[Tiên Hiệp] Cuồng Đồ Tu Tiên - TG: Vương Tiểu Man - New: C155
Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 1: Mở đầu. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Giới thiệu: Truyện thuộc thể loại hài hước dựa trên trụ cột tu luyện, nhân vân chính xuất phát từ tên lưu manh nhưng là "lưu manh phải có văn hóa của lưu manh" - trích lời nvc. NVC không phải đùng một cái trở thành siêu nhân mà phải trải qua nhiều gian khổ đi lên. Tác giả viết chắc tay, tình tiết hợp lý có nhiều điểm mới lạ. Đặc biệt mỹ như nhiều như mây.
Truyện liên tục đứng top 1 trang 3gsc.
Tháng bảy Vũ Hán, không khí vô cùng oi bức, hiện tại chỉ mới hơn chín giờ mà mặt trời độc ác đã bắt đầu phát uy, khiến mọi người đều ướt đẫm mồ hôi.
Đường Hán Chính, một con đường có thể nói là vô cùng nổi danh.
Hầu như người Vũ Hán nào cũng biết con đường này, cho dù chưa từng đi tới thì cũng đã nghe nói qua.
Nơi này từ xa xưa đã là nơi tụ tập của thương nhân, hiện tại cũng vẫn là như vậy, thời gian buổi sáng cả con đường tràn ngập trong không khí bận rộn, náo nhiệt: mở cửa tiệm, mua hàng, kỳ kèo mặc cả, thành giao ... có thể nói là thương nhân từ khắp nơi đổ xô về đây cho nên phi thường náo nhiệt.
Nhưng ngay lúc này có ba người đi tới, bộ dáng rõ ràng không phải là tới để buôn bán.
Nam tử đầu lĩnh khoảng hai mươi mấy tuổi mặc một bộ đồ tây màu đen, đầu tóc húi cua ngắn ngủn như dính sát vào da đầu, áo ngoài thì khoác trên vai, trên mặt đeo một cặp kính đen, trông cũng có vài phần suất khí.
Hắn một tay cầm điếu thuốc nghênh ngang đi tới, một tay thì đưa ngón út lên móc mũi ... rồi thuận tay bắn ra, mặc kệ ở bệnh cạnh có người hay không. Bất quá, cho dù thực sự có người bị trúng "đạn" thì tối đa cũng chỉ thầm buồn nôn trong lòng chứ không hề dám nói tiếng nào, bởi vì trên mặt của tên thanh niên này giống như có viết bốn chữ thật to: Ta là lưu manh!
Lưu manh ở con đường Hán Chính này đương nhiên không đơn giản, hai tiểu đệ đi theo tên thanh niên đều rất bưu hãn, đầu húi cua, áo ba lỗ màu đen bó sát người làm nổi rõ vai u thịt bắp của chúng. Mấy người nhát gan một chút khi nhìn thấy hai tên này thì hai chân không tự chủ được run lên.
Ba người rất nhanh đã đi tới trước một cửa tiệm ở trước cửa treo đầy dây hoa và xác pháo, rõ ràng là vừa mới khai trương.
- Quán xem tướng Long Hổ!
Tên lưu manh đầu lĩnh kéo cái kính đen xuống, nhướng mắt lên nhìn, rồi lười nhác ngáp một cái đẩy cánh cửa thuỷ tinh đi vào trong.
Trong cửa tiệm trang hoàng rất đơn giản, màu chủ đạo là màu trắng và có thêm vài chậu hoa lan để trang trí, nhìn ra việc trang trí nội thất nơi này không tốn bao nhiêu tiền. Bất quá trong tiệm lại có mấy cái bàn bằng gỗ lim lại có giá trị không nhỏ, huống chi, vừa bước chân vào tiệm đã cảm giác được không khí vô cùng mát mẻ do máy điều hoà toả ra.
Tên lưu manh đầu lĩnh cũng là một người biết hàng, hắn khẽ gật gật đầu, ông chủ tiệm này tám phần là không thiếu tiền, phí bảo hộ hôm nay có lẽ cũng không khó thu.
- Quán này không tệ nhưng chỉ có mấy cái bàn, chắc khách hàng phải đứng ăn mì hả?
Một tên tiểu đệ bưu hãn lên tiếng, làm cho một tiểu cô nương ở bên trong đi ra cười khanh khách liên tục.
Tiểu cô nương này không tệ, đôi mắt to tròn, môi hồng răng trắng, khi cười càng thêm tươi tắn. Tên lưu manh đầu lĩnh, hai mắt toả sáng, quay đầu lại mắng:
- Chỉ biết nói bậy, thường này không chịu lo đọc thêm sách vào, không có chút văn hoá nào, đi ra ngoài cho khuất mắt tao. Cái gì tiệm mì? Mẹ nó, đây rõ ràng là quán xem tướng! Nhớ cho kỹ, ra đường hỗn cũng cần phải có văn hoá, biết chưa?
