Chiều buông, nắng vàng nhợt nhạt.
Phượng hồng, hoa lửa nhẹ bay
Về tổ, chim kia ríu rít.
Cô đơn, riêng mình em bước.
Mộng xưa thề cũ , nhạt phai.
Người tựa nước rất vô tình
Em phận hoa kia , mỏi mòn
Tháng tháng, năm năm , em đợi
Đợi người đến với yêu thương
Nhưng tiếc xuân kia qua nhanh
Hoa chưa tàn, tóc đã bạc
Mưa nắng nhạt cả thương yêu
Ngày ấy em vẫn còn khờ dại
Ví như sương sớm kia
Nào hay ngày sau khổ nhiều
Trách người quân tử vô tâm
Thương hoa trong héo ngoài tươi.
Thủy tiên dù đã đi mất
Phù dung vẫn buồn vẫn khóc
Suốt đời suốt kiếp, thương người.
Thôi thì , em sầu riêng em.
Hoa thương tâm, người nào hay
Hoa héo úa, người chẳng nhìn.
Hoa tàn rồi, anh vất đi.
Thương tâm hoài, thương tâm hoài.
Xuân đến , hoa nở chốn cũ
Riêng hoa biết thương tâm kia
Chỉ còn là quá khứ thôi.
Không trách người, chỉ trách mình