
21-01-2011, 08:49 PM
|
 |
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2010
Đến từ: Việt Nam
Bài gởi: 177
Thời gian online: 1 ngày 10 giờ 3 phút
Thanks: 45
Thanked 378 Times in 69 Posts
|
|
Rầu...
Thu đi Đông lại. Lá rơi đầy trời, nhớ người xưa mà lệ lăn dài.
Thời gian dài như vô tận, đọc thơ mà khóc lặng trong người, cố nhân khuất bóng. Vì sao còn lưu luyến nhớ nhung ?
Nhắm mắt lại thì hình bóng ai hiện ra trước mắt, sinh tử như giấc mộng thoáng qua. Rồi rốt cuộc chỉ người trên nhân giang sầu khổ
Núi cao nước biếc mà cô độc tự ngắm nhìn, đường đêm lạnh bước đi trong tịch mịch. Nó là thứ gì mà khiến bao nhiêu người cũng không thay thế được ?
Hoa nở Hoa tàn Hoa lại rơi.
Người sinh Người tử Người ly biệt.
Nếu đời nay như giang hồ ngày xưa, thì thà cô tịch suốt đời còn hơn là phải cười khi lòng không vui.
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:
|