Đường Dật từ từ mở mắt, đầu đau đến tê dại, giống như bị người ta dùng đinh sắt đóng vào từng chút một, toàn thân nóng rát như bị bỏng, cổ họng khô khốc như không có nước, hắn không khỏi rên rỉ một tiếng: “Nước…” Thanh âm lại yếu ớt ngay cả chính mình không nghe rõ.
“Đường bí thư, ngài tỉnh rồi! Tốt rồi…” Thanh âm trong trẻo của cô gái trẻ hoảng hốt truyền đến, mờ mờ ảo ảo, dường như ngay bên tai, lại như tận chân trời.
Đường Dật căn bản không hiểu được đối phương đang nói gì, hắn chỉ cảm thấy trên môi chạm phải chạm phải đồ vật lạnh ngắt, dòng suối ngọt ngào mát lạnh thấm ướt bờ môi của hắn, hắn giống như đứa uống sữa, lập tức ngậm chặt vật đó mút từng ngụm từng ngụm, một dòng mát lạnh theo cổ họng liên tục chảy vào trong bụng, cảm giác này khoan khoái nói không lên lời, Đường Dật thần trí tỉnh táo, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, thế nhưng khi hắn nhìn thấy cô gái trẻ cầm chén nước cho hắn uống ở trước mặt, không khỏi kinh hãi, thất thanh kêu lên: “Mẹ?!…”
Cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt có một mái tóc ngắn thanh tú, mắt hạn má đào, cùng khuôn mặt của mẹ nuôi gần giống nhau, chỉ là tuổi trẻ hơn rất nhiều, làn da mịn màng hơn, chiếc quần jean trắng bó sát, lộ ra mười phần đàn hồi, chiếc áo cao cổ trắng như tuyết dính sát trên người, ôm lấy đường cong trên bộ ngực mê người, phong tình vạn chủng so với mẹ nuôi, kém một chút quyến rũ, nhưng hơn vài phần thanh thuần sức sống, ngược lại tiểu mỹ nữ trước mặt này giống hệt bức ảnh mấy chục năm trước của mẹ nuôi đã cho mình xem.
“Đường bí thư, ngài nói gì vậy?” Cô gái trẻ đỏ mặt, nhẹ nhàng lui lại vài bước, cái chén trong tay run lên, làm nước bắn tung tóe lên trên đôi giày da màu đen xinh xắn đẹp đẽ của nàng, người đẹp cau hàng mi thanh tú, đem cái chén đặt lên trên bàn gỗ phía đầu giường, lại quay đầu có chút mơ màng nhìn Đường Dật, cùng mẹ nuôi giống hệt, nàng khóe mắt chân mày trời sinh đã có một loại mị ý mê người, mắt to xinh đẹp giống như có một loại ma lực câu hồn đoạt phách rất lớn, Đường Dật lại biết, nàng vẫn còn là một quả táo xanh, cô gái như vậy sau khi trở thành nữ nhân chân chính mị ý mê người loại này không thể ngăn trở, Đường Dật trên người mẹ nuôi nhận thức vô cùng tinh tế.
“Đường bí thư, ngài tỉnh lại thì tốt rồi, cơn sốt vẫn chưa giảm, ngài nên nghỉ ngơi vài ngày nữa, được rồi, ngài muốn ăn một chút gì không? Tôi đi chuẩn bị cho ngài” Cô gái xinh đẹp cầm lấy cái ví da nhỏ màu nâu đặt trên bàn, cái ví da rất tinh xảo, chỉ là kiểu dáng có chút không hợp thời. Đường Dật lúc này mới chú ý mình hình như đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện, không khí trong phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng, cách bàn gỗ còn lộ ra một cái giường bệnh màu trắng, nhưng xem ra là trống không, cũng không có người ở đó.
Do dự một chút, Đường Dật vẫn không nhịn được hỏi: “Đây là nơi nào? Cô… Cô là ai?” Chẳng lẽ là chị em của mẹ nuôi tới chăm sóc mình, nhưng không có nghe nói mẹ có chị em gái mà?
Cô gái trẻ kinh ngạc mở miệng anh đào nhỏ nhìn Đường Dật, dáng dấp bé nhỏ cực kỳ đáng yêu, “Đường bí thư ngài không nhận ra tôi sao? Tôi là Trần Kha, nơi này… Nơi này là bệnh viện thành phố, a, tôi nên đi gọi bác sĩ đến xem thử nữa, ngài không phải là mất trí nhớ đấy chứ…”
Khi nghe cô gái trẻ nói mình là Trần Kha, Đường Dật sửng sốt một chút, làm sao tên cũng giống mẹ nuôi như đúc, ngây người một lúc,câu tiếp theo nàng nói cũng không nghe thấy, trong lòng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, hình như nàng gọi mình là Đường bí thư, mình lại là cái gì bí thư? Đường Dật sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, chuẩn bị hỏi cho rõ ràng, nhưng trong lúc vô ý quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trong cái gương nhỏ đặt trên bàn, Đường Dật đầu ông một tiếng, giống như bị sét đánh trúng, ngây người tại chỗ chỗ không thể nhúc nhích.
Đây, đây là ta sao? Đường Dật nhìn khuôn mặt thanh tú hiện ra trong gương, khuôn mặt trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, đây tuyệt đối không phải là mặt mình, sao lại quen thuộc như vậy, giống ai đây? A, đúng rồi, nghĩ lại, cha nuôi vài chục năm trước, lần đầu tiên mình nhìn thấy cha nuôi, không phải chính là diện mạo này sao?
Ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt của mình ở trong gương, cũng không biết đã sửng sốt bao lâu, mãi cho đến khi vạt áo bị cô gái trẻ nhẹ nhàng kéo một chút, Đường Dật mới hoàn toàn hoàn hồn, quay sang, chỉ thấy trong mắt cô gái trẻ có chút hoảng sợ, cúi đầu luôn miệng hỏi: “Ngài làm sao vậy, có chỗ nào không được thoải mái không? Có muốn tôi đi tìm bác sĩ không?”
Ánh mắt Đường Dật rơi trên quyển lịch treo ở trên tường phía sau cô gái, đây là một quyển lịch còn mới, chữ số chỉ năm màu xanh trên mép tờ lịch, 1991, Đường Dật ngỡ ngàng nói: “Đây là lịch mới, năm nay là… là năm 1991?” Nói đến câu sau, thanh âm của hắn có chút run rẩy.
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, cơn tức giận của Đường Dật phát tiết giống như một của bóng cao su, thoáng cái tê liệt ngã vật xuống giường, trong lòng quay cuồng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, mặc dù bàng hoàng nhưng bất lực, mình chẳng biết tại sao lại trở về mười bảy năm trước, còn không hiểu tại sao lại biến thành một người khác, trở thành cha nuôi nhận nuôi mình từ khi sáu tuổi, người mà mình rất tôn trọng.
Tại sao lại có thể như vậy, Đường Dật nhìn về phía cô gái dường như cầu xin giúp đỡ, nói như vậy, nàng chính là mẹ nuôi mười năm về trước, cái này thật giống như đại thụ che trời quay về vẫn bảo vệ, nữ nhân chăm sóc mình, Đường Dật rất muốn nhào vào lòng nàng khóc một hồi, trước kia mình có bất cứ ủy khuất nào, nàng đều là người để tâm sự tốt nhất, chuyện hoang đường hiện tại bản thân mình cũng từ xưa đến nay mới trải qua, thế như Đường Dật biết bây giờ mình không thể làm như vậy, nàng cũng phong hoa tuyệt đại như mười mấy năm sau, thấy biến không sợ hãi của nàng, mình làm như vậy chỉ hù dọa nàng.
“Đường bí thư,ngài không sao chứ” Trần Kha thấy ánh mắt Đường Dật ngây ra một lúc, ánh mắt của vị bí thư trẻ tuổi này từ lúc nào lại giống như một đứa trẻ chịu úy khuất như vậy? Điều này cũng không giống tác phong của hắn nữa, trong lòng nói thầm, ngoài miệng lại xấu hổ nói. “Đường bí thư, ngài phải nén bi thương, con nuôi của ngài ở trên trời cũng không hy vọng ngài suy sụp như vậy”.
Đường Dật ngây ra một lúc, nhìn vao cuốn lịch, “mùng bảy tháng một”, tháng 1 năm 1991, vừa vặn mình được cha nuôi nhận nuôi không thể bị bệnh nặng như vậy được, sau đó cha nuôi thường nói với mình hẳn là qua hai lần sinh nhật, mùng 6 tháng 1 mình bệnh tình nguy kịch nên cũng có thể xem là ngày sinh thứ hai của mình, xem ra, ở thế giới này, mình cũng đã chết.
Đường Dật lắc đầu, nói:“Tôi không sao, cô vội thì cứ đi đi” Trong giọng nói tự nhiên vẫn mang theo sự kính trọng, hắn có nhiều chuyện cần phải nghĩ, suy nghĩ chuyện không phải mẹ nuôi trước mặt có thể giải quyết.
Trần Kha cười: “Ngài không có việc gì là tốt rồi, còn nữa, câu nói của Liễu bí thư cũng không cần để trong lòng, án tử hình của Lý Văn Hòa cũng không phải lỗi của ngài”.
Đường Dật lộ ra một tia cười khổ, vụ án Lý Văn Hòa sao? Cha nuôi mãi thống khổ, mình cũng muốn trải qua một lần?
Trần Kha bước vài bước nhỏ rời đi, chiếc quần jean màu trắng gắt gao ôm lấy kiều đồn của nàng, đi bộ nhẹ nhàng vặn vẹo, thậm chí khiến người ta tượng tượng đến sự mềm mại của kiều đồn nàng, Đường Dật thở dài, không ngờ mẹ nuôi mười năm trước lại có mị lực kinh người như vậy, lập tức lắc lắc đầu, mình đang nghĩ đến cái gì thế? Bây giờ còn có tâm tư vớ vẩn sao? Cũng không trách mẹ nuôi mắng mình là không có trí lớn, hết sức hồ đồ, thậm trí kỳ thi nghiên cứu sinh đêm kia cũng lải nhải không ít.
Đường Dật nằm trên giường bệnh, chậm rãi để ý tới đầu mối của mình, mười mấy năm trước, chính là lúc cha nuôi vừa mới tốt nghiệp trường Đảng, trở thành phó trưởng trấn Trần Gia thôn, phó bí thư đảng ủy thời đó, mẹ nuôi à, là thư kí trên thị xã, mình cô nhi của Trần Gia thôn, bởi vì tên giống hệt tên cha nuôi, được cha nuôi nhận nuôi, khi đó cha nuôi chính là thiếu niên đắc chí, hăng hái, tốt nghiệp trường Đảng, được gia tộc đặt hy vọng cực lớn, được điều xuống cơ sở, tiến tới huyện Duyên Sơn, thậm chí là thị trưởng trẻ tuổi nhất thành phố Duyên Khánh, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, không lâu sau vì vụ án Lý Văn Hòa làm hỏng hết, mà ý của lão thái gia trong họ cũng mặc kệ không hỏi, tùy ý cha nuôi ở cơ sở ẩu đả, cha nuôi nếu không phải là nhân tài, rất nhanh đã bị lão bánh quẩy này đánh cho mặt mũi bầm dập, tức giận rút lui khỏi chính đàn, cãi nhau với lão thái gia chỉ tiếc rèn sắt không thành sắt, rời khỏi dòng họ, sau đó cũng mẹ nuôi kết hôn, một nhà ba người trải qua cuộc sông đơn giản.
Ai biết trong mắt kẻ khác, cha nuôi cuối cùng là người Đường gia, các ông một thế hệ tranh đấu giành thiên hạ lần lượt qua đời sau thế ký hai mươi mốt, Trung Quốc dần dần đã không còn ý nghĩ Thái tử đảng chân chính, chính trị càng ngày càng dân chủ hóa, gia tộc cũ hoặc suy tàn, hoặc chuyển hình, sau khi Đường lão thái gia qua đời, chú hai của cha nuôi, là Đường Vạn Đông nhân vật đại biểu cho Đường gia bởi vì tham ô mà bị xét xử, không biết móc nối thế nào, cha nuôi cũng bị liên lụy, nghe nói là giúp Đường Vạn Đông chuyển một món tiền lớn, thậm chí Đường Dật cũng bị liên lụy, bởi vì có chút tiền nào cũng dùng thân phận của hắn khai trong tài khoản tiết kiệm, năm 2008, Đường Dật vừa thi nghiên cứu sinh đêm đó không bao lâu, Đường Dật bị tổ chuyên án thẩm tra. Đường Dật lại nghĩ tới đêm lạnh như băng đó, mình và cha mẹ nuôi ngồi vây quanh mép lò sưởi, uống rượu tâm sự, cuối cùng Đường Dật mới biết cha mẹ nuôi dùng một lượng lớn thuốc ngủ.
Đường Dật còn nhớ rõ lời nói rất có khí phách của cha nuôi: “Ta không thể nói những điều này là do chú hai làm, ta không hiểu tình hình, như vậy thật có lỗ với lão thái gia, ta sinh ra là người của Đường gia, chết là ma Đường gia! Báo đáp Đường gia chỉ còn con đường này!”
Đường Dật không biết thế nào là lựa chọn không có đường về, lại không ngờ cha nuôi luôn luôn nhu nhược lại có dũng khí như vậy, nhưng Đường Dật nhớ rõ vẻ mặt sôi nổi của cha nuôi ngày đó, nhớ rõ dáng vẻ phóng khoáng của hắn lớn tiếng nói “Nam nhi chí tại bốn phương”, cũng nhớ rõ mẹ nuôi cười yếu ớt nói thầm, một câu căn dặn mình sau này phải sống thật tốt, nhớ rõ khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của mẹ nuôi, cuối cùng nhìn mình cười quyến rũ.
Nhớ tới từng cảnh từng cảnh kia, Đường Dật đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết trong lồng ngực lần thứ hai bị thiêu đốt, có thể sau khi cha mẹ nuôi ra đi, mình khóc lóc kể lể khiến ông trời cảm động, cho mình một cơ hội được sống lại? Có lẽ chỉ mà một giấc mơ hão huyện, là Trang Chu mộng điệp, mặc kệ nói như thế nào, nếu ông trời làm cho ta sống lại một lần, ta sẽ sống cho ra dáng! Ta muốn làm cho cái tên Đường Dật này ở Thần Châu trở nên vang vọng vô cùng!