16-12-2008, 07:16 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Twillight - P1: Chạng vạng -  Stephenie Meyer 
			
			 
			
		
		
		
			
			Chạng vạng 
 
Nguyên tác: Twillight   
 
 Tác giả : Stephenie Meyer 
Mở đầu 
 
 
 
 
 
Chưa bao giá» tôi nghÄ© nhiá»u đến việc mình sẽ chết như thế nào - dù rằng trong mấy tháng cuối cùng này, tôi có đủ lý do để nghÄ© đến nó - mà dù tôi có nghÄ© đến nó thì tôi cÅ©ng sẽ không tưởng tượng ra là nó như thế này. 
 
Tôi đưa mắt nhìn lướt dá»c theo căn phòng dài, nhìn thẳng vào đôi mắt u ám cá»§a kẻ săn mồi, nghẹt thở... Hắn đáp lại tôi bằng má»™t cái nhìn trìu mến. 
 
Tất nhiên đây là má»™t cái chết êm đẹp, má»™t sá»± hy sinh cho ngưá»i khác - má»™t ngưá»i mà tôi vô cùng yêu thương - ngưá»i rất có ý nghÄ©a vá»›i tôi trong cuá»™c Ä‘á»i. Phải là như váºy rồi. 
 
Tôi hiểu rằng nếu như mình không đến Forks thì bây giá» mình đã không phải đối diện vá»›i cái chết. Nhưng mà, ngay cả vào giữa lúc Ä‘ang khiếp sợ như thế này đây, tôi cÅ©ng không hối háºn vá»›i quyết định ấy. Khi mà cuá»™c sống đã cho ta má»™t ước mÆ¡, thì tháºt vô lý khi ước mÆ¡ ấy sắp trở thành sá»± tháºt, ta lại cảm thấy chạnh lòng. 
 
Vẫn giữ nụ cưá»i thân thiện trên môi, kẻ săn mồi nhẩn nha tiến từng bước, từng bước má»™t, càng lúc càng tá»›i gần để kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i tôi... 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
        
		    
  Chữ ký của Vô Tình       
Bæ ngaïn hoa khai nhaát thieân nieân, hoa dieäp vónh caùch baát töông kieán. . . 
Bieät vaán thieân nhai nhaát tuyeán khieân, ñieàu ñieàu daï thaâm maïc canh haøn. . .
Duyeân phaän laø thöù giuùp hai ngöôøi xa laï ñeán ñöôïc vôùi nhau!!! 
 
 
 
ä½  å‘如雪纷飞了眼泪 我ç‰å¾…è‹è€äº†è° 
çº¢å°˜é†‰å¾®é†ºçš„å²æœˆ 我用无悔刻永世爱你的碑
                                                                                           
 
 
 
                 
		 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 17-12-2008 at 01:30 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				16-12-2008, 07:19 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 1:Cái nhìn đầu tiên 
 
 
 
 
 
 
Mẹ lái xe chở tôi ra phi trưá»ng, các ô cá»a xe cá»§a chúng tôi Ä‘á»u được hạ kÃnh xuống hết. Hiện giá», ở Phoenix(1) Ä‘ang là 240C, bầu trá»i xanh ngắt không có lấy má»™t gợn mây.  
 
Tôi Ä‘ang mặc trên ngưá»i chiếc áo sÆ¡mi yêu thÃch - không tay và có đăngten; tôi mặc nó để chào tạm biệt nÆ¡i này. Váºt “oách†nhất cá»§a tôi hiện giá» là chiếc áo paca, má»™t loại áo da có mÅ© trùm đầu cá»§a ngưá»i Etskimô. 
 
Ở bán đảo Olympic – thuá»™c miá»n tây bắc tiểu bang Washington – có má»™t thị trấn nhá» tên là Forks, dưá»ng như lúc nào cÅ©ng nằm trong sá»± bao phá»§ cá»§a mây. Mưa ở thị trấn này lúc nào cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n ở bất cứ vùng nào khác thuá»™c nước Mỹ. Từ cái thị trấn lạ lùng vá»›i những đám mây ảm đạm có mặt ở khắp nÆ¡i ấy, mẹ đã ra Ä‘i mang theo tôi lúc đó má»›i có vài tháng tuổi. CÅ©ng chÃnh cái thị trấn ấy, cứ má»—i mùa hè là tôi bị buá»™c phải vá» thăm và ở lại cả tháng trá»i; việc ấy cứ tiếp diá»…n cho mãi đến năm tôi mưá»i bốn tuổi. Äó là năm cuối cùng tôi còn đặt chân đến Forks. Trong ba mùa hè vừa qua, hè nào, tôi và bố Charlie cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘i nghỉ mát ở California hai tuần. 
 
ChÃnh là Forks đấy, mà giỠđây tôi phải tá»± đày Ä‘á»a mình – má»™t hành động mà tôi phải thá»±c hiện trong sá»± chán nản. Tôi ghét Forks vô cùng. 
 
Tôi yêu Phoenix. Tôi yêu mặt trá»i cùng cái nóng rát bá»ng cá»§a nó. Tôi yêu cái thành phố sôi nổi Ä‘ang ngày má»™t mở rá»™ng này. 
 
– Bella – Mẹ nói với tôi lần cuối cùng sau một ngàn lần lặp đi lặp lại trước khi tôi lên máy bay – Chẳng có việc gì con phải làm như thế. 
 
Mẹ trông giống tôi, ngoại trừ mái tóc cắt ngắn và các nếp nhăn hằn sâu má»—i khi cưá»i. Tôi nháºn ra ná»—i Ä‘au quyện trong sá»± hốt hoảng khi nhìn sâu vào đôi mắt to, ngây thÆ¡ như trẻ con cá»§a mẹ. Làm sao tôi có thể để lại ngưá»i mẹ có tÃnh tình nông nổi, thất thưá»ng - nhưng tôi vô cùng thương yêu - mà ra Ä‘i cho được bây giá»? DÄ© nhiên là mẹ đã có dượng Phil chăm sóc, các loại hóa đơn Ä‘á»u được thanh toán đầy đủ, tá»§ lạnh luôn luôn đầy ắp thá»±c phẩm, xe hÆ¡i cá»§a mẹ lúc nào cÅ©ng được đổ đầy xăng, và có má»™t ngưá»i thưá»ng xuyên gá»i Ä‘iện thoại thăm há»i má»—i khi mẹ cảm thấy hụt hẫng, nhưng sao... 
 
- Con muốn Ä‘i - Tôi nói dối. Tôi luôn luôn là kẻ nói dối rất dở, nhưng mấy lúc gần đây, câu nói dối này được tôi thốt ra thưá»ng xuyên đến độ mẹ đã gần như tin chắc chắn rằng nó là tháºt. 
 
- Gá»i lá»i chào cá»§a mẹ đến Charlie nhé. 
 
- Vâng. 
 
- Mẹ sẽ sá»›m gặp lại con thôi - Mẹ khăng khăng như váºy - Con có thể trở vá» nhà bất cứ khi nào con muốn. Mẹ cÅ©ng sẽ quay vá» nhà bất cứ khi nào con cần mẹ. 
 
Äằng sau lá»i hứa ấy là cả má»™t sá»± hi sinh, tôi có thể dá»… dàng nháºn ra Ä‘iá»u ấy qua ánh mắt cá»§a mẹ. 
 
- Äừng lo cho con - Tôi đáp lá»i mẹ má»™t cách chắc nịch - Má»i chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Con yêu mẹ lắm, mẹ ạ. 
 
Mẹ ôm ghì lấy tôi trong vòng tay cả phút đồng hồ, rồi sau đó, tôi bước lên máy bay, còn mẹ thì ra vá». 
 
Chuyến bay từ Phoenix Ä‘i Seattle mất bốn tiếng, tôi mất thêm má»™t tiếng đồng hồ nữa để đáp chuyến bay lên Port Angeles(2), rồi lại thêm má»™t tiếng đồng hồ nữa để Ä‘i xe xuống thị trấn Forks. Bay mãi như váºy, vá»›i tôi, chẳng nhằm nhò gì, thế mà má»™t giỠđồng hồ Ä‘i xe vá»›i bố lại khiến lòng tôi nao nao. 
 
Bố tôi là ngưá»i khá dá»… tÃnh. Ông có vẻ vui mừng tháºt sá»± khi tôi đến thăm ông lần đầu tiên. Ông đã ghi danh cho tôi vào má»™t trưá»ng trung há»c và hứa sẽ giúp tôi mua má»™t chiếc xe hÆ¡i. 
 
Trong thâm tâm, tôi biết chắc chắn má»™t Ä‘iá»u là bố Ä‘ang ngượng nghịu. Cả hai bố con tôi Ä‘á»u không thÃch nhiá»u lá»i, nhưng tháºt lòng mà nói, tôi cÅ©ng không biết là có phải bố con chúng tôi thuá»™c týp ngưá»i thá» Æ¡ vá»›i má»i thứ xung quanh không nữa. Tôi hiểu bố đã lúng túng trước quyết định cá»§a tôi - cÅ©ng giống như mẹ tôi lúc ấy, bởi vì tôi chưa khi nào che giấu sá»± chán ghét cá»§a mình đối vá»›i thị trấn Forks cả. 
 
Khi máy bay cá»§a tôi đáp xuống Port Angeles, trá»i Ä‘ang mưa. Tôi không cho rằng đó là Ä‘iá»m báo, mà chỉ coi là “chuyện thưá»ng ngày ở huyệnâ€. Dù sao, tôi cÅ©ng đã nói lá»i chào tạm biệt vá»›i mặt trá»i cá»§a tôi rồi. 
 
Bố Ä‘ang chá» tôi bên cạnh chiếc xe tuần tra. Äó cÅ©ng là Ä‘iá»u tôi Ä‘ang mong đợi. Bố tôi là cảnh sát trưởng Swan, được phân công công tác ở thị trấn Forks. Và cái lý do hàng đầu thúc đẩy tôi mua má»™t chiếc xe hÆ¡i, dù Ä‘ang bị “viêm màng túi†nặng, là khá»i phải “bị chở†đi lòng vòng quanh thị trấn trong cái xe hÆ¡i có gắn hệ thống đèn hai màu xanh, đỠtrên mui. Chẳng có Ä‘iá»u gì có thể khiến cho các xe chạy cháºm lại ngoài cảnh sát cả. 
 
Sau khi rá»i khá»i máy bay, bước chân cá»§a tôi có phần lảo đảo, bố vá»™i đưa má»™t tay ra ôm lấy tôi - má»™t cái ôm vụng vá» và lóng ngóng. 
 
- Bells, bố rất vui được gặp con - Ông lên tiếng, khẽ mỉm cưá»i khi đã đỡ được tôi - Con chẳng thay đổi gì mấy. Renée thế nào? 
 
- Mẹ vẫn khá»e. Con cÅ©ng rất vui được gặp bố - Trước mặt bố, tôi không được phép gá»i ông là Charlie. 
 
Tôi chỉ Ä‘em theo vài chiếc túi xách. Hầu hết các bá»™ quần áo cá»§a bang Arizona, tôi đã nhét vào trong đó. Trước cái thá»i tiết giá lạnh ở bang Washington này, chúng được xếp vào hàng “tép riuâ€. Mẹ và tôi đã chắt chiu từng thứ để bổ sung vào tá»§ quần áo mùa đông cá»§a tôi, thế mà giỠđây, nó vẫn không đủ. Hiện thá»i, tất cả quần áo, váºt dụng cá»§a tôi Ä‘á»u Ä‘ang nằm lá»t thá»m trong cốp xe. 
 
- Bố đã tìm được một chiếc xe tốt đối với con, giá cũng rẻ - Bố thông báo khi chúng tôi đã thắt dây an toàn. 
 
- Là loại xe gì hả bố? - Tôi bá»—ng thấy nghi nghi cái cách nói cá»§a bố: “má»™t chiếc xe tốt đối vá»›i conâ€, chứ không phải là “má»™t chiếc xe tốt cho conâ€. 
 
- À, ừ, tháºt ra thì nó là má»™t chiếc xe tải, má»™t chiếc Chevy. 
 
- Bố tìm ra nó ở đâu váºy ạ? 
 
- Con có nhá»› ông Billy Black ở La Push không? - La Push là vùng đất bé tẹo, dành riêng cho ngưá»i da đỠở bãi biển. 
 
- Dạ không. 
 
- Ông ấy vẫn hay đi câu cá với bố con mình suốt mùa hè ấy - Bố gợi lại cho tôi nhớ. 
 
Váºy là tôi đã biết vì sao tôi không nhá»› ra ông ta rồi. Gì chứ mấy cái chuyện vá»› vẩn, buồn bá»±c, là tôi quên hay lắm. 
 
- Hiện giá», ông ấy Ä‘ang phải ngồi xe lăn - Thấy tôi không nói gì, bố lại tiếp tục kể - thế nên chẳng còn lái xe được nữa, và ông ấy đã chào má»i bố mua lại chiếc xe tải vá»›i giá rẻ. 
                                                                                        
                
- Thế nó được sản xuất vào năm nào hả bố? - Há»i xong, tôi nháºn ra ngay sá»± thay đổi vá» cách trả lá»i trước câu há»i mà bố không mong tôi thốt ra. 
 
- À, ừ, ba cái chuyện máy móc thì ông Billy sá»a chữa giá»i lắm, cái xe chỉ má»›i cách đây vài năm thôi, con ạ, tháºt đấy. 
 
Tôi mong bố không nghĩ này nỠvỠtôi khi biết rằng tôi không chịu đầu hàng một cách dễ dàng như thế. 
 
- Ông ấy mua xe khi nào váºy bố? 
 
- Bố nghĩ là ông ấy đã mua chiếc xe vào năm 1984. 
 
- Thế ông ấy có mua mới không? 
 
- Ờ, không. Bố nghÄ© là vào đầu những năm 1960 thì nó má»›i, mà lâu nhất thì cÅ©ng là cuối những năm 1950 thôi, con ạ - Bố bẽn lẽn thú tháºt. 
 
- Ra là thế... Bố à, con tháºt sá»± không biết gì vá» xe cá»™. Nó mà có hư há»ng gì thì con cÅ©ng đến chịu thôi, và con thì không có khả năng trả tiá»n cho thợ sá»a chữa... 
 
- Tháºt mà, Bella, thứ này chạy tốt lắm. Ngưá»i ta chẳng còn sản xuất kiểu này nữa. 
 
Thứ này, tôi thầm nghÄ©... thì chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra, nhẹ nhất thì cÅ©ng là bị ngưá»i ta chế giá»…u. 
 
- Váºy còn rẻ là rẻ thế nào hả bố? - Cuối cùng, đây là vấn đỠtôi không thể bá» qua. 
 
- À, á», con gái, bố mua nó là để tặng cho con, như má»™t món quà mừng con trở vá» - Vừa nói, bố vừa liếc mắt, lén nhìn tôi, hy vá»ng. 
 
Ãi chà chà. Không tốn tiá»n. 
 
- Bố không cần phải làm thế đâu, bố ạ. Con sẽ tự mua xe cho mình mà. 
 
- Có gì đâu con. Bố muốn con được hạnh phúc khi ở đây - Vừa nói, bố vừa nhìn thẳng con đưá»ng ở đằng trước mặt. Chẳng bao giá» bố cảm thấy thoải mái khi phải bá»™c bạch cảm xúc cá»§a mình. Và tôi thừa hưởng Ä‘iá»u đó từ bố. Tôi cÅ©ng vừa nhìn thẳng phÃa trước mặt, vừa trả lá»i.  
 
- Tháºt tuyệt, bố ạ. Con cảm Æ¡n bố. Con rất cảm động - Tất nhiên tôi chẳng thể nói thêm được rằng mình Ä‘ang cảm thấy hạnh phúc khi ở thị trấn Forks này. Bố không cần phải chịu đựng như tôi. Và tôi cÅ©ng cố không biểu lá»™ cảm xúc gì vá» cái xe - hay cái động cÆ¡ miá»…n phà ấy. 
 
- Ừm, giá» thì... con cứ tá»± nhiên - Bố lầm bầm, lúng túng trước lá»i cảm Æ¡n cá»§a tôi. 
 
Hai bố con tôi trao đổi vá»›i nhau thêm má»™t chút nữa vá» thá»i tiết ẩm ướt, xem ra, chúng tôi cÅ©ng chỉ còn biết nói vá» Ä‘iá»u đó mà thôi. Rồi cả hai bố con tôi cùng nhìn ra ngoài ô cá»a trong yên lặng. 
 
Äẹp quá, tháºt là đẹp, tôi không thể phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó. Má»i thứ xung quanh Ä‘á»u xanh ngắt má»™t màu: cây cối vá»›i những thân cây phá»§ đầy rêu, nhánh cành cá»§a chúng tạo thành những tán lá ráºm rạp, mặt đất má»c đầy dương xỉ. Ngay cả không khà cÅ©ng lóng lánh màu xanh cá»§a lá cây. 
 
Tất cả Ä‘á»u thấm đẫm má»™t màu xanh ngắt – má»™t hành tinh xa lạ. 
 
Cuối cùng, chúng tôi đã tá»›i nÆ¡i. Bố Charlie cá»§a tôi vẫn sống trong căn nhà nhá» có hai phòng ngá»§, căn nhà mà bố và mẹ đã cùng mua trong những ngày đầu má»›i cưới. Äó là những ngày ăm ắp những Ä‘iá»u má»›i mẻ trong cuá»™c sống lứa đôi cá»§a hai ngưá»i. Và kia, Ä‘áºu bên lỠđưá»ng, ngay trước căn nhà chẳng bao giá» thay đổi, là cái - ôi trá»i, là cái xe tải má»›i cá»§a tôi. Nó có màu đỠxỉn vá»›i những cái chắn bùn tròn tròn to đùng và má»™t cái cabin phình phình hình cá»§ hành. Càng nhìn càng bất ngá», tôi tháºt sá»± thÃch cái xe này. Tôi không biết nó có chạy được hay không, nhưng tôi Ä‘ang mưá»ng tượng ra cảnh mình ngồi ở trong đó. Còn nữa, nó là má»™t trong những chiếc xe rắn chắc không bao giá» phải chịu nguy hại - kiểu xe hay thấy ở mấy chá»— xảy ra tai nạn: lá»›p sÆ¡n chẳng bị bong tróc lấy má»™t miếng, thay vì như thế, xung quanh lại dÃnh mấy mảng sÆ¡n cá»§a chiếc xe bị tông vào. 
 
- Chà, bố Æ¡i, con thÃch nó lắm! Cảm Æ¡n bố nhé! - Giá» thì cái ngày mai khá»§ng khiếp sẽ không còn đáng sợ nữa. Tôi sẽ không phải chá»n lá»±a giữa việc đội mưa Ä‘i bá»™ hai dặm liá»n đến trưá»ng vá»›i việc ngồi trên xe cá»§a cảnh sát trưởng. 
 
- Bố mừng là con thÃch nó - Bố đáp lại lá»i cảm Æ¡n cá»§a tôi má»™t cách ngượng nghịu. 
 
Chỉ cần Ä‘i má»™t lần thôi là tôi đã Ä‘em được tất tần táºt hành lý cá»§a mình lên lầu. Tôi dá»n vào phòng ngá»§ phÃa tây, căn phòng trông xuống sân trước. Gì chứ, phòng này thì tôi đã quá quen thuá»™c rồi; chẳng gì thì khi tôi vừa chào Ä‘á»i, nó đã thuá»™c vá» tôi mà. Sàn gá»—, tưá»ng xanh lÆ¡, trần có chóp nhá»n, các dải buá»™c màn cá»a sổ đã nhuốm vàng - má»™t phần thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi đấy. Những thay đổi có chăng là bố đã thay cái giưá»ng cÅ©i cá»§a trẻ con bằng má»™t cái giưá»ng thá»±c thụ, và kê thêm má»™t cái bàn há»c, vì tôi đã lá»›n. Trên bàn hiện giá» là chiếc máy vi tÃnh cÅ©, Ä‘i kèm theo nó là má»™t sợi dây Ä‘iện thoại Ä‘ang lòng thòng trên sàn nhà, má»™t đầu dùng để kết nối bá»™ biến hoàn và má»™t đầu Ä‘ang gắn vào khe cắm Ä‘iện thoại gần nhất. Äây là yêu cầu cá»§a mẹ tôi, để mẹ con tôi có thể liên lạc vá»›i nhau dá»… dàng. Chiếc ghế báºp bênh thuở nhá» cá»§a tôi vẫn còn nằm ở má»™t góc phòng. 
 
Trên lầu, chỉ có má»™t phòng tắm nhá», mà tôi lại phải dùng chung nó vá»›i bố Charlie. Tôi cố gắng không để tâm quá nhiá»u vào chuyện này. 
 
Má»™t trong những tÃnh cách dá»… thương cá»§a bố tôi là ông không hay quẩn quanh bên ai cả. Bố để tôi má»™t mình mở hành lý và sắp xếp đồ đạc riêng, má»™t “hiện tượng kỳ lạ†không bao giá» xảy ra ở mẹ tôi. ÄÆ°á»£c tá»± do má»™t mình tháºt thoải mái, không phải mỉm cưá»i và lúc nào trông cÅ©ng tươi vui; tôi có thể tá»± nhiên hướng mắt ra ngoài cá»a sổ trong màn mưa, hay để vài giá»t nước mắt tuôn rÆ¡i má»—i khi phiá»n muá»™n. Hiện thá»i, tôi chưa muốn khóc. Tôi sẽ để dành Ä‘iá»u đó vào giá» Ä‘i ngá»§, khi bắt đầu nghÄ© đến buổi sáng hôm sau. 
 
Trưá»ng trung há»c Forks “sở hữu†má»™t sÄ© số há»c sinh lạ thưá»ng, trước kia là ba trăm năm mươi bảy há»c sinh - bây giá» thành ba trăm năm mươi tám há»c sinh; trong khi đó, chỉ cần nói tá»›i khối lá»›p há»c gần cuối cấp cá»§a tôi ở trưá»ng cÅ© thôi, số há»c sinh đã có đến hÆ¡n bảy trăm ngưá»i rồi. Ở đây, trẻ con cùng lá»›n lên bên nhau - bố mẹ chúng cÅ©ng đã chÆ¡i vá»›i nhau từ hồi còn cháºp chững táºp Ä‘i, báºp bẹ há»c nói. Váºy là tôi sẽ trở thành má»™t cô gái đến từ thành phố lá»›n, má»™t “sinh váºt hiếmâ€, má»™t “ngưá»i ngoài hành tinhâ€. 
 
Có thể, nếu tôi mang dáng vẻ là ngưá»i Phoenix, thì việc tôi kết bạn sẽ thuáºn lợi hÆ¡n. Nhưng oái oăm thay, xét vá» dáng vẻ mà nói, tôi chẳng giống dân Phoenix tà nào. Äáng lẽ ra tôi phải có má»™t làn da rám nắng, phải giá»i chÆ¡i thể thao, phải có mái tóc vàng - phải là má»™t tay bóng chuyá»n, hay má»™t ngưá»i chỉ huy tráºn đấu tài giá»i chẳng hạn - tức là làm sao cho ngưá»i ta thấy rằng mình đã sống ở má»™t nÆ¡i ngáºp tràn ánh nắng mặt trá»i má»›i đúng. 
 
Thế mà nước da cá»§a tôi lại có màu ngà ngà, chẳng có cả mắt xanh lẫn mái tóc đỠquạch, mặc cho mặt trá»i luôn rá»i nắng chói chang. Bấy lâu nay, thân ngưá»i tôi vẫn mảnh khảnh, lại còn má»m nhão nữa, rõ ràng chẳng phải là má»™t váºn động viên rồi; tôi không há» biết kết hợp giữa tay và mắt sao cho tốt để có thể chÆ¡i thể thao mà không bị bẽ mặt - và “gây tai nạn†cho chÃnh bản thân lẫn ngưá»i xem đứng quá gần mình. 
 
Khi đã cất xong tất cả quần áo vào cái tá»§ làm bằng gá»— thông cÅ© kỹ, tôi mang túi đựng đồ dùng cá nhân vào nhà tắm để kỳ cá» thân thể cho sạch sẽ sau má»™t ngày dài Ä‘i đưá»ng. Tôi ngắm nhìn gương mặt mình trong gương, bắt đầu chải mái tóc rối bá»i, ẩm ướt. Chắc do ánh sáng nên trông tôi có vẻ tái nhợt, ốm yếu. Làn da cá»§a tôi chắc cÅ©ng không đến ná»—i nào - hiện thá»i, nó rất sạch và gần như trong suốt - tuy nhiên, còn tùy thuá»™c vào màu da nữa. Ở thị trấn này, làn da cá»§a tôi thuá»™c loại không có màu. 
 
Nhìn hình ảnh cá»§a mình phản chiếu trong gương, tôi buá»™c phải thừa nháºn rằng mình Ä‘ang tá»± lừa dối bản thân mình. Tôi không chỉ không giống ngưá»i Phoenix ở dáng vẻ bá» ngoài thôi đâu. Nếu tôi không thể hòa đồng được trong má»™t ngôi trưá»ng chỉ có hÆ¡n ba trăm há»c sinh thì tôi còn có thể làm gì được ở nÆ¡i này nữa? 
 
Tôi không có duyên vá»›i những bạn đồng trang lứa. Hình như tôi không có khiếu giao thiệp vá»›i má»i ngưá»i thì đúng hÆ¡n. Ngay cả vá»›i mẹ, ngưá»i thân thiết nhất vá»›i tôi trong cuá»™c Ä‘á»i này, cÅ©ng chưa bao giá» hòa hợp vá»›i tôi - chưa bao giá» có cùng má»™t quan Ä‘iểm như tôi. Äôi khi tôi tá»± há»i mình rằng liệu tôi có Ä‘ang nhìn nháºn thế giá»›i này giống như tất cả má»i ngưá»i không. Chắc não bá»™ cá»§a tôi hoạt động không đồng Ä‘á»u thì phải. 
 
Nhưng Ä‘iá»u này cÅ©ng chẳng có nghÄ©a lý gì. Cái quan trá»ng là kết quả. Và ngày mai chỉ má»›i là ngày bắt đầu. 
 
Äêm đó, tôi không ngá»§ được, dù cho sau đó, tôi có òa khóc nức nở. Thanh âm cá»§a mưa quyện cùng tiếng gió ào ào thổi qua mái cứ ào ạt dồn tá»›i. Tôi kéo tấm chăn bông cÅ© kỹ lên khá»i đầu, rồi trùm qua khá»i gối. Thế mà tôi vẫn không sao chợp mắt được, cho mãi đến táºn ná»a đêm, khi cuối cùng, mưa cÅ©ng thưa dần, chỉ còn là những hạt mưa bụi yên ả. 
 
Sáng hôm ấy, qua ô cá»a sổ phòng mình, tôi nhìn thấy má»™t màn sương mù dày đặc, trong lòng bá»—ng dáºy lên má»™t ná»—i lo sợ bị giam giữ. Không thể nhìn thấy bầu trá»i đâu nữa, tất cả chẳng khác chi má»™t cái ***g. 
 
Bữa ăn sáng vá»›i bố Charlie diá»…n ra trong im lặng. Bố chúc tôi Ä‘i há»c gặp nhiá»u may mắn. Miệng thì cảm Æ¡n bố, nhưng trong lòng tôi thì biết chắc rằng hy vá»ng cá»§a bố đã đặt không đúng chá»—. Thần may mắn lúc nào cÅ©ng tìm cách tránh né tôi. Bố rá»i khá»i nhà trước. Còn lại tôi ngồi má»™t mình giữa má»™t trong ba chiếc ghế, bên chiếc bàn vuông làm bằng gá»— sồi, mắt nhìn quanh gian bếp nhá» nhắn cá»§a bố: những bức tưá»ng có đóng ván ô sẫm màu, mấy chiếc tá»§ màu vàng tươi và tấm thảm phá»§ sàn nhà trắng toát. Má»i thứ chẳng có gì thay đổi. Cách đây tám năm, chÃnh mẹ đã tá»± tay sÆ¡n lại mấy chiếc tá»§ nhằm Ä‘em lại chút vui tươi cho căn nhà. Cạnh gian bếp là phòng sinh hoạt gia đình chỉ nhá» như chiếc khăn tay, trong phòng vẫn là chiếc lò sưởi cÅ©, bên trên nó cÅ©ng vẫn là má»™t hàng các bức ảnh. Tấm ảnh đầu tiên là ảnh cưới cá»§a bố Charlie và mẹ chụp ở Las Vegas, tấm thứ hai là cả ba chúng tôi Ä‘ang ở bệnh viện, sau khi tôi ra Ä‘á»i, ảnh do bà đỡ chụp, tiếp theo là các tấm ảnh chụp tôi ở trưá»ng theo từng năm, kết thúc là tấm ảnh chụp ở trưá»ng năm ngoái. Xem lại tất cả mà lòng nao nao - tôi sẽ phải lá»±a lá»i nói vá»›i bố để bố cất tất cả các tấm ảnh ấy Ä‘i, Ãt nhất thì cÅ©ng là trong khoảng thá»i gian tôi có mặt ở Forks. 
 
Sống trong căn nhà này, tháºt không có gì khó khăn để nháºn ra rằng bố đã chẳng bao giá» quên mẹ. Äiá»u đó làm cho tôi cảm thấy không thoải mái. 
 
Tôi không muốn đến trưá»ng quá sá»›m, cÅ©ng không muốn ở nhà thêm chút nào nữa. Khoác chiếc áo lạnh lên ngưá»i, mà có cảm giác cứ như là Ä‘ang mặc áo phòng chống hÆ¡i độc, tôi bước ra ngoài màn mưa. 
 
Vẫn là cÆ¡n mưa phùn, chưa đủ lá»›n để có thể làm tôi ướt sÅ©ng trong lúc lần tay lấy chiếc chìa khóa nhà luôn được giấu dưới mái hiên gie ra chá»— cá»a trước và khóa cá»a lại. Tiếng giày ống lá»™i nước bì bõm nghe tháºt chán. Tôi thèm làm sao được nghe thấy tiếng lạo xạo khi bước Ä‘i trên sá»i. Tôi không thể dừng lại mà ngắm nghÃa chiếc xe tải, dù rất muốn; tôi Ä‘ang vá»™i vã thoát khá»i màn sương mù ẩm ướt Ä‘ang lượn lá» trên đầu tôi, luồn vào mái tóc cá»§a tôi dưới chiếc mÅ© trùm đầu. 
 
Trong xe tải tháºt khô ráo và dá»… chịu. Có thể hiểu là ông Billy hoặc là bố đã lau chùi nó má»™t cách cẩn tháºn, sạch sẽ; tuy nhiên, lá»›p da bá»c ghế màu nâu vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá, mùi xăng và mùi bạc hà. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì động cÆ¡ cá»§a chiếc xe khởi động rất nhanh, thế nhưng nó lại kêu rất to, vang lên ầm ầm trong không gian và từ từ lăn bánh ở âm lượng to nhất. Trá»i Æ¡i, cái xe tải cổ lá»— sÄ© này sắp “vào viện bảo tàng†rồi. Còn cái radio xưa lÆ¡ xưa lắc Ä‘ang hoạt động này nữa, lại thêm má»™t thứ mà tôi chẳng trông đợi gì được. 
 
Trưá»ng há»c không khó tìm lắm, dù rằng tôi chưa lần nào đặt chân tá»›i đó. Ngôi trưá»ng này, cÅ©ng giống như má»i ngôi trưá»ng khác, nằm cách xa đưá»ng quốc lá»™. Ban đầu, tôi cÅ©ng không thể Ä‘oán ra đó là trưá»ng há»c, chỉ tá»›i khi nhìn thấy cái bảng hiệu ghi Trưá»ng trung há»c Forks, tôi má»›i dừng lại. Toàn bá»™ ngôi trưá»ng tá»±a như má»™t táºp hợp cá»§a những ngôi nhà hình há»™p diêm, được xây bằng loại gạch có màu nâu sẫm. Xung quanh trưá»ng, đầy những cây xanh, cao có, lúp xúp có. Cây cối nhiá»u đến độ thoạt nhìn, tôi không biết được ngôi trưá»ng có quy mô lá»›n, nhá» ra sao. Äâu rồi cái cảm giác bồi hồi quen thuá»™c? Tôi tá»± há»i lòng mình má»™t cách luyến tiếc. Hàng rào ở đâu, các máy dò kim loại đặt ở chá»— nào? 
 
Tôi dừng xe ngay trước cá»a tòa nhà thứ nhất, ở đây có má»™t bảng hiệu nhá» ghi dòng chữ: VÄ‚N PHÃ’NG TRƯỚC - treo bên trên cá»a ra vào. Chẳng thấy bóng dáng má»™t ai, tôi chắc mẩm đây là nÆ¡i không được lui tá»›i, tuy váºy, tôi vẫn quyết định ghé vào, thay vì phải lái xe lòng vòng quanh trưá»ng như má»™t đứa dở hÆ¡i. Má»™t cách miá»…n cưỡng, tôi bước ra khá»i buồng lái, đặt chân xuống má»™t báºc đá nhá» nằm cùng hàng vá»›i những bụi cây xanh thẫm. Tôi hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu trước khi mở cá»a. 
 
Trong phòng sáng hÆ¡n và ấm hÆ¡n tôi tưởng. Văn phòng khá nhá», khu vá»±c ngồi chá» thì chỉ bé như cái mắt muá»—i, có kê mấy cái ghế xếp, bảng quảng cáo thì lấm tấm những vệt màu cam, các thông báo cùng những bằng khen treo lá»™n xá»™n trên tưá»ng, má»™t cái đồng hồ to kêu tÃch tắc tháºt lá»›n. Trong phòng để đầy những cháºu cây, tá»±a hồ như bên ngoài chẳng có đủ cây xanh váºy. Văn phòng bị ngăn ra làm hai bởi má»™t kệ tá»§ dài, để bừa bãi các sá»t lưới chứa đầy giấy cùng mô hình mẫu những côn trùng biết bay gắn phÃa trước sá»t. PhÃa sau kệ tá»§ là ba cái bàn làm việc, má»™t phụ nữ có vóc ngưá»i to lá»›n, tóc Ä‘á», Ä‘eo kÃnh, Ä‘ang ngồi ở đằng sau má»™t trong ba cái bàn ấy. Bà ta mặc má»™t chiếc áo sÆ¡mi ngắn tay màu đỠtÃa, khiến cho tôi không khá»i cảm thấy choáng ngợp. 
 
Ngưá»i phụ nữ tóc đỠngước mặt lên. 
 
- Tôi có thể giúp gì cho em? 
 
- Em là Isabella Swan - Tôi giá»›i thiệu tên cá»§a mình, và nháºn ra ngay láºp tức vẻ sáng rỡ trong mắt ngưá»i phụ nữ. Ngưá»i ta Ä‘ang chá» tôi đến, vẫn là những chuyện ngồi lê đôi mách muôn thuở. Cuối cùng thì cô con gái cá»§a ngài cảnh sát trưởng vá»›i bà vợ cÅ© bá» nhà ra Ä‘i, nay, đã trở vá». 
 
- Tất nhiên rồi - Ngưá»i phụ nữ đáp lá»i tôi rồi đưa tay láºt láºt giở giở chồng tài liệu trên bàn, cuối cùng, bà ta cÅ©ng đã tìm ra - Tôi có lịch há»c cá»§a em đây, cả sÆ¡ đồ trưá»ng mình nữa - Ngưá»i phụ nữ tóc đỠđể mấy tá» giấy đó lên kệ tá»§, chỉ cho tôi xem. 
 
Bà ta giở bản đồ, hướng dẫn tôi đưá»ng đến các lá»›p há»c sao cho nhanh nhất và đưa cho tôi má»™t tá» giấy để lấy chữ ký cá»§a giáo viên vào cuối má»—i buổi há»c. Ngưá»i phụ nữ tóc đỠmỉm cưá»i, hy vá»ng, giống như ông bố Charlie cá»§a tôi, rằng tôi sẽ yêu Forks. Và tôi cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lại tháºt tươi. 
 
Khi tôi quay trở lại chiếc xe tải, các há»c sinh đã bắt đầu ùa vào trưá»ng. Tôi cho xe chạy quanh trưá»ng, theo tuyến đưá»ng dành cho giao thông. Lòng tôi chợt cảm thấy vui sướng khi nháºn ra rằng hầu hết các xe ở đây Ä‘á»u thuá»™c hàng “đại thụ†như xe tôi, chẳng có chiếc nào thuá»™c loại “chói cả mắtâ€. Ở nÆ¡i tôi sống trước kia, má»™t trong những vùng có nhiá»u ngưá»i thu nháºp thấp, trong đó có cả quáºn Thung lÅ©ng Thiên đưá»ng, ngưá»i ta thưá»ng nhìn thấy những chiếc Mercedes hay chiếc Porsche má»›i cáu cá»§a đám há»c sinh, sinh viên. Trong khi đó, ở đây, chiếc xe hÆ¡i tốt nhất là chiếc Volvo sáng bóng, Ä‘ang nằm lạc lõng trong bãi. Ngay khi vừa Ä‘áºu xe vào đúng nÆ¡i quy định xong, tôi tắt máy ngay, kẻo cái tiếng máy nổ ầm ầm như sấm ấy lại khiến ngưá»i ta chú ý tá»›i mình. 
 
Ngồi trong buồng lái xe tải, coi lại sÆ¡ đồ đưá»ng Ä‘i, tôi cố gắng ghi nhá»› má»i chi tiết, hy vá»ng sẽ không phải vừa Ä‘i lòng vòng quanh trưá»ng, vừa phải chúi mÅ©i vào cái bản đồ đó cả ngày. Tôi cho má»i thứ vào túi rồi vác lên vai, hÃt vào má»™t hÆ¡i tháºt sâu. Mình có thể làm được, tôi tá»± động viên bản thân má»™t cách yếu á»›t. Sẽ chẳng có ai bắt nạt đâu. Tôi trấn an mình lần cuối, rồi bước xuống xe. 
 
Vẫn đội cái mÅ© trùm trên đầu, tôi bước Ä‘i trên v** hè, hòa mình cùng đám đông các thanh thiếu niên khác. May thay, cái áo lạnh màu Ä‘en tuyá»n cá»§a tôi không há» nổi báºt chút nào, tôi thở phào nhẹ nhõm. 
 
Tôi Ä‘i ngang qua quán ăn tá»± phục vụ và dá»… dàng nháºn ra tòa nhà số Ba. Con số “3†rất to màu Ä‘en, nằm vuông vức trên tấm bảng trắng, được đặt ở góc tưá»ng phÃa đông. Má»—i bước tiến đến gần hÆ¡n cánh cá»a lá»›p há»c, hÆ¡i thở cá»§a tôi lại càng trở nên dồn dáºp, tôi không khó khăn gì để nháºn ra Ä‘iá»u ấy. Cố gắng nÃn thở, tôi bước theo sau hai ngưá»i mặc áo mưa Ä‘ang Ä‘i vào cá»a lá»›p. 
 
Phòng há»c khá cháºt. Hai ngưá»i Ä‘i trước tôi vừa bước qua khá»i ngưỡng cá»a, dừng lại, treo áo mưa lên móc. Tôi cÅ©ng bắt chước làm y như thế. Äó là hai nữ sinh, má»™t ngưá»i có mái tóc vàng, làn da trắng muốt, ngưá»i kia cÅ©ng có nước da trắng trẻo như váºy, nhưng mái tóc thì hÆ¡i nâu. Ãt ra, ở đây, màu da cá»§a tôi cÅ©ng không thuá»™c loại “cá biệtâ€. 
 
Bất chợt, tôi trượt chân, vấp ngã, va ngay vào thầy giáo. Trước mặt tôi là má»™t ngưá»i đàn ông có thân hình cao ráo, hói đầu; trên bàn cá»§a thầy có má»™t tấm biển đỠtên, ghi dòng chữ: Ông Mason. Thầy giáo trố mắt nhìn tôi, rồi trông vào tên tôi má»™t cách ngá»› ngẩn - đó không phải là sá»± chào đón nhiệt tâm - và dÄ© nhiên là mặt tôi đã đỠlá»±ng lên như má»™t trái cà chua chÃn má»ng. Dù sao thì chà Ãt, thầy cÅ©ng đã dẫn tôi đến má»™t cái bàn trống ở cuối lá»›p, không há» giá»›i thiệu tôi vá»›i cả lá»›p. Các “con ma cũ†ngoái đầu lại nhìn theo lưng tôi, rồi sau đó, há» cÅ©ng kiá»m chế được ná»—i tò mò cá»§a mình. Tôi lướt mắt lướt dá»c theo bảng danh sách tên các tác giả sẽ phải há»c mà thầy giáo vừa đưa cho. Toàn những cái tên quen thuá»™c: Bront, Shakespeare, Chaucer, Faulkner. Tôi đã Ä‘á»c hết cả rồi. Tháºt nhàn hạ... đến phát chán. Tôi Ä‘ang tá»± há»i không biết mẹ có sẽ gá»i cho mình mấy bài luáºn văn cÅ© vá» các tác giả này không, hay mẹ lại cho rằng tôi Ä‘ang đùa. Rồi cứ thế, trong đầu tôi miên man suy nghÄ© đến việc sẽ phải nói sao cho mẹ hiểu, trong lúc thầy giáo ở trên kia cứ thao thao bất tuyệt vá»›i bài giảng cá»§a mình. 
 
Chuông reo - má»™t thứ âm thanh lanh lảnh, giá»ng mÅ©i - có má»™t anh chàng lênh khênh, ốm nhom, tóc Ä‘en nhánh, nhoài ngưá»i sang bắt chuyện vá»›i tôi. 
 
- Cáºu là Isabella Swan, phải không? - Có vẻ như anh bạn này rất hay nhiệt tình giúp đỡ ngưá»i khác, giống như những thành viên trong há»™i cá» vua. 
 
- Bella - Tôi sá»a lại. Những ngưá»i ngồi trong phạm vi ba chiếc ghế quanh đấy bắt đầu quay lại nhìn tôi. 
 
- Lá»›p há»c tiếp theo cá»§a cáºu ở đâu? - Anh ta há»i. 
 
Tôi vội mở túi xách của mình ra kiểm tra. 
 
- Ừm, môn Nhà nước, với ông Jefferson(3), tòa nhà số Sáu. 
 
Giá» thì tất cả má»i ngưá»i Ä‘ang hiện diện trong lá»›p Ä‘á»u đổ dồn cặp mắt tò mò vá» phÃa tôi. 
 
- Mình thì đến tòa nhà số Bốn, mình sẽ chỉ đưá»ng cho cáºu... - ÄÃch thị là ngưá»i thÃch giúp đỡ ngưá»i khác rồi - Mình là Eric - Anh ta nói thêm. 
 
- Cảm Æ¡n - Tôi mỉm cưá»i gượng gạo. 
 
Chúng tôi lấy áo khoác và bước ra ngoài, mưa lúc này đã nặng hạt hÆ¡n. Tôi dám đánh cược rằng ngay lúc này đây, có má»™t số ngưá»i Ä‘i ở phÃa sau tôi Ä‘ang muốn rút ngắn hÆ¡n nữa khoảng cách giữa chúng tôi vá»›i há», vá»›i hy vá»ng nghe lá»m được vài Ä‘iá»u gì đó. Mong rằng tôi không bị mắc chứng hoang tưởng. 
 
- Ở đây khác Phoenix lắm, phải không? - Eric gợi chuyện, há»i. 
 
- Khác lắm. 
 
- Ở đó không có nhiá»u mưa à? 
 
- Khoảng ba hay bốn lần một năm. 
 
- Chà, thế thì sẽ thế nào nhỉ? - Anh bạn đi bên cạnh tỠvẻ ngạc nhiên. 
 
- Ngáºp tràn ánh nắng - Tôi trả lá»i. 
 
- Trông cáºu có rám nắng lắm đâu. 
 
- Mẹ mình bị bạch tạng. 
 
Eric nhìn tôi áy náy, còn tôi thì không ngăn được tiếng thở dài. Có vẻ như sá»± nghiêm túc và tÃnh hài hước chẳng thể nào Ä‘i chung vá»›i nhau được váºy. Mấy tháng rồi, hình như tôi đã quên, không còn dùng đến câu nói châm biếm này. Chúng tôi Ä‘i vòng trở lại quán ăn tá»± phục vụ, hướng đến các tòa nhà ở phÃa nam, chá»— gần phòng táºp thể dục. Eric đưa tôi đến táºn cá»a ra vào, cứ như thể anh ta sợ tôi không tìm thấy, cho dù cái cá»a này có ghi chú rõ ràng. 
 
- Ừm, chúc cáºu may mắn nhé - Anh ta chào tạm biệt khi tôi vừa chạm tay đến cái nắm cá»a - Chắc tụi mình sẽ còn há»c chung ở má»™t số lá»›p khác - Trong câu nói cá»§a Eric có ẩn chứa sá»± hy vá»ng. 
 
Tôi mỉm cưá»i má»™t cách lÆ¡ đãng rồi bước vào trong. 
 
Khoảng thá»i gian còn lại cá»§a buổi sáng hôm ấy lặng lá» trôi Ä‘i. Thầy giáo dạy môn lượng giác cá»§a lá»›p tôi tên là Varner - tôi không tài nào ưa nổi thầy bởi cái môn há»c mà thầy phụ trách - đó là ngưá»i duy nhất đã bắt tôi đứng ra trước lá»›p để tá»± giá»›i thiệu vá» mình. Tôi đã ấp a ấp úng, mặt mÅ©i đỠlá»±ng; sau màn chào há»i đó, tôi bước vá» chá»— ngồi cá»§a mình trong tình trạng chân nỠđá vào chân kia.  
 
Sau khi đã trải qua những giá» há»c trong hai lá»›p, ở má»—i lá»›p, tôi bắt đầu nhá»› được vài gương mặt. Chẳng qua cÅ©ng là bởi có má»™t số ngưá»i đã tá» ra bạo dạn, chá»§ động đến vá»›i tôi, há» tá»± giá»›i thiệu vá» mình rồi há»i xem tôi có thÃch Forks không. Tôi cố gắng tá» ra “xã giao†má»™t chút, nhưng chung qui cÅ©ng chỉ là xã giao mà thôi. Ãt ra, nhá» váºy mà tôi không còn phải dùng đến bản đồ nữa. 
 
Má»™t cô bạn ngồi cạnh tôi trong cả hai lá»›p lượng giác và tiếng Tây Ban Nha cùng Ä‘i ăn trưa vá»›i tôi ở quán ăn tá»± phục vụ. Äó là má»™t cô gái nhá» nhắn, thấp hÆ¡n chiá»u cao má»™t mét sáu mươi ba cá»§a tôi chừng bảy, tám xăngtimét, nhưng Ä‘iểm khác biệt lá»›n giữa chúng tôi không phải là chiá»u cao, mà chÃnh là cái mái tóc quăn tÃt, bù xù cá»§a cô. Tôi không nhá»› nổi tên cô bạn tóc xù, thế nên tôi chỉ khẽ mỉm cưá»i và gáºt đầu vá»›i cô ta má»—i khi nghe cô kể chuyện này chuyện ná» vá» các thầy, cô giáo hay vá» lá»›p há»c. Tháºt lòng mà nói, tôi cÅ©ng chẳng muốn lưu tất cả những Ä‘iá»u ấy vào bá»™ nhá»› cá»§a mình làm gì. 
 
Chúng tôi ngồi vào mấy cái ghế còn trống trong quán ăn, cùng bàn vá»›i mấy “chiến hữu†cá»§a cô bạn tóc xù, tôi được giá»›i thiệu vá»›i há»; và tôi đã quên tên há» ngay sau khi cô bạn tóc xù vừa giá»›i thiệu xong. Xem ra, những ngưá»i bạn má»›i này có vẻ ấn tượng vá» sá»± bạo dạn cá»§a cô bạn tóc xù khi thấy cô ta nói chuyện vá»›i tôi. Bất chợt tôi nhìn thấy ở phÃa bàn bên kia, anh chàng ngưá»i Anh - Eric - Ä‘ang vẫy tay lia lịa ra ý chào tôi. 
 
Và lần đầu tiên tôi được trông thấy há» chÃnh là vào lúc ấy, khi tôi Ä‘ang ngồi ăn trưa và cố gắng tá» ra hòa nháºp vào cuá»™c tán gẫu vá»›i bảy ngưá»i hiếu kỳ.  
 
Há» ngồi ở má»™t góc, chá»— xa tôi nhất, trong quán ăn tá»± phục vụ. Tất cả gồm năm ngưá»i. Há» chẳng chuyện trò, mà cÅ©ng chẳng há» **ng tay tá»›i cái khay đựng khẩu phần, trước mặt má»—i ngưá»i, khay thức ăn vẫn đầy y nguyên như lúc má»›i mang ra. Chẳng có ai trong số há» lại trố mắt ra nhìn tôi má»™t cách ngá»› ngẩn như hầu hết há»c sinh ở đây, vì thế, tôi có thể tá»± do quan sát há» mà không phải e ngại những cặp mắt kia sẽ nhìn đáp trả lại mình. Không, không há» có má»™t ai biết đến Ä‘iá»u Ä‘ang thu hút sá»± chú ý cá»§a tôi lúc này cả. 
 
Cứ nhìn năm ngưá»i há» mà xét thì chẳng thấy ai có nét gì khả dÄ© giống nhau. Ba ngưá»i trong số ấy, có má»™t ngưá»i to con, lá»±c lưỡng, y như má»™t váºn động viên cá» tạ hạng nặng, tóc Ä‘en, quăn. Ngưá»i kia cao hÆ¡n, ốm hÆ¡n, nhưng cÅ©ng vạm vỡ, có mái tóc màu vàng máºt ong. Ngưá»i thứ ba thì gầy và cao lêu đêu, tóc anh ta màu đồng, bù xù. Anh ta trông trẻ hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i những ngưá»i kia - những ngưá»i có thể đã vào đại há»c, hoặc tháºm chà đang là giáo viên cÅ©ng nên, khó có thể nói há» Ä‘ang còn là há»c sinh trung há»c. 
 
Hai ngưá»i còn lại trong số ấy là hai cô gái Ä‘ang ngồi ở phÃa đối diện. Má»™t trong số hai cô gái ấy có vẻ đẹp như tượng. Cô ta sở hữu má»™t thân hình có chiá»u cao và đưá»ng nét không khác những ngưá»i mẫu trong các ảnh chụp in trên trang bìa cá»§a Tạp chà thể thao, số có chuyên đỠvá» quần áo tắm má»™t mảnh cá»§a phụ nữ. Nếu có ai đó cùng phái mà ngồi cạnh cô ta, hẳn sẽ phải ghen tỵ hoặc tá»§i thân tá»§i pháºn trước vẻ đẹp đáng mÆ¡ ước ấy. Tóc cô gái màu vàng, ngá»n tóc chấm ngang lưng hÆ¡i uốn dợn thành làn sóng. Cô gái ngồi bên thì có vóc ngưá»i thấp bé, mảnh khảnh, gương mặt nhá» nhắn, trông như má»™t nàng tiên bước ra từ truyện cổ tÃch. Cô gái này có mái tóc Ä‘en nhánh, cắt ngắn, l** ch** ra má»i hướng. 
 
Tuy nhiên, năm ngưá»i há» lại rất giống nhau, nếu có thể nói như váºy. Tất cả bá»n há» Ä‘á»u có làn da trắng như thoa phấn, trắng hÆ¡n bất kỳ má»™t há»c sinh nào khác trong thị trấn không có ánh nắng mặt trá»i này. Há» trắng hÆ¡n cả tôi, má»™t kẻ có làn da không bao giá» bị bắt nắng. Cả năm ngưá»i Ä‘á»u có đôi mắt rất Ä‘en, bất kể màu tóc cá»§a há» màu gì. Và... bên dưới má»—i đôi mắt ấy là những vết quầng - màu đỠtÃm, giống những quầng thâm thưá»ng thấy ở dưới mắt. Trông há» cứ như những kẻ vừa má»›i trải qua má»™t đêm mất ngá»§ hay là má»›i bị “nện†cho vỡ mÅ©i xong. Ngoại trừ chiếc mÅ©i ra, gương mặt cá»§a há» rất cân đối, xương xương và hoàn hảo. 
 
Dù sao Ä‘i nữa, tất cả những chi tiết trên cÅ©ng chưa phải là nguyên nhân chÃnh khiến tôi cứ dán mắt vào há». 
 
Sở dÄ© tôi không thể rá»i mắt khá»i năm há»c sinh ná» là bởi gương mặt cá»§a há» quá khác biệt nhau, nhưng đồng thá»i lại rất giống nhau, tất cả Ä‘á»u mang má»™t vẻ hoang dại đến ấn tượng. Äó là những gương mặt mà trong cuá»™c sống Ä‘á»i thưá»ng, ta chẳng bao giá» nhìn thấy, ngoại trừ khi xem các ảnh chụp ngưá»i mẫu phun sÆ¡n hóa trang cá»§a má»™t tạp chà thá»i trang nào đó, hay khi chiêm ngưỡng các tác phẩm tạo hình gương mặt thiên sứ cá»§a má»™t chuyên gia trang Ä‘iểm. Nhìn há», khó có thể xác định được ai là ngưá»i đẹp nhất - có thể là cô gái tóc vàng không có lấy má»™t nét khiếm khuyết, cÅ©ng có thể là anh chàng có mái tóc màu đồng kia. 
 
Ãnh mắt cá»§a năm ngưá»i dõi theo các hướng khác nhau - không ai nhìn ai, cÅ©ng chẳng nhìn vào há»c sinh nào, hay chú mục vào má»™t cái gì cụ thể. Trong lúc tôi Ä‘ang quan sát như váºy thì cô gái nhá» nhắn đứng lên, bưng theo khay thức ăn - gồm có nước soda chưa khui, má»™t trái táo còn nguyên vẹn - bá» Ä‘i; bước Ä‘i cá»§a cô ta nhanh thoăn thoắt như thể Ä‘ang bước xuống đồi. Tôi cứ nhìn theo, thầm ngạc nhiên vỠđôi chân uyển chuyển như má»™t diá»…n viên múa ấy mãi cho đến khi cô ta cất cái khay rồi lẻn ra ngoài theo lối cá»a sau, nhanh như cắt. Cô gái hoàn toàn mất hút, không để lại má»™t dấu vết nào; tôi phóng tầm mắt đến những há»c sinh còn lại, bốn ngưá»i há» vẫn Ä‘ang ngồi yên, bất động. 
 
- Mấy ngưá»i đó là ai váºy? - Tôi há»i cô bạn cùng há»c chung lá»›p tiếng Tây Ban Nha mà tên cá»§a cô ta thì tôi đã không tài nào nhá»› nổi. 
 
Cô bạn tóc xù ngước mắt lên nhìn nhóm ngưá»i vừa được tôi đỠcáºp đến - hình như qua giá»ng nói cá»§a tôi, cô ta đã hiểu ngay láºp tức là tôi muốn nói vá» những ai. Bất thình lình, anh chàng ốm nhất, ngưá»i trông có vẻ trẻ nhất, cÅ©ng có lẽ là Ãt tuổi nhất, nhìn sang phÃa bạn tôi. Anh ta chỉ thoáng nhìn lướt qua cô bạn cá»§a tôi trong má»™t giây, rồi đôi mắt Ä‘en lay láy ấy chuyển liá»n sang phÃa tôi. 
 
Äá»™t nhiên, anh ta lại chuyển hướng nhìn sang chá»— khác, toàn bá»™ sá»± việc này diá»…n ra rất nhanh, nhanh đến mức tôi không kịp có phản ứng nào, mà chỉ vừa má»›i chá»›p mắt vì bối rối, ngượng ngùng mà thôi. Sau cái nhìn chá»›p nhoáng đó, gương mặt anh ta chẳng biểu lá»™ cảm xúc gì - như thể cô bạn tôi vừa gá»i tên anh ta, anh ta đã ngước mắt lên theo phản ứng, nhưng rồi quyết định không lên tiếng trả lá»i váºy. 
 
Cô bạn tóc xù cá»§a tôi cÅ©ng có vẻ bẽn lẽn, nhưng rồi lại phá lên cưá»i khúc khÃch và nhìn sang má»™t bàn khác như tôi. 
 
- Äó là Edward và Emmett Cullen, Rosalie và Jasper Hale. Ngưá»i vừa má»›i Ä‘i khá»i là Alice Cullen; mấy ngưá»i đó sống chung vá»›i bác sÄ© Cullen và vợ ông ta - Cô bạn khẽ khàng giải thÃch. 
 
Tôi liếc mắt nhìn sang ngưá»i bảnh trai nhất trong nhóm, lúc này đây, anh ta Ä‘ang nhìn xuống khay thức ăn cá»§a mình, những ngón tay dài, trắng muốt nhặt các chiếc bánh vòng nhá» lên. Anh ta nhai rất nhanh, đôi môi hoàn hảo chỉ hÆ¡i mở ra. Ba ngưá»i còn lại vẫn nhìn sang hướng khác, tuy váºy, tôi vẫn có cảm giác là anh ta Ä‘ang nói chuyện gì đó vá»›i há». 
 
Tháºt lạ, tôi chợt nghÄ©, những cái tên không phổ biến chút nào. Äấy là kiểu tên chỉ có trong thá»i ông bà tôi mà thôi. Chẳng lẽ đấy là “mốt†ở đây - những cái tên tỉnh lẻ? Cuối cùng, tôi cÅ©ng nhá»› ra được tên cô bạn ngồi cạnh mình là Jessica, má»™t cái tên rất thông thưá»ng. Trong lá»›p lịch sá» cá»§a tôi ở trưá»ng cÅ©, có tá»›i hai ngưá»i cùng mang tên Jessica. 
 
- Há»... cÅ©ng khá xinh - Tôi buông lá»i nháºn xét. 
 
- Ừ! - Jessica đồng ý vá»›i tôi bằng má»™t tràng cưá»i khúc khÃch khác - Bá»n há» theo cặp đấy... à mình là Emmett và Rosalie, Jasper và Alice. Há» sống chung - Giá»ng nói cá»§a cô bạn tóc xù tràn đầy cảm xúc, mang hàm ý chỉ trÃch thưá»ng thấy ở tỉnh lẻ. Trong bụng, tôi đánh giá hÆ¡i thấp Ä‘iá»u ấy. Nhưng công tâm mà nói, ngay cả ở Phoenix, ngưá»i ta cÅ©ng thưá»ng hay bàn tán xôn xao những chuyện như váºy lắm. 
 
- Ai là Cullen? - Tôi há»i - Không thấy há» có nét gì giống... 
 
- Ừ, đúng váºy. Bác sÄ© Cullen còn rất trẻ, khoảng hai mươi mấy, ba mươi tuổi thôi. Tất cả há» Ä‘á»u được nháºn vá» nuôi. Hale là anh em sinh đôi, má»™t trai, má»™t gái, là cặp tóc vàng ấy. Há» là con nuôi. 
 
- Mình thấy hỠđã quá lớn để làm con nuôi rồi. 
 
- Hiện thá»i thì Jasper và Rosalie Ä‘á»u đã mưá»i tám tuổi, nhưng hỠđã ở vá»›i bà Cullen từ năm lên tám. Bà ta là cô hoặc dì gì đấy cá»§a há» thì phải. 
 
- Ông bà bác sÄ© quả là những ngưá»i tốt khi quyết định chăm nom cho từng ấy đứa trẻ, nhất là khi há» còn quá trẻ, trẻ vá» má»i thứ. 
 
- Có lẽ là váºy - Jessica thừa nháºn má»™t cách miá»…n cưỡng, khiến tôi có cảm giác rằng hình như cô ta không thÃch vợ chồng bác sÄ© vì má»™t lý do nào đó. Trước cái nhìn mà cô bạn tóc xù Ä‘ang dành cho những há»c sinh được nháºn làm con nuôi kia, tôi Ä‘oán lý do đó là lòng đố kỵ - Mình nghÄ©, bà Cullen không thể sinh con - Jessica nói thêm, như để hạ thấp lòng tốt cá»§a ông bà bác sÄ©. 
 
Trong suốt cuá»™c nói chuyện đó, mắt tôi vẫn không rá»i chiếc bàn cá»§a gia đình ngưá»i lạ ná». Há» vẫn nhìn đăm đăm vào mấy bức tưá»ng, không hỠăn uống gì. 
 
- Há» vẫn luôn ở Forks hả bồ? - Tôi lại há»i. Lẽ ra tôi đã phải trông thấy há» trong mấy mùa hè tôi ở đây rồi má»›i phải. 
 
- Không - Jessica trả lá»i má»™t cách chắc nịch, như thể cô ta muốn nhấn mạnh rằng há» cÅ©ng là “ma má»›i†như tôi - Bá»n há» chỉ má»›i chuyển xuống vùng này đâu được hai năm, từ má»™t vùng nào đó ở Alaska. 
 
Trong lòng tôi bá»—ng dáºy lên má»™t niá»m trắc ẩn, xót xa. Trắc ẩn là bởi há» xinh đẹp, gây ấn tượng như váºy mà vẫn bị xem là những ngưá»i ngoài và rõ ràng là không được chào đón. Xót xa là bởi ở đây, không phải chỉ có tôi má»›i là “lÃnh má»›iâ€, song, riêng tôi thì lại chẳng có được lấy má»™t “tiêu chuẩn†nào để gá»i là có tà chút cuốn hút cả. 
 
Trong lúc tôi Ä‘ang mải ngắm nhìn nhóm há»c sinh ná» như váºy, ngưá»i trẻ nhất bá»n, má»™t trong những ngưá»i mang há» Cullen, đã ngước mặt lên và bắt gặp ánh mắt cá»§a tôi, lần này thì anh ta ngạc nhiên thấy rõ. Khi tôi vá»™i vã chuyển hướng nhìn sang chá»— khác thì hình như trong đôi mắt cá»§a anh ta có lá»™ ra má»™t Ä‘iá»u gì đó giống như ná»—i thất vá»ng. 
 
- Cái anh chàng có mái tóc nâu đỠkia là ai váºy? - Vừa há»i Jessica, tôi vừa đưa mắt liếc trá»™m anh ta và nháºn ra rằng anh ta vẫn Ä‘ang đăm đăm nhìn mình, nhưng không phải là bằng đôi mắt trố ra má»™t cách ngá»› ngẩn như những há»c sinh khác, mà là bằng đôi mắt Ä‘ang phảng phất má»™t ná»—i trông chá» tuyệt vá»ng. Tôi lại cụp mắt xuống. 
 
- Äó là Edward. Anh ta quá đẹp trai, tất nhiên rồi, nhưng đừng có phà thá»i gian. Anh ta sẽ không hẹn hò đâu. Hình như chẳng có bạn gái nào xứng đôi vá»›i anh ta cả - Jessica tặc lưỡi như ăn phải nho chua. Có lẽ cô ta đã từng bị Edward từ chối. 
 
Tôi mÃm môi để không phải báºt cưá»i, rồi nhìn lại Edward lần nữa. Lúc này, anh ta đã quay mặt Ä‘i, nhưng gò má thì hÆ¡i nhô lên như thể anh ta cÅ©ng Ä‘ang mỉm cưá»i. 
 
Vài phút sau, bốn ngưá»i còn lại bá» Ä‘i. Bốn ngưá»i há» tháºt sá»± quá cuốn hút - ngay cả cái anh chàng to lá»›n, vạm vỡ cÅ©ng váºy. Giá» thì không còn gì để quan sát nữa. Anh chàng có cái tên Edward cÅ©ng không há» ngoái lại nhìn tôi thêm má»™t lần nào. 
 
Tôi vẫn phải ngồi vá»›i Jessica và đám bạn cá»§a cô ta, nếu chỉ ngồi má»™t mình thôi thì tôi đã không ngồi lâu đến thế. Tôi Ä‘ang lo, không muốn mình phải vào lá»›p trá»… trong ngày đầu tiên Ä‘i há»c. May sao, má»™t cô bạn khác tôi má»›i quen tên là Angela đã đến nhắc tôi rằng tiết há»c tá»›i, chúng tôi sẽ há»c chung ở lá»›p sinh há»c II. Thế là tôi rá»i bàn, cùng Ä‘i vá»›i Angela đến phòng há»c, chằng ai nói vá»›i ai lá»i nào. Angela cÅ©ng rụt rè, nhút nhát như tôi. 
 
Vào đến lá»›p há»c, Angela chá»n chá»— ngồi ở bàn thà nghiệm có trải nhá»±a, giống như tôi ngày trước. Angela đã có bạn ngồi cạnh. Tháºt ra, tất cả các bàn Ä‘á»u đã có ngưá»i ngồi, chỉ duy nhất còn có má»™t chá»— trống ở cái bàn giữa lá»›p, ngay sát bên cạnh lối Ä‘i. Tôi nháºn ra Edward Cullen, nhá» mái tóc đặc biệt cá»§a anh ta, và bên cạnh Edward chÃnh là cái chá»— trống duy nhất đó.  
 
Trong lúc Ä‘i xuống phÃa cuối lá»›p để giá»›i thiệu mình vá»›i giáo viên phụ trách lá»›p và để thầy giáo ký tên vào tá» giấy lấy chữ ký giáo viên cá»§a mình, tôi đã lén nhìn Edward. Khi tôi Ä‘i qua, anh ta đột nhiên như bị ghim chặt xuống ghế. Edward chằm chằm nhìn tôi bằng má»™t vẻ mặt vô cùng kỳ lạ - đó là má»™t vẻ mặt thù địch và giáºn dữ, tôi vá»™i vã quay Ä‘i, sá»ng sốt, mặt lại đỠlá»±ng lên. Tôi vấp phải má»™t quyển sách nằm chình ình trên lối Ä‘i, rồi va đầu vào cạnh bàn. Má»™t cô gái ngồi ở ngay đấy báºt cưá»i khúc khÃch. 
 
Tôi nháºn ra đôi mắt cá»§a Edward rất Ä‘en - Ä‘en như than. 
 
Thầy Banner ký tên vào tá» giấy cá»§a tôi rồi đưa cho tôi má»™t quyển sách, thầy không đả động gì đến việc tôi phải giá»›i thiệu này ná». Tôi chỉ có thể nói là rồi đây chúng ta sẽ hợp tác tốt. Và dÄ© nhiên, thầy giáo không còn sá»± chá»n lá»±a nào khác hÆ¡n là dẫn tôi đến chá»— ngồi còn trống ở ngay giữa lá»›p. Tôi cúi gằm mặt xuống khi Ä‘i đến cái chá»— ngồi bên cạnh Edward, bối rối trước cái nhìn chòng chá»c thiếu thiện cảm mà anh ta Ä‘ang dành cho tôi. 
 
Äặt quyển sách lên bàn, bước vào chá»— ngồi rồi, mà tôi vẫn chưa dám ngước mặt lên, nhưng khi liếc nhìn trá»™m Edward, tôi thấy anh ta đã thay đổi tư thế. Edward né ngưá»i ra xa khá»i tôi, xÃch ra tá»›i táºn cạnh ghế và ngoảnh mặt Ä‘i như vừa ngá»i thấy má»™t mùi gì đó khó chịu. Má»™t cách kÃn đáo, tôi kiểm tra lại mái tóc cá»§a mình. Quả tháºt, tôi chỉ nháºn ra má»—i má»™t mùi dâu, mùi thÆ¡m cá»§a loại dầu gá»™i tôi yêu thÃch mà thôi. Äó là má»™t mùi hương dá»… chịu cÆ¡ mà. Tôi cứ để tóc rÅ© qua bá» vai phải, tạo thành má»™t vạch ngăn cách Ä‘en tuyá»n giữa hai chúng tôi, và tôi hết sức cố gắng chú ý vào bài giảng cá»§a thầy giáo. 
 
Không may cho tôi, bài há»c hôm nay có chá»§ đỠvá» cấu tạo tế bào, bài này, tôi đã há»c rồi. Dù sao thì tôi vẫn phải ghi chép cẩn tháºn, tôi cúi đầu xuống. 
 
Nhưng dù gì thì gì, tôi vẫn không sao ngăn mình thỉnh thoảng lại nhìn trá»™m gã con trai Ä‘ang ngồi bên cạnh qua làn tóc rÅ© bên bá» vai phải cá»§a mình. Trong suốt giá» há»c, dáng ngồi đáng ghét cá»§a hắn không há» thay đổi, vẫn giữ nguyên cái kiểu ngồi kịch bá» ghế, càng xa tôi càng tốt. Tôi nhìn thấy bàn tay cá»§a hắn đặt trên đùi bên trái Ä‘ang siết chặt lại, những đưá»ng gân bên dưới lá»›p da trắng muốt nổi hết cả lên. Và hắn cứ giữ cái thế căng cứng như váºy, chẳng có dấu hiệu nào cá»§a sá»± thư giãn. Edward mặc áo sÆ¡-mi trắng dài tay, tay áo xắn lên đến táºn khuá»·u, để lá»™ cánh tay rắn chắc và vạm vỡ đến lạ thưá»ng. Trông hắn chẳng còn má»™t chút nào cái vẻ mảnh khảnh như khi hắn ngồi ở bên cạnh ngưá»i anh trai vai u thịt bắp lúc nãy nữa. 
 
Dưá»ng như giá» há»c này kéo dài hÆ¡n những giá» há»c khác. Phải chăng vì bởi đây là giá» há»c cuối cùng phải ngồi trong lá»›p hay bởi tôi Ä‘ang trông chá» cái nắm tay kia thả lá»ng ra? Edward vẫn ngồi yên lặng như không há» hÃt thở. Hắn ta Ä‘ang có Ä‘iá»u gì bất ổn chăng? Có lẽ nào đây lại là lối cư xá» thông thưá»ng cá»§a Edward? Tôi bắt đầu nghiá»n ngẫm lại câu nói cá»§a Jessica trong buổi ăn trưa. Hình như cô bạn tóc xù không há» có ác cảm vá»›i Edward như tôi từng nghÄ©. 
 
Không biết cách cư xỠnhư thế nào cho phải với tôi, rõ ràng là Edward không hỠbiết tà gì vỠcon gái. 
 
Tôi lén nhìn Edward thêm lần nữa và cảm thấy ân háºn. Hắn ta Ä‘ang nhìn tôi, đôi mắt Ä‘en chứa đầy vẻ sợ hãi. Tôi cảm thấy nao lòng, bắt đầu thu ngưá»i lại trên ghế, bất chợt câu nói “nếu nhìn, sẽ giết†vang lên trong đầu tôi. 
 
Ngay lúc ấy, tiếng chuông hết giá» vang lên tháºt lá»›n, khiến tôi muốn nhảy dá»±ng lên, còn Edward Cullen thì vá»™i vàng nhao ra khá»i ghế. Khi đứng dáºy, trông Edward cao hÆ¡n tôi tưởng, hắn ta quay lưng vá» phÃa tôi rồi lao nhanh ra khá»i cá»a, trước tất cả những ngưá»i khác cÅ©ng vừa má»›i bước ra khá»i chá»— ngồi. 
 
Tôi ngồi như trá»i trồng trên ghế, ngây ngưá»i nhìn Edward. Hắn ta tháºt xấu, tháºt không công bằng. Tôi bắt đầu thu dá»n tất cả các dụng cụ làm thà nghiệm má»™t cách cháºm rãi, cố gắng kìm nén cÆ¡n tức giáºn Ä‘ang dâng lên, chỉ chá»±c trào ra thành nước mắt. Chuyện gì cÅ©ng váºy, tâm trạng cá»§a tôi luôn luôn được nối vá»›i tuyến lệ thì phải. Má»—i khi tức giáºn là tôi lại khóc, tháºt xấu hổ. 
 
- Cáºu là Isabella Swan phải không? - Có má»™t giá»ng nam sinh cất tiếng há»i. 
 
Tôi ngước mặt lên và nháºn ra má»™t chàng trai có gương mặt trẻ con, rất đáng yêu vá»›i mái tóc vàng nhạt được vuốt keo má»™t cách cẩn tháºn, tạo thành hình những gai nhá»n, Ä‘ang nhìn tôi, mỉm cưá»i thân thiện. Rõ ràng là anh ta không há» phát hiện ở nÆ¡i tôi có mùi hương gì lạ. 
 
- Bella - Tôi mỉm cưá»i sá»a lại. 
 
- Mình là Mike. 
 
- Chào Mike. 
 
- Cáºu có cần mình giúp đến lá»›p há»c giá» tiếp theo không? 
 
- Bây giá» mình còn phải đến phòng táºp thể dục. Mình nghÄ© là tá»± mình có thể tìm được. 
 
- Mình cÅ©ng phải đến đấy đấy - Hình như anh chàng có vẻ run lên vì phấn chấn, dù rằng sá»± trùng hợp này chẳng có gì là đặc biệt trong má»™t ngôi trưá»ng bé tà tẹo như thế này. 
 
Chúng tôi cùng nhau đến lá»›p má»›i; Mike nói rất nhiá»u - mà hầu như chỉ có anh ta là độc thoại mà thôi, như váºy càng dá»… cho tôi. Mike đã từng sống ở California đến năm lên mưá»i tuổi, vì thế, anh ta hiểu như thế nào là má»™t ngưá»i đã sống dưới ánh nắng mặt trá»i. Hóa ra Mike cÅ©ng há»c chung vá»›i tôi ở lá»›p quốc văn. Hôm nay, anh ta chÃnh là ngưá»i tốt nhất mà tôi gặp. 
 
- Bá»™ cáºu dùng bút chì hay cái gì đâm Edward Cullen hả? Mình chưa bao giá» thấy hắn ta cư xá» như váºy. 
 
Tôi rùng mình. Thì ra không chỉ có tôi má»›i chú ý thấy Ä‘iá»u đó. Váºy ra đó không phải là lối cư xá» thông thưá»ng cá»§a Edward Cullen. Tôi quyết định há»i thẳng. 
 
- Có phải là ngưá»i ngồi cạnh mình trong lá»›p sinh há»c không? - Tôi tháºt thà há»i. 
 
- Ừ - Mike trả lá»i - Nhìn hắn ta cứ như Ä‘ang bị Ä‘au hay là Ä‘ang có gì không ổn ấy. 
 
- Mình không biết - Tôi trả lá»i - Mình chưa khi nào nói chuyện vá»›i hắn ta. 
 
- Hắn ta cổ quái lắm - Mike cứ nấn ná nói chuyện vá»›i tôi chứ không bước đến phòng thay quần áo - Nếu mình có được may mắn ngồi cạnh cáºu, nhất định mình đã trò chuyện vá»›i cáºu rồi. 
 
Tôi mỉm cưá»i vá»›i Mike trước khi bước đến phÃa phòng thay quần áo dành cho nữ. Anh chàng tháºt thân thiện và rõ ràng là Ä‘ang để ý đến tôi. Tuy nhiên, Ä‘iá»u đó chẳng làm cho tôi quên được chuyện bá»±c bá»™i vừa rồi. 
 
Thầy giáo dạy môn thể dục cá»§a tôi, thầy Coach Clapp, tìm cho tôi má»™t bá»™ đồng phục nhưng không bắt tôi phải chÆ¡i hôm nay. Ở trưá»ng cÅ© cá»§a tôi, ngưá»i ta chỉ bắt há»c thể dục có hai năm. Thế mà ở đây, thể dục là môn bắt buá»™c phải há»c những bốn năm. Forks đúng là địa ngục trần gian cá»§a tôi. 
 
Tôi dõi mắt nhìn theo bốn tráºn đấu bóng chuyá»n diá»…n ra cùng má»™t lúc. Chợt nhá»› lại những lần bị thương khi cứu bóng và đánh bóng - trong lúc chÆ¡i bóng chuyá»n - mà tôi muốn phát bệnh. 
 
Tiếng chuông cuối cùng rồi cÅ©ng vang lên. Tôi cháºm rãi lê bước vá» phÃa văn phòng để giải quyết cho nốt mấy cái vụ giấy tá». Mưa đã tạnh nhưng gió vẫn còn mạnh và lạnh hÆ¡n trước. Tôi co ngưá»i lại, tá»± vòng tay ôm lấy mình. 
 
Vừa dợm bước vào căn phòng ấm áp, tôi đã phải quay ngay ngưá»i lại, bước ngược ra ngoài. 
 
Edward Ä‘ang đứng ở bàn làm việc ngay trước mặt tôi. Má»™t lần nữa, tôi nháºn ra hắn ta qua mái tóc màu đồng rối bù. Hình như Edward không nghe thấy tiếng bước chân cá»§a tôi. Tôi đứng áp lưng vào tưá»ng, chỠđợi đến lượt mình. 
 
Edward Ä‘ang trao đổi gì đó vá»›i vá»›i nhân viên văn phòng bằng má»™t giá»ng nói nhá» nhẹ, truyá»n cảm. Và tôi nhanh chóng nắm bắt được nguyên nhân cá»§a cuá»™c trao đổi này. Hắn ta Ä‘ang xin phép đổi giá» há»c thứ sáu – giá» sinh há»c - vào má»™t giá» khác, giá» nào cÅ©ng được. 
 
Tôi không thể tin được rằng nguyên nhân là do mình. Phải là do má»™t Ä‘iá»u gì đó khác chứ, má»™t chuyện gì đó đã từng xảy ra trước khi tôi bước chân vào phòng sinh há»c má»›i phải. Chỉ cần nhìn vẻ mặt cá»§a Edward thôi, cÅ©ng đủ hiểu chuyện này rất trầm trá»ng. Nhưng không thể nào mà cái anh chàng lạ lẫm này lại vô duyên vô cá»› ghét tôi đến như thế được. 
 
Cánh cá»a ra vào lại mở ra lần nữa, cÆ¡n gió lạnh buốt xương mau chóng lùa vào phòng, giấy tá» trên bàn làm việc bị xáo tung, loạt xoạt, mái tóc cá»§a tôi cÅ©ng bị thổi tung lên, quấn hết cả vào mặt. Cô gái má»›i vừa bước vào, tiến đến bên bàn làm việc, chỉ thá»±c hiện má»—i động tác là bá» má»™t tá» giấy vào sá»t lưới rồi Ä‘i ra. Tấm lưng cá»§a Edward Cullen bá»—ng gồng lên, hắn ta cháºm rãi xoay ngưá»i lại và nháºn ra tôi - gương mặt Edward Ä‘iển trai má»™t cách “đáng ghét†- vá»›i đôi mắt sắc sảo chứa đầy ná»—i bá»±c bá»™i. Ná»—i sợ hãi trong tôi lại dâng lên, tràn cả ra lá»— chân lông trên tay. Cái nhìn chỉ diá»…n ra đúng má»™t giây, nhưng nó lại khiến cho tôi đông cứng hÆ¡n cả cÆ¡n gió lạnh ban nãy. Edward quay lại phÃa cô nhân viên văn phòng. 
 
- Thôi cô ạ - Edward nói vá»™i, giá»ng êm mượt như nhung - Em thấy Ä‘iá»u này cÅ©ng khó mà thá»±c hiện được. Cảm Æ¡n cô - Nói rồi, Edward quay gót, chẳng há» nhìn tôi thêm má»™t lần. Hắn ta biến mất sau cánh cá»a ra vào. 
 
Má»™t cách từ tốn, tôi Ä‘i lại phÃa bàn làm việc, mặt trở nên trắng bạch, không còn đỠlá»±ng như hồi nào nữa, tôi đưa cho cô nhân viên văn phòng tá» giấy có các chữ ký cá»§a giáo viên. 
 
- Ngày Ä‘i há»c đầu tiên cá»§a em thế nào, cô bé? - Giá»ng nói cá»§a cô nhân viên văn phòng nghe tháºt hiá»n như giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i mẹ. 
 
- Dạ tốt ạ - Giá»ng tôi ỉu xìu, tôi đã nói dối. Và có vẻ như cô nhân viên văn phòng cÅ©ng không tin cho lắm.  
 
Khi bước đến bên chiếc xe tải, tôi má»›i nháºn ra rằng đây là chiếc xe cuối cùng còn Ä‘áºu trong bãi. Cảnh váºt xung quanh hiện ra trước mắt tôi chẳng khác gì má»™t nÆ¡i trú ẩn, và cái váºt dụng thân thiết nhất cá»§a tôi Ä‘ang núp mình trong cái hố xanh lục. Tôi ngồi thừ ngưá»i ra trong xe tải mất má»™t lúc, mắt hướng ra ngoài ô cá»a kÃnh chắn gió, thẫn thá». Nhưng cÅ©ng chỉ được má»™t lúc thôi, vì ngay sau đó, tôi mau chóng cảm nháºn được cái lạnh Ä‘ang từ từ kéo đến, đã đến lúc phải báºt hệ thống sưởi rồi; tôi đưa tay vặn chìa khóa, động cÆ¡ xe nổ giòn. Tôi lái xe vá» thẳng nhà cá»§a bố Charlie, suốt dá»c đưá»ng, tôi cứ cố ngăn những giá»t nước mắt chỉ chá»±c chá» tuôn rÆ¡i. 
 
Mẹ lái xe chở tôi ra phi trưá»ng, các ô cá»a xe cá»§a chúng tôi Ä‘á»u được hạ kÃnh xuống hết. Hiện giá», ở Phoenix(1) Ä‘ang là 240C, bầu trá»i xanh ngắt không có lấy má»™t gợn mây. Tôi Ä‘ang mặc trên ngưá»i chiếc áo sÆ¡mi yêu thÃch - không tay và có đăngten; tôi mặc nó để chào tạm biệt nÆ¡i này. Váºt “oách†nhất cá»§a tôi hiện giá» là chiếc áo paca, má»™t loại áo da có mÅ© trùm đầu cá»§a ngưá»i Etskimô. 
 
Ở bán đảo Olympic – thuá»™c miá»n tây bắc tiểu bang Washington – có má»™t thị trấn nhá» tên là Forks, dưá»ng như lúc nào cÅ©ng nằm trong sá»± bao phá»§ cá»§a mây. Mưa ở thị trấn này lúc nào cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n ở bất cứ vùng nào khác thuá»™c nước Mỹ. Từ cái thị trấn lạ lùng vá»›i những đám mây ảm đạm có mặt ở khắp nÆ¡i ấy, mẹ đã ra Ä‘i mang theo tôi lúc đó má»›i có vài tháng tuổi. CÅ©ng chÃnh cái thị trấn ấy, cứ má»—i mùa hè là tôi bị buá»™c phải vá» thăm và ở lại cả tháng trá»i; việc ấy cứ tiếp diá»…n cho mãi đến năm tôi mưá»i bốn tuổi. Äó là năm cuối cùng tôi còn đặt chân đến Forks. Trong ba mùa hè vừa qua, hè nào, tôi và bố Charlie cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘i nghỉ mát ở California hai tuần. 
 
ChÃnh là Forks đấy, mà giỠđây tôi phải tá»± đày Ä‘á»a mình – má»™t hành động mà tôi phải thá»±c hiện trong sá»± chán nản. Tôi ghét Forks vô cùng. 
 
Tôi yêu Phoenix. Tôi yêu mặt trá»i cùng cái nóng rát bá»ng cá»§a nó. Tôi yêu cái thành phố sôi nổi Ä‘ang ngày má»™t mở rá»™ng này. 
 
– Bella – Mẹ nói với tôi lần cuối cùng sau một ngàn lần lặp đi lặp lại trước khi tôi lên máy bay – Chẳng có việc gì con phải làm như thế. 
 
Mẹ trông giống tôi, ngoại trừ mái tóc cắt ngắn và các nếp nhăn hằn sâu má»—i khi cưá»i. Tôi nháºn ra ná»—i Ä‘au quyện trong sá»± hốt hoảng khi nhìn sâu vào đôi mắt to, ngây thÆ¡ như trẻ con cá»§a mẹ. Làm sao tôi có thể để lại ngưá»i mẹ có tÃnh tình nông nổi, thất thưá»ng - nhưng tôi vô cùng thương yêu - mà ra Ä‘i cho được bây giá»? DÄ© nhiên là mẹ đã có dượng Phil chăm sóc, các loại hóa đơn Ä‘á»u được thanh toán đầy đủ, tá»§ lạnh luôn luôn đầy ắp thá»±c phẩm, xe hÆ¡i cá»§a mẹ lúc nào cÅ©ng được đổ đầy xăng, và có má»™t ngưá»i thưá»ng xuyên gá»i Ä‘iện thoại thăm há»i má»—i khi mẹ cảm thấy hụt hẫng, nhưng sao... 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 17-12-2008 at 01:31 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				16-12-2008, 07:28 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			2-Quyển sách để mở  
 
   
 
 
 
 
Ngày hôm sau có khá hÆ¡n... nhưng cÅ©ng tệ hÆ¡n. Khá hÆ¡n vì trá»i không mưa, dù cho các đám mây có tụ lại và **c ngầu. Äiá»u này thuáºn tiện hÆ¡n cho tôi, bởi tôi Ä‘ang trông chá» ngày này. Mike đến ngồi cạnh tôi trong lá»›p quốc văn, và anh chàng đã đưa tôi Ä‘i đến lá»›p há»c tiếp theo.  
 
Lần nào cÅ©ng váºy, há»… thấy chúng tôi là “ông trong há»™i cá» vua†Eric lại nhìn theo Mike chằm chằm; khiến tôi lại được dịp lên mặt má»™t tÃ. Mà hôm nay, ngưá»i ta không còn dòm ngó tôi nhiá»u như hôm qua nữa. Buổi trưa, tôi Ä‘i ăn cùng nhóm bạn, có Mike, Eric, Jessica và thêm vài ngưá»i khác - đến giá», tên và gương mặt cá»§a há», tôi Ä‘á»u đã thuá»™c nằm lòng. Tôi bắt đầu có cảm giác là mình đã có thể bÆ¡i đứng được rồi, không còn cảm giác Ä‘uối như trước nữa. 
 
Äiá»u tệ hại là tôi vẫn còn cảm giác mệt lá»; tôi vẫn không thể nào ngá»§ được vá»›i tiếng gió gào thét quanh nhà. Bá»±c bá»™i hÆ¡n nữa bởi vì tôi không há» giÆ¡ tay xung phong lên bảng, thế mà vẫn bị thầy Varner chỉ định, khiến tôi trả lá»i sai be bét. Còn chuyện trá»› trêu nữa là tôi phải chÆ¡i bóng chuyá»n, và trong lúc loay hoay đỡ bóng, tôi đã để thế nào mà bóng phang ngay vào đầu má»™t đồng đội cá»§a mình. Và Ä‘iá»u tệ nhất, đó chÃnh là Edward Cullen không đến trưá»ng. 
 
Suốt cả buổi sáng, tôi cứ nghÄ© đến bữa ăn trưa mà sợ, sợ đôi mắt kỳ lạ cá»§a hắn ta dành cho mình. Má»™t phần trong tôi muốn đối diện trước Edward mà há»i xem hắn ta Ä‘ang gặp phải chuyện gì. Khi còn nằm trằn trá»c trên giưá»ng, tôi đã cố gắng mưá»ng tượng ra trong đầu những gì cần phải há»i. Tuy nhiên, tôi thừa biết má»™t Ä‘iá»u rằng tôi cần phải can đảm lắm má»›i mong thá»±c hiện được Ä‘iá»u đó. Tôi phải biến con sư tá» nhút nhát trong mình thành má»™t “kẻ há»§y diệt†thì má»›i được. 
 
Thế mà khi Ä‘i cùng vá»›i Jessica bước vào quán ăn tá»± phục vụ - dù đã cố gắng không đưa mắt vá» phÃa nÆ¡i Edward vẫn ngồi, nhưng rồi cuối cùng cÅ©ng không kìm nổi lòng mình - tôi nháºn ra bốn anh chị em cá»§a Edward Ä‘ang ngồi cùng má»™t bàn, còn Edward thì không thấy bóng dáng đâu cả. 
 
Mike chặn chúng tôi lại và dẫn đến bàn cá»§a anh chàng. Jessica phấn chấn hẳn lên vì cảm thấy được quan tâm, đám bạn cá»§a cô ta nhanh chóng nháºp vào bá»n chúng tôi. Cả bá»n vui vẻ trò chuyện. Nhưng không hiểu sao, dù đã hết sức cố gắng chú tâm lắng nghe câu chuyện cá»§a các bạn, tôi vẫn không cảm thấy thoải mái chút nào, tôi cứ canh cánh trong lòng, lo lắng, chỠđợi kẻ “đáng ghét†kia tá»›i. Tôi hy vá»ng rằng khi đến, hắn sẽ không chú ý đến tôi, nhưng má»i suy Ä‘oán cá»§a tôi Ä‘á»u tráºt hết. 
 
Edward không đến, thá»i gian càng trôi Ä‘i, các dây thần kinh cá»§a tôi càng trở nên căng cứng. 
 
Bước đến lá»›p sinh há»c, bá»—ng nhiên tôi thấy tá»± tin hÆ¡n, giỠăn trưa kết thúc rồi mà vẫn chẳng thấy cái gã lạnh lùng ấy ló mặt. Mike vẫn nhiệt tình Ä‘i bên tôi, anh chàng cứ huyên thuyên mãi vá» những chiến công cá»§a chú chó tha mồi quý hóa cá»§a mình. Äến nÆ¡i, tôi nÃn thở, Edward Cullen vẫn không có mặt trong lá»›p. Thở phào nhẹ nhõm, tôi ngồi vào chá»— cá»§a mình. Mike vẫn bước theo sau, lúc này, đỠtài cá»§a Mike là dá»± định vá» chuyến Ä‘i chÆ¡i biển sắp tá»›i. Rồi anh chàng nhìn tôi, mỉm cưá»i má»™t cách tiếc nuối và ngồi xuống bên cạnh má»™t cô gái có mái tóc uốn dợn sóng, cá»™t dây brÆ¡ten nhưng trông chẳng đẹp chút nào. Có lẽ tôi sẽ phải làm má»™t Ä‘iá»u gì đó cho Mike, song quả tháºt là không dá»… dàng. Ở những thị trấn kiểu như vầy, nÆ¡i má»i ngưá»i “tối lá»a tắt đèn có nhauâ€, thì cách cư xá» vô cùng quan trá»ng. Trong khi đó, tôi chưa bao giá» khéo léo trong quan hệ vá»›i bất kỳ ai; tôi không biết phải đối xá» sao cho phải đối vá»›i những ngưá»i bạn trai quá nồng nhiệt. 
 
Dù sao, gã Edward nghỉ há»c, tôi cÅ©ng cảm thấy khuây khá»a được phần nào vì chỉ ngồi có má»™t mình. Tôi cứ nhai Ä‘i nhai lại cái Ä‘iá»u ấy để tá»± an á»§i mình. Váºy mà tôi vẫn không thể tống khứ ra khá»i đầu cái ý nghÄ© rằng vì bản thân mình mà Edward không đến lá»›p nữa. Xét cho cùng thì đúng là chuyện buồn cưá»i, chẳng lẽ tôi đã tá»± cao tá»± đại đến độ làm nảy sinh cái suy nghÄ© rằng chÃnh mình đã gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến ngưá»i khác? Không thể như thế được. Nhưng mà sao tôi cứ mãi lo lắng vá» việc nếu Ä‘iá»u đó là sá»± tháºt thế không biết.  
 
Cuối cùng rồi má»™t ngày há»c cÅ©ng trôi qua, kế tiếp sau đó là cái tai nạn bóng chuyá»n làm cho tôi ngượng chÃn cả mặt. Tôi vá»™i vàng mặc trở lại chiếc quần jean và cái áo len dài tay màu xanh nước biển, hấp tấp chui ra khá»i phòng thay quần áo. Dẫu sao tôi cÅ©ng cảm thấy vui lên má»™t chút khi tạm thá»i tránh mặt được cái ông bạn khoái góp nhặt tin tức. Bước vào bãi Ä‘áºu xe đông nghịt há»c sinh, tôi leo vào buồng lái, lần tay vào trong túi để biết mình phải làm gì tiếp theo. 
 
Chẳng là tối hôm qua, khi phát hiện ra rằng ngoài món trứng tráng ăn kèm vá»›i thịt xông khói, bố Charlie cá»§a tôi chẳng biết nấu nướng gì hết, tôi buá»™c lòng phải đỠnghị rằng trong suốt thá»i gian tôi sống ở đây, việc bếp núc sẽ do tôi Ä‘Ãch thân đảm nhiệm. Và bố Charlie cá»§a tôi đã hài lòng ra mặt khi quyết định giao phó việc nấu nướng cho tôi, chà Ãt thì cÅ©ng là như váºy. Và rồi tôi lại nháºn ra là trong nhà chẳng có thá»±c phẩm dá»± trữ nào ra hồn. Cuối cùng, tôi cÅ©ng đã tìm được mẩu giấy ghi các thứ cần phải mua, kèm theo má»™t Ãt tiá»n mặt mà bố vẫn hay để trong cái lá» có ghi chú: TIỀN MUA THá»°C PHẨM - đặt trong tá»§ chén. Giá», tôi sẽ phải lái xe đến Thriftway. 
 
Tôi bắt đầu khởi động cái động cÆ¡ Ä‘inh tai nhức óc, mặc kệ những cái đầu ngoái lại nhìn theo. Má»™t cách cẩn tháºn, tôi lùi xe ra tuyến đưá»ng dành cho xe hÆ¡i, xếp hàng, chuẩn bị cho xe ra khá»i bãi. Trong lúc vừa chỠđợi như váºy, vừa cố làm ra vẻ như cái tiếng máy nổ Ä‘iếc tai ấy là cá»§a xe ngưá»i khác chứ không phải cá»§a xe mình, tôi trông thấy hai anh em nhà Cullen và hai anh em sinh đôi nhà Hale Ä‘ang bước vào xe hÆ¡i. Äó chÃnh là chiếc Volvo má»›i cáu. Tất nhiên rồi. Trước đây, tôi không kịp chú ý đến trang phục cá»§a há», bởi lẽ dung mạo cá»§a hỠđã khiến tôi như bị thôi miên. Bây giá» tôi má»›i có dịp quan sát. Chẳng có gì phải ngạc nhiên khi há» biết cách ăn mặc cho tháºt trang nhã, nổi báºt; giản dị thôi, nhưng có thể cảm nháºn được là những bá»™ cánh ấy có ngưá»i thiết kế hẳn hoi. Vá»›i dung mạo hút hồn ngưá»i khác, cá»™ng thêm ưu thế vá» tác phong ăn mặc thì dù có choàng giẻ rách Ä‘i chăng nữa, há» vẫn cứ trông lá»™ng lẫy như thưá»ng. Há» tháºt là tốt số khi vừa có cả tiá»n tài lẫn sắc đẹp. Nhưng theo như những gì tôi biết thì Ä‘á»i thưá»ng là váºy, có gì toàn vẹn đâu, dẫu sao, há» cÅ©ng vẫn là những ngưá»i không được hoan nghênh ở đây, hình như thế. 
 
Không, tôi không hoàn toàn tin vào Ä‘iá»u đó. ChÃnh há» má»›i là những ngưá»i đã tạo nên sá»± cô láºp này. Tôi chưa há» thấy bất cứ má»™t cánh cá»a nào lại không mở ra để đón nháºn cái đẹp cả. 
 
CÅ©ng như những ngưá»i khác, há» nhìn theo chiếc xe cá»§a tôi khi tôi Ä‘i qua. Tôi cứ thẳng phÃa trước mà nhìn, cảm thấy khuây khá»a khi cuối cùng cÅ©ng đã ra khá»i sân trưá»ng. 
 
Thriftway không xa nÆ¡i tôi há»c lắm, chỉ cần Ä‘i theo hướng nam thêm vài con đưá»ng, rồi ra khá»i đưá»ng quốc lá»™ là tá»›i nÆ¡i. ÄÆ°á»£c bước chân vào siêu thị, má»™t cảm giác quen thuá»™c cÅ© hiện vá». Tôi mua tất cả những gì cần thiết cho gia đình, vui vì mình lại được trở vá» vá»›i trách nhiệm thuở nào. Siêu thị ở đây cÅ©ng đủ lá»›n để tôi không phải nghe thấy tiếng mưa rÆ¡i tà tách trên mái như má»™t lá»i nhắc nhở rằng mình Ä‘ang hiện diện ở đâu. 
 
VỠđến nhà, tôi lấy tất cả các hàng hóa vừa mua được ra; thấy chá»— nào còn cất được, tôi tống hết cả vào. Hy vá»ng là bố không bá»±c bá»™i vá» Ä‘iá»u này. Sau đó, tôi bá»c khoai tây, cho vào lò để nướng, ngâm thịt bò vào nước xốt rồi để lên nóc há»™p đựng trứng trong tá»§ lạnh. 
 
Xong xuôi, tôi mang cái túi đựng sách vở lên lầu. Trước khi bắt tay vào làm bài táºp, tôi phải thay quần áo cái đã. Xong, tôi mở bung mái tóc ẩm ướt vốn Ä‘ang được cá»™t theo kiểu Ä‘uôi ngá»±a cá»§a mình ra, rồi kiểm tra e-mail. Tôi có ba lá»i nhắn. 
 
“Bellaâ€, đó là lá»i nhắn cá»§a mẹ... 
 
Khi Ä‘á»c được những dòng chữ này thì con phải viết thư cho mẹ ngay. Nói cho mẹ biết là chuyến bay cá»§a con như thế nào. Ở đó có mưa không? Mẹ rất nhá»› con. Mẹ đã đóng gói má»i thứ để tá»›i Florida rồi, nhưng mẹ không tìm ra cái áo cánh màu hồng. Con có biết mẹ để nó ở đâu không? Dượng Phil chào con đấy. Mẹ. 
 
Tôi trút ra má»™t tiếng thở dài và Ä‘á»c lá»i nhắn tiếp theo. Lá»i nhắn thứ hai được gá»i tá»›i sau lá»i nhắn thứ nhất tám tiếng đồng hồ. 
 
“Bellaâ€, vẫn là cá»§a mẹ viết... 
 
Sao con vẫn chưa gá»i e-mail cho mẹ? Con Ä‘ang nghÄ© gì váºy? Mẹ. 
 
Và lá»i nhắn thứ ba được gá»i vào sáng hôm nay: 
 
Isabella. 
 
Cho tá»›i 5:30 chiá»u nay mà mẹ không nháºn được tin tức gì cá»§a con thì mẹ sẽ gá»i cho Charlie đấy. 
 
Tôi kiểm tra đồng hồ. Tôi vẫn còn má»™t tiếng đồng hồ nữa, nhưng mẹ thì vốn nổi tiếng là ngưá»i thá»±c hiện Ä‘iá»u gì cÅ©ng làm trước lá»i hẹn. 
 
Mẹ, 
 
Mẹ hãy bình tÄ©nh. Con viết ngay đây. Mẹ đừng tức giáºn nhé. 
 
Bella. 
 
Gá»i những lá»i này xong, tôi lại bắt đầu gõ vào bàn phÃm. 
 
Mẹ, 
 
Má»i thứ Ä‘á»u tuyệt. Tất nhiên là có mưa rồi. Con Ä‘ang suy nghÄ© xem phải viết gì đấy mà. Trưá»ng há»c không tệ chút nào, chỉ hÆ¡i chán má»™t tà thôi. Con chÆ¡i vá»›i mấy ngưá»i bạn tốt, há» thưá»ng cùng con ăn trưa. 
 
Cái áo cánh màu hồng cá»§a mẹ ở tiệm giặt khô - ngưá»i ta hẹn mẹ đến lấy vào thứ Sáu đấy. 
 
Mẹ có tưởng tượng được không, bố Charlie mua cho con má»™t chiếc xe tải. Con thÃch lắm. Nó cÅ© rồi, nhưng máy còn rất khá»e, mẹ ạ, nó rất tốt vá»›i con. 
 
Con cÅ©ng rất nhá»› mẹ. Con sẽ lại viết cho mẹ sá»›m, nhưng con không thể cứ năm phút là lại kiểm tra e-mail má»™t lần đâu. Mẹ hãy bình tÄ©nh, thở Ä‘á»u nhé. Con yêu mẹ. 
 
Bella. 
 
Tôi quyết định Ä‘á»c Äỉnh gió hú - tiểu thuyết văn chương Anh mà tôi hiện phải há»c - để giải trÃ, và rồi cứ thế, tôi mê mải vá»›i quyển sách mãi cho tá»›i khi bố Charlie vỠđến nhà. Äã tiêu tốn khá nhiá»u thá»i gian rồi, tôi vá»™i vã chạy nhanh xuống lầu, lấy khoai tây ra, cho thịt bò vào lò nướng. 
 
- Bella hả? - Bố gá»i khi nghe thấy tiếng chân tôi trên cầu thang. 
 
Còn ai vào đây nữa mà bố phải há»i! Tôi thầm nhá»§. 
 
- A, bố! Mừng bố mới trở vỠnhà. 
 
- Cảm Æ¡n con - Nói rồi bố treo cái thắt lưng có giắt súng lên, tháo đôi giày ống ra, còn tôi thì lúi húi dá»n ăn trong bếp. Theo như những gì tôi biết thì chưa bao giá» bố phải rút súng ra bắn cả. Thế nhưng lúc nào bố cÅ©ng Ä‘eo theo nó ở bên mình. Hồi tôi đến đây khi còn nhá», cứ má»—i lần vừa bước qua khá»i ngưỡng cá»a để vào nhà là bố lại tháo hết đạn. Chắc bố nghÄ© tôi đã đến tuổi có thể nghịch súng rồi nên phải phòng tránh việc rá»§i ro tôi sẽ bắn phải mình, chứ không phải là vì tôi buồn chán mà tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình đâu. 
 
- Tối nay mình ăn món gì váºy con? - Bố há»i má»™t cách dè dặt. Mẹ tôi vốn là má»™t đầu bếp giàu trà tưởng tượng, các sản phẩm thá» nghiệm cá»§a mẹ không phải lúc nào cÅ©ng ăn được. Câu há»i cá»§a bố làm cho tôi ngạc nhiên, rồi tôi chợt nghe chạnh lòng, có vẻ như bố hay nhá»› vá» cái quá khứ đã trở thành xưa lÆ¡ xưa lắc.  
 
- Dạ, thịt bò và khoai tây - Tôi trả lá»i, và tôi thấy bố bá»›t căng thẳng hÆ¡n. 
 
Äứng không trong bếp, bố trở nên lúng túng, vụng vá» hẳn. Sau đó, bố, trong dáng vẻ rụt rè, lầm lÅ©i Ä‘i ra phòng khách, ngồi xem tivi, để mặc tôi tá»± sá»a soạn bữa ăn má»™t mình. Cách giải quyết đó mặc nhiên làm cho hai bố con cảm thấy thoải mái hÆ¡n. Trong lúc thịt bò Ä‘ang chÃn, tôi làm món xàlách trá»™n dầu giấm rồi dá»n ra bàn. 
 
Sau khi đã hoàn tất, tôi má»›i ra má»i bố vào cùng ăn. Bố hÃt hà, khen ngợi tôi khi vừa bước vào phòng: 
 
- Ãi chà chà! ThÆ¡m quá, Bell à. 
 
- Con cảm ơn bố. 
 
Rồi chúng tôi im lặng. Không phải là không cảm thấy thoải mái, mà là cả hai bố con Ä‘á»u thuá»™c mẫu ngưá»i thÃch sá»± yên lặng. Thêm vào đó, còn nhiá»u Ä‘iá»u khác nữa khiến tôi nháºn ra rằng tôi rất hợp vá»›i việc sống chung cùng bố dưới má»™t mái nhà. 
 
- Thế hôm nay trưá»ng há»c cá»§a con thế nào? Con có nhiá»u bạn không? - Bố là ngưá»i đầu tiên phá tan bầu không khà tÄ©nh lặng. 
 
- Ừmm, con há»c chung vài lá»›p vá»›i má»™t bạn tên là Jessica. Con hay ăn trưa vá»›i bạn ấy. Có má»™t bạn trai tên là Mike, anh ta rất thân thiện. Má»i ngưá»i rất tốt - (‘Trừ má»™t kẻ đáng ghét’ - câu này, tôi chỉ thầm nhá»§ trong bụng). 
 
- Chắc là Mike Newton đấy - má»™t chàng trai tốt, gia đình cÅ©ng ná» nếp. Bố cá»§a cáºu ta Ä‘ang làm chá»§ má»™t cá»a hàng bán đồ thể thao ở ngoài thị trấn. Du khách ba lô nào tá»›i đây cÅ©ng Ä‘á»u có thiện cảm vá»›i ông ta. 
 
- Bố có biết gia đình Cullen không? - Tôi há»i có phần nhát gừng. 
 
- Gia đình cá»§a bác sÄ© Cullen ấy hả? Tất nhiên. Bác sÄ© Cullen là má»™t ngưá»i tốt. 
 
- Há»... mấy ngưá»i ông ta nháºn nuôi... hÆ¡i kỳ cục. Hình như há» không được lòng ai. 
 
Bố ngạc nhiên nhìn tôi, má»™t cái nhìn đầy giáºn dữ. 
 
- Những ngưá»i sống trong thị trấn này tháºt là... - Bố càu nhàu - Bác sÄ© Cullen là má»™t nhà phẫu thuáºt cá»±c kỳ tài giá»i, ông ta có khả năng làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào khác trên thế giá»›i này, vá»›i số lương gấp mưá»i lần số lương mà ông ta Ä‘ang nháºn được ở đây nữa kìa - Bố tiếp tục nói, giá»ng nói trở nên to hÆ¡n - Chúng ta tháºt may mắn vì đã có được ông ấy, tháºt may mắn là vợ ông ấy muốn sống ở má»™t thị trấn tỉnh lẻ. Bản thân bác sÄ© Cullen rất thÃch giúp đỡ cá»™ng đồng, còn tất cả những đứa trẻ kia cÅ©ng Ä‘á»u rất ngoan ngoãn và lịch sá»±. Tháºt lòng mà nói, lúc đầu, bố cÅ©ng đã từng có cảm giác ngá» ngợ khi há» má»›i dá»n vỠđây, vá»›i những đứa con nuôi lá»›n tướng. Bố đã nghÄ© rằng há» Ä‘ang gặp khó khăn trong việc dạy dá»— chúng. Nhưng những đứa trẻ ấy Ä‘á»u đã tháºt sá»± trưởng thành, chúng không có má»™t tì vết nào cả. Bố có thể khẳng định chúng hÆ¡n hẳn những đứa trẻ là con cháu cá»§a các ông bà, cha mẹ đã sống thâm căn cố đế ở cái thị trấn bé xÃu này. Các thành viên trong gia đình nhà bác sÄ© Cullen luôn gắn kết vá»›i nhau theo đúng nghÄ©a là gia đình. Cuối tuần nào cÅ©ng thấy há» khăn gói Ä‘i cắm trại. Chỉ tại vì há» má»›i tá»›i, nên ngưá»i ta cứ nói ra nói vào. 
 
Từ nhá» tá»›i giá», đây là lần đầu tiên tôi được nghe má»™t “bài tham luáºn†dài đến thế cá»§a bố. Hẳn bố đã rất bá»±c mình trước những gì **ng chạm đến gia đình nhà bác sÄ© Cullen. 
 
- Há» cÅ©ng tốt vá»›i con - Tôi vá»™i vàng rút lại những lá»i vừa nói - Chỉ tại con thấy há» không chÆ¡i vá»›i ai. Tất cả há» Ä‘á»u rất cuốn hút - Tôi nói thêm, cố gắng ca tụng những con ngưá»i Ä‘ang chiếm trá»n cảm tình cá»§a bố.  
 
- Con nên đến thăm bác sÄ© - Bố trả lá»i và báºt cưá»i thành tiếng - Cuá»™c hôn nhân cá»§a ông ta rất tốt đẹp. Các cô y tá phải khó khăn lắm má»›i táºp trung vào công việc được má»—i khi có mặt bác sÄ© Cullen ở đó. 
 
Chúng tôi lại rÆ¡i vào im lặng cho đến cuối bữa ăn. Bố lau bàn, còn tôi thì tá»± tay rá»a chén đĩa, không có máy rá»a chén nào cả. Xong xuôi, bố ra ngồi vá»›i cái tivi, còn tôi thì miá»…n cưỡng lên lầu để làm bài táºp toán. Quả là má»™t căn nhà truyá»n thống đúng nghÄ©a... 
 
Äêm hôm ấy hoàn toàn tÄ©nh lặng. Tôi làm luôn má»™t giấc đến sáng, ngưá»i mệt nhoài. 
 
Những ngày còn lại trong tuần không có gì đặc biệt. Tôi đã bắt đầu quen thuá»™c vá»›i tất cả các lá»›p. Cho đến thứ Sáu, tôi đã có thể nháºn ra má»™t cách dá»… dàng, nếu không là tên thì cÅ©ng là gương mặt cá»§a hầu hết các bạn trong trưá»ng. Giá» thể dục, đồng đội cá»§a tôi không chỉ đỡ banh há»™ tôi mà còn nhanh chóng di chuyển lên trước để che chắn khi đối phương nháºn ra Ä‘iểm yếu cá»§a tôi mà tấn công. 
 
Edward Cullen vẫn không đến trưá»ng. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by Vô Tình; 19-12-2008 at 11:52 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				16-12-2008, 07:29 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
Má»—i ngày, cứ thấy anh chị em cá»§a Edward vào quán ăn tá»± chá»n mà không thấy hắn ta đâu là tôi lại áy náy, bất an. Nhưng rồi dần dần tôi cÅ©ng nguôi ngoai, lại thanh thản nháºp cuá»™c vá»›i nhóm bạn trong các buổi ăn trưa. Hầu hết đỠtài chuyện phiếm cá»§a chúng tôi Ä‘á»u xoay quanh chuyến Ä‘i chÆ¡i ở bãi biển La Push vào hai tuần tá»›i do Mike khởi xướng. Tôi được má»i, và dÄ© nhiên là đã đồng ý, vì lịch sá»± nhiá»u hÆ¡n là thá»±c lòng muốn Ä‘i. Các bãi biển lúc này chắc hẳn cÅ©ng Ä‘ang khô cằn và nóng bức. 
 
Thứ Sáu, tôi đã có thể hoàn toàn tá»± nhiên, vui vẻ bước vào lá»›p sinh há»c mà không còn lo sợ phải chạm trán vá»›i gã Edward nữa. Theo tôi thì hắn ta đã vÄ©nh viá»…n rá»i khá»i trưá»ng há»c. Tôi cố gắng thôi không suy nghÄ© nhiá»u đến con ngưá»i đó, nhưng không thể lúc nào tôi cÅ©ng gạt được ra khá»i đầu ná»—i ám ảnh rằng chÃnh mình là nguyên nhân cá»§a sá»± vắng mặt ấy, dù rằng lý do này xem ra có vẻ hÆ¡i bị lố bịch. 
 
Tuần đầu tiên cá»§a tôi ở Forks đã trôi qua má»™t cách lặng lá». Bố Charlie vốn không quen ở mãi trong căn nhà thưá»ng xuyên trống trải, đã dành gần hết cả tuần để Ä‘i trá»±c. Còn tôi thì luôn dành thá»i gian để dá»n dẹp nhà cá»a, làm bài táºp và viết cho mẹ những e-mail tràn đầy những Ä‘iá»u vui vẻ giả tạo. Thứ Bảy, tôi lái xe đến thư viện, khổ ná»—i kho sách ở đây nghèo nàn quá, khiến tôi cÅ©ng ngại làm thẻ. Tôi quyết định sẽ dành ra má»™t ngày gần nhất để đến Olympia hay Seattle mà tìm má»™t nhà sách tháºt to. Bất giác tôi nghÄ© đến lượng xăng sẽ phải chi cho chiếc xe tải mà rùng mình á»›n lạnh. 
 
Äã là ngày cuối tuần rồi mà mưa vẫn rÆ¡i. Äó là những cÆ¡n mưa nhẹ nhàng và êm ả khiến tôi có thể dá»… dàng chìm sâu vào giấc ngá»§. 
 
Sáng thứ Hai, khi vừa cho xe vào bãi, tôi đã được má»i ngưá»i chào đón. Dù không thể nào biết hết được tên cá»§a các bạn há»c cùng trưá»ng, nhưng tôi cÅ©ng vẫn giÆ¡ tay vẫy chào và mỉm cưá»i đáp lại. Sáng nay, thá»i tiết có lạnh hÆ¡n, nhưng may mà không có mưa. Trong lá»›p quốc văn, như thưá»ng lệ, Mike vẫn ngồi cạnh tôi. Cả lá»›p tổ chức má»™t cuá»™c thi đố vui xung quanh tác phẩm Äỉnh gió hú. Tháºt dá»… mà cÅ©ng tháºt vui. 
 
Sau cùng, còn Ä‘á»ng lại nÆ¡i tôi duy nhất là má»™t cảm giác dá»… chịu và khoan khoái, tháºt là vượt ra khá»i tất cả những gì tôi có thể nghÄ© ra, vượt ra khá»i tất cả những gì tôi có thể trông đợi ở cái nÆ¡i khỉ ho cò gáy này. 
 
Chúng tôi cùng nhau bước ra khá»i lá»›p, ngoài trá»i đầy những hạt bông tròn, màu trắng, lất phất bay trong không gian. Tôi nghe có tiếng những ngưá»i hét lên vá»›i nhau đầy phấn khÃch. Má»™t cÆ¡n gió lạnh vừa sượt qua má, qua mÅ©i tôi. 
 
- Ôi chao - Mike trầm trồ - Tuyết đấy. 
 
Tôi nhìn quanh, những bông tuyết trắng rơi đã lấp lối v**** hè, chúng chao đảo, lỠđỠbay qua mặt tôi. 
 
- Ớ. 
 
Tuyết. Nó phá há»ng ngày vui cá»§a tôi rồi. 
 
Mike ngó tôi chăm chăm. 
 
- Cáºu không thÃch tuyết à? 
 
- Không. Nó khiến cho trá»i còn lạnh hÆ¡n cả lúc mưa - (Hiển nhiên rồi) - Cáºu biết không, mấy cái bông tuyết ấy, mình thấy cái nào rÆ¡i xuống cÅ©ng giống như cái nào. Chúng chẳng khác gì phần đầu cá»§a mấy cái tăm bông... 
 
- Trước đây, cáºu chưa lần nào trông thấy tuyết rÆ¡i à? - Mike nhìn tôi nghi ngại. 
 
- Tất nhiên là rồi chứ - Tôi dừng lại một lúc - trên tivi. 
 
Mike phá ra cưá»i ngặt nghẽo. Và rồi bất chợt có má»™t quả bóng tuyết rất to, xốp, lóng lánh nước, bay tá»›i, phang đánh bốp vào gáy cá»§a Mike. Cả hai chúng tôi cùng ngoái lại nhìn. Tôi nghÄ© thá»§ phạm hẳn là Eric, vì tôi thấy anh ta Ä‘ang bước Ä‘i, lưng quay vá» phÃa chúng tôi - và đó không phải là hướng dẫn đến lá»›p há»c. Hình như Mike cÅ©ng có cùng ý nghÄ© như tôi. Anh chàng hÆ¡i cúi ngưá»i xuống, bắt đầu vốc tuyết lên, nắn nắn. 
 
- Mình sẽ gặp cáºu vào giỠăn trưa nhé, đồng ý không? - Vừa bá» Ä‘i, tôi vừa nói vá»›i lại - Má»i ngưá»i bắt đầu chÆ¡i cái trò ném mấy thứ ẩm ướt đó rồi, mình phải vào lá»›p thôi.  
 
Mike gáºt đầu, trong khi mắt thì lại Ä‘ang dán dÃnh vào lưng cá»§a gã Eric Ä‘ang xăm xăm bá» Ä‘i. 
 
Suốt cả buổi sáng, má»i ngưá»i cứ thi nhau bàn tán mãi vá» tuyết; hình như đây là cÆ¡n mưa tuyết đầu tiên cá»§a năm má»›i thì phải. Tôi cứ im lặng. Ai mà chả biết là nó khô ráo hÆ¡n mưa - trừ khi nó bắt đầu tan ra trong vá»› cá»§a ta thôi. 
 
Giá» há»c tiếng Tây Ban Nha kết thúc, tôi lại nhanh chân bước vào quán ăn vá»›i Jessica. Khắp nÆ¡i, những quả bóng tuyết bay qua bay lại vèo vèo. Tôi Ä‘ang lăm lăm trên tay má»™t cái bìa sách cứng... dùng để phòng khi có bất trắc thì còn có cái mà đỡ. Cô bạn Jessica cá»§a tôi cho rằng tôi có tÃnh hài hước, kỳ thá»±c, trong thâm tâm, tôi Ä‘ang có ý phòng ngừa Jessica có thể bất thình lình sẽ tặng cho tôi má»™t quả bóng tuyết đấy. 
 
Tôi và Jessica vừa bước đến cá»a thì gặp Mike, anh chàng đã bắt kịp chúng tôi, Ä‘ang cưá»i toe toét, tóc tai bệt lại vì tuyết Ä‘ang tan chảy thành dòng. Và trong lúc cả bá»n Ä‘ang xếp hàng chá» mua thức ăn, Jessica đã hợp cùng vá»›i Mike thi nhau liến thoắng kể vá» vụ chÆ¡i ném tuyết. Như má»™t thói quen không thay đổi được, tôi lại lé mắt nhìn vá» phÃa góc bàn quen thuá»™c. Lạnh cứng cả ngưá»i, tôi như chôn chân tại chá»—. Chiếc bàn đó hiện Ä‘ang có đủ năm ngưá»i. 
 
Jessica kéo tay tôi. 
 
- Cúc cu? Bella? Bồ chá»n món gì váºy? 
 
Tôi nhìn xuống, hai tai nóng ran. Mình chẳng có lý do gì để ngượng ngùng như váºy cả, tôi tá»± nhá»§. Mình có làm gì sai đâu. 
 
- Bella sao váºy? - Mike quay sang há»i Jessica. 
 
- Có sao đâu - Tôi trả lá»i - Hôm nay mình sẽ uống soda - Nói rồi, tôi vá»™i bước lên cho kịp hàng. 
 
- Bồ không thấy đói à? - Jessica há»i.  
 
- Kỳ thá»±c là mình có hÆ¡i mệt má»™t tà - Tôi trả lá»i, mắt vẫn dán xuống sàn nhà. 
 
ChỠcho Mike và Jessica mua thức ăn xong, tôi mới cùng hỠra ngồi ở bàn, mắt vẫn không ngước lên. 
 
Nhấm nháp từng ngụm soda, tôi nghe bụng mình sôi lên. Mike há»i Ä‘i há»i lại tôi tá»›i hai lần, toàn là những câu há»i không cần thiết, rằng tôi cảm thấy trong ngưá»i thế nào. Tôi trả lá»i ngoài miệng là mình chẳng sao, nhưng trong bụng thì Ä‘ang suy tÃnh, không biết có nên đánh bài chuồn, chui vào phòng Ä‘iá»u dưỡng nằm để khá»i phải há»c giá» sau không nữa. 
 
Rõ tháºt là buồn cưá»i. Chẳng có việc gì khiến tôi phải làm như thế cả. 
 
Tôi đã quyết định xong, tôi sẽ nhìn lại phÃa gia đình Cullen má»™t lần nữa. Nếu gã Edward nhìn đáp trả lại tôi thì tôi sẽ không đến lá»›p sinh há»c và như váºy, tôi sẽ trở lại là kẻ nhát gan như vốn dÄ©. 
 
Vẫn cúi gằm mặt xuống, nhưng tôi Ä‘ang cố gắng rướn mắt lên. Chẳng có ai nhìn tôi theo cái kiểu này cả. Tôi hÆ¡i ngước mặt lên má»™t tÃ. 
 
Bá»n há» Ä‘ang cưá»i vui vẻ vá»›i nhau. Äầu cổ tóc tai cá»§a Edward, Jasper và Emmett ướt sÅ©ng vì tuyết Ä‘ang tan chảy. Alice và Rosalie thì nghiêng ngưá»i nhoài ra xa, tránh né Emmett Ä‘ang hất mái đầu sÅ©ng nước vá» phÃa há». CÅ©ng như những ngưá»i khác, gia đình nhà Cullen Ä‘ang rất thÃch thú vá»›i ngày tuyết rÆ¡i hôm nay - nhìn há» giống hệt như má»™t cảnh quay trong phim, chứ đâu có giống tình cảnh cá»§a bá»n tôi lúc này. 
 
Thế nhưng, ngoài tiếng cưá»i đùa như nắc nẻ, ngoài những giỡn há»›t nghịch ngợm kia, tôi phát hiện ra có Ä‘iểm gì đó đặc biệt, tuy nhiên lại khó mà chỉ ra chÃnh xác Ä‘iểm đặc biệt đó. Tôi quan sát Edward kỹ nhất. Nước da cá»§a hắn ta không còn trắng như trước, có lẽ bởi vì hắn vừa má»›i chÆ¡i trò ném tuyết xong chăng? Còn nữa, những vết thâm quầng xung quanh mắt cá»§a hắn cÅ©ng đã nhạt màu Ä‘i thấy rõ. Ừm, hình như vẫn còn má»™t Ä‘iá»u nữa. Cặp mắt tôi nhìn chiếu tướng vào Edward, cố gắng tìm cho ra Ä‘iá»u đó... 
 
- Này Bella, bồ Ä‘ang nhìn cái gì váºy? - Jessica đột ngá»™t lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghÄ© cá»§a tôi, vừa há»i, cô ta cÅ©ng vừa hướng mắt nhìn theo tôi. 
 
Äúng ngay thá»i Ä‘iểm đó, Edward đưa mắt sang nhìn tôi, ánh mắt cá»§a hắn ta bắt gặp ánh mắt cá»§a tôi. 
 
Tôi cúi đầu xuống, cố tình để cho các lá»n tóc phá»§ xuống, nhằm che chắn gương mặt cá»§a mình. Tuy nhiên, tôi có thể Ä‘oan chắc má»™t Ä‘iá»u rằng, ngay tại cái thá»i khắc mà ánh mắt cá»§a chúng tôi giao nhau ấy, Edward không có vẻ gì gá»i là lá»— mãng hay thiếu thiện cảm như lần cuối cùng tôi bắt gặp hắn ta cả. Edward chỉ tá» vẻ ngạc nhiên, tò mò vì má»™t lẽ nào đó. 
 
- Edward Cullen Ä‘ang nhìn bồ kìa - Jessica cưá»i khúc khÃch, nói vào tai tôi. 
 
- Hắn ta không tức giáºn, phải không? - Tôi không thể kìm lòng để khá»i thốt ra câu há»i này. 
 
- Không - Cô bạn tôi trả lá»i, giá»ng nói cá»§a cô ta có vẻ ngạc nhiên - Sao hắn ta lại phải như thế? 
 
- Mình nghÄ© hắn ta không thÃch mình - Tôi bá»™c bạch. Tá»± nhiên cảm thấy muốn bệnh, tôi gục đầu xuống đôi tay. 
 
- Nhà Cullen không thÃch ai cả... ừm, mà há» có thèm quan tâm xem có ai là ngưá»i thÃch mình đâu. Hắn ta vẫn Ä‘ang nhìn bồ kìa. 
 
- Thôi, bồ đừng để ý đến hắn ta nữa - Tôi nói như rÃt lên. 
 
Jessica báºt cưá»i khinh khÃc, quay mặt sang hướng khác. Tôi hÆ¡i ngước mặt lên má»™t chút, để kiểm tra xem cô bạn tóc xù đã thôi cái việc dòm ngó ngưá»i ta chưa, nếu mà còn “ngoan cốâ€, tôi khắc sẽ “thẳng tay trừng trị†cho xem.  
 
Rồi Mike xen vào giữa hai đứa tôi - anh chàng vừa nảy ra ý định sẽ châm ngòi cho má»™t cuá»™c đại chiến bão tuyết kinh thiên động địa, địa Ä‘iểm là ở bãi Ä‘áºu xe cá»§a trưá»ng, Mike muốn lôi kéo tôi và Jessica cùng tham gia. Còn phải nói, Jessica gáºt đầu liá»n cái rụp má»™t cách hăng hái. Ná»™i chỉ cần thấy cái cách cô bạn tóc xù nhìn Mike thôi, cÅ©ng đủ hiểu là anh chàng đã có má»™t đồng minh vÄ© đại luôn á»§ng há»™ má»i “lý tưởng†cá»§a mình rồi. Tôi thì chỉ im lặng - Váºy là đành phải chui vào phòng táºp thể dục mà chá» cho đến khi nào bãi giữ xe đã trở thành bình địa, má»›i dám vác mặt ra thôi. 
 
Suốt quãng thá»i gian ăn trưa còn lại, tôi tháºn trá»ng giữ tầm mắt cá»§a mình nằm lá»t thá»m trong phạm vi bàn ăn cá»§a nhóm, không dám liếc ngang liếc dá»c nữa. Và rồi tôi cÅ©ng đã Ä‘i đến quyết định cuối cùng. Nếu cái “gã khó chịu†kia không tức giáºn, tôi má»›i bước chân vào lá»›p sinh há»c. Chỉ má»—i cái ý nghÄ© là phải ngồi bên cạnh Edward thôi đã làm cho tâm tư cá»§a tôi thắc thá»m như lá»a đốt. 
 
Thá»±c lòng lúc này, tôi chẳng muốn Ä‘i vá»›i Mike đến lá»›p há»c tiếp theo như thưá»ng lệ chút nào - giỠđây, anh chàng đã trở thành mục tiêu số má»™t cá»§a những tay khoái ném bóng tuyết. Khi cả ba vừa đặt chân đến cá»a ra vào, chúng tôi đã nghe thấy tiếng đồng thanh xuýt xoa, tiếc nuối cá»§a má»i ngưá»i (lúc này có thêm cả Mike và Jessica nữa, tuyệt nhiên không há» có tôi). Mưa! Má»i vết tÃch cá»§a tuyết Ä‘á»u đã biến Ä‘i đằng nào mất tiêu. Ở cạnh những lối Ä‘i, các mảng tuyết bắt đầu rÆ¡i xuống. Tôi kéo mÅ© trùm đầu lên, trong bụng vui không thể tả. Váºy là sau giá» thể dục, tôi đã có thể ung dung Ä‘i thẳng vá» nhà được rồi. 
 
Trên suốt quãng đưá»ng Ä‘i đến tòa nhà số Bốn, không lúc nào Mike ngá»›t lá»i than vãn, ca cẩm... 
 
Tôi bước chân vào lá»›p há»c. Mừng quá! Bàn há»c cá»§a tôi vẫn trống trÆ¡n. Thầy Banner Ä‘ang rảo má»™t vòng quanh lá»›p, phát cho má»—i bàn má»™t kÃnh hiển vi và má»™t há»™p đựng mẫu váºt. Phải vài phút nữa má»›i bắt đầu giá» há»c, cả lá»›p Ä‘ang nhặng lên vá»›i các cuá»™c chuyện trò. Tôi không quan tâm đến việc xem ai vào ai ra ở chá»— cái cá»a nữa, mà cứ cắm cúi xuống quyển vở, vẽ nguệch ngoạc lên trang bìa cá»§a nó mấy cái hình vá»› vẩn.  
 
Và rồi tôi nghe thấy rõ ràng tiếng động dịch chuyển cái ghế ở bên cạnh mình, tôi cố ngồi im, mắt không rá»i cái hình vẽ vừa hà hoáy xong. 
 
- Xin chào - Má»™t giá»ng nói nhẹ nhàng, du dương cất lên. 
 
Tôi ngước mặt lên. Choáng váng! Kẻ vừa nói vá»›i tôi chÃnh là hắn ta. Và “kẻ đáng ghét†ấy vẫn ngồi theo cái kiểu kịch cạnh bàn, nhưng lần này, góc ghế cá»§a hắn ta lại hướng vá» phÃa tôi. Mái tóc cá»§a Edward rối bù, Ä‘ang nhá» nước - đúng là như thế tháºt, nhưng nhìn hắn lúc này cứ y như là hắn vừa đóng xong má»™t Ä‘oạn phim quảng cáo vá» dầu gá»™i đầu. Gương mặt sáng ngá»i cá»§a Edward rất thân thiện, và... trên gương mặt ấy là má»™t đôi môi hoàn hảo Ä‘ang nở nụ cưá»i. 
 
- Tôi tên là Edward Cullen - “Kẻ đáng ghét†tiếp tục nói - Tuần trước, tôi chưa có dịp giới thiệu vỠmình. Hẳn cô là Bella Swan? 
 
Cái đầu cá»§a tôi vẫn Ä‘ang quay vòng vòng, váng vất. Khó hiểu quá! Không lẽ suốt từ cái hôm đầu tiên cắp sách đến trướng tá»›i giá», tôi đã nhầm lẫn? Edward lịch sá»± thế kia cÆ¡ mà. Váºy là tôi phải lên tiếng, hắn ta Ä‘ang chỠđợi. Nhưng mà tôi không biết mình phải nói gì. 
 
- Làm... Làm sao mà anh biết tên tôi? - Tôi lắp bắp. 
 
Edward phá ra cưá»i, má»™t nụ cưá»i tháºt đẹp, làm hút hồn ngưá»i khác. 
 
- Ủa, tôi nghÄ© là tất thảy má»i ngưá»i Ä‘á»u biết tên cô chứ. Cả thị trấn này Ä‘á»u đã mong chá» cô đến đấy. 
 
Tôi nhăn mặt. Tôi cÅ©ng Ä‘oán biết được là hắn ta sẽ trả lá»i theo hướng đó. 
 
- Không - Tôi tá» ra bướng bỉnh - à tôi là tại sao anh biết mà gá»i tôi là Bella? 
 
Hình như Edward trở nên bối rối. 
 
- Thế cô thÃch được gá»i là Isabella hÆ¡n à? 
 
- Không phải. Tôi thÃch được gá»i là Bella hÆ¡n - Tôi trả lá»i - Nhưng tôi biết Charlie, tức là bố tôi, luôn gá»i tôi là Isabella, thế nên má»i ngưá»i thưá»ng biết tôi vá»›i cái tên ấy - Tôi cố gắng giải thÃch, nhưng xem ra, càng lúc tôi càng giống trẻ con hÆ¡n. 
 
- á»’ - Edward có vẻ bị bất ngá», không biết phải giải thÃch tiếp như thế nào.  
 
Còn tôi cũng chẳng hơn gì, chỉ biết ngượng nghịu quay mặt đi. 
 
Vừa may, ngay lúc ấy, thầy Banner bắt đầu tiết dạy cá»§a mình. Tôi cố gắng táºp trung nghe thầy hướng dẫn vá» bài thá»±c táºp phải làm ngày hôm nay. Thì ra những mẫu váºt trong há»™p nằm không theo má»™t tráºt tá»± nào cả. Nhiệm vụ cá»§a chúng tôi là phải phân loại các mẫu váºt (là các tế bào cá»§a rá»… hành) theo các pha diá»…n ra trong quá trình phân bào, rồi phải ghi chú lại chÃnh xác, như má»™t chuyên gia phân tÃch thá»±c thụ. Không được phép láºt táºp, láºt sách gì cả. Khoảng hai mươi phút sau, thầy Banner sẽ Ä‘i má»™t vòng, kiểm tra xem ai đúng, ai sai. 
 
- Bắt đầu! - Thầy ra lệnh. 
 
- Ưu tiên cho phái nữ trước, phải không, đồng sá»±? - Edward lên tiếng há»i. Tôi ngá»ng đầu lên. Hắn ta Ä‘ang mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i ná»a miệng tháºt quyến rÅ© đến mức nó khiến tôi chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào đó như má»™t con ngốc. 
 
- Tất nhiên là tôi có thể làm trước, nếu cô đồng ý - Nụ cưá»i chợt tan biến; rõ ràng hắn ta Ä‘ang hồ nghi, không biết tôi có đủ khả năng thá»±c hiện nổi cuá»™c thà nghiệm này không đây mà. 
 
- Không - Tôi trả lá»i, mặt đỠlá»±ng - Tôi sẽ làm trước. 
 
Ấy là tôi muốn hÆ¡i lên mặt má»™t tÃ, chỉ má»™t tà thôi. Bài thá»±c táºp này, tôi đã từng làm rồi, tôi thừa biết mình phải kiểm ra cái gì. Dá»… như bỡn. Tôi đưa tấm kÃnh có mẫu váºt thứ nhất vào vị trà quan sát trên kÃnh hiển vi rồi nhanh chóng Ä‘iá»u chỉnh cho thấu kÃnh phóng lá»›n mẫu váºt lên bốn mươi lần. Tôi chăm chú, quan sát tháºt kỹ mẫu váºt thứ nhất. 
 
Sau đó, rất tá»± tin, tôi đưa ra kết luáºn: 
 
- Pha trước. 
 
- Cô không phiá»n nếu tôi xem qua chứ? - “Gã đồng sá»± đáng ghét†đưa ra lá»i đỠnghị. Hắn ta, bằng má»™t động tác nhanh như cắt, chá»™p ngay lấy tay tôi, ngăn lại đúng lúc tôi vừa định tháo mẫu váºt ra. Những ngón tay cá»§a Edward lạnh ngắt đến độ tôi có cảm giác như hắn ta đã vùi chúng trong tuyết hàng giá» liá»n, trước khi bước vào lá»›p. Nhưng đó không phải là lý do khiến tôi bất ngá» rụt tay lại. ChÃnh là do những ngón tay cá»§a Edward, chúng như chÃch vào tay tôi, tá»±a như giữa chúng tôi vừa có má»™t dòng Ä‘iện chạy qua váºy. 
 
- Tôi xin lá»—i - Edward thì thào, tức khắc rút ngay tay lại. Nhưng rồi sau đó, hắn ta lại tiếp tục vá»›i tay lấy chiếc kÃnh hiển vi. Tôi nhìn Edward, ngần ngại, hắn ta kiểm tra mẫu váºt nhanh hÆ¡n tôi.  
 
- Pha trước - Edward đồng ý vá»›i tôi, nói rồi, hắn ta chá»™p ngay lấy bảng kết quả được phát chung cho hai ngưá»i, viết má»™t cách ngắn gá»n lên hàng đầu tiên. Xong, hắn ta lại nhanh nhẹn lấy mẫu thứ nhất ra, thay mẫu thứ hai vào, quan sát nó má»™t cách hiếu kỳ. 
 
- Pha sau - Edward lẩm bẩm, rồi lại viết ngay vào bảng kết quả. 
 
Tôi cố giữ giá»ng nói tháºt lãnh đạm: 
 
- Tới tôi? 
 
Edward như ngá»› ra, hắn ta đẩy chiếc kÃnh hiển vi vá» phÃa tôi. 
 
Tôi hăm hở nhìn xuống thị kÃnh, thất vá»ng. Quá»· tha ma bắt, hắn ta đúng. 
 
- Mẫu thứ ba - Không nhìn Edward, tôi chỉ xòe bàn tay ra đón. 
 
Edward đưa mẫu váºt cho tôi; hắn ta có ý cẩn trá»ng để không chạm tay vào tôi lần nữa. 
 
Tôi cố gắng quan sát trong thá»i gian ngắn nhất. 
 
- Kỳ gian phân - Nói rồi, tôi đẩy chiếc kÃnh hiển vi sang cho Edward trước khi hắn ta kịp mở miệng yêu cầu. Lần này, Edward xem xét trong chá»›p nhoáng rồi cúi xuống ghi chép. Lẽ ra, tôi đã có thể viết trong lúc hắn ta quan sát như váºy, nhưng khổ ná»—i, nét chữ rõ ràng, thon mảnh cá»§a “kẻ đáng ghét†như Ä‘ang cưá»i nhạo báng tôi. Tôi không muốn làm xấu cái tá» giấy báo cáo bằng thứ chữ nguệch ngoạc như cua bò cá»§a mình. 
 
Chúng tôi đã hoàn thành bài thá»±c táºp sá»›m nhất. Nhìn quanh, tôi trông thấy Mike cùng đồng sá»± Ä‘ang so tá»›i so lui hai mẫu váºt, có nhóm thì len lén mở vở dưới há»™c bàn. 
 
Chẳng còn gì phải động tay động chân nữa, giữa lúc việc kìm lòng không nhìn Edward... bất thành, tôi ngước mắt lên. Hắn ta Ä‘ang chăm chú nhìn tôi, vẫn là cái kiểu nhìn buồn bã, vô vá»ng rất khó hiểu... Và đột nhiên, tôi bá»—ng nháºn ra Ä‘iểm đặc biệt trên gương mặt Edward mà lúc ăn trưa, tôi đã có cảm giác ngá» ngợ. 
 
- Bộ anh đã bị bệnh hả? - Tôi thốt ra thành tiếng mà chẳng hỠsuy nghĩ. 
 
Hắn ta có vẻ bối rối trước câu há»i không mong đợi cá»§a tôi. 
 
- Không. 
 
- Ừm - Tôi lẩm bẩm - Tôi thấy trong mắt anh có cái gì đó lạ lắm. 
 
Hắn ta khẽ nhún vai, quay mặt đi. 
 
Tôi dám Ä‘oan quyết rằng ở Edward đã có Ä‘iểm thay đổi. Tôi vẫn còn nhá»› như in màu mắt Ä‘en huyá»n cá»§a hắn ta nhìn xoáy vào tôi lần cuối, ngày hôm ấy - màu mắt hoàn toàn chõi vá»›i màu da trắng và mái tóc nâu vàng cá»§a hắn. Thế mà hôm nay, đôi mắt ấy lại có má»™t màu khác: màu đất non, thẫm hÆ¡n cả thứ kẹo làm bằng bÆ¡ Ä‘un vá»›i đưá»ng, má»™t màu sắc kỳ lạ, đó là màu giống như hổ phách. Tôi không thể hiểu được làm sao lại có hiện tượng ấy, khi mà hắn ta không nháºn là đã bị má»™t chứng bệnh nào đó. Phải ghi nháºn thêm cái chuyện thay đổi bà hiểm này cá»§a Edward, có lẽ tôi sắp bị cái thị trấn Forks này làm cho “hóa Ä‘iên†theo đúng nghÄ©a cá»§a từ này mất thôi.  
 
Tôi nhìn xuống. Hai bàn tay cá»§a ngưá»i ngồi bên cạnh Ä‘ang siết chặt lại. 
 
Thầy Banner tiến tá»›i phÃa bàn cá»§a chúng tôi, ông đã phát hiện thấy hai há»c trò cá»§a mình Ä‘ang ngồi rá»—i việc. Thầy Banner nhoài ngưá»i qua vai chúng tôi để nhìn vào phiếu kết quả, đôi mắt cá»§a thầy chú mục vào các câu trả lá»i. 
 
- Edward, sao em không nghÄ© là bạn Isabella cÅ©ng cần phải sá» dụng kÃnh hiển vi chứ? - Thầy Banner lên tiếng há»i. 
 
- Bạn Bella ạ - Edward láºp tức Ä‘Ãnh chÃnh - Thá»±c ra, trong năm mẫu, bạn ấy đã làm tá»›i những ba mẫu đấy ạ. 
 
GiỠthì thầy Banner mới chịu nhìn tôi, ông có vẻ ngỠvực: 
 
- Trước đây, em đã làm bài thá»±c táºp này lần nào chưa? - Thầy há»i. 
 
Tôi mỉm cưá»i bẽn lẽn: 
 
- Em không thá»±c táºp trên rá»… hành, thưa thầy. 
 
- Váºy là thá»±c táºp trên phôi nang cá»§a cá hồi trắng? 
 
- Dạ. 
 
Thầy Banner gáºt đầu. 
 
- Váºy là hồi ở Phoenix, em đã được theo há»c chương trình nâng cao? 
 
- Dạ. 
 
- Tốt - Má»™t lúc sau, thầy má»›i lên tiếng - Thầy nghÄ©, nếu cả hai em mà làm chuyên gia phân tÃch trong phòng thà nghiệm thì sẽ tốt lắm - Thầy Banner còn lầm bầm thêm Ä‘iá»u gì đó nữa rồi má»›i bước Ä‘i. Tôi lại tiếp tục công việc hý hoáy vẽ vá»i còn dang dở. 
 
- Có tuyết, tháºt tệ, phải không? - Edward lên tiếng.  
 
Hình như hắn ta Ä‘ang tá»± buá»™c mình phải nói chuyện vá»›i tôi thì phải (lại Ä‘a nghi nữa rồi!). Tháºt ra, cứ dá»±a vào cái cung cách cá»§a hắn ta hiện giá» mà xét thì rõ ràng là hắn đã lắng tai nghe hết cuá»™c nói chuyện giữa tôi vá»›i Jessica, và lúc này đây, hắn Ä‘ang muốn chứng minh cho tôi hiểu là tôi đã sai. 
 
- Quả là tôi có không thÃch tuyết tháºt - Tôi thành tháºt trả lá»i, thay vì phải giả vá» nói là “có sao đâu†như những ngưá»i khác. Cần phải xua Ä‘uổi cái cảm giác nghi ngá» ngá»› ngẩn ra khá»i đầu má»›i được, tôi tá»± nhá»§ lòng như váºy, nhưng sao tôi vẫn thấy khó táºp trung quá. 
 
- Cô không thÃch lạnh. (Äây không phải là câu há»i!) 
 
- Hay ẩm ướt. 
 
- Váºy thì Forks không phải là má»™t nÆ¡i sống lý tưởng đối vá»›i cô rồi - Edward trầm ngâm suy luáºn. 
 
- Anh không hình dung được đâu - Tôi lẩm bẩm một cách chán nản. 
 
Edward có vẻ quan tâm tháºt lòng đến những gì tôi nói, nguyên do vì đâu thì tôi không thể Ä‘oán biết được. Nhưng nhìn gương mặt như bị kÃch động thế kia, tôi, dù có cố gắng lịch sá»± đến thế nào Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng vẫn trở nên ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào kẻ Ä‘ang trò chuyện nữa. 
 
- Thế vì sao cô lại đến đây? 
 
Chưa có ai há»i tôi câu đó - chưa má»™t ai há»i thẳng tôi như hắn ta cả, tháºt oái oăm. 
 
- Phức tạp lắm. 
 
- Tôi nghÄ© mình có thể lắng nghe... - Giá»ng cá»§a Edward như nài ép. 
 
Im lặng má»™t lúc... và rồi, tháºt sai lầm khi tôi ngước mặt lên để bắt gặp ánh mắt cá»§a hắn ta. Äôi mắt màu nâu thẫm ấy đã làm cho tôi trở nên bối rối... và tôi đã trả lá»i ngay mà không kịp suy nghÄ©: 
 
- Mẹ tôi tái hôn. 
 
- Thế thì có phức tạp gì đâu - Hắn ta không đồng ý vá»›i tôi, nhưng rồi lại tá»± nhiên tá» ra thông cảm - Chuyện xảy ra khi nào váºy? 
 
- Tháng ChÃn năm ngoái - Giá»ng nói cá»§a tôi đượm buồn đến độ ngay cả bản thân tôi cÅ©ng nháºn ra Ä‘iá»u đó. 
 
- Và cô không thÃch ông ấy? - Edward Ä‘oán chừng, giá»ng nói cá»§a hắn ta vẫn ân cần, tá» tế. 
 
- Không phải, dượng Phil là ngưá»i tốt. Dượng còn rất trẻ, hình như thế, nhưng rất tốt. 
 
- Thế sao cô không sống chung với h� 
 
Chẳng thể nào biết được mức độ quan tâm cá»§a “kẻ đồng sự†này đối vá»›i tôi ra sao, nhưng hắn vẫn Ä‘ang tiếp tục nhìn tôi bằng đôi mắt thấu suốt, như thể toàn bá»™ câu chuyện tẻ ngắt vá» cuá»™c Ä‘á»i tôi có mang má»™t ý nghÄ©a vô cùng quan trá»ng đối vá»›i hắn ta. 
 
- Dượng Phil phải Ä‘i đây Ä‘i đó nhiá»u. Dượng sống vá»›i quả bóng lăn tròn mà - Tôi khẽ mỉm cưá»i. 
 
- Tôi đã nghe nói đến ông ấy chưa nhỉ? - Edward há»i, hắn ta cÅ©ng Ä‘ang mỉm cưá»i đáp lại. 
 
- Chắc là không. Dượng không phải là ngưá»i chÆ¡i bóng xuất sắc. Ông chỉ ở đội nhá» thôi. Mà dượng khoác áo cá»§a nhiá»u đội lắm. 
 
- Thế nên mẹ cô gá»i cô đến đây để có thể được thưá»ng xuyên ở bên ông ấy - Edward lại tiếp tục Ä‘oán chừng, đó cÅ©ng không phải là má»™t câu há»i. 
 
Tôi hơi hất cằm lên. 
 
- Không, mẹ không gá»i tôi đến đây, là tôi tá»± đến thôi. 
 
“Kẻ đồng sự†nhÃu mày lại. 
 
- Tôi không hiểu - Edward thú nháºn, trông hắn ta thất vá»ng ra mặt khi đã Ä‘oán sai. 
 
Tôi thở dài. Vì sao tôi lại phải giải thÃch Ä‘iá»u này vá»›i Edward nhỉ? Hắn ta vẫn tiếp tục nhìn tôi vá»›i thái độ quan tâm có phần thái quá. 
 
- Ban đầu thì mẹ ở vá»›i tôi, nhưng mẹ luôn nhá»› dượng. Äiá»u đó khiến tôi không vui... và tôi quyết định đến sống vá»›i Charlie, cÅ©ng đã đến lúc rồi - Vá» cuối câu nói, giá»ng tôi trở nên buồn man mác. 
 
- Nhưng hiện giỠthì cô cũng không vui mà - Hắn ta chỉ ra. 
 
- Còn gì nữa? - Tôi như thách thức Edward đoán ra. 
 
- Äiá»u đó không công bằng - Hắn ta nhún vai, trong đôi mắt chứa đầy cảm xúc. 
 
Tôi báºt cưá»i, không phải là má»™t tiếng cưá»i vui sướng. 
 
- Äã có ai nói vá»›i anh câu này chưa? Cuá»™c sống vốn dÄ© không công bằng. 
 
- Tôi tin là trước đây mình đã nghe qua, ở đâu đó - Hắn ta trả lá»i, má»™t câu trả lá»i khô khan. 
 
- Là váºy đấy - Tôi kết luáºn, trong lòng cứ dáºy lên câu há»i tại sao hắn ta lại vẫn cứ nhìn mình theo cái kiểu đó. 
 
Bất chợt ánh mắt của “kẻ đồng sự†thay đổi, hắn ta vẫn nhìn tôi, nhưng là một cái nhìn đánh giá: 
 
- Trông cô vui vẻ, yêu Ä‘á»i lắm - Edward nói má»™t cách cháºm rãi - Nhưng tôi cuá»™c rằng cô Ä‘ang phải chịu đựng nhiá»u hÆ¡n những gì cô cố thể hiện ra cho ngưá»i khác thấy đấy. 
 
Tôi nhăn mặt, phản kháng lại bằng cách lè lưỡi ra như một cô bé con năm tuổi rồi quay mặt đi. 
 
- Bộ tôi nói sai à? 
 
Tôi cố gắng phớt lỠđi. 
 
- Tôi không nghÄ© là mình sai - Hắn ta thầm thì, ra chiá»u tá»± mãn. 
 
- Vì sao anh lại quan tâm đến Ä‘iá»u đó? - Cuối cùng, tôi há»i trong cảm giác bá»±c bá»™i. Vẫn không quay mặt lại, tôi cứ dõi mắt vá» phÃa thầy Banner Ä‘ang rảo bước quanh lá»›p. 
 
- Câu há»i rất hay - Edward lẩm bẩm, thì thào như thể nói vá»›i chÃnh mình.  
 
Sau vài giây im lặng, tôi má»›i chÃnh thức thừa nháºn đó là má»™t câu trả lá»i. Tôi thở dài, cáu kỉnh nhìn lên bảng. 
 
- Tôi có làm cô bá»±c mình không? - “Kẻ đồng sự†há»i, trong ngữ Ä‘iệu cá»§a hắn có ẩn chứa sá»± thÃch thú. 
 
Tôi nhìn sang Edward, chẳng suy nghÄ© gì... và... lại tháºt thà thổ lá»™: 
 
- Không hẳn thế - Ná»—i bá»±c bá»™i trong tôi gia tăng - Mặt tôi dá»… để lá»™ cảm xúc lắm, ngưá»i ta dá»… dàng Ä‘á»c được cảm nghÄ© cá»§a tôi qua nét mặt. Mẹ thưá»ng gá»i tôi là quyển sách để mở cá»§a mẹ - Tôi cau mày. 
 
- Ngược lại, tôi thấy cô khó Ä‘oán lắm - Cho dù ban nãy, hắn ta hay tôi đã nói ra những gì, thì giỠđây, qua cách nói cá»§a Edward, có thể hiểu là hắn Ä‘ang bá»™c bạch những suy nghÄ© có tháºt trong lòng mình. 
 
- Váºy thì anh là ngưá»i giá»i Ä‘oán suy nghÄ© cá»§a ngưá»i khác - Tôi nói. 
 
- CÅ©ng thưá»ng thôi - Edward cưá»i tháºt tươi, để lá»™ những chiếc răng trắng bóng, tuyệt mÄ©. 
 
Rồi thầy Banner yêu cầu cả lá»›p tráºt tá»±. Tôi dịu ngưá»i xuống, lắng nghe thầy giảng bài bằng đôi tai chăm chú. Tháºt tình cho tá»›i táºn bây giá», tôi vẫn không thể nào tin được là có ngày mình lại Ä‘i kể cho má»™t gã con trai bảnh bao, lạ hoắc, chẳng rõ là ưa hay không ưa mình, nghe vá» cuá»™c Ä‘á»i riêng tư cá»§a bản thân. Ngồi nghe tâm sá»± cá»§a tôi, trông hắn ta có vẻ như bị cuốn hút toàn bá»™ tâm trà vào đấy, song lúc này thì... tôi liếc mắt sang Edward, hắn ta vẫn Ä‘ang ngồi trong tư thế nghiêng ngưá»i như thể muốn tránh xa tôi, tay hắn bÃu chặt lấy cạnh bàn, cả con ngưá»i hắn căng cứng hết cỡ. 
 
Tôi cố gắng chú tâm vào bài giảng, thầy Banner Ä‘ang minh há»a các hình ảnh sinh há»c bằng máy chiếu, đó là những hình ảnh tôi đã được nhìn thấy qua kÃnh hiển vi, nhưng độ khó không cao. Ôi, sao tôi không thể táºp trung đầu óc được nữa thế này? 
 
Cuối cùng, tiếng chuông cÅ©ng vang lên, Edward phấn chấn trông thấy. Ngay láºp tức, hắn lại phóng ra khá»i phòng há»c như hôm thứ Hai tuần trước. Và, cÅ©ng như ở ngày thứ Hai hôm ấy, tôi lại nhìn theo hắn ta, lòng đầy ngạc nhiên. 
 
Mike nhanh chóng bước đến bên tôi, giúp tôi thu dá»n sách vở. Lắm lúc, cứ nghÄ© đến Mike là tôi lại liên tưởng tá»›i má»™t “cái Ä‘uôi†vui tÃnh. 
 
- Kinh khá»§ng quá - Anh chàng rên rỉ - Hình nào cÅ©ng giống y chang nhau. Cáºu hên lắm má»›i có gã Cullen là “đồng sự†đấy. 
 
- Mình không gặp khó khăn gì vá»›i mấy cái hình đó - Tôi đáp lại, cảm thấy tá»± ái trước câu nói cá»§a Mike. Nhưng rồi thấy hối háºn ngay khi vừa nói xong - Tháºt ra trước đây, mình đã từng làm bài thá»±c táºp này rồi - Tôi cố giải thÃch để Mike không cảm thấy bị tổn thương. 
 
- Hôm nay Cullen đã trở nên thân thiện - “Cái Ä‘uôi†đưa ra lá»i bình phẩm khi chúng tôi lục tục chui vào áo mưa. Trông Mike không có vẻ gì là hài lòng vá» Ä‘iá»u ấy. 
 
Tôi cố nói bằng má»™t giá»ng dá»ng dưng: 
 
- Mình cũng không hiểu là thứ Hai tuần vừa rồi, cái gã Cullen ấy đã *****ng phải chuyện gì. 
 
Không tài nào tôi chú tâm vào được những câu chuyện chẳng bao giá» có kết thúc cá»§a Mike, đó là Ä‘iá»u vẫn hằng xảy ra khi cả hai chúng tôi cùng sánh bước đến phòng táºp thể dục, và cÅ©ng tương tá»± như thế, thể dục là môn há»c tôi chẳng mấy quan tâm. Hôm nay, Mike vào đội cá»§a tôi. Anh chàng, vá»›i tinh thần hiệp sÄ©, đã chÆ¡i rất tốt... ở vị trà cá»§a tôi lẫn cá»§a cá nhân mình, và rồi, sá»± lÆ¡ đễnh cá»§a tôi chấm dứt khi cuối cùng, quả bóng đã bay vá» phÃa tôi; và, cứ má»—i lần tôi nhảy lên đỡ bóng như váºy, đồng đội cá»§a tôi lại nhanh như cắt, lảng hết cả ra, hụp ngưá»i xuống... tránh né. 
 
Trá»i mù sương khi tôi bước ra bãi gá»i xe, lòng cảm thấy vui vì lại được ngồi trong cabin khô ráo. Tôi khởi động máy, Ãt nhất cÅ©ng được má»™t lần trong Ä‘á»i, tôi đã không còn áy náy trước tiếng gầm rống nghe muốn rụng tim cá»§a cái động cÆ¡ cà tàng này. Tôi mở phẹcmÆ¡tuya cái áo lạnh, kéo tráºt mÅ© ra khá»i đầu, hy vá»ng suốt chặng đưá»ng vá» nhà, hệ thống sưởi có đủ thá»i gian để hong khô mái tóc ẩm ướt. 
 
Tôi nhìn quanh quất để tìm thế lùi xe. Ngay lúc ấy, tôi nháºn ra má»™t dáng ngưá»i trắng toát, bất động. Edward Cullen Ä‘ang đứng dá»±a tưng vào cá»a trước cá»§a chiếc Volvo, hắn ta Ä‘ang chú mục vào chiếc xe tải do tôi lái, chắc là Ä‘ang đánh giá trình độ lái xe cá»§a tôi. PhÃa sau tôi Ä‘ang là ba chiếc xe hÆ¡i. Tôi ngoảnh mặt sang chá»— khác, cho xe lùi nhanh lại, trá»i ạ, có má»™t chiếc Toyota Corolla cÅ© mèm, tôi đạp phanh ngay tức thì. Suýt chút nữa là chiếc xe tải cá»§a tôi đã làm cho chiếc Toyota Corolla kia tanh bành thành từng mảnh rồi. Tôi hÃt vào má»™t hÆ¡i tháºt sâu, nhìn sang hướng khác. Vô cùng cẩn tháºn, tôi cho xe quành ra, ổn rồi. Xe tôi chạy ngang qua chiếc Volvo, tôi dán mắt vào con đưá»ng phÃa trước mặt, nhưng trong tầm mắt cá»§a mình, tôi có thể thá» rằng Edward Ä‘ang cưá»i sặc sụa. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				19-12-2008, 11:50 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá»  Lãnh Diện Tuyệt Tình  
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
					
					
						Bài gởi: 4,793
					
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                
					
 
	Thanks: 24
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			3 Chuyện Lạ  
 
    
 
 
 
 
Sáng hôm sau, tôi mở mắt, có cái gì đó khang khác.  
  Äó là ánh sáng. Trong rừng vẫn là thứ ánh sáng màu lục xám ngắt cá»§a má»™t ngày u ám, đầy mây, nhưng chẳng hiểu sao không gian lại có vẻ sáng sá»§a hÆ¡n. Tôi nháºn ra ô cá»a sổ phòng mình không có làn sương mù nào che phá»§.  
 
  Nhảy phóc ra khá»i giưá»ng, nhìn ra ngoài trá»i, tôi thất kinh, rên rỉ.  
  Má»™t lá»›p tuyết dày đóng ngoài sân, phá»§ lên cả nóc chiếc xe tải và làm trắng xóa cả con đưá»ng. Nhưng đó chưa phải là Ä‘iá»u tệ hại nhất. Lá»›p nước mưa cá»§a ngày hôm qua Ä‘á»ng lại trên các nhánh cành cá»§a cây cối giỠđã đông cứng lại - tạo thành những hình hoa văn kỳ dị, lạ thưá»ng, chúng bám đầy trên những ngá»n cây. Còn trên Ä‘oạn đưá»ng lái xe vào nhà thì nước mưa đóng băng trÆ¡n cứng. Trá»i Æ¡i, mặt đất dù có khô rang thì cÅ©ng phải khó khăn lắm, tôi má»›i giữ được cho mình khá»i bị “chụp ếchâ€. Còn vá»›i tình hình như hiện nay thì tôi chỉ còn má»—i cách leo trở lại lên giưá»ng là an toàn nhất.   
 
  Bố đã Ä‘i làm trước cả khi tôi bước xuống cầu thang. Nếu xem xét từ nhiá»u góc độ thì có thể nói rằng sống vá»›i bố cÅ©ng tương đương vá»›i việc sống má»™t mình. Thay vì là sá»± cô đơn, tôi lại nháºn ra mình Ä‘ang say sưa vá»›i ná»—i cô độc.  
 
  Tôi nhanh chóng làm sạch bách má»™t tô ngÅ© cốc và há»™p nước cam. NghÄ© vá» niá»m hân hoan đến trưá»ng hốt nhiên tôi cảm thấy gai gai cả ngưá»i. Tá»± tôi cÅ©ng thừa hiểu tâm trạng đó không phải là do môi trưá»ng há»c táºp, hay do việc gặp gỡ nhóm bạn chÆ¡i chung mang lại. Hết sức thành tháºt vá»›i bản thân, tôi thừa nháºn rằng sở dÄ© tôi háo hức đến trưá»ng là bởi lẽ tôi sẽ được gặp Edward Cullen. Tôi ngốc nghếch như thế đấy, ngốc quá chừng quá đỗi.  
 
  Äúng ra, sau buổi nói chuyện vá»› vẩn, đầy ná»—i sượng sùng ở hôm qua, tôi phải nên tìm cách tránh mặt hắn ta má»›i phải. Tôi nghi ngá» con ngưá»i này; việc gì hắn phải cư xá» khác vá»›i những gì biểu lá»™ qua ánh mắt chứ? Lúc này, trong tôi vẫn còn y nguyên cái cảm giác hãi sợ luồng khà hằn thù tá»a ra từ con ngưá»i ấy, và khi nhá»› tá»›i gương mặt toàn bÃch cá»§a Edward, tôi vẫn còn e ngại, bối rối cho tá»›i giá». Tôi dư biết má»™t Ä‘iá»u rằng thế giá»›i cá»§a tôi và thế giá»›i cá»§a hắn ta là hai thiên cầu không bao giá» gặp nhau. Vì váºy hôm nay, tôi không nên có tâm trạng ngóng trông, chỠđợi Edward như thế nữa.  
 
  Bước xuống mặt đưá»ng đóng băng rắn Ä‘anh rồi mà tôi vẫn chưa thể hoàn toàn táºp trung được. Ra đến chá»— xe tải, bất chợt tôi gần như bị mất thăng bằng... á»i... hú vÃa, may sao mà bám ngay vào được chiếc kÃnh chiếu háºu. Rõ ràng hôm nay sẽ là má»™t ngày hãi hùng đây.  
 
  Trên đưá»ng lái xe đến trưá»ng, để khá»a lấp dư âm cá»§a ná»—i hoảng sợ vá» việc vừa má»›i trượt chân té xong, cÅ©ng như những nghÄ© suy không mong muốn vá» Edward Cullen, tôi nghÄ© đến Mike và Eric, vá» những khác biệt trong cách ứng xá» mà hai ngưá»i hỠđã dành cho tôi. So vá»›i hồi ở Phoenix, chắc chắn là tôi vẫn chẳng có gì thay đổi. Những ngưá»i bạn trai khác cá»§a tôi ở quê nhà, những ngưá»i đã cùng tôi trải qua thá»i niên thiếu vụng vá», thô kệch nên đã quen thuá»™c vá»›i Ä‘iá»u ấy. Còn ở đây, có lẽ trông tôi là lạ, mà những Ä‘iá»u mÆ¡i má»›i, là lạ kiểu như váºy thuá»™c loại cá»§a hiếm ở cái thị trấn Forks này. Hay phải chăng những cái vụng vá» ngá»› ngẩn cá»§a tôi, thay vì làm má»i ngưá»i khó chịu mà xem tôi như má»™t con bé khốn khổ, lại trở nên hay hay dưới mắt há», và chÃnh đó là Ä‘iá»u khiến tôi được yêu mến. Dù có là lý do gì Ä‘i nữa thì tÃnh cách đáng yêu cá»§a Mike dành cho tôi và thái độ muốn cạnh tranh bá»™c lá»™ rõ ràng cá»§a Eric Ä‘á»u làm cho tôi ngần ngại. Tôi không dám chắc là có phải tháºt sá»± mình không muốn được quan tâm như váºy hay không.  
 
  Chiếc xe tải cá»§a tôi váºy mà chẳng gặp phải trở ngại nào vá»›i cái thứ băng Ä‘en ngòm đóng chặt trên mặt đưá»ng. Nhưng nó chạy rất cháºm, cứ ì à ì ạch bò ra trên đưá»ng, tháºt tình, tôi không há» muốn đánh động cả khu phố bằng những tiếng ầm ầm ì ì này đâu.  
 
  Äến trưá»ng, tôi nhảy phóc xuống xe, cần phải kiểm tra xem tại sao nó lại giở chứng như thế. Má»™t váºt sáng lấp lóe Ä‘áºp vào mắt tôi, tôi Ä‘i vòng ra phÃa sau cốp xe - tháºn trá»ng bÃu vào gá» cốp - kiểm tra lại các bánh. Có má»™t sợi dây xÃch nhá» bắt chéo thành hình thoi vòng qua các bánh xe (để có thể tăng thêm ma sát khi xe phải lăn bánh trên những con đưá»ng trÆ¡n trợt). Váºy là bố đã dáºy từ rất sá»›m để tròng xÃch vào xe tôi! Cổ há»ng tôi đột nhiên nghẹn lại. Tôi vốn không quen được ngưá»i khác chăm sóc. Mối quan tâm âm thầm cá»§a bố khiến tôi thá»±c sá»± ngỡ ngàng.  
 
  Tôi đứng vào một góc khuất, cố gắng kìm nén cơn xúc động đột ngột kéo đến, thì bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ quặc...  
  ... Äó là má»™t tiếng thét chói tai, càng lúc càng to, hòa lẫn vào đó là ná»—i Ä‘au đớn. Tôi ngước mắt lên, giáºt mình, hốt hoảng...  
 
  Trong giây phút ấy, tôi gần như đồng thá»i nắm bắt được tất cả các sá»± việc. Không má»™t thứ gì chuyển động cháºm rãi theo kiểu ta vẫn thưá»ng thấy trong các bá»™ phim cả. Thay vào đó, chất aÄ‘rênalin như kÃch thÃch, buá»™c não bá»™ cá»§a tôi phải làm việc vá»›i tốc độ tối Ä‘a... và rồi má»i thứ trở nên tháºt rõ ràng...   
 
  Edward Cullen Ä‘ang đứng cách tôi bốn chiếc xe, hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, sững sá». Rất nhiá»u cảm xúc hiện ra trên gương mặt ấy, gương mặt đã bị đông cứng lại do quá hoảng hốt. Nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng nhất lúc này... chÃnh là má»™t chiếc xe tải màu xanh dương Ä‘áºm vừa hãm phanh, bốn bánh xe bị thắng lại cứng ngắc như Ä‘ang muốn cố thoát ra khá»i sá»± kìm kẹp, cứ Ä‘iên dại trượt Ä‘i trên mặt băng trÆ¡n trợt cá»§a bãi Ä‘áºu xe. Nó sắp tông thẳng vào cốp xe cá»§a tôi... vào lúc này đây, tôi Ä‘ang bị kẹp ở giữa. Tôi tháºm chà không có đủ thá»i gian để nhắm mắt lại...  
 
  ... Vẫn còn kịp nghe má»™t âm thanh chói tai cá»§a sá»± va chạm, khi chiếc xe tải chở hàng kia đâm thẳng vào xe tôi, có má»™t váºt gì đó phang mạnh vào ngưá»i tôi, không phải là từ phÃa tôi đã lưá»ng trước... Xây xẩm đầu óc... Äầu tôi nện ngay xuống mặt đưá»ng đóng băng, tôi chỉ cảm nháºn được cÆ¡ hồ như có má»™t váºt rắn chắc, lạnh buốt đã đè nghiến tôi xuống đất. Tôi Ä‘ang nằm ngay đằng sau chiếc xe hÆ¡i sÆ¡n màu nâu vàng, ban nãy, xe cá»§a tôi Ä‘áºu bên cạnh nó. Giá» thì không thể quan sát bất cứ thứ gì được nữa, chiếc xe tải kia vẫn Ä‘ang trá» tá»›i. Cú va Ä‘áºp vừa rồi đã làm cho nó phải quay hết má»™t vòng, và cứ thế, vừa xoay, “con quái váºt†vừa xấn tá»›i, xấn tá»›i. Nó sắp sá»a lao vào ngưá»i tôi má»™t lần nữa.   
 
  ... Má»™t tiếng lầm bầm nguyá»n rá»§a đâu đó khiến tôi lá» má» hiểu rằng có ngưá»i đã đến bên mình, giá»ng nói tiếng được tiếng mất nên không thể nháºn ra được đó là ai. Rồi thì hai cánh tay dài, trắng muốt đột nhiên đưa ra che chắn cho tôi. Chiếc xe tải bá»—ng giáºt nảy lên khi còn cách mặt tôi đúng ba mươi xăngtimét, hai bàn tay to lá»›n đó vừa giáng thẳng má»™t đòn vào má»™t bên hông cá»§a nó... để lại má»™t vết móp sâu hoắm...  
 
  Và rồi nhanh như cắt, hai cánh tay ấy lại chuyển động. Má»™t cánh tay đột nhiên đưa xuống dưới gầm chiếc xe tải, dò xét. Có váºt gì đó chạm vào ngưá»i tôi, cố gắng lôi chân tôi ra ngoài, Ä‘iá»u khiển tôi như Ä‘iá»u khiển má»™t con búp bê nhồi bằng giẻ rách. Rồi cuối cùng, tôi cảm nháºn được cái lốp xe quệt vào chân mình... Bất thình lình, má»™t âm thanh kim loại ken két vang lên xói buốt cả tai, chiếc xe tải chở hàng đã dừng hẳn... có tiếng kÃnh vỡ loảng xoảng rÆ¡i xuống mặt đưá»ng - ngay ở chá»— mà trước đó đúng má»™t giây, hai chân cá»§a tôi còn bị mắc kẹt trong đó.  
 
  Rất đột ngá»™t, tất cả Ä‘á»u lặng hẳn, im ắng... Rồi trong không gian bá»—ng dáºy lên những tiếng kêu thét thất thanh. Trong âm thanh huyên náo ấy, tôi nháºn ra có hÆ¡n má»™t ngưá»i gá»i tên mình. Nhưng rõ ràng hÆ¡n cả là cái giá»ng khẳn đặc, gá»i tôi liên hồi, cá»§a Edward Cullen:  
 
  - Bella... Có sao không, Bella?  
 
  - Tôi không sao - Giá»ng tôi nghe tháºt lạ lẫm. Tôi cố gắng gượng dáºy, nháºn ra Edward Ä‘ang giữ cho tôi tá»±a vào ngưá»i hắn, đó là má»™t cái ôm ghì muốn nghẹt thở.  
 
  - Cẩn tháºn chứ - Edward nói như hét lên khi tôi làm động tác muốn thoát ra khá»i tình trạng hiện có - Tôi nghÄ© cô đã bị va vào đầu khá nặng đấy.  
 
  Lúc bấy giá» tôi má»›i ý thức được cÆ¡n Ä‘au phÃa trên tai trái.  
 
  - Ôi chao - Tôi ngạc nhiên.  
 
  - Äấy, tôi nói có sai đâu - Giá»ng nói cá»§a Edward bá»—ng trở nên liến thoắng má»™t cách kỳ lạ như thể hắn ta Ä‘ang cố nén cưá»i.  
 
  - Sao mà... - Tôi ngáºp ngừng... cố gắng để đầu óc minh mẫn trở lại, và ráng hết sức chịu đựng ná»—i Ä‘au - Sao mà anh có thể lao đến đây nhanh như váºy được?  
 
   - Vì lúc ấy tôi Ä‘ang ở ngay bên cạnh cô mà, Bella - Hắn ta trả lá»i, giá»ng nói nghiêm trang trở lại.  
 
  Tôi gắng gượng ngồi dáºy, lần này thì Edward không ngăn tôi nữa, hắn ta buông phần thắt lưng cá»§a tôi ra rồi hÆ¡i lùi lại má»™t quãng, nhưng có vẻ vẫn còn dè chừng sợ tôi lại ngã váºt xuống. Tôi ngước nhìn vào gương mặt lo lắng, ngây ngô cá»§a Edward mà vô tình để cho ma lá»±c cá»§a đôi mắt nâu thẫm ấy làm mất phương hướng. Tôi Ä‘ang há»i hắn ta vá» cái gì váºy nhỉ?  
 
  Và rồi má»i ngưỡi đã tìm ra tôi, cả đám đông ùn ùn kéo đến, hầu như ai cÅ©ng nức nở, òa khóc như mưa, há» hét lên vá»›i nhau, hét lên vá»›i chúng tôi.  
 
  - Äừng cỠđộng - Ai đó nhắc nhở.  
 
  - ÄÆ°a Tyler ra khá»i xe Ä‘i! - Má»™t ngưá»i khác kêu to.  
 
  Má»i thứ diá»…n ra tháºt nhanh xung quanh chúng tôi. Tôi cố gắng đứng dáºy nhưng bàn tay giá lạnh cá»§a Edward ấn vai tôi xuống.  
 
  - Ở yên đây đi.  
 
  - Nhưng lạnh lắm - Tôi nói như van nài và ngạc nhiên khi thấy hắn ta cưá»i há»nh hệch qua hÆ¡i thở. Trong tiếng cưá»i đó có má»™t cái gì lạ lắm, hình như là...  
 
  - Anh đã đứng ở chá»— kia - Äá»™t nhiên tôi nhá»› ra, tiếng cưá»i cá»§a Edward tắt ngúm - Anh đã đứng ở chá»— chiếc Volvo.  
  Sắc mặt của Edward đanh lại.  
 
  - Không, không phải.  
 
  - Chúng tôi đã nhìn thấy - Cả đám đông xung quanh nhao nhao. Tôi nghe trong đó có cả tiếng cá»™c cằn cá»§a má»™t ngưá»i lá»›n tuổi Ä‘ang tiến đến. Và tôi trở nên bướng bỉnh; tôi đã đúng, hắn ta bắt buá»™c sẽ phải thừa nháºn.  
 
  - Bella, lúc đó tôi đứng ngay bên cạnh cô và tôi đã xô cô ra kịp thá»i - Edward cố dồn toàn bá»™ sức mạnh cá»§a mình qua đôi mắt Ä‘ang ngó sững vào tôi, như muốn truyá»n đạt má»™t thông Ä‘iệp nào đó.  
 
  - Không phải - Tôi lúng búng trong miệng.  
 
  Sắc vàng trong đôi mắt cá»§a Edward hốt nhiên rá»±c sáng lên như má»™t ngá»n lá»a.  
 
  - Làm ơn đi mà, Bella.  
 
  - Vì sao váºy? - Tôi há»i gặng  
 
  - Hãy cứ nghe theo tôi - Edward như van nài, giá»ng nói cá»§a hắn ta trở nên má»m yếu, có sức quyến rÅ© hÆ¡n bao giá» hết.  
 
  - Váºy, anh có hứa là sau này sẽ kể lại cho tôi nghe hết má»i chuyện không?  
 
  - ÄÆ°á»£c - Edward đáp gá»n lá»n, có phần hằn há»c.  
 
  - ÄÆ°á»£c - Tôi đáp theo má»™t cách tức tối.  
 
  Cuối cùng, phải cần tá»›i sáu nhân viên y tế và hai giáo viên - gồm thầy Varner và thầy Coach Clapp - má»›i đẩy được chiếc xe tải ra xa khá»i chúng tôi để đưa cáng cứu thương vào. Edward từ chối lên cáng má»™t cách kịch liệt, tôi cÅ©ng cố gắng làm y như thế, nhưng “tên phản bá»™i†lại nói vá»›i há» rằng tôi bị va Ä‘áºp nặng vào đầu và có thể bị tổn thương ở não. Tôi ê mặt muốn độn thổ khi ngưá»i ta cố tròng cái váºt cố định cổ vào ngưá»i tôi. Xem ra, cả trưá»ng Ä‘á»u bu Ä‘en bu đỠở đó, ai cÅ©ng thảng thốt nhìn ngưá»i ta khiêng cáng tôi lên xe cứu thương. “Tên phản bá»™i†Edward nhanh nhẹn leo tót lên ngồi ở phÃa trước. Tháºt là tức Ä‘iên lên được!  
 
  Nhưng như thế có lẽ vẫn còn chưa đủ tệ hay sao ấy, “ngài cảnh sát trưởng†Swan chẳng rõ ở đâu bá»—ng đâm bổ tá»›i, trước khi ngưá»i ta kịp đặt tôi xuống má»™t cách an toàn.  
 
  - Bella - “ngài cảnh sát trưởng†thét lên kinh hoàng khi nháºn ra ngưá»i Ä‘ang nằm trong cáng chÃnh là tôi.   
 
  - Con tháºt sá»± chẳng bị làm sao cả, Charl... À quên, bố ạ - Tôi thở dài  
- Con có bị gì đâu cơ chứ.  
 
  Bố quay ngoắt sang nhân viên y tế gần nhất, trao đổi gì đó. Tôi lÆ¡ bố Ä‘i, cố gắng nhá»› lại từng chi tiết trong cái đầu Ä‘ang quay mòng mòng cùng những hình ảnh nhòe nhoẹt... Khi ngưá»i ta đưa tôi ra khá»i chiếc xe hÆ¡i, tôi có trông thấy má»™t vết lõm sâu ở chá»— cái hãm xung cá»§a chiếc ô tô màu nâu vàng - má»™t vết lõm rất đặc biệt, nó vừa khÃt vá»›i đôi vai cá»§a Edward... cứ như thể là hắn ta đã dùng má»™t lá»±c siêu nhiên đủ mạnh để có thể làm méo má»™t cái khung làm bằng kim loại...  
  Và kia là gia đình cá»§a hắn ta, há» Ä‘ang nhìn chúng tôi từ đằng xa, gương mặt biểu hiện đầy đủ các cung báºc cá»§a sắc thái tình cảm... từ khó chịu đến giáºn dữ, nhưng tuyệt không há» có biểu hiện gì cho thấy là há» Ä‘ang lo lắng cho Edward cả.  
 
  Tôi cố gắng suy luáºn vấn đỠtheo hướng hợp lý nhất vá» những gì mình vừa được chứng kiến - vấn đỠđó phải làm sao chứng minh được rằng tôi đã mất trà hoàn toàn má»›i được.  
 
  Tất nhiên là chiếc xe cứu thương mang theo cả “ngài cảnh sát†đến thẳng bệnh viện cá»§a hạt. Tôi cứ cảm thấy buồn cưá»i trong suốt quãng thá»i gian há» khiêng tôi xuống. Khôi hài nhất là cái gã Edward cứ thoăn thoắt Ä‘i trước đến các cá»a ra vào cá»§a bệnh viện, hắn ta như muốn giáºt tung chúng ra. Trá»i Æ¡i, hai hàm răng cá»§a tôi bắt đầu đánh vào nhau má»™t cách loạn đả.  
 
  Cuối cùng, hỠấn tôi vào phòng cấp cứu, má»™t căn phòng dài vá»›i má»™t dãy giưá»ng nằm ngăn cách nhau bởi các bức màn có màu tùng lam. Má»™t cô y tá Ä‘eo vào tay tôi dụng cụ Ä‘o huyết áp, rồi đặt dưới lưỡi tôi má»™t cái nhiệt kế. Há» cuống quÃt thá»±c hiện pháºn sá»± cá»§a mình, thế mà chẳng có ngưá»i nào thèm vá»›i tay kéo há»™ cho mấy tấm màn xung quanh để tôi có được chút yên tÄ©nh cả. Và tôi quyết định sẽ không Ä‘eo cái thứ cố định cổ nhìn xấu hổ muốn chết này thêm má»™t chút nào nữa. ChỠđến khi cô y tá vừa khuất dạng, tôi nhanh chóng tháo khóa Velcro(4) rồi ném cái cố định cổ vá» phÃa cuối giưá»ng.  
 
  Hình như lại có thêm má»™t “ca ầm ĩ†nữa, má»™t cái cáng cứu thương nhanh chóng được khiêng đến cái giưá»ng ở bên cạnh giưá»ng tôi. Tôi nháºn ra ngay anh chàng Tyler Crowley - chúng tôi há»c chung môn Nhà nước - vá»›i cái đầu quấn băng nhuốm máu. Tyler trông có vẻ bị nặng hÆ¡n tôi gấp trăm lần. Váºy mà anh chàng vẫn chăm chú nhìn vào tôi má»™t cách lo lắng.  
 
  - Trá»i Æ¡i, Bella. Mình rất xin lá»—i!  
 
  - Mình có làm sao đâu, Tyler... Trông cáºu tệ quá, cáºu có làm sao không?  
 
  Khi chúng tôi Ä‘ang trao đổi những lá»i há»i thăm nhau, các cô y tá bắt đầu tháo những lá»›p băng ra khá»i đầu “anh bạn tá»™i nghiệpâ€, vô số những vết thương không sâu lắm quanh đầu và trên má trái cá»§a Tyler lá»™ hẳn ra.  
 
  Tyler  không để ý đến câu nói của tôi.  
 
  - Mình nghÄ© mình đã giết cáºu rồi! Mình phóng nhanh quá, mình va phải băng... - Tyler chợt nhăn mặt lại khi má»™t cô y tá chấm chấm nhẹ vào mặt anh ta.  
 
  - Äừng áy náy nữa, cáºu tông không trúng mình mà.  
 
  - Sao cáºu chạy ra khá»i chá»— đó nhanh váºy? Cáºu má»›i ở đó, thế mà rồi chẳng thấy đâu...  
 
  - Ừmm... Edward đã kéo mình ra.  
 
  Tyler  trố mắt ngạc nhiên.  
 
  - Ai cơ?  
 
  - Edward Cullen... Anh ta lúc đó Ä‘ang đứng ở ngay bên cạnh mình - Tôi vẫn là má»™t kẻ nói dối rất dở, giá»ng nói cá»§a tôi nghe cứ ngang phè, không há» mảy may có chút thuyết phục nào.  
 
  - Cullen ấy à? Mình có thấy cáºu ta đâu... Trá»i, thế là má»i việc diá»…n ra quá nhanh. Cáºu ấy có há» hấn gì không?  
 
  - Mình nghĩ là hắn ta không sao. Edward đang ở đâu đó trong bệnh viện này này, nhưng hắn ta không phải dùng đến cáng.  
 
  Rõ ràng là tôi không há» bị mất trÃ. Váºy thì Ä‘iá»u gì đã xảy ra? Không có má»™t lá»i giải thÃch nào cho những sá»± việc tôi đã chứng kiến.  
 
  Rồi ngưá»i ta đẩy tôi Ä‘i chụp X-quang ở vùng đầu. Tôi đã nói vá»›i há» là tôi chẳng bị làm sao, và tôi hoàn toàn đúng. Não bá»™ cá»§a tôi tháºm chà không có lấy má»™t biểu hiện nào gá»i là choáng cả. Tôi xin phép được ra vá» thì má»™t cô y tá bảo tôi rằng phải nói chuyện vá»›i bác sÄ© trước rồi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i. Thế là tôi lại bị “nhốt†vào phòng cấp cứu, ngồi chá»... và phải chịu “tra tấn†má»™t hồi bởi những lá»i xin lá»—i, hứa hẹn đủ Ä‘iá»u cá»§a anh chàng Tyler. Tôi phải nhai Ä‘i nhai lại mãi không biết bao nhiêu lần cái câu “Mình có bị gì đâu cÆ¡ chứ!â€, thế mà Tyler vẫn không nguôi tá»± dằn vặt mình. Cuối cùng, tôi nhắm nghiá»n mắt lại (“mặc kệ cáºu đấy, Tyler!â€)... Tyler láºp tức thấp giá»ng xuống, nhưng... vẫn cứ tiếp tục tá»± trách mình.  
 
  - Cô ấy ngá»§ rồi à? - Má»™t giá»ng nói du dương không thể lẫn vá»›i ai khác cất lên. Tôi mở mắt ra ngay tức thì.  
 
  Edward Ä‘ang đứng phÃa cuối giưá»ng tôi nằm, mỉm cưá»i. Tôi đáp lại bằng má»™t cái nhìn tức tối. Váºy nhưng, vá»›i tư thế này thì trông tôi chẳng giống như ngưá»i Ä‘ang tức giáºn - ngược lại, cứ như là Ä‘ang... liếc mắt đưa tình!  
 
  - Này Edward, tôi tháºt sá»± xin lá»—i cáºu nhé - Tyler lại bắt đầu cái Ä‘iệp khúc “hối tiếc†cá»§a mình.  
 
  Edward đưa tay lên, ngăn anh bạn khốn khổ lại.  
 
  - Không va quệt thì sao là bằng hữu được - Hắn ta hé miệng đáp lá»i, làm hiện ra lấp loáng những chiếc răng trắng muốt, nói rồi, Edward bước đến bên giưá»ng Tyler, nhẹ nhàng ngồi xuống má»™t góc, đối diện vá»›i tôi. Edward mỉm cưá»i lần nữa.  
 
  - Sao rồi?  
 
  - Tôi chẳng bị gì, nhưng há» không cho Ä‘i - Tôi than phiá»n - Mà sao anh không bị cá»™t dÃnh lại trên cái xe đẩy giống bá»n tôi nhỉ?  
 
  - Cô chỉ nên biết thế thôi - Edward trả lá»i - Nhưng đừng lo, tôi đến để tháo cÅ©i sổ lồng cho cô đây.  
 
  Má»™t vị bác sÄ© xuất hiện, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui quanh phòng... bất giác tôi nhìn theo... và há hốc miệng ra vì kinh ngạc. Vị bác sÄ© ấy còn quá trẻ, mái tóc vàng óng... và Ä‘iển trai hÆ¡n bất cứ má»™t tài tá» Ä‘iện ảnh nào tôi từng được biết. Nước da ông ta rất trắng, trông dáng vẻ thì hình như Ä‘ang mệt má»i... quanh mắt ông ta là những quầng thâm. Theo mô tả cá»§a “ông Charlie nhà tôi†thì đây Ä‘Ãch thị là bố cá»§a Edward rồi.  
 
  - Thưa cô Swan - Bác sÄ© Cullen - vâng, ông ta chÃnh là bác sÄ© Cullen - lên tiếng, giá»ng nói cá»§a ông ta cá»±c kỳ quyến rÅ© - Cô cảm thấy thế nào?  
 
  - Dạ em... à, cháu khá»e ạ - Tôi đáp... Hy vá»ng đây là câu trả lá»i... cuối cùng.  
 
  Bác sÄ© Cullen bước đến chá»— bức tưá»ng phÃa sau lưng tôi, ở đó có má»™t tấm bảng được trang bị đèn chiếu, nó ở phÃa trên đầu tôi. Ông ta báºt công tắc.  
 
  - Phim chụp X-quang cá»§a cô rất tốt - Bác sÄ© Cullen tiếp tục nói - Äầu cô có Ä‘au không? Tôi có nghe Edward kể là cô bị va ở đầu khá nặng.  
  - Cháu không sao cả - Tôi trả lá»i, kèm theo má»™t tiếng thở dài, rồi quay sang nhìn Edward, cảm thấy không có má»™t chút thiện cảm nào.  
  Những ngón tay lạnh toát cá»§a bác sÄ© Cullen bắt đầu xoa xoa bóp bóp cái đầu cá»§a tôi, kiểm tra má»™t cách cẩn tháºn, ông ta chú ý đến những chá»— tôi hÆ¡i nhăn mặt xuýt xoa.   
 
  - Äau à?  
 
  - Không đau lắm - (Tệ rồi đây!)  
 
  Chợt có tiếng cưá»i khúc khÃch, tôi ngước mặt lên, nháºn ra gã Edward Ä‘ang ngoác miệng ra cưá»i. Mắt tôi tối sầm lại.  
 
  - Bố cô đang ngồi trong phòng đợi đấy, giỠthì cô có thể vỠnhà cùng ông nhà được rồi. Nếu có lúc nào cô cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, hay thị lực kém, thì hãy quay trở lại đây ngay nhé.   
 
  - Thế cháu không phải đến trưá»ng à? - Tôi há»i lại, khi chợt hình dung ra gương mặt cá»§a “ông Charlie†đang cố gắng tá» ra quan tâm lo lắng cho mình.  
 
  - Có lẽ hôm nay cô nên để cho đầu óc thư giãn thì hơn.  
  Tôi liếc mắt sang Edward.  
 
  - Thế anh ta có phải đến trưá»ng không?  
 
  - Phải có ngưá»i thông báo vá»›i toàn trưá»ng là tất cả chúng ta Ä‘á»u bình yên, vô sá»± chứ - Edward nói như khiêu khÃch.  
 
  - Tháºt ra... - Bác sÄ© Cullen xen vào giữa hai chúng tôi -... hầu như tất cả má»i ngưá»i trong trưá»ng hiện Ä‘ang tụ há»p ở ngoài phòng đợi...  
 
  - Ôi trá»i Æ¡i - Tôi ôm lấy mặt, không thể nào chịu đựng hÆ¡n được nữa.  
  Bác sÄ© Cullen nhướng mày lên, há»i:  
 
  - Cô có muốn ở lại không?  
 
  - Không, không! - Tôi cương quyết, rồi bất thình lình báºt ngưá»i nhảy phóc xuống khá»i giưá»ng. Và do nhảy quá mạnh nên cả ngưá»i tôi trở nên chao đảo, chỉ chá»±c khuỵu xuống, may thay, bác sÄ© Cullen, nhanh như cắt, đưa tay ra kịp thá»i đỡ được tôi. Trông ông lo lắng tháºt sá»±.  
 
  - Cháu không sao - Tôi quả quyết vá»›i vị bác sÄ© trẻ tuổi. Không cần phải giải thÃch thêm rằng vấn đỠthăng bằng chẳng ăn nháºp gì tá»›i cái chuyện chấn thương ở đầu cá»§a tôi.  
 
  - Cô uống Tylenol để giảm đau nhé - Bác sĩ đỠnghị khi thấy tôi đã đứng vững trở lại.  
 
  - Cháu không đến nỗi phải uống thuốc đâu - Tôi vẫn khăng khăng.  
 
  - Không đến ná»—i phải uống thuốc. Xem ra, cô cá»±c kỳ may mắn đấy - Bác sÄ© Cullen trả lá»i rồi khẽ mỉm miệng cưá»i khi đặt bút ký vào đồ thị biểu diá»…n tình trạng sức khá»e cá»§a tôi, đó là má»™t chữ ký rất bay bướm.  
 
  - May mắn ấy có được là nhá» Edward đã xuất hiện kịp thá»i kịp lúc đấy ạ - Tôi cố gắng trả sá»± việc lại đúng chá»— cá»§a nó, đồng thá»i liếc mắt sang “nhân váºt chÃnh†để dò xét thái độ cá»§a hắn.  
 
  - á»’, à... thế à, vâng - Bác sÄ© Cullen biểu lá»™ sá»± đồng tình má»™t cách chóng vánh, rồi bất chợt, ông quÆ¡ tay thu gom tất cả các giấy tá» lại, mặt ngoảnh sang phÃa khác, mắt nhìn chằm chằm vào Tyler, chân tiến đến bên giưá»ng cá»§a anh bạn tá»™i nghiệp. Trá»±c giác cá»§a tôi rất nhạy, nó khẳng định cho tôi biết má»™t Ä‘iá»u rằng vị bác sÄ© khả kÃnh kia hiển nhiên là biết tá»ng chuyện vá» Edward Ä‘i rồi.  
 
  - E rằng cáºu sẽ phải ở lại đây vá»›i chúng tôi thêm má»™t chút nữa - Bác sÄ© Cullen nói vá»›i Tyler, ông ta bắt đầu kiểm tra các vết thương trên mặt, trên đầu cá»§a anh chàng.  
 
  Ngay khi ngưá»i bác sÄ© vừa má»›i quay lưng, tôi đã tiến ngay đến bên cạnh Edward.  
 
  - Tôi nói chuyện với anh một chút được không? - Tôi thì thầm theo hơi thở. Edward lùi lại ngay tức thì, hai quai hàm của hắn ta nghiến chặt lại.  
 
  - Bố cô đang đợi đấy - Edward nói qua kẽ răng.  
 
  Tôi đưa mắt dè chừng bác sĩ Cullen và anh chàng Tyler.  
 
  - Tôi muốn nói chuyện riêng vá»›i anh, nếu anh không cảm thấy phiá»n 
  
- Tôi nhấn mạnh.  
 
  Edward tức tối ra mặt, song hắn ta cÅ©ng vẫn xoay ngưá»i lại, sải những bước dài vá» phÃa cuối phòng. Tôi gần như phải chạy theo má»›i Ä‘uổi kịp cái kẻ “đáng ghét†ấy. Ngay khi vừa ra đến góc hành lang cụt, Edward tức khắc quay ngay ngưá»i lại, nhìn tôi trừng trừng.  
  - Cô muốn gì? - Giá»ng nói cá»§a hắn ta trở nên cá»±c kỳ khó chịu. Ãnh mắt cá»§a hắn nhìn tôi má»™t cách lạnh giá  
 
  Thái độ thiếu thiện cảm cá»§a Edward má»™t lần nữa lại gieo cho tôi cái cảm giác sá» sợ. Những lá»i thốt ra từ miệng cá»§a tôi trở nên yếu á»›t đến kỳ lạ.  
 
  - Anh còn thiếu tôi má»™t lá»i giải thÃch - Tôi nhắc.  
 
  - Tôi đã cứu cô thoát chết... tôi chẳng nợ cô cái gì cả.  
 
  Tôi nao núng trước lá»i lẽ đầy giáºn dữ cá»§a Edward.  
 
  - Anh hứa rồi mà...  
 
  - Bella, cô bị va ở đầu, cô chẳng biết là mình Ä‘ang nói cái gì đâu - Hắn ta cắt ngang lá»i tôi.  
 
  Edward lưá»m mắt nhìn tôi.  
 
  - Cô muốn gì ở tôi, hả Bella?  
 
  - Tôi chỉ muốn biết sá»± tháºt - Tôi là nhà - Tôi muốn biết vì sao mình phải nói dối cho anh.  
 
  - Thế cô nghĩ là đã có thể xảy ra chuyện gì? - Hắn ta nạt ngang.  
  Má»i thứ Ä‘ang dâng lên má»™t cách đột ngá»™t bá»—ng vỡ òa ra trong chốc lát.  
 
  - Tất cả những gì tôi biết là anh đã không hỠở gần tôi... Tyler cÅ©ng không trông thấy anh, vì thế, đừng có giải thÃch vá»›i tôi rằng tôi bị va Ä‘áºp nặng vào đầu như thế. Chiếc xe tải đó Ä‘ang nghiá»n nát cả hai chúng tôi nhưng bá»—ng dừng lại. Anh đã để lại dấu tay mình ở bên hông cá»§a nó. Và anh còn để lại má»™t vết lõm sâu trên má»™t chiếc xe hÆ¡i khác nữa. Thế mà ngưá»i anh lại không há» có lấy má»™t vết trầy xước. Chiếc xe tải đã làm kẹp chân tôi, nhưng anh đã nâng nó lên... - Tôi bá»—ng nháºn ra giá»ng nói cá»§a mình nghẹn lại, tôi không thể nào tiếp tục được nữa. Tôi Ä‘ang bị kÃch động và hoàn toàn cảm nháºn được những giá»t nước mắt Ä‘ang chá»±c trào ra; tôi cố gắng kìm giữ chúng lại bằng cách nghiến hai hàm răng tháºt chặt.  
 
  Edward nhìn tôi nghi ngại. Nhưng hắn ta rõ ràng là Ä‘ang căng thẳng, chỉ cần nhìn gương mặt cá»§a hắn ta thôi cÅ©ng đủ biết là hắn ta Ä‘ang cố tìm lá»i lẽ biện minh cho mình.  
 
  - Cô nghÄ© là tôi đã nâng hẳn chiếc xe tải ra khá»i ngưá»i cá»§a cô? - Giá»ng nói cá»§a hắn ta chứa đầy vẻ nghi hoặc vá» trạng thái sáng suốt cá»§a tôi, nhưng Ä‘iá»u đó chỉ càng làm cho tôi cảm thấy khó mà tin hắn ta được. Trông hắn ta cứ y như má»™t diá»…n viên chuyên nghiệp Ä‘ang nháºp vai.  
 
  Tôi gáºt đầu ngay, không cần suy nghÄ©, hai quai hàm vẫn siết chặt.  
  - Chẳng ai tin Ä‘iá»u đó đâu, cô có hiểu không - Giá» thì giá»ng nói cá»§a hắn ta mang đầy vẻ chế nhạo.  
 
  - Tôi sẽ không kể vá»›i ai cả - Tôi nói rành rá»t từng chữ má»™t, cố gắng kìm chế ná»—i tức giáºn cá»§a mình.  
 
  Một vẻ ngạc nhiên hiện ra chớp nhoáng trên gương mặt của Edward.  
  - Thế thì cô quan tâm đến chuyện đó để làm gì?  
 
  - Nó quan trá»ng đối vá»›i tôi - Tôi khăng khăng - Bình sinh, tôi chúa ghét nói dối, bởi thế, tôi muốn biết vì lý do gì mà mình phải làm như váºy.  
 
  - Cô không thể cảm ơn tôi rồi dẹp cái chuyện ấy đi được sao?  
 
  - Cảm ơn - Tôi nói nhưng cứ bướng bỉnh chỠđợi.  
 
  - Cô sẽ không chịu thua, phải không?  
 
  - Äúng thế.  
 
  - Váºy thì... Chúc cô luôn vui vẻ vá»›i ná»—i thất vá»ng nhé.  
 
  Cả hai chúng tôi cùng rÆ¡i vào im lặng, chẳng ai thèm nói vá»›i ai câu nào nữa, chỉ chăm chú nhìn nhau qua vẻ mặt cau có. Cuối cùng, tôi là ngưá»i lên tiếng trước, cố giữ giá»ng nói cá»§a mình tháºt tá»± nhiên. Äúng là tôi đã bị gương mặt đằng đằng sát khà kia làm cho “khiếp vÃaâ€. GiỠđây, trông hắn ta chẳng khác gì má»™t thiên sứ... địa ngục.  
 
  - Anh tháºt sá»± không cảm thấy phiá»n khi bước ra đây vá»›i tôi ư? Tại sao váºy? Tôi há»i má»™t cách dá»ng dưng.  
 
  Gương mặt lộng lẫy của Edward bất ngỠsa sầm xuống, trông rất đáng sợ.  
 
  - Không biết - Edward gằn giá»ng.  
 
  Rồi đột ngột “kẻ đáng ghét†ấy quay lưng lại, bỠđi thẳng một mạch.  
  Tháºt tức muốn chết, dá»… phải mất đến vài phút sau, tôi má»›i cỠđộng nổi đôi chân cá»§a mình. Và tôi đã Ä‘i sai hướng vá» phÃa cuối hành lang.  
  Ở nÆ¡i phòng đợi còn đáng sợ hÆ¡n tôi tưởng. Hình như tất cả các gương mặt mà tôi quen biết trong cái thị trấn Forks này Ä‘á»u Ä‘ang táºp trung hết ở đây... tất cả Ä‘á»u Ä‘ang mở to đôi mắt ra mà nhìn như muốn nuốt chá»ng lấy tôi. Bố gần như nhảy bổ đến phÃa tôi, trong tình huống này, tôi chỉ còn biết giÆ¡ hai tay lên... đầu hàng.  
 
  - Nào con có bị làm sao đâu - Tôi sầu thảm ra mặt khi thông báo như váºy.  
 
  - Thế bác sĩ bảo sao?  
 
  - Bác sĩ Cullen bảo là con không sao và con có thể vỠnhà - Tôi thở dài. Mike, Jessica, Eric cũng có mặt ở đó, cả ba bắt đầu bước nhanh đến chỗ tôi - Thôi, chúng ta đi nào - Tôi giục.  
 
  Bố đưa tôi ra cá»a, tay ông quàng há» qua lưng tôi. Tôi ngượng nghịu vẫy tay chào các bạn bè, hàm ý nhắn gá»i rằng há» không cần phải lo lắng cho tôi nữa. Ôi! Tháºt là nhẹ nhõm khi bước chân vào chiếc xe tuần tra cá»§a cảnh sát - lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi má»›i có được cái cảm giác như váºy.  
 
  Sá»± yên lặng bao trùm trong chiếc xe chúng tôi Ä‘ang ngồi. Trong đầu tôi cứ không thôi suy nghÄ© vá» Edward, váºy là hắn ta vẫn ở đó. Những phản ứng tá»± vệ cá»§a hắn ta ở phòng lá»›n chÃnh là bằng chứng xác thá»±c cho những hiện tượng lạ lùng mà tôi dám chắc má»™t Ä‘iá»u rằng chÃnh tôi, chứ không phải ai khác, là ngưá»i đã chứng kiến hết từ đầu đến cuối.  
 
  Cuối cùng cÅ©ng vỠđến nhà. Bố là ngưá»i đầu tiên phá tan bầu không khà im lặng.  
 
  - E hèm... con gá»i cho Renée nhé - Bố cúi đầu xuống, cảm giác có lá»—i.  
 
  Tôi gần như thất kinh:  
 
  - Bố kể với mẹ rồi à?  
 
  - Bố xin lỗi.  
 
  Tôi bước xuống xe, đóng sáºp cá»a lại, hình như... hÆ¡i nặng tay thì phải.  
 
  Mẹ đã nổi tam bành lên... dÄ© nhiên rồi, đến độ tôi phải lặp Ä‘i lặp lại tá»›i ba mươi lần rằng tôi vẫn bình an vô sá»±, lúc bấy giá» mẹ má»›i chịu nguá»™i xuống. Mẹ năn nỉ tôi hãy trở vá» nhà - mẹ quên mất má»™t Ä‘iá»u là hiện tại trong nhà cá»§a mẹ Ä‘ang trống bồng trống thiên - nhưng xét cho cùng, những lá»i yêu cầu khẩn thiết cá»§a mẹ dẫu sao cÅ©ng còn có thể đối phó được không khó khăn lắm như tôi tưởng. Tôi Ä‘ang bị sá»± xuất hiện thần bà cá»§a Edward làm cho mê hoặc, hÆ¡n là bị ám ảnh bởi chÃnh bản thân hắn ta nữa. Rõ là má»™t con ngốc, ngốc Æ¡i là ngốc. Tôi không mảy may có ý định muốn rá»i khá»i Forks má»™t chút nào như lẽ ra phải thế, đây là Ä‘iá»u thông thưá»ng mà bất cứ ai rÆ¡i vào hoàn cảnh cá»§a tôi hẳn cÅ©ng sẽ hành xá» như váºy thôi.   
 
  Äêm hôm ấy, tôi quyết định Ä‘i ngá»§ sá»›m. Bố vẫn giữ ánh mắt lo âu khi nhìn tôi, và Ä‘iá»u đó càng khiến cho tôi thêm căng thẳng. Tôi đành chấm dứt tình trạng trên bằng cách tóm lấy ba viên Tylenol trong nhà tắm. Và chúng đã có tác dụng; khi cÆ¡n Ä‘au thuyên giảm, tôi bắt đầu chìm vào giấc ngá»§.  
 
  Äó là đêm đầu tiên tôi nằm mÆ¡ thấy Edward Cullen 
 
  
 .
  
  
		 
		
		
		
		
Tài sản của Vô Tình  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		àëòûí , chang vang 4vn , êîðîëåâà , èñòîðèÿ , ïèäîðû , ìèòñóáèñè , ïñîðèàç , ïðàçäíèêîâ , ïðàéñ , õðåíîâûé , ðåôåðàòè , øêîëà