25-10-2008, 02:34 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên Mã Hà nh Không - Hồi 156 - Huynh đệ trùng phùng
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 1: Sinh Tá» Mang Mang
Hồi 1: Xuyên Việt Thá»i Không
Lá»i tác giả:
"Tôi rất say mê Tiêu Phong cá»§a 'Thiên Long bát bá»™', nháºn thấy chà ng là má»™t nhân váºt mang sắc thái tối bi kịch cá»§a Kim Dung, cuá»™c Ä‘á»i chà ng có quá nhiá»u Ä‘iá»u đáng thương. Äá»c truyện ấy đến lần thứ chÃn, tôi không sao dằn lòng trước những mối thương tâm đó, chúng đã là m tôi Ä‘au xót trong tim gan, khiến tôi đặt bút viết nên bá»™ truyện. Äồng thá»i, cÅ©ng do thÃch thú khi Ä‘á»c pho "Thần Ä‘iêu hiệp lữ", nên tôi đã tạo dịp cho những nhân váºt cá»§a hai bá»™ truyện đó cùng há»p mặt trong táºp "Thiên mã hà nh không" nà y. Những nhân váºt cá»§a Kim Dung mà tôi ưa chuá»™ng con số nhiá»u khôn xiết; tôi đã lồng má»™t Ãt ngưá»i há» và o truyện theo dòng hứng cảm cá»§a sáng tác, tuyệt không má»™t ý định hý lá»™ng các nhân váºt đó. Ngoà i những nhân váºt má»›i khác cá»§a tôi thêm và o, tÃnh cách cuả các nhân váºt tôi vay mượn Ä‘á»u giữ y hệt khuôn khổ mà Kim Dung đã riêng tạo ra há»".
Äôi lá»i và o truyện: Truyện nà y được Ngá»c Diện Hồ đăng giá»›i thiệu 4 hồi trên blog và o giữa năm 2007. Nay xin dịch lại từ đầu để gá»i đến các bạn hâm má»™ kiếm hiệp nói chung, và nhân váºt anh hùng Tiêu Phong nói riêng. Hy vá»ng sẽ cùng tác giả khai triển thêm vá» má»™t nhân váºt kiệt xuất đã được tạo nên dưới ngòi bút thần kỳ cá»§a đại gia Kim Dung.
Táºp 1: Sinh Tá» Mang Mang
Hồi 1: Xuyên Việt Thá»i Không (Vượt thá»i gian và không gian)
Nói vỠA TỠôm Tiêu Phong nhảy xuống vực thẳm, nà ng chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, thân hình rơi xuống vùn vụt, trong lòng không chút hãi sợ. Ôm thân hình hãy còn ấm của Tiêu Phong trong tay, giỠđây nà ng chỉ thấy nội tâm thơ thới, yên ổn.
Bá»—ng từ đáy vá»±c, má»™t luồng kình khà mãnh liệt bốc lên, xoáy tròn, đánh báºt rá»… những cây cối má»c theo vách đá, là m cát, đá bay tứ tung, sức mạnh bà i sÆ¡n đảo hải cuồn cuá»™n thổi và o nà ng.
A Tá» còn chưa kịp có phản ứng, tráºn quái phong đã mạnh bạo giáºt tung Tiêu Phong ra, cuốn hai ngưá»i vá» hai ngả khác nhau. Như Ä‘iên dại, hai tay A Tá» khua loạn xạ giữa không trung, muốn chụp trở lại thân xác Tiêu Phong, nhưng trong chá»›p mắt, thân hình đó đã bị gió cuốn Ä‘i mất tung tÃch, còn đâu cho nà ng nắm, bắt! Vừa hãi kinh, vừa Ä‘au đớn, A Tá» chỉ kịp thấy ngưá»i mình xoay mòng mòng tháºt nhanh trong không trung. Nà ng rú lên má»™t tiếng thảm thiết: “Tá»· phu!†rồi xỉu Ä‘i.
Ngất không biết đã bao lâu, A Tá» cảm giác trước mắt thoáng có ánh sáng, nà ng chầm cháºm mở mắt, thấy đó là ánh nắng Ä‘ang trà n ngáºp gương mặt nà ng. Chá»›p chá»›p mắt trông kỹ, A Tá» nháºn ra tấm mà n trắng tinh treo phÃa bên trên đầu, thân mình nà ng nằm trên má»™t cái giưá»ng tre, Ä‘ang đắp má»™t tấm chăn má»ng. Vừa chuyển mình, đầu A Tá» bá»—ng nhức buốt, trà óc nà ng trống rá»—ng, bá»—ng nhiên má»™t bóng dáng cao lá»›n hiện ra trong tâm tư, nà ng lẩm nhẩm:
- Tỉ phu ... tỉ phu ... huynh đang ở đâu?
Bám tay và o thà nh giưá»ng, A TỠđịnh ngồi dáºy, bá»—ng toà n thân Ä‘au kịch liệt, vừa mon men cỠđộng, má»™t cÆ¡n Ä‘au nhức nhối thấm và o táºn tim gan, rồi nghe "phịch" má»™t tiếng, nà ng đã đổ sầm ngưá»i xuống, nằm dà i trên giưá»ng.
Trấn định tâm thần xong, A Tá» mÆ¡ hồ nhá»› mình đã tá»± tay ôm Tiêu Phong nhảy xuống vá»±c, sau đó bị má»™t tráºn quái phong cuốn tung má»—i ngưá»i má»™t nẻo. Lòng nà ng Ä‘au xót, nước mắt tuôn trà o ướt đẫm má. Chợt nà ng nhá»› ra mình đã móc mắt trả cho Du Thản Chi, váºy sao bây giá» vẫn có thể nhìn được? A Tá» không nén nổi, rú lên má»™t tiếng hoảng hốt, nà ng sá» tay lên mắt, chá»— ngón tay chạm và o vẫn rất dầy cá»™m, nhãu cầu khẽ gồ lên. Mở mắt to ra lần nữa, A Tá» nhìn quanh, rồi chăm chú và o đỉnh mà n trắng muốt, ná»—i sợ hãi dâng trà n ngáºp trong lòng. "Äôi mắt ta đột nhiên hoà n hảo trở lại, có khi mình đã xuống tá»›i Âm tà o Äịa phá»§ rồi chăng? Âm hồn tỉ phu mình không biết có cùng ở đây không?" NghÄ© đến đấy, nà ng chợt vui mừng, "Váºy rốt cuá»™c, mình đã được đồng sinh cá»™ng tá» vá»›i tỉ phu rồi, bất cứ ra sao, mình phải tìm gặp cho được tỉ phu dưới suối và ng nà y!"
A Tá» nhìn xung quanh, thấy đây là trong má»™t ngôi nhà nhá» mái lợp tranh, giưá»ng tre ghế gá»—, không chút bụi bặm. Trên chiếc bà n tre cạnh giưá»ng có đặt má»™t cây dao cầm, má»™t ống ngá»c tiêu và má»™t tấm gương, và i tia nắng từ song cá»a lá»t và o, Ä‘ang chiếu lên ngưá»i nà ng, nhìn cách nà o Ä‘i nữa cÅ©ng không thể nghÄ© đây là chốn Äịa Phá»§ âm u đáng khiếp sợ. A Tá» gắng nhịn Ä‘au, vin và o thà nh giưá»ng, chầm cháºm ngồi lên, đưa tay vá»›i lấy tấm gương trên bà n, soi qua, nà ng chỉ thấy da mặt tuy hÆ¡i nhợt nhạt nhưng dung mạo thì vẫn thế, đôi mắt trong sáng. Kêu khẽ lên má»™t tiếng, nà ng ném tấm gương Ä‘i, nghÄ© thầm: "Ma quá»· thì đâu có bóng, ta nhìn thấy bóng mình trong gương, váºy là ta là ngưá»i sống, không phải ma, thế nhưng từ cao rÆ¡i xuống vá»±c thẳm, lại bị cuồng phong cuốn Ä‘i xa thế nà y, là m sao sống sót cho được? Cả hai tròng mắt mình cÅ©ng đã móc ra rồi, tại sao giá» vẫn còn thấy rà nh rà nh trên mặt? Ngay cả Hư Trúc cÅ©ng đâu thể ghép mắt khác trở lại ... Ừ ... Hư Trúc, nhất định gã tiểu hòa thượng đó đã nghiên cứu sách vở, rồi tìm ra phương pháp gì má»›i, ghép cặp mắt khác cho mình rồi đây! Tá»· phu ta chết rồi, ai cần hắn cứu ta chứ!†NghÄ© tá»›i đây, nà ng gà o từ đáy cổ há»ng:
- Hư Trúc, Hư Trúc, tiểu hòa thượng ... mau lăn và o đây cho ta!
Tiếng bước chân gấp rút từ xa vá»ng dần đến, má»™t bạch y nữ tá» xinh đẹp đẩy cá»a bước và o, A Tá» tức giáºn, quát mắng:
- Ai kêu ngươi tá»›i đây! Mau Ä‘i gá»i tiểu hòa thượng Hư Trúc đó cho ta !
Bạch y nữ tá» liếc sÆ¡ qua, rồi đưa tay sá» trán nà ng xong, ả vui mừng gá»i vá»ng ra bên ngoà i:
- Biểu tỷ, đến đây nhanh lên, cô nương ấy tỉnh rồi! Còn đang hò hét quát tháo ầm ĩ ở đây đây nà y!
A TỠgạt tay ả ra, nói:
- ChÃnh ngươi má»›i Ä‘ang hò hét ầm Ä© ấy, sao thuá»™c hạ cá»§a Hư Trúc lại thiếu lá»… phép quá váºy?
- Cô nương, Hư Trúc là ai? - A Tá» ngẩng trông, thấy má»™t thanh y nữ tá» Ä‘i và o. Nà ng nhìn kỹ, nháºn thấy nữ tá» nà y còn thanh lệ thoát tục hÆ¡n bạch y nữ tá» mấy phần, tá»± nhá»§: "Ngưá»i nà y cước bá»™ đến nhanh dữ! Tiểu hòa thượng xem ra diá»…m phúc không Ãt, có bao nhiêu là thị nữ xinh đẹp tuyệt vá»i, hai ngưá»i nà y ta chưa há» gặp!†Nhưng ngoà i miệng lại há»i:
- Hư Trúc chÃnh là pháp hiệu cá»§a chá»§ nhân Linh Thứu Cung các ngươi trước khi hoà n tục, lẽ nà o các ngươi không biết?
Bạch y nữ tỠnói:
- Linh Thứu Cung, Hư Trúc là những cái gì váºy? Sao cô nương nói năng lung tung quá thế? Ta xem chừng đầu óc cô có lẽ bị hư há»ng cả rồi!
Thanh y nữ ngồi xuống bên cạnh bà n, mỉm cưá»i, bảo:
- Cô nương, chắc cô nhìn lầm ngưá»i rồi, hai ta chưa há» nghe nói đến Linh Thứu Cung hay Hư Trúc!
A Tá» giáºt mình:
- Chẳng lẽ đây không phải đỉnh Phiêu Miểu?
Thanh y nữ tỠlắc đầu:
- Äây là huyện Gia Hưng ở Giang Nam! Mưá»i bữa trước, ta và biểu muá»™i gặp cô nương nằm bất tỉnh ở chân núi sau nhà , toà n thân mang thương tÃch, bá»n ta đã cứu, đưa cô nương vỠđây. Cô vẫn hôn mê bất tỉnh suốt, thân nhiệt bị sốt nóng không thôi, giá» thì thấy khá rồi, cuối cùng cô nương cÅ©ng đã tỉnh lại!
A Tá» gặng há»i:
- Lúc hai ngưá»i cứu ta, có nhìn thấy tá»· phu ta không?
Bạch y nữ đáp:
- Tá»· phu cá»§a cô? Là ngưá»i cô đã gá»i mấy ngà n vạn lần trong lúc hôn mê? Chúng ta đã không thấy ai khác cả.
A Tá» chụp tay nà ng, rÃt lên:
- Cô nói báºy! Huynh ấy vừa rồi vẫn còn sát cạnh ta, chẳng ai có thể cách chia bá»n ta được! Là m sao có thể không nhìn thấy ngưá»i được kia chứ?
Bị A Tá» bÃu tay Ä‘au, bạch y nữ tá» vá»™i và ng váºn sức hất ra, không dè cÆ¡ thể A Tá» Ä‘ang yếu á»›t, nà ng đã bị hất té lăn xuống đất.
Thanh y nữ tá» thấy váºy nhanh chóng bước đến vá»±c nà ng lên.
A Tá» cố sức vùng vằng thoát khá»i tay nà ng, nhưng chẳng vuá»™t ra được. A Tá» khóc rầm rÄ©:
- Ai khiến các ngưá»i cứu ta? Ta Ä‘ang muốn được chết cùng chá»— vá»›i tá»· phu, giá» các ngưá»i là m huynh ấy bÆ¡ vÆ¡ má»™t mình dưới suối và ng, các ngưá»i ... các ngưá»i ... - A Tá» Ä‘uối hÆ¡i, nghẹn thở, rồi ngất Ä‘i.
Thanh y nữ tỠhốt hoảng bảo:
- Mau lấy Cá»u Hoa Ngá»c Lá»™ Hoà n!
Từ bên trong má»™t há»™p bá»c gấm, bạch y nữ tá» lấy ra má»™t hoà n thuốc bá»c sáp, Ä‘em hòa tan và o nước, khắp phòng sá»±c nức mùi hương hoa. Thanh y nữ tá» cạy miệng A Tá», bạch y nữ tá» vừa chăm chút đổ từng thìa thuốc cho nà ng, vừa nói: “Biểu tá»·, cô nà y Ä‘ang muốn chết, tụi mình tốn công cứu cô ấy là m gì! Là m uổng phà bao nhiêu là Cá»u Hoa Ngá»c Lá»™ Hoà n!.
- Äừng nói nhảm! Gì thì gì, mình Ä‘á»u phải cứu ngưá»i! Ná»™i má»™t tấm si tình cá»§a cô ấy đủ thấy tháºt đáng thương, đáng kÃnh!
Thanh y nữ tá» nói xong, áp tay và o lưng A Tá», giúp nà ng váºn khà liệu thương.
A Tá» từ từ tỉnh lại, chầm cháºm mở mắt nhìn xung quanh, vụt khóc òa. Thanh y cô nương móc khăn tay ra lau nước mắt cho nà ng, nhưng bị A TỠẩy mạnh ra, rồi nà ng hét to:
- Tránh ra! Ai cần mấy ngưá»i!
Bạch y nữ tá» tức giáºn:
- Ngưá»i ta có lòng tốt cứu giúp ngươi, chưa thấy ngươi nói được má»™t tiếng cám Æ¡n, bây giá» còn quát tháo, rốt cuá»™c ngươi có còn là m ngưá»i nữa hay không?
A Tá» nước mắt già n giụa, hai tay chống xuống giưá»ng, nghiến răng, nói:
- Ta không muốn là m ngưá»i! Ta muốn là m ma cùng tá»· phu ta! Mấy ngưá»i cứu ta là m gì?
Bạch y nữ tá» liá»n hứ lạnh, đáp:
- Ngươi nói sá»›m ra thì đâu đã khiến bá»n ta cứu ngươi là m chi! Ngươi sống hay chết, thá»±c sá»± có ăn nhằm gì đến bá»n ta.
Nghe A TỠđòi chết, thanh y nữ tỠngẩn ngơ một lúc, rồi nà ng u oán thở dà i, khe khẽ ngâm:
- Vấn thế gian tình thị hà váºt,
Trực giáo nhân sinh tỠtương hứa ...
Cô nương, cô căn cứ và o đâu mà khăng khăng bảo tá»· phu cá»§a mình đã chết? Có khi ông ấy cÅ©ng đã được ngưá»i khác cứu giống như trưá»ng hợp cá»§a cô, hiện giá» vẫn Ä‘ang sống khá»e mạnh thì sao?
A Tá» rá»n rÄ©:
- Chuyện đó là không thể! Huynh ... huynh ấy đâm hai đoạn tên gãy và o nơi ngực mình ...
Bá»—ng nhiên nà ng động tâm, há»i thanh y nữ tá»:
- Là hai ngưá»i đã chữa cho mắt ta bình thưá»ng trở lại, phải không?
Hai cô gái nỠcùng tròn mắt lên nhìn nhau, đồng một ý nghĩ: “Cô nà y chắc hẳn vì đau lòng quá mức, đến trở thà nh ăn nói lung tung!"
Thanh y nữ tá» thấy thương tình, nà ng bèn nắm tay A Tá», dịu dà ng khuyên:
- Mắt cô nương trước giá» vẫn váºy mà ! Cô nương đừng nghÄ© ngợi vá»› vẩn nữa, hãy nghỉ ngÆ¡i cho khoẻ Ä‘i!
Nghe thế, A Tá» dưá»ng như có sấm nổ bên tai, báºt ngưá»i ngồi dáºy, nà ng thảng thốt há»i:
- Sao váºy được? Mắt ta không phải do hai ngưá»i chữa là nh à ? Váºy thì ai chữa? Là ai ...?
A Tá» tâm tình hoang mang, nà ng đưa tay lên sá» và o mắt mình, bá»—ng run rẩy toà n thân, má»™t ý nghÄ© chá»›p nhoáng hiện ra trong óc: "Nhất định là thần tiên, ngà i đã cứu ta, rồi hoá phép cho mắt ta là nh trở lại như xưa! Ngoại trừ thần tiên ra, trên thế gian nà y đâu ai có bản lÄ©nh đó cÆ¡ chứ?â€.
NghÄ© tá»›i đây, tâm tình nà ng thấy ổn định phần nà o: “Äúng rồi, nhất định là thế, đến ta mà thần tiên còn cứu, ngưá»i tốt như tá»· phu nhất định cÅ©ng được các ngà i cứu độ!†A Tá» tá»± thuyết phục như váºy, mừng rỡ vô hạn, nà ng bèn chắp hai tay lại, lẩm nhẩm khấn:
- Äại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát, nhất định ngà i phải cứu tá»· phu, nếu như ngà i chỉ có thể cứu độ má»™t ngưá»i, con nguyện Ä‘em mạng mình đổi lấy mạng tá»· phu con!
Hai nữ tá» nghe nà ng khấn nguyện như váºy, khóe mắt cả hai chợt ươn ướt, không hẹn mà cùng nghÄ© đến ngưá»i cụt má»™t tay kia, cùng tá»± nhá»§: “Nếu cần phải Ä‘em mạng mình đổi lấy mạng chà ng, mình cÅ©ng nguyện ý cam tâm.â€
Thanh y nữ tỠđưa tay thu vén má»› tóc rối cá»§a A Tá», miệng dịu dà ng nói:
- Ta tin là Quan Thế Âm Bồ Tát sẽ cảm động trước lòng thà nh của cô nương, thể nà o ngà i cũng cứu tỷ phu của cô, cô cứ yên tâm đi!
A Tá» vươn tay ra nắm và o tay áo nà ng, bụng mừng rÆ¡n, há»i:
- Tháºt không ? Bồ Tát ngà i tháºt sẽ thá»±c sá»± cảm động chứ?
Thanh y nữ tỠvuốt ve tay nà ng, đáp:
- Tháºt đó, Quan Thế Âm Bồ Tát là vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn cho nhân gian, tấm lòng ngà i cá»±c kỳ hiá»n háºu, nhất định ngà i sẽ giúp cô thôi!
Trong lòng A Tá» hết sức cảm kÃch, nà ng bất giác tá»±a mái đầu và o vai thanh y nữ tá», nghẹn ngà o nói:
- Äa tạ tá»· tá»·, nếu ông trá»i có mắt, thể nà o cÅ©ng cho tá»· phu ta sống lại, huynh là ngưá»i tốt ghê gá»›m ...
Cuá»™c Ä‘á»i nà ng vốn cô độc, tuy có mẫu thân nhưng cÅ©ng chẳng được thân cáºn nhiá»u, dù nà ng có được Tiêu Phong chiếu cố, nhưng cÅ©ng chỉ dừng lại ở khÃa cạnh ẩm thá»±c, hay di chuyển Ä‘i lại, chưa khi nà o thấy ai đã má»m má»ng dịu dà ng vá»›i nà ng như nữ tá» nà y, lại thuyết phục rằng Tiêu Phong chưa chết, khiến lòng A Tá» tháºp phần cảm kÃch, những thói gian ác, âm độc ngà y trước cÅ©ng giảm Ä‘i không Ãt.
Có được má»™t tia hi vá»ng rằng Tiêu Phong còn tại thế, cái ý niệm tìm chết cá»§a A Tá» mất hẳn, nà ng phấn chấn tinh thần, quay sang nói vá»›i hai nữ tá»:
- A Tá» Ä‘a tạ Æ¡n cứu mạng cá»§a hai vị tá»· tá»·, còn chưa được biết cao danh quý tÃnh cá»§a hai vị.
Thấy nà ng không còn ý tìm cái chết nữa, thanh y nữ tỠvui vẻ nói:
- Thì ra cô nương mang tên A Tá», tên ta là Trình Anh.
Rồi chỉ tay sang phÃa bạch y nữ tá», cô nói tiếp:
- Äây là biểu muá»™i ta, Lục Vô Song.
Nguyên Trình Anh, Lục Vô Song từ sau khi chia tay với Dương Qua ở Tuyệt Tình Cốc, đã trở vỠcố hương Giang Nam, ẩn cư ở huyện Gia Hưng.
A TỠchắp tay thưa:
- Trình tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ, A TỠđã quá thất lễ, nếu tỷ phu ta chưa chết, ơn cứu mạng đó nhất định sẽ báo đáp, chỉ là ... chỉ là giỠbụng ta đang rất đói, không biết có thức gì ăn được không?
Bạch y nữ tá» cưá»i xoà :
- Coi cô nương kìa! Hết mắng má» ngưá»i thì lại đòi ăn, lẽ nà o kiếp trước bá»n ta mắc nợ cô?
Trong số các công phu A Tá» há»c được ở Tinh Túc phái, giá»i nhất vẫn là nghá» vá»— mông ngá»±a, nghe Lục Vô Song nói thế, láºp tức nà ng nặn ngay ra má»™t nụ cưá»i, ngồi trên giưá»ng, chắp tay cúi đầu, nói:
- Hai vị tá»· tá»· tốt bụng nà y, cả hai Ä‘á»u mỹ lệ thoát tục, là m Ä‘iên đảo chúng sinh, mang tâm địa thiện lương như vầng thái dương rạng chiếu khắp nÆ¡i, sưởi ấm lòng ngưá»i!
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi ..., - Trình Anh cưá»i bò ra giưá»ng, rồi nà ng ôm bụng bảo Trình Vô Song - Mau Ä‘i lấy thức gì cho cô nương ấy ăn Ä‘i, nếu không, chả biết cô ấy sẽ còn tương ra thêm giống gì khác nữa!
Lục Vô Song chà ngón tay và o trán A Tá»:
- Quỷ a đầu, đúng là loại cổ quái tinh linh, hãy đợi đấy, để ta lấy đồ ăn nhét đầy miệng cô xem còn nói lung tung gì nữa không?
Nói xong, liá»n ra ngoà i cầm và o hai đòn bánh lá đưa cho A Tá».
A Tá» ngẩn ngưá»i:
- Bá»™ hôm nay là tết Äoan Ngá» Ã ?
Trình Anh thoáng đỠmặt, đáp:
- Không, chẳng qua ...
Lục Vô Song cướp lá»i:
- Chẳng qua chúng ta thÃch ăn, lại không có quy định nà o bắt buá»™c đến tết Äoan Ngá» má»›i được ăn bánh lá cả, huống hồ Tết Äoan Ngá» vừa má»›i qua gần đây thôi, bá»n ta ba, bốn tháng sau tết ấy vẫn cứ ăn bánh lá như thưá»ng!
Thì ra dạo đó, hồi Dương Qua dưỡng thương, Trình Anh từng gói bánh lá cho chà ng ăn, tuy biết rằng trong lòng há» Dương kia chỉ có hình bóng Tiểu Long Nữ, nhưng từ lúc ẩn cư tại đây, cả Trình Anh lẫn Lục Vô Song Ä‘á»u không thể dằn lòng, hai trái tim vẫn dõi vá» chà ng há» Dương, há» thưá»ng gói bánh lá ăn, thá»±c ra là để nghÄ©, hướng vá» Dương Qua.
A Tá» nhìn đòn bánh lá, rồi phát run, nà ng tá»± nhá»§: “Cô ấy bảo vừa qua tết Äoan Ngá», nhưng khi ta và tá»· phu nhảy xuống vá»±c thì trá»i còn Ä‘ang tiết trá»ng đông giá rét, sao có thể nhanh như chá»›p mắt đến thế được? HÆ¡n nữa, lại nghe Trình tá»· tá»· nói đây là Giang Nam, rõ rà ng mình nhảy xuống vá»±c trước ải Nhạn Môn Quan, hai nÆ¡i nà y cách xa nhau cả vạn dặm, là m sao mình lại lá»t đến đây? Nhất định là thần tiên, chẳng còn nghi ngá» gì nữa, ngoà i các ngà i, còn ai là m được chuyện đó kia chứ! ÄÆ°á»£c thần tiên cứu độ, nhất định tá»· phu ta vẫn hãy còn sống!.
Cà ng nghĩ cà ng vui mừng, nà ng nghiến ngấu ăn, hai cái bánh trong tay chẳng mấy chốc đã sạch nhẵn.
A TỠđâu có ngá», lúc nà ng ôm Tiêu Phong nhảy xuống vá»±c thẳm bên vách núi, tráºn cuồng phong từ dưới đáy vá»±c cuá»™n lên đã thổi nà ng giạt đến má»™t thá»i Ä‘iểm khác, má»™t không gian khác! Äây là Nam Tống cá»§a hÆ¡n má»™t trăm năm sau, Äại Liêu sá»›m đã bị Kim Quốc diệt vong, và ngay nước Kim cÅ©ng đã mất và o tay ngưá»i Mông Cổ.
--- Äón xem hồi 2 ---
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của livan
Last edited by Iori Yagami; 13-01-2009 at 07:36 AM .
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a livan
26-10-2008, 01:46 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 1: Sinh Tá» Mang Mang
Hồi 2: Thần Äiêu đại hiệp
Nghỉ ngÆ¡i được thêm và i ngà y nữa, thần sắc A Tá» dần dần khá ra. Bữa đó, Trình Anh há»i A Tá» là m sao đã bị thụ thương như váºy, A TỠđáp:
- Nguyên muội tưởng tỷ phu muội đã chết, nên muội đã ôm huynh ấy nhảy xuống vực thẳm ...
Má»™t câu nói, A Tá» thốt ra tháºt nhẹ nhà ng, dá»… dà ng, vá»›i nà ng, nó thuáºn lý thuáºn lẽ, nhưng khi lá»t và o tai Trình Anh cùng Lục Vô Song, cả hai Ä‘á»u kinh hãi không Ãt. Trình Anh há»i:
- Váºy chị ruá»™t cá»§a muá»™i đâu?
- Chị ấy đã chết từ lâu rồi, nhưng không sao hết, muá»™i đã thay chị chăm sóc tháºt tốt huynh ấy.
Lục Vô Song há»i:
- Tá»· phu cá»§a muá»™i rốt cuá»™c là ngưá»i như thế nà o, đã khiến muá»™i muốn cùng sống, cùng chết như thế?
A Tá» ngẩng cao mái đầu, nà ng nghÄ© nhá»› vá» khà thế anh hùng cá»§a Tiêu Phong, đã không khá»i bị má»™t thoáng xuất thần ngÆ¡ ngẩn, rồi cháºm rãi đáp:
- Tá»· phu muá»™i là hà o kiệt đương thá»i, thân mang võ công vô địch thiên hạ, đã là m quan ở Äại Liêu đến chức Nam Viện đại vương, nhưng không ham già u sang phú quý, do đó, đã không tiếc gì sinh mạng, và đã hy sinh khi gắng khuyên Liêu đế đừng động binh khởi can qua cùng Äại Tống...
Nhớ đến cái chết tự vẫn của Tiêu Phong bên bỠvực thẳm, A TỠkhông sao ngăn được dòng lệ nóng tuôn trà o, chảy xuống đầm đìa.
Vẻ mặt đầy nghi hoặc, Trình Anh há»i:
- Äại Liêu? ... Trăm năm trước đây, Liêu quốc đã bị diệt vong và o tay Kim quốc, giỠđây, nÆ¡i phương bắc, chỉ còn duy nhất nước Mông Cổ, là m sao tá»· phu cuả muá»™i là m được đến chức đại vương cá»§a Äại Liêu?
A Tá» kinh ngạc, há»i lại:
- Sao thế được? Äâu váºy được? Sao lại như thế được ... À ... muá»™i hiểu rồi .. Muá»™i được thần tỉên cứu, ngà i thÃch đưa muá»™i trở lại trần thế, nên đã hoá phép cho muá»™i sống lại tại nÆ¡i đây.Ôi .. chẳng biết thần tiên các ngà i có Ä‘em tá»· phu muá»™i đặt sang chá»— thế giá»›i khác hay không nữa?
Lục Vô Song hứ lạnh một tiếng, nói:
- Thần tiên nà o đã đưa cô vỠđây? Cô thị bá»n ta là trẻ lên ba chắc? Cô không thÃch nói thì thôi, đừng bịa chuyện hoang đưá»ng đó ra vá»›i bá»n ta!
A Tá» tức giáºn, quạt lại:
- Ta việc gì mà phải Ä‘i lừa gạt hai ngưá»i? Những chuyện ta kể Ä‘á»u là sá»± thá»±c, tin hay không tin, tuỳ mấy ngưá»i!
Trình Anh vội và ng nói:
- Bá»n ta không phải không tin tưởng muá»™i, chỉ có Ä‘iá»u, chuyện đó quá sức ly kỳ, hai ta đúng là chưa từng nghe qua!
A TỠxuất thần một lúc, ngẩn ngơ, rồi u uất nói:
- Muá»™i cÅ©ng đâu có thưá»ng thấy cái ly kỳ đó, bữa ấy, lúc muá»™i ôm tá»· phu Ä‘ang rÆ¡i xuống giữa chừng vá»±c thẳm trước Nhạn Môn Quan, má»™t tráºn quái phong nổi lên từ đáy vá»±c, đánh bạt tá»· phu muá»™i ra, rồi muá»™i bị thổi giạt vỠđây. Lúc muá»™i vừa tỉnh ra, muá»™i cứ tưởng đã Ä‘i đến địa phá»§ rồi, lúc muá»™i soi và o gương đó, thấy mặt mÅ©i muá»™i như vầy, lại nữa, hồi trên bá» vá»±c, muá»™i đã móc hai mắt ném ra đất, thế mà giỠđây, nhãn châu vẫn còn rà nh rà nh trong mắt, muá»™i cho là y thuáºt cao minh đó cá»§a Hư Trúc đã chữa là nh mắt muá»™i. Äến khi hai vị bước và o, muá»™i vẫn còn cứ nghÄ© hai vị là thị thiếp cuả hắn đấy, ngỠđâu sai bét! Hai vị nói xem, chẳng phải thần tiên đã ra tay, thì ai có thể phục hồi đôi mắt cho muá»™i? Ai đã có thể má»™t lèo đưa ngưá»i từ Nhạn Môn Quan đến chá»— Giang Nam nà y?
Nghe nà ng nói, Trình Anh và Lục Vô Song hồi tưởng lúc A Tá» vừa tỉnh ra đã nói và là m ra sao, Ä‘á»u thấy cô ta tuyệt không chút ý định lừa gạt thiên hạ. nhưng muốn cả hai cùng tin đấy là sá»± thá»±c, thì là chuyện không thể! HỠđưa mắt nhìn nhau, cùng má»™t ý nghÄ©: "Sao trên Ä‘á»i lại có chuyện ly kỳ đến thế kia!"
Lục Vô Song bảo:
- Cô hãy thuáºt lại hết những gì đã xảy ra, nếu không có kẽ hở, bá»n ta sẽ tin cô!
A TỠbĩu môi, đáp:
-- Hai ngưá»i tin hay không tin, muá»™i không cần, nhưng chẳng qua do hai ngưá»i nghi ngá» sá»± tÃch anh hùng cá»§a tá»· phu, váºy để muá»™i thuáºt lại đầu Ä‘uôi cho nghe!
Rồi nà ng Ä‘em chuyện từ lúc theo Äinh Xuân Thu há»c đạo nÆ¡i Tinh Tú Hải, đến khúc Tiêu Phong do can gián Liêu đế khởi quân xâm phạm Äại Tống mà bị bắt cầm tù, rồi hà o kiệt Trung nguyên vì muốn cứu thoát Tiêu Phong đã kịch chiến Liêu binh ra sao...
Trình Anh và Lục Vô Song mê man nghe nà ng kể chuyện, đồng lên tiếng há»i:
- Rồi sau đó có cứu được Tiêu đại hiệp không?
- Cứu được khá»i ngục, khi tất cả kéo nhau chạy vỠđến trước ải Nhạn Môn quan, quân Tống không chịu mở cá»a ải, Liêu binh Ä‘uổi đến, ca ca muá»™i và Hư Trúc giữa đám ngà n vạn quân Liêu, đã ra tay bắt giữ được Liêu đế. Tá»· phu sau đó buá»™c Liêu đế triệt quân, và buá»™c y tuyên thệ suốt Ä‘á»i y không được xâm phạm giang sÆ¡n Äại Tống. Vì Liêu đế chẳng chịu ưng thuáºn, tá»· phu muá»™i đã Ä‘em y đến sát bá» vá»±c, bảo "Hai ta lúc kết nghÄ©a, đã có lá»i thá» chẳng sinh cùng ngà y, cùng giá» nhưng nguyện chết cùng giá», cùng ngà y! Nếu bệ hạ không khứng, váºy cả hai ta cùng nhảy xuống vá»±c cho ứng vá»›i lá»i thá»!" Tên cẩu Liêu đế biết tá»· phu muá»™i nói được là là m được, y sợ rá»§n cả ngưá»i, bèn buông lá»i thá» không xâm phạm... Tá»· phu muá»™i thả y ra, chỉ háºn má»™t Ä‘iá»u, tên cẩu hoà ng đế đó lúc trở vá» giữa quân đội cá»§a y rồi, đã quay đầu lại, lá»›n tiếng bảo tá»· phu muá»™i: "Tiêu Phong, ngươi đã láºp công to lá»›n đó cho Äại Tống, chức quan cao quyá»n trá»ng nhất định sẽ và o tay ngươi thôi!" Tá»· phu muá»™i là ngưá»i thế nà o, sao lại có thể chịu đựng ô nhục to tát như váºy? Thế nhưng giữa ngà n vạn hùng binh Liêu quốc nhìn và o, dẫu cho tá»· phu muá»™i có Ä‘em hết nước sông Hoà ng hà cÅ©ng không thể gá»™t rá»a được ná»—i oan đó! Tá»· phu muá»™i chỉ tay lên trá»i, lá»›n tiếng nói: "Tiêu Phong ta hôm nay trở thà nh đại tá»™i nhân cá»§a ngưá»i Khiết Äan, từ đây, là m sao còn mặt nÅ©i nà o đứng giữa trá»i đất!" Nói xong, đã thò tay nhặt hai mẩu tên gãy, dụng lá»±c đâm sâu và o lồng ngá»±c cá»§a mình!
- á»’!
Trình Anh và Lục Vô Song la lá»›n, đồng lúc vá»›i má»™t giá»ng nam tá» bên ngoà i cÅ©ng kinh hãi kêu lên!
Trình Anh và Lục Vô Song cùng cất tiếng há»i:
- Ai đấy?
Má»™t bóng xám từ ngoà i cá»a tiến và o, đáp:
- Là ta! Hai nghĩa muội vẫn khoẻ chứ?
A Tá» thấy ngưá»i má»›i và o lông mà y như kiếm vắt ngang táºn tóc mai, mắt phượng kiêu hùng, có Ä‘iá»u sắc mặt trắng nhợt nhạt, mang đôi phần tiá»u tuỵ.
Trình Anh cùng Lục Vô Song đồng thanh "a" lên má»™t tiếng, cùng đứng nhá»m dáºy, chạy vá» phÃa ngưá»i đó.
Trình Anh Ä‘i và i bước rồi đứng lại, đã thấy Lục Vô Song à o à o chạy đến chụp và o tay ngưá»i kia, vui mừng như muốn phát Ä‘iên:
- Äồ ngốc, sao lại đến đây?
Ngưá»i đó vui vẻ nói:
- Ta tiện đưá»ng ngang qua đây, hay tin hai muá»™i ẩn cư chốn nà y, nên ghé thăm hai muá»™i!
Trình Anh lặng ngắm ngưá»i ná», nà ng tá»± nhá»§: "Chà ng gầy Ä‘i nhiá»u!", rồi mở miệng há»›n hở nói:
- Äại ca, huynh biến đâu mất tiêu!
Chẳng chá» ngưá»i ná» trả lá»i, Lục Vô Song đã há»i tiếp:
- Äồ ngốc, huynh đến tá»± bao giá» váºy? Sao đến cá»a rồi lại chẳng chịu và o nhà ngay?
Ngưá»i ná» trả lá»i:
- Lúc ta đến đây, hai muá»™i còn Ä‘ang say sưa nghe câu chuyện cá»§a cô nương đây đến xuất thần, ta không muốn là m mất hứng, đã đứng chá» bên ngoà i. Äâu dè, ngưá»i cô nương đây Ä‘ang kể chuyện lại là má»™t vị anh hùng! Hồi bé, lúc còn ở đảo Äà o Hoa, ta từng nghe Quách bá mẫu đỠcáºp đến Tiêu đại hiệp, bảo rằng vị anh hùng đó đã có công đẩy lùi xâm lược Liêu binh, thế nhưng chẳng hiểu tại sao các sá» sách cá»§a Cái Bang đã chỉ chép sÆ¡ sà i có đôi dòng vá» ngưá»i! Hôm nay, được nghe cô nương đây bảo rẳng ông gốc ngưá»i Khiết Äan, cái chuyện tại sao bá»n ngưá»i Trung nguyên ghi chép Ãt lá»i vá» ngưá»i, giá» ta má»›i minh bạch! Hừm ... Uổng cho Cái Bang tá»± xưng là bang há»™i hạng nhất trong thiên hạ, váºy mà lại Ä‘i phân biệt ngưá»i Hồ, ngưá»i Hán, là m cho uy phong má»™t Ä‘á»i cá»§a đại anh hùng đó đã bị vùi lấp mất!
Nghe ngưá»i ná» xưng tụng Tiêu Phong đại anh hùng, A Tá» láºp tức nảy sinh hảo cảm, nà ng chắp tay thưa:
- Tiểu nữ tên A Tá», Ä‘a tạ vị đại ca nầy đã hết lá»i ngợi khen tá»· phu tiểu nữ. Nhìn thân thá»§ cá»§a ngà i, nhất định ngà i phải là má»™t anh hùng võ công cao cưá»ng!
Ngưá»i nỠđáp:
- Tại hạ Dương Qua, bản sá»± tầm thưá»ng, không là m anh hùng gì đâu!
