Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 1: Cuộc sống tại hộp đêm.
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
Nếu có một ngày, đột nhiên có một kỳ ngộ xuất hiện trước mặt bạn chỉ cần bạn đưa tay ra lập tức sẽ tìm được những điều bấy lâu nay bạn hằng mơ tưởng... bạn có thể động tâm không?
Đương nhiên, chúng ta phải rõ ràng rằng, trên thế giới này bất cứ thứ gì đều có giá của nó!
Reng reng reng....
Chuông báo thức đánh thức ta dậy, ta vặn mình ngồi dậy khỏi cái giường nhỏ trong phòng nghỉ ngơi.
Nhìn thời gian, vừa đúng năm giờ.
Ta xoay người bật đèn, rút ra một điếu thuốc rồi tự mình châm lửa, hít một hơi thật sâu, để cho mùi thơm của thuốc lá tràn đầy cuống phổi, lúc này mới thật sự hoàn toàn tỉnh lại.
Sau đó ta nhảy xuống đất, trên mặt đất chống đẩy vài chục cái, nghe thấy toàn thân xương cốt của mình trong lúc vận động phát ra âm thanh lách cách, sau đó mới thoáng thu thập lại đống quần áo của mình, lấy bộ âu phục còn vắt trên thành giường, dùng sức nhay nhay khuôn mặt cho tới khi nó dãn ra một chút rồi mới đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Tên của ta, gọi là Trần Dương, hai mươi ba tuổi, sinh sống ở trong một thành phố trung đẳng phương nam.
Nơi ta đang công tác bây giờ là một hộp đêm nổi tiếng trong thành phố này - "Kim Bích Huy Hoàng", hộp đêm là chỗ nào chắc rằng rất nhiều người đều rõ. Trong những khu vui chơi nổi tiếng ở thành phố này, đây chính là một hộp đêm nổi tiếng nhất và cũng là cao cấp nhất, nơi đây bằng vào những vị tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp phục vụ nhiệt tình mà nổi tiếng.
Chức danh của ta là Chủ Quản.
Cái tên này nghe thì có vẻ sang, kỳ thật nội dung công việc lại không cao nhã như vậy. Nội dung công việc chính là trong lúc khách hàng tới hộp đêm vung tiền ta sẽ cùng bọn họ làm quen, uống rượu, quản lý một vùng, có thể nói tương đương với một giám đốc vậy.
Khi đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, trong hành lang không có một bóng người, bất quá đã có vài phục vụ viên đã bắt đầu làm việc rồi, đang quét dọn hành lang. Vì ta là chủ quản nên ta mới có thể sở hữu một căn phòng nhỏ làm nơi nghỉ ngơi mà cách vách, cạnh phòng nghỉ ngơi của ta là phòng nghỉ của các vị tiểu thư. Bất quá vì bây giờ mới là năm giờ chiều nên tiểu thư còn chưa có tới, vì thế bên đó giờ trống không.
Ta vừa ra hỏi cửa đã thấy từ phòng bên cạnh đi ra một nữ nhân diễm lệ, ta đưa mắt nhìn nàng, là Mã Lệ.
Mã Lệ tên tiếng anh là Marry, nàng là một người từng trải. Vốn vài năm trước từng là một tiểu thư rất nổi tiếng ở vài nơi ăn chơi, bây giờ tuổi đã lớn một chút, bắt đầu sửa sang lại vốn liếng, lạp long được một đám tiểu muội, tự mình làm chức má mì
mã Lệ ở nơi này hỗn* cũng không tệ lắm, dưới tay nàng cũng có hơn ba mươi tiểu thư đi theo nàng kiếm cơm. Hơn nữa nàng vào nghê đã nhiều năm, các mánh khóe đều thuộc, nếu lúc nhân thủ không thủ nàng gọi một cú có thể điều tới vài chục tiểu muội. Bất quá, đáng tiếc là luôn luôn tới giờ dưới tay của nàng đều không thể xuất hiện một "hồng bài" chính thức.
Cái gọi là hồng bài, không phải chỉ nói tới xinh đẹp là được. Mấy năm nay làm tiểu thư cũng không phải dễ dàng. Nói vui, làm danh kỹ cũng không phải là một chuyện đơn giản. Thân là một hồng bài chẳng những phải xinh đẹp lại còn phải thông minh, khi làm việc phải nhìn sắc mặt của khách. Lúc nào cần phong tao phải phong tao, lúc nào cần cao giá phải cao giá.
Giống như nếu có thể làm được hồng bài, đều là những nữ yêu tinh có thể câu dẫn nam nhân tới thần hồn điên đảo.
Những loại tiểu thư vừa tới là thoát quần áo leo lên người khách đều không thuộc sở thích của mấy gã tiểu hoa si.
Nam nhân bây giờ đi ra ngoài chơi đều thành tinh cả rồi!
Thật tâm mà nói, Mã Lệ có thể xem như một nữ nhân rất phong tao, phong tao tới mê người. Ngũ quan của nàng rất diễm lệ, dáng người mượt mà, chỗ nào cần cong sẽ cong, chỗ nào cần nhỏ nhắn sẽ nhỏ nhắn, trên người là một bộ quần áo màu đen tây trang, hết lần này tới lần khác cổ áo đều được banh rất rộng, cố ý lộ ra một nửa cái áo "lô ti" trắng tinh, thêm vào một đôi nhũ câu nổi bật, quả là một diễm nữ mê người.
"Tiểu ngũ ca..." Mã Lệ thấy ta lập tức hai mắt sáng ngời, nũng nịu gọi ta một tiếng, cố ý vặn vẹo cái eo mềm mại, chầm chậm hướng ta đi tới, thân thể cố ý dán vào ta, nửa người trên như đã dán hẳn vào trên tay ta vậy. Dùng cái thanh âm ngọt lịm tới mê người dán vào tai ta nói: "Đêm nay ngươi phải chiếu cố ta một chút a, cái gã Cường chết tiệt hôm qua đã xếp chúng ta xuống hàng cuối cùng, hại đám tiểu muội dưới tay ta cả đêm không có gì làm ni."
Nói xong dường như cố ý dể đôi bạo nhũ của nàng ma xát vài cái trên cánh tay ta.
Trên mặt ta lộ ra vẻ mặt hi tiếu, cố ý vỗ một cái lên cái mông nẩy nở của nàng ta, thuận tay niết một cái, cười nói: "Mã lệ thư, đừng có lừa ta nhé? A Cường mà dám vuốt mặt thư? Tối qua ta còn thấy rõ đám tiểu muội của thư được khách xướng tên nhiều nhất a. Mã Lão Bản hôm qua còn không phải mang theo Lệ Lệ xuất trường sao?"
Mã Lệ liếc mắt, tươi cười: "Ta mặc kệ, đêm nay ngươi phải xếp cho ta hàng tốt nhất!" Nói xong càng ma xát cái thân thể thơm ngát của mình trên tay ta.
Rất nhiều người cho rằng ở trong các nơi ăn chơi, tiểu thư đều ở trong các hộp đêm, kỳ thật loại khái niệm này là sai lầm.
Hộp đêm tự thân là không nuôi tiểu thư, tiểu thư và má mì đều không ăn một phân tiền lương nào hộp đêm cả. Thông thường cách làm ăn của hộp đêm là hộp đêm gọi tới vài má mì, má mì lại đem tới một đám tiểu thư, mỗi ngày đều ở trong này phục vụ khách. Tiểu thư đều dựa vào tiền bao của khách mà sống. Mà tiền thu của má mì đều lấy từ các tiểu thư mà ra. Bình thường, khách cho tiểu thư bao nhiêu tiền bao tiểu thưu đều phải giao một phần cho má mì.
Đương nhiên có vài má mì hoặc là tiểu thư khá hơn một chút, biết vài khách quen, khách sẽ thông qua các nàng mà bao gian trong hộp dêm, như thế các tiêu phí của khách tối đó sẽ có phần của tiểu thư hoặc má mì.
Tỷ như Mã Lệ, dưới tay nàng mặc dù không có cái gì gọi là hồng bài tiểu thư nhưng vì có duyên, trong tay nắm vài khách sộp, mỗi tháng vài khách sộp này đều ở trong hộp đêm tiêu phí vài chục vạn. Như thế tiền hoa hồng của nàng cũng khá khả quan.
Bất quá, nói đơn giản, vì công việc của ta bây giờ nên nàng đích xác phải nịnh bợ ta.
Vì chế độ trong hộp đêm, các khách bình thường đều do chủ quản chúng ta phụ trách tiếp đãi, sau đó là bao gian, ta sẽ tự mình tìm tới các má mì có quan hệ tốt với mình hoặc là các tiểu thư sau đó sắp xếp vào phục vụ khách, cơ bản quyền lực ở đây đều nắm trong tay ta.
Vì thế các má mì và tiểu thư muốn hỗn ở chỗ này đều phải nịnh bợ ta. Chính là hy vọng ta có thể giới thiệu cho họ nhiều mối.
Còn có rất nhiều tiểu thư vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, muốn giám đốc xếp cho vị trí tốt thậm chí nguyện ý dâng lên miệng cho giám đốc chiếm tiện nghi.
Căn cứ ta biết được, ở nơi này, một gã chủ quản A Cường khác ít nhất hơn một nửa tiểu thư đều qua tay hắn cả.
Bất quá con người của ta khá hòa khí, rất ít chửi mắng các tiểu thư này, cho tới giờ cũng không dựa vào quyền lợi của mình mà khi dễ người khác cũng như chiếm tiện nghi của tiểu thư, ngược lại nhân duyên cũng không tệ lắm.
Mã Lệ cười duyện, ta thuận thế vòng tay sang ôm lấy cái eo thon thả của nàng, nhẹ nhàng niết thêm một cái, trong lòng không khỏi than thở, khỉ, da thịt nhất lưu!
Nữ nhân này thân người dưỡng tốt, da thịt trắng nõn đàn hồi, đặc biệt là phần eo, càng không có tí thịt thừa. Hơ nữa quy của trong hộp đêm, làm má mì đều phải mặc loại tây trang bó sát người này, trong tay cầm một cái ví nhỏ ( đừng ít tiền lẻ ) như vậy nhìn qua càng có sức dụ hoặc.
Ta không khỏi thở dài, mã lệ dưới tay không có hồng bài tiểu thư, đó là vì nàng bây giờ không chịu xuống nước. nếu nàng thật sự quay lại nghề cũ nhất định "hồng". Mặc dù nàng không được tính là tuyệt sắc nhưng 'mi nhãn thông thiêu', lại biết lấy lòng khách, biết chiều người, khó trách năm đó từng 'hồng' quá.
"Tiểu ngũ ca, bây giờ thời gian còn sớm có muốn ta giúp ngươi dãn gân cốt một chút?" Nói xong đưa mắt tống tình, trong mắt tưởng như sắp chảy nước tới nơi. Ta biết nàng đang trêu ta, chút nữa là mở trường rồi, cứ coi như muốn làm đi chăng nữa bây giờ cũng không kịp rồi. Dùng sức niết thêm một cái trên mông nàng, cười nói: "Được rồi, đừng trêu ta nữa, buổi tối ta vừa lúc có vài khách dự định bao gian, lúc đó sẽ mang ngươi đi vào, bất quá bảo tiểu muội dưới ta ngươi ăn mặc đẹp đẹp một chút, vài khách nhân này ánh mắt khá tinh đó."
Mã lệ lập tức mặt mày hớn hở, vươn tới hôn lên mặt ta một cái, lúc này mới vặn vẹo cái eo đi vào trang điểm.
Trong hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng này tổng cộng có bốn chủ quản, ta là người nhỏ tuổi nhất nhưng cũng đã hỗn ở nơi này lâu nhất. Ta từ mười tám tuổi đã ở chỗ này, từ một gã phục vụ bàn sau đó từ phục vụ viên lên tới tiếp đãi, cuối cùng là nhảy được vào cái vị trí chủ quản bây giờ.
Đêm nay làm cùng với ta còn có một chủ quản khác - A Cường. Tiểu tử này lớn hơn ta vài tuổi, đã hơn ba mươi rồi. Nhưng lại là một gã Tiểu Bạch Kiểm. Ánh mắt lúc nào cũng tỏa dâm quang, lúc nào trông cũng như chưa thỏa mãn. Ta đi vào trong phòng ăn hậu trường, tiểu tử này đang cùng má mì phượng thư 'đả tình mạ tiếu'
Phượng thư là má mì hàng đầu ở đây, tiểu muội dưới tay nàng không nhiều bằng mã lệ nhưng lại có hai siêu cấp hồng bài, đều là những cột trụ trấn trường của chúng ta ở đây. Tuyệt đối là mỹ nữ.
Ta ngồi xuống, chào a cường và phượng thư, phượng thư lập tức tiếu mị mị lướt tới, cố ý đặt mông bên người ta. Bộ dáng Phượng Thư và Mã Lệ hoàn toàn là hai cực khác nhau, Mã Lệ là thục nữ phong tao, dáng người hỏa bạo mà Phượng thư lại là thân hình xinh xắn, bất quá ánh mắt rất 'mị', hơi thở phong trần trên người không nhiều như Mã Lệ nhưng lại là người rất tinh minh, rất có thủ đoạn, bằng khkoong cũng không thể trấn áp được hai siêu cấp hồng bài dưới tay.
"Tiểu Ngũ, như thế nào lại đến muộn vậy a." A Cường cười đưa cho ta một điếu thuốc, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, nghe nói năm đó từng ở một công ty người mẫu làm qua, lúc còn trẻ cũng từng là một người nổi tiếng, bất quá bây giờ tuổi lớn rồi không so với được bọn trẻ đành phải đến chỗ chúng ta hỗn cơm ăn.
Ta chưa từng thích hắn vì vốn bằng vào bổn sự của hắn rất khó làm được chức chủ quản, nghe nói hắn cũng chỉ dựa vào nữ nhân mới lên được. Nghe nói hộp đêm của chúng ta sau lưng ngoại trừ lão bản bây giờ còn có một phú bà làm cổ đông, người này chính là dựa vào quan hệ với phú bà đó mới tiến được vào.
Ta luôn nghĩ phàm là những kẻ nam nhân ăn bám như loại này đều rất đáng khinh, nên đối với hắn cũng không muốn thân cận. Sau lưng ta cũng biết, rất nhiều người trong công ty âm thầm gọi hắn là "Nhuyễn phạn vương"
Ta trên mặt bảo trì nụ cười nhàn nhạt, gật gật đầu với hắn xem như đã chào hỏi qua.
Phượng thư lại ôm cổ ta rất chặt: "Tiểu Ngũ ca, nghe nói đêm nay Mã lão bản muốn đến đây nha, ông ấy là khách của ngươi, đêm nay nhất định phải để ý tới người ta nha."
Ta nhận thấy lúc Phượng Thư ôm ta, ánh mắt A Cường hình như hiện lên một tia khó chịu, lập tức bất động thanh sắc giả vờ làm động tác hút thuốc thoát khỏi cánh tay Phượng Thư.
Ta không phải sợ A Cường, chỉ là cảm giác đã ở địa phương loại này không nên vì một má mì mà đắc tội với một đồng sự.
"Phượng Thư, dưới tay ngươi còn có hai cái cột trụ ở đây nha, mỗi ngày chỉ cần ngồi chờ đếm tiền thôi." Ta cười cười thở ra một ngụm khói sau đó gọi một phần cơm. Ta phát hiện vẻ mặt Phượng Thư cóc hút mất tự nhiên, A Cường cười nói: "Dù thế nào cũng cần Tiểu ngũ ca quan tâm mới được a."
Ta nghe vậy trong lòng chợt động, chẳng lẽ là hai hồng bài thủ hạ của nàng xảy ra vấn đề gì ?
Bất quá cái này không quan hệ tới ta, ta ăn như lang như hổ một chút đã xong, vứt đĩa cơm giấy đi, chào hỏi hai người rồi lên lầu tắm một cái.
Lưu lại A Cường và Phượng Thư hai người lén lén lút lút cũng không biết đang thương lượng cái gì.
Chỗ này mỗi người đều biết A Cường và Phượng Thư hai người đều có quan hệ, không phải là một chân mà là ... rất nhiều chân. Trên cơ bản má mì rất ít ra mặt hiến thân cho chủ quản, bất quá nhiều ít cũng có sự móc ngoặc. Tỷ như A Cường và Phượng Thư chả hạn, bất quá trong lòng ta đoán tiểu tử này móc ngoặc với Phượng Thư có lẽ mục đích chính cũng là hai hồng bài dưới tay nàng ta thôi.
Hồng bài tiểu thư và tiểu thư bình thường là hoàn toàn bất đồng. Có thể ví, tiểu thư bình thường phải nịnh bợ chúng ta, nịnh bợ má mì. Nịnh chúng ta vì chúng ta sẽ chiếu cố các tiểu muội có quan hệ tốt, giới thiệu họ tới những đại khách hộ bao gian, mà nịnh má mì chính là vì lúc khách hàng gọi người sẽ được đứng vị trí tốt hơn một chút.
Ở đây, trong nơi vui chơi loại này, bằng hữu nào từng đi qua cũng biết. Khách bình thường lúc chọn tiểu thư đều gọi các tiểu thư ở trong phòng đứng thành một hàng để khách nhìn. Mà các tiểu thư có quan hệ tốt với má mì đều được đứng ở hàng đầu tiên. Vì thế những tiểu thư không có quan hệ tốt chỉ có thể đứng ở cạnh cửa, thậm chí còn bị người khác che đi.
Dưới tình huống loại này, cứ cho ngươi là thiên tiên mỹ nữ, khách cũng không nhìn được tới, thế thì ngươi cũng chẳng có sinh ý mà làm.
Mà Hồng bài tiểu thư căn bản không cần nịnh ai cả, các nàng tự mình đều có không ít khách hàng quen thuộc, buổi tối mỗi ngày thậm chí không cần xếp hàng cùng với người khác cho khách chọn, tự mình có người điểm danh gọi. Ngược lại má mì đều phải khách khí với các hồng bài tiểu thư này, vì hồng bài tiểu thư chính là con gà đẻ trứng vàng của họ! Đối với các tiểu thư bình thường, chủ quản có thể lợi dụng quyền lợi trong tay chiếm một ít tiện nghi, nhưng hồng bài tiểu thư thì không cần nhìn sắc mặt của chủ quản mà làm việc.
Ta xem ra, trong vùng chúng ta quản lý tổng cộng có bốn hồng bài tiểu thư, trong đó có hai là siêu cấp hồng bài, thực sự là tuyệt sắc mỹ nữ! Trong đó một người là học viên mới tốt nghiệp trong học viện nghệ thuật nổi tiếng! Đã từng đóng qua vài bộ phim, chỉ có điều vòng cạnh tranh ở đó quá kịch liệt mà tiền dù tới nhanh cũng đi nhanh.
Ta đi lên lầu, vào phòng tắm hơi tắm rửa dưới vòi nước ấm hoa sen hai mươi phút mới cảm giác tinh lực toàn thân đều khôi phục. Lúc đi ra đã có vài tiểu đệ đi tới cung kính gọi Ngũ Ca, sau đó hỏi ta có muốn tìm tới hai tiểu muội dãn gân dãn cốt hay mátxa một chút.
Ta bây giờ đều không chạm tới các tiểu thư phòng sauna , nguyên nhân vì cảm giác nơi đó rất "bẩn".
Ta làm con tính, mọi người sẽ hiểu.
Trong chỗ vui chơi chúng ta, phòng sauna ( tắm hơi ) có ba mươi phòng , mỗi ngày đều tiếp hơn trăm khách, chia đều mỗi tiểu thư buổi tối tiếp khách ba lượt! Một tháng là chín mươi lượt! nửa năm là năm trăm bốn mươi lần! một năm là... hắc hắc, ngài cứ tự mình tính.
Đương nhiên ta cũng rất ít khi động tới các tiểu thư trong hộp đêm.
Tiểu thư ở hộp đêm mặc dù đều rất thích tiền, bất quá phần lớn đều rất ít ra ngoài bồi khách trên giường. Vì trên cơ bản các nàng không cần ra ngoài, mỗi tháng cũng có thể kiếm được cả vạn tệ.
Ta tịnh không phải nói các tiểu thư ở chỗ này đều sạch sẽ. Đã đi ra làm nghề này không có sạch sẽ! Vì ta hỗn ở đây đã lâu nên cơ bản không chạm tới các tiểu thư, đây cũng là một nguyên nhân.
Bất quá suy nghĩ một chút, bây giờ bên ngoài thật sự còn con gái thật sự sạch sẽ sao?
Mấy nữ sinh trung học chưa đủ lông đủ cánh, sinh viên đại học.. cả ngày sau giờ học đều lên mạng, hôm nay tìm một bạn chat, ngày mai lại tìm một bạn chat khác, cách ba bốn ngày thì kiếm một bạn chat đi thuê phòng, XXOO... nếu đơn thuần tính tuần suất với các tiểu thư thì cũng chẳng sạch được là bao!
Mấy gã tiểu đệ biết thói quen của ta, hắn gọi tìm tiểu muội dãn gân dãn cốt cho ta là tìm các tiểu muội chính thức có tay nghề mát xa, không phải tiểu thư. Ở đây dù sao cũng là nơi cao cấp, tịnh không phải ai tới đây đều xấu cả, cũng có các nhân viên đấm bóp chuyên nghiệp.
Nếu là ngày xưa ta nhất định không cự tuyệt việc tắm xong hưởng thụ một chút đấm bóp, nơi này giá tiền rất cao, chỉ tắm qua một cái cũng mất hơn trăm khối ( cách gọi khác của tiền ) mà kỹ thuật đấm bóp cũng rất khá, có cả vài người từ thành thị duyên hải phương nam tới. Hơn nữa ta ở đây tắm rửa hưởng thụ cũng không cần tiêu tiền. Bất quá nhìn thời gian cũng không còn kịp nữa, lắc lắc đầu, bảo hắn kiếm cho ta một bình nước khoáng, một hơi uống sạch, lúc này mới mặc quần áo xuống lầu.
Bảy giờ tối, chuẩn bị mở cửa.
Trước cửa là một loạt nghênh tân tiểu thư mặc kì bào, có khách tới là cúi người, oanh oanh yến yến thỏ thẻ: "Lão bản hảo!" "Đại ca hảo" "Lão bản hảo..."
Các nghênh tân đứng ở cửa này đều là các phục vụ viên trong các phòng bao gian, tục xưng gọi là "công chủ". Các công chủ bao gian, chỉ có ở trong các hộp đêm cao cấp mới có, trong những nơi loại cấp ba đều không có. Bao gian công chủ phụ trách rót trà đảo tửu, ngầu nhiên cũng bồi khách uống hai chén, hát hai bài, bất quá công chủ loại này đều không để khách chạm vào, không chạm không sờ, nhưng phục vụ tuyệt đối chu đáo. Thường thường khách hàng tiêu phí xong đều sẽ boa thêm mấy trăm khối cho các nàng. Cũng có thể nói các nàng là người sạch sẽ nhất nơi này. Thậm chí rất nhiều tiểu thư thường nói đùa là muốn trở lại làm bao gian công chủ.
Các nàng mặc dù bồi khách uống rượu mệt chết, lại còn phải cho khách ôm, cho khách sờ xoạng, buổi tối mỗi ngày cũng chỉ có vài trăm khối.
Đương nhiên, cũng có vài công chủ xinh đẹp làm một thời gian, thụ không được dụ hoặc của tiền, liền đi làm tiểu thư.
A Cường và ta đều mặc tay trang, trên tai còn đeo thêm dây tai nghe nối với phía bên dưới là một cái máy bộ đàm. Ở trong hành lang đi qua đi lại, thỉnh thoảng chào hỏi với mấy khách hàng quen thuộc, ngẫu nhiên cũng vào tỏng bao gian uống hai chén với khách.
Chỗ chúng ta sinh ý cực tốt, không chín giờ các bao gian đều đầy cả. Ta ở trong một bao gian lớn bồi vài lão bản uống mấy chén, hơi loáng choáng đành chạy tới phòng nghỉ ngơi hít hít khí. Đêm nay hai khách hàng trong bao gian uống mạnh quá, ta cũng uống nhiều một chút, cảm giác trong não cũng hơi loáng choáng.
Vừa ngồi xuống, một thân thể mềm mại phía sai đã lướt tới, ta ngửi mùi nước hoa đã biết là Mã Lệ. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, đại khái cũng có mùi rượu, thuận tay đưa ta một cái khăn lạnh nho nhỏ, dùng thanh âm ngọt lịm cười nói: "Tiểu Ngũ ca, sao lại một mình chạy tới chỗ này vậy?"
Ta thở dài, biết nàng không vô duyên vô cớ tìm ta, xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "mã lệ tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
"Ai yêu..." Nàng cười rất phong tao, ngồi xuống dán vào người ta, trong phòng nghỉ của ta chỉ có một cái giường nhỏ, hai người cứ như vậy ngồi so vai trên giường, nàng nằm ở trên vai ta, nói: "KHông có việc gì thì không tìm ngươi nói chuyện được sao?"
Nói thật, ta đêm nay uống có hơi nhiều, thuận tay ôm lấy eo nàng, sau đó tay liền đi xuống. Nàng cũng không có tránh né, thân hình như con rắn nước trong ngực ta cọ cọ cọ cọ, như đang cố ý thiêu gợi ta không bằng.
Ta không phải là người tốt gì, ở nơi đây kiếm ăn cũng không phải không phát sinh quan hệ gì với các tiểu thư, bây giờ đã cảm giác thấy mã lệ đang cố ý câu dẫn ta. Ta cũng không ngần ngại trên đùi nàng sờ soạng mấy cái, loại tây trang nữ sĩ này bên dưới là váy ngắn, mã lệ đêm nay mặc một đôi tất bằng tơ mỏng, da thịt trên dùi rất đàn hòi, cơ thể cũng rất co dãn, nghe nói nàng có thói quen tắm nước lạnh, như vậy có thể bảo trì thân thể. Nữ nhân này nămnay cũng đã hai lăm hai sáu tuổi, so với mấy cô nương mới xuất đầu hai mươi tuổi thì thân thể còn tuyệt hơn nhiều.
Mã Lệ cười vài tiếng, đôi tay làm như đang ngăn cản trảo thủ của ta rồi lại như cố ý dẫn dụ ta đi sâu hơn... loại cử động vừa cự vừa nghênh này ta lập tức hiểu được ý tứ của nàng. Rõ ràng một tay thò vào trong vạt áo nàng cách một tầng nội y dò xét một đôi ngực ngực nàng, trên miệng vẫn ngậm điếu thuốc, hỏi: "Mã Lệ thư, ngươi không phải chạy tới đây câu dẫn ta đấy chứ?"
Mã lệ cười hai tiếng, lại đẩy tay ta: "Tiểu Ngũ ca, đêm nay là cám ơn ngươi." Nàng ám chỉ là vừa rồi ta đưa mấy khách giới thiệu cho nàng, lúc ấy phượng thư bên cạnh ta nhìn thấy tình huống đó cũng không biết đưa mắt mấy chục lần. Bất quá ta mặc kệ, Phượng thư là nữ nhân của A Cường, ta bằng cái gì mà quan chiếu nàng chứ?
"Buổi tối ta mời ngươi ăn đêm. Thúy hương các, tan làm chúng ta tới đó, đêm nay một đám tiểu muội của ta muốn cảm ơn ngươi." Sóng mắt nàng mê ly mang theo vị đạo mê người, ta cố ý cười xấu: "một đám thủ hạ của ngươi muốn cám ơn ta? Ta đây một buổi tối ứng phó không được a. Đừng nói người khác chỉ cần mình mã lệ thư ta cũng không phải đối thủ rồi."
mã lệ trên ngực ta xoa hai cái, hì hì cười nói: "Tiểu ngũ ca, đừng trêu ta nữa, ai chẳng biết ngươi là thế nào luyện được. Thân thể ngươi tốt như vậy, lão bà ngươi sau này có phúc khí rồi."
Ta nhếch miệng: "Lão bà? Ta chỗ nào kiếm lão bà a..."
Mã lệ ánh mắt dường như chảy nước tới nơi, cả người đã chui vào trong ngực ta: "Được rồi, tiểu ngũ ca, cùng lắm là đêm nay... ta với ngươi?"
Ta trong lòng chợt động, ngược lại sinh ra vài phần cảnh giác.
Mã lệ này mặc dù phong tao, bình thường hơn phân nửa đều là giả trang. Có thể để cho người ta sờ sờ ôm ôm, đó đều là thủ đoạn cả, nhưng thật sự thì không cho ai chiếm tiện nghi gì cả.
Đêm nay nàng tự động đưa lên miệng như vậy chẳng lẽ là mốn nịnh nọt ta?
Bất quá nếu muốn nịnh bợ ta, tùy tiện phái một vài tiểu muội của nàng là được, không cần nàng tự thân xuất mã chứ?
Quả nhiên, Mã Lệ thừa dịp ta còn miên man suy nghĩ, nói một câu: "Tiểu ngũ ca, có chuyện muốn nói với ngươi một chút. Ngươi xem, hai tiểu muội dưới tay tiểu phượng muốn tới chỗ ta. Ngươi cũng biết tiểu phượng kia, nàng không thể không nể mặt ngươi... ngươi không thể không giúp ta đi nói... " Lúc nói mấy câu đó, nàng cơ hồ đã dán vào tai ta cắn nhẹ hai cái, một tay đột nhiên cầm lấy tiểu đệ đệ của ta, sau đó niết vài cái. Động tác của nàng phi thường xảo diệu,không nhẹ không nặng, bộ ngực mềm mại còn xát vào thân ta vài cái, xát tới trong lòng ta sinh lửa.
Chờ tới lúc ta không nhịn được tóm lấy nàng, mã lệ lại cười cười tránh né, mị nhãn như tơ nhìn ta: "Tiểu ngũ ca, bây giờ có lẽ không được, người ta còn muốn đi làm ni... không được loạn quần áo người ta..."
Ta nhẹ nhàng cười: "Yêu tinh, ngươi khơi lửa ta lên bùng bùng lại muốn mặc kệ sao?"
Trong mắt nàng hiện lên một chút kỳ dị, quay lại khóa cửa phòng, sau đó uốn éo cái eo đi tới trước mặt ta, nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng một đôi tay linh xảo cởi dây lưng, sau đó ngẩng đầu mị tiếu, mở miệng...
Chú thích: *hỗn: lăn lộn
*khối: cách gọi khác của tiền, có thể là nhân dân tệ hoặc gì gì đó.
*lão bản: ông chủ
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 2: Ra ngoài hỗn phải giảng quy củ.
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
Ta cảm giác hạ thể mình bị một nơi ướt át bao chặt lấy, thần hồn điên đảo, ta thấy một đôi mị nhãn phong tình của mã lệ đang liếc ta...
Nói thật, ta cũng không giới ý cùng với nữ nhân phong tao này làm một hồi hữu nghị, bất quá, lại cứ đúng lúc này bộ đàm của ta lại rung lên bần bật.
"Ngũ ca ngũ ca! Bên ngoài xảy ra chuyện, tới phòng số sáu một chút!"
Kháo!
Ta lập tức đẩy mã lệ ra, rất nhanh đứng dậy kéo quần: "Có chuyện, ta phải đi xem."
Mã lệ thần tình bất sảng, lấy ra một cái giấy ăn nhẹ nhàng lau miệng. Trong ánh mắt còn hiện lên vị ai oán, đáng tiếng ta bất chấp, bỏ mặc nàng ta xông ra ngoài.
Bình thường trong đây rất ít xảy ra việc gì cần chúng ta ra mặt giải quyết. Các tiểu thư đều rất tinh minh, đều biết chiều khách nhân vui vẻ, mà cái gọi là xảy ra việc thường thường có vài loại.
LOại đầu tiên là cảnh sát đột kích, kiểm tra. Bất quá tình huống này không phát sinh ở chỗ chúng ta, vì lão bản hậu thai đủ cứng, cứ coi là tới kiểm tra chúng ta cũng có tin tức trước.
Vì thế các cái khác hơn phân nửa là có khách tới đây gây sự.
Bình thường mà nói thì tình huống loại này chiếm đại đa số.
Tỷ như lần trước ta gặp một việc, hai khách hàng đông bắc uống nhiều, lại bắt tiểu thư ở trong bao gian thoát y, còn muốn trực tiếp lên ngựa, cái này đương nhiên là tuyệt đối cấm.
Càng là hộp đêm cao cấp, thì sự tình loạn thất bát tao loại này càng ít, hết thảy đều là có "quy củ"! Tiểu thư lên đài, có thể cho khách ôm, có thể cho khách sờ, nhưng tuyệt đối không được cởi quần áo. Nếu không vạn nhất gặp kiểm tra chạy cũng không thoát! Vì thế trong bao gian trực tiếp lên ngựa càng tuyệt đối không có khả năng! chúng ta mở hộp đêm , ngài muốn khai pháo thì lên lầu vào phòng tắm hơi đi!
Đừng nói chúng ta, ngay cả tiểu thư cũng không chịu.
Bằng hữu nào từng ra ngoài chơi có kinh nghiệm đều biết, càng là các hộp đêm cấp thấp các tiểu thư càng dễ dàng mà các hộp đêm cao cấp thì càng khó.
Không thể coi thường những tiểu thư nơi đây. Bình thường mà nói, tiểu thu trong hộp đêm khác với tiểu thư ở trong Saunna. Tối chủ yếu, tiểu thư trong hộp đêm đều không dễ dàng cùng với khách lên giường.
Vì sao?
Rất đơn giản!
Nam nhân đều là đồ khốn, thứ lấy không được mới là đồ tốt! Bình thường, khách đến đây chơi, vừa ý tiểu thư nào muốn mang nàng ra ngoài đều bị tiểu thư cự tuyệt? Vì sao chứ?Kháo? Một khi bị khách đắc thủ, hắn rất nhanh sẽ mất hứng thú với tiểu thư. Như vậy tiểu thư sau này làm sao có thể rút tiền của hắn được chứ?
Bình thường, nhất định phải kiếm đủ của ngươi, khiến ngươi tới vài lần, kiếm không ít tiền rồi mới có thể đáp ứng. Hơn nữa nơi đây là cao cấp, tiểu thư xuất trường phí đều không thấp.
Đương nhiên, nếu khách rất có tiền, lần đầu đã nguyện ý khai giá cao các tiểu thư sẽ vui lòng. Dù sao đi ra ngoài làm có tiền kiếm không ai không muốn.
Cũng có vài kẻ thân hình tuần tú khiến tiểu thư thích, thậm chí có thể không cần ngươi xuất tiền nàng cũng chịu đi ra ngoài cùng với ngươi chơi một đêm. Ta từng gặp qua một gã, đó là một nam nhân rất tuấn tú, phong độ, biết dỗ dành nữ nhân. Đêm đó mang theo một tiểu muội rất đẹp xuất trường. Sau đó nam nhân đó đem nàng đi ăn đêm, thuê phòng XXOO. Xong việc tiểu muội không có thu của hắn một phân tiền, ngay cả tiền taxi về nhà cũng tự mình chi. Sau đó còn thỉnh thoảng nhớ hắn, hy vọng gặp lại.
Kỳ thật, sau đó ngẫm lại cũng hiểu:
Tiểu thư cũng là người, đều là các cô gái còn trẻ, đều có vài ảo tưởng ở lứa tuổi này. Đều mơ tới cái cảm tình đẹp đẽ hoặc diễm ngộ.
Gặp được khách như vậy có thể thỏa mãn vài ảo tưởng trong lòng tiểu thư, cho dù biết là giả cũng nguyện ý làm một lần diễm ngộ, cứ xem như thỏa mãn một giấc mộng.
Bất quá các siêu cấp hồng bài tiểu thư đều tuyệt đối không dễ dàng cùng khách nhân lên giường. Hơn nữa cứ xem như xuất trường cũng tuyệt đối không cùng khách mới quen đi ra ngoài, hơn nữa cứ coi như xuất trường, giá cũng kêu rất cao!
Ta chạy nhanh tới phòng số sáu, đã nghe thấy bên trong tiếng chửi bới. Ngoài cửa còn hai nam phục vụ vừa thấy ta liền kể: "Ngũ ca, bên trong khách uống nhiều, lại còn muốn ôm tiểu địch, lại còn muốn cởi quần áo nàng. Tiểu địch chạy, bọn họ liền gây sự, nói không trả tiền, còn đuổi hết tiểu thư ra ngoài, nói nhất định phải gặp kinh lí."
Ta vừa nhìn, quả nhiên bên cạnh còn có vài tiểu muội, thấy ta tới đều cụp mắt, vẻ mặt xấu hổ.
Ta nhíu nhíu mày, bọn họ nói tiểu địch kia căn bản không phải là tiểu thư, mà là bao gian công chủ, cũng là phục vụ viên. Loại phục vụ viên này không phải để bán ra ngoài! Khách hàng cũng không thể chạm, càng không thể bắt họ thoát y phục!
Cô gái gọi là tiểu địch kia ta mơ hồ có chút ấn tượng, hình như vừa mới tới không lâu, hình như còn là một cô gái trẻ.
"Khách bên trong có lai lịch gì không?" Ta nhíu mày.
"Không biết! một chút cũng không, có lẽ là lần đầu tới, quy củ chỗ này cũng không hiểu."
Ta gật gật đầu, trong lòng đã có tính toán.
Ta đương nhiên trước tiên phải hỏi rõ ràng. Chỗ này dù sao cũng là một trong những nơi cao cấp nhất, khách tới đây không ít đều có thân phận. Càng có vài người tuyệt đối không thể đắc tội. Chúng ta thậm chí trong tay còn có một bản danh sách của khách, trên đó có ghi tên những người trọng yếu, khách tới phải khoản đãi thật tận tình, còn có cả vài khách hàng rất khó chiều nữa.
"Đi, ta vào xử lý." Ta gật gật đầu, mở cửa đi vào.
Đây là một bao gian nhỏ, bên trong cũng không quá sang trọng, trên mặt đầu là tấm thảm khá dày, bàn làm bằng đá đại lý, ghế salong làm bằng da thật, ngay cả dàn âm thanh cũng thuộc dạng nhất lưu. Trên bàn trải đầy những chai chai lọ lọ, ba nam nhân say lướt khướt còn đang ngồi trên ghế, trong đó một gã thần tình đầy hơi rượu vẫn còn đang chửi loạn.
Vừa thấy ta tới, cái gã đang chửi mắng kia hình như là người cầm đầu, âm dương quái khí quát: "Ngươi là kinh lí chỗ này? Mẹ nó, lão tử chờ ngươi cả nửa ngày trời ! Sự tình đêm nay tính làm sao?"
Ta giữ miệng cười, lấy ra một bao thuốc đưa tới, cười cười nói:"Các vị đại ca, lần đầu tới đây a? Có chỗ nào chiêu đãi không tốt, tiểu đệ xin các vị đại ca bỏ quá cho."
Cái đó gọi là 'thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân' chúng ta mở cửa làm ăn kiếm tiền đương nhiên là không dễ dàng để đắc tội với khách.
Bên cạnh hai người đều lấy thuốc lá, hết lần này tới lần khác cái gã trung gian lại đẩy tay ta ra, kêu lên: "Nói bậy ít thôi! Lão tử đêm nay tới đây tiêu tiền để sảng khoái, nhưng giờ không sảng! giờ tính thế nào?"
Ta mặt mùi hòa hảo: "Vị đại ca này, đi ra ngoài chơi rõ là để lấy vui vẻ, thế này vậy, ta kính ngài một chén rượu sau đó giúp ngài kiếm một mỹ nữ tới, đảm bảo cho ngài hài lòng, được không?"
Nói xong, ta quay đầu lại quát lên với mấy gã phục vụ viên: "Lấy hai mâm hoa quả lên, thêm vào một bình rượu hảo hạng, Ghi vào sổ của ta." Đột nhiên trong lòng chợt động, nhớ tới một sự kiện.
Khỉ! Bao gian này đêm nay không phải ta phụ trách! Là a cường tiểu tử!
Xảy ra việc, hắn không biết chết chui ở xó nào rồi, lại đẩy ta ra chịu đòn!
Bất quá, nghĩ cứ nghĩ, việc vẫn phải làm. Bằng không nháo lớn cũng không phải chuyện tốt.
Sắc mặt ba khách đều dãn ra một chút, bất quá cái gã túy quỷ vẫn không buông: "Tiểu tử, nể mặt ngươi cho qua, ngươi bảo tiểu muội vừa rồi đi tới, việc này coi như không có phát sinh!"
Hai người bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng! Kêu tiểu nữu đó đi tới! Làm đại ca chúng ta không cao hứng lại trốn đi, kêu nàng tới!"
Ta biết rõ, nếu kêu tiểu địch đi tới bồi tửu người ta khẳng định mặc kệ. Người ta là tới làm phục vụ viên không phải làm tiểu thư, bây giờ dù sao cũng là xã hội pháp chế, loại sự tình 'bức lương vi xướng' không ai thích làm. Ta nhíu mày, cố ý cười khổ nói: "Các vị đại ca cấp tiểu đệ nan đề rồi. Nha đầu kia là phục vụ viên không phải là tiểu muội bồi tửu, nếu không ta gọi hai tiểu muội xinh đẹp khác tới bồi vị đại ca này, ngài xem thế nào?"
Gã túy quỷ lắc lắc đầu, kêu lên: "Không được, không được! Lão tử đã vừa ý cô ta rồi! Đêmnay không cần ai tới bồi! Ngươi con mẹ nó nói ít thôi!"
Ta vẫn cố áp hỏa, cười nịnh, lấy ra một chén rượu, cố hòa hảo nói: "Vị đại ca, đi ra ngoài chơi, ngài tiêu tiền mua vui vẻ chúng ta mở cừa làm ăn, nhưng cái gì cũng có quy củ của nó đúng không? Tiểu muội muội kia thật sự không phải nghề này, ngài nể mặt mũi ta cho qua được không? Ta trước tiên cám ơn các vị, xin kính một ly trước!"
Nói xong ta rót rượu, nhìn qua mấy người, sau đó một ngụm uống sạch, tiếp tục cười cười nhìn bọn họ.
Hai người bên cạnh cũng có chút nhuyễn rồi, bất quá gã đứng trung gian đại khái là say rồi, hiêu trương nói: "Thao! Con mẹ ngươi là cái gì chứ! Ngươi uống rượu lão tử phải nể mặt a! Con mẹ nó cái gì công chủ với không công chủ, đã vào bao gian của ta rồi không phải tiểu thư thì là cái gì! Lão tử không sờ được không ôm được bằng cái gì bắt lão tử giao tiền!"
Ta đột nhiên trong lòng chợt động, vương bát đản này không phải là giả vờ say rượu đấy chứ? Hoặc là bọn họ ở hộp đêm cấp thấp chơi quá, chưa có tới nơi cao cấp, không biết bao gian công chủ là không động được?
Bất quá, ta mười tám tuổi đi ra hỗn, ở địa phương này đã vài năm rồi, việc gì mà không gặp qua? Lập tức đứng lên, trên mặt nụ cười cũng kém sắc đi một chút, ánh mắt sắc lên: "Ba vị lão bản, tiểu muội kia thật sự là không thể tới bồi mấy vị, nàng là phục vụ viên ta cũng không có quyền lợi mệnh lệnh nàng, nếu không ta gọi hai mỹ nữ tới! ngài thấy được thì cấp cho tiểu đệ mặt mũi, mọi người cùng là bằng hữu, từ nay về sau tới chơi thường xuyên! ngài thấy không được tiểu đệ cũng không có biện pháp."
"Con mẹ nó! đây là chỗ nào, nói bậy ít thôi! Lão tử không chơi nữa! Đi, đổi chỗ!!! Tới Kim Sắc Niên Đại!" Gã túy quỷ bắt đầu đứng dậy tóm lấy áo khoác bước ra ngoài.
Bọn họ nói "Kim sắc niên đại" Ta biết, là một hộp đêm khác, bất quá cấp bậc rất thấp, bên trong tiểu thư không xinh đẹp, giá cũng không cao.
Ta trong lòng phát bực, thấy ba gã sắp đi ra ngoài, một bước ngăn lại, cười cười: "Các vị lão bản, trước khi đi xin tính tiền a."
"Tính tiền cái con mẹ!" Gã túy quỷ mắng: "Lão tử ở chỗ này không vui, không có trả tiền! Cút ngay!"
Ta không nhường đường, lạnh lùng nói với phục vụ viên: "Các vị lão bản đêm nay tiêu bao nhiêu?"
Một gã nhanh nhẹn lập tức nói: " ba bình Hiên Ni Thi, thêm vào hai bàn thức ăn, tổng cộng ba ngàn ba trăm sáu."
ta gật đầu, cười nói: "như vậy đi, các vị lão bản, ta tính chẵn, là ba ngàn. bất quá bên ngoài còn có ba tiểu muội phiền toái các ngài cũng cấp tiền boa một chỗ."
"Lão tử không trả!" Gã trung gian vừa nghe xong ngược lại phát hỏa, mắng; " Ba bình rượu lão tử uống một bình, bằng cái gì cho ngươi ba ngàn!"
Ta bất động thanh sắc nói: "Kia cũng được, hai bình kia khôn gitnhs, mấy bàn thức ăn cũng tặng ngài, ngài uông smootj bình là tám trăm tám mươi, bất quá bao gian phí là một ngàn một trăm tám, ngài cấp một ngàn là được."
"Một ngàn? Ngươi con mẹ nó một ngàn!" Nói xong gã trung gian nhằm ta đánh tới.
Ta hơi nhíu mày, né qua một kích, thuận thế đẩy hắn qua gã bên cạnh.
Ta đây còn thủ hạ lưu tình, nhưng đêm nay quả thực phải sinh sự, lại có một gã vớ lấy bình rượu trên bàn, mắng: "Thao! Đánh!"
Vừa nghe xong, một bình rượu đã đập tới, hai gã bên cạnh cũng làm theo, mỗi gã vớ lấy một cái bình nhằm ta chào hỏi.
Ta tránh, phản thủ quơ tới cánh tay của một gã, hơi dùng lực một chút bẻ, hắn 'ai yêu' một tiếng nhuyễn người xuống.
Ta vẫn tiếp tục áp hỏa, dù sao ở nơi này làm ăn không thể dễ dàng động thủ đắc tội khách. Sự tình không tới mức lớn tận lực áp xuống, nếu không sẽ ảnh hưởng tới khách khứa ở các phòng khác.
Ta buông tay hắn ra, thuân đường đẩy hắn xuống dưới ghế salong, sau đó lạnh lùng nhìn bọn họ: "Các vị lão bản, đi ra chơi cũng phải nói quy củ chứ? Tới nơi nào chơi xong lại không muốn trả tiền đã muốn đi, dù thế nào cũng nói không được, ngài thấy sao?"
"Trả! Trả! Trả! Ta trả cái con mẹ ngươi!" Gã túy túy quỷ quỷ kêu một tiếng, nắm theo bình rượu vọt tới. Lần này ta không có nhượng bộ nữa, lui về sau một chút, phóng tới là một cước trúng cổ tay hắn, hắn kêu lớn một tiếng, ôm cổ tay ngồi bệt xuống, bình rượu bay ra xa. May mắn thảm đủ dày nên bình không vỡ. Một gã bên cạnh bổ nhào vào ta, ôm chặt, ta hai tay dụng lực, phản thử niết lấy cổ tay hắn, thuận thế ném mạnh, trực tiếp ném hắn ra phía ngoài.
Mặc dù buổi tối có uống chút rượu nhưng ta vẫn khắc chế mình không dám ra tay quá nặng, chỉ ném hắn xuống ghế, nếu ta ra tay nặng hơn một chút đập hắn xuống bàn, ít nhất hắn cũng phải gãy hai cái xương sườn.
Bất quá, sau đó ta chợt nghe thấy 'phanh' một tiếng, trên đầu một trận đau nhức!
Một gã mặt mày dữ tợn đứng đàng sau, trong tay còn cầm nửa bình rượu vỡ.
Thao! Ta mắng to một tiếng, sờ lên trên đầu một cái, rượu và máu tươi chảy xuống. Ta đêm nay cũng uống nhiều, vừa rồi không chú ý bị hắn đập lén một cái.
Ta xông lên, một bả quơ lấy cổ tay hắn, sau đó lại một cước vào bụng, kẻ này kêu lên một tiếng, thân thể nhuyễn nhuyễn xuống, trong miệng phun ra một đống, lại trúng vào người ta. Ta bây giờ thật sự trở mặt rồi, trừng mắt với hai phục vụ ngoài cửa mắng: "Các ngươi là người chết à, còn không tới!"
Hai tiểu tử lúc này mới phản ứng, thuận tay đóng cửa. Xông tới chỗ ba gã chào đón là một trận quyền cước. Túc túc đánh cả năm phút trời.
Đầu ta ăn một bình rượu, trận trận đau đớn, ngồi ké xuống bên ghế, sờ đầu một lúc mới đỡ hơn được. Trong lòng căm tức, mắng: "Gọi người đem bọn nó ném ra cửa sau! Trước khi đi bắt bọn nó trả hết! Kháo!"
Lại kêu tới vài phục vụ viên ta mới một người ra khỏi phòng.
Nơi đây cách âm vô cùng hiệu quả, phòng vừa đóng bên ngoài căn bản không thể nghe rõ động tĩnh bên trong. Huống chi bên trong còn cố ý vặn to nhạc.
Ta một đường đi tới, phục vụ viên thấy trên đầu ta những máu là máu, vội vàng tới đỡ, ta muốn đẩy ra nhưng đêm nay uống cũng không ít rượu. Gã vương bát đản kia đánh cũng không nhẹ, bây giờ cả đầu choáng váng, cắn răng nói: "Để con mẹ nó Nhuyễn phạn... à, để A Cường trông, ta đi bệnh viện một chút. Con mẹ nó..."
Vội vàng, thiếu chút nữa gọi "Nhuyễn phạn vương" ba chữ này ra, trừng mắt với hai gã tiểu đệ đang nhịn cười bên cạnh, ta biết bọn họ sẽ không nói ra ngoài, chỗ này chẳng ai thích gã tiểu bạch kiểm kia cả, hơn nữa ta ở đây cũng rất được lòng người, bọn họ cũng không nói ra ngoài.
Hít lấy một hơi, nhịn đau, ta lập tức tới bệnh viện.
Kháo, bị hai túy quỷ đánh cho toạc đầu, nếu bị vài gã huynh đệ biết được còn không cười gãy răng ra ấy chứ.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 3: Ngươi tốt, ta xứng sao?
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
Tìm taxi, hai gã trai giúp ta lên xe tới bệnh viện, ở bệnh viện xử lý xong miệng viết thương, kiểm tra lại một chút không có mảnh vỡ nào găm lại trên đầu mới khâu lại vết thương. Ta trong lòng quả thực có chút căm tức.
Trên đầu bọc một khối vải, nhìn trông như đeo khăn tang báo hiếu vậy, ta trong lòng lại sinh hỏa.
Nhìn ngoài phòng cấp cứu, ngoài hai gã thủ hạ còn có thêm một nữ hài tử.
Cô gái kia thân hình thon thả, một đầu tóc ngang vai, khuôn mặt thanh lệ động lòng người, trên người chỉ mặc một cái áo len mỏng bó sát người và một cái quần bò, nhìn qua quả là xinh tươi không nói lên lời. dáng người thì tiêu chuẩn, nhìn như thế nào cũng đều thon thả, đặc biệt là một đôi chân thật dài, bị bao bọc bên dưới chiếc quần bò, đường cong lộ liễu, càng tràn ngập cảm giác sức sống tuổi thanh xuân.
Ta nhận ra rồi, cô gái này đúng là tiểu phục vụ viên người gây ra họa đêm nay, hình như gọi là tiểu địch. Mặc dù trong lòng cảm thấy vì nàng ta mà đánh nhau rất oan ức nhưng cẩn thận nghĩ lại sự tình cũng không thể trách nàng.
"Trần Kinh Lí..." Tiểu cô nương trên mặt còn có chút sợ hãi và ngượng ngùng, bẽn lẽn đi tới trước mặt ta, hạ giọng nói: "xin lỗi, đêm này đều là em..."
Ta vung vung tay: "Cô tới đây làm gì?"
"Em... em tới cám ơn anh. Đêm nay nếu không có anh xuất đầu thay em.." Cô gái cúi đầu thấp xuống, mái tóc xõa xuống che mất cả nửa khuôn mặt. Một đôi lông mi dài nhấp nháy, quả nhiên là một phôi mỹ nhân, khó trách gã túy quỷ kia chỉ đích danh, không phải nàng ta bồi thì không tha.
"Đi đi, Không phải tại cô! Cô đến công ty làm việc công ty nhất định sẽ bảo vệ cô! Cũng đừng kêu ta là cái gì Kinh lí nữa, Sau này cũng gọi giống bọn họ, kêu ta là Ngũ ca là được." Ta nhìn khuôn mặt nàng dần dần nhiễm một tầng đỏ ửng, còn cả bộ dạng cúi đầu thẹn thùng, trong lòng không khỏi rung động. Toát ra một ý niệm rất tà ác trong đầu: Cô gái này nếu mà lên trường, tuyệt đối là một hồng bài!
Bất quá ta lập tức ý thực được ý nghĩ tà ác này đối với cô gái thanh thuần trước mặt là một loại tiết độc. Tự buộc mình phải xóa ngay cái tà niệm trong óc đi.
Hai tiểu đệ đi tới: "Ngũ ca, anh cảm giác thế nào rồi?"
Ta lắc lắc đầu: "Không có việc gì, các ngươi trở về đi, ta đêm nay không tới công ty nữa, về nhà ngủ một giấc ngon lành. Các ngươi về tìm A Cường nói với hắn một tiếng. Bảo hắn trông coi cho tốt."
Một tiểu tử lấy lòng nói: "Ngũ ca, hay là chúng em đưa anh về nhà? Buổi tối trị an bất hảo."
Ta đá cho hắn một cái, cười mắng: "Tống cái gì tống, ta không phải nữ nhân, có cái gì đáng giá chứ? Các ngươi mau về đi."
Tiểu địch đột nhiên hạ giọng mở miệng nói: "Em... em tống ngũ ca về."
Ta liếc mắt nhìn cô bé, nàng trên mặt lập tức đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào ta, xem ra có chút sợ hãi, mau mau nói: "Em... ngũ ca, đêm này đều là anh xuất đầu thay em. Em tống anh trở về, bằng không trong lòng áy náy." Nói xong hai tay vò vò lấy góc áo, trong mắt có chút bối rối.
Gã tiểu tử bên cạnh định nói gì lại bị đồng bạn đá nhẹ một cái, lập tức tỉnh ngộ, hai người trên mặt đều lộ ra vẻ ám muội.
Ta dùng đầu ngón chân cũng đoán ra hai gã này trong đầu đang nghĩ ra cái ý nghĩ tà ác gì. Chỉ là lười biếng không muốn nói bậy với bọn nó một hồi mà thồi.
Phất tay bảo bọn chúng chút, cô gái bên cạnh dè dặt đi tới bên ta, tự tay phù trụ cánh tay ta đi ra ngoài.
Ta ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ trên người nàng, không phải nước hoa, mà hình như là mùi từ trên quần áo.
Đã bao lâu không nhìn thấy cô gái thanh thuần như thế này rồi?
Ta tự giễu, ở chỗ ta làm việc thanh thuần đã sớm tuyệt chủng từ tám trăm năm trước rồi.
Máy năm nay ta cũng ra mắt không ít cô gái vốn rất thanh thuần nhập trường, không tới mấy tháng đã biến thành một đám tiểu yêu tinh. Lúc đầu nói chuyện mặt đều đỏ, sau đó đều biết dùng ánh mắt để câu dẫn nam nhân.
Đi tới hai bước, ta đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn trêu trọc nàng ta một chút: "Cô đúng hay không rất sợ tôi?"
"Không phải! Không phải!" Nàng nhanh chóng lắc đầu: "Tất cả mọi người đều nói anh là người tốt, bình thường rất chiếu cố bọn em. Xảy ra việc anh cũng đều tình nguyện ra mặt thay bọn em. Em nghe mọi người nói, Trong bốn chủ quản của công ty anh là người tốt nhất."
Người tốt?
Ta lắc đầu. Người tốt sao? hừ.. làm công việc của ta còn có thể liên quan với hai chữ này hay sao?
CHỉ có điều ta khởi nghiệp từ chức thấp nhất, biết cái khổ của người dưới nên ngày thường đối với họ đều rất thân thiện, có lẽ cũng vì vậy mà họ nghĩ thế a.
Vừa mới ra tới cửa bệnh viện đã gặp ngay một chiếc xe taxi, sau đó phóng ra vài người chạy vào trong bệnh viện. Ta cảm giác bọn người kia không phải là người tốt gì, có vài gã đầu trọc, còn cả vài gã nhuộm tóc vàng chóe, còn có gã trên cổ xâm chằng chịt, vừa thấy biết ngay là mấy gã lưu manh.
Ta vốn không để ý, nhưng mấy gã vừa vào tới đại sảnh, từ trong một bệnh phòng đi ra vài người, ta vừa thấy đã nhận ra, lại có thể là mấy gã vừa rồi bị ta đánh!
Trời ạ! Lại có thể trùng hợp thế! ba gã kia cùng vào trong bệnh viện này chữa thương!
Bất quá ngẫm lại cũng không kỳ quái, đây là bệnh viện gần hộp đêm nhất. Người bị thương đương nhiên sẽ chọn tới bệnh viện gần nhất trị liệu rồi.
Nhưng mà sự trùng hợp này đối với ta mà nói không phải là việc tốt lành. Quả nhiên đã có một đôi mắt nhìn tới phía ta.!
Trong lòng ta trầm xuống, thầm kêu bất hảo!
Ta biết tình hình của mình, nếu bình thường mấy gã này ta cũng chẳng để vào mắt, nhưng mà bây giờ trên đầu ta còn băng một khối lớn, đầu choáng não trướng. Chiến đấu lực hiển nhiên giảm xuống vài bậc. Huống chi bây giờ bên cạnh ta còn có một tiểu nha đầu, vừa rồi nếu không bảo hai tiểu tử kia đi thì tốt.
"Thao! Ngăn hai đứa nam nữ kia lại!" Vừa thấy ta, một gã gào lớn.
Ta lập tức phản ứng, quơ tới cánh tay tiểu địch quát: "Chạy mau!"
Ni tử này thấy người kia, tự nhiên cũng nhận ra, sợ tới mặt mày trắng bệch, ta kéo tay nàng, vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.
Đằng sau mấy gã còn chưa hiểu ra, gã nhìn thấy ta liền kêu lớn: "thằng kia chính là đứa đánh tao!'
Thế này thì dễ rồi, năm sau người tỉnh ngộ, lập tức nhao nhao nhắm ta đánh tới. Còn thuận tay rút từ trong ngực ra mấy loại tỷ như chủy thủ gì đó.
Ta không có thời gian bận tâm tới việc đau đầu nữa, lôi kéo cô gái một đường chạy như điên. Nhưng dù sao vừa bị thương, lại thêm rượu vào nữa, dưới chân có chút nhuyễn nhuyễn. Cô gái chạy tốc độ vốn đã không nhanh. Mắt thấy mấy gã phía sau sắp đuổi kịp, ta đột nhiên tóm lấy một cái xe đẩy gần đó đẩy mạnh ra sau, nhờ đó ngăn được bọn chúng một chút. Ngẩng đầu đã thấy ven đường có một cái taxi, ta lập tức sinh ra một cỗ khí lực, vài bước phóng tới, giật cửa xe ra, đầu tiên đẩy mạnh cô gái vào sau đó một đầu chui vào, kêu lên: "Nổ máy, nổ máy! Mau nổ máy!!"
Người lái xe bị dọa một trận, vừa thấy ta trên đầu quấn vải, phía sau lại còn vài gã hung thần ác sát đuổi theo, ngẩn người một chút. Ta lại quát: "Còn không đi! Bọn nó đuổi tới là đập nát xe ngươi ra đó!"
Những lời này mới có tác dụng, lái xe lập tức nổ máy, phóng đi. Phía sau vọng tới tiếng mắng chửi. Ta lúc này mới thở phào, quay đầu với lái xe nói "cám ơn". Đột nhiên phát hiện mình căn bản đang nằm trên đùi cô gái.
Vừa rồi hai người đều vội vàng tiến vào trong xe, bây giờ ta đang nằm nghiêng trên đùi cô gái. Thân thển nàng nửa nằm nửa ngồi, chân ta còn đặt trên đùi nàng, đầu ta cơ hồ đã chui vào trong bộ ngực bão mãn của nàng rồi. Bây giờ khuôn mặt nàng đã đỏ bừng bừng. Tựa hồ đang cố nén không dám nói. Thần tình ngượng ngùng, ánh mắt long lanh nước, lại không dám nhìn ta.
Không khí nhất thời như đọng lại, trên mũi ta tràn ngập mùi thơm trên mình cô bé. Mĩ sắc trước mặt, không nhịn được có chút đầu váng mắt hoa. Trong ánh mắt cô có chút sợ hãi,nhưng phần nhiều là ngượng ngùng, rốt cục cắn nhẹ môi, thanh âm nhỏ tới mức cơ hồ không nghe thấy: "Ngũ ca... anh, anh có thể ngồi dậy không?"
Ta ho khan một tiếng, mau mau ngồi dậy, dè dặt không dám nhìn lại vào mắt nàng.
Ta thừa nhận ta không phải người tốt. Ở hộp đêm công tác, đối với phương diện nữ sắc ta tuyệt đối không phải là quân tử, nhưng trong nội tâm ta cũng rất tôn trọng những cô gái thanh thuần như thế này.
Đại khái là đã nhìn thấy nhiều thứ xấu xa rồi nên đối với với những thứ "thanh thuần" khó có được ở xã hội hiện đại thế này ta đặc biệt tôn trọng và quý trọng nó.
Ta có thể nhìn thấy được trong ánh mắt cô rất trong sáng, đó không phải là thứ có thể giả trang được mà là một loại trong sáng chính thức.
"Em gọi là Tiểu Địch đúng không?" Ta ngồi thẳng dậy, cố ý che dấu sự xấu hổ, mỉm cười nói: "Em tới công ty đước bao lâu rồi?"
"Ngũ ca, em họ Nhan, gọi là Nhan Địch. Hôm nay là ngày thứ ba làm việc." Vẻ mặt nhan địch cũng không biết là ngượng ngùng hày hay là gì nữa, dè dặt ngồi bên người ta, tựa hồ do dự một chút sau đó nghiêng tới giúp ta chỉnh lại mớ vải quấn trên đầu. Vừa rồi lúc chạy có chút xộc xệch.
Lúc chỉnh lại băng, miệng vết thương trên đầu sinh ra một chút xót, dọa cho cô bé rụt tay lại, rụt rè nhìn ta: "Em làm đau anh sao?"
Ta lắc lắc đầu: "Không có gì"
Lúc này mới nhớ tới không nói với lái xe là đi đâu, do dự một chút, hỏi: "Nhan Địch, em ở chỗ nào? Sẽ đưa em về trước vậy."
"không cần, đưa anh về trước." Cô bế lắc đầu, mặc dù thanh âm không lớn nhưng rất kiên quyết.
Chỗ ta ở là thành nam, đố là một khu nhà cũ bên cạnh một ngã tư đường. Là một khu cũng khá nổi tiếng về mặt phức tạp.
Cái gọi là hoàn cảnh phức tạp chính là trị an khá hỗn loạn, tụ tập tất cả các thầnh phần, giữa hai giờ đêm cũng có thể thấy vài lưu manh lúc ẩn lúc hiện. Thường thường canh ba nửa đêm trên đường còn vài tiểu hỗn hỗn vì một câu nói không hợp mà đánh nhau ầm ĩ.
Nguyên nhân lớn nhất ta ở đây là tiền thuê khá tiện nghi.
Chỗ ta ở là lầu ba, khá cũ kĩ, trước khi lên lầu nhanh địch đột nhiên giữ ta lại, đi vào một hiệu thuốc còn mở mua hai vỉ thuốc tiêu viêm.
Sau đó cô giúp ta lên lâu. Trong cầu thang tối đen ta còn cảm giác được cô bé cố gắng giúp đỡ ta, nàng tựa hồ có chút mỏi mệt, liên tục thở gấp, lại cố gắng không để ta nghe thấy. Trong lòng bàn tay còn có mồ hôi ướt đầm.
Không biết vì sao trong lòng ta có một chỗ dường như vừa được chạm nhẹ, đột nhiên có chút cảm động.
Ta đã nhớ không được bao lâu rồi có người cẩn thận chiếu cố ta như vậy. Giống như tình cảm lúc trước đi theo sư phụ luyện võ, thi thoảng mới gặp được loại ôn tình như thế này.
Nghĩ nghĩ, ta đột nhiên trong lòng sinh ra vài phần khác thường, dường như là lưu luyến. Thân thể bất tri bất giác sát vào bên cạnh nàng một chút.
Cô bé không có phát hiện, chỉ cho rằng ta bị thương vô lực, vẫn như cũ cố gắng giúp đỡ ta, từng bước từng bước đi lên trên cầu thang.
"Ngũ ca, vì sao đêm nay anh lại xuất đầu giúp em?" Trong bóng đêm dường như cso một đôi ánh mắt trong suốt đang chăm chú nhìn ta.
Ta hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, không dám nhìn vào đôi mắt kia, do dự một chút, tận lực dùng một loại ngữ khí bình thản: "Em và tiểu thư bất đồng. Các nàng ở đây ghé chân, còn em là do công ty thuê về, lấy tiền lương của công ty, ta phải bảo vệ chứ."
Trầm mặc trong chốc lát, ta nghe thấy một thanh âm ôn nhu:
"Tiểu ngũ ca, cám ơn anh... em biết anh là người tốt, em nghe các bạn nói, nếu gặp phải chủ quản khác đã sớm đẩy em ra đó rồi, tuyệt không vì em mà đắc tội với khách."
Ta trầm mặc, tựa hồ là bản năng, không dám tiếp thụ sự cảm kích thuần khiết kia.
"Em sai rồi, ta không phải người tốt." Ta buồn rầu trả lời.
Hừ, người tốt, ta xứng sao....
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 4: Tư vị đau đớn mà khoái nhạc.
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
Vất vả mới vào được nhà, hai người đều mệt phờ. Nhan địch sao, bởi vì phải đỡ một người to lớn như ta. Còn ta sao, đó là bởi vì nhịn tới khó chịu.
Vì sao lại khó chịu?
Nói bậy... ta một gã trai trẻ huyết khí phương cương như thế này, buổi tối uống nhiều một chút, lại bị một tiểu mỹ nữ kiều mị động lòng người nửa ôm nửa đỡ ở trong ngực đi một hồi lâu như vậy, đổi là ngươi, ngươi có "khó chịu" không?"
Vào cửa, nhan địch nhìn trong phòng khách hai cái va li lớn thì sửng sốt. Ta cười cười, giải thích nói: "Cái phòng này một tuần nữa là phải dọn đi. đang chuẩn bị dọn nhà, đây là hành lý anh thu sẵn."
Nhan địch giúp ta vào phòng nằm xuống, lại chạy vào trong phòng tắm, một lát sau đem tới một cái khăn ướt đưa cho ta, ta vừa lau mặt xong đã có một ly nước ấm thêm vào một viên thuốc tiêu viêm chờ sẵn.
Nhìn cái trán nàng đầy mồ hôi ta mới ý thức được vừa rồi lúc đi lên lầu, ta mơ hồ cố ý dựa vào người nàng mới khiến cô gái nhỏ nhắn này có hồ phải chịu hết sức nặng của mình trên cả quãng đường.
"Thôi, em ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Ta có chút cảm động, nhận cái cốc, dưới cái nhìn chăm chú mà ôn nhu của nàng mới uống thuốc. Nhan địch lúc này mới nhoẻn miệng cười.
Dưới ánh đèn, ta phát hiện nụ cười của nàng rất đẹp, bên má trái còn có một núm đồng tiền nho nhỏ, nụ cười trông như ánh trăng cong cong.
"Tiểu ngũ ca, anh đã đói chưa?" Nhan địch nhỏ giọng hỏi ta: "Em ngửi thấy mùi rượu trên người anh, buổi tối nhất định đã uống không ít rượu đúng không. Em nghe mẹ nói, uống rượu buổi tối rất dễ đói bụng."
Ta cười cười: "Em cũng biết không ít nhỉ. Được rồi, anh không có việc gì, em có thể về rồi. Ở đây không an toàn lắm, em ra ngoài thì cứ gọi taxi, ngày mai công ty sẽ tính tiền cho em."
Nói xong những lời này ta cảm giác trong đầu có chút mơ hồ, nhan địch thấy ta tinh thần không thoải mái, tới gần, nhẹ nhàng giúp ta nằm xuống, sau đó lại giúp ta thoát áo ngoài. Ta mới phát hiện ra mình vẫn còn mặc đồng phục tây trang. bên trên vẫn còn đống dơ bẩn của cái gã trong hộp đêm nôn vào, không khỏi cảm thấy một trận buồn nôn.
Nhan địch giúp ta kéo chăn, lại lấy khăn mặt giúp ta lau mặt, lúc này mới ôm quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Không khí trong phòng còn lưu lại mùi thơm trên người nhan địch. Cũng không biết vì sao đêm đó ta ngủ rất ngon, Hình như còn mơ thấy lúc nhỏ.
Khi đó đi theo sư phụ luyện công phu, cuộc sống khổ sở, thường thường còn bị sư phụ dùng roi trúc đánh mông, bất quá đánh xong buổi tối sư phụ đều nấu một bát canh thịt cho chúng ta uống.
Bát canh thịt đó thơm làm cho chúng ta chảy hết cả nước miêng! Cho tới sau này, vài tiểu tử chúng ta cơ hồ mỗi ngày đều rất mâu thuẫn, thậm chí còn có kẻ cố ý không luyện tốt, chờ ăn roi. Vì mọi người đều biết, chỉ cần cắn răng ăn vài cái roi là buổi tối sẽ có canh thịt thơm phức chờ mình.
Cũng từ lúc đó ta mới hiểu được cái gì gọi là "đau mà sung sướng"....
Mơ một giấc mộng đẹp như vậy, buổi sáng tỉnh dậy trên mặt ta vẫn còn mỉm cười, sờ sờ đỉnh đầu đã không còn đau nữa.
Ra khỏi phòng ngủ, thấy phòng tắm có một bộ tây trang, đúng là của ta tối hôm qua thoát xuống. bất quá đã rửa sạch sẽ rồi. Không chỉ có tây trang, ngay cả vài món nội ý bẩn ta vứt ở trong bồn tắm cũng được giặt sạch, xếp gọn ở đó. Trong phòng bếp nước ấm đầy bình, cả nhà thu dọn đều sạch bóng. lại đảo qua phòng bếp, nồi bát đều được rửa qua.
Nha đầu kia, ngốc thật đáng yêu, đã nói là sắp sửa chuyển nhà còn giúp ta lau dọn phòng nữa...
Ta nhìn hết thảy, trong lòng sinh ra một tia cảm động, thậm chí không dám sờ tới mọi thứ xung quanh, chỉ sợ mình chạm một cái sẽ làm những thứ sạch sẽ đó vấy bẩn.
Buổi sáng, Hoan Ca gọi cho ta một cuộc điện thoại.
Hoan ca là ông chủ của ta, Kim Bích Huy Hoàng là sản nghiệp của hắn.
Nói tới người này, hắn xem như là một nhân vật truyền kỳ ờ thành phố. Nghe nói hai mươi năm trước hắn mang theo một ngàn đồng tiền tới thành thị duyên hải phương nam, nghe nói đã buôn lậu điện khí, buôn lậu vàng, sau lại chuyển sang quán rượu. Tám năm sau mang theo tài sản quay trở lại đây, bây giờ có thể coi là hào kiệt một phương ở nơi đây rồi! Trong tay ngoại trừ "Kim Bích Huy Hoàng" còn có hai hiệu ăn tây, một nhà hải sản cùng với một khách sanj. Năm trước còn đầu tư cổ phiếu vào một công ty taxi, bây giờ ở thành phố này taxi trên đường có 1/4 là lấy tên của công ty của hắn.
Người này ở thành phố có thể xem là nhân vật già thiên tế nhật, Kim Bích Huy Hoàng từ khi mở cửa tới giờ chưa từng bị cảnh sát thăm quá.
Người ngoài xem Kim Bích Huy Hoàng là một quán rượu năm sao nổi tiếng. Nhưng mà trung tâm này lại không hề liên quan gì tới quán rượu, đây chỉ là lấy danh nghĩa quán rượu mà thôi.
Hoan ca đối với thủ hạ rất tốt, đối với người cũng rất hào sảng, đối với ta càng không tệ. Hắn có một câu cửa miệng là: "Ngươi ở công ty làm việc, lấy tiền lương của công ty, chính là người của công ty, vì thế công ty nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Những lời này bây giờ ta cũng thường nói với thủ hạ bên trong hộp đêm.
Hoan ca từng nói, hai năm nữa sẽ không cần ta làm ở hộp đêm này nữa, tới bên người hắn. Hắn rất tín nhiệm ta, đây cũng là nguyên do ta tuổi còn trẻ mà có thể làm chủ quản tại Kim Bích Huy Hoàng. Đặc biệt là ta làm ở đây năm năm, từ một kẻ chạy bàn từng bước đi lên, điểm ấy khiến hắn rất thích, ngày thường cũng rất quan tâm tới ta. Người khác không biết, tiền lương của ta là cao nhất trong số bốn chủ quản. Có hoan ca nâng đỡ ta, lúc hắn vắng mặt ta cơ hồ chính là đương gia của hộp đêm.
"Tiểu Ngũ, nghe nói tối qua ở hộp đêm có người gây sự làm ngươi bị thương?" thanh âm của hoan ca từ trong điện thoại truyền ra, tảng âm rất nhu hòa, giọng nam trung phi thường dễ nghe, ngữ khí lại luôn thong dong bình tĩnh, tựa hồ hắn vĩnh viễn là có một bộ dáng trầm ổn.
"Vâng, em không có chuyện gì, vài khách hàng tới uống rượu gây chuyện nhỏ."
"Chàng trai trẻ, cẩn thận một chút mới được. Cậu cũng biết ta rất coi trọng cậu, vè sau xử lý việc không cần phải nôn nóng. Có một số việc không cần phải tự thân làm, giao cho thủ hạ là được. Còn có A Uy nữa, mỗi tháng đều cấp tiền cho họ không phải là nuôi không. Nếu sự tình loại này cũng phải tự mình cậu động thủ thì cho bọn họ nghỉ đi." Hoan ca nhàn nhạt nói: "Hôm nay cậu cứ nghỉ một ngày đi, buổi tối không cần đi làm nữa, nhớ rõ tới bệnh viện kiểm tra, bằng không đầu có làm sao sau này lại không có ai giúp ta luyện quyền nữa."
Hắn nói tới A UY, là bảo an ở chỗ ta.
Chúng ta nơi đây không có bảo kê trông coi.
Đừng tưởng rằng làm cái nghề này của chúng ta đều phải có quan hệ với xã hội đen, người giống như hoan ca uy chấn nhất phương này, hắn không phải xã hội đen, nhưng làm gì có xã hội đen nào dám dây vào hắn?
Huống hồ chúng ta làm là nơi làm ăn cao cấp, có thể đi vào vung tiền đều là người giàu có hoặc có chút thân phận. Ở đây mà mọc ra vài hắc đạo ngũ đại tam thô thần tình dữ tợn trông coi chẳng phải dọa đuổi hết khách đi sao?
Ta biết hoan ca đang nói đùa, đành trả lời: "Em không có việc gì, hoan ca"
"Uh, cậu khôgn có việc gì là tốt rồi." Hoan ca dừng lại một chút, đột nhiên hỏi ta một câu: "A Cường gần đây làm thế nào?"
Ta sửng sốt một chút, trong não suy nghĩ ý tứ của hoan ca, dè dặt trả lời: "hắn vẫn như vậy, không gây ra sự tình gì."
"Uh" Hoan ca trầm ngâm một chút: "Tiểu ngũ, cậu cũng biết, a cường không phải là người của chúng ta. Bây giờ hộp đêm có bốn chủ quản, chỉ có cậu là người của ta, cậu trông coi cho tốt, ta coi cậu là người nhà."
Ta trong lòng có chút cảm động: "Hoan ca, em hiểu rồi."
"Tốt, cậu rất thông minh, ta không nói nhiều nữa." Đầu bên kia điện thoại, Hoan ca cười một tiếng; "Đã lâu không có hoạt động rồi, vốn định hôm nay kêu cậu tới đánh với ta hai hiệp, bây giờ cậu bị thương đành chờ lúc khác vậy."
Nói xong điện thoại dập.
Trong hộp đêm ai không biết ta ta là chủ quản trẻ nhất, ta mới có hai mươi ba tuổi lại có thể làm người đứng đầu ở một nơi lớn như thế này, rất nhiều người đều đoán bối cảnh của ta.
Chỉ có ta mới biết, Trần Dương ta có ngày hôm nay đều là ân tình của hoan ca.
Ta là người nơi này, chỉ là ra nơi khác học trung học, bên ngoài bái thêm một vị quyền sư làm sư phụ, học được vài năm quốc thuật, kết quả lúc trẻ học được một chút bổn sự. Chỉ có điều huyết khí quá nặng, thích đánh nhau, đường học hành hoàng phế, tự nhiên không thể học được đại học. Năm năm trước trở lại nơi này ta là một thân nghèo kiết.
Cha mẹ ta mất sớm, chỉ để lại một căn phòng cho ta, năm năm trước lúc vừa trở về, vì huynh đệ đánh bị thương người phải đền rất nhiều tiền, đành phải bán nhà, chạy tới kim bích huy hoàng làm công.
Một cơ hội ngẫu nhiên, hoan ca nhìn trúng ta, ta làm một năm chạy bàn, sau đó lại một năm tiếp đãi, rồi lại một năm phục vụ viên, tiếp đên là thành kinh lí, cuối cùng thành chủ quản như bây giờ
Không đến bốn năm, ta thành người của hoan ca.
Bây giờ hắn rất ít khi tới Kim Bích Huy Hoàng, ta biết hắn đã giao hộp đêm cho ta rồi. Ngoài trừ phương diện tài vật ta không hiểu ra còn các sự tình khác đều đã qua tay ta cả.
Ta cũng mặc kệ hoan ca tài bồi ta có dụng ý gì. Có lẽ hắn chỉ một bồi dưỡng một tâm phúc nhưng ít ra ta biết. Làm người phải biết cảm ơn, hết thảy mọi thứ bây giờ của ta, tiền công, vị trí, đều do hoan ca cho ta. Chỉ cần điểm ấy cũ đủ cho ta vì hắn mà bán mạng.
Còn có một chút. Hoan ca rất thích đấm bốc, thân thủ của hắn rất tốt, không phải chỉ làm cảnh, mà là rất lợi hại! Ta từng học qua vài năm võ thuật, hắn rất thích. Lúc không có việc đều tìm ta luyện quyền, ta thấy trên mình hắn đều có rất nhiều vết thương, có lần lắm miệng hỏi hắn một câu, hắn lúc ấy ánh mắt rất thâm thúy, sau đó nói cho ta biết:
"Tiểu Ngũ, trên thế giới này, ngươi muốn được bao nhiêu phải trả giá bấy nhiêu."
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 5: Lừa đảo rất có 'sáng tạo'.
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
Ta có thể tưởng tượng tình cảnh năm ấy, nam nhân này hai mươi năm trước, cầm trong tay một ngàn đồng, là một người nam hạ duyên hải đơn độc ! Đó là một loại khí phách hào tình như thế nào! Ta rất rõ ràng, hết thảy tất cả của Hoan ca hôm nay đều phải trả giá!
Ta biết, năm đó Hoan ca nhìn trúng ta, chỉ cần hắn nguyện ý lập tức có thể đề bạt ta lên. Nhưng mà hắn lại để ta lại phía dưới, ma luyện cả hai năm. Theo cách nói của hắn, người tuổi trẻ không kinh nghiệm qua một chút khổ sở sẽ không hiểu sự. Là hắn cố ý tài bồi ta.
Hôm nay được nghỉ, ta dứt khoát phải ngủ tới chiều. Buổi chiều, tiếng di động vang lên, vừa cầm máy, hóa ra là phòng môi giới nhà ở mà ta đăng ký gọi tới.
Ta đang chuẩn bị chuyển nhà đi chỗ khác. Nơi ta ở bây giờ là nơi long xà hỗn tạp, trị an không tốt. Lúc trước ta thích ở đây vì giá tiền phải chăng , bây giờ mỗi tháng ta kiếm tiền cũng không ít nữa, cũng đủ để đổi hoàn cảnh. Vì thế tháng sau vừa hết hạn hợp đồng, ta quyết định phải dời ra ngoài.
Kỳ thật nửa năm trước ta đã có ý muốn chuyển nhà rồi, đáng tiếc căn phòng nay ta đã trả tiền thuê cả năm. Chủ nhà không chịu trả tiền, ta đành phải ở lại chỗ này.
Mặc dù bây giờ có tiền,nên ta cũng chẳng quan tâm tới mấy ngàn đồng tiền thuê nhà, nhưng hoan ca đã nói qua, làm người có thể xa xỉ nhưng không thể lãng phí.
Điểm ấy hoan ca quả thực làm được. Ta cùng hắn đã đi ăn cùng nhau nhiều lần, bằng tài phú của hắn cũng thường xuyên ăn mấy loại vây cá yến sào gì đó. Nhưng đáng giá ta chú ý chính là hoan ca vô luận ăn cái gì cũng đều ăn hết. Hắn cứ coi như đang cầm cái bánh bao vàng cũng tuyệt đối phải ăn sạch sành sanh, tuyệt đối không lãng phí một tí ti.
Không biết vì sao ta cảm thấy mình bị hoan ca ảnh hưởng rất lớn.
Phòng đăng ký cho ta biết có một căn phòng rất thích hợp với yêu cầu của ta, có thể đi xem.
Ta đối với phòng ở có yêu cầu rất đơn giản: Thứ nhất địa điểm phải ở khu trung tâm; thứ hai khung cảnh phải sạch sẽ, yên tĩnh; thứ ba giao thông tiện lợi; thứ tư đồ đạc phải đầy đủ tiện nghi, chỉ cần ta vác cái xác tới là có thể ở.
Yêu cầu như vậy, đơn giản chứ ??
Kháo, ta còn một điều kiện nữa chưa nói: Chính là ta không quan tâm tới tiền thuê, không sợ đắt, chỉ cần sòng phẳng!!
Cái gì? tiền có thể 'sử ma thôi quỷ'! ( sai khiến cả quỷ thần )
Phòng nhà đất nói cho ta biết, có một căn phòng bên trong đồ đạc và điện nước đều đầy đủ, địa điểm cách Kim Bích Huy Hoàng chỉ có bốn ngã tư, quang cảnh cũng không tệ. Duy nhất có vấn đề là tiền thuê hơi đắt một chút.
Ta vừa nghe đã nói cho hắn, tiền thuê không thành vấn đề, bất quá phải chờ ta xem nhà xong mới quyết định.
Vì vậy, phòng nhà đất đưa địa chỉ cho ta, bảo ta chiều nay đi xem phòng. Loại tìm nhà thuê lời lãi chẳng là bao này, phòng nhà đất căn bản không trực tiếp xuất mã, ta phải tự mình đi xem mới được. Hắn đã liên lạc với chủ nhà chờ sẵn rồi.
Dập điện thoại, ta tùy tiện mặc bộ âu phục thường dùng chuẩn bị xuất môn.
Bất quá ta tịnh không biết, lần thuê nhà này đã thay đổi vận mệnh cả đời ta....
----------
Bốn giờ chiều, ta trên đầu quấn băng, lúc đi trên đường mọi người đều nhìn với ánh mắt khác thường. Đúng giờ ta đã xuất hiện ở con đường cách khu buôn bán không xa. Nơi này vừa mới xây xong không lâu, là một nhà cao tầng, đây chính là nơi ta muốn tới.
Tòa nhà này xây cũng không lớn lắm, ở trước ngã tư đường. Kết cấu giống như các tòa nhà mua sắm khác, tầng một là khu buôn bán, tầng trên để cho các công ty thuê.
Nhìn địa chỉ trong tay ta có chút nghi hoặc.
Như thế nào lại là khu mua sắm này chứ? trong tay ta là địa chỉ: XX đường số 36... đúng là đây a!
Nực cười, cái ta muốn thuê nhà chung cư mà !
Bởi vì nơi đây vừa mới xây xong chưa lâu, bên trong còn rất trống trải, tầng dưới còn có một quảng cáo cho thuê rất lớn, ta đành thử đi vào, đại sảnh tầng một tới một cũng chả có ma nào hết.
Kệ vậy, ta thở dài, đã tới rồi thì cứ vào xem rốt cuộc là như thế nào .
Đi vào thang máy, ta bấm tầng 22, đây cũng là tẩng đỉnh của tòa nhà rồi.
Thang máy chuyển động, ta cảm thấy trong lòng có cảm giác lâng lâng, chợt cảm thấy hình như có việc gì muốn phát sinh. Nhìn số tầng trên bảng điện tử không ngừng nhảy lên, ta đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác không hay , đây không phải là công ty nhà đất lừa đảo đấy chứ....
'Đinh đông', bảng điện tử hiện lên số 22, nhưng mà ta đứng đợi phải tới mười giây, thang máy không hề mở, mà càng cổ quái là ta có cảm giác thang máy vẫn tiếp tục đi lên...
Ta lập tức cảm thấy da đầu run lên một chút.
Ta nghe qua rất nhiều chuyện xưa liên quan tới các tòa nhà mới xây, ở đây đều có các sự kiện kỳ dị, tỷ như thang máy chạy thẳng tới... thiên đường...
Phải qua cả một phút ta mới rốt cuộc nghe được thanh âm cửa thang máy mở, mau mau bước ra khỏi đây, lại cảm thấy nghi hoặc.
Thang máy này hơn phân nửa là có vấn đề...ấn tượng đầu tiên của ta với nơi này là như vậy.
Nhìn nơi sản xuất, thảo nào... nguyên lai là Trung quốc sản xuất, thảo nào vứt đi. ( hố hố hố, tác giả cũng vui tính phết )
Đi ra khỏi thang máy, lại có thể là một chỗ khá nhỏ, tịnh không phải là bộ dáng của một tầng đại lâu. Nói như thế nào nhỉ, bốn phía đều là vách tường, chỉ có ước chừng hơn mười mét vuông, trước mặt bốn năm mét là một bậc thềm, phía trên là một cánh cửa.
Tràng diện này có chút quỷ dị, ta do dự một chút bước lên bậc thềm đi tới trước mặt cánh cửa, trên cửa bất ngờ lại có một tấm bảng nhỏ.
"tầng 22"
Ta có chút buồn bực, nơi đây nhìn thế nào cũng không giống bình thường, đừng nói là nhà chung cư, cứ cho là khu thương mại cũng không phải hình dáng thế này chứ.
Bất quá, ta vẫn đẩy cửa, sau đó lại càng cổ quái hơn....
Tầng hai mươi hai... nguyên lai lại có thể là...tầng đỉnh...
Vừa đẩy cửa ra, một mảng không gian trống trải, không khí rất tốt, ánh sáng cũng rất sung túc... nhưng mà nơi đây có tồn tại nửa căn phòng trống? nhìn bố trí chung quanh, còn cả một dãy máy điều hòa nhiệt độ, ta nhịn không được quát : "Chỗ quái quỉ gì đây, rõ ràng là ban công mà!"
Vừa lúc ta chuẩn bị quay đầu định trở về tìm cái công ty nhà đất chết tiệt làm ầm lên một trận, ta rốt cuộc lại nhìn thấy một bóng người!
Thật sự là giữa ban ngày gặp quỷ. Ở giữa ban công lại có thể bày một cái bàn mà phía sau lại là một tấm bình phong cao cao, bên trên có ghi mấy chữ, dưới ánh sáng mặt trời nhấp nháy...
Trước đó đứng một gã trẻ tuổi gầy gò, thân mặc một bộ âu phục cực kỳ cứng nhắc, màu xanh cũng đã cũ sờn, trên mặt còn đeo một cặp đít chai mà độ dày có thể so được với đít chai rượu...
Gặp quỷ rồi, đây là cái gì vậy? Lại có người đeo cặp kính pha lê dày tới thế kia? Bây giờ mọi người đều dùng kính chất liệu mới mà...
Người kia ngẩng đầu, lập tức thấy ta hướng hắn đi tới, hiển nhiên hắn cũng rất ngạc nhiên. Bất quá sau đó lập tức điều chỉnh lại, mở miệng là dùng một giọng 'tri thức' rất tiêu chuẩn chào đón: "Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi có thể phục vụ ngài điều gì?"
Cái gì tên là 'giọng tri thức'? Rất đơn giản, bây giờ rất nhiều gã tiếng người không nói mà cứ thích nói tiếng chim. Rõ ràng là người trung quốc, hết lần này tới lần khác lại cố ý thêm vào một hai từ tiếng anh.
Còn có một loại buồn nôn hơn, lúc nào cũng cố ý uốn cái lưỡi thật cong, bắt chước tiếng hồng kông. Kỳ thật nếu tra lý lịch của hắn, nói không chừng là tới từ đông bắc không chừng.....
Ta nhìn tả nhìn hữu hai vòng, đều không rõ trên cái ban công trống trải này bày một cái tiền thai của công ty ở đây có tác dụng gì? trên ban công nếu tính cả ta và hắn vào nữa cũng chỉ có hai người mà thôi a.
Không có nghe qua công ty nào lại đặt tiền thai của công ty ở trên ban công tầng thượng chứ?
Bất quá vẻ mặt người này rất lễ độ. Nụ cười tựa hồ rất chân thành. Ta cảm giác có chút mơ hồ, lại không tự chủ hỏi ra một câu càng kỳ quái hơn:
"Ách... cái này... ta tới để thuê phòng, xin hỏi tầng hai mươi hai có phòng cho thuê không?"
Vừa nói ra những lời này ta cơ hồ hận không tự cho mình một cái tát.
Tầng hai mươi hai, đây chẳng phải là tầng hai mươi hai hả? Tầng 22 căn bản là cái ban công, chỗ nào có cho thuê phòng!
Ta lập tức hồng mặt, ấp úng che dấu, nói: "Ân, ta nghĩ đã tìm sai chỗ... tái kiến!"
Đúng khi ta vừa xoay người đi, gã thanh niên gầy gò kia gọi ta lại: "Xin chờ một chút, ngài đã tới rồi, chúng ta đích xác là phòng nhà đất của công ty. Xin chờ một chút ta sẽ gọi nhân viên nghiệp vụ ra nói chuyện với ngài."
Nói xong hắn tùy tay chỉ sang bên trái, ta nhìn theo hướng ngón tay hắn nhìn, liền bị dọa một trận!
Gặp quỷ rồi! Vừa rồi rõ ràng chỗ đó còn trống không, như thế nào vừa chuyển mắt đã xuất hiện một bộ bàn ghế hình tròn, còn cả hai cái ghế tựa!
Nhìn hình dáng thì trông giống như sản phẩm mới của "Nghi gia" a!
Nhưng mà... gặp quỷ, vừa rồi rõ ràng chỗ đó không có gì mà!
Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi... nhưng mà ta từ nhỏ luyện võ, ánh mắt rất tinh, cách hai mươi mét còn có thể dùng súng cao su bắn chim nữa a!
Mang theo vô hạn khiếp sợ ta cơ hồ tay chân không nghe theo sự điều khiển của chính mình, đi tới bên cái bàn đó ngồi xuống.
Sau đó gã thanh niên gầy gò kia cầm một tập văn kiện hướng ta đi tới, ngồi xuống trước mặt ta, dùng một giọng lễ phép tự giới thiệu: "Xin chào, ta là nhân viên nghiệp vụ của công ty."
Ta giật mình trừng mắt nhìn hắn: "ngươi... ngươi không phải người đón tiếp sao? Chẳng lẽ còn kiêm nhiệm cả nhân viên nghiệp vụ?"
Điệu bộ cười của hắn rất hòa ái: "Chẳng lẽ nhân viên tiếp đón không thể kiêm nhiệm là nhân viên nghiệp vụ hay sao?"
Ta rốt cục ý thức được rồi...
Ta nhất định là gặp được công ty trong lời đồn.....
Công ty lừa đảo!
"Ách... ta nghĩ ta phải đi rồi." nói xong ta đứng dậy.
Hắn vẫn thản nhiên ngồi chỗ cũ, mở miệng nói: "tên của ngài... ân, Trần Dương tiên sinh, đúng không?"
Gặp quỷ sống rồi! Chẳng lẽ hắn là thầy tướng số?
Ta ngơ ngác một chút nhưng bản năng bắt đầu cảnh giác!
Ta ở đây hỗn đã lâu, cũng không phải không có một hai cừu nhân, chẳng lẽ đây là bẫy của bọn chúng?
Bất quá nhìn thấy hình dáng cười hi hi của hắn nhìn vào ngực ta, ta ý thức được vấn đề rồi.
Ta mặc đồng phục công ty, trước ngực còn có cái thẻ công tác, vẫn còn ghi:
Kim Bích Huy Hoàng KTV
Chủ quản: Trần Dương.
XXXXXX
Kháo, ta là tinh thần khẩn trương rồi, có lẽ xem kỳ huyễn tiểu thuyết nhiều quá nhìn đâu cũng thấy quỷ... hay là buổi tối hôm qua bị gã vương bát đản kia đập một cái lưu lại di chứng?
Ta thở phào: "Không sai, đáng tiếc ta tới thuê nhà, ở đây làm gì có nhà cho ta thuê?"
"Ngài yên tâm, công ty chúng ta lúc nào cũng có phòng, hơn nữa còn ở chỗ này." Gã thanh niên gày gò cười rất tự tin, hắn vươn tay mời: "Trần tiên sinh, mời ngồi."
Ta nghĩ nghĩ, dù sao cũng đã tới, đối với cái công ty đặt nơi tiếp đón trên đỉnh ban công này cũng rất tò mò...
Nói thật, ở ngoài xã hội hỗn vài năm ta không phải chưa từng gặp qua mấy kẻ lừa đảo. Công ty lừa đảo? Ta cũng có vài bằng hữu đang làm nghề này a.
Nhưng mà... đem phòng tiếp khách đặt trên đây... Lừa đảo 'sáng tạo' kiểu này thì hôm nay ta mới thấy.
Coi như mở mang kiến thức đi!
Ta chậm rãi ngồi xuống!
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy cái gã kia lầm bầm câu gì đó ta nghe không rõ, hình như là:
"Kháo, ta lại bắt được thêm một nữa ..."
Hix,đang pót thì cúp điện :))
Last edited by tensonhovan; 18-08-2010 at 12:27 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan