Mùa Đông quê người lạnh lắm phải không anh?
Bờ sông nhỏ có còn loang loáng nắng
Cho mỗi sớm mai bước chân anh thầm lặng
Thơ thẩn nhìn ai đẩy chiếc nôi xinh...
Anh có còn nhớ Hà Nội lung linh?
Với những đêm Đông phong phanh tà áo mỏng
Chân anh bước giữa tuổi đời hoa mộng
Mơ thật dịu dàng một ánh mắt bờ môi..
Thạch Thảo đâu rồi? Ai hát khúc đơn côi
"Ta trao em một nhành hoa trắng mỏng
Là trao cả tình yêu đầu rung động"
Năm năm diệu kì, bỗng chốc hóa cơn mơ!
Anh bây giờ chắc vẫn muốn làm thơ..?
Nhưng cảm xúc chết dần theo ngày tháng.
Khi nỗi lo cứ chất chồng lên lãng mạn
Khi nỗi buồn làm chai sạn con tim...
Ba mùa đông - anh vẫn mãi đi tìm?
Mỏi mệt chưa anh, bao giờ dừng chân lại?
Có ánh mắt ngu ngơ nhìn anh ái ngại..
Mùa đông này, ai ủ ấm trái tim anh..?
Em biết gọi anh như thế nào đây
Là bạn ?
Là anh ?
Hay là gì khác ?
Và trong anh... Trời ơi em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh ?
Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung ?
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho là mình rộng rãi
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu !
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người, tội lắm !
Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta...
Chúng ta làm tổn thương nhau
Bằng những lời-lẽ ra không nên có
Tưởng mong manh, nhẹ nhàng như cỏ
Lại vụng về thành vết xước trong nhau
Trái tim em lặng lẽ đớn đau
Trái tim anh hồ nghi mắc lỗi
Tình yêu ấy đã qua thời nông nổi
Hơn một lần mình đã đắng cay
Lời nói vuột khỏi bàn tay
Vỡ òa trong em những yêu thương ngày cũ
Nước mắt không rơi em ru lòng tự nhủ
Phút không phải mình, nào ai muốn thế đâu
Nhưng hình như ta đã không còn thuộc về nhau
Ngay cả khi vô tình-anh cũng không bao giờ làm em đau như thế
Dù gắng gượng nhưng em cũng không thể nào mạnh mẽ
Vết xước trong lòng lại đau đớn nơi tim
Rồi có thể ngày mai, ngày kia em sẽ lại đi tìm
Sự vẹn nguyên trong tình yêu ngày ấy
Những xúc cảm không nồng nàn đến vậy
Tổn thương mất rồi, có tha thứ được không
Nỗi nhớ cựa mình nhưng nhức giữa đêm đông
Nước mắt nào dâng đến tận cùng hơi thở
Vòng tay anh cho nỗi buồn chia nửa
Khóa chặt tim mình, em ngờ vực hoài nghi…