại Hà ng Châu để thá»±c táºp, quê quán cá»§a há» phân tán ở các nÆ¡i trong nước. Như Mai Nhược Hồng, là ngưá»i tỉnh Tứ Xuyên, Chung Thư Kỳ đến từ VÅ© Hán, Lục Chà Văn và Diệp Minh trong "tam quái" đến từ An Huy, Lục Tú SÆ¡n ở xa nhất, đến từ miá»n Ãông Bắc. Má»i ngưá»i đã không là ngưá»i ở Hà ng Châu, không có má»™t bảo đảm gì cho tương lai, nên không muốn nghÄ© đến chuyện hôn nhân đại sá»±.
Thế nhưng, anh chà ng Uông Tá» Mặc thì lại khác hẳn, vừa có tiá»n vừa có tiếng, lại trẻ tuổi lại đẹp trai, là mục tiêu chú ý cá»§a rất nhiá»u tiểu thư khuê các, thế nhưng anh chà ng lại không hỠđộng lòng, tháºt là má»™t ngưá»i kỳ lạ! Nhưng bây giá» thì sao? Anh chà ng cÅ©ng có lúc "trông mòn con mắt" nữa à !
Lục Tú Sơn nhìn chà ng chăm chú, nói:
- Anh phải khai tháºt cho tôi biết! Anh ra ngẩn và o ngÆ¡ như thế nà y, là đang trông chá» ai thế?
Không ngá» Tá» Mặc lại nói má»™t cách tháºt hà o sảng:
- Khai thì khai! Có sao đâu! Tôi đợi Tiên Tiên chứ đợi ai!
Lục Chà Văn la lên:
- Tháºt là quá sức tưởng tượng! Lòng phà m cá»§a Uông Tá» Mặc đã bị vá»ng động rồi, Ãá»— Tiên Tiên khó thoát ma chưởng!
TỠMặc trừng mắt:
- Cái gì mà "ma chưởng"? Cáºu đừng có nói báºy!
- Tôi nói là "mặc chưởng", váºy mà cÅ©ng báºy nữa sao?
Má»i ngưá»i cưá»i ồ lên. Túy Mã tam quái, ngưá»i nà o cÅ©ng ăn nói lưu loát.
Gương mặt của Lục Chà Văn xụ xuống:
- Không được, không được! Lục đại hiệp tôi không dá»… gì má»›i động lòng vì má»™t cô gái, ông anh lại Ä‘i đứng chắn ngay phÃa trước, tôi còn là m ăn gì được nữa!
Thẩm Chà Văn tiếp lá»i:
- Ãúng là váºy! Tháºt là không công bình chút nà o cả!
Tá» Mặc nhìn má»i ngưá»i, lở cưá»i lở khóc, chà ng đưa tay lên nói:
- ÃÆ°á»£c được được! Má»i ngưá»i nói tháºt ra hết Ä‘i! Trong các cáºu, ai là ngưá»i có cảm tình vá»›i Tiên Tiên, muốn trồng cây si Tiên Tiên, đưa tay lên hết xem sao! Tôi phải biết trước được tình địch mình ở đâu, để có thể nhắm ngay mục tiêu mà trừ khá» Ä‘i hết!
- Tôi!
- Tôi!
- Em!
Ba cánh tay đồng loạt đưa lên, Tá» Mặc đưa mắt nhìn, ngoà i Thẩm Chà Văn và Lục Tú SÆ¡n ra, còn có cánh tay cá»§a Tá» Tuyá»n, Tá» Mặc cưá»i nói:
- Cô cũng tham gia nữa à ! Cô là con gái mà !
- á»’! Cô nà ng Ãá»— Tiên Tiên đó, ngay cả em là con gái mà nhìn thấy còn phải động lòng! Nếu như em là con trai ấy hả, Ãá»— Tiên Tiên nhất định là bị em Ä‘eo dÃnh ngay, các anh Ä‘á»u không đủ Ä‘iểm!
Má»i ngưá»i la ồ lên, tháºt là náo nhiệt.
