Lâu Khinh Tuyết chậm rãi rút đi tấm áo voan mỏng như cánh ve, chỉ còn lại yếm màu hồng phấn thêu hoa hợp hoan, không do dự đi tới giường lớn, đến trước mặt nam tử như yêu như ma, vô tình ngoan tuyệt, bộ dạng tuấn mỹ mà tà khí bức người, bàn tay trắng nõn như tuyết, mềm nhẵn như tơ, nhẹ nhàng xoa lên lồng ngực cường tráng của nam tử kia….
Không để ý tới chuyện, quấn quít cạnh hắn là ba thị thiếp xinh đẹp khác…
Đúng vậy, nàng có mục đích của nàng, nàng không thèm để ý cái nhìn của người khác.
Dù sao đi nữa, sớm muộn gì cũng là người của hắn, cần gì phải để ý là chủ động đưa lên, hay là chờ hắn gọi đến, bị đưa tới như cống phẩm, cũng đã là sỉ nhục, nàng không rõ, đã là cống phẩm thì còn có thể nói gì là trong sạch…
Lâu Khinh Tuyết nàng, chưa từng nghĩ nhiều, nàng chỉ nghĩ duy nhất một điều, là báo thù…
Muốn báo thù, cần mạnh mẽ, thế nên, nàng muốn trở thành người đứng trên vạn người!
Đêm không trăng, không khỏi khiến người ta nghĩ đến chuyện xấu, trong đêm không trăng này, cũng đang diễn ra một bi kịch tàn ác, một vở “Hồng nhan vị lão ân tiên tận” (Người đẹp xế chiều hết được yêu).
Có lẽ, đêm nay, nhất định là không tầm thường.
Trong phòng của thập nhị di thái – hậu viện phủ Tể tướng – Tề Dương Quốc.
Một thiếu phụ xinh đẹp như ngọc, trong quyến rũ vẫn có vẻ thuần khiết bị trói vào ghế, đôi mắt đẹp trong trẻo của thiếu phụ nhìn chằm chằm vào một thiếu phụ mặc quần áo đẹp đẽ cao quí khác, khó hiểu: “Phu nhân, ngài đêm khuya tới đây, lại cho người trói thiếp thân, là có dụng ý gì?”
“Có dụng ý gì?” Đôi mắt sắc bén của thiếu phụ ăn mặc đẹp đẽ mang theo oán độc như ánh mắt của độc xà bắn thẳng vào Như Sương, hung hăng nói: “Ngươi thật không biết ta có dụng ý gì sao! Nhan Như Sương!”
“Thiếp thân quả thật không biết phu nhân có dụng ý gì, nhưng nếu Như Sương làm sai điều gì, thỉnh phu nhân nói thẳng!” Thì ra thiếu phụ tuyệt sắc kia là thập nhị di thái mà tể tướng cưới về sáu năm trước. Lúc trước Nhan Như Sương là hoa khôi diễm quan quần phương toàn thành, hơn nữa tài hoa đặc biệt, Tể tướng Lâu Cương Nghị vừa nhìn đã thích, tập trung theo đuổi, rốt cục Như Sương rung động, ủy thân làm thiếp.
Khi mới xảy ra, chuyện này còn có chút chấn động.
Chẳng qua Lâu Cương Nghị phong lưu thành tính, mới được năm năm, đã không còn yêu thương Như Sương, đến năm nay đã lập thêm một di thái mới.
“Tốt lắm, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe, để ngươi chết không phải băn khoăn!” Ánh mắt phu nhân bắn ra từng tia oán độc xen lẫn đau thương: “Ngươi thử nói xem, năm năm qua, ngươi đã đoạt đi bao nhiêu sủng ái của lão gia, ngươi cũng biết, bởi vì ngươi, suốt một năm trời lão gia không bước chân vào phòng ta! Nhưng ta nhẫn, bởi vì ta biết, Cương Nghị phong lưu thành tính, một ngày nào đó, ngươi sẽ biến thành người cũ, tuy rằng ngươi tuyệt sắc lại tài hoa, nhưng cũng chỉ được sủng năm năm, hiện tại cũng chỉ có thể nhận hai chữ khí phụ (bị chồng bỏ), nhưng ta thì khác, dù hắn không thương ta, nhưng ta vẫn là chính thất, là tam quận chúa của Nam thân vương, ta vẫn sẽ được tôn trọng!”
“Ta đã là một khí phụ rồi, phu nhân còn muốn thế nào nữa?” Nghe đến đó, Như Sương có chút sầu não, những lời đường mật Cương Nghị từng nói khi xưa nay như một con độc xà…từng tấc từng tấc cắn nát trái tim nàng.
“Ta nói rồi, ta vẫn một mực chịu đựng, ngươi biết không? Ngươi là nữ nhân đầu tiên khiến ta hận, dù trước ngươi hắn từng có mười người vợ lẽ, ta cũng không để tâm, chỉ có ngươi, mới khiến ta hận, hàng đêm ta không thể ngủ yên, cho nên hôm nay, ta muốn bắt ngươi bồi thường từng chút từng chút một!” Tể tướng phu nhân ác độc nói.
Tể tướng phu nhân đưa tay lên, Như Sương liền thấy bốn nô tỳ phía sau tiến lên, một người bưng một cái chậu, một người cầm một mảnh lụa lớn, một người bưng một cái đĩa, trên đĩa là một bó ngân châm to, người cuối cùng bưng mười con dao nhỏ sắc bén, ánh mắt bốn người cực kỳ vô tình và lạnh lùng.
Như Sương vẫn tưởng rằng ở trong phủ, bà ta sẽ không dám làm ẩu, nhìn thấy thế mới cả kinh, biết phu nhân không nói chơi, hoảng sợ hỏi: “Phu nhân, ngài muốn làm gì?”
“Ta hận dung nhan như ngọc của ngươi, ta hận hai cánh tay ngươi vẫn dùng để đánh đàn vẽ tranh, thế nên, ta muốn hủy chúng nó, đương nhiên ta còn hận ngươi, tất nhiên cuối cùng cũng sẽ hủy cả ngươi!” Tể tướng phu nhân oán hận cười ngông cuồng, đưa mắt ra hiệu, một mama đi lên, lấy một khăn mặt, dùng sức ấn vào miệng Nhan Như Sương.
Rồi sau đó quay người lại, cầm lấy một con dao nhỏ, nhẹ nhàng đưa lên, nói: “Thập nhị di thái, ngươi yên tâm, nô tỳ dùng đao, sẽ không quá đau đâu!”
Nói xong, không chút do dự đưa mũi dao về phía Như Sương, Như Sương không kịp làm bất cứ điều gì, chỉ cảm thấy mặt bỏng rát, cảm thấy cay đắng, từng giọt máu chảy dọc theo má.
Sau khi rạch liên tục hơn mười nhát, mama kia quay đầu nhìn Tể tướng phu nhân, thấy Tể tướng phu nhân có vẻ vừa lòng, mới ngừng tay, rồi sau đó, bắt đầu màn tra tấn tàn khốc.
Mama kia cầm lấy bó ngân châm, ra lệnh cho hai nô tỳ khác giữ chặt tay Như Sương, rồi sau đó, nở nụ cười tàn khốc: “Thập nhị di thái, sẽ đau một chút, ngài cần phải chịu đựng đó!” Rồi sau đó, cầm từng cây ngân châm, đâm vào đầu ngón tay Như Sương, ngân châm dài năm tấc, cắm thẳng vào ngón tay.
Dường như có thể nghe thấy tiếng ngân châm đâm xuyên qua mạch máu, thứ âm thanh sột sọat đó, mang theo sự sợ hãi, đâm thẳng vào lòng mỗi người.
Như Sương đau đớn mở to mắt, đồng tử giãn to, đôi mắt đẹp khẩn cầu Tể tướng phu nhân, nhưng miệng bị nhét giẻ, căn bản là không thể kêu ra tiếng, cổ họng chỉ có thể truyền ra thứ âm thanh tuyệt vọng bất lực như của con thú bị dồn vào chỗ chết. Thân thể sắp không thể chịu đựng nổi sự đau đớn nữa, nước mắt tuôn ròng ròng, mồ hôi lạnh vã ra đầm đìa, ngất đi không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, Khinh Tuyết – năm tuổi đang muốn tìm đến mẫu thân, rón ra rón rén đi đến bên phòng mẫu thân, vốn định cho mẫu thân bất ngờ, nhưng khi mới đến gần đã nghe thấy giọng nói ác độc của đại phu nhân, vì thế ngừng lại.
Gương mặt tròn trịa lộ vẻ nghi hoặc, từ trước đến giờ đại phu nhân vẫn luôn chán ghét mẫu thân, bất luận khi nào, chỉ cần nhìn thấy mẫu thân đều lộ vẻ oán hận, ánh mắt thì như thể chỉ hận không thể chém đầu mẫu thân ngay lập tức, vì sao thời điểm khuya khoắt này lại ở trong phòng mẫu thân?
Khinh Tuyết nhẹ nhàng ghé mắt vào cửa, vụng trộm nghe lén:
“Rất đau phải không?”
“Hiện tại, ngươi có muốn cầu xin ta ngừng tra tấn hành hạ ngươi không?”
“Nếu ngươi biết đau, lúc trước, không nên câu dẫn Cương Nghị! Tiện nhân, đây là lúc ngươi phải nếm quả đắng, nay Cương Nghị đã không còn yêu ngươi, dù ngươi có gặp chuyện gì, hắn cũng sẽ không vì ngươi mà hận ta! Tất cả mọi chuyện đều là ngươi tự tìm!”
* * *
Khinh Tuyết trầm mặt, tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng bé cũng biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì, bé càng hiểu phải biết thích ứng với tình huống này, bé biết, lúc này bé đi vào cũng không cứu được mẫu thân, cả tướng phủ này, có thể ngăn cản đại phu nhân, chỉ có phụ thân.
Không chút suy nghĩ, Khinh Tuyết nhanh chóng chạy đến phòng của thập tam di thái, khẳng định là phụ thân đang ở đó. Nhưng bé không nghĩ tới chuyện, mẫu thân bé không còn là sủng thiếp, lại xuất thân thanh lâu, thế nên, bé cũng trở thành đứa con gái không có địa vị nhất của Lâu Cương Nghị, mà lúc này Lâu Cương Nghị đang hoan ái cùng thập tam di thái, làm sao có thể để ý đến bé.
Nô tỳ đi vào bẩm báo xong, chỉ báo lại một chữ: chờ.
Nghe thấy thế, Khinh Tuyết trào nước mắt, giữa đêm mùa đông, ngưng tụ thành một viên ngọc nhỏ, thân thể nho nhỏ cố chấp quỳ gối bên ngoài, chịu đựng rét lạnh, hô từng chữ từng chữ: “Phụ thân… van cầu người mau ra đây, đi cứu mẫu thân con...”
Thanh âm non nớt, mang theo sự sợ hãi, bé vẫn bướng bỉnh vừa quỳ vừa hô, không chịu đứng lên, tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng bé đã biết, chỉ có duy nhất một biện pháp này.
Rốt cục, khi bé sắp mất tiếng, Lâu Cương Nghị mặc quần áo đi ra, đưa ánh mắt sắc bén nhìn một lượt, thấy Khinh Tuyết đang quỳ trước phòng, không chút thương hại chỉ, có không kiên nhẫn, chỉ nói: “Đi thôi!”
Khinh Tuyết vừa nghe thế, hưng phấn lau nước mắt, cười một cách đầy hy vọng, đi theo Lâu Cương Nghị về phía Sương Viên.
Chỉ tiếc, khi bé bước vào phòng mẫu thân, chỉ thấy một nền nhà đầy máu, và tình trạng thê thảm của Nhan Như Sương:
Một đôi tay trắng nõn nà như bạch ngọc, từng đánh lên những khúc nhạc tuyệt diệu, vẽ nên những bức tranh tuyệt vời, giờ bị kim châm đâm sâu vào, chỉ lộ một chút ở đầu. Từng giọt máu vẫn rỏ tí tách theo đầu ngân châm, rơi xuống nền nhà, tạo thành bức “Huyết châu đồ” đỏ tươi, khiến lòng người nhói đau….
Gương mặt diễm lệ vô song, giờ bị vải trắng băng kín, máu loang ra thấm đỏ miếng vải trắng, gương mặt mỹ nhân, sớm đã không còn.
Giai nhân đó đã bất động từ lâu, đầu đã ngoặt sang một bên...
Gió đêm lạnh lẽo đột nhiên bật tung cửa, thổi góc váy giai nhân bay bay, nhưng vẫn chẳng thể xua đi hết mùi máu tanh ngập tràn…
Khinh Tuyết nhìn cảnh tượng đó chăm chăm.
Đột nhiên, bé xông lên phía trước, kéo vải băng kín gương mặt mẫu thân, lại chỉ thấy, từng vết dao rạch trên gương mặt xinh đẹp xưa kia, dung nhan đã mất, mà mệnh, cũng bị gió cuốn đi.
Hai tiếng “Mẫu thân”, nghẹn lại nơi cổ họng, một hồi lâu sau, vẫn không thể phát ra. Khinh Tuyết không nói được lời nào, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn mẫu thân.
Mẫu thân – người duy nhất trên đời này thương bé yêu bé, cứ như vậy, biến mất theo gió …
Trái tim nhỏ bé, lần đầu tiên hiểu được thế nào là hận, đôi mắt từ trước đến giờ vẫn trong suốt đơn thuần như đôi mắt của Như Sương, giờ như bị thứ gì đó che lấp, một thứ giống như thù hận!
Bé không còn có thể làm nũng trong lòng mẫu thân, ngửi mùi hoa quế ấm áp từ người mẫu thân, cũng không còn có thể nghe mẫu thân hát một khúc ca dao, không còn có thể…..
Bé biết, là ai đã hại mẫu thân yêu thương của bé, chính là người đàn bà cao quí kia, nhưng bé không cử động chút nào, chỉ đứng thẳng trước mặt mẫu thân.
Người đứng phía sau, người mà bé đã gọi bằng hai tiếng “phụ thân” vô số lần, nhìn thấy thảm cảnh trước mắt, chỉ lạnh lùng thốt lên: “Tại sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn thế này! Haizzz, nhanh thu dọn chỗ này đi, sau đó an táng nàng ta! Thập nhị di thái qua đời vì bạo bệnh! Chuyện đêm nay, bất luận là kẻ nào cũng không được lộ ra ngoài! Nếu không đừng trách bổn tướng vô tình!”
Đứa bé năm tuổi khẽ nở nụ cười, nụ cười rất khẽ, so với khóc còn khó coi hơn, mang theo bướng bỉnh và quyết liệt, rõ ràng chỉ mới năm tuổi, lại như nhìn thấu tất cả, cô bé nhắm mắt, ngất đi...
Sau thời điểm giữa trưa, trong phòng bếp Tể tướng phủ, mọi người vốn bận rộn không ngừng rốt cục cũng có thể nghỉ một lát, nhóm đầu bếp đã ra ngoài nghỉ tạm từ lâu, trong phòng bếp chỉ còn nhóm tam cô lục bà, đang bàn luận những tin tức nghe nghóng được.
“Có biết không, Nhật Liệt Quốc đang dùng binh lực gây sức ép, nghe nói rất có thể sẽ đưa quân đánh chiếm nước ta!” Một phụ nhân xắn tay áo rửa bát, nhỏ giọng nói, biểu tình trịnh trọng có vài phần khẩn trương, dù sao đi nữa, lén nghị luận chuyện quốc gia đại sự, cũng là phạm tội.
Một phụ nhân trẻ tuổi khác bất chợt nở nụ cười nói một câu: “Tin này cũ quá rồi! Sáng nay ta có nghe nói, năm ngày trước hoàng đế của chúng ta đã cho hoàng đệ mang thư sang cầu hòa, hôm qua khoái mã trở lại, hoàng đế của Nhật Liệt Quốc lên tiếng, có thể cầu hòa, không tấn công Tề Dương Quốc chúng ta nữa, nhưng lại yêu cầu phải tiến cống hàng năm, nghe nói số lượng yêu cầu rất nhiều! Còn có một điều kiện phụ, muốn chọn trong số các tiểu thư chưa xuất giá của các quan viên tam phẩm trở lên của Tề Dương Quốc chúng ta, ít nhất phải dâng lên một người, coi như lễ vật cầu hòa, thì mới đồng ý!”
“Không thể nào! Làm sao có quan viên nào chịu chứ!” Đám người phía sau cảm thán, bát đũa bẩn đã gạt sang một bên, tò mò hỏi.
Chuyện lớn thế này, đủ để bọn họ bàn tán suốt một thời gian dài.
“Cũng không hẳn đâu!” Phụ nhân kia nói tiếp: “Nghe nói hoàng đế Nhật Liệt Quốc trời sinh đã phong lưu hơn nữa còn là một kẻ cực kỳ thô bạo, nhất là ở trên giường, không ít nữ nhân từng hầu hạ hắn bị hắn hung hăng tra tấn đến chết!”
“A! Mấy quan viên đó thực sự muốn đem con gái cưng yểu điệu đi tiến cống sao, chỉ sợ các thiên kim tiểu thư đó gặp họa rồi!”
“Thế cũng không sai! Nhưng không có biện pháp khác, nếu không nghe theo, chỉ có thể chờ mất đầu!”
Đột nhiên có một người giống như nhớ ra cái gì, đột nhiên kinh hô: “Không phải thế chứ, tể tướng phủ chúng ta cũng phải tiến cống một tiểu thư sao?”
Phụ nhân kia vừa nghe thấy thế liền đưa tay bịt mồm người nọ, nheo mắt, hung hăng trừng mắt nhìn người đó: “Ngươi muốn chết ah! Nói lớn tiếng như vậy! Chẳng phải là trong số các tiểu thư, chỉ có nữ nhi của đại phu nhân là chưa xuất giá sao, thế nên từ sáng đến giờ đại phụ nhân vẫn lo lắng thương lượng với tướng gia!”
* * *
Trong góc phòng bếp, có một bóng dáng nhỏ xinh đang ngồi cạnh bếp lửa, vải thô xám xịt che đi vẻ xinh xắn lanh lợi của cô gái.
Không nhìn rõ gương mặt cô gái, vì dính rất nhiều tro bụi.
Chỉ biết là cô gái đó có một đôi mắt trong veo rất đẹp đang chớp, lộ vẻ cơ trí.
Cô gái cầm một quyển sách, cẩn thận nghe tam cô lục bà nói chuyện.
Bất xuất môn dã năng tri thiên hạ sự. (Không cần ra khỏi cửa cũng biết chuyện khắp thiên hạ.)
Ở đây, nói không phải bịa, là nơi thu thập tin tức rất tốt, trong nhà Tể tướng, chuyện gì cũng biết sớm hơn bên ngoài.
Khinh Tuyết cũng không cần cố ý hỏi thăm, vào khoảng thời gian ăn xong bữa trưa, có thể nghe được rất nhiều chuyện mà nàng muốn biết.
Đúng vậy, tiểu cô nương đang thêm củi vào bếp, chính là con gái của thập nhi di thái, cũng chính là con gái của tể tướng – Lâu Khinh Tuyết.
Cơn ác mộng mười một năm trước đã thay đổi cuộc đời nàng.
Đêm hôm đó, nàng giả vờ ngất đi, hôm sau tỉnh lại, cô bé con quên hết chuyện của quá khứ, đại phu đến xem, chỉ nói có thể là bởi vì phải chịu đả kích quá lớn, dẫn đến mất trí nhớ.
Đại phu nhân lại vô cùng mừng rỡ, đưa nàng đến hậu viện làm một tiểu nha hoàn chuyên làm việc nặng, về phần Tể tướng, càng chưa từng để ý đến cô con gái này.
Mà nàng, cũng bởi vì như thế, có thể an toàn sống đến ngày hôm nay.
Mắt nàng hiện lên một tia thống khổ, rồi sau lại lóe lên một tia cứng cỏi!
Đây, có lẽ chính là cơ hội dành cho nàng!
Cơ hội ngàn năm một thuở!
Trong lòng nàng thầm khẳng định.
Rồi sau đó, nàng nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống đống củi, không phải thi từ ca phú, mà là một quyển sách về binh pháp.
Khinh Tuyết mỉm cười ngọt ngào đi tới cạnh chỗ mấy người rửa bát: “Chuyện Lưu mama vừa nói là thật sao!! Nếu thế Ngũ tiểu thư thật đáng thương! Yểu điệu như vậy, nếu phải gả đi, sợ là chỉ có con đường chết! Phu nhân thương nàng như vậy, nhất định là sẽ thương tâm chết mất!”
Dứt lời, tự tát mình một cái: “Ai nha! Nói thật, con gái Tể tướng không nhất định là tốt, cho dù từ nhỏ đến lớn sống cuộc sống cẩm y ngọc thực thì sao chứ, không gặp nỗi khổ này sẽ gặp nỗi khổ khác! Ha ha, may mắn ta không phải con gái Tể tướng, nếu không chắc đã phải chịu tai họa đó! Lần đầu tiên ta cảm thấy, bản thân chỉ là một tiểu nha hoàn thật sự là chuyện vô cùng hạnh phúc!”
Nói xong, đưa đôi mắt đơn thuần nhìn mọi người một lượt.
Lưu mama nghe thấy thế thì dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng một cái, rồi sau đó như có điều suy nghĩ, cúi đầu quay lại rửa bát.
Trong lòng Khinh Tuyết thầm cười vui vẻ, hàn huyên thêm vài câu, rồi sau đó quay về phòng.
Nàng biết, trong vòng hôm nay, Tể tướng phu nhân, nhất định sẽ tìm đến nàng.
Lưu mama kia là loại người nào nàng lại không rõ sao, mười một năm trôi qua, mọi người đã quên chuyện nàng cũng là con gái tể tướng từ lâu, nhưng Lưu mama có biết chuyện năm đó, chỉ cần nàng thuận miệng nhắc lại, nhất định sẽ khiến bà ta nhớ ra, nhất định bà ta sẽ nhắc lại với Tể tướng phu nhân, để nhận phần thưởng từ mụ đàn bà ác độc kia.
Mà mụ đàn bà ác độc kia, nhất định sẽ đưa nàng đi tiến cống thay con gái bà ta.
Last edited by Tiểu Lăng Nhi; 23-03-2012 at 09:31 AM.
Nghe nói là do đại phu nhân nói trăng tối nay thật đẹp, nhất thời cao hứng, muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mục đích là ngắm trăng nói chuyện, trăng thu, đúng thật là rất đẹp.
Nhưng người đàn bà kia, thật sự có tâm trạng đó sao?
Khinh Tuyết không khỏi hoài nghi, chẳng qua không cần nghĩ, nàng cũng có thể đoán ra người đàn bà kia muốn diễn kịch gì, nàng chỉ cần lặng lẳng chờ xem mà thôi.
Trăng rằm mới lên, nhà bếp đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, thu dọn xong xuôi, mọi người giải tán, Khinh Tuyết cũng trở về phòng. Vừa rửa mặt chải đầu xong, đã thấy một tỳ nữ đứng ở ngoài cửa gọi nàng, là nha hoàn bên cạnh người đàn bà kia.
Vì thế nàng mở cửa, cố tình kinh ngạc hỏi: “Ô, tại sao lại là Lệ Nhi tỷ tỷ! Đã trễ thế này tìm Khinh Tuyết không biết là có chuyện gì quan trọng?”
Lệ Nhi đưa mắt nhìn một chút, rồi sau đó chỉ nói: “Đại phu nhân nói gọi ngươi đến hoa viên.”
“Phu nhân gọi ta đến hoa viên?” Nói xong cố tình giả bộ hoảng sợ một phen, đúng vậy, với thân phận nha hoàn nhóm lửa thấp kém này của nàng, làm sao có thể tới gần Tể tướng phu nhân ‘cao quý’ kia chứ!
“Đúng vậy, mau đi theo ta! Đừng để phu nhân đợi lâu!” Nha hoàn kia nói xong không quan tâm Khinh
Tuyết có đuổi kịp hay không, đi vội về phía sân trước.
Khinh Tuyết chỉ phải đi sau cô ta.
Ánh trăng nhàn nhạt, phủ lên thân thể nàng, hàng lông mi cong dài, hơi hơi rủ xuống, màu xanh đen ám ảnh, u ám như lòng nàng.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, mối thù như một bình rượu lâu năm, đắm chìm trong hầm tối không có ánh sáng, vẫn được ủ rượu, vẫn được lên men, rốt cục, đến khi được đặt lên mặt bàn, nồng độ đã hơn trước cả trăm lần.
Nàng có thể cứng cỏi sống đến hôm nay, hoàn toàn là dựa vào một mối thù đấy, nếu không, vào lúc mới bốn - năm tuổi, mỗi ngày ba bữa không đủ ấm no, còn thường xuyên bị hãm hại hạ độc, nàng sớm đã không còn tồn tại trên thế gian này.
Lúc trước tuy nàng có giả vờ mất trí nhớ, nhưng người đàn bà kia vẫn sợ sau này sẽ có lúc nàng nhớ ra mối thù của mẫu thân, sẽ tìm bà ta báo thù, thế nên muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bà ra đã ra tay không ít lần, lặp đi lặp lại, Khinh Tuyết nhiều lần gặp nguy hiểm, cuối cùng tránh thoát, sau đó thiết kế từng bước, để người đàn bà kia đẩy nàng vào bếp làm nha hoàn nhóm lửa, mới miễn được họa đổ máu.
Nhìn lại quãng thời gian qua, đã mười mấy năm, người đàn bà kia vẫn oai phong như xưa, đôi mắt kia, vẫn tràn đầy oán độc và mưu kế, khiến người khác vừa nhìn đã muốn nôn.
Đương nhiên, Khinh Tuyết sẽ không biểu hiện điều đó lên mặt, vẻ mặt nàng càng thêm trầm tĩnh, đầu cúi thấp hơn, rất có dáng vẻ của một nha hoàn đang thụ sủng nhược kinh.
Chỉ thấy người đàn bà kia mở miệng : “Khinh Tuyết ah, đến đây ngồi đi!”
“Không được không được!” Khinh Tuyết ngẩng mặt, gương mặt lấm lem tro bụi, dấu đi dung nhan xinh đẹp bẩm sinh, nàng hoảng sợ xua tay, chỉ xuống dưới chân: “Nô tỳ đứng ở đây là được rồi, phu nhân có việc gì xin cứ sai bảo đi.”
“Ta cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi! Đối với ta không cần khách khí!” Nói xong đưa mắt bảo Lệ Nhi lấy ghế cho nàng ngồi.
Khinh Tuyết thấy không thể từ chối, vì thế dè dặt ngồi xuống.
“Khinh Tuyết làm trong nhà bếp có quen không?” Tể tướng phu nhân hỏi.
Khinh Tuyết chỉ nhẹ nhàng nói: “Có quen ạ.”
“Có muốn một cuộc sống sung sướng hơn không?”
Khinh Tuyết lắc lắc đầu: “Mệnh nô tỳ chỉ có thế, chỉ cần có cơm ăn nô tỳ đã thỏa mãn rồi, sao dám nghĩ một cuộc sống tốt hơn.”
Nghe nàng trả lời một cách yếu đuối, bộ dạng không chút lý tưởng, Tể tướng phu nhân cảm thấy rất yên tâm, rồi sau đó bầy ra dáng vẻ lo lắng, thở dài: “Kỳ thật, ngươi có thể có cuộc sống cẩm y ngọc thực!”
“Nô tỳ làm sao có thể có cuộc sống cẩm y ngọc thực chứ! Nô tỳ cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, tuy làm việc trong nhà bếp hơi vất vả một chút, nhưng có thể ăn chút đồ thừa không biết chừng.” Khinh Tuyết cố tình nói những lời không rõ sự tình, đồng tử hơi lóe sáng.
“Haizzz, chuyện năm đó, nói đến thật khiến ta ăn năn!” Tể tướng phu nhân lại thở dài.
Khinh Tuyết cố tình không biết, mở to hai mắt nhìn bà ta: “Ăn năn chuyện gì!”
“Chuyện năm đó, ngươi thật sự không nhớ chút gì sao sao?” Tể tướng phu nhân đưa ánh mắt sắc bén nhìn Khinh Tuyết chằm chằm, như thể muốn nhìn ra manh mối gì đó trên mặt nàng.
Về phần Khinh Tuyết, chỉ nhìn bà ta với vẻ không hiểu.
Lúc này bà ta mới chính thức yên tâm mà nói: “Haizzz, nay ngươi cũng đã lớn, đã phân biệt được tốt xấu, đã đến lúc nói cho ngươi biết chuyện năm đó!”
Nói xong đưa tay ra hiệu cho nô tỳ đứng sau, ý bảo bọn họ lui ra, rồi sau đó chậm rãi nói: “Vốn dĩ ngươi có thể nhận được sự đãi ngộ của một tiểu thư trong phủ, chỉ tiếc mẫu thân ngươi năm đó, đã làm ra chuyện khiến người khác phải thất vọng!”
Đồng tử Khinh Tuyết lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng chỉ có thể cố nén, năm đó, sau khi người đàn bà này sát hại mẫu thân xong, dĩ nhiên tuyên bố với bên ngoài, mẫu thân xuất thân thanh lâu, bản tính khó sửa, sau khi gả vào tướng phủ còn lén ngoại tình, bị bắt quả tang, vì sợ bị trừng phạt mà tự sát.
Mặc dù mẫu thân xuất thân thanh lâu, nhưng giữ mình trong sạch, khi gả vào tướng phủ vẫn còn tấm thân trong sạch, không thể tưởng tượng, sau khi bị kẻ khác tàn nhẫn hại chết, thanh danh còn bị vấy bẩn.
Nhìn bộ dạng bà ta lúc này, tất là muốn kể chuyện đó với nàng, Khinh Tuyết cắn răng một cái, nàng biết, giờ phút này không phải thời điểm để phẫn nộ, đã nhẫn được nhiều năm như vậy, không nên so đo giờ phút này, vì thế ngẩng mặt, kinh ngạc khó hiểu: “Tiểu thư trong phủ? Mẫu thân của ta? Phu nhân, Khinh Tuyết không hiểu người có ý gì!”
“Năm đó, mẹ của ngươi là hoa khôi kinh thành, mỹ mạo vô song, hơn nữa tài hoa đặc biệt, năm đó tướng gia mê muội vì mẹ ngươi, vì thế nạp làm thiếp thứ mười hai, nhưng không ai ngờ, mẹ ngươi lại thiếu suy nghĩ! Lén lút ngoại tình sau lưng tướng gia! Haizzz, thật khiến ta và tướng gia tổn thương!” Tể tướng phu nhân thở dài: “Tuy nói mẹ ngươi tự vẫn bỏ mình, nhưng lại liên lụy đến đứa trẻ là ngươi, tướng gia vì thế mà không chịu tha thứ, không chịu thừa nhận ngươi là con!”
“Vì sao ta không biết chút gì?” Khinh Tuyết giả vờ ứa nước mắt, có chút đau đớn, có chút phẫn nộ: “Thì
ra ta có xuất thân như vậy!”
“Năm đó ngươi còn nhỏ, phẫn hận mẫu thân ngươi, sau đó không biết tại sao lại mất trí nhớ! Ta đã vài lần cầu xin tướng gia thừa nhận ngươi là con, mẫu thân ngươi thật sự đã khiến hắn tổn thương quá sâu sắc, khiến hắn vô luận như thế nào cũng không chịu thừa nhận ngươi, haizzz!” Tể tướng phu nhân thở dài.
Khinh Tuyết ra vẻ phẫn hận nói: “Liên lụy ta thê thảm như vậy! Ta rất hận!” Tuy chỉ là giả vờ, nhưng nàng không thể hận mẫu thân, vì thế chỉ hàm hồ cả giận nói, mà đối tượng nàng đang hận trong lòng, chính là người đàn bà này!
“Khinh Tuyết, ngươi đừng quá hận, dù sao người cũng đã chết rồi, có lẽ mẹ ngươi năm đó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi! Chỉ tiếc tướng gia có thế nào cũng không chịu thừa nhận ngươi!” Tể tướng phu nhân ra vẻ nhân từ nói, khóe miệng khẽ tạo thành nụ cười gian trá, làm cho người ta chán ghét.
“Phu nhân!” Khinh Tuyết nhẹ nhàng khóc nấc lên: “Tướng gia không chịu nhận ta cũng là lẽ tất nhiên.”
“Đừng khóc, thật ra hiện tại có một cơ hội, có thể khiến ngươi được nhận cha, nhưng không biết ngươi có nguyện ý hay không?” Rốt cục, bà ta cũng nói ra mục đích.
Khinh Tuyết ngước mắt nhìn bà ta, ánh mắt đầy kỳ vọng: “Phu nhân, có biện pháp nào, có thể khiến Khinh Tuyết nhận phụ thân, thế nào Khinh Tuyết cũng đều nguyện ý.”
“Đứa trẻ ngoan!” Trong lòng tể tướng phu nhân âm thầm đắc ý: “Là thế này, nước ta muốn cầu hòa Nhật Liệt Quốc, Nhật Liệt Quốc ra một yêu cầu, quan tam phẩm trở lên, nếu trong nhà có con gái chưa lấy chồng, đều phải dâng lên một người, nhưng biện pháp này, sẽ khiến ngươi phải đến nơi đất khách quê người, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”
Mặt Khinh Tuyết xuất hiện vài tia do dự.
Tể tướng phu nhân thấy thế nói tiếp: “Mấy năm nay, ta vẫn phải kìm nén chuyện này trong lòng, lần này là một cơ hội bất ngờ, mới tìm ngươi tới, nếu ngươi không muốn thì thôi! Chỉ có điều cả đời này có lẽ ngươi cũng không thể nhận phụ thân …”
Trong lòng Khinh Tuyết cười thầm, người đàn bà này, quả nhiên ác độc, rõ ràng là muốn hại nàng, lại còn ra vẻ nhân từ, nhưng đây cũng là kết quả nàng muốn, vì thế nàng nghe xong, lo lắng giữ tay áo bà ta: “Phu nhân, Khinh Tuyết nguyện ý, chỉ cần có thể nhận phụ thân, lo gì không có ngày tốt!”
Last edited by Tiểu Lăng Nhi; 23-03-2012 at 09:31 AM.
Ngày lành tháng tốt, chỉ tiếc trời đã vào thu, lá vàng rụng xuống, mang theo cảm giác thê lương.
Trên đường lớn dẫn từ Tề Dương Quốc đến Nhật Liệt Quốc, đội ngũ tiến cống xếp thành hàng dài, nhìn qua rất hùng mạnh, đồ sộ.
Lúc này, Khinh Tuyết đang đứng giữa đội ngũ tiến cống, trở thành tiểu thư tiến cống từ quan viên.
Làn da nõn nà trắng như tuyết, dung nhan mỹ lệ như tuyết liên trên Thiên Sơn, đôi mắt trong veo như suối, lóe lên những tia sáng long lanh, đúng là đẹp như tranh vẽ, môi anh đào không son mà đỏ, môi đỏ răng trắng, trên mái tóc đen là những bông hoa nhỏ xinh trang trí, càng khiến nàng như tiên nữ hạ phàm.
Mái tóc đen dài búi lại, thành hình bán nguyệt, cài thêm mấy cây trâm ngọc, càng khiến nàng xinh đẹp bất phàm, váy dài màu tím nhạt ánh xà cừ lấp lánh, cắt may vừa người, khiến thân hình mảnh mai đẹp đẽ của nàng như ẩn như hiện.
Hôm nay nàng như một viên ngọc bị phủ bụi mờ, đột nhiên được lau hết bụi bặm, tỏa sáng lấp lánh, mẫu thân năm đó diễm quan kinh thành, dung mạo xinh đẹp là điều không cần băn khoăn, mà nàng, di truyền hết vẻ đẹp của mẫu thân, thậm chí so với mẫu thân còn đẹp hơn vài phần, trước đây sợ kẻ khác ghen ghét, thế nên phải dùng tro bụi làm xấu bớt, hôm nay quyết định dùng dung mạo thật gặp người!
Khoảnh khắc nàng bước tới trước để chào tạm biệt, mọi người đều bị giật mình, nhất là Tể tướng và phu nhân!
Nàng khẽ cười lạnh, bọn họ dễ giật mình quá, mới bắt đầu thôi mà!
Đội ngũ tiến cống chỉ có một xe ngựa duy nhất, ngồi trong xe đều là tiểu thư nhà quan đi làm cống phẩm, tổng cộng có sáu người, Khinh Tuyết bị một người trong số đó thu hút.
Nàng kia có vẻ uyển chuyển hàm xúc mà thanh tú, tuy không phải cực kỳ mỹ lệ, nhưng lại có một vẻ đẹp rất êm ả, không giống những người khác u sầu thê thảm, nàng kia chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Dường như cảm thấy ánh mắt chú ý của Khinh Tuyết, nàng kia ngẩng đầu nhìn Khinh Tuyết một cái, thản nhiên cười nhạt.
Khinh Tuyết cũng cười với nàng kia.
Trên đường đi, tuy không nói chuyện với nhau, nhưng hai người dần có thiện cảm với đối phương.
* * *
Ra khỏi biên giới của Tề Dương Quốc, chỉ thấy có binh lính của Nhật Liệt Quốc tiến đến nghênh đón.
Quân lính mặc ngân giáp màu đen, dưới vó ngựa là khói bụi cuồn cuộn, ai nấy đều bầy ra vẻ mặt cương nghị lạnh lùng không chút cảm xúc, khiến người khác có chút khiếp đảm, quả là một đội quân uy vũ, chẳng trách quân đội của Tề Dương Quốc không thể địch lại.
Nhưng không biết, hoàng đế Nhật Liệt Quốc là người như thế nào?
Nghe nói hắn vô cùng tàn bạo, hơn nữa tính tình thô bạo, lại phong lưu thành tính, không biết có thật sự đúng như lời thiên hạ đồn đại không?
Khinh Tuyết khẽ thở dài, kỳ thật đã lựa chọn con đường này, làm sao có thể băn khoăn nhiều thế chứ? Dù cho điều đó có là sự thật, nàng cũng đã bước vào hang hổ, làm sao có thể quay ra.
Nàng không nên có những tâm tình thiếu nữ đó, dù sao, một mối tình trong sáng cảm động, không phải thứ mà nàng sẽ được sở hữu.
Đoàn người ngựa tiến vào hậu cung Nhật Liệt Quốc, sáu cống nữ được đưa tới ôn tuyền tắm rửa, trong nước còn rắc rất nhiều cánh hoa, chỉ có điều dù nhìn qua có vẻ hoa lệ, vẫn không khiến người ta bớt chút phản cảm nào.
Đơn giản là là vì cả sáu người cùng bị yêu cầu tắm rửa cùng một lúc, không khỏi có vài phần xấu hổ, nhưng sáu người còn có năng lực làm gì chứ, đứng dưới mái nhà người ta, chẳng lẽ có thể không cúi đầu sao?
Có hai cống nữ không chịu tắm rửa, la hét làm loạn, nhưng cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu?
Cung nữ của Nhật Liệt Quốc thấy thế cũng chẳng thèm quan tâm, những người đó căn bản là hờ hững, thờ ơ, lạnh nhạt, cuối cùng, hai cống nữ kia cũng chỉ có thể buông xuôi, ngoan ngoãn tắm rửa, không thì làm được gì chứ.
Khi hai cống nữ kia xuống nước, Khinh Tuyết đã tắm rửa xong, đang thay quần áo, đến khi nhìn thấy quần áo do cung nữ đưa lên, vẻ mặt liền có chút ngượng nghịu.
Bởi vì, trừ bỏ yếm và quần đùi, là một váy dài từ ngực xuống chân thêu hoa hợp hoan, cộng thêm một áo khoác bằng chất vải mỏng như cánh ve, mặc vào thân hình càng thêm ẩn hiện, so với nữ tử yên hoa (thanh lâu) không khác chút gì.
Mặc quần áo xong, tiếp nhận áo khoác mỏng manh kia, Khinh Tuyết do dự nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn phải khoác vào, bởi vì trừ thứ này, nàng không có sự lựa chọn nào khác.
Kỳ thật nàng nên sớm biết, Nhật Liệt Quốc yêu cầu Tề Dương Quốc tiến cống tiểu thư của quan tam phẩm trở lên, chính là muốn dương oai và diệt đi sĩ khí của Tề Dương Quốc.
Đã nghĩ đến chuyện hạ nhục Tề Dương Quốc, làm sao có thể không hạ nhục cống nữ thêm một phen chứ?
Coi các nàng như nữ tử chốn yên hoa, đối với các thiên kim tiểu thư kia đúng thật là sự sỉ nhục sâu sắc và to lớn.
Lẳng lặng đứng trên bờ, chờ những người khác tắm rửa, nói vậy, đợi lát nữa mấy vị tiểu thư kia lên bờ, nhìn thấy thứ quần áo này, nhất định sẽ làm làm loạn một lần nữa, nàng còn do dự hồi lâu, huống chi là mấy người đó chứ?
Có điều, đây không phải vấn đề nàng nên suy nghĩ lúc này, vấn đề lúc này của nàng, là phải làm thế nào mới có được cơ hội, mượn tay hoàng đế Nhật Liệt Quốc để báo thù, nhất thời trong lòng nàng dâng lên lên trăm ngàn suy nghĩ.
“Nghĩ gì vậy?” Một giọng nói dịu dàng thùy mị, nhã nhặn lịch sự vang lên, quay đầu nhìn thì ra là Chu Uyển Bích, nàng ta cũng đã mặc quần áo xong, đúng là một cô gái lặng lẽ, chưa bao giờ thấy nàng ta ồn ào.
“Không có gì, chỉ là đang cảm thán một chút về chuyện vận mệnh trêu đùa!” Khinh Tuyết thở dài.
Uyển Bích cũng cười: “Đúng vậy, nhân sinh hay thay đổi, ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày lại đến nơi đất khách quê người, trở thành cống nữ, làm sao nghĩ sẽ có ngày mình lại mặc thứ quần áo này gặp người khác chứ?”
Nói xong nàng ta dùng ngón tay thon dài giơ vạt áo mỏng manh màu xanh lên, tự cười giễu cợt.
Khinh Tuyết thất sự thích Uyển Bích, đơn giản là vì trên người nàng ta, có sự nhàn tĩnh giống như mẫu thân, cho nàng cảm giác rất thân thiết, nhưng nàng không thể ngờ, có đôi khi, có vài thứ, phải mất một thời gian mới lộ chân tướng.
“Nhưng ta chưa bao giờ thấy ngươi gây hấn với kẻ khác?”
“Làm loạn sẽ có tác dụng sao? Nếu có tác dụng, chưa chắc đã có tác dụng với chúng ta!” Uyển Bích nói nhỏ.
“Ngươi thật biết tình thế!” Khinh Tuyết nói.
“Uhm, chẳng lẽ ngươi lại không!” Uyển Bích đáp.
Khinh Tuyết gật đầu, nàng dù sao cũng không phải tiểu thư nhà quan chân chính, nàng không phải loại người nhận mệnh, nàng đi làm cống phẩm vì có mục đích, nếu không phải vì muốn báo thù, nàng sẽ không đứng ở đây lúc này.
Nếu nàng cũng là tiểu thư nhà quân chân chính như những người kia, với tính cách của nàng, làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi chờ chết, để người ta đưa đi tiến cống, phải chịu nhục nhã. Nếu thế nàng đã nghĩ biện pháp thoát thân từ lâu, dù sao, vận mệnh là do ta quyết định, tiếp theo sẽ thế nào, là do ta định đoạt chứ không phải do người khác bố trí.
Nhưng chuyện này, nàng sẽ không nói với bất cứ ai, dù có là Uyển Bích – người khiến nàng cảm thấy thân thiết, dù sao cũng chỉ mới biết Uyển Bích mấy ngày.
Last edited by Tiểu Lăng Nhi; 23-03-2012 at 09:31 AM.