Năm ngoái vào khoảng giờ này, mình vừa chạy xe mà hai mặt nhạt nhòa nước mắt, suýt bị xe cán thành đống thịt bầy nhầy.
Lúc đó, mình, trong lòng chỉ cảm thấy trống rỗng, nhưng sao nước mắt cứ chảy ra. Mình chở em về nhà, nhìn nhau lần cuối mà chẳng nói được một lời.
[ Có ai bảo con trai không được khóc cơ chứ.]
Ừ, em đã yêu và rất thương mình. Phải công nhận điều đó, nhưng em trở mặt cũng nhanh vô cùng. Yêu nồng nàn, yêu đậm sâu... rồi đau thật đau.
Em, một khi hết yêu anh. Có lẽ em đã xóa anh đi khỏi tâm trí và cuộc sống anh. Chắc gì giờ này em đã nhớ đây là ngày chia tay của tụi mình. Chắc gì em đã nhớ những ngày đi dưới mưa và anh lúc nào cũng cằn nhằn em. Chắc gì em đã nhớ những ngày anh qua nhà em ăn cơm. Chắc gì em đã nhớ lời hứa em đã hứa , mà lần đầu em tán tỉnh anh.
Không phải câu chuyện cổ tích nào cũng kết thúc hạnh phúc. Nàng tiên cá ôm khối tình đau mà tan đi. Anh cũng vậy, anh hiểu em đã hết yêu anh, anh sẽ chủ động để em nhẹ lòng. Nhưng không ai có thể hoài yêu mãi nhớ một người, anh cũng thế.
Anh cám ơn em, vì đã đánh mất anh.
Để anh nhận ra, chúng ta chưa yêu nhau đậm sâu.
Để anh đau thật đau, nhưng anh biết trái tim em không có anh từ khi chúng ta yêu.
Để anh mạnh mẽ hơn, khoan dung hơn và biết chăm sóc quan tâm nhiều hơn với những người đến với anh sau em.
Để anh thôi cái tính lăng nhăng đào hoa của anh.
Một lúc nào đó, anh sẽ đưa người yêu mới của anh về Huế, vẫn đi đến những nơi mà anh và em đã từng đi qua. Có thể, lúc đó anh sẽ nhớ đến em, nhưng chỉ là những kỷ niệm cũ mà anh từng thả trôi từng mảnh trên sông Hương.
Sẽ có một người có diễm phúc hơn em, nhận những bức thư tình của anh viết.
Sẽ có một người hạnh phúc nghe những bản tình ca anh hát.
Anh sẽ đi cũng người đó, suốt đêm trắng khắp Sài Gòn vào những ngày gió lớn để cảm thấy hơi ấm của nhau.
Và trong bếp nhà anh, anh sẽ thật bình yêu cảm nhận một cái ôm nhẹ từ phía sau. Khi đang nấu ăn cho tụi anh.
Tụi anh sẽ cùng uống cafe, cùng nghe nhạc, cùng làm việc, cùng đánh răng với nhau.
Anh sẽ hạnh phúc, hạnh phúc của tụi anh.
Tạm biệt em, người yêu cũ.
Một năm, anh đã quên em rồi. ..Cám ơn em, đã đi cùng anh một đoạn đường. Nhưng số phận của chúng ta không phải là bạn đời của nhau.
Giờ này có lẽ em vui, hay em buồn...Nhưng anh không quan tâm nữa, vì có người cần anh quan tâm hơn.
Có nhiều thứ trôi quá rồi mới biết, nhiều khi trong cuộc mình đã nghĩ quá nhiều.
Cuộc đời thật ra cũng đơn giản, mà tình yêu cũng thế nhỉ?
Yêu là yêu, chả biết khi nào và vì sao!
Thật ra yêu ko có lý do, chia tay mới nhiều lý do.
Mà đã có lý do thì níu giữ mãi làm gì.
Nên cố gắng cho một cái gì đó mới, và tốt đẹp hơn!
Có một bài khá hay, đnag thích post vào luôn ai đọc thì đọc ha ;))
Nếu anh yêu một cô gái từng bị tổn thương, làm ơn hãy kiên nhẫn....
Vì cô ấy đã mất đi một nửa trái tim mình, từng đón bình minh bằng đôi mắt sưng húp, từng làm việc quên ngày quên tháng để quên đi một vết thương lòng. Vì cô ấy từng cho đi rất nhiều để rồi nhận lại một vết thương mà có lẽ suốt đời không lành lại được. Vì cô ấy là một cô gái rất yếu mềm...
Cô ấy đã đến bên anh, rung động bởi những quan tâm, yêu thương thật lòng của anh. Cô ấy đã dũng cảm cho và nhận yêu thương thêm một lần nữa. Thì anh, người cô ấy đang gắn bó, đừng ép tình cảm của cô ấy phải tiến triển quá nhanh. Bởi cô ấy sợ...
Điều đầu tiên cô ấy sợ là làm anh tổn thương. Thật là như vậy đấy. Cô ấy băn khoăn mình đến với anh vì điều gì, tại sao anh và cô lại yêu nhau? Vì anh quá tốt hay anh đẹp trai và giàu có? Vì anh là người đã ở bên lắng nghe và lau nước mắt cho cô?… Chỉ khi nào cô ấy không tìm ra lý do “vì sao mình yêu anh”, cô ấy sẽ đến và ở lại bên anh vô điều kiện. Đó là lúc cô ấy yêu chính bản thân anh.
Nếu anh chưa từng yêu, chắc anh không thể hiểu cảm giác này. Hơn ai hết, cô ấy biết tình yêu mong manh đến thế nào, thoắt đến, thoắt đi như một cơn gió. Hơn ai hết, cô ấy hiểu nỗi đau do tình yêu gây ra sâu sắc đến bao nhiêu. Và vì yêu anh nên cô ấy không thể để anh phải chịu nỗi đau giống như cô ấy đang mang trong lòng.
Không phải là mối tình đầu của một cô gái, chắc chắn anh sẽ có nhiều thiệt thòi. Trước hết, đó là cảm xúc không còn vẹn nguyên. Cô ấy đã qua cái thời đòi anh phải chiều chuộng, qua những lúc giận hờn vì những chuyện cỏn con và trẻ con. Nhưng anh đừng vì thế mà nói năng thiếu thận trọng làm cô ấy tổn thương bởi giờ đây, tâm hồn cô ấy thật mong manh và nhạy cảm. Bất cứ điều gì anh chưa “uốn lưỡi” trước khi nói cũng làm cô ấy liên tưởng đến quá khứ và ảnh hưởng không tốt đến tình cảm hiện tại cũng như mối quan hệ của hai người.
Không phải là mối tình đầu của cô ấy, anh sẽ phải tốn nhiều công sức hơn để dành được trọn vẹn tình cảm yêu thương. Nhưng anh yên tâm, khi đã dành được thì điều đó hoàn toàn xứng đáng bởi khi cô ấy đã cam tâm tình nguyện thì đó là một sự thiết tha khó có thể đổi dời.
Tuy nhiên, hãy cố gắng hiểu và thông cảm cho những rung động nhỏ trong lòng cô ấy, trong trường hợp nó không dành cho anh, không phải vì anh. Nếu cô ấy rũ bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ không một chút cảm xúc thì có thể anh sẽ là nạn nhân tiếp theo. Nhưng nếu cô ấy luôn trân trọng và gìn giữ thì anh cũng sẽ được nâng niu trong một nửa còn lại của trái tim cô ấy.
Cuộc sống đã lấy đi của cô ấy nhiều điều nhưng tất cả những gì còn lại, kể cả cuộc đời, sự tự do, mơ ước của cô ấy… là dành cho anh. Vậy nên, làm ơn hãy kiên nhẫn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
bài của bác chủ thớt nhiều cảm xúc quá. em cũng từng ở trong tình cảnh của bác, cũng gần 1 năm rồi. tặng bác bài thơ em sưu tầm được:
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu,
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.
Anh sẽ cầm tay một người con gái khác,
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa.
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa,
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc,
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em.
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người,
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu,
Anh chụp hình chung nhưng không là chú rể.
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ,
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh.
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh,
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ,
Về bữa cơm, ngôi nhà và người em yêu hơn cả,
Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng ở trên đầu,
Em đã từng nghĩ chỉ anh là duy nhất.
Nhưng cuộc đời đâu phải là cổ tích,
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa.
Em nghe lại những bản tình ca,
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế.
Vẫn say mê như chưa hề cũ,
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của k.a.k