Hồi 2
Tai Bay Vạ Gởi Ãch Giữa Äà ng
Công Phu Tuyệt Há»c Lá»t Và o Tay
Không những chỉ mở bừng hai mắt mà thôi, miệng của vị Giáo Chủ hỠThôi cũng từ từ hé mở, để lộ hai hà m răng trắng bạc dưới ánh trăng.
Hồn bất phụ thể, Bạch Bất Phục báºt kêu lên mà không biết rằng tiếng kêu đó được xuất phát ngoà i ý định cá»§a y:
- M ...a ...
Bao nhiêu đởm lượt cá»§a y láºp tức bay biến đâu mất. Tay vẫn còn cho và o bá»c áo cá»§a Thôi Giáo Chá»§ mà y lả dần và ngã hắn và o ngưá»i cá»§a Thôi Giáo Chá»§.
Cái ngã của y là m cho thân hình của vị Giáo Chủ hỠThôi phải liêu xiêu lảo đảo.
Cùng vá»›i việc gượng lại để khá»i phải bị té, má»™t giá»ng nói là o thà o cá»§a vị Giáo Chá»§ há» Thôi cÅ©ng được phát ra:
- Tiểu tá». ChÃnh ngươi là ngưá»i đã nấp sau hai khối đá kia ?
Âm thanh giá»ng nói cá»§a Thôi Giáo Chá»§ vì là tiếng nói cá»§a ngưá»i còn sống chứ không phải là tiếng kêu gà o cá»§a bá»n cô hồn dã quá»· nên là m cho Bạch Bất Phục phần nà o tỉnh lại thần hồn. Y lắp bắp đáp lại trong lúc cố ngồi tách ra khá»i thân hình cá»§a Giáo Chá»§ há» Thôi.
- Lão ... lão bá ... hãy ... hãy còn sống sao ? Phải ... tiểu sinh nấp ... nấp sau hai khối ... khối đá kia.
Cái lừ mắt nhìn cá»§a Thôi Giáo Chá»§ là m cho Bạch Bất Phục dù đã ngồi dáºy, vẫn không dám rụt tay vá». Y vẫn để nguyên bà n tay Ä‘ang động chạm tháºt sá»± và o nén bạc ở trong ngưá»i Thôi Giáo Chá»§ và tai thì nghe Thôi Giáo Chá»§ há»i:
- Lúc nãy ta nghe ngươi xưng là Bạch Bất Phục ?
Y thẫn thá» gáºt đầu:
- Phải. Äó là ... là tÃnh danh cá»§a tiểu sinh.
Thôi Giáo Chá»§ lại há»i:
- Ngươi phải nuôi dưỡng mẫu thân ?
Nghe nhắc đến mẫu thân, y kêu lên:
- Äúng như váºy đó lão bá. Lão bá hãy tha cho tiểu sinh, tiểu sinh còn phải phụng dưỡng từ mẫu.
Thôi Giáo Chủ gắt khẽ:
- Việc gì ngươi phải kêu toáng lên như váºy. Chá» khi ta há»i xong thì ta má»›i biết là có nên tha cho ngươi hay không. Nà o, tất cả những gì đã xảy ra, ngươi mục kÃch hoà n toà n chứ ?
Bạch Bất Phục gáºt đầu và i lượt:
- Äã thấy, tiểu sinh đã nhìn thấy tất cả.
Thôi Giáo Chá»§ cưá»i lạnh:
- ÄÆ°á»£c lắm. Bây giá» ngươi muốn chết hay muốn sống ?
Kinh tâm, Bạch Bất Phục vụt nhổm dáºy. à định cá»§a y là sẽ van nà i lòng đại lượng cá»§a Thôi Giáo Chá»§ và muốn thế thì y phải thu cánh tay kia vá».
Thế nhưng dù y đã cố hết sức nhưng cánh tay cá»§a y vẫn cứ dÃnh chặt và o ngá»±c áo cá»§a Thôi Giáo Chá»§. Cà ng thêm hoảng loạn, Bạch Bất Phục cà ng vùng vẫy nhiá»u hÆ¡n.
Và y chỉ thôi vùng vẫy khi nghe vị Giáo Chủ hỠThôi lên tiếng:
- Ngươi đừng phà lá»±c vô Ãch. Tay cá»§a ngươi đã bị ná»™i kình trong ngưá»i ta hút lấy.
Ngươi nên ngoan ngoãn đáp lá»i ta thì hÆ¡n. Vả lại, tên cá»§a ngươi là Bất Phục kia mà . Hà cá»› gì ngươi lại tá» ra hoảng loạn đến phải van xin ?
Nghe váºy, Bạch Bất Phục bụng bảo dạ:
“Lão nói không sai. Nếu đến số chết thì dù có cố cÅ©ng không thể được. Ngược lại, ta không thể chết nếu số ta tháºt sá»± chưa tuyệt.†Sau khi gắng gượng tá»± trấn an mình, Bạch Bất Phục đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tiểu sinh muốn sống.
Lão Giáo Chá»§ há» Thôi gáºt đầu bảo:
- Ta biết ngay là ngươi sẽ đáp như váºy. ÄÆ°á»£c, ta sẽ để ngươi sống nếu ngươi chịu giúp ta hoà n thà nh má»™t việc.
Tò mò, y há»i ngay:
- Là việc gì ?
Không chịu giải thÃch liá»n lúc đó, Thôi Giáo Chá»§ bắt đầu cáºt vấn y:
- Trước khi ta nói, ta muốn biết đôi Ä‘iá»u vá» ngươi. Ngươi có biết võ công không ?
Y lắc đầu:
- Tiểu sinh không hỠbiết võ công.
- Váºy còn mẫu thân cá»§a ngươi ?
Y cưá»i như mếu:
- Gia mẫu quanh năm Ä‘au ốm, như váºy mà là ngưá»i biết võ công sao ?
Lão Giáo Chủ hỠThôi gắt:
- Ngươi bất tất phải dông dà i, cứ đáp theo câu há»i cá»§a ta là đủ. Hừ. Váºy ngươi từ đâu có cái nghiệp chôn ngưá»i nà y ? Là ai xúi ngươi ?
Y nhăn nhó:
- Là do tiểu sinh tá»± nghÄ© ra. Nếu có Ä‘iá»u gì xúi bẩy thì đó chÃnh là hoà n cảnh bức bách đẩy đưa, chứ là m gì có ngưá»i chỉ dạy.
- Ngươi vẫn thưá»ng là m Ä‘iá»u nà y sao ?
Y đáp:
- Ngưá»i giang hồ nghÄ© cÅ©ng lạ. Nếu không tìm đến khu má»™ địa để giao chiến thì cÅ©ng chá»n đỉnh Âm SÆ¡n nà y. Tiểu sinh nhỠđó mà qua được mấy phen hoạn nạn.
- Hừ. Ta tạm tin ngươi. Vì ngươi không có bao nhiêu niên ká»· chắc hẳn không quen việc dối ngưá»i.
- Lão bá định sai bảo tiểu sinh là việc gì ?
Lão đáp:
- Ngươi phải thay ta, truyá»n đạt thông tin đến má»™t ngưá»i.
- Truyá»n đạt Ä‘iá»u gì và truyá»n đạt cho ai ?
Lão long mắt nhìn y:
- Ngươi chấp thuáºn ?
Y cưá»i gượng:
- Äể được tha mạng thì tiểu sinh đâu còn cách nà o khác.
lão há» Thôi gáºt đầu:
- Ngươi hiểu được như váºy là tốt. Äầu tiên, ngươi phải há»c cho thuá»™c những gì ta cần truyá»n đạt. Äó là điá»u tối ư quan trá»ng. Nghe đây.
Lão hắng giá»ng rồi Ä‘á»c tháºt cháºm rãi:
- Chỉ cần ghi nhớ là đủ, cấm luyện theo khẩu quyết nà y ...
Bạch Bất Phục kêu lên:
- Luyện ư ? Tiểu sinh đâu cần phải luyện ?
Thôi Giáo Chủ gắt lên:
- Äó là câu mà ngươi phải truyá»n đạt. Äâu phải ta nói vá»›i ngươi.
Bạch Bất Phục à lên:
- Là tiểu sinh phải nói nguyên văn câu nói đó ư. Tiểu sinh hiểu rồi. “Chỉ cần ghi nhá»› là đủ, cấm luyện theo khẩu quyết nà y ...†Lão gáºt đầu hà i lòng:
- Khá lắm. Bây giá» ta Ä‘á»c tiếp, ngươi nghe thế nà o thì sau nà y tìm gặp ngưá»i mà ta bảo ngươi tìm thì ngươi phải láºp lại nguyên văn, không được sai sót. Nhá»› rõ chưa ?
Äợi khi y gáºt đầu, ám thị là đã hiểu, lão há» Thôi lại Ä‘á»c:
- Äây là khẩu quyết cá»§a tuyệt há»c BÃch Dạ Sáo Khúc ...
Thoáng chấn động vì nhá»› lại những diá»…n biến lúc nãy, Bạch Bất Phục hiểu ra những gì Thôi Giáo Chá»§ Ä‘ang bắt y phải há»c thuá»™c chÃnh là kinh văn khẩu quyết cá»§a tuyệt há»c BÃch Dạ Sáo Khúc, má»™t môn công phu mà Tam Quái Tam Nhãn vì thèm khát mà phải tuyệt mạng.
Y có phần hoang mang:
“Sao lão lại dùng ta là m ngưá»i truyá»n đạt khẩu quyết ? Lão không tá»± mình là m, có phải là lão không còn sống được bao lâu nữa không ? Nếu váºy thì ta cứ há»c thuá»™c cho lão yên tâm. Chá» khi lão buông tha, ta có Ä‘i truyá»n đạt hay không là tùy ở ta. Lão đã chết thì sẽ không là m gì được ta.†Vá»›i suy nghÄ© nà y, Bạch Bất Phục rắp tâm há»c thuá»™c những gì lão há» Thôi muốn y phải thuá»™c.
Sau ba lần Ä‘á»c, lão há» Thôi có vẻ hà i lòng khi thấy rằng Bạch Bất Phục đã nhắc lại đúng nguyên văn những gì lão cần truyá»n lại.
Tiếp đó lão bảo:
- Từ nÆ¡i nà y, ngươi cứ Ä‘i mãi vá» phÃa tây, đến khi gặp được bất kỳ ai mặc y phục Ä‘en tuyá»n như ta thì ngươi hãy đưa váºt nà y ra và bảo là cần được há»™i diện vá»›i Thiếu Giáo Chá»§.
- Gặp ngưá»i váºn y phục Ä‘en tuyá»n và bảo là cần gặp thiếu Giáo Chá»§.
Lão gáºt đầu giải thÃch:
- Äó là giáo đồ Hắc Y Giáo mà ta là Giáo Chá»§. Còn váºt nà y chÃnh là lệnh phù tối thượng cá»§a bổn giáo. Ngay khi gặp Thiếu Giáo Chá»§, ngươi láºp tức truyá»n đạt những gì ta đã dạy cho ngươi. Sau đó, nếu cần thì ngươi hãy thuáºt lại toà n bá»™ những gì xảy ra đêm nay. Nhiệm vụ cá»§a ngươi như thế là xong.
ÄÆ°a tay nháºn lấy má»™t mảnh kim bà i nặng trịch, Bạch Bất Phục vẫn không sao rút được tay vá». Y kêu lên:
- Tiểu sinh đã nháºn lá»i rồi, sao lão bá vẫn cứ giữ tay tiểu sinh ?
Lão há» Thôi nhếch môi cưá»i độc ác:
- Chưa được đâu tiểu tá». Ta mà buông tha ngươi lúc nà y là ngươi thoát Ä‘i và không thá»±c hiện lá»i đã hứa thì sao ?
Hoảng sợ vì sá»± Ä‘oán biết trước cá»§a lão há» Thôi, Bạch Bất Phục cuống quÃt kêu lên:
- Quân tá» nhất ngôn mà lão bá. Äiá»u gì tiểu sinh đã hứa thì quyết không nuốt lá»i.
Lão bá không chịu buông tha thì tiểu sinh là m sao đi được ?
Lão cưá»i má»™t tiếng khô khan:
- Bình sinh há» Thôi ta chưa từng tin và o lá»i hứa cá»§a bất kỳ ai. Cẩn tắc vô ưu.
Ngươi quay lưng vá» phÃa ta nà o.
Y thêm lo lắng:
- Äể là m gì, lão bá ?
Lão hắng giá»ng:
- Ta bảo ngươi quay lưng thì ngươi cứ là m theo, việc gì phải há»i cho phà lá»i ?
Do má»™t tay vẫn còn bị hấp lá»±c cá»§a lão giữ chặt nên Bạch Bất Phục dù cố hết sức cÅ©ng chỉ quay được ná»a bên lưng vá» phÃa lão mà thôi.
- Ãi !
Miệng cá»§a y báºt thốt ra má»™t tiếng kêu khi lưng cá»§a y bá»—ng Ä‘au nhói như bị má»™t váºt gì đó đâm và o.
Bạch Bất Phục chỉ hiểu ra khi nghe lão hỠThôi giảng giải:
- Ngươi đã trúng phải độc thủ Tuyệt Mạng Phi Châm của ta. Trong vòng một tuần trăng, nếu ngươi không tìm được Thiếu Giáo Chủ của bổn giáo để là m những gì ta sai ngươi thì ngươi chắc chắn phải chết.
Kinh hồn bạt vÃa, y kêu lên:
- Như váºy sao được ? Nhỡ nÆ¡i lão bá sai tiểu sinh tìm đến là má»™t nÆ¡i quá xa, tiểu sinh không thể đến đúng hạn thì sao ? Hoặc giả tiểu sinh đến nÆ¡i nhưng vị thiếu Giáo Chá»§ nà o đó lại không có ở đó thì sao ? Không lẽ chỉ vì như thế mà tiểu sinh phải uổng mạng sao ?
Y kêu lên và y quay ngưá»i lại. Y quên rằng mình Ä‘ang cáºn ká» bên ngưá»i lão Giáo Chá»§ há» Thôi. Do đó, suýt nữa thì mặt y chạm phải gương mặt đầy huyết tÃch ghê rợn cá»§a lão.
Do hai khuôn mặt Ä‘ang ká» sát và o nhau nên y nháºn rõ sắc diện cá»§a lão Giáo Chá»§ há» Thôi Ä‘ang hoà n toà n nhợt nhạt và là sá»± nhợt nhạt cá»§a má»™t ngưá»i sắp từ giã cõi Ä‘á»i.
Còn nữa, nhịp hô hấp cá»§a lão há» Thôi bây giá» quá mong manh. Nếu không phải y Ä‘ang ká» cáºn bên lão thì chưa chắc y nghe được là n hÆ¡i thở nhẹ tá»±a tÆ¡ trá»i cá»§a lão Giáo Chá»§.
“Lão sắp chết. Nhưng trước khi chết, lão còn cố hãm hại ta bằng Tuyệt Mạng Phi Châm gì đó cá»§a lão. Phải chăng váºn mạng cá»§a ta vô tình đã bị buá»™c chặt và o lão ?
Lòng ngưá»i giang hồ tháºt xảo trá. Mẫu thân ta đã từng bảo như váºy. Váºy mà trước kia ta nà o chịu tin lá»i.†Äang mãi suy nghÄ©, bên tai Bạch Bất Phục chợt nghe những tiếng nói là o thà o cá»§a lão há» Thôi:
- Ngươi yên tâm. Dù gì Ä‘i nữa thì ta cÅ©ng nghÄ© đến việc nà y. Má»™t kẻ không có võ công như ngươi đâu dá»… gì vượt qua được khoảng đưá»ng dà i hÆ¡n năm trăm dặm trong vòng má»™t tuần trăng. Ta đã có cách giúp ngươi.
Nghe nói đến khoảng đưá»ng hÆ¡n năm trăm dặm, Bạch Bất Phục Ä‘iếng hồn, tưởng như Diêm Vương đã xuất hiện và đang chá»±c chá» cướp Ä‘i sinh mạng cá»§a chÃnh y. Vì y tháºt sá»± biết rõ năng lá»±c cá»§a y. Y không thể di chuyển xa như thế trong vòng má»™t tuần trăng. Vả lại, y lại cà ng không thể Ä‘i xa vì y còn phải phụng dưỡng mẫu thân, má»™t ngưá»i quanh năm Ä‘au ốm bệnh táºt.
Do đó, Bạch Bất Phục hoà n toà n không quan tâm đến những lá»i cá»§a cá»§a lão Giáo Chá»§ há» Thôi vẫn Ä‘ang tiếp tục là o thà o và o tai y.
Y chỉ giáºt mình rúng động khi có má»™t luồng nhiệt khà từ ná»™i thể cá»§a lão há» Thôi truyá»n sang thân thể y qua bà n tay cá»§a y Ä‘ang dÃnh chặt và o ngưá»i lão. CÆ¡ thể cá»§a y cà ng lúc cà ng nóng ran khiến y hoang mang vô tả. Äến lúc đó, y má»›i để những lá»i nói thá»u thà o cá»§a lão lá»t và o tai. Lão bảo:
- Trước sau gì ta cÅ©ng bị tẩu há»a nháºp ma rồi phải chết, chân nguyên ná»™i lá»±c cá»§a ta tuy chẳng còn được bao nhiêu, chỉ còn độ mưá»i năm công phu là cùng. Ta trao cả cho ngươi còn hÆ¡n là bá» phÃ. Nhá»› đấy, vá»›i số chân nguyên ná»™i lá»±c nà y và vá»›i khẩu quyết Lược Ảnh Phi Quang ta vừa truyá»n cho ngươi, ngươi có thể ...
Giá»ng cá»§a lão há» Thôi bá»—ng cháºm lại và nhẹ dần Ä‘i:
- Có thể ... đến được Ma ... Ma Vân ...
Không nghe lão nói nữa, Bạch Bất Phục hối hoảng gá»i:
- Ma Vân gì, lão bá ? Khẩu quyết Lược Ảnh Phi Quang nà o, lão bá ?
Äáp lại câu há»i hốt hoảng cá»§a y, lão Giáo Chá»§ há» Thôi chợt kêu lên má»™t tiếng nất nghẹn:
- Ngươi ...
Từ cá»a miệng cá»§a lão chợt thổ ra má»™t ngụm huyết Ä‘en sẫm và lão thổ mạnh ra, tuôn đầy lên mặt Bạch Bất Phục.
Äúng lúc đó, luồng nhiệt khà đang truyá»n sang ngưá»i Bạch Bất Phục chợt ngưng lại và y rút được tay vá». Mất thăng bằng, lão Giáo Chá»§ há» Thôi bị ngã ngá»a vá» phÃa sau.
Äầu cá»§a lão và và o ná»n đá cứng tạo thà nh má»™t tiếng động khô khan.
Y Ä‘iếng cả thần hồn, chồm ngưá»i đến. Và y kịp nghe má»™t âm thanh sau cùng được phát ra từ cá»a miệng cá»§a lão há» Thôi:
- Ngươi phải đến cho được Ma ... Vân ... Cốc ...
Má»i âm thanh Ä‘á»u ngưng hẳn, kể cả là n hÆ¡i nhẹ như tÆ¡ cá»§a lão há» Thôi cÅ©ng ngưng Ä‘á»ng.
Lão đã chết.
Thừ ngưá»i nhìn lão vá»›i muôn ná»—i lo âu, Bạch Bất Phục xoay chuyển ý nghÄ© tháºt nhanh và thức ngá»™ được rằng lão há» Thôi phần vì kiệt sức do chân khà nghịch hà nh, phần vì tức giáºn do Bạch Bất Phục mãi suy nghÄ© vẩn vÆ¡ nên không chú tâm nghe lão truyá»n khẩu quyết Lược Ảnh Phi Quang. Lão căm phẫn đến độ thổ huyết và chết má»™t cách tức tưởi. Chỉ có Ä‘iá»u lão vẫn độc Ä‘oán cho đến lúc chết. Lão vẫn muốn Bạch Bất Phục phải bằng má»i giá đến Ma Vân Cốc hầu tìm cho được vị thiếu Giáo Chá»§ cá»§a Hắc Y Giáo và truyá»n đạt lại những gì mà lão bắt y phải truyá»n lại.
Bạch Bất Phục lẩm nhẩm thà nh lá»i:
- Nếu không đi thì độc thủ Tuyệt Mạng Phi Châm của lão sẽ đưa ta đến chỗ chết.
Ta phải là m sao bây giỠ? Mẫu thân ơi, hà i nhi biết phải là m gì bây giỠ?
Nhá»› đến mẫu thân, y đứng lên và quay ngưá»i bá» chạy. ÄÆ°á»£c và i bước, y bá»—ng đứng lại, suy nghÄ© má»™t lúc, y quay trở lại vá»›i thi thể cá»§a lão há» Thôi. Y nhanh nhẹn mò tìm trong bá»c áo cá»§a lão. Y lấy ra được ba nén bạc khá nặng. Y nở má»™t nụ cưá»i buồn bã khi cho ba nén bạc và o bá»c áo cá»§a y. Y quay lưng bá» Ä‘i.
Lần thứ hai, y bá»—ng dừng lại. Quay ngưá»i nhìn bốn thi thể, lần nà y thì đúng là bốn thi thể khi lão há» Thôi tháºt sá»± đã chết, y tặc lưỡi than:
- Vô công bất thá» lá»™c. Ta đã nháºn thù lao thì không thể không an táng cho há».
Lão hỠThôi tuy bất nhân nhưng ta không thể bất nghĩa.
Khom ngưá»i xốc lấy má»™t thi thể, y vừa bước được mấy bước thì phải kinh ngạc kêu lên:
- Ô hay. Ta bỗng trở nên may mắn hay thi thể của lão quái nà y không nặng như ta tưởng ?
Bạch Bất Phục kinh ngạc cÅ©ng phải. Vì khác vá»›i bao lần trước đó. Tuy y Ä‘ang mang má»™t thi thể trên vai nhưng cỠđộng cá»§a y vẫn nhẹ nhà ng, nhanh nhẹn, cứ y như y không há» mang vác bất kỳ má»™t váºt gì. Ngẩn ngÆ¡ má»™t lúc, y chợt tỉnh ngá»™:
- á»’, phải rồi. Không lẽ là do mưá»i năm tu vi gì đó cá»§a lão há» Thôi vừa truyá»n cho ta. Hóa ra chân nguyên ná»™i lá»±c lại tá» ra đắc dụng, giúp sức lá»±c cá»§a ta tăng lên bá»™i phần.
Quay trở lại, y khom ngưá»i đặt má»™t thi thể nữa lên vai. Trên vai tuy có đến hai thi thể nhưng Bạch Bất Phục Ä‘i lại vẫn ung dung và chạy Ä‘i như bay.
Và y cà ng mừng hÆ¡n lúc nháºn ra rằng không những y đưa được hai thi thể đến khu má»™ địa nhanh hÆ¡n má»i lần mà y hãy còn trà n trá» sinh lá»±c. Äể kiểm chứng, y há»™c tốc lao ngược lên đỉnh núi.
Y vẫn không thấy mệt.
Xốc lấy hai thi thể còn lại, một của Tam Quái Tam Nhãn và một của lão hỠThôi, y lại cắm đầu chạy xuống. Sức lực của y vẫn còn đầy trà n.
Ná»—i vui mừng vô hạn vì hiện tượng kỳ quái nà y ngay láºp tức xua Ä‘i má»i ná»—i lo âu trước đó cá»§a y. Sá»± lo âu chỉ trở lại lúc y đã an táng xong cả bốn thi thể. Y không thể không nhá»› đến độc thá»§ Tuyệt Mạng Phi Châm do lão há» Thôi hạ thá»§ và o ngưá»i y. Bồn chồn lo lắng, y há»›t hÆ¡ há»›t hãi Ä‘i xuyên qua khu má»™ địa. Khó có thể nháºn biết đâu là ranh giá»›i cuối cùng cá»§a khu má»™ địa khi chá»— nà o cÅ©ng có cá» hoang má»c đầy.
Nhưng vá»›i Bạch Bất Phục thì khác. Y quá rõ đâu là ranh giá»›i giữa chá»— táng thân cá»§a kẻ đã chết và chốn lưu ngụ cá»§a những ngưá»i còn sống. Vì chá»— lưu ngụ tháºt sá»± cá»§a y chÃnh là má»™t mái thảo lư xiêu vẹo nằm ká» cáºn khu má»™ địa. Và chÃnh là nÆ¡i ngay từ đầu y đã bước ra dưới ánh sáng vầng minh nguyệt.
Vừa đặt bước chân đầu tiên và o căn nhà cá» xiêu vẹo, y mở miệng gá»i to:
- Mẫu thân ...
Má»™t luồng lãnh khà chợt lao ngang và o ngưá»i y, và ngay tại thắt lưng cá»§a y bá»—ng có má»™t váºt gì đó Ä‘áºp mạnh và o khiến y phải kêu lên Ä‘au đớn. Hai chân y bá»—ng khuỵu xuống, mặt y Ä‘áºp và o ná»n đất khá mạnh.
Y cháºp choạng đứng lên đúng và o lúc có má»™t câu há»i lo âu từ bên trong vá»ng ra:
- Phục nhi, con là m sao váºy ?
_____________________________________________
Hồi 3
Như Trong Mơ Chân Lực Tan Biến
Äau Xé Lòng Tá» Biệt Sinh Ly
Cùng vá»›i câu há»i, bóng dáng yếu á»›t cá»§a má»™t phụ nhân bước đến gần Bạch Bất Phục. Nhá» những lá»— thá»§ng đưa ánh trăng từ bên trên mái nhà rá»i xuống, Bạch Bất Phục nhìn được nét lo âu trên sắc diện phá» phạc cá»§a phụ nhân.
Y cưá»i gượng và lên tiếng trấn an:
- Hà i nhi không sao đâu, mẫu thân. Có lẽ vì hà i nhi vui quá nên vội bước, không ngỠvấp ngã thế thôi.
Nét mặt lo âu cá»§a phụ nhân tan biến Ä‘i. Nhưng sau đó, khi nhìn thấy dấu huyết tÃch còn đầy trên mặt Bạch Bất Phục, phụ nhân ná» lại tá» ra hốt hoảng:
- Sao lại thế nà y Phục nhi ? Con đã là m gì đến phải dÃnh đầy máu trên mặt như váºy ?
Hiểu ra, Bạch Bất Phục cưá»i xoà :
- Không phải máu của hà i nhi đâu !
Phụ nhân lại cau mặt:
- Con lại lân la đến chá»— bá»n giang hồ giao chiến phải không ? Mẫu thân đã bảo con bao nhiêu lần rồi, sao con không nghe lá»i căn dặn cá»§a mẫu thân ?
Là đứa con hiếu thảo, Bạch Bất Phục tháºt sá»± lo lắng vì đã để mẫu thân phiá»n lòng.
Y vội hứa:
- Mẫu thân yên tâm, đây là lần sau cùng hà i nhi là m việc nà y.
ÄÆ°a tay đỡ mẫu thân ngồi xuống má»™t khúc gá»— gần đó, Bạch Bất Phục liến thoắng bảo:
- Äêm nay hà i nhi tháºt sá»± được phát tà i, mẫu thân xem đây.
Y đưa cho mẫu thân xem ba nén bạc lá»›n vá»›i mảnh kim bà i là váºt cá»§a lão Giáo Chá»§ há» Thôi, tiếp đó là chá»— bạc vụn Ãt á»i cá»§a bá»n Tam Quái Tam Nhãn.
Không ngỠmẫu thân của y chỉ để mắt nhìn đến mảnh kim bà i mà thôi. Mẫu thân y tỠvẻ lo sợ:
- Váºt nà y mà hà i tá» cÅ©ng lấy ư. Con có biết thế là con tá»± chuốc hoa. và o thân rồi không ?
Bạch Bất Phục ngơ ngác:
- Vì sao ? Mẫu thân cÅ©ng biết váºt nà y ư ?
Y cà ng thêm ngơ ngác khi trông thấy bộ dạng của mẫu thân có phần lung túng.
Mẫu thân y vá»™i và ng che Ä‘áºy sá»± lung túng bằng cách bảo y:
- Dù gì Ä‘i nữa con cÅ©ng không nên giữ váºt nà y ! Hãy vứt bá» Ä‘i thì hÆ¡n.
Y hốt hoảng kêu lên:
- Không được đâu mẫu thân ! Hà i nhi không thể vứt bá» váºt nà y nếu như...
Thái độ của y là m cho phụ nhân sinh nghi. Phụ nhân vội tra gạn:
- Nếu như thế nà o, sao con không nói tiếp đi ?
Y lung túng vì không biết phải giải thÃch như thế nà o cho mẫu thân y hiểu rõ má»i việc.
Không nghe y đáp, phụ nhân cà ng thêm nghi ngá»:
- Bất Phục ! Äêm nay con đã gặp những gì ? Hãy thuáºt lại cho mẫu thân nghe nà o !
Không thể giữ mãi trong lòng chuyện có liên quan tới sinh mạng bản thân và cũng có phần liên quan tới việc phụng dưỡng mẫu thân, Bạch Bất Phục đà nh phải nói ra tất cả.
Cà ng nghe vị phụ nhân cà ng thêm bồi hồi lo sợ đến phải đổi sắc diện.
Äến khi Bạch Bất Phục dứt lá»i, vị phụ nhân vá»™i và ng báºt hoa? táºp và châm sáng đĩa đèn bằng dầu lạc ở cạnh đó.
Phụ nhân còn bảo:
- Hãy quay lưng lại cho mẫu thân xem nà o.
Bạch Bất Phục vừa quay lưng cho mẫu thân xem vừa nói rõ ý định:
- Hà i nhi đã định không Ä‘i, nhưng việc đã thế nà y hà i nhi đà nh phải lìa xa mẫu thân má»™t thá»i gian. Mãu thân bất tất phải lo ngại. Chỉ cần hà i nhi hoà n thà nh việc lão há» Thôi sai bảo, hà i nhi sẽ toà n mạng quay vá» vá»›i mẫu thân.
Y mải nói nên không nghe tiếng lẩm bẩm của mẫu thân:
- Äúng là thiên số đã định. Là ngưá»i giang hồ đố tránh khá»i cÆ¡n lốc xoáy giang hồ.
Y chỉ quan tâm khi nghe mẫu thân há»i:
- Có phải con vui mừng vì có được chân nguyên nội lực không ?
Y đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi ! Mẫu thân biết không, nhá» có chân nguyên ná»™i lá»±c, hà i nhi như má»™t ngưá»i khắc hẳn. Äừng nói là an táng chỉ có bốn ngưá»i, dẫu hÆ¡n thế hà i nhi vẫn thừa năng lá»±c.
Y có phần kinh ngạc khi nghe mẫu thân y thừa nháºn:
- Hẳn nhiên rồi ! Ngưá»i có ná»™i lá»±c dẫu sao cÅ©ng hÆ¡n ngưá»i không có.
Y quay lại nhìn và o mặt mẫu thân:
- Sao mẫu thân biết.
Mẫu thân y mấp máy đôi môi như muốn giải thÃch.
Nhưng thần sắc cá»§a mẫu thân y bá»—ng đỠđẫn ra và hai mắt cá»§a bà chừng như lạc thần, cứ nhìn chằm chằm và o nÆ¡i nà o đó phÃa sau y.
Bạch Bất Phục sau má»™t lúc lo ngại vì thần sắc khác thưá»ng cá»§a mẫu thân liá»n quay đầu nhìn lại phÃa sau.
Vù...
PhÃa sau trống hoác và chỉ là má»™t vùng sáng nhợt nhạt ở bên ngoà i liếp cá»a, không có má»™t váºt gì hay ngưá»i nà o đó chứng tá» mãu thân y vì nhìn thấy váºt đó, ngưá»i đó nên phải đỠngưá»i đến lạc thần.
Y cũng không lưu tâm đến một là n gió vừa thoảng qua, đúng và o lúc y quay đầu để nhìn.
Y quay lại nhìn và o sắc diện cá»§a mẫu thân và há»i:
- Mẫu thân vừa trông thấy váºt gì à ?
Mẫu thân y bối rối đến lúng túng. Lần thứ hai, như để khoa? lấp, mẫu thân y lại há»i lảng sang chuyện khác:
- Hà i nhi bảo sức lực của hà i nhi đã khác trước, liệu có đúng không ?
Y quả quyết bảo:
- Nhất điịnh là đúng, không tin mẫu thân hãy xem đây.
Y bước ra ngoà i và tiến đến chá»— có cắm má»™t má»™ bia. Theo thá»i gian, má»™ bia nà y đã xiêu vẹo và ngả nghiêng như sắp đổ ụp xuống.
Y bảo:
- Äã bao lần hà i nhi định dá»±ng má»™ bia nà y ngay ngắn trở lại nhưng hà i nhi không đủ sức lá»±c để thá»±c hiện. Lần nà y thì khác, hà i nhi sẽ dá»±ng được cho mẫu thân xem.
Y chá»™p hai tay và o tấm má»™ bia. Tấm má»™ bia nà y vốn là má»™t phiến đá, có trá»ng lượng ước khoảng trăm cân. Vá»›i má»™t ngưá»i bình thưá»ng trá»ng lượng nà y là quá sức.
Nhưng vá»›i ngưá»i luyện võ hoặc vá»›i Bạch Bất Phục, là kẻ vừa có được nguồn chân nguyên ná»™i lá»±c mưá»i năm công phu tu vi thì trá»ng lượng nà y không phải là không lay chuyển được.
Thế nhưng, bao nhiêu sức lực của Bạch Bất Phục vừa có được bỗng không còn nữa. Y đã cố hết sức vẫn không lay chuyển được tấm mộ bia. Lay chuyển không được thì nói gì đến chuyện dựng lại cho ngay.
Vừa thở ồ ồ vì mệt vừa kinh ngạc, Bạch Bất Phục đứng lên há»i:
- Sao lạ váºy ? Má»›i lúc nãy đây hà i nhi có cảm giác là hà i nhi mạnh hÆ¡n bây giá».
Mẫu thân hãy tin ở hà i nhi, má»i chuyện đúng là như vây.
Y giương mắt nhìn và o mẫu thân và tin rằng mẫu thân y sẽ tin và o má»i Ä‘iá»u y nói.
Không nỡ để y thất vá»ng, mẫu thân y bảo:
- Mẫu thân không há» nghi ngá». Chỉ có Ä‘iá»u má»i chân nguyên ná»™i lá»±c cá»§a con đã bị...
Mẫu thân y đang nói bỗng dừng lại. Và thần sắc của bà cũng đỠđẫn như lúc nãy.
Theo hướng nhìn cá»§a mẫu thân, Bạch Bất Phục cÅ©ng quay đầu lại tháºt nhanh.
Vù...
Lại một luồng gió thổi qua kèm theo đó là hai vệt sương mỠtrong chớp mắt đã tan biến và o hư vô.
Äôi mắt nhìn và o hai vệt sương má» vừa tan biến, y lẩm bẩm:
- Thá»i tiết nà y là m gì có sương vụ ? Có lẽ nà o ta bị hoa mắt ?
Y quay lại và há»i mẫu thân:
- Mẫu thân có nhìn thấy hai là n sương như hà i nhi vừa thấy không ?
Sắc diện cà ng thêm nhợt nhạt, mẫu thân y bảo:
- Mẫu thân không thấy ! Chúng ta và o nhà thôi Phục nhi.
Nhìn thấy thần sắc của mẫu thân, y sợ mẫu thân đang trở bệnh. Y hối hả đưa mẫu thân và o nhà . Không ngỠkhi và o đến nhà , mẫu thân y bỗng hoạt bát hẳn lên.
Bà lăng xăng gói ghém hà nh trang cho y. Vừa là m bà vừa căn dặn:
- Phục nhi ! Äừng nói đây là việc con đã hứa nháºn, mà vì là việc có liên quan đến sinh mạng nên con không thể không Ä‘i Ma Vân Cốc.
Nghe thế, y kinh ngạc:
- Còn mẫu thân thì sao ? Hà i nhi đi rồi mẫu thân là m sao tự chăm sóc được ?
Phụ nhân đáp:
- Con yên tâm, mẫu thân tá»± lo liệu được. HÆ¡n nữa con bây giỠđã mưá»i sáu rồi, cÅ©ng nên Ä‘i ra ngoà i liệu đưá»ng láºp thân. Nhá»› lấy, đối vá»›i ai cÅ©ng váºy, con phải lấy đạo nghÄ©a là m trá»ng nhất là chữ tÃn. Lão há» Thôi tuy đã dùng thá»§ Ä‘oạn ám muá»™i để bức bách, nhưng vì con đã hứa nên con không thể sai lá»i.
Trao cho Bạch Bất Phục gói hà nh trang gá»n nhẹ, phụ thân còn nhét và o bá»c áo cá»§a y mảnh kim bà i và cả ba nén bạc lá»›n. Phụ nhân bảo:
- Trên bước đưá»ng bôn tẩu, con không thể không có ngân lượng. Thôi con Ä‘i Ä‘i !
Bạch Bất Phục lo âu:
- Mẫu thân đưa cả cho hà i nhi, còn mẫu thân thì sao ?
Vị phụ nhân má»m cưá»i:
- Chá»— bạc vụn nà y cÅ©ng đã quá đủ cho mẫu thân rồi. Mẫu thân chỉ lo cho hà i tá» thôi. Nhá»› tá»± bảo trá»ng đấy, Phục nhi !
Bạch Bất Phục hoà n toà n không ngá» mẫu thân y tuy là nữ nhân nhưng lại xem trá»ng chữ tÃn. Mẫu thân y không ngại việc y lìa xa, không ngưá»i chăm sóc.
Bất giác y lo ngại:
- Mẫu thân tự lo liệu được ư ?
Thấy mẫu thân khẳng khái gáºt đầu, y quả quyết:
- ÄÆ°á»£c ! Hà i nhi sẽ Ä‘i. Không muá»™n hÆ¡n má»™t tuần trăng hà i nhi sẽ quay lại. Mẫu thân hãy tá»± bảo trá»ng, hà i nhi Ä‘i đây.
Bạch Bất Phục bước Ä‘i. Y không ngá» ngay sau đó có hai nhân váºt má»™t nam má»™t nữ váºn bạch y xuất hiện đối thoại vá»›i mẫu thân y.
Vừa hiện thân, vị nam nhân liá»n lên tiếng gắt gá»ng:
- Xuân Liá»…u ! Ngươi tháºt to gan ! Ngươi dám trái lệnh Cung Chá»§ ?
Xuân Liá»…u là danh xưng cá»§a mẫu thân Bạch Bất Phục. Bà cưá»i nhẹ đáp lại:
- Tam Bạch Y Vệ nói tháºt lạ. Ta trái mệnh Cung Chá»§ khi nà o ?
Nữ nhân kia ứng tiếng há»i:
- Ngươi còn chối cãi ư, Xuân Liá»…u ? Váºy tại sao ngươi cho tiểu tá» kia rá»i xa ngươi, dấn thân và o chốn giang hồ ?
Xuân Liá»…u cưá»i thà nh tiếng:
- Hừ ! việc đó ta phải há»i hai ngươi má»›i đúng. Hai ngươi có nhiệm vụ giám sát mẫu tá» ta, tại sao hai ngươi để cho lão Thôi Tá» Bình dùng Tuyệt Mạng Phi Châm để hãm hại Bất Phục ?
Nam nhân được Xuân Liá»…u gá»i là Tam bạch Y Vệ liá»n há»i ngược lại:
- Môn quy cá»§a bổn cung như thế nà o không lẽ ngươi không rõ ? Bá»n ta chỉ giám sát chứ đâu có thể xen và o ná»™i tình cá»§a bá»n giang hồ. Ngươi quên rồi sao ?
Xuân Liá»…u lạnh giá»ng đáp lại:
- Váºy thì hai ngươi không thể trách ta. Bất Phục trúng phải độc thá»§ cá»§a lão há» Thôi, y không thể không Ä‘i Ma Vân Cốc. Ngược lại nếu Bất Phục có mệnh hệ gì, hai ngươi là ngưá»i bị Cung Chá»§ trị tá»™i đầu tiên chứ không phải ta.
Äôi nam nữ thất sắc:
- Kẻ xui bảo tiểu tá» Ä‘i là ngươi, sao ngươi lại đổ vạ cho bá»n ta ?
Xuân Liễu đắc ý, doa. già hơn:
- Mệnh lệnh cá»§a Cung Chá»§ thế nà o, hai ngươi là ngưá»i giám sát hẳn phải biết rõ hÆ¡n ta. Ta biết, chÃnh hai ngươi đã phế bá» mưá»i năm công phu tu vi do lão há» Thôi truyá»n cho Bất Phục. Hai ngươi đã tuân thá»§ đúng lệnh truyá»n cá»§a Cung Chá»§ là không cho Bất Phục cÆ¡ há»™i luyện võ công. Thì bây giá» hai ngươi phải có trách nhiệm bảo toà n tÃnh mạng cho Bất Phục.
Thấy đôi nam nữ cà ng lúc cà ng biến sắc vì hoảng sợ, Xuân Liễu nói tiếp:
- Thế nà o ta nói có đúng không ? Lệnh cá»§a Cung Chá»§ là không cho Bất Phục dÃnh đến giá»›i giang hồ, giả như Bất Phục chết vì độc thá»§ cá»§a lão há» Thôi hoặc bị nhân váºt nà o đả tá», lá»—i là ở ta hay hai ngươi ?
Cưá»i đắc ý, Xuân Liá»…u lại bảo:
- Ha... Ha... Ha... Nếu hai ngươi khôn ngoan hÆ¡n thì ngay từ đầu đừng để Thôi Tá» Bình hãm hại Bất Phục. Chuyện đã xảy ra như thế nà y, hai ngươi đà nh phải là m vệ sÄ© cho Bất Phục, giúp Bất Phục Ä‘i đến Ma Vân Cốc và quay lại an toà n váºy ! Ha... Ha...
Ha...
Khẩu khà cá»§a Xuân Liá»…u đúng là khẩu khà cá»§a nhân váºt thuá»™c giá»›i giang hồ và đôi nam nữ kia cÅ©ng là ngưá»i thuá»™c giá»›i giang hồ vá»›i bản lãnh công phu tháºt thâm háºu.
Nghe Xuân Liá»…u nói xong, đôi nam nữ vá»™i lắc ngưá»i và nhanh chóng biến thà nh hai vệt sương mỠđể Ä‘uổi theo Bạch Bất Phục.
ÄÆ°a mắt nhìn theo, Xuân Liá»…u cưá»i vá»›i hai dòng lệ long lanh:
- Phục nhi ! Mưá»i sáu năm rồi, nay mẫu thân má»›i có được má»™t ngà y vui sướng.
Con là cốt nhục cá»§a má»™t nhân váºt lẫy lừng trên chốn giang hồ thì con phải trở thà nh má»™t nhân váºt như thế. Mẫu thân khi đặt tên con là Bất Phục thì vẫn tin rằng không có má»™t thế lá»±c nà o có thể khuất phục được con, không ai có thể ngăn cản được Bạch gia dương danh thiên hạ. Bạch Bất Phục ! Ha... Ha... Ha...
Và ng trăng mỠảo chợt tan biến Ä‘i khi có cụm may dà y đặc bao phá»§. Và gian nhà cá» cÅ©ng chìm lấp và o bóng đêm như muốn che giấu Ä‘i những gì còn là máºp má» khó hiểu trong thâm tâm Xuân Liá»…u, má»™t nhân váºt thuá»™c giá»›i giang hồ nhưng phải mang bệnh triá»n miên vá»›i thân tà n ma dại như má»™t thưá»ng nhân không biết võ công.
Cả khu má»™ địa lẫn ngá»n Âm SÆ¡n cÅ©ng phải tối sầm lại vì vầng trăng kia Ä‘ang e thẹn ẩn kÃn chân diện.
Tất cả Ä‘á»u bị bao trùm dưới mà n bà ẩn dầy đặc.
__________________________________________________ __________
Hồi 4
Vì Tranh Già nh BÃch Dạ Lôi Khúc
Ãc Nhân Thảm Tá» Äạo Duyên May
Ầm ! Ầm !
Hà ng loạt những tiếng động quen tai đã là m cho Bạch Bất Phục phải ngừng chân nghe ngóng.
Lưỡng lá»± má»™t lúc, Bạch Bất Phục cưá»i buồn và lẩm bẩm:
- Dù ta không vá»™i Ä‘i đến Ma Vân Cốc, ta cÅ©ng không nên tìm đến chá»— bá»n giang hồ Ä‘ang giao chiến nữa. Ta không thể trái lá»i căn dặn cá»§a mẫu thân.
Ra chiá»u luyến tiếc, Bạch Bất Phục quà y quả Ä‘i thẳng vá» phÃa Tây.
Non sông còn dá»… đổi chứ tâm tÃnh con ngưá»i đâu dá»… gì đổi dá»i.
Tháºt váºy, nếu không vì lo lắng cho mẫu thân, muốn mau Ä‘i cho đến nÆ¡i và chóng vá» lại nhà , thì những âm thanh kia rất dá»… cuốn hút bản thân. Vì đã nhiá»u năm trôi qua, Bạch Bất Phục đã quá quen vá»›i nghiệp dÄ© cá»§a y. Do phần nà o luyến tiếc chứ không phải do mệt má»i, Bạch Bất Phục vừa nhìn thấy má»™t ngôi miếu hoang bên vệ đưá»ng, đã vá»™i khoa chân tiến và o.
Gá»i là ngẫu nhiên cÅ©ng được hoặc xem là má»™t Ä‘iá»u trùng hợp cÅ©ng không sai, những âm thanh kia không hiểu sao lại cứ tiến dần mãi vá» phÃa ngôi miếu.
Không tá»± chá»§ được, Bạch Bất Phục theo thói quen liá»n nấp và o má»™t bên cá»a và len lén đưa mắt nhìn ra ngoà i. Tiếng động chạm cá»§a binh khÃ, tiếng chấn động cá»§a kình phong vang lên cà ng lúc cà ng to.
Và cùng vá»›i những tiếng động đó, mưá»i mấy bóng Ä‘en ùa nhau xuất hiện ngay phÃa trước ngôi miếu hoang. Há» vẫn tiếp tục lăn xả và o nhau và táºn lá»±c thi triển sở há»c để tà n sát lẫn nhau.
Qua y phục bên ngoà i cá»§a những nhân váºt nà y, Bạch Bất Phục nháºn diện được má»™t tốp ngưá»i thiểu số là ngưá»i cùng phe, đó là ba nhân váºt Cái Bang vá»›i y phục rách rưới như bá»n khất cái.
Hầu như ở nÆ¡i nà o đó cÅ©ng có sá»± hiện diện cá»§a bá»n khất cái. Bạch Bất Phục đã từng trông thấy há». Và Bạch Bất Phục biết rằng có không Ãt nhân váºt khất cái biết võ công. Và đa phần những nhân váºt khất cái Ä‘á»u là nhân váºt cá»§a má»™t đại bang được gá»i là Cái Bang.
Ba nhân váºt khất cái Ä‘ang chống trả phe đối phương hÆ¡n mưá»i ngưá»i chÃnh là môn hạ Cái Bang. Ngược lại phe đối phương hoà n toà n không đồng nhất vá» sắc phục hoặc võ khÃ. Há» chỉ có má»™t Ä‘iểm chung là cùng ở vá» phe đối nghịch vá»›i ba nhân váºt Cái Bang.
Do khà giá»›i cá»§a ba nhân váºt Cái Bang chỉ là những cây gáºy bằng gá»— nên há» luôn cố tránh việc đụng thẳng thừng và o những lợi khà sắc bén cá»§a những nhân váºt kia.
Cùng vá»›i việc tránh né, ba nhân váºt Cái Bang luôn tìm sÆ¡ hở cá»§a bá»n kia và táºn lá»±c vung chưởng xuất kình.
Kình phong cá»§a ba nhân váºt Cái Bang mang những âm hưởng tháºt lạ tai. Má»—i khi há» phát kình thì ngoà i tiếng lá»±c đạo xé gió bay Ä‘i dưá»ng như còn có cả nhưng âm ba vang động giống vá»›i tiếng sấm nổ. Và những âm ba nà y thi thoảng má»›i xuất hiện, chúng xuất hiện đó rồi mất đó vì bị những tiếng động khác che lấp Ä‘i.
ChÃnh vì thế, chỉ khi tráºn chiến được đưa dần tá»›i táºn ngôi miếu, Bạch Bất Phục má»›i phát hiện ra những âm ba lạ tai nà y.
Äến lúc nà y, có lẽ ba nhân váºt Cái Bang kia muốn đột phá trùng vây nên chiêu thức cá»§a há» cà ng lúc cà ng tá» ra lá»u lÄ©nh. Không kể đến sá»± bất lợi cá»§a ba cây gáºy gá»— nếu chạm phải lợi khà sắc bén cá»§a phe đối phương, ba nhân váºt cái bang bắt đầu vung tÃt những chiếc gáºy.
HỠlần lượt gầm lên vang dội:
- Bá»n cuồng đồ mạt hạng. Bá»n ngươi muốn chết nên dám trêu và o Cái Bang ta.
Äỡ !
- Äối vá»›i lÅ© súc sinh nà y chúng ta bất tất phải nhân nhượng. Xem độc thá»§ cá»§a ta nà o !
- Äánh !
Chỉ là ba cây gáºy nhưng ba nhân váºt Cái Bang vÅ© lá»™ng à o à o vá» ba phÃa như muốn giãn rá»™ng vòng vây cá»§a phe đối phương mưá»i má»™t ngưá»i.
Không chút hoảng sợ, bá»n ngưá»i kia ngang nhiên thi triển các loại vÅ© khà vừa đón đỡ những chiêu tấn công liá»u lÄ©nh cá»§a ba nhân váºt Cái Bang vừa tìm chá»— sÆ¡ hở để công và o.
Không những thế, bá»n há» còn à o à o kêu lên:
- Bá»n ngươi không thấy thẹn khi xưng là ngưá»i cá»§a Cái Bang sao ? Äỡ !
- Äúng rồi ! Giết được bá»n ngươi là phản đồ, Cái Bang phải cảm kÃch bá»n ta má»›i đúng. Tiếp chiêu !
- Bá»n ngươi là phản đồ Ä‘ang bị Từ Bang chá»§ ra lệnh táºp nã. Bá»n ngươi đừng hòng Ä‘em hai chữ Cái Bang ra hù bá»n ta. Xem chiêu !
Gáºy gá»— chạm và o lợi khà sắc bén đương nhiên phần bất lợi phải thuá»™c vá» ba nhân váºt Cái Bang.
Tuy nhiên hai chữ độc thá»§ được má»™t nhân váºt Cái Bang nhắc đến không phải là không có nguyên do.
Như đã có dá»± mưu sẵn, khi cả ba thanh gáºy gá»— cá»§a ba nhân váºt Cái Bang bị lợi khà sắc bén cá»§a đối phương chém gẫy, từ chá»— gẫy đó không hiểu sao liá»n tung bay ra những là n vân vụ trắng nhá» nhá».
Và khi là n vân vụ nà y xuất hiện bá»n ngưá»i Ä‘ang giao chiến vá»›i ba nhân váºt Cái Bang liá»n thất thanh kêu lên:
- Äá»™c vụ ! Bá»n ngưá»i nà y là cá»§a Äá»™c Môn Tri Thù.
Ba nhân váºt Cái Bang cưá»i rống lên:
- Ha...ha...ha... Bá»n ngươi có biết thì quá muá»™n. Xem đây !
Vá»›i ba Ä‘oạn gáºy rá»—ng còn cầm trên tay, ba nhân váºt vừa là ngưá»i cá»§a Cái Bang vừa là môn hạ cá»§a Äá»™c Môn Tri Thù liá»n vung loạn ra xung quanh. Từ đó, những là n vân vụ không ngá»›t tuôn ra và phá»§ kÃn dần dần nhân dạng cá»§a bá»n ngưá»i đối phương.
Bạch Bất Phục giáºt mình rung động trước những âm mưu xảo trá cá»§a ba nhân váºt nà y. Há» là môn hạ cá»§a môn phái khác nhưng lại đầu nháºp Cái Bang vá»›i ý đồ trá nguỵ.
Không những thế, thủ đoạn của hỠlại hết sức độc ác. Và độc vụ của hỠquả có điểm lợi hại.
Ngay khi là n bạch vụ tuôn trà n liá»n có đến ba nhân váºt thuá»™c phe đối phương phải ngã gục. Số còn lại thì hốt hoảng, chạy nháo nhà o tứ phÃa.
Dẫu thế vẫn có hai ngưá»i trong số há» gầm lên:
- Äá»™c vụ cá»§a Äá»™c Môn Tri Thù chưa chắc đã lợi hại. Xem đây !
Câu nói kia vừa dứt, trên tay hai ngưá»i ná» liá»n xuất hiện hai đốm hoa? quang. Và hai đốm hoa? quang nà y được xuất phát từ hai ống kim loại sáng loáng, dà i gần bằng má»™t khuá»·u tay.
Bắn hai đốm hoa? quang và o thân hình cá»§a ba nhân váºt Cái Bang, hai nhân váºt ná» quát lên tháºt to:
- Bá»n ngươi muốn chết. Äỡ !
Ngay láºp tức có hai luồng lá»a sáng loà được bắn phụt vá» phÃa ba nhân váºt Cái Bang. Trước khi chạm đến ba nhân váºt Cái Bang, hai luồng lá»a sáng ngá»i đã thiêu huá»· những là n bạch vụ Ä‘ang ngăn cản đưá»ng Ä‘i cá»§a hai luồng lá»a.
Äá»™c vụ gặp lá»a như gặp phải khắc tinh, ba nhân váºt Cái Bang vụt kêu lên:
- Lân Dược Hoa? KhÃ. Ôi chao !
Y phục rách rưới cá»§a ba nhân váºt Cái Bang nhanh chóng bén lá»a. Bá»n há» vung loạn hai tay và tá»± Ä‘áºp và o ngưá»i những mong sẽ dáºp tắt được những ngá»n lá»a bén và o.
Tuy nhiên, đây là lá»a từ Lân Dược Hoa? KhÃ, không phải lá»a bình thưá»ng nên há» cà ng dáºp nhiá»u thì lá»a cà ng cháy to.
Không bao lâu, bá»n há» như hoá thà nh ba ngá»n Ä‘uốc vì được lá»a bao trùm suốt từ đầu đến chân.
Lá»a cà ng bốc cao cà ng nóng, há» cà ng vùng vẫy nhiá»u hÆ¡n.
Má»™t kết cục cá»±c kỳ bi thảm liá»n xảy ra, hai trong số ba nhân váºt Cái Bang liá»n ngã váºt vì không thể chi trì nổi sá»± thiêu đốt cá»§a lá»a Lân Dược.
Ngược lại, phe đối phương còn lại tám ngưá»i, kể cả hai nhân váºt vừa dùng Lân Dược Hoa? Khà để thiêu đốt ba nhân váºt Cái Bang cÅ©ng lần lượt ngã xuống do chất độc từ độc vụ ngấm và o lục phá»§ ngÅ© tạng hoà nh hà nh phá huá»·, tiêu diệt.
Còn lại má»™t nhân váºt Cái Bang Ä‘ang bùng cháy như ngá»n Ä‘uốc. Nhân váºt nà y không hiểu sao lại đâm đầu chạy và o ngôi miếu, nÆ¡i Bạch Bất Phục Ä‘ang ẩn mình.
Kinh hoà ng trước thảm cảnh và kinh hãi trước sá»± xuất hiện không phải lúc cá»§a nhân váºt nà y, Bạch Bất Phục chá» khi nhân váºt nà y lao và o miếu liá»n cong ngưá»i chạy trở ra.
Một tiếng gầm chợt vang lên giữ chân Bạch Bất Phục lại:
- Ngươi... Äứng lại !
Hồn bất phụ thể Bạch Bất Phục đững sững như bị chôn chân.
Má»™t tiếng xé gió rồi má»™t váºt tuy má»m mại nhưng khi va và o lưng Bạch Bất Phục cÅ©ng tạo ra sá»± chấn động.
Chưa hiểu nguyên nhân gì Ä‘ang xảy ra, tai Bạch Bất Phục bá»—ng nghe âm thanh cá»§a nhân váºt Cái Bang kia vang lên:
- Äây là kinh văn BÃch Dạ Lôi Khúc, nguyên sở hữu là Bang Chá»§ Cái Bang. Bá»n ta vì tham lam nên phải nháºn kết cuá»™c bi thảm nà y. Ngươi là đệ tá» Cái Bang hãy giữ lấy và giao hoà n lại cho Từ Bang Chá»§. Và ngươi hãy nói vá»›i Từ Bang Chá»§... a...a...
Không phải vì câu nói cá»§a nhân váºt Cái Bang ná» mà Bạch Bất Phục quay ngưá»i lại. ChÃnh tiếng hét bi thảm cá»§a nhân váºt đó buá»™c Bạch Bất Phục phải quay lại để nhìn.
Và khi Bạch Bất Phục nhìn thấy nhân váºt ná» không những bị ngá»n lá»a Lân Dược bao phá»§ trùm mà ngôi miếu do bị bén lá»a cÅ©ng phá»§ kÃn toà n thân nhân váºt ná».
Váºy là hết !
Hai phe giao tranh bất kể tà hay chÃnh rốt cục Ä‘á»u uổng mạng. Chỉ còn lại duy nhất má»™t vuông lụa được vo tròn do nhân váºt ná» trước khi chết đã hối háºn và nhá» Bạch Bất Phục giao lại cho chá»§ sở hữu trước đó là Từ Bang Chá»§, Bang Chá»§ Cái Bang.
Còn đương lưỡng lá»± trước quyết định là có nháºn lá»i hay không, má»™t ngá»n gió chợt thoáng qua là m cho vuông lụa phải trở mình. Ngay láºp tức má»™t hà ng chữ Ä‘áºp và o mục quang cá»§a Bạch Bất Phục:
BÃch Dạ Lôi Khúc.
Trông thấy hà ng chữ nà y Bạch Bất Phục bá»—ng nhá»› đến những gì lão Giáo Chá»§ Hắc Y Giáo há» Thôi đã nhá» y, đó là truyá»n đạt toà n bá»™ kinh văn BÃch Dạ Sáo Khúc cho Thiếu Giáo Chá»§ Hắc Y Giáo.
Má»™t đằng là BÃch Dạ Sáo Khúc, má»™t bên là BÃch Dạ Lôi Khúc. Bảo chúng giống nhau thì không đúng lắm vì chúng khác nhau ở má»™t chữ:
Sáo và Lôi. Còn cho là khác nhau thì giải thÃch như thế nà o vá» phần giống nhau cá»§a hai chữ BÃch Dạ và chữ Khúc.
Äá»™ng tâm, Bạch Bất Phục khom ngưá»i nhặt lấy vuông lụa.
Chưa kịp xem qua, má»™t tiếng Ä‘anh gá»n vang lên là m cho Bạch Bất Phục giáºt mình:
- Buông ra !
Hai bóng nhân ảnh thấp thoáng một nam một nữ cùng có diện mạo ưa nhìn và khó đoán được niên kỷ đồng một lúc xuất hiện ngay trước mặt Bạch Bất Phục.
Trước ánh mắt đầy nghiêm khắc của đôi nam nữ nà y Bạch Bất Phục biết mệnh lệnh vừa rồi là do nam nhân phát ra. Tuy nhiên, y vẫn không hiểu vị nam nhân đó ra lệnh là ra lệnh cho ai ?
- Äại huynh và đại tẩu vừa nói vá»›i đệ à ?
Có lẽ cách xưng hô cá»§a Bạch Bất Phục không phù hợp, do đó vị nam nhân liá»n cau mà y tá» vẻ khó chịu còn nữ nhân kia thì khuôn mặt cứ đỠbừng như vừa uống phải má»™t loại mỹ tá»u nồng say.
Vị nam nhân hừ lạnh:
- Hừ ! So vá» niên ká»·, bá»n ta là trưởng bối cá»§a ngươi. Ngươi không được gá»i ta là đại huynh cà ng không nên gá»i ngưá»i Ä‘i cùng ta là đại tẩu.
Bạch Bất Phục kinh ngạc vì theo nháºn định cá»§a y hai nhân váºt nà y cùng lắm chỉ có niên ká»· hÆ¡n y ước chừng năm, ba năm. Dẫu váºy há» không thÃch y xưng hô như thế thì y y không thể không thay đổi.
Bạch Bất Phục vòng ta thủ lễ:
- Ngưá»i không biết không có tá»™i, mong thúc thúc và cô cô lượng thứ.
Tiếng quát nạt cá»§a vị nam nhân ngay láºp tức phải là m cho Bạch Bất Phục đứng lên giữa chừng:
- Câm ngay ! Ngươi còn mở miệng gá»i bừa dù chỉ là ná»a lá»i thì ngươi chẳng khác gì thân cây nà y.
Dứt lá»i vị nam nhân liá»n đưa ra má»™t ngón tay chỉ và o má»™t cá»™i cây má»c ở cạnh miếu.
Ngay láºp tức từ ngón tay chỉ cá»§a vị nam nhân chợt bắn xạ ra má»™t tia chỉ kình, chỉ trong chá»›p mắt đã xoi thá»§ng cá»™i cây tạo thà nh má»™t lá»— thá»§ng to bằng miệng bát.
Cá»™i cây tuy to nhưng vá»›i lá»— thá»§ng nà y và dư kình xô đẩy liá»n từ từ xiêu đổ như nó vốn đã mục rá»—ng từ lâu và chỉ cần má»™t lá»±c tác động và o cÅ©ng phải đổ ká»nh ra.
Kinh hãi, Bạch Bất Phục nhìn mãi mà không tin và o Ä‘iá»u vừa xảy ra. Thần công như vị nam nhân có thể và như câu:
Chỉ một ngón tay cũng đủ lay chuyển cà n khôn.
Do kinh hãi nên Bạch Bất Phục không thể lên tiếng. Vì y không lên tiếng nên y không thể xưng hô tùy tiện phạm và o Ä‘iá»u cấm kị cá»§a nam nhân.
Vị nam nhân có phần nà o hà i lòng bảo y:
- Xem ra ngươi không đến nỗi khó giáo huấn. Còn manh lụa kia, ta đã bảo ngươi buông ra sao ngươi còn giữ lại là m gì ?
Nhá»› lại lá»i đầu tiên y đã nghe, Bạch Bất Phục ngÆ¡ ngẩn há»i lại:
- Hoá ra... lá»i nói dầu tiên cá»§a các hạ là bảo tại hạ phải vứt bá» mảnh lụa nà y ?
Lối xưng hô lần nà y cá»§a Bạch Bất Phục tuy vẫn là m cho vị nam nhân kia khó chịu nhưng để bắt bẻ thì vị nam nhân kia cÅ©ng không biết bắt bể và o đâu. Do đó nam nhân đà nh gằn giá»ng trút giáºn và o câu nói:
- Ngươi không Ä‘iếc cÅ©ng không dại, đương nhiên phải hiểu ta bảo ngươi Ä‘iá»u gì.
Hừ ! Ngươi còn chần chỠgì nữa mà không vứt bỠmanh lụa đó sang một bên ?
Äôi môi cá»§a Bạch Bất Phục nhếch dần ra để tạo thà nh má»™t cái cưá»i mỉa mai.
Kèm vá»›i nụ cưá»i mỉa mai nà y là câu nói đầy vẻ châm chá»c cá»§a Bạch Bất Phục:
- Hoá ra nhị vị cÅ©ng chỉ vì muốn chiếm Ä‘oạt manh lụa nà y ? Nhị vị không biết thế nà o là đạo lý sao ? Mảnh lụa nà y là do má»™t ngưá»i trước khi chết đã ký thác cho tại hạ, tại hạ đâu dá»… gì buông bá» hoặc để cho ai chiếm Ä‘oạt ?
Nét mặt bừng đỠcá»§a nữ nhân kia đã tan biến từ lâu. Và bây giá» ngay sau câu nói cá»§a Bạch Bất Phục, gương mặt mỹ miá»u cá»§a nữ nhân kia Ä‘ang tái dần Ä‘i vì giáºn dữ:
- Tiểu tá» không được nói bừa. Äừng nói là BÃch Dạ Lôi Khúc, cho dù có đủ cả NgÅ© Tuyệt Khúc BÃch Dạ bá»n ta cÅ©ng không để và o mắt.
Bạch Bất Phục nhướng mà y nhÃu môi:
- Cô nương nói đúng không váºy ? Không để và o mắt thì hà cá»› gì nhị vị lại bảo tại hạ phải vứt bá» mảnh lụa Ä‘i ?
Vị nam nhân dịch chân bước đến, thái độ uy hiếp rõ rệt:
- Ta bảo ngươi buông bá» là buông bá». Ngươi thá» nói không má»™t tiếng xem. Cá»™i cây kia là cái gương sá» sá» cho ngươi đó.
Ném mắt nhìn và o cá»™i cây Ä‘ang nằm dà i trên ná»n đất, Bạch Bất Phục chợt thấy lạnh khắp ngưá»i. Bà n tay nắm giữ mảnh lụa tá»± dưng run lên suýt nữa y đã buông bá» mảnh lụa theo lá»i uy hiếp cá»§a vị nam nhân.
Tuy nhiên, câu nói trước kia của mẫu thân chợt hiển hiện trong tâm trà Bạch Bất Phục:
“Nhá»› lấy, đối vá»›i ai con cÅ©ng phải lấy đạo nghÄ©a là m trá»ng, nhất là chữ tÃnâ€ ÄÆ°a chân bước lùi, tay nắm chặt lấy mảnh lụa, Bạch Bất Phục lá»›n giá»ng kêu lên:
- Chết thì chết, tại hạ nhất định không buông.
Vị nam nhân chững ngưá»i lại do không ngá» Bạch Bất Phục lại to gan lá»›n máºt như váºy:
- Tại sao chứ ? Ngươi có mấy cái đầu mà dám nói không với ta ?
Bạch Bất Phục vẫn không thấy đối phương ra tay như lá»i hăm doa. trước đó, đởm lược cá»§a y bá»—ng tăng lên:
- Là m ngưá»i phải lấy đạo nghÄ©a là m trá»ng. Ngưá»i vừa chết trong miếu vì ân háºn việc là m sai quấy đã uá»· thác mảnh lụa nà y cho tại hạ để giao hoà n mảnh lụa nà y cho Bang Chá»§ Cái Bang, tại hạ không thể phụ sá»± uá»· thác cá»§a ngưá»i. Huống chi...
Vị nam nhâm kia gằn giá»ng há»i dồn:
- Huống chi thế nà o ?
Y đáp rõ:
- Vì mảnh lụa nà y đã có mưá»i bốn ngưá»i thảm tá», chứng tỠđây là váºt cá»±c kì quan trá»ng. Nhị vị thiện ác thế nà o tại hạ chưa rõ, nếu tuân lá»i nhị vị và để cho váºt hệ trá»ng nà y rÆ¡i và o tay ác nhân, háºu quả sau đó tại hạ là m sao đương nổi ?
- Hừ ! Ngươi nhất định không nghe lá»i ta ?
Y đáp gá»n:
- Không.
- Ngươi không sợ chết ?
Thoáng run ngưá»i vì chấn động tâm can, nhưng Bạch Bất Phục vẫn đáp:
- Nếu phải chết vì đạo nghĩa, tại hạ không việc gì phải sợ.
Nam nhân ná» giÆ¡ cao hữu thá»§ và rÃt lên phẫn ná»™:
- Ngươi...
Äúng lúc đó nữ nhân kia chợt quay mặt vá» phÃa bên tả và há»i lá»›n:
- Kẻ nà o dám nghe chuyện của bổn...
Nam nhân ná» chợt hắng giá»ng:
- E...Hèm !
Nữ nhân vá»™i dừng ngay câu quát há»i khiến cho Bạch Bất Phục không sao hiểu hết ý tứ cá»§a câu há»i kia.
Nhưng Bạch Bất Phục không còn quan tâm đến Ä‘iá»u đó nữa vì lúc đó, có má»™t nhân váºt chợt xuất hiện khiến y phải quan tâm nhiá»u hÆ¡n.
Äó là má»™t nhân váºt có vẻ ngoà i như má»™t đệ tá» Cái Bang.
Tuy nhiên nhân váºt nà y lại không Ä‘eo bị, cÅ©ng không mang gáºy như ba nhân váºt Cái Bang lúc nãy mà y đã nhìn thấy. Äiá»u nà y chứng tá» rằng ngưá»i vừa xuất hiện chỉ là má»™t môn nhân bình thưá»ng cá»§a Cái Bang, dẫu niên kỉ đã ngoại tam tuần.
Ung dung bước ra từ chá»— ẩn thân, nhân váºt Cái Bang vừa Ä‘i vừa vá»— tay bôm bốp:
- Hay ! Hay lắm ! Ta tháºt không ngỠđấy.
Nữ nhân kia bĩu môi:
- Hạng vô danh tiểu tốt như ngươi thì hãy còn nhiá»u Ä‘iá»u bất ngá». Hừ ! Ngươi tưởng ngươi nÃn hÆ¡i bế khà là có thể qua được thÃnh lá»±c cá»§a ta sao ? Ta cho ngươi biết, võ công cá»§a ngươi còn kém lắm so vá»›i ta.
Gáºt gáºt đầu, Bạch Bất Phục mÆ¡ hồ hiểu rằng Ä‘iá»u mà nhân váºt Cái Bang kia bảo là không ngá» chÃnh là việc bị nữ nhân kia phát hiện tung tÃch.
Nhưng sau đó Bạch Bất Phục lại phải kinh ngạc vì sá»± lầm lẫn cá»§a y. và đôi nam nữ kia cÅ©ng nhìn ra sá»± lầm lẫn tai hại cá»§a há» khi nghe nhân váºt Cái Bang kia thản nhiên đối đáp:
- Cô nương lầm rồi. Äiá»u tiểu hoá tá» nà y không ngỠđâu phải là do việc cô nương phát hiện ra sá»± ẩn thân cá»§a tiểu hoá tá» nà y, mà đó là do câu nói cá»§a vị tiểu huynh đệ kia.
Quay sang nhìn Bạch Bất Phục, nhân váºt Cái Bang khen:
- Câu nói hay lắm. Nếu phải chết vì đạo nghÄ©a thì không việc gì phải sợ. Tiểu huynh đệ nói tháºt đúng ý ta. Ta chấm tiểu huynh đệ rồi đó.
Bất kỳ ai khi nhìn ra Ä‘iá»u lầm lẫn Ä‘á»u có hai thái độ. Má»™t là chấp nháºn vá»›i lòng phục thiện và hai là dùng những lá»i lẽ khác để trấn áp, khá»a lấp Ä‘i.
Nữ nhân ná» có thái độ thứ hai khi cố ý để lá»™ sá»± giáºn dữ:
- Hừ. Eách nằm đáy giếng có khi nà o cho rằng bầu trá»i phải to rá»™ng hÆ¡n miệng giếng nó thưá»ng thấy. Ngươi tán dương tiểu tỠđủ chưa ? Nếu đủ rồi thì hãy cút Ä‘i, nÆ¡i nà y không có việc cá»§a ngươi đâu.
Bị câu nói như tát và o mặt, nhân váºt Cái Bang kia dù không để lá»™ ra mặt sá»± giáºn dữ nhưng qua thái độ tiếp đó cÅ©ng đủ biết hắn Ä‘ang giáºn giữ đến độ bầm ruá»™t tÃm gan.
Hắn từ từ quay ngưá»i nhìn chằm chằm và o đôi nam nữ. Hắn hết nhìn nam nhân lại nhìn sang nữ nhân. Hắn nhìn rất kÄ© từ đầu đến chân và từ chân lên đỉnh đầu. Sau đó có má»™t thoáng hắn ném cái nhìn và o cá»™i cây Ä‘ang nằm dà i trên ná»n đất. Hình như hắn đã biết tại sao cá»™i cây phải bị như váºy.
CÅ©ng như nhân váºt Cái Bang kia, đôi nam nữ cÅ©ng nhìn chằm chằm và o đối phương. Và qua cái nhìn cá»§a đối phương nhằm và o cá»™i cây bị ngã, đôi nam nữ ngấm ngầm hiểu ra sá»± việc.
Nam nhân ná» buá»™t miệng há»i:
- Hoá ra các hạ đã đến từ lâu ? Lá»—i quá ! Äúng là chân nhân bất lá»™ tướng, bá»n ta không ngá» các hạ lại là tuyệt đại cao nhân. Cho há»i cách xưng hô cá»§a các hạ như thế nà o ?
Bạch Bất Phục dù không biết võ công nhưng cÅ©ng hiểu lá»i lẽ cá»§a nam nhân kia có hà m ý gì. Vì nếu nhân váºt Cái Bang kia vừa đến đã bị đôi nam nữ phát hiện thì là m gì nhân váºt đó biết việc nam nhân kia phô diá»…n thần công. Ngược lại, nếu nhân váºt đó đã biết việc phô diá»…n nà y có nghÄ©a là nhân váºt đó đến đủ lâu để mục kÃch được toà n bá»™ dá»…n biến mà đôi nam nữ kia sau đó má»›i phát hiện.
Thu lại ánh mắt dò xét, nhân váºt Cái Bang ná» dịu giá»ng bảo:
- Cô nương nói không sai, nÆ¡i nà y quả tháºt là không có việc cho tiểu hoá tá». Tuy nhiên vì vị nhân huynh đây đã há»i, tiểu hoá tá» không thể không đáp.
Cháºm rãi hÃt má»™t hÆ¡i dà i, nhân váºt Cái Bang ná» tiếp lá»i và là để đáp lại câu há»i cá»§a nam nhân kia:
- Cái Bang vốn là đại bang, môn nhân đệ tỠcó thể nói là hà ng ức vạn. Tiểu hoá tỠdù có xưng danh chưa chắc gì các hạ đã biết.
ÄÆ°a tay chỉ sang Bạch Bất Phục hắn nói thêm:
- CÅ©ng như vị tiểu huynh đệ đây, bá»n ta Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Cái Bang. Nhưng do nhân số quá đông nên đây là lần đầu tiên hai ta há»™i diện.
Nghe thế Bạch Bất Phục định mở miệng cải chÃnh vì bản thân y tháºt sá»± không có liên quan gì đến Cái Bang cho dù y và nhân váºt cái bang kia có má»™t Ä‘iểm chung là cả hai cùng váºn y phục rách rưới.
Nhưng, y chưa kịp nói thì nam nhân nỠđã nói trước:
- Các hạ nói sai rồi. Theo chỗ tại hạ được biết thì tiểu tỠnà y không phải là đệ tỠCái Bang. Tiểu tỠchỉ là ...
Nam nhân kia buông lá»ng câu nói. Và nhân váºt Cái Bang không bá» lỡ dịp:
- Nếu tiểu huynh đệ nà y không là đệ tỠbản bang thì là gì ? Sao các hạ không nói tiếp đi ?
Nam nhân ná» lá»™ vẻ lung túng. Äỡ lá»i, nữ nhân kia bảo:
- Hắn là gì cũng được, miễn là không phải đệ tỠCái Bang là đủ rồi. Các hạ hà i lòng chưa ?
Nhân váºt Cái Bang vụt cưá»i lên:
- Ha...Ha...Ha... ! Lá»i lẽ cá»§a cô nương khá máºp má», tiểu hoá tá» là m sao hà i lòng được.
Nữ nhân nỠsa sầm nét mặt:
- Ngươi không hà i lòng thì sao ? Nếu ngươi không cút đi thì đừng trách ta.
Như biết nữ nhân định phát tác bằng cách ra tay, nam nhân kia vá»™i lừ mắt ngăn cản và còn dằn giá»ng gá»i lên:
- Không được đâu nhị tỉ !
ÄÆ°á»£c nam nhân ná» nhắc nhở kịp lúc, nữ nhân đà nh thu lại những gì chá»±c nói ra.
Nhân váºt Cái Bang là m gì không rõ định ý cá»§a nữ nhân nhưng hắn vẫn là m tỉnh.
Hắn hất hà m bảo:
- Lúc tiểu hoá tá» nà y đến thì cÅ©ng vừa kịp lúc nhị vị xuất hiện. Ngưá»i đã chết thiêu trong miếu kia đã nói những gì không lẽ nhị vị không nghe ? Nếu tiểu hoá tá» nà y không nghe lầm thì ngưá»i đó có nói vá»›i tiểu huynh đệ kia như sau:
“Ngươi là đệ tá» Cái Bang, hãy giữ lấy và giao hoà n cho Từ Bang chá»§.†Quay sang Bạch Bất Phục, nhân váºt Cái Bang há»i:
- Có đúng như thế không tiểu huynh đệ ?
Bạch Bất Phục không thể không thừa nháºn:
- Äúng là như váºy. Nhưng...
Không để Bạch Bất Phục kịp nói gì thêm, nhân váºt cái Bang há»i tiếp:
- Và tiểu huynh đệ xem lá»i nói đó là sá»± uá»· thác cuối cùng cá»§a ngưá»i vừa chết ?
Bạch Bất Phục lại phải gáºt đầu:
- Thúc thúc nghĩ xem, tiểu điệt đâu thể nghĩ khác được ?
Nhân váºt Cái Bang lại cất tiếng cưá»i:
- Ha...ha...ha ! Và tiểu huynh đệ vì không muốn phụ sự uỷ thác của kẻ đã chết nên huynh đệ phải cất giữ mảnh lụa để sau nà y tìm cách giao hoà n cho Từ Bang Chủ là Bang Chủ tệ bang ?
Bạch Bất Phục lại gáºt đầu, minh định:
- Tháºt tâm cá»§a tiểu Ä‘iệt là như váºy. Cho dù bản thân tiểu Ä‘iệt không là ...
Nhân váºt Cái Bang đưa tay xua loạn:
- Không há» gì. Miá»…n tiểu huynh đệ tháºt tâm là được rồi, tiểu hoá tá» không há» nghi kị tiểu huynh đệ.
Không nghe nhân váºt Cái Bang đả động đến nguồn gốc xuất xứ cá»§a Bạch Bất Phục, vị nam nhân kia chá» khi nhân váºt Cái Bang dứt lá»i liá»n há»i xen và o:
- Sao các hạ không há»i rõ tiểu tỠđể biết tiểu tá» có phải là ngưá»i cá»§a quý bang hay không ?
Nhân váºt Cái Bang mỉm cưá»i:
- Há»i là m gì khi lá»i cá»§a ngưá»i chết cả nhị vị lẫn tiếu hoá tá» nà y Ä‘á»u nghe rõ ?
- Hừ ! Dưá»ng như các hạ cố tình gây hấn vá»›i bá»n ta ?
Trước những lá»i lẽ có phần khiêu khÃch cá»§a vị nam nhân, nhân váºt Cái Bang cháºm rãi lắc đầu:
- Từng lá»i cá»§a tiểu hoá tá» Ä‘á»u đúng sá»± tháºt, các hạ đừng cố ý hiểu sai.
Nữ nhân kia như không còn đủ nhẫn nại vụt xen và o:
- Các hạ đã nói hết chưa ? Äến lúc nà o các hạ má»›i chịu rá»i Ä‘i ?
Không buồn đáp lại hai câu há»i ra chiá»u trục xuất cá»§a nữ nhân, nhân váºt Cái Bang thản nhiên há»i Bạch Bất Phục:
- Tiểu huynh đệ có muốn đi tìm Từ Bang Chủ không ?
Qúa đỗi nhanh miệng, Bạch Bất Phục đáp, trước khi đôi nam nữ kia kịp lên tiếng ngăn lại:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là muốn rồi. Thúc thúc có thể chỉ Ä‘iểm cho tiểu Ä‘iệt biết là phải Ä‘i vá» phương nà o để tìm gặp lệnh Bang Chá»§ không ?
Nhân váºt Cái Bang cưá»i nhẹ:
- Là ở...
Nhưng Bạch Bất Phục lại lên tiếng trước khi nhân váºt Cái Bang đáp rõ lá»i:
- Nếu phải Ä‘i vá» phÃa Tây thì hay cho tiểu Ä‘iệt biết mấy.
Nhân váºt Cái Bang lá»™ vẻ ngạc nhiên:
- Sao lại hay, tiểu huynh đệ ?
Y đáp:
- Vì tiểu Ä‘iệt Ä‘ang phải gấp rút Ä‘i vá» phÃa tây, thá»i gian rất là hạn hẹp cho tiểu Ä‘iệt.
Vẻ mặt đôi nam nữ có phần hà há»ng khi nghe Bạch Bất Phục nói như váºy nhưng sau đó cả hai ỉu sìu nét mặt vì nghe nhân váºt Cái Bang cưá»i dà i:
- Ha...ha...ha... Nếu tiểu huynh đệ phải Ä‘i vá» phÃa tây thì cà ng hay. Hiện giá» tệ Bang Chá»§ Ä‘ang vân du vá» phÃa đó. Tháºt là tiện đưá»ng phải không tiểu huynh đệ ?
Không chịu được nữa, nam nhân ná» gắt há»i:
- Các hạ chỉ là hạng đệ tá» má»›i nháºp môn cá»§a Cái Bang, đến má»™t túi các hạ cÅ©ng chưa có. Các hạ bằng và o đâu mà biết rõ tung tÃch cá»§a quần long chi thá»§ là Bang Chá»§ quý bang mà dám nói chắc như váºy ?
Nhân váºt Cái Bang nghiêm giá»ng đáp lại:
- Tại sao tiểu hoá tá» nà y biết đó là ẩn tình cá»§a bổn bang. Tiểu hoá tá» không cần và cÅ©ng không được quyá»n giải thÃch.
Quay sang Bạch Bất Phục, nhân váºt Cái Bang bảo:
- Nếu tiểu huynh đệ không ngại, ta và tiểu huynh đệ sẽ đồng hà nh. Tiểu huynh đệ thấy thế nà o ?
Ngay láºp tức, đôi nam nữ cùng kêu lên:
- Không được.
- Như váºy là m sao được ?
Nhưng Bạch Bất Phục thì lại hớn hở:
- Hay quá ! Như váºy thì còn gì bằng. Tiểu Ä‘iệt Ä‘ang sợ thui thá»§i má»™t mình trên đưá»ng xuyên Tây. Nay có thúc thúc cùng Ä‘i, dù chỉ là năm bảy ngà y, tiểu Ä‘iệt cÅ©ng bá»›t cô đơn.
Nghe Bạch Bất Phục nói rõ như váºy, không hiểu sao đôi nam nữ kia cùng ném cái nhìn oán háºn vá» phÃa y. Sau đó, không nói không rằng, cả hai sau cái giẫm mạnh chân liá»n lao biến và o hư vô, như cả hai chưa há» hiện hữu.
Mỉm cưá»i bà ẩn, nhân váºt Cái Bang lá»›n tiếng thúc hối Bạch Bất Phục:
- Tiểu huynh đệ vừa bảo là thá»i gian hạn hẹp, váºy thì Ä‘i thôi !
__________________________________________________ __________
Hồi 5
Chuyện Nghịch Thưá»ng Cấm Luyện Võ Công
Bởi Bá»±c Tức Gián Tiếp Truyá»n Nghệ
Như đã biết Bạch Bất Phục không có võ công, nhân váºt Cái Bang kia khi động thân lao Ä‘i đã nắm lấy tay y và đưa y Ä‘i cùng.
Là lần đầu tiên hưởng thụ được cảm giác như thần tiên bay bổng, Bạch Bất Phục cà ng sinh lòng cảm phục vị thúc thúc Cái Bang. Y chợt lên tiếng:
- Tiểu Ä‘iệt vẫn hằng ao ước có được má»™t thân võ há»c như thúc thúc. Không hiểu đến lúc nà o thì tiểu Ä‘iệt má»›i được toại nguyện ?
Nhân váºt Cái Bang mỉm cưá»i:
- Tiểu huynh đệ muốn có võ công để là m gì ? Giang hồ đầy bất trắc hiểm trở, tiểu huynh đệ có biết không ?
Y tỠvẻ cao hứng:
- Bất trắc thì sao, hiểm trở thì sao ? Vì giang hồ có bất trắc hiểm trở nên má»›i cần ngưá»i có võ công để bảo toà n đạo lý. Thúc thúc nói có đúng không ?
- Khà phách cá»§a tiểu huynh đệ tháºt đáng khâm phục. Nếu tiểu huynh đệ nghÄ© như váºy thì hãy chỠđến lúc được diện kiến tệ Bang Chá»§. Có khi vì cảm mến mà tệ Bang Chá»§ sẽ thu nháºn tiểu huynh đệ là m truyá»n nhân.
Bạch Bất Phục reo lên:
- Váºy thì hay lắm. Thúc thúc chỉ là đệ tá» cá»§a Cái Bang mà đã có bản lãnh cao thâm đến thế nà y thì nếu tiểu Ä‘iệt được lệnh Bang Chá»§ thu nháºn thì chẳng mấy chốc võ công cá»§a tiểu Ä‘iệt cÅ©ng sẽ cao thâm như thúc thúc.
Như vui mừng cùng vá»›i ná»—i vui cá»§a y, nhân váºt Cái Bang gáºt đầu:
- Ngưá»i có chà tiến thá»§ như tiểu huynh đệ thì lo gì không thà nh sá»± ? ÄÆ°á»£c rồi, ta hứa là sẽ dẫn kiến tiểu huynh đệ vá»›i...
Hai bóng trắng thấp thoáng và rồi đôi nam nữ lúc nãy chợt hiện thân ngăn lối khiến cho câu nói cá»§a nhân váºt Cái Bang kia phải dừng lại giữa chừng.
Thay và o đó, nhân váºt Cái Bang lại quát to:
- Lại là nhị vị. Nhị vị hiện thân ngăn lối tiểu hoá tỠta là có ý gì ?
Nam nhân ná» long mắt nhìn cả hai rồi rÃt lên:
- Ta trịnh trá»ng cảnh báo các hạ. Các hạ đồng hà nh vá»›i tiểu tá» thì không sao nhưng việc dẫn kiến vá»›i bất kỳ ai hoặc các hạ có ý truyá»n thụ võ công cho tiểu tá» thì ta sẽ không buông tha cho các hạ đâu.
Nhân váºt Cái Bang sầm mặt xuống:
- Các hạ nghĩ các hạ là ai mà dám ra lệnh cho tiểu hoá tỠta ?
Nam nhân ná» Ä‘anh giá»ng bảo:
- Ta là ai cũng được. Nhưng lệnh của ta thì các hạ không thể không nghe. Không tin thì các hạ xem đây sẽ rõ.
Hướng vá» má»™t bụi cây dại gần đó, nam nhân xoè rá»™ng hữu thá»§ thà nh hình má»™t ngá»n trảo. Sau đó, vừa chá»™p và o hư không, nam nhân ná» vừa nạt to:
- Äi.
Khoảng cách giữa vị nam nhân và bụi cây dại không Ãt hÆ¡n ba trượng. Thế mà chỉ má»™t cái chá»™p cá»§a vị nam nhân, cả bụi cây dại không há» lay động mà đã bị bứng lên cả rá»…. Tiếp đó, vẫn bị cái chá»™p cá»§a vị nam nhân tác động và o, cả bụi cây dại liá»n bay nhanh vá» phÃa vị nam nhân ná» như bị ai đó váºn lá»±c ném lại.
Chưa hết, khi bụi cây dại còn cách vị nam nhân độ ná»a trượng, nữ nhân kia chợt phẩy tay và hét lên:
- Cháy.
Không há» có má»™t tia lá»a nà o xuất hiện ở tâm chưởng cá»§a nữ nhân thế nhưng cả bụi cây dại như bị lá»a trá»i thiêu há»§y khiến cho cả bụi cây vừa bay vừa bốc cháy phừng phừng.
Äến lúc bụi cây bay đến mặt vị nam nhân thì chúng chỉ còn là má»™t vầng tro mà u xám xịt. Không há» cháºm trá»…, nam nhân nỠđến lúc nà y má»›i cong chặt ngÅ© trảo và chá»™p và o vầng tro kia.
Trong nháy mắt, toà n bá»™ số tro đó Ä‘á»u bị thu gá»n và o lòng bà n tay cá»§a vị nam nhân. Và khi vị nam nhân thả lá»ng năm ngón tay, không hiểu sao số tro đó lại bị nén chặt thà nh má»™t mẩu tròn, để khi rÆ¡i xuống ná»n đất thì mẩu tròn đó do đã cứng nên gõ và o nến đất má»™t âm thanh khô khan.
Phô diá»…n xong từng ấy tuyệt há»c, đôi nam nữ liá»n lắc nhẹ đôi vai để biến mất và o hư vô.
Chỉ còn lại má»™t âm thanh từ xa vá»ng đến tai cá»§a Bạch Bất Phục và nhân váºt Cái Bang như sau:
- Nhá»› đấy. Äừng bảo là ta không báo trước.
Äến lúc nà y nhân váºt Cái Bang má»›i ngÆ¡ ngác hồi tỉnh. Và những tiếng kêu thán phục má»›i được nhân váºt Cái Bang phát ra:
- Hư Không Nhiếp Váºt... Thiên Há»a Thần Công. Chỉ Dung Hoá Thạch ... Tất cả Ä‘á»u là những môn công phu thượng thừa đã thất truyá»n ngoà i ba trăm năm. Há» là ai ?
Sao hỠlại có được bản lãnh tối thượng nà y ?
Quay sang để nhìn dò xét Bạch Bất Phục, nhân váºt Cái Bang không thể không há»i:
- HỠlà ai, tiểu huynh đệ có biết không ? Tại sao hỠlại ngăn cản không cho tiểu huynh đệ luyện công như ý muốn ?
Bạch Bất Phục cà ng lúc cà ng ngẩn ngưá»i trước bao diá»…n biến quái dị và trước câu há»i nghi vấn cà ng hà m chứa nhiá»u quái dị cá»§a nhân váºt Cái Bang.
Y lẩm bẩm ná»a đáp ná»a như tá»± há»i:
- Tiểu Ä‘iệt là m sao biết được há» là ai ? Tại sao há» không muốn cho tiểu Ä‘iệt luyện võ thì là m sao tiểu Ä‘iệt giải thÃch được ? Trong nà y chắc chắn phải có má»™t ẩn tình gì đó rất nghiêm trá»ng.
Nhân váºt Cái Bang gáºt đầu phụ há»a:
- Äúng váºy. Chắc chắn là phải có ẩn tình và là ẩn tình kỳ quái chứ chẳng không.
Trầm ngâm má»™t lúc, nhân váºt Cái Bang chợt há»i:
- Danh xưng của tiểu huynh đệ là gì ?
Y đáp:
- Tiểu điệt hỠBạch, tên là Bất Phục.
- Bạch Bất Phục ?
- Phải. Là Bạch Bất Phục.
- Bất phục Ä‘iá»u gì ?
Y lắc đầu:
- Tên là để gá»i, đâu cần phải bất phục Ä‘iá»u gì má»›i có tên là Bất Phục.
Nhân váºt Cái Bang mÆ¡ hồ hiểu ra, chợt há»i:
- Song thân cá»§a tiểu huynh đệ là ai ? Cả hai có phải là những nhân váºt thuá»™c giá»›i giang hồ không ?
Y lắc đầu một lần nữa:
- Theo tiểu Ä‘iệt biết thì gia mẫu không há» biết võ công. Và cÅ©ng theo lá»i gia mẫu nói lại thì tiên phụ cÅ©ng không há» biết võ công. Còn như danh tÃnh cá»§a tiên phụ thì mẫu thân không há» nói qua, cho dù tiểu Ä‘iệt đã nhiá»u lần dò há»i.
Lá»™ vẻ ngạc nhiên, nhân váºt Cái Bang kêu lên:
- Phi lý. Theo khẩu khà và thái độ cá»§a đôi nam nữ kia, ta không những tin lệnh song thân phải là nhân váºt thuá»™c giá»›i giang hồ mà còn là những nhân váºt có thanh danh lẫy lừng nữa má»›i đúng. Váºy danh xưng cá»§a lệnh đưá»ng là gì ?
Bất ngá» trước lá»i nói có vẻ quả quyết cá»§a nhân váºt Cái Bang, Bạch Bất Phục rất phấn khÃch.
Do đó y có vẻ chỠđợi được nghe má»™t tin tốt là nh khi nói ra danh tánh cá»§a mẫu thân cho nhân váºt Cái Bang nghe:
- Gia mẫu có tên là Xuân Liễu.
Nhân váºt Cái Bang có ý hoang mang khi nhắc lại:
- Xuân Liễu.
Y vá»™i há»i trong sá»± bồn chồn:
- Thế nà o thúc thúc ? Thúc thúc có nghe qua danh xưng của gia mẫu bao giỠchưa ?
Cưá»i gượng, nhân váºt Cái Bang vừa lắc đầu vừa bảo:
- Có lẽ lệnh đưá»ng là cao nhân thuá»™c thế hệ trước. Nếu tiểu huynh đệ nói được ngoại hiệu cá»§a lệnh đưá»ng thuở còn bôn tẩu giang hồ thì may ra ta có thể nháºn biết.
Y thở dà i chán nản:
- Niên kỹ của gia mẫu chưa đến tứ tuần, đâu thể là cao nhân của thế hệ trước. Vả lại, rõ rà ng là gia mẫu không biết chút gì vỠvõ công thì gia mẫu là m sao có ngoại hiệu được.
Nhân váºt Cái Bang cà ng thêm kinh ngạc:
- Lệnh đưá»ng chưa đến tứ tuần ư ? Váºy thì...
Bạch Bất Phục lại nôn nao:
- Thế nà o thúc thúc ?
- Hai chữ Xuân Liá»…u nghe rất lạ, ta chưa há» nghe qua. Có chăng là ta chợt nghÄ© đến má»™t nhân váºt há» Bạch. Nhân váºt nà y đã tuyệt tÃch giang hồ có đến mưá»i tám năm.
Không hiểu có liên quan gì đến tiểu huynh đệ không.
Dù không tin lắm và o Ä‘iá»u ngẫu nhiên nhưng Bạch Bất Phục vẫn há»i cho biết:
- Danh xưng và ngoại hiệu cá»§a nhân váºt đó là gì ?
- Trung Nguyên Vô Äịch Kiếm Bạch Cao SÆ¡n.
Bạch Bất Phục dù không phải là nhân váºt thuá»™c giá»›i giang hồ nhưng khi nghe danh xưng nà y y cÅ©ng phải trầm trồ khen ngợi:
- Tên đã hay mà ngoại hiệu cà ng hay hÆ¡n. Kiếm pháp cá»§a vị tiá»n bối nà y không lẽ đúng là không có địch thá»§ ?
Nhân váºt Cái Bang nói lá»i thán phục:
- Có thể nói là như váºy. Những ai đã từng chạm kiếm vá»›i Bạch Cao SÆ¡n Ä‘á»u phải nháºn bại. Và những ai chưa từng tá»· kiếm cÅ©ng phải công nháºn kiếm pháp cá»§a Bạch Cao SÆ¡n cao minh đến không có đối thá»§.
- Vì sao Bạch tiá»n bối tuyệt tÃch giang hồ ? Hay có ai đó cao minh hÆ¡n đã đả bại và là m cho Bạch tiá»n bối thiệt mạng ?
Nhân váºt Cái Bang lắc đầu vá»›i má»™t tiếng thở dà i:
- Nguyên nhân tuyệt tÃch thì không má»™t ai hay biết. Nhưng nếu bảo là có ngưá»i cao minh hÆ¡n Bạch Cao SÆ¡n vá» kiếm pháp thì không thể nà o.
Nhân lúc Bạch Bất Phục nÃn lặng để ngẫm nghÄ©, nhân váºt Cái Bang vụt há»i:
- Tiểu huynh đệ chưa từng nghe lệnh đưá»ng nhắc đến danh xưng nà y ư ?
Y lắc đầu:
- Chưa.
- Có thể giữa tiểu huynh đệ và Bạch Cao SÆ¡n không có mối liên hệ gì. Bằng không thì chà Ãt phải má»™t lần lệnh đưá»ng nói qua cho tiểu huynh đệ nghe.
Y cưá»i gượng:
- Thúc thúc nói không sai. Vả lại tiểu Ä‘iệt cÅ©ng không dám nháºn mình là háºu nhân cá»§a má»™t nhân váºt nức tiếng giang hồ như Bạch tiá»n bối.
Thở ra má»™t hÆ¡i dà i, nhân váºt Cái Bang bảo:
- Ba loại thần công tuyệt thế do đôi nam nữ kia vừa phô diá»…n quả tháºt là ta không thể sánh bằng. Việc dẫn kiến tiểu huynh đệ đến tệ Bang Chá»§ thì tiểu huynh đệ đừng nghÄ© đến thì hÆ¡n. Tuy nhiên ta có má»™t lá»i khuyên nà y, mong tiểu huynh đệ chá»› bá» ngoà i tai.
Y tá» vẻ cung kÃnh:
- Thúc thúc đã có lá»i giáo huấn thì tiểu Ä‘iệt xin rá»a tai lắng nghe.
- Phà m đã là ngưá»i thì hÆ¡n nhau ở ý chÃ. Nếu ý chà cá»§a tiểu huynh đệ luôn tá» ra kiên định thì tất có ngà y toại nguyện. CÅ©ng là duyên may há»™i ngá»™, ta nguyện đồng hà nh vá»›i tiểu huynh đệ cho đến lúc nà o tiểu huynh đệ chán má»›i thôi. Äi nà o.
Nắm tay Bạch Bất Phục. Nhân váºt Cái Bang, cho đến lúc nà y vẫn chưa xưng danh, lôi y lao tháºt nhanh vá» phÃa tây.
Do có ngấm ngầm để tâm dò xét nên nhân váºt Cái Bang rốt cuá»™c cÅ©ng phát hiện ra đôi nam nữ kia vẫn âm thầm bám theo há».
Má»™t ngà y rồi lại hai ngà y, sá»± âm thầm Ä‘eo bám cá»§a đôi nam nữ kia Ãt nhiá»u đã khiến cho nhân váºt Cái Bang tức bá»±c. Cuồi cùng, nhân váºt Cái Bang đà nh phải nghÄ© kế phá bÄ©nh cho bá» tức.
Và dịp đó đến tháºt đúng lúc.
Äêm cá»§a ngà y thứ ba, khi Bạch Bất Phục loay hoay đốt sáng chá»— cá»§i khô do nhân váºt Cái Bang gom nhặt thì mảnh da dê chợt rÆ¡i ra. Äêm nà o cả hai cÅ©ng phải đốt lá»a vừa để nấu nướng váºt thá»±c vừa để đỡ cô lạnh giữa đêm trưá»ng. Tuy đống lá»a chưa tháºt sá»± cháy bùng thà nh ngá»n lá»a nhưng do mảnh da dê rÆ¡i khá gần nên Bạch Bất Phục vì sợ mảnh da dê bén lá»a phát cháy liá»n nhanh tay nhặt lấy.
Hà nh vi cá»§a y có nhiá»u khả nghi khiến nhân váºt Cái Bang phải há»i:
- Äó là váºt gì váºy tiểu huynh đệ ?
Y đáp vá»›i cái cưá»i gượng gạo:
- Váºt nà y là do tiểu Ä‘iệt nhặt được cá»§a Tam Quái Tam Nhãn. Theo như bá»n Tam Quái Tam Nhãn bảo thì đó là công phu Äá»™c Bá»™ Tam Quá»·.
Kinh ngạc, nhân váºt Cái Bang chợt xòe tay ra bảo:
- ÄÆ°a cho ta xem nà o. Nếu là Äá»™c Bá»™ Tam Quá»· cá»§a Tam Quái Tam Nhãn thì đây cÅ©ng là má»™t bá»™ pháp đã thất truyá»n từ lâu.
Vốn đã sinh lòng cảm phục nên Bạch Bất Phục không há» ngần ngại khi đưa mảnh da dê cho nhân váºt Cái Bang xem.
Chỉ cần nhìn sÆ¡ qua, nhân váºt Cái Bang không sao giấu được vẻ sá»ng sốt. Trầm ngâm má»™t lúc như suy nghÄ©, nhân váºt ná» bá»—ng há»i:
- Tiểu huynh đệ đã xem qua những khẩu quyết trong nà y chưa ?
Bạch Bất Phục gáºt đầu:
- Tiểu điệt có xem rồi nhưng...
Xua tay ngăn lại, nhân váºt Cái Bang vừa tỠý phá»›t lá» câu Ä‘ang nói cá»§a Bạch Bất Phục vừa nói thao thao bất tuyệt:
- Có xem qua là được rồi. Theo ta thì đây không phải là môn công phu đã thất truyá»n như ta vừa nói. Nà y nhé nếu đúng đây là bá»™ pháp Äá»™c Bá»™ Tam Quá»· thì môn công phu nà y đâu cần đến ba ngưá»i cùng chung luyện như bá»n Tam Quái Tam Nhãn đã từng là m. Ngược lại nếu quả là Äá»™c Bá»™ Tam Quá»· thì chiếu theo kinh văn nà y má»™t ngưá»i không thể nà o luyện được. Ngươi có nhá»› Ä‘oạn khẩu quyết nà y không:
“ Qúa hữu tam bá»™ tất quá tả tam bộ†? Là ngưá»i phà m chứ có phải là thần nhân đâu để có thể vừa bước vá» bên hữu ba bước lại có thể bước sang tả ba bước ? Công phu nà y chỉ là má»™t phế váºt do Tam Quái Tam Nhãn cố ý tạo ra nhằm đánh lừa hạng ngưá»i không biết võ công như tiểu huynh đệ mà thôi.
Suy nghÄ© theo láºp luáºn cá»§a nhân váºt Cái Bang, Bạch Bất Phục do không phục nên bèn ứng tiếng cãi lại:
- Thúc thúc nghĩ lại xem, việc vừa quá hữu tam bộ để được xem là quá tả tam bộ đâu phải là không thực hiện được.
- Hừ. Tiểu huynh đệ chớ nói đùa. Là m thế nà o tiểu huynh đệ có thể vừa là m thế nà y vừa là m thế kia được ?
Do đã nghĩ được biện pháp, Bạch Bất Phục dõng dạc bảo:
- Nếu như tiểu Ä‘iệt vừa bước xong ba bước vá» phÃa hữu rồi bất ngá» xoay ngược ngưá»i lại. Theo thúc thúc thì đó có phải là tiểu Ä‘iệt vừa quá tả tam bá»™ không ?
Cố che giấu ánh mắt đắc ý, nhân váºt Cái Bang lại nói:
- Còn đoạn kinh bvăn nà y thì sao:
“Qúa quá tam, nhất hóa tam, hữu tam tất nhất†? Má»™t mà hoá thà nh ba được sao ? Là ngưá»i chứ nà o phải là quá»· u linh để có thể tá»± phân thân để má»™t biến thà nh ba ?
Bạch Bất Phục không chịu:
- Äã nói đây là Äá»™c Bá»™ Tam Quá»·, nghÄ©a là vá»›i má»™t bước chuyển theo đúng bá»™ vị thà ắt có thể tá»± biến má»™t thà nh ba. Tuy là ba bóng nhưng tháºt sá»± chỉ có má»™t thân hình, là má»™t thân hình hữu thể nhưng vẫn có thể biến thà nh ba bóng nhân ảnh. Có thế má»›i gá»i là “quá quá tam, nhất hoá tam, hữu tam tất nhất†Cứ thế, nhân váºt Cái Bang thì há»i và há»i những câu tưởng chừng như vô thưởng vô phạt. Nhưng tháºt ra, chÃnh nhá» những câu há»i đầy nghịch lý như thế nà y, nhân váºt Cái Bang đã gợi cho Bạch Bất Phục phải tìm tòi, suy nghÄ© và nghÄ© đến kỳ hiểu má»›i thôi.
Bạch Bất Phục ngay lúc đầu vì mãi lo tranh biện nên không hiểu được những ẩn ý hà m chứa trong lá»i nói và hà nh động nà y cá»§a nhân váºt Cái Bang. Nhưng sau đó khá lâu, đủ lâu cho Bạch Bất Phục phần nà o thấu triệt toà n bá»™ bá»™ pháp Äá»™c Bá»™ Tam Quá»·, thì Bạch Bất Phục dần dần Ä‘oán ra.
Và y không khá»i thán phục và thÃch chà vá»›i mưu đồ định ý cá»§a nhân váºt Cái Bang.
Nếu đôi nam nữa kia vì má»™t ẩn tình sâu kÃn nà o đó mà cố ý ngăn cản việc Bạch Bất Phục luyện công thì qua hà nh động nà y cá»§a nhân váºt Cái Bang đã gián tiếp giúp y tá»± luyện công phu. Và giả như đôi nam nữ kia có tà i thông thiên triệt địa để nghe và hiểu được ý đồ cá»§a nhân váºt Cái Bang thì há» cÅ©ng không có cách nà o bắt lá»—i dược. Vì nhân váºt Cái Bang không há» giải thÃch võ há»c và Bạch Bất Phục cÅ©ng không há» mở miệng há»i để tìm hiểu võ há»c. Ngược lại, kẻ giải thÃch là y và ngưá»i nêu câu há»i lại là nhân váºt Cái Bang.
Ngấm ngầm hiểu rõ ý cá»§a nhau nhưng cả hai ngoà i mặt vẫn cứ vá» như là không hiểu, không há» có sá»± truyá»n thụ võ há»c Ä‘ang xảy ra. Và cả hai vẫn tiếp tục dùng lá»i lẽ để tranh biện xoay quanh toà n bá»™ những kinh văn khẩu quyết có trong mảnh da dê mà chÃnh là bá»™ pháp Äá»™c Bá»™ Tam Quá»·.
Há» mãi mê tranh biện đến độ không biết rằng trá»i đã sáng.
Có phần cảm kÃch và có phần nà o luyến tiếc, Bạch Bất Phục không những không há»i lại mảnh da dê mà còn tá»± ý lấy mảnh lụa có chứa đựng kinh văn BÃch Dạ Lôi Khúc và đưa cho nhân váºt Cái Bang. Y thà nh tâm nói:
- Thúc thúc bảo không sai. Kinh văn chứa đựng trong mảnh da dê quả nhiên không phải là công phu thần kỳ nà o cả. Tiểu Ä‘iệt không muốn giữ phế váºt đó là m gì.
Còn đây là phần kinh văn BÃch Dạ Lôi Khúc, nguyên là váºt sở hữu cá»§a lệnh Bang Chá»§.
Thúc thúc có thể nháºn lấy để giao hoà n đến tay Từ Bang Chá»§ được không ?
Nhân váºt Cái Bang nhìn y bằng cái nhìn đầy ẩn ý:
- Tiểu huynh đệ đã xem qua mảnh lụa đó chưa ? Biết đâu chừng nó cÅ©ng là váºt ngụy tạo thì sao ?
Không sao hiểu được ẩn ý trong lá»i nói và trong ánh mắt cá»§a nhân váºt Cái Bang, y há»i lại:
- Không lẽ đây lại là váºt ngụy tạo ?
- Hừ. Việc Ä‘á»i khó mà lưá»ng được. Tháºt cÅ©ng là giả mà giả cÅ©ng có khi là tháºt.
Tiểu huynh đệ cÅ©ng nên xem qua cho biết để tránh má»i phiá»n lụy sau nà y.
- Thúc thúc. Tiểu Ä‘iệt xem thì được rồi nhưng nếu đây là váºt tháºt thì sao ? Hà nh vi cá»§a tiểu Ä‘iệt rất có thể bị gán cho hai chữ bất chÃnh.
Nhân váºt Cái Bang cưá»i nhẹ:
- Nhưng nếu đó là váºt giả thì ai dám bảo tiểu huynh đệ có hà nh vi bất chÃnh ?
- Nhưng tiểu điệt đâu thể phân biệt được chân giả ?
- Tiểu huynh đệ chưa xem thì sao lại biết là không thể phân biệt ? Váºt tháºt thì cà ng xem cà ng không hiểu còn váºt giả thì xem qua là đã có thể lãnh há»™i tám chÃn phần.
Vẫn không hiểu được vì nguyên nhân nà o mà nhân váºt Cái Bang lại cứ xui xem qua nhưng Bạch Bất Phục vì tin và o lá»i nói cá»§a nhân váºt đó, muốn tránh việc giao hoà n cho Bang Chá»§ Cái Bang má»™t váºt rốt cuá»™c chỉ là váºt giả nên vá»™i đưa mắt Ä‘á»c qua.
Do đã từng được giáo chá»§ Hắc Y Giáo bắt há»c thuá»™c lòng toà n bá»™ kinh văn cá»§a BÃch Dạ Sáo Khúc nên khi Ä‘á»c qua má»™t lượt, Bạch Bất Phục hiểu ngay phần kinh văn trên mảnh lụa chÃnh là công phu BÃch Dạ Lôi Khúc tháºt.
Như nháºn định ban đầu cá»§a Bạch Bất Phục, khi nghe tên gá»i cá»§a công phu BÃch Dạ Lôi Khúc, y đã nghÄ© Lôi Khúc hay Sáo Khúc nếu có khác thì khác nhau chút Ãt và nếu có giống nhau thì phải giống nhau phần nhiá»u. Quả nhiên y đã nháºn ra Ä‘iểm tương đồng cá»§a hai loại công phu nà y:
Äó là sá»± giống nhau vá» phần đầu, tức là phần tâm pháp. Nếu nghÄ© kỹ lại thì đó lại là hai phần bổ sung cho nhau, giúp nhau được toà n bÃch toà n mỹ chứ không phải xung khắc nhau. Riêng phần dưới cá»§a kinh văn thì có sai biệt lá»›n. Và đó có thể là lá» lối váºn dụng công phu mà do Bạch Bất Phục chưa hiểu thế nà o là chiêu thức nên khó lòng nháºn ra Ä‘iểm chung nếu có.
Mãi suy nghÄ© nên Bạch Bất Phục không biết sá»± dõi nhìn cá»§a nhân váºt Cái Bang.
Do đó khi y vừa ngẩng lên định nói đây là kinh văn tháºt thì nhân váºt Cái Bang do chá» sẵn liá»n lên tiếng:
- Ta thấy tiểu huynh đệ suy nghÄ© có vẻ như đã hiểu được Ãt nhiá»u, phải không ?
Y không thể dối lòng, bèn đáp:
- Không sai. Tiểu Ä‘iệt tháºt sá»± có thể hiểu được bảy tám phần. Tuy nhiên không như thúc thúc nói, đây chÃnh là kinh văn...
- Hừ. Ta đã nói trước rồi, nếu hiểu được bảy tám phần như tiểu huynh đệ nói thì đó chÃnh là kinh văn giả.
Y kêu lên:
- Thúc thúc.
Nhanh đến không ngá», nhân váºt Cái Bang bá»—ng lao đến và chá»™p luôn mảnh lụa còn ở trên tay Bạch Bất Phục.
Xoa hai tay và o nhau vá»›i tay tả nắm giữ mảnh da dê, tay hữu cầm mảnh lụa vừa Ä‘oạt lại, nhân váºt Cái Bang là m cho Bạch Bất Phục chết Ä‘iếng cả ngưá»i khi biến cả hai váºt chà báu đó thà nh muôn và n mảnh vụn.
Äã thế, nhân váºt Cái Bang còn cả cưá»i mà nói:
- Ha... ha... ha... cả hai Ä‘á»u là phế váºt thì chúng ta còn phà lá»±c giữ gìn để là m gì ?
Tiểu huynh đệ bất tất phải báºn tâm tìm kiếm tệ Bang Chá»§ nữa. Dầu sao thì vá»›i thà nh tâm cá»§a tiểu huynh đệ, ta sẽ nói lại cho tệ Bang Chá»§ nghe. Và nếu có duyên thì rất có thể Ä‘Ãch thân tệ Bang Chá»§ sẽ tìm đến tiểu huynh đệ. Thôi, đưá»ng xuyên tây hãy còn dà i, tiểu huynh đệ có Ä‘i thì hãy nhá»› bảo trá»ng. Ta có việc phải Ä‘i trước. Cáo biệt.
Không để cho Bạch Bất Phục có bất kỳ má»™t phản ứng hoặc má»™t lá»i nói nà o, nhân váºt Cái Bang kia nói Ä‘i là đi, để lại cho Bạch Bất Phục bao tâm trạng ngổn ngang khó hiểu.
Hồi 6
Chạm Hắc Y Hiểu Thêm Thế Thái
Nhá» Há»™ Pháp Bảo Toà n TÃnh Mạng
Nhẩm lại phần đưá»ng cần phải Ä‘i tiếp, Bạch Bất Phục có phần ngao ngán.
Như lão Giáo Chá»§ há» Thôi có bảo từ Aâm SÆ¡n Ä‘i đến Ma Vân Cốc dà i hÆ¡n năm trăm dặm. Những ngà y đầu khi Bạch Bất Phục chưa chạm mặt nhân váºt Cái Bang kỳ dị kia, y chỉ Ä‘i được má»™t trăm dặm là cùng.
Vá»›i ba ngà y ngắn ngá»§i được nhân váºt Cái Bang dùng khinh thân pháp đưa Ä‘i, y đã vượt qua hÆ¡n ba trăm dặm đưá»ng. Vị chi khoảng đưá»ng còn lại y phải Ä‘i là má»™t trăm dặm nữa. Váºy đó, phải mất gần má»™t tuần trăng, là kỳ hạn sinh tá» cá»§a y, Bạch Bất Phục má»›i Ä‘i đến nÆ¡i cần đến. Và để quay lại, y phải vất vả kiêm trình ngoà i má»™t tuần trăng do không có sá»± tiếp lá»±c cá»§a ai như nhân váºt Cái Bang ná».
Sá»± so sánh hÆ¡n thiệt giữa cái biết và không biết võ công là m Bạch Bất Phục cà ng thêm nung nấu ý chà kiên định là phải có má»™t thân võ há»c hÆ¡n ngưá»i. Do đó, kể từ khi chia tay nhân váºt Cái Bang ná», Bạch Bất Phục cứ mãi chiêm nghiệm cả ba loại kinh văn đã vô tình rÆ¡i và o tay y bất kể đêm ngà y.
Tuy nhiên, chiêm nghiệm thì chiêm nghiệm chứ Bạch Bất Phục nà o dám thá» luyện táºp theo hai loại kinh văn BÃch Dạ Sáo Khúc và BÃch Dạ Lôi Khúc. Vì cái chết thảm cá»§a lão Giáo Chá»§ há» Thôi do lão tùy tiện luyện công theo má»™t phần riêng lẽ đã là cái gương cho Bạch Bất Phục. Huống chi y nghe Thôi Giáo Chá»§ bảo BÃch Dạ công phu có đến năm loại được gá»i chung là BÃch Dạ NgÅ© Tuyệt Khúc. Y không thể luyện táºp được cho dù y vô tình có được hai trong số năm công phu kia. Và y cà ng không thể luyện má»™t khi y không biết tý gì vá» võ công nên không thể biết phải luyện ra sao và bắt đầu từ chá»— nà o.
Phần kinh văn còn lại chÃnh là phần mà y tâm đắc nhất. Äó là Äá»™c Bá»™ Tam Quá»·.
Do đó, nhá» tâm đắc và nhá» luôn nung nấu ý chà kiên định vá» việc luyện công, y cà ng ngà y cà ng nháºp tâm loại bá»™ pháp tuyệt thế nà y.
Y hoà n toà n không hay biết rằng những khi y suy nghÄ© đến nháºp tâm thì những bước di chuyển cá»§a y đã hoà n toà n di chuyển theo bá»™ pháp Äá»™c Bá»™ Tam Quá»·.
Y chỉ nháºn ra Ä‘iá»u đó khi y nghe có tiếng nhiá»u ngưá»i hô hoán:
- Úy... ma.
- Chạy thôi. Giữa ban ngà y ban mặt mà có ma quỷ hiện vỠnè.
- Chạy mau kẻo chết.
“Không còn nghi ngá» gì nữa. Những kẻ vừa hô hoán vừa bá» chạy kia nếu không phải ám chỉ ta thì ám chỉ ai bây giá» ? “ Bạch Bất Phục nghÄ© như váºy khi thấy má»i ngưá»i vừa tìm cách xa lánh y vừa lấm lét nhìn và o y.
NhỠđó y má»›i nháºn ra rằng y vừa đặt chân và o má»™t trấn thà nh khá lá»›n vá»›i nhiá»u ngưá»i qua lại.
Äể tránh cái nhìn dò xét cá»§a bao ngưá»i còn lại, y cÅ©ng giả vá» bá» chạy. Và để dá»… hoà nháºp vá»›i má»i ngưá»i, y cÅ©ng cất tiếng hô hoán:
- Ma... Chạy mau... Ma kìa ... Chạy.
Ở má»™t trấn thà nh đông ngưá»i qua lại, nếu có ngưá»i bé gan, kém đởm lược thì cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i hiếu kỳ muốn ra bá»™ ta đây.
Những ngưá»i nà y cứ theo tiếng hô hoán mà chạy đến. Và trong số há» không phải là không có ngưá»i biết võ công.
Bạch Bất Phục tháºt không may khi bị má»™t nhân váºt thuá»™c giá»›i giang hồ giữ lại:
- Nà y. Ngươi có trông thấy ma không mà hô hoán. Ma đâu. Chỉ ta xem nà o.
Bạch Bất Phục chưa kịp đáp bị đã bị nhân váºt đó chá»™p cứng cổ tay.
Ná»™i lá»±c cá»§a nhân váºt đó dù kém nhưng vẫn là m cho má»™t kẻ không có võ công là Bạch Bất Phục phải Ä‘au đến nổ Ä‘om đóm mắt.
Äã thế, nhân váºt ná» còn hung hăng quát há»i:
- Thế nà o ? Ngươi có chịu nói không ?
Dù Ä‘ang Ä‘au đến hoa đầu váng mắt nhưng Bạch Bất Phục cÅ©ng nhìn thấy bá»™ võ phục mà u Ä‘en tuyá»n cá»§a nhân váºt ná». Y vá»™i kêu lên:
- Nhân huynh là m Æ¡n ná»›i tay cho. Tại hạ Ä‘ang muốn tìm những ngưá»i như nhân huynh đây.
Nhân váºt ná» chợt gầm lên:
- Ngươi nói gì ? Hạng ngưá»i như ngươi mà đòi tìm gặp lão gia ư ?
- Oái.
Hắn vừa quát vừa bóp tháºt mạnh và o cổ tay cá»§a Bạch Bất Phục. Bạch Bất Phục cà ng kêu thì hắn cà ng tá» ra đắc ý nhiá»u hÆ¡n.
- Sao ? Ngươi không dám láºp lại à ? Nói ta nghe nà o, quá»· thần nà o xui khiến ngươi dẫn xác đến nạp mạng cho lão gia ?
Không còn là ná»—i Ä‘au thông thưá»ng nữa mà là Bạch Bất Phục Ä‘au đến xuất hạn khắp ngưá»i. Dẫu thế, tuy khuôn mặt giá» Ä‘ang nhợt nhạt như da ngưá»i chết nhưng Bạch Bất Phục vẫn cố kêu:
- Nhân huynh hãy nghe tại hạ nói đã. Tại hạ được lệnh phải tìm... tìm đến ngưá»i Hắc Y Giáo. Có phải... nhân huynh đây là ...
- Tiểu tỠto gan. Danh xưng của bổn giáo đâu đến lượt ngươi muốn nói là nói ?
Ngươi chán sống rồi phải không ?
Hắn vặn ngược cổ tay cá»§a Bạch Bất Phục vá» phÃa sau khiến Bạch Bất Phục cà ng lúc cà ng nghiêng dần ngưá»i vá» phÃa cổ tay bị vặn ngược.
Hắn báºt cưá»i không chút thương hại:
- Ha... ha... ha... Ngươi có biết ngươi phải nháºn má»™t háºu quả như thế nà o khi ngươi dám động đến bổn giáo không ?
Lúc đó bao quanh hắn và Bạch Bất Phục có rất nhiá»u ngưá»i và đa phần là những nhân váºt thuá»™c giá»›i giang hồ cÅ©ng váºn võ phục Ä‘en tuyá»n như tên hà nh hạ Bạch Bất Phục.
Do đã là đồng bá»n nên có má»™t tên lên tiếng xúi giục tên Ä‘ang hà nh hạ Bạch Bất Phục:
- Ngô lão thất. Ngươi hãy tra há»i tiểu tá» xem y có tên là gì, môn hạ cá»§a ai và do ai sai khiến đến đây gây chuyện vá»›i bá»n ta.
Tên ná» gáºt đầu quát:
- Ngươi nghe rồi chứ, tiểu tỠ? Nói, ngươi tên là gì ?
Bạch Bất Phục xưng danh:
- Tại hạ là Bạch Bất Phục, là do...
- Ha...ha...ha...! Chư huynh đệ nghĩ thế nà o vỠtên của tiểu t�
Bá»n bên ngoà i hô vang:
- Lão Thất hãy biến hắn thà nh Bạch Khuất Phục xem nà o!
Tên nỠvươn tay đè lên đầu vai của Bạch Bất Phục:
- Qùy xuống nà o, tiểu tá»! Äể lão gia xem ngươi là kẻ bất phục hay phải bị khuất phục nà o! Qùy xuống!
Theo tiếng hét, má»™t luồng chân lá»±c khá mạnh liá»n đè nặng lên đầu vai Bạch Bất Phục, khiến y dù không muốn cÅ©ng phải khuỵu dần xuống.
Bá»n bên ngoà i cưá»i ồ lên:
- Ha...ha...ha...! Tiểu tỠđang bất phục kìa, lão Thất! Lão Thất mà chịu thua tiểu tỠsao?
Tên ná» báºt cưá»i hiểm độc:
- Hừ! Bất Phục nà y!
Hắn lại nhấn thêm chân lực và gần như là dồn toà n bộ chân lực nội thể và o việc trấn áp Bạch Bất Phục.
Do không có võ công nên Bạch Bất Phục không sao cưỡng lại sức đè của tên kia.
Y khụyu ngưá»i và cong dần vá» phÃa dưới. Và cuối cùng, đầu cá»§a y cÅ©ng bị tên nỠđè đến chạm đất.
Coong!
Má»™t váºt cứng liá»n rÆ¡i ra từ bá»c áo cá»§a Bạch Bất Phục.
Aâm thanh vang lên khá rõ khiến cho nhiá»u ngưá»i cùng đưa mắt nhìn và o váºt đó.
Có nhiá»u tiếng kêu hoảng loạn vang lên là m váng động cả má»™t góc trấn thà nh:
- Giáo Chủ Kim Lệnh Bà i!
Tất cả Ä‘á»u bị chấn động trước sá»± hiển hiện cá»§a mảnh kim bà i do lão giáo chá»§ há» Thôi giao cho Bạch Bất Phục. Và như cảnh trá»i quang mây tạnh sau cÆ¡n giông bão, má»i tiếng ồn à o trước đó Ä‘á»u bị lắng xuống. Chỉ còn lại là nhịp hô hấp hà o hển vì Ä‘au và vì mệt cá»§a Bạch Bất Phục vẫn vang lên mồn má»™t.
Äến như tên Ä‘ang uy hiếp Bạch Bất Phục vì mãi đỠđẫn thần hồn nên quên rằng hắn vẫn Ä‘ang đè chúi đầu Bạch Bất Phục xuống ná»n đất.
Chỉ khi Bạch Bất Phục lên tiếng tên nỠmới bà ng hoà ng tỉnnh lại:
- Kim bà i nà y là do Thôi giáo chủ trao cho tại hạ. Tại hạ tìm đến quý giáo là vì nguyên nhân nà y.
Vút! Vút!
Choang! Choang!
Hà ng loạt những bóng dáng ngưá»i lao Ä‘i loang loáng và hà ng loạt những âm ba chói tai liá»n vang lên.
Khi đó, do tên nỠđã buông tay và đã lùi lại, Bạch Bất Phục vừa đứng lên lại phải hoảng kinh hồn vÃa trước thá»±c trạng Ä‘ang diá»…n ra.
Có bao nhiêu nhân váºt mặc võ phục tuyá»n Ä‘en thì có bấy nhiêu thanh đại Ä‘ao Ä‘ang châu mÅ©i nhá»n và o giữa uy hiếp, kẻ bị bao vây là Bạch Bất Phục.
Hoá ra những bóng nhân ảnh loang loáng lúc má»›i rồi là do bá»n giáo đồ Hắc Y Giáo dịch chuyển bao vây tạo ra. Và những âm thanh chói tai kia là do những thanh đại đạo được đưa ra tạo thà nh.
Kinh hoà ng khôn xiết, Bạch Bất Phục kêu lên:
- Tại hạ được Thôi giáo chủ sai đến gặp lệnh thiếu giáo chủ, chư vị xin chớ hiểu lầm!
Vá»›i những nét mặt nghiêm trá»ng, má»™t tên trong bá»n Hắc Y Giáo đồ chợt lên tiếng:
- Chuyện đúng sai như thế nà o sẽ có ngưá»i đến đây phân xá». Túc hạ nếu muốn tốt cho đôi bên thì nên đứng nguyên vị là hÆ¡n. Bằng ngược lại, đừng trách bá»n ta không khách sáo.
Thái độ cá»§a bá»n Hắc Y Giáo đồ là thay đổi, chúng cÅ©ng thay đổi luôn cách xưng hô. Äá»™ng tâm, Bạch Bất Phục nghÄ©:
- “Giá»›i luáºt cá»§a bá»n há» quả nghiêm ngặt. Há» không sợ trá»i không sợ đất nhưng vừa trông thấy mảnh kim bà i là tÃn phù tối cao trong Hắc Y Giáo há» lại muôn phần kiêng dè. Bá»n há» xem trá»ng giáo chá»§ đến váºy sao?†Còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© Bạch Bất Phục lại má»™t phen chấn động khi nghe có tiếng nạt lá»›n:
- Phó giáo chủ đến!
Chưa hết, kế đó là một tiếng gầm vang dội:
- Tên vô danh tiểu tốt nà o dám mạo nhân là ngưá»i được giáo chá»§ sai đến?
Vút!
Như thần linh giáng hạ, má»™t nhân váºt có khuôn mặt dữ dằn vá»›i râu hùm hà m én và có phần khoa trương trong tấm trưá»ng bà o Ä‘en bóng bằng gấm Ä‘oạn chợt hiển hiện ngay trước mặt Bạch Bất Phục.
Äôi mắt cá»§a nhân váºt nà y vừa to tròn như đôi lục lạc vừa ngầu đỠnhư hai hòn than cứ nhìn trừng trừng và o Bạch Bất Phục. Vá»›i ánh nhìn đó Bạch Bất Phục có cảm giác toà n thân y Ä‘ang bị ánh mắt kia thiêu đốt đến cháy da bá»ng thịt.
Chịu đựng ánh mắt nóng bá»ng nà y được má»™t lúc, hai chân cá»§a Bạch Bất Phục không hiểu sao bắt đầu run lên bần báºt.
Và khi y không còn chịu đựng được nữa, sắp ngã khụyu đến nÆ¡i, thì may sao ánh mắt kia bá»—ng dá»i Ä‘i, di chuyển đến tấm kim bà i hiện giá» Ä‘ang được Bạch Bất Phục giữ trên tay.
Lòng nhẹ nhõm, Bạch Bất Phục chưa kịp mừng vì cảm giác nà y lại phải giáºt mình đánh thót khi nghe nhân váºt kia buông ra má»™t mệnh lệnh cá»™c lốc:
- ÄÆ°a đây!
Phản ứng cá»§a Bạch Bất Phục tháºt bất thưá»ng. Thay vì đưa mảnh kiam bà i ra y lại thu tay vá».
Nét mặt cá»§a nhân váºt kia chợt cau lại cà ng tạo thêm sá»± hung dữ, nhất là khi nhân váºt đó quát há»i:
- Tiểu tỠngươi không thiết sống nữa sao? Ngươi có nghe bản nhân nói gì không?
Tai nghe lá»i hăm doạ, Bạch Bất Phục là m gì không khiếp hãi. Thế nhưng, từ trong sâu thẳm cá»§a tâm trà như có lá»i xui bảo y:
“Chết thì chết, đừng có đưa Giáo Chá»§ Kim Lệnh bà i cho nhân váºt nà y! Hừ! Ta là ngưá»i được giáo chá»§ sai đến, trong tay ta còn có Giáo Chá»§ Kim Lệnh bà i. Lão đã không kÃnh nể ta lại còn dám ra lệnh cho ra sao?†Äôi chân cá»§a y lại run nhưng từ cá»a miệng cá»§a y vẫn có âm thanh báºt ra hoà n toà n tá»± nhiên:
- Khi giao kim bà i cho háºu bối, Thôi giáo chá»§ đã dặn Ä‘i dặn lại là chỉ được giao cho thiếu giáo chá»§ cá»§a quý giáo, ngoà i ra không giao cho ai khác,tiá»n bối hãy lượng thứ cho, háºu bối đà nh phải kháng lệnh cá»§a tiá»n bối!
Nhân váºt ná» nạt lá»›n:
- Giá»i cho tiểu tá»! Äã mưá»i năm rồi, ngươi là ngưá»i thứ nhất dám nói chữ không trước mặt Äá»™c Tâm Thiết Trảo Dương Côn ta. Ngươi không đưa là ngươi muốn chết!
Vù...
Aâm thanh cá»§a chữ “chết†còn Ä‘ang vang dá»™i thì ngÅ© trảo cá»§a Äá»™c Tâm Thiết Trảo Dương Côn, phó giáo chá»§ Hắc Y Giáo, đã chá»™p bổ và o thiên linh cái cá»§a Bạch Bất Phục.
Chiêu ra đã nhanh mà uy lá»±c còn xuất hiện nhanh hÆ¡n. Không đầy cái chá»›p mắt, ngá»n trảo cá»§a Dương Côn đã chạm đến đỉnh đầu cá»§a Bạch Bất Phục.
Hồn bất phụ thể, Bạch Bất Phục chợt nghiêng đầu lách tránh theo bản năng.
Phản ứng cá»§a y tuy quá cháºm so vá»›i chiêu sát thá»§ cá»§a đối phương nhưng cùng vá»›i cái nghiêng đầu đó hai chân cá»§a Bạch Bất Phục lại bất ngá» dịch chuyển. Và tháºt là ngẫu nhiên khi sá»± dịch chuyển cá»§a y lại trùng hợp vá»›i bá»™ pháp Äá»™c Bá»™ Tam Quá»·. NhỠđã nháºp tâm bá»™ pháp nà y nên sá»± dịch chuyển cá»§a y đã là m cho ngá»n trảo cá»§a Äá»™c Tâm Thiết Trảo Dương Côn phải trượt sang má»™t bên và lướt sát sưá»n sượt ở má»™t bên ngưá»i cá»§a Bạch Bất Phục.
Vù...
Tuy có phần bất ngá» trước cách tránh chiêu kỳ ảo cá»§a Bạch Bất Phục nhưng thân danh là phó giáo chá»§ Hắc Y Giáo, Dương Côn nháºn ra bản lãnh còn quá kém cá»i cá»§a y.
Dương Côn buông ra má»™t tiếng cưá»i gằn và kịp thá»i biến chiêu.
- Hừ!
Vù...
Thu tay vá», Dương Côn đảo ngá»a cổ tay chá»™p luôn ngá»n trảo và o linh đà i huyệt cá»§a Bạch Bất Phục.
Do đây là chiêu đánh từ phÃa sau nên Bạch Bất Phục vì không biết võ công cứ đứng trÆ¡ trÆ¡ không há» có phản ứng.
AÃ m!
Má»™t tiếng chấn kình bá»—ng vang lên là m cho Bạch Bất Phục giáºt mình.
Y quay lại và nhìn thấy ngá»n trảo cá»§a Dương Côn buông xuôi xuống, chỉ cách háºu tâm y không đầy má»™t gang tay. Äến lúc đó má»›i biết suýt nữa y đã mạng vong dưới ngá»n trảo biến ảo cá»§a Dương Côn.
Còn Dương Côn má»›i tháºt sá»± kinh tâm động phách. Lão nhìn trừng trừng và o Bạch Bất Phục và quát há»i:
- Tiểu tỠđã luyện được Cương Khà Hộ Thân?
Vừa há»i xong, do nhìn thấy ánh mắt thất thần cá»§a Bạch Bất Phục, Dương Côn liá»n hiểu ngay là lão đã lầm.
Dương Côn quay mắt nhìn quanh khi lá»›n tiếng há»i:
- Cao nhân nà o vừa ra tay can thiệp và o nội tình bổn giáo?
Quanh đó ngoà i bá»n Hắc Y Giáo đồ không có lấy má»™t bóng ngưá»i lai vãng. Bá»n thưá»ng nhân trước đó nếu có thì do sợ sá»± xung đột cá»§a giá»›i giang hồ đã lẩn cả Ä‘i, không má»™t ai dám lưu lại.
Cho rằng thần hồn nát thần tÃnh, Dương Côn lại vung trảo chá»™p thẳng và o ngá»±c cá»§a Bạch Bất Phục.
- Nằm xuống!
Vù...
Ngá»n trảo lần nà y cá»§a Dương Côn được đánh ra khá cháºm. Ãù cá»§a Dương Côn khi là m như thế là muốn bằng cách nà y sẽ phát hiện ra vị cao nhân nà o vừa ra tay phá hoại hà nh sá»± cá»§a lão. Do đó, lão vừa xuất trảo má»™t cách cháºm rãi vừa ngưng thần nghe ngóng xung quanh.
Äang khi đó, Bạch Bất Phục do nhìn thấy chiêu thức cá»§a Dương Côn, để tá»± cứu mình, y không thể không đảo bá»™ lách tránh.
Vù...
ChỠmãi vẫn không thấy ai can thiệp lại bị Bạch Bất Phục tránh chiêu một cách dễ dà ng, Dương Côn vội biến chiêu vung trảo truy đuổi Bạch Bất Phục.
Chiêu cá»§a lão vẫn cháºm như trước nên Bạch Bất Phục cÅ©ng dá»… dà ng dùng bá»™ pháp Äá»™c Bá»™ Tam Quá»· để tránh qua má»™t bên.
Trước sau ba lần Bạch Bất Phục chỉ biết tránh chiêu chứ không lần nà o hoà n thá»§, Ä‘iá»u nà y cho Dương Côn biết đối thá»§ cá»§a lão hầu như không có võ công, có chăng chỉ là những lần tránh chiêu hú hoạ, may mà thà nh công.
Dương Côn xoay chuyển ý nghÄ© tháºt nhanh và vá»™i thay đổi cách dò xét.
Lão ra tay nhanh hơn một chút.
- Ngươi thỠtránh nữa xem!
Vù...
Và lão có phần bất ngá». Vì lão cố tình đánh nhanh hÆ¡n để khi Bạch Bất Phục không tránh được thì vị cao nhân nà o đó đã má»™t lần ra tay can thiệp sẽ phải lá»™ diện khi tiếp tục can thiệp hầu bảo vệ mạng sống cho Bạch Bất Phục.
Thế nhưng, nhá» những lần ra chiêu khá cháºm cá»§a Dương Côn, Bạch Bất Phục do tránh được nên thêm phần tá»± tin. Do đó, lần ra chiêu khá nhanh nà y cá»§a lão không là m cho Bạch Bất Phục hốt hoảng. Ngược lại, nhỠđã nhuần nhuyá»…n bá»™ pháp, Bạch Bất Phục vẫn ung dung thi triển Äá»™c Bá»™ Tam Quá»· để tránh chiêu.
Vù...
Bị há»ng ý đồ, Dương Côn ra tay nhanh hÆ¡n.
Vù...
Vẫn váºy, Bạch Bất Phục lúc nà y hoà n toà n chú tâm và o chiêu thức cá»§a Dương Côn và vẫn dá»… dà ng để cho chiêu trảo cá»§a Dương Côn lướt sượt qua thân trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Cà ng lúc cà ng giáºn, Dương Côn bắt đầu táºn dụng triệt để má»i kỹ năng trong thiết trảo cá»§a lão.
Vù...
Vù...
Äến lúc đó, bá»™ pháp Äá»™c Bá»™ Tam Quá»· dù lợi hại nhưng do Bạch Bất Phục không phải là ngưá»i luyện võ nên khó giữ được bình tÄ©nh trước những chiêu công tá»›i tấp cá»§a Dương Côn.
Lâm và o cảnh lá»±c bất tòng tâm, chưa được hai chiêu Bạch Bất Phục liá»n rối loạn cước bá»™.
Ngay tức khắc, má»™t ngá»n trảo cá»§a Dương Côn liá»n lao cắm và o ngưá»i Bạch Bất Phục.
Vù...
Vẫn ngưng thần nghe ngóng, Äá»™c Tâm Thiết Trảo Dương Côn Ä‘ang chá» má»™t dấu hiệu nà o đó bất kỳ chứng tá» có ngưá»i ra tay can thiệp để có biện pháp thÃch đáng ứng phó, lão lấy là m bất ngá» khi nghe được má»™t Ä‘iá»u khác.
Äó là má»™t tiếng hô hoán cá»§a má»™t tên Hắc Y Giáo đồ:
- Thiếu giáo chủ đến!
Thần sắc biến đổi, Dương Côn nhanh tốc biến chiêu.
Thay vì giữ nguyên chiêu thức để đoạt mạng Bạch Bất Phục, Dương Côn đảo tay để chộp và o hữu thủ của y.
Trong chá»›p mắt, uyển mạch tay cá»§a Bạch Bất Phục liá»n bị Dương Côn bóp chặt.
Phần vì Ä‘au phần vì bất ngá», Bạch Bất Phục phải buông tay để cho mảnh kim bà i tá»± do rÆ¡i xuống.
Nhanh không thể tưởng, Dương Côn vùng cưá»i lên cuồng dại:
- Ha...ha...ha...!
Trà ng cưá»i vẫn phát ra cho dù bóng nhân ảnh cá»§a Dương Côn Ä‘ang di chuyển xa dần rồi mất hẳn.
Äến lúc đó, Bạch Bất Phục vừa kịp hoà n hồn liá»n kêu lên thảng thốt:
- Kim bà i ! Sao lão lại lấy kim bà i của ta?
__________________________________________________ ________
Hồi 7
Thế Sá»± Khôn Lưá»ng Ngưá»i Phản Ngưá»i
Chuyện Cấm Luyện Công Cà ng Thêm Lạ
Còn Ä‘ang kêu, Bạch Bất Phục bá»—ng tròn mắt kinh ngạc khi thấy giữa đương trưá»ng chợt xuất hiện má»™t nữ lang có nhan sắc tuyệt thế.
Nữ lang nà y cà ng tăng thêm phần xinh đẹp nhá» và o tấm trưá»ng bà o mà u Ä‘en được khoác há» trên đôi vai thanh mảnh.
Chưa hết, đôi mắt tròn có phần ngây thÆ¡ cá»§a nữ lang Ä‘ang nhìn chằm chằm và o Bạch Bất Phục khi nghe Bạch Bất Phục nói rằng kim bà i đã bị Äá»™c Tâm Thiết Trảo Dương Côn lấy Ä‘i, cà ng khiến cho Bạch Bất Phục thêm xao xuyến lẫn áy náy không yên.
Bạch Bất Phục có sá»± áy náy đó vì vừa nhìn thấy hắc y nữ lang, dù chưa được ai dẫn kiến nhưng trong thâm tâm y Ä‘oán được rằng hắc y nữ lang chÃnh là thiếu giáo chá»§ Hắc Y Giáo.
Nếu không phải váºy tại sao Hắc y nữ lang lại xuất hiện má»™t cách uy nghi ngay sau tiếng hô hoán:
“thiếu giáo chủ đến!�
Tiếp đó, tâm tư cá»§a Bạch Bất Phục cà ng thêm xao xuyến khi nghe đôi môi như hoa anh đà o cá»§a hắc y nữ lang thốt ra nhưng lá»i trong như tiếng ngá»c:
- Các hạ là ngưá»i đã cầm giữ Giáo Chá»§ Kim Lệnh Bà i ? Sao các hạ lại giao váºt đó cho phó giáo chá»§ Dương Côn?
Xao xuyến vá» sắc đẹp khuynh thà nh, ngất ngây vì giá»ng nói du dương, Bạch Bất Phục dù có nghe lá»t tai câu há»i cá»§a hắc y nữ lang Ä‘i nữa y cÅ©ng khó lòng mở miệng để đáp lá»i.
Nhìn vẻ mặt Ä‘ang nghệch ra cá»§a má»™t ngưá»i tuy có nét mặt tuấn tú nhưng lại có vẻ ngoà i chẳng khác nà o kẻ khất cái, hắc y nữ lang có phần hiểu được tâm trạng nên sa sầm nét mặt:
- Nà y! Ta vừa há»i Ä‘iá»u gì, các hạ không nghe sao?
Choà ng tỉnh, Bạch Bất Phục bối rối đáp lại:
- Tại hạ có nghe… tuy nhiên, đúng như cô nương nói…lão…lão… - Lão là m sao? Có phải lão đã lấy đi kim bà i do gia phụ đưa cho các hạ không?
Nhìn thấy sá»± cuống quýt cá»§a hắc y nữ lang, Bạch Bất Phục vá»™i tìm lá»i trấn an:
- Lão là phó giáo chá»§ cá»§a quý giáo, lão có giữ kim lệnh bà i thì cÅ©ng như cô nương cất giữ. Äâu có gì khác mà cô nương phải sợ.
Nện nhẹ gót ngá»c, hắc y nữ lang cau có khẽ nạt:
- Các hạ biết gì vá» ná»™i tình bổn giáo mà bảo là không khác ? Hừ! Lão há» Dương nà y… Bá» lá»ng câu oán trách, hắc y nữ lang đột ngá»™t hạ lệnh cho bá»n hắc y giáo đồ cho đến lúc nà y vẫn cầm đại Ä‘ao đứng vây tứ phÃa:
- Truyá»n đạt lệnh cá»§a ta đến tả hữu nhị há»™ pháp:
Dương Côn mưu đồ tạo phản Ä‘ang chiếm giữ Giáo Chá»§ Kim Lệnh Bà i. Tả hữu nhị há»™ pháp phải cố thá»§ trá»ng địa, bằng má»i giá ngăn cản Dương Côn tìm cách xâm nháºp. Äi mau!
Có năm tên Hắc Y Giáo đồ liá»n quay ngừơi bá» Ä‘i.
Nhìn số còn lại, Hắc y nữ lang dùng giá»ng uy quyá»n tiếp tục truyá»n lệnh:
- Số còn lại hãy cấp tốc cáo tri đến các hương đưá»ng chá»§, bảo má»i ngưá»i nhanh chân nháºp cốc. Äi Ä‘i!
Chá» khi toà n bá»™ số Hắc Y Giáo đồ đã bá» Ä‘i, là m theo mệnh lệnh, hắc y nữ lang liá»n lặng lẽ ly khai.
Thấy thế, Bạch Bất Phục kêu lên ngăn lại:
- Cô nương khoan đi đã!
Hắc y nữ lang quya lại:
- Suýt nữa ta quên mất! Gia phụ đã xảy ra chuyện gì đến phải trao kim bà i cho các hạ?
Hối hả chạy đến, Bạch Bất Phục bảo:
- Tại hạ kêu cô nương cũng vì chuyện nà y. Lệnh tôn có phải hỠThôi, nguyên là giáo chủ Hắc Y Giáo không?
Äang lúc khẩn trương nên lá»i lẽ cá»§a Hắc y nữ lang có phần gấp rút:
- Ta là Thôi Oanh Oanh, gia phụ Thôi TỠBình. Chuyện như thế nà o, các hạ nói mau đi!
- Ra là Thôi Oanh Oanh cô nương! Tên cá»§a cô nương nghe tháºt êm tai.
Thôi Oanh Oanh không những không dá»™ng tâm trước lá»i khen ra chiá»u phỉnh nịnh cá»§a Bạch Bất Phục, nà ng ta còn lá»™ vẻ giáºn dữ:
- Các hạ đã nghe rồi đó, ta đang gấp rút vì hà nh vi mưu phản của lão Dương Côn.
Ta không có thá»i gian để nghe những lá»i tán tỉnh nhà m chán cá»§a các hạ đâu.
Sượng đến chÃn ngưá»i, Bạch Bất Phục vá»™i chống chế:
- Tại hạ chỉ nói những lá»i tháºt tâm, không nhằm ý tán tỉnh. Mong cô nương chá»› vá»™i hiểu lầm.
Nà ng ta nghiêm mặt lại:
- Äến lúc nà o các hạ má»›i trả lá»i cho câu há»i cá»§a ta? Ta không đợi được nữa đâu.
Hiểu được tình thế hết sức khẩn trương của nà ng, đang phải lo thanh lý môn hộ, Bạch Bất Phục lộ vẻ quan tâm:
- Dá»±a theo tình thế khẩn trương trước mắt, việc cần kÃp cô nương phải là m là lo đối phó vá»›i lão Dương Côn. Còn chuyện cá»§a lệnh tôn dù sao cÅ©ng là chuyện đã rồi, cô nương có biết muá»™n má»™t lúc cÅ©ng không sao.
Nhìn Bạch Bất Phục như muốn dò xét, và cảm nháºn rằng lá»i nói cá»§a Bạch Bất Phục đầy vẻ thà nh tâm, Thôi Oanh Oanh nhanh nhẹn gáºt đầu:
- Cũng được! Các hạ hãy tạm lưu ngụ tại trấn thà nh nà y. ChỠkhi xong việc ta sẽ tự đến tìm các hạ. Cáo biệt!
- á»i! á»i! Không được đâu cô nương! Cô nương chá» tại hạ vá»›i!
Má»›i lao Ä‘i Thôi Oanh Oanh phải đảo ngưá»i lao ngược trở lại, thân pháp cá»§a nà ng đâu khác gì cánh én bay lượn giữa trá»i xuân.
Thôi Oanh Oanh cao giá»ng há»i vá»™i:
- Các hạ còn muốn gì nữa?
Tháºt sá»± bối rối, Bạch Bất Phục tìm cách nói rõ ý định:
- Tại hạ có lưu lại nÆ¡i nà y cÅ©ng không sao. Nhưng kẻ má»™t nÆ¡i ngưá»i má»™t ngả, sau nà y nếu muốn tìm, cô nương đương nhiên sẽ phải khó khăn. Tại sao cô nương không cho tại hạ cùng Ä‘i, như váºy không phải hay hÆ¡n sao?
Aùnh mắt cá»§a Thôi Oanh Oanh thoáng lá»™ vẻ nghi ngá». Tuy nhiên nà ng cÅ©ng đáp ứng:
- CÅ©ng được! Các hạ có muốn Ä‘i cÅ©ng không há» gì. Äi nà o!
Vút!
Bạch Bất Phục lại kêu:
- á»i! Cô nương Ä‘i nhanh như thế, là m sao tại hạ theo kịp?
Vút!
Nà ng đảo lại vá»›i nét mặt giáºn dữ:
- Các hạ muốn giở trò gì váºy? Hay các hạ là ngưá»i đồng mưu vá»›i Dương Côn nên cố tình là m cháºm bước chân cá»§a ta?
Bạch Bất Phục vội xua tay?
- Không phải thế đâu, cô nương hiểu lầm rồi! Chỉ vì…chỉ vì… - Vì sao nà o?
Bạch Bất Phục ngượng ngùng vì phải để lá»™ chá»— yếu kém cá»§a bản thân. Nhưng dẫu sao y cÅ©ng phải thú tháºt:
- Tại hạ nói ra, e cô nương không tin. Tháºt sá»± thì… tại hạ không có võ công. Cô nương cứ Ä‘i như lúc nãy thì… Khoa tay tháºt nhanh để chá»™p và o uyển mạch tay cá»§a Bạch Bất Phục, Thôi Oanh Oanh nạt to:
- Các hạ không biết võ công tháºt à ?
Vù!
Bá»™p!
Do là thiếu giáo chá»§ Hắc Y Giáo, dù sao Thôi Oanh Oanh cÅ©ng Ãt nhiá»u há»c được chân truyá»n cá»§a phụ thân, nên khi chá»™p được và o uyển mạch tay cá»§a Bạch Bất Phục, qua mạch tượng nà ng biết rằng việc Bạch Bất Phục không có võ công là đúng.
Nà ng kêu lên kinh ngạc:
- á»’! Nếu váºy tại sao phụ thân lại dám giao phó kim lệnh bà i là trá»ng váºt cho má»™t ngưá»i không có võ công?
Sau câu tá»± há»i, nà ng má»›i tháºt sá»± tra há»i Bạch Bất Phục:
- Các hạ nói đi, chuyện gì đã xảy ra cho gia phụ?
Không đáp, Bạch Bất Phục lại bảo:
- Cô nương nấn ná đã lâu rồi đó, việc đối phó vá»›i lão Dương Côn là quan trá»ng hÆ¡n.
Nghe nhắc, Thôi Oanh Oanh chau mà y suy nghĩ rồi bảo:
- Ma Vân Cốc không phải là nÆ¡i lui tá»›i cho ngưá»i không biết võ công như các hạ.
Các hạ nên lưu lại nơi nà y chỠta thì tốt hơn.
Bạch Bất Phục là m sao dám ly khai khá»i thiếu giáo chá»§:
- Không được! Tại hạ không thể rá»i xa cô nương được đâu.
Hiểu sai ý cá»§a Bạch Bất Phục, Thôi Oanh Oanh không nỡ nổi giáºn đà nh trách khéo:
- Các hạ tháºt là … Lúc nà y là lúc nà o mà các hạ lại tÆ¡ tưởng những chuyện đâu đâu?
Dù biết rằng Thôi Oanh Oanh đã hiểu sai nhưng Bạch Bất Phục vẫn không cải chÃnh. Y cứ khăng khăng:
- Tại hạ phải theo cô nương, ná»a bước cÅ©ng không rá»i. Bằng ngược lại, tại hạ sẽ không nói vá»›i cô nương nghe những gì lệnh tôn nhá» tại hạ nói.
Nét mặt kiá»u diá»…m cá»§a Thôi Oanh Oanh có phần nà o hồng Ä‘á», nà ng ta dẫu môi hất mặt:
- Rõ là oan gia! Äi thì Ä‘i! ÄÆ°a tay đây!
Vút!
Không như trước kia được nhân váºt Cái bang đưa Ä‘i cÅ©ng bằng khinh thân pháp, lần nà y Bạch Bất Phục không há» hà o hứng vì khinh thân pháp ảo diệu cá»§a Thôi Oanh Oanh. Trái lại, vì Ä‘ang ká» cáºn trang giai nhân tuyệt sắc nên tâm trạng cá»§a Bạch Bất Phục phấn khÃch theo chiá»u hướng khác.
Có lẽ tâm trạng cá»§a Thôi Oanh Oanh cÅ©ng váºy nên cả hai cứ im lìm như hai hình nhân, không ai nói vá»›i ai dù chỉ là má»™t lá»i.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc như thế, Bạch Bất Phục sau cÆ¡n phấn khÃch bá»—ng nhá»› đến hiện trạng. Và hiện trạng đó là y, má»™t nam tá» hán đầu đội trá»i chân đạp đất lại phải nhá» và o má»™t nữ nhân liá»…u yếu đà o tÆ¡ thi triển khinh thân pháp để đưa y Ä‘i cho nhanh.
Sượng sùng đến giáºn bản thân, Bạch Bất Phục do bất phục nên bắt đầu lưu tâm đến khinh thân pháp cá»§a Thôi Oanh Oanh. NhỠđó, Bạch Bất Phục má»›i tạm quên Ä‘i sá»± đụng chạm ở cổ tay do Thôi Oanh Oanh là nữ nhân xinh đẹp Ä‘ang nắm giữ trong ngá»c thá»§.
Chép miệng ra chiá»u luyến tiếc, Bạch Bất Phục bá»—ng dưng lên tiếng:
- Thôi cô nương nà y! Äây có phải là khinh thân pháp Lược Ảnh Phi Quang không?
Câu nói cá»§a Bạch Bất Phục liá»n tạo sá»± kinh ngạc cho Thôi Oanh Oanh nên nà ng nhỠđó cÅ©ng quên Ä‘i việc nắm giữ bà n tay cá»§a nam nhân Ä‘ang gây bao ná»—i xao xuyến cho tâm tư nà ng. Nà ng há»i lại:
- Sao các hạ biết?
Y đáp:
- Khi giao kim bà i cho tại hạ, lệnh tôn có truyá»n cho tại hạ mưá»i năm công lá»±c, đồng thá»i còn dạy tại hạ khẩu quyết cá»§a khinh thân pháp nà y. Nhưng rất tiếc, tại hạ vì ngu muá»™i nên không hiểu gì.
Nà ng ta lộ vẻ nghi hoặc:
- Các hạ nói có đúng không? Váºy mưá»i năm công lá»±c đó đâu? Trong ná»™i thể cá»§a các hạ là m gì có chút chân lá»±c nà o?
Bạch Bất Phục thở dà i:
- Tại hạ không bịa đâu. Äúng là có chuyện nà y. Nhưng tại hạ không hiểu sao chỉ trong má»™t đêm những ná»™i lá»±c đó lại biến mất. Có lẽ vì tư chất cá»§a tại hạ quá kém cá»i chăng?
Len lén thăm dò lại mạch tượng cá»§a Bạch Bất Phục, nà ng ta cưá»i lạnh:
- Ná»™i lá»±c má»™t khi đã có không thể nà o tá»± dưng biến mất được. Trừ phi là các hạ tá»± bịa chuyện. Nói Ä‘i, các hạ đã nhặt được kim lệnh bà i trong trưá»ng hợp nà o?
Không để tâm đến câu há»i nghi ngá» cá»§a Thôi Oanh Oanh, Bạch Bất Phục lá»™ vẻ kinh ngạc:
- Cô nương bảo sao? Ná»™i lá»±c đó không thể tá»± dưng biến mất à ? Sao lạ váºy?
- Hừ! Sẽ còn lạ hÆ¡n nếu các hạ không nói tháºt!
- Nói tháºt ư? vá» chuyện gì?
- VỠviệc các hạ là m sao có được kim lệnh bà i?
Bạch Bất Phục lúng túng:
- Thì do lệnh tôn giao cho tại hạ. Bằng không là m sao tại hạ có được?
- Hừ! Các hạ vẫn ngoan cố. Các hạ có tin rằng ta sẽ có cách buộc các hạ phải cung xưng tất cả không?
Nghĩ đến việc phải bị tra vấn, Bạch Bất Phục hoảng sợ:
- Cô nương chá»› hiểu lầm! Tại hạ tháºt sá»± được lệnh tôn sai phái. Lúc đó… Bạch Bất Phục Ä‘ang định nói rõ cho Thôi Oanh Oanh nghe hòng xoá bá» nghi ngá» cá»§a nà ng, có thể dẫn đến háºu quả không hay cho y, thì lúc đó, ở phÃa trước có nhiá»u tiếng hô hoán vang ngược lại:
- Thiếu giáo chá»§ mau dừng lại! Dương phó giáo chá»§ đã dùng kim lệnh bà i khống chế tả hữu nhị há»™ pháp và tam vị hương đưá»ng chá»§ rồi!
ÄÆ°a mắt nhìn vá» phÃa trước, Bạch Bất Phục nhìn thấy có nhiá»u bóng Ä‘en Ä‘ang đứng chắn ngang và che kÃn lấp hoà n toà n lối Ä‘i và o má»™t cốc khẩu nằm dá»±a và o vách núi đá.
Thôi Oanh Oanh vội dừng lại và đưa mắt ước lượng tình thế trước mắt.
Cả nà ng lẫn Bạch Bất Phục cùng nhìn thấy hà ng ngưá»i trước mắt chợt dãn ra, tạo má»™t lối Ä‘i cho lão Dương Côn Ä‘ang ngang nhiên tiến ra.
Biết rằng má»i việc đã cháºm, Dương Côn vốn có danh là độc tâm nên hà nh sá»± cá»§a lão vừa nhanh vừa tháºn trá»ng, lão đã kịp thá»i khống chế hết má»i ngưá»i dá»±a và o Giáo Chá»§ Kim Lệnh Bà i do lão Ä‘oạt trên tay Bạch Bất Phục. Thôi Oanh Oanh vụt hạ giá»ng và há»i tên vừa hô hoán đánh động nà ng:
- Lão đã và o được trá»ng địa chưa?
Tên nỠvội lắc đầu:
- Thuộc hạ nghĩ rằng… Oa!
Phịch!
Má»™t ngá»n đại Ä‘ao bá»—ng rá»i tay Dương Côn lao đến và cắm ngáºp và o háºu tâm cá»§a tên đó, khiến hắn không kịp đáp tròn lá»i.
Thế nhưng, vá»›i cái lắc đầu trước đó cá»§a tên ná», Thôi Oanh Oanh kịp Ä‘i đến má»™t quyết định.
Nà ng quay ngoắt ngưá»i và lôi Bạch Bất Phục cùng chạy vá» bên tả vá»›i nà ng.
Ngay láºp tức ở phÃa cốc khẩu có tiếng Dương Côn hạ lệnh:
- Mau bắt giữ tiểu liễu đầu! Kim lệnh bà i đây, ai trái lệnh sẽ chết!
Do kim lệnh bà i có uy quyá»n tối thượng, bá»n Hắc Y Giáo đồ liá»n sau đó lao Ä‘uổi theo Thôi Oanh Oanh, không kể rằng nà ng ta vẫn là thiếu giáo chá»§ cá»§a há».
Nhưng thân pháp Lược Ảnh Phi Quang cá»§a nà ng vốn là thân pháp thà nh danh cá»§a đương kim giáo chá»§, bá»n Hắc Y Giáo đồ dù táºn lá»±c không thể nà o Ä‘uổi kịp.
Äoán trước được Ä‘iá»u nà y, Dương Côn ở phÃa sau cưá»i lên vang dá»™i:
- Ha…ha…ha…! Äuổi theo, cứ Ä‘uổi nữa Ä‘i nà o! Tiểu liá»…u đầu ngươi khôn hồn đừng bao giá» quay lại Ma Vân Cốc nữa. Ha…ha…ha… Bị truy Ä‘uổi, Thôi Oanh Oanh không há» báºn tâm lo ngại. Nhưng chÃnh trà ng cưá»i dương dương tá»± đắc cá»§a Dương Côn lại chÃnh là điá»u là m cho nà ng phải khổ tâm phiá»n não.
Bạch Bất Phục nghe nà ng lẩm bẩm một cách cay đắng:
- Ta tạm thá»i để cho ngươi là kẻ phản loạn đắc ý. Chá» khi ta lấy được tÃn váºt cá»§a tổ sư, ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại. Hừ!
Và Bạch Bất Phục thấy rằng Thôi Oanh Oanh vẫn đưa y đi cà ng lúc cà ng gần với vách núi.
Tiếp đó, khi chạm chân và o vách núi, Thôi Oanh Oanh liá»n dùng khinh thân pháp để đưa y cùng phóng vá»t lên cao.
Vút!
Mục kÃch được thân thá»§ nà y, và là thân thá»§ cá»§a nữ nhi, Bạch Bất Phục không thể không nhá»› đến những lần y phải vất vả để leo lên đỉnh Aâm SÆ¡n.
“Nếu ta có võ công, nếu ta có thân võ há»c hÆ¡n ngưá»i ta đâu phải là kẻ vô dụng đến phải cáºy nhá» báºc nữ lưu?†Cà ng nghÄ© cà ng thất vá»ng, Bạch Bất Phục lại thêm chán ngán khi nghe Thôi Oanh Oanh bảo:
- Ta không thể đưa các hạ theo được nữa. Äây đã là bà đạo dẫn và o trá»ng địa cá»§a bổn giáo. Các hạ là ngoại nhân lại không biết võ công, các hạ không nên và o!
ÄÆ°a mắt nhìn và o má»™t khe đá nhỠđược má»™t cụm liá»…u xanh um che kÃn gần hết, nÆ¡i Thôi Oanh Oanh Ä‘ang nhìn, Bạch Bất Phục cố nà i nỉ:
- Cô nương không thể đưa tại hạ cùng và o được sao? Tại hạ mà ở ngoà i nà y, nhỡ lão Dương Côn bắt gặp thì khốn.
Tá» vẻ khó xá», Thôi Oanh Oanh bảo:
- Dù đây là bà đạo nhưng lại ẩn tà ng nhiá»u cÆ¡ quan hiểm trở. Äến ta là ngưá»i biết võ công cÅ©ng chưa chắc đã và o được an toà n. Các hạ… Bạch Bất Phục cướp lá»i:
- Nếu đã váºy cô nương cà ng phải đưa tại hạ cùng Ä‘i hÆ¡n!
- Tại sao chứ?
- Vì nhỡ cô nương có mệnh hệ nà o thì tại hạ biết truyá»n đạt lá»i cá»§a lệnh tôn cho ai?
- Gia phụ còn có lá»i nhá» các hạ truyá»n đạt ư?
Bạch Bất Phục thoáng có tia hi vá»ng:
- Có!
- Truyá»n đạt Ä‘iá»u gì?
Bạch Bất Phục đưa mắt nhìn quanh:
- Nơi nà y không thể nói được. Vả lại, những gì tại hạ cần nói lại rất dà i.
- Nhưng Ãt ra các hạ phải nói qua cho ta biết ná»™i dung chứ?
- Äó là toà n bá»™ kinh văn BÃch Dạ Sáo Khúc… - Là kinh văn à ? Tại sao gia phụ là m như váºy? Không lẽ gia phụ đã… Thở ra, Bạch Bất Phục nói nhanh:
- Chuyện thì dà i mà thá»i gian lại cấp bách, cô nương quyết định nhanh Ä‘i!
MÆ¡ hồ Ä‘oán được, Thôi Oanh Oanh mÃm chặt đôi môi nhá» xinh.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, nà ng nói tháºt quả quyết:
- Các hạ nói không sai! Chuyện có liên quan đến gia phụ dù sao cÅ©ng là chuyện đã tồi. Ta cần phải và o bà đạo, trước khi lão Dương Côn phá»—ng tay trên. ÄÆ°á»£c! Äể ta đưa các hạ cùng Ä‘i!
Nói xong, Thôi Oanh Oanh vá»™i lách ngưá»i bước qua rặng liá»…u để Ä‘i và o ngách đá.
Bạch Bất Phục vội theo chân.
Bà đạo có lẽ đã lâu không ngưá»i lui tá»›i nên không khà tháºt ngá»™t ngạt. Do không có võ công nên Bạch Bất Phục cứ thở ồ ồ vì không sao bế khà lâu như ngưá»i luyện ná»™i công.
Äã thế, lối Ä‘i trong bà đạo vừa hẹp lại vừa gáºp ghá»nh, Bạch Bất Phục bước Ä‘i tháºt vất vả.
Tiếp đó, đúng như lá»i Thôi Oanh Oanh cảnh báo trước, cÆ¡ quan ám tà ng tháºt sá»± có đầy trong bà đạo.
Tai Bạch Bất Phục vừa nghe Thôi Oanh Oanh lên tiếng đỠtỉnh:
- Dưới chân có một mô đá, các hạ phải bước tránh, đừng có chạm phải!
Thế nhưng do vị va vấp, chân cá»§a y lại đạp phải mô đá ná».
Viu…viu… Hà ng loạt những ngá»n ám khà từ hai bên vách đá bắn ra tua tá»§a.
Thôi Oanh Oanh kêu lên:
- Mau lùi!
Vừa kêu, Thôi Oanh Oanh vừa khoa tay phát chưởng nhằm đánh bạt những ngá»n ám khà đang lao như tên bắn và o cả hai.
Vù…vù… ÄÆ°á»£c má»™t lúc, khi những ngá»n ám khà đã rÆ¡i cả xuống ná»n đá, Thôi Oanh Oanh vì thấy Bạch Bất Phục cứ đứng im như phá»—ng đá bèn cất tiếng há»i:
- CÃc hạ là m sao rồi? Có bị ám khà chạm và o ngưá»i không?
Sá»±c tỉnh, Bạch Bất Phục cưá»i như mếu:
- Tại hạ không biết nữa! Chà ! Nguy hiểm quá!
Có phần lo lắng cho Bạch Bất Phục, Thôi Oanh Oanh bước đến xem xét.
Và nà ng ta tháºt sá»± kinh ngạc đến phải kêu lên:
- Tiên Thiên Khà Công! Các hạ đã luyện được Tiên Thiên Khà Công rồi sao?
Bạch Bất Phục ngơ ngác:
- Cô nương bảo gì? Cái gì là Tiên Thiên Khà Công?
Cưá»i lạnh, Thôi Oanh Oanh đưa tay chỉ cho Bạch Bất Phục nhìn thấy những ngá»n ám khà đang nằm la liệt quanh chá»— y đứng. Nà ng há»i:
- Các hạ gá»i đây là gì? Nếu các hạ không luyện được Tiên Thiên Khà Công thì tại sao số ám khà nà y thay vì chạm và o ngưá»i các hạ lại rÆ¡i cả xuống chỉ cách các hạ trong gang tấc?
Bạch Bất Phục cà ng thêm ngơ ngẩn thần hồn:
- Tại hạ là m sao hiểu được? Là chúng tá»± rÆ¡i xuống, có lẽ là như váºy. Tai hạ đâu biết gì vá» Tiên Thiên Khà Công như cô nương vừa nói.
Sau má»™t lúc dò xét nhưng vẫn không tìm hiểu được gì ngoà i bá»™ mặt ngÆ¡ ngác rất tháºt cá»§a Bạch Bất Phục, Thôi Oanh Oanh quay lưng tiếp tục bước Ä‘i. Nà ng ta chỉ lạnh lùng buông ta má»™t tiếng gá»n lá»n:
- Äi!
Bước theo, Bạch Bất Phục ngơ ngác vẫn hoà n ngơ ngác.
Sau đó, do không chịu được sá»± im lặng nặng ná», Bạch Bất Phục tìm cách bắt chuyện vá»›i Thôi Oanh Oanh:
- Thôi cô nương! Cô nương có thể nói cho tại hạ biết Tiên Thiên Khà Công là gì không?
Như vẫn còn hoà i nghi, Thôi Oanh Oanh vừa giải thÃch vừa để tâm dò xét, hy vá»ng phát hiện những sÆ¡ hở cá»§a Bạch Bất Phục chắc hắn phải có:
- Ngưá»i nà o luyện được ná»™i công đến mức đại thà nh, nghÄ©a là đã thông được sinh tá» huyá»n quan dẫn đến nhâm đốc nhị mạch được khia thông thì tâm niệm lá»±c phát. Chỉ cần ý niệm phát sinh thì khi gặp cảnh hiểm nguy như vừa rồi, má»™t mà n ná»™i lá»±c vô hình hữu thể sẽ xuất hiện, bảo vệ toà n bá»™ ngương mạch lẫn châu thân cho ngưá»i đó.
Lá»i giải thÃch nà y cá»§a Thôi Oanh Oanh đối vá»›i Bạch Bất Phục tháºt là mù má». Do đó, y lại há»i:
- Thế nà o là đả thông sinh tá» huyá»n quan? Nhâm mạch là gì và đốc mạch là gì?
Câu há»i cá»§a Bạch Bất Phục chỉ phù hợp vá»›i hạng ngưá»i chưa từng luyện võ. Äiá»u nà y khiến cho Thôi Oanh Oanh dở khóc dở cưá»i vì hai nháºn định hoà n toà n mâu thuẫn vá» con ngưá»i cá»§a Bạch Bất Phục. Vì theo chÃnh tay nà ng thám sát mạch tượng thì trong ná»™i thể cá»§a Bạch Bất Phục đến má»™t mẩu ná»™i lá»±c cÅ©ng không có. Ngược lại, qua hiện tượng những ngá»n ám khà không thể xâm nháºp đến quá gần Bạch Bất Phục mà nói thì võ công cá»§a y lại đến mức xuất quá»· nháºp thần chứ không chỉ là có chút Ãt.
Không sao lý giải được Ä‘iá»u mâu thuẫn nà y, Thôi Oanh Oanh vì muốn tiếp tục dò tìm má»i sÆ¡ hở cá»§a Bạch Bất Phục nên y há»i Ä‘iá»u gì nà ng giải thÃch Ä‘iá»u ấy.
Muốn giải thÃch cho Bạch Bất Phục hiểu việc đả thông sinh tá» huyá»n quan, dá»±a theo từng vấn nạn cá»§a y, rốt cuá»™c Thôi Oanh Oanh phải nói cho y nghe tất cả. Từ những Ä‘iá»u sÆ¡ đẳng nhất mà bất kỳ ai má»›i tấp tểnh luyện ná»™i công từ phần nháºp môn cho đến các việc luyện kÃ, dẫn lưu ná»™i kình xuất phát ná»™i lá»±c theo từng chiêu thức.
Dù chỉ là những phần giải thÃch qua loa nhưng đối vá»›i Bạch Bất Phục thì bấy nhiêu đó cÅ©ng là quá đủ.
Và khi Thôi Oanh Oanh ngừng lá»i, Bạch Bất Phục chợt há»i má»™t câu khiến nà ng ta đã kinh nghi cà ng thêm kinh nghi:
- Váºy còn Cương Khà Há»™ Thân là gì? So vá»›i Tiên Thiên Khà Công cô nương vừa nói có gì khác nhau?
Thôi Oanh Oanh vốn Ä‘ang di chuyển ở phÃa trước bá»—ng quay đầu nhìn y:
- Các hạ có biết Cương Khà Hộ Thân?
Bạch Bất Phục liá»n trở lại sá»± ngÆ¡ ngác:
- Tại hạ đâu có biết.
- Không biết tại sao các hạ há»i?
- Vì không biết nên má»›i há»i bằng không tại hạ đâu cần phải há»i.
- Hừ! Các hạ tháºt khéo giả vá». Cương Khà Há»™ Thân chÃnh là cách gá»Ã¯i khác cá»§a Tiên Thiên Khà Công. Tuy nhiên, trong khi ta giải thÃch cho các hạ vá» Ä‘iá»u nà y ta chưa từng đỠcáºp đến cách gá»i thứ hai. Các hạ thá» giải thÃch xem tại sao các hạ bá»—ng dưng biết đến cách gá»i thứ hai?
Hiểu được nguyên nhân khiến Thôi Oanh Oanh có thái độ nghi ngá» Bạch Bất Phục báºt cưá»i:
- Chao ôi, đúng ra thì tại hạ không là m sao biết được cách gá»i nà y. Nhưng chÃnh lão Dương Côn khi tìm cách Ä‘oạt kim lệnh bà i cá»§a tại hạ đã kêu lên như váºy, do đó tại hạ má»›i biết đến bốn chữ Cương Khà Há»™ Thân.
Vẫn còn nghi ngá», Thôi Oanh Oanh há»i:
- Äiá»u gì khiến Dương Côn phải nhắc đến?
Nhớ lại câu chuyện lúc đó, Bạch Bất Phục có phần hoang mang:
- Cô nương có há»i tại hạ má»›i nhá»›. Tình thế lúc đó cÅ©ng giống như lúc nãy, khi lão Dương Côn sắp sá»a vá»— má»™t trảo và o phÃa sau cá»§a tại hạ, lúc tại hạ chưa biết là chuyện gì xảy ra thì lão bá»—ng kêu lên:
“Ngươi đã luyện được Cương Khà Há»™ Thân?â€. Sắc diện cá»§a lão lúc đó tháºt khó coi, cứ như lão vừa gặp ma váºy.
Nghe Bạch Bất Phục nói xong, Thôi Oanh Oanh tỠý nghi ngá»:
- Váºy các hạ đã từng luyện công bao giá» chưa?
- Nếu đã luyện, tại hạ đâu phải có thái độ sợ sệt như cô nương đã thấy?
Thôi Oanh Oanh gáºt đầu lẩm bẩm:
- Ta cÅ©ng nghÄ© như váºy. Thế nhưng, Ä‘iá»u gì đã xảy ra vá»›i các hạ khiến cả ta lẫn lão Dương Côn Ä‘á»u phải nghÄ© đến việc các hạ đã luyện được thần công thượng thừa?
- Äiá»u gì đã xảy ra vá»›i tại hạ ư ? Không có. Nếu có chăng là việc tại hạ vô tình gặp được lệnh tôn. Sau đó, biết bao chuyện lôi thôi liá»n xảy đến vá»›i tại hạ.
- Những chuyện lôi thôi gì?
Thôi Oanh Oanh há»i vá»™i và chỠđợi lá»i giải thÃch cá»§a Bạch Bất Phục cà ng vá»™i và ng hÆ¡n. Vì nà ng hy vá»ng rằng má»™t trong những chuyện lôi thôi mà Bạch Bất Phục đã gặp rất có thể có má»™t chuyện sẽ là đầu dây mối nhợ cho nà ng giải thÃch được nguyên nhân cá»§a chuyện kỳ là nà y:
má»™t ngưá»i rõ rà ng chưa há» luyện công nhưng lại có mà n chân khà há»™ thể đến mức thượng thừa. Và theo giá»›i đạo gia gá»i thì đó chÃnh là Tiên Thiên Khà Công hay còn gá»i cách gá»i khác là Cương Khà Há»™ Thân.
Thế nhưng, do quá nôn nao chỠđợi và o việc khác trong khi vẫn tiếp tục di chuyển trong bà đạo nên bước chân của Thôi Oanh Oanh có phần sơ sẩy.
Cạch!
Aâm thanh vang lên dù nhá» nhưng đối vá»›i Thôi Oanh Oanh thì đây lại là tiếng gá»i hồn cá»§a tá» thần.
Nà ng hốt hoảng rú lên:
- Nguy tai! Ta chạm phải cơ quan rồi!
Vù… Ngay tức khắc từ trên trần động chợt xuất hiện hÆ¡n mưá»i ngá»n giáo và tất cả Ä‘á»u đưa đầu nhá»n trở xuống để đâm thẳng và o ngưá»i cá»§a Thôi Oanh Oanh lẫn Bạch Bất Phục, do cả hai Ä‘ang đứng gần nhau và do Thôi Oanh Oanh tình cá» chạm phải mấu chốt Ä‘iá»u động cÆ¡ quan ám tà ng.
Bụp!
Do chuyện xảy ra ngoà i dá»± kiến nên cả Thôi Oanh Oanh là ngưá»i có thân thá»§ hÆ¡n ngưá»i lẫn Bạch Bất Phục là kẻ không có võ công Ä‘á»u phải đứng lặng và chá» cho những ngá»n giáo xuyên thấu.
Thế nhưng, những ngá»n giáo nỠđột nhiên dừng lại và lÆ¡ lá»ng trên đỉnh đầu cá»§a cả hai không đầy má»™t xÃch.
Vẫn còn hồn bất phụ thể nên cả hai chỉ biết đứng yên để nhìn và o đỉnh đầu của nhau với sự bà ng hoà ng vô tả.
Tỉnh lại trước, Thôi Oanh Oanh vá»™i nắm lấy tay Bạch Bất Phục và lôi nhanh vá» phÃa trước:
- Äi nà o!
Vút!
Vù… Coong! Coong! Coong!… Tiếng xé gió rồi tiếng kim thiết gõ chan chát và o ná»n đá khiến cả hai phải quay đầu nhìn lại.
Trước mắt há», những ngá»n giáo kia sau má»™t lúc đứng yên vì không nỡ đâm và o há» thì bây giá» khi hỠđã rá»i chá»— chúng lại lao xuống và đâm thẳng và o ná»n đá.
Cả hai chưa kịp thở phà o vì sá»± kiện quá may mắn vừa xảy đến cho há», giúp há» thoát cái chết rõ mưá»i mươi, thì những ngá»n giáo kia do liá»n nhau thà nh má»™t chuá»—i bởi má»™t thanh sắt kết dÃnh chúng lại bá»—ng rùng rùng chuyển động.
Cạch!
Vù….
Bốp!
Ngưá»i nà o kiến tạo nên cÆ¡ quan nà y phải là báºc tinh thông. Những ngá»n giáo kia sau khi đã đâm xuống dù trúng hay không trúng và o ngưá»i kẻ xâm nháºp cÅ©ng tá»± động rút ngược lên bên trên và ẩn kÃn và o nguyên vị trước đó.
Còn Ä‘ang ngấm ngầm thán phục vá» Ä‘iá»u nà y, Bạch Bất Phục bất giác nảy sinh mối nghi ngá» khi nghe Thôi Oanh Oanh đưa tay che miệng kêu lên:
- Không thể nà o xảy ra chuyện nà y!
- Là chuyện gì, cô nương?
Thôi Oanh Oanh có phần ngÆ¡ ngác dù là đang tỉnh táo giải thÃch cho Bạch Bất Phục nghe:
- Tên gá»i cá»§a cÆ¡ quan nà y là Liên Châu KÃch. Má»™t khi đã phát động thì ngoà i tác dụng huá»· diệt địch nhân còn được dùng để ngăn ngừa địch từ bên ngoà i xâm nháºp và o hoặc cản đưá»ng bá»n truy kÃch từ phÃa trong Ä‘uổi theo. Do đó, Liên Châu KÃch không thể nà o tá»± động rút lên như thế được.
Nhìn lại những dấu vết do mưá»i mấy ngá»n giáo đâm và o ná»n đá còn lưu lại, Bạch Bất Phục hiểu được lá»i giải thÃch cá»§a Thôi Oanh Oanh. Bà đạo nà y là lối duy nhất dẫn và o trong địa Hắc Y Giáo mà không cần Ä‘i qua lối chÃnh. Do đó, để ngăn cản địch nhân xâm nháºp, Liên Châu KÃch má»™t khi bị phát động sẽ biến thà nh má»™t hà ng chấn song kiên cố. Hoặc giả gặp lúc cần thiết, nếu giáo chá»§ Hắc Y Giáo bị lâm và o tình trạng nguy nan buá»™c phải thoát thân theo lối bà đạo thì Liên Châu KÃch có tác dụng ngăn ngừa kẻ địch truy Ä‘uổi từ phÃa sau. Nói như Thôi Oanh Oanh thì Liên Châu KÃch đúng là không thể tá»± rút vá» vị trà cÅ©.
Tuy nhiên diá»…n tiến xảy ra lại khác hẳn, Ä‘iá»u nà y tháºt phản thưá»ng.
Bạch Bất Phục chợt há»i:
- Theo cô nương thì tại sao lúc nãy Liên Châu KÃch bá»—ng dừng lại?
Thôi Oanh Oanh lắc đầu nghi hoặc:
- Thoạt tiên ta tưởng Liên Châu KÃch bị há»ng do lâu ngà y không được sá» dụng.
Nhưng vá»›i hiện trạng nà y ta không còn tin và o Ä‘iá»u đó nữa.
- Cô nương nghÄ© xem có thể nà o có ai đó cố tình là m như váºy không?
- Không thể nà o. Liên Châu KÃch lao xuống là do má»™t khối đá năng đến ngà n cân bị cÆ¡ quan phát động và đè xuống. Ngưá»i nà o muốn ngăn lại phải có ná»™i lá»±c phi phà m.
Nhưng để đẩy ngược lên bên trên thì ná»™i lá»±c đó phải tăng lên gấp đôi. Trên Ä‘á»i nà y là m gì có ngưá»i luyện được bản lãnh nà y.
Bạch Bất Phục cưá»i nhẹ:
- Cô nương lầm rồi!! Ngưá»i cô nương nói vẫn có đấy.
Thôi Oanh Oanh tròn mắt kinh ngạc:
- Các hạ muốn nói ngưá»i đó chÃnh là các hạ sao?
Bạch Bất Phục vừa lắc đầu vừa há»i sang chuyện khác, chẳng ăn nháºp gì đến đỠtà i Ä‘ang nói:
- Cô nương có biết gì vá» công phu BÃch Dạ Lôi Khúc không ?
- Äó là má»™t trong BÃch Dạ NgÅ© Tuyệt Khúc có xuất xứ từ BÃch Dạ Cung ở BÃch Dạ Äầm, cÅ©ng như BÃch Dạ Sáo Khúc mà gia phụ đã có. Sao các hạ lại há»i ta Ä‘iá»u nà y?
- Vì ngoà i phần kinh văn BÃch Dạ Sáo Khúc do lệnh tôn buá»™c tại hạ phải há»c thuá»™c, tại hạ còn tình cá» có được phần kinh văn cá»§a BÃch Dạ Lôi Khúc.
- Các hạ có được cả hai ư?
- Phải! Cô nương nghÄ© xem, vá»›i hai loại nà y nếu tại hạ luyện thì có bị lâm và o cảnh chân khà nghịch hà m dẫn đến tẩu hoa? nháºp ma không ?
- Ừm! Ta đã nghe gia phụ bảo nếu luyện má»™t loại riêng lẻ thì chắc chắn sẽ bị tẩu hoa? nháºp ma. Nhưng vá»›i hai loại thì ta không rõ lắm.
Bạch Bất Phục ngấm ngầm đắc ý và cố giữ cho giá»ng nói vẫn bình thản:
- Cô nương nghĩ thế nà o nếu như tại hạ đỠnghị cô nương cùng luyện hai loại công phu nà y với tại hạ?
Nà ng ta kinh ngạc:
- Luyện ư?
- Phải rồi! Cô nương không nghe lầm đâu.
- Ngay bây giỠư?
- Nơi nà y vắng vẻ, không luyện ngay bây giỠthì đợi đến lúc nà o?
Thôi Oanh Oanh vừa lá»™ vẻ ngáºp ngừng vì chưa biết là Bạch Bất Phục nói tháºt hay nói đùa thì y liá»n nói tiếp:
- Äầu tiên, tại hạ vừa thá» luyện BÃch Dạ Lôi Khúc công phu vừa Ä‘á»c qua khẩu quyết cho cô nương dá»… nhá»›.
Chiếu theo phần đầu cá»§a kinh văn, Bạch Bất Phục vừa dứt lá»i liá»n ngồi bệt xuống ra vẻ chuẩn bị luyện công tháºt sá»±. Và Thôi Oanh Oanh do tưởng tháºt nên cÅ©ng căng mắt nhìn và o từng động thái cá»§a Bạch Bất Phục Äang khi đó, Bạch Bất Phục chỉ là giả vá» nên dá»… dà ng liếc mắt nhìn vá» phÃa sau.
Không ngoà i sự nghi ngỠcủa y, có hai bóng trắng chợt thấp thoáng hiện ra trong tầm thị tuyến của Bạch Bất Phục.
Chá» cho hai bóng đó đến đủ gần Bạch Bất Phục liá»n quay lại kêu lên:
__________________________________________________ _________
Hồi 8
Bằng Cơ Trà Hé Mở Bà Ẩn
Dụng Kế Mưu Quyết Luyện Võ Công
Lại là hai ngươi? Ta biết mà !
Hai bóng trắng kia vì không sao ngỠđược đà nh phải lộ diện trước sự kinh ngạc tột cùng của Thôi Oanh Oanh.
Nà ng còn kinh ngạc hơn khi nghe Bạch Bất Phục hét lên:
- Hai ngươi sao lại Ä‘eo Ä‘uổi ta như âm hồn bất táºn váºy ? Việc ngăn chặn và là m cho Liên Châu KÃch trở lại vị trà cÅ© có phải là do hai ngươi thá»±c hiện không ?
Sự kinh ngạc cà ng tăng cho Thôi Oanh Oanh khi nà ng nghe hai bóng trắng kia gồm một nam một nữ lên tiếng đáp lại:
- Bá»n ta không phải là đeo Ä‘uổi ngươi mà là giám sát ngươi.
- Hừ! Äến Liên Châu KÃch bá»n ta còn thừa năng lá»±c để ngăn chặn thì tiểu tá» ngươi đừng mong có má»™t ngà y ngươi luyện được võ công.
Thôi Oanh Oanh lướt ngưá»i bước tá»›i:
- Nhị vị là ai? Sao lại tá»± tiện xâm nháºp và o trá»ng địa cá»§a bổn giáo?
Nữ nhân kia xua tay:
- Tiểu nha đầu không được nói xen và o! Nơi nà y không có việc của ngươi.
Thôi Oanh Oanh chực phát tác thì bị Bạch Bất Phục kéo tay giữ lại:
- Thôi cô nương không nên lên tiếng! Bản lĩnh của hỠnhư thế nà o cô nương đã biết rồi đấy! Hãy để đấy cho tại hạ.
Y ung dung hất mặt há»i đôi nam nữ kia:
- Rốt cuá»™c nhị vị là ai? Tại sao nhị vị luôn tìm cách ngăn cản việc tại hạ luyện táºp công phu?
Nam nhân kia lạnh giá»ng bảo:
- Bá»n ta là ai, ngươi không cần biết! Ngươi chỉ nên ghi nhá»› má»™t Ä‘iá»u là suốt Ä‘á»i suốt kiếp nà y ngươi phải mãi mãi là má»™t thưá»ng nhân, không há» biết võ công. Bất kỳ ai truyá»n thụ võ công cho ngươi, hoặc bất kỳ lúc nà o ngươi luyện được chút Ãt công phu, bá»n ta không những phế bá» võ công cá»§a ngươi mà còn là m cho ngưá»i truyá»n thụ võ công cho ngươi phải thân bại danh liệt.
Toà n thân rung đống, Bạch Bất Phục lần đầu tiên mới biết đến tâm trạng phẫn nộ:
- Như váºy việc Thôi giáo chá»§ trước khi chết truyá»n cho ta mưá»i năm công lá»±c sau đó bá»—ng mất Ä‘i là do nhị vị gây nên?
Nữ nhân ná» nhếch môi cưá»i giá»…u cợt:
- Äiá»u đó là do ta là m và chỉ là má»™t cái phất tay nhẹ nhà ng mà thôi. Ngươi không cần phải kinh ngạc.
- Tại sao chứ ? Tại sao bá»n ngươi lại ngăn cản ta luyện công?
Dù Ä‘ang quát tháo là váºy nhưng Bạch Bất Phục vẫn nghe được tiếng kêu thét cá»§a Thôi Oanh Oanh:
- Các hạ vừa nói gì ? Gia phụ đã chết ? Phụ thân ta đã chết ư ? Tại sao ?
Hai ngưá»i cùng hét và không ai lên tiếng đáp lại lá»i cho ai ! Chỉ có đôi nam nữ kia là luôn nhìn há» vá»›i cái nhìn vừa giá»…u cợt vừa thương hại.
Và nam nhân kia bỗng lên tiếng:
- Bạch Bất Phục! Những gì lão há» Thôi nhá» ngươi truyá»n đạt, thiếu giáo chá»§ cá»§a Hắc Y Giáo kia rồi, sao ngươi không nhân lúc nà y mà nói luôn Ä‘i, còn chá» gì nữa?
Bạch Bất Phục sau lúc phẫn nộ bỗng mang tâm trạng ngỡ ngà ng:
- Hai ngươi biết tên ta ? Lúc Thôi giáo chủ nhỠta, hai ngươi cũng ở gần đó ?
Nữ nhân nỠđáp:
- Những Ä‘iá»u ngươi phải kinh ngạc hãy còn nhiá»u, việc bá»n ta biết danh tánh cá»§a ngươi và biết những gì xảy ra quanh ngươi đâu phải là điá»u lạ đáng để ngạc nhiên?
Thần hồn rung động, Bạch Bất Phục có cảm giác tất cả những gì thuá»™c vá» thầm kÃn cá»§a y cÅ©ng bị đôi nam nữ kỳ bà nà y biết rõ đến từng chân tÆ¡ kẽ tóc. Và y có cảm tưởng như y bị lá»™t trần hoà n toà n trước hai đôi mục quang Ä‘ang nhìn y thương hại.
Chỉ có những ai Ä‘ang lâm và o tình cảnh tương tá»± như Bạch Bất Phục bây giá» má»›i hiểu thấu những cảm giác Ä‘ang xảy đến cho y. Y như ngưá»i bất lá»±c, như bị má»™t sợi dây vô hình rà ng buá»™c để y chỉ có thể hà nh động trong má»™t giá»›i hạn nà o đó mà thôi. Và giá»›i hạn đó lại là do đôi nam nữ kỳ bà không rõ niên ká»· Ä‘ang cố tình áp đặt cho y.
Có ai đó đã từng bị O ép, bị bắt buá»™c phải là m má»™t Ä‘iá»u gì đó hoà n toà n ngoà i ý muốn cá»§a bản thân má»›i thấu hiểu cho định ý lúc nà y cá»§a Bạch Bất Phục.
Với định ý đó, một định ý mới xuất hiện không lâu, Bạch Bất Phục bất ngỠthét lên:
- Là ngưá»i bị tước Ä‘oạt Ä‘i sở thÃch, ta không muốn sống nữa.
Vừa thét Bạch Bất Phục vừa tá»± quáºt hết sức mình cái đầu cá»§a y và o vách đá cứng ngay cạnh bên.
Thế nhưng.
Má»™t luồng nhu kình dịu nhẹ bá»—ng xuất hiện theo cánh tay vẫy cá»§a nam nhân kia, khiến cho toà n thân cá»§a Bạch Bất Phục phải cứng Ä‘á». Và khi va và o vách đá thì đầu cá»§a y như chỉ va và o má»™t lá»›p bông má»m nhÅ©n.
Äứng yên bất động đã là má»™t Ä‘iá»u khó chịu, Bạch Bất Phục còn khó chịu tháºp phần khi nghe giá»ng cưá»i châm chá»c cá»§a nam nhân kia:
- Ha…ha…ha…! Ta quên nói cho ngươi biết má»™t Ä‘iá»u nữa, ngoà i việc ngươi không được luyện công phu, ngươi cÅ©ng không được quyá»n chết. Do là kẻ khác giết ngươi hay ngươi tá»± tìm đến cái chết. Ngưá»i đừng bao giá» thá» tìm cách là m ngược lại mệnh lệnh cá»§a bá»n ta.
- Như váºy là quá quắt, là phi lý. Mệnh lệnh kỳ quặc cá»§a hai ngươi, Bạch Bất Phục ta thá»±c sá»± không phục. Ta không bao giá» phục tùng hai ngươi cả. Dù chết ta cÅ©ng cứ bất phục.
Mặc cho Bạch Bất Phục la hét nam nhân kia vẫn cưá»i:
- Ha…ha…ha…! Ngươi bất phục thì sao, đã hai lần ngươi suýt chết mà vẫn sống đấy thôi! Ngươi bắt buá»™c phải phục tùng theo mệnh lệnh bá»n ta! Ha…ha…ha…!
Biết há» Ä‘ang nhắc đến lần y suýt chết dưới Liên Châu KÃch, Bạch Bất Phục vẫn không há» cảm kÃch ân cứu mạng cá»§a há». Ngược lại, y bắt đầu váºn dụng tâm cÆ¡, tìm cách hoặc là phá bá» hoặc là là m trái lại mệnh lệnh cá»§a hỠđể xem há» sẽ là m gì y hay cuối cùng phải ra tay giết y?
Äầu tiên, y vỠđấu dịu để thuáºt lại toà n bá»™ những gì đã xảy ra cho Thôi giáo chá»§ ở Aâm SÆ¡n cho Thôi Oanh Oanh nghe.
ChỠđến lúc Thôi Oanh Oanh nguôi cơn xúc động, Bạch Bất Phục bảo nà ng:
- Bây giá» tại hạ sẽ y lá»i Thôi giáo chá»§ láºp lại toà n bá»™ kinh văn khẩu quyết BÃch Dạ Sáo Khúc cho cô nương nghe.
Nói đến đây y bá»—ng dừng lá»i.
Y quay đầu nhìn sang đôi nam nữ kia vừa mắng há»:
- Äây là khẩu quyết võ há»c cá»§a Hắc Y Giáo, bá»n ngươi cố tình lưu lại để trá»™m nghe à ? Hai ngươi không biết thế nà o là đạo lý sao ? Nghe lén tư sá»± cá»§a ngưá»i khác mà hai ngươi cÅ©ng là m được sao ? Quân mặt dầy.
Mặc cho y mắng, mặc cho y thóa mạ, đôi nam nữ kia vẫn đứng nguyên vị.
Không những thế, nữ nhân kia còn nói:
- So vá»›i bản lÄ©nh cá»§a bá»n ta, BÃch Dạ Sáo Khúc hay NgÅ© Tuyệt Khúc gì đó chỉ là trò trẻ con, bá»n ta không để và o mắt đâu.
Hết phép, Bạch Bất Phục đà nh phải nÃn nhịn và o Ä‘á»c cho Thôi Oanh Oanh nghe toà n bá»™ kinh văn BÃch Dạ Sáo Khúc.
Tuy Thôi Oanh Oanh chưa được dịp mục kÃch thần công tuyệt thế cá»§a đôi nam nữ kia như Bạch Bất Phục đã từng, nhưng qua việc há» dá»… dà ng dùng ná»™i kình ở má»™t khoảng cách xa để ngăn cháºn sức lao xuống cá»§a Liên Châu KÃch, và tiếp đó là đẩy được Liên Châu KÃch quay trở lại vị trà cÅ©, nà ng cÅ©ng đủ tin và o lá»i nói có phần khoa trương cá»§a nữ nhân kia.
Vá»›i tâm trạng đó, Thôi Oanh Oanh không thể nà o xem trá»ng phần kinh văn khẩu quyết kia nữa! Vì xem trá»ng để là m gì má»™t khi công phu đó chỉ là trò trẻ con trong tay ngưá»i khác.
Nghe tai nà y và để lá»t tai kia, Thôi Oanh Oanh như bị hụt hẫng khi nghe Bạch Bất Phục nói:
- Hết rồi! Cô nương nhẩm lại xem nếu có chỗ nà o không nhớ thì nói cho tại hạ biết để tại hạ nhắc lại.
Nà ng lắc đầu vì không quan tâm.
Bạch Bất Phục cừơi nhẹ:
- Phần của tại hạ đến đây là xong! Tại hạ xin lui chân để cô nương rảnh rỗi đối phó với Dương Côn.
Nhưng y vẫn không tà i nà o bước đi được khi toà n thân của y vẫn cứ bất động.
Y biết đó là do đôi nam nữ kia gây ra nên quát há»i:
- Hai ngưá»i còn bắt ta phải đứng như thế nà o bao lâu nữa?
Nam nhân ná» cưá»i lạnh:
- Tiểu tá» ngươi đừng hòng qua mặt bá»n ta ! Còn má»™t việc nữa, sao ngươi không nói ra?
Y cãi bừa:
- Là m gì còn má»™t việc nà o nữa ? Ta đã láºp lại tất cả những gì Thôi giáo chá»§ căn dặn ta rồi.
- Hừ! Váºy còn việc ngươi bị trúng phải Tuyệt Mạng Phi Châm cá»§a lão há» Thôi thì sao?
Y đỠmặt vì tức giáºn. Không phải là y không nhá»› mà đó là vì y cố tình bá» qua, không muốn nhắc đến.
Ngược lại, Thôi Oanh Oanh vừa nghe nói đến Tuyệt Mạng Phi Châm liá»n kêu lên lo lắng:
- Sao ? Ngươi bị trúng phải Tuyệt Mạng Phi Châm tháºt à ?
Sá»± lo lắng cá»§a Thôi Oanh Oanh không là m cho Bạch Bất Phục cảm kÃch. Trái lại, y bá»±c tức thét lên:
- Äiá»u đó có liên quan gì đến cô nương? Cô nương cứ lo cho Hắc Y Giáo thì hÆ¡n.
Thôi Oanh Oanh lộ vẻ bồn chồn, vì nà ng không thể quên việc Hắc Y Giáo để lo cho Bạch Bất Phục.
Tuy nhiên, khi nam nhân nỠlên tiếng:
- Hừ ! Ngươi cố tình phá»›t lỠđể tìm đến cái chết thì không được đâu. Tiểu nha đầu kia dù không muốn cứu ngươi, bá»n ta cÅ©ng có cách buá»™c tiểu nha đầu phải cứu.
Huống chi, chỉ còn ba ngà y nữa là đủ một tuần trăng như lão hỠThôi đã nói. Ngươi nên ngoan ngoãn tự nói ra là hơn.
Thôi Oanh Oanh chợt giáºt mình kêu ầm lên:
- Thế nà o? Các hạ đã vướng phải Tuyệt Mạng Phi Châm lâu đến váºy sao?
Nữ nhân nỠbỗng quắc mắt:
- Tiểu cô nương kêu như váºy là có ý gì? Qua khẩu khà cá»§a cô nương dưá»ng như sá»± việc rất nghiêm trá»ng thì phải?
“HỠđã thay đổi lối xưng hô? Ta phải hiểu thái độ nà y ra sao đây? Dưá»ng như há» rất sợ việc ta phải chết, lạ tháºt!â€.
Bạch Bất Phục vừa có ý nghÄ© nà y thì liá»n đó nháºn định cá»§a y cà ng được cá»§ng cố khi nghe đôi nam nữ kia đối thoại tiếp vá»›i Thôi Oanh Oanh.
Thôi Oanh Oanh trầm ngay nét mặt lúc đáp lại:
- Còn hÆ¡n là nghiêm trá»ng. Chất độc trong Tuyệt Mạng Phi Châm sẽ huá»· diệt bất kỳ ai nếu để đến ngà y thứ bảy.
- Nhưng tiểu tỠđâu có là m sao, dù hôm nay đã là ngà y thứ hai mươi bảy?
Nghe nữ nhân ná» biện bác, Thôi Oanh Oanh cưá»i khinh khỉnh:
- Tiểu nữ không cần biết võ công cá»§a nhị vị cao thâm huyá»n ảo như thế nà o.
Nhưng qua sự việc nà y tiểu nữ tin chắc rằng đối với độc môn công phu nhị vị hãy còn ấu trĩ.
Nữ nhân ná» liá»n có phản ứng:
- Tiểu cô nương nói năng nên cẩn tháºn. Lá»i lẽ giáo huấn đó, chưa đến lượt tiểu cô nương nói đâu.
Thôi Oanh Oanh không há» sợ. Ngược lại, nà ng vẫn ung dung giải thÃch:
- Muốn lưu lại mạng sống cho ai đó đến má»™t tuần trăng khi thi triển Tuyệt Mạng Phi Châm chỉ có má»™t cách duy nhất là gia phụ phải bẻ gẫy phần ngoà i cá»§a Phi Châm, chừa lại má»™t mẩu nhá». Và mẩu nhá» nà y được gia phụ cắm và o huyệt Thiên Trì gần vá»›i đại huyệt Linh Äà i. Qua cỠđộng cá»§a ngưá»i bị hại, mẩu nhá» nà y cà ng lúc cà ng di chuyển đến đại huyệt Linh Äà i. Và khi Ä‘i đến giai Ä‘oạn nà y, ngưá»i bị hại chắc chắn phải vong mạng, dù Äại La Kim Tiên giáng hạ cÅ©ng vô phương giải cứu.
Äôi nam nữ kia cùng thất sắc:
- Tiểu cô nương thá» xem lại xem, liệu mẩu Phi Châm kia đã di chuyển đến đại huyệt Linh Äà i cá»§a tiểu tá» chưa?
Thôi Oanh Oanh lắc đầu:
- Tiểu nữ không cần xem. Vì bản thân tiểu nữ không có năng lực giải cứu.
- Hừ! Nhưng tiểu cô nương không phải là ngưá»i duy nhất há»c được chân truyá»n cá»§a lão Thôi sao?
Thôi Oanh Oanh hất mặt bảo:
- Há»c được thì sao ? Äến gia phụ cÅ©ng phải bó tay, nói chi đến tiểu nữ.
Nam nhân nỠgần như là quát lên:
- Ngươi nói như váºy là cố tình là m việc nà y là để sát nhân diệt khẩu.
Tiếng quát của nam nhân nỠkhông hỠlà m cho Thôi Oanh Oanh sợ. Ngược lại, nà ng vẫn cứ lo sợ khi quay sang phân trần với Bạch Bất Phục:
- Ta mong các hạ hiểu cho, tÃnh khà cá»§a gia phụ lâu nay vẫn váºy. Äó là sá»± tháºt mà ta không thể nà o phá»§ nháºn, gia phụ đúng là muốn sát nhân diệt khẩu. Rất tiếc, ta lại không có cách gì dể giúp tại hạ.
Báºt cưá»i sảng khoát, Bạch Bất Phục bảo:
- Ha…ha…ha…! Cô nương không việc gì phải ân háºn. Ngưá»i phải tiếc rẻ không là cô nương mà là há» kia. Cô nương cứ nhìn sắc diện cá»§a há» xem, trông há» có vẻ buồn cưá»i không? Ha…ha…ha…!
Tháºt váºy, thần sắc cá»§a đôi nam nữ kia không những là buồn cưá»i mà còn phải được xem là đáng thương hại nữa má»›i đủ nghÄ©a.
Tuy nhiên, trà ng cưá»i đắc ý cá»§a Bạch Bất Phục vụt tắc ngấm Ä‘i, khi nghe nam nhân kia lạnh giá»ng bảo y:
- Ngươi đừng đắc ý vá»™i. Ngươi nghÄ© xem nếu ngươi chết Ä‘i thì ngưá»i đầu tiên phải thống khổ là ai ? Có phải là mẫu thân ngươi không, Bạch tiểu tá» ?
Bạch Bất Phục rung động:
- Hai ngươi muốn gì khi cố tình lôi mẫu thân ta và o chuyện nà y?
Nữ nhân kia cưá»i nhẹ và là cái cưá»i châm biếm:
- Bá»n ta muốn gì ư ? Trước tiên, bá»n ta sẽ nói cho mẫu thân ngươi biết vá» cái chết cá»§a ngươi. Sau đó… Toà n thân chấn động, Bạch Bất Phục quát lên:
- Sau đó thì thế nà o ? Kẻ nà o hại đến gia mẫu, ta sẽ không buông tha cho kẻ đó!
Cưá»i lạnh, nam nhân kia há»i tức:
- Bằng và o năng lực của ngươi à ? Hừ! Huống chi, ngươi đâu còn sống bao lâu nữa.
Tháºt tiếc cho ngươi vì ngươi không thể nà o mục kÃch được những gì sẽ xảy đến cho mẫu thân ngươi sau nà y! Ha…ha…ha…!
Lá»i nói cá»§a nam nhân nỠđúng là sá»± tháºt. Và lá»i nói đó có tác dụng như là lá»i cảnh tỉnh Bạch Bất Phục.
Trong tâm trà y ngay tức khắc xuất hiện hai ý định:
má»™t là y phải sống, bất cứ giá nà o y cÅ©ng phải sống! Hai là y phải có võ công, không những chỉ có võ công không mà thôi, y cần phải có má»™t bản lÄ©nh siêu phà m. Nếu đạt được ý nguyện nà y, chÃnh y sau nà y sẽ là m cho đôi nam nữ kia nếm mùi khổ luỵ.
Äá»™t nhiên y quay sang há»i Thôi Oanh Oanh:
- Thôi cô nương! Lúc nãy cô nương có nói là cô nương không có năng lá»±c để giải cứu! Phải chăng trong câu nói cá»§a cô nương mang má»™t hà m ý là vẫn có ngưá»i có năng lá»±c giải nguy cho tại hạ?
Thôi Oanh Oanh cháºm rãi gáºt đầu:
- Các hạ nói không sai! Äúng là vẫn có ngưá»i có thể giải cứu cho các hạ.
- Ngưá»i đó là ai?
Vô hình chung có đến ba ngưá»i cùng má»™t lúc nêu lên câu há»i nà y. Äó là Bạch Bất Phục và đôi nam nữ kia.
Qua đó, Bạch Bất Phục hiểu rằng dù đôi nam nữ kia Ä‘ang bằng má»i cách ngăn cấm má»i sở thÃch cá»§a y nhưng há» lại rất sợ việc y phải chết. Không cần phải tìm hiểu nguyên nhân, Bạch Bất Phục chỉ biết ghi nhá»› tháºt kỹ Ä‘iá»u nà y và o táºn tâm khảm cá»§a y.
Và y nghe Thôi Oanh Oanh đáp lá»i:
- Äó là Quá»· Y Ma Thá»§ gia sư bá.
Nam nhân kia vá»™i vã há»i:
- Lệnh sư bá hiện đang ở đâu?
Thôi Oanh Oanh nhún vai:
- Gia sư bá luôn Ä‘i đây Ä‘i đó, hà nh tung cứ như hạc ná»™i mây ngà n. Câu há»i nà y tiểu nữ không sao giải đáp được.
Nữ nhân kia rÃt lên:
- Nhưng Ãt ra cô nương phải biết được má»™t địa Ä‘iểm nà o đó mà lệnh sư bá thưá»ng hay lui tá»›i chứ?
Nà ng đáp vá»›i cái gáºt đầu:
- Äiá»u đó thì tiểu nữ biết! Nhưng nói ra cÅ©ng chỉ vô Ãch mà thôi.
- Sao lại vô Ãch?
- Vì trong vòng ba ngà y ngắn ngủi còn lại nhị vị không thể nà o đi đến địa điểm đó. Và dù có đến được, nhị vị còn phải đưa gia sư bá quay lại đây để chữa trị cho Bạch các hạ! Nhị vị không nghĩ đây là hà nh động hoà n toà n thừa sao?
Nam nhân ná» tá» vẻ nôn nóng nhưng lá»i lẽ lại có phần tá»± tin:
- Vô Ãch hay không thì cô nương cứ việc nói ra. Chuyện sau đó như thế nà o cô nương không phải báºn tâm.
Thôi Oanh Oanh cưá»i nhẹ:
- CÅ©ng được! Ta sẽ nói! Gia sư bá vẫn thưá»ng lui tá»›i vá»›i hai vị bằng hữu cố tri.
Má»™t ngưá»i là Khấp Quá»· Tăng, thưá»ng được gá»i là Quá»· Tăng! Ngưá»i thứ hai là Phế Quá»· Vô Thưá»ng vốn nổi danh là Quá»· Kiếm! Gia sư bá cùng vá»›i hai vị lão bằng hữu được thiên hạ ghép chung thà nh Thế Ngoại Tam Quá»·. Chỉ có Ä‘iá»u nhị vị sẽ không tà i nà o tưởng tượng được nÆ¡i trú ngụ cá»§a hai nhân váºt nà y ở xa nhau như thế nà o.
Äổi giá»ng, Thôi Oanh Oanh vì căm ghét thái độ phi lý cá»§a đôi nam nữ qua việc ngăn cấm Bạch Bất Phục luyện công nên giá»ng nói cá»§a nà ng có phần khiêu khÃch:
- Quá»· Tăng vốn từ lâu xa rá»i thế sá»± nên chá»n đỉnh Vu SÆ¡n Thần Nữ Phong là m nÆ¡i lưu ngụ. Quá»· Kiếm do bản tÃnh thâm trầm, thÃch cảnh cô liêu, nên lấy đáy vá»±c Ngá»a Long là m nÆ¡i tiá»m ẩn. Nhị vị có biết hai địa Ä‘iểm nà y không?
Nam nhân ná» sau khi đưa mắt nhìn nữ nhân đồng hà nh liá»n dằn giá»ng bảo Thôi Oanh Oanh:
- Hừ! Nếu bá»n ta không tìm được Quá»· Y ở hai địa Ä‘iểm nà y thì tiểu nha đầu ngươi đừng trách bá»n ta sẽ biến Ma Vân Cốc nà y thà nh bình địa.
Quay sang Bạch Bất Phục, nam nhân Ä‘anh giá»ng hạ lệnh:
- Äi nà o, tiểu tá»!
Tháºt bất ngá», ngay sau câu nói cá»§a vị nam nhân bà ẩn, toà n thân vốn bất động cá»§a Bạch Bất Phục bá»—ng như được cởi trói.
Và Bạch Bất Phục chưa kịp bước Ä‘i liá»n có cảm nháºn toà n thân cứ như là là bay Ä‘i, như được má»™t lá»±c vô hình nâng lên và đưa mãi vá» phÃa trước.
Äến như Thôi Oanh Oanh lúc mục kÃch được cảnh tượng nà y cÅ©ng phải như ngưá»i mất hồn, công phu cá»§a đôi nam nữ kia không những là siêu phà m mà còn là siêu phà m đến chá»— không sao tưởng tượng được.
Nà ng mÆ¡ hồ tin rằng đôi nam nữ kỳ bà kia vẫn có cách đưa Bạch Bất Phục đến được hai địa Ä‘iểm kia, má»™t ở phÃa nam và má»™t ở mãi phÃa bắc, chỉ trong ba ngà y ngắn ngá»§i. Nhưng cách đó là cách gì thì Thôi Oanh Oanh không sao mưá»ng tượng được.
Vả lại, nà ng đâu còn thá»i gian để mà mưá»ng tượng những chuyện viển vông. Vì nà ng còn phải nhanh chóng Ä‘i và o trá»ng địa Hắc Y Giáo để kịp thá»i lấy được tÃn váºt cá»§a tổ sư hầu khống chế ngược lại Äá»™c Tâm Thiết Trảo Dương Côn.
Có như thế nà ng mới khôi phục được Hắc Y Giáo, là tâm huyết do phụ thân nà ng gây dựng.
Thế nhưng, đúng và o lúc Thôi Oanh Oanh nghÄ© đến việc nà y thì má»™t trà ng cưá»i từ đâu đó mãi bên trong bá»—ng vang lên đến tai nà ng:
- Ha…ha…ha…! Ta đã lấy được váºt cần lấy! Hắc Y Giáo sẽ là cá»§a ta! Ta sẽ là Giáo chá»§ Hắc Y Giáo. Ha…ha…ha…!
Äó là giá»ng nói cá»§a lão Dương Côn! Thôi Oanh Oanh không những không nghe lầm mà nà ng còn phải thất vá»ng não ná».
Äể bảo lưu tánh mạng hầu sau nà y có dịp báo phục, Thôi Oanh Oanh đà nh len lén tháo lui theo lối bà đạo.
Sau khi phát động cÆ¡ quan để biến Liên Châu KÃch thà nh váºt chắn đưá»ng, Thôi Oanh Oanh ra đến bên ngoà i.
Nà ng cảm nháºn được sá»± cô đơn khi nháºn ra rằng đôi nam nữ kia đã đưa Bạch Bất Phục Ä‘i mất, không lưu lại bất kỳ dấu tÃch nà o.
__________________________________________________ ___________________
Hồi 9
Bằng Bạch Hạc Vượt Xa Ngà n Dặm
Có Tánh Linh Bạch Hạc Giải Nguy
ChÃnh Bạch Bất Phục là ngưá»i trong cuá»™c cÅ©ng phải bất ngá» vì lối dịch chuyển bất thưá»ng cá»§a đôi nam nữ kia.
Dù y chưa biết vá»±c Ngoa. Long và đỉnh Vu SÆ¡n Thần Nữ Phong ở đâu nhưng y những tưởng há» sẽ đưa y Ä‘i bằng thinh thân pháp thượng thừa như nhân váºt Cái Bang hoặc Thôi Oanh Oanh đã đưa y Ä‘i.
Nà o ngá», đôi nam nữ kia lại có loại phương tiện để di chuyển tháºt sá»± khác thưá»ng.
Lúc Bạch Bất Phục được thần công vô thượng cá»§a đôi nam nữ kia đưa ra bên ngoà i bà đạo. Y nghe nam nhân kia hú khẽ má»™t tiếng vá»ng lên thinh không.
Sau đó, một chấm trắng ban đầu là nhỠsau cứ lớn dần xuất hiện ở trên không.
Và khi chấm trắng đó đến đủ gần Bạch Bất Phục má»›i nháºn ra đó là má»™t con Bạch Hạc to lá»›n khác thưá»ng.
Vút! Vút!
Hai tay cá»§a Bạch Bất Phục liá»n bị đôi nam nữ nắm giữ. Há» chỉ khẽ nhún mình là đưa được Bạch Bất Phục nhảy lên mình con Bạch Hạc.
Y chỉ nghe nam nhân nỠcăn dặn:
- Ngồi yên!
Thì… Bạch Hạc liá»n lao vút lên tầng không và mang theo má»—i má»™t mình y.
Nhìn trước nhìn sau và nhìn luôn hai bên tả hữu, Bạch Bất Phục thoáng lo sợ khi thấy chỉ có má»™t mình y trên lưng con Bạch Hạc, còn ở hai bên tai lại có gió cứ à o à o thổi ngược vá» phÃa sau.
Lúc nà y trong tâm tưởng y không còn giữ ý nghĩ muốn chết nữa, do đó y rất sợ việc phải ngã lộn cổ từ trên cao và phải bị tan xương nát thịt.
Y dần dần khom ngưá»i xuống và theo bản năng y vòng tay ôm lấy cổ con Bạch Hạc.
Vì y ôm chặt cứng, Bạch Hạc không chịu được nên cứ lắc lư đầu khiến đôi cánh của Bạch Hạc phải chao đảo. Bị ngả nghiêng theo nhịp chao đảo của Bạch Hạc, y cà ng thêm hoảng sợ.
Và suýt nữa thì y phải buông tay rơi xuống vì nghe một âm thanh bất ngỠvang và o tai:
- Ngươi là m gì váºy, tiểu tá»? Hãy buông tay khá»i cổ Bạch Hạc mau!
“Là giá»ng nói cá»§a nam nhân ná»! Không lẽ há» cÅ©ng bay được như Bạch Hạc và bay ở cạnh bên?†Vừa ná»›i lá»ng vòng tay y vừa quay đầu nhìn quanh để tìm kiếm.
Phải má»™t lúc lâu sau y má»›i nhìn thấy đôi nam nữ ná». Hoá ra không phải là há» biết bay như Bạch Hạc. Há», hai ngưá»i má»—i ngưá»i Ä‘ang nắm lấy má»™t bên chân cá»§a Bạch Hạc để được Bạch Hạc lôi Ä‘i cùng.
Nảy sinh ác ý, Bạch Bất Phục định tìm cách khÃch ná»™ Bạch Hạc để Bạch Hạc vùng vẫy nhiá»u hÆ¡n. Biết đâu nhỠđó đôi nam nữ kỳ bà kia phải rÆ¡i xuống và chết Ä‘i.
Tuy nhiên, khi nhá»› lại thần công tuyệt thế cá»§a há», Bạch Bất Phục thấy sá»n lòng!
Vì nếu phải rÆ¡i xuống, khi há» muốn há» vẫn còn kịp thá»i gian để dùng thần công tuyệt há»c huá»· diệt sinh mạng y.
Lúc đó, con Bạch Hạc tuy thôi chao đảo nhưng có lẽ hãy còn bực tức nên vẫn cứ lắc lư đầu.
Ãy náy, Bạch Bất Phục tuy vẫn vòng tay ôm lấy cổ Bạch Hạc nhưng là ôm nhẹ và tìm lá»i trấn an Bạch Hạc:
- Lượng thứ cho ta nha, Hạc huynh!
Bạch Bất Phục vừa dứt lá»i con Bạch Hạc bá»—ng hất đầu kêu lên:
- Oe…oe… Tuy không hiểu tại sao lại như váºy nhưng Bạch Bất Phục chợt có cảm nghÄ© là Bạch Hạc Ä‘ang khó chịu vì lá»i nói má»›i rồi cá»§a y.
Y vội nói lại:
- Huynh không lượng thứ cho ta hay huynh không thÃch ta xưng hô như váºy?
Tháºt là bất ngá», con Bạch Hạc cứ gáºt đầu má»™t lượt rồi lại lắc đầu ở lượt kế tiếp.
Kinh ngạc, Bạch Bất Phục há»i:
- Huynh hiểu lá»i cá»§a ta à ?
Bạch Hạc ngẩng cao đầu kêu lên như lúc nãy:
- Oẹ.oe… Äoán biết được ẩn ý cá»§a Bạch Hạc, Bạch Bất Phục nhá»› lại lần gáºt đầu và lắc đầu cá»§a Bạch Hạc ứng vá»›i câu há»i lúc đó cá»§a y.
Y nghĩ:
“Nếu cho cái gáºt đầu là để đáp lại câu há»i:
có lượng thứ cho ta không? Thì lượt lắc đầu kia cá»§a Bạch Hạc là hà m ý không hà i lòng cách xưng hô cá»§a ta. Không lẽ Bạch Hạc lại thông linh đến độ hiểu được tiếng cá»§a ngưá»i?†Äể thá» lại, y há»i:
- Bạch Hạc không thÃch ta gá»i là huynh ư?
Bạch Hạc lắc đầu biểu thị câu há»i cá»§a y là đúng.
ThÃch thú vì sá»± thông linh cá»§a Bạch Hạc, y há»i tiếp:
- Bạch Hạc to lá»›n đến chừng nà y hẳn phải cao niên! Ta gá»i bằng lão hữu, có được không?
Bạch Hạc lắc đầu nhiá»u lượt và lắc cà ng lúc cà ng mạnh. Äiá»u nà y khiến cho Bạch Bất Phục không sao hiểu được ý tứ cá»§a Bạch Hạc!
Do Bạch Hạc lắc mạnh đầu là m cho thân hình chao đảo, Ä‘iá»u nà y khiến cho đôi nam nữ kia khó chịu, nhất là vị nữ nhân.
Nữ nhân ná» cao giá»ng trách y:
- Ngươi phát rồ vừa thôi, tiểu tá»! Bạch Hạc là điểu thú, đâu phải là ngưá»i mà ngươi lân la nói chuyện? Hừ! Hay ngươi tưởng là m như thế nà y là sẽ loại bỠđược bá»n ta? Ngươi đừng vá»ng tưởng đấy, tiểu tá»?
Qua câu nói nà y Bạch Bất Phục thức ngá»™ được hai Ä‘iá»u. Äiá»u thứ nhất, y đã nghÄ© đúng và đã không tìm cách hãm hại đôi nam nữ kia. Bằng không, y phải chết trước khi đôi nam nữ kia bị hất rÆ¡i khá»i chân Bạch Hạc. Äiá»u thứ hai, y không ngỠđôi nam nữ kia vốn là chá»§ nhân cá»§a Bạch Hạc lại không nháºn ra tánh linh cá»§a Bạch Hạc. Há» tin rằng Bạch Hạc vốn là loại cầm thú nên không thể tiếp chuyện vá»›i con ngưá»i.
HỠđã lầm và Bạch Bất Phục sẽ hoà n toà n đắc ý nếu chỉ cho há» thấy được Ä‘iá»u lầm lẫn cá»§a há».
Do đó, Bạch Bất Phục tìm má»i cách để Ä‘oán biết được tâm ý cá»§a Bạch Hạc qua những cái lắc đầu vừa rồi.
“Gá»i là huynh, Bạch Hạc không hà i lòng mà gá»i là lão hữu, Bạch Hạc lại cà ng không hà i lòng. Không lẽ đây là con Bạch Hạc mái cÅ©ng như nữ nhân, có mấy ai chấp nháºn bị xem là lão? Nếu Bạch Hạc có tánh linh và hiểu được lá»i nói cá»§a con ngưá»i, rất có thể Bạch Hạc cÅ©ng chung má»™t tâm trạng như bá»n nữ nhân lắm.†Giữ cổ Bạch Hạc bằng má»™t tay, dùng tay còn lại để ve vuốt bá»™ lông mịn mà ng cá»§a Bạch Hạc. Y còn thầm thì khẽ gá»i:
- Hạc tá»· tá»·! Ta gá»i như thế nà y tá»· tá»· có hà i lòng không?
Bạch Bất Phục hoà n toà n không ngá» tác dụng cá»§a câu nói nà y. Bạch Hạc vừa nghe xong liá»n gáºt nhẹ đầu và i lượt, đồng thá»i còn kêu rù rù nhiá»u tiếng nhẹ như thể vừa gặp phải Ä‘iá»u gì đó mãn ý.
Hoà n toà n toại nguyện, Bạch Bất Phục bất ngá» lên tiếng gá»i nữ nhân kia:
- Cô nương xem Bạch Hạc là điểu thú và cho rằng Bạch Hạc không thể đà m đạo cùng tại hạ ư?
Nữ nhân ná» chưa kịp lên tiếng đáp, Bạch Bất Phục lại báºt cưá»i:
- Ha…ha…ha…! Äể minh chứng cho cô nương thấy sá»± lầm lẫn cá»§a cô nương, tại hạ sẽ nói chuyện vá»›i Bạch Hạc đây.
Dứt lá»i, Bạch Bất Phục vừa vuốt ve con Bạch Hạc vừa đưa tay chỉ bừa xuống phÃa dước:
- Hạc tỷ tỷ! Ở dưới kia là một chỗ hay lắm, tỷ tỷ đưa tôi xuống đó đi.
Vù… Bạch Hạc liá»n trầm ngưá»i xuống. Vừa lượn thà nh vòng, Bạch Hạc vừa hạ thấp dần.
Nam nhân nỠkhông ngỠBạch Hạc lại tự ý đổi hướng bay bèn hé miệng hú lên và i tiếng:
- H…ú…! H…ú…! H…ú…!
Thế nhưng sá»± Ä‘iá»u động cá»§a nam nhân ná» không hiểu sao lại hoà n toà n mất hiệu nghiệm. Hay nói đúng hÆ¡n, Bạch Hạc ngay lúc nà y chỉ biết vâng lá»i Bạch Bất Phục mà thôi.
Y vẫn ve vuốt, vẫn thầm thì:
- Hạc tá»· tá»· đừng nghe há». Há» chỉ xem tá»· tá»· là điểu thú, là váºt để há» sai khiến.
Chứ không như đệ, đệ xem tỷ tỷ là tỷ tỷ của đệ! Hạ dần xuống đi, tỷ tỷ! Hay lắm, tỷ tỷ.
Nháºn ra cá» chỉ cá»§a Bạch Bất Phục có Ä‘iá»u khác lạ, nữ nhân ná» thét lên giáºn dữ:
- Bạch tiểu tá»! Ngươi dám giở trò à ? Ngươi muốn ta hất ngươi xuống khá»i lưng Bạch Hạc không?
Kinh hoảng, Bạch Bất Phục kêu bừa:
- Tỷ tỷ! HỠmuốn hại mạng đệ kìa, tỷ tỷ mau nghĩ cách cứu đệ với.
Phạch! Phạch!
Vù…vù… Vút!
Dang rá»™ng đôi cánh, Bạch Hạc vừa Ä‘áºp vừa tạo ra những loạt cuồng phong.
Không những thế, Bạch Hạc còn búng mạnh đôi chân khiến cho đôi nam nữ kia khó bá» nắm giữ. Äồng thá»i Bạch Hạc lại thu hẹp vòng lượn là m cho đôi nam nữ kia như bị quay cuồng trong cÆ¡n lốc xoáy bất ngá» hiển hiện.
Trông thấy Ä‘iá»u nà y, Bạch Bất Phục tháºt sá»± mãn nguyện. Vì há» tuy có thần công vô thượng nhưng thần công đó chỉ hữu dụng khi hỠỞ đất bằng. Còn bây giá», má»™t tấc đất để trụ chân há» không có, hỠđà nh phải bất lá»±c trước sá»± vùng vẫy đầy uy lá»±c cá»§a Bạch Hạc, má»™t loại diểu thú há» vốn xem thưá»ng.
Äang mãn nguyện nên Bạch Bất Phục có phần rá»™ng lượng. Y bảo Bạch Hạc:
- Tá»· tá»· cứ trừng phạt bá»n há» như váºy nhưng đừng để há» rÆ¡i xuống kẻo chết mất.
Cứ hạ thấp nữa đi, tỷ tỷ!
Quả nhiên và o lúc nà y Bạch Hạc hoà n toà n tuân theo sá»± Ä‘iá»u động cá»§a Bạch Bất Phục.
Äôi nam nữ kia tuy luôn chịu cảnh khốn đốn đến cùng cá»±c nhưng chưa đến ná»—i phải tuá»™t tay và rÆ¡i xuống.
Nhìn cảnh tượng ở bên dưới cà ng lúc cà ng hiện rõ và luôn xoay tròn đảo lá»™n theo sá»± lượn vòng cá»§a Bạch Hạc, Bạch Bất Phục nhẩm tÃnh:
“Äá»™ cao nà y có lẽ đến trăm trượng, vẫn chưa an toà n cho há». Ta phải chá» thêm má»™t lúc nữa váºy! Äã đến khá gần những ngá»n cây cao rồi, có lẽ ta Ä‘ang ở độ cao ngoà i hai mươi trượng? Hãy đợi thêm má»™t lúc nữa đã.
Và khi Bạch Hạc hạ thấp đến độ cao như ý muốn, Bạch Bất Phục vụt hô lên:
- ÄÆ°á»£c rồi, tá»· tá»·! Cho há» rÆ¡i xuống Ä‘i!
Phạch!
Vù… Vụt!
Theo cái Ä‘áºp cánh cá»§a Bạch Hạc, đôi nam nữ kia vì không chi trì được đà nh phải tuá»™t tay khá»i đôi chân cá»§a Bạch Hạc.
Cả hai cùng rơi xuống.
Äúng lúc đó, do đắc ý nên Bạch Bất Phục nghiêng ngưá»i nhìn theo há».
Nam nhân kia vì tức giáºn trước việc phản thưởng cá»§a Bạch Hạc bất ngá» vẫy tay hướng vá» Bạch Bất Phục:
- Tiểu tá»! Ngươi muốn chết?
Má»™t luồng lá»±c đạo cá»±c mạnh liá»n xuất hiện và lao tháºt nhanh vá» phÃa Bạch Bất Phục.
Bạch Bất Phục kinh hoà ng chỉ kịp kêu lên một tiếng:
- Tá»· tỷ… Tiếng kêu không rõ nghÄ©a cá»§a Bạch Bất Phục tuy có là m cho Bạch Hạc giáºt mình và đổi hướng bay, nhưng vẫn không sao giúp cho Bạch Bất Phục tránh kình.
Bị dư kình tác động và o, Bạch Bất Phục ngoà i việc mang ná»™i thương trầm trá»ng còn phải hôn mê bất tỉnh.
Ngay thá»i Ä‘iểm ngất Ä‘i, hình ảnh cuối cùng mà Bạch Bất Phục cảm nháºn được là toà n thân cá»§a y đã rá»i khá»i lưng Bạch Hạc, trong khi Bạch Hạc vẫn giữ nguyên hướng bay.
Như một hòn đá bị xô xuống từ trên cao, Bạch Bất Phục rơi cà ng lúc cà ng nhanh và hoà n toà n vô tri vô giác.
… Má»™t sá»± lạnh lẽo vô cùng táºn bá»—ng xâm nháºp và o táºn xương tuá»· cá»§a Bạch Bất Phục là m cho y choà ng tỉnh.
Bao quanh y là một là n nước đen, đen đến vô tưởng là m cho y dù đang căng mắt cũng không nhìn thấy được gì.
Theo bản năng, y quá» quạng đôi tay vá» hai bên lẫn trước mặt. Äồng thá»i hai chân cá»§a y cÅ©ng đạp bừa bãi vá» phÃa dưới.
Bá»™p!
Má»™t trong hai chân cá»§a y bá»—ng Ä‘áºp phải ná»n đá cứng, cùng lúc dó hai tay y cÅ©ng bấu phải má»™t vách đá có đầy những váºt nhám.
Hoà n toà n là theo bản năng y tay bấu chân đạp, xuống quýt leo lên bên trên. Má»™t phần vì y muốn được ngoi đầu lên khá»i mặt nước vì y sắp sá»a sặc đến nÆ¡i. Phần khác y tin rằng vách đá nà y là phần bá» cá»§a hồ nước (đầm nước, vÅ©ng nước). Váºy việc y leo lên chÃnh là để thoát khá»i nÆ¡i vừa lạnh vừa tối tăm nà y.
Leo chưa được bao nhiêu, vì đã hụt hơi, y phải há miệng theo bản năng để thở.
Nhưng xung quanh y vốn là nước thì là m gì có không khà để y thở?
Thay và o đó, y lại ngụm phải ngụm nước vừa lạnh vừa hôi thối đến tởm lợm.
Vá»›i cái lạnh bên ngoà i giá» lại thêm hai ngụm nước lạnh như băng vừa lá»t và o ngÅ© tạng, tứ chi cá»§a y không ngá»›t run lên bần báºt. Và suýt nữa vì sá»± run bắn tứ chi nà y y phải rá»i khá»i vách đá và có lẽ là rÆ¡i mãi đến đáy hồ.
CÅ©ng may là y kịp thá»i giữ mình lại, nên không phải bị rÆ¡i.
Bây giá» má»›i nói đến cái tởm lợm do hai ngụm nước hôi thối kia gây ra cho Bạch Bất Phục. Y tởm đến độ không thể không lợm giá»ng! Và dù Ä‘ang ở trong má»™t môi trưá»ng toà n là nước nhưng y vẫn phải nôn oẹ. Y nôn ra nhiá»u thì y cÅ©ng phải tợp lại nhiá»u và toà n là tợp phải những ngụm nước lạnh đến xé lòng và cá»±c kỳ hôi thối.
Cà ng hôi cà ng nôn. Cà ng nôn cà ng tợp phải những ngụm nước hôi thối. Do đó, y cứ phải nôn đến lộn gan lộn ruột.
Cũng may cho y là dù y đang nôn y vẫn nhớ đến việc bấu, đạp để leo dần lên theo vách đá nhám.
Äến khi đầu cá»§a y cuối cùng cÅ©ng ngoi lên khá»i mặt nước, y vẫn nôn và là nôn khan. Vì trong phá»§ tạng cá»§a y đâu còn gì nữa để nôn!
Mệt lừ đến hai mắt vẫn nhắm nghiá»n, y cố leo lên thêm và i lượt nữa để đưa thân thể ra khá»i là n nước giá lạnh.
Sau cùng, y ngã váºt trên ná»n đá và lại hôn mê.
Cái lạnh đến cắt da cắt thịt lại áºp đến vá»›i Bạch Bất Phục là m cho y phải choà ng tỉnh.
Y co hết cả tứ chi và o lòng để tìm chút hơi ấm.
Y ngÆ¡ ngác đưa mắt nhìn quanh để rồi y phải kêu lên… - Äây là địa phương nà o? Không má»™t ngá»n cây, không má»™t ngá»n cá», trước mặt là vÅ©ng nước tối Ä‘en, địa phương gì lại quái quá»· thế nà y?
__________________________________________________ ____________
Hồi 10
Bởi Số Pháºn: Sa BÃch Dạ Äầm
Lúc Tuyệt Vá»ng: Và o BÃch Dạ Cung
Lúc đó bầu trá»i dần há»ng sáng giúp cho Bạch Bất Phục nhìn được phần nà o cảnh váºt.
Và ngoà i việc bốn bỠtrống không mông quạnh, nơi Bạch Bất Phục đang hiện diện lại luôn có những luồng lãnh khà thổi qua.
Cứ mỗi lần luồng lãnh khà xuất hiện thì y như rằng Bạch Bất Phục phải cam chịu những cơn lạnh đến cắt da. Không những lạnh giá, Bạch Bất Phục còn phải chịu đựng những cái lạnh từ bên trong lạnh ra.
Y run bần báºt. Hai hà m răng cá»§a y cứ gõ và o nhau tạo thà nh chuá»—i âm thanh vừa buồn cưá»i vừa ghê rợn.
CÅ©ng may là xung quanh Ä‘ang được ánh dương quang rá»i chiếu nên y không đến ná»—i sợ vừa cảnh quang quá tịch mịch.
Vừa chịu đựng cái lạnh khốn cùng, y vừa thầm cầu mong cho vầng dương quang mau lên cao. Vì y hy vá»ng rằng vá»›i sức nóng cá»§a vầng dương, y sẽ thôi lạnh.
Có chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì đó má»›i biết là thá»i gian sao trôi Ä‘i quá cháºm.
Vầng dương dưá»ng như không há» nhÃch động, nên cái nóng y Ä‘ang chá» vẫn không thấy đến.
Trái lại, cái lạnh cứ đến không ngừng nghỉ khiến y không thể chịu đựng được nữa.
Y thầm kêu lên:
“Không được rồi! Nếu chỠđến lúc vầng dương lên có lẽ ta phải chết vì cóng! Ta phải tá»± cứu ta trước khi chá» trá»i cứu!†NghÄ© thế, y vụt đứng lên và co chân chạy quanh.
Tiếng chân cá»§a y gõ và o ná»n đá nghe tháºt khô khan và đơn lẻ. Äiá»u nà y khiến y cảm nháºn được má»™t Ä‘iá»u lạnh nữa cho tâm hồn đó là sá»± cô đơn.
CÅ©ng may là lúc trước y đã quen đơn thân độc lá»±c giữa đêm trưá»ng để là m cái việc mà y vẫn luôn gá»i là nghiệp dÄ©, chôn ngưá»i đổi cá»§a. NhỠđó, sá»± cô đơn ngay lúc nà y vẫn chưa là m cho y phải nhụt chÃ.
Chạy loanh quanh được má»™t lúc, y bắt đầu dồn sức chạy bừa vá» má»i hướng.
Không được bao lâu, y bắt đầu nháºn thức được địa phương y Ä‘ang hiện diện.
Vá»›i tứ bá» là là n nước tối Ä‘en, y hiểu rằng y Ä‘ang hiện diện trên má»™t tiểu đảo. Má»™t tiểu đảo trÆ¡ trá»i không có má»™t bóng ngưá»i lẫn bóng cây ngá»n cá».
Äiá»u nà y là m cho y ngao ngán thất vá»ng. Nếu nhá» có Bạch Hạc, y thoát khá»i đôi nam nữ bà ẩn kia thì giỠđây y phải chịu cảnh giam hãm má»™t mình giữa má»™t nÆ¡i cùng trá»i cuối đất.
Y ngao ngán đến độ không mà ng đến việc chạy lung tung nữa. Y chỉ biết đứng yên để nhìn và o là n nước tối Ä‘en cứ xa tÃt mù khÆ¡i không sao nhìn được phân táºn cùng.
Sá»± rá»™ng lá»›n cá»§a là n nước khiến y phải nghÄ© đến má»™t đại dương bao la vô táºn.
Thế nhưng, y nghe nói ở biển thì nước phải mặn. Mà chá»— nước y đã tợp phải nà o có mặn gì cho cam ? Váºy thì, là n nước Ä‘en nà y không thể nà o là biển cả.
Y không cảm nháºn thấy lạnh nữa. Gió vẫn thổi nhưng cái nóng cá»§a vầng dương đã là m tan Ä‘i sá»± lạnh giá.
Có phần khoan khoái, y ngồi xuống nghỉ chân.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, y ngã nằm xuống ná»n đá.
Vầng dương lên cao dần và cái nóng cũng tăng lên dần.
Ná»n đá dưới lưng y cÅ©ng nóng dần lên. Äến má»™t lúc nà o đó, y cảm thấy rằng cái nóng Ä‘ang dần quá sức chịu đựng cá»§a y.
Lo sợ trước viá»…n cảnh sẽ bị cái nóng cá»§a vầng dương thiêu chÃn, y ngồi báºt dáºy và đưa mắt tìm quanh.
Và ngay từ cái nhìn đầu tiên, y kịp nháºn ra hà nh động nà y cá»§a y hoà n toà n vô Ãch.
Vì đây là má»™t tiểu đảo trÆ¡ trá»i, và tại tiểu đảo nà y y đừng hòng tìm được bất kỳ nÆ¡i nà o có thể giúp y lẩn trốn được sá»± thiêu đốt cá»§a ánh dương quang.
Y quay mặt Ä‘i tháºt nhanh để khá»i phải nhìn thấy Ä‘iá»u mà y đã mưá»ng tượng ra dá»… tạo sá»± nao lòng.
Thế là mục quang của y lại chạm phải là n nước đen như mực.
Y phấn khÃch:
“Ta ngốc tháºt! Cứ đầm mình dưới nước thì lo gì bị ánh dương quang thiêu đốtâ€.
Y liá»n hăm hở tiến đến bá» nước.
Thế nhưng!
Quạ…quạ… Cùng vá»›i âm thnah lảnh lót và đột ngá»™t vang lên, má»™t cánh quạ vá»›i bá»™ lông tuyá»n má»™t mà u Ä‘en chợt lao sầm và o là n nước còn Ä‘en hÆ¡n cánh quạ.
Bõm!
Mặt nước vỡ toang ra rồi khép lại. Khép lại luôn tiếng kêu rất là bi thảm của cánh quạ kia.
Mới nhìn qua cảnh tượng mà Bạch Bất Phục thoáng có ý nghĩ:
“Dưới cái nóng nà y đến loà i quạ cÅ©ng muốn đầm mình và o là n nước để lẩn tránhâ€.
Tuy nhiên, tiếng kêu bi thảm ná» khi lá»t và o tai y bá»—ng hóa thà nh lá»i đỠtỉnh!
Äá»™ng tâm, y cố chịu đựng cái nóng thiêu ngưá»i để dõi nhìn xem Ä‘iá»u gì vừa xảy ra cho con quạ ná».
Thá»i gian dần trôi! Vầng dương đã nhÃch dần đến đỉnh đầu, sức nóng cá»§a vầng dương cÆ¡ hồ vắt kiệt toà n bá»™ sức chịu đựng cá»§a y, nhưng con quạ vẫn không thấy bay lên.
Äiá»u nà y chỉ có má»—i má»™t cách giải thÃch là n nước Ä‘en kia phải chứa đựng má»™t Ä‘iá»u gì đó vừa bà ẩn vừa khá»§ng khiếp. Bằng không, con quạ sẽ phải bay lên chứ không thể đầm mình dưới nước lâu như váºy.
“Äó là điá»u bà ẩn gì? Hoặc giả con quạ ná» cố tình đâm đầu và o là n nước để tìm đến cái chết? Nếu đã thế, tại sao tiếng kêu sau cùng cá»§a nó lại mang đầy sắc thái bi thảm như nó cảm nháºn được má»™t sá»± chẳng là nh vừa áºp đến vá»›i nó? Không được! Trước khi ta tá»± dầm mình xuống nước, ta phải xem xét lại tháºn trá»ngâ€.
Chưa biết phải xem xét bằng cách nà o, Bạch Bất Phục bất giác nhớ lại cảnh tượng lúc mới rồi. Y kêu lên thảng thốt:
- Con quạ vừa chạm và o mặt nước liá»n chìm ngưá»i ngay tức khắc, đến má»™t nhúm lông cÅ©ng không thấy nổi lên. Không lẽ hồ nước nà y chÃnh là loại “thuá»· bất thá»§y, nê bất nê†như ta đã từng nghe kể trong truyá»n thuyết?
(Thủy bất thủy, nê bất nê tạm dịch:
nước không phải là nước, là bùn không phải bùn! Lá»ng như nước, Ä‘en như bùn, không trong như nước, không sá»n sệt đặc sánh như bùn, không có vị ngá»t như nước nhưng lại có mùi hôi thối như bùn và có sức hút xuống bất kỳ váºt nà o dù nhẹ như đặc tÃnh cá»§a bùn thưá»ng có!).
Nhá»› lại lần bản thân y bị rÆ¡i và o là n nước tối Ä‘en trước đó, y cà ng tin chắc đây chÃnh là loại nước mà y vừa nghÄ© đến! Vì khi bị chìm và o là n nước, quả tháºt không há» có bất kỳ má»™t lá»±c nà o đẩy ngược y lên. Trái lại, y luôn bị chìm và o là n nước đến táºn đáy hồ. Nếu lúc đó y không đạp được chân và o ná»n đá cứng, nếu y không được may mắn là rÆ¡i và o má»™t nÆ¡i gần bỠđá để y có chá»— bấu tay và o có lẽ bây giá» y đã là má»™t thây ma nằm câm lặng dưới đáy là n nước như cánh quạ kia rồi.
Nhá»› tá»›i đó y thoáng lạnh ngưá»i. Y chỉ cần rÆ¡i và o là n nước nhằm và o chá»— xa bỠđá hÆ¡n má»™t chút:
y sẽ chết! Ngược lại, nếu y rÆ¡i quá gần bá», hoặc là rÆ¡i thẳng và o bá», y cÅ©ng phải chết vì tan xương nát thịt.
Hai chân cá»§a y Ä‘ang luân phiên nhấc lên đặt xuống vì không chịu đựng được nữa cái nóng Ä‘ang xá»™c lên từ gan bà n chân, nÆ¡i chân y đặt và o ná»n đá Ä‘ang bị ánh dương quang nung nóng.
Không dám nghÄ© ngợi lâu hÆ¡n, y vá»™i vá»™i và ng và ng đưa tay bám và o bỠđá để Ä‘u ngưá»i và o là n nước vẫn còn giá lạnh.
Tránh việc bị chìm và o là n nước “Thá»§y bất thuá»·, nê bất nê†y luôn bấu chắc tay và o bỠđá. Khi toà n thân quá giá lạnh y rút ngưá»i lên cho ánh dương quang rá»i và o sưởi ấm. Khi cái nóng đã là m khô cong y phục y lại đầm mình và o là n nước, cứ thế y chi trì cho đến lúc hoà ng hôn đổ vá».
Y leo lên tiểu đảo và bắt đầu nghĩ đến cái lạnh chắc chắn sẽ đến khi đêm buông xuống.
Không nhớ đến cái lạnh còn đỡ một khi nhớ đến y kêu thầm:
“Äể tránh cái nóng ta còn có cái giá lạnh cá»§a là n nước hoá giải. Nhưng ta biết phải là m gì để tránh giá lạnh đây? Không lẽ lại đầm mình xuống là n nước?†Kêu thì kêu nhưng y hoà n toà n không ngá» Ä‘iá»u đó lại chÃnh là biện pháp hữu hiệu để giúp y lẩn tránh cái giá lạnh.
Chỉ khi mà đêm buông xuống và gió mang cái lạnh lẽo cá»§a nguyên cả mặt nước đổ áºp và o ngưá»i y, y má»›i ước ao:
- Cái lạnh do nước ta còn có thể chịu được nhưng với sức gió thổi như thế nà y, ta e chết cóng mất. Phải chi có một chỗ nà o giúp ta tránh được những cơn gió nà y thì hay biết mấy!
Äến lúc đó, y má»›i nghÄ© đến là n nước chỉ cách y không đầy ba bước chân.
Y hoang mang trước y tưởng nà y! Hoa. là kẻ điên mới tránh cái lạnh bằng cách đầm mình xuống là n nước giá lạnh.
Nhưng y không thể nghĩ ra một biện pháp nà o khả thi hơn nếu y cứ muốn phải chết cóng do lãnh khà thổi suốt đêm.
Cái lạnh đã quá sức chịu đựng của y, mà đêm còn những ba canh nữa mới tà n! Y đánh bạo tiến dần đến bỠnước.
Luồng lãnh khà lại thổi qua khiến y phải đi đến một quyết định.
Y vá»™i tụt ngưá»i xuống là n nước.
Chân vừa chạm và o mặt nước buột miệng kêu lên:
- Oâi chao! Lạnh!
Thế nhưng, để lẩn tránh nhưng luồng lãnh khà quái ác, y đà nh phải đưa toà n thân và o là n nước tối đen.
- Phì…phì…! Rừ…rừ…! Lạnh đến chết mất!
Y lại kêu và y bá»—ng muốn được trồi ngưá»i lên!
Và y Ä‘u ngưá»i lên tháºt!
- Rừ…rừ… Y tiếp tục kêu khi bị cái lạnh từ luồng lãnh khà thổi qua xuyên và o da thịt.
Y vá»™i trầm ngưá»i xuống để ngay sau đó cảm nháºn được má»™t Ä‘iá»u hệ trá»ng:
cái giá lạnh của là n nước xem ra vẫn còn đỡ hơn là cái giá lạnh từ luồng lãnh khà luôn luôn thổi đến.
Nháºn thức được Ä‘iá»u nà y, y đà nh phải tá»± hà i lòng vá»›i việc phải dầm mình xuống là n nước giá lạnh suốt đêm.
Mà nà o phải chỉ đầm mình suốt đêm? Ngẫm lại má»™t ngà y qua, gồm năm canh vá»›i sáu khắc, trừ má»™t khắc thá»i gian khi vầng dương má»›i lên và phải má»™t khắc nữa là đúng ngá», cá»™ng vá»›i má»™t khắc lúc hoà ng hôn buông phá»§ và đêm má»›i chÃnh vá», y phải đầm mình và o là n nước buốt giá đủ năm canh vá»›i bốn khắc. Có thể nói là chỉ có vá»n vẹn hai khắc để thong dong tá»± tại vá»›i má»™t mình má»™t bóng lang thang trên tiểu đảo. Thá»i gian còn lại hoặc là tránh nóng hoặc là trốn lạnh, y phải đầm mình dưới nước như loà i thuá»· quái không hÆ¡n không kém.
Ngẫm đến đây, y hầu như tuyệt vá»ng. Và nếu có được má»™t tia hy vá»ng nà o đó má»ng manh là y chỉ hy vá»ng rằng Hạc tá»· tá»· cá»§a y vì nhá»› y sẽ quay lại nÆ¡i nà y tìm y. Vì chỉ có Hạc tá»· tá»· má»›i gúp được y thoát khá»i hiểm cảnh cá»±c kỳ nguy khốn nà y?
Dẫu sao đó cÅ©ng là má»™t sá»± hy vá»ng và sá»± hy vá»ng dù là nhá» nhoi nà y dẫu sao cÅ©ng giúp Bạch Bất Phục tá»± tồn tại để quyết liệt chống trả vá»›i cái lạnh tợ băng khi đêm vá» và cái nóng như thiêu như đốt khi má»™t ngà y lại đến.
Với suy nghĩ đó, rốt cuộc y cũng qua được một đêm và là một đêm giá lạnh nhưng chưa đến nỗi phải chết vì cóng.
Vầng dương lên cao, một khắc thong dong đầu tiên trong ngà y đã đến với Bạch Bất Phục.
Y khoan khái đặt những bước chân hoà n toà n tự chủ để đi khắp mặt tiểu đảo.
Y vẫn không quên việc ngẩng mặt nhìn lên không trung để dõi tìm bóng dáng của Hạc tỷ tỷ.
Tiếp đó, dù đang đầm mình và o là n nước, tay bấu và o bỠđá, y vẫn nhìn dõi mắt tìm và o một khoảng không bao la.
Ai ở và o hoà n cảnh của y lúc nà y cũng phải có ý nghĩ giống như y.
“Có khi nà o ta ở vị trà nà y nên không thể nhìn thấy Hạc tá»· tá»·â€.
Cho dù thá»±c trạng lúc đó, bầu trá»i bên trên tiểu đảo hoà n toà n khoảng khoát, không má»™t váºt thể nà o ngăn cản thị tuyết cá»§a y, Bạch Bất Phục vì tia hy vá»ng má»ng manh nên phải nghÄ© như váºy.
Tay bám lần theo bỠđá có đầy những vết nhám, y dịch chuyển dần vá» phÃa thuáºn là phÃa hữu cá»§a y, mắt vẫn dán và o bầu trá»i vằng lặng.
Ngà y tà n đêm đến, y được má»™t khắc để ngÆ¡i tay. Sau đó, để tránh cái lạnh, y lại đưa ngưá»i xuống nước!
Vì bầu trá»i Ä‘ang đêm nên y không cần tìm kiếm bóng dáng cá»§a Hạc tá»· tá»· nữa.
Y nghÄ© ngợi mông lung, nghÄ© vá» quá khứ, nghÄ© đến tương lai xa vá»i. Y nhá»› mẫu thân Ä‘ang đêm ngà y ngóng chá» y. Y căm phẫn đôi nam nữ vá»›i định ý phi lý cá»§a hỠđã đưa y lâm và o tình cảnh khốn khổ nà y. Y cÅ©ng nhá»› đến hắc y nữ lang Thôi Oanh Oanh, để rồi thầm cầu mong cho nà ng lấy được tÃn váºt tổ sư hầu khôi phục cương vị Giáo chá»§ cá»§a nà ng.
Y bất giác nhá»› đến má»™t Ä‘iá»u:
cái ăn và cái uống!
Y lấy là m lạ vỠviệc y đã trải qua hai ngà y hai đêm nhưng vẫn không thấy đói lẫn khát cho dù y không hỠăn uống gì. Cả đêm nay nữa là đêm thứ ba, cảm giác đói khát vẫn chưa đến với y.
Tại sao?
Toà n thân y run lên! Không phải vì lạnh do Ä‘ang đầm mình dưới là n nước buốt giá mà vì y Ä‘ang phải đối đầu vá»›i má»™t thá»±c tại phÅ© phà ng. Y sẽ phải đói và khát. Äiá»u đó chắc chắn phải xảy đến cho dù đến lúc nà y y vẫn chịu đựng được, vẫn chưa cảm thấy gì.
Tâm trà cá»§a y, kể từ lúc nà y liá»n bị viá»…n cảnh phải bị dà y vò vì đói khát chi phối hoà n cảnh.
Do đó, y không nháºn ra là đêm đã hết từ lâu và vầng dương cÅ©ng đã lên khá cao.
Chỉ khi đỉnh đầu của y bị nóng đến không chịu được y mới sực tỉnh.
Y lẩm bẩm:
- Váºy là ta đã bá» phà má»™t khắc thảnh thÆ¡i quý báu ! Hà ! Chết bằng cách nà o mà chẳng là chết! Ta chỉ lo sợ hão huyá»n mà thôi. Thay vì để tâm lo sợ ta hãy dõi tìm bóng dáng cá»§a Hạc tá»· tá»· thì hÆ¡n.
Y lại dõi tìm và lại tiếp tục dịch chuyển theo bỠđá vá» phÃa hữu.
Má»™t ngà y nữa trôi qua vá»›i hy vá»ng tan dần.
Má»™t đêm lại Ä‘i qua vá»›i niá»m hy vá»ng vừa được thắp sáng trở lại.
Ngà y nữa rồi lại má»™t ngà y nữa, Bạch Bất Phục mãi rồi không biết đã bao cái má»™t ngà y trôi qua. Và y đã hết hy vá»ng và o việc sẽ phát hiện bóng dáng cá»§a Hạc tá»· tá»·. Y cÅ©ng không biết là y đã dịch chuyển theo bỠđá đủ má»™t vòng chưa? Hay cÅ©ng như thá»i gian đã dịch chuyển theo nhiá»u vòng rồi!
Y chỉ biết má»—i má»™t Ä‘iá»u:
cho đến giá» y vẫn sống! Cho đến giá» y vẫn chưa bị cái nóng, cái lạnh, hai sá»± khắc nghiệt cá»§a tiết trá»i quáºt ngã. Và cÅ©ng chưa bị má»™t cÆ¡n đói khát nà o hà nh hạ.
Biết thì biết nhưng y đã hết cả quan tâm khi niá»m hy vá»ng cá»§a y đã tắt ngấm.
Ngưá»i ta bảo:
còn sống còn hy vá»ng! Nhưng đối vá»›i y thì ngược lại. Dù y sống nhưng y đâu còn gì nữa để hy vá»ng.
Vượt qua mặt nước mênh mông để tìm đến chá»— loà i ngưá»i sinh sống ư ? chỉ cần y buông tay khá»i bỠđá, ngay láºp tức y sẽ bị nhấn chìm và o là n nước “Thá»§y bất thuá»·, nê bất nêâ€.
Còn lưu lại tiểu đảo ư ? đó là điá»u Ä‘ang đến vá»›i y, Ä‘ang hà nh hạ y và đang tiêu diệt lần lần mạng sống cá»§a y.
Y thở dà i:
- Hà … Và y cúi đầu nhìn xuống vì quá chán ngán khung cảnh trống vắng vô táºn cá»§a bầu trá»i.
Äể rồi, y bất chợt nhìn thấy má»™t việc lạ Ä‘ang hiện hữu ngay trên bỠđá ká» sát bà n tay hữu cá»§a y.
Äó là má»™t hà ng chữ vẫn còn rõ nét:
“BÃch Dạ Tuyệt Äầm lưu tá»± đến ngưá»i hữu duyênâ€.
BÃch Dạ Tuyệt Äầm?!!
Bốn chữ nà y vừa Ä‘áºp và o mục quang cá»§a Bạch Bất Phục. Ngay láºp tức có hai câu chữ khác hiển hiện trong tâm trà y.
“BÃch Dạ Lôi Khúc, BÃch Dạ Sáo Khúc! Hai loại công phu nà y gần như là trùng vá»›i bốn chữ BÃch Dạ Tuyệt Äầm! Chúng có liên quan gì vá»›i nhau?†Muốn giải đáp được nghi vấn nà y là má»™t Ä‘iá»u thiên nan vạn nan đối vá»›i Bạch Bất Phục.
Vì y chỉ biết hai câu chữ trên vốn là danh xưng cá»§a hai trong năm loại công phu được Thôi Oanh Oanh gá»i bằng BÃch Dạ NgÅ© Tuyệt Khúc mà thôi. Y chưa từng nghe ai nói đến BÃch Dạ Tuyệt Äầm bao giá»!
NghÄ© cÅ©ng lạ, số mạng cá»§a y như gắn liá»n vá»›i bất cứ Ä‘iá»u gì hay váºt gì liên quan đến hai chữ BÃch Dạ thì phải!
Từ BÃch Dạ Sáo Khúc do Thôi giáo chá»§ cố ý cưỡng ép y há»c cho thuá»™c đến BÃch Dạ Lôi Khúc vô tình lá»t và o tay y và bây giá» lại là BÃch Dạ Tuyệt Äầm.
Äầm là đầm nước, ám chỉ nÆ¡i y đã ngẫu nhiên rÆ¡i và o. Tuyệt:
chữ nà y chắc chắn là để nói lên sá»± nguy hiểm khác thưá»ng cá»§a đầm nước thuá»· bất thuá»·, nê bất nê rồi. Còn Dạ là đêm, ý nói đến là n nước tối Ä‘en như má»±c. Và bÃch phải chăng là ngá»c bÃch, má»™t sá»± và von để so sánh tiểu đảo vá»›i viên ngá»c bÃch.
Giải thÃch như thế, Bạch Bất Phục tin rằng giữa BÃch Dạ Tuyệt Äầm và BÃch Dạ NgÅ© Tuyệt Khúc chắc chắn hẳn không có liên quan vá»›i nhau.
Chán nản, Bạch Bất Phục lẩm bẩm:
- Lại còn bảo là lưu tá»± đến ngưá»i hữu duyên, ta nà o thấy có thêm chữ nà o lưu lại?
Cho đây là trò đùa cá»§a kẻ vô danh đã từng lâm và o cảnh như y bây giá», y thản nhiên dịch chuyển tiếp vá» phÃa hữu.
Tay hữu cá»§a y vừa khoắng và o mặt nước để chạm và o phần tiếp giáp giữa mặt nước và bỠđá, y chợt sững ngưá»i lại.
Y kêu lên:
- Ở đây hãy còn chữ? Không lẽ ngừơi nà y cố tình lưu tá»± dưới nước để che giấu Ä‘i Ä‘iá»u gì bà ẩn?
Kinh ngạc và hoang mang, y dùng tay để Ä‘á»c, vì không thể nà o Ä‘á»c bằng mắt má»™t khi những chữ kia bị là n nước tối Ä‘en che lấp.
Y lẩm nhẩm Ä‘á»c theo sá»± mò mẫm cá»§a y qua bà n tay hữu:
- BÃch… Không những hà ng chữ vừa rồi được viết theo lối chữ thảo và viết ngang như thưá»ng thấy trên những bức hoà nh phi, sau chữ BÃch mà tay cá»§a y vừa chạm phải, kế bên đó không còn chữ nà o nữa.
Thế nhưng ,nếu chỉ có vá»n vẹn má»™t chữ BÃch thì quả là phi lý.
Y thầm đoán:
- “Nếu ta nghÄ© không lầm thì phÃa dưới chữ BÃch phải có thêm Ãt nhất là má»™t chữ nữa, có lẽ phải là chữ Dạ. Äể xem nà o!†Y tiếp tục tụt ngưá»i sâu hÆ¡n và là n nước BÃch Dạ Tuyệt Äầm và sá» soạng và o bỠđá ngay bên dưới chữ BÃch.
Quả nhiên tay hữu cá»§a y liá»n chạm phải chữ Dạ, cÅ©ng được khắc sâu và o vách đá như bao chữ trước đó.
Y lại nghĩ:
- “Nếu chỉ có hai chữ BÃch Dạ thì ở bên trên đã có rồi. Nhân váºt nà o đã lưu tá»± hẳn không phải phà công để là m má»™t việc thừa thãiâ€.
Äể minh bạch hư thá»±c, y cố tụt ngưá»i xuống má»™t chút nữa. Là n nước giá lạnh bây giá» Ä‘ang ngáºp khá»i miệng cá»§a y.
Dẫu váºy, hà nh động nà y cá»§a y không phải uổng công. Bà n tay hữu cá»§a y thế là chạm phải má»™t chữ nữa.
Do miệng đã ngáºp quá mặt nước nên y không thể nà o lẩm nhẩm Ä‘á»c, bằng không y lại tợp phải Ãt nhất là má»™t ngụm nước vừa lạnh vừa hôi thối.
Y Ä‘á»c thầm:
- “Äây là chữ Cung! BÃch Dạ Cung? Gá»i nÆ¡i đây là BÃch Dạ Tuyệt Äầm còn cho là đúng! Nhưng nếu muốn ta xem ở tại đây lại có má»™t nÆ¡i được gá»i là BÃch Dạ Cung thì hoa. có kẻ cuồng tâm má»›i tin và o Ä‘iá»u nà y!†Vá»›i ý nghÄ© nà y y vá»™i dùng chân đạp và o bỠđá để giúp toà n thân trồi lên tháºt nhanh.
Thế nhưng, ngay khi đầu cá»§a y ngoi lên khá»i mặt nước y lại vá»™i và ng trầm ngưá»i xuống. Vì vừa rồi, lúc y co chân đạp, chÃnh bà n chân cá»§a y như đạp phải má»™t chá»— không phải chỉ là bỠđá nhám. Chá»— đó có những nét khắc sâu và o bỠđá giống như ai đó khắc thà nh tá»± dạng.
Và nếu đúng như váºy thì bên dưới chữ BÃch Dạ Cung phải còn nữa những ký tá»± cÅ©ng được kẻ vô danh cố tình khắc cà ng lúc cà ng sâu và o bên dưới đáy nước BÃch Dạ Tuyệt Äầm.
Äúng như sá»± suy Ä‘oán cá»§a y, y lại chạm tay và o nhiá»u chữ nữa. Và những chữ nà y cứ đứng thẳng thà nh má»™t hà ng so vá»›i ba chữ BÃch Dạ Cung mà y đã Ä‘á»c được.
Y phải trồi ngưá»i lên để đổi hÆ¡i những ba lần má»›i chạm được tay và o những chữ như sau:
“BÃch Dạ Cung nghênh đón tân cung chá»§! Thỉnh…†Tin chắc rằng sau chữ “Thỉnh†vẫn còn nhiá»u chữ nữa nên má»›i đủ ý cá»§a ngưá»i lưu tá»±, Bạch Bất Phục có phần ngao ngán khi nghÄ© đến việc phải trầm ngưá»i sâu hÆ¡n nữa!
Do y không dám rá»i tay khá»i vách đá, nên sau má»—i lần đổi hÆ¡i y phải ước lượng thá»i gian sao cho đủ để kịp trồi lên. Như lần đổi hÆ¡i vừa rồi cá»§a y, sau khi dùng tay mò mẫm để Ä‘á»c được má»—i chữ “thỉnh†y lại phải vá»™i vã lần theo bỠđá và trồi lên. Nếu sau chữ “thỉnh†nà y hãy còn quá nhiá»u ký tá»± nữa có lẽ y phải bá» cuá»™c vì không dám Ä‘em sinh mạng ra mạo hiểm.
Tuy nhiên, do không còn tia hy vá»ng nà o để thoát khá»i tiểu đảo và vì qua hà ng lưu tá»± kia cho biết nÆ¡i nà y quả tháºt có tồn tại má»™t BÃch Dạ Cung, Bạch Bất Phục sau má»™t lúc ngẫm nghÄ© đà nh phải chấp nháºn việc mạo hiểm.
Có BÃch Dạ Cung chắc chắn phải có lối xuất nháºp! Chẳng thà mạo hiểm tìm con đưá»ng sống giữa muôn nẻo tá» vong còn hÆ¡n là phải chịu giam mình suốt Ä‘á»i tại má»™t tiểu đảo trÆ¡ trá»i chống vắng.
Lần nà y y cố lấy hÆ¡i tháºt nhiá»u để chi trì thá»i gian ở dưới đáy nước lâu chừng nà o tốt chừng ấy. Có như thế y má»›i đỡ phải phà lá»±c.
Y lại trầm xuống tháºt nhanh do đà ghi nhá»› kỹ những chá»— y cần phải bám tay và o!
Bên dưới chữ “thỉnh†quả nhiên hãy còn chữ! Y lần lượt chạm phải chữ “nháºp†và chữ “cung†Toà n bá»™ những tá»± dạng liá»n hiện lại trong tâm trà y :
“BÃch Dạ Cung nghênh đón tân cung chá»§! Thỉnh nháºp cung!†Xem như câu chữ lưu lại đã đủ nghÄ©a nhưng y vẫn tiếp tục đưa tay mò tìm!
Và bất ngá», ngay sau khi tay y chạm và o má»™t mô đá tròn lẳng nằm ngay phÃa dưới hai chữ “nháºp cungâ€, má»™t lá»±c hút mãnh liệt bá»—ng xuất hiện và hút lấy thân thể y.
Không cưỡng lại được, y bị hấp lực kia cuốn phăng và o một khoảng trống, không ngỠlại có ở bỠđá.
Phần vì hốt hoảng, phần vì hụt hơi, y há miệng ra và lại tợp phải liên tiếp mấy ngụm nước vừa lạnh buốt vừa hôi thối đến tởm lợm.
Là n nước tối đen vẫn bao trùm lấy y. Y vẫn bị hấp lực cuồn cuộn cuốn đi và vẫn phải vừa nôn ra vừa tợp và o bằng loạt những ngụm nước nhơ bẩn.
Y kiệt lá»±c và y không thể không nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u:
“Lần nà y ta chết chắc! Mạng ta váºy là đã tuyệtâ€.
Và đó là ý nghÄ© sau cùng cá»§a y vì liá»n sau đó y hôn mê trầm trầm.