Nếu người ấy đứng dậy bước đi
Hình như sẽ chẳng còn mùa thu nữa
Mắt người đã thâu hết hồn của gió
Bao nhiêu vẻ buồn náu dưới hàng mi
Nếu người ấy đứng dậy bước đi
Hình như lá cũng rơi về chốn khác
Còn tôi như mẫu hình nặn dở
Sẽ lẻ loi vô cảm dưới mắt đời
Giây phút này người còn bên tôi
Cà phê nguội và thời gian sắp cạn
Mà sao gió vẫn dịu mềm tha thiết
Gió có buộc được người khắc này chăng
Đường xa xôi trắc trở khôn cùng
Rồi người sẽ ra đi phía ấy
Rồi người sẽ bỏ đi như gió
Mắc lại chốn này một mình tôi
Tôi hình dung sẽ vỡ vụn đất trời
Sau mỗi bước người ấy đi
Những mảnh vỡ cứa chân tôi máu chảy
Mỗi bước tôi đi xa càng xa người
Rồi trái tim có lặng lẽ lìa tôi
Như chiếc lá buồn lìa cành theo gió
Khi ấy biết đến thuở nào thu nữa