Tá» Mặc đưa mắt vá» phÃa Nhược Hồng, chà ng nhìn Nhược Hồng chăm chú, ngáºp ngừng há»i:
- Cáºu... không đưa tay lên?
Nhược Hồng hÆ¡i ngẩng ngưá»i ra, suy nghÄ© má»™t lúc tháºt lâu, từ từ đưa tay lên, nhưng vừa đưa lên được má»™t ná»a, chà ng lại bá» ngay xuống má»™t cách thiểu não, nói vá»›i Tá» Mặc rằng:
- Tôi nhưá»ng cho anh váºy!
Ãôi mắt Tá» Mặc nhìn chà ng tháºt chặt, ná»a như tháºt ná»a như giởn, nói rằng:
- Tháºt không? Cô Ãá»— Tiên Tiên nà y, là do cáºu dẫn đến Yên VÅ© Lầu đấy nhé, nếu như cáºu tá»± động bá» Ä‘i quyá»n lợi, thì tôi không khách sáo đâu nhé!
Nhược Hồng cố gắng chấn chỉnh tâm tình, nhìn TỠMặc chăm chú:
- Tá» Mặc, tôi phải thẩm vấn anh má»›i được, không phải anh ôm chá»§ nghÄ©a độc thân hay sao? Bây giá» anh động lòng tháºt hay động lòng giả đây?
Tá» Mặc hÆ¡i mỉm miệng cưá»i, ánh sáng lóng lánh phát ra từ đôi mắt trông tháºt chân thà nh:
- Tôi cÅ©ng không biết mình động lòng tháºt hay động lòng giả, thế nhưng, tôi cứ có cái cảm giác "Tìm em giữa muôn trùng, đột nhiên quay đầu lại, ngưá»i ấy trong gang tấc, ánh sáng chiếu rạng ngá»i!"
Chung Thư Kỳ thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dà i, nói:
- á»’! Ngay cả Tá» Mặc cÅ©ng chui đầu và o rá» rồi, tháºt là ai có nợ cá»§a ngưá»i nấy!
Nói xong, anh chà ng không thể không liếc mắt sang nhìn Tá» Tuyá»n.
Tá» Mặc cưá»i nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! tôi hiểu rồi! Túy Mã Há»a Há»™i cá»§a chúng ta, đã bị hai cô gái, chia đôi thiên hạ rồi, ai có phần nấy đấy nhé! ÃÆ°á»£c rồi, tôi đã biết địch thá»§ cá»§a tôi là ai, chúng ta phải tá»± mình khai triển thần thông, má»i ngưá»i cùng chạy Ä‘ua nhé! Ngưá»i nà o theo được không được quyá»n dấu, mà phải má»i má»i ngưá»i uống rượu đấy nhé!
- ÃÆ°á»£c được được!
Má»i ngưá»i la ầm lên, tiếng kêu vang dá»™i.
TỠMặc nhìn Nhược Hồng một cách hiếu kỳ, vẫn còn chút gì đó không an tâm:
- Cáºu là ngưá»i ở bên nà o cá»§a thiên hạ đây? Tôi Ä‘oán không ra được cáºu muốn gì!
Nhược Hồng ngẩng đầu lên nhìn trá»i, đột nhiên cảm thấy ưu uất trong lòng, cái bóng mây âm u đó lại từ từ kéo đến, ép tháºt chặt trái tim chà ng. Cảm giác thất bại và mặc cảm tá»± ti đồng loạt xuất hiện, là m chà ng tháºt sá»± không biết mình như thế nà o:
- Tôi ấy à ! Tất cả những cuá»™c chiến tranh cá»§a các cáºu Ä‘á»u không cần tÃnh phần cá»§a tôi. Dù sao, tôi ấy à ... tôi là má»™t "tuyệt duyên thể"! (váºt thể không dẫn Ä‘iện - chú thÃch cá»§a ngưá»i dịch)
TỠMặc như trút đi một gánh nặng:
- Như váºy thì tốt quá! Trừ được Ä‘i má»™t kình địch là cáºu, tôi cầm chắc cái thắng trong tay rồi!
Thẩm Chà Văn kêu to lên:
- Ê! Ãừng có xem thưá»ng ngưá»i khác chứ!
