 |
|

27-10-2008, 03:44 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Ngà y Hoà ng Äạo (Äêm Thánh Nhân I + II) - Nguyá»…n Äình ChÃnh
Tên truyện : Ngà y Hoà ng Äạo (Äêm Thánh Nhân I + II)
Tác giả : Nguyá»…n Äình ChÃnh
Nguồn : vnthuquan
Giới thiệu
Ngà y hoà ng đạo - tháºt mà ảo
Ngà y hoà ng đạo là câu chuyện dà i vá» bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần, má»™t bác sÄ© bị ká»· luáºt cấm hà nh nghá», chỉ được trông coi nhà xác ở má»™t bệnh viện. Bị liệt dương từ năm 45 tuổi, nhưng 4 năm sau đó, bác sÄ© Cần bị kết tá»™i há»§ hóa vá»›i má»™t nữ bệnh nhân vị thà nh niên ngưá»i Tà y có tên Ma Thị Thảo. Vụ tai tiếng nà y đã khiến ông bị ká»· luáºt khai trừ Äảng, cách chức và ra khá»i biên chế Nhà nước. Vợ ông, bà Ngót, cÅ©ng vì thế mà bá» Ä‘i khiến bác sÄ© Cần rÆ¡i và o trạng thái tâm thần, bá» nhà lang thang đến táºn má»™t trại cùi ở Tây Nguyên. Những ngà y lang thang ấy đã đưa ông gặp nhiá»u nhân váºt tháºt kỳ lạ, Ä‘em đến cho cuá»™c Ä‘á»i ông những phút giây kỳ lạ, có tháºt mà như hư ảo...
Nhà văn Nguyá»…n Äình ChÃnh gặp “ngà y hoà ng đạoâ€
Lấy tên Äêm thánh nhân, sách cá»§a ông không ai dám in, nhưng khi đổi tên sách thà nh Ngà y hoà ng đạo thì má»i việc trở nên suôn sẻ. Cuốn sách Ä‘ang thuá»™c hà ng bán chạy nhất hiện nay.
Từng bị không Ãt nhà xuất bản (NXB) từ chối bản thảo vì không dám in, Ãt ngưá»i ngá» rằng Ngà y hoà ng đạo (tên gá»i khác cá»§a Äêm thánh nhân I), tiểu thuyết dà i gần 1.000 trang cá»§a nhà văn Nguyá»…n Äình ChÃnh, lại trở thà nh má»™t trong những cuốn sách bán chạy nhất ở thá»i Ä‘iểm nà y. Gặp anh ở quán cà phê dưới chân Cá»™t cá», anh chỉ cưá»i: “ChÃnh mình cÅ©ng không ngá» sách bán được nhiá»u thếâ€...
.Phóng viên: Sau những ồn à o cá»§a Äêm thánh nhân I năm 1999, những tưởng phần II cá»§a cuốn sách sẽ không bao giá» tá»›i tay bạn Ä‘á»c. Äiá»u gì khiến ông phải viết tiếp phần II để rồi in chung cả 2 phần thà nh tiểu thuyết Ngà y hoà ng đạo hiện nay?
- Nhà văn Nguyá»…n Äình ChÃnh: Thá»±c ra, tôi đã hoà n thà nh cả phần I và II cá»§a tiểu thuyết nà y từ năm 1999, nhưng má»›i chỉ in má»™t phần thì đã gặp nhiá»u dư luáºn khác nhau nên đà nh bá» lại, không in tiếp. Năm 2002, tôi có nhiá»u thá»i gian rảnh, lại không có việc gì là m nên quyết định lên trang trại cá»§a mình ở Phúc Yên chỉnh sá»a, hoà n chỉnh tiểu thuyết nà y. Ở phần II, tôi sá»a khá nhiá»u, phát triển thêm má»™t số tuyến nhân váºt. Khi gá»™p cả Äêm thánh nhân I và II để in thà nh Ngà y hoà ng đạo, tôi lấy lại toà n bá»™ những Ä‘oạn đã bị cắt bá» cá»§a lần in trước. Cho nên những ai Ä‘á»c bản sách lần nà y sẽ thấy hoà n chỉnh hÆ¡n.
CÅ©ng thú thá»±c là năm 2000, tôi đã định in phần II rồi, nhưng hồi ấy không NXB nà o chịu nháºn. Lúc ấy ngưá»i ta phê phán sách cá»§a tôi nhiá»u lắm, Ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương lúc ấy cÅ©ng là m bản giám định cuốn sách nhưng cÅ©ng kết luáºn chẳng có gì nặng ná». Thế là qua.
. Äã từng bị nhiá»u NXB từ chối, khi in Ngà y hoà ng đạo lần nà y, ông có phải chỉnh sá»a tác phẩm theo “góp ý†cá»§a NXB?
- Không, vì việc in ấn bây giá» cÅ©ng thoải mái rồi. Lần nà y in sách là hai bên chúng tôi cùng thá»a thuáºn, ná»™i dung như thế đấy, anh xem có in được thì in, không thì thôi. Và giám đốc NXB Văn há»c là anh Nguyá»…n Văn Cừ đồng ý ngay.
. Công bằng mà nháºn xét, cái tên Ngà y hoà ng đạo kém ấn tượng rất nhiá»u so vá»›i Äêm thánh nhân, tại sao anh lại quyết định chá»n má»™t cái tên như váºy?
- Có nhà văn đã nháºn xét "Äêm thánh nhân" cÅ©ng như "Ngà y hoà ng đạo", chÃnh vì thế mà tôi muốn thay đổi để tạo nên cái nhìn má»›i cho tác phẩm cá»§a mình. Vả lại, tôi cÅ©ng muốn tạo ra sá»± bình yên cho tác phẩm.
. Vừa mới phát hà nh, Ngà y hoà ng đạo đã là một cuốn sách bán rất chạy. Khi viết nó, ông có nghĩ sách mình thu hút độc giả không?
- Äây là tác phẩm tôi viết rất tá»± do, hoà n toà n không nghÄ© đến việc đặt hà ng hay phải giáºt gân câu khách, cho dù nói tháºt, bất cứ ai viết sách cÅ©ng Ä‘á»u mong tác phẩm cá»§a mình đến tay bạn Ä‘á»c. Nói cho công bằng, thá»i buổi nà y, má»™t cuốn sách muốn bán chạy phải có những yếu tố ngoà i văn há»c, và dụ như bị cấm, hay đỠcáºp đến chuyện tình dục... Sách cá»§a tôi bán chạy, tôi nghÄ© là do nó ăn theo cuốn tiểu thuyết cÅ©. Năm 1999, khi in Äêm thánh nhân, tôi tá»± phát hà nh, đến từng cá»a hà ng sách gõ cá»a mà chẳng ai mua. Nhưng sau khi ngưá»i ta phê nó thì rất nhiá»u ngưá»i tìm Ä‘á»c. Lần nà y phát hà nh Ngà y hoà ng đạo, quả thá»±c tôi không nghÄ© nó bán nhanh như thế.
. Cả 1.000 trang tiểu thuyết cá»§a ông, Ä‘á»c mãi mà chỉ thấy chấm (.), chẳng thấy phẩy (,). Sao váºy? Äó có phải là má»™t cách viết má»›i cá»§a ông?
- Äúng, và tôi muốn thay dấu phẩy bằng các liên từ. Văn tiểu thuyết phải khác, nó không chỉ giải thÃch ý nghÄ©a, truyá»n tải thông tin mà phải truyá»n cho ngưá»i Ä‘á»c những cảm xúc trong câu chữ. Ban đầu tôi viết văn rất trong sáng, nên khi chuyển sang viết kiểu nà y, bố tôi (nhà thÆ¡ - nhạc sÄ© Nguyá»…n Äình Thi - PV) rất phản đối vì lôi thôi quá. Nhưng sau nà y thì ông cÅ©ng bằng lòng, vì đó là cách cá»§a tôi. Khi đưa bản thảo Ngà y hoà ng đạo cho NXB, có biên táºp viên đã đánh dấu phẩy cho tôi đến gần 200 trang, nhưng sau đó thì đầu hà ng. Có thể ban đầu độc giả Ä‘á»c tác phẩm cá»§a tôi có thể khó khăn, nhưng rồi cÅ©ng quen và sẽ thấy thÃch thôi.
Hoà ng Lan Anh thực hiện
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

27-10-2008, 03:46 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Äêm Thánh Nhân I
Lá»i tá»±a
Äây là Äêm thánh nhân Má»™t và tôi mong muốn được giá»›i thiệu vá»›i độc giả và o năm 2000 Äêm Thánh nhân Hai vẫn do Nhà Xuất bản Văn há»c ấn hà nh.
Äêm thánh nhân là văn xuôi dà i kể chuyện má»™t ông bác sÄ© già trông coi nhà xác, cuối Ä‘á»i bị mắc bệnh tâm thần phân láºp thể nhẹ. Ông bá» Ä‘i lang thang và gặp rất nhiá»u ngưá»i trên lá»™ trình vô định cá»§a mình. Thông thưá»ng, ngưá»i bị bệnh tâm thần, dù thể nhẹ mà cứ bá» Ä‘i váºt vá» quà ng xiên như thế thì bệnh cà ng nặng hÆ¡n. Nhưng vá»›i ông bác sÄ© già nà y thì không phải như váºy. Sau bao ngà y tháng "phiêu bạt giang hồ", gặp gỡ chung sống vá»›i bao nhiêu ngưá»i Ä‘á»i, cuối cùng tháºt may mắn ông lại khá»i bệnh. Vì sao lại như váºy Chẳng lẽ tình thương yêu đồng loại lòng Ä‘am mê muốn sống và sá»± tháºt thà sám hối lại chữa được bệnh tâm hồn con ngưá»i ư. Táºp sách "Äêm thánh nhân" cố gắng lấy cái đó là m ý tưởng tiểu thuyết cá»§a mình. Tôi viết táºp sách nà y hình như là theo thể loại du ký chương hồi cÅ© rÃch, tất cả các nhân váºt trong truyện Ä‘á»u là những ngưá»i dân bình thưá»ng có cuá»™c Ä‘á»i vất vả, éo le, đầy những lầm lá»—i ăn năn. HỠở những báºc thang thấp nhất cá»§a xã há»™i, cả Ä‘á»i chỉ xoay xở quần quáºt để kiếm sống. Há» rất đông, và há» chưa bao giỠđược gá»i là thánh cả. Há»a chăng chỉ có thể được gá»i là thánh trong sá»± bông phèng hà i hước mà thôi.
Nhưng đối vá»›i tôi, trong nhiá»u đêm nằm ngá»§ tôi lại mÆ¡ thấy hỠđược phong thánh. Vâng, đúng như váºy. Có thể trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi, thánh chỉ là những ngưá»i nghèo khổ, bình thưá»ng thua thiệt. ChÃnh vì váºy, tôi dã đặt tên cho táºp sách nà y là Äêm thánh nhân.
Hà Nội - Tháng 4 năm 1999
N. Ä. C. -
|

27-10-2008, 03:48 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 1
Äúng và o năm tròn bảy mươi tuổi thì bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần mắc má»™t căn bệnh rất quái dị. Bệnh nà y khó mà cắt nghÄ©a được. Nó vô lý đến ná»—i bác sÄ© Cần không dám xưng bệnh cùng ai. Ông giấu kÃn nó như đã từng giấu kÃn cái bệnh liệt dương mấy chục năm nay. Äã hà ng trăm lần tá»± há»i mà bác sÄ© Cần vẫn bán tÃn bán nghi không tin là ông lại mắc căn bệnh ghê gá»›m bà ẩn đó. Tháºm chÃ, nhiá»u lúc ông chui tá»t và o phòng, khóa trái cá»a lại tá»± đấm bồm bá»™p và o đầu rồi gà o lên: Láo, láo, vô lý... Bố láo. Äá»i không thể bất công như thế được. Tôi đã tá»± chuá»™c mình bao năm nay. Phải tha thứ cho tôi chứ. Tôi không tin có Chúa, không tin có Pháºt... nhưng tôi tin cuá»™c Ä‘á»i bà ẩn có lẽ công bằng... Vì váºy... vô lý. Bố láo. Không, không thể như thế được. Trá»i Æ¡i!!
Äấy là má»™t ngà y cuối năm mưa dầm gió bấc. Những cây sấu vặn mình rà o rà o rụng lá cuá»™n lên từng đợt trên đưá»ng. Buổi chiá»u hôm đó bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần Ä‘ang thay áo trong căn phòng trá»±c rá»™ng 9 mét vuông ở khu nhà xác cá»§a bệnh viện. Ông bác sÄ© đứng gù lưng bên kia cá»a sổ vừa cà i cúc áo len vừa nhìn ra cái sân ảm đạm ướt xÅ©ng nước. Äúng lúc ấy ông nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n bà quần áo lôi thôi đội nón xách má»™t cái bị cói trong lồi lên mấy thẻ nhang len lén Ä‘i và o khu nhà xác. Nom thị giống má»™t con chuá»™t cống ướt lông Ä‘ang cúp Ä‘uôi chạy trốn cÆ¡n mưa. Thị lục xục trong căn phòng để xác má»™t lúc đúng khi bác sÄ© Cần bước ra ngoà i sân thì thị đẩy tung cá»a lao bổ ngay tá»›i. Trượt chân thị giáng mông xuống sân nghe oạch má»™t cái tương đến vỡ đôi má»™t viên đá lát sân. Nhưng thị vùng ngay dáºy rồi xụp xuống trước chân bác sÄ© Cần chắp tay cuống quÃt lạy lấy lạy để. Thị rên rỉ:
- Lạy bác sĩ. Lạy bác sĩ xin ông là m phúc cho cháu nó được lên nằm ở tầng trên.
Nếu như má»i ngà y thì bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đã chối đây đẩy: "Hết giá» rồi khỉ ạ nhà chị vá» Ä‘i rồi sá»›m mai quay lại. Có việc gì cÅ©ng để đến ngà y mai". Nhưng không hiểu sao đúng cái buổi chiá»u ngà y hôm ấy. Cái buổi chiá»u mưa dầm gió bấc trá»i đất ảm đạm buồn tẻ cô quạnh nghe thị rên rỉ van xin bác sÄ© Cần bá»—ng dưng động lòng. Ông lùi lại co chân đứng đỠra má»™t lúc rồi ôn tồn há»i:
- Thằng bé má»›i và o chiá»u qua có phải không?
Ngưá»i đà n bà méo xệch mồm:
- Vâng ạ.
- Äi theo tôi.
Bác sÄ© Cần quay và o căn phòng để xác lạnh lẽo rá»™ng thênh thang. Giữa gian phòng đặt má»™t cái tá»§ lạnh 3 tầng to tướng, cao ngất ngưởng dá»… tá»›i gần 3 mét. Bác sÄ© Cần xỠđôi găng cao xu dúm dó nhẽo nhẹt lạnh buốt và o tay rồi nhẹ nhà ng kéo ngăn tá»§ ở dưới cùng ra: HÆ¡i lạnh trong tá»§ phì ra theo cuồn cuá»™n trắng xốp như sương muối buổi sá»›m. Bác sÄ© Cần rùng mình sởn gai ốc báºt ho khan má»™t tiếng trong cổ há»ng. HÆ¡n hai chục năm là m cái nghá» nà y rồi mà ông bác sÄ© vẫn không thể nà o quen được cái mùi khà lạnh không thể nà o tả nổi vẫn phì ra từ trong ngăn tá»§ lạnh đựng xác ngưá»i. Bác sÄ© Cần cúi xuống tháºn trá»ng nhấc lên má»™t thằng bé con cứng đỠbốc hÆ¡i ngùn ngụt toà n thân được quấn kÃn mÃt chặt cứng trong má»™t vuông khăn vai sặc sỡ lốm đốm những chấm đỠchấm và ng hoa cà hoa cải. Bác sÄ© Cần đặt thằng bé lên tấm phản gá»— rồi nói vá»›i ngưá»i đà n bà : "Nhìn cháu nó má»™t lần nữa Ä‘i. Có muốn sá»a sang gì thì tranh thá»§ sá»a sang cho nó". Rồi ông bác sÄ© để nguyên cả giầy lá»™p cá»™p leo lên chiếc ghế đầu có kÃch cỡ hÆ¡i khác thưá»ng. Mặt ghế và bốn chân ghế to bản dầy dặn vững chãi hÆ¡n những chiếc ghế đẩu khác. Có lẽ chiếc ghế nà y được đặt đóng riêng đặc biệt chỉ dùng cho ngưá»i leo lên nó để mở ngăn tá»§ trên cùng cá»§a cái tá»§ lạnh ba tầng cao ngất ngưởng chỉ chuyên để ướp xác ngưá»i nà y. Bác sÄ© Cần nhẹ nhà ng mở ngăn tá»§ trên cùng. Cái kiểu mở cá»§a ông tháºt là thà nh thạo. HÆ¡i lạnh trong tá»§ lại xả ra mù mịt cuồn cuá»™n trắng xốp. Láºp tức má»™t ná»a ngưá»i phÃa trên gồm lưng đầu vai và hay tai ông bác sÄ© chìm lút mất hút trong luồng hÆ¡i lạnh buốt đó. Không biết ông bác sÄ© là m cái gì mà chỉ nghe thấy những tiếng lục cục lục cục rồi lại nghe tiếng ông báºt ho húc hoắc. Má»™t lúc sau bất chợt cái đầu ông bác sÄ© nhô ra khá»i đám hÆ¡i lạnh Ä‘ang phun phì phì. Hai tay ông bác sÄ© bê má»™t cái xác bà già cứng queo eo quắp. Ông bác sÄ© lầm bẩm "Vô phép cụ đổi chá»— cho thằng cháu vì mẹ nó chẳng quản mưa gió chạy và o đây xin xá» như váºy!". Không để ý tá»›i ngưá»i đà n bà đang xông hÆ¡i má» mịt. Rồi ông nhẹ nhà ng bế thằng bé trèo lên cái ghế đẩu và cÅ©ng nhẹ nhà ng ấn nó và o cái ngăn tá»§ trên cùng cÅ©ng Ä‘ang xông hÆ¡i má» mịt. Xong xuôi bác sÄ© Cần co rúm lại lẩy bẩy tụt xuống khá»i ghế rồi cẩn tháºn đặt bà cụ và o cái ngăn tá»§ cuối cùng rồi lá»™t đôi găng cao su nhão nhoét ném nó và o má»™t cái rổ sắt rồi ngoái lại, hắng giá»ng định nói vá»›i ngưá»i đà n bà câu gì đó đại loại: "Thế là xong rồi nhá. Vừa lòng rồi nhá". Nhưng ông bác sÄ© bá»—ng trố mắt há hốc mồm chưng há»ng.. Ngưá»i đà n bà đã biến đâu mất. Hệt như thị là má»™t bóng ma.
Nhưng chuyện chưa hết ở đó. Äêm hôm ấy tại căn há»™ độc thân chiá»u dà i ba mét chiá»u rá»™ng ba mét vuông vức đúng chÃn mét vuông cá»§a bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần ở khu táºp thể Thắng Lợi và o khoảng hai mươi giá» trá»i vẫn mưa rả rÃch và gió bấc vẫn Ä‘ang thun thút thổi. Bác sÄ© Cần Ä‘ang ngồi co ro trên giưá»ng chăn trùm tá»›i cổ giương mắt kÃnh Ä‘á»c mẩu tin võ sÄ© da Ä‘en Tôm Kinh đấm há»™c máu mồm con tê giác 8 tuổi đăng ở tá» tạp chà "Thể thao má»›i" thì có tiếng gõ cá»a cạch cạch. Cá»a chưa khóa. Bác sÄ© Cần vẫn ngồi co ro trên giưá»ng không thèm ngoảnh lại chỉ nói to: "Vâng má»i và o". Vẫn tiếng gõ cá»a cạch cạch. Bác sÄ© Cần phải nói tá»›i ba lần vâng má»i và o thì cánh cá»a má»›i cá»t kẹt do dá»± từ từ hé ra. Má»™t cái đầu trùm khăn thò và o. Rồi xạch má»™t cái, cánh cá»a báºt má»› tung và má»™t ngưá»i đà n bà à o và o như luồng gió. Äúng là thi. Ngưá»i đà n bà ban chiá»u mò đến nhà xác cá»§a bệnh viện nhá» bác sÄ© Cần đổi chá»— cho thằng bé trong tá»§ lạnh. áo quần thị ướt lướt thướt. Thị trùm vuông khăn lốm đốm chấm đỠchấm và ng hoa cà hoa cải giống hệt vuông khăn Ä‘ang bá»c thằng bé trong tá»§ lạnh. Thị hiện diện quá đột ngá»™t. CÅ©ng đột ngá»™t như lúc thị vụt biến mất như bóng ma ở trong căn phòng liệm xác rá»™ng thênh thang khiến bác sÄ© Cần giáºt thót ngưá»i. Ông há mồm trợn mắt ú á»› nhìn thị. Ngưá»i đà n bà lắc ngưá»i là m bắn tung những hạt nước xuống sà n nhà giống hệt má»™t con chó rÅ© lông sau khi bị dá»™i nước. Thị rón rén đặt mấy quá cam lên bà n rồi nhá» nhẻ.
- Cháu tới để cám ơn bác sĩ.
Chưa hết ngạc nhiên bác sÄ© Cần vẫn ngồi chồm chổm trên giưá»ng lắp bắp há»i.
- Sao không để đến sá»›m ngà y mai. Äêm hôm khuya khoắt mưa gió lạnh lẽo thế nà y...
- Mưa to mấy cháu cÅ©ng phải tá»›i. Äêm cà ng khuya cháu cà ng phải tá»›i.
Thị nói nói cưá»i cưá»i lả lÆ¡i rồi tuá»™t vùng khăn hoa cà hoa cải xuống vai. Tóc thị rất dà y Ä‘en nhánh nhưng ở giữa đỉnh đầu lại có má»™t mảng tóc bạc trắng ánh lên như cước. Mắt thị lóng lánh dưới ánh đèn. Bá»™ mông căng mẩy cá»§a thị nhoay nhoáy quay phải quay trái. Nom thị chẳng có chút gì ná»—i niá»m Ä‘au khổ cá»§a má»™t ngưá»i mẹ vừa mất con đến ná»—i bác sÄ© Cần phải buá»™t ra câu há»i: "Váºy là thằng bé trong tá»§ lạnh không phải con cá»§a cá»§a chị?". "Vâng cháu chẳng phải là mẹ nó. Con nhặt con rÆ¡i con xin con mua đấy. Bác sÄ© tinh lắm". Thị nhăn nhở cưá»i cưá»i ghé mông nhẹ nhà ng xuống mép giưá»ng rồi á»n ẻn kể tiếp:
- Thằng bé nà y cháu mua lại cá»§a má»™t bà cụ dở ngưá»i vẫn bán ngô nướng ở cá»a ga. CÅ©ng chẳng rõ nó là con cái nhà ai. Cháu mua nó những bảy chục ngà n đắt hÆ¡n những thằng bé khác trạc tuổi vì nó vừa chá»™t bẩm sinh lại vừa khoèo tay bẩm sinh. Hiếm khi mà vá»› được đứa bé có được cả hai cái táºt xấu xà như váºy bởi vì trẻ con thì hầu như đứa nà o nom cÅ©ng thÃch mắt. Bấn thỉu lấm láp như ma vùi nhưng trông kỹ thì vẫn cứ thÃch mắt. Lạ thế cháu mua thằng bé nà y cÅ©ng định mai đây dạy nó hát rồi đóng giả hai mẹ con lên tà u xuyên Việt Nam Bắc vừa hát xẩm vừa ăn xin. ái chà , cháu chưa nói để ông biết cháu hát nhạc và ng hay lắm nhá. Cháu đã toan tÃnh sắp đặt đâu và o đấy. Ai dè ông trá»i lại hại cháu. Thằng bé má»›i vá» vá»›i cháu được non tháng thì lăn đùng ra chết. Thế là mất cả chì lẫn chà i. Số cháu đúng là còn Ä‘en hÆ¡n cả má»±c tà u Quảng Äông...
- Chị là m nghỠhà nh khất ư
- Ban ngà y thôi còn ban đêm thì...
Nói đến Ä‘áºy thị ngước mắt lên nhìn ông bác sÄ©. Mắt thị Ä‘en láy như mắt chó. Rồi thị á»n ẻn đứng lên Ä‘i tá»›i bà n chá»n má»™t quá cam. Thị bóc cam rất khéo. Bác sÄ© Cần giáºt mình khi chợt nhìn thấy trên mép giưá»ng đúng cái chá»— thị ngồi má»™t khoảng ướt Ä‘ang từ từ loang rá»™ng ra ngấm dần xuống đệm. Thị tá»§m tỉm ngoái lại..
- Äừng ngại, nước mưa đấy mà .
Rồi thị dúi múi cam và o tay bác sĩ Cần.
- Ông ăn cam Ä‘i ngá»t lắm. Cam Vinh đấy chứ không phải cam Trung Quốc đâu.. Ông không biết cháu chứ cháu biết ông đấy. Thỉnh thoảng tối chá»§ nháºt, tối thứ bẩy ông vẫn mò ra ga chống đần độn đúng không nà o? Thị phé lên cưá»i. Äiệu cưá»i như suối chảy như kÃnh vỡ như gió rÃt như chó hoang gà o hú. Rồi thoắt má»™t cái thị nhầy phốc lên giưá»ng. Múi cam tống và o mồm bác sÄ© Cần. Nước cam ứa ra ngá»t lừ. Hai cánh tay nầng nẫng cá»§a thị riết lấy cổ ông bác sÄ©. Bá»™ vú thây lẩy ngai ngái hôi hổi cá»§a thị ấp và o mặt bác sÄ© Cần. Tấm thân béo lần ướt át mà lại nóng ham háºp cá»§a thị đổ xáºp lên ngưá»i bác sÄ© Cần khiến ông ngã bổ chá»ng ra giưá»ng. Thị hà hÆ¡i phả và o mặt bác sÄ© Cần mùi tá»i mùi hà nh mùi hạt tiêu mùi gừng nướng cháy mùi mỡ béo ngáºy cá»§a nồi nước dùng phở:
- Tối nay mưa gió dầm dá» cháu ngồi mãi ở quán lão Tưá»ng dÆ¡ ngưá»i mà chẳng tăm được thằng khách nà o. Cháu vá» nhà trá» lăn ra giưá»ng toan là m má»™t giấc đến sáng nhưng cứ trùm chăn lên đầu là thằng bé nó lại hiện ra trá» thẳng tay và o mặt cháu. Nó bảo cháu phải đến đây để trả Æ¡n ông. Thế là cháu đội khăn Ä‘i luôn. Ban nãy cháu đứng ở ngoà i cá»a cháu sợ lắm chẳng dám gõ cá»a. Nà o ông Æ¡i ông chÆ¡i Ä‘i ông Ä‘i tà u nhanh cÅ©ng được mà tà u suốt qua đêm cháu cÅ©ng chiá»u. Ông cứ chÆ¡i hết cỡ cho tháºt đã tháºt sướng. Sức cháu cÅ©ng hÆ¡i siêu đấy. Hôm kia cháu chui và o cốp sau cái NÃch xà n và o là m ăn ở má»™t sứ quán. Bốn thằng há»™ pháp thay nhau ** cháu mà cháu vẫn bất chấp khinh chúng nó mưá»i lăm phút. Cháu nói tháºt đấy má»i ông cứ xÆ¡i cho tháºt đã Ä‘á»i. Mà cháu cÅ©ng thÃch thế.
Bác sÄ© Cần ngá»™t thở dưới bá»™ vú hầm háºp cá»§a ả. Tim ông Ä‘áºp huỳnh huỵch. Thái dương ông giáºt vô hồi. Máu như sắp sôi lên trong khắp ngưá»i ông. Bà n tay ả giang hồ xần xùi nhÆ¡m nhá»›p sá» soạng lần mò trên ngưá»i ông bác sÄ©. Bác sÄ© Cần co dúm ngưá»i, ngẩng cổ lên. ả giang hồ đã trút bỠáo quần từ lúc nà o.
Ngưá»i ả trắng lốp, bóng nhẫy dưới ánh đèn. Äôi vú cá»§a ả thõng xuống. Má»™t cái núm vú to tướng Ä‘en xì ấn và o lá»— mÅ©i ông bác sÄ©. ả nhe ra cưá»i. Hai hà m răng ả tháºt là đá»u tháºt là trắng. Có má»™t cá»ng rau xanh lét giắt ở kẽ răng cá»§a à . Äôi môi ướt nhoèn cá»§a ả chà xát trên mặt bác sÄ© Cần. Lưỡi ả liếm tem tép như cá ăn mồi. ả hổn hển phì phò rên rỉ. Không sao đâu mà em khéo chiá»u khách có tiếng đấy ông ạ. Má»™t lúc nữa là nó sẽ lên ngay thôi mà ...
Con mèo vần vò con chuá»™t như thế nà o thì lúc nà y ả giang hồ cÅ©ng vần vò ông bác sÄ© Cần đúng như váºy. CÆ¡n dục vá»ng ngùn ngụt đã khiến ả giang hồ trở nên trÆ¡ trẽn thô lá»— mất hết vẻ e sợ, kÃnh nể á»n ẻn. Trần truồng lõa lồ như con nhá»™ng ả hồng há»™c cưỡi lên bụng ông bác sÄ© Cần. Hai chân ả nhún nhẩy như kẻ Ä‘ang phi ngá»±a. Tóc ả xõa xuống che kÃn gần ná»a gương mặt căng đầy máu phừng phừng như má»™t con bệnh Ä‘ang tăng huyết áp đột ngá»™t. Hai cánh tay lá»±c lưỡng cá»§a ả hùng hục xá» xoạng nắn bóp. Lưỡi ả nóng rát chà xát lên da thịt ông bác sÄ©. Cái giưá»ng cÅ© kỹ má»t ruá»—ng đã bốn lần rung lên ken két như sắp vỡ vụn ra đổ xáºp xuống sà n. Và cÅ©ng không dưới bốn lần thân xác ông bác sÄ© Cần được dá»±ng ngồi báºt lên ném bẹp và o sát tưá»ng. Khắp ngưá»i ông bác sÄ© Ä‘au như dần, toát bồ hôi đầm đìa như ngưá»i bị toát dương. Äầu óc ông tê dại trong ná»—i khoái cảm mụ mị mê sảng.
Khi chiếc đồng hồ Fuji trên tưá»ng đổ mưá»i hai tiếng tÃnh tang tình tang thì ả giang hồ má»›i chịu buông ông bác sÄ© ra và cuá»™c váºt lá»™n vầy vò má»›i kết thúc. Äèn trong phòng vẫn sáng quắc. Lúc nà y ngoà i trá»i vẫn mưa rả rÃch. Gió lạnh phù phù táp và o ô kÃnh cá»a sổ. ả giang hồ váºt hai tay xuống giưá»ng chán nản tuyệt vá»ng phù ra má»™t luồng hÆ¡i dà i như rắn phì rồi lồm cồm bò dáºy nheo mắt nhìn chăm chăm và o ông bác sÄ©. Ả thở dà i:
- MÃt ướt triá»n miên rồi.
Bác sÄ© Cần nằm im nhắm nghiá»n hai mắt dưá»ng như không còn dám thở nữa. Nom ông như má»™t kẻ vừa má»›i qua Ä‘á»i. Vẻ im lìm bất động lạ lùng cá»§a ông khiến ả giang hồ ngây mặt ngắm nhìn ông đầy vẻ tò mò. Bà n tay ả lướt nhẹ trên cái bụng lép kẹp má»ng dÃnh toà n da cá»§a ông bác sÄ©. ả khe khẽ chá»c ngón tay trá» và o nách ông rồi ả cúi xuống sát mặt ông mỉm cưá»i thá» thẻ. Tuần trước cháu Ä‘i vá»›i má»™t lão già cÅ©ng trạc tuổi ông. Già móm răng móm lợi rồi mà nghịch đểu còn hÆ¡n cả bá»n choai choai chÃp hôi. Cháu phải chá»i cho lão ta má»™t tráºn đấy. Già cÅ©ng có dăm bảy loại ông nhỉ. Bà n tay ả dịu dà ng vuốt ve ngá»±c bác sÄ© Cần. Äôi mắt ả Ä‘en lay láy. Giá»ng ả thì thà o rì rà o như cÆ¡n gió.
- Ông đừng buồn. Ai uống bia uống rượu nhiá»u thì vẫn hay bị mÃt ướt như thế nà y. Chuyện nhỠđấy mà . Ông phải uống Ãt thôi nhé. Vừa đỡ tốn tiá»n lại có lợi cho sức khá»e.
Bác sÄ© Cần vẫn nằm ngay đơ hai mắt nhắm nghiá»n giả chết. Thị đâu có biết rằng ông bác sÄ© Ä‘ang nức nở khóc thầm. Ông khóc mà không có tiếng nấc và không chảy nước mắt. Hay nói đúng hÆ¡n là tiếng nấc và nước mắt Ä‘ang nghẹn ngà o chảy ngược và o tim ông. Äã mấy chục năm nay rồi, cứ sau má»—i lần có dịp khá»a thân ôm ấp vầy vò má»™t ngưá»i đà n bà bác sÄ© Cần lại nằm chết lặng ngay đơ nhắm nghiá»n hai con mắt, lặng lẽ khóc thầm. Ông khóc vì sá»± bất lá»±c cay đắng nhục nhã cá»§a ông. Ông khóc vì ná»—i niá»m túi hổ chua xót cho cuá»™c sống tình dục khiếm khuyết thua thiệt cá»§a Ä‘á»i ông. Ông khóc vì má»™t ná»—i buồn thăm thẳm hun hút như vá»±c sâu tối Ä‘en không đáy. Ná»—i buồn như luồng khà độc quấn chặt lấy tâm hồn ông thể xác ông không bao giá» chịu vữa ra tan ra. Và vÄ©nh viá»…n mãi mãi là như váºy. VÄ©nh viá»…n mãi mãi là như váºy. Rồi ông bác sÄ© thiếp Ä‘i.
Khi bác sÄ© Cần tỉnh giấc mở mắt ra thì căn phòng chỉ còn má»—i mình ông. Cá»a ra và o khép há» há». ả đà n bà giang hồ đã biến đâu mất. Qua khung cá»a sổ hẹp ở bên ngoà i trá»i cÅ©ng Ä‘ang từ từ sáng dần lên. Mưa đã tạnh và hình như gió bấc lạnh lẽo cÅ©ng đã bá»›t hú gà o. Ông bác sÄ© lồm cồm bò dáºy giương mắt nhìn đống vá» cam vương vãi trên ná»n nhà . Cái mùi ả giang hồ vẫn còn vương vấn phảng phất Ä‘á»ng lại ở đâu đây trong gian buồng dá»… chừng như thị chỉ vừa má»›i rá»i bá» nÆ¡i đây chạy ra ngoà i.
Äó là mùi tương á»›t, mùi hà nh tá»i, mùi nước béo, mùi mồ hôi mằn mặn toát ra từ má»™t tấm thân béo lắn lúc nà o cÅ©ng hầm háºp toa ra hÆ¡i nóng đầy sức vóc cá»§a Ä‘á»i sống. Và trên hết cả, trá»™n lẫn vá»›i các thứ mùi đó là má»™t mùi tanh tanh ngầy ngáºy rất riêng biệt cá»§a các cuá»™c truy hoan cuồng loạn. Gian buồng nồng lên má»™t thứ mùi tạp nham thô láºu nồng béo tanh tưởi tuy có hÆ¡i cặn bã bẩn thỉu nhưng nó thân máºt và quyến luyến đến lạ lùng. Má»™t dòng chữ phấn nguệch ngoạc trên cái ná»n nhà vương vãi vá» cam và giấy vụn: "Cháu phải ra khá»i phòng cá»§a ông sá»›m kẻo hà ng xóm cá»§a ông há» dị nghị. Khiếp ông ngá»§ say thế, ngáy o o lay mãi mà không tỉnh. Nếu không thấy bụng ông thở pháºp phồng thì cháu cứ ngỡ ông chết rồi. KÃnh chà o, hẹn gặp lại. Lê Thị Tuyết Thìn".
Chiếc đồng hồ Fuji trên tưá»ng lại dóng dả đổ má»™t hồi chuông tÃnh tang ngân nga như Ä‘ang thong tha xóa Ä‘i má»™t giấc mÆ¡. Bác sÄ© Cần dụi mắt chợt nhá»› tá»›i công việc ngà y hôm nay ông sẽ phải là m ở nhà xác. Ông mặc áo, Ä‘i giầy và chụp lên đầu cái mÅ© lông bù xù, loại mÅ© cá»§a ngưá»i ếch-ki-mô xứ tuyết Bắc cá»±c xa xăm. Cái mÅ© nà y bà chá»§ quán rượu đã biến ông. Äêm qua ả gái Ä‘iếm chợt đến rồi lại lặng lẽ biến Ä‘i y hệt như má»™t cảnh phim quay cháºm. Cái mùi giống cái và những cú vuốt ve Ä‘iệu nghệ cá»§a ả để lại trong tâm hồn ông bác sÄ© như má»™t ká»· niệm thảnh thÆ¡i, dịu dà ng, vương vất má»™t chút nhá»› nhung nhẹ nhà ng, sảng khoái. Không cần ăn sáng dù chỉ là nắm xôi xéo hoặc bát cháo lòng. Äẩy cá»a bước ra đưá»ng, bác sÄ© Cần đứng xững lại hÃt má»™t hÆ¡i dà i như muốn nuốt gá»n luồng không khà buổi sá»›m trong là nh tuy hÆ¡i se lạnh. Rồi ông Ä‘i thẳng má»™t lèo đến bệnh viện Ä‘a khoa cá»§a thà nh phố. Ông không và o lối cổng chÃnh mà đi và o lối cổng sau nÆ¡i có khu nhà xác nằm náu mình dưới bóng mấy cây long não cổ thụ um tùm, xanh tốt. Sáng hôm nay bác sÄ© Cần phải liệm cả ba cái xác Ä‘ang để trong phòng lạnh. Äó là bà cụ già và thằng bé đổi chá»— hôm qua và má»™t ngưá»i đà n ông hói đầu. Vốn là bác sÄ© đã quá thà nh thạo cái việc liệm xác ngưá»i mấy chục năm nay, nên loáng má»™t cái ông đã bó gá»n ghẽ xong hai cái xác ngưá»i lá»›n. Äứa trẻ thì dá»… dà ng hÆ¡n. Ta sẽ quấn cho thằng cháu tá»™i nghiệp nà y đẹp như má»™t con búp bê Äà i Loan. Ông bác sÄ© lầm bầm như váºy Nhưng khi vừa kéo thằng bé ra khá»i ngăn tá»§ bốc hÆ¡i ngùn ngụt thì đúng lúc đó, bác sÄ© Cần nhìn thấy má»™t luồng khà mà u da cam đặc quánh, oằn oại quấn tròn quanh chóp đầu thằng bé. Thoạt đầu, bác sÄ© Cần cứ ngỡ đó là luồng hÆ¡i trong tá»§ lạnh quẩn theo. Nhưng mà tại sao nó lại nhuá»™m mà u da cam nhỉ. Bác sÄ© Cần nhẹ nhà ng đặt thằng bé lên tấm phản gá»— thì vẫn thấy luồng khà mà u da cam đó quẩn theo không chịu vữa ra. Mà hình như nó còn đặc quánh hÆ¡n, sôi chảy lục xục hÆ¡n. Ông bác sÄ© đứng thần ngưá»i trố mắt nhìn. Ông quá» tay tóm lấy luồng khÃ. Nó không lạnh mà lại âm ấm như khói bếp. Bác sÄ© Cần ngây ngưá»i. Tay ông run run. Luồng khà trưá»n nhẹ khá»i tay ông rồi lại cuồn cuá»™n quẩn trong quanh cái đầu cứng đỠcá»§a thằng bé. Bác sÄ© Cần rợn ngưá»i, lạnh buốt sống lưng. Hai mắt ông gần như lồi ra. Ông lùi lại. Vừa lúc đó cá»a phòng xịch mở. Gã há»™ lý lá»±c lưỡng huỳnh huỵch bước và o:
- Cáºu có nhìn thấy không?
Bác sÄ© Cần lÃu lưỡi há»i.
- Nhìn thấy cái gì ạ.
- Nhìn...
Bác sÄ© Cần quay ngoắt lại trá» và o cái xác thằng bé. Ông bá»—ng giáºt thót ngưá»i. Luồng khà mà u da cam đã biến đâu mất.
Gã há»™ lý nhăn ra cưá»i:
- á»i giá»i! Thằng bé được liệm đẹp quá. Cứ như con búp bê ấy. Chịu ông bác!
Nhìn bác sÄ© Cần ngồi phịch xuống cái ghế sắt, gã há»™ lý lại nhăn ra cưá»i. Gã rÅ© vải mưa xoạt má»™t cái rõ mạnh tưởng đến rách đôi tấm vải. Sức vóc gã ghê gá»›m lắm. Gã bắt chuyện:
- Năm nay rét muá»™n thế nà y thì bá» bố cái là ng hoa Ngá»c Hà rồi.
Bác sÄ© Cần vẫn ngồi chết lặng trên ghế. Hai mắt ông trừng trừng nhìn cái xác cứng đỠcá»§a thằng bé. Ông nhìn cánh cá»a tá»§ lạnh mở toang hoác. Ông nhìn là n hÆ¡i lạnh buốt trắng đục Ä‘ang phì phì từ trong tá»§ phun ra. Ông nhìn ra ngoà i trá»i Ä‘ang chầm cháºm chuyển mà u cao gấu. Rồi ông lại nhìn cái xác cứng đỠcá»§a thằng bé. Ông bác sÄ© lẩm bẩm.
- Hoa mắt. Äúng là mệt quá rồi hoa mắt.
Gã hộ lý dạ một tiếng rồi nói...
- Vâng. Rét quá! Cháy mẹ nó hoa rồi. Tết nà y ối thằng mếu xệch mồm.
Nhưng bác sĩ Cần không hoa mắt.
Buổi sáng hôm sau và o khoảng 9 giá», đúng lúc trá»i lá»™p độp cÆ¡n mưa rà o thì cảnh sát giao thông đưa và o bệnh viện má»™t xác ngưá»i vừa bị xe nghiến nát. Ông đại úy trưởng phòng cảnh sát giao thông vá»— vai bác sÄ© Cần nói: "Nạn nhân chưa có ngưá»i nháºn. Phiá»n ông bác cứ liệm cho rồi đưa và o phòng lạnh. Chúng tôi đã Ä‘o vẽ, chụp ảnh ở hiện trưá»ng đầy đủ lắm rồi. Tối nay sẽ có thông báo trên tivi để thân nhân đến nháºn".
Nghe ông cảnh sát nói như váºy bác sÄ© Cần vâng dạ rồi hối hả bắt tay và o công việc ngay. Ông Ä‘eo găng tay và o rồi xốc cái xác ngưá»i nát bét lầy nhầy thịt máu đặt lên tấm phản gá»—. Thà nh thạo và chu đáo, trong chưa đầy má»™t giá» cái hình hà i đáng thương đó đã được quấn gá»n trong tấm vải liệm trắng tinh không giây má»™t vết máu. Liệm xong bác sÄ© Cần giáºt chuông gá»i gã há»™ lý há»™ pháp và o để thu dá»n, lau chùi, nhặt nhạnh những mảnh quần áo bần thỉu. Nhưng đúng lúc đó. Äúng lúc bác sÄ© Cần Ä‘ang giáºt chuông thì ông lại nhìn thấy luồng khà mà u da cam hiện ra sôi réo, quằn quại quẩn quanh cái đầu ngưá»i bị nạn. Bác sÄ© Cần ngá»› ra dụi mắt. Ông giÆ¡ tay Ä‘áºp mạnh và o luồng khÃ. Luồng khà chẳng những không tan biến Ä‘i mà nó còn cuá»™n ngay lấy bà n tay ông bác sÄ©. Nó ấm như khói bếp và cÅ©ng đặc quánh như khói bếp. Nó có tháºt. Bác sÄ© Cần chết lặng ngưá»i. Lưng ông á»›n lạnh. Hai chân ông bá»§n rá»§n. Ông vá»— mạnh tay và o trán và buá»™t miệng kêu lên: Lại hoa mắt nữa à .
Äúng lúc đó có tiếng xÃt-Ä‘á»-ca cá»§a cảnh sát phanh rÃt lên chói tai ở ngoà i sân và tiếng má»™t ngưá»i đà n bà ré lên thảm thiết:
- á»i ông Æ¡i là ông Æ¡i ông bá» mẹ con tôi...
Luồng khà mà u da cam thoáng rùng mình rồi đột ngá»™t vữa ra biến Ä‘i như má»™t ảo ảnh. Tiếp ngay buổi chiá»u hôm đó nhà xác lại tiếp nháºn má»™t cái xác vừa được mổ pháp y đưa xuống. Äó là má»™t ông cán bá»™ vá» hưu mà ngà y xưa vốn là má»™t quan chức cấp tỉnh cÅ©ng có tên tuổi. Cái xác được mổ pháp y, theo yêu cầu cá»§a ông con trưởng, để kiểm nghiệm xem ông bố già có bị bà dì ghẻ đầu độc để chiếm Ä‘oạt ngôi biệt thá»± ba tầng sáu buồng, sáu phòng toa-lét lát gạch men sáng choang vá»›i đầy đủ bồn tắm Japan, máy nước nóng Ariston và hố xà bệt Italia. Vì xác chết là má»™t quan chức có cỡ nên cái sá»± khâm liệm cÅ©ng rá»™n rà ng, náo nhiệt hÆ¡n ngưá»i. Suốt cả buổi chiá»u khu nhà xác cứ nháo lên, tấp náºp kẻ ra ngưá»i và o. Mãi đến gần 10 giỠđêm bác sÄ© Cần má»›i liệm xong và lúc nà y thân nhân ngưá»i chết cÅ©ng đã kéo nhau vá» cả. Trong gian phòng rá»™ng thênh thang, vắng tanh vắng. ngắt chỉ còn trÆ¡ trá»i bác sÄ© Cần râu ria lởm chởm, Ä‘ang ngồi rÅ© ra bên cái lồng sắt úp cạnh tấm phản, trên đặt cái xác ngưá»i cứng đỠvừa được liệm xong gá»n gà ng, sạch sẽ. Äúng lúc đó, luồng khà mà u da cam lại bất chợt hiện ra. Bác sÄ© Cần ngồi im thin thÃt, he hé mắt nhìn. Luồng khà mà u da cam cuá»™n tròn quanh đầu xác chết, oằn oại, uốn éo như con rắn Ä‘ang múa lượn Ä‘iệu vÅ© kỳ dị quanh cái cổ cá»§a nó. Bác sÄ© Cần từ từ thò tay ra nhè nhẹ vuốt ve con rắn kinh dị đó. Nó không cắn ông, không đớp ông mà còn oãi ra phá»§ lấy bà n tay ông bác sÄ©. Mà hình như nó còn thè ra cái lưỡi má»m mại, âm ấm liếm và o mu bà n tay ông vá»›i vẻ biết Æ¡n là m nÅ©ng. Bác sÄ© Cần liếc nhìn cái xác Ä‘ang nằm ngay đó trên phản. Buối chiá»u khi đưa và o đây ông lão chỉ còn gân xương chân tay co quắp, da xanh như Ä‘Ãt nhái, bụng bị mổ tanh bà nh nom rất thương tâm. Bác sÄ© Cần đã gắng hết sức liệm cho ông lão tươm tất. Giá» dây nom ông lão như Ä‘ang nằm ngá»§. Má»™t giấc ngá»§ ngà n thu yên tÄ©nh Ä‘á»i Ä‘á»i, không còn bị ai quấy nhiá»…u. Bác sÄ© Cần bá»—ng thấy chạnh lòng, ngáºm ngùi. Ông cúi xuống nhìn kỹ cái mặt ngưá»i chết lá» má» khuất chìm trong luồng khà mà u da cam Ä‘ang quẩn réo. Bá»—ng nhiên ông chợt nghe thấy hình như có tiếng rì rầm than thở vá»ng ra từ trong luồng khÃ. Bác sÄ© Cần ngạc nhiên nghiêng đầu lắng nghe. Äúng là từ trong luồng khà có vá»ng ra tiếng than thở rì rầm não ruá»™t. Tiếng than thở đó như tiếng rên rỉ nghẹn ngà o cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang bị nhốt dưới đáy vá»±c sâu thăm thẳm, ngá»™t ngạt, tối Ä‘en.
- Ô hay! Sao mà lắm chuyện lạ thế nà y. - Bác sÄ© Cần báºt đứng lên. Ông dụi mắt, ông ngoáy tai, ông chăm chăm nhìn luồng khà đặc quánh Ä‘ang sôi sục vần vÅ©. Äúng là tiếng ngưá»i rồi. Tiếng ngưá»i khê đặc, nghẹn ngà o, nức nở, đứt quãng: ôi ôi ôi... trá»i Æ¡i... vợ con. Khốn nạn. Vì mấy gian nhà mà nó mổ xác tôi ra thế nà y... thảm quá trá»i Æ¡i... Cô Há»™i Æ¡i... Tôi có tá»™i vá»›i cô... cái buồng... hố xÃ... phố Hà ng Cháo... ngôi nhà số chÃn... Tôi Ä‘au lòng lắm... vì tôi mà cô há»ng cả má»™t Ä‘á»i... ối giá»i Æ¡i Tôi biết là m gì bây giá»... Xin cô thể tất cho tôi.
Sáng hôm sau đến giá» là m việc, gã há»™ lý há»™ pháp đầy cá»a bước và o phong ướp xác thì thấy bác sÄ© Cần Ä‘ang ngồi ngá»§ gục cạnh cái lồng sắt ở góc phòng. Äầu ông bác sÄ© gối lên mép phản. Ngay sát đầu ông là cái xác ông cụ đã được bó liệm tươm tất gá»n ghẽ và đẹp như má»™t cái xác ướp thá»i cổ. Gã há»™ lý đứng thần ra má»™t lúc rồi chép miệng: "Bố già sưa quá rồi. Äêm qua lại không vá» nhà ". Rồi gã nhấc cái lồng sắt lên úp và o ngưá»i chết. Tiếng động lịch kịch là m bác sÄ© Cần ú á»› thức dáºy.
Gã há»™ lý há»i:
- Bố qua đêm ở đây à ?
- Hả?
Bác sÄ© Cần dụi mắt ra khá»i giấc ngá»§. Gã há»™ lý chép miệng:
- May mà đêm qua chuột nó không khoét mắt ông.
Bác sÄ© Cần không nói gì. Gã há»™ lý cưá»i:
- Äêm qua bố ngá»§ vá»›i ma.
Bác sĩ Cần vẫn im lặng. Gã hộ lý dịu dà ng:
- Mặt bố xanh dá»›t. Bố vá» nhà ngá»§ Ä‘i. Ngưá»i ta Ä‘ang còn cãi nhau ngà y hôm nay chưa nháºp quan được đâu.
Buổi sáng hôm sau trá»i mưa lây phây. Gió lạnh. Vòm trá»i vẫn xạm Ä‘en ỉu xìu, vẫn giữ nguyên mà u cao gấu. Ra khá»i khu nhà xác, bác sÄ© Cần bước thất thểu như con chó già ốm đói. Bụng ông réo ùng ục. Ông đói. Nhưng ông lại sợ ăn, ngưá»i ông mệt rÅ©. Äầu nhức như búa bổ. Ông Ä‘i lang thang qua hết gốc cây nà y đến gốc cây khác. Mắt ông cay xè lát lát lại ứa ra hai hà ng nước mắt. Bước chân vô định đưa ông Ä‘i qua những đưá»ng phố nà o? Cho đến má»™t lúc bất chợt ngẩng đầu lên ông nhìn thấy tấm biển kẻ tên phố Hà ng Cháo gắn trên cá»™t Ä‘iện. A! Phố Hà ng Cháo. Bác sÄ© Cần nghÄ© vẩn vÆ¡. Luồng khà mà u da cam quẩn quanh đầu ngưá»i chết. Tiếng rì rầm não ruá»™t ai oán vẳng lên từ đáy vá»±c sâu thăm thẳm tối Ä‘en. Bác sÄ© Cần chầm cháºm lê bước. Có má»™t cái gì vô hình, túm lấy hai cổ chân ông như không muốn cho ông bước Ä‘i. Bác sÄ© Cần thở dà i. Ông nhổ ra má»™t bãi nước bá»t đắng ngắt. Rồi ông thấy ông Ä‘ang chần chừ trước má»™t ngôi nhà cÅ© kỹ gắn biển số 9 có những song cá»a mục nát. Äó là loại nhà ống được xây cất từ đầu thế ká»· chỉ chuyên cho thuê là m cá»a hà ng ngà y xưa má»—i cái ống nhà nà y chỉ có má»™t gia đình thuê. Còn bây giá» má»—i má»™t cái ống nhà nà y nhồi nhét tá»›i hà ng chục há»™ vì váºy ngưá»i ta phải lấy cót, lấy gá»— dán ngăn suốt dá»c ống nhà để chừa ra má»™t lối nhá» Ä‘i lại tối hun hút như hÅ© nút cháºt đến ná»—i có Ä‘oạn phải nghiêng ngưá»i má»›i Ä‘i lá»t. Bác sÄ© Cần chần chừ trước ngôi nhà . Ông lấm lét nhìn trá»™m cái biển số 9 như má»™t thằng ăn cắp! "Ta chui và o cái ống tối om nà y ư. Ta chui và o để là m gì. Có việc gì mà chui và o cÆ¡ chứ". Trong óc bác sÄ© Cần reo reo má»™t câu há»i như thế. Rồi bá»—ng dưng như có ai đẩy và o lưng. Bác sÄ© Cần cúi đầu chui và o cái ống nhà tối Ä‘en ướt nhoen nhoét đó. Bóng tối Ä‘en xì như bưng lấy mắt. Hai tay bác sÄ© Cần sá» soạng. Chân ông bước thấp bước cao y như cách Ä‘i cá»§a thằng mù. Rá»—i bá»—ng nhiên ông bác sÄ© xá»™c ngay ra má»™t cái sân nhá» tà teo lá»§ng cá»§ng toà n chum vại. Má»™t ngưá»i đà n bà không thể Ä‘oán tuổi da xanh lá»›t gà y đét như con mắm Ä‘ang chổng hai mông Ä‘Ãt nhá»n hoắt quạt lấy quạt để cái lò than tổ ong phun khói xè xè để sát cạnh bức tưá»ng Ä‘en sì ri rỉ nước cá»§a cái nhà xà công cá»™ng. Loại hố xà đổ thùng lúc nà o cÅ©ng ngùn ngụt bốc lên má»™t thứ mùi *** đái tanh tưởi lưu cữu khai khắm đến không thể chịu nổi ngưá»i đà n bà vừa quạt phà nh phạch vừa ho sặc sụa. Thấy ông bác sÄ© cứ lúng ta lúng túng, chị ngẩng lên rồi cau có chỉ ra phÃa sau lưng.
- Äấy cứ Ä‘i thẳng và o
Có lẽ chị ngỡ bác sÄ© Cần là ông khách lạ Ä‘ang muốn Ä‘i đái nhá».
Bác sĩ Cần lúng túng xua tay
- Tôi... Tôi không... Tôi không há»i...
Ngưá»i đà n bà má»i mệt há»i lại:
- Cái gì cơ ạ.
Ông bác sĩ ấp úng:
- Dạ, tôi... tôi muốn há»i chị Há»™i.
Cái quạt nan lấm lem trong tay ngưá»i đà n bà thõng xuống. Khuôn mặt tà n tạ cá»§a chị thoáng ngạc nhiên.
- Tôi là Há»™i đây. Bác há»i gì đấy ạ.
Bác sÄ© Cần bá»—ng chùn lại. Ai xui ông chui và o ngôi nhà ấy hun hút Ä‘eo biển số 9 nà y. Ai xui ông mở mồm há»i thăm nhà chị Há»™i. Và bây giỠđây cái nhà chị tên là Há»™i đó có tháºt Ä‘ang đứng trước ông. Bác sÄ© Cần chẳng còn biết phải nói gì vá»›i ngưá»i đà n bà nà y. Có má»™t cái gì mang máng như dòng bùn lệt xệt Ä‘ang chảy nhão ra trong tâm trà cá»§a ông. Có lẽ vẻ mặt bác sÄ© Cần lúc nà y nom lạ lắm nên thiếu phụ đứng hẳn lên chăm chú nhìn ông bác sÄ©. Hai ngưá»i cứ Ä‘ang như váºy trừng trừng nhìn nhau vừa lúng túng vừa nghi ngỠđỠphòng. Cái bếp lò được thể thả sức phun khói đặc sịt, khét lẹt. Bác sÄ© Cần báºt ho. Äúng lúc đó có váºt gì đổ đánh ùng má»™t cái như tiếng súng nổ rồi má»™t tiếng rú lên ằng ặc như bị bóp cổ.
- á»i giá»i Æ¡i Ä‘áºp mẹ nó cái bếp lò Ä‘i.
Từ sau tấm liếp loảng xoảng lao ra má»™t cá»— xe đẩy bóng nhoáng ngồi lá»t trong xe là má»™t gã trẻ béo ụt ịt vai u lên như vai bò má»™ng nhưng hai ống chân bại liệt tong teo lẳng nhẳng như hai cái dẻ khoai. Cá»— xe lao thẳng lại phÃa ông bác sÄ©. Tóc gã trẻ bóng nhẫy tua túa dá»±ng ngược bết cứng sáp chải. Hai mắt gã tóe lá»a Ä‘iên dại. Răng gã nhe ra nhá»n hoắt như răng chó. Má»™t cây sắt móc lò Ä‘en sì vung lên. Bốp, cái bếp lò quay lông lốc than bắn tung tóe. Má»™t mẩu than đỠrá»±c bắn và o cổ bác sÄ© Cần khiến ông thét lên tắc nghẹn. Ngưá»i đà n bà hốt hoảng ôm choà ng lấy gã trẻ giá»ng chị lạc Ä‘i: "Con Æ¡i, mẹ xin con". Bác sÄ© Cần sợ tắc há»ng quay đầu lại lao vá»t ra đưá»ng. Chân ông đá và o cái bếp lò nằm chá»ng chÆ¡. Má»™t tiếng rÃt lên văng theo: "Cút. Mò và o đây ăn cắp à ". Chạy thoát sang tá»›i bên kia đưá»ng bác sÄ© Cần má»›i như ra khá»i cÆ¡n má»™ng du. Mưa vẫn lây phây rắc xuống gió lạnh lùa và o cổ khiến ông rùng mình. Trá»i mưa thế lạnh thế mà phố xá vẫn đông nghìn nghịt ngưá»i xe qua lại nom đến hoa cả mắt. Bác sÄ© Cần lần ra sau má»™t gốc cây láºp cáºp moi thuốc lá ra hút. HÆ¡i thuốc là m ông bình tâm lại. Nấp sau gốc cây vừa rÃt thuốc ông vừa he hé nhìn và o ngôi nhà số 9 có mấy song cá»a gá»— mục nát. Cái lối Ä‘i hẹp quá tối quá cứ hun hút như lối Ä‘i và o cõi mê địa ngục. ở cuối cái lối Ä‘i tối om kia có má»™t mảnh sân nhá» hẹp có má»™t hố xà ướt áy hôi thối có má»™t cái bếp than tổ ong phun khói mù mịt có má»™t ngưá»i thiếu phụ da xanh lợt ốm o thiểu não tên là Há»™i. Có má»™t gã thanh niên béo ụt da xanh lè như da nhái, hai chân tong teo có lẽ là con trai cá»§a ngưá»i đà n bà tên là Há»™i. Tất cả Ä‘á»u có tháºt Ä‘á»u vừa hiện diện rõ mồn má»™t trước mắt bác sÄ© Cần. Trá»i Æ¡i! Thế nà y là thế nà o nhỉ. Có chuyện gì kì lạ đã xảy ra. Cái xác ông cụ bị mổ tanh bà nh. Luồng khà mà u da cam uốn éo quằn quại. Tiếng rì rầm nghẹn ngà o như vá»ng lên từ đáy vá»±c sâu thăm thẳm tối Ä‘en... Mưa vẫn bay. Bác sÄ© Cần đứng lặng bên kia đưá»ng. Lưng ông gù xuống như má»™t dấu há»i. Rồi ông uể oải bước Ä‘i. Má»™t câu há»i cứ thánh thót Ä‘á»u Ä‘á»u gieo và o óc ông: Thế nà y là thế nà o. Thế nà y là thế nà o. Có chuyện gì đã xẩy ra. Có chuyện gì đã xẩy ra. Giá»i Æ¡i! Cà i đó là cái gì đã xẩy ra vá»›i ông. Mê hay là tháºt đây Tháºt hay là mê đây.
Buổi sáng hôm đó bác sÄ© Cần không vá» căn há»™ độc thân cá»§a ông ở khi táºp thể Thắng Lợi. Ông lang thang từ phố nà y sang phố khác. Mưa bụi vẫn rÆ¡i và gió lạnh vẫn không lúc nà o ngừng thổi. Tá»›i gần trưa thì bác sÄ© Cần rẽ và o má»™t quán rượu ở gần công viên trung tâm thà nh phố. Mấy chục năm nay ông vẫn thưá»ng lui tá»›i quán rượu nà y. Ông mua cút rượu đĩa lạc rồi rúc và o má»™t góc tối om. Ông rót rượu ra cái chén da lươn rồi là m luôn má»™t hÆ¡i cạn ly. Ly đầu phải uống như váºy - Má»™t trăm phần trăm. Uống như thế nó và o ngay. Ly thứ hai má»›i nhâm nhi. Bác sÄ© Cần uống cạn ly thứ nhất. Ông rót ly thứ hai rồi lại cạn ngay. Buổi trưa hôm nay không như má»i buổi trưa. Có má»™t ná»—i lo sợ mÆ¡ hồ giống như bóng Ä‘en cứ loang dần loang dần trong tâm trà cá»§a ông khiến lòng ông hoang mang lắm. Hai ly rồi lại ba ly. Vẫn cứ cái Ä‘iệu uống má»™t trăm phần trăm. Chẳng mấy chốc cút rượu đã cạn. Và ông bác sÄ© dá»™ng mạnh Ä‘Ãt chai xuống bà n báºt kêu lên: Giá»i Æ¡i Hay là tôi loạn trà rồi. Bà chá»§ quán rượu từ nãy đến giá» vẫn luôn để mắt tá»›i bác sÄ© Cần. Äã bao năm nay ông bác sÄ© lui tá»›i quán nà y. Ông là khách quen cá»§a quán. Bà thuá»™c tÃnh nết ông và cÅ©ng hiếu rõ ngá»n ngà nh hoà n cảnh Ä‘á»i ông. Má»™t ông bác sÄ© già trông coi nhà xác cá»§a bệnh viện Ä‘a khoa thà nh phố. Má»™t ông già độc thân tÃnh nết hiá»n là nh nhu nhược. Má»™t con ngưá»i đã ngấm quá nhiá»u âm khà đến ná»—i hÆ¡i ngá»› ngẩn dị má» cô độc không ai dám Ä‘i lại chÆ¡i bá»i. Bà chá»§ quán nghÄ© vỠông bác sÄ© như váºy. Buổi trưa hôm nay nhìn bá»™ Ä‘iệu uống cá»§a bác sÄ© Cần bà chá»§ thấy có cái gì khang khác. Là nh Ãt dữ nhiá»u. Ông bác sÄ© có chuyện gì hốt hoảng lo sợ. Hết cút rượu thứ hai bà quay và o rỉ tai má»™t cô hầu bà n mắt xanh mỠđỠtên là Thúy vẫn má má con con ngá»t xá»›t vá»›i bà . Bà dúi và o tay cô Thúy má»™t chục bạc rồi trỠông bác sÄ© Ä‘ang gáºt gù trong góc quán. Cô Thuý toét miệng cưá»i dạ má»™t tiếng lốp cốp Ä‘i tá»›i kéo ghế ngồi xuống cạnh ông. Cô á»n ẻn:
- Em đưa ông vỠnhé
Miệng nói tay là m. Cô Thúy choà ng vai xốc ông bác sĩ đứng lên.
Bác sĩ Cần cưỡng lại:
- Không vá».
- Má bảo dìu ông vá». Và cứ thế cô Thúy kéo ông bác sÄ© khá»i chá»— ngồi. Má»™t chiếc xÃch lô đệm gá»— gá»ng mui bằng sắt loại xe chỉ chuyên chở khách Tây mắt xanh mÅ©i lõ được gá»i và o táºn trong quán. Cô Thúy đỡ bác sÄ© Cần lên xe. Cô đắp cho ông má»™t chiếc khăn trải bà n vừa giặt xong. Cô nói vá»›i gã đạp xe xÃch lô:
"Nhá»› chưa. Khu táºp thá» Thắng Lợi"
Chiếc xÃch lô bon bon trên phố. Mưá»i lăm phút sau ông bác sÄ© được đổ xuống má»™t bãi rác khổng lồ giữa khu táºp thể nhà cá»a bẩn thỉu như ma. Cô Thúy hiện ra từ má»™t quán cóc cạnh bãi rác lá»™p cá»™p chạy lại đón. Có lẽ cô Thúy Ä‘i xe ôm tá»›i trước. Rồi cô dìu bác sÄ© loạng choạng bước lên từng báºc cầu thang đầy túi ni lông bao bì và vỠđồ há»™p. Lúc nà y nom cô giống hệt cô con gái Ä‘ang dìu ông bố say rượu vá» nhà .
Bác sÄ© Cần ná»a tỉnh ná»a mê chân tay ông nhẹ hẫng. Thỉnh thoảng ông lại ợ mạnh rồi nhổ ra bãi nước đắng ngắt như thuốc độc. Lúc ngồi ở quán ông bác sÄ© đã khạc má»™t bãi nước dãi và o lá cây sống Ä‘á»i xanh biếc. Láºp tức cái lá héo quăn lại. Lúc bước xuống xÃch lô ông lại nhổ má»™t bãi lên nắp cống xi măng. Láºp tức nắp cống sá»§i lên nham nhở. Cô Thúy đỡ ông bác sÄ© leo từ tầng má»™t tá»›i táºn tầng năm. Rồi cả hai dừng lại trước má»™t căn há»™ cá»a sắt kiên cố như cá»a nhà tù. Cô lục túi quần túi áo ông bác sÄ© để tìm chìa khóa. Äúng lúc đó từ trong má»™t hốc tối vụt nhô ra má»™t ngưá»i béo lẳn. Cô Thúy giáºt bắn mình lùi ngay lại.
- Ai đấy?
Bóng ngưá»i cưá»i hà hà như tiếng ngá»±a cái.
- Không phải bảo vệ đâu. Chị đây. ÄÆ°a chìa khóa chị mở cho.
Cô Thúy nheo mắt nhìn ngưá»i đà n bà .
Bác sĩ Cần cũng ngóc đầu lên. Nước dãi ông ứa ra. Ông lè nhè:
- Nhà chị... chị đấy hả.
- Vâng cháu đây.
Cái bóng ngưá»i đó là ngưá»i đà n bà giang hồ ăn xin và cÅ©ng là ả gái Ä‘iếm đêm trước đã cho ông bác sÄ© ăn bánh không phải trả tiá»n. Thị thÃt lên trÆ¡ trẽn nhưng cÅ©ng tháºt dá»… thương.
- Ông vẫn còn nhá»› cái mùi cá»§a cháu chứ. Rồi quay sang cô Thúy, ngưá»i đà n bà giang hồ vồn vã ân cần:
- Äể chị giúp cho má»™t tay nà o.
CÅ©ng cần phải nói sòng phẳng rà nh mạch dòng há» bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần kê ngược từ Ä‘á»i ông cố ná»™i là má»™t dòng há» khá»e mạnh tông giống nên rất cưá»ng tráng. Äà n bà há» Trương mắn đẻ như lợn nái còn đà n ông há» Trương ông nà o cÅ©ng phải dăm ba bà má»›i thá»a sức. Bác sÄ© Cần cÅ©ng được thừa hưởng cái giống cái tông khá»e khoắn theo cái gien trá»i cho cá»§a dòng hỠông. Sổ sức khá»e cá»§a bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần tá»›i năm ông 44 tuổi còn ghi rất rõ: Mắt 11/10. Tai nghe rõ. Tim gan phổi dạ dà y lá lách gan tháºn bà ng quang bình thưá»ng. Phản xạ thần kinh gối trái giống như gối phải. Bá»™ pháºn sinh dục phát triển bình thưá»ng không có dị táºt. ChÃnh vì váºy khi phát hiện ra mình bị liệt dương bác sÄ© Cần kinh hãi và xấu hổ vô cùng. Và tất nhiên ông giấu kÃn ăn bệnh oái oăm nà y không cho ai biết. Mèo giấu *** còn không kÃn bằng bác sÄ© Cần che giấu căn bệnh liệt dương cá»§a ông. Vì là bác sÄ© nên ông tÃch cá»±c lao ngay và o tá»± chạy chữa cho mình. ông tiêm đủ các loại vi-ta-min. Ông truyá»n đủ các loại huyết thanh, nước đưá»ng và đạm. Ông uống đủ các loại rượu ngâm các cây cá» biệt dược bổ tháºn tráng dương như ba kÃch cá ngá»±a bắc khởi từ đỗ trá»ng. Ông tìm Ä‘á»c lén lút hà ng đống há»a báo khiêu dâm và hà ng chồng các tiểu thuyết cẩm nang dâm ô kÃch dục như bà máºt thà nh Pa-ri, Tố nữ kinh để hy vá»ng tạo ra má»™t sá»± tá»± kÃch dục thá»§ dâm nà o đó cho mình nhưng bác sÄ© Cần vẫn mất công vô Ãch. Ông đã hoà n toà n tuyệt vá»ng cho đến má»™t buổi sá»›m tháng mưá»i đẹp đến nao lòng cá»§a cái năm ấy. Năm bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần tròn 49 tuổi - cÅ©ng là năm thứ năm ông bác sÄ© bị mắc căn bệnh liệt dương quái quà đáng xấu hổ chua chát như muối sát lòng...
Khi ngưá»i đà n bà ăn xin kiêm gái Ä‘iếm đầu đưá»ng xó chợ ân cần nói vá»›i cô gái mắt xanh mỠđỠnhư váºy thì cô Thúy toét miệng ra cưá»i rồi gáºt đầu lia lịa: Thế thì chị khênh há»™ hai cẳng chân ông bác sÄ© Ä‘i kẻo ông ấy xỉu quá rồi. Ngưá»i đà n bà giang hồ cÅ©ng toét miệng cưá»i theo. Thị gạt cô Thúy ra. Äể mình chị ẵm và o nhà cho. Ông ấy nhẹ như nắm cÆ¡m ấy mà . Nói rồi thị bế xốc ông bác sÄ© lên nhanh gá»n như ngưá»i mẹ ẵm đứa con. Cô Thúy hú lên cưá»i có vẻ thÃch thú lắm. Mặt cô gái má»›i rạng rỡ tươi tắn là m sao. Má»i nghi kị tiêu tan, Trong khi đợi ông bác sÄ© tỉnh rượu cô lôi ngưá»i đà n bà giang hồ ra má»™t góc nhà nhá» to. Ngưá»i đà n bà ăn xin che mồm cưá»i có vẻ ngượng rồi nhá» nhẻ. "Chị kém em má»™t thằng đấy. Nhưng bá»n nà y không phải ba gác xÃch lô mà là bá»n ria mép Ä‘en sì."
Cô gái nhà nhảnh:
- Äêm nay chị em mình chÆ¡i kiểu ba ông đầu rau chị nhé Nhưng mà chÆ¡i như thế thì ông cụ nà y chắc chết đứ đừ chị Æ¡i má em chá»i chết.
Ngưá»i đà n bà ăn xin phì cưá»i:
- Thế em chưa với ông bác sĩ lần nà o à .
- Chưa.
- Thảo nà o.
- Thảo nà o là thế nà o hả chị.
- Là ông ấy bị mÃt ướt quanh năm rồi.
Cô gái Ä‘iếm phá lên cưá»i rồi ngồi phệt ngay xuống sà n hai tay Ä‘áºp lia lịa. Ả đà n bà giang hồ cÅ©ng ngồi phệt xuống sà n xà xá»›n cưá»i theo. Căn phòng rá»™ng 3 mét dà i 3 mét vuông vức 9 mét vuông cá»§a ông bác sÄ© Cần rung lên vui vẻ tươi tắn vì Ä‘iệu cưá»i cá»§a hai ngưá»i đà n bà giang hồ. Hồi lâu cô gái Ä‘iếm ôm lấy vai ngưá»i đà n bà ăn xin rồi nói:
- Thế thì đêm nay hai chị em mình thay nhau ấp ông cụ nà y váºy. Biết đâu đấy mÃt ướt lại khô cứng lại thà nh cái vòi ấm đất nung thì sao hả chị Æ¡i.
Hai ngưá»i đà n bà lại phá lên cưá»i Ä‘áºp chân Ä‘áºp tay thình thịch xuống ná»n nhà cứ y như đây là nhà cá»§a các thị. Äêm hôm đó ả gái Ä‘iếm và ngưá»i đà n bà giang hồ ăn xin thay nhau ấp ông bác sÄ© Cần như thế nà o thì chỉ có ma biết vì đêm đó căn há»™ bác sÄ© Cần khóa chặt cá»a và tắt Ä‘iện tối om. Chỉ biết rằng đó là má»™t đêm trá»i chuyển gió dữ dá»™i từ ná»a đêm vá» sáng. Gió giáºt đùng đùng khiến cả khu nhà táºp thể 5 tầng rung chuyển ầm ầm như có giặc. 5 giá» 45 phút sáng đà i thể dục vang lên cÅ©ng là lúc đất trá»i đột nhiên lặng gió. Căn phòng cá»§a bác sÄ© Cẩn mở toang cá»a. Bác sÄ© Cần nằm thắng cẳng trên sà n nhà hai tay hai chân giang rá»™ng. Má»™t mảnh chăn chiên vắt ngang bụng. Ông bác sÄ© Ä‘ang ngáy o o đầy vẻ ung dung thanh thản. Cô gái mắt xanh mỠđỠđã biến đâu mất rồi chỉ còn ngưá»i đà n bà ăn mà y Ä‘ang ngồi xuýt xoa Ä‘un nước. Thị khoác cái áo vét đà n ông cÅ© rÃch và đội cái mÅ© lông ếch ki mô sù sụ trên đầu. Cả hai thứ đồ váºt đó Ä‘á»u không phải cá»§a thị. Nom ngưá»i đà n bà giang hồ ban ngà y Ä‘i ăn xin ban đêm Ä‘i là m Ä‘iếm đầu đương góc phố lúc nà y giống như má»™t ngưá»i vợ tần tảo Ä‘oan trang Ä‘ang ngồi Ä‘un nước nhẫn nại lặng lẽ đợi ngưá»i chồng thức dáºy súc miệng rá»a mặt uống trà .
Có má»™t Ä‘iá»u không giải thÃch nổi là khi bị táºt nguyá»n khiếm khuyết má»™t Ä‘iá»u gì trên thân thể khiến ngưá»i ra Ä‘au khổ tá»§i nhục thì ban đêm ngưá»i ta hay có những giấc mÆ¡ ngược lại rất kỳ lạ ngưá»i mù thì mÆ¡ mình đã sáng mắt, ngưá»i què cụt thì mÆ¡ mình đã là nh lặn đầy đủ chân tay, ngưá»i câm Ä‘iếc thì mÆ¡ mình đã nói được huyên thuyên như con sáo. Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần cÅ©ng không phải là má»™t trưá»ng hợp ngoại lệ. Từ khi bị bệnh liệt dương, thỉnh thoang ông vẫn nằm mÆ¡ thấy mình đã khá»i bệnh hoà n toà n và đang là m tình vá»›i má»™t cô gái rất xinh rất trẻ vẫn tá»± xưng là váºn động viên bóng bà n. Tại sao cô gái lại tá»± xưng là váºn động viên bóng bà n thì bác sÄ© Cần cÅ©ng không thể nà o hiểu nổi. Chỉ biết là đôi khi cô váºn động viên bóng bà n đó lại đến ngá»§ vá»›i ông trong giấc mÆ¡. Và chỉ má»™t mình cô gái đó thôi lặp Ä‘i lặp lại nhiá»u lần chứ không phải má»™t ngưá»i đà n bà nà o khác và đấy cÅ©ng là điá»u bác sÄ© Cần cÅ©ng không sao hiểu nổi. Äă có lần tỉnh dáºy nằm nhá»› lại những canh là m tình vá»›i cô gái trẻ bác sÄ© Cần đã tá»± há»i phải chăng đây chỉ là má»™t hà nh vi thu dâm quen thuá»™c trong giấc ngá»§ cá»§a những kẻ mắc bệnh liệt dương như ông. Cái đêm hôm đó nằm thắng căng trên sà n nhà dang rá»™ng hai chân hai tay ngáy o o giữa hai bầu vú phốp pháp cá»§a ngưá»i đà n bà ăn mà y và ả gái Ä‘iếm mắt xanh mỠđỠbác sÄ© Cần lại nằm mÆ¡ gặp lại cô váºn động viên bóng bà n tre trung xinh dẹp. Và cÅ©ng giống như má»i lần nằm mÆ¡ trước bác sÄ© Cần mÆ¡ thấy mình mặc áo choà ng trắng Ä‘eo ống nghe Ä‘ang ngồi hà hoáy viết trong phòng khám bệnh thì cô gái nhà nhảnh đây cá»a bước và o. Cô gái không chịu khai há» tên là gì chỉ mở to đôi mắt trong biếc như nước suối rừng buổi sáng và nhe ra hà m răng Ä‘á»u tăm tắp xinh xắn như đội quân bé xÃu mà u ngà voi. Cô gái dán và o trán bác sÄ© Cần má»™t tá» giấy giá»›i thiệu có ghi rõ cần khám gấp sức khá»e để kịp Ä‘i thi đấu bóng bà n ở Trung Quốc vì thế mà ông biết cô là má»™t cầu thá»§ bóng bà n. Bác sÄ© Cần nhún vai sau má»™t thoáng do dá»± rồi Ä‘iá»m nhiên bắt đầu khám bệnh. Ông bác sÄ© là m cái việc đầu tiên là vạch hai mà mắt cá»§a cô gái ra. Ông nhìn thấy có hai con cá nhá» xÃu như hai đốm nắng mặt trá»i Ä‘ang bÆ¡i lá»™i tung tăng đú đởn trong mắt cô. Ông bèn ghi và o sổ y bạ: Mắt rất tốt. Thị lá»±c cả hai mắt 11/10. Rồi ông xoi hai cái tai cá»§a cô gái. Hai cái tai bé con thÆ¡m tho như hai múi mÃt và cÅ©ng hồng như hai múi mÃt khiến ông bác sÄ© bá»—ng ứa nước miếng ở tất cả các kẽ răng. Ông lén nuốt nước miếng rồi bình thản ghi tiếp: "Tai bình thưá»ng. Nghe tốt". Rồi ông bảo cô gái há mồm ra để ông khám răng khám lưỡi khám há»ng. Khi cô gái há mồm ra đúng lúc bác sÄ© Cần đặt cái cán thìa chẹn lên cái lưỡi hồng hồng ướt át trÆ¡n tuồn tuá»™t thì có má»™t luồng hÆ¡i ấm áp trong là nh sá»±c nức mùi na chÃn từ trong cái mồm bé bé xinh xinh phả và o giữa mặt ông bác sÄ© khiến ông choáng váng như bị ngá»™ độc. Bác sÄ© Cần ngồi đỠra thẩn thá» táºn hưởng cái hương vị mùi na chÃn ấy rồi ông run run ghi tiếp và o sổ y bạ: "Há»ng răng lưỡi bình thưá»ng". Công việc tiếp theo cá»§a ông bác sÄ© là khám tim phổi cho cô gái. Lúc nà y ngưá»i bác sÄ© Cần có má»™t cái gì không bình thưá»ng rồi giống như là đã bị nhiá»…m độc ở giai Ä‘oạn đầu. Tuy váºy ông vẫn đủ tỉnh táo khe khẽ nhắc cô gái cởi áo ra. "Cởi tất cả ra ạ?" Cô gái nhà nhảnh há»i lại rồi chẳng đợi ông bác sÄ© trả lá»i cô lá»™t phăng luôn chiếc áo pun cá»™c tay xanh da trá»i trước ngá»±c áo có in má»™t cái vợt mút đỠsẫm. Cô gái không mặc áo lót cÅ©ng chẳng Ä‘eo xu-chiêng. Vừa nhìn thấy ná»a thân phÃa trên cá»§a cô gái lá»™t trần ra ông bác sÄ© báºt lên má»™t tiếng kêu rồi tối tăm cả mặt mÅ©i. Có tá»›i má»™t vạn con Ä‘om đóm bắn vá»t ra từ hai hốc mắt ông láºp lòe bay lượn tán loạn. Má»™t vạn con Ä‘om đóm đó thoắt biến thà nh má»™t vạn vì sao lấp lánh. Má»—i vì sao lại có hai chiếc cánh nhá» xÃu má»ng tanh Ä‘ang vẫy vẫy Má»™t vạn vì sao đó chao lên chao xuống tranh nhau rÃu rÃt như đà n chim sà xuống Ä‘áºu lại trên hai gò đất được phá»§ má»™t lá»›p lông tÆ¡ mÆ¡n mởn thanh khiết đầy gợi cảm như những sợi ánh sáng buổi chiá»u. Bác sÄ© Cần run rẩy khụy xuống ghế. Mặt ông nóng bá»ng như bị lá»a táp. NÆ¡i tinh mÅ©i còn giữ nguyên cái cảm giác Ä‘au đớn như vừa bị xÆ¡i má»™t quả đấm trá»i giáng. Và kỳ lạ thay đúng và o lúc khi chạm cái ống nghe và o hai quả gò đất nâu ấm áp mịn mà ng pháºp phồng ấy thì nÆ¡i háng ông bác sÄ© có cái gì từ từ cương lên tưng tức. Tuy váºy ông bác sÄ© vẫn cố thản nhiên di chuyến cái ống nghe qua hai bên bá»™ ngá»±c trần cá»§a cô gái. Nhưng thú tháºt là lúc nà y hai tai ông bác sÄ© đã ù đặc chẳng còn nghe thấy tiếng thá» cá»§a cô gái và cả tiếng tim cá»§a cô Ä‘áºp thình thịch. Lúc nà y không đợi ông bác sÄ© nhắc phải khám thêm bá»™ pháºn nà o nữa cô gái đầy nhẹ cái ống nghe ra lồi xoay nghiêng ngưá»i từ từ tụt cái váy nhá» mà u và ng xuống. Má»™t chiếc quần má»ng tanh như cánh hoa cÅ©ng rÆ¡i xuống theo. Tim bác sÄ© Cần thắt lại Ä‘au nhói như bị nứt ra là m trăm mảnh. Tay ông quá» quạng. Răng ông va láºp cáºp. Và khi cô gái quay ngoắt lại thì ông bác sÄ© khụy hắn hai đầu gối xuống và chỉ còn đủ sức há hoác cái mồm ra hai mắt lác xệch. Cô gái vụt biến mất như má»™t áo ảnh vụt tan biến giữa thinh không. Trước mắt bác sÄ© Cần hiện ra má»™t giải bình nguyên trắng lóa mịn như nhung từ từ dâng lên bầu trá»i mênh mông tÃt tắp không thế dõi được đâu là bến đâu là bá». Má»™t khu rừng tối om rì rà o tiếng nước chảy tiếng đá chuyển mình tiếng thở than cá»§a cÆ¡n gió bị tù hãm tiếng sôi nho nhá» cá»§a những con rắn chỉ có da và máu giữa nÆ¡i biên giá»›i cá»§a hai thảo nguyên khu rừng ẩn mình kÃn đáo mà lá»™ liêu má»i mệt mà không chán chưá»ng e lệ mà vẫn hăm há». Bác sÄ© Cần ôm mặt quì xuống sà n nhà . Gian phòng lúc nà y trà n ngáºp má»™t thứ mùi vị thần tiên say đắm lạ lùng không thế tìm thấy ngá»i thấy ở trên cõi Ä‘á»i nà y. Quần áo khăn mÅ© và tháºm chà cả cái ống nghe cứ tá»± động rá»i khá»i thân thể ông bác sÄ© bay lÆ¡ lá»ng trong phòng như có trò phù thá»§y...
Má»™t tráºn mưa tầm tã kéo dà i suốt ba ngà y ba đêm khiến cả thà nh phố đầm đìa bùn nước và ướt sÅ©ng như má»™t cái ổ gà bị vứt xuống ao. Mưa gió miên man đất trá»i u sầu tÄ©nh lặng gió bấc yếu dần khiến cho khà trá»i ấm dần lên. CÅ©ng chÃnh nhá» cái không khà ấm áp thuáºn hòa đó mà bác sÄ© Cần thấy trong ngưá»i dá»… chịu yên ổn hÆ¡n. Có má»™t Ä‘iá»u hÆ¡i lạ là suốt trong ba ngà y đêm mưa rả rÃch tầm tã đó bệnh viện tuyệt nhiên không có má»™t bệnh nhân nà o qua Ä‘á»i. Ba ngà y đêm liá»n khu nhà xác vắng như chùa bà đanh vì không được tiếp nháºn má»™t cái xác nà o.
Sá»± nhà n rá»—i và cái tiết trá»i dịu dà ng khiến bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần cÅ©ng bá»›t dần ná»—i dằn vặt tá»± dà y vò căn vặn tâm trà mình. Sau cái đêm được mụ đà n bà giang hồ ăn xin và ả gái Ä‘iếm mắt xanh mỠđỠấp cho ngá»§ ngon là nh ngáy o o bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần lại Ä‘i là m bình thưá»ng. Suốt ba ngà y mưa tầm tã rả rÃch lúc nà o bác sÄ© Cần cÅ©ng Ä‘i má»™t đôi á»§ng Trung Quốc Ä‘en sì và sùm sụp cái mÅ© lông ếch-ki-mô dầy sụ trên đâu. Ngay cả lúc ăn, lúc Ä‘i đái Ä‘i ỉa và cả lúc leo lên giưá»ng Ä‘i ngá»§ bác sÄ© Cần vẫn không lá»™t cái mÅ© lông ra. Không phải vì ông ngại ông lưá»i mà ông sợ bị trúng má»™t cÆ¡n là nh đột ngá»™t có thể lăn quay ra tắc từ tức thì. Ba ngà y Ä‘i lại trong gió trong mưa nhưng sức khá»e bác sÄ© Cần vẫn bình thưá»ng. Huyết áp bình thưá»ng. Äầu không Ä‘au không nhức. Lưng không má»i và chân không bị tê thấp. Cho đến ngà y thứ tư trá»i quang mây tạnh cây cối đưá»ng phố khô ráo dần thì tá»± dưng bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần muốn Ä‘i Ä‘i dạo chÆ¡i đâu đó. "Äi cho nó bá»›t căng cái đầu bá»›t nghÄ© vá»› vẩn". Bác sÄ© Cần tá»± nhá»§ như váºy và không định trước đôi chân bác sÄ© Cần thong thả đưa ông tá»›i má»™t khu phố tÄ©nh mịch có trồng hai hà ng cây sấu già nua Ä‘ang xạc xà o rụng lá. Bác sÄ© Cần đứng lặng trước má»™t ngôi nhà Tây ba tầng lợp ngói có cổng xây cong cong nhai theo kiểu gô-tÃch cổ xưa. Má»™t bụi hoa Ti-gôn ôm trùm lấy vòm cồng lòa xòa rá»§ xuống những đốm hoa tÃm bé liu tiu như lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng gợi lên bao ká»· niệm cá»§a thá»i gian ngà y tháng đã phôi phai nếu như chÃnh giữa trên vòm cổng ngưá»i ta không treo sừng sững má»™t tấm bảng sắt to tướng sÆ¡n đỠkẻ nắn nót má»™t dòng chữ và ng oai vệ: "Trụ sở tổ tuần tra khu phố". Äôi mắt bác sÄ© Cần đăm đăm ngắm nhìn cái mái cổng gô tÃch và hai cánh cá»a sắt vững chắc có những đưá»ng hoa văn rất cầu kỳ. Hai cánh cá»a sắt đã rỉ quẹo đôi chá»— còn long cả dóng sắt, nom như hai hà m răng bị mẻ. Tuy nhiên nếu chăm chú nhìn thì vẫn thấy chÃnh giữa má»—i cánh cổng vẫn còn được gắn hai chữ cái được uốn theo kiểu chữ cổ Ä‘iển nom rất sang trá»ng cầu kỳ. Bác sÄ© Cần đẩy cánh cổng sắt hoen gỉ kêu ken két rồi thong thả bước và o cái sân rá»™ng thênh thang cá»§a ngôi nhà 3 tầng. Má»™t đà n chim sẻ bay vù lên từ những báºc thá»m gạch nứt toác phá»§ đầy rêu xanh loang lồ cạnh cái bang tin quét hắc Ãn nhòe nhoẹt hà ng chứ phấn viết vì mấy ngà y mưa tam tã. Bầu trá»i xỉn như miếng cao gấu và ngôi nhà 3 tầng đóng chặt tất ca các cá»a sổ cứa ra và o khiến khung cà nh bá»—ng trở nên cô quạnh má»™t cách khó hiểu. Thì ra hôm nay là ngà y chá»§ nháºt nên trụ sở tổ tuần tra không là m việc. Bác sÄ© Cần chợt nhìn thấy má»™t là n khói đùng đục Ä‘ang đùn lên từ cá»™t ống khói nhô lên trên mái ban công ở tầng hai. Mà n khói đùn ra má»—i lúc má»™t dầy chẳng mấy chốc nó đã phá»§ trùm lên những báºc cầu thang lá»™ thiên phá»§ trùm lên ngôi nhà phá»§ trùm lên cả mảnh sân vắng vẻ và cả những bức tưá»ng gạch nứt nẻ hao gầy. Hình như có ai đó Ä‘ang ngôi trong ngôi nhà và đang đốt lá»a trong lò sưởi. ngưá»i đó đốt cá»§i, đốt giấy báo vụn hay Ä‘ang đốt những lốp cao su cÅ©. Khói xá»™c và o mÅ©i bác sÄ© Cần. Mùi khói khét lẹt hăng hắc ngá»™t ngạt khiến ông bác sÄ© chợt nhá»› lại hôm nỠông bị sặc khói trong mảnh sân ướt nhoen nhoét ở ngôi nhà ống số 9 phố Hà ng Chuối. Bác sÄ© Cần ngồi xuống chiếc ghế xi măng nứt vỡ lòi cả cốt sắt rỉ quẹo. Ông đăm đăm ngắm nhìn cảnh váºt hoang vắng tuá»nh toà ng lạnh lẽo vô duyên cá»§a má»™t nÆ¡i ở công cá»™ng. Những hòn gạch lát sân nứt vỡ. Từng búi rêu xanh rì cÅ© kỹ giống như thá»i gian Ä‘ang lên men. Bụi muồng muá»—ng già cá»—i lá úa và ng ôm choà ng lấy má»™t gốc bà ng xù xì cÅ©ng già đến ná»—i không còn có thể Ä‘oán nổi tuổi. Những con chim sẻ vô tư giống nhau như lá»™t Ä‘ang nhầy nhót trên mái nhà nhô hắn ra cong cong như những ngón tay bị bá»ng rá»™p. Tá»± dưng lòng bác sÄ© Cần xe lại mÅ©i ông cay xè và hai giá»t nước mắt bá»—ng vô cá»› ứa ra lăn trên bá»™ mặt dăn deo á»ng đỠlên vì gió lạnh cá»§a ông. Con ngưá»i ta sinh ra ở Ä‘á»i ai cÅ©ng có má»™t mái nhà cá»§a tuổi ấu thÆ¡ và thưá»ng thưá»ng mái nhà đó sẽ Ä‘eo đẳng che mãi trên đầu con ngưá»i ta cho đến trá»n Ä‘á»i dù đó chỉ là trong tâm tưởng hoà i niệm. Buổi sáng hôm nay cái ngôi nhà Tây 3 tầng cÅ© mèm Ä‘ang được dùng là m trụ sở tổ tuần tra khu phố đây và hai cánh cổng sắt rỉ quẹo cá»§a cái cong xây vòm uốn cong kiểu gô-tÃch và đà n chim sẻ và những bụi rong rêu xanh rì bá»—ng nhiên gợi lên trong lòng bác sÄ© Cần má»™t ná»—i niá»m rất khó tả. Cảnh váºt xưa cÅ© tÄ©nh lặng cá»§a má»™t nÆ¡i ở vừa lạ mà lại rất quen cứ chầm cháºm đưa dắt tâm trà bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đắm chìm trôi dạt lá»™i ngược vá» cái dÄ© vãng xa xưa cá»§a Ä‘á»i ông. Ngôi nhà nà y gợi cho trà nhá»› ông tìm vá» má»™t ngôi nhà khác cÅ©ng có cá» cây hoa lá rá»… cà nh và những bụi rong rêu quằn quại và tiếng chim sẻ chÃu chÃt quen thuá»™c như váºy. Cái dÄ© vãng cá»§a tuổi ấu thÆ¡ tưởng như đã bị quên lãng bị vứt và o sá»t rác giỠđây lại ngá» nguáºy thức dáºy len lá»i bò và o tim và o phổi ông bác sÄ© khiến ông giống như má»™t kẻ Ä‘ang từ từ rÆ¡i và o chìm và o má»™t thế giá»›i má»™ng du thá»±c ảo lẫn lá»™n. Rẽ bên phải là bước qua má»™t ô ăn quan vẽ nghệch ngoặc bằng gạch non có ba ô nhà già u và sáu ô nhà nghèo. Rẽ bên trái là bước qua núi qua sông qua hồ ba bể đắp bằng cát và ng cát Ä‘en cát trắng. Còn đây là cái đồn binh kê bằng dăm cây cá»§i. Bước thêm dăm bước là ra tá»›i biển trùng trùng sóng vá»— muốn bÆ¡i qua thì phải cởi áo cởi quần kết là m bè mảng má»›i bÆ¡i qua được. Cái góc sân kia đâu như là cung Ä‘iện cá»§a nà ng công chúa cóc vừa là nÆ¡i bá quan văn võ bà y tiệc cÅ©ng là nÆ¡i chú há»c trò Trương VÄ©nh Cần đã tinh nghịch tốc váy cô em há» lên rồi vứt nắm cát Ä‘en xì và o cái xi lÃp hoa bé tà không che nổi cái háng mịn mà ng trắng nõn trắng nà cá»§a cô em há». DÄ© vãng xa xăm tÃt mù khÆ¡i cá»§a Ä‘á»i thÆ¡ ấu bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần chỉ còn sót lại vẻn vẹn có như váºy mà thôi. Và bác sÄ© giáºt mình mở choà ng mắt ra. Những giá»t mưa lác đác cuối cùng đã tạnh mặc dù bầu trá»i vẫn giữ nguyên mà u cao gấu và mà n khói khét lẹt dà y đặc cuồn cuá»™n bao phá»§ cái sân cÅ©ng đã tan biến từ lúc nà o. Má»™t ngưá»i đà n bà to béo Ä‘i bốt Ä‘en kéo lê ống cao su từ trong dãy nhà hố xà công cá»™ng ở góc sân Ä‘i tá»›i. Ngưá»i đà n bà điá»m nhiên bảo ông:
- Xong rồi đấy. Và o Ä‘i. Äừng có báºy be bét lên trên. Äi đúng lá»— vứt giấy và o thùng rồi nhá»› phải dá»™i nước trước khi ra. Äầy trà n cả hai bể nước đấy.
Bác sÄ© Cần giáºt bắn ngưá»i vâng dạ rối rÃt. Äợi ngưá»i đà n bà kéo lê cái ống cao su lá»™p cá»™p bá» Ä‘i rồi ông bác sÄ© má»›i thở dà i ngó quanh rồi đứng dáºy len lén táºp tá»…nh lẩn ra ngoà i đưá»ng.
Dòng há» bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần là má»™t dòng há» khá»e mạnh là nh lặn vá» thế chất và cÅ©ng còn có má»™t đôi chút chữ nghÄ©a. Cụ ná»™i bác sÄ© Cần đã thi đỗ hương đỗ há»™i cuối Ä‘á»i là m tá»›i quan huyện quan phá»§. Äến Ä‘á»i ông bố bác sÄ© thì bá» Hán há»c xoay sang há»c chứ Tây rồi là m thư ký sở há»a xa. Ông cụ là má»™t viên chức nhút nhát cần mẫn chỉ biết sá»›m cắp ô Ä‘i tối cắp vá» chăm chỉ là m ăn nuôi má»™t bà vợ và 11 ngưá»i con có trai có gái trong đó bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần là con thứ tám. Năm 1946 kháng chiến chống Pháp bùng nổ cÅ©ng là năm ông Cần Ä‘ang há»c năm cuối cùng trưá»ng y sÄ© Äông Dương. Ông theo gia đình chạy tản cư lên mạn VÄ©nh Yên Phú Thá» rồi xin và o bá»™ đội là m quân y sÄ©. Năm 1948 mẹ ông bị lao nên bố ông đà nh Ä‘em cả nhà hồi cư vá» Hà Ná»™i rồi 2 năm sau đó cả nhà ông di tản sang Angiêri thuá»™c Pháp. Năm 1953 anh quân y sÄ© Trương VÄ©nh Cần được Ä‘i há»c má»™t lá»›p bổ túc bác sÄ© 6 tháng. CÅ©ng năm đó ông cưới bà Phạm Thị Ngót là cán bá»™ cốt cán cá»§a má»™t lá»›p chỉnh huấn chÃnh trị. Bà Ngót là thà nh phần cố nông. Cuá»™c tình duyên cá»§a ông Cần bà Ngót sẽ bà n đến sau. Chỉ biết hai ngưá»i ở vá»›i nhau được gần hai chục năm đến khi ông Cần bị ká»· luáºt khai trừ ra khá»i Äảng bị cách chức trưởng phòng khám và bị Ä‘uổi ra khá»i biên chế nhà nước rồi sau đó lại được tổ chức chiếu cố gá»i cho Ä‘i là m hợp đồng trông coi nhà xác thì bà Ngót ly dị vá»›i ông Cần. Hai ông bà chia tay nhau cÅ©ng nhẹ nhà ng vì không có con cái gì.
Cuá»™c tình duyên cá»§a anh cá»±u sinh viên trưá»ng y khoa Äông Dương và chị cán bá»™ cốt cán Phạm Thị Ngót là má»™t cuá»™c tình duyên rất mãn nguyện. Mãn nguyện vì cả hai Ä‘á»u rất tá»± nguyện yêu nhau và tá»± nguyện Ä‘i tá»›i hôn nhân. Ông Cần gặp bà Ngót trong má»™t dịp chỉnh huấn tư tưởng tại trưá»ng bổ túc bác sÄ© tại Việt Bắc. Ngay ngà y đầu tiên gặp nhau hỠđã để ý tá»›i nhau để rồi má»—i ngà y má»™t say đắm hÆ¡n nể phục nhau hÆ¡n và chỉ bốn tháng sau đã Ä‘i đến má»™t lá»… cưới Ä‘á»i sống má»›i là m tưng bừng cả cái thôn nhá» Ä‘ang được chá»n là m địa Ä‘iểm thà điểm cho má»™t khóa chỉnh huấn tư tưởng chÃnh trị kiểu mẫu.
Cho mãi nhiá»u năm sau kể cả khi đã ly dị vá»›i bà Ngót rồi bác sÄ© Cần vẫn băn khoăn không giải thÃch nổi vì sao ông lại tá»± nguyện mê đắm bà Ngót. Vì nhan sắc ư? Không phải rồi vì bà Ngót già hÆ¡n ông hai tuổi da Ä‘en răng vẩu hai vai vuông vức như vai má»™t gã lá»±c Ä‘iá»n ấy là chưa kể bà có táºt nói ngá»ng nhầm âm l vá»›i âm n và không thể nà o nói được âm tr... Có má»™t Ä‘iá»u cuá»™c tình duyên nà y không há» bồng bá»™t. Nó rất tá»± nguyện rất giác ngá»™. ChÃnh vì váºy gia đình ông Cần bà Ngót được tổ chức rất vững chắc từ năm nà y sang năm khác. Nó vừa là sá»± cảm hóa lẫn nhau vừa là sá»± tá»± nguyện cải tạo bản thân mình để cả vợ cả chồng cùng dắt tay nhau tiến lên trong cuá»™c Ä‘á»i. Nói như váºy không có nghÄ©a là hÆ¡n chục năm sống vá»›i nhau ông Cần bà Ngót không gặp phải những cái trục trặc kháºp khiá»…ng khó xá». Có đấy, nhưng đó chỉ là những lục đục nho nhá» vá» sinh hoạt ăn ở. Thà dụ bà Ngót có thói quen hay múc canh lên húp má»™t ná»a muôi còn thừa ná»a muôi lại đổ luôn và o bát canh. Hoặc bà không thÃch rá»a chân mà chỉ thÃch Ä‘áºp Ä‘áºp hai gan bà n chân và o nhau trước khi leo lên giưá»ng đệm mút để ngá»§. Hoặc là nếu muốn soi mói kể thêm nữa thì bà Ngót còn có cái táºt rất hay quên đánh răng. Và đến năm 40 tuổi thì bà nhất quyết bá» luôn cái động tác đánh răng và o buổi sáng thay và o đó chỉ xúc miệng xòng xá»c và i cái rồi nhổ toẹt ra thá»m coi như là xong.
Tuy váºy đó chỉ là những trục trặc nho nhá» vụn vặt. Nhìn toà n cục phải thừa nháºn gia đình ông Cần bà Ngót là má»™t gia đình mẫu má»±c. Nếu như há» có vá»›i nhau má»™t hoặc hai đứa con thì đúng là má»™t mẫu gia đình lý tưởng. Vì sao há» lại không có con. Tại ông hay tại bà . Äây là má»™t bà máºt mà cả ông Cần và bà Ngót không bao giá» chịu tiết lá»™ ra và không ai đổ vấy cho ai cả. Căn bệnh liệt dương mà bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần mắc phải năm ông bước sang tuổi 45 không phải là nguyên nhân dẫn đến sá»± đổ vỡ cá»§a gia đình. Trong buổi tối nói chuyện tay đôi cuối cùng trước khi đưa nhau ra tòa bà Phạm Thị Ngót đã nói: Tôi chấp nháºn chung sống vá»›i má»™t ngưá»i chồng đã bị bất lá»±c vì sinh lý nhưng tôi không thể cùng chung sống vá»›i má»™t ngưá»i chồng bất lá»±c vỠý chà và há»§ bại vỠđạo đức. Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần vốn là má»™t ngưá»i nhã nhặn Ãt nói. Ông rất ngại cái nhau to tiếng và sợ sá»± thô lá»—. Có lẽ luôn luôn ý thức được rằng mình là thà nh phần tiểu tư sản xuất thân trong má»™t gia đình công chức dinh tê chạy sang nước ngoà i theo địch nên ông Cần rất sợ cÆ¡ quan tổ chức. CÅ©ng vì rất sợ cÆ¡ quan tổ chức nên ông Cần cÅ©ng rất sợ bị mắc sai lầm khuyết Ä‘iểm. Từ khi tá»± nguyện xung phong và o bá»™ đội trở thà nh bác sÄ© rồi được và o Äảng bác sÄ© Cần sống rất cẩn trá»ng ý tứ giữ gìn. Hầu như không bao giỠông mắc sai lầm khuyết Ä‘iểm. Có thể nói cả Ä‘á»i ông chỉ duy nhất có má»™t lần sa ngã phạm sai lầm. Nhưng oái ăm thay lần sa ngã sai lầm duy nhất đó đã tiêu há»§y toà n bá»™ sá»± nghiệp cá»§a ông xô cuá»™c Ä‘á»i ông rÆ¡i xuống đáy sâu nhất cá»§a sá»± khốn cùng tá»§i nhục.
Ngưá»i có công phát giác ra tá»™i lá»—i xấu xa nhÆ¡ bẩn cá»§a bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần là má»™t y sÄ© gây mê hồi sức không là m việc ở phòng mổ mà lại là m việc ở phòng tổ chức cá»§a bệnh viện. Tên ông ta là Nguyá»…n Văn Sá»±. Y sÄ© Sá»± quê ở má»™t tỉnh đồng bằng châu thổ Bắc Bá»™. Trá»i đất sinh ra y sÄ© Sá»± gần như là để đối nghịch vá»›i bác sÄ© Cần. Da ông Cần trắng trẻo thì da ông Sá»± Ä‘en nhẻm. Ngón tay ông Cần dà i thon thì ngón tay ông Sá»± vuông vức và ngắn ngun ngún. Bác sÄ© Cần Ä‘i đứng cháºm chạp thì ông Sá»± Ä‘i lại thoăn thoắt. Bác sÄ© Cần thÃch ngồi lỳ ở bà n giấy thì ông Sá»± suốt ngà y không ngồi yên má»™t chá»— được quá năm phút. Bác sÄ© Cần có thói quen khi xỉa răng thì che mồm còn y sÄ© Sá»± khi xỉa răng thì thưá»ng nhe cả hai hà m răng to tướng ra búng tăm tanh tách nghe rất vui tai. Má»™t ngưá»i là m việc ở phòng khám còn má»™t ngưá»i là m việc ở phòng tổ chức. Bác sÄ© Cần và y sÄ© Sá»± chỉ quen nhau ngoà i mấy câu chà o há»i xã giao. Duy nhất chỉ có má»™t lần trong đại há»™i công nhân viên chức y sÄ© Sá»± đến bắt tay bác sÄ© Cần vui vẻ: "Nghe tin chị Ngót trúng và o thà nh á»§y viên khóa nà y xin thà nh tháºt chúc mừng anh chị. CÅ©ng xin khoe vá»›i anh là tôi vá»›i chị Ngót là đồng hương đấy. Äồng hương rất gần cùng tổng khác xã mà thôi". CÅ©ng cần phải nói rằng ông Cần và ông Sá»± chẳng có chuyện gì xÃch mÃch kèn cá»±a thù hằn lẫn nhau. Cái công việc phát giác ra tá»™i lá»—i xấu xa nhÆ¡ bẩn cá»§a bác sÄ© Cần cÅ©ng chỉ là má»™t tình cá» cá»§a y sÄ© Sá»±. Khi láºp biên bản hồ sÆ¡ ká»· luáºt bác sÄ© Cần ông y sÄ© Sá»± đã viết rất rõ rà ng là ông chỉ tình cá» Ä‘i ngang qua phòng khám bệnh mà thôi. Vâng ông chỉ tình cá» Ä‘i ngang qua và o đúng buổi sáng má»™t ngà y tháng 10 trá»i đẹp trá»i ấy... Äã thà nh má»™t thói quen cứ hai ngà y má»™t lần y sÄ© Sá»± lại thu xếp công việc là m má»™t tua thị sát từ phòng tổ chức Ä‘i khắp các khoa cá»§a bệnh viện. Äi tua hay nói cách khác là đi kiểm tra đôn đốc nhắc nhở tác phong Ä‘i đứng ăn mặc nói cưá»i cá»§a anh chị em nhân viên y tá, há»™ lý trong bệnh viện cÅ©ng là đi chà o há»i trò chuyện lắng nghe tâm sá»± nguyện vá»ng cá»§a các giáo sư bác sÄ© các cán bá»™ thá»§ trưởng thá»§ phó các phòng ban. Äấy là trách nhiệm cá»§a ngưá»i là m công tác tổ chức. Y sÄ© Sá»± vẫn luôn vui vẻ nói như váºy. Trong những lần Ä‘i tua đó được lẳng lặng ghé mắt nhòm qua các khe cá»a khép há» há» là má»™t việc đầy hà o hứng cá»§a y sÄ© Sá»±. Vâng, đúng và o má»™t buổi sáng ngà y tháng 10 trá»i đẹp đến nao lòng đó ý sÄ© Sá»± tình cá» Ä‘i ngang qua phòng khám bệnh cá»§a bệnh viện. Äáng là ra thì y sÄ© Sá»± không dừng lại nhưng bá»—ng nhiên ông ngá»i thấy mùi rượu thÆ¡m rất lạ lùng Ä‘ang từ từ phun ra từ khe cá»a khép hố há». Cho đến mãi sau nà y y sÄ© Sá»± vẫn không thể quên được cái mùi rượu đó. Nó nồng nà n ngầy ngáºy ấm nóng mà lại thấm đượm hương vị không thể tả được cá»§a những loà i thảo má»™c bà ẩn nà o đó chỉ có thể hái được trong các câu chuyện cổ tÃch từ những vùng rừng núi âm u hoang dại chưa bao giá» in vết chân ngưá»i. Ngá»i cái mùi rượu lạ hoắc bà ẩn đầy quyến rÅ© đó Ä‘ang bay ra từ cánh cá»a lại chỉ khép há» há» tá»± dưng y sÄ© Sá»± thấy nước dãi ứa ra từ tất cả. các kẽ chân răng. Thế là ông y sÄ© rón rén tiến lại ghé mắt nhòm và o. Nhưng cÅ©ng đúng lúc ấy cánh cá»a bá»—ng đóng xáºp ngay lại trước mÅ©i y sÄ© Sá»± khiến ông y sÄ© cụt hứng tức thì. Sau má»™t nụ cưá»i ná»a miệng ra Ä‘iá»u ta không thèm để ý tá»›i ông y sÄ© lững thững bá» Ä‘i.
Hai hôm sau đúng và o lúc ông y sÄ© Ä‘i má»™t tua qua các phòng các ban để kiểm tra khi Ä‘i ngang qua phòng khám y sÄ© Sá»± lại bất chợt ngá»§i thấy mùi rượu kỳ lạ bà ẩn quyến rÅ© đó. Và lần nà y ông còn nghe có cả tiếng cưá»i khúc khÃch tiếng rên rỉ sung sướng thá»a mãn cá»§a má»™t cô gái hình như còn non choẹt. Không thể cưỡng lại nổi ông y sÄ© lại rón rén tá»›i gần cá»a ghé mắt nhòm và o qua lá»— khóa. Trong phòng trống trÆ¡n chỉ có chiếc bà n là m việc cá»§a bác sÄ© Cần kê cạnh má»™t chiếc tá»§ đựng hồ sÆ¡ cao độ hai mét. Và lạ thay lúc nà y mùi rượu kỳ dị đó cÅ©ng biến mất và tiếng cưá»i khúc khÃch tiếng rên rỉ cá»§a cô gái trẻ cÅ©ng chẳng còn. Ông y sÄ© Sá»± lắc đầu ngạc nhiên rồi lại lững thững bá» Ä‘i. Nhưng rồi hai hôm tiếp sau cÅ©ng đúng và o cái ngà y Ä‘i tua thông lệ khi Ä‘i ngang qua phòng khám cá»§a bác sÄ© Cần thì ông y sÄ© lại ngá»i thấy mùi rượu kỳ lạ đó và lại nghe tiếng má»™t cô gái trẻ Ä‘ang cưá»i đùa rên rỉ. Nhưng khi ghé mắt nhòm qua lá»— khóa thì ông y sÄ© chẳng nhìn thấy có ai ngoà i cái bà n và cái tá»§ câm lặng vô hồn và tất nhiên cái mùi rượu và tiếng cô gái trẻ cÅ©ng chẳng còn. Thế nà y là thế nà o nhỉ. Trong phòng có ma à ? Ông y sÄ© là ngưá»i vô thần không bao giá» mê tÃn nên ông hết sức băn khoăn và có phần còn hÆ¡i tức tối khi ông chẳng thế giải thÃch nổi tại sao lại có chuyện kỳ quái như váºy. Tuy nhiên từ sau hôm đó y sÄ© Sá»± bắt đầu để mắt tá»›i phòng khám cá»§a bác sÄ© Cần giống như ông hay để mắt tá»›i khoa nhi nÆ¡i có mấy cô há»™ lý trá»±c buổi trưa vẫn thưá»ng có táºt xấu uống bá»›t sữa bá»™t cá»§a tre con. Và trong má»™t số báo cáo thưá»ng kỳ gá»i lên ban giám đốc bệnh viện y sÄ© Sá»± đã kể lại không thiếu má»™t Ä‘iá»u gì từ mùi rượu thÆ¡m khá nghi và tiếng cưá»i đùa rên rỉ cá»§a cô gái trẻ ở trong phòng cá»§a bác sÄ© Cần. Và ông y sÄ© Sá»± kết luáºn: Có khả năng có hiện tượng há»§ hóa thưá»ng xuyên trong phòng khám cá»§a bác sÄ© Cần. Nhưng ai há»§ hóa vá»›i ai thì chưa biết được vì chưa tóm được quả tang trai trên gái dưới. Cuối bản báo cáo sau phần kết luáºn ông y sÄ© Sá»± hứa sẽ cố gắng Ä‘iá»u tra vụ nà y đưa ra ánh sáng. Ông y sÄ© Sá»± tin là ông sẽ tóm được thá»§ phạm cá»§a hiện tượng há»§ hóa nà y vì hiện giỠông đã có nghi vấn cho má»™t ngưá»i rồi. Nhưng ngưá»i đó là ai thì ông y sÄ© xin phép chưa nói ra mà ông sẽ để dà nh cho sá»± tháºt cung khai tên kẻ đó. Ngưá»i bị ông y sÄ© nghi ngỠđó chÃnh là bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần. Lý do tháºt đơn giản vì căn phòng nà y là nÆ¡i là m việc khám bệnh cá»§a bác sÄ© Cần và cÅ©ng là nÆ¡i ông bác sÄ© vẫn ngá»§ trưa tại đó. Äể cá»§ng cố mối nghi ngá» nà y cá»§a mình ông y sÄ© bèn tá»›i táºn nhà riêng cá»§a bác sÄ© Cần gặp bà Ngót và tâm sá»± hết vá»›i bà . Khi nghe ông y sÄ© Sá»± bà y tá» tinh thần trách nhiệm theo như ông nói để bảo vệ cán bá»™ cá»§a bệnh viện bà Ngót bá»—ng phá lên cưá»i vui vẻ. Rồi chẳng giấu giếm gì bà Ngót má»i ông Sá»± uống nước chè Hồng đà o rồi nói toạc ra là chồng bà tức bác sÄ© Cần đã bị liệt dương từ mấy năm nay khiến ông không còn khả năng chung đụng vá»›i phụ nữ nữa thì là m sao có thể há»§ hóa được. Cá»— dá»n đến táºn miệng cÅ©ng đà nh chịu thôi. Äể chứng minh cho ông y sÄ© Sá»± tin hÆ¡n bà Ngót bèn lôi trong tá»§ ra quyển y bạ sức khá»e cá»§a bác sÄ© Cần và cả má»™t táºp dầy hóa đơn mua thuốc tăng lá»±c tráng dương bổ tháºn cúng cố chức năng bá»™ máy sinh dục nam giá»›i mà bác sÄ© Cần đã chăm chỉ tÃch cá»±c tiêm uống xoa bóp ròng rã trong mấy năm nay. Khi thấy ông ý sÄ© còn bán tÃn bán nghi bà Ngót cưá»i bảo:
- Anh không tin và o giấy tỠchứ gì.
- Tin má»™t ná»a thôi ạ. Thế chị còn có má»™t nhân chứng nà o nữa ngoà i cuốn sổ y bạ và táºp hóa đơn mua thuốc nà y.
- Có chứ. Còn má»™t nhân chứng cụ thể nữa chÃnh tôi đây nà y. Nói đến đây bà Ngót hạ giá»ng che miệng tá»§m tỉm.
- Thú thá»±c vá»›i chú - Bà Ngót thân máºt, đồi xưng hô thản nhiên gá»i y sÄ© Sá»± là chú - Thú thá»±c vá»›i chú bao nhiêu năm nay rồi anh Cần giống như con gà sống thiến ấy mà . Tôi là vợ nên tôi hiểu anh ấy hÆ¡n ai hết. Tuy không chung đụng vợ chồng sống ly thân nhưng anh ấy là m việc gì Ä‘i đâu quan hệ chÆ¡i bá»i vá»›i những ai ai nhất cá» nhất động cá»§a anh Cần cÅ©ng không qua được mắt tôi. Chú lo lắng có trách nhiệm quan tâm tá»›i anh Cần như thế tôi rất cám Æ¡n chú. Vá» phần tôi thì tôi cÅ©ng rất có trách nhiệm luôn luôn có trách nhiệm vá»›i anh Cần. Trách nhiệm cá»§a tôi còn nặng gấp đôi gấp ba trách nhiệm cá»§a chú ấy chứ. Tôi phải bảo vệ hạnh phúc thanh danh cá»§a gia đình chúng tôi chứ. Bởi vì tôi là vợ cá»§a anh Cần nhưng đồng thá»i cÅ©ng là ngưá»i giá»›i thiệu anh ấy và o Äang. Tôi nói thế chắc là chú tin tôi rồi có phải không? ông y sÄ© Sá»± vâng dạ liên tục. Rồi ông lá»… phép cúi chà o bà Ngót xin phép ra vá» sau khi đã có lá»i xin lá»—i là dám đưá»ng đột đến là m phiá»n bà và ông Sá»± cÅ©ng không quên nói thêm là mong bà Ngót thông cảm cho vì ông phải có trách nhiệm bảo vệ ông Cần. "Sau buổi hôm nay được đến trá»±c tiếp báo cáo vá»›i chị và cÅ©ng được nghe chị trá»±c tiếp cho biết ý kiến thì tôi rất yên tâm rất tin tưởng rồi ạ". Ông Sá»± chân thà nh liến láu nói như váºy. Nhưng đấy là ông Sá»± nói ra đằng mồm còn trong thâm tâm thì ông y sÄ© chẳng yên tâm chẳng tin tưởng gì cả. Là m cán bá»™ tổ chức không thể cả tin tình cảm nhẹ dạ đơn giản như váºy. Cần phải nhẫn nại và có phương pháp đúng thì má»›i tiếp cáºn được sá»± tháºt. Ông y sÄ© Sá»± tá»± nhá»§ như thế.
Lại nói vá» bà Ngót sau khi tiá»…n anh y sÄ© cán bá»™ tổ chức cá»a bệnh viện vá» rồi bà Ngót bèn khóa trái cổng ra và o lại rồi lên phòng khách ngồi suy nghÄ©. Ban nãy bà ung dung xởi lởi tươi cưá»i bao nhiêu thì bây giá» bà lại nhăn nhó ưu tư và băn khoăn bấy nhiêu. Bà tá»± há»i: Cái thằng Sá»± nó bà y đặt ra cái trò nà y là định có dụng ý gì. Nó định láºt đổ ông Cần à ? Nhưng nó láºt đổ ông Cần để là m gì. Ông Cần là cái thứ gì mà nó cần láºt đổ. Hay là nó định "đấu đá" bà . Mượn chồng đánh vợ. Nhưng mà thằng Sá»± là cái thá gì dám dại dá»™t chống bà . Má»™t anh cán bá»™ tổ chức quèn ở bệnh viện tỉnh có mà phát rồ tá»± dưng lại trưá»n mắt ra công khai và ngang nhiên đấu đá vá»›i má»™t cán bá»™ tỉnh á»§y viên. Hay là có ai Ä‘ang nấp sau thằng cha y sÄ© dở ngưá»i nà y. Bà Ngót thầm Ä‘iểm lại tất cả các bạn bè và kẻ thù cá»§a bà ở cái tỉnh nà y. Không có má»™t ai khả dÄ© có thể nêu tên để bà nghi vấn. Va lại, theo kinh nghiệm cá»§a bà thì má»i sóng to gió cả chỉ nổi lên trước kỳ đại há»™i Äảng bá»™ mà thôi. Váºy thì tại sao bá»—ng dưng lại có chuyện khó nghe như thế nà y. Bất chợt bà Ngót nhá»› tá»›i má»™t câu nói nổi tiếng: Không có lá»a là m sao có khói. Váºy thì cái gá»i là lá»a ấy ở trong chuyện nà y là gì. Äặt vấn dá» như váºy bà trả lá»i ngay tắp tá»±: Lá»a ở đây là gái chứ còn gì nữa. Nhưng rồi bà Ngót lại băn khoăn tá»± há»i: Vô lý. Chồng bà bị liệt dương cÆ¡ mà . Äã há»ng bá»™ pháºn sinh dục thì lấy cái gì mà há»§ vá»›i hóa. Hay là ông Cần Ä‘ang đổ đốn ra phải lòng mê con nà o rồi. Mê gái ư? ông Cần Ä‘ang mê gái ư? Không thể có chuyện đó. Hà ng tháng ông Cần vẫn đưa tiá»n lương cho bà không thiếu má»™t xu. Hà ng ngà y ông Ä‘i đâu là m gì quan hệ vá»›i ai bà đá»u biết rất rõ. Äối vá»›i bà ông vẫn chu đáo kÃnh trá»ng lịch sá»±. Tình cảm cá»§a ông đối vá»›i bà tuyệt nhiên không có biểu hiện gì khác. Váºy thì tại sao thằng Sá»± lại Ä‘em khói đến nhà bà ? Lạ tháºt. Khó hiểu quá. Bà Ngót cứ Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng quần quanh vá»›i mối nghi ngỠấy. Äầu óc bà cứ rối bung lên. Bá»—ng nhiên bà đứng sững lại ngã bổ ngưá»i ra: Thôi chết rồi, bà nhá»› ra rồi. Các cụ ngà y xưa vẫn bảo đà n ông đứng tuổi mà bị liệt dương thì lại hay tò mò háo hức thÃch nghịch gái tÆ¡ cứ y như là mấy thằng ranh con má»›i lá»›n. Kẻ nà o cà ng liệt nặng cái bá»™ pháºn ấy thì cà ng dâm cà ng háu gái. Thế thì đúng rồi. Nhất định ông Cần Ä‘ang bị mắc và o vướng và o má»™t con bé bệnh nhân trẻ ranh nà o đó. Váºy là thằng Sá»± nó tinh quái nhưng nó là đứa thà nh tâm muốn giúp bà nên nó má»›i đến đây thả khói ra. Thế là rõ cả rồi. Chiá»u tối hôm đó vừa ở bệnh viện vá» chưa kịp ăn cÆ¡m bác sÄ© Cần đã được bà Ngót má»i lên phòng khách để nói chuyện. Äối vá»›i bác sÄ© Cần thì bà Ngót không chỉ là vợ mà còn là cấp trên cá»§a ông. Lương bà gấp rưỡi lương ông. Bìa cá»§a bà là bìa B loại bìa đặc biệt cá»§a cán bá»™ cao cấp. Bìa cá»§a bác sÄ© Cần là loại bìa E - loại bìa cá»§a mấy anh cán sá»± quèn. Tất cả những sá»± thua kém hiển nhiên đó cá»™ng vá»›i bản tÃnh luôn mặc cảm vá» thà nh phần giai cấp trung gian cá»§a mình cho nên bác sÄ© Cần rất sợ bà cứ y như là má»™t anh cán bá»™ cấp dưới sợ má»™t cán bá»™ cấp trên trá»±c tiếp cá»§a mình. Nói hÆ¡i ngoa chứ má»™t con chuá»™t nem nép như thế nà o khi bò trước má»™t con rắn thì má»—i khi được bà Ngót nhẹ nhà ng má»i lên để vợ chồng nói chuyện ông bác sÄ© Cần cÅ©ng giống hệt như váºy Tất nhiên là ngay trong buổi tối hôm đó bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đã thà nh khẩn thú nháºn vá»›i bà Ngót là đã bốn tháng nay rồi ông mắc phải chuyện dan dÃu vá»›i má»™t cô bệnh nhân tim mạch tên là Ma Thị Thảo. Ông buồn rầu và tháºt thà nói Ä‘i nói lại đây chỉ là má»™t triệu chứng bệnh lý cá»§a bệnh liệt dương chứ không phải là vấn để tình cảm tình yêu. Vốn rất hiểu chồng tin chồng nên bà Ngót ngồi nghe bình tÄ©nh và độ lượng. Bà há»i:
- Tại sao cô ấy là hỠMa?
- Vì là ngưá»i Tà y.
- Cán bộ sở nà o ty nà o?
- Không phà i cán bá»™. Cô Ma Thị Thảo là há»c sinh sÆ¡ cấp trưá»ng văn hóa nghệ thuáºt cá»§a tỉnh.
- Bao nhiêu tuổi?
- Mưá»i sáu tuổi.
Nghe ông Cần nói váºy bà Ngót ngồi lặng Ä‘i không há»i thêm má»™t câu nà o nữa. Äêm hôm đó khi hai ngưá»i lên giưá»ng đắp chung chăn bà Ngót bèn nhẹ nhà ng kể lại những Ä‘iá»u ông y sÄ© Sá»± đã báo cáo vá»›i bà rồi bà há»i chồng: thằng cha Sá»± nó có nói láo không. Nghe vợ há»i váºy bác sÄ© Cần ngượng nghịu lắc đầu: không nói láo đâu. Cô Ma Thị Thảo có má»™t náºm rượu bằng vá» quả bầu khô.
Cái mùi thÆ¡m kỳ quặc đó là mùi rượu trong cái náºm rượu qua bầu khô đó. Tôi không uống rượu mà cô Ma Thị Thảo uống rượu. Còn tiếng cưá»i khúc khÃch ở đâu à . ở trong cái tá»§ đựng tà i liệu. CÅ©ng vì sợ ngưá»i ta nhìn thấy nên cô Thảo rá»§ tôi chui và o tá»§ cho kÃn đáo.
Bà Ngót Ä‘iá»m tÄ©nh bảo chồng:
- TÃnh ông như thế thì đến già vẫn dại dá»™t thôi. Chuyện đã trót lỡ rồi không nên nói tá»›i nữa. Tôi không oán trách ông đâu. Nhưng mà từ nay ông phải chấm dứt. Phải dùng nghị lá»±c lý trà để chấm dứt ngay nếu như ông còn nê tôi còn quà tôi và còn trân trá»ng cái gia đình nà y. Ông phải hứa vá»›i tôi như váºy. Tất nhiên là bác sÄ© Cần đã rất cảm động hứa vá»›i bà Ngót.
Äêm đó bác sÄ© Cần ngá»§ yên giấc nhưng bà Ngót thì không sao chợp mắt được. Cái chuyện há»§ hóa nà y mà vỡ lở ra thì háºu quả cá»§a nó nghiêm trá»ng nguy hiểm không thể nà o lưá»ng nổi vì cô Ma Thị Thảo vừa là ngưá»i dân tá»™c lại Ä‘ang tuổi vị thà nh niên. Như váºy chồng bà sẽ không chỉ phạm tá»™i há»§ bại đạo đức mà còn vi phạm pháp luáºt vá» hôn nhân và chÃnh sách dân tá»™c. Chồng bà sẽ bị khai trá» Äảng bị Ä‘uổi việc và còn có khả năng bị truy tố trước pháp luáºt. Nếu ông Cần bị như váºy thì chắc chắn bà sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trá»ng. Bao công sức phấn đấu cá»§a bà bấy lâu nay có khi đổ ra sông ra bể cả. Váºy thì bằng má»i cách là phải chuyển ông Cần Ä‘i khá»i bệnh viện cà ng nhanh cà ng tốt trước khi chuyện há»§ bại nà y vỡ lở.
Bà Ngót thầm nghÄ© như váºy và vạch sẵn má»™t kế hoạch gấp rút chuyển công tác cho bác sÄ© Cần. Việc nà y trong tầm tay cá»§a bà vì ông trưởng ban tổ chức chÃnh quyá»n thà nh phố là bạn thân cá»a bà lại cùng khóa thà nh á»§y viên lần nà y. Nhưng bà Ngót đã không thể ngỠông y sÄ© Sá»± còn hà nh động mau lẹ hÆ¡n bà .
Má»™t tuần sau cái buổi tối bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần thà nh tâm thú tá»™i khai ra chuyện dan dÃu vá»›i cô Ma Thị Thảo bà Ngót thu xếp công việc rồi đưa chồng ra biển nghỉ mát. Bấy giỠđã cuối thu trá»i đất đã chá»›m lạnh cái bãi biển hai vợ chồng bà ra nghỉ vắng vẻ như hoang mạc. Hai vợ chồng bà ở má»™t phòng sang trá»ng trong khu nhà nghỉ mát đặc biệt. CÅ©ng đã lâu rồi bà Ngót không đưa bác sÄ© Cần cùng Ä‘i nghỉ mát. Lần Ä‘i nghỉ nà y hai vợ chồng bà lại có dịp bà n bạc tÃnh toán công việc sắp tá»›i cá»§a bác sÄ© Cần. Bà Ngót gợi ý rằng trước mắt bác sÄ© Cần nên xin chuyển vá» công tác tại phòng y tế má»™t huyện gần biển thuá»™c tỉnh. Cứ thế đã rồi tÃnh sau. Trước mắt là để tránh xa cô bé Ma Thị Thảo và y sÄ© Nguyá»…n Văn Sá»±. Nghe vợ nói như váºy bác sÄ© Cần đã khóc vì ân háºn và cÅ©ng vì biết Æ¡n bà Ngót. Ông cầm tay bà n Ngót rưng rưng nói: Tôi xin cám Æ¡n mình. Lại má»™t lần nữa mình đã cứu sống sinh mạng chÃnh trị cá»§a tôi đã mang lại hạnh phúc và sá»± bình yên cho cuá»™c Ä‘á»i tôi. Hết tuần nghỉ mát sống cuá»™c Ä‘á»i bao cấp vương giả đầy những đặc ân ở bãi biển. Trở vá» nhà bà Ngót đến tìm ngay ông bạn Trưởng ban Tổ chức chÃnh quyá»n thà nh phố để lo chuyển công tác cho bác sÄ© Cần. Tất nhiên là bà Ngót đưa ra má»™t lý do khác tế nhị kÃn kẽ và rất hợp lý. Nhưng hỡi ôi má»i thá»§ tục Ä‘ang được tiến hà nh thuáºn lợi thì đùng má»™t cái giống như má»™t trái bom tấn nổ tung ngay giữa bệnh viện Ä‘a khoa cá»§a tỉnh. Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đã bị bắt qua tang Ä‘ang há»§ hóa vá»›i cô bé Ma Thị Thảo ngay tại trong phòng là m việc cá»§a mình. Bị bắt quả tang khi cả hai không còn má»™t mảnh quần áo trên ngưá»i Ä‘ang lúc trai trên gái dưới như đã ghi rõ trong biên bản. CÅ©ng cần nói thêm là kẻ đã bố trà bắt quả tang vụ há»§ hóa nối tiếng nà y không phải ai khác chÃnh là ông y sÄ© Nguyá»…n Văn Sá»±.
Vốn dÄ© bản chất đã là má»™t ngưá»i nhút nhát má»m yếu nên sau cú "đánh úp" trá»i giáng cá»§a ông y sÄ© Sá»± thì bác sÄ© Cần hoà n toà n suy sụp. Sau khi bị bảo vệ áºp và o phòng lôi thốc cả hai còn Ä‘ang trần truồng ra khá»i tá»§. Và lại cứ bị để trần truồng như thế cả hai trong suốt hÆ¡n má»™t giỠđồng hồ để láºp biên bản dưới hà ng trăm đôi mắt nhạo báng khinh bỉ thương hại cá»§a y tá bác sÄ© há»™ lý trong bệnh viện. Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đã rÆ¡i và o má»™t trạng thái lú lẫn ná»a Ä‘iên ná»a tỉnh. Những ngà y tiếp sau đó chân tay ông giáºt liên hồi như động kinh. Mồm hÆ¡i méo Ä‘i và nước mắt cứ tuôn ra lã chã. Và há»… cứ mở miệng ra nói là ông lại lắp ba lắp bắp như ngưá»i bị rụt lưỡi. Có lẽ cÅ©ng vì thể trạng như thế nên bác sÄ© Cần không bị truy tố trước pháp luáºt. Ông chỉ bị khai trừ ra khá»i Äảng bị cách chức Ä‘uổi ra ngoà i biên chế. án ká»· luáºt bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần được công bố công khai trong tất cả các cÆ¡ quan ty sở các ngà nh trá»±c thuá»™c tỉnh hoặc nằm trong địa bà n cá»§a tỉnh. Có lẽ đây là má»™t cái án ká»· luáºt tá»™i há»§ hóa Ä‘iển hình nhất gây nhiá»u sá»± căm phẫn khinh bỉ nhất từ trước đến nay. Sinh mạng chÃnh trị cá»§a bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần hoà n toà n bị vất và o sá»t rác. Nhất là sau khi ly dị vá»›i bà Ngót bác sÄ© Cần không thể ngẩng đầu lên mà đi lại được nữa. Ông đã cạn đưá»ng sống. Nhưng rồi không hẳn như thế, ông được gá»i trở lại là m việc ở nhà xác cá»§a bệnh viện. Liệu bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần còn có thể là m việc ở đâu thÃch hợp hÆ¡n yên ổn hÆ¡n khi bản thân ông đã là má»™t cái xác thối rữa vá» chÃnh trị đạo đức và nghá» nghiệp.
Sau má»™t tuần khô ráo quạnh quẽ thì lại bắt đầu má»™t chuá»—i ngà y liên miên mưa phùn gió bấc. Gió bấc thổi vá» trá»i lại trở lạnh. Khà trá»i ẩm ướt và lúc nà o cÅ©ng âm âm u u nặng ná» cuá»™n đầy hÆ¡i nước khiến cho bệnh lao xương bệnh phong thấp và các bệnh đưá»ng hô hấp được thể tha hồ hoà nh hà nh. Tâm trà và tình cảm cá»§a con ngưá»i trong những ngà y nà y cÅ©ng trở nên u sầu buồn bã nghi hoặc chán chưá»ng tuyệt vá»ng. Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần vẫn Ä‘i là m bình thưá»ng. Những ý nghÄ© quẩn quanh không thể giải thÃch nổi vá» bệnh tâm thần phân láºp vá» luồng khà mà u da cam hiện ra quấn quanh đầu các xác chết tưởng đã bị lãng quên thì nay lại hiện vỠám ảnh già y vò bác sÄ© Cần khiến ông lúc nà o cÅ©ng ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác như ngưá»i mất hồn. CÅ©ng và o những ngà y nà y nhà xác tiếp tục nháºn xác má»™t bệnh nhân là má»™t nhà thÆ¡ nổi tiếng bị đột tá» vì uống quá nhiá»u rượu rắn đến ná»—i vỡ bung cả dạ dầy gan ruá»™t. Xác chết được chuyển từ há»™i trưá»ng trụ sở há»™i văn nghệ tỉnh tá»›i nhà xác lúc 11 giỠđêm rồi đưa luôn và o tá»§ lạnh. 9 giá» sáng hôm sau bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần và gã há»™ lý lá»±c lưỡng dở ngưá»i mở tá»§ lạnh nhấc cái xác ông nhà thÆ¡ nổi tiếng ra đặt lên tấm phản gá»— để khâm liệm. CÅ©ng đúng lúc đó cái lúc mà gã há»™ lý lá»±c lưỡng dở ngưá»i vừa nâng đầu ông nhà thÆ¡ lên để luồn tấm vải trắng xuống dưới gáy ông ta thì đột nhiên bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần lại nhìn thấy luồng khà mà u da cam đặc quánh hiện ra sôi réo cuá»™n tròn quanh đầu ngưá»i chết. Bác sÄ© Cần không ngạc nhiên cÅ©ng không hốt hoảng. Ông đứng im nhìn chăm chăm luồng khà rồi bình tÄ©nh quay lại há»i gã há»™ lý.
- Nhìn rõ chứ?
Gã há»™ lý dừng tay thán nhiên há»i lại.
- Nhìn rõ cái gì ạ?
Bác sÄ© Cần trá» luồng khÃ
- Äấy thôi. Sá» sá» trước mắt kia kìa. Äặc quánh. Äặc như khói. Mà u da cam nhé.
Gã há»™ lý phì cưá»i.
- Ông bác cứ khôi hà i em.
Bác sĩ Cần nghiêm nghị
- Tôi không nhả. Nó đấy.
- Cái gì cơ ạ.
- Äây nà y. ChÃnh nó. ÄÃch thị là nó.
Bác sÄ© Cần đẩy mạnh và o luồng khÃ. Tay ông tát và o mặt ngưá»i chết. Gã há»™ lý lùi nay lại trố mắt nhìn ông bác sÄ©.
- Æ kìa... Ông bác.
Bác sĩ Cần trợn mắt:
- Nó là ma thì cũng phải và vỡ mặt nó ra.
- Nhưng em chẳng nhìn thấy cái gì cả.
- Vô lý. Äấy. Nó Ä‘ang cuá»™n sôi réo lên đấy.
- Ông bác hoa mắt à .
- Láo.
Bác sĩ Cần quát lên rồi chồm tới vồ lấy luồng khà mà u da cam. Gã hộ lý há hốc mồm
Mắt gã lồi lên. Hai tay gã run bắn. Rồi từ từ rất từ từ gã lùi dần lùi dần ra cá»a. Cặp mắt gã lúc nà y chỉ còn toà n lòng trắng.
Ngay buổi trưa hôm đó bác sÄ© Cần bá» vá» nhà . Ông không ăn uống gì mà ngồi trùm chăn trên giưá»ng miên man suy ngẫm. Cái luồng khà dặc quánh mà u da cam ấy là có tháºt. Ông không hoa mắt không mê muá»™i. Ông đã sá» và o nó và nó đã liếm và o tay ông. Nó hiện hữu. ấy váºy mà tại sao gã há»™ lý lại không nhìn thấy nó không nháºn biết nó. Chẳng nhẽ chỉ có má»™t mình ông là có thể nhìn thấy luồng khà mà u da cam đó ư. Mà tại sao lại chà có má»™t mình ông là có thể nhìn thấy nó nháºn biết được nó giao lưu được vá»›i nó. Luồng khà mà u da cam nà y là cái gì. Nó là linh hồn ngưá»i chết. Váºy là trên cõi thế gian nà y có thá»±c linh hồn con ngưá»i. Và khi ngưá»i ta chết Ä‘i thì nó thoát ra ngoà i cái thể xác đó. Nó tồn tại quấn quÃt xung quanh đầu cái xác ngưá»i. Ngà y xưa các cụ vẫn nói khi con ngưá»i chết ba ngà y, hồn váºt vá» quẩn quanh xác ngưá»i. Bay ngà y thì hồn bay lên trá»i và bốn chÃn ngà y sau thì hồn đầu thai và o kiếp khác. Nhưng đấy là chuyện ngà y xưa và bác sÄ© Cần thá»±c tâm không tin và o những chuyện như thế. Nhưng không tin và o những Ä‘iá»u đó thì cắt nghÄ©a thì hiểu vá» luồng khà mà u da cam nà y như thế nà o. Äó là má»™t trưá»ng váºt chất má»›i lạ vượt qua sức hiểu biết cá»§a con ngưá»i hiện nay. Nó ẩn náu trong con ngưá»i khi ngưá»i ta sống và nó xuất hiện tồn tại khi con ngưá»i đã lìa bá» cuá»™c sống sinh há»c. Váºy thì đây là má»™t hiện tượng siêu nhiên.
Nhưng nếu tất cả những Ä‘iá»u trên chỉ là sá»± suy luáºn viá»n vông và luồng khà mà u da cam đó chỉ là má»™t ảo ảnh không có tháºt mà bác sÄ© Cần lại nhìn thấy nó sá» mó nó giao lưu vá»›i nó được thì rõ rà ng chỉ có thể hiểu ông Ä‘ang bị má»™t căn bệnh tâm thần phân liệt thể đặc biệt. Có thể nó gần giống như thể trạng bệnh ảo giác hoang tưởng. Äể tìm kiếm câu trả lá»i cho những ý nghÄ© rối bá»i gần như hoảng loạn cá»§a mình bác sÄ© Cần cáo ốm xin nghỉ ở nhà . Bảy ngà y liá»n ông đóng chặt cá»a tá»± giam mình trong căn há»™ 9 mét vuông. Bảy ngà y liá»n ông chỉ ăn mì hai tôm uống nước lã Ä‘un sôi và thỉnh thoảng má»›i là m má»™t chén cuốc lá»§i. Bảy ngà y liá»n ông đái ra thứ nước giãi đỠlòm và ỉa ra những viên *** rắn Ä‘anh Ä‘en xì như *** dê. Bảy ngà y liá»n ông trùm chăn ngồi chồm chá»—m trên giưá»ng Ä‘á»c ngốn ngấu như ăn cướp từng chồng sách giải phẫu sinh lý há»c huyết há»c da liá»…u há»c di truyá»n há»c miá»…n dịch há»c phân tâm há»c thần kinh há»c... Ông Ä‘á»c đến má» mắt choáng đầu hai tai ù Ä‘i mà vẫn không tìm thấy má»™t dòng nà o nói vá» cái luồng khà mà u da cam bà hiểm đó.
Chán nản tuyệt vá»ng má»i mệt sang ngà y thứ tám bác sÄ© Cần bèn xá» bốt mặc áo ấm và đội lên đầu chiếc mÅ© ếch-ki-mô dầy sụ rồi lững thững. bá» ra ngoà i đưá»ng Ä‘i dạo cho đỡ căng óc. Äôi chân ông đưa ông lang thang khắp các phố ngắn phố dà i phố chéo phố dá»c phố ngang. Rồi cuối cùng ông dừng bước lại trước má»™t ngã tư rá»™ng thênh thang đưá»ng nhá»±a bóng lỳ đèn xanh đèn đỠthi nhau chá»›p nhay nháy. Cái ngã tư nà y ngà y xưa hẹp như lá»— mÅ©i san sát những lá»u quán nhà cá»a lụp sụp lấn chiếm dá»±ng tạp. HÆ¡n năm nay ngưá»i ta đã á»§i bay hà ng quán phạt đưá»ng mở lối mở cái ngã tư ra thênh thang lắp đèn cao áp sáng trắng lóa mắt. Trên bốn mặt vỉa hè lát gạch đã thấy má»c lên bốn tòa nhà cao tầng lát kÃnh cá»a số cá»a ra và o đủ mà u sắc nom rất lạ mắt. Tuy nhiên giữa nÆ¡i cái ngã tư hiện đại má»›i tinh khôi xặc xụa mùi nước hoa mùi ét xăng mùi dầu luyn mùi các loại sÆ¡n ngoại cay cay bác sÄ© Cần bá»—ng ngá»i thấy mùi hương trầm thoang thoảng. Mùi hương trầm bay ra từ góc tối chân mấy cây cá»™t thép già n giáo cao ngất ngưởng dá»±ng biển quảng cáo vẽ má»™t cái xe Honda khổng lồ Ä‘ang lao vút Ä‘i trên nóc nhà như má»™t gã phù thá»§y. Bác sÄ© Cần bước lại gần thì thấy có tá»›i hà ng chục hà ng trăm thẻ hương đỠli ti Ä‘ang nhấp nháy xung quanh má»™t cái miếu nhá» mái vỡ toang còn sót lại sau má»™t gốc si già ráºm rạp lùn tè tè ngoằn ngoèo uốn éo như cây cảnh cây thế. Má»™t gã đồng cô mắt tÃm môi đỠtừ trong hốc tối chân mấy cây cá»™t già n giáo nhô ra túm lấy tay bác sÄ© Cần rồi eo éo:
- Bác dâng hương cho mẹ chúa mẫu đi. Mẹ chúa cho bác tà i cho bác lộc thì bác đừng quên thằng em yêu quà nà y của bác nhé. Nà o bác cho em chút tà i bác cho em chút lộc đi nà o.
Gã đồng cô ôm chầm lấy lưng bác sÄ© Cần bà n tay gã nhanh như chá»›p thá»c ngay và o đũng quần ông bác sÄ©. Bác sÄ© Cần như choà ng tỉnh ông hất tay gã đồng cô ra giằng co vá»›i gã má»™t lúc rồi mau chân chạy thoát ra má»™t chá»— sáng trên vừa hè dưới má»™t cây đèn cao áp ngất ngưởng.
Tối hôm đó sau khi Ä‘i dạo vá» bác sÄ© Cần mua má»™t bát cổ cánh gà lÆ¡ go má»™t nắm rau thÆ¡m hà nh chẻ Ãt tương á»›t rồi ông đóng chặt cá»a ngồi uống rượu má»™t mình. Mà ông đâu còn bạn bè để má»i rượu. HÆ¡n hai chục năm nay từ ngà y vá» là m việc ở cái nhà xác nà y bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần sống cô độc lá»§i thá»§i như con chuá»™t già rúc trong lá»— cống. Hình như tất cả ngưá»i Ä‘á»i Ä‘á»u e ngại xa lánh cái khu nhà tưá»ng quét vôi xi măng xám xịt cái ga chót cá»§a Ä‘á»i ngưá»i mà rồi cuối cùng ai cÅ©ng phải ghé lại. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngại Ä‘á»u né tránh mặt ông như là sợ lây nhiá»…m cái âm khà lạnh lẽo tanh tưởi âm u cá»§a những xác chết. Bác sÄ© Cần ngồi gáºt gù uống rượu má»™t mình. Ông đã quá quen cảnh cô độc lẻ loi như thế nà y rồi. Ông đã mất hắn các nhu cầu muốn giao lưu chia sẻ cưá»i nói cùng vá»›i má»™t ngưá»i thứ hai. Ngay từ bé bác sÄ© Cần đã là má»™t đứa trẻ nhút nhát cô độc. Lá»›n lên Ä‘i há»c Ä‘i là m ông vẫn rất nhút nhát cô độc. Bác sÄ© Cần ngồi má»™t mình trong phòng đối diện vá»›i đĩa đồ nhắm và chai rượu cuốc lui. Bác sÄ© Cần bắt đầu nghiện rượu từ khi và o là m việc ở nhà xác. Ngưá»i cô độc nhút nhát thì chỉ biết là m bạn vá»›i chén rượu mà thôi. Có nhiá»u cách uống rượu, nhưng bác sÄ© Cần chá»n cách uống chầm cháºm nâng chén lên chầm cháºm uống chầm
cháºm và đặt chén xuống cÅ©ng chầm cháºm. Vì uống chầm cháºm rượu ngấm và o cÅ©ng chầm cháºm nên bác sÄ© Cần cÅ©ng say rất chầm cháºm. Äã bao năm nay rồi mình thế nà y trước tiên bao giá» bác sÄ© Cần cÅ©ng rùng mình nhá»› lại cô bệnh nhân bệnh tim mạch ngưá»i dân tá»™c đã cùng ông thá»a thuê vui vầy nghịch ngợm những trò chÆ¡i tình ái rất tục tÄ©u nhưng cÅ©ng rất lạ lùng mà bác sÄ© Cần chưa từng thấy ở quyển sách nà o quyển kinh nà o kể cả quyển Tố nữ kinh nổi tiếng cá»§a nước Tà u cổ xưa. Có thể nói cuá»™c sống sinh hoạt tình dục cá»§a bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần từ khi lấy vợ đến khi bị liệt dương là rất kháºp khiá»…ng tẻ nhạt và đơn Ä‘iệu đến mức ỉu xìu như cÆ¡m thiu. Äá»i bác sÄ© Cần có má»™t chút Ãt ngà y hả hê sung sướng thá»a mãn ấy chÃnh lại là những ngà y ông gian dÃu vá»›i cô bé Ma Thị Thảo.
Cho đến bây giá» má»—i khi nhá»› lại bác sÄ© Cần vẫn không thể hiểu được tại sao má»™t cô bé ngưá»i Tà y mưá»i sáu tuổi lại biết được nhiá»u ngón bà i là m tình lạ lùng kỳ quặc đến như váºy. Và cho đến bây giỠđã là má»™t bợm rượu rồi đã nếm không biết bao loại rượu trên Ä‘á»i nà y rồi mà ông vẫn cứ như vẫn còn ngá»i thấy mùi rượu thÆ¡m kỳ quái bà ẩn tá»a ra từ trong cái náºm quả bầu khô cô Thảo vẫn Ä‘eo tòng teng ở bên lưá»n. Da cô Thảo không trắng ngưá»i cô Thảo không má»m mại tóc cô Thảo không dà i và hÆ¡i thở cá»§a cô tháºm chà còn hÆ¡i có mùi hôi hôi nồng nồng ngai ngái như mùi cá» dại bị giẫm nát. Nhưng bù và o tất cả những khiếm khuyết đó cô bé Thảo có những ngón tay tháºt kỳ diệu và cái lưỡi nóng rát ngá»t quánh như máºt mÃa. Những ngón tay đó và cái lưỡi đó đã ám anh bác sÄ© Cần mấy chục năm nay ông không thể nà o quên được. Sau khi án ká»· luáºt há»§ hóa được công bố cô Thảo đã bị Ä‘uổi há»c tống vá» quê. Rồi khi đã vá» là m ở nhà xác bác sÄ© Cần thỉnh thoảng vẫn lén lút mò tìm địa chỉ tin tức cá»§a cô bé Thảo. Nhưng lần nà o ông cÅ©ng chỉ hoà i công vô Ãch. Rồi đến má»™t hôm tình cá» bác sÄ© Cần nghe được cái tin cô bé Ma Thị Thảo đã lấy má»™t anh cán bá»™ trung cấp lâm nghiệp ngưá»i Nùng là m trạm trưởng má»™t trạm kiểm lâm má»™t huyện đồng rừng âm u ở sát cùng biên giá»›i miá»n Tây giáp nước Là o. Bác sÄ© Cần đã mua má»™t chai rượu vá» nhà đóng cá»a ngồi uống má»™t mình không biết để khóc hay là để cưá»i cho Ä‘á»i ông và đá»i cô Thảo. Hôm đó bác sÄ© Cần đã uống má»™t tráºn bò lê bò cà ng nẩy Ä‘om đóm mắt đến ná»—i rúc cả đầu xuống gầm giưá»ng cho chó ăn chè. Trong cÆ¡n tỉnh say đê mê bác sÄ© Cần bá»—ng thấy những ngón tay kỳ diệu cá»§a cô Thảo vuốt ve khắp ngưá»i ông và cái lưỡi nóng rát ngá»t quánh như máºt cá»§a cô liếm tem tép khắp mặt ông như chó liếm bá»™t.
Trá»i lúc nà y lại đổ mưa. HÆ¡n năm nay con đưá»ng nhá»±a chạy quanh co trong khu táºp thế Thắng Lợi đã được mắc đèn cao áp. Ngồi trong nhà nhìn qua khung cá»a sổ hẹp thấy rõ mồn má»™t những hạt mưa bay chéo nhau dưới ánh đèn sáng trắng nom cảnh đêm khuya bá»—ng nhợt nhạt khả nghi như trong má»™t bá»™ phim trinh thám. Bác sÄ© Cần nâng chai rượu lên. Ôi chai rượu má»›i vÆ¡i non ná»a. Ông bác sÄ© chầm cháºm đưa miệng chai và o mồm. Ngưá»i ông đã thấy nóng và ngứa ngáy như ngồi gần lò than. Có lẽ ta đã bắt đầu say rồi. Bác sÄ© Cần đứng dáºy co chân trái lên và cháºm rãi đếm má»™t hai ba bốn... CÆ¡n ngứa chạy rần ráºt từ gan bà n chân lên bắp chân đầu gối bắp đùi háng bụng ngá»±c cổ mặt và khi đếm tá»›i sáu mươi hai cÆ¡n ngứa chạy thốc lên đỉnh sá» thì cÅ©ng là lúc chân bác sÄ© Cần qụy xuống. Ta không lên tá»›i má»™t trăm có nghÄ©a là say rồi. Bác sÄ© Cần lá»™t phăng cái mÅ© lông ếch ki mô ném xuống sà n nhà . Chai rượu đổ nghiêng và ông lê tá»›i trước má»™t tấm gương ố và ng. Má»™t cái mặt khỉ già dăn dúm hiện lên trong gương. Cái mặt tháºt bệ rạc hèn hạ và đáng khinh bà là m sao. Cái mặt cá»§a ông đấy. Bác sÄ© Cần báºt khóc òa ngã dáºp mặt xuống ná»n nhà hai tay cà o cà o má»™t miếng gá»—. Ông khóc nức lên. Mặt mÅ©i tai lưỡi cá»§a ông dÃnh nhÆ¡m nhá»›p rượu và tương á»›t.
Tá» ngà y bị ká»· luáºt bị tống cổ khá»i biên chế bị tước quyá»n hà nh nghá» bác sÄ© rÆ¡i xuống thân pháºn má»™t kẻ vô danh chuyên là m cái việc ghê tay là lau chùi và khâm liệm xác ngưá»i. Äá»i bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đã thá»±c sá»± bá» Ä‘i. Vốn là má»™t kẻ thiếu ý chà nhu nhược nên bác sÄ© Cần cà ng không thể ngoi đầu lên được nữa. Là m ở khu nhà xác hà ng ngà y chung đụng vá»›i xác chết dần dần bác sÄ© Cần cÅ©ng đâm hÆ¡i đơ đơ ngÆ¡ ngác giống như bao kẻ đã trá»n Ä‘á»i là m cái công việc nà y. Thỉnh thoảng sau những ngà y tối tăm mặt mÅ©i trong cái khu nhà xác hoang vắng lạnh lẽo vô tình đó bác sÄ© Cần cÅ©ng lén lút mò ra ga ra chợ rúc và o những xó xỉnh tối tăm bẩn thỉu vá»›i mấy cô ả gái Ä‘iếm để được giải thoát má»™t phần ná»—i thèm muốn sinh lý tình dục vốn hay ứa trà o rất mạnh mẽ và bất ngỠở những ngưá»i chẳng may mắc bệnh liệt dương. Äá»i bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đã hoà n toà n rÆ¡i xuống và bị nhấn chìm trong ná»—i khổ Ä‘au tuyệt vá»ng còn tối tăm hÆ¡n cả đáy địa ngục. Nhiá»u lúc ông đã định tá»± tá» nhưng rồi bản tÃnh nhút nhát hèn yếu lại cứu sống ông. Và ông cứ lặng lẽ cam chịu nhẫn nhại âm thầm sống như váºy qua ngà y qua tháng qua năm mang nặng trên lưng ná»—i ám ảnh ân háºn xấu hổ cá»§a má»™t kẻ tá»™i lá»—i Ä‘ang tá»± trừng phạt mình. Bác sÄ© Cần không biết cuá»™c Ä‘á»i ông sẽ kết thúc thảm khốc nhục nhã như thế nà o nếu như ông không tình cá» nhìn thấy những luồng khà mà u da cam kỳ dị đó.
Má»™t tuần sau gã há»™ lý há»™ pháp dở ngưá»i vẫn phụ việc cho bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần ở khu nhà xác trong má»™t buổi sáng mặc quần đùi cởi trần vác bát chiết yêu ra ga mua phở bá»—ng tình cá» nhìn thấy ông bác sÄ© Cần chân Ä‘i giầy bốt Ä‘en Trung Quốc đầu đội mÅ© lông ếch-ki-mô dà y sụ tay xách cái va ly da cÅ© kỹ Ä‘ang gù lưng chen thục mạng trong đám ngưá»i đông nghịt Ä‘ang cà o cấu dẫm đạp lên nhau trèo lên Ä‘u lên con tà u đỗ ở sân ga phÃa Bắc cá»§a thà nh phố.
Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần Ä‘i đâu váºy?
|

27-10-2008, 03:50 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 2
Äoà n tà u mà bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần leo lên ngồi là má»™t Ä‘oà n tà u chợ cÅ© nát còn sót lại từ hồi chiến tranh phá hoại. Tất cả các toa Ä‘á»u mục nát và bần thỉu đến phát lá»™n má»a. Ngay cái toa mà bác sÄ© Cần Ä‘ang ngồi được xem là toa sạch nhất thì cÅ©ng nồng nặc mùi *** lợn và ca mùi *** ngưá»i. Trong cái toa dà i ngoẵng bị Ä‘áºp vở hết các cá»a sổ chỉ còn sót lại ba hà ng ghế kê ngang còn thì toà n ghế băng và những miếng gá»— nối nhau kê dá»c hai bên thà nh toa. Hà nh khách đứng ngồi ngả nghiêng lổn nhổn cháºt nÃch từ trên ghế trà n xuống sà n tà u rải kÃn từ đầu toa tá»›i cuối toa. Do tình cá» mà bác sÄ© Cần dạt tá»›i gần má»™t ô cá»a sổ trống hoác. Ngồi chá»— nà y tuy hÆ¡i lạnh và có lẽ khi mưa thì sẽ ướt như chuá»™t lá»™t nhưng được cái thoáng đãng đỡ nặng mùi. Con tà u rá»i ga gốc từ buổi sá»›m tinh mÆ¡ thét còi thở khói phun hÆ¡i nước ra cuồn cuá»™n như sương mù khi chạy qua cây cầu sắt cong 13 nhịp liá»n nhau bắc ngang qua con sông Cái bốn mùa đỠngầu bùn đất phù sa. Ngồi bên cá»a sổ ngoái nhìn lại cuối tà u bác sÄ© Cần bá»—ng báºt lên má»™t tiếng kêu: Trá»i Æ¡i! ánh bình minh đỠrá»±c chói lá»i hùng vÄ© như cÆ¡n mưa máu Ä‘ang từ trá»i cao rưới xuống hà ng vạn nóc nhà lô xô xám xỉn vì rêu phong và bụi đất. Không có má»™t đôi mắt má»™t cái vẫy tay má»™t lá»i chà o ném theo tiá»…n biệt ông bác sÄ©. Trong cái tiếng sầm sáºp sầm sáºp Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a bánh xe tà u há»a dá»™ng trên đưá»ng ray bác sÄ© Cần tái tê ruá»™t gan tá»§i hổ. Bá»—ng chốc ông bác sÄ© nháºn ra thân pháºn ông khác gì con dế trÅ©i lấm láp cứ chui ra chui và o má»™t trong hà ng vạn cái mồm méo mó Ä‘ang mở hoác ra kia trong hà ng chục năm trá»i đằng đẵng. Lông cẳng ông lấm đầy bùn râu ria vương đầy mạng nhện. Ngoảnh nhìn thà nh phố mà ông đã sống suốt từ ngà y hòa bình láºp lại ông chỉ thấy tê tái kinh hãi và ngáºm ngùi. Và cái hình ảnh cuối cùng Ä‘á»ng lại trong mắt ông khi Ä‘oà n tà u chạy và o má»™t Ä‘oạn đưá»ng cá»§a hai bên trồng toà n cáºy hoa gạo xù xì đầy gai là má»™t cái ống khói bằng gạch thá»§ng lá»— chá»— Ä‘ang phụt khói xám tứ tung mù mịt... Äoà n tà u chở bác sÄ© Cần cứ xùng xịch xùng xịch chạy mãi và há»… cứ qua má»™t cánh đồng rá»™ng hoặc tá»›i má»™t thị xã má»™t thị trấn hoặc má»™t thà nh phố thì nó đỗ lại dăm mươi phút ná»a tiếng để uống nước ăn thêm than rồi lại xùng xịch xùng xịch chạy tiếp.
Cái toa mà bác sÄ© Cần ngồi đã không biết bao nhiêu lần cháºt nÃch rồi lại chỉ còn lÆ¡ phÆ¡ và i ngưá»i rồi lại cháºt nÃch ngưá»i. Có lẽ nó đã chạy được đến mưá»i tiếng đồng hồ rồi thì phải. Bác sÄ© Cần đã chén hết sáu quả trứng luá»™c bốn ổ bánh mì má»™t cái bánh chưng và sáu đẵn mÃa đã róc vá» và ông đã ngá»§ tá»›i ba giấc khá đẫy. Ông chẳng cần quan tâm tá»›i bất cứ má»™t ga lẻ ga xép nà o dá»c đưá»ng vì ông mua vé tá»›i táºn ga cuối cùng. Ná»—i buồn nhá»› thương cảm bùi ngùi cá»§a kẻ lên đưá»ng gáºm nhấm trong trái tim ông được hai tiếng rồi cÅ©ng tan biến Ä‘i đâu mất cả. Bắt đầu từ giá» thứ ba trở Ä‘i ông bác sÄ© sống vô tâm thỉnh thoảng chợt nhá»› ra thì chỉ bắt cái mồm và hai hà m răng là m việc cạp cạp má»™t lúc rồi lại lăn ra ngá»§. NÆ¡i ông xuống là cái ga cuối cùng thì việc gì phải lo lắng canh cánh trong lòng. Nhưng bác sÄ© Cần đã không tá»›i được cái ga chót cá»§a Ä‘oạn đưá»ng. Và o giá» thứ ba mươi cá»§a chuyến du hà nh tức là và o khoảng 11 giá» sáng ngà y hôm sau Ä‘oà n tà u chạy tá»›i má»™t ga xép thì dừng lại uống thêm nước. Äấy là má»™t cái ga nhá» nằm lá»t thá»m giữa những quả đồi lùn cá»c cằn. Äúng lúc nà y bác sÄ© Cần cÅ©ng tỉnh dáºy. Ngáp má»™t cái đến sái quai hà m bác sÄ© Cần lÆ¡ đãng nhìn xuống sân ga, ý chừng ông Ä‘ang muốn lùng kiếm má»™t thứ quà gì có thể ăn được như chuối tiêu bánh chưng hoặc là trứng vịt luá»™c. Trá»i gần trưa mà u buồn ảm đạm như buổi chiá»u váºy. Mây xám đóng vẩy cồm cá»™m ở trên trá»i và , sương bay dà y đặc là là sát mặt đất. Bác sÄ© Cần bá»—ng nghe thấy có tiếng kèn đám ma thổi à e ò e thảm thiết quá chừng. Hai tai dá»ng lên như tai thá» mắt cÅ©ng tròn xoe như mắt thá» trừng trừng nhìn qua lá»›p sương mù. Cái tiếng kèn à e ò e như lá»i than thở chỉ để gá»i riêng ông. ấy là ông bác sÄ© nghÄ© như váºy. Thế rồi cứ như ngưá»i bị chà i bác sÄ© Cần từ từ đứng lên, từ từ xách cái va ly cÅ© rÃch lên. Và cÅ©ng cứ từ từ, ông bước ra cá»a bước thấp bước cao mặc dù sà n tà u đâu có rồi lõm ổ trâu ổ gà gì cho cam. Bước ra cá»a toa, tay vẫn xách cái va ly mấy sợi tóc cứng khô trên đầu bác sÄ© Cần dá»±ng hết cả lên như mấy sợi ăng ten Ä‘ang dò tìm phương hướng. Rồi bác sÄ© nhẩy xuống tà u lặng lẽ cum cúm Ä‘i vá» phÃa có tiếng kèn Ä‘ang ỉ eo rên rỉ như tiếng mèo hen. Äây rồi trong là n sương lùng bùng dà y đặc như khói có đám ngưá»i lố nhố xúm xÃt quanh má»™t cá»— quan tà i kê trên hai cái niá»…ng giưá»ng đặt ở trên hiên má»™t ngôi nhà gạch đổ mái bằng có cổng sắt kiên cố. Cái tiếng kèn ỉ eo phát ra từ ngôi nhà ấy. Bác sÄ© Cần đến gần, có ba thứ khiến ông phải để mắt đến ấy là trước ngôi nhà có cắm tấm bảng sắt kẻ hai hà ng chữ rất rõ: Ga xép: Thuáºn Thiên. Cá»— quan tà i to hÆ¡n kÃch cỡ bình thưá»ng, trên nắp có đặt má»™t bát cÆ¡m nguá»™i tanh má»™t quả trứng má»™t đôi đũa tre đã chẻ hoa và cắm chÃn nén nhang. Và cái Ä‘iá»u cuối cùng là tất cả những ngưá»i Ä‘ang xúm xÃt chen chúc chung quanh quan tà i không thấy có ai chÃt khăn và ng khăn trắng hoặc khăn xô cả. Má»™t cái đám ma hÆ¡i lạ. Trong đám ngưá»i xúm xÃt kia không có ai là há» hà ng thân thÃch vá»›i ngưá»i Ä‘ang nằm trong cái quan tà i kia hay sao?
Nhìn thấy bác sĩ Cần tay xách va ly đang lò dò ngơ ngác như con cò. Một gã chột mắt quần ống thấp ống cao áo bốn túi sĩ quan thả dà i tới quá đầu gối tiến lại trợn mắt quát.
- Khách lên tà u hà . Quay lại. Hôm nay ga nghỉ đóng cá»a. Không bán vé. Quay lại!
Bác sĩ Cần ấp úng:
- Thưa... Không ạ. Tôi là khách xuống tà u.
- Xuống tà u!
- Vâng ạ
- Thế thì xéo nhanh lên. Äi vòng ra phÃa đầu nhà lá»™i qua luống sắn mà ra. Sáng nay ga có tang cá»a ra và o không mở. Äi ra mau. Thấy gã chá»™t mắt quát lác hách quá bác sÄ© Cần cÅ©ng hÆ¡i hoảng. Ông đã toan quay lại lỉnh lên tà u thì có ai giáºt giáºt tay áo ông. Má»™t ông cụ mắt sáng như mắt cáo râu bạc, ngưá»i gầy quắt chỉ còn xương da, chân Ä‘i bốt, tay kéo lê cái chồi tre Ä‘ang giáºt tay áo ông. Ông cụ láºt cáºp.
- Thưa ông, tôi há»i không phải chứ ông là cán bá»™ cá»§a nông trưá»ng Hạnh Phúc vỠđây ạ?
Bác sĩ Cần ngạc nhiên lắc đầu. Ông cụ buông tay áo bác sĩ ra rồi thở dà i:
- Rõ khổ thân bà Nhà n nằm xuống hai hôm nay rồi mà chưa thấy cô con gái vỠvuốt mắt cho mẹ.
Thấy bác sÄ© Cần giương mắt ra ông cụ Ä‘áºp cái chổi xuống đất, nói thêm cho bác sÄ© Cần hiểu.
- Tôi nói bà Nhà n là nói bà trưởng cái ga nà y hiện đang nằm trong cỗ quan tà i kia.
Thấy bác sĩ Cần dáng chừng chưa muốn đi vội, ông cụ ân cần:
- Má»i ông và o nhà uống nước ăn thuốc. Tôi tên là Nguyá»…n Văn Võm nhân viên bảo vệ quét rác vệ sinh viên ở cái ga Thuáºn Thiên nà y.
Ông cụ dẫn bác sÄ© Cần và o căn phòng nhỠđồ đạc rất sÆ¡ sà i chỉ có má»™t rương gá»— má»™t cái giưá»ng sắt. Giữa phòng kê bà n cúng. Trên bà n má»›i chỉ có bát cÆ¡m quả trứng nải chuối xanh má»›i chặt còn xùi đầy nhá»±a và má»™t bó hương cháy nghi ngút. Ông cụ Võm má»i bác sÄ© Cần ngồi xuống ghế rót nước má»i rồi thong thả:
- Äây là phòng cá»§a bà trưởng ga. Tôi cÅ©ng vừa dá»n tạm cái bà n cúng cho bà ấy. Bà ấy tên là Nhà n mà vất vả quá ông ạ, nằm xuống hai hôm nay rồi vẫn chưa thấy mặt con vá». Khổ thế. Bác sÄ© Cần xin phép ông cụ Võm thắp má»™t nén nhang rồi lom khom chắp tay vái. Ông vái cái bát hương và nắm nhang và bát cÆ¡m quả trứng cùng nải chuối xanh chứ đã có ảnh bà Nhà n đâu. Thấy ông bác sÄ© thà nh tâm ông cụ Võm há»i tiếp:
- Tôi xem chừng ông không phải là ngưá»i ở vùng nà y có phải không ạ.
- Vâng.
- Váºy chứ ông có công việc gì mà xuống đây. Hay là tiện ghé thăm con cháu há» mạc ở trong thị xã.
Bác sÄ© Cần tháºt thà :
- Tà u đỗ đổ thêm nước tôi nghe có tiếng kèn đám ma nên xuống viếng.
Nghe bác sÄ© Cần nói váºy ông cụ xuýt xoa:
- Quà hóa quá. Quà hóa quá. Má»i ông xÆ¡i nước... Ông ăn Ä‘iếu thuốc cho ấm.
Mải ngồi uống nước hút thuốc chuyện vãn vá»›i ông cụ Võm khi nghe con tà u hú còi gá»i vừa đứng lên ra đến cá»a thì bác sÄ© Cần đã thấy cái đầu máy Ä‘en xì hồng há»™c như thằng kẻ cướp chạy qua trước mặt. Cả ông cụ Võm lẫn ông bác sÄ© Ä‘á»u á»› ìng ra. Thấy bác sÄ© Cần lúng túng cụ Võm Ä‘áºp và o vai ông bác sÄ© rồi an á»§i:
- Nhỡ chuyến nà y thì đi chuyến sau. Tám giỠtối nay lại có chuyến tà u chợ từ Bùng lên chả phải lo gì.
Rồi ông cụ Võm cưá»i hai mắt lóng lánh tinh ranh đúng hệt như mắt con cáo.
- Như váºy là bà trưởng ga cá»§a chúng tôi thấy ông thà nh tâm nên giữ ông lại thêm và i giá» nữa đấy. Lát nữa má»i ông xÆ¡i cÆ¡m vá»›i tôi.
Bác sÄ© Cần lẳng lặng xách va ly quay và o phòng. Äối vá»›i ông Ä‘i hoặc ở cÅ©ng chẳng có nghÄ©a lý gì. Lúc nà y cái đám đông xúm quanh cá»— quan tà i cÅ©ng thưa dần. Ông cụ quét rác dẫn bác sÄ© Cần sang cái phòng cá»§a ông ở cạnh phòng bà Nhà n. CÅ©ng má»™t cái phòng nhá» xÃu cháºt chá»™i như váºy. Äồ đạc trong phòng cÅ©ng chỉ có má»™t cái rương gá»— và má»™t cái giưá»ng sắt. Ông cụ quét rác má»i ông bác sÄ© nằm nghỉ trên cái giưá»ng sắt rồi bá» Ä‘i đâu đó. Lúc nà y đã quá ngá». Bầu trá»i ám đạm xám xịt. Sương mù cà ng dà y cà ng đặc. Ngồi trong nhà nhìn ra ngoà i chỉ thấy khói sương cuồn cuá»™n, cách và i mét là chẳng trông gì cả. Tiếng kèn ỉ eo cÅ©ng đã câm bặt từ lúc nà o. Nằm khà n trên cái giưá»ng sắt duá»—i tay duá»—i chân cho đỡ má»i má»™t lúc rồi bác sÄ© Cần nhá»m dáºy lững thững Ä‘i ra ngoà i hiên. Ông lại gần cá»— quan tà i giỠđây Ä‘ang nằm chá»ng trÆ¡ má»™t mình trên hai niá»…ng gá»—. Và ông bá»—ng nhìn thấy má»™t luồng khà đặc quánh mà u da cam Ä‘ang cháºm rãi buồn rầu cuá»™n quanh má»™t đầu cá»— quan tà i! Bác sÄ© Cần thoáng rùng mình vẫn những luồng khà mà u da cam quen thuá»™c. Ông bước tá»›i gần cẩn tháºn ngó quanh rồi vái:
- Có phải là bà Nhà n đấy không ạ.
Im lặng má»™t lúc rồi có tiếng đà n bà mừng rỡ báºt lên ở đâu đó:
- Dạ phải thưa ông là m sao ông lại nói chuyện được vá»›i tôi ạ. Bác sÄ© Cần không trả lá»i ngay. Ông ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi ân cần:
- Tôi tên là Cần, là khách Ä‘i tà u ngang qua đây thấy có đám nên ghé xuống viếng xin được thắp má»™t nén nhang cho bà . Trước lạ, sau quen. Bây giá» bà có Ä‘iá»u gì cần nhắn lại, bà cứ nói vá»›i tôi. Sức tôi đến đâu tôi xin cố gắng giúp bà đến đó.
Bác sĩ Cần nói xong lại có tiếng thở dà i ở đâu đó:
- Số kiếp tôi cÅ©ng còn được hương âm đức nên còn may mắn gặp được ông. Ông đã có nhá»i như váºy, xin cảm Æ¡n ông nhiá»u.
- Xin bà đừng ngại.
- Tôi ngại thì tôi đã chẳng dám nói chuyện với ông có phải thế không ạ.
- Má»i bà cứ tá»± nhiên
- Không dám, ông tá» tế quá. Chắc ông phải là ngưá»i thần tiên má»›i có thể nói chuyện được vá»›i hồn ngưá»i chết dá»… dà ng như thế nà y.
- Bà chưa hiểu nên má»›i nghÄ© vá» tôi như váºy chứ tôi cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i hèn má»n chịu trăm nghìn cái nhục. Tôi nói không biết có đúng không chứ xem ra bà cÅ©ng Ä‘ang muốn dặn lại Ä‘iá»u gì.
Có tiếng đà n bà thở dà i.
- Vâng ạ, quả là tôi cÅ©ng chưa thể nhắm mắt được. Chuyện nà y bao nhiêu năm nay khi còn sống tôi vẫn nghÄ© sống để bụng chết mang theo. Nhưng bây giá» nằm xuống rồi tôi má»›i thấy không thể mang theo được. Bởi nó còn nặng hÆ¡n cả đá. Mà hồn ngưá»i ta thì má»ng manh hÆ¡n cả khà trá»i ông ạ. Khà là m sao cõng được hòn đá tảng nghìn cân hả ông.
Bác sĩ Cần không nói gì chỉ cúi đầu lắng nghe.
- Ban nãy ông có bảo tôi có Ä‘iá»u gì muốn nhắn lại thì cứ nói rồi ông sẽ cố gắng giúp tôi có phải không ạ.
- Bà nói đi tôi nghe.
- Cám Æ¡n ông. Ông ngồi xuống cái ghế kia cho đỡ má»i chân. Tôi muốn nhỠông giúp cho má»™t việc. Ông là m sá»›m cho lúc nà o là giúp cho tôi trút bỠđược tảng đá ngà n cân sá»›m lúc đó Tôi nói váºy ông hiểu cả?
- Tôi hiểu.
- ở trong cái thị xã nà y chỉ có má»™t hợp tác xã Vững Tâm sản xuất tăm tre xỉa răng. Cái hợp tác xã nà y ở số bốn đưá»ng Lê Lợi chếch vá»›i trụ sở á»§y ban hà nh chÃnh thị xã bên kia đưá»ng. Ông nhá»› rồi chứ ạ.
- Nhớ rồi ạ.
- Tôi nhỠông tá»›i cái hợp tác xã sản xuất tăm đó há»i há»™ anh Trần Văn Tuấn là chá»§ nhiệm. NhỠông nói lại vá»›i anh Tuấn là Nhà n có lá»i há»i thăm anh và nhắn hiện nay anh có đứa con gái Ä‘ang là m công nhân trồng chè ở nông trưá»ng Hạnh Phúc. Nó khá»e mạnh, xinh xẻo, chưa có chồng con gì cả Ông cứ nhắn nguyên văn như váºy.
Bác sĩ Cán nghệt mặt chăm chú nghe.
- Tôi biết là ông sẽ ngạc nhiên mà . Nhưng chuyện Ä‘á»i nó thế đấy ông ạ. Oái oăm chua chát mà cÅ©ng mặn đắng như muối xát lòng. Chẳng nhẽ tôi lại kể hết cả đầu Ä‘uôi cá»™i rá»… ra cho ông nghe. Mà không biết ông có muốn nghe không hay ông sợ rác tai. Mà không biết nghe xong ông có thông cảm cho tôi không hay lại khinh thầm tôi. Äà n bà chúng tôi khổ lắm ông ạ.
Bác sÄ© Cần có cảm tưởng ở ngay đâu đây thôi Ä‘ang ứa ra những giá»t nước mắt lạnh buốt. Và những giá»t nước mắt đó bay lÆ¡ lá»ng trong mà n sương dà y đặc má» mịt Ä‘ang bá»§a vây quanh ông đây. Có má»™t giá»t nước mắt nà o đó đã vô tình rá»›t và o tim ông khiến tim ông cứng lại giá»ng ngưá»i đà n bà vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u:
- Tôi tên là Phạm Thị Nhà n gốc ngưá»i ở cái thị xã nà y. Cha tôi mất sá»›m nên tôi ở vá»›i mẹ từ nhá». Mẹ tôi chỉ là má»™t ngưá»i bán dưa ở chợ Hòa Bình cá»§a thị xã. Hoà n cảnh nhà nghèo vì gia đình tôi thuá»™c thà nh phần dân nghèo thà nh thị mà tôi cÅ©ng chỉ há»c hết lá»›p bảy rồi phải Ä‘i là m để đỡ đần thêm cho ngưá»i mẹ già ốm Ä‘au. Tôi là m thợ dệt ở má»™t hợp tác xã dệt khăn mặt bông. Năm hai tư tuổi tôi lấy chồng là má»™t thợ tiện. Chồng tôi hÆ¡n tôi bốn tuổi. Anh ấy khá»e mạnh và rất tháºt thà . Chúng tôi là đôi bạn nghèo cùng cảnh. Lấy nhau được bay ngà y thì chồng tôi xung phong Ä‘i bá»™ đội. Vì là Äảng viên nên anh được chá»n và o đơn vị đặc biệt Ä‘i bê để mở tuyến đưá»ng năm chÃn. Cái tuyến đưá»ng chiến tranh xuyên Việt ghê gá»›m hồi bấy giá» còn được giữ bà máºt như những bà máºt quốc gia trá»ng đại nhất. Chúng tôi lấy nhau được bảy ngà y nhưng chỉ chung đụng Ä‘á»i sống vợ chồng vá»›i nhau được có đúng ba đêm vì sang ngà y thứ tư thì tôi có kinh má»›i khổ chứ. Có kinh sá»›m mất hÆ¡n tuần lá»…. Hôm tiá»…n anh lên đưá»ng tôi đưa anh ra cái ga xép Thuáºn Thiên nà y. Ká»· váºt lúc chia tay cá»§a chồng tôi mang theo chỉ là má»™t túi đựng thuốc đánh răng và thếp giấy để viết thư. Cả hai vợ chồng tôi lúc đó Ä‘á»u đâu có ngỠđó là lần chia tay vÄ©nh viá»…n. Bảy tháng sau buổi sáng hôm đó tôi được khu đội má»i lên báo cho biết chồng tôi đã hy sinh anh dÅ©ng ở ngã ba biên giá»›i Việt Miên Là o trong khi là m nhiệm vụ. Hồi những năm sáu mươi má»™t cái tin báo tá» như thế không phải chỉ là cá»§a riêng cho gia đình liệt sÄ© mà còn cá»§a chung tất cả má»i ngưá»i trong thị xã. Nó vừa là ná»—i Ä‘au đớn mất mát nhưng nó cÅ©ng còn na ná giống như má»™t tà i sản vô giá cá»§a xã há»™i không chỉ thuá»™c riêng bố mẹ vợ con ngưá»i liệt sÄ© nữa. Lá»… truy Ä‘iệu chồng tôi đã được tổ chức rất trá»ng thể ở nhà hát nhân dân cá»§a thị xã. Hôm đó ngưá»i kéo đến đông lắm, cứ nghìn nghịt như má»™t buổi mÃt tinh váºy, dá»… thưá»ng phải đến ba vạn ngưá»i. Có lẽ hầu hết dân ở thị xã nà y Ä‘á»u đến dá»±. Hương trầm đốt tá»›i ba vạn bó có lẻ khiến cả má»™t góc trá»i thị xã má» mịt như có giông bão đổ vá». ảnh cá»§a chồng tôi phóng rất to có băng Ä‘en bắt chéo ở góc khung ảnh. Má»™t đội danh dá»± bồng súng đứng nghiêm suốt tám tiếng đồng hồ trước cá»— lư hương để chà o tất cả các đại biểu cá»§a các cÆ¡ quan Ä‘oà n thể xà nghiệp hợp tác xã trưá»ng há»c trong thị xã đến viếng hương hồn ngưá»i liệt sÄ© đầu tiên cá»§a thị xã đã bá» mình vì nước.
Thú tháºt là dá»± xong cái tang lá»… ấy trở vá» nhà ngưá»i tôi cứ ngây ngấy như lên cÆ¡n sốt. Ná»—i Ä‘au thương vÆ¡i Ä‘i đâu mất mà chỉ còn niá»m tá»± hà o hãnh diện. Sau cái lá»… truy Ä‘iệu ấy, tôi đã thay chồng tôi trở thà nh ngưá»i anh hùng cá»§a thị xã. Má»™t ngà y tá»›i hà ng trăm lá thư gá»i đến táºn tay tôi. Có tá»›i hà ng chục Ä‘oà n các em thiếu nhi quà ng khăn đỠxếp hà ng ngay ngắn đến táºn nhà giÆ¡ tay ngang đầu chà o tôi. Tôi Ä‘i ra đưá»ng là có ngưá»i vồn vã gá»i tên. Tôi đến hợp tác xã dệt khăn bông là đang á»§y công Ä‘oà n xúm ngay lại ân cần nồng nhiệt. Rồi thì ông chà bà thư thị uá»· tá»›i táºn nhà thăm mẹ con tôi. Äồng chà tặng má»™t gói quà to và quay sang nói vá»›i anh thư ký Ä‘i theo: "Phải chú ý cô Phạm Thị Nhà n thà nh phần công nhân cÆ¡ bản vợ liệt sÄ©. Tôi nói anh nhá»› ghi và o sổ để nhắc tôi khá»i quên". Và tôi đã không bị bá» quên. Sáu tháng sau tôi được Ä‘i há»c trưá»ng công Ä‘oà n cá»§a tỉnh. Khi mãn khóa tôi không vá» hợp tác xã dệt khăn mặt bông nữa mà được phân vá» ban hợp tác xã thá»§ công nghiệp. Rồi tôi được đỠbạt phó ban nữ công. Và hai năm nữa lại trôi qua nhanh như con chim cuốc lá»§i ngoà i đồng. Kể từ ngà y chồng tôi hy sinh ở ngã ba biên giá»›i Miên Là o Việt. Cuá»™c Ä‘á»i riêng cá»§a tôi đã hoà n toà n là cá»§a táºp thể cá»§a công việc. Mẹ tôi đã mất. Và tôi bấy giá» Ä‘i ra đưá»ng hoặc gặp ai thì há» Ä‘á»u chà o tôi đã được tổ chức lá»±a chá»n để chuẩn bị giao cho trách nhiệm nặng ná» hÆ¡n. Vong hồn chồng tôi đã phù há»™ cho tôi. Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi Ä‘ang như diá»u gặp gió tưởng chừng không có gì có thể chặn lại được. ấy váºy mà tôi có ngỠđâu má»™t chuyện tình cá» vá»› vẩn đã xẩy ra. Má»™t chuyện mà tôi không bao giá» có thể ngá» tá»›i. Vâng cái chuyện cá»n con vá»› vẩn không ngỠấy lại xẩy ra và chÃnh nó - nó đã láºt nhà o tất cả. Còn khá»§ng khiếp hÆ¡n là đổ ụp cả thùng *** thối khắm lên đầu tôi. Nó đã nhấn tôi xuống táºn bùn Ä‘en. Xin ông cứ bình tâm ngồi xuống cái ghế đẩu long chân ấy. ở cái ga xép nà y chẳng có loại ghế bá»c đệm da hoặc sa lông mây đâu. Ông cứ hút thuốc Ä‘i nếu ông thÃch. Tôi sẽ kể hết tất cả cho ông nghe. Tôi không giấu giếm Ä‘iá»u gì đâu dù Ä‘iá»u đó có đê tiện nhục nhằn bẩn thỉu. GiỠđây tôi đã chết rồi còn sợ gì nữa còn biết xấu hổ ân háºn gì nữa. Sương mù dà y đặc quá ông nhỉ giống như khói bếp tháng mưá»i thế nà y.
Nhưng khói bếp quện dầy mùi thÆ¡m ấm áp còn sương mù thì lạnh giá vô hồn. Sương dà y thế nà y sẽ chẳng có ai trông thấy tôi và ông Ä‘ang trò chuyện và tôi kể tiếp cho ông nghe nhé. Cho đến bây giá» tôi vẫn còn nhá»› như in cái buổi chiá»u hôm ấy. Cái buổi chiá»u trá»i cÅ©ng bay đầy sương khói huyá»n ảo bung lung như thế nà y. Trên đưá»ng từ văn phòng á»§y ban sau má»™t ngà y há»p căng thẳng để chuẩn bị cho đại há»™i công Ä‘oà n chá»n lá»±a bầu cỠđại biểu Ä‘i dá»± đại há»™i cấp trên. Trên đưá»ng vá» nhà tôi có ghé và o thăm ngưá»i chị kết nghÄ©a tên là Hạnh ở ngõ Hà ng Cháo. Tôi và chị Hạnh thân thiết coi nhau như hai chị em ruá»™t, chị Hạnh hÆ¡n tôi chÃn tuổi Ä‘i là m trước tôi có chồng có con trước tôi. Nhưng chị Hạnh cÅ©ng là ngưá»i đà n bà có số kiếp dang dở. Hai anh chị hiếm hoi chỉ sinh được má»™t cáºu con trai tên là Tuấn. Khi Tuấn bảy tuổi thì bố bị chết Ä‘uối trong má»™t chuyến thả bè từ rừng vá». Chị Hạnh ở váºy nuôi con. Tuấn là má»™t cáºu bé rất thông minh đẹp như con gái. Da trắng hồng như trứng gà bóc. Tuấn há»c đỗ đầu toà n trưá»ng cấp ba thị xã và được chá»n Ä‘i Liên Xô há»c chế tạo máy nhưng cáºu ta lại gá»i trả quyết định Ä‘i há»c nước ngoà i mà cùng bốn cáºu bạn cắt máu ở tay viết đơn xin nháºp ngÅ©. Cái vụ nà y cá»§a mấy cáºu há»c trò cÅ©ng đã là m chấn động cả thị xã bé nhá» nà y là m biết bao ông bố bà mẹ sững sá» và là m biết bao cô nữ sinh lá»›p tám lá»›p mưá»i rÆ¡i lệ vì cảm phục. Tất nhiên là những lá đơn tình nguyện đó được chấp thuáºn. Tuấn và o bá»™ đội, trên ưu tiên vì con má»™t lại là há»c sinh giá»i nên cố tình Ä‘iá»u động vá» má»™t đơn vị phòng không thuá»™c lá»±c lượng cá»§a thị đội đóng ở ngay ngoà i vùng ngoại ô phÃa Tây thị xã để tránh cho cáºu má»™t xuất Ä‘i B. Nhưng rồi nà o ngá» chiến tranh phá hoại lan tá»›i vùng núi đồi nà y quá nhanh. Thị xã chúng tôi trở thà nh má»™t trong và i trá»ng Ä‘iểm đánh phá cá»§a máy bay Mỹ. Ngay trong tráºn đánh táºp kÃch đầu tiên cá»§a bốn cái thần sấm và o tráºn địa phòng không má»ng manh Ãt á»i cá»§a thị đội ở ngoại ô phÃa Nam thị xã, đơn vị phòng không cá»§a Tuấn bị tiêu diệt hÆ¡n má»™t ná»a. Tuấn bị thương cụt cả hai chân tá»›i gần bẹn và bị hÆ¡i bom ép đến mất trÃ. Sau tráºn đánh đầu tiên và cÅ©ng là tráºn đánh cuối cùng cá»§a anh binh nhì má»›i nháºp ngÅ© Tuấn được chuyển vá» quân y viện cá»§a quân khu chạy chữa. Rồi Tuấn lại được chuyển vá» bệnh viện cá»§a Bá»™ quốc phòng. Nằm viện ròng rã 2 năm trá»i chết Ä‘i sống lại nhiá»u lần cuối cùng Tuấn được chuyển vá» nằm suốt Ä‘á»i ở má»™t trại an dưỡng đặc biệt vá»›i hai cái chân cụt tá»›i háng và má»™t cái đầu ngá»› ngẩn lúc là nh lúc Ä‘iên. Nằm ở viện an dưỡng sáu tháng, chị Hạnh thương con quá chạy lên thị đội xin được đón Tuấn vá». "Thôi thì có mẹ có con sá»›m tối vẫn còn hÆ¡n" chị Hạnh đã nói vá»›i tôi như váºy. Tất nhiên thị đội giải quyết ngay trưá»ng hợp nà y và còn lo cho rất chu đáo đầy đủ má»i chế độ ưu đãi đặc biệt vá»›i những thương binh đặc biệt như váºy.
Tuấn vá» nhà được hÆ¡n má»™t năm thì tôi ghé qua thăm. Buổi chiá»u hôm đó trá»i má» mịt lắm. Gió bấc thổi hun hút từ ngoà i bá» sông đổ và o thị xã cuốn rụng từng chùm lá cÆ¡m nguá»™i lá bằng lăng xÆ¡ xác bay tán loạn. Nhà Tuấn ở thụt tÃt táºn cùng trong ngõ. Nhà chỉ có hai gian, lợp ngói ta tuy cháºt hẹp nhưng cÅ©ng còn có sân và má»™t cái vưá»n, nhá» trồng toà n na bốn mùa um tùm xanh mát. Khi tôi và o thì thấy chị Hạnh Ä‘ang ngồi giã cua ở bếp. Tuấn ngồi trên cái võng gai sát cá»a sổ nhìn chăm chăm ra sân. Mặt cháu tôi vẫn trắng ngá»i ngá»i, đẹp ngá»i ngá»i như mặt má»™t thần đồng. Lúc nà y Tuấn như vừa qua cÆ¡n Ä‘iên và đang hồi tỉnh. Cháu nhìn chăm chăm ra sân lặng lẽ ngắm cái vưá»n na. Nhìn thấy tôi cháu không hỠđộng Ä‘áºy. Khi tôi chà o cháu thì Tuấn chỉ khẽ chá»›p mắt đáp lại. Lúc tôi Ä‘i ngang qua cá»a số bá»—ng dưng tôi thấy có má»™t luồng hÆ¡i lạnh toát như băng từ mặt cháu từ cái nhìn cá»§a cháu phả và o mặt tôi khiến tôi lạnh buốt cả sống lưng. Và tôi bá»—ng chợt nháºn ra má»™t ná»—i buồn đến khá»§ng khiếp giống như hÆ¡i sương lạnh từ đáy mồ sâu Ä‘ang phá»§ lên gương mặt non trẻ đẹp rạng ngá»i ngá»i cá»§a cháu tôi. Nhưng cái cảm giác ấy qua rất nhanh. Thấy tôi lại chÆ¡i chị Hạnh mừng quýnh. Chị Ä‘on đả chạy ra đón và chiá»u hôm đó chị nhất định bắt tôi ở lại ăn cÆ¡m vá»›i mẹ con chị. Nghe lá»i kể đến đây, bác sÄ© Cần báºt lên câu há»i cắt ngang: "Có phải cháu chị có ý định tá»± tá» phải không". Nhưng không có tiếng ai đáp lại câu há»i đó. Bác sÄ© Cần biết mình đã lỡ lá»i. Ông ngồi im cố lắng nghe cái giá»ng đà n bà đang hổn hển:
"Hôm đó tôi ở lại ăn cÆ¡m vá»›i mẹ con chị Hạnh. Tuấn chỉ và và i đũa chưa hết lưng cÆ¡m là đã lết và o góc giưá»ng chùm chăn kÃn đầu nằm ngá»§. Suốt cả bữa cÆ¡m cháu tôi vẫn chẳng nói má»™t câu. Tôi và chị Hạnh đà nh ngồi ăn cÆ¡m vá»›i nhau. Hai ngưá»i đà n bà góa ngồi ăn cÆ¡m cùng mâm trÆ¡ trá»i trong má»™t buổi chiá»u tối mùa đông gió rét má»›i tháºt buồn và nhạt nhẽo là m sao. Dưá»ng như cảm thấy rất sâu sắc Ä‘iá»u đó vừa buông đũa bát chị Hạnh đã kéo tôi ra bà n lăng xăng bổ Ä‘u đủ và cắt chuối má»i tôi ăn tráng miệng. Chị nói luôn mồm, toà n những chuyện đâu đâu không nhắc gì tá»›i đứa con bất hạnh cá»§a chị. Nhưng rồi thì cuối cùng câu chuyện cÅ©ng phải xoay vá» Tuấn. Tôi phải gạn há»i mãi chị má»›i ngáºp ngừng nói.
- Thú tháºt vá»›i cô Nhà n đã mấy lần chị cÅ©ng định đến tìm cô để nhá» cô giúp cho. Nhưng rồi cứ thấy cô báºn công việc lút đầu lút cổ nên chị lại ngại. Chứ cháu Tuấn thì mấy tháng gần đây là m chị hãi lắm. Có lúc rối ruá»™t chị đã nghÄ© hay là lại phải gá»i cháu trở vá» Ä‘iá»u trị tại trại an dưỡng đặc biệt.
Tôi động viên chị.
- Tối nay em ở lại đây vá»›i chị. Có chuyện gì chị kể hết cho em nghe để em còn biết đưá»ng mà giúp chị và cháu. Nghe tôi nói váºy chị Hạnh nghẹn ngà o bắt đầu kể. Chị kể là vá» Ä‘iá»u kiện ăn uống bồi dưỡng thuốc men thì chẳng có gì phải kêu ca. Tuấn có tiêu chuẩn trợ cấp đặc biệt. Và chị cÅ©ng được quân đội cho hưởng lương há»™ lý chăm sóc riêng cho Tuấn cá»™ng vá»›i nhà cá»a cÅ©ng còn mảnh vưá»n có luống rau con gà con lợn nên kinh tế cÅ©ng tạm đủ. Nhưng cái lo nhất là bệnh tình cá»§a Tuấn. Tôi há»i có phải là cái bệnh Ä‘iên không thì chị lắc đầu. Nếu Tuấn bị Ä‘iên thì chị lại không lo. Chăm nom ngưá»i mất trà cÅ©ng như là trông trẻ con mà thôi. Nhưng cái đáng sợ nhất là mấy tháng gần đây bệnh Ä‘iên cá»§a Tuấn giảm rõ rệt và Tuấn rất tỉnh táo. Tỉnh táo như má»™t ngưá»i bình thưá»ng. Cái đáng sợ lại chÃnh là ở chá»— đó. Thấy tôi còn lúng túng chưa hiểu chị Hạnh khẽ nắm lấy tay tôi rồi lại hổn hển nói tiếp.
- Không lên cÆ¡n Ä‘iên gà o thét nữa thì suốt ngà y nó chỉ ngồi câm lặng nhìn ra vưá»n. Nó ngồi như má»™t tảng đá từ sáng đến chiá»u, từ ngà y nà y qua ngà y khác. ối giá»i Æ¡i cô Æ¡i! Nhìn nó ngồi như thế mà tôi phát sợ. Nhiá»u khi tôi có cảm giác nó không còn thở nữa. Nó đã chết ngồi. Có lúc chịu không được tôi phải kiếm cá»› chạy ngang qua mặt nó sá» tay lên mÅ©i nó má»™t chút để chắc là nó vẫn còn thở. Cô có hiểu vì sao nó lại cứ ngồi hóa đá như thế suốt ngà y không.
Tôi se sẽ lắc đầu. Chị Hạnh lại nghẹn ngà o rưng rưng.
- Vì nó buồn cô ạ. Nó thất tình. Tôi phải kể cho cô nghe rõ đầu Ä‘uôi. Hồi còn Ä‘i há»c lá»›p mưá»i nó chÆ¡i thân vá»›i cái Phương con gái má»™t ông y sÄ© là m ở bệnh viên tỉnh. Hai đứa vẫn rá»§ nhau Ä‘i há»c. Bạn bè chẳng ra bạn bè. Anh em kết nghÄ©a chẳng ra anh em kết nghÄ©a. Thằng Tuấn quà và chiá»u cái Phương lắm. Äã bao nhiêu lần nó hái trá»™m na ở vưá»n giấu trong cặp trong túi quần túi áo để cho cái Phương. Và cái Phương cÅ©ng quà anh Tuấn lắm. Có cái gì cÅ©ng thu thu giấu giấu cho anh Tuấn. Má»™t và i lần Ä‘i chợ gặp bà Thu mẹ cái Phương tôi và bà ấy cứ cưá»i cưá»i hẹn vá»›i nhau ná»a đùa ná»a tháºt mai nà y cho hai đứa lấy nhau. Nói tháºt ra chứ trông hai đứa đẹp đôi lắm. Khi thằng Tuấn Ä‘i bá»™ đội cái Phương đã đến đây chia tay tiá»…n bạn. Hai đứa ngồi nói chuyện vá»›i nhau rất khuya ở ngoà i vưá»n đến ná»—i tôi phải ra giục cái Phương vá». Thế rồi cháu Tuấn bị thương được tặng thưởng huân chương chiến công hạng nhất qua mấy năm được quân đội chạy chữa cho đến ngà y nhá» cô can thiệp giúp vá»›i thị đội tôi lên trại đón cháu Tuấn vá». Những ngà y đầu thì cô cÅ©ng biết rồi tôi chẳng nói nữa. Nhà tôi chả lúc nà o ngÆ¡i khách. Bao nhiêu Ä‘oà n thể đến úy lạo há»i thăm. Bao nhiêu bạn bè xa gần ghé và o an á»§i. Cái giưá»ng cá»§a cháu Tuấn Ä‘ang nằm kia lúc nà o cÅ©ng có mấy cô mấy cáºu rÃu rÃt cưá»i đùa trò chuyện trêu chá»c vá»›i thằng Tuấn. Nhưng rồi thá»i gian phôi phải ná»a năm đầu vui vẻ cÅ©ng qua Ä‘i. Ngưá»i đến thăm mãi thì cÅ©ng đến lúc phải hết. Căn nhà nà y vãn khách dần. Tôi cÅ©ng chẳng dám trách má» gì ai. Cảnh con mình như thế được ai đến là quà lắm rồi. Trong đám bạn bè đến thăm nom Tuấn tất nhiên là có cái Phương rồi. Tuấn Ä‘i bá»™ đội Phương ở nhà thi trượt lá»›p mưá»i thế là ông bố xin cho và o bệnh viện há»c ý tá rồi là m việc ở ngay khoa cấp cứu hồi sức. Khi cháu Tuấn vá» con bé đến thưá»ng xuyên. Nó ngoan và nhẫn nại lắm. Nói tháºt vá»›i cô chứ nhiá»u lúc thằng Tuấn lên cÆ¡n không có cháu Phương tôi cÅ©ng mệt vá»›i nó. Hồi xưa trông hai đứa rÃu rÃt bên nhau tôi vui bao nhiêu thì bây giá» thấy hai đứa quấn quÃt bên nhau là tôi buồn muốn khóc rá» máu mắt. Rồi đây hai đứa sẽ là thế nà o vá»›i nhau? Tôi không dám nghÄ© nữa bởi vì chúng nó lấy nhau nên vợ nên chồng hay không thì cÅ©ng Ä‘á»u là những Ä‘iá»u khá»§ng khiếp ghê sợ quá không thể chịu nổi. Cô cứ nghÄ© mà xem: Chúng nó lấy nhau hay là không lấy nhau. Ca hai Ä‘iá»u đó Ä‘á»u không thể xảy ra được. Cả hai đứa trẻ Ä‘á»u không có quyá»n được lá»±a chá»n bất cứ cách nà o. NghÄ© tháºt nát ruá»™t nát gan. Năm nay con tôi má»›i hai hai tuổi và cái Phương má»›i mưá»i chÃn tuổi chứ đã nhiá»u nhặn cứng cáp gì cho cam. Chúng nó có tá»™i gì mà trá»i đà y dá»a chá»§ng nó như váºy.
Kể đến đây nước mắt chị Hạnh lã chã tuôn rÆ¡i. Và hình như để phù há»a theo ngoà i trá»i cÅ©ng bắt đầu lá»™p độp có hạt mưa. Nhìn những giá»t nước mắt cá»§a chị Hạnh rá» xuống tôi có cảm tưởng những giá»t nước mắt đó là những giá»t máu. Những giá»t máu đỠtươi nóng hôi hổi từ trái tim chị ứa trà o ra. Thế rồi chuyện ắt đến rồi cÅ©ng phải đến.
Chị Hạnh lau vá»™i những giá»t nước mắt ngồi thần ra má»™t lúc rồi xùi xụt kể tiếp. Và o má»™t buổi sáng chá»§ nháºt tôi Ä‘ang thau cái bể nước thì mẹ cháu Phương ghé và o cho cháu Tuấn mấy qua Ä‘u đủ và cÅ©ng để "chà o chị và cháu để ngà y mai gia đình chúng tôi chuyển Ä‘i Quảng Ninh". Má»i chuyện thế là đã rõ. Hai đứa trẻ không lá»±a chá»n được thì ngưá»i lá»›n buá»™c phải lá»±a chá»n cho chúng nó. Tôi không trách gì gia đình cháu Phương. Há» chá»n cách như thế là sáng suốt hÆ¡n cả. Cuá»™c chia tay giữa Phương và Tuấn diá»…n ra hết sức bình tÄ©nh. Äó là điá»u ngoà i sức tưởng tượng cá»§a tôi. Trước hôm theo bố mẹ ra Quảng Ninh Phương đến giặt giÅ© cho Tuấn rồi hai cháu ngồi chÆ¡i vá»›i nhau cho đến táºn chiá»u tối. Chúng nó chẳng nói chuyện gì mà chỉ rú rỉ chÆ¡i tam cúc. Thỉnh thoảng lại còn cãi nhau chà chóe như hai đứa trẻ. Rồi cái Phương vá». Lúc đưa cháu Ä‘i ngang qua vưá»n na tôi cứ nghÄ©: Cháu nó Ä‘ang vá» nhà giống như má»i lần ngà y mai ngà y kia nó sẽ lại đến. Nhưng đó chỉ là ý nghÄ© cá»§a tôi. Từ sau buổi hôm đó cháu Phương không bao giỠđến nhà tôi nữa. Vì má»™t lẽ rất rõ rà ng: Cháu đã theo gia đình ra Quảng Ninh ở. Cháu đã phải lá»±a chá»n theo sá»± lá»±a chá»n cá»§a bố mẹ. Tôi đã nói vá»›i chị rồi tôi chẳng trách gì cháu Phương và bố mẹ cháu. Tôi hiểu: Chỉ còn má»™t cách như thế mà thôi. Phương Ä‘i rồi tháng đầu tiên Tuấn sống bình thưá»ng tháºm chà hình như nó còn vui hÆ¡n. Thỉnh thoảng cháu còn cưá»i đùa vá»›i tôi và còn có má»™t Ä‘iá»u lạ nữa là cháu bắt đầu chịu táºp di chuyển bằng hai cái ghế con má»™t kiểu Ä‘i mà cháu vốn rất ghét: "Ngưá»i chứ có phải là cóc đâu" cháu vẫn nhăn nhó như váºy. Nhưng rồi tất cả những cái gá»i là bình thưá»ng ấy cá»§a Tuấn cứ mất dần. Tuấn không còn hay dá»—i hay cáu như trước mà trở nên trầm lặng. Cháu bảo tôi mua, cho cháu má»™t cái võng Ä‘ay mắc cạnh cá»a sổ rồi từ đó suốt ngà y suốt tháng cháu chỉ ngồi trên võng chăm chăm nhìn ra vưá»n na. Tôi sợ cái kiểu ngồi như đá ấy cá»§a cháu Tuấn sợ lắm cô Æ¡i mà nà o đâu chỉ có má»™t ná»—i sợ ấy còn má»™t ná»—i sợ khác nữa lại áºp đến ná»—i sợ nà y trá»i Æ¡i tôi biết kể cho cô nghe như thế nà o bây giá». Tuấn bắt đầu bị xuất tinh liên tục. Vì phải giặt rÅ© cho con trai nên tôi biết được Ä‘iá»u đó. Thoạt đầu tôi nghÄ© đó cÅ©ng chỉ là chuyện bình thưá»ng cá»§a đà n ông. Tuấn chỉ bị cụt hai chân bị thương và o đầu nhưng cháu vẫn là má»™t ngưá»i đà n ông như má»i ngưá»i đà n ông khác. Nhưng rồi thấy cháu xuất tinh nhiá»u quá tôi đâm nghi. Má»™t ngưá»i đà n ông khá»e mạnh chưa vợ thì má»™t tháng cÅ©ng chỉ hai đến ba lần là cùng. Äằng nà y hầu như đêm nà o cháu cÅ©ng xuất tinh. Hay là cháu bị bệnh rồi. Tôi đã định đưa cháu Ä‘i bệnh viện để khám nhưng rồi má»™t đêm dáºy cà i lại cá»a sổ tình cá» tôi nhìn thấy cháu Ä‘ang thá»§ dâm.
Chị Hạnh đã thôi không xùi xụt nữa. Ná»—i Ä‘au hiện trên nét mặt chị như má»™t đám mây Ä‘en. Nghe chị kể những chuyện đó tá»± dưng tôi cứ gai hết cả ngưá»i. Có má»™t luồng Ä‘iện nhá» bá»—ng len lá»i chạy khắp ngưá»i tôi. Luồng Ä‘iện chạy đến đâu là ngưá»i tôi nóng lên tá»›i đó. Tôi phải cúi xuống uống nước để tránh ánh mắt chị Hạnh. Lúc nà y đã gần chÃn giá» tối. Chị Hạnh và o buồng trong buông mà n cho Tuấn. Tôi cÅ©ng và o theo chị. Tuấn Ä‘ang nằm ngá»§ rất ngoan trên giưá»ng. Cháu nằm ngá»a ngay ngắn chăn đắp ngang ngá»±c. Dưới ánh đèn nom cháu tôi đẹp và nghiêm nghị lạ lùng. Äúng là vẻ đẹp và sá»± nghiêm nghị cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông chứ không phải là cá»§a má»™t đứa trẻ nữa rồi. Chỉ ba ngà y sau buổi tối hôm đó tôi Ä‘ang là m việc ở văn phòng á»§y ban thì được tin chị Hạnh bị tai nạn giao thông. Má»™t chiếc U-oát đã đâm và o chị cạnh nhà máy cám. Hay nói đúng hÆ¡n vì Ä‘eo bao cám quá nặng đằng sau xe đạp nên chị đã loạng choạng tay lái rồi lăn cả ngưá»i và xe đạp và o gầm ô tô. Chị Hạnh bị gãy chân và chấn thương sá» não rất nặng. ÄÆ¡n vị có chiếc U-oát đã chở thẳng chị Hạnh vá» quân y viện để cấp cứu. Nghe tin đó tôi sởn hết cả gai ốc. Nhưng tháºt lạ lùng ngưá»i đầu tiên tôi nghÄ© ngay tá»›i lại là cháu Tuấn chứ không phải là chị Hạnh. Dù Tuấn không phải là cháu tôi thì gia đình chị Hạnh cÅ©ng đã ở trong diện đặc biệt do á»§y ban thị xã quản lý Tôi nhỠđồng chà ủy viên công Ä‘oà n Ä‘i ôtô lên quân y viện để nắm tình hình cụ thể vá» chị Hạnh. Còn tôi ngay trưa đó đạp xe đến nhà Tuấn. Äể tránh cho cháu khá»i bị sốc tôi lá»±a lá»i báo cho Tuấn biết là mẹ cháu bị ngã xe đạp gãy chân hiện Ä‘ang được bó bá»™t ở bệnh viện tỉnh phải nằm lại và i hôm má»›i vỠđược. Rồi tôi lại nói luôn chẳng nghÄ© ngợi gì cả: "Mẹ cháu có dặn cô lại đón cháu vá» nhà cô ở và i hôm để có Ä‘iá»u kiện chăm sóc cho cháu". Nghe tôi nói như váºy Tuấn ngước mắt nhìn tôi. Äôi mắt trong vắt. Äó là đôi mắt cá»§a má»™t chà ng trai chưa bao giỠđược ngá»§ vá»›i đà n bà . Äó là đôi mắt cá»§a má»™t đứa trẻ con và cÅ©ng cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘iên. Tuấn nhìn tôi thoáng má»™t cái rồi vui vẻ gáºt đầu. Có trá»i mà hiểu được cái nhìn cá»§a Tuấn lúc đó. Và cÅ©ng có trá»i mà hiểu được lúc đó Tuấn đã nghÄ© những gì mà lại vui vẻ thuáºn Ä‘i theo tôi. Có lẽ hÆ¡n năm nay Tuấn bị nhốt mãi ở trong nhà núp dưới cánh mẹ nay có dịp được ra khá»i cái lồng là cháu ưng liá»n. Còn tôi tại sao lúc đó tôi không cho ngưá»i đến trông nom Tuấn hoặc là gá»i tạm cháu và o khoa chỉnh hình ở bệnh viện tỉnh mà lại nảy ra cái ý định đón cháu vỠở cùng nhà . Tại sao như váºy? Tôi cÅ©ng chẳng thể cắt nghÄ©a nổi. Mấy ngà y đầu tiên hai cô cháu ở vá»›i nhau vui lắm. Ban ngà y tôi Ä‘i là m sau khi đã á»§ cÆ¡m canh bữa trưa cho cháu ăn ở nhà . Buổi chiá»u tôi vá» sá»›m má»™t chút tạt và o chợ mua thức ăn vá» nấu bữa tối. CÆ¡m nước xong chưa kịp dá»n mâm bát là có ngưá»i ở cÆ¡ quan tá»›i chÆ¡i rồi.
Tối nà o cÅ©ng phải hÆ¡n mưá»i giá» khách má»›i vá». Nhà tôi khá rá»™ng có tá»›i ba buồng. Äó là ngôi nhà gần chợ mẹ tôi để lại cho. Tôi dá»n riêng cho tuấn ở buồng trong vốn là buồng riêng cá»§a tôi từ ngà y xưa tuy hẹp nhưng rất ấm cúng và kÃn đáo. Anh á»§y viên công Ä‘oà n cÅ©ng đã ở viện trở vá» báo cho biết chị Hạnh bị khá nguy kịch. Bệnh viện đã chụp sá» thấy có máu Ä‘á»ng ở trong há»™p sá». HỠđã há»™i chuẩn nghi nhÅ©n não và đang chuẩn bị chuyển chị Hạnh vá» viện ở Hà Ná»™i để mổ sá». Tôi cố tình giả vá» quên Ä‘i không cho Tuấn biết tin tức gì cụ thể vá» chị Hạnh mà chỉ nói đại khái bên quân đội đã đưa mẹ cháu vá» má»™t bệnh viện cá»§a quân đội để tiện trông nom thuốc thang và giải quyết chế độ bồi thưá»ng. Có lẽ tin tôi nên Tuấn cÅ©ng chẳng đòi Ä‘i thăm mẹ nữa. Vả lại hình như Tuấn cÅ©ng thÃch nÆ¡i ở má»›i và cÅ©ng thÃch ở vá»›i tôi thì phải. Tuy bị cụt cả hai chân đến táºn bẹn nhưng Tuấn rất Ãt khi chịu nhá» tôi giúp là m há»™ việc gì kể cả việc vệ sinh cá nhân. Mấy ngà y nà y mặt mÅ©i cháu rất tươi tỉnh. Luồng khà lạnh buốt cá»§a tá» thần không còn pha ra từ cái nhìn cá»§a cháu nữa.
Còn tôi cÅ©ng rất vui. Tôi tá»± bảo mình phải có trách nhiệm nuôi dưỡng chăm nom động viên cháu. Tôi chỉ nghÄ© như váºy thôi và dứt khoát chỉ nghÄ© như váºy thôi. Kể đến đây tiếng ngưá»i đà n bà bá»—ng dưng im bặt. Có bóng ai đó Ä‘i vá» phÃa cá»— quan tà i ư. Không. Không có ai cả. Sương mù vẫn dà y đặc. Sương thấm ướt đẫm cả ngưá»i bác sÄ© Cần. Ông thấy lạnh. Tuy váºy, ông vẫn ngồi im trên ghế và lấy thuốc lá ra hút. Ông chỠđợi. Má»™t lúc sau, giống như sau má»™t tiếng thở dà i giá»ng đà n bà buồn rầu kể tiếp.
- Có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu không có cái buổi sáng chá»§ nháºt hôm ấy tôi nghi ở nhà đun nước tắm. Phòng tắm ở ngay gần cá»a sổ phòng cá»§a Tuấn Ä‘ang ở. Buổi sáng hôm đó tôi hòa má»™t cháºu nước ấm tháºt to bê và o buồng tắm rồi bắt Tuấn và o tắm. Tuấn tắm xong đến lượt tôi. Cái phòng tắm lâu nay vốn dÄ© chẳng có cá»a. Vì ở má»™t mình thì tôi cần gì cá»a. Nhưng từ hôm đón cháu vá» tôi có lấy má»™t miếng gá»— dán che tạm là m cá»a. CÅ©ng định hôm nà o nhá» bác thợ má»™c ở cÆ¡ quan đến đóng cho cánh cá»a chắc chắn bằng gá»—. Tôi Ä‘ang tắm chẳng biết vô ý đẩy cái cháºu va và o hay là bị cÆ¡n gió bất ngá» thổi tá»›i tấm gá»— dán Ä‘ang che cá»a đổ bẹt ra ngoà i. Tất nhiên lúc đó tôi Ä‘ang trần truồng tóc tai ngưá»i ngợm ướt loáng nước. Thấy tấm gá»— bị đổ tôi giáºt mình vá»™i đứng lên định kéo tấm gá»— Ä‘áºy lại nhưng cÅ©ng đúng lúc đó tôi bá»—ng nhìn thấy Tuấn Ä‘ang ngồi bệt trên giưá»ng cạnh cá»a sổ nhìn ra. Ông có biết lúc đó cháu tôi nhìn Ä‘i đâu không. Nó chẳng nhìn Ä‘i đâu cả mà lại nhìn và o tôi. Tuấn nhìn chằm chằm và o tôi mặc dầu lúc đó đúng ra cháu phải cụp mắt xuống hoặc là giả vá» ngoảnh Ä‘i chá»— khác. Nhưng không. Tuấn cứ chằm chằm nhìn và o tôi Äôi mắt cháu cứ như bị thôi miên và o cái thân thể không còn má»™t mảnh vải nà o cá»§a tôi. Tôi rú lên má»™t tiếng nho nhá», ánh mắt cá»§a Tuấn đã là m tôi chết đứng. Và tôi cứ đứng như thế mãi cho đến khi Tuấn từ từ cúi mặt xuống. Lúc đó tôi cÅ©ng ngã ngồi xuống run rẩy và hốt hoảng lết dần và o cái góc khuất cá»§a buồng tắm.
Äúng ra thì ngay sau buổi sáng ấy tôi và cháu tôi phải dá»i xa nhau ngay hoặc là tôi phải cương quyết gá»i Tuấn và o nằm trong bệnh viện tỉnh. Nhưng tôi đã không là m như váºy. Vâng thưa ông đó là má»™t sai lầm má»™t sá»± ngu xuẩn mà tôi không thể nà o hiểu nổi. Ông không biết chứ hồi tôi ngoà i ba mươi tuổi tôi đẹp lắm. Mặt mÅ©i tôi thân thể tôi còn đẹp hÆ¡n các cô gái mưá»i tám đôi mươi. Lấy chồng bảy ngà y chỉ được ngá»§ vá»›i chồng ba ngà y. Mà ba ngà y chung đụng ấy, chúng tôi tắt đèn tối như hÅ© nút vì cả hai đứa Ä‘á»u ngượng. Hai vợ chồng tôi cứ mò mẫm như hai đứa mù. Duy nhất có lần cuối cùng đêm thứ ba không hiểu nghe ông bạn nà o xui chồng tôi chui và o chăn có báºt đèn pin lên. Nhưng lúc đó vừa thấy ánh đèn pin lóe lên tôi đã giằng ngay lấy cái đèn ném vá»t qua cá»a sổ. Từ khi lá»›n lên chÃnh xác là từ khi mưá»i sáu tuổi đến giá» ngay cả mẹ tôi cÅ©ng chẳng bao giỠđược nhìn cái ấy cá»§a tôi chứ đừng nói đến ngưá»i khác. Vì váºy Tuấn chứ không phải má»™t ngưá»i đà n ông nà o khác đã là ngưá»i đầu tiên nhìn thấy cái bá»™ pháºn kÃn đáo nhất cá»§a tôi. Sau cái buổi sáng chá»§ nháºt kinh dị ấy tâm trạng cá»§a tôi giống như tâm trạng cá»§a má»™t ngưá»i con gái đã bị cưỡng hiếp. Rá»i khá»i buồng tắm tôi len lén ra khá»i nhà như chạy trốn rồi tôi đến thẳng cÆ¡ quan. Ngà y chá»§ nháºt cÆ¡ quan đóng cá»a chỉ có bác bảo vệ Ä‘ang ngồi đánh cá» vá»›i ông Trưởng phòng thuế vừa vá» hưu. Tôi loanh quanh ở cÆ¡ quan má»™t lúc rồi cứ thế Ä‘i thẳng ra ngoại ô. Tôi lang thang trên mấy quả đồi trồng bạch đà n rồi rẽ xuống bá» sông ngồi xem bá»n trẻ con Ä‘ang câu cá. Chiá»u tối tôi má»›i mò vá» nhà ngưá»i mệt nhoải hai ống quần chỉ chÃt cá» may. Tuấn Ä‘ang ngồi trên giưá»ng đợi tôi vá»›i mâm cÆ¡m đã dá»n sẵn nguá»™i tanh nguá»™i ngắt. Khi thấy tôi Tuấn mở to nhìn. Mắt cháu trong như mắt trẻ con má»›i đẻ Tôi không dám nhìn và o đôi mắt đó. Hai cô cháu ăn cÆ¡m vá»›i nhau như hai ngưá»i lạ. Äây là bữa cÆ¡m đầu tiên chẳng có lá»i má»i chẳng có tiếng cưá»i tiếng nói, kể từ khi hai cô cháu sống vá»›i nhau. Má»™t bữa cÆ¡m câm Ä‘iếc. ăn xong tôi bá» và o phòng riêng lên giưá»ng trùm chăn ngá»§. Nhưng nà o tôi có ngá»§ được. Có má»™t cái gì cứ Ä‘áºp thình thịch trong ngưá»i tôi. Nó Ä‘áºp ở khắp nÆ¡i, ở trong bụng trong ngá»±c ở trong đầu. Rồi tôi cÅ©ng thiếp Ä‘i có lẽ vì quá má»i mệt. Khoảng ná»a đêm tôi bá»—ng choà ng dáºy vì có tiếng cá»a mở nhè nhẹ. Má»™t cái bóng ngắn cÅ©n cỡn Ä‘ang lá»™p cá»™p lẻn và o. Äó không phải là má»™t bóng ngưá»i mà là bóng má»™t con cóc khổng lồ. Cái con cóc ngưá»i đó bò dần vá» phÃa giưá»ng tôi. Bóng nó Ä‘en xì lừng lững đổ trên ná»n nhà . Lê đến sát giưá»ng thì cháu dừng lại. Hình như là nó dừng lại để nghe ngóng rồi vươn cổ lên nhìn và o chá»— tôi nằm. Rồi nó quẳng hai cái ghế Ä‘i bÃu hai tay và o giưá»ng nhẹ nhà ng Ä‘u ngưá»i lên nó cứ ngồi chồm chá»—m mở to mắt nhìn tôi. Ôi bá»™ mặt cá»§a Tuấn lúc đó tháºt kì dị. Äó là má»™t bá»™ mặt cá»§a má»™t cái xác chết Ä‘ang bốc cháy. Tất cả các đưá»ng nét cá»§a má»™t vẻ đẹp thần đồng ngá»i ngá»i đã biến đâu mất cả. GiỠđây chỉ còn má»™t cái thá»› thịt Ä‘ang giần giáºt tóe vá»t ra những tia lá»a. Và những tia lá»a đó bắn vá»t sang mắt tôi khiến tôi bá»—ng báºt lên má»™t tiếng rú nghẹn trong cổ rồi tung chăn ngồi phắt dáºy. Thay vì nhảy xuống đất tôi đã dang cả hai tay ôm gá»n Tuấn và o lòng rồi kéo cháu ngã váºt xuống giưá»ng. Và trước khi gần như ngất lịm Ä‘i vì những cảm xúc quái lạ Ä‘iên cuồng không thể hiểu được, tôi má»›i nháºn ra cả ngưá»i Tuấn lúc đó trần truồng không có má»™t mảnh vải...
Äến khi tôi choà ng tỉnh dáºy thì Tuấn đã chẳng còn trên giưá»ng. Lúc bấy giá» cái đồng hồ báo thức bá»—ng báºt lên hồi chuông rá»™n rã báo hiệu đã sáu giá» dáºy chuẩn bị Ä‘i là m. Nhìn đống chăn chiếu rách tan và bốn chân giưá»ng gẫy gục. Tôi không tin và o mắt mình nữa. Hình như tôi vừa từ địa ngục tối Ä‘en ngoi lên. Tôi chạy ra buồng ngoà i. Buồng ngoà i trống không. Tôi chạy và o buồng cá»a Tuấn. Buồng trống không. Tôi chạy ra sân Ä‘áºp cá»a hố xà ầm ầm. Sân và hố xà chẳng có bóng ngưá»i. Tôi nhìn ra cổng. Hai cánh cổng vẫn khép chặt. Tuấn đã biến mất. Tuấn đã không còn ở vá»›i tôi nữa. Cháu tôi đã Ä‘i đâu và đi bằng cách nà o. Tôi không tin là Tuấn đã Ä‘i. Hay là nó chui và o trốn ở má»™t xó xỉnh nà o đó. Lồng lá»™n như má»™t con gà mái mất con tôi xá»›i tung cả mấy gian buồng lên khiến bá»n chuá»™t được má»™t phen chạy toán loạn. Nhưng vô Ãch. Tuấn đã không còn ở đây vá»›i tôi nữa. Sau cái đêm khá»§ng khiếp đó tôi lăn ra ốm. Tất nhiên là má»i ngưá»i ở cÆ¡ quan thị á»§y ở á»§y ban đổ xô đến thăm há»i quà cáp. Có ngưá»i há»i cháu Tuấn đâu tôi nói lảng là đã gá»i cháu vỠở tạm trại Ä‘iá»u dưỡng đặc biệt cá»§a quân đội rồi. Tôi ốm mất đúng má»™t tuần má»›i gượng dáºy Ä‘i là m được. Nhưng mà tháºt kinh khá»§ng ngay cái ngà y đầu tiên tôi đến văn phòng cÆ¡ quan là m việc, tức là cái ngà y thứ mưá»i sau cái đêm hoan lạc kinh dị ấy tôi bá»—ng thấy trong mình khác lạ má»™t và i tháng sau thì bụng bắt đầu to ra. Có lẽ mình bị báng do sốt rét tôi nghÄ© như váºy và quên Ä‘i cho tá»›i ngà y bụng phưỡn ra nom rất chướng mắt. Tôi đà nh đến khám ở bệnh viện tỉnh. Bác sÄ© Liên, vợ má»™t đại úy Ä‘ang ở chiến trưá»ng C mà tôi đã giúp đỡ rất nhiá»u đã khám cho tôi. Chị khám rất kỹ là m tất cả các xét nghiệm máu rồi cuối cùng chị nói riêng cho tôi biết là tôi đã có mang. Và chị nói thêm: Nếu chị muốn há»§y nó Ä‘i thì cần tiến hà nh gấp, rất gấp. Mà có lẽ phải mổ. Tôi sẽ trá»±c tiếp là m há»™ chị. Nhưng không phải ở cái khoa sản cá»§a bệnh viện nà y mà ở má»™t bệnh viện rất xa cái thị xã nà y. Nghe bác sÄ© Liên nói váºy, tôi choáng váng như Ä‘áºp đầu và o tưá»ng. Là m sao lại có chuyện ghê rợn như váºy, chắc ông cÅ©ng biết hồi đó cái tá»™i chá»a hoang là tá»™i nặng lắm, nhục nhã lắm nhÆ¡ nhuốc lắm.
Thế là chẳng cần thu xếp gì cả. Tôi và bác sÄ© Liên vá»™i và ng lên đưá»ng. Chúng tôi Ä‘i nhá» má»™t xe tải quốc doanh chở nước mắm lên má»™t tỉnh rất xa táºn biên giá»›i Việt - Trung. Ròng rã năm ngà y Ä‘i đưá»ng xóc đến lá»™ng óc, bác sÄ© Liên săn sóc tôi rất chu đáo. Chị rất tế nhị không bao giá» há»i tôi Ä‘iá»u gì mà tôi không muốn nói. Nhiá»u đêm tôi đã gục và o lòng chị. Tôi hiểu bác sÄ© Liên là má»™t ngưá»i đà n bà nhân háºu và hiểu biết. Chị giúp tôi không phải để trả Æ¡n mà vì chị thương tôi thông cảm chia sẻ vá»›i tôi ná»—i niá»m Ä‘au đớn thiệt thòi cá»§a những ngưá»i đà n bà phải sống cô đơn. Lên tá»›i cái tỉnh sát biên giá»›i ấy chị Liên dẫn tôi và o bệnh viện cá»§a tỉnh do em gái chị là m giám đốc. Sau khi đã là m thá»§ tục rất nhanh vá»›i má»™t cái há» tên khác tôi được đưa và o khoa phẫu thuáºt bồi dưỡng sức khá»e má»™t tuần để chuẩn bị lên bà n mổ do chÃnh tay hai chị em bác sÄ© Liên mổ. Nằm ở khoa phẫu thuáºt được bốn ngà y tá»›i ngà y thứ năm thì bá»—ng nhiên tôi Ä‘au bụng dữ dá»™i. CÆ¡n Ä‘au kéo dà i từ sáu giá» sáng liên tục đến sáu giá» chiá»u từng không lúc nà o ngá»›t. Trong mưá»i giá» bụng tôi phình to như má»™t cái trống cái. Và đã bảy giá» bảy phút tối hôm đó Ä‘ang quằn quại trên cái giưá»ng ở phòng chá» phẫu tôi bá»—ng rú lên má»™t tiếng rùng rợn như qui cái rú rồi đẻ phá»t ra má»™t đứa con gái đủ cả chân tay mắt mÅ©i xinh đẹp tuyệt trần.
Má»™t tháng sau tôi bế đứa con quay vá» thị xã. Không còn cách nà o khác tôi đà nh phải là m bản tá»± kiểm Ä‘iểm gá»i cấp trên xin nháºn ká»· luáºt. Tôi chỠđợi bị Ä‘uổi khá»i cÆ¡ quan. Nhưng không hiểu sao mà anh em trong cÆ¡ quan á»§y ban rất thương tôi ái ngại cho tôi. Hai tháng sau tôi nháºn được lệnh Ä‘iá»u động vá» là m trưởng cái ga xép Thuáºn Thiên nà y. Các đông chà lãnh đạo vẫn không bá» rÆ¡i tôi đã cố gắng giúp tôi má»™t cÆ¡ há»™i để là m việc để kiếm sống nuôi cô con gái tinh khôn xinh đẹp như tiên nga giáng trần. Hôm tôi cầm lệnh Ä‘iá»u động bế cháu vá» cái ga xép Thuáºn Thiên thì cÅ©ng là hôm tôi nháºn được tin chị Hạnh đã mất ở quân y viện sau lần mổ sá». Còn Tuấn thì... Tuấn Ä‘ang ở đâu Ä‘ang sống hay chết rồi tôi nhất quyết quên Ä‘i không cần nghÄ© tá»›i nữa.
Quá ná»a đêm hôm đó và o khoảng má»™t giá» sáng có má»™t chuyến tà u hà ng chạy ngang qua ga Thuáºn Thiên. Như thưá»ng lệ chuyến tà u thét lên má»™t hồi còi như xé toang mà n đêm yên tÄ©nh. Tiếng còi khá»§ng khiếp đó đã khiến bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần ngã nhà o từ trên phản xuống ná»n nhà là m ông bổ choà ng tỉnh dạy và chợt nháºn ra ông vừa ra khá»i giấc mÆ¡. Má»™t giấc mÆ¡ tháºt kỳ lạ và gần gÅ©i thân thiết đến ná»—i ông có cảm tưởng như bà Phạm Thị Nhà n vừa Ä‘i ra khá»i căn buồng và cái hÆ¡i ấm áp cá»§a ngưá»i đà n bà như vẫn còn vương lại phảng phất đâu đây. Bác sÄ© Cần không ngạc nhiên khi thấy mình vừa gặp bà Nhà n trong má»™ng. Câu chuyện bà kể lại vẫn còn khắc in trong trà nhá»› cá»§a ông. Ông cÅ©ng không còn lạ lùng ngÆ¡ ngác tá»± vấn mình vì sao ông lại được bà Nhà n gởi gấm ná»—i lòng chua xót đắng cay cá»§a bà . Bác sÄ© Cần cứ ngồi bệt trên ná»n nhà suy ngẫm vẩn vÆ¡ cho đến khi cụ Võm lục đục thức dáºy và lặng lẽ tá»›i ngồi cạnh ông. Bác sÄ© Cần cÅ©ng chẳng kể lại cho ông cụ Võm nghe là ông vừa gặp bà trưởng ga. Thấy bác sÄ© Cần cứ ngồi im như pho tượng ông cụ Võm và o buồng bê ra má»™t đĩa ốc nhồi luá»™c và lÃt rượu trắng má»i ông bạn già uống má»™t bữa để cầu cho vong hồn bà Nhà n siêu thoát. Cô con gái cá»§a bà trưởng ga chưa thấy vá» viếng mẹ. Vì thế cá»— quan tà i đựng xác bà Nhà n vẫn để ở ngoà i sân ga, tất nhiên là có được dá»±ng rạp che chắn cho đỡ mưa gió bất chợt. Suốt cả đêm hôm đó bác sÄ© Cần đã ngồi uống rượu vá»›i ông cụ Võm bên cái cá»a số trống toác nhìn ra ngoà i trá»i tối Ä‘en má» mịt sương khói và mưa bụi lạnh giá. Hai ông già đã xÆ¡i hết nhẵn đĩa ốc nhồi luá»™c và uống cạn không phải má»™t chai mà những ba chai rượu cuốc lá»§i. Xem chừng tá»u lượng cá»§a hai ngưá»i không ai chịu kém ai. Tá»›i năm giá» ba mươi sáng khi cái đà i bán dẫn ở góc phòng cá»§a ông cụ Võm bắt đầu Ỡẹ vá»›i má»™t cái giá»ng ư á» á»ng ẹo vì gần hết pin thì cụ Võm cÅ©ng gục xuống chiếu ngáy khò khò. Bác sÄ© Cần tu hết phần rượu cuối cùng rồi sau khi đã cẩn tháºn đắp cho ông cụ cái chăn bông rách ông bác sÄ© mặc lại áo đội cái mÅ© lông cá»§a ngưá»i êchkimô xứ tuyết bắc cá»±c lên đầu. và mở cá»a bước ra ngoà i.
Buổi sáng cuối năm ở xứ núi đồi trung du lạnh lẽo và tÄ©nh mịch như xứ xở cá»§a những ngưá»i câm Ä‘iếc. Trá»i bay đầy sương mù và gió lạnh. Cánh váºt đơn Ä‘iệu tẻ nhạt buồn như má»™t nét vẽ cô độc. Cái ga xép Thuáºn Thiên cách thị xã chÃn cây số đưá»ng mòn lượn quanh chân các quả đồi trÆ¡ trụi cá»c cằn như những bầu vú khổng lồ đã bị lá»™t da nhổ sạch lông dưới má»™t rừng cây bạch đà n vô duyên lúc nà o cÅ©ng phì phì xả ra má»™t thứ mùi hăng hắc rất khó chịu. Bác sÄ© Cần Ä‘i tha thẩn nhẩn nha như má»™t con bò già mải chÆ¡i lạc chuồng chẳng thiết vá» chuồng nữa. Khoảng chÃn giá» sáng ông má»›i đến thị trấn và mò tá»›i trước cá»a cái hợp tác xã Vững Tâm chuyên sản xuất tăm tre xỉa răng mà hồn bà trưởng ga đã chỉ dẫn. CÅ©ng chẳng khó khăn gì mà ông không tìm được anh thương binh cụt hai chân. Äó là má»™t ngưá»i đà n ông không thể Ä‘oán nổi tuổi gầy như con cò ốm vai xo cổ rụt mặt mÅ©i hốc hác xanh lét Ä‘ang ngồi chồm chá»—m trên má»™t cái chõng tre xung quanh là má»™t núi những thanh tre đã được chẻ nhá» tanh như sợi. Ngưá»i đà n ông nà y tiếp ông bác sÄ© cÅ©ng chẳng mặn mà gì. Sau và i câu chà o há»i tá»± giá»›i thiệu và trò chuyện vÆ¡ vẩn nhất là tá»›i khi nghe bác sÄ© Cần nói lại không thiếu từng lá»i cá»§a bà trưởng ga chuyển lá»i há»i thăm cá»§a bà và thông báo cho biết là anh có cô con gái đẹp như tiên Ä‘ang là m công nhân ở nông trưá»ng Vinh Quang chưa có chồng có con gì cả thì ngưá»i đà n ông vẫn cứ dá»ng dưng như là đang nghe má»™t chuyện vá»› vẩn vô hại nà o đó chẳng có liên quan gì đến anh ta. Thái độ lạnh lùng nhạt nhẽo đó cá»§a ngưá»i đà n ông khiến bác sÄ© Cần đâm lúng túng. Ông nghÄ© thầm: má»™t là anh thương binh cụt hai chân nà y Ä‘ang bị bệnh tâm thần phân láºp. Hai là câu chuyện bi thảm mà bà trưởng ga vừa kể cho ông nghe chỉ là má»™t câu chuyện bốc phét chỉ là má»™t sá»± bịa đặt hoang tưởng cá»§a má»™t cô gái già không chồng không con.
Chán ngán bác sÄ© Cần đà nh cáo lui. Ông lá»§i thá»§i ra khá»i thị trấn và lại giống như má»™t con bò già thÆ¡ thẩn lần theo con đưá»ng mòn đã quen tìm lối vá» lại chuồng sau khi đã là m má»™t cuá»™c dạo chÆ¡i ngá»› ngẩn vô nghÄ©a cuối cùng. Tâm trạng bác sÄ© Cần lúc đó là tâm trạng cá»§a má»™t lão già chán ngán háºm há»±c nghi hoặc khi nháºn ra mình vừa bị lỡm. Khoảng bảy giá» tối bác sÄ© Cần má»›i mò vá» tá»›i ga Thuáºn Thiên. Lúc nà y trá»i đã tối như má»±c mưa lại hÆ¡i mau hạt. Gió lạnh thổi vá» gà o réo ư á» như bầy chó Ä‘ang lẩn quất xục mồi quanh các sưá»n dồi trÆ¡ trụi lạnh như băng giá. Vừa mò vỠđến gần đến cái nhà ga lù lù như cái lô cốt xi măng khổng lồ bá»—ng nhiên bác sÄ© Cần nghe thấy có những tiếng khóc rất lảnh lót trong trẻo như tiếng khóc cá»§a con chim sÆ¡n ca váºy. Tò mò bác sÄ© Cân rón rén bò tá»›i gần má»™t ô cá»a sổ sáng ánh đèn. Vừa nhô đầu lên ông bác sÄ© đã nhìn thấy má»™t cô gái trẻ măng nõn nà đẹp như tiên nga giáng trần Ä‘ang quì khóc cạnh má»™t cá»— quan tà i to hÆ¡n kÃch cỡ má»™t cá»— quan tà i bình thưá»ng để ở giữa cái phòng đợi cá»§a nhà ga. Kinh ngạc hết sức bác sÄ© Cần kêu ố lên má»™t tiếng và bám cá»a sổ trèo phắt lên. Ông định nhẩy và o ôm lấy cô gái để mà cùng khóc lóc cùng than thở và bà y tá» ná»—i lòng ân háºn vì ông đã nghi ngá» oan cho mẹ cô. Nhưng đúng lúc ấy. Vâng đúng cái lúc bác sÄ© Cần nhẩy phốc lên báºc cá»a sổ thì khá»§ng khiếp thay má»™t tiếng nổ bùng lên Ä‘inh tai nhức óc. Bầu trá»i vụt chá»›p sáng lòe chói lá»i... Äầu bác sÄ© Cần như bị bá»a là m đôi. Khắp ngưá»i ông bốc lá»a. Quần áo ông đứt phá»±t hết tất cả các khuy. Cái mÅ© lông dà y xụ cá»§a ngưá»i êch ki mô bay vá»t lên trá»i. Thay vì bước và o ôm lấy cô gái để được cùng khóc lóc than thở bác sÄ© Cần bị nhấc bổng lên hai tay hai chân dang hết cỡ, khắp ngưá»i trần truồng chẳng còn má»™t mảnh vải. Ông bác sÄ© gầm lên má»™t tiếng và cắm đầu rÆ¡i bổ xuống, Ná»n đất nứt toác ra ầm ầm, ầm cuá»™n réo xôi xục. Trước khi ngất Ä‘i bác sÄ© Cần còn nhìn thấy ngá»n đèn bão để cạnh đầu quan tà i đổ choang xuống ná»n nhà lóe lên như má»™t ánh chá»›p rồi phụt tắt tức thì. Äêm hôm đó cả cái nhà gà Thuáºn Thiên rùng rùng như Ä‘ang bị nhấn chìm xuống chÃn tầng địa ngục. Gió bão gà o thét như phát Ä‘iên phát rồ và trá»i đất tối Ä‘en như má»±c. ở táºn tÃt thị xã cách cái nhà ga Thuáºn Thiên 9 cây số, mặc dù mưa bão đùng đùng, đứng tại văn phòng chá»§ nhiệm cá»§a hợp tác xã Vững Tâm chuyên sản xuất tăm tre xỉa răng ngưá»i ta vẫn còn nghe rất rõ tiếng những tiếng la hét Ä‘iên loạn vì hoảng sợ vì Ä‘au đớn tá»›i tá»™t đỉnh nhất. Cả đêm hôm đó tất cả má»i ngưá»i dân thị xã Ä‘á»u đóng chặt cá»a không dám ra đưá»ng. Mãi tá»›i sáng hôm sau má»™t Ä‘oà n xe cứu há»a và má»™t Ä‘oà n cứu sáºp cắt đưá»ng chạy tá»›i ga Thuáºn Thiên thì từ xe hỠđã nhìn thấy cái nhà ga xây bằng bê tông cốt thép đổ mái bằng nom chắc chắn như má»™t cái lô cốt khổng lồ đó đã sụp đổ tan tà nh. Gạch đá vôi vừa sắt thép bị nhổ báºt lên văng ra tứ tung và tất cả Ä‘á»u bị nhấn chìm trong má»™t thứ bùn đặc sệt như nham thạch từ núi lá»a phun trà o lên. Duy chỉ có má»™t cái khác là nham thạch thì Ä‘en sì đục ngầu xám xịt bấn thỉu khét lẹt mùi lưu huỳnh còn thứ bùn nà y thì lại trắng đục ngầy ngáºy và thÆ¡m lá»ng như mùi thÆ¡m cá»§a má»™t loại hoa chưa có ở trên thế gian nà y.
Äể khai thông cho đưá»ng sắt tất cả dân ở thị trấn đã được huy động tá»›i dá»n dẹp bốc dỡ trong hai ngà y đêm liên tục. Nghe nói ngưá»i ta xúc cái loại bùn đó đổ tạm lên mấy quả đồi trồng bạch đà n ở cạnh nhà ga chỉ má»™t tháng sau tất cả những cây bạch đà n khẳng khiu trồng trên mấy quả đồi đó Ä‘á»u tăng vá»t kÃch cỡ trở thà nh những cây đại thụ khổng lồ bốn năm ngưá»i ôm không xuể. Ba ngà y sau khi dá»n dẹp nhà ga Thuáºn Thiên lại được khai thông. Có ngưá»i đã nhìn thấy khi chuyến tà u đầu tiên xùng xịch xùng xịch chạy qua khu nhà ga cÅ© đổ nát hoang tà n tá»›i sát má»™t sưá»n đồi rợp bóng hoa trạc trìu thì từ trong má»™t bụi cây bên đưá»ng có má»™t ông già tay xách va ly đầu đội mÅ© lông quần áo tả tÆ¡i dÃnh đầy cá» may nhảy vá»t ra leo tót lên tà u nhanh như má»™t con chuá»™t lẩn và o đám hà nh khách đông nghịt Ä‘ang chen chúc bên các ô cá»a sổ ầm Ä© chỉ trá» cho nhau bà n tán om xòm vá» cái tai nạn mà há» không thể hiểu được là tai nạn gì vừa giáng xuống cái ga xép bé nhá» côi cút có tên là Thuáºn Thiên mà há» Ä‘ang Ä‘i qua.
|

27-10-2008, 03:52 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 3
Cách ga xép Thuáºn Thiên 13 ga ở vá» phÃa Äông Bắc có má»™t Thà nh phố khá to, dân cư chen chúc tá»›i gần 30 vạn ngưá»i có há»™ khẩu đăng ký chÃnh thức và không dưới 5 vạn ngưá»i thưá»ng xuyên có há»™ khẩu tạm trú. HÆ¡n ba tháºp niên vá» trước Thà nh phố nà y chỉ là má»™t phố huyện có 8 nóc nhà và má»™t xưởng chuyên xay xát gạo. Sau năm 1975, không rõ vì nguyên cá»› gì phố huyện nà y bá»—ng dưng được nhẩy phốc và o má»™t qui hoạch khẩn cấp xây dá»±ng phát triển thà nh má»™t Thà nh phố có tầm cỡ. Trong 5 năm liá»n, tiá»n cá»§a gạch ngói sắt thép và những Ä‘oà n ngưá»i cứ nối nhau đổ vỠđây như thác lÅ©. Kết quả là 9 quá đồi bị bạt Ä‘i thà nh bằng địa. 108 khu nhà cao tầng má»c lên như 108 tổ ong khổng lồ xếp lổn ngổn trên má»™t bình địa đỠngầu đất đồi và cát sá»i quanh năm tuôn bụi sặc sụa má» mịt. Hai công trình hùng vÄ© nhất, đồ sá»™ nhất dá»±ng lên được coi như là 2 biểu tượng vÄ© đại cá»§a Thà nh phố đó. Äó là nhà máy hóa chất Hoa Hồng đổ móng ở ngay chÃnh giữa khu Trung tâm Thà nh phố má»™t năm có thể phá»§ trùm lên tất cá các khu ná»™i ngoại thà nh khoảng 108 tấn bụi có khả năng gây ung thư dạ con và viêm nhiá»…m tinh hoà n đồng thá»i cÅ©ng có thể cho ra lò 108 tấn phân hóa há»c siêu hạng có khả năng tăng năng suất lúa mùa lên hai lần và tà n sát tất cả các loại cá» dại cùng các thứ côn trùng sâu bá», tôm cá đã bao Ä‘á»i nay quen trú ngụ sinh sống ở trên cánh đồng. Công trình thứ hai là má»™t hồ chứa nước nhân tạo ở phÃa Bắc Thà nh phố. Hồ nà y rá»™ng 108 héc ta có thể chứa 108 tá»· mét khối nước. Theo như dá»± án thì nước ở hồ có thể đủ tưới tắm cho 9 lần diện tÃch trồng trá»t thâm canh hiện có cá»§a các vùng phụ cáºn quanh Thà nh phố và đủ nước uống cho 9 lần số dân hiện Ä‘ang sinh sống trong thà nh phố trong 90 năm vẫn chưa cạn. Tuy nhiên cÅ©ng cần nói rõ thêm dù có nói dại là nếu vì má»™t lý do nà o đó: động đất, lụt bão hoặc bị kẻ gian đặt mìn phá hoại nổ. Sáºp kè thì 108 tá»· khối nước đó sẽ đổ áºp và o Thà nh phố thừa sức cuốn phăng tất cả nhà cá»a và dân cư ở Thà nh phố nà y bạt ra tá»›i biển đông và còn trôi tÃt táºn ra khÆ¡i xa tá»›i 9 hải lý có thừa.
Sau khi táºn mắt chứng kiến cả ga xép Thuáºn Thiên nổ tung rồi bị nhấn chìm trong má»™t tai há»a động đất cỡ tá»›i 9 RÃch-te bác sÄ© Cần đã bị ném văng và o má»™t bụi mây ráºm rạp cách nhà ga khoảng 40 phút và cứ nằm tịt trong bụi mây hai ngà y liá»n không dám ngo ngoe động Ä‘áºy. Ná»—i khiếp hãi kinh hoà ng đã là m ông gần như mất trÃ. Hai ngà y rúc trong bụi mây đầy gai ông bác sÄ© không ăn không ngá»§ không ỉa không đái mà chỉ rên ư á» như má»™t con chó mắc bệnh đưá»ng ruá»™t. Trong 2 ngà y đó đã 9 lần ông định cắn lưỡi tá»± tá» vì nghÄ© rằng chÃnh ông đã gây ra cái tai nạn ghê gá»›m nà y cướp Ä‘i cái mạng sống mÆ¡n mởn tươi non cá»§a cô gái xinh đẹp. Äấy là ông bác sÄ© tưởng như váºy. Sang ngà y thứ ba, nhà ga đã được dá»n xong và tà u cÅ©ng đã thông thì ông bác sÄ© cÅ©ng đã khóc cạn nước mắt, đã rên khản cả cổ và cÅ©ng đã đói thắt ruá»™t khát cháy cổ. Sá»± Ä‘au đớn đói mệt cá»§a xác thịt cÅ©ng đã đẩy lui phần nà o sá»± Ä‘au đớn đói mệt cá»§a tâm hồn. Ông bác sÄ© bò ra khá»i bụi mây Ä‘ang tÃnh chuyện Ä‘i vá» má»™t phương trá»i nà o đó thì vừa hay có Ä‘oà n tà u xình xịch xình xịch chạy qua.
Thế là ông liá»n xách va ly nhảy vá»t lên tà u và lẩn và o đám đông nhanh như má»™t con chuá»™t. Tuy nhiên cÆ¡n kinh sợ và sá»± hối háºn vẫn còn dà y vò ông khiến bác sÄ© Cần có tâm trạng như má»™t kẻ trốn tù. Lên được tà u rồi, sợ má»™t ngưá»i nà o đó nháºn ra mặt mình ông lẩn ngay và o buồng xà và cà i chặt then cá»a lại Và cứ như thế ông ở lỳ trong buồng xà cho đến lúc nhân viên bảo vệ đưá»ng sắt phá cá»a xông và o thúc gáy ông đẩy xuống má»™t ga xép cách thà nh phố nà y hÆ¡n má»™t ki lô mét vì lý do: Äi láºu, không có vé. Chán ngán, má»i mệt, đói và ná»—i hối háºn vẫn còn Ä‘eo đẳng trong lòng bác sÄ© Cần má»™t lần nữa loạng choạng run rẩy mặc cho hai cái cẳng chân lông lá đưa dắt Ä‘i đến đâu thì đến. Tuy váºy ông cÅ©ng không há» bị rÆ¡i xuống hồ xuống sông hoặc nhầm lối đâm quà ng xuống rãnh hoặc má»™t cái hố nà o. Äôi cẳng chân dẫu không có mắt nhưng vẫn đưa được bác sÄ© Cần đến cái nÆ¡i đáng phải tá»›i nhất ở miá»n dồi núi hoang vu chẳng ra trung du mà cÅ©ng chẳng ra thượng du nà y. NÆ¡i đó chÃnh là Thà nh phố 30 vạn dân có há»™ khẩu chÃnh thức thêm 5 vạn dân đăng ký tạm trú.
Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần bị cảnh sát cÆ¡ động xét giấy ở tại quảng trưá»ng giữa thà nh phố, nhưng ông không bị bắt vỠđồn mà chỉ bị nghiêm khắc nhắc nhở:
- Nà y bố già ... Ä‘i vá» nhà . Không được táºp tênh ở đây nghe không. Vá» nhà đi...
Má»™t lá»i nhắc nhở như thế nếu không dà nh cho ngưá»i Ä‘iên thì cÅ©ng tặng cho má»™t kẻ dở ngô dở ngá»ng ná»a hâm ná»a tỉnh. Bác sÄ© Cần vốn dÄ© sợ công an. Ông vâng dạ cám Æ¡n rối rÃt rồi xách va ly lá»§i tháºt nhanh ra khá»i cái quảng trưá»ng rá»™ng thênh thang. Nhưng ông là m gì có nhà ở đây để mà đi vá» nhà . Chợt nhá»› lá»i má»™t ả gái Ä‘iếm già đã có lần cưá»i toét và o mặt ông: "Thứ bảy tuần tá»›i má»i ông tá»›i em nhé. Căn há»™ cá»§a em là phòng đợi nhà ga đấy... Thế là bác sÄ© Cần há»i đưá»ng lần tìm ra ga cá»§a Thà nh phố. Theo như đồ án xây dá»±ng nhà ga chÃnh nằm ngay giữa trung tâm thà nh phố. Sở dÄ© quyết định đặt ga ở vị trà nà y là có "nhã ý" má»—i khi có má»™t Ä‘oà n tà u từ xa đến hoặc từ nhà ga Ä‘i có kéo mấy hồi còi chà o thì tất cả thà nh phố Ä‘á»u nghe được để không còn ai tị ai. Nhà ga cá»§a thà nh phố được xây dá»±ng trên má»™t khoảnh đất đồi san bằng rá»™ng tá»›i 9 héc ta gồm má»™t tòa nhà 9 tầng 108 phòng trong đó phòng đợi tà u là rá»™ng nhất có diện tÃch 900 mét vuông ná»n lát toà n đá trắng và tưá»ng thì phun xi măng mà u đỠtrá»™n lẫn mà u và ng. Tòa nhà nhìn ra má»™t cái sân lát bê tông nhá»±a rá»™ng thênh thang mà ở 4 góc sân có 4 hố xà công cá»™ng. Hai hố xà bên phải dà nh cho đà n ông và 2 hố xà bên trái thì tất nhiên dà nh cho đà n bà trẻ con. Tại 4 hố xà công cá»™ng nà y có bắt hệ thống phun nước hoa cô-lÆ¡-nhÆ¡ suốt ngà y suốt đêm để bảo đảm khá» mùi khai và mùi thối. Và cÅ©ng để "che khuất các hố xÃ, bảo đảm mỹ quan, tế nhị...". Ngưá»i ta xây má»™t loạt các quầy nhá» chuyên bán cÆ¡m phở, tái dê, bò thui, bia hÆ¡i, bia há»™p. Các quầy nà y sẽ hoạt động 24 giá» trên 24 giỠđể phục vụ khách Ä‘i tà u và bất cứ ngưá»i dân nà o cá»a thà nh phố không thÃch Ä‘i tà u. Nói tóm lại đấy là má»™t tổ hợp nhà ga hiện đại và thá»±c dụng. Má»™t nhà ga mẫu má»±c chỉ tá»™i là nó má»›i Ä‘ang đổ móng thì bị đình chỉ ngay lại vì thiếu váºt liệu. ChÃnh vì thế khi mò đến nÆ¡i thì bác sÄ© Cần rÆ¡i và o má»™t công trưá»ng dở dang, lổn ngổn cát sá»i đất đá và tháºm chà cả *** chó.
Nếu không nhìn thấy hai Ä‘oạn đưá»ng ray chạy loằng ngoằng như hai con giun Ä‘ang dãy dụa lẫn trong đám cá» gấu và ngá»i cái mùi giấy dầu bị đốt cháy khét lẹt - không hiểu tại sao các nhà ga Ä‘ang xây dở lại rất thÃch đốt từng đống giấy dầu bốc khói Ä‘en xì thì nhất định bác sÄ© Cần sẽ ngỡ mình lạc đưá»ng tá»›i bãi rác công cá»™ng rồi. Nản lòng quá bác sÄ© Cần đà nh rúc và o má»™t cái quán cóc nom hệt như lá»u vịt ở gần lối và o ga. Ông muốn tìm má»™t thứ gì ăn tạm cho đỡ đói lòng nhưng tất cả mấy cái quán liá»n, quán cóc quanh ga Ä‘á»u trống hoác chỉ còn trÆ¡ lại mấy bá»™ bà n ghế má»™c bị xÃch chặt và o nhau. Bác sÄ© Cần cà ng chán nản hÆ¡n, ông chỉ còn biết thở dà i oán trách mình đã quá bi lụy mấy ngà y qua chỉ biết rúc và o bụi mây và buồng xà thà nh tâm, than khóc mà không tỉnh táo tranh thá»§ lùa được mấy cái bánh chưng hoặc bánh dầy giò và o bụng. Bác sÄ© Cần than thở như váºy.
Mệt, đói, khát, và rét bác sÄ© Cần đà nh ghé lưng lên má»™t cái ghế dà i đã long chân. Äầu gối lên cái va ly, chân quắp lại hai tay chắp và o nhau nhét và o háng - Ä‘iệu nằm Ä‘Ãch thá»±c cá»§a những ke đói khổ không nhà - bác sÄ© Cần thiếp Ä‘i trong khi bụng réo ùng ục như cống bị tắc.
Sáng hôm sau, và o khoảng 8 giá», Ä‘ang nhăn nhó rên rỉ trong giấc má»™ng mị nặng ná», bác sÄ© Cần bị hai anh bảo vệ mặt mÅ©i cau có dá»±ng ngay dáºy, chẳng nói chẳng rằng lôi thốc vá» trụ sở tổ bảo vệ dân phố ngay bên cạnh ga. Do sá»± tắc trách quan liêu hoặc nhầm lẫn nà o đó cá»§a mấy anh công an phưá»ng mà tá»± dưng bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần lại bị nhầm lẫn vá»›i má»™t tay anh chị đại ca nổi tiếng trong giá»›i giang hồ có biệt danh là Trương lão ca cầm đầu má»™t băng chuyên buôn các cô gái trẻ bán qua Trung Quốc. Sau hÆ¡n má»™t tiếng lấy cung qua quÃt anh Thiếu úy cảnh sát hình sá»± má»›i tốt nghiệp ra trưá»ng bèn đỠnghị hãy cứ đưa ông lão ăn xin đầy khả nghi nà y vá» tạm giam ở trại giam cá»a tỉnh để chá» lấy cung xét xá» sau.
Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đón nháºn cái tai vạ oan trái đó vá»›i thái độ cam chịu và thà nh khẩn. HÆ¡n hai mươi năm trá»i sống cô đơn bị ngưá»i Ä‘á»i ruồng bá», khinh miệt lãng quên ông đã quá quen vá»›i sá»± nhẫn nhục. Rá»i khá»i trụ sở tổ tuần tra dân phố, ông được hai cảnh sát nai nịt tá» chỉnh đưa ngay ra cá»a sau và áp tải vá» thẳng trại giam tỉnh. Tại đây, đáng nhẽ ông được nhốt ở khu cá»§a những ngưá»i chưa thà nh án nhưng do khu xà lim đó quá cháºt chá»™i nên bác sÄ© Cần được gá»i tạm và o dãy cá»§a những tá»™i nhân thụ án tá» hình. Vì thế mà ngẫu nhiên trong mươi ngà y ngắn ngá»§i bác sÄ© Cần đã có dịp là m quen và kết bạn vá»›i tướng cướp Thạc gà gáy - má»™t trong những tướng cướp khét tiếng vùng duyên hải giết không dưới hai chục mạng ngưá»i, đã hết thá»i hạn má»™t tháng xin giảm án Ä‘ang nằm chá» ngà y lên Ä‘oạn đầu đà i. Do tình cá» mà cái chuồng cá»p nhốt ông bác sÄ© lại ở sát ngay cái chuồng cá»p cá»§a tướng cướp Thạc gà gáy. Vì váºy, vừa má»›i chui và o cái lồng sắt kiên cố vuông vắn 9 mét vuông bác sÄ© Cần đã nhìn ngay thấy ông bạn hà ng xóm tướng cướp Thạc Ä‘ang ngồi xếp chân bằng tròn chÆ¡i cá» tướng má»™t mình ở chÃnh giữa cái lồng sắt bên cạnh. Äó là má»™t thanh niên mảnh khảnh nhưng khá»e mạnh, tóc cắt cao, da trắng, hai mắt đục như khói. Vì đã được cán bá»™ quản đốc trại giải thÃch rõ đây là khu biệt giam nhốt những tá»™i nhân sắp bị đưa Ä‘i bắn nên bác sÄ© Cần không giấu nổi tò mò và ngạc nhiên khi nhìn thấy má»™t tá»™i nhân tá» hình lại có thể hiá»n là nh và có phần nà o khá Ä‘iển trai như váºy. Thấy bác sÄ© Cần cứ giương mắt ra nhìn, tướng cướp Thạc bèn ngoảnh mặt sang chÄ©a 2 ngón tay sang giả là m nòng khẩu súng lục nhằm thẳng và o mặt ông bác sÄ© rồi tá»§m tỉm cưá»i nhấc mông lên và bắn ra má»™t trà ng rắm ròn như trà ng pháo tét khiến ông bác sÄ© giáºt bắn mình hốt hoảng đánh rÆ¡i cả cái kÃnh lão xuống sà n may mà không bị vỡ. Chỉ qua má»™t đêm kẻ tá»™i hình đã trở thà nh ngưá»i hà ng xóm thân thiện vá»›i bác sÄ© Cần. Tướng cướp Thạc vui vẻ há»i ông bác sÄ©:.
- Lão ca đã đưa bao nhân mạng xuống âm phủ rồi?
Bác sĩ Cần lắc đầu:
- Tôi chưa bao giá» giết ngưá»i.
Thạc gà gáy gáºt gù.
- Trước khi dá»±a cá»™t thằng cha nà o chẳng chối đây đẩy như váºy.
Bác sÄ© Cần tháºt thà :
- Äây là lần đầu tiên tôi ngồi tù.
Tướng cướp Thạc cưá»i phá lên:
- Bố diá»…n khéo ra phết. Nhưng tôi có lá»i nói lão ca đây đã và o cái chuồng cá»p nà y rồi thì cần đéo gì Ä‘á»i nữa. Hãy sống tháºt vá»›i con ngưá»i mình.
Rồi Thạc gà gáy nheo mắt ngắm nhìn bác sÄ© Cần như ngắm má»™t con khỉ già . Gã tướng cướp ngẫm nghÄ© Ä‘iá»u gì đó rồi tắc lưỡi:
- Nhìn kỹ lão ca thì không có tướng buôn láºu giết ngưá»i. Mắt thế kia râu ria thế kia nói lão ca bá» lá»—i y hệt như lão già râu xanh mắc tá»™i cưỡng hiếp gái vị thà nh niên.
Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đỠmặt tÃa tai. Gã tướng cướp trẻ nhảy thách ngay lên khoái chÃ:
- Äoán trúng phoóc mà . Thương công cho đệ Ä‘i. Lão ca tưá»ng thuáºt lại vụ cưỡng hiếp đó Ä‘i. Chắc là ly kỳ và dâm ô hấp dẫn lắm đây. Kể Ä‘i kể Ä‘i.
Bác sÄ© Cần cúi gầm mặt xuống bò giáºt lùi lại má»™t góc phòng giam. Ngồi chồm há»—m trong cái chuồng đối diện Thạc gà gáy cưá»i hà lên dồn dáºp tung ra những câu há»i tục tÄ©u. Bác sÄ© Cần ù hết cả tai. Giá như có lá»— nẻ thì ông đã chui tụt xuống. Thạc gà gáy vẫn cứ hà lên dồn dáºp chá»c ghẹo ông bác sÄ©. Thái độ cá»§a gã rất thân thiện và để biểu thị lòng thân thiện đó tướng cướp Thạc bèn tung sang cho bác sÄ© Cần má»™t bao ba số năm má»›i cứng.
Không hiểu vì lý do nà o đấy có thể do sá»± nhầm lẫn hoặc do sá»± quan liêu cá»§a ông quản trị trưởng nhà giam mà ngay từ hôm đầu tiên và o ngá»± ở trong chuồng cá»p bác sÄ© Cần lại được hưởng ân huệ tiêu chuẩn đặc biệt cá»§a má»™t tá» tù Ä‘ang đợi ra trưá»ng bắn. Tháºt là bõ cho ông sau bao ngà y lang thang đói khát. Ông ăn tháºt lá»±c uống tháºt lá»±c và hút cÅ©ng tháºt lá»±c. Bữa nà o cÅ©ng váºy: cÆ¡m canh giò chả tim gan bia rượu bê và o đầy ụ mâm chỉ loáng má»™t cái bác sÄ© Cần đã chén sạch như chùi. ChÃnh ông cÅ©ng không hiếu tại sao ông lại ăn nhiá»u như váºy. Không phải chỉ có ông ngạc nhiên mà tướng cướp Thạc ở chuồng bên cạnh cÅ©ng phải ngạc nhiên. Nhiá»u bữa Thạc còn liệng sang cho ông ná»a con gà , cái chân giò hoặc từng miếng chả to bằng bà n tay khi thấy mâm đã sạch trÆ¡n rồi mà ông bác sÄ© vẫn còn thòm thèm. Ä‚n nhiá»u thì ỉa cÅ©ng khá»e. Ngà y nà o cái thùng gá»— ở góc chuồng cÅ©ng đầy phè *** đái Có hôm còn trà o ra sân lênh láng, bốc mùi hôi thối không chịu được. Nhưng tướng cướp Thạc không vì thế mà khó chịu. Thạc tấm tắc: Bố già siêu quá. Äá»›p hÃt ỉa đái như thế thì ** chết tươi các em chÃp hôi cÅ©ng phải thôi. Vì ông bác sÄ© không nói nên Thạc vẫn Ä‘inh ninh ông cÅ©ng Ä‘ang nằm chá» cái ngà y tắc tá» như mình. Ngưá»i cùng cảnh thì bao giá» cÅ©ng mau thân ái vá»›i nhau. Nhiá»u hôm sau bữa ăn Thạc than thở: Nhìn lão huynh ăn uống ỉa đái mà đệ phát thèm. Äệ không ăn được. Äã thế lại táo bón kinh khá»§ng. Mắt thì cứ má» Ä‘i từng ngà y má»™t. Không khéo đến cái ngà y ấy hai mắt đệ lòa hẳn thì nguy. Là m ma sáng còn chẳng ăn ai. Ma mù thì có mà toi Ä‘á»i uổng má»™t kiếp ma còn váºt được thằng nà o nữa. HÆ¡n hai chục năm trá»i chịu án ká»· luáºt thui thá»§i ở nhà xác, chịu sá»± khinh bỉ ghê tởm hắt há»§i cá»§a bè bạn và xã há»™i, còn Ãt thá»i gian rá»—i rái bác sÄ© Cần chỉ còn biết lại giao du chÆ¡i bá»i vá»›i mấy thằng dở ngưá»i ăn mà y và lÅ© gái Ä‘iếm bệnh hoạn ba trợn ba trạo ở ngoà i ga.
Äây là lần đầu tiên bác sÄ© Cần phải ngồi tù mà lại ngồi ở trong cái chuồng cá»p trở thà nh hà ng xóm cá»§a má»™t tá»™i nhân tá» hình. Cái hoà n cảnh oái oăm trá»› trêu và hiếm có nà y đối vá»›i bác sÄ© là cảnh lạ Ä‘á»i. Hà ng ngà y ngoà i những lúc ăn ngá»§ ỉa đái. Bác sÄ© Cần nằm dà i mê mải ngắm nhìn tướng cướp Thạc ngồi tá»a thiá»n.
Ông tò mò háo hức lạ lùng như đứa trẻ và o chÆ¡i ở vưá»n bách thú đứng trước cái cÅ©i sắt nhốt con hố Ä‘ang nằm duá»—i dà i lim dim mắt ngá»§ gà ngá»§ gáºt. Má»™t ngà y có 12 tiếng thì Thạc ngồi tá»a thiá»n tá»›i 8 tiếng. Má»™t đêm có 12 giá» thì Thạc cÅ©ng phải ngồi tá»a thiá»n không dưới 8 giá».
"Äệ đã há»c được phép luyện ná»™i công thần khà thuá»™c môn phải Võ Äang cá»§a má»™t võ sư ngưá»i Thổ ở Cao Bằng". Thạc nói vá»›i bác sÄ© Cần như váºy. Suy nghÄ© má»™t lúc Thạc nói tiếp: Nếu như đệ tu luyện thêm 5 năm nữa thì có thể chống được súng đạn. Rất tiếc là số đệ đã tá»›i nên má»›i bị bắt sá»›m thế nà y. Nhưng... còn nước còn tát. Mặc dù đã cùng đưá»ng nhưng đệ vẫn cố má»™t lần cuối cùng. Biết đâu đấy. Vả lại, cái việc ngồi tu luyện thần khà như thế nà y chỉ có lợi mà thôi, chà Ãt là ta sẽ không bao giá» bị hoảng loạn. Có chết cÅ©ng phải chết cho đà ng hoà ng.
Và Thạc nói thêm:
- Ở cái khu chuồng cá»p nà y cứ mưá»i thằng và o ăn chá»±c nằm chá» thì có tá»›i bảy tám thằng phát Ä‘iên trước ngà y ra trưá»ng bắn. Äá»i cÅ©ng chó lắm lão huynh ạ. Không cứng tay nó đớp mình cái chắc. Có má»™t ngà y không hiểu nghÄ© sao tướng cướp Thạc vứt sang cho bác sÄ© Cần tá» báo đã nhà u nát. ở trang tư có đăng bà i viết vá»›i đầu Ä‘á»: "Tên tướng cướp Thạc gà gáy đã sa lưới và đang đợi ngà y lên Ä‘oạn đầu đà i". Bà i báo kể tóm tắt tiểu sá» Thạc: quê ở vùng trung du Bắc Bá»™ Ä‘i bá»™ đội đặc công. Giải ngÅ©. Sinh viên năm thứ hai tổng hợp Toán. Can án lừa đảo bị Ä‘uổi há»c. Bá» và o Sà i Gòn ra Huế, lên Cao Bằng Lạng SÆ¡n buôn chè rồi buôn thuốc phiện. Bị bắt. 2 năm tù ngồi. Thả trước 6 tháng. Lại tiếp tục tái phạm tá»™i ác. Trở thà nh tướng cướp cầm đầu đảng mặt chó chuyên cướp giáºt trên tuyến đưá»ng 5 Hà Ná»™i - Hải Phòng. Hung hãn. Võ nghệ cao cưá»ng. Äá»™c ác tà n bạo mất hết nhân tÃnh. Äã giết ngưá»i hà ng chục lần bằng tất cả các thá»§ Ä‘oạn: chém, đâm, bắn, thắt cổ và bổ cả cuốc chim và o đầu. Bị bắt lần thứ hai và là lần cuối cùng ở quê ngay tại nhà đêm 30 tết và o đúng phút giao thừa. Bị tuyên án tá» hình. Không chống án. Và cuối cùng bà i báo nói rõ hiện Ä‘ang nằm khám tá» hình đợi ngà y lên Ä‘oạn đầu đà i.
Thạc cưá»i tá»§m tỉm nói vá»›i bác sÄ© Cần.
- Cái thằng phóng viên viết bà i báo nà y là má»™t thằng bạn cùng tổ 3 ngưá»i vá»›i đệ từ ngà y xưa ngà y xưa Ä‘á»i lÃnh đấy lão huynh ạ. ChÃnh nó đã và o táºn đây thăm và phá»ng vấn đệ hÆ¡n má»™t giỠđồng hồ. Tên tháºt cá»§a nó là Phạm Hữu Cải. Nhưng còn chuyện thú vị hÆ¡n.
Thằng đại úy cảnh sát hình sá»± chỉ huy vụ chá»™p đệ ở nhà quê lão huynh có biết là ai không. Nó chÃnh là thằng thứ ba ở cùng tổ tam tam vá»›i đệ và thằng Cải đấy. Tên tháºt cá»§a nó là Trần Hải. Chứ không phải là Lê Äức như trong bà i báo đã viết đâu.
Vẫn tủm tỉm Thạc kể:
- Äá»i cÅ©ng lạ tháºt. Cứ y như trong tiểu thuyết váºy. Hòa bình láºp lại, 3 thằng cùng ra quân. Äệ và o tổng hợp Toán. Thằng Cải di há»c lá»›p báo chà trung ương còn thằng Hải thì chuyển sang công an sau đó Ä‘i há»c đại há»c cảnh sát ở Cá»™ng hòa dân chá»§ Äức. Mưá»i năm sau má»—i thằng má»™t số pháºn. Tháºt đúng là như trong tiểu thuyết rồi còn gì nữa. Äá»i lạ tháºt.
Nằm dà i ra ná»n xi măng lạnh ngắt, vươn tay duá»—i chân cho đỡ má»i, ngẫm nghÄ© má»™t lúc. Thạc báºt dáºy cưá»i khùng khục rồi hà o hứng tiếp tục câu chuyện:
- Thú tháºt vá»›i lão ca nếu không có thằng Hải thì có mà Thánh chá»™p được đệ. Chỉ có thằng Hải má»›i biết được chá»— yếu độc nhất cá»§a đệ cho nên nó má»›i thắng. Ngà y xá»a ngà y xưa hồi còn ở lÃnh vá»›i nhau. Má»™t lần nằm gác chân tâm sá»± đệ đã kể cho nó nghe cái gót chân A-sin ấy cá»§a đệ.
"Hồi còn kháng chiến chống Pháp gia đình đệ chạy tản cư lên vùng Chiêm Hóa, Tuyên Quang mẹ đệ bị ho lao rồi chết ở đó. Chết và o đúng "giao thừa" ba mươi tết.
Vì váºy hà ng năm cứ và o lúc giao thừa đệ đốt má»™t nén nhang trên bà n thá» mẹ. Hồi ở chiến trưá»ng không có bà n thá» thì đệ láºp má»™t cái bà n thá» dã chiến tại chá»—. Nén nhang cháy hết thì cÅ©ng xóa bà n thá» luôn. Cái thằng Hải nà y nhá»› dai nắm được cái gót chân A-sin đó cá»§a đệ. Gần Tết cuối năm ngoái sau chiến dịch tổng tiến công truy quét tá»™i phạm rất dữ dá»™i cá»§a công an, đệ tạm giải giáp bá»n đệ tá» rồi lẩn vá» quê đà o hầm ở gần cá»a sông ẩn náu tÃnh chuyện vượt biên. CÅ©ng và o những ngà y nà y thằng Hải bây giỠđã là đại úy ở Bá»™ Ná»™i vụ bổ sung vá» tăng cưá»ng trá»±c tiếp chỉ huy đội săn bắt cướp truy nã đệ trước đó. Nó và đệ tỠđụng nhau ba lần ở trên tà u há»a và bến ô tô nhưng cả ba lần đệ Ä‘á»u cho nó bẽ mặt ăn vá» chuối. Nhưng tá»›i lần thứ tư thì nó đã thắng. Nó đã nhá»› ra cái gót Asin cá»§a đệ nên đêm ba mươi Tết năm ngoái đã bà máºt vỠém ở ngay vưá»n chuối sau nhà đệ và đợi đúng lúc giao thừa thì đạp cá»a xông và o vá»›i khẩu AK lăm lăm trên tay. Nó đã chá»n đúng lúc trên tay đệ chỉ có độc nhất má»™t nén nhang Ä‘ang thắp dở. Thằng Hải nhá»› dai đã thắng má»™t đòn quyết định. Và đệ đã bại trước thằng bạn cÅ© cá»§a mình.
Bác sÄ© Cần Ä‘á»c trong bà i báo thấy anh phóng viên Phạm Hữu Cải tả rất chỉ tiết cái cảnh tướng cướp Thạc đã không kịp cho nổ quả lá»±u đạn má» vịt lúc nà o cÅ©ng Ä‘eo ở thắt lưng. Quả lá»±u đạn tá» thá»§ quyết chết tan thây cùng vá»›i kẻ xông và o sát sạt bắt gã chứ quyết không chịu để bị bắt sống. Bà i báo cÅ©ng kể rất lý thú cái Ä‘oạn sau khi bắt sống được tướng cướp Thạc rồi, hai đồng chà công an trong đó có đại úy Lê Äức cùng má»™t tốp dân quân đã trói ghì Thạc như trói má»™t con lợn và o xe cải tiến và tức tốc đẩy chiếc xe đó lên công an huyện rồi lấy ô tô tải chở luôn cả Thạc vẫn bị trói chặt và o cá»— xe cải tiến chạy má»™t hÆ¡i vá» ty công an Thà nh phố. Tất nhiên cái chỉ tiết gót A-sin mà Thạc gà gáy vừa kể thì không thấy bà i báo đả động gì tá»›i.
Có má»™t cái lệ ở trong dãy khám tù tá» hình là ngưá»i ta chỉ là m công tác chuẩn bị cho tá» tù má»™t ná»a ngà y trước cái ngà y phạm nhân bị đưa Ä‘i hà nh quyết. Äây là má»™t cái lệ nhằm tránh cho tá» tá»™i phải chịu đựng má»™t quãng thá»i gian dà i hoảng loạn trà não. Má»™t buổi chiá»u tối sau khi đã chén hết cân rưỡi thịt chó và uống cạn chai bia Vạn Lá»±c, bác sÄ© Cần Ä‘ang ngồi nhâm nhi ly cà phê vá»›i Ä‘iếu ba số thì ở chuồng cá»p bên tướng cướp Thạc thong thả nói vá»›i sang giá»ng tỉnh khô báo cho bác sÄ© Cần biết: Sáng mai em phải Ä‘i rồi lão huynh ạ. Thạc chỉ nói có má»™t câu như váºy rồi lại ngồi xếp vòng tròn thẳng lưng nhắm mắt tá»a thiá»n. Suốt cả đêm hôm đó Thạc ngồi im như má»™t pho tượng đá.
Cho đến 5 giá» sáng thì bốn ngưá»i cảnh sát ăn mặc nghiêm chỉnh tá»›i mở khóa chuồng cá»p đưa Thạc gà gáy Ä‘i ra. Suốt đêm hôm đó bác sÄ© Cần cÅ©ng không sao ngá»§ được. Ông nằm co ro không dám há»i không dám ho không dám liếc nhìn sang, tháºm chà cÅ©ng giấu cả tiếng thở dà i chỉ lặng lẽ hút từ Ä‘iếu đầu tiên cho đến Ä‘iếu cuối cùng cá»§a bao thuốc 3 số sang trá»ng. Gần sáng mệt quá bác sÄ© Cần thiếp Ä‘i. Ông chỉ choà ng dáºy khi nghe tiếng gầm đồng thanh cá»§a tất cả đám tá» tù trong khám tá» hình cùng loạt gầm lên nhịp nhà ng u trầm chà o tiá»…n biệt má»™t kẻ cùng há»™i cùng thuyá»n Ä‘i và o cõi chết.
Bác sÄ© Cần không hỠđược chứng kiến cái cảnh tướng cướp Thạc ung dung Ä‘i giữa 4 ngưá»i cảnh sát và o cái phòng đợi rá»™ng có 8 mét vuông ở gần cổng ra và o trại giam. Tại đây tướng cướp Thạc gà gáy thong thả chén hết má»™t đĩa xôi gà và hút hết má»™t Ä‘iếu thuốc lá đầu lá»c. Và cÅ©ng tại đây Thạc gà gáy đã từ chối nói lá»i cuối cùng và cÅ©ng đã trả lại không nháºn má»™t mầu giấy chỉ to bằng bà n tay và cây bút chì ngun cÅ©n đầu vót rất tù vá»›i ý đồ ngưá»i tá» tù có muốn viết nhiá»u thì cÅ©ng không còn đầu chì đâu nữa mà viết. Sau cái thá»§ tục đó, bác sÄ© Cần cÅ©ng không nhìn táºn mắt cái cảnh Thạc gà gáy bị Ä‘iệu lên xe và tức tốc dưa thẳng ra trưá»ng bắn ở phÃa Tây ngoại ô Thà nh phố. Tại đây má»™t chiếc cá»c gá»— đã được trồng nguy trên sát miệng huyệt đà o sẵn và má»™t đội hà nh quyết 6 ngưá»i áo mÅ© chỉnh tá» súng tuốt trần lưỡi lê Ä‘ang đứng nghiêm chỠđợi. Và bác sÄ© Cần cÅ©ng không thể được chứng kiến cái phút cuối cùng từ trên xe bước xuống tướng cướp Thạc gà gáy bá»—ng nhiên suy sụp rất đột ngá»™t. Hai chân rÃu lại ngưá»i má»m nhÅ©n phải có hai cảnh sát xốc nách vất vả lắm má»›i dìu được gã tá»›i trói và o cây cá»™t hà nh quyết. Má»™t loạt súng vang rá»n và chỉ trong chá»›p mắt, cái thân thể mảnh khảnh cá»§a tướng cướp Thạc gà gáy giẫy lên mấy cái rồi chÄ©u xuống trong sợi dây trói. Cái đầu cá»§a gã gục xuống ngá»±c áo Ä‘ang phun máu đỠlòe.
Ba ngà y đêm liá»n sau cái ngà y ông bạn hà ng xóm tướng cướp Thạc gà gáy bị đưa Ä‘i xá» tá», bác sÄ© Cần không sao chợp mắt được.
Kèm theo căn bệnh đó là ông mất hắn cái khả năng ăn uống như uống như hổ. Suốt ba ngà y bác sÄ© Cần chỉ ngồi co ro như con khỉ ốm ở góc chuồng, đầu gục và o hai gối. Thỉnh thoảng vô tình nhìn sang cái chuồng cá»p rá»—ng không bên cạnh ông lại giáºt mình tưởng như vẫn còn thấy tướng cướp Thạc Ä‘ang ngồi tá»a thiá»n lù lù bất động. Ngà y thứ tư ngay giữa buổi trưa ông bác sÄ© mÆ¡ thấy hồn tướng cướp Thạc lù lù bay vá». Cái luồng khà đặc quánh mà u da cam cứ cuốn lên sôi sục lông lá»™n như má»™t con ác thú Ä‘ang bị nhốt trong chuồng cá»p. Luồng khà đặc quánh mà u da cam đó phả và o mặt ông má»™t luồng hÆ¡i tanh tưởi lạnh đến chết ngưá»i mà ngưá»i ta vẫn quen gá»i là luồng khà cá»§a tá» thần. Rồi luồng khà đó tan rã dần nhạt dần và hóa thà nh má»™t giải khói Ä‘en má»ng dÃnh ngoằn ngoèo bay lên trá»i. Rồi bác sÄ© Cần lại nghe có tiếng khóc than nho nhỠở đâu đó trên cao. Tiếng khóc đó than rằng: "Hãy thắp cho mẹ tôi má»™t nén nhang. Hãy thắp cho mẹ tôi má»™t nén nhang". Tá»›i đây thì bác sÄ© Cần choà ng tỉnh dáºy. Bà ng hoà ng ngây ngất vừa quệt mồ hôi Ä‘ang đổ ra ròng ròng ở lưng ở nách bác sÄ© Cần vừa run rẩy nghÄ©: Chắc là hồn cáºu ấy vừa vá» báo má»™ng cho mình đây.
NghÄ© như váºy tá»± dưng ông bác sÄ© bá»—ng sa nước mắt ông lồm cồm bò dáºy chắp tay vái lên trá»i rồi rì rầm khấn: Tôi đã nghe rõ lá»i cá»§a cáºu rồi. Tôi xin hứa vá»›i cáºu, nếu như tôi được ra khá»i đây, thì ngay cái tết đầu tiên trở lại Ä‘á»i tá»± do tôi sẽ tìm vá» quê cá»§a cáºu tìm vỠđúng nhà cá»§a cáºu sẽ thay cáºu thắp má»™t nén nhang cháy đỠcắm ngay ngắn trên bà n thá» mẹ cáºu. Tất nhiên là nén nhang đó sẽ được cắm và o cái bát hương đúng và o lúc pháo nổ báo hiệu giao thừa bước sang năm má»›i. Ông bác sÄ© lẩm bẩm hứa thầm trước hương hồn cá»§a tướng cướp Thạc gà gáy và ông cÅ©ng không thá» ngá» lá»i hứa đó lại sá»›m được thá»±c hiện.
Äúng hai tuần sau cái ngà y Thạc gà gáy bị Ä‘iệu Ä‘i dá»±a cá»™t thì lệnh bắt tạm giam bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần được há»§y bá». CÅ©ng không có gì khó hiểu lắm vì cảnh sát hình sá»± đã tình cá» bắt được quả tang tên đầu đảng băng buôn ngưá»i Trương lão ca Ä‘ang cùng đồng bá»n áp tải sáu em mắt xanh mỠđỠlén lút vượt qua biên giá»›i. Tất nhiên bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần đã được trả lại tá»± do ngay kèm theo má»™t lá»i xin lá»—i cá»§a những ngưá»i có trách nhiệm.
Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần ra tù và o đúng ngà y thứ ba cá»§a má»™t đợt rét rất dữ dá»™i kéo dà i liên tục mưá»i bảy ngà y. Không hiểu vì sao giáp tết rồi trá»i chẳng chịu ấm lên mà lại trở rét ghê gá»›m đến như váºy. Suốt l7 ngà y liá»n gió bấc thổi ù ù như bão. ÄÆ°á»ng phố tá»± dưng vắng tanh vắng ngắt như Ä‘ang bị dịch hạch.
Ra khá»i tù, bác sÄ© Cần Ä‘i thẳng ra cái trưá»ng bắn ở phÃa Tây ngoại ô thà nh phố nÆ¡i có những quá đồi lùn trá»c thui lá»§i để thăm má»™ Thạc gà gáy. Trá»i giữa trưa mà âm u như buổi hoà ng hôn, cái cá»™t bắn vẫn chưa nhổ. Ngôi má»™ đắp vá»™i chôn Thạc gà gáy đã kịp lún xuống sau mấy ngà y gió mưa xùi sụt. Má»™t chút cá» dại lá sắc như dao đã kịp bò lên đánh vầng trên đất má»™. Cá» thì tươi non xanh mÆ¡n mởn mà đất thì già cá»—i và ng như nghệ. Bác sÄ© Cần ngáºm ngùi cắm cho Thạc gà gáy má»™t nén hương rồi ông ngồi bệt trên hai hòn gạch vỡ ngắm mưa bay, ngắm cái mả má»›i lù lù câm lặng. Ná»—i buồn như con giun đất lấm láp cứ từ từ bò từ gan lên phổi lên tim lên óc ông bác sÄ© khiến ông nôn nao ca ngưá»i chỉ mong được nôn thốc nôn tháo má»™t bãi ra cá». Ông chợt nhá»› tá»›i má»™t cáºu em cá»§a bà Ngót tên là Thắng. Thạc gà gáy hÆ¡n Thắng ba tuổi. Có má»™t cái gì đó tháºt Ä‘au lòng tháºt trá»› trêu.
Thắng sướng từ nhá», những năm chiến tranh chỉ chuyên cần Ä‘i há»c, hiện là kỹ sư trưởng phòng thiết kế má»™t nhà máy cÆ¡ khà lá»›n. Cáºu em vợ cÅ© cá»§a ông thà nh đạt nhưng đã từ mặt anh rể mặc dù ông đã nuôi nó như con đẻ. Còn Thạc gà gáy. Nó đã phải ra tráºn rồi bây giá» bị xá» bắn vì những tá»™i ác giết ngưá»i rất dã man cá»§a nó. Ngồi dưới vòm trá»i mưa dầm gió rét âm u, bác sÄ© Cần thương nhá»› cả hai. Ông không nghÄ© nhiá»u tá»›i sá»± được thua số pháºn má»—i đứa mà chỉ thương cảm cho cả hai. Rồi ông ngá»a mặt lên trá»i mÆ¡ mà ng buồn tá»§i. Rồi ông lom khom bốc mấy tảng đất đắp lên chá»— lún cá»§a cái mả Thạc gà gáy. Ba tuần lá»… rồi hồn cá»§a Thạc gà gáy chắc đã tiêu tan tiêu cùng gió mây hòa và o vÅ© trụ. Chẳng còn hy vá»ng gì gặp lại cái luồng khà đặc quánh mà u da cam sôi sục cuá»™n réo ở đâu đây. Hai tay lấm đầy đất miên man đứng mãi dưới trá»i mưa bay gió lạnh bác sÄ© Cần bá»—ng giáºt mình như ngưá»i vừa tỉnh dáºy sau cÆ¡n mê. Cây hương đã cháy hết từ lúc nà o. Chùi tay và o cá», ông bác sÄ© chắp hai tay vái ngôi má»™ ba vái rồi quay gót. Phải vá» thôi. Nhưng vỠđâu bây giá» nhỉ. Khi Ä‘i ngang qua cây cá»c bắn nhìn thấy hai lá»— đạn cháy xém xuyên thá»§ng cá»™t bác sÄ© Cần bá»—ng chợt nhá»› ra là mình phải vỠđâu bây giá» và ông lầm bầm suy tÃnh. Từ nay đến tết chỉ còn hÆ¡n ba tuần nữa thôi.
Không rõ có cái gì đưa đưá»ng chỉ lối mà bác sÄ© Cần lại tìm được vỠđúng ngôi nhà cá»§a tướng cướp Thạc gà gáy ở xóm Vân Thù xã Lại Giang, ở cách không xa thị trấn Cốc Lếu nổi tiếng buôn láºu sát biên giá»›i phÃa Bắc. Khi còn sống Thạc gà gáy không há» cho ông biết nhà cáºu ta ở đâu. Còn bà i báo lại nói sai quê tướng cướp Thạc gà gáy ở tỉnh Hưng Yên cÅ©.
Rá»i khá»i trưá»ng bắn, bác sÄ© Cần Ä‘i thẳng ra ga leo lên má»™t Ä‘oà n tà u vừa đỗ lại để uống nước thêm than. Rồi chuyến tà u lại Ä‘i. Bác sÄ© Cần gục xuống bên khung cá»a sổ ngá»§ như chết cho tá»›i khi hai anh nhân viên trên tà u Ä‘áºp vai ông nói cho biết là con tà u đã chạy tá»›i cái ga cuối cùng cá»§a nó. Bác sÄ© Cần bước xuống tà u ông không Ä‘i ra lối cá»a ga mà tắt ngang qua đưá»ng sắt rồi cứ thế lá»™i ruá»™ng vượt đưá»ng qua đồi qua suối như bị ma quá»· túm áo lôi Ä‘i.
Ba ngà y đêm đầu tóc quần áo ông lúc nà o cÅ©ng sÅ©ng xÄ©nh nước. Sang ngà y thứ tư hai môi ông nẻ toác ra. Ngà y thứ năm hai cái tai xám Ä‘en teo quắt lại như hai miếng tai chua khô. Sang tá»›i ngà y thứ chÃn ống quần bên phải cá»§a ông bá»—ng dưng bục tung chá»— đầu gối. Tá»›i cuối ngà y thứ mưá»i ba thì ông rách tã như má»™t lão ăn mà y khắp ngưá»i bốc lên má»™t thứ mùi vừa chua vừa khắm. Chạng vạng chiá»u ngà y thứ mưá»i bốn, và o lúc 6 giá» 35 phút thì ông đã tá»›i được thôn Vân Thù xã Lại Giang. Äó là má»™t xóm nhá» lÆ¡ phÆ¡ và i nóc nhà nép sát và o chân mấy quả núi đá xám ngoét. 15 phút sau ông đã đứng trong vưá»n ngôi nhà lụp sụp cá»§a tướng cướp Thạc gà gáy. Cái gì đã đưa đưá»ng dắt lối cho bác sÄ© Cần thúc ông Ä‘i mưá»i bốn ngà y đêm quên ăn quên ngá»§ như váºy. Chịu Có mà thánh má»›i hiểu được. Chỉ biết là cuối cùng thì ông đã tìm được tá»›i đúng địa chỉ. Và khi ông gõ cá»™c cá»™c cái đầu gáºy dÃnh bê bết bùn đất xuống má»™t phiến đá nhỠở góc sân thì có má»™t con chó má»±c ghẻ bé con gà y giÆ¡ xương từ trong liếp lao ra sá»§a ăng ẳng mấy cái rồi sán đến bên ông ngoáy Ä‘uôi rối rÃt xin ăn rất xăng xái và bần tiện.
Má»™t ngưá»i đà n bà nhà quê che má»™t miếng vải xô cáu bẩn ngang mắt nom như ngưá»i không có mắt ôm má»™t bó lạt ngâm ướt ròng ròng từ dưới cái ao cạnh nhà đi và o cân. Bác sÄ© Cần chưa kịp há»i thì bà ta đã há»i trước:
- Có phải nhà ông ở trên công an huyện vỠkhông ạ.
Bác sÄ© Cần chưa kịp trả lá»i thì bà lại nói luôn:
- Thế thì tôi trả lại cái nhà nà y cho các ông đây. Tôi còn phải vỠđể gói bánh. Mà các ông cứ cẩn tháºn quá. Cả cái xóm nà y có ai muốn dây và o thằng Thạc đâu cÆ¡ chứ. Như thế là ở trên công an huyện đã cho ngưá»i vá» nghiệm thu cái nhà cá»§a thằng Thạc rồi đây.
- Má»i ông và o.
Bác sÄ© Cần lẳng lặng theo ngưá»i đà n bà bước lên thá»m. Bên trong nhà tối âm u phả ra mùi mốc meo và lặng ngắt như nhà mồ.
Má»™t ngá»n đèn dầu đặt trên bà n thá» gá»— Ä‘en bóng đủ soi rõ ảnh cá»§a má»™t thiếu phụ trẻ vấn khăn nhung có đôi mắt Ä‘ang mở to buồn đến ná»—i nếu có ai vô tình nhìn và o lâu má»™t chút thì có thể ngã ngồi xuống và tan biến thà nh má»™t vÅ©ng nước mắt tức thì. Ngưá»i đà n bà thong thả nói:
- Bà cố ngoại thằng Thạc chết rồi ông ạ. Hôm nghe tin thằng chắt bị xỠbắn bà cụ đang ngồi ăn cơm bỗng hức lên một tiếng rồi lăn đùng ra chết tươi. Cũng là quả báo cả thôi.
Lặng Ä‘i má»™t lúc, ngưá»i đà n bà lại thong thả kể tiếp:
- Tháng trước ông thân sinh ra thằng Thạc gà gáy có Ä‘i má»™t chiếc ô tô Ä‘en bóng sang trá»ng vá» táºn ngôi nhà nà y. Thế là vừa tròn đúng 26 năm, kể từ cái ngà y ông ấy Ä‘em thằng Thạc vứt vỠđây gá»i bà cố ngoại trông nom bây giá» má»›i thấy ông ấy quay lại tìm con.
Có lẽ ông ấy Ä‘á»c báo đăng tin bắt được má»™t thằng tướng cướp Thạc gà gáy khét tiếng nà o đó quê ở thôn Lại Giang và nó sắp bị xá» tỠông ấy má»›i giáºt mình bán tÃn bán nghi quay lại đây để xem cái thằng tướng cướp sắp bị bắn ấy có phải là thằng con bị bá» rÆ¡i cá»§a mình không. Cái ông bố thằng Thạc nom phúc háºu dá»… mến lắm. Tai to, mặt lá»›n, nhân trung rõ là dà i. Tối hôm đó tôi sang mượn bà cố ngoại thằng Thạc cái cối giã trầu tình cá» mà nhìn thấy ông kia. Ông thắp má»™t nén nhang cắm lên bà n thá» vợ, vái hai cái rồi thò tay định phá»§i lá»›p bụi bám trên ảnh. Nhưng bà n tay vừa chạm và o tấm kÃnh thì ông rú lên má»™t tiếng rụt phắt tay lại. Nói có ngá»n đèn kia, trá»i tuy tối nhưng tôi cÅ©ng nhìn rất rõ hai bà n tay ông bố thằng Thạc bá»—ng sưng phồng lên méo mó rồi rá» ra những giá»t nước và ng nhá»n nhện. Tháºt cÅ©ng là quả báo quả báo cả thôi ông ạ.
Má»™t cÆ¡n gió ùa và o trong nhà lạnh buốt. Bác sÄ© Cần quay đầu lại. Ngưá»i đà n bà không có mắt đã biến mất từ lúc nà o. Ngưá»i hay là ma? Bác sÄ© Cần ngồi xuống cái báºc cá»a nứt toác lạnh và ẩm. Ngưá»i ông bải hoải. Hai cẳng chân tê dại. Äêm ba mươi tối như má»±c. Cả cái xóm Vân Thù im phăng phắc như Ä‘ang nÃn thở đợi đón giao thừa. Thỉnh thoảng má»›i nghe có tiếng chà y dã thì thụp ở đâu đó. Nhà cá»a Thạc gà gáy ở mãi cuối thôn nhưng lại đầu gió nên cà ng chÆ¡ vÆ¡ lạnh lẽo vắng lặng. CÅ©ng phải ba hoặc bốn giá» nữa má»›i bước sang năm má»›i. Bác sÄ© Cần bà y bó hương lên báºu cá»a rồi ngồi dá»±a lưng và o cây cá»™t má»t kêu kẽo kẹt và ngá»§ thiếp Ä‘i lúc mà chẳng hay. Giấc ngá»§ mê mệt chẳng má»™ng mị sau những ngà y dà i đêm thâu chạy tế lên như con chó hoang vô chá»§ không há» chợp mắt. Bác sÄ© Trương VÄ©nh Cần cÅ©ng không thể ngỠđược ông Ä‘ang ngá»§ đúng cái chá»— mà đêm giao thừa cái tết nà o đó Thạc gà gáy len vỠđốt hương quỳ lạy mẹ trước khi bị công an xông và o đá và o gáy ngã gục xuống rồi đè nghiến lên ngay bụng còng hai tay lại.
Bác sÄ© Cần ngá»§ say lắm. Ông ngáy o o đến ná»—i con chó má»±c con ghẻ lở chạy tá»›i gần hÃt lấy hÃt để cái gấu quần rách bươm cá»§a ông.
Bác sÄ© Cần ngá»§ rất say. Tá»›i quá nữa đêm má»™t tiếng nổ gầm rung chuyển tiếp ngay sau đó là hà ng trà ng pháo tép pháo dây pháo đùng thi nhau nổ vang chát chúa ròn rã. Bác sÄ© Cần cuống cuồng báºt dáºy mắt nhắm mắt mở châm vá»™i nén nhang rồi láºp cáºp cắm lên cái bát hương sứt ở trên bà n thá». Vái xong ba vái chưa kịp nói gì lúc ngẩng lên ông bác sÄ© bá»—ng bá»§n rá»§n cả ngưá»i khi nhìn thấy từ trong đôi mắt buồn đến chết ngưá»i cá»§a ngưá»i thiếu phụ trẻ trong ảnh bá»—ng từ từ rá» ra những giá»t nước mắt đỠngầu như máu.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîçâóê, ãèäðîìåòöåíòð, àëòûí, çàâîä, ìåáåëü, ìèýëü, ñàëîí, ñåðâåð, tac pham ngay hoang dao, truyen ngay hoang dao, ðåôåðàòè, ðîëèêè  |
| |