Lục Vô Song bảo:
- Äồ ngốc, há»c được thói khiêm tốn từ hồi nà o váºy? Nói đến danh hiệu "Thần Äiêu đại hiệp" cá»§a huynh, khắp giang hồ ai mà không thán phục? Có ai mà chẳng giÆ¡ má»™t ngón tay cái lên mà hô "anh hùng" má»™t tiếng không?
A TỠnói:
- Nguyên Dương đại ca đây anh hùng như thế, tiểu muá»™i đúng là đã thất kÃnh quá rồi!
Dương Qua vội và ng chắp tay đáp lễ:
- Ta lảm sao xứng danh anh hùng kia chứ? Tá»· phu cá»§a cô nương vì nước vì dân, tạo phúc cho dân Ä‘en trong thiên hạ, cái đó má»›i thá»±c là anh hùng chân chÃnh đấy! Tiêu đại hiệp đâm hai mẩu tên gãy và o ngá»±c, không hiểu sau đó có được cứu sống hay không?
A Tá» thở dà i, Ä‘em nốt việc nà ng đã ôm Tiêu Phong nhảy xuống vá»±c ra sao, rồi bị quái phong thổi giạt đến đây như thế nà o, nhất nhất thuáºt lại.
Ba ngưá»i nghe kể chuyện, trầm ngâm hồi lâu, cùng nghÄ© đến cái khà phách anh hùng cá»§a Tiêu Phong, Ä‘á»u thấy trong lòng trà o dâng má»™t ná»—i bi thương khó nén nhịn.
- Giáºn nhất là cái tên cẩu hoà ng đế đó cá»§a Liêu quốc, tệ đến mức bức tá» chÃnh ngưá»i anh em kết nghÄ©a cá»§a y. - Lục Vô Song háºm há»±c nói.
Trình Anh bảo:
- Cẩu hoà ng đế dÄ© nhiên đáng ghét rồi, nhưng bá»n quân Äại Tống cÅ©ng đáng giáºn nữa. Bá»n nó mà không đóng kÃn cá»a thà nh, tất cả các vị anh hùng đã và o được trong ải, Tiêu đại hiệp chẳng bị bó buá»™c đối mặt gã cẩu hoà ng đế, thì đâu có chuyện ngưá»i phải tá»± vẫn!
Dương Qua thở dà i, bà n:
- Nếu mà Tiêu đại hiệp và o được trong ải, tên cẩu hoà ng đế tất nhiên sẽ xua quân nam hạ, gây đồ thán cho sinh linh, đó là chuyện mà Tiêu đại hiệp tuyệt đối không muốn thấy xảy ra. Nếu đại hiệp có được lá»±a chá»n, thể nà o ngưá»i cÅ©ng sẽ chá»n hy sinh vì bách tÃnh thiên hạ.
A TỠnói:
- Dương đại ca đúng là tri ká»· cá»§a tá»· phu tiểu muá»™i. Huynh ấy mà còn tại thế, hai ngưá»i nhất định sẽ kết thà nh má»™t đôi huynh đệ tuyệt vá»i!
Nghe nà ng nói, Dương Qua gượng má»™t nụ cưá»i buồn, đáp:
- Ta chỉ là kẻ phà m phu tục tá» Ä‘ang khốn đốn vì tình, là m sao xứng đáng kêu huynh gá»i đệ cùng Tiêu đại hiệp! Chỉ háºn má»™t Ä‘iá»u, ta sinh sau đẻ muá»™n, không được chiêm ngưỡng cái phong thái cá»§a Tiêu đại hiệp, tháºt đáng tiếc lắm thay!
A TỠđáp:
- Tiểu muá»™i từ trăm năm trước trôi giạt đến đây, muá»™i cÅ©ng tin tá»· phu nhất định hiện Ä‘ang còn trên Ä‘á»i nà y! Äể khi muá»™i là nh mạnh lại rồi, muá»™i sẽ Ä‘i tim tá»· phu, dù nÆ¡i chân trá»i góc biển nà o, muá»™i nhất quyết tìm ra huynh ấy, lúc đó, sẽ đưa tá»· phu đến ra mắt các vị, thể nà o huynh ấy cÅ©ng sẽ vui mừng lắm đấy!
Dương Qua, Trình Anh và Lục Vô Song tuy cảm thấy chuyện đó mang mà u sắc hoang đưá»ng, nhưng cả ba Ä‘á»u bị cái khà phách anh hùng cá»§a Tiêu Phong là m xúc động, há» thá»±c tâm rất muốn tin rằng Tiêu Phong cÅ©ng vẫn còn tại thế giống như trưá»ng hợp A Tá».
Dương Qua rầu rầu nói:
- Tấm tình si cá»§a A Tá» cô nương cÅ©ng tháºt giống như Dương má»—, cái ước hẹn mưá»i sáu năm cá»§a nà ng cùng ta đã qua được mưá»i năm rồi! Mưá»i năm đó, ta cÅ©ng đã Ä‘i khắp nẻo chân trá»i góc biển, vẫn chẳng có được má»™t âm hao nà o cá»§a nà ng. Ngưá»i giang hồ Ä‘á»u bảo là Tiểu Long nữ thân thể trúng kịch độc, đã buông mình tá»± táºn dưới đáy vá»±c từ dạo ấy rồi, nhưng ta nhất quyết không tin lá»i đồn nhảm đó! Ta biết chắc, nà ng không gạt ta, nhất định nà ng vẫn còn sống, nhất định sẽ đến gặp ta tại cái hẹn mưá»i sáu năm ấy!
Giá»ng Dương Qua trà n ngáºp xúc động, đôi mắt rướm lệ, thanh âm nghẹn ngà o, dưá»ng như vừa để tá»± an á»§i, vừa để nói cho Tiểu Long Nữ nÆ¡i phương xa xôi ấy cÅ©ng được nghe!
Thấy ý trung nhân tâm tình Ä‘au khổ, Trình Anh và Lục Vô Song trong lòng sầu thảm, nhưng biết chẳng thể nà o khuyên giải được cho chà ng vÆ¡i ná»—i sầu, lại nghÄ© đến bóng hình khả ái dịu dà ng cuả Tiểu Long nữ, hai nà ng Ä‘á»u chẳng khá»i thấy tan nát tim gan.
Trông thần thái cuả ba ngưá»i, A Tá» cÅ©ng hiểu được bảy, tám phần, nà ng nghÄ© thầm: "Xem tình hình nà y, rõ là Trình tá»· tá»· cùng Lục tá»· tá»· Ä‘á»u si mê Dương đại ca, nhưng trong tim cá»§a Dương đại ca chỉ in độc nhất hình ảnh má»™t nữ tá» tên Long Nữ đó, không hiểu nà ng ấy dung nhan ra sao, đến cả Trình tá»· tá»· cÅ©ng không sánh kịp! Ôi ... ta cÅ©ng đâu có xấu xà hÆ¡n tá»· A Châu đâu! Thế sao huynh đã chỉ thương yêu có mình chị ấy thôi!" Nà ng láºp tức phát phiá»n muá»™n trong lòng. Cùng má»™t lúc, cả bốn ngưá»i Ä‘á»u mang tâm sá»± trùng trùng, căn nhà nhá» chợt trở nên im ắng.
Dương Qua bá»—ng cưá»i vang má»™t tiếng, nói:
- Thế nà y là thế nà o váºy? Ta đã lâu không gặp hai nghÄ©a muá»™i, lại được xảo ngá»™ A TỠđây nữa, cả nhà phải vui vẻ lên chứ! Lá»—i ở ta cả thôi, là m má»i ngưá»i ai nấy mặt mà y u ám quá Ä‘i! Vô Song muá»™i tá», hãy mau Ä‘em rượu ra đây, ta phải tá»± phạt ba chén má»›i được!
Lục Vô Song vỗ tay một phát, reo lên:
- ÄÆ°á»£c lắm! Mình đã lâu không gặp, bữa nay phải say má»™t tráºn cho tháºt thống khoái má»›i được!
Nói xong, nà ng quay mình định đi lấy rượu, Trình Anh dã nhanh chóng đứng lên cản lại,vui vẻ nói:
- Biểu muội, muội cứ ở lại đây hà n huyên với Dương đại ca đi, để ta là m và i món, rồi cả nhà cùng ăn với nhau!
Quay sang Dương Qua, nà ng bảo:
- Dương đại ca, bụng trống uống rượu hại ngưá»i lắm! Muá»™i Ä‘i lo cÆ¡m tối đây, huynh ưa ăn món gì, cứ nói, để muá»™i nấu cho!
Nghe giá»ng nói dịu dà ng đó cá»§a nà ng, nhìn thấy má thắm môi hồng cá»§a nà ng, mưá»ng tượng nhá»› lại tình cảnh dưỡng thương ká» cạnh nà ng mưá»i năm vá» trước, lòng gã chợt quặn thắt, Dương Qua bèn cưá»i nụ, đáp:
- Ta muốn ăn bánh lá!
Trình Anh thoáng sững sá», ánh mắt rưng rưng, đúng lúc chạm và o ánh mắt Dương Qua nhìn mình, nà ng bất chợt đỠmặt, vá»™i và ng xoay ngưá»i Ä‘i nhanh ra ngoà i.
Dương Qua trong lòng bá»—ng dưng hối háºn: "Dương Qua hỡi Dương Qua, trong lòng ngươi rõ rà ng chỉ có má»™t ngưá»i, tại sao cái tÃnh lãng tá» vẫn không thay đổi, ngươi hại hỠđến khổ a!"
NghÄ© đến ná»—i niá»m hai nà ng vò võ ở váºy, thâm tâm gã cá»±c kỳ áy náy. Ở bên cạnh, Lục Vô Song cứ má»™t Ä‘iá»u "Äồ ngốc", hai Ä‘iá»u "Äồ ngốc", chuyện trò lia chia, Dương Qua Ä‘ang lúc bứt rứt vì đối xá» Trình Anh quá khinh bạc, nên những gì Lục Vô Song nói, gã Ä‘á»u chẳng dám đối đáp, chỉ ngồi đơ ngưá»i ra đấy, ngẫm nghÄ© vá» ngà y sau ... Lục Vô Song cÅ©ng thấu hiểu tâm tình Dương Qua, trong lòng nà ng hết sức chua xót, dần dà cÅ©ng Ãt nói Ä‘i!
Nhìn tình trạng hai ngưá»i, A Tá» Ä‘oán được chút Ãt, lòng nà ng thấy vui vui, bèn cất tiếng há»i:
- Dương đại ca, có chuyện nà y muá»™i muốn há»i, mong huynh đừng phiá»n!
Dương Qua đang lúc muốn đổi hướng câu chuyện, bèn vui vẻ bảo:
- A Tá» muá»™i tá», muá»™i cứ há»i Ä‘i, ta sẽ không phiá»n hà gì đâu!
Chỉ và o ống tay áo trống rá»—ng cá»§a gã, A Tá» há»i:
- Muá»™i muốn há»i cá»› sao cánh tay nà y cá»§a huynh lại bị cụt Ä‘i váºy?
Dương Qua còn chưa kịp đáp, Lục Vô Song đã nổi giáºn, bảo:
- A Tá» , muá»™i sao chuyện khác không há»i, lại Ä‘i há»i cái đó? Lại khÆ¡i lên ná»—i thương tâm đã qua cá»§a đồ ... cá»§a Dương đại ca!
Trong lòng Lục Vô Song và Trình Anh, chuyện bị chặt cụt tay là chuyện cá»±c kỳ Ä‘au lòng cho Dương Qua, rất Ãt khi má»™t ai trong hai ngưá»i muốn nhắc đến nó.
Dương Qua cưá»i xoà :
- Không có gì đâu! Chuyện cÅ©ng đã qua hÆ¡n mưá»i năm rồi, đâu còn gì là đau lòng nữa đâu! GiỠđây nghÄ© lại, cÅ©ng tá»± ta là m ra, tá»± ta phải chịu! Ai biểu ta ham chuyện bao đồng!
Lục Vô Song bực tức:
- Cái gì mà bao đồng! Äó là huynh tốt bụng muốn cứu ngưá»i, muốn tránh cảnh huynh đệ tương tà n, đến đứa trẻ lên ba còn hiểu nữa là , sao ả Quách Phù đó lại chẳng minh bạch gì hết! Ả chỉ cáºy có bố mẹ ả là đại hiệp, tá»± cao tá»± đại, muốn là m gì là là m, sau nà y có cÆ¡ há»™i, muá»™i nhất định cÅ©ng sẽ chặt Ä‘i cuả ả má»™t tay cho tiêu Ä‘i mối háºn nà y!
A Tá» cà ng nghe cà ng khó hiểu, hiếu kỳ quá, nà ng vá»™i há»i:
- Ủa ... Hai ngưá»i nói qua nói lại, rốt cuá»™c muá»™i là chẳng có hiểu chuyện gì đã xảy ra váºy?
