Chương 1: Sự khởi đầu bình thường không thể bình thường hơn - Xuyên việt!
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chuyển ngữ: A Vi
Nguồn: Bàn Long Hội
Mỗi buổi tối tuyệt vời, truyện cổ tích hấp dẫn trẻ con nhất, bình thường đều có một sự bắt đầu rất mô típ ''ngày xửa ngày xưa'', câu chuyện xưa này cũng không phải ngoại lệ.
Đây là một buổi thứ hai rất bình thường, tại trong một sân trường đại học vắng vẻ có một tòa giáo học lâu, ở bên trong các sinh viên đang nghe giáo viên giảng bài.
Trên lớp học, giáo viên giảng giải, sinh viên hỏi, hết thảy đều bình thường như vậy, không ngày nào khác ngày nào. Nhưng mà khi sắp chấm dứt tan học, một chuyện đột nhiên đã xảy ra...
"A!"
"Mọi người chạy mau!"
"Tròng phòng thí nghiệm hóa học dưới lầu truyền tiếng thét chói tai, sau đó người ở bên trong phá cửa mà ra, tranh nhau mà chạy.
Tiếp theo mọi người ở tòa giáo học lâu, vô luận là sinh viên hay giảng viên, cũng đều nghe được mộ tiếng nổ mạnh, đồng thời cảm thấy chấn động mãnh liệt, tòa giáo học lâu cũ kỹ này bắt đầu rung chuyển đong đưa.
"Mẹ ơi, lâu này sắp sụp, chạy lẹ đi!"
"Má nó, cái trường chết tiệt này, lão tử nộp học phí cho các người nhiều như vậy, đổi lại cho lão tử học tập ở địa phương cũ nát như vậy, ta khinh..."
"Huynh đệ, đừng chửi đổng nữa, mau chạy đi. Đập con muỗi, cầu thang cũng quá nhỏ đi, ngay cả cầu thang thoát hiểm cũng không có, xxx ban giám hiệu..."
"..."
Kết quả là một hồi hỗn loạn bắt đầu, đứa nào chạy nhanh thì kịp trốn ra bãi đất trống bên ngoài, còn chậm chân thì vẫn còn đang chen chúc ở cầu thang, cố gắng đè, ép nhau mà đi...
Rốt cục, hỗn loạn chấm dứt, tất cả mọi người thuận lợi xuống đến bão đất trống, tuy có bị thương, nhưng may mắn là ai cũng an toàn.
"Đê mờ nó, đây là cho tên khốn nào làm để xảy ra nổ mạnh như thế?" Thanh âm lúc nãy lại vang lên.
"Đúng vậy a, tìm được nhất định phải cho nó nhừ đòn. Bất quá cái tòa giáo học lâu này cũng quá cũ đi, cầu thang so với nơi khác thì thiếu, còn chưa nói đến ngay cả thang thoát hiểm cũng không có." Một thanh âm quen thuộc khác lại vang lên, xem ra vẫn còn đang bực tức vì một hồi chen chúc khổ ải ở cầu thang.
"Đúng a! Thật hy vọng cái tòa lầu này sụp đổ đi, như vậy cũng không cần phải vào trong cái nơi chết tiệt này học nữa... A!" Lời còn chưa nói hết, cái tòa giáo học lâu cũ kỹ kia chịu không nổi tàn phá của vụ nổ mạnh vừa rồi, ầm ầm đổ xuống.
Mồm quạ đen!!
...
Thủ phạm gây ra sự cố này là sinh viên khoa hóa học, không biết hắn tìm được trong góc một hóa chất không biết tên gì đó, bỏ vào làm thí nghiệm, kết quả tạo thành sự cố ngoài ý muốn lần này, mà hắn cũng bởi vì vụ nổ này mà hy sinh oanh liệt.
Bởi vì sự việc đột ngột, hắn có chút phản ứng không kịp, đứng ngơ ngác trời trồng, mà những người khác lúc ấy chỉ lo chạy trối chết, chẳng rảnh hơi đi quản hắn.
Tiếp sau đó, trước tòa giáo học lâu đã sụp đổ, các giảng viên bắt đầu kiểm kê sinh viên khoa mình, để phòng còn có người sót lại, bất quá sót với không sót thì có hữu dụng gì chứ?
"Lam Phong..."
"Lam Phong đâu rồi?"
Khi giảng viên khoa tâm lý điểm danh, phát hiện vắng một sinh viên, vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.
"Không ổn, Lam Phong khi đi học thường ngủ ở trong góc, nổ mạnh vừa rồi hẳn là không có đánh thức hắn được." Một nữ sinh cùng khoa Lam Phong hét lên.
Lam Phong, sinh viên năm hai, thuộc khoa tâm lý, có một tật xấu mọi người đều biết, thích ngủ, đồng thời khi ngủ, kêu thế nào cũng không tỉnh, có người từng nói giỡn, coi như cả tòa lầu sụp, hắn cũng sẽ không tỉnh.
Hiện tại những lời này đã thành sự thực, Lam Phong bây giờ đang ở trong đống hoang tàn kia, trở thành người duy nhất bị liên lụy bởi vụ nổ này. Vì tưởng niệm hắn, từ đống hoang tàn mọc lên một tòa giáo học lâu mới tinh.
Bà câu chuyện này cho các sinh viên một bài học, khi đi học ngàn vạn lần không được ngủ, hơn nữa là có ngủ thì không được ngủ trong góc.
Trên thực tế nhà trường vốn đã nghĩ đến việc xây giáo học lâu mới, bất quá do giá vàng đang tăng, nhà trường dành tiền đầu cơ vàng, cho nên muốn sử dụng đến khi nào không sử dụng được nữa mới xây mới.
...
Lam Phong chống mình lên, mơ mơ màng màng mở mắt, quan sát hoàn cảnh chung quanh, ngây người một hồi, tiếp đó lại ngã xuống, miệng lẩm bẩm :"Như thế nào còn đang mơ, kỳ lại. Mau tỉnh dậy nào!"
Một lát sau, Lam Phong phát hiện bất thường, lấy thuật thôi miên cấp đại sư của mình, như thế nào lại không phân biệt được ngủ hay tỉnh, hiện tại là trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Vậy tại sao vật dụng trong nhà kiểu tây âu lại xuất hiện trước mắt mình? Mình tại sao lại nằm trên chiếc giường cổ xưa này, ngay cả trang trí nhà cũng theo phong cách cổ? Còn nữa, mình không phải đáng lẽ đang ở trong lớp sao?
Một đống dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Lam Phong, chẳng lẽ ta trúng thuật thôi miên của ai? Nói giỡn, cả cái trường này không ai có thể thi triển thôi miên với ta, không chỉ nói trường học, xem như toàn bộ Tung Của, toàn bộ thế giới cũng tìm không ra mấy người. Mà mấy người kia cũng sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến nơi này, bọn họ đều là nhân vật quốc bảo của các quốc gia a!
Phải nói thuật thôi miên của Lam Phong, mặc dù là đứng đầu thế giới, bất quá cũng không ai biết đến, hắn không muốn ở phương diện này nổi danh, nguyên nhân hắn học thuật thôi miên, quả thật là cho người ta dở khóc dở cười, chỉ là vì - ngủ!
Tuy nói là vì ngủ, bất quá cũng là vì giảm căng thẳng, Lam Phong từ nhỏ đã luyện tập Quy Tức Công của Võ Đang, vì để có thể luyện tập tốt môn công phu này, hắn đã quyết định học thêm thuật thôi miên phụ trợ.
Kết quả là, Quy Tức Công vẫn chỉ đến cảnh giới, mà thuật thôi miên lại đến đỉnh cao.
Khó hiểu sao? Các bạn nói cái loại võ thuật Trung Hoa Quy Tức Công này chỉ là trong tiểu thuyết vũ hiệp mới có, vậy là các bạn sai lầm rồi, hơn nữa là hoàn toàn sai. Sự thật trong xã hội, đích thật là tồn tại võ thuật, chỉ bất quá không có thần kỳ như trong tiểu thuyết vũ hiệp, một chưởng đổ lầu, một quyền đào hố.
Thần kỳ nhất trong võ thuật Trung Hoa chính là khí công, học tập khí công, mới chánh thức có thể nói mình đã học võ thuật Trung Hoa, bằng không chẳng qua là khoa chân múa tay theo như lời người trong nghề nói.
Cận đại, bởi vì chiến tranh, còn có lúc ấy bị ảnh hưởng phong trào bài trừ mê tín dị đoan, khí công cũng dần dần biến mất, bất quá còn có rất nhiều gia tộc truyền thừa đời này sang đời khác, nhà Lam Phong chính là một gia tộc như vậy, bất quá người học rất thưa thớt, hơn nữa Quy Tức Công cũng chỉ là một loại khí công tâm pháp rất bình thường, là tổ tông Lam Phong sau khi tại Võ Đang học nghệ, nhiều đời truyền xuống.
Lực công kích không mạnh, bất quá bế khí giả chết thì nhất lưu, còn nữa, nói như thế nào cũng là một loại khí công, cường thân là tuyệt đối không có vấn đề, giống như Lam Phong nếu cùng người khác đánh nhau, có thể một chấp mười mấy vẫn thoải mái như thường.
Biết đâu người bên cạnh bạn có một gia tộc như vậy, biết đâu bạn bè của bạn chính là một trong số những người đó...
Trở lại chuyện chính, nếu như đây không phải là hiệu ứng bị thôi miên gây ra, thế thì giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ là quay phim, có người đem ta bắt đến nơi đây chụp ảnh?
Nhất định là như vậy!
Khi Lam Phong đứng dậy bước xuống giường, phát hiện y phục trên người mình cũng là theo phong cách phương tây, hơn nữa là thuộc loại phương tây cổ đại, quả nhiên đóng phim phải đầy đủ, y phục cũng đổi nốt.
Lam Phong ở trong phòng đi lại, tìm kiếm khắp nơi nhưng thủy chung không có tìm thấy máy quay phim hay máy chụp ảnh. Đang lúc hắn khổ não thì đột nhiên phát hiện cửa phòng đối diện mình.
Ta như thế nào ngốc như vậy, trực tiếp ra khỏi cửa không phải là được sao, còn ở nơi này tìm kiếm quái gì.
Lam Phong nghĩ đến đây, liền lập tức đi ra khỏi cửa, tiếp theo là một cảnh tượng đập vào mắt hắn khiến cho hắn mắt chữ A miệng chữ O.
Một cái sân, một cái sân phong cách cổ xưa không lớn lắm, đương nhiên đây chưa đủ để làm cho Lam Phong kinh ngạc, một cái sân nhỏ như vậy, bố cảnh phi thường đơn giản, không hao phí bao nhiêu khí lực.
Hắn kinh ngạc chính là cảnh tượng bên ngoài sân, bởi vì địa thế của nơi này khá thấp, hắn nhìn ra kiến trúc ở bên ngoài.
Kiến trúc cổ xưa, toàn mộ đều là kiến trúc kiểu dáng châu âu, hơn nữa còn thập phần rộng lớn, y hệt như là một tòa thành thị, đây cũng không phải là tùy tiện có thể xây nổi.
Nếu dựng lên một tòa thành thị như vậy để quay phim chụp ảnh, như vậy không khỏi có chút rất chuyên nghiệp, ta cũng không phải siêu sao, cần đến mức như vậy sao?
Mở ra cửa sân, nhìn thấy mọi người lui tới trên đường, không ai chú ý tới sự tồn tại mình, những người này là diễn viên quần chúng sao? Chẳng lẽ vận khí của ta tốt như vậy, đã trở thành siêu sao?
Trời xanh này có phải cũng là giả hay không, còn có núi xanh phía xa xa , hẳn đều là giả, ta chưa có từng thấy bầu trời nào ba la trong suốt như thế...
Quên đi, trước tìm một người hỏi một chút.
Đang thắc mắc nếu người đó lừa ta sao? Nằm mơ, không hỏi ra ta là ai, ta sẽ thôi miên hắn, ngay đến thời gian cai sữa của hắn cũng thành thật mà khai ra hết.
"Uy, đại ca, nơi này là chỗ nào?" Lam Phong tùy tiện tìm một tên đô con hỏi, người này thoạt nhìn thuộc loại tứ chi phát triển đầu óc ngu si, rất dễ thôi miên.
"Ngươi nói cái gì?" Tên to con kia quảy đầu hướng Lam Phong hỏi, không phải hắn không có nghe thấy Lam Phong nói cái gì, mà là hắn nghe không hiểu.
"Ta nói, nơi này là địa phương nào?" Lam Phong lại hỏi.
"Chẳng hiểu mẹ gì, dùng tiếng thông dụng của Nhân Tộc đi." Đô con mất hứng nói.
"Ta làm sao... Chờ đã!" Lam Phong phát giác điểm không bình thường, ngôn ngữ của đô con bản thân mình chưa từng có nghe qua, nhưng kỳ quái chính là, bản thân mình là có thể nghe hiểu ngôn ngữ của tên đô con.
Lam Phong lâm vào trầm tư, muốn đem chuyện này nghĩ thông suốt.
"Tiểu đệ đệ về nhà chơi đi, đừng có phá phách." Đô con chứng kiến Lam Phong như thế, liền lưu lại một câu rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Lam Phong vô ý thức quay về cái sân nọ, bắt đầu suy tư tất cả chuyện này, sau khi đi ngang qua hồ cá, hắn tức thì dừng lại, sau đó lùi lại về bên hồ cá.
"Không phải chứ, còn make up nữa, hơn nữa còn có chiều xấu đi." Lam Phong nhìn thấy cái bóng trong nước, nói đó có một chút bộ dáng của trước kia, khuôn mặt Phan An, Tống Ngọc trước kia không còn, hiện tại thay vào bộ dạng giống quỷ, bất quá may mắn còn chưa đến mức không dám gặp ai, bằng không ta và cái bọn vương bát đản kia liều mạng.
Trên thực tế, bộ dáng trước kia của Lam Phong so với hiện tại không sai biệt lắm, đều là thuộc hạng trung, nói anh tuấn thì còn thiếu chút nữa, bất quá là không đến nỗi nào.
Đột nhiên, Lam Phong nhìn thất hai mắt của mình hiện lên hồng quang, tiếp theo thì bất tỉnh.
Khi Lam Phong tỉnh lại đã là buổi tối, mà câu nói đầu tiên hắn tỉnh lại, chính là...
"Vãi cái lều, lão tử không ngờ xuyên việt!"
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chuyển ngữ: A Vi
Nguồn: Bàn Long Hội
Lam Phong, không nghĩ đến cái thân thể này tên ban đầu cũng là Lam Phong, có lẽ đây là một sự trùng hợp, có lẽ là theo lý luận thế giới song song của người nào đó, mỗi một thế giới đều có một bản sao của mình.
Đại lục này tuy nói tổng thể bối cảnh văn hóa phương tây, nhưng là người phương đông và phương tây hỗn hợp, mỗi quốc gia đều có người phương Đông, cũng có người phương tây, mà Lam Phong của thế giới này, mang trong mình dòng máu phương đông.
Về phần huyết thống phương tâu, chẳng qua là khái niệm của Lam Phong mà thôi, người đại lục này cũng không có khái niệm giống như vậy của hắn, bọn họ ở nơi này không có cái gì gọi là kì thị chủng tộc, đều thuộc một chủng tộc, hiển nhiên người phương đông lẫn phương tây đều là Nhân Tộc.
Thực là một cái thế giới kỳ lạ.
Lam Phong tuy rằng còn không rõ ràng lắm tại sao mình lại đến được thế giới này, bất quá Lam Phong lại biết thế giới hiện tại mình đang ở không phải là thế giới ban đầu, mà thân thể của mình cũng không phải là thân thể của mình lúc trước.
Chính mình cướp đi thân thể này của Lam Phong, hơn nữa còn làm cho ý thức vừa mới phản kháng của hắn hủy diệt, hoàn toàn hủy diệt.
Lúc mà hắn té xỉu chính là lúc ý thức của Lam Phong kia phản kháng, tại dưới tình huống không phải mày chết thì tao chết này, hắn không chút nào mềm lòng, coi như có lỗi với người ta cũng phải làm.
Huống chi bản thân Lam Phong này cũng có ý niệm muốn chết trong đầu, khi mà hắn vừa mới uống thuốc độc tự sát sắp đang ngắc ngoải thì bị Lam Phong đến từ địa cầu đoạt xá sống dậy, phản kháng chẳng qua là bản năng mà thôi.
Mà vừa vặn lúc đó, Lam Phong còn làm một chuyện trọng yếu phi thường, hắn đem ý thức của mình hoàn toàn cùng với thân thể này dung hợp, đồng thời tiếp thu ký ức của Lam Phong này, một số trí nhớ (không hoàn toàn, cùng năng lực vân vân...
Bởi vậy hắn hiện tại, là một Lam Phong hoàn toàn mới, ách, đó là so sánh với người của thế giới này mà nói, còn ta thì vẫn là ta.
Về phần tại sao bản thân mình lại xuyên việt? Hắn rất mơ hồ, như cũng không suy nghĩ nhiều. Trên thực tế, hắn có nghĩ nát óc cũng không ra.
Lam Phong từ trong trí nhớ biết được, nguyên lai chủ nhân thân thể này, là con của một tướng quân, miễn cưỡng tính là một quý tộc.
Vì sao lại nói miễn cưỡng? Bởi vì hiện tại nhà hắn chỉ còn một mình hắn, những người khác toàn bộ chết hết, hơn nữa không có tài sản, ngoại trừ một cái danh hiệu quý tộc ra, hắn và bình dân không có gì khác biệt, thậm chí so với họ còn nghèo hơn.
Bất quá hắn so với bình dân tốt một chút, chính là có một tòa viện tử (nhà có tường bao quanh), tuy rằng không lớn, bất quá đủ cho hắn cư trú. Đây là phụ thân của hắn lưu lại, mà thân phận quý tộc, cũng là phụ thân lưu lại.
Phụ thân đã chết của hắn nguyên vốn cũng không phải quý tộc, là một bình dân, nhưng nhờ chiến công hiển hách mà trở thành quý tộc, hơn nữa còn có được tước vị bá tước. Mặc dù nói tước vị không thể truyền xuống được, nhưng thân phận quý tộc vẫn là có thể truyền xuống.
Chính bởi vì hắn thừa kế thân phận quý tộc, cho nên tòa viện tử của hắn khôn có bị người ta cướp đi, bởi vì tài sản của các quý tộc trong mỗi quốc gia trên đại lục được bảo hộ, vô luận là ai, cho dù là nhân vật cao quý đến cỡ nào cũng không thể cưỡng đoạt.
Đồng dạng cũng là bởi vì thân phận quý tộc, giúp cho hắn có thể tiến vào trường học quý tộc, học tập vũ kỹ.
Còn có một việc, nguyên bản Lam Phong này tên là Lam Phong* (2 chữ phong nghĩa khác nhau nhưng đồng âm), mang ý nghĩ đao phong, bởi vì phụ thân hắn là một quân nhân, cho nên tên tự nhiên sặc mùi gươm đao, sau lại không biết vì cái gì biến thành Lam Phong hiện tại, dường như là bởi vì mẫu thân của hắn, nhưng mà trong trí nhớ của hắn, ấn tượng về mẫu thân không phải là quá sâu.
Theo hắn biết, mẫu thân của hắn khi hắn ba tuổi đã mất, theo như phụ thân nói là bị bệnh chết.
Thế giới hiện tại Lam Phong đang ở có mấy khối đại lục, bị biển khơi cách trở, rất ít lui tới. Mà đại lục của Lam Phong là mảnh đại lục lớn nhất, tên là Thánh Thổ đại lục.
Mà trên đại lục có một cái siêu cấp đế quốc - Thần Thánh đế quốc, thực lực ở trên đại lục không có bất kỳ quốc gia nào có thể so sánh, độc bá thiên hạ, diện tích lãnh thổ cũng chiến đến một phần ba toàn bộ đại lục.
Trong Thần Thánh đế quốc có mấy đại gia tộc chính là người phương đông, đặc biệt là Thần gia, là gia tộc lớn nhất Thần Thánh đế quốc,, nghe nói có thực lực lật nhào cả đế quốc, ngay cả gia tộc hoàng thất Gia Bách Liệt của Thần Thánh đế quốc cũng không bằng.
Đương nhiên đây chỉ là nghe nói, sự thật như thế nào cũng không rõ ràng.
Bất quá, việc này có vẻ như cùng Lam Phong không quan hệ, quốc gia nơi này của hắn bất quá chỉ là một trong mấy trăm quốc gia khác, một cái quốc gia có thực lực tương đối mạnh, tên là Kỳ Ly vương quốc, quốc vương nếu nhớ không lầm tên là Trần Tĩnh Cừu.
Bất quá kích cỡ của quốc gia cũng không ảnh hưởng đến mức độ nổi tiếng của địa phương nằm trên lãnh thổ của nó, tỷ như ở thủ đô Kỳ Lỳ thành của Kỳ Ly vương quốc, có một học viện cực kỳ nổi tiếng trên đại lục, có rất nhiều vương công quý tộc của các quốc gia khác đều tiến vào học viện này học tập, thậm chí cả công chúa của Thần Thánh đế quốc cũng ở bên trong.
Nguyên nhân nổi tiếng, chính là ở nơi này có rất nhiều cao thủ khó thể thấy trên đại lục trấn thủ, phụ trách dạy vũ kỹ ma pháp.
Lam Phong cũng chính là học viên của học viện này, học viên ban vũ kỹ.
Còn có, Lam Phong của thế giới này năm nay mười lăm tuổi.
...
Kế tiếp...
Mía, vì cái gì những người kia sau khi xuyên việt, cho dù là trọng thương, tàn phế, thậm chí là đã chết, cũng có thể lập tức khôi phục, mà ta hiện tại chẳng qua là bị trúng chút độc mà thôi, vì cái gì còn chưa giải hết.
Lam Phong hiện tại rất muốn mở miệng mắng to, bất quá lại không có khí lực, hắn hiện tại chỉ có thể cố gắng vận khí để chống cự độc tố trong người, mặc dù nói thân thể hiện tại không có luyện qua Quy Tức Công, nhưng là thế giới này cũng có tu luyện đấu khí, tuy nói có chút bất đồng, bất quá trong thân thể có thể tụ tập được một chút khí, phân tán đều trên cơ thể.
Vốn Lam Phong phải làm, chính là vận khởi tâm pháp, đem chút khí này tập hợp lại, sau đó đưa về đan điền, mà hiện tại lại không thể lập tức đưa khí này tiến vào đan điền mà phải vận khí bức độc ra...
Thời gian từng khắc trôi qua, Lam Phong đem từng chút một độc tố bức ra bên ngoài cơ thể, lúc mới bắt đầu gian nan, sau đó theo thời gian chuyển dời, khí mà hắn khống chế càng ngày càng nhiều, bức độc cũng thuận lợi hơn.
Khi mà việc bức độc càng ngày càng suôn sẻ thì Lam Phong, hắn - Đang ngủ!
Không hổ là Quy Tức Công, khi vận công cũng là khi ngủ, mà Lam Phong cũng tùy ý để cho thân thể vận khí, còn mình thì chu du dị giới trong mơ.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Lam Phong vận khí thu công, đem khí đưa vào đan điền, cũng đồng thời kiểm tra qua thân thể của mình, phát hiện độc tố đã hoàn toàn bài xuất.
" Kim lão gia tử quả nhiên không có gạt ta, nội công quả nhiên có thể chữa thương bài độc, chẳng lẽ Kim lão gia tử cũng là võ lâm cao thủ." Đây là phản ứng đầu tiên của Lam Phong, trước đây đối với chuyện nội công có thể bài độc còn không dám khẳng định, bởi vì lúc trước hắn căn bản chưa từng trúng độc. Mà người truyền hắn nội công cũng không có nói qua, cận đại bởi vì nhân sĩ võ lâm rất ít đi lại giang hồ, cho nên thường thức cơ bản này dần dần bị bỏ quên.
Nếu không phải hắn trước kia đi học thường ôm mấy quyển tiểu thuyết vũ hiệp theo đọc, cũng sẽ không nghĩ tới chuyện dùng nội công bức độc, mà sẽ bấm số 115, à quên, nơi này không có 115, cũng không có điện thoại, cho nên phải nói là đi tìm bác sĩ.
Ách, ngươi hỏi Kim lão gia tử là ai? Có thể nói vấn đề này bằng hai chữ, bi ai!
Mà lập tức Lam Phong còn có phản ứng thứ hai - trên người thối quá, hơn nữa còn còn dính lớp "bùn đen" đặc quánh, xem ra đây là ảnh hưởng của việc bài độc.
"Toilet ở đâu!" Lam Phong nhảy dựng lên, tìm toilet không phải là vì tắm rửa, mà là phản ứng thứ ba của hắn - bụng đau quá, cần bài độc...
Dựa vào trí nhớ, Lam Phong cuối cùng cũng tìm được nhà xí!
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chuyển ngữ: A Vi
Nguồn: Bàn Long Hội
"Thế giới này thật đúng thú vị, rành rành giống như là thời đại trung cổ, thế nhưng phòng tắm đã có bồn cầu tự hoại, thành thị còn có cống thoát nước hiện đại. Nếu như không phải không có điện, thật đúng là còn tưởng đây là cổ thành của châu âu hiện đại." Lam Phong vừa cà người vừa thì thào lẩm bẩm.
Thế giới này có rất nhiều thứ rất giống đồ dùng hiện đại, bất quá chúng nó sử dụng không phải là điện, bằng xăng hay các nguồn năng lượng linh tinh khác, mà là bằng năng lượng ma pháp, dụng cụ phòng tắm Lam Phong hiện tại đang sử dụng chính là một trong số đó.
Lam Phong cũng chẳng muốn đi sâu nghiên cứu mấy thứ này, với hắn mà nói, những thứ này đích xác rất tiện dụng.
Vô luận thế giới nào, loại chế độ nào, đa số người nhất là bình dân đều đeo đuổi một cuộc sống an nhàn, thuận tiện, cho nên thế giơi này vô cùng nhiều các nhà khoa học (theo như lời của bọn họ chính là luyện kim thuật sĩ) đã nghĩ ra rất nhiều thứ, đương nhiên chính yếu vẫn là vũ khí chiến tranh. Nếu như không phải bởi vì thế, phỏng chứng thế giới này đã phát triển thịnh vượng.
Mà ở trong thủ đô của Kỳ Ly vương quốc này, tự nhiên là thiết bị hoàn thiện, đây đối với Lam Phong mà nói là một tin tốt lành, bởi vì hắn là một người lười tiêu chuẩn.
" Kim lão gia tử có vẻ từng nói qua, uống thuốc độc lượng vừa phải luyện công, có thể đẩy nhanh tiến độ. Những lời này quả đúng là thật, ngày hôm qua ta mới vừa vặn luyện một đêm, tiến độ tương đương với lúc trước mình luyện nhanh hơn ba năm." Lam Phong cảm thán nói, "Chẳng lẽ Kim lão gia tử là cao thủ trong cao thủ? Vậy sau này ta mỗi lúc trời tối uống chút độc dược, hy vọng không bị nghiện."
Lam Phong trong một đêm, tâm pháp tiến triển so với người bình thường luyện hơn đến mấy năm, mặc dù điều này liên quan đến rất nhiều nhân tố, giống như bản thân Lam Phong của thế giới này đã có một chút khí, tâm cảnh của hắn cũng đã sớm thống suốt, bắt đầu luyện cũng là làm ít công to, luyện lại một lần nữa cũng đơn giản hơn nhiều.
Bất quá cũng không gạt bỏ bởi vì nhân tố bức độc kia, mà cũng là bởi vì quyết định này của Lam Phong, cuộc sống sau này của hắn cơ hồ mỗi lúc trời tối luyện công đều ăn chút độc dược, nội công tiến triển phải nói với tốc độ chim bay.
Kết quả, quả thực là bị nghiện, luyện công mà không có độc dược, cảm giác thấy thiếu thiếu, hơn nữa hắn còn thích đổi mới độc được, mà cái này cũng có chỗ tốt, chính là kháng tính đối với độc vật của hắn rất mạnh, có thể nói là bách độc bất xâm.
Còn có một cái tác dụng, hắn bài độc thường xuyên làm cho làn da trở thành trắng nõn mịn màng, càng về sau ngay cả nữ nhân có làn da tốt nhất cũng bắt đầu đố kỵ hắn. Đây có thể coi như là một biện pháp làm đẹp hiệu quả, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có khí công.
Kỳ thật cũng không cần sau này, ngay cả hiện tại, chỉ hôm qua đây thơi, nếu người nào quen thuộc Lam Phong sẽ phát hiện da hắn trắng hơn rất nhiều.
Nhìn vào Lam Phong bộ dáng đắc ý hiện tại đang soi gương là biết!
Biến, lão tử không thích trở thành trắng, đây không phải thành tiểu bạch kiểm sao, đến lúc đp ta học Cổ Thiên Lạc đi tắm nắng, không, phải so với anh ta trâu hơn, đi sa mạc tắm, nhất định phải đen như than đá mới được.
Bất quá nói đi thì nói lại, làm tiểu bạch kiểm không tồi, ít nhất có thể áo cơm không lo, không cần lo lắng đến chuyện tình bên dưới.
Tắm rửa qua, sau khi thay quần áo sạch sẽ, Lam Phong liền gặp phải nan đề đầu tiên từ khi hắn đến nơi này - bữa sáng. Bởi vì hắn tìm khắp cả phòng bếp, lật tung cả hầm ngầm, chỉ phát hiện ra một quả tỏi.
Đại ca, ngươi cũng thảm quá, không ngờ tới trình độ không vét nồi không ra gạo, hơn nữa ngay cả tiền mua gạo cũng không có, ngươi còn là quý tộc sao?
Người ta cũng xuyên việt, ta cũng xuyên việt, tất cả mọi người đều xuyên việt, vì cái gì người ta có thể xuyên việt đến trên người vương tôn hậu duệ quý tộc, vì cái gì ta lại xuyên việt đến trên người quý tộc bần cùng này, so với bình dân còn bần hơn.
Lẽ trời bất công a!!
Còn có một việc, thân thể của Lam Phong kỳ thật đã đói vụng vài ngày, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lam Phong của thế giới này luẩn quẩn tự sát trong lòng, cuộc sống của hắn quả thật quá khó khăn gian khổ, trước kia còn có thể dựa vào một chút tiền của phụ thân lưu lại sống qua ngàu, nếu như nói tiền này có thể làm cho hắn cố gắng chịu đựng qua một hai năm, hắn có lẽ cũng sẽ không tự sát, bởi vì khi đó có lẽ hắn đã có năng lực kiếm ăn.
Mà hắn hiện tại căn bản cũng không có năng lực.
Chỉ trách phụ thân khi còn sống, bởi vì công tích hiển hách, làm hắn áo cơm không phải lo, hơn nữa còn có rất nhiều người lấy lòng hắn, nhưng là năm năm trước sau khi phụ thân chết trận sa trường, gia đạo lập tức sa sút, những người đó cũng lập tức quăng bỏ hắn, thậm chí còn cả ngày khi dễ hắn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn tự sát.
Đối với cái chuyện lòng người ấm lạnh này, Lam Phong đã thấy nhiều, cho nên cũng không có cảm thấy gì, hắn chỉ là cảm thấy được Lam Phong của thế giới này quá yếu đuối, không biết bảo vệ mình, chỉ biết trộm khóc, cuối cùng không ngờ bởi vì vài ngày không có gì ăn mà bắt đầu tuyệt vọng tự sát...
Kỳ thật ngươi chỉ cần bán tòa viện này, hoặc là bán ma tinh kiếm trong tay, tuy nói đây là di vật duy nhất của phụ thân ngươi, nhưng mà đại trượng phu cứng được thì mêm được, không cần vì cái gọi là tôn nghiêm quý tộc, cái gì di vật duy nhất của phụ thân, mà mặc cho bản thân mình đói chết. Còn có phải hiểu được biến báo, kỳ thật có rất nhiều phương pháp có thể kiếm tiền...
Ai, tóm lại một câu, Lam Phong của thế giới này thật sự là một phế vật yếu đuối vô năng không hơn không kém.
Đi kiếm ăn, bằng không sẽ trở thành xuyên việt giả đầu tiên bị chết đói của thế kỷ này.
Cầm ma tinh kiếm, Lam Phong ra khỏi nhà, chuẩn bị lo xếp cho bữa sáng của mình.
Hiện tại trong tài sản của Lam Phong, thanh ma tinh kiếm này là đáng giá nhất, đây là của phụ thân hắn lưu lại, còn cái tiểu viện kia, giá trị cũng cao hơn rất nhiều.
Tuy nói ma tinh kiếm ma tinh là cửu phẩm ma tinh vũ khí đê cấp, bất quá lại cũng không phải dễ dàng có được, ma tinh vũ khí coi như là có tiền cũng không nhất định có thể có được.
Ma tinh vũ khí, đơn giản mà nói, chính là dụng một loại quặng sắt đặc thù của thế giới này, ma tinh thạch chế tạo mà thành, loại ma tinh thạch này ẩn chứa năng lượng vô cùng, võ sĩ sử dụng đấu khí có thể kích phát ra năng lượng này, ma pháp sư cũng có thể sử dụng tinh thần lực kích thích, là một loại vũ khí phụ trợ rất tốt.
Nhưng mà sản lượng ma tinh thạch không nhiều lắm, vả lại chế tạo không dễ, không có công tượng cấp đại sư là làm không ra, cho nên ma tinh vũ khí không phải ai cũng có thể có được.
Còn có căn cứ cấp bậc của ma tinh thạch, ma tinh vũ khí phân chia từ nhất tới cửu phẩm, cửu phẩm là kém nhất, tăng lên một phẩm cấp, uy lực liền lớn hơn gấp mười.
Phẩm chất càng cao, số lượng lại càng ít, tới nhất phẩm, quả thực đã ít lại càng ít, như lông phượng và sừng lân, ở trên đại lục chỉ có mấy viên. Vật lấy hiếm là quý, đạo lý này vô luận đến đâu cũng thông dụng, cho nên ma tinh thạch phẩm chất cao giá trị là phi thường cao, coi như ngươi là quý tộc cũng không nhất định được nổi, mà ngoài tam phẩm, thì ngay cả đế vương các quốc gia cũng không dễ dàng có được, nhất là ma tinh thạch nhất phẩm, hiện nay người có được chỉ có hoàng tộc của Thần Thánh đế quốc.
Nếu không bởi vì công huân cao của cha Lam Phong, đã sự ngợi khen của quốc vương, cũng không thể có được ma tinh kiếm này.
Bất quá Lam Phong cho rằng vũ khí chung quy chính là vũ khí, chân chính vẫn là ở người sử dụng, chỉ người có thực lực cường đại mới có thể phát huy ra uy lực cường đại, coi như trong tay mình chỉ là một thanh cửu phẩm ma tinh kiếm kém nhất, cũng sẽ có một ngày có thể chiến thắng người mang ma tinh vũ khí phẩm cấp cao.
Thậm chính là nhất phẩm ma tinh...
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chuyển ngữ: A Vi
Nguồn: Bàn Long Hội
Cầm cửu phẩm ma tinh kiếm duy nhất có giá trị, Lam Phong đi tới nơi vừa quen thuộc vừa bở ngỡ trong Kỳ Ly thành.
Phương hướng là học viện hắn đang theo học. Bởi vì hôm nay có tiết học, vì có thể sống sót ở thế giới này, học vẫn là trên hết, cái "danh bài học viện" này, dạy học tuyệt đối chất lượng.
Lam Phong mặc dù biết đại khái tình huống của đại lục này, nhưng mà rất nhiều chuyện vẫn còn chưa minh bạch, giống như là vũ kỹ đay, cũng là chưa hiểu rõ hết, thậm chí đến hiện tại còn không biết phương pháp kích phát ma tinh kiếm trong tay.
Đây là bởi vì Lam Phong của thế giới này rất yếu, đến hiện tại mức độ đấu khí chưa tới tiêu chuẩn, cho nên vũ kỹ đạo sư còn chưa có dạy hắn như thế nào kích phát ma tinh thạch.
Cũng không phải nói hắn không thể kích phát ra, chỉ là trình độ của hắn quá thấp, uy lực kích phát ra cũng rất nhỏ, cho nên lấy phương diện học viện mà nói, vẫn là trước để cho vững chắc cơ sở, sau đó mới dạy hắn sử dụng ma tinh kiếm, đây cũng không phải chỉ mình hắn như thế, những người khác cũng đều là như vậy.
Bất quá, trong số bạn đồng lứa, cũng chỉ có hắn đến hiện tại còn chưa tới tiêu chuẩn cơ sở, rất nhiều người nhỏ tuổi hơn hắn đều đã đạt tới tiêu chuẩn, đều sử dụng được ma tinh vũ khí của bọn họ, ách, nếu như có.
Tuy nói học viên nơi này đều là quý tộc, nhưng là không nhất định có được ma tinh vũ khí, đây chính là "mặt hàng cao cấp", không phải người nào cũng có được.
Không quản mấy việc này, trước lo cho cái bụng của mình đã. Lam Phong đi vào một nơi, là chỗ bán rất nhiều món ăn bình dân, nơi này bán sáng trưa chiều ba bữa, thậm chí cả ban đêm cũng có.
Mà cấp bậc nơi này không cao lắm, chủ yếu đều là bình dân đến tiêu phí, giá cả cũng thuộc loại bình dân, đây là nơi Lam Phong trước kia thường xuyên tới, mua một chút bánh bao về nhà, hắn không biết nấu cơm, cho nên có một cái phòng bếp lại không hề có tác dụng, củ tỏi này là đồ ăn còn dư thừa lại.
Khi Lam Phong đến nơi này, đột nhiên phát hiện mình không nên tới, cũng không phải bởi vì nơi này cấp bậc quá thấp, mà là bởi vì nơi này tuyệt đối không dễ dàng kiếm ra bữa sáng miễn phí.
Có thể nghĩ, mọi người ở đây đều là có lời một chút tiền, hoặc là tiết kiệm tiền mà tới nơi này, làm gì mà có ai phát thiện tâm cho ngươi một bữa sáng miễn phí chứ?
Con đường bình thường là không thể nào, trừ phi dùng thủ đoạn phi thường...
Cướp? Bỏ qua, cái thên này không thể gánh nổi hậu quả từ sự tức giận của nhiều người. Trộm cắp? Không được, lão tử đường đường một người luyện võ, sao có thể sa đọa đến mức này được, trừ phi không có biện pháp.
Bất quá có vẻ như hiện tại nếu không có biện pháp, hắc hắc, ta vẫn là không còn biết làm sao.
Lam Phong đối với những người trong này cũng không làm ra hành vi gì vô sỉ, cho nên liền thay đổi địa điểm, đi vào một hiệu ăn có một lão bản tương đối gian xảo.
"Lão bản, cho ta một phần bữa sáng!" Lam Phong nghênh ngang đi tới hiệu ăn, ba một tiếng, đem cửu phẩm ma tinh kiếm nặng nề đặt lên bàn, sau đó tùy tiện ngồi xuống, hắn chuẩn bị ra tuyệt chiêu.
"Khách nhân, bữa sáng của ngài đây!" Rất nhanh, lão bản gầy có vẻ gian thương kia đã đem một mâm bữa sáng cùng một ly nước trong vắt đặt lên bàn, đồng thời ánh mắt hắn nhìn Lam Phong còn có chút quái dị.
Lam Phong tự nhiên biết nguyên nhân sự quái dị trong mắt hắn, bởi vì y phục trên người quá cùi, thuộc hàng vỉa hè, mà lão bản sở dĩ tự mình đi tới, là bởi vì cửu phẩm ma tinh kiếm của hắn, đây cũng không phải là người bình thường có thể có.
Hắn chính là biết điều này, mới cố ý đưa ma tinh kiếm ra, một là không đến mức là cho người ta đuổi ra, hai chính là muốn lão bản tự mình lại đây.
"Lão bản, đây cũng quá ít đi!" Lam Phong nhăn mặt nói, "Thị chỉ có hai miếng, bánh bao cũng chỉ có hai cái, nhìn đía trứng chiên này, nhỏ như vậy, khó trách hiệu ăn của ngươi còn bết bát như vậy."
Đổ mồ hôi, đây là bữa sáng a, ngươi còn muốn thế nào? Nếu không phải vì cái thanh ma tinh kiếm của ngươi, lão tử nhất định sẽ ném ngươi ra ngoài.
Lão bản bồi cười nói :"Bữa sáng chính là như vậy a!"
"Nguyên lai ngươi vẫn luôn là như vậy, quả thực là hành vi của gian thương. Bất quá quên đi, thiếu gia hôm nay không rảnh cùng ngươi tính toán, ngươi đổi cho ta bữa sáng đầy đủ nguyên liệu, nhớ kỹ, chỉ dùng đủ nguyên liệu." Lam Phong nói thẳng, thái độ một chút hung hắng.
"Được, lập tức đổi, ta lập tức đi đổi ngày." Lão bản vì không muốn đắc tội cái người khó tính Lam Phong này, cho nên lập tức kêu người thay đổi bữa sáng, còn phân phó riêng phải thêm đủ nguyên liệu.
Chuyện này bọn hắn sợ là đắc tội người không nên đắc tội rồi!
Đợi một hồi, xuất hiện trước mặt Lam Phong là một mâm bữa sáng phong phú, còn có một chén sữa, bữa sáng lần này chẳng những thêm đủ tài liệu, thịt tuy rằng vẫn là hai miếng, bất quá là hơn một cân.
Thật hạnh phúc, không chỉ có thực vật Lam Phong đã lâu không ăn mà thịt heo còn to đến nổi hắn xém nghẹn, đã lâu không có ăn miếng thịt lớn như vậy.
Loại cảm giác này thật sướng khoái.
Lam Phong trước cái nhìn soi mới trợn mắt há mồm của lão bản, ăn như hổi đói hết bữa sáng phong phú, sau đó uống xong chén sữa kia...
" Ha! Thật thoải mái!" Lam Phong vỗ vỗ bụng, sau đó, hắn mới nhớ tới chính mình vài ngày không ăn cái gì, ăn như vậy rất dễ đau bao tử.
Bất quá lúc trước hắn chỉ biết nếu như mình không ăn, sẽ bị chết đói đầu đường, nào có nghĩ viễn vông gì được được nữa, coi như nghĩ tới, cũng mặc, ăn trước nói sau, đau dài còn hơn đau suốt.
" Lão bản, thực vật của hiệu ăn ngươi không tệ, thái độ phục vụ cũng rất tốt, sau này tiếp tục cố gắng, duy trì tiểu chuẩn này." Lam Phong cầm lấy kiếm, sau đó vỗ vỗ bả vai lão bản, tiếp theo bước đi hướng cửa nhà ăn, mà lão bản thì vẫn còn đang ngẩn người bên trong.
Khi Lam Phong sắp đi tới cửa, sắp ra khỏi hiệu ăn thì lão bản kia rốt cục kịp phản ứng, sau đó lấy một tốc độ làm cho người ta tặc lưỡi phóng đến trước người Lam Phong, làm cho Lam Phong chỉ cảm thấy trước mặt mình bóng người chợt lóe, liền xuất hiện ra một người.
Thân pháp này, có thể so sánh với đệ nhất bộ pháp trong truyền thuyết — ám ảnh bộ.
" Khách nhân, ngươi còn chưa có trả tiền." Lão bản nhìn Lam Phong nói, muốn ăn bữa sáng miễn phí sao, coi như ngươi là quốc vương cũng không được.
"Trả tiền? Tiền gì?" Lam Phong nghiêng, bộ dáng kỳ quái.
" Ngươi không cần giả bộ hồ đồ, bữa sáng ngươi vừa mới ăn, không là tiền ăn thì là tiền gì." Lão bản có chút tức giận, chưa từng thấy qua cái loại quý tộc như thế này, quý tộc nhiều nhất chính là ăn cơm chùa công khai, mà người trước mắt này không ngờ còn giả hồ đồ không biết.
" Bữa sáng vừa rồi không phải ta dùng một phần bữa sáng đổi lấy a, tại sao phải trả tiền?" Lam Phong rất kỳ quái nói.
"Vậy phần bữa sáng kia ngươi không trả tiền sao?" Lão bản nhịn xuống lửa giận nói.
Lam Phong lúc này trên mặt lại càng kỳ quái, nói :"Phần bữa sáng kia ta lại không có ăn, trả tiền cái gì?"
Lão bản trợn tròn mắt trợn tròn mắt lập tức đầu óc chuyển không ngừng, trong lòng suy nghĩ lời nói của Lam Phong, không ăn tự nhiên không cần trả tiền, ngoài ra cái việc đổi kia, cũng không cần trả tiền, hai câu nói cũng không sai, vậy hẳn là không cần trả tiền...
Không đúng, không tính như vậy được...
Lão bản sau khi nghĩ thông suốt thì Lam Phong cũng sớm đã không thấy bóng dáng, đành phải tự nhận xui xẻo, bất quá trong lòng đã đem người nào đó ghi vào trong danh sách đen.
Là một người địa cầu thì ai cũng biết thủ thuật ngụy biện kinh điển này, nhưng mà người của thế giới này lại không có ai biết, Lam Phong liền lợi dụng kiểu lừa kinh điển này mà ăn bữa sáng đầu tiên hắn đến thế giới này.
Là ai nói thiên hạ không có bữa sáng miễn phí! Lam Phong trong miệng ngậm một cây tăm, rất nhàn nhã bước đi trong thành.
Mà Lam Phong cũng không biết, hành vi kì thực vô sỉ có vẻ như lanh trí của hắn vừa rồi của hắn trong hiệu ăn, đều bị một đôi mắt xinh đẹp thu hết vào trong, trong ánh mắt kia không chỉ có ý cười, mà còn có sự kinh ngạc...
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý