[Vũ Hiệp Truyền Thống] Gia Tộc Thích Khách - Tác giả: Hàn Nghịch
Gia Tộc Thích Khách
Tác giả: Hàn Nghịch
Dịch Giả: Vô Danh
Nguồn: Kiếm Giới
Giới thiệu:
Sinh mạng thích khách thực ngắn ngủi, kiếp sống thích khách thực tĩnh mịch, có ai biết chuyện xưa của ta như bài ca, có ai biết ta luôn trong tương tư vô tận, ta vì ai mà cầm kiếm trên tay, ta vì ai, vì ai mà lưu trong mắt ta huyết và lệ. Lên trời, xuống đất, sát thủ vô danh, thế gian này có ai đem câu chuyện của ta mà truyền lại, có ai có thể tiếp tục viết tiếp truyền kỳ của ta, viết tiếp cái kiên cường bất khuất của ta.
Vô Danh muốn gởi đến quý độc giả một bộ truyện Vũ Hiệp theo kiểu truyền thống cũ, mang đậm phong cách Cổ Long, có đấu kiếm, đấu trí, đấu chưởng. Có tình, có hận, có mưu mô. Thực sự vũ hiệp cổ, hay còn được gọi kiếm hiệp hiện nay rất khó có chỗ đứng, nhưng không sao, đam mê mà!
Tác giả: Hàn Nghịch
Dịch giả: Vô Danh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiếm Giới
Cầu nguyện thành tâm đến thế nào
Trời ban cho mộng mới dài lâu
Để ta thấy được người trong đó
Kiếp trước chắc mình đã gặp nhau
Mái tóc nàng bay tựa áng mây
In trong đáy mắt tịch liêu này
Cái nhìn kỳ diệu khi sinh tử
In đậm câu thề chẳng đổi thay
Đàn bướm vờn quanh mái tóc nàng
Như là ở giữa hồn ta bay
Người dù ly biệt xa nghìn trượng
Tên vẫn còn lưu tại chốn đây
Ta mãi gọi thầm tên của em
Một giây một phút cũng không quên
Sợ như mây khói hình tan biến
Mộng ảo ngày xưa chuyện vẫn truyền
Hồ Điệp – Mộng
Hắn một mình ngồi dưới cái bóng của mặt tường cao trong gia viện nhà hắn, nhắm mắt tĩnh tọa thật lâu… thật lâu…
Từ hoàng hôn cho đến tận lúc trăng lên, hắn vẫn hô hấp thổ nạp tuần hoàn theo phương pháp phụ thân hắn truyền thụ, làm cho khí tức ngưng tụ tại bên trong đan điền, sau đó thong thả chạy đến hai tai.
Hắn lắng tai, hết sức chăm chú nghe mọi động tĩnh phát sinh chung quanh.
Hắn biết phụ thân của hắn đã sắp trở lại, nhưng không biết lần này sẽ trở về khi nào, trở về bằng cách gì. Nếu hôm nay hắn vẫn không thể ở trong lần đầu tiên phụ thân trở về mà đáp chính xác thời gian, cách thức phụ thân hắn tiến vào tiểu viện này, thì ngày mai, ước hội của hắn với hảo hữu duy nhất – Long Nhân thật khó mà xảy ra. Thứ nghênh đón hắn vào ngày mai hẳn sẽ là bị giam ở nhà cả ngày, chịu đựng huấn luyện thống khổ.
Hắn biết phụ thân hắn công lực rất cao thâm, nhất là khinh công. Âm thanh di chuyển ước chừng so với mèo còn nhẹ hơn. Hắn cũng biết, từ bên ngoài tiến vào tiểu viện này ít nhất có năm cách, đương nhiên, đi ra cũng vậy.
Nhưng hắn vẫn không hiểu, vì sao phụ thân muốn làm cho cái đình viện nho nhỏ, tổng cộng chỉ có ba người này trở thành phức tạp và quỷ dị như vậy.
Tối nay trăng rất sáng. Bên kia hồ nước trong viện, cành liễu rũ xuống, trong bóng trăng nhẹ nhàng đong đưa.
Hô hấp của hắn ngày càng dài, tâm thần ngày càng nhưng tụ, xa xa, tiếng ếch kêu, gần hồ nước thì cá trong hồ du động, tất cả đều được hắn thu vào trong tai.
Đột nhiên, hắn phát hiện hơi thở trong cơ thể hắn ngày càng lưu chuyển dài hơn, tuy hắn nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể dần dần nhìn thấy hết thảy chung quanh, thị lực tựa hồ không còn là độc quyền của ánh mắt nữa, nó cùng thích giác kết hợp lại với nhau, đánh vỡ tất cả cách cục trong dĩ vãng, dưới sự chỉ huy của ý thức, tự do kéo dài về tứ phương.
Hắn nghe được, nhìn được có hai con đom đóm bay múa trên hồ nước sau lưng hắn; hắn nghe được, nhìn được trong cái tổ chim trên cành liễu bên hồ, có một con chim nhỏ đang thoải mái duỗi cánh duỗi thân trong gió đêm; hắn nghe được, nhìn được bên dưới tảng đá lớn trong viện tử kia có hai binh đoàn kiến đang bày trận, liều chết chiến đấu. Thậm chí hắn còn nghe được, nhìn được trong căn phòng nhỏ nhất trong gia viện, người tôi tớ cần mẫn mộc mạc kia đang lẳng lặng ngồi ở trên giường, chỉ lâu lâu gảy đi chút tàn thuốc mà thôi.
Trong nhất thời, hắn vô cùng kinh hỉ. Hắn biết rốt cục hắn cũng bắt đầu tiến vào cảnh giới võ công tổ truyền nhà hắn – Thiên Thính Thuật.
Thì ra nguyên nhân thất bại của vài lần thí nghiệm trước đây là hắn chỉ có thể dùng lỗ tai để nghe mà không thể đánh phá giới hạn của thị giác và thính giác, đồng thời dùng cả hai mà nghe. Cứ việc lần thí nghiệm gần nhất, hắn có thể chuẩn xác nghe ra thanh âm nhỏ bé khi phụ thân hắn tiến vào đình viện nhưng lại không thể nhìn thấy phụ thân tiến vào trong con đường nhỏ. Lúc đó hắn còn cảm thấy ủy khuất vạn phần dưới sự trách cứ của phụ thân hắn. Cho rằng việc hắn đưa lưng về phía con đường nhỏ mà vẫn nhìn thấy phụ thân hắn tiền vào là chuyện vô lý, đó chỉ là phụ thân làm khó dễ hắn để ngăn hắn ra ngoài chơi đùa mà thôi.
Bây giờ hắn đã biết yêu cầu của phụ thân với hắn là có thể, cứ việc lấy công lực hiện tại của hắn chỉ có thể nghe được, nhìn được trong một phạm vi không lớn, còn một khoảng cách rất lớn mới đến viên mãn của công pháp tu luyện - Thiên Thính Thuật, nhưng đủ để nghe, thấy ở trong tiểu viện này đã là đủ rồi, ngày mai đã có thể cùng Long Nhân leo lên lão hổ trụ kia hay tiếp tục chơi trò chơi thám hiểm trong sơn động từng có thần tiên ở qua.
Hắn bắt đầu hy vọng phụ thân có thể về sớm một chút để chấm dứt trắc thí hôm nay, như vậy có thể sớm được hưởng cái cảm giác sung sướng khi được ngủ, dưỡng túc tinh thần, ngày mai là có thể tận tình hưởng thụ qua thời gian tự do chơi đùa – thứ mà dường như thời thơ ấu của mình ít có.
Đêm, dần dần buông xuống…
Một mảnh mây đen không biết từ đâu bay đến che đi ánh trăng, toàn bộ đại địa cũng tối sầm lại.
Ngay trong nháy mắt trời đất tối sầm kia, hắn nghe thấy, nhìn thấy mặt nước trong hồ đột nhiên nổi lên một trận gợn sóng, một cái bóng người mơ hồ từ trong nước lặng yên không tiếng động dâng lên. Toàn thân bóng người kia bao phủ một đoàn sương mù nồng đậm, khi bước đi trên mặt đất mới dần dần nhạt đi. Hắn biết đó là cảnh tượng sinh ra khi phụ thân hắn dùng nội lực tuyệt đỉnh đem những giọt nước trên người bốc hơi đi trước khi nó kịp rơi vào mặt nước gây lên tiếng vang.
Nguyên lai cái đáy hồ kia cũng là một con đường nhỏ vào tiểu viện nhà hắn!
Phụ thân hướng về hắn đi tới, dưới chân giống như cưỡi mây, cơ hồ không phát ra một chút tiếng động nào, chỉ là khi xuyên qua gốc liễu kia, trên cành cây, một con côn trùng không biết tên bị kinh động mà bay lên.
Sau khi sương mù tiêu tán, phía sau phụ thân hắn không có một vết chân hay vệt nước nào, mặt hồ cũng bình tĩnh như trước, tựa như bất cứ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh vậy.
Phụ thân dừng cước bộ lại ở phía sau hắn, hắn liền cười dài xoay người lại.
Phụ thân hắn trong nhất thời ngẩn người ra, thấy được ý cười trong mắt của hắn.
Thân hình phụ thân hắn cao lớn, một bộ trường sam cơ hồ hòa nhập thành một thể với bóng đêm. Ánh mắt mà trong trí nhớ của hắn tựa hồ vĩnh viền chỉ hàm chứa băng lãnh lúc này lại toát ra được một chút vẻ hân hoan khi thần công của hắn sơ thành.
Hắn biết phụ thân không cần hỏi cũng sẽ biết mình đã thông qua trắc thí lần này.
“Danh Nhi, ngày mai ngươi đừng đi quá xa đó.” Nói xong câu đó, phụ thân hắn liền lập hướng phòng của mình mà đi.
Nhìn bóng dáng cô độc của phụ thân, một cỗ cảm giác chua xót dâng lên mũi hắn.
Y nha một tiếng, cửa phòng của người hầu mở ra, nhìn về phía đó, hắn biết, đó là kẻ tôi tớ duy nhất trong nhà đi đưa thức ăn thịt rượu cho chủ nhân mới trở về.
Hắn nằm xuống trên cái giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, phát hiện khi ánh trăng lại sáng ngời lên một lần nữa, hắn nhìn cẩn thận thì thấy ở bên cạnh ánh trăng còn có một khỏa tinh, khỏa tinh kia mặc dù cách ánh trăng rất gần nhưng tinh quang lại có vẻ cô tịch dị thường, cô tịch tựa như cổ cầm được phụ thân treo trên tường kia, cổ cẩm kia trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ được khảy qua nhưng vĩnh viễn vẫn nằm ở kia.
Hắn yên lặng cầu nguyện với ánh trăng rực rỡ kia, cầu nguyện thần tiên trên mặt trăng kia có thể làm cho hắn ở trong mộng đêm nay có thể nhìn thấy rõ thứ mà hắn chưa bao giờ gặp qua, khuôn mặt mẫu thân hắn.
Last edited by Vô Tình; 22-05-2010 at 01:27 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Tác giả: Hàn Nghịch
Dịch giả: Vô Danh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiém Giới
Hàn Vô Danh đi đến đỉnh núi lúc thái dương vẫn còn ẩn sau tầng mây kia, làm chung quanh áng mây kia mơ hồ tản ra quang mang màu đỏ sậm, tựa như một kiện tuyệt thế kì trân vậy.
Hắn đắm mình trong những tia nắng sớm, ngửa mặt tham lam hít sâu mấy ngụm không khí tươi mát có lẫn một chút hương hoa. Nghĩ đến đêm qua mình đã thành công hoàn thành được giai đoạn khảo thí võ công đầu tiên của phụ thân, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười đắc ý đậm tính trẻ con. Hắn nhớ rõ lúc phụ thân truyền thụ Thiên Thính Thuật cho hắn có nói qua, năm đó phụ thân hắn phải mười lăm tuổi mới có thành tựu như hắn, mà hắn bây giờ ngay cả mười hai tuổi cũng không đủ, so với phụ thân năm đó sớm hơn những ba năm.
Đêm qua tại sao lại không có mộng thấy? Hắn nhớ rõ trước khi ngủ mình dã từng kính bái thần tiên trong ánh trăng kia làm cho hắn có thể lại mơ thấy khuôn mặt mẫu thân hắn, chỉ là hắn vừa nhắm mắt lại, con gà trống được gọi là “trùng trùng” kia trong nhà hắn lại bắt đầu kêu. Hại hắn ngay cả mộng cũng không có, bỏ lỡ ước hội với mẫu thân hắn. Nếu không nghĩ đến phải sớm lên núi này bố trí ước hội với Long Nhân, nhất định hắn sẽ dùng sở học tâm đắc nhất của mình – Đạn chỉ thần công để trừng phạt con gà trống kia một chút. Vừa nghĩ tới đêm qua bỏ lỡ cuộc gặp với mẫu thân hắn, tâm tình không khỏi giảm xuống. Bất quá khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy một cái sơn động cách đỉnh núi chỉ chừng trăm thước, lại không nhịn được nở nụ cười xấu xa.
Hắn chạy một mạch đến trước cái sơn động kia, lấy từ trong lòng ngực ra một con rắn thật dài đã sớm mất đi sinh mạng, vụng trộm sắp đặt đầu rắn tại một đám cỏ dại sinh trưởng trên vách đá bên cạnh cái động, sau đó nấp ở một bên, lẳng lặng chờ đợi.
Đây là một sơn cốc trong ngọn núi nho nhỏ cạnh nhà hắn, hắn và phụ thân sống dưới chân ngọn núi này. Lúc này thái dương đã hoàn toàn xé rách tầng mây, tỏa ra vạn đạo quang mang, đem ngọn núi nho nhỏ này nhuộm thành một mảnh vàng màu hoàng kim.
Nhưng cái tiểu viện nhà hắn lại một mình khuất trong bóng tối tại dưới ngọn núi này, rời xa thôn trang ở sơn cốc.
Cho tới bây giờ, phụ thân cơ bản cấm hắn tiếp xúc với ngoại giới, cho nên bạn của hắn ngoại trừ con gà trống được gọi là trùng trùng kia, cơ hồ không có bạn cùng trang lứa. Bất quá Long Nhân là một ngoại lệ duy nhất. Nghĩ tới Long Nhân, trong lòng hắn lại cảm thấy lo lắng.
Quen biết với Long Nhân đại khái đã hơn một năm, hôm dó, cũng ở đây, cũng giống sáng sớm mờ mờ như hôm nay, lúc ấy hắn đang một mình dưới ánh thái dương vừa lên, luyện tập công pháp “Đạn chỉ thần công”, dùng nội lực thông qua ngón tay bắn một cục đá ra tới tận sâu trong đám mây. Sau khi hoàn thành một lần luyện tập, khi hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được ở dưới vách núi truyền đến động tĩnh tựa như có người đang ra sức leo lên. Đây là một ngọn núi hoang vắng ít dấu chân người, ai lại leo lên đây vào sáng sớm a? Từ động tĩnh mà đối phương gây ra, hiển nhiên đối phương không có võ công gì. Hắn nhịn không được đến đỉnh núi nhìn xem, thấy một tiểu hài tử tuổi xấp xỉ hắn mặt đỏ bừng, trên cánh tay mang theo nhiều vết hoa máu nhưng vẫn thực ương ngạnh leo lên trên.
Hắn giúp tiểu hài tử quật cường kia lên đỉnh núi. Khi hắn tò mò hỏi đối phương vì sao tại sáng sớm như thế này lại trèo lên vách núi, trong ánh mắt đối phương hàm chứa thất vòng và ưu thương, trả lời mà làm cho hắn giờ nghĩ đến vẫn còn như phảng phất hôm qua.
“Bọn họ nói, nếu ta có thể leo đến ngọn núi cao nhất khi mặt trời vừa lên, có thể gặp được mụ mụ của ta. Bọn họ lừa ta.”
Cứ như vậy mà hắn nhận biết và kết giao bằng hữu sinh tử không rời với Long Nhân.
Long Nhân sao vẫn chưa tới? Ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, trong lòng hắn đột nhiên mở hồ cảm thấy một tia bất an và lo âu. Cũng đúng lúc này, hắn nhìn thấy Long Nhân đang từ xa xa hướng về nơi ước hội chạy tói. Bất quá, phía sau Long Nhân còn có một tiểu cô nương nhỏ xinh yểu điệu, tóc dài tung bay trong gió.
Thân ảnh tiểu cô nương kia theo sát phía sau Long Nhân như hình với bóng vậy, bước chân phiêu dật như nước chảy mây bay, từ xa nhìn lại không giống như chạy mà tựa như một áng mây bám theo người Long Nhân vậy.
Long Nhân chạy một hơi đến động khẩu, mang theo nhịp tim đập vội, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không ngừng nhìn chung quanh, hiển nhiên là tìm kiếm thân ảnh của hắn.
“Vô Danh ca ca” Long Nhân nhìn bên trong sơn động không có hắn, bắt đầu kêu lên.
Tiểu cô nương đi với Long Nhân mặc một bộ y phục màu tử hồng, lưng hướng về phía Vô Danh, lẳng lặng cười đứng một bên. Trên mái tóc dài xinh đẹp có cài một cái trâm hình bướm màu đỏ mĩ lệ, dưới ánh mặt trời nhìn như giương cánh muốn bay đi vậy.
Tiểu cô nương kia thấy Long Nhân có chút lo lắng gọi hắn, cũng mắt đầu đảo mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, nhưng ánh mắt thủy chung không rời khỏi Long Nhân. Khi nàng xoay nửa người qua, khi ánh mắt đảo qua chỗ hắn ẩn thân, đôi mắt xinh đẹp bạo lên vẻ đề phòng.
Tiểu cô nương kia thoạt nhìn có niên kỉ cũng tầm cỡ mình, lại có công lực như thế làm trong lòng Hàn Vô Danh có chút tán thưởng. Nhưng đồng thời cũng thấy kỳ quái, Long Nhân hôm nay sao lại cùng tiểu cô nương này đến phó hội, đây vốn là ước hộ của hai người bọn hắn.
Hơn nữa Long Nhân bản thân không có võ công, sao lại có một tiểu cô nương bằng hữu tuổi nhỏ mà thân hoài tuyệt kĩ như vậy? Cô bé kia ngoài mặt là giúp Long Nhân tìm mình, trên thực tế là rõ ràng cảnh giới bốn phía Long Nhân. Với cả, cô gái kia vừa rồi rõ ràng đã phát hiện ra mình nhưng lại không nói với Long Nhân, ánh mắt tiếp tục cảnh giác quét mắt về bốn phía.
Hắn mang đầy hoài nghi chuẩn bị hiện thân gặp Long Nhân, vừa mới di xoay non nửa thân, nội tâm đột nhiên khẩn trương, mơ hồ cảm thấy một cỗ sát khí nhàn nhạt truyền ra từ cái sơn động bọn họ sắp thám hiểm kia. Cỗ sát khí kia nhạt đến độ nếu không phải hôm qua hắn hoàn thành được sơ bộ công pháp “Thiên Thính Thuật” nhất định không phát hiện được. Nhưng cũng vào lúc này, tiểu cô nương kia quay đầu hướng về phía hắn ẩn thân, mái tóc đen bồng bềnh xẹt qua, ánh mắt của bọn họ gặp nhau.
Last edited by Vô Tình; 22-05-2010 at 01:05 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Tác giả: Hàn Nghịch
Dịch giả: Vô Danh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiếm Giới
Người ẩn thân trong sơn động kia đến cùng đã chờ đợi bao lâu? Hắn đến đây đã hơn nửa canh giờ, lấy công lực của hắn, nhất là đêm qua đã luyện thành “Thiên Thính Thuật”, lúc này lại cư nhiên hoàn toàn không có một chút phát hiện.
Hiển nhiên võ công đối phương cao hơn mình rất nhiều!
Mục đích của đối phương là cái gì? Mục tiêu là ai? Chẳng lẽ là mình? Trước khi Long Nhân xuất hiện đối phương vẫn ẩn tàng tốt lắm, không làm cho mình có một chút phát hiện nào, chỉ đến khi Long Nhân xuất hiện ở trước sơn động bắt đầu kêu gọi hắn, sát khí mới từ trong động phát tán ra.
Nhất định là Long Nhân, mục tiêu của đối phương nhất định là Long Nhân!
Nghĩ vậy, hắn vội ngưng thần tĩnh khí, toàn lực đề tụ công lực, thi triển “Thiên Thính Thuật”, đem cảm giác của mình từ từ tiến vào bên trong sơn động.
“Vô Danh ca ca, ta biết ngươi đã sớm đến đây.” Long Nhân lúc này cũng phát hiện chỗ ẩn
thân của hắn, vỗ đôi bàn tay nhỏ bé, cao hứng chạy về phía hắn, nhưng khi Long Nhân chạy qua người tiểu cô nương kia lại bị cô bé dùng tay giữ chặt.
Cô bé kia lúc này đã hoàn toàn xoay người hướng mặt về phía hắn, dưới tia nắng ban mai, khuôn mặt thanh tân tú lệ ửng đỏ, đai lưng và khăn cột tóc giống nhau, cũng có một con bướm xuất ra quang mang màu hoàng kim, có vẻ vô cùng bắt mắt.
Cô bé kia hẳn là khi hắn vận công phát giác hắn là người mang võ công, cho nên kéo giữ tay Long Nhân lại, cùng lúc sử dụng cặp mắt linh khí bức người kia đề phòng nhìn hắn chằm chằm.
“Hồ Điệp tỷ tỷ, đây chính là Vô Danh ca ca mà ta nói với các người, người giữ ta làm chi, mau thả ta ra.” Long Nhân hiển nhiên đối với hành vi đột nhiên giữ chặt hắn của cô gái kêu Hồ Điệp tỷ tỷ vô cùng bất mãn.
“Buông” Trong khẩu khí của Long Nhân ẩn hàm ngữ khí ra lệnh.
Lúc này hắn đã buông tha cho việc dùng “Thiên Thính Thuật” tra tìm trong động, bởi vì vừa rồi chính mình đã cố gắng hết sức nhưng không thu hoạch được gì. Hắn biết, võ công của đối phương cao hơn hắn nhiều lắm, cứ tiếp tục tra xét cũng vô dụng. Trong lòng của hắn khẩn trương lên, trong miệng hít một hơi lương khí.
Cô gái gọi là Hồ Điệp kia hiển nhiên còn chưa phát giác địch nhân tồn tại bên cạnh, đối với hành động vừa rồi của hắn rất kỳ quái. Mà hiện tại lại thấy thần sắc khẩn trương của hắn, càng cảm thấy kỳ quái hơn, ánh mắt mang vẻ điều tra nhìn hắn. Bất quá nàng hiển nhiên từ hành động thân thiết của Long Nhân với hắn đã giải trừ đề phòng với hắn, đối với thanh âm hàm chứa ngữ khí mệnh lệnh kia của Long Nhân sinh ra một tia sợ hãi.
Nàng buông tay Long Nhân ra, mặc cho Long Nhân chạy đến chỗ hắn.
“Vô Danh ca ca, hôm nay bởi vì Hồ Điệp tỷ tỷ nên mới chậm một chút.” Long Nhân áy náy tiến đến trước mặt hắn xin lỗi giải thích.
Lúc này hắn không có tâm tình đi nghe Long Nhân giải thích, sát khí từ trong động truyền ra ngày càng sắc bén, trên trán hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Có địch nhân ẩn tàng trong động” Hắn dùng ánh mắt lướt qua cửa động kia, trong lòng yên lặng nói. Hắn biết nơi này trừ hắn ra, cô gái Hồ Điệp này cũng là một người mang một thân võ công khá cao, Long Nhân lại không có một chút võ công.
Cô gái Hồ Điệp kia hiển nhiên cũng vô cùng thông tuệ, lập tức hiểu được đại khái tin tức từ ánh mắt hắn truyền tới, toàn thân lập tức tiến nhập trạng thái đề phòng cao độ.
“Vô Danh ca ca, ta và Hồ Điệp tỷ tỷ cùng đến chậm một chút, ngươi không phải tức giận với Long Nhân chứ?” Long Nhân thấy hắn không để ý đến mình, nhìn về phía Hồ Điệp, ánh mắt mang vẻ đề phòng, nghĩ hắn đang giận mình.
“Sao lại như thế được? Long Nhân. Nhiều người sẽ đùa càng vui, càng náo nhiệt thêm mà.” Hắn dắt bàn tay nhỏ bé của Long Nhân, cố ra vẻ thoải mái mỉm cười hướng Hồ Điệp đi đến.
“Đây là Hồ Điệp tỷ tỷ, đây là Vô Danh ca ca. Các ngươi nhận thức một chút.” Long Nhân lúc này ngữ khí đã mang dáng dấp “người lớn” một chút, giới thiệu cô bé kia với hắn. “Nói cho Hồ Điệp tỷ tỷ biết, Vô Danh ca ca của ta là cao thủ thiên hạ hiếm thấy, chỉ pháp của hắn tuyệt không kém so với Hồ Diệp chưởng của ngươi a.” Long Nhân đắc ý giới thiệu hảo bằng hữu của mình.
Hồ Điệp chưởng pháp!
Chẳng lẽ là chưởng pháp trong truyền thuyết “Bất li bất khí, sinh tử tương tùy” (*) – Hồ Điệp chưởng pháp! Nghe nói chưởng pháp này một khi thi triển ra, song chưởng tựa như hồ điệp bay lượn quanh thân, vô luận sinh tử đối phương đều không thể thoát ra. Chưởng pháp này không chỉ có thể tiêu diệt thâ thể đối phương mà còn có thể phá hủy cả linh hồn.
Sát khí từ trong động truyền ra dưới sự giới thiệu của Long Nhân rõ ràng đình trệ một chút.
Cặp nhãn thạch đen láy của Hồ Điệp chợt lóe lên, hiển nhiên nàng cũng đã nhận ra địch nhân tồn tại và vị trí của hắn.
Xem ra địch nhân trong bóng tối đối với Hồ Điệp chưởng pháp cũng có chút cô kỵ. Nhưng địch nhân nếu ẩn tàng trong động nhất định không biết Hồ Điệp tỷ tỷ trong miệng Long Nhân không phải Hồ Điệp trong truyền thuyết kia mà chỉ là một tiểu cô nương tuổi chừng mười hai thôi.
“Cái gì Hồ Điệp tỷ tỷ, rõ ràng là Hồ Điệp đại tỷ” Hắn nhìn thấy Hồ Điệp đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, trong lòng linh quang chợt lóe, nhanh chóng ngắt lời Hồ Điệp. “Hồ Điệp đại tỷ tỷ, lần trước Long Nhân nói có cơ hội sẽ dẫn đến một tuyệt đỉnh cao thủ đến chỉ điểm võ công của ta một chút, không nghĩ đến cư nhiên lại là Hồ Điệp đại tỷ tỷ trong truyền thuyết ngươi a!”
Hồ Điệp đầu tiên là một trận khó hiểu, nhưng lập tức liền hiểu được dụng ý của hắn.
Long Nhân kỳ quái vừa muốn mở miệng, hắn vội lấy tay âm thầm hạ một chút ám kình vào tay Long Nhân, đồng thời dùng ánh mắt ám chỉ Long Nhân đừng nói. Long Nhân nhìn ánh mắt nghiêm túc mà lo lắng của hắn, vốn hắn cũng là người trí tuệ dị thường, cũng tựa hồ hiểu được có chuyện, không nói nữa.
“Tiểu quỷ, ngươi gọi ta là cái gì? Hồ Điệp đại tỷ tỷ, cái miệng nhỏ của ngươi cũng thật ngọt. Vì những lời này của ngươi, xem ra hôm nay ta không thể không xuất ra một hai thứ tốt rồi.” Hồ Điệp phối hợp, dùng nội lực cải biến thanh âm làm ra vẻ người lớn.
Sát khí trong động kia lại cường thịnh.
“Lão đầu tử, sao ngươi cũng tới đây, ngươi có nghe thấy không. Tiểu hài này gọi ta là cái gì? Hồ Điệp đại tỷ tỷ, nghe chưa, Hồ Điệp đại tỷ tỷ a! Long Nhân, ngươi và lão đầu tử cứ đứng một bên đi, hôm nay ta thấy Vô Danh ca ca ngươi vô cùng thuận mắt, sẽ truyền thụ một chút.” Hồ Điệp mở đầu, sau đó ngày càng trôi chảy, lưu sướng. Đồng thời cũng dùng ánh mắt ngầm ám chỉ hắn.
“Khó mà thấy được đại Hồ Điệp của ta lại có hứng thú như vậy, Long Nhân, đi, chúng ta đứng qua một bên đi.” Đầu tiên hắn rất sửng sốt, cũng rất nhanh hiểu được, bật lại lời Hồ Điệp, đồng thời cũng dùng nội lực cải biến thanh âm.
“Hồ Điệp đại tỷ tỷ, chúng ta vào trong sơn động luyện đi, được không?” Vừa hoàn thành vai lão nhân, hắn lập tức trở lại như cũ, giọng nói mang vẻ ấu trĩ yếu ớt.
Hồ Điệp chưa kịp nói gì, sát khí trong động đột nhiên yếu lại, trong giây lát biến mất.
Thân pháp người nọ thật nhanh!
Xem ra cái động này còn có lối khác.
Trong nhất thời, trên người hắn và Hồ Điệp đều chảy ra mồ hôi lạnh. Lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự sợ hãi.
Chỉ có Long Nhân cái gì cũng không biết, hắn tò mò, nhìn thấy bọn họ vừa rồi còn chơi trò giả thân phận mà bây giờ lại ngẩng ra như vậy, trong mắt hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn, hoàn toàn không biết bọn họ vừa rồi đã trải qua một hồi sống chết!
Last edited by Vô Tình; 22-05-2010 at 01:14 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Tác giả: Hàn Nghịch
Dịch giả: Vô Danh
Nguồn : Ám Dạ Thành - Kiếm Giới
“Vừa rồi trong sơn động có người xấu mai phục.” Hồ Điệp lúc này trấn tĩnh lại, giải thích với Long Nhân.
Long Nhân sắc mặt lập tức biến đổi, trở nên thâm trầm mà lão luyện. Chân mày hơi nhíu lại.
Xem ra Long Nhân không phải lần đầu gặp phải tình huống như vậy, bằng không lấy niên kỉ nho nhỏ như Long Nhân, không có khả năng nhanh chóng phản ứng lại như vậy, hơn nữa lại không có chút sợ hãi.
Long Nhân đến tột cùng là ai? Có bối cảnh bí hiểm như thế nào? Tuổi còn nhỏ đã gặp phải cao thủ loại này mai phục đuổi giết. Còn có tiểu cô nương Hồ Điệp này, tuy rằng trong miệng Long Nhân gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng trong giọng nói lại ẩn hàm một loại ngữ khí bề trên. Chẳng lẽ cô gái Hồ Điệp này thực tế là vệ sĩ bên người của Long Nhân?
Với thân thủ và khí chất của Hồ Điệp, nếu vẻn vẹn chỉ là một vệ sĩ của Long Nhân, vậy đến tột cùng thân phận của Long Nhân là cái gì? Mình và Long Nhân kết giao đã gần một năm, ngay từ đầu đã tiếp thụ huấn luyện nghiêm khắc từ phụ thân về mọi mặt, nhưng trước ngày hôm nay lại không phát hiện chút gì!
Nhất thời trong tâm hắn tràn ngập nghi hoặc. Nhưng trước mắt hắn đã không có thời gian suy nghĩ về vấn đề này nữa, ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Hồ Điệp và ánh mắt Long Nhân sau khi nghe giải thích đã hướng về phía hắn. Ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi, bây giờ nên làm gì? Đào tẩu hay lưu lại?
Đúng a, nên lưu lại hay đào tẩu?
Đứng ở đây, ba người có vẻ hơi lớn trước tuổi. Hồ Điệp mặc dù võ công không kém hắn, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, hơn nữa vừa rồi dưới chủ ý của hắn, liên thủ ăn ý dọa lui địch nhân trong bóng tối, đã sinh ra lòng tín nhiệm và ỷ lại với hắn.
Nên lập tức đào tẩu hay cứ lưu lại? Trong tâm hắn lại cân nhắc.
“Chúng ta nên lưu lại, trước tiên cứ tìm nơi nào gần đây mà trốn đi.” Long Nhân lên tiếng.
Long Nhân tựa hồ hoàn toàn đọc ra được hàm nghĩa trong ánh mắt trao đổi của bọn họ, thần sắc bình tĩnh và thành thục khác người, một bên lên tiếng, một bên thì nháy mắt về phía Hồ Điệp.
Đúng vậy, trước tiên nên lưu lại tìm nơi trốn chờ cứu viện.
Nếu đối phương mai phục ở trong động nơi đỉnh núi, hiển nhiên đã có kế hoạch hành động, ở chân núi, sườn núi không lẽ không có mai phục? Tuy vừa rồi hắn và Hồ Điệp tạm thời dọa lui địch nhân trong bóng tối, nhưng lấy thân thủ của địch nhân, hẳn là không bao lâu sẽ nhìn ra sơ hở trong đó. Thử nghĩ xem, chủ nhân Hồ Điệp chưởng pháp trong truyền thuyết kia là cao thủ tuyệt đỉnh ra sao? Có thể nào không phát hiện được địch nhân trong khi một tiểu hài tư chưa đến mười hai tuổi lại cảm nhận được? Địch nhân hẳn là sẽ lập tức phản hồi lại đây, cũng nhất định sẽ điều tra phụ cận ngọn núi này, nhưng nhất định đến cuối mới điều tra lại nơi này.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Hắn và Hồ Điệp cơ hồ đồng thời nghĩ thông đạo lý bên trong, ngầm nhìn nhau một cái, lập tức triển khai hành động.
Trước tiên cả bọn lưu lại ám kí bí ẩn trên một cái cây không xa. Sau đó lôi Long Nhân chạy như bay, hướng tới một cái động khẩu cạnh vách núi. Hồ Điệp còn cẩn thận hủy hết toàn bộ dấu chân dọc đường.
Vị trí cái động này cách đỉnh núi cao nhất ba mươi thước, đồng thời cũng là nơi lần đầu tiên hắn và Long Nhân gặp nhau. Vách núi có một ít cỏ dại và thực vật vô danh, còn có một ít khe hở. Hắn và Hồ Điệp mượn lực mấy thứ này, rất nhanh kéo Long Nhân đến đỉnh núi.
Ngay khi bọn họ hoàn toàn lên đến đỉnh núi, Hồ Điệp đột nhiên bay ngược về đỉnh núi, một đạo bạch quang xinh đẹp lóe lên từ bên hông nàng, bạch quan kia như nước chảy mây bay lưu loát sinh động đem cỏ cay cách đó năm thước tước đi sạch sẽ, lại mượn lực nhát đâm cuối cùng như một con hồ điệp bay trở lại chỗ bọn họ. Đạo bạch quang kia ngay khi Hồ Điệp đáp xuống chỗ bọn họ đã biến mất vô ảnh, chỉ có cái vật hình con bướm trên đai lưng của Hồ Điệp, dưới ánh dương chói mắt chấn động không ngừng, tựa như một cánh bướm giương cánh bay múa.
Hồ Điệp triền yêu kiếm! Xem ra Hồ Điệp trong truyền thuyết quả thật có liên quan đến tiểu Hồ Điệp trước mắt này.
Bọn họ vừa mới phục xuống dưới đất, giấu đi thân mình, dưới vách đá liền truyền đến tiếng người.
“Các ngươi thật sự không thấy một người lớn nào, chỉ có một nam một nữ hai tiểu hài tử?” Một thanh âm lạnh lùng hỏi.
“Thiên chân vạn xác, đầu mục.” Một thanh âm khẳng định.
“Chúng ta theo dõi từ tận chân núi, mai phục khắp nơi, giám thị tất cả đường lên núi, không một chút lơ là.” Một thanh âm khác bổ sung.
Trầm mặc.
“Xem ra bọn chúng chạy không được bao xa, nươi tìm thử trong động, còn lại theo ta.
Chúng ta tìm kiếm chung quanh.” Đầu mục kia ra lệnh.
Hắn và Hồ Điệp nhìn về Long Nhất, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể.
Trên mặt Long Nhân đã hoàn toàn không có chút thái độ trẻ con nào, ánh mắt bình tĩnh mà ưu tư.
“Vô Danh ca ca, ngươi xem nếu bọn họ đến công kích, chúng ta có thể ngăn cản bao lâu?” Long Nhân hỏi.
“Nếu sau chính ngọ mới phát hiện chúng ta, ta nghĩ hẳn có thể kiên trì đến hoàng hôn.” Long Nhân hỏi tuy rằng thực khách khí, nhưng mơ hồ chứa đựng một loại lực lượng không thể kháng cự.
Thừa địp địch nhân đi chỗ khác tìm kiếm, hắn cơ hồ đem tất cả hòn đá có thể tìm được toàn bộ mang đến bên người, Hồ Điệp thì giúp hắn đem đống đá này sắp thành mấy bãi. Cuối cùng không biết từ đâu lấy ra mấy bó lớn kim châm, một phần đặt dưới mặt đất, một phần nắm trong tay. Long Nhân vẫn như cũ nằm ở kia, không hỗ trợ cũng không động.
Mặt trời ngày xuân cũng không có lực lượng gì, nhưng lúc này trên trán hắn và Hồ Điệp lại mơ hồ có mồ hôi chảy ra. Cũng may gió trên đỉnh núi rất lớn, thực nhẹ nhàng khoan khoái nên cũng làm cho bọn họ cảm thấy dễ chịu phần nào.
“Tiểu oa nhi, ta thấy các ngươi rồi, mau ra đây. Chúng ta sẽ không thương tổn các ngươi.” Dưới vách núi, khắp nơi đều truyền đến thanh âm mê hoặc, chợt trái, chợt phải, có khi lại ở phía sau, phiêu hốt bất định. Trong đó có một thanh âm dao động rất nhanh, cho thấy chủ nhân thanh âm nhanh như quỷ mị, công lực cao thâm.
Nghe được thanh âm kia, hắn và Hồ Điệp không khỏi hoảng sợ nhìn nhau.
Ước chừng lại qua một canh giờ, tất cả địch nhân lại tụ tập một lần nữa dưới vách núi chỗ bọn họ ẩn nấp.
“Đầu mục, không có a, hay là bọn chúng đã cao chạy xa bay?” Một thanh âm hỏi.
“Nếu tìm không ra xem ra phải buông tha thôi, chỉ sợ viện binh của tiểu oa nhi kia sắp đến a!”
Last edited by Vô Tình; 22-05-2010 at 01:14 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình