Tự chương
Có những người đang đi trên đường thì bị người nhảy lầu tự tử rơi trúng mà chết. Có những người mua một cái chai bia mà trúng thưởng cả căn nhà. Vận mệnh đúng là khó có thể nói trước. Nếu nói đến số đỏ thì số tên NVC trong tác phẩm này thật quá đỏ.
Số hắn đỏ đến mức khiến người ta còn tưởng gã là ‘chân mệnh thiên tử’. Bởi mỗi khi có ai đó có mưu đồ gì với y thì người đó đều bị thiệt đơn thiệt kép, còn hắn cứ nằm một chỗ mà vẫn đầy một mồm sung.
Làm sao một gã tầm thường có thể trở thành một anh hùng được người người ca tụng. Làm sao một kẻ làm thuê kiếm cơm qua ngày lại trở thành một trong những người giàu nhất thế giới. Làm sao một gã phàm nhân tầm thường lại trở thành một tiên nhân có trong tay những thần binh lợi khí làm khiếp đảm cả vũ trụ.
Câu trả lời chỉ có thể là do số hắn quá đỏ hay hắn là kẻ được trời lực chọn.
Chương 1: Lần đầu
Trong một chiếc xe tải của công ty vận chuyển Tiến Lên, hai gã nhân viên công ty đang nói chuyện sôi nổi về những vấn đề tế nhị, kín đáo. Bỗng một gã quay sang bên cạnh nhìn thằng thanh niên nãy giờ ngồi im một chỗ, hỏi
“Ê, Cường, mày đọc sách gì thế?”
“À, vài quyển tiên hiệp ấy mà.”
Chàng thanh niên hơi lúng túng trả lời. Anh ta muốn giấu cuốn sách đi nhưng không kịp. Gã đàn ông khi nãy đã chồm sang, giật lấy quyển sách khỏi tay anh ta, rồi ré lên
“Má ơi. Tiên hiệp khỉ gì mà bóng bẩy thế này. Hùng, ông ngăn nó lại để tôi đọc cho mà nghe.”
Người thanh niên tên Cường muốn lấy lại cuốn sách nhưng bị gã còn lại giữ lấy nên đành bất lực. Giọng đọc của gã kia nhanh chóng trở lên eo éo
“Hãy giữ đúng nhịp độ, lên xuống theo nhịp điệu,…Khi dùng tay, miệng phải đúng lúc,…Phải quan sát sắc mặt và tiếng rên của nàng để điều tiết nhịp độ, … Các nhịp độ thích hợp với các lứa tuổi là… Lại còn có hình vẽ minh họa nữa chứ.”
“Chúa ơi…i. Ông định ‘tu luyện’ cái này thật hả? Chẳng lẽ đến tận tuổi này mà ông vẫn còn ‘zin’ sao?”
“Tôi không phải là ‘trai tân’. Chẳng qua là vì vài lý do nên mới…”
Tên Cường vội chống chế nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông tên Hùng đã chen vào
“Chỉ là số cậu quá đen. Vất vả lắm mới câu được một em nhưng toàn ‘đầu hàng trước trận’ nên bị em ấy ‘đá’. Việc này anh em trong công ty đều biết cả mà.”
Hai gã đàn ông rú lên cười. Người thanh niên xám mặt lại, nhưng không cãi lại được câu nào. Đó là sự thực. Thực tế thì không phải hắn chỉ câu được một em từ trước tới giờ mà là hai, tình cảm cũng nồng nàn lắm. Chỉ có điều không hiểu có phải do hắn có nhiều nước trong người hay không. Nhưng ‘thằng em bé bỏng của hắn’ cứ vừa rúc vào chỗ êm ái một chút là y như rằng nó ào khóc tức tưởi. Tiếp đó là nó ‘lăn đùng ra ăn vạ’. Một lần hai lần thì còn được cô bạn gái bỏ qua nhưng lần nào cũng vậy thì. Kết quả, hắn bị đá chỉ sau vài lần ‘tới bến’.
Đàn bà xấu cũng có thể ra đường, nhưng đàn ông ‘yếu’ thì thật không biết trốn vào đâu cho đỡ nhục. Tủi hổ vì sự yếu đuối chết người đó. Hắn đi hết các nhà thuốc đông y lẫn tây y, thuốc bắc đến thuốc nam, lại tốn bao tiền của công sức để cầu khấn thần phật và cúng dưỡng nhưng ‘thằng bé hư’ vẫn không chịu cứng cỏi hơn.
Có bệnh thì lạy tứ phương.
Hắn đi tìm đến những thứ phi lý nhất như nội công, tiên thuật,… Kết cục mấy ngày trước hắn tìm được trên mạng một thứ được gọi là ‘Tình Thánh nhập tiên’. Cuốn bí kíp kỳ quặc này không chỉ có hướng dẫn chi tiết các tư thế, phương pháp làm nàng ngất ngây mà còn biết lợi dụng ‘việc đó’ để tăng cường thể lực, tu tiên luyện đạo… Tất Cường chỉ nghiền ngẫm nó được vài ngày nên cũng nắm được đôi chút.
Hiện tại, hắn và mấy đồng nghiệp có nhiệm vụ chuyển một đống đồ cho gia đình sống tại căn nhà kia nhưng không hiểu sao gọi chuông mãi mà không được. Họ đành phải đợt ngoài xe. Hắn tranh thủ lấy cuốn bí kíp ra đọc ai ngờ, lại trở lên thế này. Người đàn ông khi nãy lại lên tiếng
“Nó cần thời gian để tụng cuốn bí kíp này. Hay là để cậu ta ở lại trông mấy thùng đồ này, còn anh em mình về thôi.”
“Cái gì? Sao lại là tôi?”
“Thôi mà, hôm nay là thứ bảy. Hai chúng tôi đều đã có gia đình. Cậu không có việc gì bận thì giúp anh em một tý. Bọn này hứa sẽ không nói với ai về quyển bí kíp đâu. Thế nhé.”
Hắn chết lặng không cãi được câu nào, nhìn theo chiếc xe đang khuất dần. Cũng may hắn đang có một cơ hội để thoát khỏi cái công việc giao hàng này. Khi đó thì dù ai nói ngả nói nghiêng gì thì hắn cũng không chẳng ngại. Cường ngồi xuống cạnh đống thùng đồ lấy sách ra xem. Hắn nhanh chóng bị những câu chữ, hình vẽ trong đó cuốn hút.
Rất lâu sau, một mùi thơm nhè nhẹ bay đến làm Cường giật mình. Hắn ngẩng đầu lên. Một cô gái xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn. Nàng có một mái tóc dài đến tận mông, một thân hình nóng bỏng, một gương mặt xinh đẹp quý phái, một bàn tay thon thả với nước da trắng hồng gợi cảm và một chiếc nhẫn cưới nơi ngón tay.
Tất Cường thất vọng một chút nhưng vẫn dán mắt vào cô gái. Hắn giật bắn mình nhớ ra nhiệm vụ khi thấy cô mở cửa căn nhà cần giao hàng. Tất Cường vội vã chạy đến hỏi
“Thưa cô có phải cô là chủ của căn nhà này không ạ?”
“Vâng. Đúng vậy. Xin hỏi có việc gì ạ?”
Cô gái quay lại hỏi. Khi nhìn thấy bộ đồng phục của hắn thì cô chợt a lên một tiếng rồi nhìn đồng hồ.
“Thưa cô. Tôi là người của công ty vận chuyển Tiến Lên. Chúng tôi có hẹn trao đồ cho cô vào lúc 4 giờ chiều nay và bây giờ là bảy giờ mười năm rồi ạ.”
Tất Cường cười khổ. Bình thường thì hắn chẳng có lý do gì để chờ đợi những khách hàng thất hẹn như thế này. Nhưng đáng tiếc, hắn lại nghe nói một nhân viên rất có thế lực trong bộ phận tuyển nhân viên của công ty mà hắn đang muốn xin vào làm việc lại sống ở gần khu vực này. Chính vì lý do đó nên hắn không thể tỏ ra là một nhân viên thiếu trách nhiệm ngay trước kỳ tuyển chọn được. Tất Cường mỉm cười nói.
“Không sao ạ. Xin chị kiểm tra lại các hàng vận chuyển và ký vào giấy xác nhận.”
“Ở giữa đường giữa xá thế này sao? Hay anh mang nó vào nhà cho tôi luôn đi. Tôi sẽ kiểm tra chúng trong đó.”
Cô gái thản nhiên nói. Tất Cường cũng không ngại, mang đống thùng vào nhà cô. Đó là một căn nhà khá hiện đại và sang trọng. Tường và nền đều được lát đá sáng loáng. Đồ đạc được đặt một cách rất có thẩm mĩ và đầy tính nghệ thuật.
Tất Cường đặt các thùng xuống nền nhà gần cửa và đứng dịch sang một bên. Cô gái đi đến mở ra từng thùng rất cẩn thận, tỉ mỉ. Những món đồ trong thùng chẳng có gì ngoài mấy món đồ lặt vặt nhưng số lượng thì thật khủng khiếp. Tất Cường nhìn chúng và sắp xếp của chúng mà thán phục sự tỉ mỉ của người đã đóng mấy cái thùng này. Mọi thứ đều hoàn hảo cho đến khi đến cái thùng cuối cùng. Cô gái mở thùng, lấy ra một chai rượu tây và nói
“Có vết nứt. Vỏ chai bị nứt rồi.”
Tất Cường hoảng hốt.
“Xin lỗi cô. Chắc là va chạm khi vận chuyển. Tôi rất lấy làm tiếc.”
Cô gái chầm ngâm nhìn chai rượu một chút rồi bất ngờ hỏi
“Tiếp theo anh có bận gì không?”
“Hả? À, không.”
Tất Cường lúng túng. Cô gái cười nói
“Vậy thì sao anh không uống nó với tôi nhỉ? Nếu cả hai cùng uống thì chắc chắn sẽ hết cả chai.”
Éo. Hai người mà làm hết cả chai rượu tây thì chỉ có bợm mới làm nổi mà thôi. Lúc này, Tất Cường mới để ý thấy cô gái này còn phảng phất mùi rượu trên người. Chẳng lẽ cô ta là một bợm nhậu. Tất Cường độc ác nghĩ. Hắn vội tìm cách từ chối nhưng cô gái lại nói
“Thật là phí phạm nếu đem vứt nó đi. Chỉ vì nó có một chút lỗi nhỏ không có nghĩa nó là rác rưởi.”
Cô gái nói với một giọng rất lạ. Tất Cường sững người trước vẻ đau đớn, buồn tủi thoáng qua trên gương mặt cô. Hắn cũng cảm nhận được sự kỳ quái trong câu nói đó. Hắn không thể từ chối lời mời của một cô gái đẹp đến vậy trong hoàn cảnh này.
Họ cùng nhau uống, cùng nhau chạm cốc, cạn chén, hết chén này đến chén khác, cho đến khi chai rượu không còn một giọt. Tất Cường cảm thấy nóng nực chưa từng có. Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, dày vò cơ thể hắn. Hắn nhìn cô gái bên cạnh. Một giai nhân tuyệt đẹp. Càng nhìn, nàng càng đáng yêu. Một sự dịu dàng Á Đông cùng với một nét buồn bí hiểm toát ra từ nàng khiến hắn ngất ngây.
Hắn bước ra khỏi ghế, tiến tới bên nàng. Hắn vòng tay ôm lấy nàng và đặt một nụ hôn nồng thắm lên đôi môi gợi cảm của nàng. Cô gái không phản đối. Nàng vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn và nhiệt tình đáp trả. Hai người ngừng lại, nhìn vào mắt nhau.
Bất ngờ, đôi dòng lệ long lanh chảy ra từ mắt cô gái. Tất Cường giật mình ngỡ ngàng. Chẳng lẽ hắn hôn tệ đến mức khiến cô ấy phải khóc sao? Nỗi thất vọng chua cay lấn áp tất cả cõi lòng hắn.
“Xin lỗi.”
Hắn thì thào nói. Cô gái lắc đầu, cúi đầu xuống. Cô nhìn cái nhẫn cưới nơi ngón tay cô ấy. Tất Cường hiểu ra một chuyện. Cô ấy dù sao cũng đã có chồng. Một cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng Tất Cường. Cảm giác vừa như muốn cười thật to mà vừa như muốn gào lên thật lớn. Hắn buông cô gái ra và lùi lại.
Cô gái bỗng ngửng đầu lên nhìn hắn. Bất ngờ nàng lao tới, ôm chầm lấy hắn và ào khóc. Cô gái khóc thật sự rất thảm thiết. Thảm thiết đến mức làm Tất Cường đau đớn. Hắn ôm lấy cô thật chặt, ép sát cô vào thân mình cho đến khi tiếng khóc ngừng lại. Hắn lại cúi xuống hôn lên đôi mắt còn đẫm nước của cô. Đôi môi hắn dần di chuyển xuống gò má mịn màng, đôi môi đầy đặn, cái cổ thon thả.
Rồi không biết từ bao giờ, Tất Cường bế cô gái lên rồi đặt nàng xuống mặt sàn sạch bóng đó. Hắn nằm đè lên người nàng. Hai tay ôm lấy hai bả vai. Đôi môi không ngừng hôn lên gương mặt đẹp tuyệt của nàng. Hai người đáp ứng nhau một cách nồng nhiệt như một đôi tình nhân đã lâu ngày xa cách vậy. Đôi môi, cái lưỡi, gò má,… hai bên liên tục ‘cạ’ nhẹ vào nhau tạo nên những va chạm đầy kích thích.
Chương 2 đám mây kỳ lạ
Quá say mê, Tất Cường không hề để ý đến việc hắn đang vô tình thực hiện theo những hướng dẫn của cuốn sách ‘Tình Thánh’ kia. Từng động tác: hôn môi, đấu lưỡi, cắn nhẹ, liếm, cạ thân, đẩy chân,… đều theo một nhịp điệu kỳ quái. Nhịp điệu dường như đã phát huy tác dụng của nó. Tất Cường ngày càng cảm nhân thấy sự tuyệt diệu của thân thể cô gái. Còn cô gái bắt đầu có những dấu hiệu ngất ngây và cơn hứng tình.
Đôi tay Tất Cường dần dần xuyên qua lớp áo mỏng của cô gái, tiến sâu vào bên trong. Những chiếc cúc áo lần lượt bị cởi ra. Hai vạt áo bị đẩy banh ra, để lộ làn da trắng hồng, trơn láng, mịn màng. Hai tay hắn dần chuyển xuống dưới, vuốt ve cặp đùi ngọc. Đôi môi Tất Cường dần dần chuyển xuống cổ, hai bờ vai, vùng ngực ngoài. Và cuối cùng, chiếc áo ngực bằng nhung đắt tiền tuột ra khỏi đôi ngọc nhũ.
Một đôi tạo vật tuyệt diệu hiện ra trước mắt của Tất Cường. Chúng tròn trịa, đầy đặn, trắng trẻo,… tuyệt đẹp. Tất Cường vẫn hành động như trong sách. Hắn không cúi xuống ngậm lấy đôi ngọc nhũ đó ngay mà lại vươn lên, hôn lên đôi môi nàng. Trong khi đôi môi đang mút chặt cặp môi cô gái. Hai tay Tất Cường lại vuốt ngược rồi tấn công cặp ngọc nhũ cùng lúc với đôi chân khéo léo tấn công cặp đùi cô gái.
Cả ba nơi nhạy cảm đều bị tấn công. Cô gái bắt đầu rên xiết. Một lúc sau, Tất Cường đã tiến đến những giai đoạn cuối cùng. Hắn đã bú, liếm, cắn, vuốt ve từng tấc da của người đẹp, không bỏ một chút nào. Cuối cùng hắn dướn tới, xốc tới, tiến vào trong cơ thể cô gái…
Không biết bao lâu sau, Tất Cường dừng lại. Hắn nhìn cô gái đã chìm vào giấc ngủ mà không khỏi tự hào. Một niềm tự hào của một kẻ đã thất bại không biết bao nhiêu lần. Trải qua không biết bao nhiêu vất vả tôi luyện, cuối cùng cũng giành được một lần chiến thắng. Tất Cường nhắm mắt lại nhấm nháp hương vị ngọt ngào quyến rũ ấy. Nó còn tuyệt diệu hơn cả cảm giác khi đạt ‘cao trào’.
Tất Cường mặc quần áo cho cả hai, bế cô gái lên giường, mắc màn đắp chăn đàng hoàng cho cô. Tất Cường cúi xuống hôn cô thêm một cái thật kêu rồi ra về. Hắn đi trong màn đêm và dòng người tất nập của khu ngoại ô Hà Nội. Tất Cường từ từ nhấm nháp lại những gì vừa diễn ra. Đột nhiên, một ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn.
Rốt cuộc thì hắn thấy thứ gì tuyệt diệu hơn. Cảm giác được làm tình với một giai nhân hay cảm giác thành công khi chinh phục và chiến thắng trong một cuộc đấu. Câu trả lời quá sức rõ ràng nhưng lại khiến hắn không thể chấp nhận. Dù đã mất hàng giờ đồng hồ để vuốt ve làn da ấy, hôn hít đôi môi ấy và làm cả chuyện ấy nhưng giờ nghĩ lại hắn không hề còn lưu lại bất cứ ký ức gì về cô gái đó. Hình ảnh cô mờ ảo, xa lạ như một bóng ma trong các ngôi nhà cổ. Thứ duy nhất còn lưu lại trong hắn chỉ là sự thỏa mãn của xác thịt và sự hưng phấn của chiến thắng.
Tất Cường thở dài, chán nản cái tính cách đáng thất vọng của mình. Hắn muốn quay lại nhà cô gái nhưng lại thôi. Hắn trở về nhà.
Về đến nhà, Tất Cường đi đến bàn thờ, lấy ra một nắm nhang, thắp nên bàn thờ tổ tiên vừa lẩm nhẩm mấy câu quái đản gì đó rồi bỗng nhiên lại ào lên khóc:
“Làm được rồi. Con làm được rồi. Không còn yếu kém nữa. Không còn chịu nỗi nhục nhã là một thằng đàn ông ‘yếu ớt’ nữa….”
Một lúc sau, Tất Cường bình tĩnh lại. Hắn cầm lấy quyển sách ‘Tình Thánh’ nên vuốt ve. Chuyện ngày hôm nay thật kỳ lạ. Một cô gái xinh đẹp xa lạ, có chồng lại để cho hắn làm chuyện đó. Nhưng điều kỳ lạ nhất là ‘thằng em hèn nhát’ của hắn hôm nay lại dũng mãnh khác thường. Nó tuy ‘ra’ rất nhiều nhưng làm cho cô gái ‘xuất’ đến ba lần mà không hề có biểu hiện mệt mỏi. Không những thế, Tất Cường còn nhận được những cảm xúc dạt dào hơn hẳn những lần trước đây. Hắn không phải là thằng ngốc mà không hiểu nguyên do. Tất cả đều là nhờ cuốn sách tưởng như ngớ ngẩn này.
Tất Cường hạ quyết tâm phải nghiên cứu thật kỹ cuốn sách, nhất nhất phải tuân theo hướng dẫn trong đó. Hắn phải mạnh mẽ hơn nữa, phải làm cho những kẻ đã diễu cợt hắn phải kinh ngạc, phải làm cho lũ đàn bà đã chê bai hắn, ruồng bỏ hắn phải đê mê, rên rỉ dưới thân hắn…
Tất Cường ngồi xếp bằng xuống, luyện công theo hướng dẫn của cuốn sách. Quyển ‘Tình Thánh nhập tiên’ này bao gồm hai bộ phận. Phần một nói về cách làm nàng đê mê và tận hưởng những ngọt ngào khi làm chuyện ấy,… Phần hai ngắn hơn, nói về cách luyện tập sao cho có thể kiểm soát và nâng cao khả năng của cơ thể. Theo như phần giới thiệu thì khi luyện đến mức độ tối cao thì người sử dụng có thể lấy một chọi hai, chọi ba,… mà vẫn có thể khiến cho tất cả đối phương đê mê, ngất ngây và bản thân có thể có được những lợi ích không nhỏ.
Cường bắt đầu tĩnh tọa. Một lúc sau, hắn đột nhiên cảm thấy một cái gì đó đang hình thành trong cơ thể hắn. Một thứ gì đó rất mờ ảo mà cũng rất thực. Nó giống như một làn sương yếu ớt, mong manh vậy.
Nội lực?
Tất Cường hoang mang, nghĩ. Để chữa bệnh hắn đã tập ngồi thiền đã ba năm nay. Theo như các loại tiểu thuyết võ hiệp thì bây giờ là lúc hắn bắt đầu có thành tựu. Tất Cường sung sướng. Hắn vội vàng tìm cách điều khiển thứ khí mờ ảo ấy di chuyển trong cơ thể theo hướng dẫn của ‘Tình Thánh’.
Nhưng mọi chuyện không được như ý. Làn sương mờ ảo kia rất cứng đầu. Nó không chịu di chuyển theo sự sai khiến của Tất Cường mà cứ co vào giũa ra một cách khác thường. Tất Cường không bỏ cuộc. Hắn tiếp tục thử hết lần này đến lần khác, cho đến khi mệt lử.
Tất Cường thất vọng, nằm phè ra giường. Hắn thở ra hít vào một lúc rồi bắt đầu suy nghĩ về việc vừa nãy. Việc hắn cảm nhận thấy đám mây mù đó nhất định không phải bình thường. Nó cũng không phải là ảo giác hay là một giấc mơ. Nó thực sự tồn tại. Tất Cường có thể khẳng định được điều đó. Vậy nó là cái gì nếu không phải là nội lực?
Nhưng tại sao hắn lại không thể điều khiển được nó để luyện tập mà chỉ co giãn một cái kỳ lạ như vậy? Tất Cường nhíu mày suy nghĩ. Bỗng nhiên, hắn chồm dậy, cầm lấy quyển ‘Tình Thánh’ đọc ngấu nghiến. Sau đó, hắn xếp bằng hai chân lại, bắt đầu thiền. Một lúc sau, hắn bật cười sung sướng, vỗ giường bộ…ộp. Hắn đã phát hiện ra vấn đề.
Đám mây thần bí vừa rồi làm cho hắn có một cảm giác khó hiểu. Cụ thể là gì thì hắn cũng không biết. Nhưng có thể nói là rất kỳ lạ và quen thuộc. Khi Tất Cường ngẫm nghĩ thì hắn nhớ ra ra một điều. Hắn vội kiểm tra lại và nhanh chóng có thể khẳng định: đám mây đó co giãn theo một nhịp tần suất giống với các nhịp điệu khi giao hợp của ‘Tình Thánh’.
Nhất là rất giống với những nhịp tần số của cơ thể khi làm tình với cô gái kia. Chẳng lẽ hắn vẫn chưa bình tĩnh lại được sau khi làm ‘chuyện đó’. Tất Cường nghĩ một chút và chấp nhận cách giải thích này. Sau khi làm một chuyện như vậy với một mỹ nữ đẹp như thế thì bất kỳ thằng con trai bình thường nào cũng không thể bình tĩnh ngay lại được. Có thể đám mây kỳ lạ đó đã phản ánh chính xác tâm trạng của hắn và không tuân theo sự điều khiển miễn cưỡng của trí óc.
Theo các tác phẩm võ hiệp thì những lúc như thế này, tốt hơn hết nên dừng lại. Hắn nên chờ đến khi tâm trạng ổn định trở lại rồi hãy tiếp tục. Nếu không rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì phải chịu đau đớn kinh người về thể xác, nặng thì bị tàn phế, thậm chí tử vong.
Tất Cường cũng định dừng lại nhưng đột nhiên một ý nghĩ tai quái hiện ra trong đầu hắn. Một ý nghĩ mà sau này mỗi lần nghĩ lại, hắn lại cảm thấy bội phục mình vô cùng và cũng toát mồ hôi đến mấy lần. Hắn nghĩ rằng: sẽ ra sao nếu hắn tiếp tục luyện tập. Nhưng thay vì tìm cách làm theo sách hướng dẫn, hắn sẽ tìm cách đưa sự co giãn của đám mây về y như sự vận động của cơ thể hắn lúc giao hoan với cô gái ấy. Liệu hắn có thể cảm nhận lại được cảm giác lúc thăng hoa đó không?
Tất Cường lập tức làm theo. Hắn không quan tâm đến kinh mạch, nội công,… nữa. Hắn chỉ quan tâm đến sự co giãn của đám mây trong cơ thể hắn mà thôi. Hắn từ từ tìm cách điều khiển chúng, sao cho giống như khi đó. Những động tác tay, chân, đầu, cơ thể liên tục chuyển động, sao cho các biểu hiện trong cơ thể càng giống với những biểu hiện mà hắn vẫn ghi nhớ trong đầu. Cảm giác nóng bỏng, khô khan chiếm lĩnh dần cơ thể Tất Cường. Không biết bao lâu sau, một cảm giác sướng khoái như khi đạt đến cao trào ập đến và ‘phụt’.
Thằng em bé bỏng của hắn không chịu được nữa đành phải phun ra một đống trên quần hắn. Tất Cường dừng lại. Hắn thở hồng hộc như một con trâu nhưng trên mặt vẫn còn đầy đủ những nét hạnh phúc, hân hoan. Thành công rồi. Hắn đã đạt đến điểm G mà không cần sự trợ giúp của những ‘kẻ nhiều miệng’. Vậy là sau này hắn có cách để cảm nhận được sự sảng khoái. Tất Cường bệnh hoạn nghĩ.
Tất Cường đi về phía nhà vệ sinh để dọn dẹp rồi lên mạng chát. Đây là món giải trí duy nhất của một gã thanh niên đã trưởng thành không việc làm, không bạn gái làm trong những ngày nghỉ. Dĩ nhiên, hắn chưa ngu đến mức khoe chiến tích hôm nay ra với những người trên mạng. Hắn muốn giữ nó lại cho riêng mình. Biết đâu hắn vẫn còn cơ hội được đến với cô gái đó. Còn chồng cô ta ư? Ôi dào. Ăn vụng lúc nào chả ngon hơn.
Tất Cường mỉm cười thích thú với ý nghĩ đó. Hắn tắt máy tính, đi ngủ. Trong khi ngủ, Tất Cường không hề biết đám mây mờ ảo trong cơ thể hắn vẫn tiếp tục co giãn theo tần số đó. Hắn cũng không cảm nhận được sự thỏa mãn, dễ chịu đang lan dần đến từng tế bào trong cơ thể hắn. Nó làm cho cơ thể hắn được nghỉ ngơi nhiều hơn bất cứ một phương pháp thư giãn nào. Không chỉ vậy, nó sắp mở ra cho hắn một con đường mới, hướng tới những nơi mà hắn không bao giờ có thể tưởng tượng ra được.
Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên và Tất Cường bò ra khỏi giường. Hắn ngáp ngắn ngáp dài khi làm những công việc thường ngày của con người. Nửa tiếng sau, hắn chạy ra khỏi nhà và bắt đầu một ngày mới bằng một cuộc chạy thể dục vòng quanh khu tập thể. Tiếp đó, hắn đủng đỉnh đi ăn sáng kiêm bữa trưa tại một cái quán cơm bình dân gần nhà.
Khi trở về căn phòng của mình, Tất Cường ngạc nhiên khi thấy có hai người đàn ông mặc một bộ comle đen lịch sự đứng trước cửa
“Hai anh hỏi ai?”
Hắn hỏi. Một người đàn ông bước lên đối mặt với hắn nói
“Anh có phải là Tất Cường?”
“Phải. Các anh tìm tôi có việc gì?”
Tất Cường nhíu mày hỏi. Người đàn ông mỉm cười thân thiện nói
“Dĩ nhiên là có việc. Nhưng anh có chỗ nào để nói chuyện riêng tư hơn không? Chúng tôi không muốn gây chú ý.”
Tất Cường nhíu mày một chút rồi mời họ vào nhà. Hai người đàn ông lịch sự cởi giày để trước cửa khi vào nhà. Tất Cường thấy vậy thì có cảm giác buồn cười xen lẫn xấu hổ, căn phòng của hắn bẩn không kém gì một cái sân chung không có người dọn vệ sinh. Hai người đàn ông không hề nhìn những thứ đó lấy chỉ một lần. Dường như đối với họ, một căn phòng nhỏ bé đầy rác rưởi là một thứ quá mức bình thường và quen thuộc.
Người đàn ông khi nãy lại lên tiếng
“Trước hết xin tự giới thiệu. Tôi là Thánh Long còn anh ấy là Hellsing. Chúng tôi cùng làm cho một tổ chức nên có thể coi như là đồng nghiệp của nhau. Hôm nay, chúng tôi đến đây là để mời anh gia nhập với chúng tôi. Chúng tôi đảm bảo đãi ngộ cao hơn cái công ty vận chuyển con con mà anh đang làm việc nhiều.”
Gia nhập? Gia nhập cái gì? Một công ty hay một tổ chức mafia, bọn buôn lậu…? Tất Cường không hiểu gì cả. Bản thân hắn chẳng có bất cứ thứ gì đặc biệt để cho một tổ chức nào chú ý đến. Những người giống như hắn trên đời này thật sự quá nhiều. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi cho thanh tĩnh đầu óc rồi hỏi lại
“Các anh có thể nói rõ hơn được không?”
Người tên Long cười cười bảo
“Giải thích ra bằng lời thì phức tạp lắm. Chi bằng tôi làm cho anh hiểu.”
Câu nói làm Tất Cường ngơ ngác. Long vung tay lên. Một cảm giác kỳ dị xuất hiện, Tất Cường hoảng hốt lao người sang bên cạnh, nhưng quá muộn. Cơ thể hắn đột nhiên trở lên mất trọng lực, nhẹ nhàng bay lơ lửng trong không khí. Người hắn quay quay như những phi hành gia vũ trụ trong phim.
Tất Cường há hốc mồm kinh hãi. Tay chân hắn cứng đờ không thể động đậy. Một lúc sau, Tất Cường bình tĩnh lại. Hắn vội vàng tìm cách thoát ra, nhưng vô ích. Mọi sự vẫy vùng của hắn chỉ khiến cho cơ thể hắn xoay vòng vòng như một cái chong chóng. Mất một lúc lâu, Tất Cường mới tìm ra quy tắc của nó. Hắn vẫy vẫy tay chân để cơ thể có thể xoay về bình thường. Hắn hiện tại vẫn bay lơ lửng trên không nhưng đã có được một tư thế khá ổn định, nhìn hai người kia. Hai người kia thấy vậy thì cùng lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng lại rất nhanh biến mất. Gã Hellsing lên tiếng
“Như anh đã thấy chúng tôi không phải là người bình thường. Chúng tôi có những khả năng đặc biệt mà người thường không thể có. Tổ chức của chúng tôi gồm toàn những người giống như chúng tôi, rất đặc biệt. Chúng tôi cũng nhận ra anh cũng giống như chúng tôi nên đến tìm anh để mời anh gia nhập với chúng tôi. Hoàn toàn không có ý xấu.”
Tất Cường đã bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn hai người họ.
“Tôi vẫn không hiểu.”
“Được rồi. Có lẽ nói thế này thì phù hợp với cậu hơn. Chúng ta là những người ưu tú, vượt trội hơn hẳn so với những người khác. Nhưng hầu hết người trên thế giới là những người bình thường, chỉ có một số rất ít là những người ưu tú giống như chúng ta và hầu hết bọn họ chết già trước khi phát hiện sự đặc biệt của mình. Vì vậy để có thể tiếp tục tồn tại và phát triển, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Tổ chức chúng tôi được lập ra bởi nguyên nhân đó.”
Gã tên Long vừa dứt lời thì gã Hellsing tiếp tục
“Nói cho dễ hiểu thì chúng tôi giống như những tổ chức phúc lợi xã hội dành riêng cho những người như chúng ta. Tất nhiên, sự tồn tại và hoạt động của chúng tôi là hoàn toàn bí mật. Chúng tôi hỗ trợ nhau bằng cách cung cấp các công việc phù hợp cho từng người, cũng như đào tạo họ để họ có thể phát triển khả năng của mình.”
“Khoan đã. Trước hết, tôi muốn hỏi liệu các anh có nhầm người không? Và tại sao các anh có thể khẳng định là tôi giống với các anh.”
Tất Cường cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh và tỉnh táo. Hai người kia nghe hỏi thì cùng mỉm cười bí hiểm
“Cái đó là một trong những bí mật của tổ chức. Chúng tôi sẽ cho anh biết ngay khi anh gia nhập. Còn nữa, việc gia nhập tổ chức hay không là hoàn toàn tự nguyện. Chúng tôi không ép buộc bất cứ ai. Bây giờ thì xin cáo từ để cậu có thời gian suy nghĩ. Nếu cậu đồng ý thì hãy liên lạc với chúng tôi theo số máy này.”
Nói xong, gã để lại một danh thiếp rồi rời đi. Tất Cường ngớ người nhìn theo hai gã mà quên mất tình trạng của mình. Khi cánh cửa nhà đóng lại thì ‘bịch’, hắn ngã oạch xuống đất, nằm lăn quay một đống trên sàn nhà.
Cú ngã đau biếng làm Tất Cường nổi sùng. Hắn mặc kệ bọn người kia có là cái gì đi chăng nữa. Nhưng chúng không thể đối xử với hắn như với một gã ăn mày như thế này được. Hắn nhất định sẽ trả món nợ này.
Tức mình, Tất Cường rủ một thằng bạn đi uống bia. Hai đứa vào một quán bia và bắt đầu vừa nhậu vừa nói chuyện ‘thế giới’. Bỗng, hai đứa cùng ngẩn ra. ‘Hệ thống báo động sinh học’ của họ đồng thời phát ra tín hiệu cảnh báo. Cả hai cùng quay ra hướng cửa quán. Hai cô gái xinh đẹp đang tiến vào.
Đó là hai cô gái đã trưởng thành, ăn mặc khá quý phái và rất phù hợp với thân hình tuyệt mĩ của họ. Hai người vừa bước vào thì tất cả lũ ‘nhậu’ trong quán đều câm de như hến. Tất Cường còn kinh ngạc hơn khi nhận ra một trong hai cô gái đó chính là cô gái hôm trước. Hắn sững người không biết phải làm sao thì thằng bạn đã đi tới tấn công cả hai cô. Thằng bạn đó không hiểu nói cái gì mà trong phút chốc bốn người đã ngồi chung một bàn và nói chuyện rôm rả.
“Để tôi giới thiệu. Đây là Tất Cường, bạn cùng công ty với tôi, còn đây là hai cô Thúy Hạnh và Kana. Mọi người cùng làm quen nhé.”
Thực ra thì từ đầu đến cuối chỉ có hai người kia nói với nhau còn Tất Cường và Kana, cô gái lần trước, chỉ im lặng. Một lúc sau, Tất Cường quyết định phải chấm dứt màn này. Hắn lên tiếng nói với Kana
“Xin lỗi, tôi có chút việc có thể nói chuyện riêng với cô một chút được không?”
Kana hơi có vẻ bất ngờ nhưng nàng không vì vậy mà bối rối. Nàng gật đầu
“Chúng ta đi đến chỗ khác nói chuyện vậy.”
Không đợi xem ý kiến của hắn, nàng đứng dậy đi ra ngoài. Tất Cường lúng túng một chút rồi đi theo. Thằng bạn của hắn thì chúm môi lại huýt sáo, chọc ghẹo. Thúy Hạnh thì che miệng cười.
Tất Cường và Kana ra ngoài. Họ đi đến một quán cà phê yên tĩnh, tìm một chỗ ngồi riêng tư một chút và gọi đồ uống. Tất Cường mở đầu
“Tôi muốn xin lỗi chuyện hôm qua. Đó là do tôi không tốt. Tôi đã lợi dụng lúc cô say rượu để làm bậy. Lúc đó, tôi cũng hơi say nên mới ....”
Kana thấy vẻ lúng túng của hắn thì bật cười
“Vậy nếu anh không say mà hoàn toàn tỉnh táo thì anh sẽ không động đến tôi sao? Chẳng lẽ tôi tệ đến mức anh không thèm động tới sao?”
Câu nói của Kana lúc đầu có vẻ đùa cợt nhưng câu sau có một chút gì đó không giống như đang đùa. Giọng nói của cô có chút gì đó chua xót, mệt mỏi,…Tất Cường giật bắn mình vì câu hỏi táo tợn ấy. Hắn lập tức hoảng lên
“Không. Không, không… Tôi không có ý đó.”
“Vậy tức là anh làm loạn không phải do anh say. Thế thì tại sao anh dám làm thế?”
“Ơ… Đó là do cô quá đẹp và quyến rũ.”
“À ra thế. Ra tôi bị hại là do lỗi của tôi đấy.”
Đến đây, Tất Cường gục hẳn. Vốn liếng tiếng Việt của hắn không đủ để hắn tìm ra câu nói gì có thể giúp hắn vào lúc này. Thực sự mà nói, bây giờ, hắn chỉ mong có cái lỗ nào đó xuất hiện ngay dưới chân để chui ngay xuống đó. Kana không thèm để ý đến hắn. Nàng ngồi nhấm nhi ly nước của nàng và để mặc cho kẻ ngồi đối diện khốn khổ khốn sở.
Một lúc sau không nghe thấy lời giải thích, Kana ngửng đầu lên. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt đã dài thuồn thuột như trái dưa chuột của Tất Cường. Nàng phì cười rồi nói
“Bình thường tôi không phải là một cô gái dễ dãi nên chắc chắn, tôi sẽ báo cảnh sát hành vi đồi bại của cậu, hoặc chí ít cũng không bao giờ ngồi nói chuyện với cậu như thế này. Nhưng không thể phủ nhận là hôm qua, cậu đã gặp may. Khi đó tôi vừa có chút vấn đề với chồng nên mới thế. Thật thà mà nói thì cậu cũng đã giúp tôi, an ủi tôi khi tôi cần một người nào đó bên cạnh. Do đó, tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này.”
Tất Cường cứng họng. Cô gái này thật quá mức ‘hại điện’. Chẳng lẽ con gái ngày nay đều đáng sợ đến thế sao? Nhưng đó vẫn chưa phải là tận cùng của cô ta. Kana thêm vào một câu khiến Tất Cường chết cứng toàn thân, choáng váng mặt mày
“Hôm qua, chắc cậu phải nhẫn nhịn kinh lắm nhỉ? Tôi luôn bị chồng chê là ‘kém cỏi’ trong chuyện đó nên chỉ một chút ‘khô cứng’ như đá.”
Kana bỏ đi để lại Tất Cường đã bị hóa đá. Kém cỏi? Cô ấy? Khô? Không thể nào. Hôm qua, đến tận lúc kết thúc cô ấy vẫn còn rất mềm mại. Toàn thân cô ấy không có chỗ nào không khiến hắn điên loạn. Nhưng chồng cô ấy lại chê cô ấy. Chẳng lẽ…? Không thể nào. Không thể có chuyện đó. Nhưng… Nếu nói vậy thì thực tế chiến thắng của hắn hôm qua không phải là do hắn giỏi hay do hắn đã tiến bộ mà là do đối phương cũng kém như hắn thôi sao. Nếu vậy thì…
Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên và Tất Cường bò ra khỏi giường. Hắn ngáp ngắn ngáp dài khi làm những công việc thường ngày của con người. Nửa tiếng sau, hắn chạy ra khỏi nhà và bắt đầu một ngày mới bằng một cuộc chạy thể dục vòng quanh khu tập thể. Tiếp đó, hắn đủng đỉnh đi ăn sáng kiêm bữa trưa tại một cái quán cơm bình dân gần nhà.
Khi trở về căn phòng của mình, Tất Cường ngạc nhiên khi thấy có hai người đàn ông mặc một bộ comle đen lịch sự đứng trước cửa
“Hai anh hỏi ai?”
Hắn hỏi. Một người đàn ông bước lên đối mặt với hắn nói
“Anh có phải là Tất Cường?”
“Phải. Các anh tìm tôi có việc gì?”
Tất Cường nhíu mày hỏi. Người đàn ông mỉm cười thân thiện nói
“Dĩ nhiên là có việc. Nhưng anh có chỗ nào để nói chuyện riêng tư hơn không? Chúng tôi không muốn gây chú ý.”
Tất Cường nhíu mày một chút rồi mời họ vào nhà. Hai người đàn ông lịch sự cởi giày để trước cửa khi vào nhà. Tất Cường thấy vậy thì có cảm giác buồn cười xen lẫn xấu hổ, căn phòng của hắn bẩn không kém gì một cái sân chung không có người dọn vệ sinh. Hai người đàn ông không hề nhìn những thứ đó lấy chỉ một lần. Dường như đối với họ, một căn phòng nhỏ bé đầy rác rưởi là một thứ quá mức bình thường và quen thuộc.
Người đàn ông khi nãy lại lên tiếng
“Trước hết xin tự giới thiệu. Tôi là Thánh Long còn anh ấy là Hellsing. Chúng tôi cùng làm cho một tổ chức nên có thể coi như là đồng nghiệp của nhau. Hôm nay, chúng tôi đến đây là để mời anh gia nhập với chúng tôi. Chúng tôi đảm bảo đãi ngộ cao hơn cái công ty vận chuyển con con mà anh đang làm việc nhiều.”
Gia nhập? Gia nhập cái gì? Một công ty hay một tổ chức mafia, bọn buôn lậu…? Tất Cường không hiểu gì cả. Bản thân hắn chẳng có bất cứ thứ gì đặc biệt để cho một tổ chức nào chú ý đến. Những người giống như hắn trên đời này thật sự quá nhiều. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi cho thanh tĩnh đầu óc rồi hỏi lại
“Các anh có thể nói rõ hơn được không?”
Người tên Long cười cười bảo
“Giải thích ra bằng lời thì phức tạp lắm. Chi bằng tôi làm cho anh hiểu.”
Câu nói làm Tất Cường ngơ ngác. Long vung tay lên. Một cảm giác kỳ dị xuất hiện, Tất Cường hoảng hốt lao người sang bên cạnh, nhưng quá muộn. Cơ thể hắn đột nhiên trở lên mất trọng lực, nhẹ nhàng bay lơ lửng trong không khí. Người hắn quay quay như những phi hành gia vũ trụ trong phim.
Tất Cường há hốc mồm kinh hãi. Tay chân hắn cứng đờ không thể động đậy. Một lúc sau, Tất Cường bình tĩnh lại. Hắn vội vàng tìm cách thoát ra, nhưng vô ích. Mọi sự vẫy vùng của hắn chỉ khiến cho cơ thể hắn xoay vòng vòng như một cái chong chóng. Mất một lúc lâu, Tất Cường mới tìm ra quy tắc của nó. Hắn vẫy vẫy tay chân để cơ thể có thể xoay về bình thường. Hắn hiện tại vẫn bay lơ lửng trên không nhưng đã có được một tư thế khá ổn định, nhìn hai người kia. Hai người kia thấy vậy thì cùng lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng lại rất nhanh biến mất. Gã Hellsing lên tiếng
“Như anh đã thấy chúng tôi không phải là người bình thường. Chúng tôi có những khả năng đặc biệt mà người thường không thể có. Tổ chức của chúng tôi gồm toàn những người giống như chúng tôi, rất đặc biệt. Chúng tôi cũng nhận ra anh cũng giống như chúng tôi nên đến tìm anh để mời anh gia nhập với chúng tôi. Hoàn toàn không có ý xấu.”
Tất Cường đã bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn hai người họ.
“Tôi vẫn không hiểu.”
“Được rồi. Có lẽ nói thế này thì phù hợp với cậu hơn. Chúng ta là những người ưu tú, vượt trội hơn hẳn so với những người khác. Nhưng hầu hết người trên thế giới là những người bình thường, chỉ có một số rất ít là những người ưu tú giống như chúng ta và hầu hết bọn họ chết già trước khi phát hiện sự đặc biệt của mình. Vì vậy để có thể tiếp tục tồn tại và phát triển, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Tổ chức chúng tôi được lập ra bởi nguyên nhân đó.”
Gã tên Long vừa dứt lời thì gã Hellsing tiếp tục
“Nói cho dễ hiểu thì chúng tôi giống như những tổ chức phúc lợi xã hội dành riêng cho những người như chúng ta. Tất nhiên, sự tồn tại và hoạt động của chúng tôi là hoàn toàn bí mật. Chúng tôi hỗ trợ nhau bằng cách cung cấp các công việc phù hợp cho từng người, cũng như đào tạo họ để họ có thể phát triển khả năng của mình.”
“Khoan đã. Trước hết, tôi muốn hỏi liệu các anh có nhầm người không? Và tại sao các anh có thể khẳng định là tôi giống với các anh.”
Tất Cường cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh và tỉnh táo. Hai người kia nghe hỏi thì cùng mỉm cười bí hiểm
“Cái đó là một trong những bí mật của tổ chức. Chúng tôi sẽ cho anh biết ngay khi anh gia nhập. Còn nữa, việc gia nhập tổ chức hay không là hoàn toàn tự nguyện. Chúng tôi không ép buộc bất cứ ai. Bây giờ thì xin cáo từ để cậu có thời gian suy nghĩ. Nếu cậu đồng ý thì hãy liên lạc với chúng tôi theo số máy này.”
Nói xong, gã để lại một danh thiếp rồi rời đi. Tất Cường ngớ người nhìn theo hai gã mà quên mất tình trạng của mình. Khi cánh cửa nhà đóng lại thì ‘bịch’, hắn ngã oạch xuống đất, nằm lăn quay một đống trên sàn nhà.
Cú ngã đau biếng làm Tất Cường nổi sùng. Hắn mặc kệ bọn người kia có là cái gì đi chăng nữa. Nhưng chúng không thể đối xử với hắn như với một gã ăn mày như thế này được. Hắn nhất định sẽ trả món nợ này.
Tức mình, Tất Cường rủ một thằng bạn đi uống bia. Hai đứa vào một quán bia và bắt đầu vừa nhậu vừa nói chuyện ‘thế giới’. Bỗng, hai đứa cùng ngẩn ra. ‘Hệ thống báo động sinh học’ của họ đồng thời phát ra tín hiệu cảnh báo. Cả hai cùng quay ra hướng cửa quán. Hai cô gái xinh đẹp đang tiến vào.
Đó là hai cô gái đã trưởng thành, ăn mặc khá quý phái và rất phù hợp với thân hình tuyệt mĩ của họ. Hai người vừa bước vào thì tất cả lũ ‘nhậu’ trong quán đều câm de như hến. Tất Cường còn kinh ngạc hơn khi nhận ra một trong hai cô gái đó chính là cô gái hôm trước. Hắn sững người không biết phải làm sao thì thằng bạn đã đi tới tấn công cả hai cô. Thằng bạn đó không hiểu nói cái gì mà trong phút chốc bốn người đã ngồi chung một bàn và nói chuyện rôm rả.
“Để tôi giới thiệu. Đây là Tất Cường, bạn cùng công ty với tôi, còn đây là hai cô Thúy Hạnh và Kana. Mọi người cùng làm quen nhé.”
Thực ra thì từ đầu đến cuối chỉ có hai người kia nói với nhau còn Tất Cường và Kana, cô gái lần trước, chỉ im lặng. Một lúc sau, Tất Cường quyết định phải chấm dứt màn này. Hắn lên tiếng nói với Kana
“Xin lỗi, tôi có chút việc có thể nói chuyện riêng với cô một chút được không?”
Kana hơi có vẻ bất ngờ nhưng nàng không vì vậy mà bối rối. Nàng gật đầu
“Chúng ta đi đến chỗ khác nói chuyện vậy.”
Không đợi xem ý kiến của hắn, nàng đứng dậy đi ra ngoài. Tất Cường lúng túng một chút rồi đi theo. Thằng bạn của hắn thì chúm môi lại huýt sáo, chọc ghẹo. Thúy Hạnh thì che miệng cười.
Tất Cường và Kana ra ngoài. Họ đi đến một quán cà phê yên tĩnh, tìm một chỗ ngồi riêng tư một chút và gọi đồ uống. Tất Cường mở đầu
“Tôi muốn xin lỗi chuyện hôm qua. Đó là do tôi không tốt. Tôi đã lợi dụng lúc cô say rượu để làm bậy. Lúc đó, tôi cũng hơi say nên mới ....”
Kana thấy vẻ lúng túng của hắn thì bật cười
“Vậy nếu anh không say mà hoàn toàn tỉnh táo thì anh sẽ không động đến tôi sao? Chẳng lẽ tôi tệ đến mức anh không thèm động tới sao?”
Câu nói của Kana lúc đầu có vẻ đùa cợt nhưng câu sau có một chút gì đó không giống như đang đùa. Giọng nói của cô có chút gì đó chua xót, mệt mỏi,…Tất Cường giật bắn mình vì câu hỏi táo tợn ấy. Hắn lập tức hoảng lên
“Không. Không, không… Tôi không có ý đó.”
“Vậy tức là anh làm loạn không phải do anh say. Thế thì tại sao anh dám làm thế?”
“Ơ… Đó là do cô quá đẹp và quyến rũ.”
“À ra thế. Ra tôi bị hại là do lỗi của tôi đấy.”
Đến đây, Tất Cường gục hẳn. Vốn liếng tiếng Việt của hắn không đủ để hắn tìm ra câu nói gì có thể giúp hắn vào lúc này. Thực sự mà nói, bây giờ, hắn chỉ mong có cái lỗ nào đó xuất hiện ngay dưới chân để chui ngay xuống đó. Kana không thèm để ý đến hắn. Nàng ngồi nhấm nhi ly nước của nàng và để mặc cho kẻ ngồi đối diện khốn khổ khốn sở.
Một lúc sau không nghe thấy lời giải thích, Kana ngửng đầu lên. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt đã dài thuồn thuột như trái dưa chuột của Tất Cường. Nàng phì cười rồi nói
“Bình thường tôi không phải là một cô gái dễ dãi nên chắc chắn, tôi sẽ báo cảnh sát hành vi đồi bại của cậu, hoặc chí ít cũng không bao giờ ngồi nói chuyện với cậu như thế này. Nhưng không thể phủ nhận là hôm qua, cậu đã gặp may. Khi đó tôi vừa có chút vấn đề với chồng nên mới thế. Thật thà mà nói thì cậu cũng đã giúp tôi, an ủi tôi khi tôi cần một người nào đó bên cạnh. Do đó, tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này.”
Tất Cường cứng họng. Cô gái này thật quá mức ‘hại điện’. Chẳng lẽ con gái ngày nay đều đáng sợ đến thế sao? Nhưng đó vẫn chưa phải là tận cùng của cô ta. Kana thêm vào một câu khiến Tất Cường chết cứng toàn thân, choáng váng mặt mày
“Hôm qua, chắc cậu phải nhẫn nhịn kinh lắm nhỉ? Tôi luôn bị chồng chê là ‘kém cỏi’ trong chuyện đó nên chỉ một chút ‘khô cứng’ như đá.”
Kana bỏ đi để lại Tất Cường đã bị hóa đá. Kém cỏi? Cô ấy? Khô? Không thể nào. Hôm qua, đến tận lúc kết thúc cô ấy vẫn còn rất mềm mại. Toàn thân cô ấy không có chỗ nào không khiến hắn điên loạn. Nhưng chồng cô ấy lại chê cô ấy. Chẳng lẽ…? Không thể nào. Không thể có chuyện đó. Nhưng… Nếu nói vậy thì thực tế chiến thắng của hắn hôm qua không phải là do hắn giỏi hay do hắn đã tiến bộ mà là do đối phương cũng kém như hắn thôi sao. Nếu vậy thì…