Lục Tú Sơn nói:
- Ãúng váºy, con hươu chết vá» tay ai, bây giá» chưa biết được đâu! Không đến giây phút cuối cùng, chưa ai có quyá»n đắc ý đâu nhé, chuyện giữa hai ngưá»i nam nữ, phức tạp còn hÆ¡n quyển Tam Quốc Chà nữa à !
TỠMặc la to lên:
- ÃÆ°á»£c rồi, được rồi! Tranh Ä‘ua má»™t cách công bằng mà ! Không biết cô Ãá»— Tiên Tiên nà y, đã có Ä‘Ãnh ước ở đâu chưa?
Diệp Minh nói:
- Thôi Ä‘i! Cáºu lo gì chuyện đó, có chồng rồi, mà chúng ta vẫn cứ theo dÃnh đó, có sao đâu, nói gì đến chuyện Ä‘Ãnh ước, là m sao cản trở ai được?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i lên.
Ãó là lần đầu tiên, Nhược Hồng được nghe Tá» Mặc công nháºn mình yêu Tiên Tiên, Ä‘iá»u nà y Ä‘em đến cho chà ng má»™t sá»± "kÃch thÃch" tháºt to lá»›n. Chà ng cảm thấy không có cách gì ở trong căn há»a thất đó nữa, bèn Ä‘i ra phÃa hà nh lang bên ngoà i, đưa mắt ngước nhìn Tây Hồ, tâm tình vô cùng rối loạn. Ở phÃa chân trá»i xa xa kia, quả tháºt Ä‘ang có má»™t đám mây Ä‘en từ từ tiến dần đến. Chà ng lắc lắc đầu, muốn lắc cho tan Ä‘i má»™t số ký ức, thế nhưng lại lắc ra đôi mắt long lanh huyá»n ảo cá»§a Tiên Tiên, mấy phần ngây thÆ¡, mấy phần u uẩn, mấy phần dịu dà ng, mấy phần sâu Ä‘áºm... Chà ng lại lắc lắc đầu, nhưng lắc không Ä‘i đôi mắt đó. Chà ng không chịu khuất phục, lại lắc lắc thêm lần nữa.
Tá» Tuyá»n Ä‘i đến bên chà ng, mÄ©m cưá»i há»i:
- Cái đầu anh sao váºy? Ãắc tá»™i vá»›i anh hở? Ãừng có lắc đến đầu muốn sút ra như váºy! Chuyện tình cảm, phải há»i chá»— nà y đây!...
Nà ng chỉ chỉ và o trái tim chà ng, nói tiếp:
- ... Không phải há»i ở chá»— nà y!
Nà ng lại chỉ chỉ và o cái đầu cá»§a chà ng. Nói xong, nà ng nhoẽn miệng cưá»i xinh xắn, bá» chạy Ä‘i!
Nhược Hồng hÆ¡i có chút cảm giác huyá»n hoặc. Hai ngưá»i con gái đó: Tá» Tuyá»n và Tiên Tiên, Ä‘á»u có nét đẹp riêng cá»§a má»—i ngưá»i, Ä‘á»u có sá»± thông minh riêng cá»§a má»—i ngưá»i, tháºt là "Má»—i ngưá»i má»™t vẻ, mưá»i phân vẹn mưá»i!"
***
Trong lần tụ há»p tiếp theo đó, Tiên Tiên lại đến. Trông nà ng hÆ¡i có nét ưu uất, có chút tiá»u tụy. Thì ra, nà ng đã có sá»± xung đột vá»›i dì Khanh ở nhà , Ãá»— Thế Toà n bênh vá»±c dì Khanh, mắng nà ng hết má»™t tráºn. Tiên Tiên đến Yên VÅ© Lầu, Ä‘em tất cả những phiá»n muá»™n cá»§a mình nói ra, nà ng háºn cái chế độ "nhất phu Ä‘a thê" vô cùng! Háºn thái độ "có má»›i ná»›i cÅ©", "thấy trăng quên đèn" cá»§a bá»n đà n ông.
Trong nhất thá»i, những ngưá»i tiên phong cá»§a thá»i đại trong "Túy Mã Há»a Há»™i" Ä‘á»u ùn ùn có ý kiến, má»—i ngưá»i má»™t lá»i, má»—i ngưá»i má»™t ý, tháºt là náo nhiệt, có ngưá»i công kÃch chế độ hôn nhân cá»§a Trung Quốc, có ngưá»i nói giá»›i phụ nữ đã bị đà n áp quá lâu rồi, nên không biết tranh đấu cho sá»± bình đẳng cá»§a mình! Có ngưá»i nói mẹ cá»§a Tiên Tiên là à Liên quá nhu nhược, có ngưá»i lại nói Tố Khanh tá»± nguyện là m thiếp cá»§a ngưá»i, tháºt không biết tá»± trá»ng mình chút nà o... tóm lại, má»i ngưá»i nói rất nhiá»u, nhưng không ai đưa ra được má»™t biện pháp cụ thể, để giúp cho Tiên Tiên. Thế là , Tá» Mặc đỠnghị, tất cả má»i ngưá»i cùng lên xe để Ä‘i dạo má»™t vòng, cho Tiên Tiên cảm thấy thoải mái má»™t chút! Lá»i đỠnghị nà y được sá»± á»§ng há»™ cá»§a toà n thể má»i ngưá»i, thế là , cả má»™t Ä‘oà n tám ngưá»i, cùng chất lên chiếc xe ngá»±a kiểu Tây phương đó, Tá» Mặc đánh xe, cùng nhau Ä‘i dạo!
Bá»n há» rá»i khá»i khu hồ Tây, đến má»™t chá»— có tên là "Vân Thê". NÆ¡i đó là má»™t khu rừng trúc tháºt lá»›n, ở giữa có má»™t con đưá»ng đá, Ä‘i ngoằn nghèo lên núi. Rừng trúc ráºm rạp, sâu không thấy đáy, những lá trúc xanh mướt, lay động theo chiá»u gió, như má»™t biển trúc xanh, dợn sóng dạt dà o. Chá»— nà y tương đối xa xôi, ngưá»i Ä‘i dạo rất Ãt, do đó khung cảnh tháºt u tịnh.
ChÃnh tại chá»— nà y, bá»n hỠđã gặp ông già kỳ quái đó.
Ông già kỳ quái đó xuất hiện từ phÃa trước mặt há». Từ xa xa, bá»n hỠđã nhìn thấy má»™t hình bóng mà u trắng xóa, nghe được má»™t giá»ng hát có âm thanh già lão, nhưng rất hùng háºu, hát rằng:
- Há»i thế gian sao có chữ tình?
Là m biết bao ngưá»i hẹn tá» sinh,
Nhìn nhân gian bao nhiêu truyện kể,
Hoa mai ba khúc vẫn chân tình!
Má»™t khúc hoa mai đến Ä‘oạn trưá»ng,
Hai khúc hoa mai gây mộng tưởng,
Ba khúc hoa mai nổi phong ba,
Khói sóng xa xa nước vương vương!
Hồng trần vẫn có ngưá»i si dại,
Ãừng cưá»i si tình quá cuồng si!
Trá»i kia không lạnh và o xương tá»§y,
Sao được hoa mai ngát hương thì!
Tiếng hát cứ láºp Ä‘i láºp lại, chỉ có mấy câu đó. Má»i ngưá»i nghe đến xuất thần. Rừng trúc, con đưá»ng đá nhá», xe ngá»±a, tiếng hát... tất cả hòa và o nhau, cảnh váºt trông đầy phần thi vị. Sau đó, xe ngá»±a xuống má»™t dốc, lại lên thêm má»™t dốc, đột nhiên, ông già đó đã ở ngay trước mặt. Ông ta mặc áo dà i trắng, quần trắng, tóc bạc, râu bạc, diện mạo thanh nhà n, có mấy phần tiên phong đạo cốt. Trong tay ông ta cầm cái chuông lạc đà , trên lưng Ä‘eo má»™t cái giá» mây cá»§a những ngưá»i bán hà ng rong.
Nhược Hồng kêu lên thất thanh:
- Coi chừng kìa! Ông lão, tránh ra tránh ra!
Chung Thư Kỳ kêu lên:
- TỠMặc, thắng cương ngựa lại mau, coi chừng đụng nhằm ông ta đó!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u kêu rú lên kinh hoà ng:
- Coi chừng! Ồ... coi chừng kìa...
Trong những tiếng kêu rú kinh hoà ng đó, chiếc xe ngá»±a phóng vút qua bên mình ông già , ông già ngã nhà o ra, đồ đạc lỉnh kỉnh trong giá» cá»§a ông ta, cÅ©ng đổ đầy má»™t đất. Tá» Mặc vá»™i và ng thắng cương ngá»±a lại, má»i ngưá»i vừa kêu vừa la, ùn ùn nhảy hết xuống xe, chạy đến đỡ ông già dáºy.
- Có sao không? Có trúng đâu không? Có bị trặc gân bong chân gì không? Có cần phải bôi thuốc không?
Má»i ngưá»i cuống quýt, lăng xăng, mạnh ngưá»i nà o nấy há»i, ùn ùn chạy tá»›i đỡ ông già .
Ông già đó lại không để ý gì đến má»i ngưá»i, đẩy má»i ngưá»i qua má»™t bên, ông ta vá»™i và ng bò trên đất, nhặt những món đồ váºt rÆ¡i vung vãi, má»™t mặt nhặt lên, má»™t mặt kêu má»™t cách thảm não:
- Chết rồi chết rồi! Gương cổ Ä‘á»i nhà Minh cá»§a tôi, vỡ rồi vỡ rồi! Bình hoa dác và ng cá»§a tôi, vỡ rồi vỡ rồi! Vòng ngá»c mã não, cây tiêu Ä‘á»i Tống cá»§a tôi...
Thì ra đây là ông già bán đồ cổ!
Má»i ngưá»i nhìn thấy ông ta bò lê bò cà ng dưới đất nhặt đồ đạc, động tác linh hoạt, biết rằng ông ta không bị thương tÃch gì, Ä‘á»u thở phà o nhẹ nhõm. Sau đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u cúi ngưá»i xuống, giúp ông ta nhặt những món đồ quý báu đó lên, má»™t mặt tìm cách an á»§i. Nhược Hồng nói:
- Ông xem, ông xem! Không vỡ không vỡ! Ông nhìn vòng ngá»c mã não nà y xem, có bị vỡ đâu...
Ãá»™t nhiên chà ng nhặt lên được má»™t váºt, nhìn chăm chú má»™t cách hiếu kỳ:
- ... á»’! Má»™t cây trâm và ng! Cây trâm hình hoa mai! Tháºt là má»™t váºt nhá» nhắn, xinh đẹp!
Hai cô con gái Ä‘á»u chạy tá»›i nhìn.
Tiên Tiên nói:
- Em chưa bao giỠnhìn thấy mai hoa trâm! Em đã thấy liên hoa trâm, phụng tiên trâm, khổng tước trâm... nhưng chưa bao giỠnhìn thấy mai hoa trâm!
Nà ng trừng mắt nhìn cây mai hoa trâm trên tay Mai Nhược Hồng, táºn đáy lòng nà ng hình như dâng lên má»™t cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Tá» Tuyá»n cÅ©ng phát ra tiếng kêu kinh ngạc:
- Nhược Hồng, cây trâm nà y giống như dấu hiệu của riêng anh!
Nhược Hồng hÆ¡i cảm thấy có chút huyá»n hoặc, trong lòng như có má»™t lá»±c lượng tà ng ẩn nà o đó chạm và o là m chấn động:
- Ãúng váºy! Tôi há» Mai, mà lại nhặt phải cây mai hoa trâm! Chỉ tiếc là cây trâm nà y không phải mà u Ä‘á», nếu không, thì đã ứng nghiệm và o cái tên cá»§a tôi rồi! Mai Nhược Hồng, hoa mai mà u đỠhồng mà !
Ông già đứng dáºy, nhìn và o cây trâm, lại nhìn sang má»i ngưá»i:
- Cây mai hoa trâm nà y đó à , lai lịch cá»§a nó cÅ©ng lá»›n lắm đấy nhé! Nó là váºt thuá»™c vá» má»™t vương phá»§ cá»§a Ä‘á»i nhà Thanh, theo truyá»n thuyết, năm ấy Phúc Tấn hạ sinh má»™t tiểu Quáºn Chúa, vì không có con trai, bà sợ bị thất sá»§ng, nên đã là m má»™t mà n trao long đổi phượng, đưa nà ng tiểu Quáºn Chúa ra khá»i vương phá»§, đổi và o đó má»™t vị Bối Lạc giả. Phúc Tấn rất sợ tiểu Quáºn Chúa ra khá»i vương phá»§, sẽ không còn ngà y gặp lại mặt nhau, nên bèn dùng cây mai hoa trâm nà y, đóng má»™t dấu ấn trên vai cá»§a tiểu Quáºn Chúa, để là m bằng chứng sau nà y lại nhìn nhau. Nà ng Quáºn Chúa đó sau nà y lưu lạc giang hồ, trở thà nh má»™t nà ng ca nữ, Ä‘i bán lá»i ca tiếng hát. Bối Lạc giả thì sống trong nhung lụa, vinh hiển già u sang, lại được chá»n là m Phò Mã, nhưng không ngá», trá»i cao lại bà y cảnh oái ăm, khiến cho nà ng Quáºn Chúa tháºt và vị Bối Lạc giả nà y gặp nhau rồi yêu nhau. Từ đó, váºn mệnh cá»§a hai ngưá»i như má»™t ổ khóa, khóa chặt và o nhau, không thể nà o phân chia được nữa!
Nhược Hồng há»i má»™t cách hiếu kỳ:
- Tháºt sao? Ông muốn nói là , cây mai hoa trâm nà y có liên quan đến thân thế ly kỳ cá»§a má»™t nà ng Quáºn Chúa, lại còn lồng trong đó má»™t mối tình éo le, ngang trái nữa hay sao?
- Ãúng váºy!
Tá» Mặc há»i:
- Câu chuyện tình đó là chuyện vui hay buồn? Nà ng tiểu Quáºn Chúa và vị Bối Lạc giả đó cuối cùng có trở thà nh quyến thuá»™c cá»§a nhau không?
- Câu chuyện nà y, có rất nhiá»u truyá»n thuyết khác nhau, có ngưá»i nói, sau khi thân thế cá»§a vị Bối Lạc giả bị tiết lá»™ ra, ngưá»i đã bị đưa lên Ä‘oạn đầu đà i, nà ng tiểu Quáºn Chúa cÅ©ng tá»± tá» chết theo ngay tại đó! Nhưng có ngưá»i thì nói rằng, khi Bối Lạc giả gần lên Ä‘oạn đầu đà i, thì được hoà ng thượng ban đặc ân phóng thÃch, nhưng nà ng tiểu Quáºn Chúa thì đã hương trầm ngá»c nát, vị Bối Lạc giả đó bèn xuất gia đầu Pháºt. Lại còn má»™t truyá»n thuyết khác nói rằng, Quáºn Chúa và Bối Lạc, Ä‘á»u là hồ tiên đầu thai chuyển kiếp mà thà nh, đến nhân gian nà y để trả nợ cho nhau, sau khi Bối Lạc bị xá» tá», Quáºn Chúa tá»± tá» chết theo, cả hai ngưá»i Ä‘á»u hóa thà nh má»™t đôi chồn trắng, cùng nhau bá» và o rừng sâu!
Nhược Hồng hÆ¡i sá»ng ngưá»i ra, chà ng lẩm bẩm:
- á»’, tôi thÃch truyá»n thuyết cuối cùng! Ãt nhất, mối tình đó cÅ©ng không vì cái chết mà bị kết thúc!
TỠMặc nói:
- Giống như Lương SÆ¡n Bá và Chúc Anh Ãà i, sau khi chết há» hóa thà nh đôi bướm! Ngưá»i Trung Quốc thÃch để lại má»™t Ä‘oạn kết có háºu sau những bi kịch là m tan nát lòng ngưòi!
Tiên Tiên như bị mê hoặc, nà ng há»i:
- Cây mai hoa trâm nà y, tháºt sá»± đã dùng để đóng dấu ấn trên ngưá»i nà ng Quáºn Chúa chăng?
Tá» Tuyá»n cưá»i nói:
- Má»i ngưá»i vá» tìm thá» xem, trên ngưá»i ai có dấu bá»›t hình hoa mai, không chừng đó chÃnh là nà ng tiểu Quáºn Chúa đầu thai chuyển thế đấy!
Thẩm Chà Văn nói:
- Tôi không tin có chuyện kiếp trước Ä‘á»i sau, sống cuá»™c Ä‘á»i hiện tại là đã đủ mệt má»i rồi, sống suốt mấy Ä‘á»i là m sao chịu cho nổi!
Diệp Minh chá»i lại:
- Tôi thì lại mong có kiếp trước Ä‘á»i sau! Như thế, những hy vá»ng Ä‘á»i nà y chưa xong, kiếp sau có thế tiếp nối, hy vá»ng vÄ©nh viá»…n tồn tại chốn nhân gian!
Và như thế, ngưá»i nà y má»™t câu, ngưá»i kia má»™t tiếng, bá»n há» lại sôi nổi bà n luáºn vá» "tiá»n kiếp, lai sinh". Nhược Hồng cầm cây mai hoa trâm trong tay, đột nhiên trong lòng cảm thấy xúc động dạt dà o, có má»™t cảm giác "chiếm hữu" nổi lên mãnh liệt trong lòng chà ng:
- Ồ! Xin lỗi bác, cây trâm nà y bác bán giá bao nhiêu? Cháu sẽ mua lại của bác!
Ông già nhìn nhìn cây trâm, lại nhìn nhìn Nhược Hồng:
- Cáºu mua không nổi đâu!
Nhược Hồng cuống quýt, chà ng có cái cảm giác là nhất định phải mua nó:
- Bác cứ ra cái giá, cháu nhất định phải mua cây mai hoa trâm nà y. Bác cứ cho giá, chúng cháu sẽ góp tiá»n lại trả bác...
Chà ng lại nhìn sang TỠMặc:
- ... Anh trả trước hộ tôi, tôi sẽ trả lại anh sau!
Ông già lại nhìn Nhược Hồng má»™t cái tháºt sâu:
- Cáºu nói cáºu há» Mai phải không?
- Ãúng váºy, cây trâm nà y, có duyên vá»›i cháu đấy chứ!
Ông già đã nhặt xong những món đồ vung vãi trên đất, đeo cái giỠlên vai, ông nói một cách hà o phóng:
- Nếu như cáºu nói là có duyên, thì cây trâm nà y, tặng cho cáºu đấy! Tiá»n, không cần đâu, vạn váºt trong trá»i đất, vốn có duyên thì tụ, vô duyên thì tan ấy mà ! Cây trâm nà y, hôm nay đã tá»± mình tìm gặp chá»§ nhân rồi đấy! ÃÆ°á»£c lắm, chúng ta cÅ©ng phải tan thôi!
Ông già nói xong, Ä‘eo cái giá» mây lên vai, bước từng bước tháºt dà i, bá» Ä‘i má»™t nước. Miệng ông lại ngâm nga bà i hát hoa mai ban nãy, láºp Ä‘i láºp lại không ngừng. Nhược Hồng định rượt theo ông ta, nhưng ông ta Ä‘i tháºt nhanh, chỉ trong chá»›p mắt, chỉ còn lại má»™t chấm trắng nhá». Má»i ngưá»i nhìn trừng trừng theo bóng dáng cá»§a ông, ai nấy Ä‘á»u xuất thần.
Chung Thư Kỳ nói:
- Ông già nà y tháºt là không đơn giản tà nà o, tôi xem ông ta cÅ©ng chứa má»™t bụng toà n những Ä‘iển cố cổ tÃch đấy chứ, nói năng cÅ©ng bất phà m, trông tháºt giống những ngưá»i ẩn sÄ© giang hồ!
Tá» Mặc gáºt đầu:
- Ãúng là như váºy! Trong giang hồ, có rất nhiá»u kỳ nhân dị sÄ©!...
Chà ng quay sang nhìn Nhược Hồng, lúc đó đang cầm cây trâm hoa mai trên tay, ngẩn ngơ, nghĩ ngợi, bất giác đẩy chà ng một cái:
- ... Cáºu nằng nặc đòi cho được cây mai hoa trâm cá»§a ông già , để là m gì váºy?
Nhược Hồng như ngưá»i vừa tỉnh cÆ¡n má»™ng lá»›n:
- Ãúng váºy! Tôi là má»™t ngưá»i đà n ông, lấy cây trâm cà i tóc để là m gì nhỉ? Hẳn là tôi bị cái câu chuyện tình lâm ly đó là m cho mê hoặc đó thôi! Ãây là đồ váºt cá»§a đà n bà con gái, chắc là tôi phải trao tặng lại cho các cô ở đây váºy!
Chà ng ngẫng đầu lên, nhìn nhìn Tá» Tuyá»n, lại nhìn nhìn Tiên Tiên, lại nhìn sang Tá» Tuyá»n, lại nhìn sang Tiên Tiên, ánh mắt cứ đưa qua đưa lại trên gương mặt cá»§a hai ngưá»i con gái, do dá»± bất quyết.
Tá» Tuyá»n nhìn lại chà ng bằng ánh mắt thâm trầm ý vị.
Tiên Tiên nhìn lại chà ng bằng ánh mặt nhiệt tình sôi nổi.
Nhược Hồng cưá»i lên thà nh tiếng, nói như tá»± giải thÃch vá»›i mình:
- Ha! Tá» Tuyá»n hiện đại hóa quá, không cần cây trâm cổ Ä‘iển như thế nà y, do đó, tặng cho Tiên Tiên váºy!
Nói xong, chà ng tiến đến trước mắt Tiên Tiên, trịnh trá»ng trao cây trâm hình hoa mai và o tay nà ng.
Tiên Tiên vừa vui mừng vừa ngạc nhiên:
- Anh... anh tặng cho em đấy hở?
Nhược Hồng nói:
- Ãúng váºy! Từ đây vá» sau, má»—i lần em cảm thấy buồn bá»±c, hãy nhìn cây trâm nà y, nghÄ© đến má»—i ngưá»i chúng ta, nghÄ© đến ông già đã kể câu chuyện tình đó, nghÄ© đến nà ng Quáºn Chúa bạc mệnh trong câu chuyện, nghÄ© đến dấu ấn hoa mai... em sẽ thấy rằng, mình cÅ©ng còn hạnh phúc lắm! Còn như chuyện cha em cưới vợ lẽ, sẽ biến thà nh rất nhá», rất nhỠđấy thôi!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lêu lên:
- Ãúng váºy! Ãúng váºy! Nói rất đúng!
Tiên Tiên nắm chặt lấy cây trâm, nhìn tháºt sâu và o đôi mắt Nhược Hồng. Có má»™t ngá»n sóng vui mừng, sung sướng, Ä‘ang từ táºn cùng đáy tâm hồn nà ng, dâng lên cuồn cuá»™n, ngút ngà n. Nuốt trá»ng lấy nà ng. Nà ng cầm lấy cây trâm tháºt chặt, tháºt chặt, như thể nà ng Ä‘ang cầm trên tay, định mệnh cá»§a riêng mình. Ãây là dấu hiệu riêng cá»§a chà ng, thế mà chà ng lại tặng cho nà ng!
Nà ng ngước mắt lên nhìn rừng trúc, nhìn con đưá»ng nhá», cảm thấy nguyên cả má»™t vùng sÆ¡n cốc, như Ä‘ang vì nà ng cất lên khúc nhạc reo vang, những tiếng nhạc vui tươi đó, Ä‘á»u là m rung động má»—i má»™t phiến tÆ¡ lòng mong manh, thầm kÃn cá»§a nà ng!
|
 |
|
| |