Tặng những ai giống mình
Nếu đẹp là 1 cái tội
vậy xấu là một cái tội to:00 (9):
Ai cũng biết trong câu chuyện cổ tích Tấm Cám, mẹ con nhà Cám vì xấu bụng, chuyên làm điều ác cho Tấm mà cuối cùng phải chịu một kết cục bi thảm. Nhưng đã có ai đặt câu hỏi, vì sao mẹ con Cám phải làm như vậy?!
Dù mồ côi cả cha lẫn mẹ, dù phải ở với một mụ dì ghẻ độc ác và đứa em cùng cha khác mẹ xấu bụng nhưng bù lại, Tấm được trời phú cho nhan sắc mà dù có bị ngã từ trên ngọn cau, bị mèo ăn thịt, bị đẽo thành khung cửi, bị đốt thành tro hay biến thành quả thị… thì khi sống lại cũng vẫn trắng đẹp như thường, thậm chí còn đẹp hơn xưa!
Cám thì ngược lại, được mẹ cưng chiều, luôn ở phe thắng thế nhưng thiếu một thứ cực kỳ quan trọng là sắc đẹp, nên dù có mặc quần áo của Tấm, dù có thế vào chỗ của Tấm cũng không thể có được tình yêu của nhà vua (giống như mọi đàn ông trên đời, hình như là người rất háo sắc, vì chỉ thích đàn bà đẹp!?)
Thói thường, phàm là đàn bà đẹp, thế nào cũng được người đời mặc định rằng tính nết cũng đáng yêu và vì thế mà đáng được hưởng những gì tốt nhất. “Đàn bà xấu thì không có quà”, như một nữ nhà văn hậu sinh đã tổng kết. Nhưng khổ một nỗi, Cám lại sống ở thời đại trước nên không hiểu điều mặc định ấy. Cám không biết rằng đàn bà xấu là một cái tội (chí ít là như trong các câu chuyện cổ từ đời xưa còn lại). Các nàng công chúa vì xinh đẹp nên luôn hiền hậu và cuối cùng được hạnh phúc sau nhiều bất công. Còn mụ phù thủy, dì ghẻ cùng con gái của các mụ thì độc ác đã đành lại còn luôn xấu xí, thô kệch, vụng về nữa… nên đương nhiên thế nào cũng chết chìm ở cuối câu chuyện trong những hả hê của nhân gian.
Vì Tấm đẹp nên mỗi khi nàng khóc nức nở vì bị đối xử bất công, thế nào cũng có Bụt hiện ra để hỏi “Vì sao con khóc?”. Nhờ thế mà nàng gặp được bao nhiêu phép lạ, được biến đổi phi thường, dù bị vùi dập thế nào cũng không thể chết. Cũng nhờ sắc đẹp (tất nhiên cùng với sự đảm đang khéo léo) mà Tấm được bà cụ hàng nước yêu quý, được trở lại làm người và cuối cùng tìm lại được chồng, một đức vua hẳn hoi, chứ chả phải một gã tầm tầm đâu nhé!
Còn Cám, vì xấu xí nên chỉ được mỗi mẹ thương. Cho dù có được đàng hoàng đi hội thì cũng chả được nhà vua nhòm ngó tới. Đã xấu xí thì đương nhiên chân tay thô kệch nên không thể xỏ vừa chiếc hài, vì thế mà có muốn lắm cũng không thể lên kiệu về cung. Vì xấu xí nên dù có được thế vào chỗ Tấm nhưng vẫn không được vua yêu, dù cho Cám có chăm chỉ đến đâu.
Trong khi đó, Tấm cũng không hẳn là người tốt khi khiến Cám phải chết bỏng, sau đó lại còn sai người làm hũ mắm, lại còn đem gửi biếu dì… - một việc gây tranh cãi cho tới tận ngày nay, từng khiến nhiều người giáo dục mô phạm phải băn khoăn.
Còn Cám, chắc gì đã là người xấu. Cám yêu mẹ, chỉ có mẹ là đồng minh nên đương nhiên nghe lời mẹ (như bất cứ đứa con ngoan nào). Cũng như Tấm, Cám hồn nhiên chẳng mưu mô gì (ngoại trừ việc lười nhác ham chơi nên thuở bé đôi lần lừa Tấm). Lớn lên, Cám cũng muốn được làm Hoàng hậu (điều này chẳng có gì xấu vì thuở ấy cô gái nào chẳng muốn vậy) nhưng vì trót xấu xí (lại thụ động và cũng chẳng thông minh gì) nên nhất nhất nghe theo lời mẹ để giành giật hạnh phúc. Được làm vợ vua, Cám cũng cố đảm đang chiều chồng (vợ vua mà vẫn tự tay dệt cửi, giặt áo cho chồng). Thấy chị sống lại, Cám cũng muốn được trắng đẹp và nhẹ dạ nghe chị để rồi chết thảm. Nếu đem so với Tấm, Cám cũng thật đáng thương!
Thử hình dung, cùng sống một nhà mà chị bạn may mắn hơn bạn nhiều chỉ vì xinh hơn, vì những người xung quanh chẳng cần biết một cô gái có tốt nết hay không, chỉ cần trông cô ấy đẹp và cô ấy đáng thương là sẵn lòng ban phép lạ hay yêu thương, cứu giúp. Còn bạn, dù có cố gắng đến đâu để được người khác chú ý cũng hoài công chỉ vì bạn da đen, ngực lép, răng vẩu, trán chìa, nói thẳng ra là bạn xấu như ma. Mọi cánh cửa đều đóng lại với bạn, mọi phép màu đều chối từ, Bụt cũng ngoảnh đầu không thèm tiếp… Khi ấy, bạn có định làm liều?
Cám cũng vậy? Tất cả những việc Cám làm đều do sự xúi bẩy của mẹ và cũng bởi sự đố kỵ rất con người xui khiến. Chắc bởi trải đời hơn Cám nên mẹ Cám biết rõ con mình xấu xí hơn Tấm nên kiểu gì cũng sẽ thua thiệt hơn. Vì thế, mụ luôn theo sát con để bày mưu tính kế hòng đòi lại công bằng cho nó.
Công bằng mà nói thì những cách mà mẹ con nhà Cám làm với Tấm để “đòi lại công bằng” cũng độc ác thật. Bởi thế mà họ đã bị trừng phạt đích đáng rồi. Nhưng số phận của hai người phụ nữ xấu xí này vẫn để lại một dư vị đắng cho bao phụ nữ không may “giời sinh ra đã xấu”. Cho đến nay, loài người vẫn chẳng có gì “tiến hóa” hơn xưa trong quan niệm sùng bái vẻ đẹp bề ngoài, nhất là vẻ bề ngoài của phụ nữ. Bởi thế mới “loạn” thi hoa hậu, phụ nữ đẹp tha hồ “chạy sô” thi sắc đẹp, nhờ đó mà có cơ hội lấy chồng đại gia, thiếu gia rồi sống đời sung sướng. Chính vì quan niệm nhan sắc là tài sản lớn lao nhất của người phụ nữ nên giờ đây mới có ngôi sao showbiz tuyên bố xanh rờn: “Thà đẹp nhân tạo còn hơn xấu tự nhiên!”…
Chẳng may bạn xấu như Cám thì có hai cách lựa chọn. Thay vì làm điều ác như mẹ con Cám ngày xưa, bạn chọn cách đi giải phẫu thẩm mỹ để thay đổi số phận. Còn nếu có gan (hoặc không có tiền) thì cố mà chịu phận hẩm hiu. Đàn bà xấu thì chẳng bao giờ có quà, thực tế phũ phàng đó đã được thừa nhận bằng “văn bản” rồi đó thôi.
Vì thế mà tôi phải phân tích dài dòng chuyện nhà Tấm Cám, chỉ để tìm sự đồng cảm nơi bạn – sự đồng cảm mà chỉ khi là một phụ nữ bạn mới có thể hiểu ra. Ấy là đừng nhìn vào những việc mẹ con nhà Cám làm mà quy kết họ là những kẻ xấu xa. Suy cho cùng, họ cũng rất đáng thương vì phải gánh chịu một bi kịch mang tính thời đại của những người đàn bà trời không cho đẹp!.