Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 24-04-2009, 10:23 AM
lanhtamkhach lanhtamkhach is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Sep 2008
Bài gởi: 79
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thumbs down It's A Vampire Story

It's a vampire story

Tác giả: HagaTheBK
Nguồn: fixi.acc.vn




Chapter 0 (?): Intro/Info




Tên: It's a vampire story.

Tác giả:
tôi (Haga, Hage, Deaval, Testament, nick nào cũng là tôi @_@)

Genre: Ít/Rất ít Horror, 1 tí Romance, 1 tí Action, 1 tí Fantasy, mỗi thứ 1 tí, thành nồi lẩu thập cẩm

Tình trạng:
thực hiện từ T9-2008, hoàn thành cuối tháng 1 năm 2009 (cụ thể là 31-1-2009, nhằm mùng 6 tết âm lịch @_@)

Ưu (tự chấm): tự nghĩ ra (-_-), viết được cho tới hết (mừng hết lớn :)))

Khuyết (tự thấy): khô-thô-nặng (bỏ được chữ "chán"), dài-dai (tự bỏ chữ "dở" >:)), màu mè nhức mắt (không bỏ được @_@), chủ yếu là tập viết văn (điểm văn tệ từ hồi cấp 3, tự thân vận động vậy T_T).

Bản gốc đã up trên blog: 360.yahoo.com/haga1190, dù gì cũng là tác phẩm đầu nên có ai có hứng trích dẫn thì vui lòng link + để nguồn + để tên, thanks a lot :D




Lưu ý: bạn nào muốn đăng lại, làm ơn liên hệ trực tiếp với tác giả!



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của lanhtamkhach

Chữ ký của lanhtamkhach
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 24-04-2009, 10:32 AM
lanhtamkhach lanhtamkhach is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Sep 2008
Bài gởi: 79
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chapter I: It's a vampire story.




Trăng thanh gió mát.

Chiều nay trời mưa tầm tã nên buổi tối không khí mát mẻ hơn.

Dễ thở.

Đêm nay trời quang, ít mây, nhiều sao, trăng tròn.

Thì sao nhỉ?

Đêm trăng tròn thì có đủ thứ. Ma sói, dơi hút máu, ma cà rồng, đủ thứ. Bọn undead thì yếu đi, devilling thì mạnh lên. Chỉ có nó là vẫn như thế.

Nó chỉ có thể lấy việc ngắm cảnh làm thú vui, bây giờ đời nó vô vị hết mức.

Đêm nay trời mát, cảnh đẹp, chỉ thiếu mấy cái bánh, vài ấm trà thơm, …




Khỉ, tự dưng đói bụng!

Nó không ăn gì 2 ngày nay rồi. Nó cố nhịn đến hết mức có thể, nhưng giới hạn của nó chỉ đến thế này thôi. Đầu nó quay mòng mòng, bụng cồn cào, mồ hôi vã ra như tắm, tay chân ngứa ngáy kinh khủng.


… grrr …

Đi ăn thôi …

Chap I: It’s a vampire story.

Miệng nó mặn chát …

Người đàn ông nằm sóng soài, cả thân người héo khô như cái vỏ chanh bị vắt kiệt nước, trên khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ kinh hoàng.

Nó đã đuổi được cơn đói và chiếm lại tâm trí mình. Khỉ thật, sao lúc nào nó cũng phải nhìn lại mấy cái thây khô quắt này, sao bản năng không giúp nó làm sao cho mấy cái xác biến mất trước khi nó kịp tỉnh trí lại.

Một giọng cười lạnh lẽo vang lên từ trên đầu nó.

_ Jeffron? Anh làm gì ở đây – nó hỏi.

Một đám ma cà rồng từ trên cao thả mình xuống và đáp nhẹ nhàng trước mặt nó. Nó có thể nhận ra Jeffron trong đám nhăng nhít đo. Hắn là tay bảnh trai nhất, kiêu ngạo nhất, và cũng có con gái bám theo nhiều nhất, dù hết phân nửa đã trở thành bữa tối của hắn.

_ Tụi tao thấy mày nãy giờ rồi – Jeffron cười khảy – chỉ muốn coi coi mày làm cái gì.

_ Chuyện của tôi, không cần anh phải quan tâm.


Pặc!

Cổ họng nó đã nằm gọn trong tay Jef tự đời nào.

_ Tao nói mày nghe – hắn thong thả nói – làm vampire thì chịu khó đi chung, đi lẻ tẻ như mày thì chỉ ăn được mấy thằng già như thằng này thôi.

Hắn nghía qua cái xác rồi tiếp:

_ Cái kiểu mày tao thiệt chẳng hiểu sao giờ vẫn còn lảng vảng quanh đây. Gặp như đứa khác là tụi Killer thó từ lâu.

_ …. Mặc … mặc kệ tôi! – nó gằn giọng.


Jef thả nó ra, phủi phủi tay rồi đi cùng đám lâu la, không quên thả cho nó 1 câu:

_ Tao thấy mày còn triển vọng đó nhóc, cân nhắc chuyện nhập nhóm tao đi.

_ … triển vọng cái con khỉ … - nó ho khục khặc mấy cái, vừa ho vừa chửi lầm bầm.


Gì chứ Jeffron nổi tiếng cả thành phố này với mấy trò phục kích bắt bớ tài tình đến mức Vampire Killer Guild cũng phải dè chừng. Nhưng hắn cũng nổi danh là kẻ ham hố quyền lực nhất nơi này. Bằng những trận thắng “oanh liệt”, hắn thu phục được hàng đàn đệ tử và từng bước thâu tóm một mảng nho nhỏ của thế giới ngầm – mảng “ma cà rồng”. Chẳng ai biết hằn từ đầu chui ra, và cũng chẳng ai rõ hắn làm thế để làm gì.

Nó cũng là ma cà rồng, nhưng không phải loại ma cà rồng như Jef. Nó chỉ hút máu để sống, để tồn tại, chứ không lấy đó làm thú vui như ai kia.

Nó định thần lại mấy giây và sực nhớ tới cái xác. Đó là xác một người đàn ông luống tuổi có dáng người quắc thước nom rất khỏe mạnh, nhưng sức mạnh người trần không thể so được với sức của một vampire sung mãn đang khát máu. Nó nhận ra ông ta là người chủ tiệm trái cây tồi tàn đối diện với cái chỗ trú nắng của nó. Hình như ông đang đi mua thứ gì đó cho gia đình thì phải, mà lại bất cẩn không đem theo bùa ngải gì ráo.

Nó lục lọi cái túi của ông già và tìm thấy vài hộp sữa, mấy bịch cháo lúa mạch và một con gấu bông nho nhỏ. Nó lấy sữa ra uống gần hết, còn một hộp thì để lại vào giỏ cùng mấy thứ khác. Sữa cũng là máu động vật thôi, chỉ là béo và ít tanh hơn.




_ mẹ ơi … khụ khụ …sao ông … vẫn chưa về?

_ Con đừng lo, ông mua đồ ăn về ngay ấy mà.


Nó có thể thấy người mẹ lo lắng biết chừng nào khi thấy cha vẫn chưa về. Thằng bé chắc đang bệnh lắm, cứ ho sù sụ, vừa ho lại vừa nhắc ông ngoại. Nó cắn chặt môi lại, ngăn không cho cái gì đó tuôn ra từ trong lòng. Đành vậy thôi, chứ nó biết làm sao …

Cái giỏ nó để lại trước cửa nhà của người đàn ông, trước khi gõ gõ mấy cái lên cửa và biến đi mất.

Đêm nay gió mát trăng thanh …
Tài sản của lanhtamkhach

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 24-04-2009, 10:46 AM
lanhtamkhach lanhtamkhach is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Sep 2008
Bài gởi: 79
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts

Chapter II: A chance meeting.




Nó vẫn còn bị ám ảnh về cái đêm nọ, cái tiếng đòi người thân của thằng bé, cái dáng nằm bất động của ông già, … Trước đây nó đã từng “ăn” như thế biết bao lần, và lần nào những hình ảnh ấy cũng đều quay lại ám ảnh nó. Có thể nó là ma cà rồng, nhưng nó không phải loài máu lạnh. Nó cũng chẳng biết cách nào để làm một tên máu lạnh.

Nếu được như thế thì có khi giờ nó đã thoải mái hơn.




Hôm nay có cái gì đó là lạ đang diễn ra xung quanh. Mấy tên ở cùng chỗ trú nắng với nó bàn tán nhau về một người mới về VK Guild của thành phố, nghe nói gã có thứ gì đó giống như siêu năng lực hay đại loại, kiểu như một tay dọn sạch cả một khu ổ chuột gì đó. Có tay còn nói gã Killer đó là con cháu nhà Hellsing nổi tiếng mấy đời.

… cũng là thêm một người nữa đi săn như kẻ như nó thôi, chả khác gì. Bây giờ họ có giết được nó thì nó cũng cho đó là một sự may mắn – may cho họ và cả cho nó.


Chap II: A chance meeting.

“Con bé này đi đâu vậy kìa?” – nó lầm bầm.

“Con bé” đi một mình lòng vòng trong mấy con hẻm tối, như đang tìm kiếm cái gì. Nó thật chẳng hiểu nhà nào lại để con cái đi một mình ở những nơi như thế này. Một người đi một mình trong những nơi tối tăm thường trở thành con mồi ngon cho vampire, werewolf hay bất cứ thứ gì khác đang đói ở gần đó.


Sống ở những thành phố giáp ranh là vậy. Chỉ có Hunter, Killer và những kẻ thuộc phe bóng tối mới ở lại để mà đánh nhau đì đùng, chứ dân thường thì đã tránh xa những thành phố như thế này để đến những vùng “lành” hơn. Dân thường mà ở lại đây thì hoặc là quá nghèo, không thể sống ở cách thành phố khác, hoặc vì một lý do rất, rất, rất đặc biệt nào đó mà tới đây.

Nhưng “con bé” này … trông quần áo thì thấy không phải là nhà nghèo đến mức không thể rời nơi đây. Vậy thì có lí do gì …?

Đó là một cô bé khoảng 10 tuổi có khuôn mặt xinh xắn với mái tóc bạch kim dài mượt, nổi bật hẳn trên cái nền đen thui dơ hầy. Nó tình cờ thấy cô bé khi đang leo ra khỏi cái chỗ trú nắng để hít thở không khí trong lành buổi đêm. Chẳng phải là muốn tỏ vẻ gì (có tỏ vẻ thì cô bé cũng không thấy nó đâu mà cảm ơn), nó chỉ là cảm thấy mình có trách nhiệm bảo vệ cô bé. Nó hiểu nơi này tàn bạo đến thế nào.


Cái khó là nó không thể trực tiếp cảnh báo cho cô bé được. Nó đã nhịn đói cỡ hai ba ngày gì rồi, nên nó không thể đảm bảo rằng mình sẽ không “thịt” ai đó trước khi bảo vệ được họ. Ngay cả với khoảng cách này nó cũng có thể ngửi thấy mùi của cô bé.

Mải lo suy nghĩ, nó đã để mất dấu cái nhân vật lạ lung kia mất.

“quái! Con nhỏ này đi đâu mà nhanh …”


Một tiếng gầm từ con hẻm kế bên báo cho nó biết là có chuyện không hay. Y như rằng, khi nó đến nơi thì cô bé tóc bạch kim đang bị ba tên werewolf trấn đường. Nó …không biết làm sao, với cái kiểu ăn uống mấy ngày một lần như thế này thì nó chẳng có tí sức lực nào để mà đánh với đấm, huống hồ chi ba tên nó phải đối đầu là werewolf chứ không phải hạng xoàng. Gì chứ người sói thì chỉ cần 1 bạt tai là nó gãy cổ.

Nó hơi nghĩ ngợi một chút rồi nhảy xuống.

BỤP.

Từ trên vách tường bên cạnh, nó nhảy xuống chắn giữa hai bên, cố giữ mình cho bình tĩnh. Dù gì thì bây giờ nó vẫn còn có thể kiềm chế được, chỉ cầu mong cô bé có một chút may mắn …

_ Anh …

_ Chạy đi! – nó ra lệnh.


Chẳng biết làm thế nào mà tự dưng trong đầu nó nảy ra một ý nghĩ điên rồ. Nó không có sức lực nhưng có thể bù bằng tốc độ. Nó có thể né mấy cái vuốt sắc như dao cạo kia và tìm cách tấn công, nếu may mắn hơn thì nó có thể làm cho bọn người sói quay sang choảng nhau, dù cơ hội không cao lắm. Đêm nay không phải đêm trăng tròn, bọn này tuy biến hình nhưng vẫn còn lý trí chứ không hành xử hoàn toàn theo bản năng như đêm trước.

Cái ý nghĩ điên nhất của nó – nó tự thấy thế - là nếu nó chết thì ít ra nó cũng không chết vô ích. Có thể cô bé kia vẫn còn cơ hội chạy thoát. Nó phải công nhận là “điên” vì nó không biết ngoài nó và 3 tên werewolf này ra còn bất kì sinh vật nguy hiểm nào khác còn lảng vảng đâu đây không, và nếu có thật thì công nó thành công cốc.


Nhưng … “Con nhỏ này làm cái gì vậy trời!” – nó rủa thầm.

Thay vì chạy đi, cô bé chỉ đứng nó nhìn tụi nó trân trân, như thể đang săm soi cái gì quý giá lắm. Nó đâu có ngờ con bé này lại ngờ nghệch đến thế, cứ như thế này thì …

Bất ngờ, một tên lao vào ôm cổ nó. Bị bắt thế bất ngờ nó không thể kháng cự được, hai tên còn lại thì cứ nhằm nó mà đấm như đánh một cái mền rách.


Cứ thế này thì …



Nó chẳng biết làm sao, nhung khi nó định thần lại thì 1 tên người sói nằm bất động trên vũng máu, còn 2 tên còn lại cuống cuồng chạy đi mất. Có lẽ nó chưa tới số chết thật.


Điên thật, ở đây ma cà rồng thì nhiều, nhưng chết đói như nó chắc chỉ có một. Cơn đói đang nhai ngấu nghiến tâm trí của nó thay cho bữa tối, và nó không chắc xung quanh đây có ai sẵn lòng làm nạn nhân của nó không. Nó đã dùng quá nhiều năng lượng cho vụ đánh nhau ban nãy.

_ Anh … anh có sao không?

Thế này mới đúng ĐIÊN NGƯỜI chứ! Nó không thể tin rằng con bé ban nãy vẫn chưa chạy đi mất. Khỉ! Nó đánh nhau vì cái gì chứ …?

_ Trông anh không được khoẻ … – con bé rón rén bước lại gần nó.

_ Đừng có tới đây!

_ Anh đang bệnh à?

_ Đã bảo …

_ Anh …


Phập.



… lại thêm một cái xác nữa, chán thật!

Nhưng cử chỉ anh hùng của nó bây giờ trở thành hành động giành mồi bản năng. Có vẻ như cho tới hết đời này nó cũng không thể làm chuyện gì cho ra hồn.

Suy cho cùng thì nó cũng đã làm hết sức rồi. Tất cả cũng chỉ tại con bé cứ nấn ná đứng lại, chứ nó thì chỉ có ý muốn giúp đỡ …

Nó ngồi bệt xuống đất, thẫn thờ nhìn xung quanh. Trời tối đen như mực, như cái đầu nó hiện giờ. Biết bao lần nó tự hỏi nó sống, tồn tại như thế để làm gì, khắc khoải như một bóng ma, chờ đợi một thứ gì đó, một viễn cảnh tươi sáng nào đó. Nhưng dần dần nó thấy hi vọng của nó ngày một trở nên xa vời. Có vẻ như những thứ tốt đẹp mà nó từng chờ đợi không hiện hữu trong thế giới này.


Đành chịu! Làm vampire thì phải ác và tham như Jeffron thì mới sống được, chứ vampire mà như nó, tối ngày cứ suy nghĩ, đặt để lòng nhân từ của mình vào chỗ này chỗ nọ … bây giờ nó còn không pải là người nữa.

Chẳng biết làm gì nữa … chắc lại về nhà mà gặm nhấm cái cảm giác kình khủng này …

PANG

Nó thấy vai phải nhói lên đau điếng, máu rỉ ra thấm ướt cả vai áo. Một Vampire Killer nào đó đã bắn nó, chắc bằng súng trường chuyên dụng. Y như rằng, khi nó vừa ngồi bệt xuống thì một Killer nhảy xuống từ cửa sổ đối diện chỗ nó đứng. Chỗ phục kích hoàn hảo, chắc tay này cũng là người dày dặn kình nghiệm.

_ Khôn hồn thì đừng manh động!

À, Killer nữ à …

_ Bây giờ tôi no rồi – nó cười – chắc cũng không chạy xa được nhỉ? Giết tôi chắc cũng dễ …

Nó bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm lạ lùng, với ý nghĩ rằng cái chết là lối thoát cho mình. Sống một cuộc sống vô nghĩa như thế thì chả biết …


PANG

PANG PANG PANG

Tiếng vỏ đạn rơi lanh canh … làm nó nhớ tiếng chuông Giáng sinh …

PANG.
Tài sản của lanhtamkhach

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 24-04-2009, 10:55 AM
lanhtamkhach lanhtamkhach is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Sep 2008
Bài gởi: 79
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts

Chapter III: May there be a solution.



Giáng sinh vùng nhiệt đới, chẳng tuyết phủ mưa ngâu, chỉ là cái se se lạnh dễ chịu bù cho sáu tháng hè oi bức. Giáng sinh có cây thông, có ông già Noel, có …

Nó vẫn còn nhớ những hình ảnh ấy … đôi khi thôi, chỉ là những kí ức vụn vặt, những hình ảnh mờ nhòe … những kí ức thời thơ ấu đẹp nhất đời nó.

Ít ra khi đó nó cũng còn có cha mẹ … còn có gia đình.


Chapter III: May there be a solution.

Blinded by her heart, the girl got a curse

To make a deal with the king of god

Blessed with the immortality

But suffered from the eternity.


Xung quanh nó tối hù. Nó đang ở đâu, bao lâu rồi? Nó chẳng có ý niệm gì về không gian thời gian cả.

Mà sao cô gái đó không giết nó nhỉ? Chỉ cần 1 phát đạn vào tim, lúc đó nó cũng đuối sức rồi, đâu thể chống đỡ gì được.


The Godly Power engraved in her blood

To bring lives back to the depressing world

But the poor girl shed tears in sadness

Now her life could not be completed.


Giọng hát đó … nó nghe quen quen. Hình như cái người này từng chọc cho nó phát khùng lên, đến mức nó in cái chất giọng này vô đầu. Cái giọng trong trẻo và hơi trẻ con, nó nhớ lờ mờ là đã gặp ở đâu đó.

Cạch.

Xung quanh nó sáng bừng lên. Đèn phòng khiến mắt nó khó chịu quá, dù ánh sáng đèn không chói cũng không nóng như ánh sáng mặt trời. Nó phải nheo mắt lại cho đỡ nhức, nên cũng không biết ai đang vào phòng.

_ Ngủ lâu thế, công tử bột?

Bây giờ thì thính giác của nó làm việc bù lại cho thị giác một cách hoàn hảo, đến mức nó nhận ra ngay cái người trước mặt là Killer đã bắn nó hôm trước.

