20-12-2011, 05:20 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Mạnh Thưá»ng Quân 4vn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 3,807
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngày 
                
					
 
	Thanks: 7
	
		
			
				Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				[Lịch SỠQuân Sự] Sáp Huyết - Tác giả: Mặc Vũ - Full 
			
			 
			
		
		
		
			
			 Sáp Huyết  
 Tác giả: Mặc Vũ    
  Quyển Thượng: Nghê Thưá»ng Khúc   
 -----oo0oo-----    
Chương 1: Liá»u Mạng(1) 
 
     Dịch Giả: Thiên Kim 
Biên Táºp: Anh Thư 
Nguồn: Tàng Thư Viện  
 
 
 
 
 
 
 
Thá»i kỳ Bắc Tống, sóng gió nổi lên chốn biên cương, giang sÆ¡n Äại Tống bấp bênh dưới đồ Ä‘ao vó ngá»±a.  
 
 Mùa hoa mẫu đơn nở, hắn tình cá» gặp được ngưá»i con gái thùy mị yêu kiá»u. Mối tình đầu ngây ngô trong sáng ấy khÆ¡i dáºy má»™t tràng chuyển biến kinh tâm động phách. Lăng má»™ đế vương, lá»i tiên tri, bóng dáng hoàng cung, quyá»n thế, nhu tình... 
 
 Xuyên suốt trong những khúc mắc ái tình, có một vùng Hương Ba Lạp băng sơn thần bà mỠảo. 
 
 Thá»i khắc NgÅ© Long xuất thế, Thổ Phiên, Äại Hạ... Tháºm chà Khiết Äan, Äại Lý lần lượt bị cuốn vào trong những cuá»™c đấu trà quyết liệt, minh tranh ám đấu, mưu sâu kế hiểm, chỉ vì tìm kiếm bà máºt cá»§a NgÅ© Long, phá giải giấc má»™ng Hương Ba Lạp. 
 
 Nhưng dù rong ruổi trên lưng ngựa ngàn dặm, cũng chẳng tìm thấy được manh mối gì. Hương Ba Lạp, rốt cuộc là thực hay ảo?  
 
 Tiên cảnh hay địa ngục? Bi huyết hay hào hùng! 
 
 Bát Bá»™ Thiên Long, Tàng Bắc Máºt Tông, láºp đô từ trong làn mưa tên ngÅ© sắc! Chỉ có vung Ä‘ao lên má»›i có thể cùng tranh phong! 
 
 
 Hắn, mang trên lưng thâm tình cá»§a nghÄ©a huynh, lòng mang chà lá»›n bình định thiên hạ, uống máu ăn thá» cùng đế vương, và lại mang tình yêu hồn nhiên chân thành, cùng má»™t lá»i thá» sinh tá». Thá»i khắc ác chiến trên sa trưá»ng, cÅ©ng không thể nào tránh khá»i bị cuốn vào cuá»™c tranh chấp Ä‘i tìm NgÅ© Long...  
 
 
Tiết trá»i cuối xuân, oanh đến yến Ä‘i, qua lại không ngá»›t như đưa thoi. Gió mát hây hẩy, cuốn bay những cánh hoa má»m mại bé nhá», hòa vào trong trá»i đất. 
 
 Lúc này chợt có vài tiếng chiêng "Thang thang" truyá»n đến, phá vỡ không gian tÄ©nh lặng, làm kinh sợ những chú chim nhá» Ä‘ang Ä‘áºu trong tán cây. Những cánh hoa như giáºt mình tỉnh khá»i giấc má»™ng, ào ạt rÆ¡i vào trong dòng suối, men theo dòng nước mà trôi Ä‘i. 
 
 Bên cạnh dòng suối có vài cây hòe to lá»›n, dưới tán cây bày má»™t cái bàn gá»—, trước bàn có mấy ngưá»i Ä‘ang đứng, báºn trang phục cá»§a cấm quân kinh thành, phÃa bên trái khuôn mặt có xăm hai chữ "Kiêu VÅ©". Mấy ngưá»i này mặc dù Ä‘ang đánh chiêng, nhưng vẻ mặt lại có chút há» hững. 
 
 Äằng trước những ngưá»i này cắm hai ngá»n cá» lá»›n, má»™t bên mặt lá cá» có thêu hai chữ "chiêu má»™", bên còn lại thêu hai chữ "nghÄ©a dÅ©ng", thì ra những ngưá»i này Ä‘ang tuyển chá»n cấm quân. 
 
 Bên cạnh cây cá» lá»›n có đặt hai ngưá»i gá»—, dá»… thấy là các binh sÄ© được tuyển chá»n phải có vóc ngưá»i tương đương vá»›i chúng. 
 
 Sau bàn có má»™t ngưá»i Ä‘ang tá»±a bàn ngá»§ say sưa, nghe được tiếng chiêng, đứng dáºy ngáp má»™t cái, lưá»i biếng duá»—i ngưá»i. Lúc nãy hắn dá»±a vào bàn mà ngá»§ nên không nhìn ra gì cả, nhưng khi hắn vừa vươn vai, má»›i phát hiện ngưá»i này thân cao vai rá»™ng, râu quai nón đầy mặt, quả tháºt rất uy vÅ©. Ngưá»i này nhìn vào bản danh sách Ä‘ang đặt trên bàn, cau mày, nói: "Tại sao lại chỉ có chừng này ngưá»i? Các huynh đệ, cố gắng thêm chút nữa, tuyển thêm mưá»i ngưá»i nữa là có thể vá»." 
 
 Má»™t ngưá»i gầy gò đáp: "Chỉ huy sứ, những ngưá»i dân ở đây hình như cÅ©ng không muốn đến, chiêu thêm mưá»i ngưá»i nữa, nói thì dá»…, nhưng làm thì cÅ©ng khó đấy." 
 
 Ngưá»i râu quai nón ngáp má»™t cái liá»n nói: "Làm hết sức Ä‘i chứ." 
 
 Má»™t tên hói đầu há»i: "Quách đại nhân, vì sao không Ä‘i đến sương quân(1) mà chá»n lá»±a, lại muốn chá»n lá»±a từ trong dân chúng chứ?†
 
 (1) sương quân là lá»±c lượng quân sá»± canh giữ và bảo vệ vòng ngoài, là binh lÃnh phục dịch, phục vụ chiến đấu trong quân đội nhà Tống được tổ chức theo quy chế cá»§a phép “Ngụ binh ư nôngâ€. Nói dá»… hiểu hÆ¡n, sương quân giống như dân quân tá»± vệ bây giá». 
 
 Ngưá»i râu quai nón đáp: "Lão tá» ban đầu cÅ©ng muốn tuyển chá»n những ngưá»i từ trong sương quân để bổ sung vào Kiêu VÅ© quân, đào tạo cẩn tháºn, không cho đám tạp chá»§ng kia khinh thưá»ng. Nhưng tên Tri châu này rất keo kiệt, sương quân đưa tá»›i cho ta Ä‘á»u là những tên phế thải, vừa gian trá vừa lưá»i biếng, đã tham lam lại còn xảo quyệt, không bằng ta tá»± mình tuyển chá»n."  
 
 Ngưá»i gầy đột nhiên ánh mắt sáng ngá»i, gấp gáp nói: "Có ngưá»i đến kìa." 
 
 Ngưá»i râu quai nón ná» ngẩng đầu nhìn lại, thấy đầu dòng suối nhá» xuất hiện má»™t ngưá»i, vui vẻ nói: "Xem ra trá»i không phụ lòng ngưá»i, mau đưa hắn đến đây. Tên tiểu tá» này không tệ, đúng là rất có tư chất." 
 
 Ngưá»i kia Ä‘ang lá»™i qua suối, vốn muốn vòng qua bên cạnh những ngưá»i này mà Ä‘i, không ngá» vừa đặt chân lên bá» bên kia, đã thấy mấy cấm quân như lang như hổ xông tá»›i, hoảng sợ vá»™i vàng nói: "Các vị quan đại ca, tại hạ không có phạm tá»™i." Ngưá»i này vóc dáng cao gầy, mang theo chút tuấn lãng tuổi trẻ, lúc mỉm cưá»i, như gió xuân ấm áp. 
 
 Mấy ngưá»i cấm quân tóm được ngưá»i má»›i đến, cưá»i nói: "Có ai nói ngươi là thổ phỉ đạo tặc gì đâu. Tiểu huynh đệ, tòng quân hả?" 
 
 Ngưá»i ná» nghe được hai chữ "tòng quân" lại càng hoảng sợ, nghiêng ngưá»i liếc mắt ngó lá cá» chiêu má»™ cách đó không xa, sắc mặt lại càng biến đổi. Ngưá»i râu quai nón đứng dáºy, vá»— cái vai ngưá»i kia, lá»›n giá»ng nói: "Tiểu tá», ta thấy ngươi xương cốt cứng cáp, trong vạn ngưá»i khó tìm được má»™t, nếu tham gia quân ngÅ© sẽ là má»™t nhân tài. Ta rất hài lòng vá» ngươi, như váºy Ä‘i, đáng lẽ ngưá»i khác tá»›i tham gia quân ngÅ©, Ä‘á»u phải trải qua tầng tầng tuyển chá»n, ta chiếu cố ngươi, ngươi sẽ không cần phải thi kiểm tra, chỉ cần vá» nhà thu dá»n hành lý, ta sẽ mang ngươi vào kinh. Sau này nổi tiếng, ăn uống no say, vinh hoa phú quý hưởng thụ bất táºn. Ngưá»i muốn gia nháºp cấm quân, đáng lẽ nhất định phải từ trong sương quân chá»n lá»±a ra, ngươi có thể từ bách tÃnh tầm thưá»ng tiến thẳng vào cấm vệ quân, tháºt đúng là tổ tiên mưá»i tám Ä‘á»i cá»§a ngươi hiển linh. Æ  ... Con mắt ngươi sao váºy?" 
 
 Ngưá»i râu quai nón nhìn ngưá»i cao gầy kia từ xa, so vá»›i ngưá»i gá»— tham chiếu kia còn cao hÆ¡n vài phần, trong lòng đã thấy mừng, có thể thấy ngưá»i kia tướng mạo không tệ, nhưng hai mắt hÆ¡i bị lé, con ngươi ngưá»i kia hướng vá» mÅ©i, giống như má»™t bức tranh sÆ¡n thá»§y tráng lệ bị vẽ lên phân trâu, khó tránh tỳ vết.. 
 
 Ngưá»i kia ho khan liên tục, thầm nghÄ© đây đâu phải chiêu binh, tháºt sá»± giống thổ phỉ ép ngưá»i ta nháºp bá»n mà không cho phép từ chối, sao ta lại xui xẻo như váºy, rÆ¡i vào tay cá»§a những kẻ này? 
 
 "Vị quân gia này, tại hạ thân thể gầy yếu, còn có bệnh trong ngưá»i, chỉ sợ phải uổng phà ý tốt cá»§a ngưá»i rồi." 
 
 "á»m yếu thì sao nào, ăn nhiá»u má»™t chút sẽ máºp lên thôi. Còn bệnh chỉ là chuyện nhá», uống thuốc thì sẽ khá»e ngay. Ngưá»i đâu, mau mau ghi tên cá»§a hắn vào trong danh sách đăng ký." Ngưá»i râu quai nón thì bụng đói ăn quàng. 
 
 Ngưá»i hói đầu há»i: "Há» tên?" 
 
 Ngưá»i kia thuáºn miệng đáp: "Äịch Thanh." 
 
 Ngưá»i hói đầu gáºt đầu nói: "Tên rất hay. Quê quán? À, cái này không cần há»i, nÆ¡i này là Phần Châu - huyện Tây Hà, ngươi chắc chắn đúng là ngưá»i ở đây." Hắn vung đại bút lên, nét bút như rắn lượn. Äịch Thanh lúc này má»›i tỉnh ngá»™, cuống quÃt chụp lấy bút cá»§a ngưá»i hói đầu, kêu lá»›n: "Quan đại ca, ngươi lầm rồi, ta không có tòng quân."  
 
 Ngưá»i râu quai nón sắc mặt trầm xuống, uy hiếp nói: "Danh sách đã Ä‘iá»n tên cá»§a ngươi, giấy trắng má»±c Ä‘en, còn có thể sá»a đổi phải không? Ngươi coi thưá»ng Quách má»— sao?" 
 
 Äịch Thanh đôi mắt trợn trắng, vá»™i há»i: "Quan gia, tại hạ nào dám chứ? Chỉ là tại hạ còn có phụ mẫu tám mươi tuổi cần phụng dưỡng... Äâu thể nào dá»… dàng rá»i khá»i quê nhà?" 
 
 Ngưá»i râu quai nón quan sát Äịch Thanh từ trên xuống dưới rồi há»i: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" 
 
 Äịch Thanh nói: "Không dám, chưa tá»›i hai mươi." 
 
 Ngưá»i râu quai nón cưá»i lạnh nói: "Ngươi chưa tá»›i hai mươi, phụ mẫu ngươi tám mươi, bá»n há» sáu mươi tuổi má»›i sinh ra ngươi, đúng là gừng càng già càng cay đó." 
 
 Äịch Thanh không ngá» ngưá»i râu quai nón nhìn bá» ngoài thô lá»—, nhưng lại tháºn trá»ng như thế, vá»™i vàng giải thÃch: "Tháºt không dám dấu diếm, gia phụ lúc ở sáu mươi tuổi sinh ra ta, nhưng mẫu thân chỉ là tiểu thiếp, khi sinh ta, còn chưa đến bốn mươi tuổi." 
 
 Ngưá»i râu quai nón nói: "Äiá»u này cÅ©ng không sao, chá» khi ngươi công thành danh toại, đón phụ mẫu lên kinh thành chẳng phải sẽ rất tốt hay sao?"  
 
 Thu lấy danh sách, đem nhét vào trong ngực, hắn tiếp tục nói: "Con mắt ngươi mặc dù không tốt lắm, nhưng nói không chừng sẽ rất có thiên phú vỠxạ tiễn..." 
 
 Äịch Thanh á khẩu không trả lá»i được, không hiểu đây là đạo lý gì. Hắn thá»±c ra không phải bị lé mắt, chẳng qua khi nhìn thấy hai chữ chiêu binh, ngay láºp tức giả vá» mắt có táºt, chỉ mong rằng bá»n há» cảm thấy hắn bị tàn táºt mà tha cho hắn, đâu có nghÄ© đến khéo quá hóa vụng, rốt cuá»™c lại trở thành Ä‘iá»u kiện được trá»i ưu ái để mà nháºp ngÅ©. 
 
 Ngưá»i râu quai nón lại nói: "Tên cá»§a ngươi đã được ghi lại, ngươi mau vá» nhà thu dá»n Ä‘i, tối nay đến đây báo tin, nếu không tá»›i, ta sẽ bảo Tây Hà huyện lệnh tịch biên cả nhà ngươi, ngay cả anh chị em há» hàng thân sÆ¡ cá»§a ngươi cÅ©ng bị bắt Ä‘i tòng quân bằng hết, ta nghÄ© rằng ngươi không đến ná»—i muốn uống rượu phạt thay vì rượu má»i đó chứ?" 
 
 Äịch Thanh khẩn trương, đưa tay chá»™p lấy tá» danh sách kia. Ngưá»i râu quai nón hừ lạnh nói: "Tiểu tá» khá lắm." Lá»i hắn còn chưa dứt, đã nắm lấy cổ tay Äịch Thanh. 
 
 Äịch Thanh hét lá»›n má»™t tiếng, xoay tròn cổ tay giãy dụa thoát ra. Ngưá»i râu quai nón vốn là dÅ©ng quan trong quân đội, lại không ngá» cổ tay Äịch Thanh lại mạnh mẽ đến thế, cuối cùng thoát khá»i lòng bàn tay cá»§a hắn, ngưá»i râu quai nón thét lá»›n má»™t tiếng, vung quyá»n đánh tá»›i. Äịch Thanh né tránh không kịp, mắt thấy nắm đấm to như cái bát gần tá»›i mặt, bất ngá» hắn cả ngưá»i lá»™n mèo, tránh được má»™t quyá»n. Ngưá»i râu quai nón thấy thế mừng rỡ, vá»— tay cưá»i nói: "Ta đã nói tiểu tá» ngươi không tệ, có thể tránh thoát má»™t quyá»n cá»§a bản chỉ huy, tháºt sá»± rất giá»i!" 
 
 Lá»i hắn nói còn chưa dứt, xung quanh Äịch Thanh đã có tám ngưá»i vây quanh, trưá»ng Ä‘ao Ä‘á»u xuất ra khá»i vá», đứng sừng sững, ngưá»i gầy quát lá»›n: "Äồ ngông cuồng to gan, dám vô lá»… vá»›i Quách đại nhân! Không muốn sống nữa phải không?"  
 
 Äịch Thanh giáºt bắn cả ngưá»i, không dám xuất thá»§ lung tung nữa, ánh mắt hÆ¡i chuyển, quỳ xuống thi lá»… nói: "Quan gia, tiểu nhân tháºt sá»± không muốn tòng quân, cÅ©ng không phải tất cả nguyên do Ä‘á»u là phụ mẫu, tháºt ra còn có ná»—i khổ trong lòng." 
 
 Quách đại nhân nhấc bình rượu trên bàn, "ừng á»±c" uống hai ngụm, nghiêng ngưá»i liếc mắt nhìn Äịch Thanh nói: "Nói cho ta nghe, cho dù chuyện lá»›n bằng trá»i, bản chỉ huy cÅ©ng cá» thể gánh vác cho ngươi." 
 
 Äịch Thanh âm thầm kêu khổ, tá»± nhiên lại đụng vị thanh thiên đại lão gia này, không ngỠép hắn tòng quân. Trên thá»±c tế không chỉ có hắn, bách tÃnh thông thưá»ng thà rằng lưu lạc chịu khổ, cÅ©ng không muốn tham gia quân đội. 
 
 Vốn dÄ© quân nhân Äại Tống đã thay đổi quy chế quân đội cÅ© cá»§a nhà Tùy ÄÆ°á»ng, áp dụng phương pháp chiêu binh mà đối tượng chiêu binh Ä‘a phần là lưu dân và dân đói. Tham gia quân ngÅ© tuy rằng đúng là cÆ¡m áo không cần phải lo, nhưng không phải vinh hoa phú quý gì, còn bị xăm chữ. Xăm chữ này là má»™t thói xấu thịnh hành thá»i NgÅ© Äại, bị Äại Tống thừa kế lại, mục Ä‘Ãch chÃnh là vì phòng ngừa binh sÄ© đào vong, do đó trên mặt binh sÄ© Ä‘á»u bị xăm chữ, không chỉ binh sÄ©, ngay cả tá»™i phạm và nô tỳ cÅ©ng bị như thế, chỉ cần má»™t ngày tham gia quân ngÅ© là bị xăm chữ, cả Ä‘á»i sẽ bị má»i ngưá»i coi thưá»ng. 
 
 Äịch Thanh không muốn nháºp ngÅ©, chỉ vì hắn có việc gấp, do đó phải men theo đưá»ng tắt mà Ä‘i qua nÆ¡i này, không ngá» lại bị mấy vị đại nhân này tóm gá»n. 
 
 Vừa nãy, Äịch Thanh đã tìm bốn cái lý do để thôi tòng quân, mắt lé, thể nhược, nhiá»u bệnh, phụ mẫu lá»›n tuổi, mà chẳng cái nào dùng được. 
 
 Äịch Thanh sốt ruá»™t đến ná»—i trán đổ đẩy mồ hôi nóng, thầm nghÄ© bản thân mình nếu nói bị bệnh nan y, chỉ sợ tên đại hồ tá» này muốn mình chết trong kinh thành xong Ä‘em xăm chữ rồi má»›i tin, cắn răng má»™t cái, mắt lé chá»›p chá»›p, hai hàng lệ nóng chảy xuống, nói rằng: "Quan gia, tháºt sá»± không dám dấu diếm, tại hạ không chịu rá»i khá»i quê hương, chỉ vì tại Tây Hà còn có má»™t ngưá»i con gái mình yêu thương. Nàng tên là Tiểu Thanh, vốn là con gái cá»§a Trương thợ rèn chá»§ nhân cá»§a lò rèn phÃa tây huyện, tại hạ và nàng thuở nhá» thanh mai trúc mã, tình yêu trong sáng... Nhưng Trương thợ rèn rất hám lợi, ưa tiá»n tài, khi nào tiểu nhân có thể đưa năm lượng bạc tiá»n sÃnh lá»… má»›i bằng lòng gả con gái. Quan gia, ngưá»i cÅ©ng biết, ngưá»i trẻ tuổi giống như tiểu nhân đây, kiếm tiá»n không phải là chuyện dá»… dàng. Tiểu nhân má»™t lòng cố gắng, Ä‘i sá»›m vá» tối nuôi hai con dê, không đợi dê xuất chuồng, hôm nay chạy ra chợ bán được ba lượng bạc. Ngưá»i xem..." Äịch Thanh đưa tay chìa ra ba lượng bạc, sau đó nói tiếp: "Äây là tiá»n tiểu nhân bán dê mà có được." 
 
 Quách đại nhân ngạc nhiên há»i: "Việc này có liên quan gì tá»›i việc ngươi không muốn tòng quân?" 
 
 Äịch Thanh vá»™i nói: "Tiểu nhân đã tÃch góp được hai lượng bạc, cá»™ng thêm ba lượng này, vừa đủ cưới vợ. Nhưng Trương thợ rèn từ trước đến nay xem thưá»ng hạng ngưá»i chÆ¡i bá»i lêu lổng, nếu biết tiểu nhân tòng quân, như thế sẽ không bằng hạng ngưá»i chÆ¡i bá»i lêu lổng nữa, sao có thể đồng ý gả con gái cho? Quan gia, xin ngưá»i hãy xem ta và Tiểu Thanh tình cảm sâu Ä‘áºm, đừng ép ta tòng quân, đừng cưỡng ép tách rá»i đôi uyên ương, có được không?"  
 
 Äịch Thanh dÅ©ng cảm nói ra những lá»i này, vốn tưởng rằng Quách đại nhân sẽ nói hắn nhục mạ cấm quân, không ngá» Quách đại nhân lại thở dài nói: "Ài, trên Ä‘á»i này chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u có thể ép buá»™c, chỉ có chữ "Tình" này là ép không được. Lần này... Quách má»— cÅ©ng không giúp được ngươi." 
 
 Äịch Thanh mừng rỡ nói: "Quách đại nhân, ngưá»i chỉ cần đừng bắt tiểu nhân tòng quân, đó chÃnh là việc lá»›n nhất ngưá»i giúp tiểu nhân." 
 
 Quách đại nhân vẻ mặt thất vá»ng, liếc mắt nhìn Äịch Thanh, lẩm bẩm nói: "Thá»±c sá»± là rất giống. Nhưng trên Ä‘á»i này, ngưá»i giống nhau chẳng phải rất nhiá»u sao? 
 
 Äịch Thanh không biết Quách đại nhân có ý gì, chỉ thấy Quách đại nhân móc từ trong ngá»±c áo ra má»™t thá»i bạc vụn ném tá»›i. Äịch Thanh nhanh tay bắt lấy thá»i bạc, hắn chỉ nghÄ© đây là tiá»n bán thân cá»§a mình, gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng. Không ngá» Quách đại nhân nói: "Quách má»— và ngươi vừa gặp đã hợp nhau, cảm thấy ngươi là ngưá»i có bản lÄ©nh, nếu chăm chỉ táºp luyện, ở trong quân dù sao vẫn tốt hÆ¡n ở nông thôn. Nhưng mà ngươi đã có ná»—i khổ trong lòng, ta cÅ©ng không miá»…n cưỡng nữa, má»™t chút bạc vụn này, coi như ta chúc mừng ngươi sá»›m cưới được ngưá»i vợ tốt." 
 
 Äịch Thanh chá»›p mắt mấy cái, lần đầu tiên đối vá»›i Quách đại nhân này có chút hảo cảm, chân thành thi lá»… nói: "Äại ân đại đức cá»§a Quách đại nhân, Äịch Thanh suốt Ä‘á»i không quên. Tại hạ còn muốn Ä‘i đến lò rèn, xin được Ä‘i trước." Hắn thi lá»… lần nữa vá»™i vá»™i vàng vàng chạy Ä‘i. 
 
 Quách đại nhân cÅ©ng không ngăn cản, xoay ngưá»i ngồi xuống sau bàn, nâng bình rượu lên dốc má»™t hÆ¡i, sau đó thở dài, lại nói: "Sao lại giống như váºy? Chẳng lẽ là..." Lá»i nói còn chưa xong, có viên huyện úy vá»™i vàng chạy tá»›i, bẩm báo: "Triệu huyện lệnh biết Quách đại nhân chiêu binh vất vả, đặc biệt bày má»™t tiệc rượu thịnh soạn ở huyện nha, mong đại nhân nể mặt mà đến." 
 
 Quách đại nhân xóa bá» nghi hoặc ra khá»i đầu, cưá»i ha ha, nói: "CÅ©ng tốt, chúng ta Ä‘i thôi."  
 
 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của conem_bendoianh  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký của conem_bendoianh         
		 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by baongoc; 20-12-2011 at 09:07 AM .
					
					
						Lý do: [Lịch Sá» Quân Sá»±] SÃP HUYẾT - Tác giả: Mặc VÅ©
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				20-12-2011, 05:27 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Mạnh Thưá»ng Quân 4vn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 3,807
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngày 
                
					
 
	Thanks: 7
	
		
			
				Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Sáp Huyết  
 Tác giả: Mặc Vũ    
  Quyển Thượng: Nghê Thưá»ng Khúc   
 -----oo0oo-----    
Chương 1: Liá»u Mạng (2). 
 
     Dịch Giả: Thiên Kim 
Biên Táºp: Anh Thư 
Nguồn: Tàng Thư Viện  
 
 
 
 
 
        
 
Äịch Thanh bước nhanh Ä‘i vá»™i, chá» cho đến khi cảm thấy đội kỵ mã cá»§a Quách đại nhân Ä‘uổi không kịp, lúc này má»›i ổn định lại bước chân, ước lượng khối bạc vụn trong lòng bàn tay, lẩm bẩm: "Quách đại nhân này tháºt không tồi, nhưng mẫu thân nói rằng 'Nam nhi chẳng việc gì phải Ä‘i lÃnh, Ä‘i lÃnh chÃnh là lầm lỡ suốt Ä‘á»i', xem ra đành phụ lòng tốt cá»§a y rồi, mà Äịch Thanh ta có tài cán gì, lại được Quách đại nhân coi trá»ng như váºy? Chẳng lẽ là con rùa nhìn Ä‘áºu xanh(*), lác cả mắt cÅ©ng không được?" NghÄ© tá»›i đây, hắn vá»™i vàng lắc đầu, thầm nghÄ© Quách đại nhân đúng là má»™t hán tá», bản thân mình cÅ©ng không phải Ä‘áºu xanh... 
 
 Äang suy nghÄ© miên man, xa xa có ngưá»i kêu lá»›n: "Äịch Thanh, ngươi sao giá» má»›i vá», xảy ... xảy ra chuyện lá»›n rồi!" Ở phÃa xa có má»™t thanh niên trẻ tuổi chạy tá»›i, thở hồng há»™c, đầu đầy mồ hôi.  
 
 Äịch Thanh nháºn ra ngưá»i này là Ngưu Tráng, là bằng hữu lúc nhá» thưá»ng hay chÆ¡i đùa cùng mình. Thấy vẻ mặt Ngưu Tráng hoảng hốt, khóe mắt bầm tÃm, giống như vừa bị ngưá»i ta đánh má»™t tráºn, Äịch Thanh trong lòng trầm xuống: "Xảy ra chuyện gì? Äại ca cá»§a ta đâu?"  
 
 Ngưu Tráng vá»™i la lên: "ChÃnh là đại ca ngươi đã xảy ra chuyện." 
 
 Äịch Thanh gấp gáp bắt lấy cổ tay hắn, hét lá»›n: "Nói mau, rốt cuá»™c xảy ra chuyện gì?" 
 
 Äịch Thanh nói vá»›i Quách đại nhân, thá»±c ra là ná»a tháºt ná»a giả. Tiểu Thanh và Trương thợ rèn Ä‘á»u là ngưá»i tháºt, Trương thợ rèn cÅ©ng đúng là có ra giá năm lượng bạc, nhưng mà ngưá»i muốn kết hôn vá»›i Tiểu Thanh không phải là Äịch Thanh mà là đại ca Äịch Vân. Äịch Thanh hôm nay dáºy sá»›m ra chợ bán dê, kiếm được tiá»n, lòng tràn đầy vui mừng chạy nhanh vá» nhà, thầm nghÄ© mình đã giúp được đại ca cưới Tiểu Thanh vá» nhà, đâu có nghÄ© đến lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? 
 
 Ngưu Tráng nói: "Triệu VÅ© Äức nói muốn cưới Tiểu Thanh vá» làm tiểu thiếp thứ bảy, vứt cho Trương thợ rèn mưá»i hai lượng bạc. Äại ca ngươi và ta Ä‘ang cùng Trương thợ rèn làm mối, thấy thế đương nhiên không đồng ý, ta ra ngăn cản, bị bá»n hỠđánh má»™t tráºn, đại ca ngươi cÅ©ng ngăn, kết quả..." Trên mặt hắn lá»™ ra vẻ sầu thảm. 
 
 Äịch Thanh vá»™i há»i: "Äại ca cá»§a ta rốt cuá»™c bị làm sao?" Hắn biết Triệu VÅ© Äức chÃnh là con trai độc nhất cá»§a Triệu huyện lệnh, ở Tây Hà xưng bá má»™t phương, đại ca và hắn trở mặt thì làm sao mà tốt lành cho được? 
 
 "Äại ca ngươi y... bị chặt chân rồi." Ngưu Tráng rÆ¡i lệ nói. 
 
 Trán Äịch Thanh nổi hết gân xanh, siết chặt nắm tay nói: "Là Triệu VÅ© Äức đã ra tay?" 
 
 Ngưu Tráng oán háºn nói: "Mặc dù không phải hắn tá»± mình ra tay, nhưng cÅ©ng không phải sai lắm. Ngươi cÅ©ng biết, Triệu VÅ© Äức có má»™t đám tay sai giúp đỡ, ở trong huyện xưa nay không có chuyện ác gì không dám làm, lúc đó Triệu VÅ© Äức rêu rao, nói cha hắn là huyện lệnh, đánh chết ngưá»i cÅ©ng không sao." 
 
 Äịch Thanh không muốn nhiá»u lá»i, sải bước chạy vá» nhà, Ngưu Tráng cuống quýt Ä‘uổi theo, nhưng sá»›m đã bị Äịch Thanh bá» lại phÃa sau. Äịch Thanh vỠđến nhà, nhìn thấy đại ca Äịch Vân sắc mặt tái nhợt, trên chân vết máu loang lổ, nằm trên giưá»ng hôn mê bất tỉnh. Có má»™t đại phu Ä‘ang uốn nắn xương đùi, thấy Äịch Thanh đến, lắc đầu, nhá» giá»ng nói: "E rằng không ổn, sau này què rồi."  
 
 Äịch Thanh cả ngưá»i hÆ¡i run, móc ra má»™t chút bạc vụn đưa cho đại phu, sau khi đại phu rá»i Ä‘i, hắn vung quyá»n đánh mạnh vào cái bàn ở đình viện. 
 
 Cái bàn này vốn cá»±c kỳ rắn chắc, váºy mà không chịu nổi lá»±c đánh mạnh cá»§a hắn, "Oanh" má»™t tiếng vỡ tan tành. 
 
 Trong lòng Äịch Thanh vô cùng oán háºn. Cha mẹ hắn mất sá»›m, đại ca Äịch Vân vốn là chàng trai thôn quê hiá»n lành chất phác, má»™t tay nuôi nấng Äịch Thanh, có thể nói là giống như cha mẹ, Äịch Thanh đối vá»›i đại ca cá»±c kỳ kÃnh trá»ng. Triệu VÅ© Äức cắt đứt chân Äịch Vân, so vá»›i việc cắt đứt chân cá»§a Äịch Thanh còn khiến hắn căm háºn hÆ¡n. 
 
 Äịch Vân nghe được động tÄ©nh bên ngoài sân, tỉnh lại, yếu á»›t nói: "Äệ đệ... đệ đã trở vá»?" 
 
 Äịch Thanh bước nhanh Ä‘i vào trong phòng, "Äại ca, đệ vá» trá»…. Huynh trước tiên phải nghỉ ngÆ¡i Ä‘i đã... Äệ phải Ä‘i tìm tên Triệu VÅ© Äức kia." Nói xong, hắn xoay ngưá»i muốn Ä‘i, Äịch Vân vá»™i vàng gá»i: "Äệ đệ, đệ không được Ä‘i!" 
 
 Äịch Thanh dừng bước, cháºm rãi xoay ngưá»i lại, cố chấp cưá»i lá»›n nói: "Äệ phải Ä‘i tìm bá»n há» nói là lẽ." 
 
 Äịch Vân nói: "Äệ đệ, ta biết đệ muốn tìm công bằng cho huynh, nhưng bá»n há» ngưá»i đông thế mạnh, đệ không làm gì được bá»n hỠđâu. Ta đã như váºy, đệ nếu có chuyện gì, ta làm sao xứng đáng vá»›i cha mẹ ở dưới suối vàng đây?" Nước mắt theo hai má chảy xuống, Äịch Vân bi ai nói: "Äệ đệ, chuyện này chúng ta nhịn Ä‘i." 
 
 Äịch Thanh rất lâu má»›i nói: "ÄÆ°á»£c." 
 
 Trong lòng Äịch Vân Ãt nhiá»u cÅ©ng cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n, hắn mặc dù bất hạnh, nhưng dù sao cÅ©ng không muốn đệ đệ xảy ra chuyện: "Äệ nói chuyện cùng ta má»™t lát." Hắn chỉ sợ Äịch Thanh má»™t lúc nữa lại muốn Ä‘i tìm Triệu VÅ© Äức, mượn cá»› ngăn chặn Äịch Thanh. 
 
 Lúc này Ngưu Tráng vừa chạy tá»›i, nhìn thấy nÆ¡i đây trá»i yên biển lặng, lấy làm khó hiểu. Ngưu Tráng hiểu rất rõ Äịch Thanh, dÄ© nhiên biết Äịch Thanh tuyệt đối sẽ không chịu để yên. 
 
 Äịch Thanh nói: "Äại ca, đệ Ä‘i nói vá»›i Ngưu Tráng mấy câu, huynh nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, đệ sẽ trở vá» ngay." Hắn mang Ngưu Tráng ra bên ngoài sân, nói nhá» vá»›i Ngưu Tráng vài câu, lại móc ra ba lượng bạc đưa cho Ngưu Tráng, sau đó má»›i quay lại phòng. 
 
 Äịch Vân không nhìn thấy Äịch Thanh đưa bạc cho Ngưu Tráng, thấy đệ đệ rất nghe lá»i mình, khóe miệng rốt cục nở nụ cưá»i, nói: "Äệ đệ, đệ còn nhá»› trước lúc mẹ mất đã nói gì không?" 
 
 Äịch Thanh nói: "Mẹ nói huynh đệ chúng ta phải sống nương tá»±a lẫn nhau, dặn đệ phải nghe lá»i đại ca." 
 
 Äịch Vân buồn bã cưá»i nói: "Äúng váºy, đệ đệ, đệ mặc dù tÃnh tình không hẳn là tốt lắm, nhưng vẫn còn nghe lá»i ta nói. Mẹ trước khi Ä‘i có nói vá»›i huynh, mẹ không yên tâm nhất chÃnh là đệ. Mẹ bảo ta phải chăm sóc đệ cho tháºt tốt, kiếm cho đệ má»™t ngưá»i vợ, mẹ ở dưới cá»u tuyá»n má»›i có thể nhắm mắt. Thế nhưng... đại ca vô dụng, đại ca có lá»—i vá»›i đệ, đến bây giá»... ngược lại đệ còn giúp ta cưới vợ." 
 
 Äịch Thanh cúi đầu xuống nói: "Äại ca, trên Ä‘á»i này ngưá»i thân nhất cá»§a đệ chÃnh là huynh. Äệ lúc nhá» rất tinh nghịch, má»—i lần gây ra tai há»a, Ä‘á»u do huynh gánh vác. Cả Ä‘á»i cá»§a huynh, bởi vì đệ đệ không ra gì này, không biết đã bao nhiêu lần bị đánh chá»i, nhưng huynh chưa bao giá» trách mắng đệ má»™t câu, đệ dù cho nuôi hai con dê, làm sao có thể báo đáp ân tình cá»§a huynh?" 
 
 Äịch Vân than thở: "Äệ ngốc, đệ cùng ta còn nói ân tình để làm gì? Äại ca biết đệ thÃch võ, những năm trước trong huyện có Trình võ sư, võ thuáºt không tệ, nhưng ta lại không có tiá»n để má»i hắn dạy võ công cho đệ, tháºt ra trong lòng đại ca rất áy náy, đệ sẽ không trách ta chứ?" 
 
 Äịch Thanh ngẩng đầu lên: "Nhưng mà đệ lén lấy tiá»n cá»§a huynh, cấp cho Trình võ sư mua rượu uống, năn nỉ hắn dạy võ công cho đệ. Äại ca, việc này huynh cÅ©ng sẽ không trách đệ chứ?" 
 
 Äịch Vân nghe xong, muốn cưá»i tháºt to, nhưng động tá»›i vết thương ở chân, khóe miệng co giáºt, nói: "Huynh đã sá»›m biết, chỉ tiếc là số tiá»n này cÅ©ng không đủ. Ai... Äệ đệ, đại ca chỉ sợ đệ gặp rắc rối, vì thế má»›i kiá»m chế tÃnh tình cá»§a đệ, khi đó má»›i cho đệ nuôi dê. Má»™t năm qua, tÃnh tình đệ đã khá hÆ¡n, đại ca rất vui. Chá» chân đại ca hồi phục, chúng ta sẽ lại nuôi vài con dê Ä‘em bán, đến lúc đó bán có tiá»n, sẽ kiếm cho đệ má»™t ngưá»i vợ, đại ca cho dù có chết, cÅ©ng không làm cho cha mẹ thất vá»ng." Hắn nói đến đây, mặc dù vẫn Ä‘ang cưá»i, nhưng trong lòng cá»±c kì khó chịu. Tiểu Thanh bị Triệu VÅ© Äức cướp Ä‘i, Äịch Vân biết đã không thể xoay chuyển, tâm hắn sá»›m đã nguá»™i như tro, thầm nghÄ© dù cho hắn cưới má»™t phụ nữ có chồng, hắn cÅ©ng có thể buông tay mặc kệ. 
 
 Äịch Thanh nói: "ÄÆ°á»£c. Äại ca, đệ cám Æ¡n huynh." 
 
 Hai huynh đệ tán gẫu, Ngưu Tráng lại chạy trở vá», ở bên ngoài vưá»n kêu lá»›n: "Äịch Thanh, ngươi ra đây má»™t chút." 
 
 Äịch Thanh Ä‘i ra khá»i phòng, cùng Ngưu Tráng nói mấy câu, lúc này má»›i Ä‘i đến bên cạnh giếng múc má»™t chén nước, sau đó quay lại phòng nói: "Äại ca, huynh khát nước rồi, uống chút nước Ä‘i. Äệ và Ngưu Tráng ở ngoài sân, Ä‘em bổ đống cá»§i mấy ngày trước đã." 
 
 Äịch Vân bưng bát nước lên, gáºt đầu nói: "ÄÆ°á»£c rồi, nhưng đệ nhất định không được Ä‘i ra ngoài, huynh ở trong phòng canh chừng đệ đó!" 
 
 Äịch Thanh gáºt đầu, cháºm rãi Ä‘i ra ngoài sân, nháy mắt vá»›i Ngưu Tráng. Ngưu Tráng giúp đỡ mang gá»— khô từ trong phòng ra ngoài, Äịch Thanh lấy búa bổ vài cái, lẩm bẩm nói: "Búa cùn rồi, phải Ä‘i mài má»™t chút." Hắn lấy đá mài dao, mài búa soàn soạt vài cái, thá» chẻ cá»§i, Äịch Vân thấy thế, trong lòng an tâm. Hắn đã uống xong bát nước, sau má»™t lúc lâu, đột nhiên cảm thấy mà mắt nặng trÄ©u, vốn chỉ định nhắm mắt lại nghỉ ngÆ¡i má»™t hồi cho khá hÆ¡n, không ngá» cuối cùng lại ngá»§ lúc nào không hay. 
 
 ------------------------------------------- 
 
 (*) rùa nhìn Ä‘áºu xanh (vương bát khán lục Ä‘áºu): có nghÄ©a là hợp nhãn, vừa mắt, tâm đầu ý hợp, mắt rùa cÅ©ng tròn tròn như hạt Ä‘áºu. 
 
      
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của conem_bendoianh  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by baongoc; 20-12-2011 at 09:07 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				20-12-2011, 05:29 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Mạnh Thưá»ng Quân 4vn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 3,807
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngày 
                
					
 
	Thanks: 7
	
		
			
				Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Sáp Huyết  
 Tác giả: Mặc Vũ    
 Quyển Thượng: Nghê Thưá»ng Khúc   
 -----oo0oo-----    
Chương 1: Liá»u Mạng(3) 
 
     Dịch Giả: Thiên Kim 
Biên Táºp: Anh Thư 
Nguồn: Tàng Thư Viện  
 
 
 
 
 
          
 
Äịch Thanh nghe được tiếng ngáy trong phòng, cháºm rãi quay đầu lại, Ä‘em cây búa đã được mày bén ngót giắt ở bên hông, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ngưu Tráng. Ngưu Tráng lại càng hoảng sợ, cÅ©ng quỳ xuống theo, nói: "Äịch Thanh, ngươi làm cái gì váºy?" 
 
 Äịch Thanh nói: "Ngưu Tráng chúng ta có đúng là huynh đệ hay không?" 
 
 Ngưu Tráng ra sức gáºt đầu nói: "ÄÆ°Æ¡ng nhiên là đúng, từ khi ngươi bảy tuổi giúp ta đánh nhau, chúng ta đã là huynh đệ." 
 
 Äịch Thanh nói: "Ngươi là cô nhi, ta và đại ca cÅ©ng không có cha mẹ, những năm gần đây, ta và đại ca mặc dù đối vá»›i ngươi không phải huynh đệ ruá»™t thịt, nhưng đã xem ngươi là huynh đệ. Ngươi biết tÃnh tình cá»§a ta, lần này ta làm trái lá»i đại ca, ta nhất định phải Ä‘i, nếu không sống cÅ©ng không còn ý nghÄ©a gì?" Thì ra hắn mặc dù đáp ứng đại ca không ra khá»i cá»a, nhưng lại âm thầm bảo Ngưu Tráng mua mê dược bá» vào trong bát nước cho Äịch Vân uống.  
 
 Ngưu Tráng nói: "Äịch Thanh, ngươi nói Ä‘i, muốn ta làm thế nào, ta dù liá»u cái mạng này, cÅ©ng sẽ cố gắng theo ngươi!" 
 
 Äịch Thanh lắc đầu nói: "Ngươi không cần theo ta Ä‘i. Bây giá», ngươi cần phải láºp tức mướn má»™t cá»— xe ngá»±a, mang đại ca ta đến sưá»n núi chăn dê ở thị trấn phÃa bắc cách đây hai mươi dặm chá» ta, nếu ta không thể Ä‘em Thanh nhi đến sưá»n núi chăn dê, ngươi hãy mang đại ca ta tiến vá» hướng bắc, Ä‘i vá» phÃa Thái Nguyên phá»§ mà lánh nạn, chá»› có trở vỠđây. Trá»i đất bao la, không cần phải ở Tây Hà này bán mạng. Ngưu Tráng, ta cầu xin ngươi đó..." 
 
 Ngưu Tráng vá»™i la lên: "Äịch Thanh, má»™t mình ngươi Ä‘i vào trong đó có được không? Ở trong huyện nha nÆ¡i Triệu VÅ© Äức ở, nuôi rất nhiá»u tay sai, có vài ngưá»i thá»±c lá»±c rất cao, ngươi đánh không lại bá»n hỠđâu." Hắn biết Äịch Thanh mặc dù cÅ©ng có táºp võ, nhưng chẳng qua chỉ há»c má»™t chút bản sá»± cá»§a Trình võ sư, ngày thưá»ng có đến chá»— Trương thợ rèn Ä‘áºp sắt, lá»±c tay má»›i mạnh như váºy. Nhưng nếu đánh nhau tháºt sá»±, chưa chắc là đối thá»§ cá»§a những ngưá»i đó. 
 
 Äịch Thanh nói: "Ta nghÄ© rằng, nếu ta cứu không được Tiểu Thanh, đại ca cá»§a ta cÅ©ng coi như đã chết. Còn đại ca, thà chết cÅ©ng không bằng lòng cho ta ra tay. Ngưu Tráng, ngươi biết đó, ta chỉ có má»™t ngưá»i anh!" 
 
 Ngưu Tráng sống mÅ©i cay cay, biết việc đã đến nước này, không còn lá»±a chá»n nào khác, bá»n há» vốn không có cách nào thưa quan, bởi vì nÆ¡i đây Triệu huyện lệnh lá»›n nhất, Triệu huyện lệnh đương nhiên phải giúp con trai cá»§a hắn. Ngưu Tráng cÅ©ng không khuyên nữa, nói: "Váºy ngươi cẩn tháºn, ta chá» ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc đại ca ngươi. Nhưng mà... sao ngươi không đợi buổi tối rồi hãy Ä‘i?" 
 
 Äịch Thanh lắc đầu: "Bởi vì bây giá» là ban ngày, ta đến huyện nha, bá»n chúng càng không lưá»ng trước được." 
 
 Äịch Thanh đứng dáºy, thi lá»… vá»›i Ngưu Tráng, sau đó quay đầu lại nhìn đại ca ở trong phòng, không muốn kéo dài, sải bước Ä‘i ra khá»i sân. 
 
 Sau khi ra khá»i sân, Äịch Thanh trước tiên dùng tro bếp bôi Ä‘en mặt, Ä‘em y phục xé rách và làm cho Ä‘en đúa, hóa trang thành bá»™ dáng cá»§a má»™t tên ăn mày. Hắn mặc dù phẫn ná»™, nhưng tuyệt đối không phải là hạng ngưá»i lá»— mãng, coi thưá»ng mạng sống, vì đại ca hắn nhất định phải cứu được Tiểu Thanh chưa không sẽ không dá»… dàng tặng tÃnh mạng mình cho ngưá»i khác. 
 
 Äến phÃa trước huyện nha, Äịch Thanh không khá»i hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh. 
 
 Triệu VÅ© Äức chÃnh là con trai độc nhất cá»§a Triệu huyện lệnh, mà Triệu huyện lệnh vì công quên tư, vì nước quên nhà, vì công việc nên má»›i dứt khoát Ä‘em cả gia đình dá»i vào huyện nha. Hai phụ tá» táng táºn lương tâm này ở trong huyện nha, nhất định là có há»™ viện bảo vệ. Äịch Thanh đã tÃnh toán những há»™ viện này, nhưng không nghÄ© đến ở phÃa trước huyện nha lại còn có cấm quân. 
 
 Äịch Thanh suy nghÄ© má»™t lát, quyết định Ä‘i đưá»ng vòng ra phÃa sau huyện nha, vừa đến ngõ nhỠở cá»a sau huyện nha. Ngưá»i nÆ¡i đây qua lại rất thưa thá»›t, đây vốn là con đưá»ng mà tạp dịch thưá»ng lui tá»›i. Äịch Thanh Ä‘ang lo lắng có nên leo tưá»ng hay là xông thẳng vào thì phÃa sau đột nhiên vang lên má»™t tiếng ngưá»i hét to: "Tên ăn mày kia, tránh đưá»ng." 
 
 Äịch Thanh quay đầu nhìn lại, thấy được má»™t chiếc xe trâu Ä‘ang ở đầu ngõ, trên xe chất đầy cá»§i khô. Äịch Thanh biết được lão hán đánh xe này chÃnh là lão Vương, má»™t ngưá»i chở cá»§i lâu năm cá»§a huyện nha, trong lòng hắn khẽ động, cúi đầu xuống tránh qua má»™t bên. 
 
 Lão Vương cÅ©ng không nháºn ra Äịch Thanh, thấy hắn nhưá»ng lối Ä‘i, vung roi, đánh xe vào ngõ nhá». Äi được má»™t Ä‘oạn, vô tình quay đầu lại nhìn nhưng tên ăn mày này đã sá»›m biến mất không còn thấy tăm tÃch, lão Vương thầm nói: "Tên ăn mày này Ä‘i nhanh tháºt." Lão chỉ chăm chú đánh xe nên không có chú ý đến Äịch Thanh thừa dịp lúc xe Ä‘i ngang qua, lăn mình má»™t cái, đến phÃa dưới xe, vươn cánh tay dài ra bám vào phÃa dưới xe trâu. 
 
 Lão Vương đến cuối ngõ nhá», gõ vào cá»a sau. Có ngưá»i nói: "Lão Vương, cá»§i này có khô hay không?"  
 
 Lão Vương tháºt thà cưá»i nói: "Xa quản gia, không khô không lấy tiá»n." 
 
 Xa quản gia cưá»i nói: "Ngươi là ngưá»i thành tháºt. ÄÆ°á»£c rồi, bản quản gia sẽ chiếu cố sinh ý cá»§a ngươi, ngươi ngày mai Ä‘em thêm cá»§i tá»›i đây."  
 
 Lão Vương ngạc nhiên há»i: "Muốn nhiá»u như váºy để làm gì, đốt nhà sao?"  
 
 Xa quản gia khinh miệt nói: "Ngươi nói câu nào dá»… nghe hÆ¡n được không? Gần đây, có má»™t nhân váºt lá»›n từ kinh thành đến, lại có không Ãt cấm quân, cá»§i lá»a vì thế dùng nhiá»u hÆ¡n. À không, hiện giá» những ngưá»i đó Ä‘ang ở tiá»n sảnh uống rượu, vị chỉ huy sứ kia rất có tài uống rượu, ta táºn mắt nhìn thấy hắn uống hÆ¡n mưá»i cân rượu." 
 
 Äịch Thanh nghe thấy thế, trong đầu hiện lên hình dáng cá»§a Quách đại nhân kia. Hắn Ä‘ang trầm ngâm suy nghÄ© thì Xa quản gia lại nói: "Lão Vương, tá»›i lấy tiá»n Ä‘i chứ." 
 
 Lão Vương vừa má»›i đáp ứng, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dáºp, Xa quản gia đột nhiên nói: "Công tá» gia, sao ngưá»i lại đến đây?" 
 
 Äịch Thanh nghe được ba chữ "Công tá» gia", tim Ä‘áºp thình thịch, hô hấp ngừng lại, thấy má»™t đôi cẩm hài Ä‘ang đứng trước cá»— xe cách đó không xa, nghÄ© thầm chẳng lẽ là Triệu VÅ© Äức tá»›i? Hắn đến nÆ¡i tạp dịch thưá»ng lui tá»›i này để làm gì? 
 
 Quả nhiên, Triệu VÅ© Äức giá»ng khàn khàn truyá»n tá»›i: "Con mẹ nó, chỉ là má»™t tên Äiện tiá»n chỉ huy sứ, lão già lại phải bắt ta Ä‘i bồi tiếp. Tên kia chỉ là má»™t ngưá»i vô tÃch sá»±, tham ăn tham uống, đến bây giá» má»›i cho ta Ä‘i. Tiểu thiếp xinh đẹp hôm nay má»›i bắt được cá»§a lão tá» còn chưa có chạm đến. Xa quản gia, thế nào, nàng ở trong phòng cá»§i có ngoan không?" 
 
 Äịch Thanh biết được nÆ¡i ở cá»§a Tiểu Thanh, trong lòng vui vẻ, từ xa nhìn đến, trông thấy ở phÃa sau cẩm hài còn có hÆ¡n mưá»i đôi chân, liá»n biết rõ Triệu VÅ© Äức mang theo thá»§ hạ, không khá»i cau mày. 
 Xa quản gia trả lá»i: "Công tá» gia, nàng rất cứng đầu, không chịu ăn uống, bỠđói nàng vài ngày sẽ nghe lá»i thôi." 
 
 Triệu VÅ© Äức mắng: "Không cần nể mặt gì cả, được lão tá» coi trá»ng chÃnh là phúc khà cá»§a nàng, chá»c giáºn lão tá», sau khi ta chÆ¡i nàng xong, ném cho Vương đại mụ mang Ä‘i." Vương đại mụ chÃnh là tú bà trong thanh lâu ở huyện này, Triệu VÅ© Äức chÃnh là khách quen thưá»ng lui tá»›i cá»§a Vương đại mụ. 
 
 Lúc này có ngưá»i nói: "Công tá» gia, hôm nay chúng ta đánh Äịch Vân, nghe nói tên phế váºt này có đệ đệ là Äịch Thanh rất giá»i đánh nhau. Ta chỉ sợ Äịch Thanh sẽ tìm đến đây gây phiá»n phức, ngưá»i cẩn tháºn má»™t chút sẽ tốt hÆ¡n." Ngưá»i này thanh âm bén nhá»n, Äịch Thanh nghe xong, biết ngay đó chÃnh là võ sư đắt tiá»n mà Triệu VÅ© Äức má»i đến, tên là Tác Minh, vÅ© khà sở trưá»ng là Liên Tá» thương, võ công trong huyện rất nổi tiếng. Trước đây Trình sư phụ, ngưá»i dạy võ công cho Äịch Thanh cÅ©ng thua dưới tay thuá»™c hạ cá»§a Tác Minh, do đó má»›i rá»i khá»i Tây Hà. Có ngưá»i này ở đây, Äịch Thanh không dám manh động. 
      
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của conem_bendoianh  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by baongoc; 20-12-2011 at 09:07 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				20-12-2011, 05:31 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Mạnh Thưá»ng Quân 4vn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 3,807
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngày 
                
					
 
	Thanks: 7
	
		
			
				Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Sáp Huyết  
 Tác giả: Mặc Vũ    
  Quyển Thượng: Nghê Thưá»ng Khúc   
 -----oo0oo-----    
Chương 1: Liá»u Mạng(4) 
 
     Dịch Giả: Thiên Kim 
Biên Táºp: Anh Thư 
Nguồn: Tàng Thư Viện  
 
 
 
 
 
          
 
Lúc này lại có ngưá»i nói: "Äịch Thanh là cái rắm gì, cho hắn gan cá»p, hắn cÅ©ng không dám ban ngày ban mặt đến nÆ¡i này. Tác sư phụ, ngươi nếu sợ, không bằng vá» nhà ôm con Ä‘i thôi." Ngưá»i này thanh âm giống như vịt kêu, khiến cho ngưá»i bên ngoài cưá»i ha hả má»™t tráºn.  
 
 Äịch Thanh sắc mặt tái mét, biết được ngưá»i này tên là Côn Tá». Không ai biết được tên tháºt cá»§a ngưá»i này, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u biết tên Côn Tá» này rất phi thưá»ng, ngay cả Tác Minh đối vá»›i hắn cÅ©ng phải tôn kÃnh ba phần. 
 
 Tác Minh nghe Côn Tá» châm chá»c, có chút không hài lòng nói: "Cẩn tháºn má»™t chút bao giá» cÅ©ng tốt." 
 
 Xa quản gia nói: "Tháºt ra tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn tốt cho công tá», Tác sư phụ, Côn Tá», đừng cãi nhau nữa." Tác Minh, Côn Tá» nghe Xa quản gia nói, Ä‘á»u hừ lạnh má»™t tiếng, không thèm tranh cãi nữa. 
 
 Triệu VÅ© Äức ha ha cưá»i nói: "ÄÆ°á»£c rồi, ta sẽ cẩn tháºn, mấy ngày này các ngươi Ä‘á»u Ä‘i theo bên ngưá»i ta. Xa quản gia, mang ta Ä‘i gặp tiểu nương tá», ta chÆ¡i đùa nàng trước mặt các ngươi, như váºy sẽ an toàn hÆ¡n."  
 
 Cả đám cưá»i dâm không ngá»›t. 
 
 Äịch Thanh nghe thấy thế, suýt chút nữa là kiá»m chế không được. Hắn biết dá»±a vào bản lÄ©nh cá»§a chÃnh mình, chỉ sợ không phải là đối thá»§ cá»§a Côn Tá» và Tác Minh, nhưng mà chỠđợi cÅ©ng không phải là biện pháp, bắt được Triệu VÅ© Äức, cục diện má»›i có thể xoay chuyển. NghÄ© tá»›i đây, hắn buông lá»ng tay, cả ngưá»i liá»n rÆ¡i xuống. Không đợi rÆ¡i xuống mặt đất, cổ tay chống xuống, Äịch Thanh dưới hầm xe lăn ra ngoài, hai tay dò xét, đã bắt được hai chân ngưá»i mang cẩm hài, hét lá»›n: "Súc sinh nháºn lấy cái chết!" Hắn dùng lá»±c lôi kéo, Triệu VÅ© Äức hú lên má»™t tiếng quái dị, cả ngưá»i đã ngã xuống. 
 
 Triệu VÅ© Äức tuy rằng muốn đỠphòng Äịch Thanh, nhưng không ngỠđược Äịch Thanh lại đột nhiên xuất hiện giống như quá»·, ở đây ngưá»i tuy nhiá»u, nhưng không ai chú ý cá»— xe trâu cách đó không xa, cÅ©ng không có nhìn thấy Äịch Thanh xuất hiện như thế nào. Triệu VÅ© Äức hoảng sợ ngã xuống đất, Äịch Thanh thân hình vá»t lên, má»›i chế trụ được Triệu VÅ© Äức, không ngá» chỉ nghe má»™t tiếng 'Hô', má»™t luồng gió mạnh sắc bén đã đến sau đầu hắn. 
 
 Äịch Thanh bất chấp lại tóm lấy Triệu VÅ© Äức, rụt đầu tránh né, luồng gió mạnh này đột nhiên mà đến, đột nhiên ngừng lại, côn ảnh loáng lên, cuối cùng đâm vá» phÃa mắt phải cá»§a Äịch Thanh. 
 
 Äịch Thanh chưa bao giá» gặp qua côn pháp nhanh đến thế, chỉ có thể né tránh sang má»™t bên, cảm thấy không ổn, đối thá»§ Ä‘a mưu túc trÃ, chỉ dùng hai côn đã buá»™c hắn phải tách khá»i Triệu VÅ© Äức. Äịch Thanh vừa muốn xông tá»›i, lại phải lui vá» má»™t bước, má»™t mÅ©i thương đâm vào không khÃ, làm cho Äịch Thanh sợ hãi, cả ngưá»i toát mồ hôi lạnh. Äịch Thanh chỉ chú ý tránh né trưá»ng thương, không chú ý đến má»™t côn lén lút đâm tá»›i, chÃnh giữa cẳng chân hắn. Äịch Thanh lảo đảo má»™t cái, ngẩng đầu nhìn tá»›i, thấy được hai ngưá»i Ä‘ang cưá»i lạnh đứng trước mặt hắn, má»™t ngưá»i có con mắt tam giác, chÃnh là Tác Minh, ngưá»i còn lại mặt rá»—, đúng là Côn Tá». 
 
 Äịch Thanh trong lòng trầm xuống. 
 
 Triệu VÅ© Äức sau gáy Ä‘au nhức, cảm thấy đã hết nguy hiểm, giáºn dữ nói: "Äịch Thanh, ta nhổ mưá»i tám Ä‘á»i tổ tông nhà ngươi, ngươi đám giết ta? Äánh chết hắn! Ai giết được Äịch Thanh , ta thưởng má»™t trăm lượng bạc." Hắn vừa má»›i treo thưởng, má»i ngưá»i Ä‘á»u nóng lòng muốn thá» váºn may, Äịch Thanh quay đầu liếc mắt má»™t cái. 
 
 Tác Minh thấy thế cưá»i lạnh nói: "Còn muốn chạy sao?" Lá»i hắn còn chưa dứt, Äịch Thanh bá»—ng nhiên xoay ngưá»i, hướng ra ngoài chạy Ä‘i. 
 
 Tác Minh cho rằng Äịch Thanh muốn chạy trốn, vừa định cất bước Ä‘uổi theo, nhưng không ngá» rằng Äịch Thanh bá»—ng nhiên xoay ngưá»i lại, vá»t vá» phÃa hắn. Tác Minh rùng mình, Liên Tá» thương vung lên, đâm vá» phÃa ngá»±c Äịch Thanh. Cùng lúc đó, Côn Tá» cÅ©ng nhấc côn đánh vá» phÃa sau Äịch Thanh. 
 
 Trong nháy mắt, Äịch Thanh hai mặt thụ địch, hắn dù tránh được côn, cÅ©ng không nhanh hÆ¡n Liên Tá» thương, mà nhanh hÆ¡n Liên Tá» thương, lại không né được sát chiêu tiếp theo. 
 
 Äịch Thanh cái nào cÅ©ng không thể né tránh. Cây côn đánh mạnh vào sau lưng hắn, Liên Tá» thương cÅ©ng đã đâm trúng đầu vai hắn. 
 
 Tác Minh tháºm chà nghe được thanh âm trưá»ng thương đâm vào thịt, khóe miệng lá»™ ra nụ cưá»i độc ác. 
 
 Chẳng ngá» Äịch Thanh bị Côn TỠđánh trúng, bá»—ng nhiên "Oa" má»™t tiếng, miệng phun ra má»™t ngụm máu tươi, bắn trúng hai mắt Tác Minh. Äôi mắt Tác Minh mắt không thể nhìn thấy, lại càng hoảng sợ, muốn thối lui vá» phÃa sau, Äịch Thanh đã sá»›m rút búa ra, bổ má»™t búa vào ngá»±c Tác Minh. 
 
 Búa găm vào ngực, máu tươi cuồn cuộn chảy ra. 
 
 Tác Minh rống má»™t tiếng thấu trá»i xanh, cuối cùng đã bị Äịch Thanh bổ chết. 
 
 Côn Tá» nghe được tiếng kêu thảm thiết, trong lòng phát lạnh, vừa muốn vung côn đánh tiếp, Äịch Thanh vung tay lên, búa rá»i tay bay ra, phóng thẳng vào mặt Côn Tá». Côn TỠđã gặp qua vô số đối thá»§, nhưng chưa bao giá» gặp qua loại đấu pháp liá»u mạng như thế này, không thể ra chiêu, lắc mình né tránh. Búa bay tá»›i nhanh như Ä‘iện, tiếng gió rÃt qua mặt Côn Tá», bắn ra má»™t tia máu, "Soạt" má»™t tiếng, cắm pháºp vào cây cá»™t bên cạnh chuồng ngá»±a, phát ra tiếng vang ong ong. 
 
 Äịch Thanh ném búa xong, hét lá»›n má»™t tiếng, nói: "Cản ta thì chết!" 
 
 Hắn nhảy tá»›i trước mặt Triệu VÅ© Äức, bên ngưá»i Triệu VÅ© Äức vốn Ä‘ang có hai há»™ viện, nhưng nhìn thấy Äịch Thanh mình đẫm máu như hung thần, còn hai nhân váºt lợi hại nhất trong đám há»™ viện cÅ©ng má»™t chết má»™t bị thương, trong lòng hai ngưá»i này không rét mà run, vứt Triệu VÅ© Äức sang má»™t bên, cuống cuồng chạy trốn. 
 
 Triệu VÅ© Äức đã sá»›m bị dá»a cho tè trong quần, hai chân không nghe sai bảo, không thể nhúc nhÃch, Äịch Thanh rút trưá»ng kiếm bên hông hắn, ká» sát vào cổ hắn. 
 
 Äịch Thanh chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu Ä‘en, lung lay sắp đổ, nhưng vẫn còn có thể hét lá»›n: "Triệu VÅ© Äức, ta nhá»› ngươi muốn dùng má»™t trăm lượng lấy mạng cá»§a ta, nhưng mà ngươi là đầu chó, lão tá» lúc nào cÅ©ng có thể cắt đầu ngươi xuống!" 
      
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của conem_bendoianh  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by baongoc; 20-12-2011 at 09:06 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				20-12-2011, 05:34 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Mạnh Thưá»ng Quân 4vn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 3,807
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngày 
                
					
 
	Thanks: 7
	
		
			
				Thanked 22,388 Times in 2,088 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Sáp Huyết    
Tác giả: Mặc Vũ       
 Quyển Thượng: Nghê Thưá»ng Khúc   
 -----oo0oo-----    
Chương 2: Thiên Vương. 
 
     Dịch Giả: Thiên Kim 
Biên Táºp: Anh Thư 
Nguồn: Tàng Thư Viện  
 
 
 
 
 
 
Äịch Thanh liá»u mạng bắt được Triệu VÅ© Äức, tháºt sá»± bị thương cÅ©ng không nhẹ. Hắn tá»± biết bản thân không phải là đối thá»§ cá»§a Tác Minh và Côn Tá», vì thế má»›i liá»u mạng cố gắng chịu má»™t thương và má»™t côn, khống chế được Triệu VÅ© Äức. 
 
Má»i ngưá»i xung quanh nhìn Äịch Thanh, Ä‘á»u mang theo ba phần kÃnh nể. Bá»n hỠđã nghe nói Äịch Thanh rất giá»i đánh nhau, nhưng chỉ nghÄ© ngưá»i này giống như má»™t tên lưu manh đầu đưá»ng xó chợ, đâu có nghÄ© đến tên lưu manh này, lại có thể giết Tác Minh, đẩy lùi Côn Tá», còn bắt được Triệu VÅ© Äức ngay trước mặt bá»n há». 
 
Triệu VÅ© Äức đã sá»›m sợ đến ná»—i hai chân run cầm cáºp, nghe Äịch Thanh Ä‘e dá»a, run giá»ng nói: "Äịch Thanh... Äịch gia...Tổ tông Æ¡i, ngươi đừng giết ta." 
 
Äịch Thanh cưá»i lạnh nói: "Không giết ngươi? Cho ta má»™t lý do xem?" 
 
Triệu VÅ© Äức suy nghÄ© cả buổi má»›i nói: "Ta có tiá»n, có thể cho ngươi rất nhiá»u rất nhiá»u tiá»n. Ngươi không phải muốn Tiểu Thanh sao? Mấy thằng ngu này, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau Ä‘em Tiểu Thanh tá»›i đây!" Hắn vì bảo toàn tÃnh mạng, đột nhiên thông minh hẳn ra, Xa quản gia vá»™i vàng Ä‘i tá»›i phòng cá»§i, Äịch Thanh thấy thế quát lá»›n: "Chuẩn bị cho ta hai con khoái mã." 
 
Triệu VÅ© Äức liên tục gáºt đầu đáp ứng, lại mắng: "Äám nô tài các ngươi, mau mau chuẩn bị ngá»±a cho Äịch gia." Hắn mặc dù muốn Ä‘em Äịch Thanh róc xương lóc thịt, nhưng bây giá» bảo toàn tÃnh mạng quan trá»ng hÆ¡n, đối vá»›i Äịch Thanh tất nhiên bảo sao sẽ nghe váºy rồi. 
 
Bên trong ná»™i viện ầm Ä© cả lên, Triệu huyện lệnh biết nÆ¡i này xảy ra chuyện, vá»™i vá»™i vàng vàng chạy tá»›i, thấy Äịch Thanh Ä‘ang cưỡng chế con trai bảo bối, hét lá»›n: "Äịch Thanh, ngươi muốn tạo phản sao? Còn không mau thả nó ra!" 
 
Ngay sau đó vang lên nhiá»u tiếng bước chân gấp gáp, có hÆ¡n mưá»i cấm quân cÅ©ng chạy đến đây, dẫn đầu bởi má»™t ngưá»i, chÃnh là Quách đại nhân. Quách đại nhân nhìn thấy hết thảy má»i chuyện, lông mày nhướng lên, hiển nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên khi gặp Äịch Thanh ở chá»— này. Có mấy cấm quân định tiến lên, Quách đại nhân khoát tay chặn lại, những ngưá»i này tức thì dừng bước. 
 
Äịch Thanh thấy thế, trong lòng kêu khổ, thầm nghÄ© bản lÄ©nh Quách đại nhân này vốn cá»±c cao, lại còn có những cấm quân này, mình muốn chạy thoát quả tháºt hết sức khó khăn. 
 
Xa quản gia đã mang theo Tiểu Thanh đến: "Công tỠgia, Tiểu Thanh đã được mang đến." 
 
Tiểu Thanh dung mạo thanh tú, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đã hiểu rõ tất cả, thút thÃt nói: "Äịch Thanh, sao ngươi ngốc nghếch như váºy?" Nàng luôn luôn xem Äịch Thanh như là em ruá»™t cá»§a mình, thấy Äịch Thanh như thế, chỉ háºn bản thân mình đã mang đến phiá»n phức cho hai huynh đệ há». 
 
Triệu huyện lệnh dÄ© nhiên biết phẩm hạnh con trai mình, vừa thấy Tiểu Thanh búi tóc xổ tung, quần áo không chỉnh tá», sá»›m đã hiểu rõ ngá»n nguồn sá»± việc, thầm mắng Xa quản gia này ngu như heo, cuối cùng để ngưá»i khác nắm thóp. Lão tiến tá»›i cho Xa quản gia má»™t cái bạt tai, mắng: "Chuyện gì xảy ra?" Dứt lá»i liá»n đá lông nheo lia lịa vá»›i Xa quản gia. 
 
Xa quản gia che mặt nói: "Äại nhân ... Cái này ... Cái kia ..." 
 
Triệu huyện lệnh không há» quan tâm tá»›i Xa quản gia, nói vá»›i Äịch Thanh: "Äịch Thanh, đây là nÆ¡i phân rõ phải trái, ngươi chá»› có làm càn. Mau thả Triệu VÅ© Äức ra, ta sẽ theo lẽ xá» lý công bằng. Ngươi nếu như mắc thêm lá»—i lầm nữa, chỉ sợ ngưá»i nhà ngươi cÅ©ng khó thoát khá»i bị liên lụy." Lão Ä‘em chuyện Tiểu Thanh bá» qua má»™t bên không nói, trong lá»i khuyên nhá»§ còn mang theo ý uy hiếp, lão thầm nghÄ© chỉ cần Äịch Thanh vừa thả ngưá»i, sẽ Ä‘em hắn nhốt vào huyện lao, chặt chân hắn, rút gân hắn, sau đó nói hắn chết bất đắc kỳ tá», hết thảy má»i chuyện sẽ êm xuôi. 
 
Äịch Thanh cưá»i lạnh nói: "Nếu lão thá»±c sá»± công bằng chÃnh trá»±c, ta cần gì phải tá»›i đây? Con trai lão cưỡng Ä‘oạt dân nữ, đánh gãy chân đại ca ta, váºy giá» nói cho ta biết, lão sẽ xá» lý công bằng chuyện này ra sao?" 
 
Sắc mặt Triệu huyện lệnh trầm xuống nói: "Äịch Thanh, nói như váºy là ngươi muốn ngoan cố chống lại đến cùng phải không?" Lão thấy có hai ngưá»i đã âm thầm đến phÃa sau lưng Äịch Thanh, bất thình linh vung tay lên nói: "Bắt." 
 
Hai ngưá»i này vừa muốn tiến lên phÃa trước, chẳng ngá» Äịch Thanh đã sá»›m chú ý đến phÃa sau, xuất ra má»™t cước đá vào giữa ngá»±c cá»§a má»™t ngưá»i. Ngưá»i này thét to má»™t tiếng, bay cái vèo ra ngoài má»™t trượng. Ngưá»i còn lại sợ xanh mặt liên tục lui vá» phÃa sau, không dám động thá»§ lần nữa. Cổ tay Äịch Thanh khẽ động, trưá»ng kiếm đã cắt má»™t vết máu trên cổ Triệu VÅ© Äức, hét lá»›n: "Triệu huyện lệnh! Lão nếu không cần tÃnh mạng cá»§a con trai, váºy ta sẽ tiá»…n hắn Ä‘i!" 
 
Triệu VÅ© Äức nhìn thấy máu chảy, thiếu chút nữa là ngất xỉu, lá»›n tiếng la lên: "Phụ thân cứu con vá»›i!" 
 
Triệu huyện lệnh khẩn trương gá»i: "Äịch Thanh! Äừng nóng nảy, má»i chuyện Ä‘á»u có thể thương lượng." 
 
Bên cạnh, Quách đại nhân cảm thấy mình giống như Ä‘ang xem má»™t màn kịch: "Triệu huyện lệnh ... Rốt cuá»™c đã xảy ra chuyện gì, ta tháºt có hứng thú để nghe má»™t chút đây." 
 
Trong lòng Triệu huyện lệnh rùng mình, cưá»i xòa nói: "Quách đại nhân, đây chỉ là chuyện nhá» thôi mà, ngài không cần phải báºn tâm. Xin cứ tá»›i tiá»n sảnh uống rượu trước, hạ quan giải quyết má»i chuyện ở đây rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp." 
 
Triệu huyện lệnh tuy là bá vương một vùng, nhưng không dám làm mất lòng Quách đại nhân chút nào. 
 
Hóa ra Quách đại nhân chÃnh là Quách Tuân, vốn là Äiện tiá»n chỉ huy sứ ở kinh thành, đứng hàng Tam Ban, thống lÄ©nh Kiêu VÅ© quân là má»™t trong bát đại cấm quân ở kinh thành. Lần này Quách Tuân đến Phần Châu là muốn chá»n ngưá»i bổ sung vào cấm quân. Tri châu không dám cháºm trá»…, hạ lệnh cho các huyện dưới quyá»n cá»§a mình toàn lá»±c phối hợp, Quách Tuân đã Ä‘i qua được mấy huyện, mấy ngày nay đã tá»›i Tây Hà. 
 
Triệu huyện lệnh đương nhiên cÅ©ng không dám làm mất lòng ngưá»i này, táºn lá»±c nịnh ná»t, vừa tiếp rượu, vừa đút lót cho đám cấm quân, chỉ cầu bình an vô sá»± là tốt rồi. Äâu ngỠđứa con không ra gì lại Ä‘i gây há»a lá»›n như váºy, bản thân muốn che giấu cÅ©ng chẳng còn cách nào. Triệu huyện lệnh âm thầm quyết định biện pháp, để xoa dịu chuyện này, nhất định chút nữa phải đưa má»™t phần lá»… váºt háºu hÄ©nh tặng cho Quách Tuân, chỉ mong sao tai qua nạn khá»i. 
 
Quách Tuân thấy Triệu huyện lệnh tìm đưá»ng thoái thác, thản nhiên nói: "Äây không phải là chuyện nhá», mà hình như là chuyện lá»›n. Tháºt ra... ta cÅ©ng có thể giúp ngươi má»™t chút..." Hắn lÆ¡ đãng liếc mắt nhìn Äịch Thanh, khóe miệng mang theo ý cưá»i. Lúc này có cấm vệ vá»™i vã chạy tá»›i, nói nhá» bên tai Quách Tuân mấy câu, Quách Tuân sắc mặt khẽ biến, đầu mày hÆ¡i nhÃu. 
 
Triệu huyện lệnh nghe váºy vui vẻ nói: "Sao dám làm phiá»n Quách đại nhân?" Triệu huyện lệnh nghÄ© rằng Quách Tuân đứng vá» phÃa lão, má»›i hÃt sâu má»™t hÆ¡i, hét lá»›n: "Äịch Thanh, có Quách đại nhân ở đây, ngươi còn không mau mau bó tay chịu trói, nếu còn ngoan cố kháng cá»±, dù cho ngươi trốn khá»i đây, ngươi và đại ca ngươi sẽ phải làm đào phạm (tù trốn trại) cả Ä‘á»i.†
 
Äịch Thanh trong lòng khẽ động, thầm nghÄ© Triệu huyện lệnh nói quả tháºt không sai, mình mặc dù đã định bá» mạng nÆ¡i xa xăm, nhưng đại ca và Tiểu Thanh, chẳng lẽ cÅ©ng phải sống thấp thá»m lo sợ cả Ä‘á»i hay sao? Hắn nhất thá»i bị kÃch động, thầm nghÄ© phương pháp để giải quyết việc này, nhưng thấy Quách Tuân cưá»i cưá»i vá»›i mình, đột nhiên trong đầu nghÄ© tá»›i má»™t ý nghÄ©, nói: "Quách đại nhân, tiểu nhân muốn tòng quân!" Hắn nghÄ© bản thân mình bá» mạng nÆ¡i xa trưá»ng cÅ©ng chẳng sao, nhưng không được làm liên lụy đại ca, Quách đại nhân này nhìn có vẻ là má»™t vị quan tốt, mình cần được y che chở, giúp đại ca xóa bá» oan tình. Nếu muốn nhá» ngưá»i ta giúp đỡ, Ä‘iá»u kiện tiên quyết chÃnh là phải gia nháºp cấm quân. 
 
Má»i ngưá»i ngẩn ra, không ngá» lúc này Äịch Thanh lại nói ra những lá»i như váºy. Triệu huyện lệnh cưá»i lạnh nói: "Äịch Thanh, ngươi Ä‘iên rồi sao? Ngươi cho rằng mình là ai mà lại muốn gia nháºp cấm quân?" 
 
Quách Tuân cưá»i ha hả, bèn nói: "Äại trượng phu nhất ngôn cá»u đỉnh, Äịch Thanh, ngươi phải nhá»› kÄ© những lá»i mà ngươi đã nói hôm nay." 
 
Äịch Thanh gáºt đầu nói: "Tiểu nhân tuyệt không nuốt lá»i." 
 
Triệu huyện lệnh thấy Quách Tuân không ngá» lại thá»±c sá»± đáp ứng nguyện vá»ng cá»§a Äịch Thanh, không khá»i khẩn trương nói: "Quách đại nhân, việc này sao có thể được? Äịch Thanh hung hãn tàn bạo, uy hiếp con trai hạ quan, vốn là má»™t kẻ ác, không thể buông tha!" 
 
Quách Tuân nói: "Không sai, nếu là kẻ xấu, đương nhiên không thể buông tha." Lá»i nói cá»§a hắn mang theo ẩn ý, đột nhiên tiến lên má»™t bước, hét lá»›n má»™t tiếng, đưa tay chá»™p tá»›i má»™t ngưá»i. 
 
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cả kinh, thì ra ngưá»i Quách Tuân muốn đối phó không phải là Äịch Thanh, mà là Côn Tá» bên cạnh kia. 
 
Côn Tá» bất ngá» kinh hãi, tháºt không thể ngỠđược Quách Tuân lại ra tay vá»›i gã, nhưng ngưá»i này dù sao cÅ©ng có vài phần bản lÄ©nh, trưá»ng côn vung lên, đánh liên tiếp vào cánh tay, ngá»±c và sưá»n cá»§a Quách Tuân. Má»™t chiêu này côn ảnh tầng tầng lá»›p lá»›p, biến hóa muôn trùng. 
 
Triệu huyện lệnh kinh hãi nói: "Côn Tá», ngươi Ä‘iên rồi sao? Còn không mau ngừng tay!" Lá»i lão còn chưa dứt, không ngá» Quách Tuân đã Ä‘oạt được trưá»ng côn, quát to má»™t tiếng, xuất ra má»™t côn vá» phÃa trước, đầu côn đâm thẳng vào giữa ngá»±c Côn Tá». 
 
Tiếng 'răng rắc' vang lên, xương ngá»±c Côn Tá» Ä‘á»u bị đâm gãy, má»™t ngụm máu tươi phun ra, bắn ngược trở vá» sau. Vừa rÆ¡i xuống đất, Côn Tá» trở mình nhảy lên, muốn leo tưá»ng bá» chạy. Không ngá» Quách Tuân rảo bước tiến lên, trưá»ng côn quét ra, đánh vào hai chân Côn Tá». Côn Tá» kêu thảm má»™t tiếng, ngã xuống đất, không còn cách nào đứng dáºy nổi. Quách Tuân thu trưá»ng côn, uy nghiêm quát: "Bắt lại!" 
 
Cấm quân đã sá»›m tiến lên, trưá»ng Ä‘ao rút ra khá»i vá» ká» vào cổ Côn Tá». 
 
Triệu huyện lệnh sợ đến mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa, luôn miệng kêu lên: "Quách đại nhân, ngưá»i ... ngưá»i bắt lầm ngưá»i rồi." 
 
Quách Tuân ngá»a mặt lên trá»i cưá»i nói: "Hoàn toàn không lầm. Ta nghe nói còn có má»™t ngưá»i nữa trà trá»™n ở trong đây." Ãnh mắt y đảo qua trên mặt đám há»™ viện, đám há»™ viện sợ hãi mặt cắt không còn chút máu, không hiểu Quách Tuân rốt cuá»™c Ä‘ang tÃnh toán cái gì? 
 
Äá»™t nhiên ở chÃnh giữa đám ngưá»i có má»™t ngưá»i định chuồn Ä‘i, thoắt cái đã đến chân tưá»ng, rồi nghiêng ngưá»i nhảy lên chóp tưá»ng. Mấy cấm quân thấy thế, vá»™i Ä‘uổi theo, nhảy qua đầu tưá»ng. Quách Tuân vẫn đứng yên, khóe miệng mang theo nụ cưá»i giảo hoạt. Má»i ngưá»i lá»›n tiếng kinh hô, bởi vì phát hiện ngưá»i Ä‘ang leo tưá»ng chÃnh là Xa quản gia, tất cả Ä‘á»u không thể tin vào hai mắt cá»§a mình, Xa quản gia này từ trước tá»›i giá» chỉ là má»™t thư sinh nho nhã yếu á»›t, làm sao mà có bản lÄ©nh như váºy? 
 
Triệu huyện lệnh đã hiểu ra, mồ hôi trên trán cuồn cuộn tuôn ra, lắp bắp nói: "Quách đại nhân ... đây ... đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" 
 
Quách Tuân quay sang Äịch Thanh nói: "Äịch Thanh, thả Triệu VÅ© Äức ra." 
 
Äịch Thanh do dá»± trong chốc lát, cuối cùng quyết định quăng kiếm xuống đất. Quách Tuân thấy thế nói: "Trói lại." Vài cấm quân tiến lên, trói gô má»™t ngưá»i lại, má»i ngưá»i suýt nữa té xỉu trên mặt đất, hóa ra ngưá»i cấm quân muốn trói không phải là Äịch Thanh mà là Triệu VÅ© Äức. Triệu huyện lệnh hoảng hốt, tiến lên nói: "Quách đại nhân, nhầm rồi, nhầm rồi." 
 
Quách Tuân há» hững nói: "Triệu huyện lệnh, ngươi có biết Côn Tá», Tác Minh và Xa quản gia là ngưá»i phương nào không?" 
 
Triệu huyện lệnh mù má» nói: "Bá»n há» ... Bá»n há» là ai?" 
 
Quách Tuân hừ lạnh má»™t tiếng, đưa tay xé vạt áo trước ngá»±c Côn Tá», lại vạch vạt áo ra hai bên lá»™ ra bá»™ ngá»±c, chỉ thấy trên ngá»±c ngưá»i này có xăm má»™t chữ 'Phúc' tháºt to. Má»i ngưá»i Ä‘á»u má» mịt không hiểu được chữ này có hàm ý gì. Triệu huyện lệnh lại nghẹn ngào la lên: "Äây là ngưá»i cá»§a Di Lặc giáo!" 
 
Quách Tuân cưá»i lạnh nói: "Không sai. Ba ngưá»i này chÃnh là giáo đồ cá»§a Di Lặc giáo, là bá»n ngưá»i mÆ¡ má»™ng hão huyá»n muốn tạo phản. Ta lần này tá»›i Phần Châu, mượn việc chiêu má»™, tháºt ra chÃnh là muốn Ä‘iá»u tra chuyện vá» Di Lặc giáo. Triệu Văn Quảng, ngươi lén lút giấu những ngưá»i này ở trong phá»§, còn dám nói ta nhầm rồi?" Hắn gá»i thẳng tên cá»§a Triệu huyện lệnh, nghÄ©a là đã không còn xem lão là huyện lệnh. 
 
Triệu huyện lệnh mồ hôi nhá»… nhại, cuống cuồng quỳ xuống nói: "Quách đại nhân, hạ quan thá»±c sá»± không biết chuyện này, xin ngưá»i ... cầu xin ngưá»i ... Theo lẽ công bằng mà xá» lý." 
 
Má»i việc xoay chuyển má»™t trăm tám mươi độ, má»›i vừa rồi Triệu huyện lệnh còn vênh váo tá»± đắc, nhưng bây giá» run rẩy như lá vàng mùa thu sắp rụng. Trong thâm tâm Äịch Thanh cảm thấy khó hiểu, không biết Di Lặc giáo có lai lịch ra sao, lại có thể khiến Triệu huyện lệnh kinh hãi khiếp vÃa như váºy. 
 
Quách Tuân nói: "Xá» lý như thế nào, đã có viện Thẩm Hình xá» lý. Ngưá»i đâu, Ä‘em Triệu Văn Quảng giải xuống dưới." Vài cấm vệ tiến lên, Ä‘em cha con há» Triệu trói lại áp giải xuống, đám há»™ viện thấy thế cÅ©ng không dám ngăn cản. Quách Tuân lại nói: "Lý Giản, có thể báo tin nÆ¡i đây cho Tri châu được không?" 
 
Má»™t cấm quân đứng ra nói: "Chỉ huy sứ, đã có ngưá»i Ä‘i thông báo, Tri châu nói sẽ đến đây ngay láºp tức." Quách Tuân gáºt đầu, Ä‘i tá»›i trước mặt Äịch Thanh nói: "Dẫn ngưá»i trở vá» Ä‘i, nhá»› kÄ© lá»i ngươi đã nói, ba ngày sau đến đây tìm ta." 
 
Äịch Thanh tìm được đưá»ng sống trong chá»— chết, không hiểu gì hết, há»i: "Quách đại nhân, đại ca cá»§a tiểu nhân, huynh ấy..." 
 
"Äại ca ngươi thế nào?" Quách Tuân khó hiểu há»i. 
 
Äịch Thanh vá»™i vàng Ä‘em chuyện Äịch Vân nói ra má»™t lần, thấp thá»m nói: "Chỉ sợ tiểu nhân đã gây phiá»n phức cho đại ca." Quách Tuân ha ha cưá»i: "Việc này mà cÅ©ng gá»i là phiá»n phức sao? Ngươi yên tâm, ngưá»i ngươi vừa giết, chÃnh là giáo đồ cá»§a Di Lặc giáo, ngươi tháºt ra không có tá»™i, ngược lại còn có công. Vá» việc ngươi uy hiếp Triệu VÅ© Äức ... Hắn vốn đáng tá»™i chết, tư tàng ngưá»i tạo phản, đây không phải là tá»™i nhá». Cha con bá»n há» nếu không bị chém đầu thì cÅ©ng bị xăm chữ trên mặt, đại ca ngươi khá»i cần lánh nạn nữa." Dứt lá»i, có má»™t cấm quân vá»™i vàng đến nói nhá» vài câu, sắc mặt Quách Tuân khẽ biến, nói: "ÄÆ°á»£c rồi, ta láºp tức tá»›i ngay." Hắn nhìn vá» phÃa Äịch Thanh, nói: "Ba ngày sau, ta chá» ngươi ở đây." 
 
Äịch Thanh gáºt gáºt đầu, thấy Quách Tuân rá»i Ä‘i, lúc này má»›i nhẹ nhõm đặt mông ngồi xuống đất, má»i việc thoáng qua giống như má»™t giấc má»™ng. 
 
Tiểu Thanh Ä‘i tá»›i băng bó vết thương cho Äịch Thanh, nức nở nói: "Äịch Thanh, khổ cho đệ rồi." 
 
Äịch Thanh nhá»› tá»›i má»™t chuyện, vá»™i vàng há»i: "Tiểu Thanh, tá»· tuyệt đối không được nói cho đại ca đệ biết chuyện đệ tòng quân." 
 
Tiểu Thanh hÆ¡i ngạc nhiên nhá» giá»ng nói: "Tá»· sao có thể giấu được huynh ấy chứ?" Nàng biết Äịch Thanh phải trả giá lá»›n chấp nháºn Ä‘i tòng quân, để đổi lấy hạnh phúc cá»§a nàng và Äịch Vân, cảm kÃch không thôi. 
 
Äịch Thanh ngẩng đầu nhìn trá»i, thấy gió thổi mây trôi, bất đắc dÄ© nói: "Giấu được ngày nào đỡ ngày nấy." 
 
Ba ngày nháy mắt đã qua, Äịch Thanh rầu rÄ© á»§ ê, mãi không tìm được cá»› để ra khá»i nhà. Äịch Thanh biết đại ca chỉ hy vá»ng hắn có thể làm má»™t ngưá»i bình thưá»ng mà sống hết kiếp này, nếu như biết được hắn tham gia quân ngÅ©, chắc chắn sẽ rất Ä‘au lòng. 
 
Sau khi cha con Triệu huyện lệnh Ä‘á»n tá»™i, Äịch Thanh láºp tức dẫn Tiểu Thanh Ä‘i đến sưá»n núi chăn dê, Äịch Vân khi đó đã tỉnh lại, biết Äịch Thanh vì mình mà Ä‘i huyện nha, vừa hoảng hốt vừa lo lắng, bắt Ngưu Tráng nhất định phải dẫn hắn Ä‘i đến huyện nha. Äang lúc Ngưu Tráng không biết làm sao cho ổn, thì Äịch Thanh và Tiểu Thanh rốt cuá»™c chạy đến, Äịch Vân vừa mừng vừa sợ, Äịch Thanh chỉ nói mình gặp được quan tốt, bản thân không chỉ không có tá»™i, lại còn láºp được công lao. 
 
Äịch Vân nghe xong, vốn định mắng Äịch Thanh má»™t tráºn, nhưng thấy đệ đệ cả ngưá»i đầy máu, đầu vai mang thương tÃch, vì ngưá»i đại ca này mà chịu khổ như thế nên đâu nỡ lòng nói gì nữa? Äịch Vân may mắn cuối cùng không sao cả, chỉ cảm thấy là nhá» tổ tiên tÃch đức, liá»n mang Äịch Thanh đến trước má»™ phụ mẫu dâng hương khấn vái. Trương thợ rèn sau khi trải qua chuyện này, chỉ sợ con gái không gả Ä‘i được nữa nên thay đổi bản tÃnh keo kiệt, không ngá» lại giục Äịch Vân mau chóng cưới Tiểu Thanh làm vợ, chỉ bàn bạc trong thá»i gian má»™t chén trà nhá», đã quyến định ngày hôm sau sẽ tổ chức hỉ sá»± cho hai ngưá»i. 
 
Äịch Vân mặc dù què chân, nhưng trong há»a gặp phúc, đương nhiên là vui sướng vô cùng. Hai ngưá»i Äịch Thanh và Ngưu Tráng láºp tức bắt tay vào việc chuẩn bị. Äịch gia nghèo khó, chuẩn bị tuy qua loa sÆ¡ sài nhưng trước cá»a Ä‘á»u có treo lụa hồng, dán giấy đỠkhắp nhà, cÅ©ng thấy được không khà vui mừng. 
 
Äịch Thanh báºn rá»™n cả đêm, cuối cùng cÅ©ng bố trà thá»a đáng má»i thứ trong nhà, sắc trá»i còn chưa sáng đã tranh thá»§ chẻ má»™t đống cá»§i đủ dùng cho mấy tháng, lúc này má»›i ngồi ở trong đình viện, ngÆ¡ ngác nhìn vá» phÃa chân trá»i. 
 
Hắn phải Ä‘i rồi, hắn không thể là ngưá»i thất hứa được. Mặc dù hắn cảm thấy cho dù không nháºp ngÅ©, thì cÅ©ng chẳng sao cả, nhưng hắn nếu đồng ý rồi thì phải làm cho được. Huống chi, hắn bá»—ng dưng nháºn ra rằng, hoá ra bên ngoài còn có bầu trá»i bao la rá»™ng lá»›n, Ä‘iá»u này đối vá»›i hắn mà nói, rõ ràng là má»™t sá»± hấp dẫn cá»±c lá»›n. 
 
Nhưng mà đại ca hắn bị què chân, hắn làm sao có thể yên tâm mà đi? 
 
Có tiếng bước chân đằng sau vang lên, Äịch Thanh không quay đầu lại cÅ©ng biết ngưá»i Ä‘i tá»›i chÃnh là đại ca. Äịch Vân Ä‘i tá»›i bên Äịch Thanh, cùng hắn ngồi trên báºc thang, trầm lặng má»™t hồi lâu, rồi nói: "Äệ đệ, đệ còn nhá»› rõ cha đã dạy chúng ta má»™t câu nói không?" 
 
"Là gì?" Äịch Thanh thuáºn miệng há»i. 
 
"Cha nói Ä‘á»i ngưá»i quan trá»ng nhất chÃnh là chữ 'TÃn'." Äịch Vân cháºm rãi nói: "Làm ngưá»i không thể thất tÃn, nếu không sẽ không còn chá»— đứng trong thiên hạ." 
 
Äịch Thanh lòng đầy tâm sá»±, nói: "Không sai, không riêng gì cha, ngay cả đại ca cÅ©ng dạy đệ như thế, đệ chưa bao giá» dám quên." 
 
"Cho nên . . . Äệ cần phải Ä‘i." Äịch Vân nắm tay Äịch Thanh kéo qua, đặt ở trên tay hắn má»™t váºt. Äịch Thanh nhìn thấy đó là má»™t thá»i bạc, ngẩn ngưá»i ra nói: "Äi, Ä‘i nÆ¡i nào?" 
 
Äịch Vân mỉm cưá»i nói: "Äi đến nÆ¡i mà đệ đã đáp ứng." Äịch Thanh nhanh chóng hiểu ra, nói: "Äại ca, huynh đã biết hết rồi sao?†
 
Äịch Vân đáp: "Tiểu Thanh đã nói tất cả má»i chuyện cho huynh biết, đệ đừng có trách nàng. Huynh nhìn ra được, đệ không muốn là ngưá»i thất tÃn! Trước đây đại ca không muốn đệ tòng quân, là bởi vì nhìn thấy quân sÄ© làm xằng làm báºy, không muốn đệ nhiá»…m thói thổ phỉ cưá»ng đạo này. Nhưng mà bây giá» huynh đã biết, đại bàng tá»± có nÆ¡i bay lượn, không thể khăng khăng há»c bầy gà quanh quẩn vưá»n nhà được. Äịch Thanh, đệ đã trưởng thành, đã hiểu được đúng sai, đại ca đã yên tâm cho đệ Ä‘i. Äại ca không có tÃch góp được gì nhiá»u, chỉ có má»™t chút bạc, đệ mang theo lên đưá»ng mà phòng thân, không được từ chối, nghe lá»i đại ca Ä‘i." 
 
Äịch Thanh siết chặt thá»i bạc, sống mÅ©i cay nồng: "Äại ca, nhưng mà ...." 
 
"Nhưng cái gì mà nhưng? Chân huynh mặc dù què, nhưng nuôi sống cả nhà thì vẫn đủ sức." Äịch Vân mỉm cưá»i nói: "Äệ yên tâm Ä‘i Ä‘i, không cần lo lắng cho huynh, huynh nghe nói cha con há» Triệu kia Ä‘á»u đã bị bắt giam, nhốt ở trong đại lao cá»§a Phần Châu, đã không còn gây khó dá»… cho chúng ta nữa đâu. Äệ đệ, ra khá»i nhà, không có ngưá»i thân quan tâm chăm sóc, đệ phải chú ý săn sóc bản thân mình cho tháºt tốt. Äệ hãy nhá»› kÄ©, nếu gặp phải chuyện gì không hay, nÆ¡i đây vÄ©nh viá»…n là nhà cá»§a đệ." 
 
Äịch Thanh hồi lâu má»›i nói: "Váºy đợi tân nương tá» vào nhà rồi đệ má»›i yên tâm." 
 
Äịch Vân cưá»i nói: "ÄÆ°á»£c." 
 
Nhưng lúc quay đầu lại, hắn cầm lòng không được đưa ống tay áo lên lau khóe mắt. 
 
Huynh đệ bá»n há» sống nương tá»±a lẫn nhau đã nhiá»u năm, Äịch Thanh ra Ä‘i, Äịch Vân tháºt lòng không muốn, nhưng hắn nhìn ra sá»± khó xá» cá»§a Äịch Thanh, hắn biết đệ đệ có chà hướng cao xa, cho nên hắn có thể không làm được gì nhiá»u, chỉ cầu bản thân không liên lụy đệ đệ. 
 
Lúc tân nương tá» vào cá»a, Äịch Thanh đã bước chân lên cuá»™c hành trình má»›i. 
 
Äịch Thanh sải bước rá»i Ä‘i, tá»›i được nÆ¡i đại ca không còn nhìn thấy nữa, lúc này hắn má»›i xoay ngưá»i hướng vá» phÃa nhà lạy ba lạy, nói: "Äại ca, đệ sẽ không làm cho huynh thất vá»ng, mong huynh bảo trá»ng." Hắn cháºm rãi đứng dáºy, chỉ mang theo má»™t túi đồ giản đơn, vài bá»™ quần áo để tắm rá»a, đồ dùng hằng ngày và má»™t Ãt lương khô. Còn thá»i bạc kia, hắn để lại ở trong phòng đại ca. Hắn không biết rằng, lúc hắn kiên quyết rá»i Ä‘i, Äịch Vân đã phát hiện ra thá»i bạc này, không nhịn được mà rÆ¡i lệ. 
 
Äịch Thanh Ä‘i đến huyện nha, thấy có cấm quân canh giữ ở trước cá»a, ôm quyá»n nói: "Quan đại ca, tại hạ là Äịch Thanh." 
 
Cấm quân nói: "Ngươi là Äịch Thanh? Mau vào, Quách chỉ huy Ä‘ang chá» ngươi ở bên trong." Hắn dẫn Äịch Thanh vào ná»™i nha, Quách Tuân Ä‘ang ngồi ở tiá»n sảnh, bên cạnh còn có má»™t ngưá»i thanh niên Ä‘ang ngồi. 
 
Äịch Thanh trông thấy, chỉ cảm thấy ngưá»i thanh niên này tá»±a như má»™t thanh kiếm chuẩn bị xuất ra khá»i vá»! 
 
Ngưá»i thanh niên này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sắt bén giống như mÅ©i kiếm, liếc mắt quan sát toàn thân Äịch Thanh, sau đó hÆ¡i kinh ngạc. Hắn đứng lên đối diện vá»›i Quách chỉ huy nói: "Quách chỉ huy, lần này vẫn cần ngưá»i giúp đỡ." 
 
Quách Tuân cháºm rãi gáºt đầu nói: "Quốc gia đại sá»±, Quách má»— sẽ táºn tâm hết sức." 
 
Ngưá»i thanh niên này lại thi lá»…, xoay ngưá»i rá»i Ä‘i. Äịch Thanh lúc này má»›i thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bị ngưá»i thanh niên này nhìn chằm chằm, toàn thân vô cùng khó chịu, không khá»i suy nghÄ© vá» lai lịch cá»§a ngưá»i thanh niên này. 
 
Quách Tuân đưa mắt nhìn theo ngưá»i thanh niên kia rá»i Ä‘i, quay đầu nói vá»›i Äịch Thanh: "Ngươi quả nhiên đã tá»›i." 
 
Äịch Thanh thi lá»… nói: "Tại hạ nếu đã đáp ứng, làm sao có thể không đến?" 
 
Quách Tuân khen ngợi nói: "Nói rất hay, trượng phu nói được làm được, nếu ngay cả má»™t lá»i hứa cÅ©ng không làm được, còn có tư cách gì nói đến chuyện bảo vệ quốc gia? Quách má»— ta cả Ä‘á»i này không phục ngưá»i ngoài, chỉ phục nghÄ©a sÄ© lá»i hứa đáng giá nghìn vàng. Tháºt ra lần đầu ta gặp được ngươi, đã biết ngươi nhất định là má»™t ngưá»i tài. NghÄ© ra biện pháp giả vá» mắt lé, không phải ngưá»i thưá»ng có thể nghÄ© ra." 
 
Äịch Thanh thấy gã nhìn thấu trò ranh cá»§a mình, xấu hổ cưá»i. Quách Tuân còn muốn nói thêm gì đó, má»™t cấm quân Ä‘i vào, thấp giá»ng nói: "Quách đại nhân, các huynh đệ Ä‘á»u đã chuẩn bị sẵn sàng." 
 
Quách Tuân gáºt đầu nói: "Tốt, láºp tức xuất phát. Äịch Thanh, ngươi đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?" 
 
Äịch Thanh gáºt đầu, không nói lá»i nào. Quách Tuân nhìn ra tâm sá»± cá»§a hắn, nói: "Trượng phu chà tại bốn phương, nếu không thừa dịp tuổi trẻ xông pha má»™t lần, đến khi già yếu sẽ không khá»i cảm thấy tiếc nuối. Äịch Thanh, ta nghÄ© ngươi sau này sẽ không hối háºn vá»›i lá»±a chá»n cá»§a bản thân đâu. Äi thôi." Hắn vừa bước ra khá»i huyện nha, ngoài cá»a sá»›m đã có hÆ¡n mưá»i cấm quân Ä‘ang đợi, bên cạnh má»—i ngưá»i Ä‘á»u dắt theo má»™t con ngá»±a. 
 
Quách Tuân sai ngưá»i dắt má»™t con ngá»±a đến, nói: "Biết cưỡi ngá»±a không?" 
 
Äịch Thanh nói: "Äã từng cưỡi trâu." 
 
Quách Tuân cưá»i nói: "Cái này cÅ©ng không khác nhiá»u lắm. Gia nháºp Kiêu VÅ© quân, không chỉ phải biết cưỡi ngá»±a, mà còn phải là ngưá»i cưỡi giá»i nhất. Lên ngá»±a." Má»i ngưá»i xoay ngưá»i lên ngá»±a, động tác mạnh mẽ. Äịch Thanh mặc dù chưa bao giá» cưỡi qua ngá»±a, nhưng thân thá»§ cÅ©ng nhanh nhẹn, xoay ngưá»i lên ngá»±a, không cam lòng tá» ra yếu kém. Quách Tuân thấy thế khẽ gáºt đầu, sau đó quay đầu ngá»±a, dẫn đầu đám ngưá»i phi vá» hướng đông. 
 
Chạy má»™t mạch hÆ¡n trăm dặm, mãi cho đến khi đến được bên bá» sông Phần, lúc này má»i ngưá»i má»›i nghỉ ngÆ¡i má»™t tÃ. Äịch Thanh Ãt khi rá»i khá»i Tây Hà, lần đầu chạy khoảng cách xa như váºy, không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lại, hiểu rằng má»—i má»™t bước chạy, liá»n rá»i xa quê nhà má»™t bước, xa rá»i đại ca, trong lòng khó tránh khá»i thương cảm. Trong chá»›p mắt hắn ngẩng đầu lên, thầm nghÄ© Quách Tuân nói không sai, nam nhi chà tại bốn phương, mình không thể để cho ngưá»i khác xem thưá»ng. 
 
Má»i ngưá»i đến bên bá» sông Phần, Ä‘i thuyá»n qua sông, tiếp đó chạy vá» phương nam hÆ¡n mưá»i dặm, lúc này má»›i dừng lại. 
 
Äịch Thanh chỉ tưởng rằng Quách Tuân sẽ chuyển hướng đông nam Ä‘i vá» phÃa kinh thành Khai Phong, chẳng ngá» Quách Tuân lệnh cho má»i ngưá»i tìm kiếm chá»— cạn cá»§a sông Phần rồi lá»™i qua sông lần nữa, chuyển hướng quay vá» tiến vào má»™t sÆ¡n lá»™ hẻo lánh. Äịch Thanh không hiểu, rốt cuá»™c Quách Tuân muốn Ä‘i đâu. Bởi vì dá»±a theo đưá»ng sá mà Ä‘oán, Quách Tuân Ä‘ang Ä‘i loanh quanh, nếu mà chạy như thế này, chẳng bằng từ Tây Hà Ä‘i thẳng xuống phÃa nam cho khá»e. Nhưng hắn thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u nghiêm nghị không há»i gì, thầm nghÄ© dù sao các ngươi quản chuyện ăn chuyện ở cá»§a ta, ta Ä‘i theo các ngươi là được. 
 
Chẳng ngỠđêm đó tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u ngá»§ ở vùng rừng núi, Äịch Thanh lấy từ trong bao quần áo ra má»™t Ãt lương khô cho vào nước suối mà ăn. Trên lưng con ngá»±a kia cá»§a Äịch Thanh cÅ©ng có má»™t bao quần áo, bên trong có chứa lương khô, thịt khô và mứt hoa quả. Những việc này làm Äịch Thanh khó hiểu muốn phát bá»±c, sau khi ăn lương khô xong, tìm má»™t Ãt cá» khô ở trong núi lót che gió sau đó nằm xuống nghỉ ngÆ¡i, hắn thuở nhá» bần hàn, ăn gió nằm sương đối vá»›i hắn chẳng nhằm nhò gì. 
 
Lúc ná»a đêm, Äịch Thanh dá»±a sát vào vách núi, ngắm nhìn trá»i sao lung linh, ngân hà vẽ ra trên bầu trá»i giống như rãnh trá»i, thầm nghÄ© từ biệt đại ca như thế, không biết bao giá» má»›i có thể gặp lại? Hắn Ä‘ang chìm trong nhung nhá»› thì nghe được bên trái có tiếng bước chân rất khẽ truyá»n đến, trong lòng Äịch Thanh rùng mình, quay đầu nhìn lại, trông thấy Quách Tuân Ä‘ang đứng ở cách đó không xa nhìn mình. 
 
Äịch Thanh cháºm rãi đứng dáºy nói: "Quách đại nhân, tìm tiểu nhân sao?" 
 
Quách Tuân mỉm cưá»i nói: "Ngươi thÃnh lá»±c không tệ, rất thÃch hợp để há»c võ. Äáng tiếc là... không có thầy giá»i chỉ dạy, võ công còn chưa được đỠcao." 
 
Äịch Thanh gáºt đầu: "Nhà tiểu nhân nghèo túng, không má»i nổi sư phụ." 
 
Quách Tuân ngồi xuống, gá»i Äịch Thanh cÅ©ng ngồi xuống, không đỠcáºp đến chuyện võ công nữa, há»i: "Ngươi đã nghe đến Di Lặc giáo chưa?" 
 
Äịch Thanh nói: "Äã nghe qua. Nếu không nhỠđại nhân lúc đó chỉ ra, tại hạ còn không biết những ngưá»i đó chÃnh là ngưá»i Di Lặc giáo. Nhưng mà Di Lặc giáo là gì váºy, hình như đại nhân cá»±c kỳ căm ghét giáo phái này?" 
 
Quách Tuân than thở: "'ThÃch Già Pháºt (*) suy tạ, Di Lặc Pháºt chá»§ sá»±' những lá»i này ngươi đã từng nghe qua chưa?" Thấy Äịch Thanh lắc đầu, Quách Tuân cưá»i nói: "Tháºt ra lúc ngươi Ä‘i rồi, ta phái ngưá»i Ä‘i Ä‘iá»u tra thân thế cá»§a ngươi, biết ngươi gia cảnh bần hàn, tÃnh tình trượng nghÄ©a, nhưng mà rất Ãt khi rá»i khá»i Tây Hà, do đó có rất nhiá»u chuyện ngươi chưa biết, ta má»›i thá» há»i ngươi má»™t câu." 
 
Äịch Thanh xấu hổ nói: "Tại hạ vốn là má»™t tiểu tá» chỉ biết cáºy mạnh, hiểu biết không nhiá»u lắm, làm cho đại nhân chê cưá»i." 
 
Quách Tuân nói: "Có ngưá»i nào vừa sinh ra là biết hết tất cả? Äịch Thanh, cưá»i kẻ đầu bạc, chứ sao cưá»i thiếu niên nghèo, ta nhìn thấy được ngươi là ngưá»i có chà hướng, nếu ná»— lá»±c phấn đấu, sau này tiá»n đồ vô hạn." 
 
Äịch Thanh trong lòng cảm kÃch, nói: "Äa tạ đại nhân quá khen. Tháºt ra..." Hắn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng nhịn lại. 
 
Quách Tuân nhìn hắn chằm chằm nói: "Tháºt ra cái gì?" 
 
"Tháºt ra cÅ©ng không có gì." Äịch Thanh im lặng cưá»i: "Chẳng qua đây chỉ là mÆ¡ má»™ng hão huyá»n cá»§a đứa nhà quê mà thôi." 
 
Quách Tuân ngược lại có vẻ hứng thú nói: "Nói ra nghe thá»." 
 
Äịch Thanh không ngá» Quách đại nhân lại nhiệt tình như thế, lúng túng nói: "Tháºt ra mẫu thân cá»§a tiểu nhân kỳ vá»ng rất cao ở tiểu nhân, cứ nói tiểu nhân vá» sau sẽ là má»™t vị tể tướng tài ba ... Ngưá»i nói lúc ngưá»i tuổi còn trẻ, có má»™t thuáºt sÄ© rất linh xem tướng cho ngưá»i, nói ngưá»i có duyên vá»›i tể tướng." Không biết vì sao, hắn cảm thấy Quách Tuân giống đại ca hắn, Ä‘á»u là ngưá»i thân, nói những lá»i này không cần phải kiêng dè. 
 
Quách Tuân mở to hai mắt nói: "Chẳng lẽ nói... mẹ ngươi gả cho tể tướng?" 
 
Äịch Thanh lắc đầu nói: "Äiá»u này không phải, thuáºt sÄ© nói mẹ tiểu nhân sẽ sinh ra má»™t tể tướng." Nhìn thấy Quách Tuân tròng mắt mở to giống như mắt trâu, Äịch Thanh cÅ©ng cảm thấy có chút buồn cưá»i, nói: "Vì váºy mẹ tiểu nhân khi còn sống luôn luôn nói vá»›i tiểu nhân: 'con trai, con phải ná»— lá»±c, đừng có chỉ biết cả ngày rong chÆ¡i, con sau này có mệnh làm tể tướng đó'. Hắc hắc, tiểu nhân thì muốn làm tể tướng, nhưng trá»i sinh không thÃch Ä‘á»c sách, đã phụ lòng tin cá»§a mẹ ta. Không Ä‘á»c sách, không thi trạng nguyên, làm sao có thể lên làm tể tướng chứ?" 
 
Quách Tuân xoay đầu lại... nhìn vá» phương xa nói: "Váºy cha ngươi là ngưá»i như thế nào?" 
 
Äịch Thanh nói: "Cha tiểu nhân? Ngưá»i ... mang bệnh, lúc nào cÅ©ng không khá»e, tiểu nhân sinh ra chưa được bao lâu, ngưá»i đã qua Ä‘á»i. Mẹ tiểu nhân vất vả cá»±c nhá»c nuôi nấng hai huynh đệ tiểu nhân, không chá» tiểu nhân khôn lá»›n, cÅ©ng đã qua Ä‘á»i. Ai ... Äại ca cá»§a tiểu nhân cả Ä‘á»i khổ cá»±c, vừa làm cha lại vừa làm mẹ, nuôi tiểu nhân khôn lá»›n, cho nên tiểu nhân không thể để cho đại ca tiểu nhân phải chịu oan ức." 
 
"Äó là là do mà ngươi vô cùng kÃnh trá»ng đại ca, liá»u chết cÅ©ng phải tìm Triệu VÅ© Äức tÃnh sổ?" Giá»ng nói Quách Tuân có chút khàn khàn. 
 
Äịch Thanh nhìn chăm chú vào má»™t nÆ¡i, gáºt đầu nói: "Không sai, tiểu nhân chỉ có má»™t ngưá»i đại ca này, cÅ©ng chÃnh là ngưá»i thân duy nhất! Tiểu nhân cho dù phải chịu áp bức và lăng nhục cÅ©ng không há» gì, nhưng không dá»… dàng tha thứ ngưá»i khác ức hiếp đại ca cá»§a tiểu nhân! Äại ca sợ tiểu nhân há»c thói xấu, bảo rằng mẹ đã dặn, tham gia quân ngÅ© rất Ãt ngưá»i tốt, nên bảo tiểu đừng có tham gia quân ngÅ©... Vì thế mấy ngày hôm trước Quách đại nhân tuyển tiểu nhân nháºp ngÅ©, tiểu nhân má»›i tìm má»i cách để chối từ." 
 
Quách Tuân lẩm bẩm nói: "Hóa ra là váºy. Tham gia quân ngÅ© rất Ãt ngưá»i tốt?" Trong đầu hắn đột nhiên loé lên hình ảnh nữ tá» như hoa mai kia, âm thanh bén nhá»n hướng vá» phÃa hắn quát lên: "Quách Tuân, ngươi có bản lÄ©nh cao, váºy thì sao chứ? Ta cả Ä‘á»i này cÅ©ng sẽ không thÃch ngươi, tham gia quân ngÅ©... Không có má»™t ngưá»i nào tốt!" Quách Tuân nghÄ© tá»›i đây, khóe miệng lá»™ ra má»™t nụ cưá»i cay đắng, nhưng ngưá»i hắn xoay Ä‘i chá»— khác, Äịch Thanh cÅ©ng không có nhìn thấy. 
 
Äịch Thanh cảm thấy lỡ lá»i, vá»™i há»i: "Tham gia quân ngÅ© đương nhiên cÅ©ng có ngưá»i tốt, giống như Quách đại nhân đây." Nói lảng sang chuyện khác: "Quách đại nhân, Di Lặc giáo suy cho cùng xảy ra chuyện gì, chúng ta lần này là muốn Ä‘i bắt ngưá»i Di Lặc giáo sao?" Hắn mÆ¡ hồ nhìn ra được gì đó, nói ra lá»i suy Ä‘oán này. 
 
Quách Tuân trầm lặng má»™t lúc lâu, cuối cùng nói: "Di Lặc giáo thá»±c ra có lai lịch từ xa xưa, được sáng láºp vào thá»i Lương VÅ© đế, đến thá»i Tùy ÄÆ°á»ng thì phát triển mạnh. Dù cho hiện tại Äại Tướng Quốc Tá»± trong kinh thành có pho tượng pháºt Di Lặc, mặt mày hiá»n háºu, ngồi ở trên đài sen, bên ngưá»i pháºt Di Lặc có Tứ Äại Thiên Vương thá»§ vệ, nói là muốn tiêu diệt tất cả thế lá»±c tà ác trong thiên hạ. Tay cầm rắn là Quảng Mục Thiên Vương, tay cầm đại Ä‘ao là Trì Quốc Thiên Vương, lưng Ä‘eo bảo kiếm là Tăng Trưởng Thiên Vương, lưng vác tán(ô/dù) là Äa Văn Thiên Vương. 
 
Äịch Thanh nghe xong cảm thấy buồn bá»±c, không hiểu Quách Tuân vì sao phải nói vá»›i hắn những Ä‘iá»u này. 
 
Quách Tuân ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, lúc này ánh trăng lành lạnh chiếu xuống mặt, làm cho hắn thoạt nhìn tràn đầy cương nghị. Lúc Äịch Thanh má»›i quen hắn, chỉ cảm thấy vị đại nhân này hÆ¡i thô lá»— không biết lý lẽ, sau này được hắn tặng bạc giúp đỡ, cảm thấy ngưá»i này hào phóng chÃnh trá»±c, vào lúc này khi nói đến Di Lặc giáo, lại cảm thấy Quách Tuân kiến thức phi phàm. 
 
Äịch Thanh vốn không biết Quách Tuân xuất thân quân công thế gia, văn võ song toàn, nếu không sẽ nảy sinh lòng ngưỡng má»™ Quách Tuân. 
 
Quách Tuân lại nói: "Tứ Äại Thiên Vương này chÃnh là há»™ vệ cá»§a pháºt Di Lặc, diệt trừ tà ác trong thiên hạ, giáo phái này bản ý là tốt. Nhưng giáo bản vô tá»™i, tá»™i là ở trong tâm con ngưá»i!" Quách Tuân thở dài má»™t hÆ¡i: "Di Lặc giáo lâu ngày bị ngưá»i có dụng ý xấu lợi dụng, tại Bắc Nguỵ, Tùy Mạt Ä‘á»u dấy lên sóng to gió lá»›n. Äến triá»u đại bây giá», Di Lặc giáo vốn đã suy yếu, nhưng thá»i gian gần đây, triá»u đình lại tra ra được có ngưá»i lợi dụng Di Lặc giáo mê hoặc nhân tâm, tiến hành việc tạo phản. 'ThÃch Già pháºt suy tạ, Di Lặc pháºt chá»§ sá»±' Những lá»i này nghÄ©a là pháºt tổ ThÃch Ca Mâu Ni suy sụp, pháºt Di Lặc phải dẫn dắt má»i ngưá»i khai mở mặt khác cá»§a thế giá»›i, dã tâm tạo phản không cần nói cÅ©ng biết. Thái Háºu nghe váºy giáºn dữ, lúc này má»›i lệnh cho Khai Phong phá»§ phái ngưá»i Ä‘iá»u tra việc này, ta cÅ©ng phải há»— trợ Ä‘iá»u tra. Vì thế ta ngoài mặt là tá»›i Phần Châu chiêu má»™ cấm quân, nhưng mà mục Ä‘Ãch chÃnh là Ä‘iá»u tra phân bố cá»§a giáo đồ Di Lặc giáo. Ta phát hiện dấu vết Di Lặc giáo đồ thưá»ng lui tá»›i ở Tây Hà , lúc này má»›i kết giao vá»›i Triệu huyện lệnh, vô tình phát hiện hắn cÅ©ng là má»™t tham quan rất lá»›n, ta vốn muốn tấu lên triá»u đình, nhưng mà sợ rút dây động rừng, lúc này má»›i tạm thá»i nhẫn nại. Sau đó...ngươi đến, chuyện còn lại ngươi cÅ©ng biết rồi đó." 
 
Äịch Thanh lo lắng nói: "Nếu không phải tiểu nhân không biết chừng má»±c, nói không chừng Quách đại nhân má»™t mẻ hốt gá»n bá»n chúng rồi." 
 
Quách Tuân an á»§i Äịch Thanh, nói: "Tháºt ra ta chỉ tra ra được Tác Minh và Côn Tá» có quan hệ cùng Di Lặc giáo đồ, nhưng không biết Xa quản gia cÅ©ng thế. Chẳng qua ta hoài nghi còn có ngưá»i trà trá»™n ở trong này, lúc đó má»›i dá»a thá», Xa quản gia có táºt giáºt mình, nên cuối cùng leo tưá»ng bá» chạy." 
 
Äịch Thanh linh quang khẽ động, nói rằng: "Kỳ thá»±c Quách đại nhân cố ý thả hắn Ä‘i, có đúng không?" 
 
Quách Tuân ánh mắt lá»™ ra tia giảo hoạt, cưá»i nói: "Äịch Thanh, ngươi rất thông minh. Không sai, ta cố ý thả cho Xa quản gia Ä‘i, sai ngưá»i âm thầm theo dõi hắn, đến bây giỠđã biết sào huyệt cá»§a bá»n chúng nằm ở ngay Bạch BÃch lÄ©nh, cách Tây Hà hÆ¡n má»™t trăm dặm vá» phÃa nam. Ta mặc dù bắt được Côn Tá», nhưng Côn Tá» cá»±c kỳ giảo hoạt, dùng biện pháp thà tốt giữ tướng, nói ra mấy chá»— không có liên quan gì tá»›i sào huyệt. Ta đành tương kế tá»±u kế, mấy ngày nay dùng thá»§ Ä‘oạn sấm sét diệt trừ mấy chá»— này, sau đó gióng trống khua chiêng tuyên bố quay lại kinh thành..." 
 
Äịch Thanh giá» má»›i tỉnh ngá»™, "Quách đại nhân cố ý Ä‘i má»™t vòng tròn, sau đó lén lút quay lại, chÃnh là muốn lẻn vào Bạch BÃch lÄ©nh, thừa dịp bá»n chúng buông lá»ng cảnh giác, đánh cho chúng má»™t kÃch trở tay không kịp?" 
 
Quách Tuân mỉm cưá»i nói: "Äúng là như váºy, được rồi, những Ä‘iá»u ta nên nói đã nói, ngươi nghỉ ngÆ¡i cho tốt Ä‘i, ngày mai nói không chừng sẽ có tráºn ác chiến đó." Hắn đứng dáºy rá»i Ä‘i, thân thể cao to dưới ánh trăng kéo theo má»™t cái bóng cô đơn. 
 
Äịch Thanh cảm thấy hÆ¡i khó hiểu, không giải thÃch được vì sao Quách Tuân lại nói vá»›i má»™t tân binh như hắn những chuyện này? Nhưng dù nói thế nào thì việc Quách Tuân rất coi trá»ng hắn là không há» giả má»™t chút nào. Äịch Thanh má»›i rá»i quê nhà, trong lúc nhất thá»i ná»—i lòng tràn vá» như thá»§y triá»u, mÆ¡ mÆ¡ màng màng ngá»§ lúc nào không hay. 
 
Sáng sá»›m ngày thứ hai, Quách Tuân án binh bất động, ra lệnh cho má»i ngưá»i tiếp tục nghỉ ngÆ¡i. Äám cấm quân nghiêm nghị vâng theo, Äịch Thanh cÅ©ng xuất ra cây Ä‘ao má»›i được phát, khua khua vài cái. Má»™t ngày chá»›p mắt đã qua, hoàng hôn đã đến, có má»™t ngưá»i mặc trang phục thưá»ng dân đến đây, Äịch Thanh nháºn ra ngưá»i này chÃnh là ngưá»i cao gầy hôm bữa, tên là Triệu Luáºt. Triệu Luáºt nói khẽ vá»›i Quách Tuân vài câu, Quách Tuân gáºt đầu, quát lá»›n: "Chuẩn bị xuất phát." 
 
Äám cấm quân đã sá»›m bứt rứt trong ngưá»i, nghe váºy liá»n nhảy báºt dáºy. Quách Tuân truyá»n lệnh năm ngưá»i láºp thành má»™t đội, thay quần áo thưá»ng dân mặc vào, sau đó Ä‘em tấm bản đồ đã chuẩn bị sẵn bày ra, dặn dò những việc cần làm lần này cho má»—i ngưá»i. 
 
Hóa ra má»—i khi đến đêm trăng tròn, Di Lặc giáo đồ lại dá»±a theo thông lệ, Ä‘á»u phải tiến hành nghi thức tế nguyệt. Lúc này bởi vì bị triá»u đình chú ý, Di Lặc giáo không dám xuất đầu lá»™ diện, do biết được Quách Tuân đã rá»i Ä‘i, bá»n chúng ngay láºp tức quyết định đến thung lÅ©ng Phi Long ở Bạch BÃch lÄ©nh tiến hành tế nguyệt. 
 
Quách Tuân đã sá»›m hiểu rõ địa hình Bạch BÃch lÄ©nh như lòng bàn tay, bắt đầu dặn dò rõ ràng cho từng ngưá»i, nhiệm chá»§ yếu lần này cá»§a đám cấm quân là ngăn lối Ä‘i chÃnh, tùy thá»i trà trá»™n vào trong tÃn đồ, gây ra há»—n loạn, bắt giết nghịch đảng, mà nhiệm vụ cá»§a Quách Tuân cÅ©ng đơn giản rõ ràng, giết pháºt Di Lặc! 
 
Quách Tuân tÃnh tình quả thá»±c rất can đảm cẩn trá»ng, hiểu rõ đạo lý ‘Bắn ngưá»i phải bắn ngá»±a, bắt giặc phải bắt tướng’, biết rằng pháºt Di Lặc nếu không chết, Di Lặc giáo bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể tro tàn lại cháy, đây là sách lược đã được định ra. 
 
Äịch Thanh thấy Quách Tuân chỉ huy bình tÄ©nh trà tuệ, rất có phong độ cá»§a má»™t đại tướng, không khá»i kÃnh phục vô cùng. Hắn biết Quách Tuân võ công cá»±c cao, trước đây nếu như là công bằng mà đấu, Äịch Thanh tuyệt đối không phải là đối thá»§ cá»§a Côn Tá», nhưng Quách Tuân chỉ dùng hai chiêu đã bắt Côn Tá» chịu trói, bản lÄ©nh cao cưá»ng có thể thấy rõ. 
 
Quách Tuân dặn dò xong xuôi, đám cấm quân nhất loạt xuất phát, Ä‘i trước chỉ định địa Ä‘iểm, Äịch Thanh phát hiện chỉ có duy nhất má»™t mình mình là không có nhiệm vụ, không khá»i ngạc nhiên há»i: "Quách đại nhân, ta làm cái gì?" 
 
Quách Tuân nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi theo ta Ä‘i giết pháºt Di Lặc, không biết ngươi dám hay không?" Thấy Äịch Thanh má»™t lúc lâu không đáp, Quách Tuân thở dài nói: "Thì ra ngươi là ngưá»i không có can đảm." 
 
Äịch Thanh do dá»± nói: "Quách đại nhân, nếu pháºt Di Lặc tháºt sá»± đáng chết, ngưá»i đầu tiên tiểu nhân muốn giết chÃnh là hắn. Nhưng mà ... hắn không hẳn đáng chết ... Hắn mặc dù tạo phản, ngưá»i cÅ©ng đã biết rõ, rất nhiá»u dân chúng làm loạn cÅ©ng là bởi vì sống không nổi nữa, mà không phải cố ý muốn láºt đổ giang sÆ¡n Äại Tống. 
 
Quách Tuân thản nhiên nói: "Nếu không Ä‘Ãch thân tiến vào, làm sao mà biết được hắn không đáng chết chứ?" 
 
Äịch Thanh nói: "ÄÆ°á»£c, tiểu nhân sẽ Ä‘i cùng vá»›i Quách đại nhân. Chỉ sợ ... tiểu nhân sẽ liên lụy ngưá»i." 
 
Quách Tuân không đáp, thay đổi má»™t bá»™ y phục thưá»ng dân, xuống ngá»±a Ä‘i vá» hướng tây, Äịch Thanh cÅ©ng bắt chước làm theo, thấy Quách Tuân lần này má»i chuyện Ä‘á»u tháºn trá»ng, khó tránh khá»i trong lòng lo sợ. 
 
Lúc trăng sáng treo cao, Quách Tuân và Äịch Thanh đã đến vùng ven Bạch BÃch lÄ©nh. Khe rãnh trong Bạch BÃch lÄ©nh có hàng vạn hàng nghìn, cảnh váºt âm u tÄ©nh mịch, núi non nhấp nhô uốn lượn, có sông đẹp xuyên qua trong đó, phong cảnh vốn tú lệ. CÅ©ng không hiểu vì sao, trong quần sÆ¡n lúc nào cÅ©ng sương mù mông lung, mang đến má»™t chút cảm giác thê lương. 
 
Quách Tuân nhìn vào địa hình, men theo má»™t con đưá»ng nhá» mà vào. Má»›i vào trong dãy núi chưa được bao lâu, chợt nghe thấy ở sau tảng đá lá»›n phÃa trước có ngưá»i hô to: "Nguyệt thượng cô chá»§ phần!" 
 
Äịch Thanh ngẩn ra, không giải thÃch được ý gì, Quách Tuân ung dung nói: "Pháºt chiếu thiên địa môn." 
 
Từ phÃa sau tảng đá vòng ra hai ngưá»i nói: "Các ngươi chÃnh là thá»§ hạ cá»§a vị Thiên Vương nào, sao ... lại đến nÆ¡i này?" Hai ngưá»i này mặc đồ Ä‘en, trên mặt Ä‘eo má»™t cái mặc nạ dữ tợn, trong màn đêm âm u, làm cho lòng ngưá»i phát lạnh. Má»™t ngưá»i đột nhiên đưa tay chỉ nói: "Ngươi là ai?" Hắn lá»i còn chưa dứt, Quách Tuân đã như con báo nhanh nhẹn xông tá»›i, bổ má»™t chưởng vào giữa cổ há»ng ngưá»i kia, tiếng quát ngưá»i kia đột ngá»™t im bặt. Ngưá»i còn lại kinh hãi, vừa muốn thổi còi báo động, không ngá» bàn tay Quách Tuân vá»— má»™t cái, ngưá»i ná» "Rầm" má»™t tiếng, cái còi chui tá»t vào cổ há»ng hắn luôn, cổ tay Quách Tuân khẽ đảo, bàn tay to như cái quạt hương bồ đã nắm đầu ngưá»i đó, dùng sức vặn má»™t cái, đã vặn gãy xương cổ ngưá»i đó. 
 
Hai ngưá»i Ä‘eo mặt nạ má»m nhÅ©n ngã xuống, Quách Tuân đứng tại chá»— nói: "Äịch Thanh, cởi y phục bá»n chúng thay vào, lấy mặt nạ Ä‘eo vào luôn." 
 
Äịch Thanh thấy Quách Tuân giết ngưá»i như giết gà, không khá»i trong thâm tâm cảm thấy mình may mắn, thầm nghÄ© cÅ©ng may mình không phải là kẻ địch cá»§a Quách Tuân. 
 
Hai ngưá»i thay đổi y phục cá»§a hai kẻ kia, lại lấy mặt nạ Ä‘eo vào mặt, Quách Tuân lục soát trên ngưá»i hai kẻ kia, lấy ra hai khối lệnh bài, vứt cho Äịch Thanh má»™t khối, thấp giá»ng nói: "Lát nữa để ta đối đáp, ngươi đừng có lên tiếng." 
 
Äịch Thanh nháºn lệnh bài móc vào lưng quần, há»i: "Quách đại nhân, tại sao quen thuá»™c nÆ¡i này váºy?" Hắn lúc đầu còn tưởng rằng những ngưá»i sùng bái Di Lặc giáo nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ là má»™t đám dân lưu lạc, có thể thấy được đối phương tổ chức uy nghiêm đáng sợ, không giống vá»›i ngưá»i dân tầm thưá»ng, không khá»i hoảng sợ. 
 
Quách Tuân mỉm cưá»i nói: "ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có ngưá»i giúp chúng ta tìm hiểu tất cả." Hắn không há» nhiá»u lá»i, cháºm rãi tiếp tục dá»c theo sÆ¡n đạo mà Ä‘i, được khoảng vài dặm, ở sau gốc cây phÃa trước có ngưá»i khẽ quát nói: "Hai ngưá»i các ngươi không vâng lệnh ở phÃa trước, đến đây làm cái gì?" 
 
Quách Tuân khàn giá»ng nói: "Có ngưá»i bẩm báo, nói rằng ở bắc lÄ©nh nhìn thấy bá»™ đầu kinh thành Diệp Tri Thu dẫn ngưá»i tá»›i đây. Ta chỉ sợ bá»n há» gây bất lợi cho pháºt chá»§, má»›i đặc biệt tá»›i bẩm báo." 
 
Má»™t ngưá»i từ sau cây Ä‘i ra, cÅ©ng Ä‘eo má»™t cái mặt nạ quá»· dữ tợn, kinh hô: "Diệp Tri Thu tá»›i? Hắn sao lại tá»›i đây?" 
 
Äịch Thanh rất là hiếu kỳ, không biết Diệp Tri Thu là ai, mà có thể khiến Di Lặc giáo đồ Phần Châu sợ hãi. Quách Tuân nói: "Ta cÅ©ng không rõ, nhưng chỉ sợ bá»n há» muốn phá hoại chuyện pháºt chá»§ tế nguyệt, ngươi mau dẫn ta Ä‘i bẩm báo vá»›i Thiên Vương, để pháºt chá»§ đỠphòng." 
 
Ngưá»i kia không nghi ngá», ngẩng đầu nhìn lên cây nói: "Ngươi ở chá»— này quan sát, ta dẫn bá»n hắn Ä‘i bẩm báo pháºt chá»§." 
 
Äịch Thanh âm thầm buồn cưá»i, thầm nghÄ© những ngưá»i này cố ý làm ra vẻ quá»· khà âm u, nhưng cÅ©ng có má»™t nhược Ä‘iểm rất lá»›n, đó chÃnh là trong lúc hai bên trò chuyện chỉ nhìn thấy mặt nạ và lệnh bài, ngược lại để Quách Tuân có kẽ hở lợi dụng. Quách Tuân tài cao máºt lá»›n, nắm được lổ thá»§ng ấy, dá»… dàng trà trá»™n tiến vào đây, tháºt có thể nói là can đảm cẩn trá»ng. 
 
Có ngưá»i mặt quá»· dẫn đưá»ng, Quách Tuân và Äịch Thanh ngầm Ä‘i qua hai trạm, tiến vào thung lÅ©ng Phi Long. Thung lÅ©ng Phi Long là má»™t thung lÅ©ng khá rá»™ng mở ra ở giữa quần sÆ¡n Bạch BÃch lÄ©nh. Bởi vì từ trong cốc nhìn lên, chỉ thấy được quần sÆ¡n liên miên, giống như Thương Long bay lên trá»i, vì thế mà thành tên gá»i. 
 
Lúc này ánh trăng lành lạnh, gió mát nhè nhẹ, Äịch Thanh tá»›i trước thung lÅ©ng Phi Long, không khá»i hÃt má»™t ngụm khà lạnh. Hắn chỉ cho rằng nÆ¡i đây cá»±c kỳ hẻo lánh, chỉ nghÄ© ở đây Ä‘á»u là nhân váºt thá»§ lÄ©nh cá»§a Di Lặc giáo, không ngá» trong cốc lại đầy thưá»ng dân lÃt nhÃt quỳ, chừng gần nghìn ngưá»i. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u yên lặng không má»™t tiếng động, vẻ mặt thành kÃnh, trên đài cao trước mặt dân chúng có má»™t đài sen, trên đài sen có má»™t pho tượng Kim Pháºt Ä‘ang ngồi, miệng luôn nở nụ cưá»i. 
 
Trong cốc bốn phÃa nhóm lá»a trại hừng há»±c, phÃa trước pháºt Di Lặc nhóm lên má»™t đống lá»a lá»›n hÆ¡n, bụi bay mù mịt, dâng lên tá»›i táºn trá»i. 
 
Bên cạnh Kim Pháºt có ngồi bốn ngưá»i, Ä‘á»u Ä‘eo mặt nạ thiên thần như nhau. 
 
Má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘á», đầu đội mão rồng, toàn thân như lá»a đỠthiêu đốt, trên mình có má»™t con mãng xà, trong tay cầm thiết giản. 
 
Ngoài ra còn có má»™t ngưá»i mặc áo xanh, ánh mắt đỠlên giáºn dữ, trên mặt Ä‘eo mặt nạ cá»±c kỳ phẫn ná»™ uy nghiêm, ngưá»i này bên hông Ä‘eo trưá»ng kiếm, dài khoảng bốn thước. 
 
Ngưá»i thứ ba áo trắng, tóc tÃa mi hiá»n, mặt nạ trên mặt biểu lá»™ sắc thái rất từ bi, trên tấm ván gá»— phÃa trước ngưá»i hắn có cắm thanh đại Ä‘ao, lưỡi Ä‘ao to dày, chói lóa cả mắt. 
 
Ngưá»i cuối cùng trên vai Ä‘eo má»™t cái trưá»ng ô, mÅ©i ô sắc bén, chÃnh là rèn từ thép tốt. Hắn mặc áo màu lục, mặt nạ mang vẻ tươi vui. 
 
Äịch Thanh thấy hình dạng binh khà cá»§a bốn ngưá»i này, đột nhiên nghÄ© tá»›i Tứ Äại Thiên Vương theo như lá»i cá»§a Quách Tuân nói đêm qua. 
 
Bốn ngưá»i này mang rắn, Ä‘eo kiếm, cầm Ä‘ao, vác dù, đó chÃnh là tứ đại há»™ pháp ngồi xung quanh pháºt Di Lặc? CÅ©ng chÃnh là Quảng Mục, Tăng Trưởng, Trì Quốc và Äa Văn Tứ Äại Thiên Vương! 
 
Thế nhưng Tứ Äại Thiên Vương Ä‘á»u ở đây, còn pháºt Di Lặc ngưá»i mà Quách Tuân muốn ám sát thì ở nÆ¡i nào? 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của conem_bendoianh  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by baongoc; 20-12-2011 at 09:02 AM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		àãåíòñòâî , âåòåð , àâòîçàï÷àñòè , àëüôà , äîñòàâêà , an sat , áóõãàëòåðñêèé , áðèòíè , çàéöåâ , êèåâà , èìåíèíû , êóïèò , íàöèîíàëüíûé , ïèêàï , ìèòñóáèñè , ìîñêîâñêîé , îðèãèíàëüíûå , lich su sap huyet , mac vu tac gia , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , ñóìêè , öåëêè , ôàêòû , òàíöû , ôèãóðíîå , óëüòðà , òîâàðû , quyen than , sap huyet , sáp huyết , sáp huyết 196 4vn , tac gia mac vu , tác giả mặc vÅ© , xap huyet , ýëåêòðè÷åê , ýíåðãèÿ , æàííà , æèâûõ