Thả hồn khăn gói Hoàng Tuyền
Bước đi cho nhẹ nỗi sầu lương duyên.
Bước đi trong bóng đen trầm
Tiếng chân dậm mạnh nhưng hồn vô âm.
Phía trước mắt là màu đen tối
Phía sau lưng cũng chẵng lối về
Hồn ta bước như người ta bước
Chẵng rõ là hồn hay thân ta.
Hồn ta đi hay bay bỗng
Ta mặc kệ, cứ thả lõng buồn lo.
Linh hồn ta cứ bước ngàn đời
Hay một khắc! Ta đây không biết.
Trí nhớ ta vơi dần từng bước
Cho đến khi thấy cổng Diêm La.
Bước một bước là ra cổng,
Có bước hay không hồn ta vô vọng.
Chợt le lói một điểm hồn,
Tia trí nhớ cuối cùng còn sót lại.
Ta không hiểu, lòng hối tiếc,
Bất chợt ta nhìn thấu lòng ta.