_ Lại là cô à? – nó dấm dẳng vì mắt vẫn còn chói – Làm ơn tắt bớt đèn dùm tôi được không?

_ Làm gì mà khó chịu thế?


Phù, bây giờ thì đỡ hơn rồi. nó nhận ra mình đang ngồi trong 1 cái lồng sắt khỏng lồ ngăn cách nó với căn phòng bên ngoài, nơi cô gái kia đang đứng

_ Tôi là Jenny. – cô gái chìa tay ra

Nó chỉ ngồi đó mà không phản ứng gì cả.

_ Còn giận vì bị tôi bắn à? Đành vậy thôi, nếu không cậu lại “quậy” tôi suốt trên đường …

_ Vì sao cô không giết tôi? – nó bật nói – tôi nghĩ đó là việc của Killer.

_ À … chuyện khá dài. Câu có sẵn lòng nghe tôi kể không?


Jenny kéo ghế lại ngồi kế bên cái lồng và bắt đầu nói:

_ Chúng tôi đang tiến hành một dự án nghiên cứu về khả năng phục hồi của những người đã bị biến đổi thành ma cà rồng. Người đứng đầu nghiên cứu dự án này là Tiến sĩ Allen Staker đã liên kết với Vampire Killer Guild để mượn một chỗ trong Trụ sở của họ làm chỗ ở cho vật chủ và cũng là nơi tiến hành các thí nghiệm …

_ Là nơi tôi đang ngồi đây?

_ Cậu nắm bắt nhanh đấy. Phải, chính xác thì cậu đang ở giữa Trụ sở của VKG, cho nên đừng có tính đến chuyện phá phách hay tìm cách chạy khỏi nơi này, hiểu chứ?

_ Nói thế … mấy người chọn tôi làm vật thí nghiệm?

_ Cũng tùy cậu quyết định. Nếu đồng ý thì cậu sẽ được ở đây, có nguồn cung cấp thực phẩm thường xuyên và chỉ phải làm một việc duy nhất là cho chúng tôi dùng các loại thuốc thử trên người cậu, được chứ?

_ Thuốc thử? Để làm gì?

_ Thì dự án nghiên cứu khả năng phục hồi của … đại khái là nếu thuốc có tác dụng thì câu sẽ trở lại làm người thường, không phải làm vampire nữa.

_ Tôi không thích … nếu như tôi không đồng ý?

_ Thì chết. Cậu đang ở đâu, cậu cũng nhớ đấy. Và nếu chúng tôi không thể làm việc được với 1 vampire thì cũng chẳng có lí do gì để thả hắn chạy rông và tiếp tục hại dân lành được. À mà câu tên gì nhỉ?

_ Testa ... cứ gọi tôi là Test thôi.

_ Test …? Tên lạ nhỉ? Nói chung là, cậu nên cân nhắc đề nghị của tôi.


Jenny quay đi, vừa bước đi vừa lầm bầm:

_ Làm ma cà rồng … có gì hay ho đâu chứ … đổi cả tính mạng …

_ Cô nói gì à?

_ À, không! Cậu nên bắt đầu suy nghĩ đi, vậy thôi.


Cô đi ra, để nó lại một mình trong bóng tối.

Có thể đây là một con đường mới cho nó chăng? Một cái gì đó khác, khác hẳn với những cố gắng muốn-làm-người-tốt vô vọng của nó? Nếu tay tiến sĩ này thành công, cuộc đời nó sẽ khác. Nhưng nếu ông ta thất bại … Chết trên bàn thí nghiệm thật chẳng dễ chịu gì, nhưng nếu như nó không chết, chẳng lẽ nó lại phải quay trở lại cái nơi nó vừa may mắn lắm mới thoát khỏi? Lại thêm một lần hoài công nữa?


Nó nhớ đến cái xác của người chủ tiệm trái cây, của cô bé đi lạc hôm nọ, của … nếu nó phải tiếp tục sống như thế thì … chắc chẳng khác địa ngục là bao, khi cứ phải sống ray rứt mãi.

Đến lúc gần như chết ngộp trong một đống suy nghĩ mông lung, nó mới cảm thấy đói. Kì quái, máu của cô bé tóc bạch kim hôm trước không thể giúp nó cảm thấy khá hơn. Nó nghĩ chắc cô bé còn là trẻ con nên máu của cô chỉ có vị nhàn nhạt và hơi tanh mùi chứ không thật giống máu những người khác. Bỗng nó phát hiện ra là có ai đó đang theo dõi hành tung của mình.

_ Ai đó?

Cửa đóng sập lại, và nó nghe thấy tiếng chân chạy lạch bạch trên thềm đá.
Tài sản của lanhtamkhach

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 26-04-2009, 07:50 AM
lanhtamkhach lanhtamkhach is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Sep 2008
Bài gởi: 79
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts

Chapter IV: Allen Staker





Bây giờ thì có gì khác để làm đâu chứ, nó nằm nhẩn nhơ suy nghĩ về những lời mà Jenny nói. Có vẻ như đó là một viễn cảnh tươi sáng cho nó, khi có thể làm việc gì đó có ích hơn. Nhưng nó không hiểu vì sao bản thân nó lại lưỡng lự trước đề nghị này, có lẽ vì những rủi ro nó có thể gặp phải chăng? Hay vì “it’s too good to be true”, điều này quá hoàn hảo đến mức nó khó mà tin được? Đúng thật vì trước đây nó có bao giờ nghe tới cái

dự án lẫn ông tiến sĩ nào nào đâu …

Chapter IV: Allen Staker.

Một ánh đèn nhỏ quét qua căn phòng. Ai đó vào đây và bật vài cái đèn bàn lên lục soát tìm kiếm gì đó. Có thể đó là một người đàn ông, nó không thấy rõ mặt vì ánh đèn yếu quá. Từ từ thì nó xác định lại chắc chắn đó là một người đàn ông, chắc hơi luống tuổi, mặc một bộ đồ lỗi tông và khoác 1 cái blouse trắng bên ngoài.

Bỗng người đàn ông liếc thấy cái lồng sắt nhốt nó và tò mò bước lại gần. Chắc ông ta nghĩ nó đang ngủ nên muốn xem thử xem sao.

_ Nhìn người khác ngủ là mất lịch sự lắm, biết không?

Ông ta giật bắn người, đánh rơi cả xấp tài liệu xuống sàn, đứng nhìn nó trân trân.

_ Sao thế? Lần đầu thấy ma cà rồng à?

_ À không … hì hì … xin lỗi … tôi không có ý …

Người đàn ông chỉ đứng cười xòa, rồi bỗng nhận ra mình đang ở tư thế hơi ngớ ngẩn nên ông ta vội gom nhặt đống giấy tờ đang rơi vãi trên sàn và bật đèn phòng lên.

_ Ui! Ông làm ơn bớt đèn phòng dùm cái được không?

_ Ơ … tôi không già tới mức đó đâu. Cậu gọi là anh được rồi.

Trời đất, “anh ta” đeo cặp kính dày cộm dưới cái đầu tóc bù xù, râu ria lỉa chỉa như kiểu “cạo như hổng cạo”, trong cái cảnh tranh sáng tranh tối thì nhìn cũng giống ông già 70 lắm. Nhờ ánh đèn phòng sáng sáng mà nó mới nhận ra “người đàn ông” mà nãy giờ nó quan sát chỉ chừng tuổi “băm” là cùng, nếu chịu khó cắt tóc cạo râu sạch sẽ …

_ Vậy … cậu tên là … cái gì nhỉ …

_ Test.

_ À phải rồi … Test, có nghe Jenny nhắc đến – lại tiếp tục cười cười. – … tên lạ nhỉ? – lại tiếp tục lẩm bẩm.

_ Còn anh? Chắc tên là Allen Staker nhỉ?

_ Sao … sao cậu biết?

_ Đoán thôi. – nó thở dài.

Coi bộ “con đường mới” này chẳng mấy sáng sủa. Cứ nhìn cái ông tiến sĩ thì thấy, cứ như một tay trói gà không chặt, hay những người làm công việc nghiên cứu đều như thế nhỉ? Nhìn cái dáng bộ luộm thuộm đó nó cũng bắt đầu thấy nản.

_ Vậy là anh là người nghiên cứu dự án … - nó dò hỏi.

_ Dự án C.R.V.H., viết tắt của Chance of Recovery for Vampirified Human beings. – Allen trở nên hồ hởi – đó là dự án nghiên cứu về khả năng phục hồi cho những người bị biến thành ma cà rồng giống như cậu. Nếu tôi thành công thì sẽ có hàng ngàn hàng triệu người không phải sống cảnh hút máu người khác nữa …

Rồi anh ta bắt đầu kể lê thê một đống những thành tựu đạt được, bằng đủ thứ từ ngữ chuyên ngành nó nghe muốn điếc (thiệt tình thì nghe cái tên dự án dở ẹc là thấy muốn điếc thiệt rồi). Đến lúc nó gần phát ngấy lên vì một mớ tên biệt dược, bùa ngải tùm lum thứ thì cô bé tóc bạch kim bước vào phòng.

...?

_ Chào anh! – cô bé cười chào nó.

CON BÉ NÀY LÀ … CÁI GÌ VẬY? Còn sống? Còn cười chào nó nữa? Nó … cảm thấy lạnh toát cả người. Hay nó đang mơ, hay ác mộng, hay …

_ Anh bị sao thế? – cô bé kề sát mặt nó nhìn lom lom. – trông anh xanh xao quá.

Nó lắp bắp:

_ Cô … cô là ma quỉ gì vậy?

_Chẳng phải ma quỉ gì cả, cũng chỉ là người giống cậu thôi.

Jenny bước vào phòng, đi đến chỗ cái lồng của nó và giới thiệu:

_ Đây là tiến sĩ Allen Staker, người mà tôi đã nói với cậu. – cô quay sang Allen – còn đây là Test.

_ À, chúng tôi đã gặp rồi. – Allen cười khì (lại cười …).

_ Và đây là – Jenny quay sang cô bé tóc bạch kim – tiểu thư Lê Mỹ Xuân.

_ Tiểu thư?

_ Nhờ sự giúp sức của tiểu thư đây mà chúng tôi bắt được 1 vampire là cậu. Nếu cậu tham gia vào dự án thì 3 người chúng tôi là những người cậu sẽ gặp thường xuyên nhất.

_ Em vào được rồi này!

Nó giật mình. Chẳng biết làm cách nào mà Mỹ Xuân mò được cách mở cửa và chui vào cái lồng nơi nó đang ngồi. Cô bé còn vẫy vẫy tay chào Allen nữa chứ! Đúng là chẳng biết sợ là cái gì!

_ Á! – Allen tái xanh mặt – tiểu thư … từ từ, đừng cử động mạnh … - rồi lại quay sang nó - ờ … cậu không phiền nếu tôi vào đó chứ?
_ Cứ tự nhiên. – nó thở dài. Cái gì mà “đừng cử động mạnh” chứ, làm như cái này là cái chuồng thú dữ …

Allen lập cập chuẩn bị chui vào thì bị Jenny ngăn lại. chẳng biết suy nghĩ cái gì, cô nói với Allen:

_ Anh cứ để tiểu thư làm quen với Test đi, chúng ta ra ngoài thôi.

_ Nhưng … nhưng …

Còn nó và Mỹ Xuân trong này. Cô bé ngồi nhìn nó lom lom mà chẳng làm gì khác, khiến nó “nhột” quá.

_ Nhìn tôi hoài vậy?

Không trả lời.






Tài sản của lanhtamkhach

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
�������



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™

Tự độngTELEXVNITắtChính tảKiểu cũ