Tên thanh niên lưu manh kia mắng tên tiểu đệ xong thì làm bộ dáng tươi cười nhìn về phía tiểu cô nương kia tự giới thiệu:
- Không biết cô họ gì? Tôi là Diệp Không, mấy nhà buôn bán bên cạnh nể mặt mũi gọi tôi một tiếng là Không ca.
Tuy Diệp Không có vẻ rất nho nhã lễ độ nhưng vừa rồi khi hắn mắng tiểu đệ đã phun bậy làm cho tiểu cô nương ấn tượng rất xấu cho nên nàng xem mấy câu nói của hắn như khói bụi, nhướng mày, không chút khách khí nói:
- Đại thúc, làm ơn đừng hút thuốc ở đây!
Diệp Không là ai? Là lưu manh trong đám lưu manh trên con đường này, là địa đầu xà nơi này. Thường ngày hắn luôn được mọi người nể mặt cho nên khi nghe tiểu cô nương này nói vậy, trong lòng hắn không khỏi khó chịu, huống chi còn gọi hắn là đại thúc? Thực là đáng giận mà, năm nay hắn mới chỉ có hai mươi bốn, ngay cả bạn gái chính thức còn chưa có nữa là.
- Không được hút thuốc ở đây? Vậy đại tỷ hẳn là muốn trải giường cho ca ca đây nằm chơi à?
Diệp Không liếc nhìn tiểu cô nương, không hề khách khí nói.
Gặp phải người có tính cách như vậy đúng là khó đối phó, bất quá tiểu cô nương này cũng không phải dễ chọc, căn bản không thèm quan tâm lời Diệp Không nói, cũng không hề nói lại cái gì mà chỉ trừng đôi mắt đẹp lên nhìn chằm chằm Diệp Không.
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau, không ai nhường ai.
Cũng không biết tên Diệp Không có phải nổi thiện tâm hay không mà qua chừng khoảng mười giây, hắn nhún vai bất đắc dĩ nói:
- Hảo hảo, coi như tôi sợ cô, tôi dụi thuốc đi còn không được sao? Ài, đầu năm nay ngay cả chỗ để hút thuốc cũng không có nữa!
Người này cũng không quá xấu, vẫn còn biết phân biệt tốt xấu, cũng rất có cá tính. Tiểu cô nương đối với Diệp Không đã giảm ác cảm xuống không ít, đợi khi Diệp Không đi ra ngoài vứt điếu thuốc xong thì nàng mới nói:
- Tôi họ Triệu, là chủ tiệm này, ba vị đại thúc muốn xem tướng đoán vận hay là muốn đặt tên cửa tiệm?
Thầy tướng bộ dáng nên là càng già càng tốt, tốt nhất là có vộ dáng tiên phong đạo cốt, ba chòm râu dài, hoặc ít nhất cũng là một tên mang kính râm tự xưng bị mù chứ không phải một tiểu cô nương như thế này.
Nhưng Diệp Không thực sự không quan tâm nhiều như vậy:
- Triệu lão bản, tôi chưa bao giờ tin tưởng mấy thứ mê tín dị đoan, cũng không cần để người khác giúp tôi lựa chọn vận mạng, cho nên cô không thể gạt được tiền của tôi đâu.
Thầy tướng số, một là không tin được, hai cũng là lừa đảo. Những lời này của Diệp Không đã động chạm tới tiểu cô nương kia nên nàng lập tức sẵng giọng:
- Vậy cái vị tới tiểu điếm muốn làm gì? Nếu không có việc gì thì tôi cũng không muốn làm phí thời giờ quý báu của các vị!
Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 2: Mở đầu. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Không không hề nhúc nhích, cười cười nói:
- Triệu lão bản, chúng tôi là người của công ty bảo an Hán Chính, tôi thấy phương diện an toàn của quý điếm chưa được chú ý kỹ lưỡng, cho nên mới mang bảo vệ tới đây cho quý điếm.
Tiểu cô nương không hiểu được ẩn ý của Diệp Không nên lập tức từ chối:
- Cám ơn, bổn điếm chỉ là buôn bán nhỏ, nuôi không nổi bảo an các người, huống chi ở đây cũng không có chỗ cho mấy người đứng.
Thấy tiểu cô nương này không hiểu chuyện, Diệp Không lại nói:
- Lời này của Triệu lão bản không đúng rồi, mở tiệm buôn bán sẽ khó tránh khỏi có lưu manh tới quấy rối hoặc là đạo tặc mò đến thăm viếng hoặc là có người tới xem tướng mà không muốn trả tiền ... cho nên thuê bảo an tới để tránh bớt những lo lắng này, về phần chỗ đứng thì không cần cô phiền lòng, không có việc gì thì ... công ty bảo an chúng tôi sẽ không tới quấy rầy làm gì.
Trong lòng tiểu cô nương thầm buồn cười, lưu manh a lưu manh, các ngươi chính là lưu manh a, không có việc thì không tới làm phiền? Chẳng lẽ các ngươi không muốn thu tiền công hay sao?
Tiểu cô nương này không rõ chuyện không có nghĩa là người khác cũng không rõ. Lúc này, lại có một thanh niên trẻ tuổi bộ dáng rất phiêu dật, suất khí, trong tay cầm một cuốn sách cổ từ bên trong đi ra.
- Bọn họ tới là để thu phí bảo hộ!
Tên thanh niên suất khí đóng cuốn sách lại, để ra sau lưng bước tới bên cạnh tiểu cô nương, nói.
- Hả? Thực sự phải nộp phí bảo hộ sao?
Tiểu cô nương lúc này đã biết mấy người là Diệp Không là xã hội đen nên nàng bước lui lại sau một chút, khẽ gọi:
- Sư huynh ...
Ý tứ là để cho thanh niên suất khí này giải quyết.
Diệp Không thầm suy nghĩ xấu xa: sư huynh suất khí, sư muội thanh lệ, thanh mai trúc mã tình thâm ý trọng, tự nhiên chạy ra chọt chân vào chuyện của ta à?
Vậy thì giải quyết việc chung thôi, hắn nói rõ ràng dứt khoát:
- Vị bằng hữu kia nói đúng rồi, cũng có thể nói đây là phí bảo hộ, việc buôn bán trên con đường Hán Chính này đều do Hán Chính bang bảo hộ.
Ngược lại với sư muội của mình, vị thiếu niên được xưng là sư huynh kia cũng đã lăn lộn khá lâu trong xã hội lập tức hỏi lại:
- Không biết mỗi tháng cần giao bao nhiêu tiền, chúng ta chỉ là quán nhỏ, sinh ý lại không tốt ...
Thế nhưng vị sư muội kia lại cảm giác không hài lòng, vốn tưởng rằng sư huynh sẽ đại phát thần uy đuổi đám lưu manh du côn kia đi, không ngờ rằng sư huynh lại đi cò kè mặc cả với chúng.
- Sư huynh, làm sao phải sợ đám lưu manh vô lại này, sao lại cúi đầu trước xã hội đen? Chẳng lẽ là huynh sợ hắn?
Triệu cô nương nói.
Diệp Không cười cười lạnh lùng, thân thể khẽ chuyển động hỏi:
- Triệu lão bản, đây là quy củ của đường Hán Chính chúng ta, ngươi có thể đi hỏi thăm một chút xem cả con đường này có nhà nào không giao nộp phí bảo hộ? Vận khí của các ngươi quả là không tệ, vừa đúng lúc Diệp Không ta đi quản địa bàn, một tháng không nhiều lằm chỉ lấy 300 đồng, ở phía đường bên kia, tên Cường ngốc thu mới gọi là nhiều.
Kỳ thật hai sư huynh muội này là đệ tử của Long Hổ sơn đang đi ra ngoài lịch lãm. Đầu năm nay hòa thượng và đạo sĩ đều giàu đến chảy mỡ đặc biệt là những danh sơn đại tự, hương khói từ thiện không biết bao nhiêu mà kể cho nên căn bản không cần quan tâm đến chút tiền nhỏ.
Vị sư huynh kia đương nhiên không sợ lưu manh nhưng cũng biết mấy tên lưu manh này cũng không dễ đối phó, như vị sư muội kia tuổi trẻ khí thịnh ghét ác như cừu này nghĩ.
- Không được! Chúng ta không thể cúi đầu trước hành vi đáng ghê tởm của bọn chúng, ta muốn báo cảnh sát!
Tiểu cô nương cả giận nói.
Diệp Không cười hắc hắc:
- Báo cảnh sát, vậy ngươi đi báo đi, chúng ta đánh ngươi hay là cướp đồ của ngươi? Chúng ta chính là là người của công ty bảo an cơ mà, cảnh sát có thể đóng cửa được công ty sao?
Vừa nói Diệp Không và hai tên tiểu đệ cùng cười.
Tiểu cô nương tức giận đến mức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thực sự bỏ đi ý niệm báo cảnh sát.
Lúc này Diệp Không lắc lắc cổ quay đầu lại phân phó:
- Đại ngốc, nhị ngốc, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày hai người các ngươi đều đến nơi này cảm thụ sự hun đúc của "truyền thống", cùng mọi người trao đổi học hỏi văn hóa, có văn hóa mới có thể tìm được vợ tốt. Nhớ kỹ dù nắng hay mưa từ lúc mở cửa đến lúc đóng cửa hai người các ngươi phải ở lại đây. Còn nữa, nếu như có khách vào xem tướng số các ngươi phải hết sức khiêm tốn học hỏi, không được rời khách một tấc.
Những lời này mang theo ý uy hiếp rất rõ ràng, đến kẻ đần cũng có thể nghe ra được. Đây chính là mỗi ngày đều đến quấy rồi, có hai tên lưu manh kia ở đây vậy đừng nói là có khách hàng nào dám đến mà ngay cả người thu tiền điện nước cũng không dám vào.
Tuy tiểu cô nương không muốn cúi đầu thế nhưng cũng cảm giác được mấy tên lưu manh kia có rất nhiều thủ đoạn khó đối phó lại xoay qua nhìn về phía sư huynh khẽ thở dài nói:
- Không thể để cho người ta bình yên kiếm sống được sao?
Diệp Không biết rõ phí bảo hộ không còn là việc khó khăn nữa nên cao giọng nói:
- Mỹ nữ, nàng có hiểu hết nghĩa của hai từ "bình yên" không? Cái gọi là "bình yên" chính là cần người đi bảo vệ, "dọn dẹp" những việc ảnh hưởng đến bình yên, mà việc đó chính là công việc của bọn ta. Đã là công việc đương nhiên là phải có "lương" rồi. Các ngươi chỉ cần bỏ một món tiền nhỏ có thể mua được "bình yên", an ổn kiếm món tiền lớn. Vậy mà ngươi lại không muốn bỏ, thế có phải là không được tốt lắm không?
Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Hai sư huynh muội không tưởng tượng được nhìn Diệp Không, thầm nghĩ không hiểu đây có phải là cái miệng vừa mới thốt ra mấy lời lưu manh trước đó hay không? Tại sao một tên lưu manh lại có thể nói mấy lời văn hoa thế này được?
Mà hai tên tiểu đệ phía sau Diệp Không lại càng bội phục hắn đến sát đất.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 3: Mở đầu. (3)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Cao a! Không ngờ lão đại lại lợi hại đến như vậy! Ngươi nghe thấy không hả, "bình yên", muốn "bình yên" cần phải "dọn dẹp", thật là có đạo lý, làm sao mà trước nay ta lại không biết điều này nhỉ.
Một tên đàn em nói với tên còn lại.
- Chỉ vì ngươi là tên óc lợn. Không ca đã nói đó là văn hóa, không nhớ Không ca nói gì sao? Ra đường hỗn cũng cần phải có văn hóa.
- Trách không được đến cả Bang chủ lão đại cũng phải bội phục Không ca.
Hai tên tiểu đệ thán phục Diệp Không không tiếc lời tán thưởng, khi nghe tới việc lưu manh cũng có văn hóa, hai người đều nghĩ thầm, tử tế lắng nghe, không thể ngờ là lại có những đạo lý như vậy!
Lần này Diệp Không nêu ví dụ:
- Giống như ta lần trước, ta đi mở tiểu điếm, khi đó ta cũng không muốn giao phí bảo hộ, nghĩ thầm ta vất vả kiếm tiền, dựa vào cái gì mà cho các ngươi? Nhưng rất nhanh, gặp chuyện không may, có một ngày ta muốn tiến vào cầu tiêu và ngồi xổm xuống, đã bị ngươi ta dùng bao tải bao lấy đầu, sau đó tiến hành đánh một trận.
Diệp Không nói giống như đã suy nghĩ trước, trên mặt xuất hiện thần sắc đau thương, lắc đầu, thản nhiên nói ra:
- Hiện tại ngẫm lại, kỳ thật cũng mấy trăm mà thôi, nhưng lại làm ta biến thành hiện tại, thời điểm mỗi lần đi đại tiện ta lại phải hết nhìn đông lại nhìn tây!
Hai tên tiểu đệ phía sau nghe mà muốn xỉu.
- Không ca, cho chút mặt mũi được không nào? Vừa rồi còn khen ngươi có văn hóa, nhưng ví dụ của ngươi quá hạ tiện, không được a!
Tiểu cô nương họ Triệu nghe xong, cười nói:
- Diệp Không nhìn xem, đây là tiền thù lao!
Nhưng ai biết tiểu cô nương cười xong, lại nhấc bàn tay trắng như ngọc, nói ra,
- Ta đã hiểu rõ, đối phó người như ngươi, vậy thì phải đánh cho các ngươi sợ!
Tiểu cô nương nói đánh là đánh, đưa tay đánh một chưởng vào Diệp Không, Diệp Không không nhúc nhích, thầm nghĩ: "Bàn tay nhỏ bé như một củ hành tây, đánh chẳng khác gì gãi ngứa cả!"
Chỉ có Biên sư huynh là biết lợi hại, cuống quít kêu lên.
- Sư muội! Không được ra tay!
Nhưng lúc này đã trễ, tiểu cô nương ra tay còn nhanh hơn nói chuyện. Bàn tay cũng sắp đánh trúng Diệp Không, tên sư huynh kia cái khó ló cái khôn, ra tay như điện, cầm một vật ngăn cản trước người của Diệp Không, mưu đồ giảm xóc chưởng lực.
- Ba!
Một tiếng vang nhỏ bé vang lên.
Một kích này, một màn quỷ dị xuất hiện. Diệp Không là người sống sờ sờ lại biến mất, không để lại dấu vết gì, giống như một giây trước đó, ở đây chỉ có không khí mà thôi.
Hai tiểu đệ nháy mắt mấy cái, lại ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương họ Triệu, trong con mắt của bọn họ sợ hãi càng ngày càng đậm. Rốt cục, chỉ còn kêu lên "Nữ hiệp tha mạng!", sau đó chạy như điên.
Mà đôi sư huynh muội này cũng bị một màn này làm cho không nhúc nhích được, một hồi lâu tiểu cô nương mới thu hồi tay, nghi hoặc nhìn lòng bàn tay, nói ra.
- Sư huynh, vừa rồi ta chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, ta không dùng bao nhiêu công phu đâu! Lại nói cho dù có dùng tới bản lĩnh, cũng không cách nào đánh người ta biến mất a?
- Không biết!
Tên sư huynh trợn tròn mắt, cũng không giải thích được, ấp úng nói:
- Cho tới bây giờ chưa thấy qua Long Hổ Âm Dương Chưởng đánh người ta biến mất, nghe cũng chưa nghe qua!
Tiểu cô nương ảo não vạn phần.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao hắn dễ bị đánh bại như vậy? Thằng này không có việc gì chứ?
Lúc này tên sư huynh kia an ủi.
- Tính toán làm gì, muội cũng đừng khổ sở, chỉ là lưu manh, coi như vì dân trừ hại.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, nhìn thấy trong tay trống trơn, hét lên:
- Không tốt! Vừa rồi ta cầm sách trong tay... Ai nha, đây chính là trấn sơn chi bảo mấy ngàn năm qua của Long Hổ Sơn chúng ta, phù chú bách khoa toàn thư!
- A!
Tiểu cô nương cũng bị kinh ngạc đến ngây người, nhưng sau đó nàng còn nói thêm.
- Quyển sách kia cũng không dùng gì, bên trong chín thành chín phù chú đều không dùng được, bỏ thì bỏ đi!
- Ai, không may nha, trở về bàn giao với sư tôn thế nào đây?
Muốn nói không may, xui xẻo nhất chính là Diệp Không, giờ phút này hắn đang tiến vào trong một vòng xoáy cực lớn do đám mây hình thành, trước mắt là một tầng mây không nhìn thấy gì cả.
Xuyên việt qua tầng tầng mây, hắn không biết mình đi đến đâu, đã nhìn không thấy phía trước, cũng không thể dừng lại, hắn cảm giác mình giống như một lá cây trong cơn lốc xoáy, bị một loại lực lượng cường đại và thần bí, kéo vào sâu trong vòng xoáy.
Cái vòng xoáy này phi thường xa xôi, xa xôi đến vô biên vô hạn, không có cuối cùng, rốt cục ánh mắt của hắn có chút buồn ngủ, tư tưởng bắt đầu hồ đồ, hắn muốn chống lại!
Nhưng mà, chuyến đi này, quá mức xa xôi.
- Diệp Không ta chưa làm qua điều gì ác cả, tiểu ác tiểu thiện cũng làm không ít, ai, chỉ là thu phí bảo hộ, hi vọng tỉnh lại sẽ là thiên đường a!
Hắn thì thào nói ra, rốt cục nhắm mắt lại.
Không biết bao nhiêu năm qua đi, quần áo của hắn bị tàn phá.
Lại vô số năm qua đi, thân thể của hắn bị tàn phá!
Cuối cùng, tất cả của hắn biến thành bụi bặm trong không gian loạn lưu, duy nhất còn thừa lại, cũng chỉ có linh hồn của hắn.
Mà bảo hộ linh hồn của hắn, chính là cuốn phù chú bách khoa toàn thư, giờ phút này, bản thể phù chú bách khoa toàn thư cũng tan thành mây khói, chỉ còn lưu lại kim sắc quang mang, bảo hộ lấy hồn phách của Diệp Không, xuyên việt trong vòng xoáy cả ức năm, không biết tới là qua bao nhiêu thời gian, cũng không biết cuối cùng có phải là thiên đường hay xuống địa ngục nữa.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 4: Đoạt xá. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hiện tại đã rất khuya rồi, thế nhưng bên ngoài không hề yên tĩnh một chút nào. Mây đen cuồn cuộn kéo tới, một trận cuồng phong nổi lên không hề kiêng nể bất cứ ai. Thỉnh thoảng tiếng sấm rền vang lên, chớp giật "đùng đùng" liên hồi. Giống như trên bầu trời đang tích tụ năng lượng vô cùng, chờ đợi giáng một kích xuống mặt đất.
Bỗng dưng, một điểm kim quang từ trong mây đen xuất hiện, bay thẳng xuống dưới đất, bộ dáng giống như đang bỏ chạy vậy.
Đạo kim quang kia rất nhỏ, nhưng tốc độ rất nhanh, nhanh kinh người. Trong chớp mắt, đạo kim quang này cắt ngang bầu trời đêm, rơi xuống khu nhà dân phía nam đô thành An quốc không thấy tăm hơi.
Gió nổi lên, những đám mây đen trên bầu trời bắt đầu trôi đi, dùng mắt thường có thể thấy được. Trên bầu trời màu đen u ám dần tan biến, thay vào đó là ánh trăng tròn vằng vặc. Sau một hồi, sự yên tĩnh lại buông xuống trong màn đêm. Dường như, những tiếng động ầm ĩ vừa rồi chưa hề xảy ra.
- Oanh!
Diệp Không chỉ cảm thấy linh hồn của chính mình ở trong một không gian hỗn độn, không cách nào thoát ra được. Chỉ đến khi một tiếng sấm vang lên, trong nháy mắt, hắn liền tỉnh lại.
Hôn mê trong thời gian dài, cho nên khi tỉnh lại đầu óc Diệp Không vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Cẩn thận! Có nguy hiểm!
Diệp Không rùng mình, hắn cảm giác được nguy hiểm đang kéo tới. Chỉ thấy một quang cầu màu trắng xuất hiện, Diệp Không cũng không biết đây là cái gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được quang cầu này đang nhìn hắn vô cùng tức giận. Nói thẳng ra chính là cừu thị, hùng hổ cùng liều lĩnh.
- Tại sao quang cầu lại có tâm tình?
Diệp Không vắt óc suy nghĩ. Nhưng lúc này quang cầu màu trắng kia tàn bạo nhào tới. Trong lòng Diệp Không cảm thấy sợ hãi, hắn vội vội vàng vàng chạy trốn.
- Không thích hợp nha, lão tử là lưu manh! Lưu manh thì sợ ai được cơ chứ?
Diệp Không đột nhiên thanh tỉnh, hắn dừng lại suy nghĩ.
Cho tới khi đầu óc Diệp Không tỉnh táo lại, hắn không khỏi nở một nụ cười tà ác. Nguyên lai bản thân Diệp Không cũng biến thành một quang cầu màu trắng, mà hắn so với quang cầu màu trắng kia còn lớn hơn vài phần. Quang cầu màu trắng kia không chỉ nhỏ, Diệp Không cảm nhận được nó rất yếu, màu sắc cũng nhợt nhạt, không được trắng sáng như bản thân hắn.
- Nha! Ngươi hung hăng cái gì. Lão tử còn dữ dằn hơn ngươi vài lần đó!
Tuy chưa hiểu rõ tại sao bản thân lại biến thành quang cầu nhưng Diệp Không cũng có thời gian suy nghĩ. Hiện giờ, điều hắn muốn làm chính là xử lý cái quang cầu màu trắng đang có địch ý với hắn kia.
- Có ngươi không có hắn. Chỉ có giết hắn, ngươi mới có khả năng sống sót!
Trong đầu Diệp Không vang lên một thanh âm xa lạ, thanh âm này dường như điều khiển được tâm trí của Diệp Không. Rất nhanh, Diệp Không không hề do dự chút nào tiến lên, đơn giản bao vây lấy quang cầu màu trắng kia. Tiểu quang cầu màu trắng yếu nhược hơn quang cầu Diệp Không rất nhiều, nó chỉ chống cự được một lúc rồi chậm rãi tan rã....
Rất nhanh, trong phiến không gian mông lưng này chỉ còn lại mỗi quang cầu Diệp Không, tự do tự tại lắc lư.
- Đây là đoạt xá trong truyền thuyết?
Khoảng chừng một canh giờ sau, Diệp Không mới chân chính tỉnh lại. Hắn có một thân thể mới, một thân phận mới. Mà nguyên lai chủ nhân của khối thân thể này đã chết trong cuộc đại chiến quang cầu cách đây không lâu với Diệp Không.
Trong quá trình đoạt xá vừa rồi, quang cầu nhỏ kia chính là chủ nhân của khối thân thể này, linh hồn một tiểu nam hài mười hai tuổi.
- Mới mười hai tuổi! Nghiệp chướng a!
Diệp Không không khởi thở dài, tuy đao không dính máu nhưng sự thật phũ phàng, hắn vẫn giết chết một tiểu nam hài mười hai tuổi.
Bản thân Diệp Không là lưu manh, nhưng bản thân hắn chưa từng giết người. Thực không nghĩ tới, vừa mới tới thế giới này liền giết đi một người không oán không cừu. Chỉ là cho dù cho hắn thêm một cơ hội, Diệp Không cũng sẽ vẫn làm như thế. Dù sao hắn cũng là một lưu manh, bản thân hắn cũng không cho rằng mình là một người tốt. Cao thượng đến nỗi hi sinh chính mình vì một tiểu nam hài không quen biết ở một thế giới xa lạ.
Diệp Không không chỉ giết chết linh hồn của tiểu nam hài này mà còn thuận tiện có được một phần ký ức. Thông qua những đoạn ký ức vụn vặt, Diệp Không đối với thể giới mới này có chút lý giải.
Phiến đại lục này gọi là Thương Nam đại lục, bản thân hắn đang ở một quốc gia trong vố số quốc gia trên đại lục tên là An quốc. Nền văn minh trên phiến đại lục này tương đương với Trung Quốc thời cổ đại, chỉ là ngôn ngữ không có giống nhau. Cũng may Diệp Không từ nhỏ đối với ngôn ngữ rất có tư chất. Chỉ sau một hồi, Diệp Không đã có thể nói thông thạo ngôn ngữ của thế giới này. Tuy nhiên, tiểu nam hài bị hắn đoạt xá không có biết chữ, cho nên việc này vẫn cần Diệp Không trực tiếp học tập.
Nói thật, trong những tin tức mà Diệp Không đoạt được vẫn còn thiếu rất nhiều. Điều này khiến cho Diệp Không cảm thấy kỳ quái, một chút sự tình của tiểu hài tử mười hai tuổi kia không có hiểu được nhiều. Ở Địa Cầu, một tiểu hài tử mười hai tuổi đã học đến cấp hai rồi, tại sao tiểu hài tử bị mình đoạt xá lại không biết chữ?
Chẳng lẽ gia đình của tiểu hài tử này quá nghèo, không có tiền cho hắn đi học?
Diệp Không lại tìm tòi một ít thông tin về thân phận của tiểu hài tử kia trong đám ký ức mông lung. Hiện thực khiến Diệp Không cảm thấy đau lòng. Nhà tiểu hài tử này dường như rất có quyền thế.
Ở đây dĩ nhiên lại là phủ của Trấn Nam tướng quân. Chỉ là tiểu hài tử này lại không biết tên của Trấn Nam tướng quân.
- Một tiểu súc sinh hồ đồ. Ngay cả phụ thân gọi là gì cũng không biết!
Diệp Không cau có nhận xét, hắn lại tiếp tục tìm kiếm tin tức.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-----oo0oo-----
Chương 5: Đoạt xá. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Tuy tiểu tử này không biết phụ thân hắn kêu là gì nhưng chắc chắn là họ Diệp, và tiểu tử này cũng tên là Diệp Không. Hai người dĩ nhiên trùng tên, trùng họ! Điều này khiến Diệp Không không khỏi cảm thán, xem ra việc hắn đến một địa phương xa lạ này là điều đã được an bài. Nếu không sẽ không có sự trùng hợp như vậy.
Về phần những tin tức khác, tiểu hài tử này cũng không cung cấp được nhiều. Chỉ là ở sâu trong ý thức tiểu hài tử này khắc sâu một ý niệm phi thường cường liệt. Gọi là chấp niệm cũng không quá.
Một, thế gian này chỉ có mẫu thân ta là tốt nhất. Lớn lên, ta nhất định phải mang lại cuộc sống no đủ cho mẫu thân.
- Thật là một tiểu tử hiếu thuận.
Diệp Không mỉm cười gật đầu. Bản thân hắn một đời là cô nhi, chưa từng có phúc hưởng thụ mái ấm gia đình, tình cảm của mẫu thân. Đời này, bản thân hắn có một mẫu thân, cũng đủ an ủi phần nào. Thế nhưng rất nhanh Diệp Không cười không nổi nữa rồi.
Chấp niệm thứ hai của tiểu hài tử này chính là vì sao các huynh đệ cùng cha khác mẹ khác của hắn lại không thích hắn?
- Ân! Xem ra nhân duyên không được tốt lắm.
Chấp niệm thứ ba, ta không phải ngu ngốc!!!
- Ta kháo! Ngươi không ngu ngốc thì là gì. Ngay cả tên của phụ thân ngươi, ngươi còn không biết?
Diệp Không quả thật rất tức giận, hắn thực sự muốn chết. Xuyên việt, cho dù là xuyên việt đi chăng nữa thì vì sao hắn lại đi đoạt xá của một kẻ ngốc cơ chứ?
- Lão thiên a! Ngươi thật sự đối tốt với ta vậy sao?
Chỉ là trong nháy mắt, Diệp Không lại suy nghĩ:
- Ký ức của một kẻ ngốc không thể tin tưởng hoàn toàn. Ai mà biết được trong đầu hắn có những suy nghĩ biến thái nào đây? Có người nói, trong đầu bệnh nhân tâm thần đều là những thứ hoang tưởng.
Diệp Không cảm giác thế giới này không hề giống với Địa Cầu mà hắn sống trước kia. Không khí không giống. Ở Địa Cầu, người có thể cảm thụ được không khí xung quanh nó như thế nào không? Không thể. Nhiều nhất cũng chỉ có thể phân biệt được không khí xung quanh mình là trong lành hay vẩn đục.
Thế nhưng ở thế giới này, Diệp Không lại có thể cảm nhận được được không khí một cách rõ ràng. Không khí ở đây vô cùng đậm đặc, nồng hậu. Loại cảm giác này không thể nào nói ra. Không quá quen thuộc, nhưng cũng không hề thoải mái. Cái này giống như một người quen uống nước sôi để nguội, đột nhiên có một lần uống nước lã.
Càng trọng yếu hơn, khi Diệp Không hít thở, không khí bay vào trong lỗ mũi, hắn cảm thụ được vài loại khí tức khác nhau.
- Chẳng lẽ đây là linh khí?
Diệp Không từng xem qua vài bộ tiểu thuyết tiên hiệp. Trong lòng vui vẻ nghĩ.
Người Địa Cầu đều nói, có linh khí, có thể tu tiên nha!
- Mặc kệ! Cứ ra ngoài xem đã, rất nhanh sẽ biết được thế giới này thực sự như thế nào?
Lúc này Diệp Không không dám xác định hắn đang ở thế giới khác. Hắn chậm rãi xuống giường, đi qua gian phòng đặt những vật dụng cổ xưa, mở cửa nhìn ánh trăng bên ngoài!
- Oa! Trăng thật lớn a!
Diệp Không nhìn ánh trăng trên trời không khỏi lộ vẻ si mê.
- Thôi rồi, xem ra thực sự đã đi đến dị giới rồi!
Diệp Không nhìn ánh trăng trên bầu trời mà cảm thán.
- Tiểu nha đầu họ Triệu, ta không phải chỉ thu ngươi ba trăm đồng phí bảo hộ thôi sao! Một chưởng liền khiến lão tử đến thế giới khác... Ngươi thực sự còn hung ác hơn cả ác ma!
Mảnh sân nhỏ yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng tê tâm liệt phế.
Tiểu hoa viên vốn đang yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thảm khốc, làm kinh hãi những ai còn chưa đi ngủ.
Trần cửu mẫu, vừa mới may vá xong, thổi đèn, chuẩn bị lên giường đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng nhi tử. Không cần biết điều gì xảy ra, nàng nhanh chóng mở cửa.
Chỉ là nàng không có chạy ra, quỳ dưới ánh trăng thấy thân ảnh nhỏ gầy, đơn bạc của nhi tử đang ngửa mặt lên trời bi thiết. Một nỗi khổ trong lòng nàng dâng lên, nàng dựa lưng vào cánh cửa, trong bóng tối, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi.
- Nếu như kiếp trước ta tạo nghiệt, vậy xin hãy phạt ta. Ông trời, ngươi vì sao lại đối xử với Không Nhi của ta như vậy..
Trần cửu mẫu thầm nghĩ trong lòng, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Nàng quay vào trong phòng, cầm lấy một kiện y phục. Lần này nàng mới chạy qua phòng nhi tử. Lau đi nước mắt, nàng sợ nhi tử thấy mình rơi lệ. Nhi tử của nàng tuy ngốc nhưng rất hiếu thuận. Nàng thật không nỡ để hắn thấy được cảnh này.
- Không Nhi, con lại gặp ác mộng phải không? Nửa đêm gọi loạn như vậy, đánh thức người khác không tốt đâu. Không Nhi ngoan, mau trở về giường ngủ đi a!
Trần cửu mẫu đi đến bên cạnh Diệp Không, khoác lên mình hắn một chiếc áo.
Diệp Không thở ra một hơi, rồi cưởi khổ. Hắn sống ở Địa Cầu hai mươi năm rồi, hiện tại lại trở thành một tiểu hài tử, thực chưa có thích ứng lắm.
- Mụ mụ! A, Không thích hợp! Mẫu thân...
Diệp Không cảm thấy muốn kêu lên hai tiếng mẫu thân rất là khó. Thế nhưng, đến khi thực sự kêu rồi, hắn mới thấy cũng chẳng phải khó. Chỉ là khi hắn quay đầu lại, liền bị dọa ngây người.
Trời ạ! Đây là mẫu thân ta sao? Là người hay quỷ! Mẫu thân Trần Cửu của hắn có gương mặt vô cùng kỳ quái. Thậm chí có thể nói là kinh khủng.
Nếu như ở Địa Cầu, người ta sẽ gọi đây là khuôn mặt âm dương. Từ bên phải nàng nhìn lại có thể nhận xét đây là một giai nhân thanh tú, yểu điệu. Nhưng nếu như ngươi nhìn bên tría nàng nhìn sang thì....
Nửa khuôn mặt kia chắc chắn dọa người khác buổi tối không ngủ được. Phía bên mặt tría nổi lên một khối u màu đen, điểm điểm trên đó là những đốm hồng. Trên những đốm hồng lại mọc ra mấy cọng lông. Cũng chẳng khác nào quỷ dạ xoa.
Mà Diệp Không vừa vặn đứng ở bên trái mẫu thân của mình.
Trời ah! Trách không được phụ thân và những người khác đều không thích Diệp Không!
Chính mình ngu ngốc, mà mẫu thân lại dị dợm như vậy! Trời ah! Trời ạ! Lão tử đã trêu ngươi cái gì, mà ngươi lại cho ta đến một gia đình như vậy! Ta van ngươi, có thể thu hồi quyết định được hay không?
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế