Đây là tác phẩm mới nhất của Huyết Hồng, được độc giả bình chọn rất cao trên mạng TQ. Tính đến ngày 23/7/2012, truyện đã được 5220 người bầu chọn với tổng điểm 10, thường xuyên đứng số 1, 2 bảng xếp hạng Nguyệt phiếu qidian.com.
Nhân vật chính trong truyện là Lâm Tề. Câu chuyện mới đầu xoay quanh về sinh viên trong trường đại học Đệ Ngũ và học viện Lục Quân, những mối quan hệ giữa các sinh viên trong trường và mâu thuẫn ngoài đời thường. Chủ yếu nói về nhân vật Lâm Tề, con trai độc nhất của một gia tộc kỳ quái, sinh viên trường đại học Đệ Ngũ chuyên ngành Tài Vụ và Kế Toán, xung quanh là những người bạn Vu Liên, Enzo,Wilker, Ballin. Dù là sinh viên đại học nhưng Lâm Tề có nhiều mối quan hệ phức tạp có nhiều bạn bè nhưng xen vào đó là những mối hận thù với các bang hội, gia tộc quý tộc. ... Tuy nhiên càng về sau, không gian của truyện càng rộng mở với cuộc xung đột giữa giáo hội và triều đình, giữa các thế lực hắc ám và các vị thần, giữa các chủng tộc bị cấm đoán và nhân loại, cũng như ngay trong nội bộ các thế lực đó.
Lời văn dí dỏm, hài hước, lôi cuốn, cốt truyện phong phú chân thật. Tính cách các nhân vật độc đáo.
Vài nét về tác giả Huyết Hồng:
Huyết Hồng có rất nhiều tác phẩm được yêu thích trên mạng TQ như: Nhất bộ thần ma; Tà phong nhất khúc, Thâu thiên…Tác phẩm của Huyết Hồng được đánh giá có giá trị tinh tế, mỗi một tác phẩm đều đặc sắc, mỗi một tiểu thuyết đều có sáng tạo đổi mới, cấu tứ tươi đẹp, phóng khoáng.
Dưới ngòi bút của Huyết Hồng, tính cách nhân vật tràn ngập mâu thuẫn, có thể là nam chính, nữ chính, có thể là vai phụ, có thể là nhân vật phản diện, trong mỗi một quyển sách, luôn luôn có những nhân vật được miêu tả linh hoạt phong phú khiến người khác khó quên.
Trong tác phẩm của Huyết Hồng, thời không đan xen vào cấu thành nhiều tình tiết xung đột nhiều màu sắc. Có lúc bạn không phân biệt rõ năm tháng, thời kỳ, lịch sử hay tương lai luôn đan xen vào với nhau, khiến người khác như lâm vào cảnh hư thực. Bạn có thể nhìn thấy nhưng chưa hẳn là lịch sử chưa hẳn là huyễn huyễn; ở hiện tại dường như bạn lại gặp được tương lai, ở hiện tại bạn lại dường như trở về thời viễn cổ.
Tác phẩm của Huyết Hồng nói cho chúng ta biết, tấm lòng rộng lớn, thì thế giới rộng lớn; thế giới rất nhỏ rất nhỏ, thì lòng tham rất rất lớn.
Mời các bạn đón đọc!
Quang Minh Kỷ Nguyên
Lời tựa cùng với khúc dạo đầu.
Ta là một người thiện lương, một người thuần khiết, một người chính trực, một người ngay thẳng, một người có lòng cảm thông, có lòng dạ bác ái, một người vô cùng đường đường chính chính tốt bụng, một người không hề có một tỳ vết nào.
Có thể nói là, tất cả các phẩm chất tốt đẹp đều tập trung trên người ta!
Lâm Tề tự thuật.
Chương 1: Dạ hành
Lịch Phục Sinh mùa đông năm 1465, đêm.
Gió lạnh Cực Bắc băng nguyên Odin thổi qua Ngũ Đại Liên Đảo, xâm nhập qua các lục địa của phương Tây. Màn đêm bao phủ xuống thủ đô Bolelli - đế quốc đệ thất Gaul run rẩy trong cái lạnh, trên đường phố chẳng thấy dấu vết chân người. Thỉnh thoảng có Long kỵ binh của đế quốc hoàng gia mặc áo choàng đen ngắn tay cầm trường thương dài bạc sắc bén quất ngựa đi qua, tiếng vó ngựa vang lên rõ ràng khiến cho các sinh vật thường đi lại trong đêm đen lo sợ bất an.
Gió lạnh chẳng khác gì người cầm chiếc roi khổng lồ trong tay, hung dữ quất toàn bộ thành thị. Nội thành gần như đều chìm đắm trong bóng đêm thâm sâu, tất cả thị dân đều theo nếp cũ giờ phút này đang tiến vào mộng đẹp cùng với cuồng phong gào thét.
Nhưng từ trung tâm cung điện Victory phía Tây Bolelli, đi qua đại lộ Champs được gọi là "đại lục Minh Châu", theo đường cái Lục Ấm và Bạch Hà thẳng suốt đi tới cuối đầu đường hạm đội, nơi đây có một tòa nhà lớn đèn đuốc sáng trưng. Đại học đệ nhất, đại học đệ nhị thông suốt đến đại học đệ ngũ Bolelli, Học viện đế quốc Lục quân, học viện hải quân cùng với học viện kiến trúc, viện khoa học chuyên khoa hành chính đế quốc cùng với viện học thần Bolelli, hơn mười tòa học viện vô cùng chuyên nghiệp đều tập trung ở nơi này, nơi đây chính là hồ sơ cá nhân của toàn bộ “Đại học thành phố Bolelli”.