Lục Vô Song láºp tức má»™t mạch thuáºt lại chuyện hai anh em nhà há» Võ vì si mê Quách Phù đã Ä‘i đến chá»— động võ vá»›i nhau, Dương Qua vì muốn tránh cảnh hai ngưá»i huynh đệ tương tà n, đã đặt Ä‘iá»u là bố mẹ ả, đôi phu phụ Quách TÄ©nh đã hứa gả nà ng cho gã, hòng là m hai anh em mất Ä‘i cái si tưởng vá» Quách Phù. Quách Phù hay được, nổi giáºn, lại gặp lúc Dương Qua Ä‘ang mang trá»ng thương, không sức lá»±c đâu tá»± vệ, ả đã chặt đứt Ä‘i má»™t tay cá»§a Dương Qua. Hết sức căm giáºn Quách Phù, Vô Song vừa kể vừa lá»›n tiếng thoá mạ, mà cÅ©ng không sao tiết háºn được! Ở bên cạnh, Dương Qua gắng khuyên giải:
- Vô Song muá»™i tá», chuyện đó đã là quá khứ cả rồi, mình cÅ©ng nên nể mặt Quách bá bá mà tha thứ cho nha đầu đó Ä‘i!
Từ đầu đến giá» vẫn giữ im lặng, khi nghe rõ rà ng má»i sá»±, A Tá» lúc ấy bèn nói:
- Dương đại ca, Lục tá»· tá»·, hai ngưá»i Ä‘á»u có uyên nguyên cùng nhà há» Quách, chẳng thể tá»± tay trả thù, váºy món nợ đó để cho muá»™i gánh, cÅ©ng là để báo đáo Æ¡n đức cứu mệnh cá»§a các vị!
Lục Vô Song mừng rỡ, đáp:
- Hảo muá»™i tá»! Chúng ta tháºt chẳng uổng phà công sức đã cứu muá»™i! Nếu muá»™i mà vì Dương đại ca báo dược mối thù chặt tay đó, ta, Lục Vô Song, nguyện là m thân trâu ngá»±a báo đáp cho muá»™i má»™t Ä‘á»i!
Dương Qua thấy hai cô muốn vì mình rá»a háºn, trong lòng gã hết sức cảm kÃch, nhưng gã đã sá»›m vứt bỠý niệm trả thù Quách Phù từ lâu, và gã cÅ©ng không muốn từ chối là m hai cô pháºt ý, gã nhá»§ thầm: "Quách Phù quanh năm suốt tháng ở ká» cáºn bố mẹ ả, chỉ sợ ngưá»i đương thá»i chẳng ai có khả năng đến chặt Ä‘i má»™t tay cá»§a ả!" Gã nghÄ© váºy, liá»n xem câu nói xin trả thù há»™ cá»§a A Tá» như má»™t lá»i nói chÆ¡i!
--- Xem tiếp hồi 3 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:17 PM .
26-10-2008, 10:14 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 3: Trúc ốc dạ thoại.
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 1: Sinh Tá» Mang Mang
Hồi 3: Trúc ốc dạ thoại (Trò chuyện đêm khuya trong gian nhà trúc)
Trình Anh là m cÆ¡m xong, vì A Tá» chưa thể xuống giưá»ng, Trình Anh dá»n thức ăn trên má»™t dÄ©a để nà ng dùng bữa trên giưá»ng.
Dương Qua ăn má»™t mẩu thịt xà o chua ngá»t, khen:
- Nghá» nấu nướng cá»§a Trình Anh muá»™i tá» ngà y cà ng giá»i, sắp bắt kịp tà i nghệ cá»§a Quách bá mẫu rồi, đúng là nức danh môn nhân đảo Äà o Hoa!.
Trình Anh vui vẻ đáp:
- Dương đại ca quá khen rồi! Má»™t chút nghá» má»n nà y là m sao sánh kịp được cùng sư tá»·!
Mặt đối mặt với cố nhân, lòng Dương Qua nhà n nhã, lại thêm chếnh choáng sau và i chén rượu, chà ng than thở:
- Lúc còn bé, trên đảo Äà o Hoa, dẫu thức ăn cá»§a Quách bá mẫu nấu có ngon, nhưng không sao vui vẻ bằng bá»n mình cùng ăn vá»›i nhau!
Lục Vô Song bảo:
- Lại là ả Quách đại tiểu thư! Ả ức hiếp đại ca chớ gì! Ở đâu có mặt ả, ở chỗ đó đại ca là m sao vui vẻ được!
Nhá»› nghÄ© vá» những ngà y tháng sống ăn nhở ở Ä‘áºu trên đảo, Dương Qua không sao nén nổi má»™t nụ cưá»i buồn:
- Ta hồi nhá» ranh ma lắm, ngưá»i lá»›n, trẻ con, thảy Ä‘á»u không ai ưa ta! Duy nhất Quách bá bá lúc nà o đối xá» ta cÅ©ng tháºt lòng tốt bụng!
Tưá»ng tượng đến những ngà y tháng linh Ä‘inh cô khổ Dương Qua thá»i ấu thÆ¡, bị ngưá»i ức hiếp, Trình Anh thấy xót xa trong lòng, nói:
- Nếu đại ca ưa thÃch, muá»™i sẽ nấu thưá»ng xuyên cho huynh ăn. Sao bá»n mình đã không được gặp nhau sá»›m hÆ¡n nhỉ?
Dương Qua mỉm cưá»i:
- Äúng đấy! Gặp nhau sá»›m hÆ¡n, ba đưá nhá» cô đơn khổ sở tụi mình sẽ há»p thà nh má»™t đội ăn mà y, ta dẫn cả bá»n Ä‘i xin ăn, ai ai trông thấy hai cô nương xinh đẹp dá»… thương trong đội khiếu hoá mình, là đá»u tranh nhau cho, e rằng mình lượm hoà i không hết tiá»n!
Trình Anh, Lục Vô Song nghe thế bò lăn ra cưá»i.
A TỠcũng vui vẻ nói:
- Dương đại ca, đại ca hợp ý vá»›i hai tá»· tá»· vui vẻ thế, mà cái ước hẹn mưá»i sáu năm hãy còn xa, thay vì đại ca Ä‘i lang thang khắp chốn, sao đại ca không lưu lại đây, thưá»ng xuyên được tá»· tá»· nấu cÆ¡m cho ăn?
Nghe nà ng nói thế, Trình Anh cùng Lục Vô Song Ä‘á»u á»ng hồng đôi má, Ä‘iá»u A Tá» nói đó cÅ©ng chÃnh là ước vá»ng cá»§a cả hai, và cÅ©ng vì hiểu rõ mình cùng Dương Qua hữu duyên vô pháºn, nhưng ngà y ngà y được trông thấy chà ng, cÅ©ng đã lấy là m mãn nguyện lắm rồi! Cả hai láºp tức dõi nhìn Dương Qua, cùng hy vá»ng chà ng nháºn lá»i ở lại.
Biết tình cảm hai nà ng dà nh cho mình sâu Ä‘áºm, Dương Qua hiểu mình quyết chẳng thể nà o lưu lại, và cÅ©ng không nỡ buông lá»i khước từ khiến há» Ä‘au lòng, chà ng nhất thá»i không biết nói năng gì!
Nhìn Dương Qua se sẽ chau mà y, Trình Anh không sao nén nổi thở dà i trong lòng, và không đà nh lòng là m chà ng khó xá», nà ng gượng má»™t nụ cưá»i, nói:
- Dương đại ca đi hà nh hiệp tứ phương, là m sao có thể lưu lại đây được! Huống hồ đại quân Mông Cổ vẫn còn vây ngoà i thà nh Tương Dương, đại ca có muốn ở lại đây, trong lòng sợ không yên!
Dương Qua nghe Trình Anh đỠcáºp đến đại quân Mông Cổ, thần sắc chà ng nghiêm trá»ng hẳn lại, gáºt đầu, đáp:
- Äúng thế! Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, má»™t ngà y mà Mông Cổ chưa lui binh, là má»™t ngà y Äại Tống ta còn mang mối đại hoạ trong lòng. Ta tuy chẳng là m được như Quách bá bá Ä‘ang trấn thá»§ Tương Dương, nhưng cÅ©ng phải cố gắng góp má»™t phần sức lá»±c nhá» nhoi cá»§a mình má»›i được!
Trình Anh bảo:
- Dương đại ca nà o đâu đã chỉ góp má»™t phần nhá» nhoi sức lá»±c! Mùa xuân năm ngoái, quân Mông Cổ gá»i Ä‘i tăng viện cho đạo binh ở Tương Dương đã bị trúng phục kÃch ở Nam Dương, tên tướng cầm đầu là Hoắc Nhi XÃch bị đâm ngã ngá»±a mà chết, quân binh Mông Cổ tá» thương vô số, lÅ© sống sót bá» chạy khắp, không sao tụ táºp lại dược nữa! Mùa đông năm rồi, bá»n váºn lương Mông Cổ tiếp tế cho đạo quân Tương Dương đã bị trúng kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n ở nÆ¡i giáp ranh Hà Nam và Hồ Bắc, tên tướng áp tống lương thảo là Hốt Äồ Hiệp Biệt bị chém chết tại tráºn, mất sạch toà n bá»™ xe cá»™ váºn lương! Mấy sá»± kiện đó đã là m chấn động giang hồ, ai nấy Ä‘á»u truyá»n tụng ngưá»i cầm đầu quần hà o là vị Thần Äiêu đại hiệp, kể rằng ông ta túc trà da mưu, anh dÅ©ng cái thế, má»™t nhát thương đâm Khoát Nhân XÃch ngã ngá»±a, má»™t là n kiếm chém chết Hốt Äồ Hiệp Biệt, đại hiệp tuy chỉ có má»™t tay, nhưng lợi hại gấp ngà n lần các cao thá»§ hạng nhất trên giang hồ! Tướng mạo đại hiệp tuy có phần xấu xÃ, nhưng trong lòng ngưá»i Äại Tống, đại hiệp còn tuấn tú găp ngà n vạn lần Phan An. Chỉ là đại hiệp lai vô ảnh, khứ vô tung, không ai biết đại hiệp là ngưá»i như thế nà o thôi!
Nói đến đấy, Trình Anh liếc sang Dương Qua, tá»§m tỉm cưá»i:
- Ai khác đâu có dè Thần Äiêu đại hiệp là huynh, đến ngay cả Quách bá bá, Quách bá mẫu cá»§a huynh cÅ©ng không ngá» tá»›i!
Dương Qua đáp:
- Dương Qua chỉ là má»™t tên vô danh tiểu tốt, không dám nháºn cái danh đại hiệp ấy!
A Tá» bá»—ng há»i:
- Muá»™i có má»™t Ä‘iá»u không rõ, Dương đại ca tướng mạo tuấn tú, tệ lắm cÅ©ng chỉ kém Phan An chút xÃu, cá»› sao má»i ngưá»i lại bảo tướng mạo huynh có phần xấu xà váºy?
Dương Qua cưá»i ầm, đáp:
- A Tá» muá»™i tá», muá»™i đã tán tụng ta thái quá rồi đấy! Tướng ta ngốc nghếch đần độn thế nà y, là m sao Ä‘em sánh vá»›i Phan An cho được!
Lục Vô Song vỗ tay reo:
- Äúng thế tháºt! Äúng là má»™t tên ngốc chẳng sai! A Tá» muá»™i tá», Dương đại ca cuả muá»™i tá» có phép biến hoá vui lắm. Trước mặt bá»n mình thì biến ra hình dạng tuấn tú, trước mặt kẻ khác thì lại hoá thà nh má»™t tên xú bát quái đần độn, ngốc nghếch!
Trình Anh nhoẻn miệng cưá»i, nhìn Dương Qua, bảo:
- Sao huynh vẫn còn cứ Ä‘eo cái mặt nạ da ngưá»i cÅ© rÃch đó là m gì váºy? Doạ ngưá»i ta sợ đến chết khiếp!
Dương Qua chiêu má»™t ngụm rượu to, giá»ng có phần say say, vui vẻ đáp:
- Lúc ta gặp muá»™i lần đầu, chẳng phải muá»™i cÅ©ng đã Ä‘eo má»™t tấm mặt nạ da ngưá»i sao? Muá»™i dung nhan hoa nhưá»ng nguyệt thẹn mà còn Ä‘eo nó, kẻ thô láºu xấu xà như ta sao lại không được mang?
ÄÆ°á»£c ý trung nhân ngợi khen sắc đẹp, Trình Anh không sao ngăn nổi gò má á»ng hồng, trong lòng nà ng cảm thấy cá»±c kỳ vui sướng!
Lục Vô Song cưá»i nói:
- Biểu tá»· đẹp tá»±a thiên tiên, nếu không Ä‘eo mặt nạ thì không biết sẽ kéo đến biết bao nhiêu là bá»n háo sắc, suốt ngà y cứ vo ve luẩn quẩn bên mình, phiá»n chết Ä‘i được!
Dương Qua gáºt gù, nói:
- Chà lý! Chà lý!
A TỠthắc mắc:
- Mặt nạ da ngưá»i? Là món đồ chÆ¡i gì váºy? Muá»™i chưa há» nghe qua!
Dương Qua lấy từ trong bá»c ra má»™t tấm da má»ng tang tá»±a cánh ve sầu, trải lên mặt, láºp tức gương mặt tuấn tú hiện thà nh xấu xà khôn tả!
A Tá» dòm thấy, nà ng vá»— tay cưá»i ầm:
- Tháºt quá sức thần kì a! Muá»™i nhìn Ä‘i nhìn lại cÅ©ng không biết là huynh Ä‘ang Ä‘eo mặt nạ kia!
Lục Vô Song chau mà y kêu lên:
- Mau bỠnó ra đi! Coi ghê rợn quá hà !
Dương Qua vừa tháo nó ra, A TỠđã vươn tay chá»™p lấy, chăm chú xem xét, rồi nà ng vui vẻ há»i Dương Qua:
- Dương đại ca, huynh còn cái nà o khác không? Cho muội cái nà y đi, được không?
Dương Qua còn chưa trả lá»i, Trình Anh đã mỉm cưá»i, bảo:
- A Tá» muá»™i tá», cái đó do sư phụ ta đã tặng cho Dương đại ca đấy! Nếu muá»™i không hiá»m, ở đây ta cÅ©ng có má»™t tấm, để ta tặng cho muá»™i nè!
Nói xong, nà ng thò tay lấy từ trong ngưá»i ra má»™t tấm mặt nạ, đưa cho A Tá».
A Tá» trước hết trao trả lại cho Dương Qua tấm cá»§a chà ng, rồi nà ng vươn tay nháºn tấm mặt nạ cá»§a Trình Anh, há»›n hở đến hÃp mắt lại, nà ng hết ướm nó lên mặt lại tháo xuống mấy lần!
Lục Vô Song cưá»i đùa:
- Biểu tỷ, tỷ cho cô ây tấm mặt nạ rồi, mai mốt không còn cái để đeo nữa, chắc chắn tỷ sẽ đẹp ra hơn đấy!
A Tá» nghe qua, nà ng nÃu và o tay Trình Anh, nói:
- Trình tỷ tỷ, tỷ thiệt tốt với muội quá! Tỷ chỉ có độc một tấm, lại đem cho muội!
Trình Anh vỗ vỗ và o tay nà ng, đáp:
- Không có chi! Không mấy khi là m muá»™i vui sướng, ta mà muốn có cái khác cÅ©ng dá»… thôi, để khi nao gặp sư phụ, ta sẽ xin ngưá»i má»™t tấm là xong!
Từ ngoà i cá»a vá»ng và o tiếng gió đêm xà o xạc thổi qua rừng trúc, má»i ngưá»i trông qua khe song, thấy vầng trăng đã lên cao, Ä‘á»u biết đêm đã khuya, cùng chia tay, Ä‘i nghỉ.
Mưá»i mấy ngà y sau đó, Dương Qua giúp A Tá» váºn khà liệu thương, khi rảnh rá»—i lại cùng hai ngưá»i Trình Lục hà n huyên chuyện xưa, tâm tình thung dung tá»± tại, chỉ hiá»m ná»—i nhá»› Tiểu Long nữ ngà y cà ng day dứt trong lòng hÆ¡n lên.
Trình Anh , Lục Vô Song mỗi ngà y mỗi được gặp ý trung nhân, cả hai trong lòng vui sướng, cả hai cùng lấy lễ huynh muội đối đãi chân tình cùng Dương Qua, có đôi lúc, hỠđể lộ tấm chân tình, Dương Qua chỉ còn cách giả vỠkhông hay biết mà thôi.
HÆ¡n mưá»i ngà y nữa, thương thế A Tá» biến chuyển có mòi tốt, thấy nó không còn gì đáng ngại nữa, Dương Qua bèn ngá» lá»i cáo từ.
Trình Anh , Lục Vô Song tuy chẳng nỡ rá»i tay, nhưng biết không thể lưu ngưá»i lại được, đà nh đỡ A Tá» ra ngoà i tiá»…n chà ng. Sợ thân thể A Tá» còn hư nhá»±oc, Dương Qua không muốn nà ng Ä‘i đưa tiá»…n quá xa.
Chẳng biết đến khi nà o má»›i gặp lại, Trình Anh và Lục Vô Song Ä‘á»u rân rấn nước mắt.
Lục Vô Song cứ dặn đi dặn lại:
- Dương đại ca, ngà y sau, nếu đại ca rảnh rá»—i, nhá»› đến thăm bá»n muá»™i thưá»ng nhe!
Thấy hai nà ng u sầu, Dương Qua trong lòng xót xa, không muốn há» thêm thương tâm, bèn gáºt gáºt đầu, bảo:
- Rồi ta sẽ thưá»ng đến thăm hÆ¡n, hai muá»™i khá giữ gìn sức khá»e!
A TỠnói:
- Dương đại ca, khi huynh Ä‘i lại trên giang hồ, nhá» huynh để ý theo dõi tin tức tá»· phu muá»™i. Nếu có manh mối gì, phiá»n huynh báo giúp cho muá»™i má»™t tiếng!
Dương Qua đáp:
- Tiêu đại hiệp là ngưá»i ta hết sức kÃnh phục, ta nhất định sẽ táºn tâm táºn lá»±c dò há»i, xin muá»™i cứ yên tâm!
Ba ngưá»i dừng bước, đưa mắt dõi theo hình ảnh Dương Qua má»—i lúc má»™t xa dần, rồi cùng nhau trở vá» nhà .
Ở thêm ná»a tháng nữa, thương thế A Tá» căn bản đã gần là nh. Má»™t hôm, A Tá» lên tiếng xin từ giã. lên đưá»ng Ä‘i tìm Tiêu Phong.
Trình Anh và Lục Vô Song vì thấy nà ng vừa má»›i tạm khá, Ä‘á»u khuyên nà ng nghỉ thêm Ãt hôm nữa, nhưng A Tá» quá tha thiết vá»›i việc tìm Tiêu Phong, không chịu ở thêm má»™t phút giây nà o nữa!
Hai ngưá»i Trình, Lục láºp tức sá»a soạn hà nh trang, ra chợ mua má»™t thá»›t ngá»±a và má»™t Ãt lương khô, rồi đưa tặng A Tá» toà n bá»™ mấy trăm lượng bạc mà hai nà ng đã dà nh dụm được.
Tuy A Tá» hà nh sá»± tà n độc, nhưng nà ng vốn cÆ¡ khổ lênh đênh từ bé, lại bị ảnh hưởng cá»§a Tinh Túc phái, sau nà y ở gân Tiêu Phong, do nà ng hết sức ngưiỡng má»™ ông, Ãt nhiá»u cÅ©ng thấm nhuần được má»™t Ãt cái chÃnh khà từ ông. Mà má»™t tháng qua, nà ng lại được hai ngưá»i Trình Lục táºn tâm chăm sóc, đặc biệt có Trình Anh, ăn nói dịu dà ng má»m má»ng cùng nà ng, sá»± đối đãi đó nà ng chưa há» tiếp nháºn trong Ä‘á»i, đã là m cho A Tá» thấy gần gụi vô cùng, coi Trình Anh như ngưá»i thân thiết nhất trên Ä‘á»i. Nà ng đã bất tri bất giác, cảm nhiá»…m được cái dịu hiá»n đó từ Trình Anh, giảm nhiá»u thói Ä‘iêu ngoa quá»· quái. Trước giá», nà ng chưa từng hiểu thế nà o là tri ân, thế nà o là báo đáp, bây giá» chứng kiến hai ngưá»i Trình Lục hết lòng, nhanh chóng sắp sá»a hà nh trang cho mình, lòng nà ng tháºt sá»± cảm động, nà ng thầm tÃnh, tìm cách mai đây sẽ Ä‘á»n đáp.
Sáng sá»›m hôm sau, sương mù chưa tan, những hạt sương còn long lanh Ä‘á»ng trên đầu cà nh lá, A TỠđã lên ngá»±a, vẫy tay chà o từ biệt Trình Anh, Lục Vô Song rồi nà ng bắt đầu cuá»™c hà nh trình lên bắc tìm kiếm Tiêu Phong.
--- Xem tiếp hồi 4 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:17 PM .
28-10-2008, 06:25 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 4: A Châu phần tiá»n.
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 2: Anh hùng vô mịch xứ (Tìm anh hùng nÆ¡i nao)
Hồi 4: A Châu phần tiá»n (Trước má»™ A Châu)
Mùa hạ ở Giang Nam, phong cảnh hoa mỹ, ve kêu, chim hót, nhưng dưá»ng như A Tá» không thấy, không nghe, nà ng chú tâm dá» há»i tin tức Tiêu Phong. Bữa đó, lúc gần đến thà nh Vô TÃch, A Tá» nhá»› lại, từng nghe Tiêu Phong kể chuyện ông đã bị ngưá»i ta phanh phui thân thế nÆ¡i rừng cây lê trong thà nh. Nà ng suy luáºn, có khi Tiêu Phong đã tìm vá» chốn cÅ©, nên nà ng đã Ä‘i má»™t vòng trong, ngoà i thà nh tìm kiếm, những cÅ©ng vẫn không tìm ra chÃnh xác khu rừng lê đó ở đâu, cÅ©ng như không có được chút manh mối gì cá»§a Tiêu Phong.
Ngồi bên bá» Thái Hồ, A Tá» nhìn ra mênh mang sóng nước ngoà i xa, sóng lòng cÅ©ng trà o dâng trong nà ng. Äá»i ngưá»i đã qua bao lần tang Ä‘iá»n thương hải, má»™t trăm năm sau, giưã biển ngưá»i mênh mông, Tiêu Phong không biết lưu lạc chốn nà o, rồi lại nghÄ© đến tá»· A Châu, sinh trưởng nÆ¡i Giang Nam, nhưng kiếp hồng nhan bạc mệnh, đã vùi thân nÆ¡i xứ ngưá»i. NghÄ© tá»›i ngang đó, A Tá» vá»— tay, buá»™t miệng kêu lên: "Äúng rồi! Tiểu KÃnh hồ, tá»· phu nhất định là ở Tiểu KÃnh hồ."
Nà ng phấn khởi, đứng báºt dáºy, leo lên mình ngá»±a, ra roi lên đưá»ng nhắm hương phá»§ TÃn Dương nÆ¡i tỉnh Hà Nam Ä‘i má»™t mạch. Nguyên nà ng nghÄ© đến chá»— A Châu mai táng bên bá» Tiểu KÃnh hồ, tình nghÄ©a Tiêu Phong dà nh cho A Châu sâu rá»™ng tá»±a biển khÆ¡i, nếu ông còn tại thế, thể nà o ông cÅ©ng đến viếng phần má»™ A Châu, cho dù nà ng không gặp ông ở đấy, Ãt ra cÅ©ng có thể thăm dò được má»™t chút tin tức.
A Tá» ngà y đêm gian khổ, rong ruổi trên đưá»ng, cÅ©ng đến được TÃn Dương. Tiểu KÃnh hồ là má»™t nÆ¡i hẻo lánh Ãt ngưá»i biết, nhưng A Tá» từng trú ngụ ở đấy má»™t thá»i gian, cho dù cách xa trăm năm rồi, nhưng nà ng vẫn có thể nháºn ra đưá»ng đất. Sau khi giong ngá»±a quanh co rẽ phải, quẹo trái theo má»™t con đưá»ng nhá», lúc đến chá»— cây cầu đá xanh lá»›n, nà ng đã không khá»i nhá»› đến cái đêm mưa ấy, Tiêu Phong má»™t chưởng đánh chết A Châu, rồi ông ôm tá»· tá»· nà ng khóc lóc thảm thiết, nà ng nấp xem má»™t bên, nà o ngá» từ đó đã Ä‘em lòng yêu ông, vÄ©nh viá»…n không sao đưa mình ra thoát lưới tình. Thế gian giá» là thế gian cá»§a má»™t trăm năm sau, nhưng chiếc cầu đá xanh vẫn y như xưa, có Ä‘iá»u ngưá»i năm ấy giá» không biết Ä‘ang ở đâu, A TỠđứng ngẩn ngÆ¡ bên thà nh cầu, suy tư miên man.
A Tá» buá»™c ngá»±a tại thân má»™t cây liá»…u ven cầu, vượt qua cây cầu gá»— nhá» bên cạnh thạch kiá»u, bước lần theo lối mòn, đưá»ng má»—i lúc má»™t hẹp, cá» dại má»c đầy. Äi chừng ná»a canh giá», phÃa trước đột nhiên khoáng đãng, má»™t mặt hồ sáng như gương soi hiện ra trước mắt. Rừng trúc ken dầy bao bá»c hồ, tưởng chừng trăm năm đó, trúc đã lấn lướt má»c phá»§ kÃn khắp cả, Gian nhà nhá» bằng tre trúc không còn nữa, A Tá» luần quần hà ng ná»a ngà y má»›i thấy má»™ cá»§a tá»· tá»· mình, cÅ©ng tháºt kỳ quái, hÆ¡n má»™t trăm năm đã qua, mà ngôi má»™ A Châu vẫn không bị mưa gió vùi lấp, vẫn ở nguyên chốn cÅ©, tưởng chừng Ä‘ang chỠđợi ngưá»i thân trở vá» từ nÆ¡i xa. Trước má»™ cá» má»c xanh um, quanh đấy có và i Ä‘oá đỗ quyên nở hoa rá»±c mà u đỠnhư máu.
A Tá» dùng tay vạch cá» hoang trước má»™, lòng thầm nghÄ©: "A Châu tá»· tá»·, cuá»™c Ä‘á»i tá»· cô khổ, nhưng tá»· đã chiếm được trái tim tá»· phu, xem ra tá»· cuá»™c sống như thế cÅ©ng là đầy đủ, phần muá»™i dẫu ngà y ngà y được ká» cáºn tá»· phu, nhưng huynh ấy không hỠđể muá»™i trong lòng. Tá»· nói cho muá»™i nghe Ä‘i, rốt cuá»™c muá»™i có chá»— nà o không bằng tá»· ...†NghÄ© đến đấy, nà ng bá»—ng kêu “ai da" má»™t tiếng, rồi đứng báºt dáºy, đôi chân lảo đảo suýt bị ngã. Thì ra nà ng vừa nghÄ©, nếu Tiêu Phong đã có đến đây, ông đâu để cá» trước má»™ má»c cao như váºy. Từ nà ng thá» thương đến giỠđã qua hÆ¡n ba tháng, nếu Tiêu Phong còn sống, thế nà o ông cÅ©ng tìm đến đây trước tiên. Giá» ngưá»i chưa thấy tá»›i, có lẽ đã không còn tại thế nữa kia?
NghÄ© đến khả năng đó, A Tá» run bắn ngưá»i, nà ng ngước nhìn lên cao, bầu trá»i vẫn xanh thẳm như xưa. Năm đó nà ng lần đầu gặp Tiêu Phong cÅ©ng là dưới bầu trá»i xanh thẳm nà y, bên khoảnh nước hồ trong vắt nà y, tai A Tá» như còn văng vẳng tiếng rầy la cá»§a ông. Nà ng lầm thầm: "Tá»· phu, tá»· phu, cho muá»™i được nghe huynh rầy la thêm má»™t lần nữa, dẫu phải chết láºp tức, muá»™i cÅ©ng nguyện ý cam lòng.â€
Nước mắt tươm ra, nhạt nhoà hình ảnh Tiêu Phong tá»±a hồ Ä‘ang đứng trước mắt, nà ng nhổm dáºy, bổ nhà o ra trước, nhưng chỉ thấy toà n gió thổi lá trúc lay động, nà o đâu là bóng dáng Tiêu Phông?
“Muá»™i biết huynh còn sống, muá»™i biết mà .†A Tá» táºn sức gà o lên, nà ng lao ra khá»i rừng trúc, nhắm hướng đưá»ng mòn chạy tá»›i. Vừa khá»i bệnh xong, thân thể còn yếu á»›t, lối mòn lại khó Ä‘i, nà ng đã vấp ngã không biết bao lần, nhưng A Tá» chẳng cảm giác chút Ä‘au đớn nà o, vượt ngang cây cầu gá»— nhá», nà ng cởi giây buá»™c, nhảy lên ngá»±a, phóng Ä‘i à o à o.
Chạy không biết được bao xa, trá»i Ä‘ang tối dần, A Tá» dừng ngá»±a, thấy toà n thân Ä‘au nhức, ngưá»i lảo đảo dưá»ng muốn ngã. Nà ng định thần, nhìn xung quanh, chỉ thấy ruá»™ng đồng khắp chốn, ngá»±a cá»§a mình Ä‘ang xéo nát má»™t khoảnh đất trồng hoa cải và ng rá»±c. Từ bé, A Tá» vốn chẳng mấy biết tiếc cá»§a, nà ng không có phản ứng gì, vừa định kéo cương cho ngá»±a Ä‘i tiếp thì A Tá» bá»—ng nghe giá»ng má»™t thiếu niên hét lên: “Hê! Xú a đầu kia, sao dám xéo nát hoa cải cá»§a lão tá», còn không mau lăn xuống đây!â€
A Tá» ngoái trông, thấy má»™t má»™t thiếu niên đầu bù tóc rối Ä‘ang chạy tá»›i. Trong lòng Ä‘ang Ä‘au xót gần chết, lại bị y hò hét cho má»™t chặp, nà ng bèn quay đầu ngá»±a lại, hừ lạnh, há»i:
- Ta không xuống đấy, ngươi là m gì được ta nà o?
Thiếu niên kia hồng há»™c tức giáºn, chạy đến, mắng:
- Xú a đầu, xéo nát cả cải nhà lão tá»! Biết Ä‘iá»u thì mau mau bồi thưá»ng tiá»n cho ta, nếu không ... hừ hừ ...
A TỠbĩu môi, bảo:
- Hừ hừ! Khiếp quá ... Sợ quá, nhưng ta cóc bồi thưá»ng đấy, thì là m gì ta nà o?
Gã thiếu niên đó giáºn quá, nhảy à o ra trước đầu ngá»±a A Tá», mắng ầm Ä©:
- Chá»› tưởng lão tỠđây không dám đụng và o nữ nhân! Ta lôi cổ ngươi xuống đây, xem ngươi có thưá»ng tiá»n hay không cho biết!
Vừa nói, y vừa vươn tay ra nắm và o chân A Tá».
A TỠquơ roi vụt xuống, thiếu niên kia đau nhói, y vội và ng rụt lại, trên tay đã hiện một vết thương toé máu đỠtươi. Y vội thụt lui, cả tiếng mắng:
- Xú a đầu, ngươi tháºt ác độc, để xem bữa nay lão tá» ra tay thu tháºp ngươi như thế nà o nhé!
Vừa nói y vừa cúi xuống, bốc một tảng bùn lớn ném và o nà ng.
A Tá» né mình tránh, nhưng thiếu niên kia vẫn không ngừng ném, bùn đất à o ạt tá»›i như mưa. A Tá» vừa khá»i bệnh, lại đưá»ng xa vất vả nên nà ng mệt má»i vô cùng, trên mình trúng phải mấy tảng bùn đất, bá»±c tức quá sức, máu huyết dồn nhanh lên óc, rồi nà ng ngất xỉu, té ngã xuống mình ngá»±a. Thiếu niên dừng tay, miệng là u nhà u mắng:
- Xú a đầu! Không biết sống chết là gì, dám đấu vá»›i lão tá» hả? Há»i xem xem ngươi đã phục ta chưa?
Miệng nói mạnh mẽ là m váºy, nhưng y không dám đến gần, sợ lãnh thêm má»™t roi nữa.
- Nà y, mau đứng dáºy Ä‘i, muốn nằm giả chết ở đấy mãi sao?
Y gá»i liá»n mấy tiếng, vẫn không thấy A Tá» trả lá»i, từ ruá»™ng đồng xung quanh chỉ nghe tiếng chim sẻ chim chÃp kêu.
“Chẳng lẽ ả bị mình ném chết rồi?†Thiếu niên kia phát hoảng, y nhảy đến gần A Tá», thấy nà ng hai mắt nhắm nghiá»n, nằm thẳng cẳng trên mặt đất, mặt trắng bệch, y run tay, đưa ra thăm hÆ¡i thở nÆ¡i mÅ©i nà ng: “Äừng có chết Ä‘i đấy nhé !†Khi tay y thấy nà ng vẫn còn thở, y thở phà o nhẹ nhõm, tá»± vá»— vá»— và o ngá»±c nói: “Là m ta sợ chết khiếp, cứ tưởng ngươi tiêu rồi chứ!†Nói Ä‘oạn lại lưá»m A Tá», “Trông kia kìa, kiểu đó, còn ra oai được nữa không, giá» ta mà đem bán ngươi Ä‘i, ngươi cÅ©ng không biết nữa a.â€
Bá»—ng cảm giác Ä‘au rát nÆ¡i bà n tay, y lại bốc giáºn, đưa tay nhặt sợi roi lên, tÃnh quất và o A Tá», nhưng chợt nhìn thấy gương mặt tú lệ cá»§a nà ng, thiếu niên lại không nỡ đánh xuống, y vất cây roi Ä‘i, giáºm chân, bảo: “Ta hổng thèm lý tá»›i ngươi, thây kệ cho dã cẩu tá»›i ăn thịt ngươi.â€
Nói xong, y quay ngưá»i bước Ä‘i, nhưng chỉ được và i bước, đã lại thấy bứt rứt trong lòng, y đà nh quay trở lại, vừa nhấc A TỠđặt lên mình ngá»±a, vừa lẩm nhẩm: “Äúng là kiếp trước ta nợ ngươi sao đó, ngươi vừa xéo nát cả rau cải ta, vừa quất ta má»™t roi, mà giá» ta lại còn phải cứu ngươi. Con bà nó, đúng là số kiếp mình bị rá»§i tháºt.â€
Sau đó, y quay ra chặt mấy nhánh dây mây, đem buộc chặt chẽ A TỠlên mình ngựa, đưa nà ng vỠnhà .
--- Xem tiếp hồi 5 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:16 PM .
29-10-2008, 04:31 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 2: Anh hùng vô mịch xứ
Hồi 5: Hương thôn thiếu niên (Thiếu niên thôn quê)
Trong cÆ¡n mÆ¡ mà ng, A Tá» thấy nhá»™t nÆ¡i mÅ©i, bất giác nà ng hắt xì, rồi tỉnh giấc. Khi mở mắt ra, dưới vầng sáng đèn, nà ng thấy gã thiếu niên đó Ä‘ang cầm má»™t cá»ng cá» chá»c ngoáy và o lá»— mÅ©i mình, mặt gã in má»™t nụ cưá»i tinh quái. A Tá» ngồi nhá»m ngưá»i lên, thét to:
- Mi là m gì váºy?
Gã thiếu niên đó nhảy lui ra sau má»™t bước, ngoái ra ngoà i cá»a, gá»i to:
- Bà nội ơi, bà và o đây mau lên, nha đầu thối tha đã tỉnh lại rồi kià !
Từ ngoà i cá»a, má»™t bà lão bước và o, da mặt bà nhăn nheo, nhưng đôi mắt bà sáng và rất có thần. Thấy A Tá» Ä‘ang ngồi, bà giÆ¡ hai tay lên, nói to:
- Cám Æ¡n trá»i đất, cuối cùng cô nương cÅ©ng đã tỉnh lại rồi. Trong lúc cô nương mê man, bá»n ta tháºt đã chẳng biết là m sao đánh thức cô dáºy! Thôn xóm nà y lại không có thầy thuốc, là m bá»n ta lo quá sức!
Gã thiếu niên cưá»i hì hì:
- Bà ơi, bà có thấy cháu giá»i không? Cháu chỉ cần lấy cá»ng cá» chá»c nhè nhẹ, cô ta ngồi nhá»m dáºy tức thì!
Bà lão liếc xéo gã, mắng:
- Mà y lại còn khoe giá»i! Nếu mà y không lấy bùn đất ném và o cô ấy, thì ngưá»i ta đâu có bị té ngá»±a, bị bịnh đến mê man như váºy chá»›!
Gã thiếu niên đó giơ tay lên:
- Cô ta đã lấy roi ngựa đánh cháu, lại còn để ngựa xéo nát mấy luống cải của cháu, cháu chỉ đối phó, đánh trả lại thôi.
Bà già bảo:
- Mà y lại còn cãi, ngưá»i ta con gái nhá» tuổi, mà y là nam tá» hán, đại trượng phu, lẽ ra phải nhưá»ng nhịn ngưá»i ta chá»›!
Gã thiếu niên thè lưỡi, là m mặt khỉ vá»›i A Tá», gã không dám đôi co vá»›i bà lão nữa.
A Tá» tuy giáºn thiếu niên đã là m mình ngã ngá»±a, nhưng nà ng nghe hai bà cháu nói chuyện, lại thấy nÆ¡i bà n tay gã còn dấu vết thương xáºm mầu, trong lòng nà ng bình tÄ©nh trở lại. Nà ng ngước nhìn bà lão, há»i:
- Thưa bà , đó là cháu ná»™i cá»§a bà hả? Sao nó chẳng có lấy má»™t chút hảo tâm nà o cá»§a bà hết váºy?
Gã thiếu niên trợn mắt, la lớn:
-Ta mà chẳng có chút hảo tâm nà o? Nếu ta chẳng giúp cô tỉnh lại, bây giá» liệu cô có còn ngồi đó nói lăng nhăng hay không? Hay sá»›m đã bị hoang cẩu nó là m thịt từ Ä‘á»i nảo Ä‘á»i nà o rồi! Cô đừng tưởng có tướng mạo xinh đẹp là gạt được ngưá»i ta nhé, ta biết tâm địa a đầu nhà cô xấu xa lắm ...!
Bà lão hét lên:
- Giang xuân Lam, cháu đừng ăn nói báºy bạ váºy!
Thiếu niên bị gá»i tên Giang xuân Lam nhanh chóng ngáºm miệng lại, bước lùi ra đà ng sau.
A Tá» vốn biết thiếu niên không ý xấu, và vốn nà ng thưá»ng bị Tiêu Phong chê trách hà nh xá» tà n ác, khi nghe gã bảo mình tâm địa xấu xa, nà ng cÅ©ng không lấy đó là m giáºn, lại nghe gã có cái tên tháºt hay ho, nhìn cái mặt đầy vẻ kỳ quái cá»§a gã, nà ng thấy tháºt đáng tức cưá»i, liá»n bảo gã:
- Giang xuân Lam, tên ngươi là Giang xuân Lam, là m ngưá»i ta nghe thấy mà tức cưá»i muốn chết! Ngươi thá» nhìn lại cái tinh quái cá»§a ngươi xem, có được Ä‘iểm nà o xứng vá»›i cái tên đó?
Giang xuân Lam không lấy thế là m giáºn, cưá»i hì hì nói:
- Ông già ta đặt cho ta cái tên đẹp như váºy, cô không cần phải ganh tỵ!
Bà lão mắng:
- Xuân Lam, ăn nói phải có phép tắc, đừng gá»i bố cháu là ông già nà y, ông già kia như váºy!
Rồi bà quay sang A Tá», nói:
- Cái tên đó vốn cha nó đặt cho, hy vá»ng nó ham thÃch Ä‘á»c sách vở, là m ngưá»i quân tá» khiêm cung, đâu biết được nó lại hư đốn vầy. Nhà ta Ãt phúc pháºn, cha mẹ nó Ä‘á»u theo nhau qua Ä‘á»i, không ngưá»i dạy dá»—, là m cho nó ngà y nay ra tÃnh tình như thế! Ài...
Bà thở dà i, rồi tiếp:
- Nhưng được cái nó khác ngưá»i, tâm tÃnh không tệ, ăn ở cá»±c kỳ hiếu đễ, dù tuổi chưa quá mưá»i sáu, nhưng nó suốt ngà y quần quáºt đồng áng, lo toan miếng ăn cho lão đây, ta vá» già còn có phước, nó chẳng để ta là m bất cứ việc nặng nhá»c gì, tháºt tá»™i cho nó quá!
Nói xong, trong mắt bà thấy long lanh giá»t lệ.
Giang xuân Lam vội chạy đến bên, đưa tay áo lau mắt cho bà , nói:
- Bà ơi, bà đừng buồn như váºy. Cháu là m lụng váºy, nhưng rất vui vẻ, không ná» hà gì đâu!
A Tá» và bà lão nghe thế không nhịn được cưá»i, A Tá» bảo gã:
- Thằng quá»· nhá»! Chỉ giá»i nói!
Bà lão thân thiết đưa tay vò đầu gã, cưá»i nói:
- Thằng cháu cá»§a bà , chả có tà i năng gì, chỉ giá»i chá»c phá thiên hạ.
Giang xuân Lam đứng lên, thò đầu ra ngoà i cá»a sổ, nhìn nhìn, rồi nói:
- Bà à , trá»i tối rồi, mình sắp ăn chưa, cháu đói lắm rồi.
Bà lão vỗ tay, thốt:
- á»’, ta quên mất, tối nay có nồi nấu cháo khoai lang, tÃnh chá» cô nương đây tỉnh dáºy rồi cùng ăn má»™t thể! Xuân Lam, cháu hãy mau và o Ä‘em ra đây Ä‘i.
Giang xuân Lam Ä‘em nồi cháo hãy còn nóng hổi ra, bà lão múc cho A Tá» má»™t bát đầy, rồi cùng Giang xuân Lam ăn cháo. Bà cưá»i cưá»i, bảo:
- Nhà ta nghèo, chẳng có món ngon, cô nương dùng tạm.
A TỠăn và i há»›p cháo, đã thấy tỉnh ngưá»i, nà ng bèn đưa mắt nhìn quanh, thấy dưới ánh đèn, bốn bá» vách đất, trong góc bà y đồ nông cụ, có má»™t cái bà n thấp, hai chiếc giưá»ng, và i món lặt vặt, ngoà i ra không còn gì khác nữa, nà ng nghÄ© bụng: "Hai bà cháu nà y quả tháºt là nghèo!"
Bà lão thấy A Tá» nhìn quanh, bèn cưá»i nói:
- Chẳng sợ cô nương cưá»i, toà n bá»™ gia sản bá»n ta Ä‘á»u ở cả đấy!
A TỠthưa:
- Tên cháu là A Tá», xin bà đừng gá»i cô nương nà y, cô nương ná».
Giang xuân Lam bò lăn ra cưá»i, bảo:
- Ta biết ngay mà ! Tưởng cô có cái tên hay, đẹp thế nà o, hóa ra trùng tên với con mụ điên trong là ng!
A Tá» nổi giáºn:
- Giang xuân Lam, sao dám bảo ta là con mụ điên?
Bà lão rầy:
- Xuân Lam, cháu chớ nói xà m, trong là ng mình có ai tên A TỠđâu nà o!
Giang xuân Lam vá»— bụng, trả lá»i:
- Bà ná»™i không biết đấy thôi, là ng mình có má»™t mụ cứ gặp đà n ông con trai thì gá»i bằng chồng, mụ chuyên môn váºn quần áo rách nát mầu tÃm, không ai biết tên thá»±c cá»§a mụ là gì, bèn đặt cho mụ cái tên A Tá»!
Gã vừa nói, vừa cưá»i cợt nhìn A Tá».
A Tá» nổi xung, đưa tay ra vả Xuân Lam. Giang xuân Lam né tránh, chạy trốn và o sau lưng bà lão. A TỠđặt bát cháo xuống bà n, đứng dáºy, rảo bước vá» phÃa đà ng sau bà lão. Giang xuân Lam lòn mình chui xuống dưới bà n. Hai ngưá»i rượt Ä‘uổi nhau quanh bà n. Bà lão chợt dang hai tay ra, má»—i ngưá»i bị bà nắm chặt, Ä‘á»u bị chặn đứng lại.
Bà lão cưá»i, nói:
- Äừng chạy náo động, là m ta hoa mắt! Cháo Ä‘ang nguá»™i cả rồi kìa, mau ăn Ä‘i.
A TỠnói:
- Bà ơi, bà thấy đó, nó tìm cách khác chá»c phá cháu kìa, cháu phải trị nó má»›i được!
Bà lão cả cưá»i:
- Ừ ... Thì trị nó! Xuân Lam, mau xin lỗi chị A TỠđi.
Xuân Lam cưá»i hì hì, đùa cợt:
- Cháu chẳng chá»c phá gì cô ấy cả, cô ấy nhà o ra đánh cháu, cháu phải chạy trốn, cháu có cách gì khác đâu?
A Tá» trước giá» chỉ chuyên quáºy phá thiên hạ, chưa há» bị ngưá»i khác bỡn cợt mình! Lúc đó, nà ng nổi giáºn toé khói, giãy giụa muốn vùng thoát khá»i bà lão để vả và o miệng Xuân Lam, nhưng thân trên nà ng bị bà lão ká»m chặt như đóng Ä‘ai sắt, không vùng vẫy thoát ra được, nà ng nhá»§ thầm: "Bà lão nà y coi váºy mà tay khoẻ gá»›m, chẳng phải như mấy bà nhà quê bình thưá»ng ..."
Lại nghe bà lão mắng:
- Xuân Lam, cháu mà còn ăn nói báºy bạ nữa, ta vả và o miệng bây giá». Còn không mau xin lá»—i đại tỉ A Tá» ngay Ä‘i?
Giang xuân Lam thè lưỡi, nói nhá»:
- Xú ... Xin lỗi ...
A Tá» giá»ng tai, nghe không rõ, nà ng bá»±c tức hét lên:
- Mi nói gì? Ta chẳng nghe tiếng nà o hết!
Giang xuân Lam thấy dung nhan nà ng kiá»u diá»…m, nghÄ© bụng, gá»i ả là chị cÅ©ng chẳng thiệt thòi gì, cuối cùng gã nhìn nà ng, nói:
- Tỉ tỉ A Tá», đệ xin lá»—i!.
A Tá» mỉm cưá»i:
- Giá»i, tá»± giá» trở Ä‘i phải nghe lá»i tỉ tỉ dạy, nghe chưa!
Xuân Lam trừng mắt nhìn nà ng, bỠđi.
Bà lão buông tay, nhìn A Tá» ngáºp ngừng định nói gì đấy, cuối cùng bà bảo:
- Ăn cháo đi!
A TỠnói với bà :
- Bà ơi, bà có đôi tay khoẻ quá, bà nÃu chặt là m con Ä‘au!
Bà lão vuốt tay A Tá», cưá»i bảo:
- Nhà ta ai nấy Ä‘á»u mạnh tay cả, ta là m Ä‘au cô nương, tháºt lá»—i quá!
A Tá» thoạt đầu định dò há»i lai lịch cá»§a bà , nà ng thấy bà có ý giấu, lại nghÄ© bà đối đãi vá»›i mình từ ái, không chút ẩn ý xấu, bèn thôi không nghÄ© đến chuyện há»i han nữa.
Ba ngưá»i dùng bữa xong, ngồi chuyện vãn má»™t lúc, bà lão sợ A Tá» tinh thần má»i mệt, bèn giục má»i ngưá»i Ä‘i ngá»§ sá»›m.
Qua hôm sau, A TỠcáo từ xin đi, bà lão bảo:
- Cô nương còn yếu, sao không ở lại nghỉ thêm và i hôm nữa, nhà lão tuy nghèo, nhưng cÅ©ng có trà lạt, cÆ¡m hẩm đỡ cô Ãt hôm?
A TỠthưa:
- Cà m ơn bà , cháu còn phải đi tìm tỉ phu cháu gấp, chẳng thể ở lại lâu hơn được!
Vừa hay lúc ấy, Giang xuân Lam gánh vá» má»™t gánh rau, A Tá» nhìn qua, thấy trong giá» có má»™t Ãt rau bị mình cho ngá»±a dà y xéo hôm trước. Giang xuân Lam đặt gánh cạnh giếng, kéo lên má»™t gầu nước rá»a rau, rồi gã quay qua há»i bà lão:
- Bà à , cháu nhặt rau héo khô nà y, đem vỠnuôi heo còn hơn để bị thối uổng, bà thấy được không?
Bà lão cưá»i:
- Tốt lắm!
A Tá» thấy váºy, nà ng móc trong bá»c ra má»™t đĩnh bạc, đưa bà lão, nói:
- Cháu vô ý là m nát rau cá»§a nhà ta, giá» xin cho cháu được bồi thưá»ng!
Bà lão vá»™i nhét đĩnh bạc trở lại và o tay A Tá», bảo:
- Cô nương cất tiá»n Ä‘i, má»™t chút rau đó có đáng gì! Cô còn phải du nháºp giang hồ, rất cần món ngân lượng đó.
A TỠđà nh cất đĩnh bạc và o bá»c.
Giang xuân Lam thấy A Tá» chuẩn bị bao phục, há»i:
- Tỷ đi bây giỠà ?
A Tá» gáºt đầu. Giang xuân Lam bèn và o trong Ä‘em ra má»™t gói, đưa cho A Tá» và bảo:
- Bà ná»™i thấy tá»· tá»· lương khô Ãt á»i, bà sợ tỉ đòi Ä‘i sá»›m, hôm qua đã có sai đệ ra chợ mua thêm cho tá»· má»™t Ãt lương khô nữa, để tỉ dùng Ä‘i đưá»ng.
A Tá» vô cùng cảm động, nà ng đưa mắt nhìn bà lão, nhất thá»i nghẹn ngà o chẳng nói nổi lá»i tạ Æ¡n!
Bà lão cưá»i hiá»n hoà , bảo cô:
- Hà i tá», cầm lấy Ä‘i, lúc nà o hà ng quán đóng cá»a thì nó tiện dụng lắm. Xuân Lam, cháu và o dắt ngá»±a ra cho cô ấy Ä‘i.
Giang xuân Lam trao gói lương khô cho A Tá», ra ngoà i dắt ngá»±a và o, đặt dây cương táºn tay A Tá»:
- Äệ thấy cưỡi ngá»±a cá»§a tá»· không dá»… dà ng như cưỡi bò! Nguyên sáng nay, đệ định cưỡi nó Ä‘i chợ, nó vừa thấy đệ lại gần, đã giÆ¡ chân đá, quẫy Ä‘uôi xua Ä‘uổi, không cho đệ chạm và o nó, là m đệ phải cưỡi bò Ä‘i chợ.
A Tá» không nhịn được cưá»i:
- Tại nó thấy đệ tinh quái, nó sợ đệ còn hÆ¡n sợ bị ruồi muá»—i chÃch.
Giang xuân Lam cưá»i hì hì:
- Váºy nó để tá»· cưỡi dá»… dà ng, chẳng phải nó coi tá»· quen như ruồi muá»—i ư?
A TỠđưa tay gõ và o đầu hắn:
- Thằng tiểu quá»· nà y, cái miệng lách chách tháºt lợi hại, coi chừng ta lại lấy roi ngá»±a quất cho bây giá»!
Nói xong, nà ng dắt ngựa đi qua cổng, rồi ngước nhìn bà lão, nà ng nói:
- Bà ơi, tiểu quá»· Æ¡i! Má»i ngưá»i bảo trá»ng, ngà y sau còn gặp lại!
Dứt lá»i, nà ng nhảy lên mình ngá»±a, ra roi nhắm hướng đưá»ng là ng quanh co rong ruổi.
--- Xem tiếp hồi 6 ---
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:16 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
àóäèîêíèãè , cá»§ thiên ma , êîìñîìîëåö , ïåñíÿ , nh hết cjieeu , then ma hanh khong , thiÊn mà hÀnh khÔng , thiên mã hà nh không , thien ma hang khon , thien ma hanh khong , thien ma hanh khong 4vn , thien ma hanh khong full , thien ma hanh khong prc , thien ma khong prc full , thienmahanhkhong , tien ma hanh khong