“Giả sử chúng mình ngày ấy yêu nhau thì sao nhỉ?”
“Thì chắc chẳng còn đến bây giờ nữa”
“Tại sao vậy? Có vẻ như Hoài không tin lắm vào khả năng gìn giữ hoà bình của Hoài và người ta ý nhỉ?”
“ừ, có lẽ vậy!”
Im lặng.
“Hoài và Tuấn dạo này sao rồi?”
“Cũng tốt! Còn Hoàng? Em tóc vàng vẫn ổn chứ?”
“Vẫn vậy thôi!”
Im lặng.
Hoài miết tay vào thành bàn. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Hoàng. Dễ chừng năm năm rồi. Ngày ấy chưa xa lắm, năm năm trước, Hoài nhớ, hôm ấy nhằm dịp sau Tết thế này này. Nếu Hoài nhớ không lầm thì hôm ấy cũng chính là ngày Valentine. Năm ấy cả hai đều đang học lớp 12, Hoàng gọi điện rủ Hoài đi uống nước. Hồi ấy khái niệm về ngày Valentine còn mù căng chải lắm, Hoài nhận lời mà không biết rằng ngày này dành cho những người đang yêu cả. Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ không tên trên đường Lý Thường Kiệt. Hoài đến muộn mất hai mươi phút. Hoài chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã choáng váng với một bông hồng to sụ. Hoàng lúng búng nói gì ý nhỉ? à phải rồi, “tặng Hoài nhân ngày lễ tình nhân, Hoàng muốn nói với Hoài là Hoàng yêu Hoài”. Vậy thôi! Đấy là câu tỏ tình đầu tiên trong đời Hoài nhận được. Sau này còn vài lần nữa Hoài nhận được những lời tương tự nhưng cái cảm giác như cảm giác với Hoàng thì chỉ duy nhất một lần này. Hoài không nhớ hôm ấy Hoài đã nói gì, chỉ biết sau hôm ấy hai đứa trở nên ngại gặp mặt nhau hơn. Cho đến bây giờ, sau ba năm, Hoài vẫn không hiểu tại sao hôm ấy Hoài lại chối từ tình cảm của Hoàng. Rất rõ ràng là Hoài cũng có cảm tình với Hoàng nhé! Có lẽ là do Hoàng vội vã quá và lúc ấy đang là lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Mà nếu ngày đó Hoàng cũng như Tuấn về sau này, đó là ôm chặt lấy Hoài và đặt một nụ hôn ngay sau khi nói lời yêu, có lẽ Hoài sẽ không từ chối được đâu. Đằng này, Hoàng nghe xong mặt xìu như bánh đa ngấm nước và cuối cùng thì….
“Nghĩ gì vậy?”
“à, về ngày xưa thôi!”
“Hoàng cũng vậy!”
“Hồi ấy buồn cười nhỉ?”
“ừ! Hôm ấy Hoài mặc cái áo màu bộ đội”
“Người ta cũng chẳng nhớ nổi nữa”
Không biết bây giờ Hoàng có còn yêu mình không nhỉ? Hoài nghĩ vẩn vơ rồi tự cười giễu mình hay tưởng tượng. Hoàng đã có bạn gái rồi còn gì? Bạn gái Hoàng xinh hơn Hoài nhiều. Vả lại Hoài cũng vậy, Hoài đã có Tuấn. Tuấn rất yêu Hoài, rất tốt với Hoài. Hoài cũng vậy, rất yêu và thậm chí còn phục Tuấn. Hôm nay đi họp lớp, Tuấn đi theo đến tận cổng trường rồi mới quay về cơ quan của Tuấn.
“Nhanh nhỉ? Vậy mà cũng đã năm năm rồi nhỉ?”
“ừ, năm năm rồi”
“ Bao giờ Hoài cưới?”
“Chắc sang năm! Còn Hoàng?”
“Cũng còn lâu! Ba đến năm năm nữa cơ!”
Im lặng.
Hoài cứ miên man đi theo ý nghĩ về Hoàng, về câu “giả sử ngày xưa…” của Hoàng. Cho đến lúc về. Cho đến lúc về, Hoài chẳng hiểu vì sao nữa, Hoài hỏi:
- Hoàng có tưởng tượng được ra chuyện chúng mình khi yêu nhau không?
Hoàng thẫn người ra một lúc:
- Người ta tin rằng chúng mình sẽ rất ổn cho đến khi nó…. hết ổn.
Cả hai cùng cười nhưng Hoài thấy được, cảm thấy được dường như trong mắt của cả hai đứa có gì đó như thể là sự trìu mến pha lẫn chút tò mò, tò mò một cách tha thiết vậy.
Hai
“Em không sao chứ?”
“Dạ, em sao ạ?”
“Anh thấy em có vẻ đang nghĩ cái gì đó lung lắm vậy?”
“Không, không có!”
“ừ, không có thì tốt, nếu có gì thì cứ nói với anh nhé! Hai cái đầu luôn tốt hơn là chỉ có một cái mà”
“Vâng!”
Hoài khẽ ngả đầu vào lưng Tuấn, hít căng ngực mùi của Tuấn. Cái mùi quen thuộc đến nao lòng. Suốt bốn năm yêu nhau, Hoài nhiều lúc tưởng chừng như nhớ đến oà khóc mùi của Tuấn. Cô hay nói với Tuấn “Anh như ma tuý và em như con nghiện vậy!”. Những lúc ấy, Tuấn nhìn Hoài mà mắt long lanh. Hoài biết và Hoài cũng vậy. Yêu nhau đến ứa nước mắt. Còn Hoàng thì sao nhỉ? Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa! Hoài ôm xiết eo Tuấn lại. Thời tiết mùa xuân thật dễ chịu, những cành cây nhu nhú lộc biếc và lại càng mướt mát hơn bởi những giọt mưa phùn lất phất bay. Con phố dài hút mờ như sương vậy. Phố đẹp như tranh thuỷ mặc. Mai đã lại Valentine rồi. Mai. Phải, mai! Chợt Hoài thấy cồn cào một nỗi gì như thể nỗi đợi chờ vậy. Tuấn đang huyên thuyên kể về những người cùng công ty của Tuấn, về chuyện công việc. Hoài nghe câu được câu chăng. Khuôn mặt Hoàng cứ ẩn hiện trong suy nghĩ của Hoài như mạng nhện vậy. Khuôn mặt Hoàng của năm năm trước khi tặng hoa hồng cho Hoài. Đôi mắt Hoàng nhìn Hoài hôm họp lớp, tha thiết, trìu mến và cả sự tò mò đầy khao khát.
“Hoài à?”
“Dạ!”
“Sao vậy? Chắc chắn có chuyện gì phải không?”
“Không ạ!”
“Nếu em không muốn nói thì thôi vậy!” Tuấn lén thở dài.
Hoài thấy mình tệ thật. Hoài cũng thở dài. Cả hai im lặng cho đến lúc về đến ngõ nhà Hoài. Tuấn khẽ hôn lên môi Hoài:
- Hôm nay em có chuyện gì phải không?
Hoài cúi mặt, lắc đầu:
- Không có! Em chỉ hơi mệt một chút thôi! Em đi nghỉ đây! Anh về sớm nhé! Về đến nhà thì nháy máy cho em biết! Bye!
Tuấn thở dài rồi gật đầu:
- Mai 8h tối anh qua nhé!
Hoài thảng thốt, một thoáng, rồi gật đầu bỏ chạy vào trong nhà. Lúc rẽ khúc ngoặt, Hoài đứng lại và thở hổn hển, chờ cho đến khi tiếng bật lửa của Tuấn vang lên và sau đó là tiếng nổ máy xe. Tuấn đi. Hoài ngồi thụp xuống đất và khóc ngon lành.
Ba
Quán vẫn vậy. Cái bàn mà hai đứa hôm ấy ngồi vẫn để trống. Hoài ngồi vào chỗ của mình năm năm trước. Chợt thấy ấm lòng kỳ lạ. Giọng Hoàng đâu đó vang lên. Rất gần mà như xa xôi. Hoàng đọc thơ của Hoàng.
“Quán thì cũ vẫn xưa thôi
Miết tay thành ghế vọng lời em thưa
Rằng hôm ấy buổi nhằm mưa
Cho câu yêu ướt run lùa ngực nhau
Bây giờ tôi đấy, em đâu?
Bây giờ quán đấy, váng đầu hỏi xưa
Rằng cà phê đủ đắng chưa?
Cho xanh xao kỷ niệm ùa vào đêm
Rằng ghế, bàn, nến và tim
Có còn hơi của rất mềm lời yêu…”
Hoài chuyếnh choáng như người say. Giọng của Hoàng vẫn vang vang trong đầu Hoài:
- Hoài ơi!
Hoài thấy Hoàng đang đứng trước mặt mình. Vòng tay của Hoàng ôm Hoài vào lòng. Hơi ấm rõ rệt lắm! Hoài cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi mất vì bị ôm xiết. Giọng Hoàng run rẩy:
- Người ta yêu Hoài lắm!
Hoài bừng tỉnh. Là Hoàng thật bằng xương bằng thịt chứ không phải trong tưởng tượng. Hoài muốn vùng ra nhưng lại ôm xiết Hoàng lại. Hoài muốn tỉnh dậy nhưng lại nhắm mắt mê man đi. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Tưởng chừng không dừng lại được vậy. Những nụ hôn tưởng chừng như rút lưỡi nhau. Những nụ hôn như muốn nuốt chửng nhau. Những khuy áo chỉ chực bung ra. Hoài như không còn kiểm soát được mình nữa vậy. Nước mắt Hoài làm mặn cả nụ hôn. Ướt đầm đìa. Cứ thế, cứ thế, cuốn đi, cuốn theo. Hoài không còn biết trời trăng gì nữa. Cho đến khi cả hai buông nhau ra nhường chỗ cho sự lúng túng.
“Tại sao lại ra đây làm gì?”
“Tại sao lại không được ra?”
“Nhưng ra sớm thế!”
“Linh tính báo thấy một người tên Hoài ở đây, nên bỏ cả bát cơm dở mà ra đấy!”
“Hứ!”
“Hì!”
“Ghét!”
“Yêu!”
“Không nói nữa!”
“Cứ nói đấy!”
“Thế chẳng trách ngày xưa không yêu. Cái kiểu cùn gỉ thế làm sao được đây?”
“Thì bây giờ mới còn cái để yêu chứ!”
“Cùn!”
Và lại một cơn mưa nụ hôn nữa. Triền miên tưởng như chẳng bao giờ chấm dứt. Tưởng như bù lại năm năm không có nhau trong đời vậy. Đồng hồ chỉ 8h tối, Hoài tắt máy di động của mình. Và những nụ hôn lại cuống cuồng, lại vồn vã, lại vội vã. Hoàng hít lấy hít để người của Hoài. Cả hai lại mê đi. Đầm đìa. Chỉ dừng lại khi có một đôi khác bước vào. Hoài nhìn sâu vào mắt Hoàng:
- Em yêu anh!
Hoàng ngẩn người lúng túng:
- Người ta…. Người ta… anh cũng vậy!
Hoài lại bị Hoàng cuốn đi. Mê mệt. Những tưởng như năm năm qua hai người không có nhau thật là một sự phí phạm quá lớn đến không thể tha thứ được vậy. Hoàng thủ thỉ:
- Tuấn có tốt với em không?
Hoài khựng lại. Giờ này có lẽ Tuấn đang cuống lên vì không thấy Hoài. Hoài lại đã tắt máy điện thoại di động. Giọng Hoàng mơ hồ như tự nói với bản thân:
- An tốt với Hoàng lắm! Giờ này có lẽ cô ấy đang khóc…
Hoài bật khóc:
- Chúng mình thật tệ!
Hoàng vuốt tóc Hoài:
- Phải! Chúng mình thật tệ! Thôi, về nhé, Hoài! Vậy là chúng mình đều đã có được cái mà chúng mình thiếu rồi. Chúng mình vậy là đã biết được cái mà chúng mình tò mò muốn biết rồi. Về thôi! Về kẻo mọi người lại lo cho chúng ta.
Hoài gật đầu, thầm cảm ơn Hoàng đã biết phanh kịp những cảm xúc của cả hai không để nó đi quá xa vị trí mà nó phải ở. Hoàng nói tiếp, giọng ấm áp, thủ thỉ:
- Hôm nay coi như một giấc mơ. Cả anh và em đều đang mơ. Chúng ta sẽ tỉnh dậy và giữ cho riêng mình một giấc mơ ngọt ngào này, được không Hoài?
Hoài cảm thấy bình yên quá đỗi. Hoài mỉm cười và gật đầu thật nhẹ.
Bốn
Con phố dài hun hút. Đêm tình yêu dịu dàng. Hoàng mua hai bông hồng nhung đỏ chót. Một cho mình, một cho Hoài:
- Mang về tặng Tuấn nhé! Bông này người ta mang về tặng An
Hoài cầm hoa khẽ nheo mắt:
- Thế còn phần của Hoài đâu?
Hoàng cười, lướt nhẹ ngón tay lên gò má bầu bĩnh của Hoài:
- Phần Hoài đã tặng năm năm trước rồi còn gì?
Ngã ba. Hoài và Hoàng mỗi người một đường. Cái vẫy tay và nụ cười thật nhẹ không khiến ai trong cả hai mang cảm giác đó là một cuộc chia tay cả. Chỉ thấy như cả hai tỉnh dậy sau một giấc mơ rất đẹp vậy. Hoài trở về con đường quen thuộc của mình. Phía xa kia có Tuấn. Có tương lai của hai người. Có mùi hương quen thuộc. Nhất định, nhất định gặp Tuấn, Hoài sẽ gục vào Tuấn mà hít cho căng lồng ngực mùi hương quen thuộc của Tuấn. Mỗi người đều có những giấc mơ cho riêng mình và chẳng ai phải chịu trách nhiệm với những giấc mơ ấy. Nhưng nếu là thực, như Tuấn trong Hoài thì có đấy! Hoài sẽ kể cho Tuấn nghe về giấc mơ này của Hoài. Nhất định. Giấc mơ bông hồng đỏ.
Một - Vừa tan học trên bách khoa, Ly đạp xe vội vã qua chợ Trương Định ngay. Hôm nay, giá thịt có vẻ như đắt hơn mọi hôm. Thôi mặc, Ly nhắm mắt mà mua. Số tiền dành dụm bốn tháng trời một buổi đi chợ hết veo. Nào, thịt thǎn này. Cho cháu 5 lạng cô ạ! Ly mua thêm bột mì, trứng vịt ta và dầu rán. Xong. Ly lại vội vàng về. Phải về thật sớm. Nhà Ly sâu mãi trong ngách. Đó là một ngôi nhà cấp bốn mái ngói. Dựng xe vào cửa, Ly gọi: - Phượng ơi! Phượng lên bốn. Con bé đen nhẻm quần áo lúc nào cũng bẩn bê bết đất cát. - Mẹ ngủ chưa? Hôm nay mẹ có kêu mệt không? Ly hỏi Phượng. - Dạ không ạ! Nhưng mẹ khóc. Mẹ bảo em thắp đến bốn lần hương cho bố. - Ngoan! Đỡ túi thức ǎn cho chị nào. Hôm nay chị sẽ làm món ăn Ba Lan cho cả nhà cùng ăn. - Hoan hô chị Ly. Bé Phượng lũn cũn bưng túi thức ăn vào trong. Ly khoá xe lại kỹ hơn. Dạo này trong xóm có nhiều đứa nghiện. Mất xe như chơi. Ly vào nhà. Hôm nay sinh nhật Ly.
Hai - ủa! Sao thằng Long chưa về đi mày? Ca của mày chỉ tới 4 giờ chiều thôi mà - Chú Lâm ngạc nhiên hỏi. - Dạ -Long đặt bao xi măng xuống Hôm nay cháu xin làm thêm ca cho anh Tuấn ạ! ...Hôm nay sinh nhật em cháu mà chú. - Chà! Cái con bé hay đèo mày đi làm chứ gì? Năm nay nó bao nhiêu tuổi nhỉ? - Dạ em cháu năm nay mười tám ạ! Long lại xốc bao ximăng nữa lên vai. - Chà! Vậy là nó cũng sắp thi đại học rồi nhỉ? - Dạ, em Ly cháu định thi ngoại thương với cả an ninh ạ. - Con gái mà thi an ninh? - Dạ, em Ly cháu muốn làm cảnh sát. - Vẫn giữ mối thù kia à? - Dạ, thù gì chú! Chẳng qua em Ly cháu không muốn đứa trẻ nào giống bốn anh em nhà cháu thôi. Còn cha gót đỏ như son/ Mất cha như... cây đàn đứt dây mà chú. - ừ! Thôi được rồi, cố gắng làm đi rồi chốc nữa lên lấy tiền nhé! - Dạ! Hôm nay tàu từ Nam Định về, Long có cơ hội làm việc nhiều hơn. Cậu xin thêm suất của anh Tuấn để chốc nữa có đủ tiền mua mảnh vải cho Ly và chùm hoa quả cúng bố. Cảng Hà Nội tàn chiều. Mặt trời khuất dần. Cái nắng đang cố rỡ lên vớt vát nốt chút chiều sót. Bóng Long vẹo đi với bao ximăng trên vai. Mồ hôi lăn xuống mắt cay xè...
Ba - Quy đi lang thang trên đường phố Hà Nội. Trời đã sập sận màu cánh di. Xa xa, đã thấy le lói những ánh đèn. Quy đi suốt từ chiều. Nó muốn tìm mua một món quà tặng chị Ly của nó. Đi qua cửa hàng lưu niệm Big big world trong khu Bách Khoa, nó dừng lại và rón rén đi vào. Cô gái trông hàng đứng dậy: - Em cần mua quà sinh nhật cho ai? Chị chọn giúp cho nào. Quy lắc đầu: - Chị kệ em! Trên những kệ tre, những món đồ lưu niệm lấp lánh trong túi. Tờ 5000đ trong túi Quy chắc nhàu nhĩ lắm rồi vì Quy cứ vo viên nó mãi. Quy đi tới bên tủ kính. Một con vịt Tweety thuỷ tinh. Chà! Đẹp quá. Quy nhìn con vịt hau háu. Tờ giá ghi 25.000đ/con. Như vậy là Quy còn thiếu tới 20.000đ nữa. Quy nhìn con vịt thuỷ tinh rồi chép miệng tiếc rẻ. Nó cầm con vịt lên. Rồi thở dài. Nó định đặt xuống thè nghe có tiếng hỏi: - Hôm nay em trông hàng à? Thế Thuỷ Mít với Đức Cháo đâu rồi? - Dạ anh! Hai đứa nó dắt nhau đi đâu rồi áy. Người con gái bán hàng đáp. Quy thả tọt con vịt vào túi áo. Người con trai mới đến bước tới gần chỗ Quy: - Em mua gì? Tim Quy đập thình thịch. Mặt nó đỏ bừng lên. Nó lắc lắc đầu, lung búng: - Không... ông ạ! - Thế em mua quà cho bạn gái hay bạn trai?
Bốn - Phượng bi bô - Em sẽ hát tặng chị Ly một bài hát mừng sinh nhật chị. Chị Ly vuốt tóc Phượng: - Ngoan! Nào bé Phượng hát lên xem nào, xem thương chị Ly tới đâu. - Em thương nhiều nhiều. Thương cả anh Long, anh Quy nữa. Thương mẹ nhất. Mẹ Ly cười và cố gắng ngồi nhỏm dậy.
Năm - Ly kêu lên Thôi mẹ! mẹ cứ nằm đi. Mẹ đừng bận tâm. Bà Mai cười xanh lướt, yếu ớt. - Không bận tâm sao được. Hôm nay tuổi 18 của con mà. Long và Quy vẫn chưa về sao? - Dạ anh Long về rồi ạ! anh ấy đang tắm. Còn em Quy... Kia rồi, em Quy về rồi mẹ ạ! Ly đứng dậy đi ra phía ban thờ. Long cũng ra. Quy và Phượng cũng bước tới. Bốn anh em đứng dưới ban thờ chắp tay. Một không khí tưởng niệm bao trùm lên cả căn phòng 28m vuông. Bà Mai nước mắt giàn giụa. Ly cũng khóc. Hình ảnh bố Ly nằm bên vũng máu, chiếc bánh gatô nát bấy bên cạnh. Dòng chữ viết bằng kem Chúc mừng sinh con gái bố Lê Hoàng Phương Ly tròn 16 tuổi hiện về rõ mồn một. Ngày ấy Ly vào lớp 10. - Thôi nào, hạ mâm xuống ta mừng sinh nhật thôi nào Anh Long lên tiếng rồi lạy ba lạy và hạ mâm từ trên ban thờ xuống. Quy châm 18 ngọn nến. Anh Long bảo: - Ly ước đi! - Em chỉ ước gia đình mình bình an vô sự Ly nói. - Thế chị không ước đỗ đại học à? Quy hỏi. Ly chỉ cười. Anh Long rút một tấm vải màu xanh ra. - Tặng em nhân ngày sinh nhật. Anh Long chúc em Ly mạnh khoẻ, vui vẻ và năm nay sẽ đỗ ĐH. Ly tròn mắt: - Trời i! Đây là vải Thái Tuấn, anh lấy tiền ở đâu ra mà mua vậy. Đắt lắm đây! Long cười: - Hôm nay ở chỗ làm mọi người cùng hùn tiền vào tặng em đây! Chú Lâm chủ nhiệm đội bốc vác cảng Hà Nội gửi lời chúc đến em đấy! Quy rụt rè. Nó không dám nhìn thẳng vào mắt chị của nó: - Em tặng chị con vịt thuỷ tinh này! Ly lại thêm ngạc nhiên: - Em mua ở đâu vậy? Có đắt lắm không? Lần sau đừng bày vẽ thế này nhé. Quy lí nhí: - Rẻ mà chị, có mỗi năm ngàn thôi. Ly rưng rưng muốn khóc. Cô không ngờ sinh nhật của cô lại đầm ấm thế này.
Sáu - Long thấy người ngây ngấy sốt. Nước mũi cứ chảy dài. Sáng nay có một chuyến tàu chở than từ Quảng Ninh tới. Long mặc áo vào định đi thì Quy giữ lại: - Anh ốm rồi ở nhà đi! Long cười gượng: - Không sao đâu! Anh phải lên cảng gấp. Hôm nay có tàu từ Quảng Ninh về. Quy nhăn nhúm: - Bố đã mất. Cả nhà bây giờ chỉ trông vào anh thôi. Anh mà không cố giữ sức thì... Long không nói gì nữa. anh lại cởi áo ra. Ly đã đi học rồi. Long thở dại. Rồi bỗng nhớ ra, Long hỏi: - Sao hôm qua Quy trằn trọc ghê thế em? Có chuyện gì hả? - Dạ không, em nhớ bố thôi!
Bảy - Bố Quy mất lúc ấy Quy 15 tuổi. Quy kém anh Long bốn tuổi và kém chị Ly một tuổi. Anh nắm vắt tay lên trán, giọng anh đều đều: - Bố đúng là thần tượng của anh em mình. Bố mất. Bố đã anh dũng khi bố tự nguyện lao thẳng xe đạp vào tên cướp nguy hiểm. Nhờ vậy mà công anh đã gô cổ được tên cướp ấy. Song bố cũng vĩnh viễn ra đi. Không chỉ phường gửi giấy khen về nhà mà cả bac Thủ tướng Chính phủ cũng viết viết thư chia buồn và ca ngợi sự hy sinh của bố. Gia đình từ đó được hưởng trợ cấp như gia đình liệt sĩ. - Bố là niềm tự hào của cả gia đình mình. Anh Long kết luận tiếp: - Chính vì thế mà em-anh-Ly và Phượng phải sống sao cho thật xứng đáng.
Tám - Phải sống sao cho thật xứng đáng! Phải sống sao cho thật xứng đáng. Quy bật dậy. Quy đến chỗ đặt ban thờ bố. Nó thắp một nén nhang. Quỳ xuống, Quy lạy ba lạy rồi mở tủ, lấy con vịt thuỷ tinh.
Chín - Phượng ngạc nhiên lắm khi thấy anh Quy cầm con vịt thuỷ tinh chạy đi. Phượng gọi: Anh Quy ơi rồi chạy vào lay anh Long.
Mười - Ly giật mình khi không thấý con vịt thuỷ tinh đâu. Cô gọi: - Phượng! Phượng chạy tới. -Con vịt thuỷ tinh của chị anh Quy cầm đi rồi. Long vào. - Anh thật chẳng biết thằng Quy nó làm cái gì nữa. Song anh thấy lòng dạ bất an quá! Nóng ruột lắm. Ly cũng nói: - Em cũng thế. Tự dưng cảm thấy sốt ruột kì lạ. Vừa về, em tự nhiên nghĩ ngay tới con vịt thuỷ tinh. - Ban nãy Phượng bảo anh cũng không tin. Mãi khi nhìn vào tủ mới tin. Thật chẳng biết có chuyện gì đây nữa. - Thôi, cứ chờ em Quy về rồi tính sau.
Mười một - Quy đang quỳ giữa cửa hàng lưu nệm "Big big world", trước mặt là con vịt thuỷ tinh. Anh chủ quán lưu niệm cứ lúng túng. - Thôi, đứng dậy đi em. Anh nghĩ sự trung thực của em chứng tỏ là em rất tốt. Mà người tốt thì không quỳ. Quy lắc đầu. - Em ăn cắp. Em không xứng đáng với sự hy sinh của bố em. - Nhưng em làm vì chị của em kia mà! Mười hai - Để kết anh Long cầm roi. Quy nằm sấp dưới sàn, để mông trần đợi. Ly ôm chặt bé Phượng. Bà Mai quay mặt vào trong tường. Căn bệnh liệt nửa người của bà đã không để bà ngồi dậy được. Bà chỉ biết khóc. Tiếng roi vun vút quật. Quy nảy lên từng chặp. Anh Long vừa quất roi vừa nước mắt giàn giụa. Trên ban thờ, nén nhang nghi ngút khói. Tàn nhang cong veo. Các cụ bảo khi tàn nhang cong là khi người chết hiển linh về chứng giám. Bé Phượng vung ra khỏi tay Ly chạy tới bên anh Long: - Anh Long đừng đánh anh Quy nữa. Anh em như thể chân tay, mẹ bảo em như thế mà...
Em thấy không tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Lớp ở cuối hành lang chạy dài, bốn mùa xôn xao vì cây lá ngoài cửa sổ. Những viên gạch hoa màu sẫm,nhẵn thín và mát rượi. Nếu trượt patin chắc sẽ vèo từ đầu này đến đầu kia trong vòng hai giây. Đấy là giả dụ như thế chứ không đứa nào dám thử. Càng không dám có cái ý định loẹt quẹt đôi dép có đế cao su vĩ đại giống như thằng Cường, đã phải đứng lù lù trong phòng hội đồng vì : "Ngày 17-9, giờ giải lao 5 phút, em ăn ô mai mơ xong đã nhả hạt ô mai xuống sàn dùng giày di lên 3 lần, chứ không phải em trượt nghệ thuật." Tất cả những người có mặt trong phòng hội đồng đều cúi mặt xuống nén cười. Chỉ có đứa lớp trưởng lớp A4 là không kìm được, môi mím chặt mà vẫn "hi, hi" mấy cái. Rồi Cường cũng được vào lớp, hội đồng kỉ luật giải tán, sau này nghe kể lại là thầy hiệu phó khi còn lại một mình cũng cúi mặt xuống mà "hi, hi" vì tờ kiểm điểm của Cường.
Rồi mùa đông. Lá vàng ngoài cửa sổ đã đỏ như những lá cờ nhỏ ve vẩy trong gió. Đứa lớp trưởng gầy gò xanh mướt không hiểu vì sao hay đứng tựa cửa khóc rấm rứt. Bọn con trai đi qua nhìn e dè như mình có lỗi. Những mẩu giấy vo viên ném qua ném lại trong lớp, mấy đứa con gái xúm xít lại.
"Hay là Y-R-M-L yêu rồi mà lại ?"
"Vớ vẩn ! Nó đi với tao suốt, yêu lúc nào mà yêu"
Đứa con gái người mẫu có đuôi mắt vẽ nhũ xanh biếc nhe răng doạ như sắp cắn ai rồi lách ra cửa, đột ngột ôm chầm lấy bạn. Lớp trưởng bé nhỏ dũi dũi cái đầu tóc tơ mượt vào vai bạn, thôi không khóc nữa, mắt hơi díu lại, có lẽ là hơi buồn ngủ. Người mẫu bảo :
"Xuống phòng y tế đi, tao chưa học Lý đâu"
Lớp trưởng gật gật, lấy trong cặp ra hộp dầu bất ly thân,xoa đầu xoa cổ một lúc rồi hai đứa ra vẻ dìu nhau đi ra. Đến đầu cầu thang gặp cô dạy Lý. Lớp trưởng rùng mình mấy cái,mặt càng xanh ngắt. Người mẫu líu lo :
"Cô ơi ! Nó bị cảm rồi. Em đưa nó xuống phòng y tế một tí cô nhé."
Cô giáo không nghi ngờ gì cả, nhìn hai đứa xót xa. Vừa đi khuất, người mẫu đã khúc khích :
"Mày hay thật ! Thích ốm là ốm được ngay. Bùng thoải mái"
Hai đứa xuống phòng y tế được 10 phút thì tiếp hai đứa xuống theo, người ốm lần này nguy kịch hơn,vì đau bụng phải cõng xuống. Nhưng cũng chỉ đến đầu cầu thang là đứa bị đau bụng tụt xuống, ríu rít đi vào phòng. Ở đây bệnh gì cũng chỉ uống Vitamin B1, B6 và C. Bốn đứa nằm chung hai cái giường xếp, đắp chung cái chăn dạ ấm sực, mở một gói ô mai gừng cay xộc cả mũi. Bác y sĩ già ngồi cười tủm tỉm :
"Hồi trước chưa có phòng y tế thì bọn mày xoay xở thế nào hả ?"
Và cả bọn chụm đầu vào mà cười rinh rích.
Lớp Cường đầu kia của hành lang. Không ai để ý lớp trưởng thỉnh thoảng lại sang gặp lớp trưởng bên ấy, bàn bạc dăm ba câu rồi dúi vào tay viên giấy nhỏ. Mở ra có mấy chữ : "Nhờ chuyển cho Quân". Quân mở ra lại có chữ : "Nhờ chuyển cho Hà"... Vòng vèo mấy lần mới đến tay Cường. Cường đọc xong thả vào hộp bút, mắt mơ màng. Giờ nghỉ tiết sau, hùng dũng kéo một thằng bạn chạy sầm sập qua hành lang. Đôi khi chỉ để nghiêng ngó tí chút. Áo đồng phục không bao giờ chịu "cắm thùng" bay phất phơ và con gái mấy lớp cũng ngó nghiêng theo, tự hỏi :
"Sao hôm nay thằng này trông bất cần đời thế ?"
Trước Tết là mùa hội diễn. Cũng vừa xong học kì một. Chẳng có đứa nào còn quan tâm đến sách vở. Lớp phó bày ra trò diễn thời trang, huy động cả lớp mua bọt biển xát ra làm cảnh tuyết rơi. Gió mùa đông luồn qua ô cửa dán giấy báo buôn buốt. Giờ học đứa nào cũng thò tay xuống gầm bàn, nghe thấy tiếng rin rít của hai mảnh bọt rã ra trong tay. Thầy cô biết nhưng chẳng nói gì. Trong những ánh mắt mệt mỏi cũng thấy lấp ló niềm vui. Mấy hôm ghép nhạc đã thấy đồn đại xôn xao Cường hát bài Tình phai với một đứa lớp B, tay cầm mic, điệu đàng lắm, mắt nhìn tình tứ lắm. Lớp trưởng mặt càng xanh mét.
Buổi sáng nó đến sớm, mở toang hai cánh cửa gỗ xanh lè nặng nề, nhìn chăm chăm xuống đường. Chú Nguyên tay cầm chùm chìa khoá xủng xoẻng đi qua, mắng nhưng giọng hết sức dịu dàng :
“Đến sớm thế hả ?”
Lớp trưởng chỉ một ôm hoa bọc giấy báo đặt trên sàn.
“Cháu phải kết hoa cho bọn lớp cháu tối nay diễn”
Nó trải báo trên nền gạch. Hoa xổ ra từng đám lớn. Cúc tím xen lẫn với hồng móng tay đủ các màu, thơm ngây ngất, giọng làu bàu :
“Cháu sẽ quét sạch, chú yên tâm”
Rồi cặm cụi gò người, uốn những bông hoa trên cái vòng kẽm thành những cái mũ đội đầu màu sắc êm ái, mà thơm nức.
Cường làm chân sai vặt cho lớp kia cũng đi sớm, tay cuộn những chữ cái to tướng cắt bằng giấy màu, chạy sầm sập lên gác. Rồi nín thở đứng im một lúc vì hình ảnh trước mắt.
Lớp trưởng mặc áo trắng muốt, tóc tơ chảy mượt trên vai, ngồi duỗi chân trong đám hoa lúc này mới bắt đầu xoè cánh. Lớp trưởng ngẩng lên. Cường ta đỏ mặt co cẳng chạy vù mất. Cảm giác có ánh mắt dài thăm thẳm suốt dọc hành lang đuổi theo chân mình.
Buổi tối, đèn màu viền xung quanh cái sân ngày thường vẫn lô nhô bàn ghế, căng tin vẫn bán bánh dừa 2.000 đ và CocaCola. Ðứa nào cũng năn nỉ thầy hiệu trưởng cho bật đèn vàng chạy dọc hành lang. Mưa bụi lây rây kéo dãy hành lang hắt đèn huyền ảo thành đoàn tầu dài ấm áp. Lớp trưởng bỗng nhiên nổi hứng khởi bảo: “Tao sẽ đọc thơ tiếng Anh”, bài April Rain Song nhé. Lớp có đứa xì xào: Hội diễn ca nhạc cơ mà. Báo cáo với cô phụ trách văn nghệ, cô mừng rơi cả kính: “ Ðọc đi, bao nhiêu lâu mới có một tiết mục đọc thơ. Bọn học sinh chúng mày ấy à, bây giờ nhiễm ngoại mất rồi, thơ cũng ngoại, cái thời các cô tổ chức đám cưới, ai đọc Tây tiến cũng là hay lắm rồi ”. Lớp khác chen vào kỳ kèo: Cô ơi! Lớp nó giờ này mới đăng ký thêm, cô cho lớp em ... Người mẫu ngoa ngoắt : “ Lớp tớ không cần xét giải nhé, hơi một tí thì cũng bon chen nghệ thuật ”. Rồi kéo tay lớp trưởng xềnh xệch đi. Bọn lớp khác cố giễu cợt với theo: “ Tiết mục khuyến mại à “ ?
Lớp trưởng đổ mồ hôi tay, thấy tờ giấy chép bài thơ trong tay mình nhũn hẳn ra. Ai xô nó một cái rồi nó thấy mình đứng trên sân khấu giữa trường, đèn màu bóng bay nhấp nhánh đủ mọi thể loại xung quanh. Giọng nó nhão nhoẹt vì điều và vì run như lời thằng lớp phó cầm máy quay sau này kể lại: “ Ba tớ đánh rơi cả đôi đũa lúc nghe giọng ấy ở trong băng” Cường đứng dưới, kín đáo đưa máy ảnh lên bấm lia lịa. Ðáng buồn là bọn dọn sân khấu chưa kịp mang cái bục để mic phát biểu xuống. Trong ảnh sau này không nhìn thấy lớp trưởng đâu chỉ nhìn mỗi cái đầu bên trên cái bục để mic. Nói đùa trông như quả dưa lê đặt trên nóc tủ ấy.
Bài thơ rồi kết thúc, khán giả thở phào, speaker đón lấy cái mic dính nhớp nhớp mồ hôi tay lớp trưởng, duyên dáng gọi tên một nhóm nhạc lớp nào đấy. Bọn con gái ôm lớp trưởng vào giữa những vòng tay người mẫu, khen “hay lắm, hay lắm”. Hội người mẫu mặc váy quấn đủ màu, đội những mũ hoa bây giờ đã hơi rủ xuống nhưng vẫn còn rất rực rỡ, lượn mấy vòng tròn. Ngồi chồm hỗm trên bờ tường là hai thằng thấp bé nhẹ cân nhất lớp, tay cầm giỏ vung hàng nắm bọt biển xuống đất. Ðứa nào thắc mắc “ Ơ mày ơi, váy thì kiểu Hawai mà sao có tuyêt? “. Mưa bắt ánh đèn lung linh trên tóc bọn con gái. Thêm một đứa nhăn nhó: “ Công tao xát xốp mấy đêm liền”. Lớp phó nép một góc lo lắng “ Khéo ngã mất mấy thằng kia”. Ðến phút chót, Cường không hát Tình phai nữa, đứa con gái hát cùng mặt bừng bừng tức giận, cố kiềm chế để không chửi ầm lên. Cường đứng giữa đám bong bóng đèn màu, áo màu cam rực lên không có vẻ gì là đồng bóng lại thêm đôi giầy Nike mọi ngày tưởng bình thường giờ mới hoá ra là có đế phản quang, nhấp nháy gân cổ hát : “ Truly, madly, deeply”. Thằng đệm nhạc không chuẩn bị trước, đánh sai lung tung. Nhưng con gái ở dưới vẫn ngây ngất, lớp trưởng tựa cửa, mắt nhìn không bỏ sót một cử chỉ nào của Cường. Lời bài hát rất chung chung, nụ cười của Cường cũng đúng kiểu “ngôi sao”, nghĩa là không dành cho ai cả nhưng đứa nào cũng tưởng dành riêng cho mình. Mưa mỏng hơn, con tàu hành lang vẫn mơ màng trôi, đèn vàng ấm áp vọng ra trong lời hát.
Nghỉ Tết, Cường “ bon chen vào nghệ thuật” đi buôn hoa tận Hải phòng về bán chung với mấy thằng trong nhóm nhạc. Người nhớn nhăn mặt ca cẩm :
"Chúng mày không tính đến hao tổn xe, tiền xăng. Rồi là hao phí sức khỏe. Cứ trưởng dôi ra vài đồng bạc là lãi đấy hả ?”
Mặc kệ, nhóm doanh nghiệp trẻ mặt cứ hơn hớn. Gặp đứa bạn nào cũng cũng thông báo :
“Ra mua cho tao nhé”.
Chiều 30 Tết, cả bọn còn tươi roi rói đứng đầy một góc chợ, gặp em nào xinh xinh đi qua còn tí toét cười nói, bán không để ý đến tiền nong. Một thằng mê mệt vì một mái tóc ngang lưng thướt tha đi qua, cầm một bó to đùng chạy theo, lúc sau thở phù phù quay lại. Bảo :
“Suýt nữa thì tao đã nói: Xin lỗi, cô lừa tôi”.
Tối, mấy cái mặt méo xệch quanh gần trăm bông dơn đỏ ối đã nở toe toét. Cường nêu ý kiến :
“Chia ra, mang về nhà”. Rồi lại hì hụi chia hoa, chia cả tiền. Mỗi thằng nhét túi một nắm tiền lẻ âm ẩm mùi chợ rồi tay ôm hoa, tay cầm lái chạy vèo vèo về nhà. Gần giao thừa, Cường xin bố mẹ đi chơi, lôi cái xe địa hình bỏ xó đã lâu. Bố mẹ thắc mắc :
“Sao con không đi xe máy ?”
Đã thấy thằng con chổng mông gò lưng vù một cái ra đường.
Cường đi rất xa, vòng vèo mãi mới đến nhà lớp trưởng, mà cũng không vào, ngồi dựa xe bên vệ đường nhìn lên cái ban công nhỏ bọc kính mờ. Thấy cái bóng nhỏ nhỏ loay hoay, cửa sổ xịch mở để mùi hương trầm thơm nao nức bay ra. Cường ngồi đấy, lôi bao thuốc bẹp dúm lấy trộm của bố từ sáng ra, châm rồi lại dụi. Giao thừa yên ả, chỉ rộn lên mấy loạt pháo hoa sáng bừng cả trời. Hơn một giờ, đèn trên ban công tắt phụt. Cường thở ra rất mạnh, lầm lũi đạp xe về trong lòng thấy cảm giác gì khó tả, như có cái hạt nứt vỏ, nảy mầm ở đâu đó, mà đau đớn toàn thân.
Sớm mai, nó ôm điện thoại nấu cháo với thằng bạn :
"Mày biết tao cảm thấy thế nào không ? Giống năm ngoái cây mít trường mình có một quả, tao biết là không được hái, nhưng tao vẫn rình. Ngày nào đi qua cũng thấy nó thơm thơm, cũng để ý xem nó to thêm chừng nào . Một hôm đi học, tự dưng không thấy đâu nữa, chắc chú Nguyên hái rồi, tự dưng thấy mất mát một cái gì đó khủng khiếp, chứ chẳng phải là một quả mít.”
Sau Tết, quanh trường hoa dâu da nở đầy, ngòn ngọt như mùi chè đậu đỏ một nghìn một cốc . Hoa bám đầy tóc bọn con gái, đứa nào điệu đàng lấy tay gỡ rón rén là y như rằng mấy thằng con trai im phăng phắc, nhìn say đắm. Lớp trưởng cắt phụt tóc trông như một thằng con trai xớn xác, càng nhỏ bé trong bộ đồng phục rộng lùng thùng. Bọn người mẫu ôm ghì lấy gọn tha thiết :
“Trông như anh Hằng ấy nhỉ ? Anh Hằng ơi, anh Hằng ơi “.
Bọn này bây giờ còn sáng tác ra phong cách rất Tây, lúc nào hứng lên có thể ôm nhau hôn chùn chụt lên má. Má lớp trưởng bớt xanh vì những vệt son môi lờ mờ. Ðã rậm rịch chuyện nộp hồ sơ vào trường nào. Mấy đứa người mẫu ríu rít :
“Viet Nam Airlines hay Pacific ?“
Lớp trưởng lần đầu nói oang oang giữa lớp :
“Tao muốn thành nhà dịch sách . Bọn mày không hiểu cảm giác của tao khi nghe mấy bài hát tiếng Hoa lời hay kinh khủng mà dịch ra cũng chẳng thể nào diễn tả nổi.”
Ðứa nào hóng hớt :
“Ơ, thằng Cường định thi Học viện Hành chính quốc gia đấy. Có khi sau này nó làm chính trị gia còn sếp làm phiên dịch cho nó “ .
Lớp trưởng hơi rớm nước mắt, cúi nhoài người ra cửa sổ, những lá bàng xanh bắt đầu xòe ra ve vẩy như những cái tai của con chó nhỏ múp míp dễ thương. Cường bùng mấy tiết, không phải để xuống phòng y tế mà là để chuồn ra ngoài bằng cái thang chú Nguyên vô ý để cạnh bờ tường. Quán trà đối diện trường vắng hoe, hai thằng ngồi nhâm nhi, e dè mãi ly trà mát lạnh, dặn nhau: “ Tao còn bẩy nghìn thôi đấy, mày trả tiền thuốc nhé “. Rồi bàn bạc chiến lược : “ Ðánh nhanh thắng nhanh nhé, có mấy tháng thôi”. Thằng bạn tò mò
"Y-R-M-L thật à ?".
Cường đỏ dừ mặt đúng lúc thầy hiệu phó bước vào , hai thằng ngồi thụp xuống sau thùng loa, nghe tiếng thầy hiệu phó sang sảng hỏi chủ quán từ sáng có đứa học trò nào vào đây không. Hú vía !
Cường mang patin đến lớp, giờ nghỉ ngó trước ngó sau rồi trượt vù vù qua hành lang, gửi những cái thư có địa chỉ đích danh lớp trưởng. Lớp trưởng thôi dám ra cửa sổ, chui tọt giữa đám đông cao lớn điệu đà, mặt phơn phớt hồng vì ngượng lẫn sợ hãi. Một người mẫu âm mưu với Cường :
“Mày khao chè đi, hôm nào nó mệt tao sẽ gọi mày xuống phòng y tế thăm nó” .
Âm mưu chưa được thực hiện thì một giờ nghỉ, Cường đang lao vùn vụt qua hành lang bỗng đâm sầm vào thầy hiệu phó. Thầy ngã, trò ngã. Thầy ngơ ngác không kịp hiểu ra sao, trò tuyệt vọng đến mức không buồn đứng lên. Tội lần này cực kỳ to rồi đấy. Cả khối xôn xao, đình chỉ một tuần nhé, nhưng không đưa ra sáng thứ hai vì sợ đàn em lớp dưới bắt chước theo. Hôm mời phụ huynh, Cường đến trước, quần bò áo xanh sơ mi kẻ đi nghênh ngang dọc hành lang, nổi như cồn giữa một rừng quần xanh áo trắng nhợt nhạt. Cái thư gửi lần này có nội dung rất khủng bố:
“Hẹn gặp lúc tan trường để nói chuyện dứt khoát”.
Chú Nguyên hấp tấp chạy theo, xanh mặt vì đã để một thằng không mặc đồng phục lọt vào. Lúc ra khỏi cổng trường Cường thấy lớp trưởng đứng nép ở cửa sổ trên gác. Tóc xù lên như một con sẻ gầy, không, giống một con két trắng với cái mào dựng lên sau gáy hơn. Tan học, Cường đứng phục ở cổng. Lớp trưởng cuống quít bảo người mẫu
“Mày dắt xe ra cổng cho tao. Chờ ở đầu đường nhé”.
Rồi lén lút vòng ra cổng sau như hoạt động bí mật. Người mẫu dắt xe ra bắt gặp cái nhìn não lòng của Cường, cười cười
“Hỏng rồi ông ơi, nó sợ. Ai bảo ông căng thẳng quá”.
Cường đứng đợi đến khi ca chiều vào học, cổng trường vắng hoe, phố cũng vắng hoe. Nó di đầu mẩu thuốc lá dưới chân 5 lần, đếm kỹ để còn ghi vào bản kiểm điểm lần sau. Rồi tức tối nhìn lên cái đồng hồ cao không bao giờ chạy, bộ quần áo kẻng dính đầy vôi tường mà không biết. Hoa bằng lăng, phượng vĩ và hoàng điệp đã lác đác xung quanh, như cái mũ rậm rì lá, le lói mấy đốm hoa nhỏ mà thơm phảng phất.
Sát giờ thi tốt nghiệp, học sinh đứng chen chân trước cửa mỗi phòng. Cường chạy sầm sập cả mấy dãy, mãi mới tìm thấy lớp trưởng lọt thỏm giữa đám đông. Hất hàm, nó nói trống không
“Xòe tay ra “,
Rồi thả vào bàn tay bé nhỏ mấy cái kẹo bẹp dúm dó, lại co giò chạy mất vì chuông đã le te kêu rồi. Người mẫu cười hi hí :
“Sao kẹo bẹp thế. Chắc là bị bỏ trong túi quần sau rồi. Chắc là chịu một lực nặng 650N “ .
Lớp trưởng cười, có thể là hơi xao xuyến. Những cái kẹo đã hơi chảy nước, nóng ran lên trong tay. Chắc là sẽ rất ngọt, rất dính răng và làm cho cái răng sâu đau tê tê. Như cái hạt bắt đầu nứt vỏ, nảy mầm đâu đó mà đau tê tái toàn thân.
Ngày cuối, liên hoan hai lớp ở nhà người mẫu. Gọi là hai lớp cho oai nhưng chỉ loe hoe mấy đứa tích cực văn nghệ văn gừng, tụ họp làm một bữa cho hết tiền bồi dưỡng hát hò cuối năm. Ðang tá lả uống nước lọc căng phè bụng, chợt đứa nào reo lên nhưng bị người mẫu nhanh tay bịt miệng.
Giữa cái vườn nho nhỏ, ngan ngát hương, Cường đang cúi người, nói gì với lớp trưởng mặt xanh mét, tóc tơ rủ mượt trên trán. Một đứa nói rất hăng, một đứa lắc đầu nguây nguẩy. Rồi đột ngột, Cường cầm lấy tay lớp trưởng, mới đầu còn cố vùng ra nhưng không nổi. Bọn trong nhà suýt rú lên. Có đứa trợn mắt, say sưa như người trong cuộc, bảo đúng kiểu phim Hàn quốc nhé. Người mẫu nhỏ nước mắt, sung sướng đến ngây ngất, cứ lầm bầm câu gì không rõ. Cường đứng thế rất lâu, không nhớ gì cả. Còn cái mầm đâu đó trong tim bắt đầu xòe ra mắt lá đầu tiên, bé tí teo, ngơ ngác nhưng mà hân hoan. Rồi mùa cũng qua đi. Trên đường Hai Bà Trưng dòng người bận rộn vẫn mải miết trôi. Ngôi trường với hành lang dài như những toa tàu mầu vàng ấm áp ngoằn ngoèo trong vòng sắc màu của điệp, bằng lăng, với phượng vĩ sặc sỡ xung quanh. Có màu của mong nhớ, màu của khát khao những ngày thân ái đã qua ? Trong dòng người cứ trôi qua ấy, ít ra cũng có hai kẻ hay nhìn lên cửa sổ màu xanh ở những toa tàu, ngẩn ngơ và nhớ, ừ rất nhớ. Bây giờ con tàu ấy đã đi về phương nào?
1. Theo một cách kỳ dị nào đó, tất cả hơi nóng nồng nực dường như đã bị hít trọn vào lồng ngực rộng lớn ngày hè. Buổi tối mát lạnh. Những con đường nhỏ luồn giữa vô số cao ốc đựng đầy các cơn gió xao động, cõng theo hơi muối , không ngừng lùa về từ biển xa xăm. ''Giống như chỉ cần dang tay, em sẽ bay vọt lên. Thật không thể tin nổi''... - Cô gái đội cái mũ trắng bật cười , gương mặt tuyệt đẹp sáng mờ trong bóng tối. Gió thổi mạnh. Những nếp áo cô gái bay phần phật, như cánh buồm trắng mờ dập dềnh trên mặt biển tối đen. Lâm giữ nhịp bước với Minh, mỉm cười. Phía sau anh là một ngày đã qua. Nhiều niềm vui. Những hy vọng được đền đáp sau thời gian dài lo âu. Đồ án tốt nghiệp của anh đã được duyệt. Một chỗ làm tốt được ký kết sau thời gian dài nỗ lực tập sự để được biết tới. Nhưng trên hết, là Minh, là cô gái anh yêu gần năm nay nhưng chưa bao giờ hết lạ lùng. Cô gái với mái tóc ngắn rối tinh, hai mắt như hai mặt hồ trong trẻo mỗi khi nhìn về anh. Bao lâu chờ đợi, cuối cùng tối nay anh cần nói với cô một dự định thay đổi cuộc sống của hai người...
Cô gái bước vượt lên anh, men theo vỉa hè. Gương mặt cô hơi vươn về phía trước, với cái mũ trắng, trông như đốm lửa nhỏ đón gió, không hề biết đến mệt mỏi sau bao nhiêu vất vả của một ngày giảng đường, thư viện, những giờ đứng lớp tối dạy thêm tiếng Việt cho người nước ngoài. Chỉ vài bước chân, Lâm đã bắt kịp người yêu. Lưỡng lự, rồi anh cầm nhẹ bàn tay Minh, giữ những ngón tay âm ấm bụi phấn trong tay mình. Duy nhất ngôi nhà còn mở rộng cửa chờ những người cuối cùng bên cao ốc đến lấy xe. Quãng phố vắng lặng. ''Sắp mưa rồi!''- Minh thì thầm. Họ đứng dưới một vòm cây. Những chiếc lá xanh bóng khua động cái nền xám trắng của làn không khí co lại vì lạnh. Hơi thở nhẹ. Sự tiếp xúc ấm áp. Bỗng dưng, tiếng rè rè máy hát cũ từ khung cửa ngỏ nào bay ra một đoạn nhạc cũ của The Beatles. Vũng nước mưa đọng trên ống máng thấp thoáng chao đảo. Vượt lên những bất ổn, những vô cảm, từ bóng tối sâu thăm tỏa ra niềm hạnh phúc lặng lẽ, không ngờ. Những muốn siết chặt đôi vai cô gái gầy guộc, nhưng rồi Lâm đứng yên, để cho hương vị thanh bình của bóng tối tràn đầy bên trong mình. Hồi lâu, anh mới mở lời :
- Chỉ ba tháng nữa anh sẽ ra trường. Công việc ổn định có sẵn. Một năm nữa em lấy bằng tốt nghiệp. Có lẽ không quá sớm. Cũng chẳng quá muộn. Cuối tháng này chúng ta đính hôn. Em đồng ý không ?
Minh lặng thinh, như thể cô đã tan vào bóng tối yên tĩnh. Trên cao, mấy cành khô kêu răng rắc. Vài cái hoa du đỏ thẫm bay sượt qua dải ngói hẹp tối thẫm.
- Trả lời anh đi, Minh ! - Lâm chạm khẽ bờ vai người yêu.
Một cơn gió nữa, đột ngột hất tung chiếc mũ trên đầu cô gái. Cùng với những bông hoa du, cái mũ trắng lăn dạt sang bên kia đường.
- Cái mũ. Nó bay đi đâu chứ ... - Cô gái thốt lên, buông lơi câu chuyện dở dang, đuổi theo cái mũ đang càng lúc bay càng xa. Lâm chạy theo. Những hạt nước lác đác chuyển thành cơn mưa rào. Ướt sũng. Đúng lúc ấy, một điều gì quất mạnh trí nhớ Lâm, khiến anh dừng sững lại. Cô gái, chiếc áo ướt, cuộc chạy đua dưới mưa... chuỗi hình ảnh thình lình trở về rõ mồn một, như chạm nổi trên võng mạc. Trong làn nước ấm áp mùa hè, anh cảm thấy lạnh. Lạnh ghê gớm.
2. Cách đây ba năm, có thể lâu hơn, cuộc đi chơi của Lâm và Hà kết thúc cũng trong một cơn mưa to chưa từng thấy. Nhưng khi ấy anh trẻ hơn bây giờ, tất nhiên, tươi vui hơn và chẳng hề bận tâm về những vấn đề xa vời như trách nhiệm, tương lai hay tình yêu đích thực. Tự do, học trường đại học danh giá với bộ môn ưa thích, cuộc sống dễ chịu không cần toan tính, niềm vui đầy tràn mỗi ngày gõ cửa khiến anh tin chắc không gì vượt quá tầm tay mình. Mọi việc tới với Lâm êm thấm như được hoạch định sẵn, bởi một tay lập trình giỏi giang. Ngay cả vô số mối tình thoảng qua cũng không khác hơn. Các cô bạn gái - do anh theo đuổi hay bị cuốn hút bởi vẻ hào nhoáng của một mẫu người thờ ơ và sang trọng như Lâm - đến rồi đi, không khiến anh bận tâm hay buồn rầu mảy may. Họ chấp nhận anh theo đúng cách anh bộc lộ. Tự hào được gắn bó với anh cũng vì thế, dù ngắn ngủi.
Cuối năm thứ hai, Lâm bắt đầu nhận thể hiện những bản vẽ cho một kiến trúc sư bậc thầy. Anh biết Hà, nữ họa viên làm việc bán thời gian tại phòng thiết kế. Thoạt tiên, cô ta chẳng để lại ấn tượng nào ngoài một gương mặt mờ nhạt, giọng nói rụt rè của người tỉnh lẻ và những dấu tay vụng về in trên một số bản vẽ màu mà anh phải cặm cụi dùng cọ mềm tô sửa lại. Cũng chẳng có gì mất công. Lâm làm cái việc nhỏ nhặt ấy bằng sự hờ hững cố hữu, không rầy rà, than phiền. Nữ họa viên quanh quẩn bên anh, bối rối, sợ sệt, không ngừng tuôn ra mấy tiếng “ôi chao” hệt như âm thanh của những con chim trú đông đậu hờ trên ngọn cây. Có một lúc, Hà mang lên cốc nước rửa bút, loay hoay lỡ tay đổ ụp cả chỗ nước ấy lên bàn. Bản vẽ vừa hoàn tất mau chóng ướt nhòe, loang lổ. Trong khi cô ta mặt tái xanh, tay quơ mảnh giẻ lau thì anh đi lấy tờ giấy khác, tự nhủ phải quá tám giờ tối mới có thể làm lại bản vẽ hỏng. Để trấn an nữ họa viên đang run bắn lên, Lâm cười nhẹ :
- Chỉ cần cô bật thêm hộ tôi mấy ngọn đèn. Và ngồi yên. Không còn gì nữa phải lo. Tôi sẽ làm kịp trước khi trưởng phòng của cô quay về.
Hà thôi cắn chặt nắm tay, thôi gây ra tiếng động loạt xoạt với các tập hồ sơ cũ. Trời tối dần ngoài ô cửa sổ. Lâm mải mốt vẽ, tô màu. Khi mọi việc hoàn tất, kim đồng hồ chỉ quá con số bảy đôi chút. Phải khá lâu, anh mới tìm thấy nữ họa viên. Cô ta nằm cuộn trên dãy ghế, phía sau tủ áo, say sưa ngủ. Gương mặt tròn lấm tấm tàn nhang với đôi lông mày mờ nhạt như trẻ con đôi khi nhăn nhó trong giấc mơ. Xúc động thoáng qua Lâm. Anh gõ mạnh vào lưng ghế : ''Dậy thôi!''. Cô gái choàng tỉnh, dụi mắt, sững sờ nhìn anh như đối diện bóng ma. Biết bản vẽ cuối cùng ổn thoả, cô ta lập tức nở nụ cười :
- Thế mà em lo ghê. Nếu biết chuyện, kiến trúc sư đuổi em mất. Mà em thì rất cần việc làm. Khó khăn lắm em mới ở lại được thành phố sau khi dành dụm đủ tiền học xong lớp họa viên....
''Đâu có gì lạ - Lâm nghĩ - những cảnh huống này người ta đã nói nhiều trên báo, và tivi''. Tuy nhiên, anh vẫn hỏi Hà nhẹ nhàng :
- Tôi đói bụng, có muốn đi ăn chút gì với tôi không ?
Hà bộc lộ mừng rỡ trên cả bình thường, khiến Lâm hết sức ngạc nhiên. ở quán ăn, cô ta khua bát đũa xủng xoảng, gây tiếng động ồn ĩ khi ăn. ''Cô chẳng biết phép lịch sự, phải không?'' - Lâm hỏi thẳng. Mặt Hà đỏ ửng : ''Biết tí chút. Nhưng tại rất lâu, em chưa được ăn ở ngoài thế này. Lại toàn những thứ thật ngon...'' Lời thú nhận thật thà khiến Lâm bất ngờ. Sự thiện cảm kỳ dị bắt đầu mọc lên từ đây. Anh chở nữ họa viên về. Cô ta 19 tuổi, ban ngày đi làm dành dụm tiền sang năm thi vào một trường trung cấp, tối ngụ ở căn buồng nhỏ trong khu phố trọ tồi tàn. ''Hôm nay thật là may. Em còn không phải đón xe bus nữa chứ!'' - Cô ta cấu mạnh cánh tay anh thay cho cảm ơn và lời chào khi được thả trước sân. Lâm vòng xe về. Anh nghĩ sẽ mau chóng quên buổi tối mệt mỏi này, cô gái thô mộc này. Nhưng mọi việc không diễn ra như anh dự định.
3. Những năm đại học thứ hai và thứ ba, Lâm duy trì thói quen đi làm thêm, phụ việc tại văn phòng kiến trúc sư. Bên cạnh kinh nghiệm thực tiễn khiến bài vở ở trường của anh tốt hơn hẳn các đồng môn, còn một nguyên cớ sâu xa mơ hồ giữ anh không rời xa phòng thiết kế tầng trên cùng của tòa cao ốc sang trọng. Không ai biết những bí mật thi thoảng khiến anh bồn chồn. Một lẽ nào đó, anh thường quan sát Hà như người xa lạ với những hành động, những phản ứng tâm lý xa lạ. Nhưng ở khía cạnh khác, việc liên hệ, gắn bó với cô ta khiến anh dễ chịu, giống như niềm vui thích không thể lý giải khi uống một cốc nước không mùi, trong suốt và anh có thể cầm giữ trong tay hay bỏ xuống bất kể lúc nào, tùy ý. Việc anh thôi vây quanh bởi các cô bạn gái sang trọng được hiểu như ý định sắp xếp lại cuộc sống của một chàng trai trưởng thành, nắm giữ phần cốt yếu và loại bỏ các chi tiết phiền toái. ''Let it be!'' Anh bật lại bài hát cũ của The Beatles, hát theo. Cuộc sống đơn giản nếu ta nghĩ về nó đơn giản - Lâm biết rõ điều này.
Một vài tối trong tuần, làm việc xong, anh đưa nữ họa viên cùng phòng đi ăn, chạy xe loanh quanh đâu đó trước khi trả cô về khu phố trọ tồi tàn. Tất cả chỉ dừng ở đó. Không có niềm hy vọng, lo âu hay sự kiêu hãnh xen vào mối quan hệ kỳ quặc giữa họ. ''Sẽ có một lúc ta không tới văn phòng này nữa. Và mọi thứ sẽ rơi tõm vào lãng quên. Như chúng sẽ phải thế...'' Những suy nghĩ ấy làm Lâm yên lòng. Anh ít quan tâm Hà nghĩ gì. Đi ăn, đi lang thang qua các đường phố rực rỡ cùng Lâm, với cô thế là đủ. Nữ họa viên trẻ cố gắng thay đổi bề ngoài. Cô ăn mặc cẩn thận hơn, cắt kiểu tóc mới, cố gắng hành xử giống như Lâm ở chốn công cộng, để không bị xem là quê mùa. Các nỗ lực của cô khiến anh mủi lòng. ''Em sao cứ để vậy. Đừng mệt '' - Lâm mỉm cười, nói với cô. ''Thật hả anh?'' - Hà hỏi rụt rè. Giọng nói cô mòn bớt các âm sắc thô tháp. Vóc dáng cô cũng thanh mảnh hơn. Chỉ có gương mặt là vẫn vậy, tròn tròn, lấm tấm tàn nhang, vệt lông mày mờ nhạt khiến cô mãi mang theo vẻ ngốc nghếch tội nghiệp. Ngồi sau xe, hơi xa, nhưng thi thoảng tay cô chạm khẽ lưng Lâm, như một đứa trẻ sợ sệt gõ nhẹ cánh cửa mà nó chẳng biết bao giờ mở ra cho mình vào. ''Khi nào em thi vào trường trung cấp?'' - Lâm hỏi cho có chuyện. ''Đầu tháng 8 này. Em lo lắm. Đêm nào em cũng thức học bài''. ''ừ. Có bằng cấp, cuộc sống khá hơn''. ''Vâng. Sẽ khá hơn...'' - Hà hít một hơi dài, xuống xe, gương mặt cô chừng như lấp lánh mấy vệt nước.
Những trận mưa tầm tã bóc sạch lớp vỏ cũ kỹ quen mắt trên các đỉnh cây, những tòa nhà lớn lắp kính, những mái ngói thấp am ám bụi. Việc đi lại trở nên cực nhọc. Dù trùm kín áo mưa, tóc và mặt Hà vẫn ướt đẫm. Cô ta ho luôn, lúc nào cũng hâm hấp sốt. Món tiền lương họa viên của cô chỉ đủ thuê nhà, mua ít sách luyện thi và ăn uống qua quýt. Một tối làm muộn, chở Hà về, Lâm tấp xe vào hiệu thuốc ven đường, mua nắm thuốc cảm, bỏ vào túi cô. ''Cảm ơn anh'' - Cô ta lí nhí, gương mặt dính đầy nước mưa ngước nhìn anh biết ơn. Ngay trước cửa nhà thuốc có người bán mũ. Ông ta chuẩn bị dọn hàng về. Lâm quay lại, chọn một cái mũ trắng rộng vành với những nếp gấp giản dị. ''Em đội mau!'' - Anh đưa cái mũ cho cô gái. Cô ta giữ chặt nó trong tay, như giữ một vật quý giá. Xé mẩu giấy cũ, cô chùi khô tóc, cẩn trọng trùm chiếc mũ lên đầu. Mỉm cười sung sướng, gương mặt cô dần dần bừng lên, như được thắp sáng từ bên trong. Một cơn gió men theo vỉa hè bỗng giật mạnh chiếc mũ trên đầu Hà, thổi lăn qua các vũng nước. Hét lên thảng thốt, cô hối hả đuổi theo, chạy xuyên làn mưa dày đặc. Lúc dừng xe trước hiên nhà trọ, Hà bước xuống lảo đảo. Lâm nhận ra cô ta đang sốt cao, nóng hầm hập. Anh vội vã gửi xe, dìu cô gái qua ba tầng cầu thang lên phòng trọ nhỏ cuối hành lang.
Nhiều thời gian trôi qua, có lẽ. Thế nhưng tận bây giờ, Lâm vẫn không thể trả lời được câu hỏi việc anh ở lại với nữ họa viên đêm đầy mưa ấy là đúng hay sai. Hết thảy diễn biến của cái đêm bí ẩn như chìm sâu xuống một lòng giếng bỏ hoang, mờ mịt, trôi dạt. Chỉ sót lại trí nhớ anh tiếng mưa quất mạnh vào cửa kính vỡ. Và chiếc mũ cô gái cẩn thận để trên bàn gỗ giữa nhà. Màu mũ trắng lờ mờ trong bóng tối thẫm xanh, như một con chim trú mưa lạc tới đậu hờ, chờ sáng sẽ bay đi, bay đi vĩnh viễn...
4. Họ đứng dưới mái hiên, trú mưa. Minh ở bên anh, nhưng một quãng cách xa. Chiếc mũ ướt khiến cô rùng mình. Điều gì đó lạnh giá từ một khoảnh khắc không thể biết len lỏi giữa họ. Và câu chuyện đính hôn Lâm khơi gợi ban nãy bay vào quên lãng, như nó chưa bao giờ được nói ra. Mưa to. Vô số hạt nước nặng nề xô lệch những đám lá xanh thẫm, cứng cáp. Một chiếc xe vụt qua, ánh đèn hắt sáng thoáng chốc gương mặt Minh, đầm đìa những vệt mưa. Anh đưa cô mẩu khăn giấy, nhưng chốc lát sau gương mặt tựa đốm lửa đỏ kia lại thấm ướt... ''Em mệt sao?'' - anh hỏi. Cô lắc đầu, đôi mắt can đảm ánh lên trong bóng tối. Đôi mắt đã từng khiến Lâm chấn động mạnh, khi đi cùng thang máy tòa cao ốc họ đến làm thêm. Yêu cô và được cô yêu thật hạnh phúc, Lâm biết. Minh dạy tiếng Việt mấy người ngoại quốc. Còn anh, lúc nữ họa viên chẳng còn làm việc tại phòng thiết kế nữa, anh vẫn tới vẽ, không thay đổi nhịp sống bình thường. Đến bây giờ, anh mới chợt nhận ra nữ họa viên với người anh sắp đính hôn cùng tuổi nhau. Sự tình cờ kỳ quặc như mũi dao nhọn, đột nhiên cắt sâu nhói đau.
The Beatles xưa cũ vẫn tiếp tục rỉ ra từ chiếc máy hát rè rè. Nước mưa chảy trên đường dợn sóng lăn tăn, như một con sông ngạc nhiên. Lâm thấy khó thở. Hạnh phúc đến theo các cơ hội mong manh. Chỉ cần vài yếu tố tình cờ - mưa, vòm cây, cô gái, những chiếc mũ trắng... - thế giới chung quanh đột nhiên biến hình trong khoảnh khắc, một thời điểm ngắn ngủi cuộc sống lượng thứ cho anh vì những toan tính ngu ngốc và cỗi cằn. Hơn một tháng sau đêm ấy, anh đưa Hà đến bệnh viên, rồi đưa cô về. Nữ họa viên chẳng nói gì thêm, ngay cả lúc xuống xe. Cô nhìn anh rất nhanh, nụ cười nhợt nhạt. Hôm sau cô không đến văn phòng. Hôm sau nữa cũng không. Khi Lâm tìm đến nhà trọ, người ta cho biết cô đã chuyển đi. Anh hơi bất ngờ. Mọi việc rồi ổn thỏa, theo cách của nó. Thế nhưng, tại sao bỗng dưng giờ đây anh muốn khóc đến thắt đau ?
° ° °
Những nỗ lực liên lạc với Minh trở nên vô ích. Lâm đến trường đại học, chờ cô trước cổng nhà, điện thoại, lên cả lớp dạy tối tìm cô. Nhưng Minh vẫn bặt vô âm tín. Không gì có thể giải thích tình huống lạ lùng này. Một chiều, lên văn phòng thực hiện bản phối cảnh cho bài thi tốt nghiệp, Lâm nhận ra một phong bì đặt cạnh máy tính. Thư của Minh. ''Tối hôm ấy, khi nhìn anh qua vành mũ trắng, bỗng dưng em biết chúng ta xa cách nhau biết bao. Phía sau tất cả các mối nối kết gắn giữa anh và em là gì ? Em không biết nữa. Nhưng nếu bất an, chúng ta nên dừng lại. Không có gì phải buồn rầu cả...''. Lâm nhắm mắt. Thoáng lúc, anh tưởng như một bóng người sượt qua, trong chiếc mũ trắng. Nhưng không ai cả.
Cuối tháng 9. Bỗng dưng, công việc ở văn phòng tư vấn kiến trúc khiến tôi chán ngấy. Những chiếc áo chemise sẫm màu. Những đôi giày đen sạch tinh không tiếng động trên thảm. Các cuộc điện thoại, thoải mái hoặc bí mật, từ các bàn làm việc đan thành tấm lưới trong suốt, bủa vây trên không trung. Nhóm họa viên do tôi điều hành hoàn tất đúng hạn 63 bản vẽ cho một dự án lớn. Vào tuần trước, tôi được tăng lương lần thứ ba. Nhìn bề ngoài, mọi việc ổn thoả và đáng mơ ước với một kiến trúc sư mới ra trường làm việc chưa đầy hai năm. Tuy nhiên, trong cỗ máy hoạt động đều đặn, chừng như có một bánh xe nhỏ bong khỏi vị trí an toàn vào thời điểm mơ hồ nào đó.
Một buổi sáng, dừng bên cửa sổ, ập đến tôi một ý nghĩ bất thường. Bấm số điện thoại gọi vào văn phòng. Truởng văn phòng dễ dàng tiếp nhận lý do tôi sốt cao vì cảm lạnh. Chẳng cần tôi phải giả vờ ho khan hay thở dốc vào ống nghe, ông ta tự tìm thấy giải thích thoả đáng : “Tôi hiểu. Tình trạng kiệt sức sau thời gian dài tập trung cao cho công việc !” . “Tôi vắng mặt hai ngày” - Lại một quyết định mau chóng. “Máy tính đã ghi nhận. Kiến trúc sư Phan. Hai ngày. Okay, hãy nghỉ ngơi, anh bạn trẻ !” - Giọng nói đều đều, như âm vọng bình thản của chuỗi thông tin nhạt nhẽo. Ý nghĩ mình là kẻ nói dối trắng trợn xoá mờ cảm giác vui thích với thời gian tự do vừa tìm được. Bản Something tôi mới cài đặt vào mobile thình lình vang lên. Thư muốn gặp tôi. Thật lạ lùng. Bình thường, cô bận rộn đến nỗi chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối cuối tuần. “Ừm… Chỉ là đột nhiên sáng thức giấc, em muốn nhìn thấy anh” - Giọng nói trầm mượt thoáng bối rối – “Em có nửa giờ trước khi vào cơ quan”. Dù yêu nhau lâu, chừng như vẫn thật khó khăn với Thư khi phải bộc lộ xúc cảm. Điều này giống như một bí ẩn quen thuộc, nhưng mãi gây kinh ngạc.
Chúng tôi gặp tại quán cà phê cóc gần trường đại học, nơi hẹn quen từ thời sinh viên. Ban ngày, trông Thư thật khác lạ. Dường như là một người khác. Cô ngồi bên tôi, đôi bàn tay làm việc nhiều thả trên đầu gối, gầy guộc như tay trẻ con. Mùa thu. Đôi mắt cô trong hơn. Thảng khi cô ngước nhìn mông lung vào mắt tôi, như tìm kiếm một cái gì chưa nắm bắt được. Mấy lúc như thế, tôi chợt thấy cô đơn và buồn bã.
“Em định nói gì với anh ?” – Tôi thử mỉm cười.
Thư nói khẽ : “Có điều gì đó sắp sửa xảy ra với chúng ta, em biết”. Tôi giật mình, lắc đầu. Đồng hồ chỉ tám giờ. “Dù việc ấy tốt hay xấu, hãy gọi cho em”. – Thư ôm tập tài liệu dịch thuật dày cộp ra xe, chạy đến công ty. Tôi đã không hé lộ chút thông tin nào về thời gian tự do của riêng mình. Phải chăng là vấn đề của bánh xe vô hình bong ra khỏi vị trí quen thuộc.
Sau khi trả tiền bữa sáng, tôi gửi xe, đi bộ về khu vực các trường đại học danh tiếng. Bãi giữ xe đông đúc lấn tràn vỉa hè. Những sinh viên năm nhất ngượng nghịu đeo trên vai những cái túi vải mới cứng, to cồng kềnh. Một hai năm nữa, họ sẽ đến giảng đường chỉ mang theo cuốn tập quăn nhàu. Bật cười với ý nghĩ thoáng qua, tôi vấp phải đôi chân đung đưa của một cô gái mặc áo chói mắt màu da cam, in số to tướng cả trước và sau như cầu thủ bóng rổ, ngồi vắt vẻo trên tường rào khá cao. Cô ta nhào xuống, lảo đảo, nhưng mau chóng đứng thẳng trước mặt tôi.
- Xin lỗi ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy nữ sinh viên không bị thương tích.
- Giúp em lên lại chỗ cũ nào ! – Cô gái có giọng nói tươi tắn đặc biệt.
Cầm bàn tay mát lạnh của cô, giúp lấy đà, bỗng dưng tôi có cảm giác bị điện giật. Tôi rụt phắt tay lại, choáng váng. Hình như cô gái cũng bị hệt như thế. Cô tựa hẳn vào khoảng tường rêu, kinh hoàng nhìn tôi bằng đôi mắt rộng, cách xa nhau. Tôi xin lỗi một lần nữa, quay lưng chuếnh choáng bước đi. Một ai đó phía sau. Tôi ngoảnh lại đột ngột. Cô gái áo da cam tấp ngay sau bảng quảng cáo trạm chờ xe bus. Tôi đứng im cho đến khi cô ta đành thò đầu ra, bối rối đi về phía tôi.
- Cô muốn gì ? – Tôi cau mày
- Không gì cả! – Cô gái mái tóc ngắn trước trán, nhăn nhó kỳ khôi - Tự nhiên em thấy thích đi sau lưng một ai đấy, anh Phan ạ.
- Cô biết tên tôi sao ? – Tôi hơi ngạc nhiên.
- Em từng gặp anh một vài lần. Khi anh tốt nghiệp, em đang học năm thứ nhất. Em tên Lưu An. Chúng ta học cùng khoa. Nhưng chắc chắn là anh không bao giờ để mắt đến em. – Cô gái cười, và bắt đầu tiến lại. – Hôm nay lớp em được nghỉ đột xuất vào buổi sáng. Mọi người rủ nhau đi câu. Nhưng những con cá làm em chán ngấy. Hôm nay anh không đi làm ? Anh đã hoàn tất dự án chưa ? Anh có nhìn thấy toà nhà cao tầng hình bản mỏng đang xây đằng kia chưa ?
Bao nhiêu là câu hỏi. Tôi trả lời lần lượt. Cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng khi nói chuyện với một người biết lắng nghe, am hiểu chuyên môn và luôn đưa ra những câu hỏi tò mò thông minh. Giữa một nắm câu hỏi của Lưu An, tôi lờ mờ nhận ra cô ta biết khá rõ về tôi. Tuy nhiên câu chuyện cứ tự nhiên cuốn đi. Phần sau đó của buổi sáng, chúng tôi vào rạp xem phim hài của Pháp, ghé CD shop xem các album mới nhập. Cô thích những đĩa nhạc tôi thích. Cô ta nhắc tên nhân vật trong cuốn sách tôi đọc gần đây. Trùng hợp khác thường. Lưu An không mảy may bận tâm. Cô nheo mắt nói chuyện, không ngừng ngật cổ cười, thoải mái cào mái tóc rối tinh. Sức sống sôi nổi lạ lùng ấy truyền sang tôi, xoá tan cảm giác chán nản, kiệt sức…
Lúc chia tay, Lưu An nói đơn giản: “Chiều nay, em sẽ phone cho anh !” Khi Lưu An biến mất, tôi mới sực nhớ cô ta chưa ghi số điện thoại của tôi. Cái áo cầu thủ bóng rổ in con số 63. Đó là số bản vẽ cần hoàn tất đã ám ảnh tôi suốt ba tháng vừa qua.
***
Người ta thường nhầm lẫn về xúc cảm của nhau. Khi tôi sợ hãi nói liến thoắng trong bước tiếp cận đầu tiên, có thể Phan nghĩ tôi là một nữ sinh viên hời hợt, nhàn tản và trẻ ranh. Tôi điện thoại cho đàn anh một lần nữa vào chiểu tối, như đã hẹn. Hơi vội vã, Phan hẹn gặp ở quán ăn nhỏ gần trường đại học, lúc 7h. Tôi ngồi bó gối trên sàn, chưa tin sự may mắn có thể giản đơn như thế. Đứng trước tủ quần áo, tôi vô cùng rối trí. Rốt cuộc, tôi chọn bộ trang phục kiểu rock chick - chiếc pull ngắn màu đen in hình Manowar và quần jeans rộng mang cùng sneaker xanh nhạt. Không nữ tính, không khơi gợi, những bộ trang phục cho tôi chút ít tự tin. Giờ đây, mọi thứ đã diễn ra đúng như kế hoạch, tôi nhất định không thể sơ xuất. Suốt buổi ăn tối, tôi bỗng nói rất ít. Mọi ngôn từ, các câu chuyện pha trò hài hước bay biến. Những xúc cảm thoát ra ngoài lớp vỏ tinh nghịch thường ngày, lướt đi nhẹ nhõm và xoay tròn tựa cơn lốc vô hình. Chóng mặt quá, tôi vịn chặt cạnh bàn. Khi mở mắt, gương mặt Phan hướng về tôi. Vầng trán phẳng. Đôi mắt cận thị mang contact lens xám tro. Mái tóc loà xoà phủ qua vai. “Em ổn chứ?” – Đàn anh chăm chú tìm đôi mắt tôi dưới lớp kính xanh. Tôi gật đầu. Anh chợt nghiêm giọng :
- Bây giờ thì nói đi, Lưu An. Làm thế nào em có được số mobile của tôi ?
- Em hỏi qua cậu sinh viên từng làm đàn em phụ vẽ cho anh! – Tôi nói dối khó khăn
- Cậu ta là bạn trai của em, đúng không ? – Phan phỏng đoán, cười.
Tôi lắc đầu. Nhưng cố gắng để không khóc. Khoảng hơn 8h, Phan nhận một cú điện thoại. Anh cho biết phải về nhà có việc.
- Nói dối – Tôi kêu lên - Chẳng phải anh nghỉ làm hai ngày đấy !
Phan giật mình. Tôi đón một chiếc taxi về nhà. Đường phố lấp loáng ánh đèn. Một trận mưa nhỏ làm mặt đường óng ánh trơn mướt. Tôi ngồi nép băng ghế sau, khóc nức nở, khịt mũi vào mẩu khăn giấy. Ông lái xe quan sát tôi qua kính chiếu hậu, cất giọng hỏi to : “Này cô nhóc, có việc gì thế”. Nếu bạn là tôi, giây phút ấy bạn cũng sẽ muốn dốc hết với một ai đó, xa lạ cũng được, bí mật suốt ba năm qua. Bắt đầu từ ngày đầu tiên vào trường đại học, tình cờ chạm mặt đàn anh nổi bật. Anh đã mỉm cười với bạn. Nụ cười bảo bạn đừng sợ hãi, cứ học đi, mọi khó khăn sẽ tự tan biến. Một buổi tối bạn chạy qua hành lang lớp trên, bắt gặp đàn anh còn cặm cụi bên bàn vẽ sáng đèn. Bạn nép ngoài cửa, nhìn trộm giọt mồ hôi rất to trên vầng trán tái xanh, lăn xuống mắt kính mờ hơi nóng. Bạn lắng nghe bản rock giao hưởng đàn anh bật lớn trong dàn máy của phòng học. Để từ đó, bạn không chọn nghe một dòng nhạc nào khác. Bao nhiêu điều nhỏ xíu cứ thế dần xâm chiếm bạn. Cho đến một ngày kia, bạn giống như một chiếc tủ mà mở bất kỳ ngăn kéo nào cũng nhìn thấy hình ảnh của anh ta. Nhưng bạn làm gì được chứ ? Đàn anh bận rộn. Đàn anh học xuất sắc. Rồi thêm cô bạn gái bỗng xuất hiện. Cô ta ngồi cạnh đàn anh trong quán cóc gần cổng trường, vị trí hàng trăm lần bạn ao ước…
Tôi đã kể gần như tất cả với người tài xế xa lạ, buồn bã nhìn ra mặt đường. Ông tài xế cho xe chạy chầm chậm, chợt lên tiếng : “Tình thế tồi tệ thật ! Tuy nhiên, nếu yêu một ai đó, hãy để người ta biết. Có thể không được đáp lại. Nhưng mai sau, cháu sẽ không bao giờ hối tiếc…”
Về đến nhà lúc 9h, tôi tự nhủ sẽ làm xong các bài tập phần mềm ACAD mới. Buồn rầu hay dằn vặt đến đâu, thật điên khùng nếu buông lơi học hành. Trước khi tắt máy, tôi nảy ra ý định vào net. Một người đang online. Là Thư.
Tôi làm quen chị ta cách đây hai năm. ước muốn được biết thông tin về đàn anh khiến tôi liều lĩnh. Một tuần bốn lần, cả hai chat với nhau những chuyện nhỏ. Cũng có khi tôi và chị ta gặp nhau ở thư viện ngoài trường. Thư giản dị, hơi lơ đễnh. Thật kỳ quặc. Thư không mảy may nghi ngờ điều gì ẩn sau chuỗi tò mò bất tận của tôi. Như lúc này, khi tôi thăm dò chị có gặp Phan không, câu trả lời hiện nhanh trên màn hình : “Đã gặp lúc sáng sớm.”. “Thời gian cả hai dành cho nhau quá ít ?” – Tôi nhận xét. Thư đáp : “Tôi xem tình yêu là một phần, chứ không phải tất cả đời sống. Nó quan trọng, nhưng đừng để nó làm tổn thương. Sức lực cần chia vào nhiều việc khác”. “Chị không sợ một kẻ lạ xen vào ?”. Dấu hiệu nụ cười : “Kẻ lạ là ai ?”. Tôi chấm dứt cuộc trò chuyện. Câu hỏi cuối cùng của Thư treo lơ lửng. Rõ ràng trò chơi tôi tự xếp đặt đang trở nên nguy hiểm.
***
Gió bỗng lùa về bầu trời thành phố những vệt mây vàng đồng. Chúng như từ phương Bắc xa xăm, một cánh rừng đã chín, bắt đầu tán sắc rực rỡ lên trời cao. Không khí dịu xuống, đôi khi buổi sáng lạnh đến đau nhói. Tôi không cho phép mình ốm. Có quá nhiều thứ phải làm và suy nghĩ.
Rắc rối bắt đầu vào thời điểm hai ngày Phan được nghỉ việc ở văn phòng. Ai cũng có đôi lúc gặp vấn đề với công việc, cần khoảng khắc thay đổi, được ở một mình, suy nghĩ về thời gian sống và những điều quan trọng cần thực hiện. Tuy nhiên, sự im lặng, gần như che giấu những vấn đề của anh làm tôi tổn thương. Phải chăng mối quan hệ của chúng tôi, sau thời gian gắn bó, đang dần dần mất màu. Khi biết nguy hiểm đâu đây mà không tìm thấy cách hoá giải, nguy hiểm sẽ đến, gõ cửa vào một buổi sáng không chờ đợi.
Cuối cùng, cô bạn Lưu An đã hành động. Một khi hành động, cơ hội sẽ mở ra. Trong tình yêu, lợi thế không dành cho riêng ai. Một dây ràng buộc, sự gần gũi nhiều năm có thể tan biến chỉ sau cuộc chạm mặt tình cờ với một cô gái xa lạ, cạnh bức tường rêu của trường đại học. Quả rất lạ lùng. Nhưng sự thật là thế. Tôi lờ mờ nhận ra mối quan tâm khác thường của Lưu An thông qua tôi để hướng tới Phan từ hơn 1 năm trước. Thoạt tiên tôi buồn cười. Hơi khó chịu. Trong thời gian dài, tôi vẫn vững tin mình có thể kiểm soát tình thế. Tuy nhiên, đến lúc một điều gì đó đột nhiên trượt ra ngoài đường ray.
Trưa thứ bảy. Sau khi gửi đi xong các tài liệu dịch thuật, tôi online. Lưu An lập tức kết nối. Cô đề nghị gặp tôi, có một vài chuyện cần nói. Cô bạn nhỏ, cô muốn rà soát phản ứng của tôi ? Cô cho rằng tôi vẫn chưa biết gì ? Tôi bình thản cho biết có thể gặp nhau ở khu vườn thư viện trong nửa giờ nữa. Ở đó, luôn có người qua lại. Ít nhất, tôi không phạm sai lầm có thể nuối tiếc sau này. Lúc tôi đến, Lưu An đã chờ tôi ở băng ghế giữa thảm cỏ. Hoàn toàn khác biệt tôi hình dung, không có sự ngạo mạn hay tia nhìn thô bạo. Chỉ là cô gái trẻ ngồi so vai, tràn đầy sợ hãi lẫn âu lo.
- Bí mật cần tiết lộ là gì ? – Tôi mỉm cười.
- Em xin lỗi làm chị tổn thương. Nhưng thật kinh khủng nếu lừa dối người khác, vì bất cứ lý do nào. Hãy nghe em nói… - ánh sáng trong đôi mắt xa nhau của Lưu An chao đảo thật đáng sợ.
Những câu nói không trình tự buột ra. Hầu hết sự thật tôi đều đã biết, qua lời bạn bè, qua việc tự liên kết các sự kiện rời rạc. Nhưng khi chiếu rọi dưới cái nhìn của người đối diện, chúng bỗng nhọn hoắt như những mũi kim làm tôi tê liệt. Bộ phim hài pháp. Bộ prorock mới của Manowar. Cái siết tay nóng hổi dưới mái hiên ướt mưa. Cảm xúc mạnh mẽ toả sáng….Tôi bỗng thốt lên : “Đừng nói nữa. Làm ơn !”. Cô gái im lặng, gò má trắng bệch, bàng hoàng.
Phan đến, theo yêu cầu của tôi qua điện thoại. Nhận ra tôi và Lưu An ngồi cạnh nhau, anh hơi ngạc nhiên, nhưng không bất ngờ. Cần lập tức tránh xa tình thế khó xử uỷ mị. Tôi tiến về phía anh : “Anh sẽ đi cùng cô ấy, phải không ?”. Phan gật đầu. “Tại sao ?”. “Vì anh cần được thay đổi, cần yêu, cần cảm nhận cuộc sống theo cách nó đang diễn ra. Từ lâu, chúng ta đã chẳng còn hi vọng về nhau nữa. Em biết điều ấy, phải không ?”. Tôi ngồi im. Giống như tất cả các cơn gió mùa thu cô đặc lại, đặt lên vai tôi. Phan đến gần Lưu An, cúi xuống cầm tay cô, rời khỏi khu vườn yên tĩnh.
Giống như con hươu, sau khi sập bẫy thói quen của chính mình, tôi cần nhỏm dậy và tiếp tục cuộc chạy trên trảng cỏ rộng lớn. Thỉnh thoảng, giữa công việc bận bịu, tôi nghe lại Beatles. Có khác thường không khi mùa thu, bỗng nhiên tôi tìm thấy trong những ca khúc quen thuộc ẩn ý giản dị nhói đau, và cả những mách bảo sáng suốt, hi vọng.