 |
|

19-04-2008, 09:31 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Thất chủng vũ khà (Cổ Long) - Ly Biệt Câu (vũ khà thứ năm) - Nguồn datviet.com
::: Cổ Long ::::
Ly Biệt Câu
Mở Äầu
Tôi biết câu là má»™t thứ vÅ© khÃ, đứng hà ng thứ bảy trong tháºp bát ban binh khÃ, còn ly biệt câu thì sao ?
- Ly biệt câu cÅ©ng là má»™t thứ vÅ© khÃ, cÅ©ng là câu.
- Äã là câu, tại sao còn gá»i là ly biệt câu ?
- Bởi vì lưỡi câu nà y, câu dÃnh phải và o thứ gì Ä‘á»u sẽ tạo ra sá»± chia cách. Nếu nó câu dÃnh và o tay mình, bà n tay sẽ phải rá»i ra khá»i cổ tay; nếu nó câu dÃnh và o chân, chân sẽ phải rá»i ra khá»i đùi.
- Nếu lưỡi câu nà y dÃnh và o cổ há»ng tôi, tôi sẽ láºp tức lìa khá»i thế giá»›i nà y ?
- Äúng váºy.
- Tại sao ông sỠdụng thứ vũ khà gì tà n độc thế ?
- Bởi vì tôi không muốn bị ngưá»i khác bức tôi phải xa lìa ngưá»i tôi yêu mến.
- Tôi hiểu ý của ông.
- Ông hiểu tháºt sao ?
- Ông dùng ly biệt câu, chỉ bất quá vì muốn được tương tụ.
- Äúng váºy.
Ly biệt.
Chỉ có biệt ly má»›i là m ngưá»i ta lịm hồn sầu thảm.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

19-04-2008, 09:32 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 1
NÆ¡i đây không có gì khác ngoà i rượu ngon đầy bình, danh câu ngà n con, ông có rảnh rá»—i, xin lại táºn hứng.
Äấy là thiệp má»i cá»§a Cầu tổng quản mã trưá»ng Quan Äông Lạc Nháºt, đại biểu cho Kim đại lão bản gởi tá»›i, nhân dịp thịnh há»™i mua bán thá» ngá»±a và o mùa xuân, lần đầu tiên Quan Äông Lạc Nháºt đã tổ chức tại Quan ná»™i, địa Ä‘iểm là trang trại mùa hè cá»§a Hoa Khai Phú Qúy Hoa Tứ Gia, má»™t nhà cá»± phú ở Lạc Dương, nháºt kỳ là rằm tháng ba.
Những tấm thiệp má»i ấy cá»™ng lại chỉ có mưá»i tá», đối tượng đáng cho Cầu tổng quản má»i má»c không nhiá»u lắm.
Những ngưá»i được má»i dÄ© nhiên Ä‘á»u là những tay đại hà o trong giang hồ, những tay anh kiệt hùng cứ má»™t phương. Không thÃch danh mã không phải là anh hùng.
Những ngưá»i đến Ä‘á»u là anh hùng, Ä‘á»u đã từng cưỡi danh câu cá»§a Lạc Nháºt mã trưá»ng.
... Chỉ cần có chá»— mặt trá»i lặn, là có danh câu cá»§a Lạc Nháºt mã trưá»ng.
Äấy là má»™t câu nói hà o hùng cá»§a chá»§ nhân mã trưá»ng, Kim đại lão bản, và cÅ©ng là sá»± tháºt.
Tháng ba, Lạc Dương, mùa xuân.
Trăng mưá»i bảy vẫn còn tròn vạnh, đêm đã khuya, trong gió đượm đầy hương hoa.
Kiện mã trong chuồng khẻ hà lên, nhưng không còn tiếng ngưá»i, ánh trăng từ ngoà i cá»a chiếu xiên và o, chiếu trên thân hình cao lá»›n khôi vÄ© cá»§a Cầu Thiên Kiện thà nh ra má»™t cái bóng dà i ngoẵng.
Từ ngà y mưá»i lăm tá»›i giá», thà nh tÃch trong ba ngà y rất là đáng kể, má»™t số lá»›n kiện mã đã được Vương tổng tiêu đầu cá»§a Trung Nguyên tiêu cuá»™c mua vá»›i giá cao, nhưng y vẫn còn Ä‘ang mãi chỠđợi hai vị khách đến giá» còn chưa lại.
Äáng lý ra y không nên kỳ vá»ng và o chuyện bá»n há» lại.
Hà Sóc Ä‘ai. hiệp oai chấn giang hồ là Vạn Quân VÅ©, từ hai năm trước đã rá»a tay gác kiếm, đến nay vẫn chưa bao giỠđạp chân ra khá»i cá»a sÆ¡n trang má»™t bước.
Thế táºp nhất đẳng hầu coi phú quý công danh như xà thổ là Äịch Thanh Lân, bao nhiêu năm nay đã lãng tÃch thiên hạ, không chừng còn chưa nháºn được thiệp má»i cá»§a y.
Y hy vá»ng bá»n há» lại, chỉ bất quá vì y nghÄ© rằng trong những con ngá»±a y Ä‘em từ Quan ngoại xa xôi và o, có má»™t con ngá»±a hay chỉ có bá»n há» má»›i nháºn ra được.
Chỉ có ngưá»i biết cá»§a má»›i trả giá cao.
Y không muốn ủy khúc con ngựa hay đó, lại cà ng không muốn đem nó vỠlại Quan đông.
Hiện tại đã là đêm khuya cá»§a ngà y thứ hai. Äang lúc y bắt đầu cảm thấy thất vá»ng, ngoà i sân bá»—ng có tiếng ngưá»i vá»ng và o, Oai Trấn Hà Sóc đại hiệp hai ba năm nay chưa ra khá»i nhà má»™t bước, đã cưỡi khinh kỵ suốt đêm chạy lại Mẫu ÄÆ¡n sÆ¡n trang.
oo Vạn Quân VÅ© gia nháºp giang hồ năm mưá»i bốn tuổi, mưá»i sáu tuổi giết ngưá»i, mưá»i chÃn tuổi dùng thanh đại phác Ä‘ao cắt đầu tên đại đạo Phùng Há»— ở dưới chân núi Thái Hà nh, hai mươi ba tuổi đổi cây Ä‘ao quen xà i dùng thanh Ngư Lân tá» Kim Ä‘ao, danh tiếng cá»§a y đã vang động giang hồ, chưa đến ba chục tuổi đã được ngưá»i trong vÅ© lâm xưng tụng là Hà Sóc đại hiệp.
Y tuổi con chuá»™t, năm nay chỉ má»›i bốn mươi sáu tuổi, tuổi tác còn nhá» hÆ¡n ngưá»i ta tưởng tượng nhiá»u.
Lần nà y y không đem thanh đao của y lại.
Bởi vì y đã chán ghét chuyện giang hồ, trước mặt chúng anh hùng hảo hán, y đã rá»a tay phong Ä‘ao, cái thanh Ngư Lân tá» kim Ä‘ao từng trong tay y lâu năm đã được bá»c lại bằng bao vải mà u và ng, đặt trên chiếc giá bằng gá»— đà n, phÃa trước thần tượng cá»§a Quan Thánh gia.
Nhưng y đem theo ba thứ đao khác.
Sư huynh cá»§a y Vạn Thắng Äao Hứa Thông, đệ tỠđắc ý cá»§a y Khoái Äao Phương Thà nh, và tỠđảng cá»§a y Như à Äao Cao Phong.
Hạng ngưá»i như y, nếu bên cạnh không có Ä‘ao, cÅ©ng giống như không mặc áo quần váºy, nhất định không thể tùy tiện ra ngoà i đưá»ng.
Nhưng y tin tưởng và o thanh Ä‘ao trong tay ba ngưá»i nà y.
Bất cứ ngưá»i nà o có bên cạnh mình ba thanh Ä‘ao như thế nà y, y cÅ©ng đủ sức ứng phó được bất kỳ hoà n cảnh nà o.
Tháng ba ở Lạc Dương, hoa nở rộ.
Ngá»n đồi phÃa sau Mẫu ÄÆ¡n sÆ¡n trang nở đầy mẫu đơn, dưới chân đồi ngưá»i ta vừa lấy gá»— bao quanh lại thà nh má»™t vòng sân rá»™ng lá»›n, nÆ¡i nà o cÅ©ng có ngá»±a tung nhảy hà vang.
Ngá»±a không biết thưởng thức mẫu đơn, mẫu đơn cÅ©ng không biết thưởng thức ngá»±a, nhưng cả hai Ä‘á»u đáng được cho ngưá»i ta khâm thưởng.
Mẫu đơn đoan trang phú quý, mỹ lệ rộng rãi, như thục nữ con nhà danh môn; ngựa kiêu hãnh mạnh bạo, linh hoạt tuấn hùng, như hảo hán giang hồ.
Trên đồi dưới đồi Ä‘á»u đầy những ngưá»i, có ngưá»i Ä‘ang khâm thưởng mẫu đơn phú quý diá»…m lệ, có ngưá»i Ä‘ang khâm thưởng ngá»±a kiêu hùng dÅ©ng mãnh, nhưng là m cho Ä‘a số má»i ngưá»i cùng cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là má»™t ngưá»i.
Vạn Quân VÅ© hình như đối vá»›i chuyện gì cÅ©ng chẳng có vẻ gì là hứng thú, mắt y ná»a nhắm ná»a mở, ngưá»i y tá»±a nghiêng và o má»™t chiếc ghế Ä‘an bằng đằng la má»m mại.
Y quá mệt má»i.
Bất cứ ai trong má»™t đêm liên tiếp thay ba loại khoái mã, Ä‘i hết chÃn trăm ba mươi ba dặm đưá»ng xong, cÅ©ng Ä‘á»u cảm thấy mệt má»i.
Sư huynh cá»§a y, đệ tá» cá»§a y, tỠđảng cá»§a y lúc nà o cÅ©ng ở bên cạnh, không rá»i ná»a bước. Từng con từng con ngá»±a được Ä‘em lại cái chuồng gá»— trước mặt y, được ngưá»i ta mua bằng giá cao, mắt y vẫn cứ lim dim.
Äợi đến lúc cuối cùng có con ngá»±a tháºt đặc biệt, má»™t mình được Ä‘em lại chuồng gá»—, cặp mắt cá»§a y má»›i mở trừng ra.
Con ngá»±a nà y do chÃnh tay Cầu tổng quản cầm cương lại, toà n thân Ä‘en tuyá»n như má»±c, chỉ có cái mõm là lấm tấm mà u trắng như tuyết.
Trong đám ngưá»i láºp tức phát ra tiếng tụng thán, ai ai cÅ©ng thấy được đây là má»™t con ngá»±a quý chá»n trong ngà n con.
Cầu Hà nh Kiện vỗ nhè nhẹ trên đầu con ngựa, gương mặt lộ vẻ khoan khoái kiêu ngạo.
- Nó có tên là Thần Tiá»…n, Vạn đại hiệp là Bá Lạc thá»i nay, dÄ© nhiên là nhìn ra được đây là má»™t con ngá»±a quý.
Vạn Quân VÅ© nằm lưá»i biếng ra đó, lắc lắc đầu:
- Ta chẳng phải Bá Lạc, con ngựa nà y cũng chẳng phải ngựa quý.
Y nói:
- Chỉ nghe cái tên đã thấy không tốt rồi.
- Tại sao ?
Cầu Hà nh Kiện há»i.
- Tiá»…n không Ä‘i được xa, không những váºy, trước thì nhanh nhưng sau thì cháºm, háºu kình nhất định không đủ.
Vạn Quân Vũ bỗng đổi đỠtà i:
- Hồi còn nhá» ta có má»™t ngưá»i bạn, tác phong cÅ©ng giống in hệt như Cầu tổng quản. Có lần y má»i ta ăn má»™t con gà , mà không có chân.
Y bá»—ng nói đến chuyện bạn bè thá»i xa xưa và con gà không có chân ra, chẳng ai biết y Ä‘ang có ý gì.
Cầu Hà nh Kiện cÅ©ng không hiểu, y nhịn không nổi bèn há»i:
- Gà tại sao không có chân ?
- Bởi vì hai chân của con gà đã bị y chặt mất đi để dà nh cho mình ăn.
Vạn Quân Vũ hững hỠđáp:
- Cầu tổng quản không phải cũng giống như y, đại khái là giấu mất những con ngựa hay lại cho mình.
Cầu Hà nh Kiện láºp tức phá»§ nháºn:
- Vạn đại hiệp nhãn quang vô song. Tại hạ Ở trước mặt Vạn đại hiệp, là m sao dám là m chuyện đó ?
Ãnh mắt cá»§a Vạn Quân VÅ© bá»—ng lóe ra má»™t tia sáng bén như Ä‘ao:
- Nếu váºy tại sao Cầu tổng quản lại Ä‘em giấu con ngá»±a kia Ä‘i váºy ?
Cặp mắt cá»§a y dÃnh và o má»™t cái chuồng gá»— phÃa sau, trong đó ngưá»i ta chá»n còn thừa lại mấy con ngá»±a ốm, trong đó có má»™t con lông mà u và ng, thân hình ốm như cây cung, đứng má»™t mình trong góc, ra dáng lưá»i biếng không có lấy má»™t tà sức lá»±c, nhưng giữ má»™t khoảng cách vá»›i những con ngá»±a khác, là m như chẳng thèm cùng hà ng ngÅ© vá»›i chúng.
Cầu Hà nh Kiện chau mà y lại:
- Vạn đại hiệp không lẽ đang nói đến con ngựa đó ?
- ChÃnh là nó đấy.
Cầu Hà nh Kiện cưá»i khổ:
- Con ngá»±a đó là má»™t tay bợm rượu, sao Vạn đại hiệp lại chá»n trúng phải nó ?
Ãnh mắt cá»§a Vạn Quân VÅ© cà ng sáng rá»±c:
- Bợm rượu ? Có phải nó phải uống tà rượu mới lên tinh thần được ?
- Äúng là như váºy.
Cầu Hà nh Kiện thở than:
- Nếu trong đồ ăn không có rượu, nó chẳng thèm ăn cả ngà y.
- Tên nó là gì ?
- Nó tên là Lão Tá»u.
Vạn Quân VÅ© bá»—ng đứng báºt thẳng ngưá»i dáºy, bước lá»›n lại, ánh mắt loang loáng, nhìn đăm đăm và o con ngá»±a, y bá»—ng ngẩng mặt lên trá»i cưá»i lá»›n !
- Lão Tá»u, hay ! Qúa hay.
Y cưá»i lá»›n nói:
- Lão Tá»u má»›i có lão kình, không những váºy, cà ng vá» sau cà ng có kình. Ta dám cá, Thẫn Tiá»…n nếu Ä‘ua vá»›i nó năm trăm dặm, hai trăm dặm đầu Thần Tiá»…n nhất định là dẫn đầu, nhưng Ä‘i hết đưá»ng, nó nhất định sẽ vá» trước Thần Tiá»…n hai trăm dặm.
Y nhìn dÃnh và o Cầu Hà nh Kiện:
- Ngươi có dám cá với ta không ?
Cầu Hà nh Kiện yên lặng cả ná»a ngà y, bá»—ng nhiên y cÅ©ng cưá»i lá»›n, vừa cưá»i lá»›n vừa đưa ngón tay cái lên:
- Vạn đại hiệp quả tháºt có nhãn lá»±c, quả tháºt không có chuyện gì qua mắt được pháp nhãn cá»§a đại hiệp.
Trong đám ngưá»i lại có tiếng tán thán nổi lên, không những bá»™i phục nhãn lá»±c cá»§a Vạn Quân VÅ©, đối vá»›i con ngá»±a ốm o chẳng có tà nà o dá»… coi đó cÅ©ng đặc biệt chú ý trầm trồ. Tháºm chà đã có ngưá»i bắt đầu tranh già nh muốn trả giá. Dù biết là tranh không được, tranh vá»›i Hà Sóc đại hiệp má»™t tráºn, có bại cÅ©ng đã là má»™t chuyện vinh quang rồi.
Giá cao nhất vừa gá»i ra là chÃn ngà n năm trăm lượng. Äấy đã là con số rất lá»›n rồi.
Vạn Quân VÅ© chỉ chầm cháºm thò ra ba ngón tay, Cầu tổng quản láºp tức lá»›n tiếng tuyên bố:
- Vạn đại hiệp ra giá ba vạn lượng, còn có ai ra giá cao hơn không ?
Không còn ai. Ai ai cÅ©ng câm miệng lại. Vạn Quân VÅ© mặt mà y há»›n hở, Ä‘ang tÃnh tá»± mình bước và o chuồng dẫn ngá»±a ra, bá»—ng nghe có ngưá»i nói:
- Ta ra giá ba vạn lẽ ba lượng.
Gương mặt cá»§a Vạn Quân VÅ© láºp tức sa sầm xuống, lẩm bẩm má»™t mình:
- Ta đã biết cái tên tiểu tỠấy thế nà o cũng lại phá đám.
Cầu Hà nh Kiện thì sung sướng ra mặt, cưá»i lá»›n nói:
- Không ngá» Äịch tiểu hầu cÅ©ng đến được kịp thá»i !
Äám ngưá»i láºp tức tẻ ra, má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng muốn xem cái phong thái cá»§a vị thiếu hiệp thế táºp nhất đẵng hầu, đương kim thiên hạ đệ nhất phong lưu nà y.
oo Toà n thân y phục trắng tinh, không nhiá»…m bụi trần; gương mặt thanh tú trắng trẻo, lúc nà o cÅ©ng ra dáng lãnh đạm như cưá»i mà không phải cưá»i; bên cạnh lúc nà o cÅ©ng có má»™t vị giai nhân tuyệt sắc phong tư trác ước, không những váºy, má»—i lần ra mặt, là má»—i vị giai nhân không giống nhau.
Äấy chÃnh là ngưá»i xem công danh phú quý như bụi bặm, nhưng lại xem danh mã và mỹ nhân như tÃnh mệnh, Äịch Tiểu hầu gia Äịch Thanh Lân.
Bất kỳ Ä‘i đến chá»— nà o, y Ä‘á»u là ngưá»i lôi cuốn sá»± chú ý và ngưỡng má»™ cá»§a má»i ngưá»i. Hôm nay cÅ©ng không phải ngoại lệ.
Hôm nay ngưá»i Ä‘ang tá»±a và o ngưá»i y, là má»™t mỹ nữ mặc áo mà u hồng nhạt, nước da trắng như bạch ngá»c, gương mặt như đà o hoa, ánh mắt tá»±a mặt nước mùa xuân, là m ngưá»i ta ngất ngây như say rượu.
Chẳng ai biết Äịch Tiểu hầu tìm đâu ra má»™t vị mỹ nhân như váºy.
Vạn Quân Vũ gặp y chỉ còn nước lắc đầu thở ra:
- Ông lại đây là m gì ? Tại sao ông muốn lại ?
Äịch Tiểu hầu đưa cặp mắt lãnh đạm cưá»i cưá»i nhìn y, đơn giản nói vá»›i Vạn Quân VÅ©:
- Tôi lại đây hại ông đấy.
- Hại tôi ? Ông tÃnh hại ra sao đây ?
- Bất kể ông ra giá bao nhiêu, tôi Ä‘á»u thêm ba lượng.
Vạn Quân VÅ© nhìn dÃnh và o y, ánh mắt loang loáng, cÅ©ng không biết y nhìn bao lâu, bá»—ng y cưá»i phá lên:
- Tốt, tốt lắm.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© rằng cái vị đại hà o oai chấn Hà Sóc nà y nhất định sẽ ra giá cao đến độ sẽ là m cho ai cÅ©ng phải nhảy giáºt bắn ngưá»i lên.
Nà o ngá» Vạn Quân VÅ© bá»—ng ngưng bặt tiếng cưá»i, lá»›n tiếng nói:
- Con ngựa nà y ta không mua nữa, ngươi bán cho y đi.
Cầu Hà nh Kiện ngá»› mặt ra. Vạn Quân VÅ© nói xong, quay đầu bá» Ä‘i, nà o ngá» Äịch Thanh Lân lại kêu giá»±t lại:
- ChỠmột chút.
Vạn Quân VÅ© quay đầu lại nhìn dÃnh và o y:
- Ông còn muốn tôi chỠgì đây ?
Äịch Tiểu Hầu chưa trả lá»i, y Ä‘i há»i Cầu Hà nh Kiện:
- Còn có ai chịu bỠra giá cao hơn nữa không ?
- Äại khái chẳng còn ai.
- Váºy thì con ngá»±a nà y có phải đã là thuá»™c vá» ta rồi không ?
- Vâng.
Äịch Tiểu Hầu quay lại đối diện vá»›i Vạn Quân VÅ©:
- Váºy thì tôi tặng cho ông.
Vạn Quân Vũ cũng ngớ mặt ra.
- Ông nói gì ? Ông muốn tặng cho tôi con ngá»±a nà y tháºt sao ? Tại sao ông là m váºy ?
Y không hiểu, ngưá»i khác cÅ©ng không hiểu, Äịch Thanh Lân chỉ hững há» nói:
- Chẳng vì gì cả, tặng ngá»±a cho má»™t vị anh hùng, vốn là chuyện thiên kinh địa nghÄ©a, hà tất phải há»i tại sao.
Äấy chÃnh là tác phong tiêu chuẩn cá»§a con ngưá»i Äịch Thanh Lân.
oo Äêm, đèn hoa vừa thắp lên, tiệc vừa được khai mạc. Mỹ tá»u được uống ừng á»±c và o cổ há»ng như nước lã, hà o khà như suối tuôn trà n à o ạt.
Vạn Quân Vũ đang uống không ngừng.
Ngưá»i trong giang hồ ai ai cÅ©ng biết tá»u lượng cá»§a y như biển ...
- Vạn đại hiệp không những Ä‘ao pháp vô song, tá»u lượng cÅ©ng thiên hạ vô song.
Hôm nay y uống cÅ©ng đặc biệt nhiá»u hÆ¡n má»™t chút.
Y không thể không thu nháºn lòng tốt cá»§a Äịch Thanh Lân, thu và o rồi còn không biết mình nên cao hứng hay không nữa.
Vì váºy y cứ uống tì tì, uống má»™t chút rượu và o rồi cÅ©ng phải cao hứng lên thôi.
Sư huynh, đệ tá», tỠđảng cá»§a y để cho y tha hồ uống, bởi vì chá»— uống rượu là tư thất cá»§a Hoa tứ gia, khách không nhiá»u lắm, không những váºy, bá»n hỠđã tra rõ lý lịch cá»§a từng ngưá»i.
Vạn Quân VÅ© thưá»ng thưá»ng nói vá»›i bạn bè cá»§a y:
- Và o giang hồ mà nổi danh quá sá»›m, không phải là chuyện hay ho gì, ngưá»i nà o thà nh danh lẹ quá, đêm đêm thưá»ng không khá»i có những lúc không ngá»§ được.
Hạng ngưá»i như y là m bất cứ chuyện gì Ä‘á»u không thể không để ý má»™t chút, vì váºy, y má»›i còn sống tá»›i bây giá». Dù có ngưá»i nà o muốn lấy mạng y, cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không có lấy má»™t cÆ¡ há»™i.
Ngưá»i ra khá»i bà n tiệc sá»›m nhất là Äịch Thanh Lân.
Trước giá» y không thÃch uống rượu, y đã mệt má»i lắm, chá»§ nhân đã chuẩn bị cho y má»™t phòng khách, còn có mỹ nhân Ä‘ang đợi y ... đối vá»›i Ä‘a số đà n ông, chỉ cần có má»™t lý do cuối cùng đó cÅ©ng đã quá đủ.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đưa ánh mắt ngưỡng má»™ tiá»…n y ra, không những ngưỡng má»™, còn bá»™i phục nữa:
- Cái vị tiểu hầu gia nà y chÆ¡i rất đẹp, thảo nà o mà đà n bà đá»u mê mệt vì y.
Hoa tứ gia cÅ©ng là tay tá»u lượng như biển.
Ngưá»i y cao lá»›n, máºp mạp, thà nh tháºt, nhiệt trưá»ng, gương măt bầu bầu, ngay cả má»™t Ä‘iểm cÆ¡ trá cÅ©ng không có, tuy năm nà o cÅ©ng bị ngưá»i ta gạt, nhưng y chẳng có gì là phà n nà n.
Vạn Quân VÅ© há»i y:
- Kỳ nà y ông mua bao nhiêu con ngựa ?
- Ngay cả một con cũng không.
Hoa Tứ gia cưá»i hì hì giải thÃch:
- Bởi vì Kim đại lão bản và Cầu tổng quản là bạn cá»§a tôi, tôi không thể nà o Ä‘i hại bạn bè, bắt bá»n há» Ä‘i gạt tôi, vì váºy tôi chỉ còn cách bị ngưá»i khác gạt, không thể để bạn bè gạt mình.
Vạn Quân VÅ© cưá»i lá»›n.
- Nói tháºt hay, hay quá, tôi má»i ông ba ly.
Ba ly xong, Hoa tứ gia kÃnh lại ba ly, Vạn Quân VÅ© láºp tức phải Ä‘i tiểu tiện.
Tá»u lượng cá»§a y rất cao, bởi vì y uống rượu có má»™t bà quyết ... y má»a ra được.
Uống nhiá»u quá bèn ra ngoà i má»a, má»a xong rồi láºp tức có thể vá» lại uống tiếp.
Äấy là bà quyết cá»§a y.
Tuy sư huynh, đệ tá» và tỠđảng cá»§a y Ä‘á»u biết cái bà quyết đó, nhưng y lại nghÄ© bá»n há» không biết váºy, vì váºy lúc y nói y muốn Ä‘i tiểu tiện, bá»n hỠđà nh phải để y Ä‘i má»™t mình.
Trên mặt cái hố đà o tháºt sâu, là má»™t bục gá»— là m bằng gá»— tỠđà n, trên bục có phá»§ thảm, dưới hố có trải lông ngá»—ng.
Hoa tứ gia là ngưá»i biết hưởng thụ, chuyện gì cÅ©ng phải hoà n mỹ, ngay cả chá»— phương tiện cÅ©ng không ngoại lệ.
Vạn Quân VÅ© bước và o, cặp mắt say sưa lá»™ vẻ tán thưởng, y quyết định vá» nhà nhất định phải là m má»™t phòng vệ sinh y như váºy.
Sau đó y bắt đầu má»a ra.
Chuyện đó chẳng có gì là khó ... lấy ngón tay trá» bá» và o miệng, đè và o dưới cuối lưỡi má»™t cái, là má»a ra được ngay.
Lần nà y y không má»a ra được.
Y vừa đưa ngón trá» và o trong miệng, láºp tức có má»™t bà n tay từ phÃa sau thò tá»›i, chặn lấy cằm cá»§a y, lấy hà m răng cá»§a y cắn lấy đầu ngón tay cá»§a y.
Y Ä‘au quá, nhưng hét không ra tiếng, y dùng sức thá»t cùi chá» và o sau sưá»n ngưá»i đó, nhưng ngưá»i đó đã Ä‘iểm ngay và o huyệt Khúc Trì trên cùi chá» cá»§a y.
Y khổ luyện vũ công hai mươi tám năm nay, hiện tại toà n thân công phu sức lực, không có chỗ nà o sỠra được tà gì.
Y đã từng trải trăm tráºn, giết ngưá»i vô số, những ngưá»i muốn giết y cÅ©ng không Ãt, chỉ có ngưá»i nà y là chụp được thá»i cÆ¡ tốt nhất, cÆ¡ há»™i tốt nhất.
Y chỉ muốn biết ngưá»i đó là ai.
Ngưá»i nà y cÅ©ng nguyện ý cho y biết, nói nhá» nhẹ bên tai y:
- Ta đã nói vá»›i ngươi, ta lại dây hại ngươi, ta đã Ä‘iá»u tra rõ rà ng vá» ngươi, đối vá»›i má»—i chuyện vá» ngươi, ta biết rất rõ rà ng, không chừng còn rõ hÆ¡n cả ngươi, ta cÅ©ng biết nhất định ngươi muốn lại đây má»a.
Giá»ng ngưá»i đó lạnh lùng mà há» hững:
- Vì váºy ngươi chết cÅ©ng không oan uổng gì.
Vạn Quân VÅ© đã biết ngưá»i đó là ai, chỉ tiếc y không còn cÆ¡ há»™i để nói ra.
Cuối cùng y chỉ thấy có ánh Ä‘ao nhạt nhẽo lóe lên, nhạt như má»™t tia sáng mặt trá»i vừa hiện ra trong bình minh.
Sau đó y thấy lồng ngực nhói lên kịch liệt, một con đao đã đâm và o giữa lồng ngực mé bên trái, đâm sâu và o trái tim.
Má»™t con Ä‘ao má»ng như tá» giấy.
Không ai hình dung ra được con Ä‘ao ra khá»i vá» nhanh như thế nà o.
Rút ra cÅ©ng nhanh như váºy.
Má»™t con Ä‘ao vừa quá nhanh vừa quá má»ng, đâm và o rồi rút ra như váºy, sẽ không có vết thương gì để lại.
Vì váºy sẽ không có ai báo thù cho Vạn Quân VÅ©.
Bởi vì cái chết cá»§a y, chỉ vì do y uống rượu nhiá»u quá, theo quan niệm cá»§a Ä‘a số ngưá»i, uống rượu nhiá»u quá thưá»ng thưá»ng sẽ bị chết rất đột nhiên.
DÄ© nhiên má»i ngưá»i cà ng không thể ngỠđược ngưá»i vừa tặng cho y má»™t con ngá»±a quý là Äịch tiểu hầu, lại có liên quan gì đến chuyện nà y.
Vì váºy danh mã vẫn theo linh cá»u Ä‘i, mỹ nhân vẫn theo Äịch tiểu hầu vá».
Äợi đến lúc Äịch tiểu hầu xuất hiện lại lần nữa, má»i ngưá»i vẫn sẽ đưa cặp mắt ngưỡng má»™ nhìn y, vẫn không có ai tin rằng y vừa giết ngưá»i, giết ngưá»i trong khoảnh khắc, không má»™t tiếng động.
Äấy là phương pháp và tiêu chuẩn giết ngưá»i cá»§a Äịch Thanh Lân.
oo Trong xe rá»™ng rãi thoải mái, con ngá»±a kéo xe đã được huấn luyện kỹ cà ng, gã đánh xe giá»i cầm cương, ngồi trên chiếc xe cá»§a Äịch tiểu hầu như ngồi trên chiếc thuyá»n hoa trên Tây hồ, vừa êm ái vừa thư thái, tháºm chà còn không cảm thấy được mình Ä‘ang Ä‘i trên xe.
Tư Tư mặc chiếc áo lụa má»m mại mà u đỠtươi, nằm cuá»™n lại trong má»™t góc như con mèo, cô dùng hai bà n tay trắng ngần, ngón tay sÆ¡n nước Phong Tiên hoa mà u đỠtươi, bóc trái bồ đà o được trồng trong nhà kÃn, má»›m và o miệng ngưá»i đà n ông cá»§a cô.
Cô là ngưá»i đà n bà rất ôn nhu, thông minh và mỹ lệ, hiểu được cách hưởng thụ Ä‘á»i sống, và cÅ©ng hiểu được cách đà n ông hưởng thụ cô.
Cô không muốn đánh mất ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi bên cạnh mình, nhưng hiện tại cô biết cô sắp mất y.
Äịch tiểu hầu trước giá» không muốn bị lưu luyến bên má»™t ngưá»i đà n bà nà o quá lâu.
Nhưng cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cách giữ lấy y.
Äịch Thanh Lân nhìn ngưá»i đà n bà bên cạnh y, nhìn cặp đùi má»m mại hoà n mỹ lá»™ ra ngoà i chéo quần.
Y biết phÃa sau lá»›p áo đó là má»™t thân hình lõa thể tháºt hoà n mỹ.
Da thịt cô căng đầy và má»m mại, lúc cô Ä‘ang nồng nhiệt, toà n thân Ä‘á»u biến thà nh ra lạnh ngắt, không những váºy còn run rẩy không ngá»›t.
Cô hiểu được là m sao thì đà n ông sẽ biết cô đã hoà n toà n bị y chinh phục.
NghÄ© đến tấm thân kiá»u diá»…m cá»§a cô, Äịch Thanh Lân bá»—ng cảm thấy ngưá»i mình có má»™t luồng nhiệt khà xông lên.
Y đã biết rất nhiá»u đà n bà , chỉ có ngưá»i đà n bà nà y má»›i hoà n toà n phối hợp được vá»›i y, là m y được hoà n toà n thá»a mãn.
Y quyết định để cô bên cạnh thêm má»™t thá»i gian nữa, luồng nhiệt khà trong ngưá»i y đã là m cho y quyết định như váºy. Bà n tay y nhè nhẹ luồn và o trong áo cô, bầu ngá»±c cá»§a cô chắc nịch và vun đầy, nằm êm ái trong lòng bà n tay y.
Không ngá» cô bá»—ng nói vá»›i y má»™t câu tháºt lạ lùng:
- Em biết anh với Vạn Quân Vũ đã quen nhau từ lâu.
Tư Tư nói với Vạn Quân Vũ:
- Hai ngưá»i trước giá» có cừu háºn gì vá»›i nhau không ?
- Không.
- Trước giỠông ta có là m chuyện gì đắc tội với anh không ?
- Không.
Tư Tư nhìn y đăm đăm, há»i cháºm từng tiếng má»™t:
- Thế thì sao anh giết ông ta ?
Luồng nhiệt khà trong ngưá»i Äịch Thanh Lân bá»—ng tắt lịm.
Tư Tư còn đang tiếp tục:
- Em biết nhất định anh đã giết ông ta, bởi vì ông ta chết đúng lúc anh không có bên mình em, anh vá» lại rồi, ngưá»i anh hứng lắm; má»™t đêm anh là m tá»›i ba lần, so vá»›i lần đầu tiên anh là m vá»›i em còn lâu hÆ¡n nhiá»u. Lúc trước em có nghe má»™t bà chị cá»§a em nói, có kẻ chỉ có giết ngưá»i xong má»›i biến ra như váºy, biến ra tháºt Ä‘iên cuồng, tháºt man dại, như anh hồi hôm qua váºy.
Äịch Thanh Lân yên lặng nghe cô nói, y không có lấy má»™t tà phản ứng.
Tư Tư nói tiếp:
- Em còn biết anh giấu trong ngưá»i má»™t lưỡi Ä‘ao tháºt là má»ng, bà chị cá»§a em có nói rằng, dùng thứ Ä‘ao đó giết ngưá»i, không dá»… dà ng gì nhìn ra vết thương ở đâu.
Äịch Thanh Lân bá»—ng há»i cô:
- Cái bà chị nà y của em sao lại biết những chuyện nà y ?
- Bởi vì chị ấy có má»™t ngưá»i khách quen, má»™t ngưá»i bá»™ đầu rất nổi danh, vá» phương diện đó chẳng có thứ gì là qua khá»i mắt y.
Tư Tư nói:
- Ngưá»i khác ai cÅ©ng nói trái tim cá»§a y như sắt đá, nhưng y đối đãi vá»›i bà chị cá»§a em rất tốt. Trước mặt chị ấy, y hiá»n như con chó nhá».
Äịch Thanh Lân Ä‘ang thở than trong lòng.
Cô không nên quen biết vá»›i má»™t bà chị như váºy, má»™t ngưá»i đà n bà không nên biết quá nhiá»u.
Tư Tư nhìn y, sỠnhẹ trên gương mặt trắng trẻo của y:
- Anh không cần phải giấu em chuyện gì, em đã là ngưá»i cá»§a anh, anh có là m gì Ä‘i chăng nữa em Ä‘á»u vẫn theo anh mãi mãi mà .
Cô dịu dà ng nói:
- Vì váºy anh cứ yên tâm, chuyện cá»§a anh em chẳng bao giá» nói ra, có chết cÅ©ng không nói ra.
Giá»ng cá»§a cô ôn nhu, bà n tay cá»§a cô lại cà ng ôn nhu.
Cô đã cảm thấy ngưá»i y hứng lên, chiếc áo đỠtươi đã bị xé toạt ra.
Cô yên lòng lắm.
Bởi vì cô biết phương pháp cô dùng đã có hữu hiệu. Hiện tại y sẽ không bỠcô nữa, y cũng không dám bỠcô.
Cơn nồng nhiệt đã trở lại yên tĩnh, xe ngựa vẫn chạy.
Äịch Thanh Lân móc trong tá»§ ra má»™t bình rượu bồ đà o, uống má»™t ngụm rồi má»›i há»i:
- Lúc nãy em há»i anh tại sao phải giết Vạn Quân VÅ©, bây giá» em còn muốn anh nói cho em nghe không ?
- Anh muốn nói thì em nghe.
- Anh giết y, chỉ vì anh có ngưá»i bạn không muốn cho y sống thêm phút giây nà o.
- Anh cũng có bạn bè ?
Tư Tư cưá»i:
- Trước giỠem chưa hỠbiết rằng anh cũng có bạn bè.
Cô suy nghÄ© má»™t lát rồi há»i:
- Ngưá»i bạn cá»§a anh tùy tiện muốn anh là m gì là anh là m sao ?
Äịch Thanh Lân gáºt gáºt đầu.
- Chỉ có y má»›i là m váºy được, bởi vì anh thiếu y món nợ.
Äịch Thanh Lân nói tiếp:
- Y là đầu não cá»§a má»™t tổ chức lá»›n nhất trong giang hồ, y từng giúp anh má»™t chuyện rất lá»›n, vá»›i Ä‘iá»u kiện duy nhất là , y cần anh là m cho y chuyện gì, anh sẽ không từ chối.
Y lại nói:
- Tổ chức nà y tên là Thanh Long há»™i, có ba trăm sáu mươi lăm phân đà , má»—i châu má»—i phá»§ má»—i huyện nÆ¡i nà o cÅ©ng có ngưá»i cá»§a y, thế lá»±c cá»§a y lá»›n lao lắm, em không thể nà o tưởng tượng ra cho được.
Tư Tư lại nhịn không nổi há»i y:
- Nếu y đã có thế lá»±c lá»›n như váºy, tại sao còn muốn anh Ä‘i giúp y ?
- Bởi vì có ngưá»i không thể nà o giết được.
Äịch Thanh Lân nói:
- Bởi vì giết ngưá»i đó rồi, ảnh hưởng sẽ rất to lá»›n, há»—n loạn sẽ rất nhiá»u, những hạng ngưá»i đó bạn bè vô số, nhất định sẽ tìm cách báo thù cho há».
- Không những váºy, quan phá»§ nhất định sẽ Ä‘iá»u tra.
Tư Tư nói:
- Ngưá»i trong giang hồ chẳng ai Ä‘i dÃnh và o những chuyện lôi thôi phiá»n phức đó.
Äịch Thanh Lân thừa nháºn.
- Chỉ bất quá, ngưá»i khác giết không được, anh giết được, mà cÅ©ng chỉ có anh má»›i giết được.
Y nói:
- Bởi vì chẳng ai ngá» rằng anh giết ngưá»i được, vì váºy anh giết rồi, sẽ không là m cho ai chú ý nghi ngỠđến mình, cà ng không để cho ngưá»i bạn anh bị liên lụy.
Tư Tư không há»i thêm gì nữa, bởi vì cô lại cà ng yên tâm.
Má»™t ngưá»i đà n ông chỉ có ở trước mặt má»™t ngưá»i đà n bà y yêu thÃch và tÃn nhiệm nhất, má»›i thổ lá»™ những bà máºt như váºy.
Cô quyết tâm giữ bà máºt cho y, bởi vì cô thÃch cái ngưá»i đà n ông có lúc ôn nhu như nước, có lúc lãnh đạm như băng, có lúc lại nhiệt tình như lá»a nà y.
Cô tin rằng mình có thể giữ được y.
Chỉ tiếc là cô lầm.
Tuy cô hiểu đà n ông, ngưá»i đà n ông nà y không phải là ai cÅ©ng hiểu được, không chừng ngay cả chÃnh y cÅ©ng không hiểu được mình.
Xe ngá»±a vẫn tiếp tục chạy vá» phÃa trước, trong xe chỉ còn thừa có Äịch Thanh Lân.
Tư Tư đã biến mất ra khá»i thế giá»›i nà y.
Äịch Thanh Lân có ba cách là m cho má»™t ngưá»i bá»—ng biến Ä‘i, đối vá»›i Tư Tư, y dùng cách tối hữu hiệu nhất.
Không ai biết y dùng cách gì, ba cách cá»§a y chỉ có má»—i má»™t mình y là biết được bà máºt.
Bà máºt đó trừ y ra, vÄ©nh viá»…n không có ngưá»i thứ hai nà o trên Ä‘á»i nà y biết được.
Tư Tư đã lầm.
Bởi vì cô không biết Äịch Thanh Lân vÄ©nh viá»…n không bao giá» tÃn nhiệm bất cứ má»™t ngưá»i nà o còn Ä‘ang hô hấp được.
Cô cÅ©ng không biết rằng ngưá»i Äịch Thanh Lân chân chÃnh yêu thÃch nhất chỉ là má»™t mình y.
Má»™t ngưá»i như Tư Tư nếu bá»—ng nhiên bị biến mất, nhất định sẽ không dẫn đến sá»± chú ý phiá»n phức gì từ ngưá»i nà o.
Con ngưá»i cá»§a cô như má»™t đóa dương hoa trong gió, má»™t quả lục bình trôi nổi trên sông, nếu không ai gặp cô, rất có thể cô lại Ä‘i theo má»™t kẻ lãng tá» không nhà không cá»a nà o đó, cÅ©ng rất có thể được má»™t gã thương gia già u có nà o đó nhốt và o trong nhà bằng và ng, tháºm chà còn có thể tá»± mình và o má»™t cái miếu ở má»™t nÆ¡i hang núi thâm sâu nà o đó cắt tóc quy y.
Hạng ngưá»i đà n bà như cô, chuyện gì cÅ©ng có thể là m được.
Vì váºy cô có là m chuyện gì, chẳng ai cảm thấy kinh ngạc, cÅ©ng chẳng ai quan tâm.
Vì váºy lúc cô bắt đầu cảm thấy mình có thể nương tá»±a được và o Äịch Thanh Lân, Äịch Thanh Lân bèn cho cô lìa xa thế giá»›i.
Äấy chÃnh là tác phong tiêu chuẩn cá»§a con ngưá»i Äịch Thanh Lân.
oo "Äại thÆ¡" dá»±a ngưá»i và o chiếc gối bên cạnh bà n trang Ä‘iểm, trong lòng Ä‘ang tá»± há»i:
- Tư Tư không phải tới lúc phải vỠnhà rồi sao ?
Nà ng rất thÃch Tư Tư, nà ng chẳng còn ai là thân thÃch trên thế gian nà y, nà ng đã bắt đầu được ngưá»i ta gá»i là "đại thÆ¡".
Má»™t ngưá»i đà n bà như nà ng được ngưá»i ta xưng là "đại thÆ¡" là má»™t chuyện biết bao nhiêu là bi ai.
Tuổi hoa niên cá»§a nà ng đã Ä‘i qua, nà ng chỉ hy vá»ng Tư Tư đừng là m hư há»ng Ä‘á»i mình, chỉ hy vá»ng cô lấy được tấm chồng thà nh thá»±c biết lo cho gia đình.
Chỉ tiếc là Tư Tư không thÃch những ngưá»i đà n ông hiá»n là nh chỉ biết là m ăn.
Tư Tư quá thông minh, quá kiêu ngạo, quá ham chuyện danh vá»ng, cÅ©ng y như nà ng lúc còn trẻ.
Trong phòng, bên cạnh chiếc bà n bằng gá»— tỠđà n mặt là m bằng đá xanh, có má»™t ngưá»i đà n ông ốm nhom, mặt mà y Ä‘en thùi, dáng vẻ trầm mặc, tuổi tác còn chưa tá»›i ba mươi, Ä‘ang ngồi đó yên lặng nhìn nà ng.
Y tên là Dương Tranh, là ngưá»i bạn từ thuở nhá» thanh mai trúc mã cá»§a nà ng.
Lúc nà ng mưá»i lăm tuổi, vì phải kiếm tiá»n chôn cất song thân, nà ng phải dấn bước và o phong trần, sau mưá»i năm ly biệt, bá»n há» lại trùng phùng ở nÆ¡i đây, không ngá» rằng y Ä‘i là m thá»§ lãnh bá»n bá»™ khoái trong huyện thà nh.
oo Lấy thân pháºn cá»§a y mà nói, đáng lý ra y không nên lại chốn nà y.
Nhưng cứ hai ba ngà y y lại đến một lần, đến chỉ để ngồi yên lặng ở đó nhìn nà ng.
Liên hệ giữa hai ngưá»i không há» có tà gì như ngưá»i khác tưởng tượng, tình cảm giữa hai ngưá»i không ai có thể hiểu được, cÅ©ng không ai có thể tin được.
Nà ng vẫn nói y đừng lại, để ngưá»i khác khá»i đồn đãi tai tiếng, ảnh hưởng đến sá»± nghiệp và thanh danh cá»§a y.
Nhưng Dương Tranh nói:
- Chỉ cần tôi tự xét mình không có gì xấu hổ, ở đâu tôi cũng lại được.
Y vốn là má»™t kẻ ương ngạnh như váºy.
Chỉ cần y cho là chuyện phải là m, là m xong không xấu há»—, dù có ká» Ä‘ao và o cổ y cÅ©ng không ngăn cháºn được y.
Y muốn lấy nà ng.
Trong tâm mục cá»§a y, nà ng vÄ©nh viá»…n là cô bé cá»™t tóc Ä‘uôi gà "Lữ Tố Văn", không phải là danh ká»· Như Ngá»c năm xưa, cÅ©ng không phải là Äại ThÆ¡ hiện giá».
Trong lòng nà ng cÅ©ng đâu phải không muốn lấy má»™t ngưá»i đà n ông vừa quáºt cưá»ng, vừa Ä‘a tình, vừa thà nh thá»±c nà y.
Từ lâu lắm rồi, nà ng đã tá»± chuá»™c lại được thân mình, nếu nà ng nguyện ý, nà ng đã tùy thá»i tùy lúc bá» Ä‘i vá»›i y.
Nhưng nà ng không là m váºy được, y còn nhá» hÆ¡n nà ng má»™t tuổi, dưới cặp mắt cá»§a các huynh đệ trong lục phiến môn, y là má»™t tay hảo hán anh hùng, có tiá»n đồ, có bạn bè, có sá»± nghiệp.
Còn tuổi thanh xuân cá»§a nà ng đã muốn tà n tạ như đóa hoa khô héo, không những váºy, nà ng còn là má»™t con Ä‘iếm không ai coi ra gì.
Nà ng không thể phá hủy y, nà ng đà nh phải dằn lòng cự tuyệt, giữa đêm tỉnh lại một mình nằm âm thầm khóc.
Dương Tranh bá»—ng há»i nà ng:
- Có phải Tư Tư đã kiếm được má»™t ngưá»i đà n ông rất tốt, đã kiếm được chá»— nương thân ?
- Em cÅ©ng hy vá»ng nó được má»™t chá»— an thân.
Lữ Tố Văn thở nhẹ ra:
- Chỉ tiếc là sớm muộn gì nó cũng vỠlại đây.
- Tại sao ?
- Anh không biết Äịch Thanh Lân sao ?
Lữ Tố Văn há»i ngược lại.
- Anh biết. Thế táºp nhất đẵng hầu. Má»™t tay thiếu hiệp phong lưu nổi danh trong giang hồ.
Dương Tranh nói:
- Tư Tư đi theo y mấy bữa nay ?
Lữ Tố Văn gáºt gáºt đầu:
- Cỡ hạng ngưá»i như Äịch Thanh Lân, là m sao còn tháºt tình vá»›i cô nà o ? Còn không phải chÆ¡i chÆ¡i và i bữa rồi thôi ?
Dương Tranh lại ngồi đó yên lặng ngốc ra cả ná»a ngà y, rồi má»›i chầm cháºm đứng dáºy.
- Anh đi đây.
Y nói:
- Tối nay anh có công chuyện phải là m.
Lữ Tố Văn không giữ y lại, cÅ©ng không há»i y Ä‘i là m công chuyện gì.
Nà ng muốn giữ y lại, muốn há»i y công chuyện có nguy hiểm không. Trong lòng nà ng vẫn lo lắng cho y rất nhiá»u, lo lắng muốn ngá»§ không được.
Nhưng ngoà i miệng nà ng chỉ hững hỠnói một câu:
- Anh đi đi.
Äêm đã khuya.
Cổng lá»›n cá»§a Di Hồng Viện có hai ngá»n đèn lồng mà u Ä‘á», xa xa nhìn lại như cặp mắt cá»§a má»™t con thú dữ.
Má»™t con thú dữ ăn thịt ngưá»i không nhả ngay cả má»™t khúc xương, từ xưa đến giá», biết bao nhiêu cô con gái yếu Ä‘uối đáng thương đã bị nó nuốt chững luôn cả thịt da lẫn xương cốt.
NghÄ© đến Ä‘iểm đó, trong lòng cá»§a Dương Tranh lại cà ng thấy háºn !
Chỉ tiếc là y không là m được gì, bởi vì đây là chuyện hợp pháp, chỉ cần là chuyện hợp pháp, không những y không thể can thiệp, y còn ngược lại phải bảo vệ.
Trong con hẻm Ä‘en ngòm đó, gió thổi vừa lạnh vừa ẩm, y Ä‘i ngược chiá»u gió ra khá»i con hẻm, bá»—ng có ngưá»i xông ngang ra, nhìn y cưá»i hì hì chà o má»™t tiếng.
Ngưá»i nà y tên là Tôn Như Hải, là nhị tiêu đầu cá»§a má»™t tiêu cục, cÅ©ng có tà danh tiếng trong giang hồ, trong thà nh cÅ©ng là má»™t tay ăn chÆ¡i, không những váºy, nghe nói vÅ© công cÅ©ng không tệ.
Nhưng Dương Tranh trước giá» không thÃch y, vì váºy chỉ lạnh lùng há»i má»™t câu:
- Chuyện gì váºy ?
- Tôi có thứ nà y muốn giao lại cho Dương đầu nhi, đây là đồ ngưá»i ta nhá» chuyển giùm.
Tôn Như Hải móc trong ngưá»i ra má»™t táºp ngân phiếu:
- Äây là mưá»i tá» ngân phiếu ở ngân hà ng Äại Thông SÆ¡n Tây, má»—i tá» má»™t ngà n lượng, Ä‘i chá»— nà o cÅ©ng đổi được thà nh tiá»n, rất là tiện lợi.
Dương Tranh lạnh lùng nhìn y, đợi y nói tiếp.
- Có bao nhiêu đây tiá»n, Dương đầu nhi có thể mua má»™t căn nhà bốn phòng rất khang trang, phong quang tiếp Ngá»c Trạm nương vá» nhà .
Tôn Như Hải cưá»i tháºt ám muá»™i:
- Chỉ cần Dương đầu nhi tối nay nằm trong nhà không Ä‘i đâu, táºp ngân phiếu nà y thuá»™c vá» Dương đầu nhi ngay.
Dương Tranh không đổi nét mặt:
- Äây là ai nhỠông giao váºy ? Có phải là cái vị bằng hữu tối nay muốn qua nÆ¡i nà y không ?
Tôn Như Hải thừa nháºn:
- Ngưá»i ngay nói chuyện trước mặt không giấu diếm, chÃnh là y đó.
- Nghe nói y vừa má»›i cướp má»™t chuyến hà ng ở trên đưá»ng tá»›i Tang Lâm, tiá»n tiêu má»™t trăm tám chục vạn lượng, chỉ đưa cho tôi chút tiá»n như thế nà y không khá»i quá Ãt hay sao ?
- Dương đầu nhi muốn bao nhiêu ?
- Tôi cÅ©ng chẳng muốn gì nhiá»u, chỉ bất quá muốn má»™t trăm tám chục vạn lượng cá»§a hắn, ngoà i ra còn có thêm hai ngưá»i.
Tôn Như Hải cưá»i không nổi, y vẫn còn phải há»i:
- Hai ngưá»i nà o ?
- Má»™t ngưá»i là ông, má»™t ngưá»i là hắn.
Dương Tranh nói:
- Ông là m chuyện tiêu cuá»™c, lại Ä‘i cấu kết vá»›i cưá»ng đạo, ông còn đáng chết hÆ¡n cả hắn.
Tôn Như Hải lùi lại hai bước, ngân phiếu đã bá» lại và o trong ngưá»i, trong tay y đã cầm má»™t cây Thá»§ Xoa tá» sáng loang loáng. Y cưá»i giá»ng âm trầm:
- Má»™t tên bá»™ khoái tà teo váºy còn dám nhảy lên đầu Nghê Bát thái gia sao ? Äáng chết chỉ có nhà ngươi.
Trong con hẻm tối lại có má»™t giá»ng nói lạnh lùng mai mỉa tiếp theo:
- Không những hắn đáng chết, mà còn chết chắc quá rồi.
|

19-04-2008, 09:33 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 2
Lang nha bổng là thứ binh khà rất kiếm thấy trong giang hồ, nó rất nặng, Ä‘em theo trong ngưá»i không tiện, sá» dụng cÅ©ng không tiện, nếu hai tay không có sức cá» ngà n cân, ngay cả lúc lắc cÅ©ng không lúc lắc nổi nó.
Thứ binh khà nà y thông thưá»ng chỉ có lúc nà o trên chiến trưá»ng hai bên đánh nhau thây chất đầy hoang dã, máu chảy thà nh sông má»›i có thể thấy nó, ngưá»i trong giang hồ sá» dụng thứ binh khà nà y rất là Ãt.
Hiện tại cái ngưá»i Ä‘ang từ trong hẻm tối xông ra đó, sá» dụng cây lang nha bổng hiếm thấy nặng bảy mươi tám cân, những cây gai lởm chởm sáng loáng trên đầu cây lang nha, tháºt giống như bao nhiêu con chó sói đói khát Ä‘ang đợi xé Dương Tranh ra từng miếng từng miếng nuốt trá»n.
Ngưá»i nà y thân hình cao chÃn thước, bá» ngang cÅ©ng tá»›i hai thước, ở trần, trá»c đầu, bên tai trái Ä‘eo má»™t cái vòng và ng, gương mặt rằn ri, có má»™t vết thẹo chạy từ trên trán xuống tá»›i má»™t bên miệng, chẻ cái mÅ©i bá»± bằng trái trứng vịt ra là m đôi. Ná»a đêm ná»a hôm đụng phải ngưá»i nà y mà không nằm mÆ¡ thấy ác má»™ng má»›i là lạ.
Dương Tranh quay lại đối diện vá»›i gã khổng lồ nà y, chẳng thèm ngó tá»›i Tôn Như Hải đằng sau, hình như không biết cặp thá»§ xoa tá» trong tay y cÅ©ng là thứ vÅ© khà chết ngưá»i như không, không những váºy đã có vô số ngưá»i chết dưới cái lưỡi xoa sắc bén cá»§a nó.
Dương Tranh cÅ©ng rất cao, nhưng y đứng trước mặt ngưá»i đó, lại bị thấp Ä‘i mất nguyên cái dầu.
- Nghe nói thủ hạ dưới tay Nghê Bát có tên mèo con tên là Dã Ngưu.
Dương Tranh há»i:
- Ngươi là con mèo đó phải không ?
- ChÃnh là lão tỠđây.
- Nghe nói hắn là ngưá»i vừa hung ác vừa hoạnh há»e, vừa không sợ chết.
Dương Tranh lại há»i:
- Ngươi không sợ chết tháºt sao ?
- Phải chết có phải là lão tỠđâu, là con rùa con nhà ngươi.
Cái gã mèo nà y lại giở ra má»™t giá»ng Tây Xuyên rặc, nhất là lúc mắng ngưá»i nghe đặc biệt tháºt là du dương.
Trong tay cá»§a Dương Tranh không có vÅ© khÃ, rất Ãt ngưá»i thấy y dùng vÅ© khÃ.
Y tay không đứng trước mặt má»™t gã khổng lồ như váºy, mà vẫn còn rất trầm tÄ©nh ung dung.
Nhưng chỉ trong má»™t chá»›p mắt, cây lang nha bổng nặng bảy mươi chÃn cân đã bay tà tà lại kéo theo má»™t tráºn gió à o à o như cá»p hú long ngâm.
Y không thể đỡ, trong tay y không có thứ vũ khà gì để đỡ.
Y cÅ©ng không thể lùi lại, phÃa sau đã có cặp thá»§ xoa tá».
Ngay cả tránh né y cũng không thể tránh né được.
Con hẻm quá hẹp, lang nha bổng quá dà i, cây bổng tạt qua, bao nhiêu chá»— thụt lùi Ä‘á»u đã bị chặn đứng kÃn mÃt, tránh qua bất cứ bên nà o cÅ©ng Ä‘á»u nằm trong phạm vi cá»§a nó.
Tôn Như Hải không xuất thủ.
Y chẳng cần phải xuất thá»§ thêm, y Ä‘ang nghÄ© đến chuyện tiêu há»§y thi thể, giấu mất xác Dương Tranh, vÄ©nh viá»…n cho con ngưá»i đó không còn trên cõi Ä‘á»i nà y.
Y còn chưa nghĩ ra kịp một cách gì hoà n mỹ, y cũng không cần phải nghĩ thêm.
Bởi vì chỉ trong má»™t khoảnh khắc nhá» bé, y đã phát hiện ra, Dương Tranh tạm thá»i còn chưa chết được.
Trong cái chá»›p mắt vừa rồi, Dương Tranh quả tháºt hình như đã chết chắc.
Bất kể là y có đỡ gạt, hay là tránh né Ä‘á»u không khá»i ăn phải má»™t bổng.
Chẳng ai có thể chịu được một bổng đó.
Nà o ngá» Dương Tranh chẳng đỡ gạt tránh né cÅ©ng chẳng lùi lại ... có ngưá»i không bao giá» lùi, Dương Tranh là má»™t trong những ngưá»i nà y.
Không những y không lùi, y còn xông tới, nhắm và o hướng cây lang nha bổng xông tới.
Không ai tưởng tượng ra được y sẽ là m như váºy, bởi vì trước giá» chưa có ai dám là m như váºy.
Má»™t tay cao thá»§ chân chÃnh hạng nhất lưu dÄ© nhiên sẽ có cách hay hÆ¡n cá»§a hỠđể đối phó cú bổng đó, nếu má»™t ngưá»i vÅ© công hÆ¡i kém má»™t tÃ, hiện tại đã bị cây bổng Ä‘áºp nát nhừ từ hồi nà o.
Nhưng Dương Tranh lại xông thẳng tới.
ChÃnh trong cái đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc đó, thân hình cá»§a y bá»—ng rạp xuống, hai bà n tay đè lên mặt đất, cả thân ngưá»i y từ phÃa dưới cây lang nha bổng luồn lên xông và o, cái đầu đụng mạnh và o bụng dưới cá»§a Dã Ngưu. Chiêu thức đó, không thể coi là má»™t chiêu thức vÅ© công, chân chÃnh vÅ© lâm cao thá»§ sẽ không biết sá» dụng chiêu thức đó, cÅ©ng không thèm sá» dụng.
Nhưng chiêu thức nà y tháºt là hữu dụng.
Thân hình nặng hÆ¡n hai trăm cân cá»§a Dã Ngưu láºp tức bị đụng ngã ầm xuống, nằm ngá»a lên trá»i ôm lấy bụng lăn lá»™n la lên thê thảm, ngay cả ngưá»i Ä‘ang ngá»§ cách đó ba con hẻm còn nghe được.
Dương Tranh thuáºn tay móc ra má»™t sợi giây là m bằng gân bò, trói ngay má»™t tay má»™t chân cá»§a y lại, rồi lại thuáºn tay lấy má»™t há»™t thiết hồ đà o bá» và o miệng y, sau đó thở phà o má»™t tiếng, quay ngưá»i lại đối diện vá»›i Tôn Như Hải.
Dương Tranh hững há» há»i:
- Thế nà o ?
Tôn Như Hải nhìn muốn đần cả ngưá»i ra, hết ná»a ngà y y má»›i mở miệng:
- Äấy là thứ vÅ© công gì váºy ?
- Chẳng vũ công gì cả.
Dương Tranh nói:
- Ta chẳng biết tà gì vá» vÅ© công, ta chỉ biết phải là m sao đánh ngưá»i ta gục xuống thôi.
- Cái thứ chiêu thức còn chưa gá»i được là nháºp môn nà y, hảo hán giang hồ thà chết còn hÆ¡n là đánh ra.
- Ta chẳng phải là hảo hán giang hồ gì cả, ta cũng chẳng muốn chết.
Dương Tranh nói:
- Ta chỉ muốn bắt kẻ phạm pháp giam lại.
Tôn Như Hải nắm chặt trong tay cặp thá»§ xoa tá»:
- Ngươi tÃnh dùng cách gì bắt ta váºy ?
- Chỉ cần bắt ngươi lại, tùy tiện dùng cách gì cÅ©ng không quan hệ, ta Ä‘á»u dùng được cả.
Tôn Như Hải cưá»i nhạt.
Dương Tranh nhìn dÃnh và o y:
- Ngươi biết vÅ© công, ta không biết ! Ngươi là hảo hán thà nh danh trong giang hồ, ta không phải; Trong tay ngươi có vÅ© khÃ, ta không có, nếu ngươi có ngon lại đây, ta chẳng nói gì ngươi.
Tôn Như Hải tuy còn Ä‘ang cưá»i nhạt, gương mặt đã trắng bệch ra.
Dương Tranh chầm cháºm bước lại:
- Chỉ tiếc là ngươi chẳng có tà can đảm, ngươi chỉ cần nhúc nhÃch má»™t cái, ta sẽ cho ngươi nằm trên giưá»ng ba tháng ngay cả bò cÅ©ng bò dáºy không nổi, ngươi có dám tin không ?
Y bước lại gần trước mặt Tôn Như Hải, chỗ yếu hại trên ngực của y đưa lại gần cặp thủ xoa tỠtrên tay Tôn Như Hải không quá một thước.
Tôn Như Hải không dám đụng Ä‘áºy.
"Soạt" một tiếng, cái còng là m bằng thép ròng đã khóa và o cổ tay của y.
Ngoà i con hẻm tối bá»—ng có má»™t tráºn hoan hô nổi lên, mưá»i gã đại hán mặc áo Ä‘en vừa lá»›n tiếng hoan hô vừa bước nhanh và o.
Bá»n há» Ä‘á»u là thuá»™c hạ cá»§a Dương Tranh, cÅ©ng là huynh đệ cá»§a y, bá»n há» không những rất bá»™i phục, mà còn rất tôn kÃnh Dương Tranh.
- Dương đại ca, anh giá»i tháºt.
- Các ngươi cÅ©ng giá»i lắm.
Dương Tranh Ä‘ang cưá»i:
- Các ngươi núp ngoà i hẻm xem nhiệt náo, chẳng thèm lại giúp ta một tay.
- Chúng em đã biết một mình đại ca là đủ sức đối phó chuyện nà y, chúng em lại là để giúp đại ca là m chuyện kế tiếp đấy thôi.
Dương Tranh sa sầm nét mặt lại.
- Các ngươi cũng biết chuyện nà y sao ?
Y gằn giá»ng há»i:
- Sao các ngươi biết được ?
- Tối hôm qua Triá»u đầu nhi trên phá»§ sai tiểu Lưu chạy suốt đêm vá» tìm đại ca, chúng em đã biết ngay là có chuyện quan trá»ng phải là m, vì váºy trưa hôm nay, huynh đệ chúng em bèn giữ tiểu Lưu lại uống rượu.
- Hắn đã nói cho các ngươi biết ?
Dương Tranh giáºn dữ há»i:
- Ta đã dặn đi dặn lại hai ba lần không được tiết lộ chuyện nà y, cái thằng vương bát đản nà y to gan quá.
- Chúng em hiểu đại ca lắm, đại ca không cho chúng em biết chuyện nà y, bởi vì đối đầu quá lợi hại, sự tình rất nguy hiểm, sẩy tay một cái là mất mạng như chơi.
Chúng huynh đệ nhao nhao già nh nói:
- Nhưng chúng em theo đại ca bao nhiêu năm nay, nếu không có đại ca đỡ đầu giùm, bá»n chúng em đã bị chết Ä‘i hÆ¡n má»™t ná»a rồi, chúng em đã chuẩn bị Ä‘em tÃnh mạng giao cho đại ca, dù đánh không lại ngưá»i ta, Ãt ra cÅ©ng liá»u mạng má»™t tráºn, dù có chết, anh em cÅ©ng chết chung má»™t nÆ¡i.
Dương Tranh nắm chặt hai nắm tay, tròng mắt đã có lệ nóng muốn trà o ra, y ráng lắm rồi cũng dằn được xuống.
Chúng huynh đệ lại nói:
- Chúng em không biết gã há» Nghê có gì lợi hại, nhưng hắn đã dám đụng đến hà ng hóa cá»§a Trung Nguyên tiêu cuá»™c, dÄ© nhiên phải là thứ cứng cá»±a, nhưng anh em mình cÅ©ng không phải tay vừa, có đại ca là m đầu, anh em cÅ©ng đã từng phá mấy vụ án hiển hách, cho dù hai mạng đổi má»™t mạng, cÅ©ng phải liá»u cho bá»n nó chết và i tên.
Dương Tranh dùng sức nắm chặt lấy tay chúng huynh đệ, y lớn tiếng nói:
- ÄÆ°á»£c, các ngươi Ä‘i theo ta.
Chúng huynh đệ láºp tức hoan hô ầm Ä© lên, không biết có ai còn Ä‘em theo cả má»™t thùng rượu mạnh lại:
- Äại ca có muốn uống thá» hai ly trước không ?
- Chúng ta cÅ©ng chẳng cần phải uống rượu cho can đảm lên, có muốn uống, đợi xong chuyện rồi anh em mình uống cho đã con mẹ nó má»™t tráºn ăn mừng.
Chúng huynh đệ lại lớn tiếng hoan hô lên:
- Äúng, Ä‘áºp cho tên vương bát đất sét nà y méo xong rồi uống con mẹ nó má»™t tráºn, không say là thứ rùa Ä‘en.
Nhưng Tôn Như Hải và Dã Ngưu cÅ©ng cần phải sai hai ngưá»i Ä‘em vá», sai ai bây giá» ? Không ai chịu Ä‘i, không ai chịu là m cái chuyện to lá»›n nà y.
Má»i ngưá»i Ä‘ang chuẩn bị rút thăm, Dương Tranh bá»—ng quyết định:
- Lão Trịnh và Tiểu Hổ tá» Ä‘em bá»n chúng vá».
Lão Trịnh má»›i tân hôn, con trai còn chưa đầy năm, lão Trịnh hiểu ý Dương Tranh, trong lòng y vừa khó chịu vừa cảm khÃch.
Nhưng Tiểu Hổ tỠkhông phục:
- Sao đại ca sai em đi ?
Dương Tranh tát cho y má»™t cái bạt tai trước rồi má»›i há»i:
- Không lẽ ngươi quên bà mẹ già của ngươi ở nhà sao ?
Tiểu Hổ tỠkhông nói gì, lúc y quay đầu đi, tròng mắt đã đầy những lệ.
Tôn Như Hải nhìn nhìn bá»n há», bá»—ng cảm thấy trong lòng máu nóng sôi sục lên, y lá»›n tiếng hô Dương Tranh:
- Ngươi thả ta ra, ta đánh vá»›i ngươi má»™t tráºn, Tôn Như Hải ta đây cÅ©ng đâu phải là thứ gian tham, ta cÅ©ng không sợ chết như ai.
Dã Ngưu Ä‘ang bị trói gô bốn vó chổng lên trá»i nằm bên cạnh bá»—ng nhổ má»™t bãi nước miếng và o mặt y, rồi mở miệng chá»i toáng lên:
- Cái thứ rùa Ä‘en nhà ngươi không sợ chết thì còn ai sợ chết ? Hiện tại ngươi la trá»i la quá»· là m gì, còn không đóng cái miệng rùa nhà ngươi lại !
Nhìn lão Trịnh và Tiểu Hổ tá» khiêng hai ngưá»i Ä‘i, Dương Tranh bá»—ng thở ra má»™t hÆ¡i:
- Tôn Như Hải không chừng cÅ©ng chẳng phải là thứ ngưá»i gian manh gì, chỉ bất quá mấy dạo gần đây hưởng phúc nhiá»u quá, tÃnh tình má»›i biến Ä‘i.
Tiếng thở dà i của y có vẻ cảm khái:
- Má»™t ngưá»i như y lăn lá»™n trong giang hồ bao lâu nay cÅ©ng không dá»… dà ng gì, muốn không sợ chết tháºt, lại cà ng không dá»….
oo Cái đầu của Nghê Bát thái gia đang nhức.
Dĩ nhiên đầu y không bị nhức vì Dương Tranh, một gã bộ đầu tà teo trong huyện, y là m gì thèm để và o trong lòng.
Äầu y nhức, là vì bao nhiêu rượu tối hôm qua uống, bây giá» Ä‘ang bắt đầu hà nh hạ, tối hôm qua y uống tháºt không Ãt.
Tổng tiêu đầu cá»§a Trung Nguyên tiêu cuá»™c là Bảo Mã Kim Äao Vương Chấn Phi bởi vì mắc báºn đến Mẫu ÄÆ¡n sÆ¡n trang mua ngá»±a cho nên không thân hà nh Ä‘i áp chuyến tiêu nà y, nhưng năm tay tiêu sư Ä‘i theo cÅ©ng không phải là hạng dá»… đối phó.
Y sá» trong tay thanh Äao Trung Quải đã từng theo y có ba chục năm nay, bồi bạn y và o sinh ra tá» Ãt nhất đã có hai ba trăm lần, cùng vá»›i mưá»i lăm tên tỠđảng cá»§a y ká» vai khổ chiến cả hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ, mất Ä‘i sáu mạng ngưá»i má»›i cướp được chuyến tiêu đó.
Chẳng qua chuyện nà y cÅ©ng đáng là m lắm, má»™t trăm tám mươi vạn lượng bạc trắng phau phau, đủ cho y thoải mái suốt cuá»™c Ä‘á»i còn lại.
Y đã được năm mươi sáu tuổi rồi, Ä‘em bao nhiêu đây bạc vá» nhà , y chuẩn bị sẽ rá»a tay, tìm má»™t nÆ¡i nà o không ai tìm ra, hưởng thụ mấy năm còn lại trong Ä‘á»i.
Nghê Bát thái gia là ngưá»i đất Thục. Y khoái ngồi "Hoạt Can".
Giữa hai cây trúc cá»™t và o má»™t cái ghế, hai ngưá»i khiêng, gá»i là Hoạt Can.
Ngồi trên Hoạt Can, vừa thoải mái, vừa thoáng gió, bốn bá» tám phÃa Ä‘á»u có thể thấy rõ, chỉ cần quay đầu lại, là thấy được từng hà ng từng hà ng những cá»— xe lá»›n chở đầy bạc Ä‘i phÃa sau.
Ngưá»i Ä‘i theo xe Ä‘á»u là tỠđảng cá»§a y, Ä‘á»u là những tay hảo thá»§ từng đánh trăm tráºn.
Tuy y tin rằng nhất định sẽ không có ai dám lại con đưá»ng nà y cháºn đánh mình, nhưng y vẫn hà nh động rất cẩn tháºn.
Y dùng thứ xe độc luân để tải bạc, bởi vì thứ xe nà y rất nhẹ nhà ng tiện lợi, Ä‘i trên đưá»ng cÅ©ng không là m phiá»n nhiá»…u ngưá»i khác.
Thứ xe nà y do ngưá»i đẩy.
Ngá»±a thì có tiếng vó ngá»±a, ngưá»i không có, lừa ngá»±a thì kêu hà ồn à o, ngưá»i thì không.
Y rất yên lòng.
Trá»i đã gần sáng rồi.
Nghê Bát thái gia ngồi trên Hoạt Can nhắm mắt dưỡng thần được một lúc, ngẫu nhiên quay đầu lại, bỗng phát hiện ra một hà ng xe dà i hình như đã ngắn đi một khúc !
Y đếm đếm, quả tháºt đã mất Ä‘i bảy chiếc.
Ngưá»i áp chiếc xe cuối cùng là Äồng Trùy, cÅ©ng giống như Dã Ngưu, là ngưá»i y Ä‘em từ Miêu Cương vá», bất cứ trong hoà n cảnh nà o cÅ©ng nhất định không bán đứng y.
Má»™t hà ng xe chở bạc như váºy là m cách nà o lại ngắn Ä‘i được ?
Nghê Bát thái gia ấn hai bà n tay và o hai bên chá»— dá»±a má»™t cái, ngưá»i y đã bay lên lá»™n má»™t vòng, gót chân Ä‘iểm và o đầu gã đẩy chiếc xe độc luân thứ tư phÃa sau thêm cái nữa, trong khoảnh khắc đã bay qua tám cái đầu cá»§a những gã đẩy xe, dùng môn khinh công tuyệt ká»· Bát bá»™ Hản Thiá»n ngạo thị giang hồ cá»§a y bay trên đầu ngưá»i, bay qua má»™t dãy xe dà i, đến chiếc xe cuối cùng.
PhÃa sau chẳng thấy có động tÄ©nh gì, nhưng gã Äồng Trùy áp chiếc xe cuối cùng đã biến đâu mất.
Gã áp chiếc xe kế tiếp Äồng Trùy là Thà nh Cương, hôm nay có uống tà đỉnh, y không há» biết phÃa sau đã xảy ra chuyện gì, thấy Nghê Bát thái gia bay vù vù lại, má»›i chạy tá»›i há»i thăm.
Nghê Bát thái gia không nói năng gì, cho y hai cái bạt tai trước, rồi mới phân phó:
- Mau mau theo ta ra phÃa sau xem thá».
Trăng sao chìm lắng, bốn bá» má»™t mà n Ä‘en tối, cái khoảnh khắc trước bình minh thưá»ng thưá»ng là lúc tối nhất.
PhÃa sau vẫn không có má»™t tà động tÄ©nh, chẳng nghe có tiếng động gì cÅ©ng chẳng thấy ai.
Nhưng bá» cá» ráºm hai bên đưá»ng hình như có chá»— không được bình thưá»ng ... gió thổi qua đám cá», hình như có chá»— không thấy xao động.
Bởi vì chá»— đó đã có ngưá»i nằm bẹp lên rồi, bị tám ngưá»i nằm đè bẹp lên.
Bảy gã xa phu đã bị đánh bất tỉnh, bị ngưá»i bó chặt cứng chân tay, miệng bị nhét và o má»™t há»™t hồ đà o sắt chỉ có những tay trong vệ môn má»›i xà i, còn Äồng Trùy ngưá»i Ä‘i áp chiếc xe cuối cùng nhất đã bị ngưá»i ta dùng gân bò cá»™t cứng tay chân ra đằng sau.
Nghê Bát thái gia ngược lại bá»—ng trở nên trấn tÄ©nh, y chỉ há»i Thà nh Cương:
- Nãy giỠngươi không nghe có động tĩnh gì sao ?
Thà nh Cương cúi đầu, y chẳng nghe thấy gì cả, y có tỉnh táo lúc nà o đâu.
Nghê Bát móc há»™t hồ đà o sắt trong miệng má»™t gã xa phu ra, nhìn bốn bá» quanh quất má»™t hồi rồi cưá»i nhạt:
- Giá»i, tay chân nhanh nhẹn lắm, không ngá» trong lục phiến môn cÅ©ng có những tay cừ khôi váºy.
Thà nh Cương rốt cuộc cũng ấp úng rụt rè mở miệng nói:
- Nghe nói nơi đây có tay thủ lãnh bộ khoái tên là Dương Tranh, cũng có bản lãnh lắm.
Nghê Bát chau mà y:
- Không lẽ ngay cả Tôn Như Hải và Dã Ngưu cÅ©ng đối phó không nổi hắn ? Nếu hắn là thứ lợi hại như váºy, hiện tại e rằng hắn đã lòn ra đằng trước đối phó vá»›i cái đám chá»— Hoạt Can cá»§a ta.
Thà nh Cương biến sắc:
- Äể đệ Ä‘i xem thá».
Nghê Bát vẫn bình tĩnh như không, y hững hỠnói:
- Bây giỠcó lại cũng muộn quá rồi.
Y quả tháºt không hổ là tay lão luyện giang hồ quen đánh trăm tráºn, tuy đã trúng ổ mai phục, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, phán Ä‘oán rất là chÃnh xác.
ChÃnh ngay lúc đó, Ä‘oà n xe phÃa trước bá»—ng nghe có tiếng la thảm thiết, giá»ng cá»§a Ba Lão Thốc.
Ba Lão Thốc cÅ©ng là má»™t tay thuá»™c hạ đắc lá»±c cá»§a y, ở phÃa trước áp tráºn, hiện giá» chắc hẳn đã bị trúng kế.
Nghê Bát vẫn còn bình tĩnh:
- Ba Lão Thốc đã xong, Hắc Quá»·, Hoà ng Lang, Äại Tượng, ba tên tÃnh khà nóng nảy, nhất định đã chạy lại, Dương Tranh nhất định sẽ tránh mặt bá»n chúng, chạy lại chÃnh giữa đối phó Bà nh Há»—.
- Mình chạy lại tiếp ứng y.
- Chúng ta không đi, chúng ta không đi chỗ nà o cả.
Thà nh Cương ngẫn ngưá»i ra:
- Không lẽ mình đứng ngay ra đây, lấy mắt nhìn hắn giết ngưá»i sao ?
Nghê Bát thái gia cưá»i nhạt:
- Hắn còn giết được ai ? Chỉ cần ta chưa chết, sá»›m muá»™n gì hắn cÅ©ng lá»t và o tay ta.
Nghê Bát lạnh lùng nói:
- Mục tiêu của hắn là ta, ta ở đây. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ lại đây nạp mạng thôi.
Gió cà ng gấp, trăng cà ng mỠmịt, Thà nh Cương bỗng cảm thấy một luồng khà lạnh chạy từ chân lên đầu.
Y rốt cuá»™c đã hiểu ra, Nghê Bát thái gia chẳng mà ng gì cả, dù cho tỠđảng đã từng sống chết vá»›i y bao nhiêu năm nay cÅ©ng váºy.
Xe cÅ©ng chẳng chạy mất Ä‘i đâu, những thá»i bạc trên xe cÅ©ng chạy không khá»i, chỉ cần kiên trì cho đến phút cuối cùng giết được Dương Tranh, bạc vẫn còn là cá»§a y, ngưá»i để chia bạc cÅ©ng giảm Ä‘i được Ãt nhiá»u, cần gì y phải vá»™i vã Ä‘i cứu ngưá»i, tiêu hao mất Ä‘i sức lá»±c ?
DÄ© nhiên là y bình tÄ©nh ở đây chỠđược, chỉ cần bình tÄ©nh chá», mình nhà n nhã kẻ địch lao lá»±c, Dương Tranh chắc chắn là chết chắc Ä‘i được.
Trong lòng Thà nh Cương đã lạnh buốt đi, nhưng ngoà i mặt y vẫn không dám để lộ ra vẻ gì cả.
Y bá»—ng sá»±c nghÄ© ra, dù Dương Tranh không ra tay, chÃnh Nghê Bát không chừng cÅ©ng sẽ hạ độc thá»§ và o bá»n há».
Nếu không có ai Ä‘i chia má»™t trăm tám chục vạn lượng bạc nà y cá»§a y, cÅ©ng không ai sẽ biết được bà máºt, ngà y tháng cá»§a y sau nà y không phải là cà ng thoải mái hÆ¡n sao ?
Nghê Bát thái gia đã rút trong ngưá»i cây Äao Trung Quải không lúc nà o rá»i khá»i ngưá»i cá»§a y ra.
Má»™t thanh liá»…u diệp Ä‘ao, má»™t cây thiết quải. Trong Ä‘ao có lẫn quải, trong quải có lẫn Ä‘ao, má»™t cương má»™t nhu, cương nhu tương tế, má»™t công má»™t thá»§, công thá»§ bổ sung cho nhau, chÃnh là tuyệt kỹ độc môn oai trấn giang hồ cá»§a Nghê Bát thái gia.
Y cặp thiết quải và o trong nách, dùng bà n tay mân mê lưỡi Ä‘ao, Ä‘uôi mắt dÃnh và o gương mặt Thà nh Cương, y bá»—ng há»i:
- Có phải ngươi đã hiểu ý của ta rồi ?
Thà nh Cương giáºt bắn ngưá»i lên, không dám thừa nháºn, mà cÅ©ng không dám phá»§ nháºn.
Trong bóng đêm không ngá»›t truyá»n lại những tiếng la thê thảm, Nghê Bát thái gia hình như không nghe thấy gì.
- Nếu trong bụng ngươi Ä‘ang nghÄ© ta mượn Ä‘ao để giết ngưá»i, ngươi sai rồi đấy.
Y hững hỠnói:
- Những ngưá»i nà y theo ta bao nhiêu năm nay, nếu ngay cả má»™t tên bá»™ đầu tà teo còn đối phó không nổi, chúng ta còn lo gì chúng nó sống chết ra sao ?
- Vâng.
Thà nh Cương cúi đầu nói:
- Em hiểu mà .
- Nhưng ngươi không phải váºy, ngươi theo ta lâu nhất, chỉ cần ngươi trung tâm vá»›i ta, sẽ có ngà y tháng thoải mái cho ngươi sau nà y.
- Dạ, em hiểu.
Nghê Bát thái gia cưá»i cưá»i:
- Ngươi hiểu là tốt lắm.
Bà n tay phải y nắm lấy cây quải, bà n tay trái vung thanh đao lên, ánh đao lóe lên trong gió, y bỗng thét lớn:
- Dương Tranh, ta ở đây, ngươi còn chưa chịu lại sao ?
Äoà n xe đã tán loạn, tiếng la hét đã bá»›t Ä‘i, trong bóng tối rốt cuá»™c có má»™t ngưá»i hiện ra, đối diện vá»›i Nghê Bát, gằn giá»ng nói:
- HỠNghê kia, án của ngươi đã có lệnh phát ra, mau mau theo ta vỠthôi !
- Ngươi là Dương Tranh ?
- Ừ.
Nghê Bát cưá»i nhạt:
- Äối phó vá»›i hạng ngưá»i như ngươi, cÅ©ng chẳng cần đến Nghê Bát lão gia ta đây tá»± mình ra tay, Thà nh Cương, ngươi lại là m thịt y.
Thà nh Cương láºp tức xoay tay lại rút cây roi bằng trúc, vung roi nhảy chồm lại.
Không phải là y không hiểu ý cá»§a Nghê Bát, muốn y là m hòn đá dò đưá»ng, thà thám vÅ© công Dương Tranh ra sao trước.
Nhưng y là m sao có thể không xông tới ?
Nghê Bát thái gia nắm chặt cây Ä‘ao quải, cặp mắt dÃnh chặt và o hai vai hai chân hai tay cá»§a ngưá»i nà y.
Chỉ cần thấy được ngưá»i nà y xuất thá»§ lá»™ số vÅ© công chiêu thức ra là m sao, Thà nh Cương sống chết y chẳng mà ng để trong lòng. Từ lúc y bị ngưá»i ta bán đứng mình hai lần rồi, y đã há»c được má»™t Ä‘iá»u khôn, chỉ cần mình còn sống sót được là đủ. Còn sống được là tốt, tại sao còn Ä‘i lo đến ngưá»i khác sống chết ra sao ?
ChÃnh Ä‘ang lúc ngưá»i cá»§a Thà nh Cương vừa nhá»›m lên, bá» cá» bên phải bá»—ng phụp lên má»™t tiếng.
Gã xa phu bị ngưá»i ta đánh cho bất tÄ©nh Ä‘ang nằm bên bụi cá» bên phải bá»—ng lăn ngưá»i má»™t vòng nhảy ra, xoay tay lại phóng ra ba cây nõ tiá»…n, nhắm và o trước ngá»±c cá»§a Nghê Bát thái gia.
Nghê Bát thái gia tuy liệu sự như thần, cũng liệu không nổi tới chiêu nà y.
Y giáºt nảy mình lên, nhưng tuy nguy hiểm mà không bị loạn, thân hình y bá»—ng bay thẳng lên trá»i, chỉ trong đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc thi triển môn khinh công tuyệt đỉnh khó luyện nhất là Can Äịa Bạt Hốt ra, tránh được ba cây nõ tiá»…n.
Gã bá»™ khoái giả là m xa phu lại lăn vá» phÃa trước, Nghê Bát tÃnh xoay ngưá»i nhảy chồm lại.
Nhưng chÃnh Ä‘ang lúc y ở trên không đổi hÆ¡i, phÃa sau bá»—ng có ngưá»i như má»™t con báo nhảy lại đấm mạnh và o sau lưng y.
Cú đấm ấy không bị tráºt ra ngoà i.
Thân trải trăm tráºn, mưu mô quá»· quyệt như Nghê Bát thái gia, rốt cuá»™c vẫn trúng phải kế cá»§a ngưá»i khác, bị má»™t quyá»n đánh văng ra mặt đất, hÆ¡i thở hầu như bế tắc, muốn bò cÅ©ng bò dáºy không nổi.
Nhưng y nhất định phải bò dáºy, nếu không đối phương còn cho thêm má»™t cú đá nữa, y sẽ chết chắc.
Y gắng gượng nhẫn nhịn ná»—i Ä‘au đớn như kim chÃch cùng mình, lấy thiết quải chống má»™t cái, ngưá»i đã nhảy báºt dáºy.
Má»™t ngưá»i ốm nhách Ä‘en sì Ä‘ang trầm tÄ©nh đứng trước mặt y, đưa cặp mắt sáng như báo nhìn y vừa nói:
- Ta má»›i là Dương Tranh đây, lúc nãy ngươi lầm ngưá»i rồi.
Nghê Bát miệng đầy cả chất đắng, nhưng chẳng thèm nhổ ra, ngược lại y còn báºt cưá»i lên, cưá»i lá»›n:
- Tốt, ta phục ngươi lắm, ta lầm kỳ nà y.
Tiếng cưá»i cá»§a y trở nên ấm á»›:
- Không những ta lầm ngưá»i, ta còn đánh giá ngươi thấp quá, không ngá» ngươi lại là má»™t tên tiểu nhân ngụy kế Ä‘a Ä‘oan như váºy.
- Ta chẳng phải là quân tá», cÅ©ng chẳng phải tiểu nhân.
Dương Tranh nói:
- Chỉ bất quá có lúc ta quả tháºt có dùng tà ngụy kế, lúc nà o phải cần dùng ta sẽ dùng, lúc nà o dùng được ta sẽ dùng.
- Lúc không dùng được thì là m sao ?
- Lúc nà o không dùng được thì liá»u mạng chá»› sao.
Nghê Bát cưá»i lá»›n, tháºt ra hiện tại y đã cưá»i không muốn nổi, nhưng y phải nhất định cưá»i.
Bình thá»i y rất Ãt cưá»i, lúc nên cưá»i y cÅ©ng chẳng cưá»i, lúc không nên cưá»i y lại thưá»ng thưá»ng cưá»i rất là khoái trá.
Trước giá» y nghÄ© rằng cưá»i là thứ ngụy trang rất tốt, có thể giấu Ä‘i được nhược Ä‘iểm và thống khổ cá»§a mình.
Dương Tranh quả tháºt cảm thấy kỳ quái, má»™t ngưá»i ở trong hoà n cảnh nà y sao còn cưá»i được như váºy ? ChÃnh ngay lúc đó, Nghê Bát đã chồm lên, trong Ä‘ao có quải, má»™t chiêu Thiên Äịa Thất Sắc đánh tá»›i vô cùng hung mãnh.
Chiêu nà y có má»™t khuyết Ä‘iểm, nó có má»™t chá»— hở. Nhưng công thế lợi hại quá chừng, chiêu thức sá» ra chỉ muốn liá»u mạng cùng chết vá»›i đối phương.
Trong hoà n cảnh nà y, y không thể nà o không dùng tá»›i chiêu thức nà y, chỉ có chiêu thức trong đưá»ng cùng lại có đưá»ng cùng nà y má»›i có thể hãm Dương Tranh và o trong đất chết.
Y không tin Dương Tranh sẽ liá»u mạng, má»™t ngưá»i ngụy kế Ä‘a Ä‘oan thông thưá»ng không có ai dám liá»u mạng. Chỉ cần Dương Tranh có má»™t chút xÃu rụt rè thôi, bá» qua cái cÆ¡ há»™i chỉ trong khoảnh khắc là biến mất đó, Dương Tranh sẽ chắc chắn chết dưới đưá»ng tuyệt chiêu cá»§a y.
Y không ngá» rằng Dương Tranh liá»u mạng tháºt.
Dương Tranh không phải là má»™t kẻ không có đầu óc. Nhưng y tùy thá»i tùy lúc Ä‘á»u chuẩn bị liá»u mạng, y không muốn chết.
Nhưng nếu đã đến chỗ không chết không được, chết cũng không hỠgì.
Y nắm lấy cái cÆ¡ há»™i thoáng qua đó, cái lối liá»u mạng cá»§a y không phải chết ngưá»i như cá»§a ngưá»i khác.
Y không dùng vÅ© công chÃnh thống, trước giá» chưa có ai thấy y dùng vÅ© công chÃnh thống bao giá».
Nghê Bát xuất thủ cũng đã thấy không đúng lắm.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang đổi hÆ¡i thở bị đấm cho má»™t quyá»n và o ức, lúc váºn khà không khá»i gian nan sai lầm, xuất thá»§ cÅ©ng không khá»i sai lầm.
Cái chiêu Thiên Äịa Thất Sắc cá»§a y tuy là thứ chiêu thức chÃnh thống cùng chết vá»›i đối phương, nhưng y không là m được tá»›i Ä‘iểm đó.
Vì váºy y đã chết, nhưng Dương Tranh lại không chết.
Thà nh Cương không thấy Nghê Bát chết.
Y đã dùng táºn sức lá»±c vung cây roi tá»›i, y không há» vung tá»›i gã đại hán giả là m Dương Tranh.
Y dá»±a và o mà n đêm tối om chạy trốn mất biệt, chạy trốn ngay giữa chiêu Thiên Äịa Thất Sắc.
Không ai Ä‘uổi theo y, má»i ngưá»i chỉ quan tâm có má»—i tráºn đấu sống chết giữa Nghê Bát và Dương Tranh.
Lúc Nghê Bát ngã gục xuống, Dương Tranh cÅ©ng ngã theo, bất quá Nghê Bát vÄ©nh viá»…n không còn đứng dáºy, nhưng Dương Tranh Ä‘ang đứng dáºy.
Cái lưng cá»§a y tuy bị ăn phải má»™t cây thiết quải, y vẫn còn đứng dáºy được, đứng dáºy rồi chỉ nói má»™t câu:
- Chúng ta đi uống rượu thôi.
oo Bá»n há» không uống được thùng rượu đó.
Rượu là do Lão Trịnh và Tiểu Há»— lúc áp giải phạm nhân thuáºn tay Ä‘em theo vá», nhưng bá»n há» chưa vá» lại vệ môn.
Lão Trịnh và Tiểu Há»— cÅ©ng không vá» nhà , bá»n há» và Tôn Như Hải, Dã Ngưu, hai ngưá»i đồng má»™t lượt mất tÃch, chẳng ai biết bá»n há» Ä‘ang ở đâu, cÅ©ng há»i thăm không ra tung tÃch bá»n hỠỞ chá»— nà o.
Dương Tranh Ä‘em hết chúng huynh đệ Ä‘i lùng hết má»i nÆ¡i trong huyện thà nh, cÅ©ng tìm không ra hình bóng má»™t ai. Ngưá»i anh em cá»§a Tôn Như Hải là Tôn Toà n Hải, Ä‘em vợ Ä‘em thiếp, Ä‘em bốn đứa con cá»§a anh mình lại ngoà i cá»a vệ môn, vừa khóc vừa là m náo muốn treo cổ tá»± tá», đòi ngưá»i trong vệ môn trả lại ngưá»i.
... Ngưá»i còn sống thì đòi vá», ngưá»i chết rồi thì phải thu xác.
Quan huyện đà nh phải kêu Dương Tranh lại đòi ngưá»i.
Bà vợ cá»§a Tiểu Há»— và mẹ già sáu mươi sáu tuổi cá»§a Lão Trịnh, vừa nghe được tin Ä‘á»u nóng ruá»™t té xỉu ra nhà .
Ngưá»i thân cá»§a bá»n há» Ä‘i đâu mất rồi ? Tại sao lại bá»—ng dưng mất tÃch như váºy ?
oo Hoà ng hôn.
Dương Tranh vừa mệt má»i, vừa nóng nảy, vừa đói, vừa khát, trong lòng y cà ng khó chịu muốn chết Ä‘i được.
Y đã gần má»™t ngà y trá»i chưa có há»™t cÆ¡m miếng nước nà o và o bụng, cÅ©ng chưa chợp mắt qua lần nà o, ai ai cÅ©ng khuyên y vá» nhà ngá»§ má»™t giấc, ngay cả quan huyện cÅ©ng nói:
- Nóng nảy là m được gì ? Có chết cÅ©ng không là m được chuyện gì, nếu ngươi muốn Ä‘iá»u tra rõ rà ng chuyện ra sao, ngươi không nên ngã ầm ra. Nếu ngươi ngã ầm ra, còn ai ở đây chịu trách nhiệm chuyện nà y ?
Vì váºy Dương Tranh chỉ còn nước trở vá».
Tuy y là má»™t ngưá»i độc thân, nhưng y không sống trong phòng trá»±c phÃa sau vệ môn, bởi vì lúc y vừa đến nÆ¡i nà y, y đã mướn má»™t cái nhà hai phòng ở ngoà i thà nh.
Ông chá»§ nhà há» Vu, già rồi mà không có con trai, chỉ có má»™t đứa con gái còn độc thân tên là Liên Cô, sống ở gian nhà phÃa trước nhà cá»§a Dương Tranh, Vu lão đầu đối đãi y như con trai ruá»™t cá»§a mình.
Liên Cô má»—i sáng sá»›m Ä‘á»u Ä‘em lại cho y bốn cái bánh bao và má»™t tô cÆ¡m lá»›n cho y ăn sáng, rồi Ä‘em những thứ đồ mặc rồi cá»§a y Ä‘em vá» giặt. Y phục nếu bị rách, nút áo có bị mất Ä‘i cái nà o, trả vá» lại nhất định đã được khâu vá đâu và o đó.
Liên Cô không đẹp, nhưng rất khá»e mạnh, ôn nhu và thà nh thá»±c. Hôm nà o Dương Tranh không vá» lại nhà , cô sẽ nóng ruá»™t lại chá»— đầu khe suối giặt đồ núp ở đó khóc.
Nếu Dương Tranh mà không ngẫu nhiên gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã hồi xưa là Lữ Tố Văn, hiện tại, rất có thể y đã là m rá»… trong nhà há» Vu. CÅ©ng sẽ không có chuyện vô cùng cảm động là m ngưá»i ta vừa kinh kỳ vừa sợ hãi xảy ra sau nà y.
Ông trá»i ghẹo ngưá»i, âm thác dương sai.
Cải biến Ä‘i mệnh váºn cá»§a má»™t con ngưá»i, thưá»ng thưá»ng Ä‘á»u xảy ra tháºt ngẫu nhiên.
Trên đưá»ng vá» nhà Dương Tranh, có má»™t tiệm miến, còn có bán chút Ãt đồ nhắm và rượu, đồ nhắm cÅ©ng rất vừa miệng, miến là m cÅ©ng rất hợp khẩu Dương Tranh. Chá»§ tiệm miến Trương lão đầu cÅ©ng là bạn cá»§a Dương Tranh, rảnh rá»—i cÅ©ng ngồi uống và i ba ly vá»›i y.
Y cÅ©ng đã quá sức mệt má»i, nhưng y còn muốn và o ăn má»™t tô miến, rồi nhắm rượu vá»›i và i miếng Ä‘áºu há»§ khô, lòng heo, tai heo trước đã.
Ãnh tịch dương đầy cả bầu trá»i tháºt là mỹ lệ. Má»™t gã thầy bói mặc tấm áo mà u xám tro tay đánh và o đồng la, dò theo cây gáºy trúc, từ đầu con đưá»ng nhá» mé trong rừng Ä‘i ra, tiếng la tinh tinh vang vá»ng ầm lên khắp má»i nÆ¡i, tuy không êm tai gì, nhưng trong hoà ng hôn nghe cÅ©ng có vẻ như âm nhạc.
Dương Tranh nhưá»ng đưá»ng cho y, đứng qua má»™t bên chá» y Ä‘i qua.
Gương mặt cá»§a gã mù không có tà biểu tình gì, bi hoan ly hợp cá»§a kiếp ngưá»i đối vá»›i y chỉ bất quá là má»™t trưá»ng xuân má»™ng.
Äồng la nhè nhẹ đánh lên, má»™t tiếng nhanh má»™t tiếng cháºm, y chầm cháºm Ä‘i vá» hướng con đưá»ng núi, chân thấp chân cao, Ä‘i qua trước mặt Dương Tranh, trái tim cá»§a Dương Tranh bá»—ng nhảy thót lên má»™t cái, hình như vừa má»›i bị má»™t cây kim nhá»n chÃch và o má»™t cái váºy.
Y là má»™t ngưá»i phản ứng rất nhanh và rất nhạy, nhưng chỉ ở trong tình trạng nguy hiểm sống chết y má»›i có cảm giác đó.
Gã mù nà y không có ác ý gì vá»›i y, không những váºy đã Ä‘i qua khá»i trước mặt y.
Tại sao y lại có cái cảm giác đó ?
Dương Tranh bá»—ng sá»±c nhá»› lại có ngưá»i rất gần gÅ©i vá»›i y đã có nói cho y nghe:
- Má»™t tay cao thá»§ vÅ© lâm từng giết ngưá»i vô số, lúc bình thưá»ng đã có hÆ¡i hám sát khà trong ngưá»i, cÅ©ng như má»™t thanh kiếm đã từng Ä‘oạt bao nhiêu mạng ngưá»i váºy.
Không lẽ gã mù nà y cũng là tay cao thủ vũ lâm mình đầy tuyệt kỹ không để lộ ra ngoà i ? Gã mù đã đi mất, Dương Tranh cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Y đã quá mệt má»i, chẳng muốn nghÄ© đến chuyện gì, chỉ muốn uống tà rượu trước, cho lát nữa tối dá»… ngá»§.
Qua hết khu rừng, là tiệm miến của Trương lão đầu.
Lúc Dương Tranh đến nÆ¡i, trong tiệm đã có má»™t ngưá»i khách Ä‘ang ăn miến, ăn cùng má»™t thứ mà Dương Tranh vẫn thưá»ng thÃch ăn, cÅ©ng Ä‘ang nhắm rượu vá»›i Ä‘áºu há»§ khô và tai heo.
Ngưá»i nà y đội cái mÅ© rá»™ng và nh, kéo trá» xuống dưới, không những che hết cả trán và lông mà y, cÅ©ng che luôn cả cặp mắt. Ngay cả gương mặt cÅ©ng bị cái bóng chiếc mÅ© trùm lên nhìn không rõ, Dương Tranh chỉ thấy được hai bà n tay cá»§a y.
Bà n tay cá»§a y rất lá»›n, ngón tay rất dà i, dà i mà khẳng khiu, móng tay cắt dÅ©a rất ngắn, bà n tay được rá»a rất sạch sẽ.
Dương Tranh nhìn ra được má»™t cặp bà n tay đó, bà n tay đó mà nắm được thứ gì nhất định sẽ rất chắc, bất kỳ ai muốn Ä‘oạt váºt gì ra khá»i bà n tay đó, cÅ©ng không phải là chuyện dá»… dà ng cho lắm.
Y uống rượu rất Ãt, ăn cÅ©ng rất Ãt, không những váºy còn rất cháºm, má»—i lần dùng đũa gắp thứ gì cÅ©ng rất cẩn tháºn, là m như sợ gắp phải con ruồi ăn và o miệng váºy.
Tiệm miến cá»§a Trương lão đầu tuy nhá», nhưng rất sạch sẽ, trong tiệm nhất định không có con ruồi nà o. Chỉ bất quá cái mâm đựng đồ nhắm để ngoà i quầy bên cạnh đưá»ng, không khá»i có tà bụi bặm. Ngưá»i nà y là m như thấy được cả từng hạt bụi, má»—i lần ăn má»™t miếng xong, lại phải gắp bụi ra.
Y mặc trên ngưá»i má»™t chiếc áo mà u lam giặt sạch muốn thà nh bạc trắng, giặt sạch phi thưá»ng, sau lưng Ä‘eo má»™t thanh trưá»ng kiếm được đựng trong má»™t cái vá» bằng da thuá»™c, thanh kiếm còn dà i hÆ¡n ngưá»i thưá»ng sá» dụng Ãt nhất là bảy tám tấc. Vá» kiếm rất cÅ© kỹ, nhưng cán kiếm má»›i được bá»c lại, kiếm ngạc và miệng vỠđược đánh bóng sáng ngá»i.
Ngưá»i nà y chắc chắn là kẻ rất thÃch sạch sẽ, ngay cả má»™t tà bụi cÅ©ng chịu không nổi.
Không lẽ y thấy được cả hạt bụi ?
Trái tim cá»§a Dương Tranh lại nhảy thót lên má»™t cái, y chỉ cần thấy bà n tay cá»§a ngưá»i nà y là trái tim lại nhảy thót lên.
Ngưá»i nà y Ä‘ang mãi ăn tô miến và thức ăn, ngay cả nhìn cÅ©ng không nhìn tá»›i Dương Tranh ná»a mắt, lại cà ng không có ác ý gì vá»›i y.
Dương Tranh tại sao lại có cái cảm giác đó ?
Không lẽ ngưá»i nà y cÅ©ng như gã mù váºy, cÅ©ng là tay kiếm khách tuyệt kỹ đầy mình ?
Cỡ hạng cao thá»§ vÅ© lâm như váºy, bình thá»i má»™t ngưá»i còn khó mà gặp tá»›i, hôm nay tại sao lại đồng thá»i đến má»™t nÆ¡i tiểu trấn nà y ?
Có phải bá»n hỠđã ước hẹn vá»›i nhau từ trước ? Bá»n há» lại cái tiểu trấn vô danh nà y để là m gì ?
Dương Tranh cÅ©ng gá»i tô miến, và đồ nhắm.
Tháºt tình y đã quá mệt, chỉ muốn ăn xong láºp tức vá» nhà đâm đầu và o giưá»ng ngá»§ vùi.
Y đã bị phiá»n phức quá nhiá»u, y tháºt tình không muốn Ä‘i xen thêm và o chuyện gì khác, nhất là chuyện cá»§a những ngưá»i nà y, bất kỳ ai muốn thò tay và o cÅ©ng sẽ lãnh lấy cái há»a sát thân.
Ngưá»i mặc áo lam đội mÅ© rá»™ng và nh đã đứng dáºy trả tiá»n Ä‘i ra.
Y vừa đứng dáºy, Dương Tranh má»›i phát hiện ra ngưá»i cá»§a y cÅ©ng như thanh kiếm cá»§a y, so vá»›i ngưá»i bình thưá»ng Ãt ra còn cao hÆ¡n má»™t cái đầu, trên ngưá»i không có lấy má»™t chút da thịt nà o thừa thãi.
Tuy động tác cá»§a y rất cháºm chạp, nhưng lại rất linh động, má»—i động tác Ä‘á»u là m rất đúng chá»—, không dùng dư lấy má»™t chút sức lá»±c, từ cái động tác trả tiá»n cá»§a y đã có thể thấy ra được.
Sức lá»±c cá»§a y là m như tùy thá»i tùy lúc Ä‘á»u để dà nh là m chuyện khác, nhất định không thể lãng phà đi má»™t Ä‘iểm nà o.
Miến đã đem lại, Dương Tranh cúi đầu ăn.
Ngưá»i áo lam đã ra khá»i cá»a, Dương Tranh nhịn không nổi lại ngẩng đầu lên nhìn má»™t cái. ChÃnh ngay lúc đó, ngưá»i nà y bá»—ng quay đầu lại cÅ©ng nhìn y má»™t cái.
Trái tim của Dương Tranh lại nhảy lên, cơ hồ luôn cả chiếc đũa cũng muốn rớt xuống đất.
Ãnh mắt cá»§a ngưá»i áo lam tá»±a như lưỡi kiếm sắc bén đã từng giết ngưá»i vô số bá»—ng được tuốt ra khá»i vá» !
Dương Tranh trước giá» chưa bao giá» thấy cặp mắt nà o bén nhá»n như thế.
Y chỉ bất quá nhìn Dương Tranh có má»™t lần, Dương Tranh đã cảm thấy như có luồng kiếm khà lạnh lẽo chụp lại, sát tá»›i cổ há»ng mi mắt mình.
oo Mà n đêm đã buông xuống.
Ngưá»i mặc áo lam Ä‘eo trưá»ng kiếm đội mÅ© rá»™ng và nh đã biến và o mà n đêm bên ngoà i cá»a.
Dương Tranh hai ba lần tá»± nhá»§ mình, không được nghÄ© đến y, lại cà ng không được xen và o chuyện cá»§a y, mau mau ăn cho xong tô miến trước mặt mình, uống cho xong ly rượu rồi vá» nhà lăn và o giưá»ng ngá»§.
Nhưng Trương lão đầu đã bắc cái ghế ra ngồi đối diện với y.
- Dương đầu nhi, ông là ngưá»i có mắt, ông có thấy cái ngưá»i nà y có chá»— nà o tà khà không ?
- Tà khà chỗ nà o ?
- Từng cá»ng miến lá»t và o trong nồi, có cá»ng chắc chắn là bị đứt là m đôi, lúc trá»™n miến cÅ©ng không khá»i là m đứt Ä‘i bao nhiêu cá»ng.
Trương lão đầu nói:
- Ngưá»i nà y ăn miến, chỉ ăn những cá»ng không bị đứt, má»—i cá»ng đã bị đứt còn để lại trong tô kìa.
Trương lão đầu thở ra:
- Tháºt tôi không hiểu được, y là m sao mà nhìn rõ rà ng như váºy được ?
Dương Tranh bất giác lại nghĩ tới chuyện y gắp đồ nhắm.
Cặp mắt sắc bén cá»§a ngưá»i nà y không lẽ thấy được những thứ ngưá»i khác không thấy được ?
Trương lão đầu rót cho Dương Tranh má»™t ly rượu, bá»—ng thốt ra má»™t câu là m ngưá»i ta giáºt nảy cả mình lên:
- Tôi xem ông ta lại đây là để giết ngưá»i đó thôi.
Lão ta nói má»™t giá»ng rất chắc nịch:
- Tôi dám cá là váºy đó.
- Tại sao ông biết chắc y lại đây là để giết ngưá»i ?
- Tôi cũng không nói được, nhưng tôi cảm thấy được.
Trương lão đầu nói:
- Tôi lại gần y, láºp tức toà n thân lạnh hẳn ra, chân lông dá»±ng đứng lên, còn nổi cả da gà lên nữa.
Lão lại nói:
- Chỉ có lúc tôi Ä‘ang đánh tráºn, xông pha và o chiến trưá»ng chém giết, tôi má»›i cảm thấy như váºy, bởi vì lúc đó ai ai cÅ©ng Ä‘ang xông và o tráºn giết ngưá»i, Ä‘á»u có má»™t thứ sát khà bừng bừng.
Dương Tranh không ăn miến nữa, không uống rượu nữa, y chẳng nói câu nà o, láºp tức cắm đầu xông ra khá»i cá»a.
Y là ngưá»i quản trị an ninh ở nÆ¡i đây, y nhất định không thể để cho ngưá»i nà o lại đây giết ngưá»i, bất kể ngưá»i nà y là ai cÅ©ng váºy.
Dù y biết ngưá»i nà y sẽ giết y trong chá»›p mắt, y cÅ©ng phải Ä‘i xen và o chuyện nà y.
Dù y đã mệt đừ không thể cỠđộng được, dù phải bò y cũng cứ bò.
|

19-04-2008, 09:33 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 3
Ãnh tà dương đã tắt, trong cái là n ánh sáng má» má» trước khi mà n đêm buông xuống, trá»i đất hình như chỉ còn thừa lại là khoảng trắng đục xám, núi xanh, nước biếc, lá xanh, hoa hồng, tất cả Ä‘á»u biến thà nh má»™t mà n xám xịt, chÃnh như má»™t bức thá»§y mặc lợt lạt.
Ngưá»i mặc áo xanh bước chầm cháºm trên con đưá»ng nhá» dưới chân núi, xem ra tháºt cháºm, nhưng nếu trong khoảnh khắc nà o đó không tiếp tục nhìn y, lúc nhìn lại y đã Ä‘i má»™t khoảng tháºt xa.
Gương mặt cá»§a y vẫn còn giấu trong bóng cá»§a chiếc nón rá»™ng và nh, chẳng ai thấy được vẻ mặt cá»§a y ra thế nà o. Bá»—ng nhiên, đằng xa vang lên má»™t tiếng đồng la vá»ng lại, là m vỡ tan bầu không khà đang yên tÄ©nh.
Chim Ä‘áºu trên cây giáºt mình bay tán loạn, má»™t gã tướng số mù Ä‘ang dùng gáºy trúc dò đưá»ng, chầm cháºm từ trong rừng bước ra.
Ngưá»i áo xanh cÅ©ng Ä‘i lại hướng đó, hai ngưá»i Ä‘i đến cách nhau chừng má»™t khoảng cách, bá»—ng đồng thá»i đứng lại.
Hai ngưá»i đứng như hai pho tượng đối diện vá»›i nhau, má»™t hồi tháºt lâu, gã mù bá»—ng há»i ngưá»i áo xanh:
- Có phải Thần Nhãn Thần Kiếm Lam tiên sinh lại đấy chăng ?
- Äúng váºy, tôi chÃnh là Lam Nhất Trần.
Ngưá»i áo xanh há»i ngược lại:
- Sao ông biết được ngưá»i lại đây nhất định là tôi ?
- Cặp mắt tôi tuy mù, tâm tôi không mù.
- Tâm của ông cũng có mắt để nhìn sao ?
- Có.
Gã mù đáp:
- Chỉ bất quá những gì tôi thấy không phải là những thứ ngưá»i khác có thể thấy, mà là những thứ ngưá»i khác không thấy được.
- Ông thấy được gì ?
- Thấy được kiếm khà và sát khà của ông.
Gã mù tiếp:
- Huống gì, tôi còn có tai, còn nghe được.
Lam Nhất Trần than thở:
- Cổ Mục thần kiếm Ưng tiên sinh quả tháºt không hổ là anh kiệt trong loà i ngưá»i, thiên thần trong kiếm pháp.
Gã mù bá»—ng cưá»i nhạt:
- Chỉ tiếc tôi vẫn là tên mù, là m sao sánh được với thần nhãn của các hạ có thể nhìn ra được từng sợi lông tơ ?
- Ông muốn tôi lại đây, chỉ vì không chịu nổi nghe ngưá»i ta nói hai chữ "thần kiếm" cá»§a tôi sao ?
- Äúng váºy.
Gã mù mau mắn thừa nháºn:
- Tôi luyện kiếm ba mươi năm nay, từng gặp các tay danh kiếm, chỉ có má»™t Ä‘iá»u tâm nguyện chưa là m xong, lúc tôi còn Ä‘ang sống, phải thá» xem cái gã mù tôi đây có sánh kịp vá»›i cặp nhãn thần vô song cá»§a ông hay không.
Lam Nhất Trần lại thở ra một tiếng:
- Ưng Vô Váºt, cặp mắt cá»§a ông đáng lý ra phải không có gì trong đó, không ngá» cái tâm cá»§a ông lại không bao dung được thứ gì, bao dung không được hai chữ "thần kiếm" cá»§a tôi.
- Lam Nhất Trần, hiện tại tôi mới hiểu ra tại sao ông có tên là Lam Nhất Trần.
Ưng Vô Váºt lạnh lùng nói:
- Bởi vì trong lòng cá»§a ông còn có tà bụi trần chưa lắng xuống được, còn giữ trong lòng chút ngạo khÃ, vì váºy mà má»›i lại đây.
- Äúng váºy.
Lam Nhất Trần cÅ©ng mau mắn thừa nháºn:
- Ông muốn tôi lại đây, tôi đã lại rồi, ông kêu tôi đi được, tôi sẽ đi.
- Äi ? Äi đâu ?
- Äi chết.
Ưng Vô Váºt báºt cưá»i lên:
- Äúng váºy, kiếm là thứ vô tình, đã rút kiếm là phải vô tình. Hiện tại ông đã lại đây, tôi cÅ©ng lại đây. Trong hai chúng ta chắc chắn phải có má»™t ngưá»i Ä‘i.
Y đã rút kiếm ra.
Má»™t thanh kiếm vừa dà i vừa hẹp chỉ trong chá»›p mắt đã được rút ra khá»i cây gáºy trúc, hà n quang lấp lóe như con rắn linh động, trong gió chiá»u không ngá»›t láºp lòe là m ngưá»i ta không biết mÅ©i kiếm cá»§a y Ä‘ang chỉ vá» hướng nà o, không thấy y sẽ hướng vá» phÃa nà o xuất thá»§, ngay cả kiếm quang mà u sắc cÅ©ng Ä‘ang biến đổi, có lúc mà u tÃm thẩm, có lúc lại mà u xanh.
Trong cặp mắt bén nhá»n cá»§a Lam Äại tiên sinh, đồng tá» bá»—ng thu nhá» lại.
- Linh Xà kiếm hay tháºt, linh động như chiếc gáºy trúc, độc như xÃch luyện, Ä‘oạn hồn trong bảy bước, không còn sinh mạng.
Thanh trúc, xÃch luyện, Ä‘á»u là những thứ rắn độc nhất.
- Thanh Lam Sơn Cổ kiếm của ông đâu ?
Gã mù há»i.
- Ở đây.
Lam Nhất Trần xoay tay lại, má»™t thanh trưá»ng kiếm cổ kÃnh lấp lóe mà u xanh da trá»i đã nằm trong tay.
Thanh trưá»ng kiếm cá»§a Ưng Vô Váºt nãy giá» không ngá»›t láºp lòe, nhưng thanh kiếm cá»§a y không động Ä‘áºy. Kiếm quang trong tay Ưng Vô Váºt không ngá»›t biến đổi, nhưng thanh kiếm cá»§a y không đổi.
Lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng phó với vạn biến.
Nếu nói thanh kiếm cá»§a Ưng Vô Váºt giống như con rắn độc nhất trong các loại rắn độc, thì thanh kiếm cá»§a y giống như má»™t cái núi.
Ưng Vô Váºt bá»—ng thở ra:
- Hai mươi năm nay, tai cá»§a tôi lúc nà o cÅ©ng nghe rằng thanh Lam SÆ¡n cổ kiếm cá»§a Lam Äại tiên sinh là thứ thần binh lợi khà cắt đứt lông tóc thổi qua, tôi đã lâu nay ao ước thấy được qua má»™t lần.
Gã mù lại thở ra thêm cái nữa:
- Chỉ tiếc là hiện tại tôi vẫn còn không thấy được.
- Äáng tiếc tháºt.
Lam Nhất Trần lạnh lùng nói:
- Không những ông muốn xem, tôi cũng muốn cho ông xem.
Thanh kiếm ra khá»i vá», nằm trong tay y, con ngưá»i y bá»—ng biến hẳn, biến thà nh ra cà ng trầm tÄ©nh, cà ng lạnh lùng, cà ng trấn định.
Lạnh lẽo như nước, trấn định như núi.
Mà n đêm đã buông, má»™t mà n xám tro đã biến thà nh tối mịt, chim vừa bị nhốn nháo lên bây giỠđã quay lại và o tổ. Ưng Vô Váºt bá»—ng há»i Lam Nhất Trần:
- Hiện tại có phải là đã tối ?
- Äúng váºy.
- Nếu váºy chúng ta chá» trá»i sáng rồi hãy quyết đấu.
- Tại sao ?
- Trá»i tối, tôi không thấy đưá»ng, ông cÅ©ng không thấy, ông có mắt biến ra thà nh không có, tôi chẳng muốn thắng ông.
- Ông sai rồi ?
Giá»ng nói cá»§a Lam Nhất Trần cà ng lạnh lẽo:
- Dù là đêm tối không trăng không sao không đèn Ä‘uốc, tôi cÅ©ng thấy được như thưá»ng, bởi vì tôi có đây là cặp thần nhãn.
Y xoay kiếm ngang lại, êm ái không một tiếng động:
- Ông nhìn không được thanh kiếm cá»§a tôi, ông lại khinh thưá»ng cặp mắt cá»§a tôi, tháºt tình ông không nên gá»i tôi lại đây.
- Tại sao ?
- Bởi vì tôi đã lại rồi, ngưá»i Ä‘i phải là ông thôi.
Kiếm thế đã chuẩn bị đánh ra, còn chưa đánh ra, ngưá»i còn chưa Ä‘i, trên con đưá»ng nhá» bá»—ng có tiếng chân ngưá»i chạy sầm sáºp lại, má»™t ngưá»i Ä‘ang lá»›n tiếng hô hoán:
- Các ông chẳng có ai đi đâu cả, không đi đâu được cả ?
Cái giá»ng cá»§a ngưá»i nà y tháºt lá»›n:
- Bởi vì tôi đã lại đây ?
Nghe khẩu khà cá»§a y, hình như chỉ cần y lại đây là chuyện gì cÅ©ng giải quyết được, bao nhiêu vấn đỠgì rồi cÅ©ng sẽ tan biến chẳng còn tăm tÃch.
Ưng Vô Váºt chau mà y má»™t cái, lạnh lùng há»i:
- Ngưá»i nà y là ai ?
- Tôi hỠDương tên là Dương Tranh, tôi là bộ đầu ở đây.
- Ngươi lại đây là m gì ?
- Tôi không cho phép các ông giết ngưá»i ở đây, trong địa phương do tôi cai quản, tôi không cho phép ai được quyá»n hung hãn tà n sát ngưá»i khác.
Dương Tranh nói:
- Bất kể các ông là ai cÅ©ng váºy.
Gương mặt cá»§a Ưng Vô Váºt hoà n toà n không có má»™t tà biểu tình, thanh kiếm trong tay cá»§a y bá»—ng vung lên má»™t cái, hà n quang lóe ra, ngá»±c áo cá»§a Dương Tranh đã bị khoét mất mưá»i ba lá»— thá»§ng, nhưng chẳng có lá»— nà o đâm và o da thịt.
Nhát kiếm đó tuy nhanh kinh hồn, lực lượng cũng duy trì không hỠsai suyển một ly.
- Lúc nãy ngươi nói bất kể chúng ta là ai cÅ©ng Ä‘á»u váºy cả ?
Ưng Vô Váºt lạnh lùng há»i Dương Tranh:
- Hiện tại vẫn còn là váºy hay không ?
- Vẫn còn là váºy, hoà n toà n là váºy.
Dương Tranh nói:
- Ông muốn giết ngưá»i, trừ phi ông giết tôi trước.
Ưng Vô Váºt trả lá»i chỉ có má»™t chữ:
- Tốt.
Chữ đó vừa thốt ra khá»i miệng, kiếm quang Ä‘ang láºp lòe không ngá»›t như con linh xà bá»—ng đưa ngay tá»›i cổ há»ng cá»§a Dương Tranh.
Cặp mắt của y tuy đã mù, thanh kiếm không hỠmù.
Thanh kiếm cá»§a y hình như cÅ©ng có con mắt, nếy y đã muốn đâm và o huyệt Thiên Äá»™t trên cổ há»ng ai, nhất định sẽ không ra tráºt khá»i đó ly nà o.
Hà n quang Ä‘ang chiếu rá»±c, sát thá»§ liên miên không ngừng, nhất kiếm tháºp tam sát, trong giang hồ Ãt có ai tránh được nhát kiếm đó.
Không ngỠDương Tranh lại tránh được, tránh một cách rất hung hiểm.
Trong cái khoảnh khắc vô cùng nguy hiểm đó, y còn không quên muốn đánh ngã đối phương.
Trá»i sinh y vốn có cái tÃnh khà đó, đã đánh rồi, nhất định phải đánh cho ngã được đối phương, bất kể đối phương là ai cÅ©ng váºy.
Y sá» dụng thứ đánh liá»u mạng, y xông qua được là n kiếm quang láºp lòe đó, nhảy và o ôm lấy eo lưng Ưng Vô Váºt.
Ưng Vô Váºt cưá»i nhạt nói:
- Tốt.
Thanh Linh Xà kiếm cá»§a y xoay ngược lại, phong tá»a cả ngưá»i Dương Tranh, trong má»™t khoảnh khắc đã đâm ra mưá»i ba chá»— huyệt đạo trên ngưá»i Dương Tranh từ trên đầu chạy xuống tá»›i gót chân, má»—i chá»— là má»—i nÆ¡i yếu hại trong ngưá»i.
Nhưng Dương Tranh chẳng thèm để ý tới.
Y vẫn cứ xông à o lại, ôm lấy eo lưng Ưng Vô Váºt, chỉ cần y ôm được rồi, có chết cÅ©ng không buông.
Dù cho y phải chết đi, y cũng phải ôm ngã đối phương cho được.
Ưng Vô Váºt không thể ngã xuống được.
Y có thể chết, nhưng y không thể ngã, dù y tÃnh chắc nhát kiếm nà y giết được Dương Tranh, y cÅ©ng không thể bị Ôm ngã xuống.
Kiếm quang láºp lòe bá»—ng tắt phụt, Ưng Vô Váºt thoái lùi tám thước, y chẳng xuất thá»§ nữa, chỉ nói:
- Lam Nhất Trần, tôi nhưá»ng cho ông đó.
- Nhưá»ng cho tôi ? Nhưá»ng cho tôi thứ gì ?
- Nhưá»ng cho ông cái gã Ä‘iên nà y.
Ưng Vô Váºt nói:
- Cho hắn nếm thỠthanh kiếm của ông.
- Ông cÅ©ng có kiếm, kiếm cá»§a ông cÅ©ng giết được ngưá»i, tại sao lại nhưá»ng cho tôi ? Có phải là sợ tôi nhìn ra kiếm pháp cá»§a ông biến hóa ra sao không ? Có phải là sợ tôi nhìn ra sát thá»§ Ä‘oạt mệnh cá»§a ông không ?
Ưng Vô Váºt thừa nháºn như không:
- Äúng váºy.
Lam Äại tiên sinh bá»—ng báºt cưá»i:
- Kiếm là thứ hung khÃ, tôi cÅ©ng giết ngưá»i.
Y nói:
- Nhưng chỉ có má»™t hạng ngưá»i tôi không giết.
- Hạng ngưá»i gì ?
- Hạng ngưá»i không muốn sống.
Lam Nhất Trần nói:
- Ngay cả mạng sống của y, y cũng không thèm, tại sao tôi lại đi thèm ?
Äêm bắt đầu khuya, gió bắt đầu lạnh.
Ưng Vô Váºt yên lặng đứng đó trong gió đêm lạnh lẽo, đứng đó yên lặng má»™t hồi tháºt lâu, kiếm quang Ä‘ang láºp lòe bá»—ng lóe lên, linh xà kiếm đã thu và o trong vá».
Y lại lấy cây gáºy trúc đánh và o đồng la, tinh lên má»™t tiếng, ngưá»i cá»§a y đã biến và o mà n đêm.
Má»™t tráºn gió thoảng qua, chỉ nghe giá»ng nói cá»§a y theo gió truyá»n lại, ngưá»i cá»§a y đã Ä‘i xa lắc, nhưng tiếng nói còn nghe rất rõ.
Y chỉ nói có năm chữ, từng chữ từng chữ vang lên rõ mồn một:
- Tôi sẽ lại tìm ông.
oo Dương Tranh mồ hôi ướt đẫm đầy mình, gió Ä‘ang lạnh, mà mồ hôi cá»§a y cÅ©ng lạnh, gió thổi trên ngưá»i y, toà n thân cá»§a y lạnh cứng như băng.
Má»™t ngưá»i chÃnh mình cÅ©ng nghÄ© là mình đã chết chắc, bá»—ng phát hiện ra mình vẫn còn sống, trong lòng sẽ cảm thấy mùi vị gì ?
Lam Äại tiên sinh nhìn y, bá»—ng cất tiếng há»i:
- Ngươi có biết gã mù ấy là hạng ngưá»i nà o không ?
- Không biết.
- Ngươi có biết ngươi là hạng ngưá»i nà o không ?
Lam Nhất Trần vẫn còn Ä‘ang há»i Dương Tranh, nhưng y lại già nh trả lá»i:
- Ngươi là ngưá»i có váºn khà may mắn phi thưá»ng nhất Ä‘á»i nà y.
- Tại sao ?
- Bởi vì ngươi còn sống nhăn đó, không mấy ai còn sống sót dưới tay kiếm cá»§a Cổ Mục thần kiếm Ưng Vô Váºt.
- Ông có biết ông là hạng ngưá»i nà o không ?
Dương Tranh mở miệng há»i Lam Nhất Trần, không những váºy y còn già nh trả lá»i giùm:
- Ông là má»™t ngưá»i váºn khà rất may mắn, bởi vì ông còn chưa chết.
- Ngươi cho là ngươi đã cứu ta ?
- Tôi cứu không phải là ông, không chừng là ông ta.
Dương Tranh nói:
- Bất kể ra sao, dù gì tôi cÅ©ng không thể để ông giết ngưá»i tại nÆ¡i tôi quản lý, không để cho ông ta giết ông, cÅ©ng không để cho ông giết ông ta.
- Nếu chúng ta giết ngươi rồi thì sao ?
- Nếu váºy thì coi như tôi bị xui xẻo.
Lam Äại tiên sinh lại báºt cưá»i, nụ cưá»i xem ra rất ôn hòa, y vừa cưá»i vừa há»i Dương Tranh:
- Ngươi là đệ tá» môn phái nà o váºy ?
- Tôi thuộc Dương phái.
- Dương phái ?
Lam Nhất Trần há»i:
- Dương phái là phái gì ?
- ChÃnh là môn phái cá»§a tôi.
- Môn phái cá»§a ngươi luyện thứ vÅ© công gì váºy ?
- Tôi cũng không biết là thứ vũ công gì. Cũng chẳng có chiêu thức gì cả.
Dương Tranh nói:
- Tôi luyện công phu chỉ có mưá»i chữ là m bà quyết.
- Mưá»i chữ gì váºy ?
- Äánh ngã ngưá»i khác, không bị ngưá»i khác đánh ngã.
- Nếu ngươi gặp phải má»™t ngưá»i, không những đánh không ngã được ngưá»i ta, còn nhất định sẽ bị ngưá»i ta đánh ngã.
Lam Nhất Trần há»i:
- Lúc đó ngươi phải là m sao ?
- Lúc đó tôi chỉ có hai chữ cuối cùng.
- Hai chữ gì ?
- Liá»u mạng.
Lam Äại tiên sinh thừa nháºn:
- Hai chữ nà y quả tháºt có chá»— xà i được, gặp phải ngưá»i liá»u mạng, ai cÅ©ng phải nhức cả đầu. Nếu ngươi có bảy tám cái mạng có thể liá»u, công phu nà y cá»§a môn phái ngươi cÅ©ng hữu dụng đó.
Y lại thở ra:
- Chỉ tiếc ngươi có mỗi một mạng sống.
Dương Tranh cÅ©ng cưá»i cưá»i.
- Chỉ cần có má»™t mạng để liá»u, tôi sẽ cứ liá»u thôi.
- Ngươi có muốn há»c há»c công phu không cần phải liá»u mạng mà cÅ©ng có thể đánh ngã được cưá»ng địch không ?
- Có lúc cũng muốn chứ.
- Tốt.
Lam Äại tiên sinh nói:
- Ngươi bái ta là m thầy, ta dạy cho ngươi, nếu ngươi luyện được kiếm pháp cá»§a ta, sau nà y ngươi chẳng cần phải liá»u mạng vá»›i ai, giang hồ cÅ©ng chẳng có ai dám chá»c đến ngươi.
Y mỉm cưá»i nói:
- Ngươi tháºt là má»™t ngưá»i may mắn, bao nhiêu ngưá»i muốn bái ta là m thầy, nhưng ta lại Ä‘i chá»n ngươi.
Äấy là lá»i nói tháºt tình.
Muốn há»c kiếm pháp cá»§a Lam Äại tiên sinh không phải là chuyện dá»… dà ng, cái thứ cÆ¡ duyên đó chẳng ai muốn đánh mất.
Nhưng Dương Tranh tựa hồ đang ngẫm nghĩ.
Lam Äại tiên sinh bá»—ng vung kiếm lên má»™t cái, kiếm quang lóe rá»™ng ra, thanh trưá»ng kiếm dà i ba thước bảy tấc hình như bá»—ng dà i ra thêm ba thước nữa, mÅ©i kiếm lại có thêm Ä‘iểm sáng mà u lam, co rút không chừng, sáng rá»±c chói cả mắt, hình như là kiếm khà trong truyá»n thuyết.
Kiếm khà bức tá»›i mi mắt ngưá»i ta, Dương Tranh bất giác bước lùi lại mấy bước, hô hấp cÆ¡ hồ muốn ngưng lại, chỉ nghe soạt má»™t tiếng, má»™t thân cây nằm ngoà i bảy thước đã bị gãy ngang xuống.
Lam Äại tiên sinh kiếm thế vừa phát ra láºp tức thu lại:
- Ngươi chỉ cần luyện có một thế đó, dù không phải là vô địch thiên hạ, đối thủ cũng không còn bao nhiêu.
Dương Tranh tin Ä‘iá»u đó.
Tuy y không nhìn ra được chá»— ảo diệu trong nhát kiếm, nhưng má»™t thân cây chỉ bị kiếm quang lướt qua má»™t cái đã láºp tức bị gãy ngang, y thấy được.
Thanh cổ kiếm phát ra tia hà n quang, Lam tiên sinh lấy ngón tay búng và o sóng kiếm, là m thà nh tiếng ngân dà i, Dương Tranh nhịn không nổi mở miệng ra khen:
- Hảo kiếm.
- Äây là thanh kiếm báu.
Lam tiên sinh kiêu ngạo nói:
- Ta cầm thanh kiếm nà y tung hoà nh giang hồ hai mươi năm nay, tới bây giỠvẫn còn chưa gặp đối thủ.
- Trước giá» chắc ông chưa từng gặp ngưá»i nà o không ham muốn há»c kiếm pháp cÅ©ng không ham có thanh kiếm báu cá»§a ông ?
Dương Tranh há»i.
- Quả tháºt là váºy.
- Bây giỠông đã gặp má»™t ngưá»i rồi đó.
Dương Tranh nói:
- Trước giỠtôi không bao giỠmuốn là m thầy của ai, cũng không muốn là m đồ đệ của ai.
Nói xong câu đó, y ôm quyá»n là m lá»… vá»›i Lam Nhất Trần, cưá»i cưá»i, rồi Ä‘i má»™t mạch chẳng quay đầu lại.
Y không muốn nhìn và o gương mặt của Lam Nhất Trần thêm lần nữa, bởi vì y biết gương mặt của ông ta bây giỠnhất định là không dễ coi tà nà o.
oo Có sao trá»i, sao trá»i lấp lánh. Con suối nhá» dưới ánh sao xem ra như má»™t dãi lụa thần lóng lánh bảo thạch.
Tháºt ra, con suối nhá» nà y cÅ©ng không đẹp như váºy, buổi sáng các cô ra đây giặt quần áo, con nÃt ra đây đại tiện tiểu tiện. Nhưng đến tối, những ngưá»i Ä‘i qua nÆ¡i nà y Ä‘á»u thấy con suối nhá» quá đẹp, đẹp muốn là m ngưá»i ta rÆ¡i lệ.
Lúc Dương Tranh Ä‘i qua nÆ¡i đó, đã có má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi bên suối trên tảng đá xanh rÆ¡i lệ.
Cô là ngưá»i con gái rất khá»e mạnh và rắn chắc, chiếc áo vải bông má»›i may từ năm ngoái bây giỠđã cháºt, bó sát và o ngưá»i cô, là m cho cô thở không muốn ra hÆ¡i, hạ ngưá»i xuống còn phải để ý sợ bị rách toạt ra.
Mấy đứa trai trẻ quanh vùng thấy cô mặc chiếc áo nà y, là tròng mắt muốn rớt cả ra.
Cô thÃch mặc chiếc áo nà y, cô thÃch ngưá»i khác nhìn cô.
Tuổi cô còn trẻ, nhưng không thể coi là nhá» nữa. Vì váºy cô có tâm sá»±, vì váºy cô má»›i rÆ¡i lệ.
Những giá»t lệ nà y rÆ¡i xuống là cho má»™t ngưá»i, hiện tại ngưá»i đó Ä‘ang đứng trước mặt cô.
- Liên Cô, trá»i tối rồi, cô má»™t mình ngồi đây là m gì váºy ?
Cô cúi đầu, tuy đã len lén lau khô Ä‘i nước mắt, nhưng cô vẫn còn chưa ngẩng đầu lên, má»™t hồi tháºt lâu cô má»›i nhá» nhẹ nói:
- Tối hôm qua sao anh không vỠnhà ?
Cô há»i:
- Tối qua nhà em là m thịt con gà , sáng sớm hôm nay nấu canh luộc mấy trái trứng, còn để già nh cái đùi cho anh nữa đó.
Dương Tranh phì cưá»i, kéo tay cô:
- Hiện tại chúng mình vỠăn đây, tôi ăn cái đùi, còn cô ăn canh.
Má»—i lần y cầm lấy tay cô, tuy cô đỠmặt tÃa tai nhưng trước giá» không bao giá» cá»± tuyệt lấy tay ra.
Nhưng lần nà y cô dằng tay ra, cúi đầu nói:
- Bất kể anh có chuyện gì, hôm nay phải vỠsớm sớm một chút.
- Tại sao ?
- Hôm nay có má»™t ngưá»i khách lại tìm anh, đã chá» trong phòng anh cả ná»a ngà y rồi đó.
- Có khách lại tìm tôi ?
Dương Tranh há»i:
- Khách ra là m sao ?
- Là má»™t cô tháºt đẹp, đẹp lắm, thÆ¡m lắm, còn mặc đồ tháºt đẹp nữa.
Liên Cô cúi đầu cà ng thấp xuống:
- Em để cho cô ta chỠtrong phòng anh, bởi cô ta nói cô ta là bạn thân của anh, biết anh từ hồi anh còn mũi chảy lòng thòng.
- Có phải cô ấy tên là Lữ Tố Văn ?
- Hình như là váºy.
Dương Tranh chẳng há»i gì thêm, y bá»—ng biến thà nh má»™t con ngá»±a bị ngưá»i ta dùng roi đánh cho chạy như bay Ä‘i mất. Lúc Liên Cô ngẩng đầu lên nhìn, cô chẳng còn thấy tung tÃch y đâu.
Sao trá»i lấp lánh sáng lạn như bảo thạch, nước mắt trên gương mặt cá»§a Liên Cô chảy thà nh má»™t chuá»—i hạt trân châu dà i.
oo Dương Tranh ở trong má»™t gian nhà hai phòng, má»™t phòng khách má»™t phòng ngá»§, gian nhà không nhá», đồ đạc cÅ©ng không Ãt, nhưng lại được dá»n dẹp rất tươm tất.
Không phải là y dá»n, Liên Cô là m giùm y.
Lúc y đẩy cá»a xông và o nhà , trong phòng khách không có ngưá»i, chỉ có ly trà để trên bà n, nguá»™i lạnh từ lâu.
Ngưá»i khách cá»§a y đã nằm xoải dà i trên giưá»ng trong phòng cá»§a y ngá»§ thiếp, đầu tóc Ä‘en mượt đã được chải thà nh kiểu tóc quý phi rất lưu hà nh bây giá», Ä‘ang xõa tung trên gối cá»§a y.
Chiếc gối cá»§a y trắng tinh, đầu cá»§a nà ng Ä‘en mượt. Trái tim cá»§a y Ä‘áºp hoảng loạn liên hồi, hÆ¡i thở cá»§a nà ng Ä‘á»u Ä‘á»u.
Lông mà y cá»§a nà ng tháºt dà i, thân hình cá»§a nà ng má»m mại, đùi cá»§a nà ng thuôn dà i.
Cái nét lão luyện quyến rũ từng trải qua năm tháng, bây giỠtrong giấc ngủ đã biến đi.
Nà ng ngủ như một đứa trẻ thơ.
Dương Tranh đứng ở bên giưá»ng, nhìn nà ng ngây dại như má»™t đứa bé, nhìn muốn si, tưởng muốn si.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Dương Tranh bỗng phát hiện ra Lữ Tố Văn đã tỉnh lại, và cũng đang nhìn y, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu và thương yêu, cũng không biết trải qua bao lâu nữa, nà ng mới dịu dà ng nói:
- Anh mệt quá rồi.
Nà ng nhÃch qua má»™t bên giưá»ng:
- Anh cũng nằm xuống nghỉ một chút.
Nà ng chỉ nói có mấy tiếng, nhưng mấy tiếng đó lại giấu diếm biết bao tình cảm, có lúc còn hÆ¡n cả vạn lá»i.
Dương Tranh lẳng lặng nằm xuống, nằm bên cạnh ngưá»i đà n bà y ngà y đêm tưởng nhá»›, trong lòng y không má»™t mảy may khÃch động, cÅ©ng không mảy may ham muốn, y chỉ thấy lòng mình tháºt yên tÄ©nh bình an, bao nhiêu phiá»n não thống khổ trên Ä‘á»i, hình như đã thoát ra khá»i con ngưá»i cá»§a y.
Nà ng chưa bao giỠđến đây, tại sao lần nà y lại đến ? Y không há» há»i, nhưng tá»± nà ng đã nói ra.
- Em lại đây vì chuyện Tư Tư đấy.
Lữ Tố Văn nói:
- Bởi vì giữa trưa hôm qua, bá»—ng có ngưá»i em không ngỠđược lại chá»— em tìm Tư Tư.
- Ai ?
- Äịch Tiểu Hầu, Äịch Thanh Lân.
- Y lại tìm Tư Tư ?
Dương Tranh cÅ©ng rất bất ngá»:
- Không phải bá»n hỠỞ má»™t nÆ¡i sao ?
- Không phải.
Lữ Tố Văn nói:
- Y nói Tư Tư đã bỠy đi đâu mấy ngà y nay.
- BỠy đi đâu ?
- Không biết, chẳng ai biết cả.
Lữ Tố Văn nói:
- Bá»n há» Ä‘i vá»›i nhau lại Mẫu ÄÆ¡n sÆ¡n trang mua ngá»±a, tối hôm sau cô ấy bá» Ä‘i không nói lá»i nà o, Äịch Thanh Lân cÅ©ng không biết cô ấy vì sao mà bá» Ä‘i.
... Có phải vì bá»n hỠđã cãi lá»™n nhau ? Hay là cô ta đã gặp má»™t ngưá»i đà n ông khác cà ng lý tưởng hÆ¡n Äịch Thanh Lân ?
Trong cuá»™c há»™i hè nhá»™n nhịp đó, trong Mẫu ÄÆ¡n sÆ¡n trang sẽ có vô số ngưá»i, má»—i ngưá»i đà n ông lại đó Ä‘á»u không phải là tay bình phà m, má»—i ngưá»i đà n ông Ä‘á»u rất có thể nhìn trúng Tư Tư.
Tư Tư vốn là ngưá»i đà n bà trong chốn phong trần, đâu có tình cảm sâu xa gì vá»›i Äịch Thanh Lân.
Dương Tranh tuy nghÄ© trong lòng như váºy, nhưng y không nói ra, y biết trước giá» Lữ Tố Văn vẫn coi Tư Tư như em gái mình, nghe nói váºy chắc chắn nà ng sẽ không bằng lòng.
Vì váºy y chỉ nói:
- Em xem cô ấy đi đâu bây giỠ?
- Em nghĩ không ra, cũng không nghĩ đến là m gì.
Lữ Tố văn nói:
- Bởi vì em không tin chút nà o cả.
- Không tin chuyện gì ?
- Không tin lá»i Äịch Thanh Lân nói, không tin Tư Tư bá» y Ä‘i.
Lữ Tố Văn nói:
- Bởi vì Tư Tư có nói vá»›i em, hạng ngưá»i đà n ông như Äịch Thanh Lân, chÃnh là ngưá»i trong má»™ng cá»§a cô ấy, cô ấy nhất định là tìm cách bám dÃnh y.
Nà ng nói tiếp:
- Tư Tư không bao giỠnói dối trước mặt em.
... Chuyện Ä‘á»i thay đổi liá»n liá»n, trái tim đà n bà thay đổi còn nhanh hÆ¡n đó nữa, nhất là những ngưá»i đà n bà như Tư Tư, dù lúc đó có nói tháºt chăng nữa, chẳng ai dám bảo đảm cái lối suy nghÄ© cá»§a cô sẽ không thay đổi.
Dương Tranh dĩ nhiên cũng chẳng nói ra những ý nghĩ đó trong đầu của mình ra.
- Không lẽ em nghÄ© là Äịch Thanh Lân nói dối ?
Y há»i Lữ Tố Văn:
- Không lẽ em nghĩ y đã là m gì Tư Tư sao ?
- Em cũng không biết.
Lữ Tố Văn nói:
- Lấy thân pháºn cá»§a Äịch Thanh Lân mà nói, đáng lý ra là chẳng Ä‘i nói dối là m gì, nhưng trong lòng em sợ sợ là m sao đó.
- Em sợ ?
Dương Tranh há»i:
- Em sợ gì ?
- Sợ chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì sẽ xảy ra ?
- Chuyện gì cũng xảy ra được.
Lữ Tố Văn nói:
- Bởi vì em biết hạng ngưá»i đà n ông như Äịch Thanh Lân, nhất định không để cho ngưá»i đà n bà nà o bám dÃnh lấy mình.
Nà ng bỗng nắm chặt lấy tay Dương Tranh:
- Tháºt tình em sợ lắm. Vì váºy trước mặt y em không dám nói gì, không dám há»i gì.
Còn y, tuy thân pháºn cá»§a y tôn quý váºy, nhưng sao em cứ cảm thấy y là con ngưá»i lòng dạ thâm độc, chuyện gì cÅ©ng là m được.
Dương Tranh biết nà ng quả tháºt Ä‘ang sợ quá chừng, bà n tay nà ng lạnh ngắt.
- Chẳng có chuyện gì để sợ.
Dương Tranh an ủi nà ng:
- Nếu Äịch Thanh Lân quả tháºt có là m gì Tư Tư, bất kể thân pháºn y có cao quý đến đâu, anh sẽ không tha cho y, không những váºy anh nhất định sẽ tìm Tư Tư ra cho em.
Lữ Tố Văn thở ra nhè nhẹ rồi nhắm mắt lại:
- Hôm qua đến giỠem còn chưa ngủ được tà nà o, em ngủ ở đây một chút được không ?
Nà ng nhắm mắt là ngủ ngay.
Bởi vì nà ng đã yên lòng lắm, tuy trước giá» nà ng chưa há» tÃn nhiệm ngưá»i đà n ông nà o, nhưng nà ng tÃn nhiệm và o Dương Tranh.
Nà ng tin rằng chỉ cần có Dương Tranh bên cạnh, sẽ không có một ai sẽ là m hại nà ng được.
Äêm cà ng khuya, tiếng ngưá»i đã ngưng bặt.
Trong cái thà nh nhá» thuần phác nà y, cuá»™c Ä‘á»i rất đơn giản, hiện tại ai ai cÅ©ng đã Ä‘i ngá»§.
Trừ ngưá»i mẹ già cá»§a Tiểu Há»— Tá» và ngưá»i vợ má»›i cưới cá»§a lão Trịnh Ä‘ang Ä‘au lòng muốn chết Ä‘i kia, trong thà nh không chừng chỉ có má»™t ngưá»i còn chưa ngá»§.
oo Khách sạn lớn nhất trong thà nh là khách sạn Duyệt Bảo.
Äây là má»™t khách sạn má»›i khai trương, phòng ốc còn Ä‘ang má»›i mẻ, nhưng mấy hôm trước bá»—ng lại bá» thêm ra mấy trăm lạng bạc trùng chỉnh má»™t mé dãy phòng phÃa tây.
Ông chá»§ khách sạn không muốn bá» ra bao nhiêu đó tiá»n tu sá»a thêm, nhưng y không là m không được.
Äấy là vì có ngưá»i rất có thế lá»±c bắt y phải là m váºy, bởi vì sẽ có má»™t vị thân pháºn cá»±c kỳ cao quý lại đây ở má»™t đêm.
Cái vị khách cao quý nà y là má»™t ngưá»i rất giảng cứu, tuy y chỉ ở có má»™t đêm, chuyện gì cÅ©ng không được đại khái. Vị khách quý nà y chÃnh là Äịch Thanh Lân.
Äịch Thanh Lân mặc chiếc áo bà o rá»™ng mà u trắng như tuyết, cầm ly rượu bạch ngá»c đựng đầy rượu lưu ly, nằm dá»±a nghiêng lên má»™t chiếc ghế dá»±a lót da dê xứ Ba Tư mà u trắng toát, hình như y Ä‘ang có tâm sá»± gì đó, mà là m như Ä‘ang đợi ai.
Y Ä‘ang đợi má»™t ngưá»i.
Bởi vì bên ngoà i đã có ngưá»i Ä‘ang gõ cá»a, tóc, tóc tóc tóc, gõ như váºy hai lần, Äịch Thanh Lân má»›i há»i:
- Ai đó ?
- Mưá»i ba tháng giêng.
Ngưá»i bên ngoà i láºp lại thêm lần nữa:
- Mưá»i ba tháng giêng.
Äấy là ngà y tháng, không phải là tên ngưá»i. Không chừng không phải là ngà y tháng, mà là má»™t thứ ám hiệu gì đó đã được dà n xếp sẵn.
Nhưng hiện tại ám hiệu đó đại biểu cho má»™t ngưá»i, thuá»™c và o má»™t tổ chức khổng lồ bà máºt.
Bốn trăm năm nay, trong giang hồ không hỠcó tổ chức nà o lớn bằng Thanh Long hội.
Thuá»™c hạ trong tổ chức có ba trăm sáu mươi lăm phân đà , rải rác thiên hạ, lấy âm lịch là m đại biểu, Mưá»i Ba Tháng Giêng chÃnh là đại biểu cho má»™t đà chá»§ cá»§a má»™t phân đà .
Äịch Thanh Lân Ä‘ang đợi chÃnh là ngưá»i nà y, công tác lần nà y, chÃnh là do ngưá»i nà y phụ trách thay mặt Thanh Long há»™i liên lạc vá»›i y.
Ngưá»i vừa bước và o, tráng kiện cao lá»›n, ăn mặc diêm dúa, thấy y, ngay cả Äịch Thanh Lân trước giá» rất thản nhiên cÅ©ng lá»™ vẻ kinh ngạc:
- Là ngươi sao ?
- Tôi biết tiểu hầu gia nhất định không ngá» rằng Mưá»i Ba Tháng Giêng là tôi.
Ngưá»i nà y cưá»i hì hì nói, gương mặt phì ná»™n không có Ä‘iểm gì là giả trá:
- Rất Ãt ngưá»i biết tôi cÅ©ng là ngưá»i trong Thanh Long há»™i.
Dù cho có ngưá»i biết được cÅ©ng sẽ phải nghi ngá», ngưá»i hùng cứ má»™t phương là Hoa Khai Phú Qúy Hoa Tứ gia đây tại sao lại chịu khuất phục dưới tay ngưá»i khác ?
Nhưng Äịch Thanh Lân hiểu được Ä‘iểm đó.
Nếu Thanh Long há»™i muốn tiếp thu ngưá»i nà o, ngưá»i đó sẽ không có cÆ¡ há»™i để lá»±a chá»n.
... Không gia nháºp há»™i chỉ còn đưá»ng chết.
... Nếu má»™t ngưá»i là chá»§ nhân cá»§a Mẫu ÄÆ¡n sÆ¡n trang, nếu gia tà i mình nhiá»u đủ để mưá»i tám Ä‘á»i con cháu tiêu xà i không hết, ngưá»i đó có muốn chết không ?
Dù má»™t ngưá»i không có đồng bạc nà o, y cÅ©ng không muốn chết.
Äịch Thanh Lân mỉm cưá»i:
- Tháºt tình tôi không ngá» tá»›i.
Y há»i ngược lại Hoa Tứ gia:
- Ông có nghÄ© là tôi sẽ giết ngưá»i được không ?
- Tôi không nghĩ ra được.
Hoa Tứ gia thừa nháºn:
- Tôi nằm mộng cũng nghĩ không ra.
- Có Ä‘iá»u bây giỠông đã biết, thi thể cá»§a Vạn đại hiệp là do chÃnh tay ông bá» và o quan tà i đấy.
Äịch Thanh Lân nhấp má»™t miếng rượu:
- Thủ lãnh các ông giao cho tôi chuyện đó, tôi cũng đã là m xong rồi.
- Tôi đã báo cáo chuyện đó rồi, phÃa trên đã có nói xuống, nếu tiểu hầu gia có chuyện gì muốn là m, chúng tôi nhất định sẽ táºn lá»±c.
Hoa Tứ gia bá»—ng không cưá»i nữa, y nghiêm trang nói:
- Nếu tiểu hầu gia muốn tôi Ä‘i chết đâu đó, tôi sẽ láºp tức Ä‘i đâu đó chết ngay.
Äịch Thanh Lân nhìn đăm đăm và o mà u rượu lưu ly trong ly bạch ngá»c, má»™t hồi tháºt lâu má»›i mở miệng:
- Tôi không muốn ông Ä‘i đâu chết, tôi hy vá»ng ông được trưá»ng thá» phú quý, nhiá»u con nhiá»u cháu.
Y nói:
- Có má»™t ngưá»i tôi không muốn cho sống thêm tà nà o nữa, ngay cả má»™t ngà y cÅ©ng không muốn.
- Tiểu hầu gia đang nói đến ai ?
- Như Ngá»c.
Äịch Thanh Lân nói:
- Hồng Như Ngá»c cô nương trong Di Hồng viện.
Hôm qua Äịch Thanh Lân quả tháºt có lại Di Hồng viện, đã có gặp qua "đại thÆ¡" cá»§a Tư Tư, là Như Ngá»c, tên tháºt chÃnh là Lữ Tố Văn.
Y vừa gặp nà ng xong đã hiểu rõ má»™t chuyện ... ngưá»i đà n bà nà y tháºt quá tinh minh lão luyện, bất cứ chuyện gì muốn giấu nà ng cÅ©ng khó mà là m được dá»… dà ng.
- Tôi muốn các ông giết nà ng ta giùm tôi.
Äịch Thanh Lân nói:
- Tùy tiện tìm ngưá»i nà o đó, tùy tiện tìm lý do nà o đó, giết nà ng ta ngay giữa đại đình quảng chúng, nhất định không được để ai nghi ngá» cái chết cá»§a nà ng ta có liên hệ gì đến tôi.
- Tôi hiểu ý tiểu hầu gia.
Hoa Tứ gia cưá»i tháºt giống Pháºt Di Lặc:
- Là m những chuyện đó, chúng tôi rất có kinh nghiệm.
- Còn nữa.
Äịch Thanh Lân nói:
- Tôi nghe nói Như Ngá»c có má»™t ngưá»i khách hà ng quen, ở đây là m bá»™ đầu.
- Vâng.
Hoa Tứ gia tin tức hiển nhiên rất linh thông:
- Ngưá»i nà y há» Dương, tên là Dương Tranh.
- Y là hạng ngưòi thế nà o ?
- Hắn là má»™t kẻ rất cứng cá»±a, không dá»… chá»c và o, y rất nổi danh trong bá»n lục phiến môn.
- Váºy thì các ông không được để ngưá»i giết Như Ngá»c lá»t và o tay cá»§a y.
- Chuyện đó, tiểu hầu gia không phải quan tâm đến nữa.
- Tại sao ?
- Dương Tranh đã có đủ phiá»n phức cho chÃnh hắn.
Hoa Tứ gia tÃt mắt lại cưá»i nói:
- Ngay cả chÃnh thân hắn cÅ©ng khó mà tá»± lo cho xong.
- Chuyện phiá»n phức cá»§a y không nhá» ?
- Rất không nhá».
Hoa Tứ gia nói:
- Dù không mất mạng cÅ©ng Ãt nhất là mưá»i tám năm tù khổ sai.
Äịch Thanh Lân cưá»i ruồi:
- Váºy thì tốt rồi.
Y chẳng thèm Ä‘i há»i Dương Tranh là m sao rước lấy phiá»n phức, trước giá» y không thÃch xen và o chuyện ngưá»i khác.
Nhưng Hoa Tứ gia lại tiết lộ một chút:
- Chuyện nà y kể ra cÅ©ng tấu xảo, chúng tôi vốn không biết tiểu hầu gia muốn đối phó vá»›i Dương Tranh và Như Ngá»c.
Y nói:
- Nhưng chúng tôi đã có sẵn kế hoạch đối phó với hắn.
Äịch Thanh Lân mỉm cưá»i.
Hiện tại y đã hiểu, cái phiá»n phức cá»§a Dương Tranh là do Thanh Long Há»™i bà máºt chế tạo ra.
Bất cứ ngưá»i nà o dÃnh phải cái thứ phiá»n phức đó, muốn thoát thân ra cÅ©ng không phải là chuyện dá»… dà ng.
Äịch Thanh Lân đứng dáºy, rót cho Hoa Tứ gia má»™t ly rượu, rồi hững há» há»i như vô ý:
- Tối hôm đó, lúc chúng ta Ä‘ang uống rượu vá»›i nhau, cái cô bé để chân trần múa ấy là ai váºy ?
- Cô ta tên là Tiểu Thanh, tôi có đem cô ta lại đây.
Y nói:
- Tôi đã thấy tiểu hầu gia nhìn trúng cô ta.
Äịch Thanh Lân cưá»i lá»›n:
- Hoa Tứ gia, hiện tại tôi má»›i biết là m sao ông phát tà i, hạng ngưá»i như ông không phát tà i má»›i là chuyện lạ.
Eo lưng của Tiểu Thanh uốn éo như một con rắn.
Má»™t con rắn xanh nho nhá».
oo Äêm cà ng khuya, cà ng yên tÄ©nh. Lữ Tố Văn bá»—ng giáºt mình tỉnh lại, từ trong cÆ¡n ác má»™ng tỉnh lại.
Nà ng nằm má»™ng thấy miệng cá»§a Äịch Thanh Lân bá»—ng lòi ra hai cái răng nanh, cắn và o cổ há»ng cá»§a Tư Tư, uống máu cá»§a cô.
Nà ng giáºt mình tỉnh lại, Dương Tranh còn Ä‘ang ngá»§ say.
Nà ng bá»—ng phát hiện ra Dương Tranh từ trên xuống dưới khắp ngưá»i nóng hừng há»±c, mồ hôi ra toà n là thứ mồ hôi lạnh.
Dương Tranh bệnh rồi, không những váºy còn bệnh không nhẹ tà nà o.
Lữ Tố Văn vừa kinh hãi vừa Ä‘au lòng, nà ng chầm cháºm bò dáºy, tÃnh Ä‘i tìm miếng khăn lau mồ hôi cho y.
Trong phòng không có đèn, nà ng vốn không thấy gì cả, nhưng bây giá» bá»—ng thấy cá»a sổ mở ra.
Ãnh sao chiếu má» nhạt từ ngoà i cá»a sổ và o, nà ng bá»—ng thấy có má»™t đám ngưá»i Ä‘ang đứng đầy ngoà i cá»a sổ, có ngưá»i cầm Ä‘ao, có ngưá»i cầm tên.
Äao đã rút ra khá»i vá», tên đã đặt lên dây cung.
|

19-04-2008, 09:34 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 64
Thá»i gian online: 8 phút 15 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 4
Ãnh Ä‘ao loang loáng dưới ánh sao đêm, tên nhá»n Ä‘ang cương cứng trên dây cung.
Lữ Tố Văn không biết có chuyện gì đã xảy ra, bởi vì nà ng không biết, vì váºy nà ng cà ng sợ hãi.
Muốn bước lại lay tỉnh Dương Tranh, nhưng cũng không muốn kêu y tỉnh lại.
... Tại sao y cứ chỠđến lúc nà y rồi bị bệnh ?
Ngưá»i bên ngoà i không tông cá»a xông và o, nhưng ngoà i cá»a đã có tiếng ngưá»i Ä‘ang gõ.
Lữ Tố Văn vừa muốn ra mở cá»a, vừa không dám bước ra.
Tiếng gõ cá»a cà ng lúc cà ng lá»›n, Dương Tranh rốt cuá»™c cÅ©ng tỉnh lại, trước hết y thấy gương mặt đầy vẻ kinh hoà ng cá»§a Lữ Tố Văn, sau đó rồi thấy ánh Ä‘ao ngoà i cá»a sổ.
Y cÅ©ng không biết chuyện gì đã xảy ra, y nhảy má»™t cái xuống giưá»ng, bèn phát hiện ra hai chân mình má»m nhÅ©n, quần áo Ä‘á»u ướt nhẹp đầy mồ hôi, trong ngưá»i không có lấy má»™t chút sức lá»±c.
Bất quá y vẫn cứ ra ngoà i mở cá»a.
Ngoà i cá»a có hai ngưá»i Ä‘ang đứng, má»™t ngưá»i cao lá»›n oai mãnh, râu ria đầy mặt, lông mà y ráºm như hai lưỡi Ä‘ao, xem ra có vẻ là má»™t ngưá»i trá»i sinh có quyá»n lá»±c trong tay.
Ngưá»i kia nhá» thó tướng mạo tinh hãn, cặp mắt loang loáng có thần, xem ra không những rất có quyá»n lá»±c, mà còn cá»±c kỳ tinh minh.
Dương Tranh nháºn ra những ngưá»i nà y.
Huynh đệ trong lục phiến môn, còn ai không nháºn ra vị tổng bá»™ đầu trong tỉnh phá»§, nổi danh là m bằng hữu trong hắc đạo phải nhức nhối cả đầu vì cái "tinh minh lão luyện", "tin tức linh thông" cá»§a y, là Ưng Trảo Triệu ChÃnh ?
- Triệu đầu nhi.
Dương Tranh há»i y:
- Ná»a đêm ná»a hôm ông tìm tôi có chuyện gì ? Có phải là xảy ra chuyện gì không ?
Triệu ChÃnh còn chưa kịp mở miệng, gã đại hán mà y ráºm râu ria tua tá»§a kia đã mở miệng ra:
- Không ngỠngươi còn chưa chạy trốn.
Y cưá»i nhạt nói tiếp:
- Ngươi gan tháºt.
- Tại sao tôi phải chạy trốn ?
Triệu ChÃnh bá»—ng thở ra, vá»— vá»— và o vai Dương Tranh:
- Lão đệ, chuyện của chú đã xong rồi.
Y cứ lắc đầu thở dà i không ngớt:
- Tháºt ta không ngỠđược, trước giá» chú cÅ©ng là má»™t tay hảo hán, lần nà y sao lại Ä‘i là m cái chuyện nà y chi váºy ?
- Tôi đã là m chuyện gì ?
Gã đại hán mà y ráºm râu ria tua tá»§a lại cưá»i nhạt:
- Ngươi còn tÃnh là m bá»™ ?
Y vẫy tay mấy cái, bên ngoà i bèn có bốn ngưá»i khiêng má»™t cái rương gá»— bước và o, chÃnh là rương bạc Dương Tiêu vừa Ä‘oạt trong tay Nghê Bát vá», má»—i rương chứa bốn mươi thá»i bạc ròng má»—i thá»i nặng năm chục lượng.
Dương Tranh còn chưa hiểu chuyện gì, gã đại hán mà y ráºm râu ria tua tá»§a đã thò tay rút thanh tá» kim Ä‘ao loang loáng ra, má»™t Ä‘ao chém xuống, rương bạc láºp tức bị chẻ đôi.
Trong rương chẳng thấy có thá»i bạc đâu cả, chỉ có mấy cục đá lẫn lá»™n vá»›i mấy mảnh sắt vụn.
Gã đại hán mà y ráºm râu ria tua tá»§a gằn giá»ng há»i Dương Tranh:
- Ngươi tráo bạc từ lúc nà o ? Äem bạc giấu Ä‘i đâu ?
Dương Tranh vừa kinh hãi vừa tức giáºn:
- ChÃn trăm rương bạc Ä‘á»u bị tráo hết sao ? Ông cho là tôi nhúng tay và o vụ nà y ?
Triệu ChÃnh lại thở ra:
- Lão đệ, không phải chú còn ai nữa ?
Y há»i:
- Mấy thá»i bạc không thể tá»± nhiên biến thà nh sắt vụn.
Y lại nói:
- DÄ© nhiên Nghê Bát cÅ©ng bị hiá»m nghi, nhưng y đã bị chú giết Ä‘i bịt miệng rồi, còn đâu ngưá»i đối chứng ?
... Giết ngưá»i bịt miệng, chết là hết chứng cá»›, mấy câu đó nói ra nghe lại cà ng hung bạo.
- Những ngưá»i Ä‘i chuyến nà y Ä‘á»u là huynh đệ cá»§a chú, không những váºy má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»—i phần, dÄ© nhiên là không ai chịu thừa nháºn.
Triệu ChÃnh nói:
- Lão Trịnh và Tiểu Há»— Tá» là ngưá»i chú tÃn nhiệm nhất, chú sai bá»n chúng Ä‘em bạc Ä‘i giấu mất, bởi vì chú tin là bá»n chúng sẽ không bán đứng mình.
Triệu ChÃnh lại nói tiếp:
- Hai ngưá»i nà y, má»™t thì có vợ đẹp con thÆ¡, má»™t thì có mẹ già trong nhà , dù có ham bán đứng chú cÅ©ng không dám là m.
Dương Tranh bỗng trấn tĩnh lại, y chẳng nói gì cả, chỉ quay đầu lại nói với Lữ Tố Văn:
- Em vỠtrước đi, anh lại tìm em sau.
Lữ Tố Văn đã lạnh băng cả ngưá»i, nà ng chẳng nói gì cả, gằm đầu Ä‘i ra ngoà i, ra ngoà i rồi nhịn không nổi lại quay đầu nhìn Dương Tranh má»™t cái, trong ánh mắt lá»™ đầy vẻ sợ hãi và lo lắng.
Nà ng biết nhất định y không là m chuyện đó, nhưng nà ng cÅ©ng biết, những chuyện như váºy, cho dù có nhảy xuống sông Hoà ng Hà cÅ©ng khó mà rá»a cho sạch tá»™i.
Nà ng đang lo lắng cho y, lo lắng chỉ cho y, không hỠvì tà nà o cho mình.
Bởi vì nà ng còn chưa biết tình cảnh cá»§a mình còn nguy hiểm hÆ¡n là cá»§a y, nà ng còn chưa biết hiện tại đã có ngưá»i Ä‘ang chỠở đó lấy mạng mình.
Má»™t tên hung đồ giết ngưá»i như chém dưa xắt thịt.
Thốc TỠtrước giỠvẫn tà n bạo, vừa hung dữ vừa lạnh lùng vừa tà n bạo.
Hắn là thuộc hạ của Hoa Tứ gia, hiện tại đã được mệnh lệnh của Hoa Tứ gia ...
trước khi mặt trá»i má»c Ä‘i giết Như Ngá»c trong Di Hồng viện. Giết xong láºp tức viá»…n tẩu cao phi, trong vòng năm năm không được thò mặt ra quanh vùng phụ cáºn.
Hoa Tứ gia trừ chuyện đưa mệnh lệnh ra cho hắn, còn đưa cho hắn một vạn lượng bạc, bao nhiêu đó đủ cho hắn qua được năm năm những tháng ngà y thoải mái.
Äối vá»›i hắn, đó chỉ là chuyện nhá».
Hắn bảo đảm với Hoa Tứ gia:
- Mặt trá»i má»c ngà y mai, con Ä‘iếm đó nhất định đã nằm trong quan tà i.
Trái tim của Dương Tranh đang nhói buốt.
Y hiểu Lữ Tố Văn đang lo lắng quan tâm cho mình, y cũng không đà nh để nà ng đi, nhưng nà ng không đi không được.
Bởi vì y đã phát hiện ra chuyện nà y không phải là chuyện giải quyết dễ dà ng.
... Nếu có ai biết được má»™t con hổ bị sa và o trong bẫy cá»§a thợ săn sẽ có cảm giác thế nà o, ngưá»i đó sẽ hiểu được cảm giác cá»§a y lúc nà y.
Y há»i gã đại hán mà y ráºm râu ria tua tá»§a:
- Các hạ có phải là tổng tiêu đầu cá»§a Trung Nguyên tiêu cuá»™c tên là Mã Kim Äao Vương Chấn Phi không ?
- Äúng váºy.
- Có phải các hạ nghĩ rằng tôi đã nhúng tay và o vụ nà y ?
- Äúng váºy.
Dương Tranh trầm ngâm má»™t hồi lâu, xoay mặt qua há»i Triệu ChÃnh:
- Ngay cả ông cũng không tin tôi ?
Triệu ChÃnh lại Ä‘ang thở ra.
- Má»™t trăm tám chục vạn lượng bạc không phải là con số nhá», là m nghá» như chúng ta, dù có là m cả ngà n năm cÅ©ng kiếm không ra. Tiá»n tà i là m động lòng ngưá»i, cái chuyện đó ta rõ lắm.
Y nói:
- Ta biết chú trước giá» vốn là kẻ rá»™ng rãi, ta cÅ©ng biết cái cô lúc nãy là ngưá»i rất có giá.
Dương Tranh Ä‘ang lắng nghe, nghe đến chá»— đó, y bá»—ng xông lại, vung nắm tay đấm và o miệng cá»§a Triệu ChÃnh.
Triệu ChÃnh nhảy lùi lại, Vương Chấn Phi vung Ä‘ao lên, ngoà i cá»a lại có ngưá»i xông và o, trong lúc há»—n loạn, bá»—ng có má»™t ngưá»i cất giá»ng tháºt oai nghiêm hét lên:
- Các ngươi Ä‘á»u ngừng tay hết lại cho ta ?
Má»™t ngưá»i mặc áo lam chừng hÆ¡n ba mươi tuổi, tướng mạo thanh tú trắng trẻo bước nhanh và o, đưa cặp mắt loang loáng có thần nhìn trừng trừng và o bá»n há»:
- Không ai được phép là m báºy bạ.
Không ai dám là m gì nữa.
Bởi vì ngưá»i nà y chÃnh là quan phụ mẫu cá»§a nÆ¡i nà y, xuất thân tiến sÄ© â€lão hổ bảng†quan tri huyện, được bách tÃnh gá»i là Hùng Thanh Thiên, là m thất phẩm chÃnh đưá»ng tên là Hùng Hiểu Äình.
Y là ông quan có tà i, và cũng rất thanh liêm, y đi suốt đêm lại đây, bởi vì y rất có cảm tình với cái gã trẻ tuổi là m dưới tay mình nà y, đấy không còn là cảm tình của một trưởng quan đối với thuộc hạ.
- Ta tin là Dương Tranh không là m những chuyện nà y.
Hùng Hiểu Äình nói:
- Nếu Triệu ban đầu sợ không biết nói sao vá»›i quan trên, bản huyện có thể lấy tiá»n trình chức vị thất phẩm nà y bảo đảm cho y.
Triệu ChÃnh láºp tức khom lưng vái vái:
- Hùng đại nhân nói quá.
Y là ngưá»i do phá»§ phái lại, nhưng y đối vá»›i cái vị tri huyện thất phẩm chÃnh trá»±c thanh liêm nà y không dám có tà gì vô lá»….
- Chỉ bất quá vụ án nà y còn nằm trên ngưá»i cá»§a Dương Tranh.
Hùng đại nhân quay qua nói với Dương Tranh:
- Ta ra hạn cho ngươi mưá»i ngà y, nếu ngươi còn không phá được vụ án nà y, ngay cả ta cÅ©ng không cách nà o giải cứu được cho ngươi.
Mưá»i ngà y, chỉ có mưá»i ngà y.
Không có nhân chứng, không có đưá»ng dây, không có má»™t chút manh mối gì, là m sao có thể phá được vụ án nà y trong mưá»i ngà y ?
Trá»i còn chưa sáng hẳn, Dương Tranh nằm má»™t mình trên giưá»ng, y cảm thấy tứ chi bải hoải, miệng khô cổ đắng, đầu óc mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, là m như bị ngưá»i ta nhét và o đó bảy tám chục cân lạp cáºt.
Y háºn mình, tại sao lại Ä‘i sinh bệnh trong lúc nà y.
Y nhất định không thể để cho mình nằm sóng sược ra giưá»ng như váºy, y nhất định phải ráng sức bò dáºy.
Nhưng thân hình đang nóng hừng hực của y bỗng biến thà nh lạnh ngắt như băng, lạnh muốn run rẩy không ngừng.
Trong cÆ¡n hôn mê há»—n loạn, hình như y thấy Liên Cô Ä‘ang và o phòng mình, đắp chăn cho mình, lau mặt cho mình, cầm cháºu rá»a mặt cá»§a mình ra ngoà i lấy nước, hình như Ä‘i má»™t hồi tháºt lâu còn chưa vá».
Y phảng phất nghe có tiếng la thảm thiết, hình như là giá»ng cá»§a Liên Cô.
Sau đó, y chẳng còn thấy cô đâu.
Trá»i sáng.
Thốc Tá» tuy cả đêm không ngá»§, tinh thần vẫn còn sung lắm, bởi vì trên Ä‘á»i nà y đã thiếu Ä‘i mất má»™t ngưá»i, còn hắn thì có thêm trong ngưá»i má»™t vạn lượng bạc.
Hà nh trang đã chuẩn bị sẵn sà ng, kiện mã đã được tra án và o, từ nay viễn tẩu cao phi, tiêu dao tự tại biết bao nhiêu.
Hắn không ngá» rằng Hoa Tứ gia lại đến, Ä‘em theo má»™t đứa tiểu đồng đến, gương mặt phì ná»™n cá»§a y đầy vẻ ôn hòa, y chỉ há»i:
- Ngươi tÃnh Ä‘i rồi đó à ?
- Vâng.
Thốc Tá» cưá»i nói:
- Tứ gia đưa cho tôi chuyện đó chỉ là chuyện tà bẹo, tháºt còn dá»… hÆ¡n là ăn cÆ¡m không.
- Hiện tại Như Ngá»c đã nằm trong quan tà i rồi phải không ?
- Ả ta không nằm trong quan tà i, nằm trong giếng.
- Sao ?
- Tối hôm qua, ả không có trong Di Hồng viện, may mà tôi còn tìm ra được.
Thốc TỠrất đắc ý:
- Gã phu xe đưa ả ta ra ngoà i là má»™t tên bợm rượu, tôi chỉ má»i hắn uống có và i ba ly, hắn đã nói cho tôi nghe ả ta Ä‘i đâu, dÄ© nhiên là không có chuyện tôi tìm không ra được ả.
Hoa Tứ gia mỉm cưá»i:
- Ngươi quả tháºt là có bản sá»±.
Thốc TỠlại cà ng đắc ý.
- Tôi chạy theo tá»›i nÆ¡i, ả Ä‘ang bước ra khá»i nhà lại giếng kiếm nước, ná»a đêm ná»a hôm, ai cÅ©ng không khá»i bị sẩy chân rá»›t xuống giếng, vì váºy tôi chỉ thò tay ra, má»i chuyện Ä‘á»u xong xuôi, tháºt không phà tà hÆ¡i thở gì cả.
- Ngươi là m chuyện hay lắm.
Hoa Tứ gia nói:
- Chỉ tiếc là có một chỗ không hay.
- Chỗ nà o ?
- Ngươi giết lầm ngưá»i !
Hoa Tứ gia nói:
- Tối hôm qua Như Ngá»c đã vá» lại Di Hồng viện, còn ngồi uống vá»›i ta hai ly rượu.
Thốc Tá» ngốc ngưá»i ra.
Hoa Tứ gia lại cưá»i cưá»i:
- Ngẫu nhiên giết lầm má»™t hai ngưá»i tháºt ra cÅ©ng chẳng có gì là quan hệ cho lắm.
Thốc Tá» cÅ©ng cưá»i.
- Dĩ nhiên là không sao, hôm nay tôi đi nữa, lần nà y tôi bảo đảm sẽ không giết lầm.
- Váºy thì ta yên lòng rồi.
Hoa Tứ gia vừa cưá»i vừa nói vá»›i đứa tiểu đồng chỉ bất quá tối Ä‘a là mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi:
- Tiểu Diệp Tá», ngươi đưa giùm ta thêm má»™t ngà n lượng bạc cho vị đại ca nà y.
Tiểu Diệp Tá» là đứa bé mặt mà y sáng sá»§a, ai ai cÅ©ng thÃch, nhất là lúc móc tiá»n ra đưa cho ngưá»i ta, lại cà ng không cách nà o không thương được.
Cặp mắt cá»§a Thốc TỠđã tÃt lại không khác gì Hoa Tứ gia:
- Cái vị tiểu ca nà y mặt mà y dễ thương quá.
Hắn không nói hết câu, bởi vì hắn chỉ thấy có má»—i bà n tay cầm ngân phiếu cá»§a Tiểu Diệp Tá».
Bà n tay kia cá»§a Tiểu Diệp Tá», thì cầm má»™t cây Ä‘ao nhá».
Tuy cây Ä‘ao rất ngắn, nhưng nếu đâm và o chá»— yếu hại trên ngưá»i cÅ©ng vẫn chết được như thưá»ng.
Tiểu Diệp Tá» cứ thế mà đâm cây Ä‘ao nhẹ như không và o trong eo lưng cá»§a Thốc Tá».
Hoà n toà n ấn và o lút cán, ngay cả một phân cũng không chừa.
Má»™t cái chết cá»§a hạng ngưá»i như Thốc Tá», má»›i chẳng có ai quan tâm đến.
Bởi vì hắn giết ngưá»i.
Kẻ giết ngưá»i, sẽ không khá»i bị giết bởi tay ngưá»i khác.
... Tuy là cây Ä‘ao ngắn trong tay đứa bé, có lúc cÅ©ng là cây Ä‘ao hung bạo cá»§a kẻ thù, nhưng trong hoà n cảnh nà o đó thÃch hợp, thông thưá»ng cÅ©ng là má»™t cây cương Ä‘ao trong tay cá»§a kẻ chuyên môn.
Liên Cô đã chết, chết trong cái giếng.
Chẳng ai ngỠđược cô bị ngưá»i khác giết lầm.
Cô không có kẻ thù, lại cà ng không thể bị ai oán giáºn gì mà giết, ngay cả cha mẹ cô cÅ©ng nghÄ© rằng cô buồn Ä‘á»i mà nhảy xuống giếng tá»± tá».
Vợ chồng Vu lão tiên sinh dÄ© nhiên không nói Ä‘iá»u đó ra trước mặt Dương Tranh.
Dương Tranh bệnh quá, y đã có đủ chuyện phiá»n phức, hai vợ chồng già không muốn là m y Ä‘au lòng thêm.
Tháºm chà bá»n há» còn má»i thầy lang lại bốc cho y má»™t thang thuốc, có Ä‘iá»u đợi lúc bá»n há» nấu thuốc xong xuôi hẳn hòi Ä‘em lại thì y đã Ä‘i đâu mất, chỉ để lại hai đỉnh bạc và má»™t tá» giấy.
- Tiá»n để là m chuyện háºu sá»± cho Liên Cô, gá»i là má»™t chút tâm ý cá»§a tôi, hai hôm nữa tôi phải Ä‘i xa, nhưng sẽ nhất định vá» lại, xin hai vị cứ yên lòng.
Tay cầm đỉnh bạc và tá» giấy trong tay, mắt nhìn từ song cá»a ra cái sân nhá» tiêu Ä‘iá»u trống vắng trước mặt, cây bạch dương lâu Ä‘á»i ngoà i kia cÅ©ng đã muốn khô cằn, má»™t con chó và ng Ä‘ang nằm cuá»™n tròn trong góc tưá»ng.
Hai vợ chồng già chầm cháºm bưóc ra ngoà i, dưới gốc cây má»—i ngưá»i ngồi trên má»™t phiến đá đối diện nhau, nhìn nhìn những đóa hoa bạch dương dang rÆ¡i xuống.
Bá»n há» không có nước mắt.
Bá»n há» không còn nước mắt đâu để rÆ¡i.
Trá»i đã sáng trưng từ lâu, Trương lão đầu vần còn lưá»i lẫm nằm trên giưá»ng chưa chịu dáºy.
Lão biết phải nên xuống giưá»ng chuẩn bị đồ ăn và miến, không thì chỉ sợ hôm nay không có cách gì là m ăn cho xong.
Tại sao lão phải ngồi dáºy Ä‘i là m công chuyện nhỉ ? Má»—i ngà y trôi qua sao dà i dẵng gian truân, sinh mệnh thì lại cứ ngắn ngá»§i thế, tại sao không ngá»§ thêm giấc nữa ?
Lão vẫn phải ngồi dáºy, bởi vì lão bá»—ng sá»±c nhá»› ra những ngưá»i bạn cùng khổ sẽ lại nÆ¡i đây ăn miến.
NÆ¡i đây không những rẻ tiá»n, mà còn có thể cho nợ, nếu ở đây không có gì để ăn, bá»n há» sẽ rất có thể phải chịu đói.
... Má»™t ngưá»i sống không phải là cho chÃnh mình, trên Ä‘á»i nà y có biết bao ngưá»i vì ngưá»i khác mà sống, nếu ta đã gánh lấy cái trách nhiệm đó, thì không thể tùy tiện mà buông nó ra.
Trương lão đầu thở ra trong bụng, lão vừa hạ cây gá»— chắn ngang cá»a tiệm ra, láºp tức thấy Dương Tranh xông và o, cặp mắt loang loáng có thần lúc nà o bây giỠđã biến thà nh tán loạn lạc thần, không những váºy còn đầy những tia máu Ä‘á», gương mặt cÅ©ng trắng bệch ra đến dá»… sợ.
- Ông bệnh rồi.
Trương lão đầu thất thanh nói:
- Sao ông không nằm trong nhà nghỉ ngơi một chút ?
- Tôi không nằm nghỉ được.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì có những chuyện không có tôi là m không được.
Trương lão đầu dĩ nhiên hiểu rõ cái ý của y, lão thở ra nói:
- Äúng ? Có ngưá»i trá»i sinh không thể ngừng lại ngÆ¡i nghỉ được.
Dương Tranh tự mình đi lấy sáu cái tô lớn bà y ra trên bà n.
- Ông rót đầy cho tôi bao nhiêu đó rượu mạnh, thứ rượu mạnh nà o nồng nhất đó.
Y nói:
- Tôi phải uống hết bao nhiêu đó mới có đủ sức lực.
Trương lão đầu kinh ngạc nhìn y:
- Ông bệnh như váºy rồi còn muốn uống rượu ? Ông có muốn chết không váºy ?
Dương Tranh cưá»i khổ:
- Ông yên tâm, tôi chết không nổi đâu, bởi vì bây giỠtôi còn chưa thể chết được.
Trương lão đầu nhịn không nổi lại thở ra:
- Äúng váºy, ông không chết được, tôi cÅ©ng không chết được, dù chúng ta có muốn chết cÅ©ng không được.
Sáu cái tô lá»›n đựng đầy rượu mạnh cay xè, Dương Tranh uống má»™t hÆ¡i từng tô má»™t, ngưá»i y láºp tức nóng hừng há»±c lên.
Bên ngoà i gió rất mạnh, y nghinh và o hướng gió xông ra, mở toang ngực áo mạnh dạn bước tới, mồ hôi nhỠròng ròng xuống đất, gió lạnh thổi và o mồ hôi đang chảy trên ngực y, y hoà n toà n chẳng mà ng đến.
Trong thà nh đã bắt đầu ồn à o nhá»™n nhịp, rất nhiá»u ngưá»i chà o há»i y, y cÅ©ng ưỡn ngá»±c ra mỉm cưá»i chà o lại bá»n há».
Trước tiên y lại huyện bái tạ Hùng đại nhân ba lạy.
- Hiện tại tôi sẽ đi là m công chuyện.
Y nói:
- Mong rằng đại nhân không là m khó dễ chúng huynh đệ đã đứng ra bảo đảm cho tôi.
Quan huyện trẻ tuổi không trả lá»i, ông ta quay đầu Ä‘i, bởi vì ông ta không muốn thuá»™c hạ thấy mình Ä‘ang ứa nước mắt, má»™t hồi tháºt lâu, ông ta má»›i hững há» nói:
- Ngươi đi đi ?
Ra khá»i vệ môn, Dương Tranh bèn Ä‘em cặp vòng ngá»c và cây kim thoa mẹ y đã để lại cho y là m sÃnh lá»… Ä‘i lấy vợ ra, Ä‘em lại chá»— tiệm Hồng Phát đổi lấy mưá»i lăm lượng bạc.
Äấy vốn là đồ mẹ cá»§a y Ä‘em lại nhà há» Dương lúc lấy chồng, y vốn dù có chết đói cÅ©ng không động đến nó, nhưng bây giá» y đã đưa hết bao nhiêu tiá»n dà nh dụm mấy năm nay cho đám tang cá»§a Liên Cô rồi.
Y dùng má»™t lượng bạc mua hai thùng rượu lá»›n, và má»™t cục thịt lá»›n, kêu ngưá»i Ä‘em lại lao phòng, đưa cho chúng huynh đệ vì chuyện nà y mà đã bị giam giữ, rồi lấy mưá»i bốn lượng còn lại Ä‘em chia ra là m hai bao, kêu ngưá»i Ä‘em lại giao cho cô vợ cá»§a Lão Trịnh và bà mẹ già cá»§a Tiểu Há»— Tá».
Y không nỡ Ä‘i gặp bá»n há», cÅ©ng không dám Ä‘i, y sợ gặp nhau rồi bên nà y bên kia cùng đứng đó ôm đầu khóc lóc.
Sau đó y lấy năm đồng tiá»n cuối cùng mua bốn chục cái bánh khô và chút Ãt đồ ăn khô, lấy vải xanh bá»c lại cẩn tháºn vác lên vai, còn thừa đủ cho y mua hai cân rượu mạnh rẻ tiá»n.
Y vốn không nghÄ© đến chuyện uống thêm, nhưng y bá»—ng thấy Triệu ChÃnh và Vương Chấn Phi Ä‘ang đứng trước cá»a khách sạn Duyệt Tân đối diện mặt đưá»ng, Ä‘ang chà o há»i má»™t vị quý công tá» mặc áo trắng tinh như tuyết.
Ngoà i khách sạn có má»™t cá»— xe cá»±c kỳ khà phái Ä‘ang Ä‘áºu, cái vị quý công tỠđó hình như chuẩn bị lên xe Ä‘i.
Y đối vá»›i Triệu ChÃnh và Vương Chấn Phi cÅ©ng rất khách khÃ, nhưng gương mặt trắng trẻo cao quý đã thấy lá»™ ra vẻ nôn nóng, hiển nhiên y không xem hai ngưá»i nà y là bạn bè gì.
Dương Tranh bỗng ực một hơi, uống sạch hai cân rượu mình vốn không muốn uống.
Äịch Thanh Lân quả tháºt không muốn nấn ná, y chỉ muốn hai ngưá»i nà y nói gì nói cho xong rồi Ä‘i khuất mắt.
Nhưng Triệu ChÃnh vừa được Vương Chấn Phi giá»›i thiệu còn Ä‘ang lải nhải nói những lá»i khách khà ngưỡng má»™ lâu năm, còn muốn giữ y lại ăn cÆ¡m.
ChÃnh ngay lúc đó, đối diện bên đưá»ng có má»™t ngưá»i trẻ tuổi ăn mặc lôi thôi lếch thếch, ngưá»i đầy những mùi rượu, xông qua há»i y:
- Ông có phải là Äịch Thanh Lân không ?
Y còn chưa mở miệng ra Triệu ChÃnh đã lá»›n tiếng trách mắng:
- Dương Tranh, sao ngươi dám vô lá»… như váºy vá»›i Äịch Tiểu hầu gia ?
Dương Tranh cưá»i cưá»i nói:
- Tôi đối với ai cũng thế, ông muốn tôi đối với ông ta là m sao ? Qùy xuống liếm chân ông ta ?
Triệu ChÃnh tức quá trắng bệch cả mặt ra, nhưng y sá»±c nghÄ© đến chức vị cá»§a mình, y bèn không dám phát tác.
Nhưng Vương Chấn Phi thì không phải cố kỵ chuyện đó, y cưá»i nhạt nói:
- Dương lão đầu, thân pháºn cá»§a ngươi không đủ để nói chuyện vá»›i tiểu hầu gia, ngưá»i mau mau cút Ä‘i ?
- Tôi không biết cút.
- Không biết cút cũng phải cút, ta dạy cho ngươi.
Dương Tranh lại báºt cưá»i lên, y bá»—ng thò tay ra vả cho Vương Chấn Phi má»™t bạt tai.
Vương Chấn Phi cưá»i nhạt, tùy tiện dùng má»™t chiêu Tiểu Cầm Nã Thá»§ nắm lấy cổ tay cá»§a Dương Tranh.
Cỡ má»™t tên bá»™ đầu tà teo đó, y nhắm mắt lại cÅ©ng còn đối phó được, y Ä‘ang tÃnh dạy cho tên tiểu tá» vô lá»… nà y má»™t bà i há»c, nà o ngá» chÃnh ngay lúc đó, nắm tay trái cá»§a Dương Tranh đã đấm mạnh và o bụng dưới cá»§a y.
Nắm quyá»n đó đấm ra không nhẹ tà nà o.
Vương Chấn Phi Ä‘au muốn gáºp cả ngưá»i lại má»a ra, may mà mấy chục năm công phu cá»§a y không phải là để luyện chÆ¡i, thanh danh cá»§a Bảo Mã Kim Äao không phải là ngẫu nhiên mà có, y vẫn còn ráng nhịn lại được.
Dương Tranh cÅ©ng muốn thừa cÆ¡ há»™i giá»±t cổ tay mình ra khá»i tay y, nhưng y giá»±t không ra, bà n tay cá»§a Vương Chấn Phi sức lá»±c cÅ©ng không phải là yếu.
- Ngươi có biết trên Ä‘á»i nà y có hai loại ngưá»i ngươi không được đụng và o, má»™t là công phu giá»i hÆ¡n ngươi, má»™t là hạng ngưá»i như ta.
Y nói:
- Ẩu đả với quan ty, là phải vô tù đó.
Vương Chấn Phi hét lên giáºn dữ:
- Hạng như ngươi không đủ tư cách bỠtù ta.
Sức lá»±c cá»§a y đã hồi phục lại, bảy mươi hai đưá»ng Tiểu Cầm Nã Thá»§, chiêu nà o cÅ©ng Ä‘á»u nhắm và o chá»— yếu hại cá»§a đối phương.
Dương Tranh tuy biết váºy, y chẳng mà ng.
Y còn có thể liá»u mạng được.
Äịch Thanh Lân nãy giá» Ä‘ang lấy thái độ lạnh lùng hững há» nhìn bá»n há», y bá»—ng nhiên cưá»i nhạt nói:
- Ta cũng không biết cút, cút đi chắc cũng thú vị lắm, Vương tổng tiêu đầu, ông cũng dạy cho tôi chút chút đi.
Vương Chấn Phi biến hẳn sắc mặt, y kinh hãi nhìn Äịch Thanh Lân:
- Tiểu hầu gia, không lẽ ông quên tôi là bạn của ông sao ?
Äịch Thanh Lân lại hững há» cưá»i thêm cái nữa:
- Ông không phải là bạn của tôi.
Giá»ng cá»§a y rất hòa nhã:
- Các ông hai ngưá»i Ä‘á»u không phải.
Y bỗng thò tay ra nắm lấy tay Dương Tranh:
- Chú có chuyện gì tìm ta ? Mình và o trong xe nói chuyện đi.
Cổ tay cá»§a Dương Tranh vốn Ä‘ang bị Vương Chấn Phi dùng chiêu tiểu cầm nã thá»§ tháºt lợi hại giữ chặt, nhưng Äịch Thanh Lân vừa thò tay ra, hình như cÅ©ng chẳng thấy dùng động tác gì, nhưng Vương Chấn Phi bá»—ng loạng choạng lùi lại ba bước không tá»± chá»§ được.
Y vừa kinh hoà ng vừa sợ hãi vừa không biết chuyện gì xảy ra. Äợi đến lúc xe ngá»±a đã chạy xa, y nhịn không ná»i há»i Triệu ChÃnh:
- Tại sao y lại là m như váºy được vá»›i tôi ?
- DÄ© nhiên là là m được, y là m gì ông cÅ©ng được thôi, y cÅ©ng là m như váºy được vá»›i tôi.
Triệu ChÃnh lạnh lùng nói:
- Bởi vì không những công phu cá»§a y hÆ¡n xa chúng ta, y còn là thế táºp nhất đẵng hầu.
- Không lẽ chúng ta chẳng là m gì được y sao ?
- Dĩ nhiên là có.
- Là m gì ?
- Lại cắn cho y một miếng.
Cổ xe chạy vá» phÃa trước, êm ái và thoải mái.
Äịch Thanh Lân dùng cặp mắt tháºt ôn hòa nhìn Dương Tranh:
- Ta có nghe nói, chú là một tay hảo hán.
Äịch Tiểu Hầu nói:
- Nhưng ta còn chưa thấy ai đánh nhau như chú, chỉ vì muốn đánh ngưá»i ta, chú cứ để cho ngưá»i ta chụp lấy chá»— yếu hại cá»§a mình.
- Trước giỠông chưa bao giỠthấy chiêu nà y ?
- Trước giá» chưa há».
- Tôi cũng chưa thấy qua.
Dương Tranh nói:
- Tôi cÅ©ng dùng nó lần đầu tiên, bởi vì đấy chỉ là lúc lâm thá»i tôi nghÄ© ra thôi, công phu cá»§a tôi toà n là như váºy.
Äịch Tiểu Hầu mỉm cưá»i:
- Cái thứ công phu đó có lúc cÅ©ng tháºt là hữu hiệu.
Dương Tranh bá»—ng há»i y:
- Ông nghe ai nói vỠtôi ? Có phải là Tư Tư không ?
- Äúng váºy.
- Cô ta đâu ?
- Äi rồi.
Giá»ng nói cá»§a Äịch Thanh Lân đượm vẻ tiếc nuối không là m sao được hÆ¡n:
- Äà n bà mà muốn bá» Ä‘i, giống như trá»i muốn đổ mưa váºy, chẳng ai ngăn cản nổi.
- Ông có biết cô ta đi theo ai không ?
Dương Tranh lại há»i:
- Ông có biết cô ta đi đâu không ?
Äịch Thanh Lân lắc đầu:
- Trước đó ta không biết cô ấy đã muốn đi, tâm sự đà n bà , vốn không có đà n ông nà o hiểu cho nổi.
Y hững há» cưá»i lên má»™t tiếng:
- Cũng như tâm sự của đà n ông, đà n bà cũng không cách nà o hiểu được.
Dương Tranh trầm ngâm một hồi, bỗng nói:
- Tôi phải đi đây, tái kiến.
Y quả tháºt nói Ä‘i là đi. Nói xong câu đó y bèn mở cá»a xe nhảy xuống.
Cá»— xe vẫn giữ nguyên tốc độ chạy vá» phÃa trước. Äịch Thanh Lân yên lặng ngồi trong xe, gương mặt vốn không có tà biểu tình gì, bây giá» bá»—ng nổi lên má»™t thứ biểu tình tháºt kỳ dị.
ChÃnh ngay lúc đó, dưới gầm xe bá»—ng có ngưá»i tuá»™t ra như má»™t con cá, chui từ cá»a sổ và o, ngưá»i nà y măc bá»™ đồ xám tro, tay cầm má»™t cây gáºy dò đưá»ng, chÃnh là Cổ Mục thần kiếm Ưng Vô Váºt.
Lão bá»—ng xông và o cổ xe cá»§a Äịch Thanh Lân, mà Äịch Thanh Lân chẳng có lấy má»™t Ä‘iểm nà o kinh hãi, hình như y đã biết lão ta sẽ đến, chỉ há»i lão má»™t câu:
- Lam Äại tiên sinh có phải đã chết dưới lưỡi kiếm cá»§a ông ?
- Không phải.
Ưng Vô Váºt nói:
- Ta và lão chưa hỠgiao thủ với nhau.
- Tại sao ?
- Vì cái gã lúc nãy.
- Dương Tranh ?
Äịch Thanh Lân chau mà y:
- Lúc ông muốn giết ngưá»i, má»™t tên bá»™ đầu chút xÃu đó cÅ©ng ngăn trở được ông sao ?
- Lần nà y ngươi đã nhìn lầm ngưá»i rồi.
Ưng Vô Váºt nói:
- Dương Tranh không phải là má»™t ngưá»i đơn giản như ngươi nghÄ©.
- Sao ?
- Y xuất thá»§ không ra chiêu thức gì, nhưng y có má»™t thân ná»™i công là m căn bản, nhất định không phải là má»™t ngưá»i không có lai lịch.
Ưng Vô Váºt mỉm cưá»i nói:
- Ta đã giao thủ qua với y, y giấu không nổi cặp mắt của ta.
Lão lại nói:
- Lam Nhất Trần muốn thu y là m đệ tá», nhưng y từ chối thẳng thừng. Ngươi có biết tại sao y từ chối như váºy không ?
Äịch Thanh Lân trầm ngâm má»™t hồi má»›i trả lá»i:
- Có phải là vì vÅ© công cá»§a môn phái y không thua gì kiếm pháp cá»§a Lam Äại tiên sinh ?
- Äúng váºy.
- Tại sao trước giỠy không chịu dùng vũ công bản môn ?
- Bởi vì y không muốn ngưá»i khác nháºn ra thân thế và lai lịch cá»§a mình.
- Ông nghĩ y có lai lịch thế nà o ?
Ưng Vô Váºt trầm ngâm má»™t hồi tháºt lâu má»›i nói:
- Ta vừa thấy y lần đầu tiên, đã cảm thấy y giống má»™t ngưá»i.
Má»™t ngưá»i mù là m sao lại Ä‘i nói dến chuyện “thấy†? Dù tâm cá»§a lão ta có mắt, cÅ©ng là m sao thấy được ngưá»i ?
Äây là má»™t chuyện quái lạ, nhưng Äịch Thanh Lân chẳng thấy có gì là kỳ quái, y chỉ há»i Ưng Vô Váºt:
- Y giống ai ?
- Giống Dương Háºn, tÃnh tình, dung mạo, thần khà đá»u in hệt.
- Dương Háºn ?
Äịch Thanh Lân láºp tức há»i:
- Có phải là cái gã đại cưá»ng đạo năm xưa hoà nh hà nh giết ngưá»i như cá» Dương Háºn không ?
- Äúng váºy.
Äồng tá» cá»§a Äịch Thanh Lân thu nhá» lại:
- Không lẽ ông cho y rất có thể là ngưá»i kế thừa cá»§a Dương Háºn ?
- Rất có thể.
Tròng mắt cá»§a Ưng Vô Váºt bá»—ng trợn ngược lên, tròng trắng mắt bá»—ng báºt ra, lá»™ má»™t cặp mắt nhá» hÆ¡n ngưá»i thưá»ng má»™t chút, nhưng tinh quang xạ ra tứ phÃa.
Lão ta không bị mù.
Cổ Mục Thần kiếm Ưng Vô Váºt không phải là kẻ mù.
Äây là bà máºt lá»›n lao vô cùng, lão gạt hết cả thiên hạ, nhưng lão không gạt Äịch Thanh Lân.
Tại sao lão để cho Äịch Thanh Lân biết bà máºt cá»§a mình ?
Không lẽ giữa lão và Äịch Thanh Lân có má»™t liên hệ đặc biệt không thể cho ngưá»i khác biết được ?
Má»™t kiếm khách tung tÃch mịt mù chân trá»i góc biển, và má»™t tiểu hầu gia con nhà quý tá»™c lại có liên hệ gì bây giá» ?
Äịch Thanh Lân đã nắm chặt nắm tay lại, hình như y đã cầm trong tay thanh Ä‘ao má»ng dÃnh giết ngưá»i trong chá»›p mắt cá»§a y.
Ưng Vô Váºt nhìn dÃnh và o y, nhìn má»™t hồi tháºt lâu, rồi má»›i nói từng chữ từng chữ má»™t:
- Con nhỠtên là Tư Tư có phải đã chết rồi phải không ? Có phải ngươi đã giết nó ?
Äịch Thanh Lân từ chối trả lá»i.
Ưng Vô Váºt thở ra, tròng mắt lại sụp xuống, cặp mắt loang loáng bá»—ng nhiên lại biến Ä‘i, lão lại biến thà nh má»™t kẻ mù.
- Nếu ngươi giết con nhỠđó, tốt nhất là giết luôn Dương Tranh một thể.
Ưng Vô Váºt nói:
- Chỉ cần y còn sống đó, nhất định sẽ không buông tha ngươi, sá»›m muá»™n gì rồi cÅ©ng truy ra được bà máºt cá»§a ngươi.
Lão lạnh lùng nói tiếp:
- Chuyện nà y ngươi không nên nhá» ngưá»i nà o khác là m dùm được.
Äịch Thanh Lân lại trầm ngâm má»™t hồi tháºt lâu, bá»—ng lá»›n tiếng phân phó gã đánh xe vừa được mướn:
- Chúng ta vỠnhà thôi.
Gã đánh xe mới được mướn và o.
Bởi vì gã đánh xe lúc trước, sau khi Tư Tư bị mất tÃch rồi, bá»—ng nhiên say rượu té và o hồ Äại Minh chết mất.
Lữ Tố Văn trong lòng đang hỗn loạn.
Má»™t ngưá»i đà n bà tịch mịch ba mươi tuổi đầu, hoà ng hôn trong lòng đại khái không biết vì sao sẽ cứ há»—n loạn cả lên.
ChÃnh cái lúc nà ng Ä‘ang bấn loạn nhất trong lòng, Dương Tranh lại đến, câu đầu tiên y nói là :
- Anh cho em xem cái nà y, em thá» xem nó thuá»™c vá» ngưá»i nà o ?
Dương Tranh thò bà n tay đang nắm chặt của y ra, trong bà n tay có một cái móng tay gãy.
Móng tay sơn mà u đỠchói.
|
 |
|
| |