Ba mươi năm trước, lục đảo chiến tranh kéo dài mấy trăm năm làm lục địa Phương Tây cuối cùng không còn chút nguyên khí đã lặng yên chấm dứt, với gia đoạn sau trong chiến tranh vua Saint Louis XIII nổi lên là một thế hệ anh chủ hiếm thấy. Đế chế Gaul đệ thất làm chiến trường chính của chiến tranh lục đảo, sau cuộc chiến được các quốc gia Châu Âu có kinh tế lớn viện trợ. Lợi dụng những viện trợ này, vua Saint Louis XIII phát triển mạnh về giáo dục, trong vòng ba mươi năm ngắn ngủi đã thành lập nên trường đại học thành phố nổi tiếng trong lịch sử Châu Âu mà trước nay chưa từng có.
Trong ba mươi năm ngắn ngủi, nơi đây đã đào tạo ra vô số nhân tài tinh anh, làm đế quốc trống rỗng sau cuộc chiến bổ sung cuồn cuộn một luồng máu mới mẻ không ngừng. Đế chế rộng lớn dưới sự thúc đẩy của những tinh anh, giống như hùng sư vừa mới thức dậy hùng cứ toàn bộ lục địa Tây bộ, thực lực hùng mạnh của một nước làm cho cả đại lục đều run sợ.
Đây là thời kỳ đế quốc nổi tiếng nhất, cũng là thời kỳ đế quốc xấu xa nhất. Đây là thời kỳ đế quốc kiên quyết tiến thủ nhất, cũng là thời kỳ đế quốc xa hoa lãng phí hủ bại nhất.
Các nơi trong tòa thành Đại học đèn đuốc lóe sáng, người dạy học trong lầu dạy học và thư viện chịu khó nghiên cứu, trên võ đài của mấy giáo viện quân sự thỉnh thoảng vọng đến tiếng ngựa hí và tiếng kỵ thương va chạm, trong công trường học viện công nghiệp, có tiếng đập gõ kim khí kéo dài chói tai vang lên không ngừng bất cứ lúc nào cũng kích thích màng nhĩ người khác.
Thời đại nơi đây thiếu trò giải trí vào ban đêm, thị dân thường vừa vào đêm sẽ đi ngủ nghỉ ngơi, nhưng ở đại học thành phố, quang cảnh náo nhiệt như vậy còn phải duy trì liên tục đến mười hai giờ đêm mới có thể dần dần chấm dứt. Đại học thành phố to lớn như vậy, giống như một trái tim tràn ngập sức sống, tuổi trể và nhiệt huyết ở đây ấp ủ nảy mầm, các sinh viên tinh anh đang vì tương lai của đế quốc
Các sinh viên ưu tú là tiết kiệm năng lượng và sự nhiệt tình cho tương lai của đế chế
Thế nhưng ngay dưới ánh nắng sáng ngời luôn luôn có bóng ma tồn tại, cũng bộ dạng nhiệt tình này hướng về phía đại học thành phố, luôn luôn có ba năm kiểu người không tầm thường.
Ngay khi các sinh viên đang vì sự quật khởi của đế quốc mà nỗ lực phấn đấu thì Lâm Tề nghênh ngang đi ra khỏi cổng trường đại học Đệ ngũ. Sắc mặt hắn tối tăm, mấy lão sinh năm tư đang trực tại cổng trường thấy sắc mặt hắn cứng ngắc cùng đồng thời ngoảnh đầu đi, coi như không nhìn thấy sinh viên năm ba học viện tài vụ kế toán chuyên nghiệp trái với lệnh cấm mà ra ngoài ban đêm.
Tháng trước Lâm Tề vừa hoàn thành lễ trưởng thành mười tám tuổi. Hắn đã học tròn ba năm tại học viện tài vụ và kế toán của đại học Đệ ngũ. Tóc đen, mắt đen, da vàng, hắn có bề ngoài điển hình của người Phương Đông. Thế nhưng khác với người phương Đông bình thường, Lâm Tề có cơ thể cường tráng không thua kém gì thanh niên Phương Tây, bất luận hình thể hay bờ vai đều cao rộng hơn người thường rất nhiều.
Thế nhưng người ngoài bình luận như này, toàn bộ sinh viên khoa tài vụ và kế toán chuyên nghiệp của trường Đại học Đệ ngũ Bolelli đều là ký sinh trùng của đế quốc. Ký sinh trùng Lâm Tề này cũng không hề ngoại lệ là hút no chất dinh dưỡng, cơ thể cường tráng thậm chí còn hơi mập mạp nữa. Lúc hắn đi lại nhìn từ xa giống như con gấu chó đang ngủ đông thức dậy, đong đưa vô cùng dễ thấy.
Enzo đứng ở góc đường đối diện với trường đại học đệ ngũ, mượn gốc cây hợp hoan che giấu hơn nửa người. Gã đội chiếc mũ tam giác có vành rộng viền vàng xung quanh đang thịnh hành nhất hiện nay, mặc một chiếc áo choàng ngắn màu nâu mô phỏng theo Long kỵ binh cũng là loại thịnh hành nhất hiện nay, một chiếc quần vải sa tanh đen Phương Đông bó sát hai chân dài của hắn, làm từng khối góc cạnh trên đùi hắn lộ ra rõ rệt. Không thể nghi ngờ gì nữa, loại quần dùng vải sa tanh đen bó sát người cũng là kiểu dáng thịnh hành nhất tại Bolelli trong ba tháng gần đây.
Cố dùng sức nhai nghiến nhấm nuốt cây thuốc lá hòa với lá trầu với nhau, mùi vị vô cùng kích thích khiến cho Enzo tinh lực tràn đầy. Giống như mũ, áo choàng và quần bó sát trên người y, nhai nghiến cây thuốc lá và lá trầu cùng lúc cũng là trào lưu đẳng cấp vừa mới nổi lên gần đây tại Bolelli.
Thấy Lâm Tề giống như con chó gấu lớn chầm chậm đi ra, Enzo vội vàng nhổ toẹt ra một ngụm nước bọt đỏ lòm như máu, hít hà miệng một tiếng. Y lộ nửa người từ sau thân cây đại thụ, hướng về Lâm Tề ngoắc ngoắc:
- Thủ trưởng, ở đây, ở đây!
Vừa kêu gọi Lâm Tề, Enzo vừa nắm thật chặt miếng vải đen cuộn ở tay trái. Chiều dài của miếng vải dài bốn thước quấn rất chặt, thỉnh thoảng Enzo lại sờ sờ nó, cho dù có chào hỏi Lâm Tề y cũng sẽ cảnh giác mà thỉnh thoảng nhìn trái phải xung quanh một chút.
Lâm Tề cũng nhìn trái phải, hắn bước nhanh qua đường cái, thân hình cường tráng không tiến vào bóng tối của cây cổ thụ hợp hoan.
Mượn ánh đèn xa xa nhìn khuôn mặt rõ ràng của Enzo, Lâm Tề kéo kéo miếng vải đen đang cuộn dưới nách y. Một vật kim loại màu vàng cứng rắng dưới miếng vải đen dày, xúc cảm và hình dạng đặc biệt của vật này chứng minh bên trong chính là vật mình cần. Lâm Tề nhếch miệng cười cười, khoa chân múa tay ra hiệu.
Enzo gật đầu, y móc ra một chất hỗn hợp giữa cây thuốc lá và lá trầu nhét vào trong miệng, cần thận nhìn trái phải rồi nhanh chóng men theo góc tường đi về hướng Bắc. Thân hình cao to cường tráng của Enzo lúc đi lại không hề có một tiếng động nào, lưng y còng còng xuống chẳng khác gì bóng ma quỷ hồn thỉnh thoảng xuất hiện.
Lâm Tề quay đầu lại nhìn mấy sinh viên năm tư đứng ở trước cửa trường học, nở nụ cười yên ắng, giống như không có chút âm thanh nào cùng với Enzo. Hai người một trước một sau cách xa nhau chừng năm mươi thước, trườn qua hẻm nhỏ ngóc ngách phức tạp, chẳng bao lâu sau thì rời khỏi nội thành đại học sáng rực đi tới khu lão thành phía Bắc trị an hỗn loạn nhất của Bolelli.
Lúc đi qua một hẻm nhỏ vô danh của một cổng viện nào đó thì Lâm Tề kêu lên tiếng mèo quái dị.
Cổng viện không một tiếng động mở ra, bốn thân hình tráng kiện gia nhập vào đội ngũ nhỏ này, bọn họ đi theo sau Lâm Tề chừng mười thước, Enzo không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bolleli phía Bắc bộ, dòng sông Thain mênh mông đang chầm chậm chảy xuôi. Miếng băng mỏng rộng chừng hơn mười dặm trên mặt sông va vào nhau vang lên tiếng động giòn tan. Dọc theo bờ sông, hơn mười nhánh nhân công bến tày giống như hai cánh tay lộ ra, nơi đây chính là khu bến tàu của Bolleli phía bắc bộ, cũng là khu hỗn loạn không tuân theo quy củ nhất của Bolleli mà bất kỳ ai nghe tiếng của sợ mất mật, đó là nơi tụ tập của tất cả những kẻ bại hoại và ác ôn.
Tại khu bến tàu phía Bắc nhất, ngay sát là sông Thain và sông Marner đổ vào địa phương có một quán rượu cũ.
Từ đường cái chật hẹp lầy lội đi về phía trước, qua một vào bậc thang lụp xụp, cửa chính của quán rượu là hai phiến đá nặng nề, trên mặt đá loang lổ vết bẩn của sơn, dầu mỡ. Bên cạnh trái phải của quán rượu được đặt hai chậu hoa cực lớn, trong chậu có vài cây nhỏ chết héo khô quắt, trên nhánh cây bên trái còn có một con chuột chết, trên nhánh cây bên phải còn có xương khô của một con rắn.
Mặt trên của cửa đá xiêu vẹo lộ rõ một tấm ván gỗ tối đen như mực, phải căng hết mắt mới nhìn miễn cưỡng nhìn thấy trên tấm gỗ đó mấy chữ viết rối loạn: QUÁN RƯỢU NGƯỜI QUÈ!
Đi vào cánh cửa đá, đằng trước quán rượu là một căn phòng rất dài, bên trái căn phòng là hai nhà bằng đá bằng phẳng, bên trong lúc này đầy những đại hán tráng kiện đang ngủ lộn xộn. Có lẽ bọn họ là thủy thủ lang thang tại bến tàu, hoặc có thể là những người làm việc sinh nhai tại khu bến tàu. Những tiếng ngáy nặng quanh quẩn trong nhà đá, thỉnh thoảng có người còn nói mớ vài câu, phát ra những tiếng cười trầm thấp khỏe khoắn.
Bên phải căn phòng có một vòng gia súc gần trăm con trâu ngựa đang yên tĩnh đứng ở bên trong gặm một ít cỏ khô. Gần vòng gia súc đứng lộn xộn là một số xe ba gác đơn sơ và bốn xe kéo ngựa, ngược lại có vài xe ngựa ở trong đó dùng nguyên liệu và công nghệ rất đáng chú ý.
Cổng chính đối diện phía trước căn phòng dài, là lầu đá ba tầng. Ngọn đèn dầu ảm đạm trong lầu đá lóe ra càng làm tăng thêm vẻ âm u thâm trầm của mấy gian lầu đá. Bên phải lầu đá có một bậc đá ngầm kéo dài, từ bậc đá này đi xuống dưới vài mét là đến một tửu quán ngầm.
Tòa lầu đá ba tầng mặt đất này là bổ sung thêm nhà nghỉ vào tửu quán, chỉ cần có tiền, cho dù là tội phạm bị đế quốc phát lệnh truy nã cũng có thể ngụ ở đây là tốt nhất. Tửu quán ngầm cũng là nơi mà ông chủ ở đây buôn bán kinh doanh, nên dù là đêm khuya thì nơi đây cũng vẫn đèn đuốc sáng trưng người nói ồn ào.
Đi xuống bậc đá, đẩy ra một đã rất nặng giống như cửa gỗ cũ kỹ, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt tưởng như là có thể đẩy người ta ngã được.
Phía sau cửa gỗ là một quán bar rất rộng đủ để chứa mấy trăm người. Một tủ rượu bày hàng loạt dựa vào phía tây, mấy cô gái trang điểm xinh đẹp đang đứng sau quầy rượu, cười nói ngả ngớn. Một đám ma rượu say khướt đang ghé vào quầy rượu, chẳng chút kiêng dè gì mà hướng về trêu đùa những cô gái này.
Giữa tửu quán cho một chiếc bàn gõ hình tròn, ba cô gái y phục hở hang đang ra sức uốn éo cơ thể trên bàn, mười mấy tên đàn ông mặt đỏ bừng đang hoa chân múa tay sung sướng vây quanh bàn gỗ, hưng phấn gào lên, chân thì đạp theo nhịp trên mặt đất thô ráp phát ra những tiếng "thịch thịch" đều đặn. Thỉnh thoảng có mấy người đàn ông hưng phấn móc tiền trong túi ra đặt lên bàn gỗ, ba vũ nữ lại càng cuồng nhiệt uốn éo cơ thể, mái tóc dài tung bay trên người, môi đỏ mọng và đôi mắt sáng rực đang lả lơi nóng bỏng, bộ ngực thanh xuân rung lên khiến cho những người đàn ông này càng kích động gần như gào rát cả cổ họng.
Người què đứng ở trong góc phòng sau quầy rượu, một tay cầm một chiếc cốc rượu đồng rất to, một tay kia thì cầm một tấm vải trắng đang nghiến răng cố sức lau chiếc cốc cho đến khi chiếc cốc sáng bóng. Trong miệng ông ta ngậm một điếu xì gà cực lớn buôn lậu từ hải ngoại tới, làn khói xanh mờ nhạt không ngừng phun ra từ miệng ông ta.
Người què chính là ông chủ của quán người què. Tên của ông ta vốn có rất ít người biết, tất cả mọi người đều gọi ông ta là người què. Thì cũng như cha ông ta, ông nội ông ta, ông cố nội của ông ta cùng với những tổ tiên xa xưa cũng giống nhau đều gọi ông ta là người què, cũng chính là ông chủ của quán người què.
Trên vách tường tại phía quầy rượu bị khói bụi hun nham nhở là một bức tranh dài hai thước vuông vắn. Đó là một người có thân hình vạm vỡ, đầu đội khăn vài đỏ, cổ tay trái bị cụt, trên cổ tay được trang bị bằng một cái móc sắt, tay phải nắm một thanh Khảm Đao, chân trái bị chém cụt, được trang bị bằng một chân giá bằng sắt. Ánh mắt người đàn ông vô cùng hung ác độc địa, đậu trên đỉnh đầu là một con vẹt bảy màu.
Người trong bức họa này chính là ông chủ quán người què đời thứ nhất, cũng chính là tổ tiên không biết bao nhiêu đời của người què. Có người nói chủ nhân đời thứ nhất của quán người què chính là một tên trùm cướp biển đã từng ngang dọc tam hải, thế nhưng người què vẫn nói với người khác là tổ tiên của ông ta xuất thân dòng dõi thư hương khuôn phép.
Trong quán rượu đột nhiên vang lên trận cười, trong góc quán rượu có một bàn gỗ sồi dài, một người đàn ông có râu mép đầu đội mũ tam giác màu đen, trên vành mũ tô điểm một huy hiệu đầu bộ xương khô trắng cỡ bằng ngón tay cái đột nhiên bật cười to, giơ cánh tay còn ...
- Mong lão Jack đã chết có thể ngủ yên dưới địa ngục!
Ngồi vây quanh bàn gỗ dài là hơn hai mươi người đàn ông tráng kiện phang ngực, khuôn mặt thô lỗ ngang ngược. Bất kỳ một ai trong số họ cũng toát lên mùi máu tanh và dữ tợn. Cả bọn nhếch miệng cười, rồi cùng đồng thời giơ chén rượu lên hô to. Đây rõ ràng là một đám côn đồ đầu chợ đuôi cướp, mỗi một sợi tóc trên người bọn chúng đều có có dấu vết "côn đồ".
Tiếng cốc rượu va chạm nhau, mùi rượu xộc vào mũi. Đám người đó chèn chén thỏa thích, hỉ hả tự biên tự diễn, khoe khoang việc bọn họ gần đây đã thu hoạch được " một mẻ lớn". Bọn họ chẳng kiêng dè gì cả cứ khoe khoang, nói khoác. Vì vậy tất cả mọi người trong quán rượu đều biết bọn họ vừa cướp sạch một chiếc thuyền biển, giết hết mọi người trên thuyền, hàng hóa trên thuyền cũng trở thành chiến lợi phẩm của bọn chúng.
Lần thu hoạch này vô cùng lớn, tổn thất duy nhất là lão bạn già Jack của bọn chúng đã bất hạnh bỏ mạng.
Thận trọng cầm cốc rượu đồng đặt vào trên tách, người què lại cầm lên một cốc rượu khác cố sức lau. Trên khuôn mặt thô lỗ hung dữ độc ác cũng hiện lên nụ cười tươi cổ quái, ông ta kêu lên nói:
- Các anh em, hoan nghênh mọi người đã trở về, hoan nghênh mọi người còn nhớ quán người què đáng yêu của ta. Cứ uống rượu thỏa thích, ăn thỏa thích, ta đã chuẩn bị các cô gái nóng bỏng cho mọi người rồi, tuyệt đối thỏa mãn mọi yêu cầu của mọi người!
Những hải tặc ngồi ở trong góc phòng hưng phấn huýt sáo, những người khách khác trong quán rượu cũng xôn xao hưởng ứng, mùi rượu, mùi người tràn ngập, không khí ô nhiễm càng tỏa ra mạnh mẽ.
Người què thích thú nhếch miệng cười to, những Vương bát đản kiếm ăn trên biển kia, hơn phân nữa những gì bọn chúng khổ cực gặt hái được đều rơi vào túi ông ta. Ông ta cực yêu thích những tên đầu óc giản đơn tứ chi phát triển này, ông ta yêu bọn chúng muốn chết, bởi vì có bọn chúng, quán người què mới có thể càng lúc càng phát đạt.
Đúng lúc này, một tiếng chuông đồng hồ dưới chân quầy rượu bên chân người què vang lên một tiếng "đinh đong".
Người què ngẩn ra, khẽ lẩm bẩm:
- Tiểu quỷ này đã tới rồi ư? Lần nay hắn tới mang thứ gì tốt cho ta đây?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Theo quầy rượu sau một hành lang bí mật, người què thật cẩn thận để không phát ra một chút âm thanh, lách qua một đống lớn vỏ chai rượu Rum và rượu trắng, đi qua hai cái thùng lớn chất đầy thuốc lá lậu và đường trắng, ở cuối hành lang là một bức tường đá.
Giữa hành lang tối đen như mực, từ trên tường đá chỉ có một ngọn đèn hắt ra ánh sáng. Người què ghé vào trên tường đá, ánh mắt lướt đến một đường ánh sáng từ ngọn đèn hướng ra ngoài nhìn xung quanh – bên kia của vách tường đá là một căn phòng nhỏ thoải mái. Hơn mười cây nến trắng tỏa ra ánh sáng làm cho căn phòng nhỏ sáng tỏ lên. Trong phòng là những chiếc ghế dựa lớn phủ da thú, Lâm Tề đang ngồi trên một chiếc ghế đang từng ngụm từng ngụm uống rượu mang theo vẻ mặt tươi cười cổ quái khiến cho người ta hận không thể đấm cho hắn một đấm.
Con ngươi người què co rút lại chỉ cở một cây kim, hắn thấy rõ trên tay Lâm Tề là bình rượu bằng đồng. Đó là thứ rượu Rum còn lại từ một trăm năm trước, toàn bộ cửa hàng của gã chỉ còn lại mấy bình. Rượu trăm năm thật là rượu tốt, tiền bạc cũng không thể nào so sánh với giá trị của nó, hơn nữa nhờ chúng mà cửa hàng người què tồn tại được lâu dài.
- Tên tiểu quỷ chết tiệt, làm thế nào mà hắn tìm được bảo bối này?
Người què tức giận đến mức toàn thân run rẩy nhưng ánh mắt lại đảo qua Lâm Tề, thấy Enzo đang đứng cách đó không xa bên cạnh Lâm Tề giống như một thanh kiếm sắc bén. Người què không khỏi nhếch miệng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Giơ tay lên tường đá xoay một cái, một bên tường đá im ắng mở ra, người què mang theo vẻ mặt tươi cười rạng rỡ rồi đi ra ngoài.
- Hề hề, người bạn nhỏ đáng yêu nhất của ta mang đến cho ta cái thứ gì tốt vậy?
Người què dùng sức xoa nắn hai tay, ông ta cố ý không nhìn tới chỗ Lâm Tề ngồi uống rượu, ánh mắt tham lam đảo quanh ở trên cái gói vải bố dưới nách Enzo. Ông ta biết rõ cá tính Lâm Tề, nếu không đủ tốt, đừng mong hắn ta đến cửa hàng này một bước, đây là một người tuổi còn trẻ nhưng hắn ta lại là một người trẻ tuổi khôn khéo!
“Tên tiểu quỷ tiền đồ vô hạn, ngươi thật sự là một đứa nhỏ mà cha đây thật khó lường”. Trong lòng người què than nhẹ một tiếng.
Nhìn thấy người què đi đến, Lâm Tề dùng hết sức chụp lấy bình rượu, đem một chút rượu thừa còn sót lại đổ vào miệng. Vui sướng thở ra một hơi đầy mùi rượu, Lâm Tề thản nhiên đem bình rượu quăng xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn khiến người què đau xót. Thỏa mãn ợ một cái, Lâm Tề cười ha hả vỗ tay kêu lên:
- Què đại thúc thân mến, mỗi lần nhín đến thúc, ta thật giống như thấy được rất nhiều ánh vàng rực rỡ Gà Trống Gáy và bạc sáng chói Sơn Ca Hót, thúc sẽ cho ta một cái giá vừa lòng nhé?
Người què gắt gao liếc mắt một cái nhìn chăm chú ngổn ngang trên mặt đất bình rượu bằng đồng, chậm rãi từ thắt lưng lấy ra một đồng tiền vàng và một đồng tiền bạc.
Hiện giờ đế quốc Đệ thất sử dụng tiền vàng trên mặt trước là tướng mạo thánh Louie thứ mười ba, mặt sau là hình một chú gà trống khí phách hiên ngang. Những người chủ của nó và những người đã từng thấy nó, đều đồng lòng gọi nó là “Gà Trống Gáy”. Về phần tiền bạc mà đế quốc đúc mới nhất, mặt sau là một con chim sơn ca đang giương cánh bay cao, cho nên nó cũng còn có biệt danh “Sơn Ca Hót”.
Làm ra bất đắc dĩ đem tiền vàng và tiền bạc ném lên cái bàn vuông trong phòng, người què ngẩng đầu mỉm cười:
- Ở đây què đại thúc có rất nhiều tiểu gà trống và tiểu sơn ca đáng yêu, chỉ cần tiểu bằng hữu thân yêu có thể lấy ra cái gì đó khiến cho ta cảm thấy hứng thú, giá cả không thành vấn đề.
Lâm Tề ợ một cái, Enzo không lên tiếng tiến lên một bước, đem cái gói vải bố dưới nách đặt thật mạnh ở trên cái bàn vuông. Người què nhanh nhẹn đem gói vải bố cởi bỏ, bên trong là một thanh kiếm màu xanh thoa đầy dầu chống gỉ. Chuôi kiếm vừa một nắm, thân kiếm chiều dài bốn thước, trên thân kiếm đều đặn hoa văn mờ ảo, quả nhiên được làm từ chất liệu thật tốt. Bộ phận mũi kiếm màu lam lẫn với màu xanh lá cây lóng lánh loá mắt, khí lạnh dày đặc phả vào mặt làm cho người ta không dám trực tiếp nhìn.
- Ồ, ồ, tiểu bảo bối thật là tốt!
Người què mắt sáng rực lên, ông ta nhanh nhẹn bổ nhào về phía cái bàn vuông, ngón tay nhẹ nhàng và khéo léo vuốt qua thanh kiếm màu xanh, chẳng khác chi lãng tử đa tình đang vuốt ve tuyệt thế mỹ nhân. Đầu ngón tay hắn động nhẹ, cẩn thận quét qua thân kiếm mỗi một chỗ hoa văn mờ ảo, tỉ mỉ chất thép, cứng cỏi, thật là một thanh kiếm tốt hạng nhất.
Tiện tay cầm lên thanh kiếm, tay người què vung lên, trong phòng ánh nến đồng loạt tối sầm lại. Trong không khí vang lên âm thanh “ti ti” tựa như rắn độc cắn người, những ánh mắt người thường không thể thấy rõ hàn quang vạch vào không khí, đâm vào một khối áo giáp dựng đứng ở một góc sáng trong phòng.
Bộ áo giáp này được làm từ da trâu thật dày, ở vị trí hiểm yếu được lắp vào một tấm thép bằng bàn tay. Khi người què đâm vào, da trâu giống như trang giấy bị xé ra, ngực và dưới nách làm bằng tấm thép dày chừng một ngón tay cũng phát ra tiếng rên rỉ bén nhọn khi bị mũi kiếm xuyên thủng.
Ánh nến lại lóe lên, người què thu kiếm lại cẩn thận đặt ở trước mặt, trên thân kiếm chỉ có mấy dấu vết ma sát còn muốn nhỏ hơn sợi tóc, trên cơ bản thân kiếm không hề bị tổn hại. Ông không khỏi tấm tắc thán phục, bộ áo giáp đặt ở góc sáng trong phòng này để trang trí nhưng thật ra ông ta phải bỏ ra số tiền lớn mới có được từ kho hàng đồ quân nhu của quân chính quy đế quốc làm ra bộ áo giáp, là bậc tướng lãnh mới có thể mặc chiến giáp thử nghiệm này.
Thanh kiếm ở trước mắt này, bộ áo giáp mà chỉ có bậc tướng lãnh mới có thể mặc lại không chịu nổi một nhát, có thể thấy được thanh kiếm này lực đâm không biết đã đạt tới trình độ nào.
Nhìn thấy kết quả thử kiếm của người què, Lâm Tề phá lên cười, hắn hưng phấn xoa xoa hai tay, ở trước mắt có vô số tiền vàng và tiền bạc nhảy múa. Hắn hướng về phía Enzo cười nói:
- Ta đã nói rồi, ta đã nói rồi, lần này mặt hàng khẳng định sẽ làm Què đại thúc vừa lòng, có phải hay không hở Què đại thúc? Đây chính là chúng ta khó khăn lắm mới lấy ra được từ nhà kho học viện quân sự.
Người què hừ lạnh một tiếng, ông ta cẩn thận đem kiếm đặt ở trên bàn, híp mắt nhìn thanh kiếm màu xanh trầm mặc không nói.
Lâm Tề nhíu lông mày, hai tay đồng thời co rút vào trong tay áo. Enzo không lên tiếng đưa tay đặt ở bên hông, nơi đó có một cái túi đen lớn, bên trong có một thanh trường kiếm cùng với thanh kiếm trên bàn giống nhau như đúc. Enzo phán đoán một chút khoảng cách giữa mình và người què, chỉ cần một kiếm, hắn nắm chắc chín phần đâm thủng yết hầu người què.
Ánh nến trong phòng nhẹ run, có vật thể ở trong phòng cử động, tạo nên làn gió nhiễu loạn ánh nến.
Tóc gáy sau cổ người què đột nhiên dựng thẳng lên, giống như bị rắn độc nhìn chăm chú vào ếch nhái, cả người ông ta đều nổi cả da gà.
Trầm ngâm một hồi, người què cười lạnh lắc đầu:
- Nhà kho học viện quân sự lẽ nào lại có binh khí hoàn mỹ như vậy sao? Quái quỷ, có thể đâm thủng một nhát tấm thép dày như nhau, loại kiếm này thật là bảo bối tốt, rất hiếm, sẽ có nhiều người sẵn lòng ra giá cao để có được chúng nó. Nhưng ta hỏi thật, các ngươi từ chỗ nào lấy ra?
Tay Enzo vững vàng nắm chuôi kiếm, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén gắt gao tập trung vào yết hầu người què.
Lâm Tề chẳng hề để ý nhấc chân lên bắt chéo, hắn vui cười nói:
- Lai lịch chúng nó, quan trọng sao? Dù sao chúng nó cũng không có ở lại trên tay ngài!
Người què nhíu nhíu mày, ông ta suy nghĩ một lúc, đột nhiên bật cười lắc đầu.
Ra vẻ rộng rãi lấy từ trong ngực ra một túi tiền dính đầy dầu mỡ, người què lấy từ bên trong ra một vốc lớn tiền vàng để tại trên bàn vuông.
Ánh mắt Lâm Tề chợt biến thành màu vàng kim óng ánh, hắn hớn hở nhào tới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Tiền vàng, tiền vàng, ôi tiền vàng đáng yêu.
Lâm Tề vô cùng say mê ghé vào bên trên tiền vàng, gần như cuồng loạn, hào hứng nói:
- Tiền vàng đáng yêu, tiểu tâm can của ta, tiểu khả ái của ta, tiền vàng yêu nhất a! Ồ, ồ, lý tưởng sống của ta lại được thực hiện một phần nhỏ rồi.
Miệng Enzo và người què cùng lúc méo xẹo.
Ước vọng của Lâm Tề đã được hắn miêu tả vô số lần với bọn họ - sau khi hắn chết đi, bên trong phần mộ hắn sẽ gắn đầy vàng, hắn có thể thoải mái dễ chịu nằm giữa đống vàng yên giấc nghìn thu. Vì vàng, hắn hầu như có thể làm bất cứ chuyện gì!
Ho nhẹ một tiếng, người què vỗ mạnh lên bàn.
- Sáu thanh kiếm này chất lượng rất tốt, một cây ba đồng tiền vàng.
Thanh âm người què rất nghiêm túc, tràn đầy vẻ uy nghiêm tuyệt đối không để cho người khác phản bác.
Lâm Tề phẫn nộ ngẩng đầu lên, hắn liếc mắt một cái về phía cái bàn hơn mười miếng tiền vàng lấp lánh, tức giận hét lớn:
- Què đại thúc, thúc ở nơi này ăn cướp sao? Chất lượng kiếm như vậy, tốt như vậy cũng chỉ có ba đồng tiền vàng! Mười đồng tiền vàng một cây, nếu không ta đi tìm người khác!
Người què càng hét lớn hơn:
- Cái đồ quỷ chết tiệt này mà đáng mười đồng tiền vàng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi? Ba đồng tiền vàng là ta đã lãi ít lắm rồi. Ngươi phải biết rằng, chúng ta mua bán cái gì, thanh kiếm này nếu như đế quốc ma mua, tuyệt đối giá sẽ như ngươi nói, nhưng chúng ta làm chính là mua bán lén lút.
Tay chân Lâm Tề nhanh nhẹn trượt đến mặt bàn cầm lên một đồng tiền vàng, cũng không biết hắn làm động tác gì, chỉ thấy đồng tiền vàng nằm trong lòng bàn tay liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Loại bản lãnh kỳ dị này khiến người què và Enzo không nói nên lời, đây là loại tài năng thiên phú gì mà có được kỹ xảo như vậy?
Trong chớp mắt toàn bộ mười tám đồng tiền vàng và một đồng tiền bạc đều bị Lâm Tề thu lấy. Hai tay hắn đặt lên bàn, phẫn nộ nhìn người què hét lên:
- Đúng vậy, què đại thúc thân mến ạ, chúng ta là mua bán lén lút, ép giá là đúng. Nhưng thúc trả giá cũng thật quá mức, cái giá này không chỉ làm nhục sáu thanh kiếm quý báu này mà còn làm nhục cả ta nữa!
Liều mạng trừng lớn hai mắt, Lâm Tề rít gào nói:
- Chẳng lẽ ta hơn nửa đêm không ngủ được, hơn nửa đêm bôn ba hơn mười dặm đường chạy đến cái nơi quỷ quái này chính là vì mười tám đồng tiền vàng sao? Ta là người mua bán kiêu ngạo, ta không thể chỉ vì mười tám đồng tiền vàng mà vất vả như vậy!
Người què hừ lạnh một tiếng “ Chính là vì mười tám đồng tiền vàng” ? Lâm Tề là một người vì một đồng bạc đã có thể đánh vỡ đầu người khác. Hắn và Lâm Tề kết giao đã ba năm, hắn thậm chí so với cha Lâm Tề - lão Râu Đen, lão bằng hữu của người què – càng thêm hiểu rõ tên tiểu tử này là loại hạng người gì, không cần nói mười tám đồng tiền vàng, Lâm Tề là vì mười tám cái đồng bạc đều có thể trắng đêm bôn ba trên trăm dặm.
Giá ba đồng tiền vàng một thanh kiếm, giá này ép hơi thấp một chút, nhưng nghĩ đến những bình rượu ngon quý vừa mới bị Lâm Tề uống hết sạch kia!
Tâm địa người què trở nên vô cùng ác nghiệt, ông cắn răng nói:
- Một cây ba đồng tiền vàng, không thương lượng gì nữa, nhưng tháng trước ngươi lấy đi của ta một đám dược liệu Đông Phương, tiền kê toa thuốc có thể trừ đi. Nếu ngươi không đáp ứng điều kiện của ta ngươi có thể đi tìm gã gù! Xem hắn có thể cho ngươi biết giá cả bao nhiêu hay không!
- Chư thần vĩ đại phù hộ tổ tiên ngài!
Lập tức Lâm Tề mặt mày trở nên hớn hở, hắn liếc mắt nhìn bình rượu bằng đồng trên mặt đất, cười thoải mái nói:
- Như vậy đã xong, bình rượu này, coi như là để chúc mừng chúng ta lại hoàn thành một lần mua bán nữa. A, tiền bo đêm nay, dựa theo quy củ của lão, hay là thúc mời chúng ta uống rượu có được không?
Người què hừ hừ một tiếng, ông ta đi đến bên cạnh bàn, dùng vải bố quấn lại sáu thanh kiếm, mở ra trên vách tường một hốc tối, đem gói vải bố để vào. Chợt nghe âm thanh kim thiết va đập xa dần, cũng không biết là rơi đến nơi nào.
Ngón tay cái hướng về phía tửu quán khoát tay, người què hừ lạnh nói:
- Quy cũ của lão, có thể uống rượu, nhưng nếu các ngươi dám gây rối, ta lập tức đánh gãy chân các ngươi! Này, Wilker, ngươi có thể đi ra, ngươi cứ như vậy đối đãi què đại thúc thân mến của ngươi sao?
Ánh nến chập chờn, từ một góc phòng trong bóng tối, một bóng người khô gầy nhỏ nhắn chậm rãi đứng lên. Mặc quần áo màu đen, gầy yếu thấp bé,Wilker cầm một cái nỏ chữ thập từ góc phòng đi ra. Hắn cẩn thận đem nỏ chữ thập bóng loáng cùng với mũi tên màu đen gỡ xuống, sau đó di chuyển cái lẫy phát ra “thình thịch” một tiếng vang lên trong khoảng không.
Lâm Tề sung sướng đong đưa thân thể, hai cánh tay ở hai bên nhẹ nhàng lắc lư, hắn nói năng ngọt xớt trêu đùa:
- Ồ, lại nữa, lại nữa, Wilker thân mến, ngươi không thể như vậy, sao ngươi lại có thể dùng nỏ chữ thập nhắm ngay què đại thúc thân yêu của chúng ta vậy? Ồ, lần sau không cần như vậy. Hơn nữa trên mũi tên của ngươi lại còn tẩm độc, ngươi thật đúng là một tên tiểu bại hoại mà!
Khịt khịt mũi, phát hiện trong không khí có một mùi nhàn nhạt, Lâm Tề càng mỉm cười sung sướng:
- Ngươi rõ ràng lần trước đem ta đến cái nơi lão quỷ kia lấy nọc độc của rắn bảy bước tẩm lên trên mũi tên, Wilker, ngươi thật đúng là cái tiểu bại hoại.
Wilker nhe răng trợn mắt hướng về phía người què đang không ngừng chảy mồ hôi lạnh cười cười, cẩn thận đem nỏ chữ thập giắt ở túi vải bên hông.
Người què liếc xéo Lâm Tề một cái, đối với tiểu tử này cần phải tăng cường đề phòng hơn nữa. Nọc độc rắn bảy bước, đáng chết, không ngờ bọn chúng lại tẩm loại nọc độc ma quỷ này lên mũi tên! Nỏ chữ thập đã làm cho người ta khinh thường lợi khí ám sát, hơn nữa nọc độc rắn bảy bước, mấy tiểu tử này so với âm hiểm, so với tàn độc, thế giới đế quốc thứ bảy giữa cơn đen tối, sao lại xuất hiện ra vài người xuất sắc như vậy?
“Đáng sợ hơn chính là bọn chúng ở trên địa bàn của ta”. Người què hít vào một hơi thật sâu, rồi ra vẻ rộng rãi cười nói:
- Được rồi, được rồi, các bạn nhỏ thân mến, các ngươi có thể đi hưởng thụ được rồi. Mười tám đồng tiền vàng này, chính là một số tiền lớn, các ngươi cần ở nơi này của ta tiêu xài một chút. Nếu không mấy đứa nhỏ các ngươi trên tay có nhiều tiền như vậy cũng không phải là chuyện tốt!
- Tiền bo tính cho ta, nhưng què đại thúc ở nơi này có rất nhiều đồ chơi tốt. Các ngươi nhanh đi tiêu xài đi, nếu không lòng của ta sẽ chua xót, tiền vàng của ta, tiền vàng của ta nha!
Người què dùng tay áo bẩn cứ thế xoa xoa khóe mắt, đau lòng kêu than nói:
- Tiền vàng của ta, cũng là do ta dành dụm từng đồng từng đồng kiếm được, các ngươi ngay lập tức mang đi mười tám đồng tiền vàng khuất mắt ta đi!
Lâm Tề đã không còn chú ý đến người què, giao dịch đêm nay hoàn thành, người què đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng xong. Hiện tại hãy đi uống rượu, hãy đi hưởng thụ, sau đó trong lúc vui sướng uống rượu lại tìm kiếm cơ hội kiếm tiền mới.
Cửa hàng người què là một nơi tốt, chung quy Lâm Tề có thể ở trong này tìm được rất nhiều cơ hội kiếm tiền, tuyệt đối hắn sẽ không bỏ qua bất kì một cơ hội nào.
Cửa ngầm mở ra, vài người đang muốn đi tửu quán uống rượu mua vui, một đầy tớ gái của tửu quán giống như âm hồn từ trong bóng đêm xông ra.
- Ông chủ, có vài vị khách kỳ quái đến đây, bọn họ đã đánh Lysa một bạt tai.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina