manga chỉ là manga.
manga chỉ để giải trí.
Nhân vật trong manga chỉ là hư cấu. manga chỉ để giải trí.
có thật hok ?
manga đem lại cho otaku những cảm xúc như thế nào ?
chỗ nì tớ sẽ ụp tuyển tập của mí otaku viết ề những gì họ nghĩ về nv của mình .
Đau, phải không ?
Người viết: SS_setas_fan
Hôm qua, tôi sững người lại trước một câu nói. Dù sau đó đã biết mình không phải mục tiêu của câu nói đó, nhưng vẫn cảm thấy... Tôi nhớ đến cô. Kanoe của X.
"Cô rất yêu chị của cô"
"Vâng. Nhưng đó không phải là cách yêu mà chị tôi mong muốn"
Tôi từng chứng kiến người cha của Satsuki nói rằng, "Vì ta yêu con, con hiểu không, Satsuki?", để rồi đẩy cô bé con ấy vào cái phòng thí nghiệm nơi cô bé đã nói rằng "Con ghét nơi đó!". Đứng vào vị trí của một người "được" yêu không đúng cách, so với người yêu người mình yêu không đúng cách mà người ta muốn, thử hỏi, ai đau hơn?
Ánh mắt cô, thật là buồn khi nói câu nói ấy. Đó không phải cách chị ấy muốn. Chị ấy tình nguyện đày đọa chính mình để có được những giấc mộng về tương lai. Tương lai là không thể thay đổi? Chị nhìn thấy mình bị Kamui giết chết. Và chị tập hợp Thiên Long để biến cái ngày được chết đó thành sự thật. Tôi không nhớ chị có phải người lương thiện tốt đẹp đến mức tự hành hạ mình vì cái thế giới này, hay chị tập hợp Thiên Long chỉ đơn giản để mình được chết? Tôi không biết, không nhớ. Tôi chỉ nhớ cô đã từng bước, từng bước phá hoại những gì mà chị mình gây dựng. Cô ác? Ừ, cứ cho là thế. Cô ác vì cô tập hợp Địa Long. Cô chẳng thù oán gì với địa cầu mà muốn nó biến mất dưới tay 7 vị Ngự Sử cả, đơn giản vì chị của cô.
Ngăn cản Kamui giết chị cô.
Ngăn cản chị chết.
Thế thì có gì sai?
Ngăn cản những giấc mộng mà chị nhìn thấy mà không làm gì được. Đã biết rằng đau khổ không phải là nhìn thấy, nhìn thấy mà không làm gì được mới là đau khổ cơ mà? Chị cứ như thế, chị sống trong nước mắt, chị chỉ biết khóc, chị khóc khi nói với Kakyou "Mặc dù biết tương lai không thể thay đổi, ta vẫn muốn bảo vệ Saiki dono." Chứng kiến chị khóc làm sao cô không đau. Mà đã đau, ai lại muốn người mình yêu phải đau thêm tiếp nữa? Cô sai à?
Cái thế giới này có ai thánh thiện đến mức hi sinh tất cả cho lợi ích của nhân loại không? Có không? Ngay cả một người thuần khiết như Subaru, đến cuối cùng vẫn gật đầu khi Kamui hỏi "Mặc dù nguyện vọng của tôi có thể đem lại đau khổ cho người khác, tôi vẫn sẽ không từ bỏ nó" kia mà.
Cô sai sao?
Cô không sai.
Chị biết không nhỉ? Biết không tình yêu cô dành cho chị? Chắc là biết. Nhưng biết thì sao, chị vẫn không muốn cô cản trở mình. Chị vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đau đớn như tự hỏi tại sao chị em ta không thể hiểu nhau? Chị cho rằng cứ hiểu chị thì phải giúp chị à? Hay là tôi đang suy diễn? Không được, chị à. Nhìn thấy người mình yêu vì thứ họ thích mà lâm vào bế tắc, đau khổ và nước mắt, làm sao yên lòng đứng ngó? Cô tập hợp Địa Long. Nhưng vận mệnh nó là cái gì mà vẫn đủ sức giằng lấy chị từ tay cô?
Chị chết.
Trong bóng tối cô giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi lạnh toát ra khi bàn tay cô run rẩy. Nhìn lại mình, còn gì không? Còn gì không khi mà chị đã chết? Tiếng thét của cô có còn ai nghe thấy? Thét, gào, khóc như điên. Nhưng chị không quay lại nữa. Cô cũng không xuất hiện thêm lần nào. Vì cô sống vì chị mà, làm gì cũng vì chị, vậy mà...
Yêu không đúng cách... Tình yêu có một cách để làm hai người yêu và được yêu hạnh phúc, nhưng lại có hàng ngàn cách để khiến ít nhất một người phải đau. Vậy mà thế gian đâu có ngừng yêu? Nếu được làm lại, cô vẫn sẽ như thế đúng không, cản chị đến tận cùng, dù chị có chết, dù mình có đau, dù chị và mình sẽ không thể nào vui vẻ, vẫn làm...
Kanoe, chúng ta giống nhau không? Chắc là... không. Trong bóng tối, Cô chỉ thích hợp với bóng tối, biết không? Tôi ghét cô lắm. Cô biết Satsuki thích Yuto cơ mà. Thế mà còn cố tình để Satsuki bắt gặp mình... và Yuto. Tôi ghét cô, ghét cả Yuto. Vậy nhưng ma lực nào khiến tôi cứ bị hút vào cô, vào anh như thế? Liệu có cái gọi là tình yêu không Yuto dành cho cô? Và cô dành cho Yuto? Hay đấy chỉ là trò đùa với một cô gái có trái tim lạnh lẽo?
Ghét cô. Đến giờ vẫn ghét. Nhìn cái hình Yuto tháo giầy cho cô tôi chỉ muốn đập nát cái máy tính ra. Tại sao phải trêu cợt con người ta như thế? Có yêu thương gì đâu mà cứ giữ anh bên cạnh? Để bây giờ, chị chết như một đòn trừng phạt, biết không?
Biết đó không phải cách người ta mong muốn. Vẫn làm. Cười... con người là vậy sao? Liệu làm như thế có được gọi là hạnh phúc không? Có cười được không? Tôi không biết. Tôi chưa đủ từng trải để tìm lấy dù chỉ một câu trả lời cho bản thân mình. Tôi chỉ biết cái đêm giấc mộng nhuộm máu mà chị chết đi đến với cô, tất cả trong cô đã vỡ vụn thành hàng ngàn hàng ngàn mảnh. Tiếng thét ấy đến giờ tôi vẫn nhớ. Đau, phải không...
Đôi mắt tím sâu thẳm của cô có lẽ đã gây cho tôi ấn tượng đặc biệt nhất. Tôi không có may mắn được gặp cô từ lúc đầu, nhưng đã được nghe kể lại về quá khứ của cô... Cô không có mẹ, và có một người "cha" theo một nghĩa nào đó. Phải, theo một nghĩa nào đó, là một "người cha". Mẹ cô vì đau đớn mà tự sát ngay sau khi sinh cô ra, và để lại trên đời bơ vơ một sinh mạng.
...
Một đôi mắt tím.
Một mái tóc tím.
Nhẹ lay lay dưới ánh sáng.
Tất cả không thuộc về cô.
Cô thuộc về bóng tối.
Cô thuộc về sự cô độc.
Bề ngoài lạnh lùng và trầm lặng của cô gây cho người đối diện một cảm giác e dè và khó tiếp xúc. Nhưng, như tôi đã nói đấy thôi, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi đã từng nghe một người nói: "Nỗi đau luôn được ngụy tạo khéo léo bằng một mặt nạ trên khuôn mặt." Nhưng... nỗi đau thì vẫn là nỗi đau, cho dù có được che giấu cẩn thận đến mấy thì nó vẫn sẽ lộ ra. Và cô thì vẫn chỉ là cô gái bé nhỏ với đôi mắt tím buồn sâu thẳm...
Quá khứ u tối ấy của cô, cô đã để cho ai chạm vào chưa? Và cô nữa, cô cũng đã chạm vào nó chưa? Cô không dám phải không? Phải! Vì tâm hồn cô mỏng manh và yếu đuối biết bao. Từ lúc gặp cô, Raven của tôi chưa một lần khóc. Và hôm này, với hình ảnh mới nhất của mình, cô đã để cho tôi thấy... cô khóc. Người ta có thể nói rằng Raven của tôi sao mà dễ bị lừa đến thế. Người ta có thể nói rằng Raven ngốc. Vâng, nhưng người ta làm sao mà hiểu được nỗi đau đớn, nối khổ sở, nỗi cô đơn đến tận cùng mà cô phải chịu?
"Nếu anh có một người quan trọng, anh sẽ vì người đó mà chiến đấu. Cho dù có biết người đó là kẻ xấu đi chăng nữa, thì... con người ta vẫn không thể chống chọi lại với sự cô đơn..."
(Gaara_Naruto)
Cô cứ luôn bước đi một mình như thế. Chỉ vì cái bóng ma ghê rợn của quá khứ luôn bám theo ám ảnh cô chăng? Cho nên Raven của tôi có mấy khi mỉm cười hạnh phúc thật sự? Chính vì nó mà Raven chẳng dám tin tưởng tuyệt đối vào ai cả. Chính vì nó mà Raven cứ tự cô lập mình như thế. Khi nghe câu hỏi: "Chẳng lẽ em cứ muốn vùi mình vào bóng đêm, trong sự cô độc mãi sao?" Cô đã khóc. Ai mà muốn như thế hả Raven?
Cô khóc, bởi vì cô sợ... sợ rằng mình sẽ bị vứt bỏ.
Sợ rằng không ai hiểu cho mình.
Sợ đơn độc.
Sợ bóng tối.
Cô đã cố bước ra, đã tự tạo nên diện mạo mới cho mình. Và cuối cùng thì... cái gì đã đến với cô, Raven? Lại một sự lừa dối và phản bội! Raven... Tôi biết Raven đau lắm. Tôi cũng đau lắm, tôi cũng đau lắm khi thấy Raven như thế. Quỳ sụp xuống với ánh mắt không thể tin được chuyền vừa xảy ra.
"Ngươi lừa dối ta! Ngươi đã nói dối ta!"
Niềm tin mỏng manh mới chớm nở trong cô đã bị ném trả quá phũ phàng. Nhưng rồi... Raven, sức mạnh gì trong cô vậy? Sức mạnh gì khiến cô lại một lần nữa đứng dậy và chiến đấu với con quái vật đó? Chiến đấu với chính mình, với hiện thực tàn nhẫn, với bóng đêm và nỗi sợ hãi? Cô vẫn đau đớn lắm phải không?
"Vết thương thể xác sẽ lành. Nhưng vết thương lòng thì có thể vĩnh viễn không bao giờ lành lại"
(Yashamaru_Naruto)
Nhưng có một thứ kì diệu có khả năng xóa tan nó. Đó là tình yêu thương! Cuối cùng, cô đã nghe tiếng nói của Beastboy. Cuối cùng, cô đã bước ra. Sự cứng rắn ngụy tạo kia tan vỡ rồi phải không Raven? Cô cũng mềm yếu lắm mà. Cô cũng cần chỗ dựa lắm mà... Khi cô ôm chầm lấy Beastboy, thì tôi chợt mỉm cười nhẹ nhõm. Rồi tất cả sẽ ổn thôi mà, phải không Raven? Vì quanh cô luôn có tình yêu thương.
Cô thuộc về Teen Titans!
Cô thuộc về bạn bè!
Cô thuộc về chính mình!
Và... cô thuộc về Ánh Sáng!
Raven trong lòng tôi mãi mãi đẹp như vậy! Một màu tím huyền ảo và bí ẩn như ánh trăng. Một màu tím tươi đẹp và sáng trong dường ấy... Raven, rồi cô sẽ được hạnh phúc, vì cô xứng đáng có nó. Tôi sẽ mãi mãi dõi theo cô. Vì đơn giản là vì tôi yêu cô!
Người viết: TOMOE
Nhiều khi, trong cuộc sống, có những cuộc gặp gỡ người ta muốn quên đi, có nhiều người lướt qua, chỉ trong một giây, và không ai có thể nhớ được khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khi một số phận đi qua mình. Có người nói với tôi đó là sự thải loại của bộ nhớ, giống như một chiếc hộp đựng đồ, khi đã đầy thì phải bỏ bớt ra để cho thêm thứ khác. Nhưng có một lúc nào đó tôi chợt nghĩ, tất cả những vô tình ta bắt gặp trong đời sống, đều chẳng là vô tình.
Và bất chợt, tôi nhớ đến cậu, có lẽ giống như một người quen cũ mà lúc nào đó tôi tưởng chừng đã lãng quên. Cậu khi ấy, trong trí nhớ của tôi, vẫn còn là một đứa trẻ. Không một đứa trẻ nào là không hay đòi hỏi, không làm nũng hay không ích kỉ với những gì nó thương yêu, cũng không có đứa trẻ nào là không chờ đợi được quan tâm. Có lẽ sự vị kỉ đó là để bù đắp cho những năm tháng sau này, lúc người ta lớn lên, sẽ không khóc nhiều khi có những đợi chờ chỉ mãi là chờ đợi. Đó là một đặc quyền của con trẻ. Nhưng một đứa trẻ như cậu, lại là người luôn im lặng. Cậu đã không hề sử dụng đến đặc quyền ấy của mình. Hạnh phúc của một đứa nhỏ có lẽ là khi cất tiếng khóc, lập tức có một ai đó chạy lại bên, và nỗi buồn đau hay ấm ức sẽ theo nước mắt tuôn cả ra ngoài. Còn cậu có chờ đợi được quan tâm không? Cậu có cái vị kỉ của trẻ nhỏ không? Một đứa trẻ khi yêu thích thứ gì đó sẽ cố giữ nó thật chặt bên mình, còn cậu lại chọn yêu thương bằng cách buông tay. Bởi vì là hạnh phúc của mẹ, hạnh phúc đó, nhất định không được có cậu. Tôi nhớ cậu khi ấy, đứa bé có cặp mắt mở to, nhìn vào căn phòng mà nơi đó, mình sắp trở thành một kí ức bị thải loại.
"Xem như tớ đã cứu được mẹ mình..."
"Thật ra... tớ không muốn mẹ quên mình. Tớ hy vọng mẹ sẽ cố gắng. Nhưng... đó chỉ là mơ ước của tớ thôi."
Chỉ im lặng chờ đợi, chờ cho một lời nói, một cử chỉ quan tâm, chờ cho người lớn cố gắng và cuối cùng, chờ để bị lãng quên. Tất cả những gì một đứa trẻ đáng có - tình yêu thương, sự quan tâm... cậu đều không có được, ngay cả chút kí ức về việc cậu đã từng tồn tại cũng không. Đối với mẹ, cậu giống như một người lạ, chỉ vô tình lướt qua nhau trong một cuộc gặp gỡ mà não bộ sẽ thải loại ngay sau. Điều đó quả thật không dễ dàng.
Đôi khi tôi tự hỏi, cậu có thật sự là một đứa trẻ không khi mà hy sinh quá nhiều như thế để bảo vệ một người lớn, người mà lẽ ra phải bảo vệ cậu. Và rồi khi nhìn thấy ánh mắt cậu dõi theo mẹ, lặng lẽ và giữ khoảng cách an toàn cho một bí mật, tôi chợt nhận ra cậu thật sự rất cừ. Cậu có lẽ đã rất người lớn, rất trưởng thành, cậu không còn là một đứa trẻ, cậu đã không hề khóc. Hồi bé, tôi cho rằng loài thỏ có đôi mắt đỏ hoe vì chúng khóc quá nhiều lúc nhỏ, nhưng vì cậu nên tôi nghĩ, có lẽ khi còn nhỏ, loài thỏ chẳng khóc bao giờ, nên tuổi thơ của chúng là cặp mắt đỏ hoe sẽ tồn tại cho đến khi chúng trưởng thành. Cậu cũng vậy, dường như quá nhỏ bé so với tuổi của mình, như là để bù đắp cho thời thơ ấu không trọn vẹn, tuổi thơ của cậu được kéo dài hơn, giống như đôi mắt của loài thỏ vậy, là thứ mà không phải ai cũng giữ được.
Ngày hôm qua, khi nhớ đến cậu, tôi chợt nghĩ đến những đàn chim di trú, những dấu chân trên bãi biển, những cuốn sách, những chữ tượng hình... tất cả đều là những văn tự của sự tồn tại. Loài chim có văn tự riêng trên bầu trời, loài thú thì có những dấu chân trên mặt đất, con người có nhiều cách hơn, là chữ viết, hình vẽ, là những ghi chép, là kí ức. Mỗi người đều viết tên mình lên cuộc đời bằng những cách rất riêng. Một người có thể sống lâu hơn so với tuổi thọ nhờ vào kí ức của những người yêu thương anh ta. Và tôi chợt nghĩ, dấu vết văn tự mà cậu để lại trong lòng người đã sinh ra mình là gì?
Có ai đó đã từng nói, người lạ thì không nhớ nhau bao giờ. Câu nói ấy khiến tôi xót xa khi nghĩ đến cậu. Người ta không ai đau lòng trước bất hạnh của một người lạ mặt, cũng không ai đi theo bảo vệ một người mà mình không quen. Im lặng như thế, tỏ ra không quen biết để không bị phát hiện, luôn giữ khoảng cách nhưng luôn dõi theo, luôn chờ đợi. Cậu là người không được phép xen vào hạnh phúc của gia đình mình, điều đó nghe có vẻ vô lý. Nhưng cậu cũng là người có thể tự hào nói câu: “Bố tớ quen được một người đẹp như mẹ tớ đấy” với một nụ cười rạng rỡ.
Một đứa trẻ không muốn ra khỏi tuổi thơ nhưng lại rất người lớn so với tuổi của mình, cậu lúc nào cũng muốn bảo vệ những người mà mình yêu thương, đến mức quên đi cả bản thân. Bởi vì đó là bảo vệ, và bởi vì đó là một việc không dễ. Cậu khi ấy đã lùi ra xa một bước để không tạo cho mình cơ hội, đã chạy đi tìm sự giúp đỡ của người lớn, đã làm tất cả những gì có thể. Và cũng vì bảo vệ một người là điều không đơn giản. Nên cậu khóc, cho những gì mình không làm được, cho cái bất lực của bản thân, hơn là cho sự sợ hãi. Nhưng rồi tôi nghĩ, chỉ cần ngày mai là một ngày nắng, hay dù nó là một ngày mưa, cậu sẽ lại có thế cười như một đứa trẻ, lại có thể tin tưởng để tiếp tục đối mặt với bất lực của mình.
"Tớ sẽ thực hiện mơ ước của mình từ cây đàn! Tớ học kéo đàn, rồi mở một buổi trình diễn nhỏ. Lúc đó, bố, mẹ và Momochan sẽ đến xem..."
Và tôi cảm thấy, như thế thật tốt.
Trong 12 con giáp, mỗi người có một cách che giấu xúc cảm của riêng mình. Còn cậu chọn nụ cười. Nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, đòi hỏi được quan tâm nhiều hơn. Như thế có lẽ sẽ là đủ, cho cả tuổi thơ kéo dài của cậu. Tôi thích cách mà cậu cười, đơn giản như là một phản xạ nhưng lại rất thật. Nụ cười có thể khiến người ta an tâm. Đáp lại cuộc đời bằng cách mỉm cười như thế, và cảm ơn cho những gì mình đã có, dù cho số mệnh đã lấy đi nhiều thứ khỏi cậu. Nếu có thể mỉm cười, có lẽ mọi chuyện đều dễ dàng hơn. Nhắm mắt lại, để cho gió cuốn đi tất cả những ý nghĩ buồn đau, những ý định trốn chạy, chỉ còn lại những gì tươi mới, trong lành được đem ra phơi phóng khô ráo, cho mỗi lần mở mắt lại thấy yêu cuộc đời hơn, để lại cố gắng, và tin tưởng.
"Câu chuyện kể về cuộc hành trình của một người khờ, vì quá ngốc nên bị người thành phố lừa gạt. Tiền, quần áo, giày dép... đều mất sạch! Vì rất ngốc, nên chỉ cần người ta nói: “Ông giúp chúng tôi nhiều lắm...” là đã cảm động đến rơi lệ. Ông ấy luôn đáp lại: “Chúc ông hạnh phúc, chúc bà hạnh phúc”. Cuối cùng thì ông ấy hết sạch, chẳng còn gì, kể cả mảnh vải che thân. Rồi tự cảm thấy ái ngại, xấu hổ, ông quyết định đi và rừng sâu. Trong rừng ông gặp yêu quái. Yêu quái muốn ăn thịt ông, thế là lại dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa phỉnh. Đương nhiên, ông lại mắc lừa và lại cho dần từng cánh tay, từng cẳng chân... Kết quả chỉ còn lại cái đầu. Ông ấy còn lấy mắt để cho tên yêu quái cuối cùng. Con yêu quái ấy vừa ăn mắt ông vừa nói: “Cảm ơn ông rất nhiều, tôi tặng ông thứ này.”. Nó đặt xuống đất một vật rồi đi. Nhưng cũng chỉ là lời nói dối. Trên mặt đất chỉ có mảnh giấy đề chữ “Ngốc”! Nhưng người đàn ông ấy cảm động quá, nước mắt giàn giụa, ông nói: “Cảm ơn! Cảm ơn! Lần đầu tiên trong đời tôi được tặng quà. Ôi! Thật hạnh phúc! Cảm ơn rất nhiều!”. Vì ông ấy không còn mắt, nên nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng. Thế rồi ông trút hơi thở cuối cùng, trong khu rừng vắng."
Cậu đã nhắm mắt lại như thế, và nghĩ suy về câu chuyện người đàn ông khờ nhất thế giới. Người khờ đến nỗi cho đi tất cả, chỉ còn cái đầu, vẫn nói cảm ơn cho những gì mình nhận được. Dù cho tất cả mọi người đều cười nhạo sự ngốc nghếch của ông ấy, nhưng cậu vẫn thấy ông ấy dễ thương, và thật lòng mong ông ấy được hạnh phúc. Với riêng tôi, người đàn ông ấy có lẽ là người hạnh phúc nhất thế giới. Vì ông ấy quá ngốc nên không thể thấy được những dối trá, xấu xa của con người, ông ấy có một niềm tin con trẻ đối với cuộc đời, và hạnh phúc khi có thể cho đi. Tôi nghĩ thật may mắn khi người đàn ông đó đã cho đi cả đôi mắt của mình, nên không thể nhìn thấy sự thật trong món quà đầu tiên và cuối cùng mình nhận được, để vẫn có thể khóc như thế, và ra đi trong hạnh phúc. Hạnh phúc của một kẻ bị cho là ngốc lại tròn trịa và vẹn đầy đến vậy... Khi ấy tôi cũng đã nhắm mắt lại, cảm thấy thực sự rất thích người đàn ông khờ ấy, một người biết hạnh phúc. Con người khi sinh ra, rất nhiều người biết tìm kiếm hạnh phúc, nhưng lại ít ai biết hạnh phúc. Họ có thể đi tìm rất lâu mà không thấy, chỉ bởi vì họ không biết hạnh phúc trông nó thế nào, ra sao, và rồi họ quay mòng mòng trong cuộc kiếm tìm vô vọng ấy. Nếu có thể nhắm mắt lại, cảm thấy yêu thương và tin tưởng, nghĩ rằng mình rất hạnh phúc và trân trọng hạnh phúc ấy, đó là hạnh phúc. Tôi cho rằng cậu cũng là một người biết hạnh phúc.
Mỗi buổi sáng thức giấc, nghĩ xem ngày hôm nay mình sẽ làm gì, thế là liền bắt tay vào thực hiện, thậm chí không có cả thời gian chuẩn bị. Cậu là con người như thế. Nghĩ rằng mọi việc rất đơn giản, và tất cả đều trở nên đơn giản. Ví như chỉ cần đứng trước một cơn gió lớn và hô to: “Gió ơi hãy ngừng thổi!”, lập tức cơn gió ấy sẽ tan đi như chưa từng tồn tại. Bởi vì niềm tin trong cậu quá lớn, nên tôi sẽ không khóc cho những ngày gió cứ nối tiếp gió không thôi.
Chỉ bởi vì, đôi khi, cuộc sống thực sự rất giản đơn.
Khi tôi bước đi trên một con đường mà tôi không quen, bên cạnh những con người mà tôi không quen, và không ai trong số họ muốn dừng lại cho một gặp gỡ thoáng qua, bởi chiếc hộp đựng đồ của họ không còn đủ chỗ cho tôi, tôi nên làm gì? Còn cậu sẽ làm gì? Trong một ngày đầy ắp những tất bật, những người đến rồi đi, trên những giao lộ có hàng nghìn, hàng vạn lần đèn đỏ và xanh, với cậu, tất cả có còn đơn giản? Và bởi những suy nghĩ thoáng qua, những tình cờ đâu đó tôi bắt gặp, tôi tin vào một câu chuyện cổ tích, ở đó người ta không gặp nhau để một ngày lãng quên nhau. Họ gặp nhau, trong một cuộc gặp gỡ định mệnh mà kiếp này, rồi kiếp sau, kiếp sau nữa... mãi mãi sẽ lặp lại. Và khi ấy chẳng gì còn là vô tình. Cậu sẽ vẫn hạnh phúc, như một người biết hạnh phúc và sinh ra để hạnh phúc.Nên, tôi tin, cho đến khi gió ngừng tiếp nối...
Viết cho cậu, Momiji, cho một câu chuyện tôi vẫn tin là cổ tích.
Một thời thơ ấu trong sáng và hồn nhiên đã qua mang cho ta nhiều mơ ước, khát vọng bay cao, bay xa cùng những áng mây và những cánh chim nơi chân trời mờ ảo. Có lẽ bạn đã quên những lời ru thời thơ bé của bà, có lẽ bạn đã quên những câu truyện cổ tích "ngày xửa ngày xưa" mẹ hay kể. Nhưng với tôi, tất cả duờng như vẫn còn đọng lại trong tâm trí, như những giọt sương sớm mai tinh khiết, trong vắt vẫn còn đọng lại trên mặt lá non xanh. Nó nuôi lớn tâm hồn tôi, tuới nuớc mát lên tâm hồn tôi để xoa dịu những vết thương trong cuộc sống.
Tôi nhớ ngày ấy, khi tôi còn rất bé. Lần đầu tiên tôi biết đến truyện tranh, lần đầu tiên tôi biết đến một thứ truyện khác ngoài truyện cổ tích. Tôi đến với Doraemon đúng theo cái nghĩa của chữ "tình cờ ". Vâng, tình cờ đến đáng yêu. Hôm ấy, anh trai tôi mua một quyển truyện về, rồi say sưa đọc nó, bỏ mặc tôi với những thứ đồ chơi nhàm chán. Tức giận. Tôi nhảy đến chỗ anh và giật ngay lấy cái quyển sách đáng ghét đã khiến anh tôi chăm chú đến nỗi không thích chơi với tôi nữa, tôi chưa kịp xé (may thế, xé thì hết xem) thì đập ngay vào mắt tôi là hình ảnh của một cái gì đó tròn tròn , xanh xanh có cái râu giống như con mèo vậy. Trẻ con mà, thấy cái gì lạ lạ thì bao giờ cũng tò mò, cũng thích khám phá.
Doraemon đến với tôi như thế đó, hồi ấy tôi đọc Doraemon chỉ vì thích thú trước cái ngộ nghĩnh và dễ thương của chú mèo máy béo ú, thích ăn bánh rán. Tôi cũng bị lây cái sở thích ăn bánh rán của Doraemon, tôi đọc những câu truyện về Dora và Nobita mà chẳng hề có một chút suy nghĩ gì về những điều sâu sắc hảm chứa trong nó. Như những cơn gió mát thổi xua tan đi cái nóng, Doraemon đã đi theo tôi suốt cả quãng thời thơ ấu. Tôi đã cười, và cũng đã khóc vì Doraemon. Doraemon đã trở thành người bạn thân thiết không thể xa rời với tôi từ lúc nào mà tôi chẳng hề hay biết . Thời gian trôi và tôi cũng truởng thành dần lên, tôi bây giờ cũng đủ tri thức để mà hiểu rằng Doraemon chỉ là một sản phẩm tuởng tượng của con người, chú mèo máy đến từ thế kỷ 22 đó dẫu sao cũng chỉ là một sản phẩm của óc sáng tạo mà thôi. Từ khi nhận ra điều ấy, Doraemon đã trở nên xa lạ với tôi. Tôi không còn quan tâm đến Doraemon nhiều như trước nữa. Tôi bắt đầu đọc những câu truyện khác và Doraemon dần bị lãng quên. Nhưng vẫn có cái gì đó đọng lại trong tôi mà tôi không thể lý giải được. Đó là gì nhỉ?
Một buổi chiều mùa hạ, lang thang trên đường thì tôi bắt gặp một đám trẻ đang say sưa xem một cái gì đó. Tò mò, tôi đến gần để xem chúng đọc cái gì. Đó là một quyển Doraemon. Tôi thở dài: đúng là trẻ con. Tôi đến gần một đứa bé, tôi hỏi nó vì sao lại thích đọc Doraemon đến vậy, nó hồn nhiên trả lời với một nụ cười trên môi: vì em thích Doraemon và Nobita, em cũng muốn được như Doraemon, có nhiều bảo bối, em mơ ước được trở thành Nobita để có một chú mèo máy giống như Doraemon. Tôi ngỡ ngàng, và chợt nhận ra rằng hồi bé, tôi cũng giống như những đứa trẻ này, cũng đã từng mơ ước như vậy, tôi đã quên đi một thời hồn nhiên, một thời tôi đã biết thực sự ước mơ mặc dù giấc mơ ấy không bao giờ trở thành hiện thực. Tôi đã thực sự quên mất một điều: Doraemon với tôi không chỉ là một sản phẩm giải trí của óc tuởng tưởng mà Doraemon còn là một người bạn thân suốt quãng thời thơ ấu, Doraemon đã dạy cho tôi biết mơ ước là như thế nào.
Tôi đã trưởng thành và khi trưởng thành người ta thường hay cho mình là đúng, và người ta cũng dễ dàng quên mất thời thơ ấu. Doraemon đã nhắc cho tôi nhớ lại tất cả những kỷ niệm tươi đẹp ấy. Nhắc cho tôi nhớ, tôi đã có lần thực sự biết mơ ước và thực sự muốn biến mơ ước đó thành sự thật. Lắng nghe nhạc phim của Doraemon, thật đáng yêu biết bao, nhìn Doraemon và Nobita cùng nhau bay về phía chân trời bình minh ánh sáng rạng ngời mà lòng tôi rạo rực hi vọng vào cuộc sống và tương lai phía trước. Nghe tiếng nhạc vút lên như hình ảnh Nobita và Doraemon bay lên cao dần trên bầu trời. Như những cánh hoa bồ công anh bay lên cao theo gió cùng ánh mặt trời để tìm đến một chân trời mới, để tự mình vươn lên, nảy mẩm dù cho cuộc sống này có vất vả, khắc nghiệt đến đâu.
Thế giới của Doraemon là một thế giới cổ tích nhẹ nhàng mà vẫn ẩn chứa những bài học sâu sắc về đạo lý làm nguời trong cuộc sống. Doraemon đã dạy cho tôi biết rằng phải chăm chỉ mới có thể đạt được đến đỉnh cao, phải biết dũng cảm để đối đấu với những điều sai trái, phải đoàn kết và tin tuởng vào bè bạn, phải biết cố gắng từ những lần phạm sai sót và còn vô số những bài học khác. Đọc Doraemon, để hiểu thêm nhiều điều về cuộc sống quanh ta, bởi có đôi lúc con người sống quá vội vàng mà lãng quên đi nhiều điều giản đơn trong cuộc sống hằng ngày. Đọc Doraemon, để thấy một tình bạn trong sáng, trẻ thơ mà sâu đậm giữa Doraemon và Nobita. Đọc Doraemon, để biết thế nào là tin tưởng, yêu thuơng, mỉm cuời và mơ ước.
Có lẽ, với thời đại kinh tế thị trường như bây giờ, Doraemon chỉ còn là một câu truyện cổ tích dành cho lũ trẻ, những em bé thơ ngây còn chưa biết đến hiện thực tàn nhẫn và cạnh tranh đến khốc liệt. Nhưng tôi tin câu truyện cổ tích về một chú mèo sẽ mãi mãi là nguồn sáng rọi tỏ những ước mơ bé nhỏ, trong sáng của những mầm non. Thời gian trôi qua nhanh như một con thoi vút đi không bao giờ trở lại, để lại phía sau những mảnh vải ký ức muôn màu đựơc dệt nên từ những sợi chỉ kỷ niệm đầy đáng yêu, thơ mộng. Doraemon sẽ mãi mãi là bản nhạc dịu êm, là ngọn gió lành, là câu truyện cổ tích đẹp của một thời thơ dại .