Em nhìn trăng, khen rằng nó thật đẹp khi không có vì sao nào gần đó làm lu mờ ánh trăng Em kéo tôi ngồi xuống ghế đá, ngắm trăng. Em bảo em có thể làm thơ được, vì trăng đêm nay thật đẹp. Em kéo tôi ngồi cùng, cho đến khi mây đen kéo đến và trăng không còn nữa.
Nhưng tôi ngắm trăng đơn giản chỉ là vì có em ngồi cạnh, không phải vì nó đẹp. Cái vẻ đẹp trăng tròn lung linh giữa bầu trời đêm khiến bao thi sĩ lẫn nhạc sĩ rung động đó không khiến tôi rung động, với tôi thì trăng đẹp không phải là một ánh trăng như thế. Ánh trăng như thế khiến tôi thấy nó buồn, cô độc và quá đơn giản, đơn giản như mặt gương phản xạ lại khuôn mặt bạn, khi bạn chỉ có một mình.
Tôi thích một loài vật, đó là sói. Cô đơn nhưng đoàn kết, dũng mãnh nhưng không ngu ngốc, ranh mãnh nhưng không biết lùi bước – tôi yêu sói như thế. Tôi yêu cả quang cảnh sói xám ngẩng đầu hú trong đêm trăng tròn. Tôi thích nhìn mặt trăng từ đó.
Cuộc đời trôi qua nhiều khúc quanh khác nhau. Mỗi khi tôi buồn, thân ảnh cô đơn lại ngước lên nhìn trăng. Lúc tôi gặp khó khăn, mặt trăng khiến tôi có thêm dũng khí đương đầu. Khi thành công, ngửa cổ la to một tiếng sảng khoái, tôi lại nhìn trăng.
Có lẽ vì mặt trăng kia xuất hiện trong mắt tôi nhiều như vậy, nên hình ảnh của nó mổi lúc một khác. Mỗi hình ảnh qua từng thời kỳ, khiến tôi nhớ đến nhiều chuyện khác nhau. Và cũng làm cho tôi học được nhiều điều khác nhau.
Trăng khuyết, rồi lại đầy dần đến khi tròn vành vạnh. Nhìn thấu suốt quá trình đó, tôi phát hiện ra rằng mỗi lúc như vậy, trăng đẹp một cách khác nhau. Khi khuyết, trăng mảnh mai như một con thuyền trước cơn sóng dữ, nhưng nó sẽ vượt qua để trọn vẹn trong ngày rằm, bất chấp những lúc trước kia hoàn toàn biến mất.
Trăng đẹp thì thường có sao. Đôi khi chỉ có vài ngôi sao, điểm xuyết một chút cho trăng đỡ cô đơn. Hoặc giả như, chúng tinh củng nguyệt, quá nhiều sao làm ánh trăng như mờ đi. Nhưng đối với tôi, ánh trăng kia là duy nhất, nó không giống với sao, bao nhiêu sao đi chăng nữa. Những ánh sao lập lờ xung quanh chỉ làm tôn thêm nét nổi bật của nó giữa bầu trời đêm. Những ngôi sao kia có lẽ sáng hơn trăng, nó cũng to hơn trăng nhiều lắm. Nhưng trăng là gần gũi nhất, là thứ có liên quan trực tiếp đến hành tinh này, trong đêm nó là thứ sáng nhất.
...
Tôi về nhà, mây đen sau cơn mưa đã biến mất. Bầu trời quang đãng, và ánh trăng kia lại trong veo rọi xuống thành phố.
Nó vẫn vậy. Mây mù, trăng sao, thời gian tùy lúc đều khiến nó mờ đi, thay đổi nó, ảnh hưởng tới nó. Nếu không có những thứ kia, nó sẽ hoàn hảo.
Nhưng nó sẽ không hiểu được nó đẹp nhất là khi nào trong khi nó không thay đổi. Nhưng đến tận cùng, nó vẫn chính là nó, lặng lẽ phản chiếu ánh dương quang ban ngày, thầm lặng như một góc tâm hồn tranh đấu để không đánh mất mình giữa cuộc đời.
Vô tình đọc những dòng tự sướng của tên sí vờ đát . . . Cảm hứng trào đến . Làm một bài vậy . Đêm có gì ? Ánh trăng ? Mình không chơi đụng hàng . . . Vậy có gì ?
Yên tĩnh , cô quạnh , lạnh lẽo , âm u , buồn bả và hạnh phúc .
Có những khi màn đêm rất đẹp và thơ mộng , ngồi ngắm những ngôi sao trên bầu trời , vươn mình hít sâu bầu không khí trong lành mát lạnh , tận hưởng những cơn gió ngọt ngào của màn đêm . Đêm hạnh phúc !
Có những khi màn đêm lạnh lẽo ngồi dưới những tán cây , nhìn lên bầu trời đêm thấy thăm thẳm xa xăm . Thẫn thờ , từng trận gió rét buốt xoáy sâu vào da thịt . Những vì sao cũng bỏ đi , bỏ lại màn đêm tăm tối , u sầu . Đêm buồn !
Có những khi bầu trời không một gợn mây , những vì sao hiện ra , yếu ớt . . . những cơn gió nhẹ hiếm hoi thổi đến . Không gian tĩnh lặng , yên ắng !