Trên căn lầu cao, anh thường ngồi trên thành, ngắm trời đêm, nghe bài nhạc này, lòng vu vơ, đốt một điếu thuốc lá - em hay bảo thế là không tốt. Nhưng mà dẫu sao cũng không tốt hơn được mà.
Tết âm lịch gần về, nhớ năm nào có người sốt vì sốc nhiệt. Trời khuya ở đây cũng lạnh, ở đó chắc càng lạnh hơn, dẫu sao cũng từng nhớ có 1 đêm lạnh mà lòng thì ấm áp. Có lẽ lòng dũng cảm của 1 người con gái thôi không đủ, hihi ^^ phải không nhỉ. Có những người sinh ra là để gặp nhau, và rồi để nhìn nhau. Có một người bước lên xe, mở cặp thấy chai nước và mấy viên kẹo đã bật khóc, và lúc ấy chắc hẳn trong phòng, cô gái cũng đã khóc rất nhiều, dù cho trước ấy không khóc. Tiếc là hai đường thẳng cũng chỉ có thể cắt nhau có một lần và rằng nếu cắt nhau lần nữa, gặp nhau lần nữa e rằng sẽ không thể bước đi mà cũng không thể ở lại.
Mượn câu nói trong một cuốn truyện:
Ánh tà dương
Nhộm đỏ không gian - Khi một ngày tàn
Ôi ánh tà dương -bao giờ gặp lại.
Tối nay chắc tiểu bối cũng đã khóc, nghe giọng là biết mà. Nước mắt tiền bối đã khô, chỉ có chút nghẹn thôi. Biết rằng những cái này tiểu bối sẽ chẳng thể đọc, mà cũng k nên đọc, bước đi đi nhé... bước đi đi, đừng quay đầu lại. Chúng ta sẽ rất tốt mà...
Cúc quỳ sẽ nở và có những lúc ước gì mình có đôi cánh, mà làm gì có đôi cánh nhỉ. Nhớ tiểu bối nhiều, qua ngày mai, lại về thực tại nhé... tiểu bối đáng yêu...