08-02-2012, 02:11 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
Ôn Thụy An - Äông Phương Nhất Chiến
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 1
Mình không khóc
Cô là ngưá»i con gái chưa bao giá» khóc trước mặt ngưá»i khác.
Cô cho rằng khóc chỉ là chuyện của kẻ nhu nhược.
... Là m má»™t ngưá»i con gái, có thể ôn nhu, có thể ôn thuáºn, nhưng không được há»… má»™t chút là rÆ¡i nước mắt: rÆ¡i nước mắt cÅ©ng chia là m hai loại, lúc mình cảm động Ä‘au lòng, rÆ¡i nước mắt cÅ©ng chẳng sao, ngưá»i ta cÅ©ng đâu phải cây cá», ai mà vô tình cho được?
Má»™t ngưá»i còn rÆ¡i nước mắt được chÃnh là vì há» vẫn còn có tình cảm, ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy mình là má»™t ngưá»i nhiá»u tình cảm; có Ä‘iá»u, lúc gặp phải Ä‘iá»u oan khúc, tháºt hoảng sợ thì nhất định không được rÆ¡i nước mắt, không những váºy, còn vạn vạn Ä‘iá»u không được rÆ¡i nước mắt, bởi vì Ä‘ang lúc bị thất thế mà rÆ¡i nước mắt, không phải là yếu hèn lắm sao?
Lúc yếu Ä‘uối mà rÆ¡i nước mắt, không phải là đi xin xá» ngưá»i ta đồng tình vá»›i mình?
Con ngưá»i sống trên Ä‘á»i, có mạnh có yếu, hà tất phải Ä‘em cái chuyện lúc mình bị yếu Ä‘uối ra cho ngưá»i ta đồng tình!
ÄÆ°á»ng Phương trước giá» cảm thấy là m cho ngưá»i ta đồng tình vá»›i mình là má»™t chuyện mất sÄ© diện vô cùng.
Cô lÃ ÄÆ°á»ng Phương cá»§a ÄÆ°á»ng môn, tại sao lại Ä‘i để ngưá»i ta đồng tình vá»›i mình?
Còn có chuyện gì mà cái đầu thông minh và đôi bà n tay, với cả một thân bản lãnh ám khà của mình không giải quyết được?
Bởi váºy mà trước giá» cô chưa từng vì sợ hãi mà rÆ¡i nước mắt.
Hai chữ "bi phẫn", đối vá»›i cô mà nói, cô sẽ hóa bi phẫn thà nh má»™t thứ lá»±c lượng, sá»›m chiá»u vì thiên hạ mà xen và o chuyện bất bình, nổi giáºn mà rút kiếm ra giải quyết.
Có Ä‘iá»u, kinh nghiệm nà o thì cÅ©ng phải từ há»c há»i mà có được.
Ai cÅ©ng Ä‘á»u phải trải qua cái lúc mình vừa má»›i há»c hà nh thà nh tà i ra.
Cái lúc cô vừa xuất đạo ra, ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng đã "khóc" qua má»™t lần.
Trước mặt công chúng rơi nước mắt qua một lần.
Cái chuyện lần đó tháºt tình là m ÄÆ°á»ng Phương "muôn kiếp không quên".
Bất quá, lần đó xảy ra rồi ÄÆ°á»ng Phương phản kÃch lại, cô cÅ©ng đã là m cho ngưá»i trong vÅ© lâm "kinh hãi giáºt cả mình".
Và từ đó cÅ©ng đối vá»›i cô có má»™t ấn tượng sâu xa, nhìn cô vá»›i cặp mắt khác biệt ngưá»i thưá»ng.
Bá»n há» Ä‘á»u là những tay hảo thá»§ sỠám khà rất nổi danh trong giang hồ :
Äại Thạch công tá» Dương Thoát và Chà Tại Thiên Lý Lôi Biến.
Hai ngưá»i bá»n hỠđánh ngang tay nhau, không phân thắng bại, nhưng ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy hai ngưá»i hình như Ä‘á»u chưa sá» táºn hết toà n lá»±c.
... Cho dù bá»n há» có sá» táºn hết năng lá»±c, cô cảm thấy mình nhất định có thể thắng được bá»n há».
Châu Kê ÄÆ°á»ng Bất Toà n rón rén chạy lại chá»— cô khuyên: "Tiểu Phương, ta xem cháu đừng đánh nữa là hÆ¡n, ám khà cá»§a Dương công tá» và Lôi thiếu hiệp, khó đỠphòng lắm, vạn nhất cháu có sÆ¡ thất gì, ta cÅ©ng không muốn váºy".
ÄÆ°á»ng Phương báºt cưá»i: "Cháu ứng phó được mà , NgÅ© Tháºp Thất thúc cứ yên lòng Ä‘i thôi".
Há»a Hạc Lôi Bạo Quang cÅ©ng len lén lại chá»— cô khuyên bảo: "Thế Ä‘iệt nữ, ta xem cháu như váºy là được rồi, nÆ¡i đây cao thá»§ nhiá»u như thế, cháu được hạng ba, cÅ©ng nên bằng lòng thá»a ý rồi, hà tất phải lên lôi đà i thua tráºn cho xấu mặt!"
ÄÆ°á»ng Phương không chịu: "Lôi thúc thúc cho rằng cháu sẽ thua sao! Nói đến chuyện tá»· thà cho rõ thắng thua, cho dù Lôi thúc thúc vá»›i NgÅ© Tháºp Thất thúc lên đà i, cháu cÅ©ng muốn đánh thá» rồi má»›i nói, tá»· thà rồi má»›i được!"
Lôi Bạo Quang cưá»i nhạt, cùng vá»›i ÄÆ°á»ng Bất Toà n lắc lắc đầu, ÄÆ°á»ng Bất Toà n hình như thở ra má»™t hÆ¡i.
ÄÆ°á»ng Phương chẳng thèm để ý đến những thứ đó.
ÄÆ°á»ng Phương cá»§a lúc đó là con nghé má»›i sinh ra có biết sợ gì đến cá»p, chỉ biết có chuyện dùng tà i nghệ tuyệt thế cá»§a mình ra tưởng láºp công thế gian, có hiểu gì đến bao nhiêu chuyện nhân tình thế thái, mà tá»± mình ức chế lấy mình.
... Cho đến hiện tại, cô vẫn cứ y như váºy.
Lúc ấy đã gần tối, Há»a Hạc Châu Kê tuyên bố sáng mai bắt đầu tá»· thà tiếp, ÄÆ°á»ng Phương thấy ÄÆ°á»ng Bất Toà n vá»›i Lôi Bạo Quang Ä‘ang cùng Lôi Biến Dương Thoát thì thầm vá»›i nhau, nói thì nhá» mà cưá»i thì lá»›n, cô cÅ©ng chẳng để ý.
Trong mưá»i tám tay cao thá»§ trẻ tuổi má»™t thế hệ đó, trừ ÄÆ°á»ng Phương ra, còn có hai cô thiếu nữ khác, má»™t ngưá»i là Tam Sinh Hữu Hạnh Cổ Song Liên, ngưá»i kia là Hồng Thần ThÃch Mai Kỳ, bá»n há» hai ngưá»i Ä‘á»u lại khuyên ÄÆ°á»ng Phương: "Chắc mi đừng có đánh nữa thì hay hÆ¡n, là m hạng ba, cÅ©ng chẳng phải là chuyện gì xấu mặt, mi xem, bá»n tao má»›i có má»™t ngà y đã bị đà o thải ra khá»i cuá»™c tá»· thà rồi đó!" Mai Kỳ kiên nhẫn ngồi khuyên bảo.
"Hạng ba?" ÄÆ°á»ng Phương nói: "Có gì thì cÅ©ng phải hạng nhất, lấy hạng ba vá» là m gì? Äể mừng tuổi sao?"
"Ã, Tiểu Phương, mi không biết đó, Dương Thoát là con rể lá»›n cá»§a ÄÆ°á»ng Bất Toà n, Lôi Biến là cháu ruá»™t cá»§a Lôi Bạo Quang", Cổ Song Liên ráng khuyên ÄÆ°á»ng Phương bá» cuá»™c: "Mi nghÄ© xem, Lôi Bạo Quang vá»›i ÄÆ°á»ng Bất Toà n là m gì để cho mi chiếm đầu bảng nhỉ?"
"Tao đánh thắng bá»n há», không phải là xong rồi sao!"
ÄÆ°á»ng Phương vẫn không để tâm, "Bá»n mi cứ yên lòng, thứ nhất, tao sẽ thắng mà ; thứ hai, tao xem NgÅ© Tháºp Thất thúc cá»§a tao vá»›i Lôi thúc thúc Ä‘á»u là những ngưá»i hiểu rõ chuyện công chuyện tư".
ÄÆ°á»ng Phương chẳng khi nà o muốn nghe ai khuyên.
Sáng sá»›m ngà y hôm sau, ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang tắm rữa trong buồng tắm khách sạn.
Cô có cái thói quen phải tắm buổi sáng sớm.
Thình lình, dưới lầu có ngưá»i la lá»›n lên: "Mau bắt ăn trá»™m!"
Tiếp theo đó, có bóng ngưá»i thấp thoáng, tiếng ngưá»i la ó om sòm, đổ xô lại trước cá»a phòng.
ÄÆ°á»ng Phương vá»™i vã la lên: "Äừng và o đây... Tôi Ä‘ang...". cá»a phòng tắm đã bị tông ra, ngưá»i lãnh đầu xông và o là Dương Thoát và Lôi Hoán, tiếp theo đó là mưá»i má»™t mưá»i hai gã cao thá»§ ám khà khác cùng đổ xô và o trong phòng.
ÄÆ°á»ng Phương trên ngưá»i không có lấy má»™t mảnh vải che thân, cô chỉ còn nước thụt ngưá»i xuống và o trong bồn, hoảng hốt không sao kể xiết, cô đỠcả mặt mà y lên, la lá»›n: "Ra mau!"
Má»™t bá»n vừa xông và o, vừa la vừa hét, còn cố ý bước lại nhìn quanh nhìn quất: "Ủa, ÄÆ°á»ng cô nương thiệt hứng trà mà ...".
"Úi dà o, ÄÆ°á»ng tiểu muá»™i không sợ bị lạnh sao?"
"Úi dà o, ÄÆ°á»ng sư muá»™i thân thể rắn rá»i quá, ta Ä‘i khắp cả thiên hạ còn chưa thấy má»™t ai...".
"ÄÆ°á»ng đại muá»™i tá», mạo muá»™i quá, bá»n ta vốn và o đây bắt ăn trá»™m, nà o ngá» lại được no con mắt!"
Lôi Hoán và Dương Thoát lãnh đầu cả bá»n nói năng sà m sỡ.
ÄÆ°á»ng Phương tức muốn khóc òa lên.
Binh khà cô không để bên cạnh mình, tự nhiên cũng chẳng đem ám khà và o trong bồn tắm.
Cô chẳng biết là m sao, chỉ còn nước trầm mình sâu xuống và o trong bồn.
Nhưng cái bá»n đó cứ bước lại gần.
"Äồ vô sÄ©!"
ÄÆ°á»ng Phương giáºn dữ mắng lên: "Mau cút ra ngay!"
"Cút?"
Lôi Biến cưá»i đến độ cái nốt ruồi "mỹ nam chÃ" bên cổ bên trái muốn rung cả lên: "Chúng ta còn Ä‘ang phải bắt trá»™m mà ! Dưới bồn tắm cá»§a cô có giấu đứa nà o không?"
"Y? Má»›i sáng sá»›m mÃ ÄÆ°á»ng nữ hiệp không mặc quần áo ở đây đợi ai.
Không lẽ tÃnh dùng mỹ sắc dụ dá»— bá»n ta sao?"
Dương Thoát dùng mu bà n tay đụng đụng và o bá» thà nh cá»§a bồn tắm, cố ý là m như chúi đầu và o bồn, vừa nói: "Muốn bá»n ta cúi đầu xưng thần trên lôi đà i sao?"
ÄÆ°á»ng Phương không còn nhịn nổi.
Cô xuất thủ.
Trong tay cô không hỠcó một tấc khà giới.
CÅ©ng chẳng có ám khÃ.
Trên ngưá»i cô không có lấy má»™t mảnh vải.
... Cô chẳng thể nà o trần truồng nhảy ra đánh nhau vá»›i má»™t bá»n vô lại du đãng đó cho được.
Cô không há» ra khá»i bồn tắm Trong bồn có nước.
Cô tạt nước.
Lá»±c tụ và o trong nước, muôn ngà n giá»t nước, dưới ánh nắng ban mai rá»±c rỡ lóng lánh muôn mà u, thà nh ra những thứ ám khà vừa dà y đặc vừa trong suốt.
Những thứ ám khà đó không thể nói là từng giá»t từng giá»t bắn xuyên thá»§ng qua được thân thể đối phương, có Ä‘iá»u, Ãt nhất nó cÅ©ng là m cho má»™t bá»n thiếu niên du đãng Ä‘áºp và o cho có đứa thì ôm mắt, có đứa thì ôm mặt, Ä‘iệu bá»™ hốt hoảng hoang mang, la hét om sòm.
ChÃnh ngay lúc đó, Mai Kỳ và Cổ Song Liên đã kịp thá»i chạy lại.
ÄÆ°á»ng Phương dù gì thì cÅ©ng là ngưá»i có quyá»n lá»±c lá»›n nhất trong ÄÆ°á»ng môn ở đất Thục... cháu cưng cá»§a ÄÆ°á»ng lão thái thái, bá»n há» rốt cuá»™c cÅ©ng không dám đùa giỡn quá mức.
Mai Kỳ và Cổ Song Liên vừa lại, bá»n há» bèn chỉ còn nước cưá»i lên hô hố má»™t tráºn rồi bá» Ä‘i.
ÄÆ°á»ng Phương hoa dung nguyệt mạo, tháºt ra đã là m cho má»™t bá»n du côn mê mẫn tâm hồn, chỉ vì ÄÆ°á»ng Phương chán ghét cả bá»n, nếu không nham nhở, thì thá»§ Ä‘oạn sỠám khà cÅ©ng tá»· bỉ âm hiểm, cô vẫn xem không thuáºn mắt, trước giá» không bao giá» rá»—i công niá»m nở vá»›i bá»n há».
Cả má»™t bá»n vô lại đó, chạy và o phòng tắm cá»§a ÄÆ°á»ng Phương phá rối má»™t tráºn chá» cô ra khá»i bồn tắm, bây giá» chuyện đã qua lâu rồi, đứa nà o đứa nấy vẫn còn thần hồn Ä‘iên đảo, mÆ¡ mà ng không quên nổi.
Nhưng chÃnh ÄÆ°á»ng Phương má»›i là kẻ tháºt sá»± nghiến răng nghiến lợi không bao giá» quên.
Cô thỠtrả cho được mối nhục đó.
Buổi trưa ngà y hôm đó, tỷ thà lại tiếp tục.
Trước lúc khai chiến, má»—i ngưá»i phải giao túi ám khà cá»§a mình cho Châu Kê và Há»a Hạc kiểm tra, để đỠphòng có ngưá»i tẩm độc hoặc Ä‘em theo ám khà mạnh mẻ giết ngưá»i lên lôi đà i, tránh khá»i chuyện mất mạng.
... Và dụ như cao thá»§ nhà há» Lôi nổi tiếng có phÃch lịch ám khÃ, nếu mà bá»n há» trang bị há»a dược mạnh mẻ và o ám khà cá»§a mình, e rằng ai trúng phải không khá»i máu me tan xác.
Còn như hỠÔn chuyên sá» dụng độc dược, hoặc những tay hảo thá»§ phái độc tông cá»§a nhà há» Lôi, tẩm chất kÃch độc vô hình và o ám khÃ, e rằng không những gặp máu là đông lại, ngay cả chưa gặp máu mà gặp gió không thôi cÅ©ng không khá»i Ä‘oạt mạng ngưá»i ta, cà ng không thể nà o đỠphòng cho nổi. Do đó, ám khà cá»§a những ngưá»i tham dá»± tá»· thà phải được kiểm tra trước. Rốt cuá»™c, tá»· thà lôi đà i thế nà y là chỉ để phân thắng bại, chẳng phải là mưá»i oan chÃn cừu gì, nhất định phải sống chết má»›i xong. ÄÆ°á»ng Phương Ä‘em theo mưá»i má»™t thứ ám khÃ, trong đó có hai thứ là ám khà tuyệt môn cá»§a cô. Cô đưa tụi cho Lôi Thúc Thúc và NgÅ© Tháºp Thất thúc kiểm tra xong bèn lên lôi đà i. Lôi Biến và Dương Thoát Ä‘ang cưá»i tÃt mắt, mặt mà y lá»™ vẻ đầy ác ý: "ÄÆ°á»ng tiểu muá»™i tá», cô đã đầy đủ quần áo rồi, ai ai cÅ©ng thấy rõ thấy rà ng rồi, lần nà y bá»n chúng ta nhượng cho cô má»™t tráºn được chăng?"
"ÄÆ°á»ng tiểu cô nương, bá»n mình sáng nay cách biệt rồi, anh đây nhá»› quá chừng chừng, bá»n anh đây, em chá»n má»™t ngưá»i lên đà i, Ä‘á»u tùy theo ý em cả đấy".
ÄÆ°á»ng Phương mặt mà y lạnh như tiá»n, cô dùng sức cắn chặt lấy môi, hất mặt lên má»™t cái nói: "Hai đứa mà y cùng lên hết cả Ä‘i".
Dương Thoát và Lôi Biến nhất tá» cưá»i lên hô hố.
"Cô nương hứng trà thiệt không vừa mà , tham quá chừng!"
"Nhất tá» thì nhất tá», đó là cô kêu nhé, chúng ta chỉ nghe theo thôi đó!"
ÄÆ°á»ng Phương nghe không hiểu cái ý châm chá»c trong lá»i nói cá»§a Lôi Biến và Dương Thoát.
Cô chỉ nghe có tiếng cưá»i hắc ám tiếng huýt sáo thô bỉ dưới đà i.
Cô tức giáºn quá chừng.
Mặt cô trắng như tuyết mùa xuân, eo cô nhá» như lá cá», đôi môi má»ng, nước da như máºt, mặt mà y xinh xắn như trăng rằm, mà y ngà i oai nghi sắc sảo.
Cô dùng sức chúm miệng lại, hai cái má lúm đồng tiá»n sâu hoắm hiện ra mồn má»™t.
Ngay cả lúc muốn khóc cÅ©ng lá»™ cặp má lúm đồng tiá»n là m ngưá»i ta muốn sụm cả linh hồn.
Cô giáºn muốn khóc lên.
Muốn khóc.
(Mình không khóc) Mình nhất định không khóc.
Mình nhất định không thể rÆ¡i nước mắt trước mặt bá»n ngưá»i thô bỉ ác độc đó.
Cô đợi.
Cô đợi bá»n há» lên đà i.
Bá»n há» lên đà i rồi, cô sẽ xuất thá»§ rõ rà ng, không nể nang, giáo huấn cho bá»n há» má»™t tráºn cho thống khoái: cho bá»n há» biết ÄÆ°á»ng Phương chẳng phải dá»… chá»c và o, chẳng phải thứ dá»… đụng và o!
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của ice_wy
Last edited by ice_wy; 08-02-2012 at 02:56 PM .
08-02-2012, 02:16 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 2
Tả à Äại Bạt Mặc
ÄÆ°á»ng Phương đối đãi vá»›i ngưá»i, trước giá» vốn có má»™t nguyên tắc: ngưá»i ta đối đãi tốt vá»›i cô, cô đối đãi cà ng tốt vá»›i ngưá»i ta; ngưá»i ta xấu xa vá»›i cô, cô má»›i đối đãi xấu xa vá»›i ngưá»i ta.
Cô vốn cho rằng, cô đối đãi tốt vá»›i ngưá»i ta, ngưá»i ta sẽ đối đãi tốt vá»›i mình, không biết rằng, trong giang hồ cÅ©ng có má»™t nguyên tắc không thà nh chương pháp: ngưá»i ta đối vá»›i mình tốt, mình bèn lấn lướt; ngưá»i ta đối vá»›i mình hung dữ, mình bèn sợ ngưá»i ta.
Còn nói đến Dương Thoát và Lôi Hoán đấy ư, cÅ©ng tháºt là không biết xấu mặt, hai ngưá»i cứ váºy mà nhảy lên lôi đà i má»™t lượt.
Kỳ thá»±c, chuyện đó, trước đó má»™t đêm, Lôi Hoán đã cùng Dương Thoát bà n luáºn kỹ cà ng: "ÄÆ°á»ng Phương con nhỠđó tuy chẳng hiểu chuyện gì, lại nóng nảy quá chừng, nhưng bản lãnh nhất định là không vừa, mi còn chưa thấy hôm nay nó đánh nhau má»™t tráºn vá»›i Hà nh Vân Lưu Thá»§y Từ VÅ©...". Lôi Biến gãi gãi cái mụt ruồi bóng loáng má»™t bên cổ, nói: "Từ VÅ© má»™t mặt múa may má»™t mặt phóng ám khÃ, cái kiểu múa may cá»§a hắn là m cho ai nấy Ä‘á»u hoa mắt cả lên, chẳng kịp thấy gì khác, ám khà cá»§a hắn tá»± nhiên là thanh đông kÃch tây bách phát bách trúng, có Ä‘iá»u, gặp phải ÄÆ°á»ng Phương, láºp tức đã bị con nhá» dùng Tả à Äại Bạt Mặc và Lưu Bạch Tiểu Äá» Thi đánh cho rá»›t xuống đà i, xem ra, bá»n mình không nên khinh thưá»ng nó, phải đỠphòng cái chuyện cả năm Ä‘i bắt se sẻ, đợi đến hôm nay để cho se sẻ mổ mù mắt! Tuy nói là để cho bá»n mình được thắng giải, nhưng cÅ©ng đừng có chìm thuyá»n và o trong rãnh nước, bại và o tay con nhãi ranh!"
"Äá» phòng! Tao mà không đỠphòng! Từ tráºn đầu tiên, tao đã thấy Bách Phát Bách Trúng Trương Tiểu Ngư bị thương luôn hai thứ Bạt Mặt Thần Phá»§ và Lưu Bạch thần tiá»…n cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, tao mà còn không đỠphòng nữa!"
Dương Thoát cÅ©ng nói giá»ng nặng ná»: "May mà con nhỠđó bản lãnh thì cao, nhưng kinh nghiệm trong giang hồ còn thua mình xa lắc, là m cho nó tức giáºn lên, dùng trà thắng nó cÅ©ng không khó!"
Nói má»™t hồi rồi bá»—ng hứng chà lên, vá»— xuống mặt bà n má»™t cái, thá»t ra má»™t câu: "Con mẹ nó, con nhá» ranh đó đẹp ngứa ngáy muốn chết ngưá»i!"
"Tao mà y còn sợ ngứa ngáy gì? Má»™t mình nó xông xáo trong giang hồ, còn chạy đâu cho thoát khá»i!"
Lôi Biến cưá»i quái dị nói: "Vá»›i nữa là , Quang thúc vÃ ÄÆ°á»ng lão, ai cÅ©ng không hiá»m ra mặt giúp bá»n mình!"
"Cũng phải coi chừng đó!"
Dương Thoát tá»± nhiên lại đâm ra cẩn tháºn, "Nói gì thì nói, cÅ©ng không thể đắc tá»™i cái lão bà bà ở ÄÆ°á»ng môn xứ Thục kia, nếu không, có năm ba chục ÄÆ°á»ng Phương thì nghÄ©a lý gì, chỉ có Ä‘iá»u vạn nhất mà chá»c ÄÆ°á»ng lão thái thái nổi giáºn lên, bá»n mình cÅ©ng chịu không nổi xoay mòng mòng đó!"
"Xoay mòng mòng?"
Lôi Hoán đưa hai bà n tay lên ngá»±c, lòng bà n tay hướng lên trá»i, vừa cưá»i thô bỉ vừa nói: "Bá»n mình có thể mượn Ä‘ao giết ngưá»i, giết ngưá»i không thấy máu cÆ¡ mà ! Xoay? Tao xem thá» sáng mai con nhỠđó xoay có nổi không!"
Hai ngưá»i má»™t mặt vừa cưá»i nói thô tục, má»™t mặt Ä‘i tìm má»™t bá»n tỠđảng Trương Tiểu Ngư, tìm kế là m bá»™ bắt trá»™m xông và o phòng tắm, bây giá» ÄÆ°á»ng Phương nhất thá»i tức giáºn quá, lỡ lá»i nói hung hăng, hai ngưá»i bèn mượn cá»› cùng xông hết cả lên đà i ứng chiến.
"ÄÆ°á»£c!"
ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy cả má»™t bá»n Ä‘ang cưá»i cợt la ó hợp mưu vá»›i nhau, cô tức muốn nhạt cả môi, muốn lạnh cả mặt, cô không sợ, có tá»· thà thì xem ai cao minh hÆ¡n, được, muốn nhà o lại, thì cứ nhà o hết lại!
"Lại đi!"
Dương Thoát sỠbinh khà là chiếc khóa bằng đá.
... Ãm khà chuyên vá» nhẹ, nhanh, nhá», linh xảo, là m sao Ä‘i sá» má»™t cái khóa bằng đá trầm trá»ng to lá»›n là m ám khà được?
Có Ä‘iá»u Dương Thoát là m được.
Gã trá»i sinh thần lá»±c, cầm đồ nặng như đồ nhẹ.
Cây khóa đá gã vung trên tay lên, xem nhẹ như không có gì cả.
Có Ä‘iá»u ÄÆ°á»ng Phương lại bị bức cho không có chá»— mà né, không có chá»— mà dung thân.
Ngay cả những ngưá»i đứng gần trước đà i trong vòng ba trượng cÅ©ng bị kình phong từ cây khóa đá bức cho thở không muốn ra hÆ¡i.
Trên đà i bây giỠchỉ còn có luồng kình phong phát ra từ cây khóa đá...
phảng phất cả một khoảng lôi đà i rộng lớn thế, chỉ có một cây khóa đá đang qua lại bay múa!
Là m cho ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy khó mà đối phó được, lại chẳng phải là cây khóa đá.
Mà là cái gã Chà Tại Thiên Lý Lôi Biến Ä‘ang từ trong luồng kình phong khÃch thÃch khắp trá»i, dùng má»™t cây roi má»m như tÆ¡ là m ám khà đánh tá»›i!
Cây roi của Lôi Biến, biến hóa vạn nẻo!
Äáng sợ và khó ứng phó nhất, đã chẳng phải là cây khóa đá cá»§a Dương Thoát, cÅ©ng chẳng phải cây roi cá»§a Lôi Biến, mà chÃnh là cây khóa đá cá»§a Dương Thoát phối hợp vá»›i cây roi trong suốt cá»§a Lôi Biến!
ÄÆ°á»ng Phương vốn vẫn đối phó được bao nhiêu đó.
Bởi vì cô có Lưu Bạch thần tiễn và Bạt Mặc thần phủ.
Chỉ cần địch thủ để lộ ra một chỗ sơ hở, cô có thể phóng ra Lưu Bạch thần tiễn!
... Cho dù ngay cả đối thá»§ có cao cưá»ng Ä‘i nữa, cô cÅ©ng có thể dùng Bạt Mặc thần phá»§ để chống cá»± lại!
Có Ä‘iá»u, lúc nà y ÄÆ°á»ng Phương lại hoà n toà n chẳng thể nà o chống cá»± được.
Bởi vì trong tay cô không có thứ ám khà gì để chống lại.
Cái bá»c ám khà cá»§a cô đã lá»t Ä‘i đâu mất ám khÃ!
Ãm khà cá»§a cô vốn nằm trong bá»c, tại sao lại lá»t Ä‘i đâu mất nhỉ?
ChÃnh cô cÅ©ng không biết.
Rõ rà ng là cô đã bá» châm và đao và o hết trong bá»c, tại sao lại...?!
Cô chẳng còn kịp suy nghÄ© gì nhiá»u.
Dương Thoát và Lôi Biến đang phát động toà n lực hướng vỠcô tấn công tới tấp!
Dương Thoát và Lôi Biến đã chắc mẫm là phải được, chắc hẳn là phải thắng!
Bá»n há» lấy hai đánh má»™t, ÄÆ°á»ng Phương chỉ là má»™t cô con gái yếu Ä‘uối, huống gì trong tay cô chẳng còn có vÅ© khà gì để chống cá»±... Bá»n há» chẳng còn lý do gì mà không thắng được!
Bất quá, bá»n há» cÅ©ng không thắng được ngay lúc đó.
Bởi vì bá»n há» quên Ä‘i mất má»™t tuyệt nghệ cá»§a ÄÆ°á»ng Phương: khinh công!
Môn Yến Tá» Phi Vân Tung cá»§a ÄÆ°á»ng Phương lại có thể Ä‘ang lúc bị Dương Thoát và Lôi Biến hợp công như váºy, vẫn có thể duy trì không bị thua kém tý nà o.
Ãt nhất, không bị hai gã đà n ông gian trá đó bức cho rá»›t xuống đà i.
Mãi đến lúc Dương Thoát thấy đánh hoà i không thắng, bèn đi là m một chuyện.
Y thở ra một tiếng lớn.
Cây khóa đá bị tan nát ra.
Cây khóa đá vừa bị vỡ nát ra, bên trong nhảy ra Ãt nhất là bốn trăm sáu chục con bá» cạp, châu chấu, dÆ¡i, trùn, rắn độc, chuá»™t nhắt má»™t đám, hết cả thảy biến thà nh "ám khà sống" à o tá»›i cắn xé ÄÆ°á»ng Phương.
ÄÆ°á»ng Phương sợ quá chừng.
Cô không sợ chết.
Cô sợ dÆ¡ bẩn, cô sợ trùn, sợ những thứ là m ngưá»i ta tháºt gá»›m ghiếc!
Trong hoà n cảnh tuyệt vá»ng đó, cô còn dá»±a được và o bản lÄ©nh khinh công cá»§a mình, bay lòng vòng trên không trung, cố sức duy trì, xem ra cÅ©ng chưa bị bức rÆ¡i xuống đà i.
ÄÆ°á»ng Phương trên đà i, như má»™t con chim én bay qua bay lại, thà nh ra như có bảy ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang bay lượn.
Mãi đến lúc Lôi Hoán không thể nà o còn nhịn nổi, lại còn sợ đêm dà i nhiá»u má»™ng mị, do đó rốt cuá»™c gã bèn xuất thá»§... độc thá»§.
Äá»™c thá»§ cá»§a gã chẳng cần phải động thá»§.
Gã chỉ cần động cái mặt.
Gương mặt của gã bỗng co nhúm lại, cái mụt ruồi một bên má, bay phụt ra nhanh như chớp!
Lần nà y, ÄÆ°á»ng Phương có đỠphòng cÅ©ng đỠphòng chẳng xong.
Cô trúng phải cái mụt ruồi, thân hình từ từ má»m nhÅ©n ra, bao nhiêu con trùn rắn độc bèn bò hết cả lên ngưá»i cô.
Phen nà y, cô sợ quá hét cả lên.
"Ngừng tay...". ÄÆ°á»ng Bất Toà n rốt cuá»™c đứng dáºy, đằng hắng lấy giá»ng, nói: "Thu hết mấy thứ độc váºt lại ngay".
Dương Thoát không dám trái lá»i.
ÄÆ°á»ng Phương nói giá»ng bi phẫn: "Tại sao Dương Thoát lại có thể dùng mấy thứ độc váºt đó trong lúc tá»· thÃ? Lôi Hoán còn ám toán cháu nữa...". ÄÆ°á»ng Bất Toà n cưá»i ra vẻ hiá»n từ nói: "Mấy thứ độc váºt cá»§a Dương công tá», tháºt không há» cắn con có phải không? Như váºy cÅ©ng không kể là phạm quy".
Lôi Bạo Quang nhẫn nha nói: "Ãm khà vốn là là m cho ngưá»i ta đỠphòng không sao hết, ám khà cá»§a Lôi Hoán không há» sai trái gì cả, ngược lại còn xuất sắc nữa là khác".
ÄÆ°á»ng Bất Toà n nghiêm mặt, tay áo mà u đỠphất phÆ¡ oai vệ, nói từng tiếng má»™t: "Tiểu Phương, cháu đã thua rồi, phải chịu nháºn thua Ä‘i".
Lôi Bạo Quang nghiêm trang nói: "Kỳ tá»· thà ám khà tại Nhất Phụng Äình lần nà y, Dương Thoát và Lôi Biến Ä‘á»u đứng đầu, không hÆ¡n kém nhau, còn như tiểu Ä‘iệt nữ, được bà y hà ng thứ ba, cÅ©ng xem như là đáng quý lắm đó".
Nói xong cưá»i lên ha hả, hai ngưá»i bước tá»›i trước chúc mừng Dương Thoát và Lôi Biến.
Trong khoảnh khắc đó, ÄÆ°á»ng Phương đã hiểu hết ra má»i chuyện.
Cô hiểu tại sao ám khà trong bá»c cá»§a mình tá»± dưng vô duyên vô cố biến Ä‘i đâu mất.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tức giáºn quá chừng, oan uổng quá chừng, cÆ¡n tức xông lên thình lình, rốt cuá»™c là m cho cô báºt khóc ra.
Nước mắt cô trà o ra hai má, cảm thấy ngứa ngứa, bấy giỠcô mới biết mình đã khóc.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn dồn và o cô như nhìn má»™t thứ gì lạ lùng từ trên mặt trăng rá»›t xuống, có ngưá»i trên mặt còn không giấu được nụ cưá»i ác ý, có ngưá»i thì vẻ mặt lá»™ đầy vẻ đồng tình để tá» ra mình là ngưá»i có háºu ý, có ngưá»i chẳng cưá»i cÅ©ng chẳng đồng tình, ánh mắt chỉ lá»™ đầy hai chữ "đáng kiếp", còn Ä‘a số những ngưá»i còn lại thì cưá»i ầm cả lên.
... Thấy ngưá»i khác khóc, ngưá»i có Ä‘au khổ lắm cÅ©ng thấy tình cảnh mình tháºt tình vẫn còn khá hÆ¡n ngưá»i Ä‘ang khóc nhiá»u lắm!
Thấy ngưá»i khác khóc phảng phất như má»™t chuyện gì đáng được ăn mừng váºy.
... Là m như loà i ngưá»i sống là chỉ có thể cưá»i không thể khóc váºy!
Trong giang hồ, hình như khóc so vá»›i bại tráºn còn muốn khó nuốt hÆ¡n gì cả, so vá»›i thất bại còn bị ngưá»i ta khinh khi hÆ¡n gì cả!
ÄÆ°á»ng Phương biết rằng mình đã khóc.
Cô háºn nước mắt cá»§a mình sao chẳng được việc gì cả!
Mình không khóc!
Mình không thể khóc!
Mình không được khóc cho hỠxem!
Sao cứ mà nóng nảy.
Nước mắt như sợ không được trình mặt ra thế gian váºy, cứ trà o ra như mưa, nhịn cÅ©ng nhịn không nổi lại.
ÄÆ°á»ng Phương bá» Ä‘i.
Chuyện cô khóc trở thà nh ra một hà i kịch.
Không phải cô bị thua phải bỠđi, mà là vì nước mắt không được việc của mình phải bỠđi.
Má»i ngưá»i ở lại đó chưa Ä‘i, chúc mừng Dương Thoát và Lôi Hoán được thắng lợi hôm nay.
Dương Thoát cưá»i nói: "Phải là cái mụt ruồi Phi Chà cá»§a mi quá hay! Nếu không, con nhỠđó còn cứ lì ở trên đà i không chịu xuống nhỉ!"
Lôi Hoán sá» sá» cái mụt ruồi má»›i trên má, trù trừ thá»a mãn nói: "Cái mụt ruồi cá»§a ta, đổi má»™t ngà n giá»t lệ cá»§a nó... con gái tháºt là tai há»a!"
"Tai hại thế nà o!" Dương Thoát lại ăn nói nham nhở, "thân hình nó mê ly thế, bá»n mình uống má»™t tý nước tắm cá»§a nó cÅ©ng còn có sao đâu!"
"Nó bỠđi rồi...".
Dương Thoát cÅ©ng cưá»i ám muá»™i lên, "thiệt nhá»› nó quá,"
Ngay cả Trương Tiểu Ngư là kẻ bị thua tráºn cÅ©ng nói: "ÄÆ°á»ng Phương thiệt là không biết lượng sức. Tráºn tá»· thà nà y rõ rà ng đã đưa ra ai là kẻ thắng rồi, ai cÅ©ng Ä‘á»u phục. Nó thì đáng gì? Tranh được gì? CÅ©ng không biết lượng sức: mà y xem tao nè, khổ công lại đây để thua Lôi huynh và Dương đại ca, thua đến tâm phục khẩu phục, mặt mà y quang vinh há»·!"
Cho dù Giang Thần ThÃch Mai Kỳ cÅ©ng nói, "Tôi đã tuân theo lá»i hai cụ khuyên cô ấy rồi, cô ấy vần còn không chịu thấy được là lui, hiện tại còn khóc ngay ra công chúng, tôi đấy hả, thiệt đồng tình cô ta lắm; còn cô ta ấy hả, cÅ©ng nhá» nhen quá! Mặt mà y cÅ©ng được lắm, bản lÄ©nh cÅ©ng có được má»™t và i, úi dà o, lại cứ tưởng xông xáo giữa tam giang ngÅ© hồ váºy, bây giá», còn không biến ra khóc bá» chạy Ä‘i đấy sao!"
Lôi Bạo Quang thì lắc đầu thở ra nói: "Tiểu Ä‘iệt nữ thiệt tâm cao khà ngạo, không biết tốt xấu, cái giang hồ nà y phải có mấy tay đà n anh phù trì cho thì mi má»›i nổi lên cho, cái vÅ© lâm nà y má»i ngưá»i á»§ng há»™ mi thì mi má»›i lên mặt mà y, chuyện đó còn chưa biết, nếu mà không nể mặt lão thái thái ÄÆ°á»ng môn, hừ, hừm!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n vuốt râu nhấp rượu, nhẫn nha nói: "Xông xáo trong giang hồ, ai mà không lấm phải bụi bặm, ai mà không lăn qua lá»™n lại! Có chút xÃu chuyện đó mà khóc ra thà nh như váºy, thiệt chưa từng trải qua chuyện gì đáng nói, không ra gì tý nà o! Tôi đã nói trước mặt lão thái thái chuyện nà y: đừng để cho mấy đứa con gái loắt choắt chưa hết mùi sữa ra khá»i nhà , để khá»i là m nhục nhã tông môn nhỉ... Lão thái thái thì cứ thiên vị!"
Ly chén cụng nhau, má»i ngưá»i đứng dưới lôi đà i má»i rượu hoan hỉ, má»™t mặt vì kẻ thắng chúc mừng, má»™t mặt dùng chuyện ÄÆ°á»ng Phương khóc lóc ra vẻ con nÃt ra là m đỠtà i trợ hứng.
ChÃnh ngay lúc đó, má»™t tráºn gió lướt qua như chim yến xé không trung, đáp xuống thà nh má»™t mà u Ä‘en tuyá»n trên lôi đà i.
Chỉ nghe có giá»ng nói trong trẻo sắc sảo, bén nhá»n thánh thót nói: "Äây là chuyện cá»§a ta và Lôi Hoán, Dương Thoát, ngưá»i khác không liên can gì hãy đứng dưới đà i".
Bá»n há» ngẩng đầu lên nhìn.
Trên đà i má»™t khoảng Ä‘en như má»±c hiện ra má»™t gương mặt trắng trẻo lồ lá»™, ngay cả trong lúc giáºn dữ cÅ©ng xem ra mỹ lệ vô cùng.
Ngưá»i Ä‘ang đứng trên đà i, áo chẽn mà u Ä‘en bên trong, bên ngoà i áo choà ng mà u Ä‘en mé trong đỠthẫm, chÃnh lÃ ÄÆ°á»ng Phương.
ÄÆ°á»ng Phương đã trở lại.
ÄÆ°á»ng Bất Toà n đứng phắt dáºy, đưa Ä‘iệu bá»™ trưởng thượng kẻ cả ra nói :
"Con nà y muốn gì? Xuống đi mau!"
"Kêu Dương Thoát và Lôi Hoán đánh tôi xuống", Giá»ng nói cá»§a ÄÆ°á»ng Phương chắc nịch như sắt đá, "Nếu không, coi như bá»n chúng đã bị tôi đánh rá»›t xuống đà i rồi!"
Lôi Bạo Quang ném ly rượu xuống nói: "ÄÆ°á»ng Phương, nếu cháu mà chẳng phải là điệt nữ cá»§a ta, ta lo lắng giùm cho cháu, cháu còn đứng đó mà phá phách ồn à o! Cháu còn coi ta vá»›i ÄÆ°á»ng lão là trưởng bối nữa không?"
"Nếu mà công đạo, các ông là trưởng bối cá»§a tôi", giá»ng nói cá»§a ÄÆ°á»ng Phương sắc bén lạnh lẽo như nước đá: "Chỉ tiếc là các ông chẳng xứng đáng!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n và Lôi Bạo Quang biến hẳn sắc mặt.
Dương Thoát và Lôi Hoán trước giá» Ä‘oán nét mặt cá»§a báºc trưởng bối rất tà i tình.
Vì váºy, bá»n há» lần nà y chẳng cần phải khách khÃ.
Bá»n há» phi thân lên đà i.
Bá»n há» biết rằng lần nà y mà bắt được ÄÆ°á»ng Phương, tùy bá»n há» xá» trà cô ra sao thì cứ việc, má»i ngưá»i chẳng có còn ai dám dị nghị Ä‘iá»u gì.
Bá»n há» vừa nhảy lên đà i, gương mặt trắng trẻo lồ lá»™ kia bá»—ng dưng chẳng còn thấy đâu.
Sau đó, bá»n há» bèn có má»™t thứ cảm giác.
Má»™t thứ cảm giác bị ám khà đang phóng tá»›i ngưá»i mình.
Có Ä‘iá»u bá»n há» chẳng há» thấy có ám khà gì cả.
... Tuy bá»n há» còn trẻ, nhưng ai cÅ©ng có kinh nghiệm đối địch lâu năm, thêm và o đó má»—i ngưá»i từ nhá» bốn tuổi đã bắt đầu vá»c ám khÃ.
Bá»n há» chỉ dá»±a và o cái cảm giác đó mà cảm thấy được có ám khà đang tấn công lại!
Có cảm giác là ám khà đang phóng và o mình mà lại không biết ám khà ở đâu... đấy là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Dưới đà i đèn đuốc sáng trưng.
Trên đà i rất âm ám.
Trước lúc tá»· thÃ, lôi đà i ngưá»i ta dá»±ng lên đó là chá»— táºp trung.
Không có nó là chẳng có chá»— để ngưá»i ta chú ý.
Sau khi tá»· thÃ, cả má»™t lôi đà i đồ sá»™ đã bị ngưá»i ta quên bẵng Ä‘i chá»— đó, chẳng còn ai chú ý đến nó, cÅ©ng chẳng còn ai buồn quan tâm đến nó, chẳng còn ai thèm đưa mắt liếc qua nó má»™t cái.
Vì váºy mà trên đà i má»™t mà n Ä‘en tối như má»±c.
... Äúng váºy, Ä‘en tối như má»±c!
Äen chÃnh là ám khÃ.
Ãm khi ÄÆ°á»ng Phương phóng ra, chÃnh là : "Ä‘en sì"!
ChÃnh trong khoảnh khắc nhá» bé đó, Dương Thoát cảm thấy mình đã nhìn qua Ãt nhất là má»™t ngà n bảy trăm hai mươi ba thứ ám khÃ, Lôi Biến cảm thấy mình đã bị ám khà đánh tan nát biến Ä‘i cả hình dạng!
Bá»n há» biết rõ rà ng có ám khà đó, ám khà đang phóng lại ngưá»i mình, nhưng tránh không được, né không xong!
Äấy là thứ ám khà gì váºy?!
Dương Thoát rống lên: "Lá»a, lá»a...".
Lôi Biến gà o lá»›n: "Äèn, chúng tôi cần đèn!"
Dưới đà i có tiếng ngưá»i trầm giá»ng mắng lên: "Mau mau ném Ä‘uốc lên đà i!"
Ngưá»i nói đó chÃnh lÃ ÄÆ°á»ng Bất Toà n.
Ãt nhất là có ba chục cây Ä‘uốc được ném lên lôi đà i.
Trên lôi đà i láºp tức sáng rõ như ban ngà y.
Dương Thoát và Lôi Biến bấy giỠmới phát hiện ra mình còn chưa chết.
Búi tóc cá»§a Dương Thoát Ä‘ang có má»™t cây búa cắm pháºp và o.
Má»™t cây búa nhá» xÃu.
Chỉ cần chém xuống dưới má»™t tấc nữa, lưỡi búa đã cắm và o đầu lâu cá»§a Dương Thoát, Ä‘i há»i thăm bá»™ não cá»§a gã từ lúc nà o.
Nhưng Lưu Biến thì chưa bị thương.
Chẳng má»™t vết nhá».
Gã rất khoái trá... khoái trá là mình trong bóng tối còn tránh thoát được bao nhiêu đó ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, gã Ä‘ang tÃnh sá» sá» cái mụt ruồi Ä‘en nói và i tiếng để gỡ gạc, bèn phát hiện ra mụt ruồi chẳng còn thấy đâu.
Sau đó, gã lại phát hiện có cái búa nhỠcái đuôi còn đang rung động, cắm trên cột trụ gỗ... còn cái mụt ruồi của gã thì bị lưỡi búa tước ra cắm sâu và o trong cột!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ồ lên má»™t tiếng lá»›n.
Bấy giá», thái độ cá»§a má»i ngưá»i đối vá»›i ÄÆ°á»ng Phương, in như là có khác hẳn vá»›i lúc nãy thấy ÄÆ°á»ng Phương khóc.
Lôi Bạo Quang biến hẳn sắc mặt: "ÄÆ°á»ng Phương, mi muốn là m gì váºy?!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n ra vẻ pháºt ý nói: "Tiểu Phương, cháu lại muốn náo chuyện lên, đừng nói ta nói toà n chuyện lý lẽ không chịu nói giùm ngưá»i thân".
Ngưá»i đà n bà đứng trên đà i, dùng má»™t tư thế tháºt mỹ diệu thả nhẹ miếng vải má»ng choà ng mặt xuống,... Lúc nãy cô lấy tấm choà ng mặt che Ä‘i gương mặt trắng trẻo kia, cùng vá»›i bóng tối hợp thà nh má»™t khối... cô cÅ©ng dùng má»™t giá»ng tháºt an nhà n nói: "Tôi vá» lại đây, là chỉ muốn tranh cho được có hai chữ".
"Công bình".
Cô nói.
"Äúng váºy, chỉ dá»±a và o cái chiêu Tả à Äại Bạt Mặc và Hắc Phá»§ Thâu Tâm vừa rồi đó cá»§a ÄÆ°á»ng cô nương", có tiếng nói vá»ng lên ở dưới đà i, "ÄÆ°á»ng Phương không phải đệ nhất là không công bình".
ÄÆ°á»ng Phương nhoẻn miệng cưá»i.
Hai cái má lúm đồng tiá»n sâu thăm thẳm như má»™t giấc má»™ng.
Cô đưa mắt nhìn xuống đà i.
Chỉ thấy ngưá»i mở miệng ra đó chÃnh là Hà nh Vân Lưu Thá»§y Từ VÅ©, ngưá»i đã thua vá» tay cô lúc trước... cái gã con trai to lá»›n xương xẩu cặp mắt to to.
Y còn Ä‘ang lên giá»ng đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh nói: "ÄÆ°á»ng Phương đệ nhất má»›i là công bình!"
"Công bình?!"
Dương Thoát rống lên giáºn dữ: "Ả lợi dụng bóng tối táºp kÃch bá»n ta!"
"Bây giỠcó đèn đuốc sáng trưng", Lôi Hoán nghiến răng ken két nói: "có bản lãnh thì lại thỠthêm lần nữa xem!"
Nói dứt lá»i là động thá»§ ngay.
Không phải lÃ ÄÆ°á»ng Phương động thá»§.
Mà là Lôi Biến và Dương Thoát đồng thá»i sá» ngay ra tuyệt môn ám khà cá»§a bá»n há»... lần nà y là sát thá»§!
Tà i sản của ice_wy
Last edited by ice_wy; 08-02-2012 at 02:56 PM .
08-02-2012, 02:18 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 3
Lưu Bạch Tiểu Äá» Thi
Dương Thoát vung tay lên má»™t cái, ném nguyên cả cái khóa đá tá»›i ÄÆ°á»ng Phương, y Ä‘ang sá» dụng ám kình.
Cái khóa đá giữa không trung sẽ mở tung ra.
Dương Thoát biết Ãt nhất cÅ©ng sẽ có mưá»i bảy thứ má»™t trăm hai mươi bốn loại độc váºt đồng thá»i chụp lấy và o đầu ÄÆ°á»ng Phương.
Dương Thoát xuất thá»§ lần nà y chÃnh là độc thá»§.
Bởi vì gã vừa má»›i bị thua dưới tay ÄÆ°á»ng Phương lúc nãy.
... Cỡ hạng ngưá»i đà n ông như gã, vô cùng không thÃch thú đà n bà còn lợi hại hÆ¡n cả gã ta.
Lôi Biến thì lại sỠđộc chiêu.
Cây trưá»ng tiên má»™t trượng hai cá»§a gã, trong suốt, phát gió ra tá»›i bảy trượng sáu, ngón cái cá»§a gã chỉ cần bấm và o cán roi má»™t cái, độc khà sẽ tùy theo gió quyện ra ngoà i, cho dù không bị cây roi trong suốt cá»§a gã đánh trúng, cÅ©ng sẽ bị lăn ra ngất xỉu vì khà độc vô hình.
ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang đứng trên đà i.
Äèn Ä‘uốc sáng trưng.
Cô nhìn nhìn Dương Thoát và Lôi Biến cùng xuất thủ, và cũng nhìn nhìn Dương Thoát và Lôi Biến vừa xuất thủ đã ra ngay chiêu sát thủ, gương mặt cô lộ vẻ như đang chăm chú nhìn mà lại như không mà ng nhìn đến.
Ãnh mặt cô sáng rá»±c má»™t vẻ con nÃt, mà lại rõ rà ng Ä‘en trắng phân minh như nước da cá»§a cô và y phục cá»§a cô, đúng váºy, Từ VÅ© cảm thấy, cô đứng nÆ¡i đó, mỹ lệ như má»™t con chuồn chuồn.
Cái dáng cô đứng đó, là đang đợi chá», nhưng chẳng phải là đang nhẫn nại.
Cô không động Ä‘áºy.
Tháºm chà cÅ©ng không phải là yên tÄ©nh.
... Cô không biết những thứ ám khà đó lợi hại lắm sao!
Không lẽ cô không biết hai gã đối thủ đó đang xuất thủ trong cơn cuồng nộ sao!
Từ Vũ đang vì cô kinh hoà ng, đang vì cô khẩn cấp, cơ hồ muốn la hoảng lên giùm cho cô: tránh mau!
Nguy hiểm!
ChÃnh ngay lúc đó, ÄÆ°á»ng Phương nhoẻn miệng cưá»i.
Nụ cưá»i đó, là m cho cả toà n trưá»ng sáng rá»±c cả mắt lên, cÅ©ng như má»™t là n hÆ¡i thổi tan hết Ä‘i ly rượu mạnh, đủ là m cho hết bao nhiêu đó hà o kiệt thà nh ra kẻ Ä‘iên cuồng, bao nhiêu đó kẻ Ä‘iên thà nh ra hà o kiệt.
Nụ cưá»i đó.
ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang mỉm cưá»i đó, đưa bà n tay ra, như má»™t đóa hoa Ä‘ang từ từ nở.
Bà n tay cô, vừa mịn, vừa má»m, vừa nhá», vừa linh xảo.
Mũi tên bay vút từ trong bà n tay cô ra!
Là m cho má»i ngưá»i cùng bà ng hoà ng kinh hãi, mÅ©i tên đó!
Tên phóng ra sau nhưng lại đến trước, trúng ngay và o giữa ngá»±c Dương Thoát, Dương Thoát hét lên má»™t tiếng lá»›n, như bị cây khóa đá nặng má»™t trăm chÃn mươi ba cân đánh và o mặt, rồi bay tà tà xuống lôi đà i như má»™t miếng dẻ rách!
Má»™t cây tên nhá» xÃu bao nhiêu đó, lại có oai lá»±c lá»›n dưá»ng đó!
Sau đó ÄÆ°á»ng Phương xoay qua Lôi Hoán, nói giá»ng khinh bỉ: "Ngươi còn chưa chịu tá»± mình lăn xuống sao...". Lôi Biến cắn chặt răng, ngón tay cái bấm xuống và o cán roi.
Bà n tay cá»§a ÄÆ°á»ng Phương vung lên.
Lôi Biến rú lên một tiếng lớn.
Vá»™i vã nhún ngưá»i, bay lên cao, xoay mấy vòng rồi rá»›t xuống, rồi lại nhón ngưá»i búng lên như con cá, ngược vá» phÃa sau tránh né, đợi đến lúc phát hiện ra mình đã rá»›t xuống đà i, gã cÅ©ng đồng thá»i phát hiện ra ngón cái cá»§a mình đã bị má»™t cây tên cắm trúng và o đó.
Má»™t mÅ©i tên tháºt nhá» nhá» nhá» nhá», nhá» nhá» nhá» nhá» nhá» nhá», là m ngưá»i ta kinh hãi đến tuyệt.
"Äấy là món Lưu Bạch Tiểu Äá» Thi cá»§a ta đó, thế nà o?"
ÄÆ°á»ng Phương nhoẻn miệng cưá»i, như má»™t con mèo hư đốn, "Ta đã Ä‘em theo ám khà trong ngưá»i rồi, các ngươi còn là m gì được ta nà o?"
Tiếng vỗ tay.
Chỉ có tiếng má»™t ngưá»i vá»— tay.
Dĩ nhiên là tiếng vỗ tay hoan hô tán thưởng của Từ Vũ.
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i tươi tắn đáp lại.
Cô không biết rằng Từ VÅ© chÃnh vì đã từng thấy nụ cưá»i đó cá»§a cô mà từ đó vá» sau đã lá»t và o chốn ôn nhu không bao giá» thoát ra nổi, cà ng nghÄ© cà ng cứ, không lúc nà o quên, nếu có má»™t giai nhân, ngưá»i đó chÃnh lÃ ÄÆ°á»ng Phương.
ÄÆ°á»ng Bất Toà n cưá»i khan má»™t tiếng, giở giá»ng trách móc nói: "Tiểu Ä‘iệt nữ, cháu thiệt... thiệt phá phách quá mức Ä‘i mà ".
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i tươi nói: "Còn chưa quá mức đâu".
ÄÆ°á»ng Bất Toà n đần mặt ra: "Sao? Cháu còn muốn...".
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Tôi còn muốn tá»· thà vá»›i hai vị má»™t tráºn, xem ai thắng ai thua...".
Lôi Bạo Quang mắng lên: "Cuồng vá»ng tháºt!"
"Không phải là cuồng vá»ng, mà là to gan, chỉ cần chuyện đúng lý, trước giá» tôi vẫn to gan và là m liá»u!"
ÄÆ°á»ng Phương oai phong lẫm lẫm nói: "ChÃnh là như váºy, Lôi thúc thúc, ông lên trước Ä‘i!"
Nói xong câu đó, cô nhìn năm ngón tay má»§m mỉm cá»§a mình như má»™t con mèo Ä‘ang nhìn con bướm hoa váºy.
Má»i ngưá»i cùng ồ lên má»™t tiếng.
Má»™t con bé nhá» xÃu như ÄÆ°á»ng Phương, lại dám khiêu chiến vá»›i trưởng giả bối pháºn cao trong ÄÆ°á»ng môn ở xứ Thục lÃ ÄÆ°á»ng Bất Toà n và kẻ có địa vi cá»±c cao cá»§a nhà há» Lôi ở Giang Nam là Lôi Bạo Quang!
"ÄÆ°á»£c!"
Lôi Bạo Quang giáºn dữ nói: "Mi đã không biết sống chết thế nà o, ta sẽ thế mấy ngưá»i há» ÄÆ°á»ng dạy dá»— má»™t đứa tiểu bối không biết lượng sức mình như mi!"
"Không được", ÄÆ°á»ng Bất Toà n cÅ©ng bước tá»›i trước má»™t bước, "Bá»n đệ tá» bất tiếu cá»§a há» ÄÆ°á»ng phải để cho ngưá»i há» ÄÆ°á»ng ra tay dạy dá»— má»›i đúng, Lôi huynh cứ để cho ta phen nà y".
"Như váºy sao được!"
Lôi Bạo Quang đã nhảy má»™t cái lên đà i, "ÄÆ°á»ng Ä‘iệt nữ rõ rà ng là khiêu khÃch ta, ta mà không tiếp nó mấy chiêu e rằng thiên hạ anh hùng sẽ cưá»i cho thôi!"
"Cái thứ đại nghịch bất đạo đó, để cho ta đụng phải, là m gì có chuyện không trừng phạt cho nó má»™t tráºn!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n cÅ©ng lắc ngưá»i nhảy lên đà i, "Nếu không để đồn đãi ra ngoà i, giang hồ hão hán không những sÄ© tiếu ta, còn sÄ© tiếu luôn cả ÄÆ°á»ng môn con nhà không có gia giáo há»·!"
Tháºt ra, cả hai ngưá»i Ä‘á»u có cùng má»™t dụng tâm: bá»n hỠđã chứng kiến ÄÆ°á»ng Phương thi triển hai môn Tả à Äại Bạt Mặc và Lưu Bạch Tiểu Äá» Thi, e rằng không phải là địch thá»§ cá»§a cô, nếu mà thua tráºn, cả má»™t Ä‘á»i là m sao còn mặt mÅ©i gì bà y ra cho thiên hạ, chi bằng tÃnh chuyện chắc ăn, hai ngưá»i cùng nhảy lên, nhất tá» xuất thá»§, nhất tá» thu tháºp con nhá» nà y thì má»›i là thượng sách! (Chẳng qua, hai ngưá»i Ä‘á»u là những báºc tiá»n bối tông sư có thân pháºn, không thể nà o đà ng hoà ng ra mặt lấy số đông thá»§ thắng, huống gì, đối phương chỉ là má»™t kẻ háºu bối, lại còn là má»™t đứa con gái!)
"Khá»i lôi thôi Ä‘i hai vị", ÄÆ°á»ng Phương nói giá»ng sảng khoái, "tôi đã là má»™t thứ đại nghịch bất đạo, chẳng ra gì chẳng nói năng gì được, hai vị xin Ãt giùm chuyện má»™t chút, cứ má»™t lượt xông lại thế thiên hà nh đạo, đại nghÄ©a diệt thân Ä‘i thôi!"
"ÄÆ°á»£c...". ÄÆ°á»ng Bất Toà n đến nước nà y cÅ©ng mặt dà y luôn, "Cái đó là mi tá»± tìm lấy đó!"
"Ta sẽ vì vÅ© lâm đại nghÄ©a mà dạy dá»— mi", Lôi Bạo Quang trước khi xuất thá»§ còn đưa và i lá»i gỡ gạc ra nói trước, nói gì thì nói chứ cÅ©ng phải Ä‘em chÃnh nghÄ©a ra là m há»™ thuẫn, đánh như váºy má»›i không bị phải lá»—i "cái được không đủ để bù cái mất" :
"Còn ÄÆ°á»ng đại ca sẽ đại biểu ÄÆ°á»ng môn lại trừng phạt mi!"
Äạo lý đã có được ổn thá»a rồi, còn không xuất thá»§, thì đợi đến lúc nà o bây giá»?
Lôi Bạo Quang là một kẻ vô cùng đáng sợ.
Lão Ãt khi động thá»§, động thá»§ chỉ có chết chứ không bị thương.
Không chừng con ngưá»i lão cÅ©ng không có gì là hung bạo, có Ä‘iá»u ám khà lão sá» dụng lại mưá»i phần hung tà n bá đạo.
Cái thứ lão sá» dụng là lá»a.
Lá»a là ám khà cá»§a lão.
Lá»a Ä‘ang nằm trong tay lão, như má»™t tia sáng rá»±c rỡ cá»§a cả cái mặt trá»i, nằm gá»n lá»n trong bà n tay lão.
Ngá»n lá»a đó cá»§a lão chỉ cần phóng ra mà dÃnh và o ngưá»i cá»§a đối thá»§, nó sẽ cả Ä‘á»i không bao giá» tắt.
Cứ mãi đốt cho ngưá»i ta thà nh ra tro, đốt thà nh ra bụi má»›i thôi.
Äấy là thứ ám khà cá»±c kỳ đáng sợ.
ÄÆ°á»ng Bất Toà n là má»™t tay hảo thá»§ cá»§a Ãm Tông trong ÄÆ°á»ng môn.
Ãm khà cá»§a lão cÅ©ng chẳng có gì đặc biệt.
Tháºt ra, lão phóng ra bất kỳ các thứ ám khà gì: cương tiêu, ngân châm, phi hoà ng thạch, thiết táºt lê, thiết đạn, phi Ä‘ao, vÅ© tiá»…n...
Thứ ám khà gì lão phóng cũng được.
Äặc biệt không phải nằm ở ám khà Mà nằm ở thá»§ pháp phóng ám khÃ.
Trước khi phóng ra ám khÃ, lão phải bay cả toà n thân lên cao, từ cao đánh xuống, bấy giá» má»›i phóng ám khà ra, là m cho ngưá»i ta không thể nà o tránh thoát, không cách nà o phòng ngá»±, không kịp bá» chạy, thêm và o nữa, lão mặc cái áo bà o mà u Ä‘á», vung vẫy xoay động, ám thi sát thá»§, giết ngưá»i dá»… dà ng như dà chết má»™t con kiến.
Do đó, ngưá»i lão vừa bay lên không, là láºp tức muốn phóng ám khà ra.
Chỉ cần lão mà tung ngưá»i lên không, đối thá»§ cá»§a lão chỉ còn nước hứng đầy mình ám khÃ.
Có thể giữ cho mình má»™t cái vị trà ngay giữa má»™t cái xứ tà ng long ngá»a hổ như ÄÆ°á»ng môn Tứ Xuyên và Lôi gia Giang Nam, tuyệt đối không phải là má»™t chuyện gì may mắn.
ÄÆ°á»ng Bất Toà n và Lôi Bạo Quang Ä‘á»u biết ÄÆ°á»ng Phương là đứa con gái má»™t mạch chÃnh truyá»n cá»§a nhà há» ÄÆ°á»ng: đồ đệ do ÄÆ°á»ng lão thái thái tá»± tay huấn luyện ra, bá»n há» chưa từng dám khinh thị bao giá».
ÄÆ°á»ng Bất Toà n chÃnh Ä‘ang muốn mượn cá»› láºp công đầu vá»›i đám thế lá»±c chống đối vá»›i ÄÆ°á»ng lão thái thái Ä‘ang lại đầu kháo nÆ¡i mình, là m nhụt bá»›t nhuệ khà cá»§a chi phái ÄÆ°á»ng lão thái thái má»™t tráºn, còn Lưu Bạo Quang thì đã sá»›m mưu toan vá»›i Lôi gia bảo Ä‘i tiêu diệt há» ÄÆ°á»ng cả nhà : nếu có cÆ¡ há»™i, nếu không phải liên lạc trước hẳn hòi bá»n phản loạn nhà há» ÄÆ°á»ng (như ÄÆ°á»ng bất Toà n), thì cÅ©ng mượn cá»› trừ khá» Ä‘i thà nh phần tinh anh (như ÄÆ°á»ng Phương). Bá»n há» Ä‘ang tÃnh thi hà nh thá»§ Ä‘oạn. Vừa và o tráºn là Lôi Bạo Quang đã chụp ngay lấy cây Ä‘uốc và o tay, đánh ngay ra tia sáng cá»§a lão. Lão muốn dùng lá»a thiêu rụi ÄÆ°á»ng Phương. Tia sáng cá»§a lão giống như má»™t đám mây lá»a bay thẳng lại ÄÆ°á»ng Phương. ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang đợi lão xuất thá»§. Lão xuất thá»§ cô cÅ©ng xuất thá»§. Cô thò bà n tay ra, là m như muốn nắm tay há»i thăm ngưá»i khác. Bà n tay má»m mại, má»§m mỉm, linh xảo mà nhá» xÃu.
Vèo lên má»™t tiếng, má»™t váºt gì đó đã bay ra như Ä‘iện xẹt, kình lá»±c hung mãnh, sắc bén mà mãnh liệt!
Tà i sản của ice_wy
Last edited by ice_wy; 08-02-2012 at 02:58 PM .
08-02-2012, 02:21 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 4
Bạt Mặc thần phá»§ phá há»a quang
Ngá»n lá»a bị chia ra là m hai. Cái thứ nhá» bé Ä‘en thui đó, còn chưa hết đà , ngược lại cà ng thêm mãnh liệt, bay nhanh như chá»›p lại Lôi Bạo Quang!
Lôi Bạo Quang hét lên má»™t tiếng lá»›n, toà n thân như má»™t trái cầu lá»a Ä‘ang cháy bừng, vá»™i và ng bay lên, chÃnh ngay lúc đó, lão phát giác ra hai chuyện, thứ nhất, cây búa nhỠđó tuy bị tráºt mục tiêu, nhưng lại đánh rá»›t bảy cây Long Nhan Äinh cá»§a ÄÆ°á»ng Bất Toà n Ä‘ang đánh từ trên cao xuống. Thứ hai, ÄÆ°á»ng Phương đồng má»™t lúc đó thò tay ra, là m như muốn nắm tay tá» vẻ thân máºt vá»›i lão. Dưới ánh lá»a bừng bừng đó, còn má»™t bà n tay nữa trắng ngần như bạch ngá»c, má»m mại như cánh hoa, trông lại cà ng mỹ lệ hÆ¡n dưới ánh lá»a, Ä‘ang từ xa xa dứ tá»›i hướng Lôi Bạo Quang! Trong cái biển ngưá»i mênh mang đó lại có má»™t bà n tay thuôn dà i trong suốt như ngá»c đưa ra, như má»™t lá»i yêu cầu hiá»n hòa nhất cá»§a má»™t ngưá»i con gái mỹ lệ, thế mà Lôi Bạo Quang lại có cái cảm giác "hồn phi phách tán". Lão lùi nhanh lại. Chỉ bất quá là má»™t khoảnh khắc nhá» bé, lão đã lắc ngưá»i ra phÃa sau đám quần chúng Ä‘ang vây quang lôi đà i xem đấu, chừng đâu đủ mưá»i má»™t trượng, Ãt nhất cÅ©ng có má»™t trăm mưá»i mấy ngưá»i chắn trước mặt lão, còn bà n tay trái cá»§a lão thì đã cháºn ngay và o cổ há»ng cá»§a Tam Sinh Hữu Hạnh Cổ Song Liên, quặc hai bà n tay cá»§a cô ta ra phÃa sau lưng, để cô ta đứng chắn trước ngưá»i mình: chỉ trong khoảnh khắc, Lôi Bạo Quang đã cách ÄÆ°á»ng Phương má»™t khoảng xa lắc, tìm chá»— che núp, chế ngá»± bạn bè cá»§a đối phương, đứng và o chá»— không bao giá» bị thất bại. Có Ä‘iá»u ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang báºt cưá»i. Cô vẫn còn Ä‘ang đưa bà n tay ra. Ãnh lá»a nhá» và o bà n tay đó mà có đỠthêm và o được má»™t chút nà o đó... Chẳng có ám khà gì cả! ÄÆ°á»ng Phương chẳng há» muốn phóng ám khà gì cả, Lôi Bạo Quang trước mặt má»™t đám háºu bối lá»™ vẻ như Ä‘ang đối phó vá»›i kẻ địch gì ghê gá»›m váºy, lão bất giác đỠbừng cả mặt lên.
"Tôi đã phóng ám khà gì đâu" ÄÆ°á»ng Phương còn Ä‘ang ngắm nghÃa ngón tay cá»§a mình. Móng tay cá»§a cô chẳng tô chẳng Ä‘iểm gì cả. Ngón tay cô vô cùng nhá», vô cùng má»m mại, vô cùng linh xảo, không những váºy còn là m cho ngưá»i ta có cái cảm giác lạnh lẽo sao đó, phảng phất như bà n tay đó và chá»§ nhân cá»§a nó có cái vẻ gì sát khà váºy.
"Gì mà khẩn trương quá váºy?"
"Ãm khà cá»§a mi chẳng là m gì được ta đâu!"
Giá»ng nói cá»§a Lôi Bạo Quang Ä‘ang cuồn cuá»™n truyá»n lại, "Ta chỉ bắt vây cách cá»§a mi chế ngá»± trước, cho bá»n chúng khá»i phóng ám khà táºp kÃch thôi!"
Cổ há»ng cá»§a Cổ Song Liên bị kẹp cứng như gá»ng ká»m, ngay cả ná»a tiếng nói cÅ©ng không phát ra nổi. ÄÆ°á»ng Phương lạnh lùng vẻ mặt nói: "Ông cho là như váºy thì tôi chẳng có biện pháp gì để đối phó sao?"
Bá»—ng nghe có tiếng cá»p rống, hai ống tay đỠchói cá»§a ÄÆ°á»ng Bất Toà n lại vung vẫy lên, hai bà n tay biến thà nh ra như hà ng trăm hà ng ngà n bà n tay, rồi lại có bảy thứ ám khà từ trong hai ống tay áo bay ra như chá»›p không má»™t tiếng động vá» phÃa ÄÆ°á»ng Phương.
ÄÆ°á»ng Phương xoay mình má»™t vòng tháºt nhanh.
Ãnh lá»a cháºp chá»n bay múa.
Cháºp chá»n không ngá»›t.
Chiếc áo choà ng gió của cô muốn át hết cả mà n đêm qua một bên.
Lá»n tóc dà i cá»§a nó hình như Ä‘ang là m cho cả má»™t đêm má»m dịu lại.
Với tấm áo choà ng đang xoay chuyển tung bay, cô đã dẹp hết đám ám khà đang nhắm vỠhướng của cô, trong bức mà n đen đang xoay vòng đó, cô thò bà n tay trắng nõn như búp sen ra.
Hai bà n tay, như hai đóa hoa sen trong mộng mị.
Äại Bạt Mặc kết hợp vá»›i Tiểu Äá» Thi, chÃnh là do ÄÆ°á»ng Phương dùng hai môn tuyệt kỹ cá»§a ÄÆ°á»ng thái thái hợp lại thà nh má»™t, sáng chế ra má»™t thứ thá»§ pháp ám khà độc nhất vô nhị: SÆ¡n Thá»§y Loạn Phi Phong.
Má»™t cây búa nhá», xé gió bay vụt ra Cây búa nhỠấy bay như Ä‘iện xẹt qua má»™t trăm hai mươi đầu ngưá»i, rồi sau đó trước cặp mắt Ä‘ang đầy vẻ đỠphòng cá»§a Lôi Bạo Quang, thong thả hạ xuống xẹt ngang qua giữa eo lưng cá»§a Cổ Song Liên rồi đột nhiên quay trở lại pháºp má»™t tiếng cắm và o giữa bả lưng bên trái cá»§a Lôi Bạo Quang!
Nhát búa đó, kinh sợ nhất không phải là chỗ linh xảo, không phải chỗ tốc độ, mà là cái sức tồn trữ, không hỠlấy mạng của Lôi Bạo Quang, mà chỉ đủ là m cho toà n thân công lực của lão bị nhát búa đó là m tiêu tán đi, do đó chỉ trong khoảnh khắc lãO bị trúng nhát búa, lão đã hoà n toà n không còn chế ngự được Cổ Song Liên, mà cô ta sau khi đã tranh thoát ra được cánh tay của lão, còn có thể căm phẫn đá cho lão một cái, cho lão bò lăn kễnh ra đó!
CÅ©ng cùng má»™t khoảnh khắc đó, ba mÅ©i tên nhá» cÅ©ng Ä‘ang bay xẹt lại hướng ÄÆ°á»ng Bất Toà n.
CÅ©ng như Lôi Bạo Quang váºy, ÄÆ°á»ng Bất Toà n cÅ©ng Ä‘ang đỠphòng hết sức nghiêm máºt.
Ngưá»i lão Ä‘ang ở trên không, ba mÅ©i tên Ä‘ang là m hình tam giác bay tá»›i, lão bay lên bay xuống Ä‘á»u phải bị hai mÅ©i tên trúng và o, do đó lão vá»™i vã né qua bên phải.
Mấy mÅ©i tên Ä‘á»u Ä‘i tráºt mục tiêu.
MÅ©i tên ra ngoà i mục tiêu tức là đồ bá».
ÄÆ°á»ng Bất Toà n Ä‘ang tÃnh phản kÃch.
Toà n diện phản kÃch.
ChÃnh ngay lúc đó, mÅ©i tên ở trên cùng nhất, hướng bay đã hạ xuống, còn mÅ©i tên dưới cùng nhất, phương hướng lại xiên lên, do đó, lúc đã tráºt mục tiêu rồi, mÅ©i tên chÃnh giữa đã đụng hai mÅ©i tên kia, báºt lên má»™t cái, là m như hai mÅ©i tên Ä‘ang sống váºy, có sinh mạng váºy, có suy nghÄ© váºy, láºp tức xoay đầu rượt theo ÄÆ°á»ng Bất Toà n!
Lần nà y ÄÆ°á»ng Bất Toà n phải dùng đến tám thứ thân pháp, năm cách đà o mạng, má»›i thoát vừa đúng ra khá»i mấy mÅ©i tên công kÃch lần thứ hai đó.
Lần thứ hai công kÃch còn chưa xong, ba mÅ©i tên lại chụm và o má»™t chá»—, là m như Ä‘ang cấp tốc há»™i nghị chuyện gì má»™t phen váºy, rồi sau đó lại báºt lên má»™t cái, chia ra ba hướng khác nhau tiếp tục công kÃch ÄÆ°á»ng Bất Toà n!
ÄÆ°á»ng Bất Toà n áo bà o đỠbá»—ng rá»›t ra, chụp chùm lên mÅ©i tên, nhưng cÅ©ng đồng thá»i trong khoảnh khắc, ba mÅ©i tên đã xuyên qua áo bà o ra ngoà i.
Rồi lại hướng lão xẹt tới!
ÄÆ°á»ng Bất Toà n rú lên má»™t tiếng dà i, bay thẳng lên không trung, xung phá cái nóc lôi đà i, trong đám bụi gá»— nát mịt mù Ä‘ang bay lả tả xuống, có kèm theo tiếng ÄÆ°á»ng Bất Toà n Ä‘ang rống lên: "Tao chịu thua rồi!"
ÄÆ°á»ng Phương mở miệng cưá»i tươi tắn, bà n tay xinh xắn đó lại xòe ra, là m như Ä‘ang gá»i con chó nghe lá»i chá»§ váºy, ba mÅ©i tên xẹt xẹt xẹt lại bay trở vá» bà n tay ÄÆ°á»ng Phương, ngoan ngoãn như ba cái lông.
Bụi bặm ngói gạch đổ nát Ä‘ang tá»›i tấp rÆ¡i xuống, ÄÆ°á»ng Bất Toà n cÅ©ng Ä‘ang hạ xuống lôi đà i, y phục trên ngưá»i cÅ©ng đầy gá»— vụn, rách nát má»i chá»—, trông tháºt tÆ¡i tả.
"ÄÆ°á»£c, ÄÆ°á»ng Phương, mà y ác lắm!"
Nói xong, lão nhảy xuống lôi đà i, cái áo bà o trên ngưá»i cÅ©ng bị phá lÅ©ng ba cái lá»— hổng rõ rà ng lồ lá»™, bước kháºp khiá»…ng và o trong đám ngưá»i phÃa dưới, má»i ngưá»i láºp tức nhưá»ng ngay cho lão má»™t lối Ä‘i, lão đỡ Lôi Bạo Quang dáºy, Ä‘ang tÃnh bá» Ä‘i, bá»—ng nghe có tiếng ÄÆ°á»ng Phương gá»i: "Cháºm chút!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n ánh mắt đầy vẻ thù háºn và đỠphòng quay ngưá»i lại.
"Cái búa nhỠđó", ÄÆ°á»ng Phương nói, "trả lại cho tôi".
ÄÆ°á»ng Bất Toà n hừ lạnh lên má»™t tiếng, rút cây búa nhá» ra, Lôi Bạo Quang rên lên má»™t tiếng, má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng thấy rõ rà ng mu bà n tay cá»§a ÄÆ°á»ng Bất Toà n Ä‘ang có mấy sợi gân xanh nổi lên như mấy con rắn độc.
Lão vung tay xoay đầu búa và o trong cái áo bà o rồi xoay ra ném tá»›i ÄÆ°á»ng Phương, sau đó dìu Lôi Bạo Quang, hằn há»c bá» Ä‘i, phÃa sau còn có Lôi Biến Ä‘ang ôm Dương Thoát bị thương không còn chút sức lá»±c để nói năng gì.
ÄÆ°á»ng Phương há»›t tay trái má»™t cái, tiếp lấy lưỡi búa.
Cây búa nhá» xÃu Ä‘en thui trong bà n tay trắng nõn nà cá»§a cô ánh lên má»™t tia hắc quang.
Mãi đến lúc cái bóng ÄÆ°á»ng Bất Toà n dìu Lôi Bạo Quang đã cháºp choạng biến mất rồi, má»i ngưá»i má»›i hoan hô ầm ỉ vang cả trá»i lên.
Trong đó có tiếng hoan hô nhiệt liệt nhất, dĩ nhiên là Hà nh Vân Lưu Thủy Từ Vũ.
Hầu hết trong số hoan hô đó, chỉ vì thấy ÄÆ°á»ng Phương đã đắc thắng má»i mặt rồi má»›i nổi lên, chỉ có Từ VÅ©, Thiết Cán và thá»§ hạ cá»§a y là ngoại lệ.
Từ VÅ© cÅ©ng đã từng bị thua dưới tay ÄÆ°á»ng Phương hôm trước.
Có Ä‘iá»u y thấy ÄÆ°á»ng Phương được thắng lợi, còn muốn cao hứng sung sướng hÆ¡n là chÃnh mình được váºy.
Tháºt ra, y còn nấn ná lại chá»— Nhất Phong đình chưa Ä‘i, không phải là vì muốn tham gia lại chúc mừng Dương Thoát và Lôi Biến, mà là đợi ÄÆ°á»ng Phương trở lại.
Y hiểu con ngưá»i ÄÆ°á»ng Phương.
Cho dù tháºm chÃ ÄÆ°á»ng Phương không biết gì, cÅ©ng không cảm thấy gì con ngưá»i cá»§a y.
Y cảm thấy ÄÆ°á»ng Phương nhất định sẽ quay trở lại rá»a mối nhục vừa rồi.
Chẳng có ai biết rằng, y lại tham dá»± cuá»™c thi Ãm Khà ở Nhất Phong đình nà y, mục Ä‘Ãch chỉ là để thua tráºn.
Thua tráºn vá»›i ÄÆ°á»ng Phương. ÄÆ°á»ng Phương rốt cuá»™c đã đạt được thắng lợi. Cô đã hả được lòng, còn dạy cho mấy kẻ lăng nhục cô má»™t bà i há»c. Cô đứng trên lôi đà i, cưá»i như thể cưá»i hạnh phúc luôn cả má»™t Ä‘á»i. Tháºt ra, Từ VÅ© hy vá»ng hạnh phúc cá»§a cô có được còn quan trá»ng hÆ¡n cá»§a mình xa lắc. Trong tiếng hoan hô cá»§a má»i ngưá»i, ÄÆ°á»ng Phương Ä‘ang tÃnh mở miệng ra nói, (cô Ä‘ang muốn nói, hay đấy là dung nhan còn sán lạn mỹ lệ hÆ¡n cả nụ hoa Ä‘ang nở?)... Thình lình, cô bá»§n rá»§n ngưá»i ra, như má»™t đóa hoa đã tà n hết nhụy khô héo, ngã lăn xuống đất. Má»i ngưá»i Ä‘ang hò hét bá»—ng im bặt lại, trên lôi đà i u ám, chỉ thấy có đôi bà n tay và gương mặt trắng nõn như bạch ngá»c, mái tóc Ä‘en dà i và tấm áo choà ng Ä‘en hòa má»™t mà u vá»›i bóng đêm.
Cô Ä‘ang như nằm ngá»§ say váºy. Từ VÅ© kinh hãi quá chừng, gấp rút quá, bèn nhảy má»™t cái lên đà i. SÆ¡n đại vương Thiết Cán gầm lên má»™t tiếng giáºn dữ: "Äừng đụng và o cô ta!"
Rồi cũng nhảy phóc lên đà i.
Từ Vũ tâm tình mê loạn, một mặt bước lại một mặt gãi đầu bức tai nói :
"Tôi không có ác ý gì cả, chỉ là ...".
Thiết Cán thấy y bước lại, đánh tá»›i y má»™t quyá»n mãnh bão, vừa mắng :
"Thằng nhá» nà y, tÃnh lợi dụng sao!"
Từ VÅ© vá»™i vã đỡ gạt má»™t quyá»n, bởi vì vá»™i vã há»—n loạn, cÆ¡ hồ bị Thiết Cán đánh cho má»™t quyá»n rá»›t xuống đà i, nhất thá»i cảm thấy huyết khà đang trồi lên, trong lòng Ä‘au đớn, cÆ¡ hồ muốn má»a ra má»™t búng máu ngay đương trưá»ng.
"Tôi đâu có...".
Từ VÅ© ôm lấy ngá»±c, gắng gượng giải thÃch: "Là m sao tôi lại thừa lúc cô ta nguy nan...".
(Äúng váºy, là m sao mình có thể thừa lúc cô ta nguy cáºp nhỉ)
Từ VÅ© gặp ÄÆ°á»ng Phương lần đầu tiên, y cảm thấy cô Ä‘ang Ä‘i lại mình, như Ä‘ang Ä‘i phiêu bồng trên đám bay bay là đà trên hoa cá» váºy.
Trái tim cá»§a y bị chấn động có bao nhiêu đó, là m cho y không biết mình Ä‘ang sung sướng đến vô cùng, hay là đau đớn quá cùng cá»±c, sau đó rồi, y cứ cảm thấy trái tim mình Ä‘ang ráng sức Ä‘áºp mạnh và o xương sưá»n, là m cho y không còn chút dÅ©ng khà nhìn thêm lần thứ hai.
Trong lòng y tuy lúc nà o cũng cà ng lúc cà ng nghĩ đến cô.
Không lúc nà o quên, có Ä‘iá»u y nhá»› không rõ hình dáng cô ra sao, chỉ hình dung ra cái gì đó xa lạ mà quá sức tưởng tượng, má»™t thứ khà chất gì đó vô cùng thân thiết mà cÅ©ng hoà n toà n mÆ¡ hồ.
DÄ© nhiên còn có nụ cưá»i đó, như những là n sóng mở ra từ trung tâm chá»— hòn đá vừa rÆ¡i xuống.
Y vì chuyện không nhìn lại cô không ngắm lại cô mà hối háºn cùng cá»±c, y gặp cô y như là đang bị bệnh nặng, gặp cô rồi, chữ đầu tiên hiện ra trong đầu không phải là "mỹ lệ", cÅ©ng chẳng phải là "ái má»™", mà là "số kiếp".
Số kiếp khó mà tránh khá»i.
Cô gái đó hiển nhiên là số kiếp của y.
Sau đó là , y trăm phương ngà n kế, bất kể với giá nà o, tìm cách gặp lại cho được cô một lần nữa.
Chỉ bất quá là gặp má»™t lần thôi, tháºm chÃ, ngay cả ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng chẳng chú ý gì đến y.
Cái đêm đó gặp lại cô lần nữa, y nằm mÆ¡ thấy mình chết rồi, cô vì mình Ä‘au lòng quá, do đó y cảm thấy mình còn đáng sống lắm, vì váºy mà sung sướng vô cùng; ngà y hôm sau tỉnh lại, y còn có cái cảm giác sung sướng đó, tháºm chà còn mong má»i cho mình mau mau chết quách cho rồi, may ra sẽ được cô quan tâm đến, rồi mãi đến giây phút tối háºu, y chợt nhá»› ra cô chẳng há» biết có y trên thế gian nà y, y cảm thấy mình sống mà như là đã chết.
Do đó mà y Ä‘i là m hết chuyện gì khác cá»§a mình, sau đó bắt đầu táºp trung và o má»™t chuyện: y là m gì nghÄ© gì, nhất thiết Ä‘á»u vì để cho có cÆ¡ há»™i được gần gÅ©i vá»›i cô; bất kể là dùng phương pháp gì, y chỉ cần được gần gÅ©i cô.
Y thưá»ng nói má»™t mình vá»›i mình: "ÄÆ°á»ng Phương, cả cái biển ngưá»i mênh mang vô cùng đó, lại để cho anh gặp được em, bây giỠđã gặp em rồi, Ä‘á»i cá»§a anh từ nay là không thể nà o không có được em", những lá»i đó, dÄ© nhiên là y chỉ có thể nói vá»›i chÃnh mình, y tịch mịch đến độ tháºm chà muốn viết má»™t lá thư sai thằng thư đồng gởi vá» lại cho mình, cÅ©ng chỉ có bao nhiêu hà ng đó chữ. Những hà ng chữ đó phảng phất như đã đủ để là m tá» khế ước bán Ä‘i hồn bán Ä‘i xác mình. Y vốn thuá»™c dòng dõi công tá» quý phái, nuôi chim nuôi thú, không có chuyện gì là không hay không giá»i, còn giá»i cả chữ triện chữ cá»—. Gặp ÄÆ°á»ng Phương rồi, y bá» mặc má»i thứ, Ä‘em thân lăn lóc và o chốn giang hồ: y vốn không há» biết ám khà là gì, vì cô, y khổ công mà i luyện ám khÃ, rốt cuá»™c cÅ©ng kiếm được chút danh tiếng. Äối vá»›i ÄÆ°á»ng Phương mà nói, giang hồ là chuyện phiêu bạc không ngÆ¡i, vÅ© lâm là chuyện xông pha không nghỉ; đối vá»›i Từ VÅ© mà nói, giang hồ chÃnh là gương mặt cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, vÅ© lâm chÃnh là vòng tay cá»§a ÄÆ°á»ng Phương. Y không ngá»›t an á»§i mình: "ÄÆ°á»ng Phương, em mà thiếu Ä‘i mối tình cá»§a anh là xem như mất Ä‘i má»™t giấc má»™ng đẹp trong Ä‘á»i", có Ä‘iá»u lúc y tỉnh má»™ng lại rồi bèn buồn rầu phát giác ra má»™t Ä‘iá»u: đấy chỉ là giấc má»™ng đẹp cá»§a mình, cô không có can dá»± và o đó. Bất kể chuyện y vì cô mà hoang phế nghá» nghiệp tổ tiên, bán hết ruá»™ng vưá»n, lạc phách giang hồ, thất hồn thất vÃa, nhưng cô tháºm chà còn không biết trong những ngưá»i Ä‘ang Ä‘eo Ä‘uổi cô có má»™t ngưá»i như y. Không chừng, chuyện duy nhất an á»§i được y là , bởi vì y thưá»ng thưá»ng hay xuất hiện trong những trưá»ng hợp cô xuất hiện, do đó Ä‘iá»u duy nhất được gần gÅ©i vá»›i cô là cùng được cô hÃt thở chung má»™t bầu không khÃ. Y có thể tưởng tượng ra được từng nét mặt từng nụ cưá»i cá»§a cô; từng má»—i cỠđộng cá»§a cô, chỉ có má»—i má»™t y là ngưá»i quan tâm đến nhất. Y thá»a mãn có bao nhiêu đó. Y thấy cô sung sướng là y rất sung sướng, y cảm thấy cô tịch mịch, y cÅ©ng rất tịch mịch. Thế rồi, lúc ÄÆ°á»ng Phương muốn tham dá»± đại há»™i tá»· thà ám khà ở Nhất Phong đình, y bèn há»™c tốc lại ngay đó để "thua". Y cố ý chá»n ÄÆ°á»ng Phương là m đối thá»§. Do đó, lúc ÄÆ°á»ng Phương vì không có ám khà trong tay mà bị thua đến khóc òa bá» Ä‘i, Từ VÅ© biết ngay: ÄÆ°á»ng Phương nhất định sẽ trở lại. Không những váºy, trở lại còn rất mau chóng. Bởi vì y biết ÄÆ°á»ng Bi Từ Ä‘ang ở đâu hướng bắc cách Nhất Phong đình không quá hai mươi dặm. ÄÆ°á»ng Bi Từ là ngưá»i thuá»™c dòng Ä‘Ãch hệ cá»§a ÄÆ°á»ng lão thái thái cá»§a ÄÆ°á»ng môn ở Tứ Xuyên, là thúc phụ thuá»™c dòng Ä‘Ãch cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, cÅ©ng là má»™t trong những nhân váºt đầu não cá»§a phái Minh Tông trong ÄÆ°á»ng môn, võ công bối pháºn, Ä‘á»u cao hÆ¡n ÄÆ°á»ng Bất Toà n xa lắc, là ngưá»i chá»§ trì phân đà cá»§a ÄÆ°á»ng môn ở xứ nà y. ÄÆ°á»ng Bi Từ trước giá» vốn rất cưng chiá»u ÄÆ°á»ng Phương, lần nà y ÄÆ°á»ng Phương bị là m nhục, lấy tÃnh cách cá»§a ÄÆ°á»ng Phương ra mà nói, nhất định sẽ không chịu cam lòng khuất phục, cÅ©ng nhất định sẽ lại chá»— đó lấy ám khà độc môn, rồi tái chiến vá»›i má»™t lÅ© nhá» nhen trong ổ rắn ổ chuá»™t đó! Nhất thiết Ä‘á»u như y đã tiên liệu. Quả nhiên đưá»ng Phương đã trở lại. ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng đã chiến thắng.
ÄÆ°á»ng Phương bá»—ng dưng ngã ra trên lôi đà i... "Chân trá»i góc biển mênh mang như thế mà sao để anh gặp em, ÄÆ°á»ng Phương, ÄÆ°á»ng Phương, sao em lại bị gì thế nà y? Em không thể chết!" Trong cái khoảnh khắc lúc y nhảy lên lôi đà i đó, lòng Ä‘au đớn như cắt hồn mê loạn như ma, y đã hạ quyết tâm: nếu mÃ ÄÆ°á»ng Phương chết Ä‘i, y sẽ láºp tức chết theo, cÅ©ng chÃnh như y cùng thở má»™t bầu không khà vá»›i ÄÆ°á»ng Phương hạnh phúc là thế, y muốn chết cho nhanh đủ, má»›i không chừng có thể theo kịp được vá»›i ÄÆ°á»ng Phương giữa cõi âm dương, không để cho cô phải má»™t mình phiêu bạc lưu ly. Y Ä‘au lòng đến độ tháºm chà còn không nghÄ© đến chuyện vì cô báo thù.
SÆ¡n đại vương Thiết Cán giáºn dữ nói: "Bá»n sỠám khà tụi bay má»™t đám tháºt là ty bỉ vô sÄ© quá chừng!"
Y giáºn dữ đến độ ngay cả cái vết sẹo trên mặt cÅ©ng muốn nhảy ra chém ngưá»i ta.
"Äúng váºy!"
Tả tướng Lão Ngư, má»™t trong hai tên ái tướng bên cạnh Thiết Cán láºp tức phụ há»a: "Thảo nà o mà Äại vương chẳng thèm luyện mấy thứ đồ ám khà lăng nhăng đó!"
Còn gã Hữu tướng Tiểu Nghi bên kia cÅ©ng nói theo, "Quá sức chừng chừng, ám toán còn chưa đủ, lấy số đông khi áp má»™t ngưá»i đà n bà cÅ©ng còn chưa đủ, còn muốn chÆ¡i cả độc dược!"
"Sao?"
Từ VÅ© Ä‘ang lúc không biết là m sao, hoà n toà n không giống như lúc bình thá»i tinh minh phi phà m, vừa nghe đến hai chữ độc dược, bấy giá» má»›i tỉnh ngá»™, "à ông nói là ... ÄÆ°á»ng cô nương trúng phải độc?"
"Ngươi còn tháºt tình không biết hay là là m bá»™ không biết?"
SÆ¡n đại vương trừng cặp mắt hổ mục lên, bấy giá» má»›i rõ rà ng ra gã chẳng phải là tay lục lâm thảo mãng đơn giản chỉ biết có sức lá»±c mà thôi, chÃnh gã cÅ©ng khoái cái vẻ mặt lá»™ đầy tâm kế cá»§a mình, gã cho rằng cái vẻ mặt cá»§a mình lúc nà y rất có mỵ lá»±c: "Cô ta bị trúng phải Khoái Chiến Phong đó, má»™t thứ độc dược do ÄÆ°á»ng môn và mấy nhà phú gia cùng nhau mà i chế ra, rất độc, hừ độc quá là độc".
"Váºy thì phải là m sao bây giá»?"
Từ VÅ© hoà n toà n không có lấy được má»™t chá»§ ý, ruá»™t nóng như than hồng, "Có giải dược không? Ai có? Äi đâu tìm?"
SÆ¡n đại vương nheo nheo mắt lại nhìn y, lông mà y nhÃu lại cÅ©ng tÃt như gã giữ cá»§a, "Hừ, theo như ta xem, thứ độc dược nà y khó giải lắm...".
Gã là m ra vẻ trầm ngâm nói: "Bất kể ngươi có phải là ngưá»i hãm hại cô ta hay không, tốt nhất là ngươi đừng có đụng và o cô ta. Khoái Chiến Phong mà chưa giải được, rất có thể sẽ nhiá»…m và o ngưá»i ngưá»i khác nhanh lắm".
Từ vÅ© còn Ä‘ang nóng ruá»™t, "Cô ấy... cô ấy Ä‘ang như váºy, tại sao lại bị trúng độc nhỉ?"
"ÄÆ°á»ng Bất Toà n lúc trả lại cái búa cho cô ta, đã bá» thuốc độc và o đó...".
SÆ¡n đại vương bức râu mấy cái, chau cặp mà y ráºm lá»™ vẻ cÅ©ng rất hoang mang bối rối, "ÄÆ°á»ng Bất Toà n cÅ©ng là má»™t nhân váºt thà nh danh, không ngá» lại như váºy... hắc, đà n bà , đà n bà , bắt chước ngưá»i ta đánh lôi đà i mà là m chi?"
Bá»—ng nghe có tiếng cưá»i sang sảng nói: "Sao? Thiết lão đệ, nói xấu ngưá»i khác sau lưng, không sợ thụt lưỡi sao?"
SÆ¡n đại vương quay phắt ngưá»i lại, mặt mà y xanh xám nói: "Äúng là nhắc đến quá»·, quá»· đến ngay. ÄÆ°á»ng lão quái, đối phó vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà dùng thứ thá»§ Ä‘oạn đó, không phải là không quang vinh lắm đấy sao!"
Ngưá»i vừa trở lại đó, lần nà y lÃ ÄÆ°á»ng Bất Toà n và Lôi Biến.
Lôi Bạo Quang và Dương Thoát, hiển nhiên vì bị trá»ng thương nên không thể theo vá».
ÄÆ°á»ng Bất Toà n mặt mà y dương dương, so vá»›i lúc nãy gầm đầu á»§ rÅ© như con chó đực hoà n toà n không giống nhau.
Lão dở giá»ng oai vệ ra há»i Äại sÆ¡n vương: "Binh bất yếm trá, Thiết lão đệ xông xáo giang hồ sóng gió bấy lâu nay, còn chưa nghe nói sao?"
"Trá thiệt hay!"
Äại sÆ¡n vương nói, "Có Ä‘iá»u đây là bá»n háºu bối trong phái cá»§a các ông!"
"Ông đã biết đây là chuyện cá»§a ÄÆ°á»ng môn, thì còn mắc má»› gì đến chuyện cá»§a ông!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n nói, "Ông lại đây xem nhiệt náo mà , nÆ¡i đây chẳng có ông xÃa và o!"
SÆ¡n đại vương báºt cưá»i.
Cưá»i hà o sảng.
Tiểu Nghi và Lão Ngư cÅ©ng cưá»i theo gã.
Cưá»i khinh khỉnh.
"XÃa và o không xÃa và o", Tiểu Nghi vừa nói vừa là m mặt quá»·.
"Äại vương chúng ta cứ muốn xÃa và o đấy!"
"Ngươi đắc tá»™i Äại vương chúng ta, chÃnh là muốn sinh chuyện đó".
Cái giá»ng cá»§a Lão Ngư như má»™t tấm thanh la bể ném và o trong cái giếng khô lâu ngà y bá» hoang, "Cái nà y là không có chuyện gì mà ngươi muốn kiếm cho ra chuyện đó!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n bá»—ng khách lên má»™t tiếng, ngưá»i bà ng quan còn cho là lão Ä‘ang cưá»i, nhưng nghe thêm mấy tiếng khách khách nữa, má»›i biết ra toà n thân xương cốt cá»§a lão Ä‘á»u Ä‘ang kêu răng rắc cả lên, là m như có ngưá»i bá» và o trong ngưá»i lão má»™t giây pháo Ä‘ang nổ váºy.
Lão sạm mặt lại nói: "Các ngươi dám xen và o chuyện cá»§a ÄÆ°á»ng môn, chỉ có tìm đưá»ng chết!"
"Äây chẳng phải là chuyện trong nhà cá»§a ngươi", SÆ¡n đại vương có cái dáng vẻ hà o tráng vô cùng, gã còn có cả bá»™ mặt đầy thương tÃch, rõ rà ng trưỚc mắt nhất là cái sẹo nhát Ä‘ao phÃa dưới cằm.
Ngay cả sóng mũi của gã hình như cũng là m bằng mấy khúc xương méo mó, ánh mắt trừng trừng của gã vốn đã có một vẻ như đang chịu đau chịu đớn rồi.
"Äây là chuyện trong vÅ© lâm ai ai cÅ©ng có thể xen và o, không xen và o là không đếm xỉa gì đến đạo nghÄ©a, xen và o má»›i là can thiệp và o chuyện bất bằng".
"Äúng!"
Lần nà y chÃnh là Cổ Song Liên Ä‘ang la lên: "Ông ta nói đúng lắm!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n thu nhá» con ngươi lại, toà n thân xương cốt cà ng kêu rà o rạo giòn tan hÆ¡n nữa.
Nhưng trong tiếng rà o rạo đó lại có thêm tiếng chát chát vang lên.
Tiếng vỗ tay.
Dĩ nhiên là tiếng vỗ tay của Từ Vũ.
Y Ä‘ang vừa vá»— tay vừa nhìn vá» SÆ¡n đại vương vá»›i ánh mắt đầy kÃnh phục "Ngươi muốn chết sao đây!"
Lôi Biến giáºn dữ mắng lên, "Ngươi cÅ©ng không chịu ở yên đòi quáºy đây sao?!"
Từ Vũ chẳng thèm để ý đến gã.
Y chỉ là m một chuyện.
Y bước qua, đứng một bên với Sơn đại vương, Tiểu Nghi và Lão Ngư.
Cùng chung má»™t tráºn tuyến.
"Äúng váºy, đây tuy là chuyện nhà cá»§a chúng ta, nhưng cÅ©ng là chuyện chung cá»§a má»i ngưá»i".
Ngưá»i nà y mặt mà y hiá»n hòa, ăn nói từ tưá»ng, trừ phÃa sau lưng có giắt má»™t cái ống không có tên ra, phÃa sau còn có bốn ngưá»i tùy tòng mặt mà y thanh tú, hai trai hai gái, trừ bao nhiêu đó ra, hoà n toà n không ra dáng má»™t nhân váºt trong vÅ© lâm.
Có Ä‘iá»u giá»ng nói cá»§a ông ta vừa vang lên, Lôi Biến đã biến hẳn sắc mặt, ngưá»i cá»§a ông ta vừa đến, ÄÆ°á»ng Bất Toà n cÅ©ng cúi gằm đầu xuống.
Có Ä‘iá»u cúi đầu cÅ©ng chẳng ăn thua gì.
Ngưá»i nà y đưa bà n tay ra vẫy má»™t cái.
Xuất thá»§ rất cháºm chạp.
Tháºm chà còn cháºm đến mức không hợp vá»›i thưá»ng lý.
Cháºm đến độ ngưá»i ta có thể thấy cấu ghét trong móng tay cá»§a cái ngưá»i mặt mà y thanh tú nà y (Kỳ quái, thân hình ông ta không có chút bụi bặm, phiêu dáºt siêu phà m thế, váºy mà móng tay lại có cáu ghét, không những váºy cả hai bà n tay Ä‘á»u có)
Nhưng ÄÆ°á»ng Bất Toà n vẫn cứ ăn phải má»™t tát tai.
Không biết lão không tránh khá»i, hay là không dám tránh!
Cái tát tai đó đánh nghe tháºt kêu.
Kỳ nà y, ÄÆ°á»ng Bất Toà n không những áo đỠmà ngay cả mặt mà y cÅ©ng Ä‘á»!
"ÄÆ°á»ng NgÅ© Thất", ngưá»i nà y gá»i ngay tên tá»™c cá»§a ÄÆ°á»ng Bất Toà n ra, "ngươi có biết tá»™i chưa?"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n không chỉ có cúi đầu không thôi... còn gằm cả xuống...
còn thõng cả hai tay xuống... thõng xuống băng băng, không những váºy đầu gối bên trái khuỵu xuống, là m ngay cái lá»… quỵ ná»a đầu gối.
"Nhị Tháºp Tứ ca", ÄÆ°á»ng Bất Toà n hạ giá»ng, "xin anh tha giùm cho lần nà y".
Lão kêu lên bao nhiêu đó, má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng biết ngưá»i má»›i đến là ai.
... Nhị Tháºp Tứ ca, má»™t trong những kẻ chá»§ sá»± cá»§a Äá»™c tông trong ÄÆ°á»ng môn: ÄÆ°á»ng Nã Tây.
ÄÆ°á»ng Nã Tây cÅ©ng là má»™t tay sát thá»§ đệ nhất lưu trong giang hồ cá»§a ÄÆ°á»ng môn ở xứ Thục, không những váºy thân pháºn còn rất đặc biệt: ông ta kết nghÄ©a anh em vá»›i Không Minh Kim Tiêu Hoa Äiểm Nguyệt, Tây Tiện Hoa Lôi DÄ© Tấn, Kim Bất Hoán ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh, Tam Hồng công tỠÔn Ước Hồng, ở Long Äấu Nam sáng láºp ra phân chi NgÅ© Phi Kim, thà nh ra má»™t thế lá»±c cá»±c kỳ lá»›n lao trong vÅ© lâm dạo sau nà y.
Thế lá»±c đó tháºt tình đã bao trùm hết Lôi gia ở Giang Nam, ÄÆ°á»ng môn ở xứ Thục, cao thá»§ Ôn phái, đụng và o sợi tóc là động hết cả toà n thân, cho dù có ngưá»i dám chá»c đến bá»n há» cÅ©ng không cá»± nổi vá»›i cái núi đằng sau, do đó mà thà nh ra má»™t thá»±c lá»±c trong giang hồ không ai có thể chạm và o tá»›i.
Tháºt ra, nhà há» ÄÆ°á»ng giá»i sỠám khÃ, nhà há» Lôi giá»i chế há»a dược và nhà hỠÔn giá»i ám thi độc khÃ, không hy vá»ng tá»± tương tà n sát nhau thì cÅ©ng giảm Ä‘i thá»±c lá»±c nhau, ngược lại là m cho ngưá»i ta thừa cÆ¡ đánh và o; Do đó, NgÅ© Phi Kim nhá» nhá» chút xÃu nằm ở Long Äầu Nam, cÅ©ng thà nh ra má»™t tổ chức bình thá»i thì biểu lá»™ sá»± Ä‘oà n kết giữa bá»n há», có chuyện thì giải quyết bên trong.
Do đó mà tổ chức tuy nhá», nhưng oai danh lại rất cưá»ng thịnh.
Äấy cÅ©ng là lý do tại sao NgÅ© Phi Kim có thể bao trùm lên hết các nhà mà thà nh láºp ra tổ chức, trong đó có Hoa Äiểm Nguyệt là chá»§ não, có lẽ vì ông ta là ngưá»i ngoại tá»™c, xá» sá»± ngược lại ổn thá»a hÆ¡n ai cả.
Không nói chuyện gì khác, chỉ nhìn năm vị Äại đương gia: lão tam lÃ ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng ChÃnh và lão ngÅ© ÄÆ°á»ng Nã Tây Ä‘á»u là ngưá»i trong ÄÆ°á»ng môn, có thể biết ngay là thế lá»±c cá»§a ÄÆ°á»ng môn chiếm chắc thế thượng phong.
SÆ¡n đại vương vốn Ä‘ang tÃnh má»™t tráºn quyết chiến.
Cho dù vì váºy mà phải đắc tá»™i vá»›i ÄÆ°á»ng môn xứ Thục, cÅ©ng chẳng còn tiếc gì.
Có Ä‘iá»u ÄÆ°á»ng Nã Tây đã lại, SÆ¡n đại vương cÅ©ng đà nh phải buông tay.
Rốt cuá»™c, đó cÅ©ng là chuyện nhà cá»§a ngưá»i ta, tá»± có ngưá»i nhà ngưá»i ta xá» trÃ.
ÄÆ°á»ng Nã Tây cÅ©ng có ý định đó: "NgÅ© Tháºp Thất, ngươi là m thế cÅ©ng quá lắm, không những chỉ là m mất mặt mình thôi, còn là m mất mặt cả ÄÆ°á»ng môn!"
Ông ta phân phó cho hai ngưá»i tùy tòng phÃa sau, "Äem ÄÆ°á»ng Phương vá» Long Äầu Nam Ä‘i! ÄÆ°á»ng Bất Toà n, ngươi cÅ©ng Ä‘i theo ta!"
ÄÆ°á»ng Bất Toà n chỉ còn dám hạ giá»ng (cúi đầu) ứng lên má»™t tiếng (thõng tay): "Vâng!"
ÄÆ°á»ng Nã Tây mặt mà y hiá»n từ, nhưng ông ta có cái vẻ thần oai lẫm lẫm, ông ta đưa ánh mắt lạc xuống thân hình Lôi Biến Ä‘ang đứng bên cạnh đó, Lôi Biến cÆ¡ hồ như muốn rùng mình lên má»™t cái, "Lôi Biến".
Lôi Biến vội vã đáp: "Dạ có đây".
"Mi vá»›i Dương Thoát cÅ©ng quáºy quá. Dương công tá» là ngưá»i ngoà i tá»™c, chúng ta không quản giáo được tá»›i y, nhưng Lôi Hạo Quang chẳng quản giáo gì được mi cho thà nh ngưá»i".
Ông ta nghiêm giá»ng, má»™t mặt nói má»™t mặt gãy rÆ¡i cáu ghét trong móng tay, "Mi Ä‘em Lưu Bạo Quang lại luôn, giao hạn cho mi trong vòng đêm nay đến Long Äầu Nam chá»— Phân đưá»ng cá»§a NgÅ© Phi Kim, Lôi DÄ© Tấn Lôi nhị đương gia tá»± nhiên là sẽ xá» trà chuyện cá»§a hắn".
Lôi Biến run giá»ng nói: "Dạ".
Äến đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u thở phà o ra má»™t hÆ¡i.
ÄÆ°á»ng Nã Tây hướng vá» má»i ngưá»i ôm quyá»n nói: "Chuyện nà y Ä‘á»u do ngưá»i trong ÄÆ°á»ng môn chúng tôi không tốt, không tiến thá»§, không biết nói sao được, tháºt là m cho các vị lao thần, cÅ©ng là m cho ai ai Ä‘á»u cưá»i cả. Tôi sẽ tá»± có cách trị liệu cho ÄÆ°á»ng Phương, và cÅ©ng sẽ xá» phạt những kẻ gây hấn thị phi, chuyện nà y thôi thì xin cám Æ¡n các vị đã thấy chuyện bất bằng đứng ra tương trợ".
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vá»™i vã đáp lại: "Là m gì có chuyện đó".
"Khách khà quá khách khà quá".
"Phải là váºy, vÅ© lâm đồng đạo, thấy là giúp đỡ thôi, không cần gì phải cám Æ¡n. Giữa đưá»ng gặp chuyện bất bằng, rút Ä‘ao ra tương trợ thế thôi".
Tháºt ra, lúc nãy ra tay tương trợ gì gì đó, cÅ©ng chẳng có ngưá»i nà o là nhúng tay và o.
"Có Ä‘iá»u...".
Từ VÅ© vẫn còn chưa yên lòng, "Thương thế ÄÆ°á»ng cô nương...".
"Không có chuyện gì đáng ngại".
ÄÆ°á»ng Nã Tây mỉm cưá»i nhìn Từ VÅ© chăm chú, "nó bị thương vì đầu cây búa có tẩm thuốc độc, đấy là Khoái Chiến Phong cá»§a nhà hỠÔn, tôi cÅ©ng trị không được, nhưng Ôn Ước Hồng Ôn tứ đương gia trong NgÅ© Phi Kim nhất định là thuốc đến độc trừ ngay".
"Bất quá...".
Từ Vũ vẫn cứ không an lòng, "cô ấy...".
"Cô ấy" thì sao?
Y nói gì được bây gi�
Y chỉ bất quá là ngưá»i ngoà i, mÃ ÄÆ°á»ng Phương lại là cô con gái vừa mỹ lệ vừa nổi danh như thế.
Còn chưa kể là má»™t nhân váºt xuất sắc nhất trong đám trẻ con nhà danh môn vá»ng tá»™c.
ChÃnh ngay lúc đó, ÄÆ°á»ng Phương nằm trên đà i bá»—ng có hÆ¡i nhúc nhÃch má»™t chút, phát ra má»™t tiếng rên nho nhá».
ÄÆ°á»ng Nã Tây chẳng thấy mình mẩy động Ä‘áºy gì (tháºm khà vai không rung, đầu gối không cong lại, mÅ©i chân không thấy đưa lên) ngưá»i đã nhảy lên lôi đà i.
"... thúc thúc đó hả? Nhị Tháºp Tứ thúc... Con...".
ÄÆ°á»ng Phương nói vẻ yếu á»›t, "NgÅ© Tháºp Thất thúc bá»n há»...".
"Ta biết", ÄÆ°á»ng Nã Tây nhìn bà n tay nhá» xÃu cá»§a ÄÆ°á»ng Phương, "cháu yên lòng Ä‘i".
ÄÆ°á»ng Phương khóe miệng lá»™ má»™t nụ cưá»i, còn chưa trá»n vẹn, cô đã nhắm cặp mắt lại, không biết có phải vì quá mệt má»i, hay là đã bất tỉnh Ä‘i mất.
Nụ cưá»i cô còn chưa trá»n, nhưng hai cái má lúm đồng tiá»n vẫn đã lá»™ ra rõ rà ng.
Từ Vũ đang nhìn trước mắt.
Trong lòng của y đang than thở.
Y bỗng nghe có tiếng than thở.
... Có phải là của y đó không?
... Nhưng rõ rà ng là y đã ráng hết sức không phát ra tiếng than thở mà ?
Rốt cuá»™c ai là ngưá»i Ä‘ang than thở váºy?
Tại sao lại than thở?
Y đưa mắt nhìn quanh, nhưng chẳng tìm đâu ra ngưá»i đã thở ra tiếng than mà trong lòng y Ä‘ang muốn thở ra.
Äến lúc ánh mắt cá»§a y trở vá» lại trên lôi đà i, ÄÆ°á»ng Nã Tây đã sai ngưá»i Ä‘em ÄÆ°á»ng Phương dìu Ä‘i đâu mất.
Trên ná»n ván lôi đà i, còn để lại cây búa có tẩm độc đó.
(Cô ấy đã Ä‘i rồi) (Má»i chuyện Ä‘á»u phải kết thúc hết cả sao?) (Năm nà o tháng nà o ngà y nà o lúc nà o mình má»›i gặp lại cô ấy?) (Thương thế cô ấy sẽ chữa là nh được không? Chất độc có giải trừ được không? Cô ấy có bình phục lại mau chóng không?) (Cô ấy và o trong NgÅ© Phi Kim, mình sẽ không còn theo được và o rồi, cứ như thế mà chia tay cô ấy sao? Trong lòng cô ấy có mình trong đó không nhỉ?)
Từ VÅ© hoang mang tá»± há»i không biết chừng nà o cô ấy má»›i bình phục?
Chừng nà o y mới được gặp lại cô?
Äến lúc đó, e rằng cô chẳng còn biết đến y là ai nữa.
Cứ nghĩ rồi nghĩ, cặp mắt như đã có chút ươn ướt.
Nam tỠhán là m sao mà rơi nước mắt được?
Y vội vã chùi nhanh ngấn lệ, nhưng chùi không hết cái cảm giác sinh ly tỠbiệt đó trong lòng.
Rồi lại nghe đám đông quanh đà i đang lao xao lên.
Thì ra phÃa sau lôi đà i lại tìm đâu ra có cái xác chết, gương mặt đã bị há»§y hoại, còn trong bá»c tiá»n cá»§a hắn lại có vô số các loại ám khà đủ hình đủ dạng, trên mặt có khắc má»™t chữ ÄÆ°á»ng.
Chắc phải là má»™t tên đệ tá» cá»§a ÄÆ°á»ng gia không mấy danh tiếng.
Ãm khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn, trước giá» còn được chế tạo phối hợp tinh xảo, do đó có thể nói, đệ tá» cá»§a ÄÆ°á»ng môn không cách nà o giả mạo nổi: thứ nhất là độc môn thá»§ pháp phóng ám khà không giả mạo nổi, thứ hai là ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn ngụy tạo cÅ©ng không xong Từ VÅ© trong lòng Ä‘ang buồn rầu muốn chết Ä‘i được, nhất thá»i không có chá»— tâm tình, không có chá»— nương tá»±a, sống cÅ©ng không có ý nghÄ©a, do đó chuyện gì Ä‘ang xảy ra, y cÅ©ng chẳng mà ng để ý.
Chẳng bao lâu sau đó, bá»—ng nghe có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp chạy lại, có tiếng hô trong đám đông: "Cao thá»§ ÄÆ°á»ng môn lại rồi kìa...". "Lại nhanh quá :
nÆ¡i nà y má»›i có ngưá»i chết, bên kia má»›i Ä‘i hết má»™t đám, bên nà y lại có má»™t đám lại!"
"Xem ra, thế lá»±c cá»§a ÄÆ°á»ng môn không thể khinh thưá»ng được".
"Hắc Quá»·, bá»n mình nên cẩn tháºn chút, ngưá»i trong ÄÆ°á»ng môn, cÅ©ng không nên đắc tá»™i và o há»".
Từ Vũ cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng y không mà ng để tâm nghe thêm rõ rà ng.
Y cÅ©ng cảm thấy ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng môn Ä‘ang lại nhanh lắm!
Nhưng y lại cà ng cảm thấy sâu xa hÆ¡n: ÄÆ°á»ng Phương đã Ä‘i rồi.
Nhất thiết má»i chuyện kết thúc sao nhanh quá.
Cô có biết chăng mình đã vì cô mà rơi nước mắt?
Cô có biết chăng mình sống chỉ là vì cô?
Cô có biết chăng nếu y không có cô sẽ chẳng sống nổi?
Tháºt ra Từ VÅ© không há» biết.
Nhất thiết chẳng hỠlà đã kết thúc, mà là bắt đầu.
Bắt đầu của một âm mưu và một phát động âm mưu sắp bùng nổ.
"Từ thiếu hiệp...".
Từ VÅ© chầm cháºm Ä‘i không mục Ä‘Ãch, chuẩn bị ra khá»i Nhất Phong đình, mà trá»i đất mênh mang chẳng biết nên Ä‘i vá» hướng nà o.
Má»—i cất bước là má»—i quay đầu không sao cưỡng chế được vá» hướng Äầu Bắc, rồi bá»—ng nghe có ngưá»i như thế mà gá»i tên y.
Y quay đầu lại, bèn trông thấy một lão già nét mặt buồn rầu ở đó.
Ngưá»i đó ánh mắt sắc bén, thần sắc thê lương, nhưng Từ VÅ© vừa thấy lão là đã phát sinh cảm giác tháºt thân thiết: bởi vì trên má cá»§a lão già cÅ©ng có hai má lúm đồng tiá»n.
Hai cái má lúm đồng tiá»n tháºt sâu.
Tà i sản của ice_wy
Last edited by ice_wy; 08-02-2012 at 02:58 PM .
08-02-2012, 02:23 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 39
Thá»i gian online: 9 giá» 34 phút 36 giây
Thanks: 97
Thanked 52 Times in 3 Posts
ÄÆ°á»ng Phương Nhất Chiến
Tác giả : Ôn Thụy An
Dịch giả : Lê Khắc Tưởng
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 5
Ngưá»i đà n bà có lòng bà n tay gạch ngang
Rốt cuộc cô đã gặp được y.
Nhưng mặt mũi của y ra là m sao nhỉ?
Chắc phải là mà y kiếm mắt sáng, cổ nhân đã chẳng hình dung đà n ông mặt mà y như váºy đó sao?
Có Ä‘iá»u mà y kiếm mắt sáng thì ra là m sao nhỉ?
Chắc đó cÅ©ng đại khái như là như cây ngá»c trước gió đấy thôi?
Không phải là rất nhiá»u ngưá»i cÅ©ng đã hình dung đà n ông phong thái là như váºy sao?
Nhưng cây ngá»c trước gió rốt cuá»™c hình dạng ra thế nà o nhỉ?
Bấy giá» cô má»›i phát hiện, thì ra "y" vẫn còn chưa hoà n toà n là má»™t "ngưá»i" trong tâm mục cá»§a cô, mà là má»™t ngưá»i có khà phách vô cùng động lòng ngưá»i, thêm má»™t chút gì xanh xanh, trước giá» cô vẫn cứ nghÄ© rằng mình là ngưá»i thÃch và ghét rõ rà ng, không phải là mà u trắng thì là mà u Ä‘en.
Cô phát giác ra rằng, cái ngưá»i mình tưởng niệm nhất đó, thì ra lại là ngưá»i mình thấy Ãt nhất, nhá»› Ãt rõ rà ng nhất.
Trong ký ức cá»§a cô, hình dạng cá»§a y nằm chung há»—n độn vá»›i những thứ xung quanh y: bên cạnh bá» suối, cái ống thÆ¡ mà u xanh nhạt; con đưá»ng sÆ¡n đạo Nga Mi, hoà ng hôn đượm mù sương; khúc ca nghe đầu ưu lá»± bi thương :
chà ng ở một nơi muội một nơi...
Cứ hát như váºy, phảng phất như y má»›i trở thà nh ra con ngưá»i tháºt.
A, Tiêu đại ca, em xin cùng chà ng sống chết bên nhau.
Cô vì cái cảm giác đó mà cảm thấy được hạnh phúc.
Cái hạnh phúc ấy hình như trở vá» những ngà y tháng còn là m đứa bé gái nhá».
Lúc ấy, mẹ cô đem cô ra phố, hai bên bà y đầy những đồ chơi muốn ngộp cả mắt.
Cô lại xem mấy cái lồng đèn linh xảo đẹp đẽ, cô có tiá»n, nhưng cô không mua: cô lại xem hà ng bán đồ ăn, đói bụng, nhưng cô cÅ©ng không ăn.
Cô nhìn bên nà y một chút, bên kia một chút, sỠcái nà y một chút, cái kia một chút.
Có lúc cô bá»—ng dưng mua má»™t và i thứ, Ä‘i phố đối vá»›i cô lúc nà o cÅ©ng thế, cô thÃch nhìn ngưá»i ta bán, cô thÃch nhìn ngưá»i ta mua, dáng Ä‘iệu cá»§a bá»n há», vẻ mặt cá»§a bá»n há», đồ hà ng cá»§a bá»n há», xôn xao mua bán trả giá, những món đồ ăn nấu tháºt ngon chiên tháºt ngon xà o tháºt ngon, cô còn thÃch lại ngá»i mùi vải mùi lụa.
Má»—i nón hà ng cô Ä‘á»u muốn đưa tay sá» mó má»™t chút, bất kể đó là thứ gì, cô thÃch cái cảm giác truyá»n lại từ đầu ngón tay.
Có Ä‘iá»u cô không há» Ä‘i cưỡng cầu chiếm những thứ đó là m sở hữu riêng cho mình, mãi đến khi cô gặp y...
Lông mà y lưá»i kiếm cá»§a y, cặp mắt sáng cá»§a y, cái dáng như ngá»c Ä‘ang đứng trước gió đó cá»§a y.
Cô cảm thấy kiếp trước nhất định mình đã từng thấy ngưá»i nà y, kiếp sau không chừng còn gặp lại nữa.
Không những váºy, ngưá»i nà y còn có cái gì đó, là m cho cô cảm thấy bức rức mà dá»… chịu, cảm thấy xốn xang trong dá»… chịu.
Cô không phải là ngưá»i con gái gặp phải má»™t con búp bế mình thÃch, là kiếm cách chiếm Ä‘oạt là m sở hữu; cảm giác cá»§a cô đối vá»›i y, như má»™t cái dù, bên ngoà i Ä‘ang mưa mịt mù trá»i đất, không có sá»± che chở cá»§a nó, trong cÆ¡n mưa lÅ© không bá» không bến trong cuá»™c Ä‘á»i đó, chắc chắn cô sẽ ướt nhẹp, lạnh lẽo vô cùng...
Có Ä‘iá»u y Ä‘ang ở đâu nhỉ?
Cô đã gặp y rồi.
(Phải y đó không?)
Y đang đi vỠhướng cô.
(Có phải Tiêu đại ca không?)
Tiêu Thu Thá»§y cái tên đó nghe tháºt kêu, không phải váºy sao?
Chữ "Thá»§y" cá»§a nó thêm và o chữ "Phương" cá»§a cô, không phải cô chÃnh là "tại thá»§y nhất phương" cá»§a y sao?
(Có Ä‘iá»u tại sao thân hình cá»§a y lại trôi lá»nh bá»nh như váºy?)
(Hay là thân hình cá»§a mình má»›i là đang trôi lá»nh bá»nh?)
(Y đang đi lại chỗ mình đó sao?)
("Y" là y đó sao?)
("Mình" là mình đó sao?)
(Ngưá»i con gái đó là mình đó sao?)
(Không phải... không phải đâu nhỉ?)
Ngưá»i con gái đó đã quay mặt lại. Cô cưá»i lên, cô có cặp má lúm đồng tiá»n, như hai thư; đồ trang sức.
Ngưá»i con gái đó mỹ lệ như lưỡi Ä‘ao.
Cô say lòng ngưá»i như rượu.
Có Ä‘iá»u, cô có phải là mình không?
Không, cô không phải mình...
Tiêu đại ca đang đi vỠhướng cô (không phải hướng mình)
(A, cô con gái đó cũng đã nhìn thấy mình, cô đang nhìn vỠhướng mình, gương mặt cà ng lúc cà ng giống mình, cà ng lúc cà ng thân thiết...
Sau đó cô bá»—ng nhổm ngưá»i dáºy, bừng tỉnh trong giấc má»™ng, má»›i biết ra mình vừa nằm má»™ng)
(Trong mộng của cô có mình).
(Còn mình thì sao?)
(Mình đang ở đâu?)
(Tiêu đại ca đâu? Y ở trong giấc má»™ng cá»§a cô, váºy thì mình Ä‘ang ở trong giấc má»™ng cá»§a ai?)
(Rốt cuộc mình đang chìm xuống, hay là nổi lên?
Rốt cuộc mình đang vui hay đang buồn?
Tại sao tay chân mình chẳng buồn nghe mình sai sá» như váºy, không có sức lá»±c gì như váºy?
Mình là ai nhỉ?
Mình đang ở đâu?
Rốt cuá»™c là trá»i Ä‘ang mưa, hay là mình Ä‘ang khóc, là m cho mình cảm thấy mát, cảm thấy lạnh, cảm thấy thê lương vô hạn, cô độc vô cùng?
...
...)
ÄÆ°á»ng Phương bừng tỉnh.
Bên ngoà i trá»i Ä‘ang mưa bụi, ngô đồng Ä‘ang xà o xạc.
Xem ra, trá»i mưa cÅ©ng đã lâu lắm.
Nhất thanh ty tháºp Ä‘iểm vÅ© (Má»™t sợi tóc mưá»i giá»t mưa)
NgÅ© tháºp huyá»n cầm bán thiển sầu (Cây đà n năm mươi giây, ná»a cÆ¡n sầu)
Bên ngoà i có cái ao, chuồn chuồn Ä‘ang bay lên bay xuống, bươm bướm bay qua bay lại, ánh mặt trá»i xuyên qua hoa lá, xanh má»m như thá»§a nà o, phất phÆ¡ bên song lạnh lẽo.
Nhưng giấc mộng mình đâu rồi?
...
...
Nếu lúc nãy cô không phải thá»±c, tại sao Tiêu đại ca lại thân thiết như tháºt thế?
Nếu lúc nãy là thực, tại sao bây giỠTiêu đại ca lại không có?
Ngưá»i con gái kia là ai?
Tại sao xa lạ như váºy, mà lại quen thuá»™c như váºy?
Rốt cuộc mình nằm mộng thấy cô hay cô nằm mộng thấy mình?
Hay là mình và cô cùng nằm chung mộng với nhau.
Nằm mộng tỉnh mộng rồi thấy lạnh, nằm mộng tỉnh mộng rồi quên mất, cảm giác không đi trở lại được.
ÄÆ°á»ng Phương nghÄ© rồi nghÄ©, bá»—ng dưng cô cảm thấy tháºt Ä‘au lòng.
Cô Ä‘ang Ä‘au lòng bèn đưa bà n tay lên vuốt hà ng lông mà y muốn nhÃu lại cá»§a mình xuống.
Lúc mẹ mình sắp qua Ä‘á»i, chết mà đau lòng như cắt: Ä‘au lòng là m bà nhÃu cặp lông mà y lại, bà n tay hoà n toà n lạnh buốt.
Bà n tay cô còn lạnh hơn cả của mẹ, một bà n tay cô nắm lấy bà n tay của mẹ, biết mẹ không yên lòng vì cô, không chịu nhắm mắt buông tay.
Cô bèn đưa bà n tay kia vuốt lông mà y Ä‘ang nhÃu cá»§a mẹ xuống: mẹ Æ¡i, mẹ yên lòng Ä‘i, mẹ đừng vì con mà mặt mà y nhăn nheo thêm...
...
Mẹ ơi, thấy mẹ nhăn nheo, lòng con đau, con muốn đau giùm cho mẹ được không?
NghÄ© đến gương mặt mẹ lúc sắp chết, nếu không phải lão nhân gia nhÃu mà y đến mức nhăn nhó, cô còn cho rằng mẹ chỉ Ä‘ang ngá»§, không phải đã qua Ä‘á»i.
Bây giá».
Cô đưa bà n tay vuốt nhẹ hà ng lông mà y, rồi lại nghĩ đến giấc mộng lúc nãy, cô bèn cảnh cáo mình: Không được đi nghĩ đến cái tâm tình lang thang của mình.
Em và anh chỉ là kiếp trước hẹn kiếp nà y gặp lại, có duyên thì phải đợi đến kiếp sau hẳn tiếp tục.
Có Ä‘iá»u em còn chưa yêu anh đủ nhỉ.
Má»™t Ä‘á»i má»™t kiếp đã qua nhanh như váºy, huống gì em vá»›i anh chỉ gặp nhau bên nhau có mấy lần, Ä‘á»u là những lúc Ä‘ang đối diện cưá»ng địch, mà phát sinh ra cảm tình.
Mình ngay cả mặt mà y còn chưa kịp nhá»› rõ rà ng, lỡ mai sau kiếp tá»›i, anh còn như váºy không?
Em còn là em không?
Anh còn nháºn ra em không?
Em là một đóa hoa phủi rớt từ trên vai xuống, hay là một con thiêu thân không nơi nương tựa?
Xuân lạnh đêm tà n, kiếp sau có còn được ká» vai sưởi ấm, thá»§ thỉ bên tai những lá»i triá»n miên không?
Ôi, em còn chưa kịp yêu, còn chưa yêu đủ nhỉ.
Äau thương cÅ©ng tốt, nhưng cÅ©ng chẳng là m gì được, em đã chẳng còn cái tâm tình cá»§a cô bé gái năm xưa.
Thôi nhất thiết cũng như là một giấc mộng đi.
Có Ä‘iá»u, tại sao cái cảm giác Ä‘ang trôi lá»nh bá»nh lại cứ như tháºt thế nhỉ?
Tỉnh lại rồi, ÄÆ°á»ng Phương còn chưa biết mình Ä‘ang còn trong má»™ng hay đã ở ngoà i má»™ng, cô Ä‘ang nằm má»™ng thấy ngưá»i ta hay ngưá»i ta Ä‘ang nằm má»™ng thấy cô.
Cô nghÄ© đến những ngưá»i thân thiết nhất trong Ä‘á»i: Tiêu Thu Thá»§y, mẹ...
...
Váºy mà vẫn còn là cảm giác như trong má»™ng.
Vẫn còn cái cảm giác không nương tựa, không sức lực, còn thân thiết hơn cả mộng mị.
Không phải má»™ng đâu, đó là tháºt mà .
Tháºm chà cô còn không có sức để nhảy xuống giưá»ng.
Cô hoà n toà n mất đi hết cả sức lực.
Cô đã trở thà nh má»™t ngưá»i không có chút sức lá»±c!
Trong cái vÅ© lâm chỉ biết có cưá»ng thắng mạnh đó, ngưá»i mất Ä‘i hết sức lá»±c sẽ trở thà nh ra sao bây giá»!
Chăn còn có hÆ¡i ấm cá»§a mình, nệm còn có dư hương cá»§a mình, gối cÅ©ng có mấy sợi tóc cá»§a mình, nÆ¡i đây trang hoà ng rất u nhã, bà n nữ trang cÅ©ng bà y xếp chá»n lá»±a tinh trÃ, trên bà n còn có mấy con cá Ä‘á», mà u sắc lan ban, bÆ¡i qua bÆ¡i lại dáng tá»± tại, chúng nó đại khái chắc cÅ©ng Ä‘ang nằm má»™ng đấy thôi nhỉ?
Nơi đây rốt cuộc là đâu?
"ÄÆ°á»ng Phương, cháu tỉnh rồi?"
Má»™t giá»ng nói hiá»n từ là m ngưá»i ta nghe muốn thiếp và o giấc ngá»§: "Cháu tỉnh lại rồi là tốt lắm".
ÄÆ°á»ng Phương nhìn qua, ngưá»i Ä‘ang bước và o chÃnh lÃ ÄÆ°á»ng Nã Tây.
Ông ta là m cho cô sá»±c nhá»› lại chuyện mình bị ÄÆ°á»ng Bất Toà n tẩm chất độc và o lưỡi búa ám toán ngã lăn ra trên lôi đà i ra là m sao.
"Nhị Tháºp Tứ thúc", cô kêu lên má»™t tiếng, muốn lồm cồm bò dáºy.
ÄÆ°á»ng Phương bấy giá» má»›i chú ý đến ngưá»i cùng Ä‘i theo vá»›i ÄÆ°á»ng Nã Tây và o.
Cô vừa nhìn thấy ngưá»i đó, bèn liên tưởng đến hai chữ "chiến đấu".
Ngưá»i đó tuổi tác còn chưa đến ná»—i lá»›n lắm, mặt mà y cÅ©ng không có sẹo có vết gì, chân tay là nh lặn không bị tà n táºt, nhưng ÄÆ°á»ng Phương vừa nhìn ông ta, vẫn cứ nghÄ© ngay đến hai chữ "chiến đấu".
Hạng ngưá»i như ông ta, gương mặt và ánh mắt Ä‘á»u có cái vẻ gì như kiên nhẫn trong đó.
Nghĩ chắc là đã qua biết bao nhiêu tranh đấu mà vẫn còn sống sót ra đó, và bây giỠvẫn còn sống để tiếp tục tranh đấu.
Sự tồn tại của ông ta, cũng đồng nghĩa với hai chữ đấu tranh.
Ngưá»i đó cưá»i cưá»i vá»›i cô, cho dù ông ta Ä‘ang cưá»i, con ngưá»i quáºt cưá»ng như ÄÆ°á»ng Phương cÅ©ng không khá»i có cái cảm giác "đánh không lại ông ta"...
cưá»i rất có lá»±c lượng, "Chắc cháu không chừng đã có nghe qua tên cá»§a ra rồi, ta là Lôi DÄ© Tấn cá»§a PhÃch Lịch đưá»ng ở Giang Nam, cÅ©ng là Nhị đương gia cá»§a NgÅ© Phi Kim".
ÄÆ°á»ng Phương "a" lên má»™t tiếng: "Thảo nà o".
Ngưá»i đó há»i: "Thảo nà o là m sao?"
ÄÆ°á»ng Phương nói: "Thảo nà o cháu vừa nhìn ông là đã nghÄ© ngay đến tranh đấu, thì ra ông là Lôi nhị thúc".
ÄÆ°á»ng Nã Tây và ngưá»i kia bước và o phòng, vừa cưá»i vừa nói: "Sao? Vừa tỉnh là đã lá»™ vẻ giáºn dữ như váºy đó sao".
ÄÆ°á»ng Phương cảm thấy chân hổng trên không, ngưá»i nhẹ lá»nh bá»nh, đầu nhức như búa bổ, lồm cồm má»™t hồi, vẫn còn chưa bước được ra khá»i giưá»ng.
Ngược lại, đầu lại cà ng nhức, là m như bị búa rìu chém từng nhát từng nhát xuống đầu váºy.
Cô còn nhỠđã có cái táºt đầu hay bị nhức như váºy.
Cô thưá»ng thưá»ng cho rằng mình bị má»™t chứng bệnh nan y, "Bệnh nan y? Mi cho là cứ muốn bệnh là bệnh sao?"
Ngưá»i bạn thân tri giao lúc trước cá»§a cô lÃ ÄÆ°á»ng Phì thưá»ng nói như váºy vá»›i cô, "đừng có lo, lòng bà n tay mi có gạch ngang, đưá»ng số mệnh dà i lắm, thiên lÄ©nh tú viên, nhân trung sâu, mi còn sống dai hÆ¡n bá»n ta nhiá»u há»·".
ÄÆ°á»ng Phì còn chá»c cô cái biệt danh là "lão bất tá»".
Có Ä‘iá»u, hiện giá» cÆ¡n nhức đầu nà y, có chá»— không giống như nhức đầu lúc bình thá»i.
CÆ¡n nhức đầu bình thá»i lúc trước là cảm giác như bị bổ đầu ra, như bị ngưá»i ta từ phÃa ngoà i bổ cho từng nhát xuống đầu; hiện tại thì lại có cái cảm giác như có thứ gì sắc cạnh từ bên trong đầu cắt ra, kết quả xẻ tá»›i táºn lồng ngá»±c, ngay cả trái tim cÅ©ng bị Ä‘au đớn quằn quại cả lên.
"ÄÆ°á»ng Bất Toà n!"
ÄÆ°á»ng Phương rên lên má»™t tiếng, phẫn háºn nói: "Lão ta hạ thứ độc đó...".
ÄÆ°á»ng Nã Tây bình tÄ©nh nói: "Bá»n ta biết hết rồi, ngÅ© tháºp thất bá cá»§a cháu đã Ä‘em hắn vá» ÄÆ°á»ng gia bảo xá» trÃ, Lôi Bạo Quang và Lôi Biến cÅ©ng đã bị y trừng trị nữa".
Lôi DÄ© Tấn nói: "Nghe nói gần đây trong ÄÆ°á»ng môn, có đứa con gái mê chết ngưá»i ta, băng tuyết thông minh, hiểu ý thiên hạ, có phải là cháu đấy không?"
ÄÆ°á»ng Phương cưá»i tươi má»™t tiếng nói: "Äừng có nói hay ho quá. Giang hồ đồn dãi tÃnh tình xấu xa lì lợm thiên vị nóng nảy cá»§a cháu, toà n là những loại đó".
Lôi DÄ© Tấn gáºt gáºt đầu nói: "Nói ra nghe cÅ©ng có lý, lúc ta trị thương cho cháu có thấy chỉ tay cá»§a cháu, cháu là đứa con gái có lòng bà n tay gạch ngang".
ÄÆ°á»ng Phương hÆ¡i có chá»— lo lắng: "Thế thì, tÃnh tình cá»§a cháu có còn thuốc nà o chữa được không?"
"Nếu cháu mà như những ngưá»i con gái nà o khác, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, lo chuyện nhà cá»a, giúp chồng dạy con, thì chắc không khá»i phiá»n toái má»™t chút, và cÅ©ng lãng phà lắm".
Lôi DÄ© Tấn nói, "còn cháu thì xông xáo trong giang hồ, lòng bà n tay gạch ngang ngược lại quá hay, qua lại má»™t mình, quyết Ä‘oán tá»± mình, ta xem mấy ngưá»i đà n bà nổi danh trong vÅ© lâm, háºu phi nắm quyá»n lá»±c trong tay, chỉ e không mấy ai là không có hoặc lòng bà n tay gạch ngang tháºt, hoặc gạch ngang giả, hoặc gạch ngang ná»a chừng".
"DÄ© nhiên là cái tÃnh cá»§a cháu là cái tÃnh bà n tay gạch ngang rồi", ÄÆ°á»ng Nã Tây tiếp lá»i vá»›i giá»ng hiá»n từ.
"Nếu không, cháu cÅ©ng không láºp tức chạy lại chá»— Long Äầu Bắc lấy ám khà cá»§a mình, trở vá» lại Nhất Phong đình đánh nhau vá»›i bá»n Lôi Bạo Quang rồi. Nói sao thì nói, bá»n há» cÅ©ng Ä‘á»u là trưởng bối cá»§a cháu hỉ".
ÄÆ°á»ng Phương nghe nói muốn uất ức lên, bèn đưa mắt nhìn và o bà n tay cá»§a mình, vừa nhìn đã khẽ hô lên má»™t tiếng.
Tà i sản của ice_wy
Last edited by ice_wy; 08-02-2012 at 02:59 PM .