Không biết nói gì nhiều hơn với mụi , hãy nghe và cảm nhận nhé , ngày nào huynh bận thì ngày sau sẽ post 2 bài bù , mong mụi luon vui vẻ và hạnh phúc .
P/s : Mình xin đc khóa topic lại và xóa mấy bài spam của mọi người nhé .
Vài ngày trước dọn nhà, tôi tìm thấy một chiếc băng cát-sét cũ đầy bụi bẩn và những vết xước trên vỏ. Cái cảm giác đầu tiên khi tôi bỏ chiếc băng ra khỏi vỏ hộp, đặt vào bàn tay thật lạ, bồi hồi, trào dâng...
Chiếc băng ghi tên tôi bằng bút dạ, nét chữ cồ cộ của trẻ con mới tập viết. Thật không thể tin nổi tôi còn giữ được nó, thậm chí ngay lúc đó tôi cũng không thể nhớ ra nổi nội dung của nó là gì!
Tôi vớ lấy cái khăn lau, vừa lau vừa thổi phù phù lớp bụi, vừa run run. Tôi nhớ đã vô cùng bực tức khi tiếng đầu tiên phát ra từ cái đài cát-sét là tiếng rè rè. Cảm giác thất vọng như vừa tìm thấy một kỉ niệm, để rồi chưa cảm nhận được gì thì nó đã vụt biến mất... Nhưng khi tiếng nhạc đầu tiên cất lên sau đó, vẫn hơi rè rè nhưng mang theo cái gì đó quen lắm, tôi như quên đi tất cả...
Đó là bản hòa tấu Love is blue mà tôi nhận ra là của Paul Mauriat! Tiếng piano và ghi-ta cổ điển réo rắt, nhẹ nhàng, mang theo một cảm giác rất quen, quen lắm. Bỗng những hình ảnh hồi thơ ấu của tôi ùa về. Hồi nhỏ tôi rất thích nghe nhạc, đặc biệt là nhạc hòa tấu của Paul Mauriat. Những bản tình ca nổi tiếng Love story, Delilah, được thổi vào một luồng khí cổ điển thật buồn và sâu lắng...
Nghệ sĩ Paul Mauriat
Khi lớn lên tôi không còn nghe nhạc của Paul nữa. Lúc đầu tôi thích nghe những bản Rock’n’roll của The Beattles, những bản ballad của Scorpions, rồi tới những bản Thrash mạnh mẽ của Metallica, rồi quay cuồng trong chất Nu mới lạ của Linkin Park và Slipknot, thậm chí say cả thế giới âm u của Black.
Tôi dường như quên hẳn những bản hoà tấu ngày nào, chìm đắm trong thứ âm thanh ồn ã của Metal. Và rồi bây giờ ngồi đây. Bản nhạc vẫn du dương nhẹ nhàng như dòng nước chảy róc rách, vẫn đều đặn như dòng đời ngày ngày trôi. Trong mỗi chúng ta ai cũng có một khoảng lặng, nó nằm sâu đâu đó tận đáy lòng mình, bị những lo toan hàng ngày của cuộc sống hối hả lấp đi.
Chỉ khi gặp lại những kỉ niệm đẹp, những điều tưởng chừng bình dị nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc với ta, nó mới trỗi dậy, mới ào ạt, vỡ tung và trào dâng mãnh liệt, khó tả. Love is blue đã đánh thức tôi và cho tôi cái cảm giác đó! Nó còn thoảng qua một cảm giác là lạ, kì kì: Tình yêu màu xanh - như tiêu đề của bản nhạc!
Tôi chưa yêu, cũng chưa đủ lớn để cảm nhận thế nào là tình yêu, nhưng tôi hiểu tình yêu đẹp và ấm áp lắm! ...“. Ta còn em, một màu xanh thời gian... từng chiều mái tóc em bay... chợt nhoà, chợt hiện...” - tôi nhớ đến lời của Trịnh Công Sơn. ... Rồi bản nhạc kết thúc. Và bất chợt tôi nhớ đến bạn.
Tôi nhớ đến ngày xưa, trước khi bạn cùng gia đình chuyển đi sống ở một nơi khác, hai đứa nhóc vẫn chơi đùa và chẳng có suy nghĩ gì cả. Bẵng đi gần 8 năm. Tôi gặp lại bạn hết sức tình cờ, khi cả hai đứa đã lớn và nhiều đổi khác. Bạn vẫn thân mật với tôi, cũng cho tôi cái cảm giác vừa lạ, vừa quen như khi tôi gặp lại Love is blue vậy!
Tôi mỉm cười nhận ra cuộc sống có khá nhiều điều thú vị, tuy không phải hoàn toàn. Gần như ngay sau đó bạn lại rời khỏi tôi một lần nữa, đến một phương trời khác xa hơn... rất xa.
Ngày bạn đi, tôi ngắm nhìn bạn thật lâu, như mong muốn lưu giữ những hình ảnh của bạn trong trí óc, dù tôi biết rằng bạn đã có một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi rồi! Tôi không buồn.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như nó phải thế, nhưng tôi tin rằng cái gì đã qua thì sẽ không hoàn toàn biến mất , không phũ phàng như dòng cát thời gian mà cũng không hiện hữu. Nó chỉ nằm đâu đó sâu trong đáy lòng, và chờ một ngày được thức dậy để trào dâng. Bạn có tin điều đó không?
Love is blue
Bản nhạc vẫn du dương nhẹ nhàng như dòng nước chảy róc rách, vẫn đều đặn như dòng đời ngày ngày trôi.
Một ngày mình đọc Love story. Và mình nghe Love story...
Lòng như có sóng, da diết lắm, khắc khoải lắm khi nghe...
How long does it last, can love be measured by the hours in a day
I have no answer now but this much I can say
I know I need her till the stars all burn away
And she’ll be there.
Lời hát ấy như một dấu hỏi lớn cho câu chuyện tình không bao giờ kết thúc.
Một cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh. Cô đã yếu lắm rồi. Bên cạnh cô là hoa, là người chồng cô yêu thương và cũng yêu cô đến cháy bỏng. Người con trai ấy đã khóc...Và ngoài kia là người bố thân yêu của cô. Cô gái ấy là linh hồn của ba con người...Tiếng nhạc cất lên, du dương và êm dịu...
Where do I begin to tell the story of how great a love can be
The sweet love story that is older than the sea
The simple truth about the love she bring to me
Where do I start...
Bài hát viết về nỗi đau của Oliver khi người vợ yêu dấu của anh, Jennifer ra đi mãi mãi. Lần đầu tiên anh bế cô leo lên những bậc thang của căn hộ mới cũng là ngày cuối cùng cô không còn trên thế gian này nữa...
With her first hello, she gave a meaning to this empty world of mine...
Ngày hai người gặp nhau ở một thư viện lớn, anh biết trái tim anh đã thuộc về người con gái ấy. Và anh bỏ lại tất cả, bỏ lại danh tiếng của gia đình, bỏ ngoài tai sự đe doạ của người cha vốn ích kỷ, không chấp nhận một cô gái đến từ một gia đình nghèo khó. Nhưng anh đã làm đúng, chàng trai ạ. Anh đã làm đúng bởi anh có được những thứ tiền bạc không thể mua nổi, anh có một người con gái yêu anh bằng cả trái tim. Cô ấy hi sinh vì anh đến quên cả bản thân mình, vì anh mà làm tất cả. Anh cũng không hề biết cô ấy đã lặng lẽ hàn gắn vết rạn giữa bố anh và anh để khi cô ấy ra đi cũng là lúc bố anh hiểu ra tất cả.
Tiếng nhạc vẫn ngân dài, da diết, và buồn như một dấu ngắt quãng nhưng không phải để xuống dòng...
She fills my heart, she fills my heart with very special thing, with angel song, with wide imagining, she fills my soul with so much love that anywhere I go I’m never lonely with her along, who could be lonely, I reach for her hand, it’s always there...
Anh ôm chặt người vợ yêu dấu lần cuối. Cô ấy không được hưởng những tháng ngày hạnh phúc sau khi đã hi sinh hết mình để anh trở thành một luật sư nổi tiếng. Ngày anh bế cô ấy ra xe, người tài xế đã hỏi anh rằng có phải đây là đứa con đầu lòng của hai người, anh đã không giữ nổi bình tĩnh. Vậy mà người con gái ấy đã mỉm cười. Cô ấy không nuối tiếc, cô ban tặng cho anh nụ cười đẹp như một thiên thần vì cô biết cô không còn nhiều thời gian nữa.
Và có hai người đàn ông nắm chặt lấy tay nhau như muốn níu giữ chút hơi ấm còn lại khi ngôi sao nhỏ trong trái tim họ vụt tắt.
Không hiểu tôi đã nghe Love story biết bao lần, để lần nào những câu hát ấy cũng vút cao, để tôi biết hình ảnh người con gái ấy không bao giờ mất đi trong tim chàng trai. Cô vẫn luôn bên anh, là ánh mắt ấy, là bàn tay ấy và là những ký ức đẹp và dịu dàng như một giấc mơ của trẻ thơ ấy. Ngọt ngào và êm dịu như ánh sáng lấp lánh của ngôi sao nhỏ. Và để chẳng bao giờ lòng hết những xúc cảm dịu dàng mỗi khi nghe giai điệu quen thuộc: Where do I begin...
Love story
Lời hát như một dấu hỏi lớn cho câu chuyện tình không bao giờ kết thúc. Tiếng nhạc vẫn ngân dài, da diết, và buồn như một dấu ngắt quãng nhưng không phải để xuống dòng...
Last edited by ♥huytuandc♥; 28-08-2009 at 11:03 AM.
Là một trong những tình khúc hay nhất của thế kỷ 20, Unchained Melody còn gắn liền với Ghost - một trong những bộ phim tình cảm kinh điển. Lần đầu tiên xuất hiện vào năm 1965 qua giọng hát của nhóm nhạc Righteous Brothers, ca khúc này khiến cho bất kỳ ai nghe qua cũng không thể quên được những giai điệu sâu lắng làm rung động lòng người. Lời ca của Unchained Melody đọng lại trong tâm trí người nghe về cảm xúc thăng hoa của tình yêu. Không còn khoảng cách về không gian, thời gian mà chỉ còn đó hai tâm hồn đồng điệu đang hòa quyện vào làm một
“… Oh, my love, my darling
I've hungered for your touch
A long, lonely time
And time goes by so slowly
And time can do so much
Are you still mine?...”
“… Hỡi người yêu dấu
Anh khao khát biết bao khi có em bên cạnh
Thời gian đã qua thật dài và cô đơn
Và từng giây phút cứ trôi đi chậm hơn
Nó có thể làm được nhiều điều hơn thế.
Anh tự hỏi đến lúc đó em có còn là của riêng anh?...”
Last edited by ♥huytuandc♥; 15-09-2009 at 09:39 AM.
2 A.M. and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You"re tellin me you"re so confused
You can"t make up your mind
Is this meant to be
You"re asking me
Đã 2 giờ sáng, và cơn mưa kia vẫn đang rơi. Chúng mình lại ở đây dưới ngã tư đại lộ. Em nói với anh rằng, em rất bối rối, em không thể tự quyết định được. Có phải điều đó có nghĩa rằng em đang chờ đợi anh quyết định hộ lòng em.
2 A.M. and the rain is falling
Ai đã từng yêu, đang yêu và sẽ yêu đều trải qua những phút giây chống chếnh như thế.Vẫn biết rằng yêu nhau đấy - nhưng cũng có lúc bế tắc, đau khổ giữa những ngã rẽ của sự lựa chọn.
Ra đi hay ở lại, chạy trốn hay quay trở về với miền yêu thương gần gũi?
Những cảm xúc trái ngược đan xen, phân vân và bối rối, rõ ràng và mơ hồ, muốn ra đi nhưng sao trái tim vẫn day dứt không thể cất bước.
Bản thân tình yêu vốn luôn chứa đựng những điều mâu thuẫn và nghịch lý. Có khi xa cách nghìn trùng nhưng vẫn luôn cảm nhận được tình yêu đang ở gần bên. Nhưng cũng có khi, gần nhau đấy, ánh mắt chạm ánh mắt nhau đấy, nhưng hai con tim lại không tìm được lối để chạm tới nhau. Còn gì đau đớn hơn cái khoảng cách vô hình mà dữ dội đến ám ảnh đó?
But only love can say - Try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I"ll just play my part
And pray you"ll have a change of heart
But I can"t make you see it through
That"s something only love can do
Try again or walk away ???
Chờ đợi một lời giải đáp. Nhưng ai đó đã từng nói, nếu như con đường phía trước đầy chông gai thì hãy để cho tình yêu dẫn đường, để tình yêu tự tìm ra lối. But only love can say - Try again or walk away, câu hát ngân lên có cái gì đó thiết tha, khắc khoải của đôi mắt chan chứa yêu thương.
Đôi mắt đó vẫn đợi chờ trong nỗi buồn mênh mang, đợi chờ nhưng không níu kéo, không thể đưa ra câu trả lời. Bởi những xúc cảm của tình yêu vốn tinh tế như cơn gió, nhẹ nhàng lắm nhưng khi cơn gió đã bay qua rồi thì không thể níu giữ hay buộc lại ở bên mình. Buồn lắm, nhưng với niềm tin và sự hy vọng, trái tim vẫn thắp lên ngọn lửa ấm áp về một ngày nào đó "the sun will shine one day, you’ll have a change of heart".
Giọng ca đang chầm chậm bỗng cao hơn, gấp gáp, dữ dội hơn như xuyên thấu vào từng ngõ nhỏ của tâm tư. Những thanh âm của guitar bass, piano và trống hoà quyện vào nhau da diết đẩy nỗi buồn lên đến cực điểm.
Xen lẫn những hợp âm của nỗi buồn cứ chực trào, một niềm hy vọng lại một lần nữa được nhen nhóm, dù nhỏ bé thôi nhưng vẫn làm dịu đi những rối bời, những dày vò giá buốt trong tim.
I know if I could find the words
To touch you deep inside
You"d give our dream just one more chance
Don"t let this be our last good-bye
Anh sẽ biết, nếu như anh có thể tìm được những ngôn từ để chạm được vào phần sâu thẳm nhất trong em. Em hãy để cho giấc mơ của chúng mình nhen lên ngọn lửa yêu thương một lần nữa. Đừng để đây là lời chào tạm biệt mãi mãi, nhé em…
Don"t let this be our last good-bye...That"s something only love can do
Bản tình ca kết thúc với cái tia sáng mỏng manh của niềm hy vọng đó. Chỉ cần có niềm tin, chỉ cần lắng lại một lần nữa để tình yêu diệu kỳ từ sâu thẳm cõi lòng lên tiếng, thì một ngày nào đó, mặt trời của hạnh phúc sẽ lại mỉm cười như ánh ban mai rạng ngời toả sáng
That"s something only love can do
That"s something only love can do…
Only Love
Đã nghe biết bao lần, nhưng mỗi khi những tiếng dương cầm thánh thót như giọt mưa rơi cùng giọng ca khàn khàn ấm áp của Trademark trong "Only love" vang lên, lại thấy tâm hồn rung lên những cảm xúc nhẹ nhàng và sâu lắng.
Last edited by ♥huytuandc♥; 28-08-2009 at 11:04 AM.