Thiên Hạ Vô Song Tác giả : Nhâm Oán -----oo0oo-----
Giới Thiệu
Trước kia có một vùng đất hoang vu bị nguyền rủa, cho đến một ngày:
Quang Minh giáo hoàng nói: Nơi đó là địa ngục tăm tối, cho dù là thiên sứ nếu lạc vào đó cũng sẽ bị sa đoạ vĩnh viễn không thể trở về.
Hắc Ám giáo hoàng nói: Nơi đó là thiên đường, nếu thần để cho hắn sau khi chết có thể hồi sinh tại đó, cho dù kêu hắn tín ngưỡng Quang Minh hắn cũng nguyện ý.
Hội trưởng thương hội lớn nhất đế quốc nói: Nơi đó là thánh địa trong lòng chúng ta, nếu có thể đem dù chỉ là một tảng đá từ nơi đó ra thì cả đời không cần cơm no áo ấm.
Bất quá đối với Mạnh Hàn mà nói , đó chỉ là nơi hắn cùng với mấy tình nhân đánh mạt chược mà thôi.
Thiên Hạ Vô Song Tác giả : Nhâm Oán -----oo0oo-----
Chương 1: Truyền Kỳ Ma Pháp Sư (Thượng).
Dịch: Lý Thiên Hổ
Biên: Cửu Thiên
Nguồn: ************
Trên cánh đồng hoang vu, ngang qua những bãi đất cằn cõi, một thương đội đang chậm rãi di chuyển, mười chiếc xe con, nhưng lại chỉ có hơn mười tên dong binh bảo hộ, mọi người vừa đi vừa tán gẫu, tựa hồ chuyến đi lần này đạt nhiều lợi nhuận, trên mặt mọi người đều lộ vẻ tươi cười .
Xa xa phía sau trên ngọn núi, một đội kỵ binh đang yên lặng xuất hiện. Kỵ thương sáng loáng, áo giáp rực rỡ , đang yên lặng nhìn chăm chú vào thương đội đang đi tới. Vấn đề là bọn họ không phải đạo phỉ, mà là quân đội chính quy.
Một người có dáng dấp của một vị tướng quân, quay đầu nhìn một tên ma pháp sư, đột nhiên hỏi: “ Ngươi xác định không sai?”
"Không sai!" Ma pháp sư gật đầu, một ngón tay chỉ vào thương đội: "Đồ vật ấy trên người của thương đội kia."
Đại tướng quân rút thanh bội kiếm bên hông ra, chỉ về phía bầu trời. Theo động tác của y , tất cả các kỵ binh đều ngừng hô hấp,nhìn theo hướng bội kiếm , chỉ hướng về thương đội kia: “ Sát!”
Oanh, phảng phất như được châm ngòi lửa, mấy trăm danh kỵ binh hướng về thương đội bắt đầu phô trương thanh thế xung phong.
Sau khi nghe được tiếng chân liều chết xung phong của đại đội nhân mã, mấy tên phía cuối thương đội vẫn còn chưa kịp phản ứng , kỵ thương sắc bén của kỵ binh đoàn đã đem bọn họ đâm xuyên qua . Theo cái chết của những đồng bạn, các dong binh còn lại nhanh chóng dũng cảm cầm lấy vũ khí, bắt đầu điên cuồng đối mặt với kỵ binh, trong mắt mỗi người đều toát ra từng đợt hồng quang, phảng phất như bọn họ đối mặt không phải kỵ binh chính quy, mà là một đám ô hợp.
“ Chạy ”! Đột nhiên có tiếng hô to, sau đó một thân ảnh như quỷ mị xuất hiện ở giữa thương đội , trực tiếp xông ra ngoài chạy đi. Hai tay đại hán run lên, chiến mã đột nhiên tăng tốc như cung tên đem hắn lao đi.
Phía trước không xa cánh đồng hoang vu, là phạm vi lãnh thổ thuộc công quốc, chỉ cần xông qua biên giới , quân đội đang đuổi giết mình sẽ không cách nào đuổi tiếp , trừ phi bọn họ muốn khơi mào chiến tranh. Bất quá, coi như bọn chúng có can đảm đó, chỉ cần hắn đưa đồ vật này giao cho công quốc, quân đội của bọn họ cũng sẽ bảo vệ và hộ tống hắn đến địa phương an toàn.
Tới rồi ! Tới rồi ! Nhìn thấy biên giới lãnh thổ xa xa , bên kia quân đội công quốc cũng thấy thân ảnh đại hán đang xông qua. “Vèo” chiến mã cùng với hắn xông qua biên giới của nước công quốc, mà đội ngũ kỵ binh phía sau cũng đang điên cuồng theo hướng bên này đuổi giết.
“ Toàn bộ nguyên liệu cùng ma hạch đều là tài vật của công quốc!” Đại hán quát to một tiếng, bên này quân đội cũng vội phản ứng, cấp tốc hình thành đội hình phòng hộ, đưa hắn bảo vệ . Người này nếu nói như vậy, nghĩa là lượng lớn hàng hóa phía sau hắn hết thảy toàn bộ thuộc về quân đội.
“Đứng lại !Các ngươi định khơi mào chiến tranh hay sao?” Tên đầu lĩnh chiếm được hàng hóa, hướng về phía kỵ binh hô to một tiếng, tựa hồ lấy chiến tranh uy hiếp bọn họ dừng lại cước bộ.
“Giao tên kia cùng đồ vật trên người hắn, bằng không hiện tại ta cùng ngươi chiến tranh !” Đại tướng quân căn bản không có nữa điểm do dự, đội ngũ kỵ binh cũng không có ý tứ giảm tốc độ. Cùng lúc tên tướng quân nói , một đạo nhân ảnh đã bay lên không trung.
“Ma pháp sư!” Nhìn đoàn kỵ binh đang điên cuồng tiến tới cùng bóng người trên không trung, người dẫn đầu kinh nghi quát to một tiếng, lập tức ly khai , sợ ngăn cản đường của đội ngũ kỵ binh. Mấy tên tiểu binh phía sau vừa thấy một màn này, lập tức tản ra như sắp cháy nhà đến nơi, đem đại hán phía sau lộ ra.
Đại hán tưởng rằng mình an toàn,vừa thấy một màn như vậy,nhịn không được quát to:” Mấy tên ngu xuẩn này, biết trên người ta mang theo cái gì không?” Đáng tiếc,hắn vừa nói xong câu này, câu nói tiếp theo cũng chẳng nói nên lời.
“Hô!” một tiếng vang đột ngột, lập tức đại hán cảm thấy thân thể mình đau đớn, nhưng cũng không kéo dài.Chỉ bất quá, chiến mã phía dưới trong giây lát tứ chi chân mềm nhũng té xuống mặt đất.
Lúc này, đại hán cảm giác được thân thể truyền đến cơn đau kịch liệt, ngực xuất hiện nhiều tia máu càng ngày càng rõ ràng.Ý thức được điều này,hắn nhịn không được kêu lên một tiếng, sau đó thanh âm bổng nhiên đứt quãng, nữa thân người đột ngộ rơi xuống , máu chảy đầy đất.
Phía sau đột ngột xuất hiên thân ảnh của ma pháp sư,trôi nổi trên không trung nhìn thi thể một cái,hừ lạnh một tiếng, cúi người tìm tòi trên người hắn.Sau một lát, từ trên đùi của hắn gỡ xuống một khối thoạt nhìn như cái xà cạp ( là cái băng bó chân ấy ) vừa giống một tấm da thú.Cầm khối da thú trên tay, ma pháp sư móc từ trong ngực ra một ma pháp quyển trục không trọn vẹn, hai thứ hợp nhất giống như tự nhiên hợp thành
“Tìm được rồi phải không?” Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa cùng câu hỏi lo lắng của vị tướng quân.
“ Tìm được rồi! Tấm thứ hai!” Ma pháp sư giơ trong tay tấm da thú cùng quyển trục,đưa cho tướng quân xem.Hai tay cầm chặt da thú cùng quyển trục, như hai kì trân dị bảo.Ngón tay liên tục vuốt ve quyển trục.
“Còn lại một kiện , sợ rằng tìm lại không được”.Vi tướng quân chằm chú nhìn vào ấn ký với nhãn thần nóng bỏng,phảng phất như thấy kim tệ cùng một đàn mỹ nữ. Hắn vung tay lên : “ Rút quân!” Kỵ binh phía sau cũng chỉnh tề xếp thành đội ngũ hành quân, quay về lãnh thổ phía bên kia. Trên đường, chỉ còn trơ trụi những xe chứa lượng lớn hàng hóa cùng những thi thể không toàn vẹn.
“Đại sư, ngươi nói ấn ký của Antonio đại sư,rốt cuộc chỉ cái gì a?” Tướng quan cùng ma pháp sư cưỡi ngựa đi song song nhau, hắn nhịn không được sự hiếu kỳ, tỉ mỉ hỏi ma pháp sư.
“Không biết.” Ma pháp sư gọn gàng dứt khoát trả lời,cúi đầu nhìn cái ấn ký:”Có lẽ là hoa văn ma pháp khá đặc biệt chăng!”
Ma pháp sư ngón tay vuốt ve ấn ký, đúng là một cái vòng tròn kim loại, bên trong chứa một lượng lớn hoa văn ma pháp, khi nhìn kĩ thì thấy chữ “Hàn” , tiêu chuẩn theo Khải thư thập phần tinh tế.
Vương cung tại thủ đô, đại tướng quân quỳ rạp xuống đất,hướng về quốc vương cao cao tại thượng điên cuồng dập đầu.
“Bệ hạ, thần vô năng, ba kiện đồ vật, chỉ tìm về được 2 kiện, nền tảng phương diện quyển trục đã mất tích , .” Tướng quân phụ trách việc này không cam lòng trước kết quả như vậy,thế nhưng tình thế không do hắn không chế, cho dù nổi giận cũng không ích lợi gì, chỉ có thể từng li từng tí nói ra tình hình thực tế cho quốc vương bệ hạ.
“Ba”, tách trà được điêu khác tinh tế trên tay quốc vương biến thành từng mãnh nhỏ ,một giọng nữ uy nghiêm truyền xuống : “ Các ngươi cấm vệ quân lẽ nào đều bất tài hết hay sao? Chỉ có chút việc nhỏ cũng không xong?” Tuy rằng thanh âm không có chút giận dữ thất thố nào , thế nhưng loại trạng thái này của bệ hạ mọi người quen thuộc với nàng đều biết, đây chính là biểu hiện của sự nổi giận.
Bất quá,đối với bệ hạ càng nổi giận thì người càng trầm ổn, khi nàng càng tức giận thì nàng càng trầm ổn,trầm ổn khiến cho người ta hoảng sợ.
“Người phụ trách hộ vệ đội nền tảng phương diện quyển trục, đem ra chém! Đội viên còn lại,toàn bộ sung quân lên chiến trường,lập công chuộc tội!” Âm thanh của bệ hạ truyện đến sau đó, bắt đầu xử phạt trách nhiệm : “ Đem đội ngũ của ngươi phụ trách đi tìm quyển trục, ai tìm được, tăng một cấp bậc, toàn bộ được thưởng trăm kim tệ. Không tìm được,toàn bộ sung quân đưa ra chiến trường!”
“Vâng ,bệ hạ!” Đại tướng quân không dám nhiều lời,huống hồ có công tất thưởng có tội tất phạt,đây là thiết luật của quân đội, bệ hạ xử trí rất công bình.
“Ma pháp sư phụ trách trông coi nền tảng phương diện quyển trục !” Thời điểm mà bệ hạ nói, toàn bộ ma pháp sư toàn bộ kính cẩn nghe theo, nghe bệ nói đến ma pháp sư, đầu lĩnh đội ngũ ma pháp sư chủ động nói ra kết quả xử phạt: “ Bệ hạ, bọn họ bỏ rơi nhiệm vụ phạt bọn họ cùng hộ vệ đội viên như nhau, lên chiến trường lập công chuộc tội.”
“Truyền mệnh lệnh của ta!” Bệ hạ đối với cách xử trí của ma pháp sư này tương đối thỏa mãn, rất nhanh tuyên bố mệnh lệnh mới.
Nghe được bệ hạ tuyên bố mệnh lệnh,Văn thần hai bên đều căng tai lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ.
" Nền tảng phương diện quyển trục của Antonio đại sư, mặc kệ phẩm cấp gì,từ nay về sau được xếp vào tài nguyên chiến lược quốc gia, lén trộm cướp, buôn bán, vận chuyển thì trực tiếp bị hình phạt treo cổ!” Sự kiện trộm cướp lần này rốt cuộc khiến bệ hạ ra quyết định.
“Tuân lệnh, bệ hạ!” Mọi người cũng tuân lệnh hô to. Ai cũng không dám khuyên bảo , rất sợ lần nữa làm bệ hạ tức giận.
“Chờ một chút!” Bệ hạ bổng nhiên sửa lại : “Hình phạt treo cổ quá nhẹ,khi phát hiện,giết chết ngay tại chỗ ! Người nào giữ nền tảng phương diện quyển trục, tru di cửu tộc!”
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thiên Hạ Vô Song Tác giả : Nhâm Oán -----oo0oo-----
Chương 1: Truyền Kỳ Ma Pháp Sư (Hạ).
Dịch: Lý Thiên Hổ
Biên: Cửu Thiên
Nguồn: ************
Hội đấu giá ngầm tuy không quang minh chính đại , nhưng thật ra cũng là một nơi khá tốt. Đương nhiên, nếu tổ chức hội đấu giá ngầm, tự nhiên đồ vật đấu giá cũng không phải trong sạch.
Tại cửa hội trường, hai đại kiếm sư đang gác tại cửa ra vào, chỉ bất quá ngày hôm nay hai người bọn họ chỉ phụ trách tiếp đãi. Từ nhỏ họ đã được chủ nhân hội đấu giá ngầm thu dưỡng rồi huấn luyện tới thực lực đại kiếm sư, lần đầu tiên chứng kiến màn đấu giá hoành tráng như thế này, mà bọn chúng lại bị an bài gác cửa. Bởi vì hầu hết người tới ngày hôm này đều là thứ tai to mặt lớn, cho nên phải an bài thủ vệ cường giả, để ngăn cản những tên làm loạn.
“ Ngày hôm nay rốt cuộc đấu giá vật phẩm gì, thế nào mà động tĩnh của hội đấu giá lại lớn như vậy?” Đại kiếm sư bên trái mang vẻ mặt khiếp sợ, nghi hoặc hỏi tên bên cạnh đến lúc không có ai xung quanh,bọn họ mới len lén nói chuyện với nhau.
“Ta cũng không biết”.Tên đại kiếm sư bên cạnh khuôn mặt có chút hèn mọn thấp giọng :” Nghe nói lần nào có ba thú nhân nữ nô thuộc loại cực phẩm, còn có một tinh linh mỹ nữ, quyền sở hữu một tòa tinh quặng sắt, tàng bảo đồ, trọng yếu nữa là một viên ma hạch cửu cấp hỏa long,còn có một thần khí, ngươi nói xem không hấp dẫn nhiều người mới là lạ?”
Đấu giá hội lần này quá mực long trọng , khiến hai người bọn họ không kiềm được thảo luận với nhau.Mấy đại biểu liên minh thương nghiệp nổi danh đã sớm tiến nhập hội trường, đi vào ít nhất có ba tên Kiếm Thánh. Việc này cũng kinh khủng quá đi, không chỉ Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình đều phái người đến đây, mấy người đối địch của công quốc trong lúc này thậm chí đều phái đại biểu đến, xem tình hình như thế, tựa hồ tại đấu giá hội lần này sẽ có cái gì đặc biệt đây.
Ngay cả Dong binh công hội, Ma pháp sư công hội cùng Đạo tặc công hội, với Thích khách công hội cùng với mấy đoàn nổi danh khác, cũng đều phái người tham gia đấu giá ngầm lần này, đội hình cực kỳ kinh người.
Ai có thể tưởng tượng hai đại giáo đình lại phái người tham gia hội đấu giá ngầm lần này? Nếu như chỉ là Hắc Ám giáo đình mà nói, có thể tin tưởng một chút, nhưng lần này ngay cả Quang Minh giáo đình đều quang minh chính đại phái người tham gia, khiến cho người ta lòi cả mắt ếch ra. Không riêng hai đại giáo đình,còn mấy đại biểu công quốc , việc này thực đáng buồn cười.
Nếu xưng là hội đấu giá ngầm, tự nhiên không được quốc gia thừa nhận, thế nhưng những công quốc này hoàn toàn không để ý, như vậy lần đấu giá này nhất định có thứ mà bọn họ muốn.
Càng làm cho người ta kinh khạc là lần đấu giá này không biết đang âm mưu cái gì, thế nhưng hiện trường ngoại trừ đại biểu Ma pháp sư công hội, còn có mười mấy khuôn mặt ma pháp sư xa lạ..Tuy rằng không biết trình độ của bọn họ như thế nào, thế nhưng tùy tiện nhìn động tác của một người cũng làm cho tất cả mọi người cảm giác được áp lực mạnh mẽ,tựa hồ chỉ cần bọn họ hơi nhích động ngón tay thì toàn bộ hội trường sẽ thành tro bụi.
Đội hình quy mô như vậy, khiến cho hai tên đại kiếm sư gác cổng phải há hốc mồm . Trên thực tế , bọn họ sợ thì có sợ , nhưng trên mặt phải tỏ ra cung kính.
“Cực phẩm nữ nô hồ tộc, bỏ qua”
“Cực phẩm nữ nô miêu tộc, bỏ qua”
“Cực phẩm nữ nô vũ tộc, bỏ qua”
Liên tục bỏ qua ba cực phẩm nữ nô, khiến cho Đấu giá sư cũng thập phần kinh ngạc, lẽ nào hôm nay mặt hàng sai? Thế nhưng rõ ràng tỉ mỉ kiếm tra qua , quả thực ba cực phẩm không sai biệt, như thế nào lại nhiều người biết chính xác như vậy ?
“Tinh linh mỹ nữ,cũng bỏ qua”
Lúc đem Tinh linh mỹ nữ ra bán đấu giá, Đấu giá sư cũng nhìn được phản ứng của khách hàng , cư nhiên lại không thích mỹ nữ. Bất quá không quan trọng, không thích mỹ nữ thì còn có đồ tốt khác.
“Một tòa tinh quặng sắt ,nằm ở….” Đấu giá sư đem tình huống tinh quặng sát giới thiệu một lần, phía dưới đã có người chịu không nổi bèn cắt đứt lời của hắn.
“Ở đây không ai cần một tòa tinh quặng sắt nho nhỏ, không nên lãng phí thời gian của đại gia , mau giới thiệu thứ khác!”
Không biết là ai nói, nhưng hầu hết mọi người đều nhất trí. Người chủ trì phòng đấu giá cũng ưng thuận đem tòa tinh quặng săt đấu giá lúc sau.
“Thần bí tàng bảo đồ”
“Không ai quan tâm đến tàng bảo đồ, kế tiếp!”
“Thời khắc kích động nhân tâm tới rồi, bây giờ chúng ta trịnh trọng giới thiệu cao cấp ma hạch, đây mà viên ma hạch của cự long, nhưng lại là cửu cấp hỏa long đó nha…” Đấu giá sư bắt đầu đúng trình tự, dùng ngữ điệu sôi nổi trình bày, nhưng đã bị người khác cắt lời.
“Ngày hôm nay đại gia không có tâm tư quan tâm ma hạch, tiếp theo!”
Không ai quan tâm một tòa tinh quặng sắt nho nhỏ cũng bình thường đi,vì ở đây ai cũng đều có địa vị.Thế nhưng ngay cả ma hạch của cửu cấp hỏa long cũng không thấm vào đâu, Đấu giá sư cũng không biết chính mình không may,trong lòng thầm mắng những khách hàng không có tầm mắt.
Bất quá, khách hàng là thượng đế chủ sự phía sau màn đấu giá tựa hồ đã dự liệu trước việc này, nên đồng ý yêu cầu của khách hàng. Đấu giá sư tâm tình cũng kích động hẳn lên, tiếp theo là hạng mục Thần khí, đây là thứ mà đấu giá sư khó có cơ hội nhìn thấy.
“Thưa quý khách, lần này chúng tôi đấu giá một vật khá trân quý,là một kiện Thần khí…..”
“Cái này cũng ko phải thứ mà ta cần,lấy hàng hóa tiếp theo ra đi!” Một âm thanh từ một vị hắc ám khách nhân lại vang lên, lại khiến cho đấu giá sư một trận ngạc nhiên.Thần khí cũng không cần, vậy thứ gì đáng giá khiến bọn họ chú ý chứ? Bất quá, nhờ có kiến thức rộng rãi, đấu giá sư nhìn một chỗ trống có một quyển trục, nhưng bỗng nhiên ngừng cả hô hấp, vì mặt trên cái vòng tròn kia có khác đồ án chữ “Hàn”, đấu giá sư nhịn không được bắt đầu rung lên.
“Trời ạ, té ra là bát cấp phương diện nền tảng quyển trục !” Sắp đưa lên bàn đấu giá giới thiệu, đấu giá sư nhịn không được hoảng la lên:” Antonio đại sư chế tác, trời ạ !”
Oanh, theo tiếng kêu sợ hãi, toàn bộ phòng đấu giá bắt đầu sôi trào đứng lên.
“Antonio đại sư?” Tên đại kiếm sư thủ vệ trước cổng chưa từng nghe qua tên này nên thấy kỳ quái, bèn hỏi tên đồng bạn “ Người này là ai vậy? Ngươi nghe nói qua chưa?”
“Không biết”! Tên kia vẻ mặt mê man, sau đó hồi đáp:” Bất quá nếu nhiều người vì hắn mà điên cuồng như vậy, ngay cả thần khí đều không sánh nổi, thì chí ít là một vị Pháp Thần, có lẽ như vậy mới giải thích được!”
Thiên Hạ Vô Song Tác giả : Nhâm Oán -----oo0oo-----
Chương 2: Cương Ngạnh Thu Thuế (Thượng).
Dịch: Lý Thiên Hổ
Biên: Cửu Thiên
Nguồn: ************
Ta là Antonio, là một ma pháp học đồ." Mạnh Hàn rốt cục biết mình phải chấp nhận sự thật này : "Từ hôm nay trở đi, ta là Antonio, là một ma pháp học đồ."
Trên bầu trời một mảng âm u không tiêu tán , tia chớp trong tầng mây lập lòe không ngừng làm sáng cả một góc trời . Loại khí trời âm u như thế này , hoàn toàn phù hợp tâm tình hiện tại của Mạnh Hàn.
Một cỗ xe ngựa thoạt nhìn đã rách nát không chịu nổi, chậm rãi di động trên đường. Tấm chắn của cỗ xe đã có không ít vết rách, ở bên trong còn có thể nhìn thấy trên bầu trời thỉnh thoảng từng đạo sấm chớp lấp lóe không ngừng , xem ra trời sắp mưa rồi , nhưng như vậy ngay cả chỗ che chắn cũng không có . Kỳ thực cổ xe này chỉ là xe chở hàng hóa gồm một ít vật dụng linh tinh , Mạnh Hàn thì đang an vị ở trên đó.
Nhớ lại quá khứ một chút , chính mình còn chưa có tốt nghiệp đại học, đang lúc đi xin việc làm trên đường , đột nhiên có một tiếng sấm vang rền , sau đó chính mình thật giống như bị điện giật vậy . Vừa phát sinh chuyện gì , Mạnh Hàn chỉ cảm thấy có chút mơ hồ không quá rõ ràng.
Hồi tưởng một lúc lâu , Mạnh Hàn mới tỉnh lại mặc dù chuyện kì lạ này khiến hắn ngu ngơ một thời gian . Bất quá một người tại nghi thức tấn cấp ma pháp học đồ thất bại chẳng lẽ còn được mọi người quan tâm hay sao?
Sau đó, quốc vương công quốc trao cho hắn một lãnh địa , sau đó ném cho hắn một cái danh hiệu lĩnh chủ , phái mấy tên quan viên hộ tống hắn đi nhậm chức . Chuyện này thì Mạnh Hàn còn khá ngu ngơ vì hắn không biết chuyện này là thật hay giả nữa.
Đây là một đội ngũ với quy mô khổng lồ , phía trước là một loạt xe ngựa khá cao sang, còn ở giữa là vài chiếc xe chở hàng hóa, còn những chiếc sau cùng dùng để chở của cải châu báu. Mạnh Hàn đã bị ném vào đống xe hàng hóa ,nếu như không phải vừa mới trên đường xe ngựa đụng phải khối đá , đầu Mạnh Hàn văng vào thành xe , hắn chưa chắc đã tỉnh lại.
Đây đâu giống hộ tống , mà là chở hàng hóa tiện đường mang theo hắn . Phía trước xung quanh mấy chiếc xe sang trọng có một đám kỵ sĩ cưỡi con ngựa cao to khôi giáp sáng bóng , nhìn bọn họ giống như một đám bảo tiêu vậy . Chỉ có hắn ngồi trên chiếc xe ngựa rách nát , ngoại trừ có một người đánh xe ở bên ngoài , không còn người nào đến để chiếu cố hắn.
Chính mình không phải là một quý tộc hay sao? Tuy rằng trong trí nhớ , chính mình chỉ là một nam tước nhỏ nhoi , giá trị chỉ cao hơn bọn kỵ sĩ một chút , nhưng tốt xấu cũng là một quý tộc cơ mà ? Thế nào mà bị đối xử như vậy ?
Bất quá, Mạnh Hàn cũng rất nhanh sự thật này . Không có quyền thế , thêm nữa là không thể trở thành ma pháp sư , vậy trở thành quý tộc có ích lợi gì . Nếu như không phải vì giữ gìn vinh quang của giới quý tộc , phỏng chừng khối lãnh địa cũng chưa tới lượt hắn.
Tuy rằng đã tới nông nỗi nghèo túng như thế này, nhưng ít ra so với chính mình tại thế giới trước kia đỡ hơn một chút , chí ít hiện tại Mạnh Hàn còn có một khối lãnh địa nhỏ , hơn nữa trên người còn có hai trăm mai kim tệ do quốc vương ban tặng . Vậy cũng đủ để hắn sống an ổn,tuy rằng không quá xa hoa , nhưng cũng không cần phải khổ sở đi tìm công việc .
"Đông" , một cái túi nhỏ cứ như vậy lơ đãng ném vào xe của Mạnh Hàn , thậm chí không ai nói câu nào . Mạnh Hàn mở ra, nhìn bên trong là một khối lương khô đã cứng ngắt , từ nhỏ đã sống cơ cực , hắn từ lâu đã không còn thấy kinh ngạc. Thấy những thứ này, bất chấp tất cả trước tiên phải cầm lấy đã . Tuy rằng chính mình đang thất thế, nhưng chắc không có thằng điên nào rãnh đi hạ độc mình đâu ?
Lúc trước khẳng định hắn chưa từng ăn mấy thứ này. Mạnh Hàn tuy không quá cầu kỳ , nhưng so thức ăn thời Đại Học thì kém xa , bất quá Mạnh Hàn đang đói bụng, mặc kệ mùi vị như thế nào , vội vàng cắn một miếng , sau đó đem mấy cái lương khô này ăn sạch sẽ . Còn chưa cảm thấy no, nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện trong túi lương khô đã không còn lại gì .
"Uy, tên gia hỏa kia , còn ở đó hay không?" Lắp bắp vài câu , Mạnh Hàn không thể hoàn toàn thông thạo ngôn ngữ trong đầu của Antonio , hướng ra phía ngoài hô to.
"Câm miệng!" Một thanh âm thô bạo làm Mạnh Hàn giật mình tỉnh giấc, không chờ hắn phản ứng, hai cánh tay đã bị chế trụ,sau đó bị hai tên dong binh nắm kéo về đoàn xe phía trước.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by baongoc; 07-04-2012 at 11:25 AM.
Lý do: Post Bài đúng theo Mẫu dùm nhé!!! và bạn nên mở chức năng nhận tin nhắn để nhận tin nhắn từ BQT
Thiên Hạ Vô Song Tác giả : Nhâm Oán -----oo0oo-----
Chương 2: Cương Ngạnh Thu Thuế (Hạ).
Dịch: Lý Thiên Hổ
Biên: Cửu Thiên
Nguồn: ************
"Không sai , các ngươi rất thành thật , không có lục soát người hắn." Một âm thanh từ phía sau vang lên , làm cho người nghe có cảm giác toàn thân nổi da gà.
Mạnh Hàn khóe mắt có chút dư quang hiện lên, dọc đường đi hắn nhìn thấy ở phía cuối có một đám dong binh, lúc này bọn chúng đang làm bộ dáng khúm núm nịnh bợ , nghe được thanh âm nọ trên mặt bọn họ cư nhiên còn tỏ ra vui mừng.
"Làm cái gì thế ?" Mạnh Hàn lắc mình vài cái ,nhưng một bàn tay to cứng như thép kẹp chặt hắn lại khiến hắn vô pháp cử động .
Dù giãy giụa như thế nào, thì hai tay hắn vẫn bị kẹp chặt , tiếp đó lại bị một quyền trực tiếp nện vào bụng . Một quyền vừa xuống , Mạnh Hàn chỉ cảm thấy một trận đau nhức không nói nên lời , thân thể co rụt thành bộ dáng hình con tôm . Hai người bên cạnh căn bản mặc kệ sự sống chết của hắn , trực tiếp đem hắn kéo lê trên mặt đất.
"Làm càn!" Một tiếng uy nghiêm cùng thanh âm dịu dàng bên tai mọi người vang lên, thanh âm ưu nhã làm cho người nghe tựu cảm giác thoải mái: "Sao có thể đối xử với nam tước đại nhân vô lễ như vậy ?"
Tiếng nói vừa dứt , hai người kèm chặt hai bên Mạnh Hàn trực tiếp buông tay đem Mạnh Hàn ném trên mặt đất. Cánh tay Mạnh Hàn nhất thời được thả lỏng lập tức ôm bụng bắt đầu nôn ọe . Một lúc sau, cơn đau cuối cùng cũng giảm bớt, lúc này hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Bản thân đang đứng trước cổ xe ngựa xa hoa , bất quá đối với Mạnh Hàn cái gọi là xa hoa cũng chỉ nhìn cho đẹp đẽ , trước đây hắn cũng chưa phải chưa từng thấy qua cổ xe nào cao cấp như vậy.
Bên cạnh cổ xe, một người đang ngồi mặc trang phục quý tộc thời Trung cổ khá nổi bậc , chung quanh hắn còn có một đám kỵ sĩ đang xua nịnh. Thấy Mạnh Hàn nhìn mình , tên quý tộc hòa ái tươi cười, điều này làm cho Mạnh Hàn cảm thấy thoải mái.
"Nam tước đại nhân , theo lộ trình này đại khái ba ngày nữa là tới lãnh địa của ngài rồi. " Tên quý tộc mở miệng , Mạnh Hàn minh bạch chắc đây là tên đại nhân vật vừa mới ra lệnh , phỏng chừng đây là "bá tước đại nhân" .
Mạnh Hàn không biết hắn nói lời này có ý tứ gì, lẽ nào dự định bỏ mình lại chỗ này? Không chờ hắn trả lời, bá tước đại nhân đã cười rộ lên : " Ta quay về lãnh địa của mình, vừa lúc tiện đường đem ngươi theo. Trên thực tế, lãnh địa của ngươi thuộc về một phần đất đai của ta , vì thế hiện tại ngươi cũng phải lệ thuộc vào ta. "
Bá tước đại nhân từng bước đi đến trước mặt Mạnh Hàn vươn tay đem cây cỏ tranh trên tóc hắn nhẹ nhàng tháo xuống , động tác ưu nhã không nói nên lời . Sau đó, hắn thuận tay phủi phủi bụi trên vai của Mạnh Hàn , bàn tay của hắn tiếp tục đặt ở thắt lưng Mạnh Hàn.
Không chờ Mạnh Hàn phản ứng , bên hông bỗng nhiên nhẹ hẳn , nguyên bản túi kim tệ nặng trịch đặt ở bên hông giờ trực tiếp tới tay của bá tước đại nhân . Mạnh Hàn kinh hãi, đang muốn phản ứng lại , hai người phía sau đã nhanh tay đè bả vai của hắn xuống , nhất thời Mạnh Hàn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại , không thể động đậy được.
" Làm lĩnh chủ trên lãnh địa của ta , ngươi có nghĩa vụ nộp thuế cho ta." Bá tước đại nhân vẫn cười hòa ái như trước , nhưng trong mắt Mạnh Hàn hắn đã hóa thành một tên ác ma chuyên hút máu người.
Ước lượng hai trăm kim tệ trên tay không sai biệt lắm , vẫn đủ hai mươi cân , bá tước đại nhân vẫn lộ bộ mặt tươi cười , tiện tay đem túi kim tệ ném về phía sau . Một tên hầu cận nhanh chóng vươn tay bắt lấy túi kim tệ đang ở không trung vào trong tay.
" Những kim tệ này coi như làm thuế trong vòng mười năm của ngươi . Trong vòng mười năm, ngươi không cần nộp bất cứ khoản thuế nào nữa, nam tước đại nhân ngài có thấy ta rất công bằng hay không? " Bá tước đại nhân nhẹ nhàng nhún vai , bất quá những người xung quanh lại cười rộ cả lên , phảng phất như cười Mạnh Hàn không biết tốt xấu , dĩ nhiên lại " thuận đường " đi theo bá tước đại nhân.
"Ta phải về lãnh địa của ta đây , không thể tiếp tục hộ tống ngươi được nữa , lúc này tâm tình của ta đang tốt nên cho ngươi trở về lãnh địa mình vậy , chúng ta tái kiến lần sau vậy. " Bá tước đại nhân lập tức xoay người, cũng không thèm nhìn Mạnh Hàn một cái , tựa hồ lấy được kim tệ cũng đã là cấp cho Mạnh Hàn mặt mũi lắm rồi.
"Chờ một chút , bá tước đại nhân ! " Ngay lúc bá tước đại nhân muốn ly khai nơi này , đằng sau Mạnh Hàn đột nhiên hô to một tiếng.
Không chờ Mạnh Hàn hô to , hai tên kỵ sĩ bên cạnh bá tước đại nhân đã vọt tới trước người Mạnh Hàn, hai cánh tay bọn chúng đang cầm thanh kiếm to đã đặt trên vai Mạnh Hàn. Chỉ cần Mạnh Hàn có dị động gì , sẽ lập tức chém bay đầu của hắn.
"Dừng tay, không nên lỗ mãng như vậy." Bá tước đại nhân vừa mới nhận được hai trăm kim tệ , lập tức cao hứng, một điểm cũng không tính toán với Mạnh Hàn, thanh âm khá ưu nhã: " Các ngươi biết đối xử với một người có tước vị quý tộc như thế nào không? Ít nhất ngươi phải tôn trọng hắn, tỷ như đá cho hắn ba cước, nhưng hắn là nam tước đại nhân cho nên cho hắn một quyền cũng được rồi."
Phanh, một quyền mạnh mẽ nện vào bụng của Mạnh Hàn, lần thứ hai trước mặt bá tước đại nhân, hắn lại biến thành hình dạng con tôm ( hài truyện này NVC bị đánh như con heo vậy) . Nhưng rất nhanh hắn đã bị hai tên kỵ sĩ kéo lại phía bá tước đại nhân.
"Hiện tại nam tước đại nhân thỉnh ngài nói cho ta biết , ngài gọi ta làm gì?" Bá tước đại nhân đi tới trước mặt Mạnh Hàn , nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dính đầy đất của hắn, dùng ngữ điệu ưu nhã: " Nếu ngươi không có lý do nào tốt một chút, ta cũng không ngại treo cổ ngươi lên thân cây! "
"Bá tước đại nhân tôn kính. " Mạnh Hàn bị giáo huấn đã đủ lắm rồi , biết lúc này nên xưng hô vị bá tước đại nhân thoạt nhìn xem trọng lễ nghĩa này như thế nào . Quả nhiên dùng ngữ điệu tôn kính, bá tước đại nhân sắc mặt hòa hoãn hơn vài phần.
"Ngài thu khoản thuế của ta, chí ít thỉnh ngài cho ta xem một chút căn cứ xác thực ta đã nạp thuế được hay không?" Mạnh Hàn buộc phải duy trì bộ dáng tươi cười nhìn bá tước đại nhân :" Ngài không hy vọng rằng mấy tên nhân viên đi thu thuế đến lãnh địa của ta thu thuế rồi cũng không nộp lên cho ngài một chút kim tệ, ngài thấy có phải hay không? "
"Ha ha ha ha!" Lần này không chỉ bá tước đại nhân, ngay cả mấy tên chung quanh nghe đến đó điên cuồng cười rộ cả lên. Bá tước đại nhân cười to phảng phất như nước mắt sắp chảy cả ra.
"Lãnh địa của ngươi nếu như còn có thể kiếm được kim tệ, cho dù có bao nhiêu đi chăng nữa ta cũng không cần ha ha ha!" Bá tước đại nhân như đang đùa cợt hắn.
Rốt cục bá tước đại nhân cũng ngừng cười , đưa tay vỗ vỗ vai Mạnh Hàn : "Ta rất thích người tuân thủ quy củ, nhân viên thu thuế đâu, đưa hắn căn cứ xác minh nộp thuế!"
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by baongoc; 07-04-2012 at 11:26 AM.
Lý do: Post Bài đúng theo Mẫu dùm nhé!!! và bạn nên mở chức năng nhận tin nhắn để nhận tin nhắn từ BQT
Thiên Hạ Vô Song Tác giả : Nhâm Oán -----oo0oo-----
Chương 3: Lãnh địa hoang vu( Thượng)
Dịch: Lý Thiên Hổ
Biên: Cửu Thiên
Nguồn: ************
Tuy rằng không biết câu nói của bá tước đại nhân mang đến cho hắn bao nhiêu ích lợi, nhưng ít ra nghe lời này tâm tình của hắn tạm thời được buông lỏng , thở dài ra một hơi.
Vậy là hơn một tháng hành trình, đã khiến hắn trên cơ bản hấp thu ký ức của Antonio. Hắn cũng biết tại thế giới cường giả vi tôn này , quyền thế của một bá tước nếu như thực sự muốn giết chết một tên nam tước thất thế như hắn , thật đúng là chỉ cần vài câu nói mà thôi. Mạnh Hàn phải lấy hết can đảm mới dám thỉnh cầu tay " bá tước " này, thật may mắn cuối cùng cũng thành công.
Được thả lỏng một hồi, khiến cước bộ của Mạnh Hàn mềm nhũng , thế nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ để không ngã quỵ , đến tận khi tên nhân viên thuế vụ mang sắc mặt bất thiện đưa ra chứng minh nạp thuế cho hắn, đại đội nhân mã lại xuất phát tiếp hắn bèn dựa vào một tảng đá lớn ngồi nghỉ.
"Uy , các ngươi đều không phải dong binh hay sao?" Theo sau đoàn xe ngựa đang xuất phát ,Mạnh Hàn đột nhiên kéo cái tên dong binh mà lần trước đưa lương khô cho hắn.
"Chúng ta đúng là dong binh!" Tên võ sĩ chỉ giãy dụa một chút, không dám cố sức , sợ quấy nhiễu đến cổ xe của bá tước đại nhân đã đi xa , chỉ có thể miễn cưỡng trả lời Mạnh Hàn.
"Ta thuê các ngươi hộ tống ta đến lãnh địa , thấy thế nào? " Mạnh Hàn nhìn tên dong binh , chăm chú đưa ra yêu cầu của bản thân .
"Ngươi ư?" Tên dong binh quan sát trên dưới Mạnh Hàn một lần , đột nhiên cười ha hả : " Thuê chúng ta, ngươi có tiền hay sao?"
"Tới lãnh địa của ta, ta sẽ trả tiền gấp đôi . " Mạnh Hàn dùng bộ dáng trịnh trọng cùng tên dong binh thương lượng.
"Cái gì? Tới lãnh địa rồi mới trả tiền? Trả gấp đôi?" Dong binh nhìn Mạnh Hàn như chưa từng gặp qua hắn, ngạc nhiên một chút, sau đó bắt đầu điên cuồng cười rộ lên : " Ha ha ha ha! Các huynh đệ, người này nói muốn thuê chúng ta đến lãnh địa của song bào thai còn trả giá gấp đôi !"
Oanh , các dong binh cùng nhau ào ào cười to, lúc này mọi người cũng bất chấp, không cần sợ hãi quấy nhiễu đến bá tước đại nhân , chuyện buồn cười như vậy muốn nhịn cũng nhịn không được.
"Nếu như trên lãnh địa của ngươi có thể cướp đoạt một chút tiền bạc, ta sẽ đem bản thân mình bán cho người , ha ha ha ! " Cười một cách điên cuồng , tên dong binh chỉ vào Mạnh Hàn, không chút khách khí trước màn pha trò của Mạnh Hàn.
Đến tận lúc này, Mạnh Hàn còn không có hiểu rõ vì sao những người này lại có ý nghĩa như vậy. Tốt xấu gì bản thân mình cũng là lĩnh chủ của một cái thôn trấn , coi như bản thân cũng không sưu cao thuế nặng , nhưng ít ra sinh hoạt cũng được bảo đảm cơ mà ? Nguyên lai trong trí nhớ của Antonio, căn bản không có thông tin gì về lãnh địa mà hắn mới được nhận .
" Được rồi yên tâm đi, dọc trên đường đi không có tên cường đạo nào chiếu cố đến ngươi, ta xác nhận, một tên cũng chẳng có." Cười được một hồi , tên dong binh hướng về Mạnh Hàn bỏ lại một câu nói , sau đó cùng các dong binh khác trực tiếp nhanh chóng đuổi theo đội ngũ không thèm nhìn Mạnh Hàn lấy một cái , mãi đến xa xa mới bỏ lại một câu : " Chúc ngươi sớm ngày phát tài, Nam tước đại nhân tôn kính . "
Nhìn theo những người đó nghênh ngang dần dần đi xa, Mạnh Hàn cũng không còn biện pháp nào nữa. Trong lúc nhất thời , Mạnh Hàn đột nhiên nghĩ tới áp lực nãy giờ , nhịn không được hướng về đoàn người xa xa hô to một tiếng: " Mẹ nó có cái gì đặc biệt hơn ta! Thiên lôi sẽ dòm ngó bọn khốn tụi mày!" ( Câu này ta chế đấy ho ho ho)
Vừa mới dứt lời, bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên vang lên một tiếng sét đánh , răng rắc một tiếng , đội ngũ phía trước ào ào chạy gà bay chó sủa . Mạnh Hàn kinh hãi, vội vàng tìm một chỗ tránh đi, hi vọng lời cầu khẩn ngàn vạn lần đừng giáng xuống đầu hắn.
Thoáng qua một hồi sau , bầu trời lại trở yên tĩnh , tựu chỉ còn lại một mình Mạnh Hàn . Đột nhiên đang đi theo một nhóm người bây giờ chỉ còn lại một mình , chưa từng tiếp xúc nhiều với thế giới này , nhất thời Mạnh Hàn luống cuống một hồi lâu . Mặc kệ kiếp trước hay thế giới này, Mạnh Hàn đều ít khi trải qua một mình nơi hoang vu dã ngoại như thế này, nhìn xung quanh vắng vẻ khiến hắn một trận sợ hãi không thôi.
Cái địa phương quỷ quái chết tiệt , ngay cả đường lộ chính thức cũng không có , vừa nãy còn đang đi trên con đường lớn, bây giờ phương hướng phía trước ngay cả một thứ gọi là đường đi cũng không có. Lại nói tiếp, phải xác thật rằng tuy có vết tích có người từng đi qua nơi này, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể gọi là một cái đường đi được.
Vầng thái dương trên bầu trời nóng ran cả người, nếu không phải chỉ có một mặt trời , thì lúc trước Mạnh Hàn có lẽ đã học theo Hậu Nghệ rồi. Một tầng mây đang phiêu dạt trôi, nhưng thủy chung không ở trên đỉnh đầu Mạnh Hàn, muốn tìm một chỗ hóng mát cũng không có.
" Nếu như đám mây kia có thể che khuất ánh mặt trời thì tốt rồi." Mạnh Hàn âm thầm nghĩ, sau đó chỉnh lại y phục trên người một chút, hướng về phương hướng lãnh địa đi.
Đã không có hai trăm kim tệ, Mạnh hàn thực sự di chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Từ thân thể đến tinh thần, toàn bộ đều thả lỏng . Đầu tiên đã không còn gánh nặng , hơn nữa cũng không sợ bị người khác đánh cướp , đi trên đường cũng an tâm nhiều hơn.
Lúc Mạnh Hành thực sự hạ quyết tâm bản thân phải đi đến lãnh địa , đám mây đưa hồ nghe được tâm tình của Mạnh Hàn, trực tiếp bay trên đỉnh đầu của hắn , được một bóng râm che mát , hắn không nhanh không chậm tiêu sái đi, phảng phất như sự khốn cùng hiện tai cũng không phải của hắn vậy.
"Vậy tính toán cái gì nữa?" Mạnh Hàn vừa đi vừa suy nghĩ : " Lẽ nào đối với ta tìm kiếm một công việc cũng trắc trở hay sao? Chỉ cần vượt qua một đoạn thời gian , chỉ cần tới lãnh địa rồi, tất cả đều đâu vào đó. "
Với ý nghĩa kì lạ của Mạnh Hàn, một tháng đi bộ cũng khiến Mạnh Hàn lý giải rõ ràng rất nhiều chuyện tình. Thế giới này so với chỗ thế giới của hắn còn lạc hậu nhiều lắm. Ngoại trừ hệ thống ma pháp cùng hệ thống đấu khí có khác thường một chút , phương diện khoa học kỹ thuật quả thực bọn họ rối tinh rối mù. Phỏng chừng hắn tùy tiện nghĩ ra mấy chủ ý là có thể kiếm được một số lượng lớn kim tệ.
Đây cũng là nguyên nhân mà Mạnh Hàn đánh bạo lá gan hướng bá tước đại nhân muốn lấy chứng minh nộp thuế, cho nên bây giờ hắn cũng hướng lãnh địa mà đi mà không cần suy nghĩ nhiều.
Mà cũng kỳ quái, trong đầu nguyên bản Antonio một điểm cũng không có chút thông tin nào lãnh địa mà mình mới thu này, nhưng chứng khiến bộ dáng dong binh cùng bá tước, nghĩ đến điều này thì chắc địa phương kia cũng không phải thứ tốt lành gì cho lắm.Về điểm này, Mạnh Hàn đã chuẩn bị tâm lý.
Trên người cũng còn chút lương khô, không đến mức khiến Mạnh Hàn trên đường đói bụng, bất quá liên tục sống một mình thời gian dài, Mạnh Hàn chưa từng trải qua. Nhất là vào buổi tối, Mạnh Hàn hận không thể tìm một chỗ nào trống trãi mà chui xuống. Đáng tiếc mặt đất quá cứng , nếu muốn chui xuống dưới thì vô phương.
Duy nhất Mạnh Hàn thấy may mắn chính là dọc đường đi căn bản chẳng thấy một người nào. Đừng nói người, ngày cả động vật cũng không gặp qua. Đường đi này hoang vu và lãnh lẽo đến đáng sợ, thật không biết cái lãnh địa kia dáng dấp còn hoang vu đến độ nào nữa.
Mặc dù Mạnh Hàn cũng đả chuẩn bị tâm lý , nhưng đến khi chân chính nhìn thấy bóng dáng của nó, Mạnh Hàn một trận khiếp sợ há to miệng mãi cũng không khép lại. Trên tay vẫn chống cây ma pháp trường cũng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.