NHỚ
Áo trắng ai về qua lối gió
Tóc thề heo hút lạnh bờ vai
Chiều nghiêng cánh mỏng phôi pha nắng
Rụng xuống hồn anh nỗi nhớ buồn
CHIỀU NHỚ
Bước đi một bước.... lại dừng
Nắng thoai thoải nắng, chiều lưng lửng chiều
Nhớ gì như nhớ người yêu
Lòng không sao cả, hiu hiu khẻ buồn.
VÔ ĐỀ
Dòng sông nhỏ tuổi ấu thơ đã cho tôi ngẩn ngơ bao chiều, cứ tự hỏi sông chảy về đâu, tôi sẽ về đâu, dù bao lần để hiểu dưới đáy kia có gì, mắt tôi đỏ ngầu, chiều về không thể nào dấu mẹ
Tôi đã khóc khi đi qua con cầu nhỏ, ba lô trên vai, biết mình đã trở thành người lớn, nhưng phía trước làm sao biết những gì mình sẽ gặp.
....Và em hiện ra trong tôi như mộtdongf sông vắng. Nhìn nước trong tôi cứ nghĩ sẽ êm ả, dịu hiền. Nhưng dưới đáy sâu kia ai hiểu những thác ghềnh. Và sóng dữ có lúc làm người kinh sợ.
Nhìn nhỏ bé hoa, nhỏ bé sông, chợt thức trong tôi đắm say, khát vọng yêu thiên nhiên, yêu núi, yêu sônghown cả những ngày bé dại
Cuộc đời dào dạt trôi. Ai biết chiều mưa tôi đến bến đò, chợt gặp dòng sông, chỉ một tiếng thầm thì, mà sóng vỗ, mà bảo giông, tôi lảo đảo trước những gì quen thuộc.
Điều tôi biết cũng như em biết, bằng linh cảm, bằng tư duy, nhưng làm sao vớt được trái tim đã chìm dưới đáy sông rồi.
Và tôi gọi đò ơi, sông ơi. Dù chiều buông. Dù đêm say. Hay trong giấc mơ trong căn nhà ấm